Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2500: Hàn Tam Thiên Quay Trở Lại Rồi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Hương thơm mê người của ả ta ngày càng gần khiến mũi hắn cảm thấy khó chịu.

Chỉ là, ả ta vừa dán vào người Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên bất giác đưa tay điểm trên cánh tay của ả ta, cản trước mặt.

“Ngươi đang làm gì vậy?" Lục Nhược Tâm cố gắng vùng vẫy, nhịp tim bất giác đập nhanh hơn, nhưng trong ánh mắt là sự tức giận và bất mãn.

“Ngươi muốn làm gì?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng hỏi lại.

Bất luận là Hàn Tam Thiên nói gì, Lục Nhược Tâm lúc này vẫn đưa mặt về phía bên tai của Hàn Tam Thiên, lạnh lùng nói: “Nếu như người còn cự tuyệt ta, ngươi đừng quên trên bức thư đó là gì, đến lúc đó người có cầu xin ta cũng không có tác dụng" 
“Hơn nữa, ta chỉ muốn nói với ngươi, ngươi có phải nên quay về thành xem một chút không?" 
Nói xong, Lục Nhược Tâm lập tức xoay người lại, dáng người uyển chuyển, mang theo ánh mắt buồn buồn nhìn Hàn Tam Thiên.

ta muốn lợi dụng cơ hội này để xem Hàn Tam Thiên có phản kháng lại với bản thân ả hay không, có thể tiếp cận được Hàn Tam Thiêm thêm một chút hay không.

Nhưng kết quả lại khiến ả vô cùng thất vọng.

Một chút cơ hội cũng không có.


Về thành sao? 
Đồng tử của Hàn Tam Thiên lúc này chợt thu hẹp lại.

!
“Ta! ta đã hôn mê bao lâu rồi?" Trong trí nhớ của mình, Hàn Tam Thiên chỉ cho rằng 
mình vừa chợp mắt, có lẽ thời gian hôn mê đó sẽ không dài, cùng lắm chỉ là một ngày.

“Ba ngày" Lục Nhược Tâm lạnh lùng thốt lên.

“Ba ngày?"Hàn Tam Thiên trợn to hai mắt, vội vàng nói: “Vậy thị trấn nhỏ thì đúng rồi, sau khi đám yêu tăng rời đi, vậy thị trấn đó cũng được giải thoát rồi đúng không?" 
Lục Nhược Tâm chỉ mỉm cười nhưng không hề nói.

“Ngươi nói gì đi" Hàn Tam Thiên vô cùng khẩn trương.

“Ta làm sao biết được chứ.

” Lục Nhược Tâm đáp lại.

“Trong thành nhất định có do thám của ngươi, tình hình bên đó như thế nào, chẳng lẽ ngươi không biết hay sao?" Hàn Tam Thiên ngày càng gấp gáp.

“Ta biết liền phải nói cho người nghe hay sao?Hàn Tam Thiên là người đang cầu xin ta, chứ không phải ta đang cầu xin người, người tốt nhất nên hiểu chuyện một chút.

" Lục Nhược Tâm lạnh lùng nói, sau đó xoay 
người rời đi.

“Được, vậy xem như ta đang cầu xin ngươi.

" Hàn Tam Thiên cuối cùng cũng nói.

Lục Nhược Tâm dừng bước, xoay người lại: “Cầu xin ta, ta liền sẽ nói cho người biết hay sao? Bản tiểu thư đây không có hứng thú.



Dứt lời, ả liền thả rèm xuống rồi rời đi.

Đưa mắt nhìn Hàn Niên, dường như cuộc cãi vã giữa Hàn Tam Thiên và Lục Nhược Tâm khiến Hàn Niên hoảng sợ, nhưng sau khi nhìn thấy ả ta đã rời đi, Hàn Niên lập tức 
cười với Hàn Tam Thiên, nó như đang an ủi Hàn Tam Thiên rằng không sao đâu.

“Niên nhi, ba phải đến một nơi có chút nguy hiểm, con có muốn đi cùng ba hay không?" Hàn Tam Thiên hỏi.

“Ba đi đâu, Hàn Niên sẽ theo đó.

" Nó vô cùng ngoan ngoãn gật đầu vui vẻ nói.

Hàn Tam Thiên không nói thêm gì, ôm Hàn Niên lên, muốn đi ra khỏi doanh trại.

Nhưng ở bên doanh trại, Lục Nhược Tâm vẫn chưa rời đi, dựa lưng vào giống như 
đang chờ đợi, nhìn thấy Hàn Tam Thiên bước ra liền nói: “Ngươi muốn đi sao?" 
“Đúng vậy! 
“Liền đi như vậy sao?"Lục Nhược Tâm nói thêm 
Hàn Tam Thiên không nói thêm gì, ôm Hàn Niên chuẩn bị rời đi.

“Người của ta ở trong thành gặp người tối hôm đó nay đã rời đi rồi, vì vậy tình hình.

trong thành như thế nào cô ta đều không biết.


Nhưng ta biết người còn có bạn ở 
trong đó, vì vậy trong những ngày người hôn mê, ta đã phải người đến đó dò la tình hình.


Nghe đến đây, Hàn Tam Thiên lập tức dừng chân lại.

“Ma tăng mặc dù đã rời đi, nhưng tình hình trong thành vô cùng không ổn.

Khắp thành đều là thây ma, bên trong có khả năng không còn người sống” 
“Có lẽ người khác lúc này muốn liều mạng xông vào thành, ta liền biết kẻ đó không khác nào tên ngốc, nhưng ta biết Hàn Tam Thiên người tình sâu nghĩa nặng, ta sẽ giúp 
đỡ ngươi.



“Trong thành ít nhất mà mấy vạn, thập chí là mười mấy vạn thây ma, người thật sự muốn đi như vậy sao? Nói xong, Lục Nhược Tâm đưa mắt nhìn Hàn Niên, nói tiếp: “Ta không 
nghi ngờ năng lực của ngươi có thể bảo vệ được an toàn cho Hàn Niên, nhưng người dám đảm bảo rằng nó sẽ không bị thương không? Ngươi nên nhớ một điều, nếu như Thây ma làm cho nó bị thương! " 
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Siêu Cấp
.

 
Chương 2501: Cái Chết Của Phù Mãng





Mặc dù khắp phòng bếp đã được phong tỏa lại, nhưng mùi thơm không ngừng lan tỏa ra ngoài, nhưng bởi vì có động tĩnh, không ít thây ma đã tập trung bao vây bên ngoài, điên cuồng gào thét.

Nhà bếp này chỉ là một căn phòng tập bơ, đương nhiên không được kiên cố như trong tửu lầu, thây ma tập trung đến ngày càng đông, ngày càng mạnh mẽ, căn bếp này như đang lung lay, và sớm bị đổ xuống.

Không chỉ như vậy, trong bếp Phù Mãng dường như không nghe thấy, bỏ hai cây nạng trong tay xuống, rồi từ từ cởi áo.

Trên mặt của Phù Mãng lúc này đã trắng bệch như trang giấy, mồ hôi lạnh toát ra khắp mặt, giống như mới đi mưa về.

Sau khi cởi áo ra, lộ ra một phần ngực vô cùng cường tráng, bên trái đã được bao bọc lại bởi một dải vải dài, hắn đưa mắt sang bên phải, nghiến chặt răng rồi cầm đao lên.

Đột nhiên, trong lúc Phù Mãng vừa đưa đao lên, một cánh tay nắm chặt cái tay đang cầm đao của hắn.

Mặc dù Phù Mãng là một tráng sĩ, nhưng lúc này đã yếu ớt như một con gà, bị vồ lấy bất ngờ khiến toàn thân lảo đảo.

May mà có cánh tay kia kịp thời nắm chặt thắt lưng của hắn, mới không khiến hắn ngã nhào ra đất.

“Ngươi.



Phù Lý vừa hoảng hốt vừa tức giận nhìn Phù Mãng, trong phút chốc không biết nên mở miệng như thế nào.

“Bịch.

” 
!Một thanh đao rớt từ trên tay Phù Mãng xuống, sau đó nằm im trên mặt đất.

“Ngươi! ngươi đến đây làm gì?" Phù Mãng không có can đảm nhìn thẳng vào ánh mắt của Phù LÍ, vội vàng hạ thấp người xuống tìm kiếm thanh đao, sau đó cố gắng nhặt 
lên.

Phù Lý lạnh lùng nhìn hắn nói: “Lúc này người còn có thể cong người xuống sao? Phù Mãng" 
Phù Mãng không trả lời, nhưng vì cúi người xuống khiến cơn đau kịch liệt từ vết thương mang tới khiến hắn nhăn nhó, mồ hôi không 
ngừng chảy xuống khắp mặt.

