Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy

Chương 81


 

Chương 81

“Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng về rồi sao? Chú chú Kiều đã đến và mua cho chúng con rất nhiều thứ” Không ngờ rằng, vừa trở về, trong phòng cô lại còn có khách, Mặc Hi nhiệt tình chào hỏi, Bé Dương thì chạy tới, vừa ăn kẹo, vừa vui vẻ nói cho mẹ biết.

Kiều Thế Khiêm là người bạn mà Mộc Vân đã nhờ người bạn đó chăm sóc hai đứa bé giúp mình. Hai người họ đã biết nhau ở nước ngoài đã nhiều năm rồi.

Mộc Vân nghe vậy mới thả lỏng cảm xúc, vội vàng đi vào.

“Thì ra là Thế Khiêm tới đấy à, có phải hai đứa nhà chúng tôi lại gọi điện thoại cho anh không? Để anh chạy xa như vậy!” “Không phải, là tôi muốn tới đây thăm tụi nhỏ. Chúng đã trở về nhiều ngày như vậy, ngày hôm đó tới gặp một chút, sau đó cô trở về vẫn chưa đến ẽ Kiều Thế Khiêm cũng là một luật sư, với vẻ ngoài hiền lành, trên mặt đeo môt cặp kính cân, thoat nhìn thì anh ta có vẻ tao nhã, khí chất diu dàng, rất dễ nhìn.

Mộc Vân nhìn nhà cửa lộn xộn, có chút ngượng ngùng.

“Xin lỗi nhé Thế Khiêm, không biết anh tới, nhà cửa vẫn chưa dọn đẹp gì cả”

“Không sao” Kiều Thế Khiêm cười: “Giữa chúng ta còn khách khí như vậy làm gì, đúng rồi, tôi nghe Mặc Hi nói, cô đi khám bệnh cho người ta? Thế nào.

rồi? Bệnh nhân có khỏe không?” Không nhắc thì tốt hơn, vừa nhắc tới, tâm trạng Mộc Vân trở nên có chút tồi tệ.

“Không chữa được cũng không sao, đừng lo lắng cho anh ta!” Cô tức giận nói.

Sau đó nhìn vào người đàn ông này, cô đột nhiên nghĩ đến một cái gì đó: “Đúng rồi Thế Khiêm, tôi quên rằng anh cũng là một luật sư, có một câu hỏi tôi muốn hỏi anh, là nếu vợ chồng ly dị, trong việc trao quyền nuôi con, có phải nếu một trong số hai người rất giàu có, về cơ bản thì bên còn lại không còn hy vọng giành quyền nuôi con đúng không?”

“Quyền nuôi con?”

Kiều Thế Khiêm trở lại chiếc ghế sô pha nhỏ, ngồi xuống với một tư thế tao nhã, mắt anh ta dừng lại nhìn chằm chằm vào Mộc Vân.

“Đúng vậy, về cơ bản là bằng không!”

Giờ phút này, Mộc Vân không muốn nói gì cả.

Kiều Thế Khiêm không khỏi có chút thích thú khi thấy bộ dạng của cô.

“Nhưng cô cũng không cần lo lắng như vậy, tuy rằng tiền rất quan trọng, nhưng cũng không phải vạn năng, pháp luật có quy định, có một số điều kiện nhất định, có thể tước đoạt quyền nuôi con của đối phương”

“Thật sao?” Mộc Vân nghe được, lại tìm thấy hy vọng, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông này.

“Đúng vậy, ví dụ như đánh đập con cái, hoặc là trong tình huống người giám hộ phạm tội, đầu có thể bị tước đoạt, làm sao vậy? Cô có bạn bè nào vướng vào loại vụ kiện này sao?” Kiều Thế Khiêm giải thích chỉ tiết, thuận tiện hỏi một câu.

Thực ra anh ta cũng sẽ không hỏi quá nhiều chuyện của cô, nhưng hôm nay lần đầu tiên thấy cô muốn tham khảo ý kiến, anh ta vẫn có chút tò mò.

Đáng tiếc, Mộc Vân không muốn nói cho anh ta biết.

Cô thản nhiên trả lời: “Một người bạn, cô ấy sắp ly dị, nhưng con cái của cô ấy đã bị người đàn ông giữ lại, nên muốn tham khảo ý kiến” Kiều Thời Khiêm mỉm cười.

Mặc Hi đang thầm chú ý tới lời nói của hai người bọn họ, sau khi nghe được cuộc nói chuyện của hai người, cái miệng nhỏ nhắn lập tức kinh ngạc đến mức há ra hình chữ “O”!

Quyền nuôi con?
 
Chương 82


Chương 82

Mẹ muốn làm gì? Là muốn giành quyền nuôi dưỡng Diệp Minh Thành sao?

‘Wow! Mẹ ơi, mẹ thật sự quá giỏi, nếu như vậy, dẫn Diệp Minh Thành tới đây, vậy ba anh em bọn họ có thể đoàn tụ, sau đó có cả mẹ, tất cả đều sống cùng nhau.

Về phần người ba thối tha kia thì sao?

Mặc Hi nhìn quanh, cậu bé nhìn thấy chú Thế Khiêm đang lén lút nhìn mẹ trong phòng khách, và ngay lập tức, có một tia ranh mãnh trong đôi mắt lưỡi liềm nhỏ của cậu bé.

“Wow Wow, chú Thế Khiêm, chú thật lợi hại, sao chú không dạy cho mẹ cháu, mẹ cháu không hiểu gì cả”

“Dạy cô ấy?” “Vâng, sau khi ăn xong chú dạy đi nha, chú đừng lo, cháu sế chăm sóc em gái.”

Cậu bé này rất thông minh, sau khi biết ba thích người phụ nữ thối tha kia, cậu bé cũng bắt đầu xúi giục mẹ tìm bạn trai.

Hừt!

Mẹ tôi không có ai yêu sao? Đang có rất nhiều người đang tranh giành đây này.

Mộc Vân hơn ba giờ sau mới về nhà.

Cô đã đi tham khảo ý kiến luật sư về vấn đề tranh giành quyên nuôi con trai lớn, nhưng cô rất thất vọng, luật sư sau khi nghe câu chuyện của cô, trực tiếp nói với cô rằng cơ hội để dành quyền nuôi con gần như bằng không!

Thứ nhất là danh tính giả chết của cô.

Thứ hai gia thế của đối phương quá mạnh, cô vốn không thể chống lại.

Vấn đề danh tính giả chết thì dễ rồi, cùng lắm thì một lần nữa khôi phục hộ khẩu, sau đó lại ly hôn với người đàn ông chết tiệt kia, nghĩ tới anh chán ghét cô như vậy, nhất định sẽ rất vui vẻ ly hôn với cô.

Nhưng vấn đề gia cảnh này khiến cô rất tức giận!

Cô đi tìm bối cảnh hùng hậu như vậy để kiện anh, tập đoàn Diệp Thị bây giờ đã là công ty lớn đứng đầu thế giới.

Mộc Vân mệt mỏi trở về nhà.

“Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng về rồi sao? Chú chú Kiều đã đến và mua cho chúng con rất nhiều thứ: Không ngờ rằng, vừa trở về, trong phòng cô lại còn có khách, Mặc Hi nhiệt tình chào hỏi, Bé Dương thì chạy tới, vừa ăn kẹo, vừa vui vẻ nói cho mẹ biết.

Kiều Thế Khiêm là người bạn mà Mộc Vân đã nhờ người bạn đó chăm sóc hai đứa bé giúp mình. Hai người họ đã biết nhau ở nước ngoài đã nhiều năm rồi.

Mộc Vân nghe vậy mới thả lỏng cảm xúc, vội vàng đi vào.

“Thì ra là Thế Khiêm tới đấy à, có phải hai đứa nhà chúng tôi lại gọi điện thoại cho anh không? Để anh chạy xa như vậy!”

“Không phải, là tôi muốn tới đây thăm tụi nhỏ. Chúng đã trở về nhiều ngày như vậy, ngày hôm đó tới gặp một chút, sau đó cô trở về vẫn chưa đến gặp.”

Kiều Thế Khiêm cũng là một luật sư, với vẻ ngoài hiền lành, trên mặt đeo một cặp kính cận, thoạt nhìn thì anh ta có vẻ tao nhã, khí chất dịu dàng, rất dễ nhìn.

Mộc Vân nhìn nhà cửa lộn xộn, có chút ngượng ngùng.

“Xin lỗi nhé Thế Khiêm, không biết anh tới, nhà cửa vẫn chưa dọn đẹp gì cả”
 
Chương 83


Chương 83

“Không sao.”

Kiều Thế Khiêm cư: ữa chúng ta còn khách khí như vậy làm gì, , cô đi khám bệnh cho người ta? Thế nào nh nhân có khỏe không?”

đúng rồi, tôi nghe Mặc Hi nói rồi?

Không nhắc thì tốt hơn, vừa nhắc tới, tâm trạng Mộc Vân trở nên có chút tồi “Không chữa được cũng không sao, đừng lo lắng cho anh ta!” Cô tức giận nói.

Sau đó nhìn vào người đàn ông này, cô đột nhiên nghĩ đến một cái gì đó: “Đúng rồi Thế Khiêm, tôi quên rằng anh cũng là một luật sư, có một câu hỏi tôi muốn hỏi anh, là nếu vợ chồng ly dị, trong việc trao quyền nuôi con, có phải nếu một trong số hai người rất giàu có, về cơ bản thì bên còn lại không còn hy vọng giành quyền nuôi con đúng không?”

“Quyền nuôi con?”

Kiều Thế Khiêm trở lại chiếc ghế sô pha nhỏ, ngồi xuống với một tư thế tao nhã, mắt anh ta dừng lại nhìn chăm chằm vào Mộc Vân.

“Đúng vậy, về cơ bản là bằng không!”

Giờ phút này, Mộc Vân không muốn nói gì cả.

Kiều Thế Khiêm không khỏi có chút thích thú khi thấy bộ dạng của cô.

“Nhưng cô cũng không cần lo lắng như vậy, tuy rằng tiền rất quan trọng, nhưng cũng không phải vạn năng, pháp luật có quy định, có một số điều kiện nhất định, có thể tước đoạt quyền nuôi con của đối phương.”

“Thật sao?” Mộc Vân nghe được, lại tìm thấy hy vọng, lập tức.

ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông này.

“Đúng vậy, ví dụ như đánh đập con cái, hoặc là trong tình huống người giám hộ phạm tội, đều có thể bị tước đoạt, làm sao vậy? Cô có bạn bè nào vướng vào loại vụ kiện này sao?”

Kiều Thế Khiêm giải thích chỉ tiết, thuận tiện hỏi một câu.

Thực ra anh ta cũng sẽ không hỏi quá nhiều chuyện của cô, nhưng hôm nay lần đầu tiên thấy cô muốn tham khảo ý kiến, anh ta vẫn có chút tò mò.

Đáng tiếc, Mộc Vân không muốn nói cho anh ta biết.

Cô thản nhiên trả lời: “Một người bạn, cô ấy sắp ly dị, nhưng con cái của cô ấy đã bị người đàn ông giữ lại, nên muốn tham khảo ý kiến”

Kiều Thời Khiêm mỉm cười.

Mặc Hi đang thầm chú ý tới lời nói của hai người bọn họ, sau khi nghe được cuộc nói chuyện của hai người, cái miệng nhỏ nhắn lập tức kinh ngạc đến mức há ra hình chữ “O”!

Quyền nuôi con?

Mẹ muốn làm gì? Là muốn giành quyền nuôi dưỡng Diệp Minh Thành sao?

‘Wow! Mẹ ơi, mẹ thật sự quá giỏi, nếu như vậy, dẫn Diệp Minh Thành tới đây, vậy ba anh em bọn họ có thể đoàn tụ, sau đó có cả mẹ, tất cả đều sống cùng nhau.

Về phần người ba thối tha kia thì sao?

Mặc Hi nhìn quanh, cậu bé nhìn thấy chú Thế Khiêm đang lén lút nhìn mẹ trong phòng khách, và ngay lập tức, có một tia ranh mãnh trong đôi mắt lưỡi liềm nhỏ của cậu bé.

“Wow Wow, chú Thế Khiêm, chú thật lợi hại, sao chú không dạy cho mẹ cháu, mẹ cháu không hiểu gì cả”
 
Chương 84


Chương 84

“Dạy cô ấy?”

“Vâng, sau khi ăn xong chú dạy đi nha, chú đừng lo, cháu sẽ chăm sóc em gái.”

Cậu bé này rất thông minh, sau khi biết ba thích người phụ nữ thối tha kia, cậu bé cũng bắt đầu xúi giục mẹ tìm bạn trai.

Hừ! Mẹ tôi không có ai yêu sao? Đang có rất nhiều người đang tranh giành đây này.

Lời nói này của con trai khiến cả người Mộc Vân đều cảm thấy vui vẻ.

Nhưng cuối cùng thì cô vẫn đồng ý ra ngoài cùng anh chàng bạn thân vào tối hôm nay. Lý do là anh ta nói anh ta có một vài quyển sách có liên quan đến vấn đề này.

Sau đó thì Mộc Vân đồng ý đi cùng anh ta.

Thực sự là cô vô cùng nhớ đứa con trai bé bỏng của cô.

Tối ngày hôm đó Mộc Vân không hề đến chỗ Vịnh nước Cạn.

Lâm Tử Khang không biết cậu chủ nhỏ ở trên tầng đang cảm thấy thế nào, chứ còn từ trên người của người đàn ông đang ngồi ở trong phòng khách kia thì anh ta đã cảm nhận được một luồng khí vô cùng lạnh lẽo đang lan ra cả căn phòng.

“Thế nào rồi? Vẫn không tìm được người à?”

“Không tìm được, chúng tôi đã tới nhà mợ của cô ta hai lần rồi nhưng đều không tìm được người, hơn nữa chúng tôi cũng đã ngồi ở đó đợi rất lâu nhưng vẫn không hề thấy cô ta đi ra. Trợ lý Lâm này, có khả năng cô ta không trở về đó không?”

Trước mặt Lâm Tử Khang, mấy người vệ sĩ lộ ra vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, sau đó báo cáo với anh ta về mọi chuyện tối hôm qua.

Đúng là không thể loại bỏ khả năng này. Bởi vì vào chiều ngày hôm qua, hai người này đã cãi nhau một trận, trong cơn tức giận đến đỉnh điểm thì Mộc Vân đã xô ngã cả dì Trần.

Haiz!

Lâm Tử Khang cảm thấy vô cùng nhức đầu.

Mắt thấy thời gian đã rất muộn rồi thế nhưng Diệp Hạc Niên ngồi ở trong phòng khách vẫn chẳng hề buồn ngủ chút nào, ngược lại dường như anh càng tỉnh táo hơn, ánh mắt sắc bén giống như muốn giết người vậy. Lâm Tử Khang thấy vậy thì quyết định để bản thân anh ta tự đi tìm người xem sao.

Nhưng đúng lúc này điện thoại của anh ta lại đột nhiên vang lên.

“Alo!”

“Trợ lý Lâm, cuối cùng thì tôi cũng đã tìm thấy côMộcrồi! Cô ta vừa đi ra từ khu vực nội thành, bây giờ đang ngồi trên một con xe BMW X5 đi đến Vân Đoan Nhất Phẩm”

“Anh nói cái gì? Vân Đoan Nhất Phẩm sao?”

Lâm Tử Khang nghi ngờ không biết có phải mình nghe nhầm rồi hay không?

Vân Đoan Nhất Phẩm?

Vân Đoan Nhất Phẩm mà anh ta vừa nói có phải là cái Vân Đoan Nhất Phẩm ở đối diện tập đoàn Diệp thị của bọn họ không? Chính là cái công ty điện tử công nghệ cao phát triển rất mạnh trong mấy năm gần đây khiến cho tập đoàn Diệp thị cũng phải chú ý đấy hả?

Cô bị làm sao thế? Đi đến công ty đó để làm gì vậy?

“Anh có nhìn nhầm không vậy? Không có chuyện gì thì cô ta chạy đến đó làm gì chứ?”
 
Chương 85


Chương 85

“Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, nhưng thực sự là có người nhìn thấy cô ta rồi, hơn nữa còn chụp ảnh gửi cho tôi đấy”

Anh chàng vệ sĩ này vừa nói trong điện thoại vừa thuận tay bấm gửi bức ảnh kia tới điện thoại của Lâm Tử Khang.

Lâm Tử Khang thấy bức ảnh rồi thì cúp điện thoại, sau đó anh ta cẩn thận quan sát tấm ảnh này. Bức ảnh này đúng là được chụp trộm từ phía trước tòa nhà Vân Đoan Nhất Phẩm đấy. Bọn họ đã phải vất vả tìm kiếm cái người phụ nữ đáng chết này cả đêm qua, thế mà giờ phút này cô lại đi cùng với một người đàn ông trẻ tuổi, trên mặt anh ta đeo một chiếc kính gọng vàng, trên tay anh ta xách một cặp tài liệu, hai người sánh vai đi vào trong tòa nhà.

Cô điên thật rồi!

Trong thời gian điều trị cho tổng giám đốc mà cô lại dám cùng một người đàn ông trẻ tuổi đi tới công ty đối thủ cạnh tranh của tập đoàn Diệp thị! Cô muốn làm gì vậy? Không muốn sống nữa à?

Lâm Tử Khang phóng to bức ảnh lên xem, sau khi nhìn rõ gương mặt của người đàn ông trẻ tuổi kia thì anh ta không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh.

Trời ơi, trò chơi này chơi lớn quá rồi!

“Lâm Tử Khang, cậu đang làm gì thế hả? Đã tìm thấy người phụ nữ đáng chết kia chưa?”

Lúc này, Diệp Hạc Niên đang ngồi trong phòng khách đã mất hết kiên nhẫn, đôi mắt của anh đã bắt đầu chuyển sang màu đỏ máu, thấy Lâm Tử Khang ở bên ngoài không nói tiếng nào thì anh không nhịn được mà lên tiếng hỏi với giọng điệu vô cùng lạnh lùng.

Lâm Tử Khang vừa nghe thấy lời này thì hai chân lập tức mềm nhữn.

Nhưng mà anh ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đối mặt mà thôi. Cuối cùng thì anh ta vẫn phải bước đến trước mặt vị tổ tông này với một tâm trạng nơm nớp lo sợ.

“Tổng giám đốc, chuyện này… người thì đã tìm được rồi, nhưng mà…côMộcđang ở chỗ khác”

“Đang ở chỗ khác?”

Người đàn ông đang đau đầu kia vừa nghe thấy thế thì lệ khí giữa hai hàng lông mày càng dày đặc hơn: “Ai cho cô ta lá gan này hả? Cô ta không biết bây giờ là thời gian tôi phải châm cứu à? Thế mà cô ta còn dám đi đến chỗ khác?”

Người đàn ông này đúng là đã quen cái thói ngang ngược bá đạo rồi.

Mộc Vân chỉ là có lòng tốt mới tới chữa bệnh cho anh một lần mà thôi, nhưng trong mắt Diệp Sâm thì anh đã coi cô là bác sĩ tư nhân của anh rồi. Ngoài anh ra thì cô không được chữa bệnh cho người nào khác.

Cuối cùng thì Lâm Tử Khang cũng không nhịn được nữa mà thốt lên: “Tổng giám đốc, côMộckhông có nghĩa vụ phải điều trị cho ngài. Cô ta đến đây khám bệnh chỉ đơn thuần là vì muốn gặp cậu chủ nhỏ mà thôi. Bây giờ cô Cố cũng đã trở về rồi, cô ta không đến đây nữa cũng là điều rất bình thường mà!”

“Cậu vừa nói cái gì? Cậu nói lại một lần nữa thử xeml”

Lời này vừa nói ra thì bầu không khí trong phòng khách đột nhiên trở nên vô cùng đáng sợ.

Lâm Tử Khang bị dọa sợ đến mức hồn bay phách tán, anh ta không dám nói thêm câu nào, trực tiếp đẩy điện thoại tới trước mặt Diệp Sâm để cho anh tự xem.

Sau đó anh ta đưa hai tay ôm lấy đầu, vội vàng chạy trốn ra chỗ khác.

Bầu không khí nơi đây vô cùng đáng sợ, toàn bộ phòng khách giống như bị cô đọng lại, lắng đọng đến mức người ta có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình. Không gian vô cùng yên tĩnh, dường như chỉ một giây sau cảnh đêm cũng bị ngưng đọng lại.
 
Chương 86


Chương 86

Sau khi Mộc Vân trở về từ chỗ Kiều Thế Khiêm, thấy được trong điện thoại bị mình để chế độ im lặng có mười mấy cuộc gọi nhỡ của Lâm Tử Khang, lúc này mới nhớ tới cô không có đi Vịnh Nước Cạn châm cứu cho Diệp Sâm.

Ở chỗ Kiều Thế Khiêm, anh ta đưa sách cho cô xem, lại giảng cho cô cách tìm triệu chứng bệnh? Cô nghe được mê mẩn nên đã quên mất.

Hay bây giờ lại qua đó một chuyến nhỉ?

Trong nháy mắt trong đầu cô đột nhiên có ý nghĩ như vậy.

Sau đó, trong đầu lại nghĩ về chuyện xảy ra sáng nay, cô ngay lập tức bỏ suy nghĩ đó đi, cô còn không mất tự trọng đến nông nỗi kia, tên đàn ông tồi kia lại giúp con ả kia ngồi lên đầu cô rồi, sao cô phải quan tâm đ ến sống chết của anh ta?

Mộc Vân tùy tiện rửa mặt một chút, sau đó ngủ với hai cục cưng. Một đêm yên tĩnh. Hôm sau.

Sau khi Mộc Vân thức dậy, vốn định lập tức nấu bữa sáng cho hai đứa con, nhưng bỗng nhiên cô lại nhận được điện thoại của Lâm Tử Khang.

“Bà chủ, không xong rồi, cậu chủ nhỏ bị bệnh rồi”

“Anh nói cái gì? Bị bệnh ? Sao lại bị bệnh? Ngày hôm qua không phải vẫn tốt sao?”

Mộc Vân vừa nghe thì lập tức luống cuống, ngay cả bữa sáng cũng không còn muốn làm, cô cầm. di động đi ra ban công rất lo lắng hỏi.

Đầu bên kia điện thoại, Lâm Tử Khang che miệng mình nói với giọng rất nhỏ, nghe như là lén gọi cho cô vậy: “Tối hôm qua bởi vì cô không đến, cậu ấy trong phòng không ngủ được, tự mình chơi cờ, cô cũng

biết thân thể cậu ấy không tốt, chỉ hơi lạnh cũng có thể bị bệnh, hiện tại tổng tổng giám đốc đang chuẩn bị đưa cậu ấy đi bệnh viện.”

Mộc Vân lập tức thay đứng ngồi không yên, tự trách bản thân, lòng cô đau như bị xoắn lại, cầm di động hoang mang rối loạn đi đi lại lại.

Cô còn là một người mẹ sao?

Cô căn bản là không xứng, luôn miệng nói thương con, muốn ở bên con, nhưng bây giờ thì sao, bởi vì h@m muốn cá nhân của bản thân, ngay cả chăm chăm sóc tối thiểu với thân thể con còn không làm tốt.

Trong lòng Mộc Vân rất loạn đi vào phòng khách.

“Mặc Hi, Ninh Dương, mẹ đột nhiên có việc gấp, chúng ta có thể đi mua bữa sáng đơn giản bên ngoài không? Ăn xong mẹ sẽ đưa các con đi nhà trẻ.”

“Vâng, mẹ, là chuyện gì vậy?”

Đúng lúc Mạc Hi cũng mang theo em gái đã ăn mặc gọn gàng đi ra, nghe được lời của mẹ, cậu bé dễ dàng đáp ứng, nhưng nhìn vẻ mặt mẹ lo lắng như vậy, đã có chuyện gì xảy ra sao?

Mộc Vân tùy tiện trả lời qua loa: “Không có chuyện lớn gì đâu, chỉ là con trai của bệnh nhân của mẹ bị bệnh, mẹ phải đi xem”

A?

Diệp Minh Thành bị bệnh?

Mặc Hi và Ninh Dương cũng hoảng sợ.

Hai mươi phút sau, hai anh em được mẹ đưa vào nhà trẻ, nhìn bóng dáng mẹ vội vàng biến mất, hai bé con lập tức vẻ mặt nghiêm túc nói chuyện.

“Anh, mẹ nói hình như là anh Thành, anh ấy bị bệnh sao?” “Ừm!”
 
Chương 87


Chương 87

Mày nhỏ của Mặc Hi cũng nhíu lại.

Đêm qua, sau khi cậu bé thấy ba đối xử với mẹ không tốt thì cậu bé đã giật dây mẹ đi đến chỗ chú Kiều, muốn mẹ tìm một bến đỗ tốt hơn.

Nên ngày hôm qua mới tìm chú Kiều đến đây. Nhưng mà, Diệp Minh Thành sao lại bị bệnh được?

“Nhất định là anh ấy không có nhìn thấy mẹ mới bị bệnh, em nói với anh nghe, nếu Ninh Dương không thấy được mẹ cũng sẽ bị bệnh.”

Cô bé nhìn thấy bộ dáng mày chau mặt ủ, giọng nói non nớt phân tích cho anh trai. Mặc Hi: “…” Xong rồi, vậy cậu bé nên làm gì bây giờ? Lúc Mộc Vân vội vã đi đến Vịnh Nước Cạn, còn chưa qua tám giờ ba mươi.

Cô chạy không ngừng nghỉ, trên trán đều là mồ hôi làm cho khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn ửng đỏ lên, nhưng cô cũng không dám dừng lại, nhìn thấy đã đến nơi cô lại tiếp tục nhấc chân chạy về phía trước.

“Minh Thành, con không thể có chuyện gì được, mẹ sai rồi, về sau mẹ nhất định sẽ không bỏ lại con, được không?”

Trong đầu suy nghĩ vậy, mắt cô cũng đỏ lên chạy thở hổn hển vào Hoàng Đình số một. “Đứng lại! Cô là ai? Ai cho cô đến đây? Cô có biết đây là nơi nào không?”

Mộc Vân đã chạy đến sức cùng lực kiệt, nhìn thấy bảo vệ đột nhiên chắn trước mặt mình, gấp đến sắp phun lửa!

“Anh này, mấy ngày hôm trước tôi đã đến đã nơi này rồi, anh nhanh để tôi đi vào nhìn xem cậu chủ của các anh bị bệnh sao rồi?”

“Cậu chủ nhỏ? Cậu ấy bị bệnh đã có tổng giám đốc chăm sóc, còn cô là ai? Đứng lại! Ai cho cô xông vào? Quay lại đây cho tôi!”

Bảo vệ thấy người phụ nữ hấp tấp xông vào, gấp đến mức không ngừng kêu to.

Nhưng sao Mộc Vân có thể quay lại được?

Cô nghe được con trai vẫn ở đây chưa đưa đi bệnh viện, cố lao đi như một mũi tên hận không thể lập tức nhìn thấy con trai.

Quả nhiên, lúc cô vất vả chạy đến cửa sau của biệt thự cửa, chỉ thấy trong biệt thự ngày thường vẫn lạnh lẽo yên ắng, thì bây giờ lại rối loạn, có người vội vàng chuẩn bị đồ để bệnh viện, còn có người nấu nước nấu thuốc, hoặc không ngừng gọi điện thoại liên hệ bác sĩ…

Mộc Vân thấy vậy trong lòng bỗng hồi hộp.

Nhanh chóng chạy vào cô muốn lên tầng nhìn con, nhưng lúc này lại có một người cầm một cái bát vội vàng đi xuống.

“Bác sĩ cần nước muối loãng, nhanh mang lên đây.” Là một bảo vệ lại cũng bị chỉ huy làm việc này. Nước muối loãng? Chẳng lẽ còn bị cả tiêu chảy nên mất nước sao?

Trong thoáng chốc Mộc Vân nôn nóng, xông lên chặn ở trước chỗ này: “Tại sao phải dùng nước muối nhạt? Không truyền nước cho cậu bé sao? Bác sĩ đầu? Bây giờ tình trạng như thế nào rồi?”

Một tràng câu hỏi liền tù tì vừa dứt, khiến vệ sĩ bị hỏi đến mờ mịt luôn.

Thực ra không phải là không truyền nước cho Diệp Minh Thành, mà là thể chất của Diệp Minh Thành rất đặc biệt, nếu như truyền nước quá nhiều sẽ khiến cơ thể của cậu bé càng yếu ớt hơn. Thế nên trong những năm nay khi cậu bé bị bệnh, rất nhiều lúc Diệp Sâm đều ưu tiên lựa chọn dùng những phương pháp trị liệu thận trọng nhất.

Khi Mộc Vân chạy lên trên tầng, đẩy cửa ra thì đã nhìn thấy tình trạng như thế này.

“Nào, uống thêm một ngụm nữa, ba đồng ý với con, sau khi khỏi bệnh thì con muốn làm gì cũng được”.
 
Chương 88


Chương 88

“Thật sao? Vậy dì ấy có thể đến nữa không?” “Được.”

Người đàn ông một tay ôm lấy con, tay kia cầm một cái thìa, lúc này hoàn toàn không còn dáng vẻ của một người luôn kiêu ngạo khí thế kinh người nữa, anh cúi đầu xuống dỗ đứa trẻ trong lòng, thật sự là một người ba vô cùng đạt tiêu chuẩn!

Ngón tay trắng bệch của Mộc Vân dùng sức nắm chặt lại.

Không hề nói gì cả, cô đẩy cửa đi thẳng vào đứng trước mặt hai ba con: “Để tôi đi, để tôi tiêm cho cậu bé đi, cậu bé sẽ ngừng tiêu chảy rất nhanh thôi.

Diệp Sâm: “…”

Trong chớp mắt như vậy, có thể rõ ràng ánh mắt nham hiểm vô cùng hung, vô cùng đáng sợ trong đôi mắt chợt nhìn lên của anh!

Mộc Vân co rúm lại.

Nhưng cũng may, bởi vì lúc này con đang bị bệnh nên cuối cùng thì anh cũng không tức giận. Anh nhìn con trai trong lòng một cái, sau đó anh đặt cậu bé về giường.

“Tổng giám đốc Diệp, thế này..”

.

“Không sao, mọi người cứ ra ngoài trước đi, ở đây cứ giao cho cô ấy là được rồi”

Anh mang một vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt của mình ngắt lời của những bác sĩ, đuổi hết bọn họ ra ngoài, sau đó đứng ở đằng sau nhìn từ trên cao xuống xem Mộc Vân bắt đầu chữa bệnh cho con trai.

Mộc Vân đã cảm nhận được việc đó.

Trong khoảnh khắc lấy kim ra, từng đầu ngón tay của cô cũng run nhè nhẹ, nhưng rất nhanh, cô cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của con trai, bình tĩnh lại rồi bắt đầu nghiêm túc tiêm cho cậu bé.

Gần hai mươi phút sau, Diệp Minh Thành đỡ hơn một chút, nhìn người có vẻ đã thoải mái hơn rất nhiều.

“Cháu còn đau không? Minh Thành?” “Không đau nữa ạ”. Diệp Minh Thành nằm trên một chiếc giường nhỏ, lắc đầu với mẹ.

Mộc Vân thấy vậy, cuối cùng cũng thở phào một hơi, cô cúi người xuống hôn nhẹ lên trán cậu bé, sau khi đắp chăn lại cẩn thận cho cậu bé mới đứng lên.

“Vậy thì Minh Thành nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa cô sẽ vào thăm con tiếp được không?”

“Vâng.”

Diệp Minh Thành lại ngoan ngoãn gật đầu, nhưng lần này sau khi cậu bé đồng ý với mẹ thì ánh mắt của cậu còn nhìn về phía sau lưng ba.

Diệp Sâm bèn đi qua đó: “Con còn chuyện gì sao?” Diệp Minh Thành: “Không được mắng dì!”

Tên nhóc này, thế mà còn biết dặn dò việc này, có phải đến cậu bé cũng cảm nhận được sát ý của ba nó không?

Mộc Vân đi ra khỏi phòng, không dám nói gì, chỉ đàng hoàng đi theo phía sau người đàn ông này. Cho đến khi lên một tầng nữa, đến tầng ba của biệt thự này, Diệp Sâm mới quay đầu lại mang vẻ mặt hung ác nham hiểm nhìn cô: “Tôi vào trong tắm, cô có muốn vào cùng không?”

Hä?

Há!

Mặt Mộc Vân lập tức đỏ lên như tôm luộc, lập tức ôm ngực mình lùi lại mấy bước,

 
 
Chương 89


Chương 89

“Không… Không cần, anh đi vào là được, tôi… sang bên kia đợi anh” Sau đó cô vội vội vàng vàng chạy nhanh như thỏ đi chỗ khác.

Lúc này khóe môi lạnh nhạt của Diệp Sâm mới nhếch lên một nụ cười khinh bỉ, đá cửa đi vào trong.

Bởi vì bệnh của Diệp Minh Thành đã có chuyển biến tốt hơn nên các bác sĩ và vệ sĩ trong biệt thự đều rời đi, chỉ còn lại một vài người hầu thu đang thu dọn phòng, tất cả lại trở nên yên tĩnh, gọn gàng như lúc trước.

Mộc Vân đi đến ban công tầng ba, nhìn vườn hoa ở đây và dưới tầng so sánh với nhau, lại là một phong cảnh khác ên đi đi lên sân thượng có tầm nhìn vô cùng rộng ngồi.

Cô vừa lấy điện thoại ra xem, vừa đợi người. Kiều Thể Khiêm: Maris, sao hôm nay không thấy cô đến đây?”

Mộc Vân: À! Tôi xin lỗi, buổi sáng hôm nay tôi có chút việc đột xuất, quên mất nói với anh, thật sự xin lỗi anh nhé!

Mộc Vân nhìn thấy tin nhắn, lúc này cô mới nhớ ra chuyện lúc sáng đã hẹn Kiều Thế Khiêm, hôm nay còn đi đến công ty anh ta để cùng học về pháp luật, cô lập tức thấy có lỗi xin lỗi anh ta trên Zalo.

Cũng may là bên Kiều Thế Khiêm đã nhận được tin nhắn, rất nhanh đã trả lời lại.

“Kiều Thế Khiêm: Không sao, vậy thì đợi khi nào cô rảnh rồi mình hẹn, chỉ cần gọi điện cho tôi là được, tôi đi đón cô!

“Mộc Vân: Được thôi!

Mộc Vân nhấn phím gửi đi, vừa đúng lúc, lúc này dường như cô nghe thấy âm thanh mở cửa ở bên tay. Ngay lập tức, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía phòng ngủ, lại nhanh chóng chạy vào từ sân thượng.

“Diệp Sâm? Có phải anh tắm xong rồi không? Tắm xong rồi thì chúng ta nói chuyện”

Cô lại đến chỗ mà hai người tách ra khi này, nhìn thấy cửa phòng vẫn chưa mở ra nên là đứng ở bên ngoài nói to lên.

Kết quả, vừa mới nói được vài tiếng thì “cạch” một tiếng, cánh cửa đã bị người mở ra từ bên trong. Sau đó một người đàn ông chỉ quấn một chiếc khăn tắm trên người, tóc vẫn ướt sũng, cứ thế xuất hiện ở trước mặt cô!

Trời ơi!

Mộc Vân ngay lập tức mở mắt thật to!

Đây thật sự là hình ảnh mà cô chưa bao giờ thấy, mặc dù cô đã sinh ba đứa con rồi, nhưng những gì liên quan đến cơ thể đàn ông, cô thật sự chưa từng nhìn thấy!

Tối hôm đó, anh bị hạ thuốc, cả một buổi tối đều tắt đèn mạnh mẽ muốn cô, cô căn bản không kịp xem người đàn ông này rốt cuộc có hình dáng như thế nào?

Mộc Vân nuốt một ngụm nước bọt, phát hiện trên thân hình cao lớn cường tráng của người đàn ông này vì vừa tắm xong, nước trên người vẫn chưa khô hoàn toàn bám trên làn da, hầu hết lăn lộn, lập tức có một giọt nước lăn từ trên cằm anh xuống, cực kỳ gợi cảm.

“Nhìn đủ chưa?”

Mộc Vân cuối cùng cũng khôi phục lại tinh thần, ngay lập tức lại có một đợt máu nóng xông thẳng l3n đỉnh đầu, cô ôm mặt quay sang chỗ khác, hận không thể tìm một khe hở chui vào.

“Anh… tôi… tôi không cố ý, tôi cho rằng anh tắm xong rồi, tôi muốn nói chuyện với anh.”

Cô vội vàng giải thích, sợ anh sẽ hiểu lầm, hai mắt càng không dám quay lại xem, giống như vừa làm việc gì đó không thể gặp người khác vậy, nhìn từ bên cạnh cũng có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn xinh đẹp của cô đã hoàn toàn đỏ bừng.

Ha ha!
 
Chương 90


Chương 90

Giả bộ đơn thuần cái gì?

Mới trở về liền trêu hoa ghẹo nguyệt, nửa đêm khuya khoắt còn chạy đi cùng tên đàn ông khác, bây giờ lại giả vờ trước mặt anh?!

Diệp Sâm mạnh mẽ đóng cửa lại!

Mười phút sau rốt cuộc lần này người đàn ông cũng coi như đã sửa soạn tốt chính mình, Mộc Vân. đợi một lát liền thấy anh quần áo chỉnh tề đi ra ngoài.

“Nói, cô còn gì có gì để nói với tôi?”

Cuối cùng cũng thay đổi một bộ đồ lịch sự, lại trở về bộ dạng cao cao tại thượng của anh, dáng người thẳng tắp, ngũ quan lạnh lùng, cử chỉ tao nhã nội liễm, chỉ là lệ khí trên người anh quá nặng, chỉ đứng dưới ánh sáng ở hành lang thôi cũng tản ra sự lạnh lẽo từ trong xương khiến cho người khác hít thở không thông.

Mộc Vân nuốt nuốt nước bọt.

“Tôi muốn chăm sóc Minh Thành, hy vọng anh có thể đồng ý”

“Chăm sóc? Cô dựa vào cái gì mà chăm sóc thằng bé? Con trai tôi không cần một người mẹ không biết liêm sỉ, nếu cô muốn, cô có thể tiếp tục sinh một đứa với tình nhân của cô!”

Tuyệt đối không ngờ rằng, Mộc Vân vừa đưa ra yêu cầu này, ánh mắt của người đàn ông liền sắc bén như đao, không chút nể tình mỉa mai cô một câu như vậy.

Tình nhân?

Sau khi nghe xong Mộc Vân lập tức cảm thấy trong đầu ong một tiếng, sắc mặt nháy mắt trở nên xám trắng.

Ý anh là gì?

Đang yên lành anh sẽ nói câu này? Lẽ nào, anh theo dõi cô?

Mộc Vân hoảng hốt, đồng thời một ngọn lửa giận bừng lên, cô nhìn chằm chằm người đàn ông, đến giọng nói cũng đang run rẩy: “Diệp Sâm, anh thế mà lại phải người theo dõi tôi?”

“Theo dõi cô? Mộc Vân, cô quá đề cao bản thân rồi, tôi cần phải làm như thế sao? Tôi nói cho cô biết, tại nơi này không có bất cứ chuyện gì có thể thoát khỏi mắt tôi!”

Người này giống như ma quỷ, lộ ra sự căm ghét cực điểm, nhìn chằm chằm cô nói ra từng từ từng từ một.

Mộc Vân ngay lập tức liền nghẹn họng! Đúng là như vậy, tại đây anh chính là vua, là chúa tể, còn có việc gì thoát khỏi mắt anh được?

Nhưng mà, anh nói cái gì chứ? Người tình cái gì? Đó chỉ là một người bạn của cô!

Mộc Vân cuối cùng cũng tức giận: “Đúng, tối qua quả thực là tôi có ra ngoài cùng với một người bạn, thế như Diệp Sâm, chú ý cách dùng từ của anh, đó chỉ là bạn của tôi, không phải người tình, anh đừng có nói bừa”

Diệp Sâm tiếp tục trào phúng gay gắt: “Tôi nói sai à? Mộc Vân, cô từng thấy qua một người phụ nữ có chừng mực sẽ chạy ra ngoài với một người đàn ông vào buổi đêm sao? Chỉ có những người đàn bà lẳng lơ mới như vậy!

Ôi đệch!

Ôn Gia Kỳ rốt cuộc muốn bùng nổ rồi!

“Đúng đấy, tôi lẳng lơ, vậy các người thì sao? Lúc đầu khi tôi đang ưỡn bụng bầu, anh mang con tiện nhân kia nghênh ngang trở về, các người là cái gì? Các người chính là một đối cẩu nam nữ!
 
Chương 91


Chương 91

Lời này quả là hung ác!

Dường như trong nháy mắt Mộc Vân liền thấy người đàn ông trước mặt bị cô làm cho tức đến nỗi gương mặt vặn vẹo, vung tay mạnh mẽ hướng về phía mặt cô.

Thoáng chốc Mộc Vân sợ ngây người, đứng ở đó quên cả động đậy.

Cũng may vào lúc này trợ lý Lâm vừa vặn cũng đi qua đây, sau khi nhìn thấy cảnh này liền lập tức hộ to một tiếng vọt lên: “Tổng giám đốc, ngài đang là gì vậy? Ngài màu dừng tay lại!”.

Sải một bước dài đi tới, lúc này mới miễn cưỡng ngăn cản được tổng giám đốc bị tức tới mức mất lý trí.

Người phụ nữ này, đúng là tìm đường chết!

Lâm Tử Khang dùng sức ngăn lại tổng giám đốc của mình: “Tổng giám đốc, ngài đừng tức giận, đừng tức giận, cô ta chỉ tạm thời nói mà không kịp suy nghĩ, cô ta tuyệt đối không phải có ý đó đâu.”

Sau đó lại ngay lập tức nhìn về phía Mộc Vân: “Cô Ôn, không phải tôi nói cô, lần này, thật sự là do cô không đúng, cô không thể ngoan ngoãn nhận lỗi sao? Cô có biết tối qua Tổng giám đốc đợi cô đến khi nào không?

Dứt lời, sắc mặt Mộc Vân vừa mới hồi phục tinh thần từ trong sợ hãi lại trắng bệch.

Cô không muốn tức giận, vừa rồi cô cùng người đàn ông này lên đây trong lòng chính là mang theo sự áy náy, muốn giải thích cho anh chuyện tối qua cô không đến, nhưng mà, anh cứ luôn nói lời nhục nhà cô, từng nào cũng cực kỳ khó nghe.

Nên cô mới mất lý trí.

Mộc Vân chần chờ, lát sau cô rốt cuộc mở miệng: “Tôi vốn muốn nói xin lỗi, tối hôm qua đúng là lỗi của tôi, một người bạn của tôi đến tìm tôi có chút chuyện gấp nên tôi liền đi ra ngoài với cậu ấy, đến lúc quay về mới nhớ đến chuyện này, nhưng mà lúc đó đã muộn lắm rồi.”

“Bạn bè?”

“Đúng vậy, lần này tôi đến đây không có chuẩn bị trước gì cả, chỉ là nhờ Bệnh viện Nacow bên kia gửi một số sách y khoa của tôi đến chỗ anh ta. Tối qua tôi đã đi lấy rồi”

Mộc Vân giải thích một chút.

Nhưng thực ra thì đây cũng là sự thật, tối hôm qua, cô đi đến chỗ của Kiều Thế Kiệt chính là để lấy sách.

Lâm Tử Khang cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Hóa ra là như vậy, Tống giám đốc, hay là ngài cho cô ta thêm một cơ hội nữa đi, cô ta cũng không làm ra chuyện tội ác tày trời gì mà, có đúng không? Ngài xem, sáng sớm hôm nay, khi nghe thấ bị ốm cô ta đã đến đây ngay lập tức. Hơn nữa, Tổng giám đốc, cậu chủ nhỏ chắc cũng sắp tỉnh rồi. Nếu để cậu ấy nhìn thấy hai người cãi nhau ở đây, chỉ sợ cậu ấy sẽ.. “

Lâm Tử Khang bắt đầu thuyết phục, chắc mọi người cũng đều hiểu được ý nghĩa của mấy chữ cuối cùng kia rồi.

Diệp Minh Thành vì bọn họ mà bị ốm, bây giờ nếu tỉnh lại mà thấy bọn họ cãi nhau thì chắc chản cậu bé sẽ rất buồn.

Diệp Diệp Sâm dùng ánh mắt u ám nhìn người phụ nữ trước mặt.

Cuối cùng, anh bỏ đi không nói lời nào.

Anh đi lên tầng ba, đạp cửa “rầm” một tiếng rồi đi vào phòng ngủ.

Mộc Vân sợ hết hồn, không dám ở lại đó nữa, nhanh chóng đi xuống phòng của con trai ở tầng hai.

Mặc kệ anh đi. Chỉ cần cô có thể ở lại thì dù là gì đi nữa cũng không sao cả.
 
Chương 92


Chương 92

Mấy chục phút sau, bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe, Mộc Vân từ cửa sổ nhìn ra ngoài thì phát hiện một chiếc Bentley màu đen rời đi.

Bọn họ đến công ty rồi à?

Nói như vậy thì cô có thể ở lại đây chăm sóc con trai rồi đúng không?

Mộc Vân vui vẻ phấn chấn xoay qua xoay lại mấy lần ở trong phòng, lúc này mới đi đến bên giường của con trai, vui vẻ xoa bụng cho cậu bé.

Lúc này, Lâm Tử Khang đang lái xe đưa Tổng giám đốc đến công ty, cũng không nhịn được mà liếc lên gương chiếu hậu mấy lần nhìn anh đang nhíu mày.

Phản ứng lúc sáng nay của tổ tông này rất kỳ lạ.

Rõ ràng là người vợ đã “chết” không liên quan gì đến anh, anh tức giận lớn như vậy để làm gì chứ? Đã không còn quan hệ gì rồi thì dù người ta có lên giường với người đàn ông khác cũng không phải là việc của anh.

Còn tình nhân…

Vì vậy những ngày này, Mộc Vân đều chăm sóc bọn trẻ ở Vịnh nước Cạn.

Nhưng mà cô không nghĩ đến, khi cô đang ở trong biệt thự này thì ngoài hoa viên lại có một đôi mắt đang nhìn cô chăm chằm.

“Mộc Vân, đã như thế này rồi mà cô còn có thể ở lại đây, rốt cuộc là cô dựa vào cái gì chứ?”

Đó là một chiếc Matserati màu trắng, nó đậu ở bên ngoài biệt thự không quá gần với Hoàng Đình số một. Thay vào đó nó lại núp ở góc đường số hai bên cạnh, như thể sợ bị người phát hiện ra “Người phụ nữ mà cháu nói là trở về từ cõi chết, chính là cô ta sao?”

Nghe thấy cô ta nghiến răng nói ra cái tên kia, người phụ nữ trung niên còn lại ngồi ở trong xe cũng nhìn theo hướng mắt cô ta đang nhìn.

Cố Thanh Liên, cô ruột của Cố Cẩn Mai.

“Cô còn tưởng rằng cô ta có ba đầu sáu tay cơ, có thể khiến cho cháu vừa về đã không thể bước vào cửa của Hoàng Đình số một được nữa. Hóa ra, chỉ là một người phụ nữ không lên được mặt bàn sao?”

“Cô, cô thì biết cái gì? Cô ta chính là mẹ ruột của Diệp Minh Thành!”

Vào lúc này còn bị cô ruột của mình sỉ nhục, Cố Cẩn Mai rất không vui.

Cố Thanh Liên cười lạnh: “Vậy thì thế nào? Năm đó khi cô ta mang thai con của Diệp Diệp Sâm cháu còn có thế đuổi cô ta đi. Bây giờ cháu đã là một người phụ nữ trưởng thành rồi mà còn không thắng được cô ta sao? Thủ đoạn của cháu đâu hết rồi?”

Chỉ với một câu nói, bà ta đã chặn họng được Cố Cẩn Mai.

Cô ta thật sự không có thủ đoạn. Vốn dĩ hôm qua chính là một cơ hội. Dì Trần đã lén nói với cô ta, sau khi cô ta đến, bà ta nhìn thấy Diệp Sâm đã bênh vực cô ta như vậy, chắc chản là cô ta sẽ được ở lại biệt thự.

Nhưng cô ta không thể ngờ được, đến khi con tiện nhân kia vừa đi thì Diệp Sâm cũng trực tiếp đuổi cô ta!

Hơn nữa, hôm nay, cô ta cũng không thể bước chân vào biệt thự này.

Còn người phụ nữ kia?

Đôi mắt của Cố Cẩn Mai lộ ra vẻ chán ghét, nhìn chẳm chẳm vào bóng hai mẹ con trên tầng kia.
 
Chương 93


Chương 93

“Cháu nhìn chảm chằm cô ta như thế thì có tác dụng gì chứ? Như: thế có thể ăn được cô ta sao? Nếu có thời gian thì không bãng đi nghĩ biện pháp khác”

“Biện pháp gì?”

“Đương nhiên là biện pháp khiến cho cô ta chết không có chỗ chôn”

Cố Thanh Liên nhìn chảm chẳm vào bóng dáng trên tầng kia, trong ánh mắt của bà ta không có cảm xúc dữ dội nhưng lại có vẻ đáng sợ hơn nhiều so với ánh mắt của Cố Cẩn Mai Giống như một con ma hút máu…

Mộc Vân ở lại Vịnh nước Cạn cả ngày.

Giữa chừng, Diệp Sâm có quay trở về một lần, chắc là cả một buổi tối hôm qua anh không ngủ nên hôm nay không chịu được.

Mộc Vân nhìn thấy anh quay về, trong lòng liền có chút khẩn trương, lo lắng anh vẫn còn tức giận chuyện lúc sáng.

Cũng may là lần này, anh không nói gì cả, về để cô tiêm thuốc, sau đó lên tầng ngủ nửa tiếng rồi lại trở lại công ty.

“Diệp Diệp Sâm, vậy… hôm nay đã tiêm cho anh rồi, tối nay tôi sẽ không đến nữa. Sức khỏe của cậu tôi không tốt, tối nay tôi phải khám cho ông ấy”

Mộc Vân nhìn thấy anh chuẩn bị rời đi thì thận trọng thông báo cho anh một tiếng rằng tối nay cô sẽ không đến.

Cô thật sự muốn ở nhà với hai đứa trẻ.

Nhưng người đàn ông thối tha kia vừa nghe thấy cô không đến nữa thì anh lập tức quay người lại sắc mặt trầm xuống u ám, nhìn cô chăm chăm!

“Sau này cô không cần tới đây nữa!”

Vẻ mặt anh trở nên lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi nói ra từng câu từng chữ.

Mộc Vân: “..”

Mẹ nó!

“Dạ, dù không cần quan tâm đ ến ba đầu, ba lúc nào cũng vậy mà!”

Không ngờ lúc này Diệp Minh Thành cũng đi ra, khi nhìn thấy tính tình xấu xa này của ba mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé cũng trở nên lạnh lùng, không chút do dự chạy tới giúp mẹ mình.

Mộc Vân thấy thế, trong lòng không nhịn được mà toát mồ hôi lạnh.

Cũng may, người đàn ông này vẫn khá khoan dung với con trai mình, khi bị nói như vậy cũng chỉ trừng mắt nhìn cậu bé một cái sau đó xoay người rời khỏi đó.

Mộc Vân thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

“Minh Thành, vậy… tối nay dì sẽ không tới nữa nhé, cháu nhất định phải ngoan ngoãn uống thuốc rồi đi ngủ có được không? Sáng mai dì sẽ tới thăm cháu”

“Vâng”.

Diệp Minh Thành lạnh lùng gật đầu, sau đó xoay người trở về phòng.

Đương nhiên là cậu bé biết mẹ mình bận việc gì đó nên mới không tới, dù sao thì ở chỗ của mẹ cậu còn có một người anh em khác và một cô em gái, cậu bé cũng không hy vọng hai người kia không có ai chăm sóc.

Thế là tối nay, sau khi Mộc Vân đón hai đứa bé từ vườn trẻ về thì không tới nhà Diệp Hạc Hiện nữa.

“Mẹ ơi, hôm nay mẹ đến chăm sóc bạn nhỏ bị bệnh kia, cậu ấy sao rồi ạ?”
 
Chương 94


Chương 94

Sau khi Mặc Hi được đón về, việc đầu tiên cậu bé muốn hỏi lại là việc này.

Lúc này Mộc Vân đang nấu cơm trong bếp, nghe thấy con trai hỏi cũng không nghĩ ngợi nhiều, tùy ý trả lời: “Khá tốt, không nghiêm trọng lắm, đã khỏe lên khá nhiều rồi.”

“Vậy sao, vậy thì tốt!”

Mặc Hi nghe thấy thế, sự lo lắng trong lòng cuối cùng cũng giảm bớt.

Ninh Dương chạy tới nằm bò bên cạnh anh trai: “Anh ơi, vậy anh Minh Thành không sao rồi phải không?”

“Chắc là vậy, có điều sau này chúng ta vẫn không nên làm mới cho chú Kiều với mẹ nữa, anh cảm thấy bệnh của Minh Thành chắc chắn là có liên quan đến chuyện này.”

“A? Thật sao?”

“Ừm, cậu ấy thông minh như vậy, biết được chúng ta không cho mẹ qua đó nhất định sẽ nghĩ đến chuyện đó, vừa vội vừa lo thế nên mới đổ bệnh.”

Mặc Hi cũng rất thông minh, sau khi trải qua một ngày cậu bé liền nghĩ tới điều này.

Ninh Dương nghe vậy lập tức cảm thấy ngay cả bộ phim hoạt hình mà cô bé thích xem nhất cũng không còn hay nữa, cô bé lại gần anh trai mình cau mày nói: “Vậy làm sao bây giờ? Ba ba thối đối xử với mẹ không tốt chút nào, em không thích ông ấy và mẹ ở cùng nhau đâu.”

Mặc Hi: “…”

Còn có thể làm sao?

Chỉ có thể nghĩ biện pháp để cho người ba thổi tha kia không bắt nạt mẹ nữa.

Mặc Hi đã quyết định đợi sau khi cơ thể Minh Thành tốt lên, cậu sẽ gọi điện thoại cho cậu bé thương lượng về chuyện này một chút.

Ba mẹ con họ cùng nhau trải qua một buổi tối vừa ấm áp vừa bình yên.

Sáng hôm sau.

Vì Mộc Vân lo lắng cho bệnh tình của con trai lớn thể nên cô thức dậy từ rất sớm.

Cô không chỉ tự tay làm bánh ngọt, còn nấu chút cháo tốt cho dạ dày để mang qua đó cho cậu bé.

Mặc Hi rất hiểu chuyện, sau khi tỉnh dậy thấy mẹ bận rộn trong nhà bếp liền tự mặc quần áo, sau đó cậu bé còn giúp em gái thu dọn ngăn nắp sau đó cùng nhau đi tới nhà bếp.

“Mẹ ơi, mẹ chuẩn bị những thứ này là cho anh trai ở bên kia sao?”

“Đúng rồi, anh ấy bị bệnh rồi, mẹ làm một chút cháo thuốc cho anh ấy, hy vọng anh ấy có thể nhanh chóng khỏe lại”

Mộc Vân nhìn thấy con trai dắt theo em gái đã ăn mặc chỉnh tề đi ra, cô vừa xúc động, vừa vui mừng.

Bé Dương chạy đến dùng mũi nhỏ ngửi ngửi mấy món bánh ngọt thơm kia: “Mẹ ơi, vậy đây cũng để cho anh trai kia ăn sao?”

“Không có không có, mấy cái này các con cũng có phần, sao mẹ có thể quên hai bảo bối nhỏ các con chứ?”

Mộc Vân vội vàng phủ nhận.

Sau đó đưa một đ ĩa bánh ngọt nóng hổi cho con gái.

Chúng đều là con của cô, sao cô có thể thiên vị được chứ?
 
Chương 95


Chương 95

Vì thế sau khi hai bảo bối nhỏ ăn no, Mộc Vân liền dắt tay hai bé xuống lầu, đưa chúng đến vườn trẻ sau đó vội vàng đi tới Vịnh nước Cạn.

“Minh Thành, cháu dậy chưa?”

Hoàng Đình số 1 vào buổi sáng vô cùng đẹp, các loại hoa trong vườn thi nhau khoe sắc, ánh mặt trời chiếu xuống như một giấy lụa mỏng đang bao phủ toàn bộ nơi này.

Trông cực kỳ xinh đẹp.

Mộc Vân cầm thức ăn trong tay, nhanh chóng đi vào đó, việc đầu tiên cô làm chính là lên tầng hai tìm con trai.

Nhưng mà, đúng lúc này một bóng người đột nhiên chạy tới sau lưng cô!

“Cô Ôn, cô lên đó làm gì?”

“Sao cơ?”

Mộc Vân giật mình lập tức dừng lại, cô vẫn còn chút khiếp sợ nhìn về phía sau.

“Dì Trần? Tôi… tôi lên xem Minh Thành, xem thẳng bé đã dậy chưa”

“Cô lên xem cậu chủ nhỏ sao? Cô Ôn, cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi còn chưa thức dậy đâu, cô lên xem cậu ấy làm gì? Đừng có làm ồn khiến cậu ấy tỉnh giấc, còn nữa, cô mang theo cái gì vậy? Sao mà đen xì thế kia?”

Dì Trần hiện ra giống như u linh này không chỉ ngăn cản Mộc Vân lên xem cậu bé, sau khi phát hiện ra mấy thứ Mộc Vân để trên bàn ăn, lập tức hỏi.

Mộc Vân vội vàng giải thích: “Đây là một chút bánh ngọt tôi mang từ nhà đến, còn có cháo thuốc, đều là do tôi tự tay làm cho Minh.

Thành ăn”

“Cô Ôn, tôi đã nói rồi, cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi không thể ăn thức ăn bên ngoài được, cơ thể cậu ấy rất yếu, cô quên rồi sao?”

Gương mặt người giúp việc tràn đầy căm ghét.

Mộc Vân nghe vậy thì cảm thấy không thoải mái cho lắm, cô nhìn đống đồ mình mang đến, cố kìm nén rồi lên tiếng: “Đây là đồ ăn tôi tự làm, sẽ không có vấn đề gì”

“Ai biết được chứ? Lần trước không phải cũng do ăn đồ của cô nên mới đau bụng sao?”

Minh Thành bị bệnh là vì ăn bánh đậu xanh của cô làm sao?

Sau khi nghe xong, Mộc Vân đứng bất động tại chỗ.

Đương nhiên cô không hề cảm thấy đồ ăn mình làm có vấn đề gì, thế nhưng lời nói của người giúp việc này khiến cô hơi nghỉ ngờ, có phải trẻ con không thể ăn mấy món như bánh đậu xanh này không?

Dù sao những loại đồ ăn như vậy cũng mang tính lạnh.

Sắc mặt Mộc Vân trở nên trắng bệch.

“Các người đang làm gì đấy?”

Đúng lúc này, trên lầu xuất hiện một bóng người cao lớn, bộ âu phục màu đen vừa người, bên trong là áo sơ mi màu trằng, ngay khi vừa mới xuất hiện đã toát lên vẻ thanh cao khiến người khác không nhịn được ngước nhìn.

Không ngờ lúc này Diệp Sâm vẫn chưa đi làm “Cậu Diệp, vừa mới sáng sớm côMộcđã mang mấy món cô ấy tự làm đến đây, bảo là cho cậu chủ nhỏ. Tôi sợ cậu chủ nhỏ ăn xong sẽ bệnh nặng hơn thế nên tôi đang khuyên cô ấy”
 
Chương 96


Chương 96

Dì Trần thấy cậu chủ của mình xuống thì nhanh chóng chạy tới cướp lời Mộc Vân thấy vậy trong lòng càng thêm hốt hoảng: “Không phải, ôi không biết Minh Thành bị bệnh do ăn bánh đậu xanh tôi làm, thật sự không có.” Cô lắp bắp giải thích, chỉ lo người đàn ông này hiểu lầm cô sau đó sẽ không để cô đến thăm con trai nữa.

Diệp Diệp Sâm híp mắt lại.

Anh cũng không thèm để ý đến cô sau khi dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn mấy thứ mà cô mang tới thì mới quét mắt nhìn về phía cô.

“Ai nói cho cô biết thằng bé bị bệnh vì ăn bánh đậu xanh?”

“Sao cơ?”

Mộc Vân lập tức ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn về phía người đàn ông: “Không… không phải sao? Vừa nãy dì Trần nói…”

“Tôi đâu có nói như vậy? Cô Ôn, rõ ràng tôi nói là trẻ con bị bệnh thì không thể linh tinh, tránh cho bệnh tình càng lúc càng nặng hơn!”

Đột nhiên lúc này dì Trần lại lên tiếng ngắt lời Mộc Vân liên tục lên tiếng phủ nhận.

Mộc Vân trợn tròn mắt nhìn dì ấy!

Tốc độ thay đổi này có phải hơi nhanh rồi không? Di ấy cho là cô bị ngốc à?

Mộc Vân cảm thấy vô cùng tức giận.

“Được rồi, đừng ồn ào nữa, có thời gian rảnh như vậy không bằng nghĩ xem làm cách nào chăm sóc thẳng bé cho tốt đi, Mộc Vân, nếu như cô lại để cho thẳng bé xảy ra chuyện tôi nhất định sẽ trừng trị cô!”

Diệp Sâm lạnh lùng thu hồi tầm mắt, cũng không đưa ra phương án để giải quyết chuyện này.

Cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Tuy rằng anh luôn muốn nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác thảm hại của cô khi đứng trước mặt mình, nhưng khi thấy cô vừa hổ thẹn vừa khổ sở, anh lại chẳng cảm thấy vui vẻ gì cả.

Anh nhấc chân nhanh chóng rời khỏi đó.

Vì có sự can thiệp của Diệp Sâm cuối cùng Mộc Vân cũng cầm những thứ mà mình đã chuẩn bị đi lên lầu hai.

“Minh Thành, dì đến rồi nè, cháu đã dậy chưa?”

“Vâng.”

Con trai ngoan ngoãn khiến cô rất vui vẻ, sau khi cô dịu dàng gọi cậu bé dậy, cậu bé nằm trên giường, đôi mắt to tròn mở ra, sau đó cô kéo cậu bé rời giường. Mộc Vân cảm thấy mãn nguyện cực kỳ. Đã lâu như vậy rồi, mẹ con hai người mới có được khoảng thời gian ấm áp bên cạnh nhau như vậy.

Mộc Vân đưa cậu bé đi rửa mặt, thay một bộ quần áo khác, sau đó dỗ cậu bé ăn cháo thuốc mà mình mang lên, khiến cho dì Trần đứng bên nhìn cực kì phẫn nộ.

“Minh Thành à, chúng ta ra ngoài vận động một chút có được không nào?

Sau khi ăn sáng xong, Mộc Vân cảm thấy trời hôm nay rất tốt, vì suy nghĩ đến sức khỏe của con trai thế nên cô muốn đưa Diệp Minh Thành ra ngoài đi bộ cho ra mồ hôi. Thế nhưng khuôn mặt cậu bé lại trở nên lạnh lùng: Không được!”

Mộc Vân không hiểu hỏi lại: “G? Tại sao lại không được vậy? Minh Thành à, trẻ con cần phải vận động nhiều một chút như vậy cháu mới có một cơ thể khỏe mạnh, có sức khỏe rồi con sẽ được đi nhà trẻ đó, ở đó nhiều bạn nhỏ như vậy, cháu có thể chơi cùng các bạn không phải rất vui vẻ à?”
 
Chương 97


Chương 97

“Không vui, không vui chút nào!”

Cô không ngờ rằng câu nói này khiến cho tâm trạng của cậu bé càng xấu đi vứt luôn cải robot biến hình đang chơi trong tay xuống rồi chạy đi mất.

Mộc Vân cực kỳ lo lắng chạy theo cậu bé: “Minh Thành con đừng chạy, đợi gì với”

Rốt cuộc là có chuyện gì chứ? Tại sao đột nhiên tâm trạng cậu bé lại trở nên kích động như vậy? Mộc Vân ngơ toàn tập.

Mộc Vân đuổi theo cậu bé đến cửa phòng, ban đầu định rằng sẽ dỗ cậu bé quay lại, nhưng sau khi Diệp Minh Thành chạy về phòng mình rầm” một tiếng đóng cửa lại.

“Minh Thành, cháu mở cửa cho dì đi, cháu đừng giận mà, có phải dì nói sai điều gì rồi không? Cháu cho dì vào trong rồi chúng ta nói chuyện có được không nào?”

“Không phải là cô cảm thấy mình rất được việc à? Sao rồi? Chọc phải tổ ong vò vẽ rồi à?” – Không biết dì Trần giúp việc đến đây từ bao giờ, sau khi nhìn thấy cảnh này, bà ấy đứng một bên châm chọc.

Bây giờ Mộc Vân cảm thấy rất khó chịu lại còn nghe phải lời này, ánh mắt sắc lạnh của cô nhìn ra đằng. sau, cô mang vẻ mặt ác liệt chưa từng có nhìn về phía bà ấy.

“Nếu như dì còn nói thêm từ nào nữa dì có tin tôi sẽ khiến dì không thể mở miệng được nữa hay không?”

Dì Trần chưa từng thấy dáng vẻ hung dữ này của cô, dì Trần nhanh chóng lùi về sau mấy bước, da gà nổi lên khắp người.

Người phụ nữ này trở nên hung dữ như vậy từ bao giờ thế?

Dáng vẻ kiêu căng lúc đầu không còn nữa: “Là… là do cô nhắc đến nhà trẻ chứ sao, cậu chủ nhỏ cực kỳ ghét nhà trẻ, không thích đến đó”

“Không muốn đi nhà trẻ? Tại sao chứ?” Mộc Vân cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Minh Thành ghét đi nhà trẻ? Tại sao lại như thế?

Cậu bé không muốn nói chuyện, cũng không muốn ở cùng người khác, đây là sự thật, nhưng mà tại sao cậu bé còn không muốn đi nhà trẻ?

Tình hình của cậu bé vẫn chưa nghiêm trọng đến mức này cơ mà.

Trong tiềm thức của Mộc Vân, chuyện này không hề bình thường chút nào, cô quyết định đợi Diệp Sâm trở về sẽ nói chuyện nghiêm túc với anh để xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng trưa nay còn chưa thấy Diệp Sâm về, căn biệt thự này đã có thêm một vị khách khác.

“Mấy người mau dọn dẹp sạch sẽ nơi này đi, lát nữa ông cụ Diệp sẽ đến đây đó, đừng để ông ấy thấy nhà cửa bẩn thỉu đến lúc ấy lại bị nói đó”

Lúc Mộc Vân đi xuống làm đồ ăn trưa cho con trai thì nghe thấy nhắc đến người này.

Nghe dì Trần phân phó mấy người giúp việc ở hoa viên, cô ngạc nhiên đến mức bước lảo đảo suýt nữa thì ngã xuống!

Ông cụ Diệp sắp đến rồi? Trời đất ơi, tại sao lại đột ngột thế chứ? Tại sao cô không biết gì hết vậy?

Vậy phải làm sao bây giờ? Cô không thể gặp ông cụ được, cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để gặp ông ấy. Hơn nữa rõ ràng nói là người đàn ông thối tha đó đưa cô đi gặp ông cụ. Nói như vậy, cô sẽ càng chính thức là một người chịu đòn nhận tội, ông cụ mà nhìn thấy cô thì chắc chắn cũng sẽ không tức giận nhiều như vậy.

Mộc Vân lập tức luống cuống, không nghĩ ngợi gì nữa mà muốn rời đi.

“Cô Ôn, cô đi đâu vậy?”
 
Chương 98


Chương 98

“Hả? À… tôi đột nhiên nhớ ra mình còn có chuyện nên muốn bây giờ phải về trước, lát nữa tôi sẽ lại đến đây” Mộc Vân không thể không dừng lại, giải thích một cách ấp a ấp úng.

Quả thật cô nghĩ như vậy, cứ tránh một chút đã, đợi đến khi ông cụ đi rồi cô lại quay lại là được rồi.

Nhưng không biết tại sao mà lần này dì Trần này lại giữ cô lại.

“CôMộcà, ông cụ nhà chúng tôi sắp đến rồi. Lần này cô cứu ông cụ nhà chúng tôi và luôn chăm sóc ông ấy, cô ở lại gặp ông ấy một chút đi.

Ông ấy tốt lắm, tôi tin nếu ông ấy biết chuyện của cô thì chắc chắn sẽ cảm ơn cô.”

Lúc này, người giúp việc giống như biến thành một người hoàn toàn khác, vô cùng nhiệt tình với Mộc Vân.

Trong lòng Mộc Vân cảm thấy nghi ngờ.

Nhưng lúc này cô cũng không còn tâm trí để quan tâm tới người này.

“Không cần đâu, tôi cũng chỉ tiện tay mà thôi, cũng không có gì cả.

Tôi không cần gì cả, tôi đi về trước đây” Mộc Vân đặt cái bát trong tay xuống, chuẩn bị rời đi.

Dì Trần nhìn thấy thế thì đưa tay túm cô lại.

Nhìn thấy dì ấy muốn chặn cô lại, lúc này một bóng dáng nhỏ bé xuất hiện ở trên tầng.

“Mọi người đang làm gì vậy?” Là Diệp Minh Thành. Từ sau khi Mộc Vân nói đến chuyện nhà trẻ, cậu bé đã nhốt mình ở trong phòng cả một buổi trưa, lúc này mới đi ra.

Mộc Vân lập tức nửa vui mừng nửa cẩn thận mà đi về phía đó.

“Minh Thành à, chuyện là như này, đột nhiên dì nhớ dì còn có chút chuyện ở nhà nên quay về trước đã, buổi tối dì lại đến đây. Cháu thấy có được không?”

Diệp Minh Thành không nói lời nào.

Nhưng không ai biết rằng cậu bé không phải là vô tình đi xuống mà là đã nghe thấy chuyện ông nội sắp đến đây ở trên tầng từ lâu rồi, cậu bé cũng nghe thấy mommy hoảng hốt hơn nữa còn ồn ào với người giúp việc đáng ghét này.

Sau đó cậu bé mới đi xuống.

Tại sao mommy lại hoảng hốt và vội vàng quay về như vậy?

Chẳng lẽ… cô đang sợ gặp ông cụ Diệp sao?

Bởi vì năm đó cô lừa dối ông ấy rằng cô đã chết rồi? Hơn nữa cô còn lén lút dẫn theo Mặc Hi và em gái Ninh Dương đi sao?

Diệp Minh Thành vẫn còn lờ mờ liếc nhìn mommy với ánh mắt không hề thay đổi, một lát sau cái miệng nhỏ nhắn vẫn còn mang giọng sữa thốt ra một câu: “Không cho ông ấy vào đây!”

“Hả?”

Cậu bé vừa nói ra câu này không chỉ khiến cho bước chân đang đi ra bên ngoài của Mộc Vân lập tức dừng lại, mà ngay cả dì Trần cũng nhìn về phía cậu bé với vẻ mặt kinh ngạc.

“Cậu chủ nhỏ, cậu… cậu đang nói gì vậy? Cậu nói không được cho ai vào cơ?”

“Ông nội!”

“Ông nội? Hả? Cậu chủ nhỏ à, như vậy sao có thể được? Đó là ông cụ đó, ông ấy muốn đến đây thì sao có thể không cho ông ấy đến được?” Dì Trần lập tức từ chối, kiên quyết không đồng ý với quyết định này của cậu chủ nhỏ.
 
Chương 99


Chương 99

Cuối cùng gương mặt nhỏ nhắn của Diệp Minh Thành hiện lên vẻ ranh ma.

Cậu ta nhấc chân đi từ trên cầu thang xuống, đi vào bên trong phòng khách và nhấc điện thoại lên.

Mộc Vân nhìn mà ngây người, khó khăn lắm mới hồi phục lại tinh thần. Lúc này cô mới vội vàng đi qua đó.

Kết quả cô vừa mới đến đã nhìn thấy con trai bấm điện thoại và nói vào trong microphone với giọng điệu cứng rắn: “Cháu không muốn ông đến”

Da đầu của Mộc Vân trở nên tê dại.

“Nhóc con này, tại sao cháu lại không muốn ông nội đến? Cháu đang ốm, ông nội đến thăm cháu mà”

“Cháu không cần!”

Lúc này trông cậu bé vừa lạnh lùng, vừa nghiêm khắc cũng vừa thờ ơ.

Mộc Vân ôm ngực mình, dường như cô có thể cảm nhận được trái tim của mình sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực. Mà trong đầu cô ngay lập tức tưởng tượng ra hình ảnh ông cụ có mái tóc hoa râm tức giận đến mức ôm ngực.

Thật nghiệp chướng, không biết liệu ông cụ có bị tức đến chết bởi đứa cháu trai của mình không nữa.

Nói được mấy phút, quả nhiên đúng như dự đoán của Mộc Vân.

Ông cụ cũng không chịu cúi đầu khuất phục, cuối cùng cậu nhóc vẫn thất bại.

Mộc Vân: “…

Một lúc lâu sau, cô mới ngồi xổm xuống trước mặt nhỏ bé sắp bị đông cứng lại cậu nhóc này, dỗ dành từng li từng tí: “Minh Thành à, không sao đâu cháu. Cứ để ông ấy đến đây, dì không sao đâu”

“Cháu thì có sao, cháu không muốn gặp ông ấy”

Cô không ngờ cậu nhóc này lại mở miệng phun ra câu nói đáng kinh ngạc như vậy.

Cho nên cô đã nghĩ sai rồi sao? Con trai không phải là đang giúp cô, mà bởi vì bản thân cậu bé không muốn gặp ông cụ đó sao?

Mộc Vân bỗng nhiên không biết nên nói gì.

“Dì biết lái xe không?”

“Hả?”

“Dì biết lái thì đi cùng với cháu!”

Diệp Minh Thành lạnh lùng nói, sau đó lại cất bước đi lên trên tầng, Mộc Vân còn hơi ngỡ ngàng. Mãi cho đến khi không bao lâu sau cô lại nhìn thấy cậu bé đi xuống và còn cầm một thứ gì đó trong đôi tay nhỏ bé. Lúc này cô sợ hãi đến nỗi rơi cả căm xuống đất.

Con trai, ba cậu bé có biết cậu bé tài giỏi như vậy không?

Cuối cùng Mộc Vân vẫn chạy đi cùng với cậu nhóc này. Mười phút sau, khi cuối cùng cô cũng lái chiếc xe Ferrari màu xanh vô cùng loá mắt ra khỏi bãi đỗ xe của ngôi biệt tự này, cô thật sự vui đến nỗi trong lòng như muốn nổ tung.

“Minh Thành, sao con lại có chìa khoá của chiếc xe này? Mẹ… Dì thật sự yêu cháu chết đi được, Minh Thành à”

Cô kích động đến nỗi nói năng lộn xộn, hoàn toàn không hề để ý đến người giúp việc mảng đến đỏ mặt tía tai ở phía sau.

Diệp Minh Thành ngồi ở bên cạnh, liếc mắt nhìn cô với vẻ vô cùng lạnh lùng.
 
Chương 100


Chương 100

Chiếc xe này là của con được chưa?

Mommy ngốc nghếch!

Hai mẹ con phi như bay rời khỏi Vịnh Nước Cạn, một lúc sau đã vứt bỏ ngôi biệt thự ở phía sau.

“Minh Thành, tiếp theo chúng ta đi đâu đây? Đi ăn cái gì ngon ngon hay là để dì đưa cháu đi chơi?”

Chạy băng băng trên con đường, bởi vì tâm trạng đang vô cùng tốt nên Mộc Vân bắt đầu nghĩ hôm nay cô muốn muốn đưa con trai đi những nơi cậu bé muốn mới được, dù sao bây giờ đã như vậy Diệp Minh Thành ngồi ở bên cạnh nghe thấy điều này, đôi mắt xinh đẹp của cậu bé cuối cùng cũng sáng bừng lên.

Cậu bé thật sự rất ít khi ra ngoài chơi và cũng rất ít khi vận động.

Bởi vì mỗi lần đi những nơi đó, sau khi người khác thấy cậu bé không nói gì và cũng không chơi với bọn họ, bọn họ sẽ nói rằng cậu bé là đứa trẻ có vấn đề và cười cậu bé, mắng cậu bé.

Cho nên cậu bé vô cùng ghét nhà trẻ, cũng như từ chối đi đến bất kỳ nơi nào đông người. Hơn nữa bởi vì sức khoẻ của cậu bé không tốt nên ba cũng sẽ không đưa cậu đi, có đôi khi dù có được đi thì cậu bé cũng bị bao vây bởi một nhóm vệ sĩ, không hề vui chút nào.

“Khu vui chơi.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Cậu bé im lặng một lúc, cuối cùng cũng nói ra ba chữ mà mình muốn nói ra từ lâu.

Mộc Vân liếc mắt nhìn con trai, phát hiện ra ánh sáng trong đôi mắt cậu thì cũng vui vẻ mà đồng ý: “Được rồi, chúng ta đi đến khu vui chơi. Cháu yên tâm, hôm nay dì đảm bảo sẽ khiến cho cháu chơi vui vẻ.”

Sau đó cô đạp chân, chiếc xe lập tức chạy như bay.

Cô cũng rất muốn biết tại sao đứa trẻ này lại không thích vận động?

Chẳng phải chơi game cũng là vận động sao? Tại sao bây giờ cậu bé lại vui vẻ như vậy?

Ở bên phía Diệp Sâm, khi anh họp xong và quay về văn phòng mới biết Vịnh Nước Cạn xảy ra chuyện.

Vừa mới tay xuống bàn.

“Tại sao lão già ấy lại biết chuyện này?”

“Tôi đã… đã điều tra rồi, không có ai trong biệt thự dám nói ra cả.

Không biết có phải là… những bác sĩ đó hay không?”

Lâm Tử Khang nơm nớp lo sợ.

Kết quả anh ta vừa mới dứt lời, giọng nói của người đàn ông đó càng đáng sợ hơn: “Não cậu bị úng nước sao? Những bác sĩ mà tôi tìm, bọn họ dám nói ra nửa chữ sao? Đi điều tra ngay cho tôi, xem rốt cuộc ai đã tiết lộ chuyện này ra ngoài.”

“Vâng, vâng, vâng.”

Biết tin, anh ném tập tài liệu mà mình vừa lấy về ở trong Lâm Tử Khang nhanh chóng gật đầu như củ tỏi.

Quả thật là như vậy, kể từ khi sức khoẻ của ông cụ Diệp càng ngày.

càng yếu đi thì không có ai trong nhà họ Diệp dám tiết lộ gì về chuyện sức khoẻ của cậu chủ nhỏ không tốt. Nếu không bọn họ chỉ có một chữ, đó là “chết”.

Mà bác sĩ cũng chắc chắn biết chuyện này.

Lâm Tử Khang cảm thấy đầu mình thật sự sắp nổ tung rồi cô ta đâu? Cô ta đi đâu rồi?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom