Cập nhật mới

Dịch Boss Bá Đạo: Em Mặc Cảnh Phục Rất Đẹp!

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80: Suy luận của Trịnh Diệp


Đúng là tình yêu vĩnh cửu hình như chỉ có trong truyện ngôn tình thôi. Còn thực tế là mãi mãi= 2 năm😂

***

- Hiện trường vụ án là ở đây sao?

Vừa lên xe, thậm chí là chưa yên vị thì chiếc xe đã dừng lại, sau khi đi theo Thẩm Dinh xuống xe và nhìn khung cảnh bị niêm phong trước mặt mà Trịnh Diệp chỉ có thể há hốc mồm... Đối với sự thất thố của Trịnh Diệp, Thẩm Dinh cực kì tự nhiên nhướng mày, gật đầu:

- Đúng vậy!

- Không ngờ anh cũng có lúc biết đùa đến như vậy!

Anh ta có thể nói trước cho cô biết vị trí, cô có thể đi bộ từ nhà ra mất chỉ năm phút thôi, vậy mà cũng lái xe đến đoán... thật là...

Ánh mắt Trịnh Diệp nhìn Thẩm Dinh khác đi vài phần, cũng không đợi anh ta trả lời đã lấy một đôi găng tay đeo vào và đến những vị trí được khoanh vùng kiểm tra.

Thẩm Định chỉ sờ sờ mũi sau khi nghe câu nói của Trịnh Diệp, lắc lắc đầu một cái cũng đến bên cạnh cô...

Anh ta thật sự không muốn cho cô biết mục đích thật sự khi mà anh ta làm vậy! Cứ để cho cô ấy nghĩ sao thì nghĩ...đôi khi im lặng sẽ tốt hơn!

- Có bắt được kẻ nổ súng không?

Nhìn vài vết máu loang lổ trong con hẻm nhỏ, rồi vết giày hỗn loạn... Chăm chú quan sát một chút phát hiện Thẩm Dinh đến bên cạnh, cô không nhìn anh ta mà vẫn lên tiếng hỏi.

Thẩm Dinh không khỏi bất ngờ trước câu hỏi của Trịnh Diệp, không trả lời mà hỏi ngược lại:

- Sao cô biết là một vụ nổ súng, mà không phải là đánh nhau?

Rõ ràng là anh ta từ đầu tới cuối chưa từng nhắc đến đó là vụ án gì, vậy thì tại sao cô có thể biết được?

Trịnh Diệp nhìn về phía Thẩm Dinh một cái, sau đó tiếp tục nhìn những vết tích dưới đất, bình tĩnh, chậm rãi lên tiếng:

- Rất đơn giản, từ đầu hẻm vào đây có rất nhiều dấu chân, nhưng nó không có dấu hiệu hỗn loạn, từ hướng của dấu giày cho thấy là một lần chạy vào, và một lần chạy ra! Đến vị trí này...

Trịnh Diệp chỉ tay xuống vị trí mà dấu chân có phần hỗn loạn hơn một chút, rồi nói tiếp:

- Đây có lẽ chính là vị trí mà bọn chúng quay người chạy trở lại... Đây nữa, đây không phải là dấu vết mà vỏ đạn rơi xuống tạo thành hay sao?!

Trịnh Diệp chỉ tay xuống một vị trí được khoanh tròn, nhưng bên trong ngoài một vết lõm xuống thì không có gì. Từ hình dáng của vết lõm, thì đó chỉ có thể là hình dáng của vỏ đạn trong trường hợp này... Còn vỏ đạn đã đi đâu, tất nhiên là được đem về sở nghiên cứu xem là đạn của loại súng nào rồi!

Con hẻm tuy không phải để đường đất, mà đã được đổ bê tông cốt thép đoàng hoàng, nhưng do bình thường chẳng có ai dùng đến mà lâu ngày trên bề mặt có không ít đất cát, cũng vì thế mà vô tình in lại hết những thứ đã xảy ra.

Nhìn ánh mắt, thần thái cùng cử chỉ tự tin của Trịnh Diệp, Thẩm Dinh như muốn bị hút sâu vào trong đó, nhưng cũng không đến nỗi mất đi tư duy, khẽ gật đầu với Trịnh Diệp xem như câu trả lời, nhưng không có lên tiếng, im lặng chờ cô nói tiếp.

Trịnh Diệp lại chuyển tầm mắt bao quát một lần:

- Từ vị trí vỏ đạn thì chỉ có mỗi dấu chân của một người thôi, mà cách đó không xa có vết máu, chứng tỏ người bị truy đuổi ở ngay đó, hoặc trước một khoảng thì bị trúng đạn. Đây là một vụ truy đuổi từ một phía, chứ nếu là có hai nhóm thì đấu vết đã hỗn loạn hơn nhiều rồi, chứ không " gọn gàng" như vậy đâu!

- Những điều cô suy đoán là hoàn toàn đúng... không sai chút nào cả!

Theo như lời phán đoán của Trịnh Diệp thôi, thì vụ án này thật ra cực kỳ giải quyết. Tuy trong hẻm này không có camera giám sát ghi lại quá trình xảy ra vụ án, nhưng... Vừa ra khỏi hẻm chính là mạng lưới camera dày đặc, liệu có vật thể nào, hay bất cứ ai có thể thoát khỏi sự kiểm soát chứ? Cho nên việc tìm ra những kẻ đó có lẽ chỉ là vấn đề thời gian!

Bình thường, những vụ án có tính chất đơn giản như vậy sẽ do cảnh sát khu vực giải quyết là được, hoàn toàn không cần tới người của sở thủ đô nhúng tay vào. Nhưng vấn đề ở đây là vụ án lại xảy ra ở trong khu vực Đông Trạch, vì vậy không thể giải quyết đơn giản như một vụ án bình thường, mà họ cần phải điều tra sâu vày, xem đằng sau sự việc này có ẩn chứa âm mưu nguy hiểm gì không... Vì dù sao những người sống ở khu Đông Trạch chẳng có ai là người bình thường, lỡ may có chuyện bất chắc xảy ra, thì có khi hậu quả sẽ khiến cả nước Z rung chuyển không yên!

Hoàn thành công việc điều tra hiện trường một lần nữa, cùng với lời kể của Trịnh Diệp cũng nắm bắt hết phần nào của vụ án

Điều tra án, tất nhiên cảnh sát cũng sẽ không bỏ qua việc kiểm tra toàn bộ hệ thống camera, nhưng Trịnh Diệp lại muốn xem lại một lần nữa, vì thế cô và Thẩm Dinh liền đến phòng giám sát.

- Khoan đã...dừng ở chỗ này...đúng, phóng to chỗ này lên giúp tôi!

Bên trong phòng giám sát camera, Trịnh Diệp đứng trước màn hình máy tính xem lại những đoạn video quay được vào tối hôm qua. Cô đang xem hình ảnh của chiếc camera gắn ở lối vào khu vực Đông Trạch, lúc hình ảnh chiếc xe đang đang tháo chạy thì Trịnh Diệp liền hô lên, chỉ vào vị trí đầu xe...

- Có thể làm cho hình ảnh rõ hơn được không?

Một phần do trời tối, góc quay lại khả xa, vì vậy mà khi hình ảnh phóng to lên thì rất là mờ nhạt, khó nhìn rõ đường nét, vì thế mà Trịnh Diệp mới nhíu mày hỏi người đang ngồi thao tác, nhưng cái nhận được chỉ là một cái lắc đầu của anh ta:

- Thật xin lỗi, khả năng của tôi chỉ đến đây thôi!

- Những đoạn video này người của chúng ta cũng sao chép hết rồi, có lẽ nhân viên kĩ thuật của chúng ta có thể làm rõ hình ảnh được rồi... Hay là chúng ta về sở đi?

Thấy biểu hiện thập phần quan tâm của Trịnh Diệp, Thẩm Dinh liền đưa ra đề nghị. Có điều, Trịnh Diệp không làm theo gợi ý của anh ta, mà lại làm ra một hành động khiến anh ta vô cùng khó tin... Chỉ thấy Trịnh Diệp nhíu mày, lắc đầu, sau đó nói:

- Không cần đâu...để tôi!

Hai từ cuối cùng là Trịnh Diệp nói với người đang thao tác máy tính. Người kia gật đầu rời chỗ, Trịnh Diệp liền ngồi vào thay thế vị trí đó, sau đó thì mười ngón tay thoăn thoắt trên bàn phím...

- Liệu cô có làm được không?

Chẳng lẽ cô ấy còn giỏi cả về khoảng này hay sao, như vậy thì cũng quá nghịch thiên đi!

- Anh hai tôi là thiên tài công nghệ, tôi cũng học được đôi chút từ anh ấy, có thể là được!

Nhàn nhạt nói xong một câu, cô liền tập chung vào màn hình máy tính, tay gõ liên tục. Nói thì chậm, nhưng làm thì rất nhanh, từ lúc tay Trịnh Diệp chạm vào bàn phím thì chỉ mười mấy giây sau cô đã dừng lại... Cùng lúc đó thì hình ảnh của đầu xe, từ kiểu dáng đến biển số xe liền hiện rõ mồn một, mà Trịnh Diệp vừa nhìn sơ qua liền ngẩng ra.

Đúng là trên đời này không có chuyện gì là không xảy ra được cả, nhiều chuyện còn trùng hợp đến kì lạ!

***

Chúc các bạn có một ngày gia đình Việt Nam 28-6 thật vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình người thân!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: Trực giác mách bảo


Trong cuộc sống, cái mà không ai biết trước chính là chữ" ngờ"! Không ngờ là sẽ trùng hợp như vậy, không ngờ những chuyện nghĩ rằng vốn chẳng liên quan lại có quan hệ cực kì mật thiết!

Đối với Trịnh Diệp, thì cô nghĩ rằng giờ đây bản thân cô đã biết được cái gì đó rồi...

- Trịnh Diệp, cô sao vậy?

Nhìn thấy Trịnh Diệp chăm chú nhìn vào màn hình máy tính mà mãi vẫn không nói lời nào thì Thẩm Dinh khẽ lên tiếng thắc mắc. Trịnh Diệp vội thu lại biểu cảm thấy thường của mình, khẽ lắc đầu rồi đứng lên:

- Không có gì, chúng ta về sở thôi!

Có những điều, không nói ra sẽ tốt hơn! Hiện tại trong sở cảnh sát có không ít sâu mọt ẩn nấp kĩ càng, chẳng biết là kẻ nào... Vì vậy những chuyện này có lẽ không nên nổi ra!

Chiếc xe đó... chính là chiếc xe đã theo dõi cô vào tối hôm qua... Cô còn đang định lúc nào có thời gian sẽ điều tra một chút thông qua biển số xe, nhưng bây giờ không cần cô phải điều tra nữa rồi! Không ngờ rằng sau khi bị cô cắt đuôi bọn chúng lại đến Đông Trạch... Như vậy rốt cuộc mục đích của chúng là gì khi theo dõi cô, rồi người mà bọn chúng truy sát là ai, sao người kia lại đến nơi này?

Khoan đã...chẳng lẽ mục đích thật sự mà bọn chúng theo dõi cô chính là...

Trịnh Diệp vừa mở cửa xe nhưng chưa kịp bước lên thì cô liền ngộ ra điều gì đó, vội vàng đóng cửa xe lại rồi chạy đi.

- Trịnh Diệp, cô đi đâu vậy?

Thẩm Dinh thậm chí còn đứng sau lưng Trịnh Diệp mà chưa vòng qua bên kia xe, thấy hành động của Trịnh Diệp, anh ta hô lên một tiếng xong cũng chạy theo.

- Nè, rốt cuộc là cô muốn làm gì vậy, có thể cho tôi biết được không?

Rất nhanh đã đuổi kịp Trịnh Diệp và chạy ngang với cô, Thẩm Dinh vừa giữ vững tốc độ, vừa lên tiếng hỏi:

- Tôi muốn đến một nơi!!

- Nhưng...

Nhìn Trịnh Diệp đi vào con hẻm xảy ra vụ án, Thẩm Dinh muốn nói, nhưng rồi lại thôi. Cô ấy là người làm gì cũng có mục đích rõ ràng, anh ta vẫn nên yên lặng mà nhìn sẽ tốt hơn!

Chỉ thấy Trịnh Diệp chậm rãi đi theo vết máu, nhưng cuối cùng vết máu lại biến mất giữa chừng, rốt cuộc Thẩm Dinh cũng hiểu ra rằng Trịnh Diệp muốn gì, bèn không nhịn được mà lại lên tiếng:

- Cả khu vực này, trừ bên trong những căn biệt thự ra thì cảnh sát đã tìm kĩ mọi ngóc ngách rồi, nếu cô muốn tìm người đàn ông bị trúng đạn thì tôi nghĩ là không cần đâu!

Không có bất cứ camera nào quay được cảnh người đàn ông được cho là đã trúng đạn đã rời khỏi khu vực Đông Trạch. Nhưng kì lạ là bọn họ đã lục tung mọi nơi vẫn không phát hiện ra tín tức, đây cũng là điều khiến bên phía cảnh sát phải đang đau đầu.

- Các anh chắc là mình đã tìm không soát bất cứ chỗ nào rồi sao?

Nhận được cái gật đầu của Thẩm Dinh, Trịnh Diệp chợt cười nhẹ rồi nói tiếp.

- Không đâu, tôi ở đây từ nhỏ tới lớn nên có biết không ít vị trí đặc biệt mà các anh không thể biết được, mà dù có biết cũng sẽ cho là nơi không thể chốn  được nên sẽ không bỏ công tìm kiếm!

...

Chát...

- Đúng là một đám vô dụng, có chút việc cũng làm không xong!

Trong không gian kín mít được bảo bọc bởi bốn bức tường, thì bất cứ âm thanh nào vang lên cũng sẽ cực kỳ vàng vọng. Sau một tiếng " chát" vang dội do bàn tay chạm vào da thịt vang lên thì tiếng quát phẫn nộ cũng cực kỳ lớn.

Trái ngược với ánh sáng bình minh tươi đẹp rạng rỡ bên ngoài, thì căn phòng lại bị màn cửa sổ che kín mít, trở nên âm u khiến người ta có cảm giác sợ hãi...

Qua ánh đèn led cực kì mờ ảo chỉ thấy một người đàn ông cao lớn đứng sừng sững tại chỗ, cúi đầu nhìn nhìn xuống một người đàn ông khác đang lồm cồm bò dậy từ trên nền nhà. Rốt cuộc thì lực đánh phải mạnh như thế nào mới khiến cho một người đàn ông không kịp phòng bị bị đánh đến mức ngã ngửa như vậy?

Tất nhiên là từ âm thanh của cái tát có thể đoán được người đánh dùng lực đạo không nhỏ, còn người đàn ông bị đánh kia một nửa khuôn mặt đã trở nên đỏ ửng, cả khéo miệng cũng bị đánh rách đang không ngừng rỉ máu ra...

Và không ai khác, đó chính kẻ cầm đầu theo dõi Trịnh Diệp- tên Phi!

Hắn ta sau khi đứng dậy cũng chẳng dám ngẩng đầu lên, hay nói, làm bất cứ thứ gì, chỉ im lặng cuối đầu mà đứng, đến một lúc mới lên tiếng:

- Thuộc hạ vô dụng, xin ông chủ cho thêm cơ hội chuộc tội!

Người đàn ông kia chẳng thèm nhìn đến tên Phi một cái, mà ông ta chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế xô pha trong phòng, tự gót cho mình một ly rượu, uống từng ngụm một.

- Hiện tại cảnh sát đã vào cuộc, mọi chuyện càng trở nên rất rối. Trước hết phải xóa hết tất cả dấu vết, cắt đứt manh mối của cảnh sát... Nếu như chuyện này còn làm không xong, thì đừng trở về nữa, tự kết liễu bản thân đi!

Âm thanh của ông ta cực kì lạnh lùng, nhất là đối với câu nói cuối cùng, giọng điệu đó chẳng khác gì của tu la đến từ địa ngục cả. Tên Phi tất nhiên hiểu được ý tứ của ông chủ anh ta, hít sâu một hơi:

- Thuộc hạ biết mình phải làm gì!

- Được rồi, đi làm việc đi!

Tên Phi nhận lệnh cúi đầu lui ra, trong căn phòng tối chỉ còn lại duy nhất người đàn ông kia. Ông cúi đầu nhìn chất lỏng màu hổ phách lóng lánh trong ly mà ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm...

Trong lúc tìm kiếm người đàn ông " biến mất" không để lại chút dấu vết kia, tất nhiên cảnh sát sẽ không bỏ qua bất cứ nhà kho nào trong khu vực... Nhưng chủ yếu, họ để tìm kiếm ở những vị trí ngõ hẹp, không có camera an ninh, phần còn lại chủ yếu là quan sát qua camera!

Về phía Trịnh gia, không có nhà kho gì đó, nhưng nằm kế bên biệt thự thì lại có một phòng tập võ, luyện tập đủ loại... Tuy nhiên, nó lại nằm trong khu vực có hệ thống camera ra giám sát đầy đặc, nên cảnh sát cũng không có tiến hành trực tiếp kiểm tra.

Thẩm Dinh không biết Trịnh Diệp vì sao sau khi dẫn anh ta đi một vòng lại trở về Trịnh gia, nhưng anh ta cũng không nói gì, mà lặng lẽ đi sau lưng cô...âm thầm, kiên nhẫn.

Riêng Trịnh Diệp, cô chợt ngẩn đầu nhìn cánh cửa khép chặt của phòng tập mà hơi nhíu mày. Có ông nội là quân nhân, cha lại là một cảnh sát ưu tú, dường như từ nhỏ cô đã từ trong đó mà trưởng thành không ít... Cả bây giờ, thỉnh thoảng cô cũng hay vào đó luyện tập một chút.

Phòng tập này cũng không phá cửa, mà chỉ đóng để hờ, nhưng trên thực tế  giống như mọi nơi ở Đông Trạch, hệ thống an ninh cũng rất chắc chắn, nếu muốn vào trong, tuyệt nhiên sẽ không thoát được óng kính camera. Có điều, đó là đối với người không, còn cô lại nắm rõ toàn bộ các góc chết của hệ thống, hoàn toàn có thể thoải mái tránh thoát... Nhưng mà...

Lúc còn nhỏ, cô thường xuyên mượn cớ đi luyện tập, lúc vào thì sẽ quan minh chính đại, nhưng sau đó thì sẽ lén ra ngoài đi chơi... Người có thể thần không hay quỷ không biết hành động giống cô không phải lúc không có, người thứ hai là anh trai cô, còn một người nữa chính là người đã chỉ cho cô các góc chết của camera...

Tóm lại, cô cũng không biết vì sao bản thân lại trở về nơi này, chỉ là trực giác mách bảo có cái gì đó không ngừng thúc giục cô, muốn cô đến... Đối với một cảnh sát hình sự, thì chẳng có gì quan trọng hơn bằng chứng xác thực, chứ không thể dựa vào trực giác hay cảm giác được.

Nhưng lần này cảm giác lại mãnh liệt như vậy... nó khiến cô không thể làm ngơ được!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: Khói lửa ngút trời


Không chần chừ thêm nữa, Trịnh y Diệp không một tiếng động mở cửa đi vào... Dù bận rộn nhưng cô vẫn rất thường xuyên đến đây luyện tập, nhất là mỗi khi căng thẳng, sự thư giãn của gân cốt sẽ khiến cô phần nào thư giãn tinh thần. Tính ra thì cũng mới có ba bốn ngày cô chưa bước vào mà thôi.

Diện tích căn phòng không hề nhỏ, đồ đạc bên trong chẳng khác gì một phòng tập chuyên nghiệp thu nhỏ. Với đầy đủ những dụng cụ tập gym, thể hình,... thậm chí còn có cả dụng cụ hỗ trợ luyện tập như bao cát, đích đấm, sàn đài...

Sau khi vào trong, Trịnh Diệp liền đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, nhưng lại không phát hiện ra gì, vì vậy mà cô thả chậm tốc độ, xem xét lại một lần...

Trái lại với Trịnh Diệp, Thẩm Dinh khó mà bình tĩnh điều tra được giống như cô. Tuy rằng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhưng bất anh ta thừa nhận một phòng tập được trang bị đầy đủ như vậy lại thuộc sở hữu riêng của một gia đình thì nhất thời khó mà tiếp nhận được!

- Trịnh Diệp, phòng tập này chỉ có mình người của Trịnh gia sử dụng thôi sao?

- Không phải, mà tất cả mọi người ở khu này, hay họ hàng thân thuộc đều có thể tự do sử dụng phòng tập!

Trịnh Diệp không biết vì sao Thẩm Dinh lại đưa ra một câu hỏi chẳng liên quan gì tới tình hình hiện tại, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời rõ ràng trong khi đôi mắt vẫn hoạt động hết công suất có thể...

Thấy Trịnh Diệp như vậy, dù rằng còn vài điều muốn hỏi cô, như anh ta cũng hiểu đây là lúc tìm cách giúp cô, chứ không nên làm phiền cô! Thẩm Dinh vốn là người rất thực tế, chỉ tin vào những bằng chứng cụ thể, cho nên với cái trực giác mà Trịnh Diệp nói anh ta chẳng mấy tin tưởng...

Nếu như là một người khác, anh ta chắc chắn sẽ bàn bạc lại để cùng trở về sở, chứ không phải vì trực giác gì đó, không chút manh mối ở lại hao phí thời gian. Có điều... người hiện tại ở đây lại là Trịnh Diệp, có nên anh ta cam tâm tình nguyện tin tưởng cô, rảo bước theo sau lưng cô. Tất cả cũng bởi vì anh ta mê luyến như giây phút quý giá được ở riêng với cô, dù rằng cô chưa từng cho anh ta một ánh mắt...

Cũng vì chẳng mấy tin vào trực giác, nên Thẩm Dinh chẳng dồn mấy tâm tư vào công việc như Trịnh Diệp, mà phân nhiều điều chăm chú ngắm nhìn bóng dáng bận rộn của Trịnh Diệp.

Bình thường Trịnh Diệp luôn vô cùng nhạy bén với những ánh mắt khác lạ, có điều hiện tại thứ nhất là do quan tập trung, thứ hai Thẩm Dinh chế dấu cảm xúc khá tốt mà Trịnh Diệp nhất thời không phát hiện ra có người vẫn luôn không rời mắt khỏi cô.

Thẩm Dinh vô cùng chăm chú vào Trịnh Diệp, dưới chân cũng tự nhiên mà Duy chuyển theo cô đi sau vào bên trong... Mà cũng chính vì không nhìn, mà trong lúc vô tình anh ta liền bị vấp bởi sàn đấu, khi phản ứng kịp anh ta liền nắm lấy dây đỡ của sàn đấu...

- Trịnh Diệp... cô qua đây xem cái này nè...

Thẩm Dinh nhìn xuống bàn tay mình, rồi lại nhìn về phía Trịnh Diệp gọi cô. Trịnh Diệp nghe vậy thì liền đi qua, nhìn bàn tay Thẩm Thiên hiện lên vài vết đỏ thì chân mày hơi nhíu lại, nhìn theo ánh mắt anh ta...

- Là máu!

Trịnh Diệp thử đặt ngón tay lên dây đỡ kéo một khoảng, sau khi trên tay cũng dính một vệt màu đỏ thì đưa lên mũi ngửi, vừa ngửi cô liền đưa ra hai từ khẳng định. Cọng dây vốn màu đỏ đậm, cho nên họ mới không nhìn thấy vết máu, mà vết máu vẫn còn màu đỏ vẫn chưa khô hẳn, chứng tỏ rằng...

Cả hai người cho nhau một áng mắt, sau đó đồng loạt lấy súng lên đạn, thủ sẵn thế và thân bước từng bước một. Vết máu chỉ xuất hiện duy nhất trên cọng dây màu đỏ, chứng tỏ người kia cũng đã tính toán kĩ... bởi nêu như Thẩm Dinh không vô tình nhìn thấy, thì họ vẫn chưa phát hiện ra.

Mặc dù chưa thể khẳng định được một trăm phần trăm, nhưng trong lòng Trịnh Diệp đã chắc chắn được tám mươi phần trăm... Có thể thành công đi vào gốc chết của toàn bộ camera ra, thì điều này đã vượt qua giới hạn của sự may mắn, lại hành động cẩn thận như vậy...

Càng nghĩ, sự bất an trong lòng Trịnh Diệp càng mãnh liệt, cô thật lòng mong rằng lần này cô sẽ suy đoán sai!

Ông trời dường như chẳng lúc nào nghe thấy lời cầu xin của Trịnh Diệp cả... Khi cả hai đến càng gần phòng thai đồ thì âm thanh hít thở có phần nặng nề càng lúc càng có ràng vang lên bên tai họ.

Hai người cho nhau một ánh mắt, sau một cái gật đầu, cả hai cùng lúc giơ chân lên...đạp cửa...

- Cảnh sát đây!

Cánh cửa vừa mở ra, Thẩm Dinh liền mở miệng nói ra ba từ... Tuy nhiên đối với sự xuất hiện đột ngột của hai người thì bên trong căn phòng thay đồ nhỏ hẹp chẳng có sự chuyển bằng gì.

Chỉ thấy bên trong góc của căn phòng nhỏ hẹp chỉ với hơn một mét vuông là một người đàn ông ngồi gục đầu ở đó, với hơi nặng nề nhưng lại rất mong manh... Đối với những tiếng động vừa vang lên ông cũng chẳng có phản ứng gì.

Nhận thấy người đó hoàn toàn không có sức chống cự, Trịnh Diệp liền cất súng vào, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh người đàn ông. Ánh cô rất nhanh liền bị thu hút bởi bàn tay nhóm đầy máu của người đàn ông vẫn còn đặt trên eo, mà trên eo lúc này còn có một chiếc áo quấn ngang. Có lẽ ông ấy đã dùng chiếc áo để giữ không cho máu rơi xuống đất...

Thẩm Dinh cũng không phải kẻ ngốc, thấy tình hình như vậy, trong khi Trịnh Diệp ngồi xuống kiểm tra thì cũng nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho xe cấp cứu.

- Chú Chương...

Ngay khi Trịnh Diệp vừa nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông thì cô đột ngột không giấu được sự bàng hoàng...  Người đàn ông đã ngất xỉu từ lâu, khuôn mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc, nhưng dù có như vậy, Trịnh Diệp cô làm sao không thể nhận ra chứ? Nhưng tại sao, tại sao chú lại ở đây, còn ra nông nỗi này?

- Chú Chương...chú Chương, chú màu tỉnh lại đi, còn là tiểu Diệp đây, chú màu tỉnh lại nhìn con đi!

Cô hận, lần đầu tiên trong đời cô hận vì sao lại suy đoán đúng như vậy, vì sao lại là chú?

- Trịnh Diệp, cô biết người này sao?

Thẩm Dinh hoàn toàn bất ngờ với phản ứng của Trịnh Diệp, cũng đưa tay giữ cô lại, nếu không thì người đó không chết chỉ sợ một chút nữa sẽ bị Trịnh Diệp lay cho chết thật! Trịnh Diệp biết bản thân mất kiếm soát, liền sau đó lấy lại bình tĩnh, cô hít sâu một hơi:

- Ông ấy tên là Chương Tuấn An, từng là đồng đội của cha tôi, năm đó lúc cha tôi hi sinh thì ông ấy cũng bị thương nặng nên đã rời khỏi ngành, ra nước ngoài sinh sống cùng với gia đình... Nhưng tại sao hiện tại ông ấy lại ở đây, tôi thật sự cũng không hiểu?

- Được rồi, trước hết điều cần thiết là phải đưa ông ấy đi cấp cứu đã, tôi đã gọi xe rồi, chúng ta đỡ ông ấy ra ngoài đi!

...

Sở cảnh sát

- Sếp Mặc, chúng tôi đã phát hiện ra chiếc xe khả nghi... Camera ở công viên nhiệt đới AT đã ghi hình lại được, chiếc xe xuất hiện ở đó từ mười phút trước, hiện tại vẫn chưa rời khỏi!

Một viên cảnh sát nghiêm túc báo cáo với Mặc Phong, anh ta nghe vậy lập tức đứng lên, vừa đi vừa nói:

- Cậu gọi thêm vài người cùng tôi tới đó!

- Vâng!

Công viên AT là một công viên nhiệt đới khá lớn, mặc dù không phải là ngày nghỉ nhưng ngay từ sáng sớm đã có không ít khách đến vui chơi. Bãi xe của công viên cũng đã có không ít xe...

- Là chiếc xe này sao?

Mặc Phong rõ rõ tay lên mui một chiếc xe màu đen rồi quay sang hỏi người phía sau. Bởi vì tránh rút dây động rừng nên tất cả đều không mặc cảnh phục...

- Đúng vậy, trong camera ghi lại thì bước ra từ trong xe là một người đàn ông khá cao lớn, đến bây giờ vẫn chưa thấy trở lại!

Viên cảnh sát phía sau gật đầu đáp lời. Mặc Phong đưa tay vuốt vuốt cầm, đi xung quanh chiếc xe quan sát... Khi đứng ở trước đầu xe, nhìn vào bên trong không biết nhìn thấy cái gì mà anh ta đột nhiên biến sắc, hét lên:

- Là cái bẫy, bên trong xe có bom... chạy mau!

Miệng thì hét, chân anh cũng lập tức duy chuyển, có điều, hình như tất cả đã quá muộn...

Một tiếng" Bùmmmm....." Thật lớn không báo trước vang lên, sau đó chẳng thấy gì ngoài khói lửa ngút trời. Chiếc xe lúc này vẫn còn nằm im đó đã biến thành một ngọn lửa hừng hực, vài chiếc xe gần đó bị chấn động không ít, thậm chí còn có chiếc bay lên...

Một buổi sáng vốn yên bình đột ngột trở thành hoảng loạn tột độ. Tiếng la hét hoảng loạn vang lên không dứt.

Giữa cái không gian hỗn  đó, lại chẳng có bất cứ người nào nhìn thấy một người đàn ông lặng lẽ hoà vào dòng người... Khi đi ngang một cái thùng rác, hắn liền thuận tay ném cái gì vào trong, sau đó thì nở nụ cười nửa miệng rồi thong thả rời khỏi... 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83: Chẳng còn bình yên


Trịnh Diệp và Thẩm Dinh bàn bạc để Trịnh đi theo xe cấp cứu đến bệnh viện cảnh sát, còn Thẩm Dinh sẽ trở về sở... Nhưng cô còn chưa kịp lên xe cấp cứu thì Thẩm Dinh bỗng trở lại gọi cô, trên tay anh là còn đang cầm điện thoại, còn vẻ mặt thì cực kỳ nghiêm trọng:

- Trịnh Diệp, xảy ra chuyện lớn rồi!

...

Một buổi sáng vốn yên bình, tươi đẹp chẳng mấy chốc hoàn toàn bị thay đổi. Tiếng xe cảnh sát, rồi tiếng cập cứu đồng loạt vang lên càng khiến người nghe cảm thấy bất an.

Công viên nhiệt đới AT cũng bị cảnh sát phong tỏ để đề phòng việc bất chất khác xảy ra. Không ít phóng viên đã rất nhanh có mặt tại hiện trường, Trịnh Diệp và Thẩm Dinh vừa xuống xe đã bị máy quay hướng vào ngay lập tức cùng với không ít câu hỏi liên tục. Tuy nhiên Trịnh Diệp cùng Thẩm Dinh trước sau vẫn không hé răng, giữ nét mặt lạnh lùng chui qua sợ dây phong toả tiến vào hiện trường.

- Tại sao lại có nhiều phóng viên ở đây như vậy?

Vụ án gây ra chấn động không nhỏ, nhưng phóng viên nhanh như vậy đã có ở hiện trường thì không mấy hợp lý rồi!

Một viên cảnh sát nghe câu hỏi của Trịnh Diệp thì lập tức trả lời:

- Chúng tôi có hỏi qua bọn họ, là có người gọi điện nặc danh gọi bọn họ tới!

Gọi điện nặc danh? Trịnh Diệp khẽ nhíu mày, đúng lúc này nhìn thấy Lục Thành đến gần nên cô liền chuyển sự chú ý sang anh ta...

- Hai người đến rồi!

- Anh Thành, rốt cuộc chuyện này là sao? Mặc Phong bây giờ sao rồi?

Không cần Trịnh Diệp lên tiếng thì Thẩm Dinh đã lên tiếng trước cô... Vốn chỉ là vụ án khá đơn giản, bọn họ cũng đã tìm ra manh mối, tin tưởng chẳng bao lâu sẽ giải quyết xong, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

- Tình hình của cậu ta có vẻ không mấy khả quan cho lắm, hiện tại đang cấp cứu ở bệnh viện cảnh sát, Vân Thi và Lệ Kiều Kiều đang ở đó, có gì họ sẽ thông báo!

Sau đó họ trao đổi tin tức cho nhau, Trịnh Diệp cũng nói sơ về những gì mà họ biết được. Chương Tuấn An cũng được đưa tới bệnh viện cảnh sát, cho nên Trịnh Diệp cũng liên lạc với hai người ở đó quan sát tình hình rồi báo lại...

...

Trịnh Gia

- Ông à, đó không phải là tiểu Diệp sao?

Trịnh lão phu nhân cùng với Trịnh lão gia cùng nhau xem ti vi ở phòng khách, khi bấm vào một kênh truyền hình đang trực tiếp, bà rất tinh mắt liền phát hiện ra bóng dáng của cháu gái nhà mình...

Trên màn hình ti vi là khung cảnh của một đống phế tích sau vụ nổ, xung quanh có không ít cảnh sát cũng như người dân quay quanh... Trong khi đó âm thanh chuyên nghiệp của phóng viên hiện trường vẫn vang lên điều điều:

"... Theo thông tin chúng tôi thu được thì vụ nổ bom lần này có mục đích chính là nhằm trực tiếp vào bên phía cảnh sát. Khi vụ nổ xảy ra có ba cảnh sát ở hiện trường đã bị thương nặng cùng bốn người dân ở gần cũng bị liên lụy, hiện tại đều đang cấp cứu ở bệnh viện cảnh sát thủ đô! Hiện tại cảnh sát đang tiến hành điều... Bên phía chúng tôi sẽ nhanh chóng cập nhật thông tin ở hiện trường cũng như bên phía bệnh một cách nhanh nhất.... Sau đây sẽ là một vài bài phỏng vấn những người đã chứng kiến vụ nổ xảy ra..."

Mấy quay bắt đầu đổi hướng sang những người đang đứng ở bên ngoài sợ dây phong toả.

Trịnh lão gia tất nhiên cũng có thấy bóng dáng của Trịnh Diệp dù chỉ là phớt qua, ông cũng không bỏ qua dòng chữ tiêu đề nằm ở phía dưới màn hình:" Vụ nổ bom lớn bất ngờ ở công viên nhiệt đới AT".

Trịnh lão phu nhân thấy Trịnh lão gia mãi không lên tiếng, mà bà cũng nghe thấy lời của phóng viên trên ti vi, liền khó nén được lo lắng:

- Liệu có đúng như họ nói kẻ cài bom là nhằm vào cảnh sát, vậy chẳng phải tiểu Diệp cũng sẽ gặp nguy hiểm hay sao?

- Tiểu Diệp nó làm việc tự có chừng mực, bà đừng quá lo lắng!

Trịnh lão gia ôm vai của Trịnh lão phu nhân mà vỗ nhè nhẹ ăn ủi bà, trong khi đó ánh mắt của ông lại có vẻ vô cùng suy tư...

Chỉ sợ thời gian tới cái thủ đô này khó mà yên bình được rồi!

Cùng lúc với Trịnh lão gia và Trịnh lão phu nhân, cũng không ít người biết được tin tức này, trong đó bao gồm Hoắc Vĩ Triệt!

- Hành vi của bọn chúng đã quá rõ ràng rồi, chính là cố tình khiêu khích cảnh sát!

Hoắc Vĩ Triệt ngồi trước bàn làm việc nghe những lời của Tần Nguyên nói thì anh cũng chẳng phản ứng gì, có lẽ là do đã đoán ra từ trước. Anh cúi đầu im lặng thêm một lúc mới lên tiếng:

- Việc đó cứ để cho cảnh sát xử lý đi, việc cậu cần làm là tiếp tục điều tra việc tôi đã phân phó trước đó! Nói với Tần Trí chú ý hành động của bọn Xích Thần, đạo gần đây bọn chúng càng lúc càng lộng hành rồi đấy!

Ai làm gì anh không quan tâm, chỉ cần không đụng đến nghịch lân của anh là được! Còn nếu có gan chạm tới nghịch lân của anh, thì phải có khả năng chịu được chuyện anh trả đũa.

Anh không làm gì không có nghĩa là anh sợ bọn chúng, để rồi bọn chúng muốn làm gì cũng được!

Hoắc Vĩ Triệt phân phó thêm vài câu cho Tần Nguyên rồi bảo cậu ta lui ra, nhưng khi Tần Nguyên vừa đụng tay vào tay nắm cửa thì anh chợt nhớ đến một điều, bèn gọi cậu ta lại...

- Khoan đã... cậu sẵn tiện điều tra về...

...

- Người của chúng ta đã rà soát toàn khu vực này rồi, không hề phát hiện quả bom thứ hai! Xem ra thủ phạm rõ ràng chính là nhắm vào cảnh sát.

- Đúng vậy... quá rõ ràng rồi còn gì?!

Trịnh Diệp thông thả bỏ một vật vào trong túi nilon, đung đưa trước mặt Lục Thành vài cái sau đó thì đưa cho một viên cảnh sát gần do đó. Lục Thành nhìn viên cảnh sát kia đi xa, quay qua Trịnh Diệp mở miệng...

- Vụ này x...

- Có tin tức từ bệnh viện rồi đây, cả tin xấu cùng tin tốt, hai người muốn nghe tin nào trước?

Lục Thành chưa kịp nói xong thì đã thấy Thẩm Dinh đi tới, vừa đi vừa lên tiếng, nét mặt của anh ta không biểu hiện cảm xúc rõ cho lắm.

- Tin xấu trước đi!

Trịnh Diệp nhàn nhạt lên tiếng. Nghe tin xấu trước, sau đó nghe tin tốt thì tâm trạng sẽ ổn hơn... Giống như khi muốn vừa khen vừa chê một người nào đó, thì hãy chê trước, rồi hãy khen, như vậy dù trước đó người đó có tức giận cũng sẽ được xoa dịu lại, nếu không chính là ngược lại!

- Tin xấu là có một người đã không qua khỏi!

- Còn tin tốt?

- Mặc Phong và một người khác đã qua được giai đoạn nguy hiểm rồi, có lẽ chiều nay họ sẽ tỉnh lại. Vài người dân bị ảnh hưởng chỉ bị thương nhẹ, không quá nguy hiểm!

Nghe được tin tức được Thẩm Dinh gọi là tin vui thì Trịnh Diệp cũng chẳng thể vui nổi, niềm vui này chẳng mấy chọn vẹn. Vì trong số đồng đội của họ đã có một người không được may mắn như hai người còn lại...

Giữ trầm mặt vài giây, sau đó Trịnh Diệp lại lên tiếng:

- Thế còn tình hình của chú Chương thì sao?

- Ông ấy bị mất máu quá nhiều, tuy rằng hiện tại đã giữ được tính mạng nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại!

Vừa nói, Thẩm Dinh cũng không quên quan sát sắc mặt của Trịnh Diệp, nhưng không may cho anh ta rằng lúc này trên khuôn mặt của cô hoàn toàn không lộ ra chút cảm xúc nào!

*****

Hãy cho au thấy cánh tay ủng hộ của các đọc giả thân mến! Cho chút ấm áp đi chứ mưa hoài lạnh lắm rồi 😭
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84: Là dạng người như thế nào?


Sở cảnh sát

- Trịnh Diệp, anh Thành, nghỉ tay ăn chút gì đi, quá giờ ăn trưa rồi!

Thẩm Dinh cầm hai túi đồ từ bên ngoài vào, đặt lên bàn làm việc của Lục Thành và Trịnh Diệp mỗi chỗ một túi. Công việc dồn dập, cộng thêm việc thiếu vắng thành viên khiến họ bận rộn lên không ít. Đừng nói đến thời gian nghỉ trưa, thậm chí thời gian ăn trưa họ cũng không có.

Trịnh Diệp khẽ ngước đầu nhìn Thẩm Dinh nói hai tiếng" cảm ơn" rồi thì khẽ mở túi đồ ra nhưng cô không lấy đồ ăn mà chỉ lấy mỗi ly cà phê ra uống.

Lục Thành ngồi cách Trịnh Diệp không xa, thấy hành động của cô thì muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối đầu ăn đồ ăn của mình.

Trịnh Diệp một tay đặt ly cà phê xuống bàn, một tay vẫn chăm chú xem tập hồ sơ trên tay...

Qua kết quả giám định ADN thì vết máu ở hiện trường vụ án chính là máu của Chương Tuấn An. Sau khi xác nhận chính là ông ấy thì cảnh sát liền mở rộng điều tra thêm về ông ấy. Cuối cùng, kết quả khiến cho Trịnh Diệp khó mà có thể chấp nhận được...

Theo thông tin mà cảnh sát nước B, cũng chính là nơi mà ông Chương Tuấn An sinh sống cùng gia đình nhiều năm qua thì vào khoảng nửa tháng trước xảy ra một vụ thảm sát... Tất cả người thân của Chương Tuấn An bao gồm vợ và ba đứa con điều bị sát hại bằng súng, ông ấy hôm đó không có ở nhà mà tránh được một kiếp.

Kết quả ông ấy lại không chịu hợp tác cùng cảnh sát điều tra, mà sau khi an tán người nhà xong thì một mình mua vé máy bay trở về nước Z. Còn vụ thảm sát hiện tại cảnh sát nước B vẫn đang tiến hành điều tra trong tình huống không mấy khả quan do ông Chương Tuấn An không chịu hợp tác cung cấp manh mối.

Tất cả vẫn chưa hết, còn một điều mà khiến cho Trịnh Diệp khó có thể tin được nhất chính là, trong số những mẫu máu thu được từ cuộc ẩu đả ở núi Thanh Duật có một mẫu là của ông ấy, từ phía bệnh viện cũng đã xác nhận ở trên vai ông ấy cũng có một vết thương khá mới...

Những vụ án tưởng chừng là đơn giản nhất, nhưng nếu liên kết nó lại, thì sẽ cho ra nhưng cảm nhận hoàn toàn khác. Nhiều manh mối, nhiều thứ chẳng chút liên quan nhưng thực tế lại có quá nhiều liên kết, nhưng thứ này hoàn toàn khiến cho vụ án càng lúc càng phức tạp, khó giải quyết!

Miệt mài làm việc, hết nghiên cứu tài liệu, phân tích, rồi tìm kiếm... Quá mức tập chung và công việc, Trịnh Diệp cũng chẳng mấy quan tâm tới thời gian, mặt trời khuất bóng lúc nào cô cũng chẳng hay...

- Cô có hi sinh bản thân mình thì cũng có mấy ai tưởng nhớ tới cô đâu!

Cái âm thanh luôn luôn mang ý tức thách thức người nghe như vậy, dù đang tập chung phân tích tài liệu Trịnh Diệp cũng phải ngẩng đầu ra đằng sau mà nhìn người đó.

- Có ý tứ?

Đang yên đang lành cũng thích nói mấy lời như vậy, cô ấy là chê cuộc đời quá nhàm chán hay sao? Rồi chỉ là một câu bình thường nhưng từ miệng cô ấy phát ra thật có đủ lực sát thương tổn thương người đấy. Khoan nói đến những cái khác, nhưng đôi khi cô cũng phải khâm phục khả năng này của cô ấy thật sự!

Lệ Kiều Kiều cực kỳ tự nhiên ngồi luôn lên bàn Trịnh Diệp, cầm lấy túi đồ ăn mà Thẩm Dinh mang đến cho cô lúc trưa lật qua lật lại cuối cùng thảy xuống trước mặt cô, nói một câu khác chẳng chút ăn nhập:

- Theo tôi được biết thì hiện tại ai cũng bận rộn, nếu cô có ngất xỉu có lẽ chẳng ai phát hiện ra đâu... Còn tôi không có tốt bụng mà lo cho cô! Vẫn còn nóng đấy, đừng gây phiền phức cho tôi.

Lệ Kiều Kiều lấy trên bàn của cô ấy một túi giấy, chẳng chút nhẹ tay để trước mặt Trịnh Diệp, sau khi bỏ lại một câu mang ý cảnh cáo, cô ấy lại lầm bầm thêm cái gì đó trong miệng... Cuối cùng thì khoanh tay trở về chỗ ngồi, lấy điện thoại ra nghịch giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Trịnh Diệp nhất thời không thể phản ứng kịp, chết trân mà nhìn túi đồ trên bàn rồi lại nhìn sang Lệ Kiều Kiều... Cái gì đây... là lo cho cô sao? Vừa rồi cô ấy nói cái gì nhỉ?

Cẩn thận dạ dày kiện cô tội ngược đãi?

Tự vẻ mặt khó hiểu lúc đầu, dần dần trên khuôn mặt của Trịnh Diệp hình thành ý cười như có như không... Cô cũng không muốn bị người ta làm ràm tiếp tục nên lấy đồ ra ăn.

Lệ Kiều Kiều... rốt cuộc còn người thật của cô nó có cái dạng gì, tại sao khó nắm bắt tới như vậy chứ?

Ngồi mãi cũng không mấy khả quan, cho nên Trịnh Diệp muốn đến bệnh viện một chuyến, có khi sẽ phát hiện ra cái gì không chừng... Thu xếp mấy tập hồ sơ trên bàn xong thì cô mới nhìn về phía người vẫn chăm chú vào chiếc điện thoại kia:

- Kiều Kiều, tôi đến bệnh viện một chút, khi nào Lục Thành và Thẩm Dinh trở lại thì cô nói với họ giùm tôi!

Ngữ điệu của Trịnh Diệp cực kỳ ôn hòa, nhưng mà người nghe dường như chẳng chút nào để ý tới cô cả, ánh mắt chưa từng rời khỏi điện thoại. Trịnh Diệp thấy người ta không thèm để ý đến mình thì cũng thôi, sờ sờ mũi rồi đi ra ngoài.

Trịnh Diệp đi rồi, thì lúc này người vừa rồi còn không để ý cô lại ngẩng đầu lên nhìn theo bóng lưng cô... Có điều rất nhanh đã cụp mắt xuống...

...

Bệnh viện cảnh sát thủ đô

Khác với những bệnh viện thông thường, những đối tượng nằm ở bệnh viện này thứ nhất chính là cảnh sát, thứ hai là tội phạm, và thứ ba chính là  đối tượng cần được cảnh sát bảo vệ... Và tất nhiên cũng có rất nhiều bệnh nhân bình thường khác!

Hơn hai mươi giờ tối, do khuôn viên bệnh viện có khá nhiều cây xanh cho nên có nhiều góc ánh đèn không chíu sáng tới được nhiều. Mà trong những không gian thiếu ánh sáng như vậy rất hay xảy ra những chuyện mờ ám...

- Việc tôi có thể giúp được cho các người thì tôi đã làm hết rồi, còn có thành công hay không là chuyện của các người!

Người đàn ông ngồi ở vị trí ghế lái, đầu cũng không thèm ngẩng ra phía sau, ngữ điệu nghe ra không mấy vui vẻ.

Ở phía sau anh ta có hai người đàn ông khác đang ngồi, mà đặc biệt hai người kia điều mặc cảnh phục, một người trong đó nhàn nhạt lên tiếng:

- Chúng tôi biết rồi, đừng có dùng ngữ điệu đó với chúng tôi... Cũng như nhau thôi, hừ!

Nói xong hắn ta hừ lạnh một tiếng rồi cùng với tên còn lại mở cửa xe bước ra ngoài, đi thẳng về hướng cửa bệnh viện...

Người đàn ông còn lại trong xe không ai khác chính là Lục Thành, anh ta vỗ mạnh tay lên vô-lăng, chửi thề một tiếng... Sau đó thì ngã lưng ra ghế sau, anh mắt thì chăm chú quan sát cửa bệnh viện.

- Chúng tôi đến thay ca, hai cậu về nghỉ ngơi đi!

Trước cửa một phòng bệnh, có hai người cảnh sát đang ngồi bên cửa canh trò chuyện, thì có hai người cảnh sát khác tiến tới mỉm cười lịch sự. Hai người cảnh kia nghe vậy thì gật gật đầu, một người vỗ vai người vừa mới lên tiếng:

- Vất vả rồi, chúng tôi về trước!

Hai người cảnh sát vừa mới tới thấy hai người cảnh sát trước đã đi vào thang máy rồi, thì quay lại nhìn nhau gật đầu một cái. Cả hai cùng đảo mắt quan sát xung quanh một lần nữa, sau khi xác nhận không có bất cứ ai thì một tên nhẹ nhàng mở cửa đi vào phòng, một tên ở lại bên ngoài.

Tên" cảnh sát" sau khi nhìn thấy người trong phòng chỉ có mỗi một người đàn ông đang nằm bất động trên giường, thì hắn ta nở nụ cười nham hiểm, chậm rãi lấy trong người ra một cái ống tiêm và một lọ thủy tinh đựng chất lỏng màu trắng. Hắn ta vừa chậm rãi đi về phía chai nước biển vừa rút thuốc vào ống tiêm...

Bên dưới khuôn viên bệnh viện, Lục Thành đang khép hờ mắt thì đột ngột mở mắt ra, ngồi thẳng người dậy khi thấy một bóng dáng mảnh khảnh quen mắt đang chậm rãi đi vào bệnh viện...

- Chết tiệt, sao cô ấy lại đến đây giờ này?

Là Trịnh Diệp, cô vừa đi vừa cầm điện thoại trò chuyện với ai đó...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 85: Một đấu hai


Lục Thành tỏ ra bất ngờ trong giây lát, sau đó thì lấy điện thoại ra gọi... Theo như anh ta biết, thì với quan hệ của Trịnh Diệp với Chương Tuấn An, thì cô ấy tới bệnh viện giờ này có thể là vì ông ấy chứ không phải là đến xem đám người Mặc Phong!

- Xong chưa, có cảnh sát đến!

Tên " cảnh sát" canh giữ ở bên ngoài nhận được điện thoại của Lục Thành thì ngay lập tức mở cửa vào phòng thông báo cho tên còn lại biết. Tên kia cũng khá bất ngờ vì nhanh như vậy đã có người tới, còn tưởng là hai người cảnh sát lúc nãy đã phát hiện ra điều bất thường, vội vã lên tiếng:

- Xong ngay đây!

Vừa nói hắn cũng vừa lúc bom thuốc vào chai nước biển...

Lúc này ở bên ngoài Trịnh Diệp vừa ra khỏi thang máy, cũng đúng lúc kết thúc cuộc gọi, vừa để điện thoại vào túi áo xong, ngẩng đầu nhìn về phía trước thì chỉ thấy hành lang trống trơn.

Lập tức phát hiện ra điều bất thường, cô thầm than một tiếng không ổn sau đó ngay lập tức lấy súng lên đạn và chạy nhanh về phía trước. Hiện tại Chương Tuấn An đang nằm trong danh sách đối tượng khả nghi cho nên trước cửa phòng bệnh luôn luôn có cảnh sát canh giữ... Vậy mà hiện tại không có ai?

Không chút chần chừ sợ hãi, Trịnh Diệp nhanh tay mở cửa phòng bệnh, đúng lúc nhìn thấy một tên vừa rút ống tiêm ra khỏi chai nước biển, tức thì mặt Trịnh Diệp biến sắc, không nói bất cứ tiếng nào mà nổ súng...

Đoàng...

- A...

Do bất ngờ trước sự xuất hiện của Trịnh Diệp nên hai tên cảnh sát giả không kịp phản ứng thì một tên đã bị Trịnh Diệp bắn trúng vào chân và nhất thời kêu lên và hơi khuỵ chân xuống...

Rất nhanh hai tên liền bình tĩnh lại, lập tức né người và lấy súng ra bắn trả lại Trịnh Diệp.

Tiếp theo đó là một loạt tiếng súng vang lên không dứt, Trịnh Diệp linh hoạt né đạn bắn trả, nhưng cũng không quên nhìn về Chương Tuấn An... Cô không có nhìn lầm, vừa rồi bọn chúng vừa tiêm gì đó vào chậu nước biển, thứ đó chắc chắn không phải thứ tốt lành gì, xem ra phải nhanh chóng kết thúc, nếu không ông ấy sẽ xảy ra chuyện mất. Nhìn nhìn chai nước biển, Trịnh Diệp đột nhiên đưa ra một quyết định, cô giơ súng nhắm thẳng vào chai mà bóp cò...

Bóp...

Một tiếng vỡ nát giòn tan van lên, chai nước biển vỡ vụn và dây chuyền cùng lúc rơi xuống đất, nước chảy lênh láng...

Hai tên kia thấy như vậy thì có chút điên cuồng, cái bọn chúng muốn chính là tạo ra một cái chết thật " tự nhiên" cho Chương Tuấn An. Nhưng hiện tại đã thất bại, lại còn bị phát hiện, nếu đã như thế, bọn chúng đành phải dùng biện pháp trực tiếp thôi...

Trịnh Diệp nhanh chóng phát hiện ra ý đồ của bọn chúng, liền nả đạn quyết liệt hơn khiến chúng không thể có cơ hội ra tay với Chương Tuấn An. Một đấu hai, dù một trong hai tên bị thương ở chân duy chuyển bất tiện nhưng  Trịnh Diệp vừa phải tấn công vừa phải tìm cách bảo vệ ông Chương Tuấn An, nên không phát huy hết được khả năng của mình, tình huống dần dần trở nên bất lợi đối với cô...

- Mẹ kiếp!

May cho Trịnh Diệp, bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, tên cảnh sát giả không bị thương nhịn không được liền chửi thề một tiếng... Ở bệnh viện có không ít bệnh nhân là tội phạm nguy hiểm, cũng vì việc mà lực lượng cảnh sát có ở bệnh viện là không ít. Ngay khi tiếng súng đầu tiên của Trịnh Diệp vang lên thì họ đã nghe thấy, cho nên lập tức lần theo âm thanh nhanh chóng tìm tới.

Bước chân dồn dập càng lúc càng gần, tinh thần của hai tên cảnh sát giả càng thêm căng thẳng, tên bị Trịnh Diệp bắn bị thương ở chân vô cùng lo lắng, cộng thêm cơn đau ở chân khiến cho khuôn mặt của hắn có phần hơi nhăn nhó, quay qua tên bên mời:

- Chúng ta phải làm sao gì đây?

Kế hoạch của bọn chúng hoàn hảo đến thế, nếu không phải có người bất ngờ xuất hiện thì đã hoàn thành rồi... Mà ở đâu lại xuất hiện một đứa cảnh sát "trâu" như vậy chứ? Phải chi là hai  người cảnh sát trước thì bọn chúng cũng không rơi vào hoàn cảnh như vậy!

Tên còn lại nghe tên kia hỏi thì vẻ mặt có hơi suy tư nhìn về phía giường Chương Tuấn An, rồi lại nhìn cửa sổ phòng gần đó...

Cuối cùng, hắn ta không trả lời, mà đột ngột nắm lấy cổ áo tên kia lôi hắn cùng đứng dậy... Và ngay lập tức, không cần nghĩ cũng biết tên kia ngay lập tức ăn chọn đạn của Trịnh Diệp vào đầu! Không hề nghĩ rằng sẽ bị đồng bọn đem ra làm lá chắn, đến lúc chết hắn cũng không kịp kêu lên tiếng nào!

Không quan tâm đến cái chết của tên đồng bọn xấu số, tên còn lại nhân cơ hội liền nổ súng, bắn thẳng về phía Chương Tuấn An. Trịnh Diệp phản ứng nhanh, giơ súng lên nhắm về viên đạn đang bay tới...  Tuy nhiên, đúng lúc này súng của cô lại hết đạn, không còn cách nào, cô đằng nghiên người, dùng bản thân làm lá chắn cho ông ấy!

Tên kia thấy vậy, liền không tiếp tục ở lại dây dưa, buông tên đồng bọn đã chết ra, còn bản thân thì nhặt cây súng của tên kia, sau đó nhào về phía cửa sổ, nghiên người tông mạnh vào...nhảy ra ngoài!

Cũng ngay lúc này, cảnh sát cũng xông vào, đi cùng còn có bác sĩ...

- Đối tượng nhảy qua cửa sổ rồi, các anh mau đuổi theo...bác sĩ, kiểm tra cho ông ấy mau lên!

Trịnh Diệp nhìn về phía mấy người cảnh sát mới xông vào lên tiếng, thấy mấy người bác sĩ tiến vào liền sốt ruột. Những người cảnh sát kia gật đầu với Trịnh Diệp rồi có người nhảy theo ra ngoài cửa sổ, lại có người chạy trở ra, cũng không quên liên lạc thông báo với cảnh sát ở dưới tiến hành truy bắt...

Mấy vị bác sĩ y tá nhìn tình hình hỗn loạn ở trong phòng, cũng không giám chậm trễ, tiến lên kiểm tra... chỉ vài giây sau người bác sĩ đã hét lên:

- Tim bệnh nhân có dấu hiệu suy yếu dần, mau đưa vào phòng cấp cứu!

Trịnh Diệp đã đoán trước được hậu quả phần nào, nghe vậy liền nhanh tay giúp bọn họ đẩy giường ra khỏi phòng, điểm đến chính là phòng cấp cứu!

Lại nói đến tên nhảy ra cửa sổ tẩu thoát kia, khi hắn nhảy xuống thì rớt xuống toà sân thượng của tòa nhà kế bên... Phát hiện có cảnh sát đuổi theo liền nả đạn tấn công... Hắn ta cũng chỉ có một mình, còn cảnh sát thì lại điều động lực lượng bao vay chặt chẽ. Nhưng cuối cùng, trước khi bị cảnh sát tóm lấy, hắn ta lại chọn con đường tự sát, tự kết liễu đời mình bằng một viên đạn vào thái dương!

Trịnh Diệp giúp đỡ các bác sĩ đưa ông Chương Tuấn An vào phòng cấp cứu, chỉ có điều, hình như bản thân cô chẳng được ổn... Ngay khi cánh cửa phòng cấp cứu vừa đóng lại, thì cũng là lúc Trịnh Diệp đưa một tay xuống ôm lấy eo mình, trên khuôn mặt tái nhợt của mình, cô khẽ nở nụ cười khổ:

- Xem ra... được nghỉ ngơi rồi... đây!

Áo khoác bên ngoài của cô là áo jacket màu đen, cho nên mấy bác sĩ y tá lúc nãy tiếp xúc với cô không hề phát hiện ra điều bất thường, mà hiện tại, khi Trịnh Diệp đặt tay lên eo, ngay lập tức dưới bàn tay trắng nõn đó, màu đỏ bắt mắt lập tức hiện ra cực kì rõ ràng!

- Cô ơi...cô làm sao vậy... Bác sĩ, bác sĩ...

Trịnh Diệp chẳng còn bao nhiêu tỉnh táo, cô chỉ biết là trước tầm mắt mờ dần của cô xuất hiện một cô y tá với vẻ mặt cực kì hoảng hốt, rồi tiếng gọi, tiếng bước chân cứ thế dồn dập... Sau đó, sau đó... Trịnh Diệp đã chẳng còn biết gì của sau đó...

Một đêm này... sẽ không biết là có bao nhiêu người phải mất ngủ nữa đây?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 86: Nhàm chán


Trên chiếc giường trắng tinh, màu sắc đặc trưng của giường bệnh, cô gái trẻ vẫn còn say giấc nồng nàng. Mặt trời bên ngoài cửa sổ đã lên cao, một vài tia nắng tinh nghịch xuyên vào trong phòng, chiếu sáng mọi thứ...

Cuối cùng cô gái nằm trên giường cũng động đậy, đôi mắt hơi hé ra rồi lại đóng lại, có lẽ là do không thích nghi được với ánh qq đột ngột nên cô đưa một tay lên lên che mắt lại.

Đúng lúc này cửa phòng "cạch" một tiếng mở ra, kèm theo đó là một giọng nói nhàn nhạt vang lên:

- Tỉnh rồi đấy à?

- Ừ, sao cô lại ở đây...?

Đã thích nghi được với ánh sáng, Trịnh Diệp cũng nhìn thấy rõ người vừa lên tiếng là ai, có phần ngạc nhiên vì sự xuất hiện của cô ấy, cho nên liền hỏi lại. Cũng trong lúc đó cố gắng chống người muốn ngồi dậy, nhưng vừa nhúc nhích thì cơn đau đớn dưới eo lại truyền đến khiến cô không kiềm được phải hít khí lạnh một phen.

Lệ Kiều Kiều đặt túi đồ trên tay lên bàn, tiến tới năng giường lên và giúp Trịnh Diệp ngồi dậy.

- Không phải trước khi ngất xỉu cô có nói với y tá là không cần thông báo cho người nhà cô biết sao? Không ai muốn làm trái ý cô, mà ai cũng bận rộn cả, vì tôi rảnh rỗi nên đến chăm sóc cô thôi!

Trịnh Diệp nghe vậy, tỏ vẻ hơi áy náy, nhưng ngoài ra, trong giọng nói của cô có chút ẩn ý:

- Làm phiền cô rồi, cô cũng đâu rảnh rỗi gì...

Lệ Kiều Kiều lại làm như không hiểu ẩn ý trong lời của Trịnh Diệp, trực tiếp phớt lờ, không tỏ thái độ cũng không trả lời. Mãi một lúc sau, đưa một tô cháo cho Trịnh Diệp mới lên tiếng.

- Biết vậy thì ngoan ngoãn ăn hết tô cháo này cho mau khỏe lại đi... Nếu không, tôi chẳng có kiên nhẫn ở đây mà chăm sóc cô đâu!

Trịnh Diệp cười cười, quả thật ngoan ngoãn nhận lấy tô cháo từ tay Lệ Kiều Kiều, một muỗng lại một muỗng cháo đưa vào miệng.

Cô biết làm sao đây, cô không muốn để cho ông bà biết tình hình của cô. Thứ nhất là họ đã có tuổi rồi, cô không muốn họ lo lắng. Thứ hai, lần trước cô chỉ bị thương ở tay mà còn bị bắt nghỉ ngơi hai ba ngày... Còn lần này, không chừng bà nội cô lại vừa khóc vừa ra lệnh cho cô nằm lại một tuần, nửa tháng mất! Trong khi với tình hình căng thẳng hiện tại sao cô có thể nằm một chỗ được?

Vì vậy tốt nhất là giấu luôn việc này, tìm đại lý do gì đó để không cần phải trở về trong thời gian một hai ngày!

Trịnh Diệp tạm ngừng ăn, nhìn sang Lệ Kiều Kiều thì thấy cô ấy đang cầm Ibad thao tác rất nhanh, động tác giống như chơi game, nhưng lại không phải... Tới đây Trịnh Diệp đột nhiên nhớ ra hình như là ở sở cảnh sát phần lớn thời gian của cô ấy hình như là không cầm điện thoại thì cũng là lướt máy tính. Lúc trước không mấy để tâm cô chỉ cho là cô ấy chơi game hay là lướt mạng mua sắm gì đó. Nhưng bây giờ, nhìn kỹ thì cô mới phát hiện, những động tác đó đối với cô rất là quen mắt, cô đã từng nhìn thấy một người như vậy thì phải!

- Có chuyện gì vậy?

Ánh mắt của Trịnh Diệp quá lộ liễu, không hề có ý che giấu cho nên Lệ Kiều Kiều phát hiện gây nhanh, ngừng tay và nhìn về phía Trịnh Diệp lên tiếng.

Đột ngột bị hỏi, Trịnh Diệp có hơi lúng túng một hai giây, nhưng ngay sau đó đã bình thản trở lại:

- Kiều Kiều, tình hình của chú Chương bây giờ ra sao rồi?

- Do cấp cứu kịp thời nên không có chuyển biến xấu, chỉ là vẫn tiếp tục hôn mê như trước thôi!

Trịnh Diệp nghe vậy thì khẽ thở phào, cũng may...

- Thế có biết thứ gì được tiêm vào chai nước biển của ông ấy không?

- Là ST25A1, chất này đối với người bình thường không có mấy tác dụng, nhưng đối với một người phải thở ôxy thì sẽ khiến cho nhịp tim bị hỗn loạn, rất nhanh sẽ chết một cách" tự nhiên" nhất! Mà cô... cũng liều thật đấy, chút nữa thì ông ấy không có chuyện gì, nhưng cô thì có chuyện đấy!

Đối với lời nói có ý nghĩa xuyên tạc của Lệ Kiều Kiều, Trịnh Diệp chỉ có thể một lần nữa cười ngượng cho qua.

Có thể là qua chuyện lần này sở sẽ tăng cường lực lượng bảo vệ hơn, nếu có người muốn ra tay nữa sẽ rất khó... Nghĩ một chút Trịnh Diệp cũng cảm thấy yên tâm phần nào, nên không tiếp tục hỏi tiếp vấn đề đó, mà nhớ đến một vấn đề quan trọng khác.

- Kiều Kiều...cô có thấy điện thoại của tôi ở đâu không?

Sáng, trưa, chiều điều phải gọi điện cho bà nội cô một lần nếu như không về nhà, đó là giới hạn do bà đặt ra... Hiện tại đã là buổi sáng, đợi một lát nữa mà cô còn không gọi về có khi bà lại nghĩ ngợi ra cái gì, không khéo tìm tới sở thì hỏng bét!

Lệ Kiều Kiều liếc nhẹ  Trịnh Diệp một cái, không nói tiếng nào nhặt chiếc điện thoại đặt ở trên bàn đưa cho cô.

- Kiều Kiều, tôi phát hiện ra một điều, thật sự cô là một cô gái rất tốt!

Mặc dù không rõ nguyên nhân vì sao cô ấy luôn luôn tỏ thái độ khiến người ta không ưa nổi, nhưng đó chắc chắn là cố ý... Theo cô thấy thì so với cô, cô gái này cũng có không ít bí mật hơn cô!

Lệ Kiều Kiều hơi dừng động tác lại khi  nghe thấy câu nói đó của Trịnh Diệp, nhưng rất nhanh cô ấy đã bình thường lại:

- Nhàm chán!

Sau khi bỏ lại hai từ, thì cô ấy liền đứng dậy đi ra ngoài.

- Thật là con người khó hiểu...

Trịnh Diệp chề môi lẩm bẩm một câu rồi cũng không để ý nữa, nhìn xuống điện thoại trên tay.

...

- Tần Nguyên, hai ngày nay ở nước Z có chuyện gì không?

Hoắc Vĩ Triệt ngồi phía sau xe do Tần Nguyên lái, trên  tay cầm điện thoại thoại với vẻ mặt có phần đăm chiêu. Anh có việc phải ra nước ngoài xử lý, cũng không phải là không gọi điện thoại cho Trịnh Diệp, mặc dù cô luôn nói là bình thường... nhưng trong lòng anh luôn có cảm giác bất an rất là kì lạ. Nhất là...theo như anh thấy thì cô ấy đã ở bệnh viện cảnh sát gần một ngày một đêm rồi.

Vấn đề này anh không thể trực tiếp nói ra, nếu không thì với sự nhạy bén của cô ấy sẽ phát hiện ra rằng luôn bị anh theo dõi...

- Ngoài việc bọn Xích Thần hơi nghêng ngang ra thì hình như cũng không có gì đáng chú ý.

Tần Nguyên rất nhanh liền trả lời câu hỏi của Hoắc Vĩ Triệt.

- Còn về phía cảnh sát thì sao?

- Họ hiện tại hình như rất là bận rộn với đống rất rối kia! Mà tối hôm qua hình như ở bệnh viện cảnh sát cũng xảy ra chuyện... Nhưng vì cảnh sát cố tình không muốn để lộ chuyện ra ngoài, cho nên chúng ta cũng không có mấy thông tin. Kì lạ một chỗ là giống như còn có một thế lực nào đó âm thầm giúp đỡ cảnh sát che giấu vậy?!

Tần Nguyên không nhanh không chậm nói ra hiểu biết và suy đoán của mình. Hoắc Vĩ nghe xong thì cũng không nói gì, chỉ là ánh mắt thâm trầm thêm không ít...

Xem ra phải xử lý công việc nhanh hơn để về nước thôi!

...

Với vết thương của Trịnh Diệp thì phải nghỉ ngơi ít nhất cũng phải ba ngày mới đủ... Nhưng khi không có người nhà quản lý, thêm cái bản tính tham công tiếc việc của mình, Trịnh Diệp chỉ nằm lại bệnh viện hết đêm hôm đó. Sáng hôm sau thì trực tiếp yêu cầu bác sĩ làm giấy xuất viện cho mình...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom