Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Chồi Non - Nam An

Chồi Non - Nam An
Chương 40


Những ngày tháng học tập nghiên cứu không hề nhàm chán chút nào, bởi vì mỗi ngày đều có biết bao nhiêu việc, Giang Nha một khi đã bận là quên mất việc ăn uống đúng giờ.

Cô và Bạc Kỳ gọi điện cho nhau mỗi ngày, đôi khi cũng sẽ gọi video.

Nhưng trong ký túc xá luôn có người, Giang Nha xấu hổ nên mỗi lần gọi video đều chạy ra ngoài.

Thỉnh thoảng Bạc Kỳ sẽ rủ cô làm mấy chuyện thân mật qua video. Giang Nha tuy đỏ mặt nhưng vẫn tìm một khách sạn nào đó để thuê phòng như ý cậu muốn, cùng cậu gọi video làm tình trong khách sạn.

Hai người cách nhau hai nơi, trước đây thường xuyên làm chuyện đó, cảm giác trống rỗng của cơ thể lập tức dâng lên sau khi tách rời.

Mỗi lần gọi video với cậu Giang Nha đều muốn, sau đó nhìn người ở bên kia video tự an ủi chính mình.

“Thật là muốn chết mà.”

Sau khi kết thúc, Bạc Kỳ thở hổn hển nhìn cô: “Anh cảm thấy mình sớm muộn gì cũng nghẹn hỏng mất.”

Sắc mặt Giang Nha vẫn còn đỏ, khi lần đầu tiên qua đi, những lần sau cô đều thả lỏng hơn một chút, sẽ xoa v* và móc huy*t động để kích thích cậu.



Một tháng sau.

Mưa lớn đã xảy ra liên tục trong hai, ba ngày ở Áo. Cuối cùng hôm nay trời cũng quang đãng, khắp nơi bên ngoài đều là những vệt nước.

Cuối tuần, mọi người hẹn nhau đi dạo phố. Giang Nha lười biếng không muốn vận động nên đã một mình ngủ trong ký túc xá.

10 rưỡi sáng, điện thoại đổ chuông.

Cô mơ mơ màng màng lần mò tìm điện thoại, nhấn nút trả lời dựa theo cảm giác của mình.

Bởi vì còn đang nửa tỉnh nửa mê, cho nên giọng nói của cô cũng mềm dính như kẹo bông gòn: “Alo, ai đấy.”

“Em còn chưa dậy à?”

Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nam nhẹ nhàng, dễ nghe. Giang Nha chỉ cảm thấy nó rất quen thuộc, cơn buồn ngủ cũng đã biến mất một chút.

“Ừ…”

Cô trở mình rồi mở mắt, dời diện thoại ra khỏi tai để nhìn tên người gọi tới.

Bạc Kỳ???

Cơn buồn ngủ của Giang Nha lập tức biến mất, cô lại đưa điện thoại lên tai: “Em vừa mới tỉnh dậy, còn tưởng là…”

Cô còn tưởng là ai chứ, thảo nào giọng nói lại quen thuộc như vậy.

Bạc Kỳ ở đầu dây bên kia khẽ cười: “Mau đi đánh răng rửa mặt, thay quần áo rồi xuống dưới đi, anh đợi em ở bên ngoài.”

“… Hả?”

Giang Nha có chút hoang mang, vô thức bò dậy khỏi giường rồi đi tới đi lui mấy lần trong phòng mới nghi ngờ hỏi: “Anh đang ở đâu cơ?”

“Em đoán xem?” “…”

Bạc Kỳ tới???

Giang Nha đánh răng rửa mặt và thay quần áo với tốc độ nhanh nhất trong đời, sau đó lao ra ngoài mà không kịp mang theo ba lô.

An ninh ở bên này tương đối nghiêm ngặt, Bạc Kỳ không thể vào được, chỉ có thể đợi cô ở bên ngoài.

Giang Nha đi thang máy xuống rồi chạy bộ một mạch ra ngoài sau khi xuống tầng một. Cô thở hổn hển đứng ở bên ngoài ký túc xá, lập tức nhìn thấy người con trai đang đứng dưới gốc cổ thụ ven đường.

Bạc Kỳ mặc một bộ quần áo đơn giản, bên cạnh còn có một chiếc vali màu đen. Cậu cao lại đẹp trai như vậy, đứng ở nơi đó thật sự rất thu hút

ánh nhìn của người khác. “Sao anh lại tới đây?”

Giang Nha chạy chậm tới rồi lao thẳng vào người cậu, vòng tay quanh cổ cậu như một con gấu túi không chịu buông ra.

“Nhớ em.”

Bạc Kỳ ôm cô đi vài bước, không kìm lòng được mà cúi xuống, hôn cô mãnh liệt.

Giang Nha ôm lấy cổ cậu cùng cậu hôn môi. Chờ đến khi nụ hôn kết thúc, cô mới nhận ra mình đang ở đâu.

“Nào, đi nhanh đi.”

Giang Nha giơ tay lên che mặt mình, đẩy Bạc Kỳ về phía trước: “Anh đã đặt khách sạn trước khi đến đây sao?”

Nếu chưa thì ở đây có rất nhiều khách sạn, cũng rất tiện.

Lúc trước khi gọi video với cậu, Giang Nha đã tìm được một khách sạn ở gần đây, sạch sẽ mà môi trường cũng tốt.

“Đặt rồi.”

Bạc Kỳ một tay đẩy vali, một tay kéo cô đi về phía trước: “Cứ bình thường thôi, chúng ta cùng nhau tới đó.”

Cậu đã tới đây, Giang Nha đành phải đồng ý ở lại với cậu đêm nay.

Cô cũng không tỏ vẻ, cùng Bạc Kỳ đến khách sạn mà cậu đã đặt trước, lấy thẻ mở phòng rồi đi thang máy lên phòng.

Trong thang máy còn có những người khác, Bạc Kỳ chỉ nắm tay Giang Nha, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Chỉ là cậu đang dùng sức nắm chặt tay cô. Giang Nha hoài nghi, nếu trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, chắc cậu sẽ không do dự chút nào mà làm chuyện đó với cô ngay lập tức ở đây.

Cuối cùng cũng lên đến phòng.

Bạc Kỳ dùng thẻ phòng để mở cửa. Giang Nha nói: “Lúc trước em cũng từng thuê phòng ở khách sạn này rồi, nhưng không phải ở tầng này —”

Những lời sau đó bị buộc phải nuốt lại trước khi nó được nói ra.

Giang Nha bị cậu đè trên ván cửa, môi và lưỡi bị cậu hung hăng mút lấy. Bạc Kỳ hôn rất sâu, cô có cảm giác mình có thể bị nuốt vào bụng cậu sau

khi nụ hôn này qua đi. “A…”

Chỉ đến khi cô không thể thở được nữa thì Bạc Kỳ mới buông cô ra một chút, nhưng cậu vẫn đè cô ở trên ván cửa.

“Nhớ em lắm sao?”

Cậu áp trán lên trán cô, ánh mắt đầy trìu mến: “Anh rất nhớ em.” Giang Nha dùng hành động thực tế thay cho câu trả lời.

Cô vòng tay qua cổ cậu, nhón mũi chân, đôi môi đỏ mọng hôn lên cằm cậu, rồi hôn lên đôi môi mỏng của cậu.

Bàn tay nhỏ bé cởi cúc quần áo của cậu một cách bừa bãi. “Gấp gáp như vậy sao?”

Bạc Kỳ khẽ cười, cậu bế cô theo tư thế này đi tới mép giường: “Lên giường đi.”
 
Chương 41


Giang Nha được cậu nhẹ nhàng đặt xuống giường.

Bạc Kỳ lúc này cũng không vội, cậu đè lên người cô, nhướng mày cười hỏi: “Em hay anh làm?”

“…”

Chuyện này còn phải hỏi nữa sao??? Không phải nên để nó thuận theo tự nhiên sao???

Giang Nha đẩy cậu sang một bên, cởi cà vạt của cậu rồi bịt mắt cậu lại, có chút nghiến răng mà nói: “Em, làm.”

“Được.”

Bạc Kỳ thích thú hưởng thụ, ngoan ngoãn nằm đó, đôi mắt bị che lại nhưng không thể che được ý cười trong mắt cậu.

Cười cái rắm!

Giang Nha véo hạt đậu trước ngực cậu một cái qua lớp áo, nghe thấy tiếng rên rỉ nhẹ của chàng trai bên dưới mới buông tay ra.

Cô bắt đầu cởi quần áo của cậu một cách chậm rãi.

Từ áo đến quần, động tác của Giang Nha rất chậm, gần như nhẹ nhàng vuốt ve từng nơi một trên cơ thể cậu.

Thứ phía dưới của Bạc Kỳ đã sớm thẳng đứng, côn th*t màu đỏ tím vừa thô lại vừa dài, khi cương cứng dựng thẳng trông thật dữ tợn.

Giang Nha vươn tay chạm vào vật đang cứng ngắc kia. Đây là thứ khiến cô vừa yêu lại vừa hận.

Cô nuốt nước miếng, cúi đầu hôn lên quy đ*u mềm mại, nhận thấy cơ thể của chàng trai có vẻ căng chặt lại, Giang Nha mới tiếp tục. Cô chậm rãi ngậm một nửa côn th*t vào trong miệng rồi liếm láp.

Cô không quá thích khẩu giao, một là vì côn th*t của Bạc Kỳ quá lớn, miệng cô thấy rất khó chịu, hai là bởi vì cảm thấy không vệ sinh.

Nhưng sau khi phát hiện Bạc Kỳ rất thích cô khẩu giao cho mình, Giang Nha cũng có qua có lại. Biết đàn ông đều thích như vậy nên cô cũng từ từ thả lỏng.

“Ưm…”

Bạc Kỳ được cô vừa mút lại vừa liếm, cổ họng không nhịn được mà phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp.

Giang Nha không ngừng cố gắng, cô hạ thấp miệng xuống một chút, liếm láp hòn trứng dá* của cậu, bàn tay nhỏ bắt đầu di chuyển trên côn th*t.

Tiếng thở dốc của Bạc Kỳ ngày càng nặng nề hơn.

Giang Nha vừa dùng tay vừa dùng miệng, hơn 10 phút làm cậu bắn ra trong miệng mình. Một lượng lớn tinh d*ch đặc sệt xông thẳng vào trong cổ họng cô, cô vô tình nuốt xuống không ít.

“Ọe —”

Mùi vị quá nồng, Giang Nha không kìm được mà nôn khan, vội vàng ghé vào mép giường tìm thùng rác mà nôn thứ đó ra khỏi miệng.

“Em ổn chứ?”

Bạc Kỳ ngồi dậy, rót cho cô một cốc nước.

Giang Nha chạy vào phòng tắm xúc miệng, mùi vị trong miệng nhạt dần mới bước ra ngoài.

“Đã bao lâu rồi anh không bắn ra vậy?”

Giang Nha bước ra liền nhìn thấy Bạc Kỳ đang đứng ở cửa, ánh mắt rơi xuống hạ thể của cậu. Cậu đã mặc quần đùi vào, nhưng thứ đó vẫn còn cứng đờ.

“Em đoán xem?”

Bạc Kỳ bế cô lên cái giá bên cạnh: “Làm sao anh có thể bắn ra khi em không có ở đây chứ? Không nhìn thấy Nha Nha thì không thể bắn ra được.”

“…”

Giang Nha bị cậu xoay người lại. Cậu không cởi áo của cô mà chỉ cởi quần của cô ra, tiến vào từ phía sau.

“Ưm…”

Khoảnh khắc thứ đó tiến vào, cả hai đều thỏa mãn mà thở dài một tiếng, cảm giác bị căng ra rồi được lấp đầy khiến Giang Nha thoải mái nheo mắt lại.

“Thoải mái sao?”

Bạc Kỳ cắn vành tai cô, thẳng lưng luận động: “Trong mơ anh luôn làm với em như thế này. Nha Nha nói xem có phải anh bị bệnh rồi không?”

“…”

Giang Nha bị cậu tấn công không thể nói ra lời. Quy đ*u hung hăng nghiền nát mọi nơi trong hành lang chật hẹp, cảm giác tê dại và sung sướng lan tỏa khắp cơ thể cô.

Bạc Kỳ nói những lời thô tục ở bên tai cô, lực đâm vào rút ra cũng tăng tốc càng lúc càng nhanh, càng ngày càng dữ dội hơn.

Giang Nha chống hai tay lên vách tường, vô thức nâng cái mông nhỏ của mình lên để đón nhận sự tấn công của cậu, miệng không ngừng rên rỉ ưm ưm a a.

Đầu v* bị cậu nhào nặn kéo ra, mật huy*t bên dưới càng bị đâm đến nóng bỏng.

Khoái cảm đang bùng nổ nhanh chóng quét qua cơ thể. Giang Nha hét lên một tiếng, đạt cao trào.

Huy*t nhỏ co rút không ngừng, xoắn chặt gậy th*t ở bên trong.

Trước đó Bạc Kỳ đã bắn ra một lần, lần này lại kéo dài một cách bất ngờ. Cậu dừng lại, tận hưởng sự khít khao trong âm h/ộ của cô sau khi đạt cực khoái.

“Chặt quá.”

Bạc Kỳ đặt cằm lên vai cô, hai tay xoa bóp bầu v* mềm mại của cô: “Mấy ngày tới đừng về ký túc xá được không?”

Lần này cậu sẽ ở đây khoảng ba, bốn ngày, sau khi trở về còn có công việc mới rất bận rộn nên không thể ở lại quá lâu.

“Ừ.”

Giang Nha đương nhiên hiểu ý cậu, hơn nữa cậu cũng bay qua đây rồi, cô đương nhiên sẽ ở cùng cậu.



Giang Nha nói với những người khác về việc sẽ không trở lại ký túc xá trong vài ngày.

Biết bạn trai cô tới đây, bọn họ cũng không nói gì, chỉ trêu chọc vài câu, còn bảo bọn cô phải kiềm chế một chút.

Kiềm chế một chút…

Giang Nha nghĩ thầm trong lòng, với cái tinh lực như sói như hổ kia của Bạc Kỳ, chỉ sợ kiềm chế còn khó ý chứ.

Nếu không vì cô còn phải đi làm, có lẽ cậu sẽ trực tiếp đè cô ở trên giường làm cả ngày lẫn đêm không rời.

Nhưng rất nhanh sau đó, hai người lại phải tách rời. Bốn ngày thực sự rất ngắn.

Vào ngày Bạc Kỳ về nước, Giang Nha đã đặc biệt xin nghỉ nửa ngày, cùng cậu ăn sáng, sau đó lặng lẽ thu dọn đồ đạc cho cậu.

Trong lòng có hơi buồn, còn có một chút nghẹn ngào.

Bạc Kỳ ôm cô vào lòng, an ủi: “Sau khi hoàn thành xong công việc anh sẽ lại tới gặp em, ngoan.”

“Không muốn xa anh.”

Giang Nha vùi mặt vào lồng ngực cậu, rầu rĩ nói: “Anh đưa em về nước cùng đi.”

Đương nhiên lời này cũng chỉ là nhất thời.

Tuy rằng cô không muốn rời xa cậu, nhưng cô chưa bao giờ hối hận vì đi nghiên cứu học tập cả, chỉ là lúc này cô nhất thời đa cảm mà thôi.

“Thật sao?”

Bạc Kỳ trêu chọc cô, làm bộ muốn mở điện thoại ra để đặt vé máy bay cho cô: “Vé máy bay chắc vẫn còn, để anh mua cho em một cái nhé?”

“…”



Sau khi Bạc Kỳ rời đi, cuộc sống của cô lại trở lại như trước, tuy rằng rất bận rộn, nhưng cũng rất vui vẻ.

Hai người vẫn nói chuyện điện thoại hàng ngày, sau đó thỉnh thoảng lại gọi video với nhau. Giang Nha ngày càng cởi mở hơn khi gọi video với Bạc Kỳ, thậm chí cô còn sử dụng nhiều đạo cụ khác nhau.

Tuy rằng ở nước ngoài, nhưng tình cảm giữa hai người đều không phai nhạt đi chút nào.

Mẹ Bạc lúc đầu còn sợ rằng hai người họ cách nhau quá xa như này sẽ khiến tình cảm của bọn họ mờ nhạt dần đi. Nhưng sau khi nghe Bạc Du Du nói ngày nào Bạc Kỳ cũng gọi điện cho Giang Nha, lúc này bà mới thấy yên tâm.
 
Chương 42


Cho đến đầu tháng 3 năm sau. Giang Nha không thể về nhà ăn tết.

Nhưng khoảng giữa tháng 3 là Giang Nha sẽ trở về. Lúc trước Bạc Kỳ định đến đón năm mới với cô, nhưng cô lại không cho cậu qua.

Ở nước Áo cũng có giao thừa, nhưng nó không giống ở Trung Quốc. Đây là ngày quan trọng nhất trong năm.

Điều duy nhất mà Giang Nha hối tiếc chính là cô không thể về đón Tết cùng mẹ.

Cô là con một, ba cô đã mất từ sớm, họ hàng thân thích lại không có nhiều, mẹ Giang ăn tết một mình sẽ rất cô đơn.

Nào ngờ, vào đêm giao thừa, Giang Nha gọi điện về nhà mới biết được, Bạc Kỳ đã tới nhà họ Giang.

Ngày tết cậu không ở nhà cùng với ba mẹ mình mà lại tới thăm mẹ cô, Giang Nha biết được càng thấy ngạc nhiên và ấm lòng.

Mẹ Giang cũng nói đứa nhỏ Bạc Kỳ này rất hiếu thảo, còn ghé qua làm vằn thắn với bà.

Giang Nha và mẹ Giang nói chuyện xong thì cô gọi điện cho Bạc Kỳ. Vì lệch múi giờ nên cô cũng không thể nói chuyện quá lâu, cô còn phải đi làm nữa.

Ngày trở về càng ngày càng gần. Giang Nha nóng lòng được về nhà.

Trước đây khi cô còn học đại học, cô cũng chưa từng háo hức mỗi khi được về nhà như vậy. Lúc này không hiểu tại sao, cô lại nghĩ nhiều như vậy.

Là bởi vì Bạc Kỳ sao?

Chỉ cần nghĩ đến cậu, công việc buồn tẻ cũng có thể khiến cô tràn đầy động lực và sức sống.

Một ngày trước khi trở về, Giang Nha chỉ nói với một mình Bạc Du Du, cô muốn tạo một bất ngờ cho Bạc Kỳ.

Bạc Du Du còn nói sẽ tới đón cô, sau đó đưa cô đi ăn những món ngon.

Kết quả lúc ra khỏi sân bay, người Giang Nha nhìn thấy không phải Bạc Du Du mà là Bạc Kỳ trong bộ vest.

“…”

Cô kéo vali tới, hoang mang nhìn cậu, bước chân cũng có phần máy móc: “Sao anh lại ở đây?”

“Tới đón em.”

Bây giờ đã là 4 giờ hơn, Bạc Kỳ cầm lấy vali của cô, nói: “Chúng ta tới chỗ này trước, xong việc rồi về sau có được không?”

“Việc gì?”

Giang Nha ngẩng đầu, bối rối nhìn cậu, hai má phồng lên: “Vì để làm việc đó mà anh mới tới đây đón em sao?”

“Bởi vì chuyện này chỉ có em mới có thể hoàn thành được.”

Bạc Kỳ xoa đầu cô, sau đó cất vali vào trong cốp xe rồi mở cửa ghế phụ cho cô: “Lên xe đi.”

Giang Nha vẫn có chút mờ mịt.

Rõ ràng là cô muốn tạo bất ngờ cho cậu, bây giờ lại thành Bạc Kỳ tạo bất ngờ cho cô?

Giang Nha có chút buồn bực.

Khi xe dừng lại, cô nhìn ra bên ngoài mới biết rằng nơi bọn họ tới là cục Dân Chính.

“Cục Dân Chính?”

Giang Nha bối rối nhìn về phía cửa cục Dân Chính bên ngoài xe, sau đó quay đầu nhìn Bạc Kỳ, nghĩ đến chuyện gì đó, nhịp tim của cô đột nhiên tăng tốc.

“Chuyện anh nói cần phải hoàn thành không lẽ là…”

Bạc Kỳ lấy giấy tờ tùy thân của mình từ ngăn chứa đồ trong xe ra, sau đó đưa cho cô một thứ khác, là sổ hộ khẩu của cô.

Giang Nha: “???”

Phải mất vài giây sau cô mới phản ứng lại. Cầm sổ hộ khẩu của mình, cô lẩm bẩm: “Mẹ em bán em đi như vậy sao?”

Quyển sổ hộ khẩu này không phải là thứ Bạc Kỳ có thể trộm khỏi nhà cô được.

Giữa hai hàng lông mày của Bạc Kỳ ánh lên một nụ cười nhẹ, cậu đưa tay lên xoa đầu cô: “Đi thôi, cục Dân Chính sắp hết giờ làm việc rồi.”
 
Chương 43


Phiên ngoại kế tiếp:

Giang Nha và Bạc Kỳ đã tổ chức đám cưới hai tháng sau khi đăng ký kết hôn, hơn nữa ngày cưới còn trùng với sinh nhật của Giang Nha.

Tại đám cưới, Giang Nha đã gặp Tiêu Khải Minh.

Anh ta trông vẫn đẹp trai và ưu tú trong bộ vest cùng với giày da và đeo mắt kính, vẫn luôn hào hoa phong nhã, lịch thiệp như vậy.

Công ty của Tiêu Khải Minh có ý định hợp tác với Bạc Kỳ. Gần đây công ty của anh ta đang mời chào Bạc Kỳ, cho nên lần này Tiêu Khải Minh đến dự đám cưới với tư cách là đối tác.

Bạc Kỳ biết mối quan hệ giữa cô và Tiêu Khải Minh là như thế nào, còn cố tình kéo cô tới để uống rượu chúc mừng.

Giang Nha lúc đó xấu hổ đến nỗi tóc muốn dựng đứng lên.

Nhưng thật ra, Tiêu Khải Minh đã mỉm cười chúc mừng hai người họ, còn tặng cả quà cưới.

Buổi tối, sau khi khách mời đều đã rời đi, Giang Nha kiệt sức, nằm liệt trên giường không nhúc nhích.

Nhà tân hôn của bọn họ là do mẹ Bạc chuẩn bị, căn nhà đã được sửa lại từ vài năm trước, vẫn luôn để không.

Giang Nha nhìn căn phòng màu hồng, ngay cả tấm thảm trên sàn cũng là thảm lông xù màu hồng, thoạt nhìn rất đáng yêu.

“Hôm nay có phải anh cố tình làm như vậy đúng không?”

Giang Nha nằm trên giường liếc nhìn người nào đó đang thay quần áo. Sợ cậu nghe không hiểu, cô còn cố tình nhắc nhở: “Đi tiếp tượu Tiêu Khải Minh ý.”

“Đấy là lịch sự.”

Bạc Kỳ nhướng mày: “Người ta đã đặc biệt tới tham dự hôn lễ, em nghĩ hai chúng ta không nâng ly chúc mừng có phải là không thích hợp không?”

Cậu giục cô: “Em mau đi tắm đi, quên mất hôm nay là ngày gì rồi sao, là đêm động phòng hoa chúc đó.”

“… Ồ.”

Giang Nha chậm rãi bò dậy, liếc nhìn cậu một cái rồi vào phòng tắm tắm rửa.

Cô bước ra trong bộ đồ ngủ bằng lụa sau khi tắm xong.

Bạc Kỳ vì đêm động phòng hoa chúc mà đã không chạm vào cô suốt một tuần, lúc này còn chủ động cởi quần áo nằm trên giường đợi cô.

Giang Nha nhìn dáng vẻ gấp gáp của cậu, tức khắc không kìm lòng được mà muốn trêu chọc cậu.

“Khụ.” Cô ho khan một tiếng rồi bước tới, đứng ở cạnh giường nghiêm túc nhìn cậu.

“Em có chuyện muốn nói với anh.” “Chuyện gì?”

Bạc Kỳ nhướng mày nhìn cô, cậu kéo cô nằm xuống, bàn tay to lớn tiến vào trong váy xoa nắn ngực cô: “Vừa làm vừa nói.”

“Không được.”

Váy ngủ của Giang Nha bị cậu đẩy sang một bên, đầu v* bị cậu xoa nắn, cô nuốt nước bọt rồi buột miệng nói: “Em có thai rồi.”

“…”

Động tác của Bạc Kỳ dừng lại. Sau vài giây sửng sốt, cậu máy móc từ từ ngẩng đầu nhìn cô: “Em nói gì cơ?”

Hai người mỗi lần làm đều sử dụng biện pháp, làm sao có thai được??? “Em nói.” Giang Nha chậm rãi nhìn cậu, gằn từng chữ: “Em, có, thai.”

“Mua phải bao cao su giả sao?”

Bạc Kỳ trầm ngâm: “Không thể nào, trên đời này chỉ có thuốc lá giả và rượu giả, chẳng lẽ còn có bao cao su giả nữa sao?”

“…”

Giang Nha kiên nhẫn nhắc nhở cậu: “Đêm hôm mà chúng ta đăng ký kết hôn, lần thứ ba anh không đeo bao cao su.”

Bạc Kỳ cúi đầu nhìn chằm chằm cái lều đang dựng đứng dưới háng mình, rồi lại nhìn cái bụng vẫn còn bằng phẳng của Giang Nha, không khỏi chửi thầm một câu: “Đứa bé này thật biết chọn thời điểm đầu thai.”

Tuy rằng Bạc Kỳ vẫn luôn ghét bỏ đứa nhỏ này đã ngăn cản cậu cùng vợ mình hòa làm một trong đêm động phòng hoa chúc, nhưng đợi đến lúc đứa nhỏ cất tiếng khóc chào đời, cậu sẽ chiều chuộng nó đến tận trời mây.

Bạc Kỳ: — Có thể em không biết, từ lúc phát hiện bản thân thích em cho đến lúc chắc chắn rằng phải có được em trong cuộc đời này, anh chỉ tốn ba giây đồng hồ.

(Hoàn toàn văn).
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top