Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy

Chương 61


Chương 61

DiệpDiệp Sâm nhất thời ngây ra.

Giờ phút này trong đầu anh chợt hiện lên hình ảnh người phụ nữ này đập mạnh tấm kính về phía mình vì để bảo anh đi cứu con trai trên thuyền đêm đó.

Đúng, ngay cả khi cô ngàn điều không phải, nhưng không thể phủ nhận rằng cô rất yêu con.

Cuối cùng Diệp Sâm không nói gì bỏ đi, Lâm Tử Khang đứng cách đó không xa trông thấy, khi đi ra ngoài cậu ấy yên lặng giơ ngón cái với Mộc Vân.

Mở chủ, làm hay lắm!

Mộc Vân được phép ở lại, cô lập tức hào hứng thu đem gói thuốc xuống bếp, sau khi sắc thuốc xong thì chạy lên lầu tìm con trai.

“Minh Thành? Minh Thành?” “Cô gọi cái gì mà gọi? Cậu chủ nhỏ còn chưa dậy, cậu chủ để cô ở lại để sắc thuốc, không nói sẽ để cho làm phiền cậu chủ nhỏ.”

Vẫn là người giúp việc đáng ghét kia, sau khi nhìn thấy Mộc Vân gọi Diệp Minh Thành liền tức giận đứng đó cản trở.

Mộc Vân mặc kệ bà ta.

Cô đã được sự cho phép của Diệp Sâm, cô muốn đi tìm con trai của mình thì cứ quang minh chính đại mà đi, còn cần để ý tới con rưồi này sao?

Mộc Vân thấy con trai vẫn chưa dậy liền vào bếp làm một bữa sáng đẹp đẽ cho trẻ con trước rồi mang lên lầu hai, dựa vào trí nhớ đêm hôm qua mà tìm được căn phòng con trai đang ở.

“Cốc cốc cốc.”

“Minh Thành, dì là dì Maris đây, con đã dậy chưa? Dì đã làm cho.

con một bữa sáng ngon lành, có bánh khoai tây nghiền chiên giòn, còn có hoành thánh nhân tôm và trứng chần với sốt cà chua nữa đó, con có thích không?”

Mộc Vân tìm thấy phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, nhẹ nhàng gọi bé con bên trong.

Nhưng mà, khiến cho cô thất vọng là cô gọi liên tiếp mấy tiếng, bên trong vẫn là không có động tĩnh gì, có chuyện gì thế nhỉ? Vẫn chưa dậy sao?

Mộc Vân chuẩn bị đẩy cửa đi vào.

Nhưng đúng lúc này, ở hành lang phía bên phải cô, một bóng dáng nhỏ bé bất thình lình xuất hiện.

“Di làm gì ở đây? Ai cho dì đi lên đây?”

“Hả?”

Mộc Vân bị dọa cho giật mình, lập tức quay đầu lại, lúc này mới phát hiện hóa ra con trai mình không ở trong phòng mà đứng ở bên ngoài.

“Minh Thành? Thì ra con thức dậy rồi, vậy sao con không xuống ăn điểm tâm thế? Cháu không đói bụng sao? Còn nữa, sao cháu không mặc áo khoác?”

Không ai để ý đến cô, sau khi đứa nhỏ này xuất hiện như thế thì quay người lại đi. Thằng bé muốn làm gì? Vẫn còn sớm mà!

Mộc Vân thấy vậy thì đành phải đi theo sau lưng cậu bé, khi đi cùng thì phát hiện sau khi hai mẹ con ra ngoài, phía trước là một vườn treo rất lớn. Mà lúc này, cậu bé này lại một mình chạy đến sân chơi trong vườn hoa này mà chơi.

Sặc, đúng là thế giới của người có tiền!

Mộc Vân bưng bữa sáng đặt trên một chiếc bàn đá trong vườn hoa, sau đó cũng đến sân chơi này.
 
Chương 62


Chương 62

“Minh Thành, chúng ta ăn sáng xong rồi chơi được không? Không thì sẽ đói đó.”

“Không ăn!”

Cuối cùng Diệp Minh Thành cũng mở miệng, nhưng không kiên nhẫn nói hai chữ.

Mộc Vân hơi đau đầu, xem ra đứa nhỏ này không dễ dụ, thằng bé không giống em trai ngoan ngoãn nghe lời cô ăn cơm.

Mộc Vân ngồi xổm bên cạnh thằng bé mà suy nghĩ, bỗng nhiên cô nhớ đến một chuyện: “Minh Thành, dì đoán chắc là cháu muốn gặp ba phải không? Không thì thế này, chỉ cần cháu ăn xong điểm tâm thì dì dẫn con đi tìm ba!”

“Dì nói thật chứ?”

Gần như trong khoảnh khắc đứa nhỏ này lập tức phản ứng.

Đúng thế, đứa trẻ bị bệnh tự kỷ là như thế, nó quái gở lạnh lùng, từ chối giao lưu với mọi người. Những loại người này trong lòng của nó thường sẽ có một người để lệ thuộc vào.

Mà người này không thể rời đi. Đột nhiên Mộc Vân hơi ghen ghét với người đàn ông khốn kiếp kia.

Chờ xem, sẽ có một ngày cô sẽ biến thành người kia!

Cuối cùng Diệp Minh Thành cũng ăn bữa sáng mà Mộc Vân đem đến, lúc dì Trần lên dọn bát thì đôi mắt cũng muốn rớt xuống đất.

“Cậu chủ nhỏ, cái này… Là cậu ăn hết sao?”

“Đúng thế, đều là thằng bé ăn, sao thế? Có gì không đúng sao?”

Mộc Vân nghe nói như thế thì cảm thấy vô cùng kì lạ, không phải đây là lượng ăn của một đứa bé sao, sao dì Trần lại phản ứng lớn như thế? Chẳng lẽ trước kia đứa nhỏ này không ăn được nhiều như thế?

Mộc Vân không biết trước kia ở trong nhà Diệp Minh Thành không thể nào ăn được.

Trừ khi ba thằng bé làm cho ăn thì thằng bé mới ăn.

Dì Trần bưng bát tức giận đi xuống, vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho Cố Cẩn Mai. “Cô Cố, cô biết người phụ nữ đó lợi hại thế nào không? Hôm nay cậu chủ nhỏ ăn hết thức ăn mà cô ta nấu rồi?”

“Thật sao?”

Lúc Cổ Cẩn Mai nghe được tin này thì cô ta đang cắt cành hoa, “Răng rắc” một tiếng, cắt cành hoa sạch sẽ!

“Đúng vậy, lúc đầu tôi lừa cậu chủ, nói sủi cảo cậu chủ làm cho cậu chủ nhỏ vẫn còn thì cậu ấy mới đi làm. Sau đó tôi chờ cậu ấy đi thì tùy tiện nấu một chút, nhưng cậu chủ nhỏ lại không ăn. Tôi đang muốn thừa cơ hội này gọi cô tới làm cho cậu chủ nhỏ, nhưng mà nữ bác sĩ khiến người ta ghét lại đến đây”.

Giọng nói của người hầu vô cùng căm hận, giống như hận không thể lập tức đuổi Mộc Vân đi vậy.

Cổ Cẩn Mai lại không nói gì, cô chỉ cầm kéo trong tay, cắt từng chút một! Chiếc kéo sắc bén kia cắt mạnh, không bao lâu đã cắt xong một chậu hoa đang nở.

Cắt đến khi chỉ còn một câu trụi lủi. “Cô Cố?”

“Biết rồi, không sao đâu, có thể làm cho cậu chủ nhỏ ăn là được rồi, tất cả đều lấy thân thể cậu chủ nhỏ làm trọng.”

Cô buông kéo xuống, dịu dàng trấn an một câu qua điện thoại.

Dì Trần nghe được thì cảm động đến hốc mắt cũng đỏ lên: “Cô Cố, cô thật lương thiện, đến mức này. rồi mà còn rộng lượng như thế. Nhưng mà không sao, chúng ta còn nhiều cơ hội, cô yên tâm đi.”
 
Chương 63


Chương 63

Dì Trần cho Cố Cần Mai một câu đảm bảo, sau đó mới cúp điện thoại. Maris đúng không, tôi sẽ không cho cô nhảy nhót ở đây lâu đâu!

Bởi vì Diệp Minh Thành đã ăn sáng xong, Mộc Vân cũng thực hiện lời hứa của mình, định dẫn thằng bé đi Diệp thị tìm Diệp Sâm.

Dù sao cô cũng muốn đi qua đó.

Nhưng mà cô không biết giữa trưa hôm đó, một đứa con trai khác của cô cũng đi đến đó.

“Anh, anh phải cẩn thận một chút. Nếu gặp tên bại hoại kia thì phải dạy dỗ gã ta một chút, không thể để gã ta bắt nạt mẹ được”

Trong nhà trẻ, lúc Mặc Hi xuất phát, cục cưng Ninh Dương dặn dò bên tai thằng bé nhiều lần.

Mặc Hi vỗ ngực nhỏ của mình, vui vẻ đồng ý.

Hai mươi phút sau, cao ốc Diệp thị ở trung tâm thành phố.

Bởi vì sợ người ta phát hiện nên Mặc Hi mặc chiếc áo hoodie màu xanh, bên ngoài còn khoác áo ghi lệ màu xám đen. Cậu bé cố ý không đi từ cửa chính vào mà sau khi đi vòng bãi đậu xe ở tầng hầm thì chui vào thang máy.

Đứa nhỏ này thật sự vô cùng thông minh.

Nhưng mà khi thằng bé đi thang máy đến tầng lầu mà mình điều tra được, sau khi ra ngoài lại phát hiện phía trước là cửa kính đã bị khóa, cậu vốn dĩ không vào được.

“Không phải chứ, nơi này là phòng tổng giám đốc mà, sao còn cửa thủy tinh này thế? Chẳng lẽ cậu sai rồi?”

Cậu bé hơi buồn bực, đứng đó quan sát xung quanh một chút, thấy không có phản ứng định quay trở về thang máy đi những tầng khác xem thử.

Nhưng mà bỗng nhiên trên cửa thủy tinh vang lên giọng người phụ nữ một cách máy móc: “Quét mặt thành công, Diệp Minh Thành, có thể mở ra!”

Sau đó “Lạch cạch” một tiếng, cửa thủy tinh đã mở ra.

Diệp Minh Thành?

Chính là thăng nhóc bảo thủ kia sao?

Mặc Hi trợn mắt hốc mồm.

Xem ra cậu không đoán sai, Diệp Minh Thành chính là con trai của tên bại hoại kia. Mà cậu vì có gương mặt giống Diệp Minh Thành như: đúc cho nên ở chỗ này mới nhận lầm.

Cho nên tên bại hoại kia cũng là ba cậu sao?

Mặc Hi hơi tức giận, khi đi qua cửa kính đi lên phía trước, cậu mới phát hiện bên trong vốn không phải văn phòng tổng giám đốc gì cả, mà là một phòng nghỉ được trang trí vô cùng xa hoa cao cấp.

Có Tv, ghế sô pha, giường… Khoan đã, nhìn giống như ngôi nhà vậy.

Xem ra có thể là nơi bọn họ nghỉ ngơi, không thì ở bên ngoài sẽ không đặt cửa thủy tinh, còn phải phân biệt mặt người mới được vào.

Mặc Hi biết rõ nơi này nên quyết định ra ngoài, tìm nơi có đồ bại hoại kia lần nữa.

Nhưng mà vào đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng cửa thủy tỉnh bị mở ra: “Quét mặt thành công, Diệp Sâm, có thể mở rai”

Mặc Hi: Trời tên bại hoại kia đến, lần này phải làm sao bây giờ?
 
Chương 64


Chương 64

Mặc Hi luống cuống, vội vàng chạy trở về. Sau khi cậu ở trong phòng sốt ruột tìm một phen thì vọt vào tủ quần áo trong phòng ngủ mà trốn.

Mặc dù cậu đi tìm tên bại hoại kia nhưng không muốn bị gã phát hiện, cậu chăm chú nhìn tình hình địch. Nếu lần sau tên bại hoại này bắt nạt mẹ thì cậu sẽ ra tay trừng phạt gã.

Mặc Hi nín thở trốn trong tủ treo quần áo.

Nhưng mà điều cậu không ngờ là sau khi tên bại hoại kia đi vào thì không đi đâu mà đi thẳng đến tủ quần áo này.

“Đùa gì thế? Cái này cũng gọi là thuốc sao? Đăng như thế, còn khó ngửi nữa!”

“Xoạt xoạt…”

Vừa rồi, ở trong văn phòng Diệp Sâm bị ép uống hết một ly thuốc đông y, đưa tay kéo cửa tủ quần áo!

Mấy giây sau, hai người một lớn một nhỏ đứng ngay trước cửa tủ quần áo, trừng mắt nhìn nhau không nói tiếng nào.

Xong, bị phát hiện rồi!

Mặc Hi ở trong tủ treo quần áo, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Nhưng mà điều cậu cảm thấy kì lạ là tên bại hoại này mở tủ quần áo ra phát hiện thấy cậu, sau khi ngó một cái thì vẻ mặt rất kì lạ.

“Diệp Minh Thành, vì sao con chạy tới đây? Không phải vừa nãy con còn ở trong văn phòng sao?”

Diệp Minh Thành?

Đứa bé bảo thủ kia cũng tới?

Trong phút chốc, cậu bé thông minh tuyệt đỉnh này cũng hiểu được xảy ra chuyện gì, lập tức câu đứng trong tủ quần áo cười ngọt ngào với đồ bại hoại này. “Dạ ba, ba, con vừa tới.”

DiệpDiệp Sâm sửng sốt!

Thằng nhóc con này còn cười với anh? Có phải anh nhìn lầm rồi không?

Còn nữa, thằng bé vừa lên tới? Vậy sao anh không nhìn thấy? Anh cũng vừa mới lên, chẳng lẽ… Lúc anh đang gọi điện thoại thì thăng bé đi tới?

Trong phút chốc, vẻ khó hiểu trong mắt Diệp Sâm càng nhiều.

Nhưng mà khi anh chưa suy nghĩ cẩn thận xong thì điện thoại của anh lại reng reng vang lên.

“Con đã đi lên thì lên ngoan ngoãn đợi ở trên kia, dì… Dì bác sĩ kia đến rồi, con đừng chạy loạn khắp nơi, chờ ba làm xong thì dẫn con về nhà”

“Á!”

Mặc Hi chớp đôi mắt hồ ly nhỏ.

Dì bác sĩ?

Gã ta nói mẹ sao? Sao mẹ lại tới đây? Hơn nữa còn dẫn theo thằng bé bảo thủ kia tới.”

Trong đầu nhỏ của Mặc Hi không thể hiểu rõ chuyện này, nhưng mà cậu bé rất thông minh, nghe thấy ba bảo cậu ngoan ngoãn đợi thì cậu ngoan ngoãn gật đầu.

“Được rồi, con sẽ không đi loạn, ba, ba mau đi đi”

DiệpHạc Hiêt Anh bị nụ cười xán lạn của cậu bé làm ngẩn người.

Xem ra nhất định là người phụ nữ chết tiệt kia làm ảnh hưởng đến thằng bé, đã nói từ trước không thể để cô ta ở chung với thằng bé được, xem cô ta dạy thằng bé thành dạng gì kìa?

Vẻ mặt của Diệp Sâm trở nên âm trầm.
 
Chương 65


Chương 65

Mặc Hi nhìn thấy cuối cùng Diệp Sâm cũng đi ra thì vội vàng chạy khỏi phòng này, chui ra khỏi cửa thủy tỉnh.

Cậu phải mau chóng rời đi nơi này, bây giờ đứa bé bảo thủ kia đã đến đây. Nếu bị phát hiện Cố Cẩn Mai đứa bé giống nhau như đúc ở đây thì chuyện sẽ phiền phức lớn rồi.

Cậu bé đi xuống thang máy, đang chuẩn bị từ cao ốc này chuồn về nhà trẻ!

Nhưng mà khi cậu vừa mới ra cửa thì sợ hãi nhìn thấy trước cửa cao ốc có một chiếc taxi ngừng lại. Mà lúc này bên cạnh xe có một dì đã bốn mươi năm mươi tuổi dẫn theo một cô bé xinh đẹp đang nắm lấy một cậu bé xấp xỉ cậu kéo vào xe!

Ninh Dương!

Dì Lan?

Má ơi, bọn họ đến lúc nào thế? Hơn nữa! Bọn họ dắt theo thằng nhóc bảo thủ kia làm gì?

Mặc Hi cảm thấy mình sắp điên rồi, vội vàng lao ra. Cậu muốn đi ngăn cản hai người đầu tôm lỗ m ãng kia lại, nhưng mà ở sau lưng cậu có một giọng nói vang lên.

“Cậu chủ nhỏ? Sao cậu chạy xuống đây? Không phải tổng giám đốc.

bảo cậu đợi trong phòng nghỉ hay sao? Sao cậu chạy đến đây một mình? Nơi này rất nguy hiểm, chú Lâm dẫn cậu trở về”

Thật đúng lúc, đó chính là trợ lý Lâm Tử Khang của tổng giám đốc!

Thế là cuối cùng, Mặc Hi chỉ có thể trơ mắt nhìn em gái, còn có dì Lan già nên hồ đồ, kéo thằng nhóc bảo thủ vào trong xe.

Mà cậu thì lại bị ép ôm về tầng cao nhất lần nữa.

Trò đùa này thật sự lớn quá rồi!

“Diệp Minh Thành, sao con không nói gì? Ba đang hỏi con đấy! Tại sao con không ngoan ngoấn ở yên trên tầng đợi? Lúc ba xuống đã dặn dò con như nào hả? Sao bây giờ con lại không nghe lời như thế hả?” Sau khi nghe tin con trai lén lút chạy xuống dưới tầng, Diệp Sâm tạm dừng cuộc họp rồi chạy vào phòng làm việc quát lớn.

Mặc Hi: Mặc Hi cũng rất uất ức, cậu ta muốn nói rằng mình căn bản không phải con trai mà anh muốn tìm, cậu ta là một người khác. Cậu ta nào biết được cậu bé cứng đầu ấy bỗng nhiên muốn chạy xuống dưới cơ chứ?

Mặc Hi ủ rũ ngồi trên ghế sô-pha, bưng cái mặt rầu rĩ khó chịu.

“Ba, ba đừng la con nữa. Con cũng buồn bực lắm chứ! Con muốn chạy xuống dưới thì đương nhiên là chạy đi chơi rồi. Con đã năm tuổi rồi, không còn là một đứa trẻ bé bỏng nữa, không thể bị nhốt mãi được” “Gì cơ?”

DiệpDiệp Sâm ngồi ở bàn làm việc, tưởng đâu mình nghe nhầm rồi!

Diệp Minh Thành là một người tuyệt đối không nói một lần quá nhiều, càng không nói với người khác cậu bé đang rất buồn bực. Tính cách cậu bé lầm lì đến mức khép mình, lúc giận dỗi chỉ tự khóa chặt cửa nhốt mình trong phòng. Nhất định không thể nào nghe được từ “buồn bực” từ miệng cậu bé. Huống chỉ, cậu bé còn nơi không thể nhốt mình như thế nữa, cậu không còn là một củ cải bé nữa rồi, cậu muốn ra ngoài đi chơi.

Diệp Sâm nhíu nhíu mày cảm thấy hơi không bình thường lắm.

Anh đi ra khỏi bàn làm việc, đi thẳng đến trước mặt thẳng bé.
 
Chương 66


Chương 66

“Diệp Minh Thành, ngẩng đầu lên nhìn ba, ba hỏi con này, có phải cô ấy đã nói gì với con rồi không?”

“Gia”

Mặc Hi ngẩng đầu lên ngay, chớp chớp đôi mắt cún con nhìn ba.

DiệpDiệp Sâm nhìn thấy thế, càng lạnh lùng nghiêm túc nhíu chặt mày hơn: “Chính là cô bác sĩ đã dẫn con đến đây. Sáng nay cô ấy đã nói với con những gì rồi? Sao con bỗng nhiên lại theo cô ấy qua đây? Rốt cuộc giữa hai người đã có chuyện gì rồi?”

Đây hoàn toàn là giọng điệu chất vấn. Cô bác sĩ ấy trong lời nói của anh giống như đã làm ra tội ác tày trời gì đó với con trai anh, nét mặt tràn ngập sự chán ghét và căm hận.

Thì ra, bình thường anh cũng bắt nạt mẹ như vậy sao?

Một người đàn ông, vứt bỏ một người phụ nữ cùng hai đứa con đã đành, lại còn đến mắng mỏ, bắt nạt cô ấy?

Mặc Hi tức giận rồi, nhảy đứng phắt dậy trên ghế sô-pha, ưỡn ngực.

vênh mặt đứng ở trước mặt ba: “Ba, ba nói thế là có ý gì? Cô ấy làm gì rồi chứ? Cô ấy chữa bệnh cho ba, còn dẫn con đến tận đây, cô ấy làm sai cái gì rồi mà ba phải chất vấn như vậy chứ?”

Đứa trẻ này còn dùng cả hai chữ “chất vấn” luôn rồi.

DiệpDiệp Sâm giật cả mình.

Trước giờ anh không hề biết đứa trẻ này còn biết cãi nhau nữa.

Trước đây cậu bé một là trốn đi bực tức một mình, hai là tự nhốt mình không muốn gặp ai, từ bao giờ đã học được cái kiểu cãi nhau với ba như thế rồi?

“Diệp Minh Thành, không phải ba chất vấn cô ấy. Chỉ là ba muốn nói với con đừng dễ dàng tin tưởng người khác như thết”

“Cô ấy có phải người khác đâu! Cô ấy là người đối xử với con tốt nhất nhất luôn!”

Mặc Hi cuối cùng cung bùng nổ giận dữ rồi. Sau khi cậu bé lao đến phẫn nộ quát vào mặt người ba khốn nạn, nhảy từ ghế xô-pha xuống chạy thẳng ra ngoài cửa. Cái ông khốn nạn ấy, cậu bé không thèm ông ấy làm ba mình thì có!

Làm trò trước mặt cậu bé, còn không muốn cậu tin tưởng mẹ mình.

Mẹ chính là người tốt nhất trên thế gian này. Ngay cả khi không cần người ba khốn nạn này thì cậu bé vẫn cần có mẹ.

Mặc Hi chạy nhanh như bay ra ngoài cửa, mắt đỏ hoe lên.

Diệp Sâm ở sau lưng sớm đã luống cuống chân tay, đang định chạy ra ngoài thì Lâm Tử Khang từ cửa đi vào, nhìn thấy cậu chủ nhỏ.

mắt đỏ hoe chạy ra thì ngạc nhiên lắm.

“Có chuyện gì thế? Giám đốc, sao ngài lại làm cậu chủ nhỏ khóc rồi?”

Cậu ấy đóng cửa lại, lập tức ngăn cản Mặc Hi đang muốn chạy ra ngoài.

DiệpDiệp Sâm: Anh ngồi trên ghế xô-pha siết chặt các ngón tay của mình, cậu bé cuối cùng cũng đi qua đó.

“Là ba sai. Ba xin lỗi con. Ba không nên nói cô ấy như vậy, con tha thứ cho ba có được không?”

DiệpDiệp Sâm ngồi chồm hổm trước mặt con, mở miệng xin lỗi con luôn.

Ở việc này, người đàn ông này xử lý cũng khá được. Anh dạy dỗ con cái sai là sai, đúng là đúng, dù là ba có sai thì cũng phải đích thân xin lỗi con cái.
 
Chương 67


Chương 67

Nhưng hôm nay, nếu nghĩ kỹ lại, đúng là những nhận xét của anh có phần quá đáng.

Mặc dù người phụ nữ kia đáng ghét, nhưng cậu bé nói đúng, cô ấy chữa bệnh cho anh, lại còn thật lòng thật dạ với đứa trẻ, anh không nên dùng cái nhìn phiến diện ấy vu khống hãm hại cô trước mặt cậu bé.

Diệp Sâm ôm đứa con trai ngoan ngoãn lên, lại đi vào phòng làm việc.

Mà bên kia lúc này, Diệp Minh Thành bị ép buộc mang về nhà trẻ, cũng xảy ra một màn kinh ngạc trong cuộc đời cậu bé.

“Anh, em kể cho mà nghe! May mà bảo bối Ninh Dương đi dẫn anh về đây, nếu không thì mẹ về rồi đấy!”

Nhờ có sự giúp đỡ của bà ngoại Lan, sau khi bảo bối Ninh Dương được được anh trai về nhà trẻ, nắm bàn tay nhỏ xinh của anh trai, thì thầm bên tai một cậu như vậy.

Diệp Minh Thành vốn là vô cùng chống cự, cậu bé không thích bị người khác động chạm.

Nhưng suốt dọc đường, đôi bàn tay bé nhỏ của cô bé này không ngừng sờ s0ạng cậu bé, mà cuối cùng dựa cả người vào lưng cậu bé luôn. Cơ bản là cậu bé cũng đã chết lặng rồi.

“Sao mẹ lại phải quay lại?”

“Bởi vì trường mẫu giáo cho nghỉ đó, anh trai à, thì ra trường mẫu giáo này sáng thứ tư chỉ học nửa ngày. Cô giáo nói cần phải khử trùng, các bạn nhỏ không thể ở trong đó được, cho nên Ninh Dương đã nhanh chóng gọi điện thoại cho dì Lan, nhờ dì ấy đưa em cùng đi tìm anh đó”

Bé cưng Ninh Dương nói đến đây liền cảm thấy đặc biệt tự hào.

Bởi vì cô bé cầm số điện thoại mà anh trai để lại nên gọi được cho dì Lan, còn nhờ dì đưa cô bé ra ngoài tìm anh trai nữa. Ninh Dương lanh lợi dắt anh trai đi vào trong lớp học.

Quả nhiên, vừa mới bước vào lớp, cô giáo liền vẫy tay: “Ninh Dương, con tìm thấy anh trai rồi là, mau qua đây, mẹ con sắp tới rồi, các con đeo cặp sách nhỏ vào, cùng cô giáo ra ngoài thôi.”

“Vâng ạ”

Bé cưng Ninh Dương trả lời bằng chất giọng ngây thơ, ngọt ngào, lấy cặp sách nhỏ của mình từ trong ngăn bàn rồi khoác lên vai.

Diệp Minh Thành: “…”

Đây là một cuộc sống mẫu giáo mà cậu bé hoàn toàn chưa thích ứng được, cũng như chưa từng thấy bao giờ.

Thật ra Diệp Minh Thành có từng đến trường mẫu giáo học, nhưng nơi đó là trường mẫu giáo hàng đầu của thành phố A. ở đó môi trường đẹp đẽ, cơ sở thiết bị cao cấp, người đi vào đều là những người giàu có.

Cho nên tình huống như hiện tại, cô giáo gần gũi như thế này, các bạn xung quanh cũng rất hòa thuận, tình huống như vậy ở đó không thể nào xảy ra được

Diệp Minh Thành để cho Ninh Dương tùy ý tự mình đeo cặp sách, sau đó được cô giáo dẫn ra ngoài.

“Mẹ đến rồi!”

Sau khi được dắt ra khỏi lớp, Ninh Dương tinh mắt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đợi ở cổng trường mẫu giáo, ngay tức khắc, cô bé liền sải chân chạy vút về hướng đó.

Diệp Minh Thành: “…”
 
Chương 68


Chương 68

Mẹ?

Đó không phải là cô bác sĩ của nhà bọn họ sao? Vừa nãy họ mới từ cửa công ty của ba tách ra, sao bây giờ cô ấy đã trở thành mẹ của họ rồi?

Diệp Minh Thành cảm thấy hơi mờ mịt, một hồi lâu sau, cậu bé nhìn hai người đang ôm nhau trước mặt mà vẫn không nhúc nhích.

“Mặc Hi? Sao con không qua đây? Ngốc quá! Là mẹ đây, mau ra ngoài, chúng ta về nhà thôi!”.

Mộc Vân để ý thấy đứa con trai này vẫn chưa đi đến, liền vội vàng vẫy tay với cậu bé.

Thật kì lạ, sao hôm nay con trai không cười, giận dỗi rồi sao? Là vì cô đến quá muộn ư?

Mộc Vân đặt con gái xuống, tự mình đi đến.

“Mặc Hi, sao con lại không vui? Có phải trách mẹ không đến kịp giờ không? Thật xin lỗi con, Mặc Hi, mẹ không biết hôm nay trường mẫu giáo chỉ học nửa ngày, cho nên lúc nhận được điện thoại thì đã muộn, con đừng giận nữa được không?”

Mộc Vân vươn tay ra, muốn sờ sờ đầu nhỏ của con trai.

Thế nhưng, cô vừa mới di chuyển, vậy mà anh chàng này quay đầu đi như một phản xạ có điều kiện, sau đó tránh khỏi cô.

Mộc Vân: “…”

Trong tích tắc, cô thật sự cho rằng hiện tại đứng trước mặt cô không phải Mặc Hi mà là một cậu con trai khác mà sáng nay vừa cùng cô ăn chung uống chung – Diệp Minh Thành!

“Mặc Hi?”

“…Cháu tự mình đi!”

Cuối cùng Diệp Minh Thành chỉ lạnh nhạt nói với cô một câu, sau đó nâng chân nhỏ bước đi.

Mộc Vân sững người nhìn theo, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, liền vội vàng mang con gái đuổi theo.

“Mặc Hi, con giận mami thật à? Được rồi được rồi, đừng giận nữa, mami biết sai rồi, như thế này vậy, mẹ mua cho con kem mà con thích ăn nhất, được không con?”

“Tuyệt vời tuyệt vời! Mẹ ơi, con muốn ăn vị dâu, à, con còn muốn ăn hotdog thơm ngon nữa”

Diệp Minh Thành không trả lời, trái lại Ninh Dương nghe đến đây liền vô cùng vui vẻ vỖ VỖ tay.

Thế nên hai mươi phút sau, Mộc Vân mua xong đồ ăn, cuối cùng đưa hai đứa trẻ trở về căn phòng bọn họ thuê. Lúc này, hai đứa nhỏ đã xử lý xong hai cây kem, hai chiếc hotdog và cả một hộp bánh trứng vừa mới nướng.

“Anh ơi, ăn có ngon không?”

Bé cưng Ninh Dương hoàn toàn là một đứa trẻ mê ăn uống, sau khi bước vào cùng anh trai, miệng còn đang căng phồng đầy đồ ăn đã ngay lập tức hỏi lại anh mình.

Thực ra đây đều là những thói quen hàng ngày của anh em bọn họ.

Trên tay Diệp Minh Thành cầm một chiếc bánh trứng, cậu bé cảm thấy hơi khó xử, nhưng lại chẳng thể kiềm chế được trước sự hấp dẫn của đồ ăn ngon.

Cuối cùng cậu bé cũng gật đầu, cái miệng nhỏ nhắn dính đầy vụn bánh lại cắn thêm một miếng nữa từ chiếc bánh đang cầm trên tay.

Thật là ngon, trước đây cậu chưa từng được ăn những thứ này, ba không cho cậu ăn, nói rằng những thứ này Cổ Cẩn Mai cho sức khỏe, cho nên những năm này, ngoài những món được chuẩn bị từ nhà mình ra, cậu bé không ăn thêm cái gì khác bên ngoài.

Mộc Vân nhìn hai đứa nhỏ vui vẻ ăn, sau đó liền tự mình vào bếp nấu cơm. Vài phút sau bỗng điện thoại đổ chuông.
 
Chương 69


Chương 69

“Mặc Hi, trả lời điện thoại giúp mẹ, mẹ đang nấu ăn, con xem ai gọi tới vậy?”

Diệp Minh Thành nhìn thoáng qua chiếc điện thoại đặt trên tủ TV cách đó không xa, cuối cùng, cậu bé đứng dậy, đi tới kết nối micro: “Xin chào?”

“Diệp Minh Thành?”

Diệp Minh Thành dù thế nào cũng không ngờ tới, vừa mới nhận điện thoại, người bên kia liền trực tiếp gọi đúng tên của cậu!

Diệp Minh Thành ngạc nhiên mở to đôi mắt đẹp: “Cậu là ai?”

“Tôi là Mặc Hi đây, có phải giờ cậu đang ở nhà tôi không? Mẹ và em gái tôi đều gọi cậu là Mặc Hi?”

Giọng nói trong điện thoại có chút vui tươi, âm thanh cũng có chút giống với giọng của cậu bé, nhưng nghe nhẹ nhàng hơn nhiều, thật giống như một chú cáo nhỏ đang cười.

Mặc Hi?

Thì ra cậu ấy là Mặc Hi?

Cuối cùng Diệp Minh Thành cũng hiểu ra, thoáng chốc, sắc mặt cậu trở nên u ám.

“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao tôi bị coi là cậu rồi còn bị đưa đến đây? Còn nữa, cậu đang ở đâu?” “Tôi đang ở nhà cậu chứ đâu, Diệp Minh Thành, nói cho cậu biết, ngoại hình chúng ta giống hệt nhau, thế nên nếu tôi đoán không nhầm thì chúng ta hẳn là anh em sinh đôi” “Hả? Anh em sinh đôi?” Diệp Minh Thành bị những lời này làm cho sửng sốt, cậu bé cầm điện thoại đứng bên tủ TV, một lúc lâu sau vẫn cảm thấy đầu óc mông lung.

Mặc Hi gật đầu: “Đúng vậy, đáng nhẽ hôm nay tôi đến tìm ba của cậu, bởi vì ông ấy luôn bắt nạt mẹ tôi, thế nhưng khi đến đó, tôi phát hiện tôi bị coi là cậu, thậm chí cả ba cậu cũng không nhận ra. Thế nên Diệp Minh Thành à, tôi cho rằng chúng ta chính là anh em sinh đôi!” “Anh em sinh đôi?” “Đúng, chính là anh em sinh đôi! Cậu nghĩ đi, cậu bị mang về nhà tôi, mẹ và Ninh Dương đều cho rằng cậu chính là tôi, điều này chứng minh chúng ta giống hệt nhau, không phải anh em sinh đôi đều giống hệt nhau sao?” Diệp Minh Thành: “…….”

Hình như đúng là vậ Cuối cùng Diệp Minh Thành cũng phải đồng tình với ý kiến này, nhưng mà, sau khi đồng ý, cậu bé chợt nghe thấy tiếng nấu nướng trong bếp, lại nhớ tới những đồ ăn vừa nãy mà trước giờ cậu chưa từng được ăn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cậu lập tức ảm đạm trở lại.

“Nếu như chúng ta là anh em sinh đôi, mà không cần tôi? Ba còn nói với tôi rằng bà ấy đã qua đời rồi!” “Hả?” Bây giờ đến lượt Mặc Hi ở bên kia điện thoại rơi vào mông lung.

Có phải những lời này là đang nói đến mẹ? Cậu ấy đang trách mẹ không cần cậu ấy sao? Lại còn nói mẹ đã qua đời rồi?!!

Mặc Hi tức giận nói: “Mấy lời đó mà cậu cũng tin? Miệng lưỡi đàn ông đều là lũ quỷ lừa đảo! Vậy nếu mẹ nói với tôi cùng em gái răng ba cũng qua đời rồi, vậy ông ấy có qua đời không hả?” Diệp Minh Thành: “…..

Cuối cùng cậu bé không nói gì thêm nữa, cậu đứng đó với khuôn mặt nhỏ tái nhợt.

Tại sao người lớn lại xấu như vậy?

“Diệp Minh Thành, chuyện của người lớn rất phức tạp, chúng ta không nên dễ dàng tin tưởng, bước tiếp theo chúng ta cần làm là tìm hiểu rõ ràng xem hai người họ đã xảy ra chuyện gì, vì sao họ lại chia tay? Còn nữa, hai người chúng ta tại sao lại mỗi người một nơi?” Mặc Hi nói ra mục đích thực sự của cuộc điện thoại.

Diệp Minh Thành nghe vậy cũng đồng tình: “ Vậy bây giờ cần làm gì? Làm thế nào mới có thể tìm hiểu được?” “Ừm….Tôi nghĩ chúng ta vẫn nên gặp nhau trước đi? Gặp rồi nói, còn nữa, hiện tại chúng ta đang hoán đổi vị trí của nhau, để thời gian lâu thì sợ rằng sẽ bị ba mẹ phát hiện mất, cho nên chúng ta vẫn nên hoán đổi trở lại trước đã” Mặc Hi suy nghĩ kỹ càng và đưa ra đề xuất.
 
Chương 70


Chương 70

Thật vậy, lúc này việc đầu tiên cần giải quyết là họ cần trở về đúng vị trí của mình, nếu để đợi đến lúc bị phát hiện thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa! Nhìn tình hình trước mắt thì có lẽ mẹ biết được sự tồn tại của tất cả họ. Nhưng ba thì hoàn toàn không biết về cậu và em gái.

Nếu không thì ông ấy biết mẹ ở đây, thế nhưng lại không hề đề cập đến việc muốn gặp hai anh em họ.

Mặc Hi đã nhanh trí phát hiện ra điểm này và quyết định phải nhanh chóng hoán đổi lại vị trí với người anh em còn lại càng sớm càng tốt.

Hoäắc Minh Thành cũng đồng ý.

“Mặc Hi, Ninh Dương, mau ra ăn cơm nào, mẹ đã nấu món sườn xào.

chua ngọt và đùi gà om mà hai đứa thích ăn nhất rồi này” Trong lúc hai anh em đang nói chuyện điện thoại thì tiếng gọi của Mộc Vân vọng ra từ phòng bếp.

Từ đầu dây bên kia điện thoại Mặc Hi nghe được, đôi mắt của chú cáo nhỏ cong lên cười vui vẻ: “Mau đi ăn cơm đi, mẹ đang gọi các cậu vào đó, Diệp Minh Thành, cậu vẫn chưa từng được sống cùng mẹ, hôm nay hãy tận hưởng đi nhé, nói cho cậu biết, mẹ là người tốt nhất trên thế giới đó” Diệp Minh Thành: Chút khí nóng từ từ bốc lên đầu, cậu bé “cạch” một tiếng cúp điện thoại.

“Ấy? Mặc Hi, là ai gọi tới vậy?” Đúng lúc này Mộc Vân bê đồ ăn ra, nhìn thấy cảnh này, cô thắc mắc.

Diệp Minh Thành cười ảm đạm: “Không có ai ạ, là cuộc gọi rác!” Cuộc gọi rác?

Mộc Vân nghe vậy cũng không quan tâm nữa, bê tất cả đồ ăn đã nấu xong ra, trước tiên cô đặt một bát cơm nhỏ đến trước mặt con trai: “Mặc Hi, đây là của con, con thấy không? Đây là món sườn xào chua ngọt mà con thích ăn nhất” “Thế còn con? Con nữa? Mẹ, mẹ không thể bất công nha, còn có đùi gà to của cục cưng Ninh Dương nữa” “À đúng đúng đúng, còn bé cưng Ninh Dương của chúng ta nữa, nào, cục cưng nhỏ, đây là của con!” Mộc Vân gắp một chiếc đùi khác bỏ vào bát nhỏ của con gái.

Bức tranh này thật sự rất ấm áp.

Ba mẹ con ở trong căn nhà này, mặc dù căn nhà không rộng và sang trọng như biệt thự hoàng gia Tiên Thủy Loan, thế nhưng bầu không khí ở đây tốt hơn nhiều, mọi người ngồi quanh một cái bàn nhỏ cùng ăn cơm, anh ăn của anh, em ăn của em, như thế này thật ấm áp và hạnh phúc, hoàn toàn không có sự lạnh lẽo của ngôi nhà kia.

Cuối cùng Diệp Minh Thành cũng cầm đũa lên, lúc này, đồ ăn trong bát của cậu đã chất thành một ngọn núi nhỏ rồ Buổi trưa ngày hôm đó Mặc Hi cũng ăn cơm cùng ba, ấy, ba cũng tự mình nấu ăn. Thế nhưng khi hai ba con đang ăn cơm thì bỗng có một người từ ngoài bước vào nói: “Ông chủ, cái đó….cô Cố đột nhiên đến, cô ấy nói muốn mang thuốc cho cậu chủ nhỏ, trước đó cậu chủ đã uống hết rồi, nên cô ấy mang thêm đến đây”

Cô Cố?

Đó là người như thế nào? Còn đích thân làm thu mứt lệ cho Diệp Minh Thành?

Mặc Hi đang ăn có chút hiểu kỳ ngẩng đầu nhìn lên, quay qua đối mặt với ba, lại phát hiện sau khi ba nghe người phụ nữ này đến thì khuôn mặt điển trai lập tức trở nên u ám.

“Ai kêu cô ta tới đây vậy! Không cần!”

“Nhưng mà… cậu à, cái thu mứt lệ này chỉ có cô Cổ làm mới ngon nhất, cậu chủ nhỏ cứ đến mùa Đông là hay bị ho, cho dù cậu chủ nhỏ có uống bao nhiêu thuốc cũng không hết, chỉ có uống cái này mới yên ổn mà qua khỏi, cậu chủ cậu quên rồi sao?”

Dì Trần còn cố nói giúp người phụ nữ đó.

Diệp Sâm nghe xong, mặc dù đường nét trên khuôn mặt điển trai vẫn rất khó coi, nhưng thái độ lại không có cứng ngắc như lúc nãy.
 
Chương 71


Chương 71

Người đàn ông này, bất kể tính tình nóng nảy đến cỡ nào thì vô tình với người khác cũng như vậy, nhưng trong vấn đề sức khỏe của con trai, anh ta tuyệt đối sẽ không nói đùa, mà điểm này Cố Cẩn Mai càng biết rõ, nên mới kêu người giúp việc là dì Trần liều một phen đề cập đến vấn đề này.

Cổ Cẩn Mai cuối cùng cầm hộp thụ mứt lê bước vào.

“Diệp Sâm, Minh Thành hai người đang ăn cơm hả?”

Cô ta mặc một chiếc áo len mỏng màu trắng phối với chiếc váy kaki mùa đông, makeup sơ sài, khuôn mặt nhợt nhạt và hốc hác. Nhìn cả người vô cùng xanh xao, tiều tụy.

“Cô Cổ đây là sao vậy? Nhìn sắc thái có vẻ không tốt lắm” Dì Trần nhìn thấy liền nhanh chóng nhận đồ của cô rồi quan tâm mà hỏi một câu.

Cố Cẩn Mai lắc đầu: “Không sao, do hai ngày trước con bị cảm nhẹ mà thôi”

Ánh mắt của cô nhìn về người đàn ông phía đối diện, mang theo một tia kỳ vọng, thế nhưng Diệp Hạc Hiện một cái liếc mắt cũng không dành cho cô, sau khi anh nhìn thấy Mặc Hi không tập trung ăn cơm, liền gõ ngón tay dài lên mặt bàn: “Diệp Minh Thành, ăn cơm phải tập trung!”

“Ồ.”

Sau khi Mặc Hi nghe thấy, mới nhanh chóng thu ánh mắt lại, liền ăn một miệng lớn.

Cái cô này rốt cuộc là ai?

Chậc chậc, nhìn dáng vẻ của cô đó cấp bậc hình như rất cao đó, mặc ít như vậy, lại cố ý để khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt như vậy, cô đó là muốn tranh thủ để nhận được sự đồng tình của ba hả?

Mặc Hi một bên ăn, một bên tiếp tục lén xem kịch.

Quả nhiên, sau khi nhìn thấy Diệp Sâm phớt lờ, sắc mặt Cố Cẩn Mai liền khựng lại, lộ ra sự thất vọng cực lớn.

“Minh Thành, vậy con nhớ uống thu mứt lệ nha, à đúng rồi dì còn đan cho con một cái găng tay, trời trở lạnh rồi, lúc trước không phải con luôn muốn gì đan giúp con sao, để có thể đeo ra ngoài chơi? Con xem.”

Cứ như là ảo thuật vậy, người phụ nữ này lại lấy trong túi cô ấy ra một đôi găng tay đan bằng len sợi.

Trong một nhà giàu có như vậy, còn tự đan găng tay len, có thể thấy rõ tâm ý của cô.

Dì Trần người giúp việc lại chạy đến: “Wow, cô Cố cô thật là đức hạnh, còn biết tự tay đan găng tay len, cái này còn tốt nhiều hơn so với đồ mua bên ngoài, cậu chủ cậu nhìn xem, đường kim này, hoa văn này, thật sự là có nhiều tiền đến đâu thì cũng không mua được kiểu găng tay này ở bên ngoài đầu”

Người giúp việc này nói rồi lại lấy đôi găng tay trực tiếp đưa đến bên Diệp Sâm.

Diệp Sâm quay đầu nhẹ.

Đây quả thực là một đôi găng tay nhỏ rất đẹp, từ kiểu dáng và cách chế tác có thể nhìn ra đôi găng tay được đan một cách cẩn thận và tỉ mỉ, hơn nữa bên ngoài được làm bằng len sợi bên trong thì là lông tơ, vô cùng mềm mại, đặc biệt thích hợp với những đứa trẻ sức khỏe không tốt như Diệp Minh Thành,

Sắc mặt Diệp Sâm cuối cùng cũng bớt nghiêm nghị lại một chút, thu ánh mắt lại, cũng được xem là âm thầm thông qua việc này.

Cố Cẩn Mai nhìn thấy vô cùng vui mừng, cầm lấy găng tay nhỏ, cô đi đến bên cạnh Mặc Hi: “Minh Thành, để dì đeo thử cho con? Xem có hợp không nha?”

“Dạ được.”
 
Chương 72


Chương 72

Mặc Hi cười híp mắt, giơ bàn tay nhỏ của mình ra cho cô đeo vào.

Dù sao cái găng tay này cũng không liên quan đến anh, cứ xem như anh nhận món đồ này thay cho Diệp Minh Thành vậy.

Ai cũng không ngờ đến, chính trong lúc Cổ Cẩn Mai đang đeo thử đôi găng tay này cho Mặc Hi, bên ngoài biệt thự đột nhiên có người đến, mà người phụ nữ này căn bản không hề thông báo, trực tiếp hùng hổ mà xông vào.

“Diệp Sâm? Diệp Sâm? Tôi nghe nói Minh Thành trở về rồi? Thằng bé thế nào rồi? Có chuyện gì không?”

Lại là mẹ, bà ấy cũng đến đây nữa!!

Mặc Hi gần như lập tức thu bàn tay nhỏ của mình lại.

Còn Diệp Sâm và Cổ Cẩn Mai, cũng ngơ ngác một lúc, lập tức sắc mặt của bọn họ trở nên u ám với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đặc biệt là Cố Cần Mai càng có thể nhìn rõ sự thay đổi.

Mộc Vân, cô cái con đàn bà chết tiệt này đến cũng đúng lúc quá ha!

Mộc Vân vô cùng lo lắng mà chạy vào, vốn dĩ cô nghe Lâm Tử Khang nói, Mặc Hi bị xem thành “Diệp Minh Thành”, chiều hôm nay suýt chút nữa liền đi mất rồi, cô rất lo lắng, nên mới nhanh chóng chạy đến xem rốt cuộc thế nào.

Nhưng sau khi cô vào…

“Sao cô ta lại ở đây? Diệp Sâm, anh lại để cô ta động vào con của anh?!!”

Gần như là lập tức, sau khi cô nhìn thấy trong nhà nhiều thêm một người phụ nữ, ánh mắt trở nên lạnh lẽo như tảng băng ngàn năm!

Chẳng phải là tảng băng sao?

Lúc đầu ở trên thuyền, cô đã tốn nhiều công sức như vậy, thậm chí không thương tiếc mà đâm bị thương bản thân, mới khiến người đàn ông này đồng ý không để người phụ nữ xấu xa này tiếp xúc với con trai lớn của cô.

Nhưng bây giờ là như thế nào? Sao cô ta lại đến nữa? Nhìn dáng vẻ một nhà ba người bạn họ đang vui vẻ mà ăn cơm, còn tình cảm thân thiết giữa bọn họ, bọn họ đây là một nhà đang hòa thuận như xưa?

Mộc Vân giận đến xanh mặt!

Đặc biệt là nhìn cái găng tay nhỏ mà con trai cô đeo trên tay, còn có người phụ nữ dưới chân mang đôi dép lê màu hồng đang đứng kể anh, một tia đau nhói không khống chế được mà vụt qua trong lòng cô.

“Mộc Vân, cô bị điên hả? Ai cho cô đến đây, cô xem nơi này là cái gì vậy? Đây là nơi cho cô tự do ra vào hả?!!”

DiệpDiệp Sâm cuối cùng cũng lên tiếng rồi, mỗi một chữ, đều mang theo sát ý nghiến răng nghiến lợi mà nói ra, cứ như hận không thể lập tức kéo Mộc Vân băm ra!

Ba xấu xa, lại hung dữ với mẹ!

Mặc Hi nhìn thấy, không vui nữa đang muốn lên tiếng nói giúp mẹ.

Nhưng lúc này, ai cũng không ngờ rằng, Cố Cẩn Mai đột nhiên lên tiếng: “Diệp Sâm, anh đừng như vậy, côMộctốt xấu gì cũng là bác sĩ của anh, cô ấy đến đây, chắc chắn là có nguyên do đó, anh đứng như vậy với cô ấy”

Sau đó, cô ta ở trước mắt mọi người, ý cười hiện rõ trên mặt mà tiến về phía Mộc Vân.

“Cô Ôn, cô là có chuyện gì hả? Đến đây, chúng ta ăn cơm trước, lúc này đang là giờ cơm, chắc là cô vẫn chưa ăn, để tôi kêu người giúp việc lấy thêm chén đũa, chúng ta có thể vừa ăn vừa nói.”

Cô ta đứng trước mặt Mộc Vân, giữa sự phong thái, cô ta đã thể hiện ra hết sự đoan trang, dịu dàng, tao nhã của một cô chủ nhà giàu được nuôi dạy tốt, mà cô ta dặn dò vài câu với người hầu thì càng thể hiện ra hết khí chất của một cô tiểu thư nhà giàu.

Mộc Vân nắm chặt lấy ngón tay, khóe môi lộ ra sự lạnh lùng.

“Không cần đâu, tôi đã ăn rồi, tôi đến đây là vì nghe Lâm Tử Khang nói hôm nay tôi đưa Minh Thành đến Diệp thị, xuýt chút nữa để thằng bé đi lạc, cho nên đặc biệt đến đây thăm thăng bé, xem nó có bị làm sao không?”
 
Chương 73


Chương 73

“A? Hóa ra là vì cái gì này hả, vậy không sao rồi, Minh Thành vẫn rất tốt, thăng bé này chính là không thích nói chuyện với người khác, có ở trong lòng, tôi đoán lúc đó chắc nó đi kiếm rồi mới chạy xuống dưới đó, không sao đâu, côMộckhông cần lo lắng: Cố Cẩn Mai lại vô cùng tâm lý mà an ủi một câu.

Câu đó vừa nói ra, Mộc Vân cuối cùng cũng không nhịn nổi trước mặt cô ta, một cái tát xẹt qua khuôn mặt nhỏ một dấu vết xanh trắng.

Cô có thể ở trước mặt cô ta che giấu tình cảm đối với người đàn ông thối đó, nhưng mà con trai thì không được, con trai là miếng thịt rơi xuống trên người cô.

Nếu có người ở trước mặt cô giành vai người mẹ của cô, thì cô sẽ điên lên mất!

“Được vậy, nếu… thăng bé không sao, vậy thì tôi đi đây” Mộc Vân nói xong, quay người chuẩn bị rời đi.

“CôMộcsao lại khách sáo như vậy? Đến cũng đến rồi, vậy thì ngồi xuống đây ăn chút cơm đi, cô đã ăn cơm rồi thì ăn thêm chút đồ ăn cũng được mà, cô đừng bị Diệp Sâm nhà chúng tôi dọa sợ, thật ra tính khí anh ấy chính là như vậy”

Ai cũng không ngờ gười phụ nữ này lại không để Mộc Vân đi, cô ta kéo cô lại, không biết cô có đồng ý hay không liên vô cùng nhiệt tình mà kéo Mộc Vân đến bàn ăn.

“Mộc Vân: Cái con người hèn hạ này, cô ta rốt cuộc muốn làm gì?

Cô như ngồi trên đống lửa, căn bản không muốn nhìn người đàn ông ở phía đối diện, cô sợ sau khi bản thân mình ngẩng đầu lên nhìn tên đàn ông xấu xa đó, thì cô sẽ ở trước mặt con trai ném bát đũa mà rời đi.

Mà làm như vậy là cách cô không muốn làm nhất.

“Dì à, dì cố tình đến thăm con hả?”

“A? … đúng vậy?”

Mộc Vân kinh ngạc không biết cậu nhóc nhỏ chạy đến bên cô từ lúc nào, ngay cả lời nói cũng có chút lắp bắp.

Đúng là mẹ ngốc nghếch, bị người ta ăn hiếp thành như vậy, còn ngơ ngác đến như thế.

Mặc Hi ngồi xuống bên cạnh mẹ, vẫy tay gọi người giúp việc ở phía đối diện: “Con muốn ngồi đây, dì mah đem bát đũa của con đến đây” “A? Con muốn ngồi ở đó?”

Lời này vừa nói ra, không những Cố Cẩn Mai và mọi người bấp ngờ một cách không kịp đề phòng, mà ngay cả biểu cảm của Diệp Hạc.

Hiên ngồi phía đối diện cũng có chút kinh ngạc.

“Con ngồi ở bên đó làm gì? Mau qua đây ăn cơm đàng hoàng cho.

bat” Sau khi Diệp Sâm kinh ngạc xong, thì điều sắp đến chính là giận tái người, khuôn mặt tuấn tú tái mét, kêu Mặc Hi nhanh chóng trở về chỗ của cậu bé.

Nhưng, sao Mặc Hi có thể quay về chứ?

Đây là mẹ của Mặc Hi, trong nhà này nhiều người như vậy đều đang ăn hiếp một mình bà ấy, cậu bé thân là con trai của mẹ, cậu bé không bảo vệ mẹ, thì ai đến bảo vệ đây?

Mặc Hi học theo dáng vẻ lạnh lùng của Diệp Minh Thành mà quét mắt qua từng người ở phía đối diện: “Con không qua đó, hôm nay dì đến thăm con, con ngồi bên cạnh dì ấy: Sau đó, khuôn mặt nhỏ của cậu bé quay về phía bên mẹ: “Dì ơi, con muốn ăn món đó, dì có thể gắp cho con không?” “Được chứ được chứ, dì lập tức gắp cho con!”

Mộc Vân kích động đến sắp rơi nước mắt, nhanh chóng lấy đũa lên, gặp một miếng thật to bên trong cái đ ĩa mà con trai cô chỉ lúc nãy, sau đó bỏ vào chén của thằng bé.

“Cảm ơn dì”

“Không cần cảm ơn, con mau ăn đi.” Cả bàn ăn cứ như là bị hóa đá!

Bởi vì, bọn họ trước giờ chưa từng thấy cậu chủ nhỏ làm nũng với ai bao giờ, càng chưa từng thấy cậu bé kêu người ta gắp thức ăn, vì cậu chủ nhỏ giống ba của cậu ấy vậy là một người mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng.

Đồ của người khác từng chạm vào, cậu ấy căn bản sẽ không động tới.

Cố Cẩn Mai cuối cùng cũng không giả vờ nổi nữa, cô ta nắm chặt ngón tay trong lòng bàn tay, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai mẹ con đó, lộ ra ý thù hận cực lớn.

Điên rồi, thật sự điên rồi!!!

Xem ra, có chút hung dữ.

Người giận dữ còn có cả Diệp Sâm, anh hoàn toàn không nghĩ đến, mới có một ngày mà người phụ nữ đáng chết này đã dạy hư con trai Diệp Sâm thành như vậy, cô ta muốn làm gì? Tiếp sau đây là muốn giành con trai của anh sao?

Côta quả thực là đang năm mơ!
 
Chương 74


Chương 74

“Dì ơi, găng tay của cháu có đẹp không?”

“ỒI Rất đẹp!”

Mộc Vân đang lúi húi bóc vỏ tôm, chợt nghe con trai hỏi vậy bèn liếc nhìn đôi bàn tay nhỏ của cậu bé.

Nhìn thoáng qua, cô lại nghĩ đến cảnh tượng nhìn thấy lúc vừa mới đi vào, trái tim bỗng nhói lên.

“Đúng chứ, đây là găng tay dì Cố tặng con, dì ấy nói là tự tay dì đan cho cho đấy: ic Hi nghe Mộc Vân khen xong còn cố tình xoè tay ra cho mẹ nhìn rõ hơn.

Mộc Vân: Tự tay đan?

Đâu có giống nhỉ, nếu là găng tay được đan thủ công thì đường may sao có thể cân xứng không chệch một li, hơn nữa người biết đan sẽ không dùng chỉ màu khác để khâu mặt ngoài mà sẽ tận dụng sợi len khâu luồn vào mặt trong găng tay, nhưng vậy sẽ đẹp và tự nhiên hơn nhiều.

Găng tay này sao có thể được đan thủ công chứ?

Mộc Vân nhìn xong bèn cười nhạt: “Không phải chứ, đâu có giống là tự tay đan đâu, những sợi len được đan thủ công sẽ không thắt nút như thế này” “Ơ? Thật sao ạ?” Cậu bé thốt lên một câu tràn ngập vẻ nghi ngờ, ngay lập tức bầu không khí trên bàn ăn im bặt.

Mà sắc mặt Cố Cẩn Mai cũng lập tức tái đi.

“Cô có ý gì? Sao lại nói găng tay này không phải đan bằng tay? Mộc Vân, cô có biết đan mấy thứ này không?” Diệp Sâm chất vấn đầu tiên, lúc này anh không mong những gì Mộc Vân nói sẽ thành sự thật.

Nhưng mà Mộc Vân vừa nghe xong đã khinh bỉ lườm anh: “Tôi biết chứ, năm nào tôi cũng đan cho mình nha, chiếc áo cánh dơi tôi đang mặc trên người hiện giờ cũng là do tôi tự đan đấy” Mộc Vân cố tình giơ cái áo đang mặc ra khoe với mọi người.

Vì thế mà ngay lập tức, bầu không khí trong phòng ăn càng yên ắng đến đáng sợ.

Cuối cùng vở kịch hay cũng bắt đầu rồi?

Mộc Vân lại ngồi xuống ghế ăn, cô lập tức nhận ra sắc mặt của mấy người trên bàn ăn cơm không được tự nhiên, còn mặt mày Cố Cẩn Mai cũng trắng bệch ra, thấy thế cô cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều rồi sau đó cầm đũa lên.

“Con không cần nữa, Daddy, cái này không phải tự tay đan, con không lấy nữa đâu, cho ba đó, ba là kẻ lừa đảo!”

Mặc Hi nghe mẹ nói xong thì lập tức dùng sức tháo bỏ găng tay đang đeo ra ném thật mạnh về phía Cố Cẩn Mai.

Sắc mặt Cố Cẩn Mai càng lúc càng tái nhợt đi.

“Không phải đâu, Diệp Sâm, anh nghe em giải thích, đôi găng tay này…thật sự là do tự tay em chọn chất liệu len, còn đan len mới là do em nhờ người khác, chỉ là em…em không biết đan, còn lại đều là do em lựa đặt hết mà!”

“Vẫn là không phải dì đan, còn nói với cháu là tự tay làm, dì là đồ lừa đảo! Cháu sẽ không tin dì nữa!”

Mặc Hi lại hét toáng lên, lần này cậu bé thực sự tức giận rồi, đến ngay cả đôi đũa đang cầm trong tay cũng ném xuống, còn định từ trên ghế nhảy xuống đất chạy đi.

Mộc Vân thấy thế vội chạy đến ngăn lại: “Minh Thành, Minh Thành, đừng tức giận, cô ta không biết đan, còn có dì, dì biết đan mà, dì sẽ đan cho cháu được không nào? Dì sẽ đan cho cháu thật nhiều thật nhiều, cháu thích gì nào? Dì đan cho cháu hết, chịu chưa?” “Thật không ạ?”

Mặc Hi ngẩng đầu nhỏ lên ngước nhìn Mộc Vân, đôi mắt ngấn lệ của cậu bé quả thật khiến người khác cưng chiều không nỡ quát mắng chút nào.
 
Chương 75


Chương 75

Mộc Vân nhìn thấy thế, trong lòng bỗng cảm thấy rất xót con.

Cô ôm chặt lấy con trai mình, thì thào vào tai cậu bé: “Thật mà, dì sẽ đan cho Mặc Hi, cháu yên tâm, ngày kia dì sẽ mang đến cho cháu”

DiệpDiệp Sâm: ‘..”

Cố Cẩn Mai nhìn thấy thế thì tức giận, cô ta lập tức đứng dậy khỏi ghế, “bịch” một tiếng, cô ta quỳ xuống ôm lấy hai chân Diệp Sâm!

“Không phải đâu, Diệp Sâm, anh nghe em nói, em không cố ý làm như thế, vốn dĩ em muốn tự tay đan găng tay cho thằng bé, nhưng mà thật sự em chưa từng học đan lát thêu thùa, em đan rất lâu rất lâu cũng không thành công, anh nhìn tay em này, anh nhìn đi…tay em bị xước hết rồi! Em yêu anh như vậy, Minh Thành lại là con trai anh, làm sao em có thể lừa anh được? Diệp Sâm, em thật sự không còn cách khác…”

Trước mặt Diệp Sâm, cô ta giơ hai bàn tay bị que đan đâm xước lên, đôi mắt ngấn lệ như trực rơi xuống, trông đáng thương chết đi được.

Mộc Vân nhìn thấy, ngay lập tức cô có dự cảm chẳng lành.

Thủ đoạn này nhìn qua là biết lại là thủ đoạn quen thuộc mà Cố Cẩn mai vẫn hay dùng, hoặc là nói cách khác, cô ta đã tính toán trước mọi chuyện, đợi sau khi mọi việc vỡ lở sẽ lại dùng đến khổ nhục kế khiến Diệp Sâm mềm lòng.

Nhưng mà điều khiến cô thất vọng chính là Diệp Sâm không hề nhận ra điều đó.

Nhìn thấy đôi bàn tay nhỏ nhắn đầy thương tích của Cố Cẩn Mai, vẻ tức giận trên khuôn mặt Diệp Sâm dần tan biến: “Cô tự làm mình vất vả rồi!”

“Vâng vâng vâng, là do em tự làm mình khổ cực, nhưng mà em nghĩ Minh Thành là con trai anh, em muốn làm chút gì đó tặng cho thằng bé, nếu Mộc Vân biết đan, Diệp Sâm, hay là để cô ta dạy em đi? Nhất định em sẽ cố gắng học hỏi, sau khi thành thạo rồi thì ngày nào em cũng có thể đan cho Minh Thành, thằng bé thích mặc cái gì, em đều có thể đan cho nó”

Cô ta thật sự đang bắt chước cách nói của Mộc Vân vừa nấy.

“Không thể nào! Tôi không dạy cô đâu! Quân áo của Minh Thành tự tôi cũng có thể đan được, sao phải dạy cho cô?”

Mộc Vân bị kích động, sự tức giận trào lên lồ ng ngực cô, cô không chút do dự mà thốt ra một câu từ chối vô cùng thẳng thắn.

Cô chính là như vậy, những chuyện khác cô có thể cho qua, nhưng chỉ cần động đến các con của mình thì cô rất khó giữ được bình tĩnh.

Lời vừa dứt, y như rằng sắc mặt của mọi người trong phòng ăn đều rất khó coi.

Nhất là Diệp Sâm, sắc mặt anh vô cùng khó chịu.

“Con người cô thật ra, cô Cố chỉ đơn giản là muốn học hỏi tay nghề đan của cô mà cô lại từ chối thẳng thừng? Cậu chủ nhà tôi cũng đâu phải cái gì của cô? Đâu cần cô phải quan tâm cậu bé thái quá như vậy?

Hay là cô ảo tưởng về thân phận của mình rồi?”

Dì Trần lên tiếng, ngoài mặt thì dì ấy có vẻ khách sáo nhưng thực tế thì mỗi từ ngữ nói ra đều mang hàm ý châm chọi xỉa xói.

Mộc Vân nắm lấy ngón tay trắng sữa của con trai.

“Dì Trần, dì nói gì vậy? Ở đây dì đâu có phận sự phải lên tiếng? CôMộccó lòng đan len tặng Minh Thành, ai cho phép dì nói vậy? Rốt cuộc.

dì có hiểu chuyện không?”
 
Chương 76


Chương 76

Không ngờ sau khi nghe dì Trần nói xong, Cố Cẩn Mai lại lên giọng trách mắng dì ấy.

Cô ta quỳ trên đất, hai tay vẫn ôm lấy chân Diệp Sâm, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vẫn còn vương nước mắt, thế mà vừa nghe lời dì Trần nói lại lập tức quay ra nghiêm mặt quở mắng.

Trông như là đang bênh vực cho Mộc Vân.

Bênh vực cô sao?

Mộc Vân cười lạnh, nhìn bộ dạng giả vờ giả vịt của cô ta mà cảm thấy ghê tởm.

Nhưng mà, người đàn ông kia lại có vẻ rất hưởng thụ, anh nhìn Cố Cẩn Mai đang quỳ dưới chân mình như thể cô ta là một người ân nghĩa độ lượng lắm, trước đó rõ ràng anh còn đang rất tức giận, vậy mà giờ cơ mặt đã giãn ra.

“Cô không cần phải cầu xin cho loại phụ nữ này, cô chỉ có ý tốt với con trai tôi mà thôi, những việc khác cô đều có thể làm” Nghe thấy thế, Cố Cẩn Mai lập tức ngẩng đầu lên, vô cùng mừng rỡ: “Diệp Sâm, anh nói thật sao? Vậy anh…tha thứ cho em rồi sao? Diệp Sâm, em…em vui quá…”

Cô ta mừng đến phát khóc, lần này là khóc thật bởi vì cô ta đã đạt được mục đích rồi.

Toàn thân Mộc Vân run rẩy!

Bởi vì cô tức, ngoài tức giận ra thì cô còn thất vọng, cảm thấy trái tim giống như bị nỗi đau đớn bao trùm lấy vậy, cô không ngờ người đàn ông này có mắt mà như mù, lẽ nào anh không biết tất cả những chuyện này đều là vở kịch mà Cố Cẩn Mai bày ra hay sao?

Hay nói cách khác, là vốn dĩ anh đã không quan tâm?

Cố Cẩn Mai là người phụ nữ anh yêu cho nên dù cô ta làm gì sai anh cũng sẽ tha thứ, cho là chẳng có gì to tát. Giống như năm đó lúc cô mang thai tám tháng, anh chẳng buồn để ý đến mẹ con cô sống chết thế nào, thản nhiên chà đạp lên tình yêu của bọn họ!

“Dì ơi?”

Mặc Hi cũng cảm nhận được gì đó, ngay lập tức cậu bé cũng đưa tay ra ôm chặt lấy mẹ.

Cậu bé hiểu rồi, thì ra mẹ mình vẫn luôn bị ức hiếp như thế này, ba thật không có mắt, cậu bé không thể chấp nhận ba đối với mẹ như thế được, lúc trước mẹ rời xa ba là đúng, cậu bé thấy rất vui, mấy năm nay đều ở cùng với mẹ.

“Dì ơi, dì đừng buồn mà” “Ừ, dì không buồn, Mặc Hi, cháu yên tâm, dì nhất định sẽ không để cháu phải chịu bất kỳ tổn thương nào, cho dù dì có phải liều mạng cũng sẽ bảo vệ cháu an toàn, nghe rõ chưa?”

Mộc Vân ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn của đứa con trai mình đang ôm trong tay, rồi cô nhanh chóng gạt đi giọt nước mắt trực chảy xuống, cô dỗ dành cậu bé.

Mặc Hi không nói gì, nhưng mà Diệp Sâm cảm thấy có gì đó không được thoải mái, anh liếc đôi mắt lạnh lùng nhìn hai mẹ con cô: ‘Mộc Vân, cô muốn làm gì?”

Trái tim Mộc Vân đau đớn nhưng cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh mà đáp: “Tôi muốn làm gì, tổng giám đốc Diệplại không biết sao? Đến ngay cả tính mạng con anh mà anh còn chẳng quan tâm, vậy thì sau này đừng trách tôi ác độc, từ nay trở đi, mục đích sống duy nhất của Mộc Vân tôi chính là khiến anh hoàn toàn mất đi tư cách làm một người bai” “Chỉ dựa vào cô?”

“Đúng, chỉ dựa vào tôi, tôi còn có thể bò dậy từ quan tài thì chuyện điên cuồng hơn nữa tôi cũng dám làm, anh đừng quên, con giun xéo lắm cũng quằn, Diệp Sâm, anh nên suy nghĩ cho kỹ” Nghe mấy chữ đó, quả thật là đáng sợ.

Bởi vì Diệp Sâm có thể nhìn thấy trong đôi mắt người phụ nữ ấy đang dâng lên một cơn tức giận điên cuồng, giống như có cả ý định giết người nữa, tuyệt đối không phải trò đùa, nếu như giờ trong tay cô có một con dao thì chắc chắn cô sẽ lập tức gi3t chết những người cản đường mình lại!

Cô thật sự điên rồi!
 
Chương 77


Chương 77

DiệpDiệp Sâm nuốt nước miếng: “Cô có bệnh à?”

“Có bệnh hay không thì tôi không biết, nhưng mà nếu lần sau tôi qua mà nhìn thấy trên người con tôi bị thương dù chỉ một chút thì tôi lập tức.

sẽ khiến cô ta cả đời này phải đứng như thế này!”

Mộc Vân nói xong bèn đứng phắt dậy đi về phía dì Trần, sau đó cô hung hăng bóp cổ dì ấy.

Ngay lập tức, cả gian phòng ăn toàn là tiếng la hét thất thanh, mà dì Trần ngay cả phản ứng cũng không kịp, chỉ có thể ôm lấy cổ mà ngã xuống sàn nhà, tất cả những người có mặt trong phòng ăn lúc bấy giờ đều bị doạ cho kinh hãi trợn mắt há mồm!

Cô vừa làm gì vậy?

Chuyện gì đang xảy ra?

Tất cả mọi người đều sững sờ, mãi đến khi dì Trần ngừng co giật trên mặt đất, mọi người chăm chú nhìn và phát hiện ra có một cây kim dài màu bạc, lúc này mọi người mới hiểu ra.

Ôi trời ơi!

Trong chốc lát, mọi người đều cảm thấy sởn gai ốc, Cố Cẩn Mai bị dọa đến mức mặt mày trắng bệch, toàn thân run rẩy nói không ra tiếng.

“Mộc Vân, cô làm gì vậy? Cô điên à? Dám giết người ở đây? Có phải đầu óc cô có vấn đề rồi hay không?”

Diệp Mạc Hiên tỉnh lại, nhìn chăm chằm vào người giúp việc đang năm yên trên đất, cả người tức giận như muốn nổ tung!

Mộc Vân điên rồi, cô thật điên rồi!

Mộc Vân có biết cô đang làm gì không? Đây là người! Không phải động vật, vậy mà cô dám tùy tiện giết người, đầu cô úng nước rồi sao?

Từ lúc nào mà Mộc Vân trở nên máu tanh, bạo lực như vậy?

Lần đầu tiên Diệp Sâm tức giận đến mức đầu óc rối bời.

Nhưng người phụ nữ này lại không có chút hoảng loạn, khi anh hét lên, cô chỉ nhìn anh, cười lạnh: “Sao vậy? Sợ rồi à? Diệp Sâm, anh nhớ kỹ cho tôi, anh đừng bao giờ khiêu chiến giới hạn của tôi”

Giờ phút này, Mộc Vân giống như một con quỷ, sau khi nói ra những lời này, cô quay người, nhấc chân rời khỏi đây.

DiệpDiệp Sâm Cố Cẩn Mai: ”

Mặc Hi: “..”

Trong căn biệt thự to như vậy, lúc cô rời đi, không một ai nhớ đến việc sẽ ngăn cô lại, mãi đến khi cô ra đến cửa lớn, không còn thấy bóng dáng nữa thì Cố Cẩn Mai như vừa bừng tỉnh từ trong giấc mơ.

“Ngăn cô ta lại! Nhanh, ngăn cô ta lại! Cô ta giết người rồi, sao có thể để cô ta đi? Nhanh! Các người mau bắt cô ta về đây…

Cố Cẩn Mai nghiêm nghị thét lên, cuối cùng cũng không ngụy tạo vẻ hiền lương thục đức nữa, ánh mắt dữ tợn và oán độc, hận không thể bắt Mộc Vân đến, xé cô ra thành từng mảnh.

Đáng tiếc, ước mơ này của cô ta không thể thành sự thật Nhưng mà, Mộc Vân vừa đi ra ngoài, dì Trần đang nằm trên nền đất trong nhà ăn thì bỗng nhiên cổ họng kêu ‘ọt ọt’ một tiếng, lúc sau liền thấy lồ ng ngực dì ấy phập phồng, thở một hơi dài.

“Khụ khụ khụ… Cô Cố, cuối cùng tôi… cuối cùng tôi cũng thở được rồi…”

Mọi người bên trong nhà ăn một lần nữa hóa đá.
 
Chương 78


Chương 78

Phố cũ, nhà cho thuê.

Diệp Minh Thành nhận được điện thoại của Mặc Hi vào khoảng bốn giờ chiều, lúc đó cậu bé đang xem phim hoạt hình cùng với em gái, cậu bé không hề thích xem, nhưng mommy bảo cậu bé phải trông chừng em gái nên cậu bé phải luôn luôn ở bên cạnh.

Điện thoại gọi đến, Diệp Minh Thành đến nhận điện thoại.

“Alo?”

“Diệp Minh Thành, tôi hỏi cậu, mommy đã về chưa?” Đây là câu đầu tiên Mặc Hi nói sau khi Diệp Minh Thành nhận điện thoại.

Mommy?

Diệp Minh Thành liếc nhìn căn nhà chỉ có cậu bé và em gái, nhíu mày: “Không có, sao vậy? Mommy không ở chỗ cậu sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Hi càng trở nên âm trầm.

Theo lý mà nói thì mommy đã đi lâu như vậy nhưng chưa về tới nhà, xem ra mommy ngốc nghếch này đang lén trốn ở nơi đó khóc, lúc còn ở nước ngoài, mỗi khi mommy chịu ấm ức, sợ hai đứa con nhỏ lo lắng nên lén trốn đến nơi nào đó, đợi tâm trạng tốt hơn mới quay về nhà.

Mặc Hi hận không thể lập tức bay về nhà, tìm vị mommy ngốc này vềt “Diệp Minh Thành, chúng ta đổi lại chỗ ở đi, có được không?”

“Hả?” Diệp Minh Thành nghe vậy, lắp bắp kinh ngạc: “Chuyển về?

Bây giờ sao? Không phải chứ… hay là để ngày mai rồi mới chuyển?”

Sau giờ trưa, Diệp Minh Thành có chút quyến luyến nơi này, cậu bé muốn ở cùng với mommy, không muốn về lại căn phòng to lớn, lạnh giá kia.

Nhưng mà, sau khi Mặc Hi nghe Diệp Minh Thành nói vậy, chợt nổi giận ở đầu dây bên kia: “Không, tôi không ở nổi nữa, Diệp Minh Thành, cái chỗ quỷ quái này của cậu, tôi không muốn ở thêm một phút nào nữa!”

“Tại sao?”

“Còn không phải vì người ba thối tha kia à? Diệp Minh Thành, tôi hỏi cậu, người phụ nữ tên Cố Cẩn Mai kia là ai? Thủ đoạn của dì ta tệ như vậy mà ba còn không nhìn ra? Ngược lại lại nói Mommy không đúng, đầu óc ba úng nước rồi sao? Không phân biệt được phải trái?”

Một lát sau, trên mặt Diệp Minh Thành cũng lộ ra vẻ chán ghét, lạnh lùng nói: “Dì ta là bạn gái của ba” “Cậu nói gì? Bạn gái?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Hi càng khó coi: “Vậy thì… rất có thể sau này dì ta sẽ trở thành mẹ kế?”

Diệp Minh Thành lắc đầu: “Tôi không biết, có thể là vậy, nhưng mà tôi không thích dì ta, không muốn dì ta trở thành mẹ kế của tôi.”

Diệp Minh Thành tỏ thái độ rất rõ ràng.

Mặc Hi nghe thế, tâm trạng mới dịu đi một chút.

“Diệp Minh Thành, cậu nghĩ được như vậy, với tư cách là anh em của nhau, cậu có biết tôi rất vui không? Ngay từ đầu, sau khi biết thân phận của chúng ta, tôi rất muốn tác hợp cho ba và mommy, nhưng hôm nay, khi tận mắt nhìn thấy những chuyện kia, tôi thật sự rất tức giận, ba khiến tôi quá thất vọng, cũng khiến tôi rất đau lòng, chưa bao giờ tôi thấy một người đàn ông cặn bã đến vậy!”

Câu cuối cùng gần như hét lên, hơn nữa, với tư cách là con trai của Diệp Sâm, Mặc Hi không hề nể mặt, sử dụng bốn chữ ‘đàn ông cặn bã.

Có thể thấy, chuyện xảy ra vào trưa hôm nay đã gây ác cảm cho cậu Bé!

 
 
Chương 79


Chương 79

Rốt cuộc Diệp Minh Thành cũng không nói gì nữa.

Cậu bé biết rõ người phụ nữ Cố Cẩn Mai đó, cô ta thích diễn trò trước mặt cậu bé, làm trò trước mặt ba một vẻ, sau lưng lại là một vẻ khác. Nhưng cậu bé không muốn nhiều chuyện, vẫn luôn không nói với ba.

Đến mức tính khi nóng nảy kia của ba càng hiểu hơn rồi.

Cũng không phải là cậu bé chưa thấy thái độ mà ba đối với mẹ ở trên thuyền, thật sự rất tệ!

Thế là cuối cùng Diệp Minh Thành cũng đồng ý, hai người lập tức trao đổi, cúp điện thoại xong, cậu bé dựa theo lời Mặc Hi nói, sau khi lừa em gái đi xuống dưới mua đồ ăn ngon, cậu bé rời khỏi phòng thuê, sau đó gọi một chiếc xe đi Vịnh nước Cạn.

Mấy phút sau, Vịnh nước Cạn số một bên trong Hoàng Đình, Diệp Minh Thành lặng lẽ lẻn vào gian phòng của mình, hai thai song sinh từ lúc sinh ra tới nay chưa từng gặp cuối cùng thật sự gặp nhau rồi.

“Thì ra chúng ta thật sự lớn lên rất giống nhau!” Đây là sau khi Mặc Hi thấy được đối phương, thốt ra một tiếng cảm thán.

Diệp Minh Thành cũng cảm thấy như vậy, chỉ là cậu bé còn chưa kịp nói gì, anh em bẩm sinh nhiệt tình này đã kéo cánh tay nhỏ nhắn này ra, cho cậu bé một cái ôm to.

Diệp Minh Thành: Đây là một loại cảm giác rất kỳ lạ, cứ như vậy trong tích tắc cậu bé cảm nhận được trong lồ ng ngực nhỏ đã sinh ra thứ gì đó ấm áp.

“Được rồi tôi phải đi, chắc hẳn là mẹ đã về nhà rồi, tôi phải nhanh chóng về đây” Ôm một lúc, Mặc Hi lo lắng hai đứa bé đều ở đây bị người khác phát hiện, vì vậy định rời đi.

Hoäắc Minh Thành nghe vậy, cảm xúc lập tức có chút buồn: “Vậy…

khi nào chúng ta mới có thể gặp mặt? Còn nữa… mẹ còn có thể sang bên này không?” Cậu bé nghe xong chuyện Mặc Hi nói hôm nay nghiêm trọng như thế, cậu bé lo lắng sau này mẹ sẽ không đến nữa.

Nhưng Mặc Hi lại võ vai cậu bé: “Sẽ không đâu, mẹ vô cùng yêu cậu, mẹ sẽ không bỏ mặc không quan tâm cậu đâu, chắc chắn vẫn có thể tới thăm cậu, cậu chỉ cần nhớ kỹ khi mẹ đến, không được để cho.

người ba thối tha kia bắt nạt mẹ là được rồi, biết chưa?” Diệp Minh Thành lập tức gật đầu: “Tôi sẽ không để vậy đâu!” Thế là hai anh em tách nhau đi.

Vừa tách ra, Diệp Sâm từ dưới lầu đi lên, sau khi người phụ nữ Mộc Vân chết tiệt kia vừa đi, con trai cũng nổi giận to với anh, lần đầu tiên cô chỉ vào anh nói chán ghét anh, không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa!

Sau đó anh liền chạy lên lầu trốn tránh.

DiệpDiệp Sâm nhíu chặt cặp lông mày, sau khi lên lầu, do dự một lúc, lúc này mới ở bên ngoài gõ cửa một cái: “Diệp Minh Thành, là ba, mở cửa đi, ba vào trong nói chuyện với con” Diệp Minh Thành trong phòng nghe được, lập tức ôm gối chạy vào giường năm ngủ.

Cậu bé không muốn để ý đến ba, không muốn một chút nào, nếu như lời Mặc Hi nói là thật, vậy ba thật sự quá quá đáng rồi, làm sao ba có thể vì người phụ nữ kia bắt nạt mẹ như thế?

Diệp Minh Thành tự vùi cái đầu nhỏ của mình vào trong gối.

“Diệp Minh Thành?” “Con đã ngủ rồi!”

Giọng nói bực mình gắt gỏng của Diệp Minh Thành từ trong phòng vọng ra, Diệp Sâm ở bên ngoài nghe thấy mà đuôi mắt giật giật.

Thăng ranh con này, lá gan trở nên to như vậy từ lúc nào rồi? Lại dám không để ý bai Diệp Sâm cuối cùng cũng nổi giận đùng đùng, không có tiếp tục yêu cầu sự đồng ý của con trai nữa, anh trực tiếp dùng dấu vân tay của mình mở khóa cửa ra.

“Diệp Minh Thành?” “Ba, có phải ba vẫn luôn thích làm như vậy không? Không hỏi ý kiến của người khác, ba muốn thế nào là thế đấy? Ba có biết ba như vậy khiến cho người khác vô cùng chán ghét không?” Không ai ngờ được Diệp Sâm vừa mở cửa ra, giọng nói của đứa trẻ đầy tức giận bên trong liền gào lên, dữ dội đến mức trước đây hoàn toàn là chưa từng có.
 
Chương 80


Chương 80

DiệpDiệp Sâm giật mình một lúc.

Không nghĩ tới đứa trẻ này còn có thể nổi giận với mình lớn như vậy.

“Xin lỗi, là lỗi của ba, ba chỉ là có chút lo lắng cho con mới tự tiện vào, Diệp Minh Thành, ba cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện tử tế, về chuyện dì Cố” Dì Cố?

Diệp Minh Thành nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm căm Ba còn muốn nói điều gì?” phãi DiệpDiệp Sâm nhịn một chút: “Ba biết hôm nay con rất có ý kiến với ba, con cho rằng ba đối với con… Dì bác sĩ kia không công băng, nhưng ba cần nói cho con biết dì ấy là người xa lạ, mà dì Cố của con lại là người sau này phải sống cùng chúng ta, vì vậy chắc chắn ba phải đứng ở bên của cô ấy, con hiểu không?” “Tại sao?” “Bởi vì dì Cố là người phụ nữ ba yêu, cũng là người bạn đời sau này của ba” Diệp Sâm thản nhiên trả lời câu hỏi này của con trai, tùy ý giống như bất kỳ mối làm ăn anh ở công ty đàm phán.

Cuối cùng Diệp Minh Thành không nói gì nữa.

Cậu bé không phải Mặc Hi, chưa bao giờ ở bên cạnh mẹ, không có.

cách nào cảm nhận được sự tổn thương mà ba mang tới cho mẹ khi nói những lời này.

Mà người phụ nữ Cố Cẩn Mai này, năm năm này cô ta vẫn luôn chờ đợi bên cạnh ba, thật ra ba đã ngầm thừa nhận tình trạng này rồi.

“Ba, ba phải suy nghĩ kĩ, nếu như chắc chắn ba muốn kết hôn với dì Cố, vậy dì bác sĩ sẽ không thuộc về ba nữa, sau này di ấy sẽ không có bất kì liên quan gì tới ba” Diệp Minh Thành rốt cuộc chỉ có thể nói một câu này.

“Con nói cái gì?” Mắt Diệp Sâm lập tức híp lại, trong nháy mắt hoài nghi có phải là bản thân nghe nhầm không?

Dì bác sĩ?

Tại sao đang yên đang lành cậu bé lại nhắc đến người phụ nữ kia?

Còn có, cái gì gọi là không thuộc về anh? Cô sinh ra là người của nhà họ Diệp, chết đi là ma của nhà họ Diệp, cô dám không thuộc về anh?

DiệpDiệp Sâm không có lý do, ngay cả bản thân anh cũng không biết, vậy mà lại sinh ra một chút tức giận!

 

Cô đã đi tham khảo ý kiến luật sư về vấn đề tranh giành quyền nuôi con trai lớn, nhưng cô rất thất vọng, luật sư sau khi nghe câu chuyện của cô, trực tiếp nói với cô rằng cơ hội để dành quyền nuôi con gần như bằng không!

Thứ nhất là danh tính giả chết của cô.

Thứ hai gia thế của đối phương quá mạnh, cô vốn không thể chống lại.

Vấn đề danh tính giả chết thì dễ rồi, cùng lắm thì một lần nữa khôi phục hộ khẩu, sau đó lại ly hôn với người đàn ông chết tiệt kia, nghĩ tới anh chán ghét cô như vậy, nhất định sẽ rất vui vẻ ly hôn với cô.

Nhưng vấn đề gia cảnh này khiến cô rất tức giận!

Cô đi tìm bối cảnh hùng hậu như vậy để kiện anh, tập đoàn Diệp.

Thị bây giờ đã là công ty lớn đứng đầu thế giới.

Mộc Vân mệt mỏi trở về nhà.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom