Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Dịch Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo
Chương 3200


3200

Mặc Thành không chắc chắn thành chủ có đồng ý cho anh ta làm như vậy hay không, chuyện này anh ta đã quyết định, chắc chắn muốn đi làm, nếu thành chủ không đồng ý, e rằng đến lúc đó sẽ gặp phải phiền phức, vì vậy, không bằng anh ta làm xong chuyện rồi đi gặp thành chủ.

Còn cả lúc trước trong họp báo anh ta tuyên bố chuyện đã tìm được công chúa thật sự anh ta cũng không biết chuyện này vẫn hơi vướng mắc, vì vậy Mặc Thành cũng có phần lo rằng thành chủ sẽ tức giận.

Mặc dù Mặc Thành lớn như vậy rồi vẫn chưa từng thấy thành chủ tức giận, nhưng đối với thành chủ, Mặc Thành kính sợ từ trong đáy lòng.

“Mặc Thành .” Quản gia Trọng choáng váng, Mặc Thành thế này là gây họa rồi chạy, ném hết cục diện rối rắm cho ông ta.

Nhưng mà, nhoáng cái Mặc Thành đã chạy mắt dạng, ông ta cũng không thể đi bắt Mặc Thành trở lại.

Quản gia Trọng đành phải kiên trì đến cùng đi gặp thành chủ.

Bình thường thành chủ không có thói quen xem điện thoại di động, phần lớn thời gian đều vẽ tranh.

Quản gia Trọng tìm được Trương Minh Hoàng trong phòng vẽ tranh.

“Thành chủ, Mặc Thành đi họp báo, Mặc Thành nói sẽ dùng quy tắc của Quỷ Vực Chỉ Thành xử lý Trình Nhu Nhu.” Quản gia Trọng đứng ở bên cạnh Trương Minh Hoàng, báo cáo chuyện trong họp báo.

Trương Minh Hoàng nghe thấy lời của quản gia Trọng, cũng không có phản ứng gì, ngay cả động tác vẽ tranh cũng không dừng lại.

Quản gia Trọng biết, đây là không có ý kiến đối với cách làm của Mặc Thành .

Quả nhiên, cách làm lúc trước của ông ta vẫn quá nhân từ, nếu như là trước kia, có lẽ thành chủ cũng sẽ không nói gì, nhưng chắc chắn đây không phải là kết quả khiến Thành chủ hài lòng.

“Mặc Thành tuyên bố đã tìm được công chúa thật sự rồi.” Trương Minh Hoàng không có phản ứng gì, quản gia Trọng tiếp tục báo cáo.

Lần này cuối cùng Trương Minh Hoàng đã có phản ứng rồi, ông ta dừng động tác vẽ lại, ánh mắt nhìn về phía quản gia Trọng: “Người cậu ta nói là ai?”

“Mặc Thành cũng không biết chuyện cô cả nhà họ Đường chính là Tô Khiết, vì vậy Mặc Thành còn tưởng rằng cô cả nhà họ Đường là công chúa của Quỷ Vực Chỉ Thành chúng ta.”

Trương Minh Hoàng ngắn người, nhưng trên mặt cũng không có cảm xúc gì, không có bắt ngờ, cũng không có thất vọng.

Mặc dù quản gia Trọng đi theo bên người Trương Minh Hoàng hơn bốn mươi năm, nhưng có đôi khi quản gia Trọng vẫn nhìn không hiểu thành chủ nhà mình đang suy nghĩ cái gì.

“Thành chủ, Mặc Thành nói làm giám định ngừơïi thân cho thành chủ và cô cả nhà họ Đường, làm như vậy sẽ có kết quả nhanh nhắt, cũng trực tiếp nhất.” Quản gia Trọng thầm thở dài một hơi, vẫn kiên trì nói dự định của Mặc Thành cho thành chủ nhà mình.

“Cậu ta có cách?” Dường như lông mày Trương Minh Hoàng hơi nhíu lại, đặt bút vẽ trong tay sang một bên, giọng điệu vẫn bình tĩnh như thường, chỉ là, nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện khi ông ta đặt bút, không biết có phải vì tay run hay không mà có một giọt màu nhỏ xíu rơi xuống mặt bàn.

Mặc dù biết Đường Thắm Nhi chính là Tô Khiết, mặc dù cho đến bây giờ tất cả chứng cứ bọn họ điều tra được đều chứng minh Tô Khiết là con gái của Tô Trung Phương.

Nhưng trong lòng Trương Minh Hoàng vẫn còn một chút chờ mong, ông ta chỉ nhìn thấy ảnh chụp của cô bé kia, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy ảnh chụp của cô, ông ta đã cảm thấy vô cùng có duyên, giống như cô vốn nên có quan hệ với ông ta!

Dù sao quản gia Trọng cũng hiểu rõ Thành chủ nhà mình, hơn nữa quản gia Trọng quan sát rất tinh té, khi ông ta nhìn thấy chấm màu nhỏ rơi xuống mặt bàn, ánh mắt chọt lóe: “Mặc Thành nói cậu ta có cách.”
 
Chương 3201


3201

Quản gia Trọng biết trong lòng thành chủ vẫn hi vọng cô cả nhà họ Đường chính là công chúa của Quỷ.

Vực Chi Thành.

Ông ta cũng hi vọng như vậy, nhưng mà… Trương Minh Hoàng không nói gì nữa, có điều, ông ta cũng không cầm bút vẽ lên tiếp tục vẽ nữa, Trương Minh Hoàng chỉ nhìn bức tranh ở trước mặt, không biết đang suy nghĩ gì.

“Thành chủ, cô cả nhà họ Đường không phải cô gái bình thường, tôi lo rằng sẽ bị cô ấy phát hiện.” Quản gia Trọng vẫn nói lo lắng trong lòng mình ra.

“Mặc dù bình thường Thành hơi tùy hứng, nhưng nó làm việc vẫn rất đáng tin, đặc biệt là chuyện nó muốn đi làm, nó sẽ dốc hết sức làm cho tốt, ông cũng rõ ràng năng lực của nó, có rất ít chuyện nó dốc hết sức đi làm mà không tốt.” Hiếm khi Trương Minh Hoàng nói dài như vậy, ý tứ trong lời này đã rất rõ ràng, ông ta tán thành cách làm của Mặc Thành.

Quản gia Trọng nghe thấy thành chủ nhà mình nói vậy thì cũng yên lòng.

“Nếu như đến lúc đó thật sự có hiểu nhầm gì, tôi giải thích với cô ấy.” Chỉ là, Trương Minh Hoàng lập tức nói thêm một câu.

Quản gia Trọng khiếp sợ, ý của Thành chủ là nếu đến lúc đó thật sự có hiểu nhằm, Thành chủ muốn đích thân ra mặt, đích thân đi giải thích?

Ông ta không nghe nhằm chứ?

Không nói đến những năm này ngay cả chuyện của Quỷ Vực Chỉ Thành thành chủ cũng bỏ mặc không quản, cho dù là hơn hai mươi năm trước khi thành chủ tiếp quản Quỷ Vực Chi Thành, chuyện khiến thành chủ đích thân ra mặt xử lý cũng không nhiều.

Bởi vì chuyện có thể khiến thành chủ đích thân ra mặt quá ít, nên người có thể khiến thành chủ chủ động đi gặp lại càng ít.

Quản gia Trọng đi theo bên cạnh Trương Minh Hoàng hơn bốn mươi năm, cũng là lần đầu tiên nghe thầy Trương Minh Hoàng chủ động nói muốn đi gặp một người, chỉ để giải thích một số hiểu nhằm thật ra cũng không lớn lắm.

Quản gia Trọng có thể không kinh ngạc sao?

Lúc này quản gia Trọng càng rõ ràng, nếu kết quả giám định ngừơïi thân cho thấy cô cả nhà họ Đường là con gái của thành chủ, vậy sẽ không có hiểu nhầm gì.

Cho nên, nếu như có hiểu nhầm, vậy chắc chắn là bởi vì cô cả nhà họ Đường không phải là con gái của thành chủ, nhưng như vậy mà thành chủ còn nói muốn tự mình đi giải thích?

Quản gia Trọng biết ở trong lòng thành chủ nhà mình, cô cả nhà họ Đường rất đặc biệt, nhưng quản gia Trọng cũng không ngờ lại đặc biệt đến độ này.

Quản gia Trọng thầm thở dài một hơi, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì nữa, bây giờ quản gia Trọng chỉ hi vọng ông trời có thể chiều cố, hi vọng cô cả nhà họ Đường thật sự là con gái của thành chủ.

Hoặc là, hi vọng Mặc Thành làm việc cẩn thận chút, đến lúc đó đừng gây ra hiểu nhầm.

Dù sao, đến lúc đó nếu kết quả giám định ngừơïi thân cho thấy cô cả nhà họ Đường không phải con gái của thành chủ, chắc chắn thành chủ rất đau lòng, còn muốn để thành chủ đi giải thích hiểu nhầm, đi xin lỗi, chắc chắn trong lòng thành chủ sẽ rất khó chịu.

Từ trước đến giờ Mặc Thành vẫn luôn là kiểu người nhanh chóng quyết đoán, chuyện anh ta muốn làm thì chưa bao giờ chậm chạp, vì vậy sau khi tách khỏi quản gia Trọng, Mặc Thành lập tức đi sắp xếp!

Giữa trưa, khi Đường Vân Thành tan làm đi qua cửa bệnh viện, phát hiện ở cửa bệnh viện có rất nhiều người vây quanh, lấp kín cửa bệnh viện, thậm chí còn lắp kín nửa con đường.
 
Chương 3202


 

3202

Trên đường có rất nhiều người, tài xế đành phải thả chậm tốc độ.

*Xảy ra chuyện gì?!” Đường Vân Thành nhìn thấy tình huống ở cửa bệnh viện, lông mày hơi chau lại, đây là bệnh viện của nhà họ Đường, xảy ra chuyện, tất nhiên Đường Vân Thành phải quản.

Đường Vân Thành hạ cửa số xe xuống, xa xa đã có thể nghe thấy tiếng khóc, tiếng khóc kia cực kỳ đau thương, khiến người ta nghe mà thấy không đành lòng!

“Không biết, không phải là người bệnh gây rối chứ?” Trợ lý cũng không hiểu tình hình: “Sếp Đường, tôi đi xuống tìm hiểu.”

Lúc này, xe đã lái đến cửa bệnh viện, mặc dù đám người xúm lại thành mấy lớp bên ngoài bệnh viện, nhưng lề đường bên này vẫn khá ít người, thông qua đám người thưa thớt, Đường Vân Thành nhìn thấy một cô gái thoạt nhìn rất trẻ, ước chừng hai mươi mấy tuổi đang ôm một bé trai ngồi dưới đất khóc lóc.

Tiếng khóc cực kỳ đau thương kia cũng là của cô gái đó.

Đường Vân Thành nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt khẽ chớp: “Tôi xuống xem thử.”

Trước giờ Đường Vân Thành vẫn luôn mềm lòng.

Tài xế đã dừng xe, nghe thấy lời của Đường Vân Thành, lập tức đi xuống mở cửa xe cho Đường Vân Thành.

Đường Vân Thành xuống xe, đi qua đó, trợ lý đi ngay sau lưng Đường Vân Thành, nhưng Đường Vân Thành cũng không đi lên trước hỏi, mà đứng trong đám người, nghĩ muốn quan sát trước.

Người phụ nữ khóc rất đau lòng, thoạt nhìn như sắp ngắt xỉu, có lẽ đứa bé trong ngực cô ta bị dọa sợ, cũng khóc theo.

“Thật đáng thương, thật quá đáng thương.” Người vây xem đều không đành lòng.

“Đúng vậy, thật đáng thương, còn trẻ như vậy, con lại nhỏ như thế, vậy mà lại mắc bệnh này, ôi, phải làm sao bây giờ? Nghe nói đứa bé này không có ba, nếu cô ta chết rồi, đứa bé phải làm sao bây giờ?”

“Đứa trẻ đáng thương, người lớn cũng đáng thương, nghe nói hôm nay đến bệnh viện kiểm tra, sau đó kiểm tra ra bị ung thư giai đoạn cuối, ung thư đã di căn, chữa không được, bác sĩ nói chỉ còn hai ba tháng nữa thôi.”

“Vi vậy nói, nhất định phải thường xuyên đi kiểm tra sức khỏe, nếu mỗi năm đều kiểm tra sức khỏe, kiểm tra ra sớm một chút, vậy sẽ không có kết quả như thế này rồi.”

“Đúng vậy, không thể bởi vì tuổi trẻ mà chủ quan, bây giờ rất nhiều người bị ung thư, rất nhiều trẻ nhỏ cũng có thể bị mắc bệnh ung thư, vì vậy không thể bởi vi trẻ tuổi mà không đề ý đến.

“Cô ta ngồi khóc ở cửa bệnh viện như vậy cũng không giải quyết được vần đề, bệnh viện không nhận cô ta, nói rõ tình trạng của cô ta đã rất nghiêm trọng, căn bản không cần phải trị liệu nữa, chẳng thà trở về lặng lẽ đi nốt đoạn đường cuối cùng.”

“Đi bệnh viện hỏi xem tình hình như thế nào?” Đường Vân Thành nghe thấy lời bàn tán của mọi người, cũng đã hiểu đại khái.

Chỉ là, chắc chắn bệnh viện biết rõ tình hình chỉ tiết cụ thể hơn.

Trợ lý lập tức vào bệnh viện tìm hiểu tình hình.

Đường Vân Thành đứng trong đám người, nhìn cô gái ôm đứa bé trong đám người kia, tuổi này của cô gái, cộng thêm tình huống này, khiến Đường Vân Thành nghĩ đến Khiết Khiết nhà ông ta.

Dù sao cũng là bệnh viện nhà mình, trợ lý hiểu rất rõ tình trạng của bệnh viện, hơn nữa phần lớn người của bệnh viện đều biết anh ta, vì vậy chỉ thoáng chốc trợ lý đã trở về rồi.

“Sếp Đường, đã hỏi rõ ràng rồi, bệnh nhân này tên là Tôn Vân, hai mươi tư tuổi, là bà mẹ đơn thân, hai ngày trước đến bệnh viện kiểm tra, hôm nay có kết quả, ung thư dạ dày giai đoạn cuối, tế bào ung thư đã di căn, bác sĩ nói đã không cần phải phẫu thuật nữa, còn nhiều nhất ba tháng, vì vậy bác sĩ đề nghị về nhà.” Trợ lý hỏi thăm rất cần thận, báo cáo rất toàn diện.
 
Chương 3203


3203

Trợ lý liếc mắt nhìn cô gái đang ngồi dưới đất khóc rất đau lòng, sau đó lại nói thêm một câu: “Có thể là cô ta không chịu nổi đả kích đột ngột như vậy, cảm xúc sụp đồ, vì vậy sau khi ra ngoài thì ngồi khóc ở đây.”

“Cậu đi trao đổi với bác sĩ xem còn biện pháp nào không, chỉ cần kéo dài thêm chút thời gian cho cô ta cũng tốt.” Đường Vân Thành nghe thấy tiếng khóc của cô gái kia, thật sự không đành lòng.

“Vừa rồi tôi đã hỏi rồi, tôi cũng đã nói chuyện với bác sĩ Lục – chuyên gia về mặt ung thư, bác sĩ Lục cũng không có cách nào, bởi vì tình trạng của cô ta thật sự rất nghiêm trọng, đã quá muộn rồi, nếu có thể sớm hơn máy tháng, có lẽ còn có một chút hi vọng.” Trợ lý hiểu rất rõ Đường Vân Thành, vì vậy vừa rồi khi đi nghe ngóng tình hình, anh ta đã hỏi những điều này.

“Dặn bệnh viện ra mặt sắp xếp một chút, đừng để người ta ngồi khóc ở chỗ này, thật sự không được thì sắp xếp nằm viện mấy ngày, giảm nhẹ một chút đau đớn của cô ta cũng tốt, về mặt viện phí…” Đường Vân Thành lại nhìn cô gái đang ngồi dưới đất khóc rất đau lòng kia: “Viện phí có thể miễn giảm bao nhiêu thì cố gắng miễn giảm báy nhiêu.”

“Lúc trước tôi đã nói với bác sĩ Lục rồi, chắc hẳn rất nhanh bên phía bệnh viện sẽ có sắp xếp.” Trợ lý đi theo bên người Đường Vân Thành nhiều năm rồi, hiểu rất rõ Đường Vân Thành, cũng đã sớm dự liệu được điều này, vì vậy trước đó trợ lý đã dặn dò rồi.

*Ừ, đi thôi.” Đường Vân Thành gật đầu, việc có thể làm thì ông ta đều đã làm rồi, loại tình huống này, ông ta cũng không giúp được gì hơn.

Sau khi lên xe, tài xế tiếp tục lái xe, chỉ là đi đến giao lộ phía trước, sau khi tài xế rẽ, đột nhiên Đường Vân Thành nói: “Về nhà, trở về khu nhà cũ.”

“Sắp Đường, giữa trưa hẹn với Sếp Lưu.” Trợ lý sửng sốt, anh ta hiểu rất rõ Đường Vân Thành, nhưng lại không ngờ lúc này Đường Vân Thành muốn về nhà.

Vì sao Đường Vân Thành lại muốn về nhà vào lúc này?

Rõ ràng vốn dĩ hẹn ăn cơm với Sếp Lưu, hơn nữa bữa tiệc này còn rất quan trọng.

Hiển nhiên là Sếp Đường nhát thời thay đổi suy nghĩ, là sau khi nhìn thấy cô gái mắc bệnh kia mới quyết định trở về khu nhà cũ.

Nhưng cô gái mắc bệnh kia thì liên quan gì đến khu nhà cũ?

Trợ lý nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Cậu thông báo với Sếp Lưu, nói tôi tạm thời có việc, để khi khác hẹn.” Mặc dù là suy nghĩ nhất thời của Đường Vân Thành, nhưng rõ ràng không phải thuận miệng nói ra, thái độ rất kiên quyết, hơn nữa thoạt nghe dường như giọng điệu rất cấp bách.

“Vâng.” Nếu ông chủ đã quyết định, đương nhiên trợ lý sẽ không nhiều lời.

Nếu Đường Vân Thành muốn trở về khu nhà cũ, tất nhiên trợ lý không tiện đi theo, sau đó tài xế dừng xe ở phía trước, trợ lý xuống xe.

Khi Đường Vân Thành về đến nhà, nhà lớn nhà họ Đường đang chuẩn bị ăn cơm.

“Sao ông lại trở về? Không phải nói buổi trưa có việc sao?” Phạm My nhìn thấy ông ta thì rất bất ngờ, mặc dù gần đây Đường Vân Thành thường xuyên về nhà, nhưng giữa trưa rất ít khi về nhà, hơn nữa lúc trước Phạm My còn gọi điện thoại, Đường Vân Thành nói buổi trưa có tiệc.

*Có chuyện gì không?” Phản ứng đầu tiên của Phạm My là nghĩ đến có phải lại xảy ra chuyện gì rồi không?
 
Chương 3204


3204

Gần đây nhà họ Đường thật sự xảy ra rất nhiều chuyện!

“Không có chuyện gì, việc của buổi trưa bị hủy bỏ, nên tôi trở về ăn một bữa cơm.” Đường Vân Thành mỉm cười, trả lời rất tự nhiên, chỉ là, khi nói chuyện Đường Vân Thành lại không nhịn được nhìn về phía Tô Khiết đang bưng đồ ăn đi ra.

Tô Khiết đang bưng canh, vì vậy cô không chú ý đến Đường Vân Thành, chỉ lên tiếng chào hỏi: “Cậu trở về rồi.”

*Ừ, ừ.” Đường Vân Thành thoáng nhìn Tô Khiết, theo bản năng gật đầu một cái, chỉ là nhìn thấy Tô Khiết đang bưng canh, không nhìn ông ta, ông ta gật đầu Tô Khiết cũng không nhìn thấy, vì vậy Đường Vân Thành đáp lại hai tiếng.

Nghe thấy Đường Vân Thành đáp lại hai tiếng, Tô Khiết hơi bất ngờ, dù sao Đường Vân Thành là con cả trong nhà họ Đường, trong nhà vẫn luôn mang hình tượng nghiêm khắc, từ trước đến nay đều tích chữ như vàng, vì vậy hai tiếng ‘ừ, ừ này có hơi không giống với phong cách của Đường Vân Thành.

Tô Khiết không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Đường Vân Thành, chỉ là lúc này Đường Vân Thành đã chuyển mắt nhìn về phía Phạm My rồi.

Tô Khiết cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao từ sau khi hai bảo bối trở về nhà họ Đường, rất nhiều người nhà họ Đường đều thay đổi, Đường Vân Thành cũng thay đổi rất nhiều.

Tô Khiết không suy nghĩ nhiều, nhưng trong đầu Phạm My lại nảy ra không ít suy nghĩ.

Bà là người bên gối của Đường Vân Thành, tất nhiên hiểu rõ Đường Vân Thành nhát.

Vừa rồi bà đã phát hiện ánh mắt Đường Vân Thành nhìn Khiết Khiết hơi lạ, lại thêm phản ứng vừa rồi của Đường Vân Thành, đột nhiên trong lòng Phạm My trầm xuống.

Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì rồi?

Nhìn tình huống này là có liên quan đến Khiết Khiết?

Nhưng mà vừa rồi Phạm My hỏi, Đường Vân Thành không nói gì, Phạm My cũng không tiện hỏi thêm nữa.

“Con trở về cũng vừa đúng lúc, chúng ta chuẩn bị ăn cơm, con là ngửi mùi thơm mà trở về à?” Bà cụ Đường nhìn thấy con trai về, tất nhiên rất vui vẻ, cũng không để ý đến đến những thứ khác.

Ông cụ Đường vốn đang ngồi trên ghế sofa đọc báo, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đường Vân Thành, nhưng ông cụ Đường cũng không nói gì.

“Ông cậu.” Trước giờ Đường Vũ Kỳ rất thích Đường Vân Thành, vừa nhìn thầy Đường Vân Thành đã chạy như bay đến.

Đường Vân Thành vội vàng ngồi xỗm xuống, ôm Đường Vũ Kỳ chạy như bay đến vào trong ngực, Đường Vân Thành ôm Đường Vũ Kỳ, lại lần nữa nhớ đến cô gái ngồi ôm con khóc đến tan nát cõi lòng ở cửa bệnh viện.

Đường Vân Thành bế Đường Vũ Kỳ, nhìn về phía Tô Khiết lần nữa, thoạt nhìn sức khỏe Khiết Khiết vẫn luôn rất tốt, nhưng cũng không thể quá lơ là, giống như người ở cửa bệnh viện kia nói, không thể bởi vì tuổi trẻ mà lơ là, không biết những năm này Khiết Khiết có đi kiểm tra sức khỏe định kỳ hay không?

Những năm này Khiết Khiết phiêu bạt bên ngoài, còn mang theo hai đứa bé, chắc chắn chịu không ít khổ cực, chắc chắn bình thường cũng bận rộn nhiều việc, sợ là không có thời gian đi kiểm tra sức khỏe, vì vậy, ông ta nhất định phải cho Khiết Khiết đi kiểm tra sức khỏe tổng quát!
 
Chương 3205


Chương 3205

Những năm qua Khiết Khiết phiêu bạt bên ngoài, còn nuôi hai đứa bé, chắc chắn chịu khổ không ít, chắc hẳn bình thường cũng rất bận rộn nên e là không có thời gian kiểm tra sức khỏe. Thế nên ông ta nhất định phải bảo Khiết Khiết đi kiểm tra sức khỏe tổng quát!!

“Đồ ăn đều dọn lên cả rồi, đến ăn cơm đi.” Bà cụ Đường gọi mọi người ăn cơm, Đường Vân Thành bèn ôm lấy Đường Vũ Kỳ đi đến, ngồi ở chỗ của ông ta.

Sau khi mọi người đều ngồi xuống, Đường Vân Thành nhìn sang Phạm My, vờ như tùy tiện hỏi: “Năm nay bà đi kiểm tra sức khỏe chưa?”

“Vẫn chưa, vẫn chưa đến ngày mà, nhưng sắp rồi, trong tháng này thôi.” Phạm My hơi sửng sốt khi bị ông ta hỏi, không biết tại sao đột nhiên ông ta lại hỏi chuyện này, hơn nữa đến ngày kiểm tra sức khỏe hàng năm bà đều đi với ông ta, ông ta không thể không nhớ.

Trong lòng Phạm My nặng nề hơn, hiển nhiên mục đích của ông ta không phải là muốn hỏi vấn đề này, chắc hẳn ông ta có mục đích khác.

Nhưng rốt cuộc có mục đích gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trong lòng Phạm My không chắc chắn, nhưng vẫn phối hợp với Đường Vân Thành.

“Ừ, đến ngày nhớ đi kiểm tra, đừng quên đáy.” Đường Vân Thành rất nghiêm túc dặn dò một câu.

Phạm My lại hơi bối rối, chuyện đi kiểm tra sức khỏe này bà ta đã quên lần nào chưa?

Lúc trẻ còn khỏe, đến khi lớn tuổi, bà ta sợ cơ thể mình có vấn đề nên kiểm tra sức khỏe hàng năm bà ta đều đi kiểm tra đúng hạn, hơn nữa còn kiểm tra rất đầy đủ.

“Biết rồi, không quên đâu.” Tuy trong lòng Phạm My thắc mắc, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Cuộc trò chuyện thế này nghe ra thì rất bình thường, nên mọi người cũng không nghĩ nhiều, chỉ là ông cụ Đường ngẩng đầu nhìn Đường Vân Thành.

“Ừ.” Đường Vân Thành gật đầu đáp lại, sau đó cầm chén cơm lên, gắp một đũa cải thìa, nhưng Đường Vân Thành cũng không ăn mà đột nhiên nhìn Tô Khiết, dường như thình lình nghĩ đến chuyện này: “Hàng năm Khiết Khiết có đi kiểm tra sức khỏe không?”

Bàn tay cầm đũa của Phạm My bắt giác cứng lại, bởi vì chuyện mà bà ta vẫn lo lắng trong lòng đã xảy ra, thế nên lúc này nghe câu hỏi này của Đường Vân Thành, trong lòng bỗng kinh hãi.

Chẳng lẽ? Chẳng lẽ là sức khỏe của Khiết Khiết có vấn đề gì sao?

Nhưng nếu sức khỏe của Khiết Khiết có vần đề gì thì Đường Vân Thành không thể nào biết trước.

Phạm My cảm thấy câu hỏi này của Đường Vân Thành hơi lạ.

“Dạ, năm trước đi kiểm tra nhưng năm ngoái thì không, năm nay cũng chưa làm.” Tô Khiết đang ăn cơm, nghe thấy câu hỏi của Đường Vân Thành thì sững ra, nhưng mà cô cũng không nghĩ nhiều.

Cô vẫn rất chú ý đến một cơ thể khỏe mạnh nên sẽ đi kiểm tra sức khỏe định kì. Khi cô ở nước M Đường Bách Khiêm đều sắp xếp cho mẹ con cô kiểm tra sức khỏe hàng năm, năm ngoái không đi là vì cô đúng lúc có chuyện mới bỏ lỡ, không đi kiểm tra.

Năm nay sau khi về thì nhiều chuyện quá nên cũng không để ý.

“Thế sao được, kiểm tra sức khỏe phải kiên trì làm hàng năm, đừng vì đang trẻ mà lơ là. Thế này vậy, cậu sắp xếp cho cháu, chiều này cháu đi kiểm tra sức khỏe, bệnh viện nhà mình, vừa tiện mà cũng yên tâm.” Đường Vân Thành nghe Tô Khiết nói hai năm chưa đi kiểm tra sức khỏe bèn nghĩ tới người phụ nữ ôm đứa con khóc tê tái ở cổng bệnh viện.

Trước giờ Đường Vân Thành luôn mềm lòng, hơn nữa suy nghĩ cũng hơi nhiều. Khi ông ta thấy người phụ nữ đó ở cổng bệnh viện đã nghĩ đến Khiết Khiết, sau đó trong lòng cứ nghĩ đến chuyện này.

Nếu chuyện này xảy ra với Khiết Khiết, ông ta cũng không chịu nỗi, huống chỉ là ba với mẹ nữa.
 
Chương 3206


Chương 3206

Thế nên ông ta sẽ không bao giờ cho chuyện đó xảy ra, dù là có tí xíu bắt ngờ cũng không được!!

“Dù muốn đi kiểm tra cũng không cần gấp thế chứ ạ?” Tô Khiết dừng ăn, Đường Vân Thành cũng không phải là người nóng vội, hơn nữa chuyện kiểm tra sức khỏe cần gấp gáp thế sao?

Tô Khiết cảm thấy, hôm nay Đường Vân Thành hơi kì lạ.

“Dù gì cũng phải kiểm tra, càng sớm càng tốt thôi. Cậu đã sắp xếp xong rồi, chiều cháu đến đi, đến bệnh viện nhà mình, ở thành phố A này một vài thiết bị của chúng ta là tân tiến nhát đấy.” Đường Vân Thành đã quyết định chuyện này luôn rồi.

“Chiều bà qua đó với Khiết Khiết, bà quen thuộc bệnh viện.” Dường như Đường Vân Thành vẫn chưa yên tâm bèn dặn Phạm My một câu.

“Chuyện gì thế sao? Sao lại bảo Khiết Khiết đi kiểm tra gấp thế? Có chuyện gì xảy ra rồi sao?” Bà cụ Đường cũng nhận ra sự bắt thường, dẫu sao chuyện như kiểm tra sức khỏe thật sự không cần gấp gáp đến thế.

Nhưng nhìn Đường Vân Thành như thế cứ như Khiết Khiết bị bệnh nặng gì rồi.

Trái tim của bà cụ Đường lập tức thắt lại.

Lúc này Tô Khiết đã bỏ chén đũa xuống, nhìn Đường Vân Thành: “Cậu à, cậu nghe nói gì sao?”

Bà cụ Đường có thể nghĩ đến, đương nhiên Tô Khiết cũng nghĩ đến, chẳng lẽ Đường Vân Thành nhận được tin tức sức khỏe cô có vấn đề từ đâu.

Nhưng rõ ràng gần đây sức khỏe cô rất tốt, hơn nữa gần đây cô cũng không hề đi kiểm tra gì, đáng ra Đường Vân Thành không thể có được tin tức như thề.

Vốn dĩ Đường Vân Thành sợ Tô Khiết có áp lực nên mới không nói nhiều, nhưng bây giờ Tô Khiết đã hỏi, Đường Vân Thành cũng không giấu giềm thêm nữa, bèn kể lại chuyện gặp phải ở cổng bệnh viện trước khi về.

“Còn trẻ thế mà, còn có một đứa con, ôi chao, đáng thương quá.” Bà cụ Đường tâm địa thiện lương, chưa nghe xong đã không khỏi than thở.

“Nếu cô gái đó hàng năm đều kiểm tra sức khỏe thì có thể phát hiện bệnh sớm. Tỷ lệ chữa khỏi ung thư giai đoạn đầu vẫn rất cao, thế nên kiểm tra sức khỏe rất quan trọng, đừng có vì đang trẻ mà lơ là.”

Đường Vân Thành nhắn mạnh thêm một lần, ý của ông ta là bảo Khiết Khiết đi kiểm tra sức khỏe, đề phòng bị bệnh!!

“Đúng, đúng, Vân Thành nói đúng, Khiết Khiết cháu nghe lời cậu cháu đi, chiều đi kiểm tra sức khỏe luôn đi. Bà biết sức khỏe của Khiết Khiết vẫn luôn rất tốt, nhưng bà muốn được yên tâm.” Bà cụ Đường gật đầu liên tục phụ họa, hiển nhiên là bị sợ hãi trước tình huống của cô gái mà Đường Vân Thành nói.

Hơn nữa ban nãy Khiết Khiết nói năm ngoái chưa kiểm tra sức khỏe, hôm nay nên đi kiểm tra luôn.

Phạm My âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bà ta còn tưởng xảy ra chuyện lớn gì rồi, không ngờ là chuyện này.

Bà ta và Đường Vân Thành làm vợ chồng nhiều năm thề rồi nên rất hiểu Đường Vân Thành, với tính cách của Đường Vân Thành mà nhìn thầy cảnh đó kiểu gì cũng nghĩ nhiều, chắc chắn sẽ bị xúc động.

Huống chỉ tình huống của cô gái đó rất giống với Khiết Khiết, Đường Vân Thành liên tưởng đến Khiết Khiết cũng rất bình thường.

“Dạ.” Tô Khiết cảm thấy kiểm tra sức khỏe cũng không phải chuyện lớn gì, hơn nữa cô đã định dành thời gian đi kiểm tra sức khỏe. Nếu Đường Vân Thành đã sắp xếp xong xuôi giúp cô, đương nhiên cô cũng không từ chối.

Huống chỉ là bệnh viện nhà mình, vừa tiện vừa yên tâm, theo lí thì không có vấn đề gì.

Nhưng Tô Khiết cứ cảm thấy chuyện này vẫn hơi kì lạ.
 
Chương 3207


Chương 3207

Tại sao người phụ nữ mắc ung thư dạ dày giai đoạn cuối đó lại khóc ở cổng bệnh viện? Hơn nữa còn ôm con ngồi khóc dưới đất?

Chẳng lẽ không sợ dọa con sao?

Cô ta khóc ở bệnh viện cũng không giải quyết ván đề được, chẳng hề có ích gì. Cô ta bị ung thư giai đoạn cuối, căn bản không chữa khỏi được, chứ không phải bệnh viện chữa cho cô ta tệ đi.

Hơn nữa tại sao cô ta lại đúng lúc bị Đường Vân Thành gặp phải? Tô Khiết cũng biết Đường Vân Thành lương thiện, mềm lòng, gặp chuyện như thế chắc chắn Đường Vân Thành sẽ hỏi.

Vừa hỏi là hỏi ra rất nhiều vần đề, tuổi tác của người phụ nữ đó xấp xỉ cô, hơn nữa người phụ nữ đó cũng là mẹ đơn thân, đứa bé cũng trạc tuổi Vũ Kỳ với Minh Hạo.

Dưới tình huống này, chắc chắn Đường Vân Thành sẽ nghĩ đến cô, sau đó về nhà sẽ bảo cô đi kiểm tra sức khỏe.

Bình thường hình như buổi trưa là Đường Vân Thành không về, hôm nay rõ ràng là ông ta cố ý chạy về!!

Là để bảo cô đi kiểm tra sức khỏe hàng năm, sau đó mới cố ý về. Tô Khiết phải thừa nhận là, người phụ nữ ở cổng bệnh viện hôm nay đã ảnh hưởng rất lớn đến Đường Vân Thành.

Nếu chuyện này là đúng dịp thì thôi, nếu có người sắp đặt thì sao?

Nếu thật sự có người sắp đặt? Vậy chắc chắn cái người sắp đặt mọi chuyện rất là hiểu Đường Vân Thành.

Nhưng nếu có người sắp đặt, vậy rốt cuộc mục đích của người sắp đặt chuyện này là gì?

Là vì để cô đi kiểm tra sức khỏe?!

Chắc hẳn không đơn giản thế đâu nhỉ?

“Con đúng là quá dễ mềm lòng.” Ông cụ Đường vẫn giữ im lặng, cuối cùng vẫn nói. Con trai của ông, dĩ nhiên là ông hiểu. Để Khiết Khiết đi kiểm tra sức khỏe là chuyện tốt, nhưng ông cụ Đường lo lắng có người gài bẫy, Đường Vân Thành bị người ta lợi dụng.

“Ba à, chuyện này có vấn đề gì sao?” Phạm My nghe thấy lời nói của ông cụ Đường thì sững ra, bà ta vừa thở phào thì lại lo nữa rồi.

“Tóm lại cần thận tí thì không sai, chiều nay khi Khiết Khiết đi bệnh viện kiểm tra nhớ cẩn thận chút.”

Ông cụ Đường cũng chỉ hơi lo thôi, chứ không có căn cứ gì cả.

“Dạ, cháu biết rồi.” Vốn dĩ Tô Khiết cũng cảm thấy chuyện này trùng hợp quá, định chiều nay lúc đi bệnh viện thì để ý tình hình một chút, nhìn xem đến lúc đó có phát hiện gì không?

“Hay là chiều nay tôi đi với Khiết Khiết vậy.” Thấy ông cụ Đường nói thế, bà cụ Đường cũng bắt đầu lo lắng.

“Khiết Khiết đi kiểm tra ở bệnh viện nhà mình, không cần lo quá đâu, đừng có khiến mình căng thẳng quá.” Ông cụ Đường cũng chỉ thấy chuyện này hơi kì lạ, thật ra cũng có thể là do ông ta nghĩ nhiều, hiển nhiên không cần khiến mọi người đều quá khẩn trương.

Hơn nữa nếu chuyện này thật sự bị sắp đặt, nếu nhiều người cùng đi thế, sợ trái lại sẽ khiến đối phương cảnh giác, càng khó phát hiện vấn đề hơn.

“Mẹ, mẹ ở nhà chơi với hai đứa bé, con đi với Khiết Khiết là được. Con cũng muốn xem xem, trong bệnh viện nhà ta, ai dám giở trò đây?” Tính tình của Phạm My khá là nóng nảy, hơn nữa bà ta vẫn luôn cảm thấy chuyện này có gì đó lạ lùng, lúc này bà ta đã cho rằng chuyện này có vấn đề.

Ăn cơm trưa xong, Đường Vân Thành gọi điện thoại cho Viện trưởng bệnh viện, nhờ Viện trưởng sắp xếp cho.

Khi Phạm My đưa Tô Khiết đi bệnh viện là Viện trưởng đích thân tiếp đón, liên quan đến cô chủ vừa về chưa được bao lâu của nhà họ Đường, người của tám gia tộc lớn không ai không biết.
 
Chương 3208


Chương 3208

Liên quan đến chuyện cô cả nhà họ Đường phá án, còn có chuyện cô cả nhà họ Đường giúp Đường Lăng ở khách sạn, và chuyện Đường Vân Thành có thể thành công thay đổi tình hình xấu ở Hải Thành đều có công lao của cô cả nhà họ Đường này. Thế nên bây giờ tin đồn liên quan đến cô cả nhà họ Đường rất nhiều, truyền ra cô cả nhà họ Đường gần như là việc gì cũng làm được.

Nhưng chính thức gặp mặt cô cả nhà họ Đường này thì không nhiều. Viện trưởng đích thân đón tiếp, một là vì Đường Vân Thành gọi điện thoại cho ông ta, hai là vì cũng muốn biết phong thái của cô cả nhà họ Đường này.

“Bà Đường, cô Đường.” Thái độ của Viện trưởng đối với Phạm My rất khách sao, khi nhìn thấy Tô Khiết rõ ràng đã đực mặt ra. Đã biết là cô cả nhà họ Đường rất xinh đẹp, trong ảnh cũng rất là đẹp, nhưng không ngờ người thật còn đẹp hơn cả ảnh nữa.

“Tôi cùng Thắm Nhi đi kiểm tra sức khỏe thôi, sao lại phiền ông đích thân đến thế này?” Khi Phạm My thấy Viện trưởng thì hơi bắt ngờ. Tuy đây là bệnh viện nhà mình, nhưng vị Viện trưởng này là một Viện trưởng tính thanh cao, có nguyên tắc, trước đây bà ta đi kiểm tra sức khỏe Viện trưởng cũng không đích thân đến.

“Tôi cũng đã nghe đến tên tuổi cô cả nhà họ Đường từ lâu, hôm nay may có cơ hội thấy được phong thái của cô cả Đường, cơ hội thế này đương nhiên không thể bỏ qua.” Viện trưởng đúng là một người thành thật, trả lời đúng là rất ngay thẳng, không hề lo lắng bà Đường nghe thế thì có thấy không vui không.

“Thắm Nhi nhà chúng tôi ưu tú thế đó, giỏi giang thế đó.” Phạm My không những không vui, mà còn cười rất tươi, không hề che giấu sự tự hào trong giọng nói.

“Đó là đương nhiên. Hôm nay gặp mặt, cô cả Đường đúng danh bắt hư truyền.” Viện trưởng cũng không phải loại người thích a dua nịnh hót, lời ông ta nói đều là lời thật lòng, dẫu sao những chuyện lúc trước đúng là do cô cả nhà họ Đường làm.

“Được nói, nói chuyện chính thôi. Hôm nay tôi dẫn Thắm Nhi đến kiểm tra sức khỏe, mọi tài liệu không được truyền ra ngoài, tất cả mọi thứ tuyệt đối không được lộ ra ngoài. Ông nói trước với người làm kiểm tra nhé. Nếu xảy ra chuyện gì, nhà họ Đường nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm. Ông cụ Đường nhà chúng tôi tuy bình thường hiền lành rộng lượng, nhưng chuyện liên quan đến con cháu, ông cụ Đường nhà chúng tôi sẽ không bao giờ qua loa.” Để đề phòng, Phạm My nói rõ chuyện này với Viện trưởng.

“Sao thế? Có chuyện gì sao?” Viện trưởng nghe thấy lời nói của Phạm My, sắc mặt rõ ràng đã thay đổi.

“Cũng không có chuyện gì đặc biệt , đề phòng lỡ như thôi.” Phạm My không nói nhiều, nên nói bà ta đã nói rồi, bà ta biết những chuyện khác Viện trưởng sẽ thu xếp ổn thỏa.

Khiến họ đề phòng từng chút, chẳng bằng nhờ Viện trưởng thu xếp chuyện này.

Chuyện xảy ra trưa hôm nay, Đường Vân Thành có thể nghĩ đến là bảo Tô Khiết đến bệnh viện nhà mình kiểm tra sức khỏe, mà đi kiểm tra sức khỏe, chuyện mà họ có thể nghĩ đền là tài liệu có thể bị lộ ra.

Hoặc ra một phần của thứ cần kiểm tra sẽ bị đưa ra ngoài, ví dụ như máu của Tô Khiết.

Phạm My cảm thấy, chỉ cần đề phòng hết mấy chuyện này thì sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Bệnh viện nhà mình muốn đề phòng thì chắc không thành vấn đề, huống chi bây giờ bọn họ còn phòng ngừa trước. Có Viện trưởng đích thân ra mặt, nếu thật sự có kẻ muốn lén lút giở trò, dù là nội gián hay tặc bên ngoài, đến lúc đó chắc chắn sẽ bắt được!!

Tô Khiết vẫn không nói gì. Tuy nhìn cô trông như tùy ý, nhưng từ khi vào bệnh viện, cô vẫn luôn để ý tính hình xung quanh, nhưng đến hiện tại vẫn chưa phát hiện điều gì.

Dĩ nhiên Tô Khiết đã nghe được lời mà Phạm My nói với Viện trưởng, cô không nói gì, nhưng đối với sự đề phòng này của Phạm My, Tô Khiết cảm thầy chưa chắc có thể diệt sạch mọi hậu họa.

Trộm tài liệu ở bệnh viện nhà họ Đường, trộm mấy thứ như máu của cô, Tô Khiết cảm thấy làm thế quá ngu, rất dễ bị phát hiện.

Tô Khiết cảm thấy, chỉ cần đối phương có đầu óc tí thì sẽ không mạo hiểm như thế.

Thế nên, trọng điểm của Tô Khiết không đặt tại máy chuyện này.

Nhưng cô cũng không phát hiện điều khác thường khác, hay là do họ quá khẩn trương nên nghĩ nhiều?

Hay là chuyện mà Đường Vân Thành gặp lúc trưa chỉ là trùng hợp thôi?
 
Chương 3209


Chương 3209

Nhưng mà Tô Khiết cũng không hoàn toàn lơ là cảnh giác.

Kiểm tra sau đó rất thuận lợi, chẳng bao lâu đã xong, dù sao cũng là bệnh viện nhà mình, hơn nữa còn có Viện trưởng đích thân theo sát, muốn không nhanh cũng không được.

Trong quá trình kiểm tra cũng không xảy ra chuyện bất ngờ nào.

Chẳng bao lâu đã có kết quả kiểm tra. Viện trưởng một mình lầy hết tắt cả tài liệu liên quan, hơn nữa trong bệnh viện không có hồ sư lưu lại, bên phía bác sĩ cũng không có tài liệu nào liên quan đến Tô Khiết.

Vì khi kiểm tra cần lấy máu, nên sau khi kiểm tra xong thì Viện trưởng giám sát tiêu hủy xử lí hết toàn bộ, không để lại tí xíu nào, không cho bắt kì ai có cơ hội gì.

Làm xong những chuyện này, Viện trưởng mới yên tâm. Viện trưởng đi nói rõ với Phạm My, thuận tiện đưa mọi tài liệu cho Tô Khiết.

Phòng làm việc của Viện trưởng ở tầng cao nhất, Phạm My không đi lên mà đứng ngoài phòng kiểm tra chờ Viện trưởng.

Viện trưởng cầm tài liệu đến trước mặt Phạm My, đang định đưa tài liệu cho Phạm My, nhưng vào lúc này, một chàng trai trẻ đột nhiên lao đến, cướp mắt tài liệu trong tay viện trưởng. Chưa chờ mọi người lấy lại tinh thần, người đó đã chạy đi như một làn khói.

Viện trưởng cũng hơi bối rối, từng thấy kẻ cướp tiền, cướp điện thoại, cướp của, nhưng lần đầu gặp phải chuyện cướp kết quả kiểm tra sức khỏe của người khác.

Chuyện gì thế này?

Kết quả kiểm tra sức khỏe của cô cả Đường là tất cả đều bình thường, bản kết quả kiểm tra đó chẳng hề có ích gì với người ngoài cả, người đó cướp cái này có thể làm được gì?

Nhưng chuyện liên quan đến cô cả nhà họ Đường, thêm cả lời nói của Phạm My lúc trước, Viện trưởng không dám qua loa, liên tục cho người đuổi theo. Nhưng mà tốc độ của người đó quá nhanh, khi họ kịp phản ứng thì người đó đã chạy xuống lầu.

Viện trưởng bèn báo bảo vệ giữ người lại.

“Sao thế này? Sao lại cướp luôn thế?” Phạm My cũng sững ra, Phạm My thật sự không ngờ đối phương lại dùng cách đơn giản mà thô bạo này.

“Khiết Khiết, làm sao bây giờ?” Sau khi Phạm My phản ứng lại thì nhìn Tô Khiết, trưng cầu ý kiến của Tô Khiết.

“Bọn họ cướp máy cái đó đi chẳng có ích gì cả.” Sắc mặt Tô Khiết lạnh nhạt, không thấy lo lắng, cũng không có khẩn trương.

Số tài liệu đó cũng không phải thứ quan trọng gì lắm, Tô Khiết không cảm thấy chúng có ích lợi gì.

Thế nên Tô Khiết cảm thấy khả năng việc cướp số tài liệu đó chỉ là cờ hiệu, chỉ là che giấu.

Tô Khiết cảm thấy chắc sẽ có chuyện tiếp theo, nhưng không biết chuyện tiếp theo là gì?

Xem ra, chuyện này có vần đề thật, rõ ràng đã có người sắp đặt chuyện người phụ nữ ở ngoài cổng bệnh viện lúc trưa, mục đích là để Đường Vân Thành thầy được. Hiển nhiên đối phương rất hiểu rõ Đường Vân Thành, rõ ràng đối phương đoán được Đường Vân Thành thấy cảnh đó sẽ bảo cô đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe.

Mà mọi chuyện cũng xảy ra như dự đoán của người đó, cô đúng là đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe thật.

Chỉ là người nọ muốn đạt được mục đích gì khi muốn cô đi kiểm tra sức khỏe đây?

Rốt cuộc người đó muốn gì? Trên người cô có thứ gì mà người đó muốn sao?!

Tô Khiết thật sự nghĩ không ral!

Sau khi hai người đến bệnh viện, đề phòng chuyện kiểm tra, nhưng kiểm tra rất thuận lợi. Trong tình huống này, họ sẽ lơ là cảnh giác, sau đó lúc này đột nhiên có người xuất hiện cướp kết quả kiểm tra, sau đó sẽ thu hút mọi sự chú ý của họ đến chuyện này.
 
Chương 3210


Chương 3210

Sau đó kế hoạch tiếp theo sẽ càng dễ dàng hon…

Phải nói là, người đó bố trí thật sự tài tình, kế này đến kế khác, đúng là trò gian chồng chất.

Đôi môi Tô Khiết nhếch lên, trái lại thấy khá mong chờ.

Đôi môi Tô Khiết nhếch lên, trái lại thấy khá mong chờ.

Trò mèo giương đông kích tây này hơi ấu trĩ, nhưng cũng thú vị đó.

“Thắm Nhi, cháu biết là ai không?” Lúc này sắc mặt Phạm My đầy nghiêm trọng, bà ta đề phòng đủ kiểu, không ngờ đến cuối vẫn không đề phòng được.

Chuyện này rõ ràng là nhằm vào Khiết Khiết!!

Là ai? Lông mày Tô Khiết nhướng lên, cách thức nay khá phô trương, cũng hơi khoa trương nữa, chẳng hề có gì tự giác khi lén lút trộm đồ.

Không giống với tác phong mà cô quen.

Không phải tác phong của Đường Bách Khiêm, hơn nữa với sự hiểu biết của cô về Đường Bách Khiêm, Đường Bách Khiêm cũng không thể nào hành động nhanh thế sau khi chuyện lần trước vừa bị lộ ra.

Chắc chắn cũng không phải Trác Hiểu Lam. Bây giờ Trác Hiểu Lam còn ở đồn công an, gần đây ba mẹ Trác vì chuyện của Trác Hiểu Lam mà bôn ba khắp nơi, đi khắp nơi nhờ vả người khác, nhưng cái kết của Trác Hiểu Lam chắc chắn là ngồi tù cho hết quãng đời còn lại.

“Tạm thời vẫn chưa rõ ạ.” Lúc này Tô Khiết thật sự không có phương hướng nào, thật sự không nghĩ ra ai muốn làm thế.

Cũng vào lúc này, điện thoại của Viện trưởng đổ chuông, tiếng chuông của Viện trưởng rất kêu, lúc này đột nhiên vang lên khiến Phạm My sợ hết hồn.

Viện trưởng nhanh chóng nghe điện thoại, nhất thời sắc mặt thay đổi mấy kiểu.

“Đã bắt được người, nhưng không tìm thấy đồ trên người cậu ta, cậu ta cũng không chịu nhận, nói chúng ta vu oan cậu ta, đang gây ồn ào bên dưới đây.” Viện trưởng cúp máy nhìn Tô Khiết, sắc mặt đó đúng là một lời khó mà nói hết được.

Hiển nhiên là Viện trưởng cũng không ngờ chuyện sẽ thành thế này.

“Cậu ta còn ầm ï nữa sao? Cậu ta cướp đồ của chúng ta, cậu ta còn mặt mũi mà gây ầm ï nữa? Kẻ trộm ngày nay đã phách lối đến thế rồi sao?” Phạm My tức giận: “Thế này rồi mà còn không biết phải trái nữa?”

“Bà Đường, cô Đường, bây giờ làm sao đây?” Bây giờ Viện trưởng không dám tự chủ trương trước chuyện như thế này.

“Đi xuống xem xem.” Tô Khiết nhẹ nhàng cười.

Nếu cô không đoán sai, vậy mục đích của người đó chắc là dẫn cô xuống. Nếu thế, vậy đi xuống xem thôi, chỉ có thế mới có thể biết được mục đích thật sự của người đó, cũng chỉ có thể mới có thể tra ra kẻ đứng sau người đó.

“Được, đi thôi, mợ cũng muốn xem xem rốt cuộc là kẻ nào?” Tính cách của Phạm My nóng nảy sẵn rồi, với chuyện thế này đã không nhịn nồi từ lâu.

“Viện trưởng, có thể gọi thêm mấy bảo vệ đến không?” Đến bây giờ Tô Khiết vẫn chưa biết mục đích của người ta, tuy ở nơi như bệnh viện, hơn nữa còn là bệnh viện nhà họ Đường, chắc hẳn đối phương cũng không dám làm bậy.

Nhưng để đề phòng, Tô Khiết cảm thấy cần phải làm chút chuẩn bị.

“Được.” Viện trưởng nghe thấy lời nói của Tô Khiết, sắc mặt lúc này cũng nghiêm trọng hơn, nhưng Viện trưởng cũng không hỏi nhiều, bây giờ chuyện thành thế này đã nằm ngoài tầm kiểm soát của ông ta rồi.

Bây giờ ông ta chỉ có nghe theo lời cô cả Đường, lời nói của cô cả Đường chắc chắn không sai đâu.
 
Chương 3211


Chương 3211

“Khiết Khiết, có nguy hiểm không? Nếu có nguy hiểm thì chúng ta đừng xuống nữa nhé?” Vốn dĩ Phạm My chỉ mong lập tức đi xuống, nhưng vừa nghĩ đến việc Tô Khiết có thể gặp nguy hiểm, bà ta đương nhiên không dám lỗ mãng.

“Không sao, là để đề phòng thôi ạ, trong bệnh viện nhà họ Đường, họ không dám làm bậy đâu.” Khi Tô Khiết nói ra những lời này thì môi nở nụ cười, sắc mặt rất tự nhiên, không thấy gì bất thường.

Phạm My cũng yên tâm.

Ba người nhanh chóng xuống dưới lầu, chàng trai ban nãy đoạt tài liệu trong tay Viện trưởng rồi bỏ chạy.

lúc này đang tranh cãi với bảo vệ.

“Mấy người dựa vào bằng chứng đâu mà bắt tôi? Máy người dựa vào cái gì mà vu oan tôi? Mọi người đến đây phân xử đi. Tôi đến bệnh viện nhà họ khám bệnh, họ đột nhiên bắt tôi, nói tôi cướp đồ của bọn họ? Một thiếu niên tốt nhiệt huyết chính trực như tôi, sao lại bị máy người oan uỗổng như thế được?”

Giọng nói của người đó rất cao, sắc mặt đầy giận dữ bất bình, như bị oan uỗng thật.

Nếu ban nãy Phạm My không tận mắt nhìn thấy người này cướp tài liệu từ trong tay Viện trưởng, thì Phạm My cũng cho rằng người này bị oan thật.

“Hiện nay thiếu niên tốt hiền lành chính trực được như tôi chẳng nhiều đâu. Máy người vu oan hãm hại tôi như thế, đây là muốn hủy hoại tôi, máy người có ý gì đây? Có ý gì đây hả? Máy người muốn hại tôi, đồ xấu xa các người muốn hãm hại tôi, hãm hại tôi, hãm hại tôi, các người cái đám điêu dân này…” Giọng nói của người đó rất to, cậu ta hét to như thế, gần như người của cả tầng lầu đều nghe được.

Bệnh viện thì vốn nhiều người, lúc này còn ngay sảnh, chính là nơi nhiều người nhất. Cậu ta làm ầm ï như thế, chỉ trong thời gian ngắn thế thôi mà đã có rất nhiều người xúm lại hóng chuyện.

Tô Khiết nghe thấy lời nói của người đó thì ánh mắt lóe lên, tác phong này hình như không đúng lắm nhỉ?

Sao lại có cảm giác như muốn hát tuồng vậy?

Chuyện này còn có thể phô trương hơn nữa không? Còn có thể khoa trương hơn nữa không?

“Não cậu ta không có vấn đề gì chứ?” Phạm My nhìn mà sửng sốt, đây không giống một cách thức bình thường.

Chẳng lẽ gặp phải một kẻ đầu óc có vấn đề?!

“Chẳng lẽ là bệnh nhân ở viện điều dưỡng kế bên chạy ra ngoài? Hay là qua viện điều dưỡng hỏi xem.”

Viện trưởng cũng cảm thấy kiểu này không đúng lắm, rõ ràng hơi bối rồi.

Tô Khiết cười nhạt không nói, dù là đầu óc có vấn đề, đầu có vấn đề cũng không phải là kẻ cướp đồ này.

Tô Khiết nhìn ra, người này không phải chủ, người này nghe lệnh rồi làm việc thôi.

Lúc này người này rõ ràng đang hát tuồng, hơn nữa còn là loại có lời thoại sẵn, những lời thoại này chắc chắn khi trước đã luyện diễn rồi.

Thuần thục đến mức không hề ngắc ngứ.

Tô Khiết cũng không vội vàng qua đó, đứng một bên nhìn, cô cũng muốn xem xem người đó còn trò mèo gì nữa không.

Người đó tiếp tục “hát tuồng”, ánh mắt nhìn sang bên này. Khi cậu ta thấy Tô Khiết đứng lù lù không nhúc nhích, rõ ràng hơi sững sờ.

Vốn dĩ Tô Khiết nghĩ dù gì đi nữa thì cậu ta ít nhiều cũng phải che giấu, nhưng mà… Tô Khiết không ngờ, sau khi người đó thấy cô thì lại đi về phía cô.

“Người đẹp à, chị phân xử giúp em đi. Chị đẹp như thế, chắc chắn sẽ bảo vệ em đúng không?” Người đó đi tới trước mặt Tô Khiết, khi nhìn Tô Khiết, sắc mặt phải gọi là thánh nịnh bợ.

Cô phân xử cho cậu ta? Cô bảo vệ cậu ta?

 
 
Chương 3212


Chương 3212

Cậu ta lầy mặt mũi đâu ra thế?!

Tuy trước giờ Tô Khiết lãnh tĩnh bình thản, nhưng lúc nãy cũng sững sờ, thế đây rốt cuộc là tác phong gì đây? Kiểu gì đây hả?

Cậu này có thể lộ rõ hơn nữa không?

Chẳng lẽ cậu ta thật sự không cần che giấu xíu nào sao?

Cậu ta như thế, dù cô có là tên ngốc cũng biết bọn họ nhằm vào cô.

Phạm My choáng váng, nhất thời không phản ứng lại, cứ thế mà đứng đờ ra ở một bên.

Viện trưởng năm mươi mấy tuổi tự cho là gặp bao chuyện lớn, nhưng lúc này sắc mặt cũng đầy bối rối.

“Chị gái xinh đẹp à, bọn họ hãm hại em, chị phải bảo vệ em.” Ban nãy cậu thiếu niên tốt chính trực hiền lành vô cùng khí thế lập tức hóa thành chú chó con nũng nịu.

Đôi môi đang mím lại của Tô Khiết khẽ nhúc nhích.

“Cậu? Cậu làm gì đấy? Tránh xa một chút.” Cuối cùng Phạm My cũng lấy lại tinh thần, vội vàng ngăn trước mặt Tô Khiết, tách Tô Khiết và chàng thiếu niên đó ra.

“Chị gái xinh đẹp à, chị nhất định phải bảo vệ em đó. Chị nhìn em đáng yêu thế này, nếu chị không bảo vệ em thì em sẽ bị bọn họ hại chết mất. Em mà bị bọn họ hại chết thì chị chẳng nhìn thấy người đáng yêu như em nữa đâu.” Bị ngăn bởi Phạm My nhưng cậu thiếu niên tốt không hề trì hoãn việc làm nũng nịu tỏ vẻ đáng yêu.

“Ai yêu thích cậu chứ, còn đáng yêu nữa, cậu đáng yêu mới lại” Hiển nhiên Phạm My đã bị cậu thiếu niên tốt dời sự chú ý đi rồi.

“Chị hai xinh đẹp à, chị không thích cũng được, nhưng chị đừng có công kích người ta.” Thiếu niên tốt nhìn sang Phạm My rồi oan ức tố cáo.

Vốn dĩ Phạm My đã thấy đầy kì lạ, đối mặt với dáng vẻ oan ức đó của cậu ta, lại còn nghe thấy lời nói của cậu ta, chẳng biết tại sao mà lại cảm thấy quá đáng với một thiếu niên nhỏ tuổi thế này hình như không tốt lắm.

Lúc trước khi cậu ta cướp tài liệu, động tác quá nhanh, Phạm My nhìn không rõ. Giờ ở đây nhìn ngắm cẩn thận, đây chắc vẫn là một đứa bé, dáng vẻ chỉ mới mười bảy mười tám tuổi thôi.

Đối với một đứa bé như thế, đúng là không nên nghiêm khắc quá.

Lúc này, Phạm My cảm thấy mình hơi mềm lòng.

Đương nhiên, phải nói là câu chị hai xinh đẹp đó đã có tác dụng vô cùng!!

Tô Khiết rõ ràng đứng sau lưng Phạm My, nhưng cũng nhìn ra, Phạm My đã bị thiếu niên tốt trước mắt ảnh hưởng rồi.

Tô Khiết không biết nếu để cậu ta ầm ï tiếp thì sẽ gây ra chuyện gì, hơn nữa Tô Khiết cũng muốn nhanh chóng biết rõ rốt cuộc là ai đã sắp đặt những chuyện này.

“Lời thoại thuộc tốt đó.” Tô Khiết nhìn thiếu niên tốt đó, giọng nói rất lạnh nhạt, không nghe ra nhiều cảm xúc.

Người đó thấy cuối cùng Tô Khiết cũng nói chuyện, hai mắt bỗng sáng lên, đúng, chính là sự hưng phần không hề che giấu xíu xiu nào đó.

“Chị gái xinh đẹp, em giỏi lắm đúng không?” Thiếu niên tốt không chỉ không giấu sắc mặt hưng phần đi, mà còn không hề do dự thừa nhận lời nói của Tô Khiết, hơn nữa dáng vẻ như bảo mau khen ngợi đi!

Khoé môi Tô Khiết khẽ nhếch lên, quả nhiên là không hề giấu giềm, khoa trương phách lồi!

“Gì cơ? Tình huống gì vậy?” Lúc này Phạm My cảm thầy như mình không thể phân biệt Nam Bắc. Đây rốt cuộc là tình huống gì, sao bà càng lúc càng mơ hồ thế này?

“Chị đẹp đang khen tôi đấy.” Thiếu niên tốt nhìn sang Phạm My, dáng vẻ khoe khoang ấy vô cùng rõ ràng.
 
Chương 3213


Chương 3213

Phạm My: “…”

Ai khen cậu?

Người này không hiểu sao?

Phạm My nhìn vào khuôn mặt đẹp trai, sạch sẽ và ngây thơ của thiếu niên, bà nhất thời rơi vào trạng thái im lặng!

“Chị đẹp ơi, họ đồ tội cho em, chị giúp em đánh người xấu với.” Thiếu niên ngây thơ nhìn Tô Khiết, cậu ta nở nụ cười hết sức rạng rỡ.

Cậu ta vừa đoạt lại đồ từ trong tay viện trưởng ngay trước mặt Tô Khiết. Lúc đó cậu ta không hề che giấu, ngay cả khẩu trang cũng không đeo.

Chỉ cần Tô Khiết không mù là có thể nhận ra cậu ta.

Lúc này cậu ta mách lẻo với Tô Khiết, nói người khác đổ tội cho mình càng không chột dạ chút nào cả.

Giọng của thiếu niên lúc này không cao như trước đó, hơn nữa cậu ta cũng không ồn ào như trước nên những người vốn đang vây quanh đã tản đi bót.

Nhưng người đứng xem náo nhiệt trong đại sảnh vẫn rất nhiều, họ gần như vây quanh mấy người Tô Khiết.

Khi Tô Khiết ngước mắt lên thì bỗng nhìn thấy một thiếu niên khác đang đứng bên ngoài đám đông, trông anh ta khoảng hai mươi tuổi, là một thiếu niên rất đẹp trai.

Điều quan trọng không phải vấn đề thiếu niên có đẹp hay không, quan trọng là thiếu niên đó đang nhìn cô. Đúng, anh ta cứ thế nhìn nhằm chằm vào cô, tính mục đích và tính công kích quá mạnh, quá rõ ràng, muốn bỏ qua cũng rất khó.

Kiểu nhìn chăm chú này kể cả người bình thường cũng có thể cảm thầy khác thường, huống hồ là Tô Khiết.

Tô Khiết nhìn anh ta, cô cứ nhìn anh ta một cách yên lặng như vậy bằng ánh mắt hờ hững, không có bất cứ động tác gì.

Sau đó Tô Khiết phát hiện bàn tay khác đang giấu dưới lớp quần áo của thiếu niên từ từ giơ lên.

Cổ tay anh ta quấn một mảnh vải đen. Dưới tắm vải đen, tay anh ta cầm một khẩu súng.

Lúc này họng súng đang chĩa vào Tô Khiết, cô có thể thấy rất rõ.

Đôi mắt Tô Khiết nhanh chóng nheo lại, trong lòng cảnh giác, cô vừa định làm động tác đề phòng.

Nhưng ngay sau đó Tô Khiết phát hiện ra một vấn đề, người kia cũng không phải thật sự muốn giết cô.

Cô không nhìn thấy được một chút sát ý từ anh ta, chẳng những không có sát ý mà còn không có địch ý.

Tô Khiết thậm chí có thể nhìn thấy đôi chút kiêng dè từ sâu trong mắt anh ta, hình như còn hơi kính sợ.

Đúng, là kính sợ. Bất luận vẻ kính sợ đó có phải dành cho cô hay không, Tô Khiết cũng có thể xác định anh ta sẽ không thật sự ra tay giết cô.

Hơn nữa lúc cô ngẩng đầu lên, anh ta đã đứng ở đó. Nhìn dáng vẻ đứng vững của anh ta, có lẽ anh ta đã đứng được một lúc. Nếu anh ta thật sự muốn giết cô thì đã ra tay từ lâu, cũng không cần chờ cô phát hiện.

Nếu không phải thật sự muốn giết cô thì là hù doạ cô ư?

Hù doạ cô? Ừm, tốt lắm!

Tô Khiết không động đậy, ngay cả chút phản ứng cũng không có, thậm chí lông mày cũng không nhướng lên hay chau lại. Cô vẫn nhìn thiếu niên đang đứng đối diện cô, chĩa súng vào cô một cách yên tĩnh như vậy, vẻ mặt thản nhiên ấy tựa như đang phơi mình dưới ánh nắng của thiên nhiên.
 
Chương 3214


Chương 3214

Thiếu niên ở đối diện sững sờ một cách rõ ràng, hiển nhiên anh ta không ngờ Tô Khiết sẽ có phản ứng như thế.

Nhưng vẻ bắt ngờ đó lướt qua nhanh như chỉ là ảo giác, trong mắt anh ta dường như lập tức xuất hiện thêm vài phần hung ác, sau đó tay cầm súng của anh ta di chuyển.

Lúc này tay anh ta đang để đối diện Tô Khiết. Mặc dù cổ tay anh ta được che bởi tắm vải đen, nhưng từ hướng Tô Khiết nhìn qua lại có thể thấy rõ động tác của anh ta.

Tô Khiết nhìn thấy ngón trỏ anh ta để trên cò súng từ từ duỗi lên, làm động tác sắp nỗ súng.

Nếu ngón trỏ của anh ta ấn mạnh xuống, chắc chắn súng sẽ phát ra tiếng nổ, lúc này họng súng anh ta đang nhắm vào ngực Tô Khiết.

Do đó, nếu lúc này anh ta nỗ súng sẽ bắn trúng ngực Tô Khiết, cô rất có thể sẽ mắt mạng trong một phát súng.

Trong tình huống này, e rằng đổi thành bất kỳ người nào khác, họ cũng sẽ sợ hãi, sẽ né tránh, thậm chí còn sẽ quýnh lên.

Nhưng Tô Khiết không hề luống cuống, cũng không né tránh. Cô vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích, cũng không có động tĩnh nào khác. Cô vẫn nhìn thiếu niên một cách yên tĩnh như vậy.

Nhưng khi nhìn thấy ngón trỏ của thiếu niên từ từ ấn xuống, Tô Khiết nhìn cậu ta rồi bỗng nhiên cười. Nụ cười ấy có hơi nhạt nhoà nhưng lại rất rõ ràng, đủ để thiếu niên ở đối diện thấy rõ.

Anh ta ngây người, ánh mắt rõ ràng trở nên hoảng hốt, ngón trỏ để trên cò súng run lên, trong lòng âm thầm gào thét. Con mẹ nó, đây là phản ứng bình thường ư?

Là phản ứng bình thường ư?

Có ai lại không sợ hãi, không luống cuống mà còn cười khi đối mặt với họng súng?

Hơn nữa còn cười đẹp như thế?

Rốt cuộc là có chuyện gì với thao tác phạm quy rõ ràng này?

Như thế thì sao anh ta có thể tiếp tục?

Nhiệm vụ ban đầu anh ta nhận được là chĩa súng vào cô cả nhà họ Đường để khiến cô hoảng hốt né tránh, tiếp theo là việc của Tiểu Cửu.

Nhưng bây giờ cô cả nhà họ Đường không hề sợ hãi, không có ý định né tránh, hơn nữa người ta còn cười với anh?

Anh phải làm sao đây?

Phải làm sao đây?

Anh cũng không thể thật sự nổ súng thì phải?

Tuy lúc này trong khẩu súng của anh ta không có đạn, nhưng súng rỗng cũng sẽ phát ra tiếng nỗ. Lỡ như làm người ta sợ thì anh ta cũng không gánh vác nỗi trách nhiệm.

Nhưng Mặc Thành nói cô cả nhà họ Đường rất có thể là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành.

Giờ phút này Cậu Tô thật sự không biết phải làm thế nào. Tròng mắt anh ta đảo một vòng, anh ta nhìn về phía Tiểu Cửu đang đứng trong đám đông gần Tô Khiết theo bản năng.

Cậu Tô muốn trao đổi ánh mắt với Tiểu Cửu, sau đó quyết định xem tiếp theo phải làm gì.

Nhưng dù thế nào Cậu Tô cũng không ngờ mình mới nhìn Tiểu Cửu một chút, cô cả nhà họ Đường ở đối diện đã đột nhiên di chuyển.

Có điều không phải cô né tránh, cũng không phải đi về phía anh ta mà là quay sang Tiểu Cửu.

Sau đó Cậu Tô trơ mắt nhìn Tô Khiết túm lầy cổ tay Tiểu Cửu, kéo Tiểu Cửu lại gần cô.
 
Chương 3215


Chương 3215

Cậu Tô lập tức sững sờ, nhất thời không thể che giấu vẻ kinh ngạc trên mặt. Mẹ nó, lại là thao tác gì nữa đây?

Anh vừa mới làm gì? Anh đã làm gì sai?

Anh chỉ mới nhìn Tiểu Cửu một chút, nhìn một chút thôi không được sao?

Nhìn một chút cũng có lỗi à?

Sự thật nói cho Cậu Tô biết, nhìn một chút là thật sự sai lầm!

Vì cái nhìn của anh ta vừa rồi nên Tô Khiết mới phát hiện ra Tiểu Cửu, hơn nữa còn tìm được Tiểu Cửu một cách chính xác.

Thật ra Tiểu Cửu che giấu rất kỹ. Cô ta mặc quần áo bình thường, đứng trong đám đông xem náo nhiệt như bao người khác. Nếu không phải vì cái nhìn của Cậu Tô, có lẽ Tô Khiết sẽ không chú ý tới Tiểu Cửu.

Tiểu Cửu rất cần thận. Khi Cậu Tô nhìn về phía cô ta, cô ta cũng không có phản ứng khác thường, cũng không nhìn qua Cậu Tô.

Nhưng lúc Cậu Tô nhìn về phía Tiểu Cửu, Tô Khiết lại nhìn sang Tiểu Cửu thì phát hiện ra vấn đề. Từ cổ tay Tiểu Cửu, cô nhìn ra được Tiểu Cửu thường xuyên dùng súng. Cổ tay của một người dùng súng và không dùng súng không giống nhau. Thật ra điểm khác biệt đó cũng không rõ ràng, người bình thường sẽ không nhìn ra, nhưng trước đây khi Tô Khiết đi làm việc với Đường Bách Khiêm, cô từng tiếp xúc với những người kiểu này, cho nên cô đã quan sát thấy một số khác biệt rất nhỏ.

Lúc Tô Khiết nắm chặt cổ tay Tiểu Cửu, cô đã dùng tay còn lại sờ lòng bàn tay Tiểu Cửu. Khi cảm nhận được vết chai trong lòng bàn tay cô ta, lòng cô biết rõ mình không bắt nhầm người.

Tiểu Cửu đột nhiên bị Tô Khiết nắm tay cũng rất ngạc nhiên. Cô ta không chỉ ngạc nhiên mà còn sững sờ. Cô không hiểu tại sao Tô Khiết lại đột nhiên túm lấy tay cô?

Cô đã để lộ sơ hở sao?

Cô rõ ràng vẫn che giấu rất tốt và chắc chắn mình không để lộ sơ hở, tại sao lại bị phát hiện?

Tiểu Cửu nhìn cỗ tay đang bị Tô Khiết nắm của mình. Lúc này Tô Khiết nắm rất chặt, nhưng với năng lực của Tiểu Cửu, nếu muốn hắt ra cũng không khó.

Nhưng cô ta thật sự không dám cho lắm. Cô ta sợ mình mạnh tay quá sẽ làm cô cả nhà họ Đường bị thương.

Mặc Thành đã dặn là tuyệt đối không thể làm cô cả nhà họ Đường bị thương dù chỉ một chút.

Hơn nữa cô cả nhà họ Đường rất có thể là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành. Cho dù Mặc Thành không dặn, với lá gan của cô ta, cô ta cũng không dám làm cô cả nhà họ Đường bị thương.

Lúc này Thiếu niên ngoan ngoãn ngoan mới quấy nhiễu Tô Khiết cũng đờ đẫn, quên mắt phải giả ngây thơ, làm nũng quấy nhiễu. Giờ phút này cậu ta yên tĩnh như gà, cứ thế ngơ ngác nhìn Tô Khiết đang nắm cổ tay Tiểu Cửu.

Sao chị Tiểu Cửu lại bại lộ?

Rõ ràng chị Tiểu Cửu che giấu rất kỹ, hơn nữa bên này có cậu gây chú ý. Để không bị nghỉ ngờ, cậu đã làm như không quen chị Tiểu Cửu, không dám nhìn chị Tiểu Cửu một chút.

(1) Rõ ràng chị Tiểu Cửu che giấu rất kỹ, hơn nữa bên này có cậu gây chú ý. Để không bị nghỉ ngờ, cậu đã làm như không quen chị Tiểu Cửu, không dám nhìn chị Tiểu Cửu một chút.

Nhưng cô cả nhà họ Đường đã phát hiện bằng cách nào?

Chẳng lẽ cô cả nhà họ Đường có mắt thần?

Thiếu niên ngoan ngoãn muốn nhìn qua Cậu Tô. Chị Tiểu Cửu đã bại lộ, vậy còn anh Tô?

Thiếu niên ngoan ngoãn suy nghĩ, cuối cùng cậu ta vẫn kìm lại. Bây giờ chị Tiểu Cửu đã bại lộ, cậu không thể làm anh Tô cũng bị lộ theo.
 
Chương 3216


Chương 3216

Thiếu niên ngoan ngoãn không biết nhiệm vụ của những người khác. Nhiệm vụ mà cậu ta nhận là cướp.

đồ, sau đó quấy nhiễu kéo người tới vây xem để thu hút sự chú ý của cô cả nhà họ Đường.

Cậu cảm thấy nhiệm vụ của mình thật ra rất thành công!

Dù có vấn đề cũng chắc chắn không phải vấn đề của cậu!

Cho nên cậu không thể hoảng, không thể loạn. Cậu vẫn chưa thể bại lộ, nói không chừng tốt nhất còn phải dựa vào cậu để cứu vãn tình hình đáy!

“Cô rất giỏi võ.” Tô Khiết nhìn Tiểu Cửu, khoé môi cô hơi cong lên.

Tiểu Cửu giật mình. Cô ta ngước mắt lên nhìn Tô Khiết, môi hơi mím lại, không trả lời, không trả lời thì cũng coi như là ngầm thừa nhận.

“Rõ ràng cô rất giỏi võ nhưng lại mặc cho tôi túm lấy cô, thậm chí không thèm giãy giụa?” Khoé môi Tô Khiết khẽ nhéch lên: “Cô không muốn giãy giụa, cô đang lo lắng. Cô đang lo lắng về điều gì?”

Tiểu Cửu nghe thấy lời Tô Khiết, đôi mắt nhanh chóng lập loè. Trước đây cô ta có nghe Mặc Thành nói cô cả nhà họ Đường rất lợi hại, nhưng cô ta không ngờ cô cả nhà họ Đường lại lợi hại tới mức này.

Vừa rồi rõ ràng cô ta chưa nói gì, cũng không làm gì, hơn nữa cô ta tự cho rằng mình che giấu rất kỹ, dù sao cô ta cũng được chú Lương đích thân nuôi lớn, những thứ cần học cô ta đã học hết.

Rốt cuộc cô cả nhà họ Đường đã nhìn ra bằng cách nào?

Tô Khiết tạm dừng, cô nhìn Tiểu Cửu, sau đó chậm rãi bổ sung thêm một câu: “Lo lắng sẽ làm tôi bị thương?”

Tuy Tô Khiết cảm thấy việc này hơi khó nói, rõ ràng đối phương nhằm vào cô có mục đích, đáng lý không nên lo lắng như vậy.

Nhưng trình độ chuyên nghiệp của Tô Khiết nói cho cô biết rằng cô không nhìn lầm.

Lúc nãy khi cô túm lấy Tiểu Cửu, vốn dĩ phản ứng đầu tiên của Tiểu Cửu là định giãy giụa, nhưng khi Tiểu Cửu nhìn cô thì do dự, sâu trong mắt cô ta có vẻ lo lắng, sau đó Tiểu Cửu bình tĩnh lại, mặc cho cô túm lấy mà không giãy giụa chút nào.

Vốn dĩ trong lòng Tiểu Cửu đã đủ ngạc nhiên, lúc này nghe Tô Khiết nói câu này thì hoàn toàn kinh ngạc. Cô ta nhất thời không thể che giấu biểu cảm trên mặt mình, để lộ rõ vẻ hơi kinh ngạc.

Tô Khiết nhìn thấy phản ứng của cô ta thì biết ngay mình đã đoán đúng!

Cô gái bị cô túm cổ tay trước mặt này không giãy giụa chỉ vì lo lắng sẽ làm cô bị thương.

Vậy nên rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

Giờ phút này Tiểu Cửu đã hoàn toàn sững sờ, cô cả nhà họ Đường biết thuật đọc tâm sao?

Cô ấy hoàn toàn có thể nhìn thấu người khác đang suy nghĩ gì trong lòng.

Điều này có đáng sợ quá không?

Tiểu Cửu được chú Lương nuôi lớn, địa vị của cô ta ở Quỷ Vực Chỉ Thành rất cao, cô ta cũng có thực lực nên số người có thể khiến Tiểu Cửu kính nễ từ tận đáy lòng không nhiều, ngoại trừ những người của thế hệ trước.

Trong số những người cùng lứa với cô ta, Mặc Thành quả thật có năng lực hơn người. Nhưng với tính tình của Mặc Thành , dù thế nào anh ta cũng không khiến cô ta kính nễ ni.

Nhưng lúc này Tiểu Cửu thật sự đã bị cô cả nhà họ Đường làm chắn động. Giờ phút này Tiểu Cửu phục sát đất, tâm phục khẩu phục, kính nề từ tận đáy lòng.

Không hồ là cô cả nhà họ Đường, không hồ là công chúa của Quỷ Vực Chỉ Thành…

Ưm, hình như vẫn chưa xác định!

Nhưng không sao cả. Kể từ bây giờ, Tiểu Cửu quyết định sau này nếu cô cả nhà họ Đường thật sự trở thành công chúa của Quỷ Vực Chỉ Thành, cô ta chắc chắn sẽ nghe lời công chúa răm rắp.
 
Chương 3217


Chương 3217

“Tại sao chứ?” Tô Khiết nghĩ hồi lâu cũng không hiểu ra vấn đề trong lòng. Những người này rõ ràng là nhằm vào cô, tại sao họ lại lo lắng sẽ làm cô bị thương?

Rốt cuộc họ muốn làm gì?

Tiểu Cửu mím môi, cô ta nhất định không thể nói ra nguyên nhân, lúc trước Mặc Thành đã dặn rồi. Hơn nữa, dù sao họ vẫn chưa xác định rốt cuộc cô cả nhà họ Đường có phải là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành hay không.

Lỡ như Mặc Thành điều tra sai, lỡ như cô cả nhà họ Đường không phải công chúa của Quỷ Vực Chỉ Thành, Tiểu Cửu không biết phải giải thích chuyện này thế nào.

Cô ta cũng không thể nói, chúng tôi nghi ngờ cô là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, muốn lấy vài sợi tóc của cô đi xét nghiệm ADN với thành chủ của chúng tôi được.

Nếu cô ta thật sự nói như vậy, có lẽ cô ta sẽ bị cô cả nhà họ Đường coi như người bệnh tâm thần.

Dù sao Tiểu Cửu cũng là người bên cạnh chú Lương, cô ta cũng biết một ít tình huống. Theo cô ta biết thì hình như chú Lương đã điều tra ra chuyện này. Thật ra cô cả nhà họ Đường là con cháu nhà họ Tô, là con gái của Tô Trung Phương.

Hình như Quản gia Trọng cũng đã điều tra chuyện này, chắc hẳn ông ta đã xác nhận điều này.

Nhưng Mặc Thành khăng khăng nói cô cả nhà họ Đường chính là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành. Họ không dám không nghe lời Mặc Thành, vả lại Mặc Thành nói sau khi xét nghiệm ADN là có thể chứng minh. Vậy nên Tiểu Cửu lại tin tưởng lời nói của Mặc Thành.

Tiểu Cửu cảm thầy mình có tin hay không không phải quan trọng nhất, kết quả xét nghiệm ADN cuối cùng mới là thứ quan trọng nhất.

Nhưng lúc này Tiểu Cửu hi vọng từ tận đáy lòng rằng cô cả nhà họ Đường là công chúa của Quỷ Vực Chỉ Thành. Công chúa của họ nên như thế này!

Tắt nhiên trước khi sự việc được xác định, Tiểu Cửu chắc chắn không thể nói. Cô ta lại có thể lừa gạt cô cả nhà họ Đường, người có thể là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, cho nên cô ta chỉ có thể ngậm chặt miệng.

Thật ra Tô Khiết cũng không mong đợi cô ta trả lời.

Tô Khiết duỗi tay chỉ vào Cậu Tô còn đang sững sờ đứng đối diện cô: “Cô biết anh ta.”

Câu này Tô Khiết nói với Tiểu Cửu cũng không phải câu nghỉ vần, mà là nói với giọng điệu khẳng định.

Hai người đó chắc chắn là đồng bọn.

Sau chuyện vừa rồi, Tiểu Cửu không quá ngạc nhiên khi cô cả nhà họ Đường có thể nhìn ra cô ta với Cậu Tô là đồng bọn.

Cô cả nhà họ Đường có thể biết được cô ta suy nghĩ gì trong lòng, thì biết cô ta với Cậu Tô quen nhau dường như là một việc rất bình thường.

Đương nhiên lúc này Tiểu Cửu vẫn giữ im lặng. Cô ta không thể cứ thế thừa nhận, cũng không thể nói dối để phủ nhận.

Người trước mặt có thể là công chúa của Quỷ Vực Chỉ Thành. Với lá gan của cô ta, cô ta cũng không dám lừa gạt công chúa.

Tiểu Cửu không trả lời, Tô Khiết không suy nghĩ nữa, cũng không nói thêm gì.

Tô Khiết ngoắc tay với Cậu Tô như đang gọi… chó con.

Cậu Tô vốn còn đang sững sờ thấy Tô Khiết ngoắc tay với mình như đang gọi cún cưng, phản ứng đầu tiên của anh ta là nhìn xung quanh, sau đó anh ta phát hiện hai bên không có người khác, chỉ có một mình anh ta đứng ở đây.
 
Chương 3218


Chương 3217

“Tại sao chứ?” Tô Khiết nghĩ hồi lâu cũng không hiểu ra vấn đề trong lòng. Những người này rõ ràng là nhằm vào cô, tại sao họ lại lo lắng sẽ làm cô bị thương?

Rốt cuộc họ muốn làm gì?

Tiểu Cửu mím môi, cô ta nhất định không thể nói ra nguyên nhân, lúc trước Mặc Thành đã dặn rồi. Hơn nữa, dù sao họ vẫn chưa xác định rốt cuộc cô cả nhà họ Đường có phải là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành hay không.

Lỡ như Mặc Thành điều tra sai, lỡ như cô cả nhà họ Đường không phải công chúa của Quỷ Vực Chỉ Thành, Tiểu Cửu không biết phải giải thích chuyện này thế nào.

Cô ta cũng không thể nói, chúng tôi nghi ngờ cô là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, muốn lấy vài sợi tóc của cô đi xét nghiệm ADN với thành chủ của chúng tôi được.

Nếu cô ta thật sự nói như vậy, có lẽ cô ta sẽ bị cô cả nhà họ Đường coi như người bệnh tâm thần.

Dù sao Tiểu Cửu cũng là người bên cạnh chú Lương, cô ta cũng biết một ít tình huống. Theo cô ta biết thì hình như chú Lương đã điều tra ra chuyện này. Thật ra cô cả nhà họ Đường là con cháu nhà họ Tô, là con gái của Tô Trung Phương.

Hình như Quản gia Trọng cũng đã điều tra chuyện này, chắc hẳn ông ta đã xác nhận điều này.

Nhưng Mặc Thành khăng khăng nói cô cả nhà họ Đường chính là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành. Họ không dám không nghe lời Mặc Thành, vả lại Mặc Thành nói sau khi xét nghiệm ADN là có thể chứng minh. Vậy nên Tiểu Cửu lại tin tưởng lời nói của Mặc Thành.

Tiểu Cửu cảm thầy mình có tin hay không không phải quan trọng nhất, kết quả xét nghiệm ADN cuối cùng mới là thứ quan trọng nhất.

Nhưng lúc này Tiểu Cửu hi vọng từ tận đáy lòng rằng cô cả nhà họ Đường là công chúa của Quỷ Vực Chỉ Thành. Công chúa của họ nên như thế này!

Tắt nhiên trước khi sự việc được xác định, Tiểu Cửu chắc chắn không thể nói. Cô ta lại có thể lừa gạt cô cả nhà họ Đường, người có thể là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, cho nên cô ta chỉ có thể ngậm chặt miệng.

Thật ra Tô Khiết cũng không mong đợi cô ta trả lời.

Tô Khiết duỗi tay chỉ vào Cậu Tô còn đang sững sờ đứng đối diện cô: “Cô biết anh ta.”

Câu này Tô Khiết nói với Tiểu Cửu cũng không phải câu nghỉ vần, mà là nói với giọng điệu khẳng định.

Hai người đó chắc chắn là đồng bọn.

Sau chuyện vừa rồi, Tiểu Cửu không quá ngạc nhiên khi cô cả nhà họ Đường có thể nhìn ra cô ta với Cậu Tô là đồng bọn.

Cô cả nhà họ Đường có thể biết được cô ta suy nghĩ gì trong lòng, thì biết cô ta với Cậu Tô quen nhau dường như là một việc rất bình thường.

Đương nhiên lúc này Tiểu Cửu vẫn giữ im lặng. Cô ta không thể cứ thế thừa nhận, cũng không thể nói dối để phủ nhận.

Người trước mặt có thể là công chúa của Quỷ Vực Chỉ Thành. Với lá gan của cô ta, cô ta cũng không dám lừa gạt công chúa.

Tiểu Cửu không trả lời, Tô Khiết không suy nghĩ nữa, cũng không nói thêm gì.

Tô Khiết ngoắc tay với Cậu Tô như đang gọi… chó con.

Cậu Tô vốn còn đang sững sờ thấy Tô Khiết ngoắc tay với mình như đang gọi cún cưng, phản ứng đầu tiên của anh ta là nhìn xung quanh, sau đó anh ta phát hiện hai bên không có người khác, chỉ có một mình anh ta đứng ở đây.
 
Chương 3219


Chương 3219

Thiếu niên ngoan ngoãn ngông cuồng càn quấy vừa nãy đã hoàn toàn ngây người, thì ra Cậu Tô cũng bị vạch trần?

Xem ra Cậu Tô đã sớm bị bại lộ, nếu không cô Đường cũng không vẫy Cậu Tô lại như thề.

Bình thường Cậu Tô rất ngông nghênh kiêu ngạo, nhát là khi bắt nạt cậu ta, đúng là người thân cũng không nhận ra. Nhưng bây giờ cô Đường chỉ nhẹ nhàng vẫy tay mà Cậu Tô đã lon ton chạy tới như một con chó.

Đây còn là Cậu Tô mà cậu ta biết không?

Mặc dù Cậu Tô cũng bị bại lộ, kế hoạch của họ hoàn toàn thất bại, nhưng tâm trạng Thiếu niên ngoan ngoãn lại tốt một cách khó hiểu, một ngày nào đó nhìn thấy Cậu Tô như thế này có thể không vui sao?

Chuyện này cậu ta có thể bốc phét với đám bạn cả năm đó!

“Thắm Nhi, chuyện này là thế nào? Bọn họ là ai?” Phạm My sững sờ, những người này là ai? Chuyện này là thế nào?

Nếu nói những người này đến vì Khiết Khiết, nhưng nhìn họ lại không giống như định làm hại cô, hơn nữa Phạm My cảm thấy dường như họ đều sợ Khiết Khiết, rất nghe lời cô.

“Trong mấy người, ai nói đây?” Bây giờ đừng nói là Phạm My mà ngay chính Tô Khiết cũng mờ: mịt, cho dù cô có thông minh hơn nữa cũng không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

“Nếu tôi không nói thì thế nào?” Cậu Tô biết rõ tình thế lúc này rất bát lợi cho bọn họ, vậy nên quyết định nhây được thì cứ nhây trước đã, nếu không lát nữa muốn nhây cũng không nhây được.

Tô Khiết hờ hững liếc nhìn anh ta sau đó nhìn viện trưởng, nói rất nghiêm túc: “Viện trưởng, bệnh viện chúng ta có cách chết không đau không? Vừa nhanh, động tĩnh lại nhỏ, thần không biết quỷ không hay, cũng khá ổn.”

Viện trưởng sửng sốt, cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra, gây ra án mạng sao? Lại còn muốn giết người trong bệnh viện của họ?

“Có, có ạ.” Viện trưởng không chắc cô Đường có nói thật không, chỉ cảm thấy sợ rằng chuyện hôm nay sẽ bị làm lớn.

“Không, không phải chứ? Nước Z là một quốc gia có pháp quyền, giết người là phạm pháp.” Cậu Tô sửng sốt, anh ta chỉ muốn nhây chút thôi, không ngờ lại phải trả cái giá này.

“Anh chắc chắn các anh là người nước Z? Nước Z không cho phép cá nhân sử dụng súng, hay là để tôi báo cảnh sát nhé.” Mặc dù khoảng cách vừa rồi hơi xa, nhưng Tô Khiết liếc mắt đã nhận ra anh ta cầm súng thật, chỉ là cô không biết trong đó có đạn hay không.

“Không cần tàn nhẫn vậy chứ? Chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói.” Cậu Tô sợ hãi, báo cảnh sát?

Đùa gì vậy? Cậu Tô làm nhiệm vụ bị thất bại thì thôi, còn phải đến đồn cảnh sát, nếu nói chuyện này ra ngoài thì Cậu Tô anh ta có còn cần mặt mũi nữa không?

“Từ từ nói sao?” Tô Khiết nhìn anh ta, hơi nhướng mày, cô rất nghi ngờ vấn đề cần trao đổi của anh ta.

“Từ từ nói, từ từ nói, có gì thì từ từ nói, cô muốn hỏi gì?” Cậu Tô gật đầu thật mạnh, tốc độ ấy trông có vẻ rất thành khẩn.

Tiêu Cửu vô thức lùi ra xa một bước, cô ta muốn giả vờ không quen biết Cậu Tô.

“Vậy nói đi, các anh là ai?” Thái độ Tô Khiết rất nghiêm túc, cô nhìn Cậu Tô quyết định tạm thời tin tưởng anh ta, vậy nên bắt đầu hỏi câu đầu tiên.

Cậu Tô nhìn Tô Khiết rồi chớp mắt, vô tội đáp: “Vấn đề này không thể nói.”

Tô Khiết lạnh lùng liếc nhìn anh ta, đến thân phận cũng không thể nói thì chân thành cái con khi, cô là đầu đất mới tin anh ta.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top