Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Cô Vợ Bé Nhỏ Đừng Nghĩ Thoát Khỏi Anh

Chương 20


Nhìn chán bên ngoài, cô quay lại nhìn anh quyết định bắt chuyện nhưng lại thấy anh đang chú tâm đọc tài liệu gì đó nên đành thôi.

Cô mở điện thoại ra nghịch, mở lại abum ảnh cô chụp với bạn bè trước đây. Cô bỗng rất nhớ họ gần đây đã lâu không liên lạc rồi. Bọn họ cũng đã từng hẹn nhau đến đảo phía Nam chơi nhưng chưa thực hiện được. Giờ cô đang đến đó nhưng là đi với anh nghĩ đến đây cô liếc nhìn anh một cái anh vẫn đang chăm chú đọc tài liệu.

Cô bất giác bĩu môi thầm nghĩ

– Ước gì bọn Mẫn Quân, Giai Tuệ ở đây chắc vui lắm,

đi cùng một khúc gỗ thật chẳng vui tẹo nào.

Ngón tay cô lướt qua một vài tấm ảnh bỗng dừng lại ở cái ảnh cô chụp chung với Huỳnh Đông.

Đúng lúc này anh cũng xem xong tài liệu ngẩng lên liếc mắt qua cô, đập vào mắt anh là ảnh của cô và Huỳnh Đông mà có đang xem. Mắt anh lạnh đi và thở ra một ngụm khí lạnh.

Như cảm thấy khí lạnh tỏa vào mặt mình cô ngẩng lên nhìn thấy anh đang nhìn mình thì hơi giật mình tắt điện thoại.

Anh lúc này cũng quay đi không nói gì, tựa đầu vào ghế nhắm mắt.

Cô thấy vậy không dám xem điện thoại nữa quay nhìn mây ngoài cửa sổ.

Chuyến bay khá dài ngồi một lúc cô cũng bắt đầu buồn ngủ tựa đầu vào ghế thiếp đi.

Cảnh Hàn đang tựa đầu nhắm mắt định ngủ một chút, bỗng vai phải của anh nặng trĩu xuống anh mở mắt nhìn sang thì thấy cô gái ngồi bên cạnh đã ngủ say, đầu nghiêng sang tựa vào vai anh

Anh định đẩy cô ra nhưng nghĩ thế nào lại ngồi im cho cô dựa.

– Thật không biết phép tắc, không biết đề phòng đàn ông một chút hay sao. Bộ nếu người ngồi cạnh không phải là anh mà là người đàn ông khác có cũng dựa như vậy sao.

Anh để cô ngủ một lúc rồi xoay người bế cô vào phòng nghỉ trên khoang máy bay, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, dáng cô say ngủ thật giống như trẻ con, khuôn mặt ngây thơ, lan da mịn màng trắng hồng như em bé. Anh nhìn cô một lát đưa tay vén nhẹ những sợi tóc xõa trước trán cô. Anh cười tự giễu mình sao lại thất thần mà ngắm cô. Anh lắc đầu quay người ra ngoài.

Lúc máy bay chuẩn bị hạ cánh tiếng ồn của động cơ làm Y Lan tỉnh giấc, có mở mắt nhìn xung quanh

– Sao mình lại ở đây nhỉ, rõ ràng mình ngồi ở ghế mà.

Cô bước ra ngoài thì gặp nhân viên hàng không có ta nhẹ nhàng nói.

– Phu nhân máy bay sắp hạ cánh mời người về chỗ ngồi nhé.

Cô ngồi xuống cạnh anh, nhìn anh chằm chằm còn anh như không có chuyện gì xảy ra.

– Chẳng lẽ là anh ấy đưa mình vào đó ngủ.

Cô băn khoăn nghĩ.

– Lúc nãy! lúc nãy tôi ngủ quên! cảm ơn anh

Anh quay sang nhìn cô không nói gì.

Rời khỏi máy bay, hai người tiếp tục ngồi tàu ra đảo.

Đây là lần đầu tiên cô đi tàu như thế này. Nên cảm giác khá thích thú. Cô ngồi ở mui tàu gió biển làm tóc cô bay tung lên.

Cô được ánh mặt trời chiếu vào làn da cô lúc này như sáng lên hòa quyện với khung cảnh biển lúc này thật như một bức tranh.

Cảnh Hàn đưa mắt nhìn cô.

Gió suýt thổi bay chiếc mũ cô đang đội cô vội vàng đưa tay giữ lại chiếc mũ

Đi được một lúc cô cảm thấy người lao đao chóng mặt. Cô đứng lên đi về phía giữa thuyền để tìm chỗ ngồi dựa vì chóng mặt lên cô té ngã.

Khi cô sắp chạm đất thì cảm thấy một bàn tay rắn chắc kéo cô lại. Cứ như vậy cô ngồi lên đùi anh.

– Xin lỗi anh, tôi cảm thấy chóng mặt, chỉ định vào kia ngồi một lát.

Anh nhìn khuôn mặt cô dần tái nhợt, nhỏ giọng nói với cô.

– Bị say sóng thì lần sau đừng ra mũi thuyền ngồi.

Anh vòng tay qua người bế cô ngồi vào trong.

Thấy mặt cô ngày càng tái anh lấy khăn lạnh chườm lên trán cô để cô ngồi dựa vào người mình.

Cảm giác say sóng lần đầu trải qua này khiến cô rất khó chịu, đầu lao đao, rất buồn nôn nhưng cô cố chịu. Để mặc anh kéo mình ngồi dựa vào anh.

Tàu cuối cùng cũng cập bến cô chóng mặt không đi nổi thấy vậy anh bế cô lên đi xuống tàu.

Cô xấu hổ: Không cần đâu tôi tự đi được.

Anh nghe vậy nhưng không thả cô xuống.

– Trật tự đi. Anh lạnh lùng nói và sải bước chân dài đi tiếp.

Khách sạn cách bờ biển không xa. Hai người được quản lý khách sạn đưa lên tận phòng tổng thống. Quản lý của khách sạn là một người tầm năm mươi tuổi, tác phong làm việc rất chuyên nghiệp.

Cô thấy họ đưa cả hai về cùng một phòng cho dù đang rất mệt vì say sóng nhưng vẫn cố hỏi.

– Tôi muốn một phòng nữa có được không.

Quản lý khách sạn nghe vậy liếc anh, ông ta đương nhiên biết anh và cô là vợ chồng. Nghe cô hỏi vậy ông lúng túng nhưng rất nhanh khôi phục lại tư thế chuyên nghiệp. Ông nghĩ chắc vợ chồng trẻ cãi nhau.Ông trả lời cô

– Hiện nay các phòng ở khách sạn đã được bố trí cho khách. Vì sắp tới có sự kiện quan trọng nên chúng tôi cũng đã sắp xếp hết phòng rồi ạ.

Nghe vậy có nhìn anh nhưng không thấy anh nói gì đành để anh bế vào phòng.

– Nếu không còn gì nữa hai vị nghỉ ngơi đi có gì cứ liên hệ với nhân viên khách sạn. Tôi xin phép không làm phiền nữa…
 
Chương 21


Đây là một phòng cao cấp nhất khách sạn có view hướng ra biển và hồ bơi quả thật rất đẹp. Nhưng đặc điểm của phòng này là phòng tình nhân nên dù rất rộng nhưng chỉ kê duy nhất một chiếc giường.

Nhìn thoáng qua bố trí của căn phòng Cảnh Hàn nhếch miệng một cái rồi đặt cô xuống giường rồi đi về phía nhà tắm. Cầm ra một cái khăn ấm đưa cho cô.

– Lau mặt đi

– uh cảm ơn anh

Anh quay trở lại nhà vệ sinh một lúc sau tiếng nước chảy vọng ra từ nhà tắm.

Y Lan nhìn căn phòng đẹp như mơ, trước đây cô và đám bạn luôn có ước mơ sẽ cùng nhau đi du lịch và ở trong một căn phòng hạng sang cùng chiếc giường to êm ái. Gia đình cô có điều kiện nhưng nhưng ít khi cô xin tiền ba mẹ để đi du lịch, nhiều khi các bạn trong lớp không nghĩ là gia đình cô khá giả, cô không giống một số bạn cũng lớp luôn thể hiện mình có gia đình giàu có.

Tiếng nước từ nhà vệ sinh ngừng lại, anh mặc áo tắm của khách sạn bước ra, vừa đi vừa lau những giọt nước còn đọng lại trên tóc.

Cô nhìn anh thoáng đỏ mặt.

– Vẫn mệt sao. Anh nhỏ giọng hỏi

– Tôi không sao người chỉ hơi nôn nao một chút thôi.

– Tôi ra ngoài có việc cô ở lại đây có việc gì thì gọi vệ sĩ bên ngoài. Bữa tối có thể gọi khách sạn mang lên.

Cô gật đầu không nói gì.

Anh đến phòng thay quần áo rồi đi ra ngoài. Có lẽ anh đi công việc nên ăn mặc tây trang rất chỉnh chu.

Anh đi được một lát thì có tiếng gõ cửa cô ngập ngừng rồi đứng dậy mở cửa.

– Phu nhân đây là nước chanh của cô.

Cô nhân viên khách sạn cười nói với cô

– Tôi không có gọi.

– Là chủ tịch Phương đã gọi ạ. Chắc phu nhân bị say sóng khi đi tàu ra đảo nên ngài ấy đã gọi ạ. Uống nước này sẽ giúp cô cảm thấy đỡ hơn. Ở đây là đảo rất nhiều khách hàng của chúng tôi cũng bị say sóng. Nên đây cũng là loại nước khách sạn phục vụ cho khách

– Cảm ơn cô

Cô cầm cốc nước uống một ngụm vị chanh thanh mát của chanh giúp cô cảm thấy thoải mái hơn.

– Chẳng phải rất lạnh lùng sao, sao lại quan tâm mình.

Nằm một lúc cũng không ngủ được, người cũng cảm thấy thoải mái hơn. Cô không muốn nằm mãi trong phòng, sang phòng thay đồ xem có đồ để thay không, Căn phòng thay đồ rộng không khác gì phòng ngủ bên cạnh. Cô thấy có đồ nam một bên, nữ một bên với nhiều thương hiệu khác nhau. Cô chọn một chiếc váy Maxi màu trắng cúp ngực nhẹ nhàng. Vào phòng vệ sinh tắm qua một chút cho thoải mái.

Ra khỏi khách sạn cô đi theo con đường nhỏ sát biển, khung cảnh ở đây khá hoang sơ và yên tĩnh. Biển rất trong và xanh. Ánh hoàng hôn buông xuống khiến biển cảng thêm rực rỡ.

Cô bỏ dép ra cầm lên tay rồi bước xuống bãi cát mịn màng đi xuống mép nước Những con sóng dập dìu vỗ vào chân cô mát lạnh.

– Y Lan

Nghe tiếng gọi cô nhìn sang

– Giai Tuệ.

– Sao cậu lại ở đây

Giai Tuệ vội chạy lại phía cô

– Mình! Cô liếc nhìn vệ sĩ đang đứng ở phía xa.

Giai Tuệ nhìn theo ánh mắt cô thấy vậy liền hiểu ra

– Cậu đến đây cũng Phương Cảnh Hàn.

Cô không trả lời chỉ gật đầu

– Vậy còn cậu. Sao lại đến đây

– Mình mới được vào thử việc tại Kỳ Phương hôm này mình cũng mấy người cùng công ty theo sếp tới đây dự hội nghị. Nghe nói đợt này rất nhiều công ty tới dự cũng vừa là để giao dịch làm ăn ký kết, sao cậu một mình còn anh ta đâu. Vừa nói cô vừa hất cằm về phía vệ sĩ ra hiệu với Y Lan.

– Đi ra ngoài rồi, chắc là đi họp

– Cũng phải người như anh ta sẽ không đến để du lịch.

– Uh chỉ có mình là rảnh nên ra đây đi dạo thôi. Cậu rảnh không đi với mình.

– Uh mình cũng mới ra đây, có khoảng hai tiếng rảnh rỗi, tối phải đi tiếp khách cùng mọi người, tuy mới thử việc nhưng vẫn phải đi theo để học hỏi. Cứ tưởng ra đây phải làm việc sẽ rất buồn chán nhưng may nhờ có cậu chúng mình lúc rảnh sẽ rủ nhau ra biển chắc sẽ vui lắm.

Hai cô gái vừa đi vừa tâm sự, thỉnh thoảng đùa nhau chạy chơi trên bãi cát.

Khung cảnh hoàng hôn buông xuống trên bãi cát hai cô gái chạy nhảy vui đùa với sóng biển khiến con người ta không khỏi thả lỏng tâm hồn theo những con sóng.

Cảnh Hàn sau khi họp cùng giám đốc các bộ phận xong liền nhanh chóng rời đi. Trợ lý bên cạnh nhắc lịch cho anh.

– Chủ tịch lát nữa ngài có hẹn ăn cơm với tổng giám đốc Du cùng vài đối tác.

Anh nghĩ một chút rồi nói về khách sạn. Chẳng hiểu sao anh lại muốn đi xem cô thế nào. Lúc anh rời đi sắc mặt cô tái nhợt có vẻ không ổn. Trợ lý Trần hiểu ra nên không nói gì và đi theo anh

Về đến khách sạn mở cửa vào phòng không thấy cô trợ lý Trần thấy vậy liền hiểu ý nhấc điện thoại gọi cho vệ sĩ đi theo cô.

Sau khi biết địa điểm liền báo cáo lại với anh.

– Chủ tịch phu nhân đang ở chơi cùng một người bạn tại bờ biển.
 
Chương 22


Anh đi men theo bờ biển khi nhìn thấy cô đang nô đùa cùng Giai Tuệ nhìn nụ cười tỏa nắng của cô tim anh như đập nhanh hơn một nhịp. Anh chưa từng thấy cô cười tươi như vậy. Nụ cười đó quả thật rất đẹp.

Chơi mệt hai cô gái đứng lại đứng khom người hai tay chống đầu gối th ở dốc.

– Ôi trời mệt quá. Mình phải đi rồi. Tối nay còn có tiệc.

– Uh cậu đi đi. Mình cũng quay lại khách sạn đây.

– Cậu ở phòng nào.

– Mình ở tầng 82

– Oa đúng là vợ người giàu có khác ở hẳn phòng tổng thống. Mình nghe nhân viên khách sạn giới thiệu đó là loại phòng tổng thống tình nhân. Tức là phòng đó chỉ dành cho các cặp đôi.

– Nghe vậy cô thoáng đỏ mặt: Vậy sao mình không biết.

– Mình ở tầng 20 phòng hạng chung. Có gì chúng mình alo sau nhé. Nếu có thời gian tối khuya chúng ta dạo chợ đêm nhé.

– Có sao! mình rất thích

– Được mình đi trước đã có gì alo sau. Hì. biết đâu trong bữa tiệc tối nay có cả Cảnh Hàn nhà cậu.

– Vậy sao mình cũng không nghe nói

– Đây là bữa tiệc của lãnh đạo cấp cao biết đâu anh ta cũng ở đó. Yên tâm mình sẽ giúp cậu dám sát xem anh ta có liếc mắt đưa tình với cô nào không giúp cậu.

– Không cần đâu, mình không để ý mà.

– Này đừng nói với mình là cậu không để ý anh ấy đi với cô nào nhé, chẳng lẽ cậu vẫn nhớ Huỳnh Đông.

Anh đứng đó nghe hết hai người nói gì nhưng không có bước lại phía hai cô.Khi nghe đến tên Huỳnh Đông mắt anh thoáng lạnh đi. Định quay người nhưng lại nghe cô nói.

– Đừng nhắc tới nữa, mình và anh ấy đã là chuyện không thể rồi. Mình không muốn mọi chuyện trở nên rắc rối. Ba mẹ có mỗi một mình mình, mình cũng phải làm gì đó giúp ba mẹ. Gia đình mình nợ nhà họ Phương.

Cảnh Hàn trầm mặc nghe cô nói, không đoán được anh đang nghĩ gì lúc này.

– Này vậy cậu và Phương Cảnh Hàn thế nào. Anh ta đối xử với cậu thế nào.

– Chẳng thế nào cả, có lẽ mình và anh ta sẽ nhanh chóng ly hôn thôi. Anh ấy có vị hôn thê rồi.

– Trời ạ! cậu có não không vậy. Cứ coi như cậu và Huỳnh Đông coi như không có duyên dù sao mấy ai lấy được người là tình yêu đầu của mình đâu. Cậu giờ là vợ của Phương đại thiếu gia, là vợ chính thức cậu hiểu không, cái cô kia có là vị hôn thê đi nữa giờ cũng chỉ là tiểu tam, cậu cần đấu tranh bảo vệ địa vị của cậu chứ.

– Mình giờ không nghĩ nhiều cũng chẳng muốn tranh giành với ai. Phương Cảnh Hàn không yêu mình, mình cũng không thể ép buộc anh ta. Giờ mình chỉ muốn giúp ba mẹ trả món nợ cho anh ta. Nếu anh ta cần tiền mình sẽ làm để trả nợ cho anh ta.

– Được rồi dù sao mình cũng không thể quan thiệp được vào chuyện tình cảm của cậu. Mình chỉ hi vọng cậu hạnh phúc, không hi vọng cậu dùng hạnh phúc cả đời để đánh đổi. Thôi mình đi đây có gì alo cho mình.

– Uh tạm biệt.

Giai Tuệ đi rồi cô cũng đi lên khỏi bãi cát, thời tiết khá mát mẻ cô không muốn về ngồi trong phòng bí bức nên quyết định đi lang thang tham quan xung quanh.

Các hàng quán bắt đầu lên đèn, mọi người bắt đầu đổ ra đường đi dạo đông hơn.

Vốn là người thích sự nhộn nhịp cô cũng hay cùng bạn bè của mình chơi chợ đêm, ngồi các quán trà sinh viên, uống trà sữa…. có cảm giác gần đây mình sắp quên hết nhưng hoạt động này rồi.
 
Chương 23


Đi một lúc có vẻ như cô đã đi vào con phố của đồ ăn vặt. Cảm thấy thích thú cô đi sâu vào con phố này hơn. Vì đây là phố toàn đồ ăn vặt nên thu hút khá nhiều các bạn trẻ. Các món ăn khá phong phú

cô đi qua một hàng thịt xiên que, hương thơm ngào ngạt bốc lên khiến cô cảm thấy đói, lúc này cô mới nhớ ra là mình chưa có ăn gì từ lúc xuống máy bay.

– Cô ơi bao nhiêu một xiên ạ.

– Năm đồng, cô gái xinh đẹp ạ

– Cho cháu hai xiên

– Được, mười đồng.

Đưa tay sờ túi áo, sực nhớ ra là lúc ra khỏi khách sạn đã quên mang theo ví và điện thoại. Cô lúng túng nhìn cô bán hàng.

– Cô ơi! xin lỗi… cháu… quên..

Bỗng một tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.

– Tiền đây không cần trả lại.

Một tờ hai mươi đồng chìa đến trước mặt người bán hàng.

– Ồ! đây! của cô cậu đây.

Cô ngẩng lên nhận ra người vừa nói.

– Sao lại là anh. Sao anh lại ở đây.

Anh không trả lời mà đưa gói thịt xiên cho cô

– Ồ! Cảm ơn

Cô cầm lấy rồi cúi mặt xoay người đi tiếp.

Anh quay sang nhìn trợ lý Trần.

– Cậu về trước đi

– Vâng! Chủ tịch

Anh tiếp tục bước đi sau cô, từ lúc rời bãi biển anh luôn đi theo sau cô. Nhìn thấy cô lúng túng vì quên tiền anh nở nụ cười bất đắc dĩ.

Anh bước nhanh lên một bước đi song song với cô.

– Anh sao lại ở đây. Chẳng phải anh rất bận sao. Chuyện lúc nãy cảm ơn anh. Lát về tôi sẽ trả lại tiền cho anh.

– Không cần cảm ơn, tại sao cô lại ra đây. Hết say sóng chưa.

– Chỉ là ở khách sạn không có việc gì làm, cảm thấy bí bách nên ra ngoài một chút.

– Tối mai đi dự tiệc với tôi.

– Uh tôi biết rồi. Thật ra!…

Cô ấp úng muốn nói

Anh nhìn cô chờ cô mở lời

– Thật ra! tôi muốn nói việc công ty ba tôi, rất cảm ơn anh đã giúp đỡ ông.

– Tôi làm gì cũng có lý do của mình không cần cảm ơn tôi.

– Cho dù là lý do gì tôi cũng cảm ơn anh, tôi hứa sau này sẽ trả ơn anh.

Anh không trả lời cô hai người vẫn tiếp tục đi về phía trước.

– Tôi có việc này muốn hỏi anh.

– Có việc gì?

– Tôi đã tốt nghiệp rồi, tôi rất muốn được ra ngoài đi làm, vậy tôi có thể đi làm không.

– Cô không đủ tiền tiêu. Anh khó hiểu nhìn cô.

– Không phải! không phải thật ra tôi rất muốn được làm việc, được dựa vào lăng lực của bản thân để mưu sinh.

– Phương Cảnh Hàn tôi chưa bao giờ để người của mình bị đói, hay túng thiếu. Ngày mai sẽ bảo trợ lý Trần chuyển tiền vào tài khoản của cô. hoặc cô có thể dùng cái này.

Anh rút ra một cái thẻ đen đưa cho cô.

– Không! không! tôi không có ý đó. Ý tôi là tôi rất muốn được làm việc, muốn dùng năng lực của mình để kiếm tiền. Tôi cho rằng nếu tôi cứ phụ thuộc vào anh, lấy tiền của anh dần dần tôi sẽ chở thành con người vô dụng.

Thật sự trước đây tôi luôn sống dựa vào sự bao bọc của cha mẹ, tôi luôn vui vẻ sống và vui chơi cùng bạn bè vô lo vô nghĩ, tôi không hề hay biết gì về chuyện công ty, khi công ty xảy ra chuyện tôi chẳng thể giúp gì cho ba, mẹ. Nên tôi thấy mình thật có lỗi. Giờ đây tôi muốn dựa vào năng lực của bản thân để kiếm tiền. Anh có thể cho tôi đi làm không.

Cảnh Hàn suy nghĩ một lát rồi cũng trả lời cô.

– Cô có thể đến Phương thị làm việc ở phòng thiết kế.

– Vậy thì không cần tôi sẽ tự đi xin việc. Cảm ơn anh. Tôi nợ anh quá nhiều tôi không thể tiếp tục mắc nợ anh thêm nữa.

– Vậy cô định trả tôi thế nào?

Anh nhìn cô chờ đợi.

Cô ấp úng: Anh có thể cho tôi biết công ty ba tôi nợ anh bao nhiêu tiền không. Sau này đi làm tôi sẽ trả lại cho anh.

– Ngoài tiền nợ ra không còn gì khác sao?

– Tôi! tôi! cô ấp úng không biết nói gì?

– Sao! định trả tôi thế nào?

– Anh muốn nói gì?

– Không hiểu sao? Haiii thật không ngờ giá trị của Phương Cảnh Hàn tôi lại thấp đến vậy. Đường đường là một người đàn ông biết bao cô gái mơ ước vậy mà giờ đây đùng một cái lại là một người đàn ông có gia đình…

– Tôi! cô ngẩng lên nhìn anh áy náy. Tôi xin lỗi vì đã khiến anh rơi vào hoàn cảnh này. Tôi biết anh đã có vợ chưa cưới. Nhưng anh yên tâm tôi sẽ không gây phiền phức cho anh đâu. Anh có muốn tôi giúp anh giải thích cho vợ chưa cưới của anh không.

Cô giơ tay lên dáng vẻ thề thốt

– Vợ chưa cưới

Anh bật cười thú vị nhìn cô.

– Uh. cô gật đầu nhìn anh

– Nếu anh muốn tôi có thể ly hôn.

– Ly hôn! anh lạnh lùng nhìn cô. Chỉ cần Phương Cảnh Hàn tôi chưa muốn bỏ thì không ai có quyền bỏ. Nhớ kỹ cho tôi điều này.
 
Chương 24


Nói rồi anh quay người đi tiếp bỏ lại cô đang ngẩn ngơ nhìn theo.

– Nhưng! nhưng. Cô ấp úng chạy theo anh nói

– Chẳng phải anh có vị hôn thê rồi sao. Vì sao không muốn ly hôn.

– Đó không phải việc của em. Anh lạnh lùng nói.

Đúng lúc này một người bê thùng hàng nặng ngang qua người cô. Cả thùng hàng suýt rơi vào cô. Anh nhanh mắt nhìn thấy vội kéo cô về phía mình.Chậm một chút thôi là cả thùng hàng đó đã rơi trúng người cô.

Tim cô đập thình thịch mặt dán chặt vào khuôn ngực rắn chắc của anh. Mùi long đàn hương trên cơ thể anh như hòa quện cùng hơi thở của cô.

– Có sao không?

Anh hỏi nhỏ bên tai cô

Cô định thần lại nhìn thấy thùng hàng rồi sát ngay chân mình.

– Ôi trời! thật xin lỗi hai người. Hai người không sao chứ

Người đàn ông bê thùng hàng áy náy lên tiếng

Cô hoảng hốt rời khỏi ngực anh kéo ngay ngắn lại quấn áo.

– Em có bị đau ở đâu không?

– Tôi không sao! cảm ơn anh

Lúc này anh mới lạnh lùng nhìn sang người đàn ông kia.

Nhận ra sự tức giận của anh. Khí thế lạnh lùng tỏa ra từ anh khiến người đàn ông kìa cảm giác được anh là một người không thể động vào. Ông bất giác run rẩy

– Tôi không sao, lần sau chú đừng bê một lúc nhiều như vậy nguy hiểm lắm.

Thấy ông ấy cũng lớn tuổi cô không lỡ làm khó ông vì vậy lên tiếng giúp ông.

– Vâng, vâng, cô cậu không sao là tốt rồi.

Thấy cô như vậy anh cũng không làm khó ông ta nữa lắm tay cô nói

– Đi thôi!

Nhìn sang người đàn ông kìa: Lần sau cẩn thận một chút.

Nói rồi lắm tay cô rời đi.

Hai người đi thêm một đoạn nữa thì đến cuối con phố là dẫn đến một cái hồ. Con đường quanh hồ thắp đầy những ngọn đèn lồ ng nhiều màu sắc khiến khung cảnh quanh hồ trở nên lãng mạn và rất thơ mộng. Rất nhiều cặp uyên ương đang nằm tay tản bộ trên con đường ven hồ.

Anh vẫn nắm tay cô đi về phía trước

Cô cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh. Cảm giác này rất xa lạ, rất khác lạ. Hơi ấm từ bàn tay anh khiến người ta có cảm giác tham luyến không muốn buông tay. Bàn tay anh rất to nắm bàn tay nhỏ bé của cô rất chắc chắn. Nắm tay anh không hiểu sao cô lại có một cảm giác an toàn mà trước nay chưa từng có. Cô và Huỳnh Đông cũng nắm tay nhau khi đi chơi, đi dạo nhưng chưa bao giờ cô có cảm giác này. Cảm giác nắm tay của anh mạnh mẽ, chắc chắn, còn có đôi chút bà đạo ngông cuồng.

Hai người cứ vậy nắm tay đi theo con đường bên hồ.

Đi được một lúc bụng cô kêu ” rồm rộm”. Cô đưa tay ôm bụng xấu hổ không dám nhìn anh.

Anh quay đầu nhìn cô

– Đói rồi sao

Cô gật đầu không nói gì

– Vậy chúng ta đi ăn.

Anh nắm tay cô đi ngược lại hướng về phía xe ô tô. Tài xế thấy hai người liền xuống xe mở cửa cho anh và cô.

– Chủ tịch ngài muốn đi đâu ạ

Anh quay sang nhìn cô

– Muốn ăn món Tây hay món truyền thống.

– Gì cũng được ạ

– Vậy đến Thiên Hoa Sơn đi

Anh quay lại bảo lái xe.

Lúc này cô nhìn lại tay mình vẫn đang cầm hai xiên thịt mua lúc nãy.

Cô đưa mắt nhìn anh cười trừ. Giơ xiên thịt về phía anh.

– Anh muốn ăn không

– Em ăn đi.

– Vậy hai chúng ta cũng ăn. Cô đưa anh một xiên. Anh nhận lấy nhưng cũng chưa ăn ngay.

Cô cầm xiên còn lại ăn ngon lành.

Nhìn cô ăn không khỏi buồn cười. Trông cô không khác một đứa trẻ.

– Anh ăn đi

Thấy anh không ăn cô lên tiếng thúc giục anh.

Anh chần chừ rồi cũng đưa xiên thịt lên miệng ăn.

Tài xế ngồi. trước tròn mắt nhìn hai người qua gương chiếu hậu.

Chẳng phải ở chủ ưa sạch sẽ sao, có bao giờ ông chủ ăn đồ ăn vỉa hè như vậy đâu. Người như ông chủ trước nay chỉ vào các nhà hàng lớn có đầu bếp đẳng cấp chế biến. Với lại ông chủ vốn rất ghét ăn đồ trên xe sẽ khiến xe có mùi khó chịu sao. Hôm nay lại cho bà chủ ăn trên xe, thậm chí ăn cùng bà chủ.

Mãi trố mắt ra nhìn anh ta quên mất phải nhìn đèn. Bỗng bị giật mình bởi đèn đỏ nên phanh gấp một cái.

Khiến hai người phía sau bị giật mình va đầu vào nhau.

Cảnh Hàn đen mặt nhìn tài xế

– Chủ tịch xin lỗi, tôi bất cẩn quá.

– Có vẻ như cậu cần phải học lại lái xe đúng không.

– Xin lỗi tôi sẽ cẩn thận hơn

Nói rồi anh ta im lặng lái xe không dám nhìn lại đằng sau.

Y Lan xấu hổ không dám ngẩn đầu.

Thiên Hoa Sơn là nhà hàng nổi tiếng bậc nhất ở đảo phía nam. Hai người chọn một bàn trên ban công hướng ra biển. Đây là lần đầu hai người thực sự đi cùng nhau, ăn với nhau một bữa cơm.

Anh tự chủ trương gọi món. Tất cả đều là những món ăn nổi tiếng của nhà hàng.

Không khí rất lãng mạn, món ăn ngon dưới ánh nến lung linh không khỏi khiến người ta thêm phần cảm xúc.

Trong khung cảnh như vậy khiến cô bối rối.

– Món ăn không hợp khẩu vị sao.

Anh tinh tế nhận ra cô ăn rất ít, nhỏ giọng hỏi cô.

– À! không! rất ngon

– Vậy ăn nhiều một chút.

Cô không trả lời chỉ gật đầu.
 
Chương 25


Đây có phải ngài Phương của tập đoàn Phương thị không.

Hai người đang ăn thì nghe giọng của một người đàn ông vang lên.

Cảnh Hàn ngẩng lên nhìn về phía tiếng nói vừa phát ra. Đó là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ mập mạp. Nhận ra người vừa lên tiếng

– Tôi là Tổng giảm đốc công ty Phước Thịnh: Thịnh Thế Hào. Rất hân hạnh được gặp cậu.

Dù không vui nhưng Cảnh Hàn cũng lạnh nhạt trả lời.

– Thật trùng hợp lại gặp ông ở đây. Rất hân hạnh.

Nghe anh nói vậy biết anh đã nể mặt mình ông ta cười tít mắt. Vốn nghe nói Phương chủ tịch của Phương thị là người rất kiêu ngạo, lạnh lùng. Không ngờ hôm nay ông đánh liều bắt chuyện anh lại nể mặt như vậy.

– Bữa cơm này cho tôi được vinh dự mời hai vị nhé.

Ông ta hồ hởi lên tiếng

– Vậy thì phiền ngài quá, không cần phải khách sáo như vậy.

– Không phiền! không phiền! được mời chủ tịch Phương là vinh hạnh của tôi. Đợt này ra đây tham dự hội nghị lại có dịp được gặp ở. đây. Hi vọng sau này có nhiều dự án được chủ tịch Phương chiếu cố nhiều hơn.

– Ông Thịnh khiêm nhường rồi. Phương Cảnh Hàn tôi tuổi trẻ nông cạn, sau này còn. cần tổng giám đốc Thịnh chỉ bảo nhiều.

– Cậu lại khách sáo rồi, tuổi trẻ có tài năng thiên bẩm như cậu, chúng tôi tuy đi trước nhưng cần phải học hỏi nhiều.

Lời qua tiếng lại khen ngợi nhau, giờ ông ta mới nhìn kỹ Y Lan. Thầm đánh giá và ghi nhớ ngoài hình của cô.

“Người phụ nữ đi cùng Phương Cảnh Hàn quả thực rất đẹp, nhưng không phải cô gái mình từng nhìn thấy, trông còn khá trẻ, và khá non nớt. Chắc lại là một con cừu non được người ta dâng tặng cho cậu ta để mua vui.”

– Hề hề! Phương chủ tịch quả là có phước đi đến đâu cũng được chị em chào đón. Không biết vị tiểu thư đi cùng không biết xưng hô thế nào.

Nghe vậy cô ngẩng lên định chào hỏi một tiếng. Dù sao đây có vẻ là đối tác làm ăn của anh. Cô cũng lên giữ phép lịch sự

Vừa ngẩng lên nhìn ông ta ánh mắt cô bị thu hút bởi một người đứng phía sau ông ta. Bóng dáng ấy không thể nào quen thuộc hơn được nữa. Đó chính là Huỳnh Đông

” Sao anh ấy lại ở đây”. Cô bối rối cúi đầu xuống

Biểu cảm của cô tất cả đã lọt vào mắt anh. Liếc mắt về phía sau nhận ra được cô bối rối vì điều gì. Anh bất giác cười lạnh.

– Cảm ơn lời khen của Thịnh tổng tôi nào có diễm phúc đó. Giới thiệu với ngài đây là Diệp Y Lan. Con gái chủ tịch công ty Diệp Hoa.

Thật ra lúc đầu anh nghĩ cũng không cần giới thiệu cô là vợ anh cho mọi người bên ngoài làm gì. Có dẫn cô đến các sự kiện thì mọi người cũng sẽ chỉ coi cô là tình nhân mà anh bao dưỡng thôi cũng sẽ không để ý nhiều. Trước đây cũng có một vài người mẫu, hay hoa khôi cũng theo anh đi như vậy.

Không hiểu sao bây giờ anh lại nói ra tên cô.

Một số người trong giới cũng đã phần nào nghe ngóng được việc anh cưới con gái ông chủ công ty Diệp Hoa.

Nhưng sự giới thiệu lửng lơ đó sẽ khiến họ cho rằng anh không coi trọng cuộc hôn nhân. này.

Anh muốn xem gã kia sẽ có phản ứng ra sao.

Cô đưa mắt nhìn anh.

– Ồ! thì ra là Diệp tiểu thư hân hạnh.

Biết được cô là ai ông ta nhìn cô đầy hàm ý.

Y Lan ngây thơ không hiểu hàm ý của họ. Huỳnh Đông khó chịu nhìn cô chằm chằm.

– Thịnh tổng hôm này cũng đến đây đãi khách sao.

Cảnh Hàn vươn tay nắm tay cô vuốt nhẹ.

Cô giật mình rụt tay lại. Nhưng anh nắm chặt tay cô hơn. Ánh mắt lộ rõ tia không vui

Thịnh Thế Hào thấy vậy cười hề hề.

– Đúng vậy, thật may mắn được gặp ngài ở đây. Nếu. được rất muốn mời ngài một bữa

– Thịnh tổng thật có lòng. Nhưng hôm nay Phương mỗ phải hẹn ngài dịp khác rồi. Thật thất lễ.

Vừa nói anh vừa vươn tay vuốt tóc cô.

– Được! được! tôi hiểu! tôi hiểu! là tôi không hiểu chuyện phong tình. Làm sao có thể để người đẹp chờ đợi được. Đàn ông chúng ta làm ăn lúc nào chẳng được, nhưng không nên làm người đẹp buồn phải không.

Cảnh Hàn cười sản khoái

– Quả nhiên là Thịnh tổng hiểu tôi.

– Không có gì đàn ông với nhau, nhất là người trẻ tuổi như Phương tổng. Không làm mất nhã hứng của Phương chủ tịch nữa lần sau sẽ hẹn ngài một bữa.

– Được hẹn ngài dịp khác.

– Chúng ta đi thôi không làm phiền Phương chủ tịch nữa.

Ông nói với những người cùng đi, rồi xoay người rời đi.

Huỳnh Đông nhìn cô chằm chằm cuối cùng cũng dời đi theo họ. Anh ta thật hận bản thân tiền đồ chưa vững chắc. Đối với Phương Cảnh Hàn anh ta chỉ như con kiến nhỏ, chỉ cần anh ta tức giận có thể giẫm nát anh bất cứ lúc nào.
 
Chương 26


Họ dời đi rồi không khí trở lại yên tĩnh, hai người không ai nói với ai câu nào. Khuôn mặt anh lúc này không còn sự ôn hòa lúc đầu nữa thay vào đó là một tầng khí lạnh bao phủ.

Phía bên kia Huỳnh Đông ngồi trong một phòng bao có cửa kính nhìn được ra chỗ hai người đang ngồi. Trong cái nhìn của người ngoài hai người ngồi đó thật đẹp đôi, nam khí chất cường hãn, nữ nhu mì uyển chuyển.

Huỳnh Đông nắm chặt tay đè nén sự tức giận trong lòng.

Bên kia phía Cảnh Hàn và cô là cả một tầng khí lạnh bao trùm. Cô đến thở cũng không dám thở. Người ngoài nhìn tưởng chừng như hai người đang rất vui vẻ, thỉnh thoảng anh còn chăm sóc gắp thức ăn bỏ vô chén của cô.Thậm chí có lúc anh còn ấu yếm đưa tay vén tóc giúp cô. Họ đích thực là một cặp uyên ương đang mặn nồng yêu đương.

– Cậu cho rằng cô gái kia giữ chân được Phương Cảnh Hàn bao lâu

Thịnh Thế Hào lên tiếng khiến Huỳnh Đông giật mình quay lại nhìn ông.

Thì ra trong lúc anh nhìn chăm chú về phía bọn họ thì ông cũng đang hướng sự chú ý đến bọn họ. Anh ta bối rối trả lời.

– Tôi không biết lắm về con người Phương Cảnh Hàn. Tôi nghe nói anh ta có rất nhiều phụ nữ bên cạnh

Thịnh Thế Hào gật gù xoa cằm

– Người như Phương Cảnh Hàn không dễ gì để phụ nữ giữ chân. Đối với anh ta phụ nữ cũng chỉ là món hàng trao đổi, giống như bộ quần áo xa xỉ anh ta mặc, chán! là vứt bỏ. Nghe nói anh ta vừa cưới vợ nhưng có vẻ không coi trọng cuộc hôn nhân này cho lắm. Nghe nói cũng họ Diệp.

– Điều tra cô gái đó một chút. Nếu có thể lợi dụng cô ta giúp chúng ta ký một vài hợp đồng với Phương thị.

Ông ta quay sang nói với trợ lý bên cạnh

– Vâng tôi sẽ làm ngay

Bên này Cảnh Hàn vẫn rất thân sĩ gắp đồ ăn vào chén cô, chăm sóc cô rất chu đáo. Hai người dùng bữa xong, anh dịu dàng ôm eo cô ra cửa.

Huỳnh Đông nhìn theo bóng hai người tay vô thức nắm lại.

Cánh cửa nhà hàng khép lại sau lưng hai người. Cánh tay ôm eo cô liền buông lỏng. Anh bước nhanh về phía trước.

Cô nhìn theo bóng anh khó hiểu

– Mình đâu có chọc giận anh ta. Sao tự nhiên anh ta lại khó chịu như vậy.

Bước vào phòng khách sạn anh đi thẳng đến bàn làm việc giở tài liệu ra xem.

Thấy anh như vậy cô bĩu môi một cái rồi đi về nhà vệ sinh tắm.

Anh nhìn theo bóng lưng cô đi khỏi. Vứt bỏ tài liệu xuống bàn anh cầm bao thuốc ra ban công hóng gió. Đốt một điếu thuốc rít một hơi xong lại rụi tắt điếu thuốc ngay. Bình thường anh không hút thuốc chỉ khi nào tâm tư bất ổn anh dùng thuốc để tâm trạng ổn định trở lại. Ngày hôm nay anh đã làm rất nhiều việc mà trước nay chưa từng làm. Dạo chợ đêm, ăn đồ ăn vỉa hè, lặng lẽ theo sau một cô gái.

Tự cười nhạo bản thân mình hôm nay có thể làm những việc điên rồ như vậy.

Đang chìm đắm trong những suy nghĩ vẩn vơ, thì tiếng chuông điện thoại làm anh quay lại với hiện thực.

Lắng nghe kỹ thì đó không phải là tiếng chuông điện thoại của anh. Nhìn về phía đầu giường chiếc điện thoại của cô đang réo chuông nhịp nhàng.

Anh bước vào đưa mắt nhìn về phía nhà vệ sinh vẫn đóng cửa. Tiếng chuông vẫn réo rắt chứng tỏ người gọi rất kiên trì. Anh lại gần cầm máy lên xem. Tên hiển thị trên màn hình người gọi chỉ là một hình trái tim. Đương nhiên anh đã đoán được là ai gọi. Anh là người có nguyên tắc sống những việc lén lút, hay như xem trộm điện thoại anh sẽ không làm. Nhưng không hiểu sao giờ đây như có gì đó thôi thúc anh phá vỡ nguyên tắc đó.

Tiếng chuông dừng lại, ngay sau đó chuông báo tin nhắn vang lên.

– Y Lan em anh muốn nói chuyện với em. Ra gặp anh đi. Anh chờ em chỗ bãi đá cạnh bờ biển. Không gặp không về.

Nội dung tin nhắn đến đập vào mắt anh. Một cảm giác khó chịu xẹt qua.

Y Lan tắm xong mở cửa bước ra, nhìn anh vẫn lạnh lùng khó hiểu cô cũng không muốn chọc anh nên im lặng đi sấy tóc.

Anh nhìn cô một cái, rồi lạnh lùng bỏ vào phòng tắm.
 
Chương 27


Y Lan đang sấy tóc điện thoại của cô đổ chuông lần nữa. Là Giai Tuệ gọi

– Alo

– Uh là mình đây. Y Lan à cậu đang làm gì thế xuống đây chơi với mình đi. Mình ở một mình buồn quá.

– Cậu dự tiệc về rồi sao.

– Mình về rồi, nhưng về phòng một mình buồn quá, cậu xuống chơi với mình đi.

Cô nhìn về phía nhà vệ sinh đắn đo một cái rồi cũng đồng ý.

Sau khi cúp máy cô thấy màn hình nhấp nháy có tin nhắn chưa đọc, cô kích vào đọc tin. Là tin nhắn của Huỳnh Đông. Cô băn khoăn một lúc rồi cũng nhắn tin trả lời Huỳnh Đông.

– Xin lỗi anh, em không gặp anh được. Đừng chờ em.

Cô gửi tin nhắn đi rồi cho máy vào túi áo. Định báo với anh một tiếng nhưng anh chưa tắm xong. Cô nghĩ chắc chỉ lên một lúc nên quyết định đi mà không báo lại với anh.

Cảnh Hàn tắm xong quay lại phòng ngủ không thấy cô. Anh nghiến răng, tay bóp mạnh chiếc khăn tắm đang cầm.

– Đi rồi! hừ! đúng là đồ lẳng lơ.

Sấy tóc xong anh về bàn làm việc lấy hồ sơ ra xem. Nhưng đầu óc không thể tập trung làm việc được.

Lúc này hai cô gái đang chụm đầu với nhau vừa ăn bắp rang vừa tâm sự.

– Này Y Lan lúc nãy mình có nghe nói công ty Phước Thịnh của Huỳnh Đông đợt này cũng có mặt ở đây. Mình nghe nói Huỳnh Đông đã tăng chức lên làm đốc kinh doanh, có khả năng anh ta cũng ra đảo đợt này.

– Mình biết, mình vừa gặp anh ấy tối nay

– Gặp rồi, nhanh vậy

Cô gật đầu: uh lúc mình đi ăn tối cùng. Cảnh Hàn đã gặp anh ấy.

– Oa, vậy hai người có nói gì không

– Không có nói gì, vì lúc đó anh ấy đi cùng tổng giám đốc công ty Phước Thịnh, mình đi cùng Cảnh Hàn

– Ay da dạo này gọi Cảnh Hàn ngọt sớt nhỉ. Giai Tuệ liếc cô trêu chọc

Cô đỏ mặt nói: Đừng trêu mình nữa

Giai Tuệ sán lại gần hỏi: Vậy lúc đó hai người bọn họ gặp nhau có nói gì không. Có nhìn. nhau như kẻ thù không.

– Không có Cảnh Hàn chỉ nói chuyện với Tổng giảm đốc của Phước Thịnh, còn Huỳnh Đông đứng cạnh đó nhưng không có lên tiếng.

– Phương Cảnh Hàn có biết chuyện giữa cậu và Huỳnh Đông không

Cô suy nghĩ một lát rồi gật đầu: Hình như là có biết.

– Vậy anh ta nói sao, có ghen không.

– Cũng không hẳn là ghen, nhưng cũng có nói không cho mình gặp gỡ Huỳnh Đông. Mình nghĩ có lẽ anh ta không muốn bị mang tiếng là bị cắm sừng.

– Cũng phải người như anh ta mình nghe nói từ trước đến nay đều là anh ta bỏ rơi phụ nữ, giờ mà bị mang tiếng bị cắm sừng anh ta sẽ rất mất mặt, làm sao anh ta chịu để mình mang cái tiếng đó.

– Mình cũng đã xác định kể từ khi đồng ý lấy anh ta. Có nghĩa là sẽ kết thúc với Huỳnh Đông, giữa bọn mình sẽ không còn có thể quay lại nữa rồi. Dù gì Phương Cảnh Hàn cũng giúp đỡ gia đình mình dù không yêu anh ta mình cũng không muốn anh ta phải mang cái tiếng đó. Trừ khi mình và Phương Cảnh Hàn kết thúc với nhau. Nếu không mình cũng sẽ không đến với người khác.

– Vậy anh ta đối xử với cậu thế nào, anh ta đồng ý cuộc hôn nhân thương mại này với cậu sao.

– Mình cũng không rõ anh ta ra sao nữa, anh ta cũng không có nói muốn ly hôn với mình. Hiện tại anh ta đối xử với mình cũng không phải là không tốt. Nhưng để mà nói là yêu thì không thể là yêu được.

– Vậy hai người có….. Giai Tuệ chỉ chỉ hai ngón tay vào nhau. Hai người có…….chuyện đó không.

– Về chuyện đó mình thấy anh ta là một người đàn ông đàng hoàng. Anh ta không hề ép mình phải làm chuyện đó với anh ta.

Giai Tuệ tròn mắt: Ý cậu là hai người chưa có gì với nhau.

Cô gật đầu

– Này thật ra cậu có nghĩ vì sao anh ta không làm chuyện đó với cậu không, là do anh ta không thích cậu, hay cậu không đủ hấp dẫn anh ta, hay.. khoản đó của anh ta có vấn đề.

– Mình chưa từng nghĩ tới chuyện này.

– Ay da Y Lan! sao có thể không nghĩ chứ. Nó rất quan trọng đó.

– Vậy à! sao lại quan trọng

– Trời ơi cậu động não chút được không. Một người đàn ông bình thường ở cạnh một người con gái. Nhưng anh ta không có cảm xúc, và không muốn làm chuyện đó chỉ có hai trường hợp. Một là anh ta không yêu cô gái đó, và cô gái đó không đủ hấp dẫn anh ta. Hay là khoản đó của anh ta có vấn đề????!!!
 
Chương 28


– Cậu nói gì ghê vậy, chắc không đến nỗi vậy đâu

– Ấy, cậu đừng chủ quan, nó ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời cậu đấy. Theo cậu thì anh ta vì sao lại không làm chuyện đó với cậu

– Trời! làm sao mình biết được.

– Cậu thử suy nghĩ nghiêm túc xem sao. Anh ta vốn dĩ không thiếu phụ nữ, vậy tại sao lại lấy cậu. Nếu không phải vì yêu cậu thì có thể vì ngoại hình xinh đẹp cuốn hút. Nhưng kể từ khi lấy nhau anh ta và cậu không phát sinh chuyện gì. Vậy có nghĩa là không phải vì ngoại hình xinh đẹp của cậu cuốn hút. Vậy chẳng lẽ anh ta có vấn đề muốn che giấu mọi người nên lấy cậu.

– Chắc không phải vậy đâu. (Miệng trả lời vậy nhưng trong lòng cô có chút xao động. Không lẽ mọi chuyện là như Giai Tuệ nói).

– Cậu thử nghĩ mà xem. Nếu anh ta mà có vấn đề thật thì nửa đời sau của cậu có phải là rất thảm không.

– Làm sao mình biết được anh ta có vấn đề hay không. Nhìn anh ta phong độ như vậy chắc là không phải là người như vậy đâu.

– Không thể nói thế được có rất nhiều người nhìn vẻ ngoài phong độ ngời ngời mà lại là LGPT đó. Cậu mà lấy phải một người như vậy có phải cậu sẽ rất bị thiệt thòi hay sao.

Này mình nghĩ cậu nên thử anh ta xem anh ta có phải là LGPT hay không.

– Thử bằng cách nào, mà anh ta có phải là LGPT hay không đối với mình cũng chẳng sao hết. Đằng nào mình và anh ta cũng sẽ không ở lâu dài với nhau.

– Vậy sau này nếu cậu và anh ta chia tay cậu tính sao. Bị mang tiếng có một đời chồng, sau này có lấy ai cũng khó.

– Mình không nghĩ nhiều như vậy, nếu sau này khó có ai khác với mình. cũng chẳng sao.

– Vậy cậu có quay lại với Huỳnh Đông không.

– Lúc trước mình cũng có hi vọng mình và Huỳnh Đông sẽ có thể quay lại với nhau. Nhưng giờ thì không, mình không muốn Huỳnh Đông phải chờ đợi mình, nếu có quay lại có lẽ anh ấy cũng sẽ không còn trân trọng mình như trước nữa. Là mình bỏ anh ấy giờ không hạnh phúc lại quay lại. Như vậy anh ấy và cả gia đình thậm chí bạn bè cũng sẽ nhìn mình bằng con mắt coi thường và khinh bỉ.

– Chắc Huỳnh Đông không phải là con người như vậy đâu.

– Có phải hay không giờ không quan trọng. Mình không muốn anh ta vì mình mà chịu thiệt thòi. Anh ấy có thể tìm được người khác tốt hơn mình.

– Cậu nói cũng phải, mình nói thật mình biết gần đây chuyện cậu lấy chồng bạn bè cũng đã truyền tai nhau to nhỏ nói những điều không được hay cho lắm. Đa phần đều nói cậu tham giàu bỏ nghèo, rồi bắt cá hai tay… nói chung cũng nhiều điều không hay cho lắm.

– Vậy sao, mình cũng đã đoán được sẽ như vậy.

– Nhưng cậu đừng buồn bọn mình hiểu cậu là được. Ai chẳng có lòng thương cha mẹ, mình là con cũng phải có nghĩa vụ giúp đỡ cha mẹ.Bọn mình hiểu cậu mà.

– Cảm ơn cậu và Mẫn Quân đã hiểu cho mình. Mình thật may mắn khi có các cậu làm bạn.

– Không cần khách sáo, nào uống bia đi. Hôm nay lâu lắm chúng ta mới có dịp ngồi với nhau. Nhất là lại ở một nơi đẹp như vậy. Mai sau khi xong việc là mình rảnh rỗi rồi. Mình với cậu sẽ thỏa thích đi chơi. Ước gì có Mẫn Quân ở đây thì có phải vui hơn không.

– Phải đó, à quên Mẫn Quân xin việc thế nào.

– Cậu ấy nộp hồ sơ sau mình nên giờ đang chờ phỏng vấn vòng cuối.

– Thích thật ước gì mình cũng được đi làm như các cậu.

– Anh ta không cho cậu đi làm sao.

– Cũng không hẳn không cho nhưng có vẻ không thích.

– Cũng phải người như anh ta rất sĩ diện nên sẽ không thích vợ đi làm.Thôi kệ đến đâu hay đến đó giờ uống đã để mình mở bia.

Hai cô vô tư uống không biết ở tầng trên có người đang bực tức đến muốn đốt cả cái khách sạn này luôn.

Cảnh Hàn xem tài liệu một lúc thì không tập trung được nên vứt xuống đứng nên ra cửa sổ nhìn ra ngoài. Cảnh đêm bên ngoài rất yên tĩnh và thanh bình.
 
Chương 29


– Thật không ngờ cô ta dám nhận lời hẹn mà đi gặp hắn thật.

Diệp Y Lan cô quá coi thường tôi. Phương Cảnh Hàn tôi là người có thể để cô coi thường như vậy sao. Tôi sẽ cho cô sống không bằng chết. Không chính xác là cho hai người sống không bằng chết.

Anh rút điện thoại từ trong túi ra, bấm gọi cho trợ lý.

– Bên Phước Thịnh có gửi hồ sơ hợp tác bên chúng ta đúng không.

– Dạ có thưa chủ tịch.

– Cậu xem hồ sơ nào không khả thi mang qua cho tôi.

– vậy….. trợ lý Trần đắn đo

– Tôi bảo làm gì cậu cứ làm đi

– Vâng thưa chủ tịch.

– À! còn việc này…. Anh gập ngừng chưa nói hết câu.

– Vâng! ngài muốn dặn dò gì ạ

– Người của.. à người của chúng ta vẫn theo Y Lan chứ, có vấn đề gì không.

– Dạ! trợ lý Trần ngạc nhiên. Dạ! họ vẫn ở trước cửa đại sảnh, phu nhân không có ra khỏi cửa nên họ đâu có dám đi đâu.

– Không ra khỏi cửa.

– Dạ vâng ạ.Có gì sao chủ tịch

– Cậu theo dõi định vị GPS xem cô ấy đang ở đâu. Rồi báo lại cho tôi

– Vâng tôi sẽ làm ngay

Năm phút sau anh nhận được thông báo địa điểm cô đang ở.

– Chủ Tịch theo định vị phu nhân vẫn đang ở trong khách sạn này.

– Phòng nào

– Dạ phòng 2016. Phòng hạng trung của khách sạn.

– Cô ấy đặt phòng sao.

– Dạ không phải ạ. Đây là phòng do chi nhánh Kỳ Phương của chúng ta đặt cho nhân viên đi cùng dự hội nghị. Theo báo cáo đó là phòng của cô nhân viên tên Giai Tuệ.

– Giai Tuệ?

– Vâng chính là cô gái đã chơi cùng phu nhân ở bờ biển buổi chiều nay.

Trong đầu anh hiện nên hình ảnh cô gái ở cùng cô chiều nay ở bờ biển: Hóa ra là ở cùng nhau.

– Chủ Tịch đó là bạn thân của phu nhân, nghe nói mới xin vào chi nhánh làm thử việc ở phòng thiết kế. Nghe nói phu nhân và cô gái đó đã hẹn nhau cùng xin việc.

– Được rồi, không còn việc gì nữa cậu lo việc của cậu đi.

– Tôi biết rồi, tôi xin phép cúp máy.

Cất máy vào túi quần, anh nhìn ra ngoài bầu trời đầy sao. Trong lòng như có dòng nước mát lạnh chảy qua.

– Y Lan tối nay ngủ lại đây với mình được không.

Giọng Giai Tuệ nhão nhẹt, ngà ngà say.

– Uh mình sẽ ngủ lại đây với cậu.

– Vậy không có việc gì chứ, tổng giám đốc Phương sẽ không nói gì đúng không.

– Anh ta thì sẽ nói gì, anh ta sẽ chẳng quan tâm đâu.

– Vậy thì được chúng ta uống tiếp.

Cả hai tiếp tục uống bia, tửu lượng không cao nên cả hai đã bắt đầu ngủ gục.

Tiếng chuông cửa vang lên một lúc, Y Lan mơ màng tỉnh dậy lay Giai Tuệ

– Này có người đến chắc là tìm cậu mau dậy đi.

Giai Tuệ vẫn tiếp tục ngủ không trả lời. Cô đành đứng dậy lảo đảo ra mở cửa. Cửa mở ra cô đứng không vững mở to mắt nhìn người trước mặt.

– Sao lại là anh. Giọng cô khàn khàn do say rượu nhìn anh hỏi.

Anh trầm mặc nhìn cô.

– Em uống rượu. Anh từ trên cao nhìn cô trầm giọng hỏi

– Hì! uống một chút.

Cô ngước đôi mắt trong veo, mê ly nhìn anh.

Nhìn cô lúc này da trắng, mặt ửng hồng, hơi thở phả ra mùi rượu. Thật khiến người ta say mê, muốn phạm tội.

– Em say rồi về phòng thôi.

Anh cầm tay muốn kéo cô đi theo mình.

Cô rút tay lại, thấy cô như vậy anh quay người nhíu mày nhìn cô không vui.

– Tôi không muốn về phòng, tôi muốn ngủ với Giai Tuệ.

– Không được, cô ấy cũng say rồi. Hai người say ở với nhau sẽ không tốt em nên về phòng đi.

Anh kiên nhẫn giải thích

– Chuyện không tốt gì chứ, cô ấy là bạn thân của tôi, có thể xảy ra chuyện gì chứ.

Cô vung tay lảo đảo đứng không vững.

Anh giơ tay đỡ cô,

– Không nói nhiều, để bạn em nghỉ ngơi, về phòng thôi.

Anh cúi người bế cô lên, thấy vậy cô vùng vẫy

– Buông tôi ra, tôi muốn ngủ ở đây.

Mặc kệ cô vùng vẫy anh bế cô đi thẳng vào thang máy.
 
Chương 30


– Nếu còn làm loạn nữa tôi sẽ ném em xuống đất.

Cô bĩu môi

– Suốt ngày bày ra bộ mặt lạnh lùng, dọa người.

Men rượu làm cô trở nên rất buồn ngủ, nên không buồn tranh cãi với anh. Mắt cô díu lại, đầu cô gục vào vai anh. Hơi thở thanh mát, hòa lẫn trong hương rượu phả vào cổ anh khiến anh nhộn nhạo. Bước ra khỏi thang máy anh đi thẳng về phòng.

Từ cửa một thang máy khác Huỳnh Đông đi ra nhìn cảnh anh bế cô anh ta tay đang cầm tập tài liệu xiết chặt lại như muốn vò nát nó.

Về đến phòng anh đặt cô xuống giường, lúc này cô ngủ mềm trong lòng anh. Định đứng dậy rời đi nhưng tay cô ôm chặt anh không buông.

– Diệp Y Lan ngủ đi đừng làm loạn nữa

Cô không có trả lời anh.

Anh kéo tay cô định gỡ ra nhưng cô lại càng rúc sâu vào lòng anh hơn. Tay cô ôm chặt cổ anh.

– Ừm! Giai Tuệ hôm nay mình sẽ ngủ lại đây với cậu. Mình sẽ không về cùng con người mặt lạnh dọa người kia. Mặc kệ anh ta.

Nghe cô nói mớ anh liền nhíu mày

– Mặt lạnh dọa người. Hừ! dám nói mình như vậy.

Tức mình anh kéo mạnh tay cô khỏi cổ mình.

Bị động tác của anh làm giật mình cô khua tay như để tìm chỗ níu kéo liền kéo mạnh tay anh về phía mình khiến anh mất đà nằm đè lên cô.

– Giai Tuệ cậu làm gì vậy, sao lại đè lên người mình. Nặng quá

Bị sức nặng của anh đè nên khiến cô khó chịu, chống tay vào ngực anh muốn đẩy ra.

Cảm nhận sự rắn chắc trong lòng bàn tay. Cô mơ màng mở mắt. Vẫn không nhìn rõ người trước mặt.

– Hì này Giai Tuệ mình không để ý rằng chỗ này của cậu lại cứng như vậy đó, lại còn rất phẳng nữa.

Vừa nói tay cô vừa bóp nhẹ ngực anh.

Diệp Y Lan, anh nghiến răng gọi tên cô.

– Giai Tuệ mình nhớ hình như cái đó của cậu đâu có nhỏ nhỉ, cũng cúp C mà hì.

Vừa nói cô vừa đưa tay ôm mặt anh lắc lắc.

– Sao giờ lại nhỏ hơn mình vậy.

Anh tức giận gầm nhỏ

– Diệp Y Lan nhìn kĩ xem tôi là ai.

Anh kéo tay cô ra khỏi mặt mình.

Cô cố mở mắt nhìn anh.

– Hì hì. Giai Tuệ sao giờ mình tự nhiên lại thấy cậu giống tên mặt lạnh.

Cậu biết không tên mặt lạnh đó thật ra cũng rất đẹp trai. Nhưng hắn suốt ngày làm mặt lạnh dọa người thật đáng ghét.

Cảnh Hàn phun ra một luồng khí lạnh, nhìn cô chằm chằm

– Sao cậu không nói gì vậy: cô bĩu môi lay anh. Thật ra mình hơi có chút suy nghĩ giống cậu là khoản đó của anh ta có vấn đề. Chậc! cô chép miệng. Thật đáng tiếc không ngờ người như anh ta lại có vấn đề. Nhưng mình nghĩ dù sao anh ta cũng đối xử không quá tệ với mình, lại còn giúp ba mình như vậy mình sẽ giúp anh ta tạm thời che giấu chuyện này. Mình sẽ giúp anh ta tìm được đối tượng thích hợp. Cậu có nhớ hội những người đồng tính mà chúng mình đi giao lưu chống kỳ thị lần trước không. Mai mình sẽ lên mạng tìm những người ở đó thử xem. hì

Anh thở phì phì nghe cô huyên thuyên giọng nhão nhoẹt say.

– Thật không ngờ cô lại có lòng quan tâm tới khoản đó của tôi như vậy, thật không nghĩ ra rằng sau lưng tôi cô lại nghĩ tôi là người như vậy. Anh nghiến răng nói nhỏ.

– Cái gì mà quan tâm hay không quan tâm. Cậu nói gì vậy mình không nghe rõ. Mình buồn ngủ quá mai nói chuyện tiếp nhé

Cô cố nhướng mắt lên nhìn anh.

– Huỳnh….. nhớ

Cô nhắm mắt mơ màng nói không đầu không đuôi, kéo tay anh ôm rồi chìm vào giấc ngủ.

Anh nhìn cô vô tư ngủ, môi cong lên một nụ cười giễu cợt…
 
Chương 31


Sáng sớm hôm sau Y Lan tình giấc thì Cảnh Hàn đã đi rồi. Cô vỗ đầu cố nhớ lại việc ngày hôm qua. Rõ ràng cô đã ở cùng Giai Tuệ, hai đứa còn uống không biết trời đất gì, sao giờ cô lại ở phòng của mình trong khách sạn nhỉ.

Cảnh Hàn đâu liệu anh ta có biết mình say không nhỉ.

Cô lờ mờ nhớ ra cô đã thấy Cảnh Hàn, hình như còn ôm mặt anh lắc và nói linh tinh

Ây da….. cô lắc đầu xua đi những hình ảnh điên rồ hôm qua.

– Ôi chết mất mình sao lại uống nhiều như vậy chứ. Điên mất! không biết có nói và làm gì quá đáng không nữa.

Cô xuống giường vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân.

Lúc cô quay ra thì Giai Tuệ gọi đến.

– Alo! Y Lan. Cậu đâu rồi. Mình tỉnh dậy chẳng thấy cậu nên lo lắng không biết hôm qua hai đứa cùng say cậu bỏ đi đâu

– Mình không sao. Đang ở phòng của mình.

– Ôi may quá. Trời ơi đau đầu quá. Cậu không sao chứ.Tỉnh dậy không thấy cậu cứ sợ cậu sảy ra chuyện gì.

– Mình không sao.

– Này cậu trở về phòng như thế nào vậy. Sao mình không nhớ là cậu đi khỏi chỗ mình như thế nào nhỉ. Lúc mình tỉnh dậy thấy mình nằm trên thảm ngủ mà không hề thấy cậu.

– Mình cũng không nhớ nữa hình như là Cảnh Hàn đưa mình về.

– Anh ta đưa cậu về, Vậy! Anh ta có nói gì không.

– Sáng nay mình tỉnh dậy anh ấy đã đi rồi.

– Thế sao! Giờ mình phải đi làm rồi. Tối nay có hội nghị. Giờ hẹn gặp cậu sau nhé.

Y Lan thẫn thờ một lúc rồi cũng đứng lên ra khỏi phòng. Vệ sĩ thấy cô ra liền cúi đầu chào.

– Thiếu phu nhân.

– Cảnh Hàn! Anh ấy đâu rồi

– Dạ chủ tịch đã đi gặp đối tác rồi ạ. Chủ tịch có dặn thiếu phu nhân có thể tự mình dạo quanh đây.

– Được rồi, tôi biết rồi.

Vốn là người hoạt bát cô cũng không muốn ở mãi trong phòng, nên quyết xuống nhà hàng của khách sạn để ăn sáng.

Khách trong nhà hàng giờ này không đông lắm vì đã quá giờ ăn sáng. Cô chọn cho mình một chỗ gần cửa sổ, gọi cho mình chiếc bánh ngọt và ly sữa nóng.

Khung cảnh xung quanh thật thơ mộng, biển xanh, cát trắng, sóng vỗ nhẹ nhàng êm dịu khiến con người trở nên rất thư thái nhẹ nhàng. Thật không hổ là hòn ngọc viễn đông.

Điện thoại đổ chuông, là mẹ cô gọi đến

– Alo! mẹ! con đây.

– Không thấy con về nhà, cũng không có gọi điện ba, mẹ lo con xảy ra chuyện gì. Con không sao chứ.

– Mẹ! con không sao. Con xin lỗi vì chưa báo cho cha mẹ. Con mấy ngày này có chút việc nên không về nhà được. Con đang ở đảo phía Nam.

– Đảo phía nam? sao con lại ở đó. Con đi với ai.

– Con đi với Cảnh Hàn, đến đây để dự hội nghị mẹ ạ.

– Đi với Cảnh Hàn! tức là hai người đang ở cùng nhau.

– Vâng ạ.

– Uh biết vậy mẹ cũng yên tâm rồi, con đi xã giao với nó như vậy là đúng rồi. Cố gắng bồi dưỡng tình cảm. Con chú ý hành động của mình đừng làm nó mất mặt. Ở đó đông người, lại toàn người có địa vị, danh tiếng.

– Mẹ! con biết rồi mà.

– Uh mẹ chỉ sợ xưa nay ba mẹ không cho con xã giao việc công ty, con chưa có kinh nghiệm sẽ gây chuyện mất mặt.

– Con sẽ để ý mà.

– Uh, vậy con đang ở cùng Cảnh Hàn à.

– Không ạ! Anh ấy đi công việc rồi. Con đang ngồi ở nhà hàng của khách sạn. Con chẳng có việc gì làm nên loanh quanh dạo chút thôi ạ.

– Uh, nghe con vậy mẹ cũng yên tâm chú ý cẩn thận chút nha. Giờ con phải biết tự lo cho mình.

– Vâng, con sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt. Cha mẹ yên tâm!!!
 
Chương 32


Nói chuyện với mẹ xong cô cảm thấy buồn chán vì không có việc gì làm nên vừa uống sữa vừa mở mạng ra xem. Nhớ lại ý định tìm người trong hội ” Hãy là chính mình ” Cô liền vào mạng tra thông tin về hội đó. Đây là một hội người chuyên giúp đỡ những người LGBT, và chống kỳ thị.

Cô chăm chú đọc các thông tin và bài viết của hội, và cách thức liên hệ.

– Y Lan.

Nghe tiếng gọi cô ngẩng lên nhìn

– Ủa cậu chưa đi làm sao,

– Mình đang đi làm, nhưng công việc cũng không có gì, chỉ loanh quanh trong khách sạn thôi cũng không có phải ra ngoài.

– Cậu sao rồi, sao lại ngồi đây

– Mình đang rảnh mà, nên ngồi đây ngắm biển một chút.

Nghe vậy Giai Tuệ bĩu môi, mình thì đang đau cả đầu đây. Thiết kế chưa được duyệt giờ phải sửa lại.

– Sửa lại sao, thiết kế gì vậy.

– Mẫu thiết kế trang phục mùa thu cho nữ,.. nói đến đây cô mắt cô bỗng sáng lên

– Này chẳng phải cậu cũng học ngành này sao, sao mình không nghĩ ra nhỉ. Này giúp mình đi! sửa lại chúng một chút.

Bị Giai Tuệ lay cô liền phì cười.

– Được rồi! mình cũng rảnh, giúp cậu vậy.

– Hay quá vậy chúng ta cùng xem nào.

Giai Tuệ vừa nói vừa đặt laptop nên bàn.

Chẳng may chạm vào máy điện thoại của cô khiến màn hình sáng lên, vô tình những gì cô đang xem đập vào mắt của Giai Tuệ.

Giai Tuệ tò mò hỏi

– Này! cậu cũng bắt đầu nghi ngờ anh ta có vấn đề thật à.

Y Lan đỏ mặt tắt máy đi

– Nghi ngờ gì, mình chỉ vô tình nhìn thấy hội này nên vào xem chút thôi.

Cô cúi đầu tránh ánh mắt của Giai Tuệ

– ay da! còn giấu mình làm gì. Nghi ngờ thì có sao đâu. Dù sao anh ta cũng là chồng cậu, nếu anh ta có vấn đề chẳng phải cậu chịu khổ cả đời sao.

– Thôi tập trung chuyện của cậu đi, đừng suy đoán lung tung nữa.

– Uh thôi được! cậu cứ từ từ tìm hiểu chuyện đó đi. Nếu cần mình sẽ tìm kiếm thêm thông tin giúp cậu

– Được rồi làm việc đi. Đâu cậu cần sửa mẫu nào.

Hai cô gái cùng cúi đầu vào màn hình sửa thiết kế, không để ý rằng những lời vừa rồi đều lọt vào tai của mấy người ngồi cách đó không xa.

Đó là Huỳnh Đông cùng tổng giám đốc của Phước Thịnh đang ngồi cùng mấy phóng viên để thỏa thuận viết bài quảng cáo cho công ty.

Nghe hai người nói vậy, Thịnh Thế Hào liền nảy ra ý định kích phóng viên viết bài về Phương thị.

– Cậu thấy sao, thấy bài viết này thế nào.

– Tôi cho rằng với chút thông tin đó chưa thể gây ảnh hưởng nhiều đến Phương Cảnh Hàn.

– Cậu nói đúng, với bài viết này chỉ làm cho người đọc có chút nghi ngờ thôi, sau đó họ sẽ bỏ qua như những tin trong showbiz khác. Nhưng chúng ta gây chút sóng gió cho họ một chút cũng vui.

Đã điều tra ra thân thế cô gái kia chưa. Ông ta quay sang hỏi trợ lý bên cạnh.

– Đã có thông tin ạ. Cô ta là Diệp Y Lan. Con gái tổng giám đốc Diệp thị.

– Là cô ta sao! người vừa có tin đồn cưới Phương Cảnh Hàn.

– Dạ đúng ạ! chính là cô ta. Diệp thị nhờ vào danh tiếng Phương thị đã vượt qua nguy cơ phá sản.

– Cô ta là người thế nào?

– Là một sinh viên khoa thiết kế thời trang mới tốt nghiệp. Ba mẹ cô ta cũng không ép cô ta tham gia vào việc công ty. Nên có vẻ cũng không biết gì lắm về việc kinh doanh của ba mình.

– Tình cảm của bọn họ thế nào.

– Họ khá kín tiếng, hầu như không có đi chung với nhau. Nên có rất ít thông tin. Chỉ có gần đây ra đảo thì có chụp được mấy bức ảnh, nên cũng không có nhiều thông tin

Trước đây cũng chưa từng nghe nói Phương Cảnh Hàn có yêu cô ta.

– Chuyện thú vị đấy! Huỳnh Đông cậu tiếp cận cô ta làm quen. Lôi kéo cô ta về phe mình, làm việc cho mình, cung cấp tin tức cho chúng ta.

– Nhưng! liệu cô ta có biết gì không.

– Một con cừu non miệng còn hơi sữa như cô ta được cha mẹ đưa vào cuộc hôn nhân thương mại này e rằng cũng chỉ là làm bình hoa bên cạnh Phương Cảnh Hàn. Chúng ta khiến cô ta giúp tìm kiếm thông tin. Ngay cả bản thân cô ta cũng không biết tin nào quan trọng, thông tin nào không. Như vậy cô ta sẽ không thể quay lại uy hiếp chúng ta.
 
Chương 33


Cô ta đang là vợ của hắn ít nhiều cũng sẽ nắm được một số thông tin quan trọng mà ít người có thể biết được. Chỉ cần chúng ta nắm được điểm yếu của hắn, chúng ta sẽ có thể cho hắn từ đỉnh cao danh vọng rơi xuống tận đáy vực tăm tối.

Các cậu nhanh tay lẹ mắt một chút điều tra kỹ càng, và tiếp cận cô gái kia cần thì uy hiếp cô ta một chút, tìm xem cô ta có điểm yếu gì.

– Vâng tôi biết rồi. Người trợ lý lên tiếng.

Hai cô gái chăm chú sửa bản thiết kế không để ý mọi việc xung quanh, khoảng hơn một giờ sau thì mọi việc cũng được hoàn tất.

Giai Tuệ vươn vai

– Cuối cùng cũng xong, may có cậu giúp mình nên nó mới hoàn thành nhanh như vậy. Cảm ơn cậu rất nhiều

– Cảm ơn gì chứ, chúng ta là bạn mà.

– Để mình đi nộp đã có gì gặp cậu sau nhé. Tối nay chắc cậu cũng đến bữa tiệc hội nghị đúng không vậy hẹn nhau ở đó nhé.

– Uh chắc là vậy, hẹn gặp cậu ở đó nhé.

Giai Tuệ đi rồi cô cũng không định ngồi thêm ở đây nữa đang định đứng lên.

– Xin chào đây có phải cô Diệp không ạ. Rất hân hạnh được gặp cô.

Cô ngẩng lên nhìn người vừa chào hỏi mình.

– Vâng, xin chào tôi là Diệp Y Lan

– Xin chào, chắc cô vẫn nhớ tôi chứ.

Cô nhíu mày nhìn ông, và nhận ra người đứng cạnh ông ta là Huỳnh Đông.

– Vâng chào ông, tôi nhớ đã gặp ông tối hôm qua.

– Cô Diệp có trí nhớ tốt thật, Thịnh Thế Hào cười sảng khoái. Tôi là Thịnh Thế Hào, tôi có thể nói chuyện với cô một lát không.

– Ông muốn nói với tôi chuyện gì.

– Cô Diệp không cần lo lắng, tôi chỉ muốn nói chuyện làm quen với cô thôi có được không.

Cô không có thiện cảm với người đàn ông này lắm nhưng cũng không muốn gây chuyện làm mất lòng ai nên lịch sự nói.

– Thật xin lỗi ngài tôi còn có chút việc, nếu ngài muốn bàn chuyện làm ăn ngài có thể tìm Cảnh Hàn, tôi xin phép đi trước.

Huỳnh Đông đứng cạnh nghe cô nói vậy, trong lòng phủ một tầng sương mù lạnh lẽo.

– Từ bao giờ cô ấy gọi anh ta bằng cái giọng thân mật như vậy.Không lẽ cô ấy yêu anh ta thật.

Càng nghĩ đến điều này trong lòng anh lại dâng lên một nỗi ghen tức khó tả.

– Cô Diệp không cần vội từ chối tôi chỉ muốn làm bạn với cô, tôi hoàn toàn có thiện chí.

– Cảm ơn ông, việc làm bạn tôi nghĩ còn cần phải có duyên với nhau. Nếu không có chuyện gì nữa tôi xin phép.

Vừa định đứng lên rời đi thì cô nghe Huỳnh Đông lên tiếng

– Vậy anh thì có thể nói chuyện với em được chứ.

Cô ngẩng lên nhìn thẳng anh, cô nghĩ điều gì cần đối diện rồi cũng phải đối diện không thể trốn tránh mãi được.

– Được vậy hôm nay chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng.

Huỳnh Đông quay sang Thịnh Thế Hào nói

– Tổng giảm đốc tôi xin phép được nói chuyện riêng với cô ấy, tôi và cô ấy là người quen. Việc ngài giao tôi sẽ cố gắng hoàn thành, xin ngài yên tâm.

– Ồ thì ra là người quen, vậy để hai người hàn huyên với nhau chúng tôi đi trước.

Huỳnh Đông ngồi xuống ghế đối diện với cô.

– Tại sao không ra gặp anh

– Huỳnh Đông em không muốn kéo dài mối quan hệ mập mờ này nữa, em xin lỗi. Em đã lấy Phương Cảnh Hàn, nên em hi vọng anh hiểu và xác định rõ ràng mối quan hệ của chúng ta.

– Em đã yêu hắn ta.

– Điều này không còn quan trọng nữa. Dù sao em cũng đang là vợ của anh ấy.

– Em thật sự đã thay lòng đổi dạ.

Anh tiếp tục lạnh nhạt hỏi cô

– Huỳnh Đông anh nên nhìn thẳng vào vấn đề. Cho dù giờ đây anh trách em cũng được, nói em phản bội cũng được, em sẽ chịu tất cả điều đó. Vì sự thật là như vậy

Cô đau lòng thẳng thắn nói những lời tuyệt tình với anh. Trong lòng giằng xé tự nhủ thầm: em xin lỗi anh có thể hận em, nhưng đừng tự làm khổ bản thân nữa. Nếu thật sự chúng ta còn duyên nợ, sau này khi chia tay Phương Cảnh Hàn rồi em sẽ không bao giờ để anh phải đau khổ nữa. Nhưng hiện tại em không thể bắt anh vì em mà chờ đợi. Chính bản thân em cũng không biết bao giờ mối quan hệ mập mờ này mới kết thúc.

– Em thật sự tuyệt tình như vậy sao. Tình cảm ba năm qua của chúng ta em dễ dàng rũ bỏ như vậy thật sao.

– Huỳnh Đông xin lỗi anh, chia tay biết đâu là điều tốt, hãy thử cho bản thân một cơ hội, anh có thể tìm được một người khác tốt hơn em.

– Thì ra là vậy, em luôn viện lý do là vì gia đình, nhưng tất cả chỉ là ngụy biện cho việc tham lam sự giàu có của anh ta mà thôi. Bạn bè nói với tôi nhưng tôi vẫn luôn nghĩ tốt cho em. Nhưng sự thật lại là như vậy.

Y Lan không còn kìm được nước mắt khi nghe những lời đó nữa.Cô vừa khóc vừa ngượng cười gật đầu

– Được! cũng tốt thôi! anh có thể nghĩ em như vậy, cũng đúng mà. Hôm nay chúng ta đã nói ra với nhau. Sau này anh hãy tìm cho mình người phù hợp với anh….
 
Chương 34


Lúc này tại căn phòng Vip gần đó Du Hạo và Cảnh Hàn vừa bàn xong công việc bước ra.

– Này bạn thân yêu, cậu thấy tôi sắp xếp căn phòng đó cho cậu được không. Đủ thành ý chứ.

Cảnh Hàn liếc anh ta một cái.

– Cái ý đồ đen tối của cậu sao tôi lại không nhìn ra chứ. Cậu bỏ ngay cái camera quan sát trong phòng đi nếu không cái khách sạn này tôi cho người thu mua lúc đó đừng bảo tôi! không nể tình bạn bè.

– Ấy! mình đâu có quay lén cậu đâu căn phòng tình nhân đó vốn sẽ có máy quay mà. Nếu cậu không có nhu cầu lấy lại băng ghi hình mình sẽ hủy đi giúp cậu.

– Còn nói nữa có tin mình đấm cậu không. Căn phòng trước đây mình ở cậu để cho ai.

– ay da! vẫn còn vẫn còn! nhưng căn phòng lạnh lẽo đó làm sao hợp với cô dâu nhỏ được. Cậu thật chẳng biết chiều phụ nữ gì cả.

Cảnh Hàn liếc anh ta một cái. Nhưng rất nhanh tầm mắt đã chuyển sang chiếc bàn phía cửa sổ.

Du Hạo tinh mắt để ý và cũng nhìn theo hướng anh nhìn. Bỗng mắt anh sáng lên. Anh đi nhanh về hướng đó.

– Cô gái xinh đẹp của tôi, thật có duyên chúng ta lại gặp nhau ở đây.

Vừa nói Du Hạo liền tiến nhanh về phía cô

Y Lan giật mình nhìn người đang tiến về phía mình, cô nhíu mày cố nhớ xem người đó là ai.

– anh, anh là

Cô ấp úng nói

– Cô gái xinh đẹp không nhớ tôi sao. Du Hạo vẫn bộ dạng cà lơ cà phất nghiêng đầu nhìn cô hỏi.

– Xin lỗi anh tôi thật sự không nhớ ra chúng ta đã gặp nhau ở đâu

– Trời ơi! tôi đau lòng quá. Một người đẹp trai như tôi ai gặp một lần là nhớ mãi cả đời vậy mà cô gái xinh đẹp của tôi lại không nhận ra tôi.

Anh đưa tay ôm mặt bày ra bộ mặt đau khổ.

– Xin lỗi anh có lẽ do trí nhớ tôi hơi kém chút.

– Cô gái xinh đẹp vậy sau ngày hôm nay em nhất định phải nhớ tôi là ai, được không

Cô vừa định mở miệng nói anh liền cướp lời

– Đừng nói với tôi là không được tôi sẽ rất đau lòng đó.

Hãy nhớ tôi là Du Hạo một người vừa đẹp trai, vừa dễ thương. Nhớ nhé không được quên. Hôm nay chúng ta lại gặp nhau ở đây như vậy cho thấy chúng ta rất có duyên với nhau.

– Chúng ta đã gặp nhau sao?

Y Lan vẫn tròn mắt nghi ngờ

– Trời ơi! cô gái của tôi ơi, một người đẹp trai như tôi suýt chút nữa đâm xe vào em vậy mà em nỡ quên tôi sao?

– Đâm xe! tôi! A tôi nhớ ra anh rồi! thì ra là anh.

– Nhớ ra rồi sao! Du Hạo cười tít mắt. Em đang làm gì đó. Tôi mời em uống cafe rồi lát đi ăn trưa với tôi nhé.

– Tôi!

– Đừng vội từ chối, hôm nay tôi nhất định mời em ăn trưa.

Anh giở bài cùn ép cô

– Nào đi thôi, giờ có thể nói cho tôi biết em tên gì được chứ?

Vừa nói anh vừa giơ tay định khoác vai cô.

– Nhưng!

Cô gập ngừng nhìn về phía Huỳnh Đông.

Lúc này Du Hạo mới nhìn về phía chỗ ngồi đối diện với cô.

– Em có bạn sao?

– Vâng, đây là bạn tôi, anh ấy là Huỳnh Đông.

Huỳnh Đông nghe cô giới thiệu mình là bạn, anh gượng cười gật đầu

– Xin chào, tôi là Huỳnh Đông

– Xin chào. Giọng Du Hạo xa cách đáp lại anh.

Du Hạo quay sang nói với Y Lan.

– Trưa nay em ăn cơm với anh nhé, anh sẽ giới thiệu em với bạn của anh.

– Xin lỗi anh!

Cô ngập ngừng định từ chối

– Tôi thay cô ấy nhận lời cậu

Cả ba người quay lại nhìn người vừa lên tiếng

– A! phải rồi Cảnh Hàn! mải nói chuyện chưa giới thiệu. Cô ấy chính là cô gái định mệnh mà mình nói với cậu.

Y Lan mở to mắt nhìn người đang từ từ tiến lại chỗ bọn họ.

– Vậy sao

Cảnh Hàn lạnh nhạt lên tiếng mắt hướng nhìn về phía cô.

– Trưa nay mình muốn dẫn cô ấy đến..

Nói được nửa câu Du Hạo như nhớ ra điều gì đó liền dừng lại quay sang nhìn Cảnh Hàn

– Cậu! Cậu vừa nói gì?

Cảnh Hàn trầm ổn nhắc lại câu mình vừa nói

– Mình thay cô ấy nhận lời với cậu.
 
Chương 35


– Thay cô ấy nhận lời mình! ý cậu là…

Anh không trả lời Du Hạo ngay mà bước về phía cô. Vòng tay qua ôm nhẹ vào eo cô nói

– Trưa nay cùng tôi đi ăn cùng mấy người bạn sau đó buổi chiều đưa em đi thử lễ phục

– Cậu..hai người quen nhau

Du Hạo tròn mắt nhìn hai người họ

– Phải! quen! Rất quen, Cô ấy là Diệp Y Lan vợ mình

– Diệp Y Lan!

Du Hạo như không tin vào tai mình.

– Phải! đúng như những gì cậu vừa nghe.

– Chúa ơi! thật không thể tin được.

Du Hạo than vãn

Cảnh Hàn đưa tay lau nước mắt trên mặt cô.

– Vừa khóc

Anh không vui hỏi cô

Cô vội cúi đầu không trả lời anh

Anh nâng cằm bắt cô đối diện với mình

– Tại sao khóc

– Tôi! không có gì! tôi không sao

Anh liếc nhìn sang Huỳnh Đông.

– Là do cậu ta

Nghe anh nói vậy, mọi ánh mắt đều hướng về phía Huỳnh Đông.

Huỳnh Đông nhìn thẳng anh bằng ánh mắt không chút sợ hãi.

– Cậu là Huỳnh Đông.

– Phải tôi là Huỳnh Đông

– Khá lắm! Cảnh Hàn gật gù.Đây là lần đầu tôi và cậu đối diện với nhau và tôi không hi vọng phải nói lại chuyện này với cậu.

Anh nghiến răng nói

– Đừng bao giờ bám lấy người của tôi, nếu không cậu sẽ phải trả giá cho việc đó một cách thê thảm. Biết không

– Phương Cảnh Hàn tôi biết anh là người có tiền nhưng anh cũng không thể một tay che cả bầu trời được. Tôi và Y Lan vốn là một đôi yêu nhau, cô ấy cũng không yêu anh.

– Vậy sao

Cảnh Hàn nở nụ cười giễu cợt.

– Vậy phải xem giờ cô ấy là người của ai, và cô ấy muốn là người của ai.

Anh nắm tay cô vuốt nhẹ

– Anh đừng hiếp người quá đáng, cô ấy không yêu anh, hãy rời xa cô ấy đi

Anh cười quay sang nhìn cô

– Em nghĩ sao về lời hắn nói

Anh vuốt nhẹ tóc cô.

– Tôi!

Cô biết quan hệ thật sự giữa anh và cô giờ đây là thế nào. Nếu cô vạch trần anh bây giờ trước mặt nhiều người như vậy. Anh đâu thể nào để yên. Từ cha mẹ cô, ngay cả Huỳnh Đông sẽ không thể sống yên ổn. Công ty vừa ổn định, anh cũng không có làm gì quá đáng cô không thể làm như vậy với anh. Cô không muốn lại liên lụy đến Huỳnh Đông.

Cô ngẩng lên nhìn Huỳnh Đông nói?

– Xin lỗi! những gì cần nói em đã nói rồi. Anh không nên vì em mà cố chấp.

Cảnh Hàn nở nụ cười vui vẻ nhìn Huỳnh Đông

– Đã nghe rõ chưa.

– Y Lan em không cần phải sợ hắn mà tự lừa gạt chính mình.

Vừa nói Huỳnh Đông vừa đưa tay định kéo cô về phía mình.

Khi vừa đưa tay ra kéo cô thì tay của anh bị bàn tay rắn chắc như gọng kìm của Cảnh Hàn cản lại.

– Tôi nghĩ những gì cần nói cô ấy đã nói với cậu rồi. Từ nay về sau tôi không muốn thấy cậu xuất hiện trước mặt chúng tôi. Nếu cậu chạm đến giới hạn của tôi, thì đừng trách tôi tàn nhẫn.

Chúng ta đi thôi. Anh nắm tay cô kéo đi.

– Du Hạo mình mời các cậu ăn cơm, đi thôi.

Du Hạo vẫn còn chưa tin vào những gì mình vừa nhìn thấy.

– Uh! chờ đã cậu không phải nên nói rõ cho mình nghe chuyện này sao.

Du Hạo lật đật chạy theo hai người.

Huỳnh Đông nhìn theo bóng dáng bọn họ tay nắm thành quyền đấm xuống mặt bàn, làm cốc chén trên bàn rung lên, nước văng tung tóe cả ra bàn.

– Phương Cảnh Hàn tôi nhất định cướp lại thứ thuộc về mình. Hai người cứ chờ đấy mà xem.

Đừng bao giờ để tôi có cơ hội nếu không tôi sẽ không để cho hai người được yên.

Mọi ánh mắt trong quán đều đổ dồn về anh, tiếng xì xào to nhỏ bắt đầu vang lên. Huỳnh Đông ném ánh mắt lạnh lùng về phía họ, rồi cất bước rời khỏi quán.
 
Chương 36


Ra khỏi quán hai người lên xe không ai nói với ai câu nào, Du Hạo ngồi ở ghế phụ thấy không khí có vẻ căng thẳng liền mở lời.

– Em gái xinh đẹp thật không ngờ duyên phận của chúng ta lại ngắn ngủi như vậy, hóa ra em là vợ của tên đầu gỗ Cảnh Hàn. haiiiii thật đáng tiếc

Nghe anh nói vậy Cảnh Hàn ném cho anh cái nhìn như muốn giết người.

Du Hạo trông thấy nhưng giả vờ như không thấy vẫn tiếp tục nói với Y Lan

– Anh giới thiệu lại nhé! Anh là Du Hạo bạn thân từ nhỏ của chồng em

Nghe anh gọi như vây cô thoáng đỏ mặt.

– Vâng chào anh thật xin lỗi vì lúc nãy đã không nhớ ra anh.

– Không sao! giờ nhớ là tốt rồi. Em là vợ của Cảnh Hàn hôm nào tụi anh tụ họp em hãy cùng tham gia cho vui.

– Vâng cảm ơn anh.

– Anh nói nghe này, tên đầu gỗ bạn anh nó không biết chiều chuộng phụ nữ, chắc em phải chịu ấm ức lắm hả.

– Hả! cái này!

Cô lúng túng liếc nhìn anh

– Cậu hôm nay ăn phải khoai ngứa hả, nên ngứa ngáy muốn ăn đòn lắm đúng không.

Anh lạnh lùng nói

Du Hạo cười vô tội.

– Ấy, bạn. hiền lại tức giận gì chứ, mình chỉ định giúp cậu nói đỡ vài câu tốt đẹp để em gái xinh đẹp hiểu cậu hơn thôi, làm gì tức giận vậy.

– Cô ấy là Diệp Y Lan, không phải em gái xinh đẹp.

– Được! Được! Y Lan!

Du Hạo giơ hai tay cười đầu hàng.

– Cậu mà còn luyên thuyên nữa tớ đá cậu xuống xe.

– Được rồi không nói nữa.

Du Hạo gật gù nháy mắt với cô.

Lúc này xe dừng lại ở một nhà hàng sang trọng bậc nhất đảo phía Nam. Cả ba bước vào quán được nhân viên hướng dẫn vào một căn phòng Vip ở tầng hai. Trong phòng Đàm Phong và hai người nữa đang ngồi chờ họ.

– Đàm thiếu gia, người bạn đẹp trai, hào phóng thân thiết của cậu đã đến rồi đây. Mình còn dẫn theo một tên đầu gỗ và một em gái xinh đẹp đến mau ra chào đón bọn mình.

Đàm Phong quá quen thuộc với sự đùa cợt của Du Hạo anh cưới đứng lên bắt tay Du Hạo.

– Xin chào! Cậu đi đến đâu cũng gây ồn ào đến đó nhỉ.

Anh quay sang bắt tay Cảnh Hàn

– Cậu đi với cậu ta có thấy đau đầu không.

Cảnh Hàn nhếch môi cười không trả lời anh

Liếc mắt sang cô, Đàm Phong nháy mắt với Du Hạo

– Đây là em gái xinh đẹp mà cậu nói,

Du Hạo giả vờ xụ mặt

– Đúng đấy, Đàm Phong bạn thân của cậu đây đang bị người ta cướp mất con tim, thật là đau lòng.

– Kẻ nào lại dám trêu chọc Du Hạo công tử của chúng ta

Đàm Phong hùa theo trêu Du Hạo.

Du Hạo mếu máo

– Còn ai ngoài tên đầu gỗ bạn thân của chúng ta chứ, hắn thật nhẫn tâm cướp mất định mệnh đời mình. Thật khó khăn lắm mình mới gặp được định mệnh của cuộc đời mình. Vậy mà hắn lỡ bóp ch3t một mối tình như truyện cổ tích của mình khi nó chưa kịp chớm nở.

– Vậy sao

Đàm Phong gật gù

– Hắn thật nhẫn tâm

– Còn không phải sao, hắn thật quá nhẫn tâm với mình.

Du Hạo vẫn một bộ dạng mếu máo

– Các cậu kẻ tung người hứng đủ chưa.

– Đấy! cậu xem hắn ta đã không đền bù cho trái tim đau khổ của mình lại còn gắt gỏng.

Cảnh Hàn lườm Du Hạo một cái.

– Còn dám nói, cậu có biết bao cái định mệnh của đời cậu, ai chẳng là định mệnh đời cậu còn dám luyên thuyên tôi cho cái khách sạn này của nhà cậu đổi chủ.

– Ôi trời ơi! sợ quá

Du Hạo giả vờ run rẩy

Đàm Phong nhìn bọn họ đùa cợt cũng cười hùa theo.

– Vậy rốt cuối em gái xinh đẹp này danh tính thế nào, là định mệnh của ai.
 
Chương 37


Cảnh Hàn quay sang kéo tay cô ngồi xuống cạnh mình.

– Cô ấy là Diệp Y Lan

– Diệp Y Lan! Đàm Phong hiểu ra vấn đề cười nhìn Du Hạo.

– Du Hạo cậu đổi khẩu vị, định mệnh đời cậu lần này là vợ bạn

– Ấy! không hề! Mình hôm nay mới biết cô ấy là vợ của đầu gỗ nha.

– Thật không ngờ chúng ta chơi với nhau lâu như vậy giờ mới nhìn ra gu thẩm mỹ về phụ nữ của các cậu giống nhau.

– Ai thèm giống cậu ta. Cậu ta chỉ thích hoa khôi, người mẫu, diễn viên.. Tớ đây chưa bao giờ thích

Cảnh Hàn lên tiếng.

– Tớ cũng thích các em ngoan hiền chính trực chứ bộ.

Du Hạo nên tiếng phản bác

– Vậy cậu muốn tôi nhường cô ấy cho cậu.

– Thôi được rồi đừng làm em gái nhỏ đây sợ, chuyện đàn ông để sau đi.

Đàm Phong cười đổi chủ đề

– Em gái, tôi gọi em là Y Lan nhé. Từ nãy chúng tôi chỉ đùa thôi, đừng sợ nhé.

Cô liếc nhìn Cảnh Hàn rồi quay sang nhìn Đàm Phong nói

– Không sao, tôi không để ý.

– Được rồi cũng đến giờ cơm chúng ta vào bàn rồi vừa ăn vừa nói. Hôm nay có Du đại công tử thiết đãi chúng ta cứ ăn thỏa thích

Đàm Phong vỗ vai Du Hạo đứng lên.

– Trời! sao tôi lại có những người bạn như các cậu nhỉ. Trái tim tôi đang tan vỡ, vậy mà các cậu lỡ móc thêm hầu bao của tôi.

Du Hạo nhăn nhó.

– Chẳng phải cậu là chủ sao

Cảnh Hàn cũng nắm tay cô đi về phía bàn ăn

– Các cậu thật nhẫn tâm, không hiểu tại sao tôi lại đi kết bạn với các cậu.

– Giờ hối hận rồi sao

Đàm Phong cười sảng khoái

Bữa ăn cứ thế trôi qua trong sự vui vẻ, và tiếng cười đùa của ba người bạn. Cô cũng bị lôi kéo hòa mình vào sự vui vẻ đó. Cô không ngờ rằng ba người đàn ông trước mặt cô lại chính là những người có địa vị và danh vọng trong xã hội. Khi bữa ăn kết thúc Cảnh Hàn nghiêng đầu nói nhỏ vào tai cô.

– Em về khách sạn trước, tôi còn có việc lát gặp lại em sau.

Cô khẽ gật đầu đồng ý

Cảnh Hàn đưa mắt nhìn sang trợ lý Trần, anh ta liền hiểu ý liền gật đầu đứng dậy.

Cô đi rồi Dù Hạo nhìn Cảnh Hàn nheo mắt cười

– Thật không ngờ hôm nay có thể nhìn thấy một mặt khác của cậu. Rất dịu dàng, yêu cô ấy thật rồi sao

– Cậu cho là vậy sao?

– Còn không phải? Mình thấy cô bé đó không giống những người phụ nữ khác, trong sáng, ngây thơ. Chẳng lẽ cậu không động lòng.

– Mình không bao giờ để phụ nữ lên hàng đầu.

– Thật không! vậy nếu cậu không thích cô ấy, mình có xen vào cũng không sao phải không.

Nghe Du Hạo nói Cảnh Hàn liếc mắt nhìn thẳng anh.

– Cậu có ý gì, lời cậu nói là thật.

Du Hạo cười nửa miệng

– Nếu cậu không thích cô ấy, mình có quyền theo đuổi mà! không phải sao? Nếu cô ấy thích mình thì đó là lựa chọn của cô ấy.

– Cô ta là vợ mình.

Du Hạo nhún vai

– Mình không ngại lấy một phụ nữ đã trải trải qua một lần hôn nhân. Chỉ cần cô ấy thích mình là được

Với cả cậu đâu coi trọng cuộc hôn nhân này, không phải sao! Vậy mình vẫn còn cơ hội với cô bé ấy.

Cảnh Hàn đứng dậy bỏ đi

– Tùy cậu, bữa ăn này mình trả. Mình đi trước.

Nhìn theo bóng lưng dời đi Đàm Phong lên tiếng

– Cậu định xen vào giữa bọn họ thật sao?

– Tên đầu gỗ đó phải cho hắn chút động lực nếu không hắn sẽ không nói ra những gì trong lòng.

Là bạn của cậu ta mình không muốn thấy cậu ta lún sâu vào thù hận

– Cậu nói phải chuyện đã qua lâu rồi nhưng cậu ta vẫn không chút bỏ được. Mình không nghĩ cô bé kia có liên quan đến việc đó.

– Mình hi vọng cậu ta sẽ suy nghĩ sáng suốt.
 
Chương 38


Cốc! cốc! cốc

– Ai vậy nhỉ, chắc không phải tìm mình. Hay là phục vụ phòng.

– Xin hỏi cô là cô Diệp đúng không ạ?

– Vâng là tôi đây.

– Chào cô chúng tôi mang lễ phục đến để cô chọn. Còn đây là chuyên gia trang điểm Jonly Phạm. Phương tiên sinh cho gọi chúng tôi đến để giúp cô trang điểm cho bữa tiệc tối nay.

À! vâng! xin mời vào.

Y Lan lúng túng tránh đường mở rộng cửa để họ vào.

Đoàn người lập tức tiến vào.

Y Lan bị hoa cả mắt với đống đồ họ mang tới. Một giá treo trên đó không biết là bao nhiêu bộ quần áo nữa. Cô còn suýt không đứng vững khi nhìn thấy đống đồ trang sức và giày dép.

– Thưa cô! thưa cô

Y Lan sực tỉnh, lấy lại tinh thần

– À vâng.

– Mời cô xem những mẫu trang phục mới nhất của chúng tôi.

Y Lan nhìn đống đồ đến hoa cả mắt. Cô lúng túng chọn đại một bộ mà cô cho là khá kín đáo.

– Đây bộ này đi.

– Cô rất tinh mắt, bộ này rất thích hợp với dạ tiệc tối nay. Đây là mẫu trang sức mời cô xem qua.

Sau khi chọn xong, rồi lại trang điểm vật vã vậy mà cũng mất mấy tiếng đồng hồ.

Sau khi họ rời đi cô liếc mắt nhìn cánh cửa khép lại rồi thở phào. Nhìn lại mình trong gương cô không nghĩ đó lại là mình. Chưa bao giờ cô ăn mặc như vậy.

Váy cúp ngực màu tím nhạt kèm theo những chiếc nơ nhỏ xung quanh, tóc búi cao để lộ chiếc cổ cao, trắng trẻo mịn màng

Tiếng gõ cửa làm cô giật mình.

Người đứng trước cửa là trợ lý Trần

– Diệp tiểu thư đã đến giờ đến buổi dạ tiệc.

– À! Vâng!

Cô Bước ra đi theo trợ lý Trần đi xuống sảnh.

Cô định hỏi Cảnh Hàn đâu nhưng ấp úng không nói lên lời.

Ra xe vừa cúi người chui vào xe cô hốt hoảng khi nhìn thấy anh ngồi ở đó.

Thấy cô ngập ngừng mãi không vào anh lên tiếng.

– Còn chuyện gì sao?

– Không! không có gì?

– Vậy còn không mau đi!

– Vâng! được

Cô lật đật ngồi vào xe, cố gắng nhích ra phía sát cửa để lại giữa hai người một khoảng trống.

Cô cảm thấy không thoải mái khi ăn mặc như vậy trước mặt anh.

Xe chạy một lúc thì dừng trước cửa khách sạn nơi tổ chức tiệc.

Trước cửa khách sạn được trải thảm đỏ, nhân viên khách sạn thấy hai người đến liền cung kính cúi chào.

Cô đi theo anh vào bên trong. Bên trong phòng tiệc đều là những người ăn mặc sang trọng, đeo trên người những món đồ trang sức đắt tiền.

Khi cô và anh bước vào dường như tất cả các anh mắt mọi người đều hướng về hai người.

Cảnh Hàn tiến lên chào hỏi và trò chuyện với một vài người quen trong giới kinh doanh.

Cô đứng cạnh anh một lúc thì lui lại phía sau tìm một chỗ vẳng vẻ để ngồi.

Cô không quen tham gia các bữa tiệc như vây, cô cũng không quen ai nên không muốn làm ảnh hưởng đến anh đi xã giao làm ăn.

Lúc này cô thật sự cảm thấy đói bụng, nhìn thấy các món ăn trên bàn càng khiến cô đói hơn. Liếc mắt ngó xung quanh thấy không ai chu ý đến mình cô bắt đầu cầm đ ĩa lên chọn cho mình một vài món ăn.

Đang ăn con tôm ngon lành thì cô bị một người vỗ vai làm cô giật mình suýt rơi đ ĩa thức ăn.

– Này!

– Ôi! làm mình giật thót tim.

– Hì! trốn ra đây ăn vụng hả.

– Sao cậu lại ở đây.

– Mình ra đây để tham dự bữa tiệc này mà. Sếp mình đang đi giao dịch để ký hợp đồng, nên mình trốn ra đây kiếm gì ăn. Đói quá bận làm việc đến giờ đã ăn được gì đâu, mình sắp xỉu đến nơi rồi. Cậu cũng theo Phương Cảnh Hàn tới đây hả. Anh ta đâu rồi.
 
Chương 39


Vừa nói Giai Tuệ vừa đưa mắt nhìn xung quanh.

– Đi xã giao rồi

Tự nhiên gặp được người quen, lại là bạn thân, trong lòng tự nhiên thấy thoải mái hơn lên rất nhiều. Hai cô gái vừa ăn vừa nói chuyện.

– Cũng lâu lắm tụi mình mới có dịp tham dự một bữa tiệc như thế này nhỉ.

– un, giá có Mẫn Quân ở đây chắc sẽ vui lắm. Cậu có nhớ hội tứ công chúa đỏng đảnh không. Hồi năm nhất bọn mình dự tiệc hóa trang ở trường con bé Nhã Kỳ còn cố ý chọc ghẹo chúng ta khi chúng ta trốn ra ăn không.

Hai cô gái vui vẻ vừa ăn vừa ôn lại chuyện cũ.

Bên này Cảnh Hàn sau khi bàn công việc với vài đối tác xong quay lại đưa mắt tìm cô.

Trợ lý Trần bước nên nói nhỏ với anh.

– Chủ tịch phu nhân đang nói chuyện với bạn ở đằng kia.

Nhìn theo hướng trợ lý chỉ anh bỗng ngây người khi thấy nụ cười của cô.

Từ lúc cô từ khách sạn ra có gì đó ở cô khiến anh không thể rời mắt. Anh cố tỏ ra bận rộn để khiến bản thân không quay sang nhìn cô.

Du Hạo ở bên cạnh huých vai anh nói:

– Sao ở bên cạnh nhau suốt ngày ngắm vẫn chưa chán à.

Cảnh Hàn rời mắt nhìn vào ly rượu đỏ trên tay.

– Gần đây cậu có vẻ quan tâm hơi nhiều đến đời sống riêng tư của mình nhỉ.

Du Hạo nhún vai

– Cũng không có gì là lạ, định mệnh đời mình đang nằm trong tay cậu dĩ nhiên là mình cần phải quan tâm rồi.

– Cậu sẽ không có cơ hội đó đâu

– Đừng nói chắc chắn như vậy. Thôi không nói với cậu nữa tranh thủ không có ai quấy rầy mình đi gặp em gái xinh đẹp bồi dưỡng tình cảm đã.

Nói rồi anh ta bỏ mặc Cảnh Hàn đứng đó liền rời đi.

Đàm Phong từ xa tiến lại vỗ vai anh

– Hai cậu lại khẩu chiến đấy à.

Anh cười không trả lời

– Cậu định để Du Hạo xen vào giữa cậu và Y Lan thật đấy à.

– Cậu ta sẽ không có cơ hội đó đâu.

– Chẳng phải cậu không yêu sao, vì sao cậu ta không có cơ hội.

– Cho dù mình có bỏ cô ta thì cậu ta cũng sẽ không có cơ hội đâu. Mình không cho phép.

– Được rồi! được rồi! chuyện của các cậu mình không xen vào nhưng mình khuyên cậu nên suy nghĩ thấu đáo đừng hại người rồi hại mình.

– Mình tự biết tính toán.

– Được cậu tự biết tính toán. Vậy giờ nói cho mình biết cô bé bên cạnh vợ cậu là ai.

Anh liếc nhìn Đàm Phong với ánh mắt dò hỏi.

– Là bạn đại học! sao vậy cậu quan tâm?

Đàm Phong cười nửa miệng

– Phải! có chút tò mò. Cô bé đó tên gì vậy.

– Giai Tuệ.

Được! rất hay giờ mình sẽ qua đó làm quen, nếu không tên kia vui vẻ lại chuyển định mệnh đời hắn sang cô bé đó mất.

Miệng nói chân anh đi về phía hai cô gái cùng Du Hạo. Du Hạo đang rất hào hứng bắt chuyện với hai cô.

– Em gái xinh đẹp chúng ta lại gặp nhau

Y Lan và Giai Tuệ cùng quay lại nhìn anh.

– À vâng chào anh, anh tìm Cảnh Hàn sao. Anh ấy đang bàn chuyện làm ăn ở đằng kia.

– Sao em lại cho rằng anh gặp em là để tìm tên đó nhỉ.

– À Vâng! xin lỗi anh tại em cho rằng chúng ta cũng không có nhiều chuyện để nói với nhau. Nên chắc anh là muốn tìm anh ấy.

– Trời! em vẫn nói thẳng như vậy sao. Thật khiến anh đau lòng. Phụ nữ nhiều khi nói thẳng quá sẽ khiến đàn ông đau lòng đó biết không cô bé.

Giai Tuệ ở bên cạnh ghé vào tai cô nói nhỏ

– Y Lan! ai vậy. Cậu biết anh ta sao. Anh ta có vẻ đang tán tỉnh cậu, không sợ chồng cậu biết à. Mình nhìn anh ta có vẻ không phải người đứng đắn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom