Cập nhật mới

Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Gian Phi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
604,871
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 281: Nàng Cứ An Tâm Ở Trường Xuân Cung, Tất Cả Có Bản Vương Lo


“Khụ khụ… bản vương không có liên can gì với nàng ta, nàng đừng suy đoán lung tung.” Sau khi nói xong Phượng Húc lại hối hận, sao hắn phải giải thích chứ, có quan hệ với Lâu Tâm Nguyệt hay không liên quan gì tới nàng.

Tiêu Yên cười như không cười nhìn Phượng Húc, không liên quan… không liên quan mà vì muốn làm lão bà của ngươi khiến người ta không từ thủ đoạn gì?

“Phải không? Sao ta nghe nói, người ta thề không phải ngươi không gả.”

Giống như sợ bị hiểu lầm, Phượng Húc lập tức phản bác: “Đó là chuyện của nàng ta, thề hay không, liên can gì bổn vương.”

Tiêu Yên nhún vai, đem đề tài dời đến thị thiếp của hắn: “Ở đất phong ngươi có bao nhiêu thị thiếp?”

“Nàng hỏi những thứ này làm gì?” Phượng Húc sửng sốt, lại có điểm chột dạ, đúng là ở đất phong hắn có rất nhiều thị thiếp, khoảng… hình như, có bảy tám người nhỉ.

Tiêu Yên nhìn nét mặt hắn là biết, người này nhất định có không ít vợ bé.

“Tại sao á, đương nhiên là chuẩn bị sẵn sàng để gia đấu, đừng có nói là mấy người tiểu thiếp của ngươi bình thường không ghen tỵ, không giở thủ đoạn tranh thủ tình cảm?”

“Các nàng chẳng qua chỉ là thị thiếp thôi, có tranh như thế nào, cả đời cũng không thể bò lên vị trí vương phi.”

“Thị thiếp? ta nói cho ngươi biết không nên xem thường nữ nhân, có biết trước khi tiến cung ta trải qua như thế nào không?”

Tiêu Yên không nhìn hắn, vẫn cứ nói: “Trước khi vào cung, cuộc sống mỗi ngày của ta là đề phòng thị thiếp cùng thứ nữ của cha ta, chỉ sợ lơ là một chút sẽ bị giết chết.

Mẫu thân ta mất sớm, không có ai bảo vệ cho nên từ khi ta có thể nhớ là bắt đầu đấu với bọn họ, chẳng qua ta là người thắng cuối cùng, đáng tiếc… ta không nhìn thấy cảnh bọn họ chết cháy.”

Rõ ràng thân thế đau lòng như thế, Tiêu Yên lại nói như thể rất kiêu ngạo, đôi mắt sáng lấp lánh.

“Ái thiếp diệt thê?”

Phượng Húc không phải không nghe ra tư vị, đột nhiên hắn hiểu, vì sao tính tình nàng không chịu mềm yếu.

“Nếu không ngươi cho rằng vì cái gì, chuyện như vậy rất nhiều cho nên ta có bóng ma với thị thiếp, vì vậy… tốt nhất ngươi đàng hoàng nói cho ta biết, mấy tiểu thiếp của ngươi tính tình như thế nào, ai được sủng ái ai không.

Tốt nhất là nên thành thật, nếu không các nàng mạo phạm ta, đừng hi vọng ta nể mặt ngươi mà xuống tay lưu tình.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
604,871
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 282


“Hoặc là ngươi có thể liên thủ với tiểu thiếp mà hành hạ ta, đến lúc đó ta cũng muốn thử xem trình độ gia đấu của mình đạt tới mức độ nào.”

Phượng Húc cuu mày, nhìn Tiêu Yên như nhìn quái vật.

Nàng lại không sợ hãi hắn có thịt thiếp, hơn nữa còn rất mong đợi tiểu thiếp tới của tranh đấu: “Nàng… nàng có phải nữ nhân không hả?”

“Đương nhiên phải, hôm đó ở trên giường tại biệt viện núi Ngọc Bàn chẳng phải…đều thấy rõ, còn sờ nữa kìa? Vương gia, còn bổ nhào vào cơ thể ta nữa.”

“Nàng… nàng…” Phượng Húc bị chặn nín miệng không nói ra lời, khuôn mặt tuấn mĩ đỏ lên.

Vừa nhắc tới tình cảnh lúc ấy, đó chính là sỉ nhục suốt đời không quên của hắn.

Hạ mê dược, Tiết Dương tán, lại còn vẽ bậy trên mặt, lột sạch y phục, còn… còn bị thị vệ nằm đè lên.

Tiêu Yên buồn cười nhìn khuôn mặt muôn màu của hắn, vốn là tâm tình khó chịu giờ đã thoải mái hẳn lên, vui vẻ trên sự đau khổ của người khác quả nhiên là một chuyện hết sức thoải mái.

Đến khi hai Ngỗ tác trở lại hai người này không còn tranh đấu nữa.

Nguyên nhân chết của Ngưng nhi y hệt suy đoán của Tiêu Yên, nhưng cung nữ thứ hai chết là do bị đánh bất tỉnh rồi dìm xuống hồ.

Tiêu Yên muốn hỏi, bất tỉnh như thế nào nhưng Phượng Húc lại ngắt lời nàng.

“Tiêu Yên chuyện này nàng không tiện hỏi đến, cứ ở lại Trường Xuân cung, bản vương cam đoan với nàng ba ngày sau nhất định tra ra hung thủ, cũng trả lại nàng một Thúy Trúc khỏe mạnh.”

Phượng Húc làm vậy vì muốn tốt cho Tiêu Yên, nhưng nàng lại không cảm kích, vung tay lên: “Không được, ta không tin nhân phẩm của ngươi.”

Phượng Húc thiếu chút nữa là bỏ đi: “Nàng… đừng không biết tốt xấu, nếu là người khác, bản vương mới không nhúng tay vào.”

“Ngươi đừng nóng giận, ta không tin ngươi cũng giống như ngươi không tin ta, giữa hai chúng ta không có cơ sở để tin tưởng.”

“Bản vương không muốn nói nhiều, việc này bản vương không cho phép nàng nhúng tay vào nữa, nguyên nhân cái chết của nha đầu kia bản vương sẽ cho người điều tra, mặc kệ nàng có tin hay không thì hiện tại bản vương là người có năng lực nhất, hơn nữa lại nguyện ý giúp nàng, nàng có muốn cũng không tìm được người thứ hai.”

Phượng Húc hận không thể đập chết Tiêu Yên, mảnh mai yếu ớt như vậy mà sao bướng bỉnh thế hả.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
604,871
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 283: Không Đề


Tiêu Yên trầm mặc, nàng hiểu ý của Phượng Húc, nhưng…lúc này nàng nửa bước cũng khó đi, không có khả năng tra ra chân tướng, cho dù Lý Tiêu giúp đỡ, chỉ cần Mai quý phi duỗi tay ngăn cản, Lý Tiêu chũng chẳng làm được gì.

Nhưng Phượng Húc lại không giống, hắn có năng lực, có thực lực, nếu thực lòng giúp nàng, ngược lại nàng có thể tìm đường sống duy nhất.

PHƯợNG HÚC thấy Tiêu Yên bắt đầu dao động, liền nói tiếp: “Chẳng phải nàng nói vận may của mình rất tốt sao? Vậy chúng ta lại đánh cuộc tiếp, lúc này… là sự tín nhiệm của nàng với bổn vương.”

“Được, chúng ta đánh cuộc ván này.”

PHƯợNG HÚC rời khỏi, Tiêu Yên đóng cửa lại, xoay người yên lặng ngồi trên ghế dựa, nhấc chén trà đã lạnh lên uống cạn, trong cổ tràn ngập vị chua chát.

Đặt ly xuống, vui vẻ nói: “Này, định trốn đến khi nào hả.”

Lệnh Hồ Cẩm Y nhảy từ xà nhà xuống, hồng y tỏa sáng nhẹ nhàng, đáp đất không tiếng động giống như tiên trên trời phủ xuống.

Nhìn y như vậy Tiêu Yên thật là hâm mộ, có thân thủ tốt như vậy không sợ bị chèn ép.

Lệnh Hồ Cẩm Y nhìn vẻ mặt mê man của Tiêu Yên, tức giận dâng lên: “mất hứng, sao lại cười?”

“Không cười chẳng lẽ khóc? Lại đây ngồi.” Tiêu Yên ngoắc tay với y.

Lệnh Hồ Cẩm Y đứng im, gò má đỏ bừng tức giận: “Nam nhân kia là ai?”

Nét mặt cùng giọng điệu của y, giống như là bắt được thê tử trèo tường, ở trước mặt thê tử tra khảo tên “gian phu” là ai?

Lệnh Hồ Cẩm Y vẫn luôn ở trong phòng, nhìn Tiêu Yên cười nói với Phượng Húc, nàng như vậy, cậu chưa từng thấy bao giờ.

Lệnh Hồ Cẩm Y rất tức giận, rất rất tức giận, cậu không muốn Tiêu Yên cười với người khác, tuyệt đối không thích nàng ngồi cạnh người khác, cậu chỉ muốn ôm nàng cả ngày, không cho bất kì ai đụng tới.

Cậu muốn giết Phượng Húc, nhưng đây là phòng của nàng, dính máu không tốt.

“Hôn phu của ta.” Tiêu Yên suy nghĩ một chút rồi nói thật.

Nàng biết Lệnh Hồ Cẩm Y hẳn là thích nàng, nhưng nàng lại giả vờ như không biết, vì mục đích của mình, thỉnh thoảng còn câu dẫn y, yên tâm thoải mái hưởng dụng Thích của y, lại không chịu trả một chút thật lòng.

Nữ nhân như nàng chính là nữ nhân xấu xa trong mắt người đời, hồ ly tinh, lẳng lơ dâm đãng…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
604,871
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 284


Không thương, lại muốn chiếm giữ, còn ai tệ hơn nàng.

Tiêu Yên rất khinh bỉ bản thân, nàng không yêu nhưng lại cần ám áp, vì vậy chưa từng cự tuyệt Lệnh Hồ Cẩm Y.

Tiêu Yên định nói tất cả với Lệnh Hồ Cẩm Y, để y tự lựa chọn, nếu như y rời đi, vậy từ đó bọn họ không còn liên quan gì nhau.

Nếu như…ở lại, Tiêu Yên nghĩ, sau đó nàng sẽ mong đợi quan hệ giữa hai người, dù sao nàng đã rất xấu xa, cho nên…không ngại làm chuyện ngoài giá thú.

Có tiểu tình nhân khuynh quốc như vậy, thật sự là một chuyện rất đáng hưởng thụ.

Lệnh Hồ Cẩm Y mím chặt môi, cậu cự tuyệt đáp án trong lòng đang nghĩ đến, “Hôn phu là gì?”

“Là người sẽ trở thành tướng công của ta.”

Tiêu Yên không cho y có cơ hội lui bước, Tu La cung chủ không thể tránh mặt với một chuyện nhỏ nhặt như này.

“Trượng phu…”

Lệnh Hồ Cẩm Y vừa nhắc đến hai chữ này, cậu nhớ ở trong nội cung mẹ đã từng nói, nếu như thích cô nương nhà người ta thì cưới về làm phu nhân, làm trượng phu của nàng ấy, cả đời ở chung một chỗ, ai cũng không thể chia tách.

Cho nên trong lòng Lệnh Hồ Cẩm Y lúc này, trượng phu, thê tử là một đại danh từ là một cuộc đời, ngược lại nếu không phải phu thê thì không thể ở chung một chỗ.

Lệnh Hồ Cẩm Y nhíu chặt chân mày, nam nhân xấu xí kia làm trượng phu của Tiêu Yên, đáng ghét, cậu không thể không giết hắn ta.

Đôi mắt xanh biếc của Lệnh Hồ Cẩm Y nổi lên huyết sắc nhàn nhạt.

“Nàng là của ta, ai đoạt, ta giết kẻ đó.” Giờ phút này cậu là cung chủ thị huyết của Tu La cung, mà không phải thiếu niên đơn thuần ngây thơ trước mặt Tiêu Yên.

Nếu là người khác nhìn Lệnh Hồ Cẩm Y như vậy nhất định đã sợ bất tỉnh, bở vì đây là ma đầu Lệnh Hồ, đó là dấu hiệu ma tính phát tác.

Nhưng Tiêu Yên lại cười, cười gian trá, giống như trút được gánh nặng, mặc dù nàng không có yêu Lệnh Hồ Cẩm Y, nhưng nàng thích thiếu niên đơn thuần này, bởi vì ở chung với y không cần đùa bỡn tâm cơ.

“Vậy ý ngươi là từ nay không rời khỏi ta nữa, cho dù… ta có làm chuyện gì, ngươi cũng ở bên ta, cả đời… mãi mãi không rời?”

Lệnh Hồ Cẩm Y gật đầu, có chút ẫm ức, khóe mắt đỏ lên: “Lam sao ta lại rời khỏi nàng chứ…” lần nào cũng là nàng bỏ đi trước.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
604,871
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 285: Yên Yên Thật Lợi Hại


Tiêu Yên thừa nhận, nàng lại đùa bỡn tiểu thủ đoạn, lừa gạt thành công hứa hẹn của Tu La cung chủ.

Nàng đứng lên nhào vào trong ngực Lệnh Hồ Cẩm Y, hé môi cắn y.

“Ngốc nghếch, chàng phải nhớ kĩ lời vừa nói, vĩnh viễn không được gạt ta, nhất định phải luôn luôn trông chừng ta… bảo vệ ta, không được để người khác ức hiếp ta.”

Lòng người đều giống nhau, có thể lừa gạt người khác nhưng không thể nào gạt được bản thân.

Lệnh Hồ Cẩm Y ôm lấy Tiêu Yên, vui vẻ cọ cằm lên cổ nàng: “Ừ, Yên Yên…sau này không cần gặp tên kia nữa, hắn xấu xí như vậy, nhìn bẩn mắt…”

Cổ bị Lệnh Hồ Cẩm Y cọ đến ngứa, Tiêu Yên cười: “Không được đâu, ta còn nhờ hắn tra giúp chuyện Thúy Trúc, cho nên…còn phải gặp mấy lần.”

Nàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt y, tiểu yêu nghiệt này còn là đứa trẻ thích ăn dấm chua.

Lệnh Hồ Cẩm Y vừa nghe Tiêu Yên vẫn muốn gặp Phượng Húc, trề môi: “Vậy lần sau lúc gặp hắn, ta phải có mặt ở đó.”

“Ngoan, thân phận của chàng lúc này không thích hợp để xuất hiện, nhưng có thể âm thầm đi theo.”

Tiêu Yên không dám nghĩ, nếu để Lệnh Hồ Cẩm Y và Phượng Húc đối mặt, sẽ là cục diện đao quang kiếm ảnh như thế nào, cho nên chỉ có thể dụ dỗ yêu nghiệt này, để y nghe lời.

Mặc dù không hài lòng cho lắm, nhưng Lệnh Hồ Cẩm Y nghiêng đầu nghĩ, đi theo so với không được đi theo vẫn tốt hơn.

“Cũng được, chẳng qua nhân gia muốn được thưởng.”

Nói đến thưởng, mặt Tiêu Yên đỏ lên, ngày đó sau khi trở về bị Lệnh Hồ Cẩm Y quấn đến bó tay, nàng lại không thể thử cái tư thế xấu hổ chết người kia, chẳng thể làm gì khác đành phải hi sinh ngũ trảo* cô nương.

[5 ngón tay, quay tay thần thánh]

Tiêu Yên hắng giọng, muốn đẩy y ra, nhưng người ta chẳng thèm nhúc nhích: “À… uhm… chàng muốn thưởng… thưởng gì.”

“Giống… giống hôm đó đó, mấy ngày nay người ta rất khó chịu, nàng lại không giúp.”

Khuôn mặt Tiêu Yên lúc này đỏ đến sung huyết, mặt hàng này có biết y đang nói cái gì không hả, sao có thể dùng giọng điệu ngây thơ như vậy, nói… nói lời thâm ý đến thế.

“Ngày đó… thích không?”

Lệnh Hồ Cẩm Y cúi đầu, đỏ mặt như tiểu cô nương thoa phấn son: “Ừ… thích… rất thích, Yên Yên thật lợi hại.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
604,871
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 286: Trộm


Tiêu Yên mặt dày hỏi tiếp: “Muốn không?”

“Có…” Lệnh hồ Cẩm Y nói cực kì lưu loát.

Tiêu Yên vỗ vỗ khuôn mặt chàng, cười giống hệt hồ ly: “Vậy sau này phải ngoan ngoãn nghe lời ta, nếu không…”

Tiêu Yên quăng một cái mị nhãn, không nói tiếp, nàng tin chàng hiểu được.

Lệnh hồ Cẩm Y cắn môi, không nói gì, đôi mắt xanh biếc như chú sói nhỏ đói bụng lâu ngày, rưng rưng nhìn nàng, suýt chút nữa làm Tiêu Yên mềm lòng.

Nàng hắng giọng, “Ngoan nào, sau này dựa vào biểu hiện của chàng.”

Lệnh hồ Cẩm Y hưng hức như nai con, đáng tiếc… người kia không hợp tác.

**

Sau khi Phượng Húc xuất cung, ngỗ tác báo cáo khám nghiệm xác cung nữ chết đuối, hắn kiểm tra thật cẩn thận rồi hết luận.

Vì vậy đêm đó, Dịch Đình cung tầng tầng canh phòng bị trộm.

Sau khi kiểm tra phát hiện thứ gì đáng giá cũng không thiếu, chỉ mất mỗi hai cái thi thể.

Trong nhất thời nội cung sôi trào, có người nói không phải bị trộm mà là hai người kia chết oan, nên âm hồn không tan, thi thể tự bay đi.

PHƯợNG HÚC phái người theo dõi Dịch Đình cung, dù ngày hay đêm cũng phải nhìn chòng chọc, xem xem gần đây có nhưng ai tới hỏi tham chuyện thi thể mất tích.

Người làm việc trái lương tâm, dù vẻ ngoài trấn định thế nào trong lòng vẫn chột dạ, đến khi chịu không nổi sẽ lộ chân tướng.

Huống chi thi thể vô duyên vô cớ mất tích, lại không phải bọn họ làm, vậy nhất định sẽ nghi ngờ có người nhìn ra manh mối từ thi thể.

Ngỗ tác nói với Phượng Húc, cung nữ trước khi chết đuối hít vào không ít mê hương, bị người ném xuống ao bên cạnh Hoán Y cục mới chết đuối.

Nếu như hít vào mê hương, vậy thì trong phòng phải kín, nếu không có chút gió liền tan khói mê.

Từ liều lượng mà cô ta hít vào, vậy nhất định phải ở trong đó rất lâu.

Lại không có ai ở trong phòng người khác một thời gian dài, cho nên vị cung nữ này nhất định là ngủ trong phòng mình rồi bị đánh khói mê, sau đó bị kéo tới ao Hoán Y cục.

Tai mắt trong Hoán Y cục của Phượng Húc nói, hai cung nữ chết kia ở chung phòng với bốn cung nữ khác.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
604,871
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 287


Sau khi bọn họ chết bốn người kia cũng không dám ở phòng đó nữa, gian phòng kia đã bị khóa lại, không có ai ra vào.

PHƯợNG HÚC lập tức sai người lén vào phòng lục soát, cuối cùng tìm thấy dưới đáy bàn có chút mê hương cháy gần hết, trong gối của cung nữ chết đuối còn có vài món đồ trang sức vòng tay quý giá không tương xứng với thân phận cô ta.

Sau khi nghe thuộc hạ hồi báo, Phượng Húc đi vòng vo vài vòng rồi nói với Ngụy Kỳ: “Đi, bắt bốn cung nữ ở chung phòng với hai cung nữ kia tới đây cho bản vương.”

Ngụy Kỳ sửng sốt, phải không vậy, lão đại ngài cũng quá càn rỡ, vào cửa cung dù là phi tần hay cung nữ, đều là nữ nhân của hoàng đế, này… này này, lại… đi lén… bắt nữ nhân của hoàng đế, bị phát hiện là đại sự đó.

“Vương gia, ngài nghĩ lại đi, nếu hoàng thượng biết ngài làm vậy, hoàng thượng sẽ đề phòng ngài.”

PHƯợNG HÚC cười lạnh: “Lão sớm đã đề phòng ta rồi, còn để ý chút chuyện này làm gì, bảo ngươi đi thì đi đi, sau khi bắt trở về liền nhốt ở mỗi nơi riêng biệt.”

Ngoài mặt hoàng thượng đối xử với Phượng Húc vô cùng sủng ái, nhưng thực tế trong lòng đã nghi kị từ lâu.

Phong vương khác họ, tay lại nắm trọng binh, có uy vọng lớn trong dân gian, lệnh bài Duệ vương ở biện quan thậm chí còn có tác dụng hơn cả hổ phù của hoàng đế, cho dù y không có lòng tạo phản thì vẫn là cái gai trong thịt cái đinh trong mắt hoàng đế.

Nếu không tại sao lại huy động nhân lực lớn như vậy để tuyển vương phi, còn chẳng phải là hạ viên cờ bên cạnh y sao.

Chẳng qua quân cờ Tiêu Yên này lại là lựa chọn sai lầm của lão, nữ nhân như vậy, sao có thể cam tâm tình nguyện nghe người bày bố?

Ngụy Kỳ khuyên không được đành phải tự mình an ủi rồi xuất thủ, tiến cung trộm bốn cung nữ.

Vì vậy đêm thứ hai Dịch Đình cung lại bị trộm, lúc này không phải người chết mà là người sống, hơn nữa còn là bốn người, là bốn người chung phòng với hai người đã chết kia.

Trong cung sóng trước chưa yên sóng sau đã tới, tin đồn thi thể biến mất còn chưa dẹp xong thì hòn đá lần này lại tạo nên ngàn tầng sóng, lời đồn kiểu gì cũng có.

Chỉ có Tiêu Yên nghe là buồn cười, nàng đoán những thứ này đều do bàn tay Phượng Húc, nước càng đục, mới càng dễ Đục nước béo cò a.

Ngày kia là hạn chót, không biết Phượng Húc có thể cho nàng câu trả lời thuyết phục như nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
604,871
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 288


Trời tối, nơi giam giữ bốn cung nữ vang lên tiếng kêu thảm thiết dữ dội ngắt quãng.

Sáng hôm sau khó có lúc Phượng Húc lại dậy sớm, cung nữ Oanh Nhi kia sau vài lần tỉnh tỉnh ngất ngất cuối cùng cũng khai, Phượng Húc đi gặp hoàng đế.

Trong Ngự thư phòng, sau khi hoàng đế xem lời khai, sắc mặt khẽ biến hóa, tiếc nuối, thất vọng, còn có chút méo mó.

Lão vẫn tưởng nàng là người sạch sẽ nhất trong cung, không ngờ lại ẩn sâu như vậy.

Năng lực tự hồi phục của lão hoàng đế thật mạnh, chỉ một lát đã khôi phục như thường, lão vuốt chòm râu cười nói: “Trẫm còn tưởng ngươi không thích Yên nhi, không ngờ lại còn giúp nó tra việc này, thật khiến trẫm bất ngờ.”

PHƯợNG HÚC lung lay ngồi trên ghế được ban thưởng, không chút quy củ, giống như không hiểu những lời dò xét của hoàng thượng.

“Chịu thôi ai bảo nàng là nàng dâu của thần đây, cho dù không thích, cũng nhất quyết không để người khác ức hiếp, nếu không chẳng phải ném mặt mũi Duệ vương.”

Nụ cười trên mặt hoàng thượng ngưng lại: “Ngươi có thể nghĩ vậy trẫm cũng an tâm, trẫm thật lo lắng sau khi thành thân Yên nhi bị ngươi hành hạ.

PHƯợNG HÚC bĩu môi: “bị hành hạ so với chịu tội vẫn tốt hơn.”

Tâm tư hoàng thượng động đậy, lại dò xét: “Nếu ngươi không thích Yên nhi, cưới thêm vài thị thiếp cũng tốt, nữ nhi Thái Úy tướng mạo xuất chúng, văn võ song toàn, lại có chung sở thích, thân phận còn cao hơn Yên nhi rất nhiều, làm trắc phi của ngươi được chứ?”

PHƯợNG HÚC bất cần nhún vai: “Rất tốt a, lấy một cũng là lấy, lấy hai cũng vậy thôi, không bằng hoàng thượng tìm thêm vài cô nương, a, giống như lần trước vậy, để thần khảo sát một chút, xem có hợp tư cách không.”

Hừ… đấu một vị còn chưa biết đủ, muốn nhét thêm vào, chẳng lẽ muốn hậu viện Duệ vương phủ hắn giống như hậu cung của hoàng đế mới bỏ qua.

Ai cũng thấy Duệ vương phong quang, thật ra y mới là người khổ ải đây.

Hoàng thượng vừa nghe nét mặt già nua thoáng chốc cứng lại, giống lần trước, bắt nữ nhi nhà người ta lại, nhốt chung một phòng, xem ai có thể trốn?

Lão nghĩ tới cảnh văn võ bá quan ngồi khóc rống trên Thiên Điện, cả người lạnh lẽo.

“Ha ha, trẫm chỉ thuận miệng nói thôi, nói không chừng người ta đã có hôn ước rồi đấy.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
604,871
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 289


“Hôn ước à, vậy thì hết cách.”

Hoàng thượng cùng Phượng Húc rảnh rỗi ngươi xé miếng vải ta ném cái chai, dáng vẻ quân thần tình cảm tốt đẹp.

PHƯợNG HÚC đứng lên quy củ hành lễ cáo lui: “Hoàng thượng, việc này thần không quản, mong hoàng thượng có thể minh xét.”

“Duệ vương yên tâm, Yên nhi là thê tử trẫm chỉ cho ngươi, trẫm sẽ không bạc đãi nó.”

Có những lời này của hoàng thượng Phượng Húc xem như yên tâm, vô cùng vui vẻ quỳ xuống: “Thần thay Tiêu thị tạ ơn bệ hạ.”

PHƯợNG HÚC chân trước vừa đi, chân sau hoàng thượng đến chỗ hoàng hậu kêu bà thả người.

Mặc dù hoàng hậu không hỏi vì sao đột nhiên hoàng thượng hỏi chuyện, nhưng vẫn thả Thúy Trúc ra.

Về sau tất cả mọi người đều không hiểu vì sao đột nhiên hoàng thượng lại thả Thúy Trúc, chỉ ban một đạo thánh chỉ, Ninh phi tĩnh tâm vô tạp, một lòng hướng phật, đoạn tuyệt lục dục, nay cho xuất cung, đến Miếu hoàng gia tĩnh tâm tu hành, vì Đại Tề cầu phúc, Bát hoàng tử nuôi trên danh nghĩa Hoàng Hậu.

Xuất cung tu hành, chứng tỏ Ninh phi đã bị phế, hỡn nữa vĩnh viễn không thoát thân.

Chỉ một ý chỉ như vậy, thông minh như hoàng hậu, lập tức hiểu ý, hai cung nữ đã chết kia chỉ sợ chính là bút tích của Ninh phi.

Thúy Trúc vừa ra ngoài, Tiêu Yên cũng không hỏi ai là hung thủ, nàng chỉ muốn làm sao để xuất cung, cái nơi quỷ quái này, một khác nàng cũng không muốn ở lại.

Hoàng thượng cho nàng hai lựa chọn

Một: Ngô phủ, đây là nhà mẹ đẻ của mẫu thân nàng, cũng là nhà ngoại tổ mẫu, nàng đến ở là hợp tình hợp lý.

Hai: Duệ vương phủ, đây là nhà chồng tương lai, trước khi thành thân nên tạo chút tình cảm với Duệ vương, giải tỏa gút mắc quá khứ.

Tiêu Yên thật khổ sở, trái là rắn độc, phải là ác lang, nàng có thể không chọn?

Cuối cùng nàng nhắm hai mắt chọn Duệ vương phủ, so hai cái, nàng cảm thấy torng sân Phượng Húc so với Ngô phủ vẫn sạch sẽ hơn.

Trước hết Tiêu Yên để Phượng Húc đón Thúy Trúc vẫn chưa hồi phục tinh thần ra ngoài, còn nàng ở trong cung thu dọn rồi cáo biệt “lưu luyến không rời” với Mai quý phi.

Ra khỏi cửa cung, Tiêu Yên phất phất tay, hẹn gặp lại, hoàng cung, à mà lão nương không tới nữa đâu.

Có lẽ được xuất cung nên tinh thần thoải mái buông lỏng, lâu lắm rồi nàng không có ngủ say. Sau đó là bị tức tỉnh, đường lớn kinh thành sao lại lắc lư ổ gà ổ voi thế này?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
604,871
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 290: Vượn Người


Có lẽ vì được xuất cung nên tinh thần thoải mái buông lỏng, cho nên Tiêu Yên lại ngủ thiếp đi.

Không biết ngủ bao lâu, đến khi tỉnh lại đã thấy ánh sáng trong buồng xe giảm đi rất nhiều, vậy mà còn chưa tới Duệ vương phủ, nàng chỉ nghĩ mình mới ngủ một chút.

Tiêu Yên xoa cái trán ê ẩm, động tác trên tay đột nhiên ngừng lại, có gì đó không thích hợp.

Đường xá kinh thành vô cùng bằng phẳng, ngồi xe chỉ có chút cảm giác lay động, sao lúc này lại lắc lư đến thế.

Ngay lập tức nàng muốn vén màn xe, thế nhưng rèm đã bị đóng đinh từ bên ngoài, nàng bỗng thấy hoảng hốt, chuông báo động vang lên, trong đầu hiện lên hai chữ – Bắt Cóc.

Nàng nhào về phía trước xe, thử kéo cái rèm bằng vải bố lên, phía trước dĩ nhiên là tấm ván gỗ che kín mít.

Mà giờ phút này nàng bị gian trong buồng xe kín bưng, tình huống bên ngoài ra sao, đang đi tới nơi nào nàng đều không biết.

Tiêu Yên giơ chân đạp mạnh lên tấm ván, cất giọng gọi to: “Này, ai đánh xe bên ngoài? Muốn mang ta đi đâu?”

Nàng nghe tiếng roi thúc ngựa vang vọng, chỉ có tiếng bánh xe lộc cộc, nhưng không nghe tiếng người đánh xe.

Tiêu Yên cảm thấy cơ thể bừng bừng lửa giận, khó khăn lắm mới thoát khỏi cái hoàng cung ăn thịt người kia lại bị người khác trói lại, dựa vào cái gì, nàng có bao nhiêu đen đủi mới có thể khiến từng cái từng cái tai họa dây vào người như thế này.

Rốt cuộc đời trước nàng đã gây ra cái tội ác tày trời tán tận lương tâm hư hỏng đến mức nào mà xuyên không thành một nhân vật bi thảm thế này.

Nàng không có lý tưởng lớn lao gì, chỉ cần sống thật tốt, yên lặng mà sống, lấy chồng sinh con, sau đó chết già.

Vì sao cái mơ ước đơn giản như vậy lại không cho nàng thực hiện, cứ bắt nàng giày vò trong nước vào lửa qua lại, lần lượt bồi hồi bên nờ sinh tử.

Tiêu Yên càng nghĩ càng cảm thấy bản thân thật thảm, ngực bị thứ gì đó chặn lại, không thở nổi, ánh mắt chua xót, lát sau liền cảm thấy thứ gì đó như nước nóng hổi lăn qua khóe mắt.

[ Khóc thì nói đại là khóc đi, lại còn màu mè lòng vòng ]

Khóc một hồi, nàng nâng tay áo mạnh mẽ lau, khóc cái gì mà khóc, khóc có cái rắm để dùng, nếu khóc mà chạy thoát, nàng tình nguyện khóc đến mắt mờ.

Hệ thống tỷ đã lâu không gặp bất thình lình lên tiếng.

[Hệ thống]: Người chơi Tiêu Yên mở ra nhiệm vụ mới – Mật thất đào thoát.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
604,871
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 291


Tiêu Yên có dự cảm kẻ này không phải là Phượng Húc, tính chất hoàn toàn khác nhau.

Lần trước bị Phượng Húc bắt, mặc dù không biết thế nào, nhưng rơi vào trong tay y không cần lo lắng về tính mạng, bới Phượng Húc không có lòng hại người.

Nhưng lúc này lại không giống, nàng có dự cảm mãnh liệt, như là bị ném vào vực sâu vô tận, xung quanh là hàn băng lạnh thấu xương, giơ tay không thấy năm ngón, cái gì cũng không biết, thứ gì cũng không thấy.

Tiêu Yên: Ngươi có thể nói cho ta biết, lúc này ta có bao nhiêu phần trăm chạy thoát?

Hình như hệ thống tỷ đang đắn đo suy nghĩ xem có nên nói thật với nàng hay không.

Tiêu Yên: Nói cho ta biết đi, để ta còn chuẩn bị.

Tiêu Yên cảm thấy nàng nghe có tiếng thở dài bên tai.

[Hệ thống]: nhiệm vụ cấp năm sao, độ khó sáu sao.

Một câu nói ngắn ngủi bao hàm nhiều ý, còn đường kế tiếp Tiêu Yên phải đi có bao nhiêu khó, độ khó sáu sao, nàng lẻ loi một mình, không… còn thêm một con rắn nhỏ, làm sao để còn sống mà chạy đi?

Tiêu Yên sờ lên trái tim đang đập nhanh hơn bình thường, nàng biết đây là do sợ hãi mà ra.

Loại sợ hãi này giống như kê kiếm trên cổ, đã rất nhiều năm không gặp.

Trước đó là lúc mười ba tuổi, Triệu thị mua một đám du côn, cố gắng cường bạo lấy đi trong sạch của nàng, làm cho nàng không còn nơi đặt chân trong Tiêu gia.

Khi đó, thiếu nữ nếu bị mất trong sạch còn đáng sợ hơn so với chết.

Cũng may lúc ấy nàng cơ trí khiến đám người đó thả lỏng, thừa dịp bất ngờ lấy trâm đâm mù mắt một người trong đó, mặc kệ y phục rách nát mà thất hồn lạc phách chạy ra.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện lúc đó, nàng đều cảm thấy trừng phạt Triệu thị như thế là quá nhẹ.

Tiêu Yên mạnh mẽ nhéo đùi một cái, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo.

Thời điểm tuyệt vọng như thế nàng còn vượt qua được, tình huống bây giờ chưa rõ ra sao thì sợ cái gì, cùng lắm thì… chết.

Tình thần phấn chấn trở lại, không sợ, nhất định không có chuyện gì, nàng vẫn còn sống tốt, chỉ cần còn sống nhất định có biện pháp.

Tiêu Yên lấy thanh chủy thủ khảm bảo thạch ở trong ngực ra, hôm nay thu dọn đồ đạc nhìn thấy nó, là quà đáp lễ Phượng Húc tặng nàng.

Nhìn bảo thạch trên chuôi là biết thanh chủy thủ này đáng giá mức nào, kiểu dáng lại đẹp mắt, khéo léo tinh xảo, cho nên Tiêu Yên rất thích, liền mang theo bên mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
604,871
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 292


Nàng xắn ống quần lên, xé một đoạn vải thật dài từ áo trong, buộc thanh chủy thủ lên bắp chân, thứ này nhìn thì đẹp mắt nhưng dùng không được, có lẽ ở thời khắc mấu chốt thật có thể cứu nàng một mạng cũng nên.

Trong buồng xe tối tăm, dạ dày thì cồn cào, bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra.

Cuối cùng vẫn là Tiêu Yên chịu không nổi, dùng sức gõ tấm ván gỗ, quát tháo: “Con mẹ nhà ngươi nếu còn sống thì hô lên một tiếng cho cô nãi nãi biết, ni mã, có ai trói người như ngươi không?”

“Ngươi chờ đó, lão tử mà chạy thoát, nhất định lấy đao cắt từng miếng thịt trên người ngươi cho chó ăn, thiên đao vạn quả.”

Bánh xe đụng vào tảng đá, cơ thể Tiêu Yên thoáng nhào một cái, đầu đụng trúng đỉnh xe.

Đau đến nước mắt trào ra, Tiêu Yên lấy tay che gáy, “Có phải muốn giết người không hả, có phải lớn lên xấu hơn cả quỷ, cho nên nhìn thấy mỹ nhân mới sinh ra tâm lý biến thái?”

“Mả cha ngươi nếu không mở miệng, lão tử nguyền rủa ngươi sinh nữ nhi không có x, nguyền rủa lão bà ngươi cưới ngày ngày đều là tân nương người ta, nguyền rủa ngươi không thể khống chế đại tiểu tiện…”

Tiêu Yên càng mắng càng hăng, lời thô tục mức nào cũng thốt ra, đến mức nỗi sợ hãi cũng bị cuốn đi theo, sau khi phát hiện tình huống này, nàng rất ngạc nhiên và mừng rỡ.

Người không biết không sợ, trong lòng có sợ hãi, chính là thua một bước, nhất định phải xua tan nỗi sợ, tạo lại lòng tin.

Tiêu Yên mắng tới rát cổ, đốn nỗi không thốt ra nổi âm thanh nữa, xe ngựa mới dừng lại.

Nàng lập tức ngồi thẳng người, tay phải sờ Tiểu Hồng, tay trái đặt lên chủy thủ.

Nếu tính huống kế tiếp có gì bất trắc, lập tức để Tiểu Hồng cắn kẻ kia, nếu không được thì cho cổ hắn một đao.

Trận địa sẵn sáng đón địch, hồi hộp lo lắng, Phanh, tấm ván gỗ bịt cửa bất thình lình bị người ta dùng lực cứng rắn phá vỡ.

Mà thiết chùy giống như nắm đấm chỉ cách Tiêu Yên không tới hai phân, nàng có thể cảm giác được sát khí đang vỗ vào mặt, khiến nàng rợn tóc gáy…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
604,871
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 293


Tiêu Yên nuốt khan vài ngụm nước miếng, cơ thể vô thức lui về phía sau.

Thiết chùy kia to hơn cả mặt nàng, nếu như vừa rồi đánh trúng mặt, vậy… không dám nghĩ tới, … thượng đế, ta phải về nhà.

Ánh sáng bên ngoài ùa tới, nhưng không quá sáng, chỉ đủ để Tiêu Yên thấy đám người lố nhố chân to cách đó không xa.

Khẽ xoa Tiểu Hồng rồi buông tay ra, nếu là một người, có thể để Tiểu Hồng ra tay, nhưng nhiều người như vậy… hay là tìm cơ hội khác đi.

Sau đó lại bang lên vài tiếng bốp bốp, tấm ván gỗ bị gõ thành một cái lỗ to có thể chui vừa.

Cổ chân nàng bị tên kia kéo ra như kéo một con gà.

Lúc xuyên qua cái lỗ ván kia, cơ thể bị dăm gỗ đâm tạo thành vài vết máu.

Đau đớn khiến Tiêu Yên nhíu chặt lông mày, cố gắng không rên ra tiếng.

Thiết Quyền* kéo nàng ra ngoài rồi tiện tay ném trên đất, cơ thể mềm mại đập vào đất cứng rắn, giống như đụng vào mặt sắt, đau như vỡ nát.

Tiêu Yên đau a, ni mã, mới bao nhiêu thời gian, khiến nàng chịu tội đến mức này, nàng phải nhìn một chút cái kẻ trói nàng rốt cuộc là ai.

Tiêu Yên tức giận nghiến răng ngẩng đầu lên, cảnh tượng trước mắt khiến nàng kinh hãi rồi.

Dựa vào, lão thiên gia a, ngài xác định kẻ bắt nàng là con người, mà không phải Vượn người chưa tiến hóa hoàn toàn?

Vượng người thân cao chừng hai mét, cứ như một tòa núi cao chắn tầm mắt Tiêu Yên.

Ánh sáng chạng vạng có chút mờ ảo, Tiêu Yên nhìn không rõ tướng mạo kẻ kia, nhưng điều duy nhất có thể xác định là hắn rất tối, rất tối…một thân sát khí.

Nếu như không phải còn hai con mắt chớp chớp, người như vậy đi trong đêm tối nhất định không ai nhìn thấy.

Tiêu Yên liếc nhìn bốn phía, phát hiện đây là nơi hoang dã, xung quanh là cỏ lau cao vút.

Cách đó không xa có một chiếc thuyền, mà… kẻ bắt nàng, khiến nàng không có chút đầu mối nào.

Chỗ này bốn phía không có bóng người, cực kì hoang vu, nếu như… nếu thư thực sự hủy thi diệt tích, tiền dâm hậu sát gì đó, sẽ chẳng ai phát hiện.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
604,871
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 294: Trốn Khỏi Mật Thất


Cánh tay Tiêu Yên bắt đầu phát run, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Phía sau vượn người là một đám nam nhân, hình dáng khác nhau, vẻ mặt đều hung dữ, xa lạ, ánh mắt nhìn nàng không hề có chút thiện cảm nào.

Mấy nam nhân đằng xa không biết đang bàn điều gì.

Một gã mặt sẹo bước tới, ánh mắt dâm tà quét nhìn Tiêu Yên từ trên xuống dưới, như thể nàng không mặc y phục.

Bàn tay duỗi ra nắm mặt nàng: “Tiểu nữu nhi lớn lên thật xinh đẹp, lão tử nhìn mà toàn thân ngứa ngáy, chẳng trách khiến hắn nhớ mãi không buông, không nên đưa ngươi về.”

Tiêu Yên còn chưa kịp nghĩ hắn trong miệng tên này là ai, bởi khi kẻ này lại gần, nàng nghe mùi máu tươi nồng nặc.

Hơn nữa trước đó ngồi trên xe lắc lư còn chưa có hồi phục, lại bị mùi vị này át chế, nàng đành há miệng nôn.

Thật không khéo cho kẻ kia, cứ vậy bị nàng nôn lên người.

Cho dù là mỹ nhân, thì uế vật nôn ra cũng chẳng dễ ngửi hơn so với người khác chút nào.

Vừa chua lại vừa hôi làm cho vết sẹo trên mặt hắn không ngừng run rẩy, ánh mắt dâm dục nhìn Tiêu Yên biến thành tức giận.

Bàn tay to giống như tấm phản giáng lên mặt nàng.

Tiêu Yên từng bị tát, cũng từng bị đánh, nhưng sức của tên mặt sẹo quá lớn, nàng bị đánh quỳ rạp trên mặt đất, nửa ngày vẫn không thể nhúc nhích.

Trên mặt bỏng rát như bị lửa đốt, đau đến chết lặng, lỗ tai lùng bùng không nghe rõ, khóe miệng chảy ra tơ máu, mùi vị mặn chát khiến nàng nôn tiếp.

Vượn người tiến lên ngăn cản mặt sẹo đang muốn đánh tiếp: “Được rồi, gương mặt nàng ta rất có giá, nếu ngươi muốn tìm nữ nhân, đến thanh lâu là được, hiện tại mau chóng lên thuyền, nếu bị Duệ vương tìm được thì rắc rối.”

Lúc này Tiêu Yên mơ hồ nghe được vài câu, ví như “Duệ vương”.

Bọn chúng biết nàng là vị hôn thể của Phượng Húc, vậy mà dám bắt người giữa ban ngày ban mặt, làm sao chúng biết hôm nay nàng rời hoàng cung?

Đám người kia là ai?

Tên mặt sẹo phun nước miếng, hùng hổ chửi bới: “Khốn khiếp, thật cmn mất hứng.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
604,871
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 295


Tiêu Yên cắn răng, mím chặt môi, ngươi mới khốn khiếp, cả nhà ngươi đều khốn khiếp.

Hai nam nhân khác đi tới, lấy dây thừng trói chặt tay chân nàng lại, trong miệng còn nhét thêm miếng giẻ rách, rồi ném nàng lên khoang thuyền như ném hàng hóa.

Mùi dưới khoang thuyền thật khó thở, từng đống cá chết, vừa tanh vừa hôi, cho dù trong miệng bịt kín vải rách nhưng vẫn không thể ngăn nàng nôn khan.

Lúc này Tiêu Yên chỉ hi vọng tiểu tử Phượng Húc kia bỗng dưng phát lương tâm, thấy nàng mất tích sẽ phái người đi tìm.

Hiện tại hẳn là đã ra khỏi kinh thành, ngoại thành có một con sông Đằng, nếu nhưng không có gì bất ngờ thì chiếc thuyền này chính là đang chạy trên sông.

Mặc dù không biết lên thượng nguồn hay xuống hạ lưu, nhưng chỉ cần phái vài người chặn ở nơi trọng yếu, không khó để phát hiện ra nàng.

Phượng Húc a, mệnh của bổn cô nương lần này, ngươi nhất định phải quan tâm đó, Tiêu Yên cầu khẩn.

Đám người không có nhân tính kia ném nàng ở đây rồi mặc kệ, không cho ăn không cho uống, lăn lộn nửa ngày ngắn ngủi mà nàng tưởng chừng như mất nửa cái mạng.

Nếu như tay chân có thể cử động, lấy hồi huyết đan, ăn vào, vậy lượng máu của nàng lập tức đầy, tinh thần phấn chấn.

Lúc này nàng đói không chịu nổi, lại nhớ đến biện pháp khác.

Tiêu Yên: hệ thống tỷ, ta mua một lọ hồi huyết đan, tỷ có thể cho ta ăn không? Vạn thiên hương, thiên lý hương lần trước cũng được phục vụ tận nơi, lần này tỷ giúp ta đi, tỷ muốn thu bao nhiêu tiền cũng được, sau này ta nhất định không mắng tỷ nữa được không?

Hệ thống: “Không được, cái này không giống lần trước, không thể làm bừa.

Tiêu Yên: “Sao lại không giống chứ, đều là thuốc ta mua của tỷ, tỷ đặt ở nơi ta chỉ định.

Hệ thống: “Bỏ thuốc vào màu vẽ, giống với bỏ thuốc vào dạ dày lắm hả?

Tiêu Yên” “chẳng lẽ tỷ nhẫn tâm nhìn ta chết tại đây, vậy thì tỷ nên tìm người chơi mới thôi, chờ ta vừa chết, lập tức có lính mới tới nịnh hót.”

Tiêu Yên nghe tiếng hừ lạnh.

Hệ thống: “bổn hệ thống chỉ phục vụ một người, mỗi hệ thống chỉ định một người chơi.

Tiêu Yên: vậy tỷ càng không thể để ta chết, nếu ta chết, tỷ giao nhiệm vụ cho ai? Ai mang tiền tới mua thuốc của tỷ?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
604,871
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 296


Hệ thống: Ngươi chờ ta một lát.

Tiêu Yên -_-!, chờ, hẳn là cho thời gian suy nghĩ đi? Đúng không đúng không?

Tiêu Yên: sao có thể xem như gian lận được? tỷ giúp ta làm nhiệm vụ, quan hệ giữa hai ta chỉ là giao dịch, ta mua tỷ bán, phục vụ đặc biệt, phi phi, không phải phục vụ đặc biệt mà là phục vụ cao cấp.

Hệ thống: Được, hồi huyết đan ở đây, một lọ ba trăm lạng, có muốn hay không.

Tiêu Yên nói khô cả miệng, trong lòng mắng Hệ thống trăm ngàn lần.

Cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: muốn, dù tỷ nói ba ngàn lượng ta cũng muốn.

Nàng cảm thấy có thể nghe tiếng chiếm tiện nghi của Hệ thống tỷ.

Một lát sau Tiêu Yên cảm thấy một dòng nhiệt từ bụng khuếch tán ra tứ chi, mệt mỏi lâu ngày cùng choáng váng vì đói biến mất.

Nàng nhìn bốn phía xung quanh, rương gỗ chất đầy cá chết, trong đầu nàng nhanh chóng vẽ ra bản đồ chạy trốn.

Lúc này chỉ bị trói tay chân, cơ thể cong về phía sau cho nên có thể rút chủy thủ trên đùi sau đó cắt dây thừng.

Hiện tại nàng ngây ngốc ở đây, bên dưới là một khoảng trống, trước tiên nhảy xuống đó, nàng biết bơi, sẽ không chết, đợi đến khi đám người kia phát hiện thì đã bơi đi xa.

Đây là phương án hết sức cẩn thận, nhưng Tiêu Yên lại bác bỏ.

Nàng quyết định ở lại, không thể vô cớ bị bắt như thế được, lại càng không thể để bị đánh mà không biết đối phương là ai, nàng muốn xem một chút kẻ bắt nàng là thần thánh phương nào.

Tiêu Yên trấn định tinh thần, trước khi đám người kia giao nàng cho chủ nhân bọn chúng, tính mạng nàng sẽ không gặp nguy hiểm, cho nên tạm thời không cần sợ.

Tiêu Yên sợ là không biết Phượng Húc ở noi đó đã lật trời.

“Thê tử sắp cưới” từ hoàng cung tới phủ của y để bồi dưỡng tình cảm, đi từ sáng mà tới tối vẫn chưa tới Duệ vương phủ, ngươi nói xem từ hoàng cung tới vương phủ có bao xa hả?

Cho dù Phượng Húc không vui vẻ gì với tức phụ này, nhưng vẫn là trượng phu của nàng đây, vì vậy vội vàng phái người đi tìm.

Rất nhanh có người bẩm báo, phát hiện thi thể tiểu thái giám đánh xe ở một ngõ tối vắng vẻ trong thành.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
604,871
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 297


Lần này tất cả mọi người không còn bình tĩnh được nữa, vương phi tương lai của bọ họ nhất định đã bị bắt đi.

Phượng Húc vội vàng triệu tập nhân mã lục soát toàn thành, khi y đang còn lục soát ở đây thì Tiêu Yên không biết đã bị đóng gói đưa tới tận đẩu đâu rồi.

**

Khi Tiêu Yên thấy lại ánh mặt trời đã là hai ngày sau.

Cửa khoang thuyền đột nhiên mở ra, vượn người đi tới cởi trói cho nàng, ném vào một bộ quần áo bằng vải thô, ồm ồm nói: “Thay”

Ánh mắt Tiêu Yên lạnh lẽo nhìn hắn, không nói lời nào.

Hai người sống chết đối mắt, ai cũng không nhường nhịn.

Cuối cùng hình như vượn người nghĩ ra điều gì, xoay người: “Thay, lão tử không nhìn.”

Tiêu Yên cắn răng, cái gì, các ngươi chờ cho lão nương, đừng để rơi vào tay cô nãi nãi, lão tử đối với các ngươi sẽ không khách khí như đối với Phượng Húc đâu.

Tiêu Yên cởi áo gấm bên ngoài, không có tháo áo lụa bên trong, khoác lên bộ quần áo thô, khàn giọng nói: “Xong rồi, rốt cuộc các ngươi là ai, vì sao bắt ta?”

Vượn người quay lại, nhân lúc Tiêu Yên không chú ý nhét vào trong miệng nàng một viên thuốc.

Nàng sợ hãi vội phun ra nhưng viên thuốc đã trôi xuống cổ họng.

“Không phải là độc dược lấy mạng, chỉ khiến ngươi câm mấy ngày.”

Tiêu Yên cảm thấy cổ họng đau nhói, há miệng hét lên nhưng quả nhiên không phát ra âm thanh nào.

Oán độc nhìn vượn người, nàng lại cảm thán cái thế giới này một lần nữa, không có lực lượng thật là nửa bước khó đi.

Vượn người mang Tiêu Yên ra khỏi khoang thuyền, lúc này nàng mới phát hiện đã đến bến cảng, đám người kia muốn dẫn nàng lên bờ.

Bến cảng ồn ào, người đi lại không dứt.

Không biết từ lúc nào mặt sẹo đã đứng bên cạnh nàng, “Tốt nhất là ngươi đàng hoàng cho ta, nếu không lão tử ném ngươi cho đám người kia làm khổ sai, để bọn họ chơi ngươi đến chết, bọn họ chưa từng chạm qua đại tiểu thư liễu yếu đào tơ đâu.”

Tiêu Yên không nói gì chỉ trợn mắt nhìn hắn, nàng thật sự không có ý định chạy trốn, còn chưa biết tên khốn nào bắt nàng, chưa thu thập đám hỗn đản này, nàng mới không đi đâu.

Bởi vì tướng mạo nàng rất đẹp, mặt sẹo bắt nàng đội mũ lạp, đoàn người tách nhau ra, hai ba người một nhóm, giả như người thân, dò xét lên bờ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
604,871
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 298: Trốn Khỏi Mật Thất Tt


Sợ Tiêu Yên chạy trốn, cho nên mặt sẹo cùng một nam tử cao lớn khác kẹo chặt nàng ở giữa.

Suốt cả quãng đường mặt sẹo luôn giữ chặt cánh tay nàng khiến Tiêu Yên cảm thấy cái tay như muốn gãy.

Nàng muốn hắn nhẹ tay một chút, không cần giữ chặt như thế, nhưng cổ họng gằn mãi không ra tiếng nào.

Tiêu Yên đau khổ, ni mã, không thể nói thì ra lại khốn khổ như thế.

Sau khi lên bờ nàng mới phát hiện, thì ra đây là một cảng nhỏ, dân cư ở đây khá thưa thớt, chủ yếu là cung cấp thực phẩm cho người đi đường.

Mặt sẹo mang Tiêu Yên vào một khách điếm nhỏ, dáng vẻ khổ sở năn nỉ ông chủ cho một gian phòng cấp thấp ( hạ đẳng).

Lão bản liếc nhìn Tiêu Yên đang đứng phía sau, mặt sẹo vội vàng nói, đó là nàng dâu hắn mua từ bọn môi giới, đang chuẩn bị về nhà thành thân.

Tiêu Yên nghe được lời này hận không thể đi lên cắt đầu lưỡi tên kia, tiện nhân không biết xấu hổ, con mẹ nó ai là nàng dâu ngươi mua hả.

Nàng quyết định chỉ cần có cơ hội nhất định phải thọc cho tên súc sinh này vài đao, để cho hắn xuống âm phủ mà cưới vợ.

Khách điếm đang ồn ào bỗng dưng im lặng, không biết lão bản nhìn thấy gì, vội vàng vượt lên trước chạy ra cửa.

Tiêu Yên tò mò quay đầu lại, vừa nhìn nàng cũng ngây người theo.

Thì ra cái thanh chủy thủ khảm nạm bảo thạch để câu trộm gì đó, đối với xe ngựa kia chỉ là kiến so với voi.

Hai con ngựa toàn thân trắng bóc không pha tạp chút màu sắc khác kéo một chiếc xe xa hoa đến không thể xa hoa hơn, dừng trước cửa khách điếm.

Tại một cái trấn nhỏ như này lại xuất hiện một chiếc xe ngựa hoa hoa lệ lệ vàng óng ánh thực sự quá bắt mắt.

Chẳng trách mọi người nhìn đến ngẩn ngơ, chẳng trách lão bản mặc kệ tên mặt sẹo mà bỏ đi ra ngoài, nếu là nàng thì nàng cũng ôm bắp đùi kim chủ này.

Tiêu Yên đang muốn nhìn xem là ai mà tai to mặt lớn, dám ngồi xe ngựa cầu họa như vậy.

Nếu như không phải thiếu gia ngu ngốc thì nhất định là một người có năng lực đặt biệt.

Hai tì nữ mặc bạch y bước xuống, xinh đẹp tuyệt trần, quốc sắc thiên hương khiến người ta nhìn là quên tất cả.

Nhất là một thân khí chất thanh nhã kia quả thật không giống tì nữ chú nào, so với tiểu thư kinh thành còn thiên kim hơn nhiều.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
604,871
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 299: Câu Hồn Đoạt Mệnh


Tiêu Yên nhìn hai tì nữ lớn lên xinh đẹp như vậy, chắc hẳn chủ nhân càng mỹ lệ hơn.

Quả nhiên không sai, chiếc rèn trân châu nhanh chóng vén lên, đó là một công tử bạch y phiêu dật.

Tiêu Yên nhìn qua màn mỏng, nhìn tướng mạo y từ xa xa mà ngẩn người.

Nam nhân này có một đôi mắt phượng đào hoa câu hồn người, nghiêng đầu thùy mị (?), dưới khóe mắt trái là nốt ruồi diễm lệ, một tiếng cười phong tình quyến rũ, tiếng tiếp theo câu hồn đoạt mệnh. [ mợ tg đang tả nữ hay nam vậy trời!]

Chỉ vì đôi mắt này, thậm chí Tiêu Yên quên luôn gương mặt xinh đẹp kia.

Toàn thân nam nhân này lộ ra vẻ Quyến Rũ, nếu người không có định lực mạnh, liếc mắt nhìn cũng đủ rụng rời xương cốt.

Thế mà lại không khiến người ta khó chịu, Tiêu Yên cắn môi nghĩ, nam nhân này không tầm thường chút nào, nhất định là đóng vai ác.

Tay y rất đẹp, nõn nà như ngọc, ngón tay như được mài dũa thon thả, móng tay chăm sóc tỉ mỉ.

Đầu móng tay ở dưới ánh mặt trời lộ ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, mặc dù nhìn có vẻ yếu ớt, nhưng Tiêu Yên biết, mắt đẹp, ngay cả điểm nhỏ này cũng đẹp.

Nàng đoán không sai, nam nhân này rất giỏi về dùng độc, hơn nữa còn là cao thủ dùng độc.

Nếu chưa gặp những tuyệt sắc mỹ nam Lệnh Hồ Cẩm Y, Phượng Húc, Mạc Đình Ca, Lý Tiêu. Thì lúc nhìn thấy vị cực phẩm này nhất định sẽ nhìn đến ngây ngẩn, chẳng qua lúc này đáy lòng nàng cũng chẳng tĩnh lặng chút nào “Đẹp a…. thật là đẹp!” rồi sau đó yên tĩnh.

Tỷ hiện tại làm gì rảnh rỗi xem mỹ nam, mạng nhỏ còn đang ở trong tay người khác đây, nghĩ tới chủ mưu sau màn, còn phải báo thù, rồi chạy trối chết.

Ánh mắt xung quanh nóng bỏng, có lẽ vị công tử kia đã quen, không khó chịu chút nào.

Lại có lẽ do Tiêu Yên quá mức bĩnh tĩnh lạnh nhạt, khiến vị công tử kia nhìn nàng một lát.

Cái nhìn này khiến tên mặt sẹo cảnh giác, gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Yên, giống như sợ nàng làm ra hành động cầu cứu.

Tiêu Yên trợn mắt, nàng đâu có bệnh hả, cho dù muốn kêu cứu cũng không kêu với người mới gặp lần đầu, à à… lần trước nàng vừa gặp Trần Đại lần đầu tiên đã cầu cứu.

Chẳng qua, Trần Đại đâu có giống nam nhân này, người ta là nông phu thuần hậu, không có tâm địa xấu xa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
604,871
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 300: Câu Hồn Đoạt Mệnh 2


Nhưng nam nhân này thì không chắc, vẻ ngoài càng dễ nhìn, bên trong chính là tai họa.

Người giỏi dùng độc, tâm cũng độc theo, nhất là Tiêu Yên nhìn mãi cũng không thấy trên người y có chút dấu hiệu của người tốt.

Các ngươi đã gặp qua nam nhân đàng hoàng nào lại nhiệt tình quyến rũ như vậy chưa, giống như chỉ cần nở một nụ cười có thể khiến người khác cam tâm tình nguyện làm mọi thứ vì hắn.

Không chừng y so với mặt sẹo còn đáng sợ hơn.

Không biết rõ ràng lai lịch của đối phương thì không ra tay, đây là tác phong xưa nay của Tiêu Yên.

Lão bản chỉ lo nhìn công tử hoa hoa lệ lệ kia mà quên mất chuyện ở trọ của mặt sẹo.

Mặt sẹo tức giận, khuôn mặt co giật, nhưng đang ở bên ngoài, không thể đánh đánh giết giết, trước mắt chỉ có thể nhẫn nhịn, kéo Tiêu Yên ngồi lên ghế dài.

Tiêu Yên rất khát, lười quan tâm bọ họ làm gì, nâng ly trà lên, cũng không gỡ mũ trùm xuống, đám người này sợ nàng lộ diện, nếu gỡ mũ xuống, sau khi về phòng lại chịu thêm tội.

Dưới ánh mắt giết người của hai tên này, Tiêu Yên bình tĩnh đưa ly nước lên uống.

Từ đầu tới cuối, mặt sẹo thấy nàng không có gỡ mũ, lúc uống nước cũng chỉ lộ cái cằm.

Trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, khẽ nói với Tiêu Yên: “Xem như ngươi thức thời, phối hợp tốt, chúng ta không làm khó dễ, ngươi cũng ít chịu tội.”

Tiêu Yên gật đầu, ra vẻ đã hiểu.

Gã còn lại nhỏ giọng hỏi mặt sẹo: “Sẹo ca, hay là đêm nay chúng ta đi chỗ khác, ta thấy tên mặt trắng kia không đơn giản.”

Nếu như Tiêu Yên có thể phát ra tiếng, nhất định đã cười ha hả, “Sẹo ca”. người này cũng thật có ý tứ, vừa nghe là biết gọi ai.

Mặt sẹo trừng mắt nhìn Tiêu Yên: “Sợ cái gì, không chung đường với chúng ta, nước sông không phạm nước giếng, huống chi ở trấn này chỉ có một cái khách điếm, không ở đây thì ở đâu? Lát nữa tối, ngươi đi gửi tin cho Lục gia, bốn ngày sau giao hàng.”

Tiêu Yên cắn ngón tay, thầm tính toán.

Thời gian: Bốn ngày nữa.

Địa điểm: chưa biết.

Nhân vật: Lục gia?

Sự kiện: giao hàng.

Nàng khổ sở, Hàng này hẳn là nàng đi? Nhưng Lục gia này…là ai?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom