Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Cố Tình Dụ Dỗ

Cố Tình Dụ Dỗ

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,343
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Cố Tình Dụ Dỗ

Cố Tình Dụ Dỗ
Tác giả: Khuyết Danh
Tình trạng: Đã hoàn thành




Thể loại: Ngôn Tình, Vả Mặt, HE, Hiện Đại, Chữa Lành

Team dịch: Xoăn dịch truyện

Giới thiệu

Sau khi ly hôn với chồng, cuối cùng tôi cũng được như ý nguyện, gả cho lão Vương nhà bên.  

Còn chồng cũ của tôi cũng đạt được ý nguyện, cưới góa phụ Hồ Lệ Tinh.  

Tưởng rằng mỗi người đã xây dựng gia đình riêng và sống yên ổn, nhưng ai ngờ chồng cũ và vợ mới của anh ta lại không chịu yên thân.  

Chồng cũ chạy sang nhà tôi, lớn tiếng mắng tôi không biết xấu hổ, nói tôi với lão Vương đã lén lút qua lại từ lâu.  

Còn vợ mới của anh ta, hôm nay sang mượn muối, ngày mai lại chạy qua mượn tiền, thậm chí thỉnh thoảng còn liếc mắt đưa tình với lão Vương nhà tôi.  

Chồng cũ thì ra vẻ nhiệt tình, để mặc vợ mình đến nhờ chồng tôi giúp đỡ, nào là gánh nước, bổ củi.  

Nhưng tôi sao có thể để yên cho họ được!
 
Chương 1: P1 - 1


PHẦN 1

 

Sau khi ly hôn với chồng, cuối cùng tôi cũng được như ý nguyện, gả cho lão Vương nhà bên.  

 

Còn chồng cũ của tôi cũng đạt được ý nguyện, cưới góa phụ Hồ Lệ Tinh.  

 

Tưởng rằng mỗi người đã xây dựng gia đình riêng và sống yên ổn, nhưng ai ngờ chồng cũ và vợ mới của anh ta lại không chịu yên thân.  

 

Chồng cũ chạy sang nhà tôi, lớn tiếng mắng tôi không biết xấu hổ, nói tôi với lão Vương đã lén lút qua lại từ lâu.  

 

Còn vợ mới của anh ta, hôm nay sang mượn muối, ngày mai lại chạy qua mượn tiền, thậm chí thỉnh thoảng còn liếc mắt đưa tình với lão Vương nhà tôi.  

 

Chồng cũ thì ra vẻ nhiệt tình, để mặc vợ mình đến nhờ chồng tôi giúp đỡ, nào là gánh nước, bổ củi.  

 

Nhưng tôi sao có thể để yên cho họ được!  

 

****

 

Ngày tôi và lão Vương kết hôn, anh ấy chỉ mời mấy chiến hữu thân thiết đến dự.  

 

Nhưng chồng cũ của tôi lại không mời mà đến. Ngay trước mặt mọi người, anh ta bắt đầu xỉ vả tôi.  

 

“Cô nói xem, tại sao ngày xưa cứ chạy qua nhà lão Vương, giặt quần áo, nấu cơm cho người ta?”  

 

“Cô cứ đòi ly hôn với tôi, hóa ra là hai người đã qua lại với nhau từ lâu, đúng không?”  

 

“Cô đúng là đồ đàn bà không biết xấu hổ!”  

 

Tôi kéo lão Vương, ngăn anh ấy định bênh vực cho tôi, hít một hơi sâu rồi nói:  

 

“Lương Khoan, anh nói mấy lời này không thấy thẹn với lương tâm sao? Tôi, Lý Nguyệt Nga, 18 tuổi đã gả vào nhà anh, nhưng một ngày hạnh phúc cũng chưa từng được hưởng.”  

 

“Ngày cưới, anh đã quay lại quân đội, suốt năm năm trời không về nhà.”  

 

“Trong năm năm đó, tôi thay anh chăm sóc cha mẹ, lo liệu cho các em anh. Ngày nào cũng dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó.”  

 

“Năm năm đó, tôi – một người phụ nữ, phải làm việc như những lao động khỏe mạnh trong đội, mỗi ngày kiếm được mười công điểm, chỉ để nuôi sống cả nhà anh từ già tới trẻ.”  

 

“Anh không biết cảm ơn tôi, còn đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi!”  

 

“Anh bảo tôi giặt quần áo, nấu cơm cho lão Vương? Mắt anh mù rồi sao? Tôi làm là vì đứa bé tên Thạch Đầu! Tôi giặt quần áo cho nó, nấu cơm cho nó ăn!”  

 

“Không phải chính anh bảo tôi phải quan tâm, chăm sóc con của liệt sĩ sao? Thạch Đầu là con liệt sĩ, tôi chăm sóc nó, yêu thương nó thì làm sao?”  

 

“Tôi nghe lời anh, chăm lo cho Thạch Đầu, vậy mà giờ anh lại lấy chuyện này ra để vu khống tôi và lão Vương. Anh không thấy nhục nhã khi nói những lời đó sao?”  

 

“Năm năm trời tôi khổ cực chăm sóc nhà anh, vậy mà giờ đây anh lại phá hoại danh tiếng của tôi. Anh đúng là đồ cẩu vong ơn bội nghĩa!”  

 

“Anh bội bạc như vậy, cấp trên của anh có biết không? Đồng đội anh có biết không? Những chiến sĩ dưới quyền anh có biết không?”  

 

“Anh với góa phụ thì lén lút không rõ ràng, nhưng lại vu oan cho tôi và lão Vương. Ai đúng ai sai, mọi người đều thấy rõ. Tôi nể mặt anh nên không nói ra, nhưng anh không biết điều, lại còn muốn hãm hại tôi. Anh đúng là không thể chịu nổi khi thấy tôi sống tốt!”  

 

Tôi xả ra một hơi dài, cuối cùng cũng nói hết tất cả!  

 

Tôi và Lương Khoan kết hôn hơn năm năm, mà năm năm đầu tôi chỉ ở quê lo chăm sóc gia đình anh ta.  

 

Cha mẹ anh ta sức khỏe yếu, bệnh tật triền miên phải dùng thuốc cả năm. Còn mấy đứa em nhỏ tuổi, không thể làm được việc gì.  

 

Nếu không phải tôi ngày đêm vất vả, làm lụng không lời oán trách, thì cha mẹ và các em của anh ta chẳng biết giờ này còn đang ăn đất ở đâu!  

 

Mãi đến khi em trai anh ta lớn lên, có thể tự đứng ra gánh vác gia đình!  

 

Anh ta cũng thăng chức làm doanh trưởng, lúc đó tôi mới yên tâm đi theo anh ta để sống đời quân nhân.  

 

Nhưng sau khi theo anh ta vào doanh trại, tôi phát hiện ra anh ta lại ân cần, chu đáo chăm sóc cho góa phụ của một đồng đội – Hồ Lệ Tinh!  

 

Anh ta tận tâm gánh nước, bổ củi cho góa phụ, còn tất cả việc nhà thì lại ném hết cho tôi.  

 

Tôi không cam lòng, tôi thấy ấm ức, liền nói lý với anh ta!  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Anh ta bảo tôi làm quen rồi.  

 

Còn người góa phụ kia thì chưa làm bao giờ!  

 

Vậy nên anh ta phải chăm sóc cô ta.  

 

Anh ta thậm chí còn đưa hết tem phiếu thịt, vải cho cô ta.  

 

Còn tôi, là vợ chính thức của anh ta, lại phải ăn mấy tháng trời cải luộc nhạt nhẽo, mặc toàn quần áo cũ mang từ quê lên.  

 

Thế thì ai mà chịu nổi?  

 

Tôi bùng nổ!  

 

Tôi thẳng thắn nói với anh ta, bảo anh ta phải biết xấu hổ.  

 

Nhưng anh ta không nghe, còn nói rằng tôi có tư tưởng sai lệch.  

 

Người đàn ông này, việc nhà thì chẳng động một ngón tay, còn sang làm việc cho góa phụ thì lại là người siêng năng số một!  

 

Ai mà chịu nổi cảnh đó chứ?  

 

Vậy nên tôi quyết tâm ly hôn.
 
Chương 2: P1 - 2


Nhưng ở thời đại này, ly hôn thì phải về quê làm lại cuộc sống, mà tôi thì không muốn quay lại nơi “mặt đối đất, lưng đeo trời” đó.  

 

Vậy nên sau vài tháng nỗ lực, tôi tự tìm cho mình một chỗ dựa – lão Vương nhà bên.  

 

Sau đó, tôi buộc anh ta phải ly hôn.  

 

Lão Vương là một người tốt. Dù anh ấy có một cậu con trai, nhưng đó là con nuôi, là cô nhi của một liệt sĩ.  

 

Khi biết tôi ly hôn, lão Vương đã chủ động cầu hôn tôi, và tôi, dù ngại ngùng, đã đồng ý.  

 

Rồi chúng tôi đi đăng ký kết hôn!  

 

*

 

Hôm nay là ngày tôi và lão Vương tổ chức tiệc nhỏ mời bạn bè sau khi đăng ký kết hôn.  

 

Nhưng tôi không ngờ, chồng cũ của tôi lại đến quậy phá vào đúng hôm nay!  

 

Thật là… không thể chịu được, mà cũng không muốn chịu.  

 

Dù rằng là tôi đã ép anh ta ly hôn.  

 

Nhưng nghĩ lại, tôi đã tận tâm chăm sóc gia đình anh ta suốt năm năm.  

 

Anh ta chẳng những không biết ơn, mà còn lấy cớ “chăm sóc góa phụ đồng đội” để muốn đứng núi này trông núi nọ.  

 

Trong lòng tôi thật sự không thể không bực bội.  

 

Hôm nay anh ta tự tìm đến đây để bị mắng, thì tôi chẳng cần phải nể nang gì nữa.  

 

Quả nhiên, mắng được, nói được, tôi cảm thấy thoải mái hơn hẳn.  

 

“Vợ à, chó thì trung thành, không bao giờ bội bạc. Những kẻ vong ơn bội nghĩa, không xứng đáng được so sánh với chó!”  

 

Lão Vương từ tốn thốt ra một câu.  

 

Tôi suýt bật cười. Không ngờ, miệng lão Vương cũng độc đến vậy. Đúng là người tôi đã chọn lọc kỹ lưỡng, tôi thích!  

 

“Đúng thế, anh ta đúng là không thể so được với chó!”  

 

Bị tôi và lão Vương “phủ đầu” như vậy, người có chút tự trọng chắc chắn sẽ không còn mặt mũi mà ở lại.  

 

Tôi cứ nghĩ Lương Khoan sẽ cút đi trong tủi nhục, nhanh chóng biến mất!  

 

Nhưng hôm nay anh ta không biết uống nhầm thuốc gì hay bị quỷ ám, chẳng những không rời đi, mà còn bày ra cái vẻ mặt như thể mình là kẻ bị phụ bạc.  

 

Nhìn anh ta cứ như tôi là người mắc nợ anh ta vậy.  

 

Nếu nói có người phải xin lỗi, thì người đó cũng chỉ có thể là Lương Khoan, chứ tôi thì không hề nợ anh ta một chút nào!  

 

Lương Khoan thật sự rất tức giận. Anh ta đến đây để "nói lý", vì chỉ mới một tuần sau khi ly hôn, tôi đã tái hôn.  

 

Anh ta không tin rằng trước khi ly hôn, giữa tôi và lão Vương không có chút gì đó mờ ám.  

 

Nhưng không ngờ, anh ta mới nói được ba câu, tôi đã phản công tới tấp, kể ra bao nhiêu chuyện như pháo liên thanh.  

 

Chẳng phải anh ta chỉ giúp chăm sóc một góa phụ liệt sĩ thôi sao? Đó chẳng phải là việc cao cả và vĩ đại lắm sao?  

 

Sao qua miệng tôi, nó lại trở thành chuyện anh ta và góa phụ kia “không rõ ràng”?  

 

Bị tôi ép ly hôn, anh ta đã cảm thấy bức bối rồi.  

 

Giờ lại bị tôi và lão Vương hạ thấp đến mức chẳng bằng con chó, anh ta càng thấy ấm ức.  

 

Rồi việc tôi tái hôn với lão Vương chỉ một tuần sau ly hôn, càng khiến anh ta nghẹn uất đến mức khó thở!  

 

Thêm việc bị đồng đội bóng gió rằng anh ta còn không bằng con chó, càng khiến Lương Khoan tức giận nghẹn ứ hơn nữa!  

 

Là một người đàn ông, làm sao anh ta có thể nuốt trôi cục tức này được.  

 

“Lý Nguyệt Nga, mới ly hôn có một tuần mà cô đã tái hôn, vậy mà còn nói tôi vu khống cô? Cô xem lại đi, cô phải không biết xấu hổ đến mức nào, có phải trước khi ly hôn, cô đã lén lút qua lại với Vương Thắng Lợi rồi không?”  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Cô nói tôi và Hồ Lệ Tinh không rõ ràng? Tư tưởng của cô mới là bẩn thỉu! Tôi chăm sóc góa phụ liệt sĩ là việc cao cả, vậy mà qua suy nghĩ của cô, nó lại trở nên… trở nên không thể chấp nhận được! Cô…”  

 

Anh ta còn chưa kịp nói hết câu thì mấy người đồng đội tham dự bữa tiệc đã lên tiếng can ngăn.  

 

“Lão Lương, hôm nay là ngày vui của lão Vương, anh đến đây gào thét thế này là sao chứ?”  

 

“Nếu không thì ngồi xuống nói chuyện cho đàng hoàng, còn không thì chúng ta ra ngoài giải quyết. Anh làm loạn trong ngày cưới của người ta, không phải là hơi quá đáng sao?”  

 

“Đúng đấy, chúng ta là anh em, anh làm như thế là không đúng đâu.”  

 

Lương Khoan tức tối, quát lên: “Đây là chuyện giữa tôi và Lý Nguyệt Nga, các anh đừng xen vào!”  

 

Tôi thở dài, đúng là cái đồ đàn ông vô liêm sỉ này, xem ra anh ta thực sự chẳng muốn giữ chút thể diện nào nữa rồi!  

 

Đã không cần thể diện, vậy tôi sẽ giúp anh ta!  

 

“Lương Khoan, anh nói tôi và anh Vương lén lút trước khi ly hôn, vậy anh có bằng chứng không? Nếu không có, thì anh đang vu khống đấy. Chúng ta phải nói rõ ràng chuyện này!”  

 

“Anh đúng là tự thấy mình cao thượng quá nhỉ. Đội lốt đạo đức để làm những việc ghê tởm!”  

 

“Anh chăm sóc góa phụ, người ta nói anh là tư tưởng không sạch sẽ. Còn tôi chăm sóc con của liệt sĩ, anh lại dùng lời lẽ đó để gán ghép tôi? Vậy chẳng phải chính tư tưởng của anh còn dơ bẩn hơn sao? Anh chăm sóc góa phụ, còn tôi chăm sóc trẻ con!”  

 

“Anh nói tôi không biết xấu hổ? Vậy chúng ta thử xem ai mới là kẻ không biết xấu hổ!”
 
Chương 3: P1 - 3


“Khi vợ anh đau lưng, không thể bổ củi, không thể gánh nước, anh có giúp cô ấy không? Không! Anh lại vội vã đi giúp Hồ Lệ Tinh gánh nước, bổ củi!”  

 

“Khi vợ anh không khỏe, không muốn làm việc, anh có làm thay cô ấy không? Không! Anh lại bận bịu lo cho Hồ Lệ Tinh!”  

 

“Khi vợ anh bị bệnh, phải truyền nước, anh có ở bên cạnh chăm sóc không? Không! Anh lại ở bên giường của Hồ Lệ Tinh, hỏi han ân cần!”  

 

“Sao vậy? Anh lấy vợ về là để làm bảo mẫu, để cô ấy lo hết mọi chuyện trong nhà, để anh có thể yên tâm đi chăm sóc người phụ nữ khác à?”  

 

“Anh thử đặt tay lên n.g.ự.c tự hỏi, từ khi vợ anh đến doanh trại mấy tháng nay, anh đã mang về nhà được tấm phiếu vải, phiếu thịt nào chưa? Anh đã mua cho cô ấy thứ gì chưa?”  

 

“Sao thế? Đưa những thứ đó cho vợ anh thì tiếc, nhưng đưa cho góa phụ thì không tiếc sao?”  

 

"Anh nói anh là một người đàn ông, vậy mà không chăm lo nổi cho vợ mình, lại chuyên đi chăm sóc góa phụ nhà người ta."  

 

"Chỉ với thái độ của anh – ăn trong bát lại cứ ngóng trong nồi – mà dám nói tôi không biết xấu hổ, còn bảo tôi có tư tưởng bẩn thỉu sao?"  

 

"Theo lý lẽ của anh, đến nhà người khác giúp đỡ là không biết xấu hổ, vậy thì trong cả khu đại viện này, kẻ không biết xấu hổ nhất hẳn là anh rồi, đúng không?"  

 

"Anh đừng phủ nhận. Nếu anh phủ nhận, thì chỉ có thể là tất cả những thứ đó là do cô góa phụ kia chủ động đòi hỏi từ anh. Mà nếu vậy, thì chính cô ấy là người không biết xấu hổ, tư tưởng không sạch sẽ, tham lam những thứ không thuộc về mình."  

 

"Anh có cam lòng để cô ấy mang tiếng như vậy không?"  

 

Tôi thở ra một hơi, không phải lỗi của tôi đâu, là anh tự tìm đến để bị mắng đấy, tôi chẳng qua chỉ đáp ứng nguyện vọng của anh thôi.  

 

Anh hãy tự chọn đi: Anh không biết xấu hổ và tư tưởng bẩn thỉu, hay chính Hồ Lệ Tinh là người như thế?  

 

Người có chút liêm sỉ thì bị tôi nói như vậy đã bỏ đi từ lâu rồi. Nhưng Lương Khoan lại là kẻ không có liêm sỉ, chẳng những không đi, mà còn tỏ ra càng bị mắng càng hăng!  

 

"Sao cô nói năng khó nghe thế? Góa phụ gì chứ, đó là vợ của đồng đội tôi! Tôi giúp đỡ cô ấy là điều nên làm, đó là một hành động cao thượng!"  

 

Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh bỉ. Lúc đó tôi chỉ biết thở dài, tự hỏi sao bố tôi lại mù quáng đến mức gả tôi cho một người đàn ông như thế này.  

 

"Anh giúp đỡ vợ đồng đội là cao thượng, vậy việc tôi chăm sóc cho con liệt sĩ thì không phải cao thượng sao? Anh mở miệng vu khống rằng tôi và anh Vương lén lút trước khi ly hôn, vậy nếu tôi nói anh và góa phụ kia lén lút từ trước thì cũng chẳng có gì sai đúng không?"  

 

"Tôi thật sự không hiểu, sao da mặt anh lại dày đến thế. Anh nói gì thì thành sự thật à?"  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Trước khi ly hôn, chỉ cần Hồ Lệ Tinh gọi, anh ta liền chạy đến ngay lập tức.  

 

Thậm chí không gọi, anh ta vẫn thấy không yên tâm, tự đến kiểm tra đúng giờ.  

 

Nhìn cái thái độ đó mà anh ta còn dám trách móc tôi?  

 

Thật không thể hiểu nổi sự trơ trẽn của anh ta!  

 

"Trong lòng anh chỉ có góa phụ đồng đội của mình, anh đã lúc nào từng quan tâm đến vợ mình chưa?"  

 

"Với góa phụ, anh nào là đưa tiền, nào là cho phiếu, nào là làm việc giúp."  

 

"Còn với vợ mình, ngoài việc để cô ấy gánh hết chuyện nhà, anh đã cho cô ấy được cái gì?"  

 

"Anh nói anh là đàn ông, vậy anh có thấy xấu hổ không khi để hết công việc cho vợ làm?"  

 

"Anh nghĩ anh vẫn là một người đàn ông sao? Có người đàn ông nào đối xử với vợ mình như thế không?"  

 

"Tôi chỉ giúp Thạch Đầu giặt đồ, nấu cơm đã bị anh vu là lén lút với anh Vương. Vậy còn anh, giúp góa phụ nhà người ta bao nhiêu việc như thế, anh lén lút với cô ta bao lâu rồi?"  

 

Lúc mới đến đại viện, tôi thật ngốc, việc gì cũng làm, thành ra biến anh ta thành một ông chồng chỉ biết chỉ tay năm ngón.  

 

Có lẽ vì tôi đã chăm sóc anh ta quá tốt, nên anh ta dư thừa sức lực để chạy đi "giúp đỡ" góa phụ kia giải phóng năng lượng thừa.  

 

Nào là làm việc giúp, nào là đưa phiếu, nào là có mặt ngay khi được gọi.  

 

Rõ ràng là lỗi của anh ta, vậy mà còn đổ tội lên đầu tôi. Không thể để yên được!  

 

Tôi càng mắng càng hả dạ, còn đồng đội của lão Vương thì nghe càng thấy thú vị.  

 

Người duy nhất không vui vẻ gì, chỉ có Lương Khoan.  

 

Đáng đời, tự anh ta chuốc lấy!  

 

Nén nhịn lâu như vậy, hôm nay anh ta tự tìm đến để bị mắng, nếu tôi không xả hết bực bội này ra, thì thật có lỗi với bản thân.  

 

"Còn nữa, tôi đã làm trâu làm ngựa cho gia đình anh suốt năm năm, không tiêu một xu nào của anh. Giờ chúng ta đã ly hôn, anh không định trả lại cho tôi số tiền tôi đã đổ vào gia đình anh trong năm năm qua sao?"  

 

"Không nhiều đâu, mỗi năm một trăm là đủ. Anh là đàn ông, chẳng lẽ lại dựa vào phụ nữ để nuôi gia đình sao?"
 
Chương 4: P1 - 4


Lão Vương quả thật không hổ danh là người tôi cố ý chọn, đúng là đáng tin cậy! Anh ấy ngay lập tức tiếp lời tôi:  

 

"Đường đường là một doanh trưởng, mà lại để phụ nữ nuôi gia đình. Nếu chuyện này lan ra ngoài, anh sẽ làm mất mặt cả quân nhân chúng tôi!"  

 

Tôi nhìn thấy gân cổ của Lương Khoan đã nổi lên!  

 

Giận rồi sao?  

 

Dám đến gây sự, mà chỉ có chút sức chiến đấu như thế thôi à?  

 

Lương Khoan tức giận đến mức mặt đỏ tía tai. Anh ta không thể tin nổi rằng tôi lại dám nói rằng mình chưa từng tiêu tiền của anh ta.  

 

Anh ta nghĩ tôi là kẻ ngốc sao? Mỗi tháng anh ta gửi về nhà hai mươi đồng, ở nông thôn số tiền đó hoàn toàn đủ cho cả gia đình sống một tháng!  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Thế mà tôi lại ra sức bôi nhọ anh ta, chẳng phải đây là muốn phá hủy danh tiếng của anh ta sao?  

 

"Sao cô có thể nói rằng mình không tiêu tiền của tôi? Mỗi tháng tôi gửi về nhà hai mươi đồng. Khi cô lên sống ở khu gia đình quân nhân, tôi còn đưa cả lương cho cô mà!"  

 

Tôi liếc anh ta với ánh mắt đầy khinh thường.  

 

Đúng là mỗi tháng anh ta gửi tiền về nhà, nhưng anh ta có bao giờ nghĩ đến chuyện nhà anh ta có đến hai người thường xuyên ốm đau, phải dùng thuốc?  

 

Hai mươi đồng một tháng chỉ vừa đủ để cha mẹ anh ta mua thuốc.  

 

Nếu không nhờ tôi chăm chỉ làm việc, lại thêm sự giúp đỡ từ gia đình tôi, nhà họ Lương không biết đã phải ra đường ăn xin từ bao giờ.  

 

"Anh còn có mặt mũi để nói à? Hai mươi đồng của anh còn chẳng đủ cho cha mẹ anh mua thuốc nữa là!"  

 

"Đừng nói tôi vu oan cho anh. Nếu không tin, anh cứ gửi điện báo về nhà hỏi em trai anh xem, cha mẹ anh mỗi tháng phải chi bao nhiêu tiền mua thuốc."  

 

"Anh nói khi tôi lên khu gia đình quân nhân, anh đã đưa lương cho tôi? Khéo thật, hôm nay lão Vương cũng vừa đưa lương cho tôi đấy."  

 

"Anh muốn tôi hỏi thử không? Cũng là doanh trưởng, tại sao lương của anh lại chỉ bằng một nửa lương của anh Vương?"  

 

Khi nhìn thấy bảng lương và sổ tiết kiệm của lão Vương, tôi mới biết, Lương Khoan – cái gã đàn ông tồi tệ này – không chỉ đưa phiếu thịt, phiếu vải cho cô hồ ly kia, mà còn hỗ trợ tiền bạc cho cô ta.  

 

Lại phải mắng thêm một câu ‘đồ đàn ông khốn nạn’ mới hả giận!  

 

Lương Khoan sững người. Cha mẹ anh ta cần nhiều tiền như vậy để mua thuốc, vậy mà tại sao tôi chưa từng nói với anh ta?  

 

"Sao cô không bao giờ nói với tôi rằng cha mẹ tôi phải tốn nhiều tiền thuốc như vậy? Nếu cô nói, tôi đã gửi thêm rồi."  

 

Tôi bật cười chua chát, tự trách mình lúc đó thật ngốc nghếch, sao không nói với anh ta, để bản thân phải chịu khổ đến vậy.  

 

"Đừng nói chuyện đó nữa. Thay vào đó, anh hãy giải thích tại sao lương của anh lại thấp hơn lão Vương đi."  

 

"Tôi dùng để giúp đỡ những người cần thiết."  

 

Khóe miệng tôi nhếch lên một nụ cười chế giễu: "Lương Khoan, nói rằng anh đưa tiền cho cô góa phụ đó khó đến thế sao? Còn phải vòng vo là giúp đỡ người cần thiết? Anh giấu giếm cái gì chứ? Thật đúng là đồ hèn nhát!"  

 

"Tôi thật sự thấy tội nghiệp cho cha mẹ anh. Có một đứa con trai, thà mang tiền giúp đỡ góa phụ, chứ không chịu cho cha mẹ mình thêm một đồng nào."  

 

"Để mọi người nói xem, doanh trưởng Lương – người không cho cha mẹ tiền chữa bệnh nhưng lại chăm lo hết mình cho góa phụ – có vĩ đại không?"  

 

Tôi dang tay, nhìn về phía mấy người đồng đội của lão Vương.  

 

Mấy vị sĩ quan đưa mắt nhìn nhau, nghe nãy giờ, những gì nên nghe và không nên nghe đều đã nghe cả.  

 

Họ giờ mới nhận ra, Lý Nguyệt Nga không chỉ giỏi làm việc mà còn rất giỏi ăn nói, sức chiến đấu thì đúng là không ai sánh bằng!  

 

"Doanh trưởng Lương, không phải tôi nói anh, nhưng chị Lý đúng là đã làm tất cả vì anh. Anh thử xem những gì anh làm có đáng mặt đàn ông không? Để phụ nữ nuôi cả gia đình anh, thôi đừng làm ầm lên nữa, nếu không, mất mặt chỉ có mình anh thôi."  

 

Khổng Quốc Hữu khuyên giải một cách chân thành.  

 

Cả đại viện ai cũng biết mối quan hệ của Lương Khoan với mẹ con Hồ Lệ Tinh không bình thường, chẳng giống như chăm sóc con liệt sĩ chút nào.  

 

Nhưng chuyện này, ngay cả Lý Nguyệt Nga còn không truy cứu, thì chẳng ai muốn xen vào.  

 

Bây giờ hai người đã ly hôn, vậy mà anh ta còn đến đây bôi nhọ người ta, thì đúng là quá đáng.  

 

Nghe đến những gì Lý Nguyệt Nga đã làm cho nhà họ Lương, mọi người chỉ thấy Lương Khoan thật là kẻ vong ân bội nghĩa.  

 

"Đúng thế, doanh trưởng Lương, anh thật sự không phải! Đàn ông không chăm sóc được vợ và gia đình mình, thì còn gọi gì là đàn ông?"  

 

"Anh Vương, người ta là sau khi anh và chị Lý ly hôn mới ở bên nhau, đừng vô cớ gây sự nữa."  

 

Hồ Hàn Sơn cũng không nhịn được, mắng Lương Khoan vài câu.  

 

Tư tưởng của bản thân có vấn đề, lại cứ thích nghi ngờ tư tưởng của người khác.
 
Chương 5: P1 - 5


Lão Vương thấy vợ mình mạnh mẽ đối đáp với chồng cũ, trong lòng vui sướng vô cùng. Điều này chứng tỏ, cô ấy đã hoàn toàn không còn chút tình cảm nào với gã đàn ông đó nữa.  

 

Anh đã nhịn Lương Khoan lâu lắm rồi.  

 

"Hôm nay là ngày vui của tôi, đừng làm mọi chuyện trở nên khó coi."  

 

"Nếu anh nhất quyết vu khống chúng tôi, tôi – Vương Thắng Lợi – cũng không phải người dễ bị bắt nạt. Chúng ta có thể ra ngoài giải quyết tay đôi, hoặc tìm đến thủ trưởng để phân xử."  

 

"Và nữa, anh và Lý Nguyệt Nga đã ly hôn rồi. Giờ anh là chồng cũ, đừng cứ lảng vảng quanh cô ấy. Tôi sợ anh sẽ làm cô ấy buồn phiền."  

 

"Dù anh không thương cô ấy, nhưng tôi thì thương!"  

 

Câu "tôi thương cô ấy" của lão Vương làm lòng tôi ấm áp hẳn lên! Nhìn đi, ánh mắt của tôi đúng là sáng suốt hơn cha mình nhiều!  

 

Tôi và Lương Khoan đến được với nhau, tất cả là do cha tôi.  

 

Chúng tôi lớn lên cùng làng, nói là thanh mai trúc mã cũng không sai.  

 

Nhà anh ta nghèo, cha mẹ già yếu, con cái còn nhỏ, là gia đình nghèo nhất làng.  

 

Con gái trong làng chẳng ai muốn lấy người như anh ta.  

 

Nhà tôi thì khá giả hơn.  

 

Cha tôi ngày trẻ từng muốn nhập ngũ, nhưng vì là con trai duy nhất trong nhà, ông nội nhất quyết không đồng ý.  

 

Vậy nên, cha tôi đã gửi hết hy vọng của mình vào thế hệ chúng tôi.  

 

*

Thật đáng tiếc, mẹ tôi sinh liên tiếp hai cô con gái, mãi đến lần thứ ba mới sinh được con trai.  

 

Tôi là con cả, lớn hơn em trai đúng mười tuổi.  

 

Cha tôi vốn định chờ em trai lớn lên sẽ để nó đi lính.  

 

Nhưng năm tôi mười tám tuổi, ông nhìn thấy Lương Khoan về quê thăm nhà, liền nảy ra ý định gả tôi cho anh ta.  

 

Chờ con trai đi lính còn những bảy, tám năm nữa, có một chàng rể là bộ đội cũng không tệ.  

 

Thế là ông bắt đầu khuyên nhủ tôi.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

"Con gái à, Lương Khoan không tệ đâu. Hai mươi hai tuổi đã là đại đội trưởng, tiền đồ sáng lạn. Đừng nhìn gia đình cậu ta  bây giờ nghèo, đợi cậu ta thăng tiến, nhà cậu ta chắc chắn sẽ là khá nhất làng. Hơn nữa, bộ đội có lương, sau này con cũng đỡ khổ."  

 

Lúc đó tôi rất kinh ngạc: "Nhưng bây giờ gia đình anh ta quá nghèo khổ, cha gả con qua đó chẳng phải là muốn con đi làm từ thiện sao?"  

 

Tôi không đồng ý, cha tôi liền bắt đầu đánh vào tình cảm, kể về sự tiếc nuối của mình, nói về kỳ vọng dành cho chúng tôi, tóm lại là giấc mơ của ông, chúng tôi phải giúp ông thực hiện.  

 

Nhìn cha vừa khóc vừa than trước mặt mình, cô gái nào chịu nổi chứ.  

 

Cuối cùng, tôi thua dưới chiêu trò khổ nhục kế của cha.  

 

Kết quả là tôi đến nhà họ Lương làm "từ thiện" suốt năm năm.  

 

Vất vả lắm mới đợi được đến ngày Lương Khoan có chút thành tựu, tôi được theo anh ta vào doanh trại, nhưng lại phát hiện anh ta là một gã khốn nạn.  

 

Anh ta đối xử với góa phụ còn tốt hơn cả vợ mình, tôi cảm thấy cực kỳ bất bình.  

 

Vì vậy, tôi âm thầm lên kế hoạch trong một thời gian dài mới tiếp cận được lão Vương.  

 

Thực ra, Lương Khoan nói không sai, tôi và lão Vương đã "lén lút" từ trước, nhưng đó là do tôi cố ý tiếp cận anh ấy.  

 

Kể từ khi phát hiện anh ta đối xử tốt với người phụ nữ khác hơn cả với tôi, tôi đã chủ ý tiếp cận lão Vương.  

 

Chỉ cần tỏ vẻ đáng thương, thể hiện sự đảm đang, quan tâm đến cuộc sống của anh ấy và con trai, giả vờ yếu đuối một chút.  

Nhưng tôi luôn giữ đạo đức, tuyệt đối không vượt qua ranh giới.  

 

Lão Vương cũng vậy, chỉ sau khi tôi ly hôn, sợ người khác nhanh tay hơn, anh ấy mới lập tức tỏ tình với tôi.  

 

Những uất ức và oán trách trong lòng tôi cuối cùng cũng được trút ra hết, tâm trạng nhẹ nhõm hẳn.  

 

"Lương Khoan, chúng ta đã ly hôn rồi, từ nay về sau không còn liên quan gì nữa! Hôm nay anh làm loạn lễ cưới của tôi và lão Vương, thật quá đáng."  

 

"Để cắt đứt hoàn toàn với anh, tôi nghĩ chúng ta nên tính toán rõ ràng mọi thứ."  

 

"Tôi ở khu gia đình mấy tháng, mỗi tháng anh đưa tôi ba mươi đồng, sau khi trừ chi tiêu, còn lại ba mươi đồng."  

 

"Tôi chăm sóc gia đình anh suốt năm năm, mỗi năm là một trăm, vậy anh nợ tôi bốn trăm bảy mươi đồng. Anh trả xong, chúng ta xong nợ. Từ giờ anh đừng làm phiền tôi, tôi cũng sẽ không làm phiền anh."  

 

Lương Khoan cảm thấy có gì đó không ổn. Anh ta đến đây để đòi lại công bằng, xả cơn giận bị vợ phản bội.  

 

Vậy mà sao chỉ trong chốc lát, anh ta lại trở thành gã đàn ông khốn nạn bị mọi người khinh thường. Anh ta định cãi lại đôi câu, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.  

 

Chính ủy đã đứng ngoài cửa nghe được khá lâu, rồi không mời mà vào.  

 

Mọi người trong phòng nhìn thấy chính ủy, liền vội đứng lên.  

 

"Hôm nay tôi không phải nhân vật chính, nhân vật chính là vợ chồng Vương Thắng Lợi. Mọi người đừng ngẩn ra, ai làm gì thì làm đi!"
 
Chương 6: P1 - 6


"Lương Khoan này, nãy giờ tôi nghe được không ít. Anh và Lý Nguyệt Nga ly hôn, chẳng lẽ không để lại chút tiền sinh hoạt phí nào cho cô ấy sao?"  

 

Lương Khoan lúng túng. Đúng là anh ta chưa từng nghĩ đến điều đó, nhưng người phụ nữ này cũng không đòi hỏi mà.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

"Cô ấy không đòi!"  

 

Chính ủy thở dài trong lòng: "Cô ấy không đòi thì anh không đưa à? Đây không phải là việc một quân nhân nên làm."  

 

Đào tạo một cán bộ trẻ như Lương Khoan không dễ dàng gì. Chính ủy nói lời nghiêm khắc để cảnh tỉnh anh ta.  

 

"Vâng, tôi sẽ bù đắp theo đúng yêu cầu cô ấy vừa nói."  

 

Chính ủy hài lòng gật đầu.  

 

Tôi cũng hài lòng, sao anh không chịu kết thúc sớm hơn chứ.  

 

"Chính ủy, hôm nay để lão Vương mời anh uống thêm vài ly nhé."  

 

Lương Khoan đứng đó, không ai thèm để ý đến anh ta, trông như vừa ăn phải thứ gì đó kinh tởm.  

 

Tôi cảm thấy cực kỳ sảng khoái. Đúng là đáng đời, gã đàn ông khốn nạn này, ngày tôi kết hôn còn muốn làm kẻ phá rối.  

 

Đáng kiếp!  

 

Tiễn hết khách khứa, trời đã tối đen.  

 

Tôi hơi ngại ngùng nhìn lão Vương.  

 

"Hôm nay khiến anh khó xử rồi!"  

 

"Không sao đâu, Lương Khoan chỉ là kẻ không biết điều. Vợ à, em đừng bận tâm."  

 

Nói xong, lão Vương liền tiến lại gần tôi, hạ giọng nói: "Vợ à, trời không còn sớm nữa, em xem chúng ta có nên..."  

 

Tôi hiểu ý của ông, liền ngượng ngùng nói: "Vậy anh tắt đèn đi."  

 

Lão Vương tắt đèn, rồi nhanh chóng tự cởi sạch đồ mình.  

 

Anh ấy vội vàng đẩy tôi xuống giường, lần lượt cởi chiếc áo bông, rồi đến quần bông, sau đó là áo lót dài, tiếp đến là quần lót dài, rồi chiếc áo lót nhỏ cuối cùng...  

 

Tôi rất đau!  

 

Dù là phụ nữ đã tái hôn, nhưng thực ra đến giờ tôi vẫn là một cô gái trong trắng.  

 

Ngày cưới, Lương Khoan lập tức quay về đơn vị, không hề có đêm động phòng.  

 

Sau đó, mấy tháng sống ở khu gia đình quân nhân, có lẽ tâm trí anh ta đều đặt ở Hồ Lệ Tinh, nên cũng chưa từng chủ động gần gũi tôi.  

 

Đàn ông không chủ động, phụ nữ sao có thể "lao tới" được chứ.  

 

Kể từ sau khi tái hôn, cuộc sống của tôi thực sự rất thoải mái.  

 

Đừng nhìn vẻ ngoài dữ dằn của lão Vương, anh ấy là một người cưng chiều vợ vô cùng.  

 

Chỉ cần anh ở nhà, không để tôi phải làm bất cứ việc gì.  

 

Nhưng tôi sao có thể không làm gì cả!  

 

Tôi hiểu rằng, giữa vợ chồng cần phải hỗ trợ lẫn nhau.  

 

Anh ấy đối tốt với tôi, tôi cũng chân thành đáp lại anh ấy.  

 

*

 

Hai tuần sau, Lương Khoan cũng tái hôn, cưới chính Hồ Lệ Tinh.  

 

Một người đi, hai người yên, mỗi người một cuộc sống mới – rất tốt!  

 

Nhưng nhà chúng tôi và nhà họ chỉ cách nhau một bức tường đất cao khoảng một mét.  

 

Thế nên có chuyện gì, hai bên đều nghe rõ mồn một.  

 

Nhìn thấy lão Vương đi làm về, tôi vui vẻ bước tới, phủi bụi trên người anh ấy.  

 

"Hôm nay em nấu thịt kho, hai cha con rửa tay rồi vào ăn cơm đi."  

 

"Vợ à, có em ở đây, nơi này mới thực sự là một gia đình."  

 

Tôi ngượng ngùng cười: "Đừng nói bậy trước mặt trẻ con."  

 

"Không bậy đâu. Thạch Đầu, con nói xem, có phải không?"  

 

Thạch Đầu vừa nhét một miếng thịt vào miệng vừa gật đầu: "Phải ạ. Từ khi dì đến, con cảm thấy nhà mình ấm áp hẳn."  

 

Chúng tôi ở bên này ăn uống vui vẻ, còn bên kia lại cãi nhau ầm ĩ.  

 

"Lương Khoan, tôi gả cho anh không phải để giặt giũ, nấu cơm, làm mẹ già cho anh đâu!"  

 

"Tối nay tôi không nấu cơm thì sao? Trước đây chẳng phải anh nói tay tôi mềm yếu, không hợp nấu cơm sao?"  

 

"Thường ngày anh toàn mang đồ từ căng tin về, hôm nay sao lại trách tôi không nấu cơm? Rốt cuộc anh có ý gì?"  

 

Giọng phụ nữ the thé, vang khắp khu xóm.  

 

*

 

Lão Vương gắp một miếng thịt kho, mỉm cười nói: "Em nói xem, anh đã ăn phải lộc trời gì mà cưới được em thế này."  

 

Tôi cười, muốn đáp lại rằng: Không phải anh gặp may đâu, mà là em đã lên kế hoạch từ lâu rồi.  

 

Tôi nhận ra, khi gặp đúng người, con người ta thật sự có thể thay đổi.  

 

Ở bên Lương Khoan, tôi giống như một con nhím, lúc nào cũng muốn xù lông với người khác.  

 

Nhưng khi ở bên lão Vương, tôi lại như một chú cừu non, ngoan ngoãn đến không ngờ.  

 

*

 

Vài tháng sau, tôi phát hiện mình mang thai.  

 

Biết tin này, lão Vương càng chăm sóc tôi kỹ lưỡng hơn.  

 

Nhìn anh ấy giặt đồ lót cho tôi, tôi thấy ngại vô cùng.  

 

"Để em tự giặt."  

 

Lão Vương không nỡ để tôi giặt đồ. Anh ấy nói rằng mình khỏe hơn, tôi giặt một món thì anh ấy có thể giặt cả chậu.  

 

Anh ấy còn bảo mình giặt hiệu quả hơn.  

 

Nhưng dù thế nào, tôi nhất quyết không để anh giặt đồ lót của mình. Vậy mà chỉ lơ là một chút, anh đã ngâm đồ lót của tôi vào chậu nước.  

 

"Em vừa mang thai, bác sĩ dặn phải cẩn thận, từ giờ mọi đồ đạc để anh giặt hết. Đồ nhỏ t

hế này, anh giặt hai cái là xong thôi."  

 

Tôi thấy ngại, nhưng không nói thêm gì nữa.  

 

"Mang thai thôi, đâu cần phải quý giá thế."  

 

Lão Vương nghe xong thì không vui:  

 

"Trong mắt anh, em chính là quý giá nhất. Người sinh con cho anh không quý giá, thì ai mới quý giá?"
 
Chương 7: P1 - 7


Vừa nói xong, anh ấy nghe *xoẹt* một tiếng, chiếc áo lót bị giặt mạnh tay đến hỏng.  

 

"Để lát nữa anh ra hợp tác xã mua cái mới cho em."  

 

Mặt tôi nóng bừng: "Có ai đời đàn ông đi mua thứ này cho phụ nữ không."  

 

Anh ấy cười nói: "Tại sao không? Để anh nói cho em biết, em mặc cỡ nào, có khi anh còn rõ hơn cả em đấy."  

 

Tôi ngượng đỏ cả mặt.  

 

Dạo này nhà bên cạnh cãi nhau liên tục, hôm nay cũng không ngoại lệ.  

 

Nghe tiếng ồn ào từ sân bên, tôi đi ra ngoài.  

 

Lão Vương chu đáo đưa tôi một cái ghế nhỏ.  

 

"Ngồi nghe đi."  

 

Tôi cười, đáp: "Chỉ có anh là hiểu em."  

 

Thế là tôi ngồi xuống, nghe chuyện cười bên nhà hàng xóm.  

 

*

 

"Lương Khoan, chuyện gì thế này? Số lượng phiếu không đúng, ít hơn tháng trước một nửa."  

 

"À, anh cho người mượn rồi."  

 

"Anh cho ai mượn? Mau đòi lại đi. Hôm qua em thấy ở hợp tác xã có mẫu vải mới, nhưng phiếu không đủ."  

 

"Em đã có nhiều quần áo mới rồi, đừng may thêm nữa. Vừa mượn của người ta, sao lại đòi lại ngay được."  

 

Lời vừa dứt, một giọng phụ nữ vang lên từ bên ngoài.  

 

"Anh Lương có nhà không?"  

 

Tôi không còn bận tâm liệu họ có phát hiện ra tôi đang nghe lén hay không, liền đứng lên xem kịch hay. Cảm giác như có chuyện thú vị sắp xảy ra.  

 

Tôi thấy Lương Khoan đặt chiếc rìu trong tay xuống: "Tôi đây, đồng chí Mỹ Lệ có việc gì không?"  

 

"Anh cũng biết đấy, chồng tôi, lão Trương, đã hy sinh rồi. Trước đây việc chẻ củi, gánh nước đều do anh ấy làm, tôi không biết làm những việc đó. Nghe nói trong khu đại viện, anh là người nhiệt tình nhất, nên tôi đến nhờ anh giúp."  

 

"Không phải chứ, Trương Mỹ Lệ, chồng cô mất thì cô dựa vào đâu mà sai khiến chồng tôi?"  

 

Tôi mím môi cười. Hồ Lệ Tinh làm thế nào để bám lấy Lương Khoan, cô ta tự rõ. Cô ta chắc chắn không muốn có người phụ nữ khác đến tranh giành anh ta.  

 

"Hồ Lệ Tinh, cô nói gì vậy? Trương Mỹ Lệ là góa phụ liệt sĩ, cô là vợ lính, tôi là quân nhân, chúng ta nên cùng nhau giúp đỡ cô ấy."  

 

"Sao cô lại có nhận thức tư tưởng thấp như vậy? Cô quên tôi lúc trước đã giúp đỡ cô thế nào rồi sao?"  

 

Nghe những lời quen thuộc này, tôi ngẩn người. Trước đây, khi chúng tôi còn chưa ly hôn, Lương Khoan cũng dùng những lời này để nói với tôi khi anh ta giúp đỡ Hồ Lệ Tinh.  

 

Tôi thầm cảm thán, đúng là trời xoay đất chuyển, hoàn cảnh thay đổi.  

 

Giờ đây, Hồ Lệ Tinh cũng phải nếm trải cảm giác của tôi ngày trước.  

 

"Đồng chí Mỹ Lệ, cô về trước đi, tôi thu xếp xong sẽ qua ngay."  

 

"Lương Khoan, tôi không cho anh đi. Cả khu đại viện bao nhiêu đàn ông, sao cô ấy không nhờ người khác mà cứ phải nhờ anh?"  

 

"Em không nghe cô ấy nói à? Tôi là người nhiệt tình nhất trong khu này. Thôi, không nói với em nữa, mau đi nấu cơm đi. Tôi làm xong việc sẽ về ăn."  

 

Tôi nhìn Lương Khoan cầm chiếc rìu rời đi, còn Hồ Lệ Tinh thì đứng trong sân tức tối.  

 

Tôi cười mỉm, tâm trạng rất vui vẻ!  

 

*

 

"Vợ à, đừng nhìn nữa. Nhìn nhiều ảnh hưởng đến em bé đấy."  

 

Lão Vương vừa phơi quần áo vừa nói, ánh mắt hướng về phía tôi.  

 

Có lẽ giọng của anh làm Hồ Lệ Tinh đang tức giận bị giật mình.  

 

Cô ta quay sang nhìn chúng tôi.  

 

Tôi không thấy ngại ngùng chút nào, bởi tôi chẳng hề lén lút, mà là nghe đàng hoàng.  

 

"Hồ Lệ Tinh, cô tức giận làm gì? Chẳng phải trước đây cô chọn Lương Khoan chính vì thích sự nhiệt tình của anh ta sao?"  

 

Tôi muốn nói rằng chẳng phải cô thích anh ta vì sự "nhiệt tình giúp đỡ góa phụ" của anh ta sao? Nhưng nghĩ lại, Trương Mỹ Lệ không có lỗi với tôi, nên tôi giữ chút miệng lưỡi.  

 

Hồ Lệ Tinh trừng mắt nhìn tôi.  

 

Tôi không để tâm, cứ trừng đi, tôi không mất miếng thịt nào cả.  

 

Người ta nói rằng "chia tay rồi, không còn liên quan gì nữa" là lời của những người không bị tổn thương.  

 

Còn những người thực sự bị tổn thương, sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy.  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Thế là từ hôm đó, tôi có thêm một thú vui mới: trèo lên tường xem chuyện cười nhà hàng xóm.  

 

*

 

Nhà họ đúng là không làm tôi thất vọng. Vì chuyện của Trương Mỹ Lệ, Lương Khoan thì bận rộn, còn Hồ Lệ Tinh thì trở nên kỳ lạ.  

 

Không biết gần đây cô ta bị làm sao, cứ hay sang nhà tôi.  

 

Cô ta còn cố làm thân với tôi.  

 

Tôi còn thấy khó chịu không kịp, sao có thể để ý đến cô ta!  

 

Tôi mặc kệ, nhưng cô ta vẫn kiên trì đến mỗi ngày!  

 

"Nguyệt Nga, anh Vương về chưa? Anh chị có thể cho tôi mượn chút dầu ăn không? Nhà tôi hết dầu rồi, mai tôi mua rồi trả lại."  

 

Hôm trước cô ta mượn xì dầu, hôm qua mượn muối, hôm nay lại sang mượn dầu. Tôi thầm nghĩ nhà Lương Khoan sống khổ đến mức nào rồi!  

 

Dù không ưa cô ta, nhưng nhìn cô ta sống chẳng ra sao, tôi cũng thấy bớt giận.  

 

Thôi vậy, chuyện trước đây tôi cũng gần như đã bỏ qua rồi.
 
Chương 8: P1 - 8


Tôi bê bát đi vào bếp.  

 

Nhưng cô ta lại lẽo đẽo theo sau.  

 

Tôi quay người lại, nhìn cô ta bằng ánh mắt lãnh đạm: "Muốn lấy dầu thì đứng đây chờ."  

 

Cô ta do dự một lát, nhưng cuối cùng vẫn đứng lại trong sân.  

 

Tôi bước vào bếp, nhìn lão Vương đang bận rộn, khóe miệng không giấu nổi nụ cười.  

 

"Lão Vương, rót chút dầu cho cô ta."  

 

"Lại là cô ta sao? Nhà họ gần đây nghèo đến phát điên rồi à? Cái gì cũng sang mượn."  

 

Lão Vương tỏ rõ sự khó chịu, chỉ rót một ít dầu vào đáy bát.  

 

Anh ấy nghĩ nếu Hồ Lệ Tinh nhìn thấy lượng dầu ít ỏi này, có thể sẽ cười nhạo tôi là keo kiệt.  

 

Nhưng keo kiệt là anh ấy, không phải tôi.  

 

Sau đó, anh cầm bát ra khỏi bếp.  

 

Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền đi theo.  

 

Vương Thắng Lợi nhìn ánh mắt Hồ Lệ Tinh dính chặt lấy mình, cảm thấy cực kỳ khó chịu.  

 

"Đồng chí Hồ, nhà tôi cũng không còn nhiều dầu, nhớ trả sớm nhé."  

 

Tôi suýt bật cười. Nhà tôi vẫn còn cả một bình dầu to!  

 

Tôi thầm nghĩ, bình thường lão Vương là người rất hào phóng, nhưng với nhà bên thì lại nhỏ mọn đến mức này!  

 

Tuy nhiên, dường như Hồ Lệ Tinh hoàn toàn không để ý đến lời nói của lão Vương, cũng chẳng nhận ra khuôn mặt lạnh lùng của anh. Cô ta tự nhiên nói tiếp:  

 

"Cảm ơn anh Vương, tôi sẽ trả sớm. Anh Vương thật tốt, còn tự tay nấu cơm nữa. Chị Nguyệt Nga thật may mắn, chẳng phải làm gì cả. Không giống tôi..."  

 

Hồ Lệ Tinh vừa nói vừa ấp úng, trông như đang diễn trò khiến tôi phải ngỡ ngàng.  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Cô ta đang làm gì thế? Cô ta định gây chuyện sao?  

 

*

 

Cô ta đang ra vẻ đáng thương trước mặt chồng tôi?  

 

Chắc não cô ta bị lừa đá rồi.  

 

Có vẻ như tôi đã quá mềm mỏng với cô ta, khiến cô ta hiểu lầm rằng tôi dễ bắt nạt.  

 

Tôi đang định phản pháo thì lão Vương đã lên tiếng trước:  

 

"Cô tất nhiên không thể so với vợ tôi. Cô ấy siêng năng, lương thiện, chưa bao giờ tham vọng thứ không thuộc về mình, nên tự nhiên có phúc."  

 

"Vợ à, vào nhà ăn cơm thôi! Đừng để người khác làm mất khẩu vị."  

 

Tôi gật đầu: "Ừ, anh vào dọn bàn trước đi, em nói vài câu với đồng chí Hồ."  

 

"Đừng để mình chịu thiệt nhé!"  

 

"Yên tâm, anh phải tin vào sức chiến đấu của em chứ!"  

 

Nghe câu này, lão Vương mới yên tâm quay vào nhà.  

 

*

 

Tôi nhìn Hồ Lệ Tinh, ánh mắt cô ta đầy khó hiểu. Thật sự tôi không hiểu nổi cô ta đang nghĩ gì.  

 

"Này, Hồ Lệ Tinh, cô có thời gian suốt ngày chạy sang nhà tôi, sao không về mà chăm sóc chồng mình?"  

 

"Dù gì anh ta cũng làm việc bên ngoài rất vất vả!"  

 

"Vừa nãy tôi còn thấy anh ta sang nhà chị Mỹ Lệ đấy. Nghe nói chị ấy mới may một chiếc váy mới, đẹp lắm!"  

 

Hồ Lệ Tinh tức giận, quăng lại một câu: "Cô cứ chờ xem!" rồi vội vã bỏ đi.  

 

Tôi quay vào nhà ăn cơm.  

 

*

 

"Vợ à, sau này đừng quan tâm đến loại người đó nữa. Cô ta ghen tị quá mạnh, chẳng chịu được ai sống tốt hơn mình."  

 

Tôi nhìn lão Vương đầy ẩn ý: "Sao anh hiểu rõ cô ta thế?"  

 

Vương Thắng Lợi có chút bối rối: "Anh là lính trinh sát mà, nhìn một cái là biết cô ta toàn mưu đồ xấu. Em đừng để ý đến cô ta!"  

 

Tôi gật đầu.  

 

*

 

Hồ Lệ Tinh đúng là "con gián không chết". Mới hôm qua bị mắng, hôm nay đã lại tới cửa!  

 

Lần này cô ta trơ tráo đến mức sang mượn phiếu vải.  

 

Tôi không nhịn được, bật cười:  

 

"Hồ Lệ Tinh, cô lấy đâu ra tự tin rằng tôi sẽ cho cô mượn chứ?"  

 

Hồ Lệ Tinh trừng mắt lườm tôi:  

 

"Trước đây tôi mượn gì, các người không phải đều cho mượn sao!"  

 

Trời ạ, đúng là *không cùng một gia đình thì không vào chung một cửa*.  

 

Cách suy nghĩ của người phụ nữ này giống hệt với gã chồng cũ khốn nạn của tôi – đều mặt dày như nhau!  

 

Tất nhiên là tôi không cho mượn!  

 

Kết quả, cô ta lại nói tôi không có quyền quyết định và muốn tìm chồng tôi để nói chuyện.  

 

Chồng tôi chỉ đáp đúng một câu: "Mọi việc trong nhà tôi đều do vợ tôi quyết định."  

 

Sau lần mượn phiếu đó, Hồ Lệ Tinh im ắng được hai ngày.  

 

Rồi cô ta lại đến. Lúc tôi ra ngoài, tình cờ thấy cô ta đang chặn lão Vương ở cổng.  

 

"Anh Vương, anh có thể giúp tôi chẻ chút củi được không? Lương Khoan đi giúp Trương Mỹ Lệ rồi, nhà tôi không có củi đốt nấu cơm."  

 

Nghe lời cô ta nói, tôi như được kéo về quá khứ.  

 

Khi còn chưa ly hôn với Lương Khoan, mỗi lần anh ta đi giúp Hồ Lệ Tinh, tôi lại giả vờ yếu đuối để nhờ lão Vương giúp mình gánh nước, chẻ củi.  

 

Cô ta định đi lại con đường cũ của tôi sao?  

 

Tôi không nói gì, muốn xem lão Vương sẽ trả lời thế nào.  

 

Tôi còn thấy vài bà vợ lính ở gần đó đang hóng chuyện, chờ xem kịch vui.  

 

Lão Vương thật sự không còn gì để nói với cái gia đình bên cạnh. Một người mặt dày hơn một người.
 
Chương 9: P1 - 9


Nhìn thấy có mấy bà vợ lính đứng cách vài mét, anh ấy không tiện nói quá thẳng thừng:  

 

"Củi không chẻ cũng đốt được. Đợi chồng cô về, anh ta sẽ giúp cô chẻ. Tôi phải về nhà nấu cơm."  

 

Nhưng Hồ Lệ Tinh không chịu buông tha: "Khi Lý Nguyệt Nga chưa ly hôn, anh còn giúp cô ta chẻ củi. Tôi đã thấy nhiều lần rồi! Sao anh giúp cô ta mà không giúp tôi?"  

 

Lão Vương nổi cáu: "Cô tự biết danh tiếng của mình thế nào, vợ tôi thế nào, trong lòng cô không rõ sao? Có cần ép mọi người phải nói rõ mọi chuyện không?"  

 

Tôi thật sự hài lòng với cách ứng xử của lão Vương!  

 

Hồ Lệ Tinh tính toán kiểu gì mà để tôi cũng phải bật cười. Đã thế, tôi cũng chẳng nể nang gì nữa.  

 

"Này, Hồ Lệ Tinh, lưỡi cô bị chó cắn rồi à? Nói chuyện không rõ ràng nổi sao?"  

 

"Nói không rõ cũng được, nhưng chắc nghe hiểu tiếng người chứ? Cô mau biến đi xa bao nhiêu thì biến. Nếu tôi còn thấy cô lượn lờ quanh chồng tôi, đừng trách tôi tát cho văng mặt!"  

 

Hồ Lệ Tinh lập tức bày ra vẻ đáng thương:  

 

"Lý Nguyệt Nga, sao cô có thể thô lỗ như vậy? Cô như thế mà xứng với anh Vương à?"  

 

Trời ơi, chịu hết nổi rồi!  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Tôi giơ tay tát cho cô ta một cái thật mạnh!  

 

Hồ Lệ Tinh ôm mặt, không tin nổi: cô ta không thể hiểu tại sao tôi dám làm vậy.  

 

Nhưng cô ta nghĩ cũng hay, để cho chồng tôi thấy tôi thô lỗ đến mức nào.  

 

"Anh Vương, Lý Nguyệt Nga đánh tôi!"  

 

Lão Vương chẳng thèm nhìn cô ta, chỉ xoa tay tôi, lo lắng hỏi: "Em có đau không? Đừng để tức giận làm tổn hại sức khỏe."  

 

Tôi ra vẻ tủi thân: "Hơi đau!"  

 

"Vậy lần sau đeo găng tay vào!"  

 

Cuộc cãi vã của chúng tôi nhanh chóng thu hút hàng xóm và một vài bà vợ lính đến xem.  

 

Lúc này, chẳng biết từ đâu, Lương Khoan xuất hiện.  

 

Nhìn thấy dấu tay đỏ rực trên mặt Hồ Lệ Tinh, anh ta nhíu mày hỏi: "Chuyện gì vậy?"  

 

Hồ Lệ Tinh như thấy được cứu tinh, lập tức tỏ vẻ ấm ức, chỉ vào tôi: "A Khoan, Lý Nguyệt Nga đánh em!"  

 

Lương Khoan trừng mắt nhìn tôi: "Cô dựa vào đâu mà đánh vợ tôi?"  

 

Tôi vẫn chưa hết tức, lại có người tự tìm đến gây chuyện. Tôi bước lên đối mặt với gã chồng cũ, lão Vương cẩn thận đỡ tôi.  

 

"Anh hỏi tôi tại sao đánh cô ta? Anh lấy đâu ra mặt mũi mà hỏi câu đó?"  

 

"Vợ anh hôm nay mượn muối, hôm qua mượn dầu, còn mặt dày hỏi mượn tiền và phiếu của tôi!"  

 

"Ngay cả nuôi nổi vợ mình cũng không xong, anh lấy quyền gì mà cưới vợ?"  

 

"Anh cố tình không chẻ củi, không gánh nước cho vợ, để cô ta phải đến nhờ chồng tôi làm không công cho các người đúng không? Anh chị cũng giỏi tính toán thật đấy!"  

 

Nghe tôi nói xong, Lương Khoan không quan tâm đến việc mình không nuôi nổi vợ, mà quay ngay sang hỏi Hồ Lệ Tinh: "Cô nhờ anh Vương làm việc cho mình?"  

 

Hồ Lệ Tinh cũng ấm ức nói:  

 

"Anh thì đi giúp Trương Mỹ Lệ, trong khi nhà chẳng còn củi để đốt. Tôi không có củi nấu cơm, hàng xóm láng giềng giúp nhau chẳng phải là chuyện bình thường sao!"  

 

Tôi cười khẩy:  

 

"Hồ Lệ Tinh, cô giờ không còn là góa phụ liệt sĩ nữa, cô là người có chồng rồi. Làm việc thì tìm chồng mình, đừng đi nhờ đàn ông nhà khác giúp. Cô bắt người khác làm việc cho mình, vậy thể diện của chồng cô để đâu?"  

 

"Doanh trưởng Lương, phiền anh quản lý vợ mình cho tốt, đừng để cô ta cứ gây phiền phức cho người khác!"  

 

"Anh Vương, mình về nhà ăn cơm thôi."  

 

Tôi thấy Lương Khoan đen mặt kéo Hồ Lệ Tinh về, dù đã đóng cửa mà vẫn nghe thấy tiếng cãi vã của họ vọng ra:  

 

"Hồ Lệ Tinh, cô nhờ đàn ông nhà khác làm việc, cô muốn tôi để mặt mũi ở đâu?"  

 

"Mặt mũi? Anh còn dám nói mặt mũi? Anh giúp Trương Mỹ Lệ mà chẳng thèm quan tâm đến tôi, anh còn nói mình có mặt mũi à?"  

 

"Nếu anh không giúp Trương Mỹ Lệ, tôi đâu phải đi tìm đàn ông nhà khác giúp việc cho mình!"  

 

...  

 

Kể từ hôm đó, tôi càng thích thú với việc trèo lên tường nghe ngóng.  

 

Tôi biết mình cũng hơi xấu tính, nhưng nhìn nhà họ gà bay chó sủa, tôi thật sự cảm thấy hả hê.  

 

Thỉnh thoảng tôi còn xen vào góp vài lời khuyên nhủ, nhưng tôi nhận ra, hai vợ chồng họ dường như chẳng mấy biết ơn, cũng không hiểu được tấm lòng tốt của tôi.  

 

Dù họ không hiểu, nhưng tôi đâu thể không "giúp đỡ", đúng không?  

 

"Lương Khoan, tôi thấy anh chẳng làm gì sai cả, anh cũng đâu phải chưa làm việc nhà!"  

 

"Hồ Lệ Tinh, cô phải hiểu và thông cảm hơn. Dù sao Trương Mỹ Lệ cũng là góa phụ liệt sĩ mà!"  

 

Kết quả là cả hai người họ đều trừng mắt lườm tôi.  

 

Tôi bực bội, đúng là lòng tốt bị coi như gan lừa!  

 

*

 

Trong những ngày vui vẻ nghe ngóng chuyện nhà hàng xóm, tôi sinh được một bé gái.  

 

Lão Vương vui mừng đến mức cười ngoác cả miệng đến mang tai.  

 

Hai năm sau, tôi lại sinh thêm một bé trai. Nhưng lần sinh này tôi gặp nguy hiểm, suýt mất mạng!  

 

Lão Vương sợ hãi nói: "Sau này chúng ta không sinh nữa!"  

 

*

Thời gian trôi qua, mười mấy năm đã vụt qua.  

 

Năm tôi và lão Vương dọn vào căn nhà hai tầng, thì Thạch Đầu cũng thi đậu vào trường quân đội.  

 

Gia đình chúng tôi sống ngày càng sung túc, cuộc sống thật sự ngày một tốt đẹp!  

 

*

 

Nhìn lại gia đình chồng cũ, hoàn cảnh của họ hoàn toàn trái ngược.  

 

Vì Hồ Lệ Tinh từng làm ầm ĩ một trận với chính ủy, cộng thêm việc Lương Khoan liên tục mắc lỗi trong nhiệm vụ, anh ta bị giáng chức từ doanh trưởng xuống đại đội trưởng.  

 

Điều này khiến Hồ Lệ Tinh mất tư cách theo chồng vào quân đội.  

 

May mà cấp trên còn xét đến công lao của chồng trước của cô ta với đất nước, nên không đuổi cô ta ra khỏi khu đại viện.  

 

*

 

Lúc này, gia đình tôi đã tràn ngập hạnh phúc, con trai con gái đủ đầy.  

 

Những ngày tháng uất ức trước đây, tôi đã sớm quên sạch.  

 

Vì thế, tôi thường dạy con gái mình rằng: Nếu gặp phải người không phù hợp, phải kịp thời rút lui.  

 

Là phụ nữ, phải biết tính toán cho bản thân!  

 

Hạnh phúc là thứ phải tự mình tranh đấu để có được!  

 

-HẾT PHẦN 1- BẤM TIẾP ĐỂ ĐỌC PHẦN 2
 
Chương 10: P2 - 1


PHẦN 2

 

Tôi là Hồ Lệ Tinh!  

 

Sau khi chồng hy sinh, tôi trở thành góa phụ.  

 

Trước kia, khi anh ấy còn sống, tôi không cảm thấy cuộc sống khó khăn đến vậy.  

 

Chỉ khi anh ấy ra đi, tôi mới nhận ra rằng sống thật sự rất khó, làm việc nhà thật mệt mỏi.  

 

Cho đến khi tôi gặp được Lương Khoan!  

 

****

 

Chồng tôi là một doanh trưởng, anh ấy đã hy sinh trong một nhiệm vụ, được truy tặng danh hiệu Anh hùng Hạng Nhất.  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Chính ủy hỏi tôi: "Đồng chí Hồ Lệ Tinh, xét đến hoàn cảnh đặc biệt của cô, chúng tôi đã bàn bạc và có hai lựa chọn. Nếu cô ở lại đây, chúng tôi có thể sắp xếp cho cô một công việc thống kê trong bộ phận hậu cần.  

 

Còn nếu cô muốn đưa con về quê, chúng tôi sẽ viết thư giới thiệu để cô làm việc trong nhà máy dệt."  

 

Mặc dù đây là khu đại viện quân đội, nhưng điều kiện sống vẫn còn khá khắc khổ.  

 

Nhà cửa tuy là gạch xanh, mái ngói, nhưng bếp lại là bếp củi.  

 

Củi thì được phân phối, nhưng đều là các khúc gỗ tròn, muốn dùng phải tự chẻ.  

 

Nước sinh hoạt cũng phải tự gánh từ giếng về.  

 

Khi chồng tôi còn sống, anh ấy chưa bao giờ để tôi phải làm những công việc này.  

 

Thậm chí, nếu anh ấy có nhiệm vụ phải ra ngoài, anh ấy cũng nhờ đồng đội đến giúp tôi trước.  

 

So với điều kiện ở đây, thành phố tốt hơn nhiều. Ít nhất, ở đó không cần phải chẻ củi hay gánh nước.  

 

Nhưng giờ chồng tôi không còn nữa, một người phụ nữ như tôi, chưa từng làm qua những việc nặng nhọc, lại quyết định ở lại đại viện.  

 

Không phải tôi không muốn về thành phố, mà vì nơi đó từ lâu đã không còn là nhà của tôi.  

 

*

 

Khi tôi bảy tuổi, mẹ tôi qua đời, và cha tôi nhanh chóng tái hôn.  

 

Người phụ nữ đó khi về làm mẹ kế đã mang theo một cô con gái.  

 

Cha tôi bảo tôi gọi bà ta là mẹ và gọi cô bé kia là chị.  

 

Tất nhiên tôi không đồng ý.  

 

Cha tôi mắng tôi là đứa trẻ không biết điều.  

 

Người phụ nữ kia thì nhẹ nhàng nói: "Lão Hồ, trẻ con còn nhỏ, từ từ sẽ quen thôi."  

 

Cô bé kia cũng nói: "Em gái chưa quen với con, dần dần sẽ tốt hơn mà."  

 

Cha tôi cảm động nói: "Hai mẹ con em thật thiệt thòi."  

 

Nhìn cảnh ba người họ vui vẻ bên nhau, tôi thấy tủi thân vô cùng.  

 

Rõ ràng họ đã chiếm mất gia đình của tôi, sao họ lại là người thiệt thòi?  

 

Người đáng thương phải là tôi chứ!  

 

*

 

Tôi không biết người phụ nữ đó nghĩ gì, nhưng bà ta đối xử với tôi còn tốt hơn cả con gái ruột của mình.  

 

Cô bé kia cũng luôn líu ríu nói chuyện với tôi không ngừng.  

 

Qua một năm, tôi nhận ra mình đã quen với sự hiện diện của hai người họ trong nhà.  

 

Tôi không còn tỏ thái độ khó chịu nữa, bầu không khí trong gia đình cũng trở nên ấm áp hơn.  

 

Tôi cứ nghĩ mọi chuyện sẽ mãi như vậy.  

 

Nhưng tất cả thay đổi từ khi nào?  

 

Có lẽ là từ lúc tôi nghe được cuộc trò chuyện giữa cha và người phụ nữ đó.  

 

*

 

Hôm đó, chị gái lấy đi con búp bê thủ công duy nhất mà mẹ ruột để lại cho tôi.  

 

Tôi giật lại và đẩy chị ấy, khiến đầu chị va vào góc bàn, chảy rất nhiều máu.  

 

Cha tôi đã giận dữ quát mắng tôi:  

 

"Mẹ và chị con đối xử với con tốt như vậy, sao con có thể ra tay như thế?"  

 

Tôi lo lắng, hối hận, nhưng khi bị cha quát, tôi lại sinh ra phản ứng ngược.  

 

"Họ không phải mẹ con, cũng không phải chị con!"  

 

Cha tôi tức giận tát tôi một cái:  

 

"Con đúng là đồ vong ân bội nghĩa!"  

 

Đó là lần đầu tiên tôi bị cha đánh, tất cả vì mẹ con họ.  

 

Lúc đó, tôi hận cha vô cùng.  

 

Tôi hét lên: "Ông không phải cha tôi! Tôi ghét ông!"  

 

Rồi đóng sầm cửa chạy ra ngoài.  

 

*

 

Một cô bé chưa đến mười tuổi như tôi, lang thang bên ngoài cả ngày, không có nơi nào để đi, cuối cùng cũng phải quay về nhà.  

 

Khi đứng ngoài cửa, do dự không biết có nên vào hay không, tôi nghe được cuộc nói chuyện giữa cha và người phụ nữ kia.  

 

"Miên Miên, bao năm qua mẹ con em chịu thiệt thòi rồi. Nếu không phải gia đình ép tôi cưới cô ta, chúng ta đã không phải lỡ dở nhiều năm như vậy."  

 

"Không sao, bây giờ chúng ta đã ở bên nhau rồi. Tiểu Nhiễm cũng đổi họ theo anh. Cả nhà ba người chúng ta đoàn tụ, có gì mà thiệt thòi chứ? Dù Tiểu Nhiễm chưa biết anh là cha ruột của nó, nhưng nó đã lén nói với em rằng nó thích anh."  

 

"Tiểu Nhiễm thật ngoan ngoãn, giá mà Tiểu Tinh cũng ngoan như Tiểu Nhiễm thì tốt biết bao."  

 

"Tiểu Nhiễm lần này chịu khổ quá, vừa nãy còn nói với em là đau. Lão Hồ, trời cũng tối rồi, Tiểu Tinh vẫn chưa về, hay anh đi tìm xem sao, đừng để xảy ra chuyện gì."  

 

"Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Không về thì thôi, anh đâu chỉ có một đứa con gái. Nếu nó không về, tốt nhất cả đời cũng đừng quay lại."
 
Chương 11: P2 - 2


Tôi không ngờ, người cha mà tôi tôn kính lại có thể sinh ra một đứa con còn lớn hơn cả tôi với người phụ nữ đó.  

 

Khi ấy, tôi đau lòng tột độ.  

 

Sau khi mẹ mất, tôi cứ ngỡ rằng giữa tôi và cha, chúng tôi là những người thân duy nhất của nhau.  

 

Nhưng tôi đã sai. Với tôi, cha là người thân duy nhất, nhưng với cha, tôi không phải vậy.  

 

*

 

Hôm đó, tôi không gõ cửa, chỉ ngồi co ro trước cửa cả đêm.  

 

Lạnh cóng cả người, tôi phát sốt mấy ngày liền.  

 

Sau khi khỏi bệnh, tôi nhận ra cha dành nhiều sự quan tâm hơn cho đứa con gái khác của ông ấy.  

 

Tôi làm loạn, khóc lóc, nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt lạnh nhạt của cha và cái bụng đói cồn cào.  

 

Sau đó, tôi không làm loạn nữa, nhưng tôi học cách giành giật.  

 

Nhất là giành những thứ thuộc về đứa con gái kia – bất kể là đồ đạc hay cả đàn ông.  

 

Cũng vì điều này, tôi và họ hoàn toàn cắt đứt quan hệ.  

 

*

 

Khi kết hôn với chồng, anh ấy đối xử với tôi rất tốt. 

Không nỡ để tôi làm bất cứ việc gì.  

 

Anh ấy nói: "Anh là một gã thô kệch, cưới được một người vợ dịu dàng như em, tất nhiên không thể để em vất vả. Việc nhà cứ để anh lo, em chỉ cần hưởng thụ là được."  

 

Tôi cầm chổi định quét dọn, anh ấy vội ngăn lại: "Anh đã nói rồi, mấy việc này để anh làm."  

 

Tôi muốn nấu cơm, anh ấy cũng ngăn: "Tay em mềm mại như vậy, không hợp để nấu nướng. Chuyện này cứ để anh."  

 

Bất cứ việc gì tôi định làm, anh ấy đều cản, luôn miệng nói: "Mấy việc này, cứ để anh làm."  

 

Điều này khiến tôi có cảm giác như được đặt trong lòng bàn tay, được cưng chiều hết mực.  

 

Tôi nghĩ: *Những thứ giành được đúng là tuyệt vời.*  

 

*

 

Nhưng đáng tiếc, hạnh phúc ấy chẳng kéo dài lâu. Sau vài năm, anh ấy hy sinh.  

 

Đơn vị cấp cho tôi một khoản tiền và sắp xếp công việc cho tôi.  

 

Khi anh ấy còn sống, tôi không cảm thấy cuộc sống khó khăn đến vậy.  

 

Chỉ khi anh ấy ra đi, tôi mới nhận ra rằng cuộc sống thật khắc nghiệt, làm việc thật vất vả.  

 

Tôi không gánh nổi nước, phải nhờ cậy các đồng chí nam trong đại viện giúp đỡ.  

 

Tôi không chẻ nổi củi, cũng phải nhờ họ làm hộ.  

 

Một lần, hai lần… không biết bao nhiêu lần…  

 

*

 

"Anh Trương, bể nước nhà tôi hết nước rồi, anh có thể..."  

 

Còn chưa nói hết câu, tôi đã nghe thấy:  

 

"Anh Trương, bể nước nhà mình cạn rồi, anh còn lề mề cái gì nữa!"  

 

Anh Trương gãi đầu ngượng ngùng: "Để tôi làm xong việc này đã!"  

 

Tôi không dám làm phiền anh ấy thêm.  

 

"Anh Trương bận rộn thì thôi, để tôi nhờ người khác."  

 

*

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Tôi đến nhà một người trước đây rất thân thiết với chồng tôi.  

 

"Anh Lý có nhà không?"  

 

Kết quả là chị Lý ra mở cửa. Còn chưa kịp mở lời, chị ấy đã cười nói:  

 

"Đồng chí Hồ đến à, anh Lý nhà tôi lát nữa còn phải chẻ củi. Cô tìm anh ấy có việc gì không?"  

 

Nhìn đống củi đã được chẻ gọn gàng trong sân nhà họ, tôi đành thức thời không nói thêm.  

 

*

 

Lúc đó, tôi thấy rất khó hiểu.  

 

Trước đây họ đều rất sẵn lòng giúp đỡ tôi, sao giờ lại không muốn nữa?  

 

Sau này, tình cờ nghe được các bà thím trong đại viện bàn tán về mình, tôi mới hiểu.  

 

"Cô không biết à? Anh Trương nhìn Hồ Lệ Tinh bằng ánh mắt mê mẩn, làm bà vợ anh ấy tức điên lên."  

 

"Chị Trương đã bảo rồi, nếu anh ấy còn dám giúp Hồ Lệ Tinh, chị sẽ đi mách chính ủy, làm cho anh ấy mất cả chén cơm!"  

 

"Tôi thấy lão Lý cũng không kém gì, chỉ cần Hồ Lệ Tinh đứng trước cửa gọi một tiếng 'Anh Lý', là ông ta đã hớt hải chạy đi làm việc giúp cô ta rồi."  

 

"May mà vợ ông ấy phát hiện ra, nếu không chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì. Chúng ta phải trông chừng chồng mình thật kỹ, đừng để mấy kẻ chẳng ra gì cướp mất."  

 

*

 

Tôi không ngờ, chồng tôi vừa mất chưa bao lâu mà họ đã dám vu oan tôi như vậy.  

 

Tôi cãi nhau một trận lớn với họ, nói thẳng: "Nhìn cái bộ dạng thô kệch của chồng mấy người, bà đây chẳng thèm."  

 

Kể từ đó, đàn ông trong đại viện không ai muốn giúp đỡ tôi nữa.  

 

Không còn cách nào, tôi chỉ có thể tự mình làm mọi thứ.  

 

Không gánh nổi nước, tôi phải chia thành từng nửa xô để bê.  

 

Không chẻ được củi, tôi đành nhặt từng khúc nhỏ để dùng.  

 

Cuộc sống rất cực nhọc, nhưng tôi không cần cầu xin ai, cũng chẳng phải nhìn sắc mặt của họ nữa.  

 

*

 

Tôi dần quen với cuộc sống như vậy.  

 

Trong khoảng thời gian đó, vợ chính ủy nhiệt tình mai mối cho tôi, toàn là người trong quân đội.  

 

Nhưng tôi chẳng ưng ai cả!  

 

Không hiểu từ khi nào, tôi lại trở nên kén chọn đến vậy!  

 

Bất cứ người đàn ông nào, tôi cũng đem so sánh với người chồng quá cố của mình.  

 

So đi so lại, chẳng ai sánh được với anh ấy.  

 

*

 

Mấy ngày trước, vợ chính ủy lại giới thiệu cho tôi một người.  

 

Là doanh trưởng – Vương Thắng Lợi.  

 

Dù trông hơi dữ tợn, nhưng anh ấy lại khá đáng tin. 
 
Chương 12: P2 - 3


Trong số những người được giới thiệu, anh ấy là người có chức vị cao nhất.  

 

Điều duy nhất phiền phức là anh ấy nhận nuôi một đứa con trai.  

 

Vì tương lai tốt đẹp hơn cho con mình, tôi quyết định thử xem sao.  

 

Nhưng tôi không bao giờ để con trai mình phải chịu đựng những điều tôi từng trải qua.  

 

*

 

Sau mấy ngày gặp gỡ, người đàn ông này chẳng đưa ra câu trả lời nào. Tôi đến nhà anh ấy cũng không thấy ai, nên đành đứng chờ ở cổng doanh trại.  

 

"Doanh trưởng Vương, dạo này sao anh cứ tránh tôi mãi vậy?"  

 

Thực ra, Vương Thắng Lợi cũng cảm thấy phiền lòng. Lần trước bị lãnh đạo kéo đi xem mắt, không ngờ lại là Hồ Lệ Tinh.  

 

Anh ấy còn chưa đồng ý qua lại, vậy mà cô ta đã đưa ra yêu cầu phải gửi con trai nuôi của mình đi nơi khác.  

 

Vốn dĩ đã không ưa, nên anh ấy cũng chẳng muốn gặp lại cô ta.  

 

Hôm nay bị chặn đường, anh quyết định nói rõ mọi chuyện.  

 

"Tôi không tránh, chỉ là gần đây công việc bận rộn. Đúng lúc gặp cô, tôi cũng nhận được lời nhắn từ bà mai."  

 

"Thực ra, cô nghĩ nhiều rồi. Tôi vốn không ưng cô, yêu cầu đó của cô cũng chẳng cần thiết."  

 

*

 

Tôi không ngờ, tôi không chê anh ta, mà anh ta lại nói không ưng tôi.  

 

Nếu không vì con trai tôi, nếu không phải vì anh ta là doanh trưởng, tôi làm sao lại đồng ý qua lại với anh ta.  

 

Đúng là *heo không biết ăn cám ngon*!  

 

*

 

Hôm đó, tôi đang xách nước về thì gặp Lương Khoan.  

 

Thấy tôi chật vật với nửa xô nước, anh ta không nói lời nào, liền bước tới giúp.  

 

Tôi từ chối, nhưng chẳng ích gì.  

 

Lương Khoan từng là cấp dưới của chồng tôi. Sau khi chồng tôi hy sinh, anh ta thay thế vị trí đó, trở thành doanh trưởng.  

 

Anh ta có hàng lông mày rậm, đôi mắt sâu, vai rộng eo thon, trông còn đẹp trai hơn chồng tôi nhiều.  

 

Nghe nói gần đây vợ anh ta sắp đến sống cùng, nên anh ta đã xin được căn hộ ở khu gia đình.  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Hôm nay là ngày anh ta mới chuyển đến.  

 

*

 

Nhìn cảnh Hồ Lệ Tinh vất vả xách nửa xô nước, lòng Lương Khoan không thoải mái chút nào.  

 

Anh ta tự trách mình sao không để ý nhiều hơn đến vợ góa của lão Trịnh.  

 

Trước đây, anh ta cũng từng giúp Hồ Lệ Tinh, nhưng đó là do lão Trịnh nhờ cậy.  

 

Khi lão Trịnh còn sống, anh ấy rất yêu chiều vợ, không để cô ấy phải làm bất cứ việc gì.  

 

Đồng đội thường chọc lão Trịnh sợ vợ.  

 

Anh ấy cười nói: "Sợ vợ gì chứ? Vợ tôi là người thành phố, có học thức, chịu lấy một gã quê mùa như tôi, chẳng phải tôi lời to rồi sao. Không đối tốt với người ta thì còn gì là người nữa."  

 

*

 

Giờ đây, lão Trịnh không còn, Lương Khoan cảm thấy mình đã không làm tròn trách nhiệm với người vợ góa mà lão Trịnh từng cưng chiều.  

 

"Đồng chí Hồ, để tôi giúp. Cô vất vả như vậy, sao không đến đội tìm tôi? Tôi với lão Trịnh là anh em sống c.h.ế.t có nhau mà."  

 

"Lỗi tại tôi quan tâm không đủ. Một mình cô nuôi con không dễ dàng gì. Giờ tôi sống ở khu gia đình rồi, từ nay mấy việc này để tôi lo."  

 

Lương Khoan tự nhủ, dù lão Trịnh đã hy sinh, nhưng anh ta sẽ chăm sóc tốt cho vợ của đồng đội mình, cho đến khi cô tái hôn, như vậy mới không phụ tình anh em và tình đồng đội.  

 

Gần đây phải chịu nhiều ánh mắt lạnh lùng, nay đột nhiên có người đối xử nhiệt tình với mình, tôi cảm thấy hơi lạ lẫm.  

 

“Vợ anh sắp đến đây rồi. Nếu cô ấy thấy anh giúp tôi thế này, liệu có không vui không?”  

 

“Không đâu. Nếu cô ấy không vui, tôi sẽ thuyết phục cô ấy. Giúp đỡ góa phụ của đồng đội là trách nhiệm và nghĩa vụ của tôi. Hơn nữa, giúp người là một việc cao cả.”  

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Có người sẵn lòng giúp tôi những việc nặng nhọc, tôi thực sự rất mừng.  

 

“Vậy cảm ơn anh nhé.”  

 

*

 

Hôm sau, vào ngày nghỉ của đơn vị, Lương Khoan đến nhà tôi từ sáng sớm, giúp tôi chẻ rất nhiều củi và đổ đầy bể nước.  

 

“Tôi sẽ đến thị trấn mua đồ ở hợp tác xã. Cô có cần mua gì không, tôi tiện thể mang về cho.”  

 

Tôi nghĩ một lát, nhận ra quần áo của con đã chật, cần mua thêm vải để may đồ cho con.  

 

“Để tôi đi cùng, tiện tôi cũng mua vài thứ.”  

 

“Được thôi, nhớ mang theo sổ lương thực, vé lương thực và thịt. Tiện thể mua luôn lương thực, đỡ sau này phải đi nữa.”  

 

*

Tôi vào nhà lấy sổ lương thực, vé lương thực và thịt.  

 

Lương Khoan giúp đỡ tôi nhiều như vậy, tôi cũng muốn cảm ơn, nên dự định mua ít thịt về làm món ngon mời anh ấy ăn trưa.  

 

Chúng tôi cùng đến hợp tác xã. Tôi nhìn trúng một tấm vải màu hồng mận, nghĩ bụng màu này rất hợp với tôi.  

 

Nhưng vé vải trong tay tôi không đủ, đành phải mua vải cho con trước.  

 

Nhìn thấy tôi lưu luyến tấm vải màu hồng mận, Lương Khoan móc mấy tấm vé vải trong túi ra:  

 

“Nếu thích thì cứ mua đi. Cô cầm vé này mà dùng.”
 
Chương 13: P2 - 4


Tôi mừng rỡ: “Cảm ơn anh. Đợi tôi tích đủ vé sẽ trả lại anh.”  

 

“Không cần. Tôi cũng không dùng đến.”  

 

“Không được. Đợi vợ anh đến, anh có thể mua vải cho cô ấy.”  

 

“Tôi đã gửi về quê trước đó, cô ấy không cần. Cô cứ cầm dùng, không cần trả lại.”  

 

Cuối cùng, tôi không cưỡng lại được sự nhiệt tình của anh ấy, nhận lấy vé và mua được tấm vải yêu thích.  

 

*

 

Tôi vốn thích làm đẹp, tấm vải này may váy chắc chắn sẽ rất đẹp.  

 

Khi đi mua thịt, tôi lấy vé thịt ra, nhưng lại bị anh ấy ngăn lại.  

 

Nhìn tấm vé thịt 2 lạng trong tay tôi, Lương Khoan lại cảm thấy áy náy.  

 

Anh lấy vé thịt tích góp hai tháng qua, mua liền 2 cân thịt rồi đưa cho tôi:  

 

“Cầm lấy về bồi bổ cho con.”  

 

Thịt đã mua rồi, trả lại cũng không tiện.  

 

Tôi nhận lấy: “Vậy về nhà tôi sẽ làm món thịt kho.”  

 

“Anh Lương, hôm nay anh nhất định phải ở lại ăn cơm. Nếu anh không ở lại, mẹ con tôi thật sự ngại nhận chỗ thịt này.”  

 

Ban đầu Lương Khoan không định ở lại, nhưng nghe tôi nói vậy, anh đành đồng ý.  

 

*

 

Về đến nhà, tôi nấu hết chỗ thịt.  

 

Trong lúc nấu ăn, tôi vừa trò chuyện với anh ấy, người đang chơi với con tôi.  

 

“Nhờ phúc của anh, hôm nay mẹ con tôi được ăn thỏa thích một bữa thịt. Nhà còn một chai rượu trắng, lát nữa tôi mời anh uống vài ly.”  

 

“Thôi đi, lỡ đơn vị có việc gấp thì phiền lắm.”  

 

Nghĩ lại cũng đúng. Lão Trịnh trước đây cũng ít khi uống rượu.  

 

“Được rồi, vậy anh ăn thêm thịt nhé.”  

 

*

 

Nhìn anh ấy chơi vui vẻ với con tôi, bất giác tôi nghĩ: *Nếu người đàn ông này là của mình thì tốt biết bao.*  

 

Nhận ra mình nghĩ gì, tôi giật mình hoảng hốt.  

 

Tôi cảm thấy mình điên rồi. Phá hoại hôn nhân của quân nhân là phạm pháp.  

 

Tôi cố gắng dập tắt suy nghĩ ấy.  

 

*

 

Công việc hiện tại của tôi nhẹ nhàng, lương không cao nhưng đủ cho mẹ con tôi sống qua ngày.  

 

Chỉ là vé thịt và vé vải mỗi tháng quá ít, chẳng thể so với người trong quân đội.  

 

Từ khi chồng tôi mất, tôi chưa từng được ăn một bữa thịt ngon lành như vậy.  

 

Lương Khoan cũng ăn rất vui vẻ.  

 

*

 

Không lâu sau, vợ của Lương Khoan – Lý Nguyệt Nga – chuyển đến khu gia đình.  

 

Tôi lén nhìn trộm, thấy cô ta trông cũng tạm, nhưng ăn mặc rất quê mùa.  

 

So với tôi, trong chiếc váy màu hồng mận, cô ta còn kém xa!  

 

Tôi nghĩ Lương Khoan sẽ giống như những người đàn ông khác, có vợ rồi sẽ không đến giúp tôi nữa.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Nhưng tôi đã sai.  

 

Anh ấy vẫn chăm sóc tôi như trước.  

 

*

 

Các chị em trong khu gia đình đều truyền tai nhau rằng Lý Nguyệt Nga là người vợ giỏi giang nhất trong khu.  

 

Không chỉ giữ nhà cửa gọn gàng, mà chuyện gánh nước chẻ củi cũng không kém cạnh bất kỳ người đàn ông nào.  

 

Nghe những lời đó, tôi không tin.  

 

Lương Khoan còn giúp tôi gánh nước, chẻ củi, sao lại không giúp vợ mình?  

 

Không tin, tôi quyết định nhiều lần "vô tình" đi ngang qua nhà Lương Khoan để kiểm chứng.  

 

*

 

Kết quả, tôi thấy đúng là Lý Nguyệt Nga tự mình gánh nước, chẻ củi.  

 

Nhìn cảnh đó, tôi cảm thấy rất hả hê.  

 

Một ý nghĩ nảy ra trong đầu:  

 

*Một người đàn ông không chăm sóc vợ mình mà đi chăm sóc người phụ nữ khác, thì chỉ có một lý do: anh ta không thích vợ mình, mà thích người phụ nữ anh ta đang chăm sóc.*  

 

*

 

Để chứng minh suy đoán này, tôi bắt đầu thử từng bước.  

 

Một lần, tôi nói thẳng trước mặt Lý Nguyệt Nga, khi cô ấy đang chẻ củi:  

 

"Anh Lương, nhà tôi hết củi rồi, bể nước cũng cạn. Anh có thể giúp tôi được không?"  

 

Lương Khoan không suy nghĩ nhiều, liền đáp: "Được, cô đợi chút, tôi sẽ qua ngay."  

 

Lý Nguyệt Nga lập tức trừng mắt nhìn tôi đầy khó chịu, rồi nắm c.h.ặ.t t.a.y anh ta:  

 

"Không được đi!"  

 

Tôi ra vẻ đáng thương nhìn Lương Khoan.  

 

Lương Khoan không ngờ vợ mình lại ngăn cản. Anh đã nói rõ với cô rằng anh chỉ giúp đỡ góa phụ của đồng đội.  

 

"Cô về trước đi, lát tôi sẽ qua."  

 

*

 

Về nhà, tôi cảm thấy hơi bất an, không biết Lương Khoan có đến hay không.  

 

Nhưng anh ấy không làm tôi thất vọng, chưa đầy 10 phút sau đã có mặt.  

 

*

 

Lần thứ hai, khi biết đơn vị phát phiếu lương thực và vải, tôi chủ động tìm anh.  

 

"Anh Lương, con trai tôi lớn nhanh quá, quần áo lại chật. Anh có thể cho tôi mượn chút phiếu vải được không?"  

 

Nghe tôi nói, Lương Khoan lại cảm thấy áy náy. Anh trách bản thân sao lại sơ sót như vậy.  

 

"Đúng lúc tôi vừa nhận được phiếu. Đây, cô cầm hết đi!"  

 

Anh đưa toàn bộ phiếu vải cho tôi, rồi nhìn tấm phiếu thịt trong tay mình, hỏi:  

 

"Cô cần phiếu thịt không?"  

 

*

 

Tôi không ngờ, chỉ xin phiếu vải mà còn được thêm bất ngờ.  

 

Ai mà không thích thịt, nhưng tôi vẫn nói: "Anh cho tôi, vợ anh biết sẽ không vui đâu."  

 

Nhớ lại lần cãi nhau với vợ, anh ngập ngừng một lúc. Nhưng nhìn dáng vẻ tội nghiệp của tôi, cuối cùng vẫn đưa cả phiếu thịt cho tôi.  

 

"Không sao, chúng tôi đã nói rõ với nhau rồi."
 
Chương 14: P2 - 5


Tôi vui mừng khôn xiết, không ngờ Lý Nguyệt Nga lại ngốc đến vậy.  

 

"Cảm ơn anh Lương. Sau này tôi sẽ trả lại."  

 

"Không cần trả. Cô phải mua vải, lương của cô chắc không đủ đúng không?"  

 

"Đây, cầm 30 đồng này trước. Không đủ thì nói tôi."  

 

*

 

Thực ra tôi không thiếu tiền, tiền trợ cấp sau khi chồng mất tôi chưa động vào đồng nào.  

 

Tôi nghĩ, chắc Lương Khoan cũng biết chuyện đơn vị cấp trợ cấp cho mẹ con tôi.  

 

Nếu biết vậy mà anh vẫn đưa tiền, liệu có phải anh đang ngầm bày tỏ điều gì?  

 

*

 

Lần thứ ba, khi nghe tin đơn vị phát vé xem phim, tôi lại thử.  

 

Khi anh đến nhà giúp tôi làm việc, tôi buông lời:  

 

"Nghe nói đơn vị các anh phát vé xem phim. Sướng thật đấy! Tôi lâu lắm rồi không được đi xem phim."  

 

Nhớ lại trước đây, khi lão Trịnh còn sống, anh ấy thường dẫn tôi đi xem phim, Lương Khoan liền lấy vé từ túi áo ra:  

 

"Gần đây tôi bận, không đi được. Vé này, cô lấy đi."  

 

Tôi không ngờ anh ấy lại thực sự đưa vé cho tôi.  

 

"Thế này thì ngại quá, hay anh giữ lại cho vợ anh đi."  

 

"Đợi lúc nào rảnh, tôi sẽ dẫn cô ấy đi."  

 

Nhìn hai tấm vé xem phim trong tay, tôi nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi không có nhiều thời gian, chỉ có thể đi vào buổi tối, nhưng tôi sợ đi đường ban đêm, hay thôi vậy!"  

 

*

 

Nghe tôi muốn đi xem phim nhưng lại bỏ qua vì sợ đi đêm, Lương Khoan cảm thấy không thoải mái.  

 

"Nếu cô muốn đi buổi tối, tôi có thể tranh thủ đến đón cô!"  

 

Nghe vậy, mắt tôi sáng rỡ, mỉm cười cảm ơn.  

 

Người đàn ông này bận như vậy mà vẫn sẵn lòng đến đón tôi, cảm giác được nâng niu trong lòng bàn tay ngày càng rõ ràng.  

 

*

 

Lần thứ tư, tôi nhân lúc anh vừa nhận lương, nói rằng mình thích một tấm vải.  

 

"Tháng này phiếu được phát đều đưa hết cho cô. Thích gì cứ mua, đừng ủy khuất bản thân."  

 

*

 

Lần thứ năm, khi dùng phiếu thịt anh đưa để mua thịt, tôi cố tình cắt vào tay mình khi thái thịt.  

 

"Sao cô không cẩn thận vậy? Lão Trịnh nói không sai, tay cô vẫn quá mềm mại, không hợp làm bếp."  

 

Bữa tối hôm đó, anh là người nấu ăn. Điều này càng khiến tôi tin vào suy đoán của mình.  

 

*

 

Lần thứ sáu, tôi nhờ anh thay bóng đèn ngay trước mặt Lý Nguyệt Nga, anh không chút do dự liền đi cùng tôi.  

 

Lần thứ bảy, tôi nhờ anh sửa bếp lò cũng ngay trước mặt cô ấy. Anh chạy khắp nơi mượn dụng cụ rồi đến nhà tôi sửa.  

 

Lần thứ tám, tôi đưa sổ lương thực và phiếu dầu cho anh ngay trước mặt Lý Nguyệt Nga, nhờ anh mua hộ. Anh vui vẻ nhận lấy.  

 

*

 

Lần thứ chín, nửa đêm tôi gõ cửa nhà anh, nói con tôi bị ốm. Anh ở nhà tôi cả đêm để chăm sóc.  

 

Lần thứ mười, tôi đau bụng, dù có thể chịu đựng được nhưng tôi vẫn nửa đêm gõ cửa nhà anh.  

 

"Anh Lương, tôi đau bụng quá, không biết phải làm sao."  

 

"Cô đợi tôi, tôi mặc đồ rồi đưa cô đi viện ngay."  

 

*

 

Đến bệnh viện, bác sĩ kê cho tôi truyền dịch.  

 

Khi tôi đang truyền dịch thì Vương Thắng Lợi đến.  

 

"Anh Lương, vợ anh đang không khỏe, phải truyền dịch."  

 

Nghe vậy, tôi vội hỏi: "Lý Nguyệt Nga không sao chứ? Anh Lương, anh mau đi xem cô ấy đi, tôi ở đây không sao."  

 

Nói xong, tôi khẽ rên một tiếng, chân mày nhíu lại.  

 

*

 

Lương Khoan lo lắng nhìn tôi: "Cô không sao chứ?"  

 

"Tôi không sao. Anh mau đi xem Lý Nguyệt Nga đi, nếu không tôi thấy áy náy lắm."  

 

"Đã áy náy rồi mà vẫn nửa đêm gõ cửa nhà người ta. Cô đi vòng nửa khu gia đình, chẳng lẽ không đau đến mức ngất xỉu?"  

 

*

 

Lời của Vương Thắng Lợi khiến tôi đỏ mặt.  

 

Thấy mắt tôi rơm rớm, Lương Khoan quay sang trừng mắt với Vương Thắng Lợi.  

 

"Anh Vương, anh nói chuyện kiểu gì vậy?"  

 

"Tôi nói thật đấy. Anh không lo vợ mình bị bệnh phải vào viện mà lại ở đây quan tâm một người phụ nữ khác. Não anh có vấn đề à?"  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

*

 

Nói xong, Vương Thắng Lợi bỏ đi. Anh ta rõ ràng rất ghét tôi, nhưng tôi đã làm gì để anh ta ghét mình chứ?  

 

"Anh Lương, anh mau đi xem Lý Nguyệt Nga đi."  

 

"Được, cô nghỉ ngơi đi. Tôi qua xem thế nào."  

 

*

 

Tôi nghĩ anh sẽ không quay lại, nhưng chưa đầy 10 phút sau, anh đã quay lại.  

 

"Sao anh lại về? Lý Nguyệt Nga không sao chứ?"  

 

"Không sao. Truyền xong là cô ấy về. Cô đừng lo, cô thấy trong người thế nào?"  

 

*

 

Trong lòng tôi rất vui. Anh đã quay lại, điều này có phải chứng tỏ rằng tôi quan trọng hơn Lý Nguyệt Nga trong mắt anh?  

 

Tôi không muốn thử lòng nữa. Tôi đã chắc chắn rằng anh đối xử với tôi không giống bình thường.  

 

Dù biết không đúng, nhưng tôi không thể từ bỏ người đàn ông này.  

 

*

 

Khi xuất viện, tôi khẽ tựa vào người anh.  

 

Đến cửa thì gặp Lý Nguyệt Nga và Vương Thắng Lợi.  

 

Tôi không ngờ anh Lương lại nổi giận đến vậy.
 
Chương 15: P2 - 6


Thấy Vương Thắng Lợi đang dìu vợ mình, mắt anh đỏ lên: "Anh Vương, bỏ tay ra khỏi người vợ tôi ngay!"  

 

Vương Thắng Lợi lạnh lùng nhìn anh, chỉ tay vào tôi: "Còn anh, tay vẫn đang đặt lên người Hồ Lệ Tinh kìa. Vợ anh yếu cần người đỡ, còn lý do của anh là gì?"  

 

*

Lương Khoan tức giận, mặt đỏ bừng:  

 

"Anh Vương, đừng nghĩ tôi không biết anh đang tính toán gì. Tôi nói cho anh biết, Lý Nguyệt Nga là vợ tôi, hành động của anh là vô đạo đức!"  

 

*

 

Nghe vậy, Lý Nguyệt Nga giận dữ, thẳng tay tát Lương Khoan một cái:  

 

"Anh nói ai vô đạo đức? Chính anh bỏ mặc vợ con, suốt ngày chăm sóc người phụ nữ khác. Tôi có chồng mà chẳng khác gì không có!  

 

Anh tưởng tôi không biết à? Nếu không vì cái nhà này, tôi đã mong anh c.h.ế.t đi để tôi được tự do như cô ta!"  

 

*

 

Lời của Lý Nguyệt Nga như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào tôi.  

 

Tôi đứng lặng, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ chui xuống.  

 

*

 

Cuộc cãi vã của họ càng lúc càng gay gắt.  

 

Lý Nguyệt Nga nói rằng vì tôi, Lương Khoan bỏ bê cô ấy, khiến cô ấy cảm thấy có chồng cũng như không.  

 

Cô ấy thậm chí còn nói, nếu anh c.h.ế.t đi, cô ấy sẽ được sống cuộc sống như tôi, có người chăm sóc chu đáo.  

 

*

 

Nghe những lời đó, tôi hiểu rằng cô ấy biết tất cả mọi chuyện.  

 

Nhưng nếu đã biết, tại sao cô ấy còn nhẫn nhịn?  

 

Chẳng phải ly hôn sẽ tốt hơn sao?  

 

Nếu cô ấy không ly hôn, tôi và anh Lương biết phải làm sao?  

 

*

 

Khi cãi nhau xong, Lý Nguyệt Nga bỏ đi, đầu ngẩng cao như thể vừa thắng trận.  

 

Còn tôi, xấu hổ đến mức bật khóc và chạy đi.  

 

Nhưng tôi chạy không nhanh, chẳng bao lâu sau, Lương Khoan đã đuổi kịp.  

 

Lương Khoan đuổi kịp tôi, trông anh như thở phào nhẹ nhõm.  

 

"Xin lỗi, Lý Nguyệt Nga nói chuyện không suy nghĩ. Ngày mai tôi sẽ bảo cô ấy xin lỗi cô. Đừng để bụng nhé."  

 

Hôm nay, hai người họ đã cãi nhau đến mức không còn gì để giấu. Theo suy nghĩ thông thường, chắc chắn họ không thể sống chung tiếp được.  

 

Tôi nên thêm một chút dầu vào lửa.  

 

"Anh Lương, Lý Nguyệt Nga làm ầm ĩ như vậy, nếu chuyện này lan ra khắp khu gia đình, thì tôi coi như xong rồi."  

 

"Người ta sẽ nói tôi là hồ ly tinh, dụ dỗ anh, không chỉ để anh làm không công mà còn trơ trẽn đòi phiếu vải, phiếu thịt."  

 

"Người ta nói phá hoại hôn nhân quân đội có thể bị đi tù. Tôi không muốn ngồi tù! Phải làm sao bây giờ?"  

 

*

 

Lương Khoan cau mày chặt đến mức lộ rõ sự khó chịu.  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Lý Nguyệt Nga quá đáng thật, việc gì không thể đóng cửa nói với nhau mà cứ phải làm rùm beng trước mặt mọi người.  

 

Điều này khiến anh cảm thấy vừa bực bội vừa mất mặt.  

 

"Cô không phá hoại hôn nhân, làm sao mà đi tù được. Cô yên tâm, tôi sẽ giải thích rõ ràng với mọi người."  

 

*

 

Tôi thầm thất vọng. Tôi đã nói nhiều như thế, mà người đàn ông này vẫn không hiểu ý.  

 

"Anh phải biết, ba người nói thì thành cọp, lời đàm tiếu đáng sợ lắm. Nếu chuyện này lan ra khắp khu, thì nước bọt của mọi người cũng đủ nhấn chìm tôi rồi."  

 

"Rõ ràng không phải cô chủ động nhờ tôi giúp đỡ, thế mà Lý Nguyệt Nga lại bôi nhọ cô như vậy."  

 

*

 

Hôm nay, Lương Khoan cũng bị Lý Nguyệt Nga làm cho tức giận.  

 

Cô ấy thậm chí còn nói không ngại làm góa phụ, thật là tư tưởng tầm thường.  

 

Sao cô ấy có thể nói như vậy về anh và Hồ Lệ Tinh?  

 

Anh nhất định phải cho cô ấy một bài học.  

 

*

 

Thấy Hồ Lệ Tinh khóc thương tâm, Lương Khoan cảm thấy mình cần làm điều gì đó.  

 

"Cô yên tâm, tôi sẽ giải thích với mọi người rằng tất cả đều là tôi tự nguyện, giữa chúng ta hoàn toàn trong sạch, không để ai bôi nhọ."  

 

*

 

Nghe những lời của Lương Khoan, tôi sững người.  

 

Anh ấy nói rằng chúng tôi trong sạch.  

 

Nhưng chính tôi còn không nghĩ rằng chúng tôi trong sạch.  

 

Anh ấy rốt cuộc có ý gì?  

 

*

 

Sau khi anh rời đi, tôi trằn trọc không ngủ được, cứ mãi nghĩ về những lời của anh.  

 

Chẳng lẽ vì lời đàm tiếu mà anh muốn cắt đứt quan hệ với tôi?  

 

Không thể nào, là anh chủ động tìm đến tôi trước mà!  

 

Nếu anh muốn rút lui, thì cũng phải xem tôi có đồng ý hay không.  

 

*

 

Tối hôm sau, tôi nhờ anh Lương đến giúp dời bàn.  

 

Dù mặt anh có vẻ khó chịu, nhưng vẫn theo tôi về nhà.  

 

"Anh Lương, anh sao thế? Trông có vẻ không vui."  

 

Lương Khoan thực sự không vui.  

 

*

 

Anh cảm thấy vô cùng bức bối.  

 

Chẳng phải anh chỉ giúp đỡ vợ của chiến hữu đã mất sao? Tại sao Lý Nguyệt Nga không thể hiểu được chứ?  

 

Cô ấy còn làm ra cái "mười câu hỏi" và định đem đi trình bày với chính ủy.  

 

Những chuyện đó đều không liên quan đến Hồ Lệ Tinh, tất cả là anh tự nguyện.  

 

Anh thừa nhận có thể đã hơi lơ là với cô ấy, nhưng chẳng phải cô ấy đã quen làm mọi việc sao?
 
Chương 16: P2 - 7


Ít mặc vài bộ quần áo, ăn ít thịt đi một chút thì đã sao, có cần phải tính toán chi li vậy không?  

 

Chờ Hồ Lệ Tinh tái hôn xong, tất cả phiếu và tiền đó chẳng phải đều sẽ thuộc về cô ấy sao?  

 

Nhưng nếu để chính ủy thấy mớ câu hỏi kia, thì dù giải thích thế nào cũng không sạch được.  

 

Sáng nay, bị Lý Nguyệt Nga ép, anh đã phải nộp đơn ly hôn cho chính ủy.  

 

Cả ngày nay, anh cảm thấy ngột ngạt đến cực điểm.  

 

*

 

"Không có gì, bàn đã dời xong rồi, tôi về đây!"  

 

Tôi thấy thái độ hôm nay của anh lạnh nhạt, chẳng lẽ anh thực sự muốn rút lui?  

 

Hôm sau, tôi tìm đến Lý Nguyệt Nga.  

 

Nhìn cô ấy trong bộ đồ cũ kỹ, tôi bỗng cảm thấy mình vượt trội hơn hẳn.  

 

"Nếu cô đã nhìn thấu mọi chuyện, tại sao còn chịu uất ức như vậy? Ly hôn chẳng phải tốt hơn sao? Kiếm một người đàn ông tốt mà tái giá, chẳng phải tốt hơn à?"  

 

Lý Nguyệt Nga cười khẩy trong lòng, nghĩ rằng cô ta chịu đựng lâu như vậy chẳng qua là vì chưa chắc chắn với Vương Thắng Lợi. Bây giờ mọi thứ đã chín muồi, ai còn muốn chơi trò này nữa.  

 

Cô ta tỏ vẻ tốt bụng nhắc nhở tôi:  

 

"Hồ Lệ Tinh, Lương Khoan đã nộp đơn ly hôn rồi. Tôi và anh ta sắp ly hôn. Cô phải cố gắng lên, nếu không với điều kiện của Lương Khoan, không biết có bao nhiêu người đang nhắm tới đâu."  

 

*

 

Từ chỗ Lý Nguyệt Nga trở về, tôi vui mừng không tả xiết. Tôi không ngờ Lương Khoan đã nộp đơn ly hôn.  

 

Nếu anh ấy ly hôn, ngày tháng tốt đẹp của tôi sắp đến rồi.  

 

Tôi chờ anh đến nói chuyện cưới xin với mình, nhưng đợi một tuần mà anh vẫn không nhắc đến.  

 

Anh không nói thì tôi sẽ nói, đàn ông tốt chẳng phải là thứ phải tranh giành sao?  

 

*

 

"Anh Lương, anh định khi nào thì nộp đơn xin kết hôn để cưới em?"  

 

Nghe câu hỏi của tôi, Lương Khoan sững người.  

 

Anh chưa từng nghĩ đến việc cưới Hồ Lệ Tinh.  

 

Vậy sao cô ta lại hỏi như thế?  

 

*

 

"Chị dâu, cô có hiểu nhầm gì không?"  

 

Tôi ngớ người, lời anh ấy nói có ý gì?  

 

"Anh đối tốt với em như vậy, chẳng lẽ không phải vì muốn cưới em sao?"  

 

Nghe vậy, Lương Khoan hơi kinh ngạc.  

 

"Chị dâu, cô nghĩ sai rồi. Tôi chăm sóc cô, thứ nhất là vì cô là vợ của liệt sĩ, thứ hai là vì anh Trịnh. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc cưới cô."  

 

*

 

Tôi không thể tin được. Người đàn ông này bỏ mặc vợ mình, để cô ấy làm tất cả việc nhà, lại toàn tâm toàn ý chăm sóc tôi.  

 

Điều đó khiến tôi từng chút một thích anh ấy.  

 

Rồi bây giờ anh lại nói rằng anh chăm sóc tôi vì tôi là vợ của liệt sĩ, là vợ của anh em anh.  

 

Sao anh có thể lừa dối tình cảm của tôi như vậy?  

 

*

 

Tôi không cam tâm.  

 

Vậy nên tôi chuẩn bị chút đồ, khiến anh ngoan ngoãn bước lên giường của tôi.  

 

*

 

Sau khi tỉnh lại, Lương Khoan mới nhận ra mình đã làm chuyện không thể tha thứ. Anh đã ngủ với vợ của anh em mình.  

 

Nhưng chuyện đã xảy ra, anh chỉ còn cách nộp đơn xin kết hôn.  

 

Coi như giải quyết xong những lời đàm tiếu trong khu gia đình, mọi chuyện cũng hợp pháp rồi.  

 

*

 

Tôi như ý nguyện gả cho Lương Khoan.  

 

Sau khi kết hôn, anh đối xử với tôi vô cùng chu đáo, không khác gì chồng trước của tôi.  

 

Tôi cảm thấy những thứ cướp được quả nhiên rất tốt đẹp.  

 

*

 

Nhưng chưa đầy nửa năm, tôi phát hiện anh đã thay đổi. Anh không còn chăm sóc tôi chu đáo như trước nữa, thậm chí còn có chút oán trách tôi.  

 

Sau đó, tôi nghe ngóng được rằng, anh và Vương Thắng Lợi cùng được đề bạt, nhưng Vương Thắng Lợi đã thăng chức thuận lợi, còn đơn đề bạt của anh bị từ chối.  

 

Biết tâm trạng anh không tốt, tôi an ủi:  

 

"Không phải ai được đề bạt cũng thuận lợi đâu. Không được lần này cũng là chuyện bình thường.  

 

Đừng lo, lần sau chúng ta sẽ cố gắng hơn."  

 

*

 

Nhưng Lương Khoan biết lý do anh không được thăng chức, chẳng phải vì vụ ly hôn ồn ào với Lý Nguyệt Nga đó sao?  

 

Ngay cả chính ủy cũng cho rằng anh đã sai.  

 

Nhưng sao mọi chuyện lại trở nên thế này?  

 

*

 

Anh buồn bực, nhìn bếp núc lạnh lẽo, lần đầu tiên anh thấy bất mãn với tôi.  

 

"Cô ở nhà chẳng làm gì, không thể nấu nổi bữa cơm sao?"  

 

Nghe vậy, tôi sững người, rồi nổi giận:  

 

"Không phải anh từng nói tay tôi mềm mại, không thích hợp nấu cơm, từ nay cơm nước đều là việc của anh sao? Tôi không phải kiểu người mềm yếu như Lý Nguyệt Nga đâu, anh đừng lấy tiêu chuẩn đó ra áp đặt tôi."  

 

*

 

Lương Khoan không ngờ chỉ vì chuyện nấu cơm mà tôi lôi cả Lý Nguyệt Nga vào. Lý Nguyệt Nga mềm yếu ư? Làm sao có thể!  

 

"Hồ Lệ Tinh, cô đang nói cái gì vậy? Cô thử đặt tay lên n.g.ự.c tự hỏi, tôi đối với cô thế nào? Tôi chỉ muốn về nhà có bữa cơm nóng hổi, cô lôi Lý Nguyệt Nga ra làm gì?"  

 

"Người ta bây giờ đang mang thai, mà vẫn còn nấu cơm cho Vương Thắng Lợi đấy."  

 

*

 

Tôi giận dữ:  

 

"Bây giờ anh thấy Lý Nguyệt Nga tốt rồi, vậy anh quay lại với cô ta đi. Để xem cô ta có thèm để ý đến anh không."  

 

*

 

Lương Khoan tức đến phát điên:  

 

"Hồ Lệ Tinh, sao cô không thể nói lý lẽ?"  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Nói xong, anh quay lưng bước đi.
 
Chương 17: P2 - 8


Tôi tức đến phát khóc.  

 

Anh đi rồi, mấy ngày liền không trở về khu gia đình.  

 

Tôi chẳng còn cách nào khác, đành tự giặt quần áo, nấu cơm.  

 

Nhìn củi trong nhà đã hết, bể nước cũng trống rỗng.  

 

Tôi buộc phải đến đơn vị, chỉ có vậy mới kéo được Lương Khoan về nhà.  

 

Đàn ông là do mình chọn, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, nên tôi đành thỏa hiệp.  

 

Buổi tối khi anh ấy về, tôi đã chuẩn bị sẵn cơm tối. Hai chúng tôi dường như lại quay về những ngày đầu mới cưới.  

 

*

 

"Anh Lương có ở nhà không?"  

 

Nhìn người phụ nữ đứng ngoài cửa, tôi cau mày. Đó là Trương Mỹ Lệ, một người vợ liệt sĩ, chồng chị ta đã hy sinh. Đơn vị cũng đã sắp xếp cho chị ta một công việc.  

 

"Cô tìm chồng tôi làm gì?"  

 

"Đây chẳng phải vì biết chồng cô thích giúp đỡ người khác nên tôi đến nhờ anh ấy sao."  

 

Tất nhiên tôi không đồng ý, đàn bà góa thường gây ra lắm chuyện thị phi.  

 

*

 

Tôi không đồng ý, nhưng Lương Khoan lại bảo tôi không có lòng trắc ẩn, nói rằng tôi là vợ bộ đội thì nên cùng anh ấy chăm sóc Trương Mỹ Lệ.  

 

Anh còn bảo tôi nghĩ đến những ngày mình đã trải qua sau khi anh Trịnh hy sinh.  

 

Những khổ cực mà bản thân từng chịu đựng, chẳng lẽ tôi lại nhẫn tâm để Trương Mỹ Lệ phải gánh chịu lần nữa?  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

*

 

Tôi tức giận, nhất quyết không cho anh ấy đi. Nhưng cuối cùng tôi vẫn không ngăn được anh, nên đã đến tìm chính ủy để làm ầm lên một trận.  

 

Lương Khoan và tôi tranh cãi kịch liệt trước mặt chính ủy.  

 

"Tôi chăm sóc vợ liệt sĩ, tôi thấy không có vấn đề gì. Là Hồ Lệ Tinh nhỏ nhen, tư tưởng cần được nâng cao."  

 

Tôi thì làm ầm lên: "Tôi chỉ không muốn anh đi giúp cô ta! Chồng tôi chỉ được xoay quanh một mình tôi thôi!"  

 

Cuối cùng, chính ủy đành mời chúng tôi ra ngoài.  

 

*

 

Tôi cứ tưởng sau vụ ầm ĩ này, Lương Khoan sẽ không giúp Trương Mỹ Lệ nữa. Nhưng tôi đã nhầm.  

 

Trương Mỹ Lệ không còn đến nhà gọi anh ấy nữa, mà đổi lại, Lương Khoan tự định kỳ đến chỗ cô ta.  

 

Chuyện này do Lý Nguyệt Nga nói với tôi.  

 

Từ đó, tôi và Lương Khoan bắt đầu ba ngày một trận lớn, hai ngày một trận nhỏ.  

 

Mỗi khi chúng tôi cãi nhau, Lý Nguyệt Nga bên cạnh đều hóng chuyện.  

 

*

 

Tôi thấy ánh mắt cô ta nhìn mình đầy vẻ đắc ý.  

 

Cô ta còn không quên chen vào khuyên nhủ vài câu:  

 

"Cô nói hai người vượt qua bao khó khăn mới đến được với nhau, vậy mà còn cãi nhau làm gì? Cô đâu phải không biết Lương Khoan có trách nhiệm, có lòng nhân ái, thích chăm sóc vợ liệt sĩ."  

 

"Chẳng phải chính vì điểm này mà cô chọn ở bên anh ta sao? Vậy thì cô nên ủng hộ anh ta, hiểu cho anh ta."  

 

Tôi biết, cô ta chỉ đang đứng ngoài cười cợt, chế nhạo tôi.  

 

Cô ta đắc ý cái gì chứ, chẳng phải tôi đã cướp được chồng cô ta sao?  

 

Một người tôi còn cướp được, thì người thứ hai có là gì, vì tôi vốn giỏi cướp mọi thứ.  

 

*

 

Tôi không có việc gì làm thì lại lượn qua nhà cô ta. Hôm qua tôi sang mượn muối, hôm nay lại đi mượn dầu ăn.  

 

Nhìn Lương Khoan lại sang giúp Trương Mỹ Lệ, tôi liền đi qua nhà bên cạnh.  

 

Vừa hay bắt gặp Vương Thắng Lợi tan làm về.  

 

*

 

"Anh Vương, chồng tôi lại sang giúp Trương Mỹ Lệ rồi. Nhà tôi hết củi đốt rồi, anh có thể giúp tôi một chút không?"  

 

Vương Thắng Lợi phát ngán người phụ nữ này.  

 

Đúng là "chẳng phải người một nhà không vào cùng một cửa," cả hai vợ chồng đều khiến người ta khó chịu.  

 

*

 

Cô ta cứ như vậy, nếu bị Lý Nguyệt Nga nhìn thấy, chắc chắn vợ anh sẽ không cho anh lên giường mất.  

 

"Đầu cô có vấn đề à? Củi không chẻ cũng đốt được cơ mà."  

 

Tôi bị câu nói của anh ta chặn họng, tức đến nghẹn. Người đàn ông này chẳng hiểu chút gì gọi là thương hoa tiếc ngọc.  

 

Cũng vì chuyện này mà tôi bị Lý Nguyệt Nga tát cho một cái.  

 

Kết quả là, Lương Khoan không bênh vực tôi, mà còn bảo tôi làm mất mặt anh ta. 

 

Lúc đó, tôi đã nghĩ, sao hồi đó tôi lại nhìn trúng người như anh ta cơ chứ?  

 

*

 

Sau này, tôi đành chấp nhận số phận.  

 

Tôi và Lương Khoan chỉ là miễn cưỡng sống qua ngày với nhau.  

 

Trong một lần thực hiện nhiệm vụ, vì chỉ huy sai lầm, Lương Khoan bị giáng chức.  

 

Từ đó, anh ta không còn là người đàn ông dịu dàng nữa.  

 

*

 

Mười mấy năm trôi qua, con trai tôi cũng đã trưởng thành.  

 

Nhìn người đàn ông giờ đã bắt đầu có dáng vẻ già nua, tôi luôn tự hỏi:  

 

"Tại sao cuộc đời tôi lại trở nên như thế này?"  

 

- HẾT PHẦN 2- BẤM TIẾP ĐỂ ĐỌC PHẦN 3
 
Chương 18: P3 - 1


PHẦN 3

 

Khi phát hiện chồng dành phần lớn thời gian chăm sóc cho hai mẹ con nhà đó, tôi bắt đầu cố ý quyến rũ lão Vương ở nhà bên.  

 

Chồng đi chẻ củi gánh nước cho người đàn bà kia, tôi lập tức nhờ lão Vương chẻ củi gánh nước giúp mình.  

 

Chồng mua thịt cho mẹ con nhà kia, tôi chủ động đến nhà lão Vương nấu ăn, cùng hai cha con anh ấy thưởng thức món thịt kho tàu.  

 

Chồng vội vàng đưa hai mẹ con kia đến bệnh viện, tôi lại yếu đuối gõ cửa nhà lão Vương bên cạnh…  

 

*

 

Năm 1974, chồng tôi, Lương Khoan, cuối cùng cũng được thăng chức doanh trưởng. Tôi cũng nhờ vậy mà đạt được ước nguyện theo quân.  

 

Nhưng sau khi theo quân, tôi phát hiện có một người phụ nữ tên Hồ Lệ Tinh luôn tìm đến chồng tôi, nhờ anh ta giúp hết chuyện này đến chuyện khác.  

 

Chồng tôi là người cầu gì được nấy, chưa từng từ chối.  

 

Nhìn anh mỗi ngày giúp người phụ nữ kia gánh nước, chẻ củi, nửa đêm đưa cô ta đến bệnh viện, chạy tới chạy lui, bận rộn đến mức không thở nổi, trong lòng tôi rất khó chịu.  

 

Nhưng anh là quân nhân, việc chăm sóc vợ góa của liệt sĩ dường như cũng không có gì để trách.  

 

Thế nhưng, Hồ Lệ Tinh đúng là có vấn đề! Sao cô ta cứ chăm chăm vào chồng tôi để “hái lông cừu” mãi?  

 

Trong cả khu đại viện, bao nhiêu đàn ông khác, sao mỗi lần có việc, cô ta chỉ tìm mỗi chồng tôi?  

 

Tôi cảnh cáo Lương Khoan rằng sau này đừng giúp người phụ nữ đó nữa.  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Không có anh giúp, còn có những người đàn ông khác mà!”  

 

Kết quả, anh ta còn nổi nóng với tôi.  

 

“Cô ích kỷ quá, chẳng có chút đồng cảm nào cả! Anh ấy là chiến hữu của tôi, đã hy sinh rồi, tôi phải giúp chăm sóc cho vợ con của anh ấy. Trong khu đại viện này, cô ấy là phụ nữ yếu đuối, một mình nuôi con nhỏ, thật sự rất đáng thương. Là vợ lính, cô cũng nên cùng tôi quan tâm và chăm sóc cô ấy chứ!”  

 

Tôi giận dữ hỏi:  

 

“Cả khu đại viện chỉ có mình anh là chiến hữu của chồng cô ấy sao? Nếu cần giúp đỡ, thì cũng không thể chỉ chăm chăm làm phiền mỗi mình anh như thế chứ?”  

 

Anh ta đáp lại ngay:  

 

“Lý Nguyệt Nga, cô nói kiểu gì vậy? Làm gì có chuyện ‘làm phiền’! Nếu người khác chịu giúp cô ấy, cô ấy đã chẳng phải nhờ đến tôi rồi.”  

 

Tôi tiếp tục hỏi:  

 

“Lương Khoan, tại sao người khác không chịu giúp? Chẳng lẽ giác ngộ của họ thấp, chỉ có anh là người giác ngộ cao?”  

 

Anh ấy phản bác:  

 

“Cô nói năng vớ vẩn gì vậy? Đừng bôi nhọ các chiến hữu của tôi! Chẳng qua họ bận bịu việc nhà, không có thời gian giúp thôi.”  

 

Tôi tức đến nghẹn lời:  

 

“Cả khu đại viện chỉ có nhà mình là không bận đúng không? Vậy thì mau chẻ củi, gánh nước đi!”  

 

Anh ấy định lên tiếng thì ngay lúc đó, giọng nói yếu ớt của người phụ nữ vọng vào:  

 

“Anh Lương, nhà tôi hết củi, bể nước cũng cạn rồi...”  

 

Tôi giận điên người, đúng là “hồn ma vất vưởng”!  

 

Tôi kéo chặt lấy anh, không để anh rời đi:  

 

“Không được đi!”  

 

Anh ấy sốt ruột đáp:  

 

“Nguyệt Nga, cô ấy không giống chúng ta. Cô ấy là người thành phố, chưa từng làm những việc nặng nhọc này.”  

 

Tôi nghẹn lời, chỉ vì cô ta chưa từng làm những việc này thì cô ta đúng à? Cô ta có thể tùy tiện sai bảo chồng người khác làm giúp cô ta sao?  

 

Tôi tức tối nói:  

 

“Nhà mình vẫn còn chưa chẻ xong củi đây này!”  

 

Anh ấy thản nhiên đáp:  

 

“Cô cũng chẻ được mà.”  

 

“Bể nước nhà mình cũng cạn rồi!”  

 

“Mấy việc này cô vẫn thường làm đấy thôi.”  

 

Tôi tức muốn chết.  

 

Tôi và Lương Khoan là thanh mai trúc mã, cả hai đều xuất thân nghèo khó.  

 

Trước khi làm doanh trưởng, chồng tôi, Lương Khoan, đã để tôi ở quê chăm sóc cha mẹ và em trai, em gái của anh ta.  

 

Vì cha mẹ anh ta sức khỏe yếu, em trai em gái còn nhỏ, nên tất cả công việc nặng nhọc trong nhà đều do tôi gánh vác.  

 

Nhà đông người mà lao động lại ít, tiền lương của anh ta không cao, nên tôi phải làm lụng như đàn ông, mỗi ngày kiếm được mười công điểm.  

 

Nhờ có sự giúp đỡ thỉnh thoảng từ nhà mẹ đẻ, cuộc sống tạm coi là qua được.  

 

Khi em trai em gái anh ta lớn lên, tôi mới nhẹ nhõm hơn một chút.  

 

Khi biết tin anh ta được thăng chức doanh trưởng, cha mẹ anh ta cảm thấy áy náy với tôi, em trai em gái anh ta vì cảm kích tôi, đều thúc giục tôi theo quân.  

 

Tôi cũng rất mong muốn điều đó.  

 

 

Nhưng khi đến đây, tôi phát hiện ra rằng có một người phụ nữ xuất hiện ở mọi ngóc ngách trong cuộc sống của tôi và chồng.  

 

Nhìn bóng lưng chồng rời đi, tôi tức đến phát điên.  

 

Chỉ vì tôi biết làm việc mà anh ta có thể ngang nhiên đi giúp đỡ người phụ nữ khác, để lại tất cả việc nhà cho tôi?  

 

Lẽ nào việc tôi biết làm lại là lỗi của tôi?  

 

Tôi thực sự muốn chửi thề, “Khốn kiếp, đây là chồng tôi sao?”  

 

Không đau lòng cho vợ mình, lại đi quan tâm người phụ nữ khác.  

 

Đầu óc anh ta chắc chắn bị lừa đá rồi!  

 

Tôi ném khăn lau tay xuống, quay người gõ cửa nhà lão Vương hàng xóm.
 
Chương 19: P3 - 2


Lão Vương, tên thật là Vương Thắng Lợi, là doanh trưởng doanh trại số 1, còn Lương Khoan là doanh trưởng doanh trại số 2.  

 

Nhà lão Vương có một cậu con trai nuôi, 7 tuổi, tên là Thạch Đầu. Nghe mấy chị em trong đại viện kể, cậu bé là con của chiến hữu đã hy sinh mà anh ấy nhận nuôi.  

 

Lão Vương chưa kết hôn, lại có một đứa con nuôi, xuất thân từ nông thôn, ngoại hình không nổi bật, nên chuyện cưới xin bị lỡ làng.  

 

*

 

“Doanh trưởng Vương, xin lỗi vì làm phiền anh.”  

 

“Anh có thể giúp tôi chẻ ít củi, gánh ít nước đủ để nấu cơm trưa không? Tôi có thể trả tiền.”  

 

Lão Vương nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc.  

 

Người phụ nữ này được cả đại viện khen ngợi là giỏi giang nhất, từ chẻ củi, gánh nước, giặt giũ, nấu nướng, mọi việc trong nhà đều đâu vào đấy.  

 

Dù chỉ mới đến đây hai tháng, tiếng tăm về sự tháo vát của cô ấy đã lan khắp đại viện.  

 

Anh ấy thậm chí còn nghe mấy người anh em trong đại viện ca thán, “Sao vợ mình không phải là Lý Nguyệt Nga nhỉ?”  

 

*

 

“Lão Lương đâu?”  

 

“Đi chẻ củi, gánh nước giúp Hồ Lệ Tinh rồi.”  

 

Thấy ánh mắt nghi ngờ của anh ấy, tôi vội xoa xoa lưng mình.  

 

“Thật ra tôi có thể làm những việc này, nhưng hôm qua bị trẹo lưng, không dám dùng sức. Mỗi lần dùng sức là đau.”  

 

“Lương Khoan đi rồi, chắc chắn phải đến chiều mới về. Tôi còn phải nấu cơm trưa mà không có củi, không có nước thì làm sao nấu được.”  

 

“Tôi thay đồ rồi qua ngay.”  

 

*

 

Nhìn người đàn ông đang đổ mồ hôi chẻ củi trong sân nhà tôi, tôi cười rồi bước vào bếp. Lưng tôi khỏe mạnh lắm!  

 

Tôi lấy bột mì trắng mà bình thường chẳng nỡ dùng, làm một nồi mì dẹt.  

 

Nước đầy bể, củi cũng đã được chẻ xong.  

 

Tôi bưng ra một thố mì lớn:  

 

“Doanh trưởng Vương, tôi nấu mì dẹt đây, anh mang về ăn với Thạch Đầu nhé. Hôm nay thật sự cảm ơn anh rất nhiều.”  

 

Lão Vương nhìn thố mì làm từ bột trắng quý giá, kiên quyết từ chối:  

 

“Chỉ giúp chút việc nhỏ thôi, không đáng phải nhận đồ ăn thế này.”  

 

“Với anh là việc nhỏ, nhưng với tôi là chuyện lớn. Đây là lần đầu tiên kể từ khi đến đại viện, có người giúp tôi chẻ củi, gánh nước. Anh không biết tôi thấy việc đó vất vả thế nào đâu!”  

 

Tôi thấy ánh mắt anh ấy lóe lên chút thương cảm.  

 

“Vậy tôi không khách sáo nữa. Lần sau nếu lão Lương bận, cô cứ gọi tôi.”  

 

“Sao có thể làm phiền anh mãi được. Dù mệt nhưng tôi vẫn làm được. Thôi anh mang mì về đi, kẻo để nguội mất ngon, chắc Thạch Đầu cũng đói rồi.”  

 

*

 

Lương Khoan quả nhiên đến chiều mới về.  

 

“Tiểu Hồ cảm ơn tôi nên giữ tôi lại ăn trưa.”  

 

“Tiểu Hồ cũng biết điều đấy nhỉ.”  

 

“Cô ấy có học, có văn hóa, tất nhiên biết cách cảm ơn rồi.”  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

*

 

Tôi tức giận, chẳng lẽ vì tôi không học cao, không có văn hóa, nên không biết cách cảm ơn sao?

 

Anh lấy tư cách gì mà nói vậy?

 

*

 

Đến ngày nghỉ, chồng tôi lại như thường lệ đi giúp Hồ Lệ Tinh. 

 

Tôi lại gõ cửa nhà lão Vương bên cạnh. 

 

Tôi hơi ngại ngùng nói: 

 

"Anh Vương, dạo này tôi không được khỏe, phụ nữ ai chẳng có mấy ngày không làm nổi việc nặng, mà nhà tôi hết nước, hết củi rồi."

 

Anh ấy hơi lúng túng: 

 

"Lão Lương lại đi giúp người à?"

 

Tôi gật đầu. 

 

"Đi thôi!"

 

*

 

Lần này anh ấy làm rất nhanh, kịp xong trước giờ cơm trưa. 

 

Tôi lại làm một nồi mì dẹt lớn, mang thẳng sang nhà anh ấy. 

 

"Cô làm gì đây?"

 

"Lại cảm ơn anh đã giúp đỡ. Thạch Đầu, mau lấy bát ra, hôm nay là mì dẹt, dì giỏi nhất món này đấy!"

 

Cậu bé 7 tuổi nước miếng ròng ròng, hớn hở chạy đi lấy bát. 

 

Nhìn dáng vẻ của cậu nhóc, lão Vương không nỡ từ chối. 

 

Lần đầu tiên vào nhà lão Vương, tôi nhận ra căn phòng của hai cha con rất trống trải. 

 

Ăn xong, tôi tiện tay nhặt chiếc áo cũ của Thạch Đầu trong phòng khách, nhìn chỗ vá to thô trên áo, tháo ra rồi khéo léo thêu lên đó một chiếc lá. 

 

"Dì giỏi quá!" Thạch Đầu tròn mắt nhìn tôi đầy thán phục. 

 

"Dì không biết đâu, bạn bè trong đại viện cứ chê chỗ vá áo của cháu xấu quá. Cháu sẽ mặc ra ngoài để xem ai vá đẹp hơn ai!"

 

Tôi cười: 

 

"Lần sau quần áo rách, cứ mang đến đây, dì vá cho."

 

"Cảm ơn dì! Dì tốt thật đấy! Cháu đi khoe với bọn bạn ngay đây!"

 

Nhìn Thạch Đầu mặc áo mới chạy ra ngoài, ánh mắt lão Vương bỗng dán chặt vào tôi: 

 

"Cô rốt cuộc có mục đích gì?"

 

Tôi ngẩn người: 

 

"Anh nói vậy là sao?"

 

"Củi không chẻ vẫn đốt được, nước dù ít vẫn đủ dùng. Dù cô không khỏe, chẳng lẽ không đợi được lão Lương về rồi làm?"

 

*

 

Bị anh ấy nói thẳng, tôi hơi luống cuống. Chẳng lẽ vì tôi tốt với Thạch Đầu mà anh ấy nhận ra ý đồ của tôi?

 

Tôi hỏi lại: 

 

"Nếu anh biết, sao còn giúp tôi?"

 

Anh đáp: 

 

"Chỉ vì tôi thấy cô đáng thương."

 

Tôi cười chua chát: 

 

"Hóa ra không chỉ tôi thấy mình đáng thương, mà cả anh cũng thấy thế."

 

"Anh yên tâm, tôi chẳng có mục đích gì, chỉ muốn thử cảm giác được đàn ông giúp mình làm việc thôi."

 

"Thử rồi tôi mới thấy, có người giúp mình làm việc thật là tốt."

 

"Nói rõ rồi, sau này tôi không làm phiền anh nữa."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top