Cập nhật mới

Dịch Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 240: C240: Chương 240


Nếu không phải Lâm Phong đột nhiên nhắn tin WeChat, Thẩm Giáng Niên đã sớm quên mất người này.

Thẩm Giáng Niên không biết lấy can đảm từ đâu mà đột nhiên hẹn cô sau một thời gian dài không liên lạc, thậm chí còn thể hiện mất mát khi bị cô từ chối. Thẩm Giáng Niên cạn lời, bị từ chối chẳng phải đã phải nằm trong dự đoán rồi à?

Lâm Phong: Chuyện lâu như vậy, cậu còn tức giận sao?

Thẩm Giáng Niên:...Tôi cũng không biết cậu đang nói cái gì.

Lâm Phong: Tôi chỉ muốn nói, cậu là người rộng lượng, nếu không giận thì đi xem đi, triển lãm lần này hiếm có lắm, coi như cho tôi cơ hội đền bù. Đọc‎ 𝙩𝐫u𝗒ệ𝘯‎ ha𝗒,‎ 𝙩𝐫u𝗒‎ cập‎ 𝘯ga𝗒‎ #‎ T𝖱ÙMT𝖱𝑼𝓨Ệ‎ 𝙉﹒𝒱𝙉‎ #

Thẩm Giáng Niên trong lòng có một hàng dấu chấm, nếu không phải muốn lấy thông tin về triển lãm tranh, cô không thèm nói tiếp đâu, Thẩm Giáng Niên: Triển lãm tranh gì? Hay vậy à?

Thẩm Giáng Niên trước đó đã nói chuyện với Đoạn Ngọc, buổi triển lãm nghệ thuật này không mở cửa cho công khai, chỉ dành cho những người được gọi là thành viên, tuy nhiên vé vẫn được bán, giá vé cao nhưng đã bán hết trong vòng 30 giây. Thẩm Giáng Niên nghe Đoạn Ngọc giới thiệu cũng không mấy hứng thú, bởi vì thời nay người ta thường hay PR quá lố, giá càng cao thì càng dễ làm người ta thất vọng.

Nhưng Đoạn Ngọc và Lâm Phong, hai người không liên quan, hôm nay lại cùng lúc đề cập đến triển lãm nghệ thuật này, sự tò mò của Thẩm Giáng Niên nảy sinh. Lâm Phong: Trong triển lãm nghệ thuật này, có những bức tranh và tác phẩm nổi tiếng của các họa sĩ nổi tiếng, thú vị lắm, nếu anh nói rõ ra rồi thì không còn thú vị, cùng đi xem đi.

Thẩm Giáng Niên: Vé trông như thế nào? Có thể cho tôi xem được không?

Lâm Phong: Đương nhiên rồi, lát nữa gửi cho cậu sau.


Thẩm Giáng Niên: Tôi nhớ cậu có vẻ không thích những thứ này.

Lâm Phong: Nghe cậu nói thế, tôi ấm lòng thật đó, cậu vẫn nhớ luôn. Nhưng mà, tôi nhớ cậu thích mấy thứ nghệ thuật, lúc còn yêu nhau, có hẹn cùng nhau đi xem triển lãm nhưng mà tôi có việc không đi được thế là cậu giận tôi. Sau khi chúng ta chia tay, tôi cũng dần dần tiếp xúc, phát hiện ra cũng khá tốt, cho nên mới bắt đầu thích, cũng có thể hiểu được sở thích của cậu. Này, lúc trước là tôi không tốt, cậu thích triển lãnh tranh thế, tôi nên vô điều kiện cùng đi với cậu xem triển lãnh tranh.

Thẩm Giáng Niên thiếu điều muốn ói, câu nói kia của cô không phải là tình cảm sâu đậm mà hồi ức lại, mà chỉ muốn thể hiện sự nghi hoặc trong lòng, tại sao một người không thích hội hoạ lại đi mua vé xem triển lãnh tranh đắt tiền như thế? Thẩm Giáng Niên: Làm sao cậu có được vé?

Lâm Phong: Một người bạn của tôi đã đưa nó cho tôi, vừa hay là 2 vé.

Thẩm Giáng Niên: Nam hay nữ?

Lâm Phong: A~ cậu vẫn đáng yêu như vậy, bộ dáng ghen của cậu là đáng yêu nhất.

Thẩm Giáng Niên suýt chút nữa ói ra luôn, Lâm Phong: Nam. Giáng Niên, thành thật mà nói, sau ngần ấy năm, tôi vẫn thích cậu lắm, lúc trước là do tôi quá ngây thơ.

Thẩm Giáng Niên:... Cậu có thể đừng có diễn nữa được không? Tôi nói lần cuối cho cậu biết, chúng ta không có khả năng, nếu như còn nói mấy lời như thế này, thì biến khỏi danh sách bạn của tôi đi.

Lâm Phong: Được rồi, không nói, nói chuyện triển lãm đi.

Thẩm Giáng Niên: Chụp vé gửi cho tôi xem nó như thế nào.

Lâm Phong gửi ảnh rồi hỏi: Hẹn thời gian cùng đi với nhau đi.

Thẩm Giáng Niên: Không đi.

Sau đó Lâm Phong lại nhắn thêm vài câu, Thẩm Giáng Niên lấy mẫu vé muốn xem, không thèm để ý tới cậu ta. Mẫu vé được làm rất đẹp, không phải kiểu dáng gọi là sang trọng quý phái, Thẩm Giáng Niên rất thích, nhưng cũng không đủ để khiến Thẩm Giáng Niên bận tâm, vuốt đầu ngón tay sang bên phải. Trên tấm vé có thông tin về đơn vị tổ chức, cũng rất có tiếng, đảo mắt một cái, thấy được tên của một người trong số các hoạ sĩ được ghi tên ở trên đó: Lộ Dao.

Thình thịch, Thẩm Giáng Niên mở to mắt, quả nhiên là Lộ Dao. Sợ nhớ nhầm, Thẩm Giáng Niên đặc biệt chạy đến căn phòng đó, quả thực đúng là cùng tên. Lộ Dao, Thẩm Giáng Niên trước đó đã tìm kiếm thông tin, cũng không có gì đặc biệt, chẳng lẽ là người nổi tiếng ẩn danh sao? Liệu đó có phải là cùng một người? Có cùng tên? Lòng hiếu kỳ của Thẩm Giáng Niên trỗi dậy, Lộ Dao, Lộ Dao, Lộ Dao, người này ở trong Thẩm phủ chiếm một nơi riêng, hơn nữa còn ở trong biệt thự cao cấp.

Thẩm Giáng Niên đột nhiên muốn đi triển lãm, cô xoa xoa môi, đang suy nghĩ một vấn đề: Nếu hỏi Nguyễn Duyệt về Lộ Dao thì sao? Chắc cũng là câu hỏi làm khó người ta nhỉ.

Nếu đi triển lãm, cô chỉ có hai lựa chọn: Lâm Phong và Đoạn Ngọc, hơn nữa họ đều là hai người cô đã từ chối, cô không muốn bị vả mặt. Không hỏi Nguyễn Duyệt cũng không sao, nhưng nhờ cô ấy giúp mua vé cũng không thành vấn đề, phải không?


Về việc Thẩm Giáng Niên yêu cầu xem triển lãm nghệ thuật, Nguyễn Duyệt trả lời: Để tôi đi hỏi, chờ một lát nhé.

Vé thì muốn lấy thì nhất định có thể lấy được, vấn đề là Thẩm Giáng Niên có được phép rời Thượng Hải để đến Bắc Kinh xem triển lãm hay không.

Nguyễn Duyệt lại lo lắng không biết có nên báo cáo chuyện này với Thẩm tổng hay không. Bởi vì Thẩm Thanh Hoà để ý Thẩm Giáng Niên, Nguyễn Duyệt như đi trên lớp băng mỏng, càng phải thận trọng, thế là đi xin lời khuyên, Vô Danh: Cứ dứt khoát báo cáo hết cuộc sống hằng ngày của Thẩm Giáng Niên, ngày ăn mấy hạt gạo, uống mấy ngụm nước, ngáp mấy cái, báo hết luôn đi.

Nguyễn Duyệt: Quá đáng, không thể nói chuyện tử tế được à?

Vô Danh: Nói rồi, có chịu nghe đâu.

Nguyễn Duyệt: Em sẽ không nói với Thẩm tổng, sẽ âm thầm đi theo cô ấy.

Một tấc cũng không rời, như thế chắc vẫn bảo vệ được.

Nguyễn Duyệt: Có thể lấy vé, nhưng triển lãm yêu cầu đăng ký tên thật và nhập thông tin cá nhân của cô, cô có chắc chắn muốn đi không?

Thẩm Giáng Niên: Chắc chắn rồi.

Nguyễn Duyệt đã gửi thông tin cá nhân của Thẩm Giáng Niên và của cô gửi đi. Vô Danh: Thu hồi lại.

Nguyễn Duyệt:?


Vô Danh: Thu hồi đi, không cần thông tin của em, chỉ gửi thông tin Thẩm Giáng Niên cho tôi.

Nguyễn Duyệt thu hồi, gửi lại, phàn nàn: Chị còn thần kinh hơn cả em.

Vô Danh: Được rồi, vé sẽ được giao cho em vào sáng sớm mai.

Nguyễn Duyệt: Vâng, cảm ơn nhé.

Nguyễn Duyệt không nhận được bất kỳ câu trả lời nào, cũng chả thèm để ý, cô đi nói cho Thẩm Giáng Niên biết sáng mai sẽ có vé, tâm trạng của Thẩm Giáng Niên cũng vui lên, có thể được đi ra ngoài cũng tốt, còn đi khám phá thế giới của Lộ Dao, phải biết hết tất cả.

Đồng thời, danh sách những người tham dự triển lãm nghệ thuật lại được cập nhật, trong đó có Thẩm Giáng Niên, ngoài tên, số CCCD và ảnh của cô, trên màn hình còn hiển thị nhiều thông tin chi tiết hơn.

Vì đã mua vé nên có thể xem phần giới thiệu chi tiết hơn, bao gồm cả phần giải thích về tất cả các bức tranh nổi tiếng sẽ được trưng bày. Thẩm Giáng Niên không có hứng thú với việc đó, điều khiến cô quan tâm chính là sự tiếp xúc với các họa sĩ, trong đó có vị Lộ Dao bí ẩn. Thẩm Giáng Niên thầm mong nếu có thể được tiếp xúc với Lộ Dao... thì tốt nhất.

Thẩm Giáng Niên giờ mới chú ý ngày triển lãm là ngày 11 tháng 11.

Ngày 11 tháng 11? Đây không phải là sinh nhật của Thẩm Thanh Hoà sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 241: C241: Chương 241


Nhắc tới sinh nhật, làm cô nhớ đến quá trình quen biết Thẩm Thanh Hoà, bây giờ nghĩ lại nếu đứng từ góc độ của người ngoài, vẫn giống như một trò hề. Thật khó tin nhưng nó thực sự đã xảy ra. Nếu bạn hỏi Thẩm Giáng Niên, làm sao lại bước đi đến như hôm nay? Thẩm Giáng Niên cũng không biết.

Bước đầu tiên là một mớ hỗn độn, bây giờ cái gọi là "thuận theo tự nhiên" đã không còn tìm đường được nữa, cho nên mỗi bước đi Thẩm Giáng Niên đều cảm thấy bất an, nhưng lại không muốn dừng lại, vấp ngã, đi vòng vòng, lang thang, nhớ đến Thẩm Thanh Hoà, ánh sáng trong lòng kia chính là bước đi kiên định của cô, cô muốn đi tiếp, muốn ở bên cạnh Thẩm Thanh Hoà, đồng hành cùng cô ấy.

Cô nhớ Thẩm Thanh Hoà nói hôm nay là sinh nhật của cô ấy. Thật buồn khi không thể tổ chức sinh nhật cho người mình yêu, buồn hơn nữa là người mình yêu vẫn chưa ở bên cô... Chưa đến ngày 11/11 mà nỗi buồn đã nhân đôi rồi.

Thôi vậy, không cùng nhau thì không cùng nhau, đợi đến lúc đó, có nên gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật Thẩm Thanh Hoà không? Thẩm Giáng Niên mơ hồ nhớ tới Thẩm Thanh Hòa phản đối việc tổ chức sinh nhật, hay là thôi đi, không chúc gì hết, kiếm chuyện gì đó nói, đương nhiên với tiền đề là thuận tiện cho Thẩm Thanh Hoà.

Nghĩ đến ngày sinh nhật của Thẩm Thanh Hoà, hình ảnh trong ký ức của Thẩm Giáng Niên kéo dài ra, cô chợt nhớ ra điều gì đó, ban đầu cô biết ngày sinh nhật của Thẩm Thanh Hoà là vì Thẩm Thanh Hoà rời Bắc Kinh trở về Thượng Hải, mượn điện thoại di động của người khác ở sân bay và gọi cho cô. Và người kia chính là Lãng Tư Duệ, tổng giám đốc của Lãng Phù Ni.

Cảnh tượng chuyển sang cảnh khác, Thẩm Giáng Niên khẽ cau mày, buồn cười là tổng giám đốc của Lãng Phù Ni sau đó được Tiền Thư Văn của tập đoàn Lãng Uy giới thiệu, hai người gặp nhau là do Tiền Thư Văn giở trò quỷ quyệt, chọc tức cô, cô cố tình chơi màn "tan rã không vui", sau đó thì kéo Ôn Đế và Lãng Phù Ni xuất hiện, Lãng Tư Duệ có đưa danh thiếp cho cô....

Nếu nhớ không lầm ở cảnh trên thì thực tế còn có một chuyện khác đã xảy ra, đó là cô đã từng thêm tài khoản WeChat của Lãng Tư Duệ thông qua lời giới thiệu của Ôn Đế. Thẩm Giáng Niên kiểm tra tài khoản WeChat rồi tìm thấy.

Họ đã thêm nhau trên WeChat, nhưng Thẩm Giáng Niên lại hoàn toàn quên mất, Lãng Tư Duệ nhiều lần đề nghị hẹn gặp cô, rồi còn bày tỏ ý định mời cô gia nhập tập đoàn Lãng Phù Ni... rõ ràng bất ổn. Thẩm Giáng Niên suy nghĩ mãi cũng không có kết quả, rồi tự trấn an bản thân, có lẽ Lãng Phù Ni cũng đã quên mất có kết bạn WeChat với cô, rốt cuộc người ta bận hơn cô nhiều.

Từ lúc quen biết Thẩm Thanh Hoà, thế giới của cô hình như phức tạp hơn. Có rất nhiều lời nói và hành động của một số người, thoạt nhìn thì nó là chữ sao ý vậy, nhưng thực ra trong đó còn có nhiều ý hơn nữa. Thẩm Giáng Niên xoa xoa mày, cái vòng của đám người có tiền này thật mệt. Nếu vì bản thân cô thì cô đã sớm cách xa cái vòng này rồi, trước kia cũng vì không thích mấy chuyện công ty này nọ thế nên mới đi làm phiên dịch. Nhưng vì Thẩm Thanh Hoà nên cô không thể cách xa được.


Ngày 11/11 coi như đi ra ngoài giải sầu, vậy sau ngày 11 thì sao đây, thôi thì về nhà vậy, cùng lắm nói với trong nhà là về sớm hơn dự kiến. Kế hoạch Thẩm Giáng Niên vạch ra cũng khá ổn, nhìn đồng hồ, hôm nay đã là ngày 9, đột nhiên Thẩm Giáng Niên muốn về nhà.

Nguyễn Duyệt: Vé máy bay chiều nay được chứ?

Nguyễn Duyệt không hề ngạc nhiên khi nhận được tin nhắn từ Thẩm Giáng Niên.

Thẩm Giáng Niên: Không cần vé máy bay, chỉ cần đi tàu cao tốc được rồi.

Nguyễn Duyệt: Vâng.

Nguyễn Duyệt đặt vé, sắp xếp đâu vào đó, đưa Thẩm Giáng Niên đến Hồng Kiều cho đến khi Thẩm Giáng Niên vào phòng chờ. Nguyễn Duyệt lập tức chạy tới sân bay, định đáp chuyến bay gần nhất tới Bắc Kinh, cô phải đến sớm hơn Thẩm Giáng Niên.

Vừa có người bước vào sảnh sân bay, liền có thứ gì đó bay về phía mình, Nguyễn Duyệt do thói quen nghề nghiệp nên né tránh.

"Ha~ Cũng nhanh nhẹn đấy."

"Sao chị lại tới đây?" Nguyễn Duyệt quay đầu nhìn lại, nhìn thấy cái túi này... Nguyễn Duyệt vội vàng nhặt lên, quay người lại, người phía sau đã biến mất.


Đáng giận... Nguyễn Duyệt nắm chặt nắm đấm, không cam lòng nhìn chung quanh, nhưng cuối cùng chỉ có thể tiếc nuối rời đi.

Khi tàu cao tốc còn cách ga nam Bắc Kinh một đoạn, Thẩm Giáng Niên đang thu dọn hành lý, chợt nhớ ra lúc rời khỏi nhà Thẩm Thanh Hòa, cô có mang theo một túi hành lý, quên mang theo! Ahhh! Mẹ kiếp, cô ấy còn cho cuốn tập tranh ảnh vào túi hành lý để mang về học.

Đơn giản thôi, bảo Nguyễn Duyệt gửi đến vậy, Thẩm Giáng Niên sốt ruột trực tiếp gọi điện thoại nhưng nhận được thông báo: Số điện thoại bạn đang liên lạc hiện đang tắt máy....

Thẩm Giáng Niên sửng sốt, điện thoại của Nguyễn Duyệt tắt máy, đây cũng là lần đầu như thế. Chắc là không tiện? Thẩm Giáng Niên bĩu môi, hay là thôi đi... Haizz, vội đi nên sơ sót.

Khi tàu cao tốc tiến vào Ga Nam Bắc Kinh, Thẩm Giáng Niên nhận được cuộc gọi từ Nguyễn Duyệt.

"Giáng Niên, cô gọi tôi sao?"

"Ừ, cô vẫn ở nhà Thẩm Thanh Hoà à?"

"...À ừ, có chuyện gì vậy?" Nguyễn Duyệt hỏi.


"Tôi có một cái túi quên lấy. Nó ở cửa phòng ngủ. Cô có thể gửi cho tôi được không?"

"Chờ một chút." Nguyễn Duyệt ngồi trong xe, nhìn túi hành lý trên người, một lúc sau mới hỏi: "Là chiếc màu nâu phải không?"

"Phải, phải, phải."

"Có gì quan trọng trong đó à?"

"...Nó không quan trọng, chỉ là..."

"Ý tôi không phải vậy. Nếu quan trọng thì tôi sẽ trực tiếp mang qua cho cô, sợ chuyển phát nhanh trong quá trình đó lỡ bên chuyển phát nhanh có vấn đề, thế thì không tốt."

"Vậy cũng phiền quá, cô cứ chuyển phát nhanh đi, nhớ đóng gói cẩn thận là được."

"Thôi thế này đi, để tôi xem nên xử lý thế nào cho ổn, sau đó sẽ nói cho cô biết." Nguyễn Duyệt cùng Thẩm Giáng Niên nói chuyện thêm vài câu nữa rồi xuống xe lấy đồ.

Lúc 19:32, Thẩm Giáng Niên xuất hiện tại ga Nam Bắc Kinh. Trong tầm mắt Nguyễn Duyệt, thấy cô ấy bắt taxi đi đến CBD. Nhìn thấy cô ấy vào nhà, Nguyễn Duyệt thở phào nhẹ nhõm.

Nhà mấy ngày không có người ở, trong nhà cực kỳ u ám, Thẩm Giáng Niên sau khi vào liền mở cửa sổ cho thông gió. Trước cửa nhà, còn nhìn thấy hành lý vốn định dùng cho chuyến đi nước ngoài, không biết Viên Tu Minh tiến triển thế nào. Lúc Thẩm Giáng Niên đi tắm, cô nhớ đến hồ bơi của Thẩm Thanh Hoà, sau đó nhìn bồn tắm nhỏ của mình, giống như một bể cá thu nhỏ. Thẩm Giáng Niên lau tóc, ra khỏi phòng tắm, đã hơn 9 giờ, bụng đói cồn cào, nghĩ tới các món ngon ở nhà Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên xoa bụng, nhanh chóng gọi đồ ăn mang về.


Nói thế nào nhỉ? Ở trong cái ổ nhỏ của mình, muốn làm gì thì làm sẽ an toàn hơn, dù sao cô cũng không quen việc sống một mình trong căn nhà lớn của Thẩm Thanh Hoà.

Cổ họng vẫn khó chịu, Thẩm Giáng Niên ăn được mấy miếng liền mất cảm giác thèm ăn. Đã lâu rồi không ngủ, chăn bông dù đắp vào cũng lạnh ngắt, Thẩm Giáng Niên thở dài, rúc vào chăn, nhớ Thẩm Thanh Hoà. Cô rất mệt nhưng không ngủ được, 22h, không biết Tần Thư đã ngủ chưa, Thẩm Giáng Niên: Tần Thư, cậu thấy khỏe hơn chưa?

Tần Thư: Ừ, khoẻ hơn nhiều rồi, cậu thế nào rồi?

Tần Thư lập tức trả lời, Thẩm Giáng Niên cảm thấy rất thoải mái: Ta cũng thấy khá hơn, Tiền Xuyến Tử có tới gặp cậu không?

Tần Thư: Ừm, cậu ấy đang ở nhà tôi.

Thẩm Giáng Niên trong lòng không ngừng kêu lên: Mẹ kiếp, hai người này thật sự hút nhau rồi. Thẩm Giáng Niên: Vậy cậu nên nắm lấy cơ hội đi.

Tần Thư: Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi.

Thẩm Giáng Niên: Người ta cũng đã đến chăm cậu rồi, mình suy nghĩ nhiều chỗ nào.

Tần Thư: Cậu ấy đến chỗ mình để trốn người khác. [Cười nhưng lòng không cười.jpg]

Thẩm Giáng Niên: Cậu ấy đang muốn tránh mặt ai?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 242: C242: Chương 242


Ở Trung Quốc, đến tuổi kết hôn bị thúc giục điều khó tránh khỏi, Lê Thiển cũng không ngoại lệ.

Bị giục kết hôn, giục đến tận cửa nhà cho dù nhà chả có ai. Lê Thiển tức giận đến mức không thèm về nhà nữa, sao lại đến mức như thế chứ? Cô đi Thượng Hải rồi về, nhưng người giục kết hôn vẫn chưa rời đi, muốn đấu với cô đến cùng phải không? Lê Thiển không sợ trứng chọi đá.

Nếu không chịu đi thế thì không về, làm gì được nhau?

Vốn dĩ, Lê Thiển không muốn ở nhà Tần Thư, nhưng mà lúc này Tần Thư đang bệnh, hiếm khi lộ ra dáng vẻ yếu đuối, thế là ở lại để tổn hại mặt diện than kia, nên tạm thời Lê Thiển vẫn chưa đi.

Dù sao Tần Thư bệnh cũng có liên quan đến cô, cô không thích nợ người khác, miệng sẽ không nói ra những sẽ dùng hành động để đáp lại. Hai người xem như tự hiểu trong lòng, thế là sống chung dưới một mái nhà.

Thẩm Giáng Niên: Mình về Bắc Kinh rồi, ngày mai đến thăm cậu, ba đứa tụ tập nè.

Tin nhắn Thẩm Giáng Niên gửi tràn ngập hưng phấn, Tần Thư: Cậu khoẻ hẳn chưa vậy? Sao lại về rồi?

Thẩm Giáng Niên: Ở Thượng Hải một mình buồn chết đi được.

Tần Thư: Biệt thự lớn như vậy, mỗi ngày du lịch một phòng, cũng vui mà.

Thẩm Giáng Niên: Cậu nghe Lê Thiển nói?

Tần Thư: Không kể chi tiết, chỉ nói nhà Thẩm Thanh Hoà lớn quá đáng, nếu du lịch trong đó chắc mất cả tháng.

Thẩm Giáng Niên:... đúng là không nhỏ, nhưng mà cũng không đến mức như vậy, ngày mai gặp ha, hẹn ở nhà cậu nhỉ?

Tần Thư: Hai cậu nói vậy cũng làm mình tò mò ghê, nhà Thẩm Thanh Hoà lớn cỡ nào đây, khi nào có thời gian dẫn mình đi xem đi.


Thẩm Giáng Niên cũng không ngốc, Tần Thư không có trả lời, là vì không muốn cô đến nhà cô ấy sao? Thẩm Giáng Niên cảm thấy có chút hụt hẫng, cô có ý tốt, một là nhớ bạn nhớ bè; hai là muốn đến thăm Tần Thư. Nhưng mà... thôi đi vậy, Thẩm Giáng Niên: Ừ, nếu có thời gian thì nói với Thẩm Thanh Hoà đi, cô ấy đồng ý thì có thể đi.

Thẩm Giáng Niên: Cũng muộn rồi, Cậu nên đi ngủ sớm đi.

Thẩm Giáng Niên không có hứng thú nói chuyện, sau khi chúc ngủ ngon liền đặt điện thoại xuống, nheo mắt suy nghĩ lung tung. Một lúc sau, tin nhắn WeChat trên điện thoại vang lên, Tần Thư: Giáng Niên, thật xin lỗi, vừa rồi đầu óc mình bị đoản mạch.

Thẩm Giáng Niên dùng đầu ngón tay ấn vào màn hình, không có trả lời, tin nhắn của Tần Thư lại gửi đến: Đừng giận mà, không tốt cho sức khỏe, ngày mai hoan nghênh cậu đến bất cứ lúc nào.

Tần Thư: Cậu đến, Lê Thiển sẽ rất vui.

Lê Thiển... Thẩm Giáng Niên bất giác nhận ra gì đó, trả lời: Mình thấy ý định hợp tác cho hai người các cậu của mình đã rất rõ ràng rồi.

Tần Thư: Cậu đó, cũng đừng nhọc lòng quá, cậu sống tốt là được rồi.

Thẩm Giáng Niên: Tần Thư, cậu nói thật cho mình biết, cậu đối với Lê Thiển thực sự có ý đó sao?

Tần Thư: Ý đó là ý gì?

Tần Thư rõ ràng là đang giả vờ ngốc, Thẩm Giáng Niên nằm đó gõ phím, Thẩm Giáng Niên: Vừa rồi cậu không muốn mình đến nhà cậu vì sợ sau khi mình đi Lê Thiển sẽ đi cùng mình, đến chỗ mình ở phải không?

Bên kia đang gõ phím.

Tuy nhiên, hai phút sau, câu trả lời đã đến, nhưng đó chỉ là một câu, một câu mà Thẩm Giáng Niên không biết diễn đạt như thế nào, Tần Thư: Trong một khoảnh khắc nào đó, mình cảm thấy cậu càng ngày càng giống Thẩm Thanh Hoà.


Thẩm Giáng Niên: A~

Tần Thư: Hiện tại càng giống hơn.

Thẩm Giáng Niên: Chậc, đừng làm ra vẻ như cậu biết rất rõ về Thẩm Thanh Hoà, hừ.

Tần Thư: Giấm kiểu này cũng ăn hả? Vậy cậu ăn không hết đâu.

Thẩm Giáng Niên: Đừng đổi chủ đề.

Tần Thư: Ừ.

Thẩm Giáng Niên: Nếu cậu không muốn nói chuyện này với mình, sau này mình không tác hợp nữa, cũng đừng nói đến nữa.

Bên kia đang gõ phím. Ba phút sau mới có tin nhắn trả lời, lần này ngắn gọn hơn, chỉ một chữ, Tần Thư: Ừ.

Thẩm Giáng Niên còn chưa gõ chữ, Tần Thư lại gửi tới một câu khác: Đây không phải là câu trả lời kia của cậu, mà là câu ở trên đó nữa.

Cũng gần như vậy rồi, Thẩm Giáng Niên hít một hơi thật sâu, Thẩm Giáng Niên: Đúng vậy, người trẻ tuổi, phải can đảm đối mặt với trái tim mình.

Tần Thư: Giáng Niên.

Tần Thư: Mình nói cho cậu biết, không phải có ý khác.


Tần Thư: Mình cũng không hy vọng, Lê Thiển biết.

Tần Thư: Mình chỉ là...nói sao nhỉ, mình mong cậu ấy được sống tốt, cho nên....

Thẩm Giáng Niên: Mình hiểu rồi.

Bởi vì khi yêu một ai đó, sẽ muốn người đó được sống tốt, thậm chí còn nghĩ nếu có một ai đó có thể cho người đó những thứ tốt hơn, thì dù cho bản thân có không cam lòng thì cũng sẽ buông, để cho người đó rời đi. Cô cũng có suy nghĩ tương tự như thế với Thẩm Thanh Hòa, cô gấp rút muốn ở bên cạnh Thẩm Thanh Hoà, muốn trở thành sự tồn tại đặc biệt trong lòng cô ấy, muốn cho cô ấy tất cả những gì mà cô có, muốn vì cô ấy... làm rất nhiều chuyện khiến cho cô ấy hạnh phúc.

Thẩm Giáng Niên: Nhưng mà, cậu chưa thử đã bỏ cuộc, cậu sẽ hối hận.

Tần Thư: Mình biết, mình đang chờ cơ hội.

Thẩm Giáng Niên: Đừng chờ đến khi có người theo đuổi được Lê Thiển.

Tần Thư: Nếu như có người theo đuổi thành công, vậy chứng tỏ cậu ấy không thuộc về mình.

Thẩm Giáng Niên không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể phản bác, đối với Thẩm Thanh Hoà, không phải cô cũng thế sao? Thẩm Giáng Niên: Được rồi, hai người đều là bạn bè thân thiết của mình, mình không muốn cả hai bị tổn thương.

Thẩm Giáng Niên: Lê Thiển, tuy miệng hơi hỗn, nhưng mà tâm lại rất tốt.

Tần Thư: Nói như mình xấu lắm vậy....

Thẩm Giáng Niên: Cậu không xấu, chẳng qua không thích cười, hay nói lời khiến người ta khó chịu.

Tần Thư: Làm gì có.

Thẩm Giáng Niên: Có lẽ nếu dùng con người thật của cậu đối mặt với Lê Thiển sẽ tốt hơn, cậu có muốn thử không?

Tần Thư nhìn câu nói này, con người thật sao? Là như thế nào đâu? Thẩm Giáng Niên: Có chuyện thì phải nói, thích cậu ấy thì nói là thích cậu ấy, muốn làm gì cho cậu ấy thì cứ làm, đừng có dối lòng, rõ ràng quan tâm cậu ấy nhưng lại thích làm chuyện ngược lại.


Giống như một chuyên gia tình yêu, Thẩm Giáng Niên đem "kiến thức" đã học được truyền đến cho Tần Thư, Tần Thư miệng thì không chịu tiếp nhận, nhưng trong lòng đang suy nghĩ, có lẽ cô có thể thử, nhưng... Tần Thư ở trước mặt Lê Thiển luôn sợ này sợ này, sợ con người của cô sẽ làm Lê Thiển chán ghét, lúc đó cô sẽ không còn cơ hội nữa.

Có lẽ không ai có thể hiểu được tâm trạng đau khổ này, có lẽ cô đang tự lừa dối chính mình, cô dùng bộ mặt giả tạo để cho người ta thấy sẽ ghét, nhưng khi ấy cô còn có thể tự an ủi bản thân, thứ Lê Thiển ghét không phải là con người thật của cô.

Thẩm Giáng Niên: Bắt đầu từ ngày mai, hãy nói chuyện đàng hoàng với cậu ấy, thử xem sao.

Tần Thư dùng hết sức lực gõ chữ "Ân", cô thật sự đã lấy hết dũng khí để đi bước này, giống như lần đầu tiên cô bước về phía Lê Thiển... cô dùng hết sức lực nhưng cũng đã thật sự bị thương, Tần Thư thở dài, haizz, tình yêu thật khó khăn.

Cả hai đều là người bệnh, nói chuyện không được bao lâu, Thẩm Giáng Niên vì mệt mà ngủ thiếp đi, Tần Thư thì cả đêm mất ngủ, trong đầu suy nghĩ, sáng sớm mai nên bắt chuyện bằng câu gì. Nghĩ đến mức khát nước, thế là mới sáng đã rời giường đi lấy nước uống, không ngờ phát hiện Lê Thiển đã dậy từ sớm, còn ở trong bếp, "Cậu làm gì thế?" Theo bản năng mà hỏi, giọng nói vô thức mang theo sự lạnh nhạt.

"Ở trong bếp còn có thể làm gì được nữa?" Lê Thiển có lòng, sáng sớm dậy làm bữa sáng, thế mà bị người ta chất vấn: "Yên tâm đi, tôi không lấy trộm nồi chảo của cậu đâu."

Tần Thư mở miệng, tính theo thói quen mà đốp chát lại Lê Thiển, nhưng lập tức nhớ đến thỏa thuận tối qua với Thẩm Giáng Niên, sửa lời nói: "Ý tôi không phải thế, là muốn nói, giờ này còn sớm, cậu ngủ thêm lát nữa đi."

Không chỉ sửa lời nói, giọng điệu cũng thay đổi luôn, Lê Thiển có chút ngạc nhiên, động tâm một giây sau lại nhớ, Tần Thư đang bệnh, nên cũng tự thức thời mà tỏ ra yếu thế.

"Tôi ngủ sớm nên dậy sớm." Lê Thiển không có hứng thú tranh cãi với người có sức chiến đấu thấp, "Nhưng mà cậu đó, ngủ thêm nữa đi." Giọng điệu không hề ôn hoà ngược lại còn có chút ngượng. Tần Thư ừ một tiếng: "Vậy tôi về phòng ngủ một lát, bữa sáng phiền cậu vậy." Lê Thiển không nói chuyện.

Tần Thư trở về phòng, xoa xoa ngực, tự cổ vũ bản thân: Bước đầu tiên đã ổn, làm khá lắm, phản ứng của Lê Thiển cũng không tệ, phải không?

Lúc Thẩm Giáng Niên tỉnh lại đã là 10 giờ, đồ ăn tối qua nhiều dầu mỡ, Thẩm Giáng Niên không muốn ăn nữa. Sau khi thay quần áo nhẹ nhàng, giản dị, Thẩm Giáng Niên dự định đi mua quần áo, cô muốn ăn mặc thật đẹp để tham gia triển lãm nghệ thuật, đối mặt với "Lộ Dao" không rõ danh tính, Thẩm Giáng Niên không cố ý suy nghĩ gì cả, "Lộ Dao" đã bị cô liệt vào danh sách đối địch. Ai biết được cái Lộ Dao này có phải là người yêu cũ của Thẩm Thanh Hoà, hay là tồn tại đặc biệt? Thẩm Giáng Niên đau đầu khi nhớ tới trong nhà treo đầy tranh của Lộ Dao.

Đau đầu, thương nhớ, lại còn cảm thấy không khỏe, Thẩm Giáng Niên muốn làm nũng với Thẩm Thanh Hòa, xin một viên kẹo, do dự hồi lâu, gửi tin nhắn cho Thẩm Thanh Hoà, trong đó có nội dung: Ghét người~~~

Bên kia đang gõ phím.

Trời đất! Thẩm Thanh Hoà đang trả lời lại cô sao? Tay Thẩm Giáng Niên run lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 243: C243: Chương 243


Thẩm Thanh Hòa: Ừa, gần đây thân thể em thế nào rồi?

Thẩm Giáng Niên cảm thấy vẫn chưa khoẻ hẳn, thật sự rất muốn làm nũng với Thẩm Thanh Hoà, nhưng không biết có được hay không, vì Thẩm Thanh Hoà trả lời quá nghiêm túc, cũng không có ký hiệu riêng. Có lẽ, lúc này Thẩm Thanh Hoà đang bất tiện?

Muốn làm nũng, nhưng lại sợ Thẩm Thanh Hoà thật sự lo lắng cho mình, Thẩm Giáng Niên bất đắc dĩ cân nhắc hồi lâu: Thân thể của em từ trước đến nay rất tốt.

Thẩm Thanh Hoà: Thân thể là vốn cách mạng.

Vì không có ký hiệu riêng, nên Thẩm Giáng Niên trả lời khá cứng nhắc. Thẩm Giáng Niên: Không cần người nói em cũng biết, câu này để lại cho người.

Thẩm Thanh Hoà không trả lời nữa, Thẩm Giáng Niên thở dài, cô có quá nhiều câu hỏi muốn hỏi Thẩm Thanh Hoà, nhưng trong lòng cô thực sự rất hoảng hốt.

Bởi vì muốn tạo cơ hội cho Lê Thiển và Tần Thư nên Thẩm Giáng Niên không có ý định đến nhà Tần Thư. Tại quán ăn sáng, sau khi gọi sữa đậu nành nóng và bánh quẩy, Thẩm Giáng Niên ngồi bên cửa sổ vừa ăn sáng vừa ngắm cảnh sắc mùa thu và xe cộ tấp nập.

Trong đầu vẫn không khỏi nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà, suốt tháng 11, hay nói cách khác, tương lai đầy bất trắc, liệu Thẩm Thanh Hoà sẽ ở nước ngoài suốt sao? Nếu giữa đường có về Trung Quốc, liệu các cô có thể gặp nhau không ~ Thẩm Giáng Niên nghĩ hơi xa vời.

Thẩm Giáng Niên tùy ý nheo mắt lại, lại bị chiếc xe đột nhiên lao qua trước mắt tóm lấy. Nói chính xác thì chính là người trong xe, cửa sổ xe vừa rồi mở ra, có một khuôn mặt góc cạnh thanh tú, giống như Thẩm Thanh Hoà! Cô vô thức đứng dậy, mở to mắt nhìn rõ ràng chiếc xe đã đi qua.

Thẩm Giáng Niên dụi dụi mắt, chắc là do cô nhớ Thẩm Thanh Hoà quá rồi? Thẩm Giáng Niên tự cười một mình, ngồi xuống tiếp tục ăn bữa sáng có vị như nhai sáp. Bữa sáng còn chưa xong, Tần Thư gửi tin nhắn WeChat tới, hỏi cô hôm nay mấy giờ tới, Thẩm Giáng Niên: Không đi.


Tần Thư: Đừng như vậy mà...

Thẩm Giáng Niên: Mình không giận cậu.

Tần Thư: Nếu không tới, hôm nay cậu định làm gì?

Thẩm Giáng Niên: Mua sắm.

Tần Thư: Cậu đi mua sắm một mình à?

Thẩm Giáng Niên: Đi một mình thì có gì không ổn à?

Tần Thư: Có cần mình đi cùng không?

Thẩm Giáng Niên âm thầm cười, không nỡ để Lê Thiển đi, Thẩm Giáng Niên: Cậu là người bệnh đi làm gì? Lê Thiển đâu?

Tần Thư: Không biết, vừa ăn sáng xong đã nghe điện thoại.

Thẩm Giáng Niên: Gọi bao lâu rồi?

Tần Thư: Đã 15 phút rồi, không biết có gì chuyện quan trọng không.

Thẩm Giáng Niên không nhịn được cười, quan sát cũng ghê ha, Thẩm Giáng Niên: Cậu đi nghe lén đi.

Tần Thư: Không làm được loại chuyện này.

Nói xong, Tần Thư thường xuyên quay đầu lại nhìn người trên ban công, Thẩm Giáng Niên: Đi lại nghe đi, lỡ đâu có chuyện gì thì âm thầm giúp đỡ, này cũng coi như thể hiện rồi.

Dưới sự xúi giục của Thẩm Giáng Niên, Tần Thư rón rén mở cửa ban công, từ góc ban công truyền đến giọng nói của Lê Thiển: "Bị điên à?"

"Làm sao em có thể làm ra chuyện đó chứ?"


"Hơn nữa, có ai vừa làm vừa nói chuyện điện thoại không?"

"Bà mẹ nó, đã nói rồi, không phải tiếng thở hổn hển!"

"Ở trên giường nhưng không có làm gì hết!"

"Cút sang một bên đi, em lên giường với người ta đó, em r3n rỉ đó thì làm sao?"

"Lúc làm với chị dâu làm, không rên hả?"

"Chứ sao, em rên đương nhiên dễ nghe rồi!"

......

Nụ cười trên mặt Tần Thư càng ngày phai đi, cô đóng cửa lại, tốt nhất không nên nghe, Tần Thư: Đi mua sắm một mình chán lắm, cậu gọi Lê Thiển đi đi.

Thẩm Giáng Niên: Chậc, cậu nỡ bỏ sao~

Tần Thư cười khổ đáp: Nói thật, phòng khám bên mình có việc, phải đến đó một chuyến, Lê Thiển ở nhà một mình cũng chán.

Thẩm Giáng Niên tin thật, còn đau lòng cho người làm y, còn nói sẽ gọi cho Lê Thiển, Tần Thư: Lát nữa cậu gọi đi, cậu ấy nghe điện thoại chưa xong, mình đi ra ngoài dọn dẹp.


Tần Thư cất điện thoại, thở dài, ở tuổi này, có quan hệ gì với ai cũng là chuyện bình thường, chính cô mới là người buồn cười phải không? Già đầu rồi còn là xử nữ, nói ra chắc bị người ta cười vào mặt. Tần Thư gõ gõ cửa kính, Lê Thiển quay người, Tần Thụ vẫy tay định rời đi, Lê Thiển vội vàng cúp điện thoại đi ra, "Cậu là người bệnh, đi đâu vậy?"

"Có chút việc."

"Nhất định phải đi sao?" Lê Thiển nhìn thấy Tần Thư cau mày, chán ghét nói: "Tôi không phải hỏi chuyện riêng tư của cậu, cậu không muốn nói thì đừng nói, ý tôi, nếu việc không cần đích thân cậu xử lý, thì tìm người làm thay cậu."

Đáy lòng Tần Thư chua xót, cúi đầu không nói lời nào, Lê Thiển lầm tưởng Tần Thư thật không tiện nói, nóng nảy nói: "Được rồi, đi đi." Lê Thiển xoay người đi về phía phòng ngủ. Còn chưa tới cửa, điện thoại vang lên, "Bảo bối, có chuyện gì vậy?" Lê Thiển nói.

Thẩm Giáng Niên gọi đến, Tần Thư thở dài, quên đi, không có nơi nào để đi, đi ra ngoài rồi tính tiếp.

Tần Thư đứng trong thang máy, nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình, đột nhiên mỉm cười, có bản lĩnh thì đã sao? Cho dù cô biết về cấu trúc cơ thể, hiểu được cách làm cho người ta sung sướng, nhưng có ai muốn cô làm đâu, ha ha.

Thẩm Giáng Niên và Lê Thiển hẹn nhau đi mua sắm, Lê Thiển chán nản nên hai người hẹn nhau ở phố Vương Phủ Tỉnh. Thói quen mua sắm của hai người là đi từ tầng trên cùng dạo dần xuống dưới trệt, Thẩm Giáng Niên đứng trong thang máy đi thẳng lên tầng trên cùng, nhìn qua tấm kính trong suốt nhìn ra xuyên ra bên ngoài, lúc thang máy đối diện từ trên cao hạ xuống, khi tầm mắt song song, hai mắt cô sáng lên, "Tiền Xuyến Tử! Nhìn đi!" Thẩm Giáng Niên vội vàng la lên, Lê Thiển giật mình, nhìn thấy cơ thể của Thẩm Giáng Niên áp vào kính, "Sao thế?" Lê Thiển cúi xuống.

"Mau nhìn xem, người trong thang máy bên kia có phải là Thẩm Thanh Hoà không?" Cô chỉ vào thang máy đối diện đang càng ngày càng thấp.

"Ở đâu?" Lê Thiển nghiêng người nói: "Không có khả năng đi?" Nhưng trong lòng cô đang nghĩ: Mẹ kiếp, Thẩm Thanh Hoà không phải đã ra nước ngoài sao?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom