Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Cô Vợ Bé Nhỏ Đừng Nghĩ Thoát Khỏi Anh

Chương 60


Tòa nhà Kỳ Phương

Y Lan xuống khỏi xe taxi ngước lên nhìn tòa nhà trước mặt. Chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn. Hôm nay đi phỏng vấn cô chọn cho mình một bộ trang phục có dáng công sở một chút váy màu đen dài đến gối, áo sơ mi cộc tay hoa. Cô không chọn áo trắng vì nó khiến cô đứng đắn quá, hôm nay là ngày phỏng vấn chưa chính thức làm lên cô không muốn trông mình quá cứng nhắc.

Cầm hồ sơ trong tay ưỡn thẳng lưng bước đến quầy lễ tân.

– Chào cô, tôi đến phỏng vấn.

Cô lễ tân hướng dẫn cô lên phòng họp chờ.

Lên tới nơi cô nhìn thấy rất nhiều người cũng đang ngồi đợi. Cô tìm một chỗ ngồi xuống.

Mẫn Quân từ đâu chạy đến

– Này thế nào sắp tới lượt cậu chưa.

– Chưa, mình vừa đưa hồ sơ vào chắc phải đợi thêm.

– Hì sốt ruột chạy qua xem cậu thế nào, mình không ở lại đây được. Hôm nay phỏng vấn khá nhiều người, bên mình năm nào cũng tuyển như vậy đặc biệt là bộ phận thiết kế. Vì người mới sẽ có những ý tưởng mới đột phá. Hôm này đích thân giám đốc, và trưởng phòng sẽ phỏng vấn nhưng mình nghe ngóng ngầm rằng sắp có một hợp đồng lớn rất quan trọng nên có khi đích thân chủ tịch sẽ lựa chọn người đó. Cố lên nhé.

– Uh mình sẽ cố gắng.

– Mình đi đây

Mẫn Quân lướt đi như một cơn gió.

Công ty làm việc rất chuyên nghiệp, người đến phòng vấn được nhân viên lễ tân mang trà và bánh để dùng trong lúc chờ đợi, thái độ rất lịch sự.

– Mời cô Diệp Y Lan

– Vâng tôi đây

– Mời cô đến lượt cô rồi.

Bước vào phòng cô thấy là đây là một phòng họp giữa có một chiếc bàn lớn, phía trên kia có ba người hai nam một nữ đang ngồi. Chắc đó là các trưởng phòng.

Cô chào hỏi rồi ngồi ghế đối diện họ. Người đàn ông lớn tuổi lên tiếng trước.

– Cô là Diệp Y Lan

– Dạ đúng tôi là Diệp Y Lan

– Trước khi đến đây cô có tìm hiểu về công ty và công việc cô sắp làm chưa

– Tôi có đọc thông tin tuyển dụng của quý công ty rồi.

– Cô mới ra trường vậy cô có tự tin làm việc ở công ty chúng tôi chứ

– Tuy tôi mới ra trường nhưng tôi tự tin mình sẽ sớm hòa nhập với môi trường làm việc của công ty, và hoàn thành tốt công việc được giao.

– Trong hồ sơ ghi cô không ghi rõ địa chỉ và thông tin kết hôn của mình.

Người phụ nữ lên tiếng

Cô hơi ấp úng. Nếu nói ra địa chỉ chắc chắn nhiều người biết đó là biệt thự nhà Phương Cảnh Hàn, cô cũng không thể nói nhà bố mẹ đẻ vì họ sẽ biết ngay công ty nhà cô và cô là vợ Phương Cảnh Hàn vì việc liên hôn giữa họ Phương và họ Diệp cũng có người biết. Cô suy nghĩ một chút rồi nói

– Tôi ở trung cư Hoa An. Tôi đã có gia đình

– Vậy có con chưa

– Vẫn chưa ạ.

Như vậy là không bị tính là nói dối quá. Cô chỉ cần khai mình có gia đình như vậy sau này cũng tránh những phiền phức không cần thiết. Chỉ cần không nói chồng là Phương Cảnh Hàn là được.

Người phụ nữ gật gù

– Được! vì công ty có quy định khi ký hợp đồng rồi 3 năm sau cô mới được lập gia đình. Cô đã có rồi thì sẽ theo quy định một năm sau mới được có con. Cô hiểu chứ

– Vâng tôi hiểu.

– Cô học thiết kế ra phải không

Người đàn ông trẻ ngồi bên trái lên tiếng

– Vâng

– Vậy cô đã tham gia hay đoạt giải gì về thiết kế chưa.

– Tôi có tham gia thiết kế của sinh viên ở trường, và đoạt giải bộ sưu tập ấn tượng nhất.

– Cô có mang thiết kế nào của mình đi phỏng vấn. không.

– Dạ có.

Cô đưa bản thiết kế cho anh ta.
 
Chương 61


Người đàn ông ngồi giữa nói

– Bên chúng tôi đang tuyển trợ lý, công việc không cố định tại một phòng nào, sẽ hỗ trợ cho các bộ phận khác nhau cô làm được chứ.

– Tôi sẽ cố gắng hoàn thành tốt công việc được giao.

– Tốt. Khi công việc ổn định sẽ suy xét cho cô làm tại một phòng cố định.

– Vâng cảm ơn ông

– Cô có yêu cầu gì về mức lương không.

– Tôi tin là với một công ty như của quý công ty đây sẽ có một chế độ đãi ngộ tốt cho tôi.

Được rồi cảm ơn cô đã tham gia phỏng vấn. Chúng tôi sẽ liên lạc lại thông báo kết quả tuyển dụng cho cô.

– Vâng tôi sẽ chờ.

Cô về luôn không tìm gặp bọn Giai Tuệ nữa, tính về sẽ nhắn tin sau.

Tòa nhà Phương thị

– Chủ tịch đây là những dự án sắp tới mời ngài ký cho

– Được để đó đi

– Bên Kỳ Phương hôm nay phỏng vấn tuyển người ngài có muốn qua đó chút không ạ

– Không cần đâu để họ tự giải quyết đi. Sau đó đưa hồ sơ những người dự tuyển lên đây và làm báo cáo là được. Sự kiện sắp tới rất quan trọng tôi sẽ đích thân xem qua các bản thiết kế.

– Vâng.

– Bên Phước Thịnh thế nào.

– Gần đây giám đốc kinh doanh của bên đó là Huỳnh Đông cũng có một chút thành tích. Thịnh Thế Hào có vẻ rất thích anh ta. Con gái ông ta có vẻ rất thích Huỳnh Đông luôn bám theo anh ta, nên có lời đồn họ là người yêu. Nhưng anh ta cũng không thanh minh hay giải thích cho việc đó.

– Vậy sao.

Thư ký gõ cửa rồi ôm chồng hồ sơ vào.

– Chủ tịch đây là hồ sơ những người ứng tuyển bên Kỳ Phương, những hồ sơ được tích xanh là những người có triển vọng, những cái tích đỏ là những người chưa được đánh giá cao trong vòng phỏng vấn.

– Được rồi để đó đi.

Cô thư ký để hồ sơ xuống rồi đi ra

Cảnh Hàn ký xong đống giấy tờ, đưa cho trợ lý bên cạnh. Anh liếc mắt qua tập hồ sơ, lấy ra một vài tập xem qua. Bình thường anh cũng chỉ duyệt qua thôi. Bên phòng nhân sự làm anh khá yên tâm. Nhưng vì có sự kiện nên anh muốn tìm một vài cái thiết kế phá cách mới. Anh xem luôn các bản thiết kế mà không cần xem qua lý lịch.

Xem qua những thiết kế của những người có triển vọng nhưng chưa có hứng thú với bản nào.

Giở sang bên chồng tích đỏ lướt qua vài mẫu anh khá ấn tượng với mẫu thiết kế thu đông này, xem đến lý lịch anh thoáng mỉm cười. Nhìn đến lý do chưa được ấn tượng trong vòng phỏng vấn là thiếu kinh nghiệm, thiết kế chưa táo bạo.

Xem hết một lượt anh ký duyệt trúng tuyển cho một vài hồ sơ. Nhìn đến hồ sơ của cô anh ký và ghi chú thủ việc thêm một tháng.

Hai ngày sau Y Lan nhận được điện từ phòng nhân sự của Kỳ Phương

– Chào cô, cô là Diệp Y Lan đúng không.

– Vâng là tôi.

– Tôi gọi đến từ công ty Kỳ Phương. Tôi xin thông báo cô đã vượt qua vòng phỏng vấn và được đồng ý nhận vào làm tại công tý. Cô sẽ phải thử việc hai tháng. Ngày mai mời cô tới công ty ký hợp đồng.

– Vâng tôi sẽ đến, cảm ơn cô

Kết thúc cuộc gọi Y Lan nhảy lên sung sướng

– Tuyệt vời, được đi làm rồi. Phải báo cho bọn Giai Tuệ mới được.

Cô vội cầm máy nhắn cho Giai Tuệ và Mẫn Quân.

– À còn phải gọi báo cho cha mẹ nữa

Sau khi nói chuyện cùng mẹ cô chần chừ một lúc rồi cũng bấm số gọi cho anh. Điện thoại đổ chuông mấy tiếng thì cũng có người bắt máy.

– Alo

– Là em.

– Uh

– Em muốn gọi báo với anh em đã xin được việc làm ở Kỳ Phương.

– Em xác định cần phải như vậy sao

– Vâng, em sẽ không làm ảnh hưởng đến anh, anh yên tâm.

– Được, sẽ như ý em mong muốn.

– Cảm ơn anh.
 
Chương 62


Tại phòng nhân sự công ty Kỳ Phương

– Xin chào tôi là Diệp Y Lan. Tôi đến để ký hợp đồng.

Người phụ nữ đẩy cặp mắt kính ngước lên nhìn cô.

– Ngồi đi.

Bà chỉ cho cô chiếc ghế trước mặt mình.

– Cô xem rồi ký vào.

Bà ta đưa cho cô tập hợp đồng để cô xem. Trong lúc cô xem bà nói thêm

– Cô sẽ thử việc hai tháng, được hưởng 80% lương. Được phát bốn bộ đồng phục. Ngoài ra sẽ có tiền hỗ trợ đi lại, điện thoại, công tác phí, làm thêm giờ. Tuần nghỉ hai ngày, có 20 ngày phép. Đây là quy chế làm việc cô đọc kỹ rồi ký hợp đồng. Ngoài thưởng ra sẽ có các chế tài phạt cho người vi phạm quy chế của công ty.

Cô vừa đọc vừa trả lời bà

– Vâng

– Về công việc cô đã nắm được chưa có thắc mắc gì không.

– Tôi có nghe về công việc hôm phỏng vấn. Tôi sẽ làm trợ lý cho một số bộ phận.

– Đúng rồi, về công việc hiện nay công ty đang cần là như vậy. Sau đó sẽ thuyên chuyển lại theo nàng lực.

Nếu không còn gì nữa cô ký vào sâu đó ra nhận thẻ ra vào và đồng phục. Ngày mai bắt đầu làm việc.

Sau khi hoàn thành thủ tục. Cô và hội Giai Tuệ hẹn gặp nhau vì vậy cô ngồi quán cafe gần đó chờ đến giờ nghỉ trưa.

– A thích quá vậy là từ mai tụi mình có thể làm việc cùng nhau rồi. Ăn xong tụi mình đi mua sắm chút đi.

– Phải đó, đi shopping đi cùng lâu rồi tụi mình không đi cùng nhau.

Ba cô gái dạo quanh rất nhiều cửa hàng Y Lan gần như không chọn cho mình bộ đồ nào.

– Này cậu không mua gì à.

– Mình nhiều đồ lắm rồi nên chắc không cần mua gì nữa.

– Cậu bây giờ đi làm lại còn là vợ của ông chủ lớn. Đừng ăn mặc đơn giản quá. Mọi người sẽ coi thường.

– Chắc không đến nỗi vậy chứ.

– Để mình nói cậu nghe, từ sau khi mình vào làn mới thấy ở trong công ty cùng ngấm ngầm đấu đá nhau, thậm chí cạnh tranh cả về nhan sắc để gây ấn tượng với các sếp.

– Phải đó mình cũng thấy vậy. Cô gái cùng phòng mình trước hiền lành là thế giờ cũng xu nịnh trưởng phòng để lấy lòng.

– Bọn mình phải nói cho cậu nghe, trong công ty có một quy định bất thành văn đó là không ai ở lâu ở một vị trí quá 3 năm.

– Vậy sao

– Phải, các vị trí luôn luôn thuyên chuyển. Đặc biệt là các vị trí như lễ tân, thư ký thì càng hay chuyển có khi chỉ làm mấy tháng đã chuyển.

– Vì sao vậy

– Có rất nhiều lý do: Vi phạm quy chế cũng có, tăng chức hoặc giáng chức cũng có, chuyển vị trí hoặc sang bộ phận khác cũng có. Nhưng nhiều nhất là để tránh những người đó ở vị trí đó quá lâu biết rõ nội tình tiết lộ ra ngoài.

– Những trường hợp như vậy đều thuyên chuyển hoặc nghỉ bất ngờ không lý do. Mình còn nghe đồn có người sau khi nghỉ còn bị… một cách bất ngờ.

Giai Tuệ con khoa trương dùng tay tạo dáng con dao xẹt qua cổ.

– Không phải chứ làm gì ghê vậy. Như vậy sao mọi người vẫn lao vào làm.

– Đấy là nghe nói vậy, chứ nếu có bằng chứng cụ thể ai dám làm.

– Mình rút ra kinh nghiệm đó là: ở đây việc ai người đó làm hoàn thành đầy đủ, giao lưu có chừng mực cẩn thận lời nói. Không tò mò việc của sếp. Mình biết quá nhiều việc sẽ càng không tốt.

Y Lan tròn mắt lắng nghe. Cô nghĩ mình cũng nên chú ý vì nơi công sở cũng rất phức tạp. Mọi người cạnh tranh nhau để thăng tiến.

Cả buổi ba cô vừa đi vừa trò chuyện cô cuối cùng cũng chọn cho mình một bộ đồ cùng đôi giày phù hợp.
 
Chương 63


Tại tập đoàn Phương thị

– Chủ tịch, hôm nay phu nhân đã chính thức nhận việc tại Kỳ Phương, giờ cô ấy đang đi mua sắm cùng bạn bè. Liên hệ bên Thịnh Thế Hào ký một hợp đồng, tôi muốn chính Huỳnh Đông chịu trách nhiệm dự án đó.

– Vâng, tôi sẽ đi làm ngay.

Tối đó Cảnh Hàn tiếp khách nên về nhà khá khuya.

Cô ăn tối xong thì lên phòng tắm rửa. Nhìn thời gian cũng khá muộn mà anh chưa về. Ra ban công hóng gió chờ anh, cô muốn nói chuyện với anh việc mai sẽ đi làm.

Cảnh Hàn mở cửa vào phòng, trong phòng cô không mở đèn chỉ để một chiếc đèn nhỏ đầu giường để có ánh sáng. Không thấy cô, nhìn chiếc rèm cửa ra ban công động đậy, đoán là cô đang ở ngoài đó anh ra tìm cô.

Cô ngồi trên chiếc ghế băng, ngửa mặt lên trời ngắm trăng. Nghe tiếng động cô quay lại nhìn anh.

– Anh về rồi.

– Uh.

Anh thong thả ngồi xuống cạnh cô. Cơn gió thoảng qua mùi hương nam tính trên người anh hoà quyện với mùi rượu khiến người ta phải say theo chiều gió thoảng vào mũi cô.

– Anh uống rượu sao

– Uh một chút, hôm nay tiếp khách.

– Anh có đói không, em lấy gì đó cho anh. Hay uống canh giải rượu nhé.

– Không cần đâu, anh không sao. Hôm nay em thế nào.

– Em đã ký hợp đồng với Kỳ Phương mai sẽ đi làm.

Anh không nói gì nữa, nhìn anh cô có một cảm giác anh đang có tâm tư.

– Được rồi, ngủ sớm đi.

Anh nắm tay cô đứng dậy đi vào phòng.

– Em ngủ trước đi, anh đi tắm trước.

– Uh

Đêm đó anh nhẹ nhàng ôm cô ngủ, chỉ vậy thôi. Cô xua đi tâm trạng bất an của mình chìm vào giấc ngủ muộn.

Công ty Kỳ Phương

– Nào mọi người, tập trung lại đây. Tôi giới thiệu người mới một chút. Đây là Khả Hân, Trí Cương, Y Lan là người mới trong đợt tuyển chọn vừa rồi. Mọi người chú ý hộ trợ nha.

Tiếng vỗ tay vang lên.

– Được rồi làm việc thôi. Khả Hân cô ngồi đây hôm nay cô giúp phòng kinh doanh nhé, Trí Cương cậu ngồi bên kia, hôm nay cậu giúp bên phòng truyền thông, Y Lan cô ngồi bên đó, cô giúp phòng thiết kế.

– Vâng

Cả ba đồng thanh nói.

– Được rồi làm việc đi có gì không hiểu hỏi mọi người, và hỏi trực tiếp trưởng phòng phụ trách.

Sau khi bàn giao xong trưởng phòng nhân sự liền rời đi.

Cô ngồi vào chỗ của mình mở máy tính lên, định tìm kiếm chút thông tin. Vừa hay có hai người đàn ông vừa đi vừa nói họ nhìn vào một tập tài liệu, có vẻ đang bàn công việc.

Cô nhận ra người đàn ông trẻ đó là một trong ba người phỏng vấn mình hôm trước.

– Y Lan trưởng phòng tìm cô

– Vâng.

Cô lập tức đứng dậy đi theo cô gái đó.

– Ở đây cô vào đi

– Uh cảm ơn

– Không có gì, tôi là A Huệ.

– À vâng xin chào.

A Huệ đi rồi cô gõ cửa nhẹ hai tiếng nghe bên trong có tiếng mời vào cô nhẹ xoay nắm cửa bước vào.

– Trưởng phòng tìm tôi.

– Ngồi đi

Người đàn ông chỉ chiếc ghế không ngẩng lên nhìn cô.

Cô nhận ra anh ta thì ra anh ta là trưởng phòng thiết kế.

Cô nhìn bảng tên trên bàn” Khải Thành trưởng phòng thiết kế”

Anh gấp lại số tài liệu ngẩng lên nhìn cô.

– Hôm nay là ngày đầu cô thử việc, hôm nay hãy làm quen các công việc của phòng thiết kế, sắp tới công ty có sự kiện kỷ niệm năm mươi năm thành lập. Mọi người đang thiết kế trang phục biểu diễn cho đêm kỷ niệm đó, cô đọc tài liệu về buổi biểu diễn đó sau đó giúp mọi người.

– Vâng tôi rõ rồi

– Được rồi không có gì nữa, ra ngoài đi

Cô cầm tập tài liệu ra ngoài về chỗ ngồi đọc.
 
Chương 64


Y Lan cô giúp tôi in cái này ra thành 4 bản nhé

– Vâng tôi làm ngay.

Cô nhận tập tài liệu chạy đến máy photocopy.

– Y Lan bản vẽ này cần chỉnh sửa cô xem sửa lại rồi đưa trưởng phòng xem được chưa nhé.

– vâng

Thoát cái, công việc khiến cô không để ý thời gian đã đến giờ ăn trưa.

A Huệ chạy đến chỗ cô bảo

– Đi ăn đi, mới vào làm học hỏi dần.

Cô ngẩng lên cười với A Huệ

– Uh, cảm ơn.

– Ở đây có căng tin trên tầng 6 lên đó ăn đi.

– Uh

Cô thu dọn đồ, đi cùng A Huệ lên tầng 6. Hai người tìm một chỗ ngồi xuống thì cô nhận được điện thoại của Mẫn Quân.

– Alo, cậu ăn trưa cùng đi ăn đi

– Mình đang ở căng tin tầng 6, lên đây đi.

– OK.

Bốn cô gái vừa ăn vừa nói chuyện. Ngày đầu làm việc diễn ra khá suôn sẻ.

Buổi chiều cả phòng rủ nhau đi ăn, để làm quen người mới. Cô không thể từ chối nên đã đi cùng mọi người. Cô đắn đo rồi cầm máy nhắn tin cho anh

– Em có việc, mọi người trong phòng mời liên hoan. Em sẽ về muộn.

Đợi một lát không thấy anh trả lời, chắc anh bận gì đó cô cất máy rồi đi theo mọi người.

Mọi người ăn uống rất vui vẻ, cô là người mới cũng không muốn mình gây khó chịu cho mọi người nên khi mọi người mời rượu cô đành uống.

sau khi ăn xong tất cả kéo nhau lên tầng trên hát karaoke. Cô không biết hát lại hơi say nhung vẫn vui vẻ theo mọi người. Vừa bước ra khỏi cửa thang máy một bóng dáng quen thuộc khiến cô chú ý.

– Là anh ấy, anh ấy đang ở đây.

Cô chú ý đến người con gái đang khoác tay anh, mỉm cười nũng nịu tựa đầu vào ngực anh.

Trong thoáng chốc cô cứng đờ cả người, mọi tế bào trên cơ thể cô như đông cứng lại.

Anh ôm eo cô gái đó, mà hình như cô đã gặp cô ta: “Phải rồi ” cô lục lại trí nhớ của mình.

– Mình gặp cô ta lúc đến Phương thị, cô ta nói cô ta là vợ chưa cưới hay hôn thê gì đó.

Hai người đó nhìn nhau vui vẻ không để ý xung quanh, anh có vẻ rất chăm sóc cô ta. Khi họ đi rồi cô vẫn đứng chôn chân tại chỗ. Đến khi A Huệ kéo cô.

– Này, nhìn gì vậy, đi thôi.

Cô để A Huệ kéo mình đi đầu óc cô như quay cuồng không rõ ràng mọi thứ.

Mọi người hát hò rôm rả còn cô ngồi đó xoay chiếc ly trong tay. Cô nhận ra rằng gần đây cô như người ngủ say cô cho rằng cô và anh đang xây lên lâu đài hạnh phúc cho cả hai. Bỏ mặc sự thật cả hai đã đến với nhau như thế nào. Cô như bừng tỉnh nhận ra mình đã lầm. Tình cảm hai người bây giờ như bóng bóng xà phòng có thể nổ tung và tan biến bất cứ lúc nào.

Đêm đó về nhà mặc dù có chút rượu nhưng cô vẫn trằn trọc không sao chợp mắt. Mãi đến gần sáng mới chìm vào giấc ngủ. Khiến sáng ra suýt nữa đã đi làm muộn.

– Y Lan, hôm nay người của bên Phước Thịnh sẽ sang ký hợp đồng và đưa ra tiêu chí cho thiết kế, cô đi theo tôi xem xét để ký hợp đồng.

– Vâng, tôi đi ngay

Đang mải suy nghĩ cô giật mình lật đật đứng dậy thu dọn đồ khi phó phòng gọi mình.

Cô ôm tập tài liệu đi theo phó phòng vào phòng họp. Ngạc nhiên khi nhận ra người đến ký hợp đồng là Huỳnh Đông.

Cuộc họp diễn ra không có gì sôi nổi, hai bên đã đạt được thỏa thuận những yêu cầu cơ bản, đây là sự kiện thường niên của Phước Thịnh. Mẫu vẽ được hai bên lên ý tưởng khá nhanh chóng. Kết thúc cuộc họp khi mọi người dời đi hết cô thu dọn đồ để đi thì nhận được tin nhắn của Huỳnh Đông.

– Trưa nay gặp nhau tại quán gần công ty, anh đợi em.
 
Chương 65


Giờ nghỉ trưa Y Lan quyết định đến chỗ hẹn gặp Huỳnh Đông. Dù sao đi nữa cô và anh vẫn có thể là bạn.

– Anh đến lâu chưa.

– Cũng mới thôi, em ngồi đi.

Cô ngồi xuống ghế đối diện. Huỳnh Đông nhìn cô một cái rồi hỏi.

– Em dạo này thế nào.

– Em vẫn tốt

– Em hạnh phúc chứ.

– Em rất tốt

Ánh mắt cô xẹt qua một tia u buồn.

– Em đang làm tại Kỳ Phương sao.

– Vâng em cũng mới vào làm tại đó.

– Phương Cảnh Hàn để em đi làm sao.

– Là ý của em, em muốn đi làm.

– Anh muốn gặp em có việc gì sao.

– Không có việc thì không thể gặp em sao. Chẳng lẽ giữa chúng ta giờ đây xa cách đến vậy. Chúng ta thậm chí không thể gặp nhau như những người bạn sao.

– Không! Không phải như vậy, ý em là….

Cô lúng túng không biết trả lời sao nữa.

– Vậy cùng anh ăn bữa cơm đi. Cũng lâu lắm rồi chúng ta không ăn cùng nhau.

– Uh

Cô đành gật đầu, dù sao hai người không yêu nhau nhưng vẫn có thể là bạn. Cô và anh cũng không phải thù hận đến nỗi không thể là bạn.

Ăn cơm xong cô quay về làm việc buổi chiều.

Mấy ngày này cô và Cảnh Hàn cũng ít gặp nhau anh có khi về rất muộn, cũng có khi không trở về. Cô phát hiện gần đây khi không gặp người đàn ông này cô có một cảm giác bồn chồn khó tả. Hôm nay cô nghe loáng thoáng quản gia nói anh bận nên ăn uống thất thường. Hôm nay cô quyết định đến gặp anh.

Bắt xe đến tòa nhà Phương thị, cô không gọi điện báo trước cho anh mà đi thẳng qua lễ tân. Chưa kịp hỏi lễ tân thì gặp được trợ lý Trần, gặp cô anh bảo lễ tân đưa cô lên luôn không cần chờ.

– Để cô ấy lên, nếu chủ tịch bận cô ấy sẽ chờ tại phòng khách.

– Vâng, trợ lý Trần.

Người này là lễ tân mới nên chưa biết cô.

– Cô đợi ở phòng khách nhé, lát thư ký sẽ đưa cô vào tôi phải đi các phòng ban xem sao.

Trợ lý Trần đưa cô lên đến nơi thì dặn cô rồi không ra khỏi thang máy mà đi luôn.

Cô gật đầu bước ra khỏi thang máy. đi ngang qua bàn thư ký thấy cô ấy đang bê đống tài liệu đi về phòng photo cô đến cửa phòng anh thấy của mở hé định đưa tay gõ cửa thì nhìn thấy một người con gái đang đứng cạnh bàn làm việc của anh ở tư thế như sắp ngồi cả lên bàn ngay cạnh vị trí anh đang ngồi. Còn anh thì ngồi trên ghế của mình. Cô gái mặc chiếc váy hai dây bó sát cơ thể. Hai tay ôm qua cổ anh cúi xuống nói gì đó. Anh dường như rất hưởng thụ với hành động đó, không hề có ý né tránh. Thậm chí cô ta chuyển hẳn tư thế ngồi. luôn lên đùi anh.

Một cảm giác như ai đang bóp nghẹt trái tim mình. Cô siết chặt tay nắm cửa, quay người rời đi.

Bước chân lặng lề ra khỏi thang máy, rồi đi thẳng ra cửa. Ra đến cửa tòa nhà cô đứng nép vào một góc nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Bóng lưng cô vừa rời khỏi người đàn ông ngẩng lên ánh mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo.

Đẩy người phụ nữ trong lòng ra anh lạnh lùng.

– Về đi, rảnh anh sẽ tìm em

– Lam Ngọc nũng nịu: Người ta khó khăn lắm mới gặp được anh, anh không dành chút thời gian cho em được sao.

– Anh không nói nhiều, muốn là người bên cạnh anh em biết phải làm thế nào rồi đấy.

Lam Ngọc phụng phịu nhưng cũng không dám kỳ kèo thêm. Cô ở bên cạnh anh cũng một thời gian rồi cô biết anh không thích phụ nữ không biết nghe lời làm trái ý anh.

Cô đành giậm gót giày đi ra cửa.

Anh đứng lên nhìn ra ngoài cửa kính trầm tư.

Trợ lý Trần bước vào cung kính nói.

Chủ tịch cô Y Lan đã lên taxi đi rồi có cần cho người theo không ạ

– Không cần, định vị là được.

– Vâng.
 
Chương 66


Tối đó cô không có tâm trạng nào để ăn cơm. Ngồi trong phòng cảm thấy ngột ngạt nên ra vườn đi dạo.

Gió mát, cộng thêm hương hoa dịu nhẹ trong vườn khiến tâm trạng cô thư thái hơn. Nhìn khoảng đất trồng cỏ bốn lá khiến cô nhớ lại cậu bạn hiền lành, hàng ngày đều viết một lời động viên cô, rồi kẹp cỏ bốn lá vào đó, cậu ta nói rằng đây là loại cỏ may mắn sẽ đem lại cho niềm vui, tình yêu và tất cả sự may mắn. Liệu tình yêu có thật sự đến với cô chăng. Cô giờ đây hiểu rõ trong lòng mình có người đàn ông đó nhưng liệu trong lòng anh ta có cô không. Cô nên làm gì làm gì lúc này.

Tay cô mân mê lá cỏ và nhớ lại những gì cậu ta nói. Đây là cỏ bốn lá mỗi lá đại diện cho một thứ: Là đầu tiên đại diện cho niềm tin, là thứ hai là hi vọng, lá thứ ba là tình yêu, lá thứ tư đại diện cho sự may mắn.

Đối với người bạn này cô luôn có một tình cảm đặc biệt rất khó tả nhưng cô biết nó không phải tình yêu nam nữ. Khi ở cạnh cậu ta cô luôn cảm thấy một sự dễ chịu. Cậu ta luôn khiến cô cười một cách thoải mái, thậm chí khi ở cạnh Huỳnh Đông cũng không có điều này. Mất liên lạc với cậu ta khiến cô cảm thấy hụt hẫng như mất đi một người thân. Hồi đó cậu ta khá nhút nhát và rất ít khi tham ra các hoạt động cùng các bạn, có lẽ cô là người bạn duy nhất của cậu ta ở trường. Cậu ta luôn theo cô khiến các bạn trêu chọc cậu ta. Khi cô yêu Huỳnh Đông và hay đi với anh hơn thì cậu ta dường như xa cách cô hơn, chỉ dám đứng xa nhìn cô.

Cô mỉm cười xua đi những dòng ký ức.

Cảnh Hàn trở về cũng đã khá là khuya. Đứng từ lầu hai nhìn bóng dáng mảnh mai của cô ngồi thất thần trước khóm cỏ một cảm đau nhói trong lòng làm ảnh cảm thấy nghẹt thở.

Những ngày sau đó cô và Huỳnh Đông vì công việc nên gặp nhau thường xuyên hơn nhưng không ai nói với ai về chuyện tình cảm vốn dĩ là bạn quen nhiều năm nên cả hai nhanh chóng thân thiết.

– Y Lan công việc cũng ổn rồi chúng ta hôm nay đi ăn một bữa xả hơi thôi. Anh và mấy người bạn có hẹn nhau đi ăn, chúng ta đi luôn coi như là đi họp lớp. Vậy để em gọi cả hội Giai Tuệ, Mẫn Quân đi chung cho vui.

– uh, gọi đi.

Cả nhóm quyết định chơi sang đến một quán nổi tiếng. Vừa xuống xe bước vào nhà hàng Mẫn Quân đã kéo Y Lan chỉ.

– Này Y Lan kia chẳng phải Phương Cảnh Hàn sao.

Cô nhìn theo hướng Mẫn Quân chỉ thì nhận ra anh.

Giải Tuệ cũng nhìn thấy cô nhỏ giọng hỏi

– Anh ta đang đi cùng ai vậy. Sao trông thân thiết vậy

Cô nhìn người con gái đi cùng anh, cô biết đó là Lam Ngọc. Bọn họ đang rất thân thiết đi vào trong

Cô gượng cười

– Chắc họ đang đi có việc, không sao đâu cứ kệ họ đi. Chúng ta không nên làm phiền họ

– Cậu nhìn sao mà bảo họ đi công việc, Y Lan mình phải nói để cậu hiểu, chuyện tình cảm phải rõ ràng. Cậu đang là vợ anh ta, anh ta không thể bắt cá hai tay.

Huỳnh Đông lẵng lẽ nhìn cô.

– Thôi đi hay chúng ta đi quán khác.

– Không, chúng ta không phải đi đâu cả, chúng ta ở đây quan sát xem họ làm gì.

Giai Tuệ hùng hổ kéo cô đi vào trong. Chọn một bàn gần vị trí Cảnh Hàn đang ngồi. Cảnh Hàn đang ngồi trong một phòng đặt riêng nhưng được thiết kế mở, chỉ được ngăn cách với bên ngoài bằng tấm kính nên bên ngoài vẫn có thể nhìn thấy.
 
Chương 67


Giai Tuệ kéo cả bọn đến một chiếc bàn mà Cảnh Hàn ngồi quay lưng lại,

– Ngồi đây đi, anh ta sẽ không thể thấy chúng ta.

– Y Lan thấp thỏm ngồi xuống.

Giai Tuệ và Mẫn Quân vẫn đang hóng mắt nhìn xem Cảnh Hàn và cô gái kia đang làm gì.

Huỳnh Đông nhìn cô anh lên tiếng hỏi.

– Giữa em và anh ta có vấn đề gì à.

– Không có gì, bọn em vẫn vậy mà.

– Em chấp nhận một cuộc hôn nhân như vậy sao. Cuộc hôn nhân với một người như vậy em cho là hạnh phúc sao. Em bỏ anh để lấy một người như vậy sao.

Giai Tuệ quay lại nhìn cô nói.

– Y Lan cậu thật ngốc, lấy một người như vậy cậu phải biết rằng quanh anh ta có rất nhiều ong bướm. Nếu cậu không khẳng định vị trí của mình, cậu sẽ luôn phải nhìn chồng mình đi với người đàn bà khác.

– Thôi được rồi các cậu không phải quan tâm đ ến chuyện của mình đâu.

Bên trong kia hai người vẫn ăn uống rất vui vẻ. Người con gái đó cười rất hạnh phúc.

Giai Tuệ là người thẳng tính nên nhìn cảnh nóng mắt đó cô không nuốt nổi những đồ ăn trên bàn nữa. Du Hạo và Đàm Phong cũng đến sau đó một lát họ ngồi chung bàn cùng Cảnh Hàn.

– Xem ra tất cả bọn họ đều quen biết nhau, cậu xem cô gái kia không có vẻ gì là lạ với hai người kia.

– Phải mình cũng thấy vậy

Mẫn Quân lên tiếng tán đồng.

Lúc này những người bạn học cùng lớp với bọn họ cũng đến cả bọn huyên náo trò chuyện làm ồn cả một góc nhà hàng. Du Hạo nhanh chóng nhận ra các cô trong đám bọn họ. Anh huých vai Đàm Phong

– Gặp người quen, có nên ra chào hỏi không nhỉ.

Theo ánh mắt của Du Hạo, anh cũng đã nhìn ra cô đang ngồi lần trong đám người đó cạnh cô là Huỳnh Đông.

Cả bọn đều là bạn cũ nên lâu không gặp nhau, gặp là lại ồn ào kể lại những kỷ niệm xưa.

Nhóm người của Cảnh Hàn ăn xong đứng lên ra về, đi ngang qua bàn của cô Giai Tuệ thấy Cảnh Hàn và cô gái kia thì nóng mắt cô ý nói to

– Các cậu thấy Y Lan của chúng ta sau khi ra trường đi làm còn xinh đẹp hơn trước không, lúc trước ở trường biết bao chàng trai theo đuổi đâu có phải ngọn đèn hết dầu không ai ngó tới phải không

– Cũng phải, trước đây Y Lan nhận được bao nhiêu là thư tỏ tình đếm không kể hết ý nhỉ.

Một người trong hội lên tiếng.

– Mà Huỳnh Đông đây cũng là một trong số fan hâm mộ đó mà, hì hì

Cả bọn duy chỉ có ba người biết cô đã lấy Phương Cảnh Hàn nên vẫn hùa nhau ghép đôi cô và Huỳnh Đông.

– Đúng! Đúng! Còn một tên mọt sách tên các cậu nhớ không

Giai Tuệ tiếp tục bô lô ba la

– Phải, Phải là Dự bốn lá phải không ( biệt danh)

– Ờ đúng, mình buồn cười nhất tên đó, lúc mình đọc thư hắn viết cho Y Lan, hắn còn toàn kẹp thêm một cây cỏ 4 lá vào đó.

– Mình còn nhớ tên khù khờ đó bị tụi mình chọc cho đến mặt đỏ bừng.

– Không hiểu hắn nghĩ gì mà cho rằng Y Lan sẽ thích hắn. Đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.

Một anh chàng hào hứng phát biểu. Y Lan không để tâm mọi người nói gì. Tâm trạng cô rối bời

Cảnh Hàn nghe đến đây bước chân anh bỗng dừng lại. Nắm tay siết chặt thành quyền.

– Ha ha ha hoa gì không tặng lại tặng cỏ bốn lá ha ha ha.

Tiếng cười rộ lên.

– Hồi đó trông thằng ngốc đó thật buồn cười lúc nào cũng xum xoe đi theo Y Lan. May cho hắn là Y Lan hiền lành thương người nên chịu nói chuyện cùng hắn.

Giai Tuệ vô tâm tiếp tục thêm.
 
Chương 68


Nghe đến đó cả người anh toả ra một luồng khí lạnh khiến người bên cạnh phải rùng mình.

Cả hội lại rộn lên một tràng cười.

Cảnh Hàn bước lại phía bàn bọn họ nhìn cô chằm chằm.

– Diệp Y Lan tôi cho cô năm phút để ra ngoài gặp tôi.

Nói rồi anh quay lưng bước đi

Lúc này cô mới giật mình thoát khỏi suy nghĩ lung tung nhìn anh khó hiểu.

Giai Tuệ ngồi cạnh vội vàng nói.

– Này, khoan đã, tại sao Y Lan. phải đi theo anh chứ. Hôm nay chúng tôi đang có buổi tụ họp bạn bè.

Anh dừng bước cười lạnh một cái

– Các người cứ tiếp tục tụ họp đi, vì sau ngày hôm nay các người sẽ không còn cơ hội tụ họp nữa đâu, tranh thủ đi. Còn cô ta, phải đi theo tôi.

Nói rồi anh tiếp tục sải bước ra ngoài

– Này..

Giai Tuệ vừa định nói thì Y Lan nắm tay ngăn cô lại.

– Đừng nói nữa, mình cũng cần gặp anh ấy nói chuyện các cậu cứ tiếp tục đi.

Cô không muốn vì mình mà ảnh hưởng tới các bạn của mình.

Cô xách túi đứng lên đi theo anh. Ra đến cửa anh đã ngồi lên xe chỗ vị trí ghế lái. Cô lên xe ngồi ngay ngắn mà không mở miệng nói câu nào.

Anh đánh tay lái cho xe chạy một tay anh cầm vô lăng, một tay chống lên cửa kính, cả người toát ra khí lạnh.

Cô nhìn anh, hít vào một hơi lấy dũng khí mở miệng hỏi.

– Có thể giải thích cho em biết được không.

– Cô muốn biết điều gì.

– Mỗi quan hệ của chúng ta, về cô gái anh cùng đi, về thái độ lúc này của anh.

Anh cười nhạt một cái.

– Sao! mối quan hệ của chúng ta cô nghĩ nó làm sao.

– Em muốn biết rõ tình cảm của anh.

– Thái độ tôi rất rõ ràng không phải sao, giờ cô muốn quản tôi. Cô nghĩ mình xứng sao.

– Ý anh là sao, ý anh là cho dù chúng ta có xảy ra quan hệ và phát triển tình cảm như vừa rồi đối với anh cũng không là gì sao.

– Ha ha ha

Anh cười phá lên

– Cô cho rằng trèo được lên giường của tôi thì có nghĩa là tôi phải yêu cô sao.

Cô nhìn anh một cái mắt long lanh ngấn lệ, quay đi nhìn ra cửa cố ngăn nước mắt rơi xuống. Cô muốn giữ cho mình sự tự tôn cuối cùng. Cho dù giờ đây cô có yêu anh đi chăng nữa cô cũng sẽ không hạ mình cầu xin tình yêu của anh.

Xe dừng lại trước cửa một nghĩa trang. Anh tắt máy liếc cô một cái.

– Sao thất vọng à, chẳng lẽ cô cho rằng tất cả đàn ông gặp cô đều phải yêu cô sao.

– Anh nói vậy là sao. Tại sao chúng ta lại tới đây.

Anh không trả lời cô mà bước xuống xe. Thấy vậy cô cũng vội vàng bước theo anh, dù sao ở một nơi như thế này cô không muốn ở một mình.

– Này, tại sao anh không trả lời tôi. Chúng ta tới đây làm gì.

– Dẫn cô đi gặp người quen

Bước chân anh vẫn đều đều bước về phía trước. Khung cảnh nghĩa trang khá yên tĩnh, tuy nó được trang hoàng khá đẹp và yên tĩnh nhưng dù sao cũng là nghĩa trang. không khỏi khiến người ta lạnh người.

– Tôi không có người quen nào ở đây hết. Nếu giữa chúng ta đã nói rõ ràng tôi không muốn đi cùng anh nữa.

Cô quay người định đi về, thì cánh tay bị anh bắt lại kéo cô đi theo mình.

– Sợ rồi sao, chẳng phải vừa rồi cô rất vui vẻ với khả năng thu hút đàn ông của mình hay sao, tôi dẫn cô đi gặp người đó.

– Anh nói linh tinh gì đó, buông tôi ra.

– Cô luôn dùng bộ dạng xinh đẹp, ngây thơ vô tội của mình làm vũ khí câu dẫn đàn ông, tự hào lắm sao.
 
Chương 69


Cô cố giằng tay anh ra.

– Tôi chẳng hiểu anh đang nói gì, buông tôi ra.

– Không hiểu sao, chẳng phải cô đang rất tự hào khoe khoang với bạn bè mình rằng mình được rất nhiều đàn ông theo đuổi sao.

– Đó chẳng qua là các bạn tôi đang trêu đùa thôi.

Anh kéo cô đến trước một ngôi mộ, anh vung tay một cái khiến cô mất đà ngã ngồi luôn xuống trước ngôi mộ đó.

– Sao! đến gặp người quen không chào hỏi đi.

Cô nhìn lên ngôi mộ trước mặt, đập vào mắt cô là tấm ảnh một người con trai, với nụ cười tỏa nắng.

– Đây, đây là…. Dự

Cô lắp bắp mãi không mở miệng được

– Không nhận ra sao.

– Tại sao.. tại.. sao là cậu ta… vì sao..

– Bị tai nạn.. chết đuối ba năm về trước.

Nghe đến đây cô đưa tay lên che miệng mình. Cô thật không dám tin người con trai trước mặt cô đã chết.

Sau một hồi kinh ngạc cô sực nhớ ra.

– Anh quen cậu ta sao.

– Quen, rất quen, nó là đứa em trai cùng cha cùng mẹ với tôi. Làm sao không quen được.

– Em….trai.

Cô nhìn lên cái tên khắc trên bia mộ ” Phương Cảnh Dự” ” Phương Cảnh Hàn. Một lần nữa cô hốt hoảng đưa tay miệng mình.

– Cậu ta chết đuối.

– Vì cứu một cô gái, một cô gái mà nó rất yêu quý.

Cô quay lại nhìn chàng trai trong tấm ảnh trên bia mộ. Nước mắt không tự chủ mà rơi xuống. Trong đầu cô hiện lên những hình ảnh đẹp đẽ của người bạn năm xưa.

– Mấy năm không gặp lại cậu ấy, thật không ngờ….

Cơn gió lạnh thổi qua, đàn chim lao xao tìm chỗ trú, mây đen bắt đầu kéo đầy trời. Hai người vẫn không nhúc nhích trầm ngâm nhìn ngôi mộ.

– Cảnh Dự là em trai duy nhất của tôi, từ nhỏ sức khỏe nó không được tốt, bệnh tim bẩm sinh từ nhỏ nó đã không thể có những hoạt động bình thường như các bạn nên nó thường bị các bạn cùng tuổi cô lập, dẫn đến tình trạng trầm cảm. Đến khi vào đại học nó gặp được một cô gái nó thầm mến. Cô gái đó đối với nó là người xinh như tiên nữ hạ phàm, cười với nó rất dịu dàng vì nụ cười đó nó sẵn sáng không theo học ở nước ngoài để chữa bệnh mà ở trong nước học cùng cô ta

Nghe đến đây cô không cầm được nước mắt. Nhớ đến lần đầu tiên cô gặp Cảnh Dự là lúc cậu ta đến nhập học bị các bạn trong trường trêu cô đã giúp cậu ta. Thật không ngờ đó lại là động lực khiến cậu ta học ở trường mặc dù bị các bạn trêu chọc như vậy.

Cảnh Hàn tiếp tục lên tiếng.

– Thậm chí khi cô gái đó ngã xuống hồ nó sẵn sàng hi sinh cả tính mạng để cô ta được sống. Thế nhưng…

Cảnh Hàn nghiến răng cả người toát ra khí lạnh làm người khác có thể đông cứng

– Cô ta là loại vô ơn bạc nghĩa khi nó cứu cô ta bệnh tim tái phát và bị bỏ rơi lại dưới hồ nước. Cô ta cũng không cần biết đến sống chết của nó ra sao. Nó đã bị chìm dưới đáy hồ đến khi ba ngày sau tôi cho người vớt được nó lên.

Nói đến đây anh nhìn cô với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô cúi sát mặt cô mà nói.

– Cô có biết mặt nó lúc đó trông thế nào không.

Anh cúi thấp hơn tý nữa

– Mặt nó trắng bệch, môi thì tím lại.

Cô nước mắt đầm đìa ngồi phịch xuống đất tựa lưng vào thành mộ

Nhớ lại ngày cô bị rơi xuống hồ rõ ràng người cứu cô không phải Cảnh Dự mà, sao giờ lại thành ra thế này.

– Tôi…. thật sự tôi không biết…tôi

– Vậy cô biết cái gì hả

Cảnh Hàn hai tay tóm vai cô lắc mạnh.
 
Chương 70


Khuôn mặt cô tràn ngập nước mắt. Cô lắc đầu.

– Tôi thật sự xin lỗi, tôi không biết.

– Còn giả vờ gì chứ, người như cô chỉ biết người khác vây quanh mình yêu quý mình. Cô đã từng thực sự đáp lại tình cảm của nó chưa.

– Không….không phải như vậy

– Không phải vậy sao? vậy thư nó viết cho cô, cô để cho người khác đọc rồi cười nhạo báng nó. Không phải sao.

Cô lắc đầu

– Không phải đâu đó là một sự vô tình.

Cảnh Hàn đứng thẳng người lên

– Diệp Y Lan cô hãy nghe cho rõ đây tôi sẽ cho cô và gia đình cô cùng những người đã liên quan đến cái chết của em tôi sống không bằng chết. Hãy nhớ kỹ sống không bằng chết.

Cô túm tay anh giải thích

– Đừng! anh muốn làm gì. Hãy nghe tôi giải thích! tôi thật sự không rõ vì sao lại như vậy

Anh hất một cái cô ngã ngồi trên mặt đất.

– Tốt nhất cô hãy xám hối và xin em tôi tha thứ. Và hãy chuẩn bị đón nhận những thứ tồi tệ nhất sẽ đến với mình.

Nói rồi anh xoay người bước đi ra khỏi nghĩa trang.

Anh rời khỏi đó một lúc rồi mà cô vẫn chưa hoàn hồn vẫn ngồi bệt trên đất trước ngôi mộ của Cảnh Dự.

Cô chống tay đứng lên nhìn lần nữa người con trai đang mỉm cười trong ảnh.

– Cảnh Dự, chuyện là thế nào, mình xin lỗi. tại sao lại như thế này chứ.

Nước mắt cô giàn giụa. Trên bầu trời những hạt mưa bắt đầu tuôn rơi. Mặc kệ nước mưa rơi trên người mình, cô vẫn ngồi bệt trên mặt đất. Khoảng 30 phút sau cô đưa tay gạt nước mắt chống tay đứng lên, vì ngồi lâu nên khi đứng lên cô loạng choạng vì tê chân.

– Mình cứ thế này không giải quyết được việc gì cả, mình phải mạnh mẽ lên, mình muốn biết chuyện gì đã xảy ra.

Cô lê thân mình bước ra khỏi nghĩa trang, quần áo ướt nhẹp.

Cô đến trước cửa nhà Mẫn Quân cầm điện thoại gọi điện cho cô ấy

– Cậu có nhà không. Mình đang ở trước nhà cậu.

– Mình đang trên đường về cậu chờ chút nhé.

Y Lan chờ khoảng 15 phút thì Mẫn Quân về đến.

– Y Lan, cậu sao vậy.

Mẫn Quân bước xuống xe chạy về phía cô.

Cô đứng tựa vào cửa hai tay ôm lấy cơ thể vì lạnh.

– Mình không sao, bị gặp mưa thôi.

Cô đưa mắt nhìn người đi sau Mẫn Quân. Cô nhận ra là Đàm Phong. Đưa mắt nhìn Mẫn Quân khó hiểu.

– Trời mưa nên anh ấy đưa giúp mình về. Chẳng phải cậu đi cùng Phương Cảnh Hàn sao. Tại sao lại ướt hết thế này.

Đàm Phong bước lại lên tiếng.

– Để cô ấy vào nhà đã kẻo cảm lạnh.

– Đúng, đúng vào đi.

Mẫn Quân kéo cô vào nhà.

– Vào phòng mình thay quần áo trước đã, có gì nói sau.

Co thay đồ xong ra phòng khách ngồi bó gối trên ghế.

Đàm Phong và Mẫn Quân ngồi ở ghế đối diện, Mẫn Quân đứng lên bước sang ngồi cùng cô hỏi.

– Có chuyện gì vậy.

– Mình có chuyện muốn hỏi cậu

Cậu có nhớ vụ mình bị rơi xuống hồ mấy năm trước không.

– Có mình nhớ.

– Ai đã cứu mình.

– Sao vậy, chẳng phải Huỳnh Đông cứu cậu sao.

– Vừa nãy Cảnh Hàn đưa mình đến một nơi.

– Đi đâu.

– Đến nghĩa trang nơi chôn cất em trai anh ấy.

– Em trai, Anh ta có em trai à.

– Phải, là em trai. Em trai anh ấy là Cảnh Dự.

– Cảnh Dự. Sao nghe quen quen. Giống tên của Cỏ bốn lá.

– Đúng chính là cậu ta.

– Là cậu ta, cậu ta là em của Phương Cảnh Hàn.

– Đúng cậu ta là Phương Cảnh Dự.

– Trời thật bất ngờ, nhưng….. tại sao lại gặp ở….. cậu ta…

– Đúng cậu ấy đã chết.

Mẫn Quân đưa tay bịt miệng mình hốt hoảng.

– Tại… tại sao lại chết.

– Cảnh Hàn nói chết vì cứu mình.
 
Chương 71


– Trời… tại sao lại vậy.

Cô lắc đầu

– Mình cũng không biết là tại sao lại như vậy. Hồi đó sau khi được cứu lên, được đưa đến trạm y tế sau khi tỉnh lại nghe mọi người nói là Huỳnh Đông đã cứu mình. Giờ anh ấy lại bảo là Cảnh Dự cứu mình, thật sự mình không hiểu thế nào.

Mẫn Quân lắc đầu khó hiểu

– Hồi đó khi không thấy cậu mọi người tàn ra đi tìm rồi thấy Huỳnh Đông bế cậu chạy về vậy là đưa cậu đi trạm y tế. Sau đó mọi người cũng giải tán không chơi nữa.

– Vậy còn Cảnh Dự

– Mình cũng không rõ, sau lần đi đó cũng không gặp cậu ta. Nghe nói cậu ta xin nghỉ gì đó. Hay ra nước ngoài gì gì đó mình cũng không rõ.

– Vậy hồi đó lúc cậu và mọi người về không kiểm tra đếm lại người sao.

– Mình cùng Giai Tuệ theo cậu đến Trạm y tế nên cũng không rõ nữa.

Hỏi mãi không được gì cô bó gối ngồi suy nghĩ.

Ngồi nghe hai cô gái nói chuyện, Đàm Phong giờ mới lên tiếng.

– Y Lan, là bạn của Cảnh Hàn anh rất hiểu tính cậu ta. Trong công việc luôn là người độc đoán, lạnh lùng nhưng rất quyết đoán, thành công trong công việc của cậu ta thì không còn gì phải bàn. Còn chuyện tình cảm cũng rất rõ ràng và chuyện về em trai cậu ta chính là điểm yếu khiến cậu ta không khống chế được bản thân.

Y Lan và Mẫn Quân cùng tập trung nhìn về Đàm Phong, anh ngừng một lát rồi nói tiếp.

– Mấy năm trước, khi bọn anh còn ở Mỹ em trai cậu ta là Cảnh Dự từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, đi học cũng khó hòa nhập cùng các bạn. Cậu ta rất yêu quý em trai mình, em trai cậu ta nghe nói vì một cô gái nên không muốn ra nước ngoài học tập và chữa trị. Đến một ngày nghe nói em mình mất tích, Cảnh Hàn đã về nước điều tra và biết em mình mất tích khi đi dã ngoại. Điều tra thì phát hiện trong danh sách đi hồi đó ghi em cậu ta đã xin về sớm không ở lại đó. Điều tra những người đi cùng thì không ai biết về Cảnh Dự, điều này càng khiến Cảnh Hàn hận hơn vì em cậu ta không được ai để ý. Mấy ngày sau thì tìm được xác Cảnh Dự ở dưới hồ.

– Sự việc lớn như vậy tại sao nhà trường và đoàn thanh niên không hề nói gì.

– Về thân thế cậu ta như các em đã biết, là một gia đình tài phiệt vậy nên sự việc Cảnh Dự mất đều được phong tỏa tin tức, lúc đó cạnh tranh trong tập đoàn hồi đó rất căng thẳng. Thế nên trường bọn em mới được yên ổn. Với tính cách của Cảnh Hàn với việc như vậy lẽ ra đã không thể để yên như vậy. Nhưng vì tập đoàn cậu ta chỉ có thể bí mật điều tra. Mẹ cậu ta vì đau buồn chuyện này sinh bệnh và mất sau đó một thời gian.

Không ai bảo ai mà Y Lan và Mẫn Quân đều kêu trời.

– Trời ơi

Đàm Phong gật đầu nói tiếp

– Việc đó khiến Cảnh Hàn càng trở nên lạnh lùng và độc đoán tàn ác. Cậu ta sẽ không nương tay với bất kỳ ai phạm lỗi. Cậu ta từng thề sẽ không tha cho bất kỳ ai có liên quan đến cái chết của Cảnh Dự, sẽ cho họ sống không bằng chết.

– Nhưng Y Lan đâu có biết gì, anh ta đang muốn làm gì cậu ấy.

– Điều này thì anh không nói trước được.

– Y Lan hay cậu về nhà bố mẹ đi vậy, mình sợ anh ta đang hận như vậy sẽ làm ra nhiều bất lợi cho cậu.

Y Lan trầm mặc một lát rồi nói.

– Nếu mình trốn tránh lúc này càng khiến anh ấy hận hơn. Mình phải đối mặt với mọi chuyện, không thể trốn tránh sẽ làm ảnh hưởng tới những người xung quanh.
 
Chương 72


Chương 72

Rời khỏi nhà Mẫn Quân thì trời cũng đã tối đi loanh quanh một hồi cô quyết định về biệt thự. Cô liền bắt một chiều taxi vừa chạy tới .

Về đến biệt thự đi qua khu vườn vào nhà chính, đi qua khoảng đất trồng cỏ may mắn cô liền dừng lại nhìn, cả khoảng đất đã bị đào bới tung lên và trồng một loại hoa khác, cô thở dài một cái đi về hướng nhà chính. Tắm rửa xong cô lên giường nằm nhưng chằn trọc mãi không ngủ được. Từ lúc về cô chưa thấy Cảnh Hàn, nằm mãi không ngủ được cô khó chịu muốn đi hóng mát một chút. Mở cửa ra khỏi phòng đi ngang qua thư phòng thấy có ánh đèn cô hé cửa nhìn xem anh có trong đó không. Biết là mình không có lỗi nhưng sự việc liên quan đến mình nên cô rất muốn làm rõ sự viêc, còn về anh, cô đồng cảm với anh và hiểu vì sao anh lại có thái độ hận thù như vậy. Mất cả hai người thân như vậy nên anh có tâm trạng đau buồn như vậy cũng rất dễ hiểu.

Nhìn vào trong cô thấy anh đang đứng quay mặt nhìn ra cửa số, anh có vẻ đang suy nghĩ gì đó, lông mày anh nhíu lại, có vẻ đang nghĩ đến chuyện không vui. Bỗng anh vung tay gạt hết đồ trên bàn xuống đất. Tay năm thành quyền đầm liên tiếp xuống mặt bàn. Cô hốt hoảng nhớ đến lời Đàm Phong nói.

– Cảnh Hàn luôn dằn vặt về cái chết của mẹ và em trai cậu ấy. Hồi đó để đảm bảo cho công ty và chỗ đứng của cậu ấy mẹ cậu ấy không cho phép làm ầm chuyện này lên. Vì vậy cậu ấy chỉ có thể lặng lẽ điều tra nên mới biết em cậu ta mất tích tại hồ và tìm được vài ngày sau đó. Đôi lúc sự dằn vặt không giải tỏa được khiến cậu ta còn tự tổn thương bản thân rồi đến người xung quanh.

Cô liền đẩy cửa chạy vào giữ tay anh…

– Anh làm gì vậy , đừng như thế mà.

Sức con gái dù sao cũng không thể bằng con trai. Cô bị anh vung tay gạt cô văng đập cả người vào tường. Đội mắt anh đỏ ngầu hằn tia máu.

– Cô cút ngay cho tôi.

Cô nén đau đứng dậy lao đến ôm anh…

– Cảnh Hàn, anh đừng như vậy, đừng tự làm tổn thương mình việc đó không phải lỗi của anh mà.

– Vậy lỗi của ai??? Theo cô là của ai???

Anh cố giằng tay cô ra nhưng cô vẫn cố ôm chặt anh.

– Tôi xin lỗi, mặc dù tôi không biết tại sao sự việc lại như vậy, nhưng nó liên quan đến tôi, tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi anh. Anh đừng tự làm hại bản thân mình nữa.

– Lỗi của cô sao??

Anh quay lại nhìn cô bằng ánh mắt căm thù..

Tay anh tóm lấy cổ cô và xiết chặt.

– Tôi … tôi .. anh…

Cô cố gắng khuyên nhủ anh nhưng lời nói không thể bật ra vì bị anh xiết cổ rất mạnh khiến cô không thể thở.

– Vậy cô lấy gì để bù đắp cho tôi đây??!!!

– Tôi…. tôi không biết… anh…

Cô cố hít thở lấy chút không khí một cách yếu ớt. Bàn tay anh xiết mạnh cổ cô, cô gần như ngất đi vì không thể thở, lúc chân tay cô trở nên mềm nhũn đầu óc dần lịm đi thì anh lại buông tay. Cô ngã nằm xuống đất hai tay ôm ngực không ngừng th ở dốc.

Khi đã bình thường trở lại nhìn anh, rồi lại chống tay đứng dậy đi về phía anh.

– Cảnh Hàn! Em biết dù em có nói gì đi nữa cũng không thể làm thay đổi mọi chuyện . Em chỉ xin anh đừng tự làm hại bản thân mình, hãy suy xét mọi việc thật kỹ. Em không biết chuyện này anh điều tra và biết như thế nào. Nhưng em cũng sẽ tìm hiểu lại chuyện này.
 
Chương 73


Chương 73

Cô nhìn vết thương trên tay anh cảm thấy rất đau lòng.

– Tay anh bị thương rồi, để em băng bó lại cho…

Cô chạy lại tủ lấy hộp thuốc. Cô chăm chú rửa vết thương cho anh.

– Có đau không, nếu đau không cần cố chịu đâu, bảo em để em nhẹ tay hơn nhé.

Cả quá trình anh chỉ nhìn cô mà không lên tiếng. Trong lòng một một nỗi xót xa xẹt qua. Lý trí bảo anh không được để mắc lừa.

– Thôi! đủ rồi, đừng làm bộ làm tịch nữa.

Tay cô đang băng bó cho anh bị hất ra. Cô nhìn anh mím môi thẳng thắn hỏi.

– Anh có thể cho em biết vì sao anh biết Cảnh Dự chết là do em không? Anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh băng

– Cô cho rằng tôi vu oan cho cô??

– Em không nói vậy, nhưng mọi chuyện phải rõ ràng. Cho dù em có lỗi thì cũng cần biết rõ lỗi của mình.

– Được, cô muốn rõ ràng đúng không được tôi sẽ cho cô chết được minh bạch, khỏi nói Phương Cảnh Hàn tôi vu oan cho cô.

Anh bước đến bàn làm việc cầm một tập hồ sơ ném về phía cô.

– Cầm lấy, về xem cho kỹ. Hôm nay có thể rời khỏi Phương gia. Cô cầm tập hồ sơ lên nhìn anh một cái rồi quay người rời khỏi phòng. Bước gần đến cửa cô quay lại hỏi…

– Em có thể hỏi anh một chuyện không ?

– Cô muốn biết điều gì .

– Trước khi chúng ta kết hôn anh đã điều tra về việc này phải không.

– Phải, thì sao?

– Vậy có nghĩa là anh đã biết em từ trước khi chúng ta kết hôn?

– Đúng.

– Vậy …. Có nghĩa là anh cố ý tiếp cận gia đình em và kết hôn là để…vì Cảnh Dự sao???

Cô ấp úng mãi mới thốt lên lời…

– Phải, cô cho rằng như thế nào?

– Có nghĩa là mọi việc dẫn đến cuộc hôn nhân của chúng ta đều là do anh sắp xếp??

Mắt cô rưng rưng cố kìm nén những giọt nước mắt.

– Phải!!!

Cô quay lưng gạt nước mắt, cô không muốn anh thấy mình khóc.

– Có câu này, anh có thể nói thật cho em biết không??

– Cô muốn biết điều gì?

– Tình cảm của anh có lúc nào đó là thật lòng không?

Anh nhìn cô, trong lòng nhói lên như có một mũi kim xuyên qua. Không chờ câu trả lời của anh, cô quay lưng ra khỏi phòng. Cô đi một mạch về phòng đóng cửa lại, lúc này mới tựa lưng vào cửa nước mắt không còn kìm nén được nữa cứ thế tuôn rơi.

Sáng hôm sau Y Lan tỉnh dậy với đôi mắt sưng húp và tâm trạng mệt mỏi, cô tự nhủ bản thân…

– Y Lan!! mày phải cứng rắn lên, mày không còn là một cô bé ngây thơ chuyện gì cũng hỏi ý kiến cha mẹ. Đã đến lúc mày tự lập và tự lo chuyện của bản thân. Nếu người ta không yêu mày thì mày cũng cần phải yêu quý bản thân mình, không cần chạy theo xin chút tình cảm làm gì.

Cô đi vào làm vệ sinh cá nhân và xuống nhà để đi làm. Cô vào phòng ăn khi nhìn thấy anh đang ngồi ở bàn ăn có hơi ngẩn ra nhưng rất nhanh đã thu hồi lại tâm trạng của mình đi vượt qua anh, lấy một chút bánh và hộp sữa và đi luôn.

Cảnh Hàn liếc có một cái rồi cũng nhanh chóng ăn rồi đến công ty.

Y Lan đến công ty nhưng tâm trạng không được tốt lúc làm việc không được tập trung.

– Em sao vậy???

Y Lan giật mình..

– Em không sao, anh vừa nói gì nhỉ???

Huỳnh Đông nhìn cô khó hiểu

– Hôm nay em không tập trung , có chuyện gì vậy?? Em không khỏe sao???

– Em không sao, anh nói tiếp đi, chúng ta đang bàn đến đâu rồi nhỉ???

– Nếu em mệt thì xin nghỉ đi, sắc mặt em kém lắm.

– Em không sao, chỉ là ngủ không ngon thôi.
 
Chương 74


Chương 73

Cô nhìn vết thương trên tay anh cảm thấy rất đau lòng.

– Tay anh bị thương rồi, để em băng bó lại cho…

Cô chạy lại tủ lấy hộp thuốc. Cô chăm chú rửa vết thương cho anh.

– Có đau không, nếu đau không cần cố chịu đâu, bảo em để em nhẹ tay hơn nhé.

Cả quá trình anh chỉ nhìn cô mà không lên tiếng. Trong lòng một một nỗi xót xa xẹt qua. Lý trí bảo anh không được để mắc lừa.

– Thôi! đủ rồi, đừng làm bộ làm tịch nữa.

Tay cô đang băng bó cho anh bị hất ra. Cô nhìn anh mím môi thẳng thắn hỏi.

– Anh có thể cho em biết vì sao anh biết Cảnh Dự chết là do em không? Anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh băng

– Cô cho rằng tôi vu oan cho cô??

– Em không nói vậy, nhưng mọi chuyện phải rõ ràng. Cho dù em có lỗi thì cũng cần biết rõ lỗi của mình.

– Được, cô muốn rõ ràng đúng không được tôi sẽ cho cô chết được minh bạch, khỏi nói Phương Cảnh Hàn tôi vu oan cho cô.

Anh bước đến bàn làm việc cầm một tập hồ sơ ném về phía cô.

– Cầm lấy, về xem cho kỹ. Hôm nay có thể rời khỏi Phương gia. Cô cầm tập hồ sơ lên nhìn anh một cái rồi quay người rời khỏi phòng. Bước gần đến cửa cô quay lại hỏi…

– Em có thể hỏi anh một chuyện không ?

– Cô muốn biết điều gì .

– Trước khi chúng ta kết hôn anh đã điều tra về việc này phải không.

– Phải, thì sao?

– Vậy có nghĩa là anh đã biết em từ trước khi chúng ta kết hôn?

– Đúng.

– Vậy …. Có nghĩa là anh cố ý tiếp cận gia đình em và kết hôn là để…vì Cảnh Dự sao???

Cô ấp úng mãi mới thốt lên lời…

– Phải, cô cho rằng như thế nào?

– Có nghĩa là mọi việc dẫn đến cuộc hôn nhân của chúng ta đều là do anh sắp xếp??

Mắt cô rưng rưng cố kìm nén những giọt nước mắt.

– Phải!!!

Cô quay lưng gạt nước mắt, cô không muốn anh thấy mình khóc.

– Có câu này, anh có thể nói thật cho em biết không??

– Cô muốn biết điều gì?

– Tình cảm của anh có lúc nào đó là thật lòng không?

Anh nhìn cô, trong lòng nhói lên như có một mũi kim xuyên qua. Không chờ câu trả lời của anh, cô quay lưng ra khỏi phòng. Cô đi một mạch về phòng đóng cửa lại, lúc này mới tựa lưng vào cửa nước mắt không còn kìm nén được nữa cứ thế tuôn rơi.

Sáng hôm sau Y Lan tỉnh dậy với đôi mắt sưng húp và tâm trạng mệt mỏi, cô tự nhủ bản thân…

– Y Lan!! mày phải cứng rắn lên, mày không còn là một cô bé ngây thơ chuyện gì cũng hỏi ý kiến cha mẹ. Đã đến lúc mày tự lập và tự lo chuyện của bản thân. Nếu người ta không yêu mày thì mày cũng cần phải yêu quý bản thân mình, không cần chạy theo xin chút tình cảm làm gì.

Cô đi vào làm vệ sinh cá nhân và xuống nhà để đi làm. Cô vào phòng ăn khi nhìn thấy anh đang ngồi ở bàn ăn có hơi ngẩn ra nhưng rất nhanh đã thu hồi lại tâm trạng của mình đi vượt qua anh, lấy một chút bánh và hộp sữa và đi luôn.

Cảnh Hàn liếc có một cái rồi cũng nhanh chóng ăn rồi đến công ty.

Y Lan đến công ty nhưng tâm trạng không được tốt lúc làm việc không được tập trung.

– Em sao vậy???

Y Lan giật mình..

– Em không sao, anh vừa nói gì nhỉ???

Huỳnh Đông nhìn cô khó hiểu

– Hôm nay em không tập trung , có chuyện gì vậy?? Em không khỏe sao???

– Em không sao, anh nói tiếp đi, chúng ta đang bàn đến đâu rồi nhỉ???

– Nếu em mệt thì xin nghỉ đi, sắc mặt em kém lắm.

– Em không sao, chỉ là ngủ không ngon thôi.
 
Chương 75


Chương 75

Cô sống ở nhà họ Phương sẽ như những người khác đừng cho rằng mình là bà chủ, ngoài ra đến công ty làm việc kiếm tiền cho Phương thị.

– Được tôi đồng ý, anh bây giờ ký vào thỏa thuận đó đi. Coi như từ nay tôi là nhân viên , là người làm của nhà anh.

Anh nhìn tờ giấy rồi cầm lên xé luôn làm đôi

– Chuyện này sẽ do tôi quyết định muốn đưa ra thỏa thuận ly hôn sẽ là do tôi có nghe rõ không?? Cô đừng mơ có thể dễ dàng đến với người đàn ông khác!! Cô nghĩ sau những gì sảy ra với em trai tôi, cô nghĩ tôi sẽ để có được sống một cách thoải mái sao??

– Tôi không có … anh đừng có mà nói linh tinh

– Trước khi giải quyết xong việc em trai tôi trên danh nghĩa cô vẫn là vợ tôi, cô vẫn phải thực hiện nghĩa vụ của một người vợ, nhưng cô nên nhớ bây giờ cô sẽ không có một sự ưu ái nào dành cho cô, cô theo tôi đến công ty cần làm gì tôi sẽ bảo, về nhà làm việc như người làm trong nhà đang làm.

Nói rồi anh rời đi để lại cô ngồi lại một mình.

Cô trở về công ty cố gắng tập trung vào công việc nhưng không thể nào tập trung được.

– Mình nhất định phải giải quyết sớm chuyện này. Mình sẽ cho anh ta thấy mình hoàn toàn vô tội trong chuyện này và anh ta sẽ phải hối hận vì đã đổ oan cho mình.

Cuối buổi chiều sau khi hoàn thành việc cô vươn vai một cái, nhìn xung quanh thấy mọi người đã về gần hết. Nhìn đến tập tài liệu mà anh đưa hôm qua, lúc này cô mới có tâm trạng nhìn đến nó đêm qua sau khi nói chuyện cùng anh, cô khóc một trận không nghĩ được chuyện gì khác.

Giở tập tài liệu ra đọc thì cô thấy Cảnh Hàn điều tra cũng khá chi tiết có nhất nhiều tình tiết mà cô biết. Anh đã điều tra trong nhất thiếu tình tiết mà cô biết khoảng thời gian Cảnh Dự học ở trường, thậm chí cả những khoảng thời gian cô và Cảnh Dự gặp nhau nó ghi rõ cả thời gian như vậy đủ biết Cảnh Hàn đã bỏ công sức tìm hiểu rất kỹ. Cô tần ngần suy nghĩ.

– Điều tra rất kỹ ghi cũng rất rõ ràng chẳng lẽ Cảnh Hàn không nói rồi mình Cảnh Dự thật sự vì mình mà chết??

– Này!!

Cô giật bắn mình quay lại..

– Trời ! Hai cậu làm mình thót cả tim.

Giai Tuệ và Mẫn Quân kéo ghế ngồi cạnh cô.

– Cậu đang xem gì mà mê mải đến nỗi bọn mình vào mà không biết. À.. Mình đã nghe Mẫn Quân nói sơ qua, thật không ngờ chuyện lại là như vậy. Cậu có thể kể rõ hơn không??

– Mình cũng đang rất hoang mang, mình không tin Cảnh Dự chết là vì mình. Các cậu cũng ở đó ngày hôm ấy các cậu nói thử xem.

– Mình nhớ hôm đó mọi người được tự chơi xung quanh không có hoạt động gì đặc biệt nên ba tụi mình ra đi loanh quanh theo hồ nước mình thấy bọn Khả Hân đang chụp ảnh bọn nó nhờ mình chụp hộ nên mình chạy lại đó, cậu không muốn chụp nên không qua. Mẫn Quân nhận được điện thoại của thầy nói họp cán bộ lớp nên chạy về trại. Còn về sau thì cậu biết rồi lúc bọn mình quay ra không thấy cậu có đi tìm nhưng không thấy. Một lúc sau thấy Huỳnh Đông bế cậu chạy về mặt cậu xanh như tàu lá, người ướt nhẹp bọn mình đều chạy theo cậu đến trạm y tế.

– Vậy tức là không ai nhìn thấy Huỳnh Đông cứu mình??

– Phải!!

– Phương Cảnh Hàn nói sao về chuyện này??

– Anh ấy đưa cho mình một tập hồ sơ mà anh ấy đã điều tra, các cậu xem đi.

– Thật không hổ là ông chủ tập đoàn lớn, anh ta điều tra rất chi tiết…

– Phải, rất chi tiết. Thế nên mình rất băn khoăn rằng nếu tất cả những gì anh ấy điều tra là đúng. Vậy chẳng phải Cạnh Dự chết là do mình sao??? Nhưng mình không hề biết là Cảnh Dự đã cứu mình….
 
Chương 76


Chương 76

Không một chút gì sao, cậu không nhìn thấy ai à? Mình chỉ nhớ hôm đó mình đứng sát mép hồ mình nhìn thấy một cành hoa nên với hái và rơi xuống, khi rơi xuống mình cố vùng vẫy nước đầy mặt mình nên mình gần như không mở mắt được, và rất khó thở. Dần mình cứ chìm xuống đến khi mình cảm nhận có người ôm mình từ phía sau mình không biết đó là ai và mình đã ngất đi. Khi tỉnh lại mình đã ở trạm y tế.

– Ủa các cậu có thấy kỳ lạ không???

– Sao vậy??

Y Lan và Mẫn Quân cùng nhìn theo Giai Tuệ. – Trong bản danh sách này rõ ràng không có tên người tham gia là Cảnh Dự, vậy tại sao hôm đó cậu ta lại ở đó??

– Uh phải ha. Chúng ta đi như vậy đều có điểm danh mà hôm đó lên xe mình cũng đâu có thấy cậu ta nên cũng không để ý

– Phải ! Cậu nói mình mới nhớ. Trong danh sách này không có tên cậu ta. Thảo nào khi về thiếu một người mà không thấy ai nói gì. Vậy cậu ta ở đó bằng cách nào.

– Phương Cảnh Hàn điều tra khá kỹ vậy anh ta không thắc mắc việc này sao. Anh ta điều tra kỹ đến nỗi hôm đó mình mặc gì còn ghi lại được này. Vậy tại sao lại không ghi gì về việc này. Mình không biết, không thấy nói gì.

– Này ! thử hỏi Huỳnh Đông xem vì hồi đó anh ta học khóa trên lại trong đoàn thanh niên nên chắc biết.

– Uh, mình cần tìm hiểu lại việc này xem sao.

– Được rồi đừng lo lắng bọn mình cũng sẽ giúp cậu liên lạc với một số bạn trong lớp để hỏi lại việc này xem có ai nhìn thấy gì không.

Bây giờ về nghỉ ngơi đã.

– Phải đó về thôi..

Ba cô gái chia tay nhau rời khỏi tòa nhà. Cô muốn đi bộ một lát nên không gọi xe mà đi bộ dọc theo con đường. Cô dừng lại và ngồi xuống ghế đá một vườn hoa ven đường. Chuyện này đến với cô thật bất ngờ lúc này đây cô vẫn chưa thể lấy lại thăng bằng để tỉnh táo suy nghĩ mọi vấn đề. Cái chết của Cảnh Dự thật sự khiến cô bàng hoàng và xót xa.

Nhưng cô phát hiện ra rằng điều khiển mình đau lòng đến ngạt thở chính là cô yêu người đàn ông này, còn anh thì lại hận cô. Trước đây khi cô yêu Huỳnh Đông cô và anh đến với nhau rất tự nhiều mọi người nhìn cô và anh xứng đôi vừa lứa ghép hai người với nhau. Cô cũng không ghét anh mọi chuyện cứ như vậy tự nhiên mà đến rất tốt đẹp anh cũng rất tốt với cô.

Cô từng thấy rất nhiều bạn của mình đau khổ vì tình yêu, người thì yêu không được đáp lại, người thì người yêu phụ bạc, có những người khi đau khổ quá họ tìm đến cái chết. Còn cô và Huỳnh Đông như mặt hồ lặng sóng cứ bình yên, cô và anh chưa, một lần to tiếng khiến cô cho rằng mình và anh thật sự rất hợp và ăn ý với nhau Bạn bè còn ca ngợi cô tốt số tìm được người yêu tâm lý.

Giờ đây cô phát hiện khi phải chia tay Huỳnh Đông mặc dù là bị ép buộc nhưng cảm giác trong lòng chỉ là nuối tiếc một đoạn tình cảm đã qua, giữa cô và Cảnh Hàn mặc dù gặp nhau không lâu nhưng rung động người đàn ông này mang lại cho cô hoàn toàn khác khi cô ở cạnh Huỳnh Đông.

Khi ở cạnh Huỳnh Đông cô coi đó là một sự mặc nhiên bình thường, còn khi ở cạnh Cảnh Hàn cô luôn có một cảm giác thấp thỏm, nhịp tim luôn không thể khống chế, thậm chí luống cuống khi ở cạnh anh. Cô luôn có cảm giác anh đọc được tâm tư của mình nên nhiều khi luống cuống che giấu không dám nhìn thẳng anh.

Giờ đây điều làm cô đau khổ là mình yêu anh còn anh đối với mình lại chỉ có hận, anh đến với mình là cả một chuỗi tính toán. Trong lòng anh cô không là gì cả.
 
Chương 77


Chương 77

Giờ thì cô đã hiểu lời cha mẹ nói

– Tình yêu quá êm đềm hạnh phúc thì không phải là tình yêu thật sự và sẽ không có kết quả lâu bền. Còn tình yêu trải qua sóng gió cay đằng sẽ khiến người ta khắc cốt ghi tâm cho dù không đến được với nhau cũng sẽ khiến ta cả đời nhớ mãi không quên.

Ngồi khóc một lúc cô nhìn trời cũng đã muộn lau nước mắt đứng lên định gọi xe về.

– Tin tin..

Nghe tiếng còi xe cô giật mình quay lại, thấy Huỳnh Đông

– Em chưa về sao?

– À vâng, bây giờ em định về.

– Có thể đi ăn tối với anh không?

Cô nhìn giờ, hơi chần chừ một lát rồi đồng ý đi với anh. Dù sao cô cũng đang có chuyện cần hỏi anh Hai người đến một quán ăn quen thuộc chọn một bàn yên tĩnh ngồi xuống. Người phục vụ mang menu đến cho hai người anh đưa đến phía cô.

– Em chọn đi..

Cô lắc đầu cười em sao cũng được anh chọn đi. Dường như đã quen với biểu hiện này của cô anh cũng không ngần ngại mà lật xem menu.

– Cho hai phần bít tết, và hai ly vang

– Vâng ! Xin đợi một lát ạ!!

Người bồi bàn đi rồi, Huỳnh Đông nhìn cô

– Em có tâm sự??

– À vâng, em có chút chuyện cần suy nghĩ Phương Cảnh Hàn không phải là mẫu người đàn ông của gia đình. Em chịu khổ như vậy để làm gì

– Không ! Anh ấy rất tốt, chỉ là….

– Đừng nói dối anh. Anh rất hiểu em. Em không phải là người giỏi che giấu cảm xúc.

Huỳnh Đông nằm tay cô kéo lại phía anh.

– Y Lan, anh vẫn luôn chờ đợi em, chờ đợi ngày em dời khỏi anh ta. Anh biết anh không có địa vị bằng anh ta nhưng anh hiểu em không phải là người tham vật chất xa hoa. Nghe anh dời bỏ anh ta đi. Anh ta không phù hợp với em.

Lúc này người bồi bàn mang đồ ăn tới nên Huỳnh Đông đành không nói gì nữa, buông tay cô ra.

Người bồi bàn đi rồi, cô mới lên tiếng

– Huỳnh Đông em xin lỗi, nhưng hiện tại em sẽ không thay đổi quyết định của mình.

Cô thấy cần phải nói thắng với anh khi mà bản thân đã xác định rồi thi cũng nên làm rõ để tránh hiểu lầm.

Huỳnh Đông trầm mặc nhìn cô.

– Em thay đổi rồi, em đã yêu anh ta.

– Điều này không còn quan trọng nữa, quan trọng là em bây giờ là vợ anh ấy. Điều đó không thể thay đổi được.

– Được rồi, đừng nói chuyện này nữa được không. Chúng ta là bạn như bây giờ không tốt hơn sao. Em có chuyện muốn hỏi anh.

Thấy cô không muốn nói anh cũng đành phải ngừng lại.

– Em có thể hỏi anh, năm xưa khi em bị rơi xuống nước, anh là người cứu em phải không??

– À, uh sao em lại nhắc lại chuyện này?

Huỳnh Đông khó hiểu nhìn cô.

– Vậy anh có nhìn thấy ai khác ở đó không.

Huỳnh Đông lảng tránh không nhìn cô Không, không có ai cả.

– Sao vậy?!

Cô vẫn không trả lời câu hỏi của anh.

– Anh có biết vì sao trong danh sách đi đợt đó lại không có Cảnh Dự không. Cậu ta có đăng ký đi không?

– Cảnh Dự ! Sao em lại hỏi về cậu ta?!

Mặt anh thoáng lạnh đi, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.

– Em có việc cần biết một chút thông tin thôi.

– À thì … Chắc là do cậu ta không đăng ký đi. Lâu rồi anh cũng chẳng nhớ nữa.

– Em nghe nói cậu ta có đến đó. Anh có gặp cậu ta không?

– Không, anh không gặp. Bình thường anh cũng không tiếp xúc với cậu ta.

– Uh em biết rồi.

– Tại sao tự nhiên lại hỏi chuyện đó vậy, có chuyện gì sao.

Cậu ấy mất rồi…

– Mất rồi, tại sao mất, mất khi nào??

– Người nhà cậu ấy nói mất hôm mà em bị ngã xuống hồ. Cậu ấy bị chết đuối.

– Chết đuối, vậy sao??

– Họ còn nói là vì em nên cậu ta mới mất..

– Vì em, sao như vậy được. Vô lý hôm nào anh sẽ gặp họ để nói lý lẽ lấy lại công bằng cho em.

– Thôi không cần đâu, em không muốn làm to chuyện lên. Thôi anh ăn đi.
 
Chương 78


Chương 78

– Thưa chủ tịch, phu nhân đang đi ăn cùng Huỳnh Đông.

– Vậy sao? Dự án bên Kỳ Phương thế nào?

– Đang vào giai đoạn cuối ạ.

– Được, mai chúng ta sẽ qua đó.

– Vâng!! Tôi sẽ sắp xếp.

Huỳnh Đông và Y Lan ăn xong cũng chia tay. Huỳnh Đông muốn đưa cô về nhưng cô từ chối. Cô không muốn cho anh thêm hi vọng. Về đến biệt thự vừa bước vào đang cúi người thay dép đi trong nhà thì cô nghe một giọng nói trầm thấp lạnh như băng vang lên.

– Tôi cho rằng mình đã nói rõ với cô việc cô phải làm khi ở công ty và ở nhà.

– À vâng em biết.

– Cô biết, vậy cô đang làm gì, cô biết bây giờ mấy giờ!

– Vâng hôm nay em có việc nên về hơi muộn, lần sau em sẽ chú ý.

Thái độ nhún nhường của cô khiến anh như đang đấm vào một bịch bông. Anh khoát tay đứng dậy.

– Được rồi, tôi không muốn nghe cô giải thích. Tôi không muốn mình phải nhắc nhở cô việc. này lần nữa. Giờ tôi đói, cô biết phải làm gì chứ.

– Đói! Anh chưa ăn sao?? Vậy… à vâng để em gọi dì bếp làm gì đó cho anh.

– Tôi không có thói quen bắt người làm phải làm thêm giờ.

– Vậy….. hay em chạy đi mua gì đó cho anh nhé.

– Đồ ăn ở ngoài không sạch sẽ tôi sẽ không ăn.

– Vậy…

Cô chần chử một lát rồi nói.

– Để em nấu gì đó cho anh.

Nói rồi cô nhanh chóng vào bếp.

Vốn không giỏi nấu ăn, nên khi vào bếp cô loay hoay một lúc mới nghĩ ra nên làm gì. Khi nấu xong cô thở phào nhìn thành quả của mình.

– Đây là việc mà cô có thể làm sao???

Cô giật mình nhìn anh đang đứng ở cửa phòng bếp. Anh đảo mắt một vòng quanh bếp. Thấy anh nhìn như vậy cô bối rối nhìn lại đống lộn xộn mà mình vừa gây ra quả thật bếp như một bãi chiến trường. Cô luống cuống…

– Em… em sẽ dọn dẹp ngay đây. Anh ngồi xuống ăn đi.

Cảnh Hàn bước lại bàn ăn. Nhìn những thứ trên bàn anh lạnh nhạt liếc cô.

– Chỉ có vậy??!!

– Xin lỗi em không biết nấu ăn nhiều cho lắm. Lần sau em sẽ học. Hôm nay anh ăn tạm đi nhé.

Trên bàn là bát mì, thêm chút rau và trứng. Ngoài ra thêm mấy cái xủi cảo hấp. Cảnh Hàn củi xuống bắt đầu ăn. Cô đi dọn dẹp bếp nhưng vẫn liếc mắt xem anh ăn thế nào. Thấy lông mày anh nhíu lại cô lo lắng hỏi.

– Có khó ăn lắm không??

Anh liếc cô.

– Cô thử ăn xem!!

Cô vội thử cầm đũa lên ăn thử quả thực hơi khó ăn. Cô cho nhầm nước mắm là tương.

– Xin lỗi…

– Sao??! Mỳ quá nát, trứng vẫn sống, vị quá nông do xì dầu.

– Vậy anh ăn tạm xủi cảo nhé??

– Cái mà cô gọi là xủi cảo hả. Nhân thì nhạt, vỏ vỡ lung tung. Bình thường cô quen được người khác hầu lắm phải không. Quen lúc nào người. khác cũng phải vây quanh minh nên nấu một bát mì cũng không nổi phải không???

– Không phải như vậy, trước đây ít khi em phải vào bếp nên vậy. Em sẽ cố học. Em nấu bát khác cho anh nhé??

– Chờ cô nấu được chắc trời sáng rồi. Tôi không có thói quen bỏ thừa đồ ăn. Cô mau ăn hết chỗ này đi.

Nhìn anh cô biết anh đang làm khó mình nên mím môi cầm đũa lên ăn. Ăn được mấy miếng thì anh lên tiếng.

– Cô định để tôi chết đói à??

– Sao??!! Sao cơ??

– Cô đang ăn hết phần của tôi.

– Chẳng phải anh không thích ăn sao??

– Tôi có nói mình không ăn à.

– Vậy anh ăn đi.

Cô đẩy bát mì về phía anh.

– Cô đút cho tôi.

– Đút sao??

– Cần tôi phải nhắc nhở, và dậy cô sao??

– Cô nên nhớ mình đã nói gì.

– Thôi được…

Cô rụt rè cầm đũa gắp mì đưa vào miệng anh. Anh ăn mấy miếng lại mở miệng nhắc cô.

– Cô định bắt tôi ăn hết thứ đồ kinh khủng mà cô nấu sao?? Ăn đi!!!

– Sao?? À…uh

Cô lại gắp mỳ đưa vào miệng mình. Cứ anh một miếng, cô một miếng đến khi hết bát mì. Ăn xong anh tao nhã lau miệng như một vương tử nhìn cô.

– Thật là khó nuốt, lần sau tôi không muốn lại phải ăn cái thứ đồ kinh khủng đó và nước miếng của cô.

Nói xong anh xoay người lên lầu. Cô giật mình nhận ra từ nãy cô và anh ăn chung một bát còn ăn chung đũa và thìa.
 
Chương 79


Chương 79

– Còn đứng ngây ra đó làm gì. Chuẩn bị nước tắm cho tôi.

Cô ngớ người ra một lát rồi cũng đi theo anh lên lầu. Chuẩn bị nước tắm xong cô ra ngoài để anh tắm. Nhìn quanh phòng một lát nghĩ tối nay cô nên sang một phòng trống bên cạnh ngủ thì hơn. Cô liền tìm một bộ đồ và sang phòng bên cạnh. Tắm xong vừa leo lên giường chui vào chăn nhằm mắt định ngủ thì điện thoại gieo, cô không nhìn số liền bắt máy.

– Alo…

– Đang ở đâu???

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.

– Em ở phòng bên cạnh…

– Sang đây!!!

Cô chưa kịp nói gì thì điện thoại đã cúp. Cô bĩu môi.

– Đồ tảng băng, lạnh lùng gì chứ, lỗi cũng không phải do em mà.

Cô hậm hực xuống giường.

Sang đến nơi thấy anh đang ngồi ở ghế, cũng không nhìn cô chỉ nói.

– Giường của tôi không ấm

– Không ấm sao, anh nắm một lát là ấm ngay mà. Phòng có điều hòa nữa.

– Tôi không thích, có cô để làm gì. Phụ nữ bên cạnh tôi luôn hiểu rằng tôi thích họ làm ấm giường, và họ biết họ phải làm gì. Chẳng lẽ cô không biết??

– Anh…

Cô trợn mắt. Anh nhướng mày nhìn cô

– Sao?? Không phục??

– Em không phải là loại con gái như anh nói, không cần anh phải so sánh em với những người đó.

Cô xoay người định dời đi…

– Không muốn làm???

– Em sẽ không làm!!!

– Được thôi, vậy cái chết của em trai tôi, tôi sẽ tìm người chịu trách nhiệm cho việc này.

– Anh… anh muốn làm gì. Anh định tìm ai??!!

– Cái này tôi sẽ xem xét, đương nhiên là từ những người xung quanh cô.

– Anh thật vô lý, dù sao anh cũng phải điều tra kỹ đừng hai người vô tội!!!

– Tôi vô lý, cũng chẳng sao chỉ cần những người liên quan đến cái chết của em tôi, thậm chí có quan hệ với người đó tôi đều không tha thứ. Tôi chỉ cần họ sống không thoải mái là tôi vui rồi.

– Em làm là được chứ gì??!!!

Cô ấm ức bước lại giường chui vào chăn nằm. Cô nằm một lúc thì không cưỡng lại giấc ngủ. Chẳng cần quan tâm anh bao giờ đi ngủ cô nhăm mắt ngủ ngon lành. Người nào đó xem tài liệu xong ngang lên nhìn thì cô đã ngủ từ bao giờ. Anh gấp lại tài liệu bước lại giường vén chăn nằm vào phía nửa giường còn lại. Quay người ngắm gương mặt cô lúc ngủ, gương mặt nhỏ nhắn hàng mi dài cong vút. Đưa tay vén những sợi tóc trên trán, rồi vuốt nhẹ gương mặt cô. Như cảm nhận được sự đụng chạm cô khẽ cựa mình dúi sâu người vào chăn. Anh giật mình nhắm mắt giả vờ ngủ. Một lúc không thấy cô động tĩnh gì anh hé mắt nhìn cô xoay người lại tự trách bản thân.

– Mình đang làm gì vậy?? Thật là vô dụng!!! Tại sao lại mất kiểm soát như vậy??

Với tay tắt đèn, nhằm mắt xua đi những tà niệm trong đầu.

Sáng hôm sau, Y Lan tỉnh giấc thấy mình đang như con Kagagoo, tay thì ôm anh, một chân vắt ngang qua người gác anh.

– Cô không định đi làm sao??

– À vâng em dậy ngay đây.

Cô lật đật buông anh ra và xuống giường.

– Thật không biết là cô là người làm ấm giường cho tôi hay tôi là người làm ấm giường cho cô nữa. Mà sao một người con gái có tướng ngủ xấu như cô thế không biết???

– Ai nói thể, từ trước tới nay em ngủ rất ngoan.

– Vậy sao, tôi lại tưởng tôi là cái gối ôm của cô chứ. Tôi sắp ngạt thở luôn.

Cô nhìn anh bĩu môi.

– Nhìn anh đâu có giống vậy.

– Vậy tôi phải thế nào??? Hay cô muốn tôi đạp cô xuống giường.

Anh đừng dậy đi vào nhà vệ sinh bỏ cô ngơ ngác đứng đó. Vào nhà vệ sinh tắm rửa vừa tắm anh vừa ngâm nga, hôm nay tâm trạng anh rất thoải mái…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom