Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1062


Chương 1062

Nếu không, cô ta cảm thấy nếu cô ta dám giật lại điện thoại từ tay Tô Nhược Hân thật, Tô Nhược Hân sẽ chỉ càng thêm ngẩn ngơ.

Tình hình của Tô Nhược Hân bây giờ rất không ổn.

Sau khi gọi xe, cô ta vẫn tự mình đưa Tô Nhược Hân về nhà.

Hơn nữa, dù đã đưa về tận nhà, cô ta cũng không định để Tô Nhược Hân một mình trong nhà.

Thậm chí cô ta còn đang nghĩ, nếu tối nay Hạ Thiên Tường không trở về nhà, sợ là Tô Nhược Hân sẽ…

“Tô Nhược Hân, trên đời thiếu gì đàn ông, sẽ luôn có người tốt nhất đang chờ cậu, cho nên cho dù Hạ Thiên Tường có đồng ý đính hôn với Mai Diễm Tỉnh thật thì trời cũng không sập được, cậu xứng đáng có được người đàn ông tốt hơn.” Dương Mỹ Lan thật sự không biết phải khuyên cô thế nào, đành nói bừa mấy câu.

Kết quả Tô Nhược Hân lại máy móc quay đầu lại, bình tĩnh nhìn cô ta: “Có người đàn ông nào tốt hơn anh ấy nữa sao?”

“Đúng vậy, cậu quên Quý Căn Nguyên rồi à? Tô Nhược Hân, tớ nghe nói cậu ấy sắp về rồi đấy.”

Cuối cùng cái tên Quý Căn Nguyên này cũng khiến gương mặt Tô Nhược Hân có chút sức sống: “Cậu ấy về tìm tớ à? Không thể nào, không thể nào đâu.”

“Sao lại không? Lúc rời đi cậu ấy còn chưa đủ mạnh mẽ, bây giờ nghe nói cậu ấy tốt nghiệp đại học rồi.”

“Dương Mỹ Lan, cậu nói dối thì nhớ viết nháp trước, đến kì nhập học mới thì cậu ấy mới học năm a, “Nhảy lớp.”

Tô Nhược Hân im lặng, lặng lẽ nhìn những tòa nhà cao tầng không ngừng lướt qua ngoài cửa xe. Không biết vì sao khi nghe thấy cái tên Quý Căn Nguyên, lòng cô mới thấy nhẹ nhõm đôi chút.

Xe taxi dừng dưới khu nhà.

Hai cô gái xuống xe, tay xách nách mang đi vào nhà.

Dương Mỹ Lan như là về tới nhà mình vậy, cởi giày ngã ra sofa: “Mệt chết tớ rồi.”

Tô Nhược Hân lặng lẽ cất đồ của mình vào phòng ngủ, im lặng đóng cửa, để lại Dương Mỹ Lan tự sinh tự diệt trong nhà mình.

“Này, Tô Nhược Hân, tớ sắp chết khát rồi, nghe nói cậu pha cà phê ngon lắm, pha cho tớ một ly được không? Một ly thôi là được, tớ hứa sẽ không đòi hỏi quá số lượng cậu pha cho Hạ Thiên Tường đâu.”

Kết quả, cô ta không nhắc đến Hạ Thiên Tường thì còn đỡ, vừa nhắc đến, cửa phòng Tô Nhược Hân đã đóng sầm một tiếng, khiến cô ta lập tức im bặt.

Dương Mỹ Lan chạy đến gõ cửa phòng Tô Nhược.

Hân: “Tô Nhược Hân, cậu đừng làm tớ sợ, tớ không cố ý nhắc đến anh ấy mà, nếu cậu không thích nghe thấy tên anh ấy, tớ hứa sẽ không bao giờ nhắc đến anh ấy nữa, được không? Cậu mở cửa ra đi, tớ muốn nằm ké cái giường thoải mái của cậu nghỉ ngơi một lát”

Thế nhưng, cô ta có gõ thế nào cũng không được.

Dương Mỹ Lan cố gắng cạy ra, cũng không được.

Tô Nhược Hân khóa trái cửa.

Quay đầu lại, nhìn thấy điện thoại cố định trên bàn trà, chỉ cần cô ta gọi cho Hạ Thiên Tường, mọi chuyện đều sẽ thay đổi, Tô Nhược Hân sẽ không mất hồn mất vía như vậy nữa, nhưng, cô ta có dám không?

Dương Mỹ Lan thề là chỉ cần cô ta dám nói với Hạ Thiên Tường là Tô Nhược Hân đã biết về việc đính hôn của anh, cô ta sẽ thật sự mất đi người bạn thân nhất Tô Nhược Hân của mình.

Trong phòng của Tô Nhược Hân rất yên tĩnh.

Dương Mỹ Lan bên ngoài như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1063


Chương 1063

Bây giờ, cô ta còn không thể lướt di động của mình.

Vì thế cô ta chỉ có thể ngây người dựa vào ghế sofa.

Chán, trừ chán ra thì vẫn chán.

Thấy mình cứ tiếp tục như vậy thì sẽ phát điên, Dương Mỹ Lan lại đứng dậy đi tới trước cửa: “Tô Nhược Hân, cậu có đói bụng không? Tớ vào bếp nấu cơm cho cậu nhé, cậu muốn ăn gì?”

Dương Mỹ Lan áp tai vào cửa, muốn nghe thấy động tĩnh của Tô Nhược Hân, nhưng bên trong vẫn yên lặng, cô ta không nghe thấy gì cả.

Ngay lúc cô ta đang băn khoăn không biết có nên đi nấu cơm không thì cửa phòng Tô Nhược Hân bật mở, một chiếc điện thoại di động được đưa cho cô †a: “Mỹ Lan, tin nhắn của dì này, hỏi bao giờ cậu về, cậu về nhà đi.”

Mẹ của Mỹ Lan chắc hẳn đang nhớ Dương Mỹ Lan. Bà ấy ốm rồi, vậy nên Tô Nhược Hân quyết định để Dương Mỹ Lan về nhà, hiện giờ Dương Mỹ Lan cần ở bên cạnh mẹ cô ta chứ không phải cô.

“Cậu… cậu trả điện thoại cho tớ?” Dương Mỹ Lan không thể tin được cầm lấy điện thoại, mở màn hình lên, thật sự là điện thoại của cô ta. Tô Nhược Hân trả lại cho cô ta.

“Ừ, cậu về đi, đừng để mẹ cậu chờ lâu.”

“Nhưng mà… Dương Mỹ Lan thấy Tô Nhược Hân để mặt mộc lại càng lo lắng hơn. Tốn hơn một tiếng đồng hồ để trang điểm, kết quả lúc này đã bị Tô Nhược Hân tẩy sạch, lại quay về gương mặt mộc lúc trước.

Tô Nhược Hân cười: “Sao cậu lại nhìn tớ như thế?

Tớ không sao, về đến nhà thì báo cho tớ nhé.”

“Tô Nhược Hân…’ Tuy Dương Mỹ Lan thấy Tô Nhược Hân cười, nhưng nụ cười kia rõ ràng còn xấu hơn cả khóc.

“Tớ gọi cho anh ấy rồi, đêm nay anh ấy sẽ tới, anh ấy sẽ không đính hôn với Mai Diễm Tỉnh, cậu yên tâm đi.”

“Cho nên, cậu trả điện thoại cho tớ là vì cậu gọi cho Hạ Thiên Tường rồi?” Dương Mỹ Lan nghe đến đây mới thở phào nhẹ nhõm.

Đúng vậy, muốn tháo nút thì phải tìm người thắt nút, người duy nhất có thể tháo gỡ khúc mắc chỉ có Hạ Thiên Tường thôi.

Chỉ cần Hạ Thiên Tường ra mặt thì khúc mắc của Tô Nhược Hân sẽ được giải quyết.

Tô Nhược Hân tự hỏi là tốt nhất, tốt hơn là việc lén lút báo cáo của cô ta.

“Ừ, về đi” Tô Nhược Hân gật đầu.

“Tớ về thật nhá?” Dương Mỹ Lan đã thấy tin nhắn mẹ gửi trong điện thoại, bà ấy đã làm bánh bao nhân rau tề thái mà mình thích.

“Về đi, chuyển lời với chú dì là hôm nào tớ tới thăm họ.”

“Ừ, được, lời này nhất định sẽ chuyển, với cả cậu không được nói miệng thôi đâu nhé, nói muốn tới thăm ba mẹ tớ thì phải đi thật, nếu không là tớ ý kiến đấy nhé.”

“Được Tô Nhược Hân gật đầu, từ khi biết bệnh tình của mẹ Mỹ Lan, cô vẫn thường hay đến thăm mẹ Mỹ Lan.

“Vậy tớ đi thật rồi, cậu có chắc là mình ở đây sẽ không sao chứ?” Dương Mỹ Lan vẫn là lo lắng nhìn Tô Nhược Hân.

“Chắc chắn, đảm bảo luôn.” Tô Nhược Hân cười, nụ cười lúc này đã tự nhiên hơn rất nhiều.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1064


Chương 1064

Lúc này, Dương Mỹ Lan mới yên lòng rời đi.

Tô Nhược Hân nhìn Dương Mỹ Lan đi vào thang máy, hồi lâu sau mới đóng cửa lại, rồi quay về phòng của mình.

Đi tắm.

Cô chỉ muốn tắm.

Kết quả, đứng dưới vòi hoa sen, cô lại cảm thấy trong những tấm gương xung quanh mình toàn Hạ Thiên Tường.

Trước đây mỗi lần cô tắm, anh đều có thể xông vào.

Sau đó, cô đã hoàn toàn trao bản thân cho anh.

Chỉ là kết quả lần nào cũng không trọn vẹn.

Đúng vậy, không trọn vẹn.

Cô chưa bao giờ là một người phụ nữ thực sự theo định nghĩa của riêng cô.

Không biết cô đã tắm bao lâu, chỉ cảm thấy hơi nước trong phòng tắm quá nhiều, hơi khó thở, cô mới xỏ dép lê đi ra khỏi phòng tắm, rồi ngồi trước bàn trang điểm.

Gương mặt mộc của cô trong gương trông cũng rất xinh.

Chỉ là, khi cô không mảnh vải che thân, cô đã lộ ra hết mọi khuyết điểm.

Cô gầy quá.

Vòng một gầy như cái sân bay.

Tô Nhược Hân nhìn một hồi, cầm điện thoại rồi đặt mua thứ gì đó trên mạng.

Ðu đủ.

Loại giao đến tận cửa nhà.

Cô cần ăn đu đủ để bổ sung.

Sau khi đặt đu đủ xong, cô lên mạng tìm hiểu ngay cách ăn đu đủ.

Ăn sống.

Hầm canh.

Nấu cháo.

Dù sao, cũng có nhiều cách ăn.

Nửa tiếng sau khi nhận đu đủ, Tô Nhược Hân vào bếp và bắt đầu hầm canh.

Hôm nay nấu canh, ngày mai ăn sống, ngày kia nấu cháo.

Nấu canh xong, Tô Nhược Hân lại nấu cơm và nấu thêm mấy món, sau đó bưng ra bàn.

Một mình cô bắt đầu lặng lẽ ăn.

Bỗng nhiên hơi nhớ Chúc Hứa, ngày mai phải đón Chúc Hứa về thôi, thật tốt khi có Chúc Hứa ở bên cô, ít nhất sẽ không khiến cô suốt ngày nghĩ vẩn vơ.

Hơn bảy giờ rồi.

Hạ Thiên Tường vẫn chưa về.

Cô cảm thấy may mắn vì chỉ nấu phần của mình.

Anh không về, cô nấu đồ ăn cho anh làm gì, cô không thèm.

Haiz, vẫn không về.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1065


Chương 1065

Nếu anh không về, cô ở một mình cũng vẫn vậy.

Chỉ là vì sao khi nghĩ về chuyện đó, mắt cô lại cay Xè.

Chắc chắn Dương Mỹ Lan không biết là cô không hề gọi cho Hạ Thiên Tường, Hạ Thiên Tường cũng không hề nói tối nay sẽ về…

Tắm tiếp.

Cô muốn đi tắm như phát cuồng vậy.

Chỉ lần này, nước lạnh như băng.

Da gà nổi khắp người, nhưng cô thích giây phút tỉnh táo này.

Cảm giác tỉnh táo thật tuyệt.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ rồi ra ngoài, Tô Nhược Hân mở chai nước hoa yêu thích và đắt tiền nhất mà quản lý cửa hàng đưa cho cô, nhẹ nhàng xịt lên người.

Từ đầu đến chân, một tấc cũng không bỏ sót.

Sau đó là đồ trang điểm của cô.

Nhớ lại kỹ thuật của Trần Minh trong trí nhớ, cô chậm rãi vẽ từng chút.

Rất chậm.

Nhưng cô không sợ chậm.

Bây giờ thứ cô có nhiều nhất là thời gian.

Kẻ viền môi, kẻ mắt, mỗi một chỉ tiết đều được trau chuốt.

Những điều trước đây chưa bao giờ làm, nhưng giờ phút bởi vì nghiêm túc, cũng trở thành đơn giản.

Trần Minh trang điểm cho cô mất hơn một giờ, cô mất hơn hai giờ mới tạm ổn.

Không hài lòng lắm, nhưng cũng không quá tệ.

Cô chụp một bức ảnh tự sướng bằng điện thoại di động của mình, đăng lên story: “Lân đầu tiên trang điểm, cũng tạm ổn, không làm đẹp cho người ta ngắm, mà chỉ làm đẹp vì bản thân.”

Nhanh chóng nhập dòng văn bản này và gửi đi, cả quá trình chỉ mất nửa phút.

Tiện tay bấm đăng xong, Tô Nhược Hân đứng dậy đi lấy chiếc túi nhỏ chứa nội y gợi cảm.

Mở ra.

Bảy bộ được bày ra giường.

Ngắm một hồi, cuối cùng cô chọn một chiếc màu đỏ tươi rồi ướm lên người mình.

Thực ra bộ nào cũng đẹp, nhưng trong tiềm thức cô cho rằng bộ màu đỏ hợp với vui vẻ hơn.

Lần đầu gặp mặt Hạ Thiên Tường, cô mặc váy cưới, vui vẻ vì là cô dâu.

Chỉ là váy cưới lần đó cũng là áo liệm…

Mặc bộ đồ dễ thương lên người, nhìn như có che nhưng thực tế là chẳng che được tí nào.

Dù cô có chỉnh thế nào cũng không che được.

Vậy thôi khỏi che nữa.

Nửa trên thực chất là một lớp voan mỏng, mặc lên người sẽ có cảm giác như ẩn như hiện.

Trong lòng dâng lên một cảm giác vô cùng xấu hổ…

Tô Nhược Hân im lặng ngồi trước bàn trang điểm Đồng hồ phía đối diện chiếc gương đang chỉ đúng 12 giờ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1066


Chương 1066

Trong điện thoại, cô mở ra khung chat với Hạ Thiên Tường lần thứ N, không có một tin nhắn nào cả.

Anh có về nhà hay không cũng không nhắn lại cho cô một câu nào.

Nước hoa thơm ngát.

Khuôn mặt trang điểm kĩ càng.

Nội y gợi cảm.

Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi.

Tô Nhược Hân tắt đèn, nằm lên giường, nhắm mắt lại cố thuyết phục mình đi ngủ.

Hiện giờ cô nhất định phải ngủ, nếu không những suy nghĩ lung tung trong đầu sẽ khiến cho cô không chịu nổi mà sụp đổ mất.

Hạ Thiên Tường không về thì thôi, một mình cô cũng vẫn có thể ăn ngon ngủ Kĩ.

Cô có mẹo nhỏ của riêng mình.

Chỉ cần cô muốn ngủ là sẽ có cách ngủ được.

Đó là một loại biện pháp tinh thần.

Nhìn qua giống như là cô đang ngủ say, nhưng trên thực tế lại ngủ không ngon chút nào.

Tô Nhược Hân nằm mơ.

Cô mơ thấy Hạ Thiên Tường về nhà.

Anh vừa mở chăn ra đã thấy được khuôn mặt trang điểm tinh xảo của cô, trên người còn mặc bộ nội y gợi cảm.

Sau đó, Hạ Thiên Tường trực tiếp chảy máu mũi.

Tiếp đến, anh tực tiếp bổ nhào vào cô.

Chỉ là không còn sau đó nữa.

Tô Nhược Hân tỉnh giấc.

Tỉnh vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi bình minh gõ cửa.

Đó cũng là thời điểm đen tối nhất trong suốt cả đêm dài.

Còn chưa kịp mở mắt, cô theo bản năng lần sờ bên cạnh, trống không, Hạ Thiên Tường cả đêm không về.

Cô trở mình tự nói với bản thân rằng phải ngủ tiếp, thế nhưng lại phát hiện trên gối đã ướt đẫm một mảng.

Cô đúng là vẫn còn rất để tâm.

Vô cùng vô cùng để tâm.

Và lần này, mặc kệ cô dùng cách nào để thôi miên bản thân tiếp tục đi ngủ thì cũng không thể dỗ mình vào giấc được.

Tô Nhược Hân vô cùng tỉnh táo lấy điện thoại di động ra, mở khóa vân tay.

Trên màn hình vẫn là là khung chat với Hạ Thiên Tường mà trước khi đi ngủ cô mở ra.

Hoàn toàn trống không.

Tô Nhược Hân trở mình, bắt đầu lướt điện thoại.

Dưới bài đăng ngày hôm qua cô đăng trên diễn đàn có rất nhiều bình luận, chỉ là cô không có lòng dạ nào để đi quan tâm nữa, cô nhấn chọn xóa bài đăng.

Xóa bài xong, đương lúc cô muốn thoát khỏi diễn đàn thì bất thình lình nhìn thấy bài đăng mà mình không muốn nhìn thấy nhất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1067


Chương 1067

Đôi kim đồng ngọc nữ Hạ Thiên Tường và Mai Diễm Tỉnh sắp đính hôn, thời gian địa điểm thế nào kính mời quý vị chờ đón.

Tài khoản đăng bài chính là tài khoản chính thức của Tập đoàn Hạ Thị.

Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy lồ ng ngực nghẹn ứ, sau đó toàn thân bắt đầu trở nên khó chịu.

Yết hầu như bị thứ gì đó chặn lại, hô hấp càng ngày càng khó khăn.

Cũng không biết đã đờ ra nhìn bài đăng kia trong bao lâu, lúc này cô mới nhấn vào biểu tượng chữ x phía trên cùng bên phải màn hình, thoát khỏi bài đăng kia.

Anh ấy sắp đính hôn.

Lần này khác hoàn toàn so với những bài đăng nặc danh hóng hớt khi trước.

Lần này là do tài khoản chính thức của tập đoàn Hạ Thị đích thân đăng bài.

Điều này đã nói lên tất cả.

Bên ngoài vẫn một màu đen kịt.

Ánh đèn vẫn còn đang lấp lóe đâu đây.

Nhuộm lên bầu trời đêm những vệt ánh sáng huyền ảo.

Tô Nhược Hân đứng dậy, cô cởi bộ nội y gợi cảm trên người ra, cầm kéo cắt nó ra thành những mảnh vụn.

Sau đó lại lấy những bộ khác ra, rồi cũng cắt từng bộ thành mảnh nhỏ.

Ném những mảnh vụn quần áo vào một cái túi, đợi lát nữa xuống lầu vứt đi là được.

Vào phòng tắm, xối nước.

Chẳng qua lần này là để tẩy rửa lớp trang điểm trên mặt.

Lúc rời khỏi khu nhà trọ, Tô Nhược Hân để mặt mộc, trên người mặc quần jean áo sơ mi, chiếc quần jean bị giặt nhiều đến mức phai màu này cô đã mặc được mấy năm rồi, một lần nữa mặc nó lên người thật ra cũng không có cảm giác khó chịu nào.

Rất tốt.

Cô kéo vali, trên đường chỉ có một mình cô lẻ loi đơn độc bước đi trong bóng đêm trước bình minh.

Tất cả những thứ mà Hạ Thiên Tường tặng cho cô đều được cô để lại trong căn hộ phía sau lưng.

Mọi thứ có liên quan tới anh từ quần áo, đố trang sức, giày dép, v. v…đều được đặt trên giường không thiếu một thứ.

Về phần bảy bộ đồ lót tình thú kia, chúng đều bị cô cắt vụn ném vào thùng rác rồi.

Tô Nhược Hân không biết đã đi trong bao lâu, chỉ biết rằng bản thân cô cứ đi mãi đi mãi tới khi trời tờ mờ sáng.

Đúng vậy, không có đêm tối nào không thể vượt qua, không có bình minh nào là sẽ không tới.

Thời gian sẽ luôn trôi đi.

Gô cuối cùng cũng sẽ trưởng thành.

Chỉ là, tất cả mọi sự trưởng thành đều phải trả một cái giá cực đắt.

Tô Nhược Hân ký gửi vali.

Sau đó ngồi lên xe khách đường dài.

Trước khi đi, cô gửi cho Mạc Tử Đơn một tin nhắn, nói rằng cô muốn ra ngoài giải sầu một thời gian, đợi đến khi quay về sẽ tiếp tục đến phòng khám của ông ta thực tập.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1068


Chương 1068

Cô thích công việc thực tập này.

Thành phố T, cô sẽ quay trở lại nơi đây.

Chỉ là hiện giờ cô cần tìm một chỗ yên tĩnh để tự li3m láp chữa lành vết thương nơi trái tim mình, bình ổn lại tâm trạng rối ren.

Bời vì giờ đây cô không có cách nào mặt đối mặt, giãi bày tâm sự với bất cứ một ai.

Cô sợ rằng gặp người quen, sợ vừa mở miệng thì đã rơi nước mắt.

Cô nghĩ, cô đã thực sự yêu Hạ Thiên Tường rồi.

Yêu sâu đậm.

Nhưng có thế nào thì Tô Nhược Hân cũng không ngờ tới bản thân sẽ phải dùng cách này, tại thời điểm như thế này để xác định chắc chắn rằng mình yêu anh.

Cũng may cô còn chưa thực sự tỏ tình với anh.

Vậy thì không tính toán gì nữa hết, không làm gì nữa hết.

Cô đã gửi tin nhắn cho tất cả những người mà cô muốn gửi.

Trần Sang, Mạc Tử Đơn, Dương Mỹ Lan, mẹ nuôi Tăng Hiểu Khê.

Sau đó, cô tắt điện thoại.

Cô chỉ muốn yên tĩnh một mình, không quan tâm tới những chuyện khác.

May mắn, may mắn là cô còn chưa kịp lún sâu vào vũng lầy tình cảm này, cho nên cô vẫn có thể nhẹ nhàng lui thân.

Tô Nhược Hân ngủ say rồi.

Cô ngủ trên xe khách.

Hạ quyết tâm xong, cô cũng thả lỏng tâm tình.

Đổi hết xe khách này đến xe khách nọ.

Lúc tới điểm đến thì đã là ba ngày sau rồi.

Đoạn tình cảm này coi như đã thông suốt.

Đài Thiên Táng.

Trước mắt khắp nơi đều là nhà gỗ màu đỏ, uy nghiêm mà trang trọng.

Cô tới nơi này chính là để nghe tiếng tụng kinh, muốn theo các vị tăng nhân chất phác nơi đây đi vòng quanh núi thiêng, đi vòng quanh bánh xe cầu nguyện.

Không cầu kiếp sau, chỉ cầu đời này kiếp này trôi qua an ổn.

Đúng vậy, nhìn những tăng nhân mặc áo cà sa trên đường, tâm hồn cô giống như đang được thanh tẩy vậy, thuần khiết sạch sẽ.

Cô đến Đài Thiên Táng, lần đầu tiên cùng các tăng nhân nơi đây kính sợ sinh tử.

Lần đầu tiên phát hiện, hóa ra sự sống và cái chết cách mình gần đến vậy nhưng cũng xa xôi đến thế.

Sinh chính là tử.

Mà tử cũng chính là sinh.

Hai tay cô hợp thành chữ thập, lòng thầm muốn lĩnh hội thứ gọi là tự do nơi khoảng trời mà vô số chim ưng đang bay liệng.

Tỉnh tỉnh mê mê, nước mắt rơi lã chã.

Mê mê tỉnh tỉnh, khắp nơi đều là tiếng tụng kinh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1069


Chương 1069

Ba ngày ba đêm liên tiếp, Tô Nhược Hân ở trong thế giới màu đỏ đó gột rửa trái tim của chính mình.

Không giống khi tới đây phải đi xe khách, bởi vì sắp trở về thành phố T rồi, cô cũng không cần phải lo lắng bị ai phát hiện, thế nên Tô Nhược Hân lựa chọn ngồi máy bay.

Như vậy cho dù phát hiện cô ngồi máy bay, thì đợi đến khi cô hạ cánh thì cũng là lúc cô về đến thành phố T rồi.

Hoặc cũng có thể, chuyện cô sống hay chết, đi hay ở cũng đã không còn ai thèm quan tâm để ý nữa rồi.

Thế giới này vốn dĩ chính là có cô cũng được mà không có cô cũng chẳng sao.

Máy bay hạ cánh.

Tô Nhược Hân mở điện thoại di động ra.

Sáu ngày sáu đêm vừa qua giống như là bị ngăn cách với thế giới bên ngoài vậy, sau khi trải qua sáu ngày này cô chỉ có duy nhất một cảm giác đó chính là, thực ra chỉ cần sống sót thì những chuyện khác không còn quan trọng đến thế.

“Nhược Hân…” Chỉ là còn chưa kịp ra khỏi sảnh chờ sân bay, Tô Nhược Hân đã nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc.

“Cận Liễm?” Trước khi lên máy bay, cô đã có dự cảm sẽ có người đến đón mình.

Chỉ là cô ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không ngờ người đó sẽ là Cận Liễm.

“Nhược Hân, đi với tôi.” Cận Liễm kéo hành lý của cô, một tay đẩy hành lý, tay kia nắm tay cô, bước nhanh về phía lối ra.

Cho đến khi lên xe, cả quá trình họ không nói một lời nào.

Cảm giác này hoàn toàn không giống với một Cận Liễm vui vẻ ngày xưa: “Có chuyện gì sao?” Cô không nhịn được hỏi Cận Liễm. Nếu anh ta còn tiếp tục phản ứng chán nản như vậy, Tô Nhược Hân cảm giác tâm trạng vốn đã bình tĩnh của cô sắp bị anh ta lây nhiễm thành áp lực thêm lần nữa.

“Nhà họ Hạ đã xảy ra chuyện, mẹ tôi bảo đưa cô về nhà”

1ö trả Nhược Hân thờ ơ, không quan tâm lắm.

Nhà họ Hạ xảy ra chuyện gì đều không liên quan đến cô.

Cô không còn muốn dính líu đến bất cứ chuyện gì liên quan đến nhà họ Hạ nữa.

Nhưng mà có thể đi thăm mẹ nuôi một chút.

Cô cũng nhớ mẹ nuôi, đã khá lâu rồi cô chưa đi thăm bà.

Chiếc Mercedes -Benz G rời khỏi sân bay, Cận Liễm lái xe, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tô Nhược Hân ở ghế phụ bên cạnh: “Cô không tò mò nhà họ Hạ đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Sao tôi phải tò mò? Chuyện của Hạ Thiên Tường không liên quan đến tôi, tôi cứu sống anh ta đã là tận tình tận nghĩa. Còn về những chuyện khác, tôi không liên quan gì đến anh ta nữa.” Anh muốn cưới Mai Diễm Tỉnh, nếu tài khoản chính thức của tập đoàn nhà họ Hạ đã công bố, vậy thì cô không cần phải không biết xấu hổ đi quấn lấy Hạ Thiên Tường nữa.

Như vậy chẳng có ý nghĩa gì cả.

Gô tuyệt đối sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy.

“Nhược Hân, cô thật sự không muốn biết nhà họ Hạ xảy ra chuyện gì sao?” Vẻ mặt Cận Liễm hoang mang nhìn Tô Nhược Hân, thậm chí còn có chút không tin cô gái bên cạnh là Tô Nhược Hân mà anh ta biết.

Dáng vẻ của cô hoàn toàn không quan tâm đ ến chuyện của nhà họ Hạ.

“Không quan tâm.”

“Được thôi, tôi không nói nữa, chúng ta về nhà thôi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1070


Chương 1070

“Ừ, tối nay tôi muốn ăn món xào của bố nuôi, sau đó ngày mai tôi muốn đi thực tập.”

“Được.” Cận Liễm đồng ý, rõ ràng như thể anh đồng ý với bất cứ điều gì cô muốn.

Chiếc Mercedes Benz G lái về phía biệt thự ở lưng chừng núi.

Tô Nhược Hân cuối cùng cũng có thời gian xem điện thoại.

Sáu ngày không khởi động máy, giờ này quả nhiên có vô số cuộc gọi nhỡ.

Cô thấy cuộc gọi nhỡ của Hạ Thiên Tường.

Không thể đếm được có bao nhiêu cuộc gọi.

Cô cũng thấy tin nhắn của Hạ Thiên Tường, hỏi đi hỏi lại xem cô đang ở đâu.

Khi rời đi, cô không muốn ai tìm thấy mình.

Vì thế cứ từ xe buýt nhỏ rồi lại chuyển sang xe riêng, thay từ chiếc này sang chiếc khác, ngay cả bản thân cô cũng không nhớ mình đã đến khu danh lam thắng cảnh “Tình Đạt” bằng cách nào.

Đó là khu thắng cảnh học viện Phật giáo nổi tiếng nhất thế giới..

Sau khi lướt nhanh hộp thoại của Hạ Thiên Tường, cô chuyển sang của Dương Mỹ Lan.

“Tô Nhược Hân, nhà họ Hạ đã xảy ra chuyện rồi, nghe nói Hạ Thiên Hương bị… bị cái gì ấy nhỉ, còn lên cả trang nhất.”

“Tô Nhược Hân, cậu đi đâu rồi? Hạ Thiên Tường như phát điên lên tìm cậu, anh ta gọi điện cho tớ, tớ đã nói với anh ta những gì Hướng Cần nói với cậu vào hôm qua. Xin lỗi, mình lại phản bội cậu nữa rồi, nhưng mình không thể nhìn dáng vẻ điên cuồng tìm kiếm cậu của anh ta được. Nhược Hân, cậu như vậy khiến cho những người yêu thương cậu đều rất lo lắng”

“Tô Nhược Hân, cậu mau trở lại đi, tớ cảm thấy Hạ Thiên Tường sắp không chịu nổi được nữa rồi. Anh †a vừa phải động viên Hạ Thiên Hương, còn vừa phải đi tìm cậu khắp nơi. Cậu không thể ngoan ngoãn về nhà, xuất hiện bên cạnh anh ta để an ủi một chút được sao?”

“Tô Nhược Hân, cậu như vậy chỉ khiến khoảng cách giữa hai người ngày càng xa thôi.”

Tô Nhược Hân đột nhiên ngẩng đầu: “Cận Liễm, Hạ Thiên Hương là bị ai…”

“Một người họ Liêu, nghe nói có quan hệ với chủ tịch Lục.” Cận Liễm do dự một lúc, nhưng vẫn nói.

“Đùng” một cái, Tô Nhược Hân cảm giác não mình đang chuyển động như con quay, nhanh chóng xoay tròn xoay tròn.

Cô nhớ rõ người họ Liêu có quan hệ với Lục Diễm Chi chỉ có một, đó chính là nhân tình của Lục Diễm Chỉ.

Trước đi theo Lục Diễm Chi, sau đó lại khiến con gái của Lục Diễm Chỉ…

Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy buồn nôn.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Tại sao lại như vậy? Không thể nào, không thể nào.” Nhớ tới Hạ Thiên Hương, quả thật cô là một cô gái vô cùng trong sáng, vẻ ngoài non nớt, được Lục Diễm Chỉ và Hạ Thiên Tường bảo vệ rất tốt.

Vì có được sự chiều chuộng yêu thương của Lục Diễm Chi và Hạ Thiên Tường, Hạ Thiên Hương chính xác là một đại tiểu thư.

Mà có một người anh trai mạnh mẽ tài giỏi giống như Hạ Thiên Tường, cô ấy vốn không cần phải tự ra ngoài lập nghiệp hay làm ăn lớn.

Chỉ cần yên phận làm đại tiểu thư nhà họ Hạ là tốt rồi.

Nhưng một cô gái không có tâm cơ gì như vậy đã xảy ra chuyện.

Tô Nhược Hân đột nhiên đã hiểu vì sao đêm đó Hạ Thiên Tường không về nhà.

Thì ra là Hạ Thiên Hương đã xảy ra chuyện.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1071


Chương 1071

Nhưng cô vẫn luôn cho rằng anh đã để Mai Diễm Tỉnh ở nhà sau khi thỏa thuận đính hôn, vì thế mới không thể đến được căn hộ.

Bây giờ xem ra, mọi chuyện có lẽ không phải vậy.

“Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường mấy ngày nay vẫn luôn ở tìm cô.” Nghĩ một lúc, Cận Liễm vẫn nói.

Nghe nói, toàn bộ thành phố T thị sắp bị Hạ Thiên Tường lật tung lên rồi.

Toàn bộ người ở thành phố T đều biết Hạ Thiên Tường đang tìm một cô gái.

Thậm chí, tin tức tìm kiếm cô đã lan ra khỏi thành phố T đến cả nước.

Tuy nhiên, không ai nghĩ rằng cô đã đi đến khu vực Tây Tạng.

Cô chỉ là muốn được hòa mình vào không khí của Phật giáo Tây Tạng, gột rửa mọi phiền muộn trong mình.

Để bản thân có thể bình tĩnh đối mặt với mọi thứ mà không đánh mất chính mình.

Tô Nhược Hân nghe xong câu nói của Cận Liễm, nhanh chóng mở hộp thoại của Hạ Thiên Tường, nhẹ nhàng gõ một dòng chữ: “Hạ Thiên Tường, em đã trở lại.”

Đúng vậy, cô đã trở lại.

Chỉ là nhà họ Hạ đã thay đổi.

Không có tin nhắn trả lời.

Xem lại lần nữa vẫn không có.

Tô Nhược Hân thấp thỏm.

Lặng lẽ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, chỉ là đầu ngón tay không ngừng trượt trên màn hình, chỉ sợ giây tiếp theo màn hình sẽ khóa, sau đó khóa tin nhắn của Hạ Thiên Tường lại.

Nhưng vẫn không có câu trả lời.

Trước đó là cô không trả lời Hạ Thiên Tường.

Giờ đến Hạ Thiên Tường không trả lời cô.

Cô đột nhiên mở diễn đàn, tìm kiếm bài đăng được đăng bởi tài khoản chính thức của tập đoàn nhà họ Hạ, cuối cùng lại không có.

“Cận Liễm, có biết ngày đính hôn của Hạ Thiên Tường và Mai Diễm Tinh không?” Còn có địa điểm, giờ phút này cô muốn biết và xác nhận, nếu không, cô sắp bị khó thở đến điên rồi.

Từ lúc không còn tìm thấy bài đăng trên diễn đàn, cô vội vàng muốn biết chân tướng mọi chuyện.

Nếu Cận Liễm cũng không biết, liệu có phải là không có chuyện đó đúng không?

Bởi vì, bài viết về lễ đính hôn của Hạ Thiên Tường và Mai Diễm Tinh không còn nữa.

Hiển nhiên là đã bị xóa.

Chỉ là không biết ai đã xóa nó.

“Có nghe đồn, nhưng mà tình huống cụ thể như thế nào thì tôi không biết, cũng lười hỏi.” Kỳ thật anh †a rất muốn tin đồn đó là sự thật, rất muốn Hạ Thiên Tường và Mai Diễm Tinh đính hôn.

Bởi vì, như vậy anh ta và Tô Nhược Hân sẽ có khả năng.

Đáng tiếc, tin đồn chỉ là tin đồn, vĩnh viên cũng không thể thành thật.

Anh ta biết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1072


Chương 1072

Nhất định Hạ Thiên Tường sẽ không đồng ý hôn sự với Mai Diễm Tinh.

Giờ đây, ý nghĩ này bắt đầu nảy sinh một cách nhanh chóng trong đầu cô.

Cô lo cho Hạ Thiên Tường.

Ngay lúc đó, cô không chân chừ mà gọi cho Hạ Thiên Tường.

Lúc nghe thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc ở đầu bên kia, cô thoáng có cảm giác như thể đã xa cách một đời.

Tuy chỉ xa anh sáu ngày thôi, nhưng cô lại thấy như đã không gặp anh suốt nhiều năm.

Nhạc chuông điện thoại vang bên tai, nhưng nhanh chóng bị ngắt đi.

Cô lại gọi sang, hiển nhiên vẫn là cúp máy.

Vào lần gọi thứ ba, Tô Nhược Hân tự nói với mình, nếu như Hạ Thiên Tường tiếp tục không nhận thì chứng tỏ là anh đang giận.

Anh giận cô, giận cô lặng lẽ ra đi.

Cho nên, anh mới không muốn nhận điện thoại của cô.

Nhưng mà, lần này đầu dây bên kia, chuông chỉ vừa kêu lên một tiếng đã được nhấc máy: “Nhược Hân.

Giọng nói nam tính dễ nghe, vẫn giống y chang giọng của người đàn ông trong trí nhớ, chưa từng đổi thay.

“Hạ Thiên Tường, anh có khỏe không?” Cô muốn nói câu xin lỗi, nhưng tính ra thì giữa họ còn chẳng có một câu cãi vả nào, cô chỉ lẳng lặng rời đi vài ngày mà thôi.

Đợi tới khi gặp lại, cô sẽ nói xin lỗi anh.

Bởi vì cô đã biết, tối đó anh không tới gặp cô, không phải vì không muốn gặp mà là vì anh không thể đi được.

Còn cô, chặn liên lạc từ tất cả mọi thứ trên đời, nên chẳng biết điều gì.

Nếu như cô mở điện thoại sớm hơn, xem những thứ Dương Mỹ Lan chia sẻ cho cô về anh sớm hơn, thì có lẽ cô đã quay lại thành phố T từ lâu rồi.

Nhưng bây giờ, có nói gì thì cũng đã trễ.

“Nhược Hân, em về nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Anh còn có việc.”

Bên kia, Hạ Thiên Tường vừa nói dứt câu liền dập máy.

Không một lời trách cứ.

Cũng chẳng có cơn cáu giận nào.

Giọng nói của anh vẫn trầm ấm dịu dàng như trước.

Đó là sự dịu dàng chỉ dành riêng cho mình cô.

Cô nghe những âm thanh mù mờ trong điện thoại, nhưng lại cảm thấy nó vô cùng chói tai.

Chói tai tới mức để lại trong tim cô một nỗi đau âm ỉ.

Sáng hôm ấy, cô thậm chí còn để lại một đơn thuốc cho Trần Sang, thế nhưng chỉ một lời nhắn cho Hạ Thiên Tường thôi cô cũng chẳng để lại.

Bàng hoàng nhớ lại giọng nói của người đàn ông.

Nhưng cũng chỉ còn lại là dư vị.

Cô bất chợt cảm thấy hoảng hốt.

Dường như người đàn ông kia đang ngày càng rời xa Cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1073


Chương 1073

“Cận Liễm, tôi muốn về chung cư, anh đưa tôi về được không?” Hạ Thiên Tường bảo cô về nhà, nên bây giờ cô sẽ ngoan ngoãn đi về.

Thật ra, ở trước mặt anh, cô lúc nào cũng rất vâng lời.

Lần này cũng vậy…

Cô không làm ầm lên, cũng chẳng gây loạn.

Cô chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh để gột rửa lòng mình mà thôi.

Nhưng mà lại nhận ra rằng, lúc cô trở lại, mọi thứ đều đã thay đổi.

“Cũng đã xế chiều, ăn tối rồi tôi đưa cô về sau, chị tôi cũng về rồi, chị ấy muốn gặp cô.” Cận Liễm không quay đầu xe, anh ta kiên quyết đưa cô tới biệt thự Bán Sơn.

“Cận Dĩnh?”

“Ừ, chị ấy về rồi.”

Chính vì Cận Dĩnh trở lại, cho nên ấn tượng của anh ta về Hạ Thiên Tường mới thoáng thay đổi.

Theo lời mẹ Tăng Hiểu Khê, nếu như lần này không có Hạ Thiên Tường, người chị Cận Dĩnh của anh ta sẽ không về nước dễ dàng như thế.

Người đàn ông ngoại quốc kia sẽ không bao giờ dễ dàng buông tha chị anh ta như vậy.

Thậm chí còn đồng ý cho Cận Dĩnh đưa con về.

Trên người đứa bé con lai có một nửa bóng dáng của ba nó, nên anh ta không thích lắm.

“Chị anh về một mình à?”

“Về cùng con.”

“Cận Liễm, anh dừng ở siêu thị đằng trước một chút đi, tôi muốn mua quà cho em bé.” Nghe thấy Cận Dĩnh đưa con về cùng, Tô Nhược Hân cảm thấy cần phải mua cho đứa bé một món quà.

Người lớn thì không thành vấn đề, cô thậm chí còn không mua quà tặng cho mẹ nuôi, mẹ nuôi cũng chẳng bắt bẻ gì, nhưng mà trẻ con thì không giống thế, trong thế giới của con nít, khoảnh khắc vui nhất chính là lúc nhận được quà.

Cận Liễm tự gõ vào đầu mình: “Được, lát nữa tôi cũng mua một món, nếu không một người cậu như tôi đây sẽ bị coi là ghét thằng bé, đến cả một phần quà cũng chẳng thèm tặng.”

“Sao lại ghét bé? Đó là cháu trai cả của anh mà.”

Hàn huyên vài câu với Cận Liễm, Tô Nhược Hân cũng thả lỏng một chút.

“Thăng bé giống ba nó, thành ra tôi vừa nhìn thấy cái khuôn mặt nhỏ nhắn đó là lại nhớ tới người ba cặn bã của nó.” Cận Liễm rất tức giận nói.

“Trẻ con vô tội, Cận Liễm, anh sai rồi. Tôi phạt anh chốc nữa phải mua một hộp quà để tạ lỗi với cháu trai anh, hừ hừ.” Tô Nhược Hân cực kỳ tức giận với Cận Liễm.

Không ngờ Cận Liễm lập tức đồng ý: “Ha ha, được thôi.”

Chiếc Mercedes Benz G đậu ở bãi đỗ xe ngầm của siêu thị.

Hai người đi vào siêu thị và bắt đầu chọn quà.

Tô Nhược Hân mua một chiếc ô tô nhỏ chạy bằng điện, có thể lái ở trong nhà.

Còn Cận Liễm, anh ta thật sự định chất đầy cốp chiếc Mercedes Benz G, cứ mua mãi không ngừng, chỉ trong chốc lát, anh ta đã mua bảy, tám mẫu từ lớn đến bé.

Giỏ hàng đã chất đầy đồ.

Sau khi kết thúc và đi ra ngoài, sắc trời đã ngả đen.

Điện thoại của Tô Nhược Hân vẫn im lìm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1074


Chương 1074

Hạ Thiên Tường không gọi điện tới.

Sáu ngày sáu đêm, không dài không ngăn.

Nhưng dường như đã đổi thay đến long trời lở đất, khiến cô trở tay không kịp.

Mercedes Benz G lái vào khu biệt thự Bán Sơn.

Đây là con đường mà cô vô cùng quen thuộc.

Nhớ lại ngày ấy, Hạ Thiên Tường được cô đưa về bệnh viện, rồi sau đó cô bị Lục Diễm Chỉ đưa tới biệt thự Bán Sơn. Lục Diễm Chỉ cưỡng ép dẫn cô tới chỗ này, để rồi miếng ngọc kia đã giúp cô vô tình cứu sống Hạ Thiên Tường.

Mọi chuyện cứ như chỉ vừa mới diễn ra ngày hôm qua, rõ mồn một trước mắt.

Chiếc Mercedes Benz G chậm rãi chạy qua số 888: “Tô Nhược Hân, cô có muốn vào xem một chút không?”

Tô Nhược Hân lẳng lặng nhìn căn biệt thự trước mắt, lắc đầu: “Không muốn.” Anh bảo cô về nhà, cô sẽ về sau khi qua nhà họ Cận.

Vì vậy, khi xuống xe, nơi cô bước vào chính là khu vườn trong biệt thự của nhà họ Cận.

Cửa xe vừa mở, Tô Nhược Hân và Cận Liễm bước xuống, cửa kính của biệt thự đã được mở ra, một bóng dáng bé nhỏ nhào tới chỗ Cận Liễm: “Cậu, cậu đi đâu vậy ạ? Sao cậu không đưa con đi cùng?”

Tiếng Trung không chuẩn chút nào, nghe rất buồn cười, cậu bé đáng yêu giống như búp bê.

“Cậu đi đón dì, con mau gọi dì đi.” Cận Liễm ôm lấy cậu bé, nhìn về phía Tô Nhược Hân.

“Dì, con là Joseph Joel, dì gọi con là .Joel là được rồi ạ.” Cậu bé cười tủm tỉm nhìn Tô Nhược Hân, trong đôi mắt to tràn ngập vẻ tò mò.

Tô Nhược Hân rất thích xưng hô “dì” này, Chúc Hứa cũng gọi cô như vậy: “Joel, để dì bế con cái nào.” Đứa bé này nhìn thoáng qua có thể thấy là con lai, tóc vàng mắt xanh, nhưng làn da không hoàn toàn là màu của người da trắng mà có hơi vàng.

Là một cậu bé dễ thương.

“Cậu, con muốn được dì ôm.” Nghe thấy yêu cầu của Tô Nhược Hân, cậu bé liền vô tình rời khỏi người cậu, quay sang cho Tô Nhược Hân ôm.

Tô Nhược Hân đón lấy cậu bé: “Bốn tuổi rồi hả?”

Joel nặng hơn Chúc Hứa một chút, điều này cũng không có nghĩa là cậu bé lớn hơn Chúc Hứa nhiều, bởi vì chiều cao của người ở các nước châu Âu thường cao hơn người gốc châu Á.

Hơn nữa, ưu thế về chiều cao này có thể được thể hiện ra ngay từ khi còn nhỏ.

“Cậu lén nói cho dì biết con bao nhiêu tuổi đúng không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của .Joseph .Joel lập tức hiện lên vẻ bất mãn, quay đầu nhìn Cận Liễm.

Cận Liễm dở khóc dở cười: “Cậu mà nói cho cô ấy thì sẽ nói một cách đường hoàng công khai, không cần phải lén lén lút lút nói cho dì nhỏ của con chứ.”

Cậu nhóc gãi đầu: “Hình như cũng đúng.”

“Cho nên thật sự không phải cậu nói ạ?”

“Thế nghĩa là dì nhỏ thông minh, vậy nên đoán ra ngay được.” Joseph Joel nói xong còn hôn lên mặt Tô Nhược Hân: “Dì nhỏ thơm quá.”

Tô Nhược Hân bế cậu bé đi về phía biệt thự, cửa kính lại mở ra, một người phụ nữ trẻ tuổi bước ra: “Joseph .Joel, con nặng lắm mau xuống đi đừng làm dì mệt.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1075


Chương 1075

Đây là lần đầu tiên Tô Nhược Hân nhìn thấy Cận Dĩnh.

Cô nhận ra rằng Cận Dĩnh ngoài đời đẹp hơn trong ảnh nhiều.

Cận Dĩnh kết hợp những ưu điểm của Cận Hồng Huy và Tăng Hiểu Khê, phải thừa nhận rằng gen của Cận Hồng Huy và Tăng Hiểu Khê thật sự rất mạnh, trông Cận Dĩnh vừa giống Cận Hồng Huy vừa giống Tăng Hiểu Khê.

“Không sao đâu, em bế được, không nặng.” Trước đây cô đã quen bế Chúc Hứa, vậy nên tạm thời bế Joseph .Joel cũng không thấy khó khăn.

“Được rồi, nếu mệt thì thả nó xuống, thằng nhóc thối này thích nhất được bế, không thích tự đi bộ đâu.

“Còn lâu nhé, con thích dì nhỏ nên mới để dì bế, nếu không con sẽ tự đi bộ, con đi nhanh lắm đó.”

Joseph .Joel bất mãn vì Cận Dĩnh nói cậu không thích tự đi bộ, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ phản đối.

Tô Nhược Hân mỉm cười, rất muốn thơm cậu bé một cái: “Dì thơm con được không?”

“Được chứ ạ, dì thơm con mới là bình thường, dì không thơm con khiến vừa nãy con cứ tưởng dì không thích con.”

“Ha ha, không phải đâu, đây là nước Z, thói quen của người nước Z khác với người châu Âu, cách thể hiện thân thiết nhất khi gặp nhau của người ở đây là bắt tay chứ không phải áp má vào nhau. Vậy nên cho dù dì không thơm con thì dì cũng vẫn thích con nha.

“Vâng vâng, tóm lại là dì nhỏ thích con.” Cậu bé nhe răng cười toe toét.

“Mau vào đi, sắp ăn cơm rồi.” Tăng Hiểu Khê cũng ra đón, thấy Tô Nhược Hân bế .Joseph .Joel thì nói: “Thằng bé nặng lắm, người con nhỏ nhắn đừng để mệt, để mẹ thằng bé tự bế đi.”

“Mẹ, mẹ có phải mẹ ruột của con không đấy?”

Cận Dĩnh phản đối.

“Vậy con có phải mẹ ruột của .Joel không? Con trai mình đương nhiên phải tự bế rồi.”

“Rõ ràng là mẹ thiên vị, thiên vị em gái, hừ hừ.”

Cận Dĩnh lườm Tăng Hiểu Khê phản đối.

“Vì sao mẹ phải thiên vị con? Nếu không phải mẹ nhờ người giúp thì đến giờ con cũng không biết đường về thăm bà già này. Con tự tính đi, mấy năm rồi con mới về thăm mẹ một lần?”

Cận Dĩnh thật sự nghiêm túc tính: “Hình như sáu năm rồi”

“Cuối cùng cũng nhớ ra, không uổng công mẹ mang thai mười tháng vất vả sinh con ra.” Tăng Hiểu Khê lại lườm Cận Dĩnh: “Nhược Hân vẫn tốt hơn, Nhược Hân là nghe lời nhất.”

Phía sau, Cận Liễm xách túi lớn túi nhỏ đi vào: “Joel, dì nhỏ và cậu tặng quà cho con này.”

Cận Liễm vừa lên tiếng .Joseph .Joel đã trượt xuống khỏi người Tô Nhược Hân như con cá trạch, sau đó cậu chạy về phía Cận Liễm: “Con muốn, đều là của con hết đúng không ạ?”

Trong tay Cận Liễm cầm vài chiếc túi, vậy nên cậu bé mới hỏi như vậy.

“Đúng.” Cận Liễm nhìn Tô Nhược Hân, phải nói rằng may mà Tô Nhược Hân đề nghị mua quà cho cậu bé, nếu không người làm cậu là anh ta đây thật sự không đạt chuẩn chút nào.

Quả nhiên trẻ con vẫn thích đồ chơi nhất.

Cận Hồng Huy vẫn nấu cơm như thường ngày, món ăn rất có hương vị gia đình, cảm giác giống như đón Tết, cả nhà quây quần bên nhau.

Tô Nhược Hân đột nhiên nghĩ đến nhà họ Tô, nếu cô không bị ba mẹ bán cho nhà họ Hạ với giá ba trăm tỷ thì tuy ba mẹ đối xử với cô không tốt như hai chị gái và anh trai, nhưng ít nhất cũng là nhà của ba mẹ ruột cô.

Bây giờ tuy Cận Hồng Huy và Tăng Hiểu Khê đối xử với cô rất tốt, nhưng cô vẫn có cảm giác sống nhờ sống gửi nhà người khác.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1076


Chương 1076

Ăn tối xong Tăng Hiểu Khê kéo cô lên lầu: “Sáng sớm nay căn phòng này đã được dọn rồi, rất sạch sẽ, Nhược Hân, tối nay con ở lại nhà mẹ nuôi đi.”

Tô Nhược Hân do dự một thoáng, bởi vì nơi này rất gần nhà của Hạ Thiên Tường.

Gần hơn nhiều so với căn hộ cạnh trường trung học Khải Mỹ.

Mà cô cũng hơi nhớ anh rồi.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc anh bảo mình về nhà, Tô Nhược Hân liền lắc đầu: “Con đã ra ngoài mấy ngày rồi nên muốn về nhà thu dọn, nghỉ ngơi.”

Tăng Hiểu Khê nhìn Tô Nhược Hân, cơ thể vốn đã gầy gò của cô càng gầy hơn: “Ở đây với mẹ nuôi cũng có thể nghỉ ngơi, mẹ đảm bảo sẽ không để doseph .Joel quấy rầy con, sáng mai con muốn ngủ đến mấy giờ cũng được.”

“Mẹ nuôi, con chỉ muốn về nhà mình thôi.”

Cô đã nói đến mức này rồi Tăng Hiểu Khê cũng không cố giữ cô ở lại nữa: “Cận Liễm, con đưa Nhược Hân về đi.”

“Vâng”

Chiếc Mercedes-Benz G lái ra khỏi cổng, trước mặt chính là nhà của Hạ Thiên Tường.

Cô đã từng ở đây, giờ phút này lại chỉ có thể đi ngang qua mà không có lý do để vào.

Cô rất muốn vào thăm Hạ Thiên Hương nhưng không dám.

Tô Nhược Hân cô đơn ngồi trong xe, cô đơn nhìn cảnh đêm trước xe, có cảm giác mình cách Hạ Thiên Tường càng ngày càng xa.

Cho dù anh không nói chia tay nhưng cảm giác đó rất mãnh liệt.

Tuy cô không làm ầm ï, nhưng khi anh cần cô nhất thì cô lại rời đi.

“Nhược Hân, không vui thì về nhà ở vài ngày, nhà họ Cận mãi mãi là nhà của em.” Cận Liễm đưa Tô Nhược Hân tới tận cửa vẫn không yên tâm dặn dò cô.

“Ừm, em biết rồi.” Bây giờ cô thật sự đã coi Cận Liễm là anh trai ruột, còn thân thiết hơn cả người anh trai ruột Tô Chí Khiêm kia.

“Ngủ sớm đi, đừng để mẹ lo lắng.”

“Cận Liễm, nói với mẹ nuôi rằng em rất ổn, bảo.

mẹ đừng lo lắng cho em. Em có thể tự chăm sóc cho mình được.”

Cận Liễm gật đầu, bóng lưng rời đi cô đơn, lạc lõng của anh, khiến Tô Nhược Hân phải mất một lúc lâu mới rời mắt được.

Mọi thứ trong căn hộ vẫn như ngày hôm qua, giống như lúc cô đi, đôi dép cô thường đi được đặt ngay ngắn trên giá giày. Cô kéo hành lý đẩy cửa phòng ngủ ra, nhưng khi nhìn thấy mọi thứ bên trong, cô lại sững sờ.

Những bộ quần áo, giày dép và đồ trang sức cô đặt trên giường để trả lại cho Hạ Thiên Tường đều đã biến mất.

Mở tủ thì thầy quần áo đã được xếp vào tủ.

Mở ngăn kéo thì thấy trang sức đã được cất lại vào ngăn kéo.

Còn giày dép, không cần nhìn cũng biết chúng nằm trong tủ giày.

Nếu không phải Hạ Thiên Tường làm thì nghĩa là chị Chiêm làm.

Mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng.

Gô bỗng nhiên cảm thấy mình đúng là làm điều vô nghĩa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1077


Chương 1077

May mà khi cô đặt những thứ đó lên giường không để lại lời nhắn.

Dường như việc làm lúc đó là để chừa đường lui cho giờ phút này vậy.

Vì không để lại lời nhắn, nên cô không chịu thừa nhận rằng mình muốn trả lại đồ cho Hạ Thiên Tường.

Không phải cô sợ anh, mà là cô biết những thứ này trong mắt anh thực sự chẳng là gì cả.

Nhưng cô trả lại cho anh tức là một kiểu xa cách.

Mà sự xa cách này chính là một loại tổn thương.

Tổn thương này khiến cho cô và Hạ Thiên Tường ngày càng xa nhau.

Tô Nhược Hân yên lặng nằm xuống, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.

Cho dù dùng chút phương pháp thôi miên cũng không ngủ được.

Sau đó, cô ngẩn ngơ nhìn chằm chằm điện thoại.

Nhưng là nhìn chằm chằm khung thoại của Hạ Thiên Tường ngẩn ngơ.

“Leng keng…’ Thật ra chín giờ tối mới chỉ là bắt đầu của đêm khuya, tiếng chuông cửa này cũng không bất ngờ lắm.

“Ai vậy?” Tô Nhược Hân khoác áo khoác ngủ đi đến trước cửa, nhìn xuyên qua mắt mèo, sau khi nhìn thấy một lớn một nhỏ đứng trước cửa, là Chúc Cương và Chúc Hứa thì Tô Nhược Hân mới mở cửa ra, Chúc Hứa nhào thẳng vào lòng cô: “Dì ơi, Tiểu Hứa rất nhớ dì.”

Tô Nhược Hân xoa đầu cậu bé: “Dì cũng nhớ cháu.”

Chúc Cương đứng sững sờ ở kia nhìn Chúc Hứa với Tô Nhược Hân tương tác: ‘Cô Tô, đứa nhỏ này nằng nặc đòi về ngủ với cô, tôi không dỗ được thằng bé nên đành phải đưa thằng bé…”

“Anh không đưa đến thì tôi cũng muốn đi đón thằng bé đấy, từ giờ cứ để thằng bé ở cùng với tôi là được, anh yên tâm đi.”

“Yên tâm, rất yên tâm, trước đấy Tiểu Hứa ở chỗ cô còn béo ra ấy, còn béo hơn lúc thằng bé ở với mẹ, lúc bế cũng nặng tay.”

“Á, cậu mau đi đi, cháu không cần cậu bế đâu, cứng ngắc, cháu chỉ muốn dì bế thôi, cậu về ôm mợ cháu đi”

“Tên nhóc thôi này, nhìn thấy dì là không cần cậu nữa, đúng không?” Chúc Cương lườm Chúc Hứa, ánh mắt chỉ muốn đánh Chúc Hứa một cái, nhưng thật ra thì không nỡ đánh.

Thương còn không đủ.

“Không đúng, không đúng, cậu là cậu ruột, còn dì không phải dì ruột mà, cậu yên tâm đi, sẽ không có chuyện cháu không cần cậu đâu.”

Nhưng rõ ràng chút biểu cảm kia của cậu bé chỉ có ghét bỏ Chúc Cương, ỷ lại Tô Nhược Hân.

Bộ dạng ỷ lại kia của cậu bé thậm chí còn khiến Tô Nhược Hân quên không hỏi tội câu “dì không phải dì ruột” kia, dắt Chúc Hứa vào, cậu bé nhằm về phía đồ chơi trong góc phòng khách nhanh như chớp.

Đúng vậy, đó một không gian nhỏ được tạo ra dành riêng cho cậu bé để đồ chơi của mình trong căn hộ.

Không lớn lắm nhưng rất ấm áp.

“Có muốn ăn khuya không?” Nhìn thấy cậu nhóc đi đến chỗ đồ chơi, Tô Nhược Hân cũng đi theo hỏi một câu.

Chúc Hứa đang tuổi lớn, tuyệt đối không thể bị đói.

“Muốn ạ, cháu muốn ăn sủi cảo.”

“Chúc Hứa, nửa đêm nửa hôm cháu bảo dì gói sủi cảo cho cháu á?” Tô Nhược Hân phản đối, cô vẫn còn là trẻ con đấy nhé, quá trình gói sủi cảo thật sự quá phức tạp, cô không có tâm trạng gói sủi cảo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1078


Chương 1078

“Không cần gói mà, trong tủ lạnh có ạ, lần trước bà Chiêm gói rất nhiều để cấp đông trong tủ lạnh, cháu nhìn thấy rồi, hì hì.”

Kết quả là Chúc Hứa chơi đồ chơi, Tô Nhược Hân nấu sủi cảo.

Nhưng tất nhiên là nấu xong hai người sẽ ăn chung.

Sủi cảo chị Chiêm gói thật sự rất ngon, Tô Nhược Hân tối không ăn gì cũng ăn mấy cái.

Không phải đồ ăn nhà họ Cận ăn không ngon, mà là cô thật sự không có tâm trạng ăn.

Trong lòng rối như tơ vò.

Bây giờ Hạ Thiên Tường không để ý đến cô, trong lòng cô càng loạn hơn.

Đến bây giờ cô vẫn chưa biết rõ chuyện Hạ Thiên Tường và Mai Diễm Tinh là thế nào.

Rốt cuộc hai người có đính hôn không?

Hiện tại ngoài trừ chính bản thân Hạ Thiên Tường giải thích chuyện này ra thì cô sẽ không tin tưởng bất cứ ai.

Tất cả chỉ toàn đồn đại.

Nhìn Chúc Hứa ăn ngấu nghiến một đ ĩa, Tô Nhược Hân không khỏi đau lòng: “Tối cháu chưa ăn gì à? Có phải cậu cháu chưa nấu cho cháu ăn không?”

“Không phải đâu, là cháu nhớ dì nên không ăn được đó, bây giờ nhìn thấy dì là cháu lại nuốt được rồi, hì hì”

Tô Nhược Hân đưa tay véo chóp mũi Chúc Hứa: “Chỉ có cháu dẻo miệng thôi.” Câu nào câu nấy như nhau, nhóc quỷ này.

Ăn sủi cảo xong, Chúc Hứa chơi thêm một lúc rồi đi tắm đi ngủ.

Trước khi ngủ, cậu bé rất tự nhiên kéo Tô Nhược Hân kể chuyện cổ tích cho mình nghe, nghe xong, cậu nhóc ngủ thiếp đi.

Tô Nhược Hân ngồi ngẩn ngơ trước giường nhìn Chúc Hứa ngủ say, bỗng nhiên cô cảm thấy Hạ Thiên Tường đối xử với Chúc Hứa rất tốt.

Bởi vì cô đối xử tốt với Chúc Hứa nên anh mới yêu ai yêu cả đường đi, đối xử tốt với Chúc Hứa.

Cô phát hiện, hiện giờ giữa cô với Hạ Thiên Tường đã không còn phân chia rạch ròi như trước nữa.

Bởi vì gì có phân chia thế nào cũng không rạch ròi được.

Giống như cô với anh, cho dù anh không phá vỡ ranh rới cuối cùng với cô, nhưng cái gì nên nhìn không nên nhìn, Hạ Thiên Tường đã thấy cả rồi.

Cứ thế nhìn Chúc Hứa, Tô Nhược Hân phát hiện mình không muốn về phòng.

Cô rất sợ ngủ một mình trên cái giường lớn kia.

Đột nhiên đêm đến không có Hạ Thiên Tường, cô thấy hơi không quen.

Cuối cùng, cô quyết định chen chúc trên một cái giường với Chúc Hứa, dù sao giường cũng rộng, đủ cho hai người ngủ chung.

Có cậu nhóc ngủ cùng, nghe tiếng thở đều đều của cậu bé, cuối cùng Tô Nhược Hân cũng ngủ.

Tô Nhược Hân bị tiếng chuông cửa đánh thức.

Nhưng không cần cô mở cửa, cô đã nghe thấy tiếng bước chân của Chúc Hứa chạy tung tăng từ khu đồ chơi ra đến trước cửa, cậu nhóc này đã tỉnh từ lâu, nên vừa mới nghe thấy tiếng đã chạy qua.

“Chú là ai thế?” Tô Nhược Hân khoác áo choàng ngủ đi đến trước cửa, không ngăn cản Chúc Hứa mở cửa, lúc này cậu bé đã bê ghế dựa đến leo lên, nhìn ra ngoài xuyên qua mắt mèo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1079


Chương 1079

Tuy cậu nhóc còn nhỏ, nhưng cần phải tiếp xúc với những sinh hoạt hàng ngày đơn giản nhất.

“Chuyển phát nhanh, EMS, cần người nhận ký nhận chuyển phát nhanh, vui lòng mở cửa”

“Vậy chú đưa hàng chuyển phát nhanh lên mắt mèo đi, cháu muốn nhìn xem có đúng là tên của dì cháu không.”

Tô Nhược Hân cười, đứa nhỏ này cũng cẩn thận lắm cơ.

Cẩn thận y như con cáo nhỏ vậy.

Sau đó, cậu nhóc dán mắt lên mắt mèo, chỉ nửa phút sau đã gật đầu: “Chú chờ chút, cháu mở cửa đây.

Tiếp đấy cơ thể nhỏ bé nhanh nhẹn nhảy xuống ghế dựa, muốn bê cái ghế dựa ra để mở cửa, liếc mắt đã nhìn thấy Tô Nhược Hân: “Dì ơi, chuyển phát nhanh của dì đấy, hình như là tài liệu.”

Vừa nghe thấy có thể là tài liệu, Tô Nhược Hân đã bước nhanh đến: “Để dì tự lấy.”

Lúc này trong đầu cô chỉ còn lại từ tài liệu này, còn có lời người chuyển phát nhanh nói, anh ta là EMS.

Hai cái này hợp lại với nhau, cuối cùng cô cũng đã nhận ra là chuyển phát nhanh thứ gì.

Tuy đã xác định muốn học đại học Nam Kinh từ lâu, nhưng khi thư thông báo trúng tuyển được gửi đến, cuối cùng cô cũng chắc chắn.

Tô Nhược Hân nhanh chóng mở cửa: “Đưa cho tôi đi”

“Em là học sinh tốt nghiệp cấp ba à.” Đưa tài liệu chuyển phát nhanh chó Tô Nhược Hân, tiện thể còn đưa thêm một cây bút, muốn cô ký nhận.

“Ừ ừ, đúng vậy.”

“Vậy đúng rồi, tôi giao thư thông báo trúng tuyển cả hôm nay, chúc mừng em đậu đại học nhé.”

“Cảm ơn” Tô Nhược Hân ký tên xong, phấn khích mở túi tài liệu ra.

Mở ra, một lá thư thông báo trúng tuyển xinh đẹp đã đến rồi.

Cô nhìn tên của mình ở bên trên, phấn đấu suốt mười hai năm, cuối cùng cũng đỗ vào trường đại học cô sắp theo học.

Tuy không phải đại học T hay đại học Đồng lúc đầu cô chờ mong, nhưng chỉ cần nghĩ đến mẹ Mỹ Lan. cô lại bình tĩnh lại.

Tuy khẽ vuốt thư thông báo, từng chút từng chút một, cô cảm thấy như bản thân đang nằm mơ, không hề thấy chân thật.

NGÀY Chúc Hứa đọc từng chữ trên giấy thông báo trúng tuyển, lập tức ôm lấy cổ Tô Nhược Hân: “Dì nhỏ, không bao lâu nữa dì sẽ đến trường đại học này đi học đúng không?”

“Ừ”” Tô Nhược Hân gật đầu, cuối cùng trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng xuất hiện nụ cười.

Nhưng nụ cười trên mặt cô chưa được ba giây đồng hồ đã biến mất.

Tay nắm lấy thư thông báo trúng tuyển thiếp vàng, nếu như là sáu ngày trước, người mà cô thông báo người đầu tiên chắc chắn là Hạ Thiên Tường.

Sau đó, cô sẽ tìm một nơi ăn mừng với Hạ Thiên Tường, chúc mừng mình sắp vào đại học, cuối cùng tất cả cũng đã kết thúc.

Vậy mà vào giờ phút này, cô cảm thấy có lễ cô có nói thì Hạ Thiên Tường cũng sẽ không tới gặp cô, càng không chúc mừng cùng cô.

“Dì nhỏ, dì không vui sao?” Chúc Hứa phát hiện cô kinh ngạc nhìn thư thông báo trúng tuyển mà không nói lời nào, cậu bé bèn cẩn thận hỏi.

“Vui chứ.”

Nhưng, hai chữ nói ra chỉ là nghĩa vui trên mặt chữ, trong lòng cô chắc chắn không vui.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1080


Chương 1080

Bỗng nhiên, cô vô cùng bực bội, Tô Nhược Hân cảm thấy bản thân nhất định phải bận rộn, chỉ có bận rộn mới có thể giảm sự bất an từ tận đáy lòng cô: “Tiểu Hứa, dì nhỏ sẽ đi thực tập, rồi chúng ta sẽ cùng tiêu số tiền kiếm được đó, được không?”

“Được ạ, dì nhỏ yên tâm, cháu có thể ở nhà một mình, cháu không chạy lung tung, ai gõ cửa cháu cũng không mở” Dứt lời, dường như nhớ ra cái gì đó, cậu bé nói tiếp: “Dì nhỏ mà về thì cháu mở cửa cho dì”

“Vậy chú Hạ thì sao?” Tô Nhược Hân nhẹ giọng hỏi, nhưng lúc hỏi xong, cô lại khinh bỉ bản thân mình.

Cô đúng là không có khí phách, anh không đến thăm cô, vậy mà cô còn mong chờ anh tới?

Chúc Hứa nhìn chằm chằm Tô Nhược Hân, sau đó, cái đầu nhỏ lắc lư: “Không mở”

“Chúc Hứa ngoan ghê.” Tô Nhược Hân ôm mặt Chúc Hứa lên hôn một cái.

Sau đó, ngay lập tức nghe Chúc Hứa nói: “Chú Hạ có chìa khoá, chú ấy có thể tự mở được.”

Tô Nhược Hân xách cái tai nhỏ của Chúc Hứa lên: “Tên nhóc thúi nhà cháu, cuối cùng vẫn thân với chú Hạ nhất đúng không?”

Chúc Hứa dùng sức khẽ giấy dụa, tránh khỏi tay Tô Nhược Hân, vắt chân lên cổ mà chạy: “Không phải không phải, cháu rất thân với dì nhỏ.”

Tô Nhược Hân đuổi một vòng cũng không đuổi kịp Chúc Hứa luồn lách như con cá chạch, thở hổn hển đứng lại: “Chúc Hứa, cháu mà còn chạy tiếp, sau này dì sẽ không quan tâm tới cháu nữa.”

Sau đó, Chúc Hứa chạy vù đến trước mặt cô nhanh như chớp, hơi cong người xuống, cái mông nhỏ giơ ra trước mặt Tô Nhược Hân: “Dì nhỏ đánh đi”

Mắt Tô Nhược Hân chợt cay cay, lúc này sao cô có thể ra tay được chứ.

Cô đưa tay ôm chầm lấy Chúc Hứa, để cậu bé dựa vào ngực của mình, rất lâu sau, mãi đến khi cảm giác được người thằng nhóc hơi khựng lại, cô mới nhận ra có lẽ hành động của đã doạ Chúc Hứa, hít mũi một cái, cô nói khẽ: “Dì nhỏ không đánh Chúc Hứa, Chúc Hứa ngoan nhé, giữa trưa dì sẽ gọi người đưa cơm trưa đến cho cháu, được không?”

Chúc Hứa buông Tô Nhược Hân ra: “Dì nhỏ đi làm việc đi, trước kia mẹ cũng thường xuyên để cháu ở nhà một mình, cháu không xảy ra chuyện gì đâu, dì cứ yên tâm.” Nói xong, cậu bé còn nghiêng người hôn lên mặt Tô Nhược Hân một cái.

“Vậy dì đi làm việc thật nha.”

“Dạ, tạm biệt dì nhỏ.”

Sau đó, Chúc Hứa đẩy Tô Nhược Hân đi ra ngoài.

Được nghỉ hè rồi, không biết có đi nhà trẻ được không, mấy hôm nay Chúc Cương không đưa Chúc Hứa đi nhà trẻ.

Tô Nhược Hân nghĩ chờ đến khai giảng rồi đi cũng không muộn.

Trên xe buýt, Dương Mỹ Lan gọi điện thoại tới: “Tô Nhược Hân, thư thông báo trúng tuyển của tớ đến rồi, thư của cậu đến chưa?”

“Đến rồi.” Có điều, câu trả lời này của cô nghe rất cô đơn.

“Tô Nhược Hân, nếu cậu về rồi thì đến tối cùng ăn mừng đi.”

“Dẫn Chúc Hứa đi cùng.”

“Không vấn đề gì.”

“Tớ muốn ăn đồ nướng” Cô nhớ biệt thự bên bờ biển, chỗ đó rất hợp để tự phục vụ đồ nướng, cô càng nhớ những xiên thịt nướng thơm phức mà Hạ Thiên Tường nướng cho cô, bây giờ nhớ lại đều chất chứa rất nhiều dư vị.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,391
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1081


Chương 1081

“Nướng, nướng, nướng.”

“Cậu nướng, tớ ăn.” Cô ăn đồ nướng với Hạ Thiên Tường là anh nướng cô ăn, mãi đến khi cô ăn sắp no căng bụng thì cô mới nướng cho anh ăn.

“Cái này. ..” Dương Mỹ Lan chần chờ, sau đó quát †o một tiếng: “Tô Nhược Hân cậu ác độc vừa vừa thôi, không chỉ có cậu đang tuổi ăn tuổi lớn, mà cơ thể bà cô đây cũng phải phát triển, Chúc Hứa cũng phải lớn lên.”

Đúng vậy, không có ai chiều chuộng cô như Hạ Thiên Tường.

“Được, tớ nướng, các cậu ăn.” Cô nghĩ, có lẽ cô cũng không nuốt nổi.

Mặc dù ăn đồ nướng là đề nghị của cô, nhưng bây giờ cô ăn gì cũng không ngon.

“Hẹn cậu khi nào tan làm gặp.”

“Hả, sao cậu biết tớ đang làm việc?” Hình như từ lúc cô nhận điện thoại đến bây giờ, cô không hề nói một câu nào tiết lộ bây giờ cô đang trên đường đi làm.

“Tớ… Tớ đoán.”

“Chúc Hứa nói cho cậu?”

Việc cô đi thực tập chỉ có một mình Chúc Hứa biết, thậm chí cô còn chưa thông báo cho cả chị Chiêm, cô còn chờ lát nữa đến phòng khám bệnh, rồi gọi điện thoại cho chị Chiêm để chị Chiêm đưa cơm trưa đến cho Chúc Hứa.

Cho nên, việc này thật sự chỉ có Chúc Hứa mới biết được.

“Không… Không phải.” Dương Mỹ Lan nói xong, lập tức dập máy.

Tô Nhược Hân hơi nhíu mày, trực giác nói cho cô biết chuyện này có vấn đề.

Nhưng mà vấn đề ở chỗ nào chứ?

Được rồi, cô lười tìm hiểu những thứ này, Dương Mỹ Lan biết cô đi làm cũng không có gì to tát.

Lúc nào cũng phải làm việc.

Nếu không sẽ không yên tâm.

Trên thế giới này, chỉ có công việc và tiền lương khiến cô yên tâm nhất, tất cả cái khác đều là phù du.

Tô Nhược Hân đến muộn.

Nhưng mà, cô cũng không thèm để ý đến chuyện đi trễ bị trừ tiền lương.

Sở dĩ cô đến phòng khám bệnh, là vì không muốn ở lại căn hộ.

Không phải không thích Chúc Hứa, không muốn bên cạnh Chúc Hứa, mà thật sự là cứ ngẩn người trong không gian đó một giây, trong đầu cô sẽ xuất hiện Hạ Thiên Tường suốt một giây đó.

“Tô Nhược Hân, cô tới rồi, các đồng chí, Tô Nhược Hân đã quay trở lại, đã đi làm rồi.” Y tá Hải Niệm vừa nhìn thấy Tô Nhược Hân, bèn hắng giọng kêu lên.

Tô Nhược Hân lập tức kéo tay áo của cô ta: “Đừng làm ầm lên.”

Cô cũng chỉ đi làm lại mà thôi, hô to gọi nhỏ như thế này làm cô rất xấu hổ.

“Cô không biết chứ mấy ngày nay cô không đến đi làm, mọi người mong ngóng cô biết bao, giám đốc Giang nói, đợi cô quay về, nhất định tất cả bác sĩ trong phòng khám chúng ta phải cùng đi ăn một bữa tiệc, ông ấy mời.”

“Đương nhiên là ông ấy phải mời, ông ấy đã lên chức giám đốc rồi mà.” Tô Nhược Hân nhìn lướt qua phòng khám bệnh, sáng sủa sạch sẽ, sạch hơn nhiều so với lúc nhân viên quét dọn họ hàng với chủ nhiệm Mạnh làm việc, nhìn phòng khám bệnh cũng khiến người ta dễ chịu hơn rất nhiều.

“Được được, tôi mời, chọn ngày không bằng gặp ngày, đêm nay đi.” Có lẽ giám đốc Giang nghe thấy tiếng gọi của y tá Hải Niệm, đi tới.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom