Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chiến Thần Ở Rể

Chương 3012


Chương 3012:

Cũng chính từ khi đó, cuộc đời của cô ta đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Nhưng cô ta cũng không thích cuộc sống như thế, để trở thành người phát ngôn của thành chủ Hoài Thành, không ai biết cô ta đã phải trả giá ra sao, người khác chỉ nhìn thấy vinh quang khi cô ta được làm người phát ngôn của thành chủ.

Cho dù như thế, trong phủ Hoài Thành, vẫn không có ai coi trọng cô ta, họ đều nghĩ cô ta chỉ là rác rưởi mà thành chủ nhặt về.

Tuy cô ta trông rất vẻ vang, nhưng đó chỉ là sự cung kính bề ngoài của người ta vì e ngại phủ Hoài Thành.

Cô ta biết rõ, thật ra có rất nhiều người thâm khinh thường cô ta từ tận đáy lòng.

Bây giờ, rốt cuộc cô ta cũng phải chết rồi ư?

Sau khi chết xong thì có được giải thoát không nhỉ?

Viện trưởng của cô nhỉ viện từng nói, những đứa trẻ bị bỏ rơi như họ đều là thiên thần gấy cánh, sau khi chết, họ sẽ lại trở thành thiên thần.

Cô ta cảm nhận được ý thức của mình đang biến mất dần, cô ta bỗng nhìn về phía ánh nảng, như thấy được vô số thiên thần có cánh trên bầu trời kia.

Cô ta mỉm cười: “Mình cũng sắp trở thành thiên thần nhỉ?”

Nhưng không hiểu sao, cô ta bỗng thấy hơi lưu luyến thế giới này, tuy nó tàn khốc nhưng vẫn khiến cô ta không nỡ.

Nước mắt bỗng trượt xuống từ khóe mắt cô ta.

Dương Thanh đang bóp cổ Hoài Lam vốn đã hoàn toàn mất đi ý thức, nhưng đúng lúc này, anh bỗng thấy tay mình lạnh băng.

Anh rùng mình, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Hoài Lam, tơ máu trong mắt anh dần biến mất, rốt cuộc cũng thấy rõ nước mắt trên mặt cô ta.

“Hoài Laml”

Anh hô lên kinh hãi, thả lỏng tay ra.

Hoài Lam nhẹ nhàng rơi xuống, được anh ôm vào lòng.

“Hoài Lam, cô thấy sao rồi?”

Dương Thanh vội nói, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng, trong mắt là sự áy náy nồng đậm.

Lâu lắm rồi anh không bị huyết mạch cuồng hóa ảnh hưởng tới nỗi mất lý trí, nhưng hồi nãy, không hiểu sao anh lại mất ý thức.

Hoài Lam được Dương Thanh ôm vào lòng, mỉm cười hiền hòa: “Anh Thanh, rất xin lỗi, tôi bảo sẽ dân anh tới Dược Vương Cốc, cũng không phải vì muốn anh tìm thấy Lưu Ba đâu”.

Cô ta nói rồi chậm rãi nhăm mắt lại, tựa như một đứa bé đang say ngủ.

Hoài Lam vần chưa chết, nhưng vì thiếu dưỡng khí trong thời gian dài nên tạm thời hôn mê.

Dương Thanh nhìn cô gái đã hôn mê trong lòng mình, trong mắt lóe lên vẻ tức giận.

Lời Hoài Lam nói trước khi hôn mê đã tiết lộ một thông tin vô cùng quan trọng, cô ta cũng không muốn dẫn Dương Thanh tới Dược Vương Cốc.

Bằng không, cô ta đã không xin lỗi Dương Thanh.

“Đây là mệnh lệnh của thành chủ Hoài Thành à?”

Dương Thanh nói với vẻ mặt u ám.
 
Chương 3013


Chương 3013:

Anh đã hiểu rất nhiều chuyện, hồi nấy, anh gần như mất kiểm soát, nếu đúng là thành chủ Hoài Thành đã ra lệnh cho Hoài Lam dân anh tới Dược Vương Gốc, tức là thành chủ Hoài Thành định mượn tay anh để tàn sát Dược Vương Cốc rÖi.

Khi giữ tỉnh táo, anh đã có thể phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, nếu hoàn toàn mất lý trí, anh sẽ có thực lực mạnh hơn.

Dương Thanh lẩm bẩm với vẻ mặt khó coi: “Chảng lẽ thành chủ Hoài Thành muốn mượn tay mình để đối phó với Dược Vương Gốc à?”

“Nhưng nếu đúng thế thật, trước đó khi ở phủ Hoài Thành, tại sao thành chủ Hoài Thành lại đối đầu với Dược Vương vì mình chứ?”

Có những vấn đề mà Dương Thanh không sao.

hiểu nổi.

Đúng lúc này, lão Cửu bỗng xuất hiện, ông lão bước từng bước về phía Dương Thanh, còn xách theo một người đàn ông đã bị thương nặng nữa.

Điều khiến Dương Thanh kinh ngạc chính là, người đàn ông đang bị lão Cửu xách như gà con này không phải ai khác, chính là Lưu Ba đã hạ cổ độc Vô Tâm cho anh.

Lúc này, người Lưu Ba đầy máu tươi, đang thoi thóp, khiến người ta không sao liên tưởng lão ta với đại sư cổ thuật ban đầu.

Lão Cửu nói: “Cậu đoán không sai, thành chủ Hoài Thành định mượn tay cậu để đối phó với Dược Vương Cốc”.

“Thậm chí ngay cả những cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Dược Vương Cốc hồi nấy cũng không phải người của Dược Vương Gốc thật, mà đều là cao thủ thuộc phủ Hoài Thành, do thành chủ Hoài Thành cử tới đây để kích thích cậu thôi”.

“Sao cơ?”

Nghe thấy lão Cửu nói thế, Dương Thanh lập tức biến sắc.

Anh chưa bao giờ nghĩ những người vừa bị anh giết lại là cao thủ của phủ Hoài Thành.

Lão Cửu nghiêm nghị nói: “Thành chủ Hoài Thành hiểu rất rõ tình trạng của cậu, ông ta biết cách kích thích cậu, chọc giận cậu, khiến cậu hoàn toàn tiến vào trạng thái cuồng hóa”.

“Khi giữ tỉnh táo, cậu đã có thể phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ. Một khi hoàn toàn tiến vào trạng thái cuồng hóa, cậu sẽ phát huy được thực lực ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ, thậm chí là Bát Cảnh hậu kỳ, Bát Cảnh đỉnh phong”.

“Với trạng thái này, chỉ cần ông ta ra mặt, giữ chân Dược Vương, cao thủ của Dược Vương Cốc sẽ bị một mình cậu giết sạch”.

Lời lão Cửu nói khiến Dương Thanh hoàn toàn sững sờ, không phải lúc nào anh cũng tin tưởng thành chủ Hoài Thành, anh có cảm thấy ngờ vực, nhưng vì đối phương quá tốt với anh nên anh không muốn nghĩ nhiều nữa.

Không ngờ thành chủ Hoài Thành lại đang lợi dụng anh thật.

“Ngoài ra còn có một điểm quan trọng nhất, cậu là đồ đệ của tiền bối Vô Danh, lần này cậu đến Hoài Thành, ông ta cũng không dám giết cậu, bởi vì một khi cái chết của cậu có liên quan tới ông ta, Vô Danh sẽ lật đổ cả phủ Hoài Thành mất.

“Trong những năm gần đây, Dược Vương Cốc cứ tùy ý phát triển ở Hoài Thành, không coi phủ Hoài Thành ra gì. Thành chủ Hoài Thành đã thấy chướng tai gai mắt với họ từ lâu”.

“Thế nên ông ta định lợi dụng cả cháu gái để dẫn cậu tới Dược Vương Gốc, sau khi huyết mạch cuồng hóa của cậu hoàn toàn bùng nổ, cậu sẽ tàn sát ở đó, tạo thành tổn thất lớn lao cho nơi này”.
 
Chương 3014


Chương 3014:

“Nhưng dù sao cậu cũng chỉ có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, cho dù phát huy thực lực đến cực hạn qua huyết mạch cuồng hóa thì cũng không thể hơn Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, lúc này, trong cả Dược Vương Cốc, Dược Vương vẫn giết được cậu”.

“Một khi cậu bị Dược Vương giết, chắc chắn tiền bối Vô Danh sẽ tiêu diệt cả Dược Vương Cốc, tới khi đó, trong Hoài Thành, không còn ai có thể đe dọa đến địa vị của phủ Hoài Thành nữa”.

Lão Cửu nghiêm nghị nói, sau khi nghe xong, Dương Thanh cảm thấy rất khó chịu.

Trước đó anh cũng nghi ngờ lão Cửu, nhưng lão Cửu là do Miêu thành chủ cử tới, Miêu thành chủ thật lòng tốt với anh, hơn nữa Miêu thành chủ cũng không có lý do giết anh, đương nhiên lão Cửu cũng thế.

Cho đến giờ phút này, sau khi lão Cửu phân tích rõ ràng, rốt cuộc Dương Thanh cũng hiểu tất cả. Khó trách thành chủ Hoài Thành rất tôn trọng anh, còn bảo Hoài Lam chăm sóc cuộc sống thường ngày của anh, thậm chí khi Dược Vương tới phủ Hoài Thành, thành chủ Hoài Thành còn đích thân ra mặt, đối đầu với Dược Vương, thì ra có âm mưu to lớn đãng sau đó.

“Ông Cửu, rất xin lõi! Tôi không nên nghỉ ngờ ông!”

Dương Thanh áy náy nhìn về phía lão Cửu.

Lão Cửu khẽ lắc đầu, tiện tay vứt Lưu Ba đang thoi thóp xuống đất.

Ông lão nghiêm nghị nói: “Cổ độc Vô Tâm trong người cậu là do Lưu Ba hạ, cậu phải tự tay giết Lưu Ba thì mới có thể tiếp xúc được với cổ độc Vô Tâm trong cơ thể, mau ra tay đi! Có lẽ cao thủ của phủ Hoài Thành và Dược Vương Cốc cũng sắp đến rồi đấy”.

Dương Thanh nhìn về phía Lưu Ba với cơ thể đầy vết thương, nét mặt đằng đằng sát khí.

“Rầm!”

Anh đánh một đòn, Lưu Ba lập tức mất mạng.

Vào khoảnh khắc này, một con sâu màu đen †o bằng ngón út bỗng bò ra khỏi miệng Lưu Ba.

Lão Cửu hoảng sợ nói: “Con sâu này chính là trùng mẹ của cổ trùng Vô Tâm, mau giết nó đi!”

Dương Thanh nhanh nhẹn giãm lên trùng mẹ của cổ trùng Vô Tâm, con sâu đó lập tức bị giãm nát.

Gần như cùng một lúc, Dương Thanh cảm nhận rõ trùng con vừa tra tấn mình tới mức chết đi sống lại đã hoàn toàn mất sức sống trong cơ thể anh.

Vào giây phút này, Dương Thanh chỉ cảm thấy hết sức thoải mái, đã lâu lắm anh không thấy như thế rồi.

“Cổ độc Vô Tâm trong người mình đã được hóa giải rồi à?”

Dương Thanh bỗng cảm thấy như đang năm mơ.

Lão Cửu khẽ gật đầu, lập tức lấy một cái bình sứ trăng ra rồi nói: “Đây là Hộ Tâm Đan mà Miêu thành chủ chuẩn bị cho cậu, trái tim cậu đã bị cổ trùng Vô Tâm tổn thương nặng nề, bây giờ chỉ Hộ Tâm Đan mới có thể xoa dịu vết thương ở trái tim cậu”.

Nghe thấy thế, Dương Thanh cảm thấy rất ấm áp, ông lão ở Miêu Thành ấy thực sự rất tốt với anh.

Anh cũng không câu nệ, đổ một viên Hộ Tâm Đan lớn chừng ngón cái ra khỏi bình sứ rồi nuốt luôn.

Thuốc vừa vào miệng đã tan ngay, hóa thành một dòng nước ấm, chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, Dương Thanh đã cảm nhận rõ đan dược đang được trái tim mình điên cuồng hấp thu, cơn đau ở tim cũng lập tức dịu hẳn.

“Tiếp đến mới là thử thách lớn nhất với chúng †a, có thể sống sót rời đi hay không thì phải xem số trời rồi!”

Lão Cửu thấy Dương Thanh đã uống Hộ Tâm Đan, bèn nghiêm nghị nói.
 
Chương 3015


Chương 3015:

Lúc này Dương Thanh mới nhận ra tình cảnh của mình bây giờ, kế hoạch của thành chủ Hoài Thành đã bị lão Cửu nhìn thấu, chắc chăn đối phương sẽ không để họ sống sót rời đi. Dù sao kế hoạch lợi dụng Dương Thanh để tiêu diệt Dược Vương Cốc đã bị vạch trần, một khi có người lan truyền tin tức này, ông ta sẽ phải chịu lửa giận từ Vô Danh.

Thế nên phải giết Dương Thanh và lão Cửu thì thành chủ Hoài Thành mới yên tâm được.

Nhân cơ hội Dược Vương tới phủ Hoài Thành, lão Cửu cũng đã xông vào Dược Vương Cốc để tàn sát, đồng thời đưa Lưu Ba bị thương nặng đi, Dương Thanh cũng đã giết mấy cao thủ của Dược Vương Cốc, thậm chí Dược Vương còn dẫn người đến phủ Hoài Thành để giết anh, bây giờ anh đã hoàn toàn trở mặt với phủ Hoài Thành, đương nhiên Dược Vương Cốc sẽ không vướng bận gì khi ra tay với anh nữa.

Dương Thanh cười khổ: “Phủ Hoài Thành và Dược Vương Cốc coi trọng tôi thật đấy, hai thế lực hàng đầu đều muốn giết tôi”.

Lão Cửu không nói gì, chỉ nhìn về phía Hoài Lam vần đang hôn mê, sát khí mãnh liệt lan ra từ người ông lão.

“Để tôi giết người phụ nữ này!”

Ông lão nói rồi định ra tay.

“Ông Cửu!”

Dương Thanh vội chắn trước Hoài Lam, nhìn về phía lão Cửu: “Ông Cửu, cô gái này cũng rất đáng thương, cô ta bị thành chủ Hoài Thành ép buộc, chúng ta đi thôi!”

Thấy Dương Thanh nói thế, lão Cửu cũng không định giết người nữa, chỉ nói: “Chúng ta đi!”

Dương Thanh đang định rời đi, một bàn tay bỗng năm lấy góc áo anh. Hoài Lam vừa hôn mê đã tỉnh, cô ta đang năm góc áo Dương Thanh, mắt rơm rớm nước mắt.

Dương Thanh nhìn Hoài Lam với vẻ mặt phức tạp, lạnh lùng nói: “Hoài Lam, tôi có thể cho cô một con đường sống, nhưng nếu cô dám tiết lộ tung tích của tôi, tôi sẽ tự tay giết cô đấy!”

Tuy biết người phụ nữ này cũng bị ép, nhưng dù sao đối phương cũng là người của thành chủ Hoài Thành, bây giờ anh đã biết kế hoạch của ông ta nên đương nhiên không thể vui vẻ với Hoài Lam.

Hoài Lam nói với đôi mắt đẫm lệ: “Anh Thanh, cảm ơn anh đã tha cho tôi, cũng cảm ơn anh đã hiểu cho nỗi khổ tâm của tôi, tôi hy vọng anh có thể tin tôi lần cuối, tôi biết một con đường rời khỏi Hoài Thành, bảo đảm an toàn”.

Lão Cửu lập tức sầm mặt, lạnh lùng nói: “Dương Thanh, đừng mềm lòng, hãy giết người phụ nữ này đi, chúng ta phải nắm chắc thời gian rời đi, bằng không có mọc cánh cũng khó thoát”.

Dương Thanh hơi do dự, tuy anh mới quen Hoài Lam chưa lâu, nhưng anh luôn cảm thấy cô †a cũng không ác, có lẽ cô ta thực sự có thể dẫn họ an toàn rời khỏi Hoài Thành.

Sau phút giây im lặng ngắn ngủi, Dương Thanh nhìn về phía lão Cửu: “Ông Cửu, có lẽ bây giờ tất cả các thế lực ở Hoài Thành đều đang tìm chúng ta, nếu chúng ta muốn rời đi thì rất khó, chi bằng tin cô ta một lần, nếu tình hình không ổn, tôi sẽ đích thân giết cô ta!”

Lão Cửu không nói gì, chỉ nhìn chằm chăm vào Hoài Lam bằng đôi mắt âm u, Hoài Lam không hề sợ hãi, đối mặt với lão Cửu, trong mắt tràn ngập sự chân thành.

Mấy giây sau, rốt cuộc lão Cửu cũng đưa ra quyết định, ông lão lạnh lùng nói: “Dãn đường đi!”

Nghe thấy lão Cửu nói thế, Hoài Lam lập tức mừng rð, nói ngay: “Hai người đi theo tôi đi!”

Bây giờ, tất cả thế lực ở Hoài Thành đều đang tìm Dương Thanh, nếu lão Cửu muốn dẫn anh rời khỏi nơi đây thì đúng là hão huyền.
 
Chương 3016


Chương 3016:

Chỉ cần Hoài Lam thật lòng muốn dẫn họ rời khỏi Hoài Thành, chắc chăn việc đi theo cô ta sẽ là lựa chọn sáng suốt nhất.

Trong lúc Hoài Lam dẫn Dương Thanh và lão Cửu rời đi, ở phủ Hoài Thành, trong một tòa nhà rộng rãi.

Sắc mặt thành chủ Hoài Thành u ám tới cực điểm, trong mắt tràn ngập sát khí mãnh liệt.

Phía dưới có mấy cao thủ với hơi thở đáng sợ đang quỳ.

“Thành chủ, chúng tôi đã dốc sức tìm kiếm Dương Thanh, nhưng không thấy bóng dáng cậu †a đâu, bây giờ ngay cả cô Hoài Lam cũng mất liên lạc rồi”.

Một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ nghiêm nghị nói.

“Thành chủ, có phải cô Hoài Lam đã phản bội chúng ta rồi không? Cô ấy rất quen với phủ Hoài Thành, nếu cô ấy dẫn Dương Thanh đi trốn thì đúng là chúng ta rất khó tìm thấy”.

Một người khác thận trọng nói.

Hoài Phượng tức giận nói: “Con khốn đấy đúng là to gan, dám làm trái lệnh ông nội, dẫn Dương Thanh rời khỏi Hoài Thành”.

Hoài Tỉnh Vũ – mẹ cô ta cũng nhìn về phía thành chủ Hoài Thành: “Bố, con nghĩ chuyện này cũng có thể xảy ra, hơn nữa khả năng đó còn rất lớn. Bằng không, tại sao tự dưng Hoài Lam lại mất liên lạc? Người của chúng ta cũng không tìm thấy Dương Thanh”.

“Rầm!”

Thành chủ Hoài Thành đập bàn, chiếc bàn gỗ có giá trị không nhỏ kia lập tức vỡ nát.

Lão ta lạnh lùng nói với vẻ tức giận: “Nếu nó dám phản bội ta thật, chắc chắn ta sẽ khiến nó trả giá đất!”

Lão ta nói rồi khoát tay, ra lệnh: “Bắt đầu phong tỏa Hoài Thành, điều động tất cả cao thủ Siêu Phàm Cảnh trong Hoài Thành để tìm kiếm Dương Thanh cho tôi! Bất kể sống chết!”

“Vâng!”

Người giúp việc vội đáp.

Sau khi người giúp việc rời đi, trong phòng chỉ còn dòng chính của phủ Hoài Thành.

Hoài Tỉnh Vũ nhìn về phía thành chủ Hoài Thành, ngờ vực hỏi: “Bố, con vấn luôn thắc mắc chuyện này, nếu bố đã không định thả Dương Thanh rời khỏi Hoài Thành, khi cốc chủ Dược Vương Cốc tới đòi người, tại sao bố phải đắc tội với ông ta để bảo vệ Dương Thanh chứ?”

Nghe thấy bà ta nói thế, các dòng chính khác của phủ Hoài Thành cũng có vẻ khó hiểu.

Thành chủ Hoài Thành lạnh lùng nói: “Các người thật sự nghĩ tôi sẽ đối đâu với Dược Vương vì một con tép riu ư?”

Đám người vẫn chưa hoàn hồn thì nghe thấy thành chủ Hoài Thành nói tiếp: “Sư phụ của Dương Thanh có thực lực rất mạnh, rất có thể đã vượt xa Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, từ mười năm trước, ông ta đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong rồi”.

“Một khi Dương Thanh chết ở phủ Hoài Thành chúng ta, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, với tính cách bao che của Vô Danh, chắc chản ông tạ sẽ tiêu diệt cả phủ Hoài Thành mất”.

“Còn Dược Vương Cốc thì vẫn luôn là cái đinh trong mắt tôi, nếu không tiêu diệt Dược Vương Cốc thì tôi khó mà yên lòng được!”

“Tôi bảo vệ Dương Thanh cũng vì tôi biết rõ, chắc chắn Dương Thanh sẽ tới Dược Vương Gốc, dù sao cậu ta cũng phải tự tay giết Lưu Ba thì mới hóa giải được cổ độc Vô Tâm”.

“Nếu đã vậy, chỉ cần tôi giả vờ liều mạng bảo vệ Dương Thanh, chắc chắn cậu ta sẽ tới Dược Vương Cốc”.

“Sau khi tới Dược Vương Cốc, chắc chăn cậu †a sẽ rơi vào tình cảnh cửu tử nhất sinh. Một khi cậu ta chết ở đó, tôi sẽ cho người loan tin ngay, lúc đấy Vô Danh sẽ đi tiêu diệt Dược Vương Cốc rồi”.

Nghe thấy thế, những người thuộc dòng chính của phủ Hoài Thành đều sững sờ.
 
Chương 3017


Chương 3017:

Hoài Tỉnh Vũ tươi cười nói: “Thì ra là thế! Bố định cho một mũi tên trúng hai con chim, vừa giải quyết Dương Thanh, vừa xóa sổ mối họa là Dược Vương Cốc”.

Hoài Phượng kích động nói: “Tức là ông nội vân không quên báo thù rửa hận cho bố cháu, ông nội, cảm ơn ông!”

Phía bên kia, Dược Vương Gốc.

Phía trước Dược Vương là mấy người luyện võ có hơi thở mạnh mẽ, ai cũng đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh.

Thậm chí cao thủ dẫn đầu còn đạt tới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong.

Dược Vương nói với vẻ mặt u ám: “Rốt cuộc cao thủ thần bí kia có lai lịch thế nào? Tại sao dám xông vào Dược Vương Cốc chúng ta một mình chứ?”

Có người đáp ngay: “Cốc chủ, tôi đã điều tra rõ rồi, cao thủ thần bí này chính là cao thủ đã đến Hoài Thành với Dương Thanh, là cao thủ của phủ Miêu Thành”.

Dược Vương hơi híp mắt: “Miêu thành chủ!”

Lúc này lại có người bước vào phòng, nhìn về phía Dược Vương: “Cốc chủ, theo tin tức mới nhất, thành chủ Hoài Thành đã ra lệnh cho cả thành lùng bắt Dương Thanh rồi”.

“ðÐ2”

Dược Vương hơi kinh ngạc, bèn nói: “Chẳng phải ông ta còn định ra tay với tôi vì tên nhãi đó ư? Sao tự dưng lại cho cả thành lùng bắt cậu ta thế?”

Người kia nói: “Tôi nghe nói thanh niên tên Dương Thanh kia có địa vị rất khó lường, thân phận của sư phụ cậu ta còn cao hơn nữa, có lẽ là cao thủ vượt xa Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong”.

“Sao cơ?”

Ngay cả Dược Vương cũng có vẻ kinh hãi: “Thông tin này chính xác chứ?”

Đối phương vội lắc đầu: “Cốc chủ, đây là những gì mà tôi tra được, tôi chỉ nói là có thể thôi.

Về phần sư phụ của Dương Thanh, tôi cũng không thể khẳng định xem ông ta đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong chưa”.

Nghe thấy thế, sắc mặt Dược Vương vô cùng nghiêm nghị, lão ta vốn là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, phải đạt đến cấp bậc này thì mới biết, Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong vẫn chưa phải mức cao nhất của võ thuật, vẫn còn những người vượt xa mốc đó.

Nếu sư phụ của Dương Thanh mạnh như thế thật, đúng là lão ta đã gây ra chuyện lớn rồi.

“Sư phụ, con thấy rất khó hiểu về chuyện này, xin người chỉ bảo chol”

Lúc này, một đồ đệ của Dược Vương mở miệng nói: “Trước đó, thành chủ Hoài Thành hết mực bảo vệ thanh niên kia, thậm chí sẵn sàng đánh với người, nhưng bây giờ, tại sao ông ta lại cho cả thành lùng bắt người thanh niên đó thế?”

“Con cảm thấy chuyện này hơi khác thường, rất có thể thành chủ Hoài Thành đang chuẩn bị một âm mưu lớn để đối phó với Dược Vương Cốc chúng ta”.

Nghe thấy thế, Dược Vương hơi híp mắt.

Câu hỏi của đồ đệ cũng là nỗi nghi vấn trong lòng ông ta.

Một đồ đệ khác cũng nói: “Sư phụ, người nói xem, trước đó thành chủ Hoài Thành hết mực bảo vệ Dương Thanh, có phải vì kiêng dè sư phụ của Dương Thanh nên mới làm vậy không thế?”

“Lưu Ba đang ở Dược Vương Cốc chúng ta, Dương Thanh lại trúng cổ trùng Vô Tâm, nếu muốn sống, chắc chắn cậu ta phải tới Dược Vương Oốc, tự tay giết Lưu Ba”.
 
Chương 3018


Chương 3018:

“Việc thành chủ Hoài Thành ra sức bảo vệ Dương Thanh chỉ là một vở kịch, sau khi Dương Thanh xông vào Dược Vương Gốc chúng ta, chắc chăn cậu ta chỉ còn con đường chết”.

“Một khi cậu ta chết ở Dược Vương Gốc, sư phụ của cậu ta sẽ tìm tới chúng ta để báo thù”.

“Nhưng ông ta không ngờ cao thủ đến từ Miêu Thành kia lại xông vào Dược Vương Gốc, đồng thời đưa Lưu Ba đi nhân lúc sư phụ xông vào phủ Hoài Thành”.

“Thiếu đi Lưu Ba, Dương Thanh cũng không tới Dược Vương Gốc nữa. Thành chủ Hoài Thành sợ chuyện bị lộ nên mới cho cả thành lùng bát Dương Thanh, giết chết mối họa này”.

Nghe thấy thế, sắc mặt Dược Vương tái nhợt, lão ta tức giận nói: “Thành chủ Hoài Thành, ông đúng là to gan, dám tính kế cả tôi cơ đấy!”

Sau khi nghe đồ đệ phân tích xong, Dược Vương cũng chấp nhận cách giải thích này.

Những gì mà thành chủ Hoài Thành làm trước đó chỉ là cái bây để khơi dậy ý định giết Dương Thanh của lão ta, một khi lão ta giết anh thật, cả Dược Vương Cốc sẽ phải hứng chịu lửa giận từ vị sư phụ vượt xa Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của Dương Thanh.

Người đồ đệ kia hỏi tiếp: “Sư phụ, nếu đây đã là bẫy của thành chủ Hoài Thành thì bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Có cần tìm Dương Thanh nữa không ạ?”

Trong mắt Dược Vương lóe lên sát khí mãnh liệt, lão ta lạnh lùng nói: “Cho dù thế nào, điều duy nhất có thể khẳng định bây giờ chính là Dương Thanh đã giết rất nhiều cao thủ của Dược Vương Cốc chúng ta, cho dù không có mưu kế của thành chủ Hoài Thành, chúng ta cũng phải giết Dương Thanh”.

Đồ đệ kia lo lắng nói: “Nhưng… nếu chúng ta giết Dương Thanh thì phải đối phó với sư phụ cậu †a thế nào?”

Dược Vương híp mắt: “Nếu thành chủ Hoài Thành đã thích tính kế người ta như thế, chúng ta cũng tương kế tựu kế một lần đi. Bây giờ tin ông †a đuổi giết Dương Thanh đã lan khắp Hoài Thành, không thể giấu nổi nữa”.

“Bây giờ chúng ta cứ loan tin rằng mọi chuyện giữa Dược Vương Cốc và Dương Thanh chỉ là hiểu lầm, ai dám động tới Dương Thanh thì cũng là động đến Dược Vương Gốc”.

Nghe thấy Dược Vương nói thế, người đồ đệ hỏi với vẻ ngờ vực: “Sư phụ, ý người là sao?”

Dược Vương nói: “Lúc này, thành chủ Hoài Thành đang ra lệnh đuổi giết Dương Thanh, còn Dược Vương Cốc lại bày tỏ thái độ răng ai động tới Dương Thanh thì cũng là kẻ địch của Dược Vương Cốc, nếu Dương Thanh chết, người khác sẽ nghĩ thế nào?”

Đồ đệ kia hiểu ngay: “Sư phụ, con hiểu rồi, người chỉ cố tình loan tin như thế, nhưng trên thực tế, cao thủ của Dược Vương Cốc chúng ta vần tiếp tục đuổi giết Dương Thanh”.

Dược Vương gật đầu: “Từ Hoa, con dẫn Tả và Hữu hộ pháp đi đuổi giết Dương Thanh nhé!”

Nghe thấy thế, Từ Hoa giật mình, Tả và Hữu hộ pháp của Dược Vương Gốc đều là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, có thực lực gần với Dược Vương.

Bây giờ, Dược Vương lại muốn dùng đến hai cao thủ này, đúng là không chừa cho Dương Thanh đường sống nào hết!

“Vâng, thưa sư phụ! “

Từ Hoa vội đáp rồi lập tức quay người rời đi.

Một tin tức nhanh chóng được truyền ra từ Dược Vương Cốc, Dược Vương đích thân ra lệnh, không ai được động đến Dương Thanh, nếu ai dám ra tay với Dương Thanh thì cũng là kẻ địch của Dược Vương Cốc.

Trong lúc nhất thời, một số thế lực đang định giết Dương Thanh để tranh công với phủ Hoài Thành đều thi nhau từ bỏ việc đuổi giết Dương Thanh.
 
Chương 3019


CHương 3019:

Phủ Hoài Thành đang đuổi giết Dương Thanh, Dược Vương Gốc lại muốn bảo vệ Dương Thanh, rõ ràng là định đối đầu với phủ Hoài Thành, trong tình huống này, thế lực nào dám nhúng tay vào thì chính là tìm đường chết.

Bởi vì cho dù bạn làm gì thì cũng sẽ đắc tội với bên còn lại.

Ở phủ Hoài Thành, thành chủ Hoài Thành cũng đã nhận được tin tức này, sắc mặt lão ta u ám tới cực điểm, lão ta nghiến răng nghiến lợi: “Tên khốn Dược Vương này, rõ ràng ông ta cũng muốn giết Dương Thanh nhưng lại cho loan tin như thế, rõ ràng ông ta đã biết đến sự mạnh mẽ của sư phụ Dương Thanh rồi”.

Hoài Tinh Vũ nói với vẻ lo âu: “Bố, chúng ta nên làm gì bây giờ? Tin chúng ta đuổi giết Dương Thanh đã lan khắp Hoài Thành, bây giờ, cho dù là ai giết Dương Thanh thì cũng sẽ đổ lên đầu chúng lon Đây cũng là chuyện khiến thành chủ Hoài Thành lo lắng nhất, tuy lão ta ra lệnh cho tất cả cao thủ Siêu Phàm Cảnh ở Hoài Thành đuổi giết Dương Thanh, nhưng không ngờ tin tức này lại lan khắp Hoài Thành nhanh như thế.

Cũng như Hoài Tỉnh Vũ vừa nói, một khi Dương Thanh chết, cho dù có phải người của họ ra tay hay không, việc này cũng sẽ bị đổ cho họ.

“Nếu việc đã đến nước này thì chỉ có thể tới đâu hay tới đó thôi! Truyền lệnh của ta, điều động tất cả cao thủ Siêu Phàm Cảnh ở Hoài Thành đi đuổi giết Dương Thanh, ai giết Dương Thanh sẽ được phủ Hoài Thành khen thưởng một bộ công pháp tu luyện hàng đầu, những thanh niên giỏi giang từ 35 tuổi trở xuống có thể tùy ý chọn một cô gái chưa lập gia đình ở phủ Hoài Thành để kết hôn”.

Thành chủ Hoài Thành nói với vẻ mặt u ám.

Lão ta định thực hiện đạo lý, đã không làm thì thôi, còn nếu làm thì phải làm cho trót.

Nếu tin tức phủ Hoài Thành đuổi giết Dương Thanh đã bị truyền đi, vậy cũng không cần giấu giếm nữa, cứ ra sức đuổi giết Dương Thanh là được.

Tuy lão ta kiêng dè Vô Danh, nhưng dù sao Vô Danh cũng đến từ nơi đó, theo quy định, Vô Danh không thể tùy ý sát hại người khác được.

Hơn nữa, phủ Hoài Thành của lão ta cũng không đơn giản như bề ngoài, nếu ép lão ta, cho dù thực lực của Vô Danh đã hơn xa Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong thì cũng chưa chắc có thể giết lão ta ở phủ Hoài Thành.

Cùng lúc đó, Dương Thanh, lão Cửu và Hoài Lam đang trốn tránh sự đuổi giết từ khắp nơi.

“Rốt cuộc còn bao lâu nữa mới rời khỏi Hoài Thành?”

Lão Cửu hơi tức giận, ông lão đã đi theo Hoài Lam rất lâu, nhưng vấn chưa thấy dấu hiệu sắp rời khỏi Hoài Thành.

Hoài Lam chỉ về phía Nam, nói: “Hai người thấy con sông kia không? Chỉ cần băng qua nó là có thể rời khỏi phủ Hoài Thành rồi”.

Có vẻ chỉ còn khoảng hai ba cây, đã rất gần.

“Tốt nhất cô đừng lừa chúng tôi, bằng không cô sẽ chết rất thảm đấy”.

Lão Cửu nhìn chăm chằm vào Hoài Lam, trong mắt còn có sát khí.

Hoài Lam sợ hãi nhìn lão Cửu, vội nói: “Tiền bối cứ yên tâm, tôi sẽ không lừa hai người đâu”.

Dương Thanh nói: “Đi thôi!”

Anh nói rồi dẫn đầu, tiếp tục bước về phía Nam.

Chỉ mất mấy phút, ba người đã đi nốt quãng đường dài ba cây số.

Nhưng ở bờ sông không có gì, mà nếu muốn băng qua con sông này thì phải có thuyền.
 
Chương 3020


Chương 3020:

_ “Tôi nhớ ở đây có nhiều thuyền con lắm mà Hoài Lam nhíu mày, theo cô ta nhớ, quanh đây có rất nhiều thuyền con, nhưng giờ chẳng có chiếc nào hết.

Dương Thanh nói: “Chúng ta chia ra tìm xem!”

Anh nói rồi bước về một phía.

Họ sắp rời khỏi Hoài Thành, nhưng vì thiếu thuyền nên không thể rời đi. , May mà xung quanh toàn cỏ lau, cho dù cao thủ của Hoài Thành đuổi tới thì cũng rất khó phát hiện ra họ.

Nhưng ba người đã tìm tận mười phút mà vẫn | không thấy chiếc thuyền nào.

Sắc mặt lão Cửu u ám tới cực điểm, ông lão lạnh lùng nhìn về phía Hoài Lam: “Chẳng phải cô đã cam đoan rằng có thể dẫn bọn tôi rời khỏi Hoài Thành à?”

Mắt Hoài Lam đỏ hoe, cô ta nhìn lão Cửu với vẻ hơi kiêng dè rồi quay sang Dương Thanh, nói: “Anh Thanh, những gì mà tôi nói đều là thật, hồi trước ở đây có rất nhiều thuyền con, trên sông cũng có rất nhiều người lái thuyền, nhưng không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà chẳng có ai hết”.

Trong lúc cô ta nói, trên sông bỗng xuất hiện một chiếc thuyền, trên thuyền có một ông lão đội mũ rộng vành, cầm gậy trúc, đang chậm rãi chèo tới chỗ họ.

Hoài Lam lập tức mừng rỡ: “Có người lái thuyền rồi!”

Lúc này sắc mặt lão Cửu mới dịu lại, nhưng khi nhìn về phía con thuyền trên sông, ông lão lại nghiêm nghị nói: “Người lái thuyền này có gì đó khác thường, tôi không cảm nhận được khí thế trên người ông ta”.

“Hoặc là thực lực của ông ta đã vượt xa tôi, hoặc ông ta chỉ là người bình thường, nhưng tôi thấy ông ta không giống người thường lảm’”.

“Hoặc là thực lực của ông ta đã vượt xa tôi, hoặc ông ta chỉ là người bình thường, nhưng tôi thấy ông ta không giống người thường lắm”.

Ông lão vừa dứt lời, một giọng nói bỗng vang lên sau lưng họ: “Tìm thấy Dương Thanh rồi, cậu †a ở đây!”

Giọng nói truyền đến từ phía sau khiến sắc mặt Hoài Lam tái nhợt.

“Cô phản bội chúng tôi à?”

Lão Cửu nói với vẻ mặt u ám, nhìn Hoài Lam bằng đôi mắt hung ác.

Hoài Lam cuống cả lên, vội giải thích: “Tôi không hề, tôi thực sự không làm thế, tiền bối, ông phải tin tưởng tôi! Bây giờ tôi đã phản bội phủ Hoài Thành, chắc chắn thành chủ Hoài Thành sẽ không tha cho tôi, tôi không còn đường lui nữa, xin tiền bối tin tưởng tôi ạ!”

Lão Cửu phóng sát khí ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hoài Lam: “Nếu cô không lừa chúng tôi, vậy thực lực của những người phía sau cũng không mạnh, cô đối phó với họ nhé”.

Hoài Lam cũng là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, có thực lực Siêu Phàm Tam Cảnh, về phần những cao thủ đuổi theo họ, qua khí thế mà họ phóng ra, người mạnh nhất mới đến Siêu Phàm Tam Cảnh là cùng.

Sắc mặt Hoài Lam trắng bệch, mắt đỏ hỏe, rơm rớm nước mắt. Cô ta nhìn Dương Thanh với vẻ tội nghiệp: “Anh Thanh, tôi thực sự không lừa anh!”

Cô ta nói rồi quay đi, chủ động lao tới chỗ cao thủ của phủ Hoài Thành.

Dương Thanh cảm thấy hơi không đành lòng, trong mấy ngày ở Hoài Thành, Hoài Lam cũng không làm chuyện gì có lỗi với anh, anh thấy Hoài Lam không giống như nói dối.

Lão Cửu nhìn về phía Hoài Lam đã lao tới chỗ cao thủ của phủ Hoài Thành, trầm giọng nói: “Dương Thanh, cậu phải nhớ, trên đời này không có mấy người đáng để cậu tin tưởng hoàn toàn đâu”.

“Dù sao người phụ nữ này cũng là người của thành chủ Hoài Thành, khi cô ta nói có thể dẫn chúng ta rời khỏi Hoài Thành, tôi cũng không quá tin.
 
Chương 3021


Chương 3021:

Dương Thanh cũng biết lão Cửu chỉ muốn tốt cho anh, anh gật nhẹ đầu, nhìn về phía chiếc thuyền trên sông đang chậm rãi chạy về phía họ, nói với lão Cửu: “Vậy cứ chờ xem, nếu cô ta định giết người của phủ Hoài Thành thật, tôi nghĩ chúng ta có thể dẫn cô ta đi cùng”.

Lão Cửu thấy Dương Thanh nói thế, bèn đáp: “Được, cứ theo ý cậu đi!”

Lúc này, Hoài Lam đã chạm trán cao thủ của phủ Hoài Thành, khí thế Siêu Phàm Tam Gảnh bùng nổ từ người cô ta, lao tới chỗ cao thủ phủ Hoài Thành.

Trong số ba cao thủ của phủ Hoài Thành, người dẫn đầu có thực lực Siêu Phàm Tam Cảnh, còn hai người kia đã đạt đến Siêu Phàm Nhị Cảnh.

Hoài Lam chỉ có thực lực Siêu Phàm Tam Cảnh, khi đối đầu với ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh này, áp lực mà cô ta phải chịu hết sức to lớn.

“Hoài Lam, cô cũng gan thật đấy, dám phản bội phủ Hoài Thành, nếu bây giờ cô quay đầu thì vần còn cơ hội sống, bằng không chỉ là tự tìm đường chết mà thôi!”

Cao thủ dẫn đầu võ một chưởng vào người Hoài Lam, nghiêm nghị quát.

Hoài Lam căn chặt răng, nói: “Nếu tôi đã chọn phản bội thì cũng không còn đường quay về nữa, ông cũng biết thành chủ là loại người gì, cho dù tôi muốn quay đầu, ông ta cũng sẽ không tha cho tôi.

“Tốt nhất các người nên dốc sức đối phó đi!

Bởi vì tiếp theo, tôi phải nghiêm túc rồi, hoặc các người chết, hoặc… tôi chết!”

Sau khi Hoài Lam dứt lời, khí thế của cô ta lập tức tăng mạnh, chỉ trong thoáng chốc đã đạt đến cấp bậc Siêu Phàm Tam Cảnh đỉnh phong, thậm chí sắp tới Siêu Phàm Tứ Cảnh sơ kỳ.

Ba cao thủ của phủ Hoài Thành đều biến sắc.

Cao thủ dân đầu nhìn chăm chằm vào Hoài Lam với vẻ nghiêm nghị: “Không ngờ cô lại mạnh đến mức này, đúng là lúc trước đã xem thường cô! Nếu vậy thì đừng trách chúng tôi không nương tay nhé!”

Sau khi ông ta dứt lời, khí thế của ba cao thủ đến từ phủ Hoài Thành cũng tăng mạnh.

Tuy chưa đạt đến cấp bậc như Hoài Lam, nhưng thực lực của họ cũng hơn xa cảnh giới vốn có rồi.

“Nếu cô ta đã phản bội thì giết cô ta đi!”

Cao thủ dẫn đầu ra lệnh rồi lao tới chỗ Hoài Lam trước.

Hai cao thủ khác cũng ra tay theo.

Trong lúc nhất thời, ba cao thủ của phủ Hoài Thành đều phát huy sức chiến đấu mạnh nhất để đánh với Hoài Lam.

Lúc này Hoài Lam như biến thành người khác hản, không còn dịu dàng như khi Dương Thanh gặp cô ta nữa, quanh người cô ta tràn ngập ý chí chiến đấu, cô ta điên cuồng lao thẳng tới chỗ ba cao thủ của phủ Hoài Thành. Ỷ Lúc này, sắc mặt của lão Cửu vốn đang bất mãn với Hoài Lam khi thấy ba cao thủ của phủ Hoài Thành đuổi giết đến mới hơi dịu lại.

Dương Thanh cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, | Hoài Lam định giết cao thủ của phủ Hoài Thành, tức là cô ta đã phản bội phủ Hoài Thành thật, bằng không, sau khi cô ta giết cao thủ Hoài Thành, cho dù cô ta quay về phủ Hoài Thành thì cũng không còn đường lui nữa.

Dương Thanh nhìn về phía lão Cửu, mở miệng nói: “Ông Cửu, tôi nghĩ cũng đủ rồi”.

Lão Cửu gật nhẹ đầu, nhìn chiếc thuyền đang ngày càng gần bờ hơn, nói: “Nên chấm dứt trận chiến này rồi!”

Sau khi nói xong, ông lão lập tức biến mất.
 
Chương 3022


Chương 3022:

“Rầm rầm rầm!”

Đến khi ông lão xuất hiện lần nữa, ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh của phủ Hoài Thành đã bay.

thẳng ra xa, cũng ngừng thở.

Hoài Lam ngơ ngác nhìn về phía lão Cửu, trong mắt có vẻ sợ hãi.

Lão Cửu nói: “Tốt nhất cô đừng lừa chúng tôi, bảng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy!”

Nghe thấy lão Cửu nói thế, rốt cuộc Hoài,Lam cũng khẳng định lão Cửu đã tin mình.

Cô ta mừng rỡ nói ngay: “Cảm ơn tiền bối!

Cảm ơn tiên bối!”

Dương Thanh cũng nhìn về phía Hoài Lam, nói: “Hoài Lam, hy vọng cô sẽ hiểu cho, dù sao tình cảnh của chúng tôi bây giờ cũng rất nguy hiểm, nếu không xác định được cô có phản bội phủ Hoài Thành thật không, chúng tôi cũng không dám dẫn cô theo”.

Hoài Lam vội nói: “Anh Thanh, tôi có thể hiểu được, anh không cần giải thích với tôi đâu. Anh cứ yên tâm, nếu anh cảm thấy việc tôi ở bên anh sẽ ảnh hưởng tới anh, sau khi rời khỏi phủ Hoài Thành, tôi sẽ đi ngay, còn nếu anh thấy tôi vẫn còn tác dụng, tôi sẽ đi theo anh”.

Cô ta là nữ, bây giờ lại phản bội phủ Hoài Thành, chỉ khi ở bên Dương Thanh thì cô ta mới được an toàn hơn một chút.

Một khi rời khỏi Dương Thanh, với thực lực Siêu Phàm Tam Cảnh đỉnh phong của cô ta, nếu gặp phải sự đuổi giết của cao thủ vượt xa Siêu Phàm Tam Cảnh đỉnh phong từ phủ Hoài Thành, cô ta chỉ còn con đường chết.

Dương Thanh nói: “Cứ rời khỏi Hoài Thành đã rồi tính saul”

Anh cũng biết, nếu giữ Hoài Lam bên cạnh thì có thể giúp tỷ lệ sống sót của cô ta cao hơn,,dù sao bây giờ anh cũng đã bước vào Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, nếu dốc hết sức thì cũng có thể phát huy sức chiến đấu ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.

Đương nhiên, anh cũng cần thêm cao thủ bên cạnh, tuy thực lực của Hoài Lam kém xa anh, nhưng vần có thể giúp anh làm một số chuyện.

Đúng lúc này, rốt cuộc chiếc thuyền kia cũng tới bờ, một ông lão tóc bạc đội mũ rộng vành bước xuống.

Lão Cửu vô thức chản trước mặt Dương Thanh, nhìn về phía ông lão: “Chúng tôi muốn rời khỏi Hoài Thành, hãy đưa chúng tôi đi đi!”

Ông lão cười híp mắt, nhìn mấy người, chợt nói: “Rất xin lôi, thành chủ Hoài Thành muốn giữ các người lại đây, nếu tôi đưa các người rời đi thì sẽ không còn chốn nương thân ở phủ Hoài Thành mật.

Lời ông lão nói khiến lão Cửu lập tức sâm mặt, còn Dương Thanh bỗng cảm thấy bất lực, muốn rời khỏi Hoài Thành khó đến thế ư?

Hồi nãy lão Cửu cũng đã nói, người trên thuyền có thể là người bình thường không hề có tu vi, cũng có thể còn mạnh hơn ông lão, mà lão Cửu lại thiên về vế sau hơn.

Hay nói cách khác, có lẽ ông lão ăn mặc hết sức bình thường trước mặt họ là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh.

Lão Cửu chỉ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, nếu ông lão trước mặt mạnh như thế thật, họ vốn không phải đối thủ.

“Nếu vậy thì chúng tôi đành mượn thuyền của ông một lát thôi!”

Lão Cửu nói với vẻ cảnh giác rồi bảo Dương Thanh: “Hai người lên thuyền đi!”

Dương Thanh không nói gì, định dẫn Hoài Lam lên thuyền.

Ông lão vẫn mỉm cười, mở miệng nói: “Căc người định cướp thuyền của tôi à? Hình như làm thế không ổn cho lắm nhỉ?”

Lão Cửu tiện tay ném một miếng ngọc bội cho ông lão: “Miếng ngọc bội Thanh Long này đủ cho ông mua mấy chục nghìn chiếc thuyền con như thế kia”.
 
Chương 3023


Chương 3023:

Ông lão nói rồi cũng định quay người lên thuyền.

Nhưng lão Cửu vừa quay người, ông lão kia đã biến mất, gân như chỉ trong thoáng chốc, ông ta đã chắn trước mặt lão Cửu.

Đến giờ phút này, rốt cuộc lão Cửu cũng khẳng định, ông lão có vẻ ngoài bình thường này đúng là cao thủ giấu tài.

Sắc mặt Dương Thanh trắng bệch, quả nhiên đây là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh ư?

“Sao thế? Không đủ à?”

Lão Cửu nhíu mày, phóng ý chí chiến đấu ra, trong mắt còn có chiến ý mãnh liệt.

Ông lão cười ha hả: “Không phải là không đủ, mà là cho nhiều quá, tôi không có tiền lẻ đâu”.

Lão Cửu lạnh lùng nói: “Không cần thối, tiền thừa cho ông luôn cũng được”.

Ông lão kia läc đầu: “Không được! Chiếc thuyền này của tôi chỉ trị giá khoảng trăm tệ là cùng, ông chỉ cần đưa chín mươi chín tệ thôi!”

Ông lão nói rồi trả miếng ngọc bội có giá trị , không nhỏ kia cho lão Cửu.

Sau khi rời khỏi tay ông lão, ngọc bội Thanh Long lập tức lao tới với khí thế đáng sợ, lão Cửu giơ tay đón lấy, chỉ thấy cánh tay run lên, bên tay vừa đỡ ngọc đau nhói.

“Tôi có một trăm tệ, xem như mua lại chiếc thuyền này”.

Hoài Lam lấy tờ một trăm tệ ra, đưa cho ông lão.

Ông lão lại lắc đầu, cười ha hả: “Tôi nói chín mươi chín tệ thì là chín mươi chín tệ, không thêm một đồng, không bớt một xu, bằng không không bán!”

Hoài Lam và Dương Thanh nhìn nhau, không phải họ không có tiền, mà không thể lấy chín mươi chín tệ ra, rõ ràng ông lão đang làm khó họ.

Sắc mặt lão Cửu u ám đến mức đáng sợ, ông lão lạnh lùng nói: “Nếu tôi cứ muốn mua chiếc thuyền này thì sao?”

Ông lão kia mỉm cười: “Không ai cướp nổi thứ mà tôi không bán đâu”.

“Vậy xin đắc tội!”

Sau khi lão Cửu dứt lời, khí thế đáng sợ cũng lan ra từ người ông lão.

Lão Cửu bước một bước lên trước, giơ tay tung chưởng về phía ông lão kia.

Đúng lúc lão Cửu sắp đánh trúng ngực ông lão, ông ta bỗng giơ tay lên, cũng tung chưởng.

Tuy có vẻ ông ta chỉ tùy ý đánh lại, nhưng không gian xung quanh cũng như méo cả đi.

“Rầm!”

Ngay sau đó, tay hai người va vào nhau, một tiếng động lớn bỗng vang lên, lão Cửu lùi lại bảy tám bước.

Còn ông lão thì vấn đứng vững, không hề di chuyển nửa bước. Lão mỉm cười, nhìn lão Cửu vừa bị mình đánh lui: “Cậu trai à, có gì thì nói cho rõ ràng, đánh nhau không tốt lắm”.

Cách gọi cậu trai của ông lão khiến lão Cửu suýt tức hộc máu.

Lão Cửu cũng đã sáu bảy mươi tuổi, kết quả lại bị ông lão này gọi là cậu trai.

Hoài Lam bỗng kinh hãi nói: “Ông ta là Giang Thành Tử, đế sư của phủ Hoài Thành, cũng là thầy dạy thành chủ Hoài Thành!”

Nghe thấy thế, Dương Thanh và lão Cửu đều biến sắc.
 
Chương 3024


Chương 3024:

Không ai ngờ ông lão ăn mặc bình thường trước mắt lại là thầy của thành chủ Hoài Thành.

Thành chủ Hoài Thành đã là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, ông lão trước mặt là thầy của ông ta, vậy thực lực của đối phương sẽ mạnh tới mức nào chứ?

Giang Thành Tử cười híp mắt, nhìn về phía Hoài Lam, bồng nói bằng giọng tự giêu: “Không ngờ trên đời này vấn còn người biết thân phận lúc trước của tôi, nhưng mọi thứ đã trở thành quá khứ rồi, từ lâu tôi đã không còn là đế sư của phủ Hoài Thành gì đó nữa, chỉ là một người đánh cá mà thôi”.

Từ lời Giang Thành Tử nói, Dương Thanh cảm nhận được sự bi thương, nhưng điều khiến anh thấy may mắn chính là theo lời lão, lão đã cắt đứt quan hệ với phủ Hoài Thành.

Trước chuyện mình từng là đế sư của phủ Hoài Thành, lão lại có thái độ tự giễu.

Rõ ràng giữa Giang Thành Tử và thành chủ Hoài Thành từng có chuyện gì đó không vui.

Sau khi hoàn hồn, lão Cửu nghiêm nghị nhìn về phía Giang Thành Tử, chắp tay vái một cái rồi nói: “Thì ra là tiền bối Giang Thành Tử, hồi nãy Miêu Cửu thất lề rồi”.

Giang Thành Tử mỉm cười, khoát tay: “Không sao! Gần đây Miêu thành chủ vẫn khỏe chứ?”

| Lão Cửu vội nói: “Sức khỏe của thành chủ rất ổn, còn thường xuyên nhớ đến tiền bối, trước khi tôi tới Hoài Thành lần này, thành chủ đã dặn dò tôi, nếu gặp tiền bối thì phải hỏi thăm thay ông ấy”

“Ha hai”

Giang Thành Tử cười lớn, vuốt râu: “Làm phiền Miêu thành chủ phải nhớ mong rồi!”

Dương Thanh và Hoài Lam đều sững sờ, hai người cũng không ngờ Miêu thành chủ lại quen Giang Thành Tử, theo lời lão Cửu nói, Miêu thành chủ cũng rất kính trọng lão.

Lão Cửu nói ngay: “Tiền bối, ông có thể nể mặt Miêu thành chủ, thả chúng tôi đi chứ?”

Giang Thành Tử mỉm cười, lắc đầu: “Nếu cậu biết tôi là ai thì cũng nên biết, đời tôi không bao giờ nuốt lời, sở dĩ tôi có thể đứng đây một cách bình yên vô sự, cũng vì tôi đã đồng ý với thành chủ Hoài Thành răng sẽ không bao giờ gây bất lợi cho Hoài Thành”.

“Nếu các người là người mà thành chủ Hoài Thành muốn giữ lại, đương nhiên tôi không thể để các người rời đi bằng thuyền của tôi”.

Sắc mặt lão Cửu trắng bệch, ông lão nhìn Giang Thành Tử, nói bằng giọng cầu khẩn: “Tiền bối, có thể châm chước một lần không?”

Giang Thành Tử lắc đầu: “Không được!”

Dương Thanh chợt nói: “Tiền bối Giang, nếu ông đã nói không thể để chúng tôi rời khỏi đây.

bằng thuyền của ông, vậy có phải ông sẽ không ngăn chúng tôi nếu chúng tôi dùng được cách khác không thế?”

Giang Thành Tử cười ha hả, nhìn về phía Dương Thanh: “Cậu thông minh đấy, đúng thế, chỉ cần không rời đi bằng thuyền của tôi, tôi cũng không xen vào chuyện của người ta làm gì”.

Dương Thanh nói: “Vậy thì cảm ơn tiền bối Giang!”

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, lão Cửu và Hoài Lam đều nhìn anh với vẻ khó hiểu, không biết anh còn cách gì để vượt qua con sông Hoài này.

Trong lúc họ đang nghi ngờ, Dương Thanh đã bước lên thuyền của Giang Thành Tử.

Thấy Dương Thanh bước lên thuyền của Giang Thành Tử, lão Cửu và Hoài Lam đều ngơ ngác, còn Giang Thành Tử thì cười ha hả, nhìn về phía Dương Thanh: “Tôi đã nói các người không thể rời đi bằng thuyền của tôi, cậu định làm gì thế?”
 
Chương 3025


Chương 3025:

Dương Thanh nói: “Ông đã nói chúng tôi không thể rời đi bằng thuyền của ông, tôi chỉ tạm thời lên thuyền của ông ngồi một lát, chứ không định rời khỏi Hoài Thành. Tiền bối cũng nói sẽ không bao giờ nuốt lời, vừa nãy đúng là ông đã bảo, chỉ cần không rời đi bằng thuyền của ông, ông sẽ không xen vào việc của người khác”.

Giang Thành Tử mỉm cười: “Tôi cũng rất tò mò, nếu không ngồi thuyền của tôi để vượt sông Hoài, cậu còn cách gì để rời đi”.

Dương Thanh cười: “Vậy thì cảm ơn tiền bối!”

Anh nói rồi nhìn về phía lão Cửu và Hoài Lam: “Ông Cửu, hai người lên thuyền đi!”

Tuy lão Cửu không biết Dương Thanh định làm gì, nhưng cũng hiểu Dương Thanh có lý do riêng, bèn leo lên thuyền, Hoài Lam cũng vội làm theo.

Dương Thanh nhìn về phía Giang Thành Tử: “Tiền bối Giang, ông không định lên thuyền à?”

Giang Thành Tử mỉm cười, lập tức lên thuyền, ¡ lấy một bầu rượu ra, uống một hớp lớn.

Dương Thanh cầm lấy mái chèo rồi khua, chiếc thuyền lướt đến giữa sông Hoài.

Giang Thành Tử chỉ cười chứ không nói, cũng không ngăn cản, để mặc Dương Thanh chèo thuyền tới giữa sông.

Chiếc thuyền con nhanh chóng đến giữa sông Hoài, lúc này Dương Thanh mới ngừng, anh nhìn Giang Thành Tử: “Tiền bối Giang, ông không có ý kiến gì nếu chúng tôi ngồi đây một lát chứ?”

Giang Thành Tử cười: “Không có ý kiến gì, chỉ cần không rời đi bằng thuyền của tôi là được, nể mặt Miêu thành chủ, tùy các người thôi”.

Giang Thành Tử nói rồi cầm bầu rượu lên uống tiếp.

Lão Cửu nhíu mày, nhìn về phía Dương Thanh: “Cậu định làm gì?”

Hoài Lam hơi suốt ruột: “Nếu anh không đi, phần lớn người của phủ Hoài Thành sẽ tới ngay, chúng ta có muốn cũng không đi nổi nữa”.

Trong lúc nói chuyện, mấy người trên thuyền đã trông thấy mười cao thủ của phủ Hoài Thành xuất hiện ở phía xa, hơn nữa trên sông còn có thêm ba chiếc thuyền con, cứ năm người một thuyền, đang nhanh chóng lướt đến giữa sông.

Hoài Lam lập tức cuống cả lên: “Anh Thanh, cao thủ của phủ Hoài Thành sắp đến rồi, anh mau nghĩ cách đi!”

Dương Thanh mỉm cười: “Không cần vội, nếu họ không tới đây, sao chúng ta có thể rời khỏi Hoài Thành chứ?”

Nghe thấy thế, lão Cửu hiểu ngay, rốt cuộc ông lão cũng mỉm cười: “Thì ra là thế, cậu định dùng thuyền của họ để rời khỏi Hoài Thành!”

Dương Thanh mỉm cười, gật đầu: “Chúng ta đã không thể rời đi bằng thuyền của tiền bối Giang. Nếu cao thủ của Hoài Thành muốn bắt kịp chúng ta, họ cũng phải chèo thuyền tới, sau khi họ tới, chúng ta mượn thuyền của họ để rời đi không tốt à?”

Lão Cửu là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, ở Hoài Thành, chỉ có thành chủ Hoài Thành và Dược Vương đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh, thế nên chỉ cần họ không xuất hiện, hy, vọng rời đi của đám người Dương Thanh rất cao.

Giang Thành Tử cũng cười: “Giỏi thật đấy, dám tính kế cả lão già tôi”.

Nhưng trong giọng lão cũng không có địch ý gì, mà còn chứa đựng sự tán thưởng.

Lúc này, ba chiếc thuyền con kia đã bao vây thuyền của họ lại.

“Dương Thanh, cậu còn định trốn đi đâu?”
 
Chương 3026


Chương 3026:

Cao thủ dẫn đầu đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, ông ta nghiêm nghị quát Dương Thanh.

Trên ba chiếc thuyền con có tổng cộng mười lăm cao thủ, người dẫn đầu sở hữu thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, sau đó là hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, còn lại đều dưới Siêu Phàm Bát Cảnh.

Đội hình mạnh mẽ này vần khiến Dương Thanh cảm nhận được áp lực cực lớn.

Với thực lực của anh bây giờ, anh có thể miễn cưỡng phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, nếu muốn phát huy thực lực mạnh hơn thì có lẽ sẽ mất lý trí.

Về phần lão Cửu, có lẽ ông lão chỉ đối phó được cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong kia thôi. › Bởi vậy, nói cách khác, Dương Thanh và Hoài Lam sẽ phải đối phó với hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ và mười hai cao thủ dưới Siêu Phàm Bát Cảnh.

Hoài Lam chỉ có thực lực Siêu Phàm Tam Cảnh đỉnh phong, không phải là đối thủ của bất cứ cao thủ nào ở đây hết.

Thế nên Dương Thanh sẽ phải một mình đối phó với hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ và mười hai cao thủ dưới Siêu Phàm Bát Cảnh.

Khí thế của lão Cửu bỗng tăng vọt, bóng ông lão nhoáng lên, ông lão nhảy thẳng lên một chiếc thuyền con, tấn công một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.

“Rầm!”

Sau một đòn tấn công nặng nề, cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ kia lập tức bị đánh văng mấy chục mét như một quả bóng da, rơi xuống sông Hoài.

Đúng lúc lão Cửu ra tay, Dương Thanh cũng xông lên chiếc thuyền khác, tung chưởng về phía một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong.

“Rầm!”

Cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong này cũng lập tức bị đánh cho rơi xuống nước.

Chỉ trong chớp mắt, trong số mười lăm cao thủ, một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ và | một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong đã mất sức chiến đấu.

“Các người chán sống àI”

Cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong dẫn đầu lập tức biến sắc, tức giận lao tới chỗ lão Cửu.

Lão Cửu lạnh lùng nói: “Người chán sống là các người!”

“Rầm!”

Hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong lập tức chiến đấu.

Lão Cửu đã đánh bay một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ ngay từ đầu, Dương Thanh cũng giải quyết một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, chuyện này giúp áp lực mà Dương Thanh phải đối mặt giảm mạnh.

Đúng lúc lão Cửu bắt đầu chiến đấu, Dương Thanh cũng lao tới chỗ cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ kia.

Ý chí chiến đấu của anh dâng trào, huyết mạch cưồng hóa lập tức được kích hoạt, Chiến Thần Quyết được vận hành, khí thế cuồng bạo lan ra từ người anh.

Lúc này, người chỉ có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ như anh trông chẳng khác gì cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ thực thụ. Anh giơ tay đánh một đòn.

“Rầm!”

Cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ kia đỡ được đòn của Dương Thanh, luồng sức mạnh cuồng bạo khiến chiếc thuyền con rung dữ dội, như sắp vỡ tan.

“Giết!”
 
Chương 3027


Chương 3027:

Bốn cao thủ khác cũng ở trên chiếc thuyền đó cùng tấn công Dương Thanh.

Ánh mắt Dương Thanh lạnh tanh, ý chí chiến đấu dâng trào. Anh bỗng giậm mạnh chân, khiến thuyền rung bần bật.

Bốn cao thủ của phủ Hoài Thành kia vẫn chưa xông lên thì người đã lay theo chiếc thuyền nhỏ rồi.

Đúng lúc này, Dương Thanh lao tới với tốc độ nhanh như chớp.

“Rầm rầm rầm!” Ậ Bốn cao thủ của phủ Hoài Thành thi nhau rơi xuống nước.

Trên một chiếc thuyền khác, lão Cửu cũng phát động tấn công, trừ cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong kia, những người khác lần lượt rơi xuống nước.

“Râml”

Một tiếng động lớn bỗng vang lên, một chiếc thuyền con lập tức nổ tung.

Trong lúc nhất thời, chỉ còn lão Cửu đang đánh với cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, còn Dương Thanh thì đánh với cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ kia, những người khác của Hoài Thành đã rơi xuống nước hết.

Hoài Lam ngồi trên thuyền của Giang Thành Tử, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt mình.

Từ khi lão Cửu ra tay với cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ kia đến giờ, chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi, mười lăm cao thủ chỉ còn lại hai.

Hai cao thủ còn lại của phủ Hoài Thành đều có vẻ nghiêm nghị.

Họ biết thực lực của lão Cửu và Dương Thanh rất mạnh, nhưng không ngờ hai người lại mạnh tới mức này. Lão Cửu mạnh thế thì cũng thôi, nhưng Dương Thanh cũng chẳng thua kém, chỉ với thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, anh đã khiến cao thủ dưới Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ không chịu nổi một đòn, thậm chí bị anh đánh bại trong nháy mắt.

Lúc này, mười lăm cao thủ Siêu Phàm Cảnh chỉ còn hai.

Giang Thành Tử trên một chiếc thuyền khác cũng không nhúng tay, như người không liên quan, còn lấy cần câu ra, ngồi trên thuyền con, bắt đầu câu cá.

Giang Thành Tử cười ha hả: “Cô nhóc, cô giúp.

tôi thu cá đi!”

Hoài Lam thoáng sững sờ rồi hoàn hồn ngay, Giang Thành Tử đang cho cô ta cái cớ để tiếp tục ở trên chiếc thuyền này.

Hoài Lam vội nói: “Vâng!”

Chỉ còn hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh, một Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, một Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, cho dù là ai thì con tép riu mới đến Siêu Phàm Tam Cảnh đỉnh phong như cô ta cũng không thể nhúng tay vào đó.

Ở cạnh Giang Thành Tử sẽ an toàn hơn.

“Giết!”

Cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong mà lão Cửu đối đầu bỗng quát lên rồi lao thẳng tới chỗ ông lão.

Nét mặt lão Cửu vô cùng nghiêm nghị, tuy thực lực của ông lão ngang với đối phương, nhưng ông lão cũng biết cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong của phủ Hoài Thành sẽ không phải cao thủ bình thường, vẫn chưa biết ông lão có thể đánh bại đối phương không nữa.

Ý chí chiến đấu của ông lão dâng trào, lao thẳng tới chỗ đối phương.

Gần như cùng một lúc, Dương Thanh cũng di chuyển, chủ động lao tới chỗ cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ kia .
 
Chương 3028


Chương 3028:

“Râm!”

Ngay sau đó, Dương Thanh và đối phương chạm mặt nhau, hai người đồng loạt ra tay, luồng sức mạnh cuồng bạo khiến chiếc thuyền con điên cuồng rung lắc trên mặt nước.

May mà cao thủ phủ Hoài Thành cũng biết, nếu chiến đấu một cách bất chấp hậu quả, khiến chiếc thuyền con này vỡ tan, đừng ai trong số họ hòng rời khỏi sông Hoài.

Cuộc chiến giữa các cao thủ đồng loạt nổ ra trên hai chiếc thuyền, hơn nữa còn là trận chiến giữa Siêu Phàm Bát Cảnh với nhau, cả sông Hoài bị khí thế đáng sợ bao phủ.

Điều khiến Hoài Lam khiếp sợ chính là con thuyền mà Giang Thành Tử ngồi vẫn bình yên trên sông, không hề bị ảnh hưởng bởi trận chiến của lão Cửu và Dương Thanh.

“Thu cá đi!”

Giang Thành Tử bỗng kéo cần câu, một con cá chép lớn rơi xuống thuyền.

Lúc này Hoài Lam mới hoàn hồn, vội cầm con cá lên rôi cho vào giỏ.

Giang Thành Tử tiếp tục vung cần câu một cách thành thạo, tiếp tục câu cá, còn lẩm nhẩm hát, trông rất thong dong.

Hoài Lam bỗng thấy hơi hâm mộ Giang Thành Tử, để có thể thản nhiên như thế, rõ ràng thực lực của lão phải rất mạnh thì mới không bị ảnh hưởng gì.

“Tên nhóc kia, rốt cuộc cậu là ai? Lần đầu tiên tôi thấy người còn trẻ mà đã có thực lực ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ như cậu đấy”.

Cao thủ đang đánh với Dương Thanh chợt nghiêm nghị nói, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hãi.

Ông ta biết Dương Thanh rất mạnh, nhưng khi thực sự đánh với Dương Thanh, ông ta mới nhận ra thực lực của người thanh niên trước mặt đáng sợ đến thế.

Còn trẻ mà có thực lực mạnh như thế thì cũng thôi, vấn đề là đối phương còn dùng cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ để đánh với cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ như ông ta mà không thua trận.

Người trong giới võ thuật đều biết, sau khi đột phá Siêu Phàm Thất Cảnh, gần như không thể đánh vượt cấp nữa, nói gì tới việc vượt qua cả Siêu Phàm Thất Cảnh hậu kỳ, đỉnh phong để đánh với cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ như Dương Thanh.

Chuyện này đã lật đổ thường thức của người luyện võ.

Dương Thanh cười lạnh: “Chẳng phải các người đã biết rất rõ tôi là ai rồi ư2”

Sau khi nói xong, khí thế của anh lại tăng mạnh, anh biến mất tại chỗ rồi dịch chuyển tới trước mặt đối phương, vươn tay đấm một phát.

“Rầm!”

Đối phương vội giơ tay lên đỡ, tay hai người va vào nhau, sức mạnh cuồng bạo như sắp xé rách cả không gian xung quanh.

Cao thủ của phủ Hoài Thành lùi về sau mấy bước, suýt ngã xuống sông.

Chiếc thuyền này vốn rất hẹp, đối với cao thủ có cấp bậc như họ, nó không hề thích hợp để chiến đấu, nhưng cũng không còn cách nào khác, họ đang ở giữa sông Hoài, chỉ có thể đánh trong không gian chật hẹp như thế thôi.

Đối phương vừa lui đến mép thuyền, đòn tấn công của Dương Thanh lại ập tới.

Đối phương lập tức biến säc, nếu bị Dương Thanh đánh trúng, có lẽ ông ta sẽ bị thương nặng.

Ông ta không quan tâm được nhiều nữa, bỗng giậm mạnh lên thuyền.

“Râầm!”

Một tiếng động lớn bỗng vang lên, chiếc thuyền dưới chân hai người lập tức chia thành bốn năm mảnh.
 
Chương 3029


Chương 3029:

Dương Thanh hơi nhún chân, lập tức xuất hiện trên một tấm ván gõ từ chiếc thuyền bị vỡ.

Cao thủ của phủ Hoài Thành cũng đứng trên một miếng gỗ nhỏ khác.

Sắc mặt Dương Thanh hết sức khó coi, anh nghiến răng nghiến lợi: “Ông chán sống rồi!”

Khó khăn lăm mới dẫn được thuyền của cao thủ phủ Hoài Thành tới giữa sông Hoài bằng thuyền của Giang Thành Tử, kết quả chiếc thuyền con này lại nát nhanh như thế.

Bên phía lão Cửu, chiếc thuyền ấy cũng đã vỡ nát vì không chịu nổi trận chiến với cường độ cao rồi.

Nếu đám người Dương Thanh muốn vượt sông Hoài, chỉ bằng mấy tấm ván gõ này thì rất khó.

“Giết”

Dương Thanh bỗng đạp mạnh chân, nhảy bật lên, lao tới chỗ cao thủ của phủ Hoài Thành.

Sắc mặt của cao thủ phủ Hoài Thành hết sức khó coi, sự mạnh mẽ của Dương Thanh khiến ông †a không chống đỡ nổi, ông ta cứ tưởng sau khi làm vỡ thuyền, Dương Thanh sẽ khó giết ông ta hơn, nào ngờ sau khi thuyền nát, hành động của Dương Thanh vẫn không bị ảnh hưởng gì, còn ông ta lại bị vướng víu đủ kiểu.

Khi đòn tấn công của Dương Thanh ập đến, ông ta mất cả chỗ né tránh, chỉ có thể cố gắng đỡ chiêu này của anh.

“Rầm!”

Dương Thanh lao đến, đá vào đôi tay đang bắt chéo nhau của đối phương.

“Rầm rầm rầm!”

Bọt nước bản tung tóe trên sông Hoài, như khi đá tảng rơi xuống biển.

Rốt cuộc cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ của phủ Hoài Thành cũng không chịu nổi đòn tấn công từ Dương Thanh nữa, ông ta bị đạp xuống sông Hoài như một quả bóng da.

Dương Thanh đáp xuống tấm ván gỗ duy nhất, thở hổn hển, trận chiến cường độ cao vừa rồi đã tiêu tốn rất nhiều sức lực của anh.

Anh nhìn sang phía lão Cửu, trận chiến giữa lão Cửu và đối phương vẫn đang tiếp diễn, người mạnh như lão Cửu lại bị đối phương áp đảo về mọi mặt.

Dương Thanh thấy lòng mình chùng xuống, nếu thực lực lão Cửu chỉ đến thế thì có lẽ chẳng mấy chốc, ông lão sẽ bị đối phương đánh bại thôi.

Một khi lão Cửu thua, Dương Thanh chỉ còn con đường chết.

Đúng lúc này, trước sự kinh ngạc của Dương Thanh, bỗng có thêm một bóng người đang đạp nước sông Hoài để bước đến.

Khi thấy rõ mặt mũi đối phương, anh thấy lòng mình trĩu nặng.

Người vừa tới không phải ai khác, mà chính là thành chủ Hoài Thành.

Thành chủ Hoài Thành đã đích thân đến, anh còn đường sống ư?

Hoài Lam cũng nhìn thấy thành chủ Hoài Thành, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Chỉ trong thoáng chốc, thành chủ Hoài Thành vân đang cách đó hơn trăm mét đã đáp xuống chiếc thuyền con của Giang Thành Tử, cơ thể nhẹ tựa lông hồng.

“Đệ tử Hoài Vũ xin chào thầy!”

Thành chủ Hoài Thành hơi khom người, cúi chào Giang Thành Tử.

Đây là lần đầu tiên Dương Thanh nghe thấy tên của thành chủ Hoài Thành, anh bỗng thấy hơi tuyệt vọng.
 
Chương 3030


Chương 3030:

Giang Thành Tử vẫn đang thả câu, cười ha hả: “Thành chủ Hoài Thành không cần cúi chào tôi, tôi đã không còn là thây của thành chủ từ lâu rồi”.

Thành chủ Hoài Thành trầm giọng nói: “Trong lòng con, chỉ có thây mới là thầy của con”.

Giang Thành Tử chỉ cười chứ không nói gì, như không thấy thành chủ Hoài Thành, tiếp tục thả câu.

Thành chủ Hoài Thành cũng không nhúng tay vào trận chiến giữa lão Cửu và cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong kia, mà ngồi xuống thuyền của Giang Thành Tử, Hoài Lam vội đứng dậy, đi sang bên cạnh.

Thành chủ Hoài Thành ngồi ở chỗ mà Hoài Lam vừa ngồi, nhìn sọt cá rồi cười ha hả: “Thu hoạch của thầy khá thật đấy, tối nay lại có tiệc cá đây”.

Giang Thành Tử mỉm cười: “Đúng thết Lại được ăn tiệc cá lần nữa, tôi nhớ bữa tiệc lần trước đã diễn ra từ chín năm trước rồi”.

Nghe thấy Giang Thành Tử nói thế, thành chủ Hoài Thành thoáng sâm mặt. Lão ta chợt nói: “Tối nay con sẽ uống mấy chén với thầy!”

Giang Thành Tử vẫn tươi cười, lắc đầu, từ chối: “Tôi quen uống rượu một mình rồi, không phiền thành chủ uống cùng đâu”.

Thành chủ Hoài Thành cũng không ép, im lặng ngồi trên thuyền của Giang Thành Tử.

“Lại có cá to rồi!”

Giang Thành Tử bỗng bật cười, câu thêm được một con cá chép lớn.

Thành chủ Hoài Thành nhanh chóng cho cá chép vào sọt.

Lúc này lão ta đâu còn sự uy nghiêm của thành chủ Hoài Thành nữa, chỉ như người bề dưới đang im lặng ngồi cạnh bề trên của mình mà thôi.

Dương Thanh im lặng đứng trên một tấm ván gõ, nhìn cảnh tượng hài hòa trước mặt, thầm cảm khái.

Từ cuộc trò chuyện giữa hai người, Dương Thanh biết chắc giữa hai thầy trò này từng có những chuyện không vui.

“Rầm!”

Đúng lúc này, một tiếng động lớn bỗng vang lên, cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong vừa đánh với lão Cửu rơi ùm xuống nước.

Lão Cửu đã chuyển bại thành thăng, chỉ là trên người ông lão chăng chịt vết thương, hơi thở hết sức yếu ớt.

“Ông Cửu Dương Thanh lo lăng gọi.

Lão Cửu khẽ lắc đầu, nghiêm nghị nhìn về phía thành chủ Hoài Thành trên thuyền con.

Lúc này, rốt cuộc thành chủ Hoài Thành đang im lặng ngồi trên thuyền cũng đứng dậy, nhìn chăm chằm vào lão Cửu: “Không hổ là người của ông ta, có thể đánh bại cả cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong của phủ Hoài Thành tôi, với thực lực của ông, có lẽ nếu cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh không xuất hiện, không ai là đối thủ của ông hết, ông có hứng thú tới phủ Hoài Thành làm việc không?”

Lão Cửu lạnh lùng nói: “Nếu ông chịu thả cậu ấy đi, tôi sẽ cân nhắc!”

Thành chủ Hoài Thành bỗng mỉm cười, nói bằng giọng mỉa mai: “Thực sự nghĩ tôi già nên lú lẫn rồi hả?”

Sau khi lão ta dứt lời, khí thế đáng sợ lập tức lan ra từ người lão ta, lập tức bao phủ lấy lão Cửu và Dương Thanh.

Vào giây phút này, Dương Thanh chỉ cảm thấy cơ thể mình như bị phong ấn, không sao nhúc nhích nổi, hình như tốc độ máu chảy trong người cũng chậm hơn rất nhiều.

Đây chính là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong ư?

Chỉ riêng khí thế đã khiến anh đánh mất sức chiến đấu rồi.

Hình như nhiệt độ xung quanh cũng vừa tăng lên mấy độ.
 
Chương 3031


Chương 3031:

Trong không khí tràn ngập nguyên tố hỏa cực nóng, khiến người ta cảm thấy như đang đứng trong lò lửa.

Lão Cửu phát huy khí thế tới cực hạn, muốn chống lại áp lực từ thành chủ Hoài Thành, nhưng không ăn thua, thực lực của đối phương quá mạnh, hai người chênh nhau cả một cảnh giới, ông lão không thể chống cự được.

Lão Cửu nghiến răng nghiến lợi: “Ông cũng biết mình sẽ phải đối mặt với chuyện gì nếu giết Dương Thanh, tôi khuyên ông nên nghĩ cho kỹ rồi hãy quyết định xem có giết cậu ấy không”.

Thành chủ Hoài Thành cười lạnh: “Uy hiếp tôi à?”

Lão Cửu chỉ cảm thấy áp lực trên người cứ lớn dần, cơ thể ông lão dần chìm xuống nước theo tấm ván gỗ kia.

Chỉ trong thoáng chốc, lão Cửu chỉ còn cái đầu trên mặt nước.

“Những gì tôi nói đều là lời nói thật, cho dù ông giết chúng tôi, chuyện hôm nay cũng sẽ bị truyền đi, đến khi đó, cả phủ Hoài Thành sẽ đối mặt với lửa giận của ông ấy”.

Lão Cửu cố chịu áp lực cực lớn trên người, cần răng.

“Hừi”

Thành chủ Hoài Thành nổi giận, áp lực trên người lão Cửu càng lớn.

Ngay sau đó, đầu lão Cửu cũng chìm xuống nước hẳn.

“Ông Cửu Dương Thanh tức giận quát.

Mắt anh đỏ ngầu, ở giữa lông mày xuất hiện tộc văn, huyết mạch cuồng hóa được kích hoạt hoàn toàn, sức mạnh cuồng bạo lan ra từ người anh.

Sau cùng anh chỉ có cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, cho dù anh kích hoạt huyết mạch cuồng hóa đến cực hạn thì vẫn không phải đối thủ của cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.

Thành chủ Hoài Thành hừ lạnh: “Không biết tự lượng sức mình!”

Sau khi dứt lời, lão ta bỗng khoát tay.

Khí thế cuồng bạo lao thẳng tới chỗ Dương Thanh.

“Rầml”

Tấm ván gõ dưới chân Dương Thanh vỡ vụn, cơ thể anh rơi thẳng xuống nước.

Dương Thanh liều mạng giấy giụa trong nước, nhưng cho dù anh giãy giụa thế nào thì vẫn không ăn thua, cả người anh chìm xuống nước, việc thiếu dưỡng khí khiến anh gần như bất tỉnh.

Trên thuyền của Giang Thành Tử, thành chủ Hoài Thành nhìn về phía Hoài Lam.

“Bịch!”

Hoài Lam lập tức quỳ xuống, sợ hãi nói: “Ông nội, xin ông hãy nương tay, tha cho chúng cháu rời đi”.

Thành chủ Hoài Thành nói với vẻ mặt u ám: “Cô phản bội phủ Hoài Thành, còn dám xin tôi thả các người đi à?”

Hoài Lam hết sức tuyệt vọng, với tư cách là người phát ngôn của thành chủ Hoài Thành, cô ta biết rõ lão ta là người thế nào hơn bất cứ ai, bây giờ cô ta đã phản bội phủ Hoài Thành, vậy thì chỉ còn con đường chết.

Hoài Lam chăm chú nhìn thành chủ Hoài Thành rồi lập tức nhảy xuống nước luôn.

Trong lúc nhất thời, trên sông Hoài, gió êm sóng lặng, chỉ còn một chiếc thuyền con, trước thuyền là một ngư dân đội mũ rộng vành và thành chủ Hoài Thành đang đứng chắp tay.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom