Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Con Nhện

Con Nhện
Tác giả: Xích Nguyệt Quỷ Cơ
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: Xích Nguyệt Quỷ Cơ.Thể loại: Nguyên sang, không CP, hiện đại, HE, tình cảm, kinh dị, trinh thám, ngôi thứ nhất.Độ dài: 5 chương.Editor: Trỏ Mặt Sẹo. || Beta: Dâu.Giới thiệu:
Văn án chính bị khóa, dứt khoát không viết.

Tag: Khủng bố, hiện đại hư cấu.

Vai chính: “Tôi”, con nhện.

*Lời của Trỏ: Đây là một bộ truyện khá khó hiểu vì nó rất mơ hồ, nó như một vòng tuần hoàn, lặp đi lặp lại. Nó khá kén người đọc nên ai đọc không hiểu, không hợp gu thì đừng nặng lời.
 
Sửa lần cuối:

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Góc nhìn của “tôi” (1)


Tôi tắt đèn rồi bắt đầu nằm xuống giường, đôi mắt từ từ nhắm lại, trong đầu lại hiện lên hình dáng của một con nhện. 

Nó im lặng bám ở trên góc tường, dùng đôi mắt đỏ tươi kia nhìn chằm chằm tôi trong bóng tối. 

Hôm đó trời mưa to tầm tã, tôi từ bên ngoài trở về, vừa đẩy cửa ra, như cảm thấy có cái gì đó nên ngẩng đầu lên nhìn về góc giao giữa cánh cửa và bức tường. 

Nếu là người bình thường thì không ai lại chú ý đến cái nơi đó đầu tiên, tôi cũng vậy, thế nên tôi mới nói cứ như có gì đó mách bảo.

Có một cái bóng đen ở góc tường, lúc đầu tôi cứ nghĩ là vết bẩn nào đó dính lên trên. Đến khi tôi ghé sát vào và nheo mắt nhìn thật kĩ thì mới phát hiện thế mà “vết bẩn” kia còn mọc chân. 

——— Đó là một con nhện mảnh mai, không biết nó vào nhà tôi kiểu gì. 

Không khí ẩm ướt và dính nhớp trong phòng càng làm tôi cảm thấy chán ghét hơn. 

Chẳng hiểu sao sau khi thấy con nhện kia, trong lòng tôi bắt đầu dâng lên một cảm giác sợ hãi. Tôi không phải tuýp người sợ côn trùng, cái này thì tôi chắc chắn 100%. 

Vì sự sợ hãi này mà tôi không dám cầm dép lên để đập nó. 

Nó cũng không giăng tơ ở nhà tôi, thôi thì tạm thời tha cho nó, để nó tự cuốn gói khỏi đây vậy. 

Tôi nghĩ thế nên nhanh chóng lùi xuống hai bước, ngả đầu xuống gối, rất nhanh đã tiến vào trong mộng đẹp. 

Hôm nay bận bịu cả một ngày, tôi rất mệt. 

Đầu tiên là chở theo một đống hàng nặng muốn chết đi tận 4 tiếng. Sau đó thấy trời mưa nên vội vã lái xe quay trở về. 

Cả người tôi nằm trên giường, giấc ngủ rất nhanh đã kéo đến.

Buổi sáng hôm sau, tôi thức dậy. 

Cầm điện thoại lên thấy đã 8 giờ. Tôi vẫn ung dung nằm im, còn chui vào trong chăn để gọi điện thoại cho bạn gái. 

Điện thoại kêu một lúc rồi bị treo máy. 

Tôi cười bất đắc dĩ, dạo này cô ấy đang giận dỗi tôi, nói thế nào cũng không chịu nghe, gọi điện thoại cũng bị treo máy. 

Làm gì còn cách nào khác chứ, tôi chỉ có thể chiều theo ý cô ấy, ai bảo tôi thích cô ấy chứ. 

Tôi gửi cho cô ấy một tin nhắn: “Chào buổi sáng, em nhớ phải ăn sáng nhé.”

Cô ấy vẫn không thèm trả lời, còn cho tôi vào blacklist. 

Tôi tắt điện thoại, đang định xuống giường thì bỗng nhớ ra cái gì đó, vô tình liếc về phía góc tường kia. 

Con nhện kia vẫn lẳng lặng nằm ở đó, đúng vị trí mà tối hôm qua tôi nhìn thấy nó, không lệch đi đâu một tẹo nào. 

Trong lòng tôi bỗng hoảng sợ, vớ tạm một bộ quần áo thay ngay ngoài phòng khách. 

Tôi cảm thấy nó đang nhìn chằm chằm tôi, nhìn đến nỗi khiến lông tơ của tôi dựng ngược lên. 

Năm nay tôi 24 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học nên chưa tìm được việc làm. Cũng coi như là một người thất nghiệp, bình thường làm một vài việc vặt để kiếm tiền trả tiền điện nước. 

Phòng tôi đang ở là của bố mẹ tôi để lại, nó nằm trong một khu chung cư lâu đời. 

Phía sau khu chung cư này có một toà nhà bị bỏ hoang. Lúc nó đang xây dở thì ông chủ tự tử bằng cách nhảy từ mái nhà xuống. Cứ như thế cho nên toà nhà này không được giải quyết. 

Mỗi ngày tôi đều không thể kiềm chế được mà đi xung quanh toà nhà bị bỏ hoang kia vài lần, luôn cảm thấy toà nhà này rất dễ nhìn. 

“Chị gái nhỏ, có thể cho em nhiều trân châu không?”

Người bên ngoài quán trà sữa nói như vậy, tôi theo giọng nói nhìn sang thì thấy một cô gái xinh đẹp đang cười nói “Được chứ.” Lấy nhiều hơn non nửa thìa trân châu, đóng kĩ nắp rồi đưa cho người nọ. 

Đối phương nhận cốc trà sữa, vui vẻ nói “Cảm ơn.” rồi rời đi với bạn của mình. 

Cô gái kia thật sự rất xinh đẹp, mái tóc ngắn ngang vai, trên đầu còn đội mũ lưỡi trai màu đen có in logo của tiệm trà sữa, làm làn da cô ấy càng trắng hơn. 

Cô ấy chính là bạn gái của tôi, đã hơn một tuần cô ấy không chịu gặp tôi rồi. 

Lúc đi ngang qua tôi, cô ấy coi tôi như không khí luôn. 

Tuy nhiên không phải tôi thích cô ấy sao, nên tôi vẫn giống trước kia, hay giúp cô ấy giao hàng gì đó. 

Cô ấy vẫn nhận sự giúp đỡ của tôi làm tôi mừng như điên. Cho dù cô ấy vẫn không chịu nhìn tôi một lần nào. 

Tôi gặp cô ấy vào 6 tháng trước, hôm đó cô ấy đi giày cao gót không may bị trẹo chân, đúng lúc tôi ở bên cạnh nên thuận tay đỡ cô ấy. 

Cô ấy cảm ơn tôi, không lâu sau chúng tôi lại gặp nhau trong buổi phỏng vấn tại quán trà sữa này. 

Khi ấy, cô ấy cười với tôi, “Thật trùng hợp, lại gặp anh rồi.”

Tôi đáp, “Thật trùng hợp.”

Nụ cười của cô ấy như phát sáng vậy, làm tôi mê mẩn. 

Tôi yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên. 

Tôi tỏ tình lần đầu tiên với cô ấy thì bị cô ấy từ chối. 

Cô ấy vẫn còn là sinh viên đại học, cái gì cũng không hiểu, vô cùng nhút nhát. Nghe tôi tỏ tình mà cô ấy rất ngạc nhiên, bỏ chạy giống như con nai con bị hoảng sợ. 

Lần tỏ tình thứ hai cô ấy lại không từ chối. 

Tôi mời cô ấy ghé nhà mình uống nước, trước đó tôi đã cẩn thận cất hết đống đồ linh tinh của mình, nhà cũng dọn sạch sẽ đến mức không còn hạt bụi nào. 

Tôi đứng chờ ở cửa chung cư từ sáng đến chiều, đến tận thời gian mà chúng tôi hẹn nhau. 

Tôi biết là có hơi ngớ ngẩn, bảo vệ khu chung cư nhìn tôi như nhìn thằng ngốc đã nửa ngày. Thỉnh thoảng người khác đi ngang qua cũng mang vẻ mặt này nhìn tôi. 

Không còn cách nào khác, cũng do tôi quá hưng phấn, đây là lần đầu tiên tôi thích một người đến mức này. 

Tôi vừa hồi hộp vừa trông ngóng cô ấy, cuối cùng tôi cũng thấy cô ấy đang đi xe đạp điện đến đây. 

Trong khoảnh khắc kia, một câu thơ thời đại học bỗng xuất hiện lên trong đầu tôi. 

“Cô gái yên lặng, để tôi ở lại thành Ngưng

Thương mà không được gặp, chỉ biết vò đầu bứt tai…..”

Tôi bật cười. Khác ở chỗ tôi là người hẹn, vò đầu bứt tai cũng là tôi.

Cô ấy dừng trước mặt tôi, hỏi tôi một cách kì lạ, “Sao anh lại đứng ở đây? Không phải anh mời em đến nhà anh à?”

“Đúng, đến nhà anh.” Tôi gãi đầu, “Chẳng qua anh sợ em lạc đường nên ra đây trước vài phút để đón em.”

“Hoá ra là thế.” Cô ấy gật đầu. 

Bỗng nhiên người bảo vệ chợt cười nói, “Cô gái đừng tin cậu ta, ai bảo ra trước vài phút, tôi thấy cậu ta đứng đó từ sáng rồi.”

“Hả?” Cô ấy ngạc nhiên nhìn tôi. 

Mặt tôi đỏ bừng, nhanh chóng đưa cô ấy đi về nhà. Vừa đi vừa liếc nhìn chú bảo vệ kia, nói: “Em đừng nghe ông ấy nói đùa, ông ấy chỉ là thích tham gia náo nhiệt thôi.”

“Ôi giời.” Chú bảo vệ than một tiếng, “Cậu này thật là, nói cứ như quen biết tôi lắm ấy.”

Tôi dẫn cô ấy đi vòng qua hai khúc cua để đỗ xe rồi đưa cô lên tầng bốn. 

Nhà tôi gần cửa sau của khu chung cư, tầng 4 có mỗi một mình tôi sống. 

Lúc đầu phía đối diện có người ở, nhưng lúc tôi học cấp 2 thì đã chuyển nhà đi, đến tận bây giờ vẫn chưa thấy quay trở về. 

Tôi mở cửa cho cô ấy vào trước. 

Cô ấy bảo đây là lần đầu tiên bước chân vào nhà một chàng trai kể từ khi cô ấy học cấp 3. 

Tôi từng nghe qua lúc cô ấy học cấp 3 có đến nhà mấy nam sinh thân thiết chơi. Có lần vì cầm nhầm sách luyện tập của bạn cùng bàn mà phải đến nhà cậu ta trả. 

Nghe nói đó là lần duy nhất cô ấy đến nhà con trai một mình cho đến nay. Không đúng, đây phải là lần thứ hai. 

|Hoá ra cô ấy ngây thơ như vậy|. Tôi nghĩ thầm. 

Cô ấy ngồi trên sofa, tôi bật tivi lên cho cô ấy rồi vào trong phòng bếp pha trà. 

Qua cánh cửa phòng bếp, tôi có thể thấy cô ấy đang quan sát phòng của tôi. Từ lúc vào nhà, tay cô ấy luôn nắm chặt lại, có thể thấy cô ấy căng thẳng đến mức nào. 

Tôi chống tay lên bàn bếp, ánh mắt vô tình thấy một điểm nâu thẫm nhỏ, thuận tay gạt đi. 

Lại vô tình phát hiện bên cạnh thùng rác có sợi tóc nhỏ, tôi nhặt lên rồi vứt đi. 

Trong lòng tôi cảm thấy khá bực bội, tôi đã quét tước sạch sẽ rồi mà sao vẫn còn bẩn thế này? Phiền thật chứ. 

Gió thổi qua ô cửa sổ, tiếng ấm nước sôi và tiếng TV ngoài phòng khách truyền vào tai tôi. 

Ánh sáng chiếu vào người cô gái khiến cô ấy càng dịu dàng hơn. 

Chẳng hiểu sao, trong giờ phút yên bình thế này mà tôi luôn cảm thấy khó chịu một cách kì lạ. 

Có thể do qua phấn khích nên tối qua tôi bị mất ngủ, nhưng tôi rất nhanh đã bỏ chuyện này ra sau đầu. Khóe miệng nở một nụ cười. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Góc nhìn của “tôi” (2)


Cơn gió đánh tan suy nghĩ trong đầu tôi, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa hé ra một khe hở nho nhỏ.

Ánh mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, cứ như muốn nhìn xuyên qua nó để xem bên trong có gì vậy. 

Cô ấy khẽ liếc nhìn tôi, tôi tiếp tục nhìn ấm trà giả vờ như không biết gì. Để cô ấy tự đi qua đó theo sự hiếu kì của mình.

Tôi canh đúng lúc cố ấy sắp mở cửa thì lén đi ra phía đằng sau lưng, khiến cô ấy giật mình. 

Tôi nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô ấy, liền cảm thấy khá là thú vị. 

Nhưng tôi cũng nhanh chóng nói lời xin lỗi và tự mở cửa cho cô ấy vào xem. 

Đây là một căn phòng đã lâu không sử dụng, nhưng vẫn rất gọn gàng, sạch sẽ. Khi bước vào có thể thấy một bộ chăn ga gối đệm màu vàng nhạt, TV ở đối diện giường, hai lọ hoa trên kệ TV cùng với một ban công khá là rộng rãi. 

Nhà tôi có ba phòng ngủ, một phòng khách, phòng bố mẹ tôi ở đã bị tôi khoá lại sau khi họ mất, căn phòng chúng tôi đang xem đây…….. Tôi cũng quên mất là ai từng ở đây rồi. 

Lạ thật, sao tôi lại quên mất là ai từng ở đây được nhỉ?

Cô ấy nhìn xung quanh một vòng, tôi thấy cô ấy bất ngờ ngồi xuống như phát hiện ra điều gì đó. Cô ấy nhặt từ trên mặt đất một thứ gì đó giống như mảnh nhựa. 

Nó là một mảnh mỏng, cong từ hai bên về phía giữa thành một vòng cung. 

Cô ấy nhìn chăm chú vào nó và quay sang hỏi tôi đây là cái gì. 

Tôi không trả lời cô ấy vì tôi cũng không biết đây là cái gì. 

Tại sao trong nhà tôi lại có thứ này?

Ánh mắt của cô ấy vô tình rơi xuống góc ban công, chỗ đó có một vết màu nâu sẫm bắn tung toé lên. 

Tôi nhìn mọi thứ trong căn phòng này, cảm thấy đầu mình có hơi nhức. 

Cô ấy nhìn mảnh kia lúc lâu, bỗng sắc mặt hơi tái. 

Cô ấy nói, “Em cảm thấy có chút hơi mệt, em về trước đây.”

Tôi cũng chợt cảm thấy không khỏe nên chỉ đưa cô ấy xuống dưới tầng. Trước khi đi còn dặn cô ấy nhớ uống nhiều nước ấm. 

Cô ấy gật đầu, thất thần đi về nhà. 

Tôi vừa về đến phòng thì ngã xuống giường và ngủ thiếp đi. 

Cả đêm tôi mơ thấy một giấc mơ kì lạ, dường như nó đang quay đi quay lại một thước phim trong đầu tôi. Đến khi tôi tỉnh lại, thì lại chẳng nhớ gì cả. 

Thời tiết hôm nay rất âm u, có vẻ như sắp có một trận mưa to. 10 giờ đêm qua ông chủ quán trà sữa báo rằng sẽ đóng cửa một hôm, để về quê làm gì đó. 

Tôi ở nhà nhàn quá, bắt đầu suy nghĩ lung tung. 

Hôm nay là ngày thứ bảy trong mối quan hệ của tôi với cô ấy, vừa đúng tròn một tuần. Tôi lấy điện thoại gửi cho cô ấy vài lời hỏi thăm như cũ. 

Vài ngày đầu, cô ấy còn trả lời tôi, nhưng đã hai ngày rồi cô ấy không có lời hồi đáp nào cả. 

Tôi đứng dậy mở tủ lạnh để lấy một gói mì tôm, đang ăn dở thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa. 

Tôi nhìn qua mắt mèo, thấy bên ngoài là một người đàn ông trẻ tuổi lạ mặt. 

Thật kì lạ, theo như tôi biết, trong tòa nhà này hầu hết là những người trung niên ở độ tuổi 40, 50. Tôi chưa từng gặp người này bao giờ. 

Hay tôi đã từng gặp nhưng lại quên?

Hay chỉ đơn giản là tôi đã quên mất mặt bạn học cũ?

Tôi vừa nghi ngờ vừa mở cửa ra hỏi. 

“Anh tìm ai?”

Người nọ cười nói, “Tôi tìm chủ hộ nhà này.”

Tôi: “Tôi mới là chủ hộ.”

“Ồ.” Đối phương tỏ vẻ đã hiểu, nói: “Là thế này, tôi làm cho bên khu chung cư này. Tôi vừa nhận được thông báo đường ống nước bên anh có chút vấn đề nên sang đây xem thử.”

Tôi chẳng hiểu gì vì tôi cũng đâu có báo đâu. Nhưng tôi không am hiểu về khoản này, cũng sợ đường ống nước có vấn đề nên để cho anh ta vào. 

Người đó kiểm tra hết các vòi nước trong nhà tôi rồi đi luôn. 

Tôi lại tiếp tục ăn mì tôm. Vài ngày đã trôi qua. 

Điện thoại tôi chợt có thông báo tin nhắn, lúc đầu tôi vốn rất mất kiên nhẫn. 

Nhưng khi thấy đó là tin nhắn của bạn gái đã lâu không để ý đến tôi gửi, thì tôi vui muốn nhảy cẫng lên. 

Nhưng tin nhắn này khá lạ, cô ấy nói, “Em đã biết hết rồi.”

Tôi hỏi lại, “Em biết cái gì?”

Cô ấy trả lời, “Anh phạm pháp.”

Tôi nghĩ kĩ lại, liền thừa nhận, “Mấy hôm trước anh đi vội nên có vượt qua 2 cái đèn đỏ.”

“Không phải cái này.” Cô ấy nói. 

“Vậy em nói cái gì?”

“Anh giết người.”

Tôi im lặng, bật cười, “Em đang chơi trò giả làm chú cảnh sát à? Được thôi, anh phối hợp với em.”

Lần này lại là đối phương im lặng, khoảng 10 phút sau, cô ấy mới trả lời. 

Đó là một bức ảnh, chính là miếng plastic cô ấy tìm được ở nhà tôi. 

Cô ấy, “Anh thật sự không biết nó là gì sao?”

Tôi, “Không biết. Sao em vẫn giữ nó thế?”

Cô ấy, “Hôm đó từ nhà anh về em cầm nó đến Cục Cảnh Sát. Đây là móng tay người.”

Tôi, “Chắc là móng tay của anh.”

Cô ấy, “Đây là móng tay phụ nữ.”

Đang nói chuyện, trên cầu thang bỗng truyền đến tiếng bước chân. Bốn, năm cảnh sát đến, gõ cửa nhà tôi. 

Trong lòng tôi hơi thấp thỏm, dù là ai thì vô duyên vô cớ bị cảnh sát gõ cửa cũng đều thấy lo lắng thôi. 

Tôi mở cửa ra, họ như một tổ ong vây lấy tôi.

Tôi ngơ ngác bị họ bắt. Tôi thấy bạn gái tôi đang được cảnh sát bảo vệ ở tầng dưới. 

Trong lòng tôi tức giận, không ngờ chỉ vì một mẩu ngón tay mà cô ấy đã cho rằng tôi giết người, lại còn báo cảnh sát. 

Cô ấy cũng thấy tôi, có hơi rụt người lại một chút. 

Cảnh sát cũng quát tôi, bảo tôi không được đe doạ cô ấy. 

Rõ ràng tôi chỉ trừng mắt nhìn cô ấy một cái thôi mà họ đã nói ánh mắt tôi độc ác như muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy vậy. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Góc nhìn của nhện


Tôi vô tình đến đây vào một ngày trời mưa. Đây là một ngôi nhà cũ nhưng đã được dọn dẹp sạch sẽ. 

Sở dĩ tôi chọn vào căn phòng này bởi vì chỉ có cửa sổ phòng này đóng không chặt, tôi bò vào nhà qua khe cửa. 

Tôi rất sợ con người vì họ sẽ giết nhện mỗi khi nhìn thấy chúng. Thật trùng hợp khi tôi là một con nhện. 

Để không bị dép đập chết, tôi bò lên góc phía sau cánh cửa, hy vọng rằng người sống ở đây không tìm ra tôi. 

Nhưng mà tôi không được như mong muốn, con người kia vừa vào cửa đã nhìn về phía hướng tôi. 

Trong lòng tôi liền trở nên căng thẳng, tự hỏi không biết có phải là cuộc đời của mình sẽ kết thúc ở đây? Tôi đang đợi quyết định của số phận. 

Nhưng hắn ta không làm vậy. 

Hắn không chỉ đập chết tôi mà còn sợ hãi lùi lại về phía sau, ngã đập đầu xuống giường. 

Tôi chợt nhớ ra là có một số người sợ nhện. Vì chúng tôi có rất nhiều mắt và có tám chân. 

Tôi nhìn những đôi chân thon dài xinh đẹp của mình, không hiểu tại sao họ lại sợ nhện. 

Tôi sực nhớ ra là còn một loài nhện khác chân dài, mập, tròn và có lông, tôi cũng khá hiểu lý do rồi. 

Nếu hắn không đập tôi thì tôi cũng yên tâm sống ở đây.

Con người này rất bất thường. Đây là kết luận mà tôi rút ra sau vài ngày sống trong ngôi nhà này. 

Ngày nào anh ta cũng gửi tin nhắn cho bạn gái, theo tôi quan sát một ngày có lẽ phải lên đến 100 tin nhắn. 

Mặc kệ cho đối phương phớt lờ anh ta, anh ta vẫn tiếp tục nhắn với nụ cười đáng sợ. 

Đôi khi anh ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, lần nào tôi cũng nghĩ anh ta sẽ đập chết tôi nhưng anh ta đều cúi đầu với vẻ hoảng loạn làm tôi rất buồn bực. 

Tôi xấu như vậy sao?

Bạn gái anh ta hầu như mặc kệ, thỉnh thoảng sẽ nhắn lát 1 2 lần. Nhìn tình huống này, tôi nghĩ họ sắp chia tay. 

Nhưng mà thực tế lại tát tôi một phát rất đau, vì anh ta đưa cô bạn gái kia về nhà. 

Dù cô gái kia có vẻ không được hạnh phúc lắm. 

Tôi nhìn hai người họ, một đang đun nước trong phòng bếp, một đang ngồi trong phòng khách ngó nghiêng, trong lúc đó tôi im lặng giăng tơ. 

Đúng thế, tôi bắt đầu giăng tơ trong căn phòng này.

Sớm muộn gì tôi cũng phải đi nhưng ngôi nhà này đã chứa chấp tôi, đây coi như là quà cảm ơn của tôi.

Tôi phải vắt óc suy nghĩ, cuối cùng liền quyết định sẽ giăng một chảo tơ lớn ở mỗi căn phòng. 

Đến mùa hè sẽ có rất nhiều muỗi, tơ của tôi sẽ dính chúng vào làm chúng không thể động đậy được. 

“Tôi thông minh thật”, tôi đã khoe khoang như thế đó. 

Chảo tơ trong phòng anh ta mới được phân nửa, nhưng tôi đã chạy sang một căn phòng khác. 

Bởi vì cô gái kia tò mò nên mở cánh cửa bị đóng đã lâu không mở nên tôi may mắn vào được bên trong. 

Vì tôi luôn ở trong nhà anh ta nên chảo tơ kia không cần gấp. 

Nhưng phòng họ đang vào là căn phòng bị khoá chặt. Tôi sợ nếu như bỏ lỡ cơ hội này thì sau này tôi sẽ không thể đi vào căn phòng này được nữa, nên khi vừa vào tôi đã trèo lên tủ và giăng tơ ở ngay chỗ góc khuất. 

Tôi bỗng thấy cô gái đột nhiên mặt tái lại, cô ấy tìm thấy một thứ gì đó ở trên mặt đất và nhặt nó lên. Sau đó cô ấy lập tức rời đi, anh ta cũng trở về phòng của mình. 

Tôi mừng vì anh ta quên đóng cửa. 

Tôi làm việc chăm chỉ cả nửa ngày, cuối cùng cũng giăng xong chảo tơ. 

Chảo tơ này rất thô, không được mịn màng, so ra kém xa với chảo tơ tôi giăng ở phòng anh ta. 

Tôi duỗi người, định đánh một giấc thì lại vô tình phát hiện một điều bất thường trong căn phòng này. 

Đây là một căn phòng rất sạch sẽ, bốn phía được sơn màu trắng xoá như tuyết, trên giường được trải một chiếc chăn bông màu vàng nhạt ngay ngắn. 

Ly nước đặt trên chiếc tủ đầu giường, lọ hoa hai bên TV, trên nóc tủ thì sạch không tì vết……

Tất cả đều sạch sẽ một cách thái quá, làm cho người ta sợ hãi. 

Căn phòng này dường như vẫn luôn có người ở, nhưng không hẳn là có người đi vào. 

Tôi từ nóc tủ quần áo nhảy xuống đất. Tôi không thể không nói, đến khi chạm đất tôi mới biết chỗ thực sự đáng sợ của căn phòng này. 

Dưới gần giường là một vũng máu lớn. 

Vết máu đã biến thành màu nâu thẫm, giống như đã khắc sâu xuống sàn nhà. 

Tôi rùng mình, liền vội vàng ra khỏi nơi này, về phòng của anh ta. 

Tôi ngoan ngoãn giăng tơ ở nơi đó mấy ngày, cuối cùng cũng xong hơn nửa. 

Chỉ cần thêm một chút thời gian nữa, tôi có thể giăng thành một chảo tơ độc đáo. 

Hôm tôi sắp hoàn thành chảo tơ, bỗng có một người đàn ông vào trong nhà. 

Tôi thấy hắn rất nghiêm túc kiểm tra từng vòi nước nhưng lại liếc mắt quan sát tất cả các góc trong phòng. 

Hắn kiểm tra xong thì đi luôn, tôi cảm thấy nụ cười của hắn cứng đờ. 

Tôi đã giăng xong chảo tơ, vì vậy nên nghỉ ngơi mấy ngày. Sau đó thấy bạn gái anh ta phá lệ chủ động nhắn tin cho anh ta. 

Bọn họ trò chuyện trong chốc lát, bỗng trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân đặc thù. 

Đám người này tự xưng là cảnh sát xông vào bắt anh ta. 

Mấy cảnh sát vào phòng anh ta đã bị doạ cho sợ. 

Bọn họ nhìn chằm chằm vào tác phẩm hoàn mĩ của tôi thật lâu không thể rời mắt. 

Còn tôi thì đã chạy ra ngoài cửa sổ từ lúc họ xông vào. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Góc nhìn của “tôi” (3)


Tôi bị bọn họ bắt. 

Họ nói là tôi giết người. 

Còn nói tôi bị bệnh tâm thần. 

Điều này thật sự rất buồn cười, sao tôi có thể giết người được chứ?

Họ lại nói sau khi tôi giết người bạn gái trước, tôi tiếp tục có ý mưu sát người bạn gái hiện tại của tôi. Trước đây, tôi đã giết vài người “bạn gái”. 

Tôi yêu đương với họ, rồi lừa họ về nhà, sau đó giết chết họ và chở xác đến một nơi xa để chôn. 

Tôi liền cười hỏi, “Nếu tôi đưa họ về nhà để giết, thì sao cô ấy có thể sống đến giờ?”

Tôi chỉ vào người “bạn gái” đang đứng ở ngoài cửa. 

Bọn họ nói, căn cứ vào lời khai của cô ấy, đáng lẽ cô ấy sẽ bị giết vào ngày hôm đó. 

Họ nói sau khi tôi gặp cô ấy, ngày nào tôi cũng nhắn tin quấy rối, ép cô ấy làm bạn gái của tôi. 

Không chỉ vậy, tôi còn chạy đến chỗ làm thêm của cô ấy nói với sếp rằng chúng tôi là người yêu để ông ấy sắp xếp cho chúng tôi cùng làm chung một ca. 

Cô ấy muốn giải thích với ông chủ nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của tôi thì lại không dám. 

Cô ấy bị ép buộc trở thành bạn gái của tôi, bị ép buộc đến nhà tôi. 

Bởi vì tôi đe doạ cô ấy rằng nếu cô ấy không nghe lời của tôi, thì tôi sẽ giết chết cô ấy rồi đem đi chôn. 

Cho nên cô ấy mới đến nhà của tôi, ở đó với một tâm trạng thấp thỏm, sau đó lại phát hiện dưới gầm giường có một vũng máu màu nâu sẫm rất đáng sợ cùng với mảnh móng tay của phụ nữ. 

Họ nói với tôi rằng mảnh móng tay đó thuộc về người bạn gái cuối cùng của tôi. 

Tôi lại cười, không biết người bạn gái cuối cùng tôi ở đâu ra nữa?

Bọn họ thở dài và lắc đầu, càng chắc chắn là tôi bị tâm thần. 

Tôi thật sự rất tức giận, tôi nói là tôi không bị bệnh, tôi rất bình thường. Nhưng bọn họ lại không chịu nghe, cứ khăng khăng cho rằng tôi bị tâm thần, là một kẻ điên đã giết rất nhiều người. 

Bọn họ lại hỏi tôi, “Mạng nhện trong nhà anh là cái gì?”

Tôi cảm thấy rất khó hiểu, trong nhà tôi làm gì có cái mạng nhện nào?

Nhưng nhện thì chỉ có một con. 

Tôi bất chợt nghĩ đến con nhện đang nằm ở trong góc nhà. Đôi mắt đỏ tươi của nó mở to, nhìn chằm chằm vào tôi không nhúc nhích. Ánh mắt kia của nó như muốn nhìn xuyên thấu tâm hồn, nhìn thẳng vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim tôi. 

Tôi liền rùng mình một cái, trong lòng lại dâng lên cảm giác sợ hãi. 

Tôi nói, “Nhà tôi chỉ có một con nhện, tôi không biết là nó bò vào nhà từ lúc nào, nhưng nó không nhúc nhích cũng không giăng tơ.”

Tất cả bọn họ đều cau mày lại, sau đó lấy ra một bức ảnh cho tôi xem. 

Trong bức ảnh chính là phòng tôi. 

Họ di chuyển ngón tay trên bức ảnh, miêu tả cho tôi xem, “Nhìn cái mạng nhện này đi, nó kéo dài từ cửa ra vào đến cửa sổ, gần như bao phủ toàn bộ trần nhà…….”

Tôi nhìn động tác của bọn họ, trong mắt đầy sự nghi ngờ. Bởi tôi không hề thấy cái mạng nhện đang được miêu tả “gần như bao phủ toàn bộ trần nhà” kia. Thứ tôi nhìn thấy chỉ là căn phòng hết sức bình thường của tôi.  

Họ liếc nhìn nhau một cái, liền lắc đầu. 

Họ lại nói, “Lúc tôi mở cửa còn bị giật mình. Cái mạng nhện lớn như vậy…… Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy đấy.”

Sau đó họ lại cầm một bức ảnh khác ra, đó là căn phòng hôm đó tôi đưa bạn gái vào xem. 

Trong bức ảnh có những vết bẩn màu nâu dính ở trong góc, một mảng máu khô lớn ở dưới gầm giường, một cái mạng nhện trên tủ quần áo, nhưng không to bằng phòng tôi. Khi mở tủ quần áo, người ta tìm thấy vài hộp sọ được xếp thành hình tròn. 

Những hộp sọ đó không còn sót chút máu thịt nào cả, dường như họ đang lặng lẽ quan sát gì đó khiến cho da đầu người xem tê dại. 

“Tôi không biết trong phòng của tôi có những thứ này.” Tôi nói. 

Nhưng khi tôi nhìn mấy hộp sọ đó, đại não của tôi đột nhiên nhói lên, sau đó là vô số hình ảnh lạ lẫm nhưng dường như đã thấy ở đâu đó bỗng lướt qua ở trong đầu tôi, chúng giống như bong bóng, tan biến một cách im lặng. 

Trong nháy mắt, tôi như trải qua một cuộc sống hoàn toàn khác.

Tôi là ai? Anh ta là ai? Bọn họ là ai?

Cuối cùng tôi cũng không biết giờ phút này đang là mơ hay là thực nữa

Cảm giác đau đớn ở cổ ngày càng mạnh, tôi không chịu nổi mà lăn ra bất tỉnh.

Ý thức đã không còn tỉnh táo, ánh đèn phía trước lúc sáng lúc tối, mọi thứ bắt đầu trở nên mơ hồ.

Tôi cảm giác có gió đang thổi qua. 

Thật kì lạ, cửa sổ và cửa chính đều đóng chặt, sao lại có gió?

Cảm giác rơi xuống kì lạ này là cái gì…..

Tôi mở mắt ra và thấy mình đang rơi từ tầng thượng của toà nhà bị bỏ hoang. 

Tôi nhìn người phụ nữ với vẻ mặt giễu cợt đang đứng trên tầng thượng, sau đó tiếp tục ngã xuống. 

Khoảng cách khi tôi rơi xuống mặt đất là 6 tầng. 

Tôi rất ngạc nhiên khi tôi có thể tưởng tượng một giấc mơ dài trong quá trình rơi xuống như vậy. 

Tôi cách mặt đất còn 5 tầng. 

Tôi nhìn về khu phố cũ cách đó không xa, đứa trẻ nhà hàng xóm vừa lên cấp hai thì tôi đã chuyển ra ở riêng. 

Tôi cách mặt đất còn 4 tầng. 

Thằng nhóc kia lên cấp 3 thì mang bạn gái về nhà, đây là điều mà bố mẹ cậu ta nói với tôi khi chúng tôi tình cờ gặp nhau. 

Tôi cách mặt đất còn 3 tầng. 

Cô gái kia tìm tôi và nói muốn thành người yêu của tôi. Tôi từ chối nên cô ta trộm đồ của tôi khiến việc xây dựng toà nhà phải dừng lại. 

Tôi cách mặt đất còn 2 tầng. 

Cô ta đưa tôi lên sân thượng của toà nhà, viện cớ muốn làm hoà với tôi rồi sau đó đẩy tôi xuống. 

Tôi cách mặt đất một tầng cuối cùng. 

Chạm đất!

……

Tôi rơi mạnh xuống mặt đất nhưng không cảm thấy một chút đau đớn nào. 

Toàn thân tôi đổ mồ hôi, đôi đồng tử co lại sau đó lại giãn ra, trái tim lạnh như băng khi phải chịu sự sợ hãi cực độ. 

Thời tiết bên ngoài cửa sổ sáng sủa, từ vị trí của tôi còn có thể thấy cành lá xanh biếc và tiếng chim hót líu lo. 

Nhưng ánh mắt tôi lại va phải con nhện vẫn đang treo lơ lửng ở trên tường kia. 

Nó im lặng nằm ở đó, mở to đôi mắt màu đỏ tươi nhìn chằm chằm tôi.

Ngay khi tôi đối diện với ánh mắt kia, sự sợ hãi vừa rút đi lại xuất hiện. 

Tôi liền sợ hãi ôm đầu hét to, nhưng dù tôi hét tê tâm phế liệt như vậy cũng chẳng có ai đến. 

Con nhện vẫn ở đó nhìn tôi, giọng nói của các hộ tá vọng từ ngoài cửa vào. Nhưng họ đang cười. 

“Cô nghe đi, người phụ nữ kia lại bắt đầu gào đó.”

“Cô ta ngày nào cũng thế, hét mệt thì bắt đầu co người lại lẩm bẩm ‘con nhện’, ‘nhảy lầu’ gì đó.”

“Là sao vậy?”

“Cô mới đến nên không biết, bệnh nhân trong phòng này trước kia muốn thăng chức lần thứ ba khiến ông chủ không vui, cô ta lập tức đẩy ông chủ từ tầng thượng xuống.”

“Thế không phải là giết người sao?”

“Đúng vậy, nhưng cô ta bị rối loạn tâm thần, không nhận ra ai cả. Nên mới phải đưa đến chỗ chúng ta để điều trị.”

“Nhưng cô ta bị vậy cũng đáng, nghe nói cô ta không chỉ giết một người đâu. Sau khi giết ông chủ và bạn trai cô ta mới bị điên.”

“Ha, nghiệp quật.”

“Còn không phải sao.”

“Tôi nói cho cô biết, bệnh viện tâm thần của chúng ta chính là toà nhà bỏ hoang ông chủ kia để lại…..”

Tiếng bước chân đi xa dần, tôi cũng hét lên một cách mệt mỏi. 

Tôi nhấc chiếc chăn bông màu vàng nhạt để nằm xuống, nhưng tôi chợt cảm thấy có thứ gì đó đang chuyển động dưới gầm giường. 

Tôi cẩn thận thò đầu ra xem, sau đó lại bị doạ sợ đến nỗi ngất đi. 

Dưới gầm giường là hai bộ hài cốt cùng với một mảng máu nâu thẫm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Góc nhìn của “tôi” (4)


Một lần nữa mở mắt ra, tôi đã đến một nơi kì quái. 

Nơi này có bầu trời màu đen, tia chớp đen, đất đen……

Tất cả đều là màu đen. 

Tôi bị một con nhện màu đen cõng ở trên lưng, bò chầm chậm trên một cây cầu đen. 

Dưới cây cầu là một dòng dung nham nóng rực, trước hay sau tôi đều có một con nhện. Trên lưng chúng cũng chở người. 

Nhưng vẻ mặt những người đó rất đáng sợ, họ gào thét không ngừng nghỉ, giọng nói như bị xé nát, cực kì khó nghe. 

Bỗng nhiên con nhện phía trước và con đằng sau lần lượt biến mất. Tôi cũng không biết chúng biến mất kiểu gì, tôi chỉ nhớ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng thứ gì đó rơi xuống. 

Hay là những con nhện này mang theo bọn họ nhảy vào trong dung nham?

Sự sợ hãi bao phủ lấy tôi một cách vô thanh vô thức khi tôi chợt nhận ra điều này. 

Tôi đành hèn hạ cầu xin con nhện kia, xin nó hãy tha cho tôi, xin nó đừng ném tôi vào đó, tôi còn trẻ như vậy…….

Nhưng nó dường như không nghe thấy lời của tôi, tiếp tục cõng tôi đi vào dung nham, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn. 

Tôi dường như đã hiểu, chắc chắn là nó cố ý, nó muốn làm tôi sợ, nó muốn tôi phải chết!

Nó càng ngày càng đi nhanh hơn, tiếng cười của nó cũng trở nên chói tai hơn. Tiếng cười này của nó đã kích thích màng nhĩ, kích thích đại não của tôi. 

Tôi sắp điên rồi, tôi thật sự sắp điên rồi, tôi không muốn chết. 

Không biết đã đi bao lâu, con nhện đột nhiên dừng lại, tôi định thở phào thì con nhện chợt nở nụ cười ranh mãnh rồi ném tôi xuống một vực sâu không thấy đáy. 

Ở đó không có gì cả, chỉ có dòng dung nham đỏ rực cùng vô số thanh kiếm sắc bén đang dựng đứng lên. 

Dưới vỏ kiếm màu đỏ là lưỡi kiếm toả ra ánh sáng sắc lạnh, cơ thể tôi như bị phân thành từng mảnh nhỏ, làn dung nhan nóng bỏng đốt cháy từng tấc da thịt trên cơ thể.

Tại sao?

Tại sao?

Tại sao………

Tại sao tôi phải gánh chịu những tội lỗi này……..

Tôi ở dưới vực thẳm, nhìn lên con nhện cõng tôi dựa vào mép vực. Chỉ cần tiến lên một bước, nó sẽ rơi xuống, sẽ tan xương nát thịt và bị đốt thành cặn. 

Tôi nở một nụ cười nham hiểm, độc ác mong chờ nó sẽ bị chôn vùi ở nơi này cùng với tôi. 

Nó nên bị chôn vùi cùng tôi, bởi vì ai bảo nó đưa tôi tới chỗ này. 

Bỗng hình dáng của nó bắt đầu mờ đi và tan ra, con nhện kia tách ra thành hai bóng đen. 

Bóng đen dần dần kéo giãn, biến thành hình người. 

Tôi không cười nổi nữa, thậm chí ngày càng cảm thấy sợ hãi hơn. 

Hai bóng người kia, thế mà lại là người bạn trai bị tôi giết và ông chủ bị tôi đẩy xuống. 

Gương mặt họ trầm xuống, tay chân thì vặn vẹo, sự oán hận trong đôi mắt của họ còn đáng sợ hơn cả dòng dung nham này. 

Họ nhảy xuống vách xuống vực sâu đầy kiếm và dung nham. Nhưng họ vẫn bình an vô sự, giống như đây là địa bàn của họ vậy. 

À đúng rồi, bọn họ đã không còn là người nữa, bọn họ là quái vật, bọn họ đã bị tôi giết chết từ lâu rồi. 

Làn da không ngừng bị đốt cháy rồi tái sinh, sau đó lại bị dòng dung nhan cắn nuốt.

Tôi không còn chịu nổi nữa mí mắt dần nặng trĩu, nặng trĩu và chờ đợi cái chết đến gần.

Tôi nhắm hai mắt lại. 

Nhưng khi tôi mở mắt ra lần nữa, thì thấy tôi đang nằm trong căn phòng phủ chăn bông màu vàng, còn đôi mắt thì thất thần. 

Con nhện kia vẫn ở đó, ở bất kì chỗ nào mà tôi có thể nhìn thấy nó. 

Nó im lặng nằm ở góc tường đó, mở to đôi mắt màu đỏ tươi, vừa nhìn chằm chằm tôi vừa giăng cái mạng nhện mà tôi không thể nhìn thấy……..
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom