Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 466


Chương 466

Nói xong lập tức muốn chạy trốn.

Nhưng Tạ Mẫn Hành đã xách cô đi ra khỏi chợ đen.

Chuyện lĩnh thưởng để Tiểu Hoa lo liệu.

Dù sao thì vừa nãy Tiểu Hoa đã nhìn thấy vẻ mặt của Tạ Mẫn Hành, anh ta sợ bản thân sẽ chết sớm.

Ra đến bên ngoài, Vân Thư mới nhìn thấy xung quanh mình toàn là vệ sĩ, cô muôn quay lại chợ đen, không muốn nhìn thấy nhiều vệ sĩ như vậy.

“Ông chủ, phu nhân, mời.”

Vân Thư vẫy tay: “Tôi, tôi không phải là phu nhân của các anh.”

“Vợ, em vẫn không muốn thừa nhận sao?” Tạ Mẫn Hành nói rôi đặt tay lên khẩu trang của Vân Thư, kéo mạnh xuÔng: “Thực sự trông giông hệt vợ anh.”

Vân Thư khóc thút thít, hình như cô đã chơi quá mức kiểm soát rồi.

Vừa về đên nhà, Vân Thư đã bị đây vào phòng ngủ, xung quanh đôi mắt Tạ Mẫn Hành đều là màn sương u ám, như thể cô sẽ bị bạo lực gia đình trong một giây nữa.

“Em muốn hình phạt gì?”

Vân Thư không dám nói đùa: “Dọn vệ sinh có được không, chồng?”

“Không phải vừa nãy còn nói em không phải vợ anh, anh nhận nhằm người sao?”

Vân Thư: “Chồng, em sai rồi.”

“Đứng dậy!” Tạ Mẫn Hành tức giận quát măng Vân Thư, lớn tiếng ra lệnh cho cô: “Thực sự cảm thây thường ngày anh quá cưng chiêu em nên em vô pháp vô thiên. Vân Thư, bây giờ anh cho em lựa chọn giữa hai con đường, thứ nhất là quỳ ở nhà thờ tổ một ngày, thứ hai là em tự nói chuyện này với ông nội.”

Hai con đường này chắc chắn đều là con đường chết.

“Chồng.” Vân Thư đáng thương, trong mắt ừng ực nước, những giọt nước mắt lăn đầy trên mặt.

Tạ Mẫn Hành thực sự đã bị Vân Thư làm cho nỗi giận, từ trước đến nay, anh ghét nhất là quỳ ở nhà thờ tổ, bây giờ lại phải lây điều này ra hù dọa Vân Thư thì có thê tưởng tượng được anh đã tức giận đến mức nào.

“Xem ra em không chọn?”

Vân Thư gật đầu: “Không chọn cái nào hết.”

“Được, tốt, vậy thì anh chọn thay em, bây giờ về nhà họ Tạ với anh, quỳ ở nhà thờ tổ, nếu em còn không biết sai sẽ không được phép ra ngoài. Một ngày khống biết sai thì một ngày không được ra ngoài, một tháng không biết sai thì một tháng không được ra ngoài.”

Tạ Mẫn Hành bước đến kéo cánh tay Vân Thư.

Quỳ nhà thờ tổ?

Không được, cô mang thai rồi.

Vân Thư hét lên: “Chồng, em không thể quỳ, em mang thai rồi.

Bây giờ chỉ có thể dựa vào đứa bé để Cứu GÔ.

Đầu óc Tạ Mẫn Hành bị sập nguồn trong phút chốc, anh tưởng bản thân bị ảo giác, vì thê đã đi lên trừng phạt Vân Thư.
 
Chương 467


Chương 467

Vân Thư chạy tới bàn trang điểm, lục lọi tìm kiếm, cuối củng cũng tìm được que thử thai, chỉ vào nó và nói với Tạ Mẫn Hành: “Anh xem, anh xem, là thật đó, hai vạch.”

Giây trước Tạ Mẫn Hành vẫn đang nỗi giận, nhưng trong khoảnh khắc anh nhìn thây que thử thai thì lại giông như bị dội cho một gáo nước lạnh.

“Anh đợi một chút, còn có giấy siêu âm, để em đi tìm.”

Tạ Mẫn Hành bắt ngờ đến choáng váng, dường như anh không có cách nào để điều khiển hành động của mình, anh bước đến một cách cứng nhắc, giơ tay nhận lấy que thử thai trên tay Vận Thư, xem đi xem lại hết lần này đến lần khác, như thể đã quên mắt những con số cơ bản nhất, một, hai, là hai vạch, đếm lại một lần nữa, một, hai, vẫn là hai vạch, tiếp tục đếm: “Hai vạch.” Vân Thư chỉ vào tờ hướng dẫn sử dụng, nói: “Hai vạch tức là đã có rôi.

Có rồi.

Sau đó, Vân Thư lấy tờ đơn của bệnh viện, trên đó cũng viết là đã mang thai.

Tạ Mẫn Hành nhìn ngày tháng trong tò đơn, lại nỗi giận: “Em biệt rõ mình đã mang thai mà vẫn đi đua xe.”

Vân Thư im lặng.

Sau đó, chiếc mông nhỏ của Vân Thư phải chào đón bàn tay to lớn của Tạ Mẫn Hành, đau rát.

Đánh vào mông thực sự quá xấu hỗ.

Vân Thư đột nhiên bật khóc: “Tạ Mẫn Hành, anh đánh em, anh bạo lực gia đình. Em không sống với. anh nữa, em muốn ly hôn, muôn về nhà, muốn nói cho ba mẹ em. Hu hu, anh đánh mông em.”

Tạ Mẫn Hành vẫn chưa hết tức c giận, lại nghe thấy Vân Thư đòi ly hôn nên đã ra tay mạnh hơn: “Về nhà nói với ba mẹ chuyện em đến chợ đen đua xe sao?”

“Ba mẹ em biết, lúc em học cấp ba họ đã biết rồi.”

Tạ Mẫn Hành: “Ba mẹ biết em cược cả tính mạng không? Biết em mang thai không?”

Hỏi Vân Thư một câu, nếu như ba mẹ biết thì đừng nghĩ đến đôi chân của cô nữa.

Nói xong, Tạ Mân Hành lại đánh vào mông Vân Thư một cái: “Em không sống với anh, dám ly hôn với anh.

Vân Thư, lá gan của em lớn thật đáy.”

Nhớ lại chiếc xe rơi thẳng xuống núi ngày hôm nay, cả người và xe chôn vùi trong biên lửa, nêu như người đó là Vân Thư, Tạ Mẫn Hành chỉ nghĩ thôi đã thấy. Sợ hãi, anh sẽ tức giận đuổi theo đến tận âm phủ để bóp chết cô.

Lá gan của Vân Thư luôn rất lớn.

“Hu hu, chồng, em đau bụng.” Không còn cách. nào khác, Vân ñnụ bề tắc, chỉ có thể giả vờ bị bệnh để cứu lây bản thân.

Bụng? Đứa bé.

Tạ Mẫn Hành bề Vân Thư lên, cô vẫn chưa phản ứng kịp thì anh đã đưa cô đến bệnh viện.

Trên xe, Vân Thư bĩu môi, khóc thút thít: “Anh đánh em, Tạ Mẫn Hành, anh bạo lực gia đình.”

Hơi thở của Tạ Mẫn Hành vẫn đang gấp gáp: ˆVân Thư, anh chỉ nhịn em một lân này thôi.”

Đến bệnh viện, Vân Thư được người của trung tâm cấp cứu đưa đi.
 
Chương 468


 

Chương 468

Bác sĩ hỏi Tạ Mẫn Hành: “Tình hình bệnh nhân thế nào?”

“Cô ấy mang thai, bây giờ đang bị đau bụng.”

“Trước đó có bị va chạm không?”

Tạ Mẫn Hành: “Tôi đánh vào mông cô ấy thì có tính không?”

Sau khi làm tất cả mọi loại kiểm tra trong biện viện, xác định thai nhi bình an khỏe mạnh, thai kỳ đã được chín tuân.

Làm xong tất cả những việc này thì đã đên tận nửa đêm, Vân Thư buồn ngủ đến nỗi thiếp đi, Tạ Mẫn Hành nhẹ nhàng ôm Vân Thư lên giường, khóe mắt cô vẫn còn đọng nước.

Tạ Mẫn Hành ngồi trên ghế sô pha, lấy tờ giây siêu âm màu ra, mặc dù nhìn không hiểu nhưng vẫn tiếp tục ngắm nghía.

Nhìn tới nhìn lui rồi lại mỉm cười, sau đó lại tiếp tục ngăm.

Sau đó lại kiềm chế không nổi mà bật cười.

Đêm nay Tạ Mẫn Hành mắt ngủ, anh vui vẻ nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Vân Thư: “Thì ra ‘thủ phạm khiến cho Tiểu Thư buồn nôn trong khoảng thời gian đó là con.”

Không ngờ thủ phạm là đứa bé.

Tạ Mẫn Hành nằm bên cạnh Vân Thư, xoa đôi má Vân Thư quyến luyến không rời: “Em có thê khiên anh yên tâm một chút được không, đừng làm những điều khiến anh lo lăng nữa.

Tạ Mẫn Hành hôn lên má Vân Thư, tối nay anh đã trải qua quá nhiều thứ.

Khi nhìn thấy những hành động táo bạo của Vân Thư trên đường đua, anh không khỏi lo lắng.

Sợ Vân Thư xảy ra chuyện biết nhường nào.

Anh không dám tưởng tượng.

Vì vậy, đôi tay đang ôm lấy Vân Thự lại siêt chặt hơn, nhưng vì sợ làm tồn thương cô và đứa bé, anh chỉ có thể năm chặt tay mình.

Sáng sớm, Tạ Mẫn Hành xuống tầng, Vân Thư tỉnh giác đi tắm rửa.

Tạ Mẫn Hành theo sát phía sau để để phòng cô bị ngã: “Anh phải đặt thêm những tắm thảm chống trượt ở trong nhà.”

Vân Thư không dám phản bác, thêm thì thêm.

Cặp vợ chồng ngồi im lặng trong bàn ăn, trên bàn đều là những món mà Vân Thư thích ăn.

“Tiểu Thư, anh xin lỗi em về chuyện đánh em vào tối qua, anh không nên đánh em.

Vân Thư là một người dễ nói chuyện, anh cúi đầu nhận sai, cô sẽ cảm thây bản thân cũng không đúng: “Chồng, em thề sẽ không làm như thế nữa.

“Được, sau này đừng làm những, chuyện nguy hiểm nữa, đừng khiến mọi nơm nóp lo sợ vì em, ba mẹ chỉ có một người con là em thôi, em cũng là duy nhất của anh, em vô cùng quan trọng đối với mọi người, đừng làm anh sợ hãi nữa.”

Những lời nói của Tạ Mẫn Hành không giỗng với anh thường ngày, bông nhiên Vân Thư cảm thấy hoảng sợ: “Chồng, em sẽ không như thê, không † bao giờ làm như thế nữa. ”Gô nghĩ nêu như bản thân rời đi, vậy thì anh và ba mẹ sẽ trở thành những tượng gỗ không còn sức sông.

Cô chỉ quan tâm đến những cái lợi trước mắt, căn bản không nghĩ đến những điều này.

Tạ Mẫn Hành giống cô, đều yêu thương nhau.
 
Chương 469


Chương 469

Vân Thư đã từng nghĩ, nếu như Tạ Mẫn Hành xảy ra chuyện ở Nam Phi, cô sẽ sinh đứa bé ra rồi chạy đến đó chôn theo anh.

Từ khi cô được sinh ra, cô đã phải gánh vác mạng sông của ba mẹ. Từ lúc cô gặp được anh, trên lưng cô lại có thêm vận mệnh của vợ chông. Từ khi cô mang thai, trong bụng cô còn có một sinh mệnh nhỏ.

Vân Thư nghẹn ngào: “Chồng, em yêu anh, em rât trân trọng mạng sông.”

Tạ Mẫn Hành lầy canh cho Vân Thư: “Nếu như em còn dám như thế, anh sẽ trói em bên người, đi đâu cũng mang theo em.

Vân Thư ăn cơm, chiếc bụng căng tròn.

“Chồng, hôn em, em và con đều rất thích những món do anh nấu.”

Khuôn mặt điển trai của Tạ Mẫn Hành tràn ngập niêm vui.

Câu nói của Vân Thư là lời khẳng định lớn nhật đôi với Tạ Mẫn Hành.

Nhân thời gian Vân Thư ngủ trưa, Tạ Mẫn Hành ra ngoài phát điên.

Sau khi dỗ Vân Thư ngủ, Tạ Mẫn Hành chạy trên sân dưới ánh mặt trời gay gát của tháng sáu, anh chạy không dưới mười vòng, ông nội Tạ chồng gậy hỏi quản gia: “Công ty phá sản rôi hả? Cháu trai tôi chịu sự kích động sao?”

“Thưa tướng quân, có lẽ là do cậu hai an toàn trở về nên cậu cả mới kích động như thế.”

Tạ Mẫn Thận xuát hiện từ phía sau: “Không thể nào, con được anh cứu về, nếu như anh ấy có kích động thì cũng không thể đến bây giờ mới kích động được.”

Ông nội Tạ ngước đầu nhìn trời cao: số khi nào bị một quả táo từ trên trời rơi trúng, vì thế đã trở nên ngôc nghêch không?”

Nhưng mà Newton là người thông minh, tại sao cháu cả của ông lại là một tên ngốc?

Tạ Mẫn Thận: “Ông nội, chúng con thực sự là cháu ruột của ông.

Bà Tạ xuất hiện hỏi: “Tiểu Thư đâu?”

Tạ Mẫn Hành bị mọi người trong nhà vây quanh, nhưng cho đến khi ông Tạ đến nhắc nhở thì anh mới biết. Ông Tạ cũng rất thương con trai, anh chạy bộ dưới ánh mặt trời gay gắt như vậy khiến cho người làm ba như ông ây cảm thấy đau lòng.

Ông nội Tạ lại nói với Tạ Mẫn Hành: “Cảnh giác, nó đã hạ cánh rồi.

Tạ Mẫn Hành nhếch môi cười, mặc kệ những lời ông nội nói.

Bà Tạ hỏi: “Tiểu Thư đâu?”

“Đang nghỉ trưa ở nhà.” Dường như Tạ Mẫn Hành cười đến nỗi không thể khép miệng lại.

Bà Tạ: “Sao vậy con trai, có chuyện gì mà vui thế?”

Tạ Mẫn Hành: “Con sắp làm ba rồi, Tiệu Thư đã mang thai được chín tuần.”

“Cái gì? Con cói cái gì?” Đôi mắt của ông nội Tạ sáng ngời, bà Tạ cũng nắm lây tay Tạ Mẫn Hành: “Thật sao?

Hai đứa con đi bệnh viện kiểm tra lúc nào? Để mẹ sang thăm con bé.”

Bà Tạ kích động hoa tay múa chân, những người nhà họ Tạ nghe được tin này đều không giấu được vẻ mặt vui mừng.

Có chuyện vui lớn như vậy, bỗng nhiên ông nội Tạ phần chân hẳn lên, ông ây muôn sửa sang lại một căn phòng trong nhà họ Tạ để sau này chắt trai của mình đến ở.
 
Chương 470


Chương 470

Bà Tạ chuẩn bị thu dọn đồ đạc đến ở trong nhà của Vân Thư và Tạ Mẫn Hành để thuận tiện cho việc chăm Sóc.

Tạ Mẫn Tận cũng muốn đi mua quà cho cháu trai hoặc cháu gái tương lai của mình.

Mọi người xúc động ngồi trong phòng khách nhà họ Tạ nỏi ra ý kiên của mình.

Sau khi ông bà Vân ở biệt thư Vân Đoan nhận được tin nhắn của Tạ Mẫn Hành thì lập tức đi đến nhà họ Tạ nói chuyện cùng với bọn họ.

“Mẫn Hành, mẹ muốn đưa Tiểu Thư về nhà chăm sóc.” ‘ Bà Vân nói.

Tạ Mẫn Hành: “Mẹ, ba mẹ yên tâm đi, con tự chăm sóc cho Vận Thư, ba mẹ không. cần lo lắng, hai ngày nữa bọn con sẽ đến Vân Đoan, cách hai ngày sẽ vệ nhà họ Tạ.”

Ông nội Tạ để nghị: “Tốt nhất là cứ ở lại nhà họ Tạ, dù sao cũng không xa, mọi người đều tiện chăm sóc cho Tiểu Thư.”

Vân Thư tỉnh dậy mới biết mình đã trở thành quốc bảo.

Tại sao lại có nhiều người vây quanh giường cô như thế: “Ba mẹ, ba, mẹ, ông nội, chồng, dì, Mẫn Hành về ri sao?”

Chào hỏi từng người một khiến Vân Thư cảm thây hơi mệt.

“Con bé Tiểu Thư, nghe lời ông nội, chúng ta vê nhà ở đi.”

“Con gái, để mẹ sang đó chăm sóc con.”

*Có phải mọi người đều biết con mang thai rôi không?” Vân Thư không chắc chắn hỏi.

“Đứa trẻ ngốc, con còn định giấu đến bao giờ?”

Vân Thư chu môi: “Con không có giấu, con chỉ muốn chồng con là người thứ hai biết chuyện này sau con.

Tạ Mẫn Hành vuốt ve mái tóc của Vân Thư: “Con sẽ tự chăm sóc Vân TihÙ ° Cuối cùng, lúc trời sập tối, sau khi tranh luận rất lâu thì Tạ Mẫn Hành mới xem như là giành được quyên chăm sóc Vân Thư.

Vân Thư sợ rồi.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Tiểu Thư, em còn muốn đi làm không?” Tạ Mẫn Hành hỏi, nêu như không. muốn đi làm, có thể ngày ngày đên công ty cùng anh.

Vân Thư nhẹ nhàng nói: “Chồng, em muôn đi làm.”

“Được.” Tạ Mẫn Hành cho Vận Thư sự tự do tuyệt đối.

Người nhà họ Tạ muốn tạo ra ý nghĩ đi làm của Vân Thư, Tạ Mẫn Hành sẽ kịp thời bóp chết nó.

Ngày thứ hai đầu tuân ở ảnh thị Giang Tả, trong phòng làm việc có thêm hai phu nhân nhà hào môn cao quý, bọn họ đều cầm bình giữ nhiệt trên tay.

Gà vịt cá ngỗng, các loại canh và thịt được bày đây trên chiêc bàn trong phòng nghỉ.

Từ sáng sớm, bà Vân và bà Tạ đã bắt đầu suy nghĩ xem nên nấu canh gì thì tốt, mà lúc sau Tạ Mẫn Hành cũng xuất hiện ở phòng nghỉ với chiêc bình giữ nhiệt trong tay.

Vân Thư lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Khinh Khinh: “Khinh Khinh, cậu và anh Giang Quý tuyệt đối đừng đưa cơm đến công ty cho tớ.”

Lâm Khinh Khinh ở đầu dậy bên kia lại nói: “Bọn tớ đến dưới tầng rồi.”

Vân Thư hồi hận đến nỗi muốn khâu miệng mình lại, tối qua cô đã nói chuyện mình mang thai với Khinh Khinh và Giang Quý.

Cuộc chiến đưa đồ ăn ngày càng lớn, như có một cái dao kề ở cỗ quản lý Mao.
 
Chương 471


Chương 471

“Tông giám đốc, Tiêu Thư có cân nghỉ phép về nhà dưỡng thai không?” Nêu như ngày nào cũng như thế thì anh ây sẽ xin nghỉ phép về nước dưỡng thai.

Tạ Mẫn Hành: “Cậu có thể đi làm bình thường.”

Dưới sự quan sát của mọi người, Vân Thư ăn từng món ăn của mỗi người như vũ bão.

Cuối cùng ăn sạch món ăn mà Tạ Mẫn Hành đưa đến.

Vân Thư đứng dậy định đi vào nhà vệ sinh thì bà Vấn cũng muôn đi cùng.

“Mẹ, mẹ ngồi ở đây nghỉ ngơi đi, chồng, anh đi cùng em.” Nói xong thì Vân Thư kéo Tạ Mẫn Hành đến một góc.

Một giây sau, Vân Thư ôm lấy Tạ Mẫn Hành làm nũng: “Chồng, làm sao đây, ngày mai đừng để các mẹ mang cơm đến nữa, anh đưa đến thôi được không? Em và con chỉ thích ăn những món anh nâu.”

Chỉ cần câu nói cuối cùng của Vân Thư, Tạ Mẫn Hành nhất định sẽ giúp cô đạt được tâm nguyện.

Tạ Mẫn Hành hôn nhẹ lên đôi môi của Vân Thư: “Được.”

Tạ Mẫn Hành giải quyết xong tát cả mọi người, buôi trưa, Vân Thư ngồi nói chuyện phiếm với Lâm Khinh Khinh.

“Tiểu Thư, tốc độ của cậu nhanh thật đấy.” Lâm Khinh Khinh là bạn tốt nhiều năm, nhất định cô ấy sẽ vô cùng tò mò: “Cảm giác lúc đi bộ có khó chịu không?”

Vân Thư: “Đợi cậu mang thai rồi sẽ biết.”

Lâm Khinh Khinh: “Tớ không có dự: định kết hôn, nhưng khi cậu sinh đứa bé ra, nhất định phải cho tớ chơi cùng.”

“Cậu thương lượng với Tạ Mẫn Hành đi.” Vân Thư chuyên sang cho người chồng vạn năng của mình.

Lâm Khinh Khinh nghiêm túc từ chối: “Không!”

Tin tức về việc Vân Thư mang thai lan truyền nhanh chóng, nhiều người không biết Vân Thử là ai nhưng họ biết thiếu phu nhân nhà họ Tạ là người nào. Dựa vào địa vị của nhà họ Tạ, hoàng tộc của nước Nam cũng đã biết chuyện.

Sau lần bị anh trai quay về cảnh cáo trước đây, Nam Liêu lại bị cầm túc.

Hoàng gia bọn họ là người sai trước, quôc vương nước Nam đã sắp xếp ồn thỏa trong âm thầm.

Không ngờ chuyện Vân Thư mang thai đã khiên cho Nam Liêu phát điên.

Sao có thể mang thai? Người mà cô tạ sắp xếp ở nước Bắc đều chết hết rôi sao?

Nam Liêu không biết người của cô ta sớm đã bị bà Tạ xử lí sạch sẽ.

Bây giờ nhà họ Tạ được bảo vệ rất chặt chẽ.

“Người đâu.”

Cửa phòng được mở ra, người hầu bước lên: “Công chúa, người có gì muôn sai bảo?”

Nam Liêu: “Chu Yên đâu?”

Con người này ngu ngốc, nhưng trong thời khắc then chốt, Nam Liêu vẫn phải dùng đến cô ta.

Người hầu lớn lên cùng Nam Liêu từ lúc nhỏ, cô ta hiểu rõ Nam Liêu phải chú ý, điều gì, vì thế đã nói tình hình cụ thể với Nam Liêu: “Công chúa, bây giờ người không thê liên lạc với Chu Yên được nữa. Cô ta đã bị tướng quân Tạ đích thân bắt giam, e rằng lành ít giữ nhiều, chúng ta liên lạc với cô ta lúc này chẳng khác gì đây nhà họ Tạ ra xa chúng ta hơn.”

Nam Liêu nổi giận đùng đùng, nắm chặt bàn tay: “Đương nhiên là tôi biết điều đó, tôi và Tạ Mân Hành có duyên không phận, kiếp này chúng tôi sẽ không thể ở bên nhau, nhưng tôi không cam tâm để Vân Thư Cướp lấy cuộc sông lẽ ra là thuộc vê tôi.”

 
 
Chương 472


Chương 472

“Vậy công chúa muốn tìm Chu Yên?”

“Bà Tại” Đôi mắt của Nam Liêu tối sâm, lộ ra vẻ u ám.

Nam Liêu đã hao tâm tổn sức lấy lòng bà Tạ mười năm nay, cuôi cùng lại là phí công vô ích.

Nam Liêu tin chắc Tạ Mẫn Hành không muôn gặp cô ta là do ý muốn của bà Tạ, bà ây không muôn cô ta cướp con trai mình đi.

Hơn nữa, bà Tạ không thích cô ta, cô ta cũng không phải là kẻ ngóc, tất nhiên sẽ cảm nhận được điều đó.

Nếu đã như thé, giữa cô ta và Tạ Mẫn Hành không có khả năng, cô ta n không dễ Ni, vậy thì ai cũng đừng mong sông thoải mái.

Tướng quân Tạ thì sao? Cô ta đường đường là công chúa của một nước, là hoàng thân chí cao vô thượng. Chỉ là một chức danh tướng quân hão huyền ở nước Bắc, tôi sẽ đòi người từ trong tay ông.

Bà Tạ, tôi nhất định sẽ khiến bà phải nêm thử mùi vị chia xa với người mà mình yêu.

Vân Thư, ha, có gan cướp lấy Tạ Mẫn Hành thì phải có gan nhận lây sự trả thù của tôi.

Đối với người có tâm tư độc ác như Nam Liêu, sự nhẹ nhàng và dễ thương của Vân Thư được yêu thích hơn cả.

Vân Thư tưởng bản thân đã được giải thoát, cuôi cùng các mẹ cũng không đưa bữa trưa tới, nhưng ông nội Tạ lại đích thân đếni Vân Thư không nói nên lời.

“Tiểu Thư, ông nội nghĩ con không để mẹ con đứa cơm đến là do đô ăn của bọn họ không ngon bằng của ông, vì thế ông quyết định, sau này ông Sẽ đích thân mang cơm tới cho con.”

Ông nội Tạ cực kỳ tự tin nói với Vân Thư.

Những món sơn hào hải vị trên bàn, Vân Thư đã nhìn đến chán ngấy rồi.

Những thứ ông nội Tạ đưa đến toàn là cá thịt, bà Tạ và bà Vân thì lại nâu các loại canh bổ dưỡng, chỉ có Tạ Mẫn Hành mang tới những món ăn yêu thích của cô, có chay có mặn, có ngọt có chua.

Tạ Mẫn Hành, tại sao anh vẫn chưa đên? Vân Thư gào thét trong lòng.

Lúc Tạ Mẫn Hành đến, Vận Thư đã bị ông nội Tạ thúc giục ăn gân hết, ánh mất cô nhìn về phía Tạ Mẫn Hành với vẻ oán trách.

Thật ra cũng không thể trách Tạ Mẫn Hành vì anh đưa cơm đến muộn, anh dành phần lớn thời gian hằng ngày trong nhà bếp, buổi trưa chưa tan làm thì anh đã về nhà bắt đầu nâu đồ ăn cho Vân Thư.

Buổi tối, sau khi xử lý xong công việc của công ty, Tạ Mẫn Hành còn dành thời gian đọc các công thức nâu ăn cho phụ nữ mang thai, hằng ngày anh sẽ nâu các món ăn cho Vân Thư theo nhiều cách khác nhau.

Ong nội Tạ liệc nhìn Tạ Mẫn Hành cao lớn đang bước vào phòng nghỉ ngơi bằng một ánh mắt không mây thiện cảm.

Tạ Mẫn Hành trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Vân Thư, mở hộp đồ ăn của mình ra cho cô: “Em ăn món anh nậu đi, anh sẽ ăn đồ ông nội đưa đến.”

Nói rồi lập tức bày đồ ăn ra cho Vân Thư, cầm lấy đôi đũa trên bàn và bắt đầu dùng bữa.

Vân Thư đã ăn no căng bụng, nhưng nhìn thấy Tạ Mẫn Hành vận chưa ăn cơm, trong lòng cô lại cảm thấy đau lòng và khó chịu.

“Chồng, ngày mai anh đừng đến nữa.” Vân Thư đau lòng.

Mỗi ngày hết nấu món này đến món khác, mang tới rồi lại đưa về, Vân Thư không nhẫn tâm.

Đồ ăn trong căn tin của nhân viên rất ngon miệng, Vân Thư cũng rất thích ăn.
 
Chương 473


Chương 473

Bây giờ cái thai của cô cũng chưa lớn, bọn họ không cần phải lo lắng như vậy.

Tạ Mẫn Hành nuốt một miếng cháo, cưng chiều vuốt ve mái tóc của Vân Thư: “Ngoan, anh muốn đưa đồ ăn cho em.

Vân Thư mím môi, cảm động muốn khóc.

Ông nội Tạ ho hai tiếng: “Chú ý một chút, ông vân đang ở đây.” mo sự Sợ hai người sẽ hôn nhau trước mặt mình.

Tạ Mẫn Hành: “Ông nội, ông đừng đưa cơm đến nữa, nêu như mọi người còn như thể thì Tiêu Thư sẽ trở thành người khác biệt trong công ty.”

Ông nội Tạ trừng mắt: “Không cho ông đưa đến, sau đó con mang cơm tới sao?”

“Không, ông nội, Mẫn Hành cũng không mang đồ ăn đến nữa, con muôn đi căn tin ăn cơm với đồng nghiệp.”

Ông nội Tạ không đồng ý.

Tạ Mẫn Hành: “Vợ và con của con, con tự chăm sóc mới yên tâm.”

“Này, thằng nhóc kia, chẳng lẽ ông.

nội con đưa cơm đến con không yên tâm hay sao?”

Vân Thư lập tức hòa giải: “Ông. nội, ý của chồng con không phải nói ông đưa đến anh ây không yên tâm, mà là anh ấy lo lắng nêu như mọi người tranh bi mang cơm tới chọ con thì anh ây không có cách nào để phát.

huy tốt vai trò làm chồng, làm ba của mình được.

Dù sao thì ông cũng biệt cháu chắt thường sẽ thân thiệt với ông bà, chồng con muốn gắn kết tình cảm với đứa bé, nêu không khi sinh ra, đứa bé chỉ muốn gân gũi với mọi người.

Nói trắng ra là đang ghen.”

Mặc kệ Tạ Mẫn Hành có ý đó hay không, Vân Thư nói gì thì thực sự là như vậy.

Ông nội Tạ bĩu môi miễn cưỡng đồng ý, trước khi đi còn than thở với quản gia.

Tiễn ông nội Tạ, Vân Thư đau khổ ôm eo Tạ Mẫn Hành: “Ông xã, anh đừng đến đưa cơm nữa.

Tạ Mẫn Hành tuyệt đối không bao giờ đồng ý yêu cầu của Vân Thư, điều anh muôn là Vân Thư và con của anh có thể ăn những bữa ăn do anh chuân bị.

Khi Tạ Mẫn Tây về nhà, cô ấy nghe được tin tức bùng nỗ này, như bị sét đánh.

Dù cả Tạ Mẫn Thận đã về, cô ấy không hề vui vẻ nhảy dựng lên, nhưng lại bị lời nói của mẹ làm cho choáng váng đứng nguyên tại chỗ: “Ai mang thai? Chị dâu? Vận Thư?”

li nối phải hai người họ là Lưu Hạ Huệ à?

Bà Tạ tỏ vẻ vui mừng: “Bỏ cặp sách xuống, đi tới chợ mua ít thức ă ăn với mẹ, hôm nay gọi anh con và Tiểu Thư về ăn tôi.

Tạ Mẫn Tây nghi ngờ, họ đến với nhau từ khi nào vậy?

Đàm Nhạc khuya khuất tới quán bar, uống hết ly này đến ly khác, đồ vào bụng.

Giang Quý nhìn thấy rõ ràng trong bóng tôi, xem ta chuyện Tiệu Thư mang thai đả kích anh ta rất nhiều.

Lúc đầu, Giang Quý lo lắng liệu Đàm Nhạc có vì thể mà sinh ra hận rồi làm chuyện xấu tôn thương Vân Thư và đứa con, hiện giờ xem ra, Đàm Nhạc Sẽ không.

 
 
Chương 474


Chương 474

Từ khi biết Vân Thư có thai, ban ngày thì sa sút tỉnh thàn, bạn đêm Say sưa ở quán bar.

Giang Quý: “Tên này đúng là thật lòng với Tiêu Thư.”

Đàm Nhạc lảo đảo đứng dậy, ánh mắt rõ ràng ‹ đi tới trước mặt Giang Quý, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh: “Giang Quý, sao anh không đánh Tạ Mẫn Hành nữa? Không đánh lại sao?”

Giang Quý nhìn Đàm Nhạc cũng đáng thương: “Tiêu Thư mang thai, cậu có cân say sưa không? Dù Say sưa cũng nên là tôi, đứa em tôi bảo vệ hơn mười năm vẫn bị heo ăn.”

“Ha ha, ha ha.” Đàm Nhạc nhếch mép.

“Cậu thích Tiểu Thư nhiều nhự vậy?”

Giang Quý chưa từng cảm thấy Đàm Nhạc thâm tình, sao hôm nay thấy Đàm Nhạc lại buồn như vậy.

Đàm Nhạc lắc đầu, không muốn nói thêm.

Không ai biết, anh ta thích Vân Thư không phải năm năm, mà là mười năm.

Trong mười năm nay, anh ta chưa từng nói với ai.

Năm năm trước, anh ta thầm giết không biết bao nhiêu tình địch, Giang Quý không biết, Vân Thư luôn nói người theo đuổi cô rất ít, không nhiều băng Lâm Khinh Khinh, bởi vì Đàm Nhạc ra tay.

Bắt động sản Hạo Tường của nhà Đàm Nhạc chỉ là một công ty nhỏ, không bằng tập đoàn Vân Thị, ý nghĩ lúc thiếu niên, lúc nào cũng thấy mình thua kém Vân Thư.

Vân Thư mười lăm tuổi phát lên, anh ta có tự tin muốn theo đuổi Vân Thư, kết quả lại bị ụp bánh kem vào mặt.

Cô gái mà anh ta thích, dù gắt gỏng, anh ta cũng thích.

Cho nên năm năm trước từ thích thầm thành yêu công khai. Rõ ràng anh ta cũng đang cô găng thâm nhập vào trái tim của Vân Thư.

Nhưng Vân Thư đã kết hôn với Tạ Mân Hành.

Lần đầu tiên đối mặt với Tạ Mẫn Hành, áp lực trong lòng Đàm Nhạc ngày càng nhiêu.

Lúc đó, Đàm Nhạc biết sự hèn hạ của ba mình, không còn mặt mũi nào theo đuổi được Vân Thư nên anh ta im lặng, chuyện của Chu Yên, anh ta muôn tự mình giải quyết vẫn đề, lấy thiện cảm cho ông ta.

Nhưng Tạ Mẫn Hành vẫn dẫn trước.

Nếu Vân Thư không mang thai, Đàm Nhạc nhất định sẽ đặt cược tất, cướp Vân Thư. Cô có thai thì đã chứng minh cả đời này Vân Thư chỉ nhận Tạ Mẫn Hành.

Đàm Nhạc chỉ là một người đã từng thích cô mà thôi.

“Thật vô vọng. ” Giang Quý nói khi nhìn thấy nước mắt của Đàm Nhạc.

Trái tim của Giang Quý không phải không có chân động.

Đàm Nhạc là đàn ông, có phải là uông rượu quá nhiều nên nước mắt trào ra khóe mi?

Đàm Nhạc ngắng đầu rót rượu.

“Bốp bốp!” Tiếng chai rượu rơi xuống đât.

Đàm Nhạc nằm trên ghê sô pha, để âm nhạc xung quanh tràn ngập trong não.

Giang Quý uông rượu chán chê, liễc nhìn Đàm Nhạc đang “ngủ” trên sô pha, thở dài nói: “Halzz, cậu nói xem, cậu và Tiểu Thư có duyên không, phận, trước khi Tạ Mẫn Hành xuất “

hiện, Tiểu Thư vốn định cưới cậu..

Giang Quý thanh toán tiền rượu, rời đi.
 
Chương 475


Chương 475

Đàm Nhạc ở trên ghế sô pha mở mắt ra.

Lời nói của Giang Quý khiến cho ánh mắt Đàm Nhạc trở nên rõ ràng.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, chua xót nơi khóe miệng Đàm Nhạc lập tức lan tràn.

Về đến nhà, trong nhà họ Đàm có thêm một vị khách không mời mà đến.

Chủ nhật, hiếm khi Vân Thư xuất hiện ở nhà Lâm Khinh Khinh.

“Không thể chịu đựng được nữa, thực sự không thê chịu đựng được nữa.”

Vân Thư không ngừng nói ra lời này.

Tạ Mẫn Tây đi chung: “Chị Khinh Khinh, chị bị cả nhà ép. Hôm nay Ì trốn tới đây một ngày, tối bọn em sẽ về.”

Lâm Khinh Khinh: “Được, hai người ở nhà đợi, tớ đi mua chút đồ ăn.”

Món ăn trong miệng Lâm Khinh Khinh và món ăn trong tai Vân Thư không phải là giông nhau.

Vì vậy, khi Vân Thư nhìn thấy một bàn nước canh, Tạ Mẫn Tây nói thay Vân Thư: “Chị Khinh Khinh, không phải chị mua thức ăn à? Thức ăn đâu?”

“Tiểu Thư đang mang thai, cậu ấy cần ăn đồ bổ.”

Tạ Mẫn Tây đau khổ nhìn Vân Thư: “Chị dâu, đánh chết em cũng không mang thai.”

Nhìn Vân Thư tròn trịa, chút mỡ trên mặt đã lộ ra hết, còn cần bổ nữa sao?

Nhìn Vân Thư sợ hãi canh bổ, Lâm Khinh Khinh không khó đoán ra, nhà họ tạ, ngày nào cũng ăn thịt cá.

“Tiểu Thư, đợi đã, để đớ đi xào đĩa rau cho cậu. ” Canh để buổi tối ông nội Lâm về uống, không sao.

Vân Thư xúc động nhìn Lâm Khinh Khinh: “Chỉ ăn đồ chay thôi. Tất cả đều là đồ chay.”

“Được.”

Từ sau khi Vân Thư có thai, công việc Tạ Mẫn Hành đã bị trì hoãn quá nhiều, . cho nên thứ bảy phải xử lý gấp một số tài liệu.

Điện thoại từ nhà: “Cậu chủ, thiếu phu nhân tới công ty tìm anh sao?”

Tiểu Thư không có ở nhà?

“Tiểu Thư ra ngoài khi nào?” Tạ Mẫn Hành hỏi.

Người giúp việc: “Đã hai tiếng rồi.”

Hai tiếng theo lý mà nói đã tới từ lâu rôi: “Mân Tây đâu?”

“Cô ấy cũng đi ra ngoài rồi.”

Tạ Mẫn Hành giải thích: “Đừng tìm nữa, tối tôi sẽ đón thiếu phu nhân và cô chủ vê, bảo mẹ và ông đừng tìm.

Tôi biết họ ở đâu. “

Ngoại trừ Lâm Khinh Khinh, thì thật sự không còn chỗ nào.

Người gián tiếp có lợi khi Vân Thư mang thai là Tạ Mẫn Thận, lúc đầu bà Tạ định sắp xếp giới thiệu một người bạn gái cho Tạ Mẫn Thận, nhưng kết quả bà ấy quên béng mắt.

Trừ việc ở nhà đợi cấp trên thông: báo, anh ây bí mật đến một nơi gặp một người.

“Cô nên ¡ quay về đi, cô là tội phạm bị truy nã ở nước Bắc.”

Dương Nhiễm ngồi. trên sô pha: “Dương Nhiễm là tội phạm bị truy nã, nhưng Dương Mạt thì không. Tôi giờ là Dương Mạt.”
 
Chương 476


Chương 476

Dương Mạt là giấy thông hành Hắc Hùng Ìàm cho em gái, cô ấy không khác gì một người bình thường khi cảm chứng minh thư của Dương Mạt ở nước Bắc.

Dương Nhiễm bị Hắc Hùng đánh bắt tỉnh nhét vào máy bay, khi» xuống máy bay, nhân lúc Tạ Mãn Hành rời đi, mafia ném “bao tải” màu đen lên Tạ Mẫn Thận rồi nhanh chóng biến mắt.

“Cho cô thời gian, tự mình đi đi.”

Dương Nhiễm: “Tôi ở nước Bắc chán sẽ tự đi, không cân ép tôi.”

Nước Bắc an ninh rất tốt, máy lần cô ấy bật dậy vì giâc mơ, thấy trân nhà sẽ yên lặng, không lo bị ám sát.

“Tạ Mẫn Thận, tôi thực sự ghen tị với anh.”

Tạ Mẫn Thận lạnh lùng nhìn đi chỗ khác: “Cô có liên quan gì đến tôi chứ?”

“Không sao, tôi chỉ muốn gặp anh thôi.”

“Lần sau, tôi sẽ không đến đây nữa.”

“Không ngờ tứ gia nỗi tiếng trên đường lại là em trai anh.” Dương Nhiễm nói xong, Tạ Mẫn Thận dừng lại.

Trần Tứ!

“Yên tâm, tôi sẽ không tiết lộ ra ngoài đâu.”

Tạ Mẫn Thận: “Dương Nhiễm, đừng tưởng bản thân rất lợi hại, thiền hạ vô địch, biết không? Ở cửa số của cô có ba khẩu súng và hai tay súng bắn tỉa đang nhắm vào đầu cô, có một số chuyện, có một số người tốt hơn là không nên đi điều tra, nếu hông, trong mafia không ai có thể cứu cô.”

Dương Nhiễm được Tạ Mẫn Thận nhắc nhở, cô nhìn qua gương thấy một chấm đỏ ở giữa trán.

Cô ấy không sợ: “Tạ Mẫn Thận.” Cô ấy kiếng chân lên, ôm cô Tạ Mẫn Thận, hôn lên đôi môi khô khóc của anh ấy.

Người đàn ông với kính viễn vọng ở phía xa võ nhẹ lên đỉnh đầu của tay súng bắn tỉa: “Cất súng, ngôi nửa ngày, người phụ nữ đó là người phụ nữ của anh ba tứ gia.”

Ba người và hai tay súng bắn tỉa tầm xa ở cửa số đồng thời bị rút lui.

Phần còn lại được giao cho Tạ Mẫn Thận.

“Tạ Mẫn Thận, tôi thích anh, tôi sẽ tiếp tục theo. đuổi anh.”

Sau đó Tạ Mẫn Hành đưa Vân Thư và Tạ Mẫn Tây về, trên đường Vân Thư vẫn đang nghĩ xem làm thế nào mới kéo Lâm Khinh Khinh tới ảnh thị Giang Tả.

Tạ Mẫn Tây: “Chị Khinh Khinh hát rất hay, nhưng tính cách tương. đối mềm yêu, nêu sau này hát trên sân khấu có lẽ sẽ không thể thả lỏng được.”

Vân Thư không đồng ý mà lắc đầu: “Mọi người vẫn không hiểu Khinh Khinh, cậu ấy ở trên sân khấu như thế nào, em hiểu hơn mọi người, nếu cậu ấy có thể đến Giang Tả, cậu ây sẽ là một ngôi sao mới đang lên.

Đúng rôi ảnh thị Hàn Hoặc gần đây thê nào?”

Tạ Mẫn Tây: “Chị dâu, chị không nên hỏi đồng nghiệp của chị à? Hỏi bọn em, có ai biết đâu.”

“Các cổ đông của ảnh thị Hàn Hoặc thay máu, bât động sản Hạo Tường trở thành cổ đông lớn thứ hai.”

“Bát động sản Hạo Tường? Anh ta lại làm cái quái gì vậy?”

Chu Yên đã về rồi.” Tạ Mẫn Hành nói xong: “Mẫn Tây không nên đi chơi ở trường, sau khi tan học, tài xế sẽ đón em, Tiêu Thư, anh sẽ đón em mỗi ngày.”
 
Chương 477


Chương 477

Vân Thư đột nhiên không vui: “Ông nội sao vậy, không phải có ai đó nói không cho cô ta thấy lại mặt trời à?”

“Có người ở nước Nam can thiệp, nên ông phải thả.”

“Tạ Mẫn Hành, anh và Nam Liêu đã xảy ra chuyện gì ở nước Nam vậy?”

Vân Thư đột nhiên nhớ ra điều mà cô quan tâm, điều mà cô đã quên mất lúc trước.

Nam Liêu, người phụ nữ này không phải là người tốt.

Tạ Mẫn Tây: “Anh, em đã nói hết những gì em biết rồi, còn lại anh nói cho chị dâu, thú nhận tòng khoan chống cự tòng nghiêm. y Bầu không khí khó xử một hồi: “Em biết anh tới nước Nam sao?”

“Đúng vậy, lúc em gọi cho anh, nghe anh nói là anh đang tăm.” Vân Thư nhớ lại hôm đó, cô thê không tức giận, chỉ muốn giêt người mà thôi.

Tạ Mẫn Hành càng chú ý: “Hôm đó em gọi điện thoại cho anh?”

“Hôm đó em không gọi?”

Trên xe còn có Tạ Mẫn Tây, Vân Thư không cần Tạ Mẫn Hành giải thích ngay lập tức, mà trước tiên về nhà, cô bắt đậu xét xử Tạ Mẫn Hành ngay khi về đến nhà.

“Giải thích.”

“Sau khi đến Nam Phi, anh đi một chuyến tới nước Nam, tới để che dấu vệt trước đây của Tiểu Thận, lúc anh thay quân áo, cô ta vào phòng anh, anh nhận được điện thoại của em.

Lúc anh thấy là số em, anh lập tức bước ra, tới Nai Phi, giữa lúc đó cách một ngày.”

“Vậy tại sao điện thoại của anh lại tát?”

“Hỗn loạn chiến tranh, gián đoạn tín hiệu.”

Nghe hình như là thế.

Nhựng Vân Thư không giấu được sự lo lăng của mình, hỏi: “Anh không có gì đúng không?”

“Không.”

Vân Thư xoa xoa cái bụng tròn vo của mình: “Theo gia quy, chép Vân Thư một trăm lần, nét chữ ngay ngắn, nếu không sẽ viết lại.”

Ai bảo Tạ Mẫn Hành tạo tình địch cho mình?

Cô được một người xin WeChat đã bị Tạ Mẫn Hành phạt chép ba từ Tạ Mẫn Hành, chưa kể Vân Thư ít hơn Tạ Mẫn Hành một từ, ít nét, cô thấy mình rất hiền từ rồi.

“Được, anh chép.”

Vận Thư ậm ử đi lên lầu, trong lòng đắc ý.

Tạ Mẫn Hành bắt đầu viết ngay ngắn trong phòng, viết đi viết lại tên của Vân Thư, từ Vân Thư đã khắc sâu trong trái tim của Tạ Mẫn Hành.

“Thưa anh, vợ anh bị mắt tiền chứng khoán, anh có biết không?”

Điện thoại của Tạ Mẫn Hành đang bật loa ngoài: “Chuyện từ bao giờ?”

“Gần một tháng rồi.”

Tạ Mẫn Hành ừm, rồi ra lệnh cúp điện thoại.

Thẻ ngân hàng của Vân Thư sắp được bồn mươi triệu, tuy cô không nói nhưng trong lòng vân luôn ghi nhớ lời hứa năm mươi triệu.
 
Chương 478


Chương 478

Điều này khiến Tạ Mẫn Hành phải đau đâu.

Nửa đêm, đã viết xong một trám lần, Tạ Mẫn Hành lầy máy tính ra làm việc, đến ba giờ sáng mới nằm trên giường.

Vân Thư ngủ ngon được máy tiếng.

Tạ Mẫn Hành vẫn còn ba tiếng nghỉ, ngơi, anh phải dậy lúc sáu giờ để nấu ăn cho Vân Thư.

Vân Thư cảm thấy mùi của Tạ Mẫn Hành bên cạnh nnnH, vùi vào lòng của Tạ Mẫn Hành.

Tạ Mẫn Hành luôn có gắng hết sức để chăm SÓC vợ con, cách nâu nướng đến bảo mẫu cũng không biết. Miệng Vân Thư bị Tạ Mẫn Hành chiều hư, bà Vân có tới một lần, hôm nay lại tới nữa.

Tạ Mẫn Hành vẫn đang ở trong bếp, ông bà Vân bước vào: “Mẫn Hành, Tiêu Thư đâu?”

“Ba mẹ, cô ấy vẫn đang ngủ trên lầu.”

Đã hơn mười giờ, sao vẫn còn ngủ?

“Ăn sáng xong, con đã dỗ cô ấy đi ngủ.” Tạ Mẫn Hành liếc nhìn đồng, hồ đeo tay: “Chắc bây giờ đã tỉnh rồi.

Nói xong, Vân Thư đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ mặc đồ ngủ, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ: “Chồng à, em khát.”

Bà Vân: “Đứa nhỏ này, khát không biết tự xuống rót nước, còn sai Mẫn Hành.”

Nói rồi lên lầu.

“Ơ, mẹ, mẹ đến rồi.”

“Con xem con mới máy ngày không gặp, lên cân nhiều rồi. Uống chút nước còn bảo Mẫn Hành phục vụ, lúc mang thai phải đi lại nhiều, không thể năm trên giường mãi.”

Vân Thư bóp thịt trên bụng: “Đúng là béo quá.”

Tạ Mẫn Hành chăm sóc cô tỉ mỉ, bà Vân cảm thấy mình chăm sóc còn không cẩn thận như Tạ Mẫn Hành, con gái bà ấy thật sự gả đúng người, hai người họ không cần phải lo lăng nữa. Cho nên cách một tuân, bà Văn tới thăm Vân Thư một lần là được.

Bất động sản Hạo Tường như nhìn trúng miễng thịt ảnh thị, Chu Yên được Nam Liêu cứu, cô ta tới tìm Đàm Trung xin bảo vệ.

“Tôi không thể sống ở ngoài một mình, nhà họ Tạ sẽ không cho tôi đi.”

Đàm Trung vừa hay muốn nói với Chu Yên, thuận tiện tìm gốc rễ đi tới nước Nam làm bắt động sản, dù thế nào, Chu Yên cũng là con gái của cựu bá tước Nam Cung.

“Vậy thì cô ở nhà tôi, nhà họ Tạ cũng không dám đòi người.” Sau đó Đàm Trung đưa Chu Yên vệ nhà mình.

Người vợ đầu của Đàm Trung đã qua đời, ông ta cưới người mẫu Vương San đã quyên rũ ông ta thành công.

Ông ta đón Chu Yên về nhà mình mà không nói với vợ.

Vì vậy, khi Đàm Trung đưa người về nhà, Đàm Nhạc đã cầm áo khoác trên ghế sô pha rời đi, không thèm quay đâu nhìn lại.

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, Đàm Trung như nào, Đàm Nhạc biết rõ.

Hôm sau anh ta đặt chuyến bay sớm nhất đến nước ngoài. Mặc kệ tỉnh cảnh hỗn loạn trong nhà, tự mình đi học hỏi thêm.
 
Chương 479


Chương 479

Nam Liêu đã ra lệnh cho người liên lạc với Chu Yên, nói cho cô ta Vân Thư đã có thai, truyền nhiễm như nào, xem họ phát huy.

Mà Chu Yên và Vương San đã gia nhập làng giải trí nhiêu năm, thủ đoạn rât cao minh.

Ở trên bàn, Đàm Trung ngồi vào chỗ, Chu Yên và Vương San đang cạnh tranh bí mật.

Một là để bảo vệ địa vị mà mình khó lắm mới bò lên được, người kia như đang thấy thứ giành vào tay là thứ tốt nhật.

Vương San: “Cô Chu, ở trong làng giải trí nhiều năm, từng là nữ thân quốc tế, sao giờ không mua được nhà mà phải tới nơi nghèo nàn của chúng tôi ở.”

Đàm Trung: “Chu Yên là ta bạn học của anh, cũng là khách, em đừng khó chịu”

“Chồng, không phải, do em thấy cô Chu. ở trong nhà chúng ta bắt tiện thôi mà.

“Em không tiện, em có thể đi, không ai giữ em lại.”

“Anh…” Vương San hung hăng liếc nhìn Chu Yên, “Hơi Đàm Trung không có ở nhà, Chu Yên chịu đủ.

Chu Yên nhếch khóe môi, he he, không tự lượng sức.

Cuộc điện thoại của Nam Liêu không nhận được phản hồi như cô ta mong đợi, Nam Liêu quyết định gọi trực tiếp: “Chu Yên, cô đôi xử với ân nhân cứu mạng mình như này?”

“Công chúa, tôi không thích nói “

chuyện với những người ngu ngốc, cô cứu tôi là vì cô cân tôi. Cô tìm một người hầu tới nói chuyện với tôi, đây chính là thái độ câu xin tôi làm việc cho cô?”

Nam Liêu nheo mắt lại: “Tôi đánh giá thấp cô rồi, không thê phủ nhận CÔ rất thông minh, Chu Yên, tôi không thể tới nước Bắc, tôi muốn Vận Thư và Tạ Mẫn Hành có xích mích, tôi muốn họ ly hôn, nếu mắt con thì càng tốt.”

Chu Yên bò ra từ nhà tù của nhà họ Tạ, cô ta không còn coi trọng tính mạng của mình nữa, chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để mọi người không vui, để mình được hạnh phúc.

“Động vào con cháu nhà họ Tạ, tôi sẽ chêt.”

Nam Liêu như nghe thấy chuyện cười, sau đó cười lớn: “Chu Yên, cô Sợ chết? Được, cô sẽ không để cô chết. Chỉ cần cô giúp tôi, kim bài miễn tử của nước tôi, tôi sẽ tạo cho cô một tắm.”

Kim bài miễn tử của nước Nam, dù có phạm tội ác tày trời cũng không chết, được luật pháp các nước bảo vệ.

Chu Yên: “Đáng, tôi làm.”

Nam Liêu cúp điện thoại ở nước Nam, gọi cập dưới: “Mau phái người làm một kim bài miễn tử cho tôi.”

“Vâng.”

Một lúc sau, một đoạn ghi âm hiện lên trên điện thoại của Nam Liêu.

Nam Liêu ấn vào…

“Chu Yên, cô đối xử với ân nhân cứu mạng mình như này?”

“Công chúa, tôi không thích nói ; chuyện với những người ngu ngồc, cô cứu tôi là vì cô cân tôi. Cô tìm một người hầu tới nói chuyện với tôi, đây chính là thái độ câu xin tôi làm việc cho cô?”

Đó là đoạn ghi âm cuộc gọi của họ vừa rôi.

Chu Yên chết tiệt.

Sau đó Chu Yên đã gửi. một tin nhắn: “Công chúa, mong cô giữ lời hứa, tôi đã sao lưu bản ghi âm, đặt thời gian cố định. Nếu tôi không hủy chúng theo cách thủ công, các bản ghi âm sẽ xuất hiện trên các phương tiện truyền thông lớn cũng như nhà họ IA”
 
Chương 480


Chương 480

Nam Liêu xoa ngón tay, chửi rủa Chu Yên một cách ác độc, bỉ ổi đáng khinh, không biết mình đạo đức giả đến mức nào.

Chu Yên đặt điện thoại xuống, vợ của Đàm Trung là San San tới: “Lần này chồng tôi không có ở nhà, xem cô có thể làm gì.”

Có mấy người làm xuất hiện ở phía sau Vương San, từng bước tiếp cận Chu Yên, nhưng Chu Yên không hề nao núng, mặc cho họ đánh.

Cô ta bị thương càng nặng, Đàm Trung càng đầy Vương Sản ra xa.

Tuy nhiên, Vương San có thể ngồi vững trong vị trí bà Đàm nhiều năm, lòng dạ sao có thể cạn?

Cho nên buổi tối.

Khi Đàm Trung trở về nhà, Chu Yên đã để lộ những dấu vết bị đánh trên người dù có ý hay vô ý, nhưng sẽ không chủ động tô cáo, đàn ông, phải để anh ta thương hại.

Quả nhiên: “Vương San, chuyện gì xảy ra vậy?” Đàm Trung gầm lên, đúng như điều mà Vương San mong đợi.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Chồng, hoá ra anh thật sự nghỉ ngờ là do em làm.” Ai không biết giả bộ đáng thương chứ? Giọng điệu của Vương San yếu đuối, mỏng manh.

Đàm Trung: “Không phải em làm, lẽ nào là cô ấy tự đánh mình?”

Vương San run rẫy thở dài: “Anh cứ coi như là em làm đi. Em không có gì để nói.”

Vương San không ăn, quay trở lại phòng ngủ.

Một nụ cười đắc ý nở trên khuôn mặt khi cô ta quay người.

Cô ta và Đàm Trung đã kết hôn nhiều năm, có thể duy trì mối quan hệ tốt với Đàm Nhạc, Chu Yên chỉ là một tiu đây, dựa vào sự hiểu biết nhiều năm của cô ta về Đàm Trung.

Lần này, Chu Yên bị đánh vô ích rồi.

Đàm Trung nghi ngờ, chỉ nhìn thấy trên cánh tay của Chu Yên nỗi đầy u xanh, ngoài ra không có nơi nào khác, nên kết luận là cô ta tự véo hai tay với nhau.

Sao lại làm thế?

Lễ nào?

Trong trò chơi này, Chu Yên không ngờ lại thua Vương San.

Xem ra không có máy ai là bà Tạ.

Sau đó cô ta tự cô vũ, người phụ nữ như Vương San, phải diệt trừ.

Giữa chừng, Nam Liêu gọi lại để xem tình hình thê nào.

Chu Yên: “Khi Cao Duy Duy về, kế hoạch bắt đầu.”

Khi người phụ nữ mang bầu nhìn thấy chồng mình cô đơn không thể chịu đựng được, lăn lộn với bạn gái cũ trên giường khách sạn, Vân Thư sẽ nghĩ gì?

Mà cô ta là người giỏi nhất khi làm chuyện này, không phải bà Tạ đã thua bản thân mình như thế sao?

Hoàn toàn từ bỏ.

Nam Liêu khen ngợi Chu Yên: “Hoá rạ là sở trường diễn xuất của cô, rất tốt, đợi tin tốt của cô.”

Chu Yên đưa ra yêu cầu của mình: “Tôi cân nhân lực. Nhân lực đáng tin cậy.”

“Tôi gửi cho cô.”
 
Chương 481


Chương 481

Vương San ở nhà, cô ta sẽ không dùng một chiêu hai lần, để để phòng, buôi sáng Vương San chủ 1g ngoài với Đàm Trung, cô ta HN.

thừng nói: “Ở nhà có mùi hồ ly, e muôn ra ngoài hít thở, đợi buôi tối tan làm sẽ về nhà. ‘ Đàm Trung không hài lòng, nhưng Vương San không quan tâm.

Đó là một đêm yên bình khác, đồ trang sức của Vương San “biến mất”.

Cả nhà đang tìm đồ trang sức cho Vương San, Đàm Trung rất sốt ruột: “Mật rôi thì thôi, đồ của mình cũng không trông chừng được.”

Lúc này, Chu Yên mới chậm rãi nói: “Có lẽ là tôi ăn trộm.”

Đàm Trung liếc nhìn Chu Yên rồi nhìn Vương San, cảnh cáo cô ta.

Vương San: “Tới phòng cô ta tìm.”

Đàm Trung vỗ mạnh xuống bàn: “Vương San, anh từng cảnh cáo em rôi.

“Thưa bà, thưa bà, đã tìm thấy rồi.”

Người giúp việc ngạc nhiên chạy đến.

Vương San phớt lờ không hài lòng của Đàm Trung, ngạc nhiên của Chu Yên, sao không tìm thấy trong phòng riêng của cô ta? Không phải Vương San định hại cô ta à?

“Thấy nó ở đâu?”

Sau khi người làm “do dự”, ghé sát vào tai Vương San.

“Ò, tôi nhớ rồi.” Vương San chợt nhận ra.

Đàm Nhạc: “Có chuyện nói nhỏ, không biết ai là lão gia trong nhà à?”

“ĐI đi, vứt nó đi, tôi không muốn thấy nữa. “Vương San có vẻ tức giận.

Người làm liếc nhìn Đàm Trung: “Nhưng thưa bà..

Ði Gia Sao Chu Yên lại cảm thấy không thể hiểu được vở kịch này?

Đàm Nhạc chặn người làm chuẩn bị rời đi: “Nói cho tôi biết, tìm được ở đâu?”

Do dự hỏi lâu, người làm nói: “Ông chủ, ngày mai là sinh nhật của ông, .

hôm trước bà chủ đã mua một bộ đồ làm quà để mai khiến ông bất ngờ.

Thật ra thứ mà bà chủ mật không phải là đồ trang sức, mà là chiệc nhân cưới lúc ông cưới bà chủ, bà chủ muốn để nhãn vào quân áo, nhắc nàn bản thân mai là sinh nhật của ông. Hôm nay bà chủ ra ngoài làm đẹp, chính là vì ngày mai muốn thật xinh đẹp để chúc mừng sinh nhật cho ông.

Bây giờ Chu Yên thừa nhận âm mưu của Vương San sâu không thê đoán, nếu hai người họ thật sự phải đấu nhau, cả hai đều thiệt là điều khó tránh khỏi.

Đàm Trung biết chuyện gì đang xảy ra, nên tươi cười với Vương San.

Người làm nói vài câu đã khiến Chu Yên thành tiểu nhân.

Vương San nhìn Chu Yên khiêu khích, bà cô thích đầu với cô, chơi.

Chu Yên lại là người có thể chịu đựng.

Tạm thời gác lại việc xử lý Vương San, sáng sớm Chu Yên đã ra ngoài gặp người mà Nam Liêu nói.

“Làm theo lời tôi nói, công chúa của các người đã đồng ý rồi.”
 
Chương 482


Chương 482

Mấy người đàn ông nhìn nhau, khi thây tin nhăn của Nam Liêu, họ mới bắt đầu chuẩn bị.

Để họ bí mật làm những việc như thế này, hừ, đúng là hơi quá.

Gần đây Vân Thư làm ăn có lãi, không biết Sao cô hồ đồ đi mua cổ phiêu, sau đó giá cổ phiêu bắt đầu tăng vọt, mỗi ngày đều đạt đỉnh: “Cổ phiếu này là giả à?”

Theo kiến thức hiện có của mình, nhìn vào hồ sơ giao dịch bên dưới, còn có cả hướng đi: “Đúng là trò mèo, nhưng mình đã mua nó khi nào?”

Sự ngốc nghếch của Vân Thư đều là nhờ Mẫn Hành ban cho.

Để gửi tiền cho vợ, anh đã thức khuya cài đặt một phần mm mà chỉ Vân Thư mới có trên điện thoại di động của Vân Thư. Lúc đầu định coi như hàng đặt trước, nhưng lo Vân Thư tìm hiểu kỹ sẽ phát hiện nên đã làm chứng khoán.

Hàng đặt trước có nhiều lợi nhuận hơn, nhưng rủi ro hơn.

Nếu Vân Thư phát hiện ra ra anh đang bí mật gửi tiên, sẽ coi như vô ích.

Nên anh làm một cổ phiếu mới, thông tin trên đó đều là thông tin mô phỏng, cuôi cùng anh chỉ cân “huyển toàn bộ hai mươi triệu vào tài khoản riêng của Vân Thư là được.

Trong văn phòng của chủ tịch tập đoàn Tạ Thị, đôi mắt của Tạ Mẫn Hành nhìn vào biêu đồ trên máy tính.

Anh muốn hôm nay Vân Thư kiếm được hai mươi triệu.

Lúc này, màn hình máy tính của Tạ Mẫn Hành hiện lên tin Vân Thư muốn hủy bỏ giao dịch.

“Cô gái nhỏ này thật cảnh giác.” Tạ Mẫn Hành mỉm cười, nhấp vào “Không” bằng chuột, sau đó điện thoại của Vân Thư. nhanh chóng xuất hiện một tin nhắn.

Vân Thư không hủy cổ phiếu.

Vân Thư nghĩ thầm: “Đây không phải là bẫy sao?”

Nhưng tiền trong thẻ là tiền thật.

“Chủ tịch, tôi đã hoàn thành chỉ thị của anh. Tôi có thể giúp gì được không?” Chủ dữ liệu trong tay Tạ Mẫn Hành xuất hiện trong văn phòng.

Tạ Mẫn Hành gật đầu tán thành: “Giữ bí mật.”

“Vâng.”

Buổi trưa, khi người chồng thân thương của Vân Thư xuất hiện, cô vui vẻ nhảy tới ôm chặt lạ Mẫn Hành: “Chông, em đã gửi rôi.’ Tạ Mẫn Hành một tay càm hộp cơm trưa, tay kia ôm vòng eo ngân mỡ của Vân Thư, nói một cách cưng chiều: “Chậm thôi, em đang có thai, hấp ta hấp tấp. Sao thế?”

Cô hoàn toàn không quan tâm, lúc này họ đang ở công ảnh thị Giang Tả.

Vì là công ty điện ảnh nên việc phóng viên canh giữ là chuyện thường GÓ, họ hiện tình cảm nơi công cộng.

“Chồng, tối về em sẽ cho anh một bắt ngờ lớn. Một bát ngờ cực lớn. Anh phải nhận nó!” Vân Thư kích động đỏ.

mặt, đứng dưới nắng, đầu mồ hôi nhễ nhại.

Tạ Mẫn Hành lau cho cô: “Sau này đừng ra đây, đợi anh đi lên.”

“Được, chồng.”

Buổi trưa Vân Thư xoa bụng, trước đó khi ăn no thì xoa bụng để thúc đẩy tiêu hóa, bây giờ thì lại xoa đứa bé.

“Không biết là nam hay nữ.”
 
Chương 483


Chương 483

Tạ Mẫn Hành thu dọn đồng đồ thừa mà Vân Thư đã ăn: “Em thích con gái hay con trai?”

“Không biết.” Khi CÓ đứa bé, Vân Thư đã nghĩ rất nhiều: “Nêu là con trai, em sẽ để nó cho anh, ngày ngày bắt anh ôm nó đi làm, huấn luyện trước. Nếu là con gái, em sẽ đưa nó đi ăn uống vui chơi mỗi ngày, biên con bé thành công chúa, những thứ lúc nhỏ em từng chơi đều cho nó chơi một lượt, tự tại quát”

Tạ Mẫn Hành trả lời: “Nếu là con trai, tốt nhất em nên bắt đầu huấn luyện nó từ trong bụng mẹ.”

Vân Thư chọn cách không hiểu.

Cô không muốn nghe những cuộc họp tẻ nhạt nhàm chán của Tạ Mẫn Hành mỗi ngày.

Trước khi đi, Tạ Mẫn Hành hôn lên trán Vân Thư: “Đợi anh tan làm sẽ đón em.”

Sau khi lên xe, Tạ Mẫn Hành gọi điện đến ngân hàng, nói: “Chuyên hai mươi triệu từ thẻ của tôi..Ỷ Vân Thư vừa nói tối sẽ khiến anh bất ngờ, xem ra là buổi chiều như Vân Thư sẽ đến ngân hàng để xử lý nghiệp vụ.

Đúng như dự đoán của Tạ Mẫn Hành, ngay khi thị trường chứng khoán mở cửa vào buôi chiệu, Vân Thư đã lập tức bán tất cả cổ phiếu trong tay, bao gôm cả những cô phiếu mà cô đã quan sát từ lâu.

Buổi chiều có mặt tại ngân hàng.

” y da, hai ba hôm lại nghỉ phép, còn bắt nạt quản lý Mao.”

Quản lý Mao nhận được cuộc gọi từ tổng giám đốc, lập tức báo cáo: “Tổng giám đốc, Tiểu Thư lại nghỉ phép.”

Tạ Mẫn Hành thở dài, sau đó ra lệnh: “Đây là lần cuối cùng. Sau hôm nay, cô ấy còn xin nghỉ phép. nói thẳng với tôi, đợi tôi đồng ý.”

“Vâng vâng, tổng giám đốc.”

Khi Vân Thư tập trung cuộc sống và tài sản của mình vào thẻ ngân hàng, cô vừa về đã đưa tắm thẻ chứa năm mươi bảy triệu cho Tạ Mẫn Hành.

“Chồng à, tiền em kiếm được, để anh tiêu.”

Tạ Mẫn Hành nhìn thẻ ngân hàng mà đôi bàn tay mập mạp đưa cho mình, sau đó nhìn vào đôi mắt đang phóng thích của Vân Thư, lập tức cảm thấy đau lòng.

“Sao lại đưa tiền cho anh?” Tạ Mẫn Hành dụ Vân Thư nói ra sự thật, nếu Vân Thư không nói sự thật, cô giữ trong lòng không yên tâm được.

Anh muốn Vân Thư nói rõ, nói thẳng là tiền hay là tiền trả nợ, Vân Thư không nợ gì nhà họ Tạ, anh muốn Vân Thư sau này sống thoải mái hơn.

“Chồng, trước khi cưới, không phải nhà em vay nhà anh năm mươi triệu à, em nghĩ dù sao em cũng có tiền nên sẽ đưa lại cho anh. Hi hi, không có ý gì.” Lời giải thích của Vấn Thư rất miễn cưỡng.

Tạ Mẫn Hành không cần.

“Ông xã, anh hãy nhận lấy đi.”

Tạ Mẫn Hành: “Tiểu Thư, anh rất tức giầu/ Vân Thư gật đầu, ngoan ngoãn chui Vào trong vòng tay của Tạ Mẫn Hành, vòng tay qua má Tạ Mẫn Hành rồi áp vào ngực Tạ Mẫn Hành: “Chồng à, anh cứ nhận trước đi, nhận Xong, củng lắm thì lại cho em, dù sao cũng là tiền của chúng ta.”

Em đúng là chủ của ăn mày.” Tạ Mẫn Hành định không nhận, nên anh cầm lấy thẻ ngân hàng, ôm chặt người vợ trong lòng: “Sau này đừng làm như vậy.

“Hừ, được thôi chồng, chỉ là em không còn tiền, em muốn thẻ đen của anh!”
 
Chương 484


Chương 484

Phụt, ha ha.

Tạ Mẫn Hành không thể kìm lại.

Sau khi Vân Thự ăn no, chìm vào giấc ngủ, Tạ Mẫn Hành lấy \ thẻ của Vân Thư trên bàn, đi đến căn gác phía tây để tìm bà Tạ.

Trên gác xép của bà Tạ được trang trí như một nơi linh động trong rừng, điểm xuyết khắp nơi là hoa nở, cây.

côi xanh tốt, con đường yên tĩnh, cây cỏ rậm rạp.

“Mẫn Hành, muộn thế này vẫn chưa ngủ? Tiểu Thư ngủ chưa?”

Tạ Mẫn Hành đáp lời mẹ, mang dép đi vào, ngồi trên ghế sô pha Ở gác xép phía tây: “Mẹ, hôm nay Tiểu Thư đưa thẻ ngân hàng cho con.”

“Con bé đưa con thẻ ngân hàng làm gì?” Bà Tạ quên mắt quá khứ không mây vui vẻ của mình với Vân Thư, nghĩ tới Vân Thư toàn là yêu thích.

Lời hứa trong lúc vô tình đã bị lãng quên từ lâu.

Tạ Mẫn Hành đặt thẻ ngân hàng ở trên bàn: “Lúc đầu không phải là cược với mẹ trả mẹ năm mươi triệu à, CÔ ấy kiếm đủ rồi nên đưa cho con.”

Năm mươi triệu gì?

Khi bà Tạ bắt đầu nghĩ, bà ấy chọt nhận ra: HO)! chuyện này, con bé sao thế, kiếm tiền thế nào? Lúc đó mẹ không định bảo con bé trả… Mẫn.

Hành, mẹ không có ý gì. Lúc đó con cũng biết, mẹ không biệt Tiểu Thư thế nào, đã vội vàng bắt chuyện. Con nói với Tiểu Thư, mẹ không có ý gì đâu, mẹ rất thích con bé.”

Bà Tạ sợ con trai hiểu lầm, cũng sợ làm tồn thương trái tim con dâu.

Tạ Mẫn Hành biết điều đó, anh biết tất cả.

“Con biết, mẹ không cần giải thích.

Tiểu Thư cũng biết mẹ nghĩ gì, nêu không sẽ không đưa tiền cho con.

Nêu đưa cho mẹ, mẹ sẽ tự trách mình, cô ấy hiểu mẹ khó chịu nên đưa cho con. Tiểu Thư là người coi trọng lời hứa, cô ấy biết mẹ Vô ý nói, hiện giờ cũng quên, nên cô ấy quyết định đưa tất cả tiên cho con. Cô ấy.

còn nói tiền để mẹ giữ trước, khi có em bé mẹ phát lì xì, hi vọng mẹ có thể trả tiền cho cô Ấy, dù Sao kiếm tiền cũng không dễ dàng gì.”

Tạ Mẫn Hành dỗ mẹ nửa đùa nửa thật, không để mẹ suy nghĩ nhiều.

Bà Tạ tự trách mình, nhìn vào thẻ ngân hàng: “Tiểu Thư còn tiền không?”

Nói chuyện này Tạ Mẫn Hành không thể nhịn cười: “Mẹ, cô ấy vừa đưa thẻ ngân hàng cho con thì đã quét sạch tiên trong thẻ đen trên người con rồi, mẹ nghĩ xem còn tiền không? Nếu cô ấy không có tiền, cô ấy sẽ ngày ngày khóc lóc kêu nghèo. Hiện giờ cô ấy là phú bà rồi.”

Nói vậy, bà Tạ cảm thấy tốt hơn rất nhiêu.

“Được, khi nào Tiểu Thư có con, mẹ sẽ tặng một bao lì xì lớn.”

Tạ Mẫn Hành trò chuyện với bà Tạ một lúc thì ông Tạ đi tới: “Sao con lại ở đây?”

“Sao ông lại tới chỗ mẹ tôi?” Tạ Mẫn Hành hủng hồn hỏi.

Ông Tạ: “Ba tới gặp vợ mình.”

“Ò, ly hôn rồi.”
 
Chương 485


Chương 485

Có vẻ nhự Tạ Mẫn Hành không thể bỏ qua nêu không cãi nhau với ông Hới Tạ Mẫn Hành rời đi, anh muốn về ôm vợ con đi ngủ.

Vân Thư béo hơn, khi Giang Quý thây, cười không thăng được người: “Em béo tới mức anh không nhận ra em nữa rồi.”

Tạ Mẫn Hành cảm thấy rát thành công, xem anh đã nuôi vợ trở nên bụ bẫm xinh đẹp, nhìn đã thấy vui.

Giang Quý lại cười: “Ò, anh nói này, có phải Vẫn Thư mỗi ngày đều ăn ăn ăn không?”

Vân Thư cầm dao gọt hoa quả: “Có vấn để gì sao?”

Cô cũng nhận ra mình béo lên, mới mang thai bạ tháng sao lại giỗng như mang thai bốn năm tháng? Khi đến bệnh viện khám, bác sĩ hỏi: “Máy tháng rồi?”

“Ba tháng.”

Hở?

Bác sĩ nói: “Thức ăn nhà cô có vẻ ngon đây nhỉ.”

Vân Thư bật khóc.

Cô không muốn ăn, là chồng bắt cô phải ăn.

Cô béo lên.

khóc oà.

Cao Duy Duy trở về, sân bay bị bao vây bởi nước, cô ấy đi du ñếp vài tháng, trở vê lại rất ‘kháó Cô ấy. đã từng đến nhà của Vân Thư ở mười dặm cô thành, cô ấy rất thích nó. Cho nên Cao Duy Duy đã tiêu hết tiền mua một căn biệt thự ở mười dặm cổ thành, cuối cùng đã về, cô ấy tự cho mình một tuần nghỉ ngoi, quyết định ở lại nhà của mình.

Cô ấy đặt tên cho ngôi nhà của mình: Hữu Lộc.

Trong rừng có nai, tên là tinh linh.

Ngôi nhà của Cao Duy Duy ở ngoài khu rừng, tinh tế đáng yêu, như thê nó được sinh ra để dành cho khu rừng trúc đó.

Các thấy phong thủy nói sống ở đây, làm ăn mày cũng có thể trở thành tỷ phú.

Lúc ấy Cao Duy Duy đã bật cười, những người có thể: sông ở đây đều giàu có.

Xe của Cao Duy Duy đang đi băng băng trên đường, theo sau là một chiêc Volkswagen đang lao tới, lân trong đồng xe.

Mãi tới khi đến mười dặm cổ thành mới dừng lại.

Họ nhận được tin kê từ khi xây dựng dự án “Mười dặm cô thành” ; Xung quanh có mấy chục thiết bị giám sát để giám sát mọi lỗi ra.

Danh tính của họ rất đặc biệt, không thể sai được.

“Để an toàn, chúng ta hãy rút lui trước, để một người theo dõi.”

Đối thủ của Chu Yên là Vương San, cô ta sống không hề thoải mái như vậy.

Đôi ba lần, Vương San khiêu khích, bới lông tìm vết, cuối củng còn có thể làm người vô tội trước mặt Đàm Trung.

Mà còn có tất cả những người làm trong ngôi nhà này.

Hôm đó, Chu Yên còn bóp tay Vương San: “Không phải cô sợ tôi cướp thân phận bà Đàm của cô à, tôi nói cho cô, tôi đúng là muôn cướp. Lúc trước chỉ âm thâm, giờ tôi cướp trước mặt cô.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom