Cập nhật mới

Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Gian Phi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 261


Tiêu Yên lại thăm dò: “Hắn là… người của ngươi?”

“Ừ, hắn nghe lời ta.”

Lệnh Hồ Cẩm Y vừa nói chuyện vừa suy ngẫm, làm sao để cởi đai lưng của nàng, tiểu yêu nghiệt buồn bực, sao bộ y phục này lại không giống trước kia vậy?

Giờ phút này đầu óc Tiêu Yên đang xoay chuyển, Tu La cung đại biểu tho thế lực tà ác trên giang hồ, sao mà đến cả hoàng cung cũng có người của họ?

Hơn nữa còn thân cận với nơi tối quan trọng, nếu như muốn ra tay, vậy hoàng đế… chẳng phải là rất dễ ràng… teo đời.

Ngoại trừ tiểu An tử, những nơi khác có phải cũng sẽ có tai mắt của Tu La cung không nhỉ?

Tiêu Yên há miệng muốn thốt ra nghi vấn trong lòng, nhưng vừa mở miệng đã ngậm lại.

Bí mật của người ta nàng biết ít càng tốt, chỉ cần chính mình không gây chuyện là được.

Tự nhiên cảm thấy ngưa ngứa bên hông, vội cúi đầu nhìn, móng vuốt của Lệnh Hồ Cẩm Y đã cới xong thắt lưng nàng, lại còn đang cố gắng luồn vào trong áo.

Mặt già của Tiêu Yên đỏ lên, vỗ cái Bốp lên tay cậu: “Tiểu sắc lang, làm gì đó?”

Tiêu Yên dùng sức hơi nhiều, người kia bị đánh đau, hai mắt ẫm nước, đưa bàn tay tới bên miệng nàng.

“Yên Yên, thật là đau, nàng nhìn xem đỏ rồi, nàng thổi thổi một chút.”

Vừa nhìn lòng Tiêu Yên đã nhéo nhéo, hối hận vừa rồi mình mạnh tay, Lệnh Hồ Cẩm Y vẫn còn nhỏ, làm sao biết… khụ khụ, làm sao có thể biết chuyện đó.

Tiêu Yên thổi lung tung trên tay Lệnh Hồ Cẩm Y: “ được rồi, được rồi, nếu không động tay động chân, sao ta có thể đánh ngươi.”

Lệnh Hồ Cẩm Y trề môi, nghiêm mặt nói: “Ta không có động tay động chân, đây là kiến thức ta học được trên sách.”

Đột nhiên nàng cảm thấy, cái kiến thức trong miệng Lệnh Hồ Cẩm Y hẳn là chẳng phải vật gì tốt, nhưng nàng vẫn nhịn không được mà hỏi: “Kiến thức gì?”

“Ở trong cung, mẹ cho ta, người nói tuổi ta không còn nhỏ, nên đọc sách này.” Lệnh Hồ Cẩm Y thần thần bí bí lấy một quyển sách nhỏ trong tay áo ra.

Tiêu Yên tò mò, nhìn không được mà liếc mắt nhìn, vừa nhìn thiếu chút nữa nàng ngã ngửa.

Trên sách nhỏ in một bức tranh, vẽ rất khéo, màu sắc tươi đẹp, nam nữ không một mảnh vải, liếc mắt nhìn liền khiến người ta đỏ mặt tới tận tai.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 262


Cái gì, thái hậu Tu La cung thật đặc biệt, sao có thể cho Lệnh Hồ Cẩm Y xem… xuân cung đồ… súc sinh, khẩu vị thật nặng.

Lệnh Hồ Cẩm Y không phát hiện cảm xúc biến của của Tiêu Yên, cậu lật đến một tờ, hưng phấn đưa cho nàng xem, hai lỗ tai trắng chuyển thành hồng, chỉ vào đó nói:

“Ta thích tư thế này nhất, Yên Yên, chúng ta thử có được không.”

Khuôn mặt Tiêu Yên đỏ như lửa đốt, rít ra hai chữ từ trong kẽ răng: “Không. Tốt.”

Lệnh Hồ Cẩm Y ẫm ức nhìn nàng, đôi mắt xanh lục trong suốt như lưu ly, ẩn chứa cuồng bạo.

“Tại sao, nàng… nàng chán ghét ta, mẹ nói, nếu nàng thích ta, nhất định sẽ đồng ý.”

Tiêu Yên nâng tay sờ lưng Lệnh Hồ Cẩm Y, tiểu động vật xù lông nhất định phải vuốt xuống.

“Bởi vì, có người đến, hơn nữa không chỉ một người, ngươi mau trốn đi, bây giờ không phải lúc nói chuyện này.”

Nàng vừa nói xong là có tiếng gõ cửa ầm ầm.

Lập tức đẩy Lệnh Hồ Cẩm Y ra, xoay người xuống giường, buộc lại đai lưng bị tiểu yêu nghiệt cởi.

Đang muốn đi mở cửa, lại thấy người nằm trên giường vẫn bất động, đôi môi mím lại, đôi mắt nai con u oán nhìn nàng.

Thở dài, sao nàng cứ cảm thấy mình đang nuôi tiểu nhi tử, cúi người hôn lên khuôn mặt Lệnh Hồ Cẩm Y một cái, nhỏ giọng nói:

“Ngoan, ta không muốn ngươi gặp chuyện không may, nhanh trốn đi, nhớ không được để bọn họ phát hiện, à… không được tùy tiện ra tay giết người, nơi này không giống bên ngoài.”

Lúc này Lệnh Hồ Cẩm Y mới vui vẻ trở lại, ngồi thẳng người, học Tiêu Yên, hôn lên môi nàng một cái, lúc này mới ngoan ngoãn gật đầu.

“Ta nghe lời Yên Yên, nhất định bọn họ sẽ không phát hiện.”

Tiêu Yên co rút khóe miệng, nàng có cảm giác bị tính kế.

Chẳng qua bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này, tiếng đập cửa càng lúc càng dồn dập, như thể không mở ngay sẽ phá cửa mà vào.

Tiêu Yên vội vàng nháy mắt với Lệnh Hồ Cẩm Y, xoay người đi mở cửa.

Cửa phòng mở ra, ngoài cửa là một đám cấm vệ quan mặc giáp, thống lĩnh là Triệu Phương Đức.

Thúy Trúc đứng một bên bị dọa sợ đến run lẩy bẩy, trông thấy chủ nhân, vội ôm cánh tay nàng khóc: “Tiểu thư, bọn họ thật hung dữ…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 263: Lục Soát Thích Khách


“Nô tỳ… không ngăn được, bọn họ muốn lục soát phòng, bọn họ… còn nói tận mắt nhìn thấy thích khách chạy vào phòng của người.”

Tiêu Yên lườm Triệu Phương Đức, vỗ về bả vai Thúy Trúc, để cô bé lui sang một bên.

Triệu Phương Đức bước lên trước chắp tay thi lễ: “Tiêu cô nương, thuộc hạ phụng mệnh lục soát thích khách ở trong cung, mong cô nương nể mặt.”

Tiêu Yên lạnh lùng cười một tiếng: “Nể, nể chứ, nhưng…trong các ngươi ai là người thấy thích khách xông vào khuê phòng của bổn cô nương.” Tiêu Yên gằn mạnh hai chữ khuê phòng.

Đám thị vệ này đều là hạ nhân lão luyện trong cung, lời này nói ra có ý gì, bọn họ rõ ràng rành mạch.

Muộn thế này xông vào khuê phòng của cô nương chưa lập gia đình, đây chính là tổn hại danh dự rất lớn, cho dù không xảy ra chuyện gì nhưng vẫn bị người ta nói, thanh danh của cô nương đó cũng bị mất.

Xem ra có người muốn nhân cơ hội này cố ý bôi nhọ danh tiết của nàng, Tiêu Yên dám cam đoan, mục đích của bọn họ không phải là lục soát vào giờ này, mà là có mưu đồ khác.

Triệu Phương Đức bị Tiêu Yên nhìn đến gấp gáp, không dám đối mặt với ánh mắt nàng, cúi đầu nói: “Là, là một cung nữ đi ngang qua nói, thuộc hạ đi gấp, trời lại tối, nên không nhìn rõ.”

Tiêu Yên khinh thường cười, lời nói đầy rẫy sơ hở.

“Các vị đại nhân thân mang tuyệt kỹ, người nào người nấy võ công cao cường, so với người bình thường thì tai thính mắt tinh hơn rất nhiều, buổi tối các ngươi chạm mặt một cung nữ đi ngang qua, còn nói chuyện với nhau, vậy mà lại không nhìn rõ khuôn mặt dáng người.

Như vậy, một cung nữ bình thường không có võ công, dựa vào cái gì để thấy thích khách xông vào khuê phòng của ta.”

Triệu Phương Đức bị hỏi đến nhức đầu, nói chuyện lặp bắp: “Này… này… thuộc hạ chỉ phụng mệnh làm việc, vừa rồi cung nữ nói cũng không nhất định là vào phòng của Tiêu cô nương, chỉ là nhìn thấy… một bóng đen chạy về hướng này.”

“Phụng mệnh làm việc nên muốn nói gì thì nói? Chạy về hướng này liền chắc chắn là vào phòng ta, chư vị đại nhân đúng là nhìn rõ mọi việc nhỉ.”

Mồ hôi trên đầu Triệu Phương Đức to như hạt đậu: “Thuộc hạ… thuộc hạ không dám khẳng định, chỉ suy đoán, suy đoán mà thôi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 264


“Suy đoán à, nói thật hay, ta để các ngươi lục soát, nhưng nếu các ngươi soát không ra cái gì thì sao?”

“Vậy… vậy…” Triệu Phương Đức đứng tại chỗ nói không ra lời, hắn cũng không dễ dàng a, lục soát không ra thì không ra chứ sao.

“Ta cũng không muốn đại nhân khó xử, nhưng ta còn là một cô nương chưa xuất giá, khuê phòng lại bọ một đám nam nhân các ngươi vào soát, nếu truyền đi sẽ không dễ nghe, nhất là truyền vào lỗ tai vị kia, trời ạ sau này ta sao còn mặt mũi nhìn chàng, dù sao hôn kì của chúng ta cũng sắp đến.”

Mặc dù Tiêu Yên chán ghét Phượng Húc, nhưng bây giờ nói tên hắn ra cũng đủ để dọa người, cho nên nàng không ngại lấy hắn làm bia đỡ.

Triệu Phương Đức im lặng rơi lệ, đây chẳng phải là làm khó sao, nói đến nước này, ngay cả vị hôn phu cũng lấy ra, ai mà chẳng biết vị hôn phu của cô là vương gia coi trời bằng vung.

Y hạ quyết tâm, ôm quyền nghiêm nghị nói: “Xin cô nương thứ lỗi, là hạ quan sai lầm, hạ quan chợt nhớ vị cung nữ kia nói hình như lệch một chút so với hướng này, không quấy rầy cô nương nghỉ ngơi, hạ quan đi nơi khác lục soát.”

Tiêu Yên mỉm cười ngọt ngào: “Triệu đại nhân đi thong thả, không tiễn.”

Triệu Phương Đức gấp gáp rời khỏi Trường Xuân cung, Tiêu Yên ghé vào tai Thúy Trúc: “Ngày mai đi thăm dò một chút, xem vị cung nữ nào nói thích khách vào phòng của ta.”

Một tiểu cung nữ đương nhiên không dám dẫn họa đến nơi này, đằng sau nhất định có kẻ sai khiến.

Mục đích thì càng không khó đoán, nhất định là muốn phá hỏng hôn sự của nàng với Duệ vương.

Kẻ không muốn duệ vương với Mai quý phi hợp tác, nhất định là mấy vị phi tử có hoàng tử.

Bởi vì các nàng muốn nhi tử mình lên ngôi, và Duệ vương là một chỗ dựa tốt, ai cũng không muốn bỏ qua.

Triệu Phương Đức gấp gáp rời đi, sau khi ra khỏi Trường Xuân cung, phó tướng bên cạnh hỏi: “Đại nhân, chúng ta cứ bỏ đi như vậy, không cần lục soát, nếu thực sự thích khách ở trong đó thì sao?”

“Lục soát cái rắm, nàng ta có quan hệ với Duệ vương, nếu chúng ta vào lục soát, chính là khiêu chiến với Duệ vương, chờ chết đó.”

Phó tướng nghe vậy thì ngậm miệng.

Buổi tối, Lệnh Hồ Cẩm Y ngủ trong phòng Tiêu Yên, cùng nàng… chung chăn chung gối.

Nhất định đòi Tiêu Yên thử cái tư thế kia, cuối cùng không thực hiện được, trề môi ngủ mất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 265: Nơi Nào Đó Bị Sưng


Tiêu Yên mím môi cười, đưa tay khẽ nhéo gò má tức giận của Lệnh Hồ Cẩm Y, cuối cùng, cũng chỉ là con nít mà thôi, không có sầu lo, thật tốt.

Sau đó nàng cũng thấy buồn ngủ, xoay người đưa lưng về phía Lệnh Hồ Cẩm Y, ngủ thật say.

Đợi đến lúc nàng hoàn toàn ngủ say, đôi mắt Lệnh Hồ Cẩm Y đột nhiên mở ra, con ngươi xanh biếc đảo một vòng, giống như mèo nhỏ ăn vụng, nhẹ nhàng nâng đầu Tiêu Yên đặt lên cánh tay, sau đó ôm của người vào ngực, một chân gác lên eo nàng.

Thấy tiểu Hồng đang quấn trên cánh tay Tiêu Yên, Lệnh Hồ Cẩm Y ăn một thùng dấm chua, đưa tay gõ cái đầu nhỏ: “Tiểu Hồng, ngươi thật đáng ghét, ta thật hối hận khi đưa ngươi cho nàng.”

Tiểu Hồng hình như có thể nghe hiểu lời của Lệnh Hồ Cẩm Y, thân rắn quấn trên tay Tiêu Yên càng chặt, còn nhe răng với hắn, lộ hai cái răng nanh bé xíu, nhưng có thể dễ dàng lấy mạng người.

Hôm sau tỉnh dậy, Tiêu Yên phát hiện bản thân đang rúc trong ngực Lệnh Hồ Cẩm Y, nàng còn phát hiện, mặc kệ Lệnh Hồ Cẩm Y có đơn thuần giống đứa trẻ như thế nào chăng nữa, thì cậu vẫn là nam nhân, hoàn toàn có thể đặt nàng dưới thân bất cứ lúc nào.

Lúc Tiêu Yên đang còn ngây người thì Lệnh Hồ Cẩm Y đã mờ mịt mở mắt, chu môi, sờ loạn trên người nàng.

Tiêu Yên nhéo cái eo cậu: “Ngươi làm gì thế, không được lộn xộn, nếu không ta đánh đòn.”

Chóp mũi Lệnh Hồ Cẩm Y đỏ ửng, chôn trong vai Tiêu Yên, lại còn nói: “Yên Yên… chỗ đó đau quá.”

Giọng nói sáng sớm mới tỉnh của thiếu niên, vừa khàn vừa mang theo ngây thơ mị hoặc, khiến toàn thân Tiêu Yên run rẩy.

Tiêu Yên khẽ run: “Cái đó… đau ở đâu?”

Lệnh Hồ Cẩm Y nhỏ giọng nói: “Chỗ đó, sưng rồi…”

Cơ thể Tiêu Yên cứng đờ, cảm giác trên đùi có thứ gì đó cứng rắn, nóng rực đang đẩy lên, nàng cắn môi nhắm mắt, nàng không phải người ngu, đương nhiên biết rõ đó là thứ gì.

Tiêu Yên hắng giọng: “Ngươi… ngươi buông ta ra đã, không sao cả… một lát là hết thôi.”

Ai ngờ Lệnh Hồ Cẩm Y ôm chặt hơn, giận dỗi: “Không cần, ôm nàng sẽ thoải mái hơn, Yên Yên, nàng giúp ta một chút được không, thật khó chịu.”

“Khụ khụ…” Tiêu Yên đỏ mặt, ho khan. Giúp, như thế nào?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 266: Giết Người


“Một lát sẽ tốt, nhanh lắm, ngươi…ngươi ôm chăn đi.”

Lệnh Hồ Cẩm Y liều mạng ôm lấy Tiêu Yên, nhất quyết không buông: “Không thích.” Ôm chăn làm sao thoải mái bằng ôm nàng.

Đang lúc Tiêu Yên không biết làm thế nào để gỡ tay cậu nhóc này ra, may là Thúy Trúc đi tới, đương nhiên nàng không để cho cô bé phát hiện ra Lệnh Hồ Cẩm Y, khuyên can mãi, lại còn dọa dẫm, mới đuổi được Lệnh Hồ Cẩm Y đi.

Dùng qua điểm tâm, Tiêu Yên liền để Thúy Trúc đi hỏi thăm theo suy đoán của mình.

Trong cung ngoại trừ Mai quý phi còn có vài phi tử có hoàng tử.

Gấm phi, Thục phi, Huệ phi, Hứa quý tần, Tĩnh chiêu nghi, đều có con trai, còn một cung nữ mới sinh Bát hoàng tử, hôm nay mới tròn một tuổi, nuôi trên danh nghĩa Ninh phi quanh năm ăn chay niệm phật.

Tiêu Yên còn tưởng rằng Thúy Trúc đi tới lúc ăn trưa là về, nhưng đợi mãi, đến tận giờ Thân buổi chiều vẫn không thấy người đâu, ngược lại chờ được một tin dữ.

Hạ Hà bên cạnh Mai quý phi vội vã chạy tới nói: Thúy Trúc giết người.

Bị giết chính là Ngưng nhi, tì nữ cấp thấp nhất ở hoán y cục, một người đến cả tên cũng chưa ai nghe qua.

Sau khi nghe được tin tức này, một hồi thật lâu Tiêu Yên mới bình tâm lại, nàng không cần suy nghĩ cũng biết người nhất định không phải Thúy Trúc giết.

Nha đầu kia rất nhát gan, nhưng tâm tính rất tốt, mặc dù có chút ranh mãnh, nhưng tuyệt đối không làm chuyện xấu.

Tiêu Yên vội vàng hỏi: “Vậy bây giờ Thúy Trúc đang ở đâu?” trong nội cung quá đen tối, chỉ cần hơi không cẩn thận sẽ chết không toàn thây, lúc này chuyện ‘giết người’ nhấ định không đơn giản.

“Bị hoàng hậu sai người nhốt ở Thừa An điện, có thị vệ canh gác.” Hạ Hà trả lời.

Thật ra trong ý của Hạ Hà có phần hả hê, trước kia bởi vì chuyện Thu Sương Đông Tuyết, nàng ta đối với Tiêu Yên vẫn còn oán khí.

Mặc dù không nhiều, nhưng trong hoàng cung kẻ cao đạp người thấp, hôm nay thấy Tiêu Yên gặp phải xui xẻo đương nhiên trong lòng không nhịn được mà chê cười.

“Có… dùng hình không?”

Tiêu Yên mới lười quản người chết là ai, lúc này nàng chỉ sợ Thúy Trúc bị dùng hình, tư hình trong hoàng cung rất tàn nhẫn, cô bé kia chưa trải qua đau khổ gì, lỡ đâu bị vu oan giá họa, lúc đó muốn trở mình rất khó khăn.

“Không biết, chắc là không có, trong nội cung không cho phép dùng tư hình, nếu như muốn cũng phải được hoàng thượng cho phép.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 267: Giết Người 2


“Về việc này Quý phi nói thế nào?”

Thái độ của Mai quý phi rất quan trọng trong việc Thúy Trúc bị thẩm tra và xét tội.

Nếu như Mai quý phi ra mặt hi vọng hoàng hậu có thể tra kĩ, vậy tất nhiên hoàng hậu sẽ nể mặt, lúc tra án cũng kiêng kỵ thực lực Mai quý phi mà không động tay chân.

Nhưng nếu bà ta không hỏi han, đồng nghĩa với Thúy Trúc gặp nguy hiểm, không ai sẽ vì một cung nữ mà đi đào sâu chân tướng sự việc.

Hạ Hà cười, cúi đầu nói nguyên văn lời Mai quý phi.

“Quý phi nói, ở trong cung quan trọng nhất là bo bo giữ mình, hi vọng tiểu thư đừng hành động theo cảm tình.”

Tiêu Yên vừa nghe tâm lạnh lẽo, nói lời này nghĩa là Mai quý phi đã tỏ rõ lập trường, tuyệt không quan tâm, hơn nữa… bà ta còn hi vọng nàng mặc kệ.

Trong mắt bà ta Thúy Trúc chẳng là gì, đối vợi bọn họ, chỉ có Duệ vương phi tương lai mới có tác dụng, còn Thúy Trúc thì chẳng chút lợi ích, cho nên dù biết con bé bị oan nhưng vẫn mặc kệ.

Tiêu Yên bình tĩnh, lạt nhạt xa cách nói với Hạ Hà.

“Đa tạ nương nương nhắc nhở, ta hiểu rõ bản thân đang làm gì, nếu như lần này ta ngồi im mặc kệ tì nữ, vậy… còn có cái gì đáng để ta quan tâm.”

Mai quý phi có thể mặc kệ Thúy Trúc, nhưng Tiêu Yên nàng nhất định phải cứu.

Nếu ai dám ngăn cản nàng cứu người, nàng nhất định không khách khí.

Lời này của Tiêu Yên không thể nghi ngờ chính là uy hiếp Mai quý phi, nàng muốn cảnh cáo bà ta, nếu nha hoàn thân cận tình như tỷ muội cũng không cứu, vậy sau này nếu có một ngày Mai quý phi gặp tai ương, nàng cũng không liếc mắt nhìn.

Hạ Hà sửng sốt một chút, nhịn không được thầm nghĩ, người có thể đấu bại Duệ vương có khác, lời của nương nương cũng dám trái.

“Biểu tiểu thư tự suy liệu, nô tì cáo lui.”

Sau khi Hạ Hà rời khỏi thì vội vàng đến chỗ Mai quý phi, truyền y lời của Tiêu Yên cho bà ta.

Mai quý phi ngừng động tác uống trà, “Nói như vậy?”

“Bẩm nương nương, xác thực là vậy, không sai một chữ, biểu tiểu thư nói như thế.”

Mai quý phi giận quá hóa cười, tốt cho Tiêu Yên, cánh còn chưa cứng đâu, lại dám vì một nha đầu nho nhỏ mà khiêu chiến bản cung, vậy bản cung liền nhìn xem rốt cuộc ngươi làm thế nào để cứu nó ra.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 268


“Phân phó tất cả mọi người ở Trường Xuân cung, nhìn chằm chằm Tiêu Yên cho ta, nó làm gì, nói gì, từng giây từng phút đều phải báo lại cho bản cung.”

Hạ Hà vội lên tiếng, dè dặt quan sát vẻ mặt Mai quý phi, thấy trên mặt bà có tức giận, biết rõ bà đã bất mãn với Tiêu Yên.

Hạ Hà tiến lên đấm lưng cho Mai quý phi, đấm lưng cũng là một nghề, mà Hạ Hà đối với việc này rất là nhuần nhuyễn, dùng sức vừa phải, khiến Mai quý phi rất thoải mái.

Một lát sau, Hạ Hà bắt đầu thả bom cho Tiêu Yên, không nhanh không chậm nói.

“Nương nương, biểu tiểu thư cũng quá ngông cuồng rồi, ở trong cung này mà không có ngài làm chỗ dựa, có thể nói nàng ta đi nửa bước cũng khó, mặc dù có hôn ước với Duệ vương, nhưng nếu không có ngài đưa nàng ta từ Thanh Châu vào cung, lấy đâu ra có hôm nay.”

Hạ Hà đây là đang ở trước mặt Mai quý phi mắng Tiêu Yên vong ân phụ nghĩa, lang tâm cẩu phế, bôi nhọ ấn tượng của nàng trong mắt bà ta.

Mai quý phi chìm đắm torng hậu cung suốt hai mươi năm, chút tâm tư nhỏ của Hạ Hà sao bà lại không biết.

Nghe Hạ Hà nói vậy, cũng cảm thấy Tiêu Yên dám vì một nha hoàn mà chống lại bà chính là sai trái.

Mai quý phi liếc Hạ Hà: “Ngươi biết cái gì, trong lòng nha đầu kia rõ ràng, cái gì nó cũng hiểu, nó biết rõ quan hệ với bản cung đơn giản là lợi ích, cho nên đối với bản cung không có quá nhiều tình cảm.

Chẳng qua nó chịu ra mặt vì nha hoàn của mình, chứng tỏ là một người trọng tình cảm, mà nặng tình dễ không chế hơn so với không có tình cảm rất nhiều.”

Hạ Hà nghiến răng, Tiêu Yên dám ngang nhiên khiêu khích nương nương như vậy, thế mà nương nương lại không ghét ả ta.

“Nương nương nói phải, vậy… chúng ta có giúp biểu tiểu thư không?”

Mai quý phi cười duyên: “Vì sao bản cung phải giúp, bản cung chỉ không ngăn cản nó thôi, thông qua chuyện này cho nó chút dạy dỗ, để nó hiểu ở trong cung này không phải lúc nào cũng có thể làm việc theo cảm tính, cho nó ghi nhớ thật sâu cũng tốt.”

“Dạ, nương nương anh minh.”

Không có Mai quý phi giúp đỡ, Tiêu Yên chỉ có thể một mình đi tìm hoàng hậu.

Nàng biết rõ với thân phận trước mắt không thể thay đổi được điều gì, nhưng nếu có thể gặp mặt Thúy Trúc để biết đã xảy ra chuyện gì cũng tốt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 269: Gặp Thúy Trúc


Cầu người thì phải ra vẻ của cầu người, Tiêu Yên là một diễn viên, trước mặt hoàng hậu khóc đến hoa rơi nước chảy, thật khiến người thương tiếc.

Hoàng hậu không con, bà chỉ chuyên tâm lo chuyện hậu cung, ngăn cản vài thế lực khổng lồ giữ vững cân bằng hậu cung.

Cho nên so với những vị có con trai kia, lại có thêm hoàng thượng sủng ái, thì chỉ có hoàng hậu là người sạch sẽ nhất.

Cho nên khi Tiêu Yên đến trước mặt bà cầu xin, hoàng hậu cũng vui vẻ bán mặt mũi cho nàng, có quan hệ tốt với Duệ vương phi tương lai, đối với bà sau này cũng có trợ giúp, vì vậy hoàng hậu cho phép nàng đi gặp Thúy Trúc.

Trước mắt Thúy Trúc còn chưa có bị tra tấn, chỉ bị hoảng sợ đôi chút, cho nên tinh thần không tốt lắm.

Sau khi nhìn thấy Tiêu Yên thì ngoài khóc cũng chỉ khóc, Tiêu Yên đau lòng, lại bực bội, cuối cùng nhịn không được quát lên.

“Khóc khóc khóc, khóc cái gì mà khóc, khóc có thể giải quyết được chuyện gì? Khóc có thể giữ mạng cho em sao, ta tới đây để nghe chuyện đã xảy ra, không phải tới để nghe em khóc, theo ta nhiều năm như vậy, cái dáng vẻ nhu nhược này của em là học của ai hả.”

Tiêu Yên chán ghét nước mắt, đặc biệt ghét, nước mắt là thứ rẻ mạt nhất trên đời, mặc dù đôi lúc nó cũng có chút trợ giúp để đạt được mục đích.

Thúy Trúc ngừng khóc, nức nở nói: “Nô tì sai rồi, nô tì không khóc nữa.”

“Yên tâm, có ta ở đây em sẽ không sao đâu, nói cho ta biết lúc đó xảy ra chuyện gì.” Tiêu Yên chỉ tin những gì Thúy Trúc nói, người khác, ai nói gì nàng cũng không tin.

“Sáng nay ngài để nô tì đi dò hỏi cung nữ tối qua chỉ đường cho thống lĩnh, mới đầu nô tì thật sự không biết bắt đầu từ đâu, sau đó đi đến góc Tây bắc ngự hoa viên, lúc tới bên hồ sen, nhìn thấy hai cung nữ bưng y phục.

Vốn nô tì cũng không để ý, nhưng lại nghe thấy một người trong đó nói, hôm qua nàng ta rõ ràng nhìn thấy một bóng đen chạy vào Trường Xuân cung, nhưng Triệu thống lĩnh lại không đi lục soát, nô tì nghe xong là nghi ngờ, len lén đi theo.”

“Sau đó thế nào?”

“sau đó không bao lâu, nửa đường họ liền phát hiện ra em, rồi tra hỏi vì sao em theo dõi họ, em… không thừa nhận nên cùng họ ầm ĩ, trong lúc sợ hãi, không cẩn thận đẩy nàng ta một cái.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 270


Thúy Trúc cẩn thận nhìn Tiêu Yên, thấy dáng vẻ nghiêm túc của nàng, lại vội vàng nói.

“Lúc ấy em dùng không có bao nhiêu sức nên nàng ta không có khả năng ngã, nhưng không biết vì sao nàng ta lại ngã, hơn nữa còn trùng hợp ngã trúng tảng đá bên đường, sau đó… sau đó…” óc chảy ra, hồng hồng trắng trắng…

Tiêu Yên thấy sắc mặt Thúy Trúc trắng bệch, biết rõ cô bé đang nhớ đến hình ảnh chết người.

“Được rồi, đừng nói nữa, ta cũng biết, vậy y phục các nàng đang mang đi đâu em biết không?”

Thúy Trúc lắc đầu.

“Vậy cung nữ còn lại đâu?”

“Lúc ấy nàng ta sợ chạy mất, em không biết.”

Tiêu Yên gặp Thúy Trúc biết được nhiêu đó, không thể ở lại lâu, dặn dò cô bé không cần sợ, nếu như thẩm vấn, đem những lời vừa nói ra nói lại một lần nữa là được.

Buổi tối Lệnh Hồ Cẩm Y giận dỗi Tiêu Yên một ngày rốt cục cũng mò về.

Ngồi đối diện Tiêu Yên, trề môi, dáng vẻ nàng không để ý tới ta thì ta không nói chuyện với nàng.

Tiêu Yên cảm thấy buồn cười, bước tới xoa tóc y: “Được rồi, vẫn còn giận ta sao, thật nhỏ mọn.”

“Ta mới không hẹp hòi, là nàng nhỏ mọn, ôm cũng keo kiệt.”

Lệnh Hồ Cẩm Y lập tức ngẩng đầu lên án Tiêu Yên, giống như không để cậu ôm một cái chính là chuyện tàn nhẫn cỡ nào.

Tiêu Yên ôm Lệnh Hồ Cẩm Y, nhẹ nhàng thì thầm bên ta dụ dỗ: “Đừng giận, mang ta đi một nơi được không? Sau khi trở về… ta thưởng.”

Lệnh Hồ Cẩm Y nuốt nước miếng, cậu cảm thấy lại bị như buổi sáng rồi, chỗ đó đau quá, trên người khô nóng, lỗ tai vừa khó chịu là vừa thoải mái.

“Đi.. nơi nào?”

“Dịch Đình cung.” Cung nữ tên Ngưng nhi, thi thể đặt ở đây.

Nếu như theo lời Thúy Trúc nói sức lực của cô bé không đủ để đẩy ngã một người, vậy nguyên nhân Ngưng nhi chết có phần kì quái, cho nên Tiêu Yên muốn đi xem thi thể.

“Vậy.. thưởng thì sao, có được chọn không.” Ta muốn thử cái tư thế kia nha.

“Không được, nhưng… sẽ không để ngươi thất vọng, giúp ta được không, ta biết ngươi tốt nhất.” Tiêu Yên nhẹ giọng, đáy lòng tự chửi chính mình, nhìn xem, nàng lại bắt đầu lợi dụng Lệnh Hồ Cẩm Y.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 271: Đi Dịch Đình Cung


Hơn nữa còn không tiếc dùng thủ đoạn ti tiện hạ lưu sắc dụ này.

Đáy lòng nàng tự cười mỉa chính mình: Tiêu Yên a Tiêu Yên, ngươi vì đạt được mục đích mà không từ chút thủ đoạn nào, rõ ràng có hôn ước trói buộc, vậy mà còn dụ dỗ nam nhân khác, nếu Phượng Húc mà biết chắc sẽ không giữ ngươi nửa giây.

Thật ra loại người như Tiêu Yên không phải ích kỷ bẩm sinh, mà là bị cuộc sống áp bức ra nông nỗi này.

Lệnh Hồ Cẩm Y mím môi không lên tiếng, dù y cảm thấy thoải mái, nhưng lại giống như có cái gì đó ngăn lại… khó chịu.

Trong nội tâm của Lệnh Hồ Cẩm Y, Tiêu Yên khác biệt với mọi người, cho nên cậu cam tâm tình nguyện vì nàng làm bất cứ việc gì, không cần thù lao hay ban thưởng…

Nhưng lúc này cậu không biết nên biểu đạt thế nào, mà Tiêu Yên lại không đoán ra.

Thấy Lệnh Hồ Cẩm Y không nói gì, nàng thở nhẹ trong lòng, có đôi khi dỗ hài tử cũng cần kỹ thuật.

Đôi môi rời khỏi lỗ tai cậu, rồi từ từ in lên môi người kia, nhẹ giọng nỉ non.

“Giúp ta một chút, lúc này ta nhất định phải đi Dịch Đình cung, trong hoàng cung trừ ngươi ra, ta không tin bất kì ai, hiện tại… ta chỉ có ngươi.”

Giọng nói Tiêu Yên xa xôi, rất trống trải, mang theo thê lương, Lệnh Hồ Cẩm Y nghe mà ngực ẩn đau.

Đôi môi nàng, hơi thở nóng rực ấy từng chút từng chút ảnh hưởng đến suy nghĩ của Lệnh Hồ Cẩm Y.

Trái tim cậu đập như gõ trống, không dám động đậy, trên mặt nổi lên hai rặng mây hồng, cố gắng nặn ra một tiếng từ cổ họng: “Ừ…”

Tu mừng rỡ, nâng mặt cậu lên, nhẹ nhàng cười: “Cám ơn, vậy bây giờ, là phần thưởng…”

Trước ánh mắt khó hiểu của cậu, Tiêu Yên ngậm lấy đôi môi ấy, mút vào, liếm liếm nhưng lại không đi sâu vào trong, chỉ vậy thôi cũng đủ để trêu chọc Lệnh Hồ Cẩm Y.

Cho đến khi hô hập cậu thông thuận, nam tính sắp thức tỉnh thì Tiêu Yên lại ngừng, nắm tay y nói: “Được rồi chúng ta đi thôi.”

Đôi mắt Lệnh Hồ Cẩm Y sóng sánh, mị hoặc lan tràn, tỏa sáng cầm tay Tiêu Yên: “Nhưng mà lúc này trên người ta rất không thoải mái.”

“Ngoan, đó là dư âm của phần thưởng, sau khi đi Dịch Đình về, ta… cho ngươi thoải mái, được không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 272


Tiêu Yên vỗ đầu Lệnh Hồ Cẩm Y, mở miệng lừa gạt.

Đó là phản ứng bản năng của cơ thể, chỉ cần ra ngoài dạo một vòng, bị gió lạnh thổi, triệu trứng sẽ biến mất, trở về còn cần nàng làm gì nữa đâu.

Lệnh Hồ Cẩm Y chu môi, ẫm ức nói: “Cũng được, sau khi trở về không được gạt ta.”

“Ngoan, ta sẽ không lừa ngươi.”

Lệnh Hồ Cẩm Y nhăn nhó tỏ vẻ hoài nghi độ chân thật của Tiêu Yên.

ở cái thế giới này thì võ công của Lệnh Hồ Cẩm Y là cao nhất, trừ khi y muốn người ta nhìn thấy, nếu không có căng mắt cũng không gặp.

Cho dù lúc này đang ôm một cô nương không có chút võ công nào, nhưng ở trong cung canh phòng nghiêm ngặt vẫn có thể qua lại tự nhiên.

Tiêu Yên sớm đã nhớ phương hướng Dịch Đình cung, cho nên hai người tới rất nhanh.

Nơi này là chỗ ở của cung nữ, cũng là nơi nữ quyến của quan viên phạm tội vào làm việc, cho nên thủ vệ rất nhiều.

Chẳng qua những thị vệ kia sao có thể lọt vào mắt Lệnh Hồ Cẩm Y, cậu ôm Tiêu Yên lướt qua đầu bọn họ mà họ chỉ cảm giác có cơn gió lướt qua mà thôi.

Mặc dù Tiêu Yên biết thi thể cung nữ kia đặt ở đây, hơn nữa còn có người chuyên túc trực.

Nhưng chỗ này nhiều phòng như thế biết ở đâu mà tìm, cho nên chỉ có thể tìm từng phòng, có nhiều lần suýt chút nữa bị phát hiện, cũng may có Lệnh Hồ Cẩm Y nếu không nàng đã bị bắt.

Tiêu Yên cảm thán, quả nhiên chỗ dựa này thật là tốt, sau này nên đối với tiểu yêu nghiệt này tốt hơn một chút, ở dưới bóng cây to mới có nhiều quả ngon a.

Cũng may trời không phụ lòng người, tìm hơn nửa đêm mới thấy.

Lúc ấy hai thị vệ gác cửa đang nằm sấp trên bàn ngủ gà ngủ gật, Tiêu Yên vội vàng quăng thêm mê dược phòng khi bọn họ tỉnh lại.

Thi thể Ngưng nhi đặt trên đất, trên người đắp vải trắng, che kín cái đầu loang lổ máu.

Nàng cảm thấy không khí có chút lạnh lẽo, ôm chặt cánh tay Lệnh Hồ Cẩm Y nhất quyết không buông.

Mặc dù nàng có chút ác độc, vì một số việc mà không nương tay, nhưng lại chưa từng nhìn thấy xác chết, cho nên lúc vén vải trắng, nàng vội nhắm mắt lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 273: Ta Bảo Vệ Nàng


Lệnh Hồ Cẩm Y ngược lại lại phát huy tác dụng lớn, cậu học dáng vẻ Tiêu Yên, vỗ vỗ lưng nàng, nhỏ nhẹ: “Đừng sợ, không có gì đáng sợ cả, Yên Yên ta bảo vệ nàng.”

Trong thế giới của cậu, chỉ toàn máu tươi gay mũi.

Người cậu từng gặp, hầu hết đều trở thành thi thể trên tay chính cậu.

Cho nên đối với Lệnh Hồ Cẩm Y, thi thể chẳng khác gì vật dụng thấy hằng ngày.

Không biết có phải lời của Lệnh Hồ Cẩm Y có tác dụng hay không, Tiêu Yên từ từ bình tĩnh lại, nàng không thể sợ, nếu như lúc này nàng sợ, ai cứu Thúy Trúc đây?

Nhịn xuống cơn buồn nôn, chậm rãi kiểm tra thi thể Ngưng nhi.

Trên người Ngưng nhi, ngoại trừ ba chỗ trầy da rất nhẹ, cái gáy bị vết thương trí mạng, ngoài ra không còn gì.

Thật sự là do ngã xuống tảng đá cứng mà mất mạng, chẳng lẽ lực đẩy của Thúy Trúc đúng lúc?

Lệnh Hồ Cẩm Y không có hứng thú với thi thể, y chỉ hứng thú với Tiêu Yên.

Cho nên từ đầu tới cuối Tiêu Yên xem thi thể, y nhìn Tiêu Yên.

Thấy Tiêu Yên khi thì nhíu mày khi thì khó hiểu, giống như đang gặp phải vấn đề nan giải, “Sao thế?”

Lúc này nàng cần người nói chuyện, cần người cho lời khuyên, nàng nắm chặt tay y:

“Thúy Trúc nói lúc đó lực đẩy Ngưng nhi không lớn không thể khiến cô ta ngã, nhưng chẳng những cô ta ngã mà còn ngã trúng tảng đá, đã thế còn chết người, ngươi nói, đầu đụng vào tảng đá cần bao nhiêu sức lực mới vỡ sọ?”

“Rất lớn.” Lệnh Hồ Cẩm Y trả lời, vừa không quên ăn vụng đậu hũ.

Tiêu Yên đổ mồ hôi, chẳng phải nói thừa sao?

“Lớn bao nhiêu?”

“Thật sự rất lớn.” uhm, sao tay nàng lại mềm thế nhỉ, sờ thật thoải mái, ưm chỗ nào cũng thích, cả người đều mềm mại, người lại nóng rồi, bao giờ mới được về đây.

Mặc dù Lệnh Hồ Cẩm Y nói không rõ ràng, nhưng lại khiến Tiêu Yên khẳng định, Thúy Trúc đẩy người không có chết.

Cho dù lúc ấy thực sự đẩy ngã Ngưng nhi, có đụng phải đá cũng không mất mạng, hơn nữa Ngưng nhi to con hơn Thúy Trúc, không thể nào dễ dàng bị đẩy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 274


Nhưng mà… vì sao cung nữ này lại chết.

Tiêu Yên bực bội trong lòng, không cẩn thận đụng vào đầu thi thể, cái mặt đang ngửa bỗng lệch sang trái.

Chuyện chẳng có gì, nhưng thi thể lại ói máu.

Bởi vì là tử thi cho nên màu máu rất đậm, còn mang theo vào cục máu đông.

Tiêu Yên ngây ngẩn cả người, ơ… này, sao lại hộc máu?

Tiêu Yên chỉ lo thi thể hộc máu, không nhìn thấy con ngươi Lệnh Hồ Cẩm Y đang lập lòe.

Y cởi quần áo của thi thể, lại còn đưa tay xoa hai bên ngực, ồ cũng mềm…

Bốp, y còn chưa nghĩ xong đã bị đánh vào tay, Tiêu Yên nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn.

Nàng véo lỗ tai y: “Này, Lệnh Hồ Cẩm Y ngươi làm gì thế, ăn đậu hũ thi thể, ngươi có còn là người không hả?”

Dám ở trước mặt nàng sờ ngực xác chết, xem nàng như người chết hả.

Lệnh Hồ Cẩm Y ôm tay, uất ức nhìn Tiêu Yên: “Yên Yên, ta chưa có ăn đậu hũ cô ta, chỉ là ta thấy chỗ đó có kì quái.”

Tiêu Yên giận dữ: “Kì lã chỗ nào?”

Lệnh Hồ Cẩm Y nhìn vẻ mặt nàng, sau đó nắm ống tay áo nàng, nói: “Ngũ tạng cô ta, giống như vỡ nát?”

Tiêu Yên giật mình, vội vàng nhìn ngực thi thể, màu da cũng không có gì khác thường.

“Vỡ nát? Thật không? Nhìn không ra.”

Lệnh Hồ Cẩm Y là võ học tông sư, nói: “Ta mới kiểm tra, lục phủ ngũ tạng cô ta bị dập hết rồi.”

Tiêu Yên xem qua tiểu thuyết kiếm hiệp, cũng xem qua phim truyền hình cổ trang, nếu nói ngũ tạng bị thương, vậy là nội thương.

Lệnh Hồ Cẩm Y thấy Tiêu Yên vẫn nhíu mày khó hiểu như cũ, giải thích thêm.

“Nhất định là có người sử dụng nội lực chưởng cách không cho nên mới vỡ ngũ tạng.”

“Nếu trúng chưởng sao trên người không có dấu vết.” Tiêu Yên kiểm tra lại thi thể, vẫn không thấy dấu vết gì.

Lệnh Hồ Cẩm Y dùng ánh mắt xem thường nhìn Tiêu Yên: “Cao thủ có thể cách không xuất chưởng.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 275


Nội lực vô hình đánh lên, đương nhiên không để lại dấu vết, cho dù có, cũng phải rất lâu mới xuất hiện.

Tiêu Yên ho khan hai tiếng, ngang nhiên nói: “Đương nhiên ta không biết, ta có võ công đâu, vậy… ngươi có thể cách không xuất chưởng không?”

Lệnh Hồ Cẩm Y không thèm nghe, ẫm ức trừng mắt nhìn Tiêu Yên, chẳng lẽ trong mắt nàng y không phải cao thủ à, y không lợi hại à?

Đột nhiên Tiêu Yên nghĩ đến một logic rất phù hợp.

“Ngươi nói xem, có phải có người núp trong tối cách không xuất chưởng đúng lúc Thúy Trúc đẩy cô ta, lúc chưởng lực đụng tới cô ta cho nên Ngưng nhi bị đẩy mạnh về phía sau, sau đó theo quán tính ngã mạnh xuống, óc vỡ toang?”

“Chắc vậy.” Lệnh Hồ Cẩm Y gật đầu.

Tiêu Yên nhớ Thúy Trúc nói chỗ đó chỉ có cô bé, Ngưng nhi và một cung nữ.

Nếu như lúc ấy ở quanh đó có một cao thủ lặng lẽ chú ý động tĩnh bọn họ, nhân đúng cơ hội tung một chưởng lên người Ngưng nhi.

Nếu không có người ngoài, Thúy Trúc không có võ công – loại trừ, Ngưng nhi lại không thể nào tự hạ chiêu lên người, vậy chỉ còn cung nữ bị dọa bỏ chạy.

Tiêu Yên đứng dậy, lấy khăn lau kĩ hai tay.

“Được rồi, chúng ta trở về, ngài mai ra hiện trường vụ án xem một chút.”

Lệnh Hồ Cẩm Y hưng phấn nhảy dựng, ôm lấy Tiêu Yên gấp gáp xông ra ngoài: “Cuối cùng cũng xong, Yên Yên trở về nhớ cho ta thoải mái.”

“Ôi chao? Ngươi còn chưa bớt nóng?”

“Hức, không có, ta sắp chết rồi.”

Tiêu Yên: “Cái gì?”

Sớm hôm sau Tiêu Yên tìm Lý Tiêu, nhờ y giúp đỡ tìm cung nữ bỏ chạy, Mai quý phi không giúp đỡ, nhưng không có ngăn nàng tìm người giúp.

Lý Tiêu rất thoải mái đồng ý, y là hoàng tử, muốn tìm một cung nữ trong hoán y cục rất dễ dàng.

Rất nhanh đã tìm thấy cung nữ chứng kiến Thúy Trúc giết người.

Chỉ tiếc lúc tìm được cô ta đã bị người trong Hoán Y cục đẩy xuống ao chết đuối, thái y nói thời gian tử vong không quá hai canh giờ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 276: Ba Ngày


Sau khi nghe điều này, tất cả đầu mối đều biến mất, Tiêu Yên không nói được lời nào, Thúy Trúc… cô bé…

Ai cũng biết cái ao ở Hoán Y cục rất lớn, nhưng để một người vô tình bị ngã xuống chết đuối là chuyện không thể nào, tuyệt đối không có chuyện chết đuối ở đây.

Nếu như cung nữ kia là một cao thủ võ công lại càng không thể nào bị giết trong cái ao nho nhỏ của Hoán Y cục, cho nên… hung thủ chân chính không phải cô ta, người giết cô ta mới thật sự là hung thủ.

Hoán Y cục chết hai cung nữ, trong lúc nhất thời người người hoảng sợ, Tiêu Yên muốn điều tra thêm xem lúc đó có ai tới gần ao, nhưng không đợi nàng tới gần hỏi thì bọn họ đã chạy sạch.

Mất sạch đầu mối, cho dù có Lý Tiêu giúp đỡ cũng không có chút tiến triển nào.

Ở bên Hoàng hậu cũng chẳng khá hơn, tất cả bằng chứng đều chỉ vào Thúy Trúc, chứng minh cô là hung thủ giết người, vụ án cũng không có gì khác lạ.

Hôm thẩm vấn Thúy Trúc, vài phi tử có phẩm giai cao đều trình diện, Mai quý phi cũng đi.

Thật ra Hoàng hậu biết rõ Thúy Trúc bị oan, nhưng ở trong cung này người bị oan nhiều lắm.

Hoàng hậu mỉm cười nhìn Thúy Trúc sắp hỏng mất.

“Nếu không có nghi ngờ gì, vậy thì kết án đi, giết người đền mạng, đây là đạo lý hiển nhiên.”

Ngừng một chút lại nói tiếp: “Bản cung mặc kệ ngươi bị oan hay không, bản cung biết rõ các ngươi chủ tớ tình thâm, nếu đã có lòng… càng không nên liên lụy đối phương, ngươi nói đúng không?”

Thúy Trúc hiểu hoàng hậu đang nhắc nhở mình, nếu không ‘nhận tội’, đám người âm hiểm kia sẽ nghĩ cách đổ lên đầu tiểu thư.

“Nương nương, ta biết phải…” Thúy Trúc không có xưng nô tì, trong lòng cô bé trước giờ chỉ có một chủ tử là Tiêu Yên, người khác đều không phải.

Một người sắp chết, hoàng hậu cũng lười trách nàng thất lễ: “Nên làm gì thì làm đi, người đâu, lôi ra…”

“Nương nương, xin chờ chút…”

Hoàng hậu đang tuyên lôi ra chém, Tiêu Yên ở ngoài xông vào.

Nàng lo lắng sợ hãi sống ở Tiêu gia mười bảy năm, nhận hết hành hạ nhục nhã, ngoài trừ người mẹ đã chết sớm kia, chỉ còn Thúy Trúc đối với nàng trung thành và tận tâm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 277


Nếu như ngay cả Thúy Trúc nàng cũng quan tâm, nàng còn được xem là người sao?

“Tiêu cô nương tới gặp mắt Thúy Trúc lần cuối à?” hoàng hậu nhíu mày nhìn Tiêu Yên, nhắc nhở nàng Thúy Trúc đã thụ án, chắc chắn phải chết, hi vọng nàng không cần bới móc chi tiết.

Thúy Trúc đâu quan tâm suy nghĩ của hoàng hậu, ngẩng đầu nói: “Nương nương, ta có chứng cớ chứng minh Thúy Trúc không giết người.”

“A, chứng cớ gì.” Một đám vợ nhỏ cao cấp dưới sự hướng dẫn của vợ lớn rối rít nhìn Tiêu Yên.

Tiêu Yên bất đắc dĩ nói ra chuyện Ngưng nhi bị vỡ nát lục phủ ngũ tạng: “Nếu nương nương không tin, có thể phái người đi kiểm tra, ngực cô ta lúc này đã có vết máu bầm đọng lại trên ngực.”

Nàng biết bản thân nói ra chuyện này chẳng khác nào tự khai nửa đêm không có sự đồng ý của hoàng hậu đã lén chạy đi xem thi thể.

Quả nhiên sắc mặt hoàng hậu lạnh xuống: “Làm sao ngươi biết?”

Tiêu Yên vội quỳ trên mặt đất: “Dân nữ… lén đi xem thi thể Ngưng nhi, nhưng dân nữ không còn biện pháp nào khác, thỉnh nương nương thứ tội.”

Hoàng hậu khó có cơ hội phát hỏa, tay phải đập lên bàn rầm một tiếng, khiến ly tách bị chấn đổ tung tóe, nghiêm nghị quát: “Lớn mật, ai cho ngươi lá gan, ai dẫn ngươi đi Dịch Đình cung?”

Ngoại trừ Mai quý phi, phần lớn đám vợ nhỏ đều hả hê nhìn Tiêu Yên.

“Nương nương nên biết, lá gan dân nữ nhất định phải lớn, không ai mang dân nữ đi, là dân nữ quan sát tình hình Dịch Đình cung và thời gian đổi ca… tự mình đi.”

Tiêu Yên đã suy nghĩ kỹ lí do, mặc dù có sơ hở nhưng mọi người lại không thể không tin, bởi vì ai cũng biết Mai quý phi không giúp nàng, trong nội cung không ai dám giúp.

Hoàng hậu tức bàn tay run rẩy: “Bản cung cho rằng ngươi là một cô nương hiểu lễ nghi, không ngờ ngươi lại không biết nông sâu, ngươi có biết chỉ bằng nhiêu đó cũng để cho bản cung trị tội ngươi không.”

Tiêu Yên kiên trì: “Dân nữ biết rõ, nhưng dân nữ cũng không muốn nha hoàn hầu hạ mình bao năm chết không trong sạch, mong hoàng hậu nương nương minh xét, có thể thẩm tra lại chuyện này một lần nữa.”

Hoàng hậu từ từ tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn Tiêu Yên thêm vài phần lạnh lẽo: “Vậy ngươi có biết là người nào không?”

Tiêu Yên lắc đầu: “Hiện tại dân nữ không biết, nhưng Thúy Trúc tuyệt đối không có khả năng, con bé không có võ công.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 278


Gấm phi vẫn ngồi im lặng bỗng mở miệng: “Tiêu Yên, bản cung hỏi ngươi, làm sao ngươi biết cô ta bị đả thương lục phủ ngũ tạng?”

Tiêu Yên đàng hoàng nói dối: “Hồi Gấp phi nương nương, lúc dân nữ ở ngoài cung bị gia phụ ghét bỏ, lại thêm sủng thiếp hãm hại cho nên hàng năm đều sống trong phật đường diện bích, trong phật đường Tiêu gia có một kệ sách lớn, những lúc nhàm chán dân nữ thường mở sách ra xem, trong đó có một quyển nói về… khám nghiệm tử thi.”

Lời này không phân rõ thật giả, cũng không có ai rảnh rỗi chạy tới phật đường Tiêu gia xem quyển sách kia có thật hay không, huống chi phật đường Tiêu gia đã bị đốt từ lâu, muốn tra cũng không tra được.

Những lời đằng sau của Gấm phi bị Tiêu Yên chặn lại, tức giận trừng nàng, quay đầu về hoàng hậu cười tươi như hoa: “Nương nương, thiếp cũng cảm thấy nương nương nên điều tra kĩ một lượt, miễn cho…cá lớn lọt lưới.”

Tiêu Yên trợn tròn mắt, Gấp phi này ăn cái gì mà tự nhiên lại ghét nàng, cá lớn trong miệng bà ta hẳn là nàng đi?

“Thỉnh nương nương tạm ngưng ba ngày, nếu như sau ba ngày dẫn nữ không tìm được hung thủ, nguyện chịu tất cả trừng phạt.”

Tiêu Yên nghĩ kỹ, nếu sau ba ngày vẫn không tìm ra hung thủ, vậy… nàng để Lệnh Hồ Cẩm Y lén đưa Thúy Trúc ra ngoài đến một thôn nhỏ nước bên cạnh thay tên đổi họ.

Gấm phi vừa nghe sắc mặt bỗng vui mừng, “Nương nương, ngài đồng ý Tiêu cô nương đi, ba ngày mà thôi.”

Lời Gấm phi ngấm ngầm hại người, vì để cho hoàng hậu gật đầu, bà còn nói chuyện chơi chữ.

Ám chỉ ba ngày mà hoàng hậu cũng không đợi nổi, trong lòng nhất định có quỷ, nếu không tại sao lại gấp gáp xử lý nghi phạm.

Hoàng hậu liếc nhìn Gấm phi, sắc mặt không đổi: “Nếu Gấm phi đã mở miệng, vậy bản cung cho ngươi ba ngày, sau ba ngày không tìm được hung thủ, đó chính là ngày Thúy Trúc chết.”

Tiêu Yên mới mặc kệ ba ngày, tóm lại lúc này có thể giữ mạng Thúy Trúc, thời gian còn lại từ từ nghĩ cách.

Ra khỏi tẩm cung hoàng hậu, cả người Tiêu Yên giống như bị rút hết một nửa sức lực.

Ánh mặt trời chói mắt, nàng híp mắt nhìn kẻ đang dẫn đầu đi tới, vẻ mặt khinh khỉnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 279: Ngốc


Tiêu Yên không có tâm tình để ý đến hắn, vì vậy dứt khoát xem như không nhin thấy, đi lướt qua bên cạnh.

Không ngờ hắn lại không bỏ qua, một mực đuổi theo, bắt lấy cánh tay nàng không cho nàng đi tiếp về phía trước.

“Nàng bị mù sao, không thấy bản vương tới à.”

Tiêu Yên nhắm mắt đâm đầu bước tới: “Đúng vậy, mắt ta mù, ngài đừng phiền ta.”

Phượng Húc châm biếm: “Chỉ là một tiểu nha đầu, cũng đáng để nàng khó khăn lao lực như vậy.”

Tiêu Yên mở mắt: “Mắc mớ gì tới ngài, thích chế giễu thì cứ việc, nhắc nhở một câu, vừa rồi ta nói với hoàng hậu trong ba ngày không bắt được hung phạm sẽ mặc bà ta xử lý.

Vương gia, đây chính là cơ hội tốt để giải trừ hôn ước, ngài nên năm chắc.”

Phượng Húc không những không vui mừng còn giận dữ nói: “Tiêu Yên, nàng cứ vậy nghĩ muốn giải trừ hôn ước với bản vương?”

“Chẳng lẽ ngài không muốn, đừng có nói là Duệ vương ngài có tình cảm với ta, không phải ta không cưới.”

Phượng Húc ngay lập tức phản bác: “Nàng bớt mơ mộng hão huyền, bản vương muốn thành thân với nàng là để hành hạ, giải trừ hôn ước sao, nghĩ thật hay.”

Tiêu Yên thở sâu, lười so đo với hắn.

“Nếu vậy, phiền vương gia dời chân quý, tiểu nữ còn muốn đi cứu nha hoàn, không có thời gian tốn hơi sức với ngài.”

Phượng Húc đột nhiên hỏi: “Nàng muốn tìm ai?”

“Yên tâm, sẽ không làm phiền tới ngài.” Tiêu Yên vòng qua Phượng Húc, vội vàng muốn rời đi, nhìn hắn là nàng tức giận.

Không ngờ Phượng Húc lại cứ níu kéo không buông, cứ mãi cản đường nàng.

“Mặc dù bản vương hận đến không thể giết nàng ngay tại chỗ, nhưng mọi người đều biết nàng sắp làm tân nương của ta, xảy ra chuyện lại không đi tìm ta mà tìm nam nhân khác nhờ giúp đỡ, Tiêu Yên, bản vương là người chết sao.”

Tiêu Yên vô lực đẩy hắn, nếu như có thể, nàng muốn ước hắn chết rồi.

“Nếu ngài đã nghĩ vậy, cũng không phải không đúng, Duệ vương điện hạ, ngài đừng phiền ta, ta rất bận.”

Phượng Húc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hung hăng liếc Tiêu Yên: “Nói nàng thông minh, thực ra nàng ngốc muốn chết.”

Tiêu Yên nghiến răng trừng mắt nhìn hắn, ngài mới ngốc, cả nhà ngài đều ngốc.

“Phượng Húc, hôm nay cô nãi nãi không có hứng, nếu ngài không biến khỏi đây, đừng trách ta không khách khí, thuốc độc trên tay ta còn không ít đâu.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 280: Cùng Nhau Uống Trà


Tiêu Yên nói đến thuốc, nhất định là Tiết Dương tán rồi, lần trước chưa cho Phượng Húc dùng hết, còn dư rất nhiều đây.

Phượng Húc ra vẻ không nghe thấy gì, nhếch miệng cười tà, cao ngạo nói với nàng.

“Nàng ở trong cung không có chút căn cơ, muốn tra hung thủ khó như lên trời, mặc dù bản vương với nàng không hợp nhau, nhưng dù thế nào thì sớm muộn nàng cũng vào cửa vương phủ, đã là người một nhà sao bản vương lại không giúp chứ.”

“Tốt bụng thế? Ta không tin, đừng nghĩ ta nhận ân tình của ngươi.” Tiêu Yên nghi ngờ nhìn Phượng Húc.

Phượng Húc nghiêng người nhìn nàng: “Bản vương không cần nàng biết ơn, bản vương chỉ muốn nàng biết, làm nữ nhân, có những lúc nên nhận thua.”

Phượng Húc luôn cho người theo dõi nàng, cho nên khi nàng xảy ra chuyện, hắn là người biết đầu tiên.

Vốn hắn muốn ở nhà chờ nàng tới cửa cầu cạnh, nhưng không ngờ chờ vài ngày mà ngay cả một bóng người cũng không thấy, ngược lại nghe tin nàng đi tìm cậu nhóc Lý kia.

Phượng Húc nghe tin này đập nát một bàn đọc sách, xú nữ nhân không biết phải trái, năng lực của gia mạnh hơn nhiều so với tiểu tử Lý Tiêu kia, vậy mà không tới tìm gia.

Phượng Húc theo Tiêu Yên tới Trường Xuân Cung.

Vừa vào cửa Tiêu Yên hỏi: “Vậy ngài nói xem bây giờ nên làm gì?”

Phượng Húc đưa tới hai người, lấy một lệnh bài bằng vàng từ trong tay áo, trên mặt khắc chữ “Phượng” rất to, tiện tay ném cho hai người.

“Các ngươi cầm lệnh bài của bản vương đi Dịch Đình cung, xem xét cái thi thể kia.”

Sau khi hai người rời đi, Tiêu Yên hỏi Phượng Húc: “Bọn họ là?”

“Ngỗ Tác*, Ngỗ Tác tốt nhất Tề quốc.”

[người khám nghiệm tử thi]

Tiêu Yên gật đầu, ngỗ tác a, đây là nhân tài khám nghiệm kỹ thuật cao.

Trong phòng chỉ còn lại cô nam quả nữ, không khí có chút lúng túng.

Ngươi nói xem ai mà biết cái người trước đó gây chuyện nháo cả thành đều biết, hai người không chết không thôi giờ yên bình ngồi chung bàn uống trà.

Phượng Húc đặt chén trà xuống: “Nữ nhân nàng, tính tình không thể tốt một chút à?”

Tiêu Yên hừ lạnh: “Tính tình tốt? phải tốt như nào, như Lâu Tâm Nguyệt? cắt, nếu như ta giống nàng ấy, đỡ sớm chết cả trăm lần.”

Phượng Húc sửng sốt, sao lại nhắc tới Lâu Tâm Nguyệt rồi? rất nhanh hắn nghĩ tới một khả năng, lúng túng ho khan.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom