Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 242-3


Sầm Hằng thấy tôi ăn cháo trứng gà, cũng vội vàng đi đánh răng rửa mặt. Dù sao đều đã tỉnh, trên trán có cục u lớn như vậy cũng sẽ không ngủ tiếp được.

Đến khi anh ta vào bàn ăn thì tôi đã ăn no, chuẩn bị đi làm. Anh ta ngồi bên vừa ăn vừa nói: “Tôi nghĩ kỹ rồi, ngày mai trước khi đi ngủ tôi đem ghế máy tính chuyển sang hướng Bắc là được, như vậy khi xuống giường tôi sẽ vướng vào ghế, sẽ nhớ được chuyện này. Trước khi ngủ tôi sẽ đặt dép ở đầu này giường, như vậy khi xuống chỗ cuối giường sẽ không thấy dép đâu, sẽ phải quay lại đầu giường tìm giày. Tôi thật thông minh quá.”

“Hy vọng dép anh không bốc mùi. Tôi đi làm đây.” Tôi nói rồi đứng dậy.

Sầm Hằng nói với theo: “Này, bụng cô giống hệt với chị gái ở cơ quan tôi. Chị ấy có thai bốn tháng rồi, còn cô mới có mấy ngày. Sau này đừng ăn nhiều như vậy, cẩn thận đến khi sinh lại nhiều cân quá, phải sinh mổ.”

“Không to tới mức ấy chứ?” Tôi cúi đầu nhìn xuống bụng mình. Vì vừa mới ăn xong, quả thật có cảm giác bụng to hơn không ít.

Tổ Hàng kéo tôi đi, cầm lấy áo khoác cho tôi, nói: “Đừng nghe anh ta nói linh tinh. Mấy ngày nữa lại đi siêu âm xem tình hình thế nào.”

Khi Tổ Hàng đưa tôi tới công ty vừa lúc 6 giờ. Trước kia vào mùa hè trời sáng rất sớm, thậm chí 5 giờ đã hửng sáng, nhưng hiện tại 6 giờ rồi mà trời vẫn tối, cảm giác còn tối hơn lúc 5 giờ trước kia.

Chào tạm biệt Tổ Hàng, vào trong tiệm, cô dâu đã tới rồi.

Bận rộn một lúc, rốt cuộc chín giờ rưỡi sáng cô dâu đã đi. Anh Đàm mang theo bữa sáng vào, mỉm cười nói: “Chào buổi sáng cả nhà, vất vả rồi. Tới ăn sáng đi.”

Đàm Thiến ai oán kêu: “Sáng nay đi vội quá mình chưa kịp ăn gì, sắp chết đói rồi.”

Tôi thầm nghĩ, tôi ăn rồi mà giờ cũng đã thấy đói, từ năm rưỡi đến chín rưỡi mới bốn giờ. Vừa muốn đi theo Đàm Thiến cùng vào phòng nghỉ với mọi người thì nghe được tiếng chuông gió ở cửa vang lên, nhân viên lễ tân lập lức nói: “Xin chào, à, bà chủ tới ạ!”

Tôi quay đầu nhìn lại, thấy bà chủ tới, phía sau bà chủ còn có cả Chu Gia Vĩ.

Chu Gia Vĩ nhìn qua cũng không khỏe lắm. Rốt cuộc xảy ra chuyện lớn như vậy, dù bây giờ anh ta đã bình phục thì cũng cần một thời gian để khôi phục như cũ. Giống như hiện tại, mặt anh ta vẫn hơn tái nhợt, bước đi vẫn chưa được vững chắc.

“Gia Vĩ!” Tôi kêu lên, đi về phía anh ta. Nếu coi như tôi không quen biết anh ta thì tôi không làm được, rốt cuộc Chu Gia Vĩ bị thương nhiều ít cũng có liên quan tới tôi. Hơn nữa lúc ấy tôi cũng có mặt ở hiện trường.

Chu Gia Vĩ quay sang nhìn tôi mỉm cười, đó rõ ràng là nụ cười gượng gạo.

Tôi hỏi: “Sao anh lại tới đây? Thân thể đã khá hơn chút nào không? Mẹ anh đâu?”

“Đều ổn, có điều bác sĩ bảo cần nghỉ thêm một tháng mới có thể đi làm. Anh sắp thành kẻ bỏ đi rồi, mỗi ngày đều chỉ ở trong nhà.”

“Vậy hôm nay anh tới đây là…” Tôi tin rằng, sau khi xảy ra chuyện, suốt thời gian nằm viện tôi chỉ tới thăm một lần, hơn nữa lại tới cùng Sầm Tổ Hàng thì hẳn anh ta biết tôi cùng Tổ Hàng ở bên nhau, sẽ không tới đây để theo đuổi tôi nữa.

Trước đây Chu Gia Vĩ có dũng khí theo đuổi tôi, nhưng hiện tại Chu Gia Vĩ lại làm không được. Bà chủ ở bên trả lời đỡ hộ: “Cậu ấy muốn tham gia buổi xem mắt tháng sau, dù sao ở nhà cũng không có việc gì làm nên tự tới đây.”

“Xem mắt?” Tôi giật mình lặp lại.

Bà chủ nói mọi người cứ nói chuyện, sau đó đi vào phòng của mình.

Tôi chỉ vào sô pha gần đó mời anh ta ngồi xuống, tôi cũng ngồi ở bên cạnh: “Sao lại tới xem mắt?”

Chu Gia Vĩ tuyệt đối không phải là loại người cần phải xem mắt. Điều kiện của anh ta rất tốt, tuyệt đối là người đàn ông đáng để cưới làm chồng. Chỉ là lần này bị thương còn chưa khỏi hẳn, sao lại lựa chọn xem mắt vào lúc này?

“Vì mẹ anh, thân thể mẹ anh vốn không được khỏe lắm. Lần trước gặp em, được em cứu một mạng. Nhưng hiện tại có tiền cũng không chắc đã có tác dụng. Mẹ anh lo lắng cả đời này anh không kiếm được vợ nên mới mong anh sớm kết hôn một chút. Anh nghe nói công ty em tổ chức đại hội xem mắt vào tháng sau, không phải là một cơ hội tốt sao?”

“À, chuyện này em không rõ lắm, là bên lễ tân cùng anh Đàm phụ trách.”

“Vậy em… À… Em đã kết hôn rồi sao? Hôm đó anh thấy em tới bệnh viện cùng anh ta.”

Tôi biết anh ta hỏi là Tổ Hàng, do dự một chút rồi vẫn gật đầu.

Anh ta cũng gật đầu: “Rõ ràng là không có cách nào cứu vãn nữa rồi.”

“Chúng ta chưa từng có bắt đầu, nào có gì để cứu vãn chứ. Thật sự hy vọng anh có thể tìm được một cô gái tốt.”

Anh ta gật đầu: “Hy vọng thế, ít nhất để mẹ anh yên tâm một chút.”

“Vậy anh ngồi đợi đi, em đi ăn sáng.” Nói rồi tôi đứng dậy đi vào bên trong, nhân viên lễ tân đã ở đó chờ, đây là công việc của cô ấy.

Quay lại phòng nghỉ, Đà Thiến đã nhận giúp tôi bánh bao cùng sữa đậu nành. Tôi đi tới ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cô ấy lập tức hỏi nhỏ: “Anh ấy lại tới theo đuổi cậu à?”

“Không phải, anh ấy tới đăng ký tham gia đại hội xem mắt.” Đây là hoạt động công ty chúng tôi tổ chức mỗi ba tháng một lần, là một buổi gặp gỡ xem mắt cho mọi người.

“Anh ấy từ bỏ cậu rồi sao?”

“Hẳn là thế. Cũng vừa lúc.”

Đàm Thiến âm thầm chỉ chỉ vào bụng tôi, tôi gật đầu. Hiện tại bụng đã lớn đến mức người từng trải đều có thể nhận ra. Tôi cũng biết hôm nay mọi người bàn tán sau lưng tôi, nói chuyện tôi mang thai.



Chúng tôi ăn thật chậm, không để thừa đồ ăn, cũng có rất nhiều thời gian để tám chuyện. Dù sao hôm nay cũng chỉ ra ngoài đại sảnh ngồi chơi mà thôi.

Khi chúng tôi ra khỏi phòng nghỉ đã gần 11 giờ. Trong đại sảnh không thấy Chu Gia Vĩ đâu, tôi hỏi nhân viên lễ tân, Chu Gia Vĩ vừa rồi đâu? Nhân viên lễ tân chỉ vào văn phòng phía sau. Nếu đã ở trong phòng bà chủ thì tôi cũng không nên hỏi nhiều, bèn cùng Đàm Thiến đứng chờ.

Mười phút sau Chu Gia Vĩ đi ra. Anh ta vừa đi ra bèn nhìn về phía văn phòng đang khóa cửa của Kiệt Tư: “Phòng này ai dùng?”

“À, là của chuyên gia trang điểm Kiệt Tư. Anh ta đã xảy ra chuyện.” Bà chủ cũng đi ra tới, trả lời.

Chu Gia Vĩ gật đầu, lòng tôi thấy nặng trĩu. Chu Gia Vĩ xảy ra chuyện vì con búp bê kia, mà Kiệt Tư cũng vì con búp bê kia.

Chu Gia Vĩ đi ra, chào tôi một tiếng rồi rời đi.

Tôi cũng không để ý nhiều, quay sang cười với anh ta một cái. Kỳ thật anh ta có thể bình phục không có vấn đề gì là tôi đã rất vui, rốt cuộc chỉ cần anh ta sống sót là được. Nếu anh ta xảy ra chuyện, tôi thật sự không biết sẽ áy náy tới mức nào.

Đột nhiên bên ngoài cửa tiệm truyền tới tiếng phanh gấp, còn cả tiếng mọi người kinh hoảng kêu lên rồi vây lại bàn tán.

Đã xảy ra chuyện! Sau đó có một cô gái đi từ ngoài cửa vào nói: “Người vừa đi từ trong tiệm chúng ta ra đã xảy ra chuyện. Bị xe đâm phải.”

Chu Gia Vĩ?! Tôi đang ngồi trên sô pha lập tức bật dậy, vội vã chạy ra ngoài cửa.

Ở cách không xa trước cửa tiệm chúng tôi, một chiếc xe đi từ trong ngõ ra đâm phải Chu Gia Vĩ. Tôi thấy bà chủ trong đám người đang vội vã gọi điện thoại, hẳn là gọi cấp cứu.

Tôi không thế chen vào đám người, tôi không biết tình hình Chu Gia Vĩ đang thế nào. Rõ ràng anh ta đã tránh được kiếp nạn lần trước, sao lại có lần thứ hai này?

Tôi sợ hãi, kinh hoảng. Tôi còn tưởng tôi đã thay đổi được vận mệnh của Chu Gia Vĩ, nhưng rốt cuộc anh ta vẫn bị xe đâm chết.

Tôi vội kêu lên: “Nhường một chút! Nhường một chút!” Nhưng Đàm Thiến từ phía sau đã chạy tới kéo tôi lại: “Cậu đừng lại gần, chú ý tới cái bụng của cậu một chút.”

Tôi giằng tay cô ấy ra, cô ấy không hề biết chuyện Chu Gia Vĩ có liên quan tới tôi. Nếu thật sự chỉ là người qua đường, thật sự là chuyện không có bất cứ liên quan gì tới tôi thì có lẽ tôi thật sự có thể bình tĩnh không để ý tới. Nhưng Chu Gia Vĩ không phải như vậy.

Khi lần nữa bị Đàm Thiến kéo lại, ánh mắt tôi trong lúc vô tình thấy Ngụy Hoa ở góc phố khác. Trong tay Ngụy Hoa vẫn là một con búp bê Barbie được buộc bằng chỉ đỏ. Hắn đang nhìn tôi cười.

Tôi không biết có phải là ngoại cảm hay không, dù sao tôi tuyệt đối không nhìn lầm. Ngụy Hoa ở đó nhìn tôi mỉm cười, khẽ vẫy con búp bê Barbie trong tay.

Tôi không có thời gian suy nghĩ, cũng không suy xét tới sự nguy hiểm. Chỉ biết hồn Chu Gia Vĩ hẳn ở chỗ con búp bê kia. Mà tình hình Chu Gia Vĩ như vậy, nếu tôi có thể lấy được con búp bê Barbie kia thì có lẽ nhóm Linh Tử có biện pháp làm Chu Gia Vĩ sống lại. Trong rất nhiều tiểu thuyết đều có nhân vật chính biết rất nhiều cấm thuật. Ví như làm hồn phách vào lại trong thân thể. Nghe nói chuyện này bọn họ cũng từng làm. Dù điều kiện nhiều đến mức nào, tôi nghĩ mẹ Chu Gia Vĩ cũng sẽ đồng ý.

Tôi vội vàng chạy sang bên kia phố, tiếng còi xe dồn dập kêu lên nhưng tôi chỉ để ý tới con búp bê trong tay Chu Gia Vĩ, không chú ý tới xe đang đi trên đường.

Đàm Thiến lại lần nữa kéo tôi lại, hỏi: “Khả Nhân? Khả Nhân? Cậu sao thế? Cậu muốn đi đâu? Nhiều xe như vậy…”

“Kia có kẻ xấu, mình muốn đi bắt hắn, mình muốn hỏi hắn vì sao lại muốn bắt Chu Gia Vĩ đi. Chu Gia Vĩ thì có ích gì với hắn chứ?”

“Người nào thế? Bên kia làm gì có ai.”

“Có, hắn ở dưới cái cây kia.”

Nghe giọng điệu đó của Kim Tử, dù tôi có giải thích thì cô ấy cũng sẽ không tin. Cô ấy kéo tay tôi lên lại vỉa hè: “Khả Nhân, chúng ta về trước đi, nhìn cậu lúc này thật sự không ổn.”

“Mình…” Tôi lại lần nữa nhìn xung quanh. Ngụy Hoa đâu? Con búp bê kia đâu? Nhưng vừa rồi rõ ràng hắn ở bên kia, tôi bị Đàm Thiến ngăn cản mới một chút, sao đã không thấy hắn đâu? Đó chắc chắn không phải là tôi hoa mắt. Tôi dám khẳng định, vừa rồi chính là Ngụy Hoa.

===

Sant: Xin lỗi vì mấy hôm rồi mình bận quá. Nay mình đăng một chương dài thôi. Ngủ ngon nha cả nhà.
 
Chương 243-1


Vào trong cửa hàng, tất cả mọi người đều biết tôi quen biết Chu Gia Vĩ nên đều tới an ủi vài câu. Nhưng hiện tại tôi không nghe vào được điều gì, trong đầu đều chỉ có hình ảnh Ngụy Hoa cầm con búp bê Barbie đứng dưới tán cây kia.

Hắn chỉ là một đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi mà thôi, vì sao hắn lại có thể làm được? Con búp bê trong tay hắn chắc chắn có Chu Gia Vĩ, giống như lần trước Tổ Hàng cùng Linh Tử bọn họ đã đi cướp được Tiểu Vi về. Tôi không thể để Chu Gia Vĩ ở trong tay hắn như vậy. Tôi không biết Chu Gia Vĩ có phải thuần âm không, có thể bị luyện hóa hay không, nhưng ở trong tay bọn chúng chắc chắn không phải là chuyện tốt gì.

Tôi cúi đầu xuống để suy ngẫm, đột nhiên tôi có cảm giác nhột nhột, muốn ngẩng đầu lên nhìn. Cảm giác này rất mãnh liệt, nhìn cái gì thì tôi không biết, dù sao tôi cũng ngẩng đầu lên theo bản năng. Tôi ngẩng đầu, qua cửa kính cửa hàng thấy được Ngụy Hoa chậm rãi đi tới, tay hắn đang cầm con búp bê, miệng vẫn mỉm cười đầy tà khí.

Trong mơ hồ, tôi thấy mặt búp bê Barbie kia đã thay đổi, đó là Chu Gia Vĩ bị treo cổ, lưỡi thè ra đầy thống khổ. Tôi biết với khoảng cách này thì tôi không thể nhìn rõ mặt con búp bê như vậy, nhưng cảm giác này giống như xuất hiện trong lòng tôi vậy.

Tôi đột nhiên đứng dậy đẩy Đàm Thiến đang vỗ về tôi, đi ra phía cửa.

Đàm Thiến từ phía sau kêu lên: “Này! Khả Nhân! Cậu đừng đi xem người chết, hiện tại cậu cần… chú ý bảo vệ điều quan trọng kia.”

Tôi không đi xem người chết, tôi đi để đoạt lại hồn Chu Gia Vĩ! Tôi đẩy cửa ra, chạy nhanh về phía Ngụy Hoa. Khi hắn còn chưa kịp phản ứng thì tôi đã tóm lấy con búp bê kéo xuống, sau đó chạy thật nhanh đi. Tôi cũng không tin một đứa bé hơn mười tuổi như hắn dám đuổi theo phụ nữ rồi cướp đồ ở trên đường.

Chỉ cần đem con búp bê này cho Tổ Hàng hoặc Linh Tử, dù không thể làm Chu Gia Vĩ sống lại thì ít nhất cũng để anh ta không phải chịu thống khổ.

Nhưng sau khi chạy được vài bước, tôi nhận ra điều kỳ lạ.

Mọi người xung quanh đều nhìn tôi chạy đi, nhưng phía sau lại không có tiếng Ngụy Hoa kêu tôi dừng lại. Cũng không có tiếng người đuổi theo tôi. Tôi quay đầu nhìn lại, phía sau không có Ngụy Hoa! Trên đường phố chỉ có người nhìn tôi.

Tôi há mồm thở dốc, nhìn xung quanh, thật sự không có Ngụy Hoa, vậy thì con búp bê trong tay tôi là thế nào? Tôi nhìn con búp bê trong tay tôi, trên cổ con búp bê vẫn buộc chỉ đỏ. Vậy thì Ngụy Hoa đâu? Sao lại không thấy tăm hơi hắn đâu cả? Tôi rõ ràng đã cướp đồ của hắn kia mà! Nếu vừa rồi là tôi hoa mắt thì con búp bê này là thế nào?

Tôi luống cuống, nhìn Đàm Thiến từ trong cửa hàng chạy về phía tôi. Càng khiến tôi phát hoảng là bụng tôi bỗng bị đau, cảm giác này giống như đau bụng kinh vậy. Cảm giác có gì đó đang rơi xuống.

Tôi bị mắc mưu rồi!

Đầu tôi xuất hiện suy nghĩ này, tay ôm lấy bụng. Đàm Thiến chạy đến bên cạnh tôi, thấy bộ dạng này của tôi liền nói: “Khả Nhân! Khả Nhân! Cậu không sao chứ? Cậu… đau bụng? Trời ạ, mình đã bảo cậu đừng chạy, thật không biết cậu định làm gì? Chúng ta… chúng ta tới bệnh viện đi. Ài, dù sao trong tiệm lúc này cũng loạn, chúng ta đi viện sẽ không ai để ý đâu. Điện thoại của cậu đâu? Báo cho Khúc Thiên đi.”

Tôi đã đau đến mức trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cần Đàm Thiến đỡ mới lên được taxi đi tới bệnh viện phụ sản gần nhất.

Ở trên xe, tôi luôn thầm nói với đứa bé: “Con à, đừng sao cả con nhé. Lần này là mẹ sai đã lỗ mãng, nhưng con à, mẹ yêu con, mẹ xin lỗi con, con đừng sao cả nhé.”

Bệnh viện phụ sản kia tương đối gần, hơn mười phút sau tôi đã được đưa tới bệnh viện. Lúc trên xe, Đàm Thiến cũng giúp tôi thông báo cho Khúc Thiên.

Vì khám cấp cứu, từ lúc kiểm tra tới khi được truyền dịch cũng chỉ chừng mười phút. Y tá thấy con búp bê tôi cầm trong tay còn nói: “Thả lỏng ra, đừng lo lắng, cái này là cho em bé à? Không phải bác sĩ nói rồi sao, em bé không sao cả, chuẩn bị tiêm để tử cung khép lại là không có việc gì. Em bé cũng thật kiên cường, mẹ cũng cần phải kiên cường. Còn khóc à, khóc không tốt cho em bé. Thả lỏng ra mới có thể nhanh khỏe được.”

Tôi sụt sịt, hít một hơi thật dài để mình không thút thít nữa nhưng nước mắt vẫn chảy xuống. Tôi thật sự hận chính mình, vì cái gì lại đi đuổi theo Ngụy Hoa? Vì cái gì mà đi cướp lấy con búp bê này? Tôi hẳn nên ý thức được đó là bẫy mới phải.
 
Chương 243-2


Khi Tổ Hàng chạy đến, y tá vừa rời đi, mặt tôi vẫn ướt nước mắt. Anh ấy tiến vào hỏi: “Sao lại thế này?”

Vừa rồi trong điện thoại Đàm Thiến cũng không nói rõ. Đàm Thiến nhìn tôi, nhìn anh ấy, nói: “À, nếu Khúc Thiên tới rồi thì mình về cửa tiệm trước đây. Nếu anh Đàm không chú ý thì mình sẽ không nói gì, nếu anh Đàm hỏi thì mình sẽ nói cậu ở bệnh viện nhé.”

Tôi gật đầu, nhìn Đàm Thiến rời đi.

Đàm Thiến vừa đi, tôi được chuyển từ phòng cấp cứu sang phòng bình thường, chỉ còn lại tôi cùng Tổ Hàng. Anh ấy tới gần tôi, cau mày nói: “Rốt cuộc sao lại thế này?”

Dứt lời, anh ấy đã gỡ búp bê trong tay tôi. Tôi biết anh ấy có thể phân biệt quỷ khí, giống như chúng ta có thể phân biệt được mùi vị vậy. Bên cạnh tôi có quỷ khí khác, anh ấy rất nhanh có thể cảm giác được.

Khi nhìn vào con búp bê, mặt anh ấy trầm xuống.

Tôi nhanh chóng giải thích: “Tổ Hàng, đây là Chu Gia Vĩ. Ngụy Hoa vừa rồi đã khiến Chu Gia Vĩ bị xe đâm chết. Hắn cầm con búp bê này, em thấy Chu Gia Vĩ ở con búp bê nên em cướp lại. Em… xin lỗi, lúc ấy em không nghĩ tới con. Em…”

Anh ấy ngồi xuống mép giường, đặt một ngón tay lên môi tôi: “Anh không trách em, Khả Nhân. Chuyện này là Ngụy Hoa cố tính gài bẫy em. Nếu hắn đã định ra tay với em thì cách nào cũng có thể làm, nên em đừng tự trách mình. Được rồi, đừng khóc, không tốt cho con. Bác sĩ nói con thế nào?”

Tôi sụt sịt, lau nước mắt, mới nói: “Con vẫn ổn, chỉ cần tiêm thuốc cho tử cung khép lại là được. Con không sao cả.”

“Ừ. Không sao là tốt rồi. Sau này em cẩn thận một chút. Không thì không cần đi làm nữa, anh nuôi em, dù sao cũng không phải anh không việc làm, không nuôi được em. Khả Nhân, sau này… đừng đi làm nữa. Lát nữa truyền dịch xong rồi về thôi.”

Tôi gật đầu, vào lúc này tôi không còn từ chối ý kiến này của anh ấy. Bụng tôi vẫn còn hơi đau, lúc này em bé mới là quan trọng nhất.

Tôi biết đứa nhỏ này là một quân cờ của Kim Tử Linh Tử, nhưng nó cũng là bảo bối của tôi.

Khi về đến nhà đã quá giờ cơm tối. Khiến tôi có chút giật mình là Sầm Hằng đã nấu canh gà chờ sẵn. Có lẽ Tổ Hàng đã gọi điện thoại nhờ anh ta chuẩn bị. Dù sao khi ở bệnh viện tôi mệt quá ngủ mất, tôi không biết Tổ Hàng có sắp xếp gì không.

Không chỉ có Sầm Hằng, ngay cả Linh Tử cũng có mặt.

Hơn nữa túi dụng cụ của Linh Tử cũng có ở bên hông, kiếm gỗ đào còn dắt vào thắt lưng. Bộ dáng như chuẩn bị làm pháp sự. Nhà của chúng tôi không còn vấn đề gì cần anh ta xử lý chứ? Tôi càng nghi hoặc, cho nên tôi hỏi: “Linh Tử, sao anh lại tới đây?”

“Không chào đón à?”

Tôi lắc đầu, không nói. Sầm Hằng đưa cho tôi một bát canh gà: “Tới ăn đi, bà à, sau này đừng để em bé có nguy hiểm gì. Khó mới có được một đứa trẻ có họ hàng với cháu.”

Tôi thật sự đói bụng, ngồi xuống bắt đầu ăn. Còn Tổ Hàng đưa tay ra hiệu với Linh Tử, hai bọn họ cùng đi ra ban công chỗ phòng khách.

Tôi thò đầu nhìn ra, cũng không biết bọn họ đang bàn luận gì, nhỏ giọng hỏi Sầm Hằng: “Này, Linh Tử tới làm gì anh biết không?”

“Không biết, khi cháu đi làm về thì nhận được điện thoại của chồng bà, nhờ cháu nấu canh gà chờ. Sau đó canh cháu còn chưa nấu xong thì anh ta đã tới. Tới đây cũng không nói chuyện gì, chỉ nói ở đây chờ bà về.”

Tôi nhíu nhíu mi, có lẽ là có liên quan tới chuyện hôm nay của tôi. Chỉ là khi bọn họ bàn bạc lại tránh đi, là không muốn cho tôi biết? Tôi tò mò bưng bát cơm, nhẹ nhàng bước ra phòng khách. Tôi đứng ở chỗ rẽ, thò đầu nhìn về phía bọn họ. 

Nhưng tôi thất bại. Khi tôi vừa nhìn về phía bọn họ thì Linh Tử cùng Tổ Hàng đồng thời quay nhìn về phía tôi. Linh Tử thở dài. Tổ Hàng nói: “Ăn cơm trước đi, sau đó sẽ nói với em.”

“Vâng.” Tôi chỉ có thể quay lại ăn cơm. Vội vàng ăn cơm xong, quay lại phòng khách tìm bọn họ, câu đầu tiên tôi nghe được là lời nói của Linh Tử: “Tính huống này còn chưa xác định được, tôi sợ làm quỷ thai bị thương. Đối với quỷ thai, hiểu biết của chúng ta vẫn là rất ít, hơn nữa chắc chắn không giống như trong phim. Nếu thật sự xảy ra chuyện, anh còn không giết tôi chắc?”

“Không đâu, hiện tại tôi chỉ muốn chắc chắn Khả Nhân bình an. Đứa bé… nếu thật sự bị thương thì đây là số mệnh của nó. Nhưng Khả Nhân không thể có chuyện gì được.”

“Sao thế?” Tôi dừng bước ở phòng khách, hỏi. Tôi không biết là chuyện gì, có lẽ có ảnh hưởng tới đứa con trong bụng tôi.

Tổ Hàng vỗ vỗ bả vai Linh Tử, nói: “Chuẩn bị đi, tôi quyết định rồi.”

“Nhưng tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Này, đứa bé kia với tôi mà nói cũng rất quan trọng. Nó là sự bảo đảm của anh cho tôi, hiện tại anh…”

“Đó là con của tôi!” Sầm Tổ Hàng lạnh lùng nói, “Tôi chọn sự bình an của Khả Nhân!”

Linh Tử nhìn anh ấy, rồi lại nhìn tôi. Tôi lại lần nữa hỏi: “Rốt cuộc là sao?”

Linh Tử gật đầu: “Được, chuẩn bị đi, đốt hương.”

===

Sant: Ngủ ngon nhà mọi người. Năm nay ai có khả năng phải ở lại HN ăn tết thì hú cái anh em gặp nhau chút nhỉ:3
 
Chương 244-1


Linh Tử quay sang tôi, chỉ vào sô pha bên cạnh, nói: “Ngồi xuống đi, tôi sẽ nói cho cô.”

Tôi ngồi xuống sô pha, nhìn thẳng vào Linh Tử, chờ anh ta giải thích. Lúc này Tổ Hàng đã mở ngăn tủ lấy đồ chuẩn bị.

Linh Tử nói: “Cô đã chạm vào con búp bê kia?”

“Phải.”

“Người chạm vào con búp bê kia đều sẽ chết. Lúc trước Chu Gia Vĩ nhờ cô mà thay đổi một chút, nhưng hiện tại vẫn đã chết. Cô biết vì sao không?”

Tôi lắc đầu. Chẳng lẽ hôm nay Chu Gia Vĩ xảy ra chuyện không phải do Ngụy Hoa ra tay sao? Không phải hắn là một quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ sao?

“Người chạm vào búp bê sẽ có một phần hồn phách vào trong búp bê, bị trói ở trong đó. Mà hồn phách người có lực hấp dẫn nhau, không thể tách ra lâu dài. Như vậy phần hồn phách còn lại ở thân thể chắc chắn sẽ có cơ duyên, vì lý do gì đó mà đi tìm búp bê kia, nặng nhất thì tất cả hồn phách sẽ bị trói trong búp bê.”

Tôi kinh sợ, nói vậy tức là tôi sẽ chết!

Thấy bộ dạng này của tôi, Linh Tử cười: “Được rồi, nếu toàn bộ hồn đều ra thì tôi có thể dẫn cho nó quay trở lại. Chỉ là hiện tại…”

Anh ta dừng một chút, nhìn sang Tổ Hàng ở bên cạnh đã châm hương, không dùng quả táo mà dùng lư hương, cẩn thận bê đến đặt lên chiếc bàn trước mặt chúng tôi.

Linh Tử thở dài một hơi, giống như đang phải lấy dũng khí rất lớn mới nói: “Cô đang là thai phụ, nếu là thai phụ bình thường thì cũng dễ thôi. Nhưng trong bụng cô là quỷ thai. Tuy rằng hiện tại nó cũng lớn lên, cũng thành trẻ sơ sinh nhưng rốt cuộc khác trẻ bình thường bao nhiêu thì chúng ta cũng không biết. Lần này phần hồn phách ở trong con búp bê là của cô hay của em bé, chúng ta cũng không biết. Nhưng muốn dẫn hồn phách ra thì cần dùng đến tiền xu. Nếu là hồn phách của cô thì tiền xu sẽ không làm cô bị thương. Nếu là em bé thì…”

Quỷ thai hẳn cũng sợ tiền xu. Ngay cả Tổ Hàng cũng sẽ không chạm vào tiền xu. Tôi lập tức ôm lấy bụng, nói: “Không, lỡ như là hồn của em bé thì sao? Không phải là sẽ làm thương tổn đến em bé sao?”

“Nhưng nếu chúng ta không làm gì, đứa bé sinh ra cũng sẽ bị ngây ngốc, hoặc một thời gian sau cũng bị lưu thai.” Đột nhiên Linh Tử cao giọng lên, “Hiện tại chồng cô muốn trước hết giữ được an toàn cho cô. Dù sao nếu là hồn đứa bé này, mặc kệ chúng ta có làm gì hay không thì đứa bé này đều xảy ra chuyện. Nhưng cô thì khác, nếu phần hồn đó là của cô thì chỉ mấy ngày nữa cô sẽ gặp rất nhiều chuyện không thể hiểu được. Sẽ cảm thấy mình rất xui xẻo, xui xẻo đến mức trầm cảm mà nguyện ý đi tìm cái chết.”

Tôi nhìn về phía Tổ Hàng đang đứng bên cạnh, anh ấy chọn tôi. Tôi biết, đứa nhỏ này anh ấy cũng rất coi trọng. Từ vài chục năm trước anh ấy đã xác định mình sẽ không có người thân chứ đừng nói là con. Nhưng hiện tại chúng tôi thật sự có con. Tuy rằng anh ấy không mỗi ngày đều nhắc đến nhưng từ những việc anh ấy làm, tôi biết anh ấy rất yêu đứa nhỏ này.

Nhưng hiện tại, anh ấy vẫn chọn bình an cho tôi. Nhìn anh ấy, hốc mắt tôi đỏ lên. Linh Tử ở bên cạnh thở dài: “Lại khóc, đột nhiên nhận ra khi cưới nên tìm phụ nữ thuần dương, ít nhất sẽ ít khi khóc. Sầm Tổ Hàng, anh thuyết phục cô ấy đi.”

Tổ Hàng chỉ nhàn nhạt nói: “Khả Nhân, bình tĩnh nghĩ được mất trong chuyện này, chúng ta cần phải có lựa chọn như vậy.”

Tôi cắn môi, tôi biết hiện tại tôi rất hối hận. Vì cái gì mà lúc ấy lại không bình tĩnh một chút, vì cái gì mà lúc ấy lại lao đi.

“Bắt đầu đi.” Tôi khẽ nói. Tay của tôi từ từ bỏ ra khỏi bụng. Tôi lại lần nữa thầm nói trong lòng: “Con à, mẹ xin lỗi. Mẹ không bảo vệ được cho con. Xin Bồ Tát phù hộ, trong búp bê là hồn của tôi, đừng là của con tôi.”

Linh Tử lấy ra đèn dẫn hồn, đốt sáng lên, dùng chỉ đỏ quấn quanh đèn kéo qua tay trái tôi, đầu sợi chỉ buộc vào ngón tay giữa của tôi.

Khi anh ta tới gần, nói nhỏ: “Sầm Tổ Hàng có thể vì cô mà từ bỏ đứa con thì anh ta cũng sẽ vì cô mà từ bỏ Sầm Gia thôn. Khả Nhân, cảm ơn cô.”

Nước mắt tôi rơi xuống. Anh ta cảm ơn tôi, vậy Tổ Hàng thì sao? Tổ Hàng cũng muốn có con! Mọi người đều giống nhau, chỉ thấy một phía này của Tổ Hàng mà không ai để ý tới sự thống khổ của anh ấy.

Tôi lấy tay phải lau nước mắt, nhìn về phía Tổ Hàng. Tổ Hàng đã xoay người rời đi, đi vào trong phòng. Tôi cũng vừa mới nghĩ mong anh ấy rời đi để anh ấy đừng nhìn thấy chuyện tàn nhẫn này.
 
Chương 244-2


Sau khi đèn dẫn hồn đến tay tôi, ánh đèn nhấp nháy rất mạnh, lúc sáng lúc tối. Dù đã dùng bóng đèn nhưng nó vẫn nhấp nháy.

Con búp bê kia bị Linh Tử gắp lên bằng đũa, anh ta cẩn thận dùng chỉ đỏ buộc vào hông con búp bê, sau đó lấy ra một động xu rồi xỏ sợi chỉ đỏ vào nó.

“Ngàn vạn lần đừng là em bé.” Tôi khẽ nói.

Đồng xu trượt xuống, dừng ở bên hông búp bê. Ngay vào lúc này, tôi đột nhiên cảm thấy hơi thở có chút khó khăn, giống như có thứ gì đó đè lên ngực tôi, rất nặng, khiến tôi không khỏi nhíu nhíu mi lại.

Linh Tử đan tay lại, vòng quanh sợi chỉ đỏ, chậm rãi đẩy đồng xu trượt đi lên. Khi đồng xu di chuyển lên, cảm giác đè nặng kia dần biến mất.

Khi đồng xu đi hết sợi chỉ đỏ, Linh Tử nhanh chóng lấy lá bùa bọc lấy đồng xu rồi áp vào trán tôi.

Trong nháy mắt tôi đau nhói, bật kêu lên: “A! Đau quá!” Tôi thậm chí còn không thấy rõ rốt cuộc anh ta đã làm gì.

Anh ta nói: “Xong rồi.”

“Vậy… là hồn tôi phải không?” Tôi xoa xoa trán, hỏi.

Đợi câu trả lời, tim tôi đập thình thịch hồi hộp. Hy vọng câu trả lời của anh ta không khiến tôi tuyệt vọng. Con tôi, đứa nhỏ này có lẽ là cơ hội duy nhất của tôi. Nếu mất nó, tôi thậm chí không biết sau này nên làm gì. Có lẽ tôi vĩnh viễn sẽ không có con. Thậm chí còn mất cả Tổ Hàng.

“Là của cô. Cô không cảm nhận được sao? Thật không biết phụ nữ có thai đều bị làm sao thế, đều giống như mất trực giác vậy.”

Tôi không chú ý tới những lời nói của anh ta, tôi chỉ nghe được phần trước, đây là của tôi. Đây là hồn của tôi. Như vậy em bé không có chuyện gì, đứa nhỏ vẫn bình an.

“Tổ Hàng!” Tôi kích động kêu lên, không để ý trên ngón tay của tôi vẫn còn buộc chỉ đỏ, vội vàng đứng lên chạy vào trong phòng. Hành động này của tôi khiến lư hương trên bàn bị đổ xuống.

Linh Tử ở phía sau kêu lên: “Này này! Chỉ đỏ!”

Khi tôi vội vàng tháo sợi chỉ trên ngón tay thì Tổ Hàng cũng mở cửa phòng ra, nói: “Đừng chạy, để ý tới em bé.”

Nhưng tôi đã lao vào lòng anh ấy. “Tốt quá, thật tôi quá, là hồn của em, con không sao cả, con không sao cả. Bảo bảo của chúng ta vẫn bình an, vẫn khỏe mạnh. Tổ Hàng, con chúng ta vẫn bình an.” Tôi lúc đầu còn cười nói, sau đó òa khóc.

Tổ Hàng đẩy tôi ra, lau nước mắt cho tôi: “Anh nghe rồi, đừng khóc, hiện tại mọi thứ đều ổn, em khỏe, con cũng khỏe.”

Sầm Hàng cùng Linh Tử thu dọn lại đồ đạc, cũng mặc kệ lúc hai chúng tôi đang xúc động, Linh Tử nói: “Vương Khả Nhân, hiện tại Sầm Hằng không phải là ở nhà cô, nấu cơm cho cô sao? Sao cô không có chút gì giống như thai phụ thế? Mới có mấy tháng mà cô cứ gặp chuyện này chuyện kia, đứa nhỏ này của cô không biết bao lâu mới có thể sinh ra được.”

Sầm Hằng ở bên kia lên tiếng giải thích: “Không phải tôi tới để nấu cơm. Nhà của tôi… chờ tôi thuyết phục được mẹ vợ là tôi sẽ dọn về nhà tôi thôi.”

Tổ Hàng nói: “Khả Nhân từ mai sẽ không đi làm nữa.”

“Ừ, vậy là tốt nhất. Ở nhà dưỡng thai cho tốt đi. À này, vừa rồi tôi không chú ý, hiện tại bụng cô cũng lớn quá rồi.” Ánh mắt Linh Tử nhìn tới bụng tôi. Bởi vì tôi mặc đồng phục đi làm, phần trên váy đã rõ ràng phồng lên. Đừng nói là người ngoài nhìn, ngay cả tôi cũng cảm nhận được so với sáng nay đã lớn hơn một chút.

Tổ Hàng gật đầu: “Liên hệ tới bác sĩ Trần, ngày mai chúng ta sẽ lại tới bệnh viện khám. Có lẽ chúng ta có thể dự đoán ngày sinh của con.”

Đứa nhỏ này không giống người thường. Tôi là mẹ nên tôi có thể cảm nhận được.

Tắm xong, bởi vì bác sĩ đã dặn cần nghỉ ngơi nhiều nên tôi nằm ở trên giường. Sau khi tám chuyện với Đàm Thiến qua điện thoại, tôi lấy tay xoa bụng, đột nhiên cảm thấy em bé còn ở đây, em bé không sao cả là ông trời đã giúp đỡ tôi. Nhìn vết chích trên tay, tôi cười đau khổ. Đứa nhỏ này mạng lớn, sau này nhất định sẽ bình an.

Tổ Hàng đi từ trong phòng tắm ra, Khúc Thiên đã được anh ấy xử lý tốt. Anh ấy ngồi ở mép giường, tôi mỉm cười nói: “Em không khóc, con mình ổn, mọi chuyện đều ổn.”

Tổ Hàng gật đầu, đưa tay xoa bụng tôi. Bởi vì đã thay áo ngủ, bụng tôi trông có vẻ còn lớn hơn nữa.

Khi tay anh ấy xoa lên bụng tôi, tôi cảm nhận được điều khác lạ trong bụng, giống như có thứ gì đó khẽ chọc trong bụng vậy.

Tôi vui mừng kêu lên: “Nó cử động! Con thật sự cử động! Con… con… còn chưa đến hai tháng mà.”

“Ừ.” Tổ Hàng khẽ cười, nói. Rồi anh ấy chậm rãi cúi đầu áp vào bụng tôi, hai mắt nhắm lại. 

Lòng tôi chua xót. Tôi biết Tổ Hàng cũng rất để ý tới đứa nhỏ này, anh ấy rất yêu đứa nhỏ này, nhưng anh ấy lại chọn bình an cho tôi.

“Tổ Hàng, vì sao lại chọn em mà không phải con.”

“Có những thời điểm cần phải bình tĩnh.”

“Nhưng… Tổ Hàng, em…”

“Đừng nói nữa, không phải con đang cử động sao?” Mặt anh ấy vẫn áp trên bụng tôi, tay anh ấy cũng xoa bụng tôi, tinh tế cảm nhận sự tồn tại của đứa nhỏ này.

Có lẽ em bé tương đối mẫn cảm với anh ấy, lúc này lại giật mình. Không biết là nắm tay hay bàn chân đẩy bụng khẽ nhô lên.

Tổ Hàng cười: “Con của ba! Con của ba! Khả Nhân, cảm ơn em.”

“Sao lại cảm ơn em?”

“Cảm ơn em đã thành vợ của anh.”
 
Chương 245


Tôi cười, nhưng tôi biết những lời này của anh ấy có bao nhiêu bất đắc dĩ. Anh ấy ôm lấy tôi, để tôi dựa vào lòng anh ấy. Tôi cũng ôm lấy anh ấy, nói: “Cảm ơn anh đã trở thành chồng em.  Em không hối hận ngày đã đã phá cái hộp kia, không hối hận đã ký vào Minh hôn.”

Nghĩ tới trước đây, chúng tôi cãi nhau, chúng tôi đùa giỡn, rồi một đường đi tới cùng nhau gánh vác sóng gió. Sau này chúng tôi còn có con, sau đó… sau đó… Mặc kệ sau đó thế nào, hiện tại chúng tôi đang hạnh phúc. Tôi nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên nhẹ nhàng chụt chụt vào cằm vào môi anh ấy, anh ấy cũng hôn lại tôi.

***

Bệnh viện phụ sản lúc nào cũng có rất nhiều người. Dù chúng tôi đã hẹn trước với bác sĩ Trần thì cũng phải đợi nửa giờ mới có thể đi siêu âm.

Khi bác sĩ Trần từ trong phòng khám đi ra, thấy tôi liền nói: “Lần trước khám chưa được mấy ngày, nay lại siêu âm thì cũng không tốt cho em bé.” Nhưng khi bác sĩ thấy bụng tôi, thoáng sửng sốt một chút, sau đó không nói gì mà dẫn tôi vào trong phòng siêu âm.

Tôi không biết chị Kim Tử nói thế nào với bác sĩ Trần, dù sao bác sĩ cũng không hỏi nhiều, siêu âm xong rồi xem kết quả, nói: “Ngày mai lại đến, đừng ăn gì cả. Chị sẽ tính toán lại ngày sinh dựa theo tốc độ trưởng thành của em bé, có lẽ những kiến thức thông thường không phù hợp với tình huống của em. Dù sao cũng là chị đỡ đẻ, cứ như vậy đi. Ngày mai tới sớm một chút, cần lấy máu. À, máu của em… không thay đổi chứ?”

Những lời này là bác sĩ Trần nói với tôi trong phòng siêu âm, tôi do dự một chút mới nói: “Không ạ.”

Cầm kết quả siêu âm ra, tôi mới đọc kỹ những gì viết trên đó. Tổ Hàng cũng tiến đến, hỏi: “Sao rồi?” Đồng thời cũng nhìn tờ kết quả trong tay tôi.

Có rất nhiều từ chuyên ngành, tôi đọc không hiểu nhưng ở dưới có ghi kết luận, nói em bé đã được hơn bốn tháng. Sao với thực tế là lớn nhanh hơn gấp đôi. Nói cách khác, rất có khả năng đứa nhỏ này sẽ sinh vào tháng Mùi. Vì sao lại trùng hợp như vậy?

Lòng tôi trầm xuống, nhìn về phía Tổ Hàng hỏi: “Vì sao lại là tháng Mùi?”

“Sao?” Anh ấy hỏi.

“Vì sao lại đi hoàn thành nhiệm vụ vào tháng Mùi?” Vấn đề này tôi đã từng hỏi Linh Tử, từng hỏi chị Kim Tử nhưng chưa từng trực tiếp hỏi Tổ Hàng. Tôi cảm thấy đáp án của Tổ Hàng có lẽ sẽ không giống như bọn họ suy đoán.

Mắt Tổ Hàng hơi trầm xuống: “Tới công ty em không? Thu dọn đồ một chút rồi xin nghỉ.”

Anh ấy không trả lời tôi mà đi thẳng ra bên ngoài. Tôi cũng chỉ có thể đi theo. Nếu đã chọn con đường này, vậy thì cứ tiếp tục đi theo anh ấy thôi. Anh ấy không muốn nói, đến lúc nào đó sẽ biết.

Trong công ty, vì không có tiệc cưới nào nên mọi người đều nhàn rỗi. Anh Đàm còn đang phỏng vấn mấy em gái tới xin việc, kỳ thật tôi biết bọn họ sẽ nhanh chóng được nhận vào làm, bởi vì trong thời gian này công ty thiếu nhân viên nghiêm trọng.

Thấy tôi tới, Đàm Thiến lập tức tiến lại, nói: “Khả Nhân, sao hôm nay cậu lại không xin nghỉ? Hôm qua như vậy, cậu…” Cô ấy chỉ chỉ vào bụng tôi.

“Không sao đâu.” Tôi đáp. Thấy anh Đàm còn đang bận rộn, tôi nhỏ giọng nói trước với Đàm Thiến: “Mình muốn nghỉ việc, tới công ty để làm thủ tục thôi.”

“A? Thật sự không làm nữa?” Cô ấy giật mình, sau đó ngẫm nghĩ,nói: “Cũng phải, về nhà tĩnh dưỡng cho tốt, nếu không với cái bụng này của cậu có lẽ cũng làm không được mấy ngày nữa. Khả Nhân, cậu có thai phải ba bốn tháng rồi nhỉ? Mình thật đúng vô tâm không để ý, sao cậu lại không nói với mình?”

Tôi chỉ có thể cười, không trả lời.

Quả nhiên anh Đàm nhận hai em gái kia vào làm, tôi cũng vừa đúng tới nói chuyện xin nghỉ. Anh ta không gây khó dễ cho tôi, đồng ý để tôi nghỉ. Chỉ là, khi tôi rời đi, anh ta hỏi: “Vương Khả Nhân, có phải cô mang thai không?”

Tôi gật đầu, nhìn anh ta mỉm cười. Hiện tại cái bụng này đã không còn giấu được người khác.

Từ công ty về tới nhà, Tổ Hàng nhận được điện thoại của Tiểu Cảnh, nói về chuyện của Chu Gia Vĩ.
 
Chương 245-2


Người tài xế kia đã nhanh chóng bồi thường, ngày kia sẽ hỏa táng cho Chu Gia Vĩ. Sau khi cúp máy, Tổ Hàng nói: “Ngày kia em đừng đi. Bụng to, đến nhà người ta cũng không tốt.”

Tôi gật đầu, phong tục này tôi biết. Chỉ là đối với Chu Gia Vĩ tôi cảm thấy rất áy náy, lại hỏi: “Khi nào mùng một nhỉ? Em đi phóng sinh, hồi hướng cho anh ấy. Vẫn cảm thấy nợ anh ấy.”

“Ừ. Đến lúc đó anh sẽ đi cùng em.”

Xuống xe, chúng tôi đứng chờ trước thang máy cũng tán gẫu vài câu. Khi cửa thang máy mở ra, đột nhiên một cô gái chạy ra điên cuồng muốn thoát khỏi người đàn ông đang lôi kéo cô ta: “Buông tay! Ly hôn! Lần này chắc chắn ly hôn. Lần trước tôi đã nói, nếu các người gặp lại thì tôi sẽ chết cho các người xem!”

Hành động đột ngột của cô ta suýt chút nữa đã va vào bụng tôi, vẫn là Tổ Hàng phản ứng nhanh đã kéo tôi lại một chút, xoay người đứng lên trước tôi khiến tay cô gái kia chỉ va vào anh ấy mấy lần.

Sau khi thấy trước thang máy có người, hai vợ chồng kia mới dừng xung đột, vội vàng rời đi.

Vào trong thang máy, tôi nói: “Cãi nhau cũng không sao, có lẽ người ta đã kết hôn rất nhiều năm. Không biết chúng ta có thể được mấy năm.”

“Rất nhiều năm.” Tổ Hàng đáp.

Vốn định về nhà rảnh rỗi sẽ lên mạng tìm xem cần chuẩn bị gì cho em bé, dù sao thời gian con chúng tôi dự tính chào đời cũng không như bình thường, chúng tôi vẫn nên chuẩn bị sớm một chút. Nhưng vừa mới mở máy tính lên đã nghe tiếng đập cửa. Sầm Hằng không ở nhà, Tổ Hàng đang xem gia phả, tôi đi ra mở cửa. Ngoài cửa là cô gái ở tháng máy suýt chút nữa va vào tôi kia, mắt cô ta đỏ hồng, nhìn thấy tôi hơi hé miệng nhưng rồi lại không nói.

Tôi hỏi: “Chị à, chị có chuyện gì?”

Cô gái kia do dự một hồi lâu mới nói: “Tôi nghe nói nhà cô biết xem phong thủy.”

Tổ Hàng từng xem phong thủy cho mấy nhà ở khu này, có lẽ chị gái này được mấy nhà đó giới thiệu. Tôi gật đầu.

Chị gái kia chợt kéo lấy tay tôi: “Em gái à, em thật sự biết xem à? Gia đình chị sắp tan vỡ rồi. Chị cũng không biết mình làm sai cái gì?” Nói rồi mắt cô ấy lại đỏ lên.

Tôi nhanh chóng mời cô ấy vào nhà, ngồi xuống, còn đi rót trà cho cô ấy.

Tổ Hàng hẳn nghe được tiếng của chúng tôi, đi ra, nhìn một chút rồi lại đi vào phòng. Kiểu phụ nữ này anh ấy không giỏi giao tiếp.

Sau khi bình tĩnh một chút, chị gái kia mới kể cho tôi chuyện nhà bọn họ. Cô ấy nói chồng cô ấy ngoại tình, nhưng hỏi thì lại nói không có. Cô ấy cũng đi điều tra chuyện này, nói thấy cô gái kia chỉ nói chuyện với chồng mình thôi, cũng chưa lên giường. Có điều dù cô ấy biết rõ ràng chỉ như vậy nhưng chỉ cần có một chút dấu vết của cô gái kia thì cô ấy sẽ không khống chế được mà tức giận, phát hỏa, thậm chí còn đánh chồng. Cô ấy nói cô ấy biết mình không nên làm như vậy. Bọn họ là đồng nghiệp, có đôi khi gọi điện thoại hỏi mấy câu là chuyện rất bình thường. Nhưng không biết vì cái gì cô ấy luôn thấy tức giận, không khống chế được chính mình.

Giống như lần này, cô đồng nghiệp kia đã nhắn tin cho người chồng, nói: “Ăn cơm xong chưa? Buổi tối anh lên mạng em sẽ gửi cho anh lịch làm việc tuần tới.”

Chỉ là như vậy nhưng cô ấy lại cảm thấy tức giận đến mức muốn giết người. Cô ấy rõ ràng biết bọn họ là đồng nghiệp, nhưng mỗi khi cãi nhau đều kêu gào nếu còn gặp nhau thì cô ấy sẽ tự sát.

Thậm chí có một lần, chồng cô ấy uống say nhờ đồng nghiệp đưa về nhưng cô ấy mắng luôn cả đồng nghiệp. Cô ấy biết đó là không đúng nhưng không biết vì cái gì mà lúc ấy lại tức giận, lại nghĩ quẩn trong lòng như vậy. Hiện tại bình tĩnh lại, cô ấy cũng đã nghĩ thông suốt nhưng chồng cô ấy đã đi ra khỏi nhà.

“Chuyện này…” Tôi có chút nghi hoặc, hỏi: “Phòng ngủ nhà chị có phải có gương chiếu vào giường không?” Gương chiếu vào giường sẽ khiến người bực bội, vợ chồng dễ cãi nhau, ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng.

“Không có, trong phòng ngủ của chị không có gương.”

“Vậy chị đang ở phòng nào?” Nhà bọn họ cùng tòa nhà với nhà chúng tôi, như vậy bài bàn hẳn giống nhau. Có lẽ là giống nhau như đúc, hoặc có lẽ sẽ đảo ngược trái phải.

“Bọn chị ở phòng nhỏ kia, phòng ngủ chính để lại cho con trai chị. Con trai chị học năm đầu cấp ba, đôi khi sẽ học đến khuya nên chị để nó ở phòng ngủ chính, buổi tối có tắm rửa đi vệ sinh cũng tiện.”

Sau khi hỏi xong, tôi có thể xác định căn hộ đó ở cung sáu một. Đây là căn hộ tốt. Sẽ không xuất hiện Bích Lục Phong Ma.

Chị gái kia lại tiếp tục khóc: “Em xem giúp chị đi, em gái. Thật sự chị không muốn ly hôn. Những lời đó đều là nói lúc tức giận tôi. Chị cũng không biết phải làm sao nữa. Em xem cho chị đi. Chị… sẽ đưa bao lì xì.”

Chị gái vừa mới nói xong thì Tổ Hàng đã đi ra, nói với tôi: “Đi xuống nhìn xem đi.”

Tổ Hàng đã đồng ý đi, vậy thì tôi đương nhiên cũng đi theo. Bởi vì chúng tôi chỉ xuống mấy tầng, căn hộ này lại giống căn của chúng tôi như đúng, chúng tôi không cầm theo la bàn mà chỉ thay giày rồi đi xuống.

Sau khi ra khỏi thang máy, chị gái kia ở phía trước mở cửa, tôi ở phía sau nhỏ giọng hỏi Tổ Hàng: “Sao lần này anh lại nhanh đồng ý xem cho người ta thế?”

“Có gia đình phải nuôi. Không phải em đã nghỉ việc sao? Sau này anh cũng phải chăm chỉ hơn một chút.”

Tôi bật cười, anh ấy cũng cười.

Chúng tôi cười bị chị gái kia nhìn thấy, khi đi vào cửa, chị gái kia cảm thán nói: “Ài, trước kia chị với chồng chị cũng ngọt ngào như vậy. Chị cũng không biết là làm sao, nói không chừng thật sự chị điên rồi.”

Căn hộ bọn họ rất đơn giản, hẳn không nhờ công ty trang trí lại mà tự mình trang trí. Trong phòng chỉ có tường trắng cùng sàn được lát gạch. Ngay cả dây điện cũng vẫn để hở như ban đầu.

Chúng tôi vào phòng của chị ấy. Lúc trước khi mua nhà, Tổ Hàng đã nghiêm túc xem hình sát xung quanh, biết phương hướng này sẽ không nhìn thấy hình sát gì. Phong thủy đã không có vấn đề, vậy có khả năng vấn đề từ cách bài trí trong phòng. Phải biết rằng, ở trong phong thủy, một món đồ chơi nho nhỏ cũng có thể gây ra hiệu ứng lớn.

===
 
Chương 246


Tôi đi theo vào gian phòng kia. Ở trong phòng chúng tôi, phòng này là phòng cho khách, cũng là phòng hiện tại Sầm Hằng đang ở.

Đi vào trong phòng, tôi cảm nhận được ngay phòng này có vấn đề.

Gian phòng này vốn không lớn, Sầm Hằng ở chỉ có một giường một tủ quần áo còn hợp lý, cũng không cảm thấy chật chội. Nhưng chị gái này lại dùng một cái tủ cao tới trần nhà đặt bên cạnh cửa. Tôi biết đó là để che lại chiếc giường, nếu không thì chỉ cần mở cửa là thấy ngay cuối giường. Đặt chiếc tủ như vậy ít nhất cũng sẽ không thấy giường. Lối đi vào trong cũng là một khoảng giữa tủ quần áo và tường còn đặt thêm một chiếc bàn máy tính rất nhỏ. Bàn máy tính kia cũng chỉ chừng một mét, ngồi ở trong sẽ cảm thấy chật chội. Mà bởi vì vậy, không gian trong phòng bị phân cách, vốn nhìn không gian khá rộng nhưng hiện tại lại thành ngay cả đi lại cũng khó khăn.

Tôi hỏi: “Vì sao không để tủ quần áo dựa vào tường, bàn máy tính đặt sang bên này?”

Chị gái nói: “Buổi tối khi ngủ, có âm thanh và ánh sáng sẽ khiến chị tỉnh. Chồng chị lại thích chơi game vào đêm khuya cho nên đặt như vậy để ngăn ánh sáng cùng tiếng động.”

Tổ Hàng nhìn khắp nơi, cũng nói: “Vậy sao không cho chồng chị sang phòng khác chơi?”

Chị gái kia do dự một chút mới đỏ mặt nói: “Trước kia anh ấy để ở thư phòng, nhưng lần trước anh ấy xem phim đen ở thư phòng bị con trai phát hiện… Sau lần đó chúng tôi mới đem máy tính vào phòng ngủ, như vậy con trai cũng có thể chuyên tâm học.”

Tôi làm bộ không để ý nhưng lòng lại muốn ói. Nói không chừng con trai bọn họ xem phim đen còn nhiều hơn cả ba nó.

Tổ Hàng nói: “Nếu thật sự bớt cãi nhau thì đem máy tính dọn ra ngoài, tủ quần áo cũng đặt sang một bên, cái gí này cũng không cần.”

“Đây… là vì sao?” Chị gái có vẻ không muốn làm theo.

“Nhà có tiêm giác sát, trong nhà có bàn tủ cũng tính là vậy. Hơn nữa cái giá hay ngăn tủ này đều có thể hình thành phách đao sát. Trong phòng lại bị ngăn cách nhiều như vậy, sát khi nơi nơi đều có. Người ở sẽ dễ bị tính tình không tốt. Một nhà mà ngăn kiểu này quá ba cái thì thường vợ chồng đều ly hôn.”

Tôi ở bên chép miệng, nói: “Cũng không có mấy vợ chồng sẽ ngăn phòng như này chứ?”

“Thường là một phòng lớn sẽ ngăn ra.” Tổ Hàng nói, “Phương pháp tôi đã chỉ, làm theo hay không tùy chị quyết định đi.”

Chị gái kia do dự nói: “Vậy.... tới tối chị sẽ nói với anh ấy.”

Tổ Hàng gật đầu: “Cố gắng đừng để góc nhọn của cái bàn này quay vào giường.” Nói xong anh ấy xoay người đi ra ngoài, tôi cũng nhanh chóng đi theo.

Chuyện đã xử lý xong, chị gái cũng lấy cớ ở trong phòng cầm bao lì xì. Khi tiễn chúng tôi ra cửa còn nói: “A, bụng em lớn nhanh nhỉ. Tuần trước chị có thấy em ở dưới lầu cũng không nhận ra, hiện tại đã lớn vậy rồi.”

Lòng tôi thót lại, nếu có người nhìn thấy bụng tôi hẳn thật sự sẽ nghi ngờ. Tôi cười lớn, nói: “Khi chị nhìn thấy em có lẽ là em mặc quần áo rộng nên mới không thấy.”

“Có lẽ thế. Khi nào thì em sẽ sinh?”

Tôi còn chưa kịp nói thì Tổ Hàng đã nói trước: “Cuối tháng sáu.”

Tôi nghe Tổ Hàng nói có chút sửng sốt. Nói cuối tháng sau quả thật rất thuận tiện, đến lúc đó sinh vào đầu tháng sau hay sang tháng bảy mới sinh cũng rất bình thường. Tôi lập tức cười: “Đúng thế, khoảng cuối tháng sáu.”

“A, thế thì bụng lại hơi nhỏ rồi. Đây giống như chỉ mấy tháng đầu thôi, cố gắng tẩm bổ đi.”

Tôi liên tục gật đầu. Đây là lần đầu tôi mang thang, hơn nữa mấy ngày này vốn định đọc thêm sách về mang thai nhưng lại chưa có thời gian. Mấy vấn đề này tôi cũng không dám nói nhiều, sợ nói nhiều lại nói sai.
 
Chương 246-2


Khi chúng tôi về đến nhà, Sầm Hằng cũng vừa đi làm về. Công việc hiện tại của anh ta không phải làm đêm, không có tăng ca, mỗi ngày đúng giờ đi làm đúng giờ về.

Nhưng hôm nay anh ta mua đồ ăn về, nói: “Tối nay hai người tự nấu cơm nhé.”

Tôi chọc ghẹo anh ta: “Anh muốn đi nịnh mẹ vợ chứ gì? Hôm nay có phải cuối tuần đâu?” Thời gian này mỗi cuối tuần anh ta đều đi nịnh mẹ vợ. Cho dù bị khinh bỉ, cho dù mỗi lần dù khuye cũng không được ngủ lại nhưng anh ta vẫn rất kiên trì.

“Kim Tử bảo cháu cùng đi ăn với lãnh đạo, có lẽ có thể cho cháu công việc tốt hơn.”

Tổ Hàng cũng nói: “Không phải công việc hiện tại của cậu cũng khá tốt sao?”

Sầm Hằng chỉ cười cười, rơi đi mà không nói gì thêm.



Tổ Hàng đem đồ ăn vào bếp, tôi nghe được tiếng anh ấy gọi điện thoại cho chị Kim Tử trong phòng bếp. Tôi dựa vào cạnh cửa phòng bếp nghe anh ấy nói chuyện nhưng không được rõ ràng lắm. Đến khi anh ấy cúp điện thoại tôi mới hỏi: “Chị Kim Tử nói thế nào?”

“Kim Tử nói muốn để Sầm Hằng vào đội hình sự, đi theo cảnh sát Trương, dù không thể đi phá án thì làm điều tra viên ở văn phòng cũng được. Bên hình sự vốn có rất nhiều hồ sơ mật, muốn có được chúng để Sầm Hằng đi là tốt nhất. Cậu ta đối với những việc này cũng là biết một ít. Căn bản nhất chính là, tốt cho Sầm Hằng. Cuộc hôn nhân của cậu ta bị kéo dài là do mẹ vợ không vừa mắt nữa, anh ta được điều động thăng chức nói không chừng sẽ khiến bà mẹ vợ đồng ý. Hơn nữa…”

Tổ Hàng dừng một chút, tối nói theo: “Là bởi vì Sầm Hằng như hiện tại… sẽ bị người coi thường sao?” Là cảnh sát có ai mà không muốn được cầm súng, dù cho cả đời có thể không bắn phát nào. Có ai không muốn đi bắt người xấu, cho dù chỉ là một tên trộm vặt. Sầm Hằng đã từng dùng súng, cũng từng truy bắt người xấu, nhưng hiện tại anh ta lại chỉ ngồi trong văn phòng xử lý vấn đề lý lịch công dân. Loại công việc này thông thường đều dành cho cảnh sát nữ làm, hiện tại Sầm Hằng làm ở vị trí này chắc chắn sẽ bị người chê cười.

Tổ Hàng gật đầu.

Điều này chúng tôi đều không nghĩ đến, thậm chí cảm thấy Sầm Hằng mỗi ngày đều tan làm đúng giờ, giúp chúng tôi nấu cơm cũng là một chuyện vui. Vậy mà chị Kim Tử lại có thể nghĩ đến chuyện chúng tôi không để ý.

Thấy tôi cúi đầu, Tổ Hàng nói: “Đừng khổ sở, Kim Tử đã trải qua những chuyện này, là em chưa từng trải qua thôi. Cho nên cô ấy có thể nghĩ đến những chuyện em không nghĩ đến. Đợi Sầm Hằng được chuyển công tác, sau đó kết hôn sinh con đi.”

Tôi đột nhiên hiểu được lời chị Kim Tử nói với tôi ngày đó, rằng có rất nhiều người, bạn bè, chiến hữu, người thân đã chết đều vì nhiệm vụ của Sầm gia kia.

“Tổ Hàng, vì sao mà nhất định phải làm sống lại lão tổ tông Sầm gia? Lão tổ tông sống lại thì sẽ thế nào? Dù lão tổ tông là cương thi rất mạnh, thật sự gây ra chuyện thì một quả bom cũng có thể khiến ông ta tan xác. Cho nên việc này hẳn có mục đích khác.”

Tổ Hàng bắt đầu nhặt rau, nói: ‘Lúc trước là bởi vì tiền. Lão tổ tông kia tham gia xây dựng hoàng cung cho nhà Thanh, còn có nhập quan gì đó. Cho nên cơ quan của gia tộc nhà anh mới có thể có quan hệ tới Điêu Long Đại Lương. Mà trước khi quân Thanh nhập quan sẽ có kèm theo vàng bạc châu báu. Lúc ấy chọn địa điểm là dùng Đại huyền không*, lão tổ tông Sầm gia có tham gia chọn địa điểm. Làm sống lại ông ấy sẽ có cơ hội tìm được số châu báu kia.” (*Đại huyền không bí thuật: là một phái trong phong thủy, các bạn tự google tìm hiểu sâu nhé, nó bao la quá.)

“Là thật à?” Tôi có chút không tin, chuyện này trong TV cũng có nhắc đến, có điều không phải số châu báu kia được chôn sao? Chưa nghe nói đã được tìm thấy.

“Anh cũng không biết. Chỉ là xem trên gia phả thì tìm được lão tổ tông kia nên suy đoán ra. Có điều đây chỉ là nguyên nhân trước kia. Hiện tại không còn ai muốn số tiền đó. Mong muốn của Ngụy Hoa là thoát khỏi trạng thái người không ra người quỷ không ra quỷ, báo thù với Sầm gia. Sầm Tổ Trạch lại muốn Sầm Mai hết thống khổ, từ đây biến mất. Còn Sầm Mai muốn là…”

Sầm Mai muốn là trợ giúp Tổ Hàng. Nhưng Tổ Hàng lại từ bỏ kế hoạch khiến cô ta không có đường lui, chỉ có thể làm căng.

Tôi chậm rãi thở hắt ra, sau đó nhìn Tổ Hàng đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ để nhặt rau, bất giác tôi cười thành tiếng.

“Cười cái gì? Không tin anh nói? À, trước kia anh cũng không tin. Anh xem gia phả, rồi lên mạng tìm dã sử, tìm thật lâu mới ra được mối liên hệ này.”

“Không phải không tin, mà nhìn thấy bộ dáng hiện tại của anh lại nói về một chuyện lớn như vậy, có chút kỳ quặc mà thôi.”

Tay Tổ Hàng dừng làm, quay đầu nhìn về phía tôi, nói: “Những chuyện đó đều đã qua, đều kết thúc rồi. Kỳ thật bọn họ nói đúng, anh không nên tiếp tục truy cứu. Là con cháu Sầm gia, điều hiện tại anh phải làm là phong bế cái mộ kia lại để mọi thứ đều là bí mật, bí mật vĩnh viễn. Kẻ chuyên trộm mộ còn không tìm thấy châu báu kia, hà tất chúng ta phải đi kìm? Hơn nữa, có nhiều tiền như vậy làm gì? Chẳng lẽ lấy để mua vàng mã đốt cho quỷ Sầm Gia thôn sao?”

“Tổ Hàng.” Tôi tiến đến, cũng lấy một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh anh ấy. Trước kia mỗi ngày đều thấy anh ấy xem gia phả, nhưng với những chuyện lịch sử này tôi lại một chút cũng không biết. Anh ấy cũng không nói với tôi. Cho nên sự thống khổ của anh ấy, tôi không thấy được.

Hôm nay anh ấy nói ra những lời này, nghe thấy tôi gọi, khi anh ấy bỗng nhiên ngẩng đầu lên, tôi thấy được trong hốc mắt của anh ấy nhỏ xuống một giọt nước mắt màu đỏ. Đưa tay lau nước mắt, trên ngón tay tôi xuất hiện một ít chất lỏng màu đỏ.

Tổ Hàng cũng nhìn thấy chất lỏng kia, anh ấy đứng dậy tránh ra. Tôi cho rằng anh ấy tức giận, còn đang muốn giải thích thì anh ấy đã quay lại, trong tay còn cầm một bình thủy tinh rất nhỏ. Tôi đã thấy cái hình này, là bình Linh Tử dùng để giả quỷ.

Tổ Hàng giữ tay tôi, để chất lỏng trên đầu ngón tay tôi nhỏ vào trong bình thủy tinh. Sau đó anh ấy đóng nắp bình lại, nói: “Cái này có thể làm thuốc, giữ lại đi.”

Tôi ngây người, vừa rồi còn… mà hiện tại…

Anh ấy xoa đầu tôi: “Đừng nghĩ ngợi gì, nhặt rau đi. Chuyện bên ngoài, dù trời có sập xuống thì chúng ta cũng phải nấu cơm. Đừng để con bị đói.”

===
 
Chương 247


c chuyện lớn gì, chỉ mong được sống một cuộc sống bình an là được.

Thứ sáu, tôi hẹn chị Kim Tử đi mua sắm, tuy rằng bụng còn chưa lớn đến mức sắp sinh nhưng tốc độ trưởng thành của bé quả thật rất nhanh, cũng nên chuẩn bị sớm một chút.

Chị Kim Tử là người từng trải, có chị ấy giúp đỡ, rất nhanh đã liệt kê hết những đồ một em bé cần, sau đó chúng tôi cùng đến siêu thị nhi đồng.

Thứ sáu, trên đường cũng không quá nhiều người, vị trí đậu xe rất trống.

Đi vào siêu thị nhi đồng thì gặp dì, là vợ hiện tại của ba tôi, đang xách hai túi xách lớn. Dì ấy nhìn thấy tôi hơi sửng sốt, còn tôi thấy dì ấy cũng hơi sững lại có chút ngoài ý muốn. Lần trước khi tôi về nhà, bụng vẫn coi như còn chưa thấy rõ. Lúc này là một tháng sau, bụng đã không còn nhỏ.

Dì ấy mất một lúc mới hồi phục tinh thần, nói: “Khả Nhân, con… đây là mấy tháng?”

Tôi có thể nói chưa được 3 tháng sao? Cho nên tôi lựa chọn chuyển đề tài, không trả lời mà cười nói: “Dì à, tới mua quần áo cho Tiểu Kiệt sao? Năm nay trời ấm sớm, cũng nên mua quần áo mới.”

“Khả Nhân, con… dự tính ngày nào sinh? Con… với Khúc Thiên đã kết hôn chưa? Giấy phép sinh sẽ làm thế nào? Này… lần trước con về nhà dì còn tưởng bọn con sẽ bỏ đứa bé này.”

Hôn lễ của tôi, tôi chỉ nói với ba tôi, dì không biết. Chỉ là tôi ngạc nhiên khi dì lại nghĩ tới giấy phép sinh. Giấy phép sinh… nói thật, đúng là chúng tôi chưa tính tới. Chuyện này thật không dễ, tình hình của em bé rất khác lạ, hơn nữa thời gian quá ngắn, tôi cũng không nghĩ tới chuyện giấy phép sinh. Giấy đăng ký kết hôn của chúng tôi cũng không có, thật sự tôi sẽ phải làm giấy đăng ký kết hôn với Khúc Thiên sao?

Tôi còn cười chưa nói lời nào thì dì đã nói tiếp: “Con vẫn nên tới nhà Khúc Thiên, bảo chuẩn bị chút tiền cho các con làm giấy phép sinh*. Nếu không con sinh đứa bé này ra sẽ tính vào nhà chúng ta, đến lúc đó bị phạt tiền vài vạn tệ, con không có, không phải là sẽ do ba con trả sao? Dì nói thật với con, trong tay ba con hiện tại cũng không có bao nhiêu tiền. Đừng thấy ba con mở cửa hàng nhiều năm như vậy, gần đây ba con mới mua một căn hộ ở đường XX.” (Với chính sách 1 con, ở Trung Quốc cần có giấy phép sinh, những đứa trẻ sinh không giấy phép sẽ không được làm giấy khai sinh, sẽ không có bất cứ quyền công dân nào. Muốn làm giấy khai sinh sẽ bị phạt rất nặng.)

“Ba con mua nhà?” Tôi giật mình, chuyện này quả thật tôi không biết. Có điều suy nghĩ một cách cẩn thận, đường XX rất gần trường cấp 2 cấp 3. Tìm mua nhà ở đó là để cho Tiểu Kiệt tiện đi học sau này.

Tôi cười, nói: “Dì yên tâm, giấy phép sinh bọn con đã chuẩn bị rồi.” Tôi nói. Tôi không muốn dây dưa với dì ấy thêm. “Dì à, bọn con đi mua đồ đây. Hẹn gặp lại dì sau.” Nói xong tôi kéo chị Kim Tử đi vào bên trong.

Chị Kim Tử nghe cũng hiểu, tay vỗ lên lưng tôi, nói: “Đừng để ý tới loại phụ nữ này, kệ dì ta, em cứ sống cuộc sống của em. Chỉ là giấy phép sinh em sẽ làm thật sao? Không thể làm được đâu.”

“Không làm. Giấy đăng ký kết hôn bọn em còn không có. Cũng không thể tới Phán quan xin giấy phép sinh được.”

“Xin phán quan, ông ta chỉ biết trảo hồn, không phê giấy phép sinh cho quỷ thai được đâu. Được rồi, đừng nghĩ nữa, có xe rồi trước sau gì cũng có đường, đứa bé sinh ra, tung tăng nhảy nhót, hẳn cũng không dám trực tiếp ra tay.”
 
Chương 247-2


Vốn dĩ cho rằng, hôm nay gặp phải dì đã là rất trùng hợp, không ngờ lại có sự trùng hợp hơn nữa. Khi chúng tôi mua đồ xong, khi đi ra bãi đỗ xe lại gặp mẹ Khúc Thiên.

Mẹ Khúc Thiên vẫn như vậy, bộ dáng thanh lịch, rõ ràng đã gần năm mươi nhưng nhìn vào chỉ giống như mới vừa bốn mươi.

Tôi mặc váy bà bầu vừa mới mua mấy hôm trước, thấy bà ấy không biết vì sao lại có cảm giác có lỗi với bà ấy, vội vàng cúi đầu xuống.

Mẹ Khúc Thiên cũng tới lấy xe, thấy tôi, sửng sốt một chút mới hỏi: “Vương Khả Nhân, con… trong bụng con là con của ai?”

Tôi vừa định mở miệng nói Sầm Tổ Hàng thì chị Kim Tử đã nói: “Khúc Thiên. Chúc mừng dì, không lâu nữa sẽ được lên chức bà nội rồi.”

“Là… là của Khúc Thiên?… Sao Khúc Thiên còn có thể sinh con?”



“Khúc Thiên là không thể, nhưng cháu có cách lấy tế bào của Khúc Thiên, rồi… hiện tại thành như vậy.”

Nghe chị Kim Tử nói, tôi ở bên cạnh rất nhiều lần kéo áo chị ấy, sau đó cũng không quan tâm mà nói: “Đứa bé là con của Sầm Tổ Hàng.”

Chị Kim Tử nói: “Không phải hiện tại Sầm Tổ Hàng cũng là Khúc Thiên sao? Hiện tại Sầm Tổ Hàng còn không phải cũng là con của dì sao? Dì à, có lẽ giữa tháng 6 sẽ sinh, bệnh viện cháu đã chuẩn bị xong. Dì là bà nội chuẩn bị sẵn bao lì xì đi.”

Chị Kim Tử đẩy tôi lên xe của chị ấy, sau đó chúng tôi rời đi để lại mẹ Khúc Thiên vẫn đang ngây ngốc.

Lên xe, tôi bèn nói: “Chị Kim Tử, chị không nên nói vậy. Đứa nhỏ này không có bất cứ quan hệ gì với Khúc Thiên cả.”

“Đừng có nguyên tắc quá như vậy. Trên thế giới này người quá nguyên tắc thường sẽ không được chết tử tế. Khiến mẹ Khúc Thiên cảm giác đó là con bà ấy, nhà bọn họ sau này sẽ đối xử tốt với em, với đứa bé. Bà ấy đã mất đi con trai, còn nén thống khổ để duy trì hiện trạng, để đứa bé hóa giải sự thống khổ của bà ấy đi. Hơn nữa…” Chị Kim Tử ngưng một chút, khởi động xe, cắn môi nói: “Tháng Mùi sẽ xảy ra chuyện gì, ai cũng không biết. Tìm cho bé một bà nội tốt cũng là chuyện tốt cho nó. Trong khoảng thời gian này em để ý tới thái độ của ba mẹ Khúc Thiên một chút, nếu bọn họ có thể tiếp thu chuyện này, đó là chuyện tốt nhất.”

Tháng Mùi sẽ xảy ra chuyện gì, ai cũng không biết. Những lời này của chị Kim Tử khiến lòng tôi cũng trầm xuống theo.

Khiến tôi ngoài ý muốn chính là, buổi sáng ngày hôm sau Tổ Hàng còn chưa kịp ra khỏi cửa thì ba tôi và dì đã tới. Thậm chí còn là Sầm Hằng mở cửa cho bọn họ. Sầm Hằng vừa mở cửa định đi làm thì thấy ba tôi tới.

Tôi biết ba tôi tới đây chắc chắn là hỏi chuyện đứa bé. Tôi đứng trước tủ quần áo, do dự nên mặc đồ bà bầu hay vẫn mặc quần áo rộng thùng thình như trước, để mình trông như chỉ là béo hơn mà thôi.

Ở trước mặt bạn bè, tôi có thể thoải mái để lộ bụng to, nhưng ở trước mặt ba tôi thì tôi lại cảm thấy không phù hợp.

Tổ Hàng lấy một bộ bà bầu đặt lên giường, nói: “Mau thay đồ đi, ba em đang chờ ở bên ngoài.”

Lúc này tôi mới thay quần áo rồi đi ra. Khi thấy bụng của tôi, ba tôi vẫn giật mình đứng dậy, không biết phải nói gì.

“Ba, ngồi xuống đi. Hai người đã ăn sáng chưa?” Tôi cố gắng nói như bình thường nhưng giọng tôi vẫn hơi run run.

Câu đầu tiên của ba tôi là: “Khi nào sinh?”

“Tháng sáu hoặc tháng bảy.” Tổ Hàng ở bên cạnh tôi nói giúp.

Sau đó ba tôi không nói gì nữa. Ba tôi là người như vậy, còn dì lại hỏi chúng tôi rất nhiều vấn đề. Chủ yếu là về vấn đề nuôi nấng em bé, phức tạp dông dài. Tổng kết lại thì là, sau khi sinh em bé thì dì sẽ cho chúng tôi lì xì lớn, tôi cũng có thể về nhà ở vài ngày, tất nhiên là nhà mẹ đẻ, nhưng đừng mong tôi có thể mang theo đứa bé tới ở nhà mới của bọn họ. Dì ấy còn lần nữa nhấn mạnh nhà mới là tài sản của con trai dì, nhà đó sau này để dành cho con trai dì kết hôn.

Ba tôi đứng dậy đi về phía ban công. Tôi cũng đi theo, bỏ mặc dì còn lải nhải trên sô pha.

Ba tôi đứng ở ban công, một người già, yên lặng rơi nước mắt. Khi nghe thấy tôi gọi “Ba” một tiếng, ông vội vàng lau nước mắt, nói: “Ba không sao, chỉ là… quá bất ngờ. Lần trước khi con nói với ba rằng con đang mang thai, ba đã bất ngờ, thậm chí ba còn cho rằng đó là giả. Nhưng là… Khả Nhân, ba thật xin lỗi con. Đời này của con…”

“Ba, đừng như vậy, hiện tại con rất tốt. Con thật sự hạnh phúc, thậm chí con sắp có con rồi.”

“Nếu không phải chiều hôm đó ba nhờ con trông cửa hàng thì hiện tại hẳn con vẫn đang yêu đương rồi. Khả Nhân, đời này ba thật có lỗi với con.”

Tôi biết ba tôi vẫn canh cánh trong lòng, nhưng chuyện đã tới bước này, tôi chỉ có thể cố gắng làm tốt vai trò là vợ của Tổ Hàng.

Tiễn ba tôi đi, trong nhà chỉ còn lại mình tôi. Tổ Hàng cũng ra khỏi nhà đi làm. Tôi xoa xoa bụng, cảm giác thai nhi trong bụng cử động, nói: “Con à, vừa rồi là ông ngoại. Ài, kỳ thật đời này mẹ có lỗi với ông ngoại mới đúng.”

Ba tôi vừa mới đi, tôi còn chưa kịp ăn sáng thì tiếng đập cửa lại vang lên. Thầm nghĩ không biết có phải ba tôi để quên gì nên quay lại. Mở cửa thì thấy, đứng ngoài cửa là ba mẹ Khúc Thiên.

- --
 
Chương 248


“A, dì… chú…”

Mẹ Khúc Thiên đưa tay ra hiệu đi vào nhà rồi nói. Sau đó tôi thấy khi bọn họ đi vào nhà còn mang theo túi lớn túi nhỏ.

Mẹ Khúc Thiên đi thẳng vào ngồi xuống sô pha, nói: “Ta cũng không biết hôm trước các con mua gì, ta thấy thứ gì cần là mua. Con tới xem còn thiếu cái gì.”

Tôi lấy từng món trong túi lớn túi nhỏ ra. Nhà có tiền quả thật rất khác, đều là mua hàng hiệu, hơn nữa còn mua rất nhiều loại.

“Đủ rồi ạ, không thiếu cái gì.” Tôi đáp lời, “Dì là…” Tôi hiện tại cũng chưa chắc chắn được ý tứ của dì ấy, rốt cuộc lời hôm trước chị Kim Tử nói cũng không phải không có đạo lý. Nếu tháng Mùi Tổ Hàng xảy ra chuyện, hoặc tôi cũng xảy ra chuyện thì chúng tôi cũng nên cho đứa bé một đường lui. Bên phía ba tôi thì tôi không dám có hy vọng xa vời, rốt cuộc dì kia quả thật là cực phẩm. Tôi không muốn con tôi ở đó sẽ phải chịu thiệt thòi. Nếu ba mẹ Khúc Thiên có thể tiếp thu đứa nhỏ này thì hẳn bọn họ thật sự yêu thương nó. Rốt cuộc bọn họ đã không còn con, hiện tại có một đứa cháu, hẳn bọn họ sẽ rất vui mừng.

Ba Khúc Thiên bảo tôi ngồi xuống, nhìn quanh nhà một lượt, hỏi: “Khúc Thiên không ở nhà à?”

“Anh ấy không có nhà ạ.”

“Thế đứa nhỏ này… thật sự là con Khúc Thiên?” Ba Khúc Thiên cẩn thận hỏi.

Tôi do dự một chút, vẫn thành thật nói: “Cũng không hẳn ạ.”

Mẹ Khúc Thiên liếc mắt nhìn ba Khúc Thiên một cái: “Cho dù không phải thì cũng là con cháu nhà chúng ta. Hiện tại con bé ở cùng với Khúc Thiên, bụng lại to rồi, sau này sinh em bé, dù không có giấy đăng ký kết hôn thì mọi người cũng đều biết đó là con cháu Khúc gia. Ông hỏi như vậy chẳng lẽ định không nhận đứa cháu này?”

Ba Khúc Thiên thở dài một cái, không nói nữa. Tôi nhận ra ý tứ của mẹ Khúc Thiên là nhận đứa cháu này, nên cười nói: “Dì à, cảm ơn dì.”

“Cảm ơn cái gì, hiện tại vẫn còn gọi ta là dì à? Chẳng còn bao lâu nữa là sinh rồi, con cứ gọi ta một tiếng là mẹ đi, nếu không người ta sẽ cho rằng nhà ta đối đãi khắc nghiệt với con. Còn có, dù là chỉ để cho người ngoài xem thì sau này cũng thi thoảng đưa bé về nhà với chúng ta. Phòng của Khúc Thiên… ài, sửa lại rồi. Mấy ngày nay mẹ đã thay giường mới, còn thêm giường cho em bé. Về sau đứa nhỏ này là cháu nội của ta!”

“Dì,thật sự cảm ơn dì.”

“Được rồi, đừng nói những lời này. Mẹ cũng không phải vì con, là cho Khúc Thiên nhà chúng ta. Về sau Khúc Thiên đi rồi, lập ban thờ, cũng có người tảo mộ dọn dẹp cho nó.” Dì nói, cúi đầu, mắt bắt đầu đỏ.

Ba Khúc Thiên tương đối ít nói, nhưng thái độ im lặng kia cũng coi như tán đồng ý kiến của mẹ Khúc Thiên.

Mẹ Khúc Thiên nói xong, bắt đầu bắt bẻ nhà của chúng tôi. Kỳ thật với tính tình của dì ấy, không bắt bẻ một chút thì sẽ không biết muốn làm gì. Đầu tiên là sinh em bé thì đừng để Sầm Hằng ở nhà nữa, tuy rằng Sầm Hằng là thân thích của Sầm Tổ Hàng nhưng ở bên này vẫn không hợp.

Tôi vội vàng nói: “Sầm Hằng sắp kết hôn rồi, trong tháng này sẽ dọn ra ngoài.”

Dì lại bắt bẻ nhà không đủ sạch sẽ gọn gàng, còn nói chờ em bé sinh ra thì dì sẽ mời bảo mẫu chuyên chăm sóc cho em bé. Sau này nhà cũng nên có thêm bảo mẫu để dọn dẹp.”

Tôi vội nói: “Không cần đâu ạ, chị Kim Tử đã nói, khi ở cữ thì chị ấy sẽ qua giúp vào ban ngày. Hơn nữa trong nhà có người không biết chân tướng thì sẽ dễ xảy ra chuyện.”

Dì lại bắt bẻ…

Dù sao dì bắt bẻ chừng nửa giờ, cuối cùng mới nói: “Nếu thật sự không tiện thì ở cữ mẹ sẽ tới chăm cho con. Khúc Thiên khi còn nhỏ không phải là do một mình ta chăm sao. Ta vất vả tới đây một chút, sau này cháu lớn lên cũng sẽ muốn gọi ta một tiếng bà nội.”

Tiễn ba mẹ Khúc Thiên về, tôi xoa xoa bụng, thở dài một hơi. Hôm nay thật đẹp, trên thế giới này sẽ có nhiều người yêu thương con của tôi hơn.

Buổi tối, Sầm Hằng về nhà nấu cơm cho chúng tôi, Tổ Hàng ngồi ở trước bàn viết bùa, nghe tôi kể chuyện.

Sầm Hằng bê đồ ăn ra, nói: “Hừ, ba mẹ Khúc Thiên cũng thật là… Khả Nhân, cô yên tâm. Cô sinh đứa bé này ra, về sau cũng gọi tôi là chú. Bao lì xì của tôi cũng rất lớn. Sau này cô bận thì mang tới nhà tôi đi, vợ của tôi là giáo viên tiểu học, có thể dạy dỗ cho con của cô.”

Tôi cười nói: “Là anh gọi nó là chú chứ. Không phải anh gọi tôi là bà sao?”

Lúc này Sầm Hằng hết chỗ nói.

Tổ Hàng cười nói: “Con của chúng ta sẽ hạnh phúc. Hai người ăn cơm đi, anh vào trong viết bùa. Viết bùa cần phải tĩnh tâm.”

Anh ấy thu dọn đồ đạc rồi đi vào phong.

Sau khi cửa phòng đóng lại, tôi liền nói nhỏ: “Sầm Hằng, anh từng thấy Tổ Hàng viết bùa chưa? Không phải anh ấy đều lăng không viết sao? Vì sao bây giờ lại muốn viết bùa? Còn viết nhiều như vậy?” (lăng không: vẽ trên không khí)

“Có lẽ anh ta đang tập bùa mới, đang luyện tập cho nên mới cần dùng bút.”

“Anh ấy sẽ không cần luyện tập viết bùa đâu.”

“Học tới già, luôn phải học hỏi biết không? Già như anh ta cũng muốn đổi mới tư tưởng, sao lại không cần học?”

Tôi nhíu mi, đứng dậy chuẩn bị cho bữa ăn. Dù sao tôi vẫn cảm thấy hành động này của Tổ Hàng có chút khác lạ.
 
Chương 248-2


Buổi chiều đầy nắng, khi đến 5 giờ chiều thì mặt trời đã chìm xuống, ánh hoàng hôn chiều tà cũng sẽ mau chóng biến mất.

Tôi đứng ở ngã tư đường, nhìn chút lửa cuối cùng trong chậu biến mất, chuẩn bị quay về thôi. Thời tiết thay đổi, tôi đốt quần áo mới cho Tổ Hàng. Cũng không biết Âm Sai sẽ đưa tới đêm nay hay là ngay mai nữa? Trong lòng thầm nghĩ tới lúc Tổ Hàng nhận được quần áo sẽ có biểu tình gì. Đã thật lâu tôi không hóa vàng đồ cho anh ấy.

Mải nghĩ, tôi không chú ý tới người đi đường dần dần biến mất, cuối cùng đã không còn một ai. Đến khi tôi nhận ra không bình thường thì bốn phía đã không còn ai, cũng không còn chiếc xe nào.

Tôi nghi hoặc, nhìn về bốn phía, vẫn là ngã tư đường kia, khác biệt duy nhất chính là nơi này đã không còn giống như lúc nãy, đầy người và xe. Bây giờ nơi này ngoại trừ đèn đường vừa bật sáng thì một bóng người cũng không có.

Tôi nhớ ra rồi, bọn họ từng nói, ngã tư đường thường xuyên sẽ trở thành âm lộ cho nên mới lựa chọn hóa vàng ở ngã tư đường.

Liệu có phải tôi đã đi đến âm lộ không? Thời gian này vừa lúc là âm thi, mà trên người tôi vốn dĩ mang theo âm khí, hiện tại mang quỷ thai sẽ càng dễ dàng gặp điều này, dễ dàng đi vào âm lộ.

Tôi do dự một chút, càng ngày càng khẩn trương. Sau đó tôi lựa chọn quay lại. Nói không chừng quay về ngã tư đường ban nãy sẽ lại trở về nơi có nhiều người nhiều xe cộ kia.

Lòng tôi đầy thấp thỏm, tự nhủ với chính mình: “Nhất định phải về được, nhất định phải về được. Hiện tại đang mang thai, con mình không thể xảy ra chuyện.” Tôi xoa xoa bụng, nhỏ giọng an ủi: “Con yêu, không sao đâu, một lát chúng ta sẽ về tới nhà.”

Giọng tôi đã run lên, đây không phải là đang an ủi chính mình hay là an ủi em bé mà là đang tự dọa mình, còn không bằng không nói gì cả.

Về tới ngã tư kia, tôi thấy được tro tàn trong chậu. Nhưng tôi đứng ở trước chậu, bốn phía vẫn như cũ không có ai, không có một chiếc xe. Tôi… không quay về được?

“Con à! Con à! Chúng ta… nên làm gì bây giờ?” Tôi nôn nóng, quay sang nhìn bốn phía xung quanh, không có bất cứ thứ gì để tôi đối chiếu hay dò hỏi.

Lại tiếp tục đi, tôi không thể cứ đứng im ở chỗ này được. Vừa rồi tôi chọn đi về bằng con đường kia nhưng bị lạc vào nơi này, như vậy con đường kia vừa lúc trùng khớp với từ trường trên người tôi mới khiến tôi tiến vào không gian này. Vậy thì tôi sẽ đi đường khác, cùng lắm thì đi đường vòng trở về.

Tôi vừa nghĩ trong lòng vừa đi về phía trước, về hướng trái ngược với hướng đi đến. Đồng thời tôi thầm nói với con tôi: “Con yêu, con không có cách gì sao? Ba sẽ lo lắng.” Tôi đã sớm sờ lên bùa phân hồn. Không biết ở trong không gian như vậy liệu Tổ Hàng còn có thể cảm nhận được bùa phân hồn không?

Đi được đại khái chừng bốn năm mươi mét, tôi lại lần nữa gặp ngã tư đường, lại lần nữa thấy được ngã tư đường có chiếc chậu sắt dùng để hóa vàng kia.

Vẫn không có ai, không có chiếc xe nào.

Lòng tôi lên tiếng báo động. Tôi kinh hoảng nhìn về bốn phía. Không đúng! Đây không phải là âm lộ! Tuy rằng tôi chưa từng đi tới âm lộ, nhưng trong tiểu thuyết tôi đã từng đọc rồi, âm lộ hẳn có quỷ đi lại, nhưng ở đây gì cũng không có. Dù tiểu thuyết là hư cấu, nhưng tôi cũng nghe chị Kim Tử và Linh Tử nói về âm lộ. Âm lộ cũng không hẳn là cái gì cũng không có. Hơn nữa con đường này bị lặp lại, rõ ràng là bị quỷ dắt.

“Đây không phải âm lộ!” Tôi khẽ nói, “Là kết giới.”

Đây theo như cách nói thông thường là bị quỷ mê hoặc. Tôi ở trong không gian của quỷ nào đó, nó có thể hoàn toàn khống chế không gian này. Nhưng hiện tại bên trong không gian này không có dù chỉ một chiếc xe. Xem ra nó không muốn khiến tôi bị xe đâm chết. Rốt cuộc là ai mà lại trêu đùa tôi như vậy?

Tôi nóng nảy, dùng giọng run run kêu to: “Là ai! Ra đi! Tôi biết đây là chỗ nào? Ra đi! Ngươi có yêu cầu gì thì cứ nói. Ngươi đi ra cho ta!”

Nhưng dù tôi gào lên, giọng tôi đã bắt đầu run lên. Dần dần, trong giọng tôi còn mang theo tiếng khóc. Tôi không biết thời gian trong kết giới này trôi đi như thế nào, tôi chỉ biết tôi ở trong đây đã ít nhất hơn nửa giờ. Hẳn Tổ Hàng đã phát hiện không thấy tôi đâu.

Tôi nắm chặt bùa phân hồn trên cổ, nghĩ tới lời Tổ Hàng đã nói với tôi, khi có nguy hiểm thì hãy xé bùa phân hồn. Đây có máu của anh ấy, xé bùa giống như xé mở tâm hồn anh ấy, là cách thông báo nhanh nhất cho anh ấy.

Nhưng tôi không xé bùa, bởi vì trong kết giới này tôi còn chưa thấy thứ gì uy hiếp tôi. Tôi không muốn khiến Tổ Hàng chịu sự thống khổ.

Nhưng tôi cũng biết, tôi cần phải chuẩn bị sẵn sàng. Hiện tại tôi không phải chỉ có một mình, tôi còn có con của tôi. Hiện tại không phải lúc tôi nên liều lĩnh, tôi cần phải đảm bảo an toàn cho con tôi.

Ở đối diện, giữa con đường kia, có một phụ nữ đang chậm rãi đi tới. Là Sầm Mai!

===

Sant: Sầm Mai chúc mọi người ngủ ngon:3
 
Chương 249


Tôi nhanh chóng đưa tay ra phía sau, ngón tay nhéo chặt bùa phân hồn, cũng âm thầm dùng sức chuẩn bị tùy lúc xé lá bùa ra.

Liếc nhìn Sầm Mai trước mặt vài lần, tôi thấy cô ta có chút không giống mọi khi. Vẫn là một thân mặc đồ bộ đội màu xanh dính máu, chỉ là ánh mắt của cô ta…

“A!” Tôi hét lên một tiếng kinh hãi, mắt cô ta… mắt cô ta không có tròng mắt, cả con mắt chỉ một màu trắng, ở dữa chỉ có một tia dẹt như đôi mắt mèo. Đó là… là… mắt quỷ?

“Sầm Mai!” Giọng tôi giống như đã sắp phát khóc. Khi cô ta tới gần tôi, tôi lui một bước về khía sau, khẽ nói: “Sầm Mai! Sầm Mai! Cô… cô không cần phải như vậy. Cô hãy nhìn tôi xem. Sầm Mai!”

Trong ánh mắt Sầm Mai vẫn không có chút ánh sáng, giống như không nhìn thấy gì vậy. Nhưng nếu cô ta không nhìn thấy thì sao cô ta biết tôi ở đây? Sao cô ta có thể cảm giác được vị trí của tôi?

Tôi lại lần nữa đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, thấy được Ngụy Hoa ở trên phố đối diện. Ngụy Hoa, chủ nhân tiểu quỷ, như vậy tất nhiên hắn có thể đi vào trong kết giới này.

Tôi không còn do dự, dứt khoát xé rách bùa phân hồn đang giấu sau lưng.

Khóe môi Ngụy Hoa nhếch lên, nói: “Móc tim cô ta ra đi! Cô ta khiến Sầm Tổ Hàng phản bội ngươi. Cô ta mang đứa con của Sầm Tổ Hàng. Cô ta cùng Sầm Tổ Hàng ở bên nhau. Hận đi, giống như Sầm Tổ Hàng năm đó, móc trái tim cô ta ra, móc đứa con của cô ta ra, xé nát đứa bé rồi ăn luôn.”

“Đừng!” Tôi kêu lên sợ hãi, ngã xuống đất. Tôi chỉ có thể dùng tay cùng chân bò lui về phía sau, “Sầm Mai, cô bình tĩnh một chút. Sầm Mai! Cô không phải như thế, cô không phải là người nhẫn tâm như vậy.”

Nguy Hoa lấy ra một con búp bê nhỏ, sợi chỉ đỏ chậm rãi quấn lấy con búp bê kia, cười, tay con búp bê bị buộc bởi sợi chỉ được kéo lên, mà đồng thời bàn tay Sầm Mai cũng đưa ra.

Hắn khống chế tiểu quỷ như vậy, dùng chính loại búp bê này. Tôi không thể cứ ngồi chờ chết, tôi không thể để Sầm Mai ăn luôn. Tôi phải bảo vệ con mình, tôi phải cố gắng dù chỉ có một tia hi vọng. Tôi bật đứng lên, chạy về hướng Ngụy Hoa. Tôi muốn cướp con búp bê trong tay hắn!

Nhưng khi tôi vừa mới đứng lên thì Sầm Mai đã nhanh chóng dùng một tay giữ lấy cổ tôi, đè tôi trên mặt đất. Tay cô ta lạnh lẽo khiến tôi có cảm giác không thể thở. Tôi muốn giãy giụa, muốn kêu gào nhưng lại không phát ra chút âm thanh nào.

Tôi nhìn gương mặt chậm rãi chuyển động của Sầm Mai, đôi mắt nhìn chằm chằm bụng tôi. Tôi không biết đôi mắt kia của cô ta có còn nhìn thấy được hay không, nhưng tôi biết cô ta đang nhìn bụng tôi.

Cánh tay kia của cô ta chậm rãi dời tới bụng tôi. Tôi kêu to ở trong lòng: “Đừng! Đừng động đến con của tôi! Đừng!”

Nhưng tôi không thể nhúc nhích được, ngay cả thở cũng khó khăn. Đầu tôi căng ra, yết hầu tôi có cảm giác muốn nổ tung.

Dù tôi vẫn gào thét trong lòng nhưng đôi mắt tôi bắt đầu hoảng hốt, từ từ nhắm lại. Thất giống như tôi đã không cần thở, tôi… đã chết.

Ngay khi ý niệm này xuất hiện, cơn đau trên cổ tôi biến mất, hơi thở mát lạnh tràn vào miệng vào mũi tôi mang theo một mùi máu tươi.

Nhưng tôi cũng không vì chuyện này mà tỉnh táo lại được, chỉ cố gắng dùng sức mở mắt, nhìn thấy Tổ Hàng đang một tay xẹt qua chỉ đỏ, một tay cầm lấy lá bùa vàng. Anh ấy không để ý tới Sầm Mai đang nằm trên mắt đật mà vọt thẳng tới trước mặt Ngụy Hoa.

Ngụy Hoa rõ ràng rất kinh ngạc. Đôi mắt tôi lại mơ hồ, hình ảnh lần nữa nhìn thấy là Tổ Hàng đang bóp cổ Sầm Mai đang đứng chắn trước mặt Ngụy Hoa, sau đó dần dần trước mắt tôi là một mảnh đen nhánh.

Trong bóng đêm, hành động cuối cùng của tôi là cuộn thân mình lại, đưa tay bảo vệ bụng tôi. Tổ Hàng nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này, nhất định có thể đưa tôi đi bình yên.

Cuối cùng, tôi hoàn toàn chìm đắm vào trong bóng đêm.
 
Chương 249-2


Khi tôi lần nữa mở mắt, tôi đã đang nằm trong phòng bệnh ở bệnh viện phụ sản. Tôi biết nơi này là bệnh viện phụ sản bởi vì ở phòng bên cạnh truyền đến tiếng trẻ con khóc.

A, con tôi đâu?

Tôi vội vàng đưa tay xuống bụng, còn may, bụng không đau, em bé trong bụng dường như cảm giác được tôi, ở bên trong gật gật.

Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngay lúc đó tôi nghe được tiếng của ba tôi: “Còn chưa đến một năm mà Khả Nhân đã phải nằm viện nhiều lần như vậy. Con bé đi theo cậu sao không thể có được một ngày lành thế?”

Tôi khó khăn cử động thân mình, nhìn về phía có tiếng nói. Ở ban công phòng bệnh, Tổ Hàng đang nói chuyện với ba tôi. Hoặc có thể nói là, ba tôi nói còn Tổ Hàng đứng yên không nhúc nhích.

Tôi gọi: “Ba!” Giọng tôi yếu ớt rất khó nghe.

Nhanh chóng đi tới đầu tiên là Tổ Hàng, anh ấy rót nước cho tôi, đỡ tôi ngồi dậy. Tôi cũng không cảm giác được mình có bao nhiêu khó chịu, nhưng cổ họng nóng rát. Uống nước xong cảm giác nhẹ đi rất nhiều.

Tôi ngẩng đầu lên hỏi: “Anh có bị thương không? Hay là anh uống máu em đi.” Tôi vừa nói vừa đưa bàn tay ra. Nhưng vừa vươn tay ra mới phát hiện, trên tay tôi vẫn cắm kim truyền dịch.

Tổ Hàng cười áp tay tôi xuống: “Anh bị thương cái gì? Chỉ có em, rõ ràng mang thai mà lại không chú ý. Trời đã tối còn hóa vàng cho anh làm gì. Bị té xỉu bên đường, cũng may có người phát hiện đưa tới bệnh viện.”

“Không phải!” Tôi không khỏi cao giọng lên, bất chợt yết hầu lại nóng rát, sau đó là một trận ho khan.

“Không phải cái gì? Bây giờ em đừng nói nhiều, bác sĩ Trần nói đứa bé lớn rất nhanh, dinh dưỡng của em không theo kịp nên mới bị ngất xỉu. Từ hôm nay trở đi mỗi ngày em đều phải ở nhà chỉ ăn với ngủ. Ăn nhiều một chút để có dinh dưỡng cho em bé.”

“Không phải như thế!” Tôi lại lần nữa nói. Tôi có thể đảm bảo không phải như thế, nếu không cơn đau ở yết hầu của tôi phải giải thích thế nào?

Ba tôi cũng nói: “Bác sĩ có nói, con… đứa con này của con có hơi đặc biệt, sau này con đừng làm gì, ở nhà tĩnh dưỡng cho tốt, chờ sau khi sinh rồi tính tiếp. Xem tình hình này, cũng không còn bao lâu nữa sẽ sinh. Ba tới nhà ăn mua nồi canh gà cho con.”

Tôi im lặng, trong lòng mang theo vô số dấu hỏi.

Chuyện này không giống như những gì tôi nhớ. Trong trí nhớ cuối cùng của tôi, Tổ Hàng đanh đánh nhau với Sầm Mai. Sau đó thì sao? Ngụy Hoa thế nào? Còn cả, Tổ Hàng thế nào?

Anh ấy giấu tôi là bởi vì anh ấy bị thương, không muốn cho tôi biết?

Tôi suy nghĩ miên man, đến khi rửa mặt chải đầu xong, ăn uống xong, ba tôi rời đi rồi tôi mới hỏi: “Tổ Hàng, rốt cuộc là chuyện như thế nào? Bây giờ ba em không có ở đây, anh nói hết với em đi.”

“Chỉ là em bé lớn quá nhanh, dinh dưỡng của em không đủ nên bị ngất. Cũng may khi ngã xuống không ảnh hưởng gì tới bụng.”

“Không phải như thế. Em bị Sầm Mai mê hoặc, sau đó không phải là anh tới cứu em sao? Em còn vẫn nhìn thấy được anh đánh Sầm Mai. Anh bị thương không?” Tôi còn nhớ rõ lần trước ở trong âm lâu Sầm Mai khiến anh ấy bị thương rất nặng.

Tổ Hàng nghe tôi nói xong, chỉ mỉm cười: “Em bị ngất xỉu rồi còn nằm mơ?”

“Không phải em nằm mơ!” Tôi vội vàng biện minh, đột nghiên nghĩ tới bùa phân hồn tôi đã xé, vội vã lấy ra lá bùa tôi đeo trên cổ. Nhưng sợi chỉ đỏ trên cổ quả thật vẫn buộc vào lá bùa.

Cầm lá bùa kia, tôi có chút hỗn loạn, chẳng lẽ tôi thật sự nằm mơ? Lá bùa này rõ ràng tôi đã xé ra?

Nhưng nếu là mơ, vì sao tôi lại nhớ rõ ràng như vậy?

Tổ Hàng cười cười, cúi đầu, hôn nhẹ lên trán tôi rồi mới nói: “Ngủ tiếp một chút đi. Đừng nghĩ nhiều. Anh về lấy ít đồ cho em, sẽ nhanh quay lại thôi.”

Tôi gật đầu. Đồng thời cũng nghiêm túc nhìn Tổ Hàng. Cảm giác anh ấy không có chút dị thường nào. Nếu anh ấy thật sự đối đầu với Ngụy Hoa và Sầm Mai thì hẳn sẽ bị thương.

Sau khi cửa phòng bệnh đóng lại, tôi lấy điện thoại của tôi ở đầu giường, gọi cho chị Kim Tử. Tôi nghĩ hẳn chị ấy biết những chuyện tôi không biết.

Điện thoại còn chưa gọi đi thì đã nghe được tiếng ầm ỹ ở hành lang. Nói gì đó mà có người hộc máu, sau đó là tiếng bước chân dồn dập.

Trực giác nói cho tôi biết người đó là Tổ Hàng. Tôi vội vàng xuống giường, đi ra khỏi phòng bệnh, thấy một đám người đang vây quanh Tổ Hàng. Đúng thật là anh ấy. Anh ấy đang co người dựa vào tượng, dưới chân còn có một vết máu nhỏ.

Đám người vây quanh bàn tán xì xào, tôi vội vàng tiến tới đỡ Tổ Hàng, hỏi: “Anh không sao chứ, Tổ Hàng?”

Một chị gái đứng xem nói: “Đưa tới phòng cấp cứu ngay đi. Hộc máu ra như vậy nói không chừng cũng bị mấy ngày rồi.”

Một chị gái khác bên cạnh chọc vào eo chị gái kia, nói nhỏ: “Không thấy người ta đang bụng to sao? Cô nói gì linh tinh vậy?”

Tổ Hàng đưa tay lau vết máu trên môi, khẽ nói: “Không sao đâu.”

“Không sao cái gì? Anh đi với em!” Tôi nói nhỏ, kéo anh ấy đi vào trong phòng bệnh. Sau khi đi vào phòng, tôi nhanh chóng đóng cửa lại.

Ngoài cửa lại có tiếng xì xào, rằng sao lại không đưa tới phòng cấp cứu, sao lại có người vợ thấy thân thể chồng như vậy còn mặc kệ.

Tôi dựa vào cửa phòng bệnh, nghiêm túc nói: “Nói thật với em, em không muốn anh nói cho em yên tâm.”

“Khả Nhân…”

“Nói ngay đi, đừng nghĩ nói dối em nữa! Em biết anh nói dối là muốn tốt cho em, nhưng lúc này em muốn biết sự thật.”

Tổ Hàng nhìn tôi im lặng, tôi đưa tay lên, dùng mu bàn tay lau vết máu bên môi anh ấy: “Em không yếu đuối như anh tưởng, em cũng sẽ bảo vệ con của chúng ta. Tổ Hàng!”

Một hồi lâu anh ấy mới nói: “Đúng là anh đưa em chạy ra. Kết giới kia do Sầm Mai tạo ra, anh rất hiểu cô ấy nên mới có thể tiến vào kết giới của cô ấy, cũng mới có thể mở kết giới đưa em ra được. Chỉ là anh không khiến bọn họ bị thương được. Anh chỉ mang em ra, hơn nữa Sầm Mai đã bị luyện hóa. Chúng ta chỉ chạy ra, còn hai bọn họ rốt cuộc thế nào thì anh cũng không biết.”

Tôi gật đầu, Tổ Hàng chỉ là bị thương mà thôi. Nhìn giỏ trái cây đầu giường có dao gọt hoa quả, tôi tiến đến lấy con dao cắt một đường vào tay.

===
 
Chương 250


Nhưng lưỡi dao còn chưa chạm tới da tôi thì Tổ Hàng đã giữ tay tôi lại: “Không cần, mấy ngày là sẽ khôi phục thôi. Hiện tại em đang mang thai, đứa bé sẽ bị ảnh hưởng.”

“Nhưng lỡ bọn chúng lại đến nữa thì sao?”

Tổ Hàng hơi mỉm cười, cầm lấy con dao trong tay tôi: “Anh vẫn có thể bảo vệ cho mình và vợ con của anh.”

“Anh bị thương mà.”

“Anh có cách của anh. Khả Nhân, hiện tại em nghĩ cho con nhiều một chút. Anh đi về lấy thêm đồ,em ngủ tiếp đi. Lúc này bọn họ sẽ không dám xuất hiện.”

Anh ấy nói bằng giọng rất chắc chắn, cầm con dao kia đi ra khỏi phòng bệnh.

Tôi đứng ở trước giường bệnh từ từ nhắm hai mắt lại, lấy tay ôm lấy mặt mình. Tôi lại một lần nữa khiến Tổ Hàng bị thương. Vì điều gì mà lại là tôi, Ngụy Hoa ra tay luôn là với tôi? Bọn chúng muốn dùng tôi để ép Tổ Hàng đi theo con đường của bọn chúng sao? Chúng tôi đã cẩn thận như vậy, vì sao lại vẫn xảy ra chuyện?

Tôi không muốn trở thành thứ khiến anh ấy bị trói buộc, tôi không muốn Tổ Hàng vì lo lắng cho tôi mà bị thương. Tôi muốn khóc, nhưng khóc không được, bởi vì tôi biết nếu khóc sẽ khiến tôi càng yếu đuối.

Buổi chiều, ba mẹ Khúc Thiên tới đưa cho tôi giấy phép sinh con. Tôi không biết bọn họ lấy được nó như thế nào, dù sao trên giấy phép sinh cũng viết tên tôi và Khúc Thiên.

Khi Tổ Hàng mang một ít đồ tới bệnh viện, tôi vẫn còn ngây ngốc với giấy phép sinh kia. Tôi không muốn thấy tên Khúc Thiên ở trên đó, nhưng hiện thực luôn tàn khốc như vậy. Đứa nhỏ này nếu không muốn trở thành đứa con hoang bị người phỉ nhổ thì nhất định phải có một thân phận quang minh chính đại, là con cháu Khúc gia quả thật đối với nó là một thân phận rất tốt.

Đột  nhiên Tổ Hàng cầm lấy giấy phép sinh trong tay tôi, lúc này tôi mới nhận ra anh ấy đã quay lại. “Em xem gì thế? Anh nói mà em không để vào tai.”

“À? Anh xem đi, Tổ Hàng, nếu anh không thích thì em sẽ tới nói chuyện rõ ràng với ba mẹ Khúc Thiên.”

Anh ấy đặt giấy phép sinh xuống, quay sang tôi cười cười: “Không cần. Anh biết đây là con của anh là đủ rồi. Chúng ta không thể giữ con cả đời, nó cũng cần có cuộc sống của nó, cũng cần hòa nhập với xã hội này. Anh không nhỏ mọn như vậy. Cứ để con của chúng ta trở thành con cháu Khúc gia đi.”

Tôi không ngờ anh ấy lại sẽ đồng ý, nhẹ nhàng ôm lấy anh ấy. Như vậy con của chúng tôi hẳn sẽ hạnh phúc.

Khi tôi xuất viện, bụng đã to giống như người sắp sinh vậy. Vẫn phải kiểm tra thai trước khi xuất viện, nhìn tháng dự sinh trên phiếu kết quả siêu âm, tôi bấm ngón tay tính ra đại khái ngạy sinh của đứa bé. Ngày hai mươi tám tháng sau, cuối tháng sáu à, vừa lúc là tháng Mùi.

Tôi xoa bụng, nói với con: “Con yêu, sớm chào đời một chút nhé, để ba có thể thấy con.”

Tháng Mùi sẽ xảy ra chuyện gì, ai cũng không biết. Mặc kệ sẽ xảy ra chuyện gì thì tôi cũng muốn để Tổ Hàng sớm thấy được con của chúng tôi.

Xuất viện về nhà, là Tổ Hàng tới đón tôi. Mẹ Khúc Thiên cũng tới. Nói là chuẩn bị xem nhà chúng tôi đã chuẩn bị thế nào cho đứa bé, nếu còn có gì chưa tôi thì bà có thể giúp chúng tôi mua thêm.

Mẹ Khúc Thiên vào nhà của chúng tôi liền nói: “Thật không biết có phải phong thủy nhà các con rất tốt hay không, mỗi khi vào đây mẹ đều thấy rất thoải mái.” Bà vừa nói vừa xem xét nhãn hiệu chiếc giường trẻ em mà Sầm Hằng tặng chúng tôi.

“Chiếc giường này không tồi, là nhãn hiệu có tiếng của nước chúng ta. Đúng rồi, lần trước mẹ tới nhà Trương phu nhân chơi mạt chược, bốn đứa cháu nhà bà ấy đều phải đeo kính. Nhà đó của bọn họ mẹ cảm thấy không thoải mái, dù so với nhà này của các con thì lớn hơn nhưng vẫn thấy không được thoải mái.”

Tôi ngồi trên sô pha, hỏi: “Có phải cửa sổ nhà bọn họ nhìn thấy vật gì đó sắc nhọn không?”

“Không có, loại biệt thự nhỏ thì có thứ gì sắc nhọn được. À, đúng rồi, không phải các con biết xem phong thủy sao? Vừa lúc nhà bọn họ cũng tin phong thủy, lại có tiền. Mẹ sắp xếp để các con tới xem cho nhà họ nhé. Lần trước bà ấy nói, bà ấy mời người xem bát tự cho con trai mình mà tặng người ta tới năm ngàn tệ. Nếu các con giúp bọn họ xử lý vấn đề ảnh hưởng tới mắt của nhà họ thì mấy vạn cũng không thành vấn đề. Sắp sinh con rồi, cũng cần tiền chứ. Để mẹ nói giúp các con.”

Tổ Hàng đi từ trong bếp mang theo đĩa trái cây đưa cho tôi. Những lời mẹ Khúc Thiên vừa nói hẳn anh ấy cũng nghe được. Anh ấy nói: “Vậy cảm ơn, hiện tại bọn con thật đúng là rất cần tiền.”
 
Chương 250-2


Mẹ Khúc Thiên ngẩng đầu nhìn Tổ Hàng, hoặc có thể nói là Khúc Thiên, im lặng một chút mới nói: “Sau này những gì của chúng ta đều để lại cho cháu. Các con cứ yên tâm. Chỉ có chuyện này, ba Khúc Thiên dặn mẹ lần này tới nói với các con. Là chuyện của đứa bé này, giấy khai sinh hay hộ khẩu gì đó đều dùng danh nghĩa là con của Khúc Thiên. Sau này đứa bé mang họ Khúc, tên do các con chọn. Được không?”

Lúc đầu ngữ khí của bà vẫn còn rất cao ngạo, nhưng câu nói cuối cùng tôi có thể nghe ra sự khẩn cầu trong đó. Mọi hy vọng của bọn họ đều đặt ở đứa nhỏ này. Bọn họ muốn đem tình yêu cho Khúc Thiên chuyển tới đứa nhỏ này. Cho nên bọn họ đưa ra yêu cầu như vậy cũng không quá phận.

Có điều chuyện như vậy tôi cũng không dám tự tiện đồng ý mà nhìn về phía Tổ Hàng. Tổ Hàng gật đầu: “Vâng, họ Khúc, tên đệm đầu tiên sẽ là Sầm.” Anh ấy nói không có bất cứ ý thương lượng gì, đây đã là sự nhượng bộ của anh ấy rồi.

Mẹ Khúc Thiên hài lòng gật đầu: “Vậy được, Khả Nhân nghỉ ngơi đi. Cháu thiếu đồ gì các con cứ nói với mẹ.”

Mẹ Khúc Thiên vừa đi, tôi lại hỏi: “Tổ Hàng, đứa bé mang họ Khúc được sao?”

“Ừ, không sao. Con sẽ tên là Khúc Sầm gì đó. Sau này chúng ta gọi tên vẫn gọi là Sầm gì đó, vậy thì có khác gì đâu? Chỉ là trong hộ khẩu sẽ có thêm chữ Khúc mà thôi.”



Mẹ Khúc Thiên gọi điện thoại tới là buổi sáng ba ngày sau đó. Bà ấy nói đã nói chuyện với người ta, bảo chúng tôi chiều qua xem. Vốn tôi định không đi cùng, nhưng để lại tôi ở nhà một mình, Tổ Hàng không yên tâm. Mà mẹ Khúc Thiên cũng nói, gia đình Trương phu nhân có biết Khúc Thiên. Khúc Thiên thật sẽ không thể biết xem phong thủy, cho nên lần này xem phong thủy vẫn cần tôi giả làm đại sư, cho nên tôi cần phải đi.

Để tôi giả làm đại sư? Tôi có chút lo lắng.

Tuy rằng những việc này trước kia tôi cũng từng làm, nhưng lúc này vẫn cảm thấy lo lắng. Nơi nào có người bụng to như vậy lại đi xem phong thủy?

Có điều mẹ Khúc Thiên cũng đã nói với người ta, tới xem phong thủy là con cháu Sầm gia, là con dâu của bà ấy. Còn nói bà ấy sắp được làm bà nội. Chúng tôi tới Trương gia cũng chỉ là tới thăm, tiện thể xem phong thủy mà thôi. Có cái cớ như vậy, tôi tới xem phong thủy cũng không có gì kì lạ.

Buổi chiều, khi chúng tôi tới Trương gia vừa đúng lúc 2 giờ, mặt trời vẫn rất gắt, tôi đã dùng ô che mà vẫn thấy rất nóng bức.

Đó là một biện thự gồm hai căn liền bên nhau. Tôi tưởng ba mặt lấy ánh sáng nhưng sau khi đi vào mới biết là hai mặt lấy ánh sáng. Phía sau biệt thự có nhà kho cùng gara chắn lại, bên đó không có ánh sáng.

Trương phu nhân biết chúng tôi sẽ tới. Chúng tôi vừa vào cửa, bà ấy đã cầm tay tôi, nói: “A, đây là vợ Khúc Thiên à? Bụng đã lớn vậy rồi. Khúc Thiên à, cháu hành động nhanh đấy. Ngay cả tiệc hỉ cũng không mời dì, vậy thì cùng nhau chuẩn bị tiệc đầy tháng đi.”

Tổ Hàng hơi mỉm cười, không nói gì.

Trương phu nhân chuyển sang vấn đề chính: “Nghe nói cháu biết xem phong thủy à?”

“Vâng, một chút ạ.”

“Vậy cháu xem giúp xem nhà chúng ta bị làm sao? Không hiểu sao cả nhà đều phải đeo kính.  Bọn trẻ học nhiều đeo kính không nói, sao dì cũng cần phải đeo kính. Lại còn luôn phải đeo kính, đeo kính nhiều khiến khô cả mắt. Cả nhà dì dường như mỗi tháng đều phải tới bệnh viện mắt khám. Một tháng cũng mất hơn một ngàn tệ. Con dì còn phải phẫu thuật laser nên hiện tại mới không phải đeo kính.”

Loại biệt thự này thường phong thủy sẽ tương đối tốt, không khuyết cung, mặt lấy ánh sáng lớn, diện tích lớn, phòng nhiều nên luôn có thể chọn được phòng tốt cho chủ nhân.

“Cháu có thể xem qua nhà một lượt không?” Tôi hỏi.

Trương phu nhân vội vàng gật đầu: “Cháu cứ xem đi, dì đi chuẩn bị cơm cho các cháu, lát nữa ăn cơm với nhà dì. Làm canh xương hầm, rất tốt cho thai nhi.”

Trương phu nhân đi vào phòng bếp, tôi cùng Tổ Hàng cũng nhìn một vòng quanh nhà. Nhìn bản vẽ nhà, sau khi lấy điện thoại tính bài bàn cũng không phát hiện điều gì đặc biệt. Từ các cửa sổ nhìn ra bên ngoài cũng không có hình sát.

Tôi cau mày, nói nhỏ: “Không thấy có vấn đề gì. Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?”

“Trùng hợp thì cũng sẽ có nguyên nhân từ phong thủy, có lẽ không phải cửa sổ.” Lúc này, vừa lúc chúng tôi đi tới đại sảnh ở lầu hai.

Hai giờ chiều, nắng chói chang chiếu thẳng vào ban công, ở ban công không có rèm nên ánh nắng lóa mắt vào thẳng trong nhà. Có lẽ do đại sảnh lầu hai không có người ngoài tới, đại sảnh lầu một có cửa cùng rèm rất đẹp nhưng lầu hai lại không có. Ánh mặt trời có thể chiếu vào nhà là khá tốt. Không nói tới phong thủy, chỉ đơn giản là ánh nắng sẽ khiến trong nhà khô ráo, không bị ẩm mốc. Nhưng nơi này thì ánh mặt trời quá mãnh liệt. Hơn nữa nhà lại trang trí màu trắng chủ đạo khiến toàn bộ nơi này đều lóa mắt làm người không mở mắt được.

Tổ Hàng nhìn ra phía ban công lớn, sau đó xem tới phòng phía sau gần gara, lại quá âm u, không khỏi nhíu mày: “Tìm được nguyên nhân rồi. Là do toàn bộ nơi này. Một tòa nhà âm dương cân bằng mới là tốt nhất. Người bình thường đều sẽ để ý tới sau lưng của nhà. Nơi đó quá âm u tối tăm đều sẽ cảm thấy không tốt cho phong thủy. Mà đồng dạng, dương khí quá thịnh cũng không hẳn là đã tốt. Như nhà này, một bên dương khí quá thịnh, bên kia là quá âm u. Nhà này theo phong thủy cũng là một loại không tốt. Chỉ là rất ít người sẽ để ý tới phương diện này thôi.”

Tôi gật đầu, nếu không phải hôm nay Tổ Hàng cũng tới đây thì có lẽ tôi cũng không nhìn ra điểm này. Sau khi đi hai vòng quanh nhà, Trương phu nhân cũng gọi ra ăn cơm. Kỳ thật vào thời gian này, nói ăn trưa là quá muộn, nói bữa tối lại là quá sớm.

===
 
Chương 251


Đi xuống lầu, gặp được nam chủ nhân của ngôi nhà này, là chồng của Trương phu nhân. Có quan hệ với ba mẹ Khúc Thiên thì có lẽ cũng là quan chức.

Ông ấy thấy chúng tôi liền cười nói: “Khúc Thiên tới à! Hôm qua khi mẹ cháu nói với cô chú, chú còn hơi bất ngờ đấy.”

Nói rồi ông ấy nhìn sang tôi, hoặc có thể nói là nhìn vào bụng tôi. Sau đó nhếch mép cười nhạo, chỉ là vì mặt mũi Khúc gia nên ông ta không nói rõ mà thôi.

Khi ăn cơm, tôi đem những gì Khúc Thiên vừa chỉ cho tôi nói lại một lần.

Nghe tôi nói, Trương phu nhân gật đầu liên tục, nói sẽ mau chóng làm một bức rèm trên lầu hai. Còn Trương tiên sinh lại nhìn tôi, sau khi đánh giá một lần nữa mới nói: “Cháu họ Sầm?”

“Cháu không họ Sầm nhưng cháu là con cháu từ Sầm Gia thôn được mang ra.” Những lời này nếu nghiêm túc điều tra là sẽ phát hiện ra sơ hở. Nhưng bởi vì bối cảnh của Sầm gia khiến người ta không muốn tìm hiểu quá sâu vào vấn đề này.

Trương tiên sinh kia lại hỏi: “Lương Canh với cháu có quan hệ gì?”

“Cháu với ông ấy không thân. Có điều hình như ông ta là con rể Sầm gia.”

Trương tiên sinh gật đầu, nói: “Gia phả Sầm gia là cháu đang cầm phải không?”

Tôi hơi sửng sốt, nếu là một người ngoài, một người không có bất cứ quan hệ gì thì không nên hỏi tới vấn đề này. Tôi hơi mỉm cười, nói: “Trương tiên sinh, chú muốn nói chuyện gì ạ?”

“Nhà chúng ta trước đây có mời một thầy phong thủy tới xem giúp. Ông ta đưa cho chú một thứ, nói là để chú đưa người con cháu Sầm gia đang cầm gia phả.”

Tôi sửng sốt, nhìn về phía Tổ Hàng. Anh ấy hỏi: “Là thứ gì?”

“Người đó nói phải hỏi được một chuyện mới có thể đưa. Là lão tổ tông Sầm gia ở trang đầu tiên chết vào năm nào?”

Trương tiên sinh nhìn tôi, còn tôi có chút kinh hoảng nhìn Tổ Hàng.

Gia phả nhà bọn họ dù tôi cũng từng xem nhưng không có khả năng tôi sẽ nhớ được lão tổ tông mất vào năm nào.

Nhưng tôi cũng biết, hiện tại Tổ Hàng không thể mở miệng. Bởi vì trong mắt vợ chồng bọn họ, con cháu của Sầm gia là tôi chứ không phải Khúc tHiên. Vấn đề này tôi cần phải trả lời nhưng tôi lại không biết đáp án.

Đùi tôi ở dưới bàn ăn bỗng có cảm giác, dù không cúi đầu xuống tôi cũng biết đó là tay của Tổ Hàng vỗ vào đùi tôi, sau đó viết chữ lên đùi tôi. Tôi cố gắng cảm nhận, sau đó nói ra mấy con số kia.

“Là năm 1657.” Trong lòng tôi thấp thỏm, chỉ dựa vào cảm giác trên đùi nên không biết con số này có đúng hay không.

Không ngờ Trương tiên sinh kia nói: “Các cháu từ từ, chú đi lấy đồ cho các cháu.”

Thật đúng rồi?! Tôi thở nhẹ nhõm một cái, may mà đúng rồi.

Trương phu nhân nói: “Đồ vật đó cũng không biết là cái gì? Lúc trước nhà chúng ta bảo cho ông ta bao lì xì năm mươi vạn nhưng ông ta không cần, còn nói chỉ cần chúng ta đem thứ này giao cho người giữ gia phả Sầm gia.”

Tôi cười nói: “Vậy sao ông ta không chỉ ra lầu hai kia cần có bức rèm ạ?”

“Khi đó nhà mới trang trí xong, nơi đó có bức rèm. Bức rèm đó mấy năm trước đem đi giặt nhưng vải bị giãn nên rơi xuống. Dù sao đại sảnh ở lầu hai ngày thường cũng không dùng nhiều, hơn nữa chúng ta cảm thấy ánh mặt trời chiếu vào như vậy cũng tốt nên không lắp rèm khác.”

“Phải, ánh mặt trời chiếu vào là tốt, nhưng ngôi nhà có dương khí quá thịnh hay âm khí quá vượng cũng không tốt. Trong phong thủy thì điều cần chú ý chính là năng lượng được cân bằng.”

Trương phu nhân gật đầu: “Mai dì sẽ cho người tới làm rèm.”

Trương tiên sinh ôm một chiếc rương ra. Nhìn chiếc rương kia là biết vật trong rương tương đối nặng. Ông ta đặt rương lên mặt bàn ăn, nói: “Là thứ này.”

Tôi nhìn cái rương kia, rốt cuộc đã biết vì sao ông thầy phong thủy kia lại đem vật này phó thác cho khách mà không e ngại.

Cái rương kia có một cái khóa Lỗ Ban. Công nghệ này của Sầm gia quả thật không đơn giản, tôi đã được thấy mấy cái rương gia truyền từ Sầm gia. Tuy rằng không phải đồ cổ chính hiệu nhưng có thể phỏng chế ra khóa Lỗ Ban cũng đã là một thứ đồ rất ghê gớm.

Trương tiên sinh nói: “Chúng tôi cũng chưa từng mở ra, cũng không biết đây là cái gì.”

Tôi còn chưa cử động thì Tổ Hàng đã ra tay mở khóa trước. Có điều cũng may, Trương tiên sinh cùng Trương phu nhân không chú ý tới chi tiết nhỏ này mà chỉ chú ý xem Tổ Hàng mở khóa như thế nào.

Khóa Lỗ Ban kỳ thật là gồm rất nhiều chi tiết có liên quan đến nhau. Có chút giống như khóa mật mã, đi từng bước từng bước, chỉ cần sai một bước thì khóa không có khả năng trở lại trạng thái lúc ban đầu, hoặc là sẽ bị khóa cứng không thể mở được ra trừ phi lấy dụng cụ cạy hộp ra, giống như lần trước tôi cạy cái hộp Minh hôn của Tổ Hàng.

Động tác mở khóa của Tổ Hàng không quá thuần thục nhưng chỉ hơn một phút sau anh ấy vẫn mở được cái khóa này.
 
Chương 251-2


Cái rương mở ra, bên trong có một lớp vải đỏ, ở giữa là một đoạn Điêu Long Đại Lương.

Tổ Hàng nhăn mặt lại, hỏi: “Chuyện này xảy ra khi nào? Thứ này từ khi nào đặt ở nhà chú?”

“Chừng nửa năm trước.”

“Là ai? Ông thầy phong thủy đó tên là gì?”

“Hình như gọi là Sầm Tổ Hàng thì phải. Cháu cũng biết đi mời thầy đều chỉ hỏi họ.”

Sầm Tổ Hàng? Tôi có thể chắc chắn đó không phải Sầm Tổ Hàng. Dùng tên này chỉ có hai người, Sầm Tổ Trạch hoặc Sầm Chu.

Tổ Hàng đặt Đại Lương lại chiếc hộp, thúc giục: “Ăn cơm thôi, ăn xong bọn cháu xin phép về trước.”

Tôi biết nhất định Tổ Hàng đã có manh mối, cho nên tôi cũng vội vằng ăn một chút rồi đứng dậy cáo từ.

Sau khi nhận bao lì xì lớn của Trương phu nhân, chúng tôi quay lại xe. Vừa lên xe, tôi hỏi: “Đi đâu?” Tổ Hàng như vậy, tôi biết anh ấy cũng sẽ không về nhà ngay.

“Tới chỗ Kim Tử, Đại Lương này phải cẩn thận xem xét một chút.”

Trong lòng tôi cũng nặng trĩu. Từ thời gian có thể thấy được, khi đó Sầm Chu còn chưa gặp chúng tôi. Hắn dùng phương thức như vậy để tìm Tổ Hàng thật sự. Có phải lúc trước hắn tự nhận mình là Sầm Tổ Hàng là để hấp dẫn sự chú ý của Sầm Tổ Hàng thật sự? Hắn tìm kiếm Tổ Hàng rốt cuộc là có chuyện gì?

Chỉ tiếc hắn bị Sầm Tổ Trạch giết chết, không thì nhất định hắn biết một số chuyện chúng tôi không biết.

Tổ Hàng gọi điện thoại cho Linh Tử, bảo anh ta cũng tới nhà Kim Tử.

Khi chúng tôi tới nhà chị Kim Tử, nhà bọn họ vừa lúc chuẩn bị ăn tối. Chúng tôi vừa mới ăn xong, cũng ngồi vào bàn động chút bát đũa cho lịch sự thôi. Linh Tử tới muộn hơn chúng tôi, cùng tới với anh ta có cả Tiểu Mạc.

Tiểu Mạc vừa vào cửa thấy được chiếc rương đặt trên bàn ở phòng khách liền nói: “A, Vương Khả Nhân, đồ cổ nhà cô à? Tới đưa cho chị Kim Tử?”

“Không phải, là thứ bên trong mới quan trọng.”

Linh Tử nhìn thoáng qua, nói: “Khóa Lỗ Ban, hẳn là vật của Sầm gia. Ăn cơm trước đi, vừa lúc chúng ta chưa ăn cơm.”

Nói đến là đồ của Sầm gia, Tiểu Mạc không tiếp tục hỏi nữa.

Ăn cơm xong, chị Kim Tử tìm lấy cái cớ bảo dì bảo mẫu đưa con gái cùng cả con mèo đen luôn không an phận ra ngoài chơi. Trong nhà chỉ còn lại mấy người chúng tôi.

Tổ Hàng dọn dẹp mặt bàn một chút, đặt chiếc rương lên, mở rương ra, lấy Điêu Long Đại Lương ra, nói: “Hẳn Sầm Chu để lại cho chúng ta. Sau khi Ngụy Hoa được thả ra, Điêu Long Đại lương bị đặt ở nơi đó mất tích. Trong tay chúng ta có mấy đoạn, còn một đoạn lại ở trong tay Sầm Chu. Hẳn Sầm Chu cũng từng vào Sầm Gia thôn cũ. Nếu hắn định lấy đi Đại Lương, vì cái gì không lấy hết mà chỉ lấy một đoạn này?”

“Đoạn này có ý nghĩa đặc biệt?” Chị Kim Tử cầm lấy đoạn Đại Lương kia. Tôi ngồi im ở một bên không dám cử động. Ấn tượng đầu tiên của tôi đối với Điêu Long Đại Lương chính là lúc ở Sầm Gia thôn, là những đám da người. Để tôi cầm như vậy tôi cũng không dám.

“Em xem chút.” Linh Tử cũng thò đầu qua.

Tiểu Mạc nhận lấy miếng bò bít tết chồng chị Kim Tử làm, nói: “Còn có thể có ý nghĩa đặc biệt gì chứ. Tới thời điểm này, rất nhiều người đã làm những việc mà không kịp nghĩ thấu triệt. Có lẽ hắn cũng không có thời gian để nghĩ. Mà tình huống lúc đó cũng không cho phép hắn mang đi nhiều. Thứ này là gỗ đặc, rất nặng. Sầm Thuyền không có sức để mang hết nên lấy đi một đoạn làm kỷ niệm thôi.”

Chị Kim Tử liếc mắt nhìn anh ta một cái, rồi tiếp tục nghiên cứu Đại Lương kia. Ba phút sau, chị ấy đem Đại Lương giao cho Linh Tử, nói: “Tôi đồng ý với ý kiến của Tiểu Mạc.”

Linh Tử nhìn nhìn, nói: “Hẳn là như vậy, hắn không lấy hết được. Nếu một người đi vào, buổi tối lại xảy ra chuyện, khi đó có thể mang một cái mạng sống đi ra đã là không tồi.”

Tôi thầm ói trong lòng, tưởng nguyên nhân quan trọng gì, hóa ra vì quá nặng, vì quá mệt nên chỉ lấy một đoạn.

Tổ Hàng nhận lại đoạn Đại Lương kia, nói: “Có lẽ đây chính là lý do Sầm Chu bị giết. Buổi tối hôm đó, Sầm Tổ Trạch đi tìm hắn để thuyết phục hắn giao cái này. Vì hắn không giao, còn xảy ra tranh chấp, hơn nữa Sầm Chu biết chuyện trước kia của Sầm Tổ Trạch cho nên Sầm Tổ Trạch xuống tay.”

“Phải, rất có khả năng là vậy. Thời gian hợp lý, cũng có động cơ.”

Linh Tử cảm khái nói: “Chìa khóa của khóa cửa này chúng ta coi như đã gom đủ. Khi nào ra tay?”

“Gom đủ rồi nói sau. Còn có hơn hai tháng nữa thôi.” Chị Kim Tử nói, nhìn về phía bụng tôi, miệng hơi hé ra nhưng lại không nói gì thêm.

Tổ Hàng lần nữa khóa lại đoạn Đại Lương kia, như vậy ngay cả Kim Tử hay Linh Tử cũng không chắc có thể mở ra. Sau đó anh ấy mới đem cái rương đã khóa đi ra phòng khách.

Anh ấy vừa đi khỏi nhà ăn, chị Kim Tử đã nói nhỏ với tôi: “Khả Nhân, tốt nhất là sinh sớm một chút.”

Tôi không biết mục đích của bọn họ là gì, nhưng quả thật tôi cũng hi vọng em bé có thể sớm sinh ra một chút. Tôi hy vọng Tổ Hàng có thể gặp nó, có thể ở với nó thêm một chút thời gian.

===
 
Chương 252-1


Khi xuống lầu để đi về nhà, tôi nắm lấy tay Tổ Hàng. Tổ Hàng nhìn tôi nghi hoặc, hỏi: “Sao thế?”

Tôi lắc đầu, mỉm cười với anh ấy, trong lòng nghĩ, mặc kệ bọn họ có tính toán mục đích gì với con của tôi, tôi chỉ nghĩ đứa nhỏ này là của tôi và Tổ Hàng, là kết tinh tình yêu của chúng tôi. Mặc kệ người khác thấy thế nào, tôi cùng Tổ Hàng sẽ yêu thương con của chúng tôi. Mọi thứ chỉ đơn giản là như vậy.

“Tổ Hàng, mặc kệ thế nào, em yêu anh, yêu con của chúng ta.” Tôi nói.

Thang máy không có người khác, Tổ Hàng ôm lấy tôi. Anh ấy không nói gì, càng ngày ôm tôi càng chặt. Tôi biết, yêu, từ này là từ anh ấy nói không được, nhưng tình yêu của anh ấy cho tôi thì tôi có thể cảm nhận được.

Lên xe, xe vừa nổ máy, tay cầm tay lái của Tổ Hàng đột nhiên nắm chặt, mày nhăn lại.

“Tổ Hàng, sao thế?”

Môi anh ấy hơi cử động giống như muốn trả lời tôi, nhưng chỉ vừa hơi động một chút như vậy, một giọt máu từ môi anh ấy chảy xuống.

Tôi kinh hoảng, vội vàng lấy khăn giấy lau vết máu cho anh ấy.

Anh ấy vội vàng cầm lấy khăn giấy trong tay tôi, lau lau quệt quệt rồi vò lại ném ra ngoài cửa sổ.

“Tổ Hàng, hay là anh cắn em một chút đi.”

Anh ấy quay sang tôi cười nói: “Không sao đâu, anh có thể xử lý. Hiện tại con của chúng ta cần dinh dưỡng, sau khi sinh cũng cần huyết khí để nuôi dưỡng thân thể.”

Lần trước anh ấy cũng nói thế, nhưng hiện tại anh ấy không được như vậy. Lòng tôi nặng trĩu nhưng lại không có cách nào thuyết phục anh ấy.

Về đến nhà, Sầm Hằng cũng tan làm, ôm đống lớn văn kiện về nhà xem. Anh ta vừa mới đổi công việc nên cần làm quen một chút.

Tổ Hàng vào cửa liền nói: “Sầm Hằng, anh chú ý tới Khả Nhân một chút. Tôi đi ra ngoài có chút việc.” Sầm Hằng còn chưa kịp ngẩng đầu đáp thì Tổ Hàng đã rời đi. Sầm Hằng quay sang nhìn tôi, nói: “Này! Khả Nhân, cô có muốn xem mấy vụ việc bị gác lại mấy năm trước không? Là những việc mà Kim Tử bọn họ đã gặp.”

Tôi lập tức đi tới ngồi xuống, Sầm Hằng rồi lại nói: “Này, chỉ xem thôi, đừng nói ra bên ngoài không thì tôi sẽ bị kỉ luật.”

“Tôi là người không hiểu chuyện như vậy sao?” ôi nói, nhìn hai chồng tài liệu, xác định đêm nay có việc để làm rồi. Chuyện năm đó, so với chuyện chúng tôi đang gặp thì nghiêm trọng hơn nhiều. Tôi không biết nhóm chị Kim Tử đã sống tới thời điểm này như nào, chỉ là sau khi đọc những vụ việc đó tôi mới hiểu vì sao chị Kim Tử lại có kỳ vọng lớn với đứa con của tôi như vậy. Nhưng mặc kệ nguyên nhân của chuyện này thế nào, nếu hiện tại đứa nhỏ này là con của tôi thì tôi sẽ là một người mẹ tốt, sẽ bảo vệ cho nó.

Chính vì đống tư liệu này khiến tôi buổi tối hôm đó không phải miên man suy nghĩ tới việc Tổ Hàng đi ra ngoài một mình. Nhưng rốt cuộc có một số việc phải đối mặt.

Ba giờ sáng, Tổ Hàng vẫn chưa về. Tôi ngồi ở trên giường, bồn chồn bấm số điện thoại gọi anh ấy nhưng vẫn nghe thông báo ngoài vùng phục vụ.

Anh ấy bị thương, anh ấy sẽ đi đâu? Lỡ như anh ấy gặp nguy hiểm thì thế nào? Ở trong mắt người khác, Tổ Hàng rất mạnh, nhưng trong mắt tôi, anh ấy cũng sẽ bị thương, cũng sẽ đau.

Tôi không gọi cho anh ấy nữa mà gọi cho Linh Tử. Cho dù gọi không được thì ít nhất tôi biết hai bọn họ đang ở cùng nhau, Tổ Hàng sẽ được an toàn hơn một chút là được. Nhưng điện thoại của Linh Tử lại gọi được, bọn họ không ở cùng nhau.

“A lô, Vương Khả Nhân, sao thế?”

Tôi cầm điện thoại, sửng sốt một hồi lâu mới nói: “Tổ Hàng không ở cùng anh sao?”

“Không, không phải hai người về nhà sao?”

Tôi chậm rãi thở dài một cái, nói: “Không. Anh ấy… bị thương, là hôm tôi bị ngất ở ngã tư đường ấy. Anh ấy nói để anh ấy tự xử lý.”

“À, vậy cô đi ngủ sớm một chút đi. Có lẽ anh ta đang tự chữa cho mình. Không có gì phải lo lắng đâu.”

“Nhưng… anh ấy đang ở đâu?”

Bên kia điện thoại rõ ràng có chút không kiên nhẫn, tôi cũng biết vào thời điểm này gọi điện thoại cho người ta là có chút phiền toái, nhưng tôi thật sự rất lo.

Bên phía Linh Tử có âm thanh kỳ quái, một hồi lâu anh ta mới nói: “Hẳn anh ta đang ở chỗ nào đó tìm quỷ ăn. Không ăn máu thịt của người mình yêu thì có thể ăn quỷ đầy oán khí để bổ sung oán khí của chính mình. Có điều ăn quỷ sẽ khiến cho sổ sách của Phán Quan bị lỗi, là chuyện sai phạm. Làm như vậy sẽ không có kiếp sau. Có điều đại nghiệp của anh ta như vậy vốn dĩ đã không có kiếp sau rồi. Cô cứ ngủ đi, ngủ dậy hẳn là có thể nhìn thấy anh ta. Gặp lại sau.”

Ngắt cuộc gọi. Tôi nắm điện thoại thật lâu mới chậm rãi buông xuống.

Tổ Hàng bảo không cần máu của tôi mà đi ra ngoài tìm quỷ oán khí để ăn luôn sao? Tôi không biết đối với anh ấy thì ăn một quỷ sẽ là như thế nào. Có giống như ăn chính đồng loại của mình, có giống như một con người ăn người khác không.

Chuyện như vậy đã không phải lần đầu tiên. Nghĩ tới bộ dáng của anh ấy mỗi khi ăn những quỷ đầy oán khí, lòng tôi lại đau. Tôi muốn nói với anh ấy, tôi nguyện ý để anh ấy ăn tôi, tôi không hy vọng anh ấy phải làm vậy ở bên ngoài. Nếu gặp phải một quỷ oán khí mạnh, chính anh ấy cũng sẽ có nguy hiểm.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom