Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1102


Chương 1102

Bốn chữ ‘Sống không bằng chết’ đột nhiên xuất hiện trong đầu Tô Nhược Hân, tâm trạng của cô cũng trở nên không tốt.

Gô lo lắng liếc mắt nhìn Hạ Thiên Tường một cái, lại ngả đầu lên vai anh nói nhỏ: “Hạ Thiên Tường, anh phải thật tốt đấy.”

“Ừm”

“Hạ Thiên Tường, anh phải ngủ thật ngon.”

‘ừm”

“Hạ Thiên Tường, mỗi ngày anh phải ngủ thật ngon đấy, trước khi vào học em sẽ về.”

‘Ừm’ “Anh có thể nói thêm mấy chữ không hả?” Nghe thấy anh chỉ nói “ừm” Tô Nhược Hân trách móc.

“Được rồi, Nhược Hân”

Cái này… Nhiều hơn được có ba chữ, nhưng vẫn là nhiều hơn…

Nghe xong còn có cảm giác thật là ngoan.

“Cục cưng thật là ngoan.” Tô Nhược Hân võ lên mu bàn tay của Hạ Thiên Tường: “Sau này cũng phải ngoan như vậy đấy nhé.”

“..” Hạ Thiên Tường lạnh nhạt đưa mắt nhìn Tô Nhược Hân, anh hận không thể thẳng tay ép cô lên ghế rồi độc ác dày vô cô một chút để cô biết ai mới là cục cưng…

Anh đường đường là một người đàn ông, lại đi gọi là “Cục cưng”.

Tô Nhược Hân không hề bị dọa tí nào, cô lại nói tiếp: “Cục cưng, tối nay làm gì?” Cô rất muốn ăn đồ nướng anh làm.

Tô Nhược Hân vừa nói xong thì thấy chiếc Bugatti trượt một đường hình chữ S xinh đẹp ở trên đường, sau đó ngừng lại ven đường.

“Cục cưng, anh muốn…”

Một giây tiếp theo xe mới vừa dừng lại, câu hỏi của Tô Nhược Hân bị chặn lại. Hạ Thiên Tường chặn cái miệng nhỏ nhắn của cô lại, cô mới là cục cưng, lúc nào cô cũng là cục cưng.

“Không cần…”

“Cần…” Hạ Thiên Tường thẳng tay biến “cục cưng”

thành thẳng nam, chu đáo giải thích nói đàn ông thành “cục cưng” thì sẽ như thế nào.

Đến khi Tô Nhược Hân mơ màng đi đến trước cửa phòng khám, cô vẫn không hiểu vì sao người đàn ông này nói nhiệt tình là nhiệt tình luôn như thế được chứ?

Lại còn nhiệt tình đến mức làm cho cô không thể chống đỡ.

Chẳng lẽ là tiểu biệt thẳng… Thắng tân hôn?

Nhưng mà bọn họ còn chưa kết hôn…

“Tô Nhược Hân, cô về rồi à, cô thấy bệnh nhân chưa?” Tô Nhược Hân vừa đi vào phòng khám thì y tá Hải Niệm đã ra đón.

“Thấy rồi.” Tô Nhược Hân gật đầu, nhưng mà có thể chữa được hay không, bây giờ cô không thể nói được.

Bởi vì cả phòng khám đều biết Mạc Tử Đơn không chữa được bệnh tâm thần cho người này, nếu cô nói có thể chữa khác nào đánh thẳng vào mặt Mạc Tử Đơn đâu?

Cho nên, Tô Nhược Hân chưa nói.
 
Chương 1103


Chương 1103

Có thể chữa cũng không thể nói.

“Vậy cô có thể chữa không?” Nhưng mà dù cô có muốn nói hay không thì cũng không ảnh hưởng đến sự tò mò của các đồng nghiệp trong phòng khám.

Tô Nhược Hân nở nụ cười: “Mai tôi phải rời khỏi thành phố T, tôi đi tìm giám đốc Giang xin phép trước.”

“Tô Nhược Hân, cô muốn đi đâu?” Y tá Hải Niệm đi theo Tô Nhược Hân tiếp tục truy hỏi.

Tô Nhược Hân nhanh chóng chạy vào phòng của giám đốc Giang.

Không phải là cô không muốn để ý tới y tá Hải Niệm, mà là do cô không thể nói nha.

Cô không thể trả lời câu hỏi nào của y tá Hải Niệm hết.

Tuy trình độ thực tế của Mạc Tử Đơn chỉ có thể coi như cùng cấp với học trò của cô, nhưng mà ông ta vẫn là người lớn, xem như là người đi trước.

Bây giờ ông ta còn là chủ phòng khám cô đang thực tập nữa, cô không thể làm Mạc Tử Đơn mất mặt được.

Như vậy không được.

Cho nên, tuyệt đối không thể nói.

Chỉ cần nói với Hải Niệm chuyện cô có thể chữa bệnh cho Hạ Thiên Hương, thì không cần đến mười phút tất cả đồng nghiệp trong phòng khám cũng sẽ biết.

Chắc chắn chuyện này sẽ được truyền đi rất nhanh.

Cô không hề nghi ngờ một chút nào.

Cũng không dám làm thử.

Nếu chuyện này lan truyền trong phòng khám thì rất xấu hổ.

“Tô Nhược Hân… Tô Nhược Hân…’ Y tá Hải Niệm ở đẳng sau vẫn không cam lòng gọi với theo Tô Nhược Hân.

“Đã về rồi à?” Nghe thấy có người gõ cửa, giám đốc Giang không ngờ Tô Nhược Hân lại về nhanh như vậy.

Tô Nhược Hân ngượng ngùng: “Xem ra, mọi người đều đã biết tôi đi làm gì.”

“À, cái phòng khám bé tí này ấy mà, một truyền mười mười truyền trăm, chỉ cần một lát thôi là mọi người biết hết rồi. Có thuận lợi không?” Giám đốc Giang cũng hóng hớt.

Tất cả mọi người đều đang tò mò xem cuối cùng cô có thể chữa trị căn bệnh mà đến Mạc Tử Đơn cũng không thể chữa trị hay không?

Tô Nhược Hân nở nụ cười: “Tôi không nói cho ông biết đâu.”

“Ha ha ha, được được được, nếu cô không muốn nói thì cũng đừng nói. Cô đến đây có chuyện gì?”

Giám đốc Giang cũng không làm khó Tô Nhược Hân, ông ấy vẫn luôn yêu mến Tô Nhược Hân.

“Tôi muốn xin nghỉ phép, đến khi trường đại học khai giảng mới thôi.” Ngày mai cô muốn đến “Tình Đạt”, cô phải xin phép trước.

“Hả, chờ đến khi cô về thì cũng đi học rồi, chẳng phải càng không có thời gian đến phòng khám nữa à”

“Vẫn còn chủ nhật, thứ bảy chủ nhật tôi sẽ đến.”

Tô Nhược Hân cười, cô nghèo lắm cho nên vẫn phải cố gắng.

Bây giờ nghĩ lại chắc cũng chỉ có phòng khám Mạc Tử Đơn mới có thể chịu được cái kiểu làm việc thường xuyên bị gián đoạn này của cô thôi.

Cô vẫn nên đến đây thực tập.

“Được rồi, dù tôi nói không đồng ý thì mai cô cũng không tới. Ha ha, vậy thì tôi đồng ý cho cô nghỉ phép, nhưng nếu cô quay về thành phố T thì phải đến phòng khám báo cáo nhé, chúng tôi sẽ nhớ cô lắm đấy”
 
Chương 1104


Chương 1104

“Được”

Tô Nhược Hân gật đầu, cô đi ra ngoài nói chuyện mình xin nghỉ phép với đồng nghiệp, định rời đi.

“Tô Nhược Hân, cô quá đáng thật đấy, mới đi làm lại chưa đến một ngày mà muốn đi rồi, làm gì có ai đến thực tập như cô chứ, tôi mà là bác sĩ Mạc thì tôi sa thải cô lâu rồi.”

Tô Nhược Hân cũng hơi ngượng ngùng: “Tôi cũng đâu có muốn đâu, chẳng qua tôi quá bận thôi.”

“Được rồi, vậy mỗi ngày cô đều phải đăng trạng thái chia sẻ cho mọi người một chút niềm vui của cô để chúng tôi biết cô đang ở đâu đấy nhé.”

“Được rồi.” Tô Nhược Hân chào tạm biệt tất cả đồng nghiệp, đến lượt y tá Hải Niệm cô đẩy Y tá Hải Niệm đang muốn ôm cô ra. Có phải không gặp nhau nữa đâu mà phải ôm với ấp.

Y tá Hải Niệm đấm một đấm về phía Tô Nhược Hân: “Ngày nào cũng phải nhắn tin báo bình an đấy nhé.

Tô Nhược Hân cũng trả lại một đấm: ” Được.”

Sau khi rời khỏi phòng khám, Bugatti đỗ ở chỗ quy định cách đó không xa, Hạ Thiên Tường vẫn luôn chờ cô ở đó.

Phỏng vấn.

Đây là chuyện Tô Nhược Hân đồng ý với Hạ Thiên Tường.

Vừa nghĩ đến chuyện phải phỏng vấn tuyển bác sĩ và giám đốc cho bệnh viện nhỏ đó cô lại thấy hoảng SỞ.

“Hạ Thiên Tường, em chưa từng phỏng vấn như vậy.

“Em chỉ cần hỏi kiến thức chuyên ngành của họ thôi, nếu họ trả lời được các câu hỏi chuyên ngành của em thì em tuyển thẳng họ vào, nếu họ không trả lời được thì cứ loại thôi.”

“Chỉ đơn giản như vậy?”

“Đúng, do em quyết định.” Hạ Thiên Tường không nói rõ chuyện những người đến phỏng vấn đều đã được sàng lọc một lần. Nếu ai không phù hợp điều kiện hoặc có bất cứ biểu hiện không tốt trên ghi chép công chức ngành y thì ngay cả cơ hội được phỏng vấn cũng không có.

Ít nhất họ đều đã vượt qua bài kiểm tra về mặt y đức.

Cho nên, chỉ cần những người này có vượt qua kiểm tra kiến thức chuyên ngành thì đều có thể được tuyển dụng, anh đã chuẩn bị tốt nền móng cho cô.

“Vậy anh phải đi theo em” Tô Nhược Hân căn môi, cô vẫn hơi căng thẳng.

“Được.” Tất nhiên là Hạ Thiên Tường sẽ đồng ý rồi.

Nhưng Tô Nhược Hân lập tức nói: “Thôi để em tự phỏng vấn vậy, nếu anh ngồi bên cạnh thì em sẽ không nghĩ được nên hỏi cái gì, lại phạm sai lầm mất.”

“Ha ha, anh ngồi bên cạnh khiến em sợ hãi đến mức phạm sai lầm ấy hả?”

“Đúng, nên đừng có dọa em.”

“Anh hung dữ như vậy?”

Tô Nhược Hân nghiêm túc nhìn một bên mặt của Hạ Thiên Tường: “Kể cả khi anh không nói chuyện, anh chỉ cần ngồi yên một chỗ thôi thì không khí xung quanh giống như bị áp chặt lại ấy, đến thở thôi cũng khó.”

“Bây giờ anh đang ngồi cạnh em đấy thôi, em đang khó thở à?”

“Không khó.”

“Em vừa nói anh ở đâu thì không khí như bị áp chặt mà?”
 
Chương 1105


Chương 1105

“Em đang ví dụ về sức ảnh hưởng của anh đối với người khác, nhưng mà em không sợ anh, em còn dám véo anh cơ.” Tô Nhược Hân vừa nói vừa tự nhiên véo mạnh vào mu bàn tay của Hạ Thiên Tường.

“Á…” Hạ Thiên Tường nhướn mày: “Được rồi, anh biết em rất yêu anh rồi.”

Tô Nhược Hân cảm thấy đầu mình như nổ “Bùm”

một cái, cô biết anh đang ám chỉ câu “Đánh là thân mắng là yêu”, cho nên cô càng véo thì anh càng vui vẻ.

“Em… em không có.”

“Trước đây ai nghiêm túc nói em yêu anh? Chẳng lẽ không phải em sao?”

“Không phải em.” Tô Nhược Hân thà chết cũng không thừa nhận.

“Tô Nhược Hân, em đợi đấy.” Nhìn thấy xe của người đàn ông lại vẽ hình chữ S trên làn đường, Tô Nhược Hân lập tức cảm thấy khó thở.

“Được được được, em… em thừa nhận.” Cô cũng không muốn người đàn ông này đang yên đang lành dừng xe ở bên lề đường, sau đó hung hăng giày vò môi cô.

Xấu hổ lắm.

Tuy rằng kính xe chỉ có thể là người bên trong nhìn thấy người bên ngoài, người bên ngoài nhìn không nhìn thấy người bên trong, nhưng lúc Hạ Thiên Tường cưỡng hôn cô, cô có thể cảm nhận được ánh mắt của những người đi lại bên ngoài liên tục nhìn vào cửa sổ xe.

Mặc kệ những người đó có nhìn thấy Hạ Thiên Tường đang cưỡng hôn cô hay không, cô đều hoảng sợ và xấu hổ.

Sau đó, nhịp tim sẽ tăng nhanh.

“Thừa nhận cái gì?” Hạ Thiên Tường vẫn không tha cho cô.

“Em… em yêu anh.” Như vậy đã được rồi chứ.

“Không nghe thấy.”

“Em yêu anh” Tô Nhược Hân hét to lên.

Lúc này Hạ Thiên Tường mới hài lòng: “Bé cưng ngoan.”

Được rồi, anh trả lại cho cô cái tên “bé cưng” mà cô đã gọi anh, hơn nữa còn vô cùng tự nhiên, không hề gượng gạo chút nào.

Giống như cô là bé cưng của anh, hợp tình hợp lý.

Đây là lần thứ hai Tô Nhược Hân đến phòng khám xây mới hoàn thiện của Hạ Thiên Tường.

Lúc xuống xe, ánh mắt cô theo bản năng đảo qua xung quanh, luôn cảm thấy những người trong tầm mắt đều nhìn chằm chằm vào cô, sau đó có thể bắt cô đi bất cứ lúc nào.

Lần trước ở đây cô bị người của Trần Sang đưa đi, cho dù cô không bị tổn hại nhưng tóm lại ở đây vẫn để lại cho cô bóng ma tâm lý.

“Đừng sợ, chuyện lần trước sẽ không xảy ra nữa đâu” Hạ Thiên Tường dường như cảm giác được sự thay đổi trong lòng cô, nhẹ giọng an ủi.

“Ừm, em không sợ” Tô Nhược Hân hít một hơi thật sâu, tự nhủ có Hạ Thiên Tường ở bên cạnh, cô không sợ.

Theo Hạ Thiên Tường đi vào phòng khám, Tô Nhược Hân đột nhiên dừng bước, lập tức mở điện thoại di động ra.

Thấy cô mở điện thoại ra, Hạ Thiên Tường bèn nói: “Em muốn thử xem tường lửa giám sát ở gần đây sao? Vậy em xem thử có thể phá nó không.”

“Ơ, chẳng lẽ anh tự thiết kế hả?” Giống như tài khoản chính thức của tập đoàn Hạ Thị cũng là tường lửa do anh tự thiết lập.
 
Chương 1106


Chương 1106

“Ừm” Lần trước anh đưa cô đến đây, kết quả cô mất tích, trải nghiệm như vậy, anh không bao giờ muốn trải qua nữa.

Một lần là đủ rồi.

Cho nên, tường lửa giám sát ở đây tất nhiên là anh tự thiết kế.

“Ơ, vậy em còn phá cái gì nữa, vốn dĩ cũng chẳng phá được.” Chỉ thất bại mấy mã số mà Tô Nhược Hân đã từ bỏ, cô vẫn nên đi phỏng vấn thôi, phỏng vấn nhân viên phòng khám, cô thành thạo hơn Hạ Thiên Tường nhiều.

Vừa nghĩ đến điều này, thân hình nhỏ bé ưỡn thẳng người.

Sau đó, mới phát hiện mười mấy người đang yên lặng chờ trong sảnh lớn ở tầng một.

“Bọn họ đều đến để phỏng vấn hả?”

“Ừm, Phương Tấn đã tự mình kiểm định cho em, bốn giám đốc phỏng vấn, em chỉ cần giữ lại hai người là được, một người phụ trách công việc chính, một người phụ tá, còn lại là chủ nhiệm khoa của các khoa, em quyết định”” Vì tiết kiệm thời gian, Hạ Thiên Tường đã nói rõ trước.

“Sau đó, các bác sĩ và y tá dưới các khoa sẽ được chủ nhiệm khoa phỏng vấn, đúng không?” Tô Nhược Hân đoán, nếu không, mười mấy người này hoàn toàn không đủ.

Nhưng bảo cô phỏng vấn nhiều người cùng một lúc, cô cũng không thể chịu được.

Một nửa buổi chiều nay đã trôi qua, cô đột nhiên phát hiện ra rằng thời gian thật quý giá.

Ở trên người Hạ Thiên Tường, lại càng quý giá hơn.

Thang máy đi thẳng lên tầng trên cùng.

Văn phòng của cô ở đấy.

Tô Nhược Hân cực kỳ ấn tượng với văn phòng mà Hạ Thiên Tường sắp xếp cho mình.

Sạch sẽ và gọn gàng là điều cần thiết, chủ yếu là nó ở trên cao.

Cô thích nhất chính là cửa sổ sát đất trong văn phòng.

Gòn là cửa sổ sát đất chống đạn.

Đợi đến khi màn đêm buông xuống, đứng trước cửa sổ, cảnh tượng đó nhất định đẹp lắm.

“Cô Tô, có thể bắt đầu chưa?” Có lẽ Phương Tấn đã đến từ lâu, nhìn thấy cô và Hạ Thiên Tường đi ra khỏi thang máy thì lập tức chào đón.

“Ừm, có thể rồi” Tô Nhược Hân nhẹ nhàng gật đầu, dù sao đã đến mức này, cô hoảng loạn cũng vô dụng.

Vẫn nên thản nhiên đối mặt thì tốt hơn.

Đẩy cửa văn phòng ra, Tô Nhược Hân ngồi trên ghế giám đốc: “Hạ Thiên Tường, anh có thể đi rồi.”

Cô nghĩ một chút, vẫn là tự đối mặt sẽ tốt hơn.

Hạ Thiên Tường không thể mọi chuyện đều ở bên cạnh cô, cô luôn phải tự mình đối mặt.

Hạ Thiên Tường đi tới, sờ đầu cô: “Đừng sợ, sau này bọn họ đều là cấp dưới của em, đều phải nghe theo mệnh lệnh của em.” Cho nên, bất kể là tốt nghiệp Đại học Y Khoa trâu bò như thế nào, cô cũng không cần phải hồi hộp sợ hãi.

“Em biết rồi.” Tô Nhược Hân hít sâu một hơi, ý bảo Hạ Thiên Tường nhanh chóng đi ra ngoài, lần đầu tiên cô phát hiện người đàn ông này lại dông dài như vậy.

Hạ Thiên Tường buồn cười đi ra khỏi văn phòng của Tô Nhược Hân, anh đi đến văn phòng bên cạnh, nhàn nhã pha một ấm trà, vừa uống trà vừa mở diễn đàn.
 
Chương 1107


Chương 1107

Anh xem từng bình luận dưới bài đăng của tài khoản chính thức của tập đoàn Hạ Thị đăng tải.

“Hạ Thiên Tường lại sắp đính hôn sao? Lần này có phải lại là sói đến không?”

“Con sói đã đến quá nhiều lần đến nỗi không còn ai tin nữa.”

“Lần đính hôn này tuyên bố rất lãng mạn rất thẩm mỹ, so với lời thông báo chính thức mấy lần trước thì trông đẹp hơn nhiều, tôi thích thông tin tuyên bố lần này: “Cùng thích +1.”

“Wow wow wow, góc nghiêng quá đẹp, nam nữ tôi đều yêu, phải làm sao đây?”

“Nam là Hạ Thiên Tường, vậy nữ là ai? Sao nhìn không ra.”

Ngón tay thon dài mảnh khảnh lướt qua từng cái một, khóe miệng cũng lặng lẽ gợi lên đường cong.

Điện thoại di động reo lên ngay lúc này.

Tiếng chuông của điện thoại đột ngột vang lên làm cho Hạ Thiên Tường hơi giật mình, khi nhìn thấy số điện thoại của Lục Diễm Chi, mặt anh trầm như nước.

Cảm giác lúc này chính là, cuộc gọi này của Lục Diễm Chi chắc chắn gọi đến vì bài đăng mà anh đang xem.

Tài khoản chính thức của tập đoàn Hạ Thị đăng bài trên diễn đàn lớn nhất thành phố T, truyền đến tai Lục Diễm Chi cũng là chuyện bình thường.

Nếu không truyền được mới không bình thường.

Không thể không nói, cô gái nhỏ đã thêm phiền cho anh mà.

Nhưng mà, mặc kệ cô gây thêm bao nhiêu phiền phức, chỗ của anh đều là binh tới tướng chặn, nước đến đất ngăn.

Đầu ngón tay nhấn một cái, anh vẫn bắt máy.

“Chuyện gì?”

“Thiên Tường, bài viết kia không phải do con đăng, đúng không?” Lục Diễm Chi vừa mở miệng đã hỏi thẳng vào bài đăng trên diễn đàn.

“Là con đăng.” Đúng, Hạ Thiên Tường không hề do dự mà thẳng thắn thừa nhận là mình đăng, Tô Nhược Hân đăng cũng có nghĩa là anh đăng, cho nên anh không cảm thấy câu trả lời này có vấn đề gì.

“Mẹ không tin, con tuyệt đối không đăng mấy lời văn vở như vậy. Thiên Tường, có phải bây giờ con đang ở cùng cô ta không?”

“Đúng vậy.” Hạ Thiên Tường không phủ nhận, anh và Tô Nhược Hân thoải mái ở cùng nhau, anh không cần phải phủ nhận.

Đây cũng không phải là làm chuyện gì đáng xấu hổ, sao phải phủ nhận.

“Thiên Tường, con và cô ta, không hợp đâu.”

Giọng nói của Lục Diễm Chỉ lập tức trở nên lạnh lẽo: “Diễm Tinh có cái gì không tốt, mẹ đã mời người tính bát tự của con bé, nó là người phù hợp nhất với con, được coi là cô gái có bát tự hợp với con nhất trong thành phố T.”

“Cô ta đến nhà chúng ta chỉ có một lần, Thiên Hương và mẹ cùng xảy ra chuyện mà mẹ còn cảm thấy bát tự của cô ta rất hợp với con sao?” Giọng nói Hạ Thiên Tường lạnh lùng nhắc nhẹ chuyện trước đây.

“Đó là mẹ và Thiên Hương xảy ra chuyện, không phải con”

“Nhưng hai người xảy ra chuyện, không phải cũng giống như con xảy ra chuyện sao?”

“Thiên Tường, không giống nhau.” Dù thế nào Lục Diễm Chi cũng không chấp nhận chuyện bát tự của Mai Diễm Tinh và Hạ Thiên Tường không hợp.

“Mẹ, lúc trước con và Tô Nhược Hân mặc áo liệm nằm cùng một chỗ. Khi đó, mẹ lại cho rằng bát tự của cô ấy hợp với con nhất.”
 
Chương 1108


Chương 1108

“Nhưng mà, thân phận của cô ta thấp kém, không thể sánh vai với con, cô ta không xứng đứng ở bên cạnh con.”

“Nếu Tô Nhược Hân không xứng, vậy trên đời này sẽ không còn người phụ nữ nào xứng đáng đứng bên cạnh con nữa. Mẹ, ngày mai con sẽ đưa Thiên Hương rời khỏi viện điều dưỡng, sau này bệnh của Thiên Hương, con sẽ chăm sóc thật tốt, mẹ không cần quan tâm nữa.”

“Có phải con muốn giao Thiên Hương cho Tô Nhược Hân không hả? Mẹ không đồng ý.”

“Chẳng lẽ giao cho mẹ sẽ tốt hơn sao? Mẹ đừng quên bệnh của Thiên Hương từ đâu mà có.” Hạ Thiên Tường nói xong, lập tức cúp máy.

Ngón tay dài xoa lên giữa lông mày, đầu hơi đau.

Sau đó, anh không còn tâm trạng để đọc bài đăng nữa.

Đúng vậy, tất cả tâm trạng đều bị Lục Diễm Chi phá hỏng.

“Cốc cốc… Phương Tấn gõ cửa.

“Vào đi.”

Phương Tấn đẩy cửa vào: “Anh Hạ, Tô Nhược Hân lần đầu phỏng vấn, thế nào rồi?”

Tuy rằng phòng khám này là Hạ Thiên Tường tặng cho Tô Nhược Hân, cho nên Tô Nhược Hân muốn giày vò thế nào thì giày vò thế đó, đều hợp tình hợp lý đều là chuyện nên làm. Nhưng dù gì cũng là Hạ Thiên Tường đầu tư, cho nên Phương Tấn vẫn không nhịn được muốn biết tình hình Tô Nhược Hân phỏng vấn.

Cô nhóc còn trẻ.

Buổi phỏng vấn đầu tiên là phỏng vấn các quản lý cấp cao điều hành công việc của phòng khám, nhiệm vụ như vậy, cho dù anh ta là một người có thâm niên trong công việc, ít nhiều cũng sẽ thấy căng thẳng.

Suy cho cùng, đối tượng phỏng vấn bình thường là người xa lạ không quen biết.

Tất nhiên cũng sẽ không hiểu rõ.

“Không phải đều đã qua tay anh sàng lọc rồi sao?”

“Đúng… đúng vậy.”

“Vậy cứ buông tay giao cho Tô Nhược Hân là được rồi.”

“Được… Được rồi.” Phương Tấn ngước cổ nhìn điện thoại di động của Hạ Thiên Tường, sau đó có chút choáng.

Anh ta vẫn cho rằng Hạ Thiên Tường vào văn phòng này vừa uống trà vừa nhìn qua camera giám sát xem Tô Nhược Hân phỏng vấn, kết quả hiển thị trên màn hình điện thoại di động của anh lại là một tấm hình.

Tấm hình kia là hình Tô Nhược Hân thông qua tài khoản chính thức của tập đoàn Hạ Thị đăng bài lên diễn đàn.

Anh ta đã xem qua bài đăng đó, cho nên biết rất ro.

Bởi vì, Hạ Thiên Tường là một tên nam thẳng sắt thép, tuyệt đối không viết ra được bài đăng như vậy, vậy thì nhất định là bút tích của Tô Nhược Hân.

Thì ra Hạ Thiên Tường đang hồi tưởng về bài viết Tô Nhược Hân đăng, hoàn toàn không chú ý đến buổi phỏng vấn đầu tiên của cô.

Trái lại, anh ta lại lo lắng khủng khiếp.

Có thể không lo lắng sao, bảo một nữ sinh vừa mới tốt nghiệp trung học phổ thông đi phỏng vấn giám đốc và chủ nhiệm các khoa của một phòng khám lớn như vậy, cho dù là nhân sự có kinh nghiệm thì cũng sẽ hồi hộp.
 
Chương 1109


Chương 1109

Nhưng dáng vẻ của Hạ Thiên Tường hoàn toàn không quan tâm.

Mà anh ta cũng không dám ép buộc Hạ Thiên Tường quan tâm.

Phương Tấn đi vào lòng tràn đầy tò mò, kết quả lại thất vọng đi ra.

Anh ta khó chịu đi tới đi lui bên ngoài văn phòng của Tô Nhược Hân, giống như kiến bò trên chảo nóng vậy.

Lai lịch người phỏng vấn này không nhỏ, rất tài năng, người đã đi vào mấy phút rồi nhưng vẫn chưa thấy đi ra.

Phương Tấn thật sự rất sốt ruột.

Anh ta dứt khoát đẩy cửa văn phòng của Hạ Thiên Tường ra lần nữa: “Anh Hạ, anh có thể…”

“Đeo tai nghe, tự xem tự nghe.” Lúc này Hạ Thiên Tường không thèm nhìn Phương Tấn, tiếp tục nhìn điện thoại di động của anh.

Phương Tấn vui mừng, vội vàng mở điện thoại lên đeo tai nghe vào.

Quả nhiên, trên điện thoại di động chính là buổi phỏng vấn trực tiếp của Tô Nhược Hân.

Đây là phúc lợi mà Hạ Thiên Tường cho anh ta.

Bởi vì, giám sát của phòng khám chỉ có Hạ Thiên Tường có quyền muốn mở thì mở, muốn tắt thì tắt.

Chà, Hạ Thiên Tường đây là biết anh ta đang lo lắng, cho nên mới cho anh ta xem buổi phỏng vấn trực tiếp này: “Nhiều nhất mười phút.”

Liên quan đến Tô Nhược Hân, cho anh ta xem trực tiếp mười phút đã là giới hạn của Hạ Thiên Tường.

“Vâng”

“Đúng rồi, anh chỉ được phép nhìn người phỏng vấn kia, không được nhìn Nhược Hân.” Nếu không, nếu Phương Tấn dám liếc mắt nhìn Nhược Hân, anh sẽ lập tức điều khiển dừng phát sóng trực tiếp buổi phỏng vấn.

“Được.” Phương Tấn trả lời rồi vội vàng nhìn lên.

Chỉ cho anh ta mười phút thôi.

Hơn nữa, mười phút này còn không cho phép anh †a nhìn Tô Nhược Hân.

Hạ Thiên Tường chính là một tên độc tài.

Cực kỳ độc tài.

Nhưng mà ngay cả phản đối anh ta cũng không dám đâu.

Nếu như có chút phản đối nào thì ngay cả mười phút cũng không có.

“Bác sĩ Trương là sinh viên có năng lực vượt trội của Học viện Công nghệ Massachusetts.’ Tô Nhược Hân vừa phỏng vấn vừa xem hồ sơ trong tay.

Rất rõ ràng, cô không hề hiểu rõ vê tình hình trước đây của người đến phỏng vấn.

“Đúng, đã tốt nghiệp mười năm, mười năm nay tôi đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm lâm sàng.”

“Vậy anh nói xem, trình độ học vấn của anh cao như vậy sao lại đến phòng khám nhỏ của chúng tôi, hơn nữa còn là một phòng khám nhỏ mới mở.

chưa có bất kỳ danh tiếng nào.” Lật xem hồ sơ trong tay xong, Tô Nhược Hân khép lại sơ yếu lý lịch của người này, từ từ hỏi.

“Cái này…

Bác sĩ Trương không ngờ Tô Nhược Hân sẽ hỏi ngược lại anh ta tại sao lại muốn làm việc trong phòng khám nhỏ này.

Câu hỏi này làm cho anh ta hơi ngại trả lời.
 
Chương 1110


Chương 1110

“Anh nói thật là được.” Thấy bác sĩ Trương do dự, ‘Tô Nhược Hân mỉm cười nói.

“Haha, đó là vì chế độ đãi ngộ lúc tuyển dụng rất cao, gấp ba lần lúc tôi làm ở bệnh viện lớn.”

Tô Nhược Hân không biết gì về chế độ đãi ngộ mà Hạ Thiên Tường đưa ra.

Chẳng trách một phòng khám mới mở mà ngay cả người từ Học viện Công nghệ Massachusetts cũng bị thu hút.

Cùng một khối lượng công việc, vậy tại sao không chọn mức lương cao hơn.

Tô Nhược Hân gật đầu: “Được rồi, anh có thể đi rồi”

“Cô Tô, cô đây là…’ Bác sĩ Trương không ngờ anh ta mới trả lời xong câu hỏi này, Tô Nhược Hân lập tức tuyên bố buổi phỏng vấn đã kết thúc.

Điều này có nghĩa là anh ta đã trượt buổi phỏng vấn này rồi.

Nhưng điều này không phù hợp với kỳ vọng của anh ta, anh ta đường đường là sinh viên xuất sắc của Học viện Công Nghệ Massachusetts, cứ như vậy bị một cô nhóc tuổi còn trẻ từ chối?

“Nếu trúng tuyển, sẽ có người gọi điện thoại thông báo cho anh, cùng lắm ngày mai sẽ có kết quả.” Tô Nhược Hân lịch sự nói lại một lần nữa, tuy nhiên, sự thật là cô đã quyết định từ bỏ tuyển dụng vị bác sĩ Trương này.

Ngày đầu tiên khi cô học được y thuật, câu đầu tiên chính là nhắc nhở cô học y quan trọng nhất chính là phải có y đức.

Mà xem trọng y đức thì hành động không thể chỉ là tiền lương.

Lại còn theo đuổi tham vọng khác lớn hơn.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Thôi đi, một học sinh miệng còn hôi sữa, cô đang nghỉ ngờ về năng lực của tôi sao? Tôi nói cho cô biết, tất cả những người phỏng vấn ngồi ở tầng dưới, sẽ không có ai có trình độ học vấn cao hơn tôi đâu, cho nên, ngoài tôi ra thì không ai phù hợp hơn với vị trí này.”

Tô Nhược Hân thản nhiên cười: “Bằng cấp không nói lên tất cả, trước hết là tôi không đồng ý với y đức của bác sĩ Trương. Anh có thể rời đi rồi, cũng không cần chờ cuộc điện thoại ngày mai nữa, nơi này không cần sự tham gia của anh, tạm biệt.”

“Cô… Bác sĩ Trương không ngờ Tô Nhược Hân lại thẳng tay loại mình như thế: “Cô sẽ hối hận.”

“Không đâu, cứ tự nhiên.” Trên phương diện y đức, cô kiên trì nhất.

Tận mắt trông thấy Tô Nhược Hân đuổi người, Phương Tấn mới phản ứng lại, anh ta mời người tiếp theo vào phỏng vấn.

Phương Tấn vội vàng đi ra khỏi văn phòng của Hạ Thiên Tường rồi mời người tiếp theo vào phỏng vấn, ngay lúc đó bác sĩ Trương đang tức hộc máu đi ra khỏi văn phòng của Tô Nhược Hân, anh ta vẫn còn lẩm bẩm trong miệng: “Tuổi còn trẻ, cũng không có bất kỳ kinh nghiệm nào mà đến phỏng vấn tôi, tôi thấy cô ta đang ghen ghét tôi năng lực mạnh, nghiệp vụ giỏi, lo lắng tôi mà làm trợ thủ cho cô ta thì sẽ khiến cô ta mất đi địa vị trong phòng khám.”

Bác sĩ thứ hai sắp vào phỏng vấn đứng dậy, anh ta nhìn bác sĩ Trương rồi bình tĩnh nói: “Cô ấy đã ngồi vào vị trí phỏng vấn anh rồi, anh nghĩ cô ấy có nhất thiết phải đố ky với anh không?”

“Anh… anh đừng tưởng tôi không được nhận là anh sẽ được nhận nhé, có lẽ cô ta cũng chẳng dùng đến anh.” Bác sĩ Trương nghẹn họng, tự dưng anh ta lại thấy bác sĩ này trông rất ngứa mắt.

“Tôi có được nhận hay không là do cô Tô quyết định, anh chẳng có quyền hạn gì cả.’ Nói đặng, bác sĩ ấy đi vào trong văn phòng của Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân cũng đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người.

Thấy người đi vào, Tô Nhược Hân lấy tập tài liệu thứ hai ra: “Bác sĩ Trần, chào anh, mời anh ngồi.”
 
Chương 1111


Chương 1111

Cô gái bình tĩnh đối mặt với những bác sĩ, người có bằng cấp chắc chắn có thể lấn át được kinh nghiệm phong phú của cô, nhưng lại chẳng nhìn ra một chút bối rối nào.

Cô có một gương mặt trẻ trung nhưng xét về khí thế thậm chí khí thế của cô còn mạnh hơn cả bác sĩ tới phỏng vấn.

Đúng vậy, cho dù là bác sĩ mới vào này hay là bác sĩ Trương vừa mới rời đi, khí thế của Tô Nhược Hân cũng không thua kém bất kỳ ai.

“Cô Tô, chào cô.” Bác sĩ Trần ngồi xuống.

“Bác sĩ Trần, anh có thể nói cho tôi biết lý do tại sao anh lại lựa chọn phòng khám của chúng tôi không?” Lần này Tô Nhược Hân đi thẳng vào vấn đề, đây chính là quyết định cô đưa ra sau khi nhìn đồng hồ, không phải là cô muốn làm qua loa cho xong chuyện, mà thật ra nếu cô còn không đẩy nhanh tiến độ nữa thì e là buổi tiệc nướng chúc mừng tối nay cũng sẽ phải hủy bỏ mất.

Thời gian là vàng là bạc, lúc này đây cô đã cảm nhận được sâu sắc điều ấy.

“Tôi thích thử thách, thích bắt đầu từ con số không, tôi tận hưởng quá trình từ một phòng khám chưa làm nên trò trống gì cho đến khi nó phát triển mạnh mẽ. Bước đầu tiên trong quá trình này mang tính thử thách lớn nhất, ờm, tôi hy vọng mình có thể cùng cô Tô xây dựng phòng khám này trở thành bệnh viện đuổi kịp và vượt qua bệnh viện trong top 3 mạnh nhất trong tương lai.”

“Bác sĩ Trần chuyên về ngoại khoa tiết niệu, anh nghĩ mình còn có năng lực nào khác có thể giúp anh gánh vác được chức vụ phó giám đốc này không?”

“Y đức”

Tô Nhược Hân ngẩn người, cô không ngờ bác sĩ Trần và mình lại cùng chung suy nghĩ. Nghe vậy, cô mỉm cười không chút do dự, sau đó đầu nói: “Tôi chọn anh”

“Cái… cái gì… Tôi sao?” Trong chớp mắt, bác sĩ Trần cũng chưa phản ứng lại được.

“Tôi sẽ giao lại vị trí giám đốc phòng khám cho anh, anh có vấn đề gì không?”

“Có… có vấn đề, tại sao lại là tôi? Tôi là một bác sĩ học và tốt nghiệp trong nước, tại sao cô Tô lại chắc chắn là tôi?”

“Học viện Công nghệ Massachusetts có tốt hơn nữa thì cũng chỉ là một người vì tiền bạc, dù khả năng khám chữa bệnh của anh ta có giỏi đến đâu thì thứ anh ta theo đuổi cũng chỉ là tiền, người như thế ở trong một môi trường khám bệnh cứu người như bệnh viện, chắc chắn sẽ không bao giờ làm việc đến nơi đến chốn.”

Thứ cô muốn không chỉ là một phòng khám.

Bác sĩ Trần ngạc nhiên nhìn Tô Nhược Hân: “Rốt…

rốt cuộc cô bao nhiêu tuổi vậy? Cô còn lớn tuổi hơn tôi phải không, tôi thấy cô còn trẻ như thế, có phải là kết quả của việc trang điểm không?” Nếu không, anh †a thật sự không dám tin một cô gái tuổi đời còn trẻ như cô lại nói ra được lý lẽ uyên thâm như vậy.

Y đức, có cảm giác như nó sắp biến mất trong thế hệ bác sĩ trẻ rồi, người trẻ tuổi bây giờ càng chú trọng đến việc hưởng lạc và tiền bạc hơn.

Tô Nhược Hân mỉm cười: “Tôi không trang điểm, đây là mặt mộc.”

“Không thể nào, không thể nào, cô đã học y bao lâu rồi?” Bác sĩ Trần nhìn Tô Nhược Hân, trong mắt anh ta toàn là vẻ không tin, dù Tô Nhược Hân không hỏi bất kỳ câu nào có liên quan đến ngành y nhưng anh ta vẫn có thể cảm nhận được kiến thức y học toát ra từ người cô, hơn nữa còn rất nồng.

“Cũng không lâu, khoảng mấy tháng thôi.” Tô Nhược Hân nói sự thật, cô không muốn lừa dối ai.

Nhất là những người còn có khả năng trở thành đồng nghiệp của mình, cô càng không thể lừa họ.

“Vậy thì chắc hẳn cô Tô phải có chỗ nào đó hơn người đáng để chúng tôi học tập, sau này còn mong cô Tô chỉ dạy nhiều hơn nữa”” Bác sĩ Trần không hề xem thường Tô Nhược Hân mà rất lịch sự.
 
Chương 1112


Chương 1112

“Không cần khách sáo.” Tô Nhược Hân gật đầu, cô không ngờ bác sĩ Trần lại khiêm tốn như thế, điều đó nằm ngoài dự đoán của cô.

Sau khi bác sĩ Trần ra về.

Tô Nhược Hân đã đánh dấu tích trên CV của bác.

sĩ Trần, chứng tỏ cô đã quyết định nhận anh ta.

Phương Tấn nhìn đến ngây người: “Mỗi thế đã quyết định rồi sao? Tuyệt lắm.”

Hạ Thiên Tường lườm anh ta: “Đi gọi người tiếp theo vào, đừng quên công việc của anh.”

“Vâng vâng.” Phương Tấn chạy vội ra ngoài, lần này anh ta gọi luôn năm người đang đợi bên ngoài văn phòng của Tô Nhược Hân, như thế thì anh ta cũng không cần phải chạy tới chạy lui gọi người nữa.

Nhưng anh ta vừa mới gọi người xong, bước vào văn phòng của Hạ Thiên Tường chuẩn bị thưởng thức buổi phỏng vấn của Tô Nhược Hân tiếp thì lại nhận ra điện thoại tối đen.

Anh ta nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thiên Tường: “Anh Hạ…”

“Xác nhận buổi phỏng vấn của Nhược Hân không có vấn đề gì là được, cũng không cần phải xem tiếp nữa” Thấy Phương Tấn cứ nhìn chằm chằm video, Hạ Thiên Tường thấy bực dọc trong người.

Cho dù Phương Tấn không nhìn chằm chằm Tô Nhược Hân thì anh cũng thấy khó chịu.

“Anh Hạ, buổi phỏng vấn của cô Tô rất hay, tôi chỉ muốn…”

“Muốn học lén à? Đừng mơ tưởng hão huyền nữa, chuyện gì nên làm thì làm đi, tôi không cần anh ở lại đây nữa.”

Sau khi bị đuổi đi, Phương Tấn thấy rất ấm ức, nhưng ngoài việc đi ra ngoài ra, anh ta cũng không còn lựa chọn nào khác.

Lúc anh ta ra ngoài Hạ Thiên Tường còn đang nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, chắc chắn là anh đang xem Tô Nhược Hân phỏng vấn, anh còn xem chưa đã thế mà cấm không cho anh ta xem, đúng là đau lòng mà.

Thế là, Phương Tấn đứng đợi ở bên ngoài với gương mặt đấu tranh giai cấp, nhìn người sắp vào phỏng vấn ở bên ngoài cũng thấy ngứa mắt.

Nhưng lại không thể nói gì.

Anh ta cũng không thể nói là mình ăn cục tức của Hạ Thiên Tường rồi muốn trút giận lên người họ được.

Từng người từng người một, khoảng chừng mười phút là Tô Nhược Hân đã phỏng vấn xong một người, nhưng dù là thế thì buổi phỏng vấn này cũng phải mất hơn hai tiếng đồng hồ.

Sau khi phỏng vấn xong xuôi, một là gạch chéo, hai là dấu tích, nhận hay không nhận đều đã được quyết định, không chút lòng vòng.

Sau khi chỉnh sửa xong tài liệu, Tô Nhược Hân thoải mái tựa người vào ghế rồi vươn vai.

Có trời mới biết trong hai tiếng này cô đã mệt nhường nào, cô không hỏi giám đốc phụ trách quản lý kiến thức chuyên môn, nhưng chủ nhiệm khoa ai cô cũng hỏi đến kiến thức chuyên ngành. Phải thừa nhận rằng, những người Hạ Thiên Tường lựa chọn cho phòng khám toàn là tinh anh trong ngành y.

Nhìn thấy hết người này đến người khác là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp đại học T, chữ đại học T kia khiến cô hơi nhói lòng. Trước kia Hạ Thiên Tường nói không sai, người ở đại học T tới phỏng vấn thật sự rất nhiều.

Đứng dậy, Tô Nhược Hân đi đến bên cửa sổ sát đất.

Lúc này, thành phố T đang được bao phủ bởi vô số ánh đèn sáng lấp lánh, trông vô cùng tuyệt đẹp.
 
Chương 1113


Chương 1113

Màn đêm đã buông xuống.

Nhưng cô không có thời gian để thưởng thức.

Tô Nhược Hân cầm túi xách rồi quay người rời đi.

Lúc này cô mới nhớ ra Hạ Thiên Tường đã đợi mình rất lâu rồi.

“Phương Tấn, Hạ Thiên Tường đâu rồi?” Quả nhiên càng bận thời gian trôi càng nhanh, lúc cô bước ra khỏi văn phòng, ngoài cửa chỉ còn lại một mình Phương Tấn.

“Anh Hạ có việc nên đi trước rồi.”

“Vậy thì đi đón Chúc Hứa rồi đi đón Mỹ Lan, cuối cùng là đi đến biệt thự Mộng Ngữ. Phải rồi, hình như tôi đã quên mất một chuyện quan trọng.” Tô Nhược Hân vỗ đầu mình, cô quên chuẩn bị đồ nướng rồi.

“Đồ ăn sao? Chắc giờ đang trên đường đến rồi.”

Phương Tấn mỉm cười.

Bấy giờ Tô Nhược Hân mới thở phào, sau đó cái miệng nhỏ của cô cũng bắt đầu chảy nước miếng: “Đi thôi, chắc Tiểu Hứa đợi sốt ruột rồi.”

Vừa nghĩ đến thằng nhóc Chúc Hứa, Tô Nhược Hân ước gì mình có thể mọc thêm cánh đi đón cậu bé rồi đến biệt thự.

Chắc chắn cả Chúc Hứa và Mỹ Lan đều chưa từng ăn thịt nướng ngon như thế.

Ngon đến nỗi chỉ cần nhớ lại thôi cô đã chảy nước miếng rồi.

Bước ra khỏi thang máy, chiếc ghế dài ngoài sảnh lớn tâng một vắng tanh.

Giờ này, phỏng vấn xong mọi người cũng về nhà hết rồi.

Tô Nhược Hân theo Phương Tấn rời khỏi phòng khám, vừa nhìn thấy chiếc xe đỗ bên ngoài, hai mắt cô sáng bừng: “Phương Tấn, anh sai người đưa đến đây sao?”

Thì ra là chiếc xe đua thời thượng kia.

Kiểu dáng hình giọt nước tuyệt đối.

Lúc này nó tượng trưng cho sự thời thượng, thu hút tất cả mọi người đi ngang qua dừng chân lại ngắm nghía vài cái rồi mới rời đi.

Cơ hội được xem miễn phí nghìn năm có một, không nhân cơ hội nhìn cho đã mắt chắc chắn sẽ hối hận.

“Không phải, là anh Hạ.”

Tô Nhược Hân ngẫm nghĩ một lát, đúng là chỉ có Hạ Thiên Tường mới lấy được chiếc xe này ra, Phương Tấn thật sự không thể.

Chiếc xe đua mấy chục tỷ, lần trước cô lái chiếc xe đua này vẫn chưa đã nghiền.

Tô Nhược Hân đi vội tới rồi mở cửa xe ngồi vào.

Sau khi đặt mông ngồi vào trong xe cô mới nhớ ra mình không mang theo chìa khóa, nhưng cửa xe vừa mở đã mở được rồi.

“Dì nhỏ…”

“Chào cậu, Nhược Hân.”

Đầu tiên là Chúc Hứa, sau đó là tới Dương Mỹ Lan.

Bấy giờ Tô Nhược Hân mới nhìn thấy Dương Mỹ Lan đang ngồi ở vị trí phó lái, còn cả Chúc Hứa đang ngồi phía sau nữa.

“Hai người…”

“Hi hi, cậu có thấy bất ngờ không?” Dương Mỹ Lan cười tít mắt nhìn Tô Nhược Hân: “Nghe nói cậu đã là giám đốc của phòng khám này rồi, sau này nếu như tớ có đến khám bệnh hay kê đơn thuốc gì đó thì cũng mong giám đốc quan tâm nhiều hơn.” Dương Mỹ Lan “cuộn tay hành lễ” nói.
 
Chương 1114


Chương 1114

Tô Nhược Hân võ lên tay của cô ta: “Cậu tém tém lại đi, chỗ bà cô đây không cho đi cửa sau.”

“Vậy thì tớ đi cửa trước vậy, tớ là bệnh nhân, tớ chính là thượng đế, cậu dám không kê đơn, khám bệnh cho tớ à?” Dương Mỹ Lan lập tức chống nạnh, ra vẻ đấu tranh giai cấp.

Lần này đổi thành Tô Nhược Hân cuộn tay hành lễ: “Không dám không dám, chắc chắn sẽ khiến cậu hài lòng.”

Bấy giờ Dương Mỹ Lan mới chịu bỏ qua cho Tô Nhược Hân: “Đi thôi, đói chết mất thôi.”

Tô Nhược Hân lập tức bật chỉ đường trên điện thoại, chỉ đường đến biệt thự Mộng Ngữ, lúc đạp ga cô mới chợt nhớ đến Phương Tấn bị mình bỏ quên bên ngoài: “Tôi tự lái được rồi, hẹn gặp lại.”

Sau đó chiếc xe thể thao hình giọt nước vút một tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi phòng khám, Dương Mỹ Lan lập tức ôm ngực: “Tô Nhược Hân, lần đầu tiên tớ ngồi xe cậu lái, cả Chúc Hứa cũng thế, mong cậu quan tâm nhiều hơn.”

Lúc này, Tô Nhược Hân mới giảm tốc độ, sau đó cô nói: “Chị đây lái xe một lèo lên hơn ba trăm trên trường đua mà tim cũng chẳng đập nhanh miếng nào, nhìn dáng vẻ sợ hãi của cậu kìa, đúng là làm chị đây mất mặt.”

“Tớ sợ đấy thì sao nào, trong tình huống không biết chắc được kỹ thuật lái xe của cậu, tớ sợ vẫn không được sao?”

“Được rồi được rồi được rồi, bà cô ơi, tớ sẽ khiến cậu tên tâm” Nghĩ đến việc đây là lần đầu tiên Dương Mỹ Lan và Chúc Hứa ngồi xe mình lái, thế nên Tô Nhược Hân quyết định sẽ tém tém một chút.

Đi chiếc xe hạng sang lái kiểu khiêm tốn, như thế mới tuyệt.

Giờ cao điểm buổi tối.

Nhưng cũng may, rất nhanh sau đó con đường đi đến biệt thự Mộng Ngữ cũng tách ra khỏi đại lộ của thành phố T.

Xe cũng dần trở nên thưa thớt hơn.

Lái xe trên đường, phải mất một lúc lâu mới chạm mặt chiếc xe khác.

Mùi của biển xộc thẳng vào trong khoang mũi, Tô Nhược Hân thấy rất vui, sau đó cô nói: “Tiểu Hứa, Mỹ Lan, tớ đảm bảo món nướng tối nay mọi người ăn sẽ là bữa ăn ngon nhất trong đời của hai người, không gì sánh bằng.”

“Được rồi, còn nói nữa là nước miếng của tớ chảy xuống đấy.” Dương Mỹ Lan nhìn Tô Nhược Hân.

“Tớ nói thật mà, hi hi, tớ đã ăn hai lần rồi, cả hai lần đều khiến người ta khó quên.”

“Mèo tham ăn.” Dương Mỹ Lan chọc tay vào người cô.

“Này, tớ đang lái xe đó, Dương Mỹ Lan, cậu còn dám động tay động tay nữa, cẩn…”

“Cẩn thận… Kết quả, chữ “thận” của Tô Nhược Hân còn chưa kịp nói ra do phải nhanh chóng đánh tay lái thì Dương Mỹ Lan đã nói trước rồi.

Nhìn qua kính chiếu hậu, có một chiếc xe đang lao đến như tên bắn, nhanh đến nỗi khiến người ta nhìn thấy cũng phải hoảng sợ.

Sau đó, Dương Mỹ Lan vừa mới dứt lời thì gương mặt nhỏ của cô ta đã tái mét.

Bởi vì tốc độ xe của Tô Nhược Hân đã nhanh đến nỗi như thể sắp bay lên được vậy.

Đây là siêu tốc độ Dương Mỹ Lan chưa từng trải nghiệm.

“Tiểu Hứa, nắm chặt tay xe, ổn định chỗ ngồi, không được nghịch ngợm.” Tô Nhược Hân vừa chuyên tâm lái xe vừa dặn dò Chúc Hứa ngồi phía sau.

“Dì nhỏ, cháu cài dây an toàn rồi ạ, dì cứ yên tâm”“
 
Chương 1115


Chương 1115

Chúc Hứa rất hiểu chuyện, cậu bé ngoan ngoãn ngồi đó không nhúc nhích.

Bên kia Dương Mỹ Lan đã nắm chặt tay xe từ lâu, lúc thì đưa mắt nhìn con đường phía trước xe, lúc thì lại nhìn chiếc xe đang đi với tốc độ chóng mặt đuổi theo phía sau qua gương chiếu hậu.

Nhưng lái được một lúc, cô ta đã nhận ra chiếc xe phía sau bị bỏ xa một đoạn rồi.

Đây là khoảng cách mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Phát hiện này khiến cô ta vui đến mức lập tức quên đi việc mình vẫn còn váng đầu do lái xe nhanh.

“Tô Nhược Hân, cậu đã kéo dài được khoảng cách với chiếc xe kia rồi, cậu giỏi thật đấy.”

Tô Nhược Hân nhìn gương chiếu hậu rồi tiếp tục lái xe, bấy giờ cô mới bớt căng thẳng được chút xíu: “Mỹ Lan, nhắn tin cho Hạ Thiên Tường, nói với anh ấy có người bám theo chiếc xe của chúng ta, thậm chí còn muốn đâm chúng ta.”

Nếu như không phải vừa rồi cô và Dương Mỹ Lan cùng nhau phát hiện ra, cô phản ứng nhanh thì e là hai xe đã đâm vào nhau rồi.

“Được.” Lúc này Dương Mỹ Lan mới nghĩ ra, so với ‘Tô Nhược Hân đang lái xe, báo nguy chính là nhiệm vụ quan trọng nhất hiện giờ của mình.

Không kịp nhắn tin nữa, cô ta sợ mình nhắn tin Hạ Thiên Tường không đọc được trả lời muộn thì sẽ lỡ mất thời gian thông báo tốt nhất, cho nên cô ta quyết định gọi luôn cho Hạ Thiên Tường.

Cũng may Hạ Thiên Tường nghe máy rất nhanh: “Dương Mỹ Lan, lại có chuyện gì nữa?”

“Này Hạ Thiên Tường, xảy ra chuyện lớn rồi, có người bám theo xe của chúng tôi, muốn đâm xe, muốn mưu sát chúng tôi.”

Chì cần là tai nạn xe do con người gây ra thì đó là muốn mưu sát.

Cô ta không nói quá một chút nào.

“Bảo Nhược Hân ổn định tốc độ xe, cô ấy làm được.’ Hạ Thiên Tường chỉ trả lời đúng một câu rồi cúp máy.

“Tô Nhược Hân, cậu nghe thấy rồi chứ?”

“Tớ có thể.” Tô Nhược Hân gật đầu.

Cô nhất định phải làm được.

Bởi vì bây giờ mạng sống của Chúc Hứa và Dương Mỹ Lan đều nằm trong tay cô.

Nếu cô bỏ xe, dù là tốc độ đi bộ cô cũng không sợ bị bất cứ ai đuổi kịp.

Nhưng Chúc Hứa và Dương Mỹ Lan chắc chắn sẽ bị bắt.

Đây là điều cô sẽ không bao giờ cho phép xảy ra.

Lần này lái xe không thể so với cuộc đua trên đường đua lần trước, đó là trên đường đua, còn lần này là ở ngay trên đường.

Là con đường lớn thật sự.

Cô không ngờ lần đầu tiên lái xe trên đường mà không có Hạ Thiên Tường lại là vào tình huống bị người ta đuổi giết.

May mắn là cô đang lái một chiếc xe đua, nếu không chắc chắn sẽ không có cách nào thoát khỏi những chiếc xe phía sau kia.

Tốc độ điên cuồng là vì cô không muốn Chúc Hứa và Dương Mỹ Lan rơi vào tay người khác.

“Nhược Hân, cậu có thể chậm lại một xíu, chiếc xe kia không đuổi kịp chúng ta đâu.”

“Không được.” Tô Nhược Hân vẫn không dám chậm lại, nếu cô thật sự thả chậm sẽ bị đối phương cách đó không xa đuổi kịp, vậy khi cô vào biệt thự thì đối phương cũng đuổi theo đến biệt thự, sau đó ba người họ vẫn sẽ không an toàn, rất không an toàn.

Đó là cảm giác cừu vào miệng cọp.
 
Chương 1116


Chương 1116

Tốc độ vẫn nên có thể nhanh bao nhiêu thì nhanh bấy nhiêu.

Chiếc xe phía sau dần mất tăm tích.

Tô Nhược Hân đang định thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên nhận thấy một dãy dài sáng lên trên con đường phía trước.

Là nổi hàng xe rất dài.

Đèn xe này nối tiếp đèn xe kia, nhìn thoáng qua tuy rằng còn cách xe cô một khoảng nhưng nhiều nhất cũng chỉ khoảng một cây số.

Cô không chắc hàng xe dài này có phải cùng một bọn với chiếc xe phía sau không.

Nếu là vậy, bị kẹp giữa phía trước và phía sau, cô chở theo Dương Mỹ Lan và Chúc Hứa quả thật là lành ít dữ nhiều.

Nhưng bây giờ muốn cô dừng lại cũng không thể dừng được.

Đôi mắt cô hơi tối lại, còn chưa kịp xác định người trước mắt là địch hay bạn nên cô chỉ có thể đánh Cược.

Nếu đó là kẻ thù, cô cũng chịu, đến lúc đó tùy cơ ứng biến.

Nếu không phải là kẻ thù cũng không phải là bạn thì hoàn hảo nhất.

Nghĩ đến đây, Tô Nhược Hân vẫn giữ tốc độ như cũ, không thay đổi ý định ban đầu.

Tô Nhược Hân nhìn thấy, Dương Mỹ Lan cũng nhìn thấy, lúc này sắc mặt trở nên nghiêm túc, chỉ có bạn nhỏ Chúc Hứa không biết có thể sắp có chuyện nguy hiểm giáng xuống nên tò mò nhìn hàng xe phía trước cách đó không xa: “Dì nhỏ ơi, hàng xe đó đẹp quá.”

Tô Nhược Hân không cảm thấy nó đẹp gì cả, chỉ cảm thấy rằng nếu hàng xe này là kẻ thù thì sẽ là một dãy xe đòi mạng.

Nghĩ đến Chúc Hứa còn nhỏ, Tô Nhược Hân đột nhiên giảm tốc độ xe: “Chúc Hứa, dì nhỏ sắp giảm tốc độ xe ngay bây giờ đây, cháu dịch tới cửa xe phía sau dì Mỹ Lan đi, hễ tốc độ chậm lại thì phải lập tức nhảy ra ngoài, nhớ khi tiếp đất phải lăn về phía trước, rồi chạy vào bãi cỏ bên đường, chạy càng xa càng tốt có nghe không?”

Chúc Hứa còn nhỏ.

Nếu thân thể nhỏ bé hoà vào màn đêm thì rất khó bị người khác phát hiện.

Hiện giờ Tô Nhược Hân nghĩ, được an toàn người nào thì hay người ấy.

Chỉ cần Chúc Hứa được an toàn trước đã.

“Không muốn, con muốn ở với dì.” Nhưng Chúc Hứa lại không nghe lời.

Tô Nhược Hân lo lắng nói: “Tiểu Hứa, nếu như cháu không nghe lời thì từ nay về sau dì sẽ không để ý đến cháu nữa.”

“Dì nhỏ.” Khuôn mặt nhỏ của Chúc Hứa đầy tủi thân, trên mặt lộ ra vẻ không bằng lòng: “Sẽ không sao đâu, chú Hạ đã đồng ý với cháu rồi, chú ấy nói sẽ bảo vệ cháu và dì, cho nên dì chỉ cần lo lái xe thôi, chỉ cần tăng tốc độ xe để bỏ chiếc xe kia lại phía sau như chú Hứa nói là được rồi.”

Cậu chàng nhỏ bé bài bản hẳn hoi, không muốn nhảy ra khỏi xe một mình.

Mà khi họ đang dì một câu cháu một câu, chiếc xe đua hình giọt nước đã ngày càng tiến gần đến hàng xe phía trước.

Gần trong gang tấc.

“Tô Nhược Hân, dừng xe.” Dương Mỹ Lan đột nhiên kêu lên.

Sau đó, sau khi tiếng hét dừng lại, Tô Nhược Hân vội vàng đạp phanh.
 
Chương 1117


Chương 1117

Trên mặt đất mà nó đi qua bốc lên tia lửa.

Chỉ vì vừa rồi tốc độ của Tô Nhược Hân quá nhanh, nhanh đến mức hoàn toàn không kịp dừng Xe.

“Két… két… két két… Tiếng phanh gấp chói tai cũng là tiếng bánh xe cọ sát với mặt đất.

“Két…” Lại một tiếng nữa vang lên, sau đó xe rốt cuộc cũng dừng lại.

Phải, bị Tô Nhược Hân cưỡng ép dừng lại.

Sau đó, Tô Nhược Hân và Dương Mỹ Lan cùng nhau sững sờ.

Đầu tiên, nhìn thấy một hố sâu rộng hơn một mét phía trước xe qua đèn pha.

Hố sâu bao nhiêu, không thể nhìn rõ từ trong xe.

Tất cả những gì có thể thấy là một cái hố sâu.

Sau đó là những tiếng “loảng xoảng… loảng xoảng… loảng xoảng…” Hết chiếc xe này đến chiếc xe khác lần lượt hôn nhau.

Hơn nữa, còn hôn cực kỳ mạnh .

Đó là một hàng xe ở đối diện đang chạy thẳng qua đây.

Nửa thân của chiếc xe phía trước nhất nằm trong hố sâu, còn một nửa đã bị “hôn mạnh” đến hoàn toàn biến dạng.

Đồng thời, đám cháy bùng lên.

Vậy là hàng xe dài tưởng như không có điểm dừng trong nháy mắt đã biến thành một con rồng lửa.

Rồng lửa càng lúc càng bốc cháy dữ dội, kèm theo đó là tiếng khóc gọi cha gọi mẹ.

Mà khoảnh khắc này chỉ diễn ra trong chớp mắt, từ chiếc xe của Tô Nhược Hân đang đỗ cho đến hàng xe trước mặt đang bốc cháy, không mất quá nửa phút.

Con đường phía trước bị phá vỡ.

Ngay cả khi đường không bị hỏng, một con rồng lửa dài như vậy đang bày ra trước mặt nên xe của cô sẽ không thể lái qua được.

Nghĩ đến những nguyên liệu có lẽ đã được chuyển đến biệt thự, mặc dù Tô Nhược Hân hơi không nỡ nhưng cũng dứt khoát bẻ lái và lùi xe.

Đối mặt với thức ăn và mạng sống, ai ai cũng sẽ lựa chọn mạng sống thôi, nếu mạng sống không còn thì làm sao có thể thưởng thức đồ ăn ngon được.

“Tô Nhược Hân, xe phía sau đã dừng lại rồi, có người xuống xe.” Bởi vì Dương Mỹ Lan không cần lái xe, hơn nữa vì nguy hiểm phía trước đã hơi giảm bớt, cho nên vừa rồi cô ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, vì vậy cô ta nhìn thoáng qua đã thấy cuối cùng chiếc xe theo sau đã dừng lại và một người nào đó bước xuống.

“Tớ đâm lại nhé.” Tô Nhược Hân khẽ nghiến răng, trong xe, cô và Dương Mỹ Lan đều là phụ nữ yếu ớt đó có được không? Chúc Hứa càng không cần phải nói, cũng có thể được coi là “nhỏ bé yếu đuối” trong số những người già cả ốm yếu.

Vì vậy, nếu ba người xuống xe, không cần làm gì đã tức tốc bị đối phương diệt gọn trong một giây.

Do đó, hiện giờ đâm thẳng qua đó là lựa chọn tốt nhất.

Thế là, Tô Nhược Hân tiếp tục lùi xe, đầu tiên là từ từ, từ từ.

Cô nhìn chằm chằm vào mấy người phía sau xe, chỉ đợi có thể lấy thế sét đánh không kịp bưng tai thình lình lùi lại bằng tốc độ như trước, nghiền bay mấy người họ qua ven đường.

Không phải cô muốn ra tay tàn nhẫn, nhưng thật sự vì muốn cứu mạng mình nên cô cũng không còn cách nào khác.

Nếu cô không đâm chết đối phương, đối phương sẽ giết chết ba người bọn họ.
 
Chương 1118


Chương 1118

Tô Nhược Hân đang tập trung tinh thần, cô đang dốc hết sức lực vì Dương Mỹ Lan và Chúc Hứa.

Tiếng “ầm ầm’ đỉnh tai nhức óc đột nhiên vang lên vào lúc này, hơn nữa còn ở trên đỉnh đầu, thu hút khiến Tô Nhược Hân, Dương Mỹ Lan và Chúc Hứa từ trong xe nhìn ra.

“Trực thăng.” Cái đầu nhỏ nhắn của Chúc Hứa nhỏ dán trên cửa sổ xe, thoáng liếc mắt đã nhìn thấy trực thăng đang lơ lửng ở giữa không trung bên ngoài xe.

Gió của cánh quạt mang đến khiến tai ai nấy đều ùù.

Quả thật có một chiếc trực thăng đang từ từ hạ Xuống…

“Tô Nhược Hân, trực thăng này là bạn hay thù?”

Vẻ mặt Dương Mỹ Lan căng thẳng.

Tô Nhược Hân lắc đầu, cô cũng không biết.

Chúc Hứa nhìn thấy trực thăng, lúc đầu biểu cảm trên mặt cậu bé còn vui vẻ, đến khi Dương Mỹ Lan hỏi Tô Nhược Hân như vậy, cậu mới nhớ ra có khả năng là người xấu lái trực thăng đến đây: ‘Dì nhỏ ơi, làm sao đây? Nhiều người xấu quá.”

Tô Nhược Hân híp mắt, lại nhìn lướt qua đám người đang cách xe mình khoảng hơn hai mét qua kính chiếu hậu, nếu cô không lùi nữa thì chỉ sợ cuối cùng không lùi được.

Đến lúc đấy, nếu tất cả những người trên xe bên kia hố sâu đều xuống xe đuổi theo cô, chắc chắn ba người các cô sẽ thành cá trên thớt, mặc người ta xâu Xé.

Không được, không thể được.

“Ngồi chắc nhé, tớ muốn lùi xe.” Hét lên như vậy, là bởi vì trước đấy cô lùi xe, hoàn toàn không được tính là lùi xe đúng nghĩa.

Nói thẳng ra lùi xe thật sự là lái xe lùi với tốc độ bình thường như lái xe, mà cô chỉ cần tập trung nhìn gương chiếu hậu là được.

“Đã ngồi chắc rồi ạ, dì lùi xe đi.”

“Lùi xe.” Dương Mỹ Lan cũng hùa theo, lúc này tuyệt đối không được kéo chân Tô Nhược Hân.

“Xoẹt… Xe Tô Nhược Hân lùi về phía sau như mũi tên.

Có thể lùi xe bất ngờ với tốc độ đến hơn một trăm dặm như này, ngoại trừ Tô Nhược Hân ra thì Dương Mỹ Lan thề, không có người thứ hai.

Sắc mặt cô ta càng tái nhợt hơn.

Thậm chí đến dạ dày cũng bắt đầu cuồn cuộn.

“Rầm…’ Đâm bay một người.

“Rầm rầm…’ Hai người bị đâm bay.

Tiếp đó lại thêm hai người.

Tổng cộng năm người, Tô Nhược Hân thẳng tay đâm bay hết tất cả.

“Tô Nhược Hân, cậu ngầu quá.” Dương Mỹ Lan phấn khích hô lên.

Tốc độ lùi xe bất ngờ của Tô Nhược Hân thật sự quá nhanh, nhanh đến mức năm người kia chưa kịp phản ứng đã bị đâm bay.

“Dì nhỏ ơi, dì ngầu quá đi.” Chúc Hứa cũng hô lên theo Dương Mỹ Lan.

Bởi vì, Tô Nhược Hân lùi xe như vậy thật sự rất ngầu.

Siêu ngầu.

“Tô Nhược Hân, dừng xe.” Ngay khi cô chuẩn bị quay đầu xe về, không định đến biệt thự Mộng Ngữ nữa, cô lại nghe thấy Dương Mỹ Lan bảo dừng xe.
 
Chương 1119


Chương 1119

“Sao thế?” Tô Nhược Hân phát hiện Dương Mỹ Lan đang nhìn điện thoại, cô ta đang nhìn điện thoại nhắn tin lại.

Cô đang lái xe, nấy giờ là Dương Mỹ Lan liên lạc với Hạ Thiên Tường.

“Dừng xe, máy bay trực thăng đến đón chúng †a.” Tuy lúc này mặt Dương Mỹ Lan còn trắng bệch nhưng sự phấn khích trên khuôn mặt nhỏ càng ngày càng nhiều, đã không thể giấu nổi nữa.

“Được.’ Thật ra Tô Nhược Hân cũng không dám chắc chắn con đường cô từng đi qua có tiếp viện của đối phương không, cũng không biết liệu đối phương có khống chế cả trước lẫn sau muốn chầu chực tấn công cô không.

Nhưng hiện tại Hạ Thiên Tường đã lái trực thăng đến đây, cô không cần sợ nữa.

Khi này xe thật sự dừng lại.

Lúc vững vàng dừng lại, trước xe là năm người mặc đồ đen vừa nãy bị đâm bay đang chật vật đứng dậy muốn tấn công cô.

Dù bọn họ có thể đứng dậy nhưng bị thương rồi cũng không làm nên trò trống gì.

Máy bay trực thăng dừng bên xe đua.

Cuối cùng âm thanh đỉnh tai nhức óc cũng tạm dừng một lúc.

“Lên đi.”

Nghe thấy giọng nói này, lại nhìn thấy Trần Sang trên máy bay trực thăng, Tô Nhược Hân bất ngờ: “Mỹ Lan xuống xe đi, Chúc Hứa xuống xe đi.’ Cô nhanh chóng nói, đồng thời cũng nhảy xuống xe đầu tiên.

Dù cô rất thích chiếc xe đua này nhưng giờ cũng phải bỏ, mạng nhỏ quan trọng hơn.

Xe có tốt cũng không quan trọng bằng mạng mình.

Mất mạng rồi thì xe có tốt hơn nữa cũng chẳng lái được.

“Nhưng mà Nhược Hân, anh ta là ai thế?” Dương Mỹ Lan xuống xe, nhìn người đàn ông trên máy bay trực thăng đang vươn tay với bọn họ, cô ta không quen nên không tin.

“Trần Sang, đi lên đi.” Tô Nhược Hân đã vòng qua thân xe, đẩy Dương Mỹ Lan lên máy bay trực thăng trước, sau đấy là Chúc Hứa.

Lúc này, Trần Sang cũng nhảy xuống.

Đưa từng người lên trên.

Lúc này Dương Mỹ Lan mới không chần chừ bước lên.

Trần Sang bế Chúc Hứa lên.

Khi này máy bay trực thăng lại cất cánh.

Một tay Trần Sang nắm Tô Nhược Hân, một tay kéo cầu thang, cứ vậy thả người giữa không trung với cô, khi ấy người trên máy bay trực thăng kéo mạnh, trực tiếp kéo cả hai người lên máy bay trực thăng.

“Âm ù ù”, máy bay trực thăng nhanh chóng bay lên giữa không trung.

Kèm theo tiếng “rầm ù ù” còn có âm thanh khác.

“Tiếng gì vậy ạ, vang quá.” Chúc Hứa tò mò hỏi.

Trần Sang xoa khuôn mặt nhỏ của Chúc Hứa: “Là tiếng pháo thôi, không có gì đâu.

Chúc Hứa gật đầu: “Một ngày nào đấy cháu cũng muốn cậu dẫn cháu đi đốt pháo, chơi vui lắm.”

Tô Nhược Hân ôm ngực hoảng sợ, cô không hề cảm thấy tiếng pháo chơi vui tí nào.

Cô biết đấy không phải tiếng pháo.
 
Chương 1120


Chương 1120

Nếu tốc độ bọn họ chậm thêm chút nữa, chỉ sợ bây giờ…

Cúi đầu nhìn xuống, con rồng lửa kia kéo dài cả cây số.

Đủ để thấy được có bao nhiêu xe.

“Nhược Hân, không sao đâu, không sao.” Trần Sang vỗ vai cho, giọng nói dịu dàng.

Tô Nhược Hân chậm rãi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Trần Sang: “Anh nói cho tôi biết, là ai?”

“Đây là lần cuối cùng của bà ta rồi, không có lần sau đâu.”

Trần Sang nói đến đây, Tô Nhược Hân đã hiểu là Anna.

“Dì nhỏ ơi, còn ăn nướng BBQ nữa không ạ?”

Dương Mỹ Lan sợ hãi, lúc này cô ta đang yên lặng ngồi một chỗ, lẳng lặng ngẩn ngơ, Chúc Hứa vẫn còn nhớ đến nướng BBQ của cậu bé.

“Có tiện đến biệt thự Mộng Ngữ không?” Tô Nhược Hân hỏi Trân Sang.

“Có.” Trần Sang đi đến buồng điều khiển, nhỏ giọng ra lệnh.

Máy bay trực thăng nhanh chóng đổi hướng.

Thậm chí còn không cần Tô Nhược Hân chỉ đường, chỉ mất mấy phút máy bay trực thăng đã đến bầu trời trên biệt thự Mộng Ngữ, sau đó chậm rãi đỗ xuống mặt cỏ.

Chúc Hứa nhảy xuống máy bay, nhìn căn nhà trắng trước mặt, sau đó đi đến xích đu cách đó mấy bước.

Tô Nhược Hân biết đứa nhỏ này thích nhất là xích đu, quả nhiên là như vậy.

Sắc mặt Dương Mỹ Lan hơi tái nhợt, cô ta lặng lế theo mọi người xuống máy bay, sau đó yên lặng ngồi trên mặt cỏ, tiếp tục ôm đầu gối ngẩn ngơ.

Tô Nhược Hân vỗ vai cô ta: “Rất xin lỗi.” Tất cả là †ại cô, Anna muốn giết cô, là cô liên lụy đến Chúc Hứa và Dương Mỹ Lan.

Dương Mỹ Lan nắm lấy tay cô: “Không phải tại cậu.

“Đến đây đi, tớ nướng BBQ cho mọi người, bảo đảm mọi ăn một xiên rồi là lại muốn ăn xiên thứ hai, vui đến quên cả trời đất.”

“Nhược Hân, tôi còn có việc, tôi…’ Trần Sang lại muốn rời đi.

“Ừm, không thể để tôi cảm ơn ơn cứu mạng của anh sao?” Tô Nhược Hân vừa nghe đã hiểu ý của Trần Sang, biết anh ta muốn rời đi, cô biết anh ta không thích ở địa bàn của Hạ Thiên Tường.

“Tôi… Tôi còn có việc.”

“Ờm, được rồi, anh đi đi, tôi biết anh phải đi giải quyết hậu quả rồi.” Tô Nhược Hân xoay người đi về phía lò nướng, lửa than vừa đủ nóng, như thể Hạ Thiên Tường đã tính tới việc cô sẽ đến đây lúc này vậy.

Khiến cô ngơ ngác nhìn lò nướng phừng phừng.

“Trực thăng là của anh Hạ, tôi đi trả.”

Đột nhiên Tô Nhược Hân xoay người: “Anh nói gì cơ?”

“Anh ta bảo tôi tới.” Tuy rằng cực kỳ không muốn nhưng Trần Sang hiểu, sớm muộn gì Tô Nhược Hân cũng sẽ biết.

“Anh ấy… anh ấy đâu?” Tô Nhược Hân nhớ lại khoảnh khắc trước khi chiếc xe lao xuống hố sâu, chính Dương Mỹ Lan đã bảo cô mau dừng lại đúng lúc.

Mà chiếc xe đó là do Hạ Thiên Tường tự mình đi lấy và đưa đến phòng khám.

Giờ phút này, rốt cuộc cô cũng nhận ra, cho dù anh không ở bên cạnh cô nhưng bất kể ở nơi nào, anh vẫn luôn dõi theo chiếc xe cô đang lái.
 
Chương 1121


Chương 1121

Chắc chắn trong chiếc xe đó sẽ có thiết bị an toàn do Hạ Thiên Tường lắp đặt, nhưng không phải để giám sát mọi thứ của cô, mà là giám sát an toàn phía trước và sau xe của cô.

Cho nên, mỗi lần cô gặp nguy hiểm khi lái xe, anh đều biết cả.

Nhưng dù biết, sự thật là anh vẫn không đến.

“Nhà họ Hạ có chuyện rồi.” Trần Sang thấp giọng nói.

“Anna và Hạ Sâm?” Tô Nhược Hân đoán ngay.

“Hạ Sâm đi thăm Hạ Thiên Hương.”

Giọng nói của Trần Sang rất bình tính nhưng trái tim của Tô Nhược Hân đã không thể bình tĩnh được nữa.

Cuối cùng lúc này cô cũng hiểu rằng cái kết của những trận chiến giữa nhà giàu chắc chắn là anh chết tôi sống.

Có là sống hay chết thì Anna cũng quyết được ăn cả ngã về không.

Chỉ lần này, cuối cùng khúc mắc giữa Hạ Sâm và Anna cũng được giải quyết đúng không?

Một người đàn ông gần năm mươi tuổi, sắp đến tuổi trung niên rồi.

Tô Nhược Hân phục Hạ Sâm thực sự.

Cho dù là ở tuổi trung niên, ông ta vẫn có thể quyến rũ hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác, họ như thiêu thân lao đầu vào lửa vì ông ta.

Ngay cả một người phụ nữ như Lục Diễm Chi, trông kiêu hãnh và cao quý như vậy mà cũng… mà cũng…

Nên là, Hạ Thiên Tường thực sự không có thời gian.

Bởi vậy, vì sự an toàn của cô, lần đầu tiên hai người đàn ông hợp tác với nhau.

Bởi vì, không ai hiểu rõ Anna hơn Trần Sang.

“Vậy nên cô không cần cảm ơn tôi.” Trần Sang nở nụ cười ấm áp.

Do đó người cô cần cảm ơn phải là Hạ Thiên Tường.

Không ngờ Trần Sang lại thẳng thắn như vậy: “Nhưng nếu như cô không đồng ý, thì lúc này tôi không vùi thây trong biển lửa thì cũng chết trong tai nạn xe cộ.” Hai chuyện này, nghe ra thì đều chết rất thảm, khiến cô rùng mình.

Mắt Trần Sang đỏ lên: “Nhược Hân, giao cô cho anh ta thì tôi yên tâm rồi, ngày mai trên chuyến bay.

cùng một thời gian, chúng ta đồng thời rời khỏi thành phố T”“

Không phải anh ta không muốn ở lại, mà là anh ta phát hiện dù nhàn nhã ở lại đây, anh ta cũng không thể chăm sóc Tô Nhược Hân tốt hơn một người bận rộn như Hạ Thiên Tường.

“Anh… anh phải đi à?” Mặc dù Tô Nhược Hân chỉ ước gì Trần Sang mau chóng rời khỏi Thành phố T nhưng cũng không thể biểu lộ quá rõ ràng.

Dù sao thì lần trước cô đến phòng khám, người động tay với cô chính là Trần Sang.

“Ừm, chỉ là, video mỗi tối đã nói cô đừng quên, bệnh tình của tôi có tốt lên hay không đều nằm trong tay cô đấy. Tô Nhược Hân, cô hiểu mà.” Nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt Trần Sang kiên định mà ấm áp.

Sở dĩ Hạ Thiên Tường đưa máy bay trực thăng đến đón anh ta trước là vì Hạ Thiên Tường đã lo chuyện xảy ra tối nay từ lâu.

Cuối cùng, may mà Hạ Thiên Tường đã đề phòng chu đáo, đã đoán được trước, nếu không lúc này hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.

“Được.” Tô Nhược Hân hiểu r Anh cứ tiếp tục như thế hai tháng là ổn rồi, lúc đó anh có thể thử xem” Tô Nhược Hân nói đến đây, khuôn mặt nhỏ không tự chủ đỏ lên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom