Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Gian Phi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Gian Phi
Chương 161: Nữ Chủ 2


[Hệ thống]:Bbáo động, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, duy trì thời gian liên tục… Chú ý tình huống.

Thân thể Tiêu Yên sáng lên một chút, Hệ thống tỷ tỷ đúng là trâu bò, chuyện như vậy cũng muốn xem tình huống mà định ra.

Bất quá… Nếu phải chuẩn bị chiến đấu, thì nàng nhất định sẽ toàn lực ứng phó.

Tiêu Yên tinh thần phấn chấn, mang theo nhiệt tình sung mãn, hướng về phía Lâu Tâm Nguyệt mà đi.

Đây chỉ là một tràng thi đấu của đám nữ nhân, vì cái đầu của mình, vì vị trí Duệ Vương phi, cứ để đám pháo hôi ra trước đi.

Lâu Tâm Nguyệt chỉ cảm thấy dường như trong nháy mắt thân thể Tiêu Yên sáng lên, trong bóng đêm hết sức chói mắt, trong lòng nàng thế nhưng…

Thế nhưng lại xuất hiện một loại tâm tình tự ti mặc cảm.

Tiêu Yên nội liễm hàm súc còn mang theo sự trong trẻo kính nể, chân thành mà nói:

“Lâu cô nương cũng không cần khen ta, thân phận ta thấp kém, bất quá đồ có hai phần màu sắc thôi, nào có thể tức giận cái gì khí độ cái gì không khí độ, so sánh với Lâu cô nương một bụng đầy thi thư là đệ nhất tài nữ, ta đây cũng chỉ là một điểm màu sắc, quả thực quá tầm thường.”

Âm thanh Tiêu Yên không cao bằng Lâu Tâm Nguyệt, nhưng là… Luôn có thể làm cho người hai hai bên trái phải nghe rõ ràng rành mạch, tỷ như bên phải là

tuyển thủ giáp, tuyển thủ ất.

Hai cái tuyển thủ này, sẽ thập phần tích cực đem lời của nàng di tản ra ngoài.

Quả nhiên nàng vừa dứt lời, tuyển thủ ất liền thật nhanh nghiêng người nằm sấp ở bên phải tuyển thủ Bính nói thầm bên tai một hồi.

Nhờ sự việc này, căn bản không cần chính mình tự thân xuất mã.

Tiêu Yên chỉ nghe thấy từ trong tay áo Lâu Tâm Nguyệt truyền đến một tiếng “Pằng”, thanh âm thập phần nhỏ, nếu không phải nàng có thính giác tốt, căn bản nghe không được.

Tiêu Yên trong lòng thở dài, ai nha nha, Lâu cô nương, móng tay của ngươi gãy rồi kìa, có đau hay không a?

Nghĩ như vậy, Tiêu Yên trong nháy mắt đã thoải mái lên rất nhiều, chân thành kính nể, vẻ mặt càng thêm chân thật.

Xem ánh mắt của Lâu Tâm Nguyệt kia, long lanh ngập nước quả thực là vô cùng khiến người khác thương tiếc.

Lâu Tâm Nguyệt đã điều chỉnh vẻ mặt xong, rất có giáo dưỡng mà hỏi:

“Cô nương biết ta?”

“Tài danh Lâu tiểu thư không ai không biết, ta… Đúng là vẫn luôn rất ngưỡng mộ Lâu tiểu thư, hôm nay có thể nhìn thấy, thực là vinh hạnh của ta.”

Tiêu Yên sau khi nói xong, còn nháy hai con mắt, lông mi thật dài chứa đựng một giọt nước mắt kích động.

Môi đỏ mọng kiều diễm, thu thủy tiễn đồng, yêu kiều không nói, đưa tình ẩn tình, nếu ở trước mắt thú nam, nhất định sẽ nhiệt huyết sôi trào.
 
Chương 162: Si Tâm Vọng Tưởng 1


Edit: Hạ Uyển

Môi đỏ mọng kiều diễm, thu thủy tiễn đồng, yêu kiều không nói, đưa tình ẩn tình, nếu ở trước mắt thú nam, nhất định sẽ nhiệt huyết sôi trào.

Nha… Cỡ nào nhu nhược, cỡ nào kiều mị a, hẳn là được người nâng ở lòng bàn tay, coi chừng che chở.

Tiêu Yên nhạy cảm nghe được đối diện truyền đến rất nhiều âm thanh nuốt nước miếng, trên người lập tức ra khỏi một tầng thắc mắc.

Dù cho Lâu Tâm Nguyệt trong lòng lửa giận ngập trời cũng không thể làm gì, người ta như vậy bày tỏ sự khâm phục đối với nàng, nàng có thể như thế

nào, có thể như thế nào?

Chỉ có thể ngượng ngùng nói: “Cô nương quá khiêm nhường, ta bất quá chỉ là xem qua một vài sách cơ bản mà thôi.”

Lâu Tâm Nguyệt liếc mắt nhìn Mạc Đình Ca ở đối diện thấy hắn vẫn còn đang chăm chú vào Tiêu Yên, nói:

“Vừa rồi thấy cô nương với một công tử nói chuyện, dám hỏi một câu, ngươi có cùng công tử đó quen biết?”

“Đã gặp mặt hai lần.”

Không quen, cũng không có ý định tiếp tục quen.

“Ta ngược lại cùng công tử đó quen biết nhiều năm, hắn là người rất tốt, không bằng hôm nào chúng ta cùng nhau tụ tập.”

Tiêu Yên mặt lạnh, ái chà, định làm mối cho mình đây!

Làm cho nàng đưa ánh mắt chuyển dời đến Mạc Đình Ca, không đi tranh Duệ Vương phi?

Tiêu Yên rất rối ren, nội dung vở kịch hôm nay đều có các vị nam nữ chủ, vì sao cùng với nguyên tác nàng xem lại không giống.

Trong nguyên tác nói Lâu Tâm Nguyệt cùng Mạc Đình Ca được cho thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, hai nhà sớm đã có ý tứ làm đám hỏi, theo lý thuyết, Lâu Tâm Nguyệt cần phải đối với Mạc Đình Ca có vài phần thích a.

Hôm nay vì Duệ vương, lại tình nguyên đưa người vào tay Mạc Đinh Ca, chẳng lẽ Duệ vương mới là người trong lòng Lâu Tâm Nguyệt thích nhất?

Đầu óc Tiêu Yên có chút loạn, nhưng bây giờ còn không phải là thời điểm nghĩ những thứ này, nàng uyển chuyển:

“Thế thì không cần, ta không có cùng công tử sơ giao, hôm nay ở trong cung, không tiện cùng ngoại nam lui tới.”

Mục đích rất đơn thuần, ngoại trừ Duệ vương, tuyệt đối không thèm nam nhân khác, ngươi dừng hi vọng đi.

Lâu Tâm Nguyệt nắm tay thật chặt, xem ra nữ nhân này là quyết tâm muốn cùng nàng tranh giành cái ghế Duệ Vương phi, liền nói:

“Cô nương biết mục đích Hoàng Thượng cử hành yến hội là gì không?”

“Chẳng lẽ Lâu cô nương không biết?”

Mục đích của yến hội này, tất cả mọi người có lòng dạ đều biết rõ, cần gì nói lại.

Chúng ta là đối thủ, đối thủ sao, ta biết chứ.

Gò má Lâu Tâm Nguyệt ửng hồng, cúi đầu hờn dỗi:

“Ta đã ở cùng với Duệ vương, hắn là người rất tốt, rất ôn nhu săn sóc, nữ tử nào có thể lấy hắn, thật sự là phúc phận đã tu luyện từ đời trước.”
 
Chương 163: Si Tâm Vọng Tưởng


Edit: Hạ Uyển

Gò má Lâu Tâm Nguyệt ửng hồng, cúi đầu hờn dỗi:

“Ta đã ở cùng với Duệ vương, hắn là người rất tốt, rất ôn nhu săn sóc, nữ tử nào có thể gả cho hắn, thật sự là phúc phận đã tu luyện từ đời trước.”

Tiêu Yên mỉm cười, len lén sờ tiểu Hồng hai cái.

Đây là dằn mặt? Đúng không, đúng không!

Nói cho nàng biết, bản tiểu thư cùng Duệ vương rất quen thuộc, tình cảm rất

tốt, lần này tuyển tú kỳ thật chính là đi trái đi ngang qua sân khấu, ngồi vào ghế Vương phi nhất định là ta a, ngươi cũng đừng có si tâm vọng tưởng.

Tiêu Yên bĩu môi, si tâm vọng tưởng? Đúng vậy, tỷ đây chính là si tâm vọng tưởng, từ Tiêu gia một đường đấu vào trong hoàng cung, căn bản không biết hai chữ nhận thua này viết như thế nào

Tiêu Yên phu họa thuận miệng nói một câu:

“Tỷ tỷ vừa nhìn chính là người có phúc phận.”

Ngươi có phúc phận như vậy nếu cuối cùng không được làm Duệ Vương phi, vậy cũng liền không trách được người khác, trách thì trách chính ngươi không có bản lĩnh.

Lâu Tâm Nguyệt khóe miệng mấp máy, đang muốn nói chuyện, liền nghe thấy một đạo thanh âm nam không ra nam nữ chẳng ra nữ:

“Hoàng Thượng giá lâm, Hoàng Hậu giá lâm…”

Tiêu Yên vội vàng cùng mọi người đứng lên, đi đến vị trí, quỳ xuống cùng tất cả mọi người hô to vạn tuế.

Đợi đến khi hoàng đế mở miệng bình thân, trở về vị trí cũ, Tiêu Yên mới dám ngẩng đầu nhìn lão hoàng đế ngồi phía trước một cái.

Mặc dù khoảng cách xa, nhưng Tiêu Yên vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng, hoàng đế tuổi không tính là lớn, khoảng năm mươi tuổi, lờ mờ có thể nhìn ra được lúc còn trẻ là một nam nhân anh tuấn, chứng kiến Hoàng Thượng, Tiêu Yên mới thật sự tin tưởng, trên đời này có tồn tại cái gọi là khí chất thiên tử.

Dù cho không nói lời nào, cũng có thể ép ngươi không dám nhìn thẳng, toàn thân lộ ra sự uy nghiêm khiến người khác thần phục.

Về phần Hoàng Hậu, Tiêu Yên dự định xẹt qua không đề cập tới, vị này là nữ nhân lớn nhất hậu cung, kỳ thật chính là cái BOSS chỉ để bài trí, cho dù lực công kích khổng lồ, chỉ cần nàng không ở đây, cũng chả thể làm gì được.

Địa vị Mai Quý phi đứng thứ hai, ngồi ở dưới tay trái hoàng đế.

Tiêu Yên nhìn một vòng trong nội cung đầy sơn hào hải vị, lại ở chỗ đại thần dự thính xem một vòng, tựa hồ cũng không có vị Duệ vương trong truyền thuyết kia, điều này làm cho nàng có chút kỳ quái.

Mai Quý phi quét nhìn toàn trường, thấy Tiêu Yên đúng là nổi bật nhất trong các cô nương, hài lòng tươi cười.

Tiếp theo lại thấy Tiêu Yên ngồi ở bên cạnh Lâu Tâm Nguyệt, con mắt lập tức lạnh xuống dần.
 
Chương 164: Đoạn Ngươi Đường Lui 1


Edit: hạ uyển

Tiếp theo lại thấy Tiêu Yên ngồi ở bên cạnh Lâu Tâm Nguyệt, con mắt lập tức lạnh xuống dần., vốn là tâm tình vui vẻ trong nháy mắt giảm đi hơn phân nửa.

Mai Quý phi nhìn Hạ Hà một cái, làm tâm phúc thiếp thân, Hạ Hà đương nhiên ngầm hiểu, thừa dịp Hoàng Thượng vẫn còn mở màn bữa tiệc, nàng nhìn một chút liền rời đi.

Bất quá, không có qua hai phút liền trở lại.

Cách hoàng thượng Hoàng Hậu gần như vậy, Hạ Hà hiển nhiên không dám đứng ngay bên cạnh mai Quý phi nói chuyện, chỉ có thể đứng gần đó, dùng âm thanh thật nhỏ nói.

“Nương nương, người nằm vùng của chúng ta tại hội trường nói, là Lâu Tâm Nguyệt đi trước tìm biểu tiểu thư lôi kéo làm quen, biểu tiểu thư không có đáp lại, vừa rồi hai người đấu khẩu ngươi tới ta đi một hồi lâu.”

Lúc này khuôn mặt Mai Quý phi mới thoáng lộ ra một chút tươi cười, Tiêu Yên này thật đúng là khẩu vị của nàng, nàng sợ nhất là trong nhà lại sẽ xuất hiện một cái ăn cây táo rào cây sung gì đó.

Nhà mẹ đẻ tổ mẫu của Mai Quý phi nuôi một cái nữ nhi thân thích ở phương xa, tuổi tác cùng Tiêu Yên không sai biệt lắm, cũng không biết vị tiểu thư này bị cái gì, thế nhưng cùng Lâu Tâm Nguyệt có quan hệ cực kỳ tốt, quả thực là đối với Lâu Tâm Nguyệt như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nếu như không phải như vậy, Tiêu Yên hôm nay còn không nhất định ngồi tại nơi này đây.

Mai Quý phi mỗi lần nhớ tới cái nha đầu tổ mẫu nuôi kia, liền tức giận, nếu nàng vẫn còn ở Ngô gia ngây ngô, đã sớm sai người đem nàng đuổi ra ngoài.

Mai Quý phi đối với Hạ Hà dặn dò đôi câu.

Sau một hồi, Hạ Vũ trong Trường Xuân cung bưng một chén trà bằng ngọc đến bên cạnh Tiêu Yên.

“Biểu tiểu thư, nương nương bảo hai ngày trước ngài nói cổ họng không thoải mái, đây là nương nương đặc biệt cho người hầm cách thủy Tuyết Lê Tứ Xuyên cho ngài.”

Giọng của Hạ Vũ rất êm tai, giống như gió xuân, làn gió không lớn, lại có thể thổi xa vô cùng.

Lông mày Tiêu Yên cau lại, cổ họng đau, nàng khi nào thì cổ họng đau? Nhìn ánh mắt chăm chú rối rít chung quanh, Tiêu Yên đại khái hiểu đây là ý gì, vội cúi đầu giả bộ dạng cảm kích vô cùng.

“Đa tạ nương nương quan tâm, ngài thật tốt.”

Tiêu Yên phỏng đoán mai Quý phi thấy nàng cùng Lâu Tâm Nguyệt ngồi cùng một chỗ, phòng ngừa nàng bị lâu nữ chủ lôi kéo, cố ý làm cho mọi người biết rõ quan hệ của các nàng.

Ngay sau đó Hạ Vũ nói thêm một câu:

“Hết thảy có nương nương, biểu tỷ không cần lo lắng, hoàn toàn yên tâm.”

Nụ cười trên mặt Tiêu Yên cứng ngắc, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường.

Hướng Hạ Vũ cười gật đầu bày tỏ nương nương anh minh, nàng nhất định sẽ quyết chí tự cường, tích cực trong đội quân lựa chọn, mở một đường máu đi đến.
 
Chương 165: Đoạn Ngươi Đường Lui 2


Edit: Hạ Uyển

Hạ Vũ thấy Tiêu Yên thập phần thức thời, lại nói thêm hai câu tượng trưng, lúc này mới rời đi.

Tiêu Yên khổ sở, đây không phải là biểu lộ quan tâm a, căn bản chính là cắt đi đường lui của nàng, làm cho nàng trở thành mục tiêu công kích của Lâu Tâm Nguyệt.

Vì sao nói biểu tiểu thư không cần lo lắng, chỉ cần yên tâm.

Yên tâm yên tâm em gái ngươi a, lời này nghe vào trong lỗ tai người khác đã bẻ cong thành ý gì?

Người khác khẳng định cho rằng, mai Quý phi đối với Duệ vương kia đi cửa sau, biểu tiểu thư vô cùng có khả năng là người được lựa chọn trở thành Duệ Vương phi.

Đây mới gọi là giết người không thấy máu a, lập lờ đôi câu nói liền làm cho Tiêu Yên trở thành mục tiêu công kích.

Đằng sau là mai Quý phi đào vực sâu vạn trượng, lui không được, phía trước… Là núi lớn cao vút trong mây, đi lên đỉnh núi chỉ có một con đường nhỏ cùng một con ngựa chiến chắn ngang giữa đường.

Không chỉ có khó đi, chung quanh còn có một bầy dã thú nhìn chằm chằm, nàng muốn bò lên đỉnh núi, hái được vòng nguyệt quế Duệ Vương phi quả thực là… Khó, khó khó khó!

Chờ Hạ Vũ đi xa, hai bên ánh mắt tóe lửa sưu sưu phóng ra, cũng may da mặt Tiêu Yên đủ dầy, nếu không dã bị bắn thành con nhím rồi.

Lâu Tâm Nguyệt đã khôi phục bộ dáng thân mật vừa rồi, khóe môi mang

theo nụ cười như có như không châm biếm:

“Thì ra… Cô nương là họ hàng với Mai Quý phi, thảo nào…” Quyết tâm muốn cùng nàng tranh đoạt.

Tiêu Yên nhún nhún vai, bày tỏ mình là vô tội, có một tiểu dị là Mai Qúy phi, chẳng lẽ là lỗi của nàng.

Về sau Lâu Tâm Nguyệt không cùng Tiêu Yên nói chuyện, nàng liền vui mừng vì được thanh tĩnh, ngẫu nhiên ánh mắt của Mạc Đình Ca cũng bay tới quấy rầy nàng một chút.



Chờ hoàng thượng mở màn diễn thuyết xong, mọi người đều ha ha uống một chút, ngẫu nhiên xem ca múa trợ hứng.

Tiêu Yên một mực bất động thanh sắc chú ý đôi BOSS phu thê ở phía trên, mắt thấy hai vị lãnh đạo hoàng cung tối cao trao đổi một chút qua ánh mắt, Tiêu Yên biết rõ bộ phận phỏng đoán đã bắt đầu hoạt động

Hoàng Hậu lành lạnh nói, trong nội cung những thứ này bệ hạ cùng bản cung đều đã xem chán, hiện tại thấy thực không có gì mới mẻ, không bằng chư vị cô nương đang ngồi chỗ này, ai có sở trường tài nghệ đi ra trợ hứng một chút.

Hoàng Hậu mới vừa nói hết ý kiến, Thục phi liền bưng miệng cười, tiếp lời Hoàng Hậu mà nói:

“Thiếp có một chủ ý, không bằng cho những hài tử này thi thố…”
 
Chương 166: Yến Hội Cao Trào 1


Nói là trò chơi, kỳ thật chính là lấy ra các bài tử trước đó đã chuẩn bị tốt, đưa cho chư vị thiên kim, theo như số thứ tự chính mình rút được, từng người bước ra khỏi hàng biểu diễn, biểu diễn không được liền phạt ba chén rượu.

Tiêu Yên gật đầu, nơi này người có tài nghệ còn nhiều hơn diễn viên đóng hí kịch, chư vị tiểu thư đều đang xắn tay áo lên chờ thời khắc thể hiện thân thủ.

Nói thật việc biểu diễn tài nghệ làm cho Tiêu Yên rất khó xử.

Khiêu vũ? Khẳng định không được, trong này có biết bao nhiêu quý công tử đang ngồi, Tiêu Yên dám cam đoan phải có một nửa người đã đến Thiên Hương Các xem qua nàng khiêu vũ.

Mỗi vũ giả đều có chỗ đặc biệt, chỉ cần vừa nhấc chân, có thể phân biệt ra người.

Tựa như Mạc Đình Ca, nhìn thấy thân thể của nàng liền nhận ra nàng là cô nương của Thiên Hương Các, Tiêu Yên không dám mạo hiểm như vậy.

Đánh đàn? Đừng hãm hại muội muội, đôi tay này của nàng, cũng xem như là đẹp mắt, thủy nộn xanh miết, kỳ thật chính là không hề biết đàn.

Ca hát? Thì nàng còn không bằng đánh đàn đây.

Suy đi nghĩ lại, Tiêu Yên đều thấy rối ren, cũng may nàng rút được số thứ tự ở sau, còn có thời gian để cho nàng suy nghĩ.

Tiêu Yên vân vê tấm bảng gỗ tinh xảo được làm bằng gỗ tử đàn trong tay, nhịn

không được thở dài. Hoàng cung đúng là nơi xa hoa quá mà, thứ này được chế tác tinh xảo bao nhiêu, dùng loại gỗ tốt như vậy, quả thực phung phí của trời.

Đang nhìn ra sân, đột nhiên trong tay cảm thấy trống rỗng, tấm bảng gỗ đã bị người ta cầm đi, Tiêu Yên gấp rút quay đầu nhìn sang.

Gặp Lâu Tâm Nguyệt đang cười tươi sáng, cầm trong tay trái đúng là bảng gỗ từ trong tay nàng cướp đi.

Tiêu Yên vẻ mặt lạnh nhạt nói:

“Đó là đồ của ta, phiền Lâu cô nương xem lại.”

Lâu Tâm Nguyệt thế nhưng lại trả lời:

“Cô nương nếu là người Quý phi nương nương tỉ mỉ chọn lựa, chắc hẳn tài nghệ kinh người, không bằng trước hết để cho mọi người mau mau thấy …”

Nói rồi liền đem bảng gỗ của mình nhét vào trong tay Tiêu Yên.

Tiêu Yên cúi đầu liếc mắt nhìn, hay thật, người thứ nhất, một chữ “Nhất” thật to đâm vào mắt Tiêu Yên có điểm sáng ngời.

Ai cũng biết người thứ nhất xuất hiện sẽ không có ưu thế, huống chi Lâu Tâm Nguyệt đánh cái chú ý gì, Tiêu Yên liền hiểu, nàng tất nhiên tỉ mỉ chuẩn bị một cái tiết mục, chờ người khác diễn xong, là người đến sau nhất cử đoạt được tất cả tán dương mọi người.

Đáng tiếc vận khí chính mình không tốt hết lần này tới lần khác trúng số đầu tiên, hừ, muốn cùng nàng đổi, đẩy nàng đi ra ngoài làm trò khỉ, dự định ngược lại rất tốt.
 
Chương 167: Yến Hội Tới Cao Trào


Edit: Hạ Uyển

Ai cũng biết người đi đầu sẽ không có ưu thế, huống chi Lâu Tâm Nguyệt có ý tứ gì, Tiêu Yên liền hiểu, nàng tất nhiên tỉ mỉ chuẩn bị một tiết mục, chờ người khác diễn xong, là người cuối cùng đoạt được tất cả lời khen ngợi của mọi người.

Đáng tiếc vận khí chính mình không tốt, hết lần này tới lần khác trúng số đầu tiên, hừ, muốn cùng nàng đổi, đẩy nàng ra ngoài làm người vung tiền như rác, dự định ngược lại rất tốt.

Chẳng lẽ Tiêu Yên nàng dễ bắt nạt như vậy, ngươi nói đổi liền đổi, ngươi muốn làm cho lão nương là người thứ nhất đi ra ngoài, lão nương liền là người thứ nhất đi ra ngoài.

Nếu ngươi đã không biết xấu hổ như vậy, Tiêu Yên cũng không cần thiết tiếp tục giảng giải tình cảm giữ thể diện gì nữa, dứt khoát xé toạc mặt nhau, công khai đối đầu.

Nàng nhìn Lâu Tâm Nguyệt với ánh mắt lạnh lẽo, khiến nàng ta toàn thân tê dại, mới cười híp mắt nói:

“Nghe nói Lâu tiểu thư là kinh thành đệ nhất tài nữ, nếu là đệ nhất, bảng số kia phải thuộc về Lâu tiểu thư mới đúng, Lâu tiểu thư cần gì làm người khác khó chịu, không muốn ra liền cho ta làm người thứ nhất đi ra để mất mặt xấu hổ, nha… Chẳng lẽ… Lâu tiểu thư sợ rồi?”

Tiêu Yên đột nhiên để sát mặt vào Lâu Tâm Nguyệt, thanh âm không lớn không nhỏ nói:

“Sợ… chính ngươi mới là người mất mặt xấu hổ. Chỉ cần ngươi thành thực nhận mình mua danh chuộc tiếng, không có tài nghệ gì cả. Bổn cô nương sẽ thu lại tấm bảng này. Nếu thế thì như thế nào? Ít ra bổn cô nương còn có tài nghệ.”

Lâu Tâm Nguyệt liên tục kiêu ngạo chính mình có đầy bụng tài hoa, dựa vào ý “Kiệt xuất mới có thể “, đành phải bác bỏ danh hiệu đệ nhất tài nữ.

Cũng nhờ danh tiếng, đi đến chỗ nào nàng đều được người có địa vị liếc mắt nhìn.

Hôm nay Tiêu Yên lại bắt mình thừa nhận bản thân là người ngu ngốc, đây quả thực là lấy đao gác trên cổ nàng, so với giết nàng còn khó chịu hơn.

Lâu Tâm Nguyệt rốt cuộc không duy trì được bộ dáng thanh cao thoát tục, sắc mặt dữ tợn nói:

“Ngươi, … Ngươi khinh người quá đáng, cho dù có Mai Quý phi giúp ngươi, cũng không thể tùy ý vũ nhục người khác như vậy.”

Tiêu Yên vội vàng làm bộ như nai con bị chấn kinh, che lấy lồng ngực của mình, con mắt long lanh trong trong suốt, mang theo một chút ủy khuất, làm cho những người không rõ nguyên nhân cảm thấy nàng bị Lâu Tâm Nguyệt khi dễ.

“Chậc chậc, Lâu tiểu thư, làm sao ngươi có thể ác nhân cáo trạng trước đây, chính mình vận khí không tốt rút bài gỗ thứ nhất, lại đoạt đi bảng gỗ trong tay người ta, chẳng lẽ đây không phải là vũ nhục người khác?”

Trên mặt Lâu Tâm Nguyệt không còn chút huyết sắc, tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Yên, duỗi ngón tay chỉ vào mũi của nàng:

“Ngươi…”
 
Chương 168: Yến Hội Cao Trào 3


Edit: Hạ Uyển

Trên mặt Lâu Tâm Nguyệt không còn chút huyết sắc, tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Yên, duỗi ra ngón tay chỉ vào mũi của nàng:

“Ngươi…”

Tiêu Yên đưa tay đè xuống móng vuốt của Lâu Tâm Nguyệt, đón lấy lời của nàng.

“Ngươi nếu đã nói đến Mai Quý phi, vậy ta cũng tới nói một chút, ngươi biết rõ ta là người của Mai Quý phi, không được ta đồng ý mà đã đoạt thứ thuộc về ta, ta có thể cho rằng ngươi không thèm đem Mai Quý phi để vào mắt hay không?”

“Ta…”

“Ta biết rõ ngươi muốn nói cái gì, đúng là… Ngươi nói Mai Quý phi phải nghe lời ngươi, vẫn là nghe ta, Nha… Ta còn nghe nói năm đó, bệ hạ đem ngươi chỉ hôn cho Tam biểu ca của ta, đúng là ngươi không muốn leo lên quyền quý, cho nên cự tuyệt, ai ui, dì ta mỗi lần nói đến đều rất tức giận đây.”

“Ta thật thương Tam biểu ca, đường đường là hoàng tử, được bệ hạ sủng ái, lại bị một cái đại thần chi nữ là ngươi làm nhục, ngươi nói trong lòng hắn có tức giận bất bình hay không?”

Lâu Tâm Nguyệt cả kinh, nàng đương nhiên biết rõ Mai Quý phi đối với nàng có hận ý, cho nên mỗi lần vào cung, nàng đều tận lực giảm bớt số lần xuất hiện ở chỗ có Mai Quý phi.

Đúng là… Nàng không nghĩ tới, chuyện cách nhiều năm như vậy, Mai Quý phi lại không có để xuống.

Mai Quý phi làm người như thế nào, người ở ngoài cung mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng tính tình của nàng vẫn có thể biết một chút, trời sinh tính mạnh mẽ, rất sĩ diện, hơn nữa đặc biệt yêu thương hai đứa con trai của mình.

Nghĩ tới đây Lâu Tâm Nguyệt không khỏi bắt đầu sợ lên, Mai Quý phi có lẽ thật sự sẽ không bỏ qua cho nàng.

Lúc hai người đối chọi gay gắt, Hoàng hậu đã lạnh nhạt phân phó, cuộc thi tài nghệ có thể bắt đầu, đầu tiên tất là “Cho mời người có thẻ bài thứ nhất.”

Mắt thấy có thái giám đi tới chỗ các nàng, trong đầu Tiêu Yên đột nhiên xẹt qua một cái ý niệm to gan, nàng nhấc cánh tay cầm thẻ bài thứ nhất lên.

“Nếu Lâu tiểu thư không muốn ra, cho ta là người biểu diễn đầu tiên, Tiêu Yên nếu từ chối thì bất kính, bất quá… Ngươi cũng không nên hối hận a.”

Một câu nói làm cho Lâu Tâm Nguyệt toàn thân lạnh lẽo, nàng tự an ủi mình, bất kể như thế nào, Tiêu Yên cầm đi thẻ bài số một, đây đối với nàng là có lợi nhất.

Tiêu Yên chờ thái giám đi đến trước mặt Lâu Tâm Nguyệt, đang muốn mở miệng, mới chậm chạp mà lộ ra thẻ bài.

“Công công, thẻ bài số một ở chỗ này.”

Nhìn Lâu Tâm Nguyệt lúng túng, sắc mặt trắng bệch, Tiêu Yên trong lòng thoải mái, nàng cố ý làm cho nàng xấu mặt, ai bảo ngươi cứ muốn cùng bổn cô nương đấu.
 
Chương 169: Thi Triển Tài Nghệ


Edit: Hạ Uyển

Tiêu Yên chờ thái giám đi đến trước mặt Lâu Tâm Nguyệt, đang muốn mở miệng, mới chậm chạp mà lộ ra thẻ bài.

“Công công, thẻ bài số một ở chỗ này.”

Nhìn Lâu Tâm Nguyệt lúng túng, sắc mặt trắng bệch, Tiêu Yên trong lòng thoải mái, nàng cố ý làm cho nàng xấu mặt, ai bảo ngươi cứ muốn cùng bổn cô nương đấu.

Thái giám ngẩn người, hắn tận mắt thấy tất cả mọi người rút bảng số, mỗi bảng số đều có đánh dấu, hắn nhớ rõ là Lâu gia tiểu thư rút thẻ bài số một, tại sao lại ở trong tay đến Tiêu tiểu thư?

Thái giám liếc mắt nhìn Lâu Tâm Nguyệt thấy tay nàng sít sao siết chặt một cái tấm bảng gỗ, tựa hồ sợ ai cướp đi của nàng.

Trong lòng mơ hồ có đáp án, ánh mắt nhìn nàng không khỏi có chút phức tạp.

Bất quá thái giám này cũng xem như là người lão luyện trong nội cung, kinh nghiệm phong phú, rất nhanh liền khôi phục như thường, từ Lâu Tâm Nguyệt bước đến trước mặt Tiêu Yên, sau đó khom người làm đại lễ.

“Thì ra là… Là Tiêu tiểu thư rút được thẻ bài số một, nô tài còn tưởng rằng… Không biết Tiêu cô nương chuẩn bị biểu diễn tài nghệ gì?”

Tiêu Yên thiếu chút nữa không nín được bật cười, thái giám này nói chuyện quá hài hước.

“Nô tài còn tưởng rằng…”

Còn phần đằng sau đây. Ta nói nửa câu giấu nửa câu, đằng sau lời nói ngươi tự hiểu đi đi.

Tiêu Yên nhìn Lâu Tâm Nguyệt một cái, ừ, sắc mặt trắng bệch, nàng cảm thấy kỳ thật, kinh hãi chính là phương pháp làm trắng hữu hiệu, không tin ngươi có thể thử xem a.

“Hi vọng công công hỗ trợ chuẩn bị mấy thứ?”

Tiêu Yên trong ánh mắt chăm chú của mọi người, đứng lên. Nàng cũng không nói làm cái gì, cũng không nói muốn chuẩn bị cái gì, thật ra có chút làm khó thái giám.

Tiêu Yên cười cười, đi đến bên cạnh thái giám, dùng âm thanh mà chỉ hai người mới có thể nghe thấy, nói ra một câu.

Thái giám kinh ngạc một hồi, mới vội vàng nói:

“Được, được, nô tài nhất định chuẩn bị thỏa đáng cho Tiêu tiểu thư.”

Người chung quanh rối rít dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Tiêu Yên, ngay cả chủ tọa và những người có địa vị đều nhìn về phía bên này, nhất là Mai Quý phi, vẻ mặt thập phần đặc sắc.

Tình huống bên này nàng không rõ ràng lắm, nàng đã chuẩn bị cho Tiểu Yên, làm cho Tiêu Yên bốc phải bảng số không quá gần phía trước cũng sẽ không quá dựa phía sau, như thế nào bài tử số một lại ở trong tay nàng.

Mai Quý phi liên tiếp nháy mắt với Hạ Hà, ý bảo nàng đi nghe ngóng.

Rất nhanh vài gã thái giám mang một cái bàn đặt ở trên đất trống, lại có người lấy ra giấy và bút mực, cuối cùng còn có một tiểu thái giám bưng chút ít thuốc màu hồng hồng vàng vàng.

Đợi đến sau khi hết thảy đều dọn xong, mọi người mới biết rõ, thì ra Tiêu tiểu thư là muốn vẽ tranh.
 
Chương 170: Yến Hội Cao Trào 5


Edit: Hạ Uyển

Đợi đến sau khi hết thảy đều dọn xong, mọi người mới biết rõ, thì ra Tiêu tiểu thư là muốn vẽ tranh.

Vẽ tranh? Lúc này vẽ tranh, có thể hay không quá… Quá không ổn. Gảy đàn, khiêu vũ, hát tiểu khúc, những thứ này tốt hay xấu, cũng có thể thoáng cái làm cho tất cả mọi người xem rõ ràng rành mạch.

Nhưng là vẽ tranh, ở đây có nhiều người như vậy, cũng không thể cầm lấy bức tranh cho một đám xem đi, huống chi thời gian vẽ tranh không khỏi quá dài.

Lâu Tâm Nguyệt cười lạnh, vẽ tranh, hừ, quả thực là tự rước lấy nhục.

Chờ hết thảy đều an bày thỏa đáng, Tiêu Yên mới đi đến, bởi vì vợ nhỏ của Hoàng đế ngồi đây hơi nhiều, cho nên Tiêu Yên chỉ bái ba người có địa vị cao nhất, Hoàng đế, Hoàng hậu… Mai Quý phi…

Chờ Tiêu Yên đứng dậy, NPC đứng đầu tên gọi Hoàng đế mở miệng:

“Này… Yên Nhi chớ không phải là muốn vẽ tranh.”

Hoàng đế vừa mở miệng liền xưng Tiêu Yên là “Yên Nhi “, xưng hô cỡ nào thân mật a, rối rít suy đoán, chẳng lẽ Mai Quý phi vô cùng được sủng ái?

Trong hoàng cung không có chuyện gì tránh được đôi pháp nhãn của Hoàng đế, mặc dù Tiêu Yên vào cung chưa từng thấy qua hắn, không có nghĩa là người ta không biết nàng a.

Tại tẩm cung của ái phi ăn bám nửa tháng, ngươi nói người có thể không biết sao, Hoàng đế sở dĩ gọi như vậy, kỳ thật cũng là vì trấn an Mai Quý phi, dù sao người thứ nhất xuất hiện nên là… Thực tại…

Vẻ mặt Mai Quý phi che dấu rất tốt không nhìn ra biểu cảm, trong tay khăn đã bị vò đến nhàu nát, trong lòng đem cha mẹ Tiêu Yên ân cần hỏi thăm liên tục.

Vợ nhỏ của Hoàng đế, hoặc là xem kịch vui, hoặc là nhìn có chút hả hê, hoặc là không thèm đếm xỉa đến.

Tiêu Yên biết rõ mỗi người bọn họ đều đang suy nghĩ gì, hừ, chờ bức tranh hoàn thành tốt sẽ cho các ngươi đẹp mắt.

Tiêu Yên vuốt cằm, cung kính nói: “Dân nữ quả thật là muốn vẽ tranh.”

Gấm phi là đối thủ một mất một còn của Mai Qúy phi, không nóng không lạnh nói:

“Chẳng lẽ Tiêu tiểu thư định dùng vài canh giờ đến vẽ tranh, tuy nói chúng ta có thể đợi, nhưng ngươi cũng nên nghĩ đằng sau còn chư vị tiểu thư phải biểu diễn đi.”

“Nương nương yên tâm, rất nhanh, nhiều nhất nửa khắc đồng hồ.”

Lời này của Tiêu Yên vừa nói ra, lập tức khiến mọi người thổn thức không thôi, ánh mắt nhìn nàng lại càng mang theo hoài nghi.

Hoàng thượng cũng là vừa hoài nghi vừa tức giận, làm sao bức tranh vẽ trong nửa khắc đồng hồ có thể là bức tranh tốt, lời này cũng là quá vọng tưởng

“Nửa khắc đồng hồ? Tốt, trẫm liền chuẩn ngươi vẽ tranh.”
 
Chương 171: Yến Hội Cao Trào 6


Edit: Hạ Uyển

Hoàng Thượng cũng là vừa hoài nghi vừa tức giận, làm sao bức tranh vẽ trong nửa khắc đồng hồ có thể là bức tranh tốt, lời này cũng là quá vọng tưởng

“Nửa khắc đồng hồ? Tốt, trẫm liền chuẩn ngươi vẽ tranh.”

Tiêu Yên đang muốn tạ ơn, gấm phi lại nũng nịu mở miệng:

“Khoan đã, bệ hạ, nếu nửa khắc đồng hồ sau bức tranh của nàng không tốt thì nên làm cái gì bây giờ?”

Mai Quý phi nghiêng người liếc mắt nhìn Gấm phi một cái, dáng vẻ phong tình vạn chủng nói;

“Làm sao bây giờ? Đương nhiên là phạt ba chén rượu, vừa rồi trừng phạt chính Bệ Hạ nói, như thế nào? Chẳng lẽ gấm phi muội muội không nghe rõ ràng bệ hạ nói?”

Mai Quý phi mặc dù hận Tiêu Yên, nhưng là muốn đánh muốn giết cũng phải trở lại Trường Xuân cung đóng cửa lại, làm sao đến phiên người khác tới tính kế.

Ai cũng biết Tiêu Yên là người của Mai Quý phi, nếu thật là dựa theo ý tứ của gấm phi bị trừng phạt, đây chẳng phải là lên đánh mặt của nàng. Chuyện như vậy, Mai Quý phi kiên quyết không cho phép xuất hiện.

Gấm phi đương nhiên không dám nói nàng không nghe rõ hoàng thượng nói, nàng lại không cam lòng cứ như vậy bị Mai Quý phi một câu nói đè mình xuống, chỉ có thể cầu cứu Hoàng đế.

Đáng tiếc Hoàng Thượng lần này cùng nàng giả bộ hồ đồ, căn bản sẽ không liếc nhìn nàng một cái, chỉ phất tay cho Tiêu Yên vội vàng vẽ bức tranh, cũng sai người ta lấy ra đồng hồ cát tính giờ.

Gấm phi tức giận đến nỗi bẻ đứt móng giả trên tay, ánh mắt nhìn Tiêu Yên hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.

Tiêu Yên vốn định cho Mai Quý phi một vẻ mặt: đại tỷ ngươi an tâm đi.

Lại nghĩ tới Mai Quý phi hiện tại không chừng đang có suy nghĩ muốn mổ xẻ nàng, dứt khoát, hừ, trước khi nhìn thấy bức tranh tốt, ngươi liền vò đầu bứt tai lo lắng suông đi.

Lơ đãng chứng kiến Lý tiêu đang lo lắng nhìn nàng, Tiêu Yên len lén hướng hắn chớp mắt.

Đợi đến khi Tiêu Yên cầm lấy bút, thái giám đem đồng hồ cát lật quay tới bắt đầu tính giờ.

Tiêu Yên đứng không nhúc nhích, ở trong mắt người khác là làm lãng phí thời gian, kỳ thật là trong lòng nàng đang cùng hệ thống tỷ len lén đối thoại.

Tiêu Yên: Hệ thống tỷ, khu vực tiệm tạp hóa hay tiệm thuốc của các ngươi có cái đó không, thứ thuốc có thể đưa tới bươm bướm a, tốt nhất làm cho người ta ngửi không thấy mùi gì.

[hệ thống]: Vạn Nhật hương, một trăm lượng một chai, tuyệt đối là hàng thật, giả một đền mười.

Tiêu Yên: Dựa vào, một trăm lượng? Ngươi đi cướp luôn đi, giảm giá một chút, hai mươi lượng…

hệ thống:

Mặc kệ có muốn hay không, bổn hệ thống cự tuyệt trả giá.

Tiêu Yên: Khốn, lần trước mua cái kia ngươi cũng nói cự tuyệt trả giá, cuối cùng còn không phải là chỉ một nửa so với giá gốc liền bán.

Năm mươi lượng, không thể nhiều hơn nữa, rốt cuộc có bán hay không?
 
Chương 172: Yến Hội Cao Trào 7


Tiêu Yên: lau, lần trước mua cái kia ngươi cũng nói cự tuyệt trả giá, cuối cùng còn không phải là chỉ một nửa so với giá gốc liền bán.

Năm mươi lượng, không thể nhiều hơn nữa, rốt cuộc có bán hay không?

[hệ thống]: không bán!

Tiêu Yên: Ta hoàn thành xong một nhiệm vụ cũng chẳng có được bao nhiêu tiền, đừng lòng dạ hiểm độc với ta vậy chứ? Ta đang gặp nạn, ít nhiều gì chúng ta cũng thường xuyên liên hệ, thân như tỷ muội, sinh tử tồn vong. Ngươi là người rất có nghĩa khí giang hồ đúng không? Có thể hay không lần này ra tay giúp ta? Nếu như ta chết, ai với ngươi đánh tiếp trò chơi a.

[hệ thống]:ít nhất là bảy mươi hai, cộng thêm phí phục vụ.

Tiêu Yên: phí phục vụ? Có ý gì?

[hệ thống]:dựa theo vị trí khách hàng chỉ định – – bỏ thuốc.

Tiêu Yên nở nụ cười, loại phục vụ này không tệ, nàng còn đang nghĩ làm chuyện mờ ám có thể hay không bị người ta nhìn ra, vừa vặn, hệ thống tỷ

ngươi chính là bò, đến thăm phục vụ sao, ta thích.

Tiêu Yên: bảy mươi hai thành giao, ngươi mau hạ thuốc trong màu

[hệ thống]:tiền mặt hay là xoát tài khoản.

Tiêu Yên nghệt ra, các ngươi rõ ràng đều biết ta không có tiền mặt, người ta không quét thẻ, trực tiếp xoát trò chơi tài khoản.

Tiêu Yên: xoát tài khoản, ta cho ngươi biết, tiền bên trong của ta, ngươi một lượng bạc cũng không thể xoát hơn.

[hệ thống]:bổn hệ thống thành tín, khách phục.

Tiêu Yên: ta phi…

Hệ thống tỷ trí năng phát ra một tiếng “Hừ…”

Tiêu Yên tay run một chút, một giọt mực nước từ ngòi bút rơi xuống trên giấy

Tuyên Thành, tạo ra một đường đen nhánh.

[hệ thống nhắc nhở]:bỏ thuốc xong, kích hoạt nhiệm vụ mới – – Thần Ttrí Chi Bút.

Chờ xác định hệ thống tỷ đã hạ dược Vạn Nhật Hương, Tiêu Yên

sắc mặt buồn bã, lập tức giống như hữu thần, hết sức chăm chút xoát xoát vài

nét bút, đường nét phác thảo bắt đầu xuất hiện trên giấy trắng.

Thần trí chi bút? Nhiệm vụ lần này là muốn nàng phải thắng được đệ nhất.

Tiêu Yên mặc dù trên mặt rất bình tĩnh, kỳ thật trong lòng nàng so với ai khác

đều sợ hãi, vạn nhất xuất hiện đường rẽ trên cần cổ nàng, đầu cho dù không bị

mai Quý phi lấy xuống, giá trị sinh mạng cũng sẽ bị hệ thống làm cho trống rỗng.

Ai… Kể từ sau khi xuyên việt, kể từ khi mở ra Ba Ngàn Sủng Ái, cuộc sống của nàng liền không ngừng bị một một chữ “shi” thật to bao phủ tại chỗ.

Đối với việc Tiêu Yên vẽ tranh người ở đây phần lớn là chế giễu, chỉ có Lý tiêu cùng Mạc Đình Ca là ở thật sự lo lắng cho Tiêu Yên.

Rất nhiều người hiếu kỳ cùng mang hoài nghi, có người còn dứt khoát kiễng

chân để xem Tiêu Yên rốt cuộc đang vẽ cái gì.
 
Chương 173: Yến Hội Cao Trào 8


Rất nhiều người hiếu kỳ cùng mang hoài nghi, có người còn dứt khoát kiễng chân để xem Tiêu Yên rốt cuộc đang vẽ cái gì.

Mà ngay cả ở phía trên hoàng đế hoàng hậu đều tò mò liên tiếp nhìn xuống, nhất là mai Quý phi hận không thể hiện tại đến trước mặt Tiêu Yên, xem nàng rốt cuộc muốn bày ra trò gì.

Hạ Hà xem mai Quý phi có chút thất thố, vội vàng nhỏ giọng nói: “Nương nương, ngài đừng lo lắng, người xem biểu tiểu thư không có chút sợ hãi nào, vẻ mặt ung dung, chắc là trong lòng đã có chủ ý.”

“Hi vọng là như thế, nàng nếu thua… Bản cung…” Tuyệt không tha cho nàng.

Hạ Hà liếc mắt nhìn Tiêu Yên, quyết định trước hếtdời đi tầm mắt của mai Quý phi:

“Nương nương biểu tiểu thư vừa rồi rút bảng số là thứ chín, Lâu gia tiểu thư rút mới là số một, là Lâu gia tiểu thư thừa dịp biểu tiểu thư không chú ý cứng rắn lấy bảng số trong tay biểu tiểu thư cướp đi. Biểu tiểu thư muốn từ trong tay nàng đoạt lại, có thể nàng mày dạn mặt dày không chịu, đến khi công công mời người, bảng số không có biện pháp đổi lại, biểu tiểu thư bất đắc dĩ mới xuất hiện.”

Mai Quý phi vừa nghe, huyệt Thái Dương thình thịch rạo rực, nàng đã nói rõ ràng sắp xếp xong xuôi rồi, như thế nào Tiêu Yên là người thứ nhất xuất hiện thì ra là lại là tiện nhân Lâu Tâm Nguyệt kia.

Tốt, rất tốt, làm nhục nàng con trai là một. Ngăn trở người đoạt vị trí duệ vương phi nàng an bài là hai. Biết rõ Tiêu Yên là người của nàng, lại vẫn dám gan lớn trùm trời đoạt bảng số của nàng là ba.

Này từng món một, ngươi cứ chờ cho bản cung, sớm muộn

gì cũng sẽ cho ngươi sống không bằng chết.

Mai Quý phi thịnh nộ trong lòng,cuối cùng cũng bình tĩnh lại, thu lại vẻ mặt lo lắng tức giận, lạnh nhạt nói: “Biết rồi.”

Hạ Hà thở ra, nàng không phải là giúp Tiêu Yên, mà là trung thành với mai Quý phi nên sợ chủ tử mất đi tỉnh táo, trước mặt Hoàng Thượng làm ra chuyện gì thất thố.

Lâu Tâm Nguyệt vốn dĩ chắc chắc Tiêu Yên phải thua không thể nghi ngờ, có thể thấy được nàng bình tĩnh phải chết, tuyệt không khẩn trương, ngược lại là bộ dáng đã tính trước, trong lòng không khỏi cũng lo lắng.

Hơn nữa, Tiêu Yên nói với nàng câu nói kia, một mực trong đầu nàng văng vẳng. Nửa khắc đồng hồ, đổi thành thời gian ở hiện đại, cũng chỉ là bảy tám phút, rõ ràng là thời gian cực ngắn, nhưng tại hiện trường lại giống như là qua một đoạn thời gian rất dài.

Trong đồng hồ cát, cát mịn càng ngày càng ít, không khí của hiện trường

cũng từ từ trở nên ngưng trọng, không có ai nói nữa, an tĩnh chỉ có thể nghe thấy gió thổi qua, lá cây phát ra âm thanh sột soạt.

Tiêu Yên ngẩng đầu nhìn đồng hồ cát chỉ còn thừa lại cuối cùng một chút cát, nàng nghiêng đầu cười một tiếng, ở bên cạnh viết xuống bảy chữ.
 
Chương 174: Yến Hội Cao Trào 9


Tiêu Yên ngẩng đầu nhìn đồng hồ cát chỉ còn thừa lại cuối cùng một hạt cát, nàng nghiêng đầu cười một tiếng, ở bên cạnh viết xuống bảy chữ.

Đợi đến khi hạt cát cuối cùng rơi xuống, Tiêu Yên cũng đã thu bút.

Đặt bút xuống, Tiêu Yên từ bàn đi về trước, hướng Hoàng Thượng chỉnh

đốn trang phục hành lễ: “Hoàng Thượng, dân nữ đã hoàn thành.”

Hoàng Thượng vừa nghe vội vàng phân phó thủ hạ chính là hai cái đại thái giám, đem bức tranh của Tiêu Yên dè dặt cầm lấy, một người nắm hai cái giác, mang đến trước mặt hoàng thượng.

Hoàng thượng hoàng hậu còn có một chúng vợ nhỏ cửa đã sớm hiếu kỳ

không thôi, rối rít đem tầm mắt hướng đến bức tranh.

Một giây sau sau, lại thống nhất lộ ra thần sắc thất vọng.

Bức tranh Tiêu Yên rất đơn giản, mãn trường trên giấy chỉ có năm sáu đóa hoa cúc, hoặc mở, hoặc là chỉ còn lại nhụy, lá cây lại càng rải rác vài nét bút khái quát.

Hoàng Thượng cũng cảm thấy hơi có chút thất vọng, nếu như chỉ nói đến kỹ xảo của hoạ sĩ, tranh này quả nhiên là không sai, hạ bút quyết đoán, bút pháp lưu loát, kéo rất dài, lưu loát liền mạch.

Có thể tại trong thời gian ngắn như vậy hoàn thành bức tranh, không thể không nói tranh này tốt, rất tốt.

Đúng là… Bức tranh tuy tốt, lại cũng không đặc biệt ra vẻ yếu kém…

Cẩm phi nâng chung trà lên, từ từ thổi mặt nước lơ lửng lá trà, cười khẩy nói:

“Còn tưởng là cái gì đây, không phải là vài đóa hoa cúc, có cái gì có thể nhìn.”

Cẩm phi vừa dứt lời, không biết ai kinh hô một tiếng: “Bươm bướm, rất nhiều bươm bướm…”

Trong bóng đêm không biết từ đâu bay tới bươm bướm, vỗ cánh, từng đàn bay về phía bức tranh của Tiêu Yên.

Tràng diện thần kỳ như vậy làm cho cả hội trường trong nháy mắt nháo nhào, tất cả mọi người ngạc nhiên không thôi.

Các tiểu thư ngày thường vốn yêu thích bắt bướm, rối rít cầm lấy quạt tròn, muốn bắt con bướm.

Cẩm phi lại càng sững sờ ở tại chỗ nói không ra lời, không dám tin nhìn bươm bướm đậu trên bức tranh.

Trái ngược với Cẩm phi không tin, mai Quý phi cao hứng thiếu chút nữa vỗ tay tán thưởng, thật may là Hạ Hà vội vàng kéo nàng lại, mới không có hưng phấn mất đi dáng vẻ.

Hoàng Thượng rốt cuộc là đại BOSS, phục hồi tinh thần lại đầu tiên, hắn trực tiếp từ long tọa đứng lên, đi đến trước bức tranh nhìn lại tỉ mỉ, cười to nói:

“Quý phi dạy thật tốt, ngoại sinh nữ của ngươi đúng thật là tài nữ, tranh này của Yên nhi, rất tốt, thật đúng là tạo ra bức tranh hiếm thấy a, có thể như vậy dẫn đến nhiều bươm bướm.”

Mai Quý phi đã vui vẻ cười không khép lại miệng, che miệng cười nói: “Không phải thần thiếp dạy tốt, là đứa nhỏ Yên nhi này chính mình có bản lĩnh, bình thường lại thập phần khiêm tốn.”
 
Chương 175: Thần Trí Chi Bút


Mai quý phi vui đến nỗi miệng không khép lại được, che miệng cười nói: “Không phải thần thiếp dạy dỗ tốt, đó là bản lãnh của Yên nhi, ngày thường lại luôn khiêm tốn, ngay cả thần thiếp cũng không biết Yên nhi tài nghệ như vậy.”

Vừa dứt lời, lại lườm Lâu Tâm Nguyệt: “Không giống một số người, nghĩ rằng mình có chút học vấn, liền tỏ ra lợi hại, giống như sợ người trong thiên hạ không biết vậy.”

Lúc này ánh mắt Mai quý phi nhìn Tiêu Yên giống như từ mẫu nhìn thân nữ nhi, hận không thể ôm chặt vào lòng thân mật một bận.

Tiêu Yên lén lau mồ hôi lạnh, đúng là Mai quý phi, lúc này vẫn không quên đá xéo Lâu Tâm Nguyệt, xem ra đã vượt qua cửa ải Boss Mai này.

Nhưng là… tỷ vẫn còn kinh hỉ dành cho các ngươi đấy.

Mọi người cứ tưởng rằng như vậy là quá đủ rồi, nhưng trong mắt bọn họ, kì tích còn chưa kết thúc.

Sau khi đám bươm bướm bay tới bức tranh, từ từ xuất hiện bảy chữ – Ngã Hoa Khai, Hậu Bách Hoa Sát. [trăm hoa tàn lụi, hoa ta nở rộ]

Bảy chữ đó là Tiêu Yên viết từ trước, chẳng qua là dùng nước trong suốt, nên không nhìn ra dấu vết.

Bên trong chứa Vạn Nhật Hương, cho nên sau khi pha màu sắc của hoa cúc, Tiêu Yên cũng cho một chút Vạn Nhật Hương, tuy hàm lượng ít, nhưng nhiêu đó cũng đủ cho hồ điệp* cộng minh. [bươm bướm: để hồ điệp vẫn hay hơn nhỉ?]

Hoàng đế cùng đám lão bà của hắn xem đến choáng váng, ngoác miệng, mắt mở to, xem mấy hồ điệp xếp chữ.

Hoàng hậu vẫn lạnh nhạt ngồi im lặng, bị “kì tích” liên tiếp làm cho kinh ngạc đứng lên, giật mình nói: “Bệ hạ, người xem, hồ điệp lại biết ghép chữ.”

Nghe lời hoàng hậu nói, mọi người lại lần nữa thổn thức đứng lên, hồ điệp biết chữ, lại ghép thành thơ, những ánh mắt kia nhìn Tiêu Yên như đom đóm trong đêm*. [lóe sáng.]

Giờ phút này Lâu Tâm Nguyệt thật hối hận a, hối hận đến tái ruột luôn rồi, ngũ quan vặn vẹo nhăn nhúm, tròng mắt trợn lên như muốn vỡ ra.

Tiêu Yên xuất hiện đầu tiên thể hiện uyên bác thần kì khiến cả sảnh yến hội kinh ngạc, người biểu diễn sau nàng ta, dù tốt đến đâu, cũng sẽ không thể sánh bằng.

Huống chi các nàng biểu diễn toàn là đánh đàn ca múa, những kiểu này hoàng thượng đã chán từ lâu, muốn thắng được Tiêu Yên, thật sự là không thể.

Đột nhiên hoàng thượng lớn tiếng nói: “Tốt, tốt, tốt, thật rất tốt, trăm hoa trước tàn hoa ta mới nở, tranh tốt, thơ tốt, quả thực là thần trí chi bút* a!” [tài năng như thần]

Hoàng thượng liên tục nói ba cái tốt, một câu thần trí chi bút, Tiêu Yên liền nghe giọng của hệ thống tỷ vang lên trong người.
 
Chương 176


[Hệ thống]: Chúc mừng người chơi Tiêu Yên hoàn thành nhiệm vụ Thần Trí Chi Bút, thăng cấp làm họa sĩ trung cấp, nhận được 79 điểm kinh nghiệm, 250 lượng bạc, hai bình Thiên Lí Hương.

Tiêu Yên: Tại sao lại ngu ngốc?

[Hệ thống]: Bởi vì ngươi là họa sĩ trung cấp, cho nên là một kẻ ngốc.

Tiêu Yên: cái gì, nếu là cao cấp chẳng lẽ lại ngốc gấp hai.

[Hệ thống]: Trả lời chính xác, +3 điểm kinh nghiệm.

Tiêu Yên… -_-

“Trăm hoa cũ tàn, hoa ta nở”, mọi người nghe được câu thơ từ trong miệng hoàng thượng, khuôn mặt hiện lên bất đồng.

Câu nói này, lộ ra vẻ ngang ngược kiêu ngạo, đứng đầu ngọn gió, xuất sắc hơn người, ý đồ rõ ràng, quá mức kiêu ngạo a.

Nhiều người không khỏi liên tưởng, các vị cô nương trẻ tuổi đang ngồi ở đây, ai không phải là đóa hoa tươi kiều diễm.

Nhưng người ta không cho ngươi cô hội thể hiện, hơn nữa người ta còn lớn giọng tuyên bố với mọi người: sau khi bổn cô nương tỏa sang, các ngươi đừng hòng vượt qua ta.

Tự tin, phách lối, nhưng lại khiến người ta không thể chán ghét, ở đây làm gì có ai tùy tiện vẽ một bức tranh hoa cúc rồi dẫn đến thật nhiều hồ điệp, ngươi có thể sao, hiển nhiên là không! Cho nên người ta dám nói, trăm hoa cũ tàn, hoa ta nở.

Tiêu Yên nhất thời cao hứng viết câu thơ này, nhưng nàng thừa nhận, chính xác là nàng có ám chỉ khác.

Ai bảo Lâu Tâm Nguyệt đoạt thẻ bài của nàng, ngươi dám đoạt đồ của bổn cô nương, vậy bổn cô nương liền khiến tâm tư của ngươi hỏng từ trong trứng, muốn vướt qua ta, có giỏi thì tỏa sang đi.

Tỷ đây chính là một ngọn núi, tỷ chặn chết ngươi.

Hoàng thượng nở nụ cười đầy mặt, vuốt râu ngồi lại long ỷ, “Rất tốt, trẫm quá mức vui vẻ, Yên nhi, ngươi muốn được ban thưởng gì, trẫm…đều đáp ứng.”

Con ngươi Tiêu Yên đảo một vòng, “Dân nữ muốn gì đều được sao?”

Hoàng thượng ý vị thâm thường cười: “Đương nhiên, ngươi muốn cái gì trẫm đều đồng ý.”

Lời hoàng thượng nói nhất ngôn cửu đỉnh, khiến tất cả người nghe đều căng thẳng, vểnh tai muốn nghe xem Tiêu Yên muốn ban thưởng cái gì, xem nàng có nhân cơ hội này yêu cầu vị trí Duệ vương phi hay không.

Nhất là Lâu Tâm Nguyệt, sống lưng tẳng tắp, môi mím lại, khuôn mặt trắng bệch, chậc chậc… thật là đáng thương.

Ánh mắt nhìn Tiêu Yên quả thực là không đội trời chung, cừu nhân không chết không thôi.

Mai quý phi nghe hoàng thượng nói thật cao hứng, nhưng vừa nghĩ lại, sắc mặt lập tức trắng vài phần, sợ Tiêu Yên nói chuyện không nên nói.
 
Chương 177: Dò Xét Của Đế Vương


Tiêu Yên vui vẻ như chim sẻ, ánh mắt lấp lánh như sao, là tiêu điểm chói sáng nhất toàn trường, nàng cao hứng hành lễ với hoàng thượng: “Tạ ơn hoàng thượng, thật ra… dân nữ có hai thỉnh cầu nho nhỏ, xin hoàng thượng thành toàn.”

Tiêu Yên mới không có ngu ngốc mà nói: cầu xin hoàng thượng ban cho vị trí Duệ vương phi.

Đó là một cái bẫy, một cái bẫy hoàng thượng giăng sẵn, để dò xét ngươi.

Nếu nàng thực sự hướng hoàng thượng cầu xin ví trí Duệ vương phi, hoàng thượng nhất định sẽ mỉm cười đồng ý, nhưng mà… sáng sớm ngày hôm sau, nàng biến mất ở đâu cũng không ai hay biết.

Tâm đế vương, như kim trong lòng biển.

Hoàng thượng mặt không đổi sắc, vẫn mang nụ cười vui vẻ như trước: “a, yêu cầu gì, ngươi nói xem nào.”

Tiêu Yên giả vờ xấu hổ, ngập ngừng một lát mới nói: “Chuyện thứ nhất, xin hoàng thượng… có thể thưởng cho dân nữ văn phòng tứ bảo này, nhất là những phẩm màu kia dân nữ thật sự rất thích.”

Ở trong đó có trộn Vạn Nhật Hương, nếu rơi vào tay người khác, chút tiểu xảo này sẽ bị người khác đâm chọt.

Hoàng thượng cười lớn, hoàng hậu cũng cười, Mai quý phi cũng cười… đám tiểu lão bà cũng cười, những người phía dưới nghe được lời này cũng cười theo.

Một dãy người từ trên xuống dưới nghe được lời này của Tiêu Yên thì thở phào nhẹ nhõm, trong lòng đều vang lên một câu nói: cũng may không đòi cái mũ Duệ vương phi.

Ánh mắt hoàng thượng nhìn Tiêu Yên thêm vài phần từ ái: ” Đứa nhỏ này, tâm thật bé, lại muốn những thứ này, nhanh lên, mang đến Trường Xuân cung cho Tiêu Yên cô nương đi, sau này muốn vẽ tranh cứ việc sai người lấy tới.”

“Tạ ơn hoàng thượng ban thưởng, dân nữ cũng không có đặc biệt yêu thích thứ gì, những thứ thuốc màu này so với trước kia dùng ở nhà thật sự tốt hơn rất nhiều, cho nên… mới thích đến vậy.”

Tiêu Yên ở trong lòng tự khinh bỉ chính mình, thích vẽ tranh? Em gái ngươi đó, ai thèm tốn mấy canh giờ ngồi vẽ một bức tranh chứ.

“Thỉnh cầu thứ hai của ngươi thì sao?” Trong lòng hoàng thượng chần chờ, vạn nhất lần này nàng đòi thì sao bây giờ?

“Chuyện thứ hai, dân nữ vẫn luôn khâm phục tài danh của Lâu cô nương, trước kia không có duyên gặp mặt, hôm nay may mắn ngồi cạnh Lâu cô nương, nói chuyện vài câu, rất hợp ý nhau.”

“Cho nên, dân nữ muốn người biểu diễn tiếp theo là Lâu cô nương, mong hoàng thượng thành toàn, thỏa mãn tâm nguyện nhỏ bé này của dân nữ.”
 
Chương 178


Sau khi Tiêu Yên nói xong liền cảm giác được sau lưng có một ánh mắt cay nghiệt bắn tới, không cần nghĩ cũng biết nhất định là Lâu Tâm Nguyệt.

Nàng nghĩ: hừ, trừng thì trừng đi, tốt nhất trừng rớt luôn tròng mắt, tỷ đây muốn ám toán ngươi đó, ngươi làm được gì, có giỏi thì đến cắn trả đi.

“Cho nên, dân nữ muốn người biểu diễn tiếp theo là Lâu cô nương, mong hoàng thượng thành toàn, thỏa mãn tâm nguyện nhỏ bé này của dân nữ.”

Tiêu Yên mở to đôi mắt ngập nước, cõi lòng tràn đầy mong đợi nhìn hoàng thượng, giống như fan cuồng đang chờ đợi thần tượng của mình bước lên sân khấu.

Tiêu Yên dám nói như vây, hiển nhiên là biết lão hoàng đế nhất định sẽ đồng ý.

Vì vậy yêu cầu này đối với hoàng thượng mà nói, chỉ là chuyện môi trên đụng môi dưới, hơn nữa quyết định chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Hoàng thượng mới không rảnh quan tâm Lâu Tâm Nguyệt có bị mất mặt hay không, có bị Tiêu Yên đè bẹp đến không đáng giá hay không.

Giờ phút này Mai quý phi đã không còn xem Tiêu Yên như quân cờ nữa, nếu như vừa rồi nàng tỏa sáng trước toàn trường, tâm cao khí ngạo.

Vậy thì lúc này, lại rất thức thời, không bị thắng lợi to lớn mà choáng váng đầu óc, tỉnh táo phân tích tình huống trước mắt, không có tùy tiện đụng vào nghịch lân của hoàng đế, càng khiến Mai quý phi thêm hài lòng.

Nhất là khi nghe được yêu cầu thứ hai, Mai quý phi lại càng cảm thấy tri âm khó tìm a.

Lúc này mặc kệ Lâu Tâm Nguyệt lựa chọn ra sân hay thoái lui, cũng đều khiến nàng ta thua triệt để, tóm lại Lâu Tâm Nguyệt hôm nay – đâm lao phải theo lao.

Mai quý phi vui vẻ, nhìn cái gì cũng thấy tốt.

Lúc này trong lòng hoàng thượng lại suy nghĩ một chuyện, rốt cuộc là nha đầu Tiêu Yên kia thành thật, hay là tâm tư quá sâu, biết rõ đây là dò xét của hắn? Cho nên nói ra hai điều cũng không tính là yêu cầu?”

Nhưng mà… nha đầu này cũng chỉ mười bảy mà thôi, cũng không có lăn lộn trong chiến trường kịch liệt như hậu cung, làm sao có được lòng dạ thâm sâu như vậy?

Nếu không, làm gì có ai ngu như thế, buông tha cho cơ hội tốt này?

Nếu như bị nha đầu này đoán ra tâm tư, vậy cái hậu hoạn này không thể giữ lại.

“Đúng vậy, nữ nhi Lâu ái khanh chín tuổi nổi danh, tất nhiên có thể khiến trẫm cùng chúng khanh gia có cảm giác mới mẻ.”
 
Chương 179: Yến Hội Chịu Nhục


Đám đại thần phía dưới hai mặt nhìn nhau, Hoàng thượng không có thời gian nghĩ xem rốt cuộc Tiêu Yên có thuộc loại âm mưu toan tính hay không, vung tay lên, dứt khoát nói.

Sau khi hoàng thượng nói xong, thái giám vừa rồi phát thẻ bài, lập tức cất giọng the thé: “Cho mời Lâu tiểu thư.”

Sắc mặt Lâu Tâm Nguyệt lúc này có thể nói là trắng như sương, lại như màu đất, loại từ ngữ hạn hẹp này không đủ để miêu tả.

Lúc này nàng ta hận đến thối ruột rồi, không ngờ Tiêu Yên lại dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi.

Hoàng thượng mở kim khẩu, nếu nàng dám từ chối, chính là nói, công khai chống đối thánh thượng, nặng hơn thì tru di cửu tộc.

Thân hình gầy gò của Lâu Tâm Nguyệt lay động giống như bất kì lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Tiêu Yên vừa nhìn đã biết chủ ý của nàng ta, đây nhất định là muốn dùng thân thể khó chịu làm cái cớ từ chối, tránh khỏi lần thi đấu nhất định sẽ thua này.

Nàng cười lạnh trong lòng, muốn chạy trốn, vậy phải xem bổn cô nương có cho ngươi cơ hội hay không.

Nàng nâng nụ cười thuần khiết như sen trắng, như chú chim nhỏ nhấc làn váy chạy tới bên cạnh Lâu Tâm Nguyệt.

Thân mật ôm lấy cánh tay nàng ta, giống như tiểu muội làm nũng với tỷ tỷ, lớn giọng: “Lâu tỷ tỷ, chẳng phải mới vừa rồi còn nói chuẩn bị một tiết mục rất đặc biệt sao, muội muội đợi lâu lắm rồi đấy, lúc này chỉ muốn được nhìn ngay lập tức.”

Cơ thể Lâu Tâm Nguyệt lúc này đã cứng ngắc như đá, cách mấy tầng y phục, Tiêu Yên vẫn có thể cảm giác được làn da nàng ta truyền tới cảm giác lạnh lẽo.

Diễn trò, đây là sở trường của nàng đó nha, tỷ muội tình thâm vừa đưa ra, chính là đoạn đường lui của ngươi đó.

Mai quý phi nhắm vào Lâu Tâm Nguyệt đã lâu, lúc này ủng hộ Tiêu Yên không chút kiêng dè, nàng cười lạnh nói với tiểu lão bà giáp ngồi bên cạnh:

“Phải không? Bản cũng cũng không đợi được mà muốn nhìn ngay đây, Lâu gia cô nương học nhiều thi thư, tài hoa hơn người, tất nhiên so với tiểu xảo của Yên nhi phải lợi hại hơn rất nhiều.”

Ngoài mặt thì Mai quý phi chê bai Tiêu Yên, đề cao Lâu Tâm Nguyệt.

Nhưng thật ra là đâm một nhát xuyên tim.

Tiêu Yên nhà người ta tùy tiện dùng chút tiểu xảo cũng có thể kéo tới vô số hồ điệp, ngươi lợi hại như vậy, nhất định là không thua kém.

Đối với Mai quý phi giữa đường nhảy vào Tiêu Yên càng thêm vui vẻ, ôm cánh tay Lâu Tâm Nguyệt lắc lư hai cái.

“Quý phi cô cô nói đúng nha, một chút tiểu xảo của ta, căn bản không đáng nhắc tới, Lâu tỷ tỷ mới là người lợi hại nhất.”
 
Chương 180


Lúc này bất kì ai nhìn Tiêu Yên, đều có một cảm giác đó là một tiểu cô nương đơn thuần khả ái đang sung bái tỷ tỷ trước mặt, trên khuôn mặt, không nén nổi vui mừng.

Tiêu Yên thấy Lâu Tâm Nguyệt không nói gì, tiếp tục hạ thêm liều thuốc độc.

“Mấy năm trước muội muội đã ngưỡng mộ tài danh của tỷ tỷ, hôm nay thật khó khăn mới gặp một lần, ngay cả hoàng thượng cũng nói tỷ tỷ chin tuổi nổi danh, nhất định sẽ khiến mọi người sang mắt, tỷ tỷ nhất định không thỏa mãn nguyện vọng này của muội muội sao?”

Tỷ lôi cả hoàng thượng vào, xem ngươi có dám từ chối không, thử nói không xem nào.

Rốt cuộc đôi môi trắng bệch của Lâu Tâm Nguyệt cũng khó khăn mở ra: “Tiêu Yên, nhục nhã hôm nay, sớm muộn gì ta cũng sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần.”

Khóe môi Tiêu Yên nhếch cao, đầu lông mày lộ ra vui vẻ hiếm thấy: “Ta chờ, chẳng qua… Lâu tỷ tỷ, trước mắt ngươi nên bước qua cửa ải này rồi hẵng nói.”

Giọng hai người rất nhỏ, ngoài trừ các nàng còn lại không ai nghe được, trong mắt người ngoài, thật đúng là cho rằng các nàng đang thân ật trò chuyện đấy.

Lâu Tâm Nguyệt tránh khỏi vòng tay Tiêu Yên, thần sắc so với lúc nãy tốt hơn một chút, hướng hoàng thượng hành lễ.

“Thỉnh hoàng thượng cho phép thần nữ đi xuống chuẩn bị, rất nhanh sẽ xong.”

“Tốt, ngươi cứ việc lui xuống chuẩn bị, trẫm cùng các vị nương nương và chư vị ái khanh ngồi đợi.” hoàng thượng vung tay ý bảo nàng đi nhanh.

Sau khi Lâu Tâm Nguyệt rời khỏi, tiêu Yên lại trở về chỗ ngồi, đang chuẩn bị uống trà thì có giọng nói khẽ truyền đến, tuyển thủ Ất khoan thai bước tới, đến bên tai Tiêu Yên nói nhỏ.

“Ngươi thật lợi hại, rốt cuộc thì làm thế nào vậy? ta chưa từng thấy nhiều hồ điệp như vậy, thật là đẹp.”

“Ta…”

“Ta đã nói với ngươi, hôm nay được thấy Lâu Tâm Nguyệt chật vật như vậy, lát nữa nhất định nàng ta sẽ mất mặt, ha ha ha ngẫm lại trong lòng thật là sung sướng.”

Tiêu Yên O.O! đổ mồ hôi…

“Ngươi…”

“Ngươi tên là Tiêu Yên phải không, ta là xx*, ta với xxx đều rất thích ngươi, chỉ cần không để họ Lâu thắng, chúng ta đều ủng hộ ngươi, có lên!” ((^.^)/)

Sau khi tuyển thủ Ất nói xong liền trở về chỗ của mình, tung tăng như chim sẻ chờ Lâu Tâm Nguyệt mất mặt.

Tiêu Yên nghẹn họng, thật ra vị tỷ tỷ này chỉ đang phát tiết trong lòng đi, chứ nếu không vì sao chỉ nói có hai câu rồi thôi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top