Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Gian Phi

Chương 181: Tiết Mục Của Lâu Tâm Nguyệt


Dù sao Lâu Tâm Nguyệt cũng mang mệnh nữ chủ, mọi người giương mắt mong đợi rất lâu mà nàng còn chưa xuất hiện.

ngay cả hoàng đế cũng có chút sốt ruột: “Xảy ra chuyện gì rồi, nhanh đi xem một chút, đừng để nữ nhi của Lâu ái khanh xảy ra chuyện.”

Một thái giám hầu hạ bên cạnh lĩnh chỉ, vội vàng chạy ra phía sau.

Giọng nói bực mình, kết hợp với lời nói, khiến cho người nghe không khỏi mừng thầm.

những lão thần đứng về phía Mai quý phi, vui vẻ hài lòng, hoàng thượng không thích Lâu Tâm Nguyệt, không hài lòng, vậy… nàng sẽ không thể trở thành Duệ vương phi.

phụ thân Lâu Tâm Nguyệt nâng tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng oán hận nữ nhi.

đợi đến khi mọi người mất hết hứng thú, mới nhìn thấy một đoàn cung nhân hai người một cặp mang theo đèn lồng tự chế, ở giữa sân xếp thành vòng tròn, ngọn đèn cũng không quá sáng, mờ ảo lung linh, tạo cảm giác như đang trong mộng.

lại có người bày một đài tròn đường kính khoảng năm sáu thước vào giữa.

Tiêu Yên cắn môi, sao nàng lại có cảm giác quen thuộc thế nhỉ… cái sân khấu này giống hệt cái ở Thiên Hương các khi nàng nhảy điệu cuối cùng, mặc dù có thay đổi đôi chút, nhưng bố cục cũng chẳng khác tí nào nha.

Tiểu Yên thở dài, nàng hi vọng Lâu Tâm Nguyệt ngàn vạn không cần cho nàng ngạc nhiên quá lớn.

Mặc dù, ở đời này chuyện máu chó hơi bị nhiều, đến khi Lâu Tâm Nguyệt xuất hiện, Tiêu Yên thật cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Em gái ngươi đó, bắt chước? Lâu Tâm Nguyệt vậy mà bắt chước điệu múa của nàng? thật không thể tin được, nàng còn tưởng rằng Lâu Tâm Nguyệt tự cho mình là tài giỏi siêu phàm, dáng vẻ thanh cao, nhất định sẽ dựa vào “thông minh tài trí” của chính mình, tự nghĩ ra chiêu số để đánh bại nàng.

không ngờ, ngay cả thủ đoạn ti tiện như vậy cũng lôi ra, chẳng lẽ không sợ nhiều người như vậy sẽ có người từng xem qua Thiên Cơ cô nương biểu diễn? [sr các nàng, ta ko nhớ nàng ý tên Thiên… gì nữa, hiện tại ko có QT nên ko biết rõ tên, hồi đó edit theo cv nên cũng ko rõ tên lắm. dự là mai mới sửa tên được, nhưng những chương trước kia lười sửa.. thành thật sr rất nhiều!!!]

Tiêu Yên chợt nhớ đến mấy cái bùa xui xẻo nàng có được khi làm nhiệm vụ, ầy… thực xin lỗi Lâu nữ chủ, người ta cũng không muốn đối xử với ngươi như vậy.

ai bảo ngươi rảnh rỗi đi đụng vào họng súng của tỷ đây, không khiến ngươi chết đã thực cảm thấy xin lỗi đảng cùng nhân dân rồi.

từ kho dự trữ ở ngón giữa Tiêu Yên lấy ra bùa xui xẻo, dùng rượu viết tên Lâu Tâm Nguyệt lên tờ giấy mỏng manh có chữ như gà bới, sau đó lá bùa lấy tốc độ ánh sáng bay lên dán vào người Lâu Tâm Nguyệt, tan biến vào trong da của nàng.
 
Chương 182


bởi vì ánh mắt của tất cả mọi người đều đặt trên người Lâu Tâm Nguyệt, cho nên không ai thấy hành động mờ ám của Tiêu Yên.

bùa xui xẻo là một thứ rất thần kì, đây là lần đầu tiên Tiêu Yên sử dụng nó.

cuối cùng tạo thành thương tổn gì cũng chưa biết, nàng rất vui vẻ chờ đợi, đây chính là đồ tốt mà nàng hoàn thành nhiệm vụ mới có được.

bước chân Lâu Tâm Nguyệt nhẹ nhàng uyển chuyển, du dương như bông vải, uốn lượn thật mê người.

một đường đi tới mang theo vài phần mị hoặc, nàng biết gương mặt mình không xinh đẹp, cho nên giống như Tiêu Yên, dùng khăn lụa che mặt, chi để lại đôi mắt xinh đẹp.

đúng lúc Lâu Tâm Nguyệt chuẩn bị bước lên đài, một chuyện xảy ra khiến mọi người không tưởng tượng nổi.

nàng thế mà bước hụt, đạp lên làn váy dài, cơ thể mất cân bằng, chưa kịp hét chói tai, đã ngã đập mặt, trên mặt đài bằng trống vang lên một tiếng trầm thấp.

tròng mắt Tiêu Yên lóe sáng, cắn ngón tay, sợ mình là người đầu tiên bật cười.

trong lòng nhảy nhót hưng phấn, bùa xui xẻo thật trâu bò, ha ha tiếp tục tỏa sáng nga.

một màn bất ngờ trước mắt, làm người xem choáng váng.

Lâu Tâm Nguyệt ngã không nặng, xấu hổ và giận dữ đỏ bừng cả khuôn mặt, muốn từ trên mặt trống đứng lên, nhưng không biết sao lại trượt chân, mỗi lần nàng muốn đứng lên lại ngã xuống, cứ thế lại vang lên tiếng trống trầm thấp.

kể từ đó, tiếng trống vang lên nhiều lần, giống như một kẻ ngốc, ngã xuống lại đứng lên.

không biết ai không nhịn được trước, người đầu tiên bật cười, sau đó là thứ hai rồi thứ ba, rất nhanh cả sảnh đều cười vang.

nhất là Mai quý phi, cười đến chảy nước mắt, chỉ vào Lâu Tâm Nguyệt cười đến không thở nổi.

“Thì ra… đây là Lâu… Lâu cô nương muốn biểu diễn như vậy, bệ hạ… đúng là, khiến cho người ta cảm thấy mới lạ a, thần thiếp lần đầu tiên biết, thì ra trống còn có thể gõ như vậy, thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng, so với Yên nhi vẽ còn thú vị hơn nhiều.”

vốn hoàng đế đã cố gắng hết sức kiềm chế nụ cười của mình, nhưng Mai quý phi vừa nói vậy, hắn cũng không nhịn nổi nữa mà bật cười ha ha: “Ái phi nói phải, nữ nhi của Lâu ái khanh thực sự… không giống người thường đâu.”
 
Chương 183: Tiêu Yên Diễn Trò


Thật ra hoàng đế còn muốn nói thêm một câu: yến hội lần này vô cùng thành công, rất viên mãn, thật sự là yến hội vui vẻ nhất từ trước tới nay!

Nhưng lời này ẩn ý sâu quá, làm vua một nước, thủ lĩnh của dân, hắn chỉ có thể kiệm lời một chút.

Đến hoàng đế cũng nói thế, ở bên dưới cười càng dữ dội, bình thường đám người này có ân oán với Lâu gia giờ nhân cơ hội này đương nhiên không buông tha mà rối rít phụ họa với hoàng đế, dùng nước miếng khiến Lâu Tâm Nguyệt bấy nhầy, đồng thời hung ác giẫm tan nát bộ mặt Lâu gia.

Đầu óc Lâu Tâm Nguyệt trống rỗng, bên tai lùng bùng, nàng không nghe được gì cả, chỉ biết lúc này nàng hoàn toàn tiêu rồi, xong rồi…

Nàng càng gấp gáp, lại càng hoảng loạn, càng hoảng chân càng trơn trượt, vì vậy âm thanh tùng tùng lại không ngừng vang lên khiến đám người kia càng cười ngả nghiêng.

Khuôn mặt phụ thân Lâu Tâm Nguyệt đen như than, đứng dậy nghiến răng nghiến lợi mắng: “Thứ mất mặt, còn không mau cút xuống…”

Thể diện Lâu gia bọn họ, chỉ vì nghiệt chướng này mà mất hết, sau này trên triều một tiểu quan cũng có thể lấy chuyện này mà cười vào mặt hắn, ngay cả vị trí Duệ vương phi cũng đừng hòng nghĩ tới.

Đôi môi Lâu Tâm Nguyệt bị cắn đến nát, nước mắt không ngừng trào ra ngoài, lồng ngực đè nén giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở.

Nàng cũng muốn nhanh chóng rời đi, nhưng mà… cái trống này giống như bị nguyền, thật là trơn trượt không đứng nổi.

Tiêu Yên là người duy nhất không cười ở đây, nàng cắn môi ra vẻ vô cùng kinh ngạc không dám tin nhìn Lâu Tâm Nguyệt, thật ra trong lòng nghẹn cười đến nội thương.

Nếu như có thể, nàng thật sự muốn nằm sấp trên bàn, dùng sức vỗ mặt bàn, cười không kiêng dè như Mai quý phi.

Lúc này toàn trường hỗn loạn không thể kiềm chế, từ hoàng đế tới hoàng hậu, một đám vợ bé trong hậu cung cho tới văn võ bá quan, thiên kim các nhà đến cả những cung nữ thị vệ thái giám cũng cưới đến đau cả bụng tái cả mặt, tiếng cười càng ngày càng lớn.

Giờ phút này, Lâu Tâm Nguyệt thật muốn chết cho xong.

Mai quý phi cười đủ, dõi mắt ra xa nhìn Tiêu Yên, đúng lúc gặp phải tầm mắt của nàng, lúc ánh mắt hai người va chạm thiếu chút nữa nở hoa.
 
Chương 184


Tiêu Yên thở một hơi, sửa sang lại vẻ mặt, tinh thần phấn chấn, thuận tay vuốt phẳng y phục.

Há…lại đến lúc tỷ ra sân.

Cả sảnh đang cười to, Tiêu Yên bước ra, vội vàng đi lên phía trước, đỡ lấy Lâu Tâm Nguyệt, vẻ mặt lo lắng, vô cùng ân cần hỏi: “Lâu tỷ tỷ, tỷ…có khỏe không! Đây, ta đỡ tỷ đi xuống.”

Lâu Tâm Nguyệt bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt khóa chặt Tiêu Yên, hai mắt hằn lên tia máu, khăn lụa trên mặt đã rớt, lộ ra khuôn mặt dữ tợn.

Trong lòng Lâu Tâm Nguyệt vang lên, đều là nàng, tất cả là tại tiện nhân này, kết quả hiện tại của nàng là do tiện nhân này làm hại.

Giờ lại chạy tới đây giả mù sa mưa quan tâm nàng, cơ bản chính là cố ý muốn nhìn nàng bị chê cười.

Cảm xúc Lâu Tâm Nguyệt vốn đã tới bờ vực, lúc này bị Tiêu Yên kích thích, một tia lí trí còn sót lại, trong nháy mắt sụp đổ.

Mạnh mẽ đẩy Tiêu Yên ra, giống như người đàn bà chanh chua hoang dã, mở miệng chửi ầm lên: “Tiện nhân, không cần ngươi đỡ… tất cả là tại ngươi hại ta, là ngươi hại ta…”

Lâu Tạm Nguyệt đã rơi vào trạng thái điên cuồng, vì hiệu quả mờ ảo của sân khấu, khuôn mặt trang điểm quá đậm, đem nàng giống như lệ quỷ, làm gì còn vẻ “đệ nhất tài nữ” thanh cao nhu mì.

Lúc Tiêu Yên đi đỡ Lâu Tâm Nguyệt đã chuẩn bi kỹ, nhất định nàng ta sẽ không thể khống chế tâm tình, đem tất cả tức giận đổ lên người nàng.

Cho nên lúc Lâu Tâm Nguyệt đẩy nàng, nàng thuận đà lùi về phía sau, lảo đảo bước rồi ngã xuống đất một cách nghệ thuật.

Tiêu Yên đưa tay ôm mặt, đôi mắt chứa một giàn lệ, muốn rơi nhưng lại không rơi, hàm răng cắn chặt, đôi môi mím lại, run giọng: “Lâu tỷ tỷ… ngươi…”

Tiêu Yên thể hiện vẻ mặt ủy khuất nghi hoặc vô cùng tinh tế, không nói đến nam nhân, ngay cả nữ nhân cũng muốn lao đến ôm nàng an ủi vài câu.

Lý Tiêu là người đầu tiên xông lên, đỡ Tiêu Yên dậy: “Làm càn, người đâu còn không nhanh đỡ Lâu tiểu thu xuống, tránh cho nàng ta không những làm người khác bị thương, lại còn tổn thương chính mình.”

Lý Tiêu không có nói rõ, nhưng ai cũng hiểu, ý của hắn là Lâu Tâm Nguyệt bị điên.

Hoàng thượng cũng không muốn tiếp tục nhìn nữa, phất phất tay, lập tức có hai cung nữ hung hãn thô lỗ kéo Lâu Tâm Nguyệt ra ngoài.
 
Chương 185: Giải Quyết Xong Nữ Chủ


Nhưng Lâu Tâm Nguyệt không từ bỏ ý định, bị khống chế nhưng vẫn cố gắng gào thét: “Tại mặt trống, nhất định mặt trống có vấn đề….”

Mai quý phi nghe càng thêm vui vẻ, sơ hở lớn như vậy đưa tới trước mặt, nàng không nhân cơ hội, thì đâu phải là Mai quý phi đây?

Vì vậy Mai Boss quát lạnh: “Hoang đường…ý của ngươi, chẳng lẽ người trong hoàng cung cố tình bày trò trên mặt trống hại ngươi ngã? Bản cung không nhớ trong nội cung lại có cái trống lớn như vậy?”

Nữ quan chịu trách nhiệm an bài yến hội lập tức bước ra.

“Hồi bẩm Quý phi nương nương, đúng là trong cung không có cái trống lớn này, đây là Lâu gia tiểu thư mang vào, lúc đầu nô tỳ ngăn lại, nhưng Lâu tiểu thư nói đây là đạo cụ chuẩn bị cho tiết mục đêm nay, không có nó không được.

Sau đó chúng nô tỳ cũng kiểm tra lại, trống kia lớn hơn bình thường rất nhiều, nhưng không có gì khác thường, cho nên… liền để Lâu tiểu thư mang vào.”

Bởi vì lúc đầu nữ quan phái người kiểm tra trống, trong cung cũng chỉ có các nàng chạm qua, nữ quan sợ việc này sẽ liên lụy tới mình nên giải thích rất cặn kẽ chi tiết.

Hoàng đế vuốt râu cười không rõ ý tứ: “Trống tự mình mang vào có vấn đề, lại nói người trong hoàng cung hãm hại, nữ nhi nhà Lâu ái khanh quả nhiên mạnh mẽ.”

Phụ thân Lâu Tâm Nguyệt sợ đến nỗi suýt lên cơn đau tim, phịch quỳ trên mặt đất, nặng nề dập đầu mấy tiếng, cái trán chạn mặt đất phát ra tiếng cộp cộp, khiến người nghe tê dại da đầu.

“Hoàng thượng thứ tội, hoàng thượng thứ tội, nghiệt chướng này không biết sống chết, mong hoàng thượng niệm tình tiểu nữ còn trẻ người non dạ, tạm thời bỏ qua cho nó.”

Lâu Tâm Nguyệt sớm đã bị kéo xuống, mặc dù trong lòng hoàng đế không vui, nhưng cũng không muốn tiếp tục truy cứu, chỉ mắng đôi câu.

“Được rồi, ái khanh bình thường quá bận rộn, nuôi dạy nữ nhi có phần sơ sẩy, sau khi về cũng nên chăm sóc nữ nhi nhiều hơn, hôm nay trẫm thấy hài tử này bị sợ hãi rất nhiều, sau khi trở về nhớ chăm sóc cho tốt, tạm thời đừng ra ngoài.”

Cái gì mà chăm sóc cho tốt, đừng có ra ngoài?

Đây chính là hạ chỉ cấm cửa Lâu Tâm Nguyệt, cũng tuyệt luôn ý nghĩ tranh vị trí Duệ vương phi.

Mặc dù trong lòng phụ thân Lâu Tâm Nguyệt rất không tình nguyện, nhưng vẫn phải thể hiện dáng vẻ cảm động rơi nước mắt, dập đầu cảm tạ ân điển của hoàng đế.
 
Chương 186


Bên kia, Lý Tiêu thấp giọng: “Yên nhi, có làm sao không?”

Tiêu Yên méo mặt, đáng thương nói: “Ngũ ca… hình như… trật chân.”

Mới đầu không có cảm giác gì, nhưng sau khi đứng dậy thấy mắt cá chân trái đau dữ dội.

Lý Tiêu đưa tay chọt trán Tiêu Yên: “Ngươi thật ngốc, nàng ta như vậy, ngươi đi giúp làm gì, có lòng tốt đều như vậy, trên đời này người có lòng tốt luôn bị xem là độc ác, sau này, bớt qua lại với loại người này đi.”

Lý Tiêu rất ghét Lâu Tâm Nguyệt, điểm này của hắn rất giống mẹ.

Cũng không chỉ vì Lâu Tâm Nguyệt cự tuyệt gả cho lão ca của hắn, mà là Lý Tiêu nhìn thấy nữ nhân như vậy liền chán ghét, vụng về lại tự cho là mình tài giỏi, chỉ biết chút ít thi từ, còn tự cho rằng mình hơn người, nhìn ai cũng thấy thấp hơn.

Tiêu Yên nuốt nước miếng, Đại ca ơi lời này tự hiểu là được rồi, ở trước mặt nhiều người như vậy, cũng nên…

“Ngũ ca…” Tiêu Yên đáng thương gọi.

Lý Tiêu tưởng nàng đau chân không chịu nổi, vội vàng bẩm với hoàng thượng: “Phụ hoàng, chân Yên nhi bị trật khớp rồi, nhi thần có thể đưa nàng về nghỉ ngơi trước không.”

Thái độ của hoàng thượng dịu lại: “Vậy nhanh chóng đưa về, nhanh truyền thái y tới Trường Xuân cung.”

Lúc này văn võ bá uan đều tự có tính toán riêng, thái độ của hoàng thượng đổi với Lâu Tâm Nguyệt và Tiêu Yên hoàn toàn trái ngược.

Phải chăng đây là ám chỉ, có phải…hoạng thượng vừa mắt thân thích của Mai quý phi, rất có khả năng chọn nàng làm Duê vương phi, hay nói cách khác… có phải là xem trọng Tam hoàng tử muốn lập thành thái tử?

Hoàng hậu không con trai, chỉ có một công chúa, cho nên ngôi vị hoàng đế nhất định là chọn hoàng tử của các vị phi tần, mà hoàng đế vô cùng tôn trọng huyết thống cùng tôn ti, hậu cung ngoại trừ hoàng hậu thì cũng chỉ có Mai quý phi là cao quý nhất.

Cho nên tương lai nhi tử của Mai quý phi, rất có khả năng trèo lên long ỷ.

Lúc Lý Tiêu đưa Tiêu Yên trở về Trường Xuân cung, thái y đã chờ ở đó.

Sau khi thái y xem chân cho Tiêu Yên, nói không đáng ngại, chỉ bị bong gân, bôi thuốc là được.

Chờ thái y đi, giọng nói hệ thống tỷ vang lên.

[Hệ thống]: chúc mừng người chơi Tiêu Yên, giải trừ nguy cấp, an toàn vượt qua nguy hiểm.

Tiêu Yên: Ôi chao? Không có thưởng?

[Hệ thống]: tài nguyên bổn hệ thống thiếu thốn, bớt ăn chặn.
 
Chương 187: Hệ Thống Đổi Nội Quy


Tiêu Yên: Phi, sao không nói luôn là các người đang cắt giảm chi tiêu đi.

[Hệ thống]: Tiết kiệm tài nguyên cắt giảm chi tiêu, áp dụng trong giai đoạn tiếp theo.

Tiêu Yên: cmn..

[Hệ thống]: Người chơi Tiêu Yên nói bậy, phạt 30 lượng.

Nhắc nhở thêm: sau khi bổn hệ thống nâng cấp, tiến hành thay đổi quy định, người nói bậy, tùy theo nội quy mà trừ tiền phạt.

Tiêu Yên: Lau mồ hôi, dựa vào cái gì, từ lúc ngươi nâng cấp xong, ta đây nói bậy cũng không phải lần đầu tiên, dựa vào cái gì mà trừ tiền của ta, mà ngươi đổi nội quy khi nào?

[Hệ thống]: vừa rồi.

Tiêu Yên: Vừa rồi là sao?

[Hệ thống]: Lúc ngươi nói … “cmn”.

Tiêu Yên co quắp, đem ba chữ “Em gái ngươi” nuốt vào bụng.

Ba mươi lượng đó, là những ba mươi lượng lận đó, đến cả tiếng rút tiền cũng nghe được đây, bạc người ta dùng mồ hôi nước mắt đổi lấy, leng keng…

Mỗi lần sau khi nói chuyện với với hệ thống tỷ, Tiêu Yên không thể không tích tụ một đống oán khí.

Lý Tiêu thấy vẻ mặt Tiêu Yên không tốt, nghĩ rằng vết thương ở chân nàng rất nặng: “Yên nhi, sao sắc mặt lại kém vậy? có phải chân rất đau không?”

“A? không phải đâu, ta đâu có yếu ớt như vậy, sau khi bôi thuốc đã đỡ nhiều rồi, chỉ là nhớ tới Lâu Tâm Nguyệt, trong lòng không thoải mái, Ngũ ca à, huynh mau trở lại đi, yến hội vẫn chưa kết thúc đâu.”

Tiêu Yên bị mất tiền lòng đau như cắt, sau khi hoàn hồn liền đuổi Lý Tiêu đi.

“Ngươi đừng nghĩ nhiều, nàng ta mất mặt là tự nàng ta làm ra, nghỉ ngơi thật tốt, ta đi trước.”

Mặc dù Lý Tiêu không muốn rời đi chút nào, nhưng yến hội mới bắt đầu, còn rất nhiều người chưa ra sân biểu diễn đấy.

Có Tiêu Yên làm rất tốt để so sánh, những cô nương khác không dám lên đài, nhưng có Lâu Tâm Nguyệt làm rất tệ để đẩy lên, các nàng bỗng thấy tự tin nhiều hơn, dù sao có kém cỏi cỡ nào, cũng không tệ bằng Lâu Tâm Nguyệt.

Cho nên bọn họ mang theo nồng nhiệt, tích cực lên đài diễn tài nghệ tranh cử vị trí Duệ vương phi, mặc dù Lý Tiêu được hoàng đế cho phép rời đi nhưng khách nhân còn đó không trở lại không được.

Tiêu Yên phất tay: “Không sao, đi đi…” đinh nhanh lên, ta còn bận mặc niệm cho ba mươi lượng bạc đây.

Lý Tiêu đi rồi, rốt cuộc Thúy Trúc có thể trở về với cương vị của mình, đỡ Tiêu Yên lên giường nghỉ ngơi: “Tiểu thư, ngài đừng thân cận với Ngũ hoàng tử quá, dù sao nam nữ cũng phải có khoảng cách.”

“Lại nói Mai quý phi muốn ngài tranh vị trí Duệ vương phi, nếu ngài có tình cảm với ngũ hoàng tử, vậy sẽ không tốt.”
 
Chương 188


Tiêu Yên phì cười, nha đầu Thúy Trúc đi theo nàng, những bản lãnh khác không nói, nhưng da mặt thì ngày càng dày, tư tình luyến ai mà một cô nương chưa chồng cũng có thể nói ra miệng.

Thúy Trúc nhắc đến Duệ vương phi khiến Tiêu Yên nhớ tới một chuyện, thuận miệng hỏi: “Thúy Trúc, cái vị Duệ vương khiến mọi người tranh đoạt tên là gì thế?”

Tiêu Yên chỉ quan tâm tới mạng nhỏ của mình, đối với cái gì mà Duệ vương Huệ vương, một chút cũng không hứng thú, đương nhiên cũng không biết cái người nam nhân mình phải tốn công đi tranh giành tên là gì.

“Nô tỳ nghe người ta gọi tục danh của Duệ vương là Phựơng Húc.”

“Cái tên này có chút quen, tự của hai chữ kia?” Tiêu Yên cảm thấy tên này rất quen thuộc, nhưng vẫn không nhớ ra.

“Hình như là Phượng trong Phượng hoàng, Húc trong mặt trời mọc, tiểu thư nô tỳ thấy cái tên này rất hay, nô tỳ còn nghe nói Duệ vương gia là một người rất lợi hại tướng mạo cũng rất tốt, tiểu thư…không bằng mục tiêu của người là khiến Duệ vương xem người như vị hôn thê tương lại đi.”

Tiêu Yên chỉ nghe thấy câu trước, câu sau căn bản không quan tâm, chỉ gật đầu bừa.

Cái tên Phượng Húc này, sao nàng cứ cảm thấy, nghe ở đâu rồi nhỉ?

Phượng Húc, Phượng Húc? Là một trong số những phu quân của Lâu Tâm Nguyệt trong nguyên tác.

Nhưng mà, trong nguyên tác cũng không có nói là Lâu Tâm Nguyệt thích Duệ vương, nhưng hiện tại nàng có thể khẳng định Lâu Tâm Nguyệt rất rất thích vị Duệ vương kia.

Nàng thật buồn bực, dù cố gắng nhớ lại cũng không thể nhớ hết những nam nhân dính dáng đến Lâu Tâm Nguyệt.

Đột nhiên linh quang chợt lóe, bỗng chốc ngồi dậy.

Nàng nhớ rồi, trong nguyên tác, sau khi Lâu Tâm Nguyệt trốn khỏi Tu La cung, quen một nam nhân tên là Phong Hứa.

Trong sách chỉ nói qua loa rằng nam nhân kia có thân phận không đơn giản, Lâu Tâm Nguyệt lại yêu mến hắn.

Nhưng người nam nhân kia gọi là Phong Hứa chứ không phải Phượng Húc.

Khoan đã, Tiêu Yên đột nhiên nghĩ tới một khả năng – lỗi chính tả. [vấn đề này chỉ có người biết tiếng Tung hiểu, chứ ad ko hiểu xíu nào về hai chữ đó có giống nhau hay ko nên ko thể giải thích nha.]

Nghĩ tới đây nàng lập tức giận sôi gan, xúc động đến mức muốn giết tác giả.

Khóe miệng nàng giật giật, lại tiếp tục nằm xuống, dựng ngón giữa với đỉnh màn.

Đột nhiên trước mặt hiện ra một cái đầu bù xù: “Tiểu thư đang làm gì đó, tuyện tập mắt quáng gà sao?”
 
Chương 189


Tiêu Yên thổ huyết, đẩy đầu Thúy Trúc ra: “Hiện tại tiểu thư nhà ngươi muốn ngủ, ngươi tự chơi một mình đi.”

“Ồ…”

Sau khi Thúy Trúc rời đi, Tiêu Yên ở trên giường lăn qua lộn lại, làm gì có chút buồn ngủ nào.

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện khiến người kích động, nàng chỉnh Lâu Tâm Nguyệt được bàn tay vàng trong nguyên tác thảm như vậy.

Ai nha, Tiêu Yên sao có thể ác như vậy a, sao có thể để người ta xem như hồng mềm mà bóp được chứ.

Tiêu Yên được thể vênh mặt, tính cảnh giác mới rèn được lại bỏ quên, vì vậy phiền toái cũng bám theo.

Nàng làm sao có thể biết, có người ăn gan hùm mật gấu, dám xông vào hoàng cung, chạy tới cung Mai quý phi được hoàng đế sủng ái để cướp người.

Đợi đến lúc phát hiện ra có người đến gần, thì người ta đã đứng trước cửa phòng nàng.

Hô hấp nàng chậm lại, tinh thần lập tức giương cao.

Người đến có võ công, đi không tiếng động, nếu là nô tài ở Trường Xuân cung, hoặc ai đó đến tìm nàng, không thể nào cố gắng bước nhẹ như vậy, giống như sợ nàng phát hiện.

Cho nên nàng chắc chắn, mục đích người này không đơn giản, tất nhiên quan trọng là không muốn cho ai biết.

Nàng còn chưa kịp hô to – Có thích khách. Đôi mắt đã trợn lên ngã ngất đi.

Trước khi ngất, nàng nhìn ngoài cửa phòng, trong lỏng nảy lên mấy chữ.

“Khói mê, con mẹ nó chứ…”

Cửa phòng bị đẩy ra, một thân hắc ảnh giống như gió lao về phía giường Tiêu Yên.



Trong bóng đêm mịt mờ, trăng sáng giương cao, tiền điện nhóm tranh đoạt vị trí vương phi vẫn tiếp tục, vì lựa chọn cuối cung mà nỗ lực.

Hoàng thượng vẫn cố gắng ra vẻ “Không tệ không tệ, cho tất cả mọi người vẻ mặt thật tốt…”

Văn võ cả triều, còn có các vị khách đặc biệt tích cực phụ họa.

Không ai hay biết lúc này trong Trường Xuân cung có một bóng đen, như quỷ như mị, khiêng Tiêu Yên đang mê man, liên tục nhảy mấy cái rồi biến mất trong bóng đêm.

Cả một quá trình bắt cóc, không một ai phát hiện, thủ đoạn gọn gàng linh hoạt.

Bóng đen khiêng Tiêu Yên, hướng phương Bắc chạy như bay, cuối cùng nhảy vào một tòa đại trạch.

Trong phòng có một nam nhân đang vùi đầu vẽ tranh, vì cúi đầu nên không rõ tướng mạo, chỉ thấy cánh tay cầm bút, đã cực kì đẹp mắt.
 
Chương 190


Không phải hắn có làn da trơn bóng, trắng nõn như ngọc, ngược lại da hắn màu bánh mật, sáng óng, so với “trắng” kia còn hấp dẫn hơn.

Ngón tay thon dài, tư thế cầm bút rất tao nhã, mặc dù giống như không có sức lực, nhưng người khác đừng hòng lấy được cây bút trong tay hắn.

Chỉ mặc một bộ đồ trong, tùy ý khoác một chiếc áo ngoài dệt lụa mạ vàng tinh xảo, tóc dài xõa ở sau lưng.

Trên vai bóng đen vẫn còn khiêng Tiêu Yên, cung kính đứng trước mặt nam nhân: “Gia, đã trói người mang về.”

“Đi lâu như vậy.” người kia không ngẩng đầu, giọng nói trầm thấp.

Trên trán hắc y nhân rơi ra hai giọt mồ hôi lạnh. “Gia, nha đầu này vô cùng cảnh giác, suýt chút nữa bị phát hiện.”

“Nàng biết võ công?”

“Không, nhưng thính lực rất tinh.”

“Lui xuống trước đi.”

“Mang đi đâu?”

“Mật thất.”

Bóng đen nhìn mỹ nhân trên vai, gia cũng chẳng biết thương hương tiếc ngọc, cô nương xinh đẹp như vậy sao có thể ném vào cái hầm lạnh lẽo đó chứ.

Mặc dù trong lòng hắn không nỡ, nhưng lệnh của gia không thể làm trái.



Tiêu Yên bị đông lạnh mà tỉnh, nàng không biết đã qua bao lâu, sau khi tỉnh lại thấy tay chân bị trói chặt, cả người không thể động đậy.

Liếc mắt nhìn bốn phía, không một bóng người.

Cái chỗ này thật kín đáo… có thể tưởng tượng, trong mỗi phim truyền hình cổ trang đều có một nơi như vậy – con mẹ nó, mật thất!

Tiêu Yên đối với người trói nàng kia, hận vô cùng, lúc này nàng vừa lạnh vừa đói, lại còn lo lắng không yên.

Sờ sờ tiểu Hồng vẫn quấn trên cánh tay, lúc này mới an tâm một chút.

Tiêu Yên không hiểu vì sao lúc hắc y nhân kia trói nàng tiểu Hồng lại không cắn hắn, chẳng lẽ bởi vì nàng không có ra lệnh công kích?

Lúc này nàng nằm trên mặt đất lạnh lẽo đã hơn một canh giờ, vẫn chưa thấy ai.

Không biết có phải tại hoàn cảnh ác liệt hay không mà thời gian trôi qua thật chậm, nàng cảm thấy như đã qua rất lâu, cuối cùng không chịu nổi, không quan tâm gì nữa, hắng cổ họng hét chói tai.
 
Chương 191: Bị Bắt 2


“Này, có ai hay không, không chết thì lên tiếng đi, các người có nhân tính không vậy, nơi quỷ quái này mà ở được hả? lão nương đói bụng, muốn ăn cơm.”

Sau khi hét lên, không có ai trả lời, Tiêu Yên lạnh tới nỗi hai hàm răng va vào nhau: “Không ai xuống đây, cô nãi nãi hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà các người, bắt đầu từ cha mẹ nhà ngươi.”

Bắt giặc phải bắt vua trước, chửi người thì phải chửi mẹ nó, Tiêu Yên quyết định nếu thật sự không có ai xuống nàng sẽ bắt đầu đào mả cha mẹ hắn lên.

Không biết có phải nàng uy hiếp muốn hỏi thăm tổ tông nhà người ta hay không, không lâu sau thì có người xuống.

Từ đầu đến chân đều bịt vải đen, trên mặt chỉ ló ra hai lỗ, để người ta nhìn thấy hai tròng mắt xanh, một thân trang phục như này y hệt đám cướp ngân hàng.

Nàng không biết có phải nam nhân này hạ thuốc mê nàng hay không, cảnh giác hỏi: “Này, có phải ngươi là người khiến ta hôn mê?”

Hắc y nhân lập tức trả lời: “Đương nhiên không phải ta, ta sao có thể dùng cái chiêu thức không chút phẩm vị đó chứ.”

Nàng không thấy vẻ mặt hắn, nhưng nàng có cảm giác mãnh liệt rằng người nam nhân này đang rất kích động, hắn có mâu thuẫn với mê dược.

“Nếu như ngươi có phẩm vị, lúc này nên thả ta ra.”

Hắc y nhân cười hắc hắc: “Ngươi coi ta là đồ ngốc hả, thả ngươi, rồi lại chạy đi tóm ngươi trở về, có biết đoạn đường này có bao nhiêu mệt mỏi không hả, suýt nữa dọa chết ta, nhanh lên, theo ta, gia ta muốn gặp ngươi.”

Tiêu Yên chu môi, đầu óc nam nhân này không bình thường, nàng quyết định cướp lời nói trước.

“Gia các ngươi là ai?”

Hắc y nhân giật một mảnh vải đen ở bên hông, che kín mắt Tiêu Yên, “Ngươi đã không biết, còn hỏi nhiều làm gì.”

Nàng muốn ói máu, hả hả, chính vì không biết, nên tỷ mới hỏi, tỷ đây muốn biết, vô duyên vô cớ, là tên cặn bã nào hơn nửa đêm bắt tỷ từ hoàng cung ra đây?

Hắc y nhân không để nàng có cơ hội tiếp tục, nhấc nàng lên, vác ra khỏi hầm.

Sau khi ra khỏi hầm, nàng cảm giác được ấm áp, từ từ xua tan lạnh lẽo trên người, nàng hít mũi, một loại hơi thể nhẹ nhàng khoan khoái, kết luận, đang là ban ngày.
 
Chương 192


Đi không bao lâu nàng ngửi thấy mùi máu tươi, hơn nữa hắc y nhân càng đi về phía trước, mùi máu tươi càng đậm.

Nàng không biết đã qua bao lâu, đợi đến khi dừng lại, có người đặt nàng ngồi lên ghế, cởi dây trân người, nhưng không cởi vải che mắt.

Đang lúc nàng lo lắng khẩn trương, không biết làm sao để chạy, đột nhiên có một nam nhân dùng sức nhấc cằm nàng lên, cười tà nói.

“Dáng vẻ được thông qua, so với mấy loại không đứng đắn thì tốt hơn nhiều, đáng tiếc… nữ nhân xinh đẹp gia gặp không ít, lúc này gia muốn có cảm giác mới mẻ, giữ lại cũng vô dụng, kéo ra ngoài giết.”

Một nam nhân có giọng nói thô lỗ hỏi: “Gia, muốn giết sao, chơi trước được không? Cô nàng này rất xinh tươi.”

“Giết…”

Cơ thể Tiêu Yên căng thẳng, đúng lúc này giọng nói của hệ thống tỷ vang lên.

[Hệ thống]: Kính gửi người chơi Tiêu Yên, ngài đã kích hoạt nhiệm vụ mới – Con tin bỏ chạy.

Nhắc nhở thêm: nhiệm vụ lần này không giới hạn thời gian, nhắc nhở người chơi tự cầu phúc.

Tiêu Yên vừa nghe liền nóng nảy, hệ thống tỷ lúc này không giống như bình thường, tự cầu nhiều phúc, nghĩa là phải tự dựa vào sức mình, không thể nhờ người khác.

Nàng thật vất vả còn sống ra khỏi Tiêu gia, vào cung lại gặp mấy phen sinh tử lúc nào cũng muốn liều mạng bỏ chạy, trải qua biết bao gian khổ mới sống đến nay.

Vậy mà ngay cả người hại chết mình là ai cũng không biết.

Tiêu Yên dựa theo hướng giọng nói, lao tới nhào vào nam nhân trước mặt, kéo vạt áo hắn.

“Đại ca, chờ chút, đừng giết ta, ta có thể giặt quần áo nấu cơm che củi, biết làm ấm giường, thân thể mềm mại ôm rất tốt, biết làm nhiều thứ, cái gì cũng làm được, ngươi giữ ta lại đi.”

Lúc đầu nàng cũng không quá lo lắng, nhưng từ sau khi ra khỏi hầm, dọc theo đường đi nàng ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.

Mặc dù chỗ này không có, nhưng nàng có thể cảm thấy đám người này nhất định là những kẻ giết người như ngóe, ác nhân giết người không chớp mắt.

Nàng vì bảo vệ tính mạng nhất định phải cố gắng tỏ ra đáng thương, nàng là người nhát gan, không muốn chết ở đây đâu.

Nàng muốn để tiểu Hồng cắn bọn họ, nhưng tiểu Hồng chỉ là một con rắn nhỏ, mổi lần chỉ cắn một ngụm, lại còn phải chạy tới trên người mới cắn được.
 
Chương 193: Có Da Mặt Dày, Tung Hoành Thiên Hạ!


Nếu là người không có võ công thì không nói, nhưng nhóm người tàn ác này, có thể thần không biết quỷ không hay đưa nàng từ trong cung đi ra tất nhiên là võ công rất lợi hại, nói không chừng tiểu Hồng chưa kịp cắn bọn họ, đã bị chém thành vài đoạn.

Vừa rồi nàng cũng không chú ý bản thân nói cái gì, nhưng sau khi nàng nói xong, lập tức nghe được tiếng cười của đám nam nhân.

Một nam nhân trẻ tuổi nói: “Gia, cô nương này thật là thú vị, so với mấy loại chỉ biết khóc sướt mướt, hoặc là bị dọa bất tỉnh thì tốt hơn nhiều, hay là…”

Hắn còn chưa nói xong, nam nhân mới vừa nói muốn giết nàng lên tiếng: “Thật sự cái gì cũng làm… ấm giường cũng được?”

Nàng giả vờ như không nghe được vẻ dâm tà trong giọng nói kia, cất tiếng trả lời.

“Phải phải, cái gì ta cũng có thể làm, dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn quỷ, làm nhiều hơn bò, ăn lại rất ít, tóm lại chỉ cần ngươi lưu ta tuyệt đối một vốn bốn lời, nhất định không lỗ.”

Đám nam nhân xung quanh cười dữ dội hơn: “Gia, đây là tiểu cô nương khó gặp, ngài ngàn vạn không nên giết.”

Nam nhân kia giống như rất thích thú: “Theo như ngươi nói, giữ ngươi lại là gia chiếm tiện nghi lớn.”

Tiêu Yên cười hắc hắc: “Ha ha… ngài hiểu vậy cũng không sai.”

“Nhưng mà… gia là một người không thích chiếm tiện nghi của người khác.”

Tiêu Yên khổ sở, không chiếm tiện nghi, vậy là, lại muốn giết nàng? Chẳng lẽ nàng phải chết?

Bán mình làm nô không được, vậy thì bán mình làm thê.

Tiêu Yên lập tức chỉnh lại tâm tình, nhanh chóng phấn chấn lại.

Một tay nắm ngực áo mình, một tay níu lấy y phục của nam nhân, nức nở nói.

“Đại ca, ngươi không thể giết ta, mặc dù không thấy dáng vẻ của đại ca, nhưng vừa nãy mới bắt đầu nghe giọng của đại ca, ta bỗng dưng thật xúc động, đại ca nhất định là phu quân trong mệnh cách của ta.”

Lúc này nàng không còn nghe tiếng cười nữa, ngược lại là tiếng hít khí, sau đó là vài tiếng lạch cạch, giống như có vật gì đó rơi trên mặt đất.

Phỏng chừng nam nhân kia bị thổ lộ mạnh mẽ cường hãn của Tiêu Yên làm cho rung động, qua một lúc lâu mới mở miệng.
 
Chương 194


“Ý ngươi là đối với gia nhất kiến chung tình, a không… vừa nghe đã chung tình.”

Tiêu Yên hung hăng gật đầu một cái: “Đúng vậy, vừa nghe chung tình, nếu như đại ca có thể cho ta gặp một lần, ta đảm bảo cuộc đời này thề không phải ngài không gả.”

Nếu ngươi dám để cho lão nương nhìn thấy ngươi lớn lên như nào, lão nương thề sẽ đem ngươi đi bầm thây vạn đoạn.

“Nhưng sao gia tin lời này của ngươi? Rất giả dối!” đương nhiên, nam nhân tuyệt đối không tin lời Tiêu Yên nói.

Nàng suýt chút nữa nghiến gãy răng cửa, vậy cũng không được, nghé con đáng chết này rốt cuộc có phải nam nhân không vậy.

Nghĩ thì nghĩ, nàng vẫn tiếp tục mặt dày nói: “Đại ca, tại sao ngài có thể bỏ mặc không quan tâm một thiếu nữ có lòng mến mộ ngài đây?”

Lúc này vì bảo vệ mạng sống, đến cả cái bản mặt già nua tám đời này nàng cũng vứt, các vị tổ tông nhất định phải phù hộ cho tiểu nữ vượt qua cơn nguy hiểm này.

“Ý ngươi là… chẳng lẽ ngươi là thiếu nữ?” ánh mắt nam nhân nhìn về nơi mềm mại cao ngất của Tiêu Yên, lại rơi xuống phần eo mảnh khảnh.

“Đương nhiên, điều này không rõ ràng sao? Chẳng lẽ ngài cảm thấy ta là thiếu niên?” Tiêu Yên lập tức ngẩng đầu ưỡn cao ngực, nàng cảm thấy đường cong của mình rất hoàn mỹ, tuyệt đối không có chuyện nhìn nhầm giới tính.

“Ngươi xác định?”

“Đương nhiên xác định.” Nàng nghi ngờ không biết có phải nam nhân này chưa từng chạm qua nữ nhân hay không? Cho nên không biết kết cấu của nữ nhân ra sao?

Ngay lập tức, nam nhân kia nói một câu khiến nàng muốn đào mồ mả mười tám đời tổ tông hắn lên.

Nam nhân cười hơ hớ nói: “Làm sao gia biết được, lỡ đâu ngươi là thiếu phụ thì sao?”

Tiêu Yên run rẩy, tay nắm áo nam nhân không chắc, quỳ trên mặt đất.

Cái đờ cờ mờ… quá vũ nhục người, thiếu phụ? Chỗ nào của nàng nhìn giống thiếu phụ? Có thiếu phụ nào ngọt ngào thanh thuần như nàng sao?

Chẳng qua, không quan hệ, trên đời này có da mặt dày đi tung hoành khắp thiên hạ cũng không sợ.

Nàng nâng cao tinh thần chiến đấu, sống lưng thẳng tắp, hất cằm, thanh tú động lòng người nói: “Vậy đại ca ngài có thể thử một lần! lần đầu tiên của thiếu nữ luôn có điểm rõ ràng.”

Nam nhân kia hoàn toàn bị kinh sợ, thì ra trên đời này… thật sự có người không biết xấu hổ đến nhường này, quá cực phẩm.

Thử thân? Kiểm hàng? Rốt cuộc chuyện này có xảy ra hay không.

Cuối cùng nam nhân ôm lấy Tiêu Yên, tại bộ ngực ngạo nghễ bóp một cái, ở cái mông vểnh cao nhéo một phen, ném lại một câu: “Cơ thể này quả nhiên mềm mại.”
 
Chương 195: Ưu Đãi Đặc Biệt


Lúc ấy cả người Tiêu Yên cứng lại, cái gì, sao có thể bóp những chỗ nhô lên của ta, grrr… trứng thối, đại phôi đản…

“Dẫn đi, nếu đã nhất thính chung tình với gia, gia cũng không thể không có nhân tính, cho nàng một phòng đơn…” nam nhân hình như vẫn còn lưu luyến, vuốt ve cái mặt Tiêu Yên thêm mấy bận.

Nàng thật tò mò, cái loại nhân tính này cũng có thể xuất hiện trên người một bầy cướp sao?

Nếu không phải nhờ nàng mặt dày, liều mạng, khiến bọn họ vui vẻ, để bọn họ cảm thấy nàng là một tiểu quỷ nhát gan sợ chết, bọn họ có thể thả nàng sao.

Khiến người ta buông lòng phòng bị, cả người thư thái, sẽ nhạt đi sát khí trên người.

Lúc này có thể nói là Tiêu Yên đã thành công, nếu như giả vờ mạnh mẽ thà chết cũng không khuất phục, không biết còn bị hành hạ thành cái gì nữa.

Nàng chính là loại nhu nhược, không có ý chí, không đòi hỏi cao, cho nên nàng sống sót.

Aj… hai chữ sinh tồn này, nhìn thì đơn giản, nhưng để làm được thì rất gian nan.

Diễn trò đâu phải dễ, từ lúc bắt đầu đến kết thúc, không thể có một chút sơ sót, Tiêu Yên xấu hổ: “Đại ca… vậy, ta về nghỉ, ngươi nhớ tới tìm người ta nha!”

Nam nhân không lên tiếng, chỉ trả lời nàng bằng một… nụ cười mang theo tà niệm*, Tiêu Yên nghe mà cứng chân. [suy nghĩ dâm tà.]

Hắc y nhân mang Tiêu Yên từ hầm ra ngoài, giờ lại dần nàng đi nghỉ.

Dọc theo đường đi hắn nói nhiều hơn lúc đầu, ngược lại lúc này nàng không có hứng, ngươi nói xem có ai mới vừa tìm được đường sống trong cõi chết, giờ còn có thể nói đùa?

Dù bị che mắt nhưng nàng vẫn cảm giác được có ánh mắt chiếu vào mình, mang theo hứng thú nồng đậm, giống như nàng là một vật gì đó rất thú vị.

Đến nơi, nàng mới biết thế nào gọi là một gian nhà, mẹ nó chính là một nhà lao đơn.

Cọc gỗ thô to như bắp đùi làm cửa, bốn vách tường xây bằng đá xanh, há… từ hầm đổi thành nhà lao, đãi ngộ này… thật sự là “5 sao” a.

Sau nàng lại phát hiện phía đối diện là mười mấy người nhồi nhét trong phòng giam to bằng bàn tay, nàng cảm thấy nam nhân kia đối với mình thật đúng là con mẹ nó có tình người.

Nhắc tới cung khéo, trong đám tiểu cô nương khóc sướt mướt đối diện, có vài gương mặt quen quen.

Hơn nữa là mới gặp gần đây, ví như… một trong những ứng cử cho vị trí Duệ vương phi, tuyển thủ Ất, tuyển thủ Giáp…
 
Chương 196


Tiêu Yên quét một lượt qua đám cô nương kia, không nhìn thì thôi, vừa nhìn mới biết hình như tất cả đều là thiên kim tiểu thư tham gia ứng cử Duệ vương phi.

Người này thật khó lường, trói người từ trong hoàng cung ra đã đủ lợi hại.

Vậy mà vẫn có thể đồng thời đem nữ nhi của đám đại thần trói đến.

Ngươi nghĩ xem trong thiên hạ này ai có thể chơi đùa đám cán bộ cao cấp của kinh đô đây, ra vào hậu hoa viên nhà người ta, mà cứ như là dạo hậu hoa viên nhà mình?

Nàng nghĩ thật lâu vẫn không có đầu mối, chỉ có thể đối với người nam nhân này vạn phần bái phục.

Nếu như không phải hắn có quyền thế ngất trời, vậy thì chính là hắn không hề lo sợ.

Còn nữa, mục đích của người này là gì, không muốn Duệ vương thú lão bà? Hay không muốn hắn cùng hoàng tử nào đó kết liên minh?

Lúc đến gần hắn, nàng ngửi được mùi thơm cực kỳ thanh nhã khiến lòng người khoan khoái thoải mái.

Không phải là hương hoa cỏ, cũng không phải xạ hương, mùi rất đặc biệt, chỉ cần ngửi qua một lần nhất định không quên.

Lúc ở cạnh Mai quý phi từng ngửi một lần, bà ta nói, loại hương này quy định đẳng cấp rất nghiêm khắc, là huân hương ngự chế*. [chế riêng cho vua.]

Chỉ có hoàng đế cùng thân vương, hoàng hậu quý phi mới được dùng, trong thiên hạ người có thể dùng hương này không quá mấy chục.

Vậy người bắt các nàng, khẳng định không phải hoàng đế, cũng không phải vợ lớn và đám tiểu lão bà hoàng đế, còn dư lại chính là anh em nhà hoàng đế và đám con cháu. [nàng ấy suy nghĩ dùng từ hiện đại nên ta giữ nguyên hđ nha, chứ ko phải truyện cổ đại mà dùng từ hđ đâu.]

Lúc nàng đang khổ sở suy luận, đám tiểu cô nương đối diện sợ hãi khi nhận ra nàng chính là người thanh danh vang dội trong yến hội, Tiêu Yên nhất họa kinh thiên*. [một bức tranh kinh động lòng người.]

Chỉ là các nàng không vội vàng liên thủ.

Ngược lại lại nổi lên nội chiến trước, nguyên nhân nội chiến chính là chế độ “Nhà giam” không công bằng.

Một người mặc y phục mát mẻ trắng mịn đến gần cửa, ngước khuôn mặt cùng ánh mắt hoa đào gào khóc, dáng vẻ bất thiện hướng về Tiêu Yên.

“Này, vì sao ngươi có thể ở một mình một gian, chúng ta lại nhét mười mấy người chung một chỗ, có phải ngươi có liên quan đến đám cướp này, bắt chúng ta đến đây, có liên quan tới ngươi không?”

Rất nhanh có người phụ họa: “Đúng vậy, tất cả mọi người đều bị bắt tới, ngươi là cái thá gì, dựa vào đâu mà được ưu đãi đặc biệt?” [ thế này mà ưu đãi đặc biệt?]
 
Chương 197: Đi Hai Về Một


Các nàng đều là những tiểu thư khuê các được nuông chiều từ bé, mỗi người đều là bảo bối trong nhà, bình thường bị lạnh một chút nóng một chút đều là chuyện lớn, từng người đều sống trong kim ốc.

Hôm nay nhiều người thế này mà lại chen chúc trong nhà giam nhỏ bé lạnh lẽo, còn có mùi ẩm mốc nữa chứ.

Đáng lẽ nếu tất cả mọi người cùng ở một chỗ, đãi ngộ giống nhau, thì cũng không có gì để oán giận.

Nhưng Tiêu Yên lại một mình một gian phòng giam, điều này khiến lửa giận trong lòng các nàng hừng hực bốc lên.

Thật ra đây chỉ là giận chó đánh mèo, các nàng không dám tức giận bọn cướp, cho nên tất cả giận dữ cũng chỉ có thể đổ lên đầu Tiêu Yên.

Nàng không thích thể loại nữ nhân vênh mặt hất hàm sai khiến này, ở hoàn cảnh này mà còn mang theo bản tính đại tiểu thư vênh váo, ngươi cho rằng ai cũng nhường nhịn ngươi như đám hạ nhân trong nhà sao, thật sự là không biết sống chết.

Nếu nàng thực sự cùng phe với bọn cướp kia, chẳng lẽ nàng có bệnh hay sao mà tự mình chui vào nhà giam đây?

Theo nàng thì người đáng nghi nhất phải là Lâu Tâm Nguyệt.

Bởi vì tất cả những người dự thi đều bị bắt, chỉ có mình nàng ta là không.

Hửm… chẳng lẽ bọn cướp biết Lâu Tâm Nguyệt đã không còn tự cách tranh đoạt vị trí Duệ vương phi, cho nên từ bi không bắt cũng nên.

Nàng nhún nhún vai ra vẻ mình vô tội: “Đúng vậy, ta thật sự không có gì bằng các ngươi, ta cũng muốn biết vì sao, ta lại có thể một mình một gian nhà giam?”

Không sợ địch nhân như sói, chỉ sợ đồng đội như heo.

Hừ, đây là một ví dụ sống sờ sờ a!

Một đám nữ nhân, không nghĩ cách làm sao có thể bỏ chạy.

Lúc này còn lên mặt xem ai ở nhà giam tốt hơn, quả thực là một đám đần.

Nhưng đúng thật là nhà giam của Tiêu Yên so với bọn họ tốt hơn nhiều, có lẽ vì trên đỉnh có một lỗ nhỏ đón ánh sáng mặt trời, cho nên không những không ẩm ướt mà còn khô mát…

Hai ngày sau không còn ai chú ý tới nàng nữa, giống như nàng chỉ là vật trang trí.

Tên nam nhân khen thân thể nàng mềm mại cũng không có đến, loại chuyện làm ấm giường cũng chưa xảy ra.

Ngược lại mỗi ngày đều có người mang hai nữ tử ở đối diện đi, nhưng lúc về chỉ còn một.
 
Chương 198


Mà người trở lại kia khuôn mặt ngờ nghệch, mặt mũi đầy nước mắt, hành động cứng ngắc như robo, rõ ràng là trải qua kích thích thật lớn.

Nàng thấy, có hai lần nữ hài nhi trở về ở trên làn váy còn có vết máu.

Chính bởi vì vậy, số lượng người ở phía đối diện giảm mạnh, dần dần không còn ai nói nhà giam của các nàng chật chội nữa.

Trong đầu Tiêu Yên hiện lên một suy nghĩ khiến người ta rợn tóc gáy, không phải mỗi lần dẫn đi hai người, sau đó cho các nàng biết, giữa hai chỉ được sống một, nếu muốn sống sót phải giết người kia?

Nàng bắt đầu xem xét lại tình huống của mình, trong rương chỉ có Âm Dương tán là có chút tác dụng, nhưng thứ này phải gặp được bọn họ mới có thể phát huy tác dụng.

Cứ ngồi chờ chết như vậy thì không ổn, nàng nhất định phải ra ngoài, biết rõ địa hình nơi này, điều tra rõ nhân viên từng khu, sau đó mới có thể nghĩ biện pháp chạy.

Có lẽ cầu nguyện của nàng có tác dụng, đêm đó, sau khi một tiểu cô nương ngờ nghệch trở về.

Nàng lao ra cửa nhìn xem đây là người mới, hay là hắc y nhân hôm đó mang nàng ra khỏi hầm, hắn cười nói với nàng: “Này, tiểu nhân nhi, đi thôi.”

“Đại ca, đi đâu?” Tiêu Yên giật mình hoảng sợ, ngay sau đó là nở một nụ cười như hoa. Có thể ra ngoài là tốt rồi, chỉ có ra ngoài mới thăm dò được lai lịch kẻ địch.

Hai con mắt lộ ra của hắc y nhân đảo vài vòng, nhả ra ba chữ: “Ấm giường đó!”

Đầu gối Tiêu Yên mềm nhũn suýt chút nữa quỳ trên đất, lập tức cảm giác được nhà giam phía đối diện, có vài ánh mắt khinh bỉ ném về phía nàng.

“Khụ khụ… cho ai?”

“Đương nhiên là người ngươi nhất thính chung tình.”

Tiêu Yên nghiến răng, đôi môi căng thẳng mím lại, nàng không thể trừng mắt với một tên thổ phỉ giết người không chớp mắt, nàng phải nhẫn nhịn.

Tiêu Yên yếu ớt nhìn hắc y nhân: “Đại ca, có thể không cần che mắt không, uhm.. hoặc là trước khi nhìn thấy gia thì lại bịt lại, ca ca tốt, đã lâu rồi ta chưa thấy ánh mặt trời, cho dù là phạm nhân cũng có lúc cần hít khí trời đấy, ngươi phát từ bi một lần được không?”

Hắc y nhân thấy Tiêu Yên nói cũng có lý, hoặc có lẽ vì một câu nhõng nhẽo “ca ca tốt”, thỏa mãn chủ nghĩa nam nhân của hắn.

Huống chi hắn không tin một tiểu cô nương rất sợ chết, lại có thể từ trong vòng vây của bọn họ chạy đi.

“Được, trước không bịt mắt ngươi, nhưng tới trước phòng của gia, nhất định phải bịt lại.”
 
Chương 199: Ấm Giường


Tiêu Yên mạnh mẽ gật đầu: “Không sao cả…”

Làm nũng, đối với nam nhân thì chiêu làm nũng của nữ nhân luôn là kỹ năng nhất kích tất sát*. [một chiêu hạ gục.]

Tiêu Yên nhìn chằm chằm phía trước, mặc kệ những ánh mắt ghen tỵ đằng sau, theo hắc y nhân ra khỏi nhà lao.

Sau khi ra ngoài, nàng mới phát hiện sắc trời đã sắp tối, mặt trời chìm về phía tây, chân trời chiếu lên từng rặng mây đỏ.

Nàng bước theo sau hắc y nhân, đem tất cả thị lực phát huy tới cực điểm.

Phòng ốc nơi này, so với đại gia đình bình dân thì lớn hơn rất nhiều, ít hoa cỏ, chủ yếu là những cây lớn.

Tuy không phải năm bước một tốp tuân tra ba bước một trạm gác, nhưng phòng thủ có thể nói là nghiêm ngặt.

Tất cả đều y hệt hắc y nhân, bọc kín từ đầu đến chân, chỉ lộ ra đôi mắt, sau khi nhìn thấy nàng, tất cả ánh đều thể hiện ánh mắt phức tạp.

Nàng lặng lẽ đếm số bước chân, xuyên qua bốn cổng lớn, rẽ vào một đường hầm cuối cùng dừng ở nơi có phòng ốc to lớn hơn những khu khác, lúc này hắc y nhân mới dừng lại.

Hắn cầm mảnh vải che kín đôi mắt Tiêu Yên: “Được rồi, muội muội theo ca ca vào thôi, hầu hạ gia chúng ta thật tốt, không chừng còn được thả ra đấy.”

Nàng đương nhiên không tin tưởng bọn họ sẽ thả, nhưng có lẽ không giết nàng là thật.

Tuy vậy nàng vẫn ra vẻ vui mừng: “Thật không? Đa tạ đại ca nhắc nhở, ta nhất định sẽ “hầu hạ gia thật tốt”.” nàng nhấn mạnh năm chữ này một cách dị thường.

Chỉ cần có cơ hội, nàng nhất định hung hăng hầu hạ tiện nam kia thật tốt.

Hắc y nhân dắt nàng đi vài bước, đến trước cửa phòng nói với một hắc y nhân khác: “Đã mang người đến, ngươi đưa vào cho gia đi.”

Tiêu Yên nghe một tiếng đáp trả lạnh lùng: “Ừ…”

Tay nàng từ hắc y nhân này truyền sang tay hắc y nhân khác.

Két, cửa phòng đẩy ra: “Gia, người đã tới.”

Một giọng nam trầm thấp vang lên: “Ném vào đi.”

Tiêu Yên nắm tay thật chặt, hừ chính là giọng nói này, sớm muộn gì lão nương cũng trả thù, ngươi chờ đó cho ta.

Vừa nghĩ xong, rầm, nàng bị người ta vứt xuống không chút thương hương tiếc ngọc, cái mông suýt nữa nở hoa.

Sau khi cửa phòng đóng lại, hắc y nhân canh cửa đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại nàng cùng nam nhân tà ác kia.
 
Chương 200


Tiêu Yên nuốt nước miếng, hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói: “Đại ca, đại ca…” nàng muốn nói tiếp Đại ca sao mấy ngày nay không tới tìm người ta.

Nhưng nam nhân tà ác kia lại đoạt lấy lời nàng: “Ấm giường, một lát gia phải thử xem… ngươi có làm nổi không?”

Ngón tay Tiêu Yên vờ như vô tình quẹt qua phía dưới thân thể mặc áo gấm, trên mặt còn thẹn thùng, “Vậy… người ta chờ nga, đừng để nhân gia chờ lâu quá a.”

Sau khi nói xong còn uốn éo người, rất mị hoặc.

Tay nam nhân đang xem sách run một chút, mội lần nhìn thấy nữ nhân này, hắn lại một lần nữa nhận thức trình độ da mặt dày của nàng.

Rốt cuộc là hạng người gì mới có thể nuôi ra một vật nhỏ cực phẩm như vậy, thật khiến người ta tò mò.

Tiêu Yên không dám không đến mảnh vải đen trên mắt, trong lòng nàng đếm từng giây từng phút.

“Đại ca, ngài ăn chưa?”

“Ừ…”

“Đại ca khát không?”

“Không khát.”

“Đại ca làm gì thế?”

“Đọc sách.”

“Đại ca…”

“…”

“Đại ca…”

“Câm miệng.” không thể nhịn thêm được nữa, cuối cùng nam nhân cũng bộc phát.

Tiêu Yên ngậm miệng, không dám hé một câu, không phải là quân ta vô năng, mà là quân địch quá hung hãn á.

Khoảng một canh giờ sau, hai mắt Tiêu Yên nhớ nhau rồi, rốt cuộc quân địch hung hãn cũng để sách xuống, cất bước đi tới giường, tinh thần Tiêu Yên bỗng chốc dâng cao.

Cảm giác nệm giường nặng xuống một chút, sau đó chiếc chăn nàng đang đắp bị nhấc lên.

Nàng ngừng thở đợi động tác tiếp theo của nam nhân, nàng cảm giác được có một ánh mắt như lang sói vẫn nhìn chằm chằm mình.

Đột nhiên đôi môi truyền đến hơi lạnh, có một ngón tay đang vuốt ve bên trên, ngay lập tức cả người nàng cứng ngắc thẳng tắp.

“Tại sao không nói gì?”

“Không phải là… ngài bảo ta câm miêng sao?” giọng nàng có chút run rẩy.

“Ẫm ức?”

“Đâu có.” Lúc này nàng làm gì có vốn để ẫm ức chứ, là một tù nhân ở trong tay kẻ địch, làm gì có thứ gọi là ẫm ức.

Nam nhân lộ ra tiếng cười trầm: “Nếu không ẫm ức, vậy gia tới đây, để xem ngươi làm có tốt không.”

Nàng còn chưa kịp phát biểu ý kiến, trên ngực chợt lạnh lẽo, y phục bên ngoài đã bị người ta cởi ra.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom