Cập nhật mới

Dịch Charlie Bone 1: Lúc Nửa Đêm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40


Mắc Kẹt Trong Bóng Tối

"Ông cậu Paton à, Ông cậu đúng là kẻ phá hoại của công!" Charlie nói.

Một tiếng cười khàn đục vang dội khắp con phố hẹp. Từ trước tới giờ, Charlie gần như chưa từng nghe Ông cậu mình cười.

"Sẽ có ai đó bị kết tội vụ làm bể bóng đèn này," nó nói nghiêm trang, "và con dám chắc người đó không phải là Ông cậu."

"Tất nhiên," Ông cậu Paton đáp. "Lẹ lên nào, nhóc. Mình nên quay về trước khi bà mẹ đáng thương của mày lo quýnh lên."

Khi hai người bước phăm phăm qua thành phố, chốc chốc Charlie lại phải chạy mới kịp được với những sải chân dài của Ông cậu Paton.

"Đi càng lẹ càng đốt những năng lượng," Ông cậu Paton giải thích, "như thế sẽ bớt gây ra... tai nạn."

"Con hỏi Ông cậu một việc được không?"

"Mày có thể hỏi, nhưng ta có thể không trả lời," Ông cậu Paton đáp.

"Chuyện đó bắt đầu xảy ra hồi nào vậy? Ý con là Ông cậu có nhớ lần đầu tiên phát hiện ra mình có khả năng làm nổ bóng đèn là khi nào không?"

Ông cậu Paton đăm chiêu:

"Chuyện đó xảy ra vào sinh nhật thứ bảy của ta. Ta quá phấn khích đến nỗi phóng bể sạch bóng đèn... Miểng thủy tinh vương vãi khắp nơi... Bọn con nít vừa kêu la thất kinh vừa gỡ thủy tinh bể ra khỏi tóc. Tất cả bọn chúng đều bỏ về sớm, để mặc ta hoang mang và buồn hết sức. Ta không hề biết mình đã gây ra cớ sự cho đến khi các chị ta nói với ta. Họ quá sức hài lòng. Họ rú lên, "Tạ ơn đấng tối cao, thằng này bình thường," cứ như làm bể được thủy tinh là bình thường, còn nếu không làm bể được thủy tinh thì là 'không bình thường' vậy. Cha mẹ ta cũng vui mừng khôn xiết. Ta không có tài cán gì khác, mày thấy đó. Hôm đó họ để ta chén hết chỗ kem của mọi người, sau đó ta lăn ra bệnh."

"Ông cậu có buồn vì mình là một Yewbeam không? Nhất là nếu biết rằng như thế là khác người?" Charlie hỏi.

Chỉ còn cách nhà số 9 vài căn, Ông cậu Paton dừng phắt lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41


"Này, Charlie," ông nghiêm nghị nói. "Mày sẽ thấy rằng đó chỉ là vấn đề điều khiển đám đồ vật thôi. Nếu mày giữ kín được tài cán của mày, thì mọi chuyện sẽ ổn. Như người ta hay nói ấy, 'giữ trong nhà dùng thôi'. Và đừng bao giờ dùng nó vì những lý do ngông cuồng và ngớ ngẩn."

"Benjamin có biết chuyện con nghe được những giọng nói," Charlie thú nhận. "Nhưng nó sẽ không nói cho ai đâu."

"Ta cũng tin nó sẽ không nói với ai," Ông cậu Paton nói và bước tiếp. "Thằng đó là một đứa bé hơi lạ. Với tất cả những gì chúng ta biết được, thì rất có thể, nó là một người con của Vua Đỏ."

"Vua Đỏ?" Charlie sững sờ.

Ông cậu Paton phóng lên mấy bậc tam cấp nhà số 9.

"Để lần khác ta sẽ kể cho mày nghe về Vua Đỏ," ông nói. "Mà này, nếu ta là mày, ta sẽ không hé một lời nào về người bán sách với nội Bone đâu."

Nhưng trước khi Charlie kịp hỏi tại sao thì Ông cậu Paton đã mở được cửa.

Phía sau cánh cửa, nội Bone đứng sẵn, nét mặt như nổi sầm.

"Hai người vừa ở đâu vậy?" Nội Bone hỏi gặng.

"Không phải chuyện của chị, Grizelda," Ông cậu Paton vừa nói vừa sải chân vụt qua mặt bà.

"Còn mày sẽ nói cho tao biết chứ?" Bà hỏi Charlie.

"Để thằng bé yên," Ông cậu vừa nói vừa đùng đùng lên cầu thang. Chỉ tích tắc sau đó, cửa phòng Ông cậu đóng lại đánh sầm.

Charlie lách lẹ vô bếp trước khi nội Bone có thể hỏi nó lần nữa. Mẹ nó đang ngồi một mình, đọc báo.

"Con đi với Ông cậu Paton," Charlie nói với mẹ, "đi dạo thôi."

"Ô," trông mẹ Charlie có vẻ lo âu. "Mẹ nghĩ là con biết... biết việc Ông cậu làm?"

"Dạ. Cũng hay mà, mẹ. Con thấy chuyện đó không có gì để lo hết. Thực tình, biết được trong nhà có người khác cũng làm được... ừm... mấy việc kỳ quái thì cũng nhẹ cả người."

Charlie không kìm nổi cơn ngáp. Hôm nay, nó đã đi bộ một đoạn đường xa nhất từ trước tới nay, mà lại đi lẹ nữa chớ.

"Con đi ngủ đây," nó uể oải nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42


Nó sắp sửa ngủ thiếp đi thì sực nhớ đến mớ chìa khóa trong túi áo khoác. Nên dấu chúng thật kỹ đi thì hơn. Ngày mai nội Bone chắc chắn sẽ lục soát phòng nó. Bà đã nghi ngờ rồi. Tại sao bà cứ phải biết tất tật mọi thứ thế nhỉ? Thật không công bằng chút nào. Nó nhét sâu bịch chìa khóa vô trong một chiếc giày đá banh. Hy vọng sẽ không muốn nhìn vô một nơi bốc mùi như vậy.

Sáng hôm sau, ăn sáng xong, Charlie lấy bịch chìa khóa ra khỏi giày và cất trở lại bên trong túi áo khoác. Xui xẻo thay, một tiếng lóc xóc bật lên khi nó xuống còn ba bậc thang cuối cùng. Việc xảy ra đúng lúc nội Bone từ trong bếp đi ra.

"Tiếng gì vậy hả?" Bà hỏi.

"Tiền trong túi con," Charlie nói.

"Không, không phải. Đưa tao coi mày giấu cái gì trong áo đó."

"Sao con phải giấu chớ?" Charlie kêu lên thật to. Nó hy vọng ai đó sẽ đến giải cứu.

"Mày đã mua báo cho ta chưa, Charlie?" Ông cậu Paton hỏi, ngó mắt qua những tay vịn cầu thang.

"Dạ chưa," Charlie đáp, lòng đầy biết ơn.

"Nó không được đi đâu hết, cho đến khi nó đưa ta xem nó đang giấu cái gì," nội Bone uy quyền.

Ông cậu Paton thở hắt ra, vẻ cáu tiết:

"Tôi mới đưa nó một nắm tiền xu để mua báo đấy. Chị Grizelda, đứng có vớ vẩn như thế."

"Cậu gan thật đấy!"

Trong một khoảnh khắc, nội Bone trông như sắp nổ tung vì phẫn uất.

Charlie chộp lấy thời cơ. Nó vọt lẹ qua cái hình hài đang nổi đóa và phóng ra ngoài cửa trước. Ngay trước khi cánh cửa đóng sập lại sau lưng, nó còn kịp nghe nội Bone hăm he, "Cậu sẽ phải hối tiếc về điều này, Paton!"

Charlie băng ào qua đường đến nhà Benjamin. Nó phải rung chuông nhiều lần cửa mới mở.

"Bồ cần gì?" Benjamin vẫn mặc đồ ngủ.

"Có chìa khóa mở cái thùng rồi," Charlie nói. "Mình vô được không?"

"Ba mẹ mình đang ngủ," Benjamin rầu rầu nói.

"Mình sẽ không làm ồn. Mình hứa."

"Thôi được," Benjamin miễn cưỡng để Charlie vô nhà. Rồi, đi chân không, nó nhón bước tới cái tủ âm tường dưới gầm cầu thang.

"Bồ làm đi," nó vừa nói vừa mở cửa tủ ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43


"Chứ bồ không muốn xem có cái gì trong thùng sao?" Charlie hỏi.

"Không."

"Đừng vậy chứ, Benjamin," Charlie nài nỉ. "Mình đâu có lỗi gì nếu phải đi học ở cái trường kinh khủng đó. Bồ cũng biết là mình đâu có muốn thế, đúng không? Nhưng mình không thể làm khác được, nếu không thì mẹ mình và ngoại Maisie sẽ bị đuổi ra ngoài đường."

"Vậy à?" Mắt Benjamin tròn xoe.

"Nội Bone là chủ căn nhà. Hôm kia, mấy bà cô biết tin mình nghe được những tiếng nói trong hình, thế là họ đến để kiểm tra mình. Nếu mình không làm điều họ muốn, họ sẽ tống cổ tụi này ra khỏi nhà. Mẹ mình và ngoại Maisie không có lấy một xu."

Benjamin thở gấp. "Hoá ra đó là điều mấy bà khách kinh dị bữa đó đã làm sao?"

Charlie gật đầu. "Họ nói mình phải đến Học viện vì mình có phép thuật... tức là, nghe được tấm hình nói. Mình đã cố giả bộ như không có phép, nhưng bị họ gài bẫy. Mấy bà đưa cho mình mấy tấm hình ồn khiếp đảm, đến nỗi tiếng của mình mà mình còn không nghe được."

"Thật tồi hết sức," Benjamin nói với vẻ hối hận. "Mình xin lỗi, Charlie. Mình cứ nghĩ là bồ tính giữ bí mật với mình."

"Không đời nào. Chỉ vì mình không muốn báo tin đó vào sinh nhật của bồ thôi," Charlie nói.

Có tiếng sủa nho nhỏ phía trên, hai đứa ngước lên thì thấy con Hạt Đậu đang ngồi giữa cầu thang. Trông nó có vẻ lưỡng lự không muốn leo lên tiếp nữa.

"Thôi nào, Hạt Đậu. Đến coi trong thùng có gì nào," Benjamin dỗ ngọt.

Con Hạt Đậu không thể để bị dỗ ngọt được. Nó rên ư ử nhưng vẫn không chịu nhúc nhích.

"Thôi kệ mày," Benjamin nói.

Nó mở cánh cửa tủ âm tường và bước vô. Charlie vừa định bước vô theo thì nghe tiếng Benjamin la lên:

"Biến mất rồi!"

"Chắc không đó?" Charlie không thích chút nào khi nghe thấy như vậy.

"Mình giấu nó sau giỏ quần áo rồi mà. Cái giỏ biến mất, cái thùng cũng biến mất luôn." Benjamin lục tung đồ đạc trong tủ, nhấc mấy cây chổi lên, hạ mấy cái hộp xuống, nâng đống sách, đá đám ủng.

"Không có ở đây, Charlie ơi." Benjamin bước ra khỏi tủ âm tường. "Thiệt tình, mình xin lỗi..."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44


"Hỏi coi má bồ để nó ở đâu," Charlie nói.

"Không được. Má sẽ nổi tam bành nếu đánh thức má vào sáng chủ nhật." Benjamin bắt đầu cắn cắn môi.

May thay, trước khi Benjamin trở nên quá bấn loạn, thì con Hạt Đậu làm nó bớt tập trung bằng cách ào xuống cầu thang và lao về phía cửa sau.

Hạt Đậu đứng trên hai chân sau, bấu chặt móng vô tấm kính cửa sổ, sủa như điên như dại.

Hai thằng bé cũng lao ra cửa, đến nơi chỉ vừa kịp trông thấy một luồng sáng vụt biến sau một thân cây.

"Những con Mèo Lửa," Charlie thở gấp.

"Mèo Lửa? Mèo Lửa nào?" Benjamin hỏi.

Charlie kể cho bạn nghe về ông Onimousi và mấy con mèo.

"Ối, mèo," Benjamin nói. "Hèn gì con Hạt Đậu mới nổi điên lên vậy."

Sau này Charlie hẳn vẫn luôn luôn thắc mắc: phải chăng những gì xảy ra tiếp theo đó là có liên quan đến ba con Mèo Lửa của ông Onimousi? Chính mấy con mèo đã khiến chúng phải chạy ra cửa sau. Và nếu chúng không ra đó, thì sẽ chẳng bao giờ nghe được tiếng động nhỏ phát ra từ sau một cánh cửa khác, ở ngay cạnh chúng.

"Có cái gì trong đó?" Charlie hỏi.

"Cửa tầng hầm," Benjamin trả lời. "Nguy hiểm lắm. Bậc thang mục hết rồi. Nhà mình không bao giờ xuống đó."

"Có ai đó đã vô đây."

Charlie mở cửa. Dưới chân nó là một khoảnh sàn nhỏ xíu, và một khoảng không đen ngòm. Charlie thận trọng bước qua cửa hầm và nhìn xuống. Nó chỉ thấy có một cái thang gấp trông rệu rã dẫn tuột vô bóng tối. Một tiếng "thịch" yếu ớt phát ra từ chân thang rồi ngưng bặt.

"Có đèn đấy," Benjamin nói, nhấn công tắc bên trong cánh cửa.

Một bóng đèn treo trên trần tầng hầm soi sáng căn phòng bụi bặm trông như đã bỏ không. Giờ thì Charlie có thể thấy mấy bậc thang nguy hiểm đến chừng nào. Cái thì nứt toác, cái thì đã gãy hẳn.

"Ba cứ nói là sẽ sửa lại, nhưng chả bao giờ ba có thời gian," Benjamin nói.

"Mình xuống đây," Charlie cương quyết. Nó đã thấy cái thùng màu bạc nằm cạnh bậc thang cuối cùng.

"Đừng," Benjamin ngăn lại. "Bồ sẽ bị tai nạn khủng khiếp và đó là lỗi của mình."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45


"Không đâu," Charlie bắt đầu leo xuống. "Mình sẽ mở cái thùng đó ra."

"Sao phải mở?" Benjamin hét lên. Hạt Đậu tru theo phụ họa.

"Mình muốn biết trong đó có gì trước khi vô Học viện. Ốối!"

Charlie trượt chân. Nhưng nó xoay được người, đu vô một bậc thang chắc chắn hơn, quyết đi nốt quãng đường còn lại, cố bấu chặt hai bên chiếc thang, trong khi bàn chân dò dẫm tìm những bậc có thể chịu nổi sức nặng. Bằng cách ấy, sai vài cú hụt và trượt, nó cũng mò xuống được đáy hầm.

"Mang cái thùng lên đây đi," Benjamin, lấy hết can đảm để quỳ sát bên miệng hầm, nói vọng xuống.

Charlie đã tra cái chìa đầu tiên vô lỗ khóa.

"Mình sẽ mở cái thùng dưới này luôn," nó nói. "Ai mà biết được nhỡ đâu trong này có cái gì."

Chìa khóa đầu tra không khớp, chiếc thứ hai cũng thế. Không có âm thanh gì nữa phát ra từ cái thùng, và Charlie bắt đầu tự hỏi không biết tiếng 'thịch' lạ lùng kia là tiếng ống nước chảy, hay tiếng chuột chạy dưới ván lót sàn. Nó thử chiếc chìa khóa thứ ba nhưng cũng không khá gì hơn.

Cô Ingledew đã đưa cho Charlie mười chiếc chìa khóa cả thảy, khi thử đến cái thứ năm, nó có cảm giác là sẽ không có chìa nào hợp với cái thùng bạc. Có vài cái lớn đến nổi không thể lọt được vô lỗ khóa. Thở dài, Charlie lấy ra cái chìa thứ sáu.

"Không được hả?" Benjamin hỏi.

"Chả có cái nào vừa," Charlie ủ ê. "Dưới này lạnh kinh khủng. Mình sẽ..."

Một tiếng gõ thật to phía cửa ra vô ngắt lời nó. Con Hạt Đậu sủa vang và Benjamin nhổm phắt dậy.

"Mình phải làm sao bây giờ?" Benjamin hốt hoảng.

"Tốt nhất ra coi đó là ai trước khi ba mẹ bồ thức dậy," Charlie nói. "Nhớ đóng cửa hầm lại, nhỡ khi người đó vô nhà."

Charlie không đả động gì đến cái bóng đèn, nhưng trong lúc lo lắng, Benjamin đã vô ý tắt phụt đèn trước khi đóng cửa hầm lại.

"Ê!" Charlie thì thầm to hết cỡ một tiếng thì thầm.

Benjamin đi rồi. Charlie còn lại một mình trong bóng tối. Nó không thấy được cái thùng lẫn mớ chìa khóa. Tuy vậy, nó vẫn có thể cảm nhận bằng xúc giác; và khi đưa tay sờ soạng mặt thùng gồ ghề, nó nhận ra có một mảng lõm nhỏ bên hông thùng. Chầm chậm, ngón tay nó lần theo các từ: MƯỜI HAI TIẾNG CHUÔNG CỦA TOLLY.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46


Phần Benjamin, đầu óc nó quay cuồng lúc chạy ra mở cửa. Nó cố tưởng tượng xem ai mà lại ở ngoài bậc cửa sáng Chủ nhật bảnh mắt thế này. Có nên cho người đó vô không; và nếu cho vô rồi thì liệu nó có thể quay lại với Charlie không? Bây giờ nó mới nhớ ra mình đã bỏ Charlie lại trong bóng tối.

Benjamin mở hi hí cửa, và dòm quanh. Một người phụ nữ đứng trên bậc thềm. Bà ta có mái tóc đen, mặc một cái áo khoác sẫm trông mượt mà. Mặc dầu đã được một cây dù che kín đến phân nửa người, nhưng ngay lúc trông thấy bà, Benjamin đã biết chắc đó là ai. Nó nhận ra đôi ủng đỏ. Đó là một trong những bà cô Yewbeam của Charlie.

Nó hỏi, "Chi đó ạ?" Nhưng không mở cửa rộng thêm chút nào.

"Xin chào cháu!" Người phụ nữ có giọng nói nhừa nhựa, ngọt lịm. "Cháu là Benjamin đúng không?"

"Dạ," Benjamin đáp.

"Thằng cháu của bác có ở đây không?" Thằng Charlie ấy? Bác biết nó là bạn cháu." Bà ta mỉm cười ngọt ngào.

Ngay lậy tức, con Hạt Đậu cất tiếng gầm gừ trong họng, thế là Benjamin thoát được rắc rối, khỏi phải trả lời.

Bà ta cười khẩy, nói:

"Ồ. Nó không thích ta sao, con chó ấy?"

Benjamin đi đến kết luận rằng, dù với bất kỳ lý do gì, nó cũng tuyệt đối không được nói Charlie đang ở đâu với nhân vật Yewbeam này.

"Bạn ấy không có ở đây," nó nói. "Cháu không gặp bạn ấy từ hôm qua."

"Thế à?" Người phụ nữ nhướn một bên chân mày đen dài lên. Bà ta không còn cười nữa. "Kỳ thật. Nó nói nó đến gặp cháu kia mà."

"Không, bạn ấy không đến," Benjamin chối.

"Ồ, sao mày biết là nó không đến?" Bà ta chẳng còn gờ-ram ngọt ngào nào nữa.

"Vì nếu bạn ấy đến thì nãy giờ bạn ấy đứng đây." Benjamin trả lời, không một chút ngắc ngứ.

Lúc này con Hạt Đậu bắt đầu sủa hung tợn và Benjamin đã có thể đóng sập cửa lại trước mũi bà ta. Khóa cửa và cài chốt xong, nó hé nhìn qua khe nhòm và thấy bà ta đang nhìn nó trừng trừng, mặt trắng bệch ra vì tức giận.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47


Benjamin lùi khỏi cửa và nhón chân quay lại tầng hầm.

"Charlie," nó thầm thì, mở cửa hầm ra. "Một trong mấy bà cô của bồ tới."

"Ôi, không," tiếng thì thào đặc nghẹt của Charlie vang lên trong bóng tối. "Bật đèn lên, Benjamin."

"Xin lỗi, xin lỗi," Benjamin bấm công tắc đèn và nhìn xuống, thấy Charlie đang quỳ cạnh cái thùng.

"Bà cô nào vậy?" Charlie hỏi.

"Bà tóc đen, áo dài đen, ủng đỏ và mặt trắng bệch ấy," Benjamin nói nhỏ nhẹ.

"Venetia," Charlie thở ra. "Bà ấy gian xảo lắm."

"Coi bộ bà ấy sẽ không đi khỏi bậc cấp trước nhà đâu. Bồ nên ra bằng lối cửa sau."

Nhưng Charlie còn bốn chiếc chìa khóa cần thử trước khi chào thua trong nhục nhã. Chẳng có cái nào vừa cả.

"Mình phải tìm cho ra," nó hét lên.

"Suỵt! Bà ta nghe thấy bây giờ," Benjamin nhắc.

"Mình lên đây." Charlie bắt đầu leo lên. Lần này khó khăn hơn. Vài bậc thang đã gãy rụm trên đường nó leo xuống, và có vài bậc bây giờ nó phải đu lên bằng hai tay.

"Úi!" Nó suýt xoa khi bị một mảnh dằm đâm vô ngón tay cái.

"Suỵt!" Benjamin nhắc nữa.

Cuối cùng Charlie tới được bậc thang trên cùng, và hai đứa cùng nhau rón rén đi ra cửa trước.

Benjamin dán mắt vô khe nhòm.

"Bà ta đi rồi," nó nói.

"Không biết như thế thì xấu hơn hay tốt hơn," Charlie nói. "Bà ta có thể rình rập ở đâu đó rồi bất thình lình xông ra."

"Bồ có thể đi ngang vườn sau nhà rồi dòm qua tường coi bà ta có ở đó hay không," Benjamin gợi ý, "may ra có thể thoát bằng cách đó."

"Ý hay," Charlie nhất trí.

Chúng ra cửa sau , với Hạt Đậu đi theo, sủa ông ổng khoái chí, mong một cuộc đi dạo.

"Ầm ĩ vậy mà ba mẹ bồ vẫn có thể ngủ được nhỉ," Charlie nhận xét.

"Ba nẹ mình mệt," Benjamin nói, rồi nó hỏi, "Chuyện mở cái thùng sao quan trọng vậy? Mình cứ để nó khóa luôn không được sao? Vứt nó vô sọt rác hay gì gì đó."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48


"Đâu được," Charlie phản đối. "Món đồ ở bên trong thùng đã được dùng để đổi đứa bé. Giờ cô Ingledew có thể dùng nó để chuộc đứa bé về. Tụi mình phải giữ cho cái thùng được an toàn."

"Lỡ nó là một thứ khủng khiếp mà không ai muốn giữ thì sao?"

Charlie đã nghĩ tới điều này, nhưng rồi nó quả quyết rằng đây là thứ mà có người rầt cần. Tại sao mấy bà cô lại quan tâm đến thế? Tại sao lại có một thằng tóc đỏ đến hỏi về cái thùng?

"Chắc chắn là có người rất cần món đồ đó," Charlie nói, "nhưng họ sẽ không có được nó cho đến khi nào mình tìm được đứa bé, và theo ông Onimousi nói, thì đứa bé đang ở Học viện Bloor."

Charlie mở cửa sau, nhảy xuống các bậc tam cấp và phóng vọt qua khu vườn.

Benjamin nhìn thằng bạn cứ thế lao vù qua cổng mà không chịu để ý hai phía.

"Nó sẽ bị bà cô kinh khủng kia tóm mất thôi." Benjamin thở dài. Đôi khi Charlie chẳng nghĩ ngợi cẩn thận xem mình đang làm gì cả.

Con Hạt Đậu lộ vẻ thất vọng vì không được đi dạo, Benjamin quyết định làm cho nó một bữa sáng thật xôm tụ. Nghĩ tới món xúc xích nướng thì đến Benjamin cũng cảm thấy đói bụng.

Khi xuống bếp, Benjamin chợt thấy ngay giữa bàn bếp có một tấm danh thiếp ghi dòng chữ Orivil Onimousi và Những Con Mèo Lửa, bằng chữ in nhũ vàng.

Tấm danh thiếp nằm đây từ lúc nào? Làm sao nó chui được vô đây? Và tại sao nó lại chui vô đây?

Charlie đã chạy hết con hẻm sau nhà Benjamin. Giờ thì nó đang ở khúc đường mà hôm nọ, lần đầu tiên, nó bắt gặp Ông cậu kích bể bóng đèn. Nó liếc thật lẹ qua trái, rồi qua phải, để biết chắc là bà cô không có trên đường.

"Mình lừa được bà ấy rồi," Charlie hí hửng. Nó chạy tới đường Filbert, quẹo cua và...

"Tóm được rồi!" Một giọng nói vang lên.

Bà cô Venetia cắm những móng tay dài ngập vai Charlie.

"Đi theo ta nào, thằng kia," bà Venetia rù rì đầy đe dọa. "Chúng ta có điều muốn hỏi mi. Và nếu chúng ta không nhận được câu trả lời thỏa đáng thì đáng tiếc cho mi đấy. Rất đáng tiếc."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49


Kỳ Nghỉ Bị Hỏng

Bà cô Venetia lôi Charlie về nhà, móng tay bà bấu chặt cổ nó. Charlie hết thụp xuống lại vùng vẫy suốt dọc đường, nhưng không sao thoát khỏi những móng vuốt cứng như thép đó.

Nội Bone đang đứng đợi họ ở hành lang, mặt bà nặng như đeo đá.

"Tốt lắm, Venetia. Cần phải có đôi chân trẻ khỏe để bắt một tên tội phạm."

"Cháu mà là tội phạm?" Charlie phản đối.

Nó liếc đôi ủng đỏ của bà cô Venetia. Đôi chân của bà ấy không lấy gì làm trẻ khỏe cho lắm. Bà ấy chỉ gian manh, thế thôi.

Nội Bone thúc nó vô bếp; nó ngồi xuống, xoa bóp cái cổ của mình.

Mẹ Charlie ngước lên khỏi trang báo:

"Có chuyện gì vậy?"

"Chúng ta có một thằng hư đốn," nội Bone xối xả. "Phải vậy không,Charlie? Và một thằng dối trá."

"Không phải," Charlie lầm bầm.

"Ô! Tao nói 'phải' đấy." Nội Bone ngồi đối diện và ngó lăm lăm vô mặt Charlie. "Nó có một cái thùng không phải là của nó, nhưng nó không thể mở cái thùng ra được."

Charlie chưa kịp ngăn cho nội Bone ngừng nói, thì bà cô Venetia đã thọc tay vô túi áo nó và rút ra bịch chìa khóa.

"Cái gì đây?" Bà vừa hỏi, vừa rung mớ chìa khóa lạch cạch trên đầu nó.

"Charlie, chìa khóa đó của ai?" Mẹ nó hỏi.

"Không của ai cả. Đó là... một người bạn cho con. Chơi thôi mà."

"Đồ nói láo," nội Bone gầm lên.

"Đừng gọi nó như vậy chớ," mẹ Charlie giận dữ. "Sao mẹ biết được chuyện đó là không có thật?"

"Amy thân yêu, tôi biết rõ con trai cô hơn cô đấy," nội Bone lạnh lùng. "Một kẻ đúng lý ra phải biết rành hơn về cái thùng đã cho thằng bé cái thùng. Một kẻ nào đó không có quyền giữ cái thùng đó, và cái thằng ngu này lại đem giấu nó đi, chắc chắn là ở trong nhà thằng Benjamin."

"Con không hiểu nội đang nói gì," Charlie cãi. Nó nhất định không trả lời thêm một câu hỏi nào nữa, và cuối cùng nội Bone đành bỏ cuộc.

Với nụ cười hiểm độc, bà cô Venetia thảy mớ chìa khóa xuống bàn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50


"Tốt hơn con nên trả chúng về nơi của chúng," bà nói, khá ngọt ngào.

Charlie chộp lấy đống chìa khóa.

"Việc này chưa xong đâu," nội Bone đe nẹt.

"Để thằng bé yên đi," mẹ Bone bảo.

"Giờ bọn ta sẽ để mặc nó." Nội Bone nhìn bà cô Venetia đầy ngụ ý. "Chúng ta vẫn còn con cá khác để tóm."

Charlie nhẹ cả người khi hai bà đội nón, đeo găng tay và lướt lẹ ra đường, chắc lại quấy nhiễu ai đó. Nếu Benjamin là nạn nhân họ nhắm tới thì họ sẽ không đời nào vượt qua được con Hạt Đậu.

"Charlie, chuyện gì vậy con?" Mẹ nó hỏi khi chỉ còn hai mẹ con.

"Không có gì đâu, mẹ. Nội Bone muốn biết mọi thứ, nhưng con có quyền giữ bí mật của mình chứ, phải không mẹ?"

"Ờ. Nhưng coi bộ đây là loại bí mật khá nghiêm trọng. Con không thể nói với mẹ đó là gì sao?"

Trông mẹ lo lắng quá, Charlie ghét nhất là phải nói dối mẹ. Nó quyết định ít ra cũng nên hé cho mẹ biết một phần nhỏ của vấn đề.

"Vụ này là về một đứa bé," nó bắt đầu.

Mẹ nó há hốc miệng kinh ngạc, "Một đứa bé!"

Charlie mong sao mẹ nó đừng có hoảng sợ như vậy.

"Yên tâm đi mẹ, con không đánh cắp ai hay cái gì cả. Bây giờ nó không còn bé nữa, con bé ấy... nó là con gái... cỡ bằng tuổi con. Khi nó còn nhỏ xíu, mẹ nó mất và ba nó đã đem đổi nó lấy một thứ khác..."

"Cái gì?" Mẹ nó vội đưa tay bụm miệng lại.

"Kinh khủng quá mẹ nhỉ? Nhưng mà, ba con bé ấy mới mất. Người bà con duy nhất còn sống của nó muốn gặp lại nó, nhưng bà này không tìm ra cháu mình được. Vì thế con định sẽ đi tìm con bé."

"Con ấy hả, Charlie? Con không thể đi khắp nơi tìm trẻ lạc được. Ai mà biết được con bé đó đang ở đâu."

"Ừm, nhưng con nghĩ con biết nó ở đâu. Con không nói thêm được nữa đâu, mẹ ạ. Con xin lỗi. Mẹ sẽ không nói gì với nội Bone hay với mấy bà cô chứ mẹ? Con không nghĩ họ về phe mẹ con mình đâu."

"Mẹ đống ý," mẹ Charlie nói, vẻ khổ tâm.

"Con sẽ tìm con bé đó, mẹ ạ," Charlie cương quyết. "Tức cười thật, nhưng tự nhiên con thấy đó là việc con phải làm."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51


Trước sự xúc động cực độ của Charlie, mắt mẹ nó bắt đầu long lanh, nhòa lệ.

"Con giống ba con quá," mẹ nó dịu dàng. "Mẹ sẽ giữ bí mật cho con, Charlie. Nhưng phải cẩn thận. Bọn họ rất mạnh, con biết đó, những người mà con đối đầu ấy."

Ánh mắt mẹ nó liếc nhanh lên cửa sổ nói cho Charlie biết chính xác mẹ muốn ám chỉ ai.

Chuông cửa reng. Nghĩ đó là ngoại Maisie lại quên chìa khóa, mẹ Charlie bảo nó ra mở cửa.

Thay vì thấy ngoại Maisie ngoài ngưỡng cửa, nó thấy một thằng bé có nét mặt rạng rỡ. Thằng bé cao hơn Charlie một chút, tóc sáng, màu nâu nhạt, hơi giống với màu mắt.

"Anh là Fidelio Gunn," thằng bé nói."Người ta yêu cầu anh giúp em học nhạc. Anh sẽ là gia sư của em. Em là người may mắn lắm đấy nhé."

Charlie á khẩu.

"Hôm nay là chủ nhật mà," cuối cùng nó nói.

Thằng bé toét miệng cười đến mang tai:

"Cả tuần anh bận lắm, không đi được. Anh vô được không?" Nó xách theo một hộp đựng vĩ cầm.

Charlie đã bình tĩnh lại. "Ai gởi anh đến đây thế?"

"Dĩ nhiên là Học viện Bloor," thằng bé nói một cách nồng nhiệt. "Họ bảo với anh là phần âm nhạc của em cần phải làm việc lại." Nụ cười của nó thậm chí còn ngoác rộng hơn nữa.

"Âm nhạc của em làm gì có," Charlie nói, nhe răng cười lại.

Thằng bé lạ mặt bước vô hành lang, không đợi mời. "Đàn piano ở đâu?" Nó hỏi.

Charlie dẫn nó vô căn phòng chỉ dùng cho những dịp viếng thăm của người nhà Yewbeam. Ở cuối phòng, một cây đàn piano kê sát tường. Theo trí nhớ của Charlie thì chưa ai từng đụng đến cây đàn.

"Bùm", Fidelio mở nắp đàn. Nó lướt những ngón tay khắp các phím ngà. Một giai điệu đích thực nổi lên, một giai điệu khá đẹp.

"Cần phải điều chỉnh," Fidelio nói, "nhưng cũng không cần lắm. Có ai chơi cây đàn này không?"

Charlie chợt nhanh nhẩu nói, "Hình như ba em có chơi. Em không biết. Ba em mất rồi."

"Ồ." Lần đầu tiên kể từ lúc đến, Fidelio trông có vẻ nghiêm túc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52


"Chuyện xảy ra lâu lắm rồi," Charlie hấp tấp nói.

Nụ cười của Fidelio xuất hiện trở lại. Nó kéo ghế đàn ra, ngồi xuống và chơi đàn thật vang thật hân hoan.

"Các con đang làm gì đó?" mẹ Charlie đứng ở ngưỡng cửa, mặt bà trắng bệch như bị ma nhát.

"Chào cô!" Fidelio nói. "Cháu là Fidelio Gunn. Cháu đến để dạy nhạc cho Charlie."

"Sao lại thế?" Mẹ Charlie hỏi.

"Vì em ấy là một trong những người có phép thuật, và cho dù em ấy không bao giờ là nhạc sĩ, thì em ấy cũng không thể đến Học viện mà mù tịt được, phải không ạ?".

Fidelio nở một nụ cười ấm áp với mẹ Charlie.

"Cô cũng nghĩ thế," mẹ Charlie nói một cách yếu ớt. "Không ai chơi cây đàn piano đó từ... từ rất lâu rồi." Cô hắng giọng, cổ họng cô khản đặc, "Ừm... các con tiếp tục đi," cô nói rồi đi ra, đóng cửa phòng lại.

Charlie không thích người ta biết nó có phép thuật.

"Làm thế nào mà anh biết em... có...?" Nó hỏi Fidelio.

"Nếu em sắp vô học khoa nhạc, mà không biết đàn lấy một cây xúc xích, thì bảo đảm em phải là một kẻ trong đám đó rồi," Fidelio nó. "Số còn lại bọn anh đều chỉ có tài thôi."

Charlie tò mò. "Còn bọn như tụi em nhiều không ?"

"Không nhiều," Fidelio nói. "Anh không biết hết mấy đứa như em. Một số đứa trong số đó thực sự có tài, lại vừa có phép thuật. À mà, em có phép gì ?"

Charlie cảm thấy không muốn kể ra lúc này vụ nó nghe được những tiếng nói.

"Em sẽ nói cho anh nghe vào lúc khác," nó bảo.

Fidelio nhún vai. "Cũng được. Giờ thì tiếp tục học nhạc nào."

Chúng bắt đầu bằng "mổ cò", và Charlie vô cùng ngạc nhiên là chỉ sau vài lỗi kinh khủng thì nó cũng xoay sở để đánh được một số nốt nhạc cơ bản bằng cả hai tay, trong khi Fidelio chọn lựa giai điệu.

Chừng sau một tiếng đồng hồ, Charlie có thể chơi các thang âm trên những phím khác nhau, và cả một hợp âm rải. Fidelio là một giáo viên vô cùng ồn ào. Nó nhảy lộp cộp quanh Charlie, nhịp chân, gõ lên đàn, xướng âm. Cuối cùng, nó lấy cây vĩ cầm ra và bắt đầu đệm cho Charlie. Chúng tạo nên âm thanh thật tuyệt.

"Giờ anh phải về đây," Fidelio ngân nga, vung vẩy và đưa cho Charlie:

"Coi kỹ những cái này và học thuộc các nốt nhạc đi. Được không?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53


"Được ạ." Đầu Charlie vẫn còn văng vẳng tiếng nhạc khi nhìn Fidelio đi ra.

Chiều hôm đó, Charlie mang mấy bản nhạc Fidelio đã để lại cho nó ra xem. Nó nhanh chóng nhận ra là nếu ngồi bên đàn piano thì sẽ dễ học thuộc các nốt nhạc hơn.

Nhưng nó chỉ mới ấn được vài phím thì nội Bone bất ngờ xông vô, yêu cầu được biết vì sao nó lại ồn ào lên như vầy.

"Con phải học nếu sắp tới vô khoa nhạc, đúng không ạ?" Charlie nói.

Nội Bone khịt mũi và sau đó đặt một cuốn tập to cộ lên cái bàn phòng ăn.

"Học nhạc xong thì bắt tay vô cái này, nghe chưa," bà bảo.

Charlie không thích cái tập giấy dày cộp, đen thui đó. Ngoài bì là dóng chữ được in nhũ vàng: HỌC VIỆN BLOOR.

"Đó là cái gì vậy?" Nó hỏi.

"Bài tập," nội Bone đáp. "Những câu hỏi. Con phải trả lời mọi câu hỏi trong đó. ta sẽ kiểm tra bài làm của con vào cuối mỗi ngày. Nếu sai thì phải làm lại. Ta nghĩ cần ít nhất một tuần để trả lời hết."

"Như thế không công bằng," Charlie líu lưỡi. "Tiêu hết cả kỳ nghỉ của con rồi còn gì."

"Không đâu," nội Bone mỉm cười."Con có máy vi tính, đúng không? Cứ nghĩ xem, trong vòng một tuần con sẽ biết được bao nhiêu là thứ. Rồi con sẽ gần như một nhà thông thái, phải không Charlie?"

"Con không muốn thông thái," Charlie làu bàu.

"Nếu mày trả lời không xong mấy câu hỏi này thì tao dám chắc là mày sẽ khốn khổ khốn nạn ở Học viện Bloor đấy." Nội Bone nổi cáu. "Chứ mày muốn ngay từ đầu đã không ra gì hay sao thế?" Rồi, vẫn mang một nụ cười gằn bực bội, bà rời khỏi phòng.

Charlie không thể tin nổi sao mình đen đủi tới vậy. Nó mở cuốn tập ra và đảo qua danh sách câu hỏi. Có năm trăm lẻ hai câu! Và, với cái liếc sơ, nó biết mình không thể trả lời bất kỳ câu nào. Tất cả đều hỏi về lịch sử xa xưa, về những địa danh, về những con người nó chưa từng nghe nói đến. Gay nhất là những câu hỏi về toán và khoa học. Dù với máy vi tính thì nó cũng phải mất nhiều thế kỷ mới trả lời hết phân nửa.

Charlie rên rỉ. Nó đành phải từ bỏ âm nhạc mà xách cuốn tập bìa đen lên lầu. Khi đi ngang qua cửa phòng Ông cậu Paton, chợt nảy ra một ý, nó bèn gõ cửa, hơi ngần ngại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54


"Gì đó?" Giọng nói cáu kỉnh quen thuộc vọng ra.

"Con đây mà, Ông cậu Paton," Charlie nói. "Con xin lỗi đã quấy rầy Ông cậu, nhưng con có chuyện này hết sức rắc rối cần được giúp đỡ."

"Vậy thì vô đi," Ông cậu Paton nói trong tiếng thở dài.

Charlie bước vô. Phòng Ông cậu trông còn hỗn độn hơn lần trước. Vài mẩu giấy còn mắc cả vô tay áo ông.

"Chuyện gì?" Ông cậu Paton hỏi.

Charlie đặt cuốn tập lên bàn ông.

"Nội Bone kêu con phải trả lời toàn bộ những câu hỏi này trong một tuần. Hơn năm trăm câu."

Ông cậu huýt gió, và nói "Một yêu cầu quá sức đấy, Charlie."

"Làm sao con làm được, Ông cậu Paton?"

"Mày sẽ cần rất nhiều giấy."

"Thôi mà. Nghiêm túc đi mà," Charlie đau khổ nói.

"Ta coi là mày đang xin ta giúp đỡ đi," Ông cậu Paton đò đưa. "Nếu vậy thì ta cũng không thể bỏ công việc của ta hôm nay được. Nhưng ngày mai chắc chắn ta sẽ làm những gì có thể làm được cho mày. Kiến thức bách khoa của ta cũng đáng kể đấy. Chúng ta sẽ giải quyết đống này gọn gàng thôi, ta chắc đó." Ông cậu vỗ vỗ lên tập giấy đen. "Bây giờ thì đem cái thứ xấu xa này đi đi, và để cho ta yên."

"Con cám ơn, Ông cậu Paton. Cám ơn, cám ơn Ông cậu!"

Lòng tràn trề biết ơn, Charlie nhảy vụt ra cửa, nhưng lần này, trước khi ra khỏi, nó không thể kìm được, hỏi:

"Chính xác thì công việc của Ông cậu là gì vậy?"

"Ta đang viết một cuốn sách," Ông cậu trả lời mà không nhìn lên. "Lâu nay ta vẫn viết, và chắc chắn sẽ viết mãi."

"Sách về cái gì ạ?"

"Lịch sử, Charlie." Ông cậu Paton giờ đang viết lia lịa một cách giận dữ vô một cuốn sổ. "Lịch sử dòng họ Yewbeam và ông tổ của họ là Vua Đỏ."

Lại là Vua Đỏ.

"Ông ta là ai vậy?" Charlie hỏi.

"Ông ta là ai à?" Ông cậu Paton nhìn Charlie chằm chằm, như thể không trông thấy nó, như thể ý nghĩ của ông đang ở tận đẩu tận đâu. "Một ngày nào đó, ta sẽ kể cho mày nghe nhiều hơn. Còn bây giờ, tất cả những gì ta có thể nói là, ông ấy là một vị vua... đã biến mất."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55


"Ồ," Charlie quyết định tốt nhất là nó nên biến đi, trong khi Ông cậu vẫn còn đang vui vẻ. Nó đóng cửa lại, thật sẽ sàng sau lưng.

Ông cậu Paton đã giữ lời. Hàng ngày ông cho Charlie vô phòng, rồi hai người cùng nhau giải từ đầu đến cuối cái danh sách câu hỏi dài thượt ấy. Ông cậu Paton thực đã không ngoa về kiến thức tổng quát của mình. Quả là đáng nể.

Charlie giải đáp một trăm câu mỗi ngày; như thế, theo Ông cậu đã tính toán, nó sẽ hoàn thành vào tối thứ sáu và sẽ có một ngày nghỉ cuối tuần trước khi vô Học viện.

Vào các buổi tối, nội Bone cho phép Charlie mở đàn piano ra và tập mấy nốt nhạc mà Fidelio đã đưa cho nó để học thuộc. Nhưng có một hôm, nó quên. Nó đói quá nên phải vô bếp kiếm bánh mì bơ ăn. Mới cắn được vài miếng thì nó gục đầu xuống bàn và thiếp đi. Nó choàng dậy thì thấy nội Bone đang nắm tóc kéo đầu nó lên.

"Học nhạc, Charlie!" Bà gào lên với nó. "Không học cho xong thì đừng có mà ăn tối."

Charlie lê bước đến bên cây đàn piano. Nội Bone dõi theo nó như một con diều hâu, cho đến lúc nó kéo cái ghế đàn ra và ngồi xuống. Nó mệt đến nỗi không nhấc nổi ngón tay; thế nên nó không cố nữa. Ngả người ra sau, khoanh tay trước ngực, nó lầm bầm:

"Phải chi có ba ở đây, ba sẽ dạy mình. Mình nghĩ chỉ có ba mới thích hợp với cây đàn này."

Nội Bone đã dợm bỏ đi, nhưng ngay lập tức, bà buột miệng:

"Ba con có một cây piano lớn, dựng giữa một căn phòng rộng, sáng trưng. Căn phòng đó chỉ có hai thứ thôi: đó là cây đàn piano và ba Lyell của con. Nhìn qua dãy cửa sổ dài là thấy một hồ nước, nhưng ba con không bao giờ nhìn ra đó, ba con chỉ dán mắt vô bản nhạc trong khi mười ngón tay bấm phím đàn. Thế rồi, Lyell bẻ vỡ lời nguyền."

"Sau đó chuyện gì xảy ra?" Charlie dũng cảm hỏi. Nó gần như nghe thấy một tiếng "crắc" trong người nội Bone, khi bà vụt thoát khỏi cơn mơ màng.

"Ba mày đã phá luật, Charlie. Việc xảy ra là vậy. Cẩn thận đừng để việc đó lặp lại với mày đó."

Trong tích tắc, bà biến mất, và Charlie nhận thấy mình đã tỉnh như sáo. Nửa giờ sau, nó đã thuộc nhiều nốt nhạc đến nỗi có thể đọc được một giai điệu đơn giản, và thậm chí còn đàn được cả giai điệu ấy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56


Kể từ khi bị lừa đến nỗi tự phản bội chính mình, Charlie tránh không xem báo hay tạp chí nữa. Nó không muốn nghe những tiếng nói. Nó không muốn nghe trộm chuyện riêng tư hay lắng nghe chuyện bí mật của người khác nữa. Mỗi lần mẹ nó mở báo ra đọc, nó lại ngoảnh đầu đi. Nhưng ngoại Maisie bảo phép thuật bẩm sinh của nó nên được sử dụng, để cho vui thôi vậy mà. Cuối cùng ngoại cũng thuyết phục được Charlie lắng nghe hình hai ngôi sao màn bạc mà bà ngưỡng mộ : Gregory Morton và Lydia Smiley.

Bức hình chụp bên hồ bơi. Ban đầu Charlie chỉ nghe được một tiếng tóe nước nhỏ xíu. Nó định đẩy tờ tạp chí ra chỗ khác, đang hy vọng thế là đã mất hẳn cái biệt tài không mong đợi đó, thì một giọng nói vang lên, "Phải giảm cân đi thôi em gái. Người em nứt ra khỏi cái bikini kìa.

Đó chắc chắn là giọng của tay phó nháy, bởi vì liền ngay theo sau là giọng của Gregory Morton văng tục khủng kiếp, "Mày có để người yêu của tao yên không, mày là đồ ****!!! Tao thích mũm mĩm, trông...”

Lydia Smiley văng tục thậm chí còn nhiều hơn Gregory, cô ta nói, "Đủ rồi. Tao chịu hết nổi tụi bay rồi. Cả hai thằng ****!!!”

Charlie lặp lại những gì nó đã nghe được cho ngoại Maisie và mẹ. Họ phá ra cười lăn cười bò, cười chảy cả nước mắt. Charlie thấy chuyện đó đâu có mắc cười lắm, nhưng tiếng cười của ngoại Maisie dễ lây nên cuối cùng nó cũng bật cười theo hích hích.

"Ôi, Charlie, nghe thêm nữa đi," ngoại Maisie nài nỉ. "Để coi, tấm này được không?"

Ngoại lại đẩy tờ tạp chí về phía Charlie, chỉ vô hình ngài thủ tướng và gia đình.

Charlie chưa kịp liếc nhìn tấm hình thì cửa mở tung, và nội Bone hiên ngang đi vô. Ngay lập tức bà đoán được chuyện gì đang xảy ra, bèn phăm phăm đến bên bàn, giật lấy tờ tạp chí và kẹp vô nách.

"Sao các người dám làm chuyện này?" Bà hét lên, lườm ngoại Maisie trước tiên rồi lườm mẹ Charlie. "Thằng bé này được ban phép thuật," bà thò một ngón tay dài dí mạnh vô đầu Charlie, "và các người đang khuyến khích nó lạm dụng phép thuật."

"Con chỉ..." Charlie cất tiếng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 57


"Tao thừa biết mày đã làm gì," nội Bone lạnh lùng. "Ngồi trong bếp mà cười sằng sặc thì đâu có gì đàng hoàng. Mày không xứng đáng với tài phép của mày, thằng ngu. Bây giờ mày biết mày có phép thuật rồi thì phải có trách nhiệm trau dồi nó chớ. Phải trau dồi, phải tôn kính, phải nuôi dưỡng của thừa kế đó chớ... chớ đâu phải lãng phí vô những trò rác rưởi, lố bịch như vầy. Liệu mà dùng nó vô những việc quan trọng."

Charlie tính cãi là thủ tướng cũng quan trọng vậy, nhưng nó lại suy nghĩ xa hơn. Nó còn hai ngày và hai trăm câu hỏi cần trả lời, nó không muốn phá cơ hội có một ngày cuối tuần rảnh rỗi.

"Tôi chẳng hiểu tại sao lại không để thằng Charlie thỉnh thoảng được vui vẻ một tí," ngoại Maisie phẫn nộ. "Nó cũng là cháu tôi vậy."

"Đó là điều không may cho nó," nội Bone táp lại. "Charlie, về phòng học bài."

Charlie vội vả chuồn lên lầu, vô phòng mình, để mặc ngoại Maisie và nội Bone ở lại mắng mỏ nhau.

Nó vừa tính ngồi vô bàn thì trông thấy Benjamin băng qua đường. Charlie vẫy tay và mở cửa sổ ra.

"Có chuyện gì vậy?" Benjamin gọi. "Sao mấy ngày nay không thấy bồ? Mình có nhấn chuông nhà bồ hoài nhưng không ai cho mình vô."

Charlie giơ cuốn tập đen lên.

"Mình có năm trăm câu hỏi phải trả lời," nó nói với Benjamin."Giờ chỉ còn hai trăm câu thôi. Mình sẽ rảnh vào cuối tuần. Còn cái đó sao rồi?"

"Tệ lắm," Benjamin nói. "Nó vẫn phát ra tiếng động. Có một bà cô đáng sợ của bồ đến. Bà ấy giả bộ đi quyên góp từ thiện, nhưng mình biết mặt bà mà. Bà này cũng giống như bà kia thôi, có điều già hơn."

"Bồ không để bà ấy vô nhà chứ?" Charlie lo lắng hỏi.

"Không, Con Hạt Đậu tung ra cú sủa chết người là bà ấy chạy mất."

"Thằng Hạt Đậu khá lắm. Bây giờ mình phải đi làm bài thôi, Benjamin." Charlie thở dài não nề. "Hẹn gặp bồ vào thứ sáu khi mình đã làm xong các câu hỏi."

"Ờ." Benjamin phẩy tay một cái. "Kỳ nghỉ điên thật! Mình chẳng gặp được ai cả. Mình sẽ dẫn con Hạt Đậu đi coi phim."

"Ngoài rạp có chiếu 'Trái Tim Chó' đó," Charlie nói. "Con Hạt Đậu sẽ thích cho coi."

Nó đóng cửa sổ lại và quay về với những câu hỏi. Nhưng nó không sao tập trung được. Đầu óc nó cứ nghĩ đến cái thùng màu bạc. Trong đó có gì? Và tại sao những người nhà Yewbeam lại nôn nóng muốn đoạt cho được cái thùng đó đến vậy?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 58


Bị Thôi Miên

Vào tối thứ Sáu, nội Bone chấm điểm một trăm câu hỏi cuối cùng của Charlie. Nó đã kiểm tra kỹ với Ông cậu Paton, và nó chắc chắn tất cả những câu trả lời đều đúng. Nhưng nội Bone lại đeo một bộ mặt đanh sắt khi đọc những dòng chữ ngoằn ngoèo của Charlie, làm tim nó bắt đầu thót lại.

Trong phòng nội Bone nóng hầm hập, đã thế Charlie phải đứng kế lò sưởi trong khi bà nó thì ngồi bên chiếc bàn nhỏ trước mặt. Đôi cẳng gầy guộc của bà xoãi dài ra dưới gầm bàn, hướng về phía lò sưởi, và Charlie không thể không nhận thấy hai ngón chân cái xương xẩu lòi ra khỏi chỗ đầu vớ lủng. Nó cảm thấy gớm guốc.

Rốt cuộc thì nội Bone cũng phết một dấu kiểm bé xíu bên cạnh hàng cuối cùng của trang cuối cùng. Bà ngước nhìn lên, "Chữ viết của mày thật ô nhục."

"Nhưng con trả lời đúng đấy chứ?"

"Ừ," bà khịt khịt và hỉ mũi. "Mày có gian lận không?"

"Gian lận?" Charlie hơi run. "Không... không."

"Coi bộ mày không chắc lắm."

"Con chắc chứ," Charlie cãi lại. "Ý con là, có đúng là nội cho con được phép tra cứu hoặc dùng máy vi tính, đúng không? Và con làm y vậy."

"Đây là mười câu hỏi nữa." Bà đưa cho nó một tờ giấy. "Mày phải ngồi tại cái bàn này và trả lời ngay tại chỗ. Ngồi đây tao mới canh chừng mày được. Dễ lắm, cho nên mày không cần phải tra cứu đâu."

"Nhưng lúc trước thỏa thuận đâu có vụ này đâu,"Charlie rú lên. "Thật không công bằng."

"Cuộc đời vốn không công bằng," nội Bone nói. Bà lảo đảo lê bước tới cái giường lồi lõm, rộng rinh của mình, và lăn kềnh xuống đống gối. "Làm đi... càng sớm bắt đầu càng mau kết thúc."

Charlie lặng lẽ nghiến chặt răng. Tất cả đều là bài tập toán. Nó rên rẩm và bắt đầu. Hai bài đầu ngốn mất của nó cả thế kỷ, và nó vừa chuẩn bị giải bài thứ ba thì chợt nghe có tiếng ngáy đằng sau.

Nội Bone đã ngủ tự hồi nào. Miệng bà há hốc và một âm thanh đùng đục, ụ ịt đang phát ra từ đó. Charlie kiễng chân đi ra cửa, mở thật khẽ khàng, và lỉnh ra hành lang. Một tiếng 'kẹt' nhỏ vang lên khi nó đóng cửa lại, nhưng nội Bone vẫn không thức giấc.

Chẳng buồn khoác thêm áo khoác, Charlie lẻn ra đường và chạy tọt sang nhà Benjamin. Lúc nhảy lên mấy bậc cấp, nó nghe tiếng con Hạt Đậu sủa, tiếp liền là ba tiếng ré đinh tai. Charlie nhấn chuông.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 59


Nó nhận thấy có một con mắt hiện ra ở đầu bên kia của lỗ nhòm, và rồi cửa mở ra.

Charlie kinh ngạc khi thấy đứng sừng sững trước mặt nó, không phải Benjamin, mà là ông Onimous.

"Chính là cậu," ông Onimous nói, cùng với một cú nhảy lò cò. "Chúng tôi đang chờ cậu. Vô đi, vô đi!"

Khi Charlie bước vô nhà, lại có thêm một tiếng sủa điên tiết nữa.

"Thôi nào, Đậu Ván," ông Onimous gọi. "Lịch lãm tí nào. Lũ mèo lửa của ta không ưa bọn chó thô lỗ đâu."

Rồi ông nhảy chân sáo qua hành lang cho tới khi chạm đến cửa tầng hầm. Đằng sau cánh cửa là Benjamin đang đứng, một tay túm chặt cổ con Hạt Đậu. Hạt Đậu ta vẫn cứ thò mõm xuống những bậc thang ọp ẹp; tiếng gừ của nó đã biến thành một tràng rống giận dữ.

Charlie đã thấy lý do ngay lập tức: dưới chân cầu thang, ba con mèo của ông Onimous đang lượn lờ vòng quanh cái thùng kim loại. Con Dương Cưu đột ngột gừ lên một tiếng kỳ quái và nhảy phóc lên cái thùng. Con Sư Tử, đuôi quật đen đét, giơ vuốt ra tấn công ổ khóa, trong khi con Nhân Mã ngoạm một cái móc gài.

"Cố lên, lũ mèo lửa của ta," ông Onimous khích lệ. "Bọn bay có thể làm tốt hơn thế mà. Hãy cho chúng ta thấy bản lĩnh của tụi bay coi!"

Lũ mèo ngóng lên nhìn ông Onimous, những cặp mắt lạ lùng sáng lấp láy, và ngay sau đó, chúng làm một việc hết sức kỳ lạ. Chúng bắt đầu chạy vòng quanh cái thùng. Mũi con này chạm đuôi con kia, chúng nối nhau tạo thành một vòng tròn, và khi chúng chạy, vòng tròn ấy sáng dần, sáng dần, cho đến khi biến thành một quầng sáng chói lòa. Những sinh vật đang bốc cháy ấy chạy càng lúc càng lẹ, và thoáng chốc, không còn thấy con mèo nào nữa, chỉ thấy lửa cháy rừng rực quanh cái thùng kim loại. Lửa liếm, lửa đốt, lửa cháy sém cái thùng. Mùi khét lẹt giăng kín tầng hầm, Charlie và Benjamin bật ho sặc sụa. Con Hạt Đậu cong đuôi biến mất, rú lên thảm hại.

Nhưng cũng chẳng được gì. Khi ngọn lửa tắt đi, lũ mèo lại hoàn mèo, cái thùng vẫn còn khóa, trơ trơ.

"Cậu phải đi tìm cho ra đúng chìa khóa, Charlie," ông Onimous nói. "Tiến sĩ Tolly biết mình làm gì khi niêm phong cái thùng này. Có lẽ ông ta cố ý để nó bị khóa lại vĩnh viễn."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom