Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 2078


Chương 2078:

 

Tô Tiểu Đường câu môi, trong đôi mắt sáng tràn ra vài ý cười lạnh lùng: “Tiêu Tứ, lẽ nào mày không có nghĩ tới một loại khả năng khác sao, e rằng… đây là cái bẫy Tiêu Thành đặt ra, hiện tại mày đã vào vòng mai phục của anh ấy, ngày hôm nay, anh ấy sẽ muốn một lưới bắt hết mày.”

 

Cái gì?

 

Tiêu Tứ liền giật mình, hắn ngắng đầu phòng bị nhìn chung quanh, lộ ra vài phần sợ hãi.

 

Lúc này thủ hạ nhỏ giọng nói: “Tứ ca, nơi đây không có người của Tiêu Thành, em thấy con nhỏ Tô Tiểu Đường đang lừa anh đó.”

 

Tiêu Tứ cứng đờ, anh cảm thấy bẽ mặt vô cùng, cho nên giơ tay lên tát tên thủ hạ kia một cái: “Cái này còn cân mày nói, tao đã sớm nhìn rail”

 

Thủ hạ rống lên.

 

Tiêu Tứ tiến lên hai bước, nắm được khuôn mặt nhỏ của Tô Tiểu Đường, hắn lăn lộn nhiều năm như vậy, lại bị con nhỏ này cho lừa, thật sự mất mặt: “Tô Tiểu Đường, tao sẽ cho mày một cơ hội cuối cùng, mày đừng ra vẻ nữa, mau nói cho tao biết Tiêu Thành bây giờ đang ở đâu.”

 

Tô Tiểu Đường nhìn Tiêu Tứ: “Tao đã nói cho mày Tiêu Thành ở đâu rồi mà, hiện tại tao cho mày biết một lần cuối cùng, Tiêu Thành đang ở… cạnh mày đó.”

 

Tô Tiêu Đường không nói sai, Tiêu Thành đang ở chỗ nhà gỗ phía trước, cho nên Tiêu Thành đang ở cạnh Tiêu Tứ.

 

Đáng tiếc là, Tiêu Tứ hoàn toàn cảm thấy Tô Tiểu Đường lại đang trêu đùa mình: “Mày!” Hắn giơ tay, muốn cho Tô Tiểu Đường một cái tát.

 

Tô Tiểu Đường không có bắt kỳ tránh né, cứ như vậy nhìn hắn.

 

Tay Tiêu Tứ lại dừng ở giữa không trung, hắn nhìn cô gái trước mắt, cô gái 19 tuổi toàn thân yêu kiều bé nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo nhưng lạnh lùng tuyệt sắc không nói, còn lâm nguy không sợ, bình tĩnh đối mặt.

 

Hiện tại cô nâng đôi mắt đen sáng ngời nhìn hắn, trực tiếp khơi dậy lòng chinh phục của Tiêu Tứ.

 

Đối phó với cô bé như vậy, đánh không có hữu dụng, phải chinh phục được cô.

 

Huống chỉ cô là người phụ nữ của Tiêu Thành, cũng không biết người phụ nữ của Tiêu Thành là tư vị gì, hắn hôm nay sẽ nếm thử, tiện thể cắm sừng Tiêu Thành.

 

“Chậc chậc, không nghĩ tới em tuổi còn nhỏ, trong xương đã hoang dã mạnh mẽ như vậy, ánh mắt chọn phụ nữ của Tiêu Thành này quả không tệ.”

 

“Khuôn mặt xinh đẹp, vóc người phát dục cũng không tệ, thảo nào Tiêu Thành giấu giếm không cho người ta thấy, quả nhiên là một tiểu mỹ nhân.”

 

Tiêu Tứ thô bỉ cười to nói.

 

Đám thủ hạ kia Tiêu Tứ cũng bật cười theo, ánh mắt thô bỉ của bọn hắn đều rơi trên người Tô Tiểu Đường.

 

Tiêu Tứ nhìn Tô Tiểu Đường, da thịt Tô Tiểu Đường quá mềm mại, còn lộ ra cảm giác ngọc nhuận của độ tuổi 19, khiến người ta không nhịn được muốn sờ một cái.

 

“Tô tiểu mỹ nhân, như vậy đi, em đừng theo Tiêu Thành nữa, không bằng về sau đi theo anh đi, anh cam đoan sẽ yêu thương em.”

 

“Em theo Tiêu Thành lâu như vậy, hẳn đã học được món nghề phục vụ đàn ông nhỉ, em hầu hạ Tiêu Thành thế nào, hiện tại cũng làm như vậy với anh, để anh hưởng thụ một chút nào.”

 

Nói rồi Tiêu Tứ liền đưa tay sờ về phía khuôn mặt nhỏ của Tô Tiểu Đường.

 

Hai tay Tô Tiểu Đường đã bị băng dán trói lại, không thể động đậy, song khi bàn tay heo của Tiêu Tứ đưa tới, cô há miệng, hung hăng cắn Tiêu Tứ một ngụm.
 
Chương 2079


Chương 2079:

 

Shnhh.

 

Tiêu Tứ bị đau, đồng thời hắn cũng thẹn quá thành giận: “Tô Tiêu Đường, mày không biết phải trái à, hiện tại Tiêu Thành đã không bảo vệ được mày!”

 

“Người đâu, đặt con ả Tô Tiểu Đường vào trong phòng, hiện tại tao sẽ nếm thử tư vị người phụ nữ của Tiêu Thành!”

“Tiêu Thành, nếu như mày có gan thì mau chạy ra đây, mày nhất định sẽ không trơ mắt nhìn người phụ nữ của mình chịu nhục, đúng không?”

 

Hai tên thủ hạ nhanh chóng đẩy Tô Tiểu Đường tới trong một cái nhà gỗ: “Đi vào! Thành thật một chút!”

 

“Các mày đứng đây canh đi, tao đi vào.” Tiêu Tứ đi hướng nhà gỗ.

 

“Tứ ca, các anh em theo anh vào sinh ra tử, chúng em cũng muốn nếm thử tư vị người phụ nữ của Tiêu Thành, chờ anh chơi xong, cho các anh em cũng chơi một chút đi!” Đám thủ hạ thô bỉ đã sớm coi trọng Tô Tiểu Đường, không kịp chờ đợi hẹn trước.

 

Tiêu Tứ hào phsong vung tay lên: “Được, tao chơi xong, đương nhiên sẽ thưởng cho chúng mày!”

 

Trong nhà gỗ.

 

Tô Tiểu Đường ngồi trên một cái băng, Tiêu Tứ hưng phấn xoa tay: “Tiểu mỹ nhân, anh tới đây!”

 

Tiêu Tứ đi tới, bàn tay to đi tới trên cổ áo của Tô Tiểu Đường dùng sức xé một cái, quần áo bên ngoài liền xé rách, lộ ra cái yếm Tô Tiểu Đường mặc bên trong.

 

Đi tới nơi này Tô Tiểu Đường mặc quần áo địa phương, cái yêm cũng vậy, cái yếm màu đỏ thẫm in uyên ương hí thủy, là một thiếu phụ vừa tân hôn đưa cho cô mặc.

 

Cái yếm sắn uyên ương hí thủy đỏ thẫm càng tôn lên khuôn mặt tuyệt lệ của Tô Tiểu Đường, tự dưng sinh thêm mắy phần minh diễm.

 

Hai mắt Tiêu Tứ sáng lên, cô gái 19 tuổi vẫn chưa hoàn toàn nảy nở, qua vài năm nữa, cũng không biết cô sẽ minh diễm đến bực nào.

 

Quá kích thích rồi.

 

“Tiểu mỹ nhân, em ngoan ngoãn phối hợp, như vậy mới ít chịu đau hơn.”

 

“Chờ một chút.” Tô Tiểu Đường đột nhiên hô ngừng.

 

Tiêu Tứ nhìn cô: “làm sao vậy?”

 

Tô Tiểu Đường giật giật trên tay băng dính: “Anh cởi băng dính trên tay tôi trước đã, cột như vậy tôi rất không thoải mái.”

 

“Tô Tiểu Đường, em là đột nhiên nghĩ thông, hay là lại muốn chơi chiêu gì?”

 

Tiêu Tứ trong lòng cũng đề phòng Tô Tiểu Đường, dù sao Tô Tiểu Đường không phải con gái bình thường.

 

Tô Tiểu Đường nhướng mày liễu, cười khẩy nói: “Tiêu Tứ, anh rốt cuộc là sợ tôi, hay vì tôi là người phụ nữ của Tiêu Thành nên sợ?”

 

Tiêu Tứ bị kích thích liền hiểu rõ vấn đê, hơn nữa Tô Tiêu Đường nhìn như cô gái yếu ớt, cho dù có đặc biệt một chút, cũng không có sức trói gà, lẽ nào hắn còn có thể sợ cô?

 

Hay là Tô Tiểu Đường nói rất đúng, trong tiềm thức hắn sợ vẫn là cô là người phụ nữ của Tiêu Thành.

 

“Được, anh thả em ra, Tô Tiểu Đường, em không chạy thoát lòng bàn tay của anh đẹ.” Tiêu Tứ lanh lẹ giúp Tô Tiểu Đường cởi băng dán ra.

 

“Tô Tiểu Đường, bây giờ là anh cởi, hay là em tự mình cởi?” Tiêu Tứ nhìn quần áo trên người Tô Tiểu Đường.

 

Tô Tiểu Đường không nói chuyện, cô trực tiếp tiến lên hai bước, cánh tay nhỏ dài để trên ngực Tiêu Tứ, dùng sức đầy anh lui vê phía sau.
 
Chương 2080


Chương 2080:

 

Tiêu Tứ không phòng vệ, đầu gối đụng phải biên ghế băng, đặt mông ngồi ở trên đó.

 

“Em làm cái gì?” Tiêu Tứ muốn đứng dậy.

 

Thế nhưng tay Tô Tiểu Đường lại để đi qua, đè hắn xuống, sau đó cô tiến lên, trực tiếp dạng chân ngồi trên đùi Tiêu Tứ.

 

Tiêu Tứ nhanh chóng “ha ha” cười to: “Thú vị, thú vị, Tứ ca anh đây ngủ qua vô số con đàn bà rồi, thế nhưng dám ngủ anh, Tô Tiểu Đường, em chính là người đầu tiên!”

 

Tiêu Tứ cảm giác mình nhặt được bảo vật, hắn liền thích loại cảm giác tung bay này, người phụ nữ của Tiêu Thành quả nhiên là khác biệt.

 

Tô Tiểu Đường dạng chân ở trên đùi Tiêu Tứ, ngón tay gầy men theo lồng ngực Tiêu Tứ từng chút leo lên, mang theo dụ hoặc: “Tiêu Tứ, anh thích như vầy phải không?”

 

“Thích! Đương nhiên thích! Tiểu mỹ nhân, em bình thường có phải hay cùng Tiêu Thành chơi như vậy không, hắn cũng thích loại nữ trên nam dưới này?” Tiêu Tứ thô bỉ cười ha ha.

 

“Anh ấy?” Tô Tiểu Đường nhướng mày, trong con ngươi non nót chậm rãi có tỏa ra ánh sáng lung linh, có thể thấy được sau khi lớn lên cô sẽ lãnh diễm bực nào: “Anh ấy… không thích như vậy, anh ấy thích nắm giữ quyền chủ động, cho nên vẫn luôn thích nữ dưới nam trên.”

 

Cô đang nói bậy.

 

Tiêu Tứ liền vươn tay, nắm eo Tô Tiểu Đường, eo cô gái của giống như cành liễu, như thể hơi dùng sức chút đã có thể bóp gãy cô, loại cảm giác này làm cho Tiêu Tứ nhiệt huyết sôi trào: “Tiểu mỹ nhân, Tiêu Thành không thích chơi, anh thích chơi, hiện tại chúng ta cùng chơi một chút nào.”

 

“Được, như vậy trò chơi chính thức bắt đâu rôi nhé…” Ngón tay của Tô Tiêu Đường đi xuống, rơi trên dây lưng của Tiêu Tứ.

 

Cả người Tiêu Tứ ngứa ngáy khó nhịn, tất cả cảm giác của hắn đều tụ tập trên ngón tay của Tô Tiểu Đường.

 

Lúc này hắn đột nhiên cảm thấy trong tầm mắt có ánh sáng lạnh lóe lên, Tiêu Tứ dao kiếm đổ máu rất nhiều năm, loại ý thức về nguy cơ này vẫn rất mạnh, hắn đột nhiên mở mắt ra, chỉ thấy trên tay Tô Tiểu Đường đã xuất hiện một con dao sắc bén, hiện tại mũi dao hiện lên ánh sáng sắc lạnh đã hướng trong trái tim hắn mạnh mẽ đâm qua đây.

 

“Mày là ai2” Tiêu Tứ quát một tiếng, hắn tránh được mũi dao, một chưởng Võ tới trên ngực Tô Tiêu Đường.

 

Tô Tiểu Đường đứng dậy, lui về phía sau mấy bước, song cổ tay cô chuyển động, lưỡi dao sắc bén liền cứa lên trên mặt Tiêu Tứ một miệng máu.

 

Tiêu Tứ duỗi tay mò, dĩ nhiên chảy máu, hắn tức giận nhìn Tô Tiểu Đường: “Mày rốt cuộc là ai, mày không phải là tân sủng của Tiêu Thành!”

 

Hắn vẫn cho là Tô Tiểu Đường là một cô gái tay trói gà không chặt, nhưng bây giờ hắn phát hiện mình đã lầm to rồi.

 

Khuôn mặt trứng ngỗng của Tô Tiểu Đường đột nhiên lạnh xuống, duy chỉ có đôi mắt xinh đẹp như hồ nước mùa thu nhìn Tiêu Tứ: “Tiêu Tứ, lẽ nào mày không biết con dao trên tay tao?”

 

Tiêu Tứ tập trung nhìn vào, con dao trên tay Tô Tiểu Đường kia nhìn rất quen mắt, trên chuôi dao còn khắc lại một chữ – Tứ.

 

Đây là dao của hắn!

 

Dao của hắn tại sao lại ở trong tay Tô Tiểu Đường?

 

Con dao này hẳn vẫn còn cắm trong tim Hà Tắn.

 

Hắn chính là dùng con dao này giải quyết Hà Tắn.

 

Hà Tần…
 
Chương 2081


Chương 2081:

 

Con gái Hà gia…

 

Tiêu Tứ chưa tỉnh hồn nhìn Tô Tiểu Đường trước mắt, hình ảnh trong trí nhớ hắn từ từ cùng cô bé trước mắt chồng chất vào nhau.

 

Đêm hôm 86 trời tối trăng mờ, con gái Hà gia xông tới giao thủ với hắn, sau đó cầm một cây bút máy hung hăng cắm vào mắt phải của hắn.

 

Từ đó về sau mắt phải của hắn liền mù, biến thành chột một mắt.

 

Đêm hôm đó hắn dường như nhìn thấy cặp mắt kia của con gái Hà gia, ánh trăng lờ mờ xuyên thấu qua rèm cửa sổ độ tiên đên, cô mặt mày như tuyêt, mắt ngọc mày ngài không đủ để hình dung tuyệt lệ cùng lãnh diễm của cô lúc ấy.

 

Con gái Hà gia từ từ trùng điệp vào Tô Tiểu Đường trước mắt.

 

“Vậy mà là mày! Mày chính là con gái Hà Gia tao vẫn luôn tìm kiếm!” Tiêu Tứ cả kinh nói.

 

Hắn vạn lần không ngờ người mình một mực tìm kiếm đang ở bên người hắn, cô chính là Tô Tiểu Đường!

 

Tô Tiểu Đường cười nhạt: “Tiêu Tứ, mày rốt cục nhận ra tao, không sai, tao chính là con gái của Hà Gia Hà Băng.”

 

Tô Tiểu Đường chính là Hà Băng.

 

Hà Băng chính là Tô Tiểu Đường.

 

“Được lắm, Tiêu Thành vậy mà len lén nuôi dưỡng mày ở bên người, tao đã nói thằng Tiêu Thành đó có chuyện, tao nhất định phải nói cho lão gia tử, để lão gia tử đốt Tiêu Thành thành tro.” Tiêu Tứ dường như chộp được một nhược điểm lớn, vui vẻ muốn nhảy cởn.

 

Tô Tiểu Đường cười lạnh một tiếng: “Chỉ sợ mày không có cơ hội này rồi, kiếp sau đi!”

 

Tiêu Tứ khinh miệt nhìn Tô Tiểu Đường, luận về thân thủ, hắn còn chưa đặt cô vào mắt: “Tô Tiểu Đường, mày là muôn báo thù cho bô mày? Tao thây mày là tự tìm đường chết.”

 

Tô Tiểu Đường cắn dao vào trong miệng, sau đó giơ tay lên búi cao mái tóc dài đen nhánh, con dao này dính máu của bó, hiện tại cô phải dùng chính con dao tay đâm vào kẻ thù.

 

“ Kết quả ai chết vào tay ai, chúng ta thử một lần sẽ biết.”

 

Tô Tiểu Đường và Tiêu Tứ xông vào đánh nhau.

 

Tô Tiểu Đường từ nhỏ đã theo bố, thân thủ rất tốt, thế nhưng ở trước mặt Tiêu Tứ chuyên liễm máu trên lưỡi dao, cô không địch lại.

 

Song Tô Tiểu Đường vô cùng Linh hoạt, năng lực ứng biên rât mạnh, trong chốc lát đã để Tiêu Tứ cũng không bắt được cô.

 

Tiêu Tứ nóng ruột, từ lúc biết Tô Tiểu Đường chính là con gái Hà gia hắn càng thêm ngứa lòng khó nhịn, phải biết rằng cây bút máy kia của Tô Tiểu Đường còn được hắn cất giấu, con gái Hà gia có thể khiến hắn nhớ nhung hồi lâu, hiện tại người đang ở trước mặt, hắn được như mong muốn, nhất định phải… chơi chết cô!

 

Tiêu Tứ tự tay: “xoát” một cái rút vật sắt bên hông , hắn trực tiếp đâm vật sắt vào trong vai phải Tô Tiểu Đường.

 

Tô Tiểu Đường trắng bệch mặt, máu nóng hỗi từ trên vai chảy ra.

 

“Tô Tiêu Đường, mày đừng giãy giụa nữa, mày thua rồi ha ha ha.” Tiêu Tứ hiện tại luyến tiếc giết chết Tô Tiểu Đường, hắn càn rỡ cười to nói.

 

Tô Tiểu Đường nhìn Tiêu Tứ, lộ ra nụ cười nhạt, cô nói: “Phải không?”

 

Tiêu Tứ sửng sốt một chút, lúc này hắn chỉ thấy Tô Tiểu Đường vọt tới, cô nhanh chóng vọt đến trước mặt hắn.

 

Lúc đầu vật sắt trong tay hắn đâm trúng vai cô, cô có thể lựa chọn Iui lại rút ra, thế nhưng cô không làm.
 
Chương 2082


Chương 2082:

 

Cô trong nháy mắt lắn đến gần, Tiêu Tứ nghe được tiếng vật sắt đâm thật sâu Vào vai cô, xuyên thấu máu xương, Xỏ xuyên qua bả vai, phát ra âm thanh làm người ta sởn cả gai óc.

 

Mặc dù Tiêu Tứ lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như vậy, cũng chưa từng gặp qua người như Tô Tiểu Đường, cô cứng từ trong xương, không sợ đau.

 

Lúc này Tiêu Tứ chợt thấy đau nhức, thì ra Tô Tiểu Đường đã đẩy sâu dao vào trong tim hắn.

 

Con ngươi Tiêu Tứ đột nhiên co rút, ầm một tiếng, trực tiếp ngã trên mặt đất.

 

Tiêu Tứ không thể tin trừng lớn mắt, hắn chết trân nhìn chằm chằm cô bé trước mắt, Tô Tiểu Đường từ trên cao nhìn hắn, trên gương mặt trong trẻo nhưữ tuyết lóoe ra sức mạnh kiên định mênh mông.

 

Tiêu Tứ thực sự không ngờ, hăn sẽ ngã xuống trong tay cô bé này.

 

Tô Tiểu Đường nhìn Tiêu Tứ nhắm chặt mắt, cô lãnh đạm xoay người, rời đi.

 

Vừa rồi không cảm thấy đau, hiện tại chỗ bả vai đó đau nhức khó cản, mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu từ trán rơi xuống, máu nơi bả vai đã nhuộm đỏ quần áo cô.

 

Loại đau đớn này, cũng là thứ bố cô từng trải qua nhỉI Tô Tiểu Đường mấp máy đôi môi tái nhợt, viền mắt đột nhiên biến đỏ, hâm hấp tầng khí nóng, cô thì thào: “Bồ ơi…”

 

Lúc bố rời đi, cô không khóc.

 

Hiện tại, nước mắt cô rơi như mưa.

 

thủng rôi, hiện tại vật sắt còn căm trong máu xương cô, cô hoàn toàn hết sức.

 

Khuôn mặt trứng ngỗng nho nhỏ từ từ trướng hồng, Tô Tiểu Đường cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, cô có phải sắp chết rồi không?

 

Cô vậy mà sẽ chết như vậy?

 

Tay Tô Tiểu Đường chậm rãi mà vô lực rủ xuống, buồn ngủ quá, cô muốn ngủ.

 

Tô Tiểu Đường nhắm nghiền hai mắt.

 

Vừa lúc đó: “oanh” một tiếng, cửa căn nhà gỗ đột nhiên bị bên ngoài một cước đạp ra.

 

Động tĩnh khổng lồ thức tỉnh Tô Tiểu Đường, Tô Tiểu Đường chậm rãi mở mắt ra, cô chỉ thây cửa nhà gô đóng chặt bị đẩy ra rồi, ánh nắng sáng chói bên ngoài chiếu đến, trong ánh nắng vàng óng, chậm rãi đi tới một thân thể đồ sộ cao ngất.

 

Anh ngược nắng đi đến, bá đạo xông vào tầm mắt cô.

 

Đó là ai?

 

Người kia nhắc từng bước chân có lực đi tới, sau đó quỳ một gối trước mặt cô, Tô Tiểu Đường thấy rõ, anh là… Tiêu Thành!

 

Tiêu Thành tới rồi!

 

Anh đã tỉnh rồi.

 

Lúc này Tiêu Thành vươn tay, Tô Tiểu Đường cảm thây sợi dâytrong cô trong nháy mắt buông lỏng, cô không hề phòng bị, không khí mới mẻ lúc này rót vào, cô không kịp hô hấp, liền ho khan.

 

Khụ khụ.

 

Tô Tiểu Đường cảm giác mình lúc này nhất định rất chật vật, trên mặt cô có lệ có mồ hôi cũng có máu, bẩn như một con mèo mưóp.

 

Lúc này đỉnh đầu truyền đến tiếng nói của Tiêu Thành, anh mới vừa thức tỉnh, trong giọng nói trầm thấp từ tính lộ ra khàn khàn nhàn nhạt, còn có ý cười: “Tô Tiểu Đường, em là ngại mạng mình quá dài sao, chạy tới đây muốn chết?”

Cả nhà xem thêm bộ truyện hay: Cô Vợ Thay Thế nhé!

Chúc cả nhà một ngày nhiều niềm vui! Cám ơn cả nhà chọn truyênone đọc nhé!
 
Chương 2083


Chương 2083:

 

Tô Tiểu Đường ngắng đầu nhìn anh, anh vẫn tuần lãng như cũ, song hàm dưới đã mọc lên một tâng râu, nhìn thâm trầm thành thục tràn đầy chuyện Xưa, còn có mùi vị nam tính chết người.

 

“Nếu như tôi chết, anh không cần áy náy, bởi vì… chuyện này không liên quan gì tới anh, thù giết bố, tôi nhất định phải báo.” Tô Tiểu Đường vuốt cái cổ đỏ của mình nói.

 

Tiêu Thành nhướng mày nhìn cô một cái, sau đó vươn tay, trực tiếp ôm ngang cô lên.

 

Thân thể đột nhiên không trọng lực, Tô Tiểu Đường sợ đến vươn tay ôm chặt cổ anh, đây cũng là phản ứng bản năng của con người, song rất nhanh cô liền nhận thấy được tư thế này vô cùng thân mật, hết sức không thích hợp: “Anh thả tôi xuống, tôi không cần anh ôm, tôi có thê tự đi.”

 

“Em chắc em có thể tự đi?” Tiêu Thành đụng vào cái vai phải đang chảy máu ròng ròng của cô một cái.

 

Tô Tiểu Đường liền đau đến hít vào, suýt chút nữa ngắt đi.

 

Song cô vô cùng không phục, cô ngắng đầu trừng mắt anh một cái, cắn răng mắng: “Đê tiện!”

 

Nói xong cả người cô liền yên tĩnh, khuôn mặt khó khăn lắm mới lớn chừng bàn tay mềm oặt thiếp đi trên lồng ngực to lớn của anh.

 

Tiêu Thành biết cô có bao nhiêu đau, bởi vì vật sắt vẫn còn cắm trong bả vai cô, thế nhưng cô cắn răng, không rên lây một tiêng.

 

Anh thấy không tệ, cô vừa hoang vừa hung vừa mềm, chính một con ngựa hoang, người đàn ông muốn chỉnh phục cô, trong nhà phải có một mảnh thảo nguyên.

 

Tiêu Tứ còn nằm trên đất, vừa rồi hắn tính lôi Tô Tiểu Đường chôn cùng hắn, còn thiếu một chút xíu như vậy, Tiêu Thành lại tới, cái này bảo hắn làm sao không tức?

 

Tiêu Tứ nhìn Tiêu Thành: “Mày…

 

mày…”

 

Hắn đến nói cũng không nói được một câu đầy đủ.

 

Trong tay Tiêu Thành ôm Tô Tiểu Đường, cô gái chỉ hơn 40kg anh tựa nhưữ đang ôm một cô búp bê, từ trên cao liếc xuống Tiêu Tứ, anh câu môi: “Tiêu Tứ, mày cái gì cũng biết, cái gì cũng tính toán được, sao lại không nghĩ thật kỹ một chút để mình sống sót tiếp?”

 

*…” Tiêu Tứ tức chết rồi, hắn thực sự bị tức chết rồi, tức đến tắc thở.

 

Tiêu Thành ôm Tô Tiểu Đường rời đi.

 

Lục Hàn Đình và Cố Dạ Cần chạy đến, bằng nhanh nhất tốc độ giải quyết hết đám thủ hạ kia của Tiêu Tứ.

 

Trong nhà gỗ, Hạ Tịch Quán nhìn vật sắc xuyên qua bả vai Tô Tiểu Đường liền nhanh chóng chau mày: “Tôi phải lập tức lấy vật sắt bên ra, ở đây có thuốc tê không, hay loại thảo dược gây tê gì cũng được.”

 

Diệp Linh thấy được vết thương của Tô Tiểu Đường sợ đến hai chân như nhũn ra, cuộc sống của cô vẫn rất sang chảnh, sợ nhất là đau, cô nhìn mà thấy đau thay Tô Tiêu Đường “Quán… Quán Quán, ở đây điều kiện đơn sơ, vừa rồi nơi này cái thôn chữa bệnh kia đều sợ đến chạy mắt, căn bản cũng không có đồ gây tê.”

 

Hạ Tịch Quán nhìn Tô Tiểu Đường, quyết định thật nhanh nói: “Tiểu Đường, tôi phải lập tức giải phẫu, thế nhưng ở đây không có thuốc tê, sẽ rất đau, em có thể nhịn được không?”

 

Diệp Linh hít vào một tiếng: “Không gây tê mà phẫu thuật, cái này… có thể mắt mạng đó…”

 

Tô Tiểu Đường lên tiếng, nói ba chữ: “Làm đi ạ.”

 

Hạ Tịch Quán nhìn sang Tiêu Thành ở một bên: “Thành gia, anh qua đây, em cân anh hồ trợ.”

 

Tiêu Thành đi tới: “Nói đi, muốn anh làm như thế nào.”

 

“Thành gia, anh giúp em khống chế Tiểu Đường, người bị đau nhất định sẽ giãy giụa.”

 

“Được.” Tiêu Thành gật đầu.
 
Chương 2084


Chương 2084:

 

Hạ Tịch Quán lấy ra ngân châm của mình, bắt đầu giải phẫu.

 

Diệp Linh ở một bên đều trợn tròn mắt, cuộc phẫu thuật này… cứ thế bắt đầu rồi sao?

 

“Chờ một chút, Tiểu Đường, cái gối này cho em, lát nữa có đau thời thì cắn gối, ngàn vạn lần đừng cắn lưỡi mình.” Diệp Linh đưa một cái gôi cho Tô Tiêu Đường.

 

Tô Tiểu Đường vươn tay nhận.

 

Lúc này Diệp Linh nhanh chóng thấp thắt lưng, che ở bên tai Tiêu Thành nhỏ giọng nói: “Anh, lát nữa Tiểu Đường đau không nhịn được thì anh hôn em ấy một cái nhé.”

 

Cái gì?

 

Tiêu Thành liếc mắt nhìn Diệp Linh.

 

Diệp Linh dí dỏöm nháy mắt, ý kia là – Anh, em đang dạy anh kỹ xảo thả thính với em gái, mau học đi, không cần cảm ơn.

 

Tiêu Thành: “…”

 

Hạ Tịch Quán hơ nóng dao phâu thuật, cô phân phó: “Thành gia, giúp em cởi áo khoác cho Tiểu Đường.”

 

Cởi quần áo…

 

Tiêu Thành nhướng mày kiếm, ánh mắt từ khuôn mặt nhỏ của Tô Tiểu Đường rơi xuống váy cô bé.

 

Trên gương mặt tái nhợt của Tô Tiểu Đường ửng ra hai vệt hồng, cúc áo khoác sớm đã bị cô cài nút, nên không ai biết cô bên trong mặc yếm, nếu như Tiêu Thành cởi thì…

 

“Để tôi làm.”

 

Tô Tiểu Đường vừa dứt lời, Tiêu Thành đã giơ tay lên đặt trên váy cô: “Tô Tiêu Đường, em xấu hổ cái gì, bên trong không phải còn có quần áo sao, lẽ nào bên trong… không mặc gì?”

 

Anh nói cái gì?

 

Không mặc gì thật…

 

Lòng Tô Tiểu Đường muốn cắn anh cũng đều có.

 

Lúc này xoạt một tiếng, Tiêu Thành là không có kiên nhẫn làm loại chuyện cởi từng cúc áo cho một người phụ nữ, cho nên anh rào rào trực tiếp xé ra.

 

Tô Tiểu Đường liền cảm thấy da thịt mát lạnh, cái yếm đỏ thẫm uyên ương hý thủy bên trong liền nhảy vào đáy mắt Tiêu Thành.

 

Tiêu Thành khựng lại, hoàn toàn không ngờ tới cô sẽ mặc cái này.

 

Tô Tiểu Đường tuổi còn quá nhỏ, chưa từng mặc qua yếm, Tiêu Thành sửng sốt một chút, da thịt cô gái thực sự như trứng gà mới vừa lột vỏ, dây yếm đo đỏ thắt trên cỗ cô, trên họa tiết uyên ương hí thủy là bộ ngực xinh đẹp nhấp nhô của cô gái, khiến người ta muốn không nhìn cũng khó khăn.

 

“Nhìn cái gì!” Tô Tiểu Đường che lại, trợn mắt lên giận dữ nhìn anh: “Nhìn nữa tôi móc mắt anh!”

 

Tiêu Thành cũng ý thức được dường như mình nhìn nhiều rồi, hết sức không thích hợp, anh tằng hẳng một cái: “Em mặc như vậy làm cái gì?”

 

Cô không có quần áo để mặc đó, cái yêm này là đi mượn.

 

“Đương nhiên là đi… câu dẫn đàn ông!”

 

Tô Tiểu Đường tức giận rống lên.
 
Chương 2085


CHương 2085:

 

“Vậy tôi không phải đàn ông sao, sao tôi không thể nhìn?”

 

“Tôi là đi… câu dẫn Tiêu Tứ, không phải câu dẫn anhl”

 

“,.” Tiêu Thành không lời nào để nói, xem ra Tiêu Tứ trước khi chết còn có phúc ghê nhỉ.

 

Anh từ trên cao liếc mắt đến chỗ cô che kín: “Đừng che, đều là bạn cũ, cũng không phải chưa từng sờ qua.”

 

Tô Tiểu Đường: “…”

 

Một lân kia ở trong bệnh viện, Tiêu Tứ ở ngoài cửa rình coi, anh đã từng đè cô xuống giường hôn, còn thò tay vào trong quần áo cô sờ loạn.

 

Tên khốn kiếp này!

 

“Đó là trước kia, bây giờ xúc cảm chắc chắn không giống nhau!”

 

“Em là nói mình lại to hơn một chút sao, sao tôi thấy vẫn là sân bay đấy thôi.”

 

Sân bay?!

 

“Khụ khụ.” Tại lúc bầu không khí càng ngày càng không đúng, Hạ Tịch Quán không thể không tằng hắng một cái nhắc nhở đôi oan gia này, bởi vì cô dao trong tay đã hơ nóng đến phỏng tay, sắp không câm được nữa rôi: “Tiêu Đường, Thành gia, chúng ta bắt đầu thôi.”

 

Tô Tiểu Đường hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Thành: “Bác sĩ Hạ, bắt đầu đi.”

 

Hạ Tịch Quán đi tới trước mặt Tô Tiểu Đường, cầm chuôi vật sắt, bắt đầu dùng sức rút ra bên ngoài.

 

Trán Tô Tiểu Đường toát ra mồ hôi lớn chừng hạt đậu, Tiêu Thành đưa gối tới bên môi cô, cô nhanh chóng cắn.

 

Đau quá.

 

Quá đau rồi.

 

Tô Tiểu Đường gắt gao căn một góc gôi, rât nhanh thì đã căn nát gôi, cô căn răng vào môi dưới của mình.

 

Lúc này Tô Tiểu Đường chỉ hy vọng mình có thể ngất đi, như vậy sẽ không đau nữa.

 

Tiêu Thành thấy cô cắn môi dưới, cánh môi mềm mại lúc này bị cắn ra vết máu, anh chau mày kiếm, vươn bàn tay nắm khuôn mặt nhỏ của cô, ép cô mở miệng: “Há miệng.”

 

Cô không thể cắn chính mình, như vậy rất dễ dàng mất khống chế, rất nguy hiểm.

 

Tô Tiểu Đường bị ép há miệng ra, người cô bắt đầu vặn vẹo, muốn tránh thoát cầm cố của Tiêu Thành.

 

“Không thể động đậy!” Hạ Tịch Quán nhanh chóng nhắc nhở: “Tôi rút đến vị trí then chốt rồi, sẽ rong máu đó.”

 

Tiêu Thành nhìn thoáng qua, chỗ bả vai Tô Tiểu Đường đã có máu nóng phun ra.

 

“Ở yên!” Tiêu Thành mím môi trầm giọng nói một câu, sau đó đè xuống người cô, không cho cô lộn xộn.

 

Tô Tiểu Đường đau đến váng đầu hoa mắt, ý thức cả người đều tiêu tán, hàng mi dài rung động, cô muốn nhắm mắt lại.

 

“Không được, huyết áp Tiểu Đường không ngừng đi xuống, tim đập cũng bắt đầu yếu, cô bé sắp ngắt xỉu rồi, Thành gia, mau nghĩ cách đê Tiêu Đường tỉnh táo!” Hạ Tịch Quán khẩn cấp nói.

 

Tiêu Thành đã cảm giác được Tô Tiểu Đường không chịu nỗi, bởi vì da thịt cô thấm lạnh, một chút nhiệt độ cũng không có.

 

Tiêu Thành ép lên, hôn môi Tô Tiểu Đường.
 
Chương 2086


Chương 2086:

 

Có xúc cảm hơi lạnh lại mềm đặt lên, Tô Tiểu Đường đột nhiên mở mắt ra, ngũ quan anh tuấn của Tiêu Thành nhanh chóng phóng đại trong tầm mắt cô.

 

Anh không nhắm mắt, cứ như vậy nhìn GÓI Anh… Rốt cuộc lại hôn cô!

 

Đâu Tô Tiêu Đường “oanh” một tiêng nỗ tung, như không còn suy nghĩ nữa.

 

“Giữ chắc, em rút đây.” Hạ Tịch Quán lên tiếng.

 

Bả vai nơi đó kéo tới đau đớn khoét tâm thấu xương, Tô Tiểu Đường đau rên một tiếng, hàm răng trực tiếp cắn đầu lưỡi mình.

 

Lúc này Tiêu Thành vươn tay giữ lại gáy cô, nụ hôn chuồn chuồn lướt nước cũng chuyển thành nụ hôn sâu, anh bá đạo cạy ra răng cô, móc vào cái lưỡi bị cô cắn kia…

 

Lần kia ở trong bệnh viện anh cũng hôn qua cô, song chỉ hai cánh môi dính vào nhau, anh cũng không có quá nhiều động tác, nhưng lúc này lại khác, con ngươi Tô Tiểu Đường đột nhiên co rút, khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn anh chằm chằm.

 

Anh đang… làm cái gì?

 

Dù sao chỉ là cô gái mới 19 tuổi, là trang giấy trắng với chuyện yêu đương, dù cho là lý thuyết hay là kinh nghiệm thực tiễn đều là số không, cô là lần đầu tiên biết thì ra đây mới gọi là… hôn.

 

Tiêu Thành mấy năm nay tiếp xúc qua không ít đàn bà, đủ loại, lùn cao mập ốm, thanh thuần diêm dúa đều có, thế nhưng, anh đều không chạm qua.

 

Hiện tại anh đã cảm thấy môi cô vừa mềm vừa trơn, rất giống hoa quả đông lạnh ăn khi còn bé, hơn nữa còn là vị sữa ngọt ngào.

 

Đôi mắt phân rõ trắng đen mở to nhìn anh chằm chằm, đáy mắt thanh thuần ngây thơ không cách nào sánh bằng, Tiêu Thành đã cảm giác mình làm chuyện xấu, yết hầu nhô ra cuộn lại, anh vươn tay, che mắt cô.

 

Lúc này phốc một tiếng, Hạ Tịch Quán nhân cơ hội rút vật sắt trong bả vai Tô Tiểu Đường ra: “Được rồi, thành công FOI.

 

Tô Tiểu Đường không chịu được nổi, hai mắt cô tối sầm, trực tiếp hôn mê.

 

Tiêu Thành vươn tay ôm cô vào trong ngực mình, anh vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô: “Này, Tô Tiểu Đường, tỉnh lại đi!”

 

Tô Tiêu Đường không tỉnh.

 

“Thành gia, không cần lo lắng, giải phẫu rất thành công, em dùng châm cầm máu cho Tiểu Đường, Tiểu Đường chẳng mắy chốc sẽ tỉnh.” Hạ Tịch Quán cười nói.

 

Tiêu Thành nhấp môi một cái: “Anh không lo lắng, chỉ là cô bé là nghĩa vụ của anh, anh không thể để cho cô bé chết.”

 

Nói rồi anh nhẹ nhàng đặt Tô Tiểu Đường lên giường, xoay người đi ra.

 

Diệp Linh nhìn bóng lưng anh trai biến mắt, sau đó dùng khăn ấm giúp Tô Tiểu Đường lau khuôn mặt nhỏ lắm bản: “Quán Quán, anh trai tớ mạnh miệng thế thôi, tớ thấy anh trai tớ đã thích Tiểu Đường rồi.”

 

Hạ Tịch Quán đang dùng châm, cô hướng về phía Diệp Linh mặt cong mày cười nói: “Linh Linh, yên tâm đi, người như anh Diệp, trong lòng có yêu, cũng sẽ hiểu yêu.”

 

So với đường tình khó nhằn của Cố Dạ Cần, Diệp Minh càng hiểu yêu.

 

Diệp Linh nhìn Tô Tiểu Đường: “Trước đây lúc tôi mới gặp Tiểu Đường, cảm thấy tuổi tác Tiểu Đường quá nhỏ, công việc anh trai tớ rất nguy hiểm, càng cần một chị dâu dịu dàng săn sóc, hiện tại xem ra tớ sai rồi.”

 

Hạ Tịch Quán câu môi: “Tớ cũng là lần đâu tiên thây cô bé như Tiêu Đường, gió thu vừa lúc, ánh dương không nóng, có được, hay không có được, tất cả đều không bằng tâm an thoải mái.
 
Chương 2087


Chương 2087:

 

Vui giận của Tiểu Đường cũng không phụ thuộc vào bất luận kẻ nào, cũng không cần bất luận thân phận gì tới định giá bản thân mình, cô bé hành sự quả quyết lại thản nhiên, tất cả đều là bởi vì nội tâm cô bé kiên định cường đại, Tiểu Đường giếng với anh Diệp, trong lòng đều có tín ngưỡng, bọn họ đều vì tín ngưỡng mà sinh, vì tín ngưỡng mà sống.”

 

Tiêu Thành đi ra ngoài, hai tay anh đút trong túi quần híp mắt một cái, không khí trong lành bên ngoài nhanh chóng thổi tan xao động trong cơ thể anh.

 

Lúc này, Tiêu Thành thây được phía trước Cố Dạ Cẩn, Cố Dạ Cần cao to đứng lặng ở đó.

 

Hai người, bốn mắt nhìn nhau.

 

Giữa bốn mắt nhìn nhau, có hoa lửa vi diệu bắn tung tóe.

 

Lúc này Cố Dạ Cần tiến lên, đi tới bên người Tiêu Thành: “Lần này anh gặp nạn là mẹ tôi làm, là mẹ tôi gửi tin cho Tiêu Tứ, tiết lộ thân phận của anh, tin nhắn kia viết Tiêu Thành chính là Diệp Minh.”

 

Có Dạ Cần nói thẳng.

 

Tiêu Thành hai tay đút trong túi quần nhướng mày kiếm: “Lúc Linh Linh gọi điện thoại cho tôi rồi khóc, tôi đã đoán được.” BH “Lần này coi như tôi nợ anh một cái mạng, nên anh muốn làm như thế nào đêu có thê.” Cô Dạ Cân phát động môi mỏng.

 

Tiêu Thành híp một đôi mắt đào hoa diệu sáng kia, sau đó nhếch môi ra một đường vòng cung tà tứ: “Làm như thế nào mới được? Có gia các người hai lần muốn đầy tôi vào chỗ chết, nếu như tôi muốn cậu lấy mạng đổi mạng thì sao?”

 

“Được,” Cố Dạ Cẩn bình tĩnh gật đầu: “Cho dù lấy mạng đổi mạng, tôi cũng tuyệt không đổi ý.”

 

Bầu không khí giữa hai người nhanh chóng nghiêm túc.

 

Lúc này “két” một tiếng cửa nhà gỗ đột nhiên bị đầy ra, Diệp Linh đi ra: “Anh GÌ: Diệp Linh vươn tay thân mật khoác lên cánh tay Tiêu Thành.

 

Tiêu Thành thương yêu xoa xoa mái tóc dài của Diệp Linh, lúc này Tiêu Thành liền thấy ánh mắt Cố Dạ Cần nhàn nhạt rơi vào bàn tay nhỏ bé của Diệp Linh đang khoác trên tay anh, còn lộ ra biểu cảm vô cùng khó chịu.

 

Tiêu Thành lại sung sướng, bình giấm chua vạn năm này thực sự là quá yêu ghen tuông mà.

 

Lúc này ánh mắt Diệp Linh liền rơi trên khuôn mặt tuần tú của Cố Dạ Cần, cô nghỉ ngờ hỏi: “Anh ơi, vị này là?”

 

Vừa rồi Hạ Tịch Quán đã nói cho Tiêu Thành bệnh tình của Diệp Linh, cho nên Tiêu Thành đã biết Diệp Linh quên Có Dạ Cần rồi: “À, anh ấy là bạn anh.”

 

Diệp Linh nhìn một chút Có Dạ Cần, đột nhiên hai mắt sáng ngời: “Tôi nhớ ra anh nè!”

 

Cái gì?

 

Hai tay Cố Dạ Cẩn xuôi ở bên người nhanh chóng siết thành quyền, anh đã tới đây một đoạn thời gian, anh biết cô đang ở phía trước, thế nhưng anh chỉ có thể nhìn cô, cũng không dám tới gần cô.

 

Anh sợ anh tới gần lại sẽ mang đến cho cô vận rủi cùng tai nạn.

 

Trái tim Cố Dạ Cần trên đoạn đường gập ghênh này trở nên dị thường bât an, gần tình mà sợ tình.

 

Nhưng bây giờ Diệp Linh đột nhiên nói, cô nhớ ra anhIl Lẽ nào, cô nhớ lại rồi, nhớ lại anh rồi?

 

Đây cũng là có khả năng, dù sao ngòi nỗ của tâm bệnh của Diệp Linh chính là Tiêu Thành chết, hiện tại Tiêu Thành còn sống, vậy Diệp Linh liền khỏi bệnh.

 

Trái tim yên lặng đã lâu của Cố Dạ Cần đột nhiên sôi trào, anh lúc này tiến lên một bước, đôi con ngươi đen thanh bần tỏa sáng hi vọng nhìn Diệp Linh: “Anh là ai?”

 

“Chúng ta hai ngày trước ở sân bay gặp qua đó, lúc đó anh giúp tôi nhặt kẹo trên đất lên, đúng không?” Diệp Linh vui vẻ cười nói.

 

Máu nóng sôi trào của Cố Dạ Gần lại trong nháy mắt đông lạnh, thì ra cô nhớ là cái này, cô không nhớ lại anh.
 
Chương 2088


Chương 2088:

 

“Anh làm sao vậy, lẽ nào tôi nói không đúng sao?” Sắc mặt Cố Dạ Cẩn hơi khó coi, Diệp Linh tưởng mình nói sai rồi.

 

Cố Dạ Cần nhìn đôi mắt đẹp kia của Diệp Linh, từ khi quên anh, lại được biết dấu vết của anh trai, cả người cô đều có sức sống hơn, giống như là một đóa hồng sắp lụi tàn đột nhiên rót vào linh hồn và sinh khí.

 

Nhưng lúc cô ở bên cạnh anh, cô trống rỗng, thiếu sinh khí lại héo rũ.

 

Cô Dạ Cân tham lam nhìn cô tôt đẹp như vậy, giờ khắc này anh biết mình đã thất bại thảm hại.

 

Kéo kéo khóe môi, Cố Dạ Cần dịu dàng cười nói, Đúng vậy, chúng ta đã gặp nhau ở sân bay, em thật thông minh.”

 

“Đúng chứ.” Diệp Linh cười xán lạn.

 

Tiêu Thành nhìn Cố Dạ Cần, trong ánh mắt lóe lên nhàn nhạt kinh ngạc, anh vẫn rất hiểu Có Dạ Cần, một người đàn ông đã từng cường thế bá đạo vậy mà cũng bắt đầu cam tâm tình nguyện thối lui mấy bước, học được thành tín che chở và canh gác rồi.

 

Lúc này Cố Dạ Cần ngắng đầu nhìn về phía Tiêu Thành: “Tiêu Tứ tuy đã giải quyết rồi, thế nhưng bên ngoài càng có phiền toái lớn hơn nữa chờ anh, Tiêu lão gia tử vốn đã hoài nghi thân phận mạmămăớ.È ằ‡šMR của anh, hiện tại Tiêu Tứ mật, anh có tính toán gì không?”

 

Tiêu Thành không có biểu cảm gì, anh nhìn nơi xa xăm: “Tự tôi có tính toán.”

 

“Cần giúp không?”

 

“Không cần.”

 

Cố Dạ Cần không nói gì thêm.

 

Tiêu Thành nhìn về phía Diệp Linh: “Linh Linh, anh phải về Hồng Kông rồi, em theo anh quá nguy hiểm, nên anh không thể mang theo em.”

 

“Anh, chỗ nguy hiểm như vậy em cũng không nên đi đâu, anh yên tâm trở về Hồng Kông đi! Em tin tưởng anh có thể giải quyết tốt đẹp tất cả, em và Quán Quán đi đên một nơi xinh đẹp bất đâu lại, em sẽ bình an khỏe mạnh đưa bé con trong bụng tới thế giới này.”

 

Nói rồi Diệp Linh tay nhẹ nhàng đặt lên trên vùng bụng đã hơi nhô ra của mình, cô cười: “Anh à, em đã trưởng thành rồi.”

 

Tiêu Thành thương yêu xoa xoa mái tóc cô.

 

Có Hạ Tịch Quán ở đây, Tô Tiểu Đường rất nhanh đã tỉnh, Tiêu Thành mang theo Tô Tiểu Đường trở về Hồng Kông.

 

Hạ Tịch Quán đặt mấy viên cầm máu ở trên xe, Diệp Linh rất luyến tiếc vẫy tay từ biệt cùng Tô Tiêu Đường.

 

Ba người đàn ông Tiêu Thành, Có Dạ Cần và Lục Hàn Đình đứng ở một bên, Tiêu Thành nhìn về phía Cố Dạ Cẩn: “Hiện tại Linh Linh đã quên đi cậu, muốn bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới rồi, cậu cách Linh Linh xa một chút, đừng xuất hiện trong cuộc sống của Linh Linh nữa.”

 

Cố Dạ Cẩn nhấp môi mỏng một cái, sau đó chậm rãi lắc đầu: “Tôi không thể đồng ý với anh, tuy là Linh Linh đã quên tôi, thế nhưng về sau, cô ấy ở đâu thì tôi sẽ ở đó.”

 

Tiêu Thành hừ lạnh một tiếng: “Cậu là cảm thấy Linh Linh chịu khổ còn chưa đủ nhiều?”

 

“Ngày đó tôi tiêm cho Linh Linh ống thứ hai, mấy người đại khái đều tưởng tôi buông tay Linh Linh rồi, không phải, tôi cũng đã từng nói, sẽ không bao giờ buông tay Linh Linh, cô ấy quên tôi không quan trọng, cái này cũng không thể thay đổi cái gì, tôi sẽ lấy một thân phận hoàn toàn mới tiến nhập vào cuộc sống của cô ấy, lấy cách cô ấy thích ở cùng cô ấy lâu dài nhất có thể, cùng bé con của chúng tôi.”

 

Tiêu Thành vươn tay, kéo lại cổ áo của Có Dạ Cần.

 

Cố Dạ Cẩn không phản kháng, anh bình tĩnh nhìn Tiêu Thành: “Tôi nợ anh một cái mạng, nếu như anh bây giờ muốn lấy, thì lấy đi!”
 
Chương 2089


Chương 2089:

 

Nói rôi Cô Dạ Cân liên nhằm mắt, thản nhiên nhận lấy cái chết.

 

Nhưng, Tiêu Thành lại buông lỏng anh ra.

 

Cố Dạ Cẩn ngắng đầu nhìn về phía Tiêu Thành.

 

Tiêu Thành nói: “Cố Dạ Cần, tôi hiện tại không muốn mạng của cậu, về sau phạt cậu dùng xuống thời gian nửa đời yêu Linh Linh thật tốt, hễ tôi phát hiện cậu đối tệ với con bé dù chỉ một chút, tôi sẽ lập tức tới lấy mạng của cậu.”

 

Nói xong, Tiêu Thành rời đi.

 

Có Dạ Cần đứng tại chỗ nhìn bóng xe Tiêu Thành rời đi, thật lâu không hề động.

 

Lúc này Lục Hàn Đình tiến lên, vỗ võ vai Cố Dạ Cẩn: “Váng đầu hay là vui đến điên rồi, Diệp Minh toàn quyền phó thác em gái Diệp Linh của mình cho cậu, Diệp Minh nhận cậu rồi đó, yêu hết tất cả những gì Diệp Linh yêu, Diệp Minh là người anh trai tốt nhất trên đời này.”

 

“Kỳ thực, cái này không chỉ là cuộc sống mới của Diệp Linh, cũng là cuộc sống mới của cậu, mây mù đã qua, mai sau đều là nắng ấm, cố lên! Từ biệt với quá khứ, con của cậu ở trong bụng Diệp Linh mỗi một ngày khỏe mạnh trưởng thành, cậu về sau phải… Không phụ năm tháng, không phụ yêu.”

 

Diệp Linh theo Hạ Tịch Quán đi tới một cái trấn nhỏ, nơi đây phong cảnh tươi đẹp, bốn mùa như mùa xuân, cô định cư ở chỗ này.

 

Vết sẹo trên má phải Diệp Linh vẫn mãi chưa lành, lúc vừa đến đây, các bạn nhỏ hàng xóm đuổi theo sau lưng cô gọi – chị xấu xí.

 

Song đám nhóc kia nhanh chóng bị bố mẹ chúng dạy dỗ một trận nên thân, các bạn hàng xóm đối với cô đặc biệt tốt, còn đưa tới một chút bánh ngọt đặc sắc ở địa phương tới xin lỗi, mọi người chung sống vui vẻ lại hòa hợp.

 

Thế nhưng, đám nhóc đó vẫn vây quanh gọi cô là chị xấu xí, đối với lần này Diệp Linh chỉ cười, không chút nào để bụng.

 

Hạ Tịch Quán đến siêu thị mua chút quần áo trở về, rất xa đã nhìn thấy Diệp Linh ngồi ở trước cửa nhà mình, trong tay cô cầm một sợi chị đỏ, sợi chỉ cuốn tròn giữa những ngón tay cô, rất nhanh đã biến ra đủ loại hình dạng đẹp mắt.

 

Đa.

 

Đám nhóc đều sợ ngây người, bọn nó hai mắt lóe sáng nhìn Diệp Linh: “Chị xấu xí ơi, sao chị làm được vậy ạ, có thể dạy chúng em không?”

 

“Cái này à…” Diệp Linh dí dỏm chớp hàng mi như lông vũ của: “Vậy được rồi, chị miễn cưỡng dạy dỗ các em nhét”

 

“Quá tuyệt!” Đám nhóc vui vẻ nhảy cởn lên.

 

Lúc này một cậu bé chỉ vào khuôn mặt bên trái của Diệp Linh: “Các cậu mau nhìn, má trái của chị xấu xí thật xinh đẹp.”

 

Đám nhóc tiến lên, vươn tay nhỏ che lại má phải bị thương của Diệp Linh, sau đó nhìn mặt trái của cô khen không ngót: “Trời ạ, má trái của chị xấu xí thật đẹp đó, tớ chưa từng thấy qua chị gái xinh đẹp như vậy, cứ như tiên nữ hạ phàm.”

 

“Này, sao tớ đột nhiên cảm thấy chị xấu xí có chút quen mặt thế ta, hình như đã gặp qua đâu rồi á.”

 

“Ở đâu cơ?”

 

“Ở… ở trên ti vi, ah, tớ nhớ ra rồi, là ở trên tỉ vil”

 

“Làm sao có thể? Mẹ tớ đã nói, các chị gái xinh đẹp trên ti vi đều là đại minh tinh, người bình thường chúng ta đều không gặp được, chị xấu xí sao có thể là đại minh tinh được chứ?”

 

Những đứa trẻ này còn nhỏ, tâm trí còn chưa phát triển, cả đám cậu một câu tớ một lời, rất nhanh đã bác bỏ chuyện Diệp Linh là một đại minh tinh.

 

Lúc này mẹ của đám nhóc xuất hiện: “Đã đến giờ rồi, về nhà ăn cơm thôi!”
 
Chương 2090


Chương 2090:

 

“Mẹ, chúng con chơi với chị xâu xí một chút nữa thôi.” Đám nhóc vây quanh Diệp Linh không muốn đi.

 

Hai người mẹ đi tới nhìn Diệp Linh cười nói: “Em gái, từ khi em tới, đám con trai con gái nhà của bọn chị đều bị em lừa chạy rồi, bọn nó chỉ thích chơi với em.”

 

Diệp Linh xoa xoa đầu đám nhóc: “Em cũng chơi với mấy bé, hiện tại chúng em đã thành bạn tốt rồi.”

 

Nói xong Diệp Linh đặt tay nhỏ lên vùng bụng hơi nhô ra của mình, tràn đầy hạnh phúc: “Đợi sáu tháng nữa, bé con của em cũng sẽ ra đời, em bây giờ đang học tập kinh nghiệm, về sau em muốn mình sẽ làm một người mẹ thật tôt.”

 

Diệp Linh vôn thích con nít, hiện tại cô lại chuẩn bị làm mẹ, trong mặt mày đều phủ một tầng hào quang thuộc về người mẹ, ấm áp mềm mại.

 

Diệp Linh của bây giờ, rất hạnh phúc.

 

“Em gái, em đến đây đã mấy ngày, chồng em đâu?”

 

“Đúng vậy, bọn chị vẫn chưa gặp qua chồng em, phụ nữ này mang thai rất cực khổ, người đàn ông nhất định phải hầu ở bên người.”

 

Phía trước Hạ Tịch Quán nghe được bọn họ đang nói về đề tài này, cô nhanh chóng tiến lên, muốn cắt ngang đề tài này.

 

Bây giờ Diệp Linh đã bát đâu cuộc sống mới, cô mới có sức sống hơn một chút, dáng vẻ mặt cong mày cười mềm mại đáng yêu lại rực rỡ, Hạ Tịch Quán không hy vọng chuyện gì xấu lại xảy ra.

 

Thế nhưng rất nhanh, bước chân của Hạ Tịch Quán đột nhiên khựng lại, bởi vì cô nghe được phía trước Diệp Linh nói: “Chồng em… bây giờ không ở bên cạnh em, em hình như đã đánh mất anh ấy rồi, song, em biết anh ấy là ai, em sẽ tìm được anh ấy!”

 

Hạ Tịch Quán ngẳắng đầu khiếp sợ nhìn Diệp Linh phía trước, cô không biết những lời này của Diệp Linh là thật hay giả.

 

Song cô nhớ tới chuyện rất kỳ quái, đó chính là, từ khi Diệp Linh mắt trí nhớ tới nay, cô cho tới bây giờ chưa từng hỏi bố đứa bé là ai.

 

Cái này không hợp lý.

 

Một người phụ nữ tỉnh dậy phát hiện mình mang thai, chuyện đầu tiên nên hỏi con mình từ đâu tới, bố nó là ai, thế nhưng, Diệp Linh cho tới bây giờ chưa từng hỏi.

 

Vấn đề vẫn bị mình sơ sót đột nhiên cuôn tới, Hạ Tịch Quán kinh sợ.

 

Lúc này Diệp Linh quay đầu, lập tức liền thấy cô: “Quán Quán, cậu đã trở về?”

 

Hạ Tịch Quán nhanh chóng thu hồi suy nghĩ của mình, cô đi lên trước: “Ừ Linh Linh, tớ mua cho bé con chút quần áo.”

 

Hạ Tịch Quán mua cho Diệp Linh một tòa tứ hợp viện ở trấn trên, căn nhà lưng dựa vào núi, khe suối chảy quanh, là kiểu sơn thủy nuôi người.

 

Trong phòng, Diệp Linh nhìn quần áo sơ sinh chất đống trên giường lớn, cảm khái nói: “Quán Quán, cậu bảo là mua chút đây đó hả, tớ thấy cậu là thầu luôn một năm tủ quân áo cho con tớ rôi.”

 

“Đó là đương nhiên, tớ là mẹ nuôi của bé con nha.” Hạ Tịch Quán thương yêu sờ lên cái bụng Diệp Linh.

 

“Quán Quán, tớ đã an định lại ở đây, cậu không cần ở cùng tớ nữa đâu, vẫn luôn chiếm thời gian của cậu tớ thấy tội lỗi quá, Hạ đại thần y của chúng ta mau đi cứu vớt người khác đi!”

 

Trong khoảng thời gian này Hạ Tịch Quán đều ở cùng Diệp Linh, rất nhiều hạng mục chữa bệnh và phương án giải phẫu đều ngừng lại, hiện tại Diệp Linh đã ổn định tất cả cũng là lúc Hạ Tịch Quán rời đi.

 

“Linh Linh,” Hạ Tịch Quán ngước mắt nhìn Diệp Linh: “Cậu biết… bố bé con là ai à?”

 

“Trời ạ!” Diệp Linh nhanh chóng che miệng mình, hết sức khiếp sợ: “Quán Quán, quan hệ chúng ta tốt như vậy, lẽ nào tớ chưa nói với cậu bố con tớ là ai Ung Hạ Tịch Quán lắc đầu: “Chưa.”
 
Chương 2091


Chương 2091:

 

“Cậu qua đây, tớ viết cho cậu xem.”

 

Diệp Linh nhanh chóng ngồi vào ghé, cô cầm lấy một cây viết, trên giấy “xoát xoát” viết xuống một cái tên: “Quán Quán, cậu xem, bố con tớ chính là anh ây Hạ Tịch Quán nhìn sang, một cái tên quen thuộc nhảy vào tầm mắt cô – Cố Dạ Cần.

 

Diệp Linh việt trên giây ba chữ – Cô Dạ Cản!

 

Hạ Tịch Quán một lần hoài nghỉ mình hoa mắt, thế nhưng từng chữ Diệp Linh viết ra, đích thật là ba chữ Cố Dạ Cẩn này.

 

Lúc này Diệp Linh hai tay nâng má, ngắm nhìn nơi xa ngoài cửa sổ: “Quán Quán, tớ hiện tại đã không nhớ ra được chuyện xưa giữa tớ và anh ấy, ta thậm chí không thể nhớ lại tướng mạo anh ấy, rất có thể tớ và anh là… tình một đêm.”

 

“Thế nhưng bên tai tớ vẫn nỉ non một giọng nói, anh ấy nói, Linh Linh, đừng quên anh, anh tên là Có Dạ Cần.”

 

“Vì vậy, tớ nhớ kỹ tên anh ây, ba chữ Cố Dạ Cần này, tớ đã khắc trong lòng.”

 

Hạ Tịch Quán nhìn ba chữ “Cố Dạ Cẩn”

 

trên giấy này, cô rốt cuộc hiểu rõ, Diệp Linh không quên.

 

Có Dạ Cần đã mắt rất nhiều năm khắc lên dấu vết của mình trên người Diệp Linh, loại dấu vết này sâu tận xương tủy, kinh niên bắt diệt.

 

Cô cuối cùng là… không cách nào bỏ anh lại.

 

Hạ Tịch Quán nhìn Diệp Linh, chậm rãi kéo lại tay Diệp Linh: “Linh Linh, tớ biết Có Dạ Cần là ai…”

 

“Thực sự?”

 

“Đương nhiên, tớ còn có thể kể Cố Dạ Cần là ai nói cho cậu biết, cậy muốn nghe không?”

 

Diệp Linh do dự chốc lát: “Anh ấy bây giờ đang ở bên cạnh tớ sao?”

 

Hạ Tịch Quán nhếch đôi môi đỏ mọng: “Ở, vẫn luôn ở, chưa bao giờ rời đi.”

 

“Vậy tớ không muốn nghe.”

 

“Vì sao? Linh Linh, cậu không phải muôn tìm Cô Dạ Cân sao?”

 

“Đúng vậy, tớ muốn tự mình tìm được Cố Dạ Cần, cũng không phải là cậu nói cho tớ biết, tớ cảm giác mình đã quên rất nhiều chuyện, tớ muốn tìm ra Cố Dạ Cần, đoạn đường tìm kiếm anh này cũng muốn lần nữa nhặt lại ký ức của tó với anh ấy, những sỉ oán ái sân kia, có thể vui sướng thống khổ, quá khứ đau khổ lại ngọt ngào, tớ muốn nhớ lại từng cái.”

 

Hạ Tịch Quán nhìn ánh sáng sáng chói kiên định trong mắt Diệp Linh, nở nụ cười: “Được.”

 

Diệp Linh đã ngủ trước, Hạ Tịch Quán thu dọn đồ đạc xong, vừa chuẩn bị ghi chép một chút, ngày mai cô sẽ rời đi, chính thức trở lại cương vị của mình.

 

Lúc này điện thoại di động sáng lên, điện thoại tới.

 

Là Cố Dạ Cần gọi.

 

Hạ Tịch Quán không hề bắt ngờ, cuộc gọi này nằm trong dự liệu của cô.

 

“Alo, Cố tổng.” Hạ Tịch Quán ấn phím nhận điện thoại.

 

Giọng nói thấp thuần từ tính của Cố Dạ Cần nhanh chóng truyền tới: “Linh Linh đang ngủ à?”

 

“Ừ, đã ngủ rồi, đã trễ thế này Cố tổng còn chưa nghỉ ngơi?”

 

“Tôi bây giờ đang ở dưới lâu các cô.”
 
Chương 2092


Chương 2092:

 

Hạ Tịch Quán đứng dậy, đi tới chỗ cửa sổ, cô kéo màn cửa số ra nhìn, phía ngoài cửa chính tứ hợp viện lẳng lặng đậu một chiếc Maybach màu bạc, Cố Dạ Cần ngồi ở chỗ tài xế, tay trái đặt khẽ trên vô lăng, tay phải cầm điện thoại.

 

Có Dạ Cẩn tới.

 

“Nghe nói ngày mai cô phải rời đi, có một việc muốn nhờ cô giúp đỡ.” Cố Dạ Cần thấp giọng nói.

 

“Cố tổng mời nói.”

 

“Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không đi nữa, ở cùng Linh Linh và con, lần đầu tiên cô ây mang thai tôi không ở cạnh, lân này, tôi sẽ không lại để cô ấy một mình, nhưng bây giờ tôi không có cái cớ thích hợp tiếp cận cô ấy, cũng sợ cô ấy phòng bị với tôi, ngược lại biến khéo thành vụng, tôi nghĩ, cô nói Linh Linh, cô lo lắng cho cô ấy, cho nên tìm một người tài xế cho cô ấy, người cô giới thiệu sắp xếp, cô ấy chắc chắn sẽ an tâm.”

 

Tài xế?

 

Tài xế Có… Dạ Cẩn?

 

Ờm, được thôi…

 

Hạ Tịch Quán vốn biết Cố Dạ Cần sẽ đến, không sớm không muộn, ngay lúc cô rời đi, thế vị trí cô, bầu bạn với Linh Linh và con.

 

Bâu bạn, mới là lời tỏ tình dài lâu nhât.

 

Lần đầu tiên Diệp Linh mang thai, anh đã không ở cùng cô.

 

Hiện tại Diệp Linh mang thai, anh sẽ không sẽ rời đi.

 

Phụ nữ mang thai giống như đi dạo một vòng ở Quỷ Môn Quan, mười tháng mang thai này, anh đều muốn ở bên cạnh cô.

 

“Được.” Hạ Tịch Quán gật đầu đồng ý.

 

“Đúng rồi, cái tên Cố Dạ Cần tôi không tính dùng tiếp, về sau cứ gọi tôi là… A Sinh đil.”

 

A Sinh…

 

Tỉnh lại sau giấc mộng dài, vì người mà sống.

 

Hạ Tịch Quán nghe Lục Hàn Đình kể, khi Diệp Linh đi rồi, Cố Dạ Cẩn châm một ngọn đuốc thiêu rụi Cố gia đại trạch thành tro tàn.

 

Hiện tại Cố Dạ Cẩn lênh đênh vượt biển, cũng rời khỏi Tứ Cửu Thành, chặt đứt tất cả quá khứ, từ nay về sau vì Diệp Linh mà sống.

 

Hạ Tịch Quán rốt cục cũng an tâm, cô câu đôi môi đỏ mọng: “Được, A Sinh.”

 

Sáng sớm hôm sau.

 

Về chuyện “tài xê” này, Diệp Linh không tán đồng: “Quán Quán, tớ cám ơn ý tốt của cậu, nhưng tài xế không cần đâu, tớ ở cùng một nam tài xế, cứ là lạ thế nào.”

 

Hạ Tịch Quán nỗ lực củng cố tâm lý cho Diệp Linh: “Linh Linh, cậu bây giờ không phải một người, mà là một phụ nữ có thai, bụng của cậu sẽ từ từ lớn, về sau hành động cũng không thuận tiện, tớ không ở cạnh cậu, cậu còn phải đi bệnh viện kiểm trai thai kì, mỗi tuần đều phải đi, xuất hành đều là vấn đề, hơn nữa một mình cậu ở, khẳng định có chút việc cần đến thể lực, hay là đèn hư cần người thay, những thứ này đều cần giúp đỡ, tớ rất quen vị A Sinh này, A Sinh quen với anh trai cậu, cũng là bạn anh cậu đó, chúng tớ không ở đây, để anh ấy chăm sóc cậu, chúng tớ mới an tâm.”

 

Hạ Tịch Quán tận tình khuyên bảo như vậy, lại nói đến cả anh trai, Diệp Linh cũng có chút động lòng: “Thế nhưng, anh ấy tại sao lại muốn tới làm tài xế cho tớ?”

 

“Bởi vì… A Sinh này gia cảnh không tốt lắm, cần dùng tiền gấp, tớ với anh trai cậu bằng lòng sẽ trả thù lao phong phú cho anh ấy, mọi người đều là người quen, anh ấy tận tâm, chúng tớ bỏ tiền, liền đạt thành hiệp nghị, cho nên nếu như Linh Linh cậu cự tuyệt, hai bên đều sẽ rất xấu hồ.”
 
Chương 2093


Chương 2093:

 

Hạ Tịch Quán đã nói như vậy, Diệp Linh căn môi một cái: “Vậy được rồi…”

 

Quán Quán và anh trai đêu bận rộn chuyện riêng của mình, cô chấp nhận người tài xế A Sinh này coi như để cho bọn họ an tâm điI “Thật tốt quá Linh Linh, A Sinh đã tới, hiện tại để anh ấy dẫn cậu đến bệnh viện kiểm tra tổng hợp đi!” Hạ Tịch Quán đầy Diệp Linh ra.

 

Cổng lớn tứ hợp viện “két” một tiếng bị kéo ra, Diệp Linh liếc mắt liền thấy được bóng người cao to tuấn tú bên ngoài, Cố Dạ Cần đã tới từ sớm.

 

Ngày hôm nay Cố Dạ Cẩn một thân mặc áo gió màu đen, trên khuôn mặt tuấn mỹ đeo một bộ mắt kiếng gọng vàng, anh đã chờ một hồi lâu, hiện tại một tay đút trong túi quân ưu nhã lại lười biếng tựa trên thân xe, lúc này ánh nắng rực rỡ, tia nắng xán lạn chiếu anh một thân ấm áp, khiến người ta không dời mắt nồi.

 

Là anh!

 

Diệp Linh liếc mắt một cái liền nhận ra Có Dạ Cẩn, thì ra anh chính là bạn của anh trai mà Quán Quán nói đến.

 

“A Sinh!” Hạ Tịch Quán kêu một tiếng.

 

Cố Dạ Cẩn nhanh chóng ngắng đầu, anh đi tới, ánh mắt rơi trên người Diệp Linh, hết sức mềm mại.

 

Diệp Linh vẫy vẫy tay, chào hỏi một tiếng trước: “Hi, chào anh.”

 

“Chào em.” Cô Dạ Cân đáp một tiêng.

 

Hạ Tịch Quán nhanh chóng nói: “Linh Linh, A Sinh tới đón cậu rồi, hai người mau đi bệnh viện đi! Tớ cũng sắp đi rồi.

 

Cố Dạ Cần vô cùng lịch sự kéo ra cửa xe kế bên người lái.

 

Thế nhưng Diệp Linh không lên xe, cô nhìn nhìn chiếc Maybach này, sau đó từ từ dời bước đến bên người Hạ Tịch Quán, nhỏ giọng nói: “Quán oản, lái Maybach… đây chính là… gia cảnh không tốt mà cậu nói?”

 

Ờm…

 

Hạ Tịch Quán cười giã lã: “Maybach không phải của anh ây, là đi thuê! Đi thuê đó!”

 

“Ò.” Diệp Linh gật đầu.

 

Hạ Tịch Quán chột dạ thở dài một hơi, cũng may Diệp Linh tin.

 

Lúc này chợt nghe Diệp Linh nói tiếp: “Quán oản, đồng hồ đeo tay trên cổ tay anh ấy hình như… rất đắt tiền đó!…”

 

“… Là giả đó.”

 

“Nhưng, quần áo trên người anh ấy cũng rất sang quý, không nhìn lầm chắc là may thủ công, còn có cử chỉ bất phàm, phong độ của anh ấy, nhìn thật giống người có tiền…” Diệp Linh càng nghỉ ngờ.

 

“.,.” Hạ Tịch Quán phát hiện mình thực sự quá sơ suất, cô hẳn nói một tiếng trước với kẻ lắm tiền Cố Dạ Cẩn, bảo anh khiêm tốn một chút.

 

Dù sao Diệp Linh sinh ra ở xã hội thượng lưu, tiếp xúc rất nhiều xa xỉ phẩm, có tiền hay không cô rất dễ dàng nhìn ra được.

 

Thế nhưng, bảo thủ phủ Tứ Cửu Thành Cố Dạ Cẩn giả làm người nghèo, cái này quá gây khó rồi.

 

Khu.

 

Hạ Tịch Quán nhanh chóng ho khẽ một tiếng, yếu ớt giải thích: “Linh Linh, cậu nhìn lầm rồi, những cái này đều là bắt chước. Ôi chúng ta đừng quan tâm đến những thứ này nữa, mau đến bệnh viện thôi!”

 

Hạ Tịch Quán đầy Diệp Linh lên xe.

 

Diệp Linh muốn xuống: “Quán Quán, tớc tiễn cậu đến sân bay.”
 
Chương 2094


Chương 2094:

 

“Không cần, tớ có người tiễn rồi.” Hạ Tịch Quán dí dỏm nhát mắt.

 

Diệp Linh quay đầu nhìn lại, phía sau trong ngõ hẻm đã sớm lặng lặng ngừng một chiêc xe Roll-Royces Phantom sang trọng, bên thân xe đứng nghiêm một thân thể đồ sộ anh tuần, Lục Hàn Đình đã tới.

 

Hạ Tịch Quán chạy tới bên người Lục Hàn Đình, Lục Hàn Đình thuận thế ôm vòng hông nhỏ mềm của cô. Ở trong lòng Lục tiên sinh, Hạ Tịch Quán ngoái đầu nhìn lại, hướng về phía Diệp Linh vẫy vẫy tay: “Linh Linh, bye nhé.”

 

Thân ảnh đôi vợ chồng Lục thị biến mắt trong tầm mắt.

 

Lúc Cố Dạ Cần lên xe liền thấy Diệp Linh ghé vào nơi kính chiếu hậu lưu luyến không rời nhìn hướng Hạ Tịch Quán rời đi, anh vươn tay, giúp Diệp Linh thắt chặt dây an toàn: “Đừng nhìn lại nữa, người đã đi xa.”

 

Diệp Linh thu hôi ánh mắt, liêc Cô Dạ Cần, cũng không biết có phải là cô nhìn lầm hay không, cô sao cứ cảm giác người tài xế này hình như có chút không vui…

 

Cái câu kia – đừng nhìn lại nữa, người đã đi xa, như kiểu đang nói – đừng si tâm vọng tưởng nữa, người ta là người đã có chồng trông kỹ rồi.

 

Đến bệnh viện, Diệp Linh bắt đầu khám thai, lúc này cô đã mang thai bốn tháng rồi, có thể làm siêu âm Doppler màu 4D lần đầu tiên.

 

Siêu âm Doppler màu 4D có thể thấy rõ ràng bé con trong bụng, Diệp Linh vì thế mà hưng phắn thật lâu.

 

“Diệp Linh, đến cô rồi.” Lúc này y tá nhỏ hô tên.

 

“Được.” Diệp Linh nhanh chóng đứng dậy, đi vào phòng siêu âm.

 

Bởi vì Cế Dạ Cần vẫn luôn ở cùng Diệp Linh, cao to tuấn tú, người đàn ông khí độ bất phàm đứng ở đâu đều là cảnh đẹp, khuôn mặt y tá nhỏ nhỏ hồng hồng nhìn Cố Dạ Cần ngọt ngào cười nói: “Bố bé có thể đi vào chung đó.”

 

Diệp Linh trước mặt dừng bước chân lại, thập… cái gì, bố?

 

Diệp Linh nhìn lại Cố Dạ Cẩn đã đi theo vào.

 

“…” Bọn họ thật đúng là… một kẻ dám gọi, một người dám làm mà.

 

“Cái kia… A Sinh, anh ở bên ngoài chờ tôi đi!” Diệp Linh có chút không được tự nhiên, cô siêu âm anh đi theo làm gì?

 

Cố Dạ Cần vươn tay, cầm túi xách của cô, anh vô cùng có lý lẽ nói: “Đây là công việc của tôi, một tắc cũng không rời khỏi em, cho nên tôi không thể đi ra ngoài.”

 

Diệp Linh đều trợn tròn mắt, tài xế…

 

yêu nghề chuyên nghiệp đến vậy thực sự khiến cô không còn cách nào cự tuyệt mà.

 

Lúc này bác sĩ nói: “Hai người ngớ ra đó làm cái gì, mau cởi giày năm lên đây đi, hai người không muốn thấy bé con à?”

 

“Muốn chứ!” Diệp Linh lanh lẹ cởi giày bò lên giường.

 

“Vén quần áo lên.” Bác sĩ phân phó.

 

Vén quần áo à…

 

Diệp Linh quay đầu, nhìn về phía Cố Dạ Cần bên cạnh: “A Sinh, anh quay đầu sang chỗ khác đi.”

 

Cố Dạ Cần từ cô trong đôi mắt sáng ấy của cô thấy được e lệ xấu hổ và cự tuyệt kiên định, bây giờ đối với cô mà nói, anh hoàn toàn là một người đàn ông xa lạ, dĩ nhiên không thể để anh xem hết trơn.

 

Cô Dạ Cân không muôn hù cô, nên nghe lời nghiêng người qua.
 
Chương 2095


Chương 2095:

 

Diệp Linh vén quần áo lên, bác sĩ bắt đầu làm siêu âm: “Wow, dáng vẻ nhóc con kia rất tốt, rất khỏe mạnh, nhưng lại đặc biệt nghịch ngợm, thích di chuyển lắm này.”

 

Nghe lời của bác sĩ, Cố Dạ Cẩn nhanh chóng quay người về, ánh mắt anh rơi vào trên màn ảnh, anh thấy được bé con trong bụng Diệp Linh, bé con hiện tại đang tỉnh, đang hoạt động hai tay hai chân.

 

Trong lồng ngực Cố Dạ Cẩn nhanh chóng tràn ngập cái gì đó, sinh mệnh nhỏ này là niềm vui ngoài ý muốn trong cuộc sông của người khác, ngay lúc gian nan nhất trong cuộc sống của anh và Diệp Linh, sinh mệnh nhỏ này đã ngoan cường khỏe mạnh trưởng thành, chưa từng buông bỏ bọn họ.

 

Ánh mắt Cố Dạ Cần lại rơi trên người Diệp Linh, cô hiện tại vui mừng không gì sánh được nhìn bé con, căn bản cũng không nhận thấy anh đã quay người sang.

 

Đoạn đường này nhấp nhô xóc nảy rốt cục vào thời khắc này đã yên định, bây giờ đang ở cạnh cô, ở cạnh bé con, Cố Dạ Cần cảm giác mình đã có một cái nhà.

 

Anh có nhà rồi!

 

Làm xong siêu âm, Cố Dạ Cẩn lái xe đưa Diệp Linh về nhà.

 

Chiếc Maybach sang trọng mới vừa dừng lại, đám nhóc kia lại chạy tới: “Các cậu mau nhìn, tớ không nói sạo mài Chồng chị xấu xí đã tới!”

 

Cố Dạ Cần xuống xe trước, sau đó đi tới cửa xe kê bên người lái mở ra, đê Diệp Linh xuống xe.

 

Lúc này Diệp Linh liền nghe được tiếng đám nhóc “oa” lên: “Trời ạ, chồng của chị xấu xí đẹp xỉu, anh ấy tại sao có thể đẹp trai như vậy!”

 

Diệp Linh ngắng đầu nhìn lên, đám nhóc con đều si ngốc nhìn Cố Dạ Cẩn, hai mắt phấp phới hường sắc rồi.

 

Quả nhiên, thực sắc, không phân biệt nam nữ mà.

 

Mê đẹp, không giới hạn tuổi tác.

 

“Tớ trưởng thành cũng muốn đẹp trai giống chồng chị xấu xí !”

 

“Tớ trưởng thành cũng muốn gả cho người đẹp trai giông chông chị xâu xít”

 

Diệp Linh đi lên trước, xoa xoa đầu đám nhóc kia: “Mấy em hãy nghe ta nói, anh ấy không phải là chồng chị.”

 

“Chị xấu xí, chị nói sạo, anh ấy rõ ràng chính là chồng chị!”

 

“Chị xấu xí xấu hồ kìa, lừa con nítI”

 

“Chị xấu xí chị đã có người chồng đẹp trai như vậy, chị còn muốn thế nào, em hiểu rồi, chị đây là khoe khoang!”

 

Diệp Linh nào biết mình mới giải thích một câu đã bị nước bọt của đám nhóc này bao phủ rồi, vẻ mặt bọn chúng đều viết – có chồng đẹp trai như vậy, chị xấu xí chị đừng có mà không biết phải trái!

 

Diệp Linh dứt khoát không đề ý tới bọn chúng, đi thẳng vào tứ hợp viện.

 

Đám con nít còn đi theo phía sau cô trọc ghẹo cô, nói lanh lảnh: “Em sẽ trở về nói cho mẹ biết chị xấu xí đã có chồng!”

 

“Em sẽ về nói cho bố biết chị xấu xí đã có chồng!”

 

Diệp Linh: “…” Các em đi nói cho toàn thế giới luôn đi!

 

Trong tứ hợp viện, Diệp Linh phát hiện phía sau mình thêm một người, Cố Dạ Cần cũng vào theo rồi.

 

“A Sinh, tuy anh là tài xê của tôi, nhưng bây giờ nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, trời cũng khuya lắm rồi, anh về sớm một chút nghỉ ngơi đi.” Diệp Linh bắt đầu đuổi người, cô nam quả nữ ở một nhà thật sự không tiện.

 

Cố Dạ Cẩn không khăng khăng ở lại, dù sao anh hiện tại có rất nhiều thời gian, có thể từ từ đến với cô.
 
Chương 2096


Chương 2096:

 

“Vậy em nghỉ ngơi sớm một chút, anh đi.” Cố Dạ Cần xoay người rời đi.

 

Diệp Linh nhìn anh, anh quả thật có một gương mặt quá đỗi tuấn tú, đám nhóc kia đều bị anh mê hoặc quên lối về luôn rồi.

 

Hơn nữa vóc người anh cũng rất tuyệt, không phải khoa trương như anh trai cô, ngược lại vô cùng cao quý, vai rộng eo hẹp mông tròn, chắc cũng có cơ bụng sáu múi…

 

Dừng!

 

Dừng dừng dừng!

 

Dừng!

 

Diệp Linh đột nhiên vươn tay vỗ đầu mình một cái, cô đang miên man nghĩ cái gì thế này?

 

Trời ạ, cô có ý nghĩ kỳ quái với một người tài xế sao?

 

Nhớ lại cô – Diệp Linh tung hoành vòng giải trí, tiểu sinh tiểu thịt tươi hay là đại lão phách lối gì chưa thấy qua, cô dĩ nhiên… thây thú vị với một người tài xế?

 

Diệp Linh đầy nghi hoặc với sự kỳ lạ của mình, chẳng lẽ là do mang thai, hormone cơ thể cô tăng mạnh, nên bắt đầu… chưa thỏa mãn dục vọng ư?

 

Trời ạt Hiện tại Hạ Tịch Quán không ở bên người, Diệp Linh cũng cũng không tiện vì chuyện này đi hỏi Hạ Tịch Quán, nên cô càng thêm phiền muộn.

 

Lúc này có một dì đi ra: “Diệp tiểu thư, cơm tối xong rồi, có thể ăn.”

 

“Dạ.” Diệp Linh thu hồi tâm tư, đi ăn cơm tối.

 

An xong cơm tôi, Diệp Linh trở vê phòng mình, cô tắm một cái, sau đó mặc đồ ngủ đi ra.

 

Ngồi ở trước bàn trang điểm, cô lấy ra kem dưỡng ẩm Hạ Tịch Quán để lại cho cô, bắt đầu bôi lên cái bụng nhỏ của mình.

 

Sau khi mang thai, bụng của phụ nữ sẽ bị rạn da, kem dưỡng ẩm này có thể giải quyết triệt để rắc rối này.

 

“Bé con, con sinh ra phải đẹp đó, mẹ đương nhiên cũng phải đẹp nè. ” Tâm trạng Diệp Linh rất tốt vỗ vỗ bụng mình.

 

Lúc này “thịch” một cái, bé con bên trong đá bàn tay cô, dường như đang nói chuyện với cô.

 

Ngày hôm nay bác sĩ còn có Hạ Tịch Quán đều nói qua, bé con rất hoạt bát hiếu động, lời này một chút cũng không giả.

 

Diệp Linh biết bên trong là bé gái, tiểu công chúa nhà Hạ Tịch Quán đã mềm mềm cưng cưng rồi, đều là con gái, nhưng con gái của cô hình như ở trong bụng cũng đã rất nghịch ngợm, đợi ra đời rồi không biết có phải là tiểu quỷ tinh nghịch không nữa!?

 

Song, con gái của cô, thế nào cô cũng thích, chỉ cần bé bình an khỏe mạnh vui vẻ lớn lên là được.

 

Diệp Linh câu môi, ngây ngốc lại hạnh phúc bật cười.

 

Lúc này Cô Dạ Cân cũng không hê rời đi, xe anh còn dừng ngoài tứ hợp viện, lười biếng tựa lưng vào ghế dựa, trong tay anh cầm điện thoại, đang xem video giám sát.

 

Anh cài đặt máy theo dõi ở trong phòng Diệp Linh, nên tất cả xảy ra bên trong anh đều có thể thấy được.

 

Hành động đặt máy theo dõi này đại khái… rất bệnh hoạn, nếu có một ngày Diệp Linh biết, chắc chắn sẽ xù lông.

 

Thế nhưng, anh nóng lòng muốn biết nhất cử nhất động của Diệp Linh và bé con, hai mẹ con cô không thể biến mắt trong tầm mắt của anh, dù cho một giây cũng không được.
 
Chương 2097


Chương 2097:

 

Cô Dạ Cân nhìn Diệp Linh bên trong theo dõi, Diệp Linh xõa tung mái tóc quăn màu trà, ánh đèn vàng tỏa mềm ngũ quan cô, cô cúi mặt xoa xoa cái bụng hơi nhô ra của mình, gương mặt đã tẩy đi lớp phấn son, dung mạo qua năm tháng tĩnh lặng giống như khối nam châm khiến người ta không dời mắt ni.

 

Cố Dạ Cần vươn tay, ngón tay thon dài cách màn hình rơi vào khuôn mặt nhỏ của cô, gian khổ đi qua đổi lại cuộc sống yên tĩnh như vậy, tuy vẫn có tiếc nuối như cũ, nhưng đã tốt đẹp đến mức làm anh cảm thấy mình đang nằm mộng.

 

Lúc này Diệp Linh lại bắt đầu ở trên người xoa xoa trét trét. :ang 5 Yết hàu Cố Dạ Cần cuộn một vòng, cô đã mang thai một chút cũng không mập, tứ chỉ tinh tế, vóc người yêu điệu, thậm chí da thịt đây càng thêm trắng nõn so với trước đây, hiện tại sau khi tắm rửa thơm tho cô lại bắt đầu dưỡng da, viền mắt Có Dạ Cần liền bị kích đỏ.

 

Trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, hơn nữa do nguyên nhân cơ thể anh, anh đã thật lâu không nghĩ tới phương diện kia rồi.

 

Hiện tại mỹ sắc trước mắt, còn là người anh mến yêu, anh chỉ cảm thấy xuân tâm xoay động.

 

Hiện tại Có Dạ Cần hận không thể mở cửa xe xông vào bên trong, đưa cô và bé con đêu kéo vào trong ngực mình, hung hăng ôm lấy.

 

Thế nhưng, anh không thẻ.

 

Bây giờ cuộc sống quá mức tốt đẹp, giống như một giấc mộng, anh phải sợ bản thân sẽ đích thân đánh nát giấc mộng này.

 

Diệp Linh ngủ một giấc ngon lành sau đó tỉnh lại, cô mở cổng ra, mấy thím hàng xóm nhanh chóng vây quanh.

 

“Em gái, hôm qua A Sinh vừa cao vừa đẹp trai là chồng em sao?”

 

*A Sinh là bố của con em hảiI?”

 

“Chông em thực sự là tuân tú lịch sự, ngàn dặm mới tìm được một đó.”

 

Diệp Linh đã biết, đám nhóc con đó thực sự đi quảng cáo khắp ngõ ngách rồi!

 

“Không phải, anh ấy không phải chồng em.” Diệp Linh nhanh chóng xua tay phủ nhận.

 

“Em gái, em cũng đừng xấu hổ, đêm qua xe chồng em vẫn dừng ở bên ngoài, ngừng suốt cả đêm, sáng sớm hôm nay mới đi.”

 

Cái gì?

 

Tối hôm qua anh không hề rời đi, một mực ở ngoài cửa?

 

Diệp Linh liền cảm thấy… người tài xế này quá chuyên nghiệp rồi đó!?

 

“Anh ấy thật sự không phải chồng em, em không lừa các chị!” Diệp Linh nghiêm túc nói.

 

“Thật à?” Máy thím nhanh chóng hai mắt sáng ngời, còn hưng phấn hơn ban nãy.

 

“Thật mà.”

 

“Vậy thì tốt quá! Em gái, A Sinh có vợ chưa, hay có bạn gái chưa? Cậu ta hiện tại mấy tuổi, nhà ở đâu, bố mẹ làm nghề gì?” Mấy thím liên hoàn đặt câu hỏi.

 

Hàng mi như lông vũ của Diệp Linh run lên, cô sao lại nghe được mùi… cầu hôn thế nhỉ: “Mấy chị, các chị… có ý gì?”

 

“Là như vậy, nhà chị có một đứa con gái, 22 tuổi, đang tuổi xuân mơm mởn luôn, chẳng những xinh đẹp, còn học cực giỏi, chị thấy rất xứng với A Sinh.”

 

“Nhà chị có một đứaem gái, bởi vì quá khó tính nên còn ê chỏng trơ đó, năm nay 30 rồi, song em gái chị tuy tuổi có hơi lớn, nhưng rất giàu có, trong nhà còn có một tòa nhà lớn, bọn chị muốn để A Sinh ở rể, như vậy cậu ta cả đời cũng không cần phấn đấu, ăn mặc không lo.”

 

“Mấy người đừng tranh nhau nữa, để tôi tới, con gái nhà chị…”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top