Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 102: Chương 102


Góc dưới bên phải cũng có việt: Mong tổ chức phê duyệt.
Tạ Mẫn Hành che khóe miệng cười ký tên.
Sau khi thư ký nhìn thấy thì mang tài liệu rời khỏi văn phòng.
Vân Thư ở ngay cửa, thư ký vừa đi ra đã hỏi: “Thế nào thế nào?”
Thư ký đưa tài liệu cho cô: “Cô Vân xem đi.”
Sau khi mở ra, lập tức thấy dòng chữ: Tổ chức không phê duyệt.

Nêu em nghe lời, ở lại phòng nghĩ năm phút, sẽ lập tức đưa đồ ăn vặt cho em.
Vân Thư thành thành thật thật ở phòng nghỉ.
Trong văn phòng, Tạ Mẫn Hành gọi điện thoại cho chủ tịch Tạ: “Ba, Tiêu Thư đâu?”
“Không phải con bé đi rồi sao?”
“Ừm, con biết rồi.”

Anh cúp điện thoại, nói với Đàm Nhạc: “Tổng giám đốc Đàm, vợ tôi đã về nhà rồi.”
Đàm Nhạc: Đừng gọi vợ thân thiết như vậy, cuôi cùng là vợ của ai vẫn chưa biệt được.”
Tạ Mẫn Hành chỉ vào cửa: “Cửa ở bên kia.”
Đàm Nhạc rời đi.
Tạ Mẫn Hành đích thân tiễn người đến cửa thang máy, không phải nói Đàm Nhạc có thê diện lớn cần anh tiễn mà là anh hơi lo lắng Vân Thư sẽ đột nhiên xuất hiện.
Mãi cho đến khi người vào thang máy, Tạ Mẫn Hành mới đi đến phòng nghỉ nói với Vân Thư: “Đi thôi, trở vê văn phòng.”
Vân Thư: “Anh và ba đều bận rộn như vậy sao? Mỗi ngày đều phải tiếp.
khách, sau khi ăn hệt đồ ăn vặt em sẽ không đến nữa đâu.”
Tạ Mẫn Hành dặn dò thư ký: “Sau này khách đến, trực tiếp dẫn đến phòng hội nghị.

Đừng vào văn phòng của tôi nữa.”
Thư ký nhận lệnh.
Vân Thư nói: “Đừng, vừa rồi em chỉ thuận miệng nói thôi.


Anh đừng làm thế.”
Tạ Mẫn Hành đáp lại: “Không phải vì em.

Em đang nghĩ gì vậy?”
Vân Thư mắt mát ồ một tiếng.
Tạ Mẫn Hành kéo tay Vân Thư đến gân văn phòng: “An đi.”
Vân Thư ngồi.

vào vị trí vừa rồi Đàm Nhạc ngồi, mở đồ ăn vặt sau sofa ra ăn.
Vân Thư: “Ò, Tạ Mẫn Hành, công ty thật sự có thể vượt qua cửa ải khó khăn này sao?”
Tạ Mẫn Hành nói: “Đây không phải là cửa ải khó khăn.”
Vân Thư không ! nói lời nào, lại mở hai gói đồ ăn vặt, cô khát nước, lập, tức bựng ly nước trước mặt lên muôn uông thì lại bị la Mẫn Hành cướp đi: “Uõng ly này.” ‘ Rồi đưa ly của mình cho Vân Thư.
Vân Thư trực tiếp cầm uống một hơï cạn sạch.
Ly trong tay Tạ Mẫn Hành đã bị đồ vào chậu cây văn phòng.

 
Chương 103


Chương 103

Vân Thư cầm ly vừa uống đi rót thêm một ly nước, ôm lấy uông, vừa uông vừa nghĩ: “Nếu có món cay thì hay rôi.

Vân Thư nhìn lịch đột nhiên nói: “Còn bảy ngày nữa là qua năm mới rồi.”

Tạ Mẫn Hành: *Ừm.”

Vân Thư: “Năm mới năm nayem về nhà hay là?”

“Ở nhà họ Tạ.”

Vân Thư: “Vậy mọi người thường làm gì trong dịp năm mới?”

Tạ Mẫn Hành: “Mẫn Thận gặp bạn bè, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, ông nội sẽ có mấy cấp dưới đến thăm, tôi và ba xã giao. Mẹ và Mẫn Tây thì giỗng như những năm trước.”

Vân Thư: “Công ty của anh không nghỉ à?”

“Bốn ngày nữa nghỉ.”

Vân Thư: “Công ty của ba em qua hai ngày nữa là được nghỉ. Sau đó cùng em và mẹ ởi săm đồ năm mới, người giúp việc cũng đều cho nghỉ. Dây pháo, pháo nộ, còn có thanh pháo hoa, sao… mỗi năm đều phải có. Mấy người không có sao?”

Vân Thư nói rất nhiều loại, Tạ Mẫn Hành nhìn nụ cười hồi ức trên mặt Vân Thư, nhìn đến ngây người, Vân Thư hỏi một câu: “Sao vậy?”

Tạ Mẫn Hành: “Chúng ta không có. Thứ đó vui không?”

“Vui lắm, rất vui. Nhà bọn emchỉ có ba người, nên lúc nào em cũng chơi với em trai và em gái hàng xóm, ăn bữa cơm tất niên ở nhà, xem tiết mục đêm giao thừa, quả thực rất đẹp.”

Vân Thư lại hỏi: “Các người không có sao?”

Tạ Mẫn Hành: Không có, năm trước Mẫn Thận trở về từ bộ đội, cách hai ngày thì trở về, Mẫn Tây ä ăn cơm xong thì trở về phòng ngủ, tôi trực tiếp đến phòng. sách, ba cũng thường xuyên không về nhà.”

Vân Thư: “Thật nhàm chán.”

Tạ Mẫn Hành nói lại: “Rất nhàm chán, quen rồi.”

Một tiếng đã quen khiến Vân Thư không hiểu sao lại đau lòng thay cho Tạ Mân Hành, đồng thời lại thầm hạ quyết tâm.

Vân Thự với Tạ Mẫn Hành ở công ty một buổi chiều, sắp tan làm, Vân Thư duỗi thắt lưng: “Ông xã, đừng làm việc nữa. Vệ nhà thôi.”

Tạ Mẫn Hành: “Tôi xử lý xong những thứ này rôi vê.”

Quả thật Tạ Mẫn Hành còn rất nhiều công việc, nhưng hết lần này tới lần khác, Vân Thư có việc câu xin, miệng ngọt ngào “Ông xã, chồng” gọi rất thuận miệng, mà anh lại là người nghe Vân Thư gọi là ‘ “chồng” nên lập tức đồng ý.

Vân Thư: “Được rồi, anh nhanh chút.

Em sẽ đi gọi ba.”

Tạ Mẫn Hành gật đầu.

Văn phòng chủ tịch.

Vân Thư lại đến: “Ba, đến lúc tan làm rồi, về nhà thôi.”

Ông Tạ nói: “Được, Tiểu Thư, con hãy đưa tài liệu này cho Mẫn Hành. Ba sẽ xuống tìm hai đứa sau.”
 
Chương 104


Chương 104

Vân Thư nhận tài liệu, đó là tài liệu phân phối thưởng cuỗi năm của công ty.

Cô xuống lầu, trực tiếp đầy cửa vào văn phòng, đặt tài liệu trên bàn Tạ Mẫn Tinh: “Ba gửi anh nè.”

Vân Thư thu dọn rác, nhân lúc không có việc gì, dứt khoát đi ra bên ngoài câm lây cây lau nhà lau phòng nghỉ Tạ Mẫn Hành, sau đó lại chùi văn phòng một lượt.

Sau khi Tạ Mẫn Hành kết thúc công việc, nhìn thấy Vân Thư đang lau nhà, anh lại quỷ dị hưởng thụ người nào đó làm việc trước mắt anh.

“Có thể về nhà chưa?” Vân Thư vừa nhìn thây Tạ Mân Hành đang nhìn mình, ngượng ngùng đặt cây lau nhà vào tường.

“Về nhà thôi.”

Hai người họ rời khỏi công ty, gặp ông Tạ vừa mới đi xuông, ba người họ cùng nhau đi vào thang máy.

Về việc nhân viên được nghỉ sớm, Vân Thư đã cố gắng thuyết phục hai ông lớn đồng ý.

“Ba, ba xem sắp, năm mới rồi, nhân viên vẫn chưa sắm sửa gì, nhà chúng ta còn có quản gia nhưng bọn họ thì lại không có. Nêu như bọn họ không kịp thời gian, đến lúc đó thịt gà vịt cá ở chợ đều bị người khác chọn hết.

Nhân viên công ty rất đáng thương, còn có nhân viên ở xa quê, gặp trúng thời gian cao điểm về nhà đón năm mới, có lẽ trên đường sẽ kẹt xe mười máy tiếng đồng hồ, hàng năm trên đường cao tốc đều có tai nạn, đều là bi kịch.

Còn có nhân viên vừa về nhà một ngày lại quay lại, ba, chồng, hai người nói xem bọn họ đáng thương biệt bao nhiêu?”

Ông Tạ hiểu ý, cười cười với Tạ Mẫn Hành, rôi lại nói với Vân Thư: “Năm mới công ty sẽ ,phát cho bọn họ thịt gà, vịt, cá và dầu.”

Trong lòng Vân Thư: Tại sao ba chồng này lại không thông minh như vậy?

“Vậy ba nói bọn họ vê nhà như thê nào mới thích hợp? Hơn nữa công ty tặng cũng chỉ có những thứ đó, hoàn toàn không đủ, ba không tin thì hỏi tài Xế dÌ..

Ông Tạ tiếp tục biện minh với Vân Thí. “Chúng ta có thể hoàn tiền vé.”

Vân Thư phản bác: “Có người kéo cả gia đình, chúng ta hoàn nhiêu như vậy, chúng ta cũng hoảng hốt chứ.

Hơn nữa số tiền này chỉ bằng cho bọn họ nghỉ trước. Cả hai đều không.

quá bận rộn và nhân viên cũng có thê thư giãn. Công ty cũng sẽ không k kiếm ít tiền đi. Ba cũng có tiếng nói tốt.”

Ông Tạ cười ha ha: “Tiểu Thư, con nói cả nửa ngày là muốn ba cho bọn họ nghỉ sớm đúng không?”

Vân Thư gật đầu như gà con: “Vâng, vâng. Vân Thị qua hai ngày nữa sẽ được nghỉ. Ba, Tạ Thị cũng nghỉ sớm chút đi.”

Tạ Mẫn Hành ở bên cạnh trợ giúp, Vân Thư: “Quả thật hai ngày đó đối với cá nhân chúng ta không tính là gì, nhưng đối với quần thê thì khác.”

Hôm nay tâm trạng ông Tạ không tồi: “Mẫn Hành, con xem rồi làm đi.”

Được ông Tạ nhắc tới như vậy, Vân Thự biệt ngay chuyện này tám chín phần đã thành công.

Trên mặt tài xế cũng nở nụ cười, nghỉ sớm vệ nhà có thê ở bên vợ con nhiều hơn, thật tốt.

Vân Thư cảm thấy da mặt mình lại dày, còn việc nhân viên nghỉ sớm là cô dựa vào cái miệng không ngừng nghĩ của mình mới khiến ông Tạ đồng ý, không chỉ tập đoàn Tạ Thị mà ngay cả nhân viên Vân Thị nghỉ phép cũng là cô nghĩ ra.
 
Chương 105


Chương 105

Về đến nhà, Tạ phu nhân nghe được chuyện này, luôn trách cứ Vân Thư.

Nếu như lỗ tai có thể xuất côn trùng thì chỉ sợ lỗ tai Vân Thư sẽ xuất ra rất nhiêu.

Vân Thư cầu xin tha thứ: “Mẹ, công ty không làm việc hai ngày này hoàn toàn không có gì đáng nói, chi bằng sớm nghỉ phép.”

Tạ phu nhân còn nói với Vân Thư: “Con chính là đứa trẻ tâm tính, Mẫn Hành cũng đi theo lung tung. Người khác đều nghỉ thời gian đó, nhân viên quốc gia cũng nghỉ mây ngày đó, công ty chúng ta đặc biệt sao?”

Vân Thư muốn thoát khỏi móng vuốt của Tạ phu nhân: “Được được được, me, chúng ta đặc biệt.”

Vừa nhìn thái độ có lệ này của Vân Thư, Tạ phu nhân lại lên miệng: “Con còn bĩu môi.”

Vân Thư khóc không ra nước mắt: “Mẹ ơi, con sai rôi.

Tạ phu nhân cảm thấy rất giận Vân Thư, trong mắt cô không phân biệt lớn nhỏ. Xem ra, giáo dục bọn nhỏ phải nghiêm khắc một chút, đặc biệt là đứa trẻ lanh lẹn như Vân Thư.

Tạ Mẫn Hành nhìn đủ rồi, lập tức chen ngang, kéo Vân Thư qua ngồi bên cạnh: “Mẹ, con và ba có chừng mực. Một nha đầu nhỏ như cô ây sao có thể chỉ phối chúng ta được?”

Khóe miệng Vân Thư nhếch lên nụ cười giả mang tính biểu tượng, lập tức chọc cười Tạ phu nhân: “Mẹ, mẹ nghe đi, con là một nha đầu nhỏ, không có mặt mũi lớn như vậy.”

Lúc này điện thoại của Tạ Mẫn Hành vang lên.

“Alo.”

“Mẫn Hành.” Một giọng nói của phụ nữ truyền đến.

Vân Thư nghe được âm thanh, lập tức yên tính lại, bám lấy cánh tay Tạ Mẫn Hành, kiếng mũi chân, ghé vào lỗ tai muốn nghe là ai.

m thanh còn lại vẫn chưa nghe được, cô đã tiến lên đầu, lập tức bị móng vuốt vô tình của Tạ Mẫn Hành đè xuông.

Không cho tôi nghe thì tôi sẽ giở trò.

*“ y da, anh làm gì vậy?” Vân Thư cố ý lớn tiếng.

Hừ hừ, điện thoại của phụ nữ, chắc chắn là có gì đó.

“Em còn nghe lén, cần thận tôi đánh em.” Tạ Mân Hành giả vờ trừng mắt, dọa Vân Thư.

Vân Thư thè lưỡi: “Lêu lêu lêu, em không sợ anh chút nào cả.”

Âm thanh của Cao Duy Duy bỗng nhiên dừng lại, là giọng nói của Vân Thư, không phải là em gái anh mà là vợ mới cưới của anh.

“Mẫn Hành có thời gian không, cùng ăn bữa cơm?”

Tạ Mẫn Hành xoay mặt qua nói vói Cao Duy Duy, biểu cảm lạnh lùng: “Tôi đã nói rât rõ rôi.’ “Lần cuối cùng.” Cao Duy Duy cầu xin.

Sau khi Tạ Mẫn Hành suy nghĩ thì đồng ý.

Vân Thư ngồi trên bàn ăn, đến gjò ăn cơm rõ ràng cô rất kích động, mắt chớp chớp nhìn đồ ăn người giúp việc đang bưng lên, hôm nay lại ăn thịt gì vậy?

Lúc này, Tạ Mẫn Hành mặc áo khoác đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên dặn dò: “Tôi ra ngoài ăn. Mọi người dùng cơm đi.”
 
Chương 106


Chương 106

Vân Thư nghỉ ngờ nheo mắt lại thăm dò Tạ Mẫn Hành: “Anh đi đâu vậy?

Làm gì? Lúc nào thì về?”

Nhìn biểu cảm đó, còn có giọng điệu nói chuyện, Tạ Mẫn Hành buồn cười: “Còn quản chuyện của người khác sao.”

Không đợi Vân Thư trả lời, Tạ Mẫn Hành đã nói: “Có thể muộn một chút, em ngủ trước đi, không cân đợi tôi.”

“Ai đợi anh chứ.” Vân Thư dùng giọng điệu nặng nè, xua tay.

Vừa nãy Tạ phu nhân không có mặt, lần này bà ấy cũng hỏi: “Mẫn Hành, con đi đâu vậy?”

Con ra ngoài một chuyên, muộn chút sẽ quay lại.” Anh cũng không nói gặp ai, nhưng Tạ phu nhân nhạy cảm có thể đoán được.

Tạ phu nhân xị mặt: “Con quay lại cho mẹ.

Nhưng Tạ Mẫn Hành đã đi ra ngoài.

Vân Thư có thịt thì quên hết mọi chuyện, không thèm quan tâm Tạ Mãn Hành đi đâu: “Mẹ, anh ây ra ngoài chắc chắn có việc, mẹ mau đến ăn cơm đi.”

Tạ phu nhân lại bắt đầu trách cứ Vân Thư: “Sao con không quản nó?”

Vân Thư: “Con…” Có thể quản được sao?

Vân Thư không. hiểu tại sao lại bị măng, cô cho rằng có lẽ Tạ phu nhân đang đến kỳ kinh nguyệt nên tính tình nóng nảy, cô có thê chấp nhận.

Tạ Mẫn Hành lái xe đến trung tâm thành phô.

Cao Duy Duy đã đợi anh ở nơi cao.

Anh vừa xuất hiện, Cao Duy Duy đã nhào đến, Tạ Mẫn Hành né tránh khiến cô ta nhào về phía không khí: “Lên xe đi.”

Sau khi Cao Duy Duy lên xe, nói: “Em đã đặt chỗ, chúng ta trực tiếp qua đó đi.”

Tạ Mẫn Hành gật đầu, đồng ý.

Vì Cao Duy Duy muôn làm dịu bâu không khí ngượng ngùng nên đã chủ động hỏi chuyện Tạ Mẫn Hành: “Gần đây Sắt bận sao? Công ty sao rồi?”

Tạ Mẫn Hành trả lời ngắn gọn, đêm nay anh ra ngoài cũng là muôn vạch rõ ranh giới với Cao Duy Duy.

“Hơi bận, công ty vẫn ồn.”

“Vậy thì tốt. Năm nay khi nàonghỉ lộ Hên Hai người họ cũng không có chung ngôn ngữ và sở thích, từng câu từng chữ Cao Duy Duy hỏi đều là cuộc sông thường ngày của Tạ Mẫn Hành.

Tạ Mẫn Hành đáp: “Qua hôm nay sẽ được nghỉ.”

“Ừm, vậy chúng ta ra ngoài chơi đi?”Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Tạ Mân Hành buông đô trong tay xuông, nhìn vào ánh mắt Cao Duy Duy: “Duy Duy, hôm nay tôi tới là muôn nói rõ chuyện.”

Hộm nay lúc Cao Duy Duy mời Tạ Mẫn Hành thì biết có thể hôm ¡ nay sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng cô ta không muôn đôi mặt, cô ta chủ động hỏi: “Vân Thư thế nào?”

Tạ Mẫn Hành nhắc khóe môi lên: “Rất ồn.”

Nhắc tới Vân Thư, trên mặt anh lập tức rạng rỡ.
 
Chương 107


Chương 107

Cao Duy Duy phát hiện, hô hấp của cô ta có chút không thuận, nhưng vẫn nhẫn nại hỏi: “Tốt lãm sao?”

“Tôi không dám khen cô ấy, khen thì sẽ nở mặt, nhưng đầu óc rất thông minh, là một cô gái nhanh nhẹn.” Đây là lời dài nhất mà Tạ Mẫn Hành nói sau khi hai người họ gặp mặt, mỗi câu mỗi chữ đều không thể rời khỏi Vân Thư.

Vân Thư không ăn nhiều cơm, chỉ ăn nhiều thịt, cho nên đứng ở trong phòng đi tới đi lui, vừa xem như tiệu thức ăn vừa đợi người. Mãi đến gặn mười giờ, Tạ Mẫn Hành mới trở về.

Vân Thư đứng ở cửa, hai tay chống thắt ĐẠO không cho Tạ Mẫn Hành đi vào phòng.

lay Tạ Mẫn Hành đút túi đứng ở cửa: “Làm gì vậy? Làm thần cửa sao?”

Vân Thư ôm hai tay trước ngực, đi về phía trước, khom người tiến sát trước người Tạ Mẫn Hành, hít mũi, lại đi lui phía sau Tạ Mẫn Hành, dán mặt lên hít mũi ngửi ngửi, lúc này mới mở miệng: “Trên người anh có mùi yêu tỉnh, không thả đi.”

Tạ Mẫn Hành buồn cười, sao vừa ngửi đã xuất hiện yêu tinh rồi vậy: “Yêu tỉnh gì?”

“Có mùi hương của nước hoa Dior mới nhất. Anh đi gặp ai vậy? Chắc chắn là nữ.” Vân Thư vừa mới mua chai nước hoa này, chắc chắn mùi hương không phải của cô.

Tạ Mẫn Hành đặt bàn tay lên trán Vân Thư, đầy “mũi chó” trên người ra nói: “Mũi thính đó.” Nói xong, anh trực tiếp đi vào phòng ngủ.

Vân Thư sắp phát điên, đột nhiên ý thức được cô không có tư cách quản Tạ Mẫn Hành, lúc này mới dừng ý nghĩ lại.

Tạ Mẫn Hành còn đợi Vân Thư đi quấy rầy anh, hỏi là ai, không ngờ: Vân Thư đã trở về phòng ngủ ngôi trên sô pha, ăn táo, xem điện thoại di động, hoàn toàn không để ý tới anh.

Nhưng cô không để ý tới anh, anh lại chủ động đến trả lời cô.

Tạ Mẫn Hành hỏi: “Em đang xem gì vậy?”

Vân Thư trả lời: “Cỗ phiếu.”

“Có biết xem không?” Tạ Mẫn Hành nón ngờ Vân Thư. “Không biết, thì tôi dạy em.

Vân Thư lắc đầu như trống gạt nước: “Đường K thuộc mức độ bình thường, nhưng em có tuyệt chiêu. Không cần anh dạy.” Cô nói xong chớp mắt, tiếp tục xem điện thoại di động.

Tạ Mẫn Hành tắm rửa xong, thấy Vân Thư vẫn còn duy trì tư thế xem điện thoại di động, bản thân không thú vị rời đi: “Tội đên phòng sách, xem không hiều thì hãy đi tìm tôi.”

“Ừm, đi đi.” Vân Thư ước anh đi càng sớm càng tốt.

Chân trước Tạ Mẫn Hành vừa đi, chân sau Vân Thư đã đi xuông lầu, ở trong phòng Tạ Mẫn Tây, phát hiện Tạ Mân Tây vân đang cười ngây ngô với điện thoại di động.

“Mẫn Tây? Nhớ ai à?” Vân Thư tựa lưng vào ‘hấi ghê của Tạ Mẫn Tây.

Tạ Mẫn Tây ngắng đầu nhìn thấy Vân Thư xuất hiện, cuỗng guít thu hồi điện an di động, sợ Vân Thư phát hiện a gì đó: “Chị dâu, chị đến làm gì vậy?”

“Xem em nhớ nhung ai đó.” Vân Thư thoải mái trả lời.

Tạ Mẫn Tây vội vàng nhìn ra ngoài cửa xem có người giúp việc hay không, sau khí xác định không có ai mới thở phào nhẹ nhõm: “Chị dâu, mời chị rời đi cho!” Còn duỗi ra cử chỉ mời đi.

Vân Thư đứng dậy muốn rời đi: “ y da, không biệt mẹ đã ngủ chưa? Tìm mẹ nói chuyện thôi.”

“Chị dâu, chị dâu, chị mau quay lại.
 
Chương 108


Chương 108

Đến đây.” Tạ Mẫn Tây chân trần đuỏi theo Vấn Thư, chặn ở cửa, lại mời Vân Thư vệ phòng.

“Có chuyện gì vậy?” Vân Thư hỏi.

Tạ Mẫn Tây thẳng thắn một phần: “Chẳng phải là dựa vào bản thân đề trở về : Thương Kiều saol Em đang tìm Ca GHẾ: “Em cười ngây ngô với điện thoại thì có cách gì?”

“Em nói chuyện với bạn, cậu ấy đã đưa ra chủ ý giúp em.”

“ÒI” Tiếng ồ này của Vân Thư có ý đùa giốn.

Mặt Tạ Mẫn Tây đỏ như lửa đốt đám mây.

Hai người họ lại ầm ï trong phòng nửa ngày, Vân Thư vôn muôn chuyên hóa chuyện lung tung trong đầu, kết quả lại bị đuôi về phòng.

Tạ Mẫn Hành đã vào phòng nằm, thấy Vân Thư trở về, tay lật tờ báo KHỏN ngừng: “Còn tưởng lại muốn tôi bê em về chứ.”

“A, toàn thân mùi nước hoa, em không thèm anh bề đâu.”

Tạ Mẫn Hành ngước mắt lên: “Em ghen sao?”

“Không có.” Trả lời quá nhanh, tiết lộ suy nghĩ nhỏ trong lòng, ánh mắt Văn Thư nhìn xung quanh: “Anh xem em là ngốc sao? Ghen của ai không ghen, đi ghen anh làm gì? Mặt mày anh cũng lón đó.”

Nói xong, Vân Thư đưa tay gãi tóc, cảm thây lời giải thích của cô hơi dư thừa, cảm giác như vẽ chân cho rắn.

Mà Tạ Mẫn Hành lại cảm thấy. lời giải thích này như điểm mắt cho rồng.

Vân Thư cảm thấy không thể nói nữa, cho nên trực tiệp lên giường kéo chăn: “Ngủ thôi.”

Tạ Mẫn Hành nhìn túi thịt phông lên bên cạnh, nhướng mày, cánh tay dài của anh duỗi tắt đèn bàn, phòng ngủ chìm vào mảng tối tăm, tim đập nhanh hơn, không dám Xoay người, ánh mắt người đàn ông phía sau như ngọn đuôc nhìn cả người cô khó chịu.

Không đúng, sao cô lại ở trên giường chứ?

Vân Thư phản ứng lại, ôm chăn rụt người, bò xuộng giường, tìm được sô pha, vui vẻ năm xuông.

“Sao không ngủ với tôi?”

“Trên người anh có mùi yêu tinh, em không muôn ngủ với anh. Em yêu ghề sofa.” Vân Thư đắp chăn mỏng xoay người trên sô pha.

Tạ Mẫn Hành không muốn nói dối, càng không muôn giải thích, cho nên ngôi dậy nhìn Vân Thư trên sô pha hồi: “Em biết Đàm Nhạc sao?”

“Biết.”

“Em nói cho anh ta biết chuyện chúng ta kết hôn sao?” Tạ Mẫn Hành chất vân.

Vân Thự không biết Tạ Mẫn Hành quen biết Đàn Nhạc như thế nào, cô trả lời: “Nói rôi, người đầu tiên em nói chính là anh ấy. Ảnh ,yên tâm, anh ây tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài.”

Tạ Mẫn Hành nguy hiểm nheo mắt lại nhìn về phía Vân Thư: “Sao em chắc chắn Anh ta sẽ không tiết lộ ra ngoài?”

“Vì em dùng não đoán được. Chắc chắn ngay cả ba anh ấy cũng không nói.” Lúc này Vân Thư đã có chút buồn ngủ, nên ngáp dài ngáp ngắn.

Tạ Mẫn Hành bước xuống giường ngồi một ở một góc sô pha, tầm nhìn như có thể nhìn rõ khuôn mặt Vân Thư trong bóng tối, anh hỏi: “Sao em biết?”

Dùng não đoán.” Nói xong, Vân Thư đã chìm vào trạng thái ngủ.
 
Chương 109


Chương 109

Tạ Mẫn Hành nhìn cô: “Vân Thư?

Vân Thư?”

Không ai trả lời.

Đã ngủ thiếp đi.

Tạ Mẫn Hành nhìn Vân Thư ngủ, bản thân cũng không biết tại sao lại cười ngốc, hình như nhìn thấy cô, tâm trạng sẽ rất tốt, không có áp lực, chỉ có nụ cười và ánh sáng.

Tạ Mẫn Hành nâng đầu cô lên, dùng cánh tay của mình làm gôi, ôm cô vào lòng, hồn lên trán cô, nhớ đến những lời hôm nay của Cao Duy Duy, Tạ Mẫn Hành lại rụt cánh tay lại, thô ngay ý nghĩ muốn bề Vân Thư lên giường.

Trong đêm tối, có những chuyện càng ngày càng không thê làm theo bản thân, không biết từ lúc nào mà đã bước ra khỏi con đường ban đầu.

Tạ Mẫn Hành dựa trên sô pha, rõ ràng phòng ngủ rất tối nhưng anh cứ như kính hiển vi, có thể nhìn thấy vẻ ngọt ngào của Vân Thư khi ngủ, có thê nghe thấy hơi thở nhè nhẹ thanh khiết của cô.

Phía bên kia, đêm nay là một đêm khó ngủ đối với Cao Duy Duy.

Trời vừa sáng, Vân Thự phát hiện mình .. ngủ trên ghế sofa, võ võ ngực nhỏ giọng nói: “May mà không mộng du.”

“Chào ông nội, chào mẹ, chào Mẫn Thận.” Vân Thư thấy chỉ có ông nội Tạ, Tạ phu nhân với Tạ Mẫn Thận ở phòng án, lập tức chào hỏi từng người một.

Qua một đêm Tạ phu nhân cũng bình tĩnh lại: “Mau ăn cơm đi.”

“Mẫn Tây đâu mẹ?” Vân Thư hỏi.

Ông Tạ với Tạ Mẫn Hành có khả năng đi sớm, không thấy là chuyện.

rất bình thường, nhưng có lẽ Tạ Mân Tây vẫn đang năm trên giường.

“Vẫn chưa dậy, để mẹ đi gọi con bé.

Mọi người ăn trước đi.” Tạ phu nhân đứng dậy nói.

Sau khi Tạ phu nhân rời đi, ông nội Tạ mở miệng: “Tiểu Thư, nghe ba con nói, lần này. nhân viên công ty nghỉ sớm hai ngày đều là công lao của con.

“Không phải đâu ông nội, còn có công lao của chông con.” Vân Thư biết rõ người già thích tiêu bồi có dáng vẻ gì, Vân Thư sẽ có dáng vẻ như vậy, khiến ông nội Tạ thích vô cùng.

Ông nội Tạ: “Tốt tốt, đứa trẻ ngoan.

Hôm nay con có hẹn không?”

Vân Thư nghĩ: “Tối hôm qua đã hẹn Mẫn Tây buổi chiều đi dạo phó.”

Ông nội Tạ: “Dô, cháu dâu của ông bận rộn quá, muôn hẹn cháu còn phải hẹn trước.”

Vân Thư làm động tác quái đản: “Nhưng nêu ông nội hẹn, là đèn xanh, dù là ai cũng phải xếp sau ông nội.”

Ông nội Tạ cười thoải mái, nhưng vẫn nói: “Nều hai đứa đã hẹn thì cứ đi. Ông nội không sao.”

Vân Thư gật gật đầu: “Vâng, ông nội.”

Tạ Mẫn Tây vuốt tóc, xuất hiện trên bàn ăn, Vân Thư hỏi: “Tóc sao vậy?”
 
Chương 110


Chương 110

Mẫn Tây: “Ò, đêm qua gội đầu xong, không sây tóc đã ngủ.”

Vân Thư nói: “Lát nữa gội lại là được.”

Ăn cơm xong, Vân Thư mượn danh tiêu thức ăn cùng Tạ Mẫn Tây đi làm chuyện trộm gà trộm chó.

“Thật sự phải như vậy sao, chị dâu?”

“Không như vậy thì em muốn thế nào? Em còn cách khác không?”

“Chị dâu chị mau một chút, đừng để mẹ phát hiện, đến lúc đó hai chúng ta sẽ xong đời đó.”

Vân Thư: “Mẫn Tây, giúp chị chắn gió.”

Tạ Mẫn Tây gật đầu.

Vận Thư quấn dây trong sân, bỗng hết dây.

Vân Thư nói: “Mẫn Tây, chị đã nói không đủ mà. Thiệu nhiều lắm.”

“y dô, „chỉ dâu em đã sớm nói không đủ rôi.’ Vân Thư nói tiếp: “Đi ởi, bây giò ra ngoài, buổi qrưa đi ra ngoài ăn không trở vê nữa.”

Tạ Mẫn Tây nhìn thấy bóng dáng Tạ phu nhân, nhỏ giọng cảnh cáo Vân Thư: “Chị dâu chị mau xuống đây, mau mau, mẹ đến rồi.”

Vân Thư xoay người nhảy một cái, ngồi xổm trong bụi hoa.

Tạ Mẫn Tây cũng vậy.

Tạ phu nhân không phát hiện có hai đứa nhỏ, tự lâm bâm: “Vừa rồi còn nhìn thấy hai đứa đó ở chỗ ,nây, sao bây giờ lại không có ai vậy.”

Sau khi Tạ phu nhân rời đi, Tạ Mẫn Tây với Vân Thư liếc nhau một cái mới đi ra.

Sau khi trở lại phòng ngủ, Vân Thư xách túi xách lên, đi ra ngoài.

Tạ Mẫn Tây nói chuyện với Tạ phu nhân ở trong phòng khách: “Mẹ, cọn với chị dâu đi ra ngoài mua chút đồ, sắp qua năm mới hai bọn con vận chưa mua quân áo.”

Tạ phu nhân nói: “Ăn cơm trưa rồi đi.”

“Mẹ, bọn con chỉ đi một lúc thôi. Ăn trưa xong mới đi thì thời gian quá ít.”

Tạ phu nhân nói: “Được rồi. Bảo tài xê đưa hai đứa đi.”

Tạ Mẫn Tây nói: “Mẹ, chị dâu sẽ lái xe.”

Tạ phu nhận lập tức nhỏ giọng hỏi: “Có phải đều là con bé dạy con nói không?”

Tạ Mẫn Tây lắc đầu: “Mẹ, không phải, mẹ đừng nghĩ chị dâu như vậy, là con tự nói.” : Tạ phu nhân lại không tin: “Con đừng nói thay con bé.”

Vân Thư đứng ở đầu cầu thang, nhớ tới mẹ mình, có chút âm ức. Cảm giác cũng thoáng qua, bản thân hiểu được ý kiến của Tạ phu nhân đối với cô không lớn như trước, nhưng cũng không ít.

Vân Thư xuất hiện, Tạ phu nhân với Tạ Mẫn Tây đều đã nói xong.

Tạ phu nhân dặn dò: “Tiểu Thư, con lái xe chậm chút.”

Vân Thư gật đầu: “Yên tâm đi mẹ.”

Nhưng Tạ phu nhân vẫn lo lắng.

Ra khỏi nhà, hai người họ bắt đầu nhảy ra ngoài.

Đi thẳng vào nơi bán đèn.
 
Chương 111


Chương 111

Vân Thư: “Ông chủ cái này dài bao nhiêu vậy?”

Ông chủ bán đèn hỏi: “Cô muốn dài bao nhiêu?”

Vân Thư nghĩ lại: “Tôi chưa từng đo qua, nhưng dài nhất chỗ các người là bao nhiêu?” ì Ả đẹp, cô muốn dài như vậy làm già”

Tạ Mẫn Tây nói: “Bao tường!”

Ông chủ hỏi thêm: “Bức tường nhà cô dài bao nhiêu?”

Vân Thư nói: “Dài lắm, hai chúng tôi chưa từng đo, nhưng tuyệt đôi lớn hơn quảng trường Thời đại.”

Ông chủ nói đùa: “Không nhìn ra được, hai cô gái nhà giàu, trong nhà có mỏi”

Vân Thư nói đùa: “Chậc, đúng vậy, còn là hai mỏ. Ông chủ, ông mau lây cho tôi đi.”

Ông chủ nói: “Đợi một chút, đề tôi đi lấy cho cô. Đồ cô mua hơi bự.”

Vân Thư và Tạ Mẫn Tây đứng ở phía trước của tiệm xem đèn.

Tạ Mẫn Tây nói: “Chị dâu, chiếc đèn này rất đẹp, nhà mới của chị và anh trai em đang Xây, đến lúc đó hãy chọn chiếc đèn này đi.”

Vân Thư kinh ngạc: “Cái gì? Chị và anh trai em còn có nhà mới sao?”

Tạ Mẫn Tây cho rằng Vân Thư biết nên gật đâu: “Đúng vậy, chị không biết sao? Ngay phía sau nhà chúng ta đó, nơi nó đang được xây.”

Vân Thư nói: “Hả? Chuyện này xảy ra khi nào?”

“Chị và anh trai em kết hôn xong thì bắt đầu, anh trai em không nói cho chị sao?”

Vân Thư lắc đầu: “Không có, đề chị vê hỏi anh trai em.”

Tạ Mân Tây phát hiện mình đã nói lỡ miệng, lập tức bịt miệng lại, giữ chặt Vân Thư: “Chị dâu, đừng, lỗ như anh trai muốn cho chị kinh ngạc thì sao?”

Vân Thư không tự luyến: “Không thể nào, anh trai em sẽ không làm như vậy đâu.”

Tạ Miônilliay in Lúc này ông chủ đi ra: “Hai người đẹp, xem cái này đủ rồi chứ? Gần như có thể bao quanh quảng trường Thời đại.”

Vân Thư gật đầu: “Ông chủ cho tôi ba cuộn như vậy.”

Ông chủ kinh ngạc chỉ về phía đèn sao hỏi: “Vậy vân chưa đủ sao?”

Vân Thư nói: “Như vậy sao đủ, ba cuộn mới đủ.”

Tạ Mẫn Tây nói: “Chị dâu, tổng cộng cần năm cuộn, không đủ có thê bù thêm.”

Vân Thư cảm thấy rất có đạo lý: “Ông chủ cho năm cuộn.”

Ông chủ đáp: “Cô đợi chút.” Ông chủ gọi người giúp đến, một lúc sau so ra ba bôn cuộn.

Vân Thư nói: “Cắm điện đi, để tôi xem có sáng không.”

Ông chủ cắm thử từng cuộn, sau khi thử xong, xác nhận không có vần đê, Vân Thự mới yên tâm võ võ tay: “Bao nhiêu tiền vậy ông chủ?”

Ông chủ nói: “Một cuộn năm trăm tệ, năm cuộn hai ngàn năm trăm.

Vân Thư nói: “Tôi mua nhiều vậy, ông bán rẻ chút đi, hai ngàn được không?”
 
Chương 112


Chương 112

Ông chủ đáp lại: “Người đẹp, chúng tôi làm ăn cũng không dễ dàng, giá đó đã rất rẻ rồi. Mà các người cũng không thiếu chút tiền đó.”

Vân Thư nói: “Thiếu chứ, sao lại không. thiếu, nói nhà chúng. tôi có mỏ ông cũng tin sao? Mọi người đều không dễ dàng, hai ngàn ông cũng kiêm được không ít. Hơn nữa tôi cũng không cần viết phiếu biên lai.”

Ông chủ nói tiếp: “Người đẹp, cô như vậy tôi khó bán lắm.”

Vân Thư đáp: “Ông chủ, ông như vậy tôi cũng khó mua, tôi đi tiệm khác xem sao. Tôi thấy mấy người kéo ra cũng không dễ dàng, như vậy đi, hai ngàn hai trăm được chứ?”

Ông chủ sợ Vân Thư sẽ thật sự rời đi, hơn nữa Vân Thư cũng đã nhượng bộ.

Ông chủ chỉ đành đáp: “Ok.”

Vân Thư vỗ vỗ tay: “Thanh toán. Hây, ông chủ, lát nữa ông giúp tôi đặt nó trong cốp xe nha. Cốp xe không đặt hết thì ghế sau.”

Ông chủ trả lời một cách sảng khoái: “ĐứGG. Sắp đến năm mới gặp được gia đình giàu có như vậy thật sự là BiTE tỉnh của bọn họ.

Ông chủ ra sức mang đèn sao cho hai người họ, Vân Thư và Tạ Mẫn Tây thì ở trong cửa hàng xem đồ trang trí khác, cửa hàng này nhìn tổng thê cũng không tồi.

Sau khi xong xuôi, Tạ Mẫn Tây khó hiểu hỏi: “Chị dâu, tại sao chị lại trả giá vậy? Nhà chúng ta cũng không thiêu tiên.”

Tạ Mẫn Tây chính là cô em ngây thơ trong mặt Vân Thư, cái gì cũng không biết, đi ra ngoài chỉ có bị lừa.

Ánh mắt Vân Thự chỉ về phía cửa hàng vừa rôi: “Mẫn Tây, em tùy tiện gọi một người trên đường vào cửa hàng hỏi xem rốt cuộc bao nhiêu tiên.”

Tạ Mẫn Tây tỉnh ngộ ra: “Chị dâu, chị nghi ngờ ông ta tăng giá bừa bãi sao?”

Vân Thư vốn không nói ông ta tăng giá, dù sao cuối năm tăng giá cũng có thê hiểu được, cô nói: “Tìm người vào hỏi một chút không phải là biệt rồi sao. Nếu thực sự là năm trăm tệ một cuộn, vậy ba trăm tệ đó chúng ta lời to rồi, nếu bốn trăm tệ một cuộn, vậy hai trăm tệ ở đó xem như chúng ta đã giúp người.

Tạ Mẫn Tây cảm thấy chị dâu mình nói có lý, nhưng dù như vậy, Tạ Mẫn Tây vận muôn xem xem, thật sự gọi một người qua đường đi vào hỏi giá của đèn sao.

Vân Thư dừng xe ở phía trước đợi Tạ Mẫn Tây.

Một lát sau, Tạ Mẫn Tây kinh ngạc chạy trở về, chui lên xe, sùng bái nhìn Vân Thư: “Chị dâu, chị thật thần kỳ.”

Vân Thư biết bản thân đã nói đúng: “Bao nhiêu tiền?”

“Năm trăm một cuộn, đợi người đó đi thì ông chủ hỏi anh ta bốn trăm năm mươi tệ được không? Cuối ¡ cùng nói bồn trăm tệ. Còn nói vừa nãy ông ta bán cho hai người đẹp, hai ngàn năm trăm tệ năm cuộn nữa.” Tạ Mẫn Tây kể lại nguyên văn.

“Thấy chưa, loại người này chính là không biết làm ăn, ông ta cho rằng người khác đều ngốc như ô ông ta.”

Vân Thư được em chồng sùng bái, trong nháy mắt kiêu ngạo, bắt đầu giảng đủ loại đạo lý.

Hai người họ một người dám nói, một người dám nghe.

Tạ Mẫn Tây hỏi: “Chị dâu, sao chị biết giá vậy?”

Vân Thư nói: “Mỗi năm vào dịp năm mới, chị và gia đình đều đi mua đèn sao, còn có pháo hoa, nên chị biết.”
 
Chương 113


Chương 113

Tạ Mẫn Tây nói: “Chú và thím với chị đi mua những thứ này sao?”

Vân Thư gật đầu: “Hàng năm nhân viên Vân Thị đều được nghỉ sớm, đều là vì ba mẹ chị muốn ở bên chị nhiều hơn, cũng muốn nhân viên về nhà sớm hơn.”

Tạ Mẫn Tây đột nhiên hâm mộ Vân Thư từ nhời lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, bắt giác nói ra: “Chị dâu, em thật hâm mộ chị.”

Vân Thư nói: “Chị còn ghen tị với em đó.”

Tạ Mẫn Tây: “Em có gì mà ghen tị chứ.”

Vân Thư: “Ghen tị nhiều.”

Cả đường hai người họ nói cười đến quảng trường Thời đại, Vân Thư đỗ xe ở gara dưới lòng, đất, bắt đầu đi dạo phô mua quân áo.

Đến giờ ăn trưa, Vân Thư đề nghị: “Chúng ta lên lầu ăn đi?”

Tạ Mẫn Tây đáp: “Được thôi.”

“Cửa tiệm này đi chị dâu, ngửi mùi rất thơm.” Tạ Mẫn Tây chỉ vào một cửa tiệm rồi nói với Vân Thư.

Vân Thư cũng cảm thấy rất thơm: “Được, cửa tiệm này đi, chị cũng cảm thấy rất thơm. Có lẽ hương vị rất tốt.”

Hai người họ cứ như hai nữ sinh trung học, khoác cánh tay nhau, vô cùng thân mật, nói ra không ai tin hai người này là quan hệ em chông và chị dâu.

Bạn bè cùng trang lứa ngồi với nhau, nói chuyện, tán gầu không. chú ý đến thời gian, hai người họ ngôi một tiếng rưỡi mới ra ngoài, hơn nữa đều ưỡn bụng, Tạ Mẫn Tây nói: “Chị dâu, cửa tiệm này ngon thật.”

Vân Thư đáp: “Đúng vậy, hai chúng ta vận may quá tốt, đi theo mùi vị, tìm được một cửa tiệm thật tuyệt vời.”

Tạ Mẫn Tây nói: “Trở về kéo máy anh trai em đên đây nêm thử.”

Vân Thư: “Ý tưởng này không tồi.”

Vì buôi trưa hai người họ ăn quá no cho nên mua quần áo ở trung tâm thương mại đến sáu giờ chiêu vận chưa về nhà.

Tạ phu nhân lúc thì gọi điện, lúc thì dặn dò: “Khi nào về ăn cơm? Đi đường chậm chút.”

Vân Thư và Tạ Mẫn Tây trả lời bản thân rất an toàn, hơn nữa đã ăn cơm mới cúp điện thoại, Vân Thư rất tò mò hỏi Tạ Mãn Tây: “Mãn Tây, mẹ là kiểu người thế nào?”

“Mẹ là người phụ nữ thông mình và ngu ngốc nhật trên thê giới. ” Đánh giá của Tạ Mân Tây khiến Vân Thư không hiều.

Vân Thư đặt quần áo đã mua ở ghê sau, rôi lái xe vê nhà.

Tạ phu nhân đi tới đi lui trong đại sảnh, lúc thì nhìn đồng hò, lúc thì xem điện thoại di động.

Đợi Vân Thư và Tạ Mẫn Tây trở về thì đã hơn tám giờ, Tạ phu nhân nhìn thấy hai người họ mới yên lòng.

Vân Thư nhìn ra Tạ phu nhân đang lo lắng kỹ năng xe của mình. Cũng đúng, mười tám tuôi lầy được bằng lái xe, mới hai năm, nếu như là bà Vân thì cũng sẽ lo lắng.

Vân Thư nói: “Mẹ, hai chúng con không sao. Chẳng phải vệ rôi sao.”

Tạ phu nhân: “Nếu sau này về trế như vậy thì đừng đi ra ngoài nữa.”

 
 
Chương 114


Chương 114

Tạ phu nhân trách cứ người khác, cũng trách âm áp như vậy.

Người bình thường không phải lúc nào cũng nói: “Về trễ thì đừng về nữa.

Người nghe xong trong lòng không vui vẻ gì, lời Tạ phụ nhân nói là oán giận, nhưng lại lo lắng nhiều hơn.

Vân Thư tươi cười nghênh đón: “Mẹ, mẹ thật dịu dàng. Con cũng hy vọng sau này sẽ dịu dàng như mẹ.”

Mọi người đều muốn nghe lời tốt, huống hồ Vân Thư nói là lời thật lòng, Tạ phu nhân vẫn răn dạy hai người họ: “Đội mũ cao cho mẹ cũng VÔ.

dụng, sau này tám giò phải ở nhà.”

Vân Thư với Tạ Mẫn Tây ngồi lại an ủi Tạ phu nhân cả nửa ngày. : Tạ Mẫn Hành với ông Tạ về đến nhà, nhìn thấy hai cái chân chó, một bên một cái, Tạ phu nhân bị vây ở giữa.

Tạ Mẫn Hành hỏi: “Hai người làm chuyện gì rồi vậy? Cần nịnh bợ mẹ như vậy sao?”

Vân Thư đáp: “Bọn em không làm sai gì cả, đây là hiếu thảo hàng ngày.”

Tạ Mẫn Hành: Tôi tin em mới lạ.

Ông Tạ ngồi một bên ghê hỏi Tạ phu nhân: “Hai đứa nó thật sự không làm gì sai sao?”

Tạ phu nhân đánh móng vuốt của Tạ Mẫn Tây và Vân Thư đang nịnh nọt, nói: “Không làm gì sai, chỉ là hôm nay trở về muộn.”

Ông Tạ cười mây tiếng, nói với Vân Thư và Tạ Mẫn Tây: “Đâm lưng cho mẹ bọn con đi.”

Vân Thư và Tạ Mẫn Tây đồng thanh: “Tuân mệnh.”

Tối nay về quá muộn, nên Tạ Mẫn Tây và Vân Thư đi ngủ sớm.

Tạ Mẫn Hành trở về phòng, Vân Thư đã nằm trên sô pha ngủ thiếp đi.

Tạ Mẫn Hành đắp chăn cho cô xong thì đi tắm rửa.

Ngày hôm sau, Vân Thư dậy rất sớm, bởi vì đêm qua đã đi ngủ sớm.

Động tác của cô rất nhẹ nhưng Tạ Mân Hành vẫn nghe được âm thanh tỉnh lại hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Vân Thư đáp: “Sắp năm giờ.”

Tạ Mẫn Hành nói: “Dậy sớm như vậy làm gì? Sao em không ngủ thêm lúc nữa?”

Vân Thự nói: “Em sẽ trở lại nhanh thôi, xuông, lầu uống chút nước, anh ngủ tiệp đi.”

Tạ Mẫn Hành không nghĩ nhiều, tiếp tục ngủ.

Vân Thư nhìn bên ngoài trời vẫn còn rất tối, người giúp việc vẫn đang ngủ say, cô câm lây đèn ,pin và điện thoại đã chuẩn bị sẵn, xuống lầu gọi Tạ Mẫn Tây.

Tạ Mẫn Tây đã thu dọn xong, hai người họ mặc áo ngủ, bên ngoài khoác áo bông dày, mỗi người một đèn pin cộng thêm một điện thoại di động, bọc kín đi về phía gara.

Cuộn đèn sao rất dày nên hai người họ một người khiêng một bên đi về phía sau vườn hoa.

Đi đến nơi hôm qua đã xác định, Vân Thư phụ trách trèo lên quân dây trên tường, Tạ Mẫn Tây thì phụ trách dây thông.

“Chị dâu, chị chậm chút.” Tạ Mẫn Tây nhỏ giọng nhắc nhở.

Vân Thư nói: “Yên tâm đi Mẫn Tây, em buông dây lỏng một chút.”

Không biết qua bao lâu, cuộn dây đầu tiên đã quân hệt.
 
Chương 115


Chương 115

Tạ Mẫn Tây chỉ về phía trước: “Chị dâu mau xuông đây, anh hai em sắp qua đây rôi.”

Vân Thư cũng nhìn thấy, hai người họ đội mũ trực tiêp núp trên mặt đât.

Ngay cả thở cũng không dám.

May mắn là, may mắn bên này không phải đường băng, nên Tạ Mẫn Thận chạy quay lưng về phía bọn họ.

Vân Thư và Tạ Mẫn Tây đều thở phào nhẹ nhõm.

Lần đầu tiên bọn họ cảm thấy chạy là một môn thể thao siêu xấu.

Mệt mỏi cả buổi sáng, cả người Vân Thư với Tạ Mẫn Tây đều là mồ hôi, Vân Thư trở lại ,phòng ngủ lập tức đi tắm rửa, áo ngủ dày đã bị Vân Thư ném vào trong lồng quần áo bần, nhiệt độ trong phòng không đổi, cho nên Vân Thư mặc đồ ngủ lụa mùa hè, vén chăn lên bắt đầu ngủ lại.

Tạ Mẫn Hành biết Vân Thư trở về, lập tức hỏi: “Vừa rôi đi đâu vậy?”

Vân Thư tựa lưng vào ghế sofa, đưa lưng về phía anh: “Ra sân rèn luyện sức khỏe.”

Tạ Mẫn Hành không tin, không chừng lại đi đâu chơi với Tạ Mẫn Tây. Vân còn quá nhỏ, tâm trí đứa trẻ.

Đương nhiên Vân Thư cũng thuộc loại người biết gì với gì, cũng có thể là buôi sáng đi ra ngoài rèn luyện do hôm qua ăn quá nhiêu.

Tạ Mẫn Hành nhìn đồng hồ, anh có thể ngủ thêm một tiêng nữa nhưng đã không còn buôn ngủ, nên đứng dậy đến phòng sách.

Ở nhà họ Tạ, người dậy sớm nhất môi ngày chính là Tạ Mân Thận, quân nhân chính là kỷ luật nhự vậy, dù trở về nhà, mỗi buổi ¡ sáng đều không thể thiếu thể dục buổi sáng.

Sáng sớm, người giúp ` việc đã dậy chuân bị bữa ăn cho cả nhà.

Tạ Mẫn Hành xuống lầu nhìn thấy Tạ Mẫn Thận: “Mẫn Thận, em đã ăn cơm chưa?”

Tạ Mẫn Thận: “Chưa, cùng ăn nha anh.”

Tạ Mẫn Hành gật đầu.

Bỗng nhiên Tạ Mẫn Thận nhớ tới chuyện buội sáng, năng lực điều tra và phản điều tra của quân nhân chính là cấp một, Tạ Mẫn Thận nói: “Anh trai, chị dâu và Mãn Tây đang làm cái gì vậy?”

Tạ Mẫn Hành hỏi: “Khi nào?”

“Sáng nay em chạy buổi sáng đã nhìn thây hai người họ lén lút từ xa, sau khi Mẫn Tây nhìn thấy em, hai người họ đã trực tiếp trốn trong bụi hoa, hai người họ còn tưởng răng em không nhìn thấy bọn họ.” Tạ Mẫn Thận nói.

Tạ Mẫn Hành: “À, chị dâu em nhát thời hứng khởi không ngủ được lội kéo Mân Tây đị rèn luyện thân thể, hai người họ đều mặc đồ ngủ, nhìn thấy em không hay nên đã trực tiếp trồn đi.”

dã Mẫn Hành, thật sự là nhờ anh đó,”giải thích” cho vợ anh. Nếu không s lễ vợ anh sẽ bị hủy.

Tạ Mẫn Thận vừa nghe anh trai nói như vậy, cũng không để ý nữa mà nói chuyện chính trị thương mại với Tạ Mân Hành.

Trước khi đi, Tạ Mân Hành còn dặn dò người giúp việc: “Giờ ăn sáng đừng gọi Tiểu Thư và Mẫn Tây, để cho hai người họ ngủ đi.”

Người giúp việc đáp lại: “Vâng, cậu chủ.”
 
Chương 116


Chương 116

Vân Thư ngủ dậy hơn chín giò, xuống lầu nhìn thây Tạ Mẫn Tây cũng vừa mới rời giường: “Mẫn Tây, chào.”

“Chị dâu, chào.”

Tạ phu nhân chỉ vào mặt trời bên ngoài nói với hai đứa nhỏ: “Chào cái gì, mặt trời đều chiều đến mông rồi.

Hai đứa tính ngủ đến khi mặt trời mọc ba sào à, còn không bằng khai giảng cho rồi.”

Lãng phí thời gian, Tạ phu nhân cảm thấy chính là lãng phí cuộc sống.

Ở chung một thời gian, Vân Thư cũng biệt Tạ phụ nhân là người thế nào, cho nên cô hoàn toàn không thèm để ý Tạ phu nhân lèm bèm bọn họ.

Vân Thư nói: “Mẹ, bọn con vất vả mới được nghỉ hè, hơn nữa chiều đến mông, con kéo. rèm cửa số không phải là được rồi sao.”

Tạ phu nhân nói: “Con còn cãi lại.”

Vân Thư giả bộ yếu đuối, lùi về phía sau một bước, lắc đâu.

Thấy cô ngoan ngoãn như vậy.

Tạ phu nhân chỉ vào hướng nhà bếp: “Hai đứa mau đi ăn cơm, sắp đên giờ ăn trưa rôi đó.”

Vân Thư và Tạ Mẫn Tây tay trong tay ngồi trong phòng khách, Vân Thư cảm thây chỗ nào đó không đúng, nên hỏi Tạ Mẫn Tây: “Mẫn Tây, không phải ông nội nói dậy muộn thì không có cơm ăn sao?”

Tạ Mẫn Tây: “Đúng vậy chị dâu, nhưng ông nội không có ở nhà, không sao đâu.”

Nói như vậy, ông nội biến mắt cô cũng không biệt, Vân Thư hỏi: “Không ở nhà sao? Ông nội đi đâu rồi?”

Tạ Mẫn Tây thì quen rồi: “À, hàng năm quân đội sắp đón năm mới đều sẽ mời ông nội đi nói chuyện hoặc để ông nội đi trấn giữ, năm nay cả nhà ở trong nước, có lẽ bốn ngày sau mới trở vê.

Vân Thư có chút lo lăng cho sức khỏe người già: “Vậy sức khỏe ông nội không sao chứ? Đi qua đi lại rất mệt mỏi, hơn nữa hoàn cảnh của quân đội cũng rất ác liệt.”

Tạ Mẫn Tây nói: “Đừng quá lo lắng, có quản gia đi cùng ông nội, bác sĩ riêng của chúng ta cũng đi theo, đến quân đội còn có bệnh viện quân đội.”

Bỗng nhiên Vân Thư nhớ đến chuyện hôm qua ông nội hẹn cô, câu trả lòi của bản thân quả thật là đã từ chi, có lẽ là ông nội muốn dẫn mình đi. Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Mẫn Tây, hôm qua ông nội đi khi nào?”

“Cái này em không biết, thím Lý, ông nội đi từ khi nào vậy?” Tạ Mẫn Tây nhìn thấy người giúp việc vẫn đang phụ trách phục vụ đồ ăn hỏi.

Thím Lý đáp lại: “Tướng quân lên máy bay lúc một giờ trưa hôm qua.”

Trong lòng Vân Thư có chút không dễ chịu, giống như mình đã làm tôn thương ông nội vậy.

Tạ Mẫn Tây nhìn ra tâm tư của Vân Thư, Tạ Mân Tây an ủi: “Chị dâu, ông nội sẽ không dẫn người đến quân đội, nêu chị là người nhà thì sẽ bị lộ diện trên truyền hình, điều này sẽ tạo thành uy hiếp. đôi với an toàn cá nhân của chị, nguyên tắc của ông nội chính là tuyệt đôi không thể để cho người nhà gặp nguy hiệm. Đừng tự trách mình. Còn nữa, đợi lúc ông nội trở về thì kế hoạch của hai chúng ta cũng đã hoàn thành, vừa hay cho bọn họ một bất ngờ.”

Tạ Mẫn Tây rất biết an ủi người khác, mây câu nói đã khiến Vân Thư không trách mình nữa, tâm tư đều nhào vào kế hoạch.
 
Chương 117


Chương 117

Buổi chiều Vân Thư và Tạ Mẫn Tây lại muốn đi ra ngoài, Tạ Mẫn Thận không ở nhà, Tạ Mẫn Hành và ông Tạ đều đến: công ty, chỉ có Tạ phu nhân ở nhà một mình.

Tạ phu nhân hỏi Tạ Mẫn Tây: “Mẫn Tây, các con đi đâu vậy?”

Tạ Mẫn Tây nói: “Mẹ, con và chị dâu đi ra ngoài mua vài thứ. Hôm nay sẽ VỆ Sớm.”

Vân Thư nhìn ra Tạ phu nhân muốn đi cùng hai người họ, nên hỏi: “Mẹ, mẹ có bận không?”

Tạ phu nhân luôn là người nhàn rỗi nhất trong nhà: “Mẹ không có việc gì ca.

“Mẹ, vậy chúng ta cùng ra ngoài dạo phô đi.” Vân Thư nói.

Tạ phu nhân cười hỏi: “Các con đi đâu?”

Tạ Mẫn Tây nghe mẹ muốn tham gia, lập tức vui vẻ: “Mẹ, con và chị dâu vẫn chưa biết sẽ đi đâu, chúng ta đi cùng nhau đi, được không mẹ?”

Tạ Mẫn Tây làm nững, Vân Thư cũng tương đối thành khẩn mời: “Mẹ, mẹ ra ngoài với bọn con đi, bọn con sẽ nói cho mẹ một bí mật!”

Tạ phu nhân vôn định đi ra ngoài nhưng lại ngại mở miệng, mà con gái và con dâu đã dựng bậc thang cao cho mình, Tạ phu nhân cười gật đầu nói: “Các con đợi mẹ: một chút, mẹ lên lầu thay quần áo.”

Vân Thư và Tạ Mẫn Tây phát tay: “Mẹ, mẹ mau đi đi.”

Tạ phu nhân cười bỏ đi.

Vân Thư và Tạ Mẫn Tây ở phòng khách đợi Tạ phu nhân.

Tạ Mẫn Tây hỏi Vân Thư: “Chị dâu, thật sự phải nói cho mẹ biết sao?”

Vân Thư nói: “Thẳng thắn sẽ được khoan dung, trên đường hai ¡ chúng ta dùng miệng để lôi kéo mẹ vào. Nêu thật sự không được thì tìm cách khác.”

Tạ Mẫn Tây hỏi: “Mẹ có đồng ý không?”

Vân Thư đáp: “Chị đoán tám chín phần.”

“Đồng ý?”

Vân Thư lắc đầu: “Không đồng ý.”

Tạ Mẫn Tây lại nói: “Vậy đừng nói nữa?”

Vân Thư đáp: “Nói chứ, không phải còn có khả năng mẹ sẽ. đồng ý sao?

Hơn nữa làm những điều này dưới mí mắt của mẹ, sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện.”

Tạ Mẫn Tây tiếp tục lắc đầu: “Chị dâu, không được, không thể nói cho mẹ biết, mẹ không phải loại người đồng ý dễ dàng, chị nói chỉ khiên mẹ phản cảm, cuỗi cùng thành quả vất vả buổi sáng của hai chúng ta sẽ bị hủy.

Chúng ta cứ xem đó là bắt ngờ cho mẹ, không nói với mẹ, chuyện giữ mẹ lại cứ giao cho em.”

Vân Thư nhìn thấy thái độ Tạ: Mẫn Tây cường ngạnh như vậy, lập tức nghe Tạ Mẫn Tây nói: “Nêu em đã nói như vậy, vậy chúng ta cũng không dám đi nữa, nhưng bắt ngờ đó chúng ta phải SUY nghĩ kỹ nên nói như thê nào.

Tạ Mẫn Tây gật đầu đồng ý.

Bỗng. nhiên Vân Thư hỏi: “Mẫn Tây, em và mẹ từng đến chợ chưa?”
 
Chương 118


Chương 118

Tạ Mẫn Tây nhếch miệng lắc đầu: “Chưa, em và mẹ chưa bao giờ đên đó. Hơn nữa chợ là cái quỷ gì?

Chẳng phải người giúp việc trong nhà mới đi sao?

Vân Thư vỗ tay một cái: “Vậy chúng ta đi chợ đi.”

Tạ Mẫn Tây không thể tin được: “What?”

Vân Thư lặp lại lần nữa để xác định: “Đi chợ mua sắm tết.”

Tạ Mẫn Tây lần nữa khẳng định: “Are you sure?”

Vân Thư gật đầu chắc chắn: “Yes, Sure.”

Tạ phu nhân xuống lầu hỏi: “Hai đứa nói gì đấy?”

“Mẹ, bọn con đang nói bắt ngờ.” Tạ Mẫn Tây trả lời.

Vân Thư cầm chìa khóa xe đứng ở cửa nói: “Mẹ, Mẫn Tây, chúng ta đi thôi.”

Trung tâm mua sắm.

Tạ phu nhân ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mắt: “Đây là bất ngờ các con nói sao?”

Vân Thư gật đâu: “Đúng vậy mẹ. Đô ăn buổi sáng tươi mới, chúng ta đi mua trước rôi bảo bọn họ đưa đến nhà, buổi trưa không. quay về ăn cơm, hôm qua con và Mãn Tây đã tìm được một cửa hàng rất ngon, hôm nay chúng ta đi ăn cùng nhau đi. Buổi chiều đi dạo phố mua quần áo, hôm qua con và Mẫn Tây đều đã mua, hôm nay mua cho mẹ, chúng ta còn phải mua cho Tạ Mẫn Hành, Mẫn Thận và ba.”

Tạ phu nhân có chút chê bẩn: “Mẹ sẽ ở bên ngoài, không vào đâu, các con đi đi.” Làn đường lộn xộn chật chội, lá rau trên mặt đất người đến người đi giẫm nát, còn có mùi vị bên trong, Tạ phu nhân hoàn toàn không chấp nhận được.

Buổi sáng Tạ phu nhân trang điểm tinh xảo như vậy, cho răng là ra ngoài uông cà phê, ngăm phong cảnh dạo phô, không ngờ lại đến chợ mua đồ ăn, trong lòng thật sự là có chút khó hình dung.

Vân Thư nói: “Mẹ, đến cũng đã đến rôi, mẹ vào xem một chút đi. Không, bản, đây là chợ tốt nhất ở thành phó A”

Tạ phu nhân với Tạ Mẫn Tây đều có chút lùi bước.

Vân Thư cầm cánh tay của bọn họ trực tiếp kéo vào chợ.

Cần tây, hành lá, gừng, tỏi, cà chua…

Vân Thư chọn say sưa, thấy giá cả không hợp thì bắt đầu trả giá với người Bến, bình thường Vẫn Thư đều có thê trả giá thắp hơn.

Có lúc Tạ Mẫn Tây cũng gia nhập trả giá.

Tạ phu nhân có chút bắt ngờ, đây còn là tiều công chúa bà ây dạy sao?

Vân Thư đưa đồ đạc cho người bán, viết địa chỉ, rồi hỏi Tạ phu nhân: “Mẹ, còn muốn gì không?”

Tạ phu nhân nhìn thịt bò phía trước nói: “Chúng ta đều mua rau, tết còn cân thịt. Mua ít thịt bò và thịt dê đi.”

Lập tức, ba người họ cùng đến chỗ bán thịt bò, khẩu khí Tạ phu nhân có chút lớn: “Một con bò bán thế nào?”

Học theo giọng điệu của Vân Thư.

Người bán thịt đang băm thịt suýt chút nữa thì băm Vào tay, khiếp sợ cộng thêm không thể tin hỏi: ‘Đùa kiêu gì vậy? Một con bò sao?”

Tạ phu nhân gật đầu: “Đúng vậy.”
 
Chương 119


Chương 119

Vân Thư chặn Tạ phu nhân lại rồi nói với người bán thịt: “Một nửa, một nửa. Chúng tôi cân một nửa.”

Lúc này người bán thịt mới cảm thấy đáng tin một chút, nhà hàng một lân mua cũng chỉ nửa con, vậy mà khẩu khí của người phụ nữ trước mắt lại không nhỏ.

Vân Thư nói với Tạ phu nhân: “Mẹ, một con quá nhiêu.”

Tạ phu nhân nói: “Trong nhà còn nhiều người giúp việc như vậy.”

Vân Thư: “Cũng không phải chúng ta chỉ mua thịt này, thịt dễ thịt heo chúng ta cũng cần mua mà.”

Tạ Mẫn Tây nói: “Mẹ, chị dâu nói có lý.”

Tạ phu nhân: “Ừm. Vậy thì một nửa.”

Sau đó Tạ phu nhân tự mình chọn thịt bò, thịt dê thịt lợn, còn có thịt ba chỉ, sườn, nhân sủi cảo.

Trên mặt Tạ phu nhân tràn đây nụ cười tự tin: “Trở vệ mẹ sẽ thể hiện cho các con xem.”

Tạ Mẫn Tây võ tay: “Được, mẹ.”

Vân Thư nói: “Mẹ, lợi hại.”

Tạ phu nhân: “Đi, chúng ta đi ăn cơm.”

Đến nơi ăn cơm, Tạ phu nhân có chút đắn đo có nên vào hay không.

Nhưng dưới sự nỗ lực của Vân Thư và Tạ Mẫn Tây, Tạ phu nhân cũng tiên vào.

Ông chủ nhìn thấy hai người phụ nữ xinh đẹp ngày hôm qua thì nói: “Người đẹp, hôm nay lại đến à.”

Hết cách, người đẹp thường dễ được người ta nhớ đến.

Vân Thư nói: “Đúng vậy, lần này là ba người.”

Ông chủ nhìn thầy Tạ phu nhân, lập tức đứng thẳng người, ông chủ thoạt nhìn cũng chỉ hơn bốn mươi, Tạ phu, nhân lại bảo dưỡng tốt, không nói tuôi thoạt nhìn cũng chỉ ba mươi.

“Được, mời vào trong.”

Vân Thư và Tạ Mẫn Tây dẫn Tạ phu nhân ngôi xuống, SH chủ tự mình tới hỏi: “Hôm nay ăn gì?

Vân Thư cầm thực đơn chọn vài món, lại đưa cho Tạ Mẫn Tây, cuối cùng truyền cho Tạ phu nhân.

Ông chủ nói: “Gia đình các cô thật hạnh phúc, ba chị em đều rất xinh đẹp.”

Tạ phu nhân: “…”

Vân Thư bật cười.

Tạ Mẫn Tây nói: “Đây là chị dâu tôi, đây là mẹ tôi.”

Tạ phu nhân đáp: “Ừm, tôi là mẹ của bọn trẻ.”

Ông chủ ngạc nhiên, đờ đẫn nhìn Tạ PHẾ hỏi: “Bà là mẹ của

Chương 119

Vân Thư chặn Tạ phu nhân lại rồi nói với người bán thịt: “Một nửa, một nửa. Chúng tôi cân một nửa.”

Lúc này người bán thịt mới cảm thấy đáng tin một chút, nhà hàng một lân mua cũng chỉ nửa con, vậy mà khẩu khí của người phụ nữ trước mắt lại không nhỏ.

Vân Thư nói với Tạ phu nhân: “Mẹ, một con quá nhiêu.”

Tạ phu nhân nói: “Trong nhà còn nhiều người giúp việc như vậy.”

Vân Thư: “Cũng không phải chúng ta chỉ mua thịt này, thịt dễ thịt heo chúng ta cũng cần mua mà.”

Tạ Mẫn Tây nói: “Mẹ, chị dâu nói có lý.”

Tạ phu nhân: “Ừm. Vậy thì một nửa.”

Sau đó Tạ phu nhân tự mình chọn thịt bò, thịt dê thịt lợn, còn có thịt ba chỉ, sườn, nhân sủi cảo.

Trên mặt Tạ phu nhân tràn đây nụ cười tự tin: “Trở vệ mẹ sẽ thể hiện cho các con xem.”

Tạ Mẫn Tây võ tay: “Được, mẹ.”

Vân Thư nói: “Mẹ, lợi hại.”

Tạ phu nhân: “Đi, chúng ta đi ăn cơm.”

Đến nơi ăn cơm, Tạ phu nhân có chút đắn đo có nên vào hay không.

Nhưng dưới sự nỗ lực của Vân Thư và Tạ Mẫn Tây, Tạ phu nhân cũng tiên vào.

Ông chủ nhìn thấy hai người phụ nữ xinh đẹp ngày hôm qua thì nói: “Người đẹp, hôm nay lại đến à.”

Hết cách, người đẹp thường dễ được người ta nhớ đến.

Vân Thư nói: “Đúng vậy, lần này là ba người.”

Ông chủ nhìn thầy Tạ phu nhân, lập tức đứng thẳng người, ông chủ thoạt nhìn cũng chỉ hơn bốn mươi, Tạ phu, nhân lại bảo dưỡng tốt, không nói tuôi thoạt nhìn cũng chỉ ba mươi.

“Được, mời vào trong.”

Vân Thư và Tạ Mẫn Tây dẫn Tạ phu nhân ngôi xuống, SH chủ tự mình tới hỏi: “Hôm nay ăn gì?

Vân Thư cầm thực đơn chọn vài món, lại đưa cho Tạ Mẫn Tây, cuối cùng truyền cho Tạ phu nhân.

Ông chủ nói: “Gia đình các cô thật hạnh phúc, ba chị em đều rất xinh đẹp.”

Tạ phu nhân: “…”

Vân Thư bật cười.

Tạ Mẫn Tây nói: “Đây là chị dâu tôi, đây là mẹ tôi.”

Tạ phu nhân đáp: “Ừm, tôi là mẹ của bọn trẻ.”

Ông chủ ngạc nhiên, đờ đẫn nhìn Tạ PHẾ hỏi: “Bà là mẹ của bọn họ sao?”

Ông chủ chỉ hỏi Tạ phu nhân.

Tạ phu nhân được người ta khen trẻ tuổi, cười gật đầu: “Đây là con dâu tôi, đây là con gái tôi.”

Ông chủ như bị đả kích gì đó, vội vã rời đi.

Ba mẹ con họ phản ứng chậm, hoàn toàn không để ý ông chủ khác thường, ngược lại đang khen thức ăn ngon.

bọn họ sao?”

Ông chủ chỉ hỏi Tạ phu nhân.

Tạ phu nhân được người ta khen trẻ tuổi, cười gật đầu: “Đây là con dâu tôi, đây là con gái tôi.”

Ông chủ như bị đả kích gì đó, vội vã rời đi.

Ba mẹ con họ phản ứng chậm, hoàn toàn không để ý ông chủ khác thường, ngược lại đang khen thức ăn ngon.
 
Chương 120-121


Chương 120

Buổi chiều đi dạo phố, Vân Thư chọn cho Tạ Mẫn Hành một chiếc áo sơ mi màu nâu sẫm, lại chọn một bộ âu phục màu nâu.

Vân Thư nói: “Bộ này để đi làm mặc.”

Lại chọn một bộ áo bông màu đen cho Tạ Mẫn Hành, bởi vì tồn tại tâm riêng nên lén chọn phong cách giống mình, mặc ra ngoài sẽ bị người khác lầm tưởng là trang phục tình nhân.

Tạ phu nhân mua cho Tạ Mẫn Thận với ông Tạ mỗi người một bộ, rôi lại chọn cho mình một bộ.

Cuối cùng trước khi đi, đi ngang qua cửa hàng đồ Đường, ba người họ nhìn nhau cười, tiên vào trong cửa hàng, chọn một bộ đồ Đường. cổ áo vàng đỏ theo kích thước của ông nội Tạ, lúc này mới cùng nhau về nhà.

Hôm nay Tạ Mẫn Hành với ông Tạ về sớm, ông Tạ nhìn thấy người giúp việc xách túi lớn túi nhỏ vào trong phòng.

Ông Tạ hỏi: “Mua cái gì vậy?”

Tạ phu nhân cũng xách quần áo, ông Tạ vội vàng đi lên cằm lây, Tạ phụ, nhân buông tay ra nói: “Đi dạo phô mua quân áo tết cho các người với hai đứa nhỏ.”

Ông Tạ nói: “Chỉ cần ở nhà gọi cuộc điện thoại, tại sao phải chạy đi vậy?”

Tạ phu nhân đầy ông Tạ ra: “Nhưng đi ra ngoài thử mua tâm trạng sẽ rất tốt.”

Ông Tạ nói: “Lần sau mua xong thì bảo bọn họ đưa về nhà đi.”

Tạ phu nhân: “Lần sau nói sau.”

Tạ Mẫn Hành nhận lấy túi xách trong tay Vân Thư hỏi: “Mua gì vậy?”

Vân Thư: “Mẹ và Mẫn Tây mua cho anh đồ tây và áo khoác bông.”

Đã đến lúc Tạ Mẫn Tây trợ giúp: “Không phải đâu anh trai, quân áo của anh là do chị dâu tự lựa rôi mua.

Anh hai mới là em chọn mẹ mua.”

“ĐùiI” Giờ phút này, trong lòng Vân Thư chỉ suy nghĩ được một chữ. Cô không cân thân trợ công!

Cô muốn giải thích nhưng vừa nhìn thấy. Tạ Mãn Hành, mặt đã đỏ bừng, lúc ở nhà họ Vân cô biết mẹ hay mua quân áo cho ba, ngày hôm sau ba vui vẻ mặc đi làm, trước khi đi còn hôn me, cô mới nhớ tới muốn mua cho Tạ Mẫn Hành.

Tạ Mẫn Hành nhéch khóe môi nhìn Vân Thư, không nói nhiều về đề tài này nữa, giờ phút này mặt và tai của Vân Thư đã đỏ như quả đào..

Ăn cơm tối xong, Vân Thư và Tạ Mẫn Tây chủ động đê nghị: “Mẹ, ba, hai ngày nay con và chị dâu ăn quá nhiều nên đi ra ngoài tiêu thức ăn đây.”

Tạ phu nhân nhìn bụng hai người họ, Ặ lãng nói: “Quả thật ăn không ít, đi Tạ Mẫn Tây và Vân Thư nắm tay nhau dưới gâm bàn, nhanh chóng rời đi.

Tạ Mẫn Thận nhìn Tạ Mẫn Hành: “Anh trai, hai người họ thật sự không sao chứ?”

Tạ Mẫn Hành cũng cảm thấy có vấn đề, nhưng ngại Vận Thư không muôn nói nên xem như không biêt gì, cũng sẽ không điều tra: “Không sao.”

Tạ Mẫn Thận: “…” Anh trai trở thành người mù? Hay mình thực sự đã nghĩ nhiêu?

Vân Thư và Tạ Mẫn Tây chạy đến gạra, tìm được chiếc xe hôm qua, mở cốp xe ra, lại ôm ra một cuộn đèn sao.

Hai người họ kéo đến chỗ buổi sáng, Vân Thư và Tạ Mẫn Tây lấy điện thoại di động của mình ra, phân công công việc như buổi sáng, một người quân dây một người thả dây.

Chương 121

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Vân Thư và Tạ Mẫn Tây lại đi “rèn luyện sức khỏe”.

Sau đó lại quay về ngủ. Tạ Mẫn Hành nhìn như không nhìn, trong lòng anh rất mong chờ thành phẩm mà Vân Thư làm ra, luôn cảm giác năm nay sẽ rất khác biệt.

Buổi sáng đi mua trái cây, hạt dựa làm đô tết với Tạ phu nhân, buổi trưa ở nhà ăn cơm xong ngủ trưa một lát rôi đi ra ngoài mua pháo hoa với Tạ Mẫn Tây.

“Chị dâu, pháo hoa này thật tiện, một đồng cả một năm.” Tạ Mẫn Tây là cô gái ngôc “chưa từng thây qua thế nh cầm lấy cây pháo hoa nói với Vân Thư.

Vân Thư nói: “Chị cũng cảm thây đẹp, chúng ta mua nhiều chút. Còn có cái kia băn ra giông như sao cũng rất đẹp mắt, cứ lấy hai loại này, môi loại mây chục gói đi.”

Tạ Mẫn Tây nói: “Cái đó cũng muốn.” Vân Thư: “Ba khẩu pháo kia cũng muốn.”

Tạ Mẫn Tây: “Còn có pháo kia nữa.”

Vân Thư: “Chúng ta đừng mua dây pháo nữa, quản gia trong nhà nhât định sẽ nói.”

Tạ Mẫn Tây gật đầu.

Cốp xe lại bị nhét đầy, về đến nhà, lại lén lút di chuyện toàn bộ đồ đạc trong côp xe lên chiễc xe không thường xuyên lái.

Sau bữa tối, hai người họ lại đi “đi dạo” đến hơn chín giờ mới trở về phòng.

Tạ Mẫn Hành mơ hồ biết Vân Thự đi mua cái gì, chỉ là anh không rõ môi ngày Vân Thư đều bận cái gì.

Vốn định đùa chuyện vợ nhỏ mua quần áo cho anh, nhưng Tạ Mẫn Hành lại nhẫn nhịn, bởi vì dáng vẻ Vân Thư thoạt nhìn rất mệt mỏi.

Vân Thư: Tất nhiên là mệt rồi! Mỗi ngày leo lên leo xuông thử xem.

Cuối cùng lại một ngày trôi qua, kế hoạch lớn của Vân Thư và Tạ Mẫn Tây cũng hoàn thành, năm cuộn đèn sao không nhiều không Ít vừa đủ.

Hai người họ nhìn mặt trời phương xa dần mọc, Vân Thư hỏi: “Mẫn Tây, mệt không?”

Tạ Mẫn Tây nói: “Chắc chắn không mệt bằng chị dâu rồi, nhưng lại vui vẻ. Lần đầu tiên em làm chuyện này đó.

Vân Thư rảnh rỗi nhớ đến sao Tạ Mẫn Hành vẫn chưa đến công ty?

“Sao anh chưa đến công ty?” Vân Thư trực tiếp hỏi.

Tạ Mẫn Hành: “Bây giờ em mới phát hiện tôi chưa đên công ty sao, hôm qua tôi đã ở nhà cả ngày đó.”

Bỗng nhiên Vân Thư nhớ lại nói: “Đúng rồi, công ty nghỉ rôi. Chồng, anh thật tuyệt vời.”

Tạ Mẫn Hành giữ chặt tay Vân Thư nói: “Có lạnh không? Hôm nay về nhà không?”

Vân Thư: “Anh rảnh rỗi thì chúng ta vê một chuyến, em nhớ ba mẹ em rôi.

Tạ Mẫn Hành đứng dậy: “Em đi thu dọn đi, hai chúng ta ra ngoài.”

Vân Thư hắt tay Tạ Mẫn Hành nhảy vào phòng thai đồ.

Hai người họ nói với Tạ phu nhân một tiếng rồi ngồi xe trở về nhà họ Vân.

Bà Vân nhìn thấy Vân Thư: “Đứa bé này sao lại chạy về rồi?” Nhưng dù nói như vậy cũng không chặn được niềm vui sướng trong mắt.
 
Chương 122


Chương 122

Bà Vân mở cửa gọi ông Vân: “Ông mau xuống lầu xem người yêu nhỏ của ông đã về nè.”

Ông Vân mặc đồ ngủ chạy từ trên lầu xuống: “Ở đâu?”

Vân Thư chạy tới ôm lấy ông Vân: “Ở chôồ này.”

Thật ra Vân Thư rất muốn vềnhà đón năm mới, nhưng năm nay bản thân đã lập gia đình, họ hàng nhà trai đều phải đên thăm nên không về được.

Nhựng điều đó là do Vân Thư đã nghĩ nhiệt, Vân Thư hỏi: “Ba mẹ, hai người mua đồ chưa?”

Bà Vân có chút che giâu: “Năm nay không mua, chỉ có mẹ và ba con, muôn ăn gì đến siêu thị mua chút thức ăn là được.”

Vân Thư nghe xong trong lòng lập tức không vui.

Tạ Mẫn Hành cầm tay Vân Thư nói với ông bà Vân: “Ba mẹ, năm nay hai người đến nhà họ Trạch đón năm mới với bọn con đi, người đông náo nhiệt.”

Bà Vân nói: “Mẫn Hành không sao, hai bọn ta không dễ gì mới yên tĩnh được, nên không đi đâu.”

Vân Thư cũng khuyên nhủ: “Mẹ, hai người qua đó bọn con cũng không cân lo lăng.”

Mặt ông Vân cũng không tự nhiên: “Bọn ta biết hai đứa có ỷ tốt, chỉ là năm nay ba với mẹ con đã quyết định không ở nhà.”

Vân Thư nghỉ ngờ nhìn Tạ Mẫn Hành, lại nhìn ông bà Vân hỏi: “Không ở nhà thì hai người đi đâu? Về quê? Đừng mà ba, quê rất lạnh.”

Tạ Mẫn Hành: “Ba, nhà họ Tạ có rất nhiều phòng, nhà mới của con và Vân Thư cũng sắp xây xong, hai người qua đó ở vài ngày đi.”

Lúc này Vân Thư mới phản ứng lại, may mà có Tạ Mẫn Hành.

Ông Tạ nói với Tạ Mẫn Hành và Vân Thư: “Ba và mẹ con đã đăng ký dụ lịch vòng quanh thế giới, ngày mai xuất phảt.” Nói xong còn lén nhìn Vân Thư.

Vân Thư cứ như bị châm pháo, cao giọng nói: “Tại sao lại không nói sớm? Có phải hôm nay con không về thì hai người định không nói cho con không?”

Ông Vân có chút ngại ngùng: “Con đã gả đi rôi, ba với mẹ con trải qua cuộc sông nho nhỏ thì sao chứ, đứa trẻ con luôn thích làm cái đuôi, chắc chắn bọn ta phải cống theo con rôi.

Vân Thư nói: “Bây giò con cũng đâu đi theo hai người.”

Ông Vân chọc Vân Thư: “Đó là do hai bọn ta đã đăng ký tên rồi.”

Vân Thư: “… Con không theo!” Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.

Tạ Mẫn Hành ôm Vân Thư cười cười.

Tạ Mẫn Hành suy nghĩ tương đối toàn diện: “Ba, ba với mẹ đi đoàn nào vậy? Có đi chung với người quen không?”

Ông Vân nói: “Ba với mẹ con, còn có cả nhà chú Dương bên cạnh, còn có vợ chồng lão cô đồng. của công ty, bảy người chúng ta cùng đi. Là hạng mục du lịch toàn câu của công ty du lịch Phi Đạt mới đề xuất.”

Tạ Mẫn Hành nói: “Ba đi bao lâu?”

“Nói là hai tháng, nhưng bọn ta chỉ đi một tháng rồi tự trở vê. Công ty còn có một đồng việc cân xử lý.”

Tạ Mẫn Hành: “Ba, hai người yên tâm đi du lịch đi, chuyện của công ty đên lúc đó con sẽ giúp.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom