Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1821


Chương 1821

Cục cưng lớn và cục cưng nhỏ của anh, chỉ nghĩ tới thôi đã cảm thấy thỏa mãn rồi.

Lúc này cậu ba Nguyễn cảm thấy trời cao đúng là đối xử không tệ với anh. Đúng, trời cao thật sự quá ưu ái anh, cho anh tất cả những gì anh muốn.

Đời này anh đã biết đủ. Đời này anh không còn gì hối tiếc.

Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ hơi sửng sốt. Tuy cô bé viện cớ không thành công nhưng lúc này trong lòng cô bé rất vui. Thì ra trong lòng ba, cô bé rất quan trọng. Tuy trong lòng ba có lẽ cô bé không quan trọng bằng mẹ, nhưng ba vừa nói rồi, cô bé còn quan trọng hơn công việc của ba nữa.

Như vậy cũng đủ khiến cô bé hài lòng rồi.

Rõ ràng là ba rất thích và cũng rất yêu cô bé. Trước kia, việc ba không thích trẻ con đều không đúng sự thật.

Cho nên lo lắng của anh trai là không cần thiết. Nếu ba đã thích cô bé thì chắc chắn ba cũng sẽ thích anh trai.

Có thể nói tư tưởng của công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ đúng là vẫn rất đơn thuần.

Cậu ba Nguyễn thích con gái không có nghĩa là cậu ba Nguyễn nhất định sẽ thích con trai, hơn nữa còn là một đứa con trai gài bẫy anh khắp nơi.

Cậu ba Nguyễn ôm Đường Vũ Kỳ vào lòng, nụ cười không ngừng toát ra trên mặt: “Cục cưng để tài xế Lưu về trước, ba đưa con về.”

Nguyễn Hạo Thần không nỡ xa con gái, cho nên muốn đích thân đưa cô bé trở về. Làm cách này ít nhất anh có thể có nhiều thời gian hơn ở bên cạnh con gái mình.

Đường Vũ Kỳ vốn muốn vùng vẫy nhảy xuống đất, nhưng nghe lời này của Nguyễn Hạo Thần liền không giãy dụa nữa. Nếu ba đã muốn đích thân đưa cô bé về nhà, không phải đưa cô bé ra xe vậy thì không cần lo lắng ba sẽ phát hiện anh trai nữa.

“Vậy để con gọi điện cho tài xế Lưu trước đã.” Đường Vũ Kỳ chắc chắn không thể rời đi như thế rồi. Đường nhiên cô bé cũng sợ ba sẽ đích thân đưa mình đi nói với chú Lưu. Nếu ba đích thân đưa cô bé đi nói với chú Lưu thì chắc chắn sẽ phát hiện ra anh trai.

Dù sao anh trai vẫn còn ở trên xe.

Đường Vũ Kỳ không đợi Nguyễn Hạo Thần trả lời đã lấy di động ra bấm một dãy số, thật ra cô bé không gọi điện thoại cho tài xế Lưu, mà cô bé đang gọi điện cho anh trai.

Lúc này, Đường Minh Hạo đang đợi trong xe, nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần ôm Đường Vũ Kỳ trong tay qua cửa sổ xe, vẻ mặt cậu bé hơi ngẩn ngơ.

Điện thoại vang lên, Đường Minh Hạo cả kinh, liếc mắt nhìn di động, sau đó nhanh chóng nhận nghe.

“Ba sẽ đưa cháu về, chú về trước đi.” Bởi vì phải giữ bí mật cho anh trai nên Đường Vũ Kỳ không gọi anh trai, cũng không dùng giọng điệu thân mật giống thường ngày.

Bởi vì cô bé muốn giả vờ như đang gọi điện cho tài xế Lưu.

Vì lo lắng Nguyễn Hạo Thần sẽ phát hiện khác thường nên Đường Vũ Kỳ không nói nhiều. Cô bé nói xong câu này liền cúp điện thoại.

Đường Minh Hạo cầm điện thoại đã cúp máy, nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần và Đường Vũ Kỳ. Cậu bé thấy Nguyễn Hạo Thần đang ôm Đường Vũ Kỳ, trên mặt nở nụ cười yêu thương. Cậu bé cũng nhìn thấy Đường Vũ Kỳ cười vô cùng vui vẻ.

Trong lúc nhất thời tâm trạng của người bạn nhỏ Đường Minh Hạo hơi phức tạp.
 
Chương 1822


Chương 1822

Lúc này trên mặt Nguyễn Hạo Thần mang theo nụ cười, thoạt nhìn vô cùng dịu dàng, vô cùng yêu thương. Thỉnh thoảng anh còn hôn lên mặt Đường Vũ Kỳ. Lúc Đường Vũ Kỳ nói chuyện, ánh mắt của anh tràn ngập ý cười nhìn cô bé.

Đường Hạo Minh thấy Nguyễn Hạo Thần như vậy thì hơi sững sờ. Nguyễn Hạo Thần thật sự không thích trẻ con sao?

Nhìn có vẻ không giống.

Lúc này dáng vẻ của Nguyễn Hạo Thần rõ ràng là rất thích, cực kỳ thích em gái.

Lẽ nào trước đây Nguyễn Hạo Thần nói những lời kia đúng là chỉ là vì an ủi mẹ thôi sao?

Tâm trạng của Đường Minh Hạo càng lúc càng phức tạp.

Đúng lúc này, Nguyễn Hạo Thần đã phát hiện ra xe của nhà họ Đường, anh ôm Đường Vũ Kỳ bước về phía chiếc xe, trái tim của Đường Minh Hạo bỗng vọt lên tới cổ họng…

Đường Minh Hạo nhìn Nguyễn Hạo Thần ôm Đường Vũ Kỳ bước tới, bước tới chỗ chiếc xe cậu đang ngồi, cách cậu càng lúc càng gần, gần hơn nữa.

Lúc này Đường Minh Hạo đột nhiên trở nên căng thẳng, căng thẳng đến luống cuống, cậu bé ngơ ngác ngồi, ngơ ngác nhìn…

Đường Vũ Kỳ thấy Nguyễn Hạo Thần ôm cô bé đi về phía chiếc xe của nhà họ Đường, nghĩ tới anh trai vẫn còn trong xe cô bé vốn muốn ngăn cản Nguyễn Hạo Thần, nhưng trong lúc nhất thời lại không tìm được lý do thích nào.

Mẹ đã nói giấu đầu hở đuôi, làm vậy sẽ dễ khiến người khác nghi ngờ hơn.

Dù sao ba đã nhìn thấy xe của nhà họ Đường, muốn đi qua nói với chú Lưu một tiếng, đó là việc bình thường.

Cô bé thật không có lý do gì để ngăn cản.

Vì thế công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ chỉ có thể giữ yên lặng.

Đương nhiên công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ cũng nghĩ thầm trong lòng. Cô bé là đã hứa giữ bí mật cho anh trai chỉ có điều nếu ba tự mình phát hiện ra anh trai thì không liên quan gì đến bé.

Đường Vũ Kỳ nghĩ như vậy cũng không sai. Thật ra cô bé biết anh trai cũng muốn nhận ba, chỉ có điều anh trai cho rằng ba không thích trẻ con, nên trong lòng cứ khó chịu mãi.

Sự thực chứng minh, ba rất thích cô bé, cho nên anh trai cô không cần lo lắng, cũng không cần khó chịu nữa.

Vốn dĩ Nguyễn Hạo Thần cách chiếc xe của nhà họ Đường không xa, lúc này bước chân của Nguyễn Hạo Thần bước đi rất nhanh, không được vài bước là đã tới rồi.

Ngồi trong xe Đường Minh Hạo vô thức ngồi thẳng dậy. Cậu bé cảm thấy càng lúc càng căng thẳng, tim đập càng lúc càng nhanh, nhanh như thể sắp nhảy ra khỏi lồng nguc của cậu.

Bàn tay nhỏ của cậu cũng vô thức siết chặt lại. Lúc này trong xe mở điều hòa, nhiệt độ chỉnh không cao nhưng lòng bàn tay của Đường Minh Hạo lại ướt đẫm mồ hôi, vừa ẩm ướt lại vừa dớp dáp.

Tuy nhiên, bạn nhỏ Đường Minh Hạo lại không để ý đến những chuyện này. Đôi mắt cậu nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần thông qua cửa sổ xe. Lúc này ánh mắt cậu cứ nhìn thẳng Nguyễn Hạo Thần không chớp mắt.

Không biết là vì quên chớp mắt hay không dám chớp.
 
Chương 1823


Chương 1823

Lúc này Nguyễn Hạo Thần đang đứng bên ngoài cửa sổ xe ôm em gái mình, khoảng cách thực tế giữa cậu và Nguyễn Hạo Thần chưa đầy hai mét.

Đây là lần đầu tiên cậu cách Nguyễn Hạo Thần gần như vậy. Tim của cậu đập thình thịch như trống bỏi.

Lúc này đây tâm trạng của Đường Minh Hạo quá phức tạp, cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể ngồi thẳng người hơn nữa, dường như làm như vậy cậu mới có thể duy trì được khí thế và sự kiêu ngạo thường ngày của mình.

Nguyễn Hạo Thần đã bước tới trước cửa xe, tài xế Lưu nhìn thấy cậu ba Nguyễn liền vội vàng hạ cửa xe xuống.

Khoảnh khắc cửa sổ xe hạ xuống, cậu bé Đường Minh Hạo cảm thấy trái tim đang đập như trống bỏi của mình như ngừng đập. Khoảnh khắc đó cậu bé cảm thấy cả thế giới gần như yên tĩnh lại.

Yên tĩnh đến nỗi không nghe được bất kỳ tiếng động nào.

Lúc này người bạn nhỏ Đường Minh Hạo ngồi thẳng tắp ở hàng ghế sau, không hề né tránh, chỉ có điều vì lúc này tâm trạng của cậu bé Đường Minh Hạo quá phức tạp cho nên nhất thời cậu bé cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Cho dù thường ngày người bạn nhỏ Đường Minh Hạo có thông minh hơn nữa thì chẳng qua cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi. Đây là lần đầu tiên cậu gặp phải chuyện này. Tuy cậu vẫn muốn thử thách ba mình, vẫn luôn không muốn nhận người ba này nhưng thật ra trong lòng cậu vẫn khát khao có ba.

Nhất là khi nhìn thấy sự dịu dàng và tình yêu của Nguyễn Hạo Thần dành cho Đường Vũ Kỳ, trái tim của cậu lại càng khao khát…

Càng như vậy, người bạn nhỏ lại càng căng thẳng, càng hoang mang, càng không biết nên làm gì, nói gì vào lúc này.

Cho nên cậu bé vẫn thẳng người ngồi lẳng lặng trong xe, không hề nhúc nhích, cũng không gây ra tiếng động gì.

“Cậu về trước đi, tôi sẽ đưa con bé trở về.” Nguyễn Hạo Thần nhìn tài xế Lưu, hoàn toàn không phát hiện người bạn nhỏ Đường Minh Hạo ngồi ở ghế sau.

Bởi vì, trước đó người bạn nhỏ Đường Minh Hạo vẫn luôn quan sát tình hình bên ngoài, cho nên lúc này cậu bé vẫn dựa vào cửa sổ, trùng hợp là cậu bé ngồi một bên Nguyễn Hạo Thần đứng.

Dù sao Đường Minh Hạo cũng là đứa bé, có thể rất nhỏ. Lúc này cậu bé dựa vào ghế sau, trùng hợp là bị chỗ ngồi phía trước che lại, nếu không chú ý, thì thật sự sẽ không dễ phát hiện.

Đương nhiên, bình thường cậu ba Nguyễn là người rất tinh ý, lúc này sở dĩ cậu ba Nguyễn không phát hiện người bạn nhỏ Đường Minh Hạo là bởi vì có nguyên nhân.

Bởi vì lúc này trong mắt Nguyễn Hạo Thần chỉ có cô con gái cưng của mình, không có người khác hay vật gì có thể lọt vào mắt anh.

Cậu ba Nguyễn vừa nói xong đôi mắt tự nhiên liền nhìn về phía Đường Vũ Kỳ. Nụ cười trên mặt anh vẫn dịu dàng, rực rỡ như vậy.

Cậu ba Nguyễn không nhìn thấy Đường Minh Hạo, nhưng Đường Minh Hạo lại luôn nhìn cậu ba Nguyễn. Nhìn thấy nụ cười trên mặt cậu ba Nguyễn, Đường Minh Hạo vô thức chớp chớp mắt. Lúc này nụ cười của Nguyễn Hạo Thần rất ngọt, hẳn là rất hạnh phúc.

“À? À.” Tài xế Lưu hơi ngây người trong chốc lát, nhìn cậu ba Nguyễn mỉm cười dịu dàng, cảm thấy như ảo giác, chỉ có điều nhìn tình hình này cô chủ nhỏ là đã nhận nhau với cậu ba Nguyễn rồi.

Cậu ba Nguyễn là ba của cô chủ nhỏ, nhìn ra được cậu ba Nguyễn rất thích cô chủ nhỏ. Cô chủ nhỏ ở cạnh cậu ba Nguyễn, đương nhiên không cần anh ta lo lắng rồi.

 
 
Chương 1824


Chương 1824

Thật ra người bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ vẫn một mực chờ đợi ba mình phát hiện ra anh trai. Nhưng cô bé đợi hoài mà ba mình lại hoàn toàn không nhìn về hàng ghế phía sau cho nên ba cô bé không hề phát hiện được anh trai mình.

Đường Vũ Kỳ vốn dĩ muốn nhắc nhở Nguyễn Hạo Thần nhưng nghĩ tới lời dặn của anh trai lúc trước nghĩ tới nếu anh trai đã không nói chuyện thì cô bé cũng không tiện nói gì thêm nữa.

“Chú Lưu, chú không được nói cho mẹ và những người khác biết đấy.” Có điều công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ vẫn nghĩ tới một chuyện khác, cô bé không yên lòng dặn dò tài xế Lưu.

Ba nói muốn đích thân đưa cô bé trở về, cho nên cô bé lo lắng chú Lưu sẽ lỡ miệng nói ra.

Cô bé và anh trai là lén lút chạy tới đây, người trong nhà không ai biết cả. Nếu bị người nhà biết được, thì sau này cô bé và anh trai muốn lén chạy ra ngoài chơi sẽ không dễ dàng như vậy nữa.

Cô bé đã nói với ba rồi sau này cô bé sẽ đến thăm ba nữa.

“Đi thôi, để ba đưa con về.” Cậu ba Nguyễn vẫn luôn nhìn Đường Vũ Kỳ, không còn nhìn vào trong xe nữa do đó anh càng không thể phát hiện ra Đường Minh Hạo.

Khuôn mặt mang theo ý cười của cậu ba Nguyễn lại nhịn không được khẽ hôn lên mặt Đường Vũ Kỳ, sau đó ôm công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ xoay người rời đi.

Lúc nãy khi Nguyễn Hạo Thần đứng đối diện với chiếc xe mà cũng không phát hiện ra Đường Minh Hạo bây giờ anh lại xoay người rời đi thì càng không có khả năng nhìn thấy cậu bé rồi.

Đường Vũ Kỳ theo bản năng xoay người về sau, nhìn về phía Đường Minh Hạo.

“Sao thế?” Nguyễn Hạo Thần thấy hành động của cô bé, cảm thấy hơi là lạ.

“Không có gì ạ.” Mặc dù Đường Vũ Kỳ có hơi thất vọng khi ba không phát hiện ra anh trai, nhưng anh trai không cho cô bé nói, nên cô bé không thể nói được, có điều cô bé cảm thấy đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

“Ba ơi, con muốn ăn kem, ba mua cho con được không ạ?” Chuyện nhận ra anh trai không thể nóng vội nhất thời được, giờ chuyện quan trọng nhất là phúc lợi của cô bé.

Cô bé thích ăn kem nhất, nhưng anh trai và mẹ đều không cho cô bé ăn quá nhiều, bởi vì trước đây có một lần cô bé ăn nhiều quá mà ngã bệnh, từ đó về sau, mẹ và anh trai đều nghiêm khắc kiểm soát số lượng kem mà cô bé ăn, một ngày cùng lắm chỉ ăn được một cây.

Hơn nữa mỗi khi trời lạnh thì tuyệt đối không được ăn.

Nhưng ba không biết chuyện cô bé ăn kem rồi ngã bệnh, nên cô bé có thể nói ba mua cho bé.

“Được.” Tất nhiên cậu ba Nguyễn không thể từ chối yêu cầu của con gái yêu rồi, đừng nói là mấy chuyện nhỏ như ăn kem, mặc kệ con gái yêu đưa ra yêu cầu gì anh cũng sẽ đáp ứng hết.

“Ba ơi, con muốn mỗi ngày ăn ít nhất là hai cây kem.” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ vui vẻ, nhưng một cây kem vẫn chưa làm cô bé thỏa mãn, mà cô bé còn muốn ăn rất rất nhiều cây.

Ừm, bé cũng không được ăn nhiều quá, ngộ nhỡ lại ngã bệnh thì sao?

Ngộ nhỡ lại ngã bệnh chắc chắn sẽ bị mẹ phát hiện ra, nên cô không được tham lam quá, một ngày hai cây là được rồi.

“Được.” Cậu ba Nguyễn đồng ý rất sảng khoái, trong mắt anh đây hoàn toàn không phải là vấn đề to tát, trẻ nhỏ đều thích ăn kem, nên ăn mấy cây cũng không sao cả.
 
Chương 1825


Chương 1825

Lúc này, Nguyễn Hạo Thần bế Đường Vũ Kỳ vẫn chưa đi xa lên, Đường Minh Hạo đang ngồi trong xe nghe thấy đoạn đối thoại của họ thì định ngăn cản, nhưng cậu bé chỉ mấp máy môi, chứ không nói ra một câu nào.

“Ba ơi, chuyện chúng ta gặp mặt không được để cho mẹ biết, nên chúng ta không thể gặp nhau mỗi ngày được, vậy con làm sao có thể ăn kem mà ba mua đây ạ?” Trước giờ công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ luôn rất thông minh, về chuyện liên quan đến phúc lợi của mình, tất nhiên cô bé phải suy nghĩ rất chu toàn rồi.

Ba chỉ đồng ý với cô bé vẫn chưa được, mà quan trọng là phải làm thế nào?

“Cục cưng yên tâm, ngày nào ba cũng mang kem đến cho con, con muốn ăn lúc nào thì gọi cho ba, mặc kệ cục cưng hay ba đang ở đâu, ba cũng sẽ mang kem đến cho con trong khoảng thời gian ngắn nhất.” Cậu ba Nguyễn cảm thấy, chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ cần con gái anh muốn, thì không có chuyện gì có thể ngăn cản anh được.

Không thể không nói, cậu ba Nguyễn đã cưng chiều con mình đến vô hạn rồi.

“Vâng, vâng, ba là tốt nhất.” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ hài lòng, ba là tốt nhất.

“Con là cục cưng của ba, tất nhiên ba phải đối tốt với con rồi.” Nguyễn Hạo Thần nhìn khuôn mặt cười mãn nguyện của con gái mình, tim như được rót mật, vô cùng ngọt ngào.

“Ba ơi, có phải con muốn gì, ba cũng sẽ cho con? Con muốn làm gì, ba cũng sẽ đồng ý với con đúng không ạ?” Đường Vũ Kỳ chớp đôi mắt đen láy, con ngươi linh động càng phát sáng hơn.

Thật ra mẹ luôn thương yêu cô bé, bên cạnh cũng có rất nhiều người thương bé.

Nhưng cô bé cảm thấy cảm giác này rất khác biệt.

Mặc dù mẹ yêu cô bé, nhưng mẹ là người rất có quy tắc, đôi lúc cũng rất nghiêm khắc với cô bé.

Còn ba thì sao? Liệu tình yêu thương của ba có giống như mẹ không?

“Đúng vậy.” Cậu ba Nguyễn không hề do dự đáp lại, tất nhiên con gái anh muốn làm gì cũng được, muốn cái gì thì anh sẽ cho cái nấy.

Là một người ba, nếu ngay cả yêu cầu của con gái mình cũng không thỏa mãn được, vậy anh làm ba chi nữa?

Con gái anh phải được cưng chiều, yêu thương, muốn làm gì thì làm!

Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Đây là chuyện mà một người ba như anh cần phải làm cho con gái.

Nên cậu ba Nguyễn không hề cảm thấy cách cưng chiều của mình sai trái ở đâu nào cả, sự cưng chiều của anh dành cho con gái hoàn toàn không có nguyên tắc, cực kỳ khác biệt với Tô Khiết.

Tư tưởng đứng đắn mà Tô Khiết từng bước truyền dạy cho con gái trong mấy năm qua đã bị cậu ba Nguyễn phá hủy rồi.

Nếu để Tô Khiết biết được, không biết cô sẽ phản ứng thế nào?

Có lẽ đây là sự khác biệt về tình thương giữa ba và mẹ.

Phần lớn tình thương của mẹ sẽ nghiêng về sự bảo bọc một cách thận trọng chu toàn, còn ba thì nghiêng về sự cưng chiều tùy hứng nhiều hơn.

Mắt Đường Vũ Kỳ sáng lên, trên mặt cũng hiện rõ sự hưng phấn khác thường, hóa ra tình thương của ba là như vậy, cảm giác này thật tốt, phải nói là cực kỳ tốt.

“Ba ơi, con muốn ngôi sao trên trời, ba có thể hái nó xuống cho con không?” Đường Vũ Kỳ cũng không phải là bạn nhỏ không nói lý lẽ, cô bé chỉ muốn cảm nhận xem tình thương của ba có thể đạt đến mức nào, muốn hưởng thụ cảm giác mà trước giờ mình chưa từng có.
 
Chương 1826


Chương 1826

Dù gì cô bé cũng lớn thế này, nhưng đây là lần đầu tiên cô bé cảm nhận được tình thương của ba.

Chú Mộ Dung đã nói, nếu một người có thể hái ngôi sao trên trời xuống cho bạn, vậy thì chắc chắn người đó rất yêu bạn, nên công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ mới chợt nghĩ ra, câu hỏi này có thể kiểm tra tình thương của ba mình.

“Được.” Cậu ba Nguyễn nghe Đường Vũ Kỳ nói thế thì mỉm cười, vẫn trả lời không hề do dự, ừm, con gái anh muốn ngôi sao trên trời, vậy thì anh nhất định phải nghĩ cách hái nó xuống.

Còn việc dùng cách gì?

Thì chắc chắn sẽ có cách!!

“Vậy nếu con muốn tự đi hái ngôi sao xuống thì sao ạ?” Lúc này công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ rất vui vẻ, xem ra ba rất rất yêu cô bé, cảm giác có ba thật tốt, cô bé rất thích cảm giác này.

Giờ công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ rất phấn khích, cũng rất tự hào, thật ra cô bé không thật sự muốn đi hái ngôi sao gì đó, mà cô chỉ cực kỳ thích cảm giác này, cảm giác được ba cưng chiều mà thôi.

Bởi vì cảm giác này thật sự rất tốt!!

“Vậy ba mua cho con một chiếc tàu vũ trụ, để cục cưng của ba tự đi hái nhé!” Đường Vũ Kỳ chỉ thuận miệng hỏi một câu, nhưng cậu ba Nguyễn lại xem là thật, tất nhiên, trong mắt anh, mấy chuyện này chẳng đáng là gì.

Con gái muốn tự đi lên trời hái sao ư?

Quá đơn giản!

Anh chỉ cần mua một chiếc tàu vũ trụ thì có thể bay lên trời rồi!!

Khó khăn sao?

Đối với cậu ba Nguyễn, từ này không hề tồn tại.

Chỉ cần con gái muốn thì anh chắc chắn sẽ làm được.

Đứng trước yêu cầu của con gái, không có việc gì là khó cả.

Mặc dù lúc này Nguyễn Hạo Thần đã bế Đường Vũ Kỳ đi hơi xa rồi, nhưng Tài xế Lưu vẫn luôn đậu xe ở đó, hơn nữa kính xe cũng không đóng lại, nên đoạn đối thoại của Nguyễn Hạo Thần và Đường Vũ Kỳ vẫn lọt vào tai Đường Minh Hạo rất rõ ràng.

Đường Minh Hạo vẫn ngồi rất thẳng lưng, nhưng nghe Nguyễn Hạo Thần nói thế, cảm xúc trên mặt cậu bé lại hơi thay đổi, có thể là vì quá bất ngờ, cũng quá ngạc nhiên, nên cậu bé há miệng ra, một lúc sau vẫn chưa khép lại được.

Hóa ra chú Nguyễn Hạo Thần là như vậy?

Hóa ra tình thương của ba là thế?

Hóa ra tình thương của ba có thể mặc ý, tùy hứng, không có nguyên tắc như thế!!

Do đó Nguyễn Hạo Thần thật sự rất thích trẻ con.

Lúc này, trong lòng bạn nhỏ Đường Minh Hạo bỗng có một kích động.

Giờ tâm trạng Đường Minh Hạo càng trở nên phức tạp, cậu bé nhìn Đường Vũ Kỳ với ánh mắt hiện rõ sự ngưỡng mộ.

Lúc này, trong lòng bạn nhỏ Đường Minh Hạo bỗng có một kích động, muốn mở cửa xe ra, muốn bước xuống xe, muốn…
 
Chương 1827


Chương 1827

Thậm chí tay Đường Minh Hạo đã vô thức vươn tới cửa xe rồi.

Nhưng đúng lúc này, giọng nói của Nguyễn Hạo Thần lại vang lên lần nữa: “Cục cưng, đến lúc đó ba, mẹ sẽ cùng con ngồi lên tàu vũ trụ đi hái sao nhé, cả nhà chúng ta sẽ ở đi cùng nhau.” Cậu ba Nguyễn vẫn đang bàn chuyện đi hái sao cùng con gái, kế hoạch của anh là cả gia đình sẽ ở bên nhau.

Có anh, Tô Khiết, và con của hai người, như vậy, cả nhà bọn họ sẽ rất hạnh phúc.

Tất nhiên, lúc này cả gia đình trong kế hoạch của cậu ba Nguyễn không bao gồm bạn nhỏ Đường Minh Hạo.

Bạn nhỏ Đường Minh Hạo nghe Nguyễn Hạo Thần nói thế, thì sắc mặt lại thay đổi, bàn tay đang vươn về phía cửa xe nhất thời trở nên cứng nhắc.

Nguyễn Hạo Thần vừa nói cả gia đình bọn họ, nhưng lại không có mình…

Nên cậu bé là người dư thừa ư?

Trong mắt Nguyễn Hạo Thần, cậu bé là người dư thừa ư?

Quả thật Nguyễn Hạo Thần rất thích em gái, nếu hôm nay đổi lại là cậu bé, liệu rằng Nguyễn Hạo Thần cũng sẽ thích cậu bé như thế chứ?

Nguyễn Hạo Thần cũng sẽ bao dung cậu bé như em gái đúng không?

Đường Minh Hạo không biết câu trả lời, nhưng trong lòng cậu bé hơi suy đoán chắc chắn là không rồi, dù gì cậu bé cũng không giống em gái.

Thật ra, Đường Minh Hạo đoán rất đúng, trong mắt cậu ba Nguyễn, chắc chắn con trai phải khác con gái.

Con gái là để thương yêu, cưng chiều, còn con trai?!

Đến lúc nhận ra thì biết…

Lúc này Đường Minh Hạo hơi suy nghĩ miên man, vẻ mặt cũng hơi thất thần, đợi đến cậu bé định thần lại, mới nhận ra Nguyễn Hạo Thần đã đi xa rồi, cậu bé đã không còn nghe thấy rõ đoạn đối thoại giữa anh và Đường Vũ Kỳ nữa rồi.

Nguyễn Hạo Thần rời đi như thế ư?

Đến giờ, Đường Minh Hạo ngồi ở trong xe mới hoàn hồn lại, cậu bé nhìn bóng lưng Nguyễn Hạo Thần, khẽ mếu miệng, Nguyễn Hạo Thần rời đi như thế ư?

Lúc nãy rõ ràng cậu bé cũng ngồi trong xe, chú Lưu còn hạ cửa kính xe xuống, thế mà Nguyễn Hạo Thần lại không nhìn thấy cậu bé?

Vậy mà không hề nhìn thấy cậu bé?

Cậu bé thừa nhận lúc nãy khi nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần ôm em gái, cậu bé đã hoàn toàn ngẩn người, quên hết mọi phản ứng, nhưng dù là vậy, chẳng lẽ Nguyễn Hạo Thần hoàn toàn phớt lờ cậu bé? Anh có thể không hề nhìn thấy cậu bé ư?

Cậu bé lớn như vậy ngồi ở trong xe, thế mà Nguyễn Hạo Thần lại không hề nhìn thấy?

Nguyễn Hạo Thần thật sự bị mù rồi sao?

“Quả nhiên mắt nhìn của chú ấy không hề tốt.” Giờ tâm trạng bạn nhỏ Đường Minh Hạo đang rất phức tạp, nhưng không nói ra được đó là cảm giác gì.

Trước giờ bạn nhỏ Đường Minh Hạo luôn kiêu ngạo, chẳng lẽ giờ cậu bé không cần mặt mũi nữa sao?

Nên chí ít cậu bé phải tìm lại chút mặt mũi cho mình!
 
Chương 1828


Chương 1828

Lúc này trong lời nói của cậu bé có mang theo chút oán trách, nhưng cậu bé đã sửa lại đánh giá Nguyễn Hạo Thần bị mù lúc trước thành mắt nhìn không tốt.

Mặc dù không khác gì mấy, nhưng dù sao cũng có sự khác biệt.

Cho dù Nguyễn Hạo Thần không nhìn thấy cậu bé, cả gia đình trong kế hoạch của anh cũng không bao gồm cậu bé.

Nhưng cậu bé không thể không thừa nhận, nhận thức của cậu bé về Nguyễn Hạo Thần đã thay đổi rất nhiều.

Thấy Nguyễn Hạo Thần đối tốt với em gái như thế, trong lòng cậu bé rất vui, tất nhiên cũng có chút ngưỡng mộ.

“Cậu chủ nhỏ, cậu có muốn xuống xe không?” Tài xế Lưu nghe thấy giọng nói của Đường Minh Hạo, mới chợt nhớ ra rằng cậu chủ nhỏ vẫn đang ngồi trên xe, lúc nãy cậu ba Nguyễn đột ngột đi tới, đã làm anh hơi thất thần, rồi quên mất sự tồn tại của cậu chủ nhỏ.

Nếu cô chủ nhỏ đã được cậu ba Nguyễn nhận lại, vậy chẳng phải cậu chủ nhỏ cũng nên đi theo để cậu ba Nguyễn nhận lại luôn ư?

Nếu cậu ba Nguyễn biết mình vẫn còn một con trai như cậu chủ nhỏ, chắc chắn sẽ càng vui hơn, dù gì cậu chủ nhỏ cũng thông minh, ưu tú, lợi hại như thế, ai có con trai như vậy cũng sẽ thấy rất vui và tự hào.

Giờ cậu ba Nguyễn vẫn chưa rời đi, nếu cậu chủ nhỏ muốn đuổi theo để cậu ba Nguyễn nhận lại vẫn còn kịp.

Tài xế Lưu nghĩ thế, đang định xuống xe mở cửa cho Đường Minh Hạo, để cậu bé bước xuống xe.

“Không cần đâu, chúng ta về thôi!” Đường Minh Hạo vẫn dán mắt về phía Nguyễn Hạo Thần, thấy anh đã ngồi lên xe, nên giọng nói hơi ủ rũ.

Cậu bé thừa nhận cậu bé có hơi hâm mộ, quả thật cậu bé cũng muốn đi cảm nhận sự cưng chiều đó, nhưng lúc nãy Nguyễn Hạo Thần không hề nhìn thấy cậu bé.

Giờ bảo cậu bé phải xuống nước trước ư?

Cậu bé không cần mặt mũi nữa sao?

Đường Minh Hạo bé cũng có lòng kiêu ngạo riêng của mình!!

Nên cậu bé cảm thấy cậu bé cần phải lập ra một kế hoạch hoàn hảo.

Cậu bé phải để cho Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy sự lợi hại của mình, để anh không thể phớt lờ cậu bé được nữa, để Nguyễn Hạo Thần biết rõ cậu bé ưu tú, xuất sắc đến nhường nào.

Cậu bé phải khiến Nguyễn Hạo Thần tự đến nhận lại bé.

Cậu bé tin chắc rằng mình có thể làm được điều này.

Nên kế tiếp mới là khoảng thời gian tranh tài thật sự giữa cậu bé và Nguyễn Hạo Thần, tất nhiên cậu bé sẽ dùng cách giữa hai người đàn ông với nhau.

Dùng cách của đàn ông để Nguyễn Hạo Thần thua tâm phục khẩu phục.

Lúc nãy Nguyễn Hạo Thần nói sẽ đưa em gái về nhà, nên giờ cậu bé nhất định cũng phải quay về, không thể để người trong nhà phát hiện ra chuyện cậu bé và em gái lén chạy ra ngoài được.

Lúc này tâm trạng Đường Minh Hạo hơi rầu rĩ, nhưng nghĩ tới nụ cười rạng rỡ của em gái, rồi dáng vẻ vui mừng của cô bé, trong lòng cậu bé lại vui lên.
 
Chương 1829


Chương 1829

Chỉ cần em gái vui vẻ, chút rầu rĩ này của mình chẳng là gì cả.

Giờ bầu không khí trong xe cậu ba Nguyễn rất tốt, hôm nay thư ký Lưu không tới đây, nên người lái xe sẽ là tài xế chuyên dụng của cậu ba Nguyễn.

Lúc ngồi lên xe, cậu ba Nguyễn vẫn luôn bế Đường Vũ Kỳ, không nỡ buông ra.

“Trước đây con và mẹ luôn ở nước M, chưa từng về nước, nên không biết sự tồn tại của ba.” Trước giờ Đường Vũ Kỳ luôn rất hoạt bát, dù là chuyện nhỏ cũng sẽ nói không ngừng nghỉ.

“Ừm.” Nghe cô bé nói vậy, trong lòng cậu ba Nguyễn hơi buồn bã, con gái anh đã năm tuổi rồi, mà giờ anh mới biết đến sự tồn tại của cô bé.

Năm năm trước, anh không thể ở bên cô bé được.

Tô Khiết dẫn con gái anh rời đi, rồi che giấu anh suốt năm năm, người phụ nữ này được lắm.

“Ba ơi, con nói cho ba biết, lúc đó có rất nhiều người theo đuổi mẹ, có chú Lâm, bác Mạc, bác Đường, còn có anh Tiểu Tang nữa…” Đường Vũ Kỳ nói rất hưng phấn, chuyện nào nên nói hay không nên nói, bé đều kể ra hết.

Giờ công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ đã hoàn toàn bán đứng mẹ mình rồi.

Cậu ba Nguyễn nghe cô bé nói thế thì sắc mặt càng ảm đạm hơn, quả thật người phụ nữ này đi tới đâu là trêu hoa ghẹo nguyệt tới đó, nên chú bác đều có thể lý giải được.

Nhưng anh Tiểu Tang này là sao?

Đường Vũ Kỳ không hề nhận ra mình đã nói sai, mà vẫn không ngừng đếm.

“Dù sao thì cũng có rất rất nhiều người theo đuổi mẹ, nên con đếm không hết.” Đường Vũ Kỳ đếm hơn nửa ngày, cảm thấy mình đếm không hết nữa nên mới từ bỏ.

Mặt cậu ba Nguyễn đã hoàn toàn đen như đít nồi rồi!!

Rốt cuộc người phụ nữ dụ dỗ bao nhiêu người đàn ông thế? Đến mức con gái anh cũng đếm không nổi.

Được! Được lắm!!

Lúc tài xế đang lái xe phía trước nghe thấy công chúa nhỏ nói đến anh Tiểu Tang, thì khóe miệng không khỏi co giật, mợ chủ thật có sức hấp dẫn, già trẻ đều không bỏ qua.

Nếu đã là tài xế chuyên dụng của Nguyễn Hạo Thần, tất nhiên đã đi theo anh rất nhiều năm, rồi nhận được sự tín nhiệm của anh, nên tài xế cũng biết rõ những chuyện liên quan đến mợ chủ.

“Chắc chắn mợ chủ sẽ không để tâm, cũng không tiếp nhận tình yêu của mấy người theo đuổi cô ấy đâu.” Tài xế cảm thấy bầu không khí trong xe bỗng giảm xuống, thì biết chủ tịch nhà mình đang nổi giận.

Nói đúng hơn là chủ tịch đang ghen!

Vì sợ sẽ dọa đến công chúa nhỏ, nên tài xế vội giảng hòa.

“Sai rồi, mẹ cháu có tiếp nhận đó, mẹ còn ra ngoài hẹn hò với mấy chú đó nữa…” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ nghe tài xế nói thế thì phản bác lại ngay.

Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ đúng là một bạn nhỏ thành thật.

Ừm, quả thực rất thành thật!!

Lúc đấy, công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ vẫn còn nhỏ, khi mẹ ra ngoài cùng người khác, cô bé cứ tưởng là đi hẹn hò cùng người đó.

Tất nhiên, cũng bởi vì Mộ Dung Tri cứ thích nói lung tung, nên Đường Vũ Kỳ càng tin là thật.

Tài xế: “…”
 
Chương 1830


Chương 1830

Công chúa nhỏ à, cô cứ như thế sẽ hại chế mợ chủ đấy, tôi nói thật đó.

“Mẹ con từng ra ngoài hẹn hò với rất nhiều người à?” Sắc mặt cậu ba Nguyễn càng trở nên khó coi, vừa nghĩ tới chuyện Tô Khiết từng hẹn hò với người đàn ông khác, thậm chí còn không dưới một người, anh càng phát điên hơn.

“Vâng ạ, mẹ từng hẹn hò với rất nhiều người, nên con đếm không hết.” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ nghiêm túc ngẫm nghĩ, rồi gật đầu đáp.

Cậu ba Nguyễn thầm nghiến răng, được, được lắm!

Giờ ở trong Tô thị, Tô Khiết không khỏi rùng mình, nhiệt độ trong phòng quá thấp ư, sao cô bỗng thấy lạnh thế này?

“Không đúng, mẹ con vẫn chưa kết hôn với bọn họ, mẹ chỉ từng kết hôn với ba thôi.” Hình như Đường Vũ Kỳ cũng cảm nhận được bầu không khí trong xe đã hơi thay đổi, cô bé chớp mắt, rồi bỗng thốt ra một câu như vậy.

Tài xế: “…”

Sao anh cứ có cảm giác câu nói này của công chúa nhỏ như đang châm dầu vào lửa vậy?

Dù sao thì giờ chủ tịch cũng đã ly hôn với mợ chủ rồi, nên anh cảm thấy công chúa nhỏ không nên nhắc đến chuyện không vui này.

Công chúa nhỏ, cô làm thế có thật sự ổn không?

Khóe miệng cậu ba Nguyễn khẽ cong lên, vẫn chưa kết hôn?

Nếu cô dám dắt con gái anh kết hôn với người đàn ông khác, anh sẽ tính sổ với cô.

Nhưng lúc trước nếu không phải anh uy hiếp dụ dỗ cô, cô cũng sẽ không gả cho anh.

“Ba ơi, ba giận rồi ạ?” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ thấy mặt cậu ba Nguyễn hiện rõ sự thâm trầm, thì chớp mắt, hình như ba giận rồi?

Cậu ba Nguyễn hơi sửng sốt, rồi nhận ra rằng lúc nãy mình hơi thất thố trước mặt con gái.

“Ừm, ba giận rồi.” Mắt cậu ba Nguyễn lóe lên, rồi thừa nhận ngay.

Tài xế: “…” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Anh cảm thấy chủ tịch nhà anh sắp bắt đầu tính kế với công chúa nhỏ rồi.

Anh biết rõ kế sách của chủ tịch, nhưng ngay cả cô con gái năm tuổi của mình chủ tịch cũng tính kế, chẳng phải rất quá đáng sao?

Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ chớp mắt nhìn Nguyễn Hạo Thần, khuôn mặt nhỏ càng nghi ngờ hơn.

“Cục cưng biết tại sao ba lại giận không?” Cậu ba Nguyễn nhìn Đường Vũ Kỳ, rồi bắt đầu dụ dỗ từng bước.

Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ vô thức lắc đầu, tỏ vẻ cô bé thật sự không biết.

Hoặc là cô bé đã loáng thoáng đoán ra được một chút, nhưng lại cảm thấy giờ cô bé vẫn không nên biết sẽ tốt hơn.

“Ba sẽ tức giận khi có người đàn ông khác theo đuổi mẹ, hơn nữa ba cũng sẽ rất đau lòng, cục cưng không muốn nhìn thấy ba đau lòng, đúng không?” Giờ trên mặt cậu ba Nguyễn đã hiện rõ ‘vẻ đáng thương’.
 
Chương 1831


Chương 1831

“Vâng ạ, con không muốn nhìn thấy ba đau lòng.” Đường Vũ Kỳ vội gật đầu, chắc chắn cô bé không muốn nhìn thấy ba đau lòng.

“Vậy nên sau này có bất kỳ người đàn ông nào muốn theo đuổi mẹ con, thì cục cưng phải gọi cho ba ngay, biết chưa?” Đây mới là mục đích của cậu ba Nguyễn, anh cần phải để cho công chúa nhỏ nhà mình nhớ rõ một điều: “Nếu con gọi điện không tiện thì có thể gửi tin nhắn cho ba.”

Cậu ba Nguyễn cố gắng truyền đạt tư tưởng gián điệp cho công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ, nhất định phải để cho cô bé làm tốt công việc bí mật này.

“Vâng, con biết rồi ạ!” Đường Vũ Kỳ vội gật đầu đồng ý, bởi vì cô bé không muốn làm ba đau lòng.

Hơn nữa cô bé càng muốn cả gia đình mình ở bên nhau, nên cô phải đồng ý với ba.

Ừm, là thế đó!

“Ngoan lắm, cục cưng của ba ngoan quá.” Cậu ba Nguyễn hài lòng, con gái anh thật ngoan, làm anh rất vui vẻ và mãn nguyện.

Mặc dù cậu ba Nguyễn không nỡ rời xa con gái, nhưng anh và cô bé đã bàn bạc kỹ lưỡng rồi, tạm thời chuyện của bọn họ phải giữ bí mật, đồng thời Đường Vũ Kỳ cũng không được rời đi quá lâu, bằng không chắc chắn người nhà họ Đường sẽ lo lắng.

Do đó dù không nỡ đến đâu, Nguyễn Hạo Thần cũng phải đưa Đường Vũ Kỳ về nhà.

Lúc cậu ba Nguyễn đưa Đường Vũ Kỳ đến trước cổng lớn nhà họ Đường, Đường Minh Hạo đã về đến nhà rồi, đang ngồi đợi bọn họ.

Nhưng giờ Đường Minh Hạo không bước xuống xe, mà vẫn ngồi trên xe, cậu bé thấy Nguyễn Hạo Thần bế Đường Vũ Kỳ xuống xe, rồi lưu luyến hôn lên mặt cô bé.

Tâm trạng Đường Minh Hạo lại bắt đầu trở nên phức tạp.

Bởi vì trước đó Nguyễn Hạo Thần và công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ đã bàn bạc kỹ lưỡng rằng, chuyện hai người gặp mặt phải giữ bí mật, phải giấu Tô Khiết.

Nên cậu ba Nguyễn không đích thân đưa Đường Vũ Kỳ vào trong, nhưng sau khi anh nhìn thấy cô bé đi vào trong rồi, anh mới rời đi.

Giờ Tô Khiết đang ở Tô thị xử lý việc công ty, nên không hề hay biết chuyện cục cưng nhà mình đã đi gặp Nguyễn Hạo Thần, tất nhiên, cô cũng không biết chuyện con gái yêu của mình đã hoàn toàn bán đứng mình.

Cô càng không biết, con gái yêu nhà mình đã hoàn toàn làm phản, trở thành gián điệp của Nguyễn Hạo Thần, cũng sẽ không biết công chúa nhỏ thân thiết nhất của mình lại trở thành gián điệp ẩn núp bên cạnh mình.

Việc trong công ty cũng không nhiều, mặc dù gần đây thư ký Lưu khá bận rộn, nhưng anh vẫn sắp xếp chuyện của Tô thị một cách ngay ngắn.

Giám đốc Lưu gọi Tô Khiết tới đây, chủ yếu là vì cuối tháng phải chốt sổ, anh cảm thấy cần phải để cho tổng giám đốc hiểu rõ tình huống hiện tại của công ty, nhất là tình hình tài chính.

Từ khi cậu ba Nguyễn đầu tư vào Tô thị, thì nguy cơ của Tô thị đã được giải trừ, giờ lợi nhuận của Tô thị rất rất tốt, chắc chắn tổng giám đốc sẽ rất vui khi đọc được số liệu này.

Mà nếu tổng giám đốc vui, nói không chừng sẽ ban thưởng cho bọn anh.

Tô Khiết hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy lợi nhuận tháng này của Tô thị, cô biết Nguyễn Hạo Thần đã đầu tư rất nhiều tiền vào Tô thị, cũng biết anh đã cứu sống Tô thị.

Nhưng không ngờ tình huống hiện tại của Tô thị lại tốt đến thế.
 
Chương 1832


Chương 1832

Cô càng không ngờ chỉ trong một tháng mà công ty đã đạt được lợi nhuận cao như thế.

Xem ra, những chuyện mà Nguyễn Hạo Thần làm cho Tô thị đã vượt xa những chuyện cô biết, thậm chí còn vượt xa những gì cô nghĩ.

Tô Khiết cảm thấy bà cụ Nguyễn đã nói một điều rất đúng, quả thật Nguyễn Hạo Thần đã đập rất rất nhiều tiền vào Tô thị.

Giờ nhìn thấy lợi nhuận tháng này của Tô thị, không biết cô còn có thể thẳng thắn oán giận bà cụ Nguyễn nữa không?

Nhưng tiền này là của Nguyễn Hạo Thần, không liên quan gì đến bà cụ Nguyễn, nên cô cảm thấy mình cứ việc oán giận bà ta.

Vấn đề mấu chốt ở đây không phải là tiền, mà là ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đã ầm ĩ đến mức quá đáng.

“Tổng giám đốc Tô, tôi vẫn còn một việc nữa, hôm qua cục cảnh sát gọi tới, nói, nói…” Giám đốc Lưu thấy Tô Khiết nhìn bảng báo cáo tài chính đến mức hơi thất thần, thì ngẫm nghĩ một lát, rồi quyết định nói lại chuyện hôm qua cho cô nghe.

“Hả?” Tô Khiết ngẩng đầu, nhìn anh ta, đồn cảnh sát gọi tới?

“Cục cảnh sát nói Tô Chí Long chết rồi, cảnh sát đã gọi cho cậu cả Tô trước, nhưng cậu cả Tô không tới xử lý, giờ Lưu Vũ cũng đang ở cục cảnh sát, còn cô Nghiên Nghiên thì bị thương, nên cảnh sát hết cách, đành phải gọi tới công ty, cô có cần tôi cử người tới đó xử lý một chút không?” Giám đốc Lưu biết những chuyện mà Tô Trung Dung và Lưu Vũ đã làm với Tô Khiết, nên lúc anh nói ra chuyện này, trong lòng có hơi thăm dò và thận trọng.

Trước đây Tô Trung Dung và Lưu Vũ hãm hại tổng giám đốc như thế, nếu tổng giám đốc không muốn quan tâm đến chuyện của Tô Chí Long, thì cũng hợp tình hợp lý thôi.

“Tô Chí Long chết rồi?” Tô Khiết sửng sốt, vẻ mặt khẽ thay đổi, từ khi ông cụ Tô ngã bệnh nằm viện, Tô Chí Long chưa từng xuất hiện một lần, cô luôn nghĩ rằng anh ta ở bên ngoài quậy phá, không ngờ anh ta lại chết rồi.

“Anh đưa địa chỉ cho tôi, tôi đi tới đó một chuyến.” Mặc dù cô vẫn luôn rất ghét cả nhà Tô Trung Dung, cũng không thích Tô Chí Long, nhưng giờ anh ta chết rồi, ông cụ Tô lại hôn mê bất tỉnh ở trong viện, Lưu Vũ thì ở trong cục cảnh sát không thể ra ngoài được, còn Tô Trung Dung thì chẳng trông mong được gì.

Nên chuyện này chỉ có thể để cô tới đó xử lý.

Người cũng đã chết rồi, dù sao cũng không thể phớt lờ để mặc thi thể ở trong cục cảnh sát được.

“À, được, được.” Giám đốc Lưu sửng sốt, rồi vội vàng tìm số điện thoại của cục cảnh sát mà hôm qua mình lại: “Tổng giám đốc Tô, tôi đi cùng cô tới đó nhé!”

“Ừm, cũng được.” Tô Khiết không từ chối, để giám đốc Lưu đi theo cô giải quyết chuyện này cũng được.

Cái chết của Tô Chí Long gần như nằm ngoài dự đoán của Tô Khiết, cô cảm thấy có lẽ chuyện này không hề đơn giản như thế.

Cục cảnh sát gọi tới công ty cô, chắc chắn sẽ không rõ mọi chuyện, nên cô cần phải tới đó mới có thể biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tô Khiết khẽ mím môi, lần trước ông cụ Tô đã làm lại bản giám định với cô, kết quả chứng minh, cô thật sự không phải là con Tô Trung Phương, cũng không phải là cháu nhà họ Tô.
 
Chương 1833


Chương 1833

Cô không phải người nhà họ Tô, nên không muốn chiếm giữ vị trí tổng giám đốc của Tô thị, mặc dù Tô thị đã được Nguyễn Hạo Thần đầu tư cứu sống, nhưng suy cho cùng nó cũng là tâm huyết cả đời của ông cụ Tô.

Lẽ ra tâm huyết cả đời của ông cụ Tô phải được truyền cho người nhà họ Tô.

Nhưng ông cụ Tô đang hôn mê bất tỉnh, còn Tô Trung Dung thì ích kỷ tới mức không biết xấu hổ, Tô Nghiên Nghiên thì bị thương cả đời chỉ có nằm liệt trên giường, nên nhà họ Tô chỉ còn mình Tô Chí Long.

Mặc dù Tô Chí Long cũng không phải người thành tài, nhưng chí ít trước đây anh ta chưa từng làm những chuyện xấu xa, hơn nữa anh ta còn là cháu đích tôn của ông cụ Tô.

Cô vốn định giải quyết xong chuyện Đường Lăng sẽ tìm Tô Chí Long về, rồi cho anh ta gia nhập công ty.

Không ngờ, cô còn chưa kịp đi tìm Tô Chí Long, đã nhận được tin tức anh ta đã chết.

Tô Khiết và giám đốc Lưu chạy tới cục cảnh sát, rồi tìm thẳng đến cảnh sát Ngô – người giải quyết vụ án của Tô Chí Long.

“Hai người làm người thân kiểu gì vậy? Lúc trước tôi đã liên lạc với mấy người rất nhiều lần, thế mà trôi qua mấy ngày rồi hai người mới tới?” Cảnh sát Ngô nhíu chặt mày đến mức kẹp chết một con ruồi, trên mặt hiện rõ sự không vui: “Trước giờ tôi chưa từng thấy người thân nào như hai người đấy!”

Người đã chết mấy ngày rồi, cảnh sát luôn liên lạc với người nhà, thế mà giờ người nhà mới tới?

Chuyện này thật quá đáng.

“Đồng chí cảnh sát, đây là tổng giám đốc Tô thị của chúng tôi, chứ không phải là người nhà của Tô Chí Long. Chúng tôi cũng không liên lạc được với ba Tô Chí Long, còn mẹ anh ta thì phạm tội vẫn đang ở trong cục cảnh sát, em gái anh ta thì bị thương vẫn đang nằm viện, nên tổng giám đốc Tô của chúng tôi đại diện cho công ty Tô thị tới đây xử lý chuyện này.” Giám đốc Lưu cũng là người bao che khuyết điểm, không thể để cho tổng giám đốc nhà mình bị oan như thế, không thể không nói lời giải thích này của giám đốc Lưu cực kỳ chuẩn mực.

Tổng giám đốc Tô chỉ là chị họ của Tô Chí Long, mặc dù về mặt máu mủ cũng xem như khá thân thiết, nhưng những chuyện mà cả nhà Tô Trung Dung đã làm với Tô Khiết, thì có bao nhiêu tình thân cũng xóa bỏ hết, hôm nay tổng giám đốc Tô có thể ra mặt đã là quá tốt rồi.

Cảnh sát Ngô nghe giám đốc Lưu nói thế thì ngẩn người: “Hả, xin lỗi, tôi không biết chuyện này, tôi tưởng cô là chị ruột Tô Chí Long.”

Từ trên hồ sơ của Tô Chí Long, anh biết được anh ta có một chị gái, nên vừa thấy Tô Khiết tới đã cho rằng cô là chị ruột Tô Chí Long.

“Không sao, tôi có thể tìm hiểu tình huống cụ thể được không?” Tô Khiết cũng không để tâm, trước đây công việc của cô cũng thường tiếp xúc với nhân viên cảnh sát, nên cô hiểu rõ nỗi khổ của họ.

Nhưng cô biết chi tiết về vụ án của Tô Chí Long, cô cảm thấy có lẽ cái chết của anh ta sẽ không đơn giản như thế.

“Tất nhiên là được rồi.” Lần này cảnh sát Ngô đồng ý rất sảng khoái, cho dù không phải quan hệ ruột thịt, nhưng nếu cô đã tới đây giải quyết chuyện này, tất nhiên sẽ có quyền được biết tình tiết của vụ án.

“Vậy tôi sẽ kể cho cô một lượt.” Cảnh sát Ngô lấy những hồ sơ liên quan đến vụ án của Tô Chí Long ra, rồi đặt trước mặt Tô Khiết, sợ cô xem không hiểu, cảnh sát Ngô còn đích thân giảng giải cho cô.

“Tối ngày 22, Tô Chí Long tụ tập hít ma túy trong câu lạc bộ Minh Hoàng, lúc đó nhóm anh ta có tổng cộng mười mấy người, theo những gì chúng tôi điều tra, lúc đó Tô Chí Long hít ma túy quá liều, rồi tìm mấy người phụ nữ, vì hít ma túy quá liều, cộng với việc kích thích quá độ, nên anh ta đã đột tử…” Cảnh sát Ngô cũng muốn giải thích rõ ràng với cô để sớm kết thúc vụ án.
 
Chương 1834


Chương 1834

Tô Khiết không hề cắt ngang lời giảng giải của anh ta, giám đốc Lưu cũng lắng nghe rất nghiêm túc, nhưng cô lại cầm hồ sơ lên nhanh chóng lật qua xem một lượt.

Trong hồ sơ của cảnh sát, cô không nhìn ra được điểm gì khác thường, chỉ có một điểm đáng nghi nhất là Tô Chí Long hít ma túy quá nhiều.

Việc hít ma túy quá liều là do anh ta tự hít vào? Hay do người khác làm cho anh ta?

“Các anh có video giám sát của câu lạc bộ Minh Hoàng lúc đó không?” Tô Khiết đợi cảnh sát Ngô nói xong thì hỏi.

Tô Khiết vừa nhìn thấy trong báo cáo có nhắc đến video giám sát của câu lạc bộ Minh Hoàng.

“À… có.” Cảnh sát Ngô ngẩn người, rõ ràng không ngờ rằng Tô Khiết sẽ hỏi một câu đột ngột như thế.

Đây quả thực là một bằng chứng rất quan trọng.

Nhưng hầu hết mọi người đều không nghĩ đến việc hỏi điều này, trừ khi nghi ngờ Tô Chí Long hít ma tuý quá liều.

Đây thực sự là điểm đáng ngờ duy nhất trong vụ án này, nhưng người phụ nữ này lại nắm được trọng điểm vụ án ngay tức thì vậy sao?

Không thể đúng không? Có lẽ chỉ là trùng hợp!

“Có video, lúc đầu chúng tôi cũng có nghi ngờ nhưng từ đoạn video thì khi ấy không có ai ép buộc Tô Chí Long cả, hơn nữa từ đầu đến cuối cũng không có ai làm gì Tô Chí Long.” Vẻ mặt cảnh sát Ngô trở nên nghiêm túc hơn đôi phần, giải thích cũng chi tiết hơn.

“Cho tôi xem video.” Nếu đã có video thì Tô Khiết cũng muốn xem xem có phát hiện ra điều gì không?

“Được, được.” Cảnh sát Ngô bật đoạn video tối qua ở câu lạc bộ lên, nhưng anh ta cũng chỉ là giải quyết việc chung thôi chứ không cho rằng Tô Khiết có thể nhìn ra điều gì.

Dù sao mấy người cảnh sát bọn họ đã cùng nhau nghiên cứu rất lâu cũng không phát hiện ra điểm nào đáng ngờ.

Tô Khiết không nó gì thêm, cô chỉ nghiêm túc xem video, đoạn video rất dài nhưng cô vẫn luôn tập trung quan sát, không lên tiếng.

Đến khi video được phát hết đã là hai giờ sau, từ trong video có thể thấy không ai ép buộc Tô Chí Long, trong khoảng thời gian đó cũng không có ai làm gì anh ta.

“Cô cũng xem xong đoạn video rồi đó, thật sự không có điểm gì đáng nghi.” Cảnh sát Ngô dùng thái độ làm việc công mà giải thích.

“Từ đoạn video có thể thấy họ hút một loại chất bột màu trắng, là một loại ma tuý thường được gọi là ‘băng’, loại thuốc này nếu hút quá 30 gam mới gây nên tử vong.” Tô Khiết rời mắt khỏi video rồi nhìn cảnh sát Ngô.

“Hả? À, đúng là như thế.” Cảnh sát Ngô hơi ngạc nhiên, hiển nhiên anh ta không ngờ cô lại giải thích điều này, lẽ nào cô cũng từng hút thứ này rồi?

Nhưng bây giờ cô nói tới vấn đề này là có ý gì?

“Từ video có thể thấy, lúc đó Tô Chí Long không hút quá 20 gam, nói chính xác hơn thì khi ấy anh ta hút từ 15 đến 16 gam, không quá liều, thậm chí nếu sau đó có kích thích quá mức cũng không đột tử.” Giọng Tô Khiết không cao nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc chắn.

“Sao cơ?” Cảnh sát Ngô thật sự giật mình, hai mắt đột nhiên mở lớn, nhìn chằm chằm Tô Khiết: “Cô? Sao cô biết?”
 
Chương 1835


Chương 1835

Một cảnh sát nhỏ đứng bên cạnh cũng có liên quan đến vụ án này, sau khi nghe thấy lời Tô Khiết nói, anh ta lập tức nhìn cô, ánh mắt nhìn cô như nhìn quái vật.

Tình hình lúc đó vô cùng hỗn loạn, video cũng không rõ ràng lắm, cô mới xem video một lần mà đã biết Tô Chí Long hút bao nhiêu?

Chém gió phải không? Thổi bay nóc nhà luôn rồi đó!

“Cô đừng có nói linh tinh, đây là đồn cảnh sát, không phải nơi cô muốn chém… không phải nơi cô có thể ăn nói bừa bãi.” Cảnh sát nhỏ sau khi hoàn hồn lại thì vô thức phản bác, anh ta không phục, cũng không tin.

Anh cảnh sát nhỏ bé suýt nữa đã thốt lên rằng Tô Khiết đang chém gió, khoác lác.

Quản lý Lưu sững sờ, có chút choáng váng, anh ta hiểu lời tổng giám đốc nhưng lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Quản lý Lưu luôn bao che khuyết điểm lúc này cũng quên mất phải bảo vệ tổng giám đốc nhà mình.

“Đừng nói linh tinh, đây không phải chuyện nhỏ.” Cảnh sát Ngô cũng hoàn hồn, dù sao anh ta làm nghề này đã lâu, không hấp tấp như cảnh sát nhỏ kia, nhưng ý trong lời nói thì vẫn vậy.

Tô Khiết không giải thích mà chỉ cầm chuột lên, hơi di chuyển ngón tay, kéo đến thời lượng đoạn video đó.

Cô nhanh chóng chụp lại chuẩn xác vài bức hình, mỗi bức đều là hành động hít ma tuý của Tô Chí Long.

“Đây là toàn bộ số lần Tô Chí Long hít ma tuý trong video, tổng cộng mười tám lần, liều lượng mỗi lần hơi khác nhau, nhưng mỗi lần đều không quá một gam.” Lúc này Tô Khiết mới giải thích, vị trí của Tô Chí Long khi đó hướng thẳng về phía máy quay nên từng động tác đều rất rõ ràng, cũng có thể nhìn rõ liều lượng.

Đương nhiên người bình thường khó có thể ước lượng được mỗi lần Tô Chí Long hút bao nhiêu, nhưng dù sao Tô Khiết cũng không phải người bình thường.

Cả đoạn video dài hơn hai tiếng, Tô Chí Long hút tổng cộng mười tám lần, Tô Khiết xem một lần sau đó dùng thời gian không tới một phút để nhanh chóng mà chuẩn xác chụp lại tất cả những lúc Tô Chí Long hít ma tuý.

Tên cảnh sát nhỏ vừa phản bác khi nãy giờ đây đang hoảng hồn, miệng há to, có lẽ đủ để nhét vài quả trứng gà.

Moá, cô làm thế nào vậy? Mặc dù phía dưới đoạn video có thời gian nhưng nhìn một lần đã có thể nhớ rõ, hơn nữa còn chuẩn xác tìm được vị trí, đây là điều mà người bình thường có thể làm sao?

Hơn nữa những người bình thường khi xem video này đều muốn xem Tô Chí Long có bị ép buộc hay không, xem xem có ai âm thầm thao túng anh ta hay không, vì sao trọng tâm chú ý của cô lại khác với những người khác vậy?

Đều ăn cơm uống nước lên, rõ ràng cô cũng chỉ trạc tuổi anh ta mà sao khoảng cách chênh lệch lại lớn đến thế?

Không thể tin được!

“Tổng, tổng giám đốc Tô.” Cảnh sát Ngô mất một lúc lâu mới tìm được giọng nói của mình, nhất thời không biết nên nói gì, lúc này anh ta đang cảm thấy không có lời nào có thể diễn tả được tâm trạng mình.

Đây là ai?

Không, đây có phải là người không?

Những cảnh sát khác trong văn phòng vốn muốn xem náo nhiệt cũng hoàn toàn sững sờ.
 
Chương 1836


Chương 1836

Quản lý Lưu càng thêm choáng váng, mãi không thể hoàn hồn.

Đây là tổng giám đốc nhà hắn sao?

Không ngờ tổng giám đốc nhà hắn lại giỏi đến thế?

“Đồn cảnh sát có chuyên gia giám định vi lượng không?” Tô Khiết có thể ước lượng được con số nhưng những người khác chưa chắc đã làm được, hơn nữa cảnh sát cần có chứng cứ chính xác để xử lý vụ án, không thể chỉ dựa vào lời cô nói.

Do đó vẫn cần nhân viên chuyên nghiệp làm công tác thẩm định.

“Hả? À.” Cuối cùng cảnh sát Ngô cũng tìm lại được giọng nói của mình: “Có, tổng cục có.”

“Tôi, bây giờ tôi sẽ đưa đến tổng cục để giám định.” Cảnh sát Ngô vô thức đứng lên, vì đứng lên quá vội nên làm đổ mấy cái chén trên bàn.

Anh ta đã xử lý rất nhiều vụ án trong bao năm nay nhưng lúc này lại lóng ngóng như một thằng nhóc.

“Sư phụ, anh gửi video cho tổng cục là được rồi, không cần đích thân tới đó, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.” Cảnh sát nhỏ nhìn sư phụ mình một cách kỳ lạ, anh ta cảm thấy sư phụ mình hình như ngốc đi rồi.

“À? Đúng, đúng.” Cảnh sát Ngô gật đầu lia lịa: “Tôi sẽ liên lạc với tổng cục ngay, tổng giám đốc Tô chờ một lát.”

Lúc này thái độ của cảnh sát Ngô với Tô Khiết đã có thêm vài phần kính trọng, chắc chắn còn cung kính hơn cả với cấp trên của mình.

Hiệu suất làm việc của cảnh sát Ngô rất cao, anh ta nhanh chóng liên lạc được với người của tổng cục rồi gửi mười tám bức hình Tô Chí Long hút ma tuý mà Tô Khiết chụp được cho bên đó.

Cảnh sát Ngô thể hiện rõ mình cực kỳ gấp, hy vọng bên đó có thể xử lý nhanh!

Sau đó mọi người đều hồi hộp chờ kết quả.

Thời gian chờ đợi luôn lâu, cho nên trong lúc này mọi người không khỏi bắt đầu suy nghĩ lung tung…

Họ cảm thấy những lời Tô Khiết vừa nói chắc chắn là chém gió! Chém gió quá mạnh rất dễ bị vạch trần!

Suy cho cùng cô vẫn còn quá trẻ, muốn thể hiện mà thôi!

Tâm trạng của cảnh sát Ngô, cảnh sát nhỏ và những cảnh sát khác trong văn phòng lúc này đều vô cùng phức tạp.

Mặc dù Tô Khiết xem video một lần đã nhanh chóng mà chuẩn xác chụp được màn hình những lúc Tô Chí Long hút ma tuý thật sự khiến mọi người kinh ngạc.

Nhưng chỉ nhìn một lần mà đã biết chính xác Tô Chí Long hút bao nhiêu gam ma tuý?

Điều này cũng phóng đại quá?

Sao có thể?

Vì vậy họ cảm thấy những lời vừa nãy của Tô Khiết chắc chắn chỉ là nói phét.

Nếu thật sự nhìn được chính xác như vậy thì có còn là mắt không? Phải gọi là ra-đa thì đúng hơn?

Cho dù vừa nãy họ nghiêm túc nhìn Tô Khiết chụp lại mười tám bức hình nhưng họ cũng không thể thấy Tô Chí Long đã hút bao nhiêu gam ma tuý.
 
Chương 1837


Chương 1837

Đương nhiên, bọn họ vẫn tin tưởng vào năng lực của chuyên gia giám định vi lượng chuyên nghiệp, cho nên họ đang chờ kết quả từ tổng cục, sau đó khiến Tô Khiết bẽ mặt.

Một cô gái nhỏ mới chỉ đôi mươi, tóc còn chưa mọc hết đã chạy tới đồn cảnh sát của họ khoe khoang?

Cô nhóc này vẫn còn quá trẻ! Quá ngông cuồng!

Người trẻ tuổi mà ngông cuồng quá chắc chắn sẽ chịu thiệt!

Lúc này hầu hết những người trong văn phòng cảnh sát đều tin rằng Tô Khiết sẽ sẽ bị vả mặt.

Quản lý Lưu không nghĩ nhiều như những cảnh sát khác, giờ đây anh ta nhìn Tô Khiết với ánh mắt hoàn toàn ngưỡng mộ.

Tổng giám đốc thật sự là văn võ song toàn, văn có thể quản lý công ty, võ còn có thể phá án. Đương nhiên, quản lý Lưu đã tự động bỏ qua sự thật rằng vẫn luôn là thư ký Lưu quản lý công ty.

Quản lý Lưu cảm thấy tổng giám đốc nhà mình phá án còn tốt hơn những cảnh sát chuyên nghiệp kia.

Cảnh sát điều tra nhiều ngày cũng không tìm thấy manh mối nào, tổng giám đốc nhà anh vừa nhìn đã đưa ra được kết luận.

Xin hỏi còn ai giỏi hơn tổng giám đốc nhà anh nữa?

Tâm trạng của cảnh sát Ngô lúc này là phức tạp nhất, anh ta đã xử lý rất nhiều vụ án, cũng được coi là có kinh nghiệm, nhưng anh ta nghiên cứu vụ án này vài ngày cũng không tìm ra điểm đáng ngờ, còn cô vừa nhìn đã phát hiện ra sơ hở.

Nếu kết quả tổng cục đưa ra giống như những gì cô vừa nói thì có lẽ vụ án này sẽ được tái xét duyệt.

Cô gái nhỏ này lợi hại vậy ư? Thật sự không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được mà!

Sau khoảng nửa giờ, cuối cùng bên phía tổng cục cũng gửi kết quả giám định xuống, báo cáo giám định ghi rõ trong mười tám bức hình, Tô Chí Long đã hút một lượng ma tuý khoảng từ 14 đến 17 gam.

Khoảng 14 đến 17 gam? Đây là kết quả cuối cùng do chuyên gia thẩm định vi lượng chuyên nghiệp của tổng cục đưa ra.

Mà vừa nãy Tô Khiết chỉ xem video một lần đã đưa ra kết luận trong khoảng 15 đến 16 gam.

Chuyện gì đây?

Điều này có nghĩa là gì?

Điều này có nghĩa là kết quả do chuyên gia giám định vi lương chuyên nghiệp của tổng cục thẩm định trong vòng nửa giờ còn không chính xác bằng kết quả Tô Khiết đưa ra sau khi chỉ xem video một lần.

Nhìn kết quả tổng cục gửi xuống, mấy người vừa nãy còn nghi ngờ Tô Khiết, chờ cô bị vả mặt cảm thấy mặt mình bị đánh đau rát.

Cũng may vừa nãy họ chỉ nghĩ thầm trong lòng chứ không nói ra, nếu không thật sự là rất mất mặt.

“Tổng, tổng giám đốc Tô, kết quả tổng cục gửi xuống giống với kết luận cô đưa ra.” Giọng cảnh sát Ngô lúc này hơi run rẩy, không biết có phải vì do quá xúc động hay không.

“Sư phụ, kết luận vừa nãy của tổng giám đốc Tô còn chuẩn xác hơn kết quả thẩm định của tổng cục.” Viên cảnh sát nhỏ rất trung thực, không khỏi sửa lại lời sư phụ mình.

“Ừ, biết rồi.” Cảnh sát Ngô trừng mắt nhìn chàng cảnh sát trẻ tuổi, lẽ nào anh ta không biết chắc? Còn cần người khác phải nhắc à?

Đây không phải cuộc gọi video mà người của tổng cục vừa gọi ư? Vừa nãy anh ta run tay đã lỡ nhấn nghe, bây giờ anh ta nói gì bên phía tổng cục đều có thể nghe thấy.
 
Chương 1838


Chương 1838

“Lão Ngô, thế nào, ai đưa ra kết quả còn chính xác hơn của tôi?” Cuộc gọi video đã kết nối, người bên kia quả nhiên đã nghe thấy lời của anh cảnh sát trẻ.

Âm cuối của người này rõ ràng đã nâng cao hơn, hiển nhiên không tin hoặc là không cho là vậy.

“Kết luận của người nhà bên chúng tôi đưa ra.” Cảnh sát Ngô hơi ngượng ngùng, lại không tiện giải thích quá nhiều, dù sao anh ta tận mắt chứng kiến còn không dám tin, nếu nói cho người khác chắc chắn họ sẽ càng không tin.”

“Ồ, người nhà các anh rất có năng lực đấy.” Người bên kia video bật cười, lời nói rõ ràng mang ý trêu chọc.

“Anh có ý gì? Coi thường người ta hả? Nếu không nhờ tổng giám đốc chúng tôi thì các anh sẽ không phát hiện ra vấn đề quan trọng này.” Quản lý Lưu luôn bao che khuyết điểm khó chịu, anh ta có ý gì? Tổng giám đốc nhà anh giúp họ tìm ra manh mối mà họ còn dám cười nhạo tổng giám đốc?

Đúng là quá đáng!

“Sư phụ, chúng ta nên có gì nói nấy, đúng là tổng giám đốc rất lợi, lần này thật sự phải cảm ơn tổng giám đốc Tô.” Viên cảnh sát nhỏ thật thà không biết lấy lòng cấp trên, vẫn kiên trì nói sự thật.

“Lão Ngô? Có chuyện gì vậy.” Giọng điệu của người đối diện video lại nâng cao lên vài tone, hiển nhiên là có nghi hoặc, hoặc là khinh thường.

“Lão Lý, đúng là người nhà của vụ án này đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều.” Mặc dù cảnh sát Ngô muốn xử lý mọi chuyện suôn sẻ nhưng anh ta cũng không thể mở mắt nói dối.

“Các người làm việc càng ngày càng không có quy tắc, chuyện phá án có thể để người nhà tham gia vào sao?” Lão Lý ở đầu bên kia video đã hơi tức giận, bắt đầu lên lớp.

“Người nhà này khác những người khác…” Cảnh sát Ngô vẫn muốn giải thích.

“Khác? Khác thế nào? Tôi thấy người ta thích hươ chân múa tay thì có!” Lão Lý ở bên kia video càng nói càng khó nghe.

“Lão Lý, làm gì vậy? Sao nghe như đang cãi nhau với ai thế?” Đúng lúc này một giọng nói khác vọng lại từ video.

“Một người nhà không hiểu chuyện gì mà lại thích hươ tay múa chân, người bây giờ đúng là không biết trời cao đất rộng, họ cho rằng một người là có thể phá án được sao? Đúng là nực cười.” Lão Lý không cố kỵ mình vẫn đang mở video, nói không nể tình chút nào, cũng chẳng sợ người bên kia video nghe được.

Lúc này sắc mặt mấy người trong văn phòng đều không được tốt lắm, lão Lý này chẳng biết gì mà lại nói lung tung, cũng quá đáng lắm.

Tô Khiết vẫn thản nhiên như không, không có gì khác thường.

“Ai khoa chân múa tay?” Lại một giọng nói khác vọng lại từ video.

Nghe thấy giọng nói này, lông mày Tô Khiết hơi nhướn lên, đây là giọng của cục trường Tào, Tào Du.

“Cục trưởng Tào, sao lại là anh? Anh có chuyện gì không?” Nhìn thấy cục trưởng Tào, giọng điệu lão Lý lập tức thay đổi.

“Tôi cũng chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, nghe anh nói như đang cãi nhau với ai nên tôi lại xem thử.” Trước giờ cục trưởng Tào vẫn luôn rất tò mò, cho nên nghiêng người về phía trước nhìn: “Để tôi xem là ai khoa chân múa tay?”

Tô Khiết vốn không muốn để ý, chỉ là bây giờ thấy Tào Du xuất hiện trước video, cô cũng hơi nghiêng người về phía trước, xuất hiện trong ống kính: “Là tôi.”
 
Chương 1839


Chương 1839

“Shit.” Ngay sau đó, cục trưởng Tào đột nhiên hét lên rồi nhanh chóng nhảy ra xa, nhảy ra xong anh ta còn vô thức vỗ ngực: “Tôi, tôi vừa, vừa nhìn thấy gì thế này?”

Có thể thấy cục trưởng Tào rất sợ hãi, nói cũng hơi lắp bắp.

Lúc này, cục trưởng Tào đang nghi ngờ bản thân hoa mắt, nếu không sao anh ta lại trông thấy chị dâu ba?

“Cục trưởng, người phụ nữ này hơi xấu, đã doạ tới anh rồi phải không? Tôi sẽ tắt video ngay, xấu như vậy còn chen lên trước, muốn hù chết người khác à? Đúng là người xấu làm việc xấu.” Lão Lý không hiểu chuyện gì, chỉ nghĩ lấy lòng cục trưởng Tào nên mới cố tình đánh giá thấp Tô Khiết.

Mấy người trong văn phòng nghe thấy câu này của lão Lý, trên mặt càng thêm tức giận.

Nhưng mọi người đều không dám nói linh tinh, dù sao cũng đang kết nối video với tổng cục, mà bên đó lại đang có sếp lớn là cục trưởng Tào.

“Sao anh ta có thể nói khó nghe thế chứ?” Cảnh sát trẻ tức giận, hắn tự cho rằng chính nghĩa có thể lay chuyển thiên hạ nên mới không quan tâm nhiều như thế.

“Đúng vậy, người này làm sao thế? Chẳng có đạo đức văn hoá gì cả.” Quản lý Lưu không phải người của đồn cảnh sát nên cũng không lo lắng nhiều.

Lão Lý ở bên kia đang định tắt video.

“Ai bảo cậu tắt? Ai bảo cậu tắt hả? Tránh ra.” Cậu năm Tào thấy lão Lý định tắt video thì quýnh lên, anh ta đá luôn lão Lý sang một bên.

“Cục trưởng Tào?” Lão Lý bị đá một phát mà sững sờ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Hắn làm gì sai sao?

Rõ ràng vừa nãy cục trưởng Tào bị người phụ nữ xấu xí đối diện kia làm cho giật mình, hắn đang giúp cục trưởng, sao cục trưởng còn trách hắn?

Sao cục trưởng Tào lại có thể đá hắn đi chứ?

Không chỉ có lão Lý sửng sốt mà những người trong văn phòng bên này video cũng giật mình, ngoại trừ Tô Khiết.

Hành động của cục trưởng Tào thật tuyệt!

Thật hả giận!

Nhưng không ai hiểu tại sao cục trưởng Tào lại làm như thế?

“Cậu nói ai xấu?” Cục trưởng Tào đột nhiên nhớ ra điều gì, vội quay sang hung dữ trừng mắt nhìn lão Lý: “Cậu vừa mới nói ai xấu?”

Vừa nãy anh ta nóng lòng ngăn lão Lý đang muốn tắt video lại, dường như đã quên mất lời lão Lý.

“Tôi, tôi nói người phụ nữ kia, người phụ nữ xấu xí quái dị đó…” Lão Lý vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, bây giờ hắn vẫn còn đang mờ mịt.

“Cậu mới xấu xí quái dị, cả nhà cậu đều xấu xí quái dị.” Cục trưởng Tào ngắt lời lão Lý, nặng lời chửi mắng.

Dám nói chị dâu ba của anh xấu? Chán sống rồi à?

Nếu để anh ba biết người của đồn cảnh sát anh mắng chị dâu ba như vậy thì e rằng cái mạng nhỏ này của anh cũng khó mà giữ được.

Anh ba yêu chị dâu thế nào, bây giờ anh ta đã được thấy rất rõ.

Hơn nữa chị dâu ba có xấu không?

Nếu chị dâu ba xấu thì trên đời chẳng còn người phụ nữ nào đẹp cả!!!
 
Chương 1840


Chương 1840

“Chị, chị dâu ba, thật sự là chị sao?” Cục trưởng Tào mặc kệ lão Lý, quay về hướng video, nhìn Tô Khiết rồi thử hỏi.

“Ừ.” Hôm nay Tô Khiết được thấy dáng vẻ buồn cười của cục trường Tào, nhưng cô cũng không nói nhiều.

Mấy người trong văn phòng nghe thấy xưng hô này của cục trưởng Tào thì đều sững sờ, cục trưởng gọi Tô Khiết là chị dâu ba?

Chuyện gì đây?

Bình thường đồn cảnh sát rất bận rộn, ít có thời gian đọc những tin tức tầm phào nên không ai nhận ra Tô Khiết, nói chính xác thì không ai biết mối quan hệ giữa Tô Khiết và Nguyễn Hạo Thần cùng với nhà họ Nguyễn.

“Chị dâu, thật sự là chị à! Vừa nãy tôi còn tưởng mình bị hoa mắt chứ?” Cục trưởng Tào hít vào một hơi, giọng điệu hơi cường điệu.

“Chị dâu, chị đang ở đâu?” Cục trưởng Tào lại hỏi tiếp vấn đề khác, anh ta quan sát một lúc rồi tự đưa ra kết luận: “Chị dâu ba, chị đang ở đồn cảnh sát nào?”

“Ừm, đang ở đồn cảnh sát bên Thanh Đài.” Tô Khiết không giấu giếm, chuyện này cũng không có gì phải giấu.

“Chị dâu, không công bằng, chị thiên vị quá đó.” Ở bên kia video, cục trưởng Tào hét lên phản đối.

Tô Khiết sững sờ? Trong lúc nhất thời cô không theo kịp mạch não của cục trưởng Tào.

Sao cô lại thiên vị rồi?

Giờ phút này tất cả mọi người trong văn phòng đều tròn mắt nhìn cục trưởng Tào, nhìn dáng vẻ như trẻ con tranh giành tình yêu thương của anh ta…

Khụ, được rồi, đó là cục trưởng Tào của bọn họ, không thể nói linh tinh.

Đương nhiên không ai biết “thiên vị” mà cục trưởng Tào vừa nói là có ý gì, lão Lý ở đối diện lại càng không hiểu.

“Chị dâu ba, đồn cảnh sát nhỏ ấy có thể khiến chị đích thân ra mặt sao? Tôi mời chị rất nhiều lần nhưng chị chưa đồng ý với tôi lần nào, sao chị có thể đến đồn nhỏ đó giúp họ chứ? Chị dâu, là ai ra mặt mời chị? Chị nói cho tôi biết đi, tôi hứa sẽ không đánh chết anh ta đâu.” Trước nay cục trưởng Tào vẫn luôn là người nóng nảy, cho nên không cần người khác hỏi, anh ta đã nói luôn miệng.

Nhưng câu nói này của cục trưởng Tào thật sự là nằm ngoài dự đoán của mọi người, thì ra thiên vị mà anh vừa nói là ý này?

Tuy nhiên ý trong câu vừa rồi của cục trưởng Tào lại càng khiến mọi người bất ngờ hơn nữa, cục trưởng Tào có ý gì?

Tô Khiết là người cục trưởng Tào muốn mời mà không được?

Thế mà chuyên gia cục trưởng Tào muốn mời mà không mời được lúc này lại đang ở đồn nhỏ của họ giúp họ phá án!

Cho nên? Người đang đứng trước mặt họ bây giờ là một chuyên gia sao?

Thảo nào người ta chỉ xem video một lần đã giải quyết được án, khụ khụ, vụ án vẫn chưa giải quyết được nhưng họ tin rằng sẽ sớm được giải quyết thôi.

Dù sao họ có cao thủ giúp đỡ mà!

Aiya, sao đột nhiên họ lại cảm thấy tự hào thế nhỉ?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom