Cập nhật mới

Dịch Full Cô Ấy Là Sinh Mệnh Của Tôi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,345
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: Ăn Vặt


Từ Đảo thành đến Cảng Thành nếu đi cao tốc thì gần nửa ngày, tới Cảng Thành đã là giữa trưa.

Mấy năm nay Cảng Thành mở rộng phát triển du lịch, chỉ vẻn vẹn mấy năm đã có thay đổi kinh người, không nói cái khác, chỉ nhìn mặt đường rộng lớn chỉnh tề, hai bên đường đều là đèn đường sáng bằng sức gió, những thứ này trước kia không hề có, chênh lệch rất lớn với thành thị trong trí nhớ lộn xộn của cô. Tuy nói Hạ Ấu Thanh là người Cảng Thành nhưng hiểu biết về nó cũng chẳng khác gì người ngoài.

Diệp Chính Thanh lái xe, Hạ Ấu Thanh lướt điện thoại tìm quán cơm gần đây.

"Cách đây một kilomet có một khu ẩm thực, đi tới đó thử xem."

Diệp Chính Thanh không có ý kiến gì.

Hạ Ấu Thanh hướng dẫn rất nhanh, hoạch định tuyến đường.

Đến khu ẩm thực, bãi đậu xe trên mặt đất đã đầy, chỉ có thể xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Đúng vào giờ cao điểm cơm trưa, khó tìm chỗ đậu xe, vị trí tốt nhất gần cửa ra vào đã khó lại càng khó hơn.

Hạ Ấu Thanh chỉ chỉ chiếc xe thương vụ ở đối diện: "Có phải anh ta muốn lái xe ra ngoài không?"

Chiếc xe thương vụ với đèn xe lớn từ từ chạy từ phía đối diện tới, lối đi không rộng, cũng may cả hai đều là tay lái lão luyện, sau khi hoàn hảo lách quá nhau, Diệp Chính Thanh điêu luyện chen xe vào chỗ trống kia.

"Ăn cái gì đây? Lẩu? Thịt nướng? Tự chọn?" Hạ Ấu Thanh vừa tháo dây an toàn vừa lướt điện thoại: "Món cay Tứ Xuyên, đồ ăn Thái, hay là thức ăn nhanh, Pizza Hut?"

"Ôi, ăn đúng là một vấn đề khó khăn không nhỏ trên đời." Hạ Ấu Thanh thở dài, lẩm bẩm một câu.

Diệp Chính Thanh tháo dây an toàn ra, thuận tay xoa đầu cô. Tóc của cô rất mềm, như là tơ lụa hảo hạng, xúc cảm trên tay rất tốt, sự mệt mỏi khi lái xe đã bị quét sạch, anh cuộn chìa khóa vào tay, nói: "Đi nhìn thử rồi tính."

Hạ Ấu Thanh nghiêng đầu, đôi mắt đen láy bị nhiễm ánh đèn, như nước trong vắt sáng ngời, cứ như vậy mà nhìn anh không chớp mắt, chứa chút nghi hoặc khó hiểu: "Anh, em là chó à? Cứ mãi sờ đầu em."

Gương mặt nhỏ trắng nõn cùng với đôi mắt đen giống như pha lê, dáng vẻ nghiêng đầu, đúng là có hơi giống, chó con. Diệp Chính Thanh cười một tiếng, tay lại không kiềm được mà với qua, lần này đổi thành bóp mặt cô.

Hạ Ấu Thanh: "..." Xem ra thật sự coi cô là chó.

Khu ẩm thực có tổng cộng năm tầng, tập trung thức ăn ngon, mua sắm, sân chơi làm một, khác với trung tâm thương mại là ở đây hết hai phần ba đều là ăn uống.

Các món ăn thực sự rất nhiều, đủ các loại mùi bay trong không khí, làm cho cơn thèm ăn của Hạ Ấu Thanh vô cùng phấn chấn.

Hạ Ấu Thanh vừa nhìn thấy đồ ăn đã không đi được nữa, Diệp Chính Thanh ở phía trước kéo cô đi, đi hai bước lại lôi lôi kéo kéo, người phía sau không động đậy, dừng trước gian hàng bán bánh nang của Tân Cương.

"Anh," cô chỉ vào một bàn bánh lớn, nước bọt chảy ròng: "Em muốn một cái."

Trước đây cô cũng rất thích ăn đồ ăn vặt ven đường, mỗi lần Diệp Chính Thanh đều sợ bẩn, dẫn cô đến chỗ ăn đàng hoàng. Nhưng nay không giống như ngày xưa, cô tin Diệp Chính Thanh sẽ không tàn nhẫn như vậy, đôi mắt chớp chớp nhìn anh: "Được không ạ?"

Diệp Chính Thanh vừa hỏi giá vừa mở ví, ông chủ gói kỹ cái bánh nang lớn đưa cho Hạ Ấu Thanh, cô vui mừng nhận lấy, bẻ hơn phân nửa cho Diệp Chính Thanh: "Ăn không?"

Diệp Chính Thanh liếc nhìn cái bánh kia, có chút ghét bỏ.

"Ăn rất ngon, anh nửa em nửa nha?"

Diệp Chính Thanh cúi đầu bỏ ví vào túi, Hạ Ấu Thanh không đợi anh phản ứng, đút vào miệng anh, Diệp Chính Thanh cắn một miếng.

"Thế nào ạ?" Cô nghiêm túc nhìn anh, chờ anh trả lời.

"Cũng không tệ lắm."

Nhận được sự đồng ý của anh, Hạ Ấu Thanh cười híp mắt. Thứ mình thích được người mình yêu thích, đó là một chuyện rất hạnh phúc.

Ăn một cái bánh sao đủ được?

Đi dạo một vòng, hai tay Hạ Ấu Thanh đều là đồ ăn, làm nhiều việc cùng túc, miệng toàn thức ăn, thỉnh thoảng lại đút cho Diệp Chính Thanh ăn. Nếu cô đi dạo một mình, ăn thành như vậy thì khó tránh khỏi xấu hổ, bây giờ bên cạnh nhiều thêm một Diệp Chính Thanh, điều này lại biến thành ngược cẩu.

"Có còn ăn cơm trưa nữa không?" Diệp Chính Thanh thấy cô ăn đến no, có lẽ không muốn ăn thêm cái khác.

Ai ngờ cô lại nói: "Ăn!"

Hạ Ấu Thanh nhìn một vòng chung quanh, mùi cánh gà nướng thơm ngào ngạt, malatang [1], huyết vịt nấu miến, bánh bao cua, bánh trứng, canh dúng [2],...

[1] Malatang (麻辣烫): có thể cho là tiền thân của lẩu cay Tứ Xuyên, cũng có thể nói là phiên bản đơn giản hoá của lẩu.

[2] Canh dúng (冒菜): hay canh thập cẩm cay (麻辣烫) là một món ăn vặt có nguồn gốc từ món ăn của người Hán vùng Trùng Khánh Tứ Xuyên.

"Lâu rồi chưa ăn malatang..." Nhìn các loại nguyên liệu bên trong lồng kính người lập tức trở nên hưng phấn, hai mắt Hạ Ấu Thanh sáng lên, không thể khống chế được đôi chân bước tới gian hàng malatang.

Diệp Chính Thanh đi theo cô, anh vẫn luôn rất kén chọn đồ ăn. Hạ Ấu Thanh thuần thục cầm đồ gắp nhỏ lên chọn, quay đầu thấy Diệp Chính Thanh không nhúc nhích đứng phía sau, cô không khỏi mỉm cười: "Không lừa anh, ăn ngon thật mà, bảo đảm lần sau anh còn muốn ăn nữa."

"Ăn gì?" Cô quay đầu đi, đưa tay vào tủ đông đang mở, không hề sợ lạnh.

"Anh là thỏ con, anh thích ăn rau dưa." Hạ Ấu Thanh cầm hai bó rau chân vịt xanh non bỏ vào sọt, lại đi qua ô bên cạnh lẩm bẩm: "Em thì, một ít thịt, a, không thịt không vui, thỏ trắng nhỏ cùng sói xám lớn, đúng là một nhà vui vẻ." Cô ném vào sọt không ít thịt.

Diệp Chính Thanh: "..."

"A!" Ánh mắt tròn như đèn led, lại giống như ngôi sao nhỏ trên trời, lóe lên ánh sáng lấp lánh. Hạ Ấu Thanh thở nhẹ một tiếng như phát hiện ra châu lục mới, ngâm điệu hát dân gian nhảy nhót qua bên kia, mở cửa tủ ra, phát ra tiếng cười gian của mẹ kế: "He he he, tàu hủ ky cây, tàu hủ ky, a! Còn có bánh quẩy, ăn malatang sao có thể thiếu bánh quẩy được!"

Diệp Chính Thanh: "..."

Tiếp đó lại đoán thử Diệp Chính Thanh thích ăn gì: "Khoai tây lát?" Cầm lấy, nhìn Diệp Chính Thanh, thả xuống.

"Bí đao?" Mấy miếng? Cô cũng thích ăn, vậy thì nhiều một chút. Rau? Đều thích giống nhau, vậy lấy thêm một ít. Ha ha ha, cô thật là thông minh mà.

Diệp Chính Thanh: "..." Anh không có ý kiến, em vui vẻ là được rồi.

Sọt đã chứa đầy, lúc này Hạ Ấu Thanh mới cảm thấy hài lòng cầm đi tính tiền. Diệp Chính Thanh cúi đầu nhìn lướt qua, hỏi một câu: "Có thể ăn hết sao?"

Hạ Ấu Thanh nhìn nhìn, trong đầu tính toán cân nhắc một hồi: "Chúng ta có hai người, chắc chắn có thể ăn hết, hơn nữa," cô cười hì hì: "Em chọn nhiều đồ ăn như vậy, toàn là đồ anh thích ăn."

Diệp Chính Thanh: "..."

Không ăn hết, có thể bỏ dư lại.

Tính tiền xong, tìm một chỗ để ngồi, Diệp Chính Thanh mới nhớ ra một chuyện hỏi cô: "Thỏ trắng nhỏ là ai?"

"Anh đó." Hạ Ấu Thanh chọc chọc mu bàn tay anh: "Thỏ trắng nhỏ thích ăn rau dưa."

"Còn sói xám?"

"Đương nhiên là em, em thích ăn thịt mà!"

Diệp Chính Thanh nguy hiểm híp mặt một cái: "Em chắc chắn?"

"Hạ Ấu Thanh," anh ngoắc ngoắc ngón tay với cô, bỗng nhiên đè thấp giọng xuống: "Qua đây."

Hạ Ấu Thanh ngoan ngoãn sát đầu tới, cô ngây thơ cho rằng anh trai nói với cô bí mật gì đó, đột ngột bị người đối diện tập kích lên trán, Hạ Ấu Thanh che trán lại, tức giận nói: "Không bao giờ... tin anh nữa!" Cô bắt lấy tay anh, làm bộ cắn một cái, cô cho rằng Diệp Chính Thanh sẽ rút tay ra, anh lại không hề động đậy.

Cô cũng không thật sự cắn lên, chỉ giả vờ giả vịt thôi.

"Sao lại không chịu tránh chứ, không có ý nghĩa gì cả." Cô cố làm ra vẻ hất tay anh ra, khóe miệng lại không nhịn được mà cong lên.

Diệp Chính Thanh cười nói: “Tránh cái gì, với chút sức lực này của em, có thể đau sao?”

Khinh thường cô à?

Hạ Ấu Thanh bày ra một ngụm "răng nanh": "Răng sói sắc bén, anh cẩn thận một chút, lần sau em sẽ cắn ở đây của anh." Cô chỉ tay vào cổ Diệp Chính Thanh: "Quỷ hút máu đều thích cắn ở đây, tộc sói bọn em cũng thích chỗ này."

Cô ghé vào bàn, gần anh trong gang tấc, hơi thở nóng ấm phả lên mặt, lên cổ anh, chính cô cũng không ý thức được dáng vẻ này của mình có bao nhiêu trêu ngươi. Hơi thở nhè nhẹ, trong mùi hương trộn lẫn đầy mùi dầu mỡ, mùi hương cơ thể quen thuộc của cô làm anh mê người, ánh mắt dừng trên chiếc cằm nhọn trơn nhẵn, đi xuống là chiếc cổ với đường cong duyên dáng, rồi sau đó là chiếc áo lông cừu trắng bó sát vây lấy một phong cảnh kiều diễm —— áo khoác cô cởi ra vẫn luôn nằm trong tay anh, hiện giờ đang đặt trên đùi anh.

Cổ họng Diệp Chính Thanh trượt lên xuống. Có lẽ ngay cả chính anh cũng không biết, động tác nho nhỏ lơ đãng này đã phạm luật cỡ nào. Hạ Ấu Thanh không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, tầm mắt từ chiếc cổ thon dài trên cổ áo chầm chậm dời lên, cằm chẻ, viền môi cương nghị, sống mũi cao ngất, thẳng đến đôi mắt.

Một giây, hai giây, bọn họ nhìn nhau, ngay cả hít thở cũng quên mất.

Mãi đến khi tiếng gọi ngắt ngang hai người, Hạ Ấu Thanh luống cuống tìm số hóa đơn, Diệp Chính Thanh rút miếng giấy bị vò nhăn nhúm trong tay cô: "Ở đây."

Hạ Ấu Thanh ngượng ngùng cười cười: "Số bao nhiêu? Đến lượt chúng ta ạ?"

Anh đè cô ngồi xuống: "Anh đi lấy."

Một tô đầy ắp, là loại tô lớn, đủ loại màu sắc, thoạt nhìn vô cùng muốn ăn.

Cô gắp tất cả những thứ cô cho là ngon bỏ vào chén nhỏ trước mặt Diệp Chính Thanh, còn không quên quảng cáo một chút: "Ăn siêu ngon."

Lòng anh có hơi kháng cự, vì sự nhiệt tình của cô mà cố ăn một miếng.

"Thế nào thế nào?" Sự nhiệt tình của cô không giảm.

Diệp Chính Thanh gật đầu: "Cũng không tệ lắm."

Cô nheo mắt lại cười.

"Cười ngốc cái gì đó?"

Hạ Ấu Thanh ăn bò viên, cắn một cái xuống, nước bên trong chảy ra, nóng đến chảy nước mắt, chép cái miệng đỏ và sưng lên, trong lòng lại thích ý vô cùng.

Cô rót coca vào miệng, sau khi rót xong thì "khà" một tiếng, thật thoải mái.

"Chúng ta như vậy xem như là hẹn hò sao?"

Diệp Chính Thanh lấy coca cô vừa uống, uống một ngụm: "Ừm."

Miệng lon coca còn dính son môi của cô, coca lẫn nước bọt của cô.

Hạ Ấu Thanh trông mong nhìn anh ngẩng đầu lên, cổ họng cuộn lại, chỗ anh đặt miệng vừa lúc dán vào chỗ dính son môi của cô.

Cô yêu chết khoảnh khắc gợi cảm này của anh.

Cô dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Diệp Chính Thanh.

Anh buông lon coca, thấy cô nhìn mình chăm chú không chớp mắt, anh cười nói: "Nhìn cái gì?"

Cô nở nụ cười: "Lần thứ hai."

Cô còn nhớ rất rõ, lần đi ăn cùng anh trong ngày gặp lại đầu tiên, anh thay cô cản rượu, không nghiêng không lệch cũng là chỗ cô uống. Lần đó rất rõ ràng, những người đang ngồi đều có ánh mắt, riêng chỉ có cô vẫn chưa hay biết gì.

Đó là bởi vì, làm thế nào cũng không tưởng tượng được, người sớm chiều ở chung, đã từng là "anh trai", vậy mà lại sinh ra tình cảm khác thường với cô.

Dù là đã qua mấy tháng, nghe được chính miệng anh thừa nhận, hiện tại cô ngồi ở đây, nhìn anh, vẫn có cảm giác như đang nằm mơ.

Cô nâng đầu lên, nghiêng qua, nhìn Diệp Chính Thanh không chớp mắt.

"Có ngày nào đó anh cảm thấy hối hận không?"

"Hửm?" Diệp Chính Thanh không hiểu ý cô: "Hối hận gì?"

"Một ngày nào đó có thể anh sẽ đột nhiên phát hiện, thật ra em không tốt như vậy, không đáng để anh yêu, không bằng tiếp tục làm anh trai em gái gì đó, anh nói có phải không?"

Diệp Chính Thanh nhìn cô, trong tay nắm một lon coca rỗng xẹp lép. Hạ Ấu Thanh hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, nói bậy cái gì vậy, chọc anh không vui, có một số lời nói vẫn không thích hợp nói ra, nhưng cô thật sự có nghĩ tới.

"Em thật sự rất thích ở bên anh, nhưng mà, nhưng mà..."

"Nhưng mà nhưng mà cái gì, Hạ Ấu Thanh, em muốn làm anh tức chết à?"

Diệp Chính Thanh cắt ngang lời cô, vươn đôi đũa gắp món cô thích ăn nhất cho vào chén cô: "Nói thêm câu nữa, tối nay anh sẽ cho em biết hậu quả của việc nói ra mấy câu kiểu này."

Hạ Ấu Thanh không dám nói, chôn cả khuôn mặt vào chén, từ từ đỏ lên.

Diệp Chính Thanh không ăn bao nhiêu, thật sự cũng không đói bụng để ăn. Nhất là sau khi tiểu nha đầu nói ra câu kia, anh bỗng nhiên hiểu ra, cũng không phải cô không muốn duy trì mối quan hệ vốn có với anh, là anh không thể đem lại cảm giác an toàn cho cô. Cảm giác an toàn này không liên quan gì đến vật chất, trái ngược với quan niệm trước đây của anh. Anh vẫn cho là, tạo ra điều kiện vật chất tốt nhất, không phải dựa vào ba của anh, mà là dựa vào nỗ lực của chính anh, chân chính có thể làm cho cô hạnh phúc.

Mà bây giờ, cuối cùng anh đã có đủ năng lực mở rộng đôi cánh che chở cho cô hoàn toàn, nhưng cô thật sự vui vẻ sao?

Anh có thể cho cô thân phận "em gái của Diệp Chính Thanh" như trước đây, anh không cho một thân phận khiến cô cảm thấy an toàn, cô vẫn luôn sống trong bất an —— lo lắng có thể bị vạch trần bất cứ lúc nào, nhất là lần về nhà này, ngay trước mặt ba mẹ anh, cô phải cẩn thận chú ý như thế nào, sợ phá vỡ chút cân bằng kia.

Cô như vậy, sao anh lại không có lỗi chứ?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,345
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: Suy Nghĩ Của Ba Mẹ Diệp


Hoa và đồ cúng đã sớm chuẩn bị xong.

Bia mộ của vợ chồng Hạ Minh An nằm phía sau lưng núi ở quê, cùng một khu với ông bà của Hạ Ấu Thanh.

Trước mộ bia cỏ dại um tùm, đã lâu không có người tới.

Hai người dọn một mảnh đất trống ra xung quanh.

Ảnh trên bia đã lờ mờ không rõ, là tấm hình giấy kết hôn. Mẹ một đầu tóc uốn xoăn dựa sát vào ba, ngọt ngào hạnh phúc. Ba đeo kính đen, lịch sự nho nhã. Có ai biết tấm ảnh chụp người đàn ông văn nhã bên dưới chiếc áo Tôn Trung Sơn màu đen che giấu một thân cơ bắp -- ông đã từng nhập ngũ tòng quân, là điều cô tự hào nhất về ba mình.

Mà bây giờ, bọn họ yên nghỉ dưới lòng đất, sắp hai mươi năm, có còn ai nhớ? Ngoại trừ nhà họ Diệp, ngoại trừ cô, có còn ai nhớ đến họ?

Hạ Ấu Thanh khom lưng đặt một bó hoa trước mộ bia, Diệp Chính Thanh đã dọn đồ ăn ra xong, anh đốt nến cắm vào giá, cái giá nến kia dưới nắng mưa đã bị ăn mòn, bên ngoài lộ ra sắc xanh của màu xanh gỉ đồng.

"Bác trai, mỗi năm con tới đều nói lần sau sẽ tìm Ấu Thanh của mọi người trở về, lần này con mang em ấy cùng về."

Hạ Ấu Thanh nghiêng đầu mỉm cười với anh, anh cũng cười lại với cô. Tay tự nhiên đưa ra, cầm lấy tay cô, nói với người yên nghỉ dưới đất: "Bác trai bác gái, ông và bà, mọi người cứ yên tâm giao Ấu Thanh cho con, con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt."

Nói xong, Diệp Chính Thanh khom lưng cầm rượu lên đổ xuống phần đất trống trước bia mộ, rượu thấm vào bùn đất.

Tế bái xong, thu dọn bát đũa và ly rượu, Hạ Ấu Thanh nói: "Anh chờ em một lát, em nói với ba mẹ mấy câu."

Diệp Chính Thanh đi qua bên cạnh chờ cô.

Hạ Ấu Thanh ngồi xổm xuống trước bia mộ của ba mẹ, cúi đầu, dùng cổ tay áo cẩn thận lau vết bẩn do nước mưa bắn lên, trong miệng lẩm bẩm gì đó, anh đốt một điếu thuốc, cứ như vậy mà yên lặng nhìn, và chờ.

Trên đường trở về, họ nắm tay nhau.

Ngôi nhà cũ của ông và bà ở dưới chân núi, cổng lớn đóng chặt, người đi nhà trống, cỏ dại mọc thành bụi, vô cùng hoang phế.

Hạ Ấu Thanh không đành lòng nhìn, nhưng nội tâm vẫn giãy giụa, nói với Diệp Chính Thanh: "Lúc chúng ta ngang qua nhìn một chút, chỉ nhìn một chút thôi."

Xe chạy theo con đường núi vòng vèo xuống chân núi, ngôi nhà của ông bà biến thành một đống phế tích.

Con mương trong trí nhớ vẫn còn, cầu đá cũng vậy, ngôi nhà ẩn phía sau gốc nhãn to, ngói đen tường trắng, trước cửa có năm bậc thềm, là do ông nội chọn từng khối từ sau núi xuống, cắt phẳng xây thành bậc. Trước cửa có một cây táo, trên gác mái có một tổ ong mật tự hình thành, hàng ngày có rất nhiều ong mật ra ra vào vào, chúng đi sớm về trễ, chưa bao giờ làm ai bị thương.

Hạ Ấu Thanh mở to hai mắt, ghé vào cửa sổ, không tin mà chớp chớp mắt. Lúc xe dừng lại, cô nghe được giọng của Diệp Chính Thanh: "Ở đây mấy năm nay đã bắt đầu khai phá, chú nhỏ của em bán căn nhà."

Tầm mắt của cô dừng lại phía sau cây nhãn to cách đó không xa, hồi lâu không nói gì.

"Ấu Thanh?"

Hạ Ấu Thanh chầm chậm quay đầu, đôi mắt đỏ ửng.

"Đi thôi." Cô nói.

Cảng Thành, chút hồi ức cuối cùng còn sót lại, cũng đã trở thành những bức tường đổ nát.

Những thứ kia, sau này, chỉ có thể vĩnh viễn tồn tại trong trí nhớ.

Cô sẽ giữ chúng như bảo bối, sẽ không để cho người khác tùy ý phá hủy.

Đi thôi. Cô tự nhủ, rời khỏi đây, không bao giờ quay lại nữa.

*

Buổi chiều khách trong nhà đã đi hết, Diệp Bắc Lương ngậm thuốc lá đeo kính viễn thị đọc báo, Liễu Tuyết Hoa thu dọn bàn và vỏ hạt dưa đầy đất, Liễu Tuyết Vân ngồi vào bên cạnh Diệp Bắc Lương, lời nói đến bên miệng nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy vẫn nên nói: "Anh rể, hỏi anh chuyện này."

"Ừ." Diệp Bắc Lương không nhúc nhích.

"Về chuyện của Chính Thanh."

Diệp Bắc Lương chuyển ánh mắt lên người Liễu Tuyết Vân, thể hiện ra một chút hứng thú, chờ ông ta nói.

Liễu Tuyết Vân ho khan mấy tiếng, sống lưng thẳng lên.

"Đừng cố làm ra vẻ, có cái gì thì nói đi." Diệp Bắc Lương lấy mắt kính xuống.

"Vậy em nói, chị, đừng bận nữa, lại đây lại đây," Liễu Tuyết Vân kéo chị mình ngồi xuống.

Hai vợ chồng ông nhìn bà bà nhìn ông, đều cảm thấy có chỗ không đúng lắm, Liễu Tuyết Hoa cười nói: "Chuyện gì, làm em khẩn trương như vậy, em nói đi, có phải Chính Thanh đã gây họa gì không?"

Liễu Tuyết Vân thở dài: "Em cũng không biết việc này có tính là như vậy không."

Ngực Liễu Tuyết Hoa nảy lên: "Em đừng có đánh đố, đến cùng là chuyện gì em nhanh nói đi, tim chị cũng đã đập nhanh rồi đây này."

Diệp Bắc Lương cũng ném tờ báo qua một bên, vỗ vỗ vai vợ, nói với Liễu Tuyết Vân: "Chuyện không thể nói thì đừng nói, tim của chị cậu không tốt, tự cậu suy nghĩ cho kĩ."

Liễu Tuyết Vân nhìn một cánh cửa, đè thấp giọng nói: "Chị, anh rể, hai người không cảm thấy Chính Thanh và Ấu Thanh có phải quá thân thiết không?"

Nói hết câu, ông ta cho rằng ít nhất hai vợ chồng này cũng sẽ ngẩn người một chút, kết quả Diệp Bắc Lương cười ha ha: "Tôi còn tưởng là chuyện gì, chỉ chuyện này thôi à?"

Liễu Tuyết Hoa giải thích: "Hai đứa nó từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, giống như anh em ruột, có thể không tốt sao?" Bà đứng lên tiếp tục thu dọn, hoàn toàn không để lời nói của em trai vào trong lòng.

"Nhưng dù sao cũng không có quan hệ máu mủ mà! Đây mới là chuyện không bình thường nhất!" Liễu Tuyết Vân nói: "Chị, các người đừng nghĩ chuyện này quá đơn giản, đêm qua em thấy Chinh Thanh đi ra từ phòng Ấu Thanh, em vốn cũng không để ý, nhưng em hỏi Chính Thanh tại sao lại đi ra từ phòng đó, nó cố ý chuyển hướng, còn xuống lầu, chị nói nếu nó không phải, không phải là cái kia, vậy sao không nói thẳng rõ ràng? Hơn nữa tụi nó ở bên ngoài, nếu thật sự có gì, hai người cũng chưa chắc biết được đâu!"

Lời nói làm cho Diệp Bắc Lương trầm mặc, Liễu Tuyết Hoa cũng dần dừng động tác trong tay.

"Hôm qua em đến nhà anh chị đã cảm thấy hai đứa nó quá thân thiết. Ấu Thanh không về nhiều năm lại có tình cảm tốt với Chính Thanh như vậy, hai người không cảm thấy có hơi kỳ lạ sao? Hai người đã quen thuộc với tụi nó, nhưng trong mắt một người ngoài như em thì chuyện không phải vậy. Hai người nghĩ em xen vào chuyện của người khác cũng được, ly gián cũng được, đây là lời từ đáy lòng em, chuyện này cứ nghẹn trong lòng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên nói với hai người mới phải, tránh đến lúc xảy ra chuyện em lại không nhắc hai người. Hai người quá chắc chắn như vậy, em cũng nên nói đến đây thôi."

Liễu Tuyết Vân nói một hơi xong xuôi, vỗ mông chuẩn bị chạy lấy người.

Lưu lại hai vợ chồng trầm mặc.

Diệp Bắc Lương buông tiếng thở dài, dựa vào sô pha.

Liễu Tuyết Hoa cũng không còn tâm trạng dọn dẹp, ngồi bên cạnh chồng mình, sau khi suy nghĩ cặn kẽ mới lên tiếng: "Mấy lời Tuyết Vân nói, cẩn thận nghĩ lại cũng có đạo lý, thật ra trước đây em cũng từng nghi ngờ, một là mấy năm nay Chính Thanh không hề tìm kiếm; hai là, năm Ấu Thanh bỏ đi, nó từ chức quay về, anh có nhớ không, nó gầy gò vô cùng, em thật sự không ngờ nó sẽ bỏ công việc ở Bắc Kinh, anh sống chết khuyên nó cũng không nghe, cứ như vậy mà bỏ, nghĩ như vậy, thật sự là vì Ấu Thanh."

"Lần nọ nó uống say, anh không có ở nhà, Đinh Phàm đưa người về, nó lôi kéo Đinh Phàm một mực gọi Ấu Thanh, em đi vào vừa đúng lúc, khi đó em cũng không nghĩ nhiều, có lẽ Tuyết Vân nói không sai. Còn lần này, anh không thấy nó về tâm trạng tốt lên không ít, còn Ấu Thanh, con bé từ nhỏ đã như vậy, trong mắt trong lòng đều là Chính Thanh, chúng ta là người từng trải, hẳn là đều hiểu rất rõ."

Lồng ngực Diệp Bắc Lương phập phồng, ông chưa từng nghĩ đến mặt đó, liếc mắt nhìn vợ, kích động suýt chút nữa là nhảy dựng lên: "Nó dám? Anh đánh chết nó!"

Liễu Tuyết Hoa đè ông lại: "Anh đừng kích động, rốt cuộc là phải hay không, chỉ do chúng ta suy đoán, hơn nữa, không phải anh cũng nói, coi như là báo đáp ơn cứu mạng của lão Hạ, bây giờ anh nuôi lớn con gái của ông ấy, coi như là báo ân, anh có gì phải tức giận, người nên tức giận là lão Hạ đó, một cô gái tốt bị con trai anh nuôi thành con dâu nuôi từ bé."

Nghĩ đến đây Diệp Bắc Lương liền tức giận.

"Nhưng mà, đứa bé Ấu Thanh kia em rất thích, nếu thật là giao cho Chính Thanh của chúng ta, em còn ước mong đó, anh nó có đúng không?" Nghĩ đến đây, Liễu Tuyết Hoa có chút vui vẻ, đẩy đẩy chồng mình: "Anh nói xem?"

Diệp Bắc Lương bị vợ đẩy như vậy cũng không buồn bực: "Cẩn thận ngẫm lại thật đúng là một chuyện tốt."

"Nhưng rốt cuộc thế nào cũng chỉ là suy đoán, còn Mẫn Mẫn..." Liễu Tuyết Hoa bỗng nhiên hiểu ra, nguyên nhân năm nay Chu Mẫn không về.

Nửa câu còn dư lại bà nuốt vào bụng.

Xem ra, Liễu Tuyết Vân nói tám phần mười không phải là giả rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,345
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: Stand By Me


Trên đường trở về, trời hạ tuyết lớn.

Đêm nay chỉ có thể ở lại Cảng Thành.

Tìm một khách sạn tốt, làm thủ tục nhận phòng xong thì gọi điện báo bình an với hai vị ở nhà.

Liễu Tuyết Hoa nhận điện thoại.

Liễu Tuyết Hoa: "Đêm nay các con không về nhà sao?"

Diệp Chính Thanh: "Đường cao tốc bị kẹt."

"Ừ ừ, vậy được, các con chú ý an toàn… Chuyện là…"

Diệp Chính Thanh nghe Liễu Tuyết Hoa ngập ngừng thì hỏi: "Sao vậy, mẹ, có việc gì ạ?"

"Con và Ấu Thanh hai đứa… Không có người khác à?"

Diệp Chính Thanh lời ít mà ý nhiều: “Không có.”

“Ừm được, khi nào các con trở về?”

"Tuyết nhỏ lại một chút.”

"Được được," Liễu Tuyết Hoa lải nhải vài câu, lại nói thêm: "Hai con không cần phải về vội, ở bên ngoài chơi mấy ngày đi."

Ngắt điện thoại, Hạ Ấu Thanh thấy mặt anh ngưng trọng, hỏi: "Sao vậy?"

Diệp Chính Thanh vừa cất điện thoại vừa lấy lại tinh thần: "Hôm nay mẹ hơi kỳ lạ." Đặc biệt là câu cuối cùng, giọng điệu kia, không hiểu sao lại có cảm giác bất an, anh nhìn vào mắt Hạ Ấu Thanh: "Không sao đâu, cũng có thể do anh nghĩ nhiều."

Tình hình thời tiết đột nhiên phát sinh, có rất nhiều người bị nhốt lại không đi được, phòng khách sạn hút khách, chỉ có một phòng giường lớn, nhưng vẫn tốt hơn là không có. Lúc ấy Diệp Chính Thanh đã trưng cầu ý kiến của Hạ Ấu Thanh, cô nói không thành vấn đề, nhưng mà hiện tại ——

Hạ Ấu Thanh nhìn cái giường lớn kia.

Cô nhớ trước đây ra ngoài chơi cùng với Tiểu Hồng, phòng khách sạn và giường lớn, đánh chết cũng không liên quan gì tới giường lớn.

Hạ Ấu Thanh nhắm hai mắt lại, vỗ vỗ mặt, quay đầu nhìn Diệp Chính Thanh đang ngồi xổm trước chiếc va li đang mở, cảm giác hô hấp cũng trở nên rất khó khăn.

Ăn cơm tối xong, bọn họ đi dạo dọc theo bờ sông.

Bờ sông có gió lớn nhưng phong cảnh lại tuyệt đẹp.

Mấy năm gần đây Cảng Thành tích cực làm du lịch văn hóa, kéo GDP, cả thành phố đều thay đổi, không còn là Cảng Thành nghèo trong ấn tượng.

Hạ Ấu Thanh vén mấy sợi tóc bị gió thổi tán toạn ra sau tai, dựa vào lan can ngắm sông, mặt nước được gió thổi tạo thành những gợn sóng, từng chiếc thuyền đi qua dưới thân cầu, chầm chậm đi về hướng đối diện.

Đêm tối, ánh đèn nê ông sặc sỡ, tôn thêm vẻ đẹp của cảnh đêm.

Đây là con đường đi bộ nổi danh của Cảng Thành, tuyết trên đường đã được dọn đẩy qua hai bên tạo thành những đụn tuyết ven đường, tuy rằng có tuyết lớn nhưng không ảnh hưởng đến hứng thú của mọi người. Khắp nơi đều là người đi đường, chung quanh đều là tiếng la ó mua bán, có người hát rong ở đầu đường, tiếng hát vang vọng trong không khí.

Anh ta hát: “When the night has come.”

(Khi màn đêm buông xuống) [*]

“And the land is dark.”

( Trời đất là một màn đen tối)

“And the moon is the only light we’ll see.”

(Ánh trăng là nguồn sáng duy nhất)

“No I won’t be afraid, no I won’t be afraid.”

(Anh không sợ hãi, cũng không bàng hoàng)

“Just as long as you stand, stand by me.”

(Vì có em ở bên cạnh anh)

....

Tiếng hát sục sôi, giống như tiếng thét gào từ tận sâu trong linh hồn.

Đoàn người trầm trồ khen ngợi, cũng có người lắc lư theo điệu nhạc, họ không nhất định là nghe hiểu ca từ, âm nhạc làm cho họ sinh ra đồng cảm.

Diệp Chính Thanh kéo tay cô, đứng ở ngoài rìa đám đông một lát, sau đó rời đi.

“And darlin, darlin, stand by me, oh now now stand by me.”

(Bởi vậy, người yêu ơi, xin đừng rời khỏi anh)

“If the sky that we look upon should tumble and fall.”

(Dù trời có sập xuống)

“And the mountains should crumble to the sea.”

(Dù núi non nứt toạc, chảy vào biển lớn)

“I won’t cry, I won’t cry, no I won’t shed a tear.”

(Anh cũng sẽ không dễ dàng rơi lệ)

“Just as long as you stand, stand by me, oh stand by me.”

(Chỉ cần em vẫn luôn ở bên cạnh anh)

...

Tiếng hát ở phía sau vẫn còn đang vang lên, hát đến đoạn cuối:

“Whenever you’re in trouble won’t you stand by me, oh now now stand by me. Oh stand by me, stand by me, stand by me.”

(Giả sử vào một ngày kia, em rơi vào khó khăn, xin đừng quên, anh ở ngay bên cạnh em, không hề rời đi)

Mãi đến khi đi rất xa, trong đầu không ngừng bồi hồi, từng tiếng “stand by me” kia, cùng lúc đó, Diệp Chính Thanh nắm chặt tay cô, ôm cô vào người, thấp khẽ nói: “Stand by me.”

Hạ Ấu Thanh dựa đầu vào ngực anh, hốc mắt hơi nặng, gió lạnh như vậy nhưng tim cô lại cảm thấy ấm áp.

Cô níu quần áo anh, kéo kéo, Diệp Chính Thanh tự nhiên cúi người, đây là sự ăn ý giữa bọn họ, chăm chú nhìn mắt cô, chăm chú nghe cô nói.

"Diệp Chính Thanh, cũng xin anh "mãi mãi ở bên cạnh em". Không muốn lại rời khỏi anh, mùi vị xa cách, thật không dễ chịu chút nào."

Hoa tuyết trắng bay múa đầy trời, một cây dù màu đen lớn, dù hạ xuống, người đàn ông khom lưng ôm hôn cô gái trong lồng ngực. Trên đỉnh đầu, ánh đèn đường lờ mờ chiếu lên con đường dài cổ kính ở phía sau.

Cảnh tuyết tuyệt đẹp, như một bức tranh.

Trở lại khách sạn, tắm rửa xong cũng đã mười giờ tối.

Trong phòng có hệ thống sưởi ấm đầy đủ.

Hạ Ấu Thanh vùi người trên sô pha, trong tay cầm một quyển sách, chắn hơn phân nửa khuôn mặt.

Diệp Chính Thanh tắm rửa xong, mặc đồ ngủ mềm mại. xốc một góc chăn lên, ngồi ở mép giường nhìn về phía Hạ Ấu Thanh, anh vỗ vỗ bên kia giường: "Qua dây, ngủ."

Hạ Ấu Thanh cọ tới cọ lui, vẫn không chịu buông sách, ậm ờ nói: “Anh ngủ trước đi, em, em xem xong chương này trước đã."

Cô sờ sờ mặt, nóng quá nóng quá, dứt khoát chôn hết khuôn mặt vào cuốn sách.

Diệp Chính Thanh nhìn cô một lát, cười cười đứng lên, đi về phía cô.

Thần kinh toàn thân Hạ Ấu Thanh căng thẳng, đôi dép màu trắng lọt vào tầm mắt, giây kế tiếp, anh khom người xuống, hai tay chống hai bên Hạ Ấu Thanh, sách bị lấy đi, một khuôn mặt tuấn tú phóng lớn gấp trăm lần cứ như vậy mà xuất hiện không hề che lấp trước mặt cô, kèm theo hô hấp ấm áp và hơi thở mang tính xâm lược chiếm giữ của người đàn ông, không đúng, toàn thân trên dưới, từng tế bào một. Tim Hạ Ấu Thanh đập nhanh hơi, ánh mắt bay loạn, thân thể không tự chủ lui về phía sau một chút, Diệp Chính Thanh ngả về phía trước, trong mắt chứa tín hiệu nguy hiểm: "Nếu không qua đó, anh sẽ tự mình ra tay."

Hạ Ấu Thanh bị dọa không ít, nghe xong câu này, nửa giây không có phản ứng, thấy Diệp Chính Thanh thật sự muốn động tay, biểu tình sắp khóc: "Anh, chân, chân mềm..."

Cô vô cùng đáng thương nhìn Diệp Chính Thanh.

Diệp Chính Thanh không còn ý tưởng gì nữa, chỉ có lại thương yêu.

"Được rồi, anh đồng ý với em, không làm chuyện xấu, như vậy có thể đi qua ngủ chung chưa?" Giọng điệu dỗ dành.

Viền mắt cô hơi nóng lên, cố kìm nước mắt, gật đầu: "Dạ."

Diệp Chính Thanh thẳng người lên, ánh sáng trên đầu đã trở lại, chiếu lên người cô. Hạ Ấu Thanh không thích ứng kịp híp mắt một cái, chân dưới sô pha đánh vòng tìm giày, Diệp Chính Thanh cúi xuống mang giày vào giúp cô.

...

Sáng hôm sau, Hạ Ấu Thanh tỉnh dậy, nhìn người đang ngủ khò khò bên cạnh, rõ ràng đã nói là không làm chuyện xấu, cô đã biết đó là không thể nào, lừa con heo như cô.

Hạ Ấu Thanh tức giận dùng một tay nhéo mũi anh, người nọ lầm bầm một tiếng, xoay người kéo ai đó vào lòng rồi ngủ tiếp. Hạ Ấu Thanh giật giật thân thể, thế nhưng bị kẹp rất chặt, không thể thoát ra được.

Đã tới chín giờ.

Đã lâu Diệp Chính Thanh không được ngủ ngon như vậy.

Xem dự báo thời tiết, hôm nay vẫn còn tuyết rơi.

Diệp Chính Thanh cất điện thoại: "Xem ra hôm nay vẫn không đi được."

Hạ Ấu Thanh nóng lòng về nhà, nghe vậy thì hơi thất vọng, cô đứng lên kéo màn cửa sổ ra, ngoài cửa gió thổi vù vù, tuyết không có ý định dừng lại, đi ra ngoài chơi cũng không được.

Diệp Chính Thanh: "Vậy thì hay quá, có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi." Anh thoải mái dựa vào đầu giường.

Hạ Ấu Thanh quay đầu lại nhìn anh, có chút nghi hoặc.

"Qua đây." Anh vỗ vỗ chỗ bên cạnh.

Hạ Ấu Thanh đi tới, ngồi bên cạnh anh.

Anh nhìn cô, khóe miệng mỉm cười: "Hôm nay nghỉ ngơi tại khách sạn."

"A."

"Em đói bụng rồi." Hạ Ấu Thanh đưa tay vỗ cái bụng đang cồn cào.

Diệp Chính Thanh cầm điện thoại lên gọi cho phục phụ phòng đưa cơm.

Kết quả thật sự uổng phí cả ngày trong phòng khách sạn.

Diệp Chính Thanh ngồi ở đầu giường ôm công việc cứng nhắc, giương mắt nhìn lại, người nọ rúc vai cầm quyển sách tối qua vẫn chưa đọc xong, phía sau lót một cái gối ôm, uốn gối ngồi trên cửa sổ, hoa tuyết khắp trời.

Chưa bao giờ nghĩ có thể xa xỉ như vậy.

Xa xỉ ném thời gian như thế, cùng cô gái anh yêu.

Sáu năm qua, chia một phút đồng hồ thành từng giây để tính, hận thời gian không thể chia nhỏ ra thêm nữa, mỗi ngày anh xoay vòng như con quay, lại chưa từng dừng lại tự hỏi mình một câu, đến cùng là anh muốn gì, không phải không biết trong lòng mình thật sự muốn gì, chính bởi vì biết quá rõ mới không dám dừng lại, không dám hỏi, chỉ chết lặng và bận rộn như vậy mới sẽ không đau, sẽ không cảm thấy yếu đuối và mờ mịt.

Đã từng, giấc mơ kia, cách anh xa xôi như vậy, cho rằng vĩnh viễn sẽ không bắt được.

Mà hiện giờ, anh ôm chặt giấc mơ của mình, cô gái của anh. Không bao giờ buông tay.

Ngày thứ ba tuyết ngừng rơi.

Trong mấy ngày nay, thỉnh thoảng lúc tuyết nhỏ họ sẽ ra ngoài đi dạo, Cảng Thành có rất nhiều chỗ vui chơi, chỗ bọn họ ở vừa hay lại ở ngay trung tâm, giao thông tiện lợi. Cảng Thành tương đối lạnh, lấy một áo lông ấm nhất trong vali ra, đội mũ và khăn choàng cổ, bọc mình thành một cái bánh chưng mới yên tâm ra ngoài. Những lúc như thế này, đâu còn để ý đến hình tượng hay không hình tượng.

Chiếc mũ của cô là hàng rẻ tiền mua trên vỉa hè lúc vừa đến Chương Nguyên, mũ len màu đỏ, trên đỉnh đầu có một túm lông xù, lắc lư theo bước chân của cô. Diệp Chính Thanh dùng tay bắt được, Hạ Ấu Thanh lắc lắc đầu, nặng quá, cô quay đầu, nặng quá, không quay được. Nghe trên đỉnh đầu có tiếng cười khẽ, ánh đèn lay động, Diệp Chính Thanh cong môi, buông lỏng tay, tới bên cạnh cô.

Hạ Ấu Thanh xoay đầu, chỉnh cái mũ trên đầu cho ngay ngắn, lẩm bẩm: "Nghịch ngợm." Nói xong nhếch miệng với anh, lộ ra tám chiếc răng trắng bóng.

Tay Diệp Chính Thanh ấn xuống đầu cô một cái, không nói gì mà chỉ mỉm cười, ánh sáng ở đáy mắt anh chuyển động, ánh mắt đen láy sáng rực.

Hai người dùng thời gian hai ngày để đến các địa điểm du lịch lớn của Cảng Thành, vào buổi sáng đẹp trời ngày thứ tư thì trở về nhà.

Đi cao tốc như cũ, thời gian quay về nhanh hơn rất nhiều, định bụng nghĩ sẵn trong đầu, phải ngả bài như thế nào với hai vị trong nhà.

Sự thật chứng minh, tất cả lo lắng đều là dư thừa.

Bởi vì --

Giữa trưa bọn họ về đến nhà. Trùng hợp chính là, Liễu Tuyết Hoa và Diệp Bắc Lương đều ở nhà, khách khứa vừa mới đi, hai người thu dọn xong ngồi trên sô pha xem ti vi.

Liễu Tuyết Hoa vội hỏi: "Đã ăn cơm chưa?"

Hai người theo thói quen nhìn nhau.

Diệp Chính Thanh: "Dừng ở trạm phục vụ ăn rồi ạ."

Hạ Ấu Thanh vội vàng mở một đống đồ, giới thiệu cho hai người lớn, dù sao Cảng Thành cũng là quê của cô nên có chút hiểu biết với một số đặc sản.

Mới vừa giới thiệu xong một số đồ ăn, Diệp Bắc Lương bỗng nhiên chen vào một câu: "Khi nào hai đứa kết hôn?"

Diệp Chính Thanh: "..."

Hạ Ấu Thanh: "..."

Một hồi trầm mặc.

Trầm mặc đến đáng sợ.

Hai người nhìn nhau.

Đây...

Là tình huống gì đây?

Giả ngu, hay là ngẩn người, hay là...

Đối mặt với hai người trẻ tuổi không được bình tĩnh, thế mà Diệp Bắc Lương khá bình tĩnh, qua mấy ngày tiêu hóa, ông đã có thể hoàn toàn tiếp thu chuyện này.

Vui mừng hớn hở nói: "Các con đừng xem ba và mẹ đều ngốc, tình hình của các con, tự mình khai báo đi."

Liễu Tuyết Hoa sợ chồng mình dọa bọn nhỏ làm hỏng việc, vội vàng giải thích: "Ý của ba con là, Chính Thanh, nếu con thật sự hướng về Ấu Thanh, chuyện này không cần phải che giấu như vậy, nhân lúc còn sớm nên làm đi. Ấu Thanh, con cũng đừng thấy lạ, chú của con và dì, đang ước sớm ôm cháu nội một chút đây, nếu như hai đưa thật sự đến với nhau, coi như là một chuyện tối, đáng tin hơn con dâu do Chính Thanh tìm bên ngoài nhiều, không thì chúng ta còn phải lằng nhằng nữa đó."

Hạ Ấu Thanh quay đầu nhìn lướt về phía Diệp Chính Thanh.

Anh cũng đang cười với cô.

Vui mừng như trút được gánh nặng.

Diệp Chính Thanh nói: "Ba mẹ, hai người có thể chấp nhận con rất vui, chỉ sợ ba mẹ không đồng ý, việc hôn nhân," anh không khỏi có chút khẩn trương, nhìn hai người lớn một cái, rồi lại nhìn qua Hạ Ấu Thanh: "Con vẫn chưa cầu hôn Ấu Thanh đâu, hai người đừng nóng vội, năm nay chắc chắn sẽ định xuống."

Hai người lớn thật sự nôn nóng, thúc giục: "Con còn kì kèo cái gì, nhanh cầu hôn đi!"

Ôi, thằng con trai ngốc này, thật làm cho người ta lo lắng mà!

Diệp Chính Thanh: "Loại chuyện như cầu hôn này lẽ nào không cần chuẩn bị một chút sao?

...

[*]: Tất cả phần dịch lời bài hát trong ngoặc đều là của tác giả.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,345
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: Ngoại Truyện 1


Về nhà không thể trốn khỏi các buổi liên hoan bạn bè vào dịp tết âm lịch.

Diệp Chính Thanh về phải mời người thân họ hàng ăn cơm, địa điểm là khách sạn Hoa Thái, bao trọn một tầng vào buổi tối, họ hàng hai bên ba mẹ tụ tập.

Đây là lần đầu tiên làm lớn như vậy, mọi người sôi nổi suy đoán vị nhà họ Diệp kia có động tác mới.

Nhưng mà, sự thật chứng minh, mọi chuyện đều là do nghĩ nhiều, cũng chỉ vô cùng đơn giản là ăn một bữa cơm mà thôi.

Chẳng qua…

Diệp Chính Thanh mang theo tiểu nha đầu Hạ Ấu Thanh đi từng bàn kính rượu.

“Nghe nói là nha đầu này từ Cảng Thành về thăm người thân...” Chị ba và mợ bàn bên cạnh thấp giọng nói.

"Ừ ừ ừ." Vẻ mặt của mợ có điều hiểu rõ: "Nhiều năm như vậy cuối cùng cũng trở lại, còn có chút lương tâm."

Rất nhanh đã chuyển đến bàn này, ngay sau đó bàn này lập tức trở nên náo nhiệt.

Cậu lớn là một "bình rượu", tự mình mang rượu ngon tới, không ngừng kêu Diệp Chính Thanh nếm thử.

Rượu là rượu ngon, số độ không thấp.

Diệp Chính Thanh cùng cậu lớn uống xong, lại thay phiên nhau uống với người khác, cậu hai mở miệng nói: "Ấu Thanh đâu, Ấu Thanh cũng phải uống, mấy khi trở về, mấy cậu đây rất cao hứng." Nói xong rót đầy ly trong tay Hạ Ấu Thanh, bị Diệp Chính Thanh ngăn lại.

"Ly này của Ấu Thanh…"

Cậu hai đoạt lại cái ly: "Chính Thanh, không được uống giùm, Ấu Thanh, nào, sảng khoái một chút!"

Diệp Chính Thanh nhìn vào mắt Hạ Ấu Thanh, ly rượu bị cậu hai nhét vào trong tay, nghĩ tới dáng vẻ say mèm ngày đó của cô, anh thật sự lo lắng.

Nhưng Hạ Ấu Thanh lại rất sảng khoái, giơ ly lên cười hì hì: "Dạ cậu hai, Ấu Thanh kính cậu."

Người cậu hai kia vui vẻ, đứng lên vỗ vỗ bả vai Hạ Ấu Thanh: "Vẫn là Ấu Thanh hiểu chuyển."

Có ly thứ nhất sẽ có ly thứ hai, ly thứ ba, vô số ly.

Sợ không phải là không biết uống rượu, sợ nhất chính là không biết uống mà còn cứng rắn uống, Diệp Chính Thanh cũng không cản được nên đành chịu, sau khi thay cô ngăn vài ly, cô cũng đã say, bước chân loạng choạng đoạt ly rượu trong tay anh, vừa rót rượu vừa cường điệu bản thân mình không say. Diệp Chính Thanh không có biện pháp với cô, nửa ôm nửa dỗ cô ngồi xuống chỗ gần mình, ở đây đều là họ hàng của ba anh.

Hạ Ấu Thanh chưa say rượu còn được, sau khi uống say chính là cười ngây ngô, ôm đầu gối rúc vào chỗ ngồi cười ngây ngô nhìn chằm chằm vào Diệp Chính Thanh: "Ha ha ha… Ha ha ha ha ha ha ha… Anh… Ha ha ha ha ha ha… Sao anh lại đẹp như vậy…"

Họ hàng trên bàn tiệc: "..."

Diệp Chính Thanh bình tĩnh gỡ chân cô xuống, chỉnh cô ngồi ngay ngắn, gắp một miếng chân dê vào bát cô: "Ăn thịt."

Cô dựng đũa lên, nghiêng đầu, đôi mắt nhìn miếng thịt rông bát, nhìn Diệp Chính Thanh, đột nhiên đứng lên, giơ tay bên phải vẫn đang cầm đũa lên kêu to: "Em còn có một nguyện vọng… Cách…"

Họ hàng trên bàn tiệc: Cô gái này sẽ không uống ngốc luôn đó chứ… Dùng ánh mắt đồng tình nhìn Diệp Chính Thanh.

Nhưng mà…

Diệp Chính Thanh còn bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của bọn họ —— người đàn ông giống như xoa chó con mà sờ mái tóc đen trên đầu cô: "Một vạn nguyện vọng cũng sẽ thỏa mãn cho em, bây giờ ăn cơm trước."

Đây…

Đây cùng với cháu trai Diệp Chính Thanh mà họ biết là cùng một người sao?

Việc làm mọi người mở rộng tầm mắt vẫn còn ở phía sau.

Gần như vào lúc Diệp Chính Thanh vừa dứt lời, Hạ Ấu Thanh chớp chớp đôi mắt đen láy tỏa sáng, hai tay giơ lên, lấy đường parabol duyên dáng của vận động viên nhảy cầu nhảy vào hồ nước xanh biếc thấy đáy mà nhảy lòng ngực Diệp Chính Thanh, đôi tay ôm lấy cổ anh, hôn một cái chụt lên gương mặt anh tuấn của anh —— âm thanh vang lên khiến cho bàn kế bên quay lại nhìn.

Mọi người đều cho rằng Diệp Chính Thanh tiếp nhận động tác này nhất định sẽ không chút lưu tình ném văng cái người như koala đang dính trên người mình ra, kết quả, lại là một việc mở rộng tầm mắt được diễn ra, Diệp Chính Thanh không những không ném người ra mà còn kiên nhẫn ấn cô ngồi xuống ghế dựa, xoa xoa đầu cô!

Đây hoàn toàn chính là tình cảm của ba đối với con gái a!

Mọi người lại "ồ" lần nữa.

Ai cũng biết tình cảm của hai người này rất tốt, nhưng trước mắt công chúng, dù thế nào cũng có cảm giác như bị mạnh mẽ dồn một miệng cẩu lương.

Là ảo giác, ảo giác, ảo giác thôi đúng không?

Ngay lúc Hạ Ấu Thanh gặm xương gặm đến đầu rũ xuống mơ màng sắp ngủ, nghe được đối diện có tiếng phụ nữ đánh hứng thú lên người Diệp Chính Thanh: "Khi nào Chính Thanh tìm vợ nhỉ?"

Diệp Chính Thanh nói gì đó, cô nghe không rõ.

Lại có một giọng nói khác tham gia: "Cũng già đầu rồi, năm nay có đến ba mươi rồi đó."

Một người khác nói: "Đúng là khéo lo, điều kiện của Chính Thanh như vậy các người còn sợ không tìm được à, thím ba của nó còn nói phải làm mai cho nó, làm mai cho Chính Thanh, ôi tôi nói bà ấy không làm được đâu mà bà ấy còn không tin. Chính Thanh, con nể tình thím ba nhiệt tình như vậy, con cho chút mặt mũi, nói thử điều kiện của con…"

Làm mai mối…

Hạ Ấu Thanh dừng động tác gặm cắn lại, quay đầu ngơ ngác nhìn về phía Diệp Chính Thanh.

Ai ngờ, anh cũng nhìn về phía cô, mặt đầy cưng chiều dịu dàng, một đôi bàn tay duỗi tới, dùng tư thế cô vô cùng quen thuộc ấn đầu cô, lực không nặng không nhẹ mà xoa xoa.

"Ấu Thanh như vậy rất tốt."

Ấu thanh như vậy…

Rất tốt…

Đây xem như…

Thừa nhận quan hệ của hai người họ với người nhà sao?

Đầu óc Hạ Ấu Thanh lập tức trống rỗng.

Không khí dường như đọng lại, xung quanh an tĩnh đến đáng sợ, không ai nói nên lời, ngay cả tiếng hít thở cũng biến mất.

Hạ Ấu Thanh phản ứng lại, chớp chớp mắt.

Ánh mắt và tay của Diệp Chính Thanh cùng rời khỏi người cô, mỉm cười nói với mọi người: "Ăn bữa cơm này, chính là có ý này, xem như tiệc đính hôn của con và Ấu Thanh."

Cái gì cái gì?

Tiệc đính hôn?

Cô không có nghe lầm sao?

Là tiệc đính hôn sao không nói sớm cho cô biết!

Giống như hiểu được ý trong mắt cô, người đàn ông chống tay lên lưng ghế cô, vẫn duy trì nụ cười nơi khóe miệng không đổi: "Không thì sao anh lại kéo em đi kính rượu khắp nơi?"

Cho nên?

Dưới lúc mọi người còn chưa kịp tiêu hóa xong, Diệp Chính Thanh cầm áo khoác, dùng một tay ôm Ấu Thanh đứng lên: "Ấu Thanh uống say, con đưa cô ấy đi trước, các vị trưởng bối dùng bữa, tiền mừng cũng nên chuẩn bị trước đi ạ."

Vì thế,

Cứ như vậy, ném một quả bom hẹn giờ, phóng khoáng mà rời đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,345
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: Ngoại Truyện 2


Nguyện vọng cuối cùng.

Ban đêm, cô tỉnh rượu một chút, mở to mắt, choáng váng dưới ánh đèn, Diệp Chính Thanh ngồi dựa vào đầu giường, cúi đầu nhìn cô, dịu dàng trong mắt ánh vào ánh sáng vàng ấm áp, như muốn người ta đắm chìm vào đó.

Ánh đèn nhu hòa như vậy, không hề chói mắt chút nào. Cô cười với anh, tựa như nụ cười ngọt ngào của cừu con, chứa sự thỏa mãn.

"Tỉnh rồi?" Diệp Chính Thanh giật giật, giọng nói hơi khàn, trong đêm an tĩnh nghe đặc biệt thâm thúy.

Hạ Ấu Thanh đưa tay căng thái dương, ừ một tiếng, một ly nước đưa tới trước mặt cô, cô bị anh nửa bế lên, dựa vào lồng ngực, sát vào tay anh. Môi dán vào miệng ly nước lạnh, uống mấy ngụm, nhuận môi và cổ họng, lúc ly nước được đưa tới thì hỏi anh: "Mấy giờ rồi ạ?"

Diệp Chính Thanh nhìn di động: "Hơn mười giờ."

Hạ Ấu Thanh "a" một tiếng, dường như suy nghĩ còn đang trên mây, hồi lâu mới hỏi một câu: "Sao anh còn chưa ngủ?"

Diệp Chính Thanh không nói, cầm tay cô, xoa nắn hộ khẩu (vị trí giữa ngón cái và ngón trỏ) vài cái. Khóe miệng dính nước lấp lánh dưới ánh sáng, Diệp Chính Thanh vươn cái tay đang rảnh rỗi, rất tự nhiên dùng mặt trong ngón cái lau đi, cười nói: "Dáng vẻ lúc ngủ của em rất đáng yêu, anh muốn nhìn nhiều thêm một chút."

Cô nghiêng đầu, rút tay đang bị bao trong lòng bàn tay Diệp Chính Thanh, chống lên đầu gối anh, hơi đổ người về phía trước, nhìn thẳng vào ánh mắt anh, vừa muốn nói chuyện, cái ót đã bị giữ lấy, kéo qua, dán sát vào bờ môi của anh…

"Còn một nguyện vọng là gì? Hở?" Diệp Chính Thanh hỏi cô.

Hạ Ấu Thanh dựa đầu vào gối anh, đùa với ngón tay anh, nói ra nguyện vọng cô đã suy nghĩ từ lâu.

Rạng sáng, khoảng bốn, năm giờ, hai bóng dáng một cao một thấp đi ra từ cổng nhà họ Diệp, cái bóng cao kia dắt một chiếc xe đạp ra, bóng thấp đứng lên chỗ ngồi phía sau xe đạp, mở rộng hai tay đón gió, đón hướng mặt trời sắp mọc, chạy băng băng về phía bờ biển.

Gió thổi tóc rối, mặt trời màu trắng bạc dần lộ ra ở chân trời phía đông, chờ đến khi ra đến biển, chỉ ngắn ngủi vài phút, ánh sáng nhiều màu sắc tràn ra, một vầng trời đỏ nhảy ra trên mặt biển.

Họ dừng chân, tình cảnh này đã trải qua vô số lần, nhưng vẫn bị chấn động bởi cảnh hùng tráng trước mắt. Điều tốt đẹp bắt đầu, bắt đầu trước biển rộng và mặt trời, cho dù nhìn bao nhiêu lần cũng sẽ không cảm thấy chán, đều là tâm tình dâng trào.

Họ cầm tay nhau, giống như khi còn nhỏ vậy, tản bộ trên bờ cát.

Hạ Ấu Thanh nhớ đến thật lâu thật lâu trước đây, lâu đến nỗi chỉ còn lại một hình dáng mơ hồ, biển đen nhánh cùng ánh trăng vàng sáng. Anh cũng nắm tay cô như thế này, nói cô đừng chờ anh, bọn họ đều sẽ có cuộc sống của chính mình.

Không ngờ sau bao nhiêu năm, họ lại về đây lần nữa, cuộc sống của họ vẫn buộc chặt vào nhau, sau này, tương lai, vô số ngày ngày đêm đêm, vĩnh viễn không chia lìa.

Tiếng sóng biển dồn vào nhau, chờ thời cơ nhảy lên bờ.

Thời khắc này, có lẽ là ngay lập tức, chính là trước mắt. Nếu vì hạnh phúc tại thời khắc này, Hạ Ấu Thanh nghĩ, có khó khăn, khổ sở hay dày vò hơn nữa, mỗi một khó khăn đau lòng trong quá khứ đều vì hiện tại, là đáng giá.

Dựa xe đạp vào dưới tàng cây, đến nơi quen thuộc với Diệp Chính Thanh. Bọn họ chầm chậm đi tới, tiếng nước biển không ngừng vang bên tai, dọc đường hai người không nói quá nhiều nhưng trong lòng lại suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, nghĩ đến tất cả mọi việc đã qua.

Hiện tại là thời khắc đẹp nhất.

————

Tháng năm, sau khi 《Minh Nguyệt truyện》 đóng máy một tháng, Chu Mẫn tạm dừng các kế hoạch công việc, ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu.

Lúc đưa tiễn ở sân bay trước khi đi, truyền thông chụp được Chu Mẫn ôm chào tạm biệt từng người đến tiễn, trong đó cũng có Diệp Chính Thanh, mọi người vừa nói vừa cười, nhìn như đã xóa tan hiềm khích trước đây.

Tháng sáu, Diệp Chính Thanh cùng Hạ Ấu Thanh kết hôn, Chu Mẫn cũng đến, cũng chúc phúc, trạng thái của cô trước ống kính tốt hơn một tháng trước đây, lần này có dẫn theo bạn trai cùng đến, không phải là người mẫu trong tai tiếng trước kia, nghe nói là người ngoài giới, Chu Mẫn quen biết qua một lần hoạt động ở nước ngoài.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom