Cập nhật mới

Dịch Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1951


Chương 1951

Tiểu Cửu nhiều năm ở bên cạnh Lương, những năm này cũng luôn theo Lương giúp thành chủ tìm người, cho nên người phụ nữ đó vừa bước vào nhà hàng, Tiểu Cửu bèn nhìn thấy.

Khoảnh khắc nhìn thấy người phụ nữ đó, Tiểu Cửu ngây ra, hai mắt vô thức trợn tròn, tuy Tiểu Cửu cật lực che đậy, trên mặt vẫn mang theo vài phần kinh ngạc.

“Sao thế?” Tôn Hưng ngồi ở đối diện cô ta, không nhìn thấy người phụ nữ đó, nhưng Tôn Hưng nhìn thấy biểu cảm của Tiểu Cửu liền biết là như nào.

Đây dù sao là bọn họ sắp đặt sẵn, nhìn thấy phản ứng của Tiểu Cửu, Tôn Hưng thầm cười trong lòng, xem ra chuyện tiếp theo sẽ rất thuận lợi.

“Em vừa nhìn thấy một người…” Tiểu Cửu quá kinh ngạc, vô thức buột miệng nói ra, khi ý thức được hoàn cảnh của cô ta bây giờ, lại nhanh chóng dừng lời nói.

Tôn Hưng lúc này mới thuận theo ánh mắt của cô ta nhìn qua, tuy Tôn Hưng đã biết trước, nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ đó, vẫn ngây ra, chẳng trách Trịnh Hùng lần này có lòng tin như thế, người phụ nữ này thật sự quá giống người mà thành chủ muốn tìm rồi.

“Cô ta, cô ta rất giống với người phụ nữ trong bức tranh của thành chủ.” Tôn Hưng lúc này cũng giả bộ sốc thật sự.

“Phải, nhưng tuổi tác của cô ta không đúng, người thành chủ muốn tìm bây giờ chắc hơn 40 tuổi rồi.” Mắt của Tiểu Cửu vẫn nhìn theo người phụ nữ đi vào nhà hàng, giọng nói đè rất thấp.

“Gần đây thành chủ không phải đang tìm con gái hay sao? Nếu như là con gái của thành chủ? Tuổi tác của người phụ nữ này ngược lại cũng tương đương, em nói xem liệu có phải?” Tôn Hưng tuy không dám biểu hiện quá rõ ràng, nhưng có vài lời anh ta vẫn phải nói.

Bây giờ Tiểu Cửu tin tưởng anh ta, liên quan đến chuyện thành chủ tìm con gái Tiểu Cửu cũng nói cho anh ta, cho nên anh ta cũng không cần thiết phải tránh.

“Không biết, nếu đã nghi ngờ, vậy thì nghĩ cách xác minh.” Mắt của Tiểu Cửu lóe lên, chú Lương vốn dĩ để cô ta phụ trách chuyện này, bây giờ gặp được một người giống như trong bức tranh của thành chủ, cô ta chắc chắn phải xác minh.

Trước đó chú Lương nói có nghi ngờ một người, nhưng hai ngày nay mãi chưa nghe được chú Lương nói kết quả xác minh, lấy năng lực của chú Lương muốn xác minh thân phận của một người không phải chuyện khó.

Bên phía chú Lương mãi chưa có kết quả, rất có khả năng người mà chú Lương nói trước đó không phải con gái của thành chủ.

Hơn nữa chú Lương trước đó tuy có người nghi ngờ, nhưng vẫn căn dặn bọn họ điều tra cẩn thận, cho nên cô ta tự nhiên không dám có một chút lơ là.

“Em nói với chú Lương một tiếng, bảo chú Lương đến đây xem thử.” Tiểu Cửu cảm thấy chuyện này rất khẩn cấp, cho nên, rút điện thoại ra muốn trực tiếp gọi điện.

“Em bây giờ gọi điện cho chú Lương sợ rằng không quá thích hợp.” Tôn Hưng lại trực tiếp ngăn cản cô ta: “Thân phận của chú Lương đặc biệt, không thích hợp xuất hiện ở địa phương như này, hơn nữa chú Lương bận như thế, cũng chưa chắc có thời gian, chuyện này không bằng tự em đi làm, có kết quả thì hãy nói cho chú Lương.”

Tôn Hưng biết chú Lương không dễ gạt giống như Tiểu Cửu, nếu như chú Lương đến, chỉ sợ sẽ phát hiện điều khác thường.

Chuyện này ngược lại không bằng để Tiểu Cửu trực tiếp đi làm, chú Lương tin tưởng Tiểu Cửu nhất, Tiểu Cửu cầm kết quả quay về chú Lương mới sẽ không nghi ngờ.

Lông mày của Tiểu Cửu hơi nhíu lại, không có nói chuyện.

“Chuyện này muốn xác minh cũng rất đơn giản, làm giám định ba con là được, em nghe nói báo cáo giám định DNA của thành chủ đã có rồi, chỉ cần để người phụ nữ đó cũng làm một phần, so sánh với của thành chủ thì sẽ rõ, loại chuyện này cũng không làm giả được.” Tôn Hưng có cái miệng thật sự biết nói chuyện, anh ta cũng rất hiểu Tiểu Cửu, biết làm sao có thể thuyết phục Tiểu Cửu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1952


Chương 1952

“Muốn làm giám định DNA cũng đơn giản, em đi lấy hai sợi tóc của người phụ nữ đó là được rồi.”

“Ừm, anh nói không sai, làm giám định DNA mọi chuyện đều sẽ rõ.” Tiểu Cửu khẽ gật đầu, hai mắt lần nữa nhìn sang người phụ nữ đó, nhìn thấy người phụ nữ đó ngồi cách chỗ cô ta không xa.

Mắt Tiểu Cửu lóe lên, trực tiếp đứng dậy, đi tới, khi đi qua người phụ nữ đó, Tiểu Cửu giả bộ cơ thể lảo đảo, ngả về gần người của người phụ nữ đó, một tay nhanh chóng lướt qua tóc của người phụ nữ, nhanh chóng dứt hai sợi.

“Xin lỗi.” Tiểu Cửu đứng thẳng người, vẻ mặt có lỗi mà lên tiếng xin lỗi.

“Không sao.” Người phụ nữ khẽ mỉm cười với cô ta, thái độ rất là ôn hòa.

Tiểu Cửu nhìn người phụ nữ đó nhiều hơn, sau đó rời khỏi.

Tiểu Cửu sau khi lấy được tóc, cơm cũng không có ăn nữa, trực tiếp trở về, lần này Tôn Hưng tự nhiên không có ngăn cản cô ta nữa.

“Đem hai sợi tóc này đi làm giám định DNA.” Tiểu Cửu sau khi lấy tóc của người phụ nữ thì trực tiếp giao cho người chuyên môn giám định.

Kỹ thuật của nội bộ Quỷ Vực Chi Thành vô cùng tân tiến, tốc độ so với bên ngoài còn nhanh hơn. Không đến một ngày thì sẽ có kết quả.

Người phụ nữ đó có phải con gái của thành chủ hay không đợi có kết quả thì sẽ rõ.

Bùi Doanh sau khi nhìn thấy Tiểu Cửu rời khỏi, đắc ý suýt nữa cười thành tiếng, chỉ cần kế hoạch của cô ta thành công thì cô ta có thể đem Tô Khiết giẫm dưới chân tùy ý hành hạ.

Chỉ là…

Bùi Doanh sau khi nhìn thấy Tiểu Cửu rời khỏi, đắc ý suýt bật cười thành tiếng, chỉ cần kế hoạch của cô ta thành công, chỉ cần thành chủ nhận ‘cô con gái’ này, đến lúc đó cô ta muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Đừng nói là một Tô Khiết, ngay cả Đường Lăng với Nguyễn Hạo Thần cô ta cũng sẽ không sợ.

Đến lúc đó, cô ta muốn đối phó Tô Khiết, Đường Lăng và Nguyễn Hạo Thần cũng không bảo vệ được Tô Khiết.

Đến lúc đó cô ta có thể giẫm Tô Khiết dưới chân mặc sức hành hạ.

Bùi Doanh càng nghĩ càng đắc ý, càng nghĩ càng hưng phấn, dường như đã nhìn thấy thắng lợi.

“Chú Lương, cháu phát hiện một người rất giống người phụ nữ trong bức tranh của thành chủ, tuổi tác khoảng 24-25, cháu nghi ngờ cô ta có khả năng sẽ là con gái của thành chủ, cho nên cháu lấy hai sợi tóc của cô ta về làm giám định DNA.” Tiểu Cửu khi quay về vừa hay gặp chú Lương, Tiểu Cửu cũng báo lại chuyện này với chú Lương.

Chú Lương sững người, ngước mắt liếc nhìn Tiểu Cửu: “Gặp ở đâu?”

“Khi ăn cơm.” Tiểu Cửu không có nghĩ quá nhiều, cũng không có nghi ngờ cái gì, tuy chuyện này quả thật cũng hơi trùng hợp.

Có điều cô ta đi làm giám định DNA trước, chuyện trước đều đợi kết quả giám định ra rồi nói, cho dù có người muốn giở trò quỷ, có kết quả giám định bày ở đó, cũng không làm được cái quỷ gì.

Chú Lương nhìn cô ta, nhất thời không lên tiếng.

“Chú Lương, cháu cũng biết chuyện này quá trùng hợp, cho nên cháu đi làm giám định trước, kết quả giám định không làm giả được.” Tiểu Cửu bị chú Lương nhìn, có hơi không tự nhiên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1953


Chương 1953

Có điều, cô ta cũng không có làm gì sai, chú Lương làm gì nhìn cô ta như thế?

“Ừm, vậy thì đợi có kết quả.” Chú Lương ngược lại không có nói gì nhiều nữa, chỉ là mắt hơi đảo, khóe miệng hơi mím lại, không biết đang nghĩ cái gì.

Tiểu Cửu nhìn thấy bóng lưng rời khỏi của chú Lương thì lông mày hơi nhíu lại, cô sao cảm giác chú Lương giống như có hơi không vui.

Không dễ gì có tin tức của con gái thành chủ, chú Lương tại sao lại có phản ứng như thế?

Điều này bình thường sao?

“Chú Lương, cô cả của nhà họ Đường về thành phố A rồi, chúng ta có cần…” Chú Lương về đến phòng, người đàn ông trẻ tuổi trong phòng đi tới báo cáo.

“Đường Vân Thành xảy ra chuyện ở Hải Thành, sự tình rất nghiêm trọng.” Chú Lương không có trả lời người đàn ông đó, mà đột nhiên hỏi một câu.

“Phải.” Người đàn ông trẻ tuổi ngây ra, sau đó nhanh chóng đáp: “Chuyện này có liên quan đến nhà họ Cố, có điều người của Quỷ Vực Chi Thành ở Hải Thành cũng có tham gia.”

“Biết người của Quỷ Vực Chi Vực tại sao tham gia không?” Mắt của chú Lương hơi nheo lại, người của Quỷ Vực Chi Thành hết lần này đến lần khác đối phó người của nhà họ Đường, điều này có hơi kỳ lạ.

“Lần trước người bên phía thành phố A là do nhà họ Cố mời người của Quỷ Vực Chi thành, chuyện lần này ở Hải Thành chắc cũng là như thế, những năm nay dưới quản lý của thành thiếu chủ, Quỷ Vực Chi Thành nhận nghiệp vụ bên ngoài ít hơn rất nhiều theo quy định, bề ngoài chuyện này cũng không có vấn đề gì lớn, nói rồi cũng qua.” Người đàn ông trẻ tuổi nói chút mơ hồ.

Chú Lương nhìn sang anh ta, thần sắc có hơi bất mãn.

“Chú Lương, những năm nay chúng ta luôn phụ trách chuyện tìm người của thành chủ, sự vụ của nội bộ Quỷ Vực Chi Thành chúng ta không tham gia, bây giờ đều là thành thiếu chủ quản lý chuyện trong thành, cho dù là thành chủ hay quản gia Trọng muốn đột xuất hỏi đến chuyện trong thành, sợ là đều…” Lời của người đàn ông trẻ tuổi dừng lại, nhưng ý tứ đó lại quá rõ ràng.

Những năm này Quỷ Vực Chi Thành dưới sự quản lý của thành thiếu chủ, người khác muốn quản lý chuyện trong thành cũng không dễ.

Vốn dĩ những chuyện này anh ta bình thường cũng sẽ không quan tâm nhiều hỏi nhiều, bây giờ là vì chú Lương nghi ngờ cô cả nhà họ Đường là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ, hơn nữa chuyện hai lần này đều có liên quan đến nhà họ Đường, anh ta mới tra nhiều hơn.

Nhưng cho dù anh ta muốn điều tra, trong thời gian ngắn cũng không tra được quá nhiều.

“Cậu điều tra rõ ràng chuyện này.” Chú Lương tự nhiên hiểu ý của anh ta: “Nếu cô cả nhà họ Đường thật sự là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành chúng ta, bây giờ Quỷ Vực Chi Thành đối phó nhà họ Đường như thế, tương lai làm sao ăn nói với công chúa.”

Chú Lương xem trọng chuyện này cũng hoàn toàn là vì nguyên nhân này, nếu không phải nghi ngờ cô cả nhà họ Đường là công chúa của bọn họ, ông ta cũng không có khả năng đi hỏi chuyện khác của Quỷ Vực Chi Thành.

Những năm này ngay cả thành chủ cũng không hỏi chuyện của Quỷ Vực Chi Thành, ông ta lại có tư cách gì đi hỏi.

“Chú Lương, bây giờ không phải nên xác minh thân phận của công chúa trước sao?” Người đàn ông trẻ tuổi nhíu mày, chú Lương có phải xếp sai thứ tự rồi không.

“Tôi lẽ nào không biết xác minh trước thân phận của công chúa hay sao? Nhưng thân phận của nhà họ Đường vốn đặc biệt, công tác bảo mật của nhà họ Đường làm rất chặt, mà cô cả nhà họ Đường càng thông minh cẩn trọng, tôi đây không phải luôn không tìm được cơ hội thích hợp hay sao.” Chú Lương nhắc đến chuyện này thì sắc mặt có hơi phức tạp.

Ông ta thân là người của Quỷ Vực Chi Thành, làm việc cho thành chủ nhiều năm như thế, năng lực của ông ta cũng được thành chủ công nhận, nhưng bây giờ một chuyện như này mấy ngày ông ta lại chưa xử lý yên được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1954


Chương 1954

Ông ta cảm thấy có hơi bị đả kích, có hơi buồn bực, nhưng đồng thời ông ta lại cảm thấy có chút kiêu ngạo, nếu cô cả nhà họ Đường thật sự là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, công chúa của bọn họ càng lợi hại, ông ta tự nhiên càng kiêu ngạo.

Khóe môi của người đàn ông trẻ tuổi hơi giật giật, nhất thời không lên tiếng, chủ yếu là không biết nói gì, dù sao chuyện nịnh bợ này anh ta tuyệt đối không làm được.

“Tôi cũng không thể trực tiếp kéo cô cả của nhà họ Đường đến giám định ba con với thành chủ? Nếu cô cả nhà họ Đường thật sự là công chúa của chúng ta thì tốt, nếu như không phải thì sao?” Chú Lương ở trong chuyện này cũng rất thận trọng, chủ yếu vẫn là thân phận của nhà họ Đường đặc biệt, thân phận của cô cả nhà họ Đường lại càng đặc biệt, cho nên có vài chuyện không thể trực tiếp đi làm được.”

Nhưng chú Lương phát hiện lén lút đi làm càng khó khăn trùng trùng, công tác bảo mật của nhà họ Đường làm quá tốt, cô cả nhà họ Đường quá cẩn trọng, muốn lại gần cô cả nhà họ Đường cũng khó, càng không cần nói từ trên người cô cả nhà họ Đường lấy được ít đồ.

“Được rồi, chuyện này tôi sẽ đích thân đi, cậu đi điều tra chuyện ở Hải Thành, xem có thể giúp được cái gì không.” Chú Lương không muốn người khác nhúng tay vào chuyện này, bởi vì người càng nhiều, có khi ngược lại càng hỏng việc.

Đương nhiên, nếu không phải vì cô cả nhà họ Đường mấy ngày gần đây vừa chạy đến nước M, vừa chạy đến Hải Thành, ông ta khả năng sớm đã xác minh được thân phận của cô cả nhà họ Đường rồi.

“Lần này Đường Vân Thành đã xảy ra chuyện lớn như thế, phản ứng của nhà họ Đường lại rất kỳ lạ, phản ứng của cô cả nhà họ Đường càng kỳ lạ.” Người đàn ông trẻ tuổi suy nghĩ một lát, thần sắc có hơi do dự: “Bên ngoài có tin đồn bởi vì chuyện lần này của Đường Vân Thành quá tệ, cô cả nhà họ Đường này muốn tự bảo vệ lấy mình.”

Lời nói của người đàn ông trẻ tuổi hơi khựng lại, nhìn thấy chú Lương không có nói chuyện, lại nói tiếp: “Lúc đó khi Đường Vân Thành xảy ra chuyện ở Hải Thành, cô cả nhà họ Đường đã đến Hải Thành, nhưng sau khi biết chuyện của Đường Vân Thành, cô cả nhà họ Đường lập tức trở về thành phố A.”

“Cô cả nhà họ Đường sau khi trở về thì không có hỏi đến chuyện của Đường Vân Thành nữa, đến bây giờ chuyện của Đường Vân Thành càng nháo càng to, nhà họ Đường với cô cả nhà họ Đường không có một chút động tĩnh.

“Nếu cô cả nhà họ Đường thật sự định tự bảo lấy mình ngược lại cũng thôi, nếu không phải…” Khóe môi của chú Lương hơi cong lên, nụ cười có vài phần thâm ý: “Nếu không cô cả nhà họ Đường này thật sự quá thâm sâu khó lường, quá lợi hại rồi.”

“Tôi cảm thấy cô cả nhà họ Đường này khả năng thật sự muốn tự bảo vệ lấy mình, đồng thời cũng bảo vệ nhà họ Đường, bảo vệ Đường Lăng, cô làm như thế cũng không khó hiểu, dù sao livestream của cô gái đó tung ra, mặc kệ sự việc là thật hay giả, đều không có ai có thể cứu được Đường Vân Thành.” Người đàn ông trẻ tuổi rõ ràng nghiêng về cách nghĩ của mọi người.

“Một đứa bé 11-12 tuổi nói ra lời như thế, không có ai sẽ nghi ngờ, cho nên điều này đã trực tiếp định tội cho Đường Vân Thành, trừ phi cô bé tự mình sửa lời khai, nếu không… không, cho dù cô bé tự mình sửa lời khai, cũng sẽ bị người ngoài nghi ngờ là nhà họ Đường ỷ thế hiếp người, cho nên Đường Vân Thành lần này chắc chắn là thân bại danh liệt, chắc chắn không thể trở mình rồi, nhà họ Đường lần này có thể bảo vệ được Đường Lăng đã không tồi rồi, Đường Vân Thành sợ rằng…”

“Tôi cảm thấy cách làm này của cô cả nhà họ Đường vào lúc này một là tự bảo vệ lấy mình, thứ hai cũng là muốn giảm thấp sự việc được lan rộng, chuyện này nhà họ Đường nếu như xuất hiện, mặc kệ nhà họ Đường làm cái gì, đều sẽ bị truyền thông sâu xé, chuyện của Đường Vân Thành sẽ càng bạo càng nghiêm trọng, ngược lại không bằng không ra mặt, yên lặng đợi sự việc lắng xuống.” Người đàn ông tuy còn trẻ, nhìn sự việc vẫn rất toàn diện, phân tích cũng rất thấu đáo.

“Cậu phân tích ngược lại không sai, chỉ đáng tiếc điều cậu nghĩ được cô cả nhà họ Đường có thể nghĩ được, điều cậu không nghĩ được cô cả nhà họ Đường cũng có thể nghĩ được.” Lông mày của chú Lương hơi nhướn lên, nhàn nhạt liếc nhìn người đàn ông trẻ tuổi.

“Chú Lương, chú nói thử trong tình cảnh này, chuyện của Đường Vân Thành phá như thế nào?” Người đàn ông trẻ tuổi không phục, anh ta trẻ tuổi kiến thức ít, chú Lương ở bên thành chủ nhiều năm như thế, nhìn quen cảnh tượng lớn, anh ta rất bằng lòng thỉnh giáo.

Chú Lương: “…”

“Tôi sao biết phá như nào?” Mắt của Chú Lương khẽ lườm, suy nghĩ một lát, lại đột nhiên bổ sung một câu: “Tôi đâu phải là cô cả nhà họ Đường.”

“Ý này của chú là cô cả nhà họ Đường nhất định có thể phá được?” Người đàn ông trẻ tuổi hai mắt trợn tròn, có hơi không muốn tin mà nhìn chằm chằm chú Lương, đây thật sự là chú Lương mà anh ta biết sao, chú Lương mà anh ta quen không phải là ông chú nói chuyện không có trách nhiệm và tùy hứng như thế.

“Đương nhiên.” Chú Lương lại rất khí khái tiếp một câu.

Mắt của người đàn ông trẻ tuổi càng mở to.

“Chú Lương, bây giờ còn chưa có chắc chắn cô cả nhà họ Đường chính là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành chúng ta.” Khóe môi của người đàn ông trẻ tuổi lại giật giật, anh ta không cảm thấy nói sai rồi, đây rõ ràng chính là chú Lương bao che.

Thân phận này còn chưa chắc chắn chú Lương đã bao che như thế, nếu như sau khi chắc chắn thân phận…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1955


Chương 1955

Anh ta cũng không dám nghĩ!

Chuyện của Đường Vân Thành rõ ràng chính là một thế cục chết, bất kỳ ai cũng không thể phá thế cục chết này, cô cả nhà họ Đường này có thể phá được sao?

Cho dù cô cả nhà họ Đường này thật sự là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ, vậy cũng là một con người, không phải quái vật ba đầu sáu tay.

Đương nhiên lời này anh ta không dám nói ở trước mặt chú Lương, trái tim này của chú Lương đã nghiêng đến Thái Bình Dương rồi.

Anh ta nếu như nói rồi, chú Lương khả năng sẽ cho anh ta một tát.

“Đúng rồi, Tiểu Cửu vừa rồi nói lấy hai sợi tóc cho người đi làm giám định, cậu đích thân đi trông chừng.” Chú Lương nhìn trông rất tùy ý mà căn dặn một câu, chỉ là độ cong cứng nhắc lạnh lùng ở khóe môi đó đã tiết lộ cảm xúc của ông ta.

“Nếu Tiểu Cửu mang về rồi, còn cần đi trông sao?” Mắt của người đàn ông trẻ tuổi nhanh chóng lóe lên, có hơi nghi ngờ không hiểu, chú Lương rất tín nhiệm Tiểu Cửu.

“Chú Lương, thân phận của cô cả nhà họ Đường dù sao còn chưa chắc chắn, chú cũng không thể quá chủ quan như thế, nói không chừng tóc mà Tiểu Cửu mang về mới là của người thật.” Người đàn ông trẻ tuổi cảm thấy chú Lương thật sự chủ quan quá mức rồi.

“Bảo cậu đi trông thì cậu đi trông, ở đâu ra nhiều lời như thế.” Chú Lương lườm anh ta, trông như có hơi bất mãn, nhưng trong ngữ khí không có quá nhiều ý trách móc.

“Được, tôi đi trông chừng.” Người đàn ông trẻ tuổi bĩu môi, đối với sự thiên vị của chú Lương có hơi buồn bực, nhưng chuyện chú Lương giao cho anh ta không dám chậm trễ.

“Nhớ kỹ, phải trông kỹ không được rời khỏi một giây phút nào, xảy ra sai sót, tôi chỉ hỏi tội cậu.” Chú Lương lại lần nữa nhắc một câu.

Mắt của người đàn ông trẻ tuổi hơi lóe lên: “Chú Lương, chú có phải nghi ngờ cái gì không?”

Chú Lương nghi ngờ Tiểu Cửu?

Không thể, Tiểu Cửu được chính chú Lương nuôi lớn, chú Lương nghi ngờ anh ta cũng không có khả năng sẽ nghi ngờ Tiểu Cửu.

“Vẫn là cẩn thận cẩn trọng một chút mới tốt.” Chú Lương không có nói nhiều, cũng trả lời một cách mơ hồ.

“Tôi biết rồi, chú Lương yên tâm, tôi nhất định sẽ trông chừng một giây cũng không rời, mắt cũng không chớp.” Trên mặt của người đàn ông trẻ tuổi nhiều hơn vài phần nghiêm túc, tuy chú Lương không có nói rõ, anh ta cũng ý thức được trong này khả năng có vấn đề.

Đương nhiên có vấn đề thì có chuyện, có chuyện thì có náo nhiệt, náo nhiệt là thứ anh thích nhất.

Chú Lương nhìn anh ta, thầm lắc đầu, có điều khóe môi lại hơi nhếch lên lộ ra nụ cười khoan dung.

Trong phòng giám định.

Thiếu niên cất bước đi vào, tuy vẫn là dáng vẻ ngu ngốc, nhưng khi hai mắt quét qua, lại bắn ra tia sắc bén khiến người ta không chỗ để tránh.

“Cậu Tô, cậu sao lại đến đây?” Người của phòng giám định nhìn thấy anh ta có hơi bất ngờ, vị thiếu gia này bình thường không thích lo việc, bây giờ đột nhiên đến phòng giám định là đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

“Nghe nói các người vừa hay có một phần giám định DNA phải làm, tôi đến trông chừng.” Giọng nói của thiếu niên rất tùy ý, có hơi không nghiêm túc.

Nhưng lời này của anh ta vừa dứt, tất cả mọi người trong phòng giám định đều sững người.

Cậu Tô nói muốn trông chừng bọn họ làm giám định, đây là tình huống gì thế?

“Cậu Tô, cậu nói là mẫu thử cô Cửu cầm tới sao?” Có một người không nhịn được hỏi một câu, dù sao bây giờ cũng chỉ có một phần mẫu này cần giám định.

“Mẫu thử Tiểu Cửu cầm tới sao? Tiểu Cửu có cầm mẫu thử tới sao?” Khóe mày của thiếu niên hơi nhướn lên, mang theo vài phần hứng thú: “Mặc kệ là mẫu thử ai cầm tới, tôi đều muốn trông chừng, chuyện này không phải nhỏ, tuyệt đối không thể có một chút sai sót.”

Tuy chú Lương quả thật kêu anh ta đến trông chừng mẫu thử giám định mà Tiểu Cửu cầm tới, nhưng ở trước mặt người ngoài, anh ta chắc chắn không thể nói thẳng được.

Người của phòng giám định cũng không dám nói gì nữa, nhất thời bầu không khí rõ ràng trở nên căng thẳng, tất cả mọi người đều cẩn thận, không dám có một chút sai sót.

Không có ai biết cậu Tô tại sao đột nhiên muốn đến phòng giám định trông chừng, nhưng mọi người đều biết, có thể mời được vị thiếu gia này xuất động cũng chỉ có chú Lương rồi.

Cho nên chuyện này sợ rằng còn có ẩn tình khác…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1956


Chương 1956

Cậu Tô giống với cô Cửu, hai người đều được chú Lương nhặt về, nhưng mà cô Cửu là do chú Lương đích thân nuôi lớn, còn cậu Tô từ nhỏ đã tự lực cánh sinh.

Cậu Tô xưa giờ đều thoắt ẩn thoắt hiện, bình thường rất hiếm thấy được người.

“Cậu Tô, đây là tóc cô Cửu vừa mới đem qua đây, chúng tôi chuẩn bị làm giám định.” Trong phòng giám định, có một người khá cẩn thận đưa tóc Tiểu Cửu vừa đưa tới cho cậu Tô xem.

Cậu nhìn một cái, nhẹ giọng ừ, đồ Tiểu Cửu đưa tới đây, họ cũng không dám đổi, cho dù có đổi, thời gian gấp như vậy cũng không kịp, hơn nữa trước khi đến đây anh ta đã nhìn qua camera, không hề phát hiện điểm bất thường nào.

Người đó liền đem tóc kia đi làm giám định.

Mọi người đều cho rằng một cậu Tô trước giờ không kiên nhẫn cũng chỉ là nói cho vui.

Nhưng mà không ngờ rằng cậu Tô nói sẽ giám sát, đúng là không rời đi một giây nào, mắt không hề chớp mà ở đó giám sát.

Tình hình bên này, Bùi Doanh không thể nào biết được, cho dù Tôn Hưng bây giờ là bạn trai của Tiểu Cửu, Tôn Hưng cũng không thể vào phòng giám định được.

Mà chuyện cậu Tô đích thân giám sát việc giám định đến cả Tiểu Cửu cũng không biết, Tôn Hưng đương nhiên sẽ càng không thể biết được.

Thời gian một ngày qua đi, liên quan đến việc của Đường Vân Thành đã được đưa tin khắp nơi, bên nhà họ Đường vẫn không có động tĩnh gì.

“Nhà họ Đường là làm sao đây?” Bùi Doanh có chút mất kiên nhẫn, kế hoạch lần này của cô ta là muốn tiêu diệt cả Tô Khiết.

Chỉ cần Tô Khiết ra mặt cho Đường Vân Thành, chỉ cần đứa bé gái không thay đổi lời nói, cô ta có cách khiến Tô Khiết thân bại danh liệt.

Nhưng mà cô ta không ngờ rằng Tô Khiết lại không có một động tĩnh gì.

Điều này khiến cho kế hoạch của cô ta không biết sao tiếp tục thực hiện.

Đương nhiên, cô ta càng lo lắng Tô Khiết sẽ có dự bị, tuy rằng livestream của đứa bé gái đó sau khi được chiếu ra đã đồng nghĩa với việc Đường Vân Thành đã bị định tội.

Tuy rằng với tình hình như vậy sẽ không ai có thể cứu được Đường Vân Thành, nhưng mà Tô Khiết không làm gì cả lại khiến Bùi Doanh hơi bất an.

Tô Khiết có thể cho rằng chuyện này rất nhanh sẽ bị dập tắt, nếu như Tô Khiết nghĩ như vậy, vậy thì đúng là sai lầm trầm trọng.

Nhà họ Đường không làm gì, nhất định là muốn làm chuyện này hạ nhiệt hết sức có thể, nếu đã như vậy, cô ta sẽ giúp nhà họ Đường xào xáo lên một phen.

Bùi Doanh lấy ra một số điện thoại mới đăng ký, gửi một tin nhắn đi.

Nửa tiếng sau, bên trong bệnh viện Trung tâm Hải Thành, đứa bé gái lần nữa được phỏng vấn.

Lần này đổi một công ty truyền thông khác, có lẽ là quan tâm đến đứa bé gái, phụ trách phỏng vấn cũng là một phóng viên nữ.

Tâm trạng lần này của bé gái rõ ràng kích động hơn lần trước, sắc mặt của cô bé cũng trắng bệch đi nhiều, nỗi sợ sệt được nhìn thấy qua đôi mắt càng khiến người khác đau lòng.

“Cháu đau, rất đau, toàn thân đều đau.” Cô bé thu người lại, luôn miệng kêu đau.

Nữ phóng viên nhìn thấy cũng có chút không nhẫn tâm, cô ta quay đầu nhìn về người cha của bé gái đang đứng ở một bên: “Bác sĩ không giúp cháu xử lí vết thương ở thân sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1957


Chương 1957

“Xử lí rồi, nhưng mà vết thương trên người con bé quá nặng, không thể khỏi trong một sớm một chiều, bác sĩ còn nói vết thương của con bé sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống sau này của nó.” Mặt của cha cô bé lộ ra vẻ đau đớn, còn mang theo vài phần phẫn nộ mà nghiến chặt răng.

“Ảnh hưởng đến cuộc sống sau này? Ý của anh là sao?” Nữ phóng viên ngây ra, sắc mặt thay đổi trong chốc lát.

“Vết thương ở dưới quá nặng, mà con bé còn nhỏ như vậy, tên đó đúng là không bằng cầm thú, quá tàn nhẫn. Cũng không biết lúc đó ông ta đã làm gì với con gái tôi, vết thương của con gái tôi quá nặng.” Có thể Lý Minh nhất thời quá đau lòng, lại ôm đầu bắt đầu bật khóc.

Nữ phóng viên nhìn thấy anh ta như vậy, trong chốc lát cũng không nỡ tiếp tục hỏi.

“Ông ta không chỉ là xâm hại, mà đây là cưỡng bức tàn bạo, con gái tôi còn nói lúc đó ông ta còn cầm dao…..” Lý Minh ôm lấy đầu, nhưng mà giọng nói của ông ta vẫn vang lên, tuy rằng nghe có chút buồn, nhưng mà vẫn rất rõ ràng.

“Anh Minh, ý của anh là lúc đó ông ta dùng dao tổn thương con gái anh?” Nữ phóng viên kinh ngạc, đôi mắt mở tròn xoe, giọng nói không kiềm chế được mà có phần cao lên.

“Tôi không biết, con gái tôi lúc đó sợ quá, hơn nữa lúc đó con gái còn đang bị bệnh, chuyện khi đó con bé cũng không nói rõ ràng, nhưng mà vết thương trên người con gái tôi đúng là rất nặng.” Lý Minh vẫn ôm lấy đầu, câu trả lời lần này có chút mập mờ.

Nhưng mà những lời này lại khiến người khác thương xót cô bé.

“Bác sĩ xem qua vết thương, bác sĩ nói như thế nào?” Nữ phóng viên chớp chớp mắt, trên người cô bé có vết dao không, bác sĩ có thể kiểm tra ra được mà?

“Bác sĩ nói….có vết thương do vật bên ngoài tạo thành.” Lời của Lý Minh bị ngắt quãng, giọng nói có chút nghẹn ngào.

Nữ phóng viên ngơ ra, nhất thời không nói gì.

“Tiểu Vũ, con còn nhớ lúc đó ông ta dùng gì làm hại con không? Con nói với phóng viên, như vậy họ sẽ có thể giúp chúng ta bắt người xấu.” Lý Minh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn con gái mình, khích lệ con gái mình nói.

“Ba ơi, người xấu còn chưa bị bắt sao?” Toàn thân của Tiểu Vũ thu lại lần nữa, trên mặt càng lộ rõ vẻ hoảng sợ: “Tại sao người xấu còn chưa bị bắt?”

“Người xấu không nhận tội, hơn nữa ông ta lại là một người có quyền, chúng ta chỉ là người dân bình thường, không cách nào bắt ông ta chịu tội.” Mặt của Lý Minh càng lộ rõ vẻ đau đớn, đương nhiên sự căm phẫn cũng càng lộ rõ.

Nữ phóng viên đến đây phỏng vấn, nhưng mà bây giờ cô cũng không biết nói gì, dù gì việc có bắt Đường Vân Thành hay không cô cũng không chắc.

Hơn nữa sau khi Đường Vân Thành quay về Hải Thành đã chấp nhận phỏng vấn, Đường Vân Thành đã kể lại một lần chuyện tối ngày hôm qua, tuy rằng Đường Vân Thành không có giải thích lời bé gái nói, nhưng mà lúc đó Đường Vân Thành rất thản nhiên, khí thế lẫm liệt, khiến người khác cảm thấy rất sốc.

Hơn nữa phía cô bé cũng không báo cảnh sát, cũng không kiện Đường Vân Thành, cho nên, chuyện này không có lập hồ sơ vụ án, đương nhiên cũng không có khả năng có người đến bắt Đường Vân Thành.

Còn về việc phía cô bé không báo cảnh sát phóng viên cũng cảm thấy rất kì lạ, Lý Minh rõ ràng cứ nói bắt người xấu vì con gái, nhưng lại không đi báo cảnh sát, không lập hồ sơ vụ án, chỉ đi kiếm nhà báo phanh phui vụ việc.

Lý Minh là quên báo cảnh sát? Hay là sợ thế lực của Đường Vân Thành không dám báo cảnh sát?

Nếu như nói sợ thế lực của Đường Vân Thành không dám báo cảnh sát, chuyện này có chút khó hiểu, dù sao Lý Minh cũng đã phanh phui chuyện này với báo chí.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1958


Chương 1958

Nữ phóng viên khá cẩn thận, tuy rằng trong lòng nghi ngờ, nhưng không hỏi nhiều.

Lần livestream này của cô bé vừa mới đăng lên, một số người còn e dè không dám chửi Đường Vân Thành bây giờ từng người đã bắt đầu lên mạng chửi bới, từng người từng người chửi khó nghe đến mấy cũng có.

Bùi Doanh thấy tin tức, lại thấy mọi người trên mạng không ngừng chửi bới Đường Vân Thành, cuối cùng cũng mỉm cười, nụ cười đầy mãn nguyện và đắc ý.

Đương nhiên Tô Khiết cũng đã thấy được tin tức mới nhất, cũng đã thấy bình luận trên mạng đối với Đường Vân Thành.

Khóe môi của Tô Khiết nhẹ nhàng cong lên, xem ra, có kịch hay để xem rồi!

Tiếp sau đó cô bé lại được phỏng vấn bởi hai công ty truyền thông khác, bé gái mỗi khi đối mặt với ống kính đều không nói nhiều, nhưng mà lại khiến người cảm nhận rõ cô bé thảm thương cỡ nào, đáng thương cỡ nào.

Phút chốc tiếng chửi trên mạng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng quá đáng, Đường Vân Thành nghiễm nhiên trở thành vật thay thế của từ cầm thú.

Đường đi của cô bé từ lúc bắt đầu đã rất rõ ràng, chính là thể hiện sự yếu đuối trước mặt mọi người, kêu khổ trước mặt mọi người, để có được sự đồng cảm.

Đứa trẻ nhỏ như vậy, chuyện như thế này, lại được làm rùm beng lên như vậy, với thân phận của Đường Vân Thành đừng nói là muốn trở mình, cho dù là muốn làm gì cũng không được.

Không thể không nói mưu kế của người chủ mưu đúng là rất độc.

Tô Khiết không biết kẻ chủ mưu chống đối cô là ai, nhưng mà cô không sợ đối phương làm ầm lên, đối phương càng làm ầm lên, càng để lộ nhiều sơ hở.

Tô Khiết biết rằng chuyện này không thể làm gì với cô bé, một đứa bé 11, 12 tuổi nói ra những lời như vậy, lại có giám định thương tật từ phía bệnh viện, mà thân phận của nhà họ Đường lại đặc biệt.

Nếu như cô làm gì đó với cô bé, bất kể là làm việc gì, đều sẽ dẫn đến sự phẫn nộ của quần chúng, đều sẽ bị người khác công kích tới không còn gì cả.

Cho nên từ lúc đầu Tô Khiết đã không tính làm gì cô bé, điều cô cần làm chính là làm cho đối phương bất ngờ.

Tô Khiết nhìn Bùi Vũ Ninh ở trong phòng, Bùi Vũ Ninh lúc này giống như một chú mèo con, từ sau khi người của Nguyễn Hạo Thần tới đây, Bùi Vũ Ninh luôn ngoan ngoãn giống như một chú mèo con.

Bùi Vũ Ninh trước giờ ồn ào nay lại im lặng như gà, trừ phi là bất đắc dĩ, Bùi Vũ Ninh tuyệt đối không nói lời nào.

Cô quen Bùi Vũ Ninh lâu vậy rồi, xưa giờ đều không biết Bùi Vũ Ninh lại có thể im lặng như vậy.

Cô qua đây cũng được hai tiếng, Bùi Vũ Ninh vẫn luôn bận việc của bản thân, lại không nói một câu nào, lúc cô đến Bùi Vũ Ninh cũng chỉ nhìn cô một cái, thậm chí còn không nói chuyện với cô, càng khỏi nói ba hoa lắm lời giống bình thường.

Điều này khiến cô có chút không quen!

Bây giờ Bùi Vũ Ninh hoàn toàn chú tâm vào công việc, không hề quan tâm đến chuyện bên ngoài, đây chính là điểm tốt khiến cho mọi việc tiến triển hết sức thuận lợi.

Rốt cuộc Bùi Vũ Ninh sợ tên đàn ông mà Nguyễn Hạo Thần kiếm đến mức nào chứ.

Ánh mắt của Tô Khiết hướng đến người đàn ông đang ngồi một bên uống cà phê, người đó trông rất đẹp, hơn nữa trông rất thân thiện, dù sao lúc cô nhìn thấy người đàn ông này, trên mặt của anh ta luôn nở nụ cười.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1959


Chương 1959

Chính là không biết tại sao Bùi Vũ Ninh lại sợ anh ta như vậy, Bùi Vũ Ninh nhìn thấy người đàn ông này giống như con chuột nhìn thấy mèo vậy.

“Bên đây tôi xử lí xong rồi, anh xem đi.” Bùi Vũ Ninh đem đống tài liệu sắp xếp xong đưa đến trước mặt người đàn ông, giọng nói nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, Tô Khiết chỉ cách họ có một chút, Tô Khiết cảm thấy nếu như cô không vểnh tai lên mà nghe, sợ là không nghe rõ lời Bùi Vũ Ninh nói.

Xưa giờ giống như một người đàn ông như Bùi Vũ Ninh lại “nhẹ nhàng” như vậy, Tô Khiết lần đầu tiên thấy.

“Ừ.” Người đàn ông đó đặt ly cà phê xuống, một tay lấy tập tài liệu trong tay Bùi Vũ Ninh, đôi mắt hoa anh đào xinh đẹp nhìn Bùi Vũ Ninh, nở nụ cười như gió xuân thổi qua.

Anh ta vốn đã đẹp trai, còn cười như vậy, đôi mắt hoa anh đào xinh đẹp nhẹ nhàng cong lên, mang theo một sức hấp dẫn khiến người khác không thể cưỡng lại được, đến cả Tô Khiết cũng không nhịn được nhìn thêm một cái.

Đều nói mắt hoa anh đào đặc biệt thu hút người, đúng là không sai chút nào!

Bàn tay cầm xấp tài liệu của Bùi Vũ Ninh không ngừng run rẩy, sau đó tập tài liệu trong tay rớt xuống đất.

“Mệt rồi?” Khóe môi của anh ta nhẹ nhàng cong lên, nụ cười trên môi càng rạng rỡ hơn, âm thanh dịu dàng như cây liễu trong gió.

Tô Khiết chớp mắt, mệt rồi? Nói lời này trong lúc này?

Tô Khiết nhìn chằm chằm người đàn ông này, ừ, là một người có lòng dạ đen tối.

“Không mệt, không mệt.” Bùi Vũ Ninh hoảng loạn cúi đầu xuống, vô thức cong lưng xuống nhặt tài liệu lên.

Mới đầu anh ta cũng không làm gì, chỉ là lúc Bùi Vũ Ninh nhặt xong tài liệu chuẩn bị ngẩng đầu lên theo bản năng, anh ta đột nhiên nghiêng người về phía trước.

Sau đó, môi của anh ta “không cẩn thận” đụng lên mặt của Bùi Vũ Ninh.

Môi của anh ta lướt qua trán của Bùi Vũ Ninh, sau đó giống như chuồn chuồn chấm nước lướt qua môi của Bùi Vũ Ninh.

Đúng là cao thủ gây khó dễ.

Toàn thân Bùi Vũ Ninh trong tức khắc cứng đơ lại, vô thức muốn tránh đi, nhưng mà lúc đó cô ta đang đứng không vững, cô ta vô thức tránh ra phía sau, vậy kết quả chỉ có một, đó chính là trực tiếp ngồi xuống đất.

Tô Khiết vốn dĩ cho rằng anh ta nhất định sẽ kéo Bùi Vũ Ninh lại, sẽ có thể trực tiếp ôm lấy Bùi Vũ Ninh, nhân cơ hội này vừa hay có thể ôm Bùi Vũ Ninh vào lòng.

Nhưng mà điều khiến Tô Khiết bất ngờ là, anh ta lại trơ mắt ra nhìn Bùi Vũ Ninh ngồi trên đất.

Tuy là trong khách sạn có thảm, Bùi Vũ Ninh ngồi lên sẽ không bị đau, nhưng mà để một cô gái té ngã sẽ hay ho sao?

Tên đàn ông này sao không Tôh động giống lẽ thường?

Anh ta rõ ràng đang trêu ghẹo người ta, hơn nữa thủ đoạn ghẹo người cực kì cao, nụ hôn vừa nãy, rõ ràng anh ta đã tính toán kĩ lưỡng.

Nhưng mà sao lại vào lúc nên ra tay lại không ra tay?

Tô Khiết thay đổi suy nghĩ, lập tức hiểu ra, nếu như đối với những người phụ nữ bình thường, cách trêu ghẹo bình thường nhất định không có vấn đề gì.

Nhưng mà Bùi Vũ Ninh lại không phải phụ nữ bình thường, nếu như anh ta đã “không cẩn thận” hôn Bùi Vũ Ninh, sau đó còn ôm Bùi Vũ Ninh vào trong lòng, với tính cách của Bùi Vũ Ninh chắc sẽ trực tiếp đạp anh ta một cái.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1960


Chương 1960

Mà lại còn là trực tiếp đạp vào mặt.

Được rồi, cô thừa nhận, tên đàn ông này chính là một lão hồ ly, còn nham hiểm, ác độc hơn Nguyễn Hạo Thần.

“Có phải là mệt quá không, tôi thấy tay cô không có sức, đến chân cũng không còn sức.” Người đàn ông đó vẫn ngồi im, đôi mắt hoa anh đào xinh đẹp nhìn Bùi Vũ Ninh đang ngồi ở trên đất, khuôn mặt vô tội, cả mặt chân thành.

Nếu như không phải Tô Khiết sớm đã nhìn thấu tâm tư của người đàn ông này, chỉ sợ có lẽ cũng sẽ bị lừa bởi sự vô tội và chân thành này.

Chỉ là, nghe xong lời nói đó, khóe môi của Tô Khiết vô thức co giật, tay không có sức? Chân cũng không còn sức?

Trình độ nói chuyện của người này không phải tầm thường!!

Mặt của Bùi Vũ Ninh nhất thời đỏ ửng lên, không biết là vì xấu hổ, hay là cảm thấy bối rối: “Tôi không mệt.”

Bùi Vũ Ninh vô thức phản bác lại lời của anh ta, chỉ là giọng nói vẫn rất nhỏ, nghe không rõ.

Bùi Vũ Ninh lúc này đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ ăn nói lớn tiếng, ồn ào thường ngày rồi.

“Haiz.” Lần này anh ta không nói gì cả, chỉ là thở dài một hơi, cái thở dài này ẩn chứa nhiều thứ, tình cảm phong phú.

Tô Khiết chớp mắt, cô đã gặp qua tên đàn ông biết trêu ghẹo, nhưng lại lần đầu tiên gặp một người đàn ông biết ghẹo tới vậy, chỉ là một cái thở dài có cần phải làm màu như vậy không?

Một tiếng thở dài như vậy, sợ là bất kỳ người phụ nữ nào nghe thấy trong lòng cũng cảm thấy áy náy.

Tô Khiết theo bản năng hướng ánh mắt nhìn về phía Bùi Vũ Ninh, sau đó liền nhìn thấy Bùi Vũ Ninh đang ngây ngốc ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn người đàn ông kia, vẻ mặt kia cực kỳ phức tạp, vô cùng rối rắm, hoàn toàn là dáng vẻ không biết làm sao.

Tô Khiết cảm thấy thực sự không thể nhìn nổi! ! !

Cũng may bình thường Nguyễn Hạo Thần sẽ không trêu chọc cô như thế, nếu không…

Bùi Vũ Ninh ở trước mặt người đàn ông kia chính là một con thỏ trắng nhỏ, thuần khiết như tờ giấy trắng, nếu như cuối cùng con thỏ trắng này không bị lão sói xám kéo vào trong hang ăn sạch thì đúng là đạo trời không tha.

“Anh Phó…” Tô Khiết cảm thấy cô nên làm cái gì đó, dù sao Bùi Vũ Ninh cũng là do cô mời tới nên cô không thể trơ mắt nhìn Bùi Vũ Ninh bị kéo vào trong hang sói như vậy được.

Mặc dù nhìn tình thế này thì Bùi Vũ Ninh bị kéo vào hang sói chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng ít nhất cũng không phải là ngay lúc này.

“Cô Đường, cậu Thần mời tôi tới đây là vì mục đích đặc biệt, trong những tình huống bình thường thì tôi sẽ không nhúng tay vào bất kỳ chuyện gì khác…” Tô Khiết chỉ mới gọi tên anh ta một tiếng nhưng người đàn ông kia liền cắt ngang lời cô.

Lời nói của người đàn ông kia hơi không đầu không đuôi nhưng Tô Khiết vẫn có thể miễn cưỡng nghe ra được ý vị đe dọa ở trong đó.

Đúng, đe dọa một cách rất rõ ràng.

Cô đang bị đe dọa?

Chỉ có điều cô có chuyện gì để anh ta đe dọa chứ?

Tô Khiết cảm thấy hình như không có, chuyện của cô Nguyễn Hạo Thần có thể biết dường như đều đã biết hết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1961


Chương 1961

Chỉ, chỉ ngoại trừ chuyện về hai bé cưng.

Nhưng người biết chuyện về hai bé cưng cũng không nhiều, người đàn ông này là Nguyễn Hạo Thần đặc biệt mời tới vì chuyện của Đường Vân Thành, sao anh ta có thể biết chuyện về hai bé cưng được chứ? !

“Khiết Khiết, cô yên tâm, tôi sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này.” Giờ phút này không biết bé thỏ trắng Bùi Vũ Ninh đã tìm hiểu anh Phó kia như thế nào rồi, cũng không biết rốt cuộc Bùi Vũ Ninh đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng lời này của Bùi Vũ Ninh nghe ý tứ ít nhiều là muốn giải thích cho anh Phó.

Người đàn ông kia nhìn về phía Bùi Vũ Ninh nở một nụ cười sáng chói loá mắt, khiến cho trái tim người ta cũng phải gợn sóng.

Tô Khiết: “…”

Được rồi, cô vẫn nên ngậm miệng lại thì hơn! !

“Các người còn bận nhiều việc, lúc nào có kết quả thì nói cho tôi một tiếng.” Tô Khiết cảm thấy có lẽ cô nên rời đi, trong tình huống này, cô thật sự không thể ở lại nữa.

May mắn thay, người đàn ông kia trêu chọc thì trêu chọc nhưng cũng không hề làm chậm trễ việc chính.

Không, thật ra sau đó anh ta hoàn toàn không làm gì cả, anh ta vẫn ngồi yên ở chỗ đó xem tạp chí, uống một chút cà phê, mấu chốt là sau khi anh ta tới, tinh thần của Bùi Vũ Ninh đã tăng lên hai trăm phần trăm, hiệu suất làm việc vô cùng cao.

Người đàn ông kia nhàn nhã ngồi dưới điều hoà không khí uống cà phê, nhàn nhã mà vênh váo.

Còn Bùi Vũ Ninh thì mệt gần chết! !

Mấu chốt là Bùi Vũ Ninh lại tâm cam tình nguyện! !

Tô Khiết cảm thấy Nguyễn Hạo Thần đã tìm đến một người giám sát, mấu chốt là người giám sát này rất có tác dụng đối với Bùi Vũ Ninh, anh ta vừa đến, một mình Bùi Vũ Ninh có thể làm việc bằng hai người.

“Cô Đường đi thong thả.” Anh ta vẫn cười như cũ, giọng nói rất hiền hoà nhưng thực sự Tô Khiết lại nghe được ý tứ đuổi người trong đó.

Bùi Vũ Ninh nhìn về phía Tô Khiết, khóe môi mấp máy giống như muốn nói gì đó, có điều cuối cùng vẫn cố gắng nhịn xuống được.

Tô Khiết hơi nhếch khóe môi lên, một người bình thường hay nói những lời khó nghe đến mức người ta phải bịt miệng của cô lại nhưng bây giờ ngay cả một câu cũng không dám nói, qua đó có thể thấy được sự uy hiếp này lớn thế nào…

Cô không hiểu tại sao Bùi Vũ Ninh từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất nhưng sao lại sợ người đàn ông này đến thế? !

Sau khi Tô Khiết rời đi, trong phòng khách sạn lại càng thêm yên tĩnh.

Bùi Vũ Ninh bò dậy từ dưới đất, một tay nắm thật chặt tài liệu, lần này cô ta không tiếp tục đưa tài liệu cho người đàn ông kia mà là trực tiếp đặt ở trên mặt bàn trước mặt anh ta.

Vừa để tài liệu xuống xong, Bùi Vũ Ninh liền quay người định rời đi.

“Chỗ này, cô qua đây xem một chút.” Chỉ có điều anh ta đã lật tài liệu ra, ngón tay thon dài gõ nhẹ vào một chỗ nào đó.

Bùi Vũ Ninh dừng bước chân lại, nghe ý tứ của anh ta thì tài liệu có vấn đề, Bùi Vũ Ninh lập tức đi tới, nghiêng người qua nhìn cho rõ.

Người đàn ông kia cũng làm như vô tình tới gần, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chỉ vào một chỗ: “Chỗ này…”

Bùi Vũ Ninh cảm thấy anh ta áp sát quá gần nên theo bản năng muốn tránh đi, chỉ có điều giọng nói của người đàn ông kia lại đột nhiên trầm xuống mấy phần: “Cô xem đi, có nhìn ra vấn đề gì không?”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1962


Chương 1962

Anh ta nói như vậy khiến Bùi Vũ Ninh không thể tránh đi được nữa, cô ta chỉ có thể giữ vững thân thể chăm chú nhìn.

“Vấn đề đơn giản như vậy mà vẫn phạm sai lầm…” Dường như giọng nói của anh ta trầm hơn mấy phần, thân thể của anh ta lại càng sáp tới gần hơn, giờ phút này trên mặt của anh ta không hề có nụ cười như bình thường, vẻ mặt nghiêm túc kia nhìn có chút đáng sợ.

Bùi Vũ Ninh nghe anh ta nói mình làm sai cũng không quan tâm được tới những chuyện khác nữa, theo bản năng cúi người xuống nghiêm túc xem xét.

Giờ phút này vì Bùi Vũ Ninh muốn thấy rõ ràng cho nên mặt cô ta cách mặt bàn rất gần, trùng hợp là người đàn ông kia cũng nghiêng người vào rất gần, kể từ đó, môi của anh ta không sai biệt lắm đã ở sát bên tai Bùi Vũ Ninh.

Hơi thở ấm áp của anh ta phả lên một bên tai của cô, thậm chí có một chút còn chui vào trong lỗ tai, tê tê ngứa ngứa, cảm giác kia khiến nhịp tim của Bùi Vũ Ninh đột nhiên tăng tốc.

Rõ ràng cơ thể của Bùi Vũ Ninh hơi cứng đờ, động cũng không dám động, đôi mắt cô ta thẳng tắp nhìn chằm chằm vào tài liệu trước mặt, muốn nhanh tìm ra sai lầm.

Nhưng cô ta càng khẩn trương thì lại càng không tìm ra sai ở đâu, mà dường như môi của người đàn ông kia cách cô ta càng ngày càng gần, thậm chí Bùi Vũ Ninh còn cảm nhận được có mấy lần môi của anh ta đã chạm vào lỗ tai của cô.

Lúc môi của anh ta chạm vào lỗ tai của cô, Bùi Vũ Ninh cảm thấy hình như có một dòng điện truyền qua khiến nửa cơ thể của cô tê dại cứng đờ.

Nhịp tim của Bùi Vũ Ninh càng nhanh hơn.

“Tôi, tôi không nhìn ra có chỗ nào sai cả.” Bùi Vũ Ninh nhìn hồi lâu cũng không tìm ra được sai chỗ nào, mà người đàn ông kia tới gần cô ta như vậy thật sự có chút không chịu được…

“Không nhìn ra à?” Giọng nói của người đàn ông kia vang lên ở bên tai của cô, trầm thấp, nhẹ nhàng, giống như mang theo một làn gió xuân nhẹ nhàng thổi qua, cảm giác kia giống như là có một cọng lông vũ gãi gãi ở trong lòng của cô.

“Không, không nhìn ra.” Bùi Vũ Ninh cảm thấy mình sắp nói không ra lời nữa rồi, giờ phút này tiếng nói của cô ta đã nhỏ đến mức ngay cả bản thân cô ta cũng không thể nghe rõ được.

“Để tôi xem lại một chút.” Người đàn ông kia cầm tài liệu đến gần, chăm chú nhìn.

Bùi Vũ Ninh thừa cơ đứng thẳng người dậy nhằm kéo giãn khoảng cách với anh ta.

Anh ta nhìn một chút, sau đó dùng vẻ mặt vô tội nhìn về phía Bùi Vũ Ninh nói ra: “Ừm, không sai gì cả, vừa rồi là tôi nhìn lầm.”

Vốn Bùi Vũ Ninh đã muốn bạo phát, nghe anh ta nói lời này xong lập tức liền muốn nổ tung, hai mắt cô ta trợn lên, nhanh chóng chuyển mắt nhìn chằm chằm về phía người đàn ông kia, lửa giận trong mắt gần như sắp phóng ra.

Bằng năng lực của anh ta thì làm sao có thể nhìn lầm? Anh ta cố ý đùa giỡn cô đúng không?

“Sao vậy? Có vấn đề gì không?” Người đàn ông kia nhìn cô ta, nụ cười trên mặt không ngừng mở rộng, nụ cười kia vô cùng rực rỡ nhưng lại rất chân thành và vô tội.

Bùi Vũ Ninh lập tức nản lòng, vẻ mặt phẫn nộ trong nháy mắt biến mất sạch sẽ: “Không, không có vấn đề gì.”

Giọng nói của Bùi Vũ Ninh vẫn rất nhỏ như cũ, giống như người vừa rồi suýt nữa bùng nổ không phải là cô ta.

“Ừm, vậy thì tiếp tục đi, chỉ dựa vào những thứ này mà muốn lật lại bản án của Đường Vân Thành thì vẫn còn thiếu rất nhiều.” Người đàn ông cất tài liệu đi, giọng nói nhàn nhạt nghe không ra quá nhiều cảm xúc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1963


Chương 1963

“Tôi biết rồi.” Đương nhiên Bùi Vũ Ninh cũng biết chỉ dựa vào những thứ này thì vẫn không đủ để lật lại bản án của Đường Vân Thành, mặc dù Tô Khiết đã nghĩ ra một cách khác nhưng như vậy cũng nhất định phải chuẩn bị đầy đủ thì mới có thể bảo đảm một trận này sẽ không thua.

Bùi Vũ Ninh rất rõ ràng, một khi một thua trận, đừng nói là Đường Vân Thành, chỉ sợ là toàn bộ nhà họ Đường đều bị phá hủy.

“Cần tôi hỗ trợ gì không?” Người đàn ông kia nhìn cô ta, khẽ cong khóe môi lên ẩn chứa mấy phần cảm xúc phức tạp.

“Không cần, một mình tôi làm được rồi, anh chỉ cần kiểm tra một chút giúp tôi là được.” Bùi Vũ Ninh từ chối, làm sao cô ta dám để anh ta hỗ trợ, vừa nghĩ tới chuyện mới xảy ra lúc xem tài liệu, Bùi Vũ Ninh càng kháng cự hơn so với lúc trước.

“Dường như thời gian cũng không còn nhiều nữa.” Trên khuôn mặt anh ta vẫn mang theo ý cười như cũ, không nhìn ra sự mất mát hoặc là thất vọng gì.

Đôi khi nụ cười trên mặt anh ta còn có thể che giấu đi tất cả cảm xúc khác rất tốt.

“Nếu không anh bảo cậu ba Nguyễn cấp cho anh một căn phòng, tôi tra của tôi, anh tra của anh, đến lúc đó hai chúng ta sẽ cùng nhau tìm…” Bùi Vũ Ninh nhỏ giọng nói ra tính toán của mình, cô đã có dự định này từ lâu, cô thật sự rất hi vọng người đàn ông này đừng ở cùng một căn phòng với mình.

Người đàn ông với khuôn mặt tươi cười sét đánh không đổi này đột nhiên hơi cứng lại, trong nháy mắt đó nụ cười vỡ tan kia cũng không thể che đi cảm xúc trên mặt anh ta được, rõ ràng có thể nhìn ra anh ta đang cắn răng nghiến lợi.

Nhưng ngay sau đó, nụ cười lại tràn ra lần nữa, kỳ diệu che giấu đi tất cả: “Tự cô tra đi, tôi…”

Người đàn ông kia còn chưa nói xong, điện thoại của Bùi Vũ Ninh lại đột nhiên vang lên.

Bùi Vũ Ninh nhanh chóng cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy số điện thoại gọi đến, trên gương mặt cứng đờ đột nhiên nở một nụ cười: “Alo, đàn anh.”

Giọng nói của Bùi Vũ Ninh vẫn nhỏ như cũ nhưng giờ phút này lại mềm mại hơn mấy phần, là sự mềm mại vốn có của phụ nữ.

Nụ cười đẹp mắt và cặp mắt hoa đào của người đàn ông kia lập tức nheo lại, đàn anh?

Đương nhiên anh ta biết vị đàn anh này của cô là ai, không phải là người đàn ông mà Bùi Vũ Ninh vẫn thích sao! !

Lúc trước cũng bởi vì nguyên nhân này mà cô đã lựa chọn đi theo làm việc với người đàn ông kia.

Chà, đúng là có chút ý tứ nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng nhỉ!

Mấy năm qua, cửa ban công đóng, không biết tháng này hái thế nào đây? !

“Ừm, cũng có chút khó khăn, có mấy chỗ em cũng không hiểu lắm…” Giọng nói của Bùi Vũ Ninh lần nữa truyền đến cắt ngang suy nghĩ của anh ta, anh ta nheo mắt lại, trong ánh mắt đột nhiên có nhiều hơn mấy phần nguy hiểm.

Từ trước đến nay Bùi Vũ Ninh rất độc lập, so với đàn ông còn kiên cường hơn, trước giờ cô sẽ không nhận thua, cũng chưa từng tỏ ra yếu đuối, nhưng rõ ràng bây giờ trong giọng nói của cô đang mang theo sự yếu đuối, sự yếu đuối này nghe có mấy phần cảm giác nũng nịu.

Hơn nữa vừa rồi anh ta nói là muốn giúp cô cô lại trực tiếp từ chối, nói là một mình cô tự làm được, nhưng bây giờ cô lại nhờ người khác giúp đỡ?

Ở ngay trước mặt anh ta nhờ người đàn ông khác giúp đỡ?

Ừm, được lắm!

Coi anh ta chết rồi sao?

“Ừm, đàn anh anh cứ nói đi, em đang nghe đây.” Không biết đối phương nói gì mà Bùi Vũ Ninh liên tục trả lời, trong lời nói còn mơ hồ mang theo ý cười.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1964


Chương 1964

Bùi Vũ Ninh cầm điện thoại trực tiếp đi tới trước máy vi tính, nhìn cũng không buồn nhìn người đàn ông trong phòng một chút, hoàn toàn coi anh ta trở thành không khí.

“Ừm, em biết rồi.” Bùi Vũ Ninh ngồi trước máy vi tính, sau đó nhanh chóng tìm kiếm cái gì đó, hiển nhiên đối phương đang nói cho cô biết nên làm thế nào.

“Em hiểu rồi, quả nhiên là đàn anh lợi hại.” Một lát sau, Bùi Vũ Ninh trực tiếp la lên thành tiếng, sự vui vẻ và hưng phấn trong giọng nói không che giấu được, hoặc là giờ phút này cô cũng không định che giấu.

Vốn cô rất sợ người đàn ông trong phòng kia nên cũng không dám nói, nhưng bây giờ cô đã hoàn toàn không để ý tới sự hiện diện của anh ta ở trong phòng, hoàn toàn coi anh ta trở thành không khí.

Khi anh Phó nghe được câu quả nhiên đàn anh lợi hại của cô, rõ ràng khuôn mặt đã âm trầm xuống, ý cười trên mặt cũng không còn tồn tại nữa.

Cô dám ở ngay trước mặt anh ta khen người đàn ông khác lợi hại?

Bùi Vũ Ninh tiếp tục nói chuyện điện thoại với đàn anh mà không biết người đàn ông kia đã đi đến bên cạnh người cô từ lúc nào, anh ta đứng cách cô không đến nửa mét.

Bùi Vũ Ninh vẫn không hề phát hiện ra.

“Bùi Vũ Ninh.” Trong đôi mắt đào hoa của người đàn ông kia sớm đã không còn ý cười, chỉ còn vẻ lo lắng.

Thân thể Bùi Vũ Ninh cứng đờ, dường như lúc này cô mới nhớ tới trong phòng còn có một người nữa, hơn nữa còn là người cô sợ nhất, bàn tay của cô vô thức ấn vào điện thoại di động của mình, hình như là định tắt điện thoại nhưng bởi vì đang bối rối lại ấn nhầm thành mở loa ngoài.

“Tiểu Ninh, bên cạnh em còn có ai nữa à?” Một giọng nói trưởng thành và vững vàng truyền tới qua điện thoại.

Nghe thấy các xưng hô thân thiết như vậy, giờ phút này mặt của anh Phó rõ ràng đã đen lại.

“Là, là người mà cậu ba Nguyễn mời tới, em, em không quen.” Ánh mắt Bùi Vũ Ninh lóe lên, theo bản năng nói một câu.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Lúc Bùi Vũ Ninh nói ra câu này, ngay cả chính bản thân cô cũng không biết trong đầu mình đang suy nghĩ cái gì.

Trong nháy mắt, sự lạnh lẽo liền tràn ra từ trong đôi mắt hoa đào của anh Phó, trong lúc nhất thời nhiệt độ trong phòng dường như đã giảm xuống mấy độ.

Không quen! !

Cô nói là không quen anh ta!

Được, được lắm! !

“đàn anh, em cúp máy trước đây.” Đương nhiên Bùi Vũ Ninh cũng cảm thấy giờ phút này bầu không khí không đúng, trong trường hợp này cô ta cũng không nên tiếp tục nói chuyện với đàn anh nữa.

Nhìn thấy Bùi Vũ Ninh ‘Lưu luyến không rời’ cúp điện thoại, thân thể của người đàn ông kia đột nhiên nghiêng về phía trước, một tay chống lên chiếc ghế mà Bùi Vũ Ninh đang ngồi, một cái tay khác thì đặt lên bàn để máy vi tính, thân thể của anh ta đè ép xuống, cứ nhìn chằm chằm cô ở khoảng cách gần như vậy, giờ phút này nụ cười trên mặt của anh ta không hề bình thường, khóe môi còn có chút lạnh lẽo và cứng rắn: “Không quen tôi?”

Giọng nói của người đàn ông từ từ truyền ra, rất thấp, đè nén một sự nguy hiểm khiến cho người ta hít thở không thông.

Bùi Vũ Ninh muốn tránh đi nhưng hoàn toàn không còn chỗ tránh, cô nhìn gương mặt anh càng ngày càng gần lại, cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1965


Chương 1965

“Bùi Vũ Ninh, tốt nhất là cô nghĩ kỹ đi rồi hẵng nói.” Giọng nói của anh ta không còn dịu dàng như lúc trước nữa, mà rõ ràng mang theo sự nguy hiểm.

Anh ta phát hiện ra đối với người phụ nữ này hoàn toàn không nên dùng chính sách quanh co lòng vòng gì hết.

Anh ta cảm thấy có lẽ anh ta nên trực tiếp bế người phụ nữ này lên giường, đơn giản mà trực tiếp, lại có tác dụng nhất với cô.

Nếu như cô dám nói không quen, anh ta sẽ thật sự làm như vậy.

Không quen anh ta? Không sao, anh ta không ngại để cô làm quen lại với anh ta thêm một lần nữa.

Bùi Vũ Ninh theo bản năng nuốt nước bọt: “Quen, có quen.”

Thật ra Bùi Vũ Ninh rất muốn giả vờ như không biết anh ta, rất muốn nói là không quen anh ta, nhưng lời nói ra đến miệng rồi lại vội vàng sửa lại miệng.

“Ừm, nói tiếp đi, chúng ta quen nhau như thế nào?” Khóe môi của người đàn ông từ từ cong lên.

Người đàn ông không hề có ý định buông tha cho cô ấy, anh ta cảm thấy có những chuyện nên nói rõ ràng.

Nét mặt của Bùi Vũ Ninh thay đổi vài lần trong phút chốc, câu hỏi này liệu cô ấy có thể không trả lời không?

Cô ấy không muốn trả lời, càng không muốn nhắc lại chuyện ấy.

“Sao vậy? Cô đừng nói là cô quên rồi nhé?” Khóe môi của người đàn ông cong lên tạo thành hình cánh cung làm gia tăng sự quyến rũ, giọng nói trầm ấm dường như mang đến sự cám dỗ khó cưỡng.

Môi của Bùi Vũ Ninh mím chặt lại, không nói chuyện, cô ấy thực sự không nhắc lại chuyện ấy.

“Có cần tôi nhắc lại cho cô nhớ không.” Người đàn ông áp sát người, mặt của anh ta dường như sắp chạm vào mặt của cô ấy.

Vì mặt áp sát như vậy nên Bùi Vũ Ninh không nhìn thấy rõ mặt của anh ấy, nhưng cái cảm giác nghẹt thở ngại ngùng ấy lại vô cùng rõ ràng.

“Tôi thừa nhận lần đó là lỗi của tôi, nhưng tôi không hề cố ý, tôi xin lỗi.” Bùi Vũ Ninh hít thở một hơi thật sâu, cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh.

“Xin lỗi? Xin lỗi có ích gì?” Tuy người đàn ông ở sát cô ấy, nhưng không hề đụng trúng cổ, chỉ có điều nhìn thấy bờ môi đỏ mọng, đôi mắt sâu thẳm của anh ta có chút đờ đẫn.

“Tôi, tôi có thể bồi thường cho anh.” Bùi Vũ Ninh đuối lý, cho nên không thể nổi nóng, đây là lý do cô ấy sợ anh ấy.

“Bồi thường như thế nào?” Khóe môi người đàn ông càng cong thêm: “Cô đã đánh bạn gái tôi bỏ đi…”

Bùi Vũ Ninh: “……”

Chuyện đó cô ấy không muốn nhắc tới, nhưng người đàn ông này lại không chịu buông tha, lần đó thực sự là một sự cố, cô ấy giúp cô bạn thân đi bắt gian, nhưng lại vào nhầm phòng, cô bạn thân vào phòng liền ra tay đánh người phụ nữ trong đó, sau đó người ấy khóc bỏ đi.

Người đàn ông trong phòng từ sofa đứng dậy, thì bạn thân của cô ấy mới nhận ra nhận lầm người xong thì chuồn mất, còn cô ấy thì bị giữ lại.

Người đàn ông nói, anh ta độc thân 30 năm, cuối cùng cũng tìm được bạn gái, nhưng lại bị cô ấy đánh cho bỏ đi, hỏi cô giờ làm sao đây?

Cô ấy nói sẽ đền cho anh ta một cô bạn gái, nhưng anh ta không chịu, nói đền bạn gái thì cũng được, nhưng bắt cô ta đền cho anh ta.

Cô ấy cũng đâu bị khùng, dựa vào cái gì mà bắt bản thân đền cho anh ta.

Bất quá thì cô ấy sẽ tìm lại người bạn gái kia cho anh ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1966


Chương 1966

Nhưng mà, người con gái bị cô ấy đánh cho bỏ đi nhưng hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, cô ấy tìm mãi mà không ra, nên lần này đột nhiên gặp lại anh ta, cô ấy vốn dĩ đã muốn tránh mặt.

Bùi Vũ Ninh không hề biết là, lần bắt gian ấy không phải sự cố, mà là do người đàn ông đã dựng sẵn.

Cô gái kia không phải là bạn gái của anh ta.

Người đàn ông độc thân 30 năm là sự thật, bạn gái gì đó toàn bộ là giả, chưa có bạn gái mới là sự thật!

Đương nhiên, những chuyện này anh ta sẽ không để cho Bùi Vũ Ninh biết, Bùi Vũ Ninh cũng không thể nào biết được.

“Chỉ là bạn gái thôi? Thì anh kiếm một người mới, điều kiện của anh cũng tốt, không sợ không kiếm được bạn gái. “ Lần này Bùi Vũ Ninh không dám nói là đền cho anh ta một người bạn gái nữa.

Người bạn gái kia thì tìm mãi không ra, cô ấy thực sự hết cách rồi.

Đương nhiên, cô ấy không thể bắt bản thân đền cho anh ta.

“Tôi tu thân 30 năm, mới tu được một người bạn gái, nhưng bị cô đánh cho chạy mất, thầy bói nói, tôi muốn tìm bạn gái mới, cần phải tu thêm 30 năm, tu thêm chục năm nữa thì tôi cũng 60 rồi….” Người đàn ông nhìn cô ấy, đôi mắt vừa đẹp vừa đào hoa chớp vài cái, vài câu nói nghe rất tự nhiên, nhưng lại pha chút gì đó thiệt thòi.

Bùi Vũ Ninh sững sờ, trên đời lại có chuyện này sao?

Chẳng phải lừa cô ấy sao?

“Thầy bói còn nói, trừ phi người đánh bạn gái tôi bỏ chạy người đó đền thân cho tôi, nếu không tôi bắt buộc phải tu thêm 30 năm, độc thân đến năm 60 tuổi.” Người đàn ông thở dài, mặt tỏ ra đau khổ.

Một tiếng thở dài đều là diễn.

Bùi Vũ Ninh tiếp tục ngây người mà nhìn anh ta, dường như quên mất phản ứng.

“60 tuổi, cô nói tôi 60 tuổi, mới tìm bạn gái, dù cho còn dùng được, nhưng e là không sinh con được, cho nên, bây giờ không phải là vấn đề con đánh bạn gái tôi bỏ đi, mà là vấn đề cô làm tôi tuyệt tử tuyệt tôn.” Người đàn ông nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của cô ấy, trong lòng nhịn cười, sắc mặt ngày càng nghiêm trọng.

Cô gái này có lúc khờ khạo quá, trông cũng thật đáng yêu.

“Anh gạt tôi, sao mà có chuyện hoang đường như vậy chứ.” Bùi Vũ Ninh lắc đầu, không tin lời của anh ta.

Bùi Vũ Ninh là một bậc thầy về điều tra và phản điều tra, cũng như một bậc thầy về khôi phục dấu vết, nhưng cô ấy lại phản ứng chậm chạp đối với vấn đề tình cảm.

Người đàn ông sớm biết điểm này, có thể là vô cùng hiểu rõ cô ấy.

“Cô không tin sao?” Lông mày của người đàn ông hơi nhướng lên, cặp mắt đào hoa xinh đẹp hơi nhíu lại : “Nếu cô không tin, có thể tận mắt chứng kiến.”

“Tận mắt chứng kiến?” Bùi Vũ Ninh ngây người hỏi: “Làm sao chứng kiến?”

“Tận mắt chứng kiến 30 năm tiếp theo có phải tôi không tìm được bạn gái?” Người đàn ông nhìn cô ấy, trả lời vừa chân thành, vừa nghiêm túc.

Bùi Vũ Ninh nhìn anh ấy, chớp chớp mắt trong tiềm thức.

“Đương nhiên, nếu đã gọi là chứng kiến, thì phải xác nhận 30 năm tiếp theo cho dù giờ nào ở đâu bên cạnh tôi cũng không có người con gái nào, đúng không?” cặp mắt đào hoa hướng trực diện với đôi mắt của cô ấy, âm thanh nồng ấm như có thêm chút mê hoặc.

Bùi Vũ Ninh lại chớp mắt vài cái, đối diện với cặp mắt đào hoa biết cười ấy, vô thức mà gật đầu.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1967


Chương 1967

Cặp mắt đào hoa ấy không chỉ thu hút, mà còn mê hoặc người khác.

“Cho nên, 30 năm tiếp theo, cô phải luôn ở bên tôi mọi lúc mọi nơi, mới được xem là chứng kiến, đúng không?” Khóe môi cong nhẹ, âm thanh trầm ấm, quả thực khiến cho người khác càng bị mê hoặc.

Bùi Vũ Ninh lúc này có cảm giác không biết bản thân đang ở đâu, chỉ là khi đối diện với cặp mắt đào hoa ấy, dường như cảm nhận được một sự cám dỗ khó cưỡng, cô ấy lại bất giác gật đầu.

“Xong, quyết định như vậy nhé.” Người đàn ông nở nụ cười đắc chí: “Sau này cô phải theo tôi mọi lúc mọi nơi, bao gồm cả lúc đi làm, và lúc ăn cơm …”

Đương nhiên bao gồm cả lúc đi ngủ, trong lòng người đàn ông thốt lên một cách nhỏ nhẹ, dĩ nhiên trong tình huống này, không nên nói câu này ra, tránh làm cô ấy hoảng sợ.

Bùi Vũ Ninh bị đơ cả người, sao lại có thể quyết định như vậy?

Cô ấy đang ở đâu? Cô ấy đã làm gì?

“Bùi Vũ Ninh, nên nhớ là cô đã nhận lời, bắt đầu từ bây giờ, cô sẽ đi theo tôi.” Người đàn ông không cho cô ấy có cơ hội từ chối, lại tuyên bố thêm lần nữa.

Bùi Vũ Ninh dường như bừng tỉnh, nhanh chóng lắc đầu: “Tôi không…”

“Bùi Vũ Ninh, cô cho rằng tôi là người rất dễ dãi sao?” Vẻ mặt người đàn ông trầm xuống, nụ cười trên mặt biến mất, giọng nói lạnh lùng đi.

“Lần trước tôi cho cô đi, vì tôi không muốn ép cô, lần này chính miệng cô nhận lời, cô nghĩ cô sẽ đi được sao?”

“Sao anh lại biết tôi không thể?” Bùi Vũ Ninh trước giờ là một người không chịu thua, nghe anh ta nói như vậy, phản xạ đầu tiên là không chịu thua, chỉ là trọng tâm vấn đề hơi bị lệch thôi.

“Cô có thể thử.” Chân mày của người đàn ông hơi nhướng lên, cặp mắt đào hoa vừa có một tia sáng kì lạ chạy vụt qua.

“Nếu cô có thể chạy thoát khỏi tay tôi, chuyện lần trước xem như bỏ qua.” Người đàn ông thực sự quá hiểu Bùi Vũ Ninh, biết rõ làm sao khiêu khích cô ấy.

“Được.” Qủa nhiên, Bùi Vũ Ninh nghe anh ta nói xong, không hề có chút do dự, nhận lời ngay: “Lúc đó anh không được nuốt lời.”

“Yên tâm, tôi hứa với cô, cả đời tôi sẽ không nuốt lời.” người đàn ông nhìn cô ấy, trong lời nói dường như cất giấu điều gì bất thường.

Cho dù bất cứ lúc nào, những gì anh ta hứa với cô ta, đều không nuốt lời, chỉ tiếc là, cô ấy đã quên mất.

Anh ta cũng biết, dùng cách bình thường để cho cô ấy ở bên cạnh anh ta thì không thể nào, cho nên anh bày mưu tính kế, chỉ có thể dùng cách này.

Trước đó chỉ là bước đệm, bây giờ anh ta có lý do chính đáng để giữ cô ấy bên cạnh.

Cô ấy muốn thoát khỏi anh ta? Phải xem cô ấy có bản lĩnh này hay không.

Cả đời này, anh ta sẽ không cho cô ấy cơ hội này, cho nên cô chỉ có thể ở bên cạnh anh ta.

Nhà họ Đường.

Tiểu công chúa Đường Vũ Kỳ mặt đăm chiêu, chắc chắn có chuyện không vui, nhìn về phía anh trai, có điều muốn nói nhưng lại không nói nên lời.

“Sao vậy?” Đường Minh Hạo nhìn thấy bộ dạng kì quái của em gái, đứa bé này do dự lâu như vậy, chắc chắn đã vượt quá sự nhẫn nại của nó, chẳng lẽ gặp phải chuyện gì khó nói sao?

“Anh hai, anh dẫn em đi tìm ba được không?” Tiểu công chúa Đường Vũ Kỳ thấy anh trai chủ động hỏi thăm, gương mặt lộ ra chút rạng rỡ.

“Tại sao?” Đường Minh Hạo nhíu mày : “Không phải em hứa ông ấy tạm thời không nói cho mẹ biết sao? Bây giờ em đi tìm ông ấy lỡ bị mẹ phát hiện thì sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1968


Chương 1968

“Em biết, nhưng mà cảm thấy như em đã gây tai họa, hình như ba giận em rồi.” Đôi môi nhỏ của Vũ Kỳ chu lên, khuôn mặt lại trầm xuống.

Kể từ sau chuyện đêm hôm ấy, ba nó hình như không còn gửi tin nhắn thường xuyên cho nó như trước đây, cũng không gọi điện thường xuyên cho nó nữa.

Nó biết nó báo sai quân tình, khiến ba nó hiểu lầm, nhưng nó thực sự không cố ý.

Thật ra cậu ba Nguyễn vẫn nhắn tin thường xuyên cho tiểu công chúa Đường Vũ Kỳ, không ít đi bao nhiêu, Đường Vũ Kỳ tự cảm thấy ít mà thôi.

“Ông ấy giận em ư?” Đường Minh Hạo hơi ngạc nhiên, nhìn Đường Vũ Kỳ và nói : “Không đâu, có lẽ ông ấy bận việc.”

Chuyện đêm hôm đó Đường Minh Hạo cũng biết, Nguyễn Hạo Thần có lẽ không vì chuyện đêm hôm ấy mà giận em gái, Nguyễn Hạo Thần gần đây không gửi tin nhắn cho em gái hẳn là có việc, dĩ nhiên có thể sợ bị mẹ phát hiện.

Má chắc chắn sẽ nghi ngờ chuyện xảy ra trong đêm đó.

“Nhưng ba có nói, em quan trọng hơn công việc của ba, nhưng bây giờ ba chỉ lo công việc không quan tâm em.” Đường Vũ Kỳ không tiếp nhận lời an ủi, trái lại cảm thấy không vui.

“Anh hai, anh có dẫn em đi gặp ba không? Em nhớ ba quá.” Đường Vũ Kỳ nhìn Đường Minh Hạo với ánh mắt đầy mong đợi.

Vào thời điểm 5 năm trước, nó không hề có ba, bây giờ khó khăn lắm tìm lại được ba, Đường Vũ Kỳ vô cùng vui mừng, nhưng cũng có chút được lại mất.

Đường Minh Hạo hơi mím môi, nhất thời không biết nói gì.

“Anh hai, anh dẫn em đi đi, em hứa với anh không ăn kem trong vòng 5 ngày, không, em hứa với không ăn trong vòng 10 ngày.” Đường Vũ Kỳ thấy anh trai không nói gì, nắm lấy tay anh hai, lắc khẽ.

Đường Mnh Hạo nghe những lời của Đường Vũ Kỳ, có chút ngạc nhiên, kem là món em gái thích nhất, bây giờ vì muốn gặp Nguyễn Hạo Thần, mà chủ động nói không ăn kem trong vòng 10 ngày?

Em gái nhìn nhận Nguyễn Hạo Thần như thế nào?

Rõ ràng em và Nguyễn Hạo Thần quen nhau chưa được bao lâu, tại sao….

Đường Minh Hạo không hiểu lắm về loại tình cảm này, vì Nguyễn Hạo Thần chưa biết sự tồn tại của cậu ấy, còn chưa nhận lại cậu ấy.

Hơn nữa cậu ấy cũng không muốn nhận lại Nguyễn Hạo Thần, cậu ấy đã chuẩn bị rất nhiều thử thách, nếu Nguyễn Hạo Thần không qua được ải của cậu ấy, thì cậu sẽ không nhận lại Nguyễn Hạo Thần.

“Em biết ông ấy ở đâu không?” Đường Minh Hạo cuối cùng không nhẫn tâm cự tuyệt em gái, đành phải đồng ý.

“Ba nhất định ở công ty, chúng ta đến công ty tìm ba nhé.” Đường Vũ Kỳ là một đứa bé thông minh, thấy anh trai nhận lời, liền vui mừng đáp lại.

Không còn thấy chút đáng thương nào trên mặt nữa.

Đường Minh Hạo nhìn nó và thở một hơi dài , không nói gì.

Hai bé cưng sống ở nhà họ Đường lâu, sớm đã làm quen rồi.

Ông cụ Đường dạy con cháu, trước giờ không theo dõi sát sao, không ép buộc, Đường Minh Hạo lại hiểu chuyện, nên hoạt động của Đường Minh Hạo khá là tự do.

Hai bé cưng gọi tài xế tiểu Lưu chở đến trước tòa nhà Nguyễn thị.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1969


Chương 1969

“Anh hai, anh không đi cùng em lên đó sao?” Đường Vũ Kỳ vẫn muốn anh trai cùng nhận lại ba với nó.

“Em tự lên đi, anh ở đây đợi em.” Đường Minh Hạo nhớ lại cả nhà hạnh phúc mà Nguyễn Hạo Thần hoạch định không có cậu ấy, sắc mặt hơi thay đổi.

“Dạ, vậy em lên đó tìm ba đây.” Đường Vũ Kỳ biết anh trai không dễ thay đổi quyết định, nên cũng không miễn cưỡng nữa.

Đường Vũ Kỳ vừa nói xong liền dùng đôi chân nhỏ nhắn thoăn thoắt chạy vào, nhân viên lễ tân nhìn thấy Đường Vũ Kỳ thì có chút kinh ngạc, nhưng cũng không có ngăn cản.

Vì thư ký Lưu có dặn qua, đứa bé này có vào công ty, thì không được ngăn cản.

Đường Vũ Kỳ vào thẳng thang máy dành riêng cho ban giám đốc, vì lần trước thư ký Lưu dẫn nó đi bằng thang máy này.

Thang máy dành riêng cho ban giám đốc, thường sẽ không ai dám sử dụng, cho nên ngoại trừ Đường Vũ Kỳ, trong thang không có ai.

Đường Vũ Kỳ sau khi vào trong, bấm số tầng, nó biết phòng làm việc của ba nó ở đâu.

Nó phải cho ba nó một bất ngờ.

Thang máy đến số tầng, cửa mở ra, tầng này vô cùng yên ắng.

Lúc này là thời gian làm việc, cho nên ai cũng đang chăm chú làm việc ở vị trí của mình.

Bé Vũ Kỳ vóc dáng nhỏ bé, nó đi vào, không ai để ý đến nó.

Đường Vũ Kỳ cũng không dòm ngó tới ai, một mình đi tới phòng làm việc của Nguyễn Hạo Thần, đẩy cửa, không thấy Nguyễn Hạo Thần trong phòng, Đường Vũ Kỳ có chút thất vọng.

Nhưng ba nó nhất định sẽ về công ty, nó có thể đợi ba trong phòng làm việc.

Đường Vũ Kỳ y như lần trước, một mình đi vào phòng làm việc, trèo lên ghế của Nguyễn Hạo Thần, đợi ba đến.

Nhưng Đường Vũ Kỳ chưa thấy cậu ba Nguyễn, thì hai người khác đã bước vào.

Ông cụ Nguyễn đã giao Nguyễn thị cho Nguyễn Hạo Thần, ông vốn không nhúng tay vào chuyện của công ty, nhưng gần đây chuyện của Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết gây ồn ào quá lớn.

Ông cụ Nguyễn không khỏi lại có suy nghĩ khác, hôm nay ông cụ Nguyễn thuận tiện đến xem công ty, còn mang theo bà cụ Nguyễn.

Nói là thuận tiện, nhưng rốt cuộc có phải thật sự thuận tiện hay không thì cũng chỉ có trong lòng ông cụ Nguyễn biết rõ.

Ông cụ Nguyễn nghe nói Nguyễn Hạo Thần chưa tới công ty thì sắc mặt trầm xuống, hiện rõ sự không vui.

Đương nhiên ông cụ Nguyễn không thể hiện ở trước mặt mọi người, ông muốn vào văn phòng của Nguyễn Hạo Thần rồi gọi cho Nguyễn Hạo Thần.

Hai người vào văn phòng của Nguyễn Hạo Thần lại nhìn thấy một bé gái đang ngồi trên ghế làm việc.

Ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn sợ đến ngây người.

“Sao trong văn phòng của Hạo Thần lại có đứa bé? Con nhà ai chạy loạn khắp nơi?” Sau khi ông cụ Nguyễn lấy lại tinh thần thì khuôn mặt lập tức trầm xuống, không quan tâm có thể dọa đứa bé hay không: “Gọi người đưa đứa bé đi đi.”

“Ông đừng có gấp, hỏi trước rồi nói.” Bà cụ Nguyễn nhìn Đường Vũ Kỳ, con ngươi nhanh chóng lóe lên, chắc chắn đứa nhỏ này không thể tự nhiên xuất hiện ở trong văn phòng của Hạo Thần.

bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ mở to mắt nhìn ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1970


Chương 1970

Bọn họ vừa vào cửa, Đường Vũ Kỳ đã nhận ra bọn họ, lần trước ở nhà họ Đường, bọn họ đã gặp nhau.

Nhưng rõ roàng ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn không nhận ra Đường Vũ Kỳ, lần trước lực chú ý của bọn họ vốn không ở trên người Đường Vũ Kỳ, mà hôm nay Đường Vũ Kỳ lại cải trang, lúc cô bé ra ngoài thì Đường Minh Hạo còn đưa kính râm cho cô bé nên có sự khác biệt lớn so với ngày đo ở nhà họ Đường.

Cũng khó trách ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn không nhận ra cô bé.

“bạn nhỏ, cháu là ai? Sao cháu lại ở chỗ này?” Bà cụ Nguyễn nhìn về phía Đường Vũ Kỳ, trên mặt nở nụ cười, có vẻ rất hiền từ.

Đường Vũ Kỳ chớp mắt, cô bé biết đây là ông nội và bà nội của ba, coi như là người thân của cô bé, nhưng bọn họ không thích mẹ, còn mắng mẹ.

“Đây là công ty của ba cháu, cháu đến tìm ba.” Nhưng bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ là đứa bé hiểu chuyện lễ phép, cô bé vẫn lễ phép trả lời bà cụ Nguyễn.

“Công ty của ba cháu? Ba cháu là ai?” Sắc mặt ông cụ Nguyễn hơi thay đổi, giọng nói cũng không nhẹ nhàng như vừa rồi.

Ông cụ Nguyễn cũng nhìn chằm chằm về phía Đường Vũ Kỳ.

Lúc này ánh mắt của ông cụ Nguyễn có chút đáng sợ, nhưng Đường Vũ Kỳ cũng không bị dọa sợ, ngược lại còn cười trả lời: “Ba cháu là tổng giám đốc của Nguyễn thị, Nguyễn Hạo Thần đó.”

Ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn nghe Đường Vũ Kỳ trả lời thì sắc mặt lập tức thay đổi, con của Hạo Thần?

Sao có thể chứ?

Hạo Thần có con lớn như vậy từ lúc nào?

Nếu đó là con của Hạo Thần, vậy mẹ đứa bé là ai?

“Vậy mẹ cháu là ai?” Bà cụ Nguyễn nghĩ đến vấn đề này nên nhanh chóng hỏi.

Mấy năm nay bên cạnh Hạo Thần không hề có phụ nữ nào, chỉ có một mình Tô Khiết.

Nhưng nửa năm trước Hạo Thần và Tô Khiết mới kết hôn, bọn họ cũng không thể có con lớn như vậy. Cho nên chắc chắn đứa bé này không phải của Tô Khiết.

Bà cụ Nguyễn bản năng không hy vọng mẹ đứa bé là Tô Khiết, người phụ nữ Tô Khiết rất khó chơi.

“Mẹ cháu là Tô Khiết.” Đường Vũ Kỳ nhìn bà cụ Nguyễn, rất lễ phép trả lời.

Mẹ đã dạy cô bé phải làm một đứa bé lễ phép.

“Không thể nào, Tô Khiết vốn không thể sinh con, sao có thể có con được? Hơn nữa nửa năm trước hai đứa mới kết hôn…” Ông cụ Nguyễn lập tức phản bác, rõ ràng cũng không muốn chấp nhận sự thật.

“Bởi vì lúc mẹ sinh cháu bị thương nên mới không thể sinh con, cho nên cháu là con ruột của mẹ cũng là con ruột của ba.” Đường Vũ Kỳ đưa mắt nhìn về phía ông cụ Nguyễn, rất nghiêm túc giải thích.

Bởi vì mẹ sinh bọn họ bị thương nên không thể sinh con, sau khi chuyện lần trước của ông cụ Nguyễn lộ ra thì cô bé cùng anh trai mới biết được.

Ánh mắt bà cụ Nguyễn lóe lên, sau đó cười khẽ đi đến trước mặt Đường Vũ Kỳ, đưa tay về phía đầu Đường Vũ Kỳ, nhìn giống như vuốt ve.

“Bà muốn làm xét nghiệm ADN sao?” Đường Vũ Kỳ chớp mắt, sau đó nhổ mấy sợi tóc đưa cho bà cụ Nguyễn: “Cháu cho bà, bà cứ đi làm xét nghiệm.”

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom