Cập nhật mới

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1848


1848

“Trùng hợp, đây chỉ là trùng hợp thôi…”

Dương Phát vẫn không muốn tin vào sự thật này, vấn đang hét lớn.

Sắc mặt Hạ Lãm càng thêm kinh bỉ, đồng thời cũng càng thêm trấn tĩnh.

“Có phải trùng hợp hay không, nhiều nhất hai mươi phút nữa sẽ có thể biết.”

Hạ Lãm cười nói: “Xem những chiếc xe Thiên An này, cuối cùng sẽ dừng ở đâu.”

Tiếp theo, chính là một sự chờ đợi lâu dài.

Hai mươi phút này, đối với đám người Dương Phát mà nói, dài như hai mươi thế kỷ.

Âm!

Đột nhiên, sự im lặng của phòng hội nghị bị phá vỡ bởi tiếng gào thét của động cơ.

Ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Chỉ nhìn thấy ở phía chân trời xa xa, một chiếc Rolls-Royce xuất hiện, nó đang chầm chậm chạy về phía này.

Sau đó, xe thứ hai, xe thứ ba…

Trải dài vô tận, phóng tầm mắt nhìn qua, toàn bộ đều là xe sang.

Trên con đường lớn ở Giang Thành, tất cả các phương tiện và người đi đường đều nhường đường.

Tất cả đều nhìn đến ngây người.

“Toàn bộ đều là xe nơi khác đến, nhiều xe vùng khác vậy, tiến vào Giang Thành chúng ta làm gì vậy?”

“A00000, theo tôi nhớ, là xe của nhà họ Kim ở Thiên An thì phải?”

“Còn có A88888, là xe của người giàu nhất Thiên An!”

“Xe của nhà họ Lương cũng tới rồi, trong xe là đại minh tỉnh Lương Nhật Tân!”

“Nhật Tân, em yêu anh! AI”

Vô số người dân hai bên đường chứng kiến thời khắc mang tính lịch sử này.

Mọi người đều muốn xem xem, gần như các thế lực gia tộc của hơn nửa Thiên An tràn vào Giang Thành, rốt cuộc là muốn làm gì.

Cuối cùng, dưới ánh nhìn của vô số người, những chiếc xe sang trọng này đều đõ dưới một tòa nhà thương mại.

Do quá nhiều xe, bãi đỗ xe căn bản không đủ, tất cả những chiếc xe vốn đã đỗ đều bị cưỡng chế đi về.

Từng cánh cửa xe mở ra, rất nhiều gia chủ của gia tộc bước ra ngoài, sắc mặt ai nấy đều lạnh lùng, trong mắt còn mang theo chút lạnh lẽo.

Có người tỉnh mắt chú ý được rằng môi một gia chủ của gia tộc đi ra, bên cạnh đều bố trí năm sáu vệ sĩ mạnh mẽ.

Tổng số người vượt quá 300 người!

Chen chúc chỉ chít dưới tòa nhà, khung cảnh vô cùng hùng tráng.

“Đi thôi, đi gặp cái gọi là Liên minh Giang Thành một chút.”

Ánh mắt Tăng Quốc Vinh – người giàu có nhất Thiên An hiện tại lạnh lùng, trong mắt lóe qua một tia sát ý: “Dám liên thủ đánh áp xí nghiệp của Thiên An chúng ta, quả thực là không xem chúng ta ra gì, thực sự cho rằng người Thiên An chúng ta dễ bắt nạt sao?”

Lời vừa dứt, Tăng Quốc Vinh dẫn đầu một đám người Liên minh Thiên An, khí thế hùng hổ xông vào tòa cao ốc.

Bảo vệ của tòa nhà căn bản là không dám ngăn cản.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1849


1849

Thậm chí có người vừa định tiến lên, đã bị bảo vệ xung quanh Tăng Quốc Vinh trừng một cái đã bị dọa sợ lùi lại.

Hai bên căn bản chẳng phải là không phải là vệ sĩ cùng đẳng cấp.

Cộp cộp cộp!

Nhiều người như vậy căn bản không thể dùng thang máy, chỉ có thể đi cầu thang bộ.

Tòa cao ốc cao ngất trong mây, hơn nữa hiệu quả cách âm cũng rất tốt, nhưng Dương Phát cùng với người của Liên minh Giang Thành vẫn có thể nghe được tiếng bước chân trầm thấp.

Giống như là âm thanh của tử thần vậy, từng bước giãm đạp vào lòng người.

Phanh!

Rất nhanh, cửa phòng họp gân như bị người thô bạo đẩy ra.

Vẻ mặt Tăng Quốc Vinh không biểu hiện gì đi đến, đi theo phía sau chính là mấy người có địa vị xã hội của Liên minh Thiên An – Lương Nhật Tân, Kim Thành Phong, Tôn Chính Vũ.

“Các người là aï?”

Vẻ mặt của Dương Phát đầy tức giận đi tới.

Chẳng dù đối phương đến từ Thiên An, nhưng đây là Giang Thành, anh ta vẫn không hề sợ hãi.

Chát!

Nhưng ngay sau đó, trên mặt Dương Phát lại nhận được một cái tát rất đau. Tiếng bàn tay chát chúa vang lên, ở trong phòng họp yên tĩnh lại cực kỳ chói tai.

Sắc mặt của mọi người Liên minh Giang Thành đều thay đổi, trong mắt đầy ngờ vực không thể tin Tăng Quốc Vinh lại ra tay.

“Ông… ông dám đánh tôi?”

Cái tát này thật sự dùng rất nhiều sức, nửa bên mặt của Dương Phát đều đã sưng lên.

Anh ta không thể tưởng tượng trợn trừng hai mắt, trong ánh mắt có nỗi tức giận đang dần dần hiện lên.

“Đánh cậu đó, thì làm sao nào?”

Tăng Quốc Vinh hơi hơi híp mắt, bàn tay nhẹ nhàng vỗ một bên mặt khác của Dương Phát, cực kỳ khí thế.

Lời này vừa nói ra, thành viên của Liên minh Giang Thành lập tức bùng nổ, cực kỳ tức giận.

“Mấy người các người từ nơi khác tới mà thật to gan, dám ở đây hành hung, biết đây là nơi nào không?”

“Các người xong rồi rồi, Liên minh Giang Thành chúng tôi, sẽ chèn ép xí nghiệp Thiên An của các người, chờ phá sản đi!”

Mấy người họ tôi một lời anh một lời quát ầm lên.

Lương Nhật Tân đứng bên cạnh Tăng Quốc Vinh ánh mắt lạnh lẽo, quát một tiếng.

“Ai vừa nói, vả miệng hết đi!”

“Dạ!”

Vừa dứt lời, vệ sĩ của nhà họ Đổng đã nhanh chóng tiến lên, tay năm tay mười, thay phiên nhau tát.

Chát chát chát chát…

Trong chốc lát, trong phòng họp chỉ có tiếng bạt tai chát chúa.

Nhưng chủ tịch xí nghiệp vừa rồi hét lên, gương mặt đã bị đánh cho sưng vù lên.

Dương Phát trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mặt này, đã sợ đến ngây người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1850


1850

Người xa quê đê tiện, nhưng đây vãn là lần đầu tiên anh ta thấy người đi vào Giang Thành của bọn họ mà lại kiêu ngạo như vậy.

Tăng Quốc Vinh làm một động tác tay, những vệ sĩ đang ra tay kia lúc này mới dừng lại.

Ngay sau đó, ánh mắt ông ta lại giống như lang như hổ nhìn về phía đám người Dương Phát, ngữ khí lạnh lẽo.

“Các người không cần tức giận đâu, bởi vì chúng tôi tới tìm Liên minh Giang Thành các người chính là để gây phiền phức, nếu bây giờ đã tức giận, vậy thì những chuyện xảy ra tiếp theo đây, có lẽ các người sẽ tức đến hộc máu ra mất.

Ngữ khí của Tăng Quốc Vinh lạnh lẽo, khí thế đè ép cả phòng.

“Các người không phải thích ỉ đông hiếp yêu sao, nhiều công ty như vậy chèn ép tập đoàn Lệ Tinh, vậy được rồi, chúng tôi nhiều công ty như vậy, cũng tới đề chèn ép các người.”

Lương Nhật Tân cũng lạnh lùng nhìn bọn người Dương Phát: “Một đám khốn ăn gan hùm mật gấu, ngay cả công ty của vợ anh Vương cũng dám chèn ép, đúng là chán sống!”

Kim Thành Phong cũng vậy, mặt đầy hung ác.

Khi chị gái đưa tập đoàn Kim thị cho anh ta, từng dặn dò cho dù chuyện gì xảy ra cũng không được trêu chọc Vương Nhất, ngược lại, còn phải duy trì quan hệ tốt với anh.

Nhiều người nhìn chằm chằm bọn họ như vậy, sắc mặt Dương Phát thay đổi rất lớn.

Nhiều người như vậy, đều đi theo Vương Nhất?

Lúc này, Hạ Lãm nhàn nhạt nở nụ cười: “Ông chủ Dương, bây giờ, hẳn là cậu đã hiểu vì sao tôi sẽ từ chối các người nhri?”

“Bởi vì so với anh Vương, Liên minh Giang Thành của các người, đều không là gì cả!”

Câu này nói ra không hề nể tình chút nào, sắc mặt Dương Phát lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

Nhưng bọn họ lại không thể nói ra được câu nào.

Bởi vì trận hình lớn như vậy, đủ để nói rõ ràng lực ảnh hưởng của Vương Nhất.

Mấy người Hạ Lãm không nói ra lý do từ chối gia nhập Liên minh Giang Thành sớm, Dương Nghĩa Thành chỉ cảm thấy là do bọn họ e ngại Lý Khinh Hồng.

Không ngờ tới người bọn họ kiêng kị cũng không phải Lý Khinh Hồng, mà chính là chồng của Lý Khinh Hồng, Vương Nhất.

Giờ phút này nhiều người mang vẻ mặt lạnh lẽo nhìn bọn họ như vậy, Dương Phát lập tức hiểu ra.

Ngay sau đó, gia chủ nhà họ Tôn Chính Vũ tiến lên một bước, chỉ vào Dương Phát uy hiếp: “Cho các người thời gian mười phút, lập tức dừng ngay việc chèn ép tập đoàn Lệ Tỉnh, nếu không, chờ công ty phá sản đi”

Sắc mặt Dương Phát lập tức trở nên khó coi: “Không thể nào, chúng tôi cũng chỉ làm việc theo chỉ thị, cũng không phải chúng tôi muốn chèn ép tập đoàn Lệ Tinh.”

“Không tệ đấy, các người không biết tập đoàn Lệ Tinh đắc tội với ai, ngay cả lãnh đạo của Giang Thành, đều coi tập đoàn Lệ Tinh là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt”

“Các người tùy tiện giúp đỡ tập đoàn Lệ Tinh chống đỡ, không sợ công ty của các người cũng phải chịu liên lụy sao?”

Người của Liên minh Giang Thành nhao nhao mở miệng, giấy giụa lần cuối.

Nhưng Tăng Quốc Vinh căn bản là chẳng thèm để tâm, chỉ cho một ánh mắt lại.

Lương Nhật Tân, Tôn Chính Vũ, Kim Thành Phong thấy thế, cũng gật gật đầu, đều móc điện thoại ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1851


1851

Rất nhanh, điện thoại của Dương Phát và các thành viên Liên minh Giang Thành khác đều cùng lúc vang lên.

Mọi người mở ra nhìn, lập tức, sắc mặt đều thay đổi.

Đều không có ngoại lệ, đều là tin dữ công ty của bọn họ bị rơi vào chèn ép nghiêm trọng.

Lấy tập đoàn Lương thị, tập đoàn Kim thị dân đầu thế lực Thiên An, các xí nghiệp của các gia tộc lớn đều bắt đầu ra sức chèn ép xí nghiệp dưới trướng của Liên minh Giang Thành.

Tất cả chuối tài chính của công ty đều bị đứt đoạn, tất cả các dự án dưới trướng đều phải dừng lại, mỗi phút trôi qua, đều tổn thất cả chục tỉ.

Sắc mặt Dương Phát lập tức trở nên xanh mét, căm giận nhìn mấy người Tăng Quốc Vinh, Lương Nhật Tân: “Các người làm như vậy, không sợ đắc tội với người ở phía trên sao?”

Lương Nhật Tân nhàn nhạt cười cười: “Có thể đắc tội với người phía trên hay không tôi không biết, nhưng tôi biết là, chỉ cần làm việc cho anh Vương, cho dù đắc tội với người nào, anh ấy đều sẽ ra mặt giải quyết.”

“Không tệ!”

Tôn Chính Vũ cũng chắc chắn nói.

“Chị họ nhìn trúng anh, sẽ không sai!”

Kim Thành Phong cũng phụ họa theo.

Tăng Quốc Vinh nhàn nhạt cười, cũng không nói gì.

Ông ta là người đi theo Vương Nhất sớm nhất trong đám người này, ở trong lòng ông ta, Vương Nhất đã giống như thần từ rất lâu.

Mấy người Dương Phát đều choáng váng, bởi vì bọn họ từ trong mắt đám người Tăng Quốc Vinh nhìn ra loại ánh mắt gần như là sùng bái mù quáng.

“Tại sao lại như vậy…”

Thịch một tiếng, Dương Phát ngã ngôi xuống ghế.

Lúc này ba người Hạ Lãm, Hồ Cương, Lục Viên đều đứng lên.

“Ông chủ Dương, chúng tôi còn có việc, vậy đi trước đây.”

Nói xong, căn bản cũng không có ý định giúp đỡ bọn họ, nhanh chóng rời khỏi phòng họp.

Điều này càng khiến Dương Phát tuyệt vọng.

Ba người Hạ Lãm, Hồ Cương, Lục Viên đều là hào môn của Giang Thành, hiện giờ Liên minh Giang Thành của bọn họ xảy ra chuyện, không có một ai chịu đứng ra giúp đỡ bọn họ.

Như vậy đủ để biểu thị lập trường, ba nhà hào môn lớn của Giang Thanh, cũng đã đứng về phía của Vương Nhất.

Đinh đinh đinh!

Đúng lúc này, điện thoại của anh ta vang lên.

Là ông cụ Tần Vĩnh Nghiêm gọi tới.

“Alo? Tiểu Dương à, chuyện là thế nào thế, có phải tập đoàn Lệ Tỉnh sắp bị chèn ép đến mức sắp đóng cửa rồi không?

Tần Vĩnh Nghiêm cười ha ha hỏi.

“Gia chủ Tần!”

Ngay lập tức Dương Phát như bắt được rơm rạ cứu mạng, kêu lên thất thanh: “Xảy ra chuyện rồi, Liên minh Giang Thành của chúng ta sắp sụp đổ rồi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1852


1852

Một nơi nào đó ở Giang Thành, trong một sơn trang yên tĩnh.

Ông lão Tần Vĩnh Nghiêm đang cầm một chiếc cần câu câu, vừa câu cá vừa gọi điện thoại.

Cũng không biết phía bên kia điện thoại đã nói gì, khuôn mặt Tần Vĩnh Nghiêm vốn đầy vẻ tươi cười lập tức đông cứng lại.

Tay cầm cần câu cũng run lên, cá dưới đáy hồ bị dọa sợ bỏ chạy mất.

“Cái gì? Liên minh Giang Thành bị giải thể rồi?”

Tần Vĩnh Nghiêm không nhịn được mà kêu lên thất thanh.

“Đúng vậy, Tần gia chủ, đột nhiên có rất nhiều người tới Thiên An, ngay cả những hào môn như nhà họ Kim và nhà họ Lương cũng đến, hiện tại công ty chúng tôi đều bị phá sản rồi.”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói gần như sắp khóc của Dương Phát.

Vẻ mặt Tần Vĩnh Nghiêm đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Không thể nào, tôi đã tìm hiểu qua phía sau của tập đoàn Lệ Tinh, chỉ có một mình Lý Khinh Hồng là có chút bối cảnh!

Lý Khinh Hồng chính là đại tiểu thư Lý Thị, năng lực có hạn, sao có thể một mình giải quyết chuyện lớn như vậy?

“Chắẳng lẽ là gia chủ Lý Thị – Lý Thế Nhân đã ra tay?”

Tần Vĩnh Nghiêm đoán.

Suy đi nghĩ lại, cũng chỉ là lý do này là hợp lý nhất, cũng có khả năng xảy ra nhất.

Dù sao Lý Khinh Hồng cũng là con gái của Lý Thế Nhân.

Mặc dù Lý Thế Nhân thường chuyện ta ta làm, chuyện mà bản thân nhận định thì cho dù làm tổn thương trái tim của con gái cũng sẽ đi làm, nhưng xuất phát điểm vẫn là vì muốn tốt cho con gái.

Nếu Lý Thế Nhân ra tay, Liên minh Giang Thành căn bản không phải là đối thủ!

“Không phải! Là chồng của Lý Khinh Hồng, một người thanh niên tên là Vương Nhất!”

Dương Phát báo cáo.

Lông mày Tần Vĩnh Nghiêm lập tức nhíu chặt lại, khuôn mặt già nua kia giống như vỏ cam khô.

Trầm mặc một lúc lâu, Tần Vĩnh Nghiêm phủ quyết: “Các ông chắc chán là người tên là Vương Nhất sao?”

“Vâng, tôi chắc chắn!”

Thế là, Tần Vĩnh Nghiêm không nói gì nữa, trong mắt đục ngầu lóe lên một tia sát ý đáng sợ.

Cái tên Vương Nhất này, ông ta quá quen rOI.

Năm năm trước, người đã hủy hoại tương lai tươi sáng của cháu trai nhỏ Tân Hồng Long của ông ta chính là một chàng thanh niên tên là Vương Nhất.

Vào thời điểm đó, vốn dĩ ông ta muốn động dụng sức mạnh của gia tộc để hủy hoại Vương Nhất.

Nhưng không biết vì sao, Vương Nhất lại giống như bốc hơi khỏi nhân gian, cho dù thông qua con đường nào, Tần Thị cũng đều không tìm được.

Ngay cả hô sơ của anh cũng bị quốc gia phong tỏa lại, Tần Vĩnh Nghiêm không có tư cách để tra hỏi.

Mãi đến năm năm sau, Tân Thị mới truy lùng được hành tung của Vương Nhất.

Tin tức có được lại khiến lòng dạ Tần Vĩnh Nghiêm chùng xuống.

Vương Nhất và Lý Khinh Hồng – trưởng công chúa của Lý Thị đã ở bên nhau, hơn nữa còn trở thành vợ chồng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1853


1853

Tân Thị tuy mạnh nhưng cũng không mạnh đến mức một lời không hợp liền dám khai chiến với Lý Thị không thua kém gì mình.

Cho dù Lý Thế Nhân không thừa nhận người con rể này, nhưng chỉ cần Lý Khinh Hồng bảo vệ, Lý Thị vĩnh viễn không thể làm gì được.

Mặc dù Tần Vĩnh Nghiêm rất tức giận nhưng đối với tên Vương Nhất này, về cơ bản cũng đưa ra một kết luận: dựa vào vợ.

Không có Lý Khinh Hồng, Vương Nhất chẳng là gì cả.

Một người như vậy, làm sao có thể giải quyết được chuyện mà ngay cả Lý Khinh Hồng cũng không thể giải quyết được?

Dương Phát lại nói.

“Chúng tôi chưa từng gặp anh ta, nhưng vì anh ta mà đại đa số gia tộc Thiên An cùng nhau hộ giá tập đoàn Lệ Tinh, nhà họ Hạ, nhà họ Hồ, nhà họ Lục, ba nhà cũng không đồng ý gia nhập Liên minh Giang Thành tôi, chúng tôi không phải là đối thủ.”

Giọng nói của Dương Phát run run, trông có vẻ căn bản không giống như đang nói dối.

“Được, tôi biết rồi. Công ty các ông, Tần Thị tôi sẽ nâng đỡ, nhớ kỹ, chuyện này tuyệt đối không được rêu rao, càng không được truyền ra ngoài, hiểu chưa?”

Tần Vĩnh Nghiêm căn dặn, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

“Lão gia tử, tôi hiểu.”

Dương Phát vội vàng gật đầu.

Tần Vĩnh Nghiêm nhíu chặt mày, do dự một lúc rồi bấm một dãy số.

Bíp bíp bíp…

Rất nhanh, điện thoại được kết nối, truyền đến giọng nói trầm thấp của một người đàn ông.

“Tân gia chủ.”

Tân Vĩnh Nghiêm trầm giọng nói: “Mục Lang, khi nào thì ông đến Giang Thành?”

“Chập tối, sao vậy?”

Mục Lang nói.

“Xảy ra chuyện rồi, cách của ông bị người ta phá rồi.

Tần Vĩnh Nghiêm nói.

“Bị phá rồi?”

Nghe thấy vậy, Mục Lang phía bên kia điện thoại rõ ràng là rất ngạc nhiên.

Nhiều tập đoàn như vậy kết thành liên minh đi đánh áp một công ty, đây rõ ràng không phải là cách quang minh chính đại gì.

Chuyện về kinh doanh, Mục Lang cũng không hiểu, chỉ có thể nghĩ ra loại biện pháp này.

Nhưng thắng ở sự đơn giản và thô bạo.

Một tập đoàn, dưới sự đánh áp của liên minh thương mại, nhất định sẽ đi vào con đường diệt vong, muốn xoay chuyển cục diện là không dễ dàng.

“Sao lại như vậy?”

Giọng điệu của Mục Lang có chút trầm thấp.

Nói thế nào ông ta cũng là Tây Cảnh Thủ Hộ, cũng coi là biết bày mưu lập kế, vậy mà cách mà ông ta nghĩ ra lại bị phá rồi, điều này khiến Mục Lang rất mất mặt, bắt buộc phải tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1854


1854

Tần Vĩnh Nghiêm lặng lẽ thở dài: “Người phá vỡ biện pháp của ông, không phải là Lý Khinh Hồng, mà là chồng của cô ta – một người trẻ tuổi tên là Vương Nhất, thật là hậu sinh khả úy…”

Khi nói đến hậu sinh khả úy, trong mắt Tần Vĩnh Nghiêm lóe lên một tia sắc bén.

“Vương Nhất…”

Mục Lang cũng nghiền ngâm cái tên này, giọng điệu trầm thấp.

Cái tên này, ông ta cảm thấy quen tai, dường như đã nghe qua ở đâu rồi.

Nhưng lại không thể nhớ ra.

Đông nam tây bắc, tứ đại Thủ Hộ, ngoại trừ Bắc Cảnh, ba đại cảnh còn lại, tên của Thủ Hộ đều công khai.

Mọi người đều biết bọn họ là ai.

Chỉ có Bắc Cảnh.

Tên, thân phận và thông tin đều được bảo mật cao độ.

Bởi vì trấn thủ Bắc Cảnh chính là Ẩn chủ.

Không ai đủ tư cách để biết thân phận của Ẩn chủ.

Mục Lang không biết Ấn chủ chính là Vương Nhất cũng là điều rất bình thường.

Dừng một chút, Mục Lang lại nói: “Lão gia tử, ông trước tiên đừng lo lắng, mọi chuyện đợi tôi đến Giang Thành rồi nói.”

Cho dù trong lòng Tần Vĩnh Nghiêm có mất cân bằng đến đâu, cũng chỉ có thể đồng ý.

“Được!”

Liên minh Giang Thành tan rã, áp lực của tập đoàn Lệ Tinh đột nhiên không còn . nữa.

Liên quan đến việc nhắm vào bọn họ, lệnh cấm mỹ phẩm cũng được dỡ bỏ.

Tập đoàn Lệ Tỉnh hoạt động bình thường.

Sau khi Lý Khinh Hồng biết được, càng nhìn Vương Nhất như nhìn một con yêu quái.

“Anh làm thế nào được vậy?”

Đôi mắt đẹp của Lý Khinh Hồng tràn đầy sự kinh ngạc.

Dù sao lần này phía mà tập đoàn Lệ Tinh đắc tội với chính là cơ cấu tổ chức của Giang Thành, dân không đấu với quan, nếu đấu thì kết cục chính là một chữ ‘chết:.

Vương Nhất cười cười: “Rất đơn giản, nuôi quân nghìn ngày, dùng quân một giờ, nền móng của chúng ta ở Thiên An, thỉnh thoảng động dụng một chút sức mạnh của bọn họ, là chuyện nên làm.”

Lý Khinh Hồng cũng rất vui mừng.

Lý do vui mừng không phải là công ty đã sống sót qua nguy hiểm mà là năng lực của Vương Nhất.

Cô ta sẽ chứng minh cho mọi người thấy rằng người đàn ông mà cô ta chọn không kém gì Lý Thế Nhân.

Thậm chí, còn mạnh hơn!

Trở lại văn phòng, Vương Nhất gọi điện thoại cho Tăng Quốc Vinh, khen ngợi một câu: “Làm tốt lắm, không để Thiên An chúng ta bị bắt nạt.”

“Cảm ơn anh Vương.

Được Vương Nhất khen ngợi, Tăng Quốc Vinh vô cùng vui mừng.

“Giúp tôi cảm ơn tất cả các gia chủ đã đến.

Vương Nhất nói: “Nếu đã đến Giang Thành rồi thì đừng đi nữa, ít nhất chờ đến khi đại hội Bắc Cảnh kết thúc rồi đi.”

Tăng Quốc Vinh vui vẻ đồng ý, điều đầu tiên ông ta làm là đi tìm Hồ Hoàng Việt và . La Chí Viễn.

Vù!

Đột nhiên, sau lưng thổi tới một luồng gió lạnh.

Một người phụ nữ mặc đồ da màu đen xuất hiện phía sau Vương Nhất.

Không phải Lãnh Nhan, là Khương Nhã My.

“Tin tức mới nhất, Tây Cảnh Thủ Hộ – Mục Lang năm tiếng đồng hồ nữa sẽ tới Giang Thành.

Khương Nhã My nói.

Câu nói này khiến Vương Nhất sững sờ một chút, sau đó khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

“Tin đồn xôn xao lâu như vậy, Tây Cảnh Thủ Hộ của chúng ta cuối cùng cũng đến rồi…

Khương Nhã My không nói gì, chỉ chờ Vương Nhất nói tiếp.

Quả thật vậy, kể từ sau khi đại hội Bắc Cảnh được ấn định tổ chức tại Giang Thành, hầu hết mọi người đều loan truyền về Tây Cảnh Thủ Hộ – Mục Lang.

Hiện tại, trong danh tiếng của tứ đại Thủ Hộ Đông Nam Tây Bắc, danh tiếng của Mục Lang là lớn nhất.

Thậm chí còn lớn hơn Ẩn chủ là anh đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1855


1855

Vương Nhất dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Nếu bạn cũ của chúng ta tới rồi, vậy sao có thể không dốc sức tiếp đãi một chút chứ?”

Những lời này khiến Khương Nhã My nhướn mày: “Anh muốn làm thế nào?”

Mặc dù cô ta chưa biết kế hoạch của Vương Nhất, nhưng cô ta biết rất rõ rằng sự tiếp đãi mà Vương Nhất nói nhất định sẽ khiến Mục Lang không còn mặt mũi.

Chỉ thấy Vương Nhất thờ ơ nói: “Tôi đã thông báo trước cho Võ Si qua đây rồi, tính toán thời gian, có lẽ sẽ đến gần như cùng thời gian Mục Lang đến Giang Thành.”

Sắc mặt Khương Nhã My lập tức hơi thay đổi: “Võ Si?”

“Đúng vậy, Võ Sỉ Võ Sơn Hà.”

Vương Nhất cười nhạt: “Không biết tên tuổi của Võ Sỉ có thể áp đảo Mục Lang không?”

Khương Nhã My lập tức hiểu Vương Nhất muốn làm gì, sắc mặt lập tức hơi thay đổi.

“Anh muốn đối xử lạnh nhạt với Mục Lang?’ Vương Nhất cười, nhìn cô ta một cái: “Việc này sao là đối xử lạnh nhạt chứ? Nói thế nào thì Võ Sĩ cũng là người được mọi người kính trọng ngưỡng mộ, nếu không so được với một Mục Lang vừa mới nổi thì quá không nói nổi rồi.

Khương Nhã My hừ một tiếng: “Cảm thấy anh lăn lộn ở trong đô thị lâu rồi, cũng trở nên đạo đức giả.”

Đạo đức giả?

Vương Nhất sững sờ một chút, sau đó cười nói: “Tôi sẽ coi đây là lời khen của cô.

Khương Nhã My không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từ khi nào đạo đức giả cũng trở thành một từ ca ngợi để khen ngợi người khác vậy?

Là xã hội đang tiến bộ hay là lòng người gian trá?

“Vương Nhất; Khương Nhã My đột nhiên lên tiếng, nhưng cô ta không quay đầu lại, ánh mắt vấn nhìn tầng mây trên bầu trời.

“Tiêu Minh và Lãnh Nhan đều sẽ không sao, đúng không?”

Vẻ mặt của Vương Nhất trở nên nghiêm túc rất nhiều, trịnh trọng gật đầu: “Sẽ không sao, tôi sẽ không để bất cứ ai trong số bọn họ chết đi.”

Giọng điệu của Vương Nhất rất trầm thấp, trong đó chứa đựng quyết tâm của anh.

Thế là, Khương Nhã My nở nụ cười.

“Anh trở nên đạo đức giả rồi, nhưng một số chỗ, anh vấn không thay đổi chút nào.”

Vương Nhất cười cười: “Đây mới là nhân loại thực sự, sinh động sâu sắc.

Tiếp sau Tây Cảnh Thủ Hộ – Mục Lang, lại nổ ra một tin tức trọng đại khác.

Võ Sĩ Võ Sơn Hà cũng sắp đến Giang Thành.

Sau khi biết tin tức này, người của hiệp hội võ đạo khắp nơi đều phát điên.

Không chỉ là ở Giang Thành, Thiên An, mà hiệp hội võ đạo ở Lâm Thành Giang Chiết đều sẽ cử người tới, chào đón Võ Si.

Địa vị của Võ Sĩ trong giới võ đạo giống như địa vị của Nhạc Sĩ trong giới giải trí và Thương Sĩ trong giới kinh doanh, được coi là cấp bậc người đỡ đầu.

Đặc biệt là Võ Si đã thành lập một giáo phái, người trong ngành đều gọi nó là…

Chiến Thần Nhất Mạch!

Nếu may mắn có thể được Chiến Thần Nhất Mạch chọn trúng, vậy thì rất có khả năng có được sự chỉ bảo của sư phụ Võ Si.

Võ Sĩ cũng có sư phụ.

Chỉ có điều tên là gì, bao nhiêu tuổi, không ai biết được.

Sân bay quốc tế Thành Đông Giang Thành.

Giang Thành có tổng cộng hai sân bay, phân biệt nằm ở phía Thành Đông và Thành Tây.

Nơi mà Mục Lang đáp xuống là sân bay Thành Đông.

Tuy nhiên, vẫn còn nửa tiếng nữa máy bay mới hạ cánh.

Sân bay Thành Đông không một bóng người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1856


Chương 1856

Lại mười phút nữa trôi qua, sự văng vẻ và trống trải của sân bay Thành Đông mới bị phá vỡ bởi tiếng động cơ của một chiếc ô tô.

Một chiếc xe thương vụ chậm rãi đi tới, trên biển số có một chữ ‘Vố to đùng.

Chứng tỏ chiếc xe này đến từ hiệp hội võ đạo Giang Thành.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên mặc võ phục bước xuống, theo sau còn có mấy tỉnh anh của hiệp hội võ đạo.

Đó chính là hội trưởng hiệp hội võ đạo, Hồng Giác Hải.

Bên cạnh ông ta có một người đàn ông vạm vỡ như tháp sắt, khí tức mạnh mẽ, chính là em ruột của ông ta – Hồng Giác Lâm.

Bọn họ đang nhìn sân bay Thành Đông không một bóng người trong sự bàng hoàng.

“Không nên như vậy chứ, Tây Cảnh Thủ Hộ – ngài Mục đến, không phải người dân Giang Thành nên xếp hàng chào đón sao?

Sao lại không có thấy một bóng người?”

Thư ký của Hồng Giác Hải trợn tròn mắt, lên tiếng hỏi.

Hồng Giác Hải chậc chậc lưỡi, cũng không phản ứng lại.

Bình thường, sân bay Thành Đông của Giang Thành cho dù trống trải đến đâu cũng sẽ không đến mức không có ai.

Chỉ là hôm nay kiến trúc thượng tầng của Giang Thành biết được Tây Cảnh Thủ Hộ – Mục Lang sắp đáp xuống sân bay Thành Đông nên đã đặc biệt phong tỏa nơi đây.

Cả ngày hôm nay, không có máy bay nào khác được phép dừng ở sân bay Thành Đông, toàn bộ trống không.

Hồng Giác Lâm do dự một chút, đột nhiên hỏi: “Có phải đã nhầm rồi không, ở sân bay Thành Tây?”

“Không thể nào!”

Hồng Giác Hải lập tức xua tay, vẻ mặt nghiêm túc: “Ngài Mục đã nói răng ông ấy sẽ hạ cánh ở sân bay Thành Đông, làm sao có thể nói một đằng làm một nẻo mà hạ cánh ở sân bay Thành Tây được?”

“Vậy thì lạ thật, những người xếp hàng nghênh đón đâu?”

Tất cả các thành viên của hiệp hội võ thuật đều đầy vẻ hoang mang.

Vốn dĩ, bọn họ dự liệu rằng từ kiến trúc thượng tầng của Giang Thành cho tới dân thường của Giang Thành đều sẽ tới chào đón.

Còn có những người của chiến vực Giang Thành.

Kết quả là đến cả một bóng người cũng không nhìn thấy.

“Chắc là còn chưa tới.”

Cuối cùng, Hồng Giác Hải nói ra suy đoán của mình.

“Nước H là xã hội tình người, nói là mấy giờ nhưng thực ra sẽ tới muộn mấy phút, có lẽ bọn họ nhận được tin tức máy bay của Ngài Mục đến muộn, vì vậy bọn họ cũng đến muộn.

“Có lý”

Sau khi nghe Hồng Giác Hải giải thích, Hồng Giác Lâm và thư ký của ông ta đều cảm thấy rất đúng, bèn kiên nhân chờ đợi.

Âm ầm!

Không lâu sau, cách đó không xa có mấy chiếc xe chạy tới.

Lần này là cùng tới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1857


Chương 1857

“Tới rồi!”

Hồng Giác Hải lập tức lộ ra nụ cười, chỉ vào những chiếc xe kia và nói.

Hồng Giác Lâm và thư ký của ông ta đều cảm thấy rất phấn khích.

Chỉ nhìn thấy những chiếc xe kia lần lượt dừng lại, mười mấy người đàn ông mặc âu phục, đi giày da đi tới.

Hồng Giác Hải lập tức tiến lên chào đón.

Ông ta đều nhận ra những người này, họ đều là kiến trúc thượng tầng của Giang Thành.

Lại một chiếc ô tô khác dừng lại, hai thanh niên xuống xe.

Một trong số đó tuấn tú như ngọc, da trắng thư sinh.

Mà người còn lại lại phải chống gậy, khí chất tổng thể rõ ràng rất u ám.

Đó chính là Tần Vũ và Tần Hồng Long của vương tộc Tần Thị.

Sau đó, Tần Vũ đỡ một ông lão tóc bạc phơ đang khom lưng bước xuống.

Ông ta là Tân Vĩnh Nghiêm, gia chủ Tần Thị.

Bọn họ đứng cùng nhau, chờ đợi cùng nhau.

Nhưng rất nhanh, Tần Vĩnh Nghiêm cau mày: “Tại sao có ít người như vậy?”

Hồng Giác Hải sửng sốt một chút: “Tần gia chủ, còn có các vị, người chào đón không phải là do các ông chuẩn bị sao?”

Tần Vĩnh Nghiêm và Tân Vũ lập tức nhìn về phía những người mặc vest và đi giày da.

Đối phương cũng nhíu mày: “Đi hỏi một chút, đã xảy ra chuyện gì.”

Rất nhanh, điện thoại reo lên.

“Không hay rồi, không biết tại sao, tất cả những người đáng lẽ phải đón Ngài Mục đều đã đến sân bay Thành Tây rồi!”

Âm!

Lời này vừa nói ra, bất kể là là Hồng Giác Hải, còn có Tần Vĩnh Nghiêm hay những kiến trúc thượng tầng của Giang Thành đều không nhịn được mà biến đổi sắc mặt.

Tất cả những người nên phải đến đây lại đến sân bay Thành Tây hết.

Nhưng đây là sân bay Thành Đông!

Tần Vũ híp mắt, không hề hoảng loạn.

“Cụ thể đã xảy ra chuyện gì, những người đó vì sao lại đến sân bay Thành Tây?”

Cấp trên chắc hắn đã thông báo rõ ràng rằng Tây Cảnh Thủ Hộ sẽ hạ cánh ở sân bay Thành Đông, rốt cuộc có gì thu hút bọn họ ở sân bay Thành Tây?

Người kia báo cáo: “Là Võ Sĩ, Võ Sơn Hà đến rồi, những người vốn nên đến chào đón Ngài Mục, toàn bộ đều chạy đến chào đón Võ Sơn Hà.”

“Cái gì? Võ Si?”

Lời này vừa được nói ra, trong đầu Tần Vũ cũng ầm vang một tiếng, trên mặt đầy vẻ không thể tin được.

Anh ta không ngờ răng hai sự việc này lại va chạm với nhau.

Võ Si Võ Sơn Hà cũng sẽ đến Giang Thành, đây là chuyện đã lan truyền khắp cõi mạng hôm qua.

Tần Vũ đương nhiên cũng nhìn thấy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1858


Chương 1858

Chỉ có điều lúc đó, anh ta không nảy sinh liên kết giữa hai chuyện này.

Anh ta còn nghĩ rằng Võ Si cũng bị đại hội Bắc Cảnh thu hút qua, ngược lại viết có thể thổi phồng hay hơn.

Sơ suất này đã tạo thành sự bối rối khi đường đường là Tây Cảnh Thủ Hộ – Mục Lang lại không ai chào đón.

Sắc mặt của đám người Hồng Giác Hải và Tần Vũ bọn họ lập tức trở nên rất khó coi, đây quả thực là đang tát vào mặt.

Tần Hồng Long đứng ở phía sau không nói lời nào, anh ta cũng đứng nhìn với vẻ đầy kinh ngạc.

Một lúc sau, khóe miệng anh ta cong lên một nụ cười nhạt.

Anh ta đại khái có thể đoán được đây là kiệt tác của ai rồi.

Vương Nhất.

Thật là mang đến cho anh ta quá nhiều sự ngạc nhiên vui mừng.

Vậy mà lại có thể mời Võ Sĩ Võ Sơn Hà đến được.

Tên tuổi của Tây Cảnh Thủ Hộ – Mục Lang nổi lên vì đại hội Bắc Cảnh nhưng nếu so sánh nhân khí với Võ Sỉ – Võ Sơn Hà, đó chính là không biết lượng sức.

Hai người vốn chính là sao hỏa va chạm với trái đất, một là địa vị của Võ Sĩ trong giới võ đạo không phải là thứ mà Mục Lang có thể so sánh, hai là, nếu hai người thực sự xảy ra xung đột, Tần Hồng Long không nghĩ rằng Võ Sï sẽ là yếu hơn Mục Lang.

Quang minh chính đại như vậy, Mục Lang không có chút biện pháp nào.

“Làm sao bây giờ? Mười phút nữa Ngài Mục tới rồi.”

Sắc mặt Hồng Giác Hải rất khó coi, đồng thời trong lòng cũng rất thấp thỏm.

Chào đón Mục Lang tại sân bay, đây là lẽ nghỉ cơ bản nhất.

Chỉ là không biết Ngài Mục lòng dạ thế nào.

Sân bay hiu quạnh như vậy, đây chính là phương thức chào đón ông ta, Ngài Mục nhất định sẽ tức giận.

Tần Vĩnh Nghiêm thở dài: “Chuyện đã đến nước này, có đi kêu người cũng không kịp nữa, cứ chào đón như vậy đi.”

Ngay cả Tần gia chủ, người được xưng là bộ tham mưu cũng không có cách nào, những người khác chỉ có thể bất chấp chờ đợi.

Âm ầm!

Đúng lúc này, trên bầu trời truyền đến tiếng máy bay vụt qua.

Một chiếc máy bay trực thăng quân dụng từ từ hạ cánh, bên cạnh còn có mười mấy chiếc máy bay chi3n đấu hộ tống, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

l Người có thể có trận thế lớn như vậy, ngoài Tây Cảnh Thủ Hộ – Mục Lang ra, không còn ai khác.

“Ngài Mục đến rồi!”

Hồng Giác Hải nói với giọng run run, trong lòng vô cùng lo lắng.

Tần Vĩnh Nghiêm, Tần Vũ và một số tinh anh thượng lưu của Giang Thành đều đứng thành hàng, vẻ mặt nghiêm túc.

Cánh quạt trực thăng quay nhanh, gió lớn rít gào, một bóng người cao lớn bước ra khỏi đó.

Đó chính là Mục Lang.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1859


Chương 1859

Dáng người ông ta cao lớn, cao 1m85, bờ vai rộng, chỉ đứng ở đó thôi cũng đủ mang đến cho người ta cảm giác áp bức.

“Ngài Mục!”

Đám người Hồng Giác lập tức tiến lên chào đón với nụ cười trên khuôn mặt.

Mục Lang khẽ gật đầu, nhưng sau đó ánh mắt liền thay đổi, hỏi: “Sao lại có mấy người như vậy?”

Mục Lang cau mày nhìn sân bay vắng tanh.

Lập tức, sắc mặt tất cả mọi người hơi thay đổi, thót cả tim lên.

Ít người thế này, họ sớm biết Mục Lang sẽ không vui.

Quả nhiên, vừa xuống xe đã trở thành như thế này.

Giọng điệu của Mục Lang rất bình tĩnh, thậm chí không thể nhân ra một chút tức giận nào.

Nhưng những lời này rơi vào tai của Hồng Giác Hải và Tân Vĩnh Nghiêm, tức là đang tức giận.

Biết làm sao được, vị trí khác nhau, đôi khi không có gì xảy ra, nhưng vần phải như đối mặt với kẻ thù.

“Chuyện này…

Hồng Giác Hải và những người khác đều im lặng.

Mục Lang lại cười: “Thật thú vị. Tôi đã ở trong quân đội hơn ba mươi năm, đây là lần đầu tiên tôi xuống máy bay mà có rất ít người chào đón như vậy. Khiến tôi cảm thấy hơi bất ngờ đấy.”

Sắc mặt Hồng Giác Hải càng hoảng hốt hơn.

Tần Vĩnh Nghiêm mỉm cười: “Mục Lang, tôi hiểu tính ông, không thích ba cái lễ nghĩ rườm rà. Tuy nhiên, tiếp đón như vậy có hơi sơ sài thật, không phù hợp với thân phận người bảo vệ biên giới phía Tây của ông.”

Lời nói của ông lão có thể nói là rất tài tình, đầu tiên ông khen ngợi việc Mục Lang không thích lễ nghỉ rườm rà, sau đó chuyển chú đề và xin lỗi Mục Lang vì sự tiếp đón sơ sài này.

Nghe vậy, trong lòng Mục Lang cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Bởi vì ngay cả khi ông ta không quan tâm đ ến mấy lễ nghỉ rườm rà này đi chăng nữa, thì dù sao Mục Lang cũng là người bảo vệ biên giới phía Tây, xuống máy bay mà không có nhiều người chào đón, trong lòng sẽ khó tránh khỏi có những cảm xúc bức bối, thậm chí còn nghỉ ngờ răng cấu cán bộ của Giang Thành làm việc không đến nơi đến chốn.

Tuy nhiên, Tần Vĩnh Nghiêm nói rằng Mục Lang không thích lễ nghi rườm rà, lại được lòng Mục Lang hơn.

Bỏ cái tác phong chân chính sang một bên, một người có chức vị càng cao, càng thích được người ta nói là mình không thích lễ nghi rườm rà, thanh liêm, liêm khiết.

Quá nhiên, Mục Lang sau khi nghe vậy liền mỉm cười nói: “Vấn là ông hiểu tôi nhất. Dù tôi có địa vị cao đến đâu, cũng là một quân nhân của Nước H, cần gì phải khoa trương như vậy?”

“Có người đón là tôi đã rất vui rồi.”

Nói xong, Mục Lang cười sảng khoái.

Hồng Giác Hải, Tần Vũ và những người khác cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tần Vĩnh Nghiêm với ánh mắt tán tụng và kính sợ hơn nữa.

Không hổ là ông Tần, đa mưu túc trí như vậy, đúng là kho văn của nước nhà!

Tần Vĩnh Nghiêm lập tức liếc nhìn Tần Vũ.

Sao Tần Vũ có thể không hiểu ý của ông nội?

Lập tức tiến lên một bước, cười nói: “Chẳng qua là, chúng tôi vốn đã chuẩn bị một buổi chào đón hoành tráng chưa từng có cho ông Mục, từ lúc ông Mục xuống máy bay, đến buổi tối, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi.”

Nghe vậy, Mục Lang thực sự dừng bước, đến gần Tân Vũ, hơi nheo mắt lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1860


Chương 1860

‘Vạy tại sao chỉ có mấy người thế này?”

Tân Vũ mỉm cười: “Đó là bởi vì tất cả những người ban đầu chào đón ông Mục đã đến sân bay Thành Tây.”

“Sân bay Thành Tây?”

Nghe vậy, Mục Lang lập tức cau mày: “Tại sao lại đến sân bay Thành Tây? Tôi đã nói rõ là ở sân bay Thành Đông cơ mà.”

Tần Hồng Long ở bên cạnh nghe xong thầm kinh hãi, phải thừa nhận ông nội và anh họ anh ta quá cơ trí.

Sau khi ông nội nói vậy, từ việc không chào đón Mục Lang đã trở thành vấn đề tôn nghiêm.

Ai dám cướp hào quang của Mục Lang?

Tần Vũ cười nói: “Chắc ông Mục cũng không biết, theo hướng sân bay Thành Tây, còn có một nhân vật tai to mặt lớn khác đến Giang Thành, mọi người cùng giới truyền thông đều chạy đến đó.”

“Nhân vật tai to mặt lớn? Còn ai nữa”

Đôi mắt của Mục Lang đột nhiên trở nên u ám.

Tần Vũ chậm rãi nói ra hai chữ.

“Võ Sĩ “Võ Si?’ Nghe vậy, Mục Lang sửng sốt một chút, trong mắt lóe lên một tỉa sắc bén.

“Chính là một trong Thất Si của Nước H, Võ Sỉ, Võ Sơn Hà?

Nụ cười trên mặt Tần Vũ càng rạng rỡ: “Đúng vậy.

“Ngài Võ Si?!”

Bên cạnh, Hồng Giác Hải rất phấn khích, khuôn mặt đầy tôn kính.

Mục Lang ngay lập tức liếc nhẹ ông ta.

Ngay lập tức, Hồng Giác Hải ngừng cười, trên mặt vẫn còn nét gượng gạo.

Nói về một nhân vật tai to mặt lớn khác trước mặt một nhân vật tai to mặt lớn là điều cấm ky.

Nhân vật tai to mặt lớn như Mục Lang đều có thói kiêu ngạo.

Đều muốn được tôn trọng.

Nhưng bây giờ, Mục Lang không cảm thấy được tôn trọng chút nào.

“Cậu ta tới đây làm gì?”

Mục Lang mỉa mai hừ một tiếng, nói với vẻ mặt lạnh lùng.

Tần Vũ lắc đầu: “Không biết, có lẽ là bởi vì Đại hội Bắc Cảnh.”

“Nếu đã tới đây là vì Đại hội Bắc Cảnh, thì phải nhận thức cho rõ bản thân như thế nào, loại người nào không nên đắc tội.”

Mục Lang nói với vẻ mặt bình thản, biểu cảm lạnh lùng.

Ngay lập tức, khuôn mặt của Hồng Giác Hải hơi biến sắc.

Mọi người có thể nghe thấy sự không hài lòng trong giọng điệu của Mục Lang, thậm chí còn có chút ý định lấy lại mặt mũi.

Tân Vũ cười nói tiếp: “Ông Mục, tôi nghe nói người ở biên giới phía Tây rất dũng mạnh, sẽ không bao giờ chịu thiệt thòi, nếu có ai trong Hổ Lang Quân ở biên giới phía Tây bị bắt nạt, toàn bộ Hổ Lang Quân sẽ ra mặt thay người đó.”

Mục Lang mỉm cười gật đầu, ngữ khí tràn đầy kiêu ngạo: “Đúng vậy, đây là tác phong của Hổ Lang quân bọn tôi ở biên giới phía Tây.

“Vậy hẳn là sẽ càng không nén giận nhỉ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1861


Chương 1861

Tần Vũ cười nói: “Tôi tình nguyện cùng ông Mục đến sân bay Thành Tây.

Tần Vũ đại biểu cho ý của nhà họ Tần, nhưng ngoại trừ nhà họ Tần, không ai lên tiếng.

Tất cả cán bộ ở Giang Thành đều xin cáo lui trước, sao có thể hùa theo nhanh như vậy?

Mà nhiều người như vậy nhứ người khó xử nhất lại là Hồng Giác Hải.

Ông ta đến tiếp đãi người bảo vệ Lãnh thổ phía Tây, nhưng đồng thời, ông ta cũng ở trong hiệp hội võ đạo.

Võ Sĩ là người sáng lập hiệp hội võ đạo!

Nếu hội trưởng hiệp hội võ đạo ông ta không theo Võ Sĩ, không phải là loạn rồi à?

“Hội trưởng Hồng, ý ông thì sao?”

Sợ cái gì thì cái đó tới.

Hồng Giác Hải còn đang do dự, Tân Vũ mỉm cười nhìn ông ta.

Nụ cười trên môi khiến tim ông ta thon thót.

Trông rõ là ép ông ta phải chọn phe ngay bây giời Trong lòng Hồng Giác Hải than khổ không thôi, nhưng vì ông ấy đã tới chỗ Mục Lang, ông ấy chỉ có thể đứng bên phe Mục Lang.

Tân Vũ lập tức nở nụ cười mãn nguyện: “Ông Hồng là người thông minh.”

Mục Lang lên xe của Tần Vĩnh Nghiêm, cả cả đám người hung hổ lao về phía sân bay ở Thành Tây.

Hai sân bay Thành Tây và Thành Đông nằm ở phía Đông và phía Tây của Giang Thành, muốn tới đó phải mất ít nhất bốn mươi phút.

Võ Sỉ sẽ đến muộn hơn Mục Lang, vì vậy thời gian vừa trùng khớp.

Lúc này, Tập đoàn Lệ Tinh.

Vương Nhất bước vào văn phòng của Lý Khinh Hồng, thoải mái ngồi xuống trước mặt cô ấy.

Lúc này, Lý Khinh Hồng đang sửa một tài liệu, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên.

“Bận gì đấy?”

Vương Nhất cười hỏi.

Lý Khinh Hồng thở dài: “Mặc dù công ty hiện tại không bị Liên minh Giang Thành trấn áp, nhưng Đại hội Bắc Cảnh sẽ bắt đầu sớm, hầu hết các công ty nổi tiếng ở Giang Thành đều đã được mời, đồng thời đã được dán nhấn là đối tác của Đại hội Bắc Cảnh, chỉ có công ty của chúng em bị trừ ra.”

Vương Nhất nghe xong, cười nói: “Chỉ vì vậy thôi à?”

Lý Khinh Hồng gật đầu: “Tại địa điểm của Đại hội Bắc Cảnh, khi ấy rất nhiều công ty được mời tham gia, đây cũng là một cơ hội cho giới kinh doanh. Vì sự chèn ép của Liên minh Giang Thành, chúng ta sẽ bỏ lỡ Đại hội Bắc Cảnh và chịu tổn thất nặng _ ne.

“Vì vậy, em đang làm một kế hoạch, dự định đệ trình nó để xem liệu có cơ hội được chấp thuận hay không.”

Vương Nhất trực tiếp đóng cuốn sổ của Lý Khinh Hồng lại, cười nói: “Vô dụng thôi, cơ quan ở Giang Thành đều là người của Mục Lang, dù em có viết hay đến đâu thì em cũng sẽ bị từ chối.”

Trên mặt Lý Khinh Hồng có chút tức giận: “Vậy không phải họ quá đáng quá rồi sao?”

Vương Nhất không tức giận: “Đây chẳng qua là vấn đề tình thế. Nếu để Tập đoàn Lệ Tinh trở thành doanh nghiệp tiên phong thì không phải tốt rồi sao?”

“Nói nghe dễ dàng quái!”

Lý Khinh Hồng trợn tròn mắt: “Sao có thể trở thành một doanh nghiệp đi đầu dễ dàng như vậy?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1862


Chương 1862

Vương Nhất dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Nếu đi từng bước một thực sự không dễ dàng, nhưng trên đời này rất nhiều thứ đều có thể đi thang máy, đây chính là cái gọi là đặc quyền.”

“Đặc quyền?”

Lý Khinh Hồng sững sờ.

Cô chưa bao giờ nghĩ đến những điều này.

“Đúng.

Vương Nhất cười nói: “Bây giờ em tới một nơi với anh, anh sẽ nói cho em biết thế nào là đặc quyền.”

Lý Khinh Hồng bị Vương Nhất kéo dậy.

Cô mặt đầy ngạc nhiên: ‘Anh đưa em đi đâu vậy?”

“Sân bay Thành Tây.

Vương Nhất nói mà không hề quay đầu lại.

Lý Khinh Hồng càng bối rối hơn.

Sân bay Thành Tây, đây không phải là nơi Võ Sỉ hạ cánh sao?

Chiếc xe phóng như bay cả một đường.

Chiến vực Giang Thành đúng lúc xuất quân, trên đường đi đầu cũng có xe bọc thép hạng nặng.

Mà xe của Vương Nhất tình cờ bị kẹp giữa hai chiếc xe bọc thép.

Bóng đen khổng lồ lù lù tiến tới.

Lý Khinh Hồng sợ đến sắc mặt tái nhợt, cô không nhịn được nói với Vương Nhất: “Hay chúng ta đừng đi nữa? Xe của Chiến Vực sao cũng được điều động?”

Vương Nhất cười nói: “Bọn họ đi chào đón, chúng ta cũng tới chào đón, không có xung đột.

Vì vậy, Lý Khinh Hồng thắt dây an toàn, ngẩng đầu nhìn lên chiếc xe bên cạnh, sợ rằng có thể xảy ra chuyện.

Đến sân bay Thành Tây của Giang Thành, Lý Khinh Hồng bị cảnh tượng ở đó làm cho sốc.

Người.

Người đông nghìn nghịt.

Nhiều người trong số họ đến từ Chiến Vực Giang Thành.

Nghe nói ngay cả thủ lĩnh của Chiến Vực Giang Thành, Tiêu Hồng Cương cũng đến.

Diệp Kình Hiên cũng ở đây, trên mặt tràn đầy hưng phấn.

Với tư cách là hội trưởng hiệp hội võ đạo Thiên An, tổ sư của hiệp hội võ đạo đã đến, tất nhiên anh ta muốn chào đón.

Cũng có nhiều doanh nhân nổi tiếng ở Giang Thành có mặt.

Nhìn thấy Lý Khinh Hồng đến, họ lập tức cười lớn.

“Ôi, đây không phải là Chủ tịch Lý của Tập đoàn Lệ Tỉnh sao? Đại hội phương Bắc không liên quan gì đến cô, cô tới đây làm gì?”

“Ngài Võ Sĩ sắp xuống máy bay, Ngài Võ Sĩ tới Giang Thành, chín phần mười là tới đây tham dự Đại hội phương Bắc.

“Chúng tôi đều là những người tài trợ được chỉ định của Đại hội phương Bắc, không cần Tập đoàn Lệ Tinh nữa.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1863


Chương 1863

Những người lên tiếng đều là những doanh nhân Giang Thành đến tìm sự hợp tác, nhưng đều bị Lý Khinh Hồng từ chối.

Nhưng bây giờ tất cả các xí nghiệp ở Giang Thành đều đang tranh nhau sứt đầu mẻ trán việc tài trợ cho Đại hội Bắc Cảnh, họ lại đều được gắn mác là nhà tài trợ cho Đại hội Bắc Cảnh, chỉ duy Tập đoàn Lệ Tinh lại bị cô lập.

Điều này mang lại cho họ cảm giác đã vùng được lên.

Lý Khinh Hồng vân im lặng với khuôn mặt lạnh lùng.

Nhưng Vương Nhất đột nhiên nói: “Khinh Hồng, lát nữa Võ Sĩ đi xuống, sẽ mời một người nói chuyện một lát, anh đoán người đó chính là em.”

“Em?”

Nghe vậy, Lý Khinh Hồng sững sờ.

Những doanh nhân đó thậm chí còn chết lặng hơn.

Có chuyện này à?

Mọi người chỉ biết rằng Võ Si đến Giang Thành, nhưng họ không biết ông ta đến Giang Thành để làm gì.

Đã đến lúc tổ chức Đại hội phương Bắc, hơn nữa địa vị của Võ Sĩ trong giới võ đạo, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến nhau.

“Võ Sĩ tới để cổ vũ Đại hội phương Bắc!”

Từ những người già ngoài tám mươi đến những người trẻ tuổi hai mươi ba mươi tuổi đều nghĩ như vậy trong tiềm thức.

Những người trở thành nhà tài trợ của Đại hội phương Bắc đều chết lặng.

Võ Sĩ xuống máy bay sẽ gặp người, có chuyện như vậy sao?

Họ không biết!

Không ai thông báo.

Lý Khinh Hồng cũng sửng sốt, chỉ vào mình và hỏi: “Tại sao lại là em?”

Vương Nhất cười lắc đầu: “Anh cũng không biết nguyên nhân, nhưng anh cảm thấy là “

em.

Lý Khinh Hồng lập tức trợn tròn mắt, cười măng: “Về sau không cần nói những lời như vậy lấy lòng em đâu!”

Vương Nhất lập tức nói: “Nhưng đúng là Võ Si xuống máy bay sẽ gặp một người!”

Thấy Vương Nhất nói chắc chắn như vậy, thì chuyện này rất có thể là sự thật.

Các chủ tịch của mấy tập đoàn kia ai ai cũng phấn khích.

Nếu họ được chọn, thì công ty của họ sẽ lên như diều gặp gió.

Kết quả là nụ cười hả hê trên khuôn mặt họ càng trở nên tồi tệ hơn.

“Lý tổng, bọn cô mau chóng rời đi đi, các cô không phải là doanh nghiệp tài trợ được Đại hội Bắc Cảnh chỉ định, có tới cũng không có ích lợi gì.”

“Đúng vậy, Ngài Võ Si không chọn cô đâu, đừng mơ mộng giữa ban ngày.”

Khuôn mặt thanh tú của Lý Khinh Hồng tràn đầy sự bực bội, nhưng cô không thể làm gì.

Bây giờ Đại hội Bắc Cảnh là chủ đề nóng, các doanh nghiệp không được chỉ định làm nhà tài trợ cho Đại hội Bắc Cảnh về cơ bản là không có cơ hội sống.

“Chúng ta đi thôi, nhìn xem khuôn mặt của Võ Số Lý Khinh Hồng thu lại cảm xúc của mình, không tranh cãi với những ông chủ đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1864


Chương 1864

Biết tính tình Lý Khinh Hồng, Vương Nhất rất không thích tranh cãi với người khác, cũng không nói gì, cùng cô đi chỗ khác chờ.

Sân bay Thành Tây khắp nơi chật ních người, tất cả đều tìm đến vì danh tiếng của Võ Sĩ.

Lý Khinh Hồng cũng giống như hàng ngàn người khác, đứng giữa đám đông, không dễ thấy.

Cô kích động nói: “Võ S¡ đã cống hiến cả cuộc đời mình để khiến võ đạo hùng thịnh, mang tình thần võ thuật Nước H ra khỏi đất nước đến với thế giới. Một người như vậy thực sự là một anh hùng.

Vương Nhất cười: “Chỉ là một tên nhóc ham rượu, láu táu mà thôi.”

“Gì?”

Sân bay ồn ào, Lý Khinh Hồng không nghe rõ Vương Nhất nói gì.

“Không có gì.”

Vương Nhất mỉm cười và lắc đầu.

Có lẽ ra là do những ông chủ đó lan truyền, bây giờ những người đến đón ở sân bay đều biết Võ Si sẽ chọn người tại chỗ để gặp mình.

Mọi người đều vô cùng hy vọng rằng họ là người được chọn.

Ồ!

Lúc này, đám đông tản ra rất nhiều.

Một chiếc xe thương vụ treo cờ đỏ dừng lại, một nhóm người mặc vest đi giày da đi tới, trên tay xách những chiếc túi lớn.

Khi nhìn kỹ hơn, hóa ra đó là rượu nổi tiếng.

“Là Dương Phát, thủ lĩnh của Liên minh Giang Thành, người kinh doanh rượu, chủ tịch Dương!”

Không biết là ai kêu lên, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào người thanh niên phía trước.

Vương Nhất cũng hơi nheo mắt lại, nhìn anh ta.

Người thanh niên mang theo một cái túi lớn túi nhỏ này không ai khác chính là Dương Phát từ Liên minh Giang Thành.

“Anh ta chính là Dương Phát…”

Cả Vương Nhất và Lý Khinh Hồng đều nhìn anh ta.

Vương Nhất không tham gia cuộc đối đầu trước đó với Liên minh Giang Thành, vì vậy đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Dương Phát.

Những ông chủ đã chế giễu Lý Khinh Hồng lần lượt vây quanh Dương Phát, ngạc nhiên nói.

“Chủ tịch Dương, những loại rượu này là cậu đặc biệt chuẩn bị sao?”

Dương Phát mỉm cười: “Ù, tôi biết được Ngài Võ Sĩ có kiến thức sâu rộng về rượu, vì vậy tôi đã mang một ít rượu do công ty sản xuất đến đưa cho Ngài Võ Si nếm thử.”

“Ra là vậy…”

Các ông chủ lần lượt gật đầu, sau đó ánh mắt của họ rơi vào những chiếc túi lớn nhỏ mà Dương Phát đang mang.

Chí nhìn một cái, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

“Đây chẳng phải là bảo vật trấn tiệm của xưởng rượu của Chủ tịch Dương sao? Loại rượu tự nấu được gọi là “một giọt chục triệu” đó!

“Thật là, Chủ tịch Dương, chẳng phải cậu nói đây là bảo bối của cậu, bình thường cũng không trưng ra để chiêu đãi khách quý sao? Hôm nay sao lại mang ra?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1865


Chương 1865

Dương Phát sắc mặt đanh lại, nghiêm túc nói: “Lời này sai rồi, có khách quý không chiêu đãi là có ý gì? Là vì bọn họ không hiểu về rượu!”

“Rượu này được pha chế đặc biệt dành cho những người thực sự hiểu và biết uống rượu. Có mấy người trên thế giới này thực sự hiểu và yêu thích rượu đâu?”

Dương Phát nói điều này với giọng điệu vô cùng quang minh chính đại, không ai trả lời, bởi vì họ đều biết rằng đây chỉ là để lấy lòng V5õ Sĩ.

Ngay lập tức, các ông chủ đều ninh hót với ánh mắt ngưỡng mộ.

“Không hổ là Chủ tịch Dương, suy nghĩ thật chu đáo, có vẻ như người mà Ngài Võ Sĩï yêu cầu gặp chính là Chủ tịch Dương rồi!”

“Chủ tịch Dương, tôi có một vụ làm ăn, lát nữa có thể tranh thủ nói chuyện được không?”

“Tôi cũng có? Đều là các vụ phát tài thôi!”

Họ lần lượt đề xuất hợp tác và giao phần lớn lợi ích của mình cho Dương Phát, chỉ để có thể xây dựng mối quan hệ với Dương Phát.

Dù sao thì, Dương Phát đã chuẩn bị đầy đủ như thế, mà món quà mà anh ta chuẩn bị chính là thứ mà Võ Sĩ thích, rất có thể, người mà Võ Si muốn gặp là Dương Phát.

Có thế gặp gỡ Võ Sĩ là vinh dự đến nhường nào chứ.

Họ đã thấy trước rằng Dương Phát sẽ một bước lên mây.

Dương Phát cũng mỉm cười và chấp nhận.

Đây là thứ hắn khó khắn lắm mới nỡ lấy ra, hy vọng Võ Sï sẽ thích.

“Chủ tịch Lý, nhìn thấy chưa, đây mới là người Ngài Võ Si muốn gặp người, cô đi chuyến này uổng phí rồi, ha ha!”

Những ông chủ đó lần lượt nhìn Lý Khinh Hồng, khoe khoang.

Lý Khinh Hồng vẻ mặt bình tĩnh, không nói gì.

Dương Phát khẽ cau mày, cũng nhìn sang.

Khi nhìn thấy Lý Khinh Hồng đứng cách đó không xa, trong mắt hắn ta hiện lên một tia uám.

Vốn dĩ việc chèn ép Tập đoàn Lệ Tinh đã sắp thành công, nhưng Vương Nhất lại nhảy ra giữa chừng, một cuộc điện thoại gọi các thế lực của Thiên An tới.

Giang Thành liên tục thất bại cuối cùng bị thiệt hại ở các mức độ khác nhau.

Công ty của hắn ta cũng thế, nhưng nhờ sự giúp đỡ của Tân Thị, công ty của hắn ta đã phục hồi và trở nên mạnh mẽ hơn.

Hắn nhất định phải báo thù này!

“Cô chính là tổng giám đốc Tập đoàn Lệ Tinh, Lý Khinh Hồng?”

Dương Phát đến gặp Lý Khinh Hồng, thản nhiên nói.

“Là tôi, anh là?”

Lý Khinh Hồng cau mày và hỏi.

“Chúng ta hẳn là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng chắc chắn là đã từng nghe tới tôi. Tôi tên là Dương Phát, là thủ lĩnh các doanh nghiệp của Liên minh Giang Thành.”

Dương Phát lạnh lùng nói.

Ánh mắt Lý Khinh Hồng đột nhiên trở nên lạnh lùng, hiển nhiên nhớ ra hắn ta chính là người chèn ép Tập đoàn Lệ Tinh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1866


Chương 1866

“Chồng của cô rất lợi hại, nhưng đợi lát nữa, sau khi tôi gặp Ngài Võ Sĩ, tôi sẽ tiếp tục chèn ép cho đến khi công ty của cô phá sản.”

Giọng điệu của Dương Phát đều đều, như thể hắn ta đang nói một bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

Các ông chủ của các công ty phía sau hắn ta cũng nhìn Lý Khinh Hồng một cách hả hê.

Khuôn mặt của Lý Khinh Hồng đầy tức giận.

Vương Nhất tiến lên một bước, cười nói: “Xem ra anh trị thương khỏi nên quên đau rồi? Võ Sĩ sẽ không chọn anh.”

“Anh là ai?”

Dương Phát chưa bao giờ nhìn thấy Vương Nhất trước đây, vừa rồi hắn ta đều tập trung toàn bộ vào Lý Khinh Hồng, không chú ý đến Vương Nhất ở bên cạnh.

Vương Nhất cười nói: “Là lần đầu tiên gặp mặt, tôi tên Vương Nhất.”

Sau khi Vương Nhất tự báo tên mình, Dương Phát giật mình như nhìn thấy quỷ, thậm chí còn vô thức lùi lại một bước như chuột nhìn thấy mèo.

Động tác này khiến Vương Nhất bật cười: “Anh sợ tôi vậy để làm gì, tôi đáng sợ như vậy sao?”

Dương Phát không nói gì, nhưng nhìn chằm chằm vào anh một cách lâm liệt, như thể anh là một quái vật đáng sợ nào đó.

Mặc dù giờ là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy Vương Nhất, nhưng nỗi kinh hoàng về Vương Nhất đã thấm sau vào trái tìm hẳn ta.

Một cuộc điện thoại đã khiến bao nhiêu thế lực của Thiên An đổ xô đến Giang Thành, liêu mạng chèn ép Liên minh Giang Thành.

Nếu như chỉ là thế lực của Thiên An thì không sao, nhưng điều khiến Dương Phát sợ hãi nhất thực ra lại là ba đại gia tộc ở Giang Thành, tất cả đều giống như đã thần phục nhà Đường.

Rốt cuộc là ai mới có sức mạnh lớn như vậy?

Một lúc sau, hắn ta bình tĩnh lại và nói với Vương Nhất: “Cho dù anh có gọi thế lực của Thiên An đến, nhưng chỉ cần tôi quen Ngài Võ Sĩ, thì dù có bao nhiêu người cũng vô dụng!”

Ngài Võ Sĩ là thuỷ tổ của giới võ đạo, kẻ mạnh thực sự mới có thể kiểm soát tình hình của trận chiến, vì vậy Dương Phát không sợ Vương Nhất.

“Ha ha ha ha…..”

Tuy nhiên, Vương Nhất lại cười thành tiếng khiến mọi người khó hiểu.

“MN, anh cười cái gì mà cười?”

“Dám cười nhạo Chủ tịch Dương, e là anh không biết chữ chết viết như thế nào!”

Ông chủ của những công ty đó trừng mắt nhìn Vương Nhất với vẻ tức giận trên khuôn mặt, tiếng cười này thật đáng ghét!

Dương Phát sắc mặt cũng tái mét, hỏi: “Có gì buồn cười?”

Vương Nhất cười và nói: “Tôi cười anh quá tự tin. Anh chắc chắn rằng Võ Si sẽ chọn anh vậy cơ á?”

“Chắc chắn!”

Nói về điều này, Dương Phát rất tự tin, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Tôi đã nghiên cứu rồi. Ngài Võ Sĩ có hiểu biết sâu sắc về văn hóa rượu. Tôi vừa hay kinh doanh thuốc lá và rượu, đây gọi là thuận theo ý mình. Tôi và Ngài Võ Sĩ là trị âm trong lĩnh vực rượu!”

Há há!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1867


Chương 1867

Trước đó Vương Nhất có thể nhịn được, nhưng khi Dương Phát nói càng lúc càng thái quá, Vương Nhất không nhịn được nữa mà cười thành tiếng.

Ngay cả Lý Khinh Hồng, một người ngoài ngành, cũng cảm thấy khoa trương quá rồi.

Anh ta và Ngài Võ Sĩ là tri âm trong lĩnh vực rượu?

Buồn cười quá!

Vương Nhất cảm thấy rằng đây có lẽ là lần đầu tiên Võ Sĩ bị bôi nhọ thảm như vậy.

Võ Sĩ ham uống rượu là bởi Vương Nhất nuôi ra, nói anh mọi thứ quy thành một, cho dù đó là hội họa, thư pháp hay võ thuật, nói cho cùng đều là một.

Tâm trí.

Do đó, một số cường giả không chỉ mạnh mẽ mà còn có kỹ năng hội hoạ tuyệt vời.

Rượu cũng thế.

Rượu có thể hỗ trợ con đường võ đạo, chẳng hạn như Thi Kiếm Tiên Lý Thái Bạch, rượu càng say, kiếm càng mạnh.

Kể từ đó, Võ Sỉ bắt đầu uống rượu, nghiện còn hơn cả Vương Nhất, cuối cùng anh ta cũng sa vào rượu.

Tiếng cười của Vương Nhất khiến Dương Phát cảm thấy bị xúc phạm.

Nhưng hắn cũng không có tức giận, chỉ lạnh lùng nói: “Anh cứ cười đi, chờ Ngài Võ Sĩ hẹn với tôi, tôi xem anh còn có thể cười thành tiếng như thế nào.”

Nói xong xoay người rời đi.

Các chủ tịch của các công ty khác cũng rời đu theo.

Trong đôi mắt xinh đẹp của Lý Khinh Hồng hiện lên sự lo lắng, mặc dù lời nói của Dương Phát có chút nực cười, nhưng anh ta vẫn là người có cơ hội được Võ Si xem trọng nhất trong toàn bộ sân bay.

Đúng là cơ hội chỉ dành cho những người có sự chuẩn bị.

Vương Nhất cười an ủi: “Yên tâm đi, Võ Si sẽ không lựa chọn anh ta.”

Lý Khinh Hồng không biết tại sao Vương Nhất lại chắc chắn như vậy, nhưng cô ấy cũng không hỏi quá nhiều.

Vút!

Một chiếc máy bay bay ngang qua bầu trời và hạ cánh từ từ.

Võ Sĩ đã đến Giang Thành.

Quao!

Đột nhiên, cả Sân bay Quốc tế Thành Tây sôi sục.

Tại hiện trường dòng người dồn dập, ai nấy sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt dán chặt vào chiếc máy bay đang từ từ hạ cánh.

Trong đám đông, vài người đang nhìn cảnh này với vẻ mặt u ám.

Đó là đám người Mục Lang, Tần Vĩnh Nghiêm, Tần Vũ.

Ngay khi đến nơi, họ đã thấy máy bay của Võ Sĩ đang đến gần.

Hồng Giác Hải cũng háo hức nhìn chăm chằm vào máy bay của Võ Si, nhưng nhìn thấy khuôn mặt của người bảo vệ biên giới phía tây, ông ta không thể quá phấn khích.

Suy cho cùng, khung cảnh náo nhiệt này đáng lẽ phải dành cho Mục Lang, nhưng đã bị Võ Si cướp mất ánh hào quang.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom