Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Chương 852


Chương 852

Giọng nói tuy không lớn nhưng giống như một con dao lạnh. Lãnh Vân và những thuộc hạ của cô đều thay đổi sắc mặt.

Ánh mắt Lãnh Vân nhìn về phía Thiết Ngưng Sương, lạnh lùng nói: “Cô nói cái gì?”

“Cô có dám nói lại lần nữa không?”

Tính tình đại tiểu thư của Thiết Ngưng Sương không thể chịu nổi Lãnh Vân.

Cô ta thấy Lãnh Vân chỉ là thuộc hạ của Tần Thiên mà dám nói chuyện với hắn như vậy nên không nhịn được mà lên tiếng.

Mặc dù cô ta và toàn bộ thành viên đội Thiên Phạt thường xuyên trò chuyện hi hi ha ha với Tần Thiên.

Nhưng trong lòng bọn họ, Tần Thiên là người không thể mạo phạm. Dưới vẻ ngoài hi hi ha ha của họ là sự ngưỡng mộ và kính trọng vô cùng.

Thành thật mà nói, không chỉ Thiết Ngưng Sương, mà cả những người khác, như Mai Hồng Tuyết và Đồng Xuyên, Thiết Tí, đều không thể chịu được thái độ của Lãnh Vân, chỉ là họ không nói ra mà thôi.

Lúc này, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Vân, Thiết Ngưng Sương không hề tỏ ra yếu thế, cười lạnh: “Tôi nói –”

Thiết Ngưng Sương vừa mở miệng, Lãnh Vân trước mặt liền biến mất, một giây sau, cô ta cảm thấy cô mình ớn lạnh, choáng váng.

Lãnh Vân đặt một con tanto phát ra ánh sáng xanh lên trên cổ Thiết Ngưng Sương, cười lạnh nói: “Tiểu muội muội, cô muốn nói gì?”

Chú thích: Tanto là một loại dao găm của Nhật, dài từ khoảng 15-30 cm, thường dùng để đâm, tuy nhiên dùng phần mũi dao để chém cũng khá tốt

Thiết Ngưng Sương mở miệng, không nói nên lời.

“Thả cô ấy ra!”

Sau khi kịp phản ứng, Mã Hồng Đào gầm lên, vung một nhát, rút Miêu đao khỏi vỏ và đặt lên cổ Lãnh Vân.

Thuộc hạ của Lãnh Vân- tiểu đội Ám Ảnh, lao tới và đối đầu với các thành viên của Thiên Phạt.

Lãnh Vân cười lạnh, nhìn Mã Hồng Đào, nói: “Con dao này không tệ.”

“Không biết cô có tin hay không, nếu tôi muốn giết cô, cô sẽ không có cơ hội rút đao”

Nghe Lãnh Vân nói như vậy, Mã Hồng Đào hơi do dự.

Hiện trường nhất thời đông cứng lại.

Sắc mặt Tần Thiên tái nhợt, trầm giọng nói: “Các người muốn tranh chấp nội bộ trước mặt tôi sao?”

“Còn không mau cất đao đi!”

Mã Hồng Đào như phụng thánh chỉ, vội vàng thu đao.

Lãnh Vân hừ lạnh nói: “Anh bảo tôi thu đao là tôi sẽ thu đao sao? Tôi muốn cô ta xin lỗi tôi!”

Thiết Ngưng Sương đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi: “Vậy thì cô từ bỏ đi!”

“Có bản lĩnh thì cô giết tôi đi!”

Lãnh Vân nhìn Tần Thiên, cười lạnh nói: “Đây là tiểu tình nhân của anh sao? Tôi giết cô ta, anh có đau lòng không?”

Tần Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu cô còn làm loạn, tôi sẽ lột tr@n cô ném cô xuống biển.”

“Anh dám!”

“Cô nghĩ tôi không dám sao?”
 
Chương 853


Chương 853

“Anh—” Lãnh Vân nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt lạnh lùng đỏ bừng lên.

Tàn Kiếm thở phào nhẹ nhõm và nói: “Đại tiểu thử, cô còn nhận ra phế vật tôi không?”

Lãnh Vân gật đầu: “Tôi đã từng gặp chú một lần, chú là chú Tàn Kiếm, chân của chú bị sao vậy?”

Tàn Kiếm mỉm cười và nói: “Nhờ phú của Hắc Ám Chi Hoa.”

“Đại tiểu thư, cô Ngưng Sương là thành viên trong đội Thiên Phạt của tôi, cô hãy nể mặt tôi mà bỏ đao xuống đi.”

“Thiên Phạt kế thừa từ Diêm Vương Điện, cũng là tâm nguyện của cha nuôi của chô, cho nên chúng ta đều là người một nhà.”

“Tôi sẽ nể mặt chú Tàn.” Lãnh Vân bỏ dao xuống dọc theo sườn.

Bởi vì nhìn thấy sắc mặt Tần Thiên trầm xuống, cô ta thật sự có chút áy náy.

Tên này nói sẽ lột tr@n và ném cô ta xuống biển, không để lại cho cô ta tấm vải che thân nào. Cô ta hiểu tính tình của Tần Thiên.

Nhưng cô ta lại cười lạnh cảnh cáo Thiết Ngưng Sương: “Em gái, đừng tưởng rằng vì có người họ Tần ủng hộ thì cô muốn nói gì thì nói.”

“Đôi khi, sẽ chết người đó.”

Mai Hồng Tuyết chế nhạo: “Nếu Xà Vương dám làm như vậy, đằng sau chẳng lẽ không có người ủng hộ sao?”

“Cô nói cái gì?” Sắc mặt Lãnh Vân lại thay đổi.

Mai Hồng Tuyết cười lạnh: “Tôi chỉ muốn khuyên một số người đừng coi sự khách khí của người khác là phúc khí của bản thân.”

“Được rồi được rồi. Vào việc chính thôi.”

“Mọi người đừng nói nữa.”

“Đại tiểu thư, mau dẫn chúng tôi đi gặp Seraph. Hi vọng có thể moi ra tung tích của Độc Sư từ trong miệng hắn.” Tàn Kiến vội vàng chạy tới ứng cứu.

Lãnh Vân trừng mắt nhìn Mai Hồng Tuyết, quay lại và đi về phía hang động.

Mối thù giữa phụ nữ cuối cùng cũng coi như được giải quyết.

Tần Thiên có chút bực mình, vẫn chưa nhìn thấy Seraph chết tiệt đó đã ôm một bụng tức rồi.

Hắn bước vào trong với vẻ mặt ủ rũ.

Quả nhiên đúng như Quản Nghĩa nói, đây là hang đá tự nhiên. Bên trong, rác thải sinh hoạt vương vãi khắp nơi.

Trên giường đá, một người đàn ông da trắng đang nằm, anh ta trông như đang thoi thóp, ngủ mê man.

Trên cơ thể anh ta không có vết thương hay vết máu rõ ràng. Nhưng dù ai nhìn vào cũng sẽ biết anh ta đã phải chịu sự tra tấn đến mức nào.

Tần Thiên biết trước khi mình tới Lãnh Vân đã tra tấn anh ta để ép cung.

Hắn vẫn biết rõ thủ đoạn của người phụ nữ này.

Hắn không khỏi trừng mắt nhìn Lãnh Vân, nói: “Đã hỏi được gì rồi?”

Lãnh Vân tức giận nói: “Không được gì cả.”

Tần Thiên hừ một tiếng: “Không phải tôi đã nói, tất cả đợi tôi đến rồi tính tiếp sao?”

“Khó khăn lắm mới bắt được một tên, nếu cô gi ết chết hắn thì phải làm sao?”

Lần này, Lãnh Vân nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng không cãi lại nữa.
 
Chương 854


Chương 854

“Chú Tàn, đánh thức hắn.” Tần Thiên tức giận nói.

Tàn Kiếm lập tức bước tới và đánh vào ngực người đàn ông này.

Người đàn ông vốn dĩ đang thoi thóp, nhưng tim anh ta bị một luồng lực mạnh đánh trúng và ngay lập tức bắt đầu đập nhanh.

Anh ta mở mắt, nhìn chằm chằm vào mặt Tần Thiên.

“Mày là ai?” Anh ta kinh hãi hỏi.

Tần Thiên đưa ống tiêm lấy được từ chỗ Lưu Thanh Dao ra trước mặt.

Người đàn ông cười lạnh nói: “Mày chính là Tần Thiên?”

“Không ngờ rằng truyền nhân uy danh lừng lẫy của Diêm Vương Điện và chủ nhân của Thần Vương Điện lại trẻ như vậy.”

“Đáng tiếc cô gái đó không giết được mày.”

Tần Thiên trầm mặc một lát, nói: “Tao biết thuộc hạ của tao đã dùng thủ đoạn vô nhân đạo tra tấn mày.”

“Mày cũng có thể coi là có bản lĩnh, luôn không mở miệng.”

“Nhưng bây giờ tao khuyên mày nên nói cho tao nghe tất cả những gì mày biết.”

“Bởi vì tao đảm bảo rằng thủ đoạn của tao sẽ đau đớn hơn gấp trăm lần.”

“Mày sẽ hận vì không thể khiến tao giết mày ngay lập tức, nhưng mày thì mãi không chết được.”

“Cảm giác đó thực sự rất khó chịu.”

Giọng Tần Thiên rất bình tĩnh, cứ như đang nói chuyện không liên quan đến mình.

Nhưng sau khi nghe được lời này, trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ kinh hãi.

Anh ta đã trải nghiệm các thủ đoạn của Lãnh Vân, cũng đã vô số lần hối hận vì lẽ ra mình không nên đến thế giới này làm người.

Anh ta đã trải qua quá trình huấn luyện chuyên nghiệp và cuối cùng đã nghiến răng chịu đựng mà sống sót.

Nhưng vào lúc này, đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Tần Thiên, anh ta đột nhiên hoảng sợ.

“Nếu tôi nói mình chỉ là một nhân vật nhỏ, làm theo mệnh lệnh, những chuyện khác tôi không biết gì cả, anh có tin không?” Anh ta yếu ớt cười nói.

Hả?

Tần Thiên muốn nói gì đó, nhưng vào lúc này, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Bên ngoài, trong bầu trời đêm tĩnh lặng, truyền đến vài âm thanh như bị bóp nghẹt.

Tàn Kiếm và Lãnh Vân cũng nghe thấy.

Họ đồng thời quay lại, trầm giọng nói: “Có người nổ súng!” Vừa dứt lời, tiếng súng bên ngoài trở nên dữ dội hơn.

Sau đó, nhìn qua cửa sổ, một người đàn ông chạy tới. Đó là Quản Nghĩa.

“Tần vương, mau chạy đi!”

“Chúng ta chúng kế rồi!”

“Bị mai phục rồi!”

Trong lúc la hét, anh ta bị bắn vào chân và ngã xuống đất nhưng vẫn nhanh trí và vội vàng nấp sau một tảng đá.

Dành thời gian để b ắn ra bên ngoài.

Phía sau anh ta, cả một hàng người mặc đồ đen đang lao tới.
 
Chương 855


Chương 855

Thứ họ mặc là quần áo lặn chuyên nghiệp, thứ mà người ta thường gọi là “ma nước”.

Rõ ràng những người này từ biển bơi đến.

Có hàng trăm người, hàng trăm máy bay lao tới, sức chiến đấu mạnh mẽ đủ để quét sạch toàn bộ hòn đảo nhỏ này.

Quản Nghĩa một người một súng chỉ tạm thời cản bước tiến của họ.

“Ha ha ha ha!”

“Tần Thiên, mày chết chắc rồi!”

“Không ngờ đúng không!” Tên da trắng nằm trên giường đá đột nhiên dùng chút sức lực cuối cùng lao về phía Tần Thiên.

Tần Thiên khua tay, đâm kim tiêm đó vào mạch máu trên cổ anh ta.

Người đàn ông há to miệng và ngã xuống đất. Chẳng mấy chốc, một lớp khí đen có thể nhìn thấy bằng mắt thường bao phủ khuôn mặt anh ta.

Chết ngay tại chỗ. Quả nhiên là kịch độc!

“Thiếu chủ, làm sao đây?” Tàn Kiếm trầm giọng hỏi.

Ngoại trừ Quỷ Vô Thường và Thôi Minh, những người còn lại ở Thiên Phạt đều có chút hoang mang. Họ chưa từng chứng kiến kiểu giết chóc này.

Trong hoàn cảnh như vậy, vũ khí lạnh trong tay họ sẽ không phát huy tác dụng.

“Chỉ là mấy con cá nhỏ, mấy con tép thôi mà, chú Tàn đừng lo, giao cho cháu.” Lãnh Vân cười lạnh, thân thể lắc lư, chuẩn bị lao ra ngoài.

Với thao tác xuất thần nhập quỷ và thủ đoạn tàn nhẫn của cô ta, việc đối phó với hàng trăm sát thủ được trang bị vũ khí hạng nặng bên ngoài thực sự không khó.

“Đừng nóng vội.” Tần Thiên đưa tay nắm lấy cánh tay của cô ta.

“Làm gì vậy?” Lãnh Vân không khỏi đỏ mặt, tức giận nhìn Tần Thiên.

Hắn vội vàng buông tay ra, nói: “Có người sẽ đối phó với bọn chúng.”

Hả?

Lãnh Vân sửng sốt một chút, nói: “Anh đã bố trí phương án dự phòng ư?”

“Anh đã biết trước ở đây có mai phục rồi à?”

Tần Thiên cười nói: “Sẽ biết ngay thôi.”

Hàng trăm người, mang theo hàng trăm khẩu súng hạng nặng, xếp thành hàng tiến về phía hang động.

Dưới hỏa lực hung hãn như vậy, ngoại trừ Tần Thiên, Tàn Kiếm và Lãnh Vân, có thể nói những người khác khó có thể sống sót.

Họ sắp tiến đến tảng đá nơi Quản Nghĩa đang ẩn náu.

Quản Nghĩa đang gặp nguy hiểm.

Đúng lúc này, một viên đạn bay từ phía đối diện tới và bắn trúng một ma nước.

Một phát bắn vào đầu. Ma nước thậm chí không kịp kêu lên đã ngã xuống đất.

Những sát thủ khác vẫn chưa phát hiện, họ cho rằng đó là một phát băn tỉa được b ắn ra từ hang động đối diện.

Cho đến khi–

Pằng pằng pằng pằng!
 
Chương 856


Chương 856

Tiếng súng liên tục vang lên, đồng đội xung quanh lần lượt bị bắn vào đầu và ngã xuống đất.

“Có kẻ bắn tỉa!”

“Ở sườn núi đối diện!”

“Mau ẩn nấp!” Trong tiếng hô hoán, bọn chúng vội vàng bắn mấy phát súng về phía sườn núi, sau đó tìm đá để ẩn nấp.

Lãnh Vân không khỏi tò mò nói: “Chú Tàn, tay bắn tỉa này lợi hại đó.”

“Cũng là thành viên trong đội Thiên Phạt của chú à?”

“Xem ra, đội Thiên Phạt hi vọng phục hưng rồi!”

Tàn Kiếm liếc nhìn Tần Thiên, không nói gì.

Đám người Mai Hồng Tuyết lần đầu tiên trải nghiệm loại chiến trường này, rất phấn khích.

Mọi người trốn vào trong hang và quan sát tỉ mỉ tới tình hình bên ngoài.

Những sát thủ đó trốn được một lúc, một số người thiếu kiên nhẫn, la hét chạy ra ngoài.

Bọn họ cũng được coi là có kinh nghiệm, nhiều người đồng thời chạy ra ngoài, chạy theo một đường cong, tốc độ không tệ nhưng những viên đạn đến từ sườn núi dường như được trang bị cho tàu tuần tra.

Mỗi một lần bắn, không ai có thể tránh được.

Trong phút chốc, hơn hai mươi thi thể nằm hỗn loạn trên bãi đá trước mặt.

Đội sát thủ gồm hàng trăm người còn lại khoảng tám mươi người. Tất cả đều trốn sau những tảng đá và không dám thò đầu ra nữa.

“Tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, tôi ra ngoài tiêu diệt bọn chúng.” Lãnh Vân không nhịn được nữa liền nói.

Tần Thiên lắc đầu, lớn tiếng nói: “Các anh em phía đối diện nghe đây!”

“Các người không thể đột phá tuyến phòng thủ bắn tỉa của tôi đâu. Chi bằng chúng ta thử cách khác, thấy thế nào?”

“Chỉ cần các người bỏ súng xuống, tôi đảm bảo, phía tôi sẽ không nổ súng.”

“Còn lại xem đao của ai nhanh hơn!”

Thủ lĩnh của đám sát thủ suy nghĩ rồi ra lệnh cho một tên bỏ súng xuống và bước ra ngoài. Quả nhiên tay bắn tỉa trên sườn núi không hề nổ súng.

Thủ lĩnh tức giận nói: “Các anh em, bỏ súng xuống, đánh tay không!”

“Chúng ta nhiều người như vậy, vẫn có thể giết bọn chúng!”

“Ai lấy được đầu của Tần Thiên, sẽ được thưởng 100 triệu đô la Mỹ!”

Vốn dĩ họ là những thợ săn tiền thưởng, phần thưởng lớn như vậy, nhất định sẽ có những người dũng cảm.

Trong tiếng gào thét, lao ra từ phía sau tảng đá, vũ khí trong tay chuyển từ súng thành vũ khí sắc nhọn sáng loáng.

Trong đó có một kẻ gian xảo, rút ra một khẩu súng nhỏ từ thắt lưng và âm mưu chà trộn vào.

Pằng một tiếng, hắn ta bị bắn vào đầu. Như vậy, không ai trong số họ dám sử dụng súng nữa.

Tần Thiên cười nói: “Chú Tàn, đến lượt các người rồi.”

“Trận chiến trên biển đầu tiên của Thiên Phạt, chính thức bắt đầu.”
 
Chương 857


Chương 857

Tàn Kiếm gầm nhẹ một tiếng, xoay nạng sắt một chút rồi lao ra ngoài như cuồng phong.

“Giết!”

“Giết!”

Quỷ Vô Thường, Thôi Minh, Mã Hồng Đào, Thiết Ngưng Sương, Mai Hồng Tuyết… Tất cả các thành viên của Thiên Phạt lao vào như hổ ra khỏi chuồng.

Tổng cộng có hơn mười người mà ở phía đối diện có tám mươi người.

Tám mươi người này, vứt súng đi, cũng như những con chó rừng mạnh mẽ và hung dữ. Bởi vì họ hầu như đều là những người xuất sắc trong các đội ngũ đặc chủng đã nghỉ hưu ở nhiều nơi khác nhau.

Tiểu đội Thiên Phạt 1 chọi 8 bắt đầu tàn sát.

Tàn Kiếm một tay cầm nạng sắt, một tay cầm kiếm, bất khả chiến bại.

Quỷ Vô Thường vung sợi xích sắt lớn nặng hơn trăm cân ra, không ai dám tới gần. Nếu không cẩn thận, đầu sẽ bị đánh bay ra.

Miêu đao của Mã Hồng Đào lóe lên, chính là máy gặt hái tính mạng.

Thiết Ngưng Sương vô cùng tức giận. Bởi vì vừa rồi cô ta bị Lãnh Vân áp chế, trong lòng đang kìm nén cơn giận.

Mặc dù cô ta biết rằng về thực lực và kinh nghiệm mình kém hơn Lãnh Vân rất nhiều nhưng cô ta cũng phải chứng minh giá trị của bản thân.

Những người còn lại là Mai Hồng Tuyết, Đồng Xuyên, Thiết Tí, A Tân, Lang Trung và Thiết Tượng thể hiện tất cả sức mạnh và sự quyết liệt của cuộc đời mình. Bởi vì bọn họ đều biết, không chỉ có Tần Thiên đang ở phía sau quan sát mà có cả Lãnh Vân và nhóm Rắn của cô ta nữa.

Trận chiến này liên quan đến thể diện của Thiên Phạt!

Nhìn một lúc, Trác Diệp Thanh không nhịn được nói: “Xà Vương, những người này được đó.”

“Còn em gái đó nữa, không ngờ cô ta lại ra tay tàn nhẫn như vậy.”

“Nhìn đến mức nổi cả gai ốc lên rồi.”

Lãnh Vân cười lạnh: “Người được Tần lão đại sủng ái quả nhiên có chút bản lĩnh.”

“Ngay cả phế vật nếu ngày đêm được Tần lão đại đích thân truyền thụ cũng có thể thành cao thủ.”

“Tôi nói có đúng không, sư huynh?”

Sắc mặt Tần Thiên trầm xuống không nói gì, coi như không nghe thấy.

Mặc dù Thiên Phạt mạnh, nhưng dù sao đối phương cũng có quá nhiều người. Hơn nữa, họ đều là những tội phạm chạy trốn với kinh nghiệm chiến đấu phong phú.

Ngay sau đó, Mai Hồng Tuyết không cẩn thận bị chém vào đùi, đau đến mức khiến cô ta suýt chút nữa ngã xuống.

May mắn thay, Đồng Xuyên ở bên cạnh đã nhảy tới, một đao chặt đứt một cánh tay của tên đối diện.

Sau đó Lang Trung và Thiết Tượng cũng bị thương.

Trận chiến đã đi được nửa chặng đường, dưới sự thương vong, đối phương chỉ còn lại khoảng bốn mươi người vẫn có thể chiến đấu.

Phía Thiên Phạt, Thiết Ngưng Sương cũng bị thương.

“Xà Vương, chúng ta không ra tay sao?” Hưởng Vĩ Xà trầm giọng hỏi.

Lãnh Vân nhìn Tần Thiên.

Tần Thiên cười lạnh: “Nếu ngay cả trận chiến nhỏ này bọn họ cũng không đánh được, thì không xứng đáng được gọi là ‘Thiên Phạt’.”

Lãnh Vân cười nói: “Tần lão đại muốn luyện binh, không cần đến chúng ta, chỉ cần quan sát là được.”
 
Chương 858


Chương 858

Lúc này, cô ta cũng bị tinh thần của Thiên Phạt làm cho cảm động.

Bởi vì dù bị thương, dù đã nhiều lần đối mặt với kẻ thù, Thiên Phạt không những không hề nao núng. Ngược lại, càng chiến đấu lại càng trở nên dũng mãnh hơn!

Giống như dã thú, sau khi bị thương và nhìn thấy máu, nó càng trở nên hung dữ hơn.

Tàn Kiến trầm giọng nói: “Các anh em, ba hồn bảy vía, xếp trận!”

Sau khi nghe vậy, những người ban đầu đang chiến đấu riêng lẻ đã xếp thành vài đội hình.

Tàn Kiếm, Quỷ Vô Thường, Thôi Minh và Mã Hồng Đào là trung tâm, những người còn lại hỗ trợ xung quanh.

Bốn đội hình nhỏ phối hợp với nhau để giúp đỡ lẫn nhau để không có sơ hở, giống như bốn thanh Toàn Phong Đao, đi qua chỗ nào cũng giế t chết đối phương.

Sau đó, họ không thể chịu đựng được nữa liền la hét và bỏ chạy. Một vài kẻ chạy ra sau tảng đá nhặt súng tiểu liên lên.

Pằng!

Pằng pằng pằng!

Những tay súng bắn tỉa ẩn nấp trên sườn núi giống như bắn những quả bóng bay, hạ gục từng tên một. Những người còn lại không dám cầm súng bỏ chạy về phía biển.

Tàn Kiếm chống nạng đứng lên, khua tay, trầm giọng nói: “Không được bỏ !”

Đám người Thiết Ngưng Sương xông lên, cho đến khi người cuối cùng bị giết.

“Thật là thú vị!”

“Không hổ là Thiên Phạt, hôm nay coi như được mở mang tầm mắt rồi!” Nhìn thấy đám người Tàn Kiến quay lại, Trúc Diệp Thanh không khỏi hưng phấn hét lên.

Lãnh Vân cười lạnh, đưa tay lấy ra hai hộp thuốc bôi, đưa cho Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết.

“Bôi lên, không chỉ giúp cầm máu nhanh chóng và lành vết thương, nó còn không để lại sẹo.”

“Có muốn không?”

“Cảm ơn.”

Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết do dự một chút, nhưng vẫn nhận lấy.

Chảy máu hay đau đớn gì đó, bọn họ đã không còn quan tâm nữa nhưng Lãnh Vân nói, không thể để lại sẹo, điều này đối với họ mà nói thực sự khó từ chối.

Lãnh Vân cười lạnh: “Không cần cảm ơn.”

“Hôm nay các người đắc tội với tôi, thù này sớm muộn gì tôi cũng sẽ trả.”

Thiết Ngưng Sương cười lạnh: “Lúc nào tôi cũng đợi.”

Trúc Diệp Thanh muốn nói gì đó: “Chết tiệt, đó là tay thiện xạ bắn tỉa sao?”

Mọi người vội vàng nhìn qua, nhìn thấy một bóng người đang chậm rãi bước từ bên trong bóng đêm ra ngoài.

Trông có vẻ rất bình thường, hiền lành thật thà, nếu hòa mình vào trong đám đông sẽ không thể nhận ra.

Điều khiến người ta chú ý hơn vào lúc này là anh ta đang cõng một vật dài trên lưng.

“Đây là…” Trong số mọi người, Tàn Kiếm là người hiểu hơn về súng, trước đây khi mai danh ẩn tích, dùng khẩu súng cũ để ra mắt.

Ông ấy cẩn thận xác định và nói: “Súng trường Mosin M1944?”
 
Chương 859


Chương 859

“Không ngờ, một khẩu súng cũ như vậy lại có thể khiến hàng trăm lính đánh thuê không thể ngẩng đầu lên được.”

“Người này là thần.”

“Thiếu chủ, cậu tìm người này ở đâu ra vậy?”

Lãnh Vân cau mày nói: “Không ngoài dự liệu, anh ta đã mai phục sẵn ở sườn núi.”

“Lại còn có thể tránh được tai mắt của tôi, ẩn nấp trên đầu tôi lâu như vậy.”

“Hay lắm, tôi được mở mang tầm mắt rồi.”

Tần Thiên cười không nói gì.

Người đàn ông đó đi tới cửa hang và hét lên: “Bái kiến Thần Vương!”

“Anh Cẩu nhờ tôi gửi lời hỏi thăm.”

“Là người của Trần Nhị Cẩu sao?” Lãnh Vân trừng mắt nhìn Tần Thiên, nghiến răng nghiến lợi: “Anh giao nhiệm vụ cho tôi, sau đó lại để Trần Nhị Cẩu can thiệp vào?”

“Thật vô lý!”

“Anh không định giải thích một chút sao?”

Tần Thiên cười nói: “Sau này tôi sẽ nói cho cô biết.”

Hắn nói: “Là Đào Phương đúng không.”

Người đàn ông trịnh trọng nói: “Đúng vậy!”

“Tôi là Đào Phương, anh cũng có thể gọi tôi Phương Đào.”

Tần Thiên gật đầu nói: “Nào, cho tôi xem súng của anh đi.”

Đào Phương lập tức đưa súng qua.

Tần Thiên lật tấm vải thô quấn quanh ra, nhìn bên trong quả nhiên là một khẩu súng cũ.

Nòng súng và thân súng đều được đánh bóng.

“Quả thực là một món đồ cổ.” Trúc Diệp Thanh nghĩ tới điều gì đó nói: “Không ổn, ống kính ngắm bắn của anh đâu?”

“Từ sườn núi tới đây cách vài trăm mét, còn đang là ban đêm trong điều kiện tầm nhìn như thế này.”

“Anh có thể bắn chính xác đến như vậy, có lẽ là sử dụng tầm nhìn hồng ngoại ban đêm để ngắm bắn đúng không?”

Nếu là nhắm mục tiêu bằng tia hồng ngoại, Trúc Diệp Thanh cảm thấy mình miễn cưỡng cũng có thể làm được.

Đào Phương lắc đầu nói: “Tôi không cần ống ngắm.”

“Tôi chỉ tin vào mắt mình thôi.”

Trúc Diệp Thanh tặc lưỡi: “Dùng mắt thường có thể ngắm bắn ở khoảng cách xa như vậy sao?”

” Mục tiêu xa nhất anh có thể bắn trúng là bao nhiêu?”

Đào Phương bình tĩnh nói: “Đối với tôi mà nói, mắt của tôi bằng tám lần ống ngắm.”

“Mục tiêu xa nhất lúc này có lẽ là 800 mét.”

Cái quái gì vậy…

Không chỉ Trúc Diệp Thanh, mà tất cả những người biết được độ khó của việc này đều ngạc nhiên không nói nên lời. Phải nói rằng một số người sinh ra để làm những việc nhất định, mà Đào Phương là một tay bắn tỉa bẩm sinh.
 
Chương 860


Chương 860

Lúc này, điện thoại của Tần Thiên vang lên, là Trần Nhị Cẩu gọi tới.

Anh ta cười nói: “Lão đại, người này của tôi thế nào?”

“Sau khi dùng xong thì nhanh chóng trả lại cho tôi.”

“Sau này tôi sẽ phải dựa vào anh ta để hỗ trợ bề ngoài cho tôi.”

Tần Thiên cười nói: “Người rất tốt, rất hữu ích.”

“Nhị Cẩu, tôi thích tinh thần chí công vô tư của cậu, có hạt giống tốt, giới thiệu cho tôi đầu tiên.”

“Tôi chỉ có thể miễn cưỡng thu nhận.”

Trần Nhị Cẩu vội vàng nói: “Không phải lão đại, ý của anh là?”

“Ý của anh là anh thu nhận ư?”

“Đừng có đánh trống lảng với tôi! Đây là người của tôi!”

“Chỉ để cho anh dùng thôi!”

Tần Thiên cười nói: “Lãnh Vân ở bên cạnh tôi, cô ấy nói cậu phái người tới nhúng tay vào nhiệm vụ của cô ấy là đang nghi ngờ năng lực của cô ấy.”

“Cô ấy muốn nói chuyện với cậu, để tôi đưa điện thoại cho cô ấy!”

“Đừng!” Giọng nói của Trần Nhi thay đổi, cố ý hét lên: “Lão đại, không phải anh đang lừa tôi đó chứ?”

“Đào Phương là người của cậu, cậu phái anh ta tới mai phục, liên quan gì đến tôi.”

“Ừm… cho cô gửi lời hỏi thăm Lãnh Vân nhé.”

“Không có gì nữa thì tôi cúp máy đây!” Nói xong anh ta vội vàng cúp máy.

Tần Thiên không khỏi bật cười, hắn có chút sợ gặp Lãnh Vân, nhưng so với Trần Nhị Cẩu thì vẫn tốt hơn nhiều.

Khi gặp Lãnh Vân lần đầu tiên, cô ta rất lạnh lùng và nóng bỏng, với tính cách của Trần Nhị Cẩu, đương nhiên muốn trêu chọc vài câu.

Kết quả là anh ta bị Lãnh Vân đánh bất ngờ và đâm thẳng lưỡi dao sắc bén vào cổ họng.

Nếu không phải Tần Thiên khuyên giải, Trần Nhị Cẩu hoài nghi Lãnh Vân thật sự dám giết mình.

Kể từ đó về sau, Cẩu Vương đang lên như diều gặp gió trong giới Victoria’s Secret này lại cư xử như một cậu học sinh cấp hai khi gặp Lãnh Vân.

“Món nợ này tôi sẽ tìm anh ta tính cẩn thận.” Lãnh Vân trầm giọng nói.

Tần Thiên mỉm cười nhìn Tàn Kiếm, nói: “Chú Tàn, Đào Phương huynh đệ, từ nay về sau thuộc về đội Thiên Phạt của các người.”

“Ừm, sự phối hợp vừa rồi mọi người thể hiện rất tuyệt vời.”

Tàn Kiếm hưng phấn nói: “Có Đào Phương gia nhập, Thiên Phạt sẽ như hổ mọc thêm canh!”

“Cảm ơn thiếu chủ!”

Thiên Phạt trước đó là cuộc chạm trán trực diện trên mặt đất, khá lợi hại.

Nhưng khi đối mặt với loại vũ khí nóng như vậy, họ chỉ có thể bị đánh đến mức co rụt trong hang.

Với việc áp chế thần súng của Đào Phương, hiệu quả chiến đấu của Thiên Phạt trực tiếp được cải thiện!

Có điều, Tàn Kiếm do dự một chút rồi nói: “Thiếu chủ, cậu đã giết Seraph, tiếp theo cậu sẽ tìm tung tích của Độc Sư như thế nào?”

Lãnh Vân cũng nghi ngờ hỏi: “Đúng vậy, anh định làm như thế nào?”
 
Chương 861


Chương 861

Tần Thiên cười lạnh: “Các người vẫn không hiểu sao? Tên này chỉ là một tên nhãi nhép mà thôi.”

“Nói trắng ra chỉ là mồi nhử để dụ chúng ta cắn câu mà thôi.”

“Nếu tôi đoán không nhầm Seraph thật sự có lẽ là người khác.”

“Thu dọn chiến trường, trở về rồi tính tiếp.”

Mặt Quản Nghĩa đầy vẻ áy náy, nói: “Tần Vương, thực xin lỗi!”

“Thông tin của chúng tôi đã sai, quả thực chúng tôi đã dẫn anh và anh em vào bẫy!”

“Nhờ sự sáng suốt của Tần Vương có thể nhìn thấu âm mưu này, sớm có sự sắp xếp!”

Tần Thiên cười nói: “Chuyện này không liên quan đến cậu.”

“Vết thương trên chân của cậu thế nào rồi? Có cần để Lang Trung kiểm tra một chút không?”

Quản Nghĩa vội vàng nói: “Cảm ơn Tần Vương đã quan tâm!”

“Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao!”

Mọi người bắt tay vào hành động và ném tất cả xác chết và vũ khí nóng xuống biển.

Một làn sóng dội đến, tất cả đều biến mất.

Hòn đảo trở lại im lặng, giống như một ông già trầm mặc, trong hàng ngàn năm, lặng lẽ nhìn từng đợt người xâm nhập vào.

Mọi người ngồi ca- nô, khoảng nửa đêm thì về đến trang viên của Rudy.

Bên trong chật kín người, tất cả đều được trang bị vũ khí.

Nhìn thấy Tần Thiên, Rudy vội vàng chạy tới, kích động nói: “Tần Vương, nghe nói xảy ra chuyện, tôi đang chuẩn bị dẫn người tới giải cứu!”

“Anh và các anh em không sao chứ chứ?”

“Serap đâu? Đã tìm ra tung tích của Độc Sư chưa?”

Tần Thiên cười nói: “Không sao.”

“Mọi người đã làm việc vất vả cả đêm, đều đói rồi, phiền anh chuẩn bị một chút đồ ăn.”

“Không thành vấn đề, cứ để tôi lo!”

Rudy nháy mắt với một trong những người của mình: “Còn không mau đi chuẩn bị!”

“Mọi người, ở đây canh phòng cẩn thận, có gì bất ổn, lập tức báo cáo!”

Sau khi Rudy dặn dò lại đàn em, mới thấp giọng nói với Tần Thiên: “Tôi nghi ngờ trong thành có tai mắt của Độc Sư.”

“Để che mắt kẻ khác, vẫn mong Thần Vương và các anh chị em cùng tôi tới căn phòng dưới lòng đất đi.”

“Ở đó vô cùng an toàn.”

Tần Thiên cũng cảm thấy mình dẫn theo một đống người như này quả thực quá bắt mắt.

Đi theo Rudy xuống căn phòng dưới lòng đất của thành lũy.

Đây từng là kho bạc nhỏ của chủ nhân thành lũy.

Ở sâu dưới lòng đất mấy mét, xung quanh đều được gia cố bằng bê tông cốt thép. Cánh cửa sắt duy nhất cũng dày những mười cm.

Cho dù có dùng bom hạng nặng tới nổ cũng không thể nổ tung được nó.

Nếu như đóng cửa lại, nơi đây tuyệt đối là nơi an toàn nhất.
 
Chương 862


Chương 862

Tuy là kiên cố như vậy, nhưng bên trên vẫn có mấy cửa sổ bí mật nhỏ, nối liền với bên ngoài, dùng để lưu thông không khí.

Cho nên vô cùng thông thoáng dễ chịu, không bí một chút nào.

Rudy cho người nâng mấy cái bàn lớn vào, bày trí đâu ra đó.

Rất nhanh sau đó, bàn ăn phong phú, Trung Tây kết hợp, thịt nướng, hải sản, từng món một được bưng từ bếp lên.

Rudy đích thân mang lên hai thùng rượu, một thùng là rượu vang cao cấp của địa phương. Một thùng khác chính là rượu Long Đài.

“Thần Vương, rượu Long Đài chính là rượu dùng trong quốc yến của Long Quốc các vị, nổi tiếng khắp thế giới.”

“Không giấu gì ngài, mùi hương thơm nồng, tôi cũng đặc biệt thích uống.”

“Mấy năm nay cũng sưu tầm không ít. Đợi lát nữa, tôi sẽ cho người chuyển hết lên đây.”

“Ngài và các anh em đã vất vả lâu như vậy rồi, tối nay nhất định phải uống một trận cho sảng khoái.”

Anh ta mở một bình Long Đài, đích thân rót cho Tần Thiên một ly.

Tần Thiên cười nói: “Anh có lòng rồi.”

“Mọi người uống Long Đài ở trong nước thì có thể là giả. Nhưng ở đây tôi tin nhất định là hàng thật.”

“Nào, tối nay chúng ta hãy uống một trận thật sảng khoái.”

Thấy hắn phấn khởi như vậy, mọi người đều đồng loạt nâng ly.

Ai uống không quen rượu nồng độ cao thì uống rượu vang.

Quần đảo Mara vì có khí hậu rất thích hợp với việc ủ rượu vang, nên rượu vang của họ cũng là thứ rượu nổi tiếng trên thế giới.

Một bình vang đỏ này đắt hơn nhiều so với một bình rượu Long Đài.

Chỉ có điều thứ này trong mắt đám người Đồng Xuyên, Thiết Tí, thì chỉ xứng làm thức uống giải khát.

Bọn họ cứ như trâu uống nước, cầm cả chai mà tu.

Ban đầu, mọi người còn có chút giữ kẽ, nhưng dưới tác dụng của cồn, rất nhanh liền sôi nổi lên.

Tinh thần của Tần Thiên cũng đặc biệt vui vẻ. Chỉ cần có người mời rượu thì bất kể là rượu trắng hay rượu vang thì đều sẽ uống sạch.

Qua khoảng một tiếng, rất nhiều người đều đã bắt đầu say. Mắt của Tần Thiên cũng hơi đỏ lên.

“Thần Vương, ngài và các anh em cứ uống đi. Tôi đi giục nhà bếp lập tức nấu canh giải rượu bê lên đây.”

Sau khi Rudy khẽ giọng xin ý kiến thì âm thầm lui xuống.

Có lẽ là vì cân nhắc đến yếu tố an toàn, nên sau khi anh ta đi ra thì tiện tay ấn nút.

Cánh cửa sắt dày từ từ đóng lại, không phát ra chút âm thanh nào.

“Có thể bắt đầu rồi.” Sau khi ra ngoài, sắc mặt Rudy liền thay đổi.

Sau khi anh ta ra một mệnh lệnh, liền đứng bên ngoài cửa, thông qua ô cửa chỉ bé bằng một nắm tay, quan sát mọi động tĩnh bên trong.

Khi nhìn thấy làn khói trắng thoát ra từ mấy cửa sổ thông khí trên cao, anh ta vui mừng phất tay.

“Thần Vương uy danh lừng lẫy, hôm nay đều chết trong tay ta!”

“Ta lập đại công rồi!”
 
Chương 863


Chương 863

Lỗ thông gió rất cao, đám người Tần Thiên đã uống say, hiển nhiên là không phát giác ra được.

Bọn họ còn tưởng là mùi hương của rượu.

Thật ra, đó là khí dietyl ete.

“ĐM, uống từ rượu Long Đài sang tới nước ngoài, danh tiếng lớn vậy sao?

“Bắt nạt ông đây đúng không!”

Đồng Xuyên có chút choáng váng, vốn dĩ còn muốn đứng dậy chúc rượu, chợt ngã đùng một cái, ngất đi.

Những người khác, bao gồm cả Tần Thiên và Lãnh Vân, ánh mắt mơ hồ, cũng đồng loạt gục xuống bàn, bất tỉnh nhân sự.

“YES!”

Nhìn thấy cảnh này, Rudy vô cùng vui sướng, vì để an toàn, anh ta quan sát thêm vài phút, xác nhận toàn bộ người bên trong đã bị hôn mê, mới mang mặt nạ phòng độc lên, cũng với mấy tên thân tín, mở cửa xông vào.

“Mau cho không khí lưu thông, nồng độ Ete trong này quá cao, sẽ phát nổ đấy.”

“Các ngươi, nhốt bọn họ lại. Cẩn thận một chút, những kẻ này không phải người bình thường đâu, nhất định phải dùng xích sắt kiên cố nhất.”

“Mày, nhanh chóng tới số 46 đại lộ C La, tìm một vị tên là ngài M, nói với anh ta, chuyện lớn đã thành, mau tới đây.”

Sau khi Rudy phân phó xong, một tên thuộc hạ nhanh chóng chạy đi báo tin.

Mấy tên thân tín khác, móc một chiếc còng tay đặc chế đã được chuẩn bị từ trước, bắt đầu bắt người.

“Phát tài rồi!”

“Ta sắp phát tài rồi!”

Rudy kích động đến mức lắp bắp. Trong mắt hắn, những người trước mặt chính là những tấm séc lấp lánh.

Không ngờ, hôm nay toàn bộ đã nằm gọn trong tay hắn.

“Cẩn thận một chút, nhất định phải khóa cho chắc vào.” Sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh ta lại căn dặn thêm lần nữa.

Một tên sau khi còng tay Trúc Diệp Thanh xong, nhìn sang Lãnh Vân người đẹp dáng thon bên cạnh, nằm bất động trên bàn, hắn ta cười toét miệng đi tới.

Vươn tay muốn bế Lãnh Vân sang bên cạnh khóa lại.

“Muốn chết à!” Đột nhiên, Lãnh Vân còn đang hôn mê kia quát lên một tiếng, lật người, bàn tay ngọc vung ra, hàn quang lóe lên.

Tên đằng sau hét lên thảm thiết, ôm lấy cổ họng, đổ gục ra đất.

Biến cố bất chợt phát sinh, khiến Rudy và thuộc hạ của anh ta đều bất ngờ.

“Nhanh, mau bắt cô ta lại!” Rudy kinh hãi hô lên.

Mấy tên thuộc hạ lấy ra vũ khí, nhào về phía Lãnh Vân.

Thân hình Lãnh Vân lóe lên một cái, giống như một cái bóng vụt qua.

Cái bóng lướt qua chỗ nào, thì những tên ở nơi đó đều ôm cổ họng ngã ra đất.

Rudy giật mình phản ứng lại, muốn chạy trốn, chợt thấy cổ họng mát lạnh. Cúi đầu nhìn thấy một con dao màu xanh, sợ đến trắng bệch cả mặt.

“Đừng giết tôi, có gì thì từ từ nói!” Anh ta khiếp sợ nói.

Lãnh Vân không vui nói: “Đừng giả vờ nữa!”
 
Chương 864


Chương 864

“Đứng dậy đi!”

Một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra.

Đám người Tần Thiên trông có vẻ như đã hôn mê bất tỉnh, lúc này lại lần lượt đứng dậy.

Tần Thiên nhìn Lãnh Vân, không nhịn được nói: “Sao mà kích động vậy.”

“Không phải đã bàn xong là chúng ta giả bộ hôn mê, đợi kẻ đứng sau màn xuất hiện sao?”

Lãnh Vân đỏ mặt nói: “Tên đó xàm sỡ tôi.”

Tần Thiên cạn lời.

Thì ra, cái tên ban nãy nhìn trúng sắc đẹp của Lãnh Vân, dù gì cũng hôn mê bất tỉnh, hắn lợi dụng cơ hội ra tay.

Thế mới chọc giận Xà Vương đang hôn mê, trực tiếp bật dậy phản kích.

Vậy mới dẫn đến việc kế hoạch bị kết thúc sớm.

Vốn dĩ, Tần Thiên muốn đợi Rudy gọi kẻ sau màn tới đây. Rudy đã nói rồi, tiên sinh M ở số 46, đại lộ C La.

“Tôi đi bắt tên M tiên sinh kia!” Lãnh Vân nói rồi quay người định bước đi.

“Không cần đâu.”

Tần Thiên cười nói: “Tôi chợt cảm thấy, để hắn ta chạy cũng là chuyện tốt.”

“Yên tâm đi. Tôi tự có sắp xếp.”

Ánh mắt hắn chuyển tới trên khuôn mặt Rudy, nói: “Cảm ơn anh đã tiếp đãi thịnh soạn, Mr.Seraph.”

Rudy giống như quả bóng xịt hơi, tê liệt hoàn toàn.

“Anh phát hiện từ lúc nào vậy?” Anh ta không cam tâm, hỏi.

Tần Thiên cười nói: “Ngay từ đầu, tôi và Thử Vương đã cảm thấy chuyện có gì đó không đúng lắm.”

“Nếu như Mr.Seraph thật sự là nhân vật trọng điểm của tổ chức Độc Sư, sao có thể sơ suất để lộ địa chỉ IP chứ.”

“Hơn nữa, dễ dàng như vậy đã bị khoanh vùng rồi.”

“Tất cả mọi chuyện đều quá thuận lợi.”

Rudy cắn răng: “Rõ ràng biết đây là bẫy sao các ngươi vẫn tới? Các ngươi không sợ chết sao?”

Tần Thiên cười lạnh: “Chắc cậu không biết Long Quốc có câu gậy ông đập lưng ông. Nếu không thế sao dám tiếp cận được với các cậu.”

“Nhưng mà kế hoạch của các cậu cũng đủ độc, nếu tôi đoán không nhầm thì phục binh thuỷ quỷ ở quần đảo này chỉ là bước cờ đầu tiên của các cậu. Các cậu biết khả năng cao là không giết nổi tôi, nhưng trải qua trận mai phục này tôi liền biết bản thân mình đã rơi vào bẫy.”

“Cho nên cậu ở đây để chuẩn bị cho nước cờ thứ hai, thủ đoạn cũng chả có gì nhưng không thể không công nhận là rất hữu dụng.”

Nhìn thủ đoạn có vẻ rất đơn giản nhưng hiệu quả mang tới lại rất cao. Đầu tiên đây là một công trình ngầm dưới lòng đất vô cùng kiên cố, đợi nhóm người Tần Thiên bước vào, Rudy đóng cửa lại thì chả khác nào chim nhốt trong lồng.

Sau đó thông qua đường thông gió đợi lúc bọn họ đã bí khí thì thổi chất Diethyl ether vào. Lúc đó thần không biết quỷ không hay, tên Rudy này suýt chút nữa đã làm được một chuyện có thể khiến cho toàn thế giới kinh động.

“Tôi vẫn không hiểu.”
 
Chương 865


Chương 865

“Các người đã hít nhiều khí vậy mà sao không hôn mê? Chả nhẽ các ngươi có thuốc giải?” Rudy cũng không thèm giả vờ nữa hắn hỏi thẳng.

“Để tôi nói cho anh biết.” Giọng nói của Quản Nghĩa vang lên từ bên ngoài.

“Bởi vì khí Diethyl ether anh chuẩn bị đã bị tôi đổi thành cái khác rồi.”

“Là cậu?” Rudy sững sờ, một lát sau thì nổi điên: “Cậu dám phản bội tôi!”

Quản Nghĩa cười lạnh: “Những lần mà anh tới cứu tôi đều là do Thử Vương sắp đặt. Thử Vương đã sớm nhìn ra sự không trung thực của anh rồi, cho tôi một mạng này chính là xem trọng anh rồi.”

Nói xong Quản Nghĩa còn quay sang xấu hổ nói với Tần Thiên: “Thần Vương, là do em vô năng!”

“Em vẫn không tóm được chứng cứ cho việc làm sai trái của Rudy, cũng không biết hắn liên kết với tổ chức Độc Sư, là do em lơ là.”

Tần Thiên mặt bình tĩnh nói: “Loại việc chắc chắn là liên lạc ngầm.”

“Cậu cử người sang bên C La Đại Đạo chưa?”

Quản Nghĩa gật đầu nói: “Không có ai.”

“Cái tên M Tiên Sinh kia đã chạy trốn mất rồi. Nhưng mà em nghĩ hắn chạy chưa xa. Tần Vương, em xin lấy công chuộc tội, đưa người truy bắt.”

“Không cần.” Tần Thiên cười: “Cậu đi đi, đưa Rudy đi xử lý sạch đi. Sau này cậu làm chủ ở đây.”

“Những việc khác đợi sau khi xong việc thì tới chỗ Thử Vương lĩnh phạt.”

“Cảm tạ Tần Vương!” Quản Nghĩa kích động quỳ xuống.

Tần Thiên nhìn Rudy: “Nói đi, tại sao phản bội Thử Vương, phản bội tôi?”

Mặt Rudy tái mét nói: “Tiền.”

“Bọn họ cho tôi những món tiền khó lòng từ chối.”

Tần Thiên gật đầu, câu trả lời đủ thẳng thắn cũng đủ thực tế. Nếu không cần mất chút sức nào mà vẫn đặt được cả một núi tiền, sau đó mua được những gì mà mình hằng mong ước thì ai lại đi từ chối.

“Cậu còn lời nào để nói nữa không?”

Rudy thấp giọng: “Nếu tôi nói thì có thoát chết được không?”

Tần Thiên lắc đầu: “Không thể.”

“Nhưng tôi có thể cho cậu ra đi nhanh chóng. Tin tôi đi, nếu tôi cho cậu dùng cực hình thì cậu sẽ sống không bằng chết.”

Rudy suy sụp gục xuống đất khóc lớn. “Tôi ra nhập vào tổ chức Độc Sư không lâu trước đây, tất cả việc tôi làm đều là do M Tiên Sinh chỉ đạo. Ông ấy tạo lệnh treo thưởng trên mạng, sau đó dùng tên Seraph để liên lạc với cô gái kia.”

“Ông ấy bảo tôi cố ý để lại địa chỉ IP, để làm mồi câu Tần Vương…Còn những việc khác, tôi không biết!”

Tần Thiên lạnh lùng hỏi: “M nghe lệnh từ ai cậu có biết không?”

“Tôi không biết. Nhưng có một lần ông ấy có nói lộ rằng chủ nhân của ông ấy là nhân vật quan trọng bên cạnh Độc Sư.”

“Đúng rồi, hình như là một quan chức chính trị.”

“Nhưng mà tên gì thì tôi không biết….Tần Vương tha cho tôi đi!”

“Tôi không muốn chết.”

Tần Thiên biết sẽ không lấy được thông tin gì từ miệng hắn nên lạnh lùng ra lệnh: “Cho hắn ra đi nhanh nhất có thể.”

Lãnh Vân tiến lên phía trước mắt không thèm chớp lấy một cái, dùng dao cắt ngang yết hầu Rudy.
 
Chương 866


Chương 866

Cô ta lạnh mặt: “Tôi biết, là do tôi làm hỏng chuyện. Nếu không phải do tôi giữa đường phản kháng có lẽ Rudy đã mời được M Tiên Sinh ra mặt. Bắt được M Tiên Sinh nhất định có thể câu ra cá lớn.”

“Anh muốn phạt tôi thế nào xin cứ nói thẳng.”

Tàn Kiếm do dự rồi trầm giọng nói: “Thiếu chủ, tên M Tiên Sinh này khá quan trọng, cứ thể để hắn chạy sao?”

“Tôi tin rằng hắn chạy chưa được xa, chúng ta có khả năng bắt lại được.”

Tần Thiên lười biếng vươn vai một cái nói: “Buồn ngủ quá.”

“Rượu Long Đài hàng xuất khẩu này nồng độ mạnh thật, được rồi cũng không còn sớm nữa mọi người đi nghỉ ngơi đi.” Nói xong hắn uể oải đi ra ngoài.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau không hiểu Tần Thiên đang định làm gì. Tàn Kiếm thấp giọng khuyên Lãnh Vân: “Đại tiểu thư, thiếu chủ chắc có kế hoạch khác. Yên tâm, ngài ấy sẽ không trách cô đâu.”

Lãnh Vân không vui nói: “Hắn không nói gì chính là muốn trách tôi rồi.”

“Chả nhẽ tôi bị cái thằng chó kia sàm sỡ mà còn giả vờ nằm ngủ sao, chả phải chỉ là một tên M thôi sao, có gì mà to tát.”

“Tôi không những muốn bắt hắn mà còn muốn cái tên sau lưng hắn kia nữa. Đợi tới lúc tìm được tên đó rồi thì cũng đã tiến gần được tới tên Độc Sư kia rồi.” Nói xong cũng hậm hực đi ra ngoài.

Quá mệt mỏi vì phải đi đường dài lại thêm cuộc chiến vào lúc đêm khuya nên mọi người đều mệt. Nhìn bộ dạng của Tần Thiên như vậy bọn họ cũng đành tìm chỗ nghỉ ngơi. Quản Nghĩa đã tiêu diệt sạch tay chân của Rudy, bây giờ trở thành chủ nhân mới của trang viên này. Bây giờ cũng coi như người phụ trách mạng lưới tình báo của Thử Vương ở nơi này.

Ngày thứ hai tiểu đội Thiên Phạt do Tàn Kiếm dẫn đầu, Xà đội do Lãnh Vân dẫn đầu đều tập trung tại đại sảnh. Trên mặt ai cũng vô cùng kích động, bọn họ chỉnh trang lại vũ khí chỉ đợi Tần Thiên ra lệnh.

Bị Độc Sư dùng Seraph lừa một vố nên ai cũng vội vã muốn báo thù, Tần Thiên hôm qua không đuổi theo M nên bọn họ nghĩ rằng hắn nhất định đã tìm ra nơi Độc Sư ẩn thân cho nên mới bảo bọn họ nghỉ ngơi để lấy lại sức, hôm nay nhất định huyết chiến với bọn Độc Sư.

Chỉ là đã rất muộn rồi mà Tần Thiên vẫn chưa xuất hiện. Không những thế Quản Nghĩa đi nơi nào bọn họ cũng không biết. Lãnh Vân sốt ruột cho người đi gọi, hơn nửa ngày sau mới thấy Tần Thiên lười nhác đi tới.

Chỉ thấy hắn vẫn mặc quần áo ngủ, bộ dạng ngái ngủ nào thấy dáng vẻ của cuộc huyết chiến với Độc Sư, nhìn giống như đi nghỉ dưỡng. Còn quá đáng hơn là dưới chân hắn vẫn còn đang đi một đôi dép đi nhà.

“Chào buổi sáng mọi người.”

“Mọi ngươi không ngủ thêm chút nữa à.” Hắn hắt xì một cái.

Lãnh Vân không nhịn nổi nữa lên tiếng: “Anh ăn mặc kiểu gì vậy?”

Tần Thiên: “Có vấn đề gì?”

Lãnh Vân: “Anh định mặc như thế đi bắt Độc Sư sao?”

Tần Thiên: “Ai nói là tôi muốn đi bắt Độc Sư?”

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cả một đám tập trung lại đây, thời gian thì cấp bách, không đi bắt Độc Sư chả nhẽ đi nghỉ dưỡng?

“Đúng, chính là đi nghỉ dưỡng.”

Nghe Tần Thiên nói vậy thì mặt mọi người đều ngơ ngác. Lúc này Quản Nghĩa mới xách một cái vali da vội vã đi vào.

“Tần Vuơng, việc ngày dặn tôi đã làm xong rồi, đều ở trong này rồi.” Quản Nghĩa đặt chiếc vali da xuống trước mặt mọi người.
 
Chương 867


Chương 867

Trong lúc mọi người ngơ ngác Lãnh Vân lại không nhịn được bật cười: “Anh chuẩn bị chơi lớn? dùng thuốc nổ?”

Bọn họ cứ nghĩ cái cặp kia sẽ chưa vũ khí nóng. Nhìn bộ dạng như vậy chắc chắn định dùng vũ khí mạnh thật rồi.

“Thuốc nổ cái gì? Thật không hiểu nổi cô.”

“Thô lỗ quá đấy.” Tần Thiên lẩm bẩm một câu rồi bảo Quản Nghĩa mở cặp.

Nhìn thấy thứ ở phía trong ai cũng trợn tròn mắt, ở bên trong xanh xanh đỏ đỏ tất cả đều là Euro.

Lãnh Vân không hiểu: “Anh lấy nhiều tiền thế này là định làm gì?”

“Chả nhẽ muốn dùng tiền đè chết Độc Sư?”

Quản Nghĩa ngại ngùng nói: “Năng lực của em có hạn trong thời gian ngắn chỉ có thể rút được chút tiền thế này, tổng cộng 2 triệu Euro, mời Tần Vương ra lệnh.”

Tần Thiên gật đầu: “Khoản này bao giờ về tôi sẽ bảo người chuyển trả cậu, cậu mới nhận chức ở đây còn cần dùng nhiều tiền.”

Sau đó hắn quay lại nhìn biểu cảm ngơ ngác của mọi người rồi cười nói: “Hôm nay tôi tuyên bố chúng ta nghỉ ngơi.”

“Các cậu không phải có rất nhiều người chưa bao giờ đi nước ngoài sao? Hôm nay cầm tiền này đi mua sắm.”

Mai Hồng Tuyết cười: “Ý của anh là chúng ta có thể cầm vali tiền này sau đó đi mua sắm sao?”

Tần Thiên gật đầu nói tiếp: “Nhưng mà có một yêu cầu.”

“Cách mọi người ăn mặc có hơi quá, đi vào cửa hàng người ta lại tưởng phần tử khủng bố, không phải đã bảo quản sự chuẩn bị quần áo cho mọi người rồi sao? Mau đi thay đi.”

“Để hết vũ khí lại thay quần áo đi nghỉ mát vào. Tôi nói với mọi người thế này, tiền chỉ có từng này, ai thay quần áo tới trước thì lấy được nhiều, đến sau không còn gì thì đừng trách tôi.”

Mọi người quay qua nhìn nhau, mặt vừa mang biểu cảm khó tin vừa mang biểu cảm ngại ngùng.

Trúc Diệp Thanh hô lên: “Tần Vương uy vũ!”

“Vậy thì các anh em cứ ở đây mà chờ, đừng có động đậy, tôi đi thay quần áo đây!” Nói xong thì chạy vội về phòng mình.

Bây giờ mọi người mới phản ứng lại cũng vội vã chạy đi, Lãnh Vân híp mắt nhìn Tần Thiên cười lạnh: “Để tôi nhìn xem anh định chơi cái trò gì với tôi.”

Nói xong cũng quay người đi thay quần áo.

“Chú Tàn có đi không?” Tần Thiên nhìn Tàn Kiếm ngồi yên không nhúc nhích thì hỏi.

Tàn Kiếm cười bảo: “Tôi hiểu thiếu chủ định dùng chút thời gian này để mọi người xả hơi cũng coi như phần thưởng cho mọi người. Tôi thay mặt tất cả cảm ơn thiếu chủ.”

“Chỉ là bản thân tôi tới tuổi này rồi không định tham gia buổi ồn ào này. Trang viên này phong cảnh rất đẹp tôi định ở đây đi tản bộ.”

Tần Thiêu cười quay lại nói với Quỷ Vô Thường và Thôi Minh sau lưng Tàn Kiếm: “Hai người đứng ngây ra đó làm gì?”

“Mau đi đi!”

“Vô Thường, xin cậu hãy bỏ cái xích sắt đó ra đi có được không, tôi đảm bảo với cậu vũ khí của cậu không ai dám lấy trộm đâu.”

Chỗ này là cứ điểm mạng lưới tình báo, để phục vụ công việc cho nên tất cả các loại quần áo đều có. Rất nhanh mọi người đã quay lại, chỉ cần đưa mắt nhìn đã thấy đủ loại màu sắc kiểu dáng.
 
Chương 868


Chương 868

Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết đều mặc váy. Một người mặc váy trắng nhìn thanh nhã, một người mặc váy đỏ nhìn yêu kiều. Đúng là cảnh sắc vui mắt, chỉ có Đồng Xuyên và Thiết Tí mặc quần đùi hoa chân đi một đôi dép xỏ ngón.

Nhìn thấy Tần Thiên đang nhìn bọn họ ngại ngùng nói: “Nghe nói trên bãi biển có nhiều mỹ nhân. Chúng em định đi nhảy sóng.”

“Anh Thiên, mấy người đi ra biển đều mặc thế này đúng không?”

Tần Thiên gật đầu: “Không sai, rất đẹp trai.”

Sau đó lúc Quỷ Vô Thường xuất hiện mọi người đều phì cười, hình dáng của hắn cao lớn hơn nữa lại đi thay quần áo chậm hơn mọi người cho nên đồ đẹp đều bị người khác thay mất. Vì vậy hắn chỉ có thể học theo Đồng Xuyên và Thiết Tí mặc quần đùi hoa với áo ba lỗ. Chỉ là đứng giữa đám người tự nhiên lại nổi bật hơn hẳn.

Đồng Xuyên cười haha nhảy lên người Quỷ Vô Thường: “Người anh em, mặc thế này là đúng rồi!”

“Chúng ta đi nhảy sóng nhìn bikini.”

Tần Thiên cau mày nói: “Cậu nói cái gì?”

Đồng Xuyên vội vã đáp: “Khụ, ờ, em nói là đi ngắm biển.”

“Anh Thiên nghe nói bãi biển ở đây rất đẹp, anh đi cùng bọn em nhé.”

Tần Thiên cười lắc đầu: “Bây giờ, bắt đầu cướp tiền.”

“Nhớ gia quy, chỉ cần quay lại trước khi mặt trời lặn, không được đi gây chuyện.”

Mọi người ồ lên một tiếng rồi lao vào vali lấy tiền, sau đó túa ra ngoài như chim vỡ tổ bay đi mất.

“Mệt thật.”

“Không được rồi, tôi phải quay về phòng đi ngủ đây.” Tần Thiên ngáp một cái rồi định quay về phòng.

Thật ra hắn định quay về phòng nấu cháo điện thoại với Tô Tô. Lúc đi tới hành lang thì thấy Lãnh Vân đi tới. Hắn đứng ngây ra, người phụ nữ này thay quần áo nhưng lại mặc kimono. Tần Thiên nhìn thấy nụ cười trên mặt cô ta thì thấy có gì đó không đúng nên muốn chuồn trước.

“Đúng lại.” Lãnh Vân lạnh lùng lên tiếng.

Tần Thiêu cười ngại nói: “Xà Vương, có việc gì?”

Lãnh Vân: “Gọi tiểu sư muội.”

Tần Thiên nuốt khan: “Tiểu sư muội.”

Lãnh Vân: “Tiểu sư muội xinh không?”

Tần Thiên: “?”

Lãnh Vân trầm mặt: “Anh thấy tôi xấu?”

Tần Thiên vội vã: “Đâu có!”

“Tiểu sư muội dung mạo vô địch thiên hạ.”

Lãnh Vân hừ một tiếng: “Đi dạo phố với tôi.”

Tần Thiên cắn răng: “Cái đó, tôi có việc cần làm, hay là tôi bảo người khác đi với cô.”

“Đúng rồi, Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết vừa mới đi chưa xa, cô mau đuổi theo.”

“Mấy người phụ nữ đi với nhau sẽ có nhiều thứ để nói hơn. Tiền mà không đủ cứ bảo tôi.” Nói xong quay người đi. Hắn thật sự muốn chạy xa khỏi người phụ nữ này.

Sau lưng lại vang lên giọng nói lạnh lùng của Lãnh Vân: “Chuyện kia, không biết cha nuôi có biết không nhờ, phải làm sao đây.”
 
Chương 869


Chương 869

Tần Thiên tự nhiên cảm thấy cơ thể như bị phong ấn. Hắn quay người lúng túng nhìn Lãnh Vân: “Chuyện nào cơ?”

Lãnh Vân nhìn hắn: “Anh nói thử xem?”

Tần Thiên cắn răng miễn cưỡng gượng cười: “Tiểu sư muội, cha nuôi cũng là sư phụ của tôi, sư phụ tuổi đã cao sức khoẻ không tốt, đừng dùng những chuyện như thế chọc giận ngài ấy.”

“Tự nhiên tôi vừa nhớ ra ở đây có rất nhiều địa điểm nổi tiếng, hay chúng ta đi ngắm nhé.”

“Sau đó thì sao? Ngắm cảnh xong rồi thì làm gì?”

“Ngắm cảnh xong rồi, chúng ta đi mua sắm. Mua sắm mệt thì có thể đến mấy nhà hàng nổi tiếng dùng bữa, tiểu sư muội thấy thế nào?”

Lãnh Vân hừ một tiếng nói: “Dù gì sư huynh cũng có lời mời, tôi đây đành bất đắc dĩ cho anh một chút thể diện.”

“Cầm đi!” Nói xong còn đưa chiếc túi xách cho Tần Thiên cầm rồi xoay người đi ra ngoài.

Lúc Lãnh Vân xoay người thì trên mặt đồng thời nở một nụ cười, sau đó rất nhanh biến thành một cô gái dịu dàng trong bộ kimono. Lúc này cô ấy chính là Lãnh Nại Tử.

Sau khi bước ra khỏi trang viên, Lãnh Nại Tử trở nên im lặng. Cúi đầu xuống, bước đi trong khung cảnh xinh đẹp ở nước ngoài giống như bước đi trong một bức tranh.

Tần Thiên không thể không thừa nhận, bản thân cô ta là nét chấm phá chói mắt nhất trong bức tranh, chỉ có điều hắn không có tâm trạng để thưởng thức những điều này.

Lãnh Nại Tử càng không nói gì, hắn lại càng cảm thấy bất an, không biết người phụ nữ này sẽ làm điều gì quá giới hạn.

Bây giờ hắn thực sự có chút hối hận, nếu sớm biết về nhiệm vụ này thì đã không bảo cô ta làm rồi.

Trong số mười hai Thiên Vương, còn có rất nhiều người nhàn rỗi, giao cho ai mà không được chứ, bây giờ thì đã quá muộn.

Bị Lãnh Nại Tử nắm thóp, Tần Thiên không nghe lời cũng không được.

Hắn có thể tưởng tượng rằng nếu Lãnh Nãi Tử thực sự ấm ức và đi tố cáo mình với lão đầu tử, trong đó sẽ cố tình đổ thêm dầu vào lửa, thêm mắm thêm muối. Có lẽ lão đầu tử sẽ nổi điên, vượt ngục để đến tóm mình.

Ông lão chưa từng kết hôn nên vô cùng yêu thương con gái nuôi.

Trước đó vì bảo vệ cô ta mà luôn từ chối cho cô ta gia nhập Diêm Vương Điện là có thể thấy rõ.

Sau này Lãnh Vân muốn gia nhập Thần Vương Điện, sau khi khảo sát điều tra, biết rằng phần lớn hoạt động kinh doanh của Tần Thiên là hợp pháp ông ấy mới gật đầu đồng ý.

Cho đến bây giờ, Tần Thiên cũng không dám nói cho ông ấy biết, con gái nuôi của ông ấy đang làm công việc sát thủ dưới trướng hắn.

“Này, cô đi đâu vậy?”

“Hay là chúng ta ra bãi biển ngồi chút nhé?”

“Tắm nắng trên bãi biển cũng không tồi.”

Nhìn thấy Lãnh Vân cúi đầu im lặng đi về phía trước, trong lòng như có tâm sự, Tần Thiên liền phá vỡ sự ngượng ngùng.

Lãnh Vân lạnh lùng nói: “Chính là đám huynh đệ ngốc nghếch của anh nghĩ đến việc đến bãi biển.”

“Bờ biển của quần đảo Marat toàn là đá ngầm, lấy đâu ra bãi biển.”

“Như vậy à.” Tần Thiên nghĩ đến Đồng Xuyên, Thiết Tí bọn họ đều mặc quần lót hoa, chuẩn bị đi đến bờ biển ngắm các cô gái xinh đẹp. Khi đến nơi, tất cả những gì thấy chỉ là những tảng đá lớn, hắn không thể nhịn được cười.
 
Chương 870


Chương 870

Ban đầu vốn nghĩ rằng nơi mà Lãnh Nại Tử muốn tới sẽ rất thú vị và kích thích. không ngờ, cô ta lại đến một khu vẽ tranh nghệ thuật rất nổi tiếng ở địa phương.

Có rất nhiều khách du lịch nhưng ai cũng im lặng, cẩn thận thưởng thức tranh phun sơn trên mỗi cánh cửa và từng viên đá.

Đây cũng là nơi tập trung các nhà hàng, quán cà phê nhỏ. Sau khi quan sát một lúc, Lạnh Nại Tử ngồi lại một quán cà phê trên phố.

Cô ta đang hóng gió biển, uống cà phê, khiến Tần Thiên có một loại ảo giác.

Có vẻ như đây không còn là sát thủ Xà Vương khiến các loại đại lão phải khiếp sợ mà là một mỹ nhân thành thị đang nghỉ trưa trong văn phòng.

Phụ nữ thực sự là những kẻ ngụy trang bẩm sinh.

Hắn không dám nói thêm gì nữa nên đành gọi một tách cà phê rồi ngồi xuống bên cạnh.

Uống hết nửa cốc cà phê, cuối cùng Lãnh Nại Tử cũng không chịu nổi nữa.

Cô ta au mày, trịnh trọng nói: “Thật ra tôi mời anh ra đây là vì tôi có chuyện quan trọng muốn hỏi anh.”

“Hả?” Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của cô ta, tim Tần Thiên đập thình thịch.

“Có, có chuyện gì vậy?”

“Tiểu sư muội không cần khách khí.” Hắn giả vờ tỏ ra thoải mái nói.

Lãnh Nại Tử ngập ngừng, dường như không biết nên mở lời thế nào.

Lúc này, một người đàn ông châu u cao lớn từ xa bước tới. Anh ta mặc vest và đi giày da, trên áo sơ mi xẻ một đường, để lộ phần lông ngực mà anh ta tự cho là rất gợi cảm.

Trên tay cô ấy đang đeo chiếc đồng hồ Patek Philippe.

“Cô gái bên kia hết chỗ rồi, cô có phiền nếu tôi ngồi ở đây một lúc không?” Hắn ta lịch sự hỏi .

Tần Thiên không khỏi nhíu mày.

Tuy trên người toàn là mùi nước hoa nhưng vẫn không thể che đậy được mùi cơ thể nồng nặc của anh chàng này.

Hơn nữa, mùi cơ thể hòa lẫn với mùi nước hoa khiến khiến tính công kích càng trở nên mạnh hơn. Tần Thiên đột nhiên cảm thấy không thể tiếp tục uống ly cà phê đang uống dở nữa.

Hắn có thể nhìn ra anh chàng này cố tình đến đây để chiếm chỗ. Ánh mắt hắn ta nhìn Lãnh Nại Tử bộc lộ dã tâm của một con sói.

Hơn nữa, rõ ràng là tôi đang ngồi đây, nhưng khi đến đây lại không thèm nhìn tôi một cái. Đây là muốn theo đuổi cô gái của tôi, nhưng lại không coi trọng tôi. Tổn hại không lớn nhưng lại cực kỳ xúc phạm.

Nhưng hắn vẫn bình tĩnh, bởi vì hắn biết, nếu người nước ngoài này dám trêu chọc Lãnh Nại Tử, chính là tự đào hố chôn mình.

Rất bất thường, Lãnh Nại Tử không hề tức giận.

Cô ta nói nhỏ: “Anh chàng này, không phải ở đó còn chỗ trống sao?”

“Sao anh phải ngồi đây?”

Người đàn ông nhướng mày và nói một cách hài hước: “Tôi không thích vị trí ở đó.”

“Bởi vì ở đó không có người phụ nữ nào xinh đẹp như em cả.”

Vừa nói, hắn ta vừa kéo ghế ra ngồi xuống: “Tên tôi là Charlie.”

“Cô gái xinh đẹp, chúng ta có thể làm quen chút được không?”

Hắn ta đưa bàn tay to lớn của mình về phía Lãnh Nại Tử.
 
Chương 871


Chương 871

Cô ta cúi đầu, khách khí có chút ngượng ngùng nói: “Thực sự xin lỗi anh.”

“Chồng tôi không cho tôi chạm vào người đàn ông khác, anh ấy sẽ tức giận.”

Nói xong, cô ta đứng lên nói với Tần Thiên: “Chúng ta đi chỗ khác ngồi đi.”

Cô ta đi tới, nắm lấy cánh tay Tần Thiên một cách rất hiểu chuyện.

Nhìn giống như một người phụ nữ người nước Hoa Anh Đào truyền thống với tam tòng tứ đức.

Charlie choáng váng một lúc và trở nên tức giận.

“Người kia, đứng lại!”

“Ai cũng có quyền tự do, sao anh có thể hạn chế hoạt động xã giao bình thường của vợ mình chứ?”

“Anh làm như vậy là sai rồi!”

“Anh đứng lại cho tôi, hôm nay tôi sẽ không tha cho anh đâu!”

Lãnh Nại Tử dường như có tâm sự, lười quan tâm đến Charlie đang sủa.

Đã như vậy, Tần Thiên cũng không thể nói được gì. Hơn nữa, hắn còn muốn biết rốt cuộc Lãnh Nại Tử có chuyện gì quan trọng muốn hỏi mình. Đây là điều quan trọng.

Lãnh Nại Tử vẫy một chiếc taxi và bảo tài xế đi đến công viên Santa Caterina.

Đây cũng là một trong những địa điểm giải trí nổi tiếng nhất ở quần đảo Marat, gần biển và có nhiều loài thực vật nhiệt đới, cũng như có nhiều loài hoa, cây cỏ hiếm thấy ở những nơi khác.

Lãnh Nại Tử lại im lặng, cúi đầu bước về phía trước.

Khi đi đã thấm mệt, cô ta ngồi trên chiếc ghế dài cạnh đài phun nước, thất thần ngắm đàn thiên nga trên mặt hồ.

Tần Thiên thật sự nhịn không được, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô muốn nói đến chuyện đó đúng không?”

“Tôi đã từng nói với cô rồi, thật ra lúc đó tôi chỉ là muốn lấy lòng thủ lĩnh Khôi Lỗi mà thôi.”

“Cô biết đấy, nếu tôi giữ mình quá sạch sẽ, họ chắc chắn sẽ nghi ngờ tôi không phải là cùng một loại người.”

“Cho nên tôi mới-”

Lãnh Nại Tử nhìn hắn: “Cho nên anh mới không từ chối người phục vụ mà hắn sắp xếp cho anh, đúng không?”

Tần Thiên xấu hổ cười nói: “Cũng không phải.”

“Cô biết đấy, tiêu chuẩn của tôi khá cao, những cô gái bình thường tôi sẽ không thích.”

“Đây không phải là do tiểu sư muội quá xinh đẹp sao…”

Lãnh Nại Tử nghe vậy, mặt hơi đỏ.

Cô ta ngẩng đầu nhìn Tần Thiên, nói: “Tôi muốn hỏi anh, không phải là chuyện này.”

“Mà là, tôi nghe nói anh trở về Long Giang tìm một người phụ nữ.”

“Cô ấy là vợ anh à?”

Đối mặt với câu hỏi đột ngột của Lãnh Nại Tử, não Tần Thiên không kịp load nhưng hắn ngay lập tức gật đầu và nói: “Đúng vậy.”

Lãnh Nại Tử: “Cô ấy có đẹp không?”

Tần Thiên nói: “Có.”

Lãnh Nại Tử: “Vậy anh có yêu cô ấy không?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top