Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 340


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 340: Quả Nhiên Là Học Trò Tôi

Hạ Tịch Quán có lẽ biết tại sao mẹ lại chọn Lý Văn
Thanh làm học trò, Lý Văn Thanh có tấm lòng của một
người làm bác sĩ, là một người chữa bệnh chân chính,
tính tình ông ấy đơn giản lại hào hiệp, rất thích hợp

với châm pháp kéo dài tuổi thọ.

“Viện trưởng, sư phụ ông có phải từng để lại ở Xu Mật

này thứ gì phải không?”

Hạ Tịch Quán đi thẳng vào chủ đề, cô đã đợi Viện
trưởng Lý Văn Thanh quay lại vì dì Lâm nói là mẹ đã

để lại một thứ cho cô.

Vẻ mặt của Viện trưởng Lý Văn Thanh thay đổi: “Tịch

Quán, làm sao cháu biết được chuyện này?”

“Có người nói với cháu, viện trưởng, ông có thể đưa

cho cháu thứ này được không?”

Viện trưởng Lý Văn Thanh suy tư một chút: “Năm đó
khi sư phụ ông biến mắt từng nói, tương lai sẽ có

người lấy cái rương này, tuy ông không biết sao làm

thế nào mà cháu biết được, nhưng cháu theo ông đến đây đi.”
Dễ dàng như vậy?

Hạ Tịch Quán thực sự không ngờ là cô lại dễ như trở

bàn tay lấy được chiếc hộp do mẹ để lại đến thé.

Văn phòng viện trưởng.

Viện trưởng Lý Văn Thanh mở két sắt lấy ra một chiếc
hộp nhỏ: “Tịch Quán, đây là chiếc hộp mà sư phụ ông
để lại trong viện nghiên cứu, nhưng chiếc hộp đó có
khóa, nếu cháu có thể mở được khóa, ông sẽ cho
cháu lấy hộp đi, nếu không, vậy xin lỗi, ông phải lấy lại.
Còn có khóa?

Hạ Tịch Quán biết là mọi chuyện không dễ dàng như
vậy, dì Lâm tỉnh lại cũng không nói với cô về chuyện có khóa.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


Hạ Tịch Quán cầm lên kim thứ hai, một lúc sau, lại

“rắc” một tiếng, lớp khóa thứ hai mở ra.
“Cừ lắm!” Viện trưởng Lý Văn Thanh mắt sáng lên.

Hạ Tịch Quán đã đổ mồ hôi, theo mức độ tăng lên,
châm pháp ẩn chứa trong đó càng phát ra sự huyền

diệu bao la, cô cảm thấy rất vất vả.
“Rắc” thêm một tiếng, lớp thứ ba lại được mở ra.

Viện trưởng Lý Văn Thanh giơ ngón tay cái lên: “Lợi hại!”

Hạ Tịch Quán chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, trong
lồng ngực dường như có một tia máu trào ra, cô học y
lâu như vậy, hiện tại cảm giác như đang ở trong đại
dương mênh mông, cô chỉ là một mảnh bèo dật dờ

trôi, bởi vì thực lực không đủ mà mạnh mẽ mở ra hộp

kho báu, bây giờ cô đã khí huyết cuồn cuộn.

Hạ Tịch Quán ngùi liệt trên ghé, có nén cảm giác ngòn
ngọt nơi cỗ họng, cô xua tay: “Cháu không được rồi,
nhất định sẽ không thể vượt qua lớp khóa tiếp theo,

cháu chịu thua.”

Viện trưởng Lý Văn Thanh cất hộp châu báu trở lại két
sắt, cười nói: “Tịch Quán, cháu mở được ba lớp khóa
đã làm tôi rất kinh ngạc rồi, không sao, lần sau cháu

có thể tái đấu!”
 
Chương 341


Chương 341: Tìm Cô

Hạ Tịch Quán thầm thấy tiếc, khi cô lên chín đã không
có mẹ ở cạnh, tự nhiên không có cơ hội học y với bà,
cũng không thể cùng mẹ bàn luận nghiên cứu, lần này
xem như là lần đầu cô tiếp xúc gần gũi với y thuật của mẹ như vậy.

Y thuật của mẹ giống như chiếc rương báu vậy, bí ẳn
mà uyên thâm, với cấp độ hiện tại của cô cũng chỉ có

thể miễn cưỡng chiến được lớp khóa thứ ba của mẹ.

Con ngươi sáng ngời của Hạ Tịch Quán tràn ra ánh
sáng kiên định rực rỡ như ngọc: “Lần sau đến, cháu

sẽ không khách khí nữa!”

Viện trưởng Lý Văn Thanh rất yêu thích nhìn Hạ Tịch
Quán, ông nhìn trúng cô gái này không chỉ vì y thuật
của cô, mà còn bởi sự kiên trì dũng cảm và nghị lực của cô.

Hạ Tịch Quán đứng dậy và nói: “Viện trưởng, cảm ơn
ông đã đến giải cứu cháu lần này, còn nữa, cháu và

Lục Tử Tiễn chỉ là bạn, lời hôm nay về sau đừng nói

nữa, nếu như bị Lục tiên sinh nhà cháu nghe được,

cháu cũng không cứu ông được đâu.”

Viện trưởng Lý Văn Thanh cảm thấy cổ mình ớn lạnh,

được rồi, ông ấy bị dọa sợ rồi.

“Viện trưởng, cháu đi đây, bye bye.”

Hạ Tịch Quán bước ra ngoài, viện trưởng Lý Văn
Thanh từ phía sau dặn dò nói: “Tịch Quán, hai ngày
này nhớ giữ di động thông, chúng ta còn cần phải bàn
lại phương án giải phẫu, chuyện viện nghiên cứu cháu

không cần bận tậm, ông sẽ giải quyết tốt hậu quả.”

Hạ Tịch Quán không nhìn lại vẫy vẫy bàn tay nhỏ
nhắn: “Viện trưởng, đừng trách chủ nhiệm Chu, không

phải lỗi của cô ấy.”

Nói xong, bóng dáng của Hạ Tịch Quán biến mắt khỏi tầm mắt.

U Lan Uyễn, Lục Hàn Đình vừa lái xe về thì cũng đúng

lúc Lục Nhân Nhân ở nhà, Lục Nhân Nhân vô cùng

hiếu thuận, bà là hiệu trưởng Thánh Lê viện nước F,
hiếm khi bay được tới Hải Thành, nên chắc chắn

muốn ở bên Lục lão phu nhân nhiều hơn.

“Hàn Đình, cháu đã về rồi vậy thì ở lại cùng ăn cơm tối

đi.” Lục lão phu nhân cười hiền từ nói.

Lục Hàn Đình quay lại để lấy một văn kiện, lúc này
anh đang cầm văn kiện trong tay, nhìn vẻ yêu thương

và mong đợi trong mắt bà nội, anh gật đầu: “Vâng ạ.”

Dù sao thì bà cụ cũng già rồi, một tay là con gái mình,
một tay là cháu trai mình, lòng bàn tay mu bàn tay đều

là thịt, bà mong hai người có thể chung sống hòa bình.

Ba người đến phòng bếp, bắt đầu dùng bữa, Lục lão
phu nhân hỏi: “Nhân Nhân, Tử Tiễn đâu rồi, sao hôm

nay nó không đến đây?”

Lục Nhân Nhân cong đôi môi đỏ mọng: “Mẹ, Tử Tiễn

hình như đã đến viện nghiên cứu.”

“Tử Tiễn là một viện sĩ Đé Đô, tài hoa vô song, Đề Đô

đang chờ nó trở về, nó còn muốn lãng phí thời gian ở

Xu Mật, là định làm chuyện gì phải không?” Lục lão

phu nhân hỏi.

“Mẹ, Tử Tiễn sẽ về sớm thôi, thực ra lần này Tử Tiễn
đến Hải Thành cũng đã cả năm rồi, nó đến đây là vì

tìm một cô gái.”

Lục lão phu nhân lộ ra vẻ thích thú: “Ò, phải không, là

cô gái thế nào vậy?

“Ở Đề Đô cách đây hai năm, Tử Tiễn và cô gái kia đã
từng cứu một người già trên đường phố, họ cùng
nhau thực hiện một ca phẫu thuật đường phố gây
chắn động toàn ngành y lúc bấy giờ, đến nay vẫn
được lưu truyền rộng rãi như một giai thoại. Tử Tiễn
yêu cô gái kia ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng cô gái
lặng lẽ bỏ đi sau khi đưa được người già kia đến bệnh
viện. Chờ đến khi Tử Tiễn đuổi theo cô ấy ra ngoài,
chỉ thấy cô gái đã lên chuyến xe buýt đường dài, chiếc
xe buýt đó hướng về Hải Thành, một năm trước Tử
Tiễn rời bỏ mọi công việc ở Đề Đô đến Hải Thành, nó

vẫn luôn tìm kiếm cô gái đó.”

Lục lão phu nhân hơi vui vẻ, hóa ra Tử Tiễn cũng biết

yêu rồi, lần này chắc là nó không đoạt cháu dâu với bà

nữa, như vậy rất tốt.

“Hàn Đình, nếu cháu rảnh rỗi thì hỏi Tử Tiễn đang tìm
cô gái thế nào xem, Hải Thành này cũng không lớn,
cháu giúp Tử Tiễn tìm một chút, thể nào cũng sẽ tìm

ra đấy.”
 
Chương 342


Chương 342: Hàn Đình, Buông Tay Đi

Lục Hàn Đình gật gật đầu, tích chữ như vàng: “Vâng.”

Lúc này, Lục Nhân Nhân cảm thán: “Lúc đó bác không
có mặt ở thời điểm đó, nhưng bác thực sự ngạc nhiên
sau khi chứng kiến hai người bọn họ liên thủ giải
phẫu, Tử Tiễn thánh thủ Kim Dao không cần phải nói,
nhưng cô gái này dùng kim châm huyệt, vậy mà hoàn
toàn có thể sánh với Tử Tiễn này, đây chính là liên thủ
giữa Đông y và Tây y, thật sự là vô cùng tinh xảo, bà
nội và cháu biết đó, Tử Tiễn rất kén cá chọn canh, đối
với cô gái thần bí xuất sắc như vậy, nó động tâm cũng
là chuyện bình thường, lại nói thêm tìm được cô gái
có kỹ thuật châm pháp tuyệt vời như vậy trong y giới,
ngoại trừ Tịch Quán ra, bác thật sự không nghĩ ra
người thứ hai, chẳng lẽ người con gái thần bí năm đó

có liên quan gì với Tịch Quán chăng?”

Lúc đầu, Lục Nhân Nhân không liên tưởng Hạ Tịch
Quán với cô gái bí ẩn mà Lục Tử Tiễn yêu ngay từ cái
nhìn đầu tiên, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, bà thực sự

cảm thấy cô rất phù hợp.

“Cạch” một tiếng, một âm thanh nặng nè uy hiếp đột

nhiên vang lên bên tai, Lục Hàn Đình ở phía đối diện

ném dao nĩa trên tay xuống bàn ăn.

Lục Nhân Nhân ngắng đầu lên, đụng phải đôi mắt sâu
hẹp của Lục Hàn Đình, anh khẽ liếc bà, lấy khăn ăn
nhã nhặn lau khóe môi: “Bác này, tâm tư mà bác
không nên động thì nên ít động lại đi, bác cứ thong thả

ăn, cháu ăn xong rồi, đi trước.”

Lục Hàn Đình đứng dậy rời đi.

Bầu không khí miễn cưỡng gọi là hài hòa ban nãy

ngay lập tức đã đóng băng.

Khuôn mặt của Lục Nhân Nhân tái đi, ánh mắt vừa rồi
của anh lạnh đến tận xương tủy, còn mang theo ý
cảnh cáo âm trầm không vui, bà tốt xáu gì cũng là bác
anh, ở ngay trước mặt mọi người trên bàn anh lại vứt
dao nĩa xụ mặt cho bà xem, không chút để tâm đến

mặt mũi của bà.

Bà cũng chỉ mới vừa nhắc một câu đến Hạ Tịch Quán,

anh cần gì phải tức giận như vậy?

Sắc mặt của Lục Nhân Nhân cũng rất xấu, bà là đại
tiểu thư thiên kim của Lục gia, từ nhỏ cũng đã được
nuông chiều từ bé, đã có ai dám trưng ra sắc mặt ấy

với bà, huống chỉ anh lại là con của con đàn bà kial

Lục Nhân Nhân muốn nói chuyện, nhưng điện thoại

của bà vang “ting” một tiếng.

Bà mở điện thoại ra vừa đọc thì con ngươi đã lập tức
co rút lại, sau đó bà ngắng đầu, nhìn bóng lưng thẳng
tưng của Lục Hàn Đình, mở miệng nói: “Hàn Đình,
trên đời này thật đúng là trùng hợp, bác vừa mưới biết
được, người con gái hai năm trước cùng giải phẫu với
Lục Tử Tiễn, khiến Tử Tiễn vừa nhìn đã yêu, trèo non
lội suối vào Hải Thành đi tìm kia, chính là Tịch Quán!”

Cái gì?

Bác Phúc đứng ở bên ngẳng đầu lên, Lục lão phu
nhân nãy giờ chưa lên tiếng trên bàn ăn cũng tạm

dừng hoạt động.

Lục Hàn Đình đã đi tới cửa, nhưng nghe được lời như

vậy bước chân của anh như bị đình trệ.

Tuy nhiên, anh không quay đầu lại.

Ánh sáng bên cửa thưa thớt ảm đạm, soi vào trên vai
áo vest đen của người đàng ông, càng toát thêm phần
lạnh lùng, khí chất ưu tú kiêu ngạo kia càng trở nên
mạnh mẽ, nhưng lại càng hờ hững mỏng lạnh, anh
đứng ở nơi chập choạng sáng tối, khiến người ta

không rõ anh đang nghĩ gì.

Lục Nhân Nhân nhìn Lục Hàn Đình: “Tử Tiễn và Tịch
Quán hai năm trước đã gặp nhau, Tử Tiễn là thiên chỉ
kiêu tử, mà Tịch Quán lại là cô gái thiên tài thực sự,
Hàn Đình, cháu chẳng qua là lối rẽ bất ngờ trong đời
của Hạ Tịch Quán, cháu không nên ích kỷ giam cầm
con bé ở bên mình, cháu biết rõ cháu không thể cho
con bé được tương lai, cô gái như vậy không thuộc về

cháu, cháu buông tay đi.”
 
Chương 343


Chương 343: Nhưng, Con Cũng Rất Thích Cô Áy

Lục Hàn Đình không nói gì, chỉ mím môi mỏng, sau đó
anh nhấc đôi chân dài miên man lẳng lặng bước ra
khỏi U Lan Uyễển, dáng người cao thẳng nhanh chóng
hòa vào màn đêm lạnh lẽo bên ngoài cho đến khi khuất dạng.

Lục Nhân Nhân thu lại ánh mắt, nhìn Lục lão phu
nhân: “Mẹ, con vẫn không rõ Tịch Quán làm sao gả
được cho Hàn Đình, con tra qua, Tịch Quán là thay gả
phải không, lúc ấy cả Hải Thành đều nói Hạ Tịch
Quán từ quê lên, mẹ, con rất hiểu mẹ, mẹ trần ở Lục
gia nhiều năm như vậy, còn rất cưng chiều Hàn Đình,
chuyện cưới xin đại sự như thế, nhất định mẹ sẽ thay
mặt nó toàn quyền quyết định, nhưng sao mẹ lại mặc
kệ một cô gái quê mùa thay gả cho Hàn Đình chứ?

Mẹ, có phải mẹ có chuyện gì gạt con không?”

Lục Nhân Nhân là khuê nữ ruột của Lục lão phu nhân,
tâm tư sâu xa của mẹ và thủ đoạn lôi đình của mẹ
mình sao bà ấy lại không rõ ràng được chứ? Bà đã
phái người điều tra cuộc hôn nhân của Lục Hàn Đình

và Hạ Tịch Quán, cuộc hôn nhân này đầy nghỉ ngờ,

một chút cũng không thể nào không dấylên nghi ngờ,

hôm nay bà đến đây chính là muốn hỏi kỹ Lục lão phu nhân.

Động tác Lục lão phu nhân duyên dáng cắt miếng bít
tết trên đĩa mà không nhìn Lục Nhân Nhân: “Nhân
Nhân, con đã phái người điều tra qua, vậy còn hỏi mẹ làm gì?”

Lục Nhân Nhân sững người “Mẹ ơi, chẳng lẽ mẹ trách
con động tay động chân sau lưng mẹ à? Đó… tất cả là
do mẹ quá bất công, mẹ một mực lên kế hoạch cho
Hàn Đình, thậm chí chuyện gả thay này cũng một tay
mẹ làm. Cho dù con không tra, anh và chị dâu cũng sẽ
tra, bây giờ mẹ cũng biết Tịch Quán là cô gái mà Tử
Tiễn vừa gặp đã yêu rồi, bọn nó mới là đôi mà trời đất
tác thành, mà cơ thể Hàn Đình mẹ và con đều rõ ràng,

loại bệnh tâm lý này không thể chữa khỏi được?”

“Đủ chưa?” Lão phu nhân nghe Lục Nhân Nhân nói,

sau đó sâu xa hỏi một câu.

“Mẹ, con…”

“Hàn Đình chưa bao giờ giành giật bất cứ thứ gì của

các con. Từ lúc nó rời khỏi Lục gia, nó không lấy một
thứ gì của Lục gia, Quán Quán là vợ nó, là Lục phu
nhân của nó, các con bây giờ lại để ý đến, chạy đến
Hải Thành cướp người, còn hùng dũng dương dương

tự đắc như vậy? ”

Lục Nhân Nhân đột nhiên cạn lời, trong ánh mắt
không vui cùng nghiêm nghị của lão phu nhân, thật sự
bà không dám chống đối, mặc dù Lục Hàn Đình đã rời
khỏi Lục gia Đế Đô bảy năm trước, không lấy bát cứ
thứ gì từ Lục gia, mấy năm nay anh bà Lục Tư Tước
cũng chẳng hề để tâm gì đến bệnh tình đứa con này,
hai người giống như đã đoạn tuyệt quan hệ cha con rồi.

Nhưng mà, nếu không phải chị dâu bà Liễu Chiêu Đệ
vô tình nhìn thấy di chúc do anh trai mình lập, ai ngờ
được trong di chúc Lục Tư Tước vậy mà lại giao hết
cơ nghiệp cùng tập đoàn thương nghiệp khổng lồ của
Lục thị kia giao cho Lục Hàn Đình, giữa hai đứa con
trai Tử Tiễn và Lục Hàn Đình, vậy mà anh bà vẫn

chọn Lục Hàn Đình làm người kế Vị.

Lục Nhân Nhân biết, chẳng sợ mười năm hay hai

mươi năm trôi qua, người đàn bà tao nhã Liễu Anh
Lạc kia vẫn sống trong trí nhớ mọi người như cũ, anh

trai bà, chồng trước của bà… đều nhớ đến bà tai

Ba mươi năm trước, khi Đế Đô phồn thịnh, người thời
đó đều biết có hai cô gái trẻ, một xinh đẹp ngây thơ,
một đường thăng cấp đánh quái trong truyền thuyết,
một thanh lạnh tuyệt sắc, sáng lập ra kinh điển châu
báu Fly, trở thành bà tổ của một thời đại, lúc đó con
cháu lớp nhà giàu tranh nhau theo đuổi hai cô gái này,
thiếu gia của tứ đại hào môn Đề Đô, Lục – Lệ – Từ –

Dạ đều có trong đó.

Chỉ nghĩ đến đây, trong ngực Lục Nhân Nhân liền nồi
lên phẫn hận: “Mẹ, con gần như có thể chắc chắn là
chuyện gả thay này là mưu đồ của mẹ, giữa chúng ta
mẹ là người biết trước được tiên cơ của Tịch Quán,
làm bà nội, tình yêu chu đáo nhát, tốt nhát mẹ cho
Hàn Đình là cho nó một người vợ tốt, một phu nhân

xuất sắc, phải không?
 
Chương 344


Chương 344: Chất Vấn

Trước chất vấn của Lục Nhân Nhân, Lục lão phu nhân
đặt cái nĩa trên tay xuống: “Con đã đoán được rồi, vậy
Nhân Nhân con cũng nên biết, mẹ đánh cược cái gì,
mẹ không đánh cược các con, cũng không đánh cược
Hàn Đình, mẹ đem tất cả đánh cược lên người Quán
Quán, các con cứ việc đoạt, nếu các con có thể đoạt

được Quán Quán mang đi, thì mẹ thuaf”
Nói xong Lục lão phu nhân đứng dậy bỏ đi.

Lục Nhân Nhân cứng ngắc ngồi trên ghé, bữa tối này
kết thúc không vui vẻ gì, mặc dù là một gia đình
nhưng lời nói suy nghĩ họ bắt đồng, không thể trao đổi

cùng được.
Lục Nhân Nhân xách túi rời khỏi U Lan Uyễn.

Trong xe, bà gọi cho Lục Tử Tiễn, tối nay đã lộ ra
chuyện Hạ Tịch Quán chính là cô gái bí ẳn ở Đề Đô,
bà cũng vừa mới biết cô gái mà Tử Tiễn đang tìm là
Hạ Tịch Quán.

Tiếng chuông di động du dương vang lên một lần liền

được nhấc máy, giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Lục

Tử Tiễn chậm rãi truyền đến: “Bác à.”

“Tử Tiễn, tại sao ngay từ đầu cháu không nói với bác
người con gái cháu thích chính là Tịch Quán, bác
không ngờ Tịch Quán lại xuất sắc như thế, thật sự
khiến cho hai bác cháu chúng ta một trước một sau

đều coi trọng.”

Mặc dù giọng điệu Lục Nhân Nhân trách móc, nhưng
bà không thể cưỡng lại sự cưng chiều của mình dành
cho Lục Tử Tiễn, còn có sâu sắc yêu thích dành cho
Hạ Tịch Quán, bà sớm nên nghĩ ra cô gái ở Đế Đô

chính là Hạ Tịch Quán mới phải chứ!

LụcTử Tiễn im lặng vài giây rồi chuyển chủ đề: “Bác à,

không phải bác đến chỗ bà nội ăn cơm sao?”

Lục Nhân Nhân nắm điện thoại, tức giận nói: “Mọi
người tan rã trong không vui, bà nội cháu thật sự rất

bất công!”

Nói như vậy, nhưng dẫu sao đó cũng là mẹ ruột bà,

Lục Nhân Nhân cũng không thể nói nhiều được, bà
không muốn khiến hai bà cháu lại càng ngày càng xa

lạ.

*Ý bà nội cháu đại khái là, các cháu có thể cướp Tịch
Quán về, nhưng chắc chắn các cháu không thể cướp
được!” Lục Nhân Nhân có hơi khinh thường: “Sao mà
chúng ta không thể cướp về được chứ, Tịch Quán bây
giờ còn chưa biết quá khứ không thể chấp nhận nỗi
của Hàn Đình, nếu con bé biết Hàn Đình là người thế
nào, có bao nhiêu đáng sợ, nó nhất định sẽ rời khỏi
Hàn Đình!”

“Bác à…” Lu Tử Tiễn nhẹ nhàng nói: “Tịch Quán bây

giờ rất thích anh trai cháu .”

Lục Nhân Nhân sững người: “Tử Tiễn, ý cháu là, cháu

muốn từ bỏ sao?”

Lục Tử Tiễn ở đầu bên kia không trả lời ngay, một lúc
lâu sau, giọng anh mới chậm rãi truyền đến: “Tuy

nhiên, cháu cũng rất thích cô ấy, rõ ràng là… cháu gặp

cô ấy trước.”

Tập đoàn Lục thị.

Lục Hàn Đình đang tổ chức một cuộc họp cấp cao
trong phòng họp VIP, giám đốc tiêu thụ đang phát biểu
về doanh thu của quý này, các giám đốc điều hành
cấp cao nhất của công ty, đeo thẻ xanh trên cổ đang
chăm chú lắng nghe. Phòng họp im lặng đến cả kim

rơi trên mặt đất cũng có thể nghe tháy.

Mọi người đều nghiêm túc như vậy, nhưng có một
ngoại lệ, đó là Lục Hàn Đình, người đang ngồi vị trí
chính.

Lục Hàn Đình đang nhìn vào điện thoại của mình.

Anh mở Weibo ra, người trước kia chưa từng dùng
mấy thứ như Weibo cũng bắt đầu lướt Weib, Weibo
bây giờ đang nỗ tung, sự kiện Lục Tử Tiễn và Hạ Tịch
Quán bắt tay làm phẫu thuật kia đã lộ ra, còn có một

tắm ảnh chụp của thiên chi kiêu tử Lục Tử Tiễn và cô

Chương 344: Chất Vấn
gái thiên tài Hạ Tịch Quán.
 
Chương 345


Chương 345: Cố Gắng Trở Thành Dáng Vẻ Cô Thích

Bức ảnh đó là ở phòng thuốc, là ảnh Hạ Tịch Quán
vươn tay túm góc áo của Lục Tử Tiễn. Ánh sáng dịu
nhẹ chiếu xuống, tạo nên bức tranh của đôi nam nữ
tài sắc vẹn toàn, hoàn toàn không có cảm giác bị bắt

gian, mà chỉ cảm giác trời sinh một cặp.
Lượt share và bình luận trên Weibo vô cùng nhiều,
“Hạ Tịch Quán thực sự quá đỉnh!”

“Viện sĩ Đế Đô Lục Tử Tiễn vậy mà lại dừng chân tại
Hải Thành, cuộc giải phẫu oanh động hai năm trước
vậy mà là Hạ Tịch Quán và Lục viện sĩ liên thủ, đây

gọi là duyên phận.”

“Mặc dù Hạ Tịch Quán đã là Lục phu nhân, nhưng tôi
sao lại cảm thấy… đôi nam tài nữ sắc này đẹp đôi thế

nhỉ?”
“Tôi ship(*) trước đãi”
*Ship/ chèo thuyền: Từ ngữ dành cho fan, ghép đôi

những thần tượng mình yêu thích, ủng hộ họ yêu

đương.

Lục Hàn Đình đặt điện thoại xuống, trên khuôn mặt
tuần tú không có một tia cảm xúc nào, nhưng ai cũng
có thể cảm giác được vị giám đốc này của mình không
vui, bởi vì lông mày anh tràn ra mấy phần khí lạnh,

khiến cho da đầu ai nấy đều tê dại.

Tất cả mọi người sợ tới mức không dám thở mạnh, sợ

lửa giận vị giám đốc này dẫn đến mình.

Cuối cùng thì cuộc họp cũng kết thúc, mọi người thầm
thở phào nhẹ nhõm, giữa cuộc họp, vị giám đốc đại
nhân này ngoài việc ngoài khẽ nhịp ngón tay rõ khớp
xương lên bàn, cởi một chiếc cúc áo sơ mi cũng
không làm gì khác, cuộc họp diễn ra suôn sẻ, cũng

đến giờ tan làm.

Lục Hàn Đình lúc này mới đứng lên, lạnh lùng nói:
“Nghỉ ngơi chút đi, mười phút nữa đến văn phòng của

tôi họp tài chính.”
Nói xong, Lục Hàn Đình nện từng bước vững vàng rời

đi.

Tất cả mọi người: “…”
Xong rồi, tối nay phải tăng cal

Mọi người đều than khóc, họ biết là mọi chuyện sẽ
không suôn sẻ như vậy, lúc giám đốc đại nhân tâm
tình không tốt, anh ấy sẽ trở thành một kẻ tham công

tiếc việc, ngược đãi bọn họI

“Thư ký Nghiêm, hôm nay giám đốc bị gì vậy? Nhìn có

vẻ tâm trạng không tốt.”

“Thư ký Nghiêm, là ai đã đắc tội giám đốc thế, người

này cũng to gan quá đó, dám nhỏ lông cọp.”

Có người lén túm lấy thư ký riêng Nghiêm Kiên của

Lục Hàn Đình, nhỏ giọng hỏi.

Nghiêm Kiên vô cùng chuyên nghiệp, lắc đầu nói:
“Đây là chuyện riêng của giám đốc, tôi không rõ lắm,
mọi người chuẩn bị chút đi, làm việc chăm chỉ, tranh

thủ tối nay về sớm chút, nếu là sai gì thì đêm nay coi

như bỏ, ở lại đây làm suốt đêm đấy.”

Nghiêm Kiên ẳn ý là hiện tại giám đốc đang rất tức

giận, mọi người tự cầu phúc cho mình đi.

Mọi người: “…”

Trong văn phòng giám đốc, Nghiêm Kiên cầm một
tách cà phê bước vào, cung kính nói: “Giám đốc, cà

phê của anh đây.”

Dáng người thon dài của Lục Hàn Đình đứng lặng bên
khung cửa số sát đất, anh cởi áo khoác âu màu đen
ra, hiện tại trên người mặc áo sơ mi trắng cùng quần
tây đen, là cách phối đồ cổ điển của nam thần. Dáng
người anh trời sinh hệt như chiếc móc áo, mang thứ
gì lên cũng vô cùng đẹp trai, ánh đèn neon thành thị
bên ngoài soi vào ánh lên gương mặt tuần tú ấy, toát

ra hơi thở đàn ông trưởng thành.

Lục Hàn Đình đút một tay vào trong túi quần, một tay

cầm điện thoại, mí mắt tuần tú rũ xuống, chăm chú

nhìn xuống điện thoại, nhếch môi mỏng nói: “Để đó

trước đi.”

Nghiêm Kiên đặt cà phê lên bàn, ngập ngừng nói:
“Giám đốc, nếu anh muốn gọi điện thoại cho phu nhân
thì gọi đi, hiện tại đã khuya rồi, phu nhân chắc cũng về

nhà rồi.”

Nghiêm Kiên thấy giám đốc nhà mình mở WeChat, tìm
tới tìm lui, nhưng mãi vẫn không gửi được một chữ,

WeChat của giám đốc chỉ có một mình phu nhân.

Trong cuộc họp vừa rồi, giám đốc vẫn đang quét
Weibo, Nghiêm Kiên đã theo bên người đàn ông này
sáu năm rồi, giám đốc trước kia chưa từng đụng vào
những thứ này lại chậm rãi đụng tới, sử dụng WeChat,
lướt Weibo, vào phòng Iivestream gửi quà… Anh ta
cũng cảm giác được giám đốc là vì phu nhân mà thay
đôi.
 
Chương 346


Chương 346: Cô Rất Ngoan

Nghiêm Kiên không biết mình có đúng hay không, xét
cho cùng, giám đốc của anh là người không gì không
thắng trong giới kinh doanh, anh mạnh mẽ đến mức
khiến trời đất đảo lộn. Song, kể từ khi gặp phu nhân,
giám đốc trong lúc lơ đãng luôn tỏ ra một chút thận
trọng, công việc của phu nhân cần không gian tự do,
giám đốc sẽ tự mình giữ im lặng, phu nhân nói chuyện
này không được, giám đốc sẽ tự thu lại khí thế sắc
bén lạnh lùng, khiến mình trở nên nghe lời một chút.
Giám đốc luôn cố gắng đối tối với phu nhân, mang
theo vài phần lấy lòng khiêm tốn, biến thành dáng vẻ

cô thích, sát lại gần cô hơn một chút.

Lúc này Lục Hàn Đình mới thu lại điện thoại, anh nâng
mắt nhìn ánh đèn neon ngoài cửa sổ, giọng nói trầm
thấp từ tính: “Cô ấy rất ngoan, nếu về sẽ tự nhiên mà
về, tôi gọi điện trái lại giống như tra khảo, tôi không
muốn giữ cô ấy quá chặt, nghe nói người đàn ông

kiểu vậy sẽ khiến người ta rất ghét.”

Nghiêm Kiên đưa cà phê qua: “Giám đốc, sao anh lại

nghĩ như vậy? Gữa vợ chồng dò hỏi nhau rất bình

thường, ghen tuông cũng bình thường, còn thích suy

nghĩ miên man, hôm nay ảnh bị tung lên Weibo… tôi
thấy phu nhân túm lấy nhị thiếu, nếu giám đốc muốn

có thể hỏi cô ấy mà.”
Ò, vậy à?

Lục Hàn Đình biết bản thân bây giờ mình muốn gọi lại
cho cô, tốt nhất là nên ngay lập tức, anh cũng muốn
cô giải thích lý do tại sao cô lại kéo Lục Tử Tiễn, cô

biết rõ anh sẽ để ý.
Tuy nhiên, anh đã không làm điều đó.

Anh giống như không sao im lặng ngồi ở đây, kết thúc
cuộc họp, lời nói của Lục Nhân Nahan văng vắng bên
tai muốn anh buông tay, để anh có thể thành đoàn cho
đôi nam tài gái sắc thực sự gặp nhau ở Đề Đô hai
năm trước, rõ ràng ngọn lửa trong lồng đã bùng lên

dữ dội, ghen tuông, để tâm, nghi ngờ, u ám bạo lực…

Nhưng anh không hè biểu hiện ra ngoài, anh cố nén
mây phun gió nổi trong lòng, cố gắng làm cho mình

trông như… một người bình thường.

Lục Hàn Đình cong đôi môi mỏng, cuối cùng thấp

giọng nói: “Cô ấy vẫn khiến tôi tin tưởng cô ấy, tôi
đang cố gắng, nên tôi tin tưởng cô ấy không có vấn đề

gì.

Cuộc họp tài vụ được tổ chức trong văn phòng giám
đốc. Lục Hàn Đình hút xong hai điếu thuốc rồi ngồi
vào ghế chính, giám đốc tài chính đưa báo cáo. Lục
Hàn Đình nhanh chóng nhìn xuống, sau đó anh cong
ngón tay gõ lên bàn làm việc “cạch cạch” vài lần, lên

tiếng sắc bén: “Đây là thứ ông làm được?”

Sắc mặt giám đốc tài vụ nghẹn khuất, giám đốc đại
nhân chỉ cho ông ta mười phút, ông có thể sửa lại thứ

này cũng không phải chuyện dễ.

Lục Hàn Đình giơ tay ném một tờ báo cáo lên không
trung, tờ giấy bay lượn: “Làm lại lần nữa, cho đến khi

nào làm được vừa ý tôi!”

Giọng nói rơi xuống, toàn bộ văn phòng giám đốc lâm

vào cảnh tượng quỷ dị, tất cả mọi người đều cúi đầu,
không dám nhìn bộ dáng âm u của người đàn ông

ngồi chủ vị kia.

Đúng lúc này “cạch” một tiếng, cánh cửa phòng nghỉ
trong phòng làm việc đột nhiên bị mở ra, một bàn tay
trắng nõn nhỏ nhắn vươn ra bám vào tường, sau đó
khuôn mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay lặng lẽ lộ ra,
mặt giấu sau khung cửa, dù không thấy rõ nhưng đôi
mắt trong veo sáng rực ấy hướng thẳng đến bàn họp

ở đây.

Mọi người đổ dồn ánh mắt, trời ơi, ai đây, vậy mà lại

xuất hiện trong phòng nghỉ riêng của giám đốc?

Nghe thấy động tĩnh, Lục Hàn Đình quay đầu lại, ngay
lập tức đụng phải đôi mắt linh khí bức người lại mang
theo vài phần dò xét mềm yếu sợ sệt của Hạ Tịch

Quán.
 
Chương 347


Chương 347: Sống Sót Sau Tai Nạn

Không biết Hạ Tịch Quán đến từ lúc nào, lúc này cô

đang ở trong phòng nghỉ của anh.

Con ngươi của Lục Hàn Đình hơi co lại, sau đó đôi
mắt sâu thẳm không vui quét qua đám người: “Nhìn

cái gì, về lấy nước ớt rửa mắt cho tôi!”

Mọi người: “…”

Chuyện gì thế, chúng tôi thực sự không nhìn thấy gì

cả, huhu, vì sao lại muốn bắt nạt chúng tôi?

Lúc này Lục Hàn Đình đứng dậy, vững vàng đi tới cửa
phòng nghỉ, thân hình cao thẳng nhanh chóng chắn
bóng dáng mảnh mai của cô gái trong vòng tay mình,
anh cụp mắt xuống thấp giọng hỏi: “Sao em lại đến
đây?”

Hạ Tịch Quán đã đi tắm rồi, mái tóc đen tuyền tuy đã
khô nhưng còn vương chút sương ẩm, còn vô cùng
thơm, cô mặc áo sơ mi đen của anh, áo sơ mi rộng

thùng thình dài đến đầu gối, mặc dù giống như đứa trẻ

nhỏ mặc trộm quần áo người lớn, nhưng lại tôn lên

dáng người lả lướt của cô gái.

Hạ Tịch Quán ngắng khuôn mặt xinh đẹp nhìn anh,
ngượng ngùng chớp hàng mi tựa cánh bướm, nhỏ
giọng giải thích: “Anh đang họp thì em đến, quầy lễ
tân của anh đưa em vào, em có làm phiền anh không?
Lúc nãy em hình như nghe được giọng anh nên mới
mỏ cửa, không nghĩ trễ thế này anh còn đang họp…

ưml”

Hạ Tịch Quán giật mình, giọng nói nghẹn lại trong cổ
họng, bởi vì Lục Hàn Đình đặt bàn tay to lên năm cửa,

cúi đầu hôn lên đôi môi ng đỏ của cô.

Môi của hai người chạm vào nhau một chút liền rời đi,
Lục Hàn Đình nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo
sáng ngời của cô, thấp giọng cười nói: “Không phiền,

anh vẫn đang nhớ về em.”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông đặc biệt có từ
tính quyền rũ người khác, gần như có thể khiến lỗ tai
người ta mang thai. Hạ Tịch Quán nhìn khuôn mặt

tuấn tú của anh kề sát, người đàn ông vừa bước ra

khỏi bàn họp, một thân tỏa ra hơi thở ưu tú khiến

người ta mặt đỏ tai hồng.

Hạ Tịch Quán nhanh chóng dùng tay che đôi môi nhỏ

nhắn được anh hôn, mặt đỏ bừng chạy vào trong.

Lục Hàn Đình nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của cô,
đôi mắt híp lại nhếch lên, tràn ra gió êm tình dịu sung

sướng của người đàn ông thành thục.

Những người trên bàn họp còn lại ngây người nhìn,
xong rồi xong rồi, lần này bọn họ thật sự thấy được,
người bên trong chính là phu nhân, giám đốc hình
như còn cúi lưng hôn phu nhân một cái, phu nhân
chạy thoát, khoảng cách xa như vậy mà bọn họ còn
có thể ngửi được mùi hương yêu đương ngọt ngào
tràn ngập trong không khí, mà nói thô ra là mùi cơm

chó.

Bọn họ cố ý không muốn nhìn, nhưng muốn trách thì
phải trách giám đốc không biết tiết ché, liền hôn trước

mặt bọn họ, ừm, chính là vậy đó!

Nghiêm Kiên mỉm cười, bởi vì anh ta biết giám đốc

của mình từ mây mù chuyển thành quang đãng, phu

nhân đến, giám đốc của anh liền từ một con quái thú
to lớn có thể ăn thịt người thành một con sói nhỏ nghe

lời.

“Giám đốc, cuộc họp tài vụ này… anh có muốn tiếp
tục không?” Nghiêm Kiên ho khan một tiếng, không

thể không không thể không lên tiếng xin chỉ thị.

Lục Hàn Đình xoay người một tay đút vào túi quần:

“Tan họp, tất cả trở về đi.”

Mọi người vội vàng thu dọn hồ sơ rồi nhanh chóng
biến mắt khỏi văn phòng này, khi ở bên ngoài bọn họ
mới dám thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ xoay quanh một
chỗ, cảm giác sống sót sau tai nạn này thật sự quá
đã.

“Bên ngoài lan truyền giám đốc cưng chiều phu nhân,
nếu không phải lúc nãy vừa tận mắt chứng kiến, tôi
còn không dám tin phu nhân thật sự thu phục được

giám đốc.”

“Vậy là anh chưa thấy tốc độ giám đốc đổi sắc mặt khi

phu nhân đến!”

“Không ngờ một người đàn ông cấm dục như giám

đốc vậy mà cũng thích hôn.”

“Cảm ơn phu nhân, nếu đêm nay phu nhân không đến
đây chúng ta sẽ không thể thoát khỏi móng vuốt của
giám đốc. Từ nay, mọi người phải thông minh hơn
chút, phải được lòng phu nhân hơn, nếu phu nhân vui

vẻ thì giám đốc sẽ tự nhiên cũng vui vẻ.”
 
Chương 348


Chương 348: Hằm Canh Pín Bò(*) Cho Lục Tiên Sinh

(*)Pín bò: có tác dụng chữa chứng mệt mỏi, uễ oải,
đau bụng, bổ thận tráng dương, là thần dược cho nam

giới.

Trong phòng nghỉ, Hạ Tịch Quán đứng trong bếp bóc

tôm.

Phòng nghỉ này khá sang trọng, phòng bếp và nhà ăn
đều có, chỉ là Lục Hàn Đình Đình chưa từng nấu ăn ở
đây, nhiều lắm thì anh chỉ ngủ và nghỉ ngơi, trong
công ty có đầu bếp riêng của anh, anh không cần phải

tự tay nấu thứ gì, nên chưa từng xuống phòng bếp.

Lục Hàn Đình đưa tay ra ôm lấy vòng eo mảnh mai
của cô từ phía sau, dụi dụi khuôn mặt tuần tú vào mái

tóc dài tỏa hương của cô: “Làm gì thế?”

“Bóc vỏ tôm, hôm nay lúc về đúng lúc đi ngang qua
siêu thị, em mua ít đồ ăn, tôm lột vỏ khá tươi, em sẽ
xào cho anh món tôm chiên trứng, em còn chưng cơm

nữa đó.”

Cô vừa nói như vậy, Lục Hàn Đình liền thấy đói bụng,

anh cọ xát đôi môi mỏng của mình lên gương mặt
mềm mại sạch sẽ của cô, trong lòng giống như có một
chiếc thuyền nhẹ nhàng dập dờn, dịu dàng mềm mại,

hóa ra cô đi siêu thị mua thức ăn nấu cơm cho anh.

“Lục phu nhân, em biết nấu ăn à?”

“Đương nhiên, em nấu ngon lắm đấy, nhất định sẽ làm
thỏa mãn cái bụng của anh,” Hạ Tịch Quán quay đầu
liếc anh một cái: “Lục tiên sinh, lầy được một người vợ

như em, anh có thấy mình rất may mắn không?”

Lục Hàn Đình nhéo nhéo vòng eo mềm mại của cô,
đường cong nơi vòng eo của cô hệt như thắt lưng bé
xíu của bình sứ, khiến người ta thích mê không muốn
buông tay: “Nếu Lục phu nhân có thể ở các phương
diện khác cũng có thể thỏa mãn anh, cùng anh mây

mưa thất thường, vậy thì càng tốt.”

Hạ Tịch Quán trực tiếp nhét một con tôm vào miệng

anhl

Lục Hàn Đình vừa ăn tôm, vừa tháo bao tay của cô ra:

“Anh bóc tôm cho.”

Đường đường là giám đốc Lục thị, có lẽ đây là lần đầu

tiên anh tự tay bóc tôm nhỉ.

“Được, Lục tiên sinh, vậy tôm em giao cho anh.”

Rất nhanh, đã nấu xong một bữa tối đơn giản, Lục
Hàn Đình cầm lấy đũa thìa, cùng Hạ Tịch Quán đi ra

khỏi phòng bếp: “Được rồi, đến giờ ăn tối rồi.”

Lục Hàn Đình nhìn thử, Hạ Tịch Quán đã làm một dĩa
cơm, Cơm mềm dẻo lót ở dưới, bên trên có tôm xào
trứng chín mềm, bông cải xanh chiên bơ, rắc một ít
rong biển và nặn thành hình trái tim. Nhìn thấy màu
sắc, mùi thơm đã khiến bụng người ta phát tiếng kêu

biểu tình.

Lục Hàn Đình thấy cô cũng đã hằm hai bát canh, anh

mở nắp ra, của cô là canh sườn ngô, còn của anh là…

“Em hằm canh gì cho anh thế?” Lục Hàn Đình hỏi.

Ánh mắt Hạ Tịch Quán có chút lảng tránh: “Là… canh

bổ sức thôi, anh uống đi, ngon lắm.”

Nói xong Hạ Tịch Quán liền chạy vào bếp.

Nhưng Lục Hàn Đình vươn cánh tay dài ôm lấy cô vào
lòng: “Chạy cái gì, lén lén lút lút, em hầm canh gì cho

anh?”

“Cái kia…” Hạ Tịch Quán cắn chặt đôi môi đỏ mọng,
nhẹ giọng nói: “Không phải đã muộn rồi sao, siêu thị
sắp đóng cửa, còn có giảm giá, cuối cùng chỉ còn một

phần… pín bò, nên em mua về.”

Nên, đây là canh pín bò? Còn nữa cô còn mua với giá

đã giảm nữa?

Lục Hàn Đình nhướng mày: “Lục phu nhân, sao em lại
không ngại ngùng đi siêu thị mua pín bò thế, cũng

không sợ người khác cười chê em?”

Hạ Tịch Quán mặt đỏ ửng như trái táo, nhưng ngoài

miệng vẫn lớn mật nói lầm bầm: “Em mua pín bò cho

chồng em thì làm sao? Ai dám cười nhạo em?”

Thực ra cô không nói với Lục Hàn Đình là cô đã rất
xấu hỗ khi ở siêu thị, lấy thịt bò sau liền bỏ chạy, còn
hận không thể mang mặt nạ che mặt, sợ người khác

biết cô mua pín bò.
 
Chương 349


Chương 349: Đây Không Phải Là Anh – Lục Hàn Đình

Lục Hàn Đình nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, sau
đó liếc nhìn canh pín bò: “Tối nay uống canh này sao

ngủ được, Lục phu nhân, em cố ý sao?”

“Em cố ý gì chứ, anh đừng nói nhảm, không uống thì
thôi, em đổ đây!” Hạ Tịch Quán làm bộ vươn bàn tay

nhỏ bé ra.

Lục Hàn Đình rũ mắt xuống, hung hăng hôn lên trán
cô một cái, thấp giọng uy hiếp: “Vậy anh ăn rồi ngủ
không yên, Lục phu nhân em đêm nay cũng đừng

hòng yên giác.”

Hạ Tịch Quán đột nhiên hối hận khi nấu canh pín bò

cho anh.

Bữa tối vui vẻ kết thúc, Lục Hàn Đình đi tắm nước

lạnh, hai người đứng trước bệ rửa mặt đánh răng.

Lục Hàn Đình đưa cho cô chiếc bàn chải đánh răng

chứa đầy kem đánh răng, Hạ Tịch Quán ngậm một
ngụm nước rồi bắt đầu đánh răng: “Lục tiên sinh, hôm

nay anh về U Lan Uyễn sao?”

“Về rồi, bác cũng ở đó.”

Hạ Tịch Quán nhìn nghiêng về phía Lục Hàn Đình, có

ý thắc mắc.

Lục Hàn Đình đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của nàng:

“Yên tâm, không có cãi nhau.”

Vậy thì tốt.

“Lục tiên sinh, anh biết không, vị Lệ lão phu nhân lần
trước ở viện nghiên cứu em cứu được lại là chị em tốt
của bà nội, Lệ lão phu nhân đến Hải Thành để chơi
với bà nội, nhưng đột nhiên phát bệnh, việc này chắc

bà nội chưa biết nhỉ2”

Nghe thấy Lệ gia, mí mắt anh tuắncủa Lục Hàn Đình

khẽ động: “Bà nội chắc chưa biết, nếu không thì nội

đã sớm đến viện nghiên cứu rồi, bà nội và Lệ lão phu
nhân đã thân thiết mấy chục năm rồi, cảm tình tốt

lăm.

“Hai ngày sau Lệ lão phu nhân mổ rồi, đợi phẫu thuật
thành công xong rồi lại nói cho bà nội vậy, tránh để bà

lo.

“ừ.”

Hạ Tịch Quán đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô chớp
hàng mi cánh bướm nhìn Lục Hàn Đình Đình: “Lục
tiên sinh, hai nhà Lục Lệ ra là mấy đời thân nhau à, Lệ

gia có thiên kim đại tiên thư không ạ?”

Lục Hàn Đình liếc Hạ Tịch Quán: “Có một người, mà

sao em lại hỏi cái này?”

“Không phải nói giữa máy nhà thế gia sẽ có đám cưới
hào môn sao, vị Lệ gia đại tiểu thư kia có phải mỹ
nhân không, giữa hai người có chuyện xưa gì không?”
Nói xong, Hạ Tịch Quán kiễng mũi chân, dùng đôi mắt

sóng sánh ánh nước nhìn anh, cười khẽ nói: “Thẳng

thắn sẽ được khoan hồng, cấm anh lừa eml”

Lục Hàn Đình mím môi mỏng, thật ra không có chuyện
gì cả, chính là họ lớn lên cùng nhau, bố anh luôn

muốn anh cưới cô thiên kim Lệ gia kia.

Lục Hàn Đình vươn tay ôm lấy thân thể mềm mại
không xương của cô: “Anh và cô thiên kim Lệ gia kia
không thân, chỉ bằng bây giờ chúng ta nói đến chuyện

em và Lục Tử Tiễn đi, các em thân lắm đúng không?”

Người đàn ông này rất giỏi trong việc đổi khách thành
chủ, lập tức chuyền đề tài cho cô, ngữ khí của Hạ Tịch
Quán ngưng trệ: “Chúng em hoàn toàn không thân,
Hai năm trước, em cùng một người khác từng cứu
một người già ở đường cái Đé Đô, lúc ấy em cũng
không để chuyện này trong lòng, em cũng vừa mới

biết được người kia chính là Lục Tử Tiễn thôi.”

Nói xong Hạ Tịch Quán duỗi tay ra ôm lấy vòng eo
hẹp của anh, khuôn mặt xinh đẹp ngắng đầu nhìn anh:
“Lục tiên sinh, hai ngày sau, em sẽ cùng Lục Tử Tiễn
tiến hành phẫu thuật cho Lệ lão phu nhân, anh chắc

là… sẽ không đề tâm chứ? ”

Lục Hàn Đình đã sớm biết, lần hợp tác thứ hai của đôi

nam tài nữ sắc mang ý nghĩa kết hợp cả Tây y và

Đông y đã thu hút sự chú ý của thế giới bên ngoài.

Anh không những không để tâm, mà còn cực kỳ lưu

tâm!

Hai năm trước cô không đặt Lục Tử Tiễn vào lòng,
nhưng Lục Tử Tiễn lại vừa gặp đã yêu cô, thậm chí

còn đuổi theo cô đến tận Hải Thành.

Trận chiến tranh đoạt cô đã bắt đầu rồi, bác và em trai
anh khí thế to lớn, nhất quyết giành lại cô, còn để anh
trơ mắt nhìn cô và Lục Tử Tiễn đứng cùng một chỗ,
nhìn hào quang chói mắt của hai người tỏa ra, còn
mãi dây dưa không dứt. Mà anh cũng chỉ có thể đứng
tại chỗ nhìn, gì cũng không làm, đây không phải là anh
– Lục Hàn Đình.
 
Chương 350


Chương 350: Thứ Anh Muốn Không Phải Là Châm, Mà Là Eml

Lục Hàn Đình lăn lộn trong thương trường nhiều năm
như vậy, hơn mười đã bắt đầu dạo chơi thương giới,
chưa bao giờ nhân nhượng đối phương, anh giỏi nhất
chính là công kích, chưa từng gặp phải tình huống đợi

kẻ thù khiêu khích mà anh lại bị động.

Trong ánh mắt rạng rỡ sáng ngời của cô, Lục Hàn
Đình vòng tay qua bờ vai quyến rũ của cô, ôm chặt cô
vào lòng, sau đó thì thầm: “Ừ, không để tâm, em đi
đi.”

Anh nghĩ, rốt cuộc anh vẫn không thẻ làm gì cô, chẳng

hạn như bẻ gãy đôi cánh của cô, nhốt cô bên mình.

Anh có thể đứng tại chỗ vì cô, không làm gì cả, anh
cũng có thể chịu đựng những hành động khiêu khích
lặp đi lặp lại của đối phương, rút lui rồi lại rút lui cũng

chỉ vì cô.

“Lục tiên sinh, cảm ơn anh.” Hạ Tịch Quán ngọt ngào

cảm ơn.

Lục Hàn Đình nhếch môi mỏng thành một đường vòng

cung quyến rũ: “Lục phu nhân, em không thành tâm
cảm ơn anh rồi, nếu em thành tâm, không nên chỉ nói

bằng miệng.”

“…” Hạ Tịch Quán nhanh chóng đẩy anh ra, còn chà
chà bọt xà phòng lên gò má anh tuấn của anh, xoay

người bỏ chạy.

Lục Hàn Đình giữ cái eo thon kéo cô lại, cúi người hôn
lên đôi môi đỏ mọng của cô: “Lục phu nhân, lâu rồi

anh chưa chỉnh em phải không, lại “thiếu” rồi.”

Hạ Tịch Quán cười khúc khích trong vòng tay anh,
tiếng cười giòn giã như chuông ngân, còn trốn tránh
nụ hôn của anh: “Không phải, em còn chưa rửa tay,

còn có bọt xà phòng…”

“Đợi lát nữa rồi rửa, dù sao cũng phải rửa lại.”

Hạ Tịch Quán bị anh hôn lên đôi môi đỏ mọng, hai

người hôn nhau suốt từ phòng tắm đến phòng ngủ,

đầu óc cô vừa choáng váng thì lại bị anh đẩy ngã

xuống chiếc giường êm ái…

Hai người náo loạn hồi lâu, Hạ Tịch Quán rất nhanh
chìm vào giấc ngủ, khi cô đang mơ mơ màng màng thì
lại cảm thấy có người đang hôn mình, hàng mi mảnh

khảnh run lên, đôi mắt ngái ngủ mở ra.

Bây giờ đã muộn, không biết máy giờ rồi, trong phòng
ngủ chỉ có ánh đèn mờ ảo, trên người cô bị đè rất

nặng, rất nặng…

Hạ Tịch Quán đưa tay lên che mắt, sau đó luồn những
ngón tay trăng nõn mềm mại vào mái tóc ngắn của
người đàn ông, dùng sức kéo anh lên: “Sao anh vẫn

chưa ngủ?”

Lục Hàn Đình nhìn bộ dáng vừa tỉnh lại của cô gái, đôi
mắt trong vắt ngái ngủ kia xoay chuyển, quá mức
thuần khiết, nhưng lại nhuốm một chút nữ tính vừa
ngây thơ mềm mại vừa quyến rũ, khiến anh không thể

rời mắt.

Anh khàn giọng nỉ non: “Đánh thức em sao? Món

canh pín bò kia của em làm anh ngủ không được.”

Hạ Tịch Quán cảm thấy nhiệt độ trên người anh nóng
lên, dường như cô… vừa mới rửa tay cách đây không

lâu mà nhỉ…

“Không thì, em châm huyệt cho anh nhé?”

Lục Hàn Đình tức giận bật cười, chống tay lên người
cô, từ trên cao nhìn xuống cô “Quán Quán, anh là
chồng em, ngoài học y ra, em chưa được học về giáo
dục giới tính sao, thứ anh cần không phải châm, mà là

em.

Nói xong, Lục Hàn Đình xốc chăn xuống giường, đi

tắm nước lạnh trong phòng tắm.

Hạ Tịch Quán nằm trên giường nhắm mắt lại, cơn
buồn ngủ của cô hoàn toàn biến mắt, cô ngồi dậy, áo
sơ mi đen chảy xuống khỏi đôi vai, da thịt bên trong

đính đây vét dâu tây.

Hạ Tịch Quán che cổ lại, vươn tay sò lên khuôn mặt

đỏ bừng của cô, cô không biết mình nổi khùng mua
pín bò cho anh làm gì, bây giờ đã rạng sáng rồi, hai
người còn lăn qua lăn lại chưa có dấu hiệu kết thúc,

cuối cùng người phải lãnh đủ là cô!
 
Chương 351


Chương 351: Quán Quán, Hôn Anh

Lục Hàn Đình đang tắm nước lạnh, bỗng cửa kính mờ

gõ lên ba tiếng “cốc cốc cốc”.

Lục Hàn Đình Đình dừng một chút, mới đưa tay mở
cửa, bên ngoài là một bóng dáng yêu kiều của cô gái,
Hạ Tịch Quán đến đây.

“Sao lại xuống giường rồi, không muốn ngủ nữa à?”
Lục Hàn Đình híp khóe mắt màu đỏ tươi, ánh mắt gắt

gao dán vào cô, âm thanh đè nén hỏi thẳng cô.

Hạ Tịch Quán không biết để mắt vào đâu, khuôn mặt
xinh xắn như bốc hơi nóng, cô ậm ừ vài tiếng: “Anh

đánh thức em rồi, em còn có thể ngủ được à2″

Lục Hàn Đình đưa tay nắm chặt cổ tay mảnh khảnh
của cô kéo cô vào, âu yếm véo cái mũi nhỏ của cô:
“Ác nhân lại cáo trạng trước, là ai hại ai không ngủ được?”

Áo sơ mi đen trên người Hạ Tịch Quán nhanh chóng

bị thám ướt, tắm lưng xinh đẹp mảnh mai áp vào

tường, cô ngắng đầu liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của

anh đang kè sát, sau đó nắm chặt nện vào ngực anh.

Lục Hàn Đình mắt tối sầm lại, bàn tay to giữ chặt đầu

cô, hôn lên đôi môi đã sưng đỏ của cô.

Đầu ngón tay Hạ Tịch Quán chậm rãi đặt lên vòng eo
tinh xảo của anh, cơ bắp cuồn cuộn có lực của đàn
ông, lại còn rất cứng rắn, hoàn toàn khác với sự mềm

mại của phụ nữ.

Cô đưa tay ra, từ từ ôm lấy anh.

Lục Hàn Đình nới lỏng đôi môi đỏ mọng của cô. Chiều
cao của hai người chênh lệch nhau. Đôi môi đỏ mọng
của cô dễ dàng đáp xuống yết hầu đang chuyển động
lên xuống của anh. Lúc này, Hạ Tịch Quán nghe thấy
tiếng anh phủ xuống tai cô, giọng nói khàn khàn mang

theo ý không được từ chối: “Quán Quán, hôn anh.”

Sáng sớm ngày mai.

Lúc Hạ Tịch Quán mở mắt đã là tám giờ, cô dậy

muộn, ánh ban mai bên ngoài hắt vào qua lớp rèm

cửa sổ, căn phòng chìm trong ánh vàng rực rỡ ấm áp.

Hạ Tịch Quán đưa tay sờ soạng, vòng tay ấm áp đã

không còn, Lục Hàn Đình đã rời giường.

Anh dậy khi nào?

Cả hai sáng sớm mới ngủ, cô buồn ngủ quá không
mở mắt ra được, vậy mà anh đã dậy đi làm như bình

thường, thể lực nam nữ chênh lệch quá lớn.

Hạ Tịch Quán đứng dậy ra khỏi giường, đứng ở cửa
số hít thở bầu không khí trong lành buỏi sáng, lúc này,
cô nhìn thấy nhân viên ở tầng dưới lần lượt đến công

ty đi làm.

Hạ Tịch Quán đột nhiên nhớ tới đây là ở tập đoàn Lục
thị, cô đang ở trong văn phòng giám đốc của anh, chỉ
cần nhớ đến đêm qua hai người đã “chiến đấu” lâu
như vậy, Hạ Tịch Quán không thể nhìn thẳng chính

mình, chính là bát canh pín bò đó mà gây ra họa, cô

đây là nhóm lửa tự thiêu mình.

Lục tiên sinh quả là không dễ chọc!

Hạ Tịch Quán rửa mặt đơn giản một chút, chợt nghe
thấy tiếng động bên ngoài, hình như có người vào phòng nghỉ.

Lục tiên sinh về rồi?

Hạ Tịch Quán mở cửa phòng tắm, vui vẻ nhảy ra: “Lục tiên sinh…”

Lời nói của cô đột ngột dừng lại, bởi vì không phải Lục

tiên sinh bước vào, mà là một người phụ nữ.

Người phụ nữ vẫn còn rất trẻ, cô ấy trông như khoảng
ba mươi tuổi, cô ấy mặc một chiếc váy đỏ, dáng người
đẫy đà, làn da trắng như tuyết, xinh đẹp và quyến rũ,
có một nét quyến rũ hoàn toàn khác với Hạ Tịch Quán

của tuổi 20.

Người phụ nữ kia nhìn thấy Hạ Tịch Quán cũng ngắng

người, nhưng nhanh chóng nói: “Phu nhân, tôi đến

quét dọn phòng giám đốc, lấy quần áo của giám đốc

đến phòng giặt là ạ.”

Hạ Tịch Quán chưa từng thấy người phụ nữ này bao
giờ, nhưng đây cũng là điều bình thường, phòng nghỉ
của Lục Hàn Đình phải do người khác dọn dẹp, chỉ
không ngờ mấy người phụ nữ như dì dọn vệ sinh này

lại xinh đẹp như vậy.

“Ò, vậy cô dọn dẹp đi.” Hạ Tịch Quán bước sang một bên.

“Vâng thưa phu nhân.”
 
Chương 352


Chương 352: Lục Phu Nhân, Sao Em Không Biết Ngại Vậy?

Người phụ nữ kia bước vào, bắt đầu dọn dẹp, thay

những chiếc túi trong thùng rác.

Hạ Tịch Quán nhìn đống giấy trắng nhàu nát trong
thùng rác, khuôn mặt xinh xắn nhanh chóng ửng
hồng, lập tức bước lên nói: “Chuyện này để xuống đi,

để tôi tự làm.”

Người phụ nữ thu tay về: “Được, vậy tôi vào phòng tắm dọn.”

Cửa phòng tắm bị đầy ra, người phụ nữ bước vào bắt
đầu thu dọn quần áo đã thay vào tối hôm qua, Hạ Tịch
Quán ngắng đầu nhìn thì thấy người phụ nữ hạ eo, cổ
áo rộng thùng thình lộ ra một tia xuân quang, rất nhiều
quần áo vậy mà cô ta lại không lấy, còn vươn tay

cầm…. quần lót mà Lục Hàn Đình thay!

Hạ Tịch Quán bước nhanh về phía trước, vươn tay
giật lấy quần lót: “Hôm nay cô không cần dọn dẹp nơi

này, cô có thể rời đi trước.”

Người phụ nữ nhìn Hạ Tịch Quán, mặc dù có chút lưu

luyến không muốn đi, nhưng vì ngại thân phận Lục

phu nhân của Hạ Tịch Quán, nên vẫn rời đi.

Rất nhanh Lục Hàn Đình đã quay lại, anh mặc một
chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen được may thủ
công, ủi phẳng phiu không có nép nhăn, trông tao nhã
cao quý. Hôm nay tâm trạng anh nhìn bằng mắt
thường cũng thấy được rất tốt, thần thái sáng láng, cả
người anh tuấn nổi bật, hệt như khối nam châm thu

hút ánh mắt người ta.

Lúc anh đi vào, đầu tiên là liếc mắt nhìn giường lớn,
trên giường không có người, cô đã dậy, Lục Hàn Đình

nhìn quanh, nhưng không thấy bóng dáng cô đâu.

“Lục phu nhân.” Anh mở miệng gọi.

Không ai đáp lại anh.

Tuy nhiên, có tiếng nước chảy trong phòng tắm, có

người trong đó.

Lục Hàn Đình Đình bước vào, nhìn thấy bóng dáng
mảnh mai, Hạ Tịch Quán đang đứng bên cạnh bồn

rửa mặt giặt quần áo.

Cô không biết mình đang giặt cái gì, hai bàn tay nhỏ
bé cứ chà chà tẩy tẩy, làm nổi lên một chùm bong bóng.

Lục Hàn Đình đến sau lưng cô, một tay đút túi quần từ
phía sau nhẹ nhàng đẩy cô: “Lục phu nhân, sao em lại

không để ý tới người ta vậy.”

“Hừ!” Hạ Tịch Quán hơi nhúc nhích, ý tứ là đừng

chạm vào eml

Lục Hàn Đình cảm thấy kỳ quái, nhếch môi mỏng,
thấp giọng nói: “Lục phu nhân, em quá đáng đấy nhé,
đêm qua còn vùi vào ngực anh, bây giờ xuống giường
liền không quen, anh chắc là không đắc tội gì em chứ,

sao em lại giống như đang giận anh vậy?”

Hạ Tịch Quán căn đôi môi đỏ mọng: “Em làm sao dám

chọc giận Lục tổng chứ? Lục tổng là ai kia chứ, là
giám đốc tập đoàn Lục thị, phong độ cũng khác xa
người thường, ngay cả dì dọn dẹp cũng bị anh hút hồn!”

Giọng điệu kỳ quái của cô đầy dấm chua, cái bình

dấm chua này lại đỗ ra nữa rồi.

Lục Hàn Đình không rõ đầu cua tai nheo: “Lục phu

nhân, em nói dì dọn vệ sinh nào?”

“Cái dì sạch sẽ trắng trẻo xinh đẹp kia ấy, bộ ngực có
thể sánh với Hoắc Tuyền luôn đấy, Lục tiên sinh,
chẳng lẽ anh không biết sao? Người ta chính là nhớ

thương anh đấy, còn tự tay lấy quần lót của anh!”

Lục Hàn Đình thực sự không biết cô đang nói đến dì
dọn dẹp nào, quả thật có người tới dọn phòng nghỉ
của anh, nhưng tất cả đều do trợ lý cuộc sống sắp xếp.

Lục Hàn Đình đưa tay ôm eo thon của cô: “Vậy em

thật sự để cô ta lấy quần lót của anh?”

“Không, may là em nhanh tay lẹ mắt giành lại rồi.” Nói
xong, Hạ Tịch Quán giơ quần lót anh lên: “Không thấy

em đang giặt đây à?”

Lục Hàn Đình không để ý vừa rồi cô đang giặt đồ lót
cho anh, cũng không ngờ là cô lại ở đây giặt đồ lót

cho anh.

“Lục phu nhân, tối qua thì đi siêu thị mua pín bò làm
canh cho anh, hôm nay còn giành quần lót của anh

với dì dọn dẹp, em sao lại không biết ngại thế này?”
 
Chương 353


Chương 353: Không Để Ý Đến Anh!

Một vét ửng hồng nhanh chóng lan ra trên dái tai trắng
như tuyết của Hạ Tịch Quán, đã đến lúc này rồi anh

còn dám cười nhạo côi

Mặc dù, cô thật sự không biết, vừa rồi bởi vì quá tức
giận và sốt ruột nên cô đã giành lấy quần lót, bây giờ
cô lại bị anh trêu thế này, Hạ Tịch Quán muốn đào cái

hố chui xuống đất.

Hạ Tịch Quán đạp mạnh vào chân anh để trút giận.

Lục Hàn Đình ôm chặt eo thon của cô, hận không thể
khảm eo cô vào tay anh: “Đau… Lục phu nhân tha

mạng… lần sau anh không dám nữa!”

Người đàn ông này, mặc dù cô đạp lên anh ta rất
mạnh, nhưng sức cô mạnh bao nhiêu chứ, căn bản
chỉ gãi ngứa anh thôi, vậy mà anh lại dán vào tai cô la đau.

Hạ Tịch Quán giãy dụa vài lần, cố gắng thoát khỏi

vòng tay của anh: “Nếu anh còn nói thế nữa thì em

thật sự sẽ không để ý anh!”

Lục Hàn Đình giam cô vào lòng, không cho cô rục
rịch, anh dán đôi môi mỏng lên mái tóc dài thanh
thuần của cô dùng sức hôn thật mạnh: “Lục phu nhân,
anh không hè biết gì về chuyện này, anh bị oan mà,
anh thề với em, Lục Hàn Đình anh đây thật sự chưa
từng làm mấy việc như dùng quần lót để quyến rũ phụ nư.

Anh thề thốt, mang theo sung sướng cùng kiên nhẫn
ở bên tai dỗ dành cô, tâm trạng Hạ Tịch Quán nhanh
chóng tốt lên, nhưng nghĩ đến người phụ nữ kia có
thể tùy tiện xông vào phòng anh, cô vẫn cảm thấy khó
chịu, cô giống như Đát Kỉ quyến rũ bậc quân vương
tùy hứng thổi gió bên tai anh: “Em mặc kệ, em không
thích dì dọn vệ sinh kia, anh sa thải cô ta đi, không chỉ
mỗi cô này đâu, còn người này, người kia, người nọ
nữa, anh cũng không được phép tìm máy cô gái trẻ

tuổi xinh đẹp về đây làm!”

Những người phụ nữ trẻ đẹp này làm sao có thể đến

đây chỉ để quét dọn chứ? Họ đến là vì Lục Hàn Đình!

Lục Hàn Đình vuốt ve khuôn mặt trắng mịn của cô:

“Đều nghe lời em, việc này anh không bận tâm, anh
sẽ dặn dò phía dưới, sa thải cô kia, tìm một dì lớn tuổi
thành thật làm. Mấy cô giúp việc ở U Lan Uyễn đều do
bà nội tuyển, phòng ngủ chúng ta cũng chỉ có mẹ Ngô
mới vào dọn được. Việc này là lỗi của anh, đừng giận

nữa nhé Lục phu nhân.”

Được anh dỗ dành, tâm trạng của Hạ Tịch Quán giờ
mới dịu bót. Mấy loại chuyện riêng tư như vậy, một
người bước ra từ cửa nhà giàu như bà nội tự nhiên sẽ
biết, có bao nhiêu cô gái trẻ đẹp muốn leo lên giường
ông chủ, huống chi người đàn ông quyến rũ như Lục
Hàn Đình. Mấy thứ giấy trong thùng rác, giường chiếu
hỗn độn, thậm chí là những thứ trong phòng tắm náo
loạn lâu như thế… sao có thể để cho cô gái trẻ vào

dọn được chứ?

Hạ Tịch Quán chính là không thích.

“Thấy anh nghe lời, em liền tha cho anh lần này.”

Bàn tay to của Lục Hàn Đình đặt lên bụng phẳng lì

của cô, sau đó từ trong góc quần áo lặng lẽ chui vào,

anh khàn giọng nói: “Lục phu nhân, đừng sợ, em tự tin
hơn chút đi, ngoài em ra, anh sẽ không bị quyến rũ

bởi những người phụ nữ khác đâu.”

Những đầu ngón tay hơi thô ráp của anh chạm vào da
thịt nõn nà của cô, Hạ Tịch Quán sợ hãi rụt vào trong
vòng tay anh, trên cổ tay phải anh đang đeo một chiếc
đồng hồ bằng thép quý, chiếc đồng hồ này rơi ra bên

ngoài quần áo của cô.

Hạ Tịch Quán mặt đỏ bừng, cô nhanh chóng đầy bàn
tay to của anh ra: “Anh làm sao vậy? Ban ngày ban

mặt, còn đang ở công ty, không cho anh làm càn!”

Lục Hàn Đình không chịu buông tha cho cô, ngược lại
càng siết chặt cô: “Đây là công ty của anh, em là
người của anh, ai cắm anh làm càn, Lục phu nhân, em
cũng thấy đấy, hồ ly tinh bên ngoài nhiều vô số, cho

nên em phải mau mau giữ chặt anh.”

Sau lưng đột nhiên có động tĩnh, có người mở cửa

phòng tắm bước vào.
 
Chương 354


Chương 354: Cút Ra Ngoài

Có người xông vào, quần áo Hạ Tịch Quán còn đang
không chỉnh tề, cô sợ đến mức hét lên một tiếng, trốn

Vào trong vòng tay của Lục Hàn Đình.

Lục Hàn Đình gần như nháy mắt dùng tay ôm cô lại,
che chắn cho cô, rồi nhanh chóng rút bàn tay to còn

lại của mình ra, quay đầu nhìn về phía cửa.

Trước cửa là người phụ nữ vừa bị Hạ Tịch Quán đuổi đi.

Người phụ nữ này nghe nói Lục Hàn Đình đã về thì
vội vàng chạy tới đây, không ngờ trước cửa lại nhìn
thấy cảnh tượng này, người đàn ông mặc áo sơ mi và
quần tây, loại vải đắt tiền không có một chút nếp nhăn,
ôm cô gái mảnh mai vào lòng, áo sơ mi đen treo trên
người cô gái sắp rơi ra, cả phòng tắm kiều diễm mờ ám.

Người phụ nữ kia sững người, ngẳng đầu lên liền
đụng phải đôi mắt híp lại lạnh như băng của Lục Hàn

Đình, cô ta lập tức rùng mình, lắp bắp nói: “Giám…

Giám đốc…”

Lục Hàn Đình đưa tay ra nắm lấy thứ gì đó rồi trực
tiếp ném mạnh ra cửa, “bốp” một tiếng, mấy nghiên
đài vài vạn trên bệ rửa mặt bị anh ta đập vỡ tan tành,
kèm theo giọng nói âm u lạnh lùng của anh: “Cút ra ngoài!”

Mảnh vỡ của nghiên đài văng lên mặt người phụ nữ,
mang theo lửa giận sắc bén cuồng nộ, người phụ nữ
kia chỉ cảm thấy đau xót trên mặt mình, mảnh vỡ đã

cứa chảy một vết máu.

Không thẻ chịu nồi cơn lôi đình của người đàn ông,
người phụ nữ mang khuôn mặt bết bát máu sợ hãi

đến mức chạy ra ngoài.

Lục Hàn Đình rất tức giận, bên người anh chưa từng
thiếu người quyến rũ, nhưng máy loại đê tiện như vậy
rất ít khi gặp qua, anh nâng tay xoa lên mái tóc dài
của cô gái trong lòng, cánh môi mỏng dán vào trán cô:
“Đừng sợ đừng sợ, anh đuổi cô ta đi rồi, anh sẽ tống

cổ cô ta ra khỏi Hải Thành.”

Hạ Tịch Quán mặt đỏ bừng vùi vào trong lòng ngực

anh, cô nhịn không được ngắng đầu lên, siết chặt nắm
đấm đánh anh hai cái: “Đều tại anh, sau này em còn
mặt mũi nào gặp người ta đây, em không để ý đến

anh nữa!”

Lục Hàn Đình ở lại dỗ dành cô hỏi lâu, nhưng Lục phu
nhân không chịu để ý đến anh, Lục Hàn Đình chỉ đành
ra ngoài xử lý người phụ nữ kia trước, trợ lý cuộc
sống nhanh chóng tìm được một dì giúp việc lớn tuổi

chất phác, dì cũng vào phòng nghỉ dọn dẹp sạch sẽ.

Hạ Tịch Quán vẫn ở trong phòng nghỉ, cô đã thay
quần áo khác, bên trong là một chiếc áo hai dây màu
trắng, bên ngoài khoác chiếc cardigan len màu tím
nhỏ, phía dưới mặc chiếc quần jean lưng cao, làn da
trắng như tuyết không mang mạng che mặt, cô gái
thanh thuần xinh đẹp khiến cho cô giống như một đóa

hoa sen thanh tú.

Lục Hàn Đình mang bữa sáng thịnh soạn, còn có

nhiều món tráng miệng mà cô thích đến bồi tội nhưng

Hạ Tịch Quán vẫn phớt lờ anh.

Lúc này, một chuỗi chuông điện thoại du dương vang

lên, là viện trưởng Lý Văn Thanh gọi đến.

Viện trưởng chắc là gọi vì phương án giải phẫu cho Lệ
lão phu nhân, dù sao hai ngày nữa Lệ lão phu nhân

cũng phẩu thuật rồi, thời gian khá gấp.

Hạ Tịch Quán nhanh chóng ấn nhận: “Alo, viện trưởng.”

“Quán Quán.” Viện trưởng Lý Văn Thanh ôn hòa nói:
“Bây giò cháu có thời gian đến khách sạn không, ông
có đặt một phòng công việc ở đây, Tử Tiễn đã tới rồi,
còn thiếu cháu thôi, chúng ta bàn bạc phương án giải

phẫu cho Lệ lão phu nhân một chút đi.”

Hạ Tịch Quán còn chưa lên tiếng thì sau lưng cô bỗng
truyền đến tiếng bước chân vững vàng, Lục Hàn Đình
đi tới.

Lục Hàn Đình rõ ràng đã nghe thấy nội dung cuộc gọi,

trên gương mặt điển trai cũng chẳng có cảm xúc gì,

anh chỉ bình tính nhìn cô, cong môi mỏng: “Viện
nghiên cứu các em lại đi bàn bạc phương án giải phẫu

ở khách sạn à?”
 
Chương 355


Chương 355: Ôm Anh Từ Phía Sau

Bị anh hỏi như vậy, Hạ Tịch Quán hơi sững người.

Lúc này, viện trưởng Lý Văn Thanh nói qua điện thoại:
“Quán Quán… Quán Quán, cháu có đang nghe không?”

“Viện trưởng, cháu đang nghe đây, ừm… chúng ta
đến khách sạn để thảo luận về phương án giải phẫu

sao?” Hạ Tịch Quán hỏi.

“Đúng vậy, ông thường sẽ bàn bạc các phương án
giải phẫu lớn trong dãy phòng thương vụ của khách
sạn. Quán Quán, cháu mau đến đi, ông ở khách sạn
Thánh Đắc Bảo đợi cháu.” Viện trưởng Lý Văn Thanh

nói xong địa chỉ liền cúp điện thoại.

Hạ Tịch Quán cất điện thoại, nhìn Lục Hàn Đình Thần
ở cửa: “Anh không thích em đi phải không?”

Lục Hàn Đình hai mắt tối sằm, khó có thể nhìn ra anh
đang nghĩ gì, thấy đôi mắt sáng ngời của cô nhìn

sang, anh lắc đầu: “Không phải, anh biết ca phẫu

thuật này đối với em rất quan trọng, hơn nữa em là

bác sĩ, rất nhiều người cần đến em, em đi đi.”

Thực ra việc đến phòng thương vụ của khách sạn
thảo luận về kế hoạch phẫu thuật là rất bình thường,
viện trưởng Lý Vvăn Thanh và Lục Tử Tiễn đã ở đó
đợi cô, Hạ Tịch Quán là một bác sĩ, cô không hoàn

toàn thuộc về Lục Hàn Đình, Lệ lão phu nhân cần cô.

Hạ Tịch Quán bước tới, kiễng chân hôn lên gò má anh

tuấn của Lục Hàn Đình: “Vậy thì em đi nhé.”

Lục Hàn Đình không muốn để tâm trạng mình ủ dột,
luôn để cô dỗ dành mình, như vậy cô sẽ rất mệt, sớm
muộn gì cũng sẽ chán ghét anh, vì vậy anh vươn tay
ôm lấy cô, hôn lên mái tóc dài của cô rồi nói nhẹ
nhàng: “Lục phu nhân, em xem anh là ai chứ? Anh
biết y học luôn là niềm đam mê của em, dù anh rất
không thích khi nghĩ đến việc em ở trong phòng khách
sạn với những người đàn ông khác, nhưng anh sẽ
không giữ em lại, mãi sẽ không bao giờ có ngày anh

phải để em lựa chọn giữa anh và y học.”

Trái tim Hạ Tịch Quán ấm lên, cô áp khuôn mặt nhỏ

nhắn của mình vào vị trí trái tim anh, lắng nghe nhịp

tim mạnh mẽ của anh, đây có lẽ là câu nói cảm động

nhất mà cô từng nghe từ anh.

Anh yêu những gì cô yêu.

“Nhưng Lục phu nhân, em nhất định phải có ý thức
của một người phụ nữ đã có gia đình, em phải giữ
khoảng cách với bất kỳ người đàn ông nào khác ngoài
anh ra. Em đưa tay kéo Lục Tử Tiễn lần đó, anh còn
chưa tính toán với em, anh sẽ thử tin tưởng em, em

ngàn vạn lần đừng tưởng là anh dễ lừa.”

Lời nói của Lục Hàn Đình bỗng đình trệ, bởi vì Hạ Tịch
Quán đột nhiên vươn tay qua cổ anh, trao anh một nụ

hôn ngọt ngào.

Lục Hàn Đình Đình sững người một lúc, rồi nhanh
chóng ôm chặt lấy cô, đảo khách thành chủ hôn sâu GÓ?

Anh vẫn không nói với cô, Lục Tử Tiễn là vì cô mà
đến, Lục Tử Tiễn thích cô, anh nghĩ cô không biết

cũng rất tốt, anh cũng không muốn để cô biết.

Vẫn là Hạ Tịch Quán đẩy anh ra, cô gái cười nhẹ, ngọt

ngào nói: “Lục tiên sinh, em phải đi rồi, bye bye.”

Hạ Tịch Quán xách túi của mình rồi nhanh chóng rời

khỏi phòng nghỉ.

Lục Hàn Đình sờ sờ đôi môi mỏng, đôi mắt sâu thẳm
tràn ra ý cười mềm mại, vừa rồi cô làm gì thế nhỉ,

dùng một nụ hôn đuổi anh đi sao?

Đúng là trắng trọn uy hiếp mài!

Hạ Tịch Quán rời đi, Lục Hàn Đình trở lại văn phòng
giám đốc, anh ngồi vào ghế văn phòng bắt đầu phê

duyệt tài liệu.

Lúc này vang lên tiếng gõ cửa, thư ký Nghiêm Kiên
bước vào, thấp giọng báo cáo: “Giám đốc, tôi đã phái
người theo dõi Lục Nhân Nhân 24/24 rồi ạ.”
 
Chương 356


Chương 356: Phu Nhân Sẽ Không Còn Như Xưa Nữa

Lục Hàn Đình xoẹt xoẹt ký tên mình dưới văn kiện, nét
chữ rồng bay phượng múa, khuôn mặt điển trai của
anh không hề có biểu cảm gì, những lời khiêu khích
của Lục Nhân Nhân vẫn còn văng vẳng bên tai anh,
còn trên địa bàn của anh, thật ra anh có thể dễ như
trở bàn tay khiến Lục Nhân Nhân rời khỏi Hải Thành,
nhưng, chung quy gì Lục Nhân Nhân cũng là bác anh,
anh không muốn bà nội ở giữa hai người lại khó xử,

bà nội anh cũng đã già rồi.

“Tôi biết rồi.” Lục Hàn Đình nhếch môi mỏng.

“Giám đốc, vừa nhận được tin tức Lục Nhân Nhân đã
lái xe đến khách sạn Thánh Đắc Bảo, hôm nay viện
trưởng Lý Văn Thanh mở cuộc tuyên bố cũng tại

khách sạn này.”

Bàn tay to đang cầm bút của Lục Hàn Đình đột nhiên
dừng lại, Hạ Tịch Quán cũng đến khách sạn Thánh
Đắc Bảo, hóa ra viện trưởng Lý Văn Thanh chọn
khách sạn này không chỉ để bàn bạc phương án giải

phẫu cho Lệ lão phu nhân mà còn muốn mở cuộc họp

tuyên bố với truyền thông.

Hiện Hạ Tịch Quán đang là hiện tượng bí ẩn trên
mạng, dù là một cô gái thiên tài nhưng trình độ học
vấn của cô vẫn chưa được tiết lộ, viện trưởng Lý Văn
Thanh chính thức tổ chức một buổi họp báo trong
khách sạn đề hạ bức màn che bí ẩn về Hạ Tịch Quán,

khiến cô tỏa sáng rực rỡ.

Có thể thấy được viện trưởng Lý Văn Thanh rất yêu
quý Hạ Tịch Quán, Lục Hàn Đình cũng chưa bao giờ
nghe qua vị Lý viện trưởng đức cao vọng trọng này coi

trọng một người đến thé.

Lục Hàn Đình có chút phiền muộn, anh buông cây bút

trong tay xuống.

Nghiêm Kiên nhìn ra được tâm trạng giám đốc nhà
mình không tốt, liền nói: “Giám đốc, hay là anh cũng
đến khách sạn Đắc Thánh Bảo xem thử đi, sau hôm
nay, phu nhân sẽ không còn như xưa nữa, cuộc đời
của phu nhân đã sang trang mới, mở ra một áng văn
mới, thời khắc này sao có thể để Lục Tử Tiễn, Lục

Nhân Nhân ở bên cạnh phu nhân chứ, giám đốc anh

nên tận mắt chứng kiến thời khắc này.”

Lục Hàn Đình hiểu rõ hơn ai hết là sau buổi họp báo
này, Hạ Tịch Quán sẽ như một viên ngọc quý, dù cô đi

đến đâu cũng sẽ là tiêu điểm săm soi.

Anh chợt nhớ lần đầu tiên anh và Hạ Tịch Quán gặp
nhau trên chuyến tàu lửa ngày hôm đó, khi đôi mắt
trong vắt như hồ nước ấy của cô gái nhìn sang, anh

đã biết cô không bình thường.

Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ là cô lại xuất sắc kinh

diễm đến thê.

Lục Hàn Đình giơ tay kéo cúc áo, đúng lúc này, một
chuỗi chuông điện thoại du dương vang lên, có cuộc gọi đến.

Anh ngước mắt lên nhìn, quả nhiên là Hạ Tịch Quán đang gọi.

Lục Hàn Đình nhanh chóng cầm điện thoại bắm phím

nhận: “Không phải đi rồi à, sao còn gọi điện cho anh?”

“Lục tiên sinh, đúng là em đi rồi, nhưng em ở dưới lời

gọi xe, gọi đã lâu rồi mà xe vẫn chưa đến, có phải chỗ
của bọn anh không cho gọi xe đến đấy chứ?” Giọng
nói mềm nhẹ của Hạ Tịch Quán truyền đến, cô còn giả

vờ thở dài một tiếng.

Đôi mắt thâm thúy của Lục Hàn Đình lập tức đẩy đi
từng tầng sương mù lạnh lẽo, lộ ra ý cười như trăng
sáng sau cơn giông, bé cưng nói dối này, chỗ của anh
là trung tâm phồn hoa nơi Hải Thành ngựa xe như

nước, sao có thể không gọi được xe?

Lục Hàn Đình chậm rãi nhéch lên đôi môi mỏng, giọng
nói trầm thấp mang theo ý cười: “Lục phu nhân, thế nên?”

“Lục tiên sinh, anh có thể giúp em chút không, anh lái
xe đưa em đến khách sạn Thánh Đắc Bảo được không?”

Lục Hàn Đình hơi nhướng mày kiếm, trong lòng gợn
sóng nhưng giọng điệu vẫn như thường: “Ò, em đợi đó đi.”

Anh đứng dậy, một tay cầm lấy chìa khóa xe rồi bước đi.

Nghiêm Kiên đứng tại chỗ, lúc này anh ta như nhìn
thấy cái gọi là tình yêu, tình yêu đẹp nhất trên đời có
lẽ là khi bạn còn rụt rè sợ hãi, cô ấy lại đúng lúc vươn tay ra.

Lục Hàn Đình bước ra khỏi cửa tập đoàn Lục thị, anh
đứng bên chiếc xe Rolls-Royce Phantom, tìm kiếm

bóng dáng mảnh mai mềm mại kia.

Lúc này từ phía sau vươn ra hai cánh tay nhỏ bé ôm

lấy anh.
 
Chương 357


Chương 357: Quán Quán à, Em Cứ Như Vậy Sẽ Khiến Anh Càng Trở Nên Tham Lam

Cơ thể mềm mại không xương của cô từ phía sau kề
sát, Lục Hàn Đình Đình không cần nhìn lại cũng biết là
ai, anh lần lượt đan ngón tay mảnh khảnh của mình
vào ngón tay trắng nõn mềm mại của cô: “Lục phu
nhân, anh phát hiện em thật sự càng lúc càng to gan,
anh đang đi làm còn bảo anh ra ngoài lái xe cho em, hửm?”

Hạ Tịch Quán từ phía sau ôm chặt lấy anh, dính vào
người anh như bạch tuộc: “Lục tiên sinh, người ta
không bắt được taxi, hơn nữa chúng ta kiếm nhiều
tiền như vậy để làm gì? Chẳng lẽ anh còn muốn nuôi

hậu cung sao, nuôi một mình em là đủ rồi nhé!”

Lục Hàn Đình không quay đầu lại, cứ như vậy bị cô
mềm mại dùng sức ôm chặt, qua một hồi, anh mới
chậm rãi nhắm chặt đôi mắt tuần tú. Quán Quán à, em

cứ như vậy sẽ khiến anh càng trở nên tham lam.

Hạ gia giờ đây mù mịt khắp nơi, không khí trầm lặng.

Hạ Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan không thể chấp nhận
được sự thật Hạ Tịch Quán đã dùng Kim Vàng châm
huyệt cứu bà cụ, trên mạng còn đang lưu truyền Hạ
Tịch Quán mới là cô gái thiên tài thực sự, mà chuyện

này đối với họ là thứ vớ vẫn.

Hạ Chấn Quốc không thể ngồi yên, từ khi Hạ Tịch
Quán trở về, đứa con gái không phải là con ruột của
ông đã nhiều lần kéo ông ta từ thiên đường xuống địa
ngục: “Nghiên Nghiên, con đến tột cùng là sao thé,
con là sinh viên xuất sắc vượt cáp thẳng vào Thánh
Lê viện nước F, trên tay còn có y điển, mà Hạ Tịch
Quán chín tuổi đã bị bố vứt dưới quê, con nhỏ kia học
y ở đâu ra, con mau nói cho bồ biết, hết thảy chuyện

này chỉ là hiểu lầm, là một giấc mơ thôi đi.”

Sắc mặt Lý Ngọc Lan tái xanh: “Nghiên Nghiên,
chuyện này không đùa được, nếu ở phương diện y
thuật con lại bị Hạ Tịch Quán áp ché, vậy thì về sau

rất khó có ngày xoay người được.”

Hạ Nghiên Nghiên làm sao lại không hiểu được sự

thật này, về đàn ông cô ta không thể giành lại với Hạ
Tịch Quán, mà bây giờ sự nghiệp cô ta cũng không
thể làm gì được Hạ Tịch Quán, trước mặt Hạ Tịch

Quán, cô ta hoàn toàn là kẻ thua cuộc.

“Bố mẹ, Hạ Tịch Quán chắc chắn không đơn giản như
bề ngoài, cô ta chắc chắn còn giấu bí mật gì đó, bây
giờ viện trưởng Lý Văn Thanh đang mở cuộc họp
tuyên bố với giới truyền thông ở khách sạn Thánh Đắc
Bảo, con phải qua đó tận mắt nhìn một chút!” Hạ
Nghiên Nghiên xách túi của mình rời đi, cô ta chưa

thấy Hoàng Hà tâm chưa chết(*).

(*) ý bảo chưa đến kết thúc, thất bại hoàn toàn thì sẽ

không can tâm buông bỏ.

Hạ Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan cũng nhanh chóng
đứng dậy đi theo: “Nghiên Nghiên, bố mẹ đi với con,

chúng ta phải xem thử Hạ Tịch Quán đang giở trò gì!”

Tại khách sạn Thánh Đắc Bảo, tất cả các phóng viên

báo đài của Hải Thành đều có mặt ở đây, cuộc họp

báo sẽ sớm được tỏ chức.

Viện trưởng Lý Văn Thanh nhìn đồng hồ, hỏi Chu Bình
ở bên cạnh: “Chủ nhiệm Chu, sắp đến giờ rồi, cô đi

xem thử Quán Quán có đến không.”

“Vâng, viện trưởng.” Chủ nhiệm Chu chuẩn bị xoay người.

Nhưng sau đó có một giọng nói trong trẻo dễ nghe
vang lên bên tai: “Viện trưởng, chủ nhiệm Chu, cháu

xin lỗi, cháu đến muộn rồi.”

Hạ Tịch Quán chạy tới.

Ngay khi nhân vật chính của buổi họp báo vừa xuất
hiện, ánh flash của camera không ngừng chụp Hạ

Tịch Quán nhấp nháy không ngừng.

“Quán Quán, cháu đến thì tốt rồi, vẫn chưa đến giò,

cháu vẫn chưa tính là muộn, đi, chúng ta bây giò lên

sân khấu ngay thôi.”

“Được.”

Viện trưởng Lý Văn Thanh dẫn Hạ Tịch Quán lên khán
đài, điều này cũng có nghĩa là buổi họp báo đã chính
thức bắt đầu, đám phóng viên phía dưới đã sớm
không kiềm chế được, mọi người đều như phát điên

cuống cuồng đặt câu hỏi.

“Viện trưởng Lý, trình độ học vấn của Hạ Tịch Quán
đến giờ vẫn là dấu chấm hỏi, xin hỏi rốt cuộc chân

tướng là gì?”

“Viện trưởng Lý, cả Hải Thành đều biết con gái Hạ gia
– Hạ Nghiên Nghiên từ nhỏ đã là một thiên tài y học
vượt cấp, sau này còn đi du học ở Thánh Lê viện, mà
Hạ Tịch Quán từ nhỏ đã ở dưới quê, có phải cô ấy tự
học thành tài không?”
 
Chương 358


Chương 358: Vượt Cấp Liên Tiếp

Về phần học lực, Hạ Tịch Quán dường như không thể
so với Hạ Nghiên Nghiên.

Hạ Nghiên Nghiên, Hạ Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan
đều đang ở đây, và họ đang ngồi phía dưới, bọn họ
tuyệt đối không bao giờ tin Hạ Tịch Quán là một cô gái
thiên tài, vì vậy họ đã chuẩn bị sẵn sàng, đợi lát nữa
Hạ Tịch Quán giở trò gì, họ sẽ lập tức đứng dậy vả Vào mặt cô.

Nói đến trình độ học vấn, Hạ Nghiên Nghiên cong môi
đắc thắng, từ khi còn là một đứa trẻ cô ta đã là một cô
gái thiên tài lớn lên dưới ánh đèn, còn Hạ Tịch Quán
chỉ là con nhỏ nhà quê, đây là sự thật không thể nào thay đổi.

Học vấn giống như xuất thân của một người, cho dù
Hạ Tịch Quán học được y thuật từ đâu, cô ả cũng

không có học thức, đây chính là vết nhơ của cô ảI

Nghĩ đến đây, Hạ Nghiên Nghiên cảm thấy thoải mái hơn.

Trước những câu hỏi cuồng nhiệt của mọi người, viện

trưởng Lý Văn Thanh xua tay: “Mọi người im lặng chút
đi, tôi biết là trình độ học vấn của Tịch Quán bây giờ là
một ẩn số, cũng là chủ đề mà mọi người quan tâm
nhát. Thật ra, trình độ học ván của Tịch Quán rất đơn
gản, Tịch Quán đã tốt nghiệp đại học y khoa bậc nhất

Đề Đô, hiện tại là tiến sĩ kép.”

Cái gì?

Tiến sĩ kép?

Hạ Nghiên Nghiên cảm thấy tim mình như ngừng đập
một nhịp, làm sao cô ta có thể ngờ là có một ngày con
ả nhà quê Hạ Tịch Quán lại là tiến sĩ kép của đại học y
khoa bậc nhất Đề Đô, dù cho cô ta du học ở Thánh Lê

viện, đến nay cũng chưa có bằng kép tiến sĩ!

“Hạ Tịch Quán, cô nói dối!” Hạ Nghiên Nghiên nhanh

chóng nhảy ra, hét lớn chỉ trích.

Hạ Nghiên Nghiên đã đến đây, chắc chắn có kịch hay

để xem, đám phóng viên chộp lấy máy ảnh quay chụp

Hạ Tịch Quán và Hạ Nghiên Nghiên.

Hạ Tịch Quán không có bất kỳ sự ngạc nhiên nào khi
nhìn thấy ba người nhà của Hạ Nghiên Nghiên đến, cô

còn thấy thú vị hơn khi họ đến.

Các phóng viên đưa micro về phía trước,

“Hạ Nghiên Nghiên, tại sao cô lại nói Hạ Tịch Quán

nói dối?”

“Cô có bằng chứng nào không?”

“Hóa ra là Hạ tổng và Hạ phu nhân đều ở đây, về
chuyện Hạ Tịch Quán lấy được bằng tiến sĩ kép ở đại
học y khoa bậc nhất Đề Đô, hai người có ý kiến gì
không?”

Hạ Nghiên Nghiên trừng mắt nhìn Hạ Tịch Quán, cười
nhạo cô không biết tự lượng sức mình: “Hạ Tịch
Quán, vậy mà cô dám nói mình có bằng tiến sĩ kép,
đây đúng là chuyện buồn cười nhất mà tôi từng nghe

được, mọi người đều biết để có được bằng tiến sĩ kép

đều phải trên 30 tuổi, mà cô vừa mới qua sinh nhật 20

tuổi, thế mà cô dám dõng dạc nói mình tốt nghiệp tiến sĩ kép?”

Hạ Tịch Quán ngồi trên bàn khán đài, ánh sáng chói
lọi từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, làm tôn thêm ngũ
quan tinh xảo của cô, gương mặt mềm mịn như lòng
trắng trứng, đến lông tơ trên mặt cũng được tỏa sáng mềm mại.

Đối mặt với câu hỏi của Hạ Nghiên Nghiên, Hạ Tịch
Quán nhướng mày, từ trên cao nhìn xuống cô ta: “Hạ
Nghiên Nghiên, tôi biết cô khó chấp nhận điều đó,

nhưng đó là sự thật.”

Hạ Nghiên Nghiên hừ lạnh: “Vậy để tôi hỏi cô, điểm thi
đại học của cô là bao nhiêu? Chúng ta đều biết điểm
số của trường đại học y khoa hạng nhát ở Đề đô, tốt

nhát cô không nên nói nhảm nhí, kẻo lại làm trò cười!”

Mọi người đều nhìn Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán vẫn
luôn bình tính vô cùng, cô cong môi, giọng nói trong
trẻo như hạt ngọc rơi trên bàn: “Ngại quá, tôi chưa thi

vào đại học.”

Khi giọng nói rơi xuống, mọi người đều thay đổi sắc mặt, cái gì?

Hạ Tịch Quán là tiến sĩ kép, vậy mà cô nói cô chưa

từng thi đại học?

Hạ Tịch Quán thực sự đang nói dối?

Hạ Nghiên Nghiên bật cười, cô ta cảm thấy Hạ Tịch
Quán sắp lộ ra rồi: “Hạ Tịch Quán, cô chưa từng thi
đại học, thế mà cô dám nói cô là tiến sĩ kép của đại
học y khoa bậc nhát Đé Đô? Cô nên biết tôi chính là

liên tiếp vượt cấp!”
 
Chương 359


Chương 359: Hạ Tịch Quán Thật Sự Rất Đáng Sợ

Lúc này, Hạ Chắn Quốc và Lý Ngọc Lan cũng nóng
lòng nhảy ra ngoài, cả gia đình ba người họ hận
không thể đập chết Hạ Tịch Quán.

“Quán Quán, cô không cần nói dối nữa, học đại học
Đề Đô tốn rất nhiều tiền, nhưng từ trước đến giờ tôi

chưa cô một đồng một cắc nào cải”

“Hạ Tịch Quán, không có tiền thì lấy gì mà học? Lời
nói dối của cô đầy sơ hở, mọi người đừng tin tưởng cô ta.”

Hạ Tịch Quán nhìn hai con người vô liêm sỉ này, cười
hờ hững: “Ò, hóa ra các người cũng biết là các người
không cho tôi một xu, học đại học đúng là rất tốn kém,
nhát là máy năm Hạ Nghiên Nghiên du học ở Thánh
Lê viện kia, nhất định đã mắt một số tiền lớn nhỉ, tôi
nhớ rõ một cái túi xa xỉ của Hạ Tiểu Điệp cũng đã hơn mười vạn.”

Hạ Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan trực tiếp đóng băng,

họ không ngờ là Hạ Tịch Quán lại phản một đòn mạnh

mẽ như thế.

Tách tách tách, các phóng viên điên cuồng chụp, chỉ

trỏ vào bọn họ.

“Hạ Chấn Quốc quả là đủ tàn nhẫn, đều là con gái của

mình, mà Hạ Tịch Quán cứ như là được nhặt về.”

“Vậy mà Hạ Tịch Quán vẫn không bị dạy hư, đúng là kỳ tích.”

“Nếu tôi là Hạ Tịch Quán, không phá tan Hạ gia tôi sẽ

không bao giờ bỏ qua.”

Hạ Tịch Quán nhìn hai người kia: “Hạ tổng, Hạ phu
nhân, tội vứt bỏ con hình như là phạm pháp nhỉ, nếu
tôi gửi văn kiện luật sư cho hai người, là nên gửi cho

Hạ tổng, hay là gửi Hạ phu nhân tốt hơn?”

Lại là văn kiện của luật sư?

Hạ Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan lập tức hoảng sợ, văn
kiện luật sư mà Hạ Tịch Quán gửi lần trước đã dọa sợ

họ rồi, Hạ Chấn Quốc cười nói: “Quán Quán, đây…

đây là hiểu lầm thôi.”

Đôi mắt sáng trong của Hạ Tịch Quán hiện lên một tia
giễu cợt rét lạnh, đôi môi đỏ mọng khép lại, giọng nói
trong trẻo đầy uy lực: “Các người vẫn cứ nên câm

miệng ngồi xuống đi.”

Hạ Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan hệt như bị mắng, hai

chân mềm nhũn ra, nhanh chóng ngã xuống ghé.

Phụt.

Đám phóng viên truyền thông nhìn họ như những chú hề.

Thua ở khí thế Hạ Tịch Quán, cả Hạ Chắn Quốc và Lý
Ngọc Lan đều mặt xám mày tro, bây giờ máy quay lại
chụp họ điên cuồng, thật sự là xáu hổ đến cực điểm,

hai người hận không thể che mặt mình.

Hạ Nghiên Nghiên siết chặt nắm đấm, cô ta không
ngờ Hạ Tịch Quán lại có thể giải quyết hai người này
dễ dàng như vậy, cô ta nhanh chóng nói: “Hạ Tịch
Quán, cô đừng nói lánh sang chuyện khách, mời cô

trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi!”

Đôi mắt của Hạ Tịch Quán bình tĩnh rơi vào khuôn mặt
của Hạ Nghiên Nghiên, có ý như, đừng vội, từng
người từng người một: “Hạ Nghiên Nghiên, tôi nói rồi,
tôi chưa tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, hơn nữa,

tôi còn chưa thi tuyển sinh trung học nữa cơ.”

Cái gì?

Cô thậm chí còn không tham gia kỳ thi tuyển sinh trung học?

Những lời này bùng nỗ trong đám đông, wow, mọi
người đều cho là Hạ Tịch Quán đã tốt nghiệp trung
học, nhưng bây giờ xem ra cô còn chưa tốt nghiệp cả

trung học cơ sở?

Hạ Tịch Quán nhìn những người đang kích động, sau
đó dừng mắt tại khuôn mặt của Hạ Nghiên Nghiên,
người đang mừng như điên khi nghe cô chưa thi đầu
vào cấp ba, cô nghiêng cái đầu nhỏ, có hơi tò mò hỏi:
“Vượt cấp liên tiếp lợi hại lắm nhỉ, tôi quả thực chưa

từng trải nghiệm được, bởi vì, năm 13 tui tôi đã được

cử đi học lớp thiếu niên của đại học bậc nhất Đề Đô mà.”
Ngay khi những lời này vừa rơi xuống, đại sảnh vốn
ồn ào nháy mắt liền im lặng, mọi người trợn tròn mắt

kinh ngạc nhìn Hạ Tịch Quán, cô… cô vừa nói cái gì?

Nụ cười trên môi Hạ Nghiên Nghiên còn chưa kịp thu
thì đã đông cứng lại, lúc này Hạ Nghiên Nghiên mới
nhẹ giọng nói: “Tôi là tiến sĩ kỳ quái lắm hả, ừm, đúng
rồi Hạ Nghiên Nghiên, sửa lời cô một chút, tôi không
phải 20 tuổi mới là tiến sĩ kép, mà là 15 tuổi đã nhận

song bằng tiến sĩ rồi.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top