Cho dù như vậy hắn vẫn tiếp tục ngoan cố, ngang ngạnh mò tay tìm.

Sắp rồi, ngày càng gần, hắn gần như có thể nắm được!  
Nhưng lúc này một bàn chân xuất hiện, giẫm lên thanh đao, một âm thanh vang lên rồi thanh đao bay ra xa đằng sau vài mét.

Phù Mãng tuyệt vọng nhìn thanh đao đẳng xa kia, cả người đã không còn sức lực, niềm tin kiên cường cuối cùng đã sụp đổ, một âm 
thanh vang lên, toàn thân đổ rạp trên nền 
đất.

Cho dù như thế nào, hắn vẫn quật cường nhìn thanh đao, tay bất giác nắm chặt lại.

“Người đang làm cái gì vậy?" Phù Mãng vừa tức giận, vừa ấm ức dùng âm thanh thêu thào nói với Phù Lí.

Ánh mắt quật cường nhìn thanh đao, và dòng nước mắt đang chực trào trên đôi mắt ấy.

Nước mắt nam nhi không dễ rơi, nhưng Phù Mãng lúc này, nước mắt đã lăn tràn khắp mặt.

“Ta đang làm gì sao? Ta còn đang muốn hỏi người? Là người đang làm gì?" Nghe câu hỏi của Phù Mãng, Phù Lí lúc này cũng nước mắt ngắn dài, vô cùng ấm ức và thương xót nói với Phù Lí.


“Phù Mãng, người tưởng rằng ta không biết thức ăn người lấy từ đâu hay sao? Từ lúc đầu bước vào đây, ta đã biết người làm những chuyện gì rồi.


“Đủ rồi, đủ rồi, thật sự là đủ rồi, Phù Mãng, người xem ngươi bây giờ có hình dạng như thế nào.

” Phù Lí tức giận hét lên, rồi một tay kéo ống quần hắn lên, lúc này trái tim vô cùng đau đớn, nước mắt bất giác rơi xuống.

Chương 2500; Cái chết của Phù Mãng.

Toàn bộ chân, lúc này có còn giống cái chân nữa không, nó chỉ được buộc bằng những thanh gỗ.

Bây giờ đã không còn đủ gỗ, nửa thân bên trái chỉ là dùng một số loại cỏ dại nát và mảnh vải để băng lại.

Phù Mãng bây giờ, nếu như nói là một con người, thì đó chính là con người được những thanh gỗ và cỏ dại tạo nên mà thôi.

Nhìn thấy cơ thể như vậy, Phù Mãng cũng rất đau lòng, nước mắt đã tuôn rơi xuống đất, cúi đầu thấp xuống để không phát ra âm thanh của tiếng khóc.

“Người cho rằng ta có cách sao? Phù Mãng 
đột nhiên buồn bã ngước đầu lên, nhìn Phù Lí nói: “Từ khi sinh ra đến nay, mẹ ta luôn nhắc nhở ta rằng, trước khi yêu người khác phải yêu mình trước, nhưng người có thể đưa mắt nhìn những con người vô tội như vậy thiệt mạng hay sao, trở thành đám thây ma như ở bên ngoài kia hay sao? Có thể người làm được, ta cũng có thể, nhưng người có thể dưỡng mắt nhìn những huynh đệ vào sinh ra tử của mình chết hay sao, từng người từng người một chết trước mặt ngươi hay sao?" 
Xổ ra một tràng, từ bình tĩnh trở nên tức giận, phát tiết ra bên ngoài không phải là sự tức giận mà chính là sự đau xót, bất lực.

Tiếng khóc của Phù Lí vô cùng thương tâm và thê thảm.


“Ta biết là ta sắp chết rồi.

" Phù Mãng đau thương ngước nhìn Phù LÍ, lắc đầu nói: “Ta sống không được lâu nữa rồi, Phù Lí" 
nói xong, hắn đưa cánh tay phải ra, cánh tay vô cùng sạch sẽ như vừa mới tắm.

“Giao ước của chúng ta.

"Phù Lí lau nước mắt, liếc nhìn ngón tay đó.

“Ta đã hóa giải rồi.

” Phù Mãng nhếch môi khô khốc, nở một nụ cười đau thương.

Phù Lí nghiến chặt răng, sau đó mới gật gù đồng ý, đứng dậy, kéo cánh tay của Phù 
Mãng, không tốn sức lực để có thể dìu Phù Mãng đứng dậy.



 
Chương 2502: Thây Ma Tiến Vào


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Nhìn Phù Mãng, Phù Lí biết rằng đây có lẽ là lời từ biệt...!
“Ngươi rất thông minh, Phù Lí, ngươi không cần ta phải nói thêm nhiều lời, đúng không?"Phù Mãng lên tiếng thúc giục.

Phù Lí gật đầu, nghiến chặt răng lại, kiềm chế nước mắt lăn xuống, đi vài bước rồi nhặt thanh đao lên, sau đó mang đến.

“Người giúp ta một việc cuối cùng này”
Trong phòng khách hai mươi phút sau.

Nhìn Phù Mãng, Phù Lí biết rằng đây có lẽ là lời từ biệt...!
“Ngươi rất thông minh, Phù Lí, ngươi không cần ta phải nói thêm nhiều lời, đúng không?"Phù Mãng lên tiếng thúc giục.

Phù Lí gật đầu, nghiến chặt răng lại, kiềm chế nước mắt lăn xuống, đi vài bước rồi nhặt thanh đao lên, sau đó mang đến.

“Người giúp ta một việc cuối cùng này”

Trong phòng khách hai mươi phút sau.

Mặc dù trong tuyệt cảnh nhưng vị lãnh đạo Phù Mãng đã có thể giúp họ giải quyết vấn đề ăn uống, ít nhiều gì cũng khiến cho họ có thêm hi vọng, bây giờ tâm trạng có vẻ tốt lên rất nhiều.

Lúc này nghe có tiếng bước chân đến, tinh thần của họ lại reo vang.

!Bởi vì có tiếng bước chân đến, đồng nghĩa Với việc có thức ăn đến.

+
Giống như bọn họ nghĩ, một lúc sau, có người bên một nồi canh đi tới, nhưng mà người mang tới lúc này không còn là Phù Mãng mà lại là Phù Lí.

Nhưng thức ăn đã đến trước mặt, không ai còn để ý đến sự thay đổi nhỏ này, dưới sự giúp đỡ của Phù LÍ, mỗi người đều có thức ăn để ăn.

“Phù Mãng đâu?" Lúc đến lượt của Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh, vì nhìn thấy có gì đó kì lạ, cô liền lên tiếng hỏi.

Cô chú ý đến đôi mắt đỏ ngầu của Phù Lí, mặc dù Phù Lí luôn nở nụ cười nhưng vô cùng gượng gạo.

“Đốt lửa ở trong nhà bếp có động tỉnh, Phù Mãng lo lắng sẽ làm bộ thây ma kia chú ý nên đã ở lại xử lí" Phù Lí lên tiếng giải thích.

Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh liên chau mày, nắm cánh tay của Phù Lí lại: “Có phải người đang giấu ta chuyện gì không?"
Ánh mắt Phù Lí hiện lên tia thất thường, nhưng rất nhanh liền lấy nụ cười che giấu đi: “Tửu lầu rộng lớn như vậy, ta có gì có thể giấu được người chứ?"
Nghe xong lời nói của Phù Mãng, Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh vẫn tiếp tục chau mày lại, nhưng cô cũng không biết nói thêm gì, chỉ gật đầu rồi nhận lấy bát canh.

Sau đó, đưa mắt nhìn Thi Ngữ, Thi Ngữ liên gật đầu, đứng dậy nói: “Ta đến phòng bếp
giúp đỡ"
“Không được đi."
Đột nhiên Phù Lí hét lên, mọi người ở đây đều bị dọa hoảng sợ.


Dường như biết được phản ứng của mình có không đúng, Phù Lí nhẹ nhàng giải thích: “Người đông, hơi thở sẽ nhiều, tiếng động cũng nhiều thêm, ngay cả ta Phù Mãng cũng không cho ở lại lâu."
Với câu nói này, mọi người như hiểu ra được.

Nhưng hai người Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh và Mặc Dương lại cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Thái độ của Phù Lí khiến hai người họ hoài
nghi.

“Thật ra, mọi người lúc này đã ngồi chung trên một chiếc thuyền, có chuyện gì nên nói ra cho mọi người cùng biết, có phải Phù Mãng vì đi tòm thức ăn mà đã bị thương hay không?" Mặc Dương nghi ngờ hỏi.

Phù Lí giật mình, đưa mắt nhìn Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh và Mặc Dương, cô hiểu rằng, hai người bọn họ rất thông minh, đã
bôn ba trên giang hồ lâu như vậy, khó mà có thể giấu được họ.

Nhưng cô cũng không ngốc, gật đầu và nói theo ý của câu nói Mạc Dương: “Đúng...bị thương một chút, bởi vì sợ mọi người lo lắng, nên mới.."
Lời nói này đã làm mọi người bớt nghi ngờ, bao gồm cả Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh.

Chỉ có một người nhạy bén như Mặc Dương, đi theo Hàn Tam Thiên đã lâu, thay Hàn Tam Thiên làm không biết bao nhiêu việc, cho dù Phù Lí nói theo ý nghĩ của hắn nhưng hắn vẫn cảm nhận được có điều gì

đó không đúng.

Mặc Dương đứng dậy, không nói thêm lời nào, liền đi vào phía phòng bếp.

Chỉ là, đi chưa được vài bước, Phù Lí đã lập tức chạy đến, đưa kiếm vào trước cổ Mặc Dương, lúc này trong mắt vô cùng hung hăng nói: “Ta đã nói rồi, bất cứ ai cũng không được vào phòng bếp, vì thế nếu như người bước thêm bước nữa, ta sẽ không khách khí."
+
“Ta là phó minh chủ, ta không tin rằng ngươi dám cản ta."
“Không hay rồi, không hay rồi, thây ma đang xông vào từ lầu ba"
Một đệ từ từ lầu hai men theo cầu thang chạy xuống, hét lớn với mọi người.

“Cái gì?"
Tất cả đưa mắt nhìn nhau.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Siêu Cấp
.

 
Chương 2503: Nhanh Chóng Rút Về Lầu Hai





Mười mấy đệ tử đảm nhiệm việc trấn giữ lầu ba, khung cảnh bắt đầu trở nên vô cùng nguy hiểm, không chỉ đối mặt với đám cương thi hung hăng tiến vào, khắp nơi đều bị thây ma đạp tung cửa sổ bao vây lại, bọn họ không biết làm thế nào, đành phải dương vũ khí mà bước lùi về đằng sau.

“Giết.

"  Lúc này, Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh đang mang theo người chạy đến, đối mặt với đám cương thi hung hăng này, cô hét lên, rồi vội vàng xông về phía trước.

Cho dù là tốc độ của đám cương thi chậm 
chạp, nhưng lực tấn công vô cùng mạnh, công thêm số lượng tăng nhanh trong vài ngày qua, lúc này đã dâng cao lên đến lầu ba, ở lâu một, vô số cương thi cũng bắt đầu tiến vào.

!“Nhanh chóng rút về lầu hai" 
Nhìn thấy các đệ tử liên tiếp ngã xuống, sau đó bị đám cương thi cắn xé, Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh đã biết, muốn chặn lại ở lầu ba là điều không thể.


Giải pháp duy nhất lúc này chính là chạy xuống lầu hai, lợi dụng sự chật hẹp của cầu thang, tiến hành phong tỏa lần thứ hai.


Có lệnh của Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh, đám.

đệ tử lập tức vừa đối phó với Thây ma vừa lui về lầu hai.

Lúc tất cả mọi người lùi về lầu hai, nhờ ưu điểm của cầu thang là nhỏ và hẹp, chỉ có đủ khoảng cách cho một người, điều này khiến mọi người có cơ hội được nghỉ ngơi một chút.

“Thây ma đã cách chúng ta quá gần, chúng ta không thể nào đặt rào cản ở đây"Mặc Dương vội vàng đáp.

Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh liền gật đầu: "Chúng ta sẽ giữ ở lầu hai, người hãy mang 
người bố trí rào cản ở lầu một.


Mặc dương gật đầu, vẫy tay với một đám người rồi lập tức xông tới.


“Rút.


Phía sau lưng là những đám thây ma vắt vẻo trên cầu thang, điên cuồng mà chạy xông tới.

Lúc đám người của Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh chạy một mạch đến cầu thang ở lầu một, đám người của Mặc Dương đã đợi sẵn ở đấy, bọn họ giúp đỡ từng người đi qua cầu thang chật hẹp để xuống lầu một.

Nhưng lúc Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh muốn bước tới cầu thang, cô đột nhiên chau mày.

lại, nhìn thấy Mặc Dương đang ở lầu hai ôm một cây cột sắt nhưng không có ý định rời đi.

vội vàng hỏ: “Mặc Dương, người! " 
“Ngươi là huynh đệ của Hàn Tam Thiên, huynh đệ các ngươi vừa mới gặp lại nhau, nếu như vì chết đi mà chia cắt nhau, thì ta còn mặt mũi nào mà đi nhìn mặt hắn"Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh hét lên, muốn lập tức leo lên lại.

“Trách nhiệm của ta ngươi có thể gánh vác" Mặc Dương không biết phải nói thêm gì đành mỉm cười, ôm cây cột sắt, lập tức đè lên trên lối đi ở cầu thang.

.

 
Chương 2504: Kiếp Sau Vẫn Là Như Vậy





Lối đi thật sự rất nhỏ, cho dù Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh cố gắng dùng toàn bộ sức mạnh leo lên, nhưng làm như thế nào đi chăng nữa thì lúc này đã bị Mặc Dương 
dùng cây gậy sắt chắn lại.

Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh cố gắng như thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng.

“Ầm.


“Mặc Dương” 
“Mặc Dương.

" !Lúc này, những người còn sống sót ở lầu một không ngừng đau lòng mà hét lên.

Nghe thấy những tiếng kêu gào ở lầu một, Mặc Dương liền mĩm cười, sau đó ngồi xuống đất, ngước nhìn những thây ma đang chạy đến, rồi nhìn lên trần nhà: "Tam Thiên, hẹn gặp lại ở kiếp sau.



Sau đó vỗ mạnh vào ngực rồi nhắm mắt lại: “Hôm nay chúng ta là huynh đệ, kiếp sau vẫn là như vậy.


"Hừm.


Thây ma nhìn thấy người sống liền lập tức bổ nhào đến!  
Sau đó, một thân ảnh lập tức đứng trên tường thành, gió thổi phất phới, đó chính là Hàn Tam Thiên.

Phía sau anh có ba trăm bóng đen nhanh chóng đi đến từ phương xa.

"Xoát xoát xoát.


Ba trăm bóng đen lập tức bay lên tường thành, đứng ở phía sau Hàn Tam Thiên mấy mét.

"Hàn Tam Thiên, người nhìn xem.


" Lục Viễn bước nhẹ lên phía trước, chỉ về phía tửu lâu xa xa trong thành.

Từ tường thành nhìn qua thì bên ngoài trong thành đã trống rỗng, chỉ còn một chỗ bừa 
bộn, còn tửu lâu ở phương xa kia, cho dù cách rất xa cũng khiến người ta nhìn mà tê cả da đầu.


Không hổ các đệ tử tinh nhuệ nhất của núi Lam Son.

Tu vi rất tốt, dày công tu dưỡng bật nhất.

"Xoát xoát xoát.


Rất nhanh sau đó, hai đội ngũ đã mạnh mẽ mở ra một đường máu từ phía ngoài vào.

Mà lúc này, Hàn Tam Thiên cũng không chờ lâu nữa, anh hóa thành một đạo hắc ảnh, xông thẳng vào khe hở trên lầu ba.

Xoạt.

.

 
Chương 2505: Thất Thần Làm Gì Đó


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Như là mũi tên, một phát nhập hồn.

Chỉ nghe tang thi kêu gào, chỉ thấy tang thi không ngừng đổ xuống, không ai có thể ngăn cản.

Mà lúc này ở lầu hai, đám người Mặc Dương đã bị rất nhiều tang thi vây quanh, từng cái còng lưng mở miệng to ra như chậu máu, các loại dịch hư thối từ bên trong miệng chảy ra.

Mặc Dương nhắm hai mắt, cảm nhận được tang thi đã tới gần, trên tay thậm chí có thể cảm nhận được tang thi đang chạm vào tay mình.

Những hắn vẫn tâm bình khí hòa.

Chỉ là chết một lần thôi thì có gì mà tiếc nuối hay không cam lòng? !"Phanh phanh phanh.


Gần như vào lúc này, đột nhiên Mặc Dương nghe bên tai truyền đến mấy tiếng trầm đục, trên mặt có thể cảm nhận được một luồng khí áp mạnh mẽ đột nhiên đánh tới.



"Thất thần làm gì đó?" 
Đột nhiên, một âm thanh quen thuộc vang 
lên, khi hắn mở mắt ra thì trước mắt không phải là tang thi, mà là một bóng lưng to lớn cao ngạo.

Tay cầm ngọc kiếm, thiên hỏa nguyệt luân xanh đỏ xoay tròn.

Tựa như chiến thần.

"Tam Thiên?" Cả người Mặc Dương nhất thời kinh ngạc hé miệng.

Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng quay đầu, nhìn hắn cười cười.

"Để tang thi cắn một cái xem có đau hay không thì sẽ biết có phải đang nằm mơ không.


" Hàn Tam Thiên lạnh nhạt nói, thiên hỏa nguyệt luân đang quấn quanh thân thể trong nháy mắt biến thành hai luồng ánh sáng đánh thẳng vào đám tang thi.

"Ngươi cho nó cắn đi.

" Mặc Dương bị Hàn Tam Thiên chọc cười.

Hàn Tam Thiên quay đầu lại, ngọc kiếm.

trong tay quét ngang, tư thái tiêu sái xông 
"Ào ào ào.


Giang hồ Bách Hiểu Sanh cũng thật vui vẻ, nhưng hắn càng vui vẻ thì hắn càng lý trí.

Hắn đứng dậy lên bậc thang, muốn đắp lại tấm sắt một lần nữa.


[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Siêu Cấp
.

 
Chương 2506: Toàn Bộ Trở Về Cho Ta





Mặc Dương lắc đầu: "Không phải, ý của ta là tấm sắt này không thể đóng, Tam Thiên...!Tam Thiên hắn còn ở phía trên." 
"Tam Thiên?" 
Một câu này khiến giang hồ Bách Hiểu  Sanh trực tiếp ngưng nụ cười lại, chấn động vô cùng nhìn qua Mặc Dương.

Không riêng gì hắn, toàn bộ người ở lầu một khi nghe tin.

tức này cũng hoàn toàn khẽ giật mình. 
"Tam Thiên trở về rồi? Ngươi...!Ngươi không gạt ta chứ?" 
"Đúng vậy, minh chủ thật trở về rồi sao?" 
Một đám người đã kinh ngạc đến hơi có chút kích động. 
Rất nhah sau đó, giang hồ Bách Hiểu Sanh đột nhiên chạy lên lầu, một đám người phía !sau cũng giống như bị điên, không ngừng chen lên bậc thang. 

Khi giang hồ Bách Hiểu Sanh và mấy người đệ tử dẫn đầu người tranh ta đoạt lộ đầu ra từ lối đi bộ, nhìn thấy Hàn Tam Thiên đang điên cuồng giết chóc giết bầy tang thi kia, một đám người không khỏi vui đến phát khóc..

ngôn tình ngược
"Tam Thiên, Tam Thiên, thật sự là Hàn Tam Thiên." 
"Minh chủ." 
"Các huynh đệ Tam Thiên trở về rồi." Giang hồ Bách Hiểu Sanh lau hai mắt đẫm lệ, than thở khóc lóc nói với các huynh đệ đang chen chúc muốn leo lên lầu, nói ra câu tự hào nhất từ nội tâm mình. 
"Minh chủ, minh chủ, minh chủ thật sự trở về rồi." 
"Quá tốt, quá tốt rồi, ta biết mà, hắn chắc chắn sẽ không vứt bỏ chúng ta." 
"Minh chủ vạn tuế." 
Sau khi giang hồ Bách Hiểu Sanh xác nhận 
tin tức này xong, phí dưới càng thêm reo hò, càng thêm nhảy cẫng. 

"Tất cả huynh đệ." 
"Có." 
"Theo lệnh của tôi, chi viện minh chủ." Giang hồ Bách Hiểu Sanh cười hô một tiếng, xách đao đi lên. 
"Vâng." 
"Giết." 
Theo sau tiếng rống hưng phấn của giang hồ Bách Hiểu Sanh, vô số đệ tử vốn đang co đầu rút cổ ở lầu một bây giờ từng người một từ cửa vào xông ra, chi viện cho Hàn Tam Thiên. 
Song phương hết sức căng thẳng. 
"Ầm.." 
Động núi. 
"Rống." 
Hàng ngàn tang thi bị tiêu diệt. 
"Toàn bộ trở về cho ta." Hàn Tam Thiên tức giận quát một tiếng, trong tay đột nhiên khẽ động, một kiếm chém về phía một con tang thi đang muốn đánh úp Mặc Dương. 
"Vâng." Giang hồ Bách Hiểu Sanh gật gật đầu, vung tay lên: "Rút lui.".

 
Chương 2507: Một Lời Này Khiến Mọi Người Sững Sờ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Hàn Tam Thiên lại vận chuyển năng lượng trong tay, trong hai mắt thậm chí đã xuất hiện ma huyết đỏ rực.

"Phá.


Lại là một tia chớp chiếu sáng khắp nơi, trực tiếp thổi bay mấy trăm tang thi bay ra ngoài.

"Âm.


Theo bức tường vỡ tan, mấy trăm tang thi cũng theo đó bay xuống từ lầu hai.

"Phanh phanh phanh.


Vô số tang thi ầm ầm rơi xuống đất.

Mà lúc này, toàn bộ lầu hai cũng trở nên an bình, bầy tang thi đông đảo kia sớm đã bị quét sạch sành sanh không còn gì.

!"Hàn Tam Thiên đã thuận lợi lên lầu, rút.



Lục Viễn liếc mắt nhìn Hàn Tam Thiên một 
mình trên lầu, lạnh giọng quát một tiếng, thân ảnh co rụt lại, mang theo hai đội nhân mã vừa tấn công vừa phòng thủ, bắt đầu chậm rãi trở ra ngoài.

"Chờ ở tường thành.

" Sau khi nói xong câu đó, Lục Viễn huýt sáo một cái, sau khi thu xếp người thanh lý mấy cái tang thi bên cạnh thì một đám người nhanh chóng biến mất trên đường phố.

Không lâu sau, nơi nào đó trong thành dây lên một ngọn lửa hừng hực, âm thanh thiếu 
đốt hấp dẫn không ít tang thi đi lại gần, Hàn Tam Thiên lại tàn sát thêm không ít, mặc dù tửu lâu vẫn còn bị rất nhiều tang thi vây quanh, nhưng tối thiểu không chồng chất như núi giống trước đó.

Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng, thân hình nhảy lên bay vào trong lầu một, trong tay khẽ động, trong nháy mắt vững vàng thả lại tấm sắt phong bế cửa vào.

"Bái kiến minh chủ.


Hàn Tam Thiên vừa rơi xuống phòng, đám người trong phòng lập tức bái kiến anh, giờ này khắc này vô luận có phải là đệ tử của 
liên minh người thần bí hay không thì cũng đều làm như thế.

"Tam Thiên, cuối cùng ngươi cũng trở về.


" Bái kiến hoàn tất, giang hồ Bách Hiểu Sanh.

và Mặc Dương xông tới.

"Là ta trở về muộn, khiến các ngươi chịu khổ" cuối cùng Hàn Tam Thiên cũng thở phào một cái trong lòng.

Một đường trở về anh đều lo lắng, áy náy vạn phần, sợ bởi vì bản thân mình hôn mê mà khiến các huynh đệ lâm vào cảnh giới vạn kiếp bất phục.

Nhưng may mà bây giờ hết thảy xem ra không muộn, khiến Hàn Tam Thiên không khỏi có chút an tâm.

"Nào có muộn hay không muộn, chúng tôi đều biết người nhất định sẽ trở về cứu chúng tôi, huynh đệ chúng tôi chỉ có một chữ, chờ.

" Giang hồ Bách Hiểu Sanh cười nói.

Lời này vừa nói ra, lập tức khiến một đám người đều nói đồng ý.

"Nói không sai.

Hàn Tam Thiên, chúng tôi tin tưởng ngươi.


"Các huynh đệ, cái này gọi là trời quang mây tạnh.


Nhìn lấy bọn hắn vui vẻ như thế, bọn người giang hồ Bách Hiểu Sanh và Hàn Tam Thiên cũng không khỏi nhìn nhau cười một tiếng.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Siêu Cấp
.

 
Chương 2508: Bị Dọa Đến Khiếp Sợ





Chỉ là từ đầu đến cuối, Phù Lý không hề phát ra một chút âm thanh nào, đương nhiên trong bầu không khí náo nhiệt và vui vẻ như vậy sẽ khó có ai để ý được điều này.

Hàn Tam Thiên chợt cảm thấy có điều gì đó không đúng liền chau mày lại, nhanh chóng bước đi về phía của Phù Lí.

Trong lòng của Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh và Mặc Dương cũng lo lắng, liền bước theo  sau.

“Ngươi sao vậy?" Hàn Tam Thiên chau mày, vội vàng hỏi, trong lòng dấy lên cảm giác có điều gì đó không lành.

Không nhìn thấy Phù Mãng ở đây, lại nhìn thấy Phù Lý khóc không thành tiếng, chẳng lē!  
Phù Lý lắc đầu, đưa cánh tay lên gạt cánh tay của Hàn Tam Thiên ra, đau đớn tột cùng mà ngồi khụy xuống đất, nước mắt không ngừng tuôn ra!  
“Rốt cuộc người làm sao vậy chứ? Phù Mãng đâu?"Ánh mắt ngơ ngác của Hàn Tam Thiên liếc nhìn Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh và Mặc Dương.


“Phù Mãng"Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh và Mặc Dương đưa mắt nhìn nhau, không biết 
phải trả lời như thế nào.

“Đúng rồi, không phải Phù Mãng ở dưới bếp sao? Hắn không có tham gia trận chiến này, vì vậy có lẽ vẫn còn ở trong nhà bếp"Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh đột nhiên nhớ lại, rồi vội vàng nói.

“Không sai.

” Mặc Dương cũng lập tức nhớ 
“Nhà bếp?" Hàn Tam Thiên chau mày lại, sau khi giao Phù Lí cho Thi Ngữ, trực tiếp rẻ đám người rồi vội vàng chạy vào trong nhà bếp.


Đám người của Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh vội vàng chạy sang hai bên.

Một đống cỏ mềm được mảnh vải bao bọc lại đột nhiên rớt ra từ cơ thể hắn, lúc này trên nửa thân trên của hắn lập tức trong không.

Thứ kỳ lạ này đã dọa Hàn Tam Thiên, nhưng điều khiến Hàn Tam Thiên hoảng sợ chính là điều bất bình thường của phần trên cơ thể của Phù Mãng lúc này.

Trong lòng Hàn Tam Thiên chợt có một dự cảm không lành, khì Hàn Tam Thiên cởi áo của Phù Mãng ra, lập tức khiến hắn hoảng hôn.

Dưới lớp quần áo, không có gì ngoài một cơ thể gần như chỉ còn một bộ xương.

Đám người của Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh và Mặc Dương cũng bị dọa đến khiếp sợ.

.

 
Chương 2509: Ma Long





Không nói thêm gì, Mặc Dương vội vàng đứng dậy, chạy ra khỏi đám người rồi đến cánh cửa, đóng chặt lại, nhắm chặt mắt lại mà hít vào một hơi thật sâu.

Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh lúc này đã ngã khụy trên mặt đất, nước mắt không ngừng rơi ra: “Sao lại! sao lại có thể như thế này chứ?"  Hàn Tam Thiên nghiên chặt răng, sau đó xoay người lại, kiểm tra phần chân, đột nhiên không chịu đựng được nữa mà đứng phất dậy, sau lưng là mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.

Những người khác liếc nhìn thân thể của Phù Mãng, ôm nhau mà khóc.

Phù Mãng đã chết.

Chết không toàn thây.

“Bốn ngày, cộng thêm hôm nay là tròn bốn ngày, hóa ra thứ canh mà chúng ta ăn, đều là.

.


" Nghĩ đến đây, Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh không khỏi có chút buồn nôn, nhưng lại vô cùng ân hận.

“Bốp" Hắn lạnh lẽo giáng một cái tát vào 
mặt: “Tại sao? Tại sao? Tại sao ta lại có thể ngốc như vậy? Tại sao ta lại không biết người đi làm cái chuyện ngu ngốc như 
vậy?" 
Mặc Dương nghiến chặt răng, cho dù là đang nhắm chặt mắt, nhưng nước mắt 
không ngừng rơi ra.

Cho dù ở chung với Phù Mãng không lâu, nhưng hắn biết những việc mà Phù Mãng làm lại vĩ đại đến cỡ nào, lúc này hai chân Phù Mãng quỳ rạp xuống đất, cúi gầm đầu mà khóc lên.

“Bắt đầu từ hôm nay, mạng của Đạo Thập Nhị ta là có công của Hàn Tam Thiên, và có công của Phù Mãng.


" Đạo Thập Nhị nghiến chặt răng, hai tay nắm chặt thành quyền.

Nhìn thấy tình cảnh của Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh, mọi người bất giác quay đầu lại, nhìn thấy hắc khí nổi lên khắp người hắn, mọi người bất giác sửng sốt.

Hàn Tam Thiên ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ au, tóc đột nhiên hóa thành màu bạc, gương mặt tuấn tú lúc này tràn đầy sự chết chóc.

“Tam Thiên, hắn.


“Hắn như vậy là sao?" 
"Ma long, ma long, là ma long.


"Hừm.

".

 
Chương 2510: Hung Hăng Hệt Như Con Hổ





Đột nhiên Hàn Tam Thiên đứng bật dậy, hai tay nắm chặt, ngước đầu lên trời hét lên, âm thanh như xé toang bầu trời, hắc khí từ dưới đất bốc lên, bầu trời như thay đổi màu sắc.

“Giết chết huynh đệ của ta, ta sẽ khiến các người phải chôn cùng.

" Hai mắt của Hàn Tam Thiên lúc này đã đỏ ngầu, lạnh lùng hét lên, tất cả mọi người nghe thấy đều sởn cả gai óc.

Tức giận hét lên một tiếng, đột nhiên tất cả mọi người đều cảm nhận mặt đất rung lắc.

“Sức mạnh! thật lớn"  “Nguồn sức mạnh này, thật sự khiến người khác khó thở.


Không chỉ là khó thở, cả căn phòng dường như không thể chống cự được mà rung lắc dữ dội, kèm theo đó là sự đổ sụp của tửu lầu.

“Tam Thiên" Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh hoàn.


toàn không quan tâm đến máu tươi hộc ra 
từ miệng và vết thương trên cơ thể, vội vàng bò dậy, hét lên với Hàn Tam Thiên.

Nếu cứ như vậy, tửu lầu sẽ sớm đổ nát, và vấn đề sẽ càng nguy hiểm, mọi người sẽ không còn nơi nào để ẩn nấp, cho dù đám thây ma bên ngoài đã được dự đi một nơi khác và bị giết chết không ít, nhưng số còn lại vẫn có thể giết chết triệt để mọi người ở đây.

“Nợ máu phải trả bằng máu.


Hàn Tam Thiên lúc này điên cuồng, hung hăng hệt như con hổ lạc vào đàn cừu, thấy thần giết thần, gặp ma giết ma.

Hai bên giao chiến kịch liệt, chỉ nhìn thấy cánh tay cẳng chân không ngừng bay ra khắp nơi.

“Lục sư huynh,! tại sao nơi đó lại xảy ra trận đánh vậy.


" Lúc này vừa mới đặt chân vào cổng thành, đám người của Lục Viễn vừa mới bình ổn lại, chưa kịp thở phào, thì nhìn thấy tửu lầu mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, đám người thì đang nhốn nháo đánh nhau kịch liệt.

“Đó là.

.

" Lục Viễn chau mày lại, trong lòng có chút ngạc nhiên.

“Ma khí thật mạnh mẽ, sư huynh, liệu có phải đảm yêu tăng đó đi rồi nhưng quay trở lại hay không.

" Một tên đệ tử nhỏ tuổi thốt lên.

“Không.

"Lục Viễn lắc đầu “Đám yêu tăng đó sao lại đánh nhau với đám thây ma này chứ? Huống hồ, ma khí ngút trời như vậy, có thể khiến sắc trời thay đổi, cho dù là tên cầm đầu của đám yêu tăng kia cũng không có bản lĩnh như vậy? Luồng hắc khí này có chút quen thuộc.

".

 
Chương 2511: Chương 2510


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Nghe thấy những lời nói này, đám đệ tử cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, liền chau mày
Chỉ là những người của đỉnh Lam Sơn cũng được coi là đã từng có tiếp xúc với huyết ma của Hàn Tam Thiên, cũng có thể nói là đã từng tiếp xúc qua với hắc khí của Hàn Tam Thiên, nhưng chỉ là tiếp xúc lướt qua như chuồn chuồn đạp nước mà thôi.

Cho dù đám đệ tử này là đội quân tinh nhuệ của đỉnh Lam Sơn, nhưng trong phút chốc cũng không thể nghĩ ra đó chính là của Hàn Tam Thiên.

“Đây rốt cuộc là chuyện gì?"Lục Viễn vô cùng bực bội hét lên.

Amil! Hai luồng ánh sáng đỏ và tím của thiên hỏa, nguyệt luân hòa quyện thành một luồng sức mạnh, nổ tung lên, Hàn Tam Thiên ở chính giữa còn xung quanh nổ tung như một trái bom nguyên tử.

Vô số các thây ma nổ tung thành tro bụi.


“Là Hàn Tam Thiên."
Không còn đám thây ma chắn tầm nhìn, lúc này có một đệ tử phát hiện ra ở giữa chính là Hàn Tam Thiên.

Mặc dù ngoại hình lúc này của Hàn Tam
Thiên khác với bình thường, nhưng hình ảnh của hắn không ai có thể quên.

“Cái gì? Là Hàn Tam Thiên sao?"
“Sao...sao lại có thể như vậy chứ?"
Đám người không thốt nên lời, bản thân.

chính là không hiểu, tại sao lại có thể như vậy.


“Danh hiệu thần ma của Hàn Tam Thiên, hắn có ma khí mạnh mẽ như vậy cũng không phải là chuyện kì lạ gì.

Tất cả mọi người, hãy theo ta" Mặc dù Lục Viễn không
thường xuyên rời khỏi đỉnh Lam Sơn, nhưng sao lại không nghe qua trận đấu giữa hai vị chân thần với Hàn Tam Thiên chứ.

Đồng thời điều này khiến tất mọi người không dám tưởng tượng.

Trên cơ thể của Hàn Tam Thiên lúc này toàn.

là màu đen của đám thây ma, nhưng trong ánh mắt của hắn không hề có tia sợ hãi, ngược lại là sát khí đằng đằng.

[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Siêu Cấp
.

 
Chương 2512: Chương 2511





Lục Viễn gầm lên, sau đó hắn lập tức chỉ huy quân chạy về hướng Hàn Tam Thiên đang bị bao vây.

Còn hai đội quân còn lại cố gắng chạy phân.

tán sang hai hướng để thu hút và đánh lạc hướng chú ý của đám cương thi.

Phù phù! 
Phù phù! 
Nhìn thấy có vẻ rất gần, nhưng đám người của Lục Viễn đã nhanh chóng rơi vào khó khăn vô cùng lớn.

Khoảng cách giữa họ và Hàn Tam Thiên chỉ chưa đến mười mét, nhưng sau khi họ nhập tiến vào vòng vây của đám thây ma, khoảng cách mười mét này lại xa xôi giống như đường chân trời.

Mặc dù đội quân trăm người này vô cùng lợi hại, rất có tố chất, không cần tốn quá nhiều.

sức lực để đối phó với đám thây ma kia, nhưng đối với đám thây ma không ngừng tăng lên, không nói đến số lượng, nhưng những xác thây ma ở dưới chân cũng khiến họ khó khăn di chuyển.


Có lúc có những thứ rất đơn giản, nhưng đến lúc nguy hiểm, mới phát hiện hóa ra nó 
lại khó khăn đến như vậy.

“Kiếm tảo càn khôn.


Phù.

Kiếm ngọc trong tay của Hàn Tam Thiên không biết từ khi nào đã bị hắc khí bao quanh, hóa thành hắc kiếm, Hàn Tam Thiên dùng kiếm quét một vòng, các thây ma xung quanh lập tức ngã rạp trên mặt đất, khói bụi mịt mù bay lên khắp nơi.

“Chính là lúc này".

Vừa ra lệnh, đội quân lập tức bay lên, giẫm lên vai của những người ở đội phía ngoài, nhảy đạp lên đầu của đám thây ma rồi bay về phía Hàn Tam Thiên.

Lúc này, đội bên ngoài bị đám thây ma chú ý sau khi những người của đội ở trong bay đi, họ liền không đánh nữa, lập tức đột phá vòng vây mà chạy để dẫn dụ đám thây ma tản ra.


Sự hợp tác vô cùng hoàn hảo, không hổ danh là quân tinh nhuệ của Đỉnh Lam Sơn.

“Nhất kiếm phá trời.


Hàn Tam Thiên nhấc kiếm ngọc trong tay lên, đứng trên mặt đất, hắc khí bắt đầu lan ra khắp cây kiếm.

Ầm!!! 
Những thây ma gần đó giống như một trái bóng bị lực nén mà bay lên cao.

"Sức mạnh của Lam Sơn.


Đột nhiên, lúc này một âm thanh truyền đến, sau đó, Lục Viễn dẫn theo bốn mươi 
chín đệ tử chạy đến, năm mươi người phân tán ra xung quanh, còn Hàn Tam Thiên ở phía giữa, bao vây lại thành vòng tròn, nhanh chóng bay lên rồi giảng một chưởng xuống mặt đất.

Phù.

.

 
Chương 2513: Chương 2512





Một vòng tròn năng lượng mạnh mẽ lan ra đột nhiên dừng lại trước mặt của đám quân.

Lục Viễn, mặc dù là như vậy tàn dư của vòng năng lượng đó vẫn khiến cho đám thây ma sau lưng Lục Viễn bay ngược ra sau vài mét.

Phù.

Nguồn năng lượng bị ngăn lại, hai mắt đỏ ngâu đằng đằng sát khí của Hàn Tam Thiên liếc nhìn đám người của Lục Viễn.

Mặc dù có thể ngăn cản lại được, nhưng đám người của Lục Viễn vẫn cảm nhcamrvoo cùng khó chịu, võ công của đỉnh Lam Sơn mặc dù vô cùng tuyệt diệu, nhưng ở trước mặt của Hàn Tam Thiên mặc dù đã dùng hết toàn bộ sức mạnh nhưng lại không hề thể hiện được thần kì của nó.

Nuốt ngụm máu tươi trong miệng, Lục Viễn vội vàng hét lên với Hàn Tam Thiên: “Hàn Tam Thiên, đủ rồi, dừng lại đi.


“Cẩn thận.


” Lục Viễn hét lên, đồng thời năm.

mươi người cùng nhau kẹp tay lên đầu, mỗi người đều phát ra một nguồn ánh sáng màu xanh.

Năm mươi người liên kết lại với nhau, tạo thành một bức tường vững chắc.

Mà Hàn Tam Thiên lúc này, hai tay cử động, ma khí lập tức tấn công về phía đám người Lục Viễn.

“Hừm.


Trong luồng hắc khí dày đặc, đột nhiên xuất 
hiện một con hổ màu đen, điên cuồng gào thét lên rồi xông tới tấn công về phía đám người Lục Viễn.


“Xông lên" 
Lục Viễn hét lên, bàn tay của năm mươi người lập tức hướng xuống đất, kết giới màu xanh mà họ tạo thành đột nhiên sáng rực 
lên.

Phù.

Hàn Tam Thiên nhảy lên, kiếm ngọc lập tức quay trở lại trong tay của Hàn Tam Thiên, sau đó chém thanh kiếm sang ngang.

Những thây ma vốn dĩ cách đám người của Lục Viễn không xa, lập tức bị nhát kiếm chém đứt lìa thân.

“Giết" 
Lạnh lùng hét lên, cơ thể của Hàn Tam Thiên hóa thành bóng đen, tiếp tục tấn công đảm thây ma.

Lục Viễn đau đớn ôm ngực, cùng với các đệ 
tử đứng dậy một cách khó khăn, còn Hàn Tam Thiên thì điên cuồng chém giết đám thây ma, mặc dù gạt bỏ chuyện bọn họ vừa bị Hàn Tam Thiên đánh bay ra xa, vì sơ hở mà bị đám thây ma tấn công, nhưng lúc này Lục Viễn vẫn ra ám hiệu với đám đệ tử, nhanh chóng xông về phía Hàn Tam Thiên.

.

 
Chương 2514: Không Có Một Cơ Hội Giải Thoát Nào





Lúc mà thanh kiếm trên tay của Hàn Tam Thiên quét qua, đám người Lục Viễn cũng nhanh chóng dùng kiếm khí ngăn lại, sau đó đứng trước mặt của Hàn Tam Thiên, rồi lắc đầu với Hàn Tam Thiên: “Ngươi không được giết bọn chúng" 
Hàn Tam Thiên lập tức chau mày lại.

Ánh mắt tràn đầy sát khí, điên cuồng của Hàn Tam Thiên khẽ nhếch lên, liếc nhìn Lục Viễn.

“Cút.


Sau đó, Hàn Tam Thiên nắm chặt tay lại, nghiến chặt răng, hai mắt như đang rực lửa.

Cơ thể biến hóa, lúc mà Lục Viễn chưa kịp phản ứng lại, Hàn Tam Thiên đã đứng ngay trên vị trí của Lục Viễn, còn Lục Viễn lúc này hai chân đã không chạm đất, cổ hắn đã bị một bàn tay kẹp chặt.

Hoàn toàn không có một cơ hội giải thoát nào.

Ánh mắt của Hàn Tam Thiên lạnh lùng lướt qua đám người này, bất giác khiến bạn sợ hãi mà nuốt nước bọt, bốn mươi chín người nhưng không một ai dám cử động, huống hồ là cứu Lục Viễn.


Hai mắt lục viễn đỏ lên, sắc mặt đã từ màu đỏ chuyển qua thành màu tím, hắn đến chết cũng không thể ngờ được rằng, một người có tu vi cao như hắn lại có cái chết chẳng khác nào người phàm.

Nhưng Lục Viễn không hề hèn hạ mà xin 
tha mạng, cho dù không thể nào vùng vẫy được, hắn vẫn lựa chọn để hơi thở cuối cùng ngưng động lại trên yết hầu.

“Nếu như người giết chết họ, đồng nghĩa.

với việc người đã tiêu diệt cả thành này.

Lục Viễn điềm tĩnh ngước nhìn Hàn Tam Thiên, sau khi nói xong, hắn từ từ nhắm hai mắt lại rồi chờ chết.

“Hừm.


Hàn Tam Thiên đột nhiên dùng hai tay ném Lục Viễn bay ra xa vài chục mét, cơ thể hắn nặng nề rơi trên mặt đất, đất đá văng lên khắp nơi.


Lại một lần nữa hội tụ hắc khí lại trong tay, xông về phía trước, chuẩn bị một trận chiến.

nảy lửa lại tiếp tục xảy ra.

Nhưng càng đánh thì hành động của Hàn Tam Thiên càng chậm lại, ánh mắt dần đần.

dịu đi.

“Nếu như người giết chết họ, đồng nghĩa với việc người đã tiêu diệt cả thành này.


“Nếu như người giết chết họ, đồng nghĩa với việc người đã tiêu diệt cả thành này" 
Giọng nói của Lục Viễn không ngừng vang.

ngôn tình sủng
vọng trong đầu của Hàn Tam Thiên, đồng thời mỗi thây ma bị Hàn Tam Thiên chém chết, đều không ngừng xuất hiện trong đầu của hắn.

Thây ma đó có thể là một hiệp khách hào sảng, có thể là người buôn bán bên đường, hoặc có thể là một người phụ nữ, một ông lão!  
"AAA".

 
Chương 2515: Câu Này Có Ý Gì


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Đột nhiên, Hàn Tam Thiên dừng lại, cả người đau đớn ôm chầm lấy cái đầu mà quỳ gối xuống đất.

Những gương mặt tươi cười, hàng trăm hình ảnh sống động của cuộc sống đời thường không ngừng xuất hiện trong trí não hắn...!
Sau cùng là gương mặt đang cười của Phù Mãng...!
Đột nhiên Hàn Tam Thiên buông tay xuống, đồng thời đứng lên bay về phía Lục Viễn.

Trái tim của các đệ tử đỉnh Lam Sơn đột nhiên thắt lại, cho dù là Lục Viễn đang thở thoi thóp, khi nhìn thấy Hàn Tam Thiên bay về phía mình, bất giác cay đắng nở nụ cười như đang đợi cái chết.


Dù sao vẫn có thể sống được thêm vài giây, tốt hơn là bị hắn bóp chết ngay lúc này.

Nhưng đợi đến ba phút, sự đau đớn kịch liệt hay là cái chết tức tưởi đều không xảy ra, với tốc độ của Hàn Tam Thiên, đây tuyệt đối là chuyện không thể.

Nghĩ đến đây, hắn mới từ từ hé mắt, thân thể tràn đầy hắc khí của Hàn Tam Thiên đứng ngay trước mặt hắn, theo bảng năng hắn lùi rụt người về, nhưng đột nhiên như vậy hắn liền chau mày khó hiểu.


Tóc màu đỏ của Hàn Tam Thiên không biết từ lúc này đã biến mất, đôi mắt vẫn còn
“Thành Sa Mạc? Người đang nói đám người của Phương Khôn sao?" Hàn Tam Thiên chau mày lại.

“Đúng vậy." Lục Viễn gật đầu: “Bọn họ mặc dù sống ở sa mạc xa xôi, không ai biết được chính xác lại lịch của chúng, thần bí vô cùng, nhưng nghe nói bọn họ là người hiểu rõ về đám ma tăng nhất."
[Diendantruyen.Com] Chàng Rể Siêu Cấp

Truyện đang được up trong nhóm thu phí với tốc độ 5-10 chương/ ngày rồi các bạn nhé.

Tham gia Facebook Group rồi inbox cho admin để đọc sớm nhất nhé !!!..

 
Chương 2516: 2516: Ma Đà Tư





"Bởi vì hai quân hợp chiến, cho nên cùng hưởng vật tư, cũng vì thế mà ta và chủ dự bị của Hoang Mạc thành rất thường hay tiếp xúc, hôm qua ta phụng mệnh của tiểu thư lại đưa chút vật tư sang, hắn cũng giống như mọi khi mời ta uống rượu.

".

"Sau khi nâng ly cạn chén, bọn hắn có nhắc đến ngươi.


"Ta?" Hàn Tam Thiên nhướng mày.

"Một mình người đại phá Thiếu chủ Phương Khôn, ở chủ doanh lấy sức một mình người khiến người của Hoang Mạc thành khó xử.

Có lẽ, đối với người mà nói chỉ là một cuộc 
chiến mà thôi, nhưng đối với người của Hoang Mạc thành mà nói, đây chính là lần thứ nhất bọn hắn bị đánh bại trong vài chục năm nay.


"Nói một cách khác, người không chỉ tổn thương người của Hoang Mạc thành, mà còn tổn thương tôn nghiêm suốt trăm năm qua của bọn hắn.

"

Lục Viễn cười khổ lắc đầu nói.

Hoang Mạc thành vẫn luôn an phận một góc, cũng giống như rất nhiều tòa thành bí ẩn khác, không vào Trung Nguyên, không làm đuôi phượng, thậm chí bọn hắn còn có suy nghĩ này mạnh hơn nhiều so với các tòa 
thành khác.

Bởi vì Hoang Mạc thành đủ lớn mạnh, cũng đủ thần bí, cho nên cũng có chút danh tiếng ở Trung Nguyên.

Trong suốt trăm năm, bọn hắn có vài trận chiến nhỏ nhưng cũng không phải đấu với quần hùng nổi lên bốn phía ở khu vực Trung Nguyên, trong khu vực của mình thì bạn hắn là bá chủ tuyệt đối, cho nên chỉ thắng chứ không thất bại.

Nhưng Hàn Tam Thiên xuất hiện lại khiến thần thoại từ đây bị đánh vỡ, hơn nữa còn gần như đã phá nát.

Ngàn vạn tinh binh lại không đánh lại một người, nhục nhã như vậy thật sự là quá lớn.

"Trong mắt tất cả mọi người ở Hoang Mạc thành, người chính là cái đinh trong mắt của bọn họ, cho nên đương nhiên sẽ công kích.

" Lục Viễn nói.

Hàn Tam Thiên gật gật đầu, điểm này anh cũng không phủ nhận, vào lúc không người nào đánh bại được vạn quân của bọn hắn, Phương Khôn và đám thân tín đã ở sau lưng nói xấu anh không ít, sau khi bị anh đánh bại thì có thể tưởng tượng bọn hắn hận anh đến cỡ nào.


"Chim yến nào biết chí lớn! Bọn hắn như thế nào không liên quan gì đến ta.

"
Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.

"Ngươi nói không sai, voi sẽ không để ý con.

kiến phản kháng hay bất mãn, nhưng vẫn đề ở chỗ lần này người của Hoang Mạc thành là tiểu thư đặc biệt mời tới.


"Khi đám ma tăng vừa xuất hiện, thần lão vô cùng lo lắng cho tình cảnh của người nên đã thúc giục tiểu thư nhanh chóng tới giúp ngươi.

Mặc dù tiểu thư mặt ngoài chậm.

chạp không thể tới, nhưng thật ra đã phái người âm thầm điều tra.


Hàn Tam Thiên nhướng mày:
"Với lực lượng của núi Lam Sơn các ngươi trong thiên hạ mà còn cần nhờ người khác đến giúp đỡ 
sao?" 
Lục Viễn bất đắc dĩ cười một tiếng: "Thiên hạ vạn vật tương sinh, nhưng tương sinh chính là tương khắc, bọn ma tăng này tà môn vô cùng, chính là hòa thượng của Ma Đà Tự, không thể nhìn rõ.


"Ma Đà Tư?".

 
Chương 2517: 2517: Bởi Vậy Một Vùng Sa Mạc Trở Thành Cấm địa





"Vạn năm trước, có một ngôi chùa tên là Ma Đà Tự.

Nghe đồn trong chùa có Hỗn Thế Ma Vương, đám hòa thượng này không biết 
phụng theo ý chỉ người nào nên đã xây miếu niệm kinh, áp chế ma vương, nhưng không làm gì được lâu, về sau, bọn hòa thượng này toàn bộ phát cuồng, tự giết lẫn nhau, nếu không phải một trận gió lốc sa mạc chôn vùi sâu ngôi chùa đó dưới mặt đất, chỉ sợ bọn hắn sẽ mang đến phiền phức rất lớn.

".

Hàn Tam Thiên ngạc nhiên nói:
"Ý của ngươi là, những hòa thượng này là hòa thượng của Ma Đà Tự.


"Thần lão suy đoán như thế.

" Lục Viễn gật gật đầu:
"Nhưng sự thật hẳn là như vậy, sau khi tiểu thư phái người điều tra thì đã mời 
nhà họ Phương của Hoang Mạc thành đến.



"Ý của ngươi là.

.

"
Hàn Tam Thiên tựa hồ nghĩ đến cái gì.

Ma Đà Tự bị chôn vùi trong một trận gió lốc sa mạc, nhà họ Phương tự xưng Hoang Mạc thành, việc này cũng mang ý nghĩa giữa hai bên hẳn là cùng tồn tại trong một khu vực.

"Ngươi rất thông minh.

Sau khi Ma Đà Tự bị chôn vùi, mặc dù chỉnh thể biến mất, nhưng chỗ kia vẫn luôn cách Trung Nguyên rất xa, cho nên những gì chúng ta biết được cũng không phải là toàn bộ.


"Tình huống là nghe đồn sau khi Ma Đà Tự bị hủy diệt, sa mạc cũng không phải hoàn toàn gió êm sóng lặng, thường có người ngẫu nhiên sẽ thấy hòa thượng mặc áo đen.


trong hoang mạc.


"Cũng có người khi đang đi giữa sa mạc thì đột nhiên từ dưới nền cát sa mạc duỗi ra một cánh tay kéo người vào trong cát.


Hàn Tam Thiên gật gật đầu, cau mày nhưng không nói chuyện.

"Tang thi bởi vì ma tăng mà xuất hiện, lúc 
đầu tiểu thư muốn để giáp sỹ của nhà họ Phương đến đây thu phục, nhưng mà.

.

"
Nói đến đây, Lục Viễn lại không tiếp tục nói.

"Nhưng do vì ta cho nên Phương Không không đồng ý?"
Hàn Tam Thiên nói tiếp.

.

 
Chương 2518: 2518: Phật Âm Phổ Độ Chi Thuật





Lục Viễn gật đầu: " Thiếu chủ nhà họ Phương cự tuyệt đề nghị của tiểu thư, còn nói bọn hắn chỉ đồng ý với tiểu thư sẽ cứu người, cho nên sau khi người trở lại doanh trường thì những chuyện khác bọn hắn không để ý tới.

Về điểm này, tiểu thư đã từng thuyết phục nhưng xác thực không có biện pháp tốt hơn.


Từ lần thứ nhất gặp mặt đã đoạt lấy thư của anh, rồi muốn xem đó là áp chế, cùng anh.

luận võ.

Cho dù anh đang bị thương cũng đáp ứng với hắn, trong toàn bộ quá trình anh vẫn rất tiết chế và biết điểm dừng, nhưng hắn lại ám hạ độc thủ.

Nói đi nói lại, Hàn Tam Thiên đều cho rằng anh không làm gì quá phận, tại sao hắn lại muốn như vậy chứ? 
"Đúng, người nói bọn hắn đề cập tới ta, là ý gì?" Hàn Tam Thiên cau mày nói.


Nói đến anh thì Hàn Tam Thiên cũng tưởng tượng ra được những lời nói khó nghe của bọn họ, nhưng lúc này Lục Viễn lại nhắc đến trong lúc xảy ra chuyện tang thi, vậy thì cũng có nghĩa rằng đám người kia rất có thể bởi vì nhắc tới anh, sau đó liên quan đến bạn bè của anh ở thị trấn nhỏ gần biên giới này, rồi cũng dính dáng đến tang thi.

Lục Viễn không tỏ rõ ý kiến gật đầu: "Đúng vậy, bọn hắn nhắc đến bạn bè của ngươi, tang thi, quan trọng nhất chính là bí mật chân chính của đám tang thi.


Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên lập tức khẩn trương: "Nói mau.


"Tuy ma tăng ở Ma Đà Tự là ma, nhưng bản chất của nhà tăng lại chưa bao giờ cải biến, cho nên bọn hắn có thể dùng Phật pháp, cũng có thể gia thân gia trì, là một loại Ma Phật chi thể cực kì kì lạ, mặc dù không biết tại sao bọn hắn lại biến thành dạng này, nhưng có thể khẳng định một chút là bởi vì bọn hòa thượng này đồng thời có được cả ma và Phật, cho nên bọn hắn có thể sử dụng một loại phật âm phổ độ chi thuật thường thấy nhất của phật gia.


"Hòa thượng bình thường có thể dùng phật âm phổ độ tâm linh con người, nhưng phật âm phổ độ của bọn hòa thượng này lại mê hoặc tâm trí người ta, khiến họ nhập ma hóa điên, nhưng loại phát âm bình thường này 
trên lý thuyết rất khó để hoàn toàn điều khiển con người.


" Lục Viễn nói.

Nói đến đây, Hàn Tam Thiên lại cười lạnh trong lòng, đám ma tăng kia có thể khó mà đạt tới trình độ dọa người như thế, nhưng nếu có hải ma nữ Minh Vũ hỗ trợ vậy thì cũng không phải không thể.

Hàn Tam Thiên đã sớm nghe nói qua, một khi hải nữ nhập ma thì chỉ cần dùng âm thanh đã có thể điều khiển con người, tài niệm trong cơ thể sẽ tràn ngập toàn thân.

Nhưng dù sao thì chuyện về Minh Vũ thì Hàn Tam Thiên không hứng thú nhắc đến 
trước mặt Lục Nhược Tâm, anh không phải loại người mượn đao giết người, huống chi Minh Vũ có mối thù với anh, trong lòng Hàn Tam Thiên nghĩ nhất định phải tự tay giải quyết.

Bây giờ thù cũ chưa trừ, lại thêm hận mới, đương nhiên Hàn Tam Thiên càng sẽ không bỏ qua cho nàng.

Ở mức độ nào đó mà nòi, thậm chí Hàn Tam Thiên không muốn cho Lục Nhược Tâm biết việc này, bởi vì người như Lục Nhược Tâm sẽ khiến Minh Vũ vĩnh viễn không có kết cục tốt, có khả năng Hàn Tam Thiên còn chưa tự mình động thủ thì Minh Vũ cũng đã 
bị giết.

"Cho nên ý của ngươi là! " Hàn Tam Thiên kỳ quái mà nói.

.

 
Chương 2519: 2519: Tam Quái Giang Bắc!





"Tất cả tang thi trong thành đều là người bình thường nghe ma âm mà nhập ma, ngươi giết bọn hắn cũng đồng nghĩa với giết người vô tội.

Bọn hắn đã là người bị hại, nếu như ngay cả người! ".

"Ta biết, sau khi bọn hắn nhập ma, gặp người giết người, ta không nên thánh mẫu đồng tình với bọn hắn, nhưng mà bọn hắn! dù sao cũng vốn không phải như vậy.

" Lục Viễn bất đắc dĩ khổ nói.

"Bọn hắn ngay cả mình làm cái gì cũng không biết, hoặc là nói ngay cả quyền lựa chọn cũng không có.

".


"Đây chính là nguyên nhân vì sao các ngươi.

ngay từ đầu chỉ giúp ta mở đường, chờ ta thuận lợi đến nơi rồi thì nhanh chóng rút lui sao?" Hàn Tam Thiên nói.

Lục Viễn gật đầu: "Phải.

Ngay từ đầu, chúng ta cố gắng nếu không cần giết thì sẽ không giết, bởi vì! " 
Hàn Tam Thiên hít sâu một hơi, cái chết của Phù Mãng tạo cho anh tâm tình tiêu cực cực lớn, sau khi đau lòng thì tức giận vô 
cùng, nhưng khi lắng nghe lời nói của Lục Viễn, hiểu rõ chuyện tang thi thì Hàn Tam Thiên cũng rõ ràng, Lục Viễn đúng.

Những tang thi này rất đáng ghét, nhưng bọn hắn không có lựa chọn, thậm chí, bọn hắn cũng là người bị hại!  
Người ở phía sau lưng kia mới hẳn là người Hàn Tam Thiên muốn trả thù.


Quay mắt nhìn lướt qua đám tang thi phía sau, Hàn Tam Thiên do dự một lát, cuối cùng gật đầu.


Với lực lượng mới có được của Hàn Tam Thiên, nếu như anh nguyện ý, Lục Viễn tuyệt đối sẽ không có chút hoài nghi nào rằng tang thi trong thành sẽ bị tàn sát sạch sành sanh.

"Có.


"Dựa theo hình dạng của ba người này tìm người.


Vừa mới nói xong, thân hình Lục Viễn khẽ động, dẫn đầu bay ra ngoài.

Sau đó, các đệ tử khác cũng hoả tốc hướng về phía bốn phía bay ra.

Mà lúc này, trong sơn động thần bí kia có tiếng khóc phát ra, mùi vị máu tanh bay lả tả không ngừng, trong khung cảnh như thế, có một thân ảnh ung dung xinh đẹp như tiên nữ từ trời rơi xuống!.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom