Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 248: C248: Chương 248


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

......

......

......

Thẩm Giáng Niên thực sự ghét ngôn từ hoa mỹ này, vậy ra Lộ Dao yêu Thẩm Thanh Hòa vô điều kiện sao? Hay là kiểu tình yêu thầm lặng?

"Cô rất thích bức tranh này à?" Trần Lãng hỏi không đúng lúc, giọng điệu Thẩm Giáng Niên kiên định, "Nói thật thì rất không ưa." Trần Lãng nhướng mày cười lớn, Thẩm Giáng Niên rất khó chịu, "Buồn cười lắm à?"

"Xin lỗi, tôi không cười cô." Trần Lãng hiền hoà giải thích: "Tôi thấy phản ứng của cô rất chân thật rất đáng yêu, đa số mọi người sẽ nói vài câu khách sáo để giữ thể diện."

Chân thật thì chưa chắc, đáng yêu thì thôi đi, Thẩm Giáng Niên biết rất rõ bản thân cô không ghét bức tranh, chỉ vì Lộ Dao mà cô mới có những cảm xúc khác.

"Đây không phải là lần đầu tiên cậu đến đây nhỉ, chắc cậu hiểu biết về Lộ Dao?" Thẩm Giáng Niên không muốn vượt bao chông gai để xem triển lãm nghệ thuật, chỉ xem được mỗi tranh mà không biết được tên thật người ta, như vậy cũng quá lỗ rồi. Thẩm Giáng Niên vừa nghe thấy Trần Lãng nói: "Tôi biết một chút..." Sau lưng lại vang lên một giọng nói quen thuộc hơn: "Giáng Niên?" Sắc mặt Lâm Phong hiển nhiên không quá tốt, đi vài bước tới trước mặt, đánh giá Trần Lãng, rồi lại nhìn Thẩm Giáng Niên, rồi dùng giọng điệu buộc tội: "Không phải nói không có hứng đi sao?"


"Tôi muốn tới thì tới, còn cần phải báo cáo với cậu à?" Thẩm Giáng Niên cười như không cười, vì đang ở nơi công cộng cho nên giọng điệu vẫn tình còn nhẹ nhàng.

"Ý tôi không phải thế." Lâm Phong đại khái đã nhận ra giọng điệu vừa rồi của mình không thích hợp, "Tôi muốn mời cậu đi, nhưng cậu nói không đi, tưởng đâu cậu có việc bận." Lâm Phong liếc nhìn Trần Lãng, gương mặt điển trai kia cong lên, Trần Lãng chủ động chào hỏi, "Chào anh." Sẵn tiện nhìn Thẩm Giáng Niên cười có lỗi: "Tôi không biết hai người đi cùng nhau, đã làm phiền hai người rồi." Trần Lãng hơi khom lưng, sau đó quay người rời đi.

Chuyện Thẩm Giáng Niên muốn hỏi, hiển nhiên Trần Lãng có biết một ít, hiện tại, Trần Lãng đột nhiên rời đi, khiến tâm trạng vốn nôn nóng của Thẩm Giáng Niên càng thêm bực tức, cô muốn đi vòng qua Lâm Phong, nhưng bị ngăn lại.

Sau khi Trần Lãng rời đi, sắc mặt Lâm Phong khá lên một chút, nhưng vẻ mặt Thẩm Giáng Niên rõ ràng u ám hơn trước: "Lâm Phong, rốt cuộc cậu muốn gì?"

Lâm Phong quay người liếc nhìn Trần Lãng: "Cậu ta nhìn còn trẻ, hai người chỉ là bạn bè thôi phải không?"

"Việc này không liên quan gì đến cậu." Thẩm Giáng Niên muốn đi vòng quanh lần nữa, Lâm Phong cũng di chuyển tới, "Tôi hẹn cậu, cậu không tới, thế mà giờ lại đi cùng người khác tới đây, đây là lý do cậu từ chối tôi sao?" Thẩm Giáng Niên vốn không phải là người dễ tính, nhưng mà nơi này không thích hợp cãi nhau, "Lâm Phong, tôi nói lại lần cuối, chuyện của tôi, chẳng liên quan gì tới cậu, hành vi bây giờ của cậu, chỉ làm giảm giá trị của cậu trong lòng tôi."

Lâm Phong hiển nhiên vẫn còn quan tâm cái nhìn của Thẩm Giáng Niên đối với anh ta, mềm giọng nói: "Đừng tức giận, tôi không có ý gì khác. Nếu cậu đã ở đây, tôi sẽ cùng cậu xem triển lãm."

Chút kiên nhẫn cuối cùng của Thẩm Giáng Niên sắp cạn, "Lâm Phong, cậu xem của cậu, tôi xem của tôi, tôi nói đủ rõ chưa?" Thẩm Giáng Niên gằn từng chữ một, giọng điệu cứng rắn, sắc mặt lạnh lùng.


Lần này Thẩm Giáng Niên đi vòng qua, Lâm Phong cũng không có ngăn cản cô lại, ngược lại vẫn là gọi cô mấy tiếng. Thẩm Giáng Niên đi tới đi lui mấy lần cũng không tìm được Trần Lãng, khốn kiếp! Thông tin đáng lý có thể nắm được trong lòng bàn tay lại mà đã không có, Thẩm Giáng Niên vô cùng tức giận.

"Giáng Niên." Lại là Lâm Phong.

"Lâm Phong, nếu cậu còn dám quấy rầy tôi lần nữa, tôi sẽ báo cảnh sát." Thẩm Giáng Niên lạnh lùng nói.

"Đến mức thế sao?" Lâm Phong muốn thể hiện bản thân, nhưng mà vẫn luôn bị Thẩm Giáng Niên dùng mặt lạnh đối xử, "Tôi làm gì mà cậu nói tôi quấy rầy cậu?" Thẩm Giáng Niên muốn đi vòng qua, lại bị Lâm Phong chặn đường, giống như chợt bừng tỉnh, cười nói: "Đúng rồi, tôi cản cậu đi tìm tiểu bạch kiểm, nếu cái này tính là quấy rầy, tôi thừa nhận, cậu...." Thẩm Giáng Niên không muốn tranh cãi với người này, thế là xoay người đi hướng ngược lại, Lâm Phong đi theo ở phía sau, Thẩm Giáng Niên lập tức lấy điện thoại ra, "Lại đi thêm một bước, tôi sẽ gọi cảnh sát." Điện thoại đã nhập số 110, chỉ thiếu nhấn nút gọi, Lâm Phong lập tức sợ không dám đi theo, Thẩm Giáng Niên cau mày bỏ đi.

Sợ gặp lại Lâm Phong, Thẩm Giáng Niên trực tiếp đi vào phòng nhà vệ sinh, người trong gương bộ dáng rất không vui, tất cả đều là vì Thẩm Thanh Hoà, nếu hôm nay không nhìn thấy Lộ Dao, cô sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Cho dù bỏ lỡ Trần Lãng thì cuộc gặp mặt của Lộ Dao cũng không thể bỏ lỡ.

Lâm Phong gọi điện cho Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên không trả lời, gửi tin nhắn WeChat, Thẩm Giáng Niên cũng không thèm đọc. Một lúc sau, Thẩm Giáng Niên nhìn đồng hồ, đã là 15 giờ, còn có một tiếng nữa, cái tên Lâm Phong thần kinh kia có lẽ đã đi rồi phải không? Thẩm Giáng Niên càng nghĩ càng chán ghét, lúc còn trẻ Lâm Phong cũng không có thần kinh như vậy, giờ trưởng thành rồi thì muốn quay lại thời trẻ trâu.

Sau khi Thẩm Giáng Niên đi ra ngoài, cô không gặp lại Lâm Phong nữa, cô lại quay lại xem bức tranh , hoa păng-xê đang nở rộ, nhìn thế nào cũng tràn đầy tình yêu. Giáng Niên tràn đầy ghen tị. Suy nghĩ của Thẩm Giáng Niên đột nhiên xoay chuyển, Thẩm Thanh Hoà cũng sẽ vẽ?! Được rồi ha, còn 'song túc song phi' ha! Có gì đặc biệt hơn nữa không, cô cũng có thể học vẽ tranh! Một khi người ta điên lên đến cả bản thân cũng giận luôn.


Sợ đứng nhìn hoài sẽ giận bản thân hơn, Thẩm Giáng Niên chuyển đi xem những tác phẩm nổi tiếng khác, đang nhìn chằm chằm bức tranh vẽ chân dung, thì phía sau lại có tiếng ngạc nhiên vang lên: "Ơ này, bạn của cô đi rồi à?"

Đi mòn giày cũng chẳng thấy được người, đến lúc có được thì chẳng tốn bao công sức, Thẩm Giáng Niên tìm Trần Lãng mà không thấy, không ngờ người lại đưa tới cửa: "Vừa rồi xin lỗi." Trần Lãng cười cười, "Không sao." Hai người đứng trước bức tranh một lúc, Thẩm Giáng Niên ngại dám hỏi thẳng điều mình muốn biết, nhưng mỗi giây chờ đợi đều là tra tấn. "Bức ảnh này, không có lời bình?" Thẩm Giáng Niên chủ động nói.

"Tôi không rảnh ảnh chân dung, không có đánh giá gì cả." Trần Lãng khiêm tốn nói. Thẩm Giáng Niên cười tự giễu nói: "Nói ra sợ cậu chê cười, thực ra tôi cũng không am hiểu tranh vẽ cho lắm, giống như bức tranh Cao Sơn Lưu Thuỷ kia, cậu không nói thì tôi cũng không nhìn ra được." Đề tài của Thẩm Giáng Niên đang đi theo hướng cô muốn, Trần Lãng trả lời: "Bình thường, mỗi người đều có thế mạnh riêng."

"Đúng vậy, giống như tác giả bức tranh kia, Lộ Dao," Thẩm Giáng Niên cảm thán nói: "Trước không nói mấy cái khác, tranh vẽ rất đẹp, nhưng tôi khá khó hiểu, những người khác đều dùng tên thật, chỉ có người này dùng bút danh." Thẩm Giáng Niên cuối cùng cũng nói ra chủ đề: "Cậu có biết cô ấy tên gì không?"

"Vấn đề này tôi cũng không biết rõ lắm, tôi có nghe qua hai phiên bản, một cái nói họ Lộ, là lộ trong đường đi, một cái khác là họ Lục, Lục trong Lục Du." Trần Lãng nghiêm túc nói.

Thẩm Giáng Niên cùng Trần Lãng nói chuyện một hồi, biết Trần Lãng tới đây lần thứ hai, cậu ta luôn hi vọng có cơ hội nhìn thấy Lộ Dao người thật, nhưng trước giờ chưa từng thấy, "Tôi nghe nói, mỗi lần tổ chức triển lãm sẽ có buổi gặp gỡ người hâm mộ, cũng không biết là thật hay giả nữa." Thẩm Giáng Niên mím môi không lên tiếng, Trần Lãng lại nói: "Cứ cảm giác là giả, nếu thực sự được gặp Lộ Dao, thế tại sao không có ai nhắc đến?" Thẩm Giáng Niên kỳ thực rất tò mò về chuyện này, "Lộ Dao hàng năm có tham gia triển lãm nghệ thuật không?"

"Không, tôi nghe nói, 10 năm mới có một lần."

10 năm, vẫn là nghe nói? Triển lãm mười năm tổ chức một lần, khó trách chiếm vị trí chủ đạo, Thẩm Giáng Niên trầm ngâm: "Nghe cậu nói, tôi cảm thấy Lộ Dao rất truyền kỳ."

"Đúng vậy, tôi không phải là người duy nhất tò mò về Lộ Dao." Lời nói của Trần Lãng đối với Thẩm Giáng Niên nghe có vẻ có ẩn ý, "Tò mò cũng không có gì." Thẩm Giáng Niên nói, cô cũng rất tò mò.


"Đây là lần đầu tiên tôi đến đây, tôi thực sự không biết, triển lãm nghệ thuật này rốt cuộc hay ở chỗ nào?" Thẩm Giáng Niên không hiểu các thành viên trả nhiều tiền như vậy để làm gì. Trần Lãng cười thấp giọng nói: "Tôi nhìn cô trông không giống người làm ăn."

"Ừ, đúng là không phải."

"Thì đúng là thế rồi." Trần Lãng tới gần, thầm nói: "Nghe nói có rất nhiều người lợi dụng buổi triển lãm nghệ thuật này để trao đổi những thông tin có giá trị. Chỉ có buổi triển lãm nghệ thuật này mới có thể mang những người đó lại gần nhau." Thẩm Giáng Niên vẫn cảm thấy sau lưng cái triển lãm này có khả năng giấu gì đó rất kinh hoàng.

"Chúng ta nói chuyện đến bây giờ, nhưng tôi vẫn chưa biết tên cô." Trần Lãng cười nói.

"Thẩm Giáng Niên." Thẩm Giáng Niên không có giấu diếm, dù sao người này cũng chia sẻ một ít tin tức, mặc dù đều là nghe nói... Thẩm Giáng Niên buồn bực.

"Tên hay đấy," Trần Lãng đoán, "Tôi thấy cô cũng có hứng thú với Lộ Dao, sau này nếu có thông tin khác sẽ nói cho cô biết." Trần Lãng đưa danh thiếp ra, Thẩm Giáng Niên gật đầu, "Vậy làm phiền rồi." Tấm danh thiếp ghi: Tổng biên tập tạp chí Time.

Tạp chí "Time" nổi tiếng ở Trung Quốc, Trần Lãng còn trẻ đã đảm nhận vị trí tổng biên tập, khiến Thẩm Giáng Niên phải ngẩng cao đầu nói: "Vậy khi nào có cơ hội chúng ta hãy liên lạc lại nhé." Thẩm Giáng Niên còn chưa muốn để lộ ra thông tin của cô, nhìn đồng hồ, đã sắp 4 giờ, "Tôi đi vệ sinh trước."

Lúc 15:55, Thẩm Giáng Niên vừa đến cửa nhà vệ sinh thì nhận được tin nhắn từ Tân Vĩ Đồng, trong đó có nội dung: Giáng Niên, bây giờ đi đi ra cửa sau của phòng triển lãm, sẽ có người đưa em đến khách sạn.

Thẩm Giáng Niên nhanh chóng từ nhà vệ sinh đi ra, hỏi nhân viên rồi đi thẳng đến cửa sau, vì đang vội nên không chú ý đến Trần Lãng đang ở trong góc muốn chào cô, bị cô trực tiếp phớt lờ.
 
Chương 249: C249: Chương 249


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Một chiếc Lincoln đậu bên đường, Thẩm Giáng Niên vẫn đang suy đoán... Tài xế đã cúi đầu chào cô rồi mở cửa. Sau khi Thẩm Giáng Niên lên xe, vẫn trong trạng thái cảnh giác, tài xế thế mà lại biết người chuẩn bị lên xe là cô sao? Xem ra đối phương vẫn còn có chút tài.

Suốt đường đi im lặng, Thẩm Giáng Niên nhìn con đường bên ngoài, âm thầm ghi nhớ. Sự lo lắng không kéo dài được lâu vì sau đó tài xế đã dừng hai ngã tư và Tân Vĩ Đồng lên xe.

"Triển lãm nghệ thuật thế nào?" Sau khi Tân Vĩ Đồng đi lên, đưa hai chai nước, Thẩm Giáng Niên vừa lúc khát nước, "Không sao." Cô mở một cái chai ra đưa, Tân Vĩ Đồng sửng sốt một chút. Một giây sau, sau đó mỉm cười nói cảm ơn rồi nhận lấy, nói: "Vốn dĩ muốn đi xem triển lãm nghệ thuật với em, nhưng từ khi tiếp đón Lộ Dao lại bận rộn."

"Không sao." Nghĩ đến việc gặp Lộ Dao, những thứ khác đều không quan trọng. "Lộ Dao ngoài đời thế nào?" Thẩm Giáng Niên nhấp một ngụm nước, thản nhiên nói: "Có thứ gì cần tôi chú ý không, nói với tôi trước đi."

"Không có gì." Tân Vĩ Đồng nhìn ra ngoài, thì thầm: "Hơi kẹt xe." Thẩm Giáng Niên cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, xe cộ như nước, đèn xanh bật sáng, xe tiếp tục di chuyển. Tân Vĩ Đồng nhìn lại và nói: "Lộ Dao rất dịu dàng, cũng không làm giá, ở chung cũng rất thoải mái."

Thẩm Giáng Niên nhướng mày, ồ ~ Thẩm Thanh Hoà thích người dịu dàng sao, cô cũng có thể dịu dàng hơn thế, "Cũng hiếm thật đó, bình thường mấy người cao quý hay tỏ ra thượng đẳng."

"Nói thế nào đây?" Tân Vĩ Đồng cẩn thận suy nghĩ vài giây rồi nói: "Là một người đoan trang ưu nhã, từng lời nói cử chỉ đều đúng mực, tóm lại rất nice." Mặc dù Tân Vĩ Đồng không cho số điện thoại và ảnh cho Thẩm Giáng Niên, nhưng cũng có miêu tả qua lời nói, giống như không bận tâm, còn nói thêm: "Tôi nghĩ em gặp cô ấy, cũng sẽ thích."

"Thích thì không dám, coi như là ngưỡng mộ đi." Thẩm Giáng Niên tìm từ nói, sau Thẩm Thanh Hòa, cô sẽ không dễ dàng thích bất cứ ai, "Nghe cô miêu tả, trong đầu vẫn không tưởng tượng ra được là người thế nào."

Tân Vĩ Đồng cong mày cười nói: "Được, để tôi suy nghĩ một chút, trong nước có một người cũng giống cô ấy." Tân Vĩ Đồng mím môi, ừ một tiếng, "Thẩm Thanh Hoà, chắc em quen thuộc người này nhỉ?" Tân Vĩ Đồng hỏi.


Thẩm Giáng Niên nhướng mày, trong lòng có chút không vui, đừng nói giống Thẩm Thanh Hòa, cô không thích người nào đem ra so sánh với Thẩm Thanh Hoà hết.

"Thật ra cũng không giống lắm." Tân Vĩ Đồng cười nói: "Bọn họ đều thuộc kiểu người vừa gặp khó quên." Thẩm Giáng Niên đồng ý với câu nói này, nhưng vẫn không thích. Cả đường đi nói chuyện với Tân Vĩ Đồng, càng thêm tò mò về Lộ Dao, chỉ có tăng không có giảm, đặc biệt là lúc Tân Vĩ Đồng nói: "Hình như Lộ Dao và Thẩm Thanh Hoà có quen biết nhau."

"Hình như?" Thẩm Giáng Niên tim đập thình thịch.

"Tôi nghe thấy Lộ Dao trả lời điện thoại, gọi tên Thẩm Thanh Hoà, không biết có phải Thẩm Thanh Hoà mà em biết không." Giọng điệu bình tĩnh của Tân Vĩ Đồng để lại dấu nặng trong lòng Thẩm Giáng Niên. Cô gần như tin hai người họ biết nhau.

Cảm giác này thực sự rất tệ, mặc dù trước đây từng giả định đó là tình địch, nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn mong chờ được gặp Lộ Dao, lật ngược giả định của mình, "Trên thế giới này, người tên Thẩm Thanh Hoà, không chỉ có một." Thẩm Giáng Niên nói như vậy để an ủi bản thân.

"Ừ, có khi là tôi nghe nhầm." Tân Vĩ Đồng cười, thăm dò nói: "Hình như em rất để ý."

"Có à?" Thẩm Giáng Niên hỏi, Tân Vĩ Đồng mỉm cười, trầm mặc không nói. Trong lòng Thẩm Giáng Niên giống như mấy chiếc xe bị kẹt trên đường, nghẹn muốn chết, cô không chỉ để ý, mà còn để ý muốn chết.

Đột nhiên Nguyễn Duyệt gọi đến: "Giáng Niên, cô có thể đến sân bay được không?"

Thẩm Giáng Niên quay người, thấp giọng nói: "Sao thế?"

"Túi của cô bị giữ lại...."

"..."

"Hiện tại muốn mở ra kiểm tra, không biết bên trong có cái gì đặc biệt."

Đương nhiên là có rồi! Cái tập tranh xuân sắc kia cô để ở trên cùng, mặt Thẩm Giáng Niên nóng bừng, có chút sốt ruột, "Sao lại thế chứ? Trước khi lên máy bay không kiểm tra, xuống máy bay lại kiểm tra là sao?"

"Tôi cũng không biết," Nguyễn Duyệt bất đắc dĩ nói, "Tôi đã nói đó không phải túi của tôi, là mang đến cho người khác, chính chủ không cho phép mở ra thì không được mở, không ngờ họ nhất quyết đòi kiểm tra, nếu tôi không đồng ý, thì cần chính chủ đích thân đến đây."

.... Đùa cái mẹ gì thế chứ? Bây giờ bảo cô đến sân bay sao? Giữa xấu hổ và tò mò, cô lựa chọn vế sau, "Kiểm tra thì cho kiểm tra đi, chỉ mong đừng có lục soát làm loạn lên, còn nữa, nếu kiểm tra mà không phát hiện có món đồ nào trái pháp luận, tôi khiếu nại đấy." Trước giờ tính cách Thẩm Giáng Niên không hiền lành, ghét những người gây rối với cô.


"A...." Nguyễn Duyệt a một tiếng: "Bây giờ cô đang ở đâu?"

"Tôi đến xem triển lãm nghệ thuật."

"Triển lãm vẫn chưa kết thúc sao?"

"Cô biết mấy giờ kết thúc à?"

"..." Nguyễn Duyệt ở đầu bên kia giải thích: "Không, tôi đang thắc mắc."

Thấy Tân Vĩ Đồng thỉnh thoảng nhìn cô, Thẩm Giáng Niên hạ giọng nói: "Được rồi, cứ hợp tác kiểm tra như bình thường, xong việc tôi sẽ gọi cho cô."

Ngay lúc Thẩm Giáng Niên cúp điện thoại, tin nhắn WeChat của Nguyễn Duyệt vang lên, Vô Danh: Banh xác chưa.

Mẹ kiếp, Nguyễn Duyệt: Câm mồm đi.

Vô Danh: Nếu có thời gian nói chuyện, sao không tìm cách giải quyết vấn đề.

Bình thường Nguyễn Duyệt sẽ không gửi tin nhắn cho Thẩm Thanh Hoà trừ khi có gì bất thường. Nguyễn Duyệt không ngờ hôm nay vừa lúc triển lãm sắp kết thúc, cô đột nhiên nhận được tin nhắn WeChat từ Thẩm Thanh Hoà, hỏi cô về lịch trình của Thẩm Giáng Niên. Nguyễn Duyệt vốn muốn nói dối nhưng cuối cùng cũng không thể nói dối Thẩm Thanh Hoà, nói thật là Thẩm Giáng Niên đã đi xem triển lãm nghệ thuật, hơn nữa bây giờ đã lên một chiếc Lincoln, có lẽ sẽ đi gặp Lộ Dao.


Thẩm Thanh Hoà trả lời: Tôi cho 5 phút, ngăn cô ấy lại ngay lập tức.

Năm phút sắp đến, nhưng Nguyễn Duyệt không ngăn cản được. Vô Danh: Còn do dự gì nữa, báo cáo lại đúng sự thật cho Thẩm tổng đi.

Nguyễn Duyệt không muốn, nhưng cũng hết cách rồi, đành nói cho Thẩm Thanh Hoà biết, cô ngăn cản thất bại.

Ngồi trong xe, Thẩm Giáng Niên vốn thường xuyên mất tập trung lại bị âm thanh của WeChat kéo lại, nhìn thấy người gửi tin nhắn, Thẩm Giáng Niên khá là kinh ngạc. Thẩm Thanh Hoà: Nhớ em~

Thẩm Giáng Niên kinh ngạc đến mức tay run rẩy, đánh rơi điện thoại. Tân Vĩ Đồng và cô gần như cùng lúc nghiêng người cầm điện thoại, Tân Vĩ Đồng nhanh hơn một bước, "Chậm thôi, đừng làm rơi." Cô trả lại điện thoại cho Thẩm Giáng Niên, nhìn thấy dòng chữ ngắn ngủi trên cái màn hình sáng kia.

Thẩm Giáng Niên nuốt nước bọt, không thể tin được, nhưng lại nhìn thấy đường gợn sóng, trả lời: Nhớ em sao?

Thẩm Thanh Hoà: Ừa, muốn gặp em ~~~

Thẩm Thanh Hoà rất nhớ cô, ngực Thẩm Giáng Niên như có dòng nước ấm chảy qua, hơi ấm khiến cô muốn khóc, Thẩm Giáng Niên: Khi nào?

Thẩm Thanh Hoà: Bây giờ.
 
Chương 250: C250: Chương 250


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Muốn gặp Thẩm Thanh Hòa không à? Đương nhiên là muốn gặp, muốn chết đi được.

Thẩm Thanh Hoà chủ động gửi tin nhắn nói nhớ cô, khiến cơ thể Thẩm Giáng Niên cảm thấy hư không thiếu nghị lực.

Nhưng mà... bây giờ không được rồi. Đối với Lộ Dao, Thẩm Giáng Niên rất chấp nhất, hôm nay cần phải đi gặp mặt.

Nhưng từ bỏ Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên căn bản không làm được, Thẩm Giáng Niên: Trễ chút được không?

Thẩm Thanh Hòa: Em đang không rảnh à?

Thẩm Giáng Niên: Em có chút việc, sẽ xong nhanh thôi, xong việc em đến tìm người, người nói cho em biết người ở đâu đi.

Cô muốn gặp Lộ Dao và cũng muốn kết thúc cuộc gặp gỡ này càng nhanh càng tốt, người cô muốn gặp nhất chính là Thẩm Thanh Hoà, cho dù cô đến gặp Lộ Dao thì cũng là vì Thẩm Thanh Hoà.

Thẩm Thanh Hoà: Tôi thực sự muốn gặp em.

Thẩm Giáng Niên ước gì mình có thể phân thân, một đi gặp Lộ Dao, một đi gặp Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Giáng Niên: Thanh Hòa, chỉ một lát thôi, xong việc em lập tức đi tìm người.

Thẩm Thanh Hòa: Mới xa nhau không bao lâu, tôi ở trong lòng em, đã không còn xếp vị trí đầu tiên nữa rồi.

Thẩm Giáng Niên nhìn thấy câu này, trong lòng đau đến co rút, Thẩm Giáng Niên: Người nói gì thế? Chẳng qua là gặp nhau trễ chút thôi, trong lòng em, người vẫn luôn ở vị trí quan trọng nhất.

Thẩm Thanh Hòa: Không sao, em làm việc của em đi, đã từng nghĩ rồi ngày này cũng sẽ đến, không ngờ lại nhanh như thế.


Thẩm Giáng Niên đau lòng đến mức tức giận buồn bã muốn khóc, Thẩm Giáng Niên: Thẩm Thanh Hoà, người có thể đừng nói như vậy nữa được không? Em đọc rất đau lòng, người khác có thể không biết được tâm ý của em đối với người, mà người lại không biết sao?

Thẩm Thanh Hòa: Ừ, em bận đi.

Tay cầm điện thoại của Thẩm Giáng Niên run rẩy, Tân Vĩ Đồng ở bên cạnh có thể nhìn rõ ràng, cau mày, nhưng giọng điệu lại có vẻ nhẹ nhàng, "Em không sao chứ?" Thẩm Giáng Niên cắn môi, cũng không có ngẩng đầu lên, lại gửi tin nhắn tiếp: Lát nữa chúng ta gọi video đi, em sẽ cố gắng xong việc nhanh nhất có thể, sau đó đến gặp người, người nói cho em biết người ở đâu đi.

Thẩm Thanh Hoà: Không, không nói chuyện nữa.

Nếu không có Tân Vĩ Đồng ở đó, Thẩm Giáng Niên sợ bản thân không nhịn được mà rơi nước mắt, Thẩm Thanh Hòa sao có thể như thế được chứ? Những lời này chả khác nào con dao nhỏ cứa vào tim cô. Chỉ một cái chớp mắt, cơn đau ập đến dữ dội, đến mức Thẩm Giáng Niên nhẫn tâm nói không đi gặp Lộ Dao nữa, nhưng tại giờ phút này, Tân Vĩ Đồng nói: "Tới rồi."

Đây có phải là quyết định mà ông trời ra thay cô không? Thẩm Giáng Niên hít một hơi thật sâu, bước xuống xe, ánh nắng hoàng hôn chiều phản chiếu, các tòa nhà toát ra một cỗ không khí mục nát. Tốc chiến tốc thắng, đến gặp Thẩm Thanh Hòa ngay.

Trong phòng VIP của khách sạn, một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi giữa ghế sô pha đợi vị "khách quý". Từ miệng người khác nghe nói nhiều lần, nhưng chưa bao giờ gặp, hôm nay, thật rất muốn gặp vị khách quý này, vị này khiến tim Thẩm Thanh Hòa rung động, rốt cuộc có gì khác đây?

Người đến trước vị khách quý là điện thoại của Thẩm Thanh Hoà.

"Không được phép gặp cô ấy."

"Em ở đâu?"

"Lập tức rời khỏi đó, không cho phép gặp cô ấy."


"A~ là cô ấy muốn gặp chị mà?"

"Chị có nhất thiết phải làm thế không?"

"Chị chỉ nhìn cô ấy thôi.". Ngôn Tình Tổng Tài

"Nhìn cô ấy làm gì? Chị xem cô ấy không phải vì tôi sao?"

"Đúng là thế, chị rất hiếu kỳ, có thể làm Thanh Hòa của chị rung động, sao lại không hiếu kỳ được nhỉ?"

"A...." Thẩm Thanh Hòa đột nhiên cười lạnh, sau đó nói với giọng bi thương: "Các người đều giống nhau."

"Gì chứ?"

"Vì mục đích của bản thân, không thèm để ý sống chết của người khác."

"Thanh Hòa."

"Phải rồi, các người đều biết tôi để tâm đến cô ấy, bây giờ cô ấy chính là mạng sống của tôi." Thẩm Thanh Hoà cố nén ác ý nói: "Các ngươi chỉ muốn đoạt mạng tôi, giết chết tôi."


"Thanh Hòa, em...."

"Nếu tôi không chết, các người sẽ mãi không cam lòng." Giọng nói của Thẩm Thanh Hòa run lên, "Mười năm, suốt mười năm, tôi đã sống cuộc sống không bằng chết, nhưng vẫn làm chướng mắt các người, đến bây giờ, các người đã đẩy tôi đến rìa vách đá, cho dù tôi chết, tôi cũng sẽ đem nhà họ Thẩm...."

"Thẩm Thanh Hòa!" Một tiếng quát chói tai, "Có thể tùy tiện ăn, nhưng không được nói bậy, có biết bản thân đang nói gì không hả?"

"Sao chứ? Đến cả nói cũng không cho nói sao? Ha." Thẩm Thanh Hòa chế nhạo, "Tôi đây đến cái chết cũng không sợ, còn có gì đáng sợ hơn sao? Nói cho đám người khốn kiếp kia đến giết tôi ngay đi."

"Em lại uống rượu có phải không?"

"Uống thì sao chứ?" Thẩm Thanh Hòa cười nói: "Người không ở đó, bây giờ không được uống vài chén chúc vợ chồng nhà họ Thẩm trăm năm hạnh phúc sao?"

"...Em đang ở đâu? Bây giờ chị đến đón em."

"Không cần, chẳng phải mấy người đều muốn gặp Thẩm Giáng Niên sao? Không phải là muốn dùng cái này để khiêu khích tôi sao? A, thật đáng tiếc. Lúc này, tôi nói cho chị biết, tôi sẽ không ở bên cô ấy, cô ấy đối với tôi mà nói, chả là cái gì hết, các người muốn nói gì với cô ấy thì nói đi, các người muốn làm gì thì làm đi, dù sao thì cô ấy cuối cùng cũng sẽ giống các người, trong mắt chỉ có mục đích của bản thân...."

"Đứa ngốc ~ em đó, là chị không tốt, hôm nay không nên để em một mình, mỗi một phút một giây cũng không nên, chị tìm được vị trí của em rồi, đợi chị, ngoại trừ em ra, hôm nay chị không gặp ai hết, cho nên, đừng uống rượu một mình, chờ chị đến với em."

"A~ đến với tôi sao? Hay là giờ chị lại cô đơn rồi?"

"... Phải là chị cô đơn, nhớ em, cho nên, em chờ chị."

......

......


......

Thẩm Giáng Niên sợ mình trang điểm không đủ đẹp, biểu hiện không đủ tươm tất, cô đứng trước gương hít một hơi thật sâu. Thẩm Giáng Niên, được trang bị đầy đủ từ thể xác đến tinh thần, đột nhiên được thông báo rằng Lộ Dao đã rời đi. Thẩm Giáng Niên đứng ở cửa phòng VIP, nhìn căn phòng trống rỗng, cảm giác đó... Những cảm xúc dao động do Thẩm Thanh Hoà gây ra đã bị đè nén, bây giờ bị kích thích, cơn tức của Thẩm Giáng Niên đã đến cực hạn, mẹ kiếp!

"Xin lỗi, Giáng Niên...." Tân Vĩ Đồng cũng không ngờ tới, Thẩm Giáng Niên đột nhiên quay người, túm lấy cổ áo Tân Vĩ Đồng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho tôi số điện thoại của Lộ Dao!"

"Giáng Niên..."

"Đưa cho tôi!" Hai mắt Thẩm Giáng Niên đỏ hoe gầm lên.

"Em bình tĩnh lại trước đi, em làm thế là đang làm khó tôi, tôi không thể vi phạm thỏa thuận bảo mật."

"Làm khó cô sao?" Thẩm Giáng Niên dùng cả hai tay nắm lấy cổ áo Tân Vĩ Đồng, lắc đầu nói: "Tôi không muốn làm khó cô, nhưng tôi không thể nuốt cái nghẹn này, nếu cô không cho tôi số điện thoại, tôi sẽ dùng cách của tôi, đào từng tài trợ ở trên vé ra mà tìm, tôi không tin không tìm được điện thoại của Lộ Dao, cô ta là người nổi tiếng làm thế không sai, vậy tôi không phải là con người sao? Chuyện đã đồng ý với người khác, tại sao lại nuốt lời? Tại sao chứ?" Thẩm Giáng Niên tức giận, hỏi: "Tôi đã làm gì sai? Hả? Nói cho tôi biết!"

"Giáng Niên, em bình tĩnh lại đi...."

"Tôi không thể bình tĩnh được!" Thẩm Giáng Niên trực tiếp lớn tiếng: "Tôi từ chối Thẩm Thanh Hoà để gặp Lộ Dao, giờ cô lại nói với tôi cô ta đã đi rồi? Nếu tôi không nhận được lời giải thích của cô ta, tôi sẽ không bỏ qua."

"Vậy hay là để tôi hỏi giúp em được không?"

"Tôi không cần, cô biết không? Tôi không cần!" Thẩm Giáng Niên lớn tiếng nói, đẩy Tân Vĩ Đồng ra, "Quên đi, tôi không cần cô! Cô cứ tuân thủ thỏa thuận bảo mật của cô đi!" Thẩm Giáng Niên nhanh chóng bước đi, Tân Vĩ Đồng chạy phía sau, "Giáng Niên, em đi đâu vậy?"

Thẩm Giáng Niên lúc này đang kích động, còn Tân Vĩ Đồng thì thực sự lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì đó, "Nếu không tôi sẽ gọi điện thoại hỏi Lộ Dao trước. Có lẽ cô ấy thật sự rời đi vì có việc gấp. Đừng xúc động." Tân Vĩ Đồng tóm lấy Thẩm Giáng Niên không buông ra, an ủi nói: "Bây giờ tôi gọi ngay, gọi trước mặt em, em chờ một lát, được không?" Thẩm Giáng Niên mặt đỏ bừng tức giận, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Tân Vĩ Đồng.

Tân Vĩ Đồng vừa nói: "Xin chào, tôi..." Điện thoại đã bị Thẩm Giáng Niên giật mất, Tân Vĩ Đồng muốn giật lại nhưng bị Thẩm Giáng Niên nắm lấy tay, còn chưa kịp phản ứng thì Thẩm Giáng Niên đã tháo cà vạt của cô xuống rồi nhanh chóng cột tay cô lại, Thẩm Giáng Niên thở gấp nói: "Tôi không muốn làm tổn thương cô." Cô ngước mắt lên nhìn Tân Vĩ Đồng đang hoảng sợ, "Nhưng bây giờ tôi thực sự rất tức giận.", "Thẩm Giáng Niên thật sự tức giận như muốn nổ tung, cô bị chơi, cô mà không có được lời giải thích thỏa đáng cô không phải họ Thẩm, "Tôi đảm bảo nói chuyện xong sẽ trả điện thoại lại cho cô, cô đừng vùng vẫy, đứng đây chờ tôi." Thẩm Giáng Niên nói xong, cầm điện thoại đi ra xa.
 
Chương 251: C251: Chương 251


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Dưới tầm mắt của Tần Vĩ Đồng, Thẩm Giáng Niên đang cúi đầu xem điện thoại đi chưa được mấy bước, bước chân dần chậm lại, cô quay lưng về phía Tân Vĩ Đồng, từ từ ngẩng đầu lên, giống như đang nhìn thế giới song song.

Tay đang cầm điện thoại của Thẩm Giáng Niên siết chặt hết sức, cô chậm rãi xoay người, ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt mang theo ý hận cũng như phẫn nộ, tựa như có một ngọn lửa đang bùng cháy trong đó, cô từng bước đi về lại chỗ của Tân Vĩ Đồng, nhìn chằm chằm vào người vừa định cởi cà vạt nhưng giờ đang dựa vào một góc – Tân Vĩ Đồng.

"Giáng Niên...."

Khóe môi Thẩm Giáng Niên hơi hé mở, hơi thở vẫn chưa ổn định lại, hốc mắt dần dần ướt dẫm, nhưng cô vẫn kiềm nén như cũ, hít sâu vài cái, cắn chặt răng, một lúc sau đè nén hỏi: "Tại sao?" Tại sao lại lừa tôi? Điện thoại không hề gọi đi.


"Giáng Niên, em cởi ra giúp tôi trước đi."

"A." Thẩm Giáng Niên cười lạnh một tiếng, hơi quay đầu đi, giọng điệu chế giễu, "Quả nhiên, bản tính khó đổi." Đã từng lừa cô một lần, sẽ lừa cô lần nữa, cô cũng ngu thật, còn nghĩ đến chuyện không tính toán chuyện trước kia, còn cảm ơn Tần Vĩ Đồng.

"Giáng Niên, không phải muốn lừa em, tôi chỉ mong em bình tĩnh lại trước." Tần Vĩ Đồng vội vàng giải thích, "Vào lúc xúc động sẽ làm ra hành vi khiến bản thân hối hận."

Cảm xúc dâng lên đ ỉnh điểm, không có chỗ trút ra, Thẩm Giáng Niên cắn chặt răng, cái tay đang nắm chặt cuối cùng đấm mạnh vào tường, hết đấm này đến đấm khác, đau đớn lại làm cho đáy lòng đèn nén kia không giải thoát ra được, rất nhanh trên vách tường thô ráp kia đã có vết máu, Tần Vĩ Đồng lảo đảo nhào qua cản lại, cuối cùng cú đấm kia nện lên ngực Tân Vĩ Đồng, đau đến mức cô khom người, cô gái ngốc này sao dùng sức.... đấm vào vách tường, có biết bao nhiêu đau chứ.

Thẩm Giáng Niên hít sâu mấy cái, tay bắt đầu đau đơn, làm cô khôi phục chút lý trí. Thẩm Giáng Niên khuỵu một gối xuống đất, nắm lấy cổ tay Tân Vĩ Đồng cởi cà vạt. Vừa rồi do quá tức giận, nên buộc khá chặt, Thẩm Giáng Niên dùng sức mở nhưng mở không được. Tân Vĩ Đồng ngước mắt lên nhìn Thẩm Giáng Niên, thấy đôi mắt đỏ hoe, gương mặt kia đều khiến người ta đau lòng, "Giáng Niên." Tân Vĩ Đồng nhẹ giọng gọi.


Đầu ngón tay Thẩm Giáng Niên dùng sức moi nút thắt, không biết là do tay đau, hay do nóng vội muốn cởi nhưng không cởi được, mà run lên. Càng muốn cởi càng không cởi được, Thẩm Giáng Niên hít một hơi, không để cho nước mắt rơi xuống, bực tức há miệng cắn vào đó lôi ra, ở khoảng cách gần Tần Vĩ Đồng thấy được lông mi ươn ướt, nước mắt sắp trào ra, "Giáng Niên, em đừng thế." Tân Vĩ Đồng thật sự đau lòng, "Tôi sẽ cho em số điện thoại Lộ Dao, mật mã điện thoại của tôi là sinh nhật của em." Động tác cắn của Thẩm Giáng Niên dừng lại.

"Thật sự không muốn lừa em, chưa từng nghĩ sẽ lừa em." Tân Vĩ Đồng cúi đầu, áy náy tự trách, "Để em hiểu lầm, tôi đau lòng hơn bất cứ ai." Thẩm Giáng Niên không lên tiếng, nút thắt rốt cuộc cũng được nới lỏng, cô cởi từng cái một, giọng Tân Vĩ Đồng run rẩy giải thích: "Điện thoại đưa cho em, tôi sẽ không cản em, nhưng mà bây giờ cảm xúc của em không ổn định, tôi lo lắng em ở một mình, tôi sẽ không làm gì hết, không nói gì hết, để tôi ở cạnh em, được không?" Thẩm Giáng Niên vẫn không lên tiếng, cởi xong cà vạt, cô nhặt điện thoại Tân Vĩ Đồng lên, nhập sinh nhật cô 0724.

Giao diện nằm ở thông tin Lộ Dao, lịch sử danh bạ là cuộc gọi mới nhất từ Lộ Dao, "Tôi thật sự không có lừa em, là thật sự gọi cho cô ấy." Tân Vĩ Đồng giải thích, chỗ cổ tay bị buộc đỏ lên, nóng rát.

"Ừ." Thẩm Giáng Niên cũng khôi phục được chút lý trí, ghi nhớ số điện thoại, sau đó trả điện thoại lại cho Tân Vĩ Đồng, "Cảm ơn." Thẩm Giáng Niên xoay người muốn rời đi, Tân Vĩ Đồng đi theo sau, Thẩm Giáng Niên không quay đầu lại lên tiếng: "Tân Vĩ Đồng, đủ rồi."


Thẩm Giáng Niên rời đi, Tân Vĩ Đồng không có lập tức đi theo. Nhưng vẫn không yên tâm, đợi Thẩm Giáng Niên đi được đoạn xa, thì âm thầm đi theo.

Vất vả lắm mới có được số điện thoại của Lộ Dao, đầu óc Thẩm Giáng Niên tuy còn loạn, nhưng cũng khôi phục lý trí vài phần, cô vừa đi vừa gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Hòa. Điện thoại có kết nối nhưng không nghe máy. Chẳng lẽ Thẩm Thanh Hòa còn giận sao? Thật ra, thế cũng tốt phải không? Đây là lần đầu Thẩm Giáng Niên cảm nhận được cảm xúc của Thẩm Thanh Hòa, rất mãnh liệt, cũng rất đả thương. Nhưng mà không sao, cô yêu Thẩm Thanh Hòa, nên sẽ chấp nhận hết, Thẩm Giáng Niên nhắn tin xin lỗi Thẩm Thanh Hòa bên WeChat.

Tiếc là không có bất cứ phản hồi nào. Thẩm Giáng Niên đứng ở biển người rộng mênh mông, đột nhiên bất lực, thế giới lớn như thế, cô phải đi đâu tìm Thẩm Thanh Hòa đây. Thẩm Thành Hòa, người vốn dĩ không đi Mỹ đúng không? Sao lại lừa em chứ? Tại sao tất cả các người đều lừa tôi? Thẩm Giáng Niên hơi ngẩng đầu, cắn chặt răng, nhưng vẫn không nhịn được nữa, cuối cùng cô ngồi khuỵu xuống bên đường, bật khóc.
 
Chương 252: C252: Chương 252


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Tân Vĩ Đồng cách đó không xa, tim đau thắt nhưng lại không thể đến gần. Tân Vĩ Đồng bấm số của Lộ Dao, hỏi: "Sao ngài lại rời đi trước?" Bởi vì cảm thấy có lỗi với Thẩm Giáng Niên nên giọng điệu có phần trách móc.

"Rất xin lỗi, đột nhiên có việc nên không thể gặp Thẩm Giáng Niên, là tôi lỡ hẹn, nếu tiện thì gửi số điện thoại của cô ấy cho tôi, tôi sẽ liên hệ với cô ấy, nếu không tiện thì đem số điện thoại của tôi đưa cho cô ấy, tôi sẽ chờ."

...Tân Vĩ Đồng không thể nói thêm lời nào gay gắt hơn nữa, tất nhiên cô không thể đưa số điện thoại của Thẩm Giáng Niên. "Tôi sẽ cho cô ấy số điện thoại của ngài."

"Được."

Điện thoại bị cúp, Tân Vĩ Đồng thở dài. Nơi xa, Thẩm Giáng Niên đứng dậy, tiếp tục đi về phía trước, màn đêm bắt đầu buông xuống, trong thành phố rực rỡ vẫn còn vương lại một chút cô đơn.

Thẩm Giáng Niên cứ đi về phía trước, Tân Vĩ Đồng không biết mục đích của cô nên cứ đi theo cô. Cô gái ngốc nghếch này, đi bộ lâu như vậy không thấy mệt sao? Ít nhất uống chút nước hay ăn gì đó đi chứ.

Thẩm Giáng Niên kỳ thực rất mệt mỏi, nhưng cảm xúc phức tạp trong lòng không cho phép cô dừng lại, tức giận, buồn bã, thất vọng... không rõ cảm xúc nào chiếm.

Quá nhiều cảm xúc tiêu cực khiến Thẩm Giáng Niên rất bối rối, trạng thái hiện tại của cô không thích hợp để gặp Lộ Dao, cô muốn gặp Thẩm Thanh Hoà nhưng sau khi cô nói dối thì cũng không phản ứng lại cô.

Cô không biết mình đã làm gì sai, sau khi thích Thẩm Thanh Hoà, tâm trạng của cô giống như đang đi trên tàu lượn siêu tốc, lúc thăng lúc trầm, khiến cô có chút mệt mỏi. Đối mặt với gió đêm, Thẩm Giáng Niên mệt đến mức không thể đi bộ được, cuối cùng cô ngồi xuống một chiếc ghế ở bến xe buýt bên đường để nghỉ ngơi. Lúc này, Bắc Kinh đang tắc đường, có rất nhiều người đang chờ bắt xe buýt, có người cười, có người mắng, có người cũng buồn như cô. Đó là một cô gái trẻ, ngồi xổm trong góc, dường như đang khóc.

Một chiếc xe tới rồi một chiếc rời đi, đám đông đổi vài nhóm nhưng cô gái vẫn ngồi xổm ở đó. Thẩm Giáng Niên đứng dậy, đi tới, từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Cô làm sao thế?" Cô gái không nhúc nhích chút nào, Thẩm Giáng Niên quỳ xuống, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ, cô gái giật mình ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đỏ hoe: "Cô làm sao thế?" Thẩm Giáng Niên hỏi.

Cô gái vẫn có vẻ mặt có chút kinh ngạc, không chỉ vì mắt đối phương đỏ hoe mà còn vì đối phương chủ động nói chuyện với cô: "Tôi bị mất ví." Cô gái mỉm cười giải thích bản thân từ thành phố nào đến đây, cô gái nói dối trong nhà đi đến nơi này tìm bạn đồng tính, mà bạn đồng tính thì không thấy đâu lại bị mất ví, gọi điện thoại cho bạn đồng tính mãi mà không ai nghe máy, lúc này mới biết đã bị lừa.


"Bạn đồng tính nam, hay bạn đồng tính nữa?" Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Giáng Niên nghe được từ bạn đồng tính, lần đầu tiên cô nghe được từ bạn đồng tính là từ Tần Thư.

Cô gái do dự một chút, khịt mũi rồi nói: "Là nữ."

"Là người cô thích à?" Thẩm Giáng Niên thẳng thắn hỏi. Cô gái đỏ mặt, nước mắt rơi xuống, không nói nên lời, hẳn là đã thừa nhận?

Thẩm Giáng Niên lấy từ trong túi ra 1000 nhân dân tệ tiền mặt, nói: "Trước tiên giải quyết chuyện ăn uống đi, thấy cô tuổi còn nhỏ, phải lo học hành, tốt nghiệp xong thì lo gì không tìm được cô gái tốt?" Thẩm Giáng Niên nhét tiền vào tay cô gái, "Đi ăn đi, đến nhà ga lấy CCCD tạm thời rồi về nhà." Cô gái khóc rất dữ dội, "Dù chuyện thế nào, thì cũng đừng ở đây khóc lâu, khóc coi như là để trút hết ra, xong rồi thì vẫn phải xử lý mọi việc, lần sau đừng tùy tiện gặp bạn đồng tính, nếu có việc không xử lý được, hoặc là tìm cảnh sát hoặc là báo với người nhà, một cô gái trẻ, ban đêm thế này không an toàn."

Cô gái lại khóc nức nở, nghẹn ngào nói: "Tôi tên là..."

"Dừng." Thẩm Giáng Niên giơ ngón trỏ lên, "Tôi không muốn biết tên của cô." Hôm nay tâm trạng của cô cũng không tốt, không rảnh làm người tử tế, Thẩm Giáng Niên đứng dậy: "Mau đi ăn đi, rồi về nhà, tôi cũng đi đây." Đúng vậy, khóc cũng đã xong, trút cũng đã trút ra hết, đã đến lúc phải giải quyết vấn đề.

"Chúng ta cùng ăn được không?" Cô gái rụt rè hỏi, Thẩm Giáng Niên cũng không quay đầu lại, cô gái lập tức hô lên mấy tiếng, "Này, này cô." Thẩm Giáng Niên quay người lại, cô gái dụi mắt: "Tôi xin lỗi, tôi không biết tên cô, có thể ăn cùng nhau không? Tôi, tôi mời cô."

Thẩm Giáng Niên cười lớn, dùng tiền của cô mời cô ăn cơm, phương pháp này, 666.

Thẩm Giáng Niên không có cảm giác thèm ăn, nhưng nghĩ đến sắp tới sẽ nói chuyện với Lộ Dao, cô vẫn nên góp sức lực. Tuy rằng tương lai không xác định, nhưng vì Thẩm Thanh Hoà, núi đao biển lửa cô cũng không sợ, tim đau quặn thắt, nhưng một ngày chưa chia tay thì cô vẫn vì Thẩm Thanh Hoà mà cố gắng.

Lúc Thẩm Giáng Niên gọi đồ ăn, cô gái lén lút giơ điện thoại lên chụp ảnh, sau này nếu có cơ hội nhất định sẽ đích thân cảm ơn. Sao người xinh đẹp lại khóc như thế này? Cô gái nghĩ về trải nghiệm đồng tính thất bại đầu tiên của mình, điều buồn hơn cả tình cảm của cô là thật.


Trong bữa ăn, không khí yên tĩnh.

Ăn xong Thẩm Giáng Niên đưa cô gái lên taxi: "Đi ga Bắc Kinh." Thẩm Giáng Niên đang muốn đóng cửa xe lại, nhưng cô gái lại nói trước: "Cám ơn, có cơ hội gặp lại!" Thẩm Giáng Niên dừng lại trước khi đóng cửa xe lại, mỉm cười nói: "Hy vọng nếu có thể gặp lại, thì đừng gặp lúc ngồi khóc bên đường." Cô gái đỏ mặt, "Sẽ!" Thẩm Giáng Niên cười nhạt rồi đóng cửa xe lại.

Chiếc taxi nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ, đi một đoạn không còn thấy rõ số nữa, Thẩm Giáng Niên đưa tay lên chạm vào giọt nước mắt nơi khóe mắt. Này, Thẩm Giáng Niên, đừng khóc nữa, khóc cho ai xem chứ?

Thẩm Giáng Niên hít sâu một hơi, cuối cùng bấm số của Lộ Dao.

Chỉ sau một hồi chuông, điện thoại đã có người bắt máy, đối phương dịu dàng nói: "Cuối cùng thì cô cũng gọi rồi."

Thẩm Giáng Niên cau mày, lạnh lùng nói: "Thật không ngờ Lộ Dao nổi tiếng, thế mà lại nghe điện thoại của tôi."

"Xin lỗi, hôm nay tôi có việc nên đã lỡ hẹn."

"Chỉ nói lời xin lỗi bằng miệng thì quá thiếu chân thành."

"Suy nghĩ chúng ta đều giống nhau, không bằng bây giờ gặp nhau."


"Được."

"Tiên Hạc Cư, cô biết không?"

Suy nghĩ của Thẩm Giáng Niên khựng lại, Thẩm Giáng Niên nhớ đến cái đêm mưa Thẩm Thanh Hoà hẹn cô đến đó: "Bây giờ, tôi bắt taxi đến đó."

"Đừng đi taxi, báo cho tôi địa điểm cô đang ở, tôi cử người đến đón cô."

Thẩm Giáng Niên siết chặt lòng bàn tay nói: "Được." Tuy giọng điệu của đối phương rất ôn hòa, nhưng Thẩm Giáng Niên cũng không dám coi thường kẻ địch, đối phương tựa hồ có vẻ tự tin và quen thuộc với mọi việc, cho nên Thẩm Giáng Niên vẫn phải cảnh giác.

Trước khi xe tới, Thẩm Giáng Niên trang điểm lại. Thẩm Giáng Niên lên xe, Tân Vĩ Đồng cũng gọi xe.

Đến Tiên Hạc Cư đã 8 giờ tối.

"Xin chào, mời vào trong." Ngoài cửa có nhân viên đang đợi cô, Thẩm Giáng Niên đi theo nhân viên xuyên qua nhà hàng, vòng qua hành lang, bên trong có một cái hang động, phong cảnh rất đẹp.

"Là chỗ này." Nhân viên dẫn Thẩm Giáng Niên tới cánh cửa đồng. Thẩm Giáng Niên giơ tay gõ cửa, không có tiếng mời vào, cửa được mở từ bên trong. Thẩm Giáng Niên đưa ra rất nhiều suy đoán, nhất là khi Tân Vĩ Đồng nói rằng đối phương thoạt nhìn đã khó quên, lúc này người tiến về phía cô khiến cô không thể không đồng ý với lời nói của Tân Vĩ Đồng.

Làn da như tuyết, đôi mắt trong veo như nước, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, người bước lại gần một bước, nụ cười nhàn nhạt lan tỏa, không nói gì, nếu hơi thở giống như phong lan, lúc này không biết có ở trong phòng ánh sáng quá mờ nhạt, khiến người trước mặt toát ra sự dịu dàng khó tả, Thẩm Giáng Niên vốn đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, không khỏi nhịn không được chán ghét, "Đến rồi." Hai chữ cũng ẩn chứa sự dịu dàng, như đang chờ đợi cô về nhà.

Trước khi ngồi xuống, Thẩm Giáng Niên đang suy nghĩ xem sẽ hỏi gì và hỏi từ đâu. Sau nhiều lần cân nhắc, mọi chủ đề đều không thể tách rời khỏi Thẩm Thanh Hoà.

"Lục Chi Dao." Đối phương đưa tay ra, Thẩm Giáng Niên sửng sốt một chút, có chút dè dặt, "Thẩm Giáng Niên." Không phải Lộ Dao, hay là Lục Dao à? Sao lại là Lục Chi Dao?


"Tôi có thể hiểu được tại sao cô muốn gặp tôi, có quá nhiều vấn đề muốn đích thân hỏi tôi." Lục Chi Dao bình tĩnh cười nói.

Đầu Thẩm Giáng Niên tê dại, trầm mặc không nói. Dù không muốn thừa nhận nhưng Lục Chi Dao quả thực khiến người ta khó quên, dung mạo không thể nói là trẻ trung xinh đẹp nhưng đã được mài giũa theo năm tháng, càng trở nên mê người hơn

Lục Chi Dao và Thẩm Thanh Hoa có nét mê người khác nhau, trước khi gặp Lục Chi Dao, Thẩm Thanh Hoà là giới hạn của sự thành thục ưu nhã, mà sự xuất hiện của Lục Chi Dao giống phiên bản cộng ưu nhã của Thẩm Thanh Hoà, Lục Chi Dao không có sắc sảo thờ ơ của Thẩm Thanh Hoà, nhưng lại dịu dàng khiêm tốn.

Trong lòng Thẩm Giáng Niên càng lúc càng bất an. Giữa cô và Lục Chi Dao không có gì có thể so sánh được, nếu Thẩm Thanh Hòa thích Lục Chi Dao... Thẩm Giáng Niên khó có thể tưởng tượng được.

"Nhưng có lẽ cô muốn gặp một người khác hơn gặp tôi."

Thẩm Thanh Hoà – cái tên hiện lên trong đầu Thẩm Giáng Niên: "Thẩm Thanh Hoà?" Bọn họ thật sự quen biết nhau, sắc mặt Thẩm Giáng Niên tối sầm.

"Đúng vậy." Lục Chi Dao đứng lên, "Bây giờ tôi có thể dẫn cô đi gặp cô ấy, nhưng hy vọng cô có thể đồng ý yêu cầu của tôi."

"Cô nói đi."

"Hãy dịu dàng với cô ấy."

Một người ngoài đưa ra yêu cầu với cô, yêu cầu đó là phải dịu dàng với người cô yêu, dựa vào đâu chứ?Thẩm Giáng Niên không khỏi tức giận, đôi mắt khóc đỏ hồng vẫn chưa tan đi, tựa hồ có sát ý, Lục Chi Dao vẫn ôn nhu, nhẹ giọng nói: "Ít nhất hôm nay, ngày 11 tháng 11, là ngày khó nhất trong cuộc đời cô ấy, hãy đối tốt với cô ấy."

Trong lòng Thẩm Giáng Niên bỗng thấy thương tiếc, Thẩm Thanh Hoà không thích mừng sinh nhật, rốt cuộc ngày này đã từng xảy ra chuyện gì? Thẩm giáng Niên vẫn im lặng, Lục Chi Dao khẽ cười, "Nếu cô yêu cô ấy, tôi tin, cô có thể làm được." Cô dẫn Thẩm Giáng Niên đến một cánh cửa, "Cô ấy ở trong." Lục Chi Dao nắm lấy tay cửa, quay lưng lại nói với Thẩm Giáng Niên: "Nếu đã chuẩn bị xong, thì đi vào đi, tương lai của cô với tôi còn dài, từ từ nói." Lục Chi Dao dùng sức nắm tay cửa, xoay người đi ra ngoài: "Đừng để cô ấy đợi lâu."

Thẩm Giáng Niên không biết vì lý do gì mà tay đổ mồ hôi, cực kỳ lo lắng, nhưng vẫn cẩn thận nắm tay cửa, chậm rãi mở cửa. Trong phòng tối đen như mực, Thẩm Giáng Niên nhấn công tắc, hai mắt đột nhiên sáng lên, khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, Thẩm Giáng Niên gần như đau lòng rơi nước mắt.
 
Chương 253: C253: Chương 253


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Nó giống như một phiên bản thực tế của bức tranh "Làm bạn".

Mỗi một nơi là trong tranh, mỗi nơi là ngay trước mặt Thẩm Giáng Niên.

Cả căn phòng được bao phủ bởi một tấm thảm xanh như cỏ, và ở góc sâu nhất, người cô yêu đang bó hẹp ở trong đó. Nếu Lục Chi Dao không nói trước với cô, cô sẽ không thể tin được người nhỏ bé trong góc chính là Thẩm Thanh Hoà, người cô từng ngưỡng mộ từng say mê.

Giống như bức tranh đó, căn phòng nhìn đâu cũng có màu xanh lá cây, nên quả bóng nhỏ màu đen ở trong góc đặc biệt rõ ràng. Màu xanh lúc này khiến Thẩm Giáng Niên choáng váng, thay vì tràn đầy sức sống lại giống như một loại virus đang âm thầm lây lan, nuốt chửng chút sinh lực cuối cùng còn sót lại trong phòng.

Đưa lưng về phía Thẩm Giáng Niên, Thẩm Thanh Hoà hết sức cuộn tròn lại, ép vào trong góc, đầu đập vào tường, nếu không phải bị tấm thảm mềm màu xanh lá cây chặn lại, sợ người này đầu đã đầy máu rồi?

Thẩm Giáng Niên không biết làm sao có thể nhấc chân bước đi, hai chân đầy chì, đi lại rất khó khăn. Nước mắt không tự chủ rơi xuống khiến tầm nhìn của cô mờ đi. Thẩm Giáng Niên chậm rãi đi về phía Thẩm Thanh Hoà, cho đến khi cô đứng ở phía sau Thẩm Thanh Hoà, nhưng người này vẫn không có bất cứ phản ứng nào.

Thẩm Giáng Niên ngơ ngác hồi lâu, cô đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt, nhìn thấy thân thể Thẩm Thanh Hoà vẫn đang run nhẹ, đầu vẫn đang đập nhẹ không nhịp nhàng vào tường. Thẩm Giáng Niên cắn chặt răng, nước mắt lại trào ra. Thẩm Giáng Niên giống như cá ném lên bờ, há miệng th ở dốc, cô nhẹ nhàng vươn tay muốn chạm vào, nhưng đến phút cuối cùng lại dừng lại, sợ sẽ hù dọa người ấy.

Thẩm Giáng Niên chậm rãi quỳ xuống, nhìn bóng lưng Thẩm Thanh Hoà, khóe môi nhếch lên, ngàn vạn chữ như nghẹn lại trong cổ họng. Ngồi xổm xuống, Thẩm Giáng Niên cũng nhìn thấy đồ vật nhỏ trong tranh là gì, nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, đó là một con mèo nhồi bông màu đen tuyền. Cô nhớ tới Thẩm Thanh Hòa từng nói cô ấy thích mèo hơn chó con.

Thẩm Giáng Niên nửa quỳ ở đó, đầu ngón tay duỗi ra nhưng vẫn không dám chạm vào Thẩm Thanh Hoà, muốn ôm cô ấy nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Không thể để Thẩm Thanh Hoà nhìn thấy cô khóc, Thẩm Giáng Niên dùng hai tay lau nước mắt, hít sâu vài hơi chuẩn bị nói, nhưng lúc này điện thoại di động của cô vang lên.


Bản thân Thẩm Giáng Niên cũng giật mình, thân thể Thẩm Thanh Hoà hiển nhiên căng thẳng, Thẩm Giáng Niên còn chưa kịp phản ứng lại động tác tiếp theo thì Thẩm Thanh Hòa đã quay người lao vào trong ngực cô, ôm chặt lấy cô. Thẩm Giáng Niên cảm giác như xương sườn sắp gãy, nhưng cô không muốn vùng vẫy, cô giơ tay ôm Thẩm Thanh Hoà, đồng thời tắt tiếng điện thoại di động. Có mùi rượu thoang thoảng, Thẩm Thanh Hòa đã uống rượu.

"Thanh Hoà ~" Thẩm Giáng Niên run rẩy gọi, nhưng thứ cô đáp lại là giọng nói nghèn nghẹn từ người chôn trong ngực cô, "A Dao ~" Khoảng cách quá gần, Thẩm Giáng Niên không thể tự lừa dối mình rằng đây chỉ là ảo giác, người được Thẩm Thanh Hoà gọi quả thực là A Dao, trong đầu Thẩm Giáng Niên lập tức hiện lên chính là: Lục Chi Dao.

Sau khi Thẩm Giáng Niên c ắn môi dưới, cô nhẹ nhàng đáp: "Ừm ~" Trái tim cô bắt đầu bị xé nát, nhưng nỗi đau đối với Thẩm Thanh Hoà lại như thủy triều cuồn cuộn, nhấn chìm tất cả, kể cả chính cô.

"A Dao~ A Dao rất tốt ~"

"Ừm ~" Thẩm Giáng Niên giơ tay nhẹ nhàng vuốt v e lưng Thẩm Thanh Hoà, nhẹ giọng nói: "Tốt như thế nào nhỉ~" Lục Chi Dao chắc hẳn đã đối xử rất tốt với người, cho nên đến giờ người vẫn không thể quên được cô ấy, người ta nói người say thường hay nói thật, Thẩm Thanh Hòa, trong thâm tâm của người, Lục Chi Dao là người mà Người yêu nhất sao?

"Cho dù tôi có làm gì đi chăng nữa, cũng sẽ không tức giận!" Vẻ mặt của Thẩm Thanh Hoà khiến Thẩm Giáng Niên nhớ đến chính mình, a, Lục Chi Dao có phải bao dung người lắm không? Có lẽ em không phải là người bao dung nhất trong tất cả những người mà người quen biết, thế nhưng Thẩm Giáng Niên đây từ lúc sinh ra đã sẵn lòng nhượng bộ hết lần này đến lần khác với Người.

"Ừm~ Thanh Hòa đã làm gì nhỉ?" Thẩm Giáng Niên không muốn thừa nhận mình "xấu", nhưng vào lúc này, cô đang dùng danh tính của Lục Chi Dao để lừa Thẩm Thanh Hoà, đây là điều mà trước đây không thể tưởng tượng được. Miệng của Thẩm Thanh Hoà, là chiếc khóa mạnh nhất trên thế giới.

Thẩm Thanh Hoà không nói, Thẩm Giáng Niên cũng không vội, đêm nay, có lẽ sự thật về quá khứ của Thẩm Thanh Hoà có thể sẽ được tiết lộ, nếu phải đổi lấy nỗi đau xé lòng, Thẩm Giáng Niên cũng sẵn lòng, cô không muốn sống trong không rõ ràng.

Một hồi sau, vẫn là sự im lặng.

"A Dao ~" Thẩm Thanh Hoà thấp giọng gọi.

"Hửm." Thẩm Giáng Niên rất ngạc nhiên khi bản thân cô lại chấp nhận dễ dàng như thế, không biết có phải trong lòng có mục đích khác hay không nên hình như không đau cho lắm. Nhưng cái suy nghĩ này chỉ tồn tại trong chốc lát, bị câu nói tiếp theo của Thẩm Thanh Hoà phá tan: "Người tôi yêu nhất vẫn là A Dao~"

Yêu nhất là A Dao.

Còn Thẩm Giáng Niên thì sao? Thẩm Giáng Niên cắn môi, nước mắt dường như lại không kiềm chế được nữa.

"Người A Dao yêu nhất cũng là tôi~" Thẩm Thanh Hoà tự nói, Thẩm Giáng Niên cắn môi, không phát ra âm thanh nào, hơi ngẩng đầu lên, nước mắt quanh quẩn trong hốc mắt. Cô mở miệng im lặng th ở dốc, cố gắng để nước mắt cạn trở lại.


Thẩm Thanh Hoà đột nhiên ôm chặt lấy cô, khiến Thẩm Giáng Niên khẽ cau mày, lông mi run rẩy, nước mắt chảy xuống, từng giọt một, nhưng Thẩm Giáng Niên vẫn không dám cúi đầu xuống, sợ sẽ òa khóc.

"A Dao sẽ hôn tôi vào mỗi buổi sáng~"

"A Dao sẽ ôm tôi ngủ mỗi đêm~"

"Khi A Dao vui, sẽ hôn tai tôi và nói sẽ dành cả cuộc đời mình cho tôi~"

"Khi A Dao buồn sẽ khóc, nói muốn ôm tôi~"

"A Dao thích ăn tôm Long Tỉnh và cá chua Tây Hồ nhất ~"

"A Dao không thích sốt tỏi~"

"A Dao biết tôi sợ bóng tối~"

"A Dao biết tôi không dám ngủ một mình ~"

"Cái đèn nhỏ xinh mà A Dao tặng tôi vẫn còn ở đầu giường~"

"A Dao thích môi và lưỡi của tôi hôn phía dưới ~"


"A Dao ngay lúc dâng trào cảm xúc sẽ gọi tên tôi, nói yêu tôi~"

......

......

......

Giọng nói của Thẩm Thanh Hoà dần dần trở nên trầm, cuối cùng bắt đầu nghẹn ngào, Thẩm Giáng Niên biết Thẩm Thanh Hoà đang khóc.

Rất đau lòng, muốn dỗ dành, nhưng mà, xin lỗi nhé Thẩm Thanh Hoà.

Bản thân Thẩm Giáng Niên cũng đã bật khóc, tim như bị một con dao sắc nhọn cứa sâu, mỗi một câu nói của Thẩm Thanh Hoà, thì lưỡi dao sắc bén kia lại cứa thêm một nhát, đau đớn khiến Thẩm Giáng Niên khó thở.

Không sợ hàng ngàn kẻ thù, A Dao trong miệng Thẩm Thanh Hòa, đã đủ khiến Thẩm Giáng Niên thua cuộc trước khi giao tranh.
 
Chương 254: C254: Chương 254


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Khi người ta trưởng thành, dường như sẽ không bao giờ bật khóc.

Càng đau lòng, càng áp lực, khó mà khóc thành tiếng.

Khi đau lòng đến cực điểm, sẽ làm người ta khó thở. Lúc này đây, Thẩm Giáng Niên cần mở miệng hít một hơi thật sâu, cô thậm chí không dám cúi đầu, sợ nước mắt sẽ rơi trúng người ở trong lồ ng ngực mình. Thế nhưng người mà cô cẩn thận che chở lại không ngừng dùng "lưỡi dao sắc bén" cứa vào tim cô.

Mỗi một khi cô cho rằng nó đã kết thúc, thì cơn đau gấp đôi lại ập đến, khiến Thẩm Giáng Niên cảm thấy khó thở hơn.

Thật ra, bây giờ cô có thể đi ra ngoài, rời xa cái nơi tạo đau thương này. Nhưng mà, cô không đành lòng, giây phút này cô thật sự rất đau, nhưng nếu có thể đổi lấy được hạnh phúc cho Thẩm Thanh Hòa, cô cũng sẽ chấp nhận, nhưng tại sao lúc "cứa vào tim" cô thì người này lại còn khóc?


Tiếng khóc của Thẩm Thanh Hoà bị đè nén, như là bị đè nén đến một cực hạn, không có cách nào đè nén được nữa, bắt đầu mất khống chế... Tiếng khóc của Thẩm Thanh Hoà, lúc này như tim của Thẩm Giáng Niên, tan thành mảnh vỡ.

"A Dao~" Thẩm Thanh Hoà nghẹn ngào thốt ra, Thẩm Giáng Niên không đáp lại, thế là Thẩm Thanh Hoà vẫn tiếp tục gọi A Dao~, Thẩm Giáng Niên cắn môi hít một hơi thật sâu trước khi nhẹ nhàng đáp lại, "Ừm ~"Cô muốn gọi tên Thẩm Thanh Hoà nhưng không thể nào thốt ra được, giọng cô run rẩy dữ dội.

"Tôi luôn..." Không biết Thẩm Thanh Hòa đã dùng hết sức lực hay chưa, sức mạnh của cái ôm cũng dần dần lỏng ra, "Vẫn luôn, vẫn luôn..." Thẩm Thanh Hoà nói "vẫn luôn" rất nhiều lần, như thể đang tự nói cho bản thân nghe, "Vẫn luôn cho rằng chúng ta sẽ mãi như thế...." Đôi tay đang ôm của Thẩm Thanh Hoà lỏng hơn, bắt đầu trượt xuống, "Tôi thực sự luôn nghĩ rằng sẽ mãi như thế này..."

Tay Thẩm Thanh Hoà trượt đến bên hông Thẩm Giáng Niên, bàn tay run rẩy chạm vào vòng eo thon gọn của Thẩm Giáng Niên, chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt rưng rưng nước mắt, bất đắc dĩ hỏi: "Nhưng tại sao A Dao lại muốn kết hôn?"

Thẩm Thanh Hoà dùng hai tay nắm lấy góc áo của Thẩm Giáng Niên, kéo mạnh, tuyệt vọng bất lực hỏi: "Tại sao chứ~ A Dao~" Cô hèn mọn cầu xin như một đứa trẻ, "Tại sao lại muốn kết hôn?" Thẩm Thanh Hoà khóc to hơn, "Tại sao lại kết hôn với anh ta? Tại sao chứ?" Đôi tay yếu ớt của cô cuối cùng cũng nắm được vạt áo rồi hoàn toàn buông ra.

Nước mắt cạn đi lại tràn vào trong lòng, bắt đầu trào ra, lúc này Thẩm Giáng Niên không thể không cúi đầu, cô thật sự không thở được, tim như muốn chết đuối.

Thẩm Thanh Hoà ngồi trên mặt đất, nhìn lòng bàn tay đang mở rộng của mình với đôi mắt trống rỗng, nước mắt lưng tròng. Giây tiếp theo, nước mắt rơi xuống, giọt này đến giọt khác, lòng bàn tay vốn mở ra của Thẩm Thanh Hoà cẩn thận khép lại, theo sau là nước mắt của Thẩm Giáng Niên, nhưng nước mắt vẫn trượt xuống giữa kẽ ngón tay kia.

Thẩm Thanh Hoà cuối cùng cũng bỏ cuộc, mở rộng lòng bàn tay, ngồi dưới đất, nhìn lòng bàn tay mình hồi lâu, không muốn thừa nhận nhưng đành phải thừa nhận: "Thật sự không có gì hết~"

Thẩm Thanh Hoà đếm ngón tay, "Mẹ, gia đình, họ hàng, bạn bè..." Thẩm Thanh Hoà khó khăn nói, dùng tay trái nắm chặt tay phải, hồi lâu mới nói: "Tôi luôn tưởng, có A Dao là đủ rồi~"


Bàn tay Thẩm Thanh Hoà nắm rất mạnh nhưng không thể kiềm chế được sự run rẩy, lúc này cô hơi ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Giáng Niên với đôi mắt đẫm lệ, cô nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu, nhưng người đang rơi nước mắt đột nhiên bật cười nói: "Lần này, tôi đến cả A Dao cũng không có~" Có vẻ như muốn cười nhạo chính mình nhưng không thành công.

Sau khi cười xong, Thẩm Thanh Hoà cau mày thật sâu, lảo đảo đứng dậy, nhìn thẳng vào Thẩm Giáng Niên, trên mặt lộ vẻ thất vọng, lắc đầu nói: "Cô không phải là A Dao của tôi, không bao giờ~"

Thẩm Giáng Niên không nói được gì, chỉ rơi nước mắt, em quả thực không phải A Dao của người, có lẽ, cũng không còn là Thẩm Giáng Niên của người nữa.

Người có biết người đang làm gì không? Thẩm Thanh Hoà. Nếu người làm tổn thương người yêu người sâu sắc như thế này, người sẽ bị trừng phạt.

Thẩm Thanh Hoà nhìn chằm chằm Thẩm Giáng Niên hồi lâu, chậm rãi xoay người, loạng choạng, giơ bàn tay yếu ớt lên vẫy tay, "A Dao của tôi ~ không thấy nữa rồi~" Thẩm Thanh Hoà tựa hồ đang tìm kiếm cái gì, đi vòng quanh nhìn chung quanh, lẩm bẩm: "A Dao của tôi ~ biến mất rồi ~" Cô đột nhiên vấp và ngã về phía trước, Thẩm Giáng Niên vô thức lao tới ôm lấy, thế nhưng cũng bị kéo ngã theo ngã xuống đất, cũng may có thảm nên ngã cũng không đau.

Cái đau của Thẩm Giáng Niên dường như lại đạt tới giới hạn, đau đớn nhưng đôi mắt lại bắt đầu khô khốc. Giống như một ngày hè oi bức, chỉ có cái nắng thiêu đốt, da thịt đau rát nhưng không đổ mồ hôi.


Thẩm Thanh Hoà hình như cũng mệt mỏi, nhắm mắt thở hổn hển trong vòng tay Thẩm Giáng Niên, mấy lần muốn giơ tay lên, như muốn chạm vào nơi nào đó, Thẩm Giáng Niên giơ tay lên, "Có phải ở đây không ~" Cô vỗ về lồ ng ngực Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hoà thở dài một hơi, không giơ tay nữa.

Thẩm Giáng Niên vuốt ngực trấn tĩnh người trong vòng tay, Thẩm Thanh Hoà dựa sát vào Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên ôm thật chặt, hô hấp Thẩm Thanh Hoà dần dần bình tĩnh lại, Thẩm Giáng Niên nhìn thấy lông mày Thẩm Thanh Hoà bắt đầu giãn ra, cái đau đớn của cô cũng dần dịu đi.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, Thẩm Thanh Hoà đột nhiên mở mắt ra, nhìn thẳng lên, giọng điệu không chút dao động nói: "A Dao~ A Dao có biết không?" Đôi mắt đang khóc kia rất thanh khiết, khiến Thẩm Giáng Niên có một cảm giác có hồn bị hút vào: "Cái gì?" Thẩm Giáng Niên hỏi.

"Tôi chỉ chợp mắt một lát thôi." Vẻ mặt Thẩm Thanh Hoà ngơ ngẩn, "Khi tôi tỉnh dậy, cơ thể mẹ tôi cứng ngắc." Cô không chớp mắt nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, "Ngay bên cạnh tôi."

Câu nói đột ngột của Thẩm Thanh Hoà khiến Thẩm Giáng Niên sửng sốt nuốt khan, khóe môi Thẩm Thanh Hoà hé mở, như đang suy nghĩ, một lúc sau, li3m môi nói: "Nhưng mà nét mặt của bà ấy, chính là cười." Thẩm Thanh Hoà nói tới đây, cũng cười lên, ánh mắt đảo qua, nhìn Thẩm Giáng Niên nói: "A Dao ~ tôi nghĩ bà ấy cuối cùng cũng được tự do." Thẩm Thanh Hoà cười rất vui vẻ: "Hẳn là vậy rồi, chết cũng coi như được tự do." Thẩm Thanh Hoà giống như bị ma ám, lặp đi lặp lại nhiều lần, rồi đưa ra kết luận có phần không chắc chắn của mình: "Vậy nếu như tôi chết, tôi cũng sẽ được tự do, phải không?"
 
Chương 255: C255: Chương 255


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Mặc dù đau lòng đến thế, nhưng khi Thẩm Thanh Hoà nói đến từ "chết", ý nghĩ hiện lên trong đầu Thẩm Giáng Niên là: Nếu chết có thể giải quyết được vấn đề, Thẩm Thanh Hoà, em sẵn sàng chết vì người.

Những người thực sự chọn cách kết thúc cuộc đời mình cũng biết rằng cái chết sẽ không giải quyết được vấn đề gì mà chỉ giải quyết được chính họ.

Thẩm Giáng Niên không thể quan tâm đ ến sự sống chết của người khác, nhưng đối với Thẩm Thanh Hoà... Chỉ cần cô còn sống một ngày, cô không thể trơ mắt nhìn Thẩm Thanh Hòa "hành hạ" chính mình.

Khi Thẩm Thanh Hoà nói đi nói lại chết sẽ được tự do, Thẩm Giáng Niên đã ngắt lời: "Cho dù có chết, cũng chưa chắc sẽ được tự do." Thẩm Thanh Hoà mở đôi mắt rồi híp lại, chớp chớp đôi mắt sưng đỏ, nhìn chằm chằm Thẩm Giáng Niên.

Thẩm Giáng Niên biết Thẩm Thanh Hoà nghe được lời cô vừa nói, bởi vì Thẩm Thanh Hòa đã không lặp lại câu đó nữa, khóe môi Thẩm Giáng Niên mấp máy, định muốn nói những lời tổn thương, nhưng lại không nỡ, chỉ nói được một câu: "Thanh Hòa, đừng tự lừa dối mình nữa." Đối với một Thẩm Thanh Hòa đang không phân biệt được ai với ai, Thẩm Giáng Niên không đành lòng nói ra những lời gay gắt.

Thẩm Thanh Hoà cụp mắt xuống, nhếch khóe môi, nhỏ giọng nói: "Có lẽ sẽ được đâu." Cô ấy nói đáng thương vô cùng, lại mang theo chút không xác định. Thẩm Giáng Niên trực tiếp bóp ch ết "Hy vọng" kia, "Không thể nào, nếu người chết...." Thẩm Giáng Niên cắn chặt răng, tàn nhẫn nói: "A Dao của người vẫn sẽ kết hôn, nếu người chết rồi, mẹ của người cũng không có cách nào tỉnh lại, người...."


Thẩm Thanh Hoà giơ tay bịt tai tỏ ý phản kháng.

Tuy nhiên, sự tàn nhẫn đã bắt đầu không thể dừng lại cho đến khi đạt được mục tiêu, Thẩm Giáng Niên nói tiếp: "Nếu người chết đi, chỉ làm những người từng ức hiếp người càng thêm tự do sung sướng."

Thẩm Thanh Hoà lại bật khóc, hai mắt Thẩm Giáng Niên đỏ hoe, tim giằng xé, nhưng không muốn dừng lại, "Thanh Hoà, hạ gục hết bọn họ đi, đó mới thật sự tự do." Thẩm Thanh Hoà bịt tai lại, cứ thế mà khóc, Thẩm Giáng Niên không chắc người này có nghe được hay không.

Thẩm Giáng Niên nắm cổ tay Thẩm Thanh Hoà kéo ra xa, nhìn chằm chằm vào đôi mắt không thể vô cực của cô ấy, nhấn mạnh từng chữ: "Thẩm Thanh Hoà, chỉ có sống sót và đánh bại bọn họ, mới được tự do mới được giải thoát." Thẩm Thanh Hoà đau đớn lắc đầu rồi lẩm bẩm: "Tôi không làm được, một mình tôi không làm được." Thẩm Thanh Hoà nhào vào vòng tay Thẩm Giáng Niên, áp lực khóc: "Tôi thật sự rất mệt~" Thẩm Giáng Niên đau khổ ôm lấy Thẩm Thanh Hoà, "Người không có một mình, người còn có em, Thẩm Thanh Hoà." Sự chân thành của Thẩm Giáng Niên đổi lại là một vết thương chí mạng, "A Dao~ tôi có thể kiếm tiền cho A Dao, sẽ đưa cho A Dao hết ~ đừng kết hôn~ được không?"

A Dao! Lại là A Dao! Thẩm Giáng Niên vô cùng đau đớn, trong lòng tức giận.

Giữa người và em, cho dù thời gian ngắn ngủi, vẫn không thể thắng nổi A Dao, nhưng tại sao cô đang ở trước mắt Thẩm Thanh Hoà, ấy vậy mà vẫn thương nhớ A Dao!


Việc Thẩm Thanh Hoà đi đến nước này chứng tỏ A Dao đã kết hôn, vì chuyện này là sự thật đã được xác minh nên dù Thẩm Thanh Hoà có phủ nhận thế nào thì đó cũng là sự thật. Thẩm Giáng Niên càng vì tức giận trong lòng mà tàn nhẫn hơn, ôm lấy thân thể run rẩy trong tay, giọng lạnh lùng nói: "A Dao đã kết hôn".Cô phải để Thẩm Thanh Hòa tiếp nhận điều này.

Tiếng khóc của Thẩm Thanh Hoà đột nhiên ngừng lại, cô cố gắng ngồi dậy trong vòng tay của Thẩm Giáng Niên, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Giáng Niên, đôi mắt nóng rực như muốn bốc cháy, "Cô nói cái gì?" Thẩm Giáng Niên lặp lại: "A Dao, đã kết hôn rồi, người..." Thẩm Giáng Niên chưa kịp nói xong, Thẩm Thanh Hòa đã dùng sức đẩy cô ra: "Không thể nào! Không thể nào!" Thẩm Thanh Hoà loạng choạng đứng dậy, liên tục lùi về sau vài bước, nói với giọng không tin: "Kẻ nói dối! Hôm nay mới là ngày 8! Ngày 11 A Dao mới kết hôn!"

Thẩm Giáng Niên sửng sốt, Lục Chi Dao cư nhiên kết hôn vào ngày sinh nhật của Thẩm Thanh Hoà? Tim của Lục Chi Dao là bằng đá sao? Làm sao có thể kết hôn với người khác vào ngày sinh nhật của người yêu? Thẩm Giáng Niên lúc này cảm thấy đau lòng cho Thẩm Thanh Hoà, nhưng lại càng hận Lục Chi Dao. Thẩm Thanh Hoà hôm nay là do cô ta "tạo ra", cô ta chính là người đã huỷ diệt Thẩm Thanh Hoà, thế nhưng Thẩm Thanh Hoà vẫn nhớ mãi không quên, còn đau lòng của cô dành cho Thẩm Thanh Hoà dần dần sinh thành lửa giận.

Nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà loạng choạng, Thẩm Giáng Niên thật sự có một cảm giác vừa yêu vừa hận, cuối cùng, tình yêu của cô vẫn vượt trội hơn, sợ cô ấy ngã nên cô chủ động bước tới, Thẩm Thanh Hoà ngã vào trong ngực cô, gần như tê liệt. Thẩm Giáng Niên phải ôm cô ấy thật chặt mới không để người này trượt xuống đất.

"A Dao ~ Tôi mệt quá ~" Thẩm Thanh Hoà dựa vào trong ngực Thẩm Giáng Niên nhẹ nhàng như không có xương.

"Ngoan, mệt thì nghỉ ngơi đi ~" Thẩm Giáng Niên không nhịn được nói thêm nữa, cô không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu, nếu Thẩm Thanh Hoà ngủ đi, ít nhất cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, cô sẽ không cần phải nói những lời tổn thương hơn nữa.


Hơi thở của Thẩm Thanh Hoà trở nên bình tĩnh hơn một chút, Thẩm Giáng Niên ôm đến khi mỏi thì dần dần ngồi bệt xuống, để Thẩm Thanh Hoà nép vào trong ngực cô, Thẩm Thanh Hoà như bừng tỉnh, mở mắt ra, nhìn thẳng vào khoảng không hồi lâu rồi nói: "A Dao đã kết hôn, từ giờ trở đi sẽ không ai đi cạnh tôi nữa." Thẩm Thanh Hoà không chớp mắt, nhưng nước mắt vẫn tiếp tục rơi, "Những thứ liên quan đến tôi, A Dao cũng sẽ không hỏi han nữa, thế cũng tốt, tôi cũng có thể sống tốt và vui vẻ." Nói vui vẻ nhưng nước mắt lại rơi nhiều hơn, "Nếu một ngày tôi chết, A Dao có khóc không?" Thẩm Thanh Hoà hỏi Thẩm Giáng Niên trong nước mắt.

Thẩm Giáng Niên cắn môi đến mức rách ra, chảy máu, đau đến tê dại, nhưng cô vẫn không thể kìm nén được cơn đau. Khi Thẩm Thanh Hoà gọi A Dao lần nữa, Thẩm Giáng Niên không nhịn được nữa, duỗi thẳng người trong ngực, ép cô ấy nhìn về phía mình, lớn tiếng nói: "Thẩm Thanh Hòa, mở mắt ra nhìn cho kỹ, em không phải là A Dao của người."

"Không phải A Dao..." Thẩm Thanh Hoà chậm rãi lặp lại, Thẩm Giáng Niên nắm lấy cổ áo cô ấy, "Nhìn rõ, em là ai?" Thẩm Thanh Hoà nhìn thẳng vào Thẩm Giáng Niên không nói một lời, đôi mắt đỏ hoe của Thẩm Giáng Niên một lần nữa lại cay cay, vừa khóc vừa nói: "Người quên rồi, để em nói cho người biết, Thẩm Thanh Hoà, em là Thẩm Giáng Niên!"

Thẩm Giáng Niên bật khóc, nhưng Thẩm Thanh Hoà chỉ nhìn cô. Thẩm Thanh Hoà dường như biết cô không phải là A Dao nữa. Hai người nhìn nhau, Thẩm Giáng Niên không thấy trong mắt Thẩm Thanh Hoà có chút nào nhớ tới mình, điều này thật sự khiến Thẩm Giáng Niên tuyệt vọng. "Người thế mà lại quên em, Thẩm Thanh Hòa!" Thẩm Giáng Niên nghiến răng nói: "Trong đầu của người, chỉ nhớ mỗi A Dao!"

Thẩm Thanh Hoà ngơ ngác hồi lâu, không có phản ứng gì với Thẩm Giáng Niên mà nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó. Cô ấy có lẽ lại đang tìm A Dao, Thẩm Giáng Niên thực sự không thể chịu đựng được nữa, cô tuyệt vọng và càng thất vọng hơn, Thẩm Thanh Hoà, sao người có thể đối xử với em như vậy? Thẩm Giáng Niên đứng dậy đi ra ngoài, Thẩm Thanh Hoà tựa hồ không có chú ý tới, đang tìm kiếm cái gì.

"Mới đó mà đã bỏ cuộc rồi à?" Lục Chi Dao quay lưng về phía Thẩm Giáng Niên hỏi.


"Tôi cũng là con người." Thẩm Giáng Niên mặt không biểu tình nói: "Tôi cũng cần thở." Để cô thở một lát, cô không thể chịu đựng được nữa.

"Vậy cứ tự nhiên." Lục Chi Dao mở cửa đi vào. Thẩm Giáng Niên rất không cam lòng, nhưng lại không thể tiến vào.

Không đi vào cũng không thể rời đi, cho dù cách cửa quá xa, Thẩm Giáng Niên cũng không làm được.

Thẩm Giáng Niên ngồi ở cửa, bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ.

Thẩm Giáng Niên khóc đến hai mắt đỏ hoe, khó có thể mở ra, thực sự mệt mỏi, không biết qua bao lâu, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Thanh Hòa trong phòng cuối cùng cũng ngủ thiếp đi sau khi kiệt sức. Lục Chi Dao ôm Thẩm Thanh Hoà trong lòng, nhẹ nhàng mở bàn tay đang nắm chặt ra, bên trong có một con búp bê nhỏ được khâu vá.

Một bé sư tử được khâu bằng tay, màu chủ đạo là màu vàng, trông rất bắt mắt. Bờm trên cổ được khâu như một chiếc vòng cổ màu vàng ấm áp, bé sư tử nheo mắt cười đáng yêu và rạng rỡ, pha chút ngạo kiều.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom