Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 2654


Chương 2654

Bà Nguyễn cảm thấy đứa trẻ như vậy nên dạy dỗ nghiêm khắc, đương nhiên, bà ta lại gián tiếp ám chỉ Tô Khiết dạy con không ra gì thêm lần nữa.

Tô Khiết dạy con chẳng ra gì, lúc ở công ty, bé gái kia đã mạnh miệng cãi bọn họ. Còn bé trai này thì lúc nào cũng trực chờ bắt bẻ bà ta, bây giờ còn cố ý tới quấy rối.

Bà Nguyễn càng thêm khẳng định Đường Minh Hạo tới đây quấy rối là ý của Tô Khiết.

Nhưng nếu đứa bé này là con của Nguyễn Hạo thần thật thì chuyện này nhất định cần bàn bạc kỹ hơn, dù sao thì bà ta không thể để công chúa Quỷ Vực Chi Thành biết Nguyễn Hạo thần đã có hai con.

“Mẹ tôi dạy tôi thế nào không đến lượt bà nói này nói nọ.” Đường Minh Hạo kiên quyết không cho người khác nói xấu mẹ mình, mấy câu nói móc ác ý này của bà Nguyễn cậu đều nghe hiểu.

Đồng thời Đường Minh Hạo cũng hiểu ra một chuyện, thật ra bà Nguyễn đã tin lời cậu vừa nói. Bà ta tin cậu là con của Nguyễn Hạo thần, cũng nghĩ đến mẹ cậu bé là Tô Khiết, thế nên mới nói móc như vậy.

Nhìn dáng vẻ hiện giờ của bà ta, Đường Minh Hạo không nhịn được cười nhạt trong lòng. Bà ta tin lời cậu nói, biết thân phận của cậu, sau đó phản ứng như vậy.

Lạnh nhạt, im lặng, thậm chí đã tính toán đâu ra đó. Đường Minh Hạo lại nghĩ đến lần đầu cậu đến nhà họ Đường và phản ứng của ông bà Đường.

Lúc đó mẹ cậu còn chưa kết hôn, ít nhất là lúc đó còn độc thân. Trong hoàn cảnh chưa biết ba hai đứa bé là ai, ông bà Đường thấy hai anh em cậu lại vô cùng mừng rỡ, kích động và phấn khích. Đó đều là tình cảm chân thành thắm thiết, hai anh em cậu đều cảm nhận được rất rõ ràng.

Ông bà Đường không quan tâm những thứ khác, chỉ thích hai anh em cậu, thích hai anh em họ!

Ngược lại, phản ứng của bà Nguyễn lại làm lòng người lạnh lẽo, còn có ông Nguyễn, cậu biết rằng ông ta giả vờ ngất xỉu. Khi cậu cầm khăn ướt tới lau miệng cho ông ta, ông ta có phản ứng. Lúc đó cậu còn thấy ông ta nhấc tay lên, chắc hẳn là muốn ngăn cản cậu, nhưng vì không muốn bị lộ nên cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Chuyện bà Nguyễn có thể nghĩ đến thì ông Nguyễn cũng có thể, thế nên bây giờ chắc chắn là ông ta đã biết thân phận của cậu bé. Nhưng đến giờ ông ta vẫn nằm im trên giường, không có phản ứng gì, trên mặt cũng không hề xuất hiện biểu cảm khác thường nào.

Đường Minh Hạo không biết nên nói ông ta giả vờ quá giống hay là vì ông ta quá vô tình. Nếu đổi lại là ông Đường, chỉ sợ ông ấy đã sớm bật dậy từ trên giường rồi.

Bảo sao ba cậu lại cắt dứt quan hệ với nhà họ Nguyễn. Hẳn là những năm này hai ông bà nhà họ Nguyễn đều đối xử với ba cậu như vậy.

Hiện giờ, Dương Minh Hạo chỉ cảm thấy ba mình quá đáng thương, cũng may ba cậu đã rời khỏi nhà họ Nguyễn. Sau này cậu và ba cậu sẽ không bị hai ông bà họ Nguyễn này tính kế nữa.

Dương Minh Hạo nghĩ đến điều này, chỉ cảm thấy lạnh lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu càng thêm tối tăm. Cậu nhìn chằm chằm ông Nguyễn đang giả vờ nằm bất tỉnh trên giường, tròng mắt hơi chuyển động: “Mẹ tôi dạy tôi làm người nhất định phải thành thật, không được nói dối, không được lừa gạt người khác.”

Đường Minh Hạo dừng lại một lát, sau đó nhanh chóng liếc mắt về phía đám phóng viên, ánh mắt cậu hơi tối lại, nói: “Nhưng ông Nguyễn và bà Nguyễn lại lừa gạt mọi người….”

“Mày nói bậy gì đó?” Bà Nguyễn nghe cậu nói vậy thì lập tức biến sắc, cắt ngang lời cậu.

“Mọi người đều có mắt nhìn, đều nhìn thấy rất rõ ràng, nên tôi không cần nói thêm gì nữa.” Lúc này trên mặt Đường Minh Hạo không còn vẻ ngây thơ vô tội nữa mà càng thêm lạnh lùng.

Đường Minh Hạo không hề dùng cách nói uyển chuyển như trước, hiện tại, cậu bé muốn dùng cách thẳng thắn nhất nhanh chóng giải quyết chuyện này.

“Sao đứa bé này lại không hiểu chuyện như vậy.” Bà Nguyễn nóng nảy, nếu cậu không phải con của Nguyễn Hạo thần, bà ta thật sự muốn đạp cậu bay ra ngoài. Không hiểu chuyện, không lễ phép thế này đều do Tô Khiết không biết dạy con, đây là trách nhiệm của cô, đều là lỗi của cô.
 
Chương 2655


Chương 2655

“Sao cháu không hiểu chuyện thế này hả?” Bà cụ Nguyễn sốt ruột, nếu không nghĩ đến đây là con của Hạo thần thì bà cụ thật sự muốn đuổi đứa bé này ra ngoài. Đứa bé này chẳng biết lễ phép gì cả, cũng chẳng hiểu chuyện gì sất, tất cả đều do Tô Khiết không biết dạy, tất cả đều là trách nhiệm của Tô Khiết, đều là lỗi sai của Tô Khiết.

“Ban nãy mọi người đều thấy lớp trang điểm trên mặt ông cụ Nguyễn, vết bầm trên môi cũng là vẽ lên, thế nên lau một cái là sạch, sắc mặt nhợt nhạt của ông cụ Nguyễn cũng là vẽ mà ra, vì thế mới khiến cho màu da mặt và cổ của ông cụ Nguyễn không trùng nhau.” Lần này Đường Minh Hạo không hề để ý đến bà cụ Nguyễn, nó chẳng muốn giữ lại tình cảm với bà cụ Nguyễn nữa, nên lúc này nó nói thẳng và rõ ràng.

Đường Minh Hạo nói xong câu này, hô hấp của ông cụ Nguyễn nằm trên giường cũng thay đổi rõ ràng, hiển nhiên là khá tức giận.

“Cháu đến đây để quấy rối! Sao cháu vô giáo dục thế hả?” Bà cụ Nguyễn cũng rất tức giận, hơn nữa trong lòng bà cụ Nguyễn cũng lo lắng, tuy ban nãy mọi người cũng phát hiện vài điều bất thường, nhưng ít nhất là không ai thẳng thừng chọc thủng. Như thế thì chuyện này còn có đường lui, với khả năng của bà ta thì hoàn toàn xoay chuyển được.

Dù sao thì phóng viên vào lúc trước đều thuộc mấy công ty truyền thông luôn có hợp tác với nhà họ Nguyễn bà ta, không được sự đồng ý của nhà bà thì phóng viên không dám viết bừa.

Còn mấy người phóng viên đi vào sau cùng với đứa bé này thì chắc chắn chỉ là thuộc mấy công ty truyền thông nho nhỏ thôi, đương nhiên giải quyết dễ dàng.

Nhưng lúc này đứa bé nói thẳng thừng ra thế kia, rõ ràng thế kia, chuyện này chắc chắn sẽ trở nên phiền toái.

Bà cụ Nguyễn biết bây giờ phải nghĩ cách ngăn cản Đường Minh Hạo, tuyệt đối không được cho Đường Minh Hạo nói tiếp.

“Nếu mọi người còn có nghi ngờ gì thì có thể lau hết lớp trang điểm trên mặt ông cụ Nguyễn.” Đôi mắt đen láy của Đường Minh Hạo lập tức nhìn về bà cụ Nguyễn: “Bà cụ Nguyễn, bà dám không ạ?”

Giọng nói của Đường Minh Hạo lúc này tuy vẫn rất non nớt, nhưng nó lại có một sự kiên quyết khiến người ta không dám cãi lại.

Nhất thời bà cụ Nguyễn cũng hãi hùng, lời nói sắp nói ra rồi thế mà bà cụ Nguyễn lại phải nuốt ngược vào trong.

“Cháu nghĩ chắc chắn bà cụ Nguyễn không dám đâu nhỉ? Bởi vì một khi lau đi lớp trang điểm trên mặt ông cụ Nguyễn thì mọi chuyện đều bại lộ. Không chỉ bại lộ chuyện ông cụ Nguyễn giả vờ ngất đi, mà rất nhiều chuyện khác cũng bại lộ.” Đôi mắt của Đường Minh Hạo vẫn nhìn bà cụ Nguyễn, tuy có một đôi kính đen nhưng vẫn khiến người ta vô hình thấy áp lực.

Tuy Đường Minh Hạo còn nhỏ nhưng khí tràng không hề yếu, rất có khí thế.

Cố Ngũ nhìn Đường Minh Hạo, đôi mắt lóe lên, dáng vẻ của cậu chủ nhỏ lúc nãy cực kì giống lão đại, đúng là quá lợi hại, không hổ là con trai của lão đại.

“Cháu đừng có nói bậy, cháu đi được rồi đó, nơi này không chào đón cháu.” Đôi mắt của bà cụ Nguyễn híp lại, rõ ràng là hết kiên nhẫn nên lại bắt đầu đuổi Đường Minh Hạo.

Bây giờ bà ta biết đứa bé này là con của Nguyễn Hạo thần và Tô Khiết nên cho rằng thân phận cậu chủ nhỏ Diêm Môn mà nó nói lúc trước là giả, dù sao thì Diêm Môn không thể nào là của Hạo thần được. Vì thế bà cụ Nguyễn cảm thấy chắc chắn lúc đó đứa bé này đang phô trương thanh thế, chắc lại là thủ đoạn của Tô Khiết đây.

Tô Khiết đúng là quá gian xảo, bà ta đúng là đã đánh giá thấp thủ đoạn của Tô Khiết.

“Nếu hôm nay cháu đã đến đây rồi thì nhất định phải làm rõ chuyện này. Cháu nghĩ chắc chắc mọi người ở đây cũng muốn biết rõ rốt cuộc chuyện là sao.” Ánh mắt của Đường Minh Hạo lại chuyển sang những phóng viên đó.
 
Chương 2656


Chương 2656

“Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi cũng muốn biết rõ rốt cuộc chuyện là sao.” Người phóng viên rất biết cách ăn nói cùng đi vào và bị Đường Minh Hạo chỉ đích danh đó liên tục gật đầu hùa theo lời nói của Đường Minh Hạo.

“Bà cụ Nguyễn, tôi xin phép được hỏi, rốt cuộc chuyện này là sao?”

“Bà cụ Nguyễn, rốt cuộc chuyện ông cụ Nguyễn là thật hay giả đây?”

“Tóm lại là ai đã vẽ lên mặt ông cụ Nguyễn vậy? Tại sao phải làm thế? Rốt cuộc thì chuyện này là sao? Bà cụ Nguyễn có thể đưa ra một lời giải thích hợp lí không ạ?”

Sau đó phóng viên đó nhanh chóng chuyển sang hỏi chuyện bà cụ Nguyễn, mỗi một câu hỏi đều rất trực tiếp và sắc bén.

Khi trước vì nhất thời xảy ra nhiều chuyện quá, ông cụ Nguyễn giả vờ, thân phận của đứa bé này, rồi đứa bé này còn nói mình là người nhà họ Nguyễn nên anh ta cực kì bối rối. Đương nhiên là vì bọn họ vừa vào thì bảo vệ nhà họ Nguyễn cứ đứng bên cạnh họ, không cho bọn họ phát sóng trực tiếp, cũng không cho bọn họ tùy tiện chụp ảnh, càng không cho họ đăng tin tức gì lên mạng, nói thật anh ta thật sự rất bực mình.

Tuy anh ta chỉ là phóng viên của một công ty truyền thông nhỏ, nhưng đến nay chưa hề bực bội như thế, nên lúc này Đường Minh Hạo vừa lên tiếng, anh ta chính là người đầu tiên đứng ra ủng hộ.

Người phóng viên này tin tưởng tất cả những gì Đường Minh Hạo nói, gồm cả thân phân là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn, vì thế nên anh phóng viên này cảm thấy bà cụ Nguyễn chẳng có gì đáng sợ, anh ta hoàn toàn có thể ôm đùi cậu chủ nhỏ Diêm Môn. Tuy là chân của cậu chủ nhỏ Diêm Môn này nhỏ quá, còn ngắn nữa, nhưng thế cũng không sao, có tác dụng là được rồi.

“Bà cụ Nguyễn, bà có thể nói rốt cuộc chuyện này là sao không?” Những phóng viên khác thấy anh phóng viên đó lập tức hỏi nhiều câu thẳng thừng sắc bén thế nên cũng không nhịn được. Tuy rằng bọn họ đều hơi e ngại nhà họ Nguyễn, ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn, nhưng bọn họ càng muốn đào được tin tức, bóc ra tin tức giá trị.

Lúc này, chuyện này đúng là một tin tức đáng giá đây.

“Mọi người đừng nghe thằng bé này ăn nói hàm hồ, nó chỉ là một thằng con nít thôi.” Bà cụ Nguyễn nghe phóng viên hỏi thì vừa tức vừa sốt ruột, bà ta thật sự không ngờ chuyện lại thành thế này, biết trước sẽ thế này thì bà ta tuyệt đối không cho phóng viên vào.

Lúc đó bà ta không nên cho thằng bé này vào.

“Nếu bà cụ Nguyễn không muốn nói thì để cháu nói cho.” Đường Minh Hạo không muốn nghe những lời giả tạo đó của bà cụ Nguyễn nữa, nó cũng không muốn tiếp tục ở lại đây lãng phí thời gian, nó muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này, sau đó về nhà sớm một chút.

Về nhà họ Đường, đó mới là nhà của nó, đó mới là căn nhà ấm áp, nơi đó có em gái của nó, mẹ của nó, có cả ông cố bà cố, có ông cậu, bà mợ, đó mới là người nhà của nó.

Đương nhiên bây giờ đang ở chỗ ba, cuối cùng thì giờ đây cả nhà nó đã có thể cùng chung sống rồi.

Tất cả phóng viên ở đây nghe được lời nói của Đường Minh Hạo thì gần như đồng thời lập tức đưa micro tới trước mặt Đường Minh Hạo.

Những phóng viên e ngại khi bị bảo vệ nhà họ Nguyễn ngăn cản cũng chen lấn lên trước, khi trước bị bảo vệ ngăn không cho phát sóng trực tiếp, mà bây giờ mấy công ty truyền thông đều mở máy quay phim, định livetream.

“Không được phát sóng trực tiếp, không được chụp bậy!” Nhưng bảo vệ được bà cụ Nguyễn căn dặn, nên khi thấy phóng viên định trực tiếp thì liên tục tiến lên ngăn cản.

Những bảo vệ mà nhà họ Nguyễn mời đến đều to con, nhìn rất có uy hiếp.

Cố Ngũ cười lạnh, sau đó ra hiệu bằng mắt với mấy người mà anh ta mang đến trước đó.

Mấy người đó được Cố Ngũ ra hiệu thì di chuyển, chặn trước mặt bảo vệ, chặn hết động tác của bảo vệ.
 
Chương 2657


Chương 2657

“Các anh làm gì vậy? Các anh muốn làm gì? Nơi này là bệnh viện đấy, là phòng bệnh, là phòng bệnh của ông cụ Nguyễn! Người Diêm Môn các anh để cậy thế bắt nạt người ta hay sao?” Một bảo vệ bị chặn lại nên nóng nảy, hét lên.

Người của Diêm Môn thì chẳng để ý anh ta, vẫn đứng yên ngăn trước mặt bọn họ, lại khiến cho những bảo vệ đó không vào được.

Nhóm phóng viên thấy thì trong lòng càng tự tin, mấy công ty truyền thông cùng phát sóng trực tiếp.

“Mấy người định làm gì…” Bà cụ Nguyễn cũng sắp giận điên lên, nhưng bây giờ mấy công ty truyền thông đều đã trực tiếp, mỗi một động tác của bà ta đều bị mọi người nhìn thấy, thế nên bà ta phải kiềm chế.

Vì nguyên do lúc trước bà ta không kiềm chế là vì bà ta biết những phóng viên này không phát sóng trực tiếp, bà ta cũng rất chắc chắn là không được bà ta cho phép thì những phóng viên này không dám nói bậy bạ.

Nhưng bây giờ vừa phát sóng trực tiếp thì rất nhiều chuyện không bị khống chế nữa, thế nên bà cụ Nguyễn nhất định phải biết kiềm chế.

Đường Minh Hạo không để ý đến bà cụ Nguyễn nữa, bây giờ nó chẳng muốn nói thêm điều gì với bà cụ Nguyễn nữa. Đường Minh Hạo quay sang nhìn phóng viên, đôi mắt đen láy nhìn phóng viên ở đây, môi chuyển động, nói rõ từng chừ: “Mọi người đều biết là cách đây không lâu Nguyễn Hạo thần đã mở họp báo, tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Nguyễn.”

“Đúng thế, chúng tôi biết mà, lúc ấy chúng tôi đều ở đó.” Nhóm phóng viên nghe được lời của Đường Minh Hạo thì gật đầu liên tục.

“Nguyễn Hạo thần vừa tổ chức họp báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Nguyễn thì ông cụ Nguyễn té xỉu, sau đó thì gọi cấp cứu.” Đường Minh Hạo nói tiếp, lúc này gương mặt nhỏ nhắn của nó rất nghiêm túc, giọng điệu cũng rất nghiêm túc.

“Nhà họ Nguyễn, người có thân phận như ông cụ Nguyễn đều có bác sĩ riêng. Ông cụ Nguyễn đã đến tuổi này rồi thì chắc chắn bác sĩ riêng cũng vào nhà ở rồi, dù là không ở trong nhà thì chắc chắn gọi là đến ngay, tốc độ chắc chắn nhanh hơn gọi cấp cứu. Nhưng tại sao bà cụ Nguyễn lại bỏ gần tìm xa? Bác sĩ riêng không thể nào kém cạnh bác sĩ cấp cứu ở bệnh viện được, rốt cuộc bà cụ Nguyễn có ý định gì đây?” Đường Minh Hạo bắt đầu phân tích từng cái một, mỗi một cái đều chỉ ra, nói rất rõ ràng, rất dễ hiểu.

“Tình hình khi đó cấp bách nên phản ứng đầu là gọi cấp cứu.” Bà cụ Nguyễn nheo mắt lại, trong mắt lạnh lùng hơn, dù biết đứa bé này là con của Hạo thần thì bà ta cũng không cho phép nó làm bừa.

“Sai rồi, vào lúc cấp bách thì phản ứng đầu tiên của con người là làm chuyện theo thói quen bình thường, sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện mà bình thường không làm. Nếu cháu là người có thân phận như ông cụ Nguyễn thì chắc là đời này chẳng bao giờ gọi cấp cứu đâu? Đây chắc chắn là lần đầu ấy nhỉ?” Đường Minh Hạo nghe thấy lời nói của bà cụ Nguyễn thì cười mỉm, lời nói của bà cụ Nguyễn lừa người thường thì được, chứ muốn lừa nó ư? Không đơn giản vậy đâu.

Mẹ của nó là chuyên gia tâm lý học tội phạm, vả lại còn là người giỏi nhất nữa, đương nhiên là nó cũng học được không ít.

Hiển nhiên là bà cụ Nguyễn không ngờ Đường Minh Hạo lại nói như thế, phản ứng của đứa bé này quá nhanh, quá thông minh, trong tình huống này thì người lớn bình thường cũng không nghĩ đến chuyện này, sợ rằng người lớn bình thường còn chẳng có mạch suy nghĩ rõ ràng như đứa bé này.

Đứa bé này đúng là không đơn giản.

“Nhà họ Nguyễn của bà cũng là…” Đương nhiên phản ứng đầu tiên của bà cụ Nguyễn là phải phản bác, chắc chắn là bà ta không thể bị một đứa bé chặn họng được.

“Có vài lời, cháu khuyên bà cụ Nguyễn nên nghĩ kĩ rồi hẵng nói, chuyện trong nhà chính của nhà họ Nguyễn có bác sĩ riêng hay không chỉ cần điều tra là biết. Đương nhiên, chuyện nhà họ Nguyễn có gọi cấp cứu hay không cũng chẳng khó tra lắm đâu.” Đường Minh Hạo thấy bà cụ Nguyễn muốn cãi lại, không nhịn được bật cười.
 
Chương 2658


Chương 2658

Lời nói này của Đường Minh Hạo đã chặn họng bà cụ Nguyễn, vì Đường Minh Hạo nói rất đúng, trong nhà chính nhà họ Nguyễn có bác sĩ riêng thật, mà sự thật là trước giờ nhà họ Nguyễn chưa hề gọi cấp cứu, bởi vì với thế lực của nhà họ Nguyễn, với thân phận của ông cụ Nguyễn thì chẳng cần phải gọi cấp cứu làm gì.

Đúng như Đường Minh Hạo nói, tài nghệ của bác sĩ riêng nhà họ Nguyễn không hề thua kém bác sĩ khoa cấp cứu của bệnh viện, hơn nữa nhà họ Nguyễn cũng có một số thiết bị dùng cho cấp cứu, tất cả đều không thua kém gì ở bệnh viện.

“Hơn nữa, với thân phận của ông cụ Nguyễn, nếu đột nhiên xảy ra chuyện nghiêm trọng như ngất xỉu thì chắc chắn sẽ đưa đến các bệnh viện tư vừa tiên tiến vừa sang trọng, vả lại nhất định sẽ đưa ông cụ Nguyễn đến bệnh viện mà bình thường ông cụ Nguyễn thường đi. Bởi vì bệnh viện mà ông cụ Nguyễn thường đi mới biết rõ tình hình của ông cụ Nguyễn nhất, mới có thể tiến hành cấp cứu kịp thời.” Đường Minh Hạo lại chỉ ra một điểm nữa, điểm này cũng rất có sức thuyết phục.

Sắc mặt của bà cụ Nguyễn đúng là đã thay đổi, nhất thời cảm thấy lồng ngực hơi khó thở, muốn nói gì đó nhưng không nói được gì, bởi vì bà ta phải thừa nhận những gì mà đứa bé này nói đều đúng cả.

“Theo cháu biết thì bình thường ông cụ Nguyễn đều kiểm tra ở bệnh viện tư nhân của nhà họ Trác, hơn nữa mỗi lần đều do Trác Hiểu Lam kiểm tra sức khỏe, chắc hẳn mọi người ở đây đều rõ ràng y thuật của Trác Hiểu Lam. Ở thành phố A này chẳng có y thuật của bác sĩ nào sánh được Trác Hiểu Lam.” Lời nói của Đường Minh Hạo lại khiến người ta bất ngờ thêm lần nữa, ngay cả bệnh viện mà ông cụ Nguyễn thường đến để khám sức khỏe mà nó cũng biết, có thể thấy được trước khi tới nó đã chuẩn bị đầy đủ.

Môi bà cụ Nguyễn mấp máy, rồi cũng không nói ra chữ nào, bởi vì những gì mà Đường Minh Hạo nói khiến bà ta nhất thời không thể phản bác.

Bình thường bà ta rất giỏi ăn nói, bình thường bà ta cũng rất biết suy tính, còn có rất nhiều cách, nhưng giờ này bà ta lại nhận ra khi đối mặt với một đứa bé, bà ta lại không có sức đỡ.

Đứa bé này liệt kê từng cái một, suy luận rõ ràng thế kia, khiến bà ta không tìm được chỗ nào để phản bác, đương nhiên điều quan trọng là bà cụ Nguyễn không ngờ Đường Minh Hạo lại giỏi thế, nhất thời bị sốc và vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần.

“Có bác sĩ riêng lại không cần, có bệnh viện hiểu rõ tình hình của ông cụ Nguyễn lại không đi, có bác sĩ giỏi giang rất hiểu rõ tình hình của ông cụ Nguyễn cũng không chọn mà bà cụ Nguyễn lại chọn gọi cấp cứu, xin hỏi bà cụ Nguyễn, nguyên nhân của nó là gì?” Đường Minh Hạo không cho bà cụ Nguyễn nhiều thời gian để suy nghĩ, hỏi hết câu này đến câu khác.

“Cháu nghĩ chỉ có một nguyên nhân này thôi.” Tuy Đường Minh Hạo đang hỏi bà cụ Nguyễn, nhưng cũng chẳng mong mỏi bà cụ Nguyễn sẽ trả lời, cậu biết người như bà cụ Nguyễn ấy, sợ rằng thấy quan tài rồi mà vẫn chịu quay đầu.

Nếu để bà cụ Nguyễn trả lời thật thì bà cụ Nguyễn nhất định sẽ tìm đủ loại lí do mà tranh cãi.

“Cái nguyên nhân mà cháu nghĩ, mọi người đều đoán được cả rồi.” Đường Minh Hạo không chờ bà cụ Nguyễn lên tiếng mà nhìn sang phóng viên: “Đương nhiên là bà cụ Nguyễn muốn làm to chuyện, to đến mức người xung quanh đều biết hết cả.”

“Đầu tiên là gọi cấp cứu, rồi lập tức để phóng viên biết, sau đó phóng viên sẽ đi cùng à cụ Nguyễn, cứ thế bà cụ Nguyễn sẽ cho phóng viên vào cùng mà không hề ngăn cản. Sau khi đến bệnh viện, phóng viên sẽ vây quanh ông cụ Nguyễn, bà cụ Nguyễn sẽ đồng ý phỏng vấn của phóng viên, rõ ràng là bà cụ Nguyễn sợ mọi người không biết chuyện này. Thêm nữa là ông cụ Nguyễn đã xỉu rồi, còn được người ta đưa đến bệnh viện mà bà cụ Nguyễn vẫn có thể nhận phỏng vấn của phóng viên, còn trả lời nhiều câu hỏi như thế được, lại còn trả lời rất cặn kẽ, chuyện này đúng là quá giỏi rồi.” Lúc Đường Minh Hạo nói lời này, đôi mắt chuyển sang chỗ bà cụ Nguyễn và nhìn bà cụ Nguyễn, lúc này rõ ràng trong lời nói của Đường Minh Hạo chứa mấy phần chế nhạo.

“Trong tình hình bình thường, người có thân phận như ông cụ Nguyễn đây, nếu người xảy ra chuyện thật thì sẽ cố hết sức giấu đi, vì người có thân phận như ông cụ Nguyễn thì sự an nguy của ông ấy ảnh hưởng đến cổ phiếu của Nguyễn thị. Hiện tại thì phần lớn cổ phần của Nguyễn thị đều nằm trong tay ông cụ Nguyễn, trước đó Nguyễn Hạo thần đã nói tuyệt đối không lo chuyện công ty nữa. Chuyện ông cụ Nguyễn đột nhiên bị bệnh rồi nằm viện mà truyền đi thì chắc chắn cổ phiếu ngày mai của Nguyễn thị sẽ rớt giá, thế nên nếu ông cụ Nguyễn bị bệnh thật thì bà cụ Nguyễn sẽ cố mà giấu. Nhưng mà bà cụ Nguyễn lại khiến mọi người đều biết chuyện, rốt cuộc có ý định gì đây?” Ánh mắt của Đường Minh Hạo nhìn bà cụ Nguyễn, lời nói này đã khiến cho bà cụ Nguyễn hoàn toàn sợ hãi.
 
Chương 2659


Chương 2659

Bà ta thật sự không ngờ một đứa trẻ lại hiểu nhiều thế, đây chỉ là một thằng nhóc năm tuổi thôi, sao lại hiểu mấy cái này?

Chắc chắn là có người dạy nó, chắc chắn là Tô Khiết rồi.

Bà ta tuyệt đối không bỏ qua cho Tô Khiết!

Đương nhiên, lúc này bà cụ Nguyễn không dám trực tiếp vạch trần mối quan hệ giữa thằng bé này và Tô Khiết, bởi vì bà ta không thể để người khác biết đứa bé này là con của Nguyễn Hạo thần, không thể để đứa bé này ảnh hưởng đến cuộc hôn sự giữa Nguyễn Hạo thần và công chúa của Quỷ Vực Chi Thành.

Bà cụ Nguyễn thấy Đường Minh Hạo càng nói càng nhiều, càng nói càng tỉ mỉ, quan trọng là mỗi một câu mà Đường Minh Hạo nói đều là thật, lúc này bà cụ Nguyễn đúng là vừa giận vừa bất ngờ: “Cháu đừng có nói bậy nữa, một đứa bé như cháu làm sao mà hiểu mấy cái này được, nói đi rốt cuộc là ai dạy cháu cái này đây?”

Tuy không thể để người khác biết đứa bé này là con của Hạo thần, nhưng bà cụ Nguyễn cảm thấy vẫn có thể lợi dụng điều này để phân tán sự chú ý của mọi người về chuyện này.

Đường Minh Hạo biết bà cụ Nguyễn muốn dời sự chú ý của mọi người đi nên đương nhiên nó sẽ không cho bà cụ Nguyễn được như ý.

“Những chuyện này chỉ cần nghiêm túc nghĩ một lúc là nghĩ được, cháu tin mọi người ở đây cũng sẽ nghĩ được.” Đường Minh Hạo không trả lời thẳng với bà cụ Nguyễn mà lại nhìn phóng viên một lần nữa,

“Đúng thế, những chuyện này chỉ cần nghĩ là dễ dàng nghĩ ra ngay.” Phóng viên bị Đường Minh Hạo chỉ đích danh mang vào đương nhiên sẽ gật đầu liên tục phụ họa cho lời nói của Đường Minh Hạo.

Đương nhiên anh ta cũng không chỉ đơn thuần là phụ họa với Đường Minh Hạo, mà lúc này trong lòng anh ta thật sự bội phục đứa bé này.

“Đứa bé này nói có lý lắm, sau khi ông cụ Nguyễn té xỉu có nhiều chuyện còn chưa cân nhắc đến, sau khi ông cụ Nguyễn té xỉu đúng là có nhiều chuyện lạ lùng thật.” Lúc này những phóng viên khác cũng hơi nghiêng về Đường Minh Hạo.

Thằng nhóc này nói rất có đạo lý, sau khi ông cụ Nguyễn ngất xỉu có rất nhiều chuyện đã xảy ra, sau khi ông cụ Nguyễn ngất xỉu có nhiều chuyện thật sự rất kỳ lạ. Giờ phút này các phóng viên cũng đều nghiêng về phía Đường Minh Hạo.

Bọn họ đều bắt đầu nói giúp Đường Minh Hạo, thứ nhất là bọn họ bị năng lực của Đường Minh Hạo chinh phục, bị khí thế của Đường Minh Hạo ảnh hưởng, thứ hai là sự thật đúng là như thế, tất cả mọi người đều là người thông minh, sự tình đến mức này mọi người còn có cái gì không rõ nữa đâu.

Tuy rằng bọn họ vẫn hơi kiêng kỵ nhà họ Nguyễn, đối với ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn cũng hơi kiêng kỵ, nhưng tin tức mà bọn họ muốn báo cáo cũng không thể toàn bộ đều là giả.

Hơn nữa thằng nhóc này vẫn là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn, bọn họ cũng không dám công khai đối đầu với cậu chủ nhỏ của Diêm Môn, cho nên bọn họ vẫn lựa chọn báo cáo tin tức chân thật nhất.

“Bà Nguyễn, xin vui lòng giải thích chuyện này.” Đương nhiên, cũng có phóng viên cẩn thận hơn, anh ta để Bà cụ Nguyễn giải thích, cũng là muốn nghe bà cụ Nguyễn nói như thế nào, nếu bà cụ Nguyễn có thể xoay chuyển chuyện này, bọn họ vẫn có thể dựa theo lời bà cụ Nguyễn nói đi báo cáo.

Dù sao những lời bà cụ Nguyễn nói, bọn họ chỉ là báo cáo ra ngoài, cũng không tính là làm giả.

“Bà Nguyễn nên giải thích rõ ràng mục đích của bà khi làm như vậy một chút, bà Nguyễn cố ý làm to chuyện ông Nguyễn bị ngất xỉu, rốt cuộc là vì cái gì?” Đường Minh Hạo lại chuyển hướng sang bà cụ Nguyễn một lần nữa, lần này thằng nhóc cũng không vội phân tích, lần này nó cho bà cụ Nguyễn một cơ hội để giải thích, nó cũng muốn xem bà cụ Nguyễn sẽ nói như thế nào.

Nếu là bà cụ Nguyễn nhận ra sai lầm của mình, thừa nhận chuyện mình đã làm, trả lại sự trong sạch cho Nguyễn Hạo thần, nó có thể cứ như vậy quên đi chuyện này.

Ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn hoàn toàn không quan tâm đến tình cảm gia đình, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều lạnh lùng, nhẫn tâm như ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn.
 
Chương 2660


Chương 2660

Giờ phút này, ở nhà họ Đường, mấy người đều đang xem truyền hình trực tiếp.

“Bé Minh Hạo thật sự là quá tuyệt vời, nói thật tốt, mọi người nhìn bà cụ Nguyễn bị bé Minh Hạo của chúng ta làm cho một chữ cũng không nói nên lời, khuôn mặt xanh mét, tôi muốn xem lần này bà cụ Nguyễn còn ngụy biện như thế nào nữa.” Ánh mắt của bà cụ Đường thẳng tắp, nhìn chằm chằm video trực tiếp, trên khuôn mặt lộ rõ sự phấn khích, biểu hiện của bé Minh Hạo nhà bà thật sự quá tốt, tuy rằng lúc trước bà tin tưởng Minh Hạo nhà bà chưa biết chừng có thể giải quyết chuyện này, nhưng bà cũng không ngờ bảo bối nhà bà lại lợi hại như vậy.

Dáng vẻ tư duy phân tích rất rõ ràng, logic rõ ràng, có thể nói hoàn mỹ tìm không ra khuyết điểm, hơn nữa khí thế cũng rất tốt, bà cụ Đường nhìn đến mức hai mắt tỏa sáng.

“Minh Hạo là một đứa bé có tâm.” Ông cụ Đường nhẹ nhàng thở ra một hơi, ông cụ Đường hiển nhiên nghĩ sâu xa hơn bà cụ Đường, ông cụ Đường nhìn ra dụng tâm lương khổ của Đường Minh Hạo.

Đường Minh Hạo hiển nhiên là muốn cho bà cụ Nguyễn một cơ hội.

Bất kể Đường Minh Hạo làm như vậy là vì Nguyễn Hạo thần, hay là vì lý do khác, đều chứng minh đây là một đứa trẻ đặc biệt có tâm.

“Minh Hạo nhà ta đương nhiên là một đứa trẻ có tâm, Minh Hạo nhà ta là người hiểu chuyện nhất, quan tâm đến thân thể tôi nhất, cũng là người đau lòng nhất.” Bà cụ Đường hiển nhiên không nghĩ nhiều, bà chỉ là đơn thuần khen Minh Hạo.

Ông cụ Đường không nói thêm gì nữa, mà đưa mắt nhìn về phía Nguyễn Hạo thần, nguyên nhân chính khiến Đường Minh Hạo làm như vậy khẳng định vẫn là vì Nguyễn Hạo thần, Nguyễn Hạo thần chắc là có thể hiểu được tấm lòng của Đường Minh Hạo chứ?

“Cháu hiểu.” Nguyễn Hạo thần sao có thể không hiểu, anh nghe thấy Đường Minh Hạo yêu cầu bà cụ Nguyễn giải thích là đã hiểu được dụng ý của Đường Minh Hạo.

Giờ phút đó, tâm trạng của cậu ba nhà họ Nguyễn rất phức tạp, con trai anh, anh vốn tưởng rằng vẫn luôn bài xích anh, không muốn nhận làm con trai anh, không ngờ lại suy nghĩ vì anh ở khắp mọi nơi.

Từ sau khi mẹ của anh bỏ đi năm chín tuổi, anh đã học được cách sống độc lập, học được cách mặc kệ chuyện gì cũng một mình gánh vác, anh cũng hiểu rằng nhà họ Nguyễn không có ai chân chính quan tâm đến anh từ lâu, cho nên anh cũng đã không còn quá nhiều hy vọng xa vời vào bên kia từ lâu.

Hôm nay, con trai anh suy nghĩ như vậy, anh chỉ cảm thấy đôi mắt hơi cay cay, trong lòng cảm thấy hơi chua xót, đó là một loại cảm giác chưa từng có.

“Ừ, cậu hiểu là tốt rồi, mặc dù Minh Hạo dù rất hiểu chuyện, nhưng cũng rất nhạy cảm, chờ sau khi thằng nhóc trở về, cậu và nó tán gẫu, giữa ba con hai người cần phải nói chuyện rõ ràng một chút.” Ông cụ Đường thật sự đau lòng, ông cụ Đường quả thật không muốn nhìn thấy hai ba con lại tiếp tục lạnh nhạt với nhau.

Bây giờ Nguyễn Hạo thần và nhà họ Nguyễn không còn quan hệ gì nữa, cho dù biểu hiện bên ngoài của Nguyễn Hạo thần có mạnh mẽ hơn nữa, nhưng trong lòng khẳng định cũng sẽ khó chịu, Minh Hạo lúc này nhất định sẽ mềm lòng, đây là cơ hội tốt để ba con bọn họ cải thiện quan hệ.

“Vâng.” Nguyễn Hạo thần trầm giọng đồng ý, lúc trước anh vẫn cho rằng Đường Minh Hạo bài xích anh, không muốn tiếp nhận anh, hơn nữa anh cũng không có kinh nghiệm, anh còn lo lắng Minh Hạo sẽ trách anh, trách anh mấy năm nay không ở bên cạnh bọn họ.

Cho nên Nguyễn Hạo thần vẫn không biết phải nói chuyện với Đường Minh Hạo như thế nào.

Hiện tại nhìn thấy Đường Minh Hạo suy nghĩ cho anh như vậy, anh đương nhiên phải nghĩ biện pháp ở chung với con trai thật tốt, đó chính là con trai của anh, con ruột, hơn nữa tuyệt đối là niềm kiêu ngạo của anh.

Tô Khiết dạy hai đứa con rất tốt, rất hiểu chuyện, rất chu đáo, rất hiểu lòng người.

“Ông đang nói về chuyện gì đấy?” Bà cụ Đường tuy rằng đang xem video, nhưng vẫn nghe được ông cụ Đường và Nguyễn Hạo thần nói chuyện, bà cụ Đường nhìn về phía ông cụ Đường, hơi khó hiểu, hỏi một câu.
 
Chương 2661


Chương 2661

“Tôi nói Minh Hạo là một đứa trẻ ngoan.” Ông cụ Đường cũng không giải thích quá nhiều, bởi vì ông cụ Đường biết, Đường Minh Hạo tuy rằng muốn cho bà cụ Nguyễn một cơ hội, nhưng chỉ sợ bà cụ Nguyễn chưa chắc sẽ nắm chắc cơ hội này.

“Minh Hạo vốn là một đứa trẻ ngoan, cái này còn cần ông nói hay sao?” Tuy rằng có đôi khi bà cụ Đường không nghĩ sâu xa như ông cụ Đường, nhưng cũng không dễ bị lừa gạt như vậy. Bà cụ Đường biết ông cụ Đường không nói cho bà biết sự thật, tuy nhiên bà cụ Đường cũng không có ý định tiếp tục truy vấn.

Ông không có ý định nói cho bà biết, vậy nhất định là có đạo lý của ông, nếu ông không nói cho bà biết, vậy bà sẽ không muốn biết.

Ánh mắt của Nguyễn Hạo thần chợt lóe, Đường Minh Hạo quả thật là một đứa trẻ tốt, nhưng Nguyễn Hạo thần biết, bà cụ Nguyễn nhất định sẽ làm Đường Minh Hạo thất vọng.

Mấy năm nay, Nguyễn Hạo thần đã quá hiểu bà cụ Nguyễn.

“Tôi không biết người xúi giục đứa trẻ này là ai, nhưng rõ ràng là người xúi giục đứa trẻ này quá độc ác…” Trong phòng bệnh, bà cụ Nguyễn cũng không giải thích chuyện ông cụ Nguyễn ngất xỉu, bởi vì bà cụ Nguyễn rất rõ ràng, chuyện ông cụ Nguyễn ngất xỉu, mọi người ở đây đều đã nhìn ra.

Từ lúc Đường Minh Hạo lau sạch màu trên miệng ông cụ Nguyễn, sự việc cũng đã lộ ra, hơn nữa Đường Minh Hạo vừa mới giải thích, chỉ sợ người ngu ngốc cũng có thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Mà vừa rồi lại có phóng viên phát sóng trực tiếp, bây giờ không chỉ có mấy phóng viên này biết chuyện, chắc cũng đã có rất nhiều người biết.

Bà cụ Nguyễn biết loại tình huống này, cho dù bà ta có che giấu như thế nào khẳng định cũng không thể che giấu được, nếu giờ phút này bà ta vẫn tranh cãi chuyện ông cụ Nguyễn ngất xỉu, vậy còn có thể bị người ta nói là bà ta đang nói dối.

Bà ta tuyệt đối không thể phạm sai lầm như vậy, cho nên giờ phút này bà cụ Nguyễn tuyệt đối không nhắc tới chuyện ông cụ Nguyễn ngất xỉu, mà là tiếp tục chất vấn Đường Minh Hạo.

“Bà cụ Nguyễn này, thật sự là quá đáng, đến lúc này không ngờ bà ta còn muốn đánh một cái cào một cái, không ngờ còn đang xúc phạm Tô Khiết của chúng ta.” Bà cụ Đường vốn đang hưng phấn, giờ phút này nghe được những lời của bà cụ Nguyễn khiến cho bà trở nên tức giận: “Bà ta còn không biết xấu hổ nói người khác mưu mô, còn không biết xấu hổ nói tâm tư của người khác độc ác, tâm tư của bà ta mới là độc ác nhất, thật sự là quá đáng, quá đáng.”

Ông cụ Đường nhịn không được lắc đầu, bà cụ Nguyễn này thật sự không cứu được nữa.

Tô Khiết cũng không có bất kỳ phản ứng gì, trước kia ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn hãm hại cô như vậy, cô vì Nguyễn Hạo thần nên nhẫn nhịn, hơn nữa bà cụ Nguyễn cũng không có chỉ đích danh ai.

Hiện tại Nguyễn Hạo thần đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Nguyễn, về sau cô cũng không có bất cứ quan hệ gì với ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn, lúc đó cô cũng thật sự không còn tâm tư đi để ý tới những người như vậy.

Nguyễn Hạo thần nghe được lời bà cụ Nguyễn nói, khóe môi nhịn không được lộ ra một nụ cười lạnh lùng mang theo trào phúng, anh đã biết sẽ như vậy, mấy năm nay vẫn như vậy, anh đã không ôm bất kỳ hy vọng gì nữa, anh đã hoàn toàn hết hy vọng từ lâu rồi.

Chỉ là lần này, người phải đối mặt với những chuyện này chính là Đường Minh Hạo, lúc này khẳng định sẽ làm cho Minh Hạo phải thất vọng, anh nhìn mà đau lòng, nhìn mà không đành lòng lắm!

Hơn nữa bà cụ Nguyễn lúc này còn chỉ gà mắng chó, mắng Tô Khiết, đôi mắt Nguyễn Hạo thần cũng tràn đầy hàn ý, hiện tại anh đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Nguyễn, về sau bất kỳ một người nào nhà họ Nguyễn dám nói nửa câu không đúng về Tô Khiết, anh tuyệt đối sẽ không khách khí nữa.

“Bà cụ Nguyễn, tôi khuyên bà trước khi nói chuyện nên suy nghĩ cho kỹ càng, có một số việc, trong lòng bà biết rõ, nhưng bà lại vì lợi ích của mình mà muốn giấu diếm, một khi đã như vậy,mong bà đừng có nói gần nói xa, vừa rồi có phóng viên hỏi chuyện ông cụ Nguyễn ngất xỉu, mong bà hãy giải thích chuyện của ông cụ Nguyễn đi, nếu không, chúng tôi cũng chỉ có thể phơi bày tất cả mọi chuyện, Diêm Môn chúng tôi không có gì phải sợ, cậu chủ nhỏ của chúng tôi càng không có gì mà không dám.” Cố Ngũ vẫn luôn canh giữ bên cạnh Đường Minh Hạo, không mở miệng, nhưng Cố Ngũ không mở miệng, cũng không có nghĩa là Cố Ngũ không rõ.
 
Chương 2662


Chương 2662

Cố Ngũ nhìn ra bà cụ Nguyễn đã biết thân phận của cậu chủ nhỏ, bà cụ Nguyễn biết cậu chủ nhỏ là con trai của ông chủ và bà chủ.

Nhưng bà cụ Nguyễn hiển nhiên không muốn nhận cậu chủ, rõ ràng là bà cụ Nguyễn sợ bị người ta biết chuyện này, bà cụ Nguyễn sợ ảnh hưởng đến việc thông gia của nhà họ Nguyễn và Quỷ Vực chi thành .

Bà cụ Nguyễn không muốn nhận cậu chủ, lại còn muốn lôi bà chủ ra nói chuyện, Cố Ngũ chỉ muốn cười ha ha hai tiếng vào mặt bà ta.

Việc này chẳng khác nào đầu óc bà cụ Nguyễn có bệnh, bà ta cho rằng tất cả mọi chuyện đều phải do bà ta nắm trong tay hay sao?

Những lời có ý tứ uy hiếp này của Cố Ngũ có thể nói rất rõ ràng, chẳng qua Cố Ngũ không có nói rõ ra, nhưng Cố Ngũ biết bà cụ Nguyễn khẳng định có thể hiểu được.

Sắc mặt bà cụ Nguyễn trong nháy mắt thay đổi vài lần, bà ta hiển nhiên không ngờ Cố Ngũ đoán được tâm sự của bà ta, đương nhiên, uy hiếp của Cố Ngũ cũng khiến trong lòng bà ta cảm thấy lo lắng.

Mặc kệ như thế nào, chuyện thông gia với Quỷ Vực chi thành tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề, hôn sự của bọn họ đã được công bố với bên ngoài, hơn nữa bọn họ đã ký hôn thư với thành chủ Quỷ Vực chi thành .

Quỷ Vực chi thành cũng không phải là nơi mà bọn họ có thể đắc tội, hơn nữa chỉ cần Hạo thần cưới công chúa của Quỷ Vực chi thành, tương lai tất cả Quỷ Vực chi thành đều là của nhà họ Nguyễn, lợi ích to lớn này ở ngay trước mắt, bà ta tuyệt đối không có khả năng buông tha.

Cho nên tuyệt đối không thể để cho công chúa Quỷ Vực chi thành biết Nguyễn Hạo thần có hai đứa con, thân phận công chúa của Quỷ Vực chi thành người ta cao quý như vậy, làm sao có thể nguyện ý làm mẹ kế.

Khóe môi bà cụ Nguyễn mím chặt, lời nói của Cố Ngũ làm cho trong lòng bà ta có kiêng kỵ, tự nhiên cũng không dám nói thêm gì nữa.

Giờ phút này, ông cụ Nguyễn đang nằm trên giường cũng vừa tức vừa nóng nảy, giờ phút này ông ta cũng hận không thể nhảy dựng lên đánh cho Đường Minh Hạo một trận, đứa nhỏ này thật sự là điềm xấu.

Chỉ là ông cụ Nguyễn cuối cùng cũng nhịn xuống, nhưng ông cụ Nguyễn cũng biết hiện tại những phóng viên ở đây đều đã đoán được ông ta giả vờ ngất xỉu, nếu lúc này ông ta đứng lên, tình huống sẽ càng trở nên nghiêm trọng, loại tác động này sẽ vượt quá tất cả các đoán.

Vì vậy, bây giờ ông ta chỉ có thể tiếp tục nằm trên giường giả vờ ngất xỉu.

“Nếu bà cụ Nguyễn không muốn giải thích, vậy để tôi nói đi.” Đường Minh Hạo vốn muốn cho bà cụ Nguyễn một cơ hội, lúc trước Nguyễn Hạo thần triệu tập phóng viên nói rằng sẽ tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Nguyễn, nhưng bà cụ Nguyễn còn là bà nội của Nguyễn Hạo thần, Đường Minh Hạo cho rằng vào lúc này, bà cụ Nguyễn sẽ ít nhiều có một chút áy náy, rốt cuộc chuyện ông cụ Nguyễn ngất xỉu mà bọn họ làm chính là vì để hãm hại Nguyễn Hạo thần.

Đường Minh Hạo muốn cho bà cụ Nguyễn cơ hội này, cũng nghĩ rằng nếu giờ phút này bà cụ Nguyễn chủ động nói ra sự thật, để trong lòng Nguyễn Hạo thần cũng dễ chịu hơn một chút, coi như là an ủi Nguyễn Hạo thần một chút.

Thế nhưng Đường Minh Hạo thật không ngờ bà cụ Nguyễn chẳng những không có bất kỳ áy náy nào, càng không có bất kỳ hối hận nào, bà cụ Nguyễn thậm chí còn muốn đem tất cả nước bẩn đổ lên người mẹ của nó.

Đường Minh Hạo nhịn không được cười lạnh trong lòng, xem ra nó thật sự không nên ôm bất kỳ hy vọng nào đối với bà cụ Nguyễn và ông cụ Nguyễn.

Ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn thật sự không coi trọng tình thân, không, bọn họ căn bản cũng không có tình cảm.
 
Chương 2663


Chương 2663

Đã như vậy, nó cũng không cần khách khí nữa, bà cụ Nguyễn không nói, vậy thì để nó nói, để nó nói rõ ràng, trả lại sự trong sạch cho Nguyễn Hạo thần.

“Cháu…” bà cụ Nguyễn nghe thấy Đường Minh Hạo lại muốn tiếp tục nói tiếp, trong lòng càng sốt ruột, theo bản năng muốn ngăn cản Đường Minh Hạo.

Nhưng lần này Cố Ngũ lại ngăn cản trước mặt bà cụ Nguyễn, trong ánh mắt của Cố Ngũ nhìn về phía bà cụ Nguyễn rõ ràng mang theo ý cảnh cáo, rất rõ ràng Cố Ngũ đã không muốn tiếp tục đứng trầm mặc ở một bên nữa.

Cậu chủ đánh tiên phong, anh ta ít nhất phải giúp cậu chủ giải quyết tốt mọi hậu quả.

Diêm Môn tuy rằng là của Nguyễn Hạo thần, nhưng mấy năm nay chuyện của Diêm Môn gần như đều do Cố Ngũ phụ trách, có thể chống đỡ được Diêm Môn, năng lực của Cố Ngũ tuyệt đối không thể coi thường, khí trường của Cố Ngũ cũng tuyệt đối có thể nghiền nát bao nhiêu người, kể cả loại người già đời gian xảo giỏi tính kế như bà cụ Nguyễn.

Trong giây lát, bà cụ Nguyễn bị Cố Ngũ làm chấn động, lời nói bên miệng phải cứng rắn nuốt ngược trở lại, bởi vì bị Cố Ngũ ngăn cản, giờ phút này bà ta cũng không có cách nào đến gần bên người Đường Minh Hạo.

Giờ phút này, ông cụ Nguyễn đang nằm ở trên giường thật sự nóng nảy, lửa giận công tâm, ông ta nhìn thấy hiện tại bà cụ Nguyễn đã không khống chế được tình hình, nhưng ông ta lại không thể đứng dậy được, nếu ông ta đứng dậy, sự việc sẽ không thể xoay chuyển được nữa.

Bây giờ ông ta chỉ cần nằm trên giường không dậy, sau đó ông ta còn có thể nghĩ cách để người khác che giấu chuyện này.

Đôi mắt Đường Minh Hạo nhìn về phía ông cụ Nguyễn đang nằm trên giường, nhìn thấy ông cụ Nguyễn vẫn dùng tư thế ban đầu nằm không nhúc nhích, trong lòng Đường Minh Hạo nhịn không được cười lạnh, ông cụ Nguyễn đúng là có thể giả vờ, đến lúc này vẫn còn giả vờ được.

Nếu ông cụ Nguyễn này muốn giả vờ, vậy cứ để cho ông ta tiếp tục giả vờ đi, thế nhưng cho dù ông cụ Nguyễn hiện tại vẫn đang nằm trên giường giả vờ ngất xỉu, chuyện cần làm rõ vẫn phải làm rõ.

“Đầu tiên là ông cụ Nguyễn giả vờ ngất xỉu, sau đó bà cụ Nguyễn cố tình làm mọi chuyện ầm ĩ lên, làm cho mọi người đều biết, chính là vì đem hết tất cả mọi chuyện đổ lên trên người Nguyễn Hạo thần, làm cho tất cả mọi người cảm thấy chính là bởi vì lúc trước Nguyễn Hạo thần triệu tập phóng viên tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Nguyễn, mới làm cho ông cụ Nguyễn bị kích thích đến mức ngất xỉu phải nhập viện. Ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn muốn để cho tất cả mọi người mắng Nguyễn Hạo thần.” Đường Minh Hạo biết đây chính là chân tướng, đây là chân tướng nó nhìn một cái là hiểu, nó tin tưởng ba của mình khẳng định cũng hiểu rõ.

Ba nhìn thấy tất cả những điều này, không biết ba có đau lòng hay không?

“Cháu nói nhảm cái gì vậy? Hạo thần là con cháu của nhà họ Nguyễn chúng ta, là người thân thân thiết nhất của chúng ta, chúng ta làm sao có thể hại Hạo thần, tất cả những việc chúng ta làm đều là vì Hạo thần.” Sắc mặt của bà cụ Nguyễn nhanh chóng thay đổi, nhưng đây quả thật là sự thật, vốn dĩ bọn họ đã lên kế hoạch thật tốt, nhưng bây giờ lại bị Đường Minh Hạo nói ra trước mặt mọi người, bà cụ Nguyễn lập tức tức giận.

Những phóng viên ở đây nghe được lời của Đường Minh Hạo, từng người một đối mặt nhìn nhau, thật sự từ khi biết ông cụ Nguyễn giả vờ ngất xỉu, tất cả mọi người đều đã nghĩ đến điểm này, chẳng qua giờ phút này nghe một đứa nhỏ khoảng năm tuổi nói ra, càng làm cho người ta rung động.

Ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn chính là người thân của cậu ba nhà họ Nguyễn, đúng như vừa rồi bà cụ Nguyễn nói, cậu ba nhà họ Nguyễn là người thân thân thiết nhất của bọn họ, nhưng không ngờ ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn còn tàn nhẫn đối với người thân nhất của mình như thế. Sắc mặt của bà cụ Nguyễn trở nên tái nhợt, bởi vì bây giờ trên mạng thực sự có quá nhiều người mắng cậu ba nhà họ Nguyễn, hơn nữa mắng còn rất khó nghe.

Nếu bọn họ không biết ông cụ Nguyễn giả vờ ngất xỉu thì thôi, nhưng hiện tại ở trong phòng bệnh, rõ ràng biết ông cụ Nguyễn đang giả vờ ngất xỉu, giả bệnh, mà cậu ba nhà họ Nguyễn sở dĩ bị mọi người mắng chính là vì ông cụ Nguyễn giả bệnh.
 
Chương 2664


Chương 2664

Cho nên, khi bà cụ Nguyễn nói bọn họ làm tất cả mọi chuyện đều vì cậu ba nhà họ Nguyễn, giờ phút này lọt vào trong tai mọi người, tất cả mọi người đều cảm thấy không được tự nhiên.

“Tất cả những gì bà đã làm đều vì Hạo thần? Ông cụ Nguyễn giả vờ ngất xỉu, bà còn trang điểm cho ông cụ Nguyễn giống như một ‘người chết’, sau đó cố ý nói với phóng viên một vài câu ba phải, cố ý đem chuyện này đổ lên trên người Nguyễn Hạo thần, cố ý để cho mọi người hiểu nhầm Nguyễn Hạo thần, sau đó hiện tại tất cả mọi người đang mắng Nguyễn Hạo thần, các người làm có phải là vì Hạo thần không? Lời bà nói có tin được không?” Đường Minh Hạo nở nụ cười, nó cảm thấy đây tuyệt đối là chuyện cười hay nhất mà nó nghe được, ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn làm những chuyện đó là vì muốn tốt cho Hạo thần? Đường Minh Hạo cũng không biết bà cụ Nguyễn nói ra những lời này như thế nào, da mặt bà ta dày đến mức nào?

Đường Minh Hạo lập tức mỉm cười, nó cảm thấy đây nhất định là câu chuyện hài hước nhất mà mình từng được nghe, những chuyện mà ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn làm với Nguyễn Hạo thần là để tốt cho Nguyễn Hạo thần? Đường Minh Hạo không biết sao hai người họ có thể nói ra câu này, da mặt họ phải dày cỡ nào chứ?!!!

Khi ông bà cụ Nguyễn làm ra chuyện gì, thật sự họ có từng nghĩ cho Nguyễn Hạo thần không? Họ có khi nào mà thật lòng quan tâm Nguyễn Hạo thần, coi như không tính chuyện hôm nay, vậy trước kia có chuyện gì hai người họ làm mà không quá đáng đâu?Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe

Để tốt cho Nguyễn Hạo thần? Có chuyện nào thật sự làm vì Nguyễn Hạo thần sao?

Để chia cắt Nguyễn Hạo thần và mẹ anh, ông cụ Nguyễn giả vờ ngã gãy chân, nằm viện rồi hãm hại mẹ anh, giấu Nguyễn Hạo thần, tự hứa hôn với nhà họ Cố, sau đó lại muốn bám vào nhà họ Đường bèn bày mưu tính kế từ hôn nhà họ Cố.

Hiện giờ hai người họ lại giấu Nguyễn Hạo thần, tự quyết định hôn sự với Quỷ Vực Chi Thành, hơn nữa vì để dựa dẫm Quỷ Vực Chi Thành, họ còn định đưa em gái mình đi, bán mẹ anh lên núi!!

Hiện giờ bà cụ Nguyễn rõ ràng đã biết thân phận của anh, nhưng lại tỏ vẻ bình thản, còn giả vờ không biết, hẳn là không muốn làm lỡ hôn sự với Quỷ Dực Chi Thành.

Những việc họ đã làm, có việc nào tốt cho Nguyễn Hạo thần? Thậm chí họ còn chưa từng hỏi ý của anh, chưa từng tôn trọng anh, họ chỉ xem anh như một công cụ có thể tạo ra lợi ích cho nhà họ Nguyễn.

“Vâng ạ, nếu bà đã nói rằng chuyện hai ông bà làm là vì tốt cho Nguyễn Hạo thần, vậy hiện giờ ngay trước mặt mọi người, bà hãy làm rõ chuyện ông cụ Nguyễn giả vờ hôn mê, chứng minh chuyện này chẳng mảy may liên quan đến Nguyễn Hạo thần đi ạ.” Đường Minh Hạo nhìn bà cụ Nguyễn, từng câu từng chữ đều tỏ rõ uy lực không cho phép trốn tránh, khiến người khác cảm nhận được một áp lực vô hình.

Mà lời của Đường Minh Hạo cũng hàm chứa sức mạnh đặc biệt, khiến người khác cảm thấy chấn động.

Cố Ngũ nghe xong, trong lòng vô cùng kích động và phấn khởi, cậu chủ nhỏ trút giận giúp ông chủ, cậu chủ nhỏ đang bảo vệ ông chủ của họ, cậu chủ nhỏ thật là ngầu.

Lúc này những nhà báo khác đều nhìn sang Đường Minh Hạo, trong mắt đều đầy vẻ khó hiểu, đứa trẻ này thông minh quá, phản ứng cũng nhanh thật, hơn nữa cũng rất có khí phách, đến nỗi khiến bọn họ đều cảm thấy áp lực.

Lúc này, Đường Minh Hạo đang nhìn bà cụ Nguyễn, nó đang chờ bà cụ trả lời, hoặc là nên nói đợi động thái của bà cụ thế nào, nó muốn xem coi lần này, bà cụ Nguyễn còn muốn làm bậy làm bạ thế nào.

Đương nhiên lần này nó tuyệt đối sẽ không để bà cụ Nguyễn càn quấy nữa.

Những người khác cũng đều nhìn bà cụ Nguyễn, câu hỏi của bé Đường Minh Hạo thực ra rất đơn giản, không hề khó trả lời, bà cụ Nguyễn có cần phải khó xử vậy không?

“Ông cụ nhà tôi vốn sức khỏe không tốt, lần trước kiểm tra ra có vài vấn đề, hơn nữa ông ấy đã từng này tuổi, tôi còn xin mọi người để yên cho ông ấy nghỉ ngơi, đừng làm phiền ông ấy đấy thôi.” Bà cụ Nguyễn không hổ là một con hồ ly, bà ta vẫn như cũ không trả lời thẳng câu hỏi của Đường Minh Hạo, mà cố ý lôi sức khỏe của ông cụ Nguyễn ra đáp trả.

Nói thật thì, ông cụ Nguyễn đã lớn tuổi, sức khỏe có chút vấn đề cũng bình thường, vì vậy lời bà cụ Nguyễn nói cũng có tính thuyết phục.
 
Chương 2665


Chương 2665

“Mới nãy bác sĩ đã nói, sức khỏe ông cụ Nguyễn không việc gì.” Lần này Đường Minh Hạo không muốn bà cụ Nguyễn lại ém nhẹm cho qua chuyện này, vậy nên nó đã đưa ra lời bác sĩ vừa nói để chống lại bà cụ Nguyễn.

Vị bác sĩ vừa nãy còn chưa đi, trước đây mỗi khi anh ta mở miệng nói đều bị bà cụ Nguyễn ngắt lời, nên vẫn luôn giữ im lặng, vì lúc này trong phòng bệnh có rất nhiều phóng viên đang vây quanh, anh ta không chen ra được, hơn nữa con người vốn hiếu kỳ, ai cũng đều muốn hóng chuyện, anh ta cũng định ở lại xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Đúng vậy, bệnh viện chúng tôi đã tiến hành kiểm tra toàn diện cho ông cụ Nguyễn, sức khỏe ông cụ không hề…” Vị bác sĩ kia nghe Đường Minh Hạo nói, vội mở miệng đáp, anh ta đúng là một người thành thật, hơn nữa anh ta cũng thật sự là một người chính trực.

“Tôi không tin kết quả kiểm tra của bệnh viện các người, chúng tôi đã nhờ Trác Hiểu Lam của bệnh viện nhà họ Trác đích thân kiểm tra cho ông cụ…” Bà cụ Nguyễn lại cắt ngang lời bác sĩ, lúc bà cụ nói chuyện còn liếc bác sĩ, trong mắt rõ ràng có ý cảnh cáo, vị bác sĩ này cũng đặc biệt đến để gây chuyện sao?

“Bà cụ Nguyễn nói kết quả kiểm tra này hả? Đây là lần kiểm tra sức khỏe gần đây của ông cụ Nguyễn, là vào một tháng trước, do Trác Hiểu Lam của bệnh viện nhà họ Trác kiểm tra.” Hôm nay Đường Minh Hạo hiển nhiên không đến tay không, nên những thứ cần chuẩn bị nó đều đã chuẩn bị cả.

Về kết quả kiểm tra này của ông cụ Nguyễn, lúc trên đường đến đây, nó đã nhắn tin cho Mộ Dung Tri, nhờ Mộ Dung Tri tìm giúp.

Vì trước đó, khi phóng viên bám theo xe cấp cứu đến nhà họ Nguyễn, bà cụ Nguyễn đã nói kết quả kiểm tra sức khỏe gần đây của ông cụ Nguyễn không ổn, vậy nên Đường Minh Hạo đã nghĩ đến việc này.

Nói đi cũng phải nói lại, hệ thống bệnh viện nhà họ Trác bảo mật rất tốt, đến bây giờ Mộ Dung Tri mới gửi kết quả sang.

Đường Minh Hạo đưa điện thoại đến trước mặt bà cụ Nguyễn, để bà cụ có thể nhìn rõ tài liệu liên quan đến việc kiểm tra sức khỏe của ông cụ Nguyễn trên điện thoại nó.

Sau khi bà cụ Nguyễn nhìn thấy kết quả kiểm tra, lập tức nheo mắt: “Cháu lấy cái này ở đâu, nhà họ Trác vô cùng nghiêm ngặt, tuyệt đối sẽ không tiết lộ với người ngoài bất cứ điều gì về bệnh nhân, hơn nữa hệ thống bệnh viện nhà họ Trác bảo mật rất tốt, người ngoài không thể tra được tài liệu, sao cháu có thể lấy được những cái này?”

Bà cụ Nguyễn không dám tin Đường Minh Hạo vậy mà lại lấy được kết quả kiểm tra sức khỏe của ông cụ Nguyễn.

Bác sĩ bệnh viện nhà họ Trác không thể tiết lộ với người ngoài bất kỳ điều gì về tình trạng của bệnh nhân, huống hồ lần nào họ cũng tìm thẳng Trác Hiểu Lam, Trác Hiểu Lam càng không thể nào lại nói gì đó với người khác, hơn nữa hệ thống bệnh viện nhà họ Trác được mệnh danh là hệ thống bảo mật tốt nhất, không ai có thể trộm được bất kỳ tài liệu nào về bệnh nhân ở bệnh viện nhà họ Trác, cũng chính vì lý do này, lần nào họ cũng đến bệnh viện nhà họ Trác kiểm tra.

“Chuyện này đối với Diêm Môn bọn cháu dễ như trở bàn tay.” Đường Minh Hạo không đồng ý, bĩu môi, dường như đối với nó, đây là chuyện rất đơn giản.

Khóe môi Cố Ngũ co rút, thật sự đây không phải là công lao của Diêm Môn bọn họ, cậu chủ nhỏ không cần dát vàng lên mặt Diêm Môn bọn họ thế này, anh ta không biết gì về chuyện này, cũng không biết cậu chủ nhỏ làm cách nào lấy được những tài liệu này.

“Kết quả ở đây, chi bằng mọi người cùng xem đi, xem thử rốt cuộc sức khỏe của ông cụ Nguyễn có vấn đề gì không?” Đường Minh Hạo đưa điện thoại cho phóng viên, chuyển đến trước ống kính máy quay, vậy thì không chỉ những người trong phòng này có thể nhìn thấy tài liệu, mà những người khác chỉ cần họ đang xem chương trình phát sóng đều có thể nhìn thấy.

Ở nhà họ Đường, bà cụ Đường kinh ngạc đến không nói nên lời: “Đứa bé này ghê gớm quá đi mất, làm sao nó lấy được những thứ này, bà rất hiểu bệnh viện nhà họ Trác, tài liệu của bệnh viện họ đúng là hiếm khi mà lộ ra ngoài, cái chỗ Diêm Môn kia giỏi thế sao?”
 
Chương 2666


Chương 2666

Tô Khiết nghe bà cụ Đường nói thì không khỏi mỉm cười, Diêm Môn ghê gớm cỡ nào thì cô không biết, nhưng cô nhớ ra một chuyện, lúc đầu, Dụ Vỹ Phi từng nói với cô rằng, vào cái đêm của năm năm trước kia, người đàn ông trong quán bar chính là chủ nhân của Diêm Môn, nếu vậy, những gì Dụ Vỹ Phi tra được đều là thật.

Hiển nhiên Nguyễn Hạo thần chính là chủ nhân của Diêm Môn, nếu không Đường Minh Hạo cũng không thể như cá gặp nước ở Diêm Môn như vậy.

Ban đâu, Mộ Dung Tri không tra được Diêm Môn là Nguyễn Hạo thần, xem ra, Mộ Dung Tri cũng không tra được toàn bộ tài sản của Nguyễn Hạo thần.

Tô Khiết đánh mắt nhìn sang Nguyễn Hạo thần.

“Sao thế?” Nguyễn Hạo thần nhìn cô, anh cảm thấy ánh mắt cô đang nhìn mình hơi là lạ, sao thế nhỉ?

“Em hơi hiếu kỳ, rốt cuộc anh có bao nhiêu tài sản?” Tô Khiết không hề để ý những thứ này, cô chỉ đơn giản là hiếu kỳ, cô muốn biết, Nguyễn Hạo thần còn chưa đến ba mươi tuổi, hoàn toàn dựa vào năng lực bản thân mình, rốt cuộc có thể kiếm được bao nhiêu tiền.

“Em muốn kiểm tra sao? Vậy anh lựa dịp dẫn em đi.” Nguyễn Hạo thần nghe cô nói không khỏi bật cười, thì ra là vì chuyện này, anh cảm thấy chẳng việc gì, cô muốn biết, anh lúc nào cũng có thể nói cô nghe, nếu nói vẫn chưa cụ thể lắm, vậy anh có thể dẫn đi xem trực tiếp.

Anh cảm thấy có thể kết hợp hưởng tuần trăng mật gì đó luôn, tính ra cũng là ý kiến hay, anh khá mong chờ rồi đấy!!

“Hay là thôi đi.” Tô Khiết nghe anh nói sẽ dẫn cô đi xem thì hơi bất ngờ, anh có nhiều tài sản như thế, hơn nữa ở đâu cũng có, nếu anh thật sự dẫn cô đi xem, không biết sẽ xem đến khi nào nữa.

“Tô Khiết, của anh là của em, những cái đó đều là của em, vì vậy em…” Nguyễn Hạo thần không phải đang nói suông, mà là những lời từ tận đáy lòng, của anh là của cô, đừng nói những vật ngoài thân này, người của anh, tim của anh đều thuộc về cô.

“Ba ơi, lần trước không phải ba nói của ba thì là của con mà? Ba còn nói ba định cho con cả những cái kia cơ.” Đường Vũ Kỳ đang dựa trong lòng Nguyễn Hạo thần, hai mắt to tròn long lanh nhìn cậu ba Nguyễn, nghiêm túc nhấn mạnh, lần trước ba nó đã nói như vậy.

Nguyễn Hạo thần sững sờ, anh từng nói mấy câu này sao? Lần trước ở công ty, hình như anh đã từng nói sẽ cho cô công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ cả Nguyễn thị, có điều sau đó vì ông cụ Nguyễn, anh lại đổi ý, anh sắp rời khỏi nhà họ Nguyễn, đương nhiên không thể nào anh lại cần Nguyễn thị, thực ra anh cũng chưa từng thèm muốn Nguyễn thị.

Nếu không phải vì mẹ, anh cũng sẽ không cần cổ phần của Nguyễn thị.

Tô Khiết nghe con gái nói, không khỏi bật cười, biểu cảm nghiêm túc của con gái mình thật sự rất đáng yêu, thực ra Đường Vũ Kỳ còn nhỏ thế này, nó chẳng hiểu gì về mấy thứ tài sản đó cả.

Có lẽ Nguyễn Hạo thần từng nói vậy với nó, Đường Vũ Kỳ ghi nhớ, nên mới nghiêm túc sửa lưng Nguyễn Hạo thần như vậy.

Tất nhiên không phải Đường Vũ Kỳ để ý đến tài sản, Đường Vũ Kỳ để ý tình thương, sự trân trọng của ba đối với cô bé.

Đường Vũ Kỳ vừa nghe cậu ba Nguyễn nói thế, hiển nhiên sẽ hơi ghen tỵ.

Tô Khiết lại nhìn Nguyễn Hạo thần, cố tình cười một cách thâm thúy: “Vậy nên, cậu ba Nguyễn, rốt cuộc anh đã dùng mấy lời đường mật này dỗ dành bao nhiêu cô gái rồi?”

Tất nhiên Tô Khiết sẽ không ghen với con gái, cô cố ý làm vậy, cố tình đùa giỡn Nguyễn Hạo thần đôi khi sẽ rất thú vị.

Dĩ nhiên Tô Khiết muốn hòa hoãn bầu không khí, cô không muốn Nguyễn Hạo thần lại bị ảnh hưởng bởi những việc mà ông bà cụ Nguyễn đã làm.

“Em biết mà.” Nguyễn Hạo thần nhìn Tô Khiết, mỉm cười, anh biết Tô Khiết cố ý, anh cũng biết cô hiểu anh, nên cô biết anh tuyệt đối sẽ không nói những lời kia với cô gái khác.

“Em không biết, anh không nói sao em biết chứ?” Tô Khiết cố ý chọc anh, thật ra cô cảm thấy mặt nào của Nguyễn Hạo thần cũng tốt, cũng giỏi nói mấy lời tình tứ, tuy nói rất ít nhưng câu nào cũng có thể rung động tâm can.
 
Chương 2667


Chương 2667

“Ba ơi, ba mau nói đi, ba từng nói với mấy cô gái rồi ạ?” Đường Vũ Kỳ nghe Tô Khiết tiếp tục hỏi tới, cũng bắt đầu giúp mẹ, Đường Vũ Kỳ cảm thấy đây là một vấn đề rất nghiêm trọng.

Mấy lời này ba đã từng nói với nó, từng nói với mẹ thì thôi đi, nếu còn nói với những cô gái khác thì không thể tha thứ.

“Ba chỉ từng nói với mẹ thôi.” Nguyễn Hạo thần nghe Đường Vũ Kỳ nói thì không khỏi bật cười, khẽ nhéo mũi cô bé, lời anh nói là nói cho Đường Vũ Kỳ nghe, cũng là nói cho Tô Khiết nghe, dù gì lúc này cũng đang ở sảnh lớn của nhà họ Đường.

Cậu ba Nguyễn cũng không thể nói mấy câu tình tứ với Tô Khiết ở trước mặt ông bà cụ Đường được, có điều có thể mượn cớ của con gái để nói ra.

Tô Khiết nghe Nguyễn Hạo thần nói, không khỏi nhướng môi, thực ra cô biết hết, cô hiểu hết, có điều hiện tại nghe anh nói, cô vẫn cảm thấy trong lòng ấm áp, mềm mại, vô cùng dễ chịu.

Quả nhiên con gái đều thích nghe lời tình tứ, cô cũng không ngoại lệ.

Bà cụ Đường nhìn Tô Khiết, lại nhìn Nguyễn Hạo thần, bà rất vừa lòng, khung cảnh này thật tươi đẹp.

Cậu Nguyễn Hạo thần này được đấy!

Trước đây, bà không nên vì những chuyện ông bà cụ Nguyễn đã gây ra cho Tô Khiết mà trút giận lên người Hạo thần.

“Ba nói dối nhé, ba rõ ràng còn nói với con nữa.” Đường Vũ Kỳ nghe Nguyễn Hạo thần nói, lập tức sa sầm mặt mũi, vô cùng uất ức tố cáo anh.

“Hahaha…” Bà cụ Đường không khỏi phì cười: “Nhóc con, người ta thường nói con gái là người tình kiếp trước của ba, xem ra nói không sai nhỉ.”

Tô Khiết cũng bật cười, không ngờ con gái hay ghen như vậy, di truyền điểm này từ ai vậy nhỉ?

“Mọi người không được cười đâu, ba đúng là từng nói với con mà.” Đường Vũ Kỳ bị mọi người chọc nên xấu hổ, nhưng cô bé vẫn khăng khăng khẳng định.

“Được, được, chúng ta biết rồi.” Bà cụ Đường càng cười vui vẻ hơn, cục cưng Đường Vũ Kỳ đúng là niềm vui của cả nhà.

“Ba ơi, ba nói xem, nói xem, họ đều cười con, ba nói với mọi người đi ạ.” Đường Vũ Kỳ hơi buồn bực, rõ ràng cô bé nói thật, vì sao mọi người lại cười, vừa nghe là biết bà ngoại đang chọc cô bé.

“Con là con gái ba, ba yêu con, thương con, bảo vệ con khôn lớn, tiễn con về nhà chồng, sau đó con sẽ có gia đình của riêng mình, còn mẹ thì cần ba bảo vệ cả cuộc đời.” Biểu cảm của Nguyễn Hạo thần lúc này vô cùng nghiêm túc, vô cùng chân thành, những lời này đều là lời tận đáy lòng anh.

Khi Nguyễn Hạo thần nói phải bảo vệ cả đời, anh đã nhìn sang Tô Khiết.

Tô Khiết xúc động, bỗng cảm giác như tim đang đập nhanh hơn, quả nhiên lời tình tứ của cậu ba Nguyễn là cảm động nhất.

Bỗng nhiên cô nhận ra, Nguyễn Hạo thần thật ra rất biết khiến con gái cảm động.

Đường Vũ Kỳ không hiểu câu này lắm, có điều, cô bé cũng nghe ra được, ba yêu cô bé, thương cô bé, sẽ bảo vệ cô bé khôn lớn, vậy cũng đủ rồi, sau này cô bé đã có ba ở cạnh rồi.

“Ba ơi, vì sao anh hai lại nói mình là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn ạ?” Đường Vũ Kỳ không hay để bụng, thoắt cái dời sự chú ý, lại hỏi đến vấn đề khác.

Cô bé Đường Vũ Kỳ đã suy nghĩ câu hỏi này rất lâu, nhưng cô bé không biết vì sao anh hai lại bỗng nhiên trở thành cậu chủ nhỏ của Diêm Môn.

“Vì Diêm Môn là của ba, anh hai là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn, con là công chúa nhỏ của Diêm Môn.” Nguyễn Hạo thần không giấu giếm chuyện này trước mặt ông bà cụ Đường nữa, không chỉ Diêm Môn, những chuyện liên quan đến tài sản của mình, anh đều sẽ không giấu.
 
Chương 2668


Chương 2668

Anh sẽ không giấu giếm Tô Khiết bất cứ điều gì.

“Thật ạ, vậy thì hay quá.” Đường Vũ Kỳ lập tức hân hoan thốt lên, thì ra cô bé và anh hai đều có đãi ngộ như nhau, thật tốt quá.

Bà cụ Đường nhìn Đường Vũ Kỳ mà cười không ngớt, trước đây bà còn nói Nguyễn Hạo thần không xu dính túi, còn nói muốn bỏ tiền giúp đỡ Nguyễn Hạo thần lập nghiệp, không ngờ Nguyễn Hạo thần lại có nhiều tài sản như vậy.

Hơn nữa bà vừa hỏi thử Tô Khiết, tài sản Nguyễn Hạo thần đứng tên tuyệt đối không chỉ có một Diêm Môn, e là còn rất nhiều nữa, vậy nên trước đây rốt cuộc bà vì cái gì mà động lòng từ bi?

Ông cụ Đường không bất ngờ lắm, năng lực của Nguyễn Hạo thần cỡ nào chứ, nên chuyện gì cũng có khả năng cả.

“Giả đấy, chắc chắn là giả, là tài liệu mà Diêm Môn họ làm giả.” Trong phòng bệnh, bà cụ Nguyễn nhìn thấy Đường Minh Hạo vậy àm lại công khai kết quả kiểm tra của ông cụ Nguyễn cho mọi người xem, bỗng chốc sốt ruột.

Khi bà cụ Nguyễn nhìn thấy các mục trong tài liệu, bà cụ đã biết đây là thật, nhưng bà cụ Nguyễn lại khăng khăng không thừa nhận, vì bà cụ cũng biết, hễ công khai kết quả này, những lời trước đây đã nói ở nhà họ Nguyễn đều là lời nói dối, những lời nói khác của bà cụ cũng sẽ bị chất vấn dữ dội.

Ông cụ Nguyễn mới làm kiểm tra sức khỏe một tháng trước, lúc đó, Trác Hiểu Lam đã nói sức khỏe ông cụ Nguyễn hơi bất ổn, nhưng Trác Hiểu Lam cũng nói đó là chuyện bình thường, không phải lo, nhưng ông cụ Nguyễn lại cứ nhất quyết nằm viện mấy ngày, kết quả lần này hẳn là được kiểm tra trước khi xuất viện.

Vì nằm viện mấy ngày, làm một số trị liệu, nên những mục có chút vấn đề đều hồi phục bình thường, vì vậy kết quả kiểm tra này đúng là không có gì bất ổn.

Kết quả kiểm tra sức khỏe của ông cụ Nguyễn còn tốt hơn những một số cụ trung niên khác, không thể không nói, ông cụ Nguyễn rất rất chú ý sức khỏe!!

“Giả ạ? Bà cụ Nguyễn nói kết quả kiểm tra này là giả sao? Nếu bà cụ Nguyễn không tin, vậy cháu sẽ chứng minh một chút với mọi người, kết quả này là thật.” Đường Minh Hạo nghe bà cụ Nguyễn nói, trong lòng không khỏi cười mỉa, bà cụ Nguyễn đúng là nói dối không chớp mắt, kết quả này còn thật hơn cả thật, bà cụ Nguyễn còn nói giả!

Nếu bà cụ Nguyễn đã nói là giả, vậy đành chứng minh cho bà cụ Nguyễn hết đường chối cãi!

Bà cụ Nguyễn đúng là đang mở to mắt ra nói linh tinh, kết quả này thực sự không thể thật hơn được nữa, bà ta lại nói là giả! !

Nếu đã nói là giả vì thì hãy chứng minh để bà cụ Nguyễn không còn gì để nói! !

“ Định chứng minh như thế nào?” Nghe Đường Minh Hạo nói có thể chứng minh, bà ta vô thức hỏi một câu, sau khi dứt lời, cảm thấy hơi hối hận, lúc nãy không nên thuận theo lời đứa trẻ này mà hỏi như vậy, ít nhiều sẽ khiến mọi người cảm thấy rằng bà ta chột dạ rồi.

Các phóng viên có mặt tại đó nghe nói Đường Minh Hạo muốn chứng minh tính xác thực của tư liệu thì càng phấn khởi, tuy rằng đây là một đứa trẻ nhưng hôm nay đã mang đến cho họ rất nhiều bất ngờ, không biết tiếp theo nó sẽ mang đến cho họ những gì nữa?!

Thành thật mà nói bản kết quả kiểm tra sức khỏe vừa rồi mà Đường Minh Hạo cho họ xem, bọn họ đều nghi ngờ có thể không phải là của ông cụ Nguyễn, bởi vì các chỉ số sức khỏe đều quá tốt, không giống tình trạng của người đã có tuổi, mà giống như một người trung niên khỏe mạnh.

“Tại sao chúng ta không nhờ bác sĩ Trác ở bệnh viện nhà họ Trác đích thân tới giải thích một chút, dù gì kết quả khám nghiệm này là do bác sĩ Trác ký, bà Nguyễn cảm thấy thế nào?” Đường Minh Hạo nhìn bà cụ Nguyễn, lúc bấy giờ nghe ra hoàn toàn là giọng thương lượng.

“Ha.” bà cụ Nguyễn cười: “Cậu cho rằng bác sĩ Trác là người muốn mời tới là được sao, thật sự cho rằng Diêm Môn toàn năng sao?”
 
Chương 2669


Chương 2669

Rõ ràng bà cụ Nguyễn không tin lời Đường Minh Hạo nói, bà ta tin rằng Trác Hiểu Lam sẽ không bán đứng bọn họ vào lúc này, cho dù Diệm Môn uy hiếp Trác Hiểu Lam, Trác Hiểu Lam cũng sẽ không đến, Trác Hiểu Lam sẽ không dễ dàng bị uy hiếp như vậy.

“Diệm Môn chúng tôi có thể không mời được, chi bằng tôi sẽ nhờ Nguyễn Hạo thần giúp đỡ. Dù sao chuyện này cũng là để chứng minh sự trong sạch của ông ấy.” Đường Minh Hạo không hề tức giận hay lo lắng, lúc này bộ dạng trông không gấp gáp vội vàng gì, vô cùng tự tin.

Ngay khi Đường Minh Hạo nói ra lời này, sắc mặt của bà cụ Nguyễn rõ ràng đã thay đổi, bà ta biết rõ mối quan hệ giữa Nguyễn Hạo thần và Trác Hiểu Lam, nếu anh đi mời Trác Hiểu Lam thật, Trác Hiểu Lam đúng là có khả năng sẽ tới.

Những người khác không biết mối quan hệ riêng tư giữa Nguyễn Hạo thần và Trác Hiểu Lam, nhưng họ biết cậu hai Trác và cậu ba Nguyễn là anh em chí cốt, cho nên nhà họ Trác nhất định sẽ giúp đỡ.

Bà cụ Nguyễn thầm nghĩ nên giải quyết như thế nào, bà ta nghĩ rằng mình nên liên hệ với Trác Hiểu Lam trước, tới lúc đó nhờ Trác Hiểu Lam giúp đỡ.

Trác Hiểu Lam bình thường cũng rất nghe lời bà ta, đương nhiên bà ta vẫn có cách để đối phó với Trác Hiểu Lam tuy rằng Trác Hiểu Lam đã che giấu tâm tư của mình rất kĩ nhưng vẫn để bà ta biết, vì vậy có thể lấy chuyện đó ra để thuyết phục Trác Hiểu Lam tới lúc đó có thể giúp đỡ.

Nghĩ đến đây bà cụ Nguyễn thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc này bà ta hy vọng Đường Minh Hạo thực sự mời được Trác Hiểu Lam, chỉ cần Trác Hiểu Lam chịu giúp, chính miệng nói rằng kết quả giám định của Đường Minh Hạo là giả, thì cục diện sẽ hoàn toàn đảo ngược, Đường Minh Hạo có nói gì cũng vô dụng.

Bà cụ Nguyễn càng nghĩ càng hài lòng, càng nghĩ càng đắc chí, lúc này bà ta hận Trác Hiểu Lam không thể tới đây sớm một chút.

“Đương nhiên, cũng không cần phải mời Trác Hiểu Lam đến để chứng minh kết quả giám định này có phải là thật hay không.” Nhưng câu nói của Đường Minh Hạo đột nhiên thay đổi, lúc này đang đứng trước mặt bà cụ Nguyễn, mặc dù bà ta che giấu khá tốt, trên mặt không hề lộ ra quá nhiều bất thường, nhưng nó đã tìm ra manh mối.

Nó phát hiện trong mắt bà cụ Nguyễn không hoàn toàn che giấu được sự mong đợi và đắc chí kia, Đường Minh Hạo đoán rằng bà ta nhất định đã nghĩ ra cách đối phó, vì vậy lúc này chắc bà ta mong Trác Hiểu Lam đến.

Đường Minh Hạo không muốn mạo hiểm, trước đó nói rằng sẽ mời Trác Hiểu Lam đến cũng là buột miệng nói vậy thôi, cũng không quá xem là thật, cũng không gọi điện cho Nguyễn Hạo thần nhờ anh mời Trác Hiểu Lam tới chứ?

Hơn nữa, việc chứng minh kết quả thanh tra này là thật có nhiều cách, không cần thiết phải mời Trác Hiểu Lam.

“Không phải cháu vừa nói muốn mời Trác Hiểu Lam tới sao? Tại sao lại không mời nữa? Kết quả kiểm tra này là Trác Hiểu Lam đưa ra, Trác Hiểu Lam là người biết rõ nhất, cháu bảo Trác Hiểu Lam tới đây nói xem nó là thật hay giả? ” Trong lòng bà cụ Nguyễn có cách đối phó Trác Hiểu Lam, đương nhiên hi vọng Trác Hiểu Lam sẽ tới.

Lúc này, bà cụ Nguyễn cố tình tỏ ra đường đường chính chính, trông vô cùng đáng tin như thể những lời Đường Minh Hạo nói là giả dối, thằng nhóc thật sự đã vu oan bà ta.

“Cháu cũng không cần phải nhờ Nguyễn Hạo thần mời đâu, bây giờ tôi có thể mời Trác Hiểu Lam tới để cô ấy đích thân nói cho mọi người biết kết quả.” Lúc này, lại là bà cụ Nguyễn kiên quyết mời bác sĩ tới.

Bà cụ Nguyễn chính là như vậy, cho dù là làm việc gì cũng quen với việc tính toán, lúc này bởi vì đã biết được bí mật của Trác Hiểu Lam và có cách đối phó với cô ta, nên bà ta không lo lắng chút nào.

“Tôi vừa nghĩ ra một vấn đề, bản kết quả kiểm tra này là của ông cụ Nguyễn vào một tháng trước, bây giờ đã một tháng trôi qua, nói không chừng tình trạng sức khỏe có thể đã khác. Vì vậy, tôi nghĩ chi bằng bây giờ tiến hành kiểm tra công khai cho ông ấy một lần nữa, như vậy mới càng có sức thuyết phục hơn.” Đường Minh Hạo thấy bà cụ Nguyễn nóng lòng muốn mời Trác Hiểu Lam tới, nó sẽ không cho bà ta được như ý.
 
Chương 2670


Chương 2670

“Tôi không tin vào kết quả kiểm tra ở bệnh viện này.” Khi bà cụ Nguyễn vừa nghe nói rằng sẽ kiểm tra ngay bây giờ, hơn nữa còn là kiểm tra công khai, trong lòng nặng trĩu, bà ta biết rất rõ tình trạng sức khỏe hiện nay của ông cụ Nguyễn, thực sự hoàn toàn khỏe mạnh, cho dù có kiểm tra như thế nào cũng sẽ không thấy bất kì vấn đề gì.

“Bà Nguyễn, không ngờ bà lại không tin tưởng bệnh viện này, tại sao vẫn đưa ông cụ Nguyễn đến đây? Đây chẳng phải là trước sau mâu thuẫn sao?” Đường Minh Hạo đương nhiên hiểu được tâm tư của bà cụ Nguyễn, bà ta sợ kiểm tra cho ông cụ Nguyễn, nhưng lý do mà bà ta đưa ra đúng là qua loa.

Ông cụ Nguyễn “ngất xỉu”, trong tình huống khẩn cấp như vậy bà ta đã đưa chồng mình đến bệnh viện này, vậy mà bây giờ lại nói rằng mình không tin tưởng nơi này?

Thật là nực cười! !

“Đương nhiên, nếu bà Nguyễn không tin kết quả kiểm tra của bệnh viện này, chúng ta cũng có thể đổi bệnh viện khác, chỗ mà bà cảm thấy tin tưởng.” Đường Minh Hạo không đợi bà cụ Nguyễn trả lời, lại một lần nữa thay đổi lời nói, vấn đề của bà ta thực ra không khó giải quyết.

“Tôi xin cậu hãy buông tha cho ông nhà tôi đi bây giờ ông ấy vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, làm sao có thể chuyển viện được, các người muốn hại chết ông ấy sao?” Bà cụ Nguyễn nghe Đường Minh Hạo nói vậy, đôi mắt lóe lên, sau đó ngay lập tức chuyển sang vẻ mặt buồn bã. Nhìn Đường Minh Hạo, giọng nói thậm chí còn như thể đang cầu xin.

Nếu chỉ nhìn bộ dạng bà cụ Nguyễn lúc này thì người ta cảm thấy thật đáng thương.

“Bà Nguyễn, cho dù ông cụ Nguyễn thực sự chóng mặt thì cũng là “hôn mê” ở nhà họ Nguyễn, sau đó các người đã gọi xe cấp cứu và đưa ông ấy vào bệnh viện. Nếu tôi đoán không lầm, khi tới cửa bệnh viện, bà vẫn còn trả lời phỏng vấn. Lúc đó ông cụ Nguyễn được cáng và bị các phóng viên vây quanh, mà bà lại không chút lo lắng, bây giờ lại bắt đầu lo lắng.” Đường Minh Hạo thực sự cảm thấy rằng rất nhiều logic của bà Nguyễn rất buồn cười, nếu bà ta muốn diễn vở kịch khổ sở, cũng nên nghĩ về những việc mà mình đã làm trước đây.

Cách làm trước sau không nhất quán này thực sự là một màn kịch.

“Lúc đó xe cấp cứu tới bệnh viện là để cấp cứu, thời gian cấp bách, bây giờ ông ấy vẫn hôn mê chưa tỉnh, làm sao có thể tùy tiện di chuyển được.” Bà ta nghe Đường Minh Hạo nói, phổi như sắp nổ tung, đứa trẻ đáng chết này cố ý chọc tức mình phải không?

Không, thằng nhãi ranh đáng chết này đến đây là để làm loạn, hãm hại bà ta.

Chắc chắn, Tô Khiết không dạy dỗ được đứa trẻ nào ngoan ngoãn cả, đứa nào cũng đáng ghét.

“Bà cụ Nguyễn lúc nãy không tin tưởng bệnh viện này, ông Nguyễn đã đến bệnh viện này được gần hai tiếng rồi mà vẫn hôn mê chưa tỉnh, nếu bà đã không tin vào bệnh viện này thì sao không chuyển viện?” Đường Minh Hạo không biết rằng lúc này bà cụ Nguyễn đã ghét mình lắm rồi, đương nhiên dù có biết nó cũng sẽ không quan tâm.

Đối với những người không liên quan, tại sao phải quan tâm đến những gì họ nghĩ về mình? !

Đối với nó bây giờ ông bà Nguyễn chính là những người không liên quan!

Ba của thằng nhóc cũng đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Nguyễn, chẳng còn quan hệ gì với ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn, thằng bé lại càng không có quan hệ với bọn họ. Cho nên bọn họ thích hay ghét, thằng bé đều chẳng quan tâm.

“Bây giờ bệnh nhân vẫn đang hôn mê bất tỉnh, làm sao có thể tùy tiện di chuyển được. Chẳng may xảy ra chuyện ghì làm thế nào?” Bà cụ Nguyễn nhìn thẳng về phía Đường Minh Hạo với vẻ ác độc. Chẳng qua lúc này bà ta quay lưng lại phía ống kính nên phóng viên không quay được vẻ mặt của bà ta lúc này.

“Ý của bà cụ Nguyễn là để cho ông cụ Nguyễn ‘hôn mê’ trong bệnh viện này như thế, do đâu dựa vào đâu chứ? Bác sĩ của bệnh viện này nói sức khỏe của ông cụ Nguyễn không có vấn đề gì, bà cũng không tin? Từ sau khi ông cụ Nguyễn vào bệnh viện, bác sĩ chỉ truyền mấy chai nước cho ông cụ, cũng chẳng dùng thuốc gì. Với tình huống này, bà cụ Nguyễn lại không lo lắng? Lại có thể yên tâm? Chẳng lẽ bà cụ Nguyễn muốn để ông cụ Nguyễn cứ hôn mê tiếp như vậy?” Các miệng nhỏ của Đường Minh Hạo nói tía lia, dỗi lại những vấn đề của bà cụ Nguyễn.
 
Chương 2671


Chương 2671

“Hơn nữa, cho tới bây giờ bác sĩ chưa từng nói ông cụ Nguyễn không thể di chuyển, sao bà cụ Nguyễn cứ chắc chắn là ông cụ Nguyễn không thể di chuyển chứ?” Đường Minh Hạo lại nhanh chóng nói thêm một câu.

“Đúng, đúng, tình trạng của ông cụ Nguyễn bây giờ có thể di chuyển, không thành vấn đề. Nếu bà cụ Nguyễn không tin tưởng vào bệnh viện của chúng tôi, tôi có thể làm thủ tục chuyển viện cho các người.” Bác sĩ vừa bị bà cụ Nguyễn chọc giận lại tiếp lời Đường Minh Hạo. Phải nói là bác sĩ đã bổ sung rất đúng lúc.

“Bà cụ Nguyễn, bác sĩ nói có thể chuyển viện.” Đường Minh Hạo đặc biệt hài lòng về lời nói của bác sĩ. Nếu bác sĩ cũng đã lên tiếng, thằng bé muốn xem bà cụ Nguyễn còn có thể tìm ra được lý do gì nữa?

“Sao cháu cứ nhất quyết muốn chúng tôi phải chuyển viện? Rốt cuộc cháu có mục đích gì, rốt cuộc cháu có âm mưu gì?” Bà cụ Nguyễn nói không lại Đường Minh Hạo, chỉ có thể tính dùng những chuyện khác để dời sự chú ý của mọi người.

“Ông cụ Nguyễn vẫn hôn mê bất tỉnh như thế, bệnh viện này cũng không có phương án giải quyết, lẽ nào bà cụ Nguyễn không sốt ruột? Cho nên tôi làm vậy cũng xem như giúp ông bà thôi. Nếu nói tôi có mục đích, vậy chính là muốn kiểm tra toàn diện cho ông cụ Nguyễn, để có thể biết rốt cuộc tình trạng của ông cụ bây giờ thế nào.” Đường Minh Hạo làm sao có thể để bà cụ Nguyễn lừa gạt cho qua như vậy được.

“Cháu nói thật dễ nghe, ai mà biết được các người có âm mưu gì? Ai biết trên đường các cậu sẽ làm gì chúng tôi chứ? Diêm Môn các cậu thì chuyện gì mà chẳng làm được.” Lúc này bà cụ Nguyễn cố ý nói vậy là hi vọng đổ tất cả mọi chuyện lên người Đường Minh Hạo.

“Bà cụ Nguyễn, cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy được. Bà nói chuyện phải có chứng cứ, bằng không Diêm Môn chúng tôi có thể kiện bà tội vu khống.” Cố Ngũ đã lâu không nói chuyện, bởi vì chuyện này hoàn toàn không cần anh ta phải đứng ra. Một mình cậu chủ nhỏ đã có thể giải quyết được. Nhưng lúc này nghe thấy bà cụ Nguyễn nói vậy, anh ta không nhịn được nữa. Bà ta lại dám nói xấu Diêm Môn bọn họ.

Mặc dù chuyện kinh doanh của Diêm Môn bọn họ hơi nhiều, bình thường cũng tiếp nhận vài chuyện đặc biệt nhưng luôn giữ quy tắc, tuyệt đối sẽ không làm chuyện phạm pháp, cũng không làm chuyện xằng bậy. Thậm chí Diêm Môn không tiếp nhận những chuyện trái với nguyên tắc.

Diêm Môn bọn họ sẽ không nhận tội oan như vậy.

Bà cụ Nguyễn thấy Cố Ngũ thì vô thức lùi lại một bước. Bởi vì giờ phút này, trông anh ta thật sự đáng sợ, nhìn như muốn giết bà ta bất cứ lúc nào vậy.

Đương nhiên, lúc này bà cụ Nguyễn không dám nói xấu Diêm Môn câu nào nữa.

“Nếu bà cụ Nguyễn không yên tâm, không muốn để ông cụ Nguyễn chuyển viện, thật ra còn có một cách khác.” Đường Minh Hạo không tính toán với bà cụ Nguyễn về vấn đề Diêm Môn. Bởi vì thằng bé cảm thấy chuyện này là không cần thiết. Rốt cuộc Diêm Môn bọn họ thế nào, bà cụ Nguyễn nói thêm vài câu cũng không thể bôi nhọ được.

“Cách gì?” Lúc này, bà cụ Nguyễn đang bị Cố Ngũ dọa sợ. Bà ta vừa nghe Đường Minh Hạo nói vậy thì không nén được cơn giận trong lòng, trong giọng nói lộ rõ sự tức giận, nhất thời cũng cao giọng hơn.

Lúc này, ông cụ Nguyễn nằm trên giường còn tức hơn, cuống hơn bà cụ Nguyễn. Thằng ranh con này thật sự làm ông tức chết mất.

Thằng bé chỉ mới là đứa trẻ năm tuổi, sao lại có lắm ý tưởng thế? Sao không bịt nổi cái miệng của thằng ranh con này? Nó nói hết lý luận này tới biện pháp khác, thật đúng là dưới tình huống nào cũng không làm khó được thằng ranh con đáng chết này.

Thằng ranh con, mày có bản lĩnh thì đi đối phó với người ngoài, sao có thể đối phó với người trong nhà chứ? Ông là cụ nội của thằng ranh con đáng chết này. Nó thật quá khinh người. Chờ đến khi ông có thể ‘tỉnh lại’, xem ông có trừng trị cho thằng ranh con đáng chết này một trận không.
 
Chương 2672


Chương 2672

Ông cụ Nguyễn không cần nghĩ cũng biết cách mà thằng ranh con đáng chết này nói ra sẽ chẳng tốt đẹp gì, chắc chắn lại chọc giận ông thôi.

“Bà cụ Nguyễn không tin tưởng bác sĩ của bệnh viện này, lại không muốn để cho ông cụ Nguyễn chuyển viện, vậy thì có thể mời bác sĩ bên ngoài tới kiểm tra toàn diện cho ông cụ.” Đường Minh Hạo thật sự có thể gặp chiêu phá chiêu. Bà cụ Nguyễn dùng đủ loại lý do ngăn cản thằng bé, thằng bé lại có thể nghĩ được càng nhiều cách giải quyết hơn.

“Bà cụ Nguyễn từng tin tưởng bác sĩ nào, chúng tôi sẽ mời bác sĩ đó tới kiểm tra. Bác sĩ có tấm lòng cha mẹ. Lúc này ông cụ Nguyễn vẫn ‘hôn mê’ bất tỉnh, làm một bác sĩ, bọn họ chắc hẳn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nếu mời bọn họ tới kiểm tra cho bệnh nhân, chắc hẳn bọn họ sẽ không từ chối đâu.” Lần này Đường Minh Hạo không cho bà cụ Nguyễn có cơ hội phản đối, chặn lời bà ta luôn.

Ý của Đường Minh Hạo là bảo bà cụ Nguyễn chỉ đích danh bác sĩ. Chỉ cần là bác sĩ do bà ta tự mình nói ra, vậy khi có kết quả kiểm tra đưa ra, bà ta tất nhiên không thể nghi ngờ được.

“Đương nhiên, nếu bà cụ Nguyễn không tin thiết bị của bệnh viện này, chúng tôi có thể mượn thiết bị từ bệnh viện khác qua. Bà cụ Nguyễn tin tưởng bệnh viện nào, chúng tôi sẽ mượn của bện viện đó. Nếu bà cụ Nguyễn còn nghi ngờ, chúng tôi cũng có thể mời thêm mấy chuyên gia, mượn thêm mấy thiết bị qua kiểm tra vài lần cho ông cụ Nguyễn, chắc chắn kết quả đưa ra sẽ càng có sức thuyết phục hơn.” Đường Minh Hạo thoáng cong môi, nhanh chóng liệt kê ra vài điều.

Lần này, Đường Minh Hạo muốn chặn lại tất cả những lời viện cớ của bà cụ Nguyễn, làm bà ta không có cách nào lừa gạt cho qua chuyện này được nữa.

Cách nói của Đường Minh Hạo lúc này lại hoàn toàn lấy ý kiến của bà cụ Nguyễn làm chuẩn, nếu bà ta còn không hài lòng, vậy thì…

Chuyện đến nước này, thật ra mọi người đã hiểu rõ, chỉ thiếu một bước chứng minh cuối cùng. Nếu dưới tình huống này mà bà cụ Nguyễn còn từ chối, rõ ràng chính là đang chột dạ.

Đến lúc đó, không cần Đường Minh Hạo nói gì, mọi người đều sẽ hiểu.

Ông cụ Nguyễn nằm trên giường mà tức tới đau cả tim. Quả nhiên là thằng ranh con đáng chết này cố ý đối đầu với ông. Ông rõ ràng không sao, còn phải kiểm tra làm gì?

Bản thân ông cụ Nguyễn cũng biết rõ, vừa kiểm tra thì mình chắc chắn sẽ bị lộ.

Thằng ranh con đáng chết này biết rõ ông không sao, lại cứ nhất quyết nắm lấy chuyện này không tha?

Đúng là tức chết ông rồi!

Lúc này, ông cụ Nguyễn rất muốn từ trên giường nhảy dựng lên, đánh cho thằng ranh con Đường Minh Hạo này một trận.

Khóe miệng bà cụ Nguyễn giật giật, muốn nói gì đó nhưng nhất thời không phản bác được câu nào. Bởi vì những lý do mà bà ta có thể nói được đều đã bị Đường Minh Hạo chặn lại.

Sắc mặt bà cụ Nguyễn thay đổi không ngừng, đương nhiên càng lúc càng khó coi. Bà ta trợn trừng nhìn Đường Minh Hạo như muốn nuốt sống thằng bé.

Bà cụ Nguyễn nghẹn một lúc lâu vẫn không nói được từ nào.

“Nếu bà cụ Nguyễn không có ý kiến gì, chuyện này cứ làm như vậy đi.” Đường Minh Hạo rất thỏa mãn khẽ gật đầu. Thằng bé tự động bỏ qua vẻ phẫn nộ và độc ác trên mặt bà cụ Nguyễn, coi như bà ta đã đồng ý.

Như vậy, chuyện này lại dễ xử lý rồi.

Sắc mặt bà cụ Nguyễn càng khó coi hơn, ngực không ngừng lên xuống, xem ra đã tức tới mức có thể ngất xỉu bất kỳ lúc nào. Nhưng cố tình sức khỏe của bà ta rất tốt, cho dù muốn ngất cũng không ngất nổi.

Lúc trước, ông cụ Nguyễn ngất xỉu đã ầm ĩ thành như vậy, bà cụ Nguyễn tất nhiên cũng có thể giả vờ hôn mê nhưng không dám làm vậy. Bằng không đến lúc đó thằng nhóc này tìm mấy bác sĩ vội vàng tới kiểm tra cho bà ta và ông cụ một trận, chuyện gì cũng do thằng nhóc đáng chết này quyết định, bà ta không thể phản bác được gì nữa!
 
Chương 2673


Chương 2673

Lúc trước, ông cụ Nguyễn ngất xỉu đã ầm ĩ thành như vậy, bà cụ Nguyễn tất nhiên cũng có thể giả vờ hôn mê nhưng không dám làm vậy. Bằng không đến lúc đó thằng nhóc này tìm mấy bác sĩ vội vàng tới kiểm tra cho bà ta và ông cụ một trận, chuyện gì cũng do thằng nhóc đáng chết này quyết định, bà ta không thể phản bác được gì nữa!

Đến lúc đó, bà ta sẽ càng thêm bị động. Cho nên bà cụ Nguyễn biết mình nhất định phải cố chịu đựng.

Lúc này, các phóng viên có mặt ở hiện trường thấy bà cụ Nguyễn đã bị thằng bé này chặn họng tới không nói được lời nào, hơn nữa trông bà ta lảo đảo chực ngã như vậy, rõ ràng là vô cùng tức giận, chắc hẳn cũng sốt ruột không chịu được.

Bà cụ Nguyễn là nhân vật quen nhìn các cục diện lớn, cũng là người từng trải sóng to gió lớn, bình thường khôn khéo tới mức nào, không ngờ bây giờ lại thua trước một đứa trẻ con như vậy.

Đương nhiên, không ai cho rằng sức chiến đấu của bà cụ Nguyễn yếu đi, không ai cho rằng bà ta không lợi hại. Lúc này trong lòng mọi người chỉ có một ý nghĩ, đó là thằng nhóc này thật sự quá lợi hại!

“Bà cụ Nguyễn từng tin tưởng bệnh viện nào? Từng tin bác sĩ nào? Từng tin thiết bị của bệnh viện nào? Chỉ cần bà cụ Nguyễn nói ra, tôi nhất định sẽ nghĩ cách thực hiện được yêu cầu của bà cụ.” Đường Minh Hạo tự động bỏ qua gương mặt khó coi cũng như ánh mắt hận không thể suốt sống mình của bà cụ Nguyễn. Cho dù bà ta có dữ tợn, độc ác mấy đi nữa cũng không dọa được thằng bé.

Lời nên nói, chuyện nên làm, thằng bé vẫn nói và làm như thường.

Cho tới bây giờ, Đường Minh Hạo không thể cho bà cụ Nguyễn đường lui nào nữa. Bởi vì thằng bé đã ý thức được da mặt bà ta quá dầy. Lúc này chỉ cần thằng bé cho bà ta chút cơ hội nào, bà ta lại có thể tiếp tục lừa gạt cho qua chuyện này. Hơn nữa đến lúc đó, bà ta tuyệt đối có thể trả đũa.

Bà cụ Nguyễn hít sâu, cố gắng bảo mình bình tĩnh lại. Nhưng bà ta phát hiện ra lúc này mình không có cách nào bình tĩnh được. Bà ta thật sự sắp bị thằng nhóc đáng chết này làm cho tức chết rồi.

“Sao vậy? Bà cụ Nguyễn không biết nên chọn thế nào à? Nếu bà cụ Nguyễn không biết chọn thế nào, vậy cứ mời thêm mấy chuyên gia qua như phương án thứ hai mà tôi đã nói đi. Cứ mời mấy chuyên gia có uy tín nhất, lợi hại nhất của thành phố A tới. Đến lúc đó, bà cụ Nguyễn sẽ không nghi ngờ, chất vấn kết quả kiểm tra đưa ra nữa chứ?” Đường Minh Hạo thấy bà cụ Nguyễn không nói gì nhưng vẫn không sốt ruột. Phương án thứ nhất không được, cậu bé còn có phương án thứ hai. Nói chung hôm nay nhất định phải giải quyết xong chuyện này.

Bà cụ Nguyễn nghe thấy Đường Minh Hạo nói vậy thì nhếch môi cười lạnh. Thằng bé này thật là lớn lối, còn nói muốn mời tất cả chuyên gia của thành phố A tới à? Nó tưởng nó là ai chứ?

Cho dù nó là con của Nguyễn Hạo thần, nhưng lúc trước anh đã tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Nguyễn, vậy anh đừng mơ lợi dụng quan hệ của nhà họ Nguyễn nữa.

Đương nhiên, thằng bé còn là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn? Giữa chân mày của bà cụ Nguyễn giật giật, phát hiện ra mình còn quên mất một chuyện.

Thằng bé này chắc hẳn là con của Nguyễn Hạo thần và Tô Khiết? Nhưng tại sao thằng bé này lại thành cậu chủ nhỏ của Diêm Môn chứ?

Lẽ nào Diêm Môn là của Nguyễn Hạo thần? Lúc trước, bà cụ Nguyễn vẫn muốn che giấu chuyện ông cụ Nguyễn giả vờ bất tỉnh, nhất thời không suy nghĩ nhiều. Đương nhiên, chủ yếu là bà ta không dám tin Diêm Môn sẽ là của anh, không dám tin anh còn giấu bọn họ sản nghiệp lớn như vậy.

Lúc trước, ông cụ Nguyễn rõ ràng đã nói qua Nguyễn Hạo thần có sản nghiệp riêng nhưng không nhiều, hơn nữa những sản nghiệp này của anh được phân bố rải rác, không làm nên trò trống gì.

Vì sao Diêm Môn đột nhiên thành của Nguyễn Hạo thần chứ?

Không, không thể, không thể nào. Nếu Diêm Môn thật sự là của Nguyễn Hạo thần, nếu bản thân anh thật sự có sản nghiệp lớn như vậy, sau này bọn họ càng không dễ khống chế anh được nữa.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom