Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 630


Chương 630

Cậu bé thật sự là di truyền Vân Thư, ăn no ngủ, ngủ no ăn. Chưa thay tã đã gào khóc.

Vân Thư với bà Tạ trở nên bận rộn với cậu bé.

Cậu nhóc dường như nắm bắt được tính tình của Vân Thư, chỉ cần cậu bé gào thét loạn xạ, không phải cho cậu bé ăn thì chính là thay tã cho cậu bé.

Có nhiều lần, rõ ràng cậu bé không sao, nhất định muôn gâm gừ kêu loạn.

Vân Thư kiếm tra trên người cậu bé một lượt, phát hiện cậu bé lừa gạt cô.

Vì thế cô đã vỗ nhẹ một cái lên chiếc mông nhỏ đầy thịt của cậu bé.

Cậu bé cười ha ha.

Bà Tạ ôm cháu trai không buông tay: “Tiểu Tài Thần, sao con lại không giỗng ba con khi còn bé vậy?”

Vân Thư hứng thú: “Mẹ, mẹ nói Mẫn Hành khi còn bé như thế nào?”

Bà Tạ nhớ lại quá khứ, bà ấy nói: “Mẫn Hành khi còn bé không, khóc cũng không quậy, lúc sinh thằng bé không khóc, sau đó là bác sĩ liên tục đan vào mông thằng bé mới kêu mắy tiếng. Sinh ra thằng bé mẹ cũng khổng lo lắng quá nhiều, thằng bé không khóc cũng không cười, giống như cọc gô. Đói cũng không lên tiếng, hiếm khi hừ hừ mây tiêng, đâu giông nó, lại biết đùa người khác.”

Cậu bé lại cười khúc khích.

Bà Tạ nói: “Tiểu Tài Thần giống con, mỗi ngày đều vui vẻ, cười ha ha, như vậy, như vậy cũng tốt. Trong lòng Š chất chứa nhiêu chuyện như Tạ Mẫn Hành khiến người khác không bước vào trong lòng thăng bé được.”

Vân Thư nghe xong, có chút xúc động, cô ôm lây con trai mình, hỏi: “Nhớ ba con không?”

“Aaa ya yal”

Vân Thư hôn lên khuôn mặt của cậu bé nói: “Con lại nói cái gì vậy?”

Vân Thư cầm điện thoại mở nick của Tạ Mẫn Hành gọi video cho anh.

Không vang mắy tiếng, Tạ Mẫn Hành đã bắt máy.

“Tiểu Thư?”

Vân Thư xoay điện thoại về phía mặt của con trai: “Con trai anh nhớ anh, không phải em nhớ anh.”

Tạ Mẫn Hành đóng cửa văn phòng của anh ở công ty, chuyên tâm gọi video với vợ con.

Nhìn mặt Vân Thư với cậu bé, Tạ Mẫn Hành muốn lập tức chạy: vê.

Ảnh thị Giang Tả, Lâm Khinh Khinh đến công ty đã được người đại diện của mình thông báo hiện tại cô ây là đại sứ hình ảnh của thành phó A.

“Chuyện này là thật sao?”

Người đại diện: “Cô biết sao?”

An Kỳ đúng là thần.

Với tư cách là đại sứ hình ảnh, sẽ tham dự sự kiện và ăn mừng cùng thị trưởng Tạ.

Lâm Khinh Khinh: “Chị, có thể đổi người không? Em chỉ là ca sĩ.”

Người đại diện: “Đứa trẻ ngốc, người khác câu cũng không được, em lại đầy ra ngoài. Chuyện gân. đây của em tương đôi nhiêu, ngày mai đến thành phô B tham gia hoạt động với thị trưởng Tạ, ngày. sau còn có một bữa tiệc phải tham gia.”

Lâm Khinh Khinh: “Chị, em chỉ là ca sĩ, bây giờ chuyện chị bảo em làm chỉ có diên viên mới làm.”

“Em gái, chính vì em là ca sĩ nên công ty chỉ sắp xếp cho em hai hoạt động, em cho ráng mỗi ngày Bạch Anh Đới Tường bọn họ cũng như vậy sao?”

 
 
Chương 631


Chương 631

Lâm Khinh Khinh bị buộc phải chấp nhận.

Sáng mai phải gặp Tạ Mẫn Thận, hơn nữa còn trải qua một ngày với anh Ấy, chiều hôm sau mới trỏ về.

Khả năng chịu đựng của Lâm Khinh Khinh hơi yêu.

Lúc cô ấy về nhà có ý rẽ vào hiệu thuốc: “Bác sĩ, cho tồi một lọ thuốc trợ tim.”

Sáng sớm, lúc Lâm Khinh Khinh ra khỏi cửa thì thầy một chiếc Cayenne dừng ở trước cửa nhà cô.

Lâm Khinh Khinh nhìn biển số xe, hơi khiếp sợ.

Cửa xe mở ra, người xuống không phải Tạ Mẫn Thận mà là Hàn Khải Tử: “Cô Lâm, thị trưởng Tạ bảo tôi đến đón cô.”

“Đi đâu?”

Hàn Khải Tử nói: “Thành phố B.”

Lâm Khinh Khinh ngồi máy bay, bên.

cạnh là Tạ Mẫn Thận đang nhăm mắt nghĩ ngơi, cô ây do dự có nên đổi vị trí với Hàn Khải Tử hay không.

Hàn Khải Tử thầy Lâm Khinh Khinh đang nhìn anh ây, anh ây xem như không tháy gì.

Anh ấy có thể làm trợ lý đặc biệt của thị trưởng Tạ, không có mắt nhìn nhất định thì đâu có được ngày hôm nay.

Một mình đến thành phố B là được rồi, làm gì phải dẫn theo bạn nữ, còn chỉ danh bảo người của Giang Tả đi cùng.

Nghệ sĩ của Giang Tả vừa có một người là đại sứ hình ảnh của thành phô A, ngoài trừ cô ấy. thì không còn bât kỳ ai có tư cách nữa đúng không.

Lâm Khinh Khinh ngồi bên cạnh Tạ Mẫn Thận: “Thị trưởng Tạ, anh có cần đắp chăn ngủ không, tôi sẽ đi lầy cho anh.”

Nói xong, Lâm Khinh Khinh chạy về phía sau lấy chăn.

Sau đó, cô ấy bước nhẹ nhàng đi đến đưa cho Tạ Mẫn Thận nói: “Anh đắp đi.”

Tạ Mẫn Thận dúng sức hắt một cái, chăn thoáng cái đặp lên trên người Lậm Khinh Khinh: “Tôi không cân, cô đắp đi.”

Lâm Khinh Khinh: “Tôi không ngủ.”

Nhận được tín hiệu của Tạ Mẫn Thận: “Được, tôi ngủ.”

Cô ấy thấy Tạ Mẫn Thận cứ như chuột nhìn thấy mèo, sợ không thể sợ hơn.

Lúc đến thành phó B thì đã giữa trưa, Tạ Mẫn Thận được người của thành phó B tiếp đãi đến khách sạn: “Bỏ đồ xuống, tôi dẫn cô ra ngoài dùng bữa.”

“Ò ð.” Lâm Khinh Khinh trở về phòng mình, nhanh chóng chỉnh lý lại bản thân.

Trang điểm nhẹ.

Hết cách, hình tượng hiện tại của “CÔ ây chính là đại diện cho thành phó A.

Đợi cô ấy đi ra ngoài thì người của thành phố B đều đã rời đi: “Hả, bọn họ đâu rôi?”

Tạ Mẫn Thận nói: “Tôi đưa cô ra ngoài ăn cơm, họ ở đây làm gì?”

Hả?

Lâm Khinh Khinh và Tạ Mân Thận đi bên ngoài nhìn như đang hẹn hò, một người mặc áo sơ mi quân tây trang trọng, người kia ăn mặc tao nhã với lớp trang điểm nhẹ nhàng.

Hàn Khải Tử ở tầng một thấy bọn họ củng nhau đi xuông: “Thị trưởng Tạ với cô Lâm đi cạnh nhau thật xứng đôi.”
 
Chương 632


Chương 632

Lâm Khinh Khinh có gắng để không đỏ mặt, chiếc iPhone của cô ấy cũng là một màu đỏ rực.

Tạ Mẫn Thận tâm trạng tốt: “Hôm nay cho cậu nghỉ một buổi chiều, bảy giờ tối nay đến dưới lầu đón chúng HỘI: “Vâng, thị trưởng Tạ.”

Trên đường phố của thành phó B, vào mùa đồng nhịp sông của mọi người rất chậm, có những sinh viên đại học cầm guitar đi hát trên đường, Lâm Khinh Khinh là một thành viên của giới âm nhạc, vừa nghe được bước chân đã không dời đi được.

Tạ Mẫn Thận cũng đứng lại đợi cô ấy.

Kết quả đứng hơn nửa tiếng, Lâm Khinh Khinh vẫn còn say sưa.

“Hay đến vậy sao?” Tạ Mẫn Thận cảm thây Lâm Khinh Khinh hát còn tạm được.

Lâm Khinh Khinh gật đầu: “Nếu như Tiểu Thư không từ chức, nhất định sẽ kí hợp đồng với người này.”

Tạ Mẫn Thận đợi đến mắt kiên nhẫn, năm lấy tay Lâm Khinh Khinh đi thẳng vệ phía trước.

Khi bên tai không còn tiếng hát, Lâm Khinh Khinh mới nhìn đến bàn tay đang nắm lấy tay mình.

Nhịp tim của cô ấy đập thình thịch giống như những nốt nhạc, chơi những bài hát hay trên bản piano.

“Nơi này thế nào?” Tạ Mẫn Thận quay đâu hỏi Lâm Khinh Khinh.

Anh ấy phát hiện mình vẫn luôn nắm cô tay của cô ây.

Ý thức được mình thất thó, lập tức buông tay: “Chọn nơi này, vào thôi. “

Giọng anh ấy lại như ra lệnh cho người khác.

Lâm Khinh Khinh tiền vào ngay sau anh ây, chủ tiệm đi lên nghênh đón: “Máy người?”

“Hai người.”

Chủ tiệm nhìn về Lâm Khinh Khinh phía sau hỏi: “Vị trí cửa số được không? Rất nhiều đôi tình nhân đến đây đều thích ngồi ở đó.”

Tạ Mẫn Thận nghiêm túc nói: “Phòng riêng.”

Chủ tiệm nhìn thây Lâm Khinh Khinh đi phía sau như một cô gái nhỏ, ông ta bảo nhân viên trong tiệm đưa hai người họ vào phòng riêng.

Nếu là ở bên ngoài, hai người lặng lẽ dùng bữa sẽ không có gì ngượng ngùng, nhưng tại sao lại muốn phòng riêng? Hai người không có gì nói với nhau thật xấu hỗ.

Lâm Khinh Khinh dùng bữa chỉ cần có mặt Tạ Mẫn Thận thì ăn máy miếng đã no, sau đó đợi rời khỏi.

Tạ Mẫn Thận nhìn cô gái chỉ ăn có mây miêng, chau mày “Thức ăn của tiệm này không ngon sao?”

Bọn họ làm binh quen rồi, ăn cái gì no là được, sẽ không đề ý đến mùi vị, nhưng anh ấy ăn vẫn thầy được.

Lâm Khinh Khinh nói: “Không, tôi không đói.”

Tạ Mẫn Thận tự hiểu là do ăn không ngon.

Cho nên anh ấy cũng nhanh chóng ăn xong, thanh toán rồi đưa Lâm Khinh Khinh ra ngoài.

Đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, anh ây nói: “Đợi tôi một chút.”

Kết quả là khi đi ra, anh ấy xách một túi đây đồ ăn thức uống trên tay, ¡ thậm chí còn mua mì thịt bò dưa cải bắp thương hiệu Lão Đàn.

Lâm Khinh Khinh nói: “Vừa rồi anh ăn chưa no sao?”

Tạ Mẫn Thận phớt lờ cô ấy, đưa tay đón một chiếc taxi quay trở về khách sạn.

 
 
Chương 633


Chương 633

Phòng của hai người họ ở cạnh nhau, khi Lâm Khinh Khinh mở cửa, Tạ Mẫn Thận nhét chiếc túi vào tay Lâm Khinh Khinh: “Con gái các cô không phải đều thích ăn vặt sao, đồ ăn vặt đấy, cô cầm về ăn đi.”

Lâm Khinh Khinh: Làm cả nửa ngày rốt cuộc là mua cho mình sao?

Lâm Khinh Khinh nhận láy, đây cửa tiến vào khách sạn.

Tạ Mẫn Tây gần đây cũng không nhàn rỗi.

Tạ Mẫn Tây đã vào Thương Kiều, cô ây cảm thây ngày càng khó tin.

Cô ấy vẫn luôn nghe ngóng một người ở trường, đó là hiệu trưởng Thương Kiêu.

Kết quả đã gặp được, người mà cô ây quen thuộc.

“Ông nội Lâm, ông ở đây sao.” Sau giờ học, Tạ Mẫn Tây cùng các bạn học đi dạo quanh khuôn viên trường, cuôi cùng nhìn thấy ông nội Lâm đang nhồ cỏ trên mặt đất.

“A, Mẫn Tây, con tan học rồi sao?”

Ông nội Lâm ân cần hỏi.

Tạ Mẫn Tây nhìn thấy chiếc máy nặng nê trong tay ông nội Lâm, cô ây bước tới giúp đỡ: “Đúng Vậy, ông nội Lâm, để con giúp ông.

“Không cần, không cần, ông có thể làm được.”

Ba bạn học xung quanh Tạ Mẫn Tây đứng nhìn, hai người trong số họ ghét bỏ lùi lại.

Gia đình của Tạ Mẫn Tây là đối tượng mà họ xu nịnh, khi họ nhìn thầy Tạ Mẫn Tây nhảy xuống giúp người làm vườn mà không sợ bân, bọn họ cảm thấy chán ghét.

Giang Quý và trợ lý của anh ấy xuất hiện ngay ở phía sau.

“Mẫn Tây, con mau lên đi, không thấy bản sao?”

Tạ Mẫn Tây nói: “Không bản, đề tôi giới thiệu với mọi người, đây là ông nội của một trong những chị gái của tôi, ông nội Lâm, đây là bạn học của con.”

Ông nội Lâm gật đầu chào.

Chỉ có một cô gái gọi “Ông nội” một cách chân thành, trong khi hai CÔ gái còn lại có biểu cảm ghét bỏ viết thăng trên mặt.

Nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, Tạ Mẫn Tây không vui nhưng không thể hiện ra mặt, cô ây chỉ âm thâm kéo hai người họ vào danh sách đen: “Chị gái tôi là Lâm Khinh Khinh.”

“Đó có phải là Lâm Khinh Khinh, nghệ sĩ Giang Tả dẫn chương trình Đêm giao thừa không?” Bạn học hỏi.

Tạ Mẫn Tây gật đầu: “Đây là ông nội của chị Khinh Khinh, mọi người cứ gọi ông nội là được.” Quý đứng nhìn cách đó không xa, bạn gái qua mạng của anh ây rất tức giận.

“Cậu bận việc tiếp đi.”

“Vâng, cậu chủ.”

Khi ba bạn học vẫn đang vây quanh Tạ Mẫn Tây đề hỏi thêm về Lâm Khinh Khinh, thì Giang Quý xuất hiện hỏi: “Mẫn Tây, tại sao không đến lớp?”

Tạ Mẫn Tây nói: “Anh Giang Quý, em tan học rồi.”

Giang quý, hiệu trưởng trường Thương Kiều, con trai duy nhất của nhà họ Giang. Ba người bạn học đều biết phải ninh bợ, lây lòng Tạ Mẫn Tây, cũng bị người trong nhà cảnh cáo không thê đắc tội Tạ Mẫn Tây, nhưng vẫn không biết tại sao.

Hôm nay bọn họ mới biết được, Tạ Mẫn Tây không chỉ là em gái Lầm Khinh Khinh, còn gọi hiệu trưởng Thương Kiều một tiêng anh trai.

“Mẫn Tây, cậu quen hiệu trưởng trường chúng ta sao?”
 
Chương 634


Chương 634

Lại nhắc cho cô ấy, Giang Quý là hiệu trưởng Thương Kiêu.

Giang Quý, Tứ Quý, trong tên đều có một chữ Quý, sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

Nhưng. kết quả nhận được lại nhiều hơn, cô ấy bắt đầu nghỉ ngờ, chẳng lẽ là mình nhận lầm người.

Không thể nào.

Nếu Tứ Quý là anh trai của chị dâu, thì cô ấy sế uống cạn Thái Bình Dương.

“Ông nội Lâm, ông nghỉ ngơi đi, bây giờ nhồ cỏ thì hơi sớm. ‘ Giang Quý chào hỏi ông nội Lâm.

Ông nội Lâm nói: “Không còn sớm không còn sớm, con cũng đừng lo lãng cho ông, có việc thì mau đi, Mẫn Tây cũng nên đến phòng học rồi.”

Tạ Mẫn Tây gật đầu ồ một tiếng: “Anh Giang Gi: em đi trước.”

“Ừm, đi đi.”

Trên lớp học, cường độ cảm ứng từ của giáo viên vật lý, sự hình thành chất mới của giáo viên hóa học và sự chuyển động của các electron đều đang thôi miên Tạ Mẫn Tây.

Cô ấy nhìn ra ngoài cửa số, rốt cuộc Tứ Quý là ai2 Có nên đi hỏi chị dâu không?

Nhưng cô hỏi thì sẽ tiết lộ bí mật, nếu đó thực sự là anh trai của chị dâu thì sao đây?

Cô ấy cần kiểm tra điện thoại của Giang Quý, chắc chắn có QQ trên đó.

Nhu làm thế nào để xem đây?

Để xác nhận lại suy nghĩ của mình, Tạ Mẫn Tây bắt đầu nghĩ ra nhiều cách khác nhau.

“Co roi Tạ Mẫn Tây đã nghĩ ra một cách hay.

Cô ấy gọi điện cho Vận Thư: “Mẫn Tây, gọi chị có việc gì sao?”

“Chị dâu, ngày mai chị khai giảng sao?”

“Đúng vậy.”

Hiện tại Vân Thư đang bật loa ngoài đê mặc tã cho con trai: “Đừng đi lung tung, mẹ đang nói chuyện điện thoại với cô út của con.”

“Chị dâu, là Tiểu Tài Thần ở bên cạnh chị sao?”

“Ừm, nghe được giọng của em, nên tò mò nhất định phải xem di động.”

Vân Thư thay tã xong bế đứa con mập mạp lên: “Gọi điện thoại có việc gì thê?”

*À, chị dâu, ngày mai chị đi khai giảng, đêm nay gọi chị Khinh Khinh với anh Giang Quý, chúng ta cùng đi ra ngoài ăn cơm tụ tập được không?”

Vân Thư cũng cảm thấy bọn họ có thể cùng nhau tụ tập liên hoan, Cuộc sông của người trẻ tuổi thì phải ở bên nhau ăn uỗng vui chơi, cho nên cô đã đồng ý: “Được, đề chị gọi Khinh Khinh và Mẫn Thận, tan học em và anh Giang Quý củng nhau qua đi.”

“Vâng vâng vâng, chị dâu tốt.”

Ở đầu điện thoại bên này, miệng c của cậu bé kêu loạn “A, a ya, Ya. “Mẫn Tây, chị tắt điện thoại trước, Tiểu Tài Thân đến giờ ăn rồi.

“Vâng vâng, chào chị dâu.”

Lúc Lâm Khinh Khinh vẫn đang trang điểm thì nhận được điện thoại của Vân Thư: “Người chị em Vân Thư, tớ đang ở thành phố B.”

“Cậu chạy tới thành phố B làm gì?

Không phải cậu vẫn chưa thể tổ chức buôi biêu diễn sao?” Vân Thư rối tung nói.
 
Chương 635


Chương 635

Lâm Khinh Khinh: “Tham gia tiệc tối với thị trưởng Tạ, ngày mai sẽ về, cậu làm gì vậy?”

“Đi cùng Mẫn Thận? A, được, tớ hiểu rôi. Không cần vội, năm sau hai người vệ cũng không sao. Tớ gọi cũng không có việc gì.” Vân Thư đây hoàn toàn là xúi giục.

Cậu nhóc vừa uống sữa, vừa mở to mắt nhìn Vân Thư gọi điện thoại: “Chồng, anh biết Mẫn Thận đi đâu không?” : Đây là một tin tức hay, phản ứng đầu tiên của Vân Thư là phải nói chuyện này cho chồng.

Tạ Mẫn Hành: “Thành phó B?”

“Anh biết? Vậy anh có biết Khinh Khinh đi đâu không?”

“Cũng ở thành phố B?”

Vân Thư cảm thấy thế giới này cực nhàm chán: “Anh có thể đừng thông minh như vậy được không.”

Tạ Mẫn Hành vừa mới họp xong, đang trên đường trở lại văn phòng, nghe cô gái nhỏ oán giận, nhẹ nhàng Cười n nói: “Được được, anh không biết gì cả.

Tạ Mẫn Hành không chút giấu diềm lời nói chiều chuộng của mình.

“Nhưng anh đều đã biết.” Vân Thư bĩu môi làm nũững.

Tạ Mẫn Hành: “Vậy anh giả bộ không biết gì cả, em hỏi lại lần nữa đi?”

Nhân viên đi ngang qua với những nhân viên nghe lén đều cảm thây tổng giám đôc của bọn họ quá, quá, quá chiêu vợ rôi.

Từ sau khi tổng giám đốc kết hôn, công ty rât ít tăng ca.

Ngày nào cũng đúng giờ đến đón phu nhân về nhà, từ sau khi làm ba, khắp người Tạ Mẫn Hành đều tỏa sáng.

Mặc kệ là ai nói chúc mừng, anh đều cười nói lại cảm ơn.

“Chồng! Ngày mai em phải trở lại thân phận sinh viên rồi. Anh có muốn tối nay mời bọn em ăn cơm không?”

Vân Thư nói “Bọn em?”

“Đúng vậy, phòng bếp nhỏ có được không?”

Tạ Mẫn Hành đầy cửa đi vào văn phòng, ngồi trên sô pha nói: “Để anh đi trả tiên sao?”

Vân Thư ngượng ngủng cười CƯời: “Sao anh lại nói như vậy.”

Hình như cậu bé nghe thấy giọng nói của Tạ Mẫn Hành, cậu nhóc ngừng uống sữa, vươn móng vuốt nhỏ ra đòi điện thoại.

“Chồng, hình như con trai muốn nói chuyện với anh.”

Nhắc đến con trai, nụ cười trên mặt Tạ Mẫn Hành không hạ xuống được: “Được, em mở loa lên đi.”

“Oa nha, a, a” Cậu bé lèm bèm trong miệng.

Tạ Mẫn Hành: “Con trai, ở nhà đợi ba, buồi chiều ba dẫn con ra ngoài hóng gió được không?”

Cậu bé cười ha ha không ngừng.

Tiếng cười xuyên qua điện thoại truyền đến Tạ Mẫn Hành.

“Được rồi, đừng cười nữa, nước bọt lại chảy rồi.” Vấn Thư lấy lại điện thoại: “Chồng, anh mau chăm chỉ, kiếm tiền, em với con đợi anh về.”

“Được.”

Vân Thư gửi địa chỉ cho Tạ Mẫn Tây và Giang Quý, hẹn bảy giờ gặp mặt ở phòng bếp nhỏ.

Mặt tiền cửa hàng của bà Tạ vẫn đang trang hoàng, hôm nay bà ây lại đên, bởi vì có một ít tài liệu cân tự giám sát.
 
Chương 636


Chương 636

Vì thế trong nhà chỉ còn lại Vân Thư với cậu bé: “Tiểu Tài Thần, con nói cho mẹ biết, mẹ có xinh đẹp không, đáng yêu không?”

Cậu bé ngáp một cái, nằm ngủ trong lồng ngực Vân Thư.

Vân Thư nhìn, con của mình, con mình thì không thể đánh.

Lâm Khinh Khinh thay một bộ lễ phục, đi giày cao gót, bắt đâu đợi Hàn Khải Tử tới đón.

Tạ Mẫn Thận gõ cửa: “Mở cửa.”

Hình như anh ấy không thể nói chuyện nhẹ nhàng với ai, luôn là giọng điệu ra lệnh Lâm Khinh Khinh khẽ mở ra một khe hở, cũng không mời anh ấy vào phòng.

Đây cũng là điều mà từ lúc cô ấy bước chân vào giới này, người đại diện đã trăm dặn vạn dặn. Mặc kệ có mỗi quan hệ gì cũng nhất định không thể để người khác phái đi vào phòng.

Lâm Khinh Khinh vẫn luôn kiên trì với những lời này.

Tạ Mẫn Thận chỉ đến kêu cô ấy đi ăn cơm, kết quả cô ấy đã thay xong lễ phục.

“Cô thay đồ sớm như vậy làm gì?”

Lâm Khinh Khinh có dáng vẻ làm sai cúi đầu: “Tôi cũng không có việc gì làm, nên thay quân áo trước.”

Tạ Mẫn Thận: “Vậy tôi gọi cơm lên, chúng ta ăn ở phòng.”

“Phòng ai?” Lâm Khinh Khinh hỏi.

Tạ Mẫn Thận: “Phòng của mỗi người.”

Nói xong anh ấy đóng cửa phòng Lâm Khinh Khinh, xoay người trở lại phòng mình.

Sáu giờ, Tạ Mẫn Hành lái xe về đến nhà, cởi áo khoác ra, ôm lấy con trai cả người âm áp: “Có nhớ ba không?”

Cậu bé vừa mới tỉnh ngủ, ánh mắt híp không ngừng a a gọi loạn.

Vân Thư mặc áo gió xuống lầu, Tạ Mẫn Hành nói: “Mặc thêm một áo bông dày đi, bên ngoài lạnh.”

Vân Thư không đồng ý nói: “Em vất vả mới gầy được, mặc áo gió là được, em không mặc áo bỗng cồng kềnh như vậy đâu.”

Vân Thư cầm mũ của con trai đội lên đầu cậu bé: “Chồng, tính cách Tiểu Tài Thần thật giống anh, đều ngang ngạnh.”

Tạ Mẫn Hành ôm lấy con trai bảo bối với vợ mình lên xe.

Giang Quý gọi điện cho Tạ Mẫn Tây: “Em tan học thì đợi anh, anh đến đón em.

“Vâng, anh Giang Quý.”

Tạ Mẫn Tây cúp điện thoại, chắp tay câu nguyện: Đừng như vậy, nêu không nước từ Thái Bình Dương có thể khiến cô ấy uống cả n đời mất.

Sáu giờ, trước cửa Thương Kiều.

Tạ Mẫn Tây đợi Giang Quý ở công trong bộ đồng phục học sinh quý tộc dành riêng cho Thương Kiều.

“Mẫn Tây, lên xe đi.” Giang Quý lái xe đến trước mặt Tạ Mẫn Tây.

Hôm nay, anh ấy có ý đổi sang một chiếc xe trông đặc biệt trầm ổn, không còn ba hoa nữa.

Tạ Mẫn Tây không hề để ý đến những chỉ tiệt này.

Cô ấy lên xe, đảo mắt nhìn quanh xem ú động của Giang Quý đề ở đâu.

“Anh Giang Quý, anh học cấp ba ở đâu vậy?”

Giang Quý liếc mắt nhìn qua Tạ Mẫn Tây: “Anh là đàn anh của em.”
 
Chương 637


Chương 637

“Hả?” Tạ Mẫn Tây lập tức ngắng đầu nhìn góc nghiêng của Giang Quý.

Điều này gần với suy đoán của cô ấy thêm một chút.

Nhựng không đúng, Tứ Quý biết tên cô ây là Tạ Mãn Tây, nêu là anh Giang Quý, vậy tại sao anh ây lại giả vờ không biết mình?

Có lẽ Tạ Mẫn Tây đã quên, lần đầu bọn họ gặp nhau, Giang Quý đã gọi cô ấy là: Mẫn Tây.

Tạ Mẫn Tây ngồi lên xe: “Anh Giang Quý, anh có dùng QQ không?”

Giang Quý gật đầu: “Đã từng dùng, lúc đó wechat vẫn chưa thịnh hành như bây giờ.”

Tạ Mẫn Tây không biết nên vui hay buồn.

Đây rốt cuộc là phải hay không?

Phòng bếp nhỏ.

Bốn người lớn và một đứa trẻ gặp nhau.

“Tiểu Tài Thần, mau đến để cô ôm một chút.” Tạ Mẫn Tây xoa xoa tay muôn ôm cậu bé.

Tạ Mẫn Hành: “Em cũng là một đứa trẻ, sao ôm thằng bé được.”

Giang Quý võ tay: “Lại đây, chú ôm một cái.”

Đôi mắt đen nhánh của cậu bé nhìn hết người này đến người khác, cuối cùng ngã vào vai ba mình.

Tạ Mẫn Hành vô cùng hài lòng: “Tối nay ăn gì, tôi mời.”

“Vốn chính là anh mời.”

Trong bữa ăn, Tạ Mẫn Tây rót rượu liên tục cho Tạ Mẫn Hành và Giang mở to hai mắt tò mò nhìn cô nó, cô lại định làm gì thế?

Chị dâu mưu mô hiện hình: “Dùng điện thoại của chị gọi đi, không cần mật khẩu.”

Hôm nay để chị dâu ra ngoài đúng là sai lầm.

Giang Quý đoán được tâm tư của cô gái nào đó, anh ấy câm ly rượu lên uống cạn rồi vui vẻ mỉm cười.

Tạ Mẫn Tây không đạt được mục đích, nhưng không thê quá lộ liễu, chỉ đành lần sau nhìn trộm.

Tạ Mẫn Hành thấy trò mèo của cô ấy, anh liếc nhìn Giang Quý một cách cảnh cáo.

Ngày hôm sau Vân Thư phải đi học trở lại, Tạ Mẫn Tây hỏi: “Chị dâu, chị có kích động không?”

“Kích động cái gì, con trai vừa mới sinh không lâu, người làm mẹ còn phải đi học. Em thầy ai như vậy chưa?” Vân Thư càng lo lắng cho con trai mình.

Dù sao Tạ Mẫn Tây cũng không cảm nhận được tâm trạng này, nhìn thấy khuôn mặt mũm mĩm của cháu trai, rất muốn ôm hôn cháu.

Buổi tối, Tạ Mẫn Tây sống trong ký túc xá Thương Kiêu, cô ây cũng có thể chọn về nhà, nhưng khi nghĩ đến sáng hôm sau, cô ấy quyết định quay lại trường học.

Giang Quý không thể lái xe sau khi uống rượu, vì vậy anh ấy đã bắt một chiêc taxi quay lại trường học.

“Anh Giang Quý, anh không về nhà sao?”

Giang Quý: “Thương Kiều cũng có ký túc xá của anh.”

Chỉ là ký túc xá này không phải là ký túc xá kiểu đó.

Ký túc xá của anh ấy hơi lớn mà thôi.

Khi Tạ Mân Tây nhìn thây tòa biệt thự màu trăng, khóe miệng cô ây giật giật: “Anh Giang Quý, ký túc xá của anh đúng là không nhỏ.”
 
Chương 638


Chương 638

Mãi đên hơn tám giờ, Tạ Mẫn Hành mới ôm con trai, một nhà ba người xuất hiện ở trung tâm thương mại mua săm.

Lúc trước nơi bọn họ chọn toàn là quần áo nam nữ, lần này cặp vợ chồng trẻ bước vào cửa hàng quần áo trẻ em.

“Quần áo mẹ mua cho Tiểu Tài Thần lần trước không, mặc được nữa, thằng bé mặc vào không cài được cúc, mua cái mới đi.” Vần Thư kéo Tạ Mẫn Hành vào trong cửa hàng.

Cặp đôi trai xinh gái đẹp ôm cậu con trai mũm mĩm dễ thương thu hút sự chú ý của mọi người.

“Ò, đẹp trai quá.”

Nghe tiếng, Vân Thư ghen tuông khoác lây cánh tay Tạ Mẫn Hành: “Anh bi ba rôi, còn có mây cô gái nhỏ thích anh.”

Tạ Mẫn Hành đẹp trai như vậy, anh có thê làm gì được?

Nhân viên bán hàng nhìn đứa bé trong tay Tạ Mân Hành, Vân Thư nói: “Con trai tôi ăn rất nhiều, có quần áo nào lớn hơn chút không?”

“Có, chờ một chút.”

Thằng nhỏ không thuộc tạng người béo phì nhưng cơ thể mũm mĩm rất hấp dẫn, ông nội Tạ mấy lần muốn thăng. nhỏ ngủ với mình, nhưng một khi thằng nhỏ rời khỏi bả mẹ, tiêng khóc của cậu bé sắp kinh thiên động địa.

Dù Tạ Mẫn Hành ở trong công ty cũng bị gọi vê.

Hình nền điện thoại của ông nội Tạ đều là hình cháu ngoan của ông, gặp ai cũng muôn khoe.

Vân Thư đã sinh ra một cục vàng cho nhà họ Tạ.

Nhân viên bán hàng lầy quần áo ra, Vân Thư đưa tay ra sờ thử chất vải thấy rất yên tâm, nên nói: “Xanh, đỏ, trắng, lấy hết cho tôi.”

Tạ Mẫn Hành bề con trai đi tới chỗ bán sữa bột: “Tiểu Thư, có muốn mua sữa bột cho Tiểu Tài Thần không?”

Vân Thư đã quen cho con bú sữa mẹ: “Không cần, em cho con bú.”

Để đứa trẻ uống sữa bột, cô đột nhiên thấy xót.

Khi trở về nhà, Vân Thư đã mua một vài túi sữa, chuẩn bị cho những lúc cô đi học.

Cậu bé nhìn thấy mọi thứ bên ngoài, tò mò mở mắt ra, cũng không buôn ngủ nữa.

“Thưa cô, con hai người thật đáng yêu, tên là gì thế?” Nhân viên cửa hàng cười chân thành hỏi Vân Thư.

Vân Thư chọc nhẹ mặt con trai, nói: “Tiểu Tài Thân.”

Ai lại đặt tên con trai như này?

Xe đồ chơi của thằng bé đều do Tạ Mẫn Hành đặt làm từ nước ngoài, căn phòng của cậu bé cũng được hoàn thành từ sớm ngay khi anh trang trí nhà cửa.

Hai vợ chồng Tạ Mẫn Hành nhìn con trai, không muôn đưa cậu bé trở lại phòng trẻ con, nên ngày ngày, thằng bé đều ngủ trong vòng tay của ba mẹ.

“Chồng, ngày mai em đi học.” Vân Thư năm ở trong lồng ngực Tạ Mẫn Hành, làm nũng.

Lần này cô đi học, mọi thứ xung quanh đều xa lạ.

Tạ Mẫn Hành võ lưng cô tiệp thêm sức mạnh: “Ngày mai anh đưa em đến đó, gửi lịch học cho anh, tan, học anh sẽ đưa con trai đến đón em.”

“Không được đâu chồng, nếu anh đến trường sẽ làm tê liệt giao thông.”

 
 
Chương 639


Chương 639

Tạ Mẫn Hành cười ha ha, anh không ngờ cô lại khẳng định nhan sắc của anh như thê, tuy rằng hơi khoa trương.

Tạ Mẫn Hành thử hỏi lại: “Vậy để anh đeo khẩu trang?”

“Không. Chồng, cho em một chiếc ô tô, em sẽ tự đi học.” Đây là mục tiêu cuôi cùng của Vân Thư.

Tạ Mẫn Hành suy nghĩ một lúc, cuối cùng đồng ý: “Được, em lái xe đi học cũng tiện.”

Các yếu tố nguy hiểm đã được loại bỏ, trái tim của anh cũng yên tâm một nửa.

Nhưng vẫn cảnh báo: “Không được tới chợ đen nữa.”

Vân Thư gật đầu một cách qua loa: “Một năm chỉ có một cuộc dua, lẽ nào ngày nào em cũng đi? Yên tâm, gân đây em không tới đó.”

Cũng chỉ gần đây mà thôi, gần đây.

gân tới mức nào? Vân Thư nói mới tính.

Thẳng nhỏ nằm trong phòng ngủ, quân áo đã bị ba mẹ cởi hết, chỉ đề lại một chiếc tã lót màu trăng.

Vân Thư nhìn con trai mũm mĩm của mình, nói: “Chông, em có thê ôm con tới trường đi học không?”

Tạ Mẫn Hành thấy sự ngoan ngoãn trong mắt cô.

Anh tin nếu anh gật đầu, cô gái này nhất định sẽ cõng con trai anh đến lớp học.

Vừa nghe, Vân Thư lại nói: “Chồng, em là hiệu trưởng, bọn họ dám nói gì.”

Ÿ thế hiếp người, Vân Thư rất thành thục.

Tạ Mẫn Hành không nói ¡ gì, anh rất tò mò tiếp theo Vân Thư sẽ nói gì.

Lời nói của cô chỉ khiến mọi người ngạc nhiên trong giây tiệp theo.

Vân Thư lại ghé sát vào Tạ Mẫn Hành: “Chồng, nếu lo lắng, anh có thể đi học với em. Anh bế thằng bé, em học.”

Tạ Mẫn Hành: “Cục cưng, em nghĩ anh sẽ đồng ý à2”

Vân Thư trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy, bởi vì chồng em chiều em nhảt.”

Tạ Mẫn Hành không thể từ chói những gì cô nói.

Cuối cùng vẫn là Vân Thư tự nghĩ ra: “Chồng, anh đừng đồng ý yêu cầu của em, em sợ sẽ lại lên báo. CEO quốc tế nào đó biến thành một người chiêu vợ điên cuồng, dẫn cả con trai vừa mới ra đời đi học đại học với vợ.”

Vân Thư nói như thể các phương tiện truyền thông thực sự sẽ viết như thẻ.

Tạ Mẫn Hành nghĩ thầm, cuối cùng cô cũng đã trở lại bình thường.

Tại thành phố B, Lâm Khinh Khinh trỏ về khách sạn với nỗi sợ hãi kéo dài.

Cô ấy suýt chút nữa thì lộ hàng.

May thay, Tạ Mẫn Thận đã nhanh chống khoác áo của anh ấy lên lưng cô ây, ôm cô ấy theo chiều ngang.

Trong bữa tiệc, Lâm Khinh Khinh tham dự với tư cách là nữ đồng hành của Tạ Mẫn Thận, đồng thời cô ây cũng là đại sứ hình ảnh của thành phô A.

Các cao tầng trong bữa tiệc gồm PHING nỗi tiêng nói đủ mọi chuyện, nghi ngờ cô ây, nơi nơi đều nghi ngờ cô ây.

Những năm trước chưa từng nghe nói thành phó A có đại sứ hình ảnh, nhưng năm nay lại có, còn luôn ở bên cạnh thị trưởng Tạ.

Người đàn ông đó là người khiến mọi phụ nữ phải rung động trong toàn bộ bữa tiệc tôi.

Lại nhất quyết để lên eo cô ca sĩ đó.
 
Chương 640


Chương 640

Mà Lâm Khinh Khinh đã bị một nhóm người công kích vì vẻ ngoài trong sáng của cô ây.

“Đạt được danh hiệu đại sứ hình ảnh đấy.” Một trong số họ nói.

Một người khác cũng phụ họa: “Là chuyện xảy ra không lâu trước trong giới giải trí à, không nói, mọi người không đoán được?”

Sở dĩ cô ta công kích Lâm Khinh Khinh là vì người đàn ông đứng bên cạnh cô ây quá xuất chúng, trong khi cô ây lại quá bình thường.

“Cô nói khi váy cô ta rơi xuông đât, sẽ có… ừm?” Hai người phụ nữ trang điểm đậm đang đánh cược, họ gân như quên mắt lần này Tạ Mãn Thận là khách mời danh dự, Lâm Khinh Khinh cũng là khách mời danh dự..

“Thử xem? Váy dạ hội chật như thế, giãm lên là sẽ biết.”

Vì vậy, khi Lâm Khinh Khinh năm cánh tay của Tạ Mẫn Thận, có ai đó đã giâm lên váy sau của cô ây, vân chưa đủ, người giãm lên còn kéo váy.

“A, Tạ Mẫn Thận.” Lâm Khinh Khinh hoảng hốt kêu lên.

Tạ Mẫn Thận nhanh chóng cởi áo vest, bề Lâm Khinh Khinh kiểu công chúa.

Khuôn mặt kinh ngạc của Lâm Khinh Khinh vẫn chưa bình tĩnh lại, đôi mắt của Tạ Mẫn Thận sắc như lưỡi dao, anh ấy liếc nhìn người tổ chức, rồi bước ra ngoài.

“Thị trưởng Tạ, thị trưởng Tạ.” Có người đên từ thành phô B gọi từ phía sau.

Tạ Mân Thận sẽ không tham gia vào việc xử lý người phụ nữ suýt hại Lâm Khinh Khinh lộ hàng, anh ây sẽ chờ lời giải thích từ những người ở thành phô B.

Nếu không, lên cành cao của nhà họ Tạ, họ không với được.

Ban đêm, Lâm Khinh Khinh tây trang, mặc bộ đồ ngủ, năm trên giường một lúc, cảm thấy sợ hãi.

Tạ Mẫn Thận gõ cửa: “Sao rồi?”

Lâm Khinh Khinh mỏ ra một khe hở: “Tôi không sao, anh yên tâm.”

“Ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta về nhà.”

Lâm Khinh Khinh ngắng đầu lên, cuối cùng đôi mặt với Tạ Mân Thận: “Hôm nay cảm ơn anh, anh lại cứu tôi.”

Cứu được ba lần rồi.

Tạ Mẫn Thận đứng thẳng cứng rắn như thép nói: “Không cân cảm ơn, thân phận của tôi là phải bảo vệ cô.”

Anh ấy hoặc là nói thẳng, hoặc là ra lệnh.

Người như vậy khó lấy được vợ.

“Ngủ ngon.” So với sự thẳng thắn, cứng răn như thép của Tạ Mẫn Thận, thì sự mềm mại của Lâm Khinh Khinh hoàn toàn là trái ngược.

Tạ Mẫn Thận: “Ngủ ngon.”

Nói xong, anh ấy lại đóng cửa phòng Lâm Khinh Khinh lại.

Buổi sáng, Tạ Mẫn Hành dậy làm bữa sáng, Vân Thư dùng chiếc túi mua hôm qua đề vắt sữa cho cậu bé.

Sau đó hai vợ chồng đánh thức thằng bé còn đang mơ màng: “Tiểu Tài Thần, mau dậy đi, hôm nay mẹ không ở nhà, con không. muôn nhìn mẹ à?”

Cậu bé mở to đôi mắt ngái ngủ, khóc lớn.
 
Chương 641


Chương 641

Vân Thư thấy không xử lý được thằng bé, lập tức nẻm cho chỗng: “Chông, em không xử lý được.”

Tạ Mẫn Hành nhận lây trọng trách dỗ con trai, ôm thằng bé vào lòng: “Tiểu Tài Thần đừng khóc, hôm nay chúng ta lái xe ra ngoài đưa mẹ đi học.”

Cậu bé mím chặt miệng, những giọt nước mắt ấm ức vẫn chưa khô.

“Trường Tố đừng ấm ức, đừng khóc.

Mẹ đi học buôi sáng rôi về, con ngoan nhé, con yêu.” Vân Thư cũng dỗ dành.

Sau khi cậu bé được Vận Thư cho ăn, cậu bé được đưa đến vòng tay của bà nội và bà ngoại.

Vân Thư chỉ vào túi sữa trong lồng ấp, nói: “Me, trong đó có sữa của Tiểu Tài Thần, tốt nhất là cho vào trong nước nóng một lúc.”

“Đừng lo, mẹ biết mà.”

Sáng sớm, con đường trong khuôn viên trường Đại học A chật kín sinh viên, đa số là đạp xe.

Tạ Mẫn Hành tìm đến phòng học của Vân Thư, đưa cặp sách cho Vân Thư, nói: “Buổi trưa tan học anh tới đón nhé?”

Vân Thư lắc đầu: “Trưa nay em mời bạn trong phòng cũ ăn cơm, không cận đón, khoảng hai giờ chiều em sẽ về đến nhà.”

“Được, tan học gọi cho anh.”

“Chồng!” Vân Thư kêu một tiếng, mí mắt Tạ Mẫn Hành giật giật.

Vân Thư nhón chân tới gần Tạ Mẫn Hành: “Thẻ!”

Hóa ra lại là tiền.

Vân Thư Cô đã có hai thẻ đen, còn có một thẻ không giới hạn.

Tạ Mẫn Hành lấy ví tiền ra, đưa hết cho Vân Thư: “Trong đó còn có tiền mặt, mật mã thẻ em biết.”

Vân Thư nhìn chiếc ví với đôi mắt đầy sao, cô vui mừng khôn xiết. Cô tiễn Tạ Mẫn Hành đi, vui vẻ xách cặp đi vào lớp.

Cô không tiêu tiền lung tung mà muốn giữ một ít.

Dựa trên kinh nghiệm trong quá khứ, chồng cô Tạ Mẫn Hành quá phung phí.

Vì vậy, cô phải giữ thẻ.

Lúc cô ở cửa đã gây náo động, cô gái này không phải là hiệu trưởng Vân của bọn họ sao.

Nhìn lại, người đàn ông đứng cùng hàng với cô không phải là người đàn ông nỗi tiếng Tạ Mẫn Hành sao.

Vân Thư bước vào lớp, ngồi ở hàng thứ ba.

Lớp học hoàn toàn im lặng, không ai dám lên tiếng.

Lúc này, một giáo sư già bước vào.

Ông ấy nửa đùa nửa thật bảo; ‘tớp mình chưa bao giờ im lặng thế này.

Bắt đầu điểm danh.”

Khi đọc tới tên Vân Thư, ông ấy nhìn, hỏi: “Em là Vân Thư?”

Vân Thư gật đầu: “Vâng thưa thầy, có lẽ em là Văn Thư trong lòng của thầy.”

“Ha ha, hiệu trưởng trở thành học sinh của mình rồi.” Lão giáo sư giỏi nhất khuấy động bầu không khí: “Các em đêu nên tự hào, vì được học chung với hiệu trưởng cùng một lớp.”

Vân Thư nghe theo lời thầy, giễu cợt nói: “Thây, dù sao em cũng là hiệu trưởng của trường đại học A, cũng là cấp trên của thậy, sao thầy không Sợ em chút nào thê?”
 
Chương 642


Chương 642

Giáo Sự già thích tích cách của Vân Thư: “Em là hiệu trưởng, cũng là học sinh của tôi, em bảo tôi sợ em, em có Sợ tôi không, cuối kỳ đánh trượt em?”

“Đừng, thầy ơi, đừng. Chúng ta duy trì môi quan hệ thầy trò là đủ rồi, cao thấp không quan trọng, ha ha, thầy tiệp tục điêm danh đi ạ.”

Có tiếng cười ầm ï ở phía sau lớp học.

Không khí trở nên sôi nỗi.

Án tượng của họ về Vân Thư cũng thay đổi từ hiệu trưởng thành bạn cùng lớp.

Sau giờ học, một sô sinh viên tò mò về Vẫn Thư, vì vậy họ mạnh dạn bước tới: “Hiệu Tu tôi có thê hỏi một câu không?”

Vân Thư gật đầu: “Nói đi.”

“Cô nghỉ học hơn một năm đề lầy chàng) à?”

Vân Thư lắc đầu: “Không phải, là vì sinh con.”

Có người thốt lên: “Cô đã có em bé rồi sao?”

Vân Thư cười đáp: “Đúng Vậy, con trai tôi vừa đầy tháng.”

Một số học sinh ghen tị: “Hiệu trưởng, cô đúng là sóng thành phái thần tượng.”

Kết hôn khi còn trẻ, đối phương không chỉ là người thừa kế của Tạ thị Đề quốc, quan trọng còn đẹp trai, phong lưu vạn người mê, hiện tại con trai vừa đầy tháng.

Thân phận Vân Thư đặc biệt, tới lớp cô là người nồi bật nhất.

Cô tự đùa với mình: “Mọi người nghĩ làm hiệu trưởng dễ à?”

Mấy sinh viên vây quanh lại: “Làm hiệu trưởng không dễ sao?”

Vân Thư gật đầu: “Mọi người trốn học không sao, tôi trồn học sẽ bị đánh trượt.”

Buổi trưa, Vân Thư mời các nữ sinh trong ký túc xá cùng nhau ăn tôi.

Trong lúc đó Tạ Mẫn Hành gọi điện thoại hỏi: “Ăn cơm chưa, anh kêu tài xê tới đón em nhé?”

Vân Thư: “Chồng, anh đừng tỏ ra đặc biệt, cũng không phải là ngày, đầu tiên em đi học, yên tâm, em có thể về nhà.”

Sau đó, Tạ Mẫn Hành không quấy rầy bữa cơm của Vân Thư nữa.

“Tiểu Thự, nghe nói cậu sinh con rồi?”

Điềm Điềm hỏi, bọn họ không thể tưởng tượng được người bạn cùng phòng hơn một năm không gặp lại trở thành mẹ.

Vân Thư hạnh phúc gật đầu, cô thoải mái lây hình ảnh con trai mình cho những người bạn cùng phòng xem: “Thăng nhỏ lúc sinh nặng bôn cân, giờ sắp sáu cân rôi, tớ bê nó một lúc mà mỏi cả tay.”

Lần đầu tiên bạn cùng phòng biết gia cảnh của Vân Thư là do chuyện đọt đó, bọn họ hỏi: “Cậu đi học, ở nhà cậu thuê bảo mẫu à?”

Vân Thư nghĩ đến chuyện trong nhà, cô phủ nhận: “Không, mẹ và mẹ chồng sẽ thay tớ chăm sóc đứa bé.

Nhà tớ không thuê bảo mẫu, vì giờ Tiểu Tài Thần được tranh nhau bề mà không hết.”

Khi Vân Thư trở về nhà, cô nghe thấy cậu bé cười khúc khích ngay khi bước vào cửa.

“Mẹ, có phải lại chảy nước nhãi không?” Vân Thư đôi giày, cởi áo ngoài, đi đến bên xe đây.

Khi thằng nhỏ thấy mẹ về, cậu bé bắt đầu nhếch mép giả vờ như ấm ức.
 
Chương 643


Chương 643

Bà Vân nói: “Có đức tính y như con lúc nhỏ, mẹ và ba con đi làm về có thể nghe thấy tiếng ‹ cười của con từ bên kia cửa, vừa thầy chúng ta con lại bắt đầu nhéch mép giả vờ như âm ức, còn đòi bề.”

Sao Vân Thư không biết cô còn có khoảng thời gian như vậy.

Sau đó, bà Vân nói: “Giờ con thấy Tiểu Tài Thần, con sẽ thấy chính con khi còn nhỏ.”

Vân Thư mừng rỡ: “Thì ra con trai con còn có điễm giỗng con.”

Bởi vì thằng bé này trông cực giống Tạ Mẫn Hành khi còn nhỏ, Vân Thừ đã ghen tị từ lâu, cho rằng con trai cô Sinh ra, sao ngoại trừ đôi mắt thì không có điểm nào giống cô?

Hôm nay cô mới biết, hóa ra chơi trò tiểu nhân vẫn có chút giông nhau.

Vân Thư bề con trai lên, hôn cậu bé: “Con có đói không?”

Bà Tạ: Mẹ thấy đã tới giờ cho thằng bé ăn rôi.’ Vân Thư: “Mẹ, mẹ đi phòng ngủ nghỉ ngơi trước đi, con chăm thăng bé là được Vận Thư gọi. điện cho Tạ Mẫn Hành để báo cáo: ch ngG em vệ rôi, đang cho con anh bú sữa.”

Tạ Mẫn Hành: “Được.”

“Anh đi làm về sớm.”

Tạ Mẫn Hành cũng nói được.

Thằng bé nhìn nhìn chằm chằm điện thoại Vân Thư cầm trên tay, không thèm bú nữa.

Cậu bé tò mò nhìn chằm chằm vào tay của Vân Thư, như thể nghe thấy giọng nói của ba cậu bé.

Vân Thư xoa xoa bụng: “Tiểu Tài Thần, sao con tò mò thế?”

Sau đó, cậu bé cười khúc khích.

Tiếng cười của trẻ con là âm thanh trong trẻo, thanh thuần nhất, Vân Thư nghe mãi không chán.

Trên đường từ thành phó B trở về, Tạ Mẫn Thận nói với Lâm Khinh Khinh: “Tài sản của hai người phụ nữ đêm qua đã bị tịch thu.”

Lâm Khinh Khinh: “Hả?”

Tạ Mẫn Thận đang trút giận thay cho cô ấy?

Tạ Mẫn Thận nói: “Do bữa tiệc hôm qua.”

*“Ô.” Giọng Lâm Khinh Khinh hơi thất vọng.

Tạ Mẫn Thận hỏi: “Cô hy vọng là tôi làm?”

“Không phải, không phải, tôi không hy vọng.

Câu nói bình thường của Lâm Khinh Khinh bị Tạ Mẫn Thận hờn dỗi.

Cô ấy xuống máy bay muốn về nhà: “Thị trưởng Tạ, cảm ơn anh hai ngày nay quan tâm đến tôi, tôi vê trước, anh cũng về nghỉ ngơi đi.”

Tạ Mẫn Thận: “Cô về sớm thế làm gì?”

“Tối nay tôi cần ăn một bữa cơm.’ Lậm Khinh Khinh xấu hồ khi đề cập đến điều này. Cô ấy chỉ là một ca sĩ, ngày ngày đều phải tham gia các sự kiện hoặc ăn tối.

Tạ Mẫn Thận hỏi: “Cô đi với ai đã biết chưa?”

Lâm Khinh Khinh lắc đầu: “Còn phải đi với người người khác sao?”

Hàn Khải Tử cố nhịn cười, nói với Lâm Khinh Khinh: “Cô Lâm, tối nay cô sẽ ăn tối với thị trưởng Tạ.”

Lâm Khinh Khinh: “…” Quản lý của cô ấy muốn làm gì thế?

Nhưng quản lý của Lâm Khinh Khinh lại nói: “[ôi cũng không biết tại sao lại biến thành đi với thị trưởng Tạ.”
 
Chương 644


Chương 644

Lâm Khinh Khinh không trở về nhà mà bị Tạ Mân Thận kéo đên nhà họ Tạ: “Cô muôn tìm chị dâu không?”

Lâm Khinh Khinh gật đầu: “Ừm, vừa hay tôi cũng muốn gặp cháu trai của mình.”

“Vậy đi thôi.” Tạ Mẫn Thận dẫn đường.

Lâm Khinh Khinh: “Sao anh cũng đi?”

Tạ Mẫn Thận: “Tiểu Tài Thần là cháu trai của tôi.”

Hai người cứ như vậy im lặng đi trên đường, cho đến khi đến nhà Vân Thư.

Lúc này, Tạ Mẫn Hành mới về đến nhà không bao lâu, vừa mới bề đứa con trai mũm mĩm của mình.

Tạ Mẫn Thận cũng muốn bé: “Anh, đề em bề cháu.”

Vân Thư thay quần áo thành đồ ở nhà, đi xuống lầu, nói với Tạ Mẫn Thận: “Em và Khinh Khinh tự sinh một đứa, tự bề đi.”

Lâm Khinh Khinh đuổi theo cô: “Tiểu Thư, tớ muôn đâm chêt cậu.”

Tạ Mẫn Thận liếc nhìn Lâm Khinh Khinh.

Tạ Mẫn Hành tỏ ra rất tốt bụng, giao con trai của mình cho Tạ Mẫn Thận: “Bế con anh đều là đề luyện tập. Sau này em cũng làm ba, không tới mức không biết cách bề con.

Tạ Mẫn Hành lần đầu tiên làm ba, anh vui vẻ thúc giục em trai kết hồn, sinh con. Tuy nhiên, Tạ Mẫn Thận vân là người độc thân, vợ còn chưa có đã bảo anh ấy làm ba?

Tạ Mẫn Hành: “Có một số việc nên lắng nghe phụ nữ, phải đưa vào lịch trình.”

Tạ Mẫn Thận chưa bao giờ nghĩ. đến việc làm ba, nhưng khi anh ây bề cháu trai, hai chân của cậu bé tung tăng trong vòng tay anh ây, lòng anh ây khá ngứa ngáy.

“Anh à, con trai anh thú vị quá.” Tạ Mẫn Thận là người đàn ông thô bạo không biết nói chuyện.

Thú vị?

Tạ Mẫn Hành vừa nghe, lập tức giành lại, không cho anh ây bề nữa: “Em chơi một mình đi.”

Cậu bé chui vào lòng ba, khit mũi, vùi mặt vào ngực Tạ Mẫn Hành, ngáp một cái rồi ngủ ngon lành.

Vân Thư hỏi: “Sao hai người lại đi với nhau? Không ra ngoài bản chuyện yêu đương, tới nhà tớ làm gì?”

Lâm Khinh Khinh tức giận sắp chết: “Vân Thư, gần ¡ đây chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa, tớ sợ cạn tình.”

Tạ Mẫn Thận liếc nhìn thời gian, nửa tiếng nữa sẽ bắt đầu bữa tối, anh ấy đi tới, vẫn với tư thế quen thuộc, khoác cánh tay Lâm Khinh Khinh, kéo cô ấy đi.

“Đi thôi, bữa tối sắp bắt đầu.”

Sau khi không còn ai, Vân Thư nói với Tạ Mãn Hành: “Ông xã, bọn họ có trò mèo.”

Sau khi khó khăn lắm mới đặt con trai vào xe đầy, Tạ Mẫn Hành kéo Vân Thư đi tắm.

“Em tắm rồi.” Vân Thư nói.

Tạ Mẫn Hành đá văng cửa kính phòng tắm đóng lại, nói: “Tắm lại.”

Vân Thư lập tức hiểu ý của Tạ Mẫn Hành.

 
 
Chương 645


Chương 645

Có lẽ anh không nhịn được nữa.

Hom đó, sau khi Vân Thư ở trong nhà tắm ba tiếng, mới được Tạ Mẫn Hành bề ra.

Toàn thân cô bắt lực, nhưng Tạ Mẫn Hành vẫn còn rất nhiều năng lượng.

Vân Thư năn nỉ: “Chồng, chúng ta đi ngủ đi.”

Tạ Mẫn Hành đau lòng hôn Vân Thư, nửa đêm thằng bé quây khóc tỉnh dậy thì được Tạ Mẫn Hành bề.

Anh áy bê đứa nhỏ đứng giữa hai người họ mới chậm rãi ngủ đi.

Lúc Lâm Khinh Khinh với Tạ Mẫn Thận đi ra ngoài từ nhà Vân Thư, trên mặt cô ây đỏ như mây lửa.

Tạ Mẫn Thận hỏi: “Biết uống rượu không?”

Lâm Khinh Khinh lắc đầu: “Không.”

“Vậy lần trước cô còn dám kính rượu tôi?” Cũng không biết tại sao lần đó Tạ Mẫn Thận lại ép Lâm Khinh Khinh mời rượu anh ấy.

Bữa tiệc tối nay không thể tránh khỏi uông rượu.

Khi rượu được rót đưa tới trước mặt Lâm Khinh Khinh, Tạ Mẫn Thận càm ly rượu uông một hơi cạn sạch thay Lậm Khinh Khinh: “Cô ây không thê uông, đừng rót cho cô ây.”

Thông thường trong những dịp như vậy, đàn ông chỉ có một khả năng chặn rượu cho phụ nữ.

Bọn họ đều bắt đầu coi trọng Lâm Khinh Khinh.

Tối nay Tạ Mẫn Thận uống hơi nhiều, trước khi đi, Hàn Khải Tử ném chìa khóa xe cho Lâm Khinh Khinh: “Cô Lâm, tôi ¡ cũng có uống rượu, cô biết lái xe, cô lái đi.”

Cô ấy và Vân Thư hoàn toàn trái ngược, bằng lái xe của cô ấy hoàn toàn chỉ là một bản gôc, chưa lên đường, thật sự lên NucTlo là lúc còn cấp hai, lúc đó Giang Quý đã lén lấy xe của bác Giang ra ngoài đề bọn họ lên tay,. kết quả. bị lật xe… Nên vừa nhìn thầy xe, cô ấy đã sợ: “Chúng ta đón xe đi.”

Lâm Khinh Khinh đón một chiếc taxi rồi đỡ Tạ Mẫn Thận lên xe: “Bác tài, đến Tử Kinh Sơn.”

Ai ngờ người đàn ông say rượu đột nhiên nói: “Đi đến ngõ Phúc Tường.”

Ngõ Phúc Tường qua thêm một đoạn đường thì sẽ đến nhà Lâm Khinh Khinh.

Lâm Khinh Khinh nói: “Anh không cần đưa tôi, tôi sẽ tự trở vê.”

Tạ Mẫn Thận: “Câm miệng, ầm ï chết đi được.”

Chờ xe vừa đến nơi, Lâm Khinh Khinh trả tiền xe: “Bắc tài, phiền bác đưa anh ấy đến Tử Kinh Sơn giúp tôi.”

“Không cần, tôi cũng xuống xe.”

Lâm Khinh Khinh nói: “Thị trưởng Tạ.”

“Chẳng phải hôm qua cô vẫn gọi ¡ tôi là Tạ Mân Thận sao?” Anh ây không hài lòng.

Lâm Khinh Khinh cúi đầu xuống: “Tạ, Tạ Mẫn Thận, anh không thê đên nhà tôi.”

Tạ Mẫn Thận đưa tay đây Lâm Khinh Khinh: “Tôi không đến nhà cô, nghĩ gì vậy.”

Ngay sau đó, Tạ Mẫn Thận lần nữa ngôi trở lại xe: “Tử Kinh Sơn.”

Lâm Khinh Khinh về đến nhà, nhìn thấy í trên bàn là nguyên liệu mà cô đã bỏ tiên nhờ người mua, bên cạnh bàn là bản thiết kê mô hình máy bay.

Lâm Khinh Khinh ngồi ở trước bàn, bật đèn bàn lên, chấp vá lúc nửa đêm.
 
Chương 646


Chương 646

Phía sau cô ấy có hai bức tranh, một là góc nghiêng của Tạ Mẫn Thận, một là chân dung Vân Thử ở một buổi chiều thoải mái, ưỡn bụng lớn nằm ngủ trên đùi Tạ Mẫn Hành.

Lâm Khinh Khinh từng nói cô ấy nhất định phải vẽ một bức tranh âm áp và yêu thương.

Cho nên bình thường Lâm Khinh Khinh không dễ gì thiết kế đồ đạc, chỉ cân thiệt kê ra, nhất định là hao phí tâm huyết : của cô ấy và tràn đầy tình yêu của cô ây.

Giống như mô hình máy bay này.

Lâm Khinh Khinh dùng keo dán cũng có nghiên cứu, hoặc là dùng tăm tre dính một chút, hoặc là dùng thước đo không được sai sót chỗ nào.

Đến tận đêm khuya, phòng ngủ của Lâm Khinh Khinh vẫn đèn đuộc sáng trưng, thời gian cuối tuần cũng đang miệt mài làm.

Còn có người chị em Vân Thư cuối tuần cũng không được thanh nhàn.

Cậu bé đã lớn hơn một chút và học được cách lùi lại trên giường.

Vân Thư kinh ngạc như phát hiện ra bí mật lớn: “Ông xã, ông xã, anh mau xem.”

Kêt quả là người đàn ông nấu ăn ở tầng dưới cứ nghĩ đã xảy ra chuyện gì, nước vân còn sôi, anh đã vội vã lên lầu, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Tiểu Tài Thần biết lùi.”

Cậu bé nhìn thấy, ba mẹ đều đến xem mình thì đắc ý, nều có đuôi, cậu bé nhất định sẽ lắc lắc một cái.

Cậu bé không răng còn thích nhếch miệng cười, nước bọt trực tiếp nhỏ xuồông giường.

Tạ Mẫn Hành dùng một tay nâng đứa con trai mập mạp trên giường, hôn lên mặt cậu bé.

Vân Thư tuổi còn trẻ đã làm mẹ, trên người dịu dàng hơn nhiều, nhưng vần không che giấu được cô gái chưa trưởng thành, nhân lúc cuối tuần, Vân Thư ôm lấy con trại: “Ông xã, chúng ta đi mua thêm mây bộ quân áo cho thằng. bé đi, đến bệnh viện bảo y tá tắm rửa cho thằng bé nữa.”

Tạ Mẫn Hành gật đầu nói được.

Cậu bé ở nhà, Vân Thư lột sạch cho cậu bé, tã giây cũng thay sạch sẽ, rắc cho cậu bé phần trẻ em thơm ngát ở trên người.

Cậu bé trông trắng nõn, mập mạp, thịt trên cánh tay đêu hiện mây ngân, cậu bé di truyền cái trắng của Vân Thư, thoạt nhìn trắng hơn Tạ Mẫn Hành rất nhiều, nhưng diện mạo lại giống phiên bản mini của Tạ Mẫn Hành, Vân Thư nói: “Con lớn lên cũng là một tai họa.”

Gây họa cho trái tim của mấy cô gái.

Cậu bé từ từ quen thuộc với âm thanh của Vân Thư và Tạ Mẫn Hành, lúc cậu bé ở trong lòng ông bà nội, vừa nghe thấy ba mẹ về nhà, cậu bé đã lập tức dựng tai lên nghe bọn họ đi vào.

Càng ngày càng gần, trên mặt cậu bé lộ ra tiêng kêu vui vẻ.

Cậu bé cũng là cục cưng của ông nội Tạ.
 
Chương 647


Chương 647

Lúc Vân Thư đi học, buổi sáng hại vợ chồng chuẩn bị sẵn cho cậu bé rồi đưa đến phòng ông nội Tạ ở nhà cũ.

Quản gia bế lấy cậu bé, cười yêu thương với cậu bé, sau đó tiền vào phòng ông nội Tạ, đặt cậu bé ở bên cạnh giường.

Đứa nhỏ không yên tĩnh được, cậu bé đánh giá hoàn cảnh xa lạ, nhìn một hồi, không còn SỨC lực, bắt đầu kêu loạn “Aa, aya ya”, trực tiếp đánh thức ông cô của cậu bé.

“Ây dô đô, cục cưng của ông có.”

Cậu bé được sinh ra, trên bàn ăn mỗi ngày của nhà họ Tạ đều nói chuyện tặng gì cho Vân Thư, mua gì cho cậu bé.

Hình như tặng gì, mua gì, bọn họ đều thấy không hài lòng.

Bởi vì kho báu tốt nhất trên thế giới là cục cưng nhỏ của nhà ông ây.

Vân Thư được nghĩ cuối tuần, Tạ Mẫn Hành cũng không đến công ty, người ở nhà cũ cũng không quây rây cuộc sông bình yên của cả nhà ba người bọn họ.

Cộng ty do ông Tạ trông coi nên Tạ Mẫn Hành có thê yên tầm lười biếng.

Cậu bé lại được sửa soạn, Tạ Mẫn Hành gấp xe đây vào cốp xe.

Vân Thư ôm lấy cậu nhóc: “Ông xã, anh xem Tiểu Tài Thần có giông búp bê mập không, là búp bê may mắn.

Có lúc Tạ Mẫn Hành cảm thấy mắt nhìn của phụ nữ trời sinh cao hơn đàn ông bọn họ rất nhiều.

Con trai trong tay Vân Thư lộ ra khuôn mặt nhỏ, đội mũ sao, trên người còn quân từng lớp vải dày màu xanh nhạt.

Trông như đứa trẻ đáng yêu nhất thế giới này.

Vân Thư nói: “Đó là vì đây là con trai anh nên anh cảm thấy nó đáng yêu nhất trên thế giới này. Đứa trẻ của nhà khác, ba mẹ người ta cũng cảm thấy đứa trẻ của họ là đáng yêu nhất trên thế giới.”

Ở trung tâm thương mại, bỗng nhiên Tạ Mẫn Hành cảm thấy bọn họ đầy con đi dạo rất mệt.

Bởi vì cậu bé tràn ngập tò mò với thế giới này, vừa vào trung tâm thương mại, cậu bé đã từng tO, mắt trong vòng tay của ba mẹ, cần thận cảm nhận mọi thứ xung quanh.

Chỉ cần đặt cậu bé vào trong xe thì sẽ không ổn.

Tiếng khóc của cậu bé có thể đánh thức quản lý của trung tâm thương mại.

“Tiểu Tài Thần đúng là ăn quá no rồi, anh xem tiếng thăng bé khóc lớn chưa kìa.”

Cuối cùng, cậu bé cũng thành công năm đẹp trong lòng ba cười híp mất.

Lúc bọn họ đi lên tầng ba thì gặp phải một người đã lâu không gặp.

Từ lúc Vân Thư công bố tin tức mang thai, Đàm Nhạc đã biến mắt trong thê giới của Vân Thư.

Sau đó một loạt chuyện xảy ra chén ép anh ta nhanh chóng trưởng thành.

Hôm nay anh ta xuất hiện ở trung tâm thương mại chỉ là cuộc kiểm tra định kỳ hàng tháng, không ngờ lại đụng phải cả nhà ba người Vẫn Thư.

“Đàm Nhạc.” Vân Thư nói với Tạ Mẫn Hành.

Tạ Mẫn Hành ôm con trai, gật đầu với Vân Thư.

Cả nhà ba người họ bước lên phía trước.

Trên người Đàm Nhạc có thêm chút tang thương, nhiều áp lực, giữa hai hàng lông mày của anh ta đã bớt đi vẻ ngây thơ, trở nên thâm trầm.
 
Chương 648


 

Chương 648

Sau đó Vân Thư mới biết được chuyện của nhà Đàm Nhạc, cô không nói gì.

“Tiểu Thư, không ngờ con trai em được sinh ra nhanh như vậy.” Lúc Đàm Nhạc gặp lại Vân Thư, không còn mặt dày mày dạn, không còn cà lơ phất phơ nữa.

Thỉnh thoảng anh ta có nghe mẹ út nói Tạ Mãn Hành cưng chiêu vợ, sau đó qua năm mới cộng thêm Vân Thư từ chức, anh ta cũng không còn tin tức của Vân Thư nữa.

Gặp lại nhau, giữa hai người họ lại cách xa như biển trời.

Vân Thư ôm lấy đứa nhỏ: “Đã sinh, máy ngày nữa sẽ trăm ngày. Sức khỏe bác Đàm thế nào?”

“Ba tôi rất tốt.”

Đàm Trung là được Tạ Mẫn Hành cho người đưa vê, mặc kệ nói như thế nào, Tạ Mẫn Hành cũng là ân nhận nhà anh ta, hiện tại Đàm Trung năm trên giường như người thực vật, mỗi ngày đêu nhìn ra ngoài cửa số, không nói lời nào.

Trong lòng Đàm Nhạc chịu đựng áp lực cực lớn.

“Cảm ơn tổng giám đốc Tạ.” Đàm Nhạc cảm ơn Ta Mẫn Hành.

Khóe môi Tạ Mẫn Hành hiếm khi nhéch lên: “Tiện tay mà thôi.”

Vân Thư khó hiểu: “Anh cảm ơn anh ấy cái gì? Chồng, có chuyện gì mà em không biết sao?”

Tạ Mẫn Hành xoa xoa mái tóc của cô gái tò mò nói: “Chuyện làm ăn, em không hiểu.”

Chu Yên và Nam Liêu đột nhiên chết đi, bọn họ đều từng nghỉ ngờ.

Đàm Nhạc càng chắc chắn suy đoán của mình, là do nhà họ Tạ ra tay.

Anh ta từng không chỉ một lần lo lắng người bên gôi Vân Thư là người đàn ông coi mạng người như cỏ rác, tàn nhân, có khi nào ngày nào đó Vân Thư chọc giận nhà họ Tạ, cô cũng sẽ gặp điều bất trắc?

Anh ta muốn dẫn Vân Thư chạy trốn khỏi nhà họ Tạ.

Vương San không biết Tạ Mẫn Hành tàn nhẫn, chỉ luôn nói Tạ Mẫn Hành cưng chiều vợ rất nhiều.

Nhưng càng nói thì Đàm Nhạc càng SỢ.

Có người đàn ông chính là loại người cực hạn, anh ta có thê dịu dàng \ với bạn đến cực hạn, nổi lên tàn nhẫn, có thê làm tổn thương bạn đến mức không còn gì.

Anh ta tự nói với bản thân, nếu như Vân Thư thật sự chịu âm ức ở nhà họ Tạ thì anh ta sẽ không màng mọi thứ mà cứu cô.

Nhưng hôm nay, anh ta tận mắt nhìn thây hạnh phúc trên mặt Vân Thự cùng với sự cưng, chiều trong mắt Tạ Mân Hành, còn có cậu con trai cục cưng trong lòng bọn họ. Giờ phút này anh ta mới ý thức được suy nghĩ của mình hoang đường cỡ nào.

Tạ Mẫn Hành sẽ mang tất cả những thứ tốt nhất trên thế gian cho Vân Thư, thể hiện mặt hoàn mỹ nhát của mình. Mà mặt tối, anh chỉ có thể lộ ra khi bảo vệ người nhà của mình.

Quả quyết sẽ không để Vân Thư biết được.

Chu Yên và Nam Liêu chết, không phải là vì bọn họ suýt chút nữa làm tổn thương Vân Thử sao?

Thì ra sự hắc ám của Tạ Mẫn Hành chỉ là tức giận, mà khiến cho tâm trạng anh dao động kịch liệt cũng chỉ có Vân Thư.

Sau khi Đàm Nhạc nhận rõ điều này, anh ta cười nói với Vân Thư: “Chúc mừng.”

Vân Thư đáp lại: “Cảm ơn.”

Lúc Đàm Nhạc đi lướt qua Vân Thư, giao thiệp cả đời này của bọn họ xem như châm dứt từ đây.

Mà Vân Thư lại không biết gì cả, chỉ là gặp được người quen trên đường, bọn họ vân tiếp tục đi dạo phố.

“Chồng, anh mau bề thằng bé, cánh tay em tê rôi…” Vân Thư đã làm mẹ mà làm nũng cũng muôn mạng của Tạ Mẫn Hành.
 
Chương 649


Chương 649

Anh dùng một tay ôm con trai mình lên ngực, tay kia ôm cô vợ nhỏ bé của mình.

Vân Thư vì đứa nhỏ mà đã ném hết ÿ phẩm của mình, hôm nay cô năm Bà tay lại, đứng ở cửa tiệm mỹ phẩm xa xỈ tâng một, thề nói: “Em muôn trở vê nhan sắc đỉnh cao.”

“Em không trang điểm cũng đẹp.”

Lời nói của Tạ Mẫn Hành nhẹ nhàng lướt qua trong lòng Vân Thư, hoàn toàn không cản được trái tim cảu cô gái nhỏ hùng hồ muốn mua mỹ phẩm.

Mỗi khi đến cửa tiệm, cô đều cầm mỹ phẩm lên hỏi: “Thời kỳ sữa mẹ có dùng được không?”

Thằng bé nằm sắp trên vai Tạ Mẫn Hành ngủ thiếp đi, cậu bé cảm thấy nơi bán mỹ phẩm này thật nhàm chán.

Túi của Vân Thư nhét ba thẻ không giới hạn của Tạ Mẫn Hành, tốc độ quẹt thẻ của cô rất nhanh, tin nhắn điện thoại của Tạ Mẫn Hành xuất hiện hết tin này đến tin khác.

Anh chưa bao giờ cảm thầy â âm thanh tin nhắn lại dễ nghe như ngày hôm nay.

Chỉ cần chỉ tiêu cho vợ và con trai, Tạ Mẫn Hành hận không thẻ hốt sạch Tạ thị.

Dù sao thì anh cũng có khả năng kiếm tiền.

Thằng nhóc thức dậy, cảm thấy đói!

Tiếng khóc của cậu bé đã thu hút sự chú ý của nhiều người trong trung tâm mua săm.

Vân Thư đen mặt: “Mẹ. còn chưa càn quét xong con đã đói rồi.”

Tạ Mẫn Hành ôm con trai, vỗ nhẹ lên mông của cậu bé, dỗ dành cậu bé.

Cậu bé đáng thương ngừng rơi nước mất, trông mong nhìn Vân Thư, chăn lông của cậu bé cũng bị bàn tay nhỏ bé giấy ra, nắm chặt nắm tay nhỏ muốn Vân Thư bề.

Con trai chỉ có lúc đói bụng mới nhớ tới tìm mẹ, lúc không đói luôn muôn chui vào trong ngực ba.

Thấy được dáng vẻ đáng thương này của con trai, Vân Thư nói cái gì cũng không đành lòng, cô đưa đồ trong tay cho Tạ Mẫn Hành: “Chồng, chúng ta bề thẳng bé lên xe cho con bú để Cậu bé trở lại trong ngực Vân Thư, cái miệng nhỏ nhắn mút ngón tay, dáng vẻ đáng thương khiên lòng Vân Thư mêm nhữn.

Trở lại bên trong xe, Tạ Mẫn Hành mở tâm che nắng, Vân Thư cởi nút áo cho con bú.

Dường như sau đêm đó, Lâm Khinh Khinh rất ít khi nhìn thấy Tạ Mẫn Thận, cô ây mở wechat ra nhìn ảnh đại diện của Tạ Mẫn Thận, chìm vào Suy tư.

Có lẽ Tạ Mẫn Thận đã có bạn gái rồi.

Tiểu Thự có nói anh ấy có một người theo đuổi rực rỡ như ảnh mặt trời.

Tạ Mẫn Thận không thể là trai đều, có thể giữa hai người họ có hiều làm.

Sau khi người đại diện của Lâm Khinh Khinh điên cuông sắp xếp một loạt công việc cho cô ây, cuỗi cùng Lâm Khỉnh Khinh cũng được nghỉ một kỳ nghỉ lớn.

Nhưng tiết học ở trường vẫn, còn, cô ấy cần phải đi đến lớp học đề theo kịp.

Lần này, khi cô ấy bước vào lớp, lớp học lại lân nữa ôn ào.

Giáo sư già nói đùa: “Lớp học của tôi có một hiệu trưởng thì thôi đi, còn có một ngôi sao lớn. Tôi phải về phòng giáo viên chém gió vê điêu này mới được.”

Bởi vì mỗi một sinh viên trường học bọn họ đều phải học mấy môn giống nhau, cho dù chuyên ngành không giông nhau cũng có thê chọn, ví dụ như: “Tên thường gọi của Mã Nguyên, còn có kê hoạch chuyên ngành của sinh viên, bao gồm những cơ sở tính toán, máy tính..

Vân Thư và Lâm Khinh Khinh đã nói gần đây không thê gặp mặt, kết quả hai người họ lại có duyên học cùng lớp.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom