Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 2694


Chương 2694

Nếu bà ta còn nghi ngờ, chắc chắn sẽ bị mắng chửi.

Bây giờ bà ta nên làm gì đây? Phải làm như thế nào mới có thể thay đổi cục diện đây? Lúc này bà cụ Nguyễn nóng ruột thật rồi.

Ông cụ Nguyễn đang nằm trên giường cũng rất nóng ruột, suy nghĩ của ông ta và bà cụ Nguyễn giống nhau, ông cụ Nguyễn nghĩ muốn bây giờ mình tỉnh lại, nói mình đỡ rồi?

Nhưng nếu lúc này ông ta đột nhiên tỉnh lại, vậy cũng rõ ràng quá rồi, hơn nữa cho dù bây giờ ông ta tỉnh lại, nếu Cổ Vũ vẫn kiên trì kiểm tra cho ông ta, nói sức khỏe của ông ta căn bản không có vấn đề gì, nói ông ta giả ngất, vậy chẳng phải ông ta càng lúng túng hơn sao.

Ông cụ Nguyễn đang nằm trên giường nhất thời không biết nên làm gì bây giờ, chuyện này bởi vì Cổ Vũ đến mà bọn họ bị ép vào ngõ cụt, tiến không được, lùi cũng không xong.

Lúc này Cổ Vũ đang đứng ở cửa phòng bệnh, con ngươi ông ta xoay chuyển, lập tức nhìn thấy Đường Minh Hạo đang được cậu hai Trác ôm, trong nháy mắt đó, ánh mắt Cổ Vũ lập tức phát sáng, thằng nhóc này tốt, rất tốt!!!

Ông ta thật sự rất hài lòng, chỉ liếc một cái đã vừa ý rồi!!!

Trên đường đến đây ông ta đã hiểu sơ qua chuyện ngày hôm nay, chính là ông cụ Nguyễn giả vờ ngất hãm hại Nguyễn Hạo thần, sau đó thằng nhóc này đến bệnh viện muốn vạch trần màn kịch của ông cụ Nguyễn, chứng minh Nguyễn Hạo thần trong sạch.

Chỉ dựa vào can đảm này đã đủ khiến ông ta hài lòng rồi, một thằng nhóc năm tuổi có thể làm những chuyện này, quả thật vô cùng khiến người ta kinh ngạc và rung động.

Trên đường đi Cổ Vũ cũng xem phát sóng trực tiếp, nhìn thấy những chuyện Đường Minh Hạo làm kia, ông ta thật sự là càng xem càng hài lòng, càng xem càng vui vẻ, ông ta có cảm giác cuối cùng đã tìm được đồ đệ mà mình tìm gần ba mươi năm nay rồi.

Trong phát sóng trực tiếp, ông ta nhìn thấy Đường Minh Hạo đội mũ đeo kính, cũng không nhìn ra khác thường gì ở khóe miệng và tàn nhang trên mặt, nhưng lúc này vừa nhìn thấy thằng nhóc, Cổ Vũ lập tức nhìn ra tàn nhang kia là giả, vì vậy trước khi đến thằng nhóc này đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ.

Suy nghĩ thật sự chu đáo, đúng là một thằng nhóc lanh lợi, thật sự tốt quá rồi.

Nhiều năm như vậy, chưa từng có ai hợp ý ông ta như thế, năm đó ông ta chọn trúng Đường Lăng, nhưng khi đó Đường Lăng đã mười tuổi rồi, Đường Lăng rất thông minh, cũng rất nhanh nhạy, nhưng từ nhỏ Đường Lăng sống trong nhà họ Đường, quy củ nhà họ Đường nghiêm ngặt, Đường Lăng mười tuổi năm đó đã làm việc rất lễ phép quy tắc, hoàn toàn không giống Đường Minh Hạo lúc này.

Rõ ràng Cổ Vũ yêu thích Đường Minh Hạo thế này hơn.

Nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng này của Cổ Vũ, Đường Minh Hạo ngây ngẩn cả người, Đường Minh Hạo theo bản năng liếc nhìn cậu hai Trác, vừa rồi cậu hai Trác kích động khi nhìn thấy ông ta thì nhóc còn có thể hiểu được, dù sao cậu hai Trác và cậu của nhóc, ba của nhóc đều là anh em.

Nhưng giáo sư Cổ này thì sao?

Nhóc không có bất kỳ quan hệ gì với vị giáo sư này, hoàn toàn đều là cậu mời vị giáo sư Cổ này đến giúp đỡ, chắc chắn trước kia nhóc cũng không quen biết vị giáo sư Cổ này, chưa từng gặp mặt.

Vì vậy lúc này giáo sư Cổ nhìn nhóc như vậy, rốt cuộc là có ý gì?

Sau khi nhìn thấy Đường Minh Hạo, giáo sư Cổ đi thẳng về phía Đường Minh Hạo, vốn dĩ phóng viên đứng chật cửa ra vào khiến cho người khác hoàn toàn không tiến vào được, nhưng bây giờ bọn họ nhìn thấy giáo sư Cổ muốn đi vào, vội vàng tự động nhường đường.

Giáo sư Cổ đi thẳng đến trước mặt Đường Minh Hạo, nhìn thấy Đường Minh Hạo được cậu hai Trác ôm trong ngực, ông ta khẽ cau mày: “Được rồi, tôi cũng đã đến rồi, cậu không cần ôm thằng nhóc nữa, có thể thả xuống rồi.”

Rõ ràng lúc này trong giọng nói giáo sư Cổ mang theo ghen ghét, đồ đệ ông ta nhìn trúng, ông ta còn chưa ôm đâu, sao có thể để cho người khác ôm chứ, hơn nữa người kia còn là bác sĩ giống ông ta.

Ông ta tuyệt đối không thể để họ Trác này cướp đồ đệ tốt của mình được.
 
Chương 2695


Chương 2695

Cổ Vũ vừa nói lời này, Đường Minh Hạo sửng sốt, cậu hai Trác cũng sửng sốt, gì vậy? Chuyện này là thế nào?

Cháu trai anh ta mà anh ta không thể ôm sao? Anh ta ôm cháu trai mình còn phải e ngại ai sao?!

Ông già này quản rộng quá rồi!!!

Lúc này sắc mặt Đường Minh Hạo đầy nghi ngờ, hoàn toàn không hiểu là chuyện gì xảy ra.

“Thả xuống, thả xuống, cậu cứ ôm thằng nhóc làm gì, cậu ôm không mệt, nhưng thằng nhóc còn chê cộm đến hoảng sợ đấy.” Cổ Vũ thấy cậu hai Trác vẫn ôm Đường Minh Hạo, không có phản ứng gì, rõ ràng hơi bất mãn, lúc này giáo sư Cổ chỉ thiếu điều xông lên cướp Đường Minh Hạo mà thôi, nếu không phải sợ dọa thằng nhóc này, có lẽ ông ta sẽ thật sự ra tay cướp người rồi.

Hai mắt cậu hai Trác chớp chớp, sắc mặt ngây ngốc, cộm đến hoảng sợ? Anh ta ôm bé Hạo sẽ khiến bé cộm đến hoảng sợ sao?

Anh ta không phải ông cụ bảy tám mươi tuổi, anh ta vẫn còn trẻ tuổi, cơ bắp trên người anh ta vẫn co giãn rất tốt.

Ông già này cố ý gây chuyện à?

Không phải, anh ta đang ôm cháu trai mình mà, sao lại đắc tội với ông già này rồi?

Hai mắt cậu hai Trác chợt lóe, nhìn thấy ánh mắt Cổ Vũ nhìn Đường Minh Hạo tràn đầy lấp lánh, lập tức hiểu ra rồi, chẳng lẽ ông già này nhìn trúng bé Hạo?

Anh ta cũng biết chuyện Cổ Vũ muốn tìm độ đệ, anh ta còn biết Cổ Vũ tìm độ đệ đã hai mươi mấy năm rồi mà vẫn luôn không tìm được, anh ta cảm giác không phải Cổ Vũ đang tìm đồ đệ, mà chính là đang làm khó chính mình.

Yêu cầu tìm đồ đệ cao như vậy, có thể tìm được mới là lạ.

Nhưng nếu là cháu trai nhà anh ta, trái lại rất có thể đấy!!!

Cũng khó tránh ông già này sẽ ghen ghét!

Khó trách đại ca có thể mời ông già này đến, dựa vào hiểu biết của anh ta về tính tình ông già này, ông già này không thể nào nể mặt đại ca, lúc ấy đại ca gọi điện thoại cho anh ta nói ông già này đã tự lái xe đến rồi, anh ta thật sự rất kinh ngạc.

Bây giờ xem ra, không phải đại ca mời người đến, mà chính là lừa người đến, hơn nữa đại ca còn dùng bé Hạo làm mồi lừa người ta đến.

Đại ca đúng là đại ca, thật sự rất lợi hại!!!

“Đây là cháu trai của tôi, của nhà tôi, sao tôi lại không thể ôm.” Sau khi hiểu rõ, cậu hai Trác càng ôm chặt Đường Minh Hạo không buông, anh ta còn cố ý nhấn mạnh Đường Minh Hạo là người nhà anh ta, giọng điệu rõ ràng mang theo khiêu khích.

Từ trước đến nay cậu hai Trác vẫn luôn trầm tĩnh lạnh lùng, giờ phút này lại ngây thơ như vậy, đây chắc chắn là hành động ngây thơ nhất trong những năm gần đây của cậu hai Trác.

“Hình như dao giải phẫu của tôi không được sắc lắm, Tiểu Trác Tử, cậu có muốn mài giúp tôi không.” Giáo sư Cổ cũng không sốt ruột nổi giận như trong dự đoán của cậu hai Trác, trái lại cười vô cùng rực rỡ, chỉ là lời giáo sư Cổ nói lại khiến khóe miệng cậu hai Trác không nhịn được giật giật.

Anh cũng từng chứng kiến dao giải phẫu của ông già này rồi, chọc giận ông già này, dao giải phẫu của ông ta này nói phi là phi, lần trước khi anh ta đi bệnh viện của tám gia tộc lớn, một lãnh đạo của bệnh viện nhất định muốn giáo sư Cổ khám bệnh cho một người bạn của ông ta, chọc giận giáo sư Cổ, sau đó một con dao giải phẫu trực tiếp phi về phía lãnh đạo bệnh viện, lướt qua tai ông ta, đâm vào trên tường phía sau ông ta.

Lúc đó dao giải phẫu cũng không làm lãnh đạo bệnh viện kia bị thương, nhưng lại xén không ít tóc bên tai của ông ta, khiến cho lãnh đạo bệnh viện sợ đến hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
 
Chương 2696


Chương 2696

Dao giải phẫu của lão Cổ còn chuẩn hơn Tiểu Lý phi đao.

Bây giờ cậu hai Trác nghe thấy lời giáo sư Cổ, nhớ lại tình huống lúc đó, đột nhiên cảm thấy rùng mình.

Anh ta không muốn mài dao giải phẫu cho ông già này đâu!!!

Hơn nữa lần nào ông già này cũng gọi anh ta là Tiểu Trác Tử khiến anh ta vô cùng đau đầu, anh ta đường đường là đàn ông, thân cao một mét tám mươi sáu, sao ông già này lại gọi anh ta bằng cái tên nghe hệt như thái giám vậy chứ.

Nhưng cậu hai Trác nghĩ đến dao giải phẫu của ông già này, cũng là giận mà không dám nói ra, chỉ có thể nhẫn nhịn.

Mặc dù cậu hai Trác dám giận mà không dám nói, nhưng cậu hai Trác vẫn còn sĩ diện, cho dù anh ta thật sự vì sợ dao giải phẫu của lão Cổ nên mới chịu thua, cũng không thể để người ngoài nhìn ra được.

Cậu hai Trác đặt Đường Minh Hạo xuống, sau đó trịnh trọng giới thiệu: “Bé cưng, vị này là giáo sư Cổ, nào, đến chào hỏi giáo sư Cổ.”

Lúc này biểu cảm của cậu hai Trác rất tự nhiên, nhìn không ra bất kỳ khác thường nào!

“Chào giáo sư Cổ.” Đường Minh Hạo vốn là một thằng nhóc lễ phép, vừa rồi hành động của giáo sư Cổ rất kỳ lạ, thằng nhóc thật sự hơi bối rối, hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì!!!

“Tốt, tốt, tốt lắm!” Lúc nhìn về phía Đường Minh Hạo, vẻ mặt của Giáo sư Cổ tràn đầy ý cười, hơn nữa còn là ý cười rất vui vẻ, ông ấy liên tục nói vài tiếng “tốt”, tâm trạng vui vẻ đó không thể giấu nổi.

Bây giờ ông ấy càng nhìn Đường Minh Hạo càng thấy kinh ngạc!

Trong phòng bệnh, những người khác đều ngơ ngác khi nhìn thấy cảnh tượng này, tình huống gì thế này? Không phải nói Giáo sư Cổ có tính cách kỳ quái, ngoài bệnh nhân của mình ra đều lạnh nhạt, không có sắc mặt tốt với người nào cả sao?

Đương nhiên Giáo sư Cổ cũng thật sự lạnh nhạt với họ, cũng không có sắc mặt tốt với các lãnh đạo của Bệnh viện Số Một, ngay cả viện trưởng cũng không thèm nhìn, với Cậu hai Trác thì đối chọi gay gắt hơn nữa.

Những điều này hoàn toàn đúng với tin đồn về Giáo sư Cổ ở bên ngoài, nhưng vì sao khi ôm bé con lại trở nên khác hẳn thế?

Ánh mắt Giáo sư Cổ nhìn bé con như vừa khai quật được châu báu vô giá, ánh mắt ấy lập lòe sáng ngời, thái độ của ông ấy dành cho bé con cũng cực kỳ nhiệt tình, hơn nữa còn có cảm giác lấy lòng?

Sự phân biệt đối xử của Giáo sư Cổ quá rõ ràng, có điều ông ấy chỉ đối xử khác với bé con, với những người khác đều bình đẳng, vì thế những người bị phớt lờ kia cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Viện trưởng bệnh viện đứng sau lưng Giáo sư Cổ nhìn thái độ của ông ấy với Đường Minh Hạo, lòng hơi khó chịu, sự ghen tị trào dâng, nhưng viện trưởng vẫn đứng yên đó, không dám làm phiền Giáo sư Cổ.

Còn việc khám cho ông cụ Nguyễn hiển nhiên đã hoàn toàn bị Giáo sư Cổ quên mất, như thể hôm nay ông ấy đến đây để gặp bé con, việc khám bệnh gì đó không hề tồn tại.

Giáo sư Cổ không nhắc tới chuyện khám bệnh, những người khác cũng không dám nhắc, họ đều biết tính cách kỳ ông ấy kỳ quái.

“Giáo sư Cổ, hay là chúng ta làm chính sự trước đi?” Cậu hai Trác cũng kiêng dè Giáo sư Cổ, anh ta rất nể tay nghề phẫu thuật của Giáo sư Cổ, nhưng anh ta cũng không dám để ông Cổ tiếp tục làm vậy, vẫn nên làm chính sự trước.

Chính sự xong xuôi họ cũng có thể rời đi, còn việc khác thì chờ đi rồi nói sau.

“Chính sự gì?” Giáo sư Cổ đưa mắt nhìn sang Cậu hai Trác, lông mày chau lại, ngay lúc đó, vẻ mặt tươi cười khi ông ấy nhìn Đường Minh Hạo hoàn toàn biến mất, không còn sót lại chút ý cười.

Khóe miệng Cậu hai Trác khẽ giật, ông lão này trở mặt nhanh thật đấy, sự khác biệt trong cách đối xử của ông ấy quá rõ ràng.
 
Chương 2697


Chương 2697

“Khám cho ông cụ Nguyễn đó ạ, ông cụ Nguyễn vẫn đang hôn mê.” Cậu hai Trác tự động phớt lờ vẻ mặt lạnh nhạt của Giáo sư Cổ khi nhìn mình, thấy Giáo sư Cổ mất kiên nhẫn, Cậu hai Trác cuống quýt bổ sung thêm một câu: “Bé cưng mời ông đến cũng vì để khám bệnh cho ông cụ Nguyễn.”

Nếu ông Cố tới đây vì bé Hạo, hơn nữa bây giờ ông ấy rất thích bé, vậy nên Cậu hai Trác cũng tự nhiên biết được cách thuyết phục ông Cổ.

Anh đã học cách này từ anh cả của mình!

“Ừ, tôi biết rồi.” Đúng như dự đoán, ông Cổ nghe thấy câu nói sau cùng của Cậu hai Trác, sắc mặt ông ấy đã dịu hơn, vẻ mất kiên nhẫn trên mặt cũng nhanh chóng biến mất.

Lòng bà cụ Nguyễn vốn rất sốt ruột, bà ta vẫn đang nghĩ cách ứng phó. Lúc đầu Giáo sư Cổ không vội vàng bảo cần khám, bà ta còn thở phào nhẹ nhõm, dù thế nào thì giờ có thể kéo dài thời gian vẫn tốt hơn.

Cũng có thể cho bà ta thêm thời gian để nghĩ cách ứng phó.

Nhưng bà ta không ngờ Cậu hai Trác lại nhiều chuyện nhắc nhở Giáo sư Cổ, bà cụ Nguyễn nhìn Cậu hai Trác bằng ánh mắt đầy bất mãn.

Cậu hai Trác này đúng là không nể mặt bà ta chút nào, hơn nữa là hoàn toàn đối nghịch với bà ta.

“Cậu cũng tới từ sớm mà? Cậu đang làm gì thế?” Ông Cổ nể mặt bé Hạo nên mới đồng ý, nhưng khi nhìn sang Cậu hai Trác, vẻ mặt của ông ấy rõ ràng nặng nề hơn rất nhiều: “Cậu đã tới cả buổi rồi sao không khám?”

“Tên tuổi của tôi không lớn bằng ông, tôi sợ kết quả khám của mình sẽ không thuyết phục được người nhà bệnh nhân.” Cậu hai Trác nở nụ cười, rõ ràng là nói một câu nhưng hai nghĩa.

Anh ta đã thấy rất rõ vừa rồi bà cụ Nguyễn trừng mắt nhìn mình, tất nhiên anh sẽ không sợ hãi. Giờ cậu ba đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Nguyễn rồi, anh không có gì phải phỏng đoán, cũng không cần nể mặt họ, vì thế anh đành ăn ngay nói thật.

Bà cụ Nguyễn là người thông minh, đương nhiên hiểu hàm ý trong lời nói của Cậu hai Trác. Bà ta chỉ cảm thấy như có thứ gì đó kẹt ở lồng ngực, không thể lên cũng không thể xuống, khiến bà ta rất khó chịu.

Tên họ Trác này thật quá đáng, dù thế nào bà cũng được coi là người lớn, sao cậu ta có thể đối xử với bà như thế?

“Hừ.” Giáo sư Cổ khịt mũi: “Chúng ta là bác sĩ, chỉ cần làm tốt công việc của mình là được, còn họ có chấp nhận hay không là chuyện của họ, không liên quan gì đến chúng ta.”

Vẻ mặt của Giáo sư Cổ lúc này còn nghiêm túc hơn khi nãy mấy phần, nhưng ông ấy vẫn không thèm nhìn bà cụ Nguyễn, cũng không biết có phải ông ấy đang cố ý nói cho bà cụ Nguyễn nghe hay không.

Bà cụ Nguyễn vừa bị một câu hai nghĩa của Cậu hai Trác thầm mỉa mai, giờ nghe thấy lời Giáo sư Cổ, trong lòng càng phẫn nộ hơn, hai người họ đều đang nhằm vào bà, thật quá đáng!

“Vâng, vâng, ông nói rất đúng, tôi sẽ ghi nhớ.” Lúc này cậu hai Trác làm sao dám cãi lại ông Cổ, anh ta một mực tán thành những gì ông ấy nói, huống hồ ông ấy nói cũng rất có lý.

Nhưng gặp phải loại người nhà giống bà cụ Nguyễn, một số chuyện sẽ trở nên rất phiền phức.

Đương nhiên, nếu cậu hai Trác muốn giải quyết thì chắc chắn sẽ có cách, chủ yếu là anh ta biết ông Cổ sẽ tới nên mới không quan tâm việc này.

Nếu ông Cổ đã đến, chuyện này do ông ấy giải quyết sẽ dễ dàng hơn giao cho anh ta nhiều, anh ta cũng mừng vì không phải làm việc.

“Bệnh nhân đâu?” Lúc này Giáo sư Cổ mới xoay người, nhìn viện trưởng của Bệnh viện Số Một đang đứng sau lưng mình.

“Đang, đang ở trên giường, ông cụ Nguyễn vẫn đang nằm trên giường.” Nghe Giáo sư Cổ đột nhiên hỏi mình, viện trưởng vừa mừng vừa sợ, nhất thời kích động nói lắp bắp.
 
Chương 2698


Chương 2698

Bà cụ Nguyễn nhanh chóng tiến lên vài bước, định ngăn cản theo bản năng. Bây giờ bà ta vẫn chưa nghĩ ra cách ứng phó, điều duy nhất bà ta có thể làm đó là ngăn cản việc khám bệnh.

Viện trưởng thấy bà cụ Nguyễn đi qua bước tới chắn trước mặt bà ta. Ông ta khó lắm mới làm quen với Giáo sư Cổ, Giáo sư Cổ cũng khó lắm mới nói với ông ta vài câu, sao ông ta có thể để người khác quấy rầy được?

Bà cụ Nguyễn bị viện trưởng ngăn cản, mặt bà ta lập tức biến sắc, tức muốn hộc máu. Lúc trước khi ông cụ Nguyễn vừa nhập viện, viện trưởng ghé qua thăm, ông ta rất khách sáo với bà, giờ ông ta lại ngăn cản bà?

Mấy người này đều quá đáng như nhau cả!

“Phải phiền Giáo sư Cổ kiểm tra sức khỏe kỹ càng cho ông cụ Nguyễn rồi.” Viện trưởng không để ý bà cụ Nguyễn, cũng không biết bà ta nghĩ thế nào, ông ta làm mình bình tĩnh lại rồi nói tiếp: “Về vấn đề thiết bị…”

Sau khi biết Cậu hai Trác tới bệnh viện, viện trưởng đã đi xem video trực tiếp. Trước đó Đường Minh Hạo đã nói trong video, nếu bà cụ Nguyễn không hài lòng với thiết bị của bệnh viện thì có thể mượn của bệnh viện khác, vậy nên bây giờ viện trưởng mới đề cập đến vấn đề thiết bị.

Ông ta đã vừa cho người đi làm việc này, dù thế nào ông ta cũng phải mượn được thiết bị tối tân nhất của thành phố A, sau đó khiến bà cụ Nguyễn không còn lời nào để nói.

Viện trưởng còn chưa dứt lời, Giáo sư Cổ đã bước tới bên giường bệnh của ông cụ Nguyễn.

Khóe môi Cậu hai Trác hơi nhếch lên, từ trước đến giờ ông Cổ khám bệnh không sử dụng thiết bị. Nhà họ Cổ là thế gia Đông y, việc khám bệnh của Đông y không dựa vào bất cứ thiết bị nào.

Trung y dùng bốn phương pháp “vọng, văn, vấn, thiết”, nghe “năm âm thanh” là có thể nhìn thấy ngũ tạng. Có thể nói ông Cổ đã đạt tới đỉnh điểm ở phương diện này, một người có bệnh hay không, ông Cổ chỉ cần vừa “Nhìn” vừa “Nghe” là biết ngay.

Đôi khi thiết bị tối tân nhất cũng không kiểm tra được bệnh, ông Cổ vừa “Nhìn” vừa “Nghe” là có thể phát hiện vấn đề, anh ta biết tình huống này không chỉ mới có một hai lần.

Lúc này Cậu hai Trác chỉ chờ đợi kết quả kiểm tra của ông Cổ. Rốt cuộc ông cụ Nguyễn bị gì, trong lòng anh ta biết rất rõ. Cậu hai Trác không nhịn được cười thầm, với tính cách của ông lão này, kế tiếp sẽ có trò hay để xem rồi đây.

Lúc này Cậu hai Trác chỉ chờ đợi kết quả kiểm tra của ông Cổ. Rốt cuộc ông cụ Nguyễn bị gì, trong lòng anh ta biết rất rõ. Cậu hai Trác không nhịn được cười thầm, với tính cách của ông lão này, kế tiếp sẽ có trò hay để xem rồi đây.

Hơn nữa bây giờ ông ấy còn có cảm tình với bé Hạo, muốn nhận bé làm học trò. Nếu ông ấy muốn nhận học trò thì chắc chắn sẽ lấy lòng thằng bé.

Với tính tình của ông Cổ, chuyện gì ông ấy cũng có thể làm được, giờ phút này Cậu hai Trác rất mong chờ!

Ông Cổ đứng trước giường ông cụ Nguyễn nhìn thoáng qua, sau đó xốc mí mắt của ông cụ Nguyễn lên, mở miệng ông ra nhìn rồi bắt mạch.

Vẻ mặt của Giáo sư Cổ lúc này rất nghiêm túc, so với dáng vẻ vừa rồi hoàn toàn như hai người khác nhau, có thể thấy được Giáo sư Cổ rất nghiêm túc trong lúc làm việc, bất kể bệnh nhân là ai, bệnh trạng như thế nào, chỉ cần ông ấy đã đồng ý khám thì sẽ nghiêm túc thực hiện.

Cậu hai Trác chăm chú nhìn Giáo sư Cổ bắt mạch, ánh mắt anh ta khẽ lóe, nói thật bây giờ anh ta cũng không hiểu cách bắt mạch của ông Cổ.

Anh học Tây y, bình thường kiểm tra toàn dựa vào các thiết bị tiên tiến khác nhau, hoàn toàn không theo kịp cách thức của ông Cổ. Thành thật mà nói, anh cũng muốn học hỏi từ ông Cổ, nhưng ông ấy không dạy anh, ông ấy chướng mắt anh, không phải vì anh không có thiên phú, mà đơn giản là vì ông ấy chướng mắt anh thôi.

Nhưng bây giờ ông Cổ nhìn trúng bé Hạo, chỉ là không biết bé có hứng thú với ngành y hay không. Nếu thằng bé không muốn học thì sợ là sẽ khiến ông Cổ thất vọng rồi.
 
Chương 2699


Chương 2699

Mặc dù anh cả đã dùng Minh Hạo để dụ ông Cổ tới, nhưng chắc chắn anh ấy chưa hứa hẹn điều gì cả, mọi thứ đều phải dựa theo ý kiến của thằng bé.

Nhà họ Đường luôn tôn trọng sự lựa chọn của con cái mình, anh cả cũng thế.

Do đó chuyện của ông Cổ có thể thành công hay không thật sự rất khó nói.

Viện trưởng nhìn thấy Giáo sư Cổ bắt đầu kiểm tra, lời ra tới miệng cũng cố gắng nuốt xuống. Ông ta chỉ muốn bà cụ Nguyễn sẽ càu nhàu về vấn đề thiết bị trước khi Đường Minh Hạo lên tiếng, lại quên mất nhà họ Cổ là thế gia Đông y, Giáo sư Cổ cũng nghiên cứu về Đông y.

Lúc trước anh đã nghe nói Giáo sư Cổ khám cho bệnh nhân chưa bao giờ sử dụng thiết bị, bởi vì bản thân Giáo sư Cổ có hiệu quả hơn bất cứ thiết bị nào.

Hôm nay xem như anh đã thật sự được nhìn thấy, tuy anh học Tây y, không hiểu về Đông y, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới sự sùng bái của anh.

Bà cụ Nguyễn nhìn Giáo sư Cổ kiểm tra, mắt bà ta lập lòe với tốc độ cực nhanh, Giáo sư Cổ này không cần dùng gì, chỉ nhìn bằng mắt, bắt mạch bằng tay thôi ư?

Nếu là như vậy, bà ta có thể lấy điểm này để nói không? Dù sao ông ta cũng không dùng thiết bị, không có kết quả kiểm tra, họ cũng không nhìn thấy, chỉ dựa vào lời nói của Cổ Vũ, bà hoàn toàn có thể không chấp nhận.

Bà cụ Nguyễn đang suy nghĩ thì Giáo sư Cổ đã kiểm tra xong. Ông ấy đứng dậy, đầu tiên là nhìn ông cụ Nguyễn nằm bất động trên giường, sau đó lại nhìn bà cụ Nguyễn, cuối cùng ông ấy chuyển tầm mắt sang các phóng viên có mặt ở đây, nhìn thẳng vào ống kính camera, khóe môi khẽ hé, nói ra rõ ràng từng câu từng chữ: “Cơ thể bệnh nhân không có bất cứ vấn đề gì, với sức khỏe của bệnh nhân thì không thể xuất hiện tình trạng hôn mê được, do đó tình trạng hôn mê của bệnh nhân hiện tại là giả.”

Giáo sư Cổ nói quá thẳng thừng khiến tất cả các phóng viên đều sốc. Giáo sư Cổ kiểm tra xong nói cơ thể ông cụ Nguyễn không có vấn đề thì thôi, ông ấy còn nói thẳng ra ông cụ Nguyễn đang giả vờ hôn mê, vậy thì thật khó xử.

Bây giờ ông cụ Nguyễn vẫn đang nhắm mắt nằm bất động trên giường kìa.

“Ông dựa vào đâu mà nói vậy? Ông chỉ nhìn sơ qua hai lần, rõ ràng ông đang gạt người!” Đương nhiên bà cụ Nguyễn sẽ không chấp nhận, hơn nữa bà ta vừa nghĩ ra cách ứng phó, lúc này lời nói của Giáo sư Cổ vừa khéo cho bà ta cơ hội phát huy.

Bà cụ Nguyễn cũng không ngờ Cổ Vũ sẽ nói thẳng ra ông cụ Nguyễn giả vờ hôn mê!

Không phải bác sĩ đều ăn nói rất khéo sao? Sao cái gì ông ta cũng dám nói thế?

“Dựa vào sự truyền thừa qua mấy trăm năm của nhà họ Cổ chúng tôi, dựa vào kinh nghiệm chữa bệnh hơn ba mươi năm của tôi.” Cổ Vũ nhìn bà cụ Nguyễn, ông có thể không so đo những chuyện khác, nhưng liên quan tới vấn đề truyền thừa Đông y, ông nhất định phải so đo!

“Bà cụ Nguyễn, Giáo sư Cổ là bác sĩ Đông y, cách khám bệnh của Đông y là như thế, nhưng ông ấy khám còn chính xác hơn bất kỳ loại thiết bị tiên tiến nào. Trước đây có một bệnh nhân kiểm tra bằng thiết bị không phát hiện ra, nhưng giáo sư vừa nhìn là biết ngay vấn đề là gì, vì thế kết quả kiểm tra của Giáo sư Cổ sẽ hoàn toàn không có vấn đề. Giáo sư Cổ nói ông cụ Nguyễn không sao thì chắc chắn là ông cụ Nguyễn không sao.” Tuy viện trưởng khá bất mãn khi nghe thấy lời bà cụ Nguyễn, nhưng ông ta vẫn kiên nhẫn giải thích cho bà ta.

Khó lắm Giáo sư Cổ mới đến bệnh viện của họ, khó lắm ông ấy mới giúp họ khám bệnh cho người bệnh của bệnh viện họ, ông không thể để ông ấy bị bà cụ Nguyễn chất vấn như vậy được.

“Tôi không tin Đông y gì hết, giờ tôi chưa nhìn thấy kết quả, chỉ dựa vào lời nói của bác sĩ Cổ, các ông bảo tôi phải tin thế nào đây?” Lúc này bà cụ Nguyễn cứ túm lấy điểm này không buông, dù sao đi nữa bà cũng sẽ không chấp nhận.
 
Chương 2700


Chương 2700

“Bà cụ Nguyễn, không phải lúc trước bà đã nói là chỉ cần kết quả kiểm tra của Giáo sư Cổ, bà sẽ không phản đối sao? Giờ bà lại nói một đằng làm một nẻo à?” Phóng viên được Đường Minh Hạo dẫn vào khi nãy lên tiếng chất vấn, giọng điệu không hề khách sáo chút nào.

“Bà cụ Nguyễn, vừa rồi chính miệng bà đã nói lời này, tại sao bây giờ lại không thừa nhận?”

“Bà cụ Nguyễn, trước đó chính bà đã nói sẽ không phản đối kết quả kiểm tra của Giáo sư Cổ, do vậy cậu chủ nhỏ của Diêm Môn mới cho người mời Giáo sư Cổ tới, bây giờ bà lại đổi ý không thừa nhận thì chẳng phải quá buồn cười sao?” Phóng viên nhìn thấy thái độ của bà cụ Nguyễn lúc này nhất thời đều phản bội, không tiếp tục giúp đỡ bà ta nữa.

Ngay cả vài nhà truyền thông luôn hợp tác với nhà họ Nguyễn trước đây cũng bắt đầu chất vấn bà cụ Nguyễn, phóng viên còn lần lượt đưa ra các câu hỏi ngày càng sắc bén.

“Bà cụ Nguyễn, Giáo sư Cổ là nhân vật đứng đầu giới y học, mọi người đều biết khả năng của ông ấy, hơn nữa ông ấy rất có uy tín, bà chất vấn kết quả kiểm tra của Giáo sư Cổ như vậy sợ là không ổn đâu?”

“Đông y uyên thâm, vô cùng huyền bí, bà cụ Nguyễn có thể không hiểu, nhưng việc này không thể trở thành lý do để bà chất vấn Giáo sư Cổ được.”

“Bà cụ Nguyễn, sao bà lại vội vã phản đối kết quả kiểm tra của Giáo sư Cổ thế? Người nhà bệnh nhân bình thường sẽ phản đối kết quả kiểm tra của bác sĩ sau khi nghe sao? Hơn nữa đó còn là bác sĩ như Giáo sư Cổ? Tại sao bà phải nghi ngờ kết quả kiểm tra của ông ấy? Có phải trong lòng bà có ý đồ gì không?”

Lời nói của phóng viên lúc này càng thẳng thừng và sắc bén hơn.

“Tôi không nghi ngờ kết quả kiểm tra của Giáo sư Cổ, mà là giờ tôi không nhìn thấy được gì, chỉ nghe ông ta nói…” Nghe thấy lời của phóng viên, vẻ mặt của bà cụ Nguyễn hơi khó coi, bây giờ tất cả các phóng viên đều đang công kích bà ta, điều này khiến bà ta vừa tức vừa hận.

“Bà cụ Nguyễn, bệnh nhân tìm bác sĩ khám bệnh đều nghe theo lời bác sĩ nói mới đúng chứ? Nếu là bác sĩ như Giáo sư Cổ thì hẳn không có lý do gì để chất vấn đâu nhỉ?” Một phóng viên ngắt lời bà cụ Nguyễn.

“Giáo sư Cổ do đứa nhỏ này mời tới, hơn nữa qua thái độ của ông ta dành cho nó, có thể thấy được ông ta và nó chắc chắn có quan hệ, cho nên…” Con ngươi bà cụ Nguyễn nhanh chóng lóe lên, bà ta lại muốn lấy cớ từ Đường Minh Hạo để nói.

“Bà cụ Nguyễn, xin bà ăn nói cẩn thận, tất cả mọi người đều biết rõ con người của Giáo sư Cổ, bà đang bêu xấu ông ấy thì có!” Lần này viện trưởng lên tiếng ngắt lời bà cụ Nguyễn, nếu bà ta phản đối kết quả kiểm tra của Giáo sư Cổ vì không tin vào trình độ của ông ấy, viện trưởng cũng không biết phải nói gì nữa.

Nhưng nếu bà cụ Nguyễn nghi ngờ con người của Giáo sư Cổ, ông ta không thể dễ dàng bỏ qua được, đây rõ ràng là bêu xấu người khác!

Bà cụ Nguyễn bị viện trưởng chặn họng không nói được chữ nào, sắc mặt bà ta thay đổi mấy lần, sau đó trở nên vô cùng khó coi.

“Bà cụ Nguyễn, rốt cuộc bà có ý gì, bà không muốn thừa nhận kết quả kiểm tra của Giáo sư Cổ nên bêu xấu ông ấy à?”

“Bà cụ Nguyễn, lúc trước khi cậu chủ nhỏ của Diêm Môn muốn mời Giáo sư Cổ đã hỏi qua ý kiến của bà, lúc đó chính miệng bà đã đồng ý, nhưng giờ bà lại bêu xấu Giáo sư Cổ, rốt cuộc bà có ý gì?”

“Bà cụ Nguyễn, có phải bà bêu xấu Giáo sư Cổ là để che giấu việc gì không? Có phải bà muốn che giấu sự thật ông cụ Nguyễn giả vờ hôn mê không?”

Lời nói của phóng viên càng thêm sắc bén, vốn phóng viên là muốn lấy tin tức, vì lấy được tin tức tốt nên từ trước đến nay họ chỉ ngại chuyện không đủ lớn, cho nên khi nghe được lời của Viện trưởng, tất cả phóng viên đều lao đến vây quanh bà cụ Nguyễn.

Lúc trước, có mấy kênh truyền thông muốn hợp tác với nhà họ Nguyễn, cho nên bọn họ còn kiêng kị bà cụ Nguyễn, nhưng tình hình đã hoàn toàn thay đổi, cậu của cậu chủ nhỏ Diêm Môn đã mời cậu hai Trác và giáo sư Cố đến, giáo sư Cố đã đưa ra được kết quả chính xác nhất.
 
Chương 2701


Chương 2701

Chuyện này chẳng khác nào đinh đã đóng cột, lúc này bà cụ Nguyễn cũng chỉ đang cố gắng giãy dụa vào phút cuối mà thôi.

Bây giờ bà cụ Nguyễn vẫn muốn che dấu chuyện này là tuyệt đối không có khả năng.

Lúc này, cuối cùng phóng viên cũng hỏi đến chuyện ông cụ Nguyễn giả vờ ngất xỉu.

Một phóng viên nhắc tới chuyện này, các phóng viên khác cũng dồn dập chất vấn.

“Bà cụ Nguyễn, lúc trước đủ loại tình huống đều nói ông cụ Nguyễn giả vờ ngất, bà có lời nào muốn giải thích cho chuyện này không?”

“Bà cụ Nguyễn, vì sao ông cụ Nguyễn lại phải giả vờ ngất?”

“Bà cụ Nguyễn, vẻ mặt ‘người chết’ của ông cụ Nguyễn là bà trang điểm giúp ông ấy đúng không? Bà là đang giúp ông cụ Nguyễn lừa gạt mọi người đúng không? Xin hỏi vì sao bà phải làm như vậy?”

“Bà cụ Nguyễn, lúc trước ở nhà họ Nguyễn, bà cố ý nhắc đến cậu ba Nguyễn, cố ý nói ba phải thế nào cũng được, khiến mọi người hiểu lầm cậu ba Nguyễn, cho nên ông cụ Nguyễn giả vờ ngất xỉu bà đã cật lực phối hợp, có phải đều là để hãm hại cậu ba Nguyễn hai không? Vì sao hai người lại muốn hãm hại cậu ba Nguyễn?”

“Bà cụ Nguyễn, cậu ba Nguyễn chính là cháu ruột của hai người, sao hai người lại nhẫn tâm như vậy, sau khi ông cụ Nguyễn vào bệnh viện, gần như tất cả mọi người đều mắng cậu ba Nguyễn, xin hỏi đây là kết quả hai người muốn đúng không?”

Phóng viên hỏi nhanh như gió, một câu tiếp một câu, đầu óc bà cụ Nguyễn như bị oanh tạc, bà cụ Nguyễn biết dưới tình huống này mình có nói gì cũng không được, hơn nữa bây giờ bà ta mà nói thì rất có thể sẽ bị phóng viên phóng đại, bóp méo và lợi dụng.

Lúc này, bà cụ Nguyễn bình tĩnh không nói lời nào, để mặc cho các phóng viên không ngừng hỏi.

“Bà cụ Nguyễn, hôm nay cậu ba Nguyễn mời phóng viên mở họp báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Nguyễn, sau đó các người lại dùng cách này để hãm hại cậu ba Nguyễn, các người không sợ làm như vậy sẽ khiến cậu ba Nguyễn thất vọng đau lòng à?” Một phóng viên thấy bà cụ Nguyễn vẫn không nói lời nào thì không khỏi lắc đầu, ông bà như vậy cũng là cực hiếm gặp, khó trách cậu ba Nguyễn phải cắt đứt quan hệ với nhà họ Nguyễn.

“Hạo thần là cháu của chúng tôi, chúng tôi làm vậy đều là vì tốt cho nó, đều vì suy nghĩ cho nó.” Bà cụ Nguyễn nghe được lời nói của phóng viên kia thì vẫn không khỏi lên tiếng phản bác, ở trong nhận thức của bà ta, những việc họ làm đều là vì Nguyễn Hạo thần, đều là vì tốt cho Nguyễn Hạo thần.

Phóng viên nghe được những lời này của bà cụ Nguyễn thì nhất thời đều im lặng, hiển nhiên là không ngờ bà cụ Nguyễn có thể nói như vậy sau bao nhiêu chuyện xảy ra.

Ông cụ Nguyễn giả vờ ngất xỉu, bà cụ Nguyễn lại làm chuyện ồn ào náo động, sau đó hại cậu ba Nguyễn bị mọi người mắng, thế mà bà cụ Nguyễn lại lấy lý do hoàn hảo là muốn tốt cho cậu ba Nguyễn? Đây là vì suy nghĩ cho cậu ba Nguyễn?

“Bà cụ Nguyễn, nếu các người thật sự vì cậu ba Nguyễn thì tại sao cậu ba Nguyễn lại tách rời khỏi quan hệ với nhà họ Nguyễn?”

“Ai muốn cắt đứt quan hệ với nhà mình đây, ở đất nước của chúng ta, kia vốn chính là chuyện đại nghịch bất đạo, nếu không phải cậu ba Nguyễn bị các người ép đến mức không còn cách nào thì sao có thể mở họp báo mời phóng viên tuyên bố thoát khỏi quan hệ với nhà họ Nguyễn, cậu ba Nguyễn từ bỏ tất cả mọi thứ của nhà họ Nguyễn chẳng qua là để đổi lấy tự do, có thể thấy được cậu ba Nguyễn đã bị các người ép đến đường cùng, không thể không làm như vậy, vốn tôi còn cảm thấy cậu ba Nguyễn làm vậy có phần không ổn, bây giờ nên giơ hai tay tán thành cách làm của cậu ba Nguyễn.”

“Hôm nay cậu ba Nguyễn đi đến bước này, chắc chắn là bị các người ép, các người lấy danh nghĩa vì tốt cho cậu ba Nguyễn, vì suy nghĩ cho cậu ba Nguyễn để làm lớp ngụy trang, không biết thường ngày còn làm bao nhiêu chuyện tổn thương cậu ba Nguyễn nữa.”
 
Chương 2702


 

Chương 2702

“Vì ngăn cản cậu ba Nguyễn và Tô Khiết ở bên nhau, ông cụ Nguyễn giả bị gãy chân rồi nằm viện hãm hại Tô Khiết, cuối cùng cậu ba Nguyễn phải mở họp báo để thanh minh, đây là cái các người gọi là vì tốt cho cậu ba Nguyễn à…” Có người nhắc lại chuyện Tô Khiết.

“Đương nhiên chúng tôi muốn tốt cho Hạo thần, Tô Khiết…” Bà cụ Nguyễn nghe nhắc đến Tô Khiết thì lửa giận trong lòng nhanh chóng bùng lên, tất cả chuyện hôm nay đều là do Tô Khiết làm hại, đứa ranh con này chắc chắn là người của Tô Khiết, nhất định là do Tô Khiết làm cho đứa bé này đến, đây chắc chắn là do Tô Khiết bày ra.

Cho nên giờ phút này bà cụ Nguyễn không muốn nghe đến tên Tô Khiết, Tô Khiết căn bản không xứng với Hạo thần nhà bọn họ.

Nhưng bà cụ Nguyễn chỉ nói được một nửa thì dừng lại, lúc trước bà ta ngăn cản Nguyễn Hạo thần và Tô Khiết ở bên nhau, nguyên nhân lớn nhất là do Tô Khiết không thể mang thai, cô không thể sinh con cho Nguyễn Hạo thần, cô không thể làm nhà họ Nguyễn có người thừa kế.

Nhưng bây giờ Tô Khiết đã sinh cho Nguyễn Hạo thần hai đứa con, lý do này không thể dùng được.

Mặc dù da mặt bà cụ Nguyễn có dày thế nào thì lúc này cũng không thể mặt dày nói ra nguyên nhân kia được.

“Tô Khiết thế nào? Không phải Tô Khiết xấu chút, ngốc nghếch chút à?” Phóng viên được Đường Minh Hạo mang vào lúc trước tiếp tục phản bác bà cụ Nguyễn.

Chỉ là phóng viên vừa nói được một nữa thì bỗng nhiên nhận được ánh mắt như muốn giết người của cậu chủ nhỏ Diêm Môn bắn tới, phóng viên sửng sốt, làm sao vậy? Đây là làm sao vậy? Anh ta nói sai gì à?

Phóng viên cũng không biết mình nói sai cái gì, nhưng anh ta thấy dáng vẻ của cậu chủ nhỏ của Diêm Môn thì hiểu rõ lời vừa rồi của mình chắc chắn sai gì đó, phóng viên lập tức nói lại: “Nói thế nào Tô Khiết người ta cũng là cô cả nhà họ Tô, quan trọng nhất là cậu ba Nguyễn không chê, cậu ba Nguyễn thích.”

Phóng viên thấy mình nói vòng vo thì ánh mắt của cậu chủ nhỏ Diêm Môn rốt cuộc không sắc bén như trước thì mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng mà, rốt cuộc vừa rồi mình nói sai cái gì?

Anh ta vừa mới nói Tô Khiết xấu chút, ngốc chút…

Chẳng lẽ? Chẵng lẽ cậu chủ nhỏ Diêm Môn tức giận vì cái này?

Bởi vì anh nói Tô Khiết không tốt cho nên cậu chủ nhỏ Diêm Môn mới tức giận?

Nhưng mà vì sao? Vì sao anh nói Tô Khiết không tốt thì cậu chủ nhỏ Diêm Môn lại tức giận?

Vì sao cậu chủ nhỏ Diêm Môn phải bảo vệ Tô Khiết?

Rốt cuộc cậu chủ nhỏ của Diêm Môn này có quan hệ gì với Tô Khiết?

Phóng viên đột nhiên nhớ tới lúc trước Đường Minh Hạo từng nói trên người cậu chảy dòng máu nhà họ Nguyễn, cho nên liệu có khi nào đứa bé này là con của cậu ba Nguyễn và Tô Khiết không?

Ông trời của tôi ơi?!

Hình như anh ta đột nhiên phát hiện bí mật kinh thiên động địa!!

Phóng viên này nhận thấy mình đã phát hiện bí mật kinh thiên động địa, nhưng người khác ở đây không ‘hưởng thụ’ được ánh mắt có thể giết người của cậu chủ nhỏ Diêm Môn, cho nên cũng không lĩnh hội được cái thâm sâu trong đó, phóng viên khác vẫn đang liên tục chất vấn bà cụ Nguyễn.

Dù bà cụ Nguyễn có khôn kéo thế nào, dù ngày thường bà cụ Nguyễn có bình tĩnh ra sao thì lúc này cũng không chịu nổi nhiều phóng viên vây quanh oanh tạc mình như vậy.

Phóng viên hỏi rất nhiều vấn đề, tiếng nói ồn ào, nhất thời bà cụ Nguyễn chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong, giống như không còn nghe rõ được cái gì.

Không biết có phải vì rất ồn hay không, thậm chí bà cụ Nguyễn còn cảm thấy hơi choáng váng, bị người người vây quanh như vậy, bà cụ Nguyễn cảm thấy bỗng nhiên hô hấp cũng khó khăn.
 
Chương 2703


Chương 2703

Bà ta đến nhà họ Nguyễn đã nhiều năm, nửa đời của bà ta có thể nói là vinh quang vô hạn, chưa bao giờ thảm hại như lúc này!!

Dù thế nào bà cụ Nguyễn cũng không ngờ rằng mọi chuyện lại thành ra như vậy, dù thế nào bà ta cũng không ngờ có một ngày mình lại thành đối tượng bị mọi người công kích.

Bây giờ tất cả mọi người đều đối nghịch với bà ta, mọi người đều công kích bà ta.

Bà ta không rõ tại sao chuyện lại biến thành thế này?!

Rõ ràng kế hoạch ba đầu rất tốt đẹp, sở dĩ ông cụ giả bệnh là để Hạo thần quay về nhà họ Nguyễn, bọn họ cũng không có ý muốn hạ Hạo thần, bọn họ cũng là dụng tâm lương khổ, vì sao mọi chuyện lại biến thành như vậy?

Dựa vào cái gì mà những người này công kích bà? Dựa vào cái gì mà chỉ trích bà?

Lúc này ông cụ Nguyễn cũng nhận ra tính nghiêm trọng của chuyện này, tuy nhiên ông ta nằm ở trên giường, thành công trách thoát sự oanh tạc của phóng viên, lúc này ông cụ Nguyễn không có khả năng tỉnh lại.

Chuyện cho tới lúc này đã thấy rõ ràng, bạn nhỏ Đường Minh Hạo toàn thắng!

Các phóng viên lại chuyển hướng sang Đường Minh Hạo lần nữa, đương nhiên không giống khi đối diện với bà cụ Nguyễn, khi nhìn về phía bạn nhỏ Đường Minh Hạo, ai nấy cũng đều nở nụ cười, đặc biệt dịu dàng, đương nhiên trong mắt mỗi người đều mang ánh sáng hóng chuyện. Nhỏ thế này đã tài giỏi như vậy rồi, đây rốt cuộc là con nhà ai đây?!

Có phóng viên lại lần nữa chuyển hướng vào Đường Minh Hạo, đương nhiên không giống như đối với bà cụ Nguyễn, bọn họ nhìn về phía bạn nhỏ Đường Minh Hạo, đều mang nụ cười, đặc biệt dịu dàng, đương nhiên bên trong ánh mắt mỗi người đều có sự nhiều chuyện. Ai lại lợi hại như vậy, đây rốt cuộc là con nhà ai chứ?!!

Đứa nhỏ này lúc trước chính miệng nói trong người nó chảy dòng máu nhà họ Nguyễn, lúc ấy bọn họ muốn hỏi, nhưng bị bà cụ Nguyễn cắt ngang, không biết bây giờ còn có thể hỏi ra được gì hay không?

“Cậu chủ nhỏ Diêm môn, ba của cậu rốt cuộc là ai?” Một phóng viên vẫn ôm một chút hi vọng chuyển hướng qua bạn nhỏ Đường Minh Hạo.

Chuyện bây giờ ông cụ Nguyễn đã rất rõ ràng, coi như bà cụ Nguyễn không trả lời, coi như ông cụ Nguyễn vẫn nằm ở trên giường chưa thức dậy, cũng không thay đổi được gì, loại hành vi này của ông cụ Nguyễn cùng bà cụ Nguyễn sẽ chỉ làm người cảm thấy buồn cười, cho nên giờ phút này phóng viên vây quanh bà cụ Nguyễn đã không có ý nghĩa gì, dù sao ông cụ Nguyễn làm bộ té xỉu hãm hại cậu ba Nguyễn chuyện này đã mọi người đều biết.

Bọn họ đều nghĩ lại đào ra một chút đừng tin tức, tỉ như thân phận của cậu chủ nhỏ Diêm môn, cha của cậu chủ nhỏ Diêm môn rốt cuộc là ai?

Ví dụ như cậu của cậu chủ nhỏ Diêm môn là ai?

“Cậu chủ nhỏ Diêm môn, cậu lúc trước nói trong người cậu chảy dòng máu nhà họ Nguyễn, vậy có phải cậu là người của nhà họ Nguyễn không? Ba của cậu có phải là người nhà họ Nguyễn?”

“Cậu chủ nhỏ, mẹ của cậu là ai?”

“Cậu chủ nhỏ, cậu của cháu là ai?” Liên quan tới những vấn đề này phóng viên đều rất muốn biết, nếu là bình thường, phóng viên coi như hỏi không ra kết quả còn có thể lập lờ nước đôi đưa tin một chút, nhưng bây giờ phóng viên lại đều hơi kiêng kị.

Đứa nhỏ này tự xưng là cậu chủ nhỏ Diêm môn, một Diêm môn thì đã dọa người hơn, cậu của đứa nhỏ này có thể tại trong thời gian ngắn như vậy mời đến cậu hai Trác cùng Giáo sư Cổ, hơn nữa cậu hai Trác cùng Giáo sư Cổ đều bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới, đủ để có thể thấy được vị này cậu thần thông quảng đại, thân phận vị cậu này tất nhiên không đơn giản!!
 
Chương 2704


Chương 2704

Huống chi cậu hai Trác cùng Giáo sư Cổ đều đối với đứa nhỏ này nhiệt tình như vậy, cậu hai Trác nhiệt tình giống như con của mình như thế, Giáo sư Cổ còn hơn cậu hai Trác nữa, dáng vẻ cặp mắt kia phát sáng tựa như thấy bảo vật trân quý nhất vậy.

Cho nên, lúc này ai cũng không dám đắc tội vị cậu chủ nhỏ này, phóng viên tra hỏi cũng đều là khách khí, lựa lời, ngữ khí cũng ôn hòa, nửa không mang theo bất kỳ ý bức bách nào, phóng viên hiếu kì, muốn đào tin tức, cho nên mới hỏi, nhưng cậu chủ nhỏ đáp hay không là vấn đề của cậu chủ nhỏ, không có phóng viên không dám miễn cưỡng cậu chủ nhỏ.

“Được rồi, chuyện đã kết thúc, cảm ơn mọi người, tôi cũng nên về nhà.” Đường Minh Hạo không thể không trả lời, vấn đề như vậy không nên để cậu là người công khai, để ba mẹ quyết định, trước đó không có sự đồng ý của ba mẹ, bạn nhỏ Đường Minh Hạo khẳng định là sẽ không nói lung tung, tránh đến lúc đó có chuyện phiền toái không cần thiết.

Dù sao bây giờ là thời kỳ đặc thù, vấn đề trước mắt của ba cùng nhà họ Đường hơi nhiều, nhà họ Đường cũng đang là lúc mẫn cảm nhất, ông chú muốn lập tức thăng làm tông trưởng tám gia tộc lớn nhất, nếu lúc này xảy ra chuyện gì, sẽ là cái cớ cho nhà họ Cố, trở thành lý do để nhà họ Cố công kích nhà họ Đường.

Vị trí tông trưởng Tám gia tộc lớn nhất có sự ảnh hưởng rất lớn, bây giờ tám gia tộc lớn nhất phát triển lớn mạnh hơn trước kia rất nhiều, bây giờ thế lực của tám gia tộc lớn nhất trải rộng các nơi, tám gia tộc lớn nhất đều có sức ảnh hưởng to lớn ở rất nhiều địa phương, mà ảnh hưởng không chỉ là kinh tế, còn một số phương diện khác.

Tông trưởng tám gia tộc lớn nhất rốt cuộc có bao nhiêu quyền lợi? Cái này người bình thường căn bản tưởng tượng không được.

Cho nên nhà họ Cố mới nghĩ cách như vậy đả kích nhà họ Đường!!

Cậu hai Trác rất tán thưởng nhìn Đường Minh Hạo, cháu nhỏ của anh ta thật sự là quá cơ trí, mà lại cân nhắc cũng vô cùng chu toàn.

“Được, chúng ta về thôi.” Cậu hai Trác quyết định hôm nay cho mình xả hơi một ngày nghỉ, đưa cháu trai mình về, tiện thể nhìn cô cháu gái của mình.

“Các người gì vậy, các người từ đâu tới.” Giáo sư Cổ không hài lòng, đây chính là đồ đệ ông nhìn trúng, sao có thể đi theo họ Trác kia.

“Nào, chúng ta cùng nhau về.” Giáo sư Cổ đẩy tay cậu hai Trác, kéo Đường Minh Hạo từ cậu hai Trác ra.

Ông biết đứa nhỏ này là con của cô cả nhà họ Đường, đứa nhỏ này ở trong nhà họ Đường, nhà họ Đường ông cũng không phải biết đường, ông có thể đưa đứa nhỏ này về, thuận tiện bàn lại chuyện nhận đệ tử một chút.

Ông ta muốn nhận đồ đệ chắc chắn phải được nhà đồ đệ nhỏ đồng ý, đương nhiên cũng muốn trưng cầu một chút ý kiến của ba mẹ đồ đệ nhỏ, ông ta nhận đồ đệ cũng là việc lớn.

Đôi mắt Đường Minh Hạo chớp chớp, nhìn cậu hai Trác một chút, lại nhìn phía Giáo sư Cổ, cho nên đây rốt cuộc là ý gì chứ?

“Được, cùng đi.” Cậu hai Trác chắc chắn sẽ không cùng Cổ lão đầu tranh, huống chi ở đây còn có nhiều phóng viên như vậy, giằng co như thế bị phóng viên thấy được còn không biết bị viết thành bộ dạng gì.

Giáo sư Cổ hơi hừ lạnh một tiếng, chỉ là đối với đề nghị này của cậu hai Trác cũng không từ chối, nhưng Giáo sư Cổ lại nắm Đường Minh Hạo thật chặt không buông tay, tựa hồ sợ bị cậu hai Trác cướp đi.

Cậu hai Trác nhìn cử động của ông ta, nhịn không được cười lên, không nghĩ tới Cổ lão đầu lại có lúc ngây thơ như vậy.

“Cậu chủ nhỏ Diêm môn, cậu có phải họ Nguyễn hay không?” Ngay lúc Giáo sư Cổ muốn lôi kéo Đường Minh Hạo rời đi, một phóng viên nhịn không được nhanh chóng hỏi một câu, lời này xem như hỏi trực tiếp, nếu câu hỏi này Đường Minh Hạo trả lời, chân tướng sẽ nổi lên mặt nước một chút.

Đường Minh Hạo vốn vẫn không để ý đến vấn đề của phóng viên, cậu quyết định chủ ý mặc kệ phóng viên hỏi gì cậu đều không trả lời.
 
Chương 2705


Chương 2705

Nhưng nghe được câu hỏi của vị phóng viên này, Đường Minh Hạo dừng bước, một đôi mắt nhìn về phía vị phóng viên kia.

“Tôi muốn hỏi một chút cậu chủ nhỏ có phải là họ Nguyễn không?” Vị phóng viên kia đối đầu ánh mắt của Đường Minh Hạo, trong lúc nhất thời vậy mà cảm giác trong lòng run lên, anh ta làm sao cảm giác ánh mắt kia của cậu chủ nhỏ hơi doạ người.

“Đương nhiên, cậu chủ nhỏ có thể không trả lời.” Phóng viên âm thầm thở một hơi, sau đó khẩu thị tâm phi bồi thêm một câu, anh ta rất rõ lời này của mình có bao nhiêu miễn cưỡng.

“Không, vấn đề này cháu có thể trả lời chú.” Đường Minh Hạo đột nhiên mở miệng, giờ phút này Đường Minh Hạo nói ra để tất cả mọi người sững sờ.

Đầu lông mày của cậu hai Trác hơi giương lên, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên một tia cười.

Trong nháy mắt đó, tất cả mọi người nhìn thẳng về phía Đường Minh Hạo, bên trong từng đôi mắt đều mang theo ánh sáng, đặc biệt là người phóng viên vừa mới đặt câu hỏi kia trong lúc nhất thời kích động xém chút thét lên, anh ta làm sao cũng không nghĩ tới cậu chủ nhỏ vậy mà trả lời vấn đề của mình, anh ta vốn cũng không ôm hi vọng gì khác.

Giờ phút này, không chỉ tất cả phóng viên đều đang đợi Đường Minh Hạo trả lời, bà cụ Nguyễn cùng nằm ở trên giường ông cụ Nguyễn nghe được Đường Minh Hạo cũng nhao nhao vểnh tai nghe.

Mặc dù lúc trước bọn họ đều đoán được một chút, nhưng dù sao chỉ là suy đoán, cần chứng thực, cho nên bọn họ đều muốn nghe đứa nhỏ này nói thế nào.

Nằm ở trên giường ông cụ Nguyễn giờ phút này hơi kích động, đứa nhỏ này thông minh, cơ trí, làm việc chu toàn, phản ứng nhanh nhẹn, là hạt giống tốt, nếu bồi dưỡng tốt tương lai nhất định sẽ làm nên thành tích lớn, nhà họ Nguyễn bọn họ cần người như vậy.

Thái độ bà cụ Nguyễn tương đối lãnh đạm, lúc trước bà cụ Nguyễn bị Đường Minh Hạo làm cho tức chết, cho nên ấn tượng đối Đường Minh Hạo quá kém, coi như biết Đường Minh Hạo là người nhà họ Nguyễn bà thì bà đối với Đường Minh Hạo cũng nhiệt tình không nổi.

“Cháu không phải họ Nguyễn.” Đường Minh Hạo nhìn qua phóng viên, từng chữ từng chữ nói hết sức rõ ràng, cậu không phải họ Nguyễn, trước kia lấy họ Đường, theo họ bà ngoại, bây giờ ba cậu đã cắt đứt liên quan với nhà họ Nguyễn, cho nên cậu có đổi lại thành họ Nguyễn hay không thật khó nói.

Coi như sau này cậu sửa thành họ Nguyễn, thì bây giờ cậu cũng không phải họ Nguyễn, cậu thực sự nói thật.

Nằm ở trên giường ông cụ Nguyễn nghe được Đường Minh Hạo nói đầu tiên là sững sờ, trong lòng cảm giác nặng nề, không nhịn được thất vọng, đứa nhỏ này không phải họ Nguyễn? Chẳng lẽ không phải con của Hạo thần à?

Không thể nào chứ? Đứa nhỏ này lúc trước rõ ràng có nói trong người chảy nhà họ Nguyễn máu, nếu nói đúng ra, cũng chỉ có thể là con trai của Hạo thần, làm sao đứa nhỏ này lại nói mình không họ Nguyễn?

Rốt cuộc là sai chỗ nào?!

Mí mắt ông cụ Nguyễn giật giật, ông ta muốn mở to mắt, ông muốn hỏi một chút rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng ông cụ Nguyễn biết nếu lúc này ông tỉnh lại, phóng viên khẳng định sẽ như ong vỡ tổ vây quanh ông ta, đoán chừng có thể ăn ông ta mất, giờ phút này ông cụ Nguyễn là thật không có dũng khí tỉnh lại đó.

Ông cụ Nguyễn nghĩ lúc này tất cả các ký giả nhất định đều đang vây Đường Minh Hạo, nhất định không chú ý tới tình hình bên phía ông ta, ông ta khẽ hí mắt, bà cụ Nguyễn vừa khéo bị xô đẩy tới trước giường, ngón tay ông ta nhúc nhích, khẽ kéo bà cụ Nguyễn một cái.

Bà cụ Nguyễn khẽ sững sốt, đầu tiên nhìn sang ký giả một cái, thấy không ai chú ý tới bà ta, mới xoay sang ông cụ Nguyễn, miệng bà ta khẽ cử động, im lặng nói vài chữ.

Bà cụ Nguyễn lập tức hiểu rõ ý của ông cụ Nguyễn, ánh mắt lóe lên.
 
Chương 2706


Chương 2706

Lúc này, ký giả trong phòng bệnh nghe thấy câu trả lời của Đường Minh Hạo thì đều có chút ngoài ý muốn, cũng có chút thất vọng, nếu đứa bé này trả lời nó họ Nguyễn, vậy rất nhiều chân tướng đều rõ ràng.

Nếu nó họ Nguyễn, nhất định chính là con của cậu ba Nguyễn, dù sao thì người họ Nguyễn không nhiều, huống chi đứa bé này tìm thẳng tới phòng bệnh của ông cụ Nguyễn để đòi lại công bằng cho cậu ba Nguyễn, hẳn là có quen biết Nguyễn Hạo thần, hơn nữa quan hệ hẳn không tầm thường.

Nhưng tại sao nó không phải họ Nguyễn chứ? Tại sao không phải họ Nguyễn chứ?!

Nếu không phải họ Nguyễn, thì tất cả suy luận đều không thành lập.

“Cháu có phải theo họ mẹ không?” Bà cụ Nguyễn hiểu được ý của ông cụ Nguyễn, bỗng hỏi một câu.

Bà ta và ông cụ Nguyễn đều biết, đứa bé này rất có khả năng được Tô Khiết mang thai vào cái đêm năm năm trước đó, đêm đó là ngoài ý muốn, sau đó Tô Khiết liền xuất ngoại, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Nguyễn Hạo thần, hơn nữa theo bà ta điều tra được, lúc đó Tô Khiết và Nguyễn Hạo thần đều không biết đối phương.

Cho nên, lúc Tô Khiết sinh ra đứa bé này thì không biết ba đứa bé là ai, trong tình huống như vậy, rất có khả năng Tô Khiết sẽ để đứa bé theo họ mình, họ Tô!!

Vừa rồi ông cụ Nguyễn nói chính là một chữ Hàn, nhưng bà cụ Nguyễn lúc này lại đổi cách hỏi.

Bà ta cảm thấy lần này nhất định sẽ không sai.

“Không, cháu không theo họ mẹ!!” Đường Minh Hạo chuyển mắt nhìn sang bà cụ Nguyễn, nhanh chóng đưa ra câu trả lời, nó biết rõ suy nghĩ trong lòng bà ta, nhưng nó thật sự không phải theo họ mẹ, nó họ Đường, là họ của bà ngoại.

Đây là sự thật, Đường Minh Hạo không nói dối, cho nên sắc mặt nó rất nghiêm túc, không chút chột dạ.

Một đứa bé năm tuổi, biểu cảm lại nghiêm túc như vậy, không ai sẽ hoài nghi lời của nó.

Bà cụ Nguyễn rõ ràng sững sờ, bà ta cũng nhìn ra đứa bé này hẳn không nói dối, chỉ là chuyện này sao có thể?

Đứa bé này không phải họ Nguyễn, cũng không theo họ mẹ? Đây rốt cuộc là chuyện gì?!

Ông cụ Nguyễn đang nằm trên giường sắc mặt cũng biến đổi.

“Vậy họ gì?” Bà cụ Nguyễn thật sự nghĩ không thông, nên bất giác lại truy hỏi một câu.

Bà ta nghĩ nếu đứa bé này không phải họ Nguyễn, cũng không phải họ Tô, vậy có khả năng họ đoán nhầm, có khả năng nó không phải con của Hạo thần, những lời gì mà chảy dòng máu nhà họ Nguyễn trước đó có khả năng là đứa bé này nói linh tinh.

Câu bà cụ Nguyễn hỏi, tất cả các ký giả có mặt đều muốn biết.

“Câu hỏi này cháu không muốn trả lời.” Đường Minh Hạo đương nhiên biết rõ dụng ý của bà cụ Nguyễn, nhưng câu hỏi này nó nhất định sẽ không trả lời vào lúc này.

Trước đó lúc ký giả hỏi nó đều không trả lời, bà cụ Nguyễn hỏi, nó cũng sẽ không trả lời.

Trước khi nhận được sự đồng ý của ba mẹ, nó sẽ không nói linh tinh về chuyện thân thế của nó và em gái.

“Cháu…” Bà cụ Nguyễn trước đó bị Đường Minh Hạo chọc giận nửa sống nửa chết, bây giờ lại nghe câu nói nó không cho mình chút mặt mũi như vậy, sắc mặt liền trầm xuống: “Chẳng lẽ mẹ cháu không dạy cháu lễ phép cơ bản nhất sao?”

Đứa bé này thật quá ghê tởm, quá đáng ghét, câu hỏi của người lớn lại có thái độ như vậy.

“Lễ phép nên biết, mẹ cháu đều dạy cháu, nhưng cháu biết lịch sự tôn trọng là việc lẫn nhau, người khác lịch sự với cháu, tôn trọng cháu, cháu đương nhiên sẽ lịch sự tôn trọng họ.” Đường Minh Hạo nhìn bà cụ Nguyễn, đôi mắt khẽ trầm xuống, đến lúc này rồi, bà ta lại vẫn chỉ trích mẹ nó.
 
Chương 2707


Chương 2707

Bà ta dựa vào cái gì chứ?

Mẹ nó không sai gì cả, mẹ nó là người mẹ tốt nhất trên đời, nó tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai chỉ trích mẹ nó.

“Đúng, lời này của cậu chủ nhỏ quá đúng, lịch sự tôn trọng là lẫn nhau, bà muốn người khác lịch sự với bà thì đầu tiên bà phải học được lịch sự với người khác, xin hỏi bà cụ Nguyễn, bà dùng giọng điệu cao ngạo không ngừng chất vấn thân phận của cậu chủ nhỏ, đây chính là lịch sự của bà sao?” Ký giả vốn không để ý tới bà cụ Nguyễn, cũng sắp quên mất bà ta, không nghĩ tới bà ta lại nhảy ra.

Hơn nữa cho đến bây giờ bà ta vẫn có dáng vẻ cao ngạo như vậy.

“Bà cụ Nguyễn, chuyện về thân thể của cậu chủ nhỏ là chuyện riêng của cậu ấy, cậu ấy muốn nói hay không là quyền và tự do của cậu ấy, sao lại bị bà nói thành không biết lễ phép chứ?”

“Sự thật thế nào, chúng tôi ở đây đều nhìn thấy rất rõ ràng, tin rằng những người xem live stream cũng đều thấy rất rõ ràng, mặc dù cậu chủ nhỏ là cậu chủ của Diêm Môn, nhưng thái độ khiêm nhường, lễ phép hiểu chuyện, đối với ai cũng lịch sự khách sáo, đối với cậu hai Trác như vậy, đối với giáo sư Cổ cũng vậy, dù là với ký giả chúng tôi cũng như vậy, cậu ấy lễ phép như vậy, lại còn bị bà chỉ trích, xin hỏi bà rốt cuộc là mắt mù hay tâm mù?” Ký giả trước đó được Đường Minh Hạo điểm danh dẫn vào nói càng không khách sáo, bà cụ Nguyễn này thật quá đáng.

“Bà cụ Nguyễn, rốt cuộc bà có ý gì? Bà lớn tuổi vậy rồi tại sao lại nhằm vào một đứa trẻ?”

“Bà cụ Nguyễn, có phải bà cảm thấy tất cả mọi người đều nên nghe theo lời bà không, người nhà họ Nguyễn các người đều như vậy sao?” Lời của ký giả ngày càng không khách sáo, nhưng vị ký giả này sau đó lại bổ sung một câu: “Lời vừa rồi tôi nói không bao gồm cậu ba Nguyễn, dù sao thì cậu ấy bây giờ đã mở buổi họp báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Nguyễn rồi.”

Bà cụ Nguyễn vốn vì Đường Minh Hạo mà tức giận không nhẹ, bây giờ lại nghe thấy lời của ký giả, mặt mày âm u, nhất thời cảm thấy như sắp đổ mưa, khóe môi bà ta giật giật, muốn nói gì đó, nhưng câu hỏi của ký giả dồn dập, bà ta căn bản không có cơ hội mở miệng.

Đường Minh Hạo không để ý tới bà cụ Nguyễn nữa, chuyện của nó đã làm xong rồi, cũng đã đạt được hiệu quả nó muốn rồi, về phần những chuyện khác thì không phải nó có thể khống chế.

Nó cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa.

Cậu hai Trác nhìn ra ý của Đường Minh Hạo, khẽ kéo nó: “Đi thôi.”

Giáo sư Cổ không nhịn được lắc đầu, người như bà cụ Nguyễn ông ta vẫn là lần đầu tiên gặp phải.

Đứa bé này là máu mủ của Nguyễn Hạo thần, là huyết mạch của nhà họ Nguyễn, nhưng thái độ của bà cụ Nguyễn thật sự khiến người ta không dám khen tặng.

Dù bà ta không biết đứa bé này là con Nguyễn Hạo thần, cũng nên có sự thân thiết bản năng giữa người thân với nhau, nhưng điều ông ta nhìn thấy từ trên người bà ta lại là không kiên nhẫn, thậm chí là chán ghét.

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ bà cụ Nguyễn hẳn là đã đoán được đứa bé này có khả năng là con của Nguyễn Hạo thần, vậy thì sự không kiên nhẫn, thậm chí là chán ghét đó của bà ta lại khiến người ta càng thêm chạnh lòng.

May mắn Nguyễn Hạo thần đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Nguyễn, đứa bé này sau này cũng không cần phải đối mặt với ông bà cụ Nguyễn nữa, nếu không ông ta cũng phải đau lòng thay đứa bé này!!

Những người đang xem live stream lúc này đều hoàn toàn bùng nổ.

“Bà cụ Nguyễn quá mất mặt rồi, xin hỏi bà ta làm sao có mặt mũi chỉ trích bé đáng yêu của chúng ta chứ, bé đáng yêu của chúng ta còn chưa đủ tốt sao? Bé đáng yêu của chúng ta rõ ràng đã biểu hiện hoàn mỹ như vậy, rõ ràng hiểu chuyện như vậy, lễ phép như vậy, ký giả nóiđúng, bà cụ Nguyễn tuyệt đối là mắt mù lại thêm tâm mù, bà ta chỉ trích bé đáng yêu của chúng ta hoàn toàn là dối lòng.”
 
Chương 2708


Chương 2708

“Bà cụ Nguyễn cao ngạo không biết tôn trọng người khác, còn có mặt mũi chỉ trích người khác sao? Da mặt thật dày.”

“Người như bà ta ngay cả cháu ruột của mình cũng hãm hại thì còn có chuyện gì bà ta không làm được.”

“Cậu ba Nguyễn thật đáng thương, có ông bà nội như vậy cũng không biết cậu ấy bao năm nay làm sao chịu nổi.”

“Lúc cậu ba Nguyễn chín tuổi thì mẹ mất, ba chịu đả kích, từ đó không quan tâm tới chuyện gì, đối với cậu ba Nguyễn cũng vậy, cho nên mấy năm nay không một ai quan tâm tới cậu ấy, ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn rõ ràng luôn lợi dụng cậu ấy, nghĩ thôi liền đau lòng cho cậu ba Nguyễn.”

“Đúng vậy, mấy năm nay cậu ba Nguyễn dưới sự khống chế của ông bà cụ Nguyễn thật sự quá khó khăn rồi, có thể nói là không còn chút tự do nào, ngay cả hôn nhân của mình cậu ấy cũng không thể tự quyết định, ông cụ Nguyễn vì lợi ích mà đầu tiên là định hôn sự của nhà họ Cổ cho cậu ấy, bây giờ lại định hôn sự với công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, cậu ấy rõ ràng có người mình thích, lại phải bị hai người đó ép lấy người mình không yêu.”

“Bây giờ tốt rồi, cậu ba Nguyễn cuối cùng đã thoát khỏi ma chưởng của ông bà cụ Nguyễn rồi, sau này cậu ấy tự do rồi, muốn thích ai thì có thể thích người đó, muốn lấy ai thì có thể lấy người đó rồi.”

“Lần trước, cậu ba Nguyễn mở buổi họp báo nói đời này không phải Tô Khiết thì không gả, cậu ấy bây giờ tự do rồi, có phải sẽ lại kết hôn với Tô Khiết không?”

“Nói thật lòng, Tô Khiết thực sự không xinh đẹp, hơn nữa cũng không có điểm mạnh gì, nghe nói rất ngốc, không biết cậu ba Nguyễn tại sao lại chỉ chung tình với mình cô ta, thật khiến người ta hâm mộ đố kỵ hận mà.”

“Bất kể thế nào, cậu ba Nguyễn người ta thích là được, có lẽ Tô Khiết có sức hút mà chúng ta không biết đi?”

“Vậy thì thật sự nhìn không ra, hình của Tô Khiết tôi cũng từng xem, thực không dám khen tặng á!!”

“Tôi cũng không xinh đẹp, tôi thấy Tô Khiết mặt đầy tàn nhang, khóe mắt xệ xuống, sắc mặt còn vàng vọt, thật một lời khó nói hết, cậu ba Nguyễn rốt cuộc làm sao nhìn trúng cô ta?”

“Đừng ganh tị, mọi người đều đừng ganh tị, càng như vậy càng chứng minh cậu ba Nguyễn yêu thật lòng, hơn nữa bây giờ cậu ấy vì Tô Khiết mà cắt đứt quan hệ với nhà họ Nguyễn, từ bỏ tất cả của Nguyễn thị, xã hội ngày nay khó mà tìm được tình yêu chân thật như vậy, cho nên, chỉ phần chân tình này thôi thì chúng ta đã nên chúc phúc rồi.”

“Chúng ta cũng chỉ có thể chúc phúc, mặc dù tôi xinh đẹp hơn Tô Khiết, nhưng cậu ba Nguyễn cũng sẽ không nhìn trúng tôi, sẽ không lấy tôi, cho nên chúc phúc cho cậu ấy!!”

“Tôi cảm thấy kiếp trước Tô Khiết nhất định là đã giải cứu dải ngân hà, kiếp này mới có thể gặp được cậu ba Nguyễn, người đàn ông đẹp trai như vậy, có mị lực như vậy, năng lực như vậy, lại còn si tình như vậy, tôi vốn cho rằng đàn ông tốt như thế chỉ tồn tại trong mơ, thế mà lại để Tô Khiết gặp được.”

“Tôi cảm thấy Tô Khiết có thể đi phẫu thuật thẩm mĩ, đơn giản chỉ vì bản thân xinh đẹp, không có ý gì khác.”

“Cậu ba Nguyễn không để ý là được rồi.”

“Tôi thật sự nghĩ không ra, nghĩ không ra tại sao? Tại sao người đàn ông ưu tú như cậu ba Nguyễn lại thích Tô Khiết, còn không phải cô ta thì không gả nữa chứ?”

“Có lẽ Tô Khiết thật sự có chỗ hơn người.”

“Chỗ hơn người!! Lầu trên sợ là có hiểu lầm gì với từ chỗ hơn người này đi, không phải tôi có thành kiến với Tô Khiết, mà là thực sự không tưởng tượng ra cô ta có chỗ nào hơn người, cô ta quay về nhà họ Tô cũng mấy năm rồi, luôn ngu ngốc, đầu tiên là bị nhà họ Diệp từ hôn, sau đó ngất xỉu trên hôn lễ, nghe nói là bị bệnh, năm năm sau đó liền bị ông cụ Tô đưa đến bệnh viện, người có mắt đều biết cô ta có tình huống gì, lầu trên không thể vì cậu ba Nguyễn thích cô ta mà mê muội đi tô đẹp cho cô ta.”

“Nói không dễ nghe thì thực sự đầu óc Tô Khiết vốn chính là có vấn đề, tục xưng bệnh thần kinh, cho nên hoàn toàn đồng ý với lầu trên, nếu Tô Khiết thật sự có chỗ nào hơn người, tôi có thể bay lên vũ trụ.”

“Vậy thì, tại sao cậu ba Nguyễn lại thích Tô Khiết?”
 
Chương 2709


Chương 2709

“Tôi không muốn biết tại sao cậu ba Nguyễn thích Tô Khiết, tôi chỉ muốn biết bé đáng yêu là ai? Tôi chỉ muốn biết ba mẹ của bé đáng yêu rốt cuộc là ai?”

“Tôi cũng muốn biết bé đáng yêu là con nhà ai. Thật đáng yêu, thật thích!!”

“Trước đó ký giả hỏi bé đáng yêu có phải họ Nguyễn không, lúc đó đầu tôi lóe lên, thoáng chốc còn cho rằng bé đáng yêu là con của cậu ba Nguyễn đâu.”

“Lúc đó tôi cũng nghĩ vậy, dù sao thì bé đáng yêu hôm nay đến tìm ông cụ Nguyễn chính là để đòi lại công bằng cho cậu ba Nguyễn, trả lại trong sạch cho cậu ấy, cho nên lúc đó tôi thật sự cho rằng bé đáng yêu là con của cậu ba Nguyễn.”

“Lầu trên, nếu bé đáng yêu là con của cậu ba Nguyễn, vậy mẹ của bé đáng yêu là ai? Cậu ba Nguyễn mấy tháng trước vừa kết hôn với Tô Khiết, hơn nữa hai người còn ly hôn rồi, cậu ba Nguyễn mở cuộc họp báo nói không phải Tô Khiết thì không lấy, cho nên bé đáng yêu tuyệt đối không thể nào là con của cậu ba Nguyễn.”

“Tại sao không thể nào, nói không chừng bé đáng yêu thật sự là con của cậu ba Nguyễn và Tô Khiết, như vậy liền có thể giải thích tại sao cậu ba Nguyễn không phải cô ta thì không lấy, có lẽ là vì đứa bé, cậu ba Nguyễn là một người đàn ông tốt có trách nhiệm.”

Bình luận này vừa xuất hiện, khu bình luận liền yên tĩnh, khoảng hơn một phút không có bình luận mới, rất rõ ràng mọi người đều bị bình luận này khiến cho kinh ngạc.

“Lầu trên nói có lý, nói không chừng thật sự bị cô nói trúng sự thật.”

“Không phải đã nói là chân ái sao? Sao lại biến thành vì đứa bé rồi?”

“Không thể nào đi? Cậu ba Nguyễn rõ ràng mấy tháng trước mới kết hôn với Tô Khiết.”

“Có lẽ người ta sớm đã lén kết hôn rồi đi? Nhà giàu không phải đều thịnh hành lén kết hôn sao? Ban đầu cậu ba Nguyễn lấy Tô Khiết có lẽ là vì có được cổ phần Nguyễn thị, nhưng sau này Tô Khiết sinh con cho cậu ba Nguyễn, cậu ấy nhất định phải chịu trách nhiệm rồi.”

“Không thể nào, bé đáng yêu trước đó nói nó không phải họ Nguyễn, hơn nữa nó cũng không theo họ mẹ, cho nên chắc chắn không thể là con của cậu ba Nguyễn.”

“Đúng, trước đây nguyên nhân quan trọng nhất mà bà cụ Nguyễn không đồng ý Tô Khiết ở cùng cậu ba Nguyễn chính là cô ta không thể sinh con, nếu bé đáng yêu là con của cậu ba Nguyễn và Tô Khiết, thì bà cụ Nguyễn nhất định sẽ không có lý do như vậy.”

“Hơn nữa, bà cụ Nguyễn rõ ràng không biết bé đáng yêu, nếu là con của cậu ba Nguyễn, bà cụ Nguyễn không thể nào không biết.”

Cộng đồng mạng lại lập tức đào lại bình luận trước đó của người kia.

Trải qua phân tích như vậy, mọi người cũng đều cảm thấy không thể nào, quan trọng nhất là vừa rồi bé đáng yêu nói nó không phải họ Nguyễn, hơn nữa cũng không theo họ mẹ.

Không theo họ mẹ, vậy nhất định là theo họ ba, nhưng bé đáng yêu người ta không phải họ Nguyễn, không phải họ Nguyễn, cho nên chắc chắn không phải con của cậu ba Nguyễn.”

Trên mạng vì vấn đề này mà tranh cãi ồn ào, bầu không khí của nhà họ Đường lại cực kỳ tốt.

“Ta đã nói nhà họ Đường ta là lợi hại nhất, chắc chắn có thể vạch trần bộ mặt giả tạo của ông cụ Nguyễn.” Bà cụ Đường lúc này trên mặt cuối cùng đã nở nụ cười, đối với kết quả như vậy, bà cụ Đường rõ ràng rất hài lòng.”

“Nghiệp này của ông bà cụ Nguyễn cũng nên để họ thử hậu quả, hi vọng họ có thể tỉnh ngộ một chút.” Bà cụ Đường nghĩ tới những hành vi họ làm, không nhịn được lắc đầu.

“Hi vọng họ có thể biết khó mà lùi, đừng làm ra chuyện gì khác nữa, nếu không…” Ánh mắt ông cụ Đường khẽ híp lại, nếu ông bà ta lại gây ra chuyện, ông cũng sẽ không khách sáo nữa.
 
Chương 2710


Chương 2710

“Ông xem đám ký giả đó sắp ăn luôn bà cụ Nguyễn rồi, trong tình huống này, ông bà ta nhất định sẽ nép lại một chút, gần đây hẳn sẽ không lại gây ra chuyện gì nữa.” Bà cụ Đường vẫn khá lạc quan, bà quen không nghĩ quá xấu cho người khác.

Ông cụ Đường nhìn bà, không nói gì nữa.

Nguyễn Hạo thần nhìn bà cụ Nguyễn trong live stream, đôi mắt khẽ trầm xuống, mấy năm nay anh quá hiểu họ, với tính cách của họ, tuyệt đối sẽ không dừng lại như vậy.

“Đúng rồi, Lăng rốt cuộc sao lại mời Cổ Vũ tới? Cổ Vũ luôn không cho ai mặt mũi, trước đó ông nói ông cũng không mời được ông ta, Lăng rốt cuộc là dùng cách gì?” Bà cụ Đường cực kỳ tò mò chuyện này.

Ông cụ Đường nghe thấy lời này của bà thì bật cười: “Tôi vừa thấy thái độ của Cổ Vũ đối với Đường Minh Hạo rất nhiệt tình.”

“Đúng vậy, tôi cũng nhìn thấy, Cổ Vũ nổi tiếng tính tình cổ quái, bình thường gặp ai cũng xụ mặt, tại sao lại nhiệt tình với Minh Hạo của chúng ta? Mặc dù Minh Hạo của chúng ta rất đáng yêu, nhưng tôi cứ cảm thấy ông ta hơi nhiệt tình quá, có chút quái, ông nói xem có phải ông ta muốn làm gì Minh Hạo của chúng ta không?”

“Vấn đề này bà có thể đợi lát nữa tự hỏi ông ta.” Ông cụ Đường không trực tiếp trả lời, chỉ là nụ cười trên mặt lại đủ chứng mình ông đã biết đáp án.

Dù sao thì Cổ Vũ là do ông mời về, đối với chuyện của ông ta, ông là người rõ ràng nhất.

“Ông này, sao còn giả thần bí chứ, nếu ông biết thì nói đi.” Bà cụ Đường lườm ông.

Sau đó bà cụ Đường nhớ tới gì đó: “Ông nói là Cổ Vũ sẽ tới nhà chúng ta? Lần trước ông không thoải mái, tôi mời ông ta, ông ta cũng không tới, còn kêu chúng tôi đưa ông đến bệnh viện, bây giờ ông ta sẽ tự tới?”

Rất rõ ràng bà cụ Đường không tin điểm này lắm, tính tình cổ quái của tên đó bà cũng từng kiến thức rồi.”

“Bây giờ không giống vậy, tôi nghĩ, có lẽ sau này ông ta sẽ thường tới nhà họ Đường chúng ta.” Khóe môi ông cụ Đường thêm vài phần ý cười, cười có chút ý tứ sâu xa.

“Tại sao? Tại sao ông ta phải tới nhà họ Đường chúng ta? Nhà họ Đường chúng ta lại không ai bị bệnh, không cần ông ta, lúc cần ông ta mời ông ta tới thì ông ta không tới, bây giờ không ai bệnh, ông ta tới làm gì?” Bà cụ Đường khẽ hừ lạnh một tiếng, đương nhiên lời này cũng chỉ là đùa mà thôi, dù sao thì nếu Cổ Vũ tới, bà cũng không thể nào đuổi người ta đi.

Tô Khiết nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, đôi mắt khẽ lóe lên.

“Ông Cổ thích anh trai, cực kỳ cực kỳ thích anh trai, con nhìn ra.” Đường Vũ Kỳ luôn yên lặng bỗng mở miệng.

“Bảo bối Vũ Kỳ nhà ta làm sao biết?” Bà cụ Đường sững sốt, nhanh chóng quay sang Đường Vũ Kỳ.

“Vì ánh mắt ông ấy nhìn anh trai phát sáng, giống như…” Đường Vũ Kỳ ngẫm nghĩ, sau đó nhớ tới một ví dụ mình cảm thấy thích hợp nhất: “Giống như nhìn thấy cháu ruột của mình vậy.”

“Có sao?” Ánh mắt bà cụ Đường lóe lên, bà nhìn ra Cổ Vũ rất nhiệt tình với bảo bối Minh Hạo nhà bà, nhưng hai mắt phát sáng, như nhìn thấy cháu mình, lời này của Vũ Kỳ có phải hơi khoa trương không.

“Có, bà ơi, thật đó.” Đường Vũ Kỳ rất nghiêm túc gật đầu, rõ ràng bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ vô cùng chắc chắn với phán đoán của mình.

“Năng lực quan sát của Vũ Kỳ thật tốt, còn nhỏ như vậy, thật lợi hại.” Ông cụ Đường nhìn Đường Vũ Kỳ mặt đầy tán thưởng. Ông cảm thấy lời của cô bé thật sự rất đúng, hình dung cũng rất chuẩn xác!

Nhưng Cổ Vũ không có cháu, đến bây giờ vẫn một mình, ngay cả vợ cũng không có, không con cái, cháu chắt càng không thể nào.

“Ý gì? Cổ Vũ muốn làm gì?” Bà cụ Đường nghe thấy lời của ông cụ Đường thì sắc mặt rõ ràng biến đổi: “Minh Hạo là người nhà họ Đường chúng ta.”
 
Chương 2711


Chương 2711

“Dù Cổ Vũ thật sự muốn làm gì thì cũng phải có được sự đồng ý của Minh Hạo, nhà họ Đường chúng ta trước nay luôn tôn trọng ý nguyện của bản thân đứa bé.” Ông cụ Đường thấy bà cụ Đường có chút nôn nóng liền lên tiếng an ủi.

Bà cụ Đường nhìn ông, mắt khẽ lóe, Minh Hạo nhà bà thật quá khiến người khác yêu thích rồi đi?!

Bà bỗng cảm thấy có rất nhiều người muốn tranh bảo bối Minh Hạo với bà!!

“Minh Hạo là con cháu nhà họ Đường ta, vĩnh viễn đều là vậy.” Ông cụ Đường rõ ràng nhìn ra tâm tư của bà, mỉm cười nhìn bà.

Tâm tư bị ông xé mở ngược lại có chút không tự nhiên.

“Minh Hạo bây giờ đã vạch trần bộ mặt giả tạo của ông cụ Nguyễn rồi, bây giờ trên mạng hẳn không còn ai mắng Hạo thần nữa đi?” Bà cụ Đường vội chuyển đề tài, trước đó bà cũng có nhìn thấy những lời trên mạng mắng Nguyễn Hạo thần, mắng kiểu gì cũng có, bà cũng xem không nổi nữa.

“Thưa bà, đã không còn ai mắng cậu ba Nguyễn nữa, đều đang nói về ông bà cụ Nguyễn.” Quản gia vội đáp, mặc dù ông ấy đã lớn tuổi, nhưng lại vẫn chơi điện thoại rất điệu nghệ.

“Thật sao? Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Bà cụ Đường rõ ràng thở phào một hơi, chỉ cần không mắng đứa nhỏ Nguyễn Hạo thần này nữa là tốt rồi, đứa nhỏ Hạo thần này cũng khiến người ta rất đau lòng.

“Có rất nhiều người trên mạng đều đang khen cậu chủ nhỏ, muốn biết thân phận của cậu ấy.” Quản gia thấy bà cụ Đường vui vẻ, bèn lại nói thêm vài câu: “Bình luận trên mạng rất náo nhiệt.”

“Thật sao, mau đưa ta xem.” Bà cụ Đường lập tức hứng thú, đeo kính lão lên, sau đó cầm lấy điện thoại quản gia đưa tới.

Bình luận lúc này thật rất náo nhiệt, có một số người đang mắng ông bà cụ Nguyễn, nhưng phần hơn lại đang nói về Đường Minh Hạo.

Bà cụ Đường thấy những người đó khen Đường Minh Hạo, tâm trạng vô cùng tốt, bà càng xem càng vui vẻ, thấy bình luận hơi thú vị, còn không nhịn được cười.

“Những người này làm sao vậy, sao có thể nói Khiết Khiết của chúng ta như vậy?” Bà cụ Đường kéo tới bình luận liên quan tới Tô Khiết trước đó, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Những người này chẳng biết gì cả, chỉ biết nói linh tinh, không xem nữa, không xem nữa.”

Bà cụ Đường trước nay bênh vực người nhà, vô cùng bảo vệ con cháu nhà mình, bà không nhìn nỗi người khác nói không tốt về con cháu nhà họ Đường.

“Bà ngoại, bà cũng biết họ không biết gì, cho nên bà cần gì tức giận với họ chứ?” Tô Khiết thấy bà cụ Đường vì chuyện của cô mà tức giận, liền an ủi bà.

Tô Khiết cầm điện thoại lên, tiện tay lướt một chút, lúc nhìn thấy những bình luận đó, cô lại chỉ cười nhạt, nói thật lòng, những bình luận này cũng không tính quá đáng, những người này thật ra không có bao nhiêu ác ý.

So với những bình luận về cô trước đây, những thứ này căn bản không tính là gì.

Dù sao cũng là cô luôn cố ý dùng dáng vẻ này để đối mặt với mọi người, hơn nữa cũng là cô cố ý giả ngốc, cho nên thật sự không thể trách những người này.

“Nhưng họ nói thật quá đáng, họ nói con, nói con…” Bà cụ Đường nghĩ tới những lời kia liền tức giận, quá đáng thật, sao có thể nói Khiết Khiết nhà bà như vậy.

Khiết Khiết nhà bà rõ ràng ưu tú như thế, xinh đẹp như thế, còn lợi hại như thế, sao lại bị họ nói thành như vậy.

“Bà ngoại, những bình luận này không có ác ý gì, hơn nữa cũng chỉ là ít ỏi những bình luận về con thôi, rất nhanh sẽ bị nhấn chìm, nếu không phải bà lướt nhiều thì căn bản sẽ không nhìn thấy, bà xem phía sau đều không có bình luận về con, cho nên bà thật sự không cần vì chuyện này mà tức giận.” Tô Khiết nói là sự thật, chuyện hôm nay cô không phải trọng điểm, cho nên những bình luận về cô thực sự rất ít, chỉ là bà cụ Đường quá để ý tới cô, nên nhìn thấy những thứ này liền tức giận.
 
Chương 2712


 

Chương 2712

“Bây giờ Hạo thần đã mở buổi họp báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Nguyễn, vậy mối hôn sự với Quỷ Vực Chi Thành mà ông cụ Nguyễn định cho nó nó có thể không cần để ý nữa, vậy chuyện của Hạo thần và Khiết Khiết có phải nên làm rồi không, còn có hai đứa bé, Hạo thần và Khiết Khiết ở bên nhau, thân phận của hai đứa bé cũng có thể công khai rồi, cũng là lúc cho hai đứa bé một thân phận quang minh chính đại rồi.” Bà cụ Đường là kiểu người cực kỳ bênh người nhà, bà tuyệt đối không cho phép đứa bé nhà mình chịu bất kỳ ủy khuất nào.

Trước đây chuyện của Khiết Khiết và Hạo thần không giải quyết hoàn toàn, thân phận của đứa bé không tiện công khai, bây giờ tình hình không vậy nữa, chỉ cần Khiết Khiết và Hạo thần ở bên nhau, đứa bé liền có một thân phận quang minh chính đại.

“Còn có thân phận của Khiết Khiết, chúng ta cũng nên công khai với bên ngoài rồi, cũng để mọi người nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Khiết Khiết chúng ta, chọc mù mắt họ.” Rất rõ ràng, bà cụ Đường vẫn rất để ý những bình luận trên mạng về Tô Khiết.

Vừa rồi Khiết Khiết nói những bình luận về cô cực kỳ ít, nhưng dù ít cũng không được, sau này, những thứ ít ỏi này cũng không thể xuất hiện.

Khiết Khiết nhà bà ưu tú như vậy, lợi hại như vậy, dựa vào cái gì mà bị nói thành như thế.

Còn có những lời ông bà cụ Nguyễn sỉ nhục Khiết Khiết nhà bà trước đây, bà phải khiến họ nhìn xem, Khiết Khiết là con cháu nhà họ Đường họ, bà phải xem xem họ còn dám bắt nạt Khiết Khiết nhà bà không?

“Chúng ta tìm một cơ hội, công khai thân phận của Khiết Khiết, công khai thân phận đứa bé, hơn nữa chuyện này phải càng nhanh càng tốt.” Bà cụ Đường trước nay tính tình nghe tiếng gió liền xem như đã mưa, bà nghĩ tới chuyện này liền lập tức muốn đi làm, bà không thể để đứa bé tiếp tục chịu ủy khuất nữa!!

“Hạo thần, con có ý gì?” Ông cụ Đường nghe thấy lời của bà cụ Đường, ánh mắt khẽ lóe, không lập tức thể hiện thái độ, mà là hỏi ý của Nguyễn Hạo thần.

Dù sao thì đây cũng là chuyện của anh, đứa bé cũng là con anh, mặc dù ông cũng đồng ý với ý kiến của bà cụ Đường, nhưng vẫn phải trưng cầu sự đồng ý của anh.

Nguyễn Hạo thần hôm nay mới mở cuộc họp báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Nguyễn, mặc dù Minh Hạo đã vạch trần sự giả tạo của ông cụ Nguyễn, nhưng Nguyễn Hạo thần vẫn có khả năng bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió bất cứ lúc nào.

Lúc này bất kể chuyện gì cũng có khả năng dẫn tới vấn đề khác, hơn nữa ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn cũng tuyệt đối không phải người an phận, họ cực kỳ có khả năng sẽ lợi dụng tình hình nào đó để gây ra phiền phức cho Nguyễn Hạo thần.

Lúc này bất cứ chuyện gì cũng có thể dẫn đến nhiều vấn đề khác, hơn nữa ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn cũng tuyệt đối không yên phận, ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn rất có thể sẽ lợi dụng bất cứ tình huống nào để gây phiền phức cho Nguyễn Hạo thần.

“Con đồng ý.” Nguyễn Hạo thần không do dự, không hề lưỡng lự, đồng ý một cách dứt khoát.

Anh đã sớm muốn làm như vậy, vừa rồi bà cụ Đường đã nói ra tiếng lòng của anh, đương nhiên anh sẽ đồng ý, hơn nữa vô cùng bằng lòng.

Anh nhất định phải danh chính ngôn thuận cưới người phụ nữ của mình về nhà, anh nhất định phải cho con của mình một thân phận quang minh chính đại.

“Nếu Hạo thần đồng ý thì chuyện này cứ xử lý như vậy, đừng kéo dài nữa.” Bà cụ Đường thấy Nguyễn Hạo thần đồng ý thì trên mặt lập tức cười tươi như hoa, trước kia bà cụ Đường không hài lòng Nhà họ Nguyễn, cho nên ngăn cản Tô Khiết và Nguyễn Hạo thần, hiện tại bà cụ Đường cũng là người sốt ruột nhất.

“Con cái cũng lớn như vậy, không nên tiếp tục kéo dài thêm.” Bà cụ Đường nghĩ đến hai đứa nhỏ đã năm tuổi, Tô Khiết và Hạo thần cũng yêu nhau, chuyện này lập tức hoàn mỹ.

“Bà sẽ chọn ngày lành, có thể cùng làm cả hai việc.” Trước đó bà cụ Đường còn tức giận, hiện tại mặt mày rạng rỡ, chuyện kết hôn của Tô Khiết và Hạo thần, thân phân của Tô Khiết và đứa bé, hai việc này hoàn toàn có thể cùng làm chung, vậy thì mới náo nhiệt, vui mừng, hai chuyện tốt cùng một lúc.
 
Chương 2713


Chương 2713

“Hạo thần và Tô Khiết còn chưa kết hôn, có phải hai đứa nên đi đăng ký kết hôn trước hay không?” Ông cụ Đường nghĩ rất chu đáo, cho dù thế nào thì chắc chắn phải đăng ký kết hôn trước, đăng ký kết hôn xong mới thật sự là vợ chồng, còn hôn lễ gì đó cũng không quan trọng bằng đăng ký kết hôn.

“Không phải đăng ký kết hôn rất đơn giản sao? Hiện tại cũng có thể đi làm, Tô Khiết, hiện tại con và Hạo thần đi đăng ký kết hôn.” Trước kia bà cụ Đường vẫn luôn đề phòng, sợ Nguyễn Hạo thần lừa gạt Tô Khiết đi đăng ký kết hôn.

Hiện tại bà cụ Đường lại thúc giục bọn họ đi đăng ký kết hôn, bà cụ Đường không phải là người cổ hủ, cũng không phải là người nịnh bợ, bà cụ Đường thật sự suy nghĩ cho con cháu, chỉ cần hai người đồng ý, chỉ cần hai người hạnh phúc thì những chuyện khác không quan trọng.

“Bà ngoại, không cần gấp gáp như vậy chứ?” Tô Khiết khiếp sợ, bà ngoại đúng là nói là làm, bây giờ Cục Dân Chính cũng đã tan làm, cho dù gấp gáp thế nào cũng không cần đến mức này!!

“Đi, hiện tại chúng ta đi ngay.” Bà cụ Đường nói rất hợp ý của Nguyễn Hạo thần, anh chờ ngày này đã lâu, cho nên anh cảm thấy phải nhanh chóng làm xong chuyện này.

“Anh xem bây giờ là mấy giờ rồi, Cục Dân Chính đã sớm tan làm.” Tô Khiết nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của Nguyễn Hạo thần thì không nhịn được cười, cô đã quyết định ở bên cạnh anh, hơn nữa bọn họ còn có hai đứa nhỏ, kết hôn là chuyện sớm hay muộn, anh có cần gấp gáp như thế không?

“Không sao, anh có cách.” Một vấn đề nhỏ này chắc chắn không làm khó được cậu ba Nguyễn, cậu ba Nguyễn kéo Tô Khiết muốn đứng dậy.

Nhưng đúng lúc này Đường Minh Hạo về nhà, đương nhiên còn có cậu hai Trác và giáo sư Cổ đi cùng Đường Minh Hạo về nhà.

“Anh trai đã về, anh trai đã về rồi.” Đường Vũ Kỳ nhìn thấy anh trai nhà mình thì lập tức chạy tới: “Anh trai, em nhìn thấy anh trên tivi, anh trai đúng là lợi hại, anh trai có thể trả thù cho ba.”

Lúc này trên mặt Đường Vũ Kỳ đầy sùng bái, anh trai nhà mình thật là lợi hại, anh trai nhà mình lợi hại nhất!!

Đường Vũ Kỳ nhìn thấy anh trai thì vô cùng vui vẻ, vô cùng kích động, nhưng Đường Vũ Kỳ không quên sự lễ phép, cô bé thấy cậu hai Trác và giáo sư Cổ ở phía sau thì lập tức chào hỏi: “Chào bác Trác, ông Cổ.”

“Cô bé này thật ngoan, rất tốt.” Cuối cùng giáo sư Cổ cũng chuyển ánh mắt nóng rực từ Đường Minh Hạo đến trên người Đường Vũ Kỳ.

Cô bé này có vẻ rất thông minh, hơn nữa ngoan ngoãn nói chuyện ngọt ngào như vậy, đúng là làm cho người ta càng nhìn càng vui vẻ.

“Đương nhiên là tốt rồi, con cháu nhà họ Đường chúng tôi có đứa nào không tốt chứ!!” Bà cụ Đường nổi tiếng bênh vực người của mình, người ta nói đến con cháu mình thì còn khiêm tốn một chút, nhưng từ trước đến này bà cụ Đường chưa bao giờ khiêm tốn chuyện khen ngợi con cháu nhà mình.

Đứa nhỏ nào của nhà bà cũng tốt, ai không phục thì có thể đến so tài.

“Đúng, con cháu nhà họ Đường đều tốt cả, gen nhà họ Đường đúng là tốt.” Cổ Vũ nhìn Đường Vũ Kỳ, con ngươi càng phát ra ánh sáng, không hề thua kém so với lúc nhìn Đường Minh Hạo.

Lúc này tâm trạng của Cổ Vũ rất tốt, vô cùng dễ nói chuyện, tính tình cũng không kỳ lạ, bà cụ Đường nói gì cũng được.

“Ông Cổ, có phải ông vô cùng vô cùng thích con đúng không, thích con giống như anh trai sao?” Đường Vũ Kỳ đối diện với ánh mắt của ông Cổ thì cười vô cùng vui vẻ.

Ông Cổ sửng sốt, phản ứng của cô bé này làm cho ông ta có chút bất ngờ, lúc trước ông ta nhìn Đường Minh Hạo thì Đường Minh Hạo có chút ngây người, sững sờ.

Nhưng suy nghĩ của cô bé vô cùng đơn giản, vô cùng ngây thơ, đúng vậy, là thích, ông ta thể hiện sự yêu thích, vô cùng thích, mọi người có thể nhìn ra được.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom