Cập nhật mới

Dịch Chàng Hắc Vô Thường Của Tôi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,375
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Chàng Hắc Vô Thường Của Tôi

Chàng Hắc Vô Thường Của Tôi
Tác giả: Luật Nhi
Tình trạng: Đang cập nhật




Thể loại: Hiện đại, huyền huyễn
Convert: ngocquynh520
Editor: Rùa biết bay, Nhím Enny, Măng cụt

Tôi có một giấc mộng thật kỳ quái, trong mơ tôi gặp một người đàn ông xưng là Hắc vô thường, muốn chúng tôi kết hôn vào ngày mười năm tháng bảy.

Tôi vốn không coi đó là thật, chẳng ngờ ngày đó hắn đến và nói với tôi: "Mười dặm gió xuân không bằng em!"  Vì muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân bất ngờ này, tôi đồng ý giúp hắn dẫn theo 100 ác linh (linh hồn tà ác), tạm thay hắn giữ chức Hắc vô thường.  Từ đó, cuộc sống của tôi náo loạn.

—— Thiên Tứ ☆ minh hôn - -

“Ngài đã nói ở Địa phủ còn nhiều việc, vậy làm phiền lão ngài vẫn nên nhanh chóng trở lại vị trí của mình để công tác đi. Thăng chức tăng lương, đều không phải là chuyện to tát!” Hắn đòi hỏi tôi, tôi trốn tránh, từng bước lui về phía sau.

Vậy mà tên xinh đẹp vô cùng này, mặc trường bào màu đen quỷ dị, tiến tới trước mặt của tôi, khóe môi khẽ nhếch, khuôn mặt với những đường cong hoàn mỹ khiến người ta hâm mộ, nói: 

“Mười dặm gió xuân không bằng em!” 

Phật viết: Tu 500 năm mới có thể ngồi cùng thuyền, tu một ngàn năm mới có thể nằm cùng gối, tu ba kiếp mới sống chung một đời.

Kiếp trước ngoái đầu nhìn năm trăm lần mới đổi lấy kiếp này gặp thoáng qua. Kiếp này anh nguyện ngoái đầu một nghìn lần để được cùng em làm bạn cả đời! Để em không phải chờ đợi, anh xin nguyện cô độc ngàn năm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,375
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Mười lăm tháng bảy, tôi sẽ cưới em


Edit + Beta: Nhím Envy

Tôi tên là cao Cẩn Niên, 18 tuổi, người Hòe Thành, sinh viên đại học năm thứ nhất. Mùa hè năm nay, tôi về nhà. Mẹ kế Trần Mai bỗng dưng đưa cho tôi một tờ giấy đăng ký kết hôn, từ đó về sau, cuộc đời tôi thay đổi thay trời lệch đất.

Một ngày kia, cũng như những mùa hè trước đó, tôi mang theo bao lớn bao nhỏ, ngồi xe lửa về nhà.

Nằm trên xe lửa, trong lúc rảnh rỗi, tôi liền đeo tai nghe lên nghe nhạc. Nhưng được một lúc, tôi lại ngủ thiếp đi mất. Tôi nằm mơ, thấy mình đi tới một nơi rất xa lạ. Xung quanh tối đen như mực, chỉ có một chỗ duy nhất có ánh sáng.

Chỗ đó, chỉ có duy nhất một chiếc bàn và một cái ghế dựa. Tôi không biết những thứ này là của ai, cũng không biết tại sao xung quanh không hề có một ngọn đèn mà vẫn có ánh sáng. Nhưng chính thứ ánh sáng đó, hấp dẫn tôi từng bước đi về phía trước.

Chỉ là chờ tôi đến gần mới phát hiện, đây cũng không phải là cái bàn và cái ghế dựa. Mà là một người mặc cẩm bào màu đen, dùng một loại phương thức vặn vẹo, nào đó, lấy lưng bàn lấy chân làm ghế, cùng một người khác ngồi ở phía trên uống trà ăn bánh ngọt.

Bọn họ mặc cẩm bào trước sau đầy những khuy áo to lớn, cũng thêu hoa sen, nhưng thêu bằng màu đỏ và tím. Hai người này kết hợp với nhau thành bàn ghế, xem ra không hiểu thế nào là khí chất cao quý.

Mà tôi, bị tổ hợp hai người kỳ quái này hấp dẫn, từng bước đi tới. Cho đến khi sắp đến trước mặt bọn họ, tôi mới dừng chân. Người nọ, một đầu tóc dài đen mượt rũ xuống bên vai,áo khoác màu đen có dùng chỉ vàng thêu thành hình Kim Long (con rồng màu vàng) đồ án. Hắn đang cúi đầu, thưởng thức ly trà xanh trên tay.

Hắn phất tay, dường như ra hiệu cho tôi tiến lên phía trước.

Tôi bất giác lại gần, người nọ ngẩng đầu lên.

Trong nháy mắt, tôi cảm giác hai chân giống như là đang đeo chì,ngẩn ngơ đứng đó. Tất cả chỉ vì, trước mặt là một tuấn nhan xao động lòng người. Ngũ quan đó, tinh xảo đến gần như hoàn mỹ. Nhất là cặp mắt mắt xếch kia,đuôi mắt khẽ nhếch lên, viền mắt đỏ phác họa, khiến đôi mắt càng khác thường. Tóc mai hướng xéo, tựa như loài hoa yêu dã Mạn Đà La nở rộ.

Mà môi của hắn, có màu máu đỏ phấn. Hồng như vậy, cùng khuôn mặt trắng bệch của hắn tạo ra sự đối lập mãnh liệt. Người đàn ông như vậy, quỷ dị âm trầm, cũng như một bức tượng điêu khắc của nhà họa sĩ mất công mài dũa.

“Cô là Cao Cẩn Niên?” Người đàn ông này vừa quỷ dị lại vừa tươi đẹp, mang lại cho tôi một vẻ đẹp như đánh thẳng vào thị giác, làm đầu óc như ngừng hoạt động, tôi chỉ thấy hắn mở miệng. Âm thanh có chút chói tai khiến tôi nhíu mày một cái.

Nhưng hắn ta vẫn rất bình thản, đôi mắt sắc lẹm, làm tôi không thể không lấy lại tinh thần, trả lời:

“Phải...”

Chần chờ một chút, tôi lại hỏi:

“Anh...anh là ai?”

Âm thanh của tôi mang theo từng tia run run.

“Tôi tên là Bách Lý Nam. Tên của tôi, cô có thể không biết. Nhưng tôi nghĩ, Sứ Giả Câu Hồn Hắc vô thường, quỷ địa đạo của Trung Quốc. Cô phải cảm thấy rất quen thuộc mới đúng.” Âm thanh của người kia mang theo một tia lơ đãng, yết hầu trượt lên, dễ nghe khác thường.

Nhưng lời của hắn, lại làm cho tôi suýt nữa ngã nhào.

“Tôi...... Tôi chết sao?” Tôi bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh toàn thân, suýt nữa ngã xuống. Nhưng vào lúc này, một cỗ kình lực, đem tôi lùi lại phía sau. Chờ tôi phục hồi tinh thần lại mới phát hiện, tay của Bách Lý Nam đã ôm trọn thân mình. Mới vừa rồi hắn còn cách xa tôi, không biết lúc nào đã đi tới trước mặt, vòng tay ôm chặt hông tôi, khiến tôi không đến nỗi bị ngã.

Nhìn gương mặt kinh hãi của tôi, Bách Lý Nam có chút không vui. Lúc này, hắn cau mày, cặp mắt kia đen như mực, tĩnh mịch không thấy một tia ánh sáng, cũng không thấy vẻ tức giận.

“Thả lỏng một chút, cô về sau còn phải phục vụ tôi! Lần đầu tiên gặp mặt, cứ sợ hãi như vậy sao?” Hắn nói xong, còn đưa tay ra, bấm bấm gương mặt của tôi. Động tác của hắn, mập mờ lại không cợt nhả.

Sự đụng chạm của hắn khiến toàn thân tôi lạnh lẽo, tôi nhanh chóng tránh xa hắn:

“Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Cái gì mà sau này vẫn còn muốn tôi phục vụ hắn? Nhìn khóe miệng hắn chợt nâng lên một nụ cười giảo hoạt, tôi càng có cảm giác không ổn.

“Hãy nhớ kĩ, vào ngày mười lăm tháng bảy, tôi sẽ đến cưới cô!” Thốt ra lời này xong, người đàn ông giương cánh tay dài lên. Tay áo rộng rãi có thêu hình Kim Long đồ án lóe lên trước mắt tôi một cái, hắn cứ như thế biến mất.

Tất cả, giống như chưa bao giờ xuất hiện.

Mà tôi, bỗng nghe thấy một tiếng vang quen thuộc vang lên, choàng mở mắt:

“Đã đến Hòe Thành, cảm ơn đã ngồi xe lửa của chúng tôi, mong quý khách lần sau lại đến.” Thì ra là đã đến trạm!

Trong nháy mắt khi mở mắt kia, tôi thở vào nhẹ nhõm. Cũng may, mới vừa rồi chỉ là giấc mộng. Cái gì mà mười lăm tháng bảy kết hôn, đoán chừng chỉ vì tôi sống cùng một đám người độc thân, ngủ chung rồi bị mấy cô gái tôn sùng tình yêu kia làm loạn suốt ngày, nên mới xuất hiện ảo giác như vậy!

Tôi nhanh chóng thu thập hành lí của chính mình, chẳng qua là khi tôi đang thu dọn đồ trên tay xuống xe, bỗng dưng cảm thấy gương mặt mình lạnh lẽo khác thường. Nhất là khi tôi lấy tay khẽ vuốt mặt, cái cảm giác lạnh lẽo đó càng sâu.

Loại cảm giác đó, thật giống cái cảm giác khi gần với người đàn ông trong giấc mộng kia...

“Má ơi, sẽ không phải là gặp quỷ đi!” Tôi hét lên một tiếng, nhanh chóng lôi hành lý của mình cùng Bao Bao, nhảy xuống xe lửa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,375
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Hòe Thành là nơi tôi lớn lên. Nhưng trở lại cái thành phố này, nó lại không khiến cho tôi buông lỏng cảm giác như trong tưởng tượng. Đi tới trước cửa nhà, tôi vốn định trực tiếp đẩy cửa bước vào. Nhưng không nghĩ tới tay vừa chạm vào tay nắm cửa, một đoạn đối thoại trong nhà đã truyền ra.

“Cẩn Niên tối nay sẽ trở về nhà rồi, mẹ, người đều chuẩn bị kỹ càng rồi chứ?” Âm thanh này, không ai khác chính là Cao Cẩn Dương - em gái trên danh nghĩa của tôi. Trên thực tế, cô ta chỉ là đứa con gái riêng của bà mẹ kế kia mà thôi.

“Dĩ nhiên chuẩn bị xong. Chỉ là Dương Tử, thời điểm mẹ đưa đồ vật cho nó, con ngàn vạn lần không cần nhiều miệng.”

Người đang cùng Cao Cẩn Dương nói chuyện kia, chính là mẹ kế của tôi -Trần Mai. Sau khi mẹ tôi qua đời, một người họ hàng thân thích thấy cha một mình nuôi tôi thật không dễ dàng gì, liền giới thiệu người cùng thôn là Trần Mai cho ông. Trần Mai đối xử với cha tôi cũng không tệ, nhưng đối xử với tôi thì...

“Tiểu Niên, về đến nhà sao lại không đi vào?” Đang thất thần nghe đoạn đối thoại trong nhà, đột nhiên từ sau lưng truyền đến âm thanh của cha tôi. Âm thanh của cha khiến tiếng nghị luận trong nhà dừng lại.

Mà tôi, cũng không nghe thêm được bất cứ điều gì từ hai người trong phòng. Còn về phần mẹ kế sẽ cho tôi thứ gì, không phải một lát sẽ biết rõ sao?

Cha đẩy tôi vào nhà, tôi mở cửa. Nhà của tôi nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Có phòng ốc mới xây, tổng cộng là hai tầng, bốn phòng ngủ, hai phòng khách.

Học kỳ rồi không gặp mặt mẹ kế Trần Mai, cho nên hôm nay bà vì tôi mà nấu món mì sợi. Em gái Cao Cẩn Dương không máu không mủ ruột thịt gì với tôi đứng một bên nhìn.

Cô ta thắt bím hai bên, mặc một chiếc áo đơn giản kết hợp quần jean, dáng vẻ trông rất khéo léo. Nhưng đôi mắt kia, trong tròng mắt lại có một tia sáng kì dị đang nhún nhảy.

“Tiểu Dương, em nghĩ gì vậy?” Tôi ăn xong hơn phân nửa bát mì, vừa ngẩng đầu liền phát hiện Cao Cẩn Dương đang nhìn mình, liền hỏi.

“Không có......” Cao Cẩn Dương bị tôi hỏi, ánh mắt có chút tránh né.

“Vậy em muốn ăn mì?”

“Không phải, mì sợ tôi còn lâu mới ăn.” Cao Cẩn Dương hình như còn muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp cất giọng đã bị Trần Mai ra lệnh:

“Dương Tử, con đi ra ngoài mua cho mẹ một chai nước tương!” Trần Mai từ trong phòng bếp đi ra, trợn mắt nhìn Cao Cẩn Dương.

Một màn này, tôi đều nhìn thấy ở trong mắt, cứ có cảm giác hôm nay Trần Mai có chuyện gì đó liên quan đến tôi, hẳn là muốn cho tôi thứ đồ mà bà ta nói lúc trước, chắc chắn không phải là thứ gì tốt.

Cao Cẩn Dương nhận tiền từ Trần Mai rồi rời đi. Mà Trần Mai cũng nhân thời điểm này, ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh tôi:

“Tiểu Niên, thừa dịp cha con cùng tiểu Dương không ở nhà, ta vừa đúng có một thứ đồ vật muốn cho con!” Trần Mai cười đến hòa ái dễ gần, đôi tay được bảo dưỡng không tệ, niềm nở kéo tôi.

Tôi từ khi tám tuổi đã không có mẹ, về sau Trần Mai lại gả tới, chúng tôi vẫn không lạnh không nhạt sống chung. Nhưng hôm nay, bà ta cầm lấy tay tôi nói chuyện, đây chính là lần đầu tiên.

Tôi có chút không thích ứng, thật! Tôi nghĩ muốn đem tay từ trong tay Trần Mai lấy ra, lại phát hiện sức Trần Mai lớn đến lạ kỳ, khiến cho tôi không cách nào tránh thoát. Cuối cùng, tôi chỉ có thể cười hỏi bà ta:

“Dì Mai, là vật gì?”

“Chính là cái này!” Trần Mai từ trong túi tiền móc ra một quyển sổ màu hồng, đưa tới trước mặt của tôi. Tôi theo tay nhận lấy. Chẳng qua là khi tôi thấy được ở giữa quyển sổ chính là dòng chữ to tướng thì có chút sửng sốt. Bởi vì, trên cuốn sổ có in mấy chữ lớn màu đỏ ——“Giấy chứng nhận kết hôn”.

Tôi còn nghĩ đó là giấy chứng nhận kết hôn của Trần Mai và cha tôi hoặc là của một người nào khác.Nhưng duy chỉ có, tôi không nghĩ tờ giấy chứng nhận kết hôn này sẽ là của mình.

Cầm cuốn sổ lên, trên đó không chỉ có hình của tôi, mà còn có ảnh của một người đàn ông xa lạ cùng chụp chung. Tôi chưa từng gặp qua người đàn ông này, làm sao có thể cùng anh ta chụp chung? Nhất định là ghép ảnh. Mặc dù biết là thế, nhưng tôi vẫn mất khống chế hét lên:

“Dì Mai, đây là cái dì?”

“Tiểu Niên, đây chính là đối tượng kết hôn của con a. Con xem, dì đã tìm cho người đối tượng không tệ đấy chứ? Đứa nhỏ này, hỏi trong bao nhiêu người đàn ông, có mấy người tuấn tú bằng nó?” Trần Mai lôi kéo tay của tôi, nụ cười ôn hòa dối trá nở trên môi, vẻ tàn khốc trong đáy mắt càng ngày càng rõ ràng.

“Dì Mai, con chưa từng thấy qua người đàn ông này, làm sao có thể kết hôn với hắn? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Tôi vội vàng đứng dậy, không ngừng lui về phía sau. Bởi vì tôi cảm giác, ý đồ của Trần Mai không đơn giản là đưa tờ giấy chứng nhận kết hôn cho tôi.

“Con sai lầm rồi. Đây là Bách Lý gia mang đến cho con, không làm giả được đâu. Lại nói, hôm nay chính là ngày mười lăm tháng bảy, cũng là ngày lành mà Bách Lý gia lựa chọn để cử hành hôn lễ cho con. Con hôm nay không cưới, không kết cũng phải kết.”

Trần Mai không để ý tới khuôn mặt sợ hãi của tôi, từng bước một tiến tới gần. Nụ cười của bà ta, vặn vẹo mà âm trầm.

Mười lăm tháng bảy? Tại sao lại là mười lăm tháng bảy! Đây rốt cuộc là trùng hợp, hay là......

Tôi còn chưa kịp suy tư rõ ràng về vấn đề này, Trần Mai liền hướng phía tôi mà nhào tới. Một cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có dâng lên, tôi bị bà ta dồn vào góc tường, chỉ có thể lớn tiếng thét lên:

“Bà không thể đối xử với tôi như vậy! Nếu không, tôi liền nói cho cha tôi biết!” Dù Trần Mai đối với tôi không tốt chút nào, nhưng đối với cha cũng là nói gì nghe nấy. Lúc này đây, tôi chỉ có thể đem tất cả hi vọng đặt lên người cha. Nhưng nghe được những lời này, Trần Mai lại cười:

“Cô cho rằng tôi hôm nay sắp xếp xong xuôi những thứ này, còn có thể khiến người khác chạy tới làm rối sao?” Tiếng cười của Trần Mai, bén nhọn mà quỷ dị. Mà chính tiếng cười này, làm cho đầu óc tôi trở nên hỗn độn.

Cảnh vật trước mắt, còn có Trần Mai, từng điểm từng điểm mơ hồ. Mới vừa rồi sau khi vào cửa, tôi liền ăn bát mì Trần Mai làm cho. Chẳng lẽ......

Như là trả lời suy nghĩ của tôi, Trần Mai âm trầm cười. Lần này, tôi chỉ có thể hoảng hốt chạy ra cửa lớn. Chỉ là tôi vừa chạy được mấy bước, đôi chân liền mềm nhũn.

Ngay sau đó, mí mắt cũng bắt đầu nặng trĩu, tôi hoàn toàn ngủ mê man trước cửa nhà.

Chờ đến khi tỉnh lại một lần nữa, tôi thấy mình đang bị trói ở một nơi bốn phía không thể định vị. Trên đầu tôi, còn đang đắp một vật, chặn lại tầm mắt. Tôi phiền não đem thứ đang đắp trên đỉnh đầu tháo xuống, mới phát hiện đó là một chiếc khăn voan đỏ. Mà sợ hãi hơn nữa là, trên người tôi thế nhưng lại mặc một thân y phục tân nương thời cổ đại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,375
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Mười dặm gió xuân không bằng ngủ cùng em


Người nào đã giúp tôi thay quần áo?

Trần Mai sao?

Tôi phiền não muốn đem đống quần áo kì dị trên cơ thể cởi ra, đúng lúc này, bên ngoài truyền vào vài âm thanh.

Ngay sau đó, tôi thấy tấm màn bị người ta vén lên.

Đó là...một người phụ nữ.

Trên mặt thoa hàng tá tấn son phấn, bên má trái lại có nốt ruồi to.

Quần áo trên người bà ta có chút giống thời cổ đại. Ở trong không gian như vầy lại càng quỷ dị.

Bà ta nhìn thấy tôi đem khăn voan kéo xuống, “ai ui” một tiếng.

“Tân nương tử, người không được tự tiện kéo khăn voan đâu.”

Rồi sau đó, bà ta lại đoạt chiếc khăn trên tay tôi, lần nữa kĩ càng che lại cho tôi.

Cũng không biết bà ta đã dùng thủ đoạn gì mà tôi cho dù muốn nâng tay lên gỡ xuống cũng không được. Tôi cố gắng hết sức, nhưng cũng là lực bất tòng tâm.

Hai chân của tôi cũng vậy, như là bị mất khống chế, từng chút từng chút đi về phía bà ta.

Do đã bị màn khăn che khuất nên tôi chẳng thể nhìn thấy bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.

Nhưng tôi có thể nghe được, bên ngoài có vài người đang nói chuyện.

Đúng rồi, còn có tiếng kêu của con gà.

Tôi buồn bực nhẩm nghĩ không hiểu sao trong trường hợp này lại có gà xuất hiện, thì bỗng bị tiếng của người đàn ông cắt đứt suy nghĩ:

“Lạy cao đường!”

Âm thanh bén nhọn chói tai của người đàn ông kia khiến tôi vừa khó chịu lại càng sinh ra ý định chạy trốn.

Nhưng ngay khi lúc này, không biết là người nào ở phía sau đẩy tôi một cái khiến tôi quỳ trên mặt đất.

Sau đó, tôi nghe người đàn ông kia cất giọng the thé:

“Nhất bái thiên địa.”

“Nhị bái cao đường.”

“Phu thê giao bái.”

Sau hai nghi thức đó, bên cạnh luôn có một người đẩy tôi quỳ xuống, rồi lại mạnh mẽ kéo tôi lên.

“Đưa vào động phòng.”

Một tiếng này, đối với tôi mà nói là sự sợ hãi chưa từng có.

Tôi...ngay cả người bái đường với mình cũng không thấy, vậy mà đã đưa vào động phòng?

Nực cười!

Tôi liều mạng muốn trốn thoát, nhưng mà dù có làm gì thì tay chân tôi cũng vô lực.

Cuối cùng, tôi bị người ta dẫn đến ngồi trên một chiếc giường.

Khăn voan đỏ của tôi, cuối cùng cũng bị người ta lấy xuống.

Tôi thấy rất rõ, tân lang đưa vào động phòng với tôi lại là...một con gà trống.

“Tân nương tử, mau cùng tân lang uống rượu giao bôi, từ đó trường trường cửu cửu.”

Đi theo tôi nãy giỡ chính là người phụ nữ trung niên, đưa cho tôi ly rượu.

Tôi không nhận.

Tôi...không muốn kết hôn cùng với một con gà, huống chi là phải cùng nó trường trường cửu cửu.

Người phụ nữ kia không giận, chỉ là trực tiếp bóp miệng của tôi, đổ rượu vào trong.

Tôi còn ko kịp kêu cứu, ly rượu kia đã rót đầy khoang miệng.

Rượu kia, cực kỳ cay.

Vừa vào miệng, liền khiến tôi bị sặc.

Nhưng bà ta cũng không thèm nhìn vẻ tức giận trên mặt tôi mà hướng vọng ra ngoài:

“Buổi lễ kết thúc.”

Cũng không biết là do giọng nói của bà ta quá đỗi sắc bén hay là vì nguyên nhân gì mà khiến cho con gà nằm trên giường cũng phải kêu lên vài tiếng.

Không ngờ, khi bà ta vừa nói xomg, con gà trống đã lập tức nhảy bổ lên người tôi.

Ở hoàn cảnh xa lạ này, vốn trong người tôi đã có bất an. Nay lại thêm con gà ngồi trên đùi, càng khiến tôi sợ hãi.

Tay chân bị khống chế của tôi ngay lúc này liền có thể cựa quậy.

“Ai lại muốn cùng con gà này sống cả đời kia chứ.”

Nói xong, tôi liền ném nó ra xa, hướng cửa lớn chạy đi.

Đang lúc tôi nghĩ mình sẽ thành công trốn thoát thì trước mặt xuất hiện kiệu hoa, bên cạnh còn có nữ nhân, ả ta dồn tôi vào phòng, nhìn tôi cười quỷ dị.

Tôi còn chưa ý thức được ả ta cười cái gì thì hai chân đã mềm nhũn.

Trước mắt tôi, cũng là một mảng mơ hồ.

Trước lúc mất đi ý thức, tôi cảm nhận có một cánh tay rắn chắc hữu lực kéo tôi vào bờ ngực âm trầm lạnh lẽo.

Đến khi tôi tỉnh dậy, phát hiện trên người vẫn là bộ hỉ phục đó.

Điều đáng sợ chính là, nơi tôi đang ở không phải là nhà, cũng không phải kí túc xá, càng không phải là chiếc giường có con gà hôm qua mà nơi đây...là một căn nhà cổ.

Trừ giường gỗ và bàn trang điểm màu đen, thì trên tường còn dán hai chữ hỉ màu đỏ thẫm.

Tôi nhìn chiếc gương trên bàn trang điểm, xuyên qua đó nhìn hỉ phục của mình....may mắn, đây là bộ tôi mặc nãy giờ.

Màu đỏ yêu dã, gương mặt trắng bệch càng khiến tôi thêm dung hợp vào nơi này.

Nhìn bản thân trong gương, tôi lại càng muốn trốn chạy.

“A, đầu đau quá.”

Từ trên giường đứng dậy, đầu của tôi rất đau, tựa như bị dây thừng siết chặt.

Từ đây nhìn ra, ngoại trừ khoảng không đen kịt thì cũng không cò gì.

Giống như là một hang động to lớn, không thể nào trốn thoát được.

Nhưng tất cả những thứ này, vẫn không thể ngăn trở ý nguyện rời khỏi đây của tôi.

Nhưng khi tôi ôm đầu, bên ngoài bỗng vang lên thanh âm âm trầm, ngay sau đó liền có vòng tay ôm lấy hông tôi.

Một giọng đàn ông trầm thấp vang lên:

“Bà xã, đã đến lúc đi ngủ rồi. Em còn muốn đi đâu?”

Tôi sợ hết hồn, quay phắt người liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú kia.

Cái này, không phải là cái tên tự xưng Hắc Vô Thường xuất hiện trong giấc mơ của tôi hay sao? Hắn còn nói ngày 15 tháng 7 sẽ cưới tôi....

Hôm nay hắn, mặc dù còn khoác trên người bộ hắc bào, nhưng trước ngực vẫn còn đeo móc đại hồng hoa.

“Thế nào? Không gặp nhau vài giờ em liền đem chồng của mình quên sạch, hửm?”

Người này, hình như đang hưởng thụ ánh mắt sợ hãi của tôi.

Đôi mắt phượng của hắn mang theo ý cười...khinh miệt lẫn lạnh lẽo.

Ngón tay lạnh lẽo của hắn nhẹ nhàng trêu chọc má của tôi, khiến tôi không ngừng run rẩy.

“Anh rốt cuộc muốn làm gì?”

Bị xúc cảm ghê rợn bủa vây, khiến tôi muốn chạy trốn. Nhưng không được, bởi vì tay hắn đang chế trụ eo của tôi.

“Tôi muốn làm gì? Bái đường thành thân, kế tiếp dĩ nhiên là động phòng rồi. Chẳng lẽ em nghĩ tôi bỏ hết công việc bận bịu ở Địa phủ để lên đây chơi đùa em, hửm?”

Hắn còn cười.

Tiếng cười đó, tôi nghe thật chói tai.

Không khí lúc này, đều tối đen mịt mờ.

“Ở địa phủ anh còn nhiều chuyện như vậy thì cứ về đi. Thăng chức tăng lương cũng không phải chuyện khó.”

Địa phủ rốt cuộc là cái gì, tôi cũng không rõ.

Nhưng tôi cảm giác, mình vẫn đang ở dương gian.

Làm được nhiều, dĩ nhiên là thăng chức tăng lương rồi.

Đây cũng chính là suy nghĩ hi vọng giúp tôi trốn thoát.

Chẳng qua là phương thức “lấy tình cảm giải thích khuyên ngăn” của tôi sai rồi. Tôi vừa nói xong đã nghe tiếng cười trầm thấp của hắn.

So với nãy, còn khó nghe hơn.

Mà trong tiếng cười còn hàm chứa ý mỉa mai.

Hắn cười một tiếng, ngưng trọng nhìn tôi.

Hắn chế trụ cằm tôi, khiến tôi không thể không nhìn thẳng vào mắt hắn.

Trong khoảnh khắc đối diện mắt hắn, tôi cảm thấy tim mình như ngừng đập.

Bách Lý Nam kề sát vào gương mặt tôi, khóe môi quyến rũ đường cong, nhìn tôi mỉm cười:

“Mười dặm gió xuân không bằng ngủ cùng em.”

Sau đó, môi của hắn cứ như vậy xông tới.

Tôi có thể cảm nhận được, cánh môi lạnh lẽo của hắn cùng với bờ môi run rẩy của tôi đang hòa quyện....

Bàn tay hắn lần vào trước ngực, cởi xuống bộ hỉ bào trên người tôi.

Thân thể của tôi cũng không biết vì sao mà lại không thể cử động.

Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể của mình...từng chút, từng chút bị hắn xâm phạm...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,375
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Cô và tên quỷ kia kết hôn rồi à?


Edit: Nhím Envy

Đêm hôm ấy.

Ngón tay thon dài của Bách Lý Nam chạy dài trên người tôi. Đầu ngón tay hắn rất lạnh lẽo, khiến cho cảm quan (cảm giác + giác quan) đều tập trung tại một điểm. Loại cảm giác đó tôi chưa thử nghiệm qua bao giờ. Xa lạ, thật xa lạ...

Sau đó, tôi run rẩy. Mà hắn, lại cứ như không biết thỏa mãn, điên cuồng ham muốn. Thân thể trống rỗng khiến tôi nặng nề đi vào giấc ngủ, trước khi nhắm mắt, tôi nghe thấy người đàn ông bên cạnh phát ra một tiếng cười khẽ...

Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy trong ngôi nhà của chính mình. Vừa mở mắt, tôi đã lập tức kiểm tra quần áo của mình. Cũng may, trên người tôi vẫn một thân quần áo đơn giản như lúc mới ở trường về, một áo T-shirt màu trắng và quần jean màu xanh da trời.

Nỗi lo lắng được tôi đặt ra sau đầu. Bỏ quên cơ thể đau nhức rất chân thực, tôi lập tức đứng dậy vào phòng tắm, muốn đem thứ dinh dính giữa hai chân tẩy đi.

Nhưng trong phòng tắm, trước mặt gương chiếu rọi, tôi lại một lần nữa cảm nhận rõ sự khiếp sợ. Bởi vì, trong mặt gương kia, toàn thân tôi không những trải rộng những vết xanh đỏ kỳ quái, ngay cả trên mặt cũng hiện lên những nốt đỏ ửng...

Không! Cái này không chừng chính là ảo ảnh! Tôi tự nói với chính mình như vậy. Cho nên tôi lập tức khoác quần áo lên người, từ phòng tắm chui vào trong chăn.

Nhưng thời điểm vừa nằm xuống, tôi thấy được bên đầu giường mình đặt một thứ màu đỏ, đó chính là tờ giấy chứng nhận kết hôn kia. Vừa mở ra, phía trên không những có hình của tôi, mà còn có...

Một tuấn nhan đẹp trai mà xa lạ, nhưng lại làm cho tôi không khỏi cảm thấy quen thuộc. Nhìn kỹ xuống, đây không phải tên quỷ Hắc vô thường xuất hiện trong giấc mộng tối hôm qua của tôi sao? Đem một thân hắc bào và dung trang (trang phục để dịch dung, kiểu như phấn son để trang điểm ý) rút đi, mặt mũi hai người trực tiếp chồng lên nhau! Tôi lập tức xác định người trên giấy chứng nhận kết hôn kia chính là tên quỷ Hắc vô thường đó, không dám hai lời liền nhét tờ giấy kia vào gầm giường, sau đó cuống quít đem hành lý còn chưa kịp dọn dẹp, chạy thẳng tới trạm xe!

Trước khi xảy ra tất cả mọi chuyện, tôi có thể tự nói với mình đó chỉ giấc mộng. Nhưng sáng nay lại xuất hiện tờ giấy chứng nhận kết hôn bên cạnh giường, làm cho đầu óc tôi tê dại. Tôi cảm thấy được, tôi không sống nổi ở Hòe Thành được nữa.

Tôi phải rời khỏi nơi này, chạy đi thật ra có thể tránh thoát tất cả. Rời Hòe Thành, tôi không thông báo với bất kì kẻ nào. Cho đến khi xe lửa chạy tới An Thành, trái tim của tôi mới nhẹ nhàng đôi chút, cuối cùng thì vẫn về lại chỗ cũ.

An Thành là nơi tôi học Đại học. Đối với thành phố này tôi cũng không xa lạ, từ trên xe xuống, tôi liền chạy thẳng tới trường học.

Bây giờ là nghỉ hè, học sinh ở lại trường cực ít. Phần lớn kí túc xá đều trống không. Dì Quản túc (quản lí kí túc xá -.-) cũng là người Hòe Thành. Hôm tựu trường nghe nói tôi cũng là người Hòe Thành, dì ấy cũng nói chuyện với tôi mấy câu. Nhiều lần va chạm, chúng tôi cũng gọi như là có giao tình.

Nhìn thấy tôi xuất hiện, dì quản túc trái lại rất bất ngờ.

“Dì, nhà con tạm thời có chút biến cố, bây giờ không về được! Dì có thể cho con ở lại nơi này vài ngày được không?” Nghỉ hè năm nay, bởi vì tôi có chút vấn đề, nên đã ở lại đây một đoạn thời gian rất dài. Tôi vốn định thừa dịp còn mấy ngày nghỉ hè, về một chút để thăm người nhà. Nhưng bây giờ cái nhà kia tôi không thể trở về được.

Đến ngày tựu trường, đại khái là còn chừng mười ngày nữa. Chỉ cần qua gần mười ngày nữa là bắt đầu đi học lại. Đến lúc đó, tôi có thể thuận nước đẩy thuyền mà ở lại.

“Cái này không thể được! Đây là quy định của trường học, lần trước con có thể ở lại trường mà không nói với ai, nhưng bây giờ thì không dễ làm được.”

“Dì, con cũng không tìm được chỗ ở. Huống chi, con chỉ là ột cô gái, ở bên ngoài cũng không an toàn.”

Quả là lí lẽ thuyết phục, dì quản túc cuối cùng vẫn nể tình đồng hương mà cho tôi ở lại.

“Dì, tầng lầu của chúng ta có người ở không?” Trước khi lên lầu, tôi lại hỏi.

“Có! Đang ở phòng sát vách với con, một người tên là Long Tiểu Cơ, cô bé đã ở lại trường lâu rồi! Nếu buổi tối con sợ ngủ một mình, có thể tìm đến cô bé!”

Mèo con gà con?* Vừa mèo, vừa gà? Mặc dù cảm thấy cái tên này có chút không giống một người bình thường nên có, nhưng tôi vẫn nhặt hành lý của mình lên, nói cảm ơn với quản túc:

“Cảm ơn dì!”

* Mèo con gà con: Māo xiǎo jī

Long Tiểu Cơ: lóng xiǎoxué jīxiè

- Hai từ này đồng âm nên Cao cẩn Niên nghe nhầm.

Tôi là một cô gái, trong một đêm nằm mơ xảy ra những chuyện y như thật, trong đầu vẫn hoàn hoảng hốt. Sống ở nơi quen thuộc, chính là hi vọng có thể tựa sát vào nhau mà sưởi ấm. Chỉ là, dù trong lòng tôi đầy hi vọng, một đường chạy như điên đến phòng kí túc của Long Tiểu Cơ mà dì quản túc nói cho tôi biết, lúc này, tôi mới phát hiện ý nghĩ của mình điên rồ đến cỡ nào.

Lúc này, vùi đầu ở trên giường, hai chân tréo nguẩy, một đầu tóc màu xanh lam nhuộm dày trông như thiếu nữ Đầu Tóc Xù Dài (đại khái là giống con ma nữ trong phim kinh dị), khiến cho tôi cảm thấy như đang gặp quỷ sống.

Gần như trong nháy mắt, tôi liền bỏ qua ý tưởng muốn cùng cô gái này tựa sát vào nhau sưởi ấm, cầm hành lý của mình liền tính toán xoay người rời đi.

Nhưng vừa đi được mấy bước, cô gái kia liền hô tên của tôi:

“Cao Cẩn Niên?”

“Làm sao cô biết tên của tôi?”

Một khắc kia, tôi dừng bước, sợ hãi xoay người. Mà Tóc Xù Dài này, đã từ trên giường đứng dậy, một bộ dáng vừa chảnh vừa khốc, nói:

“Tôi đương nhiên biết tên của cô. Tôi còn biết, cô sinh năm nào, cùng với việc gần đây cô bị Quỷ Hồn quấn lấy.”

Đầu Tóc Xù Dài sắp đi đến mặt tôi, chợt tháo khăn lụa sáng nay ra cửa tôi vội vàng quấn lên cổ...

“Âm khí! Âm khí rất nặng!”

Khi khăn lụa trong nháy mắt bị tháo ra, Đầu Tóc Xù Dài liền híp đôi mắt trang điểm sặc sỡ về phía những vết đỏ trải rộng trên cổ tôi, tôi vội vàng:

“Trên người tôi thực sự có âm khí?”

Mặc dù, tôi với tạo hình của Đầu Tóc Xù Dài không có nửa điểm hảo cảm, nhưng thời điểm cô gái này chỉ vào cổ tôi nói ra những lời này, tôi đối với cô ấy không khỏi nảy sinh sự lệ thuộc. Ai bảo vào giờ phút này tôi bị quỷ quấn thân, không thể nói với người khác?”

“Đúng vậy, âm khí này đã thấm vào đến trong máu của cô. Chẳng lẽ cô và con quỷ kia kết hôn rồi à?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom