Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Chiến Thần Bất Bại

Dịch Full Chiến Thần Bất Bại
Chương 5114


Chương 5114

Lúc nãy sở dĩ họ cúi đầu chịu thua trước Tiêu Chính Văn không phải do sợ Tiêu Chính Văn mà là không muốn bị thương trước khi đi vào hành lang thời không thôi.

Dù sao mấy chục ngàn năm hành lang thời không mới mở một lần, bỏ lỡ lần này, họ sẽ phải đợi đến hàng chục ngàn năm sau nữa.

Nhưng Tiêu Chính Văn lại năm lần bảy lượt khiến họ bẽ mặt, dù là Thiên Hình có tính tình tốt nhất thì lúc này cũng có xúc động muốn đánh Tiêu Chính Văn.

Ngọc Hoành và Chí Thiên đều cười nhạo.

Cùng lúc đó Thiên Tuyệt cũng bước đến trước.

Lần trước khi đánh nhau với âm phủ, hắn cũng đã muốn giết chết Tiêu Chính Văn nhưng tiếc là vẫn chưa thể được như ý.

Hôm nay vừa lúc có cơ hội tốt, bên cạnh Tiêu Chính Văn vừa không có Mã Vương Gia cũng không có vô số âm binh, còn mấy người Tần Lương Ngọc chẳng qua chỉ là đám người bé nhỏ trong mắt hắn thôi.

Thiên Tuyệt bước ra, một luồng cực quang xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Ngay khi cực quang đó xuất hiện, không gian xung quanh đều trở nên méo mó.

Chỉ một chiêu giơ tay lên này cũng đủ để nhìn ra Thiên Tuyệt đã dùng bản lĩnh tốt nhất của mình.

Dù sao trước đó hắn cũng từng đánh nhau với Tiêu Chính Văn, người này quả thật rất khó đánh nên hắn là người duy nhất sẽ không để lại đường lui với Tiêu Chính Văn.

Chín thiên tài khác cũng thích thú nhìn cảnh tượng trước mặt.

“Dám láo xược trước mặt bọn tôi, hôm nay anh chết chắc rồi”, Ngọc Hoành cười nhạt nói.

Thật ra lúc đầu Ngọc Hoành vẫn có chút kính nể với Tiêu Chính Văn, nhưng sau câu nói đó của Tiêu Chính Văn, tất cả thiên tài khác đều muốn giết chết Tiêu Chính Văn, Ngọc Hoành cũng có chỗ dựa nên không sợ nữa.

Dù sao hắn và Chí Thiên cũng không phải là đối thủ của Tiêu Chính Văn, vậy thì mười người cùng lên thì sao?

Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên bên cạnh cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết trong vòng vây tấn công của mười hai người họ.

Nhưng Tiêu Chính Văn lại mặc kệ hắn, chỉ giơ tay lên vung một đường cầu vồng.

Ánh sáng cực mạnh và chói mắt lóe sáng, mọi người đều quay đầu lại nhìn nhưng ngay sau đó luồng sáng kia tạo nên một dải ngân hà áp xuống.

Lúc đầu Thiên Tuyệt vẫn không nghĩ dải ngân hà đó có gì lợi hại nhưng sau khi ngân hà rơi xuống lại vang lên từng tiếng rồng gầm, Thiên Tuyệt biến sắc.

“Hừ! Tôi không tin trong ngân hà của anh lại có rồng thật”, Thiên Tuyệt nghiến răng nói.

Vừa dứt lời, chỉ thấy mái tóc dài của Thiên Tuyệt tung bay lên, khí tức cả người đều tăng lên mấy bậc.

“Rồng gầm? Hừ! Tôi thấy chẳng qua chỉ là màn che mắt thôi”.

Chí Thiên bên cạnh cũng nhảy lên nói.

Mấy người họ đều biết rõ thực lực của đối phương, mặc dù Thiên Tuyệt yếu nhất trong này chỉ mới là cảnh giới Chuẩn Thánh cấp một, nhưng mấy người Thiên Hình đều là cao thủ rất gần với Chuẩn Thánh cấp hai.
 
Chương 5115


Chương 5115

Nếu mấy người họ cùng ra tay thì Tiêu Chính Văn sẽ phải đối mặt cùng lúc với mấy Chuẩn Thánh, đây không đơn giản là một cộng một bằng hai nữa.

Dù là cao thủ cảnh giới Chuẩn Thánh cấp bốn thì cũng phải cẩn thận với sự bao vây tấn công của cảnh giới Chuẩn Thánh cấp một đỉnh cao, huống gì Tiêu Chính Văn chỉ là cảnh giới Chuẩn Thánh cấp một mà thôi?

Chỉ là họ nào biết bề ngoài Tiêu Chính Văn chỉ là Chuẩn Thánh cấp một nhưng thật ra lại không phải.

Nếu xét về đạo cảnh, lúc này Tiêu Chính Văn đã có thể áp chế không chỉ là một cảnh giới lớn của đám người này.

Tức là đạo và cảnh của mấy người này hợp nhất lại nhưng Tiêu Chính Văn lại không phải, giống hệt như mấy người họ đều là những đứa trẻ mười mấy tuổi còn non nớt về tâm chí và tuổi tác.

Còn Tiêu Chính Văn lại là một người trưởng thành không qua mười năm, mười sáu tuổi nhưng tâm chí đã trưởng thành đến ba mươi mấy tuổi.

“Chịu chết đi”.

Tiếng hét vang lên, ánh sáng đỏ trong bàn tay Chí Thiên vung tay, lao thẳng về phía Tiêu Chính Văn.

Cùng lúc đó Hình Thiên cũng gia nhập vào cuộc chiến, trong bầu trời năm luồng sáng với mười màu sắc đều khiến mọi người cảm thấy choáng ngợp, bóng người chồng chéo lên nhau, ngay cả Võ Anh Hào cũng thầm toát mồ hôi thay Tiêu Chính Văn.

Thiên Hình đang đấu với Tiêu Chính Văn, cả người tỏa ra một vầng sáng trắng, một lớp áo giáp lờ mờ hiện ra.

Chiến giáp này tỏa ra khí tức cổ xưa, khí tức của Thiên Hình mạnh hơn Thiên Tuyệt rất nhiều lần.

Nhưng đòn tấn công của Tiêu Chính Văn không phải nhắm vào Thiên Hình, mà là xuyên qua Thiên Hình.

Lúc đầu, mọi người đều nghĩ Thiên Hình đã tránh được đòn chí mạng của Tiêu Chính Văn, nhưng Tiêu Chính Văn cũng là cao thủ cảnh giới Chuẩn Thánh, sao Thiên Hình có thể dễ dàng tránh được đòn tấn công của Tiêu Chính Văn?

Ngay sau đó, đạo thiên hà kia phóng đến chỗ Chí Thiên phía sau Thiên Hình. Thấy vậy, Thiên Hình mới hiểu ra Tiêu Chính Văn không coi hắn ra gì, xuyên thẳng qua hắn, đi vào thành trì lổng lồ ở lối vào hành lang thời không.

Anh làm vậy là đang coi thường bọn họ.

“Tiêu Chính Văn! Anh dám coi thường chúng tôi!”

“Thật ngạo mạn! Hôm nay tôi sẽ giết anh!”

Chí Thiên và Thiên Hình đều tức giận, tỏ ra cực kỳ khinh thường.

Tiêu Chính Văn lại dám coi hai người họ như không khí!

“Các người không có tư cách làm đối thủ của tôi!” Tiêu Chính Văn phất tay, làm chệch hướng tấn công của Thiên Hình, tiến lên một bước.

Cùng lúc đó, Chí Thiên cũng tung một đòn tấn công mạnh mẽ vào Tiêu Chính Văn.

Hai người họ đều là Chuẩn Thánh cấp một đỉnh cao, cho nên khi hai người cùng lúc ra tay, uy lực mạnh mẽ như thiên phạt từ chính tầng mây giáng xuống.

Cộng thêm khí thế mạnh mẽ của hai người khi liên thủ, ngay cả Thiên Tuyệt cũng phải lùi lại một bước.

Đối mặt với cuộc tấn công điên cuồng như vậy, Tiêu Chính Văn thậm chí còn không thèm liếc nhìn đối phương, mà tiến lên một bước.

Theo bước chân của Tiêu Chính Văn, một tiếng sét lớn vang lên.
 
Chương 5116


Chương 5116

Ngay sau đó, tiếng rồng gầm vang vọng khắp trời đất.

“Đây là thuật pháp?” Ngọc Hoành vô thức nói.

Bởi vì từ đầu đến cuối, Tiêu Chính Văn chưa từng ra tay, nói chính xác là anh chưa từng ra tay với Chí Thiên và Thiên Hình, mà là đang phát động tấn công vào thành trì của hành lang thời gian.

Nhưng tiếng rồng gầm và tiếng sấm kia không hề đơn giản.

Phương pháp của Tiêu Chính Văn rất giống với thuật pháp, nhưng cũng không giống với thuật pháp thông thường.

Tiêu Chính Văn không có ai làm trung gian, cũng không có thú cưng đi theo, nghĩa là trừ khi Tiêu Chính Văn có thể dùng thuật pháp lên người Thiên Hình và Chí Thiên một cách vô hình.

Nhưng chưa nói đến trên địa cầu không có loại thuật pháp tùy ý này, mà ngay cả ở Chư Thiên Thần Giới cũng không có.

“Lẽ nào thuật pháp của hắn không cần pháp khí, thậm chí cả thú cưng cũng không cần sao?” một vị thiên tài khác ở bên cạnh run rẩy nói.

Hắn đến từ Thiên Kiếm Tông ở Thiên Giới Ngọc La, tên Ngọc Kiếm.

Thiên Kiếm Tông giỏi nhất về thuật pháp, trong hàng ngàn năm qua, hắn đã nhìn thấy và học được rất nhiều loại thuật pháp.

Nhưng không có loại thuật pháp nào có thể thi triển trong vô thanh vô tức như Tiêu Chính Văn.

“Không, đây không phải là thuật pháp, mà là đạo pháp!” ánh mắt Ngọc Kiếm hiện lên vẻ kinh hãi.

Đạo pháp khác với thuật pháp và trận pháp, trên địa cầu, bậc thầy đạo pháp nổi tiếng nhất phải kể đến Lão Quân.

Ngoài ra còn có đệ tử của Lão Quân là Vương Hử.

Nhưng Lão Quân đã mai danh ẩn tích mấy nghìn năm, Tiêu Chính Văn không thể là đệ tử của ông ta, mà đạo thuật của Vương Hử còn không bằng Tiêu Chính Văn.

Lúc Ngọc Kiếm còn đang thắc mắc về đạo pháp của Tiêu Chính Văn, một bóng hình to lớn từ từ xuất hiện trong khoảng không.

Thân rồng khổng lồ nhìn thấy cả vảy cùng đối mắt rồng khiến mọi người đều run sợ.

Cùng lúc đó, trong hư không khẽ chấn động, một tia sáng lóe lên, luồng sức mạnh to lớn đẩy lùi đám người Ngọc Kiếm ra mấy kilomet.

Thiên Hình và Chí Thiên đang đứng trước mặt Tiêu Chính Văn cũng bị đẩy lui ra trăm mét.

Thiên Hình còn chưa kịp định thần lại đã phun ra một ngụm máu lớn.

“Đây…”

Thiên Hình ôm ngực, nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ hoài nghi.

Chí Thiên cũng không khá hơn Thiên Hình là bao, mặc dù hắn không phun ra máu, nhưng khí tức cũng trở nên không ổn định, hiển nhiên cũng bị nội thương nghiêm trọng.

Lúc hai người họ kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn đã tiến lên một bước.

“Bùm!”

Bước chân của Tiêu Chính Văn hạ xuống, Thiên Hình cách xa vài kilomet mở trừng mắt, còn chưa kịp kêu lên, đã bị một luồng sức mạnh vô hình đáng sợ xé nát.
 
Chương 5117


Chương 5117

“Vụt!”

Thiên Hình lập tức hóa thành sương máu.

Nhìn thấy cảnh này, đám thiên tài lúc nãy định ra tay với Tiêu Chính Văn cũng sững sờ.

Mọi người nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ sợ hãi.

Ai dám tin một vị thiên tài cảnh giới Chuẩn Thánh còn chưa chạm được vào một góc áo của Tiêu Chính Văn, thậm chí Tiêu Chính Văn còn chưa động một ngón tay, đối phương đã bị đánh thành sương máu.

Điều này vô cùng kinh hoàng, ngay cả Thiên Hình đã bị đánh thành sương máu, cho đến khi chết cũng không thể tin vào sự thật này.

Không ai ngờ Tiêu Chính Văn lại ngông cuồng như vậy, ra tay vô cùng tàn nhẫn, chỉ một chiêu đã có thể giết chết Thiên Hình trước cổng hành lang thời không.

Chín vị thiên tài còn lại đồng loạt lùi về phía sau vài bước, sợ mình sẽ theo bước Thiên Hình.

Dạ Ma Thiên sợ tới mức toát mồ hôi hột, gió thổi lạnh gáy.

Nếu như lúc trước, Tiêu Chính Văn cũng giết gã như vậy thì e rằng gã cũng không có cơ hội phản kích.

Gã thật sự không biết Tiêu Chính Văn đã trở nên mạnh mẽ như vậy từ khi nào.

“Giết tôi? Anh xứng sao?”

Nói xong, Tiêu Chính Văn tiến lên một bước.

“Lên!”

Một cơ thể rồng trong suốt vô hình xuyên thẳng qua ngực Chí Thiên khi Tiêu Chính Văn vừa bước lên.

Chí Thiên còn chưa kịp trốn thoát, đã lập tức biến thành sương máu và tản ra trong không trung như Thiên Hình.

Chỉ trong chốc lát, hai bị thiên tài đã ngã xuống, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc, Ngọc Hoành cũng phun ra một ngụm máu lớn.

“Phụt!”

Ngọc Hoành muốn phản kháng, nhưng lại phun ra máu như bị trúng đòn nữa.

“Anh…”

Ngọc Hoành ôm ngực, nghiến răng nhìn Tiêu Chính Văn, một bức tường không khí vô hình đã chặn giữa hắn và Tiêu Chính Văn.

Hắn không thể ngồi yên chờ chết như Chí Thiên và Thiên Hình, hắn muốn phản công chống lại Tiêu Chính Văn.

Nhưng hắn còn chưa kịp ra tay, Tiêu Chính văn đã tiến lên, không hề tung đòn tấn công, một bước chân này dường như đã giẫm nát Ngọc Hoành.

Một giây sau, trước ánh mắt chăm chú của mọi người, cơ thể Ngọc Hoành tan ra, hóa thành vô số mảnh thịt trong suốt như pha lê.

Cường giả cảnh giới Chuẩn Thánh thì sao?

Thiên tài của Chư Thiên Thần Giới thì thế nào?

Ở trước mặt Tiêu Chính Văn cũng không hề có sức phản kháng.

Lúc này, Tiêu Chính Văn đã bước đến thành trì cổ.

Tiêu Chính Văn nhìn về phía cổng thành, khẽ đưa tay lên phất nhẹ.
 
Chương 5118


Chương 5118

“Bùm!”

Một tiếng nổ lớn vang lên, cổng thành cổ chậm rãi mở ra.

Lúc này, không khí xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Chỉ trong vài bước, Tiêu Chính Văn đã giết ba vị thiên tài, mà đám người Thiên Hình còn không thể chống trả. Ở trước mặt Tiêu Chính Văn, bọn họ chỉ yếu đuối như con kiến.

Bảy vị thiên tài còn lại vội vàng tránh xa Tiêu Chính Văn, cảnh giác nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tiêu Chính Văn.

Hồng Ấn và Dạ Ma Thiên cũng vô cùng gượng gạo, không dám đi cũng không dám ở, chỉ đứng sững sờ tại chỗ.

Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn lên thành trì khổng lồ.

Thời khắc này, bóng hình của Tiêu Chính Văn cực kỳ cao lớn, cảnh tượng này đã in sâu vào trong lòng bảy vị thiên tài.

Ba vị thiên tài đã chết đều là những người giỏi nhất trong số bọn họ, ai cũng là cao thủ Chuẩn Thánh cấp một đỉnh cao.

Nhưng bọn họ đều không thể chịu nổi một chiêu của Tiêu Chính Văn, đã biến thành tro bụi trong nháy mắt, sao người khác có thể không sợ hãi cho được?

Trước đây, bọn họ còn kiêu ngạo, coi thường Tần Lương Ngọc, nhưng bây giờ lại ngoan ngoãn như một đứa trẻ mắc lỗi, cúi đầu, nín thở nhìn Tiêu Chính Văn.

Thậm chí còn có người lầm tưởng rằng Tiêu Chính Văn không phải đến từ địa cầu, mà rất có khả năng là một nhân vật lớn trong truyền thuyết của Chư Thiên Thần Giới.

Dù sao các thế lực của Chư Thiên Thần Giới đều có cao thủ bí mật lẻn vào địa cầu, như Trần Khánh Chi trước đây và Hồng Ấn hiện tại, đều ẩn nấp trên địa cầu.

Ai có thể đảm bảo rằng những nhân vật huyền thoại đó không sử dụng chiêu này?

Chuyện đã đến nước này, mấy người họ đều thấy hơi hối hận, bọn họ nghĩ không nên tới đây, hoặc không nên tới vào lúc này.

Đối mặt với nhân vật đáng sợ như vậy, có thể bọn họ sẽ bị Tiêu Chính Văn giết ngay khi bước vào hành lang thời không.

Chứ đừng nói đến việc đi hết hành lang thời không, xưng thánh xưng vương!

Mãi hơn mười phút sau, khi Tiêu Chính Văn bước vào cổng thành, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Thấy Tiêu Chính Văn đi vào hành lang thời không, Tần Lương Ngọc cũng đi vào theo.

Lúc đi đến trước mặt đám người Thiên Tuyệt, Tần Lương Ngọc đột nhiên dừng bước, chế nhạo: “Bây giờ các người còn thấy chúng tôi là lũ kiến nữa không?”

“Kiến?”

Nghe vậy, sắc mặt của bảy vị Thiên Tài lập tức trở nên khó coi.

Nhưng bọn họ đâu còn dám chế giễu Tần Lương Ngọc như lúc nãy nữa.

Cho đến khi bóng dáng của Tần Lương Ngọc cũng biến mất trong hành lang thời không, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì bọn họ cũng bảo toàn được tính mạng.

“Xem ra chúng ta không nên vào hành lang thời gian từ nơi này, có một vị sát thần như vậy bên cạnh, tôi luôn có cảm giác không yên ổn!”
 
Chương 5119


Chương 5119

Một vị thiên tài run rẩy nói.

Hắn là Vạn Phong, đến từ giới Hoa Thiên, ở giới Hoa Thiên, hắn cũng là nhân vật hàng đầu, nhưng sau khi biết được thực lực của Tiêu Chính Văn, đây là lần đầu tiên hắn hoàn toàn mất đi sự tự tin.

Thậm chí hắn còn thấy sợ Tiêu Chính Văn từ trong thâm tâm.

“Haiz, xem ra lần này xuyên qua hành lang thời không sẽ không thuận lợi như chúng ta nghĩ!” một vị nữ thiên tài cũng đến từ giới Hoa Thiên thở dài nặng nề.

Vạn Phong nhìn mọi người rồi lại nhìn hành lang thời không, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mọi người khiêm tốn chút đi, nếu không, đám người Ngọc Hoành sẽ là ví dụ cho chúng ta đấy!”

Bọn họ đều là thiên tài một phương, ngày thường vô cùng kiêu ngạo, hành động cũng vô cùng huênh hoang.

Nhưng đó là trong điều kiện thực lực ngang bằng nhau, nghĩa là không ai giết được ai, huênh hoang chút cũng không sao.

Còn tình thế bây giờ đã hoàn toàn thay đổi, Tiêu Chính Văn đã phá vỡ mọi thế cân bằng, anh một mình giết ba vị thiên tài, bọn họ nào dám cao ngạo nữa.

Lúc này, đám người do Vạn Phong đứng đầu đã mất đi vẻ kiêu ngạo, đối mặt với Tiêu Chính Văn, bọn họ còn không dám nhìn thẳng.

“Mọi người nói xem, nếu Ma Long ở đây thì liệu có thể ngang bằng hắn không?” đúng lúc này, vị nữ thiên tài kia lên tiếng.

Cô ta là người chỉ đứng sau Vạn Phong trong giới Hoa Thiên, trước giờ luôn vô cùng tự tin, nhưng sau khi chứng kiến cái chết của đám người Ngọc Hoành, cô ta đã rất sợ hãi.

Đây là lần đầu tiên cô ta cảm nhận được cái chết kể từ khi sinh ra.

Đặc biệt là khoảnh khắc Tiêu Chính Văn bước lên đỉnh thành nhìn xuống, cô ta chỉ cảm thấy tính mạng của mình đã nằm ngoài tầm tay.

Dường như một cái nhìn của Tiêu Chính Văn cũng có thể kết thúc cuộc đời của cô ta.

Nhưng may là đối phương không có ý định giết bọn họ, nếu không kết cục của bọn họ chắc cũng không khá hơn đám người Ngọc Hoành.

Cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng này thậm chí còn khiến cô ta từ bỏ ý định chạy trốn.

Đây là sức ép tuyệt đối, càng là sự siêu việt toàn diện.

Dù là tốc độ, sức mạnh hay thủ đoạn, Tiêu Chính Văn kiểu người mà cô ta chưa từng thấy trong đời.

“Ma Long? Ngang bằng e là đề cao hắn quá rồi. Ma Long cũng không thể giết Chí Thiên một cách vô thanh vô tức như vậy!” Vạn Phong lắc đầu, phủ nhận lời cô gái nói.

Trong thành trì lại là một thế giới giống như thiên đường.

Hai bên liễu xanh mơn mởn, núi non bao quanh, suối chảy qua chân, trên cành cây có tiếng chim vàng anh hót véo von.

Mọi thứ ở đây đều rất yên tĩnh và thanh bình, thậm chí còn cho người ta cảm giác đây là một thế giới hòa bình và thịnh vượng.

“Cậu Tiêu, nơi này có vẻ rất khác trong truyền thuyết!” Tần Lương Ngọc nghi ngờ nhìn xung quanh.

Nhìn dòng suối nhỏ chảy dưới chân, còn có cá tung tăng bơi lội.

“Bề ngoài càng yên tĩnh thì lại càng ẩn chứa nhiều quy hiểm!” Viên Thiên Canh nhìn cảnh tượng xung quanh với ánh mắt cảnh giác.
 
Chương 5120


Chương 5120

“Đi thôi!”

Tiêu Chính Văn nói xong đi thẳng về phía trước.

Mới đi được mấy chục kilomet, một thanh niên trẻ mặc đồ đạo đồng xuất hiện phía trước.

“Mời các vị đi bên này!”

Đạo đồng đưa tay mời mọi người.

Vừa đi về phía trước, đạo đồng vừa giới thiệu các quy tắc ở đây cho mọi người.

Nơi này là thành Huyền Thiên, con đường dẫn đến cửa ải đầu tiên, cũng là bài kiểm tra đầu tiên mà mấy người Tiêu Chính Văn sắp phải đối mặt.

Mà đạo đồng đón tiếp bọn họ giống như một nhân vật phục vụ trong giới thế tục, chỉ là so với phục vụ trong giới thế tục, địa vị của đạo đồng ở đây cao hơn rất nhiều.

Lúc này, trên đường xuất hiện rất nhiều xe ngựa xa hoa, lao về phía cổng thành.

Trong mỗi cỗ xe ngựa đều có một cô gái xinh đẹp, lướt qua nhóm người Tiêu Chính Văn như không có gì.

“Những người này là ai?” Lý Bạch chỉ vào xe ngựa, nhíu mày hỏi.

“Bọn họ là hướng dẫn viên giống như tôi, chỉ là bọn họ đón tiếp những nhân vật lớn, cho nên sẽ có xe ngựa xa hoa tháp tùng, hơn nữa, những người kia đều là thiên tài một phương, chúng ta không thể sánh bằng!”

Đạo đồng khách khí nói.

Sau khi nghe đạo đồng giới thiệu, mọi người mới hiểu ra nơi này cũng phân biệt đối xử với mọi người, những nhân vật nhỏ không có danh tiếng gì như bọn họ chỉ được đạo đồng tiếp đón.

Còn những nhân vật lớn đến từ Chư Thiên Thần Giới đều sẽ được những cô gái xinh đẹp do các phủ thành chủ tiếp đãi.

Tiêu Chính Văn chỉ được coi là khách cấp thấp, ngược lại, thiên tài của Chư Thiên Thần Giới đều là khách quý ở đây.

Đãi ngộ giữa hai bên vô cùng khác biệt.

“Kim đồng! Sao các người biết chúng tôi sẽ vào lúc nào?” Từ Huy Tổ tò mò hỏi.

Đạo đồng kia tên là Kim Đồng, cả đoạn đường nói cười với mọi người, rất hòa đồng, vì vậy Từ Huy Tổ cũng nhanh chóng hòa hợp với đạo đồng.

“Thật ra mỗi lần mở cổng, băng tuyết trên mặt sông Huyền Thiên sẽ tan chảy, chúng tôi sẽ dựa vào điều này để đón các vị”.

“Chỉ là địa điểm khởi động lần này khác với trước đây là ở địa cầu, cho nên không chỉ có mỹ nữ, mà còn phái cả đạo đồng như chúng tôi tới đón tiếp các vị”.

Đạo đồng kiên nhẫn giải thích.

“Nghĩa là chúng tôi thuộc tầng lớp hạ đẳng sao?” Long Hình nói với vẻ mặt không vui.

“A…”

Đạo đồng nghe vậy vội vàng xua tay nói: “Không không không, các vị đừng hiểu lầm, thật ra giữa mọi người không phân biệt cao thấp giàu nghèo gì cả”.

“Chỉ là trước đây phía địa cầu cũng có rất nhiều người đến, nhưng rất ít người xuyên qua được hành lang thời không, ngược lại, bên phía Chư Thiên Thiên Giới có rất nhiều người đã vượt qua thử thách”.
 
Chương 5121


 

Chương 5121

“Cho nên các thành chủ mới tôn trọng người bên phía bọn họ hơn, nhưng điều này không ảnh hưởng đến thành tích của các vị ở hành lang thời không”.

Mặc dù đạo đồng đã cố gắng giải thích, nhưng vẫn khó có thể che giấu sự phân biệt đối xử của hành lang thời không đối với phía địa cầu.

Dù là ở hành lang thời không, vùng ngoài lãnh thổ hay giới thế tục thì kẻ mạnh đều được tôn trọng, chỉ là ở những nơi khác nhau thì nhận thức đối với kẻ mạnh cũng sẽ khác nhau.

Cho dù là ở đâu, kẻ yếu đều sẽ bị phân biệt đối xử.

“Thật không dấu gì các vị, tôi cũng đến từ địa cầu, cho nên chúng ta coi như là đồng hương!” đạo đồng chủ động chuyển chủ đề.

Trên lý thuyết, hành lang thời không là nơi đặc biệt, nơi đây là chiến trường, đồng thời còn là giao điểm của không gian và thời gian.

Bất kể là người cổ đại hay hiện đại thì đều có thể xuất hiện ở đây, hơn nữa còn xuất hiện với những diện mạo khác nhau.

Ví dụ như đạo đồng này, nếu anh ta rời khỏi nơi này, đến vùng ngoài lãnh thổ thì e rằng ngay cả Vương Hử cũng phải gọi anh ta là tiền bối.

Hơn nữa anh ta cũng không thể cho người khác thấy mình là đạo đồng, mà chỉ là một ông lão mà thôi.

Lúc mọi người đang nói chuyện, trên đường lớn có xe ngựa phóng qua rất nhanh, trong xe ngựa đều đã có người ngồi, lúc nhìn thấy nhóm người Tiêu Chính Văn vẫn đang đi bộ, bọn họ đều nhìn với ánh mắt khinh thường.

Tiêu Chính Văn không hề quan tâm đến những thứ hình thức này.

Kim Đồng vừa đi vừa nói với mọi người: “Mọi người đừng thấy nơi này giống thiên đường, thật ra đây chỉ là vẻ ngoài mà thôi”.

“Mọi người nhìn ngọn núi kia đi!”

Kim Đồng chỉ vào một ngọn núi cách đó không xa.

“Ngọn núi kia làm sao?” Lý Bạch nhíu mày hỏi.

“Thật ra ngọn núi đó được tạo thành từ xương cốt của con người!” Kim Đồng trầm giọng nói.

Nghe vậy, ngoại trừ Tiêu Chính Văn, những người còn lại đều hít một hơi thật sâu.

“Những ngọn núi hai bên phần lớn đều là xương cốt! Từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu người đã chết trong hành lang thời không”.

Nghe Kim Đồng giới thiệu xong, mọi người mới phát hiện thổ nhưỡng trên những ngọn núi kia đều mang theo tử khí, không phù hợp với những cây cối tươi tốt trên sườn đồi.

“Đã có rất nhiều người chết ở hành lang thời không, vậy có phải dưới sườn núi có rất nhiều bảo vật hay không?” Lý Bạch trợn mắt nói.

“Đúng là có rất nhiều bảo vật, trong đó có cả pháp khí, nhưng đừng để ý đến những thứ đó. Có một số sinh linh đáng sợ canh giữ những bảo vật đó, một khi đến gần sẽ chuốc họa vào thân”.

Kim Đồng vội vàng khuyên can.

Tiêu Chính Văn cũng nhìn về phía những ngọn núi xa xa, nhưng thứ hiện ra trước mắt Tiêu Chính Văn không phải là cảnh tượng tươi tốt, mà là ngọn núi đầy xương cốt.

Trong núi có những ánh sáng mơ hồ, đây hiển nhiên là những bảo vật là người chết để lại.

Tuy nhiên, thay vì nói rằng đây là một bảo tàng kho báu, thì nên nói nó là một cái bẫy.
 
Chương 5122


Chương 5122

Chỉ cần có kẻ tham lam những bảo vật đó, đến gần ngọn núi cao kia thì những sinh mệnh to lớn đang ẩn nấp trong bóng tối sẽ xuất hiện, biến những kẻ tham lam thành một thành viên của ngọn núi xương cốt.

Sau khi vòng qua một đoạn đường núi, địa hình phía trước ngày càng bằng phẳng.

Nhưng bầu trời hai bên đường hoàn toàn khác biệt, một bên là đêm đen như mực, một bên là ánh nắng chói chang.

Cảnh tượng ngày đêm đồng thời xuất hiện này cũng thu hút sự chú ý của mọi người.

“Mời đi theo tôi!”

Kim Đồng nói rồi dẫn mọi người vào phía đêm đen.

Đúng lúc này, một chiếc đầu lâu từ trên núi xương cốt lăn xuống, dọc theo vách đá, lăn đến bên đường lớn.

Lúc đầu lâu lăn vào phía đường ban ngày, đột nhiên bắn ra một tia sáng chói mắt.

Chỉ thấy khung cảnh tĩnh lặng như trước bỗng tràn ngập sát khí.

“Vụt!”

Một thanh kiếm khổng lồ phóng ra, nghiền nát cái đầu lâu thành cát bụi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Nếu không phải Kim Đồng đang dẫn bọn họ đi thì có lẽ bọn họ sẽ lựa chọn đi phía ban ngày, nhưng nếu vậy thì bọn họ đã chết rồi.

“Bên đó… xảy ra chuyện gì vậy?” Lý Bạch kinh hãi hỏi.

“Đó là hố trảm tiên, nói cách khác, ngay cả cao thủ tiên cảnh đi về phía đó cũng sẽ chết thảm! Trong hành lang thời không có rất nhiều nơi như vậy!”

“Nếu không có người thông thạo địa hình dẫn đường, thì không ai có thể tiến vào thành trì”, Kim Đồng nói với vẻ mặt tự nhiên.

Như thế có thể thấy người hướng dẫn đều là người rất quan trọng với bất kỳ ai, không có người dẫn đường, cao thủ có mạnh đến mấy cũng sẽ chết giữa đường.

Nhưng Tiêu Chính Văn lại chưa từng để tâm, thật ra Tiêu Chính Văn đã nhìn thấu những cái bẫy đó nên không thể ảnh hưởng gì đến anh.

Hơn nữa trong Thiên Sơn Thư Lục đã nói rất rõ về các loại ảo cảnh và cạm bẫy xuất hiện ở nơi này, dù không có người dẫn đường thì Tiêu Chính Văn cũng có thể dễ dàng đi vào thành chính.

“Cái tên thành Huyền Thiên này sao có vẻ quen thế nhỉ?”, Trần Huy Tổ vừa đi vừa nhíu mày hỏi.

Kim Đồng cười nói: “Xem ra ông đến từ gia tộc thời kỳ Nam Bắc Triều nhỉ, nói đến thành Huyền Thiên này thì đây là do thế lực bên địa cầu chúng ta xây nên”.

“Chẳng qua đã rất lâu rồi từng chưa tiếp đón người bên địa cầu chúng ta đến thôi”.

“Ồ? Chẳng phải hành lang thời không mấy mươi ngàn năm mới mở một lần sao?”, Từ Huy Tổ hơi khó hiểu hỏi.

Dù ở thời kỳ Nam Bắc Triều cũng chỉ cách ngày nay hơn một ngàn năm thôi, sao sẽ có người thời kỳ Nam Bắc Triều xây dựng thành ở đây được?

“Còn chẳng phải à, chẳng phải mỗi lần xuất hiện đều ở những nơi khác nhau, hành lang thời không bình thường sẽ là cứ một trăm năm sẽ mở một lần nhưng bên địa cầu có thể sẽ lâu hơn”.
 
Chương 5123


Chương 5123

“Nhưng cũng sẽ không khoa trương đến mức mấy chục ngàn năm, chẳng qua đôi khi dù mở cửa lớn cũng không có ai đến nên chỉ có thể chuyển động tại chỗ”.

“Bên Chư Thiên Thần Giới cũng thế, không phải mỗi một giới đều có thiên tài đến tham dự, có vài đại giới cũng mấy chục ngàn năm mới phái một nhóm người đến thử luyện giống địa cầu”.

Kim Đồng mỉm cười giải thích.

“Không phải mấy chục ngàn năm ư?”, Tiêu Chính Văn nhíu mày.

Trong Thiên Sơn Thư Lục có ghi chép rõ ràng, qua mấy chục ngàn năm hành lang thời không mới mở một lần.

Nhưng câu trả lời của Kim Đồng lại khác xa nên khiến Tiêu Chính Văn hơi ngờ vực.

“Đúng thế, vị trí mở ở mỗi lần đều khác nhau, tôi nhớ có một lần mở ở bên trong đại dương ở địa cầu, trong hoàn cảnh đó, cho dù là võ giả bình thường muốn vào hành lang thời không, e là cũng không có bản lĩnh đó”.

“Giống như lần này là mở ở trên không trung, võ giả bình thường muốn vào cũng chỉ có thể than trời”.

Những lời này của Kim Đồng rất hợp tình hợp lý, đầu tiên hành lang thời không mở vào lúc nào, bên địa cầu hoàn toàn không có ghi chép lại, càng sẽ không có ai biết còn có một hành lang thời không.

Ngược lại bên Chư Thiên Thần Giới lại khác, họ trước giờ đều là “khách quen” của hành lang thời không, thảo nào cao thủ của Chư Thiên Thần Giới lại nhiều đến thế.

“Thật ra nói thật lòng thì tôi cũng không hiểu tại sao sứ giả Thời Không lại lạnh nhạt với các vị như thế, dù sao chúng ta đều là người địa cầu, nói thẳng ra có lẽ mọi người vẫn có liên quan nguồn gốc với nhau, cần gì phải đối xử với người của mình như thế”.

Kim Đồng cũng hơi bất mãn nói.

Dù sao quyền lợi của người dẫn đường rất ít, cụ thể đối đãi thế nào, đón tiếp ra sao đều là chức quyền của sứ giả Thời Không, rõ ràng thành Huyền Thiên là do thế lực bên địa cầu xây nên nhưng lại đối xử khắt khe với khách bên địa cầu.

Trong hành lang thời không, các đại thành khác do bất kỳ thế lực nào xây nên đều chỉ nhiệt tình với người của mình, ngược lại sẽ thầm gây rắc rối cho người ở các thế lực khác.

Chỉ duy nhất thành Huyền Thiên là ngoại lệ.

“Haizz, thật ra bọn tôi đã quen rồi”, mấy người Lý Bạch nhìn nhau cười.

Nhà họ Khổng là ví dụ điển hình, rõ là được sinh ra ở địa cầu, lớn lên ở địa cầu nhưng lại nghĩ cách bán đứng địa cầu, từ xưa đến nay loại người này nhiều lắm.

Mọi người vừa bước vào mấy tiếng đồng hồ mới đi đến trước cánh cửa vào cực lớn.

Mặc dù tường thành này không hoành tráng bằng cổng thành lối vào hành lang thời không nhưng cũng cao đến trăm trượng, khí tức uy nghiêm.

Từ những dấu vết lốm đốm trên tường thành có thể nhìn ra thành cổ này ít nhất đã có mấy ngàn năm lịch sử.

Võ Anh Hào ngẩng đầu lên nhìn những chiếc đinh trên cổng thành, thầm cảm thán.

Hình dạng của những chiếc đinh cửa rất giống với cổng thành của thời Nữ Đế.

“Nghe nói cổng thành này từng bị một danh tướng thời Đại Đường thay đổi, nhưng vị tiền bối đó không muốn tiết lộ danh tính của mình nên…”, Kim Đồng thấy Võ Anh Hào như đang nghĩ đến điều gì đó đến bèn giới thiệu.
 
Chương 5124


Chương 5124

“Ồ? Tức là người này đến từ Đại Đường à? Hóa ra Đại Đường còn có dị sĩ đại tài này”, Võ Anh Hào rất tự hào là thế tử Đại Đường cũng chẳng có gì sai.

Dù sao bản thân Nữ Đế là vợ của Đường Cao Tông, hơn nữa bà ấy cũng không bãi bỏ lễ nghi và pháp luật của Đại Đường trong thời gian tại vị.

“Tiền bối đó xem như là một kỳ nhân, một kiếm có thể chém nát cổng thành này nên về sau cổng thành mới được thay mới lại”.

Nói rồi Kim Đồng chỉ vào bên trên cổng thành, mọi người nhìn theo hướng anh ta chỉ, đến giờ bên trên cổng thành vẫn còn để lại vài vết kiếm.

“Nghe nói năm đó người này được gọi là Kiếm Tiên, đến nay cũng không có ai vượt qua ông ta”, Kim Đồng lại nói.

“Kiếm Tiên?”, nghe thế, Lý Bạch bĩu môi, thầm nói ai mà chẳng thực tế gì, dám giành danh hiệu với ông ta?

Nhưng chỉ riêng độ kiên cố của tường thành, không có cảnh giới Chuẩn Thánh đỉnh cao e là khó mà làm hỏng được nó.

Có thể thấy thực lực của người này chắc chắn là tuyệt thế một thế hệ.

Thế nên Lý Bạch cũng không để những lời đó trong lòng.

“Người này họ Lý à?”, Võ Anh Hào cau mày hỏi.

Người có thể mang danh Kiếm Tiên, hơn nữa còn có thực lực này thì chỉ có một mình Tam Nguyên – Lý Tịnh.

“Ừ… hình như họ Lý, nhưng cụ thể tên gì tôi không rõ. Tôi nghe nói lúc đó ông ta dùng một kiếm chém hai thiên tài của Chư Thiên Thần Giới nên rạng danh nhất thời”.

“Tiếc là từ sau khi ông ta đi khỏi thành Huyền Thiên thì không còn thấy ông ấy quay lại nữa”, Kim Đồng tiếc nuối nói.

Võ Anh Hào và Tiêu Chính Văn nhìn nhau, khẽ gật, ý muốn nói với Tiêu Chính Văn năm đó chắc chắn Lý Tịnh đã từng đến hành lang thời không.

Tiêu Chính Văn không để tâm đến điều này, sải bước đi vào trong thành Huyền Thiên theo Kim Đồng.

Cả đại thành cực kỳ phồn hoa, hai bên đường là người bán hàng rong rao hàng mua bán rất náo nhiệt, không thua gì một số thành cổ ngoài lãnh thổ.

Ở một bên khác lại khá vắng vẻ, chỉ có vài biệt thự, xung quanh không một bóng người qua lại.

“Các vị, phía trước là nơi ở đã chuẩn bị cho các vị, trước đó tôi đã cho người dọn dẹp sạch sẽ, các vị có thể tạm thời ở đó”.

Nói rồi Kim Đồng chỉ về vài biệt thự phía trước.

“Chẳng phải lúc nãy cậu nói có lẽ sứ giả Thiên Tinh sẽ đến tiếp đón chúng tôi sao? Ông ta đâu?”, Từ Huy Tổ nhìn xung quanh, chẳng có lấy một bóng người.

“Ồ, sứ giả Thiên Tinh chắc là đi đón tiếp các vị thiên tài Chư Thiên Thần Giới rồi, tôi dẫn các vị đến cũng như nhau thôi”, Kim Đồng mỉm cười nói.

Mặc dù lời nói không có vấn đề gì nhưng bị phân biệt đối xử như vậy, sắc mặt mấy người Từ Huy Tổ hiện lên vẻ không vui.

Cả một đường dẫn mọi người vào trong biệt viện, Kim Đồng mới cúi người với họ nói: “Các vị tạm thời nghỉ ngơi ở đây, tôi không đi cùng nữa”.
 
Chương 5125


Chương 5125

Nói rồi Kim Đồng xoay người đi khỏi biệt viện.

Không lâu sau, Kim Đồng lại quay lại giải thích với mọi người: “Các vị, lát nữa mọi người đừng đi lung tung, đến lúc đó tôi sẽ đích thân đến đón mọi người”.

“Xảy ra chuyện gì à?”, Tần Lương Ngọc ngờ vực nói.

“Bên ngoài đang đánh nhau, tôi vừa nhận được thông báo, mấy thiên tài Chư Thiên Thần Giới xảy ra chút xung đột, hai nhóm người đã lao vào đánh nhau nên mọi người tuyệt đối đừng chuốc họa vào thân”, Kim Đồng dặn dò.

“Ồ, hai nhóm người Chư Thiên Thần Giới?”, Lý Bạch tò mò đến hỏi.

“Phải, tôi nghe nói hình như có một người tên Hồng Ấn bị một đám người đuổi giết”, Kim Đồng gật đầu nói.

“Gì cơ? Hồng Ấn bị đuổi giết?”

Nghe thế mọi người đều rất ngạc nhiên.

Đó là Hồng Ấn đấy, trong số những người ở đây ngoài Tiêu Chính Văn không coi trọng ông ta thì Hồng Ấn vẫn là một sự tồn tại cao không với tới với những người còn lại.

Ngay cả Tần Lương Ngọc cũng ngạc nhiên đến mức há hốc miệng.

Dù sao thực lực của Hồng Ấn vẫn rất cao, hơn nữa Tiêu Chính Văn cũng từng nói với mọi người đừng nhìn Hồng Ấn bề ngoài cực kỳ yếu ớt mà lầm, thực tế ông ta có khả năng là người mạnh nhất trong mười hai người.

Chẳng qua Tiêu Chính Văn cũng không hiểu tại sao Hồng Ấn lại che giấu thực lực của mình.

Nhưng lúc này nghe tin Hồng Ấn bị đuổi giết thì có thể biết thực lực của đối phương đáng sợ thế nào.

“Có biết là ai đang đuổi giết ông ta không?”, Lý Bạch lại hỏi.

“Tôi nghe nói là một người tên Ma Long, cũng không biết giữa họ xảy ra chuyện gì, tóm lại người tên Hồng Ấn này đã bị rất nhiều người đuổi giết”, Kim Đồng nhỏ giọng giải thích.

Sau đó anh ta lại dặn dò mọi người đừng chạy lung tung, nếu không một khi rước họa vào thân thì e là ngay cả thành Huyền Thiên cũng sẽ không nói giúp họ nửa câu.

Trong số những người ở đây, ngoài Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào, những người khác đều vẫn kém xa về thực lực và cảnh giới, không có khả năng đấu với mấy thiên tài Chư Thiên Thần Giới đó.

Chẳng qua cho dù thế nào, Kim Đồng cũng không muốn để mấy người Tiêu Chính Văn xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào nên anh ta mới đến dặn dò.

Sau khi Kim Đồng xoay người đi khỏi đó, trên bầu trời bỗng vang lên vài âm thanh kinh thiên động địa.

Luồng khí tức cực kỳ đáng sợ lập tức bao phủ khắp nơi.

Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào không để ý đến, vẫn có thể ngồi đánh cờ trong mái chòi bên cạnh.

Nhà họ Võ cũng có vài mối quan hệ ở bên hành lang thời không này nên Võ Anh Hào không lo lắng.

Còn Tiêu Chính Văn thì với thực lực của anh, ít nhất mấy thiên tài này ở thành Huyền Thiên không thể làm gì được anh.

Trong khi hai người đang đánh cờ, cửa đột nhiên mở ra, một ông già tóc bạc trắng đẩy cửa bước vào.

Mặc dù ông lão này nở nụ cười hiền từ bước vào nhưng khí tức quanh người lại không hề yếu, ít nhất cũng có cảnh giới Chuẩn Thánh cấp một.

Nhìn thấy ông lão, mấy người Lý Bạch đều đứng lên, cảnh giác nhìn ông ta.

Võ Anh Hào và Tiêu Chính Văn vẫn tiếp tục đánh cờ như thể không có ai khác ở đó.
 
Chương 5126


Chương 5126

“Tôi là Âu Dương Trí, xin chào thế tử Võ”, ông lão tiến lên trước đi đến cạnh Võ Anh Hào, chắp tay nói.

Võ Anh Hào gật đầu với Âu Dương Trí, vẫn chuyên tâm đánh cờ với Tiêu Chính Văn.

“Thế tử nhà họ Võ đến hành lang thời không, bọn tôi không biết nên mới để thế tử đi bộ đến, tôi đền tội với thế tử”.

Âu Dương Trí lại chắp tay nói.

“Tiền bối không cần tự trách, tôi cũng vừa lúc tham quan một vòng hành lang thời không”.

Nói rồi Võ Anh Hào buông cờ trong tay xuống, chỉ vào Tiêu Chính Văn giới thiệu: “Vị này là anh Tiêu đến từ thế tục, nhưng cũng là người đứng đầu trong thế hệ trẻ ở vùng ngoài lãnh thổ”.

“Sau này có lẽ sẽ trở thành bá chủ ở vùng ngoài lãnh thổ, cũng là chỗ dựa lần này đến hành lang thời không của tôi”.

Võ Anh Hào cố ý tâng bốc Tiêu Chính Văn trước mặt Âu Dương Trí cũng là vì thu hút sự chú ý của mấy người Âu Dương Trí.

“Thế tử nói đùa rồi, cậu vẫn là hậu duệ của Nữ Đế cần gì phải dựa vào người khác? Nhưng nếu đã là bạn của thế tử, bọn tôi chắc chắn sẽ quan tâm chăm sóc cậu ta hơn”.

Âu Dương Trí chắp tay nói.

Sau đó Âu Dương Trí lại dời tầm mắt nhìn những người khác ở đó, chẳng qua khi nhìn đến mấy người Tần Lương Ngọc, thậm chí người mạnh nhất cũng mới chỉ có khoảng Thiên Cảnh cấp một, ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng.

Dù sao ở địa cầu, mấy ngàn năm mới có người đi vào hành lang thời không, nhất là sau Lý Đường, hầu như không có người đi vào hành lang thời không nữa.

Dù những người lớn mạnh trước đó cũng không ai có thể đi hết hành lang thời không, nhưng bây giờ những người quá yếu so với các cao thủ đã từng đi vào hành lang thời không ở Đại Đường.

Thân là quản sự phủ thành chủ, Âu Dương Trí là người có quyền lật lại những cuốn sách cổ, theo ghi chép, cả địa cầu từ xưa đến nay cũng chỉ có sáu người đi qua con đường thử luyện.

Từ sau đó dù là ở thời kỳ Hoàng Đế xa xưa cũng không ai có thể đi hết con đường thử luyện này.

Ông ta cứ tưởng sau mấy ngàn năm trong những người đi vào hành lang thời không này vẫn còn có vài cường giả, dù không thể đánh lại thiên tài của Chư Thiên Thần Giới, nhưng ít nhất cũng không đến nỗi thua kém quá nhiều.

Nhưng bây giờ nhìn lại, xung quanh ngoài Võ Anh Hào và Tiêu Chính Văn còn có thể một mình đánh lại các thiên tài của Chư Thiên Thần Giới, những người khác gần như không có cả tư cách luyện cùng nữa là.

Dù là Võ Anh Hào, thật ra Âu Dương Trí không xem trọng lắm, chỉ là nể mặt nhà họ Võ mới tỏ ra khách sáo, dù sao anh ta cũng là truyền nhân của Nữ Đế, tất nhiên thành Huyền Thiên không thể đối xử tệ bạc.

Còn Tiêu Chính Văn, Âu Dương Trí chưa từng nghe nói đến cái tên này, cũng không có hứng thú tìm hiểu nhiều về Tiêu Chính Văn, dù sao so với các thiên tài của Chư Thiên Thần Giới, Tiêu Chính Văn quá mức tầm thường.

Thậm chí so về khí thế thì Hồng Ấn bị đuổi giết đó cũng mạnh hơn Tiêu Chính Văn một bậc.

Người như vậy đến hành lang thời không có thể đi được bao xa?

Có lẽ chưa đến lúc đi khỏi thành Huyền Thiên đã bị mấy thiên tài của Chư Thiên Thần Giới bao vây tấn công.

“Thế tử Võ, cậu Tiêu, tối nay thành chủ sẽ đích thân chuẩn bị tiệc tối để chào mừng mọi người, đến lúc đó mong các vị có thể tham gia, thành chủ sẽ đích thân nói cho mọi người vài bí mật và cấm kỵ trên con đường thử luyện”.
 
Chương 5127


Chương 5127

“Tôi còn việc khác không tiện làm phiền các vị, các vị cứ bận việc của mình”, nói rồi Âu Dương Trí cúi người với Võ Anh Hào, sau đó đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng của Âu Dương Trí, Võ Anh Hào cau mày nói với Tiêu Chính Văn: “Xem ra Âu Dương Trí này không xem chúng ta ra gì”.

Tiêu Chính Văn nở nụ cười chẳng sao cả.

Thật ra Tiêu Chính Văn không để tâm thái độ của Âu Dương Trí, còn các thiên tài của Chư Thiên Thần Giới cũng không lọt vào mắt Tiêu Chính Văn.

So ra thì Tiêu Chính Văn càng quan tâm đến chuyến đi đến hành lang thời không lần này hơn, có gặp đối thủ có thực lực thật sự hay không mới là mục đích Tiêu Chính Văn đi vào hành lang thời không.

Không lâu sau trời đã nhá nhem tối, khi thành lên đèn, mấy người Tần Lương Ngọc cũng thay bộ đồ mới tinh chuẩn bị đến phủ thành chủ thành Huyền Thiên dự tiệc tối với Tiêu Chính Văn.

Trong quá trình này, Âu Dương Trí chưa từng đến, chỉ có Kim Đồng đến mấy lần để đưa đồ ăn đến cho mọi người, còn dặn dò cẩn thận đừng đi lung tung để tránh gây họa cho mình.

Mặc dù trong thành Huyền Thiên xem như an toàn nhưng các thiên tài của Chư Thiên Thần Giới ai nấy cũng kiêu căng ngạo mạn, ngộ nhỡ họ xảy ra xung đột, e là sẽ cực kỳ bất lợi với mấy người Tiêu Chính Văn.

Chuyện này hệt như một đám dê bị thả vào chuồng hổ, chỉ cần hơi không cẩn thận một chút, mấy người Tiêu Chính Văn sẽ kết thúc chuyến đi thử luyện lần này sớm.

“Anh Tiêu, còn cần những gì anh cứ việc nói”, Kim Đồng khách sáo nói.

Tiêu Chính Văn xua tay: “Đã rất chu đáo rồi, anh đi bận việc của mình đi, nếu có gì cần tôi sẽ bảo người gọi anh”.

Thật ra Tiêu chính Văn có ấn tượng khá tốt với Kim Đồng, dù sao từ lúc đến Tiêu Chính Văn cũng thấy được Kim Đồng thật lòng suy nghĩ cho mọi người.

Thế nên thái độ Tiêu Chính Văn đối xử với Kim Đồng cũng khác hoàn toàn với Âu Dương Trí.

“Anh Tiêu, thật ra bây giờ tôi đã không còn việc gì nữa, tiệc tối bên phủ thành chủ sắp bắt đầu rồi, hay là tôi dẫn mọi người đến đó nhé”, Kim Đồng mỉm cười nói.

Mặc dù chỉ mới tiếp xúc một ngày nhưng mọi người đều thấy Kim Đồng vẫn rất quan tâm đến mọi người, hơn nữa không khó nhìn ra từ vẻ mặt của anh ta, anh ta có tình cảm rất đặc biệt với Đông Phương Tuyết Ngưng.

Chỉ là lòng Đông Phương Tuyết Ngưng không để ý đến người bên cạnh, vẫn một lòng nghĩ đến thử luyện lần này, muốn giành vinh quang cho gia tộc Đông Phương, hơn nữa ngộ nhỡ mình thông qua con đường thử luyện có lẽ sẽ thay đổi vận mệnh của gia tộc Đông Phương.

Ngược lại Trương Lăng Phong lại nhìn thấy rõ điều này nên vẫn luôn âm thầm làm cầu nối giữa hai người, còn kể những chuyện quá khứ của Đông Phương Tuyết Ngưng cho Kim Đồng nghe.

Mỗi khi hắn kể đến đoạn hồi hộp, Kim Đồng cũng tỏ ra rất lo lắng.

Mọi người đi xuyên qua những con hẻm, được Kim Đồng dẫn đường nhanh chóng đi đến trước cổng lớn của phủ thành chủ.

Thay vì nói đây là một phủ đệ thì nó lại giống như một cung điện lộng lẫy với những bức tường vàng.

Thật trùng hợp khi mấy người Tiêu Chính Văn đã gặp mặt bảy thiên tài kia ngay khi vừa đến bên ngoài cổng phủ đệ.

Sắc mặt Dạ Ma Thiên bỗng trở nên khó coi khi nhìn thấy mấy người Tiêu Chính Văn, các thiên tài khác cũng đều sợ hãi nhìn anh.
 
Chương 5128


Chương 5128

Dù sao sáng nay Tiêu Chính Văn cũng giết liên tục ba thiên tài, lúc đối mặt với Tiêu Chính Văn, ai mà không căng thẳng chứ?

Phải biết rằng đây là người mà chỉ cần giơ tay lên có thể giết thiên tài vùng ngoài vũ trụ, hơn nữa ngộ nhỡ Tiêu Chính Văn dấy lên ý định giết người với họ ở đây, e là mấy người họ không có cơ hội bỏ chạy luôn.

Thật ra mấy người họ từ khi bước vào hành lang thời không vẫn luôn né tránh mấy người Tiêu Chính Văn, mục đích cố gắng giữ khoảng cách an toàn với Tiêu Chính Văn.

Theo quy tắc thì tiệc tối của tối nay sẽ không mời mấy người Tiêu Chính Văn, chẳng qua vì có quan hệ với Võ Anh Hào, mấy người Tiêu Chính Văn mới có tư cách tham gia.

Thật ra trong mắt Âu Dương Trí, các thiên tài ở Chư Thiên Thần Giới không xem trọng mấy người Tiêu Chính Văn, càng không thể có bất kỳ cảm giác gì với việc Tiêu Chính Văn tham gia tiệc tối.

Nhưng kết quả lại ngược lại với những gì họ nghĩ.

Âu Dương Trí cũng chậm rãi bước ra từ trong phủ thành chủ, ngoài mặt ông ta đến đón Võ Anh Hào nhưng thật ra đến tiếp đón các vị thiên tài Chư Thiên Thần Giới.

Khi nhìn thấy mấy người Tiêu Chính Văn lại giành đi đến trước cổng phủ thành chủ trước mấy thiên tài Chư Thiên Thần Giới, sắc mặt Âu Dương Trí trở nên khó coi.

Sau đó vẫy tay với Kim Đồng: “Kim Đồng, còn không mau đến đây”.

Thấy Âu Dương Trí gọi mình, Kim Đồng vội xoay người nói với mấy người Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, thế tử Võ, các anh đợi ở đây một chút, tôi quay lại ngay”.

Nói rồi Kim Đồng nhanh chân bước đến gần Âu Dương Trí.

“Sao cậu lại quên cả quy tắc ở đây vậy? Đám người Tiêu Chính Văn có là gì chứ, sao có thể cho họ chặn đường của các thiên tài? Còn không mau bảo họ lùi sang một bên để các thiên tài vào trước”.

Âu Dương Trí sầm mặt, giọng không vui quở trách.

“Vâng, cũng trách tôi nhất thời sơ suất, tôi sẽ bảo họ tránh đường”.

Nói rồi Kim Đồng quay lại cạnh mấy người Tiêu Chính Văn, không phải anh ta xem thường mấy người Tiêu Chính Văn giống Âu Dương Trí mà là lo lắng sẽ đắc tội với các thiên tài Chư Thiên Thần Giới.

Ngộ nhỡ chọc giận các vị thiên tài thì sự việc sẽ không thể giải quyết.

Dù họ không dám ra tay đánh mấy người Tiêu Chính Văn trước cổng phủ thành chủ nhưng ai dám đảm bảo sau đó họ có trả thù Tiêu Chính Văn hay không?

“Xảy ra chuyện gì thế?”, Lý Bạch cau mày nói.

“Không có gì, mọi người đứng sang một bên một chút”, Kim Đồng khách sáo nói, sau đó ra hiệu cho mọi người nhường vị trí cửa phủ thành chủ.

Không để Lý Bạch lên tiếng, Âu Dương Trí đã sải bước đến cổng, đầu tiên là gật đầu với Võ Anh Hào, sau đó gật đầu cúi người với các thiên tài Chư Thiên Thần Giới: “Mời các vị vào trong”.

Nhưng đám người Vạn Phong nào dám động đậy?

Nhìn Âu Dương Trí cúi đầu, Vạn Phong chỉ ước gì có thể đánh ông ta ở đây.

Nhưng những lời này lại không thể nói thẳng, thế nên đám người Vạn Phong đứng sửng tại chỗ.

“Mọi người có đi không vậy, không đi thì mau nhường đường”, Lý Bạch mất kiên nhẫn giục.
 
Chương 5129


Chương 5129

“Đương nhiên là đi rồi”.

Dạ Ma Thiên đã nói thế nhưng hai chân vẫn kiên trì đứng tại chỗ, không dám bước đi nửa bước.

“Vậy ông đi đi chứ”, Lý Bạch trợn mắt nhìn Dạ Ma Thiên, không kiên nhẫn giục.

Nhưng lúc này Dạ Ma Thiên nào dám động đậy.

Ngay cả đám người Vạn Phong cũng quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn, nếu Tiêu Chính Văn không lên tiếng họ không dám động đậy.

Vẫn là vị nữ thiên tài tên Tố Ngọc đó giải vây nói: “Hay là để họ vào trước đi, bọn tôi không gấp”.

Vừa nghe thế, Âu Dương Trí giơ tay ra ngăn lại: “Ôi trời, thế thì không được, sao có thể phá quy tắc vì họ chứ?”

Thật ra mấy người Tiêu Chính Văn ai vào trước vào sau cũng như nhau nhưng thật ra ở đây có quy tắc riêng.

Có câu tôn ti trật tự, người vào trước đương nhiên là khách quý, còn người vào sau cho dù là thân phận hay địa vị nào cũng đều là người không quan trọng nhất.

Nhưng Âu Dương Trí vừa dứt lời, sắc mặt Tố Ngọc trở nên lạnh như băng.

Thầm mắng Âu Dương Trí này đúng là có mắt không tròng, lẽ nào không nhìn ra họ rất sợ Tiêu Chính Văn sao?

Nếu không phải trước đó Tiêu Chính Văn đã giết ba vị thiên tài thì họ sẽ nhường đường cho Tiêu Chính Văn không?

Nhưng bây giờ họ phải để ý đến thái độ của Tiêu Chính Văn, chỉ cần họ hơi đắc tội với Tiêu Chính Văn, có lẽ sẽ có người chảy máu ở đây.

Điều họ khó chấp nhận nhất là chuyện này không có cách nào nói rõ.

Dù sao mỗi người bọn họ đều là thiên tài của một phương đại giới, dù trong lòng bọn họ có sợ Tiêu Chính Văn đến mức nào, cũng tuyệt đối không thể nói ra trước mặt mọi người, nếu không, chẳng khác nào làm mất hết mặt mũi của Chư Thiên Thần Giới.

Đến lúc đó, khả năng bọn họ sẽ trở thành đối tượng đuổi giết của tất cả Chư Thiên Thần Giới là rất cao!

“Vốn dĩ thành Huyền Thiên là đại thành do những người ở địa cầu xây dựng, mà bọn họ lại đến từ địa cầu, vì vậy, cũng coi như là một nửa chủ nhân, lẽ ra phải để cho chủ nhân đi trước, cho nên vẫn nên mời bọn họ vào đi!”, Tố Ngọc tỏ ra thoải mái giải thích.

“Chính vì bọn họ là chủ nhân nên mới không thể bạc đãi khách quý, mời các vị nhanh chóng vào bên trong!”, Âu Dương Trí cúi đầu khom lưng nói.

Tiêu Chính Văn lại lười nói nhảm với những người này, anh dẫn đám người Tần Lương Ngọc bước thẳng vào phủ thành chủ.

Thấy đám người Tiêu Chính Văn ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng, đã lập tức đi vào phủ thành chủ trước, sắc mặt Âu Dương Trí u ám trong nháy mắt.

Chẳng qua người ta chỉ khách sáo với mấy người một chút, mấy người lại coi là thật sao?

Đúng là không biết quy củ là gì!

Một tên ngông cuồng như Tiêu Chính Văn, e rằng thậm chí còn chưa ra khỏi thành Huyền Thiên, thì đã chết ở đây rồi!

“Các vị, bọn họ cũng chỉ là một vài vãn bối không hiểu quy tắc, tôi tới thay bọn họ đền tội với mọi người!”, Âu Dương Trí vội vàng ôm quyền bái lạy đám người Tố Ngọc.

“ Không có gì!”, đến lúc này đám người Vạn Phong mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng khoát tay nói.
 
Chương 5130


Chương 5130

Mãi cho đến khi bóng lưng đám người Tiêu Chính Văn đã biến mất khỏi tầm mắt của đám người Vạn Phong, mọi người mới lấy lại bình tĩnh, đi theo Âu Dương Trí vào phủ thành chủ.

Giờ phút này, trong đại sảnh phủ thành chủ đã sắp xếp xong chỗ ngồi. Mấy người địa cầu thì ở phía Đông, còn Chư Thiên Thần Giới thì ở phía Tây, mặc dù chỗ ngồi của hai bên không phân biệt chủ thứ, nhưng rõ ràng chất liệu của bàn ghế bên Chư Thiên Thần Giới vẫn tốt hơn!

Trên đài cao ở ngay chính giữa, cũng bày một cái ghế thái sư, hiển nhiên đó là chỗ ngồi của thành chủ!

Đám người Tiêu Chính Văn đi đến chỗ ngồi, vừa định ngồi xuống, Kim Đồng đã vội vàng tiến lên, liên tục nháy mắt với đám người Tiêu Chính Văn, ý bảo mọi người tuyệt đối không được ngồi vào chỗ của mình.

Dù sao vừa rồi đã vượt mặt mấy thiên tài trong Chư Thiên Thần Giới, nếu như ngồi xuống trước khi những người đó tiến vào thì khó có thể đảm bảo rằng sẽ không đắc tội với bảy thiên tài kia.

Thế nhưng, đám người Vạn Phong vừa mới bước vào đại sảnh, thấy đám người Tiêu Chính Văn đều đứng trước chỗ ngồi, sắc mặt nhất thời lại trở nên khó coi hơn.

Vốn dĩ bọn họ nghĩ rằng để Tiêu Chính Văn đi vào trước thì sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa, nhưng không ngờ, vừa bước vào cửa, đã thấy Tiêu Chính Văn đang đứng bên cạnh chỗ ngồi, cười tủm tỉm nhìn bọn họ.

Cái này…Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Vậy bảo bọn họ làm như thế nào cho phải đây?

“Các vị, mời ngồi!”, Âu Dương Trí thận trọng lên tiếng.

“Theo tôi thấy, vẫn nên mời chủ nhân ngồi trước đi!” Vạn Phong cực kỳ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, vẻ mặt gượng gạo nói.

Âu Dương Trí nghe vậy, quay đầu nhìn về phía đám người Tiêu Chính Văn. Vừa rồi ngay cả chào hỏi Tiêu Chính Văn cũng không chào hỏi một tiếng mà lập tức bước vào phủ thành chủ, điều này đã khiến ông ta cảm thấy không hài lòng.

“Ừ, vẫn là người của Chư Thiên Thần Giới người ta hiểu lễ nghi! So sánh mà nói, thật sự là cao thấp rõ ràng!” Âu Dương Trí bình tĩnh nói.

Thật ra, ông ta đang thầm mỉa mai đám người Tiêu Chính văn không hiểu lễ nghi, chỉ có điều, Tiêu Chính Văn gần như không thèm để ý tới ông ta, anh ngồi xuống luôn, đám người Tần Lương Ngọc thấy Tiêu Chính Văn ngồi xuống, cũng ngồi xuống theo.

Thấy Tiêu Chính Văn không hiểu quy củ như vậy, trong mắt Âu Dương Trí gần như sắp phun ra lửa, cũng không thể hết lần này đến lần khác vượt mặt thiên tài của Chư Thiên Thần Giới chứ!

Tiêu Chính Văn này quả thật chẳng xem ai ra gì!

Nhưng Âu Dương Trí cũng chỉ cười thầm trong lòng, dám đắc tội với thiên tài của Chư Thiên Thần Giới không chút kiêng dè như vậy, e rằng đám người Tiêu Chính Văn cũng không sống được bao lâu nữa.

Có lẽ, đợi lát nữa khi rời khỏi phủ thành chủ, đám người Tiêu Chính Văn sẽ bị bảy vị thiên tài của Chư Thiên Thần Giới vây giết!

“Các vị, mau ngồi xuống đi!” Âu Dương Trí xoay người lại, cúi đầu khom lưng nói với đám người Vạn Phong.

Mặc dù Tiêu Chính Văn đã ngồi xuống, nhưng không được Tiêu Chính Văn cho phép, mấy người Vạn Phong nào dám ngồi?

Hầu như tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía Tiêu Chính Văn.
 
Chương 5131


Chương 5131

Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn đám người Vạn Phong, chỉ là liếc mắt nhưng đám người Vạn Phong đã sợ tới mức rùng mình ớn lạnh!

“Các vị? Mời các vị mau mau ngồi xuống!” Âu Dương Trí hơi khó hiểu nhìn đám người Vạn Phong.

“Mấy người ngồi đi chứ!” Tần Lương Ngọc lạnh lùng nhìn về phía đám người Vạn Phong.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí ngột ngạt đến cực điểm!

Tiêu Chính Văn không gật đầu, bọn họ sao dám ngồi? Nhưng cứ đứng mãi như vậy, lại thật mất mặt!

Đúng lúc này, một sức ép mạnh mẽ ngập trời giáng xuống, ngay sau đó, một đội bảo vệ gồm hàng chục cao thủ cảnh giới Chuẩn Thánh, chia làm hai hàng, đi vào đại sảnh.

Một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đen, bước đi mạnh mẽ oai hùng, một tay chắp ra sau lưng bước lên vị trí chính giữa.

Đồng thời, một sức ép không kém gì các vị thánh nhân quét qua bốn phía.

Hiển nhiên đây là một vị cao thủ Chuẩn Thánh cấp ba!

Chỉ riêng khí tức này đã áp chế đến mức mọi người trong đây không thở nổi.

Ông ta chính là vị tướng dũng mãnh số một dưới trướng của thành chủ, tên là La Khai!

Đồng thời, cũng là một trong những chủ nhân của thành Huyền Thiên, trước đây Võ Anh Hào cũng từng giới thiệu người này với Tiêu Chính Văn, người được cho là đệ nhất dũng sĩ cuối thời Nam Bắc Triều!

Với sự xuất hiện của ông ta, bầu không khí ở nơi này đột nhiên thay đổi.

Không giống như đám người Tiêu Chính Văn, bên phía Chư Thiên Thần Giới hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ áp lực nào, ngược lại còn xuất hiện khí tức tốt lành!

“Các vị công tử, La Khai đến muộn rồi, đều tại công việc trong thành bề bộn, nên mới không kịp đón tiếp, mong các vị thứ tội!”

Giọng La Khai như chuông đồng, ôm quyền về phía đám người Vạn Phong.

Đám người Vạn Phong vội vàng ôm quyền trả lễ, đồng thời bởi vì sự xuất hiện của La Khai, bọn họ cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó La Khai quay đầu nhìn về phía Võ Anh Hào nói: “Thế tử Võ, thành chủ nhà tôi đã chờ ở phía trước rồi!”

Mặc dù ngoài miệng ông ta nói chuyện rất khách khí, nhưng sự kiêu ngạo trong mắt ông ta đã bộc lộ rất rõ ràng.

Về phần Tiêu Chính Văn, thậm chí ông ta còn lười liếc mắt lấy một cái, đám người Tần Lương Ngọc càng không đáng để ông ta để ý quá nhiều, dù sao trong mắt ông ta những người này, đơn giản chỉ là mấy tấm bia đỡ đạn mà thôi.

Sau khi đi tới chiếc ghế ở chính giữa rồi ngồi xuống, La Khai mới quay đầu nói: “Thế tử Võ, kỳ thật chuyến đi này một mình cậu đến là được, dẫn theo đám người này thì quá dư thừa rồi!”

“Đây là hành lang thời không, không phải địa cầu, cũng không phải vùng ngoài lãnh thổ, bọn họ cùng lắm cũng chỉ đến nộp mạng mà thôi, chẳng ích gì đối với thế tử cả!”

Trước mặt mọi người trong đại sảnh, La Khai nói ra những lời này không hề kiêng dè, thậm chí sự khinh miệt đám người Tiêu Chính Văn đã không còn che giấu.

Sắc mặt Võ Anh Hào cũng lập tức trở nên khó coi, trầm ngâm một lúc lâu, mới lạnh lùng nói: “La tướng quân, tôi nghĩ ông hiểu lầm rồi!”

“Anh Tiêu cũng không phải là người hầu của tôi, hơn nữa, chuyến đi tới hành lang thời không lần này, ngay cả tôi cũng phải nhờ anh Tiêu chiếu cố”.
 
Chương 5132


Chương 5132

“Còn những người này đều là thuộc hạ của anh Tiêu, không phải là thuộc hạ của tôi!”

Võ Anh Hào vừa nói vừa quay đầu nhìn Tiêu Chính Văn.

“Hừ!”

La Khai cười khẩy, Võ Anh Hào là hậu duệ của Nữ Đế, thế mà lại dựa dẫm vào một tên vãn bối vô danh sao?

Ở trong mắt ông ta, Võ Anh Hào chẳng qua là đang tìm cho mình một cái cớ mà thôi.

“Thế tử Võ, không cần giải thích nhiều, kỳ thực tôi có một đề nghị, nếu như mọi người đều tới hành lang thời không để tu luyện, chi bằng hai bên chúng ta so tài trước mặt tất cả mọi người, cũng để có thể hiểu rõ thực lực của nhau!”

“Không biết ý của thế tử Võ như thế nào?”

Thật ra dụng ý của La Khai đã rất rõ, rõ ràng là đang bài trừ công khai đám người Võ Anh Hào.

Ngoài mặt, ông ta xuất phát từ ý tốt, để cho đám người Võ Anh Hào sớm hiểu rõ thực lực của Chư Thiên Thần Giới, nhưng thực tế thì không phải.

Ngay từ đầu, ông ta đã coi thường những người đến từ địa cầu, nếu như có thể thông qua qua cuộc đấu này để khuyên nhủ đám người Võ Anh Hào rút lui thì ông ta cũng bớt được rất nhiều rắc rối.

Võ Anh Hào nghe thấy vậy, không khỏi cắn răng, vừa định từ chối, Tiêu Chính Văn lại hờ hững cười nói: “Được thôi!”

Hai chữ này vừa ra khỏi miệng, trái tim mấy người Vạn Phong đều chết lặng!

Trong lòng đám người Tố Ngọc lại càng căm ghét tên La Khai nhiều chuyện này!

Bảo bọn họ ra tay với người bên phía Tiêu Chính Văn thì chẳng phải bảo đám người bọn họ đứng yên cho người ta vả vào mặt sao?

Có Tiêu Chính Văn trấn giữ ở đó, bọn họ nào dám ra tay?

Chỉ là La Khai lại không phát hiện ra có gì khác thường, ngược lại thản nhiên ngồi ở đó, trong ánh mắt mang theo vài phần châm chọc nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

“La tướng quân…” Âu Dương Trí đến gần La Khai, hạ thấp giọng, kể lại mọi chuyện vừa rồi.

La Khai càng nghe càng âm thầm cảm thấy hài lòng với quyết định mình vừa mới đưa ra.

Dù sao đám người Tiêu Chính Văn cũng đắc tội với các vị thiên tài của Chư Thiên Thần Giới, còn mình vừa hay lại cho mấy thiên tài của Chư Thiên Thần Giới một cơ hội báo thù, vô hình trung cũng coi như lấy lòng mấy vị thiên tài này.

Hơn nữa, theo quan điểm của ông ta, những người đến từ địa cầu này không thể so sánh với những thiên tài của Chư Thiên Thần Giới!

Ngoại trừ hai người Võ Anh Hào và Tiêu Chính Văn, tất cả mọi người còn lại đều là cảnh giới Thiên Cảnh cấp một. Thực lực này, ở hành lang thời không e rằng ngay cả tư cách làm bia đỡ đạn cũng không có.

Về phần Tiêu Chính Văn và Võ Anh Hào, cùng lắm chỉ là Chuẩn Thánh cấp một sơ cấp mà thôi, ngược lại những thiên tài của Chư Thiên Thần Giới, hầu như mỗi người đều là Chuẩn Thánh cấp một đỉnh cao!
 
Chương 5133


Chương 5133

Thậm chí còn có mấy người đã mơ hồ có xu thế đột phá, về phương diện thực lực của hai bên, căn bản không nằm trên một đường thẳng.

Vì vậy, câu nói “được thôi” của Tiêu Chính Văn, trong mắt La Khai, quả thực là một biểu hiện của sự dốt nát.

Chẳng lẽ bọn họ không biết rằng, những thiên tài này của Chư Thiên Thần Giới cũng chỉ là phần nổi của tảng băng, nhiều lần hành lang thời không đều coi người của Chư Thiên Thần Giới là nhân vật chính, hơn nữa, trong những thiên tài này, còn có một nhân vật không kém gì thánh nhân.

Ngay lúc mới bắt đầu đã đắc tội với người của Chư Thiên Thần Giới, trong mắt La Khai, Tiêu Chính Văn và những người bên cạnh anh đều thuộc loại người vừa không có thực lực, vừa không có đầu óc!

Những người như thế này, ở vùng ngoài lãnh thổ hoặc giới thế tục thì còn được, nhưng đến hành lang thời không thì chỉ có một con đường chết!

Nếu Tiêu Chính Văn muốn chủ động chịu chết, đương nhiên La Khai sẽ không ngại dạy cho bọn họ một bài học vô cùng sâu sắc!

Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn về phía Lý Bạch, thấy Tiêu Chính Văn nhìn về phía mình, Lý Bạch đứng lên, cười khẩy với đám người Vạn Phong, nói: “Nhờ các vị chỉ giáo!”

Thấy bên phía Tiêu Chính Văn là Lý Bạch xuất trận, lúc này thì mấy người Vạn Phong mới thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như là Tiêu Chính Văn ra tay thì bọn họ đâu còn đường sống nữa?

La Khai quan sát Lý Bạch một lượt rồi lại nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

Lý Bạch thật ra chỉ có cảnh giới Đế Cảnh cấp chín mà thôi, nhìn lại mấy người thiên tài của Chư Thiên Thần Giới này, ai nấy đều là cao thủ Chuẩn Thánh cấp một, đôi bên cách nhau một bậc cảnh giới lớn!

“Cho dù là mài giũa thì cũng cần thực lực ngang hàng, nếu không chẳng phải sẽ làm mất mặt người địa cầu chúng ta hay sao?”, La Khai lạnh lùng lên tiếng.

Thật ra ngay từ lúc bắt đầu ông ta đã nhận định bên phía địa cầu hoặc là Tiêu Chính Văn xuất trận hoặc là Võ Anh Hào ra tay, căn bản không thể để cho mấy người Lý Bạch xuất trận.

Thế nhưng Tiêu Chính Văn lại cử một cường giả Đế Cảnh xuất trận, đây rõ ràng là đang khinh thường thiên tài của Chư Thiên Thần Giới!

Chỉ là La Khai vừa mới lên tiếng, sắc mặt của mấy người Vạn Phong đã lập tức trở nên u ám.

Phải biết rằng Tiêu Chính Văn có thể cử người như Lý Bạch xuất trận chính là điều mà bọn họ vẫn luôn hy vọng, kết quả La Khai thì hay rồi, ngược lại còn muốn chỉ trích người ta?

Câu nói của ông ta lọt vào trong tai mấy người Vạn Phong rõ ràng chẳng khác gì một lá bùa đòi mạng bọn họ!

Lỡ như Tiêu Chính Văn thật sự thu hồi mệnh lệnh, đích thân xuất trận, vậy thì bọn họ không phải là đen đủi hay sao?

Tiêu Chính Văn chỉ bình thản nhìn về phía đám người của Chư Thiên Thần Giới, nói: “Không sao, tôi cá là bọn họ cũng chẳng thắng nổi đâu!”

“Cái gì? Là tôi nghe nhầm hay cậu vẫn chưa tỉnh ngủ thế?”, không đợi người khác lên tiếng, Âu Dương Trí đã cướp lời mỉa mai.

Phải biết rằng cao thủ yếu nhất bên phía Chư Thiên Thần Giới cũng có cảnh giới Chuẩn Thánh cấp một, Tiêu Chính Văn lại dám nói bên phía Chư Thiên Thần Giới không thắng nổi?

Chuyện đùa quốc tế hả?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top