Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 2103


Chương 2103

Một người tùy hứng, ngông cuồng, lại không để tâm đến tiền như này rõ ràng không dễ dàng dừng lại trước.

“Vậy ngộ nhỡ anh Mặc của phòng số 10 dừng lại trước thì sao, giờ cũng sắp đến 900 tỷ rồi.” Sở Bách Hà cảm thấy cảnh tượng của ngày hôm nay thật sự quá kích thích rồi, khi cô ta đến cũng chưa từng nghĩ sẽ xem được vở kịch kích thích như này.

“Bé Minh Hạo, cháu cảm thấy giá trong kế hoạch của cậu ba Nguyễn sẽ là bao nhiêu?” Sở Bách Hà lại hỏi tiếp một câu, nếu đây thật sự là kế hoạch của cậu ba Nguyễn, nếu như cậu ba Nguyễn thật sự sớm đã có giá sẵn, vậy thì giá trong kế hoạch cậu ba Nguyễn là bao nhiêu?

“Cái này cháu không biết, có điều cháu cảm thấy chắc sắp rồi.” Đường Minh Hạo vô thức liếc nhìn về phía phòng bao của Nguyễn Hạo Thần, cho dù người của phòng bao số 10 có tùy hứng, có ngông cuồng hơn nữa, nhưng anh ta hôm nay dù sao nhằm vào Nguyễn Hạo Thần mà tới.

Người đó cho dù có ngốc nữa, đến bây giờ chắc chắn đã phát hiện đây là âm mưu của Nguyễn Hạo Thần, cho nên người đó chắc chắn cũng muốn thắng Nguyễn Hạo Thần.

Cho nên giá này chắc đã sắp đến cực hạn rồi.

“Thành thiếu chủ, đừng đấu giá tiếp nữa, bây giờ dừng lại thì chúng ta thắng rồi.” Trong phòng bao số 10 Cường nhìn giá sắp tới 900 tỷ rồi, Cường thật sự muốn trực tiếp kéo tay của Thành thiếu chủ ra.

“Đợi thêm chút nữa, để tôi đấu giá thêm chút nữa.” Thành thiếu chủ trước giờ luôn tùy hứng, hơn nữa Thành thiếu chủ vốn chính là thích xem náo nhiệt nhất, thích kích thích nhất, cho nên dưới tình huống này, anh ta thật sự không muốn dừng lại.

Nếu không phải anh ta còn muốn thắng Nguyễn Hạo Thần, anh ta khả năng sẽ cứ đấu giá mãi.

Cho nên Thành thiếu chủ lại không nhịn được mà đấu giá tiếp, sau đó trên màn hình lớn hiển thị giá đã tới 900 tỷ.

900 tỷ, tròn 900 tỷ, một số tròn.

Sau đó, tiếng chuông dừng lại như thế, bên phía cậu ba Nguyễn không có tiếp tục đấu giá nữa.

Sắc mặt của Cường trực tiếp thay đổi, Thành thiếu chủ một lần nữa lại bị cậu ba Nguyễn gài bẫy rồi, nếu Thành thiếu chủ vừa rồi dừng lại, không có đấu giá tiếp lần nữa, vậy thì Thành thiếu chủ sẽ thắng rồi, thật là quá đáng tiếc.

Có điều Cường hiểu Thành thiếu chủ của nhà mình, dưới loại tình huống đó, muốn Thành thiếu chủ dừng lại thật sự không dễ, vừa rồi Thành thiếu chủ tuy nói ấn nốt chuông lần cuối cùng, nhưng nếu cậu ba Nguyễn lại tiếp tục đấu giá tiếp, Thành thiếu chủ chắc chắn không khống chế được mình mà sẽ tiếp tục ấn chuông nữa.

Thành thiếu chủ rất thông minh, cũng rất lợi hại, nhưng chính là có một nhược điểm, đó chính là thích kích thích.

Cho nên, trong chuyện này Thành thiếu chủ đã định sẵn sẽ thua cậu ba Nguyễn.

“Thành thiếu chủ, lần sau chúng ta có thể không tranh với cậu ba Nguyễn nữa không?” Cường còn muốn tiếp tục khuyên Thành thiếu chủ nhà mình: “Cậu ba Nguyễn rõ ràng là cố ý, cậu ba Nguyễn khả năng đã nhìn ra Thành thiếu chủ cố ý nhằm vào anh ta, cho nên mới phản kích như thế, chúng ta đừng cắn câu nữa.”

“Ý của anh là tôi cứ thua Nguyễn Hạo Thần như thế sao?” Thành thiếu chủ đảo mắt liếc nhìn Cường, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc, cũng không có vì vừa rồi tiêu 900 tỷ để đấu giá một miếng ngọc bội mà có gì buồn bực.

“Thành thiếu chủ, tranh đoạt trong trường hợp này thật sự không khôn ngoan.” Cường thầm hít thở sâu, Cường thật ra càng muốn nói lấy tính cách của Thành thiếu chủ căn bản không thích hợp tranh đoạt với người ta trong trường hợp như này, càng đừng nói đối thủ là cậu ba Nguyễn.
 
Chương 2104


Chương 2104

Có điều Cường suy nghĩ một lát, vẫn không có dám nói thẳng.

“Có gì không khôn ngoan, không phải chỉ là mấy đồng tiền thôi sao?” Thành thiếu chủ lại hoàn toàn không cho là gì, Thành thiếu chủ luôn quản lý Quỷ Vực Chi Thành, tiền trước giờ không thiếu.

Quỷ Vực Chi Thành là nơi trước nay sẽ không thiếu tiền.

“Thành thiếu chủ, nếu cứ tiếp tục như thế, sợ rằng không chỉ là mấy đồng tiền đâu.” Khóe môi của Cường không nhịn được mà giật giật, Thành thiếu chủ nói rất nhẹ nhàng, một miếng ngọc bội này Thành thiếu chủ đã tiêu 900 tỷ.

Nếu như tiếp tục như thế, tiếp theo đây còn có nhiều vật phẩm đấu giá như thế, nếu mỗi lần Thành thiếu chủ đều đấu với cậu ba Nguyễn, đến lúc đó chỉ sợ…

Loại hậu quả đó Cường cũng không dám nghĩ tới.

Nếu vật có giá trị thì thôi, nhưng bây giờ tiền mà Thành thiếu chủ bỏ ra rõ ràng còn cao hơn rất rất nhiều giá trị thực của vật phẩm!

Đến lúc đó Thành thiếu chủ không những lỗ nặng, mặt mũi cũng không cần nói rồi!

Cường đã nhận định Thành thiếu chủ của nhà mình sẽ thua cậu ba Nguyễn, Cường cảm thấy đây là chuyện vô cùng rõ ràng và không cần nghi ngờ.

“Lần sau ta nhất định sẽ không thua Nguyễn Hạo Thần nữa.” Mắt của Thành thiếu chủ chớp chớp, anh ta bảo đảm lần sau sẽ không tiếp tục thua Nguyễn Hạo Thần nữa.

Anh ta vừa rồi chỉ là đấu giá nhiều thêm một lần, nếu như cậu ba Nguyễn còn đấu giá tiếp, anh ta cũng định dừng lại, chỉ kém một chút thôi, anh ta bảo đảm lần sau nhất định sẽ dừng trước Nguyễn Hạo Thần.

Ừm, phải, anh ta bảo đảm nhất định có thể làm được.

“Thành thiếu chủ, tôi cảm thấy chúng ta vẫn là đừng tranh với cậu ba Nguyễn nữa.” Cường một chút cũng không tin lời của Thành thiếu chủ nhà mình, loại tình huống đó Thành thiếu chủ căn bản không khống chế được mình, căn bản không thể dừng lại trước được.

Hơn nữa cậu ba Nguyễn rõ ràng là có kế hoạch.

“Anh còn nhiều lời nữa có tin tôi trực tiếp đá anh xuống dưới không hả?” Thành thiếu chủ trước giờ đều không nghe lời khuyên của người khác, người khác nếu như không để anh ta làm, anh ta càng muốn làm, cho nên lời của Cường không những không có tác dụng, ngược lại còn phản tác dụng.

Cường không dám nói nhiều nữa, anh ta biết Thành thiếu chủ thật sự có thể làm ra chuyện đá anh ta từ đây xuống dưới.

“900 lần thứ nhất, 900 tỷ lần thứ hai, 900 lần thứ ba, miếng ngọc bội này thuộc về anh Mặc.” MC sau khi hoàn hồn thì tuyên bố kết quả cuối cùng.

Kết quả như này MC tuyệt đối không có ngờ tới, 900 tỷ! Giá này đối với miếng ngọc bội này mà nói coi như là giá trên trời rồi.

Ông ra cảm thấy ông ta không cần tiếp tục lo lắng bị đuổi việc nữa.

Rất rõ ràng, đây là một cái hố do cậu ba Nguyễn đào, mà anh Mặc của phòng bao số 10 cứ không chút do dự mà nhảy xuống như thế, cũng không mang theo chút chần chừ nào.

Ông ta chủ trì nhiều buổi đấu giá như thế, vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống như này, cũng là lần đầu tiên gặp phải người như này.

Cậu ba Nguyễn đào hố rõ ràng như thế, nhưng phàm là người có chút ít đầu óc đều có thể nhìn ra, loại tình huống này anh Mặc đó vậy mà liên tiếp mắc lỗi hai lần, hơn nữa còn dùng một bài y hệt, MC bắt đầu nghi ngờ IQ của anh Mặc ở phòng số 10.

Anh Mặc đó chắc sẽ không là một tên ngốc chứ?
 
Chương 2105


Chương 2105

Nếu thật sự là tên ngốc, bỏ ra cái giá trên trời đấu giá miếng ngọc bội này, đến lúc đó anh ta có tiền trả không?

Nếu anh Mặc này không có tiền, cho dù Hồng Nguyệt Lâu nhốt người cũng không có tác dụng, vậy tối nay há không phải là phí công sao?

MC biết anh Mặc này không có trong người được mời, liên quan đến thân phận của anh Mặc này, ông ta biết cũng chỉ là một cái họ, những cái khác không biết chút gì cả.

“Cậu đi nói với ông chủ, bảo ông chủ tra xem thân phận của anh Mặc đó.” MC nhỏ giọng phân phó một câu với người bên cạnh: “Tra rõ ràng lượng tiền anh ta chuẩn bị.”

Ông ta sợ anh Mặc đó chính là đến làm loạn, đến lúc đó không có tiền thanh toán.

Tuy người đến Hồng Nguyệt Lâu bọn họ đấu giá đồ đều sẽ chuẩn bị tiền, hoặc vật phẩm ngang giá, nhưng cũng không loại trừ có người giả mạo đến.

Nếu anh Mặc đó không có đấu giá đồ vật, bọn họ còn có thể không cần quản nhiều, nhưng bây giờ anh Mặc này đã dùng 900 tỷ đấu giá miếng ngọc bội này, nhìn tình hình này dường như còn chưa có ý dừng lại, cho nên bọn họ không thể không phòng.

Tóm lại không thể phí công làm cả buổi tối được.

Người chặt vặt vội chạy đi tìm ông chủ.

“Bây giờ nghỉ ngơi 10 phút, mọi người có thể uống trà, ăn chút điểm tâm, nghỉ ngơi một lát.” MC cảm thấy tình huống này cần dịu lại, ít nhiều phải tra rõ tài lực của anh Mặc đó mới có thể tiếp tục được.

“Giờ còn cần nghỉ ngơi, lãng phí thời gian.” Thành thiếu chủ không hài lòng, anh ta giờ đang phấn khích, anh ta đang khẩn trương muốn thắng Nguyễn Hạo Thần, sao lại dừng lại rồi.

“Thành thiếu chủ, tôi cảm thấy bọn họ khả năng sợ cậu đến lúc đó không có tiền thanh toán, cho nên đi xác thực tài lực của cậu trước rồi.” Cường vừa rồi nhìn thấy MC thấp giọng nói mấy câu với tên chạy vặt, Cường đoán người đó khả năng là sợ Thành thiếu chủ nhà anh ta đến lúc đó không có tiền thanh toán.

Thành thiếu chủ nhìn Cường, đôi mắt đào hoa rất đẹp chớp chớp: “Trò đùa quốc dân gì thế?”

Anh ta sẽ không có tiền sao?

“Đúng rồi, tài khoản bây giờ của tôi có bao nhiêu tiền?” Thành thiếu chủ khựng lại, sau đó lại hỏi một câu.

Anh ta vốn dĩ không quan tâm những điều này, tài khoản của anh ta bây giờ có bao nhiêu tiền anh ta cũng không rõ.

Đương nhiên, trước đó anh ta cũng có nghĩ muốn tranh đồ với Nguyễn Hạo Thần.

“Trong tài khoản của Thành thiếu chủ không có tiền.” Khóe môi của Cường giật giật, vấn đề mà Thành thiếu chủ hỏi khiến anh ta một lời khó nói hết.

“Tại sao?” Thành thiếu chủ sững ra, có hơi mờ mịt nhìn sang Cường, anh ta sao không có tiền sao?

“Bởi vì Thành thiếu chủ không có tài khoản cá nhân của mình.” Cường nhìn Thành thiếu chủ nhà mình, đột nhiên cảm thấy Thành thiếu chủ có khi giống như thiếu gân.

Thành thiếu chủ những năm này quản lý Quỷ Vực Chi Thành, tất cả chi tiêu đều lấy từ tài khoản của Quỷ Vực Chi Thành, không có tài khoản cá nhân của mình.

Quan trọng là Thành thiếu chủ trước giờ chưa từng để tâm đến chuyện tiền bạc, cho nên mới không có tài khoản cá nhân của mình, nếu không những năm nay Thành thiếu chủ chắc chắn có rất rất rất nhiều tiền rồi.

Đây là Thành thiếu chủ vì đại nghiệp mà không màng tư lợi sao? Không, Thành thiếu chủ rõ ràng có biểu hiện của thiếu gân mà.

Tuy Thành thiếu chủ luôn quản lý Quỷ Vực Chi Thành, nhưng thành chủ dù sao vẫn còn, hơn nữa thành chủ cũng không có trực tiếp chuyển giao Quỷ Vực Chi Thành cho Thành thiếu chủ, Thành thiếu chủ trước giờ chưa từng nghĩ có một ngày sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì sao?
 
Chương 2106


Chương 2106

Giống như bây giờ, thành chủ đột nhiên có thêm một cô con gái.

Đó chính là con gái ruột của thành chủ, thành chủ có thương Thành thiếu chủ hơn nữa, dù sao vẫn cách một tầng, sau này mọi thứ của Quỷ Vực Chi Thành chắc chắn đều thuộc về công chúa.

Thành thiếu chủ những năm này hoàn toàn chính là uổng công làm.

Mắt của Thành thiếu chủ lại chớp chớp, rõ ràng có hơi không quá hiểu ý của Cường: “Tôi không có tài khoản cá nhân sao? Vậy tiền bình thường của tôi từ đâu mà ra?”

“Đều là từ phòng tài vụ của Quỷ Vực Chi Thành, đều lấy từ tài khoản của phòng tài vụ, cũng tức là nói số tiền đó đều là tiền của Quỷ Vực Chi Thành.” Cường nghe thấy lời của Thành thiếu chủ nhà mình, thầm thở dài một tiếng, Thành thiếu chủ không phải là thiếu gân, mà hoàn toàn ngu ngốc ở phương diện tiền bạc.

“Vậy không phải là được rồi sao, anh kêu chú Đổng chuẩn bị tiền đi.” Thành thiếu chủ nghe thấy lời giải thích của Cường thì liếc nhìn Cường, lời này nói phải gọi là vô cùng hiển nhiên, anh ta hoàn toàn không có nghe hiểu ý của Cường.

Cường: “…”

Thiếu thành thủ mà anh ta đi theo bao nhiêu năm như thế chẳng lẽ là tên ngốc sao?

“Thành thiếu chủ, bây giờ thành chủ có thêm một cô con gái, Quỷ Vực Chi Thành sau này rất có khả năng chính là của công chúa, tôi cảm thấy Thành thiếu chủ vẫn là nên có tài khoản cá nhân, hoặc Thành thiếu chủ nên có một số sự nghiệp của riêng mình.” Cường cảm thấy anh ta thật sự rất cần thiết phải nhắc nhở Thành thiếu chủ của nhà mình một chút.

Nếu như tương lai công chúa mà thành chủ tìm được hiểu chuyện thì tốt, nếu công chúa là người bá đạo, đến lúc đó Thành thiếu chủ có đi tranh giành thì đã mất đi tiên cơ rồi.

Cho dù đến khi đó Thành thiếu chủ thắng, đến lúc đó cục diện chắc chắn cũng không dễ coi.

Thành thiếu chủ ngược lại không biết che dột khi chưa mưa, xây dựng sự nghiệp của riêng mình, lấy năng lực của Thành thiếu chủ, muốn xây dựng thế lực của riêng mình cũng không phải chuyện khó.

Cường không phải giở trò ly gián, anh ta chỉ là thấy Thành thiếu chủ nhà mình hoàn toàn không đặt tiền bạc vào trong lòng, anh ta lo thay cho Thành thiếu chủ thôi.

Lời nhắc nhở này của Cường có thể nói là rõ đến mức không thể rõ hơn được nữa, cho dù dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể hiểu được.

“Không cần, phiền phức.” Nhưng Thành thiếu chủ lại không thèm suy nghĩ, không chút do dự mà từ chối rồi.

Lý do từ chối của Thành thiếu chủ cũng đủ ‘tuyệt’, chê phiền phức?!

Cường trực tiếp cạn lời rồi, anh ta cảm thấy Thành thiếu chủ mà anh ta đi theo nhiều năm như vậy thật sự rất có khả năng là một tên ngốc.

Cho dù Thành thiếu chủ không định xây dựng sự nghiệp của riêng mình, vậy có tài khoản cá nhân chắc là được chứ?

Nhưng Thành thiếu chủ nói gì?

Chê phiền phức?!

Chê tiền phiền phức?

Vậy mà còn có người chê tiền phiền phức?!

Anh ta lớn từng này trước giờ chưa từng thấy tên ngốc nào như này.

“Anh bảo chú Đổng chuẩn bị sẵn tiền, tôi còn phải tiếp tục đấu với Nguyễn Hạo Thần nữa, ngộ nhỡ tôi tiếp theo lại thua thì sao.” Thành thiếu chủ căn bản không có nghĩ đến chuyện Cường nói, anh ta bây giờ chỉ muốn làm sao thắng Nguyễn Hạo Thần thôi.
 
Chương 2107


Chương 2107

Cường nghe thấy lời của Thành thiếu chủ nhà mình, khóe miệng lại giật giật dữ dội?

Ngộ nhỡ thua? Lỡ mà thua?

Thành thiếu chủ thua còn cần ngộ nhỡ sao? Còn cần phải lỡ mà sao?

Thành thiếu chủ thua cậu ba Nguyễn đó chính là chuyện chắc như đinh đóng cột.

Anh ta cảm thấy cái ngộ nhỡ, lỡ mà gì đó mà Thành thiếu chủ nói thật sự hoàn toàn nghĩ nhiều rồi.

Nhưng Cường biết mình không cản được Thành thiếu chủ, Cường biết chuyện mà Thành thiếu chủ đã quyết định thì không có ai có thể thay đổi, mà suy nghĩ nhiều khi của Thành thiếu chủ thật sự rất đỉnh, khiến người ta khó mà hiểu được.

Cường khẽ thở dài một tiếng, chỉ có thể liên lạc với chú Đổng, bảo chú Đổng chuẩn bị tiền, dù sao Thành thiếu chủ đã bỏ ra 900 tỷ đấu giá một miếng ngọc bội rồi, còn 3 tỷ trước đó, đều có thể bỏ qua không tính.

Cường gửi tin nhắn cho chú Đổng, nói Thành thiếu chủ cần dùng tiền, bảo chú Đổng chuẩn bị giúp.

Chú Đổng trực tiếp trả lời một câu: “Trong tài khoản có tiền, Thành thiếu chủ cần dùng trực tiếp dùng là được, cần chuẩn bị cái gì chứ?”

Cường suy nghĩ một lát, vẫn gửi cho chú Đổng một tin nhắn nữa, nói với chú Đổng tiền lần này Thành thiếu chủ cần dùng có thể tương đối nhiều.

Cường dùng từ tương đối nhiều, Cường đi theo bên cạnh Thành thiếu chủ được mấy năm rồi, tuy anh ta chỉ là một vệ sĩ, nhưng tiền lương đãi ngộ của anh ta rất cao.

Trăm tỷ, nghìn tỷ, thậm chí mấy chục nghìn tỷ, đối với người bình thường có thể nói là con số trên trời, đối với doanh nghiệp bình thường cũng coi như là rất nhiều rồi, nhưng đối với Quỷ Vực Chi Thành mà nói lại không tính là nhiều.

Cường nói như thế cũng sợ Thành thiếu chủ sẽ hoàn toàn mất kiểm soát.

Chú Đổng lại nhanh chóng trả lời một câu: “Thành thiếu chủ cần tiền, muốn bao nhiêu đều có.”

Câu trả lời của chú Đổng đơn giản lại trực tiếp, ý tứ thì rõ đến mức không thể rõ hơn được nữa.

Cường nhìn thấy tin nhắn trả lời của chú Đổng thì hơi sững người, sau đó vô thức liếc nhìn Thành thiếu chủ nhà mình, anh ta dường như có hơi hiểu Thành thiếu chủ tại sao không để tâm đến vấn đề tiền bạc như vậy rồi.

Hoặc sự lo lắng trước đó của anh ta thật sự là dư thừa.

Cũng phải, Thành thiếu chủ tuy có khi làm việc không đáng tin, nhưng lúc quan trọng cũng rất lợi hại, bản thân Thành thiếu chủ không lo lắng bèn nói rõ phương diện này tuyệt đối không có khả năng có vấn đề.

Nên nói Thành thiếu chủ tin thành chủ, thành chủ có con ruột hay không những điều này đều sẽ không ảnh hưởng một chút nào đến Thành thiếu chủ.

Cho dù tương lai cô con gái mà thành chủ tìm về được quá bá đạo, chỉ cần có thành chủ thì tuyệt đối sẽ không dao động địa vị của Thành thiếu chủ ở Quỷ Vực Chi Thành.

Xem ra thật sự là anh ta suy nghĩ nhiều rồi.

Cường vừa liên lạc xong với chú Đổng, cửa phòng bao của bọn họ được mở ra.

“Anh Mặc, xin chào, tôi là quản đốc tài vụ của Hồng Nguyệt Lâu, dựa theo quy tắc của Hồng Nguyệt Lâu chúng tôi, anh cần phải thanh toán tiền hoặc vật thế chấp có giá trị ngang bằng cho Hồn Nguyệt Lâu chúng tôi trước, vừa rồi anh đã tốn 900 tỷ để đấu giá một miếng ngọc bội, nhưng anh trước đó chưa có giao bất cứ khoản tiền nào cho Hồng Nguyệt Lâu chúng tôi…” Ngữ khí của vị giám đốc rất khách khí, nhưng ý tứ chỉ có một, đó chính là đến đòi tiền.
 
Chương 2108


Chương 2108

“Giám đốc tài vụ phải không? Ông yên tâm, thành… cậu chủ của chúng tôi tuyệt đối sẽ không thiếu các ông một đồng nào đâu.” Cường nhìn sang giám đốc tài vụ, trong ánh mắt rõ ràng nhiều hơn vài phần ý lạnh, thật sự sợ bọn họ không tiền sao?

Có điều Cường cũng có thể hiểu được sự lo lắng của bọn họ, dù sao Thành thiếu chủ nhìn trông quả thật giống một tên đến gây rối!

“Cậu chủ, khả năng cần bảo chú Đổng chuyển ít tiền qua, cậu nói xem trước kêu chú Đổng chuyển bao nhiêu qua?” Cường lúc ở riêng thì khuyên đi khuyên lại Thành thiếu chủ của nhà mình, nhưng ở trước mặt người ngoài, anh ta chắc chắn phải bảo vệ mặt mũi của Thành thiếu chủ nhà mình.

“Anh xem mà làm đi.” Thành thiếu chủ lại không thèm nhìn giám đốc tài vụ, mặt mày tỉnh bơ, hoàn toàn không xem chuyện này là gì cả!

Giám đốc tài vụ nhìn sang Thành thiếu chủ, nhìn thấy dáng vẻ của Thành thiếu chủ, nhận định Thành thiếu chủ là giả vờ, trong ánh mắt của giám đốc tài vụ rõ ràng nhiều hơn vài phần châm chọc, người như này ông ta thấy nhiều rồi, chẳng qua chỉ là giả bộ thôi.

Những người thật sự có tài lực trước khi đến Hồng Nguyệt Lâu đều giao tiền đủ trước, mà anh Mặc này lại một đồng cũng không có giao, hơn nữa anh Mặc này cũng không nằm trong danh sách khách mời, rõ ràng là lâm thời vào làm loạn, còn cố ý ở trước mặt ông ta giả vờ, thật là buồn cười.

Khi Cường đảo mắt vừa hay nhìn thấy sự châm chọc trên mặt giám đốc tài vụ, mắt của Cường nhanh chóng híp lại, anh ta cười lạnh, sau đó mới nói: “Cậu chủ, vậy tôi kêu chú Đổng chuyển trước cho 9000 tỷ.”

Xem thường Thành thiếu chủ sao? Ai cho ông ta lá gan xem thường Thành thiếu chủ chứ?

Bắt nạt bọn họ không có tiền sao? Thật là mắt mù rồi!!!

Cường tuyệt đối không phải là người có tính cậy mạnh hiếu thắng đó, nhưng trong tình huống này, anh ta biết bắt buộc phải dùng thực lực tuyệt đối đè bẹp đối phương, cho nên Cường vừa mở miệng đã nói 9000 tỷ.

Thành thiếu chủ ngây người, sau đó nhìn sang Cường, Cường có ý gì thế? Là nhận định anh ta sẽ thua Nguyễn Hạo Thần sao?

Anh ta đã nói lần sau anh ta sẽ không thua Nguyễn Hạo Thần nữa rồi mà.

Cường đây là không tin anh ta?

Có điều, vào lúc này, giám đốc tài vụ khi nghe thấy lời của Cường thì trực tiếp không nhịn được mà bật cười, đương nhiên là nụ cười châm chọc rõ ràng.

“9000 tỷ? Vậy thì mới anh Mặc nhanh chóng chuyển 9000 tỷ qua, nếu không cuộc đấu giá tiếp theo anh Mặc không thể tham gia được nữa.” Giám đốc phòng tài vụ khi đang nói đến 9000 tỷ, ngữ khí rõ ràng nhấn nhá, ý tứ châm chọc đó không thể rõ ràng hơn.

Thành thiếu chủ tự nhiên hiểu nguyên nhân Cường làm như thế rồi, Thành thiếu chủ chỉ nhàn nhạt liếc nhìn giám đốc tài vụ, một từ cũng không có nói, sau đó di rời ánh mắt.

Cường nhìn giám đốc tài vụ, ánh mắt rõ ràng lạnh hơn vài phần.

“Đây là tài khoản của chúng tôi, anh trực tiếp chuyển 9000 tỷ vào sao?” Khóe môi của giám đốc tài vụ mang theo nụ cười châm chọc rõ ràng, đưa số tài khoản cho Cường.

Cường liếc nhìn số tài khoản, sau đó trực tiếp chụp gửi cho chú Đổng.

Sau đó Cường lại gửi một tin nhắn nữa cho chú Đổng, tin nhắn chỉ có hai chữ, 9000 tỷ.

Khi Cường gửi tin nhắn này đi vẫn còn hơi căng thẳng, anh ta sợ quá nhiều tiền, chú Đổng không chuyển qua kịp.

Có điều, sự thật chứng minh sự lo lắng của Cường hoàn toàn là dư thừa, không đến 10 giây, tiền đã chuyển vào tài khoản, tốc độ đó nhanh đến mức khiến người ta níu lưỡi.
 
Chương 2109


Chương 2109

Chú Đổng một chút cũng không lo lắng có người lừa tiền, dám lừa tiền của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ, Quỷ Vực Chi Thành chắc chắn sẽ khiến bọn họ trả lại gấp mười lần, cho nên chú Đổng không thèm hỏi một câu thì đã trực tiếp chuyển tiền qua rồi.

Cường có hơi muốn cười, xem ra sự lo lắng trước đó của anh thật sự là quá dư thừa.

Giám đốc tài vụ khi nghe thấy tiếng thông tin tiền vào tài khoản, rõ ràng ngây ra, ông ta vô thức nhanh chóng đi tra được số dư tài khoản, khi phát hiện vậy mà thật sự là 9000 tỷ, nhất thời hoàn toàn sốc.

Ông ta làm giám đốc tài vụ của Hồng Nguyệt Lâu, những năm nay cũng từng gặp rất nhiều người có tiền, nhưng vẫn lần đầu tiên gặp có tiền như thế.

9000 tỷ, không đến thời gian mười giây thì đến tài khoản rồi!

Đây là phải có thực lực tài chính hùng hậu đến cỡ nào!

Thử hỏi có mấy công ty có thể lập tức rút ra nhiều tiền như thế?

Cho dù là Nguyễn thị có thực lực hùng hậu nhất của thành phố A cũng tuyệt đối không thể lập tức lấy ra được nhiều tiền như thế.

Chẳng trách anh Mặc này dám tranh với cậu ba Nguyễn.

Chỉ là không biết anh Mặc này rốt cuộc là ai? Vừa rồi ông chủ cũng cho người đi điều tra rồi, nhưng không có tra được bất cứ manh mối hữu dụng gì.

“Còn có vấn đề gì không?” Cường nhìn sang giám đốc tài vụ ngây ngốc, trên mặt mang theo cười lạnh.

“Không có vấn đề, không có vấn đề.” Thái độ của giám đốc tài vụ lập tức thay đổi, trên mặt xuất hiện nụ cười, cúi người, bộ dạng đó hận không thể quỳ xuống trước Thành thiếu chủ.

“Buổi đấu giá có thể tiếp tục rồi chứ?” Thành thiếu chủ không quan tâm chuyện khác, anh ta chỉ quan tâm chuyện đấu giá, nói chính xác, anh chỉ quan tâm đến chuyện phải thắng Nguyễn Hạo Thần thôi.

Tiếp theo đây, anh ta nhất định phải thắng Nguyễn Hạo Thần!

Nhất định!

“Đương nhiên, đương nhiên, buổi đấu giá tiếp tục ngay.” Giám đốc tài vụ cúi người gật đầu liên tiếp, buổi đấu giá tạm dừng vốn là lo sợ anh Mặc này không có tiền, bây giờ 9000 tỷ của người ta trực tiếp chuyển vào tài khoản rồi, bọn họ còn có gì đáng phải lo lắng nữa.

Buổi đấu giá đương nhiên phải tiếp tục rồi.

Giám đốc tài vụ lập tức gửi một tin nhắn cho MC.

MC khi nhận được tin nhắn của giám đốc tài vụ sững người, nhưng nếu giám đốc tài vụ đã nói không có chuyện gì rồi thì chắc chắn không sao rồi, ông ta chính là người phụ trách buổi đấu giá, chuyện khác cũng không do ông ta lo.

“Buổi đấu giá tiếp tục, vật phẩm đấu giá tiếp theo là ngọc khí, đây là một kiện ngọc khí lễ nghi thời Chu Hán, ngọc khí của Chu Hán rất hiếm thấy, rất trân quý, ngọc khí như này là thứ hiếm gặp, tuyệt đối là giá trị liên thành.” MC giới thiệu rất chi tiết kiện ngọc khí này.

Nghe thấy lời giới thiệu của MC, ở đây có rất nhiều người mắt đều sang lên!

Mọi người đều biết Hồng Nguyệt Lâu có đồ tốt, hơn nữa đều biết đồ của Hồng Nguyệt Lâu sẽ không có giả, ngọc khí của Chu Hán này thật sự là khó gặp.

Trên sân khấu đấu giá, dưới ánh đèn, ngọc khí đó phản quang, trong suốt lấp lánh, nhìn không ra một chút tạp chết, vừa nhìn là biết loại cực thượng đẳng cực phẩm rồi.
 
Chương 2110


Chương 2110

Đừng nói đây là một kiện ngọc khí của Chu Hán, cho dù chỉ là một miếng ngọc thời hiện đại, ngọc đẹp như thế, một miếng ngọc đẹp lớn như thế, cũng đáng không ít tiền rồi.

Đều nói vàng có giá ngọc vô giá, tuy MC còn chưa có nói ra giá khởi điểm, nhưng trong lòng của tất cả mọi người ở đây đều biết giá của ngọc khí này tuyệt đối sẽ không thấp.

Ngọc khí như thế không phải là một người bình thường có thể mua nổi rồi, càng huống chi bây giờ còn là đấu giá, trong buổi đấu giá giá gì cũng có thể đấu giá ra.

Giống như miếng ngọc bội vừa rồi!

Hoặc người có mặt ở đây hôm nay cũng chỉ có cậu ba Nguyễn mua nổi, đương nhiên, còn cả một anh Mặc.

Có điều nếu là cậu ba Nguyễn đấu giá, anh Mặc tiếp tục làm loạn giống như hai lần trước nữa, mặc kệ cuối cùng ai đấu giá được ngọc khí này, khả năng đều là giá trên trời rồi.

Vậy khả năng chính là giá trên trời thật sự rồi!!!

Nguyễn Hạo Thần không có hứng thú gì với những ngọc khí này, cho nên anh không có bất kỳ phản ứng gì cả.

Thành thiếu chủ căn bản không có hứng thú với những món đồ cổ này, thứ anh ta bây giờ cảm thấy hứng thú chính là làm sao thắng được Nguyễn Hạo Thần.

“Giá khởi điểm của ngọc khí thời Chu Hán này là 2100 tỷ, mỗi lần gọi giá là 150 tỷ.” MC cuối cùng cũng công bố giá khởi điểm.

Vừa nghe thấy giá khởi điểm mà MC công bố, rất nhiều người đang sáng mắt bỗng trong nháy mắt bị đả kích rồi, giá khởi điểm là 2100 tỷ, một lần gọi giá là 150 tỷ, vượt qua 3000 tỷ là chuyện không dễ dàng nữa.

Một miếng ngọc thượng đẳng cực phẩm lớn như này, lại là ngọc khí lễ nghi của Chu Hán, giá như này cũng không phải quá khiến người ta bất ngờ.

Chỉ là, ngọc khí này tốt, bỏ ra 3000 tỷ đấu giá thì thật sự khiến người ta đau tim đau thịt, hơn nữa người bình thường lập tức cũng tuyệt đối không lấy ra được 3000 tỷ.

Người ở đây tuy đều là người có tiền, người có thể lập tức lấy ra 3000 tỷ lại không nhiều.

Cho nên những người trước trước đó có chút động tâm, sau khi nghe thấy giá khởi điểm mà MC báo ra hoàn toàn không có bất kỳ tâm tư gì rồi.

Tất cả mọi người ở đây lại vô thức nhìn sang phòng bao số 9 và phòng bao số 10, bây giờ có năng lực đấu giá được ngọc khí này chắc cũng chỉ có hai vị này rồi.

Năng lực của cậu ba Nguyễn mọi người đều sớm đã rõ.

Mọi người trước đó còn có hơi nghi ngờ năng lực của anh Mặc này, nhưng bây giờ đã không có bất kỳ nghi ngờ gì rồi.

Vừa rồi MC nói tạm dừng, sau đó có người phát hiện giám đốc tài vụ của Hồng Nguyệt Lâu đã lên tầng hai, mọi người ở đây đều là người thông minh, tự nhiên hiểu đây là Hồng Nguyệt Lâu sợ anh Mặc đến lúc đó không trả được tiền, giám đốc tài vụ đích thân đi giục tiền rồi.

Mà giám đốc tài vụ đã lên tầng hai, thời gian trước sau không vượt quá hai phút, buổi đấu giá lại tiếp tục diễn ra, mà anh Mặc đó vẫn yên ổn ngồi ở trong phòng bao số 10, không có một chút chuyện gì, từ đó đủ nói rõ anh Mặc đã lấy ra đủ tiền rồi.

Cho nên, anh Mặc này chắc là thật sự có năng lực tranh với cậu ba Nguyễn.

Chỉ là, không biết tiếp theo liệu có diễn ra cuộc chiến tranh giành nữa không.

Giá khởi điểm bây giờ, hơn nữa gọi giá một lần cần tăng thêm 150 tỷ, nếu giống như hai lần trước, kết quả cuối cùng mọi người đều không dám nghĩ.
 
Chương 2111


Chương 2111

“Đắt như vậy sao?” Mắt của Sở Bách Hà nhìn chằm chằm, cái này cũng quá đắt rồi, ai lại bỏ ra nhiều tiền như thế để mua một thứ căn bản không có tác dụng về như này chứ?

Dù sao cô ta tuyệt đối sẽ không mua, khả năng là do nghèo đã hạn chế sự thưởng thức của cô ta.

“Ông chủ của Hồng Nguyệt Lâu này thật sự không đơn giản, vậy mà có thể có được thứ đồ tốt như thế?” Sau khi Sở Bách Hà hoàn hồn, vẻ mặt nhiều hơn vài phần suy tư: “Cháu nói xem ông ta từ đâu mà có? Sẽ không phải giả chứ?”

“Nghe nói Hồng Nguyệt Lâu trước nay không đấu giá đồ giả.” Đường Minh Hạo đảo mắt liếc nhìn Sở Bạch Hà, thứ này quả thật là hiếm có, cũng khó trách Sở Bách Hà sẽ nghi ngờ, nhưng Hồng Nguyệt Lâu nhiều năm như vậy trước giờ chưa từng xuất hiện lỗi, mặt quản lý chắc chắn rất nghiêm khắc, đương nhiên đối với giám định vật phẩm đấu giá chắc chắn càng nghiêm ngặt.

Hơn nữa người đến Hồng Nguyệt Lâu tham gia đấu giá đều là người có thân phận, nếu người khác sau khi đấu giá đồ vật mang về giám định ra đồ giả, Hồng Nguyệt Lâu tuyệt đối không bù nổi mất, ông chủ của Hồng Nguyệt Lâu không có khả năng làm chuyện ngu ngốc như thế.

“Vậy cháu nói nhiều đồ tốt như thế, ông chủ của Hồng Nguyệt Lâu lấy từ đâu ra?” Sở Bách Hà nhíu mày, trước tiên không nói kiện ngọc khí thời Chu Hán này, chỉ nhắc đến bức danh họa và ngọc bội đấu giá trước đó đều là thứ khó gặp, Hồng Nguyệt Lâu này từ đâu mà có được.

“Những thứ này chỉ cần tồn tại thì có thể tạo ra thị trường, chỉ có thể nói ông chủ của Hồng Nguyệt Lâu thật sự không đơn giản.” Đường Minh Hạo biết, có vài chuyện bạn nhìn trông không thế nào, nhưng đối với những người có thủ đoạn đặc biệt ở phương diện này mà nói thật ra cũng không phải chuyện quá khó.

“Cháu nói xem lần này cậu ba Nguyễn còn ra tay không?” Sở Bách Hà không có băn khoăn về vấn đề nguồn gốc của đồ đấu giá nữa, cô ta nghĩ giá khởi điểm cao như thế, không biết lần này cậu ba Nguyễn liệu có ra tay nữa không?

“Theo như cháu điều tra, ông ấy không có hứng thú gì với loại ngọc khí này cả, dưới tình huống bình thường ông ấy chắc sẽ không ra tay, nhưng người của phòng số 10 rất rõ ràng là nhắm vào ông ấy, cho nên cháu cũng không chắc ông ấy lần này liệu có ra tay nữa hay không.” Lời nói của Đường Minh Hạo dừng lại, sau đó bỗng mỉm cười: “Cho nên, có một điểm cháu có thể chắc chắn, nếu như Nguyễn Hạo Thần ra tay, quá nửa chính là đào hố cho anh Mặc ở phòng bao số 10.”

“Anh Mặc của phòng bao số 10 đó đã mắc câu hai lần rồi, còn có thể cắn tiếp sao?” Mắt của Sở Bách Hà nhanh chóng lóe lên, cô ta cảm thấy chỉ cần anh Mặc của phòng bao số 10 có một chút đầu óc đều không thể tiếp tục cắn câu nữa.

Vừa rồi anh Mặc đó đã tốn 900 tỷ rồi, đương nhiên còn có một món 3 tỷ nữa.

Nếu là cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ không tiếp tục cắn câu nữa.

“Cháu cảm thấy nếu như là Nguyễn Hạo Thần đào hố, người đó vẫn sẽ nhảy vào.” Suy nghĩ của Đường Minh Hạo và Sở Bách Hà rõ ràng không giống nhau: “Anh ta bây giờ chắc rất muốn thắng Nguyễn Hạo Thần một lần.”

“Vậy mấu chốt là anh ta có thể thắng cậu ba Nguyễn sao?” Mắt của Sở Bách Hà lóe lên, nếu hai người lần nữa đối đầu, người đó có thể thắng sao?

Muốn thắng là một chuyện, ai cũng nhìn ra được anh Mặc của phòng bao số 10 đó muốn thắng cậu ba Nguyễn, hơn nữa là rất muốn thắng, nhưng mấu chốt là anh Mặc đó có thể thắng được không?

“Khả năng người đó thắng không cao, nhưng mấu chốt nằm ở cách làm của Nguyễn Hạo Thần, và mấu chốt phụ thuộc vào mức giá mà Nguyễn Hạo Thần muốn kiểm soát.” Đường Minh Hạo đã tìm ra một số điểm mấu chốt ở hai trận tranh giành lần trước, Đường Minh Hạo cảm thấy chỉ cần Nguyễn Hạo Thần kiểm soát tốt và giá cả không quá nhiều biến động, người đó nhất định sẽ thua.

Đương nhiên, ý định nhắm vào Nguyễn Hạo Thần của người đó đã quá rõ ràng, bây giờ không còn là vấn đề đấu giá đơn thuần nữa mà dường như đã trở thành chiến trường của hai người bọn họ.
 
Chương 2112


Chương 2112

Trên chiến trường, mọi chuyện biến hóa khó lường, chiến lược rất quan trọng, tâm thái lại càng quan trọng hơn.

Đường Minh Hạo cảm thấy về phương diện tâm thái, thì Nguyễn Hạo Thần vượt trội hơn hẳn!

“Nếu nói như vậy, anh Mặc ở phòng số 10 lại thua chắc rồi đúng không? Nguyễn Hạo Thần là ai? Anh ta chắc chắn sẽ kiểm soát tốt những chuyện này.” Sở Bách Hà dường như đã đoán được kết quả qua lời nói của Đường Minh Hạo.

“Bé cưng Minh Hạo, con nghĩ đến anh Mặc ở phòng số 10 là ai? Anh ta là đồ ngốc à? Anh ta là con trai của một địa chủ lắm tiền trong truyền thuyết à?” Sở Bách Hà thật sự không hiểu người trong phòng số 10 rốt cuộc là ai.

“Ngu ngốc? Chắc chắn không phải ngu ngốc? Ông ta quá ương bướng, quá nông nổi, hoặc có thể nói là quá ham chơi.” Đường Minh Hạo sau khi trải qua chuyện hai lần trước đã phân tích tính cách của anh Mặc trong phòng số 10 rất cặn kẽ.

“Bé cưng Minh Hạo, hai lần trước con có nghĩ là anh Mặc là cố ý không, cố ý mắc bẫy để Nguyễn Hạo Thần lơ là, cố ý đưa thông tin sai lệch cho Nguyễn Hạo Thần, để Nguyễn Hạo Thần có phán đoán sai lầm, lần này mới đánh bại Nguyễn Hạo Thần.” Sở Bách Hà luôn thấy chuyện này quá rất kỳ quái, khiến cô ta nghi ngờ bên kia có âm mưu khác.

Đường Minh Hạo hơi sửng sốt, trên mặt có chút suy tư: “Những gì dì nói không phải là không có khả năng xảy ra.”

“Liệu đêm đó Nguyễn Hạo Thần có bị lừa không?” Khi nghe Đường Minh Hạo tán thành quan điểm của cô ta, sắc mặt liền có chút lo lắng

“Nguyễn Hạo Thần không dễ bị lừa như vậy đâu?” Ánh mắt Đường Minh Hạo lóe lên nhanh chóng, vẻ mặt càng thêm lo lắng.

Sở Bách Hà thấy rõ sự lo lắng trên mặt của Đường Minh Hạo, cô ta không nhịn cười nổi, Đường Minh Hạo nói muốn tranh với Nguyễn Hạo Thần, lại nói muốn đấu với Nguyễn Hạo Thần, nói như là kẻ thù của nhau, nhưng đến thời điểm quan trọng vẫn rất lo lắng cho Nguyễn Hạo Thần.

Dù gì thì cũng là cha con ruột!

“Bé cưng Minh Hạo, chúng ta có nên nhắc nhở Nguyễn Hạo Thần không?” Sở Bách Hà đưa ra một đề nghị để thăm dò Đường Minh Hạo, thật ra thì Sở Bách Hà biết Nguyễn Hạo Thần không cần họ nhắc nhở gì cả, cô chỉ muốn tạo cơ hội cho hai cha con.

“Không cần, Nguyễn Hạo Thần không cần chúng ta nhắc nhở.” Nhưng Đường Minh Hạo không bị đánh lừa, từ chối thẳng đề nghị của Sở Bách Hà.

“Được rồi.” Sở Bách Hà thầm thở dài, bé cưng Minh Hạo không bị đánh lừa thì cô cũng hết cách….

Trong phòng số 10, Cường hơi bất ngờ khi nghe MC báo giá khởi điểm, giá này quá cao, nếu như giống như lần trước, có lẽ tới phút cuối 9000 tỷ cũng không đủ mua miếng ngọc này.

“Thành thiếu chủ, tôi thấy món này không có tác dụng gì, giá khởi điểm quá cao, chúng ta đừng mua món này, chờ món kế tiếp đi.” Cường thật sự lo lắng Thành thiếu chủ sẽ đột nhiên bỏ ra chín nghìn tỷ.

“Nguyễn Hạo Thần không đấu giá thì tôi cũng không đấu giá.” Thành thiếu chủ liếc nhìn Cường, câu trả lời lúc này gọi là đương nhiên.

Ý của anh ta không thể rõ ràng hơn, nếu Nguyễn Hạo Thần không đấu giá, anh ta sẽ không đấu giá, và Nguyễn Hạo Thần đấu giá thì anh ta cũng làm theo.

“Thành thiếu chủ, lần này chúng ta đừng tranh giành với Nguyễn Hạo Thần được không? Chỉ duy nhất lần này, món kế tiếp tôi sẽ không ngăn cản cậu.” Cường hít một hơi khi nghe lời của Thành thiếu chủ.

Thành thiếu chủ làm như vậy càng khiến anh ta thêm lo lắng.

Cường nghĩ lần này nhất định phải ngăn cản Thành thiếu chủ, chỉ cần ngăn cản anh ta lần này là được, nhất định không có món đồ đắt tiền như vậy xuất hiện lần nữa trong cùng một buổi đấu giá.
 
Chương 2113


Chương 2113

Thành thiếu chủ lần này chỉ liếc nhìn Cường mà không lên tiếng.

Cường hiểu được giờ phút này nói gì cũng vô dụng, tính ương bướng của Thành thiếu chủ mà trỗi dậy thì còn thua đứa con nít 3 tuổi.

“lão đại, lần này, chúng ta có nên đào hố cho những người ở phòng số 10 nhảy xuống nữa không?” Cố Ngũ lúc này không dám tự ý đưa ra quyết định, bởi vì giá khởi điểm thực sự quá cao.

Cố Ngũ cũng lo lắng rằng mình không lừa được anh Mặc đó, cuối cùng tự mình hại mình.

“Tôi nghĩ lần này bỏ đi, với giá khởi điểm cao như vậy, mà mỗi lần đấu giá tăng 150 tỷ, thực sự không phù hợp.” Thư ký Lưu cẩn thận hơn nhiều, cho nên mở miệng lần nữa khuyên răn tổng giám đốc.

“Tôi nghĩ viên ngọc đó không tệ, đem về trưng bày ở phòng khách hoặc cũng có thể săm soi ngắm nghía.” Nguyễn Hạo Thần nhếch môi lên, nhìn điệu bộ có vẻ như trông muốn nở nụ cười.

Anh ta không biết người trong phòng số 10 rốt cuộc là ai? Anh ta không biết tại sao người đó lại nhắm vào mình, nhưng anh Mặc nhắm thẳng vào anh ta như vậy, có vẻ hơi bất lịch sự khi anh ta không “chào hỏi” lại đối phương.

“Vậy lần này chúng ta kiểm soát trong khung giá bao nhiêu?” Cố Ngũ có chút bàng hoàng, nhưng rất nhanh thì bình tĩnh trở lại, anh ta đi theo Nguyễn Hạo Thần nhiều năm, hiểu rõ tính của Nguyễn Hạo Thần, cho nên anh ta không hề ngạc nhiên nhiều với quyết định như vậy của Nguyễn Hạo Thần.

Tuy nhiên, thư ký Lưu đứng phía sau hoàn toàn bị sốc.

Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần hơi híp lại, suy tư, sau đó môi mỏng khẽ mở, chậm rãi nói từng chữ: “8100 tỷ.”

Nguyễn Hạo Thần dường như có một đôi mắt nhìn thấu lòng người, thấy số tiền mà Thành thiếu chủ đấu giá, hai từ “chốt giá” thật là sướng biết bao!

“8100 tỷ? tổng giám đốc, hay là bỏ đi, lỡ như bên kia dừng lại trước 8100 tỷ, chúng ta sẽ lỗ chết.” Thư ký Lưu kinh ngạc thở gấp, trong giọng nói còn có chút run nhẹ.

Mặc dù thư ký Lưu đã cố gắng hết sức để hạ giọng, nhưng vì thư ký Lưu quá hoang mang nên vẫn chưa hoàn toàn khống chế tốt âm lượng, giọng điệu hơi cao một chút.

Vì phòng số 9 và số 10 liền kề nhau, do mặt trước của cửa phòng bị hở nên cách âm chắc chắn không tốt.

Thính giác của Thành thiếu chủ lại rất tốt, đương nhiên thính giác của Cường cũng rất tốt, hơn nữa lúc này cả hai người trong phòng số 10 đều không nói chuyện, trong ngoài phòng đều rất tĩnh lặng, nên cả hai đều mơ hồ nghe thấy thư ký Lưu cảm thán, cũng mơ hồ nghe thấy vài lời mà thư ký Lưu đang khuyên nhủ Nguyễn Hạo Thần.

Chân mày Thành thiếu chủ hơi nhíu lại, sau đó khóe môi khẽ nhếch lên.

“Thành thiếu chủ, tôi nghĩ Nguyễn Hạo Thần đang cố ý đóng kịch cho chúng ta nghe, Thành thiếu chủ đừng mắc bẫy nhé.” Cường nhìn thấy phản ứng của Thành thiếu chủ và biết Thành thiếu chủ cũng nghe thấy tiếng nói chuyện bên cạnh, Cường cảm thấy rằng chuyện này không đơn giản như vậy.

“Đương nhiên tôi biết bọn họ có thể là cố ý, nhưng tôi có thể dừng lại sớm hơn, lên đến 4500 tỷ thì ta dừng lại …” Thành thiếu chủ tuy làm việc hơi cảm tính, nhưng cũng là một người sáng suốt, anh ta sẽ không dễ dàng mắc bẫy như vậy.

Hai lần trước là do anh ta bấm chuông bấm đến nỗi nghiền, nên nhất thời chưa dừng lại được!

“Thành thiếu chủ, nếu anh đã định giá xong, thì lần này để tôi đấu giá thay anh, lên đến 4500 tỷ tôi sẽ dừng lại.” A Cường cảm thấy lời nói của Thành thiếu chủ lúc này rất hợp lý 4500 tỷ không phải là con số quá mạo hiểm, còn có thể thắng được Nguyễn Hạo Thần.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không để Thành thiếu chủ bấm chuông nữa, bởi vì anh ta biết nếu để Thành thiếu chủ bấm chuông, đến lúc đó nhất định anh ta sẽ không dừng lại.
 
Chương 2114


Chương 2114

“Không được, tôi muốn đích thân bấm chuông.” Thành thiếu chủ trừng mắt nhìn A Cường, chuyện hay ho như vậy đương nhiên anh ta muốn đích thân làm.

anh ta muốn loại cảm giác đó, loại cảm giác vô cùng kích thích, lại vô cùng sảng khoái.

Thành thiếu chủ ôm cái chuông vào lòng.

Môi của A Cường nhếch lên vài cái, sau đó khẽ thở dài, A Cường gần như có thể đoán được kết quả cuối cùng, chủ ý của Thành thiếu chủ rất hay, nhưng đến lúc đó nhất định sẽ không làm được.

Trong tình huống đó Thành thiếu chủ thật sự khó kiểm soát được bản thân.

A Cường nghĩ còn có một nguyên nhân lớn nữa khiến anh ta không tự chủ được bản thân, đó là anh ta không bao giờ thiếu tiền, 3000 tỷ hay 6000 tỷ đối với anh ta mà nói cũng giống như 1, 2 ngàn trong mắt người thường.

Trong phòng số 9, Nguyễn Hạo Thần đang nhìn cái chuông.

Cố Ngũ hiểu rõ con người của Nguyễn Hạo Thần, cộng với ánh mắt này của anh ta, Cố Ngũ hiểu được ý muốn của anh ta..

Cố Ngũ trực tiếp đưa chuông cho Nguyễn Hạo Thần.

Nói cách khác, lần này Nguyễn Hạo Thần đích thân đến đấu giá, cuối cùng đấu đến bao nhiêu tiền, sẽ do Nguyễn Hạo Thần quyết định ngay lúc đó.

Thư ký Lưu sửng sốt khi nhìn thấy tổng giám đốc Tôh động như vậy, anh ta còn đang phiền não vì giọng điệu lớn tiếng lúc nãy, sợ đã tiết lộ kế hoạch của tổng giám đốc.

Nhưng bây giờ thư ký Lưu phát hiện vừa rồi hình như anh ta bị lợi dụng, tổng giám đốc cố ý làm cho anh ta nói chuyện lớn tiếng.

tổng giám đốc cũng hơi quá đáng, không nói cho anh ta biết trước.

Tuy nhiên, nếu tổng giám đốc nói trước với anh ta, có lẽ anh ta không diễn tốt như vậy.

Phải nói rằng mọi bước đi của tổng giám đốc đều được tính toán kỹ lưỡng.

tổng giám đốc đích thân kiểm soát, thư ký Lưu cũng không còn lo lắng nhiều nữa, anh ta đi theo tổng giám đốc lâu như vậy, chưa từng thấy tổng giám đốc thua người khác.

Trong phòng số 9, Nguyễn Hạo Thần bấm chuông reo lên.

Đúng lúc này, Thành thiếu chủ đang cầm cái chuông ở phòng số 10, ngay khi tiếng chuông của Nguyễn Hạo Thần vang lên, anh ta liền nhanh chóng bấm chuông.

Nguyễn Hạo Thần nhểnh miệng cười, sau đó tiếp tục bấm chuông.

Dĩ nhiên phòng số 10 cũng nhanh chóng theo sau.

Tiếng chuông không ngừng vang lên, và một lần nữa vang lên liên hoàn.

Tất cả những người có mặt lúc này đều sững sờ, không dám thở ra tiếng.

Mỗi khi tiếng chuông vang lên, bọn họ cảm thấy như có một nhát búa đập vào tim họ một cách dữ dội.

Từng nhát từng nhát gõ vào tim khiến họ run sợ.

Mỗi một tiếng chuông vang lên có nghĩa là tăng thêm 150 tỷ! !

Hai người này chắc là điên rồi!

Người dẫn chương trình sững sờ và bình tĩnh trở lại, và lần này ông ta nhanh chóng chuyển sang màn hình lớn.

Các con số trên màn hình lớn nhảy rất nhanh, dường như còn nhanh hơn lần trước.
 
Chương 2115


Chương 2115

Đương nhiên là còn kích thích hơn!!

Suy cho cùng, mỗi lần thêm 150 tỷ, giá trên màn hình lớn nhanh chóng vượt qua 3000 tỷ; 3300 tỷ; 3600 tỷ; 3900 tỷ; 4200 tỷ, và sắp lên tới 4500 tỷ.

Chuông của cả hai bên không ngừng vang lên, không hề ngắt quãng, chứng tỏ hai bên không hề có chút do dự.

Tất cả những người có mặt đều hoàn toàn choáng váng.

Với mức giá khởi điểm cao như vậy, trong tình huống bình thường cho dù có người ra giá, cũng sẽ không quá nhiều, đương nhiên giá cao như vậy, cũng không có nhiều người có thể mua được, vì vậy không thể ra giá quá nhiều lần, thường thì cũng sẽ không ra tới mức giá quá cao.

Ban đầu, mọi người đều dự đoán rằng cao nhất sẽ lên 3000 tỷ.

Nếu là 3000 tỷ thì người nhiều tiền tới nỗi không có chỗ để có thể đem về chiêm ngưỡng.

Nhưng bây giờ đã lên tới 4500 tỷ, nếu bỏ ra 4500 tỷ mua lại thì không còn giá trị sưu tầm, sau này rất khó bán lại với mức giá 4500 tỷ.

Không có nhiều người thực sự biết chiêm ngưỡng loại ngọc này, hơn nữa người biết chiêm ngưỡng mà còn có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy thì càng ít ỏi.

Vì vậy, tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy mức giá như vậy thực sự quá cao.

Miếng ngọc thì rất tốt, nhưng nó thực sự không đáng với mức giá như vậy.

“Thành thiếu chủ, đã lên tới 4500 tỷ rồi, có phải chúng ta dừng lại được rồi không?.” Trong phòng số 10, A Cường thấy rằng đã đạt 4500 tỷ, và 4500 tỷ đó đúng lúc là Nguyễn Hạo Thần ra giá.

A Cường liên tục hạ giọng nhắc nhở Thành thiếu chủ nhà mình.

“Tôi sẽ ra giá thêm vài lần nữa, Nguyễn Hạo Thần không dừng lại sớm như vậy.” anh ta lúc này không thể nghe lời A Cường, đồng thời khi nói thì anh ta lại bấm chuông một lần nữa.

Giá trên màn hình lớn ngay lập tức nhảy lên 4650 tỷ.

A Cường gần như không thở nổi.

May mắn thay, Nguyễn Hạo Thần ở phòng số 9 lập tức bấm chuông, tiếng chuông vẫn không dừng lại, không hề có một chút do dự nữa.

“Tôi nói Nguyễn Hạo Thần không dừng lại sớm như vậy, hai lần trước Nguyễn Hạo Thần dừng lại khi tới con số chẵn, tôi dự đoán lần này anh ta sẽ dừng ở mức 6000 tỷ. Tôi ra giá tới 5850 tỷ thì dừng lại.” Ngón tay của anh ta không hề dừng lại, tiếp tục nhấn chuông, lúc này còn không quên phân tích, và phân tích rất hợp tình hợp lý.

A Cường nghe phân tích của anh ta, chỉ nhếch nhếch môi, A Cường biết anh ta đang tìm lý do cho bản thân mà thôi.

A Cường suy nghĩ Nguyễn Hạo Thần sẽ không tha cho Thành thiếu chủ một cách dễ dàng như vậy.

“Thành thiếu chủ, chúng ta dừng lại ngay bây giờ thì Nguyễn Hạo Thần xem như đã thua rồi, hơn nữa số tiền Nguyễn Hạo Thần đã tiêu còn nhiều hơn anh, tôi nghĩ vậy là đủ rồi, hay là chúng ta dừng lại ở đây đi.” A Cường nhìn số trên màn hình biến động liên tục, tim dường như sắp nhảy ra ngoài.

“Anh không hiểu đâu, trong trường hợp này, giá lên càng cao, chứng tỏ tôi sẽ thắng triệt để hơn, Nguyễn Hạo Thần cũng sẽ nghĩ như vậy, nếu không anh ta đã dừng lại từ lâu rồi, cũng không cần ra giá cao như vậy.” anh ta không hề nghe những lời khuyên nhủ của A Cường, nhưng lời anh ta nói là đúng, trong trường hợp này, giá càng cao thì bên thắng cuộc sẽ thắng càng vẻ vang hơn.
 
Chương 2116


Chương 2116

Tất nhiên, tiền đề là bạn phải thắng được đối phương trước đã!

A Cường sững sờ, lời nói của anh ta không sai, nhưng anh ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Sau khi Nguyễn Hạo Thần bấm chuông lần nữa, anh ta lại bấm theo: “Đừng lo lắng, tôi biết cân nhắc, lần này tôi sẽ không thua đâu.”

Sau lần bấm chuông này của anh ta, con số trên màn hình lớn lập tức nhảy thành 5550 tỷ.

Sau đó……

Sau đó không còn sau đó nữa…

Vì chuông bên Nguyễn Hạo Thần đã không còn reo nữa.

Mức giá trên màn hình lớn cuối cùng cũng dừng lại, dừng ở mức 5550 tỷ.

Lại là anh Mặc ở phòng số 10.

“Thành thiếu chủ, Nguyễn Hạo Thần không tiếp tục bấm chuông nữa.” A Cường không nghe thấy tiếng chuông ở bên Nguyễn Hạo Thần nữa, sắc mặt hoàn toàn suy sụp, lúc này anh ta như sắp khóc.

Suy đoán lúc đầu của anh ta là đúng, nếu anh ta dừng lại ở mức 4500 tỷ thì anh ta đã thắng, nhưng anh ta vẫn cố chấp bấm thêm vài lần nữa.

Giờ thì tốt rồi, Thành thiếu chủ lại bị Nguyễn Hạo Thần chơi rồi, lần này không phải là con số nhỏ, mà là 5550 tỷ! !

Đối với người khác, mất 5550 tỷ ít ra mua được một viên ngọc bích, nhưng A Cường thấy chuyện này hoàn toàn vô nghĩa đối với Thành thiếu chủ, bởi vì Thành thiếu chủ chẳng có hứng thú gì với những món đồ cổ này.

Các bình cổ trước đây Thành thiếu chủ có thể sử dụng để cắm hoa, và các bức tranh cổ Thành thiếu chủ có thể dùng làm khăn trải bàn.

Nhưng đây là viên ngọc bích, Thành thiếu chủ dùng nó để làm gì?!

Lần này Thành thiếu chủ chỉ đốt tiền mà thôi! !

Nhưng đây là ngọc bội dành cho lễ nghi, Thành thiếu chủ có thể dùng nó làm gì chứ? Thành thiếu chủ này thực sự đang đốt tiền.

Đây là lần thứ ba Thành thiếu chủ bị cậu ba Nguyễn lừa, lần thứ nhất là 1 tỷ, lần thứ hai là 900 tỷ, lần thứ ba này tăng lên tận 5550 tỷ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì phải làm sao?

Bây giờ anh ta còn có thể nói gì nữa?

Nói rằng cậu ba Nguyễn quá ghê gớm sao?

Cậu ba Nguyễn cũng thực sự lợi hại, nhưng nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là do Thành thiếu chủ quá buông thả, quá tùy tiện.

Lúc này, tất cả mọi người có mặt đều đang nhìn lên màn hình lớn, tất cả đều sững sờ, không phản ứng kịp, toàn bộ mọi người nhất thời đều vô cùng yên lặng, hầu như không nghe thấy bất cứ tiếng động nào.

“Chết tiệt, Nguyễn Hạo thần quá là nham hiểm.” Thành thiếu chủ ngồi trong phòng số 10 chửi một câu.

Nguyễn Hạo thần quá nham hiểm!!

Cường liếc nhìn Thành thiếu chủ nhà mình, nhưng lần này anh ta không nói gì, bởi vì lúc này Cường cũng không biết phải nói gì.

Thành thiếu chủ còn dám nói Nguyễn Hạo thần nham hiểm, rõ ràng là Thành thiếu chủ không tự khống chế được bản thân, còn có thể trách ai nữa sao?

“Rõ ràng đã nói là sẽ lấy số tròn, tại sao lại là mức 5550?” Thành thiếu chủ vô cùng bất mãn, không khỏi lẩm bẩm một câu.

Lần này A Cường không nói nên lời, Nguyễn Hạo thần nói sẽ đặt số tròn bao giờ?
 
Chương 2117


Chương 2117

“5550 tỷ lần một, 5550 tỷ lần hai , 5550 tỷ lần ba, ngọc bội Chu Hán đã thuộc về anh Mặc.” Người dẫn chương trình cuối cùng cũng định thần lại, thông báo kết quả mà thực chất mọi người đều đã thấy rõ.

Sau khi người dẫn chương trình công bố kết quả, mọi người mới hoàn hồn trở lại.

“Mẹ nó, một viên ngọc bích mà có giá 5550 tỷ? Thật là đáng sợ.”

“Đây rõ ràng là một cái hố mà cậu ba Nguyễn đã đào sẵn. Anh Mặc số 10 lại nhảy vào hố của cậu ba Nguyễn lần nữa rồi.”

“Đúng vậy, đây đúng là cái bẫy mà cậu ba Nguyễn bày ra sẵn, mà vị họ Mặc này cũng giỏi thật đấy, bay 5550 tỷ mà cũng không thèm chớp mắt.”

“Anh nói chuẩn không cần chỉnh, rốt cuộc vị họ Mặc này là ai thế? Cũng giàu quá nhỉ? Các anh nói anh ta vừa cho Hồng Nguyệt Lâu bao nhiêu tiền?”

“Tóm lại sẽ không dưới 6000 tỷ, nếu không Hồng Nguyệt Lâu sẽ không do hắn tùy tiện lên tiếng như thế đâu.”

“Một lần có thể mang ra hơn 6000 tỷ, hơn nữa còn tùy tiện vứt ra ngoài, trong nhà người này in tiền à?”

“Người in tiền sẽ không giống như anh ta đâu.”

“Người này họ Mặc, rốt cuộc có thân phận như thế nào? Tôi cũng chưa nghe ai họ Mặc mà lợi hại như thế này.”

“Không rõ nữa, tôi nghĩ ông chủ Hồng Nguyệt Lâu chắc cũng không biết thân phận của anh ta đâu, nếu không lúc trước đã không cho quản lý tài vụ trực tiếp lên tầng 2 tìm anh ta đòi tiền.”

“Thân phận của vị họ Mặc này bí ẩn thế, e là không đơn giản chút nào.”

Tiếng bàn tán xôn xao ngừng lại, những người khác cũng đồng tinh với quan điểm của người này, mà nhất thời cũng không dám nói linh tinh nữa.

Vốn dĩ không phải ai cũng biết Quỷ Vực Chi Thành, mà người biết đến sự tình bên trong Quỷ Vực Chi Thành lại càng ít hơn.

Đương nhiên cho dù có biết được sự tình trong nội bộ Quỷ Vực Chi Thành, cho dù biết người quản lý hiện tại là Thành thiếu chủ, nhưng người bên ngoài lại không biết vị Thành thiếu chủ ấy mang họ Mặc.

Vì vậy, chỉ cần một cái họ “Mặc”, ai cũng sẽ không liên tưởng đến Quỷ Vực Chi Thành, cũng không thể nghĩ đến vị họ Mặc này là Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành.

“Cậu ba Nguyễn quả nhiên là lợi hại, có thể lừa được anh Mặc số 10 này, lần này lại không phải con số nhỏ đâu, tận 5550 tỷ đấy! Cả đời tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như thế.” Sau khi định thần lại, Sở Bách Hà hậm hực hít một hơi sâu, nhà họ Sở bọn họ cũng coi là ổn, đãi ngộ công việc của cô ấy cũng cao, nhưng thực sự là cô chưa từng nhìn thấy số tiền lớn như thế.

“Vị họ Mặc này đúng là đại gia đấy, không biết trông anh ta thế nào nhỉ? Không biết bao nhiêu tuồi rồi? Tôi muốn đi làm quen với anh ta.” Con ngươi của Sở Bách Hà xoay vòng mấy lần, xem ra cô ta đang rất mong mỏi.

Đường Minh Hạo nhìn cô ta, khóe miệng khẽ nhếch lên, ý cô ta là muốn đi quyến rũ anh Mặc ở phòng số 10 sao?

Thằng bé không biết anh Mặc này trông thế nào, nhưng nó biết nếu Sở Bách Hà thực sự dám đi quyến rũ vị họ Mặc đó, sợ là sẽ có người tức giận mất thôi.

“Cháu khuyên cô tốt nhất đừng có nghĩ nhiều.” Đường Minh Hạo suy nghĩ rồi khuyên ngăn một câu, để không khiến cho chú Mộ Dung tức giận, mà cũng là vì nghĩ cho Sở Bách Hà.
 
Chương 2118


Chương 2118

Nếu chú Mộ Dung thực sự tức giận, thì sợ là Sở Bách Hà cũng sẽ phải chịu khổ.

“Tại sao? Tại sao cô lại không được nghĩ?” Sở Bách Hà sững sờ, vừa nãy cô chỉ tùy tiện nói một câu, nhưng lời nói của Đường Minh Hạo lại khiến cô cảm thấy có chút không đúng.

“Chú Mộ Dung nhờ cô thay chú ấy tham gia đấu giá, không phải để chú đi quyến rũ với người khác.” Đường Minh Hạo suy nghĩ một lúc rồi mới quyết định nói thêm một câu, nó cảm thấy Sở Bách Hà còn ngốc nghếch trong chuyện tình cảm hơn cả mẹ nó.

Ý tứ của Mộ Dung Tri đối với Sở Bách Hà đã quá rõ ràng, nhưng Sở Bách Hà hoàn toàn không cảm nhận được.

“Ồ, cháu không cần lo lắng về chuyện này, Mộ Dung Tri không nhỏ mọn thế đâu. Hơn nữa anh ấy cũng không thể quản lý những chuyện như vậy được.” Sở Bách Hà hoàn toàn không nghe ra hàm ý trong câu nói của Đường Minh Hạo.

Đường Minh Hạo liếc nhìn cô ta một cái rồi không nói thêm nữa, Sở Bách Hà ngốc nghếch trong chuyện tình cảm thế này, cho dù nó có nói thẳng, thì e là Sở Bách Hà cũng sẽ không tin.

Đây là chuyện của Mộ Dung Tri, để Mộ Dung Tri tự mình giải quyết thì hơn.

Trên màn đấu giá, người dẫn chương trình bắt đầu giới thiệu lô hàng đấu giá tiếp theo, lô này không đắt bằng viên ngọc bội lúc trước, giá khởi điểm chỉ 150 tỷ, đấu giá một lần tăng lên thêm 15 tỷ nữa.

“Cháu nói xem cậu ba Nguyễn có tiếp tục lừa tên kia nữa không?” Sở Bách Hà chuyển sự chú ý của mình sang sân khấu đấu giá, cô muốn biết liệu tiếp theo cậu ba Nguyễn có ra tay thêm lần nữa không.

“Chắc vẫn sẽ tiếp tục thôi, dù sao anh Mặc số 10 này rõ ràng vẫn chưa hài lòng.” Lời nói của Đường Minh Hạo cũng chỉ là suy đoán, nó không chắc cậu ba Nguyễn sẽ có kế hoạch tiếp theo hay không, nhưng có thể thấy anh Mặc số 10 vẫn chưa muốn bỏ cuộc.

“Ý của cháu là nếu cậu ba Nguyễn giăng bẫy lần nữa thì anh Mặc vẫn sẽ nhảy vào?” Sở Bách Hà giật mình, hiển nhiên là cô có chút khó tin: “Không thể nào? Sẽ không có ai ngốc như vậy đâu đúng không?”

“Anh ta ném 5550 tỷ ra ngoài không chút do dự, cũng không thèm chớp mắt, cô nghĩ rằng anh ta sẽ sẵn sàng dừng lại như thế này sao? Cháu không nghĩ anh ta sẽ làm thế, cũng không muốn dừng lại đâu.” Đường Minh Hạo rất chắc chắn về điều này.

“Vậy anh ta còn tiền sao? Rốt cuộc anh ta đã chuẩn bị bao nhiêu tiền vậy?” Đôi mắt Sở Bách Hà lại chớp chớp: “Tự nhiên cô cảm thấy mình nghèo quá, quá là nghèo, so với anh Mặc số 10 kia, cô nghĩ mình có thể đi ăn xin đấy.”

“Bé Mình Hạo, con nghĩ anh ta nhiều tiền hơn hay con nhiều tiền hơn?” Sở Bách Hà nhìn Đường Minh Hạo, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia kỳ lạ.

“Cháu không có tiền.” Đường Minh Hạo liếc nhìn cô một cách kỳ quái, tiền của thằng nhóc chỉ có thể coi là tiền tiêu vặt, cũng chỉ nhiều hơn người bình thường một chút thôi, nếu đem so với vị đại gia họ Mặc kia thì có thể so sánh nổi sao?

Nếu dồn tất cả tiền của thằng bé lại, thì chắc trong mắt anh Mặc kia, số tiền đó cũng chẳng bằng 1000 đồng.

“Ý cô là tiền của cậu ba Nguyễn cơ, cháu là con trai của cậu ba Nguyễn, tiền của cậu ba chính là tiền của cháu, cháu nói xem cậu ba Nguyễn nhiều tiền hơn hay vị họ Mặc kia nhiều tiền hơn? Cô biết cậu ba Nguyễn có rất rất rất nhiều tiền mà…” Sở Bách Hà sững sờ, vội vàng giải thích liên tục.

“Đầu tiên, tiền của Nguyễn Hạo thần không phải tiền của con.” Đường Minh Hạo đột nhiên nghiêm mặt, cực kỳ nghiêm túc nhấn mạnh: “Thứ hai, con không biết Nguyễn Hạo thần có bao nhiêu tiền, đương nhiên con càng không biết anh Mặc kia có bao nhiêu tiền, nhưng mà bọn họ có bao nhiêu tiền thì cũng không liên quan gì đến con.”

“Dì chỉ thuận miệng nói vậy thôi, sao cục cưng lại nghiêm túc đến thế?” Sở Bách Hà thấy Đường Minh Hạo như thế, nhịn không được bật cười: “Đúng là anh Mặc kia có bao nhiêu tiền cũng không liên quan gì đến chúng ta, nhưng cậu ba Nguyễn thì có liên quan. Dù sao mẹ của con chắc là sắp gả cho cậu ba Nguyễn rồi, chả mấy mà mọi người sẽ trở thành người một nhà thôi.”
 
Chương 2119


Chương 2119

Đường Minh Hạo mím môi: “Con còn chưa có quyết định nhận ông ấy đâu, con không nhận ông ấy, mẹ sẽ không gả cho ông ấy, trong lòng của mẹ, con chắc chắn quan trọng hơn Nguyễn Hạo thần nhiều.”

“Đúng vậy, đúng, đúng, bé Hạo quan trọng nhất, vậy con nhận cậu ba Nguyễn nhanh lên, đừng để mẹ con chờ lâu.” Sở Bách Hà nói đỡ theo cậu bé, cũng nhân cơ hội khuyên cậu bé.

Đường Minh Hạo lại mím môi chặt hơn, tạm thời không nói gì nữa, rõ ràng trong lòng còn có tính toán khác.

“Bé Hạo, kế hoạch tối nay của con đã bị phá hủy, không lẽ tối nay con không tính đi nhận cậu ba Nguyễn sao?” Sở Bách Hà thấy Đường Minh Hạo không nói tiếng nào, có hơi lo lắng.

“Không phải vẫn chưa kết thúc sao? Kế hoạch của con cũng chưa chắc là không thể thực hiện được.” Đường Minh Hạo đột nhiên ngẩng đầu, dời mắt nhìn sang phía phòng bao của Nguyễn Hạo thần, vẫn chưa kết thúc, chuyện gì cũng đều có thể xảy ra.

Đến tận bây giờ cậu bé vẫn chưa từng muốn hủy bỏ kế hoạch tối nay.

Nhưng phải đợi Nguyễn Hạo thần giải quyết anh Mặc kia trước đã.

MC chương trình đã giới thiệu vật phẩm đấu giá xong, lần này Nguyễn Hạo thần không ra giá, anh Mặc ở phòng ba số 10 cũng không có hành động gì.

Những người khác ngồi đây thấy cậu ba Nguyễn và anh Mặc không có hành động, lập tức có người thử gọi giá, sau đó lục tục có thêm vài người nữa, cậu ba Nguyễn vẫn không gọi giá, anh Mặc phòng số 10 cũng cực kỳ yên lặng, cuối cùng, món hàng này được bán với giá 240 tỷ.

Đến tận lúc này, buổi bán đấu giá mới trở lại bình thường.

“Ôi đệt, phòng bao số 10 có thể làm rõ ràng hơn chút nữa không?” Cố Ngũ tức đến bật cười, lão đại nhà anh vừa ra giá thì phòng bao số 10 cũng ra giá mãi không ngừng, lão đại nhà anh không ra giá, anh Mặc ở phòng bao số 10 cũng im như thóc, hành động nhằm vào quá rõ ràng rồi.

Lúc này MC đã tiếp tục giới thiệu vật phẩm đấu giá tiếp theo, món đồ này vừa lúc là món cậu ba Nguyễn cảm thấy thích thú.

Nếu cậu ba Nguyễn đã có ý thích, cũng không phải nhất quyết phải có được, nhưng nếu người khác đã mời anh đến, anh cũng không thể ra về tay không, dù sao cũng phải mua vài món, món này vừa khéo nằm trong kế hoạch của anh.

“Lão đại, đây là món anh ưng.” Lúc trước Cố Ngũ đã biết mấy món cậu ba Nguyễn muốn, cho nên đồ đấu giá vừa tung ra, Cố Ngũ lập tức nhận ra.

“Lão đại, vậy giờ chúng ta có cần đấu giá nữa không?” Cố Ngũ nhìn lão đại nhà anh, hỏi thăm ý kiến lão đại: “Rốt cuộc thì chúng ta muốn đấu giá thắng nó, hay là tiếp tục chơi anh Mặc kia một vố nữa?”

“Cậu cũng biết giá trị cao nhất của món hàng này trong kế hoạch của tôi, cậu tự đi làm đi.” Cậu ba Nguyễn suy nghĩ một lúc, sau đó giao cho Cố Ngũ.

Ý của cậu ba Nguyễn đã quá rõ ràng, chỉ dựa theo đấu giá bình thường mà làm, không cần gài bẫy anh Mặc, vượt qua giá trong kế hoạch của anh thì dừng lại.

Nhưng giá cả trong kế hoạch của cậu ba Nguyễn vẫn có phạm vi xê xích nhất định, giá trị cao nhất mà cậu ba Nguyễn đưa ra vẫn hơi cao.

Nhưng cũng sẽ không cao đến quá đáng, cũng coi như được khống chế trong phạm vi bình thường.

Cố Ngũ đã hiểu ý của lão đại, không đợi người khác báo giá, anh đã nhấn chuông lên trước.

Món đồ đồng lần trước cậu ba Nguyễn không cho anh ra tay ngay, là vì cậu ba Nguyễn không muốn chiếm của hời, cho nên đợi món đồ đồng này đạt tới giá trị nhất định rồi mới ra giá.

Bây giờ Cố Ngũ lại không cần phải kiêng dè điểm này, bởi vì vẫn còn một anh Mặc kìa.
 
Chương 2120


Chương 2120

Quả nhiên, chuông của Cố Ngũ vừa mới vang lên, tiếng chuông còn chưa dứt, tiếng chuông bên phòng bao số 10 đã nối gót theo sau, tốc độ vẫn nhanh như khi nãy.

Mọi người ngồi đây thầm chậc lưỡi, tối nay, anh Mặc ở phòng bao số 10 cố ý nhắm vào cậu ba Nguyễn đúng không?

Đây rõ ràng là cố ý đối kháng với cậu ba Nguyễn ở tất cả mọi mặt!!!

“Thành thiếu chủ, lần này anh nhất định phải dừng lại sớm hơn một chút, dù sao chúng ta cũng phải thắng cậu ba Nguyễn một lần.”

Bây giờ Cường vừa nhìn thấy Thành thiếu chủ rung chuông là lập tức sợ hãi vô cùng.

Lúc trước chú Đổng chuyển vào 9000 tỷ, đã xài hết 6450 tỷ, cũng chỉ còn lại 2550 tỷ mà thôi, nếu dựa theo cách làm lúc trước của Thành thiếu chủ, cũng không đấu giá được thêm mấy lần nữa.

“Yên tâm đi, lần này tôi sẽ dừng lại sớm một chút.” Lần này Thành thiếu chủ đã hạ quyết tâm: “Giá khởi điểm của món này là 120 tỷ, tôi đấu giá đến 300 tỷ sẽ dừng lại.”

“Thành thiếu chủ, tôi cảm thấy 300 tỷ nhiều rồi, tôi sợ cậu ba Nguyễn không đợi đến 300 tỷ là đã dừng lại.” Mắt Cường nhanh chóng lóe lên, tuy rằng so với hai lần trước, 300 tỷ cũng không tính là nhiều, nhưng Cường vẫn cảm thấy không an toàn.

“Nếu không đấu giá đến 300 tỷ, cho dù tôi có dừng lại trước thì cũng không tính là thắng, mà mục đích của cậu ba Nguyễn là muốn để tôi thua, cho nên 300 tỷ không nhiều chút nào cả, nếu dựa theo phong cách làm việc trước đó của cậu ba Nguyễn, tôi đoán có thể đấu giá lên đến 450 tỷ.” Lúc này Thành thiếu chủ đã nghiêm túc phân tích, đương nhiên phân tích của Thành thiếu chủ cũng không coi như là sai.

Nếu cậu ba Nguyễn thật sự đấu với anh, 300 tỷ đúng là không nhiều lắm, nhưng cho dù Thành thiếu chủ có nghĩ thế nào cũng không ngờ được lần này cậu ba Nguyễn lại dựa theo đúng quy trình đấu giá bình thường.

Khi Thành thiếu chủ kêu giá lên đến 240 tỷ thì Cố Ngũ đã không rung chuông nữa, bởi vì giá cao nhất mà cậu ba Nguyễn từng nói với anh lúc trước chính là 240 tỷ.

Cho nên, cuối cùng món đồ này lại rơi vào tay Thành thiếu chủ.

Món này cũng không tính là thiệt lớn, nhưng trong lòng Thành thiếu chủ lại cực kỳ khó chịu: “Nguyễn Hạo thần, quá âm hiểm, quá hèn hạ.”

Cường cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ rằng cậu ba Nguyễn lại dừng lại sớm như thế, cho nên anh cũng hơi đồng ý với những lời Thành thiếu chủ nói ra lúc này, tên cậu ba Nguyễn này đúng là quá âm hiểm.

Lúc nãy Thành thiếu chủ nói chỉ kêu đến 300 tỷ, Cường còn nghĩ chờ đến khi Thành thiếu chủ kêu đến 270 tỷ sẽ cản Thành thiếu chủ lại, không ngờ anh còn chưa kịp cản Thành thiếu chủ, cậu ba Nguyễn lại đã dừng lại lần nữa.

Cường cảm thấy lấy sự thông minh của cậu ba Nguyễn, chắc chắn đã đoán được suy nghĩ của Thành thiếu chủ.

Cho nên lần nào cậu ba Nguyễn cũng có thể ngừng lại trước Thành thiếu chủ.

Xung quanh lại chìm vào yên lặng lần nữa, tuy lần này giá mà vị anh Mặc ở phòng bao số 10 đấu giá được cũng coi như khá hợp lý, không quá cao, nhưng cuối cùng anh vẫn thua cậu ba Nguyễn.

Anh Mặc giàu có thần bí này đã thua cậu ba Nguyễn bốn lần liên tiếp, mọi người đều kinh ngạc thán phục trước tính toán của cậu ba Nguyễn.

“Phụt, dì muốn cười, đừng cản dì, để dì cười lát đã.” Sở Bách Hà thấy kết quả như vậy, nhịn không được cười ra tiếng, hơn nữa tiếng cười kia có hơi lớn.

Bởi vì phòng bao số 11 mà Sở Bách Hà đang ngồi ở kế bên phòng bao số 10, Sở Bách Hà lại không kiềm chế được, cười hơi lớn tiếng, cho nên Thành thiếu chủ ngồi ở phòng bao số 10 đều nghe được.
 
Chương 2121


Chương 2121

Thành thiếu chủ nghe được tiếng cười của Sở Bách Hà, chớp chớp mắt, sau đó gõ vách tường: “Đừng cười lớn đến thế,trước khi cười thì nên nghĩ đến hậu quả, nếu không phải nể mặt cả hai chúng ta đều có chung kẻ thù là Nguyễn Hạo thần, tôi cũng không dám đảm bảo rằng cô sẽ có hậu quả thế nào đâu?”

Thành thiếu chủ cũng cố ý không kìm giọng, Sở Bách Hà có thể nghe thấy, đương nhiên Nguyễn Hạo thần ở bên kia cũng nghe được.

Sở Bách Hà sửng sờ, khóe môi bất giác hơi giật giật, phản ứng đầu tiên là phủ nhận: “Anh uy hiếp tôi, tôi…”

Thứ Sở Bách Hà cô ghét nhất chính là bị người khác uy hiếp!

Nhưng cô còn chưa nói xong, Đường Minh Hạo đã cản cô lại.

“Tình hình gì thế này? Phòng bao số 11 cũng nhằm vào lão đại sao?” Cố Ngũ nghe Thành thiếu chủ nói thế cũng ngẩn ra, tình hình ngày hôm nay đúng là càng ngày càng phức tạp: “Đó là ai thế? Phòng bao số 11 là nữ.”

“Không cần để ý đến phòng bao số 11.” cậu ba Nguyễn rõ ràng không xem phòng bao số 11 là kẻ thù, bởi vì anh đã nghe ra được giọng nói của Sở Bách Hà từ lâu.

Lần trước khi Sở Bách Hà và Tô Khiết cùng nhau tham gia cuộc thi thiết kế của Nguyễn thị, anh từng gặp mặt Sở Bách Hà, cũng trò chuyện vài câu, cho nên nhớ được giọng nói của Sở Bách Hà.

Anh cũng đoán được chắc là Sở Bách Hà đại diện cho Mộ Dung Tri đến đây.

Sở Bách Hà là kiểu người thích nơi ồn ào, cho nên lúc trước có khả năng là trượt tay nhấn nhầm vào chuông.

Bởi vì biết người trong phòng bao số 11 là Sở Bách Hà cho nên cậu ba Nguyễn cũng không nghĩ nhiều.

“Ồ.” Cố Ngũ nhẹ nhàng đáp lại, không biết là thở phào nhẹ nhõm hay là hơi thất vọng nữa.

“Lão đại, anh Mặc ở phòng số 10 có ý muốn kiếm chuyện với chúng ta rõ ràng như thế, chúng ta cũng không thể bỏ qua dễ dàng được đúng không” Cố Ngũ quay sang nhìn lão đại nhà anh, hai mắt phát sáng.

Chuyện giống khi nãy thật sự rất kích thích, rất đã ghiền, Cố Ngũ cảm thấy sẽ là cho người ta ghiền chết, bình thường anh làm việc vô cùng bình tĩnh, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy máu toàn thân giống như đang sôi trào, làm anh không thể khống chế được mà muốn tiếp tục.

Nhưng mà anh còn phải nhận được sự cho phép của lão đại mới được!!

“Vậy lại đấu giá thêm vài món, khống chế giá cả cho tốt.” Từ trước đến giờ cậu ba Nguyễn không phải là loại người đứng yên cho người khác ăn hiếp, nếu có người đến tận nơi kiếm chuyện, anh cũng không thể nào không đánh trả.

Mấy món đấu giá tiếp theo, món nào Nguyễn Hạo thần cũng đều tham gia đấu giá, anh Mặc ở phòng bao số 10 cũng tiếp tục nhấn chuông theo, nhưng mà lần nào cuối cùng cũng là anh Mặc trả tiền.

Không có ra giá trên trời như hai lần trước, nhưng mà giá của mỗi lần cũng không hề thấp, tóm lại anh Mặc đấu giá thắng cũng không có lợi gì.

9000 tỷ mà chú Đổng chuyển đến đã nhanh chóng xài hết.

“Thành thiếu chủ, chúng ta xài hết tiền rồi.” Lúc này Cường thật sự rất muốn khóc, lần nào Thành thiếu chủ cũng thua dưới tay cậu ba Nguyễn, chưa có lần nào thắng cả.

Có mấy lần, rõ ràng Thành thiếu chủ đã tính toán kỹ, cũng đã khống chế được, nhưng lần nào cậu ba Nguyễn cũng đều có thể dừng lại trước cái giá Thành thiếu chủ tính toán từ trước, đúng là rất thần kỳ.

Không lẽ cậu ba Nguyễn cũng học tâm lý cùng với cô cả, có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác!
 
Chương 2122


Chương 2122

Không lẽ cậu ba Nguyễn có thể nhìn xuyên qua tường, nhìn thấu suy nghĩ của Thành thiếu chủ sao?

“Bảo chú Đổng chuyển tiền sang tiếp đi.” Đã dùng xong chín nghìn tỷ, Thành thiếu chủ lại không hề đau lòng chút nào.

“Tôi phải thắng Nguyễn Hạo thần một lần.” Bây giờ, đối với Thành thiếu chủ mà nói, không có việc gì quan trọng hơn việc thắng Nguyễn Hạo thần.

“Chú Đổng nói, lúc nãy thành chủ đã nói, không thể cho Thành thiếu chủ thêm tiền nữa.” Cường thầm thở phào, hơi dè dặt nhìn về phía Thành thiếu chủ nhà anh, thật ra chú Đổng không hề nói lời này, là anh không muốn nhìn Thành thiếu chủ tiếp tục phá của nữa nên mới nói dối.

“Sao thành chủ lại biết được?” Thành thiếu chủ đảo đôi mắt đào hoa vô cùng đẹp lại, nhìn Cường.

“Là tôi nói cho quản gia Trọng biết, lần trước khi gặp thành chủ, quản gia Trọng đã cho tôi số điện thoại.”

Cường bị nhìn Thành thiếu chủ nhìn chằm chằm, trong lòng cực kỳ hốt hoảng, thật ra anh cũng không hề nói cho quản gia Trọng, cho dù Thành thiếu chủ có quậy lớn hơn nữa thì anh cũng không thể nói nói cho quản gia Trọng biết.

Anh chỉ muốn cản Thành thiếu chủ lại thôi.

“Vậy bỏ đi.” Mắt Thành thiếu chủ hơi lóe lên, không biết nghĩ đến điều gì, không ngờ lại đồng ý.

Cường thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Vật phẩm đấu giá tiếp theo là một cây trâm ngọc, giá khởi điểm là mười lăm tỷ, mỗi lần đấu giá tăng lên một tỷ rưỡi.” MC lại tiếp tục giới thiệu món đồ đấu giá tiếp theo.

“Món này không mắc, chắc là chúng ta vẫn còn có thể đấu giá thêm lần nữa đúng không?” Rõ ràng Thành thiếu chủ vẫn còn có chút không cam lòng.

“Thành thiếu chủ, lúc nãy tôi đã tính rồi, chúng ta còn dư chưa đến 9 tỷ.” Lần này Cường không có nói sai, bọn họ thật sự chỉ còn 9 tỷ.

9000 tỷ, chưa đến một tiếng đồng hồ, cũng chỉ còn lại 9 tỷ, trừ Thành thiếu chủ ra, còn ai có thể phá của đến thế này?

Nếu đổi thành con cái nhà bình thường khác, khi về nhà chắc là sẽ bị đánh chết quá?

Thành thiếu chủ nhướng mày, không nói gì nữa, hiếm khi mà yên lặng lại.

Tuy Cường cảm thấy hơi kỳ lạ, cũng rất ngạc nhiên, nhưng nếu Thành thiếu chủ đã hứa sẽ không làm bậy thì anh cũng không nói thêm.

“Tổng giám đốc, cây trâm này không tệ, có thể tặng cho cô chủ.” Thư ký Lưu luôn lo lắng đề phòng vừa nhìn thấy cây trâm ngọc thì hai mắt sáng rực lên, anh cảm thấy cây trâm đó rất hợp với cô chủ.

“Ừ, đúng là không tệ.” Mắt cậu ba Nguyễn cũng sáng lên, cây trâm ngọc này đúng là rất hợp với vợ anh.

Cho nên anh muốn cây trâm này.

“Mua nó về.” cậu ba Nguyễn nói thẳng với Cố Ngũ, tuy cậu ba Nguyễn nói rất đơn giản, nhưng Cố Ngũ lập tức hiểu ý của cậu ba Nguyễn.

Cũng có nghĩa là, cho dù lần này có thua anh Mặc thì cũng phải mua được cây trâm ngọc kia.

Cậu ba Nguyễn định tặng cây trâm ngọc này cho cô chủ, chắc chắn không thể để người khác mua mất.

“Vâng, tôi biết rồi.” Cố Ngũ gật đầu đồng ý, sau đó nhấn chuông, giá của cây trâm ngọc này cũng không quá đắt, cho dù anh Mặc tranh cùng cậu ba Nguyễn thì cũng sẽ không nâng giá lên quá cao.

Cố Ngũ đã chuẩn bị sẵn tinh thần tranh cướp với anh Mặc, hơn nữa lần này nhất định phải mua được.

Nhưng điều làm Cố Ngũ ngạc nhiên là, sau khi anh nhấn chuông rồi, anh Mặc ở phòng bao số 10 lại không có hành động gì.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom