Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Con Thuyền Trống

Chương 40: 40: Ra Ngoài Đi


Chương bị lỗi vui lòng thông báo tới dịch giả để sửa lỗi!.


 
Chương 41: 41: Quá Khứ Của Cam Linh


(thơ Nguyễn Bính)
Những bóng người trên sân ga
Những cuộc chia lìa khởi tự đây,
Cây đàn sum họp đứt từng dây.
Những đời phiêu bạt, thân đơn chiếc,
Lần lượt theo nhau suốt tối ngày...
Có lần tôi thấy hai cô bé,
Sát má vào nhau khóc sụt sùi.
Hai bóng chung lưng thành một bóng,
"- Đường về nhà chị chắc xa xôi?"
Có lần tôi thấy một người yêu,
Tiễn một người yêu một buổi chiều,
Ở một ga nào xa vắng lắm!
Họ cầm tay họ, bóng xiêu xiêu.
Hai chàng tôi thấy tiễn chân nhau,
Kẻ ở sân toa, kẻ dưới tàu,

Họ giục nhau về ba bốn bận,
Bóng nhoà trong bóng tối từ lâu.
Có lần tôi thấy vợ chồng ai,
Thèn thẹn đưa nhau, bóng chạy dài,
Chị mở khăn giầu, anh thắt lại:
"- Mình về nuôi lấy mẹ, mình ơi!"
Có lần tôi thấy một bà già,
Đưa tiễn con đi trấn ải xa.
Tàu chạy lâu rồi, bà vẫn đứng,
Lưng còng đổ bóng xuống sân ga.
Có lần tôi thấy một người đi,
Chẳng biết vì đâu, nghĩ ngợi gì!
Chân bước hững hờ theo bóng lẻ,
Một mình làm cả cuộc phân ly.
Những chiếc khăn mầu thổn thức bay,
Những bàn tay vẫy những bàn tay,
Những đôi mắt ướt nhìn đôi mắt,

Buồn ở đâu hơn ở chốn này?.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Khi Đối Thủ Trở Thành Chồng Tôi
2.

Tam Vương Gia Cực Sủng Ta
3.

Đêm Nay Ai Bay Lên Giường
4.

Năng Lực Của Đồng Tiền
=====================================
(có một số ít bản có chép thêm bốn câu sau)
Tôi đã từng chờ những chuyến xe,
Đã từng đưa đón kẻ đi về.
Sao nhà ga ấy, sân ga ấy,
Chỉ để cho lòng dấu biệt ly?.

 
Chương 42: 42: Đi Ngủ


Thơ của tác giả Silva Barunakova Kaputikian (Armenia)
Bản dịch của dịch giả khuyết danh:
"Em bảo: Anh đi đi! "
Em bảo anh: "Đi đi"

Sao anh không đứng lại?
Em bảo anh: "Đừng đợi"
Sao anh vội về ngay?
Lời nói gió thoảng bay

Đôi mắt huyền đẫm lệ.

Sao mà anh ngốc thế?
Chẳng nhìn vào mắt em?
Phổ nhạc: nhạc sĩ Nguyễn Thành An - "Bài Không Tên Số 50":.

 
Chương 43: 43: Lùi Lại


Tôi vẫn luôn muốn ôm em
Từ nhỏ đến lớn tôi được tiếp thu nền giáo dục cực kỳ truyền thống, thậm chí là quá mức bảo thủ, hành vi quan hệ trước hôn nhân là quá đủ để tôi khóc lóc thảm thiết, muốn tự sát vì sợ hãi.

Sau khi ba mẹ qua đời, tôi dần thoát khỏi thế giới có Đức Chúa ngự trị kia, bước vào thế giới vô thần tràn ngập mạo hiểm và kí.ch thích — tuy nhiên có đôi khi luật lệ của Đức Chúa vẫn tựa như một cái bóng ám ảnh, rình cắn tôi lúc không ngờ đến.

Chẳng hạn như vào hôm tôi đính hôn với Lộ Kim Thời, anh ấy vui vẻ uống mấy ly rượu, tôi ngồi ở mép giường, Lộ Kim Thời hỏi tôi có muốn tiến thêm một bước với anh ấy hay không.
Lúc yêu đương với Lộ Kim Thời thì tôi hệt như cô tu sĩ đầy rụt rè, ngay cả số lần hôn nhau cũng rất hiếm hoi, tựa như tất cả mọi chuyện nam nữ đều cần phải phát sinh sau khi kết hôn.

Lộ Kim Thời vẫn luôn tôn trọng tôi, tất cả mọi yêu cầu đều rất hợp tình hợp lý, cho nên lúc anh ấy hỏi chuyện này thì tôi cảm thấy đây hẳn là chuyện thường tình có thể phát sinh sau khi đính hôn.
Hẳn là như vậy rồi, xưa nay vẫn luôn như vậy, trước đây tôi chẳng có mấy liên hệ với thế tục, y như người xuất gia không rành thế sự, đó là một loại gông cùm xiềng xích, tôi đã rời khỏi nơi đó rồi, tôi "hẳn nên" làm như thế, và rồi tôi đồng ý.
"Nhưng mà cô không thích đúng không?"
Tôi không biết việc bày tỏ trải nghiệm xấu hổ này ra cho Cam Linh có thể tính là đền đáp tương xứng hay không, cô ấy kể tôi nghe về nỗi đau của cô ấy, còn tôi thuật lại chuyện làm tôi nặng lòng.

Cán cân trong tôi nghiêng qua nghiêng lại đong đếm một lúc, tôi quyết định tiếp tục nói chuyện với Cam Linh.
"Anh ấy ôm tôi." Tôi đắn đo lựa chọn từ ngữ, tựa như những câu kế tiếp rất khó diễn đạt ra bằng lời nói, tôi lướt qua tất cả các từ địa phương của huyện Năng và huyện Bồng cũng không chọn được gì, mà tiếng phổ thông thì quá mức đứng đắn nghiêm chỉnh như là bản tin phóng sự, khiến tôi càng khó có thể mở miệng hơn nữa.
"Sau đó thì sao?"
Tôi rất muốn dừng ở đây, để phần còn lại cho Cam Linh tự hiểu lấy — vì cớ gì mà cô ấy mới ôm tôi một chút là tôi đã phản ứng dữ dội như sắp chết đuối.
Nhưng tôi vẫn thành thật đặt lên cán cân cái giá mà mình cần trả, tôi đã hứa là tôi sẽ kể rồi.
"Sau đó, tôi cảm thấy — anh ấy chọc vào tôi."
Cam Linh chớp chớp mắt.
Tôi cảm thấy vô cùng tồi tệ và khó chịu đựng nổi: "Tôi rất sợ hãi."
"Vậy nên cuối cùng có làm không?" Cam Linh thản nhiên hỏi tiếp, cô ấy là người đã có gia đình, hỏi câu này tỉnh như không, còn lâu nay tôi vẫn cứ luôn canh cánh chuyện này trong lòng, miệng không thể phát ra thanh âm nữa, chỉ có thể nặng nề gật đầu.
"Tại sao cô không từ chối?"
"Tôi..." Tôi vừa muốn lên tiếng, Cam Linh đã hiểu ngay: "À.


Tôi biết rồi."
Đúng là buổi tối đừng nên tâm sự với người khác, tuy rằng tôi là cái bình thủy tinh không hề có bí mật gì, nhưng cuộc trò chuyện hôm nay đã đi thẳng đến chỗ sâu nhất trong nội tâm tôi, tôi lập tức thấu tỏ tâm tình của Cam Linh.

Thật lòng thì ngay lúc này tôi muốn chui khỏi ổ chăn thừa dịp đêm tối lẩn vào đám hoa màu, hay là để mấy con chồn tha tôi vào cái hang quái đản nào không thấy được ánh mặt trời luôn đi cho rồi.
"Cô có thể từ chối mà." Cam Linh nhấn mạnh hết mức vào hai chữ "có thể".
"Chủ yếu là lúc ấy chúng tôi đã đính hôn rồi."
"Cuối cùng thì vẫn không kết hôn đúng không? Cô có thể đồng ý trước, sau đó thấy không thoải mái thì kêu cậu ta dừng lại.

Cô tránh ra một bên, nếu cậu ta là người bình thường thì nên tự trách có phải mình kém cỏi hay không." Bỗng dưng Cam Linh bắt đầu dạy bảo tôi loại chuyện này.
Bây giờ tôi còn chưa có người yêu, nên cũng chẳng ích gì cả.

Tôi lắc đầu, cơ thể từ từ buông lỏng ra, quên béng lời dặn dò của Cam Linh, xoay ngửa nhìn lên trần nhà — mắt tôi đã quen với bóng tối, bất thần nhận ra trên đầu chẳng có trần nhà gì hết, chỉ có một cây cột gỗ to chống thẳng lên trời, thậm chí chẳng thấy mái ngói đâu cả! Có tia ánh trăng lọt vào, phía trên xà nhà còn có sợi dây thừng tròn tròn treo lửng lơ, tôi nheo mắt định nhìn kỹ hơn thì Cam Linh túm chặt tay khiến tôi nghiêng người nhìn sang cô ấy, tôi còn chưa kịp hoàn hồn lại nữa.
"Sẽ có mưa dột đó, cô không sợ nhện rớt xuống đầu à." Ruột gan phèo phổi tôi quay cuồng trong ổ chăn.
"Để tôi nói cho cô chuyện này nha." Cam Linh lên tiếng.
"Sao thế?" Tôi cho rằng cô ấy muốn kể về chính mình, nào ngờ Cam Linh bình tĩnh vươn tay chỉ lên trên: "Có người treo cổ trên cọng dây kia.

Cho nên mới không có ai dám sống ở đây đó."
Tôi nhìn theo cánh tay Cam Linh, lại trông về sợi thòng lọng kia, tức khắc bụng dạ muốn xướng thánh ca ngay tại chỗ.

Tuy không có ai bảo đảm rằng Chúa Jesus phương tây có thể xua đuổi ma quỷ, nhưng khi gặp được thứ có thể biến thành đồ vật siêu nhiên đáng sợ thế này thì tôi vẫn vô thức muốn chạm vào cây thánh giá càng sớm càng tốt.
Cam Linh trách: "Tôi đã bảo cô đừng có ngẩng đầu nhìn lên trên mà."
"Cô đừng nói nữa, làm sao tôi biết ở đây từng có người chết đâu."
Tôi nằm sát vào Cam Linh, dường như sợi thòng lọng lơ lửng kia đang bắt đầu gọi những linh hồn đã khuất, có cảm giác như một cái xác bắt đầu hiện ra lắc lư trước mặt tôi.

Tức thời tôi hoảng lên, nhưng lại không dám bò dậy, cứ như là nếu tôi nhô lên nửa tấc thì sẽ gần chân người chết hơn một chút vậy.

Mà Cam Linh thì vẫn rất bình tĩnh thuật lại chuyện lúc ấy: "Khi tôi đến đây thì người nọ đã chết khô rồi, không biết đã chết từ lúc nào nữa, trông như là cây thịt xông khói vậy đó.

Tôi kéo người nọ xuống, rồi chôn trong sân trước."
"Nếu cô sợ, thì có thể...!tới đây." Cam Linh nâng một cánh tay, mở rộng vòng tay chờ tôi.
Lúc nãy tôi giật mình tránh thoát đi, không ngờ cô ấy vẫn còn sẵn lòng chào đón tôi.
"Cô có thể từ chối đấy." Cô ấy vẫn nhấn mạnh vào hai từ "có thể" này.
Tôi không biết liệu cô ấy muốn mượn chuyện này để nói về chuyện Lộ Kim Thời, hay chỉ nhằm an ủi tôi trong cơn hoảng loạn.

Tôi nghĩ tới nghĩ lui, lắc đầu: "Tôi không từ chối...!Tình cảnh này cũng giống như lúc với Lộ Kim Thời vậy, bầu không khí đã như vậy rồi, tôi không có cách nào từ chối được..."
Cũng giống như bầu không khí ghê rợn hiện tại vậy, tôi thật sự rất muốn bắt lấy cái gì đó, cho nên tôi xem mình như con thú bông, vòng tay qua cổ Cam Linh, treo chặt người vào cô ấy và cuộn tròn lại, hòng mượn một ít sức mạnh và lòng can đảm từ con người có gan ngủ trong cái nơi hung hiểm thế này.
"Nhưng cô vẫn có thể từ chối mà."
"Ý cô là gì vậy?"
"Cô có thể ích kỷ hơn một chút, mặc kệ hoàn cảnh hay bầu không khí này nọ đi."
Cam Linh đang đề cập đến sự việc giữa tôi và Lộ Kim Thời kia, lại giải thích thêm: "Như kiểu người ích kỷ giống tôi này, tôi chả cần để tâm đến cái nhìn của người khác làm gì."
"Ừm..." Tôi đăm chiêu, lúc cô ấy một lòng một dạ ép hỏi tên của hung thủ giết người thì đúng là không thèm quan tâm đến cảm nhận của người khác thật.
"Vả lại cô cũng có thể quên đi chuyện cô vừa kể kia.

Những cảm giác xấu hổ, khó chịu đó đã qua rồi, trừ phi cô còn thích Lộ Kim Thời, còn muốn kết hôn với cậu ta.

Còn nếu không thì chuyện này nên dừng lại ở đây thôi, đừng để nó ảnh hưởng đến sau này nữa."
Cam Linh đang khai sáng cho tôi, tôi tạm thời còn chưa đạt đến cấp độ như lời cô ấy nói.

Mặc dù bây giờ tôi đang bình tâm tiếp nhận cái ôm của Cam Linh, nhưng chuyện này cũng không thể chứng minh chắc chắn là lần sau tôi có nhảy ra thật nhanh nữa hay không.
Tất cả đều là do sợi thòng lọng thắt cổ kia bức ép tôi, sự giám sát của nó khiến tôi không thể nằm lẻ loi một mình trong căn nhà rùng rợn này, đồng thời cũng thôi thúc tôi bắt lấy Cam Linh như khúc gỗ cứu mạng.

Tôi lấy lại tinh thần, vẫn thật lòng thú nhận với Cam Linh: "Thật ra tôi...!muốn từ chối, nhưng mà tôi cảm thấy rất áy náy."
"Vì cô sợ cậu ta à?"
"Bởi vì anh ấy đối xử với tôi rất tốt.

Chúng tôi đã quen nhau lâu thế rồi, không ngờ tôi vẫn còn sợ như vậy.

Thật ra lòng tôi rất rất muốn khắc phục điểm này...!Vì vậy tôi vẫn luôn chịu đựng."
"Cho nên là do cậu ta kém cỏi." Cam Linh vẫn khẳng định chắc nịch.
"Đừng nói thế...!Là do tôi bảo thủ, không biết nói lời từ chối."
Tôi gom tất cả lỗi lầm về phía mình, Cam Linh nghe hiểu.

Một lát sau, chúng tôi ngầm ăn ý quên Lộ Kim Thời đi mất.
Cam Linh lại mở lời: "Tôi nói câu không thèm để ý bầu không khí này chút nha."
"Xin được chỉ giáo." Tôi quyết định học tập cô ấy.
"Tôi vẫn luôn rất muốn ôm em một lần."
Cam Linh bật cười ngay sau khi nói xong, như thể cô ấy đang kể chuyện hài hước vậy.
Một người phụ nữ trước giờ vẫn luôn rình rập, vừa đe dọa vừa dụ dỗ bạn với bộ mặt hầm hầm chẳng lúc nào tươi sáng, rồi thậm chí là bắt đầu tránh né bạn, bỗng dưng nói với bạn là cô ấy vẫn luôn muốn ôm bạn á?
Tôi bắn khỏi ổ chăn, vừa mới đứng trên giường đất thì đầu đụng phải sợi thòng lọng treo phía trên.

Đầu gối mềm oặt đi, tôi hoảng sợ quỳ xuống trước mặt Cam Linh.
Cam Linh vẫn ung dung nằm yên tại chỗ, nhẹ nhàng vén chăn đón tôi quay lại.
Chần chờ một lát, tôi vẫn khom lưng lăn vào, tựa như tất cả quỷ quái đều chỉ tồn tại bên ngoài tấm chăn, giống hệt đứa nhỏ trong cảnh mơ, chỉ cần trùm chăn là tất cả yêu ma quái vật không dám xốc lên, người nằm an toàn trong không gian bít kín.
Tôi vén chăn, để lộ nửa cái đầu: "Tại sao vậy?"
"Sở dĩ tôi đồng ý với em...!từ bỏ giết người," khi đề cập đến chuyện báo thù thì ý cười của Cam Linh phai nhạt rất nhiều, vẫn cứ là thái độ hằn học, nhưng giọng nói trở nên êm dịu hơn, như muốn giải thích cho tôi hiểu rõ, "Là bởi vì em."
"Tôi ấy à?"
"Tôi nhận rằng, dù tôi có tránh em vòng sang đường khác tìm được tên đó..." Cô ấy chợt ngẩn ngơ theo dòng suy nghĩ, việc này có liên quan trực tiếp đến bí mật thật sự về sự tiếp xúc giữa tôi và Cam Linh, tôi lắc cánh tay gọi cô ấy trở về, Cam Linh tiếp tục nói: "Rồi cứ cho là tìm được đi, nếu tôi nếu giết chết hắn...!hình như cũng sẽ chỉ gây rắc rối cho em mà thôi."
Tại sao Cam Linh lại quan tâm đến việc tôi có gặp phải chuyện phiền phức gì hay không vậy? Cô ấy đã mang đến cho tôi bao nhiêu là thứ rầy rà, chẳng hạn như hiện tại tôi phải cố nhắm mắt trong cái chỗ mưa dột lại còn có người tự sát phơi gió phơi nắng này, xe tôi thì cạn điện sạch sành sanh, sáu giờ sáng còn phải chạy ra siêu thị sạc nhờ nữa chứ!
"Tôi sinh ra Ninh Ninh, nuôi nó lớn lên...!nhưng lại bỏ nó trong thời điểm quan trọng nhất.


Em là người ở cạnh nó lúc nó chết đi, nó tin tưởng em, nó biết em...!Tôi vẫn luôn rất coi thường cảm xúc của người ngoài, cảm thấy là không ai đau khổ hơn người làm mẹ này."
"Nhưng mà xét cho cùng thì...!lúc tôi mất Ninh Ninh, thì em cũng mất nó."
"Tôi không muốn mỗi ngày thù đời mà liên lụy rắc rối tới em.

Tôi là con người ích kỷ, chỉ luôn mãi chăm chăm hướng về phía trước.

Tôi tự nhủ rằng, thôi bỏ đi, kệ đi, cái số nó đã như vậy rồi, nếu tôi giết hung thủ rồi bị bỏ tù, hoặc là bị xử bắn, thì em sẽ nghĩ thế nào?"
Tôi sẽ chẳng nghĩ về bất cứ điều gì cả, chỉ là mãi lặp đi lặp lại kết thúc của Trịnh Ninh Ninh và mẹ cô bé trong tâm trí mà thôi.
"Đành phải quên thôi, cái số nó đã như vậy rồi, tôi cũng không tìm Trịnh Thành Cương hơn thua làm gì, hắn hành hạ tôi tàn tệ như vậy...!Không phải hắn đã chết khi lái xe đường trường rồi sao? Tôi cũng không thể bốc mộ hắn ra quất xác được, huống chi là nói đến tên giết người kia? Đây là số phận của tôi rồi, giống như là phải nhảy múa trên lưỡi dao vậy, đau thấu tim gan, nên cũng không thể kéo em xuống cùng nhảy với tôi được..."
"Hắn chết khi lái xe đường trường à?"
"Đúng vậy, đã chết bảy năm trước rồi...!trước lúc Ninh Ninh mất."
Miệng tôi hơi hé ra, nhưng không nói cho cô ấy biết.
Tôi không thể nói được.
Tôi không thể bôi thêm độc dược vào những lưỡi dao dưới điệu múa của cô ấy, không thể khơi gợi cái quá khứ cô ấy đã buông tay đó được, giống như là uổng công nấu lại nồi canh đã hỏng tận bảy năm trước.

Tôi thầm hạ quyết tâm không bao giờ được nhắc đến, không bao giờ được hỏi han gì nữa.
Tôi đành quay lại đề tài về chính mình: "Thế tại sao chị lại muốn ôm tôi vậy?"
"Không được sao?" Cam Linh vẫn điềm nhiên như không, như thể tôi không phải là tôi, mà là con thú bông đại hạ giá để người ta ôm thỏa thích với giá một trăm đồng một ngày.
Tôi hít sâu, chuẩn bị tinh thần thật kỹ, rồi vén góc chăn lên, di chuyển nửa người trên tới và đặt bản thân mình vào lòng cô ấy như đặt vào một món quà xin lỗi.
Cam Linh ôm lại tôi, tôi không còn bị hụt hơi nữa.
Đôi khi tôi cảm thấy có một loại hơi thở nhớp nháp nào đó tồn tại giữa tôi và Cam Linh, hoàn toàn khác với kiểu của tôi với Chu Nhị Đình.

Trên biển khổ có một chiếc thuyền con, tôi chèo thuyền còn Cam Linh cầm lái, chung nhau hơi thở từ cùng một chiều không gian và thời gian.

Moses giơ cao cây trượng, này đây vùng biển này đã bị nguyền rủa (1).

Dòng máu bảy năm trước đã nhuộm đỏ cả mảnh biển khổ vô bờ, tôi dựa vào người Cam Linh, máu nhỏ xuống tí tách.
Cái chăn rời khỏi người chúng tôi, bay lên chất ngay ngắn trong góc; chiếc xe đạp càng lướt thoăn thoắt thì bình điện dự trữ càng đầy hơn, rồi dừng lại trước cổng siêu thị; chuyến xe buýt số hai lăn bánh khỏi sân ga, đẩy mọi người ra ngoài trong khi chạy giật về sau; kẻ sát nhân bước lùi lại, cởi bỏ cái áo khoác da; một người cầm sợi dây đã tròng vào cổ nhưng vẫn do dự thật lâu, leo xuống từ xà nhà và đi ngược ra khỏi căn phòng..

 
Chương 44: 44: Trông Cô Ấy Trẻ Quá Đi!


"Đã từ lâu, người đó không còn kể cho ai nghe về hòn đảo cô độc ấy
Bởi trái tim người đó đã sớm nguội lạnh giữa cõi nhân gian
Trong lòng người đó cũng chẳng có nơi nào gọi là nhà nữa
Chỉ biết làm một kẻ câm điếc tự lừa dối bản thân mình"

"Nếu như tất cả con đường trên thế gian này đều nối tiếp nhau, tôi nguyện đi hết một đời để được ôm em trong vòng tay.

Uống say rồi, lại chìm vào giấc mộng, ngủ ngon nhé.


"
- --
Nam Sơn Nam - Nguyên tác: Mã Địch
Bản hát của Trương Lỗi
Bản dịch: Sến Chúa.

 
Chương 45: 45: Tôi Thật Sự Không Biết Mà


Người ta bỏ chạy khi thấy đám mây đen
Em giang tay ra chờ gió bay đến
Người sợ hãi khi niềm tin lay chuyển
Em gọi đấy là cơ hội để thái độ được thay tên
Biết đâu mai đến ánh nắng sẽ vỡ oà

Và những ấm áp quanh ta mới bắt đầu lan toả
Những bài hát tình yêu mở đường cho tiếng cười giòn giã
Những ánh nhìn mà trước giờ mình lơ đễnh lướt qua
Rồi sẽ nhận ra quanh ta những thầm thì
Những niềm vui âm ỉ mắt nhắm và nhâm nhi

Những khoảnh khắc thần kỳ khi mình sống chậm đi
Tìm ra con người mới khiến cho đời mình đậm vị
Vậy nên cứ tan vào những êm đềm tối nay (cho tình yêu được truyền từ tay qua tay)
Cứ tan trong màn đêm này đắm say (cho tiếng cười được ngập tràn nơi đây)
Cứ chôn vùi lắng lo vào sáng mai (its gonna be alright)
Và chút yên bình chắc đâu cần đúng sai (lets chill everybody).

 
Chương 46: 46: Kẻ Bị Động


(Nguyễn Trọng Tạo)
Đồng dao cho người lớn
có cánh rừng chết vẫn xanh trong tôi
có con người sống mà như qua đời
có câu trả lời biến thành câu hỏi

có kẻ ngoại tình ngỡ là tiệc cưới
có cha có mẹ có trẻ mồ côi
có ông trăng tròn nào phải mâm xôi
có cả đất trời mà không nhà ở
có vui nho nhỏ có buồn mênh mông

mà thuyền vẫn sông mà xanh vẫn cỏ
mà đời vẫn say mà hồn vẫn gió
có thương có nhớ có khóc có cười
có cái chớp mắt đã nghìn năm trôi.

.

 
Chương 47: 47: Tôi Xa Lạ


(Thơ Emily Dickinson - Bản dịch của Trịnh Lữ)
Thiên nhiên - bậc nhất Mẹ Hiền
Thiên nhiên - bậc nhất Mẹ Hiền,
Với Con chỉ một nỗi niềm xót thương
Đứa ốm đau - đứa tha hương
Lời răn Mẹ vẫn du dương khoan hòa
Nơi đồi cao - giữa Rừng xa
Kẻ lữ hành có nghe ra những lời
Mẹ ngăn đàn sóc mải chơi
Nhắc con Chim nọ đang hơi quá nhời.

Như Chiều Hè - Ấm áp trôi
Chuyện trò với Mẹ thảnh thơi yên hòa
Có Mẹ đâu cũng là Nhà
Cả khi ác lặn cũng là bình yên
Tiếng Mẹ ngân - lời Phúc Duyên
Xua tan sợ hãi tương liên nguyện cầu

Con Dế nhỏ hết lo âu
Bông Hoa dại hết u sầu vô danh
Khi Đàn Con đã ngủ lành
Bấy giờ Mẹ mới đành lòng quay đi
Sao trời thắp sáng một khi
Trời cao Mẹ lại cúi về nơi đây
Vô biên - Tình Mẹ tràn đầy
Âu lo lòng mẹ sâu dày còn hơn
Khi Ngón Vàng Mẹ đặt Môi
Nỗi niềm Im tiếng - Muôn nơi khoan hòa
- ------------------------
"Nature the gentlest mother is! "
Nature the gentlest mother is,
Impatient of no child,
The feeblest of the waywardest.

Her admonition mild
In forest and the hill

By traveller be heard,
Restraining rampant squirrel
Or too impetuous bird.

How fair her conversation
A summer afternoon,
Her household her assembly;
And when the sun go down,
Her voice among the aisles
Incite the timid prayer
Of the minutest cricket,
The most unworthy flower.

When all the children sleep,
She turns as long away
As will suffice tolight her lamps,
Then bending from the sky
With infinite affection
An infiniter care,
Her golden finger on her lip,
Wills silence everywhere.

.

 
Chương 48: 48: Tôi Cũng Vậy


"Muôn lý do nhưng tôi chỉ cần em
Và muôn lý do nhưng tôi chỉ cần em.


"

Vì sao - Chillies.

 
Chương 49: 49: Tôi Có Thể Từ Chối


Đi trên sông không đề kỳ 034 - Giấc nồng thuyền nhẹ nhẹ
Tác giả: Tiền Hử
Bản dịch của Tản Đà
Ngủ yên trong chiếc thuyền con
Gió hiu hiu thổi sóng rờn rợn đưa
Mặc dầu lau sậy trên bờ
Suốt đêm đông rộn tha hồ tiếng thu.


Bản dịch của Hải Đà
Thuyền êm ru nhẹ giấc nồng
Gió hây hây thổi, sóng bồng bềnh chao
Đôi bờ lau sậy lao xao
Tiếng thu trầm bổng xạc xào giữa đêm.


Bản Hán Việt
Giang hành vô đề kỳ 034 - Thuỵ ổn diệp chu khinh
Thuỵ ổn diệp chu khinh,
Phong vi lãng bất kinh.

Nhậm quân lô vĩ ngạn,
Chung dạ động thu thanh.

.

 
Chương 50: 50: Biến Đổi Bất Ngờ


Ca dao
Khăn thương nhớ ai,
Khăn rơi xuống đất.

Khăn thương nhớ ai,

Khăn vắt lên vai.

Khăn thương nhớ ai,
Khăn chùi nước mắt.

Đèn thương nhớ ai,

Mà đèn không tắt.

Mắt thương nhớ ai,
Mắt ngủ không yên.

Đêm qua em những lo phiền,
Lo vì một nỗi không yên một bề!.

 
Chương 51: 51: Đúng Là Tôi Muốn Đùa Giỡn Với Em Đó


(Tác giả Hoàng Thị Minh Khanh)
Không tiếc ngày xanh
Tay tôi rồi yếu đường gân
Trán tôi sẽ gợn nếp hằn già nua

Mắt tôi ngày mỗi thêm mờ
Chân tôi cũng sẽ thẫn thờ! chậm hơn
Nhưng tôi không tiếc không buồn
Những ngày xanh đẹp trong vườn hoa tươi
Vì tôi đã sống cho đời

Hơn là đã sống cho tôi, rất nhiều
Tôi không buồn những buổi chiều
Vì tôi đã sống rất nhiều ban mai.

.

 
Chương 52: 52: Để Tôi Nói Cho Chị


"Làm gì có chuyện con người được sống hồn nhiên như nước chảy, mây trôi?
Phải chọn lựa, phải trả giá.

"
(Truyện ngắn Nước chảy mây trôi - Nguyễn Ngọc Tư)

- -----
Đời làm gì có chuyện.

Truyện Đô Thị
Như gió thổi, mây bay
Đời làm gì có chuyện

Suôn sẻ sống qua ngày
Con người là như vậy
Phải chọn lựa, rời xa
Phải chấp nhận trả giá
Nếm hết những phiền hà
(Thơ tolahngoc).

 
Chương 53: 53: Cam Linh Phá Vỡ Phòng Thủ


Con chim xanh
(Tác giả Charles Bukowski - Bản dịch của Vũ Hoàng Linh)
có một con chim xanh trong tim tôi.

nó muốn ra ngoài
nhưng tôi cứng rắn với nó,
tôi bảo, ở nguyên đó, tao không thể
cho ai thấy
mày.

có một con chim xanh trong tim tôi
nó muốn ra ngoài
nhưng tôi đổ whisky lên nó và hít
khói thuốc lá
và gái điếm và người phục vụ quán bar
và người bán hàng tạp hóa
chẳng thể nào biết

ở đó.

có một con chim xanh trong tim tôi
nó muốn ra ngoài
nhưng tôi cứng rắn với nó,
tôi bảo,
nằm yên, mày muốn làm tao
rắc rối?
mày muốn làm hỏng
tác phẩm?
mày muốn phá hoại doanh số sách của tao ở
châu Âu?
có một con chim xanh trong tim tôi
nó muốn ra ngoài

nhưng tôi rất khôn ngoan, tôi chỉ đế nó ra ngoài
thỉnh thoảng vào đêm
khi mọi người đều ngủ
tôi bảo, tao biết mày ở đó
nên chớ có
buồn.

rồi tôi kéo nó trở lại
nhưng nó đang hát gì đó
ở ngoài kia,
tôi vẫn chưa để nó
chết
và chúng tôi ngủ cùng nhau như
thế
với bản hợp đồng bí mật
của chúng tôi
mọi thứ đều dễ chịu
tới mức khiến một người muốn
khóc
nhưng tôi không
khóc
còn bạn thì
sao?
- --
Bluebird
(Charles Bukowski)
theres a bluebird in my heart that
wants to get out
but Im too tough for him,
I say, stay in there, Im not going
to let anybody see
you.


theres a bluebird in my heart that
wants to get out
but I pur whiskey on him and inhale
cigarette smoke
and the whores and the bartenders
and the grocery clerks
never know that
hes
in there.

theres a bluebird in my heart that
wants to get out
but Im too tough for him,
I say,
stay down, do you want to mess
me up?
you want to screw up the
works?
you want to blow my book sales in
Europe?
theres a bluebird in my heart that
wants to get out
but Im too clever, I only let him out
at night sometimes
when everybodys asleep.

I say, I know that youre there,
so dont be
sad.

then I put him back,
but hes singing a little
in there, I havent quite let him
die
and we sleep together like
that
with our
secret pact
and its nice enough to
make a man
weep, but I dont
weep, do
you?.

 
Chương 54: 54: Ngày Du Lịch Đầu Tiên


"Well you cant get what you want
But you can get me

So lets set out to sea, love
Cause you are my medicine
When youre close to me.


".

 
Chương 55: C55: Ngày du lịch thứ hai


I dont think I even know myself anymore

Youre the one who knew me fuckin well


Yeah, you know

Dancing, Im all alone


Figuring out how I can get you home

Dancing with my phone

Thinking about you
 
Chương 56: C56: ngày du lịch thứ ba


"Do you ever lay awake at night, staring up at a lonely sky

Wondering if its gonna drop on you, like a rock on you

Yeah I do too.


Do you ever wanna run away, get scared youll lose your faith

Like its all gonna stop on you, walk out on you

Yeah I do too.


We all got more questions than answers, dreams too big to lose

Sometimes you worry too much

Yeah I do too."
 
Chương 57: C57: chị chẳng hiểu em chút nào hết


You took my heart away

When my whole world was grey


You gave me everything

And a little bit more


And when its cold at night

And you sleep by my side

You become the meaning of my life
 
Chương 58: C58: thật xin lỗi


Have a holly, jolly Christmas

Its the best time of the year

Now I dont know if therell be snow

But have a cup of cheer

Have a holly, jolly Christmas


And when you walk down the street

Say hello to friends you know

And everyone you meet

Oh-ho, the mistletoe

Is hung where you can see


Somebody waits for you

Kiss her once for me

Have a holly, jolly Christmas

And in case you didnt hear

Oh, by golly

Have a holly, jolly Christmas this year
 
Chương 59: C59: cù


(tác giả Phan Thị Thanh Nhàn)

Trời và đất

Chiều nay chắc giận em ghê lắm

Anh bực mình triết lý lung tung

Hai đứa ta như trời với đất

Tính tình sao xung khắc vô cùng

Vâng, trời đất chẳng hề thân thiết


Và tính tình có giống nhau đâu

Trời vui buồn ồn ào lộ liễu

Đất trầm tư suy nghĩ trước sau

Anh ơi! Nếu ví được cao xa như thế

Em cũng chẳng là trời đất gì đâu

Nhưng anh có biết không? trời đất


Sẽ chẳng là gì nếu thiếu nhau

Nhưng trời đất dẫu cao xa lồ ng lộng

Tính vẫn thường bồng bột đổi thay

Khi giận dữ bão nghiêng đất lở

Bão tan rồi trời xanh ngây thơ

Đất khiêm nhường màu xanh lay động

Và thẳm sâu lặng lẽ sinh sôi

Trên mặt đất chính là cuộc sống

Có cần chi biện bạch nhiều lời.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom