Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 2038


Chương 2038:

 

Cố Dạ Cần giống như con cá sắp chết chìm lại đột nhiên về tới đại dương, lồng ngực gấp gáp phập phồng, ôm người phụ nữ nhỏ vùi đầu mình vào cổ cô, anh vừa khóc vừa gọi tên cô: “Linh Linh, đừng đi mà, van cầu em…”

 

Đây là lời khân câu hèn mọn nhất thành tín nhất của người đàn ông này đối với GÓI Đừng đi…

 

Diệp Linh bắt đầu ngủ mơ mơ màng màng, không biết là đang ngủ hay đang hôn mê, Cố Dạ Cần hỏi Hạ Tịch Quán cô lúc nào tỉnh lại, Hạ Tịch Quán nói, Linh Linh muốn tỉnh lúc nào, cô sẽ tỉnh lúc đó.

 

Bệnh tâm lý là như vậy, chỉ có thể dựa vào chính mình.

 

Cố Dạ Cần không đi làm, không hề làm gì, chỉ canh giữ ở bên giường Diệp Linh, trắng đêm không ngủ.

 

Người làm nữ đi tới, thấp giọng khuyên nhủ: “Tiên sinh, cậu như vậy rất không tốt cho sức khỏe, mình đồng da sắt cũng không chịu được, không ngủ cũng được, dù sao cậu cũng phải ăn một chút gì chứ!”

 

Cố Dạ Cần như không nghe thấy, chỉ canh giữ ở bên người Diệp Linh, khi cô khổ sở bị bệnh, anh cũng sẽ không khỏe, cô không ăn, anh cũng không ăn bất cứ thứ gì theo, cô là tất cả thế giới của anh.

 

Người làm nữ thở dài một tiếng, sau đó bất đắc dĩ lui ra ngoài.

 

Cố Dạ Cần nắm tay Diệp Linh, đã không ngủ vài ngày trong hai mắt anh tất cả đều là tia máu, lúc này anh đột nhiên phát hiện tay phải Diệp Linh trống không, như đã không có vật gì nữa.

 

Anh biết rồi, là nhẫn cưới không còn.

 

Mấy ngày này không có chú ý tới trên tay cô, anh hiện tại mới phát hiện nhẫn cưới trên tay cô đã biến mắt.

 

Nhẫn cưới vậy mà đã biến mắt.

 

Cái nhẫn cưới này vốn không thể tháo xuống được.

 

Rất nhanh Cố Dạ Cẩn cứng đờ, anh đột nhiên nghĩ đến chuỗi tiếng Anh khắc lên chiếc nhẫn cưới này, .J–L.

 

Cố Dạ Cần yêu Diệp Linh.

 

Thì ra, cô đã nhìn thây lời yêu của anhI Cố Dạ Cần đột nhiên hiểu ra, Hạ Tịch Quán nói rất đúng, trong cơn tâm bệnh này cô lựa chọn lưu đày mình, Diệp Minh chết khiến cô không cách nào không hận, cô ở bên anh mỗi một ngày điêu linh suy tàn, đây là trừng phạt lớn nhất cuộc đời này của cô với anh.

 

Cô phạt anh, yêu mà không có được.

 

Cô phạt anh, cuối cùng rồi sẽ mắt đi.

 

Cố Dạ Cần đặt môi trên tay Diệp Linh, cọ xát một cái, anh thế mới biết thì ra cô cũng có thể ác như vậy.

 

Trước đây cô cũng đã nói, đừng để cho cô biết anh yêu cô, hiện tại cô đã biết, cho nên cô lấy mình làm dao, hung hăng xuyên thủng buông tim anh.

 

Cố Dạ Cần hôn cô, sau đó khàn khàn nói: “Linh Linh, dù cho em làm cái gì, anh đều vui vẻ chịu đựng.”

 

Diệp Linh tỉnh, thế nhưng tình huống càng ngày càng hỏng bét, cô mỗi ngày ngủ ở trên giường liên không có thời điểm mở mắt ra, không có khí lực mở mắt ra, cũng không muốn mở mắt ra.

 

Cố Dạ Cẩn mỗi ngày ở chỗ cô cũng không đi đâu, cô bắt đầu ăn không ngon, Cố Dạ Cần sẽ thành bày trò gian chuẩn bị mỹ thực cho cô, sau đó từng muỗng từng muỗng tự tay đút cô, cô rất ngoan ngoãn, anh đút tới cô liền ăn, nhưng mới vừa nuốt xuống liền nôn ra toàn bộ.

 

Hạ Tịch Quán mỗi ngày đều tới, nhưng sắc mặt càng thêm ngưng trọng.

 

Diệp Linh không thích phơi nắng, gần như bài xích, mỗi khi Cố Dạ Cẩn mở cửa sổ lên, cô liền tỉnh, sau đó ở trên giường bất an giãy giụa. Vì vậy mùa đông này bọn họ đều sống trong bóng tôi, cả căn phòng ngủ không thông gió không thông nắng, tĩnh mịch bao trùm khiến người ta hít thở không thông.
 
Chương 2039


Chương 2039:

 

Diệp Linh ăn không ngon, Hạ Tịch Quán mỗi ngày đều cho cô uống dịch dinh dưỡng, sau đó Cố Dạ Cần tự mình học ghim kim, mỗi ngày ghim kim anh đều đích thân làm, có bao sợ hãi đều tự anh biết.

 

Điều duy nhất đáng vui mừng là đứa bé này đặc biệt ngoan cường, mẹ cửu tử nhất nan, bé con lại khỏe mạnh trưởng thành, thằng nhóc kia vô cùng khỏe mạnh.

 

Tối hôm đó, Diệp Linh mơ mơ màng màng mở mắt ra, đầu đau muốn nút, toàn thân khó chịu, tay đưa ra sờ bên giường, không có ai.

 

Cô giùng giăng ngôi dậy, vén chăn lên xuống giường, cô không xỏ dép, chân trần giãm trên tắm thảm mềm mại thật dầy, cô muốn tìm Cố Dạ Cần.

 

Đi được mấy bước nghe được tiếng động nhỏ trong phòng tắm, cô đi tới, cửa phòng tắm mở ra, Cố Dạ Cần đang đứng ở bên đài rửa mặt giặt quần áo.

 

Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu lam với quần tây tối màu, anh vẫn chính là như vậy, cách phối đồ sạch sẽ đơn giản nổi bật lên thân hình anh tuần.

 

Bên cạnh đài rửa tay có một cái chậu nhỏ màu hồng, anh đang giặt đồ lót của cô, bọt xà bông trào ra từ tay anh, ánh đèn trong phòng tăm vàng nhạt mờ ảo, khiến bóng người an tĩnh ấy càng thêm cô đơn.

 

Diệp Linh nhìn một chút đã cảm thấy mặt ướt rượt, cô vươn tay sờ, lệ đã đầy mặt.

 

Cô đã khóc ướt cả mặt.

 

Phảng phất thần giao cách cảm, lúc này Cố Dạ Cần đột nhiên xoay người thấy được cô, anh bỏ lại quần áo, qua loa lau tay, nhấc chân dài đi tới: “Sao lại xuống giường, chân trần không lạnh à?

 

Bị cảm thì sao?”

 

Anh ôm ngang cô lên, đưa về bên giường lớn mềm mại.

 

Diệp Linh một lần nữa nằm lại trong giường lớn, anh vươn tay xách chăn tới đắp kín cô lại, anh chau chặt mi tâm, trong giọng nói dịu dàng có phần trách cứ: “Muốn làm gì cứ mở miệng gọi là được, anh mới vừa giặt quần áo, lát nữa xuống lầu nấu cơm cho em, chúng ta thử ăn thêm một chút một lần nữa, Ginn) S8…

 

Giọng anh hơi ngừng, bởi vì có lòng bàn tay ấm áp đi tới mi tâm đang chau chặt của anh, bên tai quanh quần giọng nói dịu dàng của cô: “Chồng ơi, đừng chau mày nữa.”

 

Cố Dạ Cần chắn động, đôi đồng tử đen dán chặt vào cô.

 

Cô gọi anh là cái gì?

 

Chồng?

 

Cố Dạ Cẩn nói không rõ cảm nhận trong lòng, anh nên mừng rỡ không?

 

Đúng, hẳn là mừng rỡ như điên, bởi vì hai người kết hôn đã lâu như vậy, cô lại chưa từng gọi anh là chồng, đây là lần đầu tiên.

 

Tiếng “chồng” này rốt cục anh đã đợi được rồi.

 

Thế nhưng, anh một chút cũng không mừng rỡ được, bởi vì tình trạng cơ thể cô càng ngày càng tệ, cô hiện tại tốt chuyển đại khái giống như… hồi quang phản chiếu…

 

Diệp Linh chậm rãi vươn hai tay, sờ lên mặt mũi anh tuấn của anh, cô chau hàng mày thanh tú, trong mặt mày tât cả đều là không nỡ: “Chồng ơi, anh sao gầy quá vậy? Ngay cả râu cũng không cạo.”

 

Anh vẫn là dáng vẻ cô quen thuộc, chỉ là anh gầy đi rất nhiều, toàn bộ ngũ quan đều hốc hác, trên chiếc cằm vốn sạch sẽ cũng mọc lên một hàng râu, thật lâu chưa cạo rồi!

 

Cố Dạ Cần vươn tay sờ lên khuôn mặt nhỏ của cô, lòng bàn tay mê luyến vuốt ve da thịt mềm mại như trước của cô, anh đi tới trên trán cô, chậm rãi hôn: ‘VƠĐBI Anh nhẹ giọng gọi cô vợ.

 

“Dạ.” Cô mỉm cười, đáp lại, hai tay ôm lấy cổ anh, ôm chặt lấy anh.
 
Chương 2040


Chương 2040:

 

Cô Dạ Cân từ cái trán của cô hôn đên trên mặt cô, thật lâu không hôn cô rồi, không dám, sợ chọc cô phản cảm, anh nhịn thật lâu, lúc này đúng là vẫn không nhịn được.

 

Anh tìm được đôi môi thơm mềm ấy, dịu dàng hôn lên.

 

Hàng mi dài của Diệp Linh run lên một cái, nhẹ nhàng nhắm mắt, khẽ đáp lại anh.

 

Lúc này ánh đèn tường tỏa xuống hai người, bọn họ không nói lời nào, chỉ ôm thật chặt hôn ôm lẫn nhau.

 

Không biết hôn bao lâu, Cố Dạ Cần buông lỏng cô ra, anh tựa đầu trong cổ cô, cánh tay vòng bờ vai gây của cô, lực đạo lớn đến độ hận không thể nhào nặn cô vào trong cốt nhục của mình.

 

“Vợ, đừng rời bỏ anh được không…”

 

Anh dùng mũi cọ cọ da thịt mềm mại của cô, bộ dáng kia như là con thú nhỏ nũng nịu đáng thương ở bên chân chủ nhân: “Vợ ơi, anh không biết nên nói như thế nào, kỳ thực anh cũng không có tư cách để nói… chuyện bố mẹ em, chuyện anh trai em, anh rất xin lỗi, anh muốn trả lại, một mạng đền ba mạng, nhưng là, anh luyến tiếc mạng mình…

 

anh hiện tại đã có vợ, có con rồi, anh thật vất vả có một mái ấm, rõ ràng có thể vươn tay chạm tới hạnh phúc, anh thực sự luyến tiếc mạng mình…”

 

“Vợ, anh cũng luyến tiếc mạng của em, luyến tiếc mạng con trai chúng ta, chúng ta một nhà ba người là máu mạch ruột rà, thiếu ai cũng không được… anh biết bản thân thực sự vô cùng ích kỷ, anh ngoại trừ xin lỗi không biết còn có thể làm những gì…”

 

Diệp Linh chôn khuôn mặt nhỏ trong cổ anh, trên mặt có giọt lệ nóng bỏng rơi nhanh xuống, cô nhỏ giọng nghẹn ngào: “Chồng ơi, xin lỗi, em hiện tại…

 

thực sự rất thống khổ rất thống khổ…”

 

“Ừ, anh biết anh biết…”

 

Anh sao lại thế không biết nỗi thống khổ của cô, cô ở trong mơ từng lần một kêu khóc gọi bố mẹ, cô van xin bố mẹ đừng bỏ cô lại, cô van xin bố mẹ mang GÓI GI Cô sống ở trên đời này thống khổ như vậy, cô muôn giải thoát.

 

Mấy ngày này trên người cô không có chút thịt nào, gầy lợi hại, trước mang thai cô đã 45kg, sáng sớm hôm nay anh ôm cô đi cân, cô chỉ còn 40kg.

 

Vừa rồi cô chân trần đứng trên tắm trải sàn, một thân đồ ngủ màu trắng, đồ ngủ rộng thùng thình khoác trên người cô, cô gầy yếu như thể một trận gió sẽ cuốn bay đi, ngay cả trên cánh tay mịn màng cũng là lỗ kim xanh xanh tím tím.

 

Trên người cô tất cả đều là lỗ kim, không thẻ không ghim kim, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô chịu dằn vặt, nhìn cô giãy giụa.

 

“Vợ, để anh ích kỷ lần này được không em? Em muốn giải thoát, nhưng anh không thê đê cho em giải thoát, anh biết anh nắm em thật chặt sẽ khiến em rất đau khổ, nhưng…”

 

“Nhưng, nhưng dù đau khổ đi nữa anh cũng không thể buông tay em ra, tay em anh đã từng buông một lần, không muốn buông thêm lần nào nữa…”

 

Bờ vai Diệp Linh đang run rẩy, cô che mặt thút thít: “Chồng ơi, xin lỗi, thực sự xin lỗi… em thật sự thống khổ, thật sự khó chịu, em cảm thấy bản thân sắp không chịu đựng nỗi rồi.”

 

“Vợ,” Cố Dạ Cẩn hôn liên tục vào khuôn mặt nhỏ của cô: “Vợ, kiên trì thêm vì anh và con được chứ? Con của chúng ta rất khỏe mạnh, thằng bé vẫn luôn ở đây, em sờ sờ nó đi, được không?”

 

Cố Dạ Cần nắm tay cô đặt trên bụng cô.

 

Đầu ngón tay của anh xuyên vào, cùng cô mười ngón tay đan chặt, dẫn cô dịu dàng xoa xoa một vòng cái bụng nhỏ của cô.

 

Diệp Linh trong nháy mắt rơi lệ.
 
Chương 2041


Chương 2041:

 

Cố Dạ Cần cúi người hôn nước mắt cô, vừa hôn vừa nỉ non: “Cảm nhận không vợ, con của chúng ta muốn sinh ra, nó muốn đến thế giới này… Anh cũng muốn làm bố, về sau anh nhất định sẽ là một người bố tốt, yêu thương con thật tốt…”

 

“Mấy ngày này em đau anh cũng đau, mỗi ngày em ăn không ngon, anh cũng ăn không trôi… mỗi đêm em ngủ không tốt, anh cũng liền ngủ không được…

 

Lúc em khô sở, anh cũng sẽ cảm giác mình một giây kế tiếp sẽ đau khổ đến chết… Mấy năm nay anh chưa từng cảm thấy cuộc sống sẽ khó khăn như vậy, kế cận tuyệt vọng…”

 

“Nhưng, chúng ta vẫn như cũ mà… cho nên vợ, em đừng từ bỏ chúng ta, anh và con, đều cần em… hai bố con không thể không có em…”

 

Diệp Linh nấc lên nghẹn ngào, cô không biết nói cái gì cho phải.

 

Cô có tội, cô hẳn đi về phía bố mẹ và anh trai bồi tội, nhưng, cô luyến tiếc.

 

Cô đi rồi, cô để lại Cố Dạ Cẩn cô độc trên cuộc đời này, anh sẽ ra sao?

 

Bé con trong bụng cô sẽ ra sao?

 

Lúc gặp ác mộng cô đã từng siêt quả đắm đập về phía bụng mình, không cần đứa bé này nữa, cô cũng từng vươn tay đẩy anh ra, không cần anh, cô ngay cả mình cũng không cứu rỗi được, làm Sao còn có năng lực cứu chuộc người khác.

 

Cố Dạ Cần dùng hai tay nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, hiện tại mặt cô đã nhỏ đến đáng thương, không đủ để anh nắm trong lòng bàn tay: “Vợ ơi, đừng khóc nhé? Anh coi như em đã đồng ý với anh rồi. Anh đi làm tô mì cho em, em cố gắng ăn vài miếng nhé, có được không?”

 

Diệp Linh nhìn đôi mắt dịu dàng kia, mắy ngày này anh đã kiệt sức rồi, trong hôc mắt tât cả đêu là tia máu đỏ, nơi mắt có quằng thâm bầm đen, anh như vậy khiến cô tan nát cõi lòng.

 

“Dạ.” Diệp Linh gật đầu.

 

Tô mỳ ngon miệng rất nhanh đã có, Diệp Linh ngồi trên giường, Cố Dạ Cần lót một cái gối mềm cho cô phía sau lưng.

 

Anh dùng chiếc đũa gắp vài sợi mỳ, bởi vì nóng, anh rủ mắt thổi thổi, sau đó đưa tới bên miệng cô.

 

Diệp Linh ăn vào, chằm chậm nhai.

 

“Ngon không?” Người đàn ông hỏi.

 

Diệp Linh câu khóe môi, dịu dàng như nước cười: “Dạ, ăn ngon ạ.”

 

Cô nuốt xuống.

 

Mấy giây sau, cô liền chau hàng mày thanh tú, bàn tay nhỏ sờ lên lồng ngực mình, đây là dấu hiệu cô muốn nôn.

 

Cô khom lưng muốn nôn, nhưng lúc này cơ thể mềm mại bị người đàn ông ôm vào trong ngực, môi cô bị chặn lại, là anh hôn cô.

 

Hai tay Diệp Linh siết chặt vạt áo anh, lúc anh hôn khí tức sạch sẽ mát lạnh mê người liền tràn vào, buồn nôn trong ngực được ép xuống, cô từ từ nhắm hai mắt mặc anh hôn một hồi.

 

“Khá hơn chút nào chưa em?” Anh hỏi.

 

“Dạ.” Cô gật đầu.

 

Sau đó anh cũng không dùng đũa đút nữa, cắn chút mỳ trong miệng mình, sau đó mớm đút tới miệng cô, đợi cô nuốt xuống không ói ra mới rời đi.

 

Diệp Linh thả lỏng, miễn cưỡng tựa ở đầu giường, đôi mắt buồn ngủ không mở ra được, cô mơ mơ màng màng mặc anh vừa đút vừa hôn, lúc mở mắt ra lần nữa đã là sáng ngày hôm sau.

 

Tình hình của Diệp Linh bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, cô bắt đầu ăn cơm, không nôn nữa, sau đó cô bắt đầu xuống giường, kéo màn cửa số ra phơi chút ánh mặt trời chói mắt.
 
Chương 2042


Chương 2042:

 

Trong nửa tháng cơ thể cô khôi phục cũng không tệ lắm, thằng nhóc kia lại một lần nữa đạp bụng cô, nhưng cô không khôi phục trí nhớ, cô vẫn quên chuyện quên người như trước.

 

Sáng sớm hôm nọ.

 

Cố Dạ Cần ở phòng bếp chuẩn bị xong bữa sáng, anh lên cầu thang, chuẩn bị đi gọi Diệp Linh.

 

Đi được nửa đường, cửa phòng ngủ mở ra, Diệp Linh xách túi đi ra.

 

Trên gương mặt anh tuấn của Cố Dạ Cần lúc này lộ ra nụ cười: “V…”

 

Tiếng “vợ” này không có kêu thành tiêng, lại đôi một tiêng thét chói tai của Diệp Linh: “A, anh là ai, vì sao xuất hiện ở trong nhà tôi?”

 

Thân thể cao lớn của Cố Dạ Cần chấn động, anh biết ngày này cuối cùng đã tới, Diệp Linh quên mắt anh.

 

Cô đã không biết anh là ai.

 

Diệp Linh quá sợ hãi, khi cô tỉnh lại, bảy giờ rưỡi, cô nhớ cô phải đến đoàn phim quay diễn, ai ngờ vừa mới mở ra cửa liền gặp người xa lạ này.

 

Cô che túi ở trước người, đôi mắt yêu mị phòng bị nhìn anh chằm chằm.

 

Cố Dạ Cẩn nghiêm túc nhìn cô, trong mắt cô tất cả đều là xa lạ, ngày hôm nay, cô rốt cục vẫn phải quên anh.

 

Cô Dạ Cân không có biêu cảm gì, anh xoay người, từ từ đi xuống lầu, anh đi vào nhà bếp, dịu dàng nói: “Qua đây ăn sáng.”

 

Diệp Linh đi cùng: “Anh rốt cuộc là ai?”

 

“Anh là… người thuê nhà chung với Giả: Thuê nhà chung?

 

Diệp Linh liền nhướng chân mày lá liễu: “Tôi là một nữ minh tỉnh đang nổi lại luân lạc tới mức phải cùng người khác thuê nhà chung? Lẽ nào tôi không nổi sao?”

 

Diệp Linh cảm thấy người đàn ông này hêt sức kỳ quái, cô thây mình không nên ở lâu ở đâu, dù sao cô xinh đẹp như vậy, là một người đàn ông thấy cô đều sẽ sinh ra suy nghĩ gì đó, vì lý do an toàn, cô nhanh chóng ra khỏi nhà.

 

Lúc đi khỏi nhà đến đường cái, Diệp Linh giật mình, cô lắc lắc cái đầu nhỏ nhìn bốn phương tám hướng, cô muốn đi đâu nhỉ?

 

Cô đã quên nên đi đâ rồi, đã quên phải đi làm cái gì.

 

Lúc này trên đường chậm rãi chạy lên một chiếc Maybach màu bạc, Cố Dạ Cẩn xuyên qua cửa sổ xe nhìn về người phụ nữ nhỏ phía trước mắt, trong ngày đông, cô mặc chiếc áo len nhỏ màu trăng, phía dưới là chiêc váy đen bó sát, trên vai một cái túi lớn, sạch sẽ dịu dàng.

 

Nửa tháng này cô được anh nuôi không tệ lắm, khôi phục được một ít khí sắc.

 

Song cái bụng của cô vẫn nhỏ như thường, cũng không lộ ra đang mang thai.

 

Anh ngược lại không lo lắng quần trên người cô quá chặt, quần áo bên trong tủ đồ đều là đích thân anh chuẩn bị, có điều chỉnh số đo vòng eo rồi.

 

Chỉ là anh nhìn dáng vẻ hiện tại của cô, trái tim vẫn là hung hăng bị chọc vào, cô có bao nhiêu mê man, ngây người tại chỗ, rủ cái đầu nhỏ, thời khắc này cô giống như cô gái nhỏ bị ném lại trên đường cái, không biêt nơi nào là đường mình nên đi.

 

Cố Dạ Cần đánh tay lái, chậm rãi dừng xe lại ở trước mặt cô.

 

Cửa số xe trợt xuống, anh nói: “Lên xe.”

 

Nghe được tiếng nói, Diệp Linh ngắng đầu, cô nhìn Cố Dạ Cẩn, trong mắt tất cả đều là trống rỗng cùng khó hiểu: “Anh là ai? Anh đang nói chuyện với tôi?”
 
Chương 2043


Chương 2043:

 

Cả trái tim Cố Dạ Cần đều trầm xuống, mười phút trước ở trong nhà cô đã gặp anh, hiện tại cô liền quên mắt.

 

Cố Dạ Cần im lặng vài giây, sau đó mở miệng: “Không phải muốn đến đoàn phim sao? Anh đưa em đi.”

 

Vừa nghe hai chữ “đoàn phim” này Diệp Linh liền võ đầu mấy cái, đúng vậy, cô muốn đến đoàn phim mà, sao quên vậy ta?

 

Diệp Linh vươn tay mở ra cửa Xe, ngồi xuống: “Tiên sinh, cảm ơn anh nha.”

 

Cố Dạ Cẩn không đáp, đạp chân ga, chiếc xe sang trọng vững vàng lái đi.

 

Diệp Linh ngồi ở phía sau, dựa vào cửa sổ, đột nhiên cô nghe tiếng bụng mình kêu lên, thì ra cô đói bụng.

 

Tay nhỏ sờ lên bụng, cô nghĩ mình nên ăn chút gì đó, lúc này cô phát hiện bên người mình đặt một cái hộp giữ ấm.

 

Hai mắt cô liền sáng lên.

 

Lúc này bên tai vang lên một giọng nói trâm thâp từ tính, mang theo vài ý cười: “Muốn ăn?”

 

“Ừm.” Cô gật đầu.

 

“Vậy em ăn đi.”

 

“Thật không? Vậy cảm ơn nhiều.” Diệp Linh cầm lấy hộp giữ ấm, mở ra, bên trong là một phần sandwich, có cả trứng gà và thịt bò thái mỏng, một túi bánh kem còn nóng hồi, hai phần sushi, còn có vài quả cà chua bi cùng nửa trái cam vàng.

 

Vô cùng phong phú.

 

Diệp Linh cầm lấy sandwich cắn một cái, hình như là khẩu vị cô thích, hình như đều là đồ cô thích ăn…

 

Cô Dạ Cân xuyên qua kính chiêu hậu nhìn cô ăn sáng, cô ăn đặc biệt duyên dáng, không phát ra âm thanh, bàn tay nhỏ cầm bánh sandwich cắn lấy, có nước sốt chảy ra lòng bàn tay, cô vươn lưỡi liếm hết, giống như con mèo nhỏ.

 

Trên gương mặt anh tuấn của Cố Dạ Cần đầy tràn cưng chiều, hầu kết khẽ động, anh mở miệng: “Ăn đồ của người lạ, không sợ anh hạ độc em à?”

 

Diệp Linh lập tức kinh hãi, cô ngước mắt, nhìn Cố Dạ Cần ngồi chỗ tài xé.

 

Ngày hôm nay anh mặc áo len cao cổ đen, bên ngoài là chiếc áo khoác màu lam đậm, màu sắc đơn giản khiêm tốn phối hợp càng tôn lên một thân tuần mỹ nhã nhặn và khí tức cắm dục của anh.

 

Diệp Linh cảm giác ánh mặt mình bị anh mê hoặc, lúc này ánh mắt người đàn ông từ kính chiếu hậu đưa tới, không vội cũng không chậm, anh nhếch môi, miễn cưỡng nói: “Đàn ông bỏ thuốc phụ nữ, không hiểu sao? Cái xe này, là loại đàn ông yêu nhất, mà em, lại xinh đẹp như vậy.”

 

Lúc anh nói “xinh đẹp”, ám chỉ quét mắt sang dáng người cô.

 

Máu dịch cả người Diệp Linh “oanh”

 

một tiếng nổ tung: “Anh, anh, anh muốn làm cái gì? Tôi, tôi, tôi…”

 

Cô cứ “anh anh tôi tôi” nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì.

 

“Ăn phần của em đi! Chỉ đùa với em một chút thôi” Cố Dạ Cẩn vui vẻ, nhướng mày kiếm cười nói.

 

Diệp Linh thở dài một hơi: “Tiên sinh, về sau đừng tùy tiện đùa như vậy, vì tôi rất lo lắng có một ngày anh sẽ đùa đến vào đốn cảnh sát luôn đó!”

 

Nói xong Diệp Linh quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, không để ý tới anh.
 
Chương 2044


Chương 2044:

 

Nửa giờ sau, xe dừng ngoài cổng đoàn phim, Cố Dạ Cần xuống xe, ga lăng kéo ra cửa sau xe.

 

Diệp Linh đi ra, cô ở trong túi lấy ra hai tờ tiền đưa cho Cố Dạ Cần: “Này, một tờ là tiên xe,còn một tờ là cảm ơn bữa sáng của anh đó.”

 

*…” Cố Dạ Gần tròng mắt nhìn lướt qua hai tờ tiền của cô: “Em xem anh thành tài xế rồi?”

 

Diệp Linh nhìn anh: “Chứ không thì sao?”

 

“Em thấy qua tài xế nào lái Maybach chưa?”

 

“Kẻ có tiền lái Maybach tới trải nghiệm cuộc sống, tôi cũng không phải chưa thấy qua.” Nói rồi Diệp Linh cuốn hai tờ bác Mao lại nhét vào trong túi áo khoác ngoài của Cố Dạ Cần, còn lắm bẩm: “Bây giờ kẻ có tiền thực sự quá rảnh rồi.”

 

Lúc này Hoa tỷ đã chạy đi ra, kích động hoa chân múa tay vui sướng: “Linh Linh! Linh Linh, em là mối lái của em Hoa tỷ đây, em có nhớ chị không?”

 

Diệp Linh gật đầu: “Hoa tỷ, em đương nhiên nhớ chị rồi, chúng ta vào đoàn phim thôi! Em nhớ được ta còn phải quay Kiếp Phù Du} .”

 

“Được được, chúng ta bây giờ liền đi vào.” Hoa tỷ mang Diệp Linh vào đoàn phim.

 

Trong đoàn phim.

 

Cố Dạ Cần cũng đi theo, anh hiện tại 24 giờ đồng hồ không thể rời Diệp Linh nửa bước.

 

Diệp Linh ở bên trong cùng đạo diễn Vương thử diễn thử, anh ngồi trên ghế salon ở phía ngoài đợi.

 

Anh cảm thấy buồn ngủ, nhắm mắt rồi ngủ mắt.

 

Lúc này có người đi tới: “Phạm tiêu thư, sao cô lại tới đây?”

 

Phạm Trình Trình nhanh chóng làm một dấu “suyt”, để người khác im lặng.

 

Phạm Trình Trình tới.

 

Phạm Trình Trình nhìn Cố Dạ Cần ngủ Say, sau đó cầm cái chăn qua, nhẹ nhàng đắp lên trên người anh.

 

Phạm Trình Trình khom người, đến gần Có Dạ Cần.

 

Cô ta biết anh, Cố Dạ Cần, thủ phủ Hải Thành.

 

Dáng dắp anh thật anh tuấn, giống hệt ánh mắt đầu tiên cô ta ở ngoài cửa Phạm gia thây anh, tuy là ngũ quan anh so với hai tháng trước gầy đi rất nhiều, nhưng chính vì vậy góc cạnh ngũ quan càng thêm sắc bén thâm thúy, mày kiếm kéo sâu vào bên mai, sống mũi như đỉnh núi, khiến người ta không dời mắt ni.

 

Đoán chừng anh rất mệt, trong khoảng thời gian này nhất định rất mệt! Dưới mắt có quằng thâm nhàn nhạt, anh lúc ngủ cũng không ngáy to giống người đàn ông khác mà hít thở nhẹ nhàng, na hai hàng lông mi như bàn chải an tĩnh đóng lại, nhã nhặn thâm sâu.

 

Hôm nay anh mặc áo khoác ngoài màu xanh đậm mỏng, phía dưới quần tây dài đen, lúc ngủ đôi chân dài vắt chéo vào nhau, từ mặt bên của chiếc quần tây cắt như dao vẽ ra một độ cung bén nhọn xinh đẹp, trên chân là đôi giày da màu đen thủ công, xỏ tất đen.

 

Đây là một người đàn ông theo đuổi cuộc sống có phẩm vị cao, anh giống như là một khối ngọc thô thượng đẳng chưa mài dũa, trong tuấn tú ôn nhuận lộ ra vẻ rực rỡ khiến phụ nữ si mê.

 

Phạm Trình Trình cảm thấy tim đập rộn lên, cô ta nhẹ nhàng đắp chăn lên trên vai anh.

 

Cô ta muốn rụt tay về, nhưng người đàn ông đã tỉnh: “Vợ ơi…” Anh vươn tay nắm cổ tay cô ta.

 

Phạm Trình Trình cứng đờ: “Cố… Cố tổng…”
 
Chương 2045


Chương 2045:

 

Cố Dạ Cần mở mắt ra, anh tưởng Diệp Linh, nên trong tròng mặt đen đây tràn nhu tình, đợi thấy rõ là cô ta, Cố Dạ Cần nhanh chóng hát tay cô ra, mềm mại và nhiệt độ trong tròng mắt cũng theo đó cùng nhau biến mắt, môi mỏng phát động, anh đạm mạc nói: “Sorry, tôi tưởng vợ tôi.”

 

Phạm Trình Trình đứng thẳng thân, lui về phía sau vài bước: “Không, không sao, Cố tổng, tôi nghe nói chị Linh Linh đi chụp diễn rồi, nên tôi qua đây để xem chị Linh Linh.”

 

Phạm Trình Trình đã đỏ mặt.

 

Cổ tay bị anh nắm qua còn có nhiệt độ trên người anh, sạch sẽ ấm áp.

 

Cố Dạ Cần đứng lên, tay phải đút trong túi quần: “Linh Linh vẫn còn ở bên trong?”

 

“Đúng vậy, chị Linh Linh hình như quên thoại rồi, vừa rồi đạo diễn Vương hô cut rất nhiều lần.”

 

Nói xong ánh mắt Phạm Trình Trình liền rơi vào tay trái của Cố Dạ Cần, ngón áp út tay trái Cố Dạ Cần đeo một chiếc nhẫn cưới.

 

Là kiểu kinh điển, bên trong nạm một viên kim cương nhỏ sáng chói, trong khiêm tốn lộ ra xa hoa.

 

Phạm Trình Trình biết Cố Dạ Cần và Diệp Linh đã kết hôn rồi, bên tai cô ta bắt đầu vang vọng tiếng “vợ” kia, thật khó tưởng tượng người đàn ông như anh mà cưng chiều vợ sẽ như thế nào?

 

Vợ anh chăc hạnh phúc lãm.

 

Không nghĩ tới thủ phủ Hải Thành Cố Dạ Cẩn hiện tại thành đã là người chồng ba tốt rồi.

 

Lúc này Diệp Linh đi ra, cô nhìn thấy Phạm Trình Trình: “Trình Trình, sao em lại ở chỗ này?”

 

“Chị Linh Linh, em tới nhìn chị đó.”

 

Phạm Trình Trình cười ngọt ngào nói.

 

Cố Dạ Cần nhanh chóng nhíu mày, có chút không vui.

 

Cố Dạ Cần không biết đây là cái quỷ gì, hiện tại trí nhớ Diệp Linh lúc tốt lúc kém, cô nhớ Hoa tỷ, còn nhớ rõ Phạm Trình Trình, nên tính là đang chuyền tốt, thế nhưng, cô không ngừng quên đi anh.

 

Dù cho một giây trước đã gặp qua, một giây kế tiếp cô đã quên.

 

Lúc này ánh mắt Diệp Linh rơi trên người Cố Dạ Cần, bởi vì Cố Dạ Cần đứng chung một chỗ với Phạm Trình Trình, nên Diệp Linh hỏi một cách tự nhiê: “Trình Trình, vị kia là… bạn trai của em?”

 

Phạm Trình Trình đỏ mặt lên, cô ta đi tới bên người Cố Dạ Cần nhỏ giọng nói: “Cô tông, không băng… cứ nói anh là bạn trai của em, như vậy anh cũng có cơ hội tiếp xúc được chị Linh Linh đó.”

 

Cố Dạ Cần nhìn Diệp Linh, cũng không cho Phạm Trình Trình một con mắt.

 

Phạm Trình Trình cho là anh đồng ý, cô ta giơ tay lên móc lên cánh tay Cố Dạ Cần.

 

Thế nhưng, không móc đến, Cố Dạ Cần dù không hề động, thế nhưng anh thấp mắt, nhìn thoáng qua ống tay áo của mình, sau đó ngắng đầu, ánh mắt rơi trên mặt Phạm Trình Trình, đại khái là – cô thử đụng tôi xem.

 

Phạm Trình Trình trực tiếp cứng đờ: “Cố tổng, em…”

 

“Đây chính là giáo dưỡng của Phạm gia các người, tùy tiện một cái đã tiếp xúc chân tay với đàn ông đã có vợ?” Cố Dạ Cần lạnh nhạt bạc tình hỏi.

 

Phạm Trình Trình “xoát” một cái trắng phau.

 

Diệp Linh nghi hoặc nhìn một màn này, vừa rồi cô thực sự tưởng Cố Dạ Cần là bạn trai của Phạm Trình Trình, nhưng là bây giờ người đàn ông này nói anh đã có vợ?

 

Vậy anh thật đúng là một người đàn ông tốt.
 
Chương 2046


Chương 2046:

 

Lúc này Diệp Linh thấy được nhẫn cưới trên ngón áp út tay trái của anh, anh vân mang nhân.

 

Cái nhẫn này… hình như rất quen thuộc.

 

Diệp Linh đột nhiên cảm thấy thân thể khó chịu, loại quen thuộc này làm cô bài xích, làm cô khổ sở.

 

“Em sao vậy?” Nhận ra Diệp Linh khác thường đầu tiên, Cố Dạ Cần liền nhắc chân dài đi tới khẩn trương hỏi.

 

“Tôi không sao…”

 

Diệp Linh vẫn chưa nói hết, bàn tay to của Cố Dạ Cần liền vươn đến sờ trên trán cô: “Có phải cơ thể khó chịu hay không?”

 

Hàng mi như lông vũ của Diệp Linh run lên, lui vê phía sau hai bước, tách ra bàn tay của anh, cô chau mày nói: “Anh không phải nói anh đã có vợ sao, vậy xin anh tự trọng!”

 

Vừa rồi anh cự tuyệt Phạm Trình Trình, cô còn tưởng rằng anh là một người đàn ông tốt.

 

Ai ngờ anh trực tiếp chạy tới sờ trán cô, như thể hai người rất thân thuộc, Diệp Linh đã cảm thấy, anh không phải người đàn ông tốt.

 

Cố Dạ Cần nhìn cô không vui, câu môi nói: “Anh đã có vợ, vợ anh chính là…

 

em đól”

 

Cái gì?

 

Diệp Linh lập tức ngây ngắn cả người: Cô là vợ anh?

 

Nằm mơ đi!

 

Cô là đại minh tỉnh Diệp Linh, anh muốn làm chồng của Diệp Linh? Anh điên rồi all Đúng là bệnh không nhẹ.

 

Cố Dạ Cần nhìn dáng vẻ cô ngây ngốc, nửa tháng này cô đang chuyển biến tốt đẹp, khuôn mặt đã từng nhỏ đến đáng thương được anh nuôi ra chút phấn nhuận, ánh mắt của cô là xinh đẹp nhất, trắng đen phân rõ thanh thuần như vậy.

 

Hiện tại anh nói câu đầu tiên đã hù dọa cô rôi.

 

Anh không muốn đợi.

 

Cô quên anh cũng được, anh sẽ để cô một lần nữa quen biết anh.

 

Cô quên một lần, anh dạy một lần.

 

Quên một lần, anh sẽ dạy một lần.

 

Một ngày nào đó cô sẽ nhớ lại anh!

 

Diệp Linh không biết anh đang suy nghĩ gì, cô chỉ cảm thấy mặt mình hơi nóng, cô ho khan một cái, xấu hỗ cười nói: “Tiên sinh, anh thật biết nói đùa, tôi tên Diệp Linh, tôi không phải vợ anh mà…”

 

Cô còn không chưa nói xong, Cố Dạ Cần đột nhiên đi tới hướng cô, anh…anh muốn làm gì?

 

Diệp Linh liền lui về phía sau, rất nhanh đã đụng tới bên tường, lúc này Cố Dạ Cần “bốp” một tiếng chống bàn tay trên vách tường bên người cô, bá đạo giam giữ cô trong lòng mình, giọng nói thấp thuần vang lên trên đỉnh đầu, mang theo ý cười: “Em quên em là vợ anh?

 

Tốt lắm, bây giờ anh sẽ giúp em nhớ lại một chút…”

 

Có ý gì?

 

Cố Dạ Cẩn đè người xuống: “Anh có thể nói hết tất cả lần đầu tiên giữa chúng ta cho em, tỷ như lần đầu tiên chúng ta năm tay, lân đâu tiên ôm nhau, lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên ngủ cùng nhau, còn có lần đầu tiên…”
 
Chương 2047


Chương 2047:

 

“Được rồi, đừng nói nữa!” Diệp Linh cảm thấy bên tai đều nóng, cô đầy anh ra một chút: “Tôi thấy anh bệnh không nhẹ, bị bệnh thì nên uống thuốc, anh mau đi uống thuốc đil!”

 

Cố Dạ Cần nhướng mày kiếm một cái: *“Ò, được thôi.”

 

Anh giữ bàn tay nhỏ của cô trong lòng bàn tay của mình, nắm cô kéo đi.

 

Diệp Linh sợ hãi: “Anh, anh làm cái gì, buông tay!”

 

Người đàn ông phía trước không quay đầu, giọng nói lộ rõ ý cười hiển thị tâm tình sung sướng của anh lúc này: “Em không phải bảo anh uống thuốc sao, em chính là thuốc của anh, anh trở về để ăn… em.”

 

Diệp Linh: “…”

 

“Vị tiên sinh này, tôi lặp lại lần nữa anh mau chóng buông tay, anh như vậy là quấy rầy, nghiêm trọng uy hiếp đến sự an toàn của tôi, ta hoàn toàn có thể báo cảnh sát bắt…”

 

Tiếng “anh” này chưa kịp nói ra, cô “oanh” một tiếng tiến đụng vào trong ngực người đàn ông, nguyên nhân là anh đột nhiên dừng bước, mà cô tránh không kịp.

 

Chiếc cằm xinh xắn bị hai ngón tay người đàn ông nhắc lên, ngũ quan tuấn mỹ của Cô Dạ Cân không ngừng phóng đại trong tầm mắt của cô: “Vợ à, anh đã nói em là vợ của anh, mà em không tin, em có dám theo anh về nhà xem một chút em đến cùng có phải là vợ anh, em dám không?

 

Khuôn mặt nhỏ mềm mịn của Diệp Linh dần dần nóng lên, không biết là cằm bị anh chạm vào sinh ra điện lưu, hay là vẻ nhu tình trên mặt khi anh cất tiếng “vợ” kia.

 

Anh vậy mà gọi cô là… vợ Ngay lúc trong lòng Diệp Linh hơi rối loạn, đột nhiên nghe được giọng Hạ Tịch Quán: “Linh Linh.”

 

Hạ Tịch Quán tới, bên người còn có bóng người cao ngất Lục Hàn Đình.

 

Vợ chông Lục thị đều tới.

 

Diệp Linh đẩy Cố Dạ Cần ra, chạy tới bên người Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, cậu tới rồi?”

 

“Ừ.” Hạ Tịch Quán nắm tay Diệp Linh: “Linh Linh, đi thôi, tớ kiểm tra sức khoẻ cho cậu.”

 

tÚ Diệp Linh đi theo Hạ Tịch Quán.

 

Hạ Tịch Quán làm kiểm tra xong, Cố Dạ Cần đã đứng đợi cô rồi.

 

“Linh Linh thế nào?” Cố Dạ Cần hỏi.

 

Hạ Tịch Quán gật đâu: “Nửa tháng này trạng thái của Linh Linh và bé con trong bụng rất tốt.”

 

Cố Dạ Cẩn thở dài một hơi thật dài: “Vậy là tốt rồi, lát nữa giúp tôi một việc, ở chỗ Linh Linh chứng thực thân phận tôi là chồng cô ấy một chút.”

 

Có đôi khi Cố Dạ Cẩn thực sự quá ghen tyh với Hạ Tịch Quán, bởi vì Diệp Linh chưa từng quên qua cô bạn tốt Hạ Tịch Quán này, hiện tại thân phận của anh cũng nhất định phải cần Hạ Tịch Quán hỗ trợ chứng thực.

 

Hạ Tịch Quán im lặng, sau đó chậm rãi chau mày: “Cố tổng, anh thật sự muốn Linh Linh nhớ lại anh sao?”

 

“Có ý gì?”

 

“Anh có nghĩ tới vì sao Linh Linh đột nhiên trở nên tốt hơn hay không, có lẽ là bởi vì… Linh Linh quên mất anh, cho nên mới tốt hơn.”

 

Cố Dạ Cần đột nhiên cứng đờ.

 

“Bởi vì Linh Linh quên mất anh, cho nên mới có thể hít thở, một khi Linh Linh nhớ lại anh, tâm bệnh của cô ấy sợ rằng sẽ lần thứ hai cuốn tới, Cố tổng, anh đã thành bệnh của Linh Linh.”

 

Cố Dạ Cần trực mím chặt môi lạnh lẽo, anh lặng im đến đáng sợ.
 
Chương 2048


Chương 2048:

 

“Cố tổng, anh bây giờ muốn buông tay không?” Hạ Tịch Quán hỏi.

 

Tât cả câu hỏi lại trở vê nơi bắt đâu, quanh đi quân lại vẫn là muốn anh buông tay.

 

Cố Dạ Cẩn chậm rãi lắc đầu, sau đó phun ra hai chữ: “Không buông.”

 

Cố Dạ Cẩn thấp giọng nói: “Không buông, mặc kệ mấy người ai nói với tôi, dù cho tất cả mọi người trên toàn thế giới nói với tôi, tôi đều sẽ không buông tay.”

 

Hạ Tịch Quán gật đầu: “Được, tôi sẽ nói với Linh Linh anh là chồng cậu ấy.”

 

Nói xong, Hạ Tịch Quán rời đi.

 

Hạ Tịch Quán vừa đi, Lục Hàn Đình tới.

 

Cố Dạ Cần ngắng đầu nhìn Lục Hàn Đình: “Có tung tích của Diệp Minh không?”

 

“Người của chúng ta vẫn luôn điều tra tung tích của Diệp Minh, bây giờ còn chưa có tin tức, tuy nhiên…”

 

“Tuy nhiên sao?”

 

“Tuy nhiên, Diệp Minh chắc vẫn chưa chết, bởi vì Tô Tiểu Đường đã mắt tích cùng anh ta.”

 

Ngày ấy Tiêu Thành lái xe trở về tìm Diệp Linh, sau đó xảy ra vụ nổ, theo sát đó Tô Tiểu Đường cũng biến mắt.

 

Lục Hàn Đình nhìn dáng vẻ trầm mặc của Cố Dạ Cẩn, tiến lên vỗ vai anh một cái: “Lần này mẹ cậu hại Diệp Minh một mạng, cho dù Diệp Minh may mắn còn sống, những lời Tiêu Thành là Diệp Minh này đã mang đến cho Diệp Minh một hồi gió tanh mưa máu rồi. Người của Tiêu gia ở Hồng Kông đã điều động toàn bộ rồi, dù cho chết cũng phải tìm được xương côt của anh ta, hiện tại khắp nơi đều là tiếng gió hạc lệ, Diệp Minh cho dù sống sót cũng không biết có thể tuyệt địa phản kích được hay không, cho nên… Diệp Linh hận cậu, là có lý.”

 

Cố Dạ Cần im lặng chốc lát: “Vậy rút hết người của chúng ta toàn bộ về đi.”

 

Lục Hàn Đình suy nghĩ một chút: “Ý của cậu là?”

 

“Nếu như Diệp Minh còn sống, anh ta sẽ nghĩ cách liên hệ chúng ta trước tiên, Linh Linh là em gái của anh ta, anh ta hiện tại nhất định lo lắng an nguy của Linh Linh hơn bắt kỳ ai, nếu như anh ta không liên hệ chúng ta, vậy nói rõ anh ta đã chết, hoặc là anh ta căn bản là không thể liên hệ chúng ta, vậy chúng ta cũng không cân làm cho anh ta loạn thêm, năm đó Diệp Minh kinh tài tuyệt luân đã có thể tuyệt địa phản kích, điều duy nhất chúng ta phải làm chính là – đợi.”

 

Lục Hàn Đình liếc Cố Dạ Cần, Cố Dạ Cần vẫn am hiểu tấn công bây giờ lại học được chờ đợi: “Đợi cũng được thôi, thế nhưng, cậu đợi được à?”

 

Cố Dạ Cẩn gật đầu: “Được, tớ nhất định sẽ đợi đến khi Diệp Minh trở về.”

 

Lục Hàn Đình đi, Cố Dạ Cần đứng tại chỗ một hồi, anh muốn hút thuốc, thế nhưng sau khi Diệp Linh mang thai anh đã cai thuốc rồi.

 

Lúc này Diệp Linh đi tới, đứng ở phía trước, đôi mắt yêu mị nghi ngờ đánh giá anh.

 

Cố Dạ Cần nhanh chóng chỉnh lại tất cả tâm tình sau đó đi lên trước, anh câu môi, dịu dàng cười nói: “Nhìn anh như vậy làm gì?”

 

“Quán Quán nói tôi mang thai, bé con trong bụng này là của anh, anh là chồng tôi.” Diệp Linh đặt tay lên trên bụng mình.

 

Cố Dạ Cần cũng biết, anh nói một vạn câu cũng không bằng Hạ Tịch Quán nói với cô một câu!

 

Anh hừ một cái tiếng: “Anh đã sớm nói em là vợ anh rồi, em xem anh không có lừa em mài”

 

“Nhưng… tôi đối với anh một chút ấn tượng cũng không có, như vậy đi, anh dẫn tôi về thăm nhà một chút đi! Xem tôi có thể nhớ được cái gì hay không.”
 
Chương 2049


Chương 2049:

 

“Được, chúng ta về nhà.” Cố Dạ Cần dắt tay cô, dẫn cô về nhà.

 

Sau một tiếng, chiếc Maybach dừng trên sân cỏ ở bên ngoài biệt thự, hai người đến nhà.

 

Cố Dạ Cẩn đứng trước cổng biệt thự, đưa vân tay vào mở cửa, Diệp Linh lại lặng lẽ lui về phía sau một chút, cô đột nhiên thay đổi chủ ý, cô không muốn cùng anh về nhà nữa.

 

Cô xoay người bỏ chạy.

 

Nhưng không có chạy mát, bởi vì trên bụng cô phủ tới một bàn tay, cả người cô bị ôm về phía sau, có thanh âm vang vọng ở bên tai cô: “Muốn chạy? Đã tới cửa rồi, em nghĩ anh sẽ để em chạy mắt?”

 

Diệp Linh giãy giụa: “Tôi, tôi đột nhiên thay đổi chủ ý rồi, ngày hôm nay thực Sự quá muộn, chúng ta cô nam quả nữ ở cùng một chỗ không an toàn, không bằng ban ngày ngày mai tôi sẽ trở lại.”

 

Cố Dạ Cần không nghe, anh nửa đẩy nửa ôm đưa cô vào biệt thự, môi mỏng rơi trên vành tai cô bắt đầu hôn: “Em mang thai còn chưa đầy ba tháng, yên tâm, anh không thê đụng vào em.”

 

Nguyên khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh bạo nổ, cô tránh anh hôn, dùng sức đầy anh ra.

 

Thế nhưng Cố Dạ Cần sau lưng buông lỏng cô ra trước một bước, anh đi lên trước, từ trên kệ giày lấy ra một đôi dép màu hồng, sau đó chậm rãi ngồi xổm người xuống: “Đồi giày.”

 

Diệp Linh tròng mắt nhìn người đàn ông đang ngồi, hàng mi như lông vũ khẽ run.

 

Lúc này mắt cá chân phải của cô bị anh bọc vào trong lòng bàn tay, hôm nay cô mặc đôi giày thể thao màu trắng, anh thông thạo cởi ra giày cô, sau đó giúp cô cởi giày, cuối cùng nâng gan bàn HH «ẶG chân xinh xăn dịu dàng bỏ vào chiêc dép lông mao ấm áp.

 

Giúp cô thay giày xong, anh lại tự mình thay giày, đưa cánh tay nắm cả bờ vai thơm của cô, anh mang cô vào trong phòng khách.

 

Đèn tường trong phòng khách sáng sủa được anh bật lên, anh dịu dàng nói: “Em nằm trên ghế salon đi, anh nấu cơm đã, đừng chạy loạn, có việc cứ gọi anh.”

 

Anh hôn một cái cái trán cô, đến phòng bếp.

 

Diệp Linh đứng tại chỗ ngây ngắn một hồi, cô mờ mịt nhìn căn biệt thự này, rất xa lạ, thế nhưng trong lòng lại có một loại cảm giác rất quen thuộc.

 

Tròng mất đôi dép trên chân mình, trong đầu hiện ra hình ảnh vừa nãy, đèn trong phòng khách không bật, chỉ có một ngọn đèn vàng ở chỗ huyền quan, ngọn đèn mờ ảo hắt vào trên người anh, anh ngồi xổm người xuống, đổi cô giày cho cô.

 

Trong phòng bếp có động tĩnh, cô nhắc chân đi tới, len lén vươn đầu nhỏ, vừa rồi ở trong phòng khách anh đã cởi áo khoác ngoài màu lam đậm ra rồi, hiện tại chỉ mặc áo len trắng mỏng, thân thể cao to như tùng ấy đứng để bên đài rửa, đang rửa rau.

 

Diệp Linh không biết trong lòng mình đang nghĩ gì, cô đã cảm thấy trái tim rất đau rất đau, vì anh không nỡ.

 

Lúc này Cô Dạ Cân quay đâu thây được cô, anh cong khóe môi: “Ngắn người ở đó làm cái gì, qua đây.”

 

Anh vẫy tay với cô.

 

“Ah.” Diệp Linh gật đầu, nhắc chân đi tới.

 

Lúc đi tới bên cạnh anh anh một vươn cánh tay dài ra, trực tiếp hộ tống cô đến trước người anh, hai tay anh từ hai bên người cô xuyên qua rửa rau, lại miễn cưỡng cọ chiếc hàm kiên nghị trên vai cô, thanh âm của anh rất nhẹ nhàng, êm tai dễ nghe: “Biết anh tên gì không?”

 

Diệp Linh lắc đầu: “Không biết.”

 

“Cô Dạ Cân, tên của anh, nhớ kỹ.”

 

Có Dạ Cẩn…

 

Diệp Linh ở trong lòng đọc thầm ba chữ này.
 
Chương 2050


Chương 2050:

 

Lúc này Cố Dạ Cần lại gần, hôn một cái lên mặt cô.

 

Sao anh lại thích hôn cô như thế?

 

Diệp Linh nhanh chóng dùng cùi chỏ đẩy hông anh một cái, giận trách: “Anh làm cái gì đó, sao cứ động tay động chân hoài vậy?”

 

Vừa dứt lời, phía sau truyền đến một tiếng rên thống khổ.

 

Diệp Linh lại càng hoảng sợ, nhanh chóng xoay người: “Này, Cố Dạ Cẩn, vừa rồi tôi căn bản không dùng sức, anh sẽ không yếu đuối như thế chứ!?”

 

Cô vươn hai tay sờ hông anh.

 

Lúc này trên đỉnh đầu đã vang lên tiếng cười vui vẻ: “Huề nhau nhé.”

 

“Cái gì?” Diệp Linh ngắng đầu, đôi mắt đẹp viết đầy ngây thơ.

 

Cố Dạ Cần nửa híp mắt, trên mắt tràn đầy nồng tình, còn có ý cười cưng chiều: “Anh động tay động chân với em, em bây giờ đã động tay chân với anh lại rồi, như vậy không phải đã huề nhau rồi sao?”

 

Diệp Linh ý thức được hai tay mình nhỏ bé còn sờ trên hông to lớn của anh: “…”

 

Cô đã biết, người đàn ông này chính là một con hồ ly phúc hắc.

 

“Anh chơi xấu, hứ, tôi giận đó!” Diệp Linh lúc này sử dụng quyền lợi của con gái, xụ mặt nhỏ xuống tỏ vẻ mình vô cùng tức giận.

 

Cố Dạ Cần nhìn cô, bởi vì giận đôi má tinh xảo của cô cũng hơi gồ lên, đôi mắt to phân rõ trắng đen kia vừa có vẻ lên án lại yêu kiều.

 

Anh thích cô thời khắc này vô cùng.

 

“Ừ, anh chơi xấu, anh xin lỗi em, vợ ơi, xin bót giận, tha thứ cho anh đi.” Anh xoay người cô qua, ôm cô tiếp tục rửa rau.

 

Diệp Linh còn cáu kỉnh bắt mãn, người đàn ông này muốn đùa cô liền đùa, quả thực xem cô như một đứa bé.

 

Đây quả thực vũ nhục chỉ số thông minh của cô.

 

Cô chớp hàng lông mi dài như quạt hương muốn nói chuyện, lúc này trên tay phải người đàn ông xuất hiện trái măng cụt, môi anh như vô ý cọ đến trên cổ cô: “Muốn ăn không?”

 

Diệp Linh theo bản năng rụt bả vai một cái, anh không rửa rau nữa, hai tay vòng trên vai cô, đưa một múi măng cụt lớn tới bên miệng cô.

 

Len lén liếc múi măng cụt, cái này hình như là cô thích ăn!

 

Chua chua ngọt ngọt.

 

“Ưm… ăn.” Diệp Linh miễn cưỡng nói.

 

Cố Dạ Cẩn thông thạo đẩy ra lớp vỏ măng cụt màu tím đậm, lộ ra thịt quả trắng mọng bên trong, hai ngón tay anh gắp một miếng thịt quả ra, đưa tới miệng cô bên: “Ăn đi.”

 

“Cảm ơn.” Cô há miệng ăn.

 

“Ngon không?” Anh hỏi.

 

“Ừm, ăn ngon.” Cô đại khái thích ăn măng cụt nhất đó! Mùi vị của măng cụt ngọt ngọt chua chua, mát mẻ sướng miệng, rất thích hợp với khẩu vị của phụ nữ có thai như cô.

 

Cô ăn một miếng, nước miếng trong miệng đã cuộn trào lưu như thê.
 
Chương 2051


Chương 2051:

 

Diệp Linh cảm giác mình cũng thật là kỳ quái, ngày thường đổi thành người đàn ông khác dám nói bậy với cô như vậy, cô đoán chừng sẽ ném giày cao gót tới rồi, thế nhưng người đàn ông này lại khiến cô không còn cách nào.

 

“Tôi không ăn nữa, buông ra.” Cô dùng sức giấy giụa ra khỏi ngực anh, hung dữ trợn mắt nhìn anh, trực tiếp đi ra.

 

Cố Dạ Cần nhìn bóng lưng nho nhỏ của cô, chậm rãi câu khóe môi, anh cười nói: “Măng cụt và hoa quả khác đều ở trong phòng khách, tự mình ăn đi.”

 

Diệp Linh nhìn đĩa trái cây để trên bàn trà phòng khách: “…”

 

Người đàn ông này là cô ý!

 

Diệp Linh ăn một cái măng cụt xong rồi cũng không ăn nữa, mang thai xong cô cũng không quá thèm ăn, loại hoa quả tính hàn này cô ăn một cái đễ đỡ thèm thôi.

 

Kỳ thực cô rất hiểu chuyện đó nha.

 

Ngồi ở trong phòng khách xem TV một chút, lúc đang say mê bỗng salon bên người cô sụp xuống phân nửa, Cố Dạ Cần tới, trong tay anh bưng một bát hoa sứ tỉnh xảo, trong bát múc canh: “Lát rồi xem, ăn canh trước đã.”

 

Diệp Linh tròng mắt, cô chau mày: “Có thịt, tôi không muốn ăn.”

 

Sau khi mang thai cô không thể thấy thịt luôn đấy chứ đừng nhắc tới ăn.

 

Lúc này điều khiển từ xa trong tay cô bị đoạt đi, màn hình “phụt” cái thành đen, TV bị anh tắt đi.

 

Anh vươn cánh tay qua vòng cái bụng nhỏ đang nhô ra của cô, ung dung ôm cô ngôi trên bắp đùi anh: “Ngoan, ăn chút canh thịt, không thể quá kén ăn, dinh dưỡng sẽ không cân đối, em không ăn nhưng con phải ăn.”

 

Lửa giận trong lòng Diệp Linh bùng lên, cô không thể coi TV à?

 

Cặp đùi mảnh khảnh bất mãn quơ quàng trên không trung, cô giơ quả đắm nhỏ đập vào bả vai anh tuấn của anh, cái miệng nhỏ như anh đào chu lên, nũng nịu lên án: “Tôi không ăn tôi không ăn, tôi muốn xem mà… Quán Quán còn nói anh là chồng của tôi, tôi thấy anh chẳng tốt đối với tôi chút nào GA…

 

Trong khoảng thời gian này cô được anh cưng chiều đến không chịu được chút xíu uất ức, hiện tại liền cao giọng lên án, trên gò má mêm đã đọng vài giọt nước mắt.

 

Cũng không phải thật sự muốn khóc, nhưng lại đã khóc lên.

 

Cố Dạ Cẩn cũng thực sự chịu thua dáng vẻ này của cô, chịu thua vẻ làm nũng ấy, anh đặt bát trên bàn trà trước người, ôm cô vừa hôn vừa dỗ: “Vợ ơi, đừng khóc nữa nhé? Em vừa khóc chồng liền đau lòng… bảo em ăn canh là để tốt cho em và con trai trong bụng, chồng tự tay chưng canh thịt, bên trong có chút đậu phụ cánh hoa… chỉ ăn vài hớp canh, không ăn thịt, vợ ngoan nha…”

 

Anh giơ ngón cái ra lau lệ trên mặt cô, cúi người hôn chỉ chít lên khuôn mặt nhỏ của cô.

 

Diệp Linh cũng thực sự yêu ớt, hai tay nhỏ bé siết vạt áo trước ngực anh, thân thể cô nho nhỏ gầy yếu, ngồi ở trong ngực anh thực sự giống như một cô gái nhỏ, cô vẫn còn đang bất mãn vặn vẹo, hai cái đùi mảnh khảnh cọ xát quần tây đắt tiền của anh, lưu lại nếp nhăn trên đó.

 

Dưới ánh đèn sáng ngời bọn họ ôm chặt lẫn nhau, trong đôi mắt đẹp long lanh ấy chứa lệ, là dáng vẻ cô gái yếu ớt, anh đau lòng vô cùng, ôm cô dỗ dành, hận không thể dâng hết nhu tình cho cô.

 

Diệp Linh dần dần dừng khóc, cô vùi trong ngực anh, một nửa là bị anh dỗ ngoan, phân nửa là do đã mệt nhoài.

 

Đâu mơ mơ màng màng, cô vươn hai tay ôm cổ người đàn ông: “Cố Dạ Găng”

 

Cô khe khẽ lưu luyến gọi tên anh.

 

Cố Dạ Cẩn cứng đờ, anh không biết tiếng “Cố Dạ Cẩn” này là vừa rồi do anh dạy cô, hay là đã thâm nhập cốt tủy cô.

 

“Ừ, anh ở đây.” Cố Dạ Cần dùng cánh tay trái nâng cơ thể nho nhỏ của cô lên, để cô thoải mái co trong ngực anh, tay phải múc canh, thổi thổi sau đưa tới bên môi cô: “Ngoan, ăn vài miếng nào.”
 
Chương 2052


Chương 2052:

 

Diệp Linh đã mệt đến không mở mắt ra được, tâm bệnh lần này kéo sụp một nửa thân thể cô, ngay cả đầu đều là bảy phân hô đô ba phân thanh tỉnh.

 

Có lúc cô không phân rõ mình đang ở đâu.

 

“Ah.” Cô khéo léo há cái miệng nhỏ nhấp một miếng.

 

Ăn không ngon, nên cô chau đôi mày thanh tú.

 

Có Dạ Cần hôn cánh mũi thanh tú của cô, đại khái bởi vì mang thai, mùi hương trên người cô có chút vừa ngọt vừa nặng mùi bơ sữa, anh rất thích ngửi, mê luyến mùi hương trên người G19} “Vợ, ăn hai miếng nữa nào, vì bé con ăn hai miếng.” Anh dịu dàng dỗ cô.

 

Diệp Linh lân này ngoan, an tĩnh làm ô trong ngực anh, cô há miệng, để anh đút canh, lần này cô không tùy hứng nữa, ăn hết canh vào.

 

Trong mắt Cố Dạ Cẩn có vui mừng, thấy cô buồn ngủ, anh nhẹ nhàng lay động cô: “Vợ, lát nữa rồi hãng ngủ, anh đút em ăn chút cơm.”

 

Diệp Linh tìm được cổ anh, chôn thật sâu vào: “Em no rồi, ngày hôm nay không ăn cơm được không?”

 

Cố Dạ Cần cảm thấy trái tim vừa xốp vừa mềm vừa đau, mặt của cô chôn trong cổ anh, đôi môi đỏ cọ trên da thịt anh, anh đã cảm thấy vọt lên một tia điện, phóng khắp thân thể.

 

“Vợ ngoan, anh đút em ăn chút cơm, dù vài miếng cũng được, em bây giờ quá gầy, cần béo lên một chút.”

 

Cô nào có dáng vẻ phụ nữ mang thai, toàn thân không có chút thịt, lại ăn ít như vậy, ăn chút canh đó sao mà đủ phần cho cô và bé con?

 

Anh yêu thương cô biết bao nhiêu.

 

“Không muốn nha, em thực sự không muốn ăn…” Diệp Linh ôm cổ của anh kiên trì nói.

 

Cố Dạ Cẩn không thể miễn cưỡng cô nữa, được rồi, anh thừa nhận anh thỏa hiệp.

 

Lúc này Diệp Linh nhẹ giọng nói: “Cố Dạ Cần, anh nói, em thực sự có thể…

 

bình an sinh bé con… ra được không?”

 

“Suyt, đừng nói lung tung!” Cô Dạ Cân nghiêng mặt, tìm được đôi môi mềm mại của cô đỏ khẽ hôn lên: “Em nhất định có thể bình an sinh bé con ra, không có việc gì đâu, hết thảy đều có anh đây, chúng ta một nhà ba người sẽ vĩnh viễn ở cạnh nhau.”

 

“Dạ.” Diệp Linh gật đầu, cô nhắm mắt lại, thực sự ngủ.

 

Cố Dạ Cần ôm cô ngồi một hồi, sau đó đứng dậy, ôm cô lên lầu.

 

Đẩy cửa phòng ngủ ra, đặt cô ở trên giường lớn mềm mại, lúc vươn tay đắp chăn cho cô, chỉ thấy khóe mắt cô có giọt lệ trong suốt chậm rãi chảy xuống.

 

Thời gian qua bình tĩnh lại an bình, Diệp Linh mỗi ngày vào đoàn phim, có lẽ là cô vẫn còn tình yêu mãnh liệt với sự nghiệp diễn xuất, cô vượt qua trắc trở quên thoạt, rốt cục đã hoàn thành viên mãn tất cả cảnh quay, Kiếp Phù Du) nhanh chóng quay xong.

 

Mấy ngày này cô mỗi ngày đều thấy người đàn ông Cố Dạ Cần kia, tuy anh mỗi ngày đều nói cho cô biết anh tên Cố Dạ Cần, thế nhưng ngày hôm sau cô sẽ quên, từng ngày từng ngày quên đi.

 

Hôm nay là lễ đóng máy, thế nhưng Cố Dạ Cần chưa tới.

 

Bình thường giờ này anh đã tới rồi, nhưng ngày hôm nay văng mặt.

 

Diệp Linh không hề rời đi, cô luôn cảm thấy hôm nay có một người còn chưa gặp, trong lòng vắng vẻ.

 

Cô cảm thấy buồn chán, cho nên đứng dậy đi bên ngoài đi một chút.

 

Lúc này chỉ thấy mấy cô gái xoay thành một vòng tròn, ở đó xem LCD.
 
Chương 2053


Chương 2053:

 

Trong đó còn có một người quen, là Phạm Trình Trình.

 

Diệp Linh thuận mắt nhìn lại, chỉ thấy trên màn LCD xuất hiện một thân ảnh cô quen thuộc tận xương.

 

Cố Dạ Cẩn.

 

Hôm nay anh rât khác, khác hăn với bộ quần áo sạch sẽ thường ngày, hôm nay anh mặc một bộ âu phục lịch sự, áo sơ mi trắng, áo com lê công sở sọc xanh đậm quấn quanh dáng người tráng kiện, bên ngoài là bộ vest đen được may chỉnh chu. Anh đi trong sảnh hội nghị cao cấp tỏa sáng, giữa các ngón tay cầm một tập tài liệu, phía sau là một nhóm nhân viên ưu tú mặc vest và giày da.

 

Anh đi về phía trước, phía trước có người đi tới nắm tay với anh, hai người nói nhỏ vài câu, nét mặt anh anh tuần hiện lên ý cười nhàn nhạt.

 

Diệp Linh kinh ngạc nhìn người trên màn hình LCD, trong lòng dường như bị xúc động, anh…

 

Anh hình như… là người cô phải đợi kia.

 

Anh tên là gì nhỉ?

 

Diệp Linh suy nghĩ một chút, thực sự không nhớ nỗi anh tên là gì.

 

Đương lúc Diệp Linh mơ hồ, bên tai truyền đến tiếng la hét si mê của các cô gái: “Oa, Cố tổng thật là đẹp trai mà.”

 

“Đúng vậy, Cố tổng chẳng những dáng dấp anh tuấn, khí chất cũng ôn nhuận, cái gì mà trai Tây chân dài, cái gì mà tiểu thịt tươi, những người đó so với Cố tổng thực sự bé nhỏ vô cùng.”

 

Phạm Trình Trình không nói gì, ánh mắt của cô ta sỉ ngôc rơi trên người Cô Dạ Cần.

 

“Trình Trình, cậu sao vậy, chẳng lẽ cậu xuân tâm manh động với Cố tổng, thích Cố tổng rồi?”

 

“Trình Trình, Cố tổng là người đã có vợ rồi, mấy ngày này Cố tổng đối với Diệp Linh một tắc cũng không rời, ngoan ngoãn phục tùng, nâng ở lòng bàn tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, nên cậu đừng có loại tâm tư đó nữa.”

 

Phạm Trình Trình đỏ ửng mặt, cô ta chu môi nói: “Các cậu đừng nói nhảm, tớ cũng không có ý đó… Với lại, người đàn ông hoàn mỹ như Cố tổng như thế, tớ cho dù có chút ngưỡng mộ cũng rất bình thường mà.”

 

“Ngưỡng mộ thuộc về ngưỡng mộ, cậu cũng đừng vượt quá bản phận, Cố tổng có vợ rồi, trên tay anh ấy vẫn mang nhẫn cưới.”

 

Phạm Trình Trình cười giỡn nói: “Có vợ thì thế nào, chẳng lẽ không thể ly hôn à? Trên đời này có mấy người đàn ông không thích nếm thức ăn tươi, chị Linh Linh đang mang thai, đây là giai đoạn đàn ông dễ dàng lạc lối nhất, người đàn ông càng có tiền có quyền thế càng muốn gái trẻ đẹp.”

 

Phạm Trình Trình còn nói cái gì Diệp Linh không biết, bởi vì cô rủ cái đầu nhỏ, đóng cửa ban công, hiện tại cô không muốn đi ra nữa.

 

Chỉ muôn ở một mình.

 

Diệp Linh lại ngây người trong phòng làm việc nửa giờ, cô cởi giày, toàn bộ thân thể ngồi co lại trên ghế sa lon, trên bàn trà đặt một túi khoai tây chiên vị dưa chuột, cô đang ăn.

 

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vững vàng, tiếng bước chân tuy nhẹ, nhưng tai cô thính, vẫn là nghe được trước tiên.

 

Cố Dạ Cần tới.

 

Diệp Linh giật mình.

 

Nhưng lúc này giọng Phạm Trình Trình đã vang lên: “Cô tông, anh tới rôi.”

 

Giọng Phạm Trình Trình nhiệt tình lại trong veo.

 

“Ờ.” Cố Dạ Cần lãnh đạm lên tiếng.
 
Chương 2054


Chương 2054:

 

Diệp Linh trong nháy mắt không muốn động, cô miễn cưỡng co mình, bóc miếng khoai tây chiên, đặt ở trong miệng nhai.

 

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, mang theo cơn gió lạnh, dư quang trong mắt cô xuất hiện đôi giày da đen được cọ sáng, đi lên là quần tây dài đen, bên ngoài rét lạnh, anh mặc chiếc áo khoác đen dài, trong phòng làm việc có hệ thống sưởi ấm, anh vào xong liền giơ tay lên cởi áo khoác trên người.

 

Phạm Trình Trình cũng vào theo, đứng ở bên cạnh anh, đưa tay đón: “Cố tổng, em tới đây!”

 

Cố Dạ Cẩn không đưa, ánh mắt của anh rơi trên người Diệp Linh, cự tuyệt nói: “Không cần, cô đi ra ngoài đi.”

 

Anh thản nhiên nói một cái câu, ném áo khoác ngoài vào trên lưng sô pha bên kia.

 

Ánh mắt Phạm Trình Trình ngưỡng mộ lưu luyến trên bóng lưng người đàn ông, nhưng cô ta biết Cố Dạ Cần muốn ở cùng Diệp Linh, nên cô ta khéo léo lui ra ngoài.

 

Cửa phòng làm việc bị đóng lại.

 

Cô Dạ Cân liêc đên khoai tây chiên trên bàn trà, lại nghiêng mặt đĩa thức ăn để trên tủ sách, anh mỗi ngày đều chuẩn bị buổi xế cho cô, nhưng bánh kem trên bàn hình như chưa được động vào.

 

“Tại sao lại ăn khoai tây chiên? Khoai tây chiên không có dinh dưỡng, ăn ít một chút, lát nữa chúng ta về nhà, để bụng ăn cơm tối.”

 

Nghe anh nói, Diệp Linh ngắng đầu, anh thân cao chân dài đứng bên người cô, đang cởi cúc áo tây trang, cởi tây trang liền lộ ra áo may-ô mày lam đậm kẻ sọc, vóc người anh cao to, hai chân thẳng tắp thon dài, đứng yên giống như là người mẫu nam trong tạp chí thời trang đi ra.

 

Ao sơ mi trăng bao vây lây cô tay anh, trên cổ tay áo có một hạt cúc kim cương, dưới ngọn đèn rọi xuống rạng rỡ phát quang.

 

Diệp Linh cúi thấp cái đầu nhỏ.

 

Cố Dạ Cần thấy cô không nói một lời, dáng vẻ lại rầu rĩ không vui, anh đi lên, ở trước mặt cô ngồi xổm xuống, vươn tay xoa xoa mái tóc như tơ lụa ấy, anh khẽ hỏi: “Sao vậy, sao không vui?”

 

“Không có.” Diệp Linh nhỏ giọng đáp, vừa nhai khoai tây chiên vừa đưa tay bóc khoai tây chiên.

 

Nhưng không bóc được.

 

Cô ngắng đầu, túi khoai tây chiên trên bàn trà đã bị anh dời đi, với cánh tay nhỏ của cô, không với tới.

 

Bỏ đi, không ăn nữa.

 

Ngược lại cô cũng ăn không ra vị mùi vị gì.

 

Cô khẽ động, dùng hai cánh tay chặt ôm chặt chính mình hơn, sau đó tựa cằm trên đầu gối, lặng lặng ngắn người.

 

Đôi con ngươi đen của Cố Dạ Cần bởi vì cô cũng nhanh chóng đong tràn dịu dàng và đau lòng như nước, anh nhớ tới lúc cô mang theo tâm bệnh trở về Hải Thành, cô có phải cũng như vậy, cô độc mà bắt lực?

 

Bây giờ Cố Dạ Cần không biết nên yêu cô như thế nào?

 

Bởi vì anh cảm thấy dù cho yêu cô như thế nào cũng không đủ.

 

Cố Dạ Cần tới gần cô, tay phải xuyên vào trong mái tóc như tơ lụa của cô, đoạn thời gian này cô có thể ăn uống, cũng không rụng tóc nhiều như trước, vốn mái tóc trà dày mượt lại rơi rụng dần đi, trống không trong lòng bàn tay anh, giông như thân thê nhỏ yêu của cô.

 

Cọ chóp mũi lên cánh mũi cô thanh tú, anh nhẹ nhàng cọ cọ: “Đến tột cùng làm sao vậy, có phải không vui hay không?”

 

Anh khẩn cấp muốn biết tất cả hỉ nộ ái ố của cô bây giờ, cô gái này ở bên anh đã cùng anh đi qua hơn mười năm thời gian, cô từng bước một ngây ngô lột xác, chậm rãi trưởng thành, trở thành người phụ nữ của anh, vợ của anh, mẹ của con anh.

 

Nhìn cô thế này trái tim anh rất đau, đau đến không thở được.
 
Chương 2055


Chương 2055:

 

Diệp Linh ngắng đầu nhỏ lên, cô chậm rãi vươn tay, sờ lên gò má anh.

 

Cô mờ mịt hỏi: “Anh tên là gì?”

 

Vì sao cô không gọi ra tên của anh, lại cảm giác anh là người cô vẫn chờ đợi kia?

 

Cố Dạ Cẩn cầm tay cô, dán gò má mình vào lòng bàn tay nhỏ mềm của cô, mê luyến yêu thương cọ: “Anh tên Có Dạ Cần.”

 

“Ah, vậy anh tới đây làm gì?”

 

“Anh là tới tìm vợ anh.”

 

“Nhưng vợ anh không có ở đây.”

 

Cố Dạ Cần nhìn đôi mắt đẹp của cô, ngón cái vươn sờ lên môi cô, nhẹ nhàng vuôt phăng, ánh mặt của anh nóng bỏng sáng rực: “Em nói vợ anh không phải đang ở đây sao, vợ anh chính là em.”

 

Diệp Linh nghe không rõ anh đang nói cái gì, sự chú ý của cô đều bị ngón cái anh hấp dẫn, anh sờ môi cô, sau đó từng tấc từng tấc lấn đến gần, muốn hôn cô.

 

Lúc sắp hôn lên, Diệp Linh nhanh chóng vươn hai tay đẩy anh ra: “Không muốn!”

 

Sô pha vừa rộng vừa mềm, cô trốn được trong góc, không cho anh hôn.

 

Cố Dạ Cẩn bật cười vài tiếng thấp thuần, trong tiếng cười tất cả đều là cưng chiều.

 

Diệp Linh cảm thây khuôn mặt nhỏ của mìnhh càng lúc càng nóng.

 

Cố Dạ Cẩn ngồi ở bên cạnh cô, tay phải nắm thắt lưng mềm của cô, bàn tay to tự nhiên phủ lên trên bụng nhỏ của cô, qua lại vuốt ve.

 

Diệp Linh dùng cùi chỏ đẩy anh, thế nhưng đầy không ra.

 

“Ngày hôm nay anh hơi mệt…” Cố Dạ Cần mở miệng nói.

 

“Nơi nào mệt?”

 

“Chân mỏi, giúp anh bóp chân.”

 

Diệp Linh ngồi dậy, quỳ hai gối trên ghế

 

Máu dịch cả người Diệp Linh “oanh”

 

một tiếng xông lên trên đầu, cô rất nhanh rút tay trở về, xấu hổ giận dữ nói: “Anh, anh…”

 

Trên đời này còn có ai hạ lưu hơn anh không?

 

Cố Dạ Cẩn chịu không nồi nhất là ánh mắt trong suốt của cô lúc này, trong hốc mắt dâng lên tia đỏ tươi, anh nhướng mày kiếm, mặt mày lộ ra phong tình của người đàn ông thành thục: “Anh khờ hay là em ngốc, anh bảo em bóp chân em liền bóp?”

 

Diệp Linh không biết nói cái gì cho phải, khuôn mặt nhỏ của cô không ngừng tỏa nhiệt, cô rất nóng.

 

“Qua đây.” Anh lười biêng dựa vào trên ghế salon, đưa tay phải về hướng cô.

 

Diệp Linh bất động.

 

Cố Dạ Cần dùng lực kéo eo cô, cô cả người đều nằm trên ngực anh.

 

Anh che chở cô, không để cô đụng vào, nhưng khuôn mặt nhỏ của cô vẫn như trước đập vào chiếc trâm ghim trên áo com lê của anh, xúc cảm lạnh cứng tản ra mị lực của người đàn ông, làm cô tê đại.

 

“Không muốn…” Cô đẩy anh.
 
Chương 2056


Chương 2056:

 

Yết hầu Cố Dạ Cần lăn một cái, tay phải đi tới xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô, thật trơn mịn: “Không tệ, còn biệt anh muốn làm cái gì.”

 

Diệp Linh nỗ lực đứng dậy, nhưng không được, tay phải của anh xuyên vào sau gáy cô dùng sức đè lại, trực tiếp hôn cô.

 

Diệp Linh thở gấp, tay để trên ngực anh lung tung nắm, chỉ nắm được một viên cúc áo, cô hu hu muốn khóc ra thành tiếng, lại bị anh nhân cơ hội chặn đi.

 

Khuôn mặt nhỏ đã bị hâm đến đỏ hồng, ngay cả trên cánh mũi thanh tú cũng toát ra vài giọt mồ hôi, giống như giọt sương trên cánh hồng.

 

Bàn tay muốn đẩy anh chậm rãi co lại, gắt gao nắm lấy anh, trong lòng có một loại cảm giác muốn bạo phát ra, cô nhẹ nhàng căn anh, ngây ngô chủ động đáp lại anh.

 

Hai người lật cả người, anh không dám đè cô, chỉ dám chống tay chống ở giữa cô: “Diệp Linh, nói cho anh biết, anh là ai?”

 

Diệp Linh mơ mơ màng màng nhắm mắt, cô nỗ lực vùi khuôn mặt nhỏ vào trên ghế salon, mái tóc đen trà dài như tơ lụa dính trên khuôn mặt nhỏ, áo đã hở phân nửa, vài sợi tóc quấn ở xương quai xanh cô, cô cắn môi dưới đáp: “Cố Dạ Cẩn.”

 

Cố Dạ Cần chậm rãi nhếch môi: “Vợ thật ngoan”

 

Nửa giờ sau Diệp Linh vùi trên ghê salon ngủ say, trên người cô đắp tắm chăn ấm ấp, toàn bộ cơ thể nho nhỏ đều chui vào, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn.

 

Cố Dạ Cần mở cửa sổ, để cho mùi vị ý loạn tình mê trong phòng làm việc tản tán, anh tựa ở bên cửa sổ châm một điều thuốc, hít vài hơi.

 

Thân thể anh vẫn không được, song cái này không gây trở ngại hai người thân thiết cùng nhau.

 

Anh đã thật lâu không chạm đến cô, cô như là cây thuốc phiện khiến người ta dễ dàng sinh nghiện.

 

Lúc này tiếng đập cửa vang lên, cửa phòng làm việc trực tiệp bị đây ra, Phạm Trình Trình nước mắt rưng rưng vọt vào: “Cố tổng…”

 

Thư ký riêng ở phía sau cố gắng ngăn cản Phạm trình trình, những không thành công, anh ta nhìn về phía người đàn ông bên cửa sổ: “Chủ tịch, tôi đã ngăn cản, thế nhưng Phạm tiểu thư cứ xông vào…”

 

Cố Dạ Cần hít một hơi thuốc, ngửa đầu chậm rãi phun ra, anh híp mắt một cái: “Cậu đi ra ngoài trước đi.”

 

“Vâng.” Thư ký riêng đóng cửa lại.

 

Phạm Trình Trình đi về phía trước hai bước, tâm tình cô ta rất kích động, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đều là nước mắt, lê hoa đái vũ, điềm đạm đáng yêu: “Cô tông, vừa rôi bô em gọi điện thoại cho em, nói nguồn vốn của Phạm thị xuất hiện một vài vấn đề, là Cố tổng anh động thủ, anh bảo bố em bằng tốc độ nhanh nhất mang theo anh trai của em và em rời khỏi Hải Thành phải không? Có tổng, anh không muốn thấy em đến như vậy à?”

 

Tiếng “em” này vừa bật ra, chỉ thấy một ánh mắt của Cố Dạ Cần nhẹ nhàng quét qua đây, ánh mắt của anh không tính là lợi hại, vốn là người đàn ông nhã nhặn tuấn mỹ, nhưng ánh mắt đã tuyệt đối đủ băng giá, băng lạnh thấu xương, làm cô ta rùng mình.

 

“Tôi cho cô cơ hội đứng ở đây không phải để cô lớn tiếng đánh thức vợ tôi, không khống chế được tâm trạng của mình thì cút ngay ra ngoài.” Người đàn ông phát động môi mỏng, trong thanh tuyến thấp thuần đã không còn một chút nhiệt độ.

 

Phạm Trình Trình theo ánh mắt của anh thấy được Diệp Linh nằm trên ghế salon, trên người cô bọc chăn, nhưng khuôn mặt nhỏ như được ngâm trong mật ngâm ong, ửng đỏ mà mềm mại đáng yêu.

 

Bên kia ghế salon đặt áo khoác, áo lông của Diệp Linh… bên cạnh quần áo người phụ nữ đặt áo khoác ngoài, com lê đen của người đàn ông…

 

Phạm Trình Trình ngần ra, cô ta cũng đoán được vừa rồi nơi đây đã xảy ra chuyện gì, cô ta chậm rãi nhìn về phía Cố Dạ Cần, đèn trong phòng đã chỉnh xuống mờ tối, cách cánh cửa số xa xa, càng lộ ra vẻ tối tăm, người đàn ông chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần tây dài đen đứng bên cửa sô, bên ngoài có gió lạnh thổi vào, thổi phồng rung động áo Sơ mi của anh…
 
Chương 2057


Chương 2057:

 

Anh một chút không cảm thấy lạnh, tay trái đút trong túi quần, hai ngón tay phải mang theo một điếu thuốc đứng lặng bên bệ cửa sổ, nút áo sơ mi lười biếng mở ba cúc, lộ ra anh một mảng lớn da thịt màu mạch khỏe mạnh, anh nhíu mày hút thuốc, sau đó ngửa đầu phun ra, lúc anh ngửa đầu yết hầu tinh xảo của và xương quai xanh của người đàn ông hiện ra vô cùng rõ ràng, chân mày anh chau chặt, không biết là vừa rồi đã thoả mãn hay vẫn chưa.

 

Phạm Trình Trình trong lúc nhất thời cứng đò tại chỗ, cô ta chưa từng nghĩ tới thấy được dáng vẻ này của người đàn ông, trong lười biếng hiện ra hết khí độ phóng đãng xa hoa.

 

Khuôn mặt nhỏ của cô ta vừa trắng vừa đỏ, trắng là bởi vì vừa rồi khóc, đỏ là bởi vì dáng vẻ này của Cố Dạ Cần làm sỉ mê.

 

Tư thế người đàn ông sau khi xong chuyện hút thuốc giống như rượu nồng độ cao vậy, khiến người ta mặt đỏ tới mang tai.

 

Lúc Phạm Trình Trình cứng đờ, người đàn ông tùy ý đánh mắt nhìn qua đây: “Tôi đã biểu đạt ý tứ rất rõ ràng rồi, cô không hiểu chỗ nào?”

 

Đại khái là sợ đánh thức Diệp Linh cho nên anh đặc biệt đè thấp giọng, cho dù là nói ra lời lạnh lùng như vậy nhưng ở trong miệng anh phun ra cũng ôn nhuận từ tính đên không chịu được, Phạm Trình Trình cắn chặt răng nói: “Em đều nghe hiểu, thế nhưng Có tổng, anh để em rời khỏi Hải Thành dù sao gì cũng phải cho em một lý do.”

 

Cố Dạ Cần hít một hơi thuốc, cụp mắt phun ra, anh chậm rãi nhếch môi: “Vậy cô cho tôi một lý do cô không muốn rời đi, cô tại sao phải nhất quyết ở Hải Thành, nơi đây đến tột cùng có vật gì hấp dẫn cô, hả?”

 

Phạm Trình Trình cảm thấy trên mặt như lửa đốt, cô ta biết anh đã sớm nhìn thấu cô ta.

 

Hải Thành có cái gì tốt, Phạm gia hiện tại là ông trùm tài chính, cô ta vẫn luôn sống ở đại đô thị quốc tế, cô ta không muốn rời đi, còn chẳng phải là bởi vì cô aaaaaaaaa xa ta động vài phân tâm tư chớ nên có với anh sao.

 

Hải Thành không có gì tốt, thế nhưng Hải Thành… có anh.

 

“Cố tổng, em thừa nhận… em thích anh, nếu như anh là bởi vì em thích anh khiến em rời đi, vậy có phải quá tàn nhẫn rồi hay không? Con gái ngưỡng mộ anh có thể xếp hàng từ Trường Giang đến Hoàng Hà, anh đều muốn giải quyết toàn bộ sao?”

 

Cố Dạ Cần im lặng vài giây, hút xong điếu thuốc cuối cùng, anh nhấc đôi chân dài, khom lưng dập tắt đầu thuốc lá trong cái gạt tàn trên bàn: “Chí ít tôi có thể bảo đảm những người đó không xuất hiện trước mặt vợ tôi, không chọc cô ấy giận chọc cô ấy không vui, quan trọng nhât là, người yêu thích tôi rât nhiều, nhưng bọn họ cũng không buồn nôn như cô.”

 

Cái gì?

 

Con ngươi Phạm Trình Trình co rụt lại, cô ta khiếp sợ không gì sánh nổi nhìn anh, anh vậy mà nói cô ta… buồn nôn?

 

Cô ta thiên kim đại tiểu thư của Phạm gia cơ đấy, sinh ra đã ngậm thìa vàng, đám con trai thích và theo đuổi cô ta rất nhiều, phú nhị đại, thanh niên tuấn kiệt, trong đó cũng không thiếu những người đàn ông thành công giống như anh, tùy tiện để cô ta chọn.

 

Bọn họ đều cung phụng cô ta, Phạm Trình Trình cảm thấy anh không thích cô ta cũng được, thế nhưng, anh lại nhục nhã cô ta như vậy.

 

Anh chính là người đầu tiên nói cô ta…

 

buồn nôn.

 

Cố Dạ Cẩn nhìn sắc mặt trắng bệch của Phạm Trình Trình, buồn cười câu môi: “Lễ nào tôi nói không đúng sao, cô tuy là làm danh viện thiên kim, thế nhưng trong bản chất lộ ra đê hèn tâm cơ, tôi vẫn mang nhẫn cưới, mọi người đều biết tôi là người đã có vợ, thế nhưng cô không chút ngần ngại nào, tôi cũng không công nhận cô là chân ái vô địch cái gì, cô chắc là cảm thấy khiêu chiến khi chinh phục một người đàn ông đã có gia đình, càng đem đến cảm xúc mạnh mẽ và kích thích hơn, đồng thời thỏa mãn cảm giác hư vinh của cô, kỳ thực những thứ này tôi đều có thể hiểu, tôi không hiểu là, Linh Linh vẫn

 

“Phạm Trình Trình, kỳ thực chúng ta là cùng một loại người, cho nên, cô không cần thiết ở trước mặt tôi ngụy trang, tôi đã nhìn cô như đang trần truồng chạy trước mặt tôi rồi, nực cười lắm.”

 

Tay chân Phạm Trình Trình lạnh băng, cô ta lần đầu tiên bị người ta triệt đầu triệt đuôi làm nhục một trận như vậy.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top