Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Bích Đào Tại Lân Gia

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
700,369
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Bích Đào Tại Lân Gia

Bích Đào Tại Lân Gia
Tác giả: Quy Hưu Hồ Quân/归休乎君
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: 归休乎君

Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, HE, Hài Hước, Chữa Lành, Ngọt

Team dịch: Tiểu Lạc Lạc

Giới thiệu

Chiều tà, một nha hoàn thanh tú gõ cửa phòng ta.

Nàng ta cử chỉ nho nhã, nụ cười trên mặt có phần kiêu ngạo, nàng ta nói: "Cô nương nhà ta có hứng làm thơ, vừa viết xong một bài, sai ta đem tặng cho công tử."

Ta đáp: "Ồ, hắn đang quỳ, ngươi cứ đưa ta."

Sắc mặt nha hoàn kia thay đổi, liếc nhìn ra sân, thấy phu quân ta đang quỳ thẳng tắp trên tấm giặt đồ ở sân.
 
Chương 1


Đậu Hoàng ở sân sủa inh ỏi, giật đứt cả xích sắt, ta bước ra cửa mắng con chó ngốc: "Ngươi sủa cái gì hả Đậu Hoàng!"

Lúc này, ngoài cửa có người hỏi lớn: "Cố cô nương có nhà không?"

Ta đáp có, thong thả bước ra mở cửa.

Cửa vừa mở, ta giật mình. Trong ngoài ba lớp toàn là người, vừa đánh trống vừa gõ mõ, còn đốt cả pháo nổ đì đùng, náo nhiệt hơn cả ngày ta thành thân.

Ta chống nạnh hỏi: "Đây là làm sao?"

Trong đám người, một viên sai dịch chen ra, tươi cười với ta: "Cô nương có lễ, cô nương đại hỉ, Cố tướng công đỗ bảng vàng, trúng Thám hoa lang. Đây là phúc khí của cô nương, cũng là phúc khí của đất Cẩm Thành này, tri phủ đại nhân sai ta đến chúc mừng cô nương!"

Hắn "Choang" một tiếng đánh trống. Tiếng trống khiến tim ta đập thình thịch, ta ôm ngực hỏi: "Thám hoa lang là gì?"

Viên sai dịch đáp: "Trạng nguyên, bảng nhãn, Thám hoa lang, là bậc tài tử đệ nhất thiên hạ. Người ta nói đỗ tiến sĩ đã khó, đỗ thám hoa còn khó hơn. Thám hoa lang này, dung mạo phải đẹp, học vấn phải cao, người lại phải phong lưu tuấn tú, chẳng phải chính là Cố tướng công sao!"

Ta mừng không kìm được, dung mạo đẹp, học vấn cao, người lại phong lưu tuấn tú, đúng là phu quân ta.

Ta lại hỏi: "Vậy đỗ Thám hoa lang thì sao?"

Hắn đáp: "Sáng là Thám hoa lang, tối vào điện sáng, sau này Cố tướng công sẽ thăng quan tiến chức, làm quan to, làm tể tướng, cô nương sẽ là phu nhân quan gia!"

Tim ta đập thình thịch, phu quân ta sẽ làm quan to, làm tể tướng, ta sẽ là phu nhân quan gia.

Mẫu thân ơi, Bích Đào thế mà cũng có số mệnh này, linh hồn người trên trời có thể nhắm mắt rồi.

Ta cười tươi như hoa, mừng không kìm được, càng nhớ phu quân ta. Nghĩ lại lúc trước, ta chỉ muốn cùng hắn sinh con, ta nuôi con, con nuôi ta, nào ngờ lại có cảnh tượng này.

Năm đó, mẫu thân bệnh nặng nằm trên giường, mẫu thân hỏi ta: "Con không cha, không huynh đệ tỷ muội, sau này mẹ c h ế t con sẽ thế nào?"

Ta đáp: "Mẹ c h ế t con cũng c h ế t."

Mẫu thân nén nước mắt gõ đầu ta, mắng ta vô dụng.

Mẫu thân nói: "Con gái lớn phải lấy chồng, con phải lấy người thật thà, thương yêu con, không bắt nạt con."

Ta hỏi mẫu thân: "Người thật thà là thế nào?"

Mẫu thân đáp: "Vương Tam bán thịt lợn là người thật thà."

Ta không nói gì.

Mẫu thân lại nói: “Trương Nhị bán dầu là người thật thà."

Ta vẫn không nói gì.

Mẫu thân tức giận, mắng ta là con nhóc c h ế t tiệt, hỏi ta muốn tìm người thế nào.

Ta đáp: "Biết chữ, da trắng."

Mẫu thân không nói gì, nước mắt rơi lã chã, mẫu thân nói: "Tìm ai cũng được, đừng tìm người đọc sách."

Ta hỏi: "Vì sao?"

Mẫu thân đáp: "Giang hồ nghĩa khí thường là phường đồ tể, bạc tình thường là người đọc sách."

Ta không phục, nói rằng: "Bọn họ đọc sách thánh hiền, bụng chứa đầy nhân nghĩa, sao lại không phải là người ngay thẳng?"

Mẫu thân thở dài, mẫu thân nói: "Người đọc sách có gì tốt chứ, vai không vác, tay không xách, trong mắt chỉ có gió hoa tuyết nguyệt, nào có củi dầu gạo muối, trong lòng chỉ chứa sách thánh hiền, nào còn chứa được con."

Ta đáp: "Không sao, hắn đọc sách, con thêu thùa, hắn lo gió hoa tuyết nguyệt, con lo củi dầu gạo muối."

Mẫu thân nói: "Con thêu hỏng tay, khâu mù mắt, hắn một khi đỗ đạt cao không cần con, lúc đó con sẽ thế nào?"

Ta nghĩ nghĩ rồi đáp: "Hắn không cần con, con cũng không cần hắn. Con chỉ mượn hắn sinh một đứa con, ta nuôi con lớn, con nuôi ta."

Mẫu thân hỏi: "Con bụng mang dạ chửa làm sao sinh dưỡng?"

Ta đáp: "Con sẽ tìm một am ni cô, đưa ít tiền hương hỏa, các cô tử có lòng Bồ Tát sẽ cho con chỗ dung thân, còn chăm sóc con sinh nở."

Ta lại nói: "Mẫu thân cũng sinh ra con như vậy mà."

Mẫu thân khóc nức nở, tát liên tiếp vào người ta: "Con sao lại muốn giống mẹ, con thật vô dụng!"

Mẫu thân khóc, ta cũng khóc.

Mẫu thân chỉ còn thoi thóp, từ dưới gối lấy ra một chiếc khăn tay, trong khăn tay bọc một chiếc trâm bạc, mẫu thân nói: "Con lòng cao hơn trời, mệnh mỏng hơn giấy, mẫu thân cũng không quản được con. Mẫu thân cho con ba gian nhà, con đi tìm chàng thư sinh của con đi."

Mẫu thân nắm chặt tay ta không chịu buông, bà nhắm không được mắt, trút không được hơi, bà nói: "Nếu con không sống nổi thì đi tìm Trương Trung đường."

Trương Trung đường là đại quan ở kinh thành, ông đến Cẩm Thành tuần tra, ngồi kiệu tám người khiêng, phía sau một đoàn thị vệ đi theo, đều cưỡi ngựa ngẩng cao đầu. Lúc đó, ta chen chúc ở đầu ngõ nhìn kiệu và ngựa của ông, mẫu thân liền kéo ta ra mắng, xem cái gì mà xem! Về nhà!

Trương Trung đường ở Cẩm Thành, mẫu thân liền giam ta ở nhà, ta buồn bực đến nỗi cơm cũng không ăn nổi. Có người đập cửa rầm rầm, mẫu thân không ngẩng đầu lên, tiếp tục thêu thùa.

Ta ra mở cửa, viên quan hung dữ hỏi, ngươi tên gì, ngươi là người ở đâu?

Ta đáp, nô tên Lý Bích Đào, là người bản xứ Cẩm Thành.

Viên quan lại hỏi mẫu thân ta, hỏi bà là người ở đâu.

Ta đáp, mẫu thân tên Trương Tú Nương, cũng là người Cẩm Thành.

Viên quan lại hỏi, nhà ngươi có nam nhân không, làm nghề gì?

Ta đáp, cha nô mất sớm, giờ đã chôn dưới đất, nô không có huynh đệ tỷ muội, trong ngoài không có nam nhân, hai mẹ con làm nghề thêu thùa.

Viên quan cầm bức họa, nhìn ta từ trên xuống dưới, lại thò đầu nhìn mẫu thân, cuối cùng vẫn không cam lòng hỏi, có quen biết Lý Thu Sương không, giọng nói Mi Châu, dung mạo xinh đẹp, tính tình nóng nảy, biết bơi, biết đánh cá, năm nay ba mươi sáu - ba mươi bảy tuổi.

Ta đáp, không quen biết người này.

Ta đóng cửa nói với mẫu thân, cái tên Thu Sương này hay hơn Tú Nương. Mẫu thân nói, im miệng đi con nhóc c h ế t tiệt.

Ba cô sáu bà hàng xóm đến chơi, họ nói, Trương Trung đường kia là một người có tình có nghĩa, ông đi từng nhà gõ cửa, muốn tìm một cô gái đánh cá, đó là người vợ kết tóc của ông.

Mẫu thân nói, ôi chao, còn tốt hơn cả tên quỷ c h ế t tiệt nhà ta.

Trương Trung đường không tìm thấy cô gái đánh cá, liền ngồi kiệu về kinh.

Từ đó, mẫu thân sinh bệnh.

Mẫu thân đưa trâm bạc cho ta, nằm trên gối lẩm bẩm: "...Hừ, tên quỷ c h ế t tiệt vô tình vô nghĩa... Ai còn biết đánh cá, ai còn biết xinh đẹp..."

Mẫu thân liền nhắm mắt.

Ta không còn mẫu thân nữa. 
 
Chương 2


Mẫu thân có con, không thể đánh cá nữa, bà bỏ nghề đánh cá, lại học thêu thùa. Mẫu thân thêu sống cả hoa, thêu bạc cả tóc, nuôi con lớn, lại truyền nghề thêu cho con.

Ta không muốn đi tìm Trương Trung đường, ta ở trong ba gian nhà mẫu thân để lại, nuôi một con chó con tên Đậu Hoàng, cả ngày ngồi trong sân thêu hoa, thêu túi thơm, thêu thắt lưng, thêu khăn tay, nuôi sống bản thân, nuôi sống Lý Đậu Hoàng.

Mỗi tháng ta phải ra ngoài ba lần, đưa túi thơm đến phố Thư viện, đưa thắt lưng đến cầu Thiên Tiên, đưa khăn tay đến phường Thủy Tỉnh.

Hôm đó ta xách giỏ nhỏ ra ngoài, đi đến đầu phố Thư viện, bị người ta chặn lại. Người đó tướng mạo đáng ghét, cười còn nhe cả hàm răng vàng, hắn giả vờ nho nhã hỏi ta: "Tiểu nương tử đi đâu vậy?"

Ta nhẫn nhịn khó chịu trả lời: "Ban ngày ban mặt đường lớn thênh thang, ngươi quản ta đi đâu."

Hắn cười nheo mắt: "Ồ, tính tình khá nóng nảy."

Ta vòng qua hắn định đi, nhưng hắn lại kéo tay áo ta, hắn đẩy ta vào tường, nhìn ta từ trên xuống dưới, còn định sờ tay ta.

Tên khốn này.

Ta nén giận, nghiến răng, nhắm ngay chỗ hiểm của hắn. Mẫu thân nói chỗ đó là chỗ hiểm của nam nhân, nếu gặp phải tên khốn thì đá thật mạnh.

Tên khốn đó nằm dưới đất gào lên: "Ai đá ông đây!" Một giọng nói dễ nghe lười biếng vang lên: "Ông đây."

Ta ngẩng đầu nhìn ông đây, hắn mặc một chiếc áo xanh, chậm rãi phe phẩy quạt xếp, mày kiếm mắt sáng, nụ cười lười biếng, toàn thân đều đẹp.

Ta chỉ dám nhìn một cái.

Tên khốn trên mặt đất bò dậy nói: "Được lắm Cố Lân, ngươi chờ đấy!"

Hắn nói: "Chờ cái gì? Đến đây lạy ông một cái?"

Tên khốn đó tức đỏ mặt, lẩm bẩm vừa mắng vừa bỏ chạy.

Lúc này hắn mới cười với ta, làm tim ta đập loạn xạ, hắn hỏi ta: "Cô nương có sợ không?"

Ta cúi đầu giọng nhẹ nhàng: "Có hơi sợ."

Hắn nói: "Đừng sợ, cô nương muốn đi đâu? Ta đưa cô nương một đoạn."

Ta nói: "Nô đưa túi thơm đến tiệm thêu, làm phiền ân nhân đưa hộ. Nô tên Lý Bích Đào, không biết Cố Lân công tử tôn tính đại danh là gì?"

Hắn bật cười, nói: "Cố Lân công tử họ Cố, tên Lân, còn có một biểu tự là Hữu Lân."

Biểu tự gì ta không quan tâm, trong miệng ta gọi hắn là Cố công tử, trong lòng gọi hắn là Cố lang quân.

Hắn nói đưa ta đến tiệm thêu, ta xách giỏ cúi đầu, bước chậm rãi đi, hắn đi bên cạnh khoanh tay, cùng ta chậm rãi đi.

Tháng ba mùa xuân, chim yến bay từng đôi, trên mặt đất hai cái bóng in liền nhau, một cái cúi đầu, một cái khoanh tay.

Ngực ta như có con thỏ, nhảy tưng tưng không che được.

Trên đường có người quen hỏi: "Bích Đào, tìm đâu được lang quân đẹp trai thế?"

Ta mặt đỏ tai hồng đáp: "Đây là ân nhân công tử của ta, không phải lang quân của ta."

Lén liếc nhìn sắc mặt hắn, thấy hắn cúi đầu nhìn đường, khóe miệng hơi cười.

Đưa túi thơm xong, ta phải về nhà, ở đầu phố ngó đông ngó tây không tìm thấy đường, hắn liền hỏi ta: "Nhà cô nương ở đâu?"

Lòng ta vừa mừng vừa thẹn, ta nói: "Nô ở phía tây cầu Vạn Lý, dọc đường toàn hoa đào, cuối đường hoa đào là ngõ Yến Tử, nô ở nhà thứ ba trong ngõ."

Ta có chút chờ mong nhìn hắn. Hắn gật đầu nói khéo, hắn nói: "Tại hạ cũng ở cầu Vạn Lý, dọc sông về phía đông toàn cây liễu, dưới liễu có ngõ tên Thanh Y, ta ở ngay đầu ngõ."

Ta thầm đọc lại trong lòng.

Hắn hỏi: "Cô nương nhớ rồi chứ?"

Ta gật đầu: "Nhớ rồi."

Hắn liền cười. Lúc này ta mới phản ứng lại, thầm mắng mình không biết xấu hổ.
 
Chương 3


Hắn nói: "Đã cùng ở cầu Vạn Lý, không bằng đi cùng một đoạn?"

Ta mặt đỏ gật đầu, chậm rãi đi theo hắn. Còn chưa đi được bao lâu, đã đến ngõ Thanh Y, ta nên từ biệt hắn nhưng chân không muốn đi.

Ta đứng ở đầu ngõ nhà hắn, lòng rối bời, không biết nên làm sao. Hắn nhìn ta, lại nhìn sang bờ bên kia cầu, hắn nói: "Cảnh bên kia đẹp như thế, qua cầu ngắm hoa đào cũng được."

Ta an tâm, lại cùng hắn chậm rãi đi, sao đường ngắn thế, ta nghe thấy Đậu Hoàng đang kêu.

Ta có chút buồn bã không rõ lý do, chỉ vào nhà mình nói với hắn: "Kia chính là nhà nô, chó của nô sủa đấy, nó tên Lý Đậu Hoàng, trong nhà chỉ có nô và nó."

Hắn gật đầu mỉm cười, cáo từ quay người định đi, ta vội vàng gọi hắn lại.

Ta nói: "Đa tạ công tử đưa về, đến mà không đáp lễ là vô lễ, nô đưa công tử về nhà nhé."

Hắn ngẩn ra, nụ cười nhất thời sáng như xuân sắc, nhạt như hoa đào, hắn hỏi: "Sau đó ta lại đưa cô nương về nhà sao?"

_____________________________

Ta bỗng dưng sinh bệnh. Ta chẳng thiết ăn uống, chẳng muốn thêu thùa, suốt ngày chỉ ngồi ở đầu ngõ, ngắm nhìn hàng liễu bên kia bờ sông.

Ta hỏi Đậu Hoàng: "Hắn họ Cố gì? Hắn ở xóm nào?" Đậu Hoàng cũng chẳng biết, chỉ nằm bên chân ta li3m tay ta.

Ta thầm nghiến răng, liền đi tìm Tam ca mua thịt, lại đến Thái Bạch phường mua rượu. Ta băm thịt, thái hành, gói sủi cảo, mang theo sủi cảo và rượu, ra khỏi nhà đi dọc theo bờ sông.

Ta đi qua một con đường đào, đi qua một bờ liễu, đến đầu ngõ Thanh Y, dừng chân trước cửa nhà hắn, do dự không dám giơ tay gõ cửa.

Ta đi đi lại lại trước cửa nhà hắn, hận mình nhát gan, hận mình vô dụng, ta đâu phải muốn gặp nam nhân, ta đến đây là để trả ơn!

Ta lại giơ tay lên.

Không được.

Ta đếm đến một trăm mới gõ cửa.

Ta mới đếm đến chín mươi chín thì sau lưng có tiếng cửa mở kẽo kẹt, đứng đó chính là kẻ oan gia trong mộng của ta.

Ta nói: "Cố tướng công, thật khéo."

Hắn đứng trong nhà gật đầu: "Ừ, thật khéo."

Ta nói: "Nô thấy trời đẹp nên ra ngoài đi dạo."

Hắn nhìn hộp thức ăn trên tay ta rồi lại gật đầu: "Ừ, rất thuận tiện."

Ta bỗng đỏ mặt, ta cắn môi, do dự một lúc: "Thực ra nô cố ý đến đây để cảm tạ tướng công đã cứu mạng lần trước."

Hắn khoanh tay, nhướng mày nói: "Khách sáo rồi."

Ta nói: "Nô đã gói sủi cảo, mua rượu, mong tướng công đừng chê."

Hắn nói: "Không chê."

Hắn bảo ta vào nhà, ta ngồi trong phòng hắn. Trong phòng toàn là sách, toàn là hơi thở của hắn. Trong ngoài sạch sẽ, không có chút hơi nữ nhân nào. Ta không khỏi mím môi, vui mừng trong lòng.

Hắn thong thả ăn sủi cảo, nhấp rượu trong bình nhỏ.

Ta lấy hết can đảm hỏi hắn: "Công tử là người ở đâu?"

Hắn nói: "Người đất Nga Mi."

Ta hỏi: "Nga Mi cách đây bao xa? Thư từ mấy ngày mới đến?"

Hắn cong môi nói: "Chưa từng gửi thư, không biết mấy ngày mới đến."

Ta giả vờ ngạc nhiên hỏi: "Phụ mẫu ở nhà không lo lắng sao?"

Hắn không nhịn được cười nói: "Phụ mẫu đã mất sớm, trong nhà không có ai, năm nay mười tám, chưa từng cưới vợ."

Hắn lại hỏi ta: "Còn muốn hỏi gì nữa không?"

Ai muốn hỏi gì chứ.

Ta chỉ là muốn trả ơn hắn thôi.
 
Chương 4


Sau đó hắn thường hộ tống ta ra ngoài, cùng ta đi đưa túi thơm, đưa thắt lưng, đưa khăn tay, khiến ta lại mang ơn hắn thêm nhiều. Ta thường xách giỏ nhỏ đi trả ơn hắn.

Ta ngồi trong tiểu viện của hắn, nhìn hắn đọc sách, nhìn hắn viết chữ, nhìn hắn ăn một miếng thịt bò thành năm miếng.

Thời gian trôi qua thật tốt, năm tháng trôi qua thật chậm. Ta thường nhìn đến ngẩn ngơ, nhìn đến khi hắn bật cười.

Xuân Hương tỷ bán khăn tay kéo ta lại, chỉ vào trước cửa nhà hắn nói: "Ngươi từ khi nào mà quen biết được với Cố công tử?"

Ta nói: "Hắn là ân nhân của ta."

Xuân Hương tỷ cười mỉa: "Ân nhân? Ngươi định báo đáp ân tình này thế nào?"

Ta hơi đỏ mặt, ta nói: "Chỉ là thường ngày hầu hạ rượu thịt."

Xuân Hương tỷ nói: "Đừng trách tỷ đây không nhắc nhở. Cố công tử này là đại tài tử nổi tiếng xa gần, là người trong mộng của mười dặm rèm châu, sao hắn lại để mắt đến một cô gái mồ côi chỉ biết thêu thùa như ngươi? Ngươi nên tỉnh táo sớm đi, đừng để đến lúc cuối cùng vừa tổn thương trái tim vừa mất đi thân mình."

Ta bị lời tỷ ấy dọa sợ, sau khi sợ hãi thì mặt lại càng đỏ hơn.

Hắn chưa từng làm tổn thương trái tim ta, cũng chưa từng muốn thân mình ta.

Hôm đó ta đi trả ơn hắn, đi qua cầu Vạn Lý, xa xa thấy hắn đứng dưới gốc cây.

Hắn khoanh tay, đứng thẳng lưng, một cô gái kéo tay áo hắn, khóc như mưa như gió.

Cô gái đó hỏi: "Cố lang, sao chàng không chịu cưới thiếp?"

Hắn gạt tay cô gái đang kéo tay áo mình nói: "Người là tiểu thư Tri phủ, Cố Lân chỉ là một thư sinh, không dám trèo cao, là ta không xứng."

Tiểu thư tri phủ nói: "Thiếp nguyện chờ chàng đỗ đạt, đến lúc đó chàng hãy cưới thiếp?"

Hắn không nói gì nữa.

Ta liền quay người đi.

Đêm đó ta thêu hoa dưới đèn, Đậu Hoàng ở bên cạnh bầu bạn với ta. Ta đâm kim quá nhanh, đâm thủng tay, đau đến ch ảy nước mắt.

Hắn là đại tài tử nổi tiếng xa gần, là người trong mộng của mười dặm rèm châu, ta chỉ là một cô gái mồ côi chỉ biết thêu thùa, ta lấy gì để so sánh với người ta?

Ta gặp hắn ở cổng thư viện.

Hắn đi cùng một nhóm người, tuy đều là thư sinh nhưng hắn lại tỏa sáng, khiến người ta không thể nhìn thấy người khác.

Ta quay người bỏ chạy.

Hắn ở phía sau gọi ta: "Lý Bích Đào!"

Ta nghe thấy tiếng hò hét, chạy càng nhanh hơn.

Đột nhiên cánh tay bị người ta kéo lại, hắn hung hăng hỏi: "Nàng chạy cái gì?"

Ta cúi đầu không nói.

Hắn lại hỏi: "Hôm nay sao nàng lại đến đưa hàng?" Hắn cúi đầu nhìn thẳng mắt ta, vẻ mặt có chút nguy hiểm: "Sao nàng lại trốn ta?"

Ta nhẹ giọng nói: "Chàng là đại tài tử nổi tiếng xa gần, là người trong mộng của mười dặm rèm châu."

Hắn hơi buồn cười gật đầu: "Ừ, lời này không sai." Hắn lại nhỏ giọng hỏi: "Cũng là người trong mộng của nàng nhỉ?"

Ta thấy mắt mình nóng lên, không dám ngẩng đầu nhìn hắn, ta nói: "Ta chỉ là một cô gái mồ côi chỉ biết thêu thùa, tiểu thư Tri phủ còn muốn gả cho chàng, ta lấy gì để so sánh với người ta?"

Hắn im lặng không nói.

Xa xa có người gọi: "Có Lân, đừng ở trong chốn êm ấm mà chần chừ, tiên sinh còn đang chờ chúng ta!"

Ngay lập tức tiếng cười vang lên.

Hắn có chút bực bội nói: "Ta sẽ đến tìm nàng sau, nàng về nhà sớm đi!"

Ta trở về nhà, ngồi từ giữa trưa đến hoàng hôn, từ hoàng hôn ngồi đến khi trăng lên. Ánh trăng chiếu vào cửa sổ của ta, đột nhiên lòng ta sáng tỏ.

Không thể gả cho hắn, vậy ta sẽ mượn hắn sinh một đứa con, ta nuôi con, con nuôi ta.

Cả đời này cứ như vậy mà trôi qua.
 
Chương 5


Ta thay quần áo, chải tóc, còn cài hoa trên đầu. Ta giống như một yêu tinh hút tinh khí người khác, đạp lên ánh trăng đến nhà hắn.

Sân nhà hắn tối om om, hắn không có ở nhà.

Ta ngẩn người một lúc, liều lĩnh ngồi xuống bậc thềm trước cửa nhà hắn.

Ta đã đến đây, nếu không đợi được hắn thì ta sẽ không về nhà.

Mãi đến khi trăng lên giữa trời hắn mới về, nhìn thấy ta ngồi trên bậc thềm, mắt hắn còn sáng hơn cả ánh trăng.

Hắn tiến lại kéo ta, ta ngửi thấy trên người hắn có mùi rượu, hắn tức giận hỏi ta: "Sao lại ngồi đây vào lúc nửa đêm thế này?"

Ta nói: "Ta đang đợi chàng."

Giọng hắn lập tức dịu lại: "Đợi ta làm gì?"

Ta ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Ta muốn mượn chàng một thứ."

Hắn cười nói: "Mượn gì?"

Ánh mắt ta kiên định nói: "Ta muốn mượn chàng sinh một đứa con."

Đôi mắt hắn run rẩy, vẻ mặt kinh ngạc: "Mượn gì?"

Ta nói: "Ta muốn mượn chàng sinh một đứa con."

Yết hầu hắn chuyển động vài cái, ánh mắt nhìn ta cũng trở nên hung dữ, hắn hung hăng nói: "Không cho mượn!"

Không cho mượn thì thôi, hung dữ cái gì.

Ta cố nén sự thất vọng và đau lòng, đứng dậy định về nhà.

Hắn túm lấy ta, lạnh lùng hỏi: "Nàng đi đâu, lại đi tìm ai mượn nữa à?"

Nước mắt ta lưng tròng nói: "Ta về nhà."

Nhưng hắn lại nắm chặt tay ta không chịu buông, nhìn ta phức tạp một lúc: "Lý Bích Đào, nàng còn hỏi mượn ai nữa không?"

Ta nói: "Không hỏi mượn ai nữa, chàng là người đầu tiên."

Hắn lại nổi giận: "Ta là người đầu tiên?"

Hắn nắm chặt tay ta, ta hơi sợ, ta gật đầu nói: "Ừ, chàng là người đầu tiên."

Vẫn không chịu cho ta mượn.

Lòng ta rất tủi thân.

Hắn tức đến bật cười: "Tốt lắm, Lý Bích Đào."

Hắn kéo ta vào lòng, cúi đầu hôn lên môi ta. Hơi thở của hắn như một cái lồng bao trùm lấy ta, ta ngửi thấy mùi rượu trong miệng hắn, say đến mức choáng váng.

Hắn áp vào tai ta nói: "Nàng đợi đấy Lý Bích Đào, không được đi tìm người khác mượn nữa!"

Đợi thì đợi.

Ta đợi hắn mấy ngày, không thấy hắn đến, lại đợi được bà mối.

Bà mối đứng trước cửa nói: "Lý cô nương đại hỉ, có người nhờ ta đến cầu hôn~"

Ta vừa nghe thấy liền định đóng cửa lại.

Bà mối giữ cửa lại: "Ê ê, cô nương ít nhất cũng phải nghe xem là công tử nhà nào đến cầu hôn chứ."

Ta nói: "Nhà nào ta cũng không đồng ý, ta phải đợi một người."

Đậu Hoàng cúi thấp người nhe răng, bà mối sợ hãi buông tay, ta nhân cơ hội đóng cửa lại.

Ta không thèm ai cả, ta chỉ đợi hắn.

Hừ.

Ngày hôm sau lại có người gõ cửa.

Ta hỏi: "Ai đó!"

Hắn nói: "Ta."

Ta vội vàng chỉnh lại quần áo, chải lại tóc, mở cửa.

Hắn mặt mày không vui, ta tươi cười hớn hở.

Ta hỏi: "Sao chàng lại đến đây?"

Có phải là đã đồng ý với lời thỉnh cầu của ta, cho ta mượn sinh một đứa con không?

Hắn có chút bất lực nói: "Ta đến tìm nàng có chuyện."

Ta cho hắn vào cửa, hắn đứng trong sân, nhìn những bông hoa ta trồng, lại nhìn những con cá ta nuôi, nhìn Đậu Hoàng, lại nhìn những bộ quần áo ta phơi.

Trên cây sào phơi quần áo có chiếc yếm của ta, màu hồng nhạt, thêu hình hoa sen và cá chép.

Mặt hắn hơi đỏ.

Ta nghĩ, đứng làm gì, có chuyện gì không thể nói trên giường sao.

Ta dẫn hắn vào nhà, hắn ngồi trên ghế ho khan: "Chuyện nàng nói, ta đã nghĩ kỹ rồi, có thể."

Ta mừng rỡ khôn xiết, nhìn lên mặt trời trên cao.

Hắn lại ho khan: "Không phải là bây giờ."

Cũng đúng, trời nắng to như vậy, quả thực không thích hợp.

Ta gật đầu: "Đêm nay chàng hãy đến."

Mặt hắn đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi: "Lý Bích Đào, nàng đúng là yêu tinh, sao nàng lại đuổi bà mối ra ngoài?"

Ta rất tủi thân, ta nói: "Rõ ràng là chàng bảo ta đợi."

Hắn hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

"Mượn thì được, để bà mối vào cửa, nói chuyện cưới xin, định hôn, kiệu hoa rước dâu. Đêm tân hôn sẽ tùy nàng mượn!"

Nói xong, hắn liền vén áo đứng dậy, phất tay áo bỏ đi.

Ôi chao, tính nóng nảy thật.
 
Chương 6


Ta mặc áo cưới đỏ, mang theo Lý Đậu Hoàng, ôm bài vị của mẹ, khóa chặt ba gian phòng. Ta ngồi trong kiệu hoa, tiếng trống nhạc rộn ràng, tiếng người huyên náo, kiệu hoa lắc lư, đưa ta ra khỏi ngõ Yến Tử, đi qua cầu Vạn Lý. Hoa đào ở phía tây cầu đã tàn, liễu ở phía đông cầu vẫn còn xanh.

Tim ta đập thình thịch, như đang mơ vậy.

Hắn vén khăn che mặt ra nhìn ta, ta nhìn thấy hắn mặc áo đỏ, mày kiếm mắt sáng, là kẻ thù khiến ta mất hồn mất vía, là người mà ta ngày đêm mong nhớ.

Ta gọi: "Lang quân."

Hắn nhướng mày hỏi: "Gì thế?"

Lúc này ta mới thấy không ổn, ta lại gọi: "Phu quân."

Hắn mới mỉm cười ngồi cạnh ta.

Đúng rồi, từ nay ta Lý Bích Đào, chính là nương tử nhà họ Cố, chính là Lý thị họ Cố, chính là thê tử chính thức của hắn.

Hắn chơi đùa với một bàn tay của ta, khiến mặt ta đỏ bừng tim đập thình thịch, hắn nhỏ giọng nói: "Nào, nói cho phu quân biết, nàng muốn mượn như thế nào?"

Ta như con thuyền trôi trên sóng, chỉ nghe thấy Đậu Hoàng kêu trong sân, chỉ nghe thấy hắn gọi ta là Đào Nhi.

Trong lòng ta mắng con chó ngốc kia, kêu cái gì, đây là cha ngươi.

Ngày thứ ba sau khi cưới, Cố Lý thị lấy ra chiếc khung thêu, sắp xếp kim chỉ.

Phu quân ta là một thư sinh, vai không thể gánh, tay không thể xách, hắn phải đọc sách thánh hiền, thi cử công danh. Làm sao có thể để hắn vì chuyện cơm áo gạo tiền mà lỡ dở công việc được.

Ta phải lo toan cho gia đình này, lo lắng cho cuộc sống của hai người và một con chó.

Phu quân ta cầm một quyển sách đi đến trước mặt ta: "Nàng đang làm gì vậy?"

Ta nói: "Bây giờ khác xưa rồi, ta phải thêu thêm nhiều hàng, sớm đưa cho người ta."

Phu quân ta mặt mày sa sầm, có chút không nói nên lời, hắn nói: "Lý Bích Đào, nàng muốn nuôi phu quân sao?"

Ta nhìn hắn một cách kỳ lạ, thật là hẹp hòi, ta không nuôi chàng thì ta nuôi ai chứ?

Hắn mím chặt môi, như đang tức giận, hắn hỏi ta: "Ngày thành thân, chìa khóa ta đưa cho nàng đâu?"

Ta nói: "Ở đây, trong túi thơm."

Hắn nói: "Nàng không đi mở rương ra xem sao?"

Hai ngày nay, ta bận rộn dọn dẹp trong ngoài, nào có thời gian đi xem, ta xỏ chỉ vào kim, nói: "Nào có thời gian đi xem."

Hắn bảo ta buông kim chỉ xuống, nắm tay ta đứng dậy, dẫn ta vào phòng trong. Đứng trước chiếc rương lớn, hắn hất cằm, bảo ta mở ra xem ngay.

Ta mở chiếc rương lớn, lại lấy ra chiếc rương nhỏ bên trong.

Hắn bảo ta mở ra.

Ta liền mở ra.

Vừa mở ra, ta đã ngây người.

Ta hỏi: "Đây là gì?"

Hắn nói: "Ngân phiếu."

Ta lại hỏi: "Đây là gì?"

Hắn nói: "Giấy tờ nhà đất."

Những thứ còn lại ta đều biết, toàn là vàng bạc sáng loáng.

Hắn nhìn ta ngây ngốc, đưa tay ôm ta vào lòng, hắn nói: "Phu quân cưới nàng, nàng không cần lo lắng về kế sinh nhai nữa, từ nay có phu quân nuôi nàng, bảo vệ nàng."

Ta vùng khỏi vòng tay hắn, nhìn đông ngó tây.

Hắn cau mày hỏi: "Tìm gì thế?"

Ta nói: "Ta ta ta phải tìm chỗ cất chìa khóa."

Ta nhàn rỗi đến mức không biết làm gì.

Phu quân ta nói: "Tay nàng vụng về thì thay phu quân khâu giày làm áo, nhàn rỗi thì ngồi đọc sách cùng phu quân."
 
Chương 7


Ta ngồi cùng phu quân, ta khâu đế giày, hắn đọc sách.

Khi phu quân ta đọc sách, người trở nên trầm tĩnh và nghiêm trang, lúc này hắn cách ta khá xa. Ta thò đầu nhìn chằm chằm vào cuốn sách trên tay hắn, toàn là chữ dày đặc, ta không biết một chữ nào.

Hắn quay đầu lại nhìn ta cười.

Ta hỏi: "Đây là chữ gì?"

Hắn nói: "Kỳ."

Ta lại hỏi: "Đây lại là chữ gì?"

Hắn nói: "Nhĩ."

Ta hỏi: "Câu này đọc thế nào?"

Hắn nói: "Kỳ nhĩ vạn phương hữu tội, tại dư nhất nhân. Dư nhất nhân hữu tội, vô dĩ nhĩ vạn phương."

Ta nói: "Nghe hay quá."

Hắn cười, đưa tay rút đế giày của ta, kéo ta ngồi lên đầu gối: "Phu quân dạy nàng viết chữ."

Ta cầm bút, từng ngón tay đều vụng về, lòng bàn tay hắn to và khỏe, nắm tay ta thật chặt.

Hắn dẫn ta viết ra một chữ.

Ta hỏi: "Đây là gì?"

Hắn nói: "Lý. Lý của Bích Đào."

Hắn lại dẫn ta viết Bích Đào, lại viết thêm hai chữ.

Hắn nói: "Đoán xem đây là gì?"

Ta nói: "Cố Lân."

Hắn cười sau lưng ta: "Đào Nhi thật thông minh, đây là tên của phu quân nàng."

Hắn lại rút một tờ giấy khác, lần này viết nhiều hơn, ta đã biết tên mình, biết tên phu quân.

Hắn chỉ vào phía trên nói: "Đây là tại, đây là gia."

Ta đọc nhẹ nhàng: "Bích Đào tại Lân gia."

Phu quân ta dịu dàng nói: "Ừ, Bích Đào tại Lân gia."

Phu quân ở nhà đã mười mấy ngày, ngày nào cũng đọc sách viết chữ, còn dạy ta viết chữ, ta suốt ngày vẽ bùa.

Ta ngồi bên bàn hắn gọi: "Phu quân."

Hắn lật sách, mặt lạnh tanh, mũi phát ra âm thanh: "Ừ?"

Ta nói: "Ta muốn thêu hoa."

Hắn hơi hung dữ nói: "Vẽ cũng phải vẽ xong bài tập hôm nay."

Ta đành cúi đầu vẽ bùa, vẽ đến mức tay ta đau nhức.

Mẹ ơi, Bích Đào khổ quá, Bích Đào gặp phải người không tốt.

Phu quân ta cuối cùng cũng phải ra ngoài, hắn tháo dây xích của Đậu Hoàng ở sân và nói: "Đi nào, Đậu Hoàng, hôm nay theo cha ra ngoài."

Đậu Hoàng vui mừng chạy vòng quanh tại chỗ, cái đuôi to không ngừng vẫy.

Ta hỏi: "Chàng đi đâu thế?"

Hắn nói: "Phu quân đi thăm bạn."

Ta nói: "Chàng thăm bạn thì thăm bạn, sao lại mang theo chó?"

Hắn dắt Đậu Hoàng, đứng tủi thân trong sân: "Lý Bích Đào, phu quân là một lang quân đẹp trai như vậy mà lại ra ngoài một mình, nàng không lo lắng sao?"

Ta trợn mắt lên trời, ban ngày ban mặt, có gì đáng lo, chẳng lẽ còn có người cướp một người nam nhân to lớn như hắn sao.

Nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, ta nói: "Vậy thì chàng cẩn thận."

Hắn vẫn không đi, đứng nguyên tại chỗ, mặt buồn thiu, dắt theo con chó.

Ta lại nói với Đậu Hoàng: "Đậu Hoàng, bảo vệ cha ngươi cho tốt, đừng để người ta cướp mất."

Đậu Hoàng sủa đáp lại, hắn mới cười tươi: "Phu quân ở ngay tại Vọng Giang đình, trước khi trời tối chắc chắn sẽ về, nếu nàng nhớ ta thì đến tìm ta."

Ta còn bận rộn không xong, nào có thời gian nhớ hắn. Ta nói: "Được." Hắn mới dắt Đậu Hoàng ra ngoài.

Ta không ngờ rằng thực sự có người cướp hắn, còn ngang nhiên đến tận cửa để cướp.

Ta tiễn hai cha con họ đi, dọn dẹp trong ngoài nhà, lại tìm kéo để cắt áo mùa đông.

Đang căng vải ra thì nghe tiếng đập cửa.

Ta hỏi: "Ai đấy?"

Ngoài cửa có một giọng nói hống hách hỏi: "Cố tướng công có nhà không?"

Ta mở cửa, thấy một nha hoàn, ngẩng cao cằm, ta nói: "Tướng công nhà ta đi thăm bạn, hiện không có nhà."

Cô nha hoàn đó trừng mắt nhìn ta, tránh người ra, để lộ ra tiểu thư Tri phủ yếu đuối ở phía sau.
 
Chương 8


Tiểu thư Tri phủ nhàn nhạt nhìn ta: "Ngươi chính là Lý Bích Đào."

Ta đáp: "Ta chính là Cố Lý thị, tiểu thư tìm phu quân ta có chuyện gì?"

Tiểu thư lập tức đỏ hoe mắt, nàng nghiến răng nghiến lợi hỏi ta: "Ngươi dựa vào đâu mà lấy chàng ấy!"

Ta nói: "Ta muốn tìm chàng ấy sinh con, chàng ấy liền sai người đến hỏi cưới, nào có dựa vào đâu."

Tiểu thư nói: "Ngươi không biết xấu hổ!"

Ta cạn lời. Như vậy mà là không biết xấu hổ sao? Những chuyện không biết xấu hổ hơn còn làm hàng ngày. Ta không để ý đến nàng, quay người làm việc của mình, cửa cũng mở, nàng muốn vào thì vào, muốn đi thì đi.

Tiểu thư khóc trước cửa nhà ta, ta thì cắt áo trong sân. Ta cũng đã quen với vóc dáng của hắn, vai rộng bao nhiêu, chân dài bao nhiêu, ta dùng tay ước lượng, dài rộng không chênh lệch bao nhiêu.

Tiểu thư cứ nhìn ta cắt áo, nhìn một lúc lại khóc, lòng ta có chút mềm yếu, ta nói: "Tiểu thư cũng đừng đứng đó, trời tối chàng ấy mới về, nếu người muốn đợi thì vào đợi."

Nàng liền vào đợi, ngồi trong sân nhà ta, mắt nhìn khắp nơi, nhìn thư phòng của hắn đang mở cửa, nhìn quần áo của hắn phơi trên sào, nàng lại khóc.

Ta thở dài nói: "Phu quân ta cũng không tốt lắm, đôi khi chàng ấy đối xử với người khác khá thô lỗ, tính tình cũng không tốt lắm."

Tiểu thư nói: "Ngươi hiểu gì chứ!"

Ta lại không muốn để ý đến nàng nữa, lo lắng cho phu quân của ta, còn nói ta hiểu gì chứ.

Ta cất vải đã cắt vào nhà, nhìn mặt trời, liền đến thư phòng của hắn lấy một tờ giấy vụn, đốt lửa nấu cơm.

Tiểu thư trợn tròn mắt: "Ngươi lấy chữ của chàng ấy đốt lửa?"

Ta nói: "Trong rổ còn nhiều lắm, không đốt lửa thì làm gì?"

Tiểu thư nói: "Ngươi có biết bên ngoài có bao nhiêu người bỏ tiền ra chỉ để xin một bức chữ của chàng ấy không?"

Xin thì xin, tay chàng ấy đâu có bị tàn phế. Ta thêu một chiếc khăn tay, bên ngoài cũng có bao nhiêu người xin đấy thôi.

Tiểu thư tức giận đứng dậy, cuối cùng cũng dẫn theo cô nha hoàn mắt cao hơn đầu kia bỏ đi.

Trời sắp tối, hắn dắt Đậu Hoàng về.

Ta còn chưa chất vấn hắn, hắn đã cau có mặt trước.

Hắn cau có vén áo ngồi xuống ghế, hỏi: "Tính tình ta không tốt sao?"

Ồ, thế này là gặp mặt rồi.

Ta liếc nhìn Đậu Hoàng đang kẹp đuôi trốn ở góc tường. Chẳng lẽ tính tình hắn tốt lắm sao, mặt vừa đen là chó cũng sợ.

Ta bày bát đũa lên bàn, hắn nói: "Trả lời trước đã."

Ta nói: "Chàng muốn ăn thì ăn, không ăn thì tới Tri phủ mà ăn."

Hắn mới có chút ngượng ngùng nói: "Ta chỉ tình cờ gặp nàng ta ở đầu cầu, ta còn chẳng nói chuyện với nàng ta."

Hừ, không nói chuyện mà còn biết rõ ràng như vậy.

Hắn nhìn ta một lúc, cười nói: "Ta không thích nàng ta, một chút cũng không thích, Đào Nhi, trong lòng ta chỉ có nàng."

Thật là một kẻ vô liêm sỉ.

Ta nói: "Mau đi rửa tay đi, thức ăn nguội hết rồi."

Hắn cười hì hì tiến lại gần hỏi: "Ta khi nào đối xử thô lỗ với nàng?"

Ta trừng mắt hỏi: "Ta bảo chàng nhẹ tay một chút, chàng có từng nhẹ tay không?"

Hắn suy nghĩ một chút, ho khan một tiếng nói: "Không."

Ta lại hỏi: "Ta bảo chàng dừng lại, chàng có từng dừng lại không?"

Hắn đỏ mặt nóng tai, nói: "Không."

Ta chống nạnh hỏi: "Chàng không thô lỗ thì là gì? Chẳng lẽ ta còn đổ oan chàng sao!"

Hắn mặt dày nói: "Phu quân sai rồi, là phu quân thô lỗ, tối nay phu quân sẽ sửa."

Đêm đến, ta nằm quay lưng lại, hắn liền mặt dày mày dạn đến làm nũng: "Đào Nhi, nàng không kiểm tra hiệu quả sửa đổi của phu quân sao?"

Hiệu quả gì chứ.

Hắn mồ hôi nhễ nhại ôm ta vào lòng, lười biếng nằm trên gối, mới có chút dịu dàng, hắn nói: "Về sau không được tùy tiện mở cửa, ta không yên tâm."
 
Chương 9


Phu quân ta ngày nào cũng nhiều việc, hắn phải đến thư viện dự văn hội, còn thường có người mời nên hắn thường xuyên ra ngoài.

Ta thay cho hắn bộ đồ mùa đông mới cắt, vừa vặn, là một chàng lang quân đẹp trai.

Hắn nắm tay ta đặt lên ngực, hôn một cái, lại cọ cọ mặt, nhẹ nhàng nói: "Sao nàng lúc nào cũng không rảnh rỗi thế?"

Mẹ cũng không dạy ta rảnh rỗi.

Ta nói: "Ta đâu có rảnh, rảnh quá thì tay ta sẽ mọc kén."

Hắn nói: "Nàng có thể như những tiểu thư nhà khác, đi ra ngắm hoa, nghe hát, mua ít son phấn." 

Ta nói: "Nữ nhân có chồng mà xuất đầu lộ diện, chung quy cũng không tốt lắm."

Hắn suy nghĩ một chút nói: "Cũng đúng, với dáng vẻ của nàng, ta cũng không yên tâm. Để ngày khác phu quân sẽ đi cùng nàng."

Hôm sau, hắn đưa ta ra ngoài nghe hát. Trên đường đi, có người gọi hắn là Cố tướng công, lại gọi ta là Cố nương tử. Hắn liền cười đáp: "Đưa nương tử ra ngoài nghe hát."

Đến tửu lâu thì gặp mấy thư sinh, tiến lại hành lễ gọi hắn là Cố huynh, lại gọi ta là tẩu phu nhân, những người đó cười nói với hắn: "Cố huynh bây giờ không tụ tập với chúng ta nữa, thì ra là để đi cùng tẩu phu nhân."

Còn có người nói: "Trước đây Cố huynh còn nói không đỗ Tiến sĩ sẽ không lấy vợ, bây giờ gặp được tẩu phu nhân, mới biết vì sao Cố huynh lại nuốt lời, nóng lòng như vậy."

Họ vây quanh trêu chọc hắn, ta xấu hổ đến đỏ mặt, hắn liền cười mắng họ, cút. Hắn nắm tay ta lên lầu, mọi người đều nhìn lại, ta giãy hai ba lần không giãy ra được, hắn khẽ hỏi: "Nàng trốn cái gì?"

Thật là không biết xấu hổ.

Ta theo phu quân ngồi ở nhã tọa nghe hát.

Vở kịch đó hát toàn là tài tử giai nhân, tài tử trong kịch cưới giai nhân, không phải tiểu thư thì cũng là danh kỹ, không có nữ tử thêu hoa.

Ta có chút thất vọng.

Về nhà, hắn hỏi ta: "Vì sao lại buồn bã?"

Ta nói: "Không có gì. Sau này không đi nghe hát nữa, ta cũng không thích nghe hát."

Hắn nhìn ta một lúc, cúi đầu hôn ta.

Một thời gian sau, hắn lại kéo ta đi nghe hát.

Hắn nói: "Đây là do phu quân chấp bút, nàng thật sự không đi sao?"

Ta không biết phu quân còn có bản lĩnh này, đành phải đi theo hắn.

Hắn chỉ vào chữ trên biển hiệu tửu lâu nói: "Tên vở kịch là [Vạn lý cầu tây], công tử tên Lâm Cố, giai nhân tên Kiều Lê."

Hắn cười có chút đắc ý, khiến lòng ta có chút lo lắng.

Kiều Lê là một nữ tử thêu hoa, thêu xong chiếc túi thơm, ra ngoài giao hàng, nửa đường bị người trêu chọc. Công tử nhà họ Lâm ra tay nghĩa hiệp, đánh đuổi kẻ vô lại, cứu Kiều Lê.

Ta nhìn Kiều Lê trên đài, nhút nhát, yếu đuối, mặt đỏ ửng, mặt phấn hồng hào, nói với công tử nhà họ Lâm: "Không biết công tử Lâm Cố tôn tính đại danh là gì?"

Dưới đài cười ầm lên.

Ta xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được, lén véo cánh tay hắn: "Sao chàng lại viết những thứ này vào!"
 
Chương 10


Ta thành thân với hắn gần một năm vẫn chưa mang thai. Ta tức giận, không cho hắn dùng ruột dê nữa. (Thời xưa người ta dùng bcs bằng ruột dê cho ai chưa biết)

Hắn ôm ta nói: "Nàng bây giờ tính ra mới mười bảy tuổi, mẫu thân ta mười tám tuổi sinh ta còn khó sinh. Nữ tử sinh con như qua cửa quỷ môn quan, ta muốn nàng lớn tuổi khỏe mạnh hơn rồi mới sinh con."

Phu quân ta đáng thương, sinh ra đã không có mẫu thân. Ta ôm hắn, trong lòng thương đến mức có thể bóp ra nước. Bây giờ ta có hắn, không có con cũng không sao.

Tháng tám, khi hoa quế thơm ngát, hắn đi thi kỳ thi mùa thu, đỗ giải Nguyên lang, ta còn không biết giải nguyên này có gì ghê gớm, ngưỡng cửa nhà ta đã bị đạp vỡ, ngay cả Tri phủ đại nhân cũng đến cửa.

Hàng xóm láng giềng đều đến chúc mừng ta, ta cũng không thấy hắn có gì khác biệt, lúc nghiêm túc thì giống như thần, lúc không nghiêm túc thì giống như khỉ.

Tri phủ mở tiệc, muốn chiêu đãi hắn giải Nguyên lang này, nửa đêm mới có người đưa hắn về, say khướt, trong hơi rượu nồng nặc, mang theo một chút hương thơm. Lòng ta lập tức trầm xuống.

Hắn vẫn không biết gì, quấn lấy đòi ta ôm.

Ta mặt lạnh thay hắn cởi áo, rửa mặt, đưa hắn lên giường nằm. Lúc cởi áo, hắn mở mắt, cười híp gọi Đào Nhi, mới ngoan ngoãn dang tay ra.

Ồ, còn nhận ra người.

Ta cầm quần áo hắn thay ra, ngửi thật kỹ, vừa thơm vừa ngọt.

Hừ, không biết là yêu tinh phương nào.

Ta ngồi trên giường không ngủ, thắp đèn suốt đêm, nhìn kỹ khuôn mặt họa thủy của hắn. Không biết là hắn quyến rũ người ta, hay là người ta quyến rũ hắn.

Ngày hôm sau, hắn vừa tỉnh dậy đã kêu khát.

Ta đưa trà cho hắn, hắn uống ừng ực xong thì nhìn ta, cả người run lên.

Hắn hỏi: "Tối qua phu quân có làm sai điều gì không?"

Ta nói: "Không có, chàng đêm qua đối xử rất tốt."

Hắn hỏi: "Nhưng nàng trách phu quân về muộn?"

Ta nói: "Chàng về rất sớm, trời còn chưa sáng."

Hắn xuống giường, gãi tai gãi má: "Đào Nhi đừng giận, lần sau phu quân chắc chắn sẽ về sớm."

Ta nói: "Không sao, tùy chàng về lúc nào cũng được, ta vẫn để cửa cho chàng."

Hắn nghẹn họng, nghiêng đầu suy nghĩ.

Cả một ngày, hắn như cái đuôi bám theo ta.

Ta trộn cơm cho Đậu Hoàng, hắn khoanh tay nghiêm túc nói: "Đậu Hoàng, ngươi ăn ít thôi, làm mẹ ngươi gầy đi rồi này." Đậu Hoàng ư ử kêu, bị hắn nhìn chằm chằm không dám ăn.

Ta thái rau, hắn ở bên cạnh nói: "Nương tử, dao nặng không, hay để phu quân thái cho?" Ta "Bốp" một tiếng chặt dao xuống thớt, hắn run rẩy cả người, lùi lại ba bước, trốn ra cửa bếp.

Ta quét nhà, hắn giả vờ rắc vài giọt nước xuống đất, nói: "Phu quân hiểu rồi, phu quân nên tìm cho nàng một nha hoàn." Hắn lại ra vẻ đau lòng: "Là phu quân không chu đáo, làm nương tử mệt mỏi."

Ta giặt quần áo, hắn ngồi xổm bên cạnh nhìn, hắn nói: "Nương tử giặt giũ, thật có khí chất mây trôi nước chảy, khiến phu quân vô cùng ngưỡng mộ. Nương tử giặt quần áo, như thể Hằng Nga bôn nguyệt, Lạc Thần kinh hồng..." Hắn nhìn thấy một chiếc áo vứt bên cạnh chậu: "Nương tử, chiếc áo này của phu quân sao lại bị nương tử bỏ đi?"

Ta cười mỉa: "Ta không dám giặt, sợ chàng không nỡ."

Hắn cầm chiếc áo lên, lật qua lật lại xem, cuối cùng đưa lên mũi ngửi, hơi sửng sốt, sắc mặt thay đổi.

Hắn cười khổ: "Nương tử, nàng nghe ta giải thích."

Ta nghe hắn giải thích.

Hắn nói, yến tiệc Lộc Minh có mời đến một kỹ nữ nổi tiếng, kỹ nữ đó rót rượu cho hắn, đối thơ với hắn, trong hoàn cảnh đó hắn không tiện làm mất hứng nên đã qua loa ứng phó đôi câu.
 
Chương 11


Hắn nói: "Nữ nhân đó thơm đến ngột ngạt, có lẽ là vô tình dính phải hương thơm."

Ta nhàn nhã dùng nắp chén gạt gạt trà: "Đại lão gia xét án cũng biết, nói không có bằng chứng."

Hắn nói: "Ta có nhân chứng, nương tử hãy chờ."

Hắn nhanh chân ra khỏi cửa, một lát sau dẫn một người về.

Là bằng hữu bạn học cùng khóa của hắn, Triệu Ảnh Thăng.

Hắn nói: "Nương tử cũng biết tính tình Ảnh Thăng lương thiện, chưa từng nói dối, hắn có thể làm chứng cho phu quân." Hắn ra hiệu với Triệu Ảnh Thăng, Triệu Ảnh Thăng liền cúi người với ta: "Tẩu phu nhân thứ lỗi."

Triệu Ảnh Thăng nói: "Yến tiệc Lộc Minh đêm qua, Nữ hiệu thư Liễu Dung cũng được mời đến dự. Liễu cô nương vẫn luôn ngưỡng mộ tài cao của Cố huynh, nhiều lần tỏ tình với Cố huynh nhưng Cố huynh vẫn nghiêm nghị đối đãi, không hề để mắt đến."

Hắn ở bên cạnh gật đầu lia lịa.

Triệu Ảnh Thăng lại nói: "Nàng ta rót rượu, Cố huynh chỉ nhấp một ngụm. Nàng ta ra thơ, Cố huynh chỉ đối một bài. Nàng ta công khai nói nguyện làm thiếp, Cố huynh đã thẳng thừng từ chối ngay tại chỗ..."

Ta nghe thấy hắn ho.

Triệu Ảnh Thăng khó hiểu nhìn hắn, tiếp tục nói: "... Nàng ta tặng Cố huynh một chiếc khăn thơm, Cố huynh từ... từ chối không được, liền đưa cho đệ đây..."

Ta nghe thấy cổ họng hắn sắp ho ra máu, Triệu Ảnh Thăng cũng đầy mồ hôi, cuối cùng nói: "Tóm lại! Lúc đó Cố huynh kiên trinh như thế nào, khiến đệ đây bây giờ nhớ lại vẫn không khỏi kính nể."

Ta thản nhiên hỏi: "Khăn tay thơm đâu?"

Triệu Ảnh Thăng vội vàng lấy khăn tay từ trong tay áo đưa cho ta, ta khẽ ngửi, hương thơm dễ chịu.

Ta mỉm cười hỏi hắn: "Nhìn cách thêu thùa cũng là một giai nhân, sao phu quân không nạp?"

Triệu Ảnh Thăng nghiêm mặt nói: "Cố huynh, đệ nhớ ra nhà còn có việc."

Hắn khách sáo nói: "Cút."

Triệu Ảnh Thăng nhanh chóng rời khỏi nhà ta.

Hắn ngồi trên ghế cười gọi ta: "Nương tử..."

Ta cũng cười.

Hắn đứng dậy đi ra sân, ném cái bàn giặt đồ của ta xuống đất, quỳ xuống một cách hào sảng.

Ta liếc nhìn, không để ý.

Vào lúc chạng vạng, có người gõ cửa nhà ta, hắn vẫn quỳ thẳng tắp trong sân, ta suy nghĩ một chút, đi thẳng ra mở cửa.

Ở cửa có một nha hoàn thanh tú, cử chỉ lễ độ, chỉ có điều nụ cười trên mặt có phần kiêu ngạo, nàng ta nói: "Xin hỏi Cố công tử có ở nhà không?"

Ta nói: "Có."

Nàng ta nói: "Cô nương nhà ta đêm qua cùng công tử đối thơ hợp ý, lúc ngắm hoa, hứng thơ dâng trào liền viết thành một bài thơ, sai ta đưa cho công tử."

Ta nói: "Ồ, hắn đang quỳ rồi, ngươi cứ đưa cho ta."

Sắc mặt nha hoàn đó thay đổi, nhìn vào sân, mặt đỏ bừng, không dám đưa tờ giấy trong tay cho ta.

Ta nói: "Đưa cho ta."

Nha hoàn đó giật mình, sợ hãi đưa cho ta, rồi nhanh chóng rời đi.

Ta ngửi tờ giấy hồng phấn, mùi hương rất quen.

Ta đi đến bên hắn đưa cho hắn: "Đọc."

Hắn nói: "Vớ vẩn thôi, không đọc cũng được."

Ta nói: "Đọc."

Hắn lập tức đọc: "Truyền tình thường nhờ hương thơm, không nói cũng nên hiểu nhau. Chỉ muốn bên lan can gối đầu, đêm khuya cùng nhau tâm sự."

Ta hỏi: "Ý là gì?"

Hắn nói: "Chúc mừng Cố tướng công đỗ đạt."

Ta tức đến bật cười: "Đây là gối đầu êm ấm, muốn chúc mừng chàng đỗ đạt đấy."

Hắn vô tội nói: "Phu quân không trêu chọc nàng ta, là nàng ta hãm hại ta..."

Còn chưa trêu chọc, chỉ uống rượu của người ta, đối thơ với người ta, còn nhận khăn tay thơm của người ta, mang một thân yêu khí còn dám về nhà!
 
Chương 12


Quả nhiên tài tử không trêu chọc tiểu thư thì cũng trêu chọc kỹ nữ.

Ta đi vào nhà, nhìn hắn qua cửa sổ.

Trăng lên, đêm thu se lạnh, hắn vẫn quỳ, Đậu Hoàng cũng mệt mỏi, nằm trên đất nhìn hắn quỳ.

Ta đi đến sau hắn hỏi: "Quỳ có thoải mái không?"

Hắn nói: "Nghĩ đến chuyện nương tử hết giận, quỳ cũng thoải mái."

Ta thở dài nói: "Ta buồn ngủ rồi, chàng đứng lên đi."

Hắn mới đứng dậy, xoa xoa đầu gối thở dài.

Nằm trên giường, ta mới biết hắn căn bản không quỳ thoải mái, nửa đêm hai bàn tay không ngừng nghỉ, véo véo bóp bóp, cả người cọ loạn xạ.

Ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Cố Lân, sau này nếu chàng dám phụ ta, ta chắc chắn sẽ rời xa chàng."

Hắn liên tục hôn ta: "Không dám không dám, phu quân c h ế t cũng không phụ nàng."

Ta sớm nên biết, lời nói trên gối sao có thể tin.

Tháng Chạp năm ngoái hắn rời nhà, trước khi đi ngàn vạn lần không nỡ, nắm tay ta đi gõ cửa nhà hàng xóm: "Tại hạ sắp lên kinh, thê tử còn trẻ, mong mọi người thường xuyên giúp đỡ, khi Cố Lân trở về, chắc chắn sẽ vô cùng biết ơn."

Giờ lại đến tháng Chạp, tin hắn đỗ thám hoa đã truyền đến hơn nửa năm nhưng vẫn không thấy người, cũng không có thư từ.

Ánh mắt hàng xóm nhìn ta, cũng từ ngưỡng mộ chuyển sang thương hại.

Hồi đó chuyện Cố đỗ giải Nguyên lang quỳ bàn giặt đồ vào đêm trăng truyền khắp thành, người người đều nói ta là nữ nhân dữ dằn nhưng người người đều nói ta có phúc.

Giờ đây người người chỉ trỏ sau lưng, nói phu quân ta giờ đã đỗ Thám hoa lang, mắt hoa mày liễu, sao còn nhớ đến người vợ quê mùa như ta, sao còn nhớ đến cô nương thêu hoa như ta.

Ta ngày ngày đóng cửa cài then, mặc kệ lời đồn, chỉ an phận chờ hắn trở về. Đến lúc đó nghe hắn nói thế nào, nói hợp lý thì ngủ giường, nói không hợp lý thì quỳ bàn giặt đồ.

Nhưng hắn vẫn không về.

Cuối năm Triệu Ảnh Thăng về quê bái lạy cha mẹ, ta đến Hợp Giang đình tìm hắn. Ta cười hỏi: "Ảnh Thăng có tin tức gì về phu quân ta không, ta nghe nói chàng ấy đỗ Thám hoa lang nhưng công vụ bận rộn, đến giờ vẫn chưa về quê."

Triệu Ảnh Thăng ánh mắt né tránh, ấp úng.

Hắn nói: "Tẩu phu nhân, có một số chuyện, tại hạ không biết nên nói hay không."

Ta vẫn cười nói: "Nói đi."

Hắn nói, phu quân ta đến kinh thành, xuân vi thi đỗ hội Nguyên, điện thí cũng hẳn là đệ nhất. Nhưng hoàng thượng nói hắn tuổi còn trẻ đã tam nguyên cập đệ, sợ tăng thêm tính kiêu ngạo của tuổi trẻ nên hạ thẳng chức Trạng nguyên xuống Thám hoa lang. (Tam Nguyên Cập Đệ tuy cũng là thi Hương, thi Hội, thi Đình trong phạm vi cùng một tên gọi, nhưng đó là ở ba cuộc thi lớn, trong đó thi Hương và thi Hội trên căn bản là cách nhau vài năm, thậm chí trong phần thi Hương, thi Hội có thể đã từng thi rớt, đợi qua vài năm thi lại, trúng hạng Nhất thì cũng được gọi là "Tam Nguyên Cập Đệ")

Nhưng việc hạ chức này không giảm danh tiếng của hắn, ngược lại còn tăng thêm khí thế. Khi cưỡi ngựa du ngoạn trên phố, Trạng nguyên tuổi cao, Bảng nhãn chất phác, cả đoàn người chỉ có hắn là diêm dúa. Đi một vòng, hoa rơi đầy người, phong lưu vô hạn.

Lúc đó có mấy vị Trung đường trong kinh tranh nhau kén hắn làm con rể, các tiểu thư càng tặng khăn thơm túi thêu thành từng rổ. Sau đó trong tiệc Quỳnh Lâm, công chúa nhìn qua rèm, muốn triệu hắn làm phò mã, mới ngăn chặn được phong trào tranh giành con rể trong triều.

Công chúa đó là con gái ruột của hoàng hậu, thân phận tôn quý, từ nhỏ đã được nuông chiều. Hoàng thượng triệu hắn đến hỏi, hắn nói hắn có vợ ở nhà. Hoàng thượng nói, chỉ là một cô thêu hoa, ái khanh cần cân nhắc cẩn thận.
 
Chương 13


Hắn cân nhắc mấy ngày, trả lời hoàng thượng: "Lý thị một năm không có con, thần đã sớm có ý định bỏ. Chỉ là giờ mới đỗ đạt đã bỏ vợ cưới người khác, thần tuy không sao nhưng sợ làm tổn hại thanh danh của công chúa. Không bằng đợi thêm một năm, thần chắc chắn sẽ bỏ vợ."

Ta nghe mà toàn thân run rẩy, là ai nói ta tuổi trẻ không nên mang thai, lại vứt đầy ruột dê trên đất. Giờ lại nói ta một năm không có con, muốn ép ta xuống đài.

Triệu Ảnh Thăng càng nói càng khó xử, hắn nói: "Tẩu phu nhân, có lẽ là giấy vàng rượu say làm mờ mắt người, chưa đầy mấy tháng, danh tiếng phong lưu của hắn đã truyền khắp kinh thành. Hắn vừa là phò mã được định sẵn, vừa dây dưa không rõ với tiểu thư nhà Trung đường, công chúa tức giận, hoàng thượng còn tìm hắn khiển trách mấy lần. Hắn không sửa đổi bản tính, thỉnh thoảng còn lưu luyến chốn lầu xanh."

Hắn đồng cảm nhìn ta nói: "Bích Đào cô nương, ta coi thường hành vi của hắn, đã sớm không qua lại với hắn nữa rồi. Lúc rời kinh, ta cũng đi tìm hắn, hỏi hắn có tin tức gì muốn ta mang về cho cô không. Lúc đó hắn say trong hương rượu, cười nói, không có tin tức, chính là tin tức tốt nhất."

Ta ngồi ở nhà mấy ngày.

Mẹ ơi, con hối hận không nghe lời mẹ, con mới rơi vào cảnh ngộ như ngày hôm nay. Con vốn muốn mượn hắn sinh một đứa con, ta nuôi con lớn, con nuôi ta. Giờ đây, con không mượn được con, còn bị bỏ.

Ta nói với Đậu Hoàng: "Đậu Hoàng, giờ ngươi chỉ còn lại mẹ, chúng ta qua cầu về nhà thôi."

Đậu Hoàng đối diện với ta ư ử r3n rỉ vẫy đuôi, cọ mặt vào tay ta, còn muốn đến li3m mặt ta.

Ta lau sạch nước mắt, đến thư phòng của hắn ngồi xuống.

Ta mài mực, cầm bút, viết hai chữ phu quân, xiêu xiêu vẹo vẹo xấu vô cùng. Quả nhiên hắn không nắm tay ta, ta vẫn vẽ bùa.

Ta vo tròn tờ giấy vứt đi, chỉnh trang y phục ra ngoài.

Ta đi đến đầu ngõ quầy bói toán của Sái Tiên Sinh, bảo hắn ta giúp ta viết thư.

Ta nói, hắn ta viết.

Ta nói: "Phu quân, nghe nói chàng đỗ Thám hoa lang, còn muốn cưới công chúa nạp tiểu thư."

Sái Tiên Sinh dừng bút nhìn ta.

Ta nói: "Sao lại dừng rồi, viết tiếp đi."

Sái Tiên Sinh tiếp tục viết.

Ta tiếp tục nói: "Ta vốn muốn mượn chàng sinh một đứa con, giờ thành thân một hai năm, đến nửa đứa con cũng không có, ta hơi thiệt. Ta thấy chàng chắc là không có giống, vậy thì chúng ta hòa ly. Chàng đừng làm lỡ dở ta, ta cũng không làm lỡ dở chàng."

Sái Tiên Sinh sặc một ngụm nước nói: "Viết thẳng như vậy sao? Để ta giúp nương tử tô son trát phấn."

Ta hỏi: "Tô son trát phấn có tốn thêm tiền không?"

Hắn ta nói: "Không tốn."

Ta nói: "Vậy tô đi."

Ta ngồi trên ghế đẩu chờ Sái Tiên Sinh tô son trát phấn.

Phía sau có người nghiến răng nghiến lợi: "Ai không có giống? Nàng muốn hòa ly với ai?"
 
Chương 14


Ta quay đầu nhìn lại, tên quỷ c h ế t tiệt kia mặc quần áo gấm vóc, cưỡi ngựa ngẩng cao đầu, một đám người đi theo phía sau, dáng vẻ làm quan to.

Hắn xuống ngựa đi về phía ta, giật lấy bức thư của Sái Tiên Sinh, kéo ta dậy, lạnh lùng nói: "Ngây ra đó làm gì, về nhà!"

Ta bị hắn kéo về nhà, một đám người phía sau hắn chen chúc ở cửa viện.

Hắn đóng cửa viện, kéo ta về phòng.

Trong lòng ta rất ấm ức.

Ta nói: "Chàng đỗ Thám hoa lang, thăng quan tiến chức như diều gặp gió, ta chỉ là một cô nương thêu hoa, sao xứng với chàng, đã không xứng thì chúng ta hòa ly."

Ta nói: "Chàng danh tiếng phong lưu khắp kinh thành, công chúa muốn gả cho chàng, tiểu thư muốn gả cho chàng, chàng còn lưu luyến chốn lầu xanh, tiền đồ của chàng vô lượng, ta không làm lỡ dở chàng, dứt khoát hòa ly đi."

Ta nói: "Ta một năm không có con, chàng sớm đã muốn bỏ vợ, đợi một năm này, chỉ là để bảo vệ thanh danh của công chúa, ta cũng không để chàng đợi, chúng ta bây giờ hòa ly ha."

Ta nói với hắn những lời này, hắn không hề nghiêm túc lắng nghe.

Hắn đi ra sân nhìn Đậu Hoàng, còn xoa đầu Đậu Hoàng, lại lấy nước rửa mặt rửa tay.

Cuối cùng mới đi vào cửa, đóng cửa cài then, c ởi thắt lưng cởi áo.

Hắn c ởi thắt lưng, cởi y phục, từng bước từng bước đi về phía ta.

Sắc mặt u ám trên mặt hắn làm ta sợ hãi liên tục lùi về sau.

Hắn túm lấy ta ném lên giường, ta còn chưa kịp giãy giụa hai cái, hắn đã đè chặt chân ta, khống chế tay ta.

Hắn nhanh chóng xé toạc dây váy của ta, bình tĩnh nói: "Kêu to lên một chút, để cho người ngoài nghe thấy."

Ta đành cắn chặt môi không lên tiếng.

Hắn nói: "Lý Bích Đào, giờ nàng thật có bản lĩnh, ta ở kinh thành hao hết tâm trí xoay sở thoát thân, nàng còn muốn hòa ly với ta?"

"Ta không ngừng nghỉ trở về đón nàng nhậm chức, để nàng làm quan phu nhân, để người ta hầu hạ nàng, nàng còn muốn hòa ly với ta?"

"Không phải nàng muốn sinh con sao, sinh, ta mặc kệ nàng mười bảy hay mười tám, tám mươi tuổi cũng phải sinh cho ta!"

Hắn mời Triệu Ảnh Thăng về nhà.

Hắn bày tiệc rượu, mời Ảnh Thăng ngồi ghế trên, Ảnh Thăng cau mày lạnh lùng hỏi: "Cố đại nhân đây là ý gì?"

Hắn bái dài ba cái với Ảnh Thăng: "Một là cảm tạ Ảnh Thăng đã đánh mắng; hai là cảm tạ Ảnh Thăng đã thay vợ ta lên tiếng; ba là cảm tạ Ảnh Thăng gặp nạn không bỏ rơi."

Ta nghe mà đầy bụng không hiểu, Ảnh Thăng cũng lộ vẻ nghi ngờ.

Hắn mỉm cười, chậm rãi nói.

Hắn nói Hoàng thượng nhắc đến vợ hắn, chính là ngầm có ý uy hiếp, hắn bất đắc dĩ, giả vờ nhắc đến chuyện bỏ vợ, chính là kế hoãn binh. Hắn lại cố ý làm ra vẻ ph óng đãng, để công chúa chán ghét.

Hắn nói Ảnh Thăng cùng hắn mười năm đèn sách, hiểu rõ tình cảm như huynh đệ, lại bản tính lương thiện không có mưu mô, lừa được Ảnh Thăng mới lừa được người khác, Ảnh Thăng lại không hề hay biết, mắng hắn giữa đường, nói hắn lòng lang dạ sói bạc tình bạc nghĩa, nói hắn một khi đắc chí liền quên người vợ tào khang.

Hắn ấm ức nói với ta: "Ảnh Thăng mắng rất dữ, trong lúc nóng nảy còn động thủ đánh ta, đánh ta mắt sưng đầu bầm."

Ảnh Thăng đỏ mặt: "Ta nào biết ngươi giả vờ đâu, vậy sau đó Ngự sử tấu ngươi tư thông kỹ nữ, hại ngươi bị đánh giữa triều còn mất chức mất sủng, cũng là giả sao?"

Vẻ ngoài hắn vẫn thản nhiên như mây gió, dịu dàng nhìn ta nói: "Đào Nhi, lại rót cho vi phu một chén."

Ta liền rót cho hắn một chén.

Hắn nâng chén uống cạn, cười có chút đắc ý: "Tất nhiên là giả, công chúa vì vậy mà sinh hận, không còn dây dưa với ta nữa. Ta mất chức mất sủng, trong nhà nhất thời lạnh lẽo, chỉ có tên ngốc Ảnh Thăng này, mặt lạnh đến tận cửa, giúp ta mời đại phu chữa thương, thay ta cầu xin khắp nơi."

Ảnh Thăng tức giận nói: "Khổ nhục kế của ngươi đủ tàn nhẫn đấy."

Ta đỏ hoe mắt, trong lòng vừa tức vừa hận, ta đưa tay vặn cánh tay hắn nhưng lại đau đến không dùng được sức.
 
Chương 15


Hắn nắm tay ta nói: "Đào Nhi, đừng nóng vội. Vi phu tuy rằng dùng khổ nhục kế nhưng cũng may có thể thoát thân. Ta sợ công chúa hối hận, mang theo thương tích cũng phải lưu luyến chốn lầu xanh, thật sự không dễ dàng."

Hắn đáng thương vô cùng.

Ta đỏ hoe mắt nói: "Phi, đáng đời."

Ảnh Thăng lại hỏi: "Sau khi ta rời kinh, ngươi lại thoát thân như thế nào?"

Hắn cụp mắt cười nói: "Giang Nam lụt lội dân chúng gặp nạn, triều đình không có mưu lược, ta dâng sớ tự trình bày điều lệ, nhân cơ hội xin được điều đi mới có thể trở về nhà, mới có thể đến đón vợ."

Ảnh Thăng vào cửa thẳng tắp, ra cửa nằm ngang, uống đến say khướt, kéo tay phu quân ta nói không rõ: "Cố... Cố huynh, ngu đệ hiểu lầm huynh, ngu đệ xin lỗi huynh..."

Phu quân ta nói: "Ngươi nên xin lỗi, lúc ngươi đi ta đã nói, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất, sao ngươi lại kể chuyện kinh thành cho vợ ta, giờ nàng ấy giận dỗi với ta, còn muốn hòa ly với ta."

Ảnh Thăng say đến thần trí không rõ, đối diện với ta lảo đảo chắp tay vái chào: "Tẩu phu nhân..."

Phu quân ta vẫy tay bảo người khiêng hắn ra ngoài.

Phu quân ta ngồi trong thư phòng tỉnh rượu, ta bưng trà vào, nhìn hắn thật sâu nói: "Cởi y phục ra."

Hai mắt hắn sáng lên: "Đào Nhi vội vàng như vậy..."

Ta đứng yên, nhìn hắn ba lần hai lượt cởi y phục, hắn nhướng mày hỏi ta: "Ngay trong thư phòng này?"

Ta gật đầu: "Ngay trong thư phòng này, quay người."

Hắn quay người đi, ta mới cẩn thận nhìn rõ.

Phu quân ta toàn bộ lưng đầy vết thương, ta hôm qua lại không hề hay biết.

Ta cắn môi không khóc thành tiếng, đưa tay vuốt vết thương của hắn hỏi: "Đau không?"

Hắn nói: "Đau lắm."

Ta lại hỏi: "Chàng có trách ta không tin chàng không?"

Hắn nói: "Trách, cũng không trách." Hắn ấm ức vô cùng: "Đào Nhi, nàng thật nhẫn tâm, vi phu về muộn một bước, chỉ sợ không còn gặp được nàng nữa."

Ta giúp hắn chỉnh lại y phục, đưa tay ôm lấy eo hắn, áp mặt vào lưng hắn.

Ta hỏi: "Chàng ở kinh thành có từng gặp Trương Trung đường không?"

Hắn sửng sốt, nói: "Tất nhiên là từng gặp, ông ấy cũng là người Thục Châu, Đào Nhi hỏi vậy là sao?"

Ta nói: "Ông ấy chính là người sinh ra vợ chàng."

Phu quân ta quay người lại, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Ta kể thân thế của mình cho hắn nghe.

Ta nói, năm đó ông vào kinh ứng thí, mẹ ta lại mang thai. Ông nửa năm không có tin tức, mẹ ta lo lắng trong lòng, bụng mang dạ chửa đến Cẩm Thành tìm hiểu, nghe nói ông thi đỗ Trạng nguyên, lại cưới con gái Tướng phủ, mẹ ta nghe xong liền lạnh lòng. Mẹ ta muốn vào kinh tìm ông, nghĩ đến mười năm đèn sách gian khổ của ông, sợ vì mối hận vợ chồng mà hủy hoại tiền đồ của ông, mẹ ta liền trốn đi sinh ra ta, cả đời không gặp người phụ bạc nữa.

Phu quân ta im lặng hồi lâu, nhìn ta đờ đẫn.

Nửa đêm ta tỉnh lại, thấy hắn chống lưng vào một khung cửa sổ nhìn ta dưới ánh trăng.

Ta vỗ ngực hỏi: "Chàng phát điên gì vậy?"

Giọng hắn nghẹn ngào trầm thấp, hắn nói: "Đào Nhi, ta chỉ sợ hãi vô cùng."
 
Chương 16


Chớp mắt lại một năm xuân về, nụ cười rạng rỡ trên môi Cố Lý thị chuẩn bị theo phu quân đi nhậm chức.

Phu quân đội mũ ô sa, khoác áo bào đỏ thắm, trước sau có người hầu hạ, vây quanh trái phải. Một vị quan uy phong lẫm liệt, chắp tay từ biệt cố nhân ở Cẩm Châu, đưa ta lên con thuyền vạn dặm Đông Ngô, đến thành Dương Châu nơi trăng sáng đôi bờ.

Quay đầu lại, phu quân nghiêng đầu nhìn ta hỏi: "Phu quân đẹp đến thế sao, khiến nàng chẳng nỡ rời mắt?"

Ta khẽ khạc nhổ vào hắn: "Chàng đẹp ở chỗ nào!"

Hắn cười nói: "Cố phu nhân, giờ nàng là phu nhân quan phủ, sao còn không giữ được bình tĩnh?"

Ta véo mạnh vào mu bàn tay hắn, hừ, mới làm quan hai ngày mà đã chê vợ không bình tĩnh.

Nắng chiếu mặt nước sông, thuyền như lướt trên trời.

Đây là lần đầu tiên ta ra xa nhà, trong lòng vừa hồi hộp vừa phấn khích, ta ngồi trong khoang, thêu thùa qua loa, thỉnh thoảng vén rèm nhìn ra ngoài.

Ta ngắm dòng nước sông lấp lánh như vảy cá, ngắm hai bên bờ núi xanh ngắt, ngắm không hết những con thuyền qua lại như thoi đưa, ngắm không chán bóng ngàn cánh buồm lúc hoàng hôn.

Ta muốn ra mũi thuyền ngắm cảnh nhưng lại sợ nha hoàn và bà tử nhìn thấy, mất hết thể diện của phu nhân.

Ta buông rèm xuống, nhìn phu quân, hắn đang đọc sách, mắt nhìn xuống, dáng vẻ nhàn nhã.

Đậu Hoàng nằm dài dưới chân hắn, mắt lim dim, đuôi vẫy nhẹ, không hề hoảng loạn.

Ngay cả Đậu Hoàng cũng bình tĩnh hơn ta, ta cúi đầu thêu hoa, lòng cứ xao xuyến.

Đột nhiên, ta nghe phu quân hỏi: "Sao đột nhiên không ngắm nữa?"

Ta khẽ đáp: "Ngắm mãi cũng chẳng có gì hay, ta đâu phải chưa từng thấy cảnh đẹp."

Phu quân cười nói: "Cảnh đẹp hay không, năm xưa Thái Bạch đi thuyền đến Giang Lăng, còn từng làm thơ rằng thuyền nhẹ đã vượt muôn trùng núi, hẳn là trên đường đi cũng ngắm không ít cảnh."

Ta biết Thái Bạch, Thái Bạch uống rượu làm thơ, là đại tài tử, đại thi tiên, vậy mà đi thuyền cũng thích ngắm cảnh khắp nơi sao?

Ta ngơ ngác hỏi phu quân: "Thật vậy sao?"

Hắn đứng dậy kéo ta: "Vi phu nào từng lừa nàng, đi, chúng ta ra mũi thuyền xem."

Ta theo phu quân ra mũi thuyền, mây in bóng trời, gió sông phả vào mặt.

Ta nói: "Thật đẹp, ta muốn thêu lại, chỉ sợ tay quá chậm."

Hắn nói: "Không sao, vi phu sẽ nhớ giúp nàng, lúc nào nàng muốn thêu, vi phu sẽ vẽ ra cho nàng."

Hắn ôm ta vào lòng: "Sau này vi phu rảnh rỗi sẽ đưa nàng đi khắp nơi du ngoạn, ngắm hết cảnh đẹp thiên hạ, đi khắp muôn sông ngàn núi. Nàng muốn thêu gì, vi phu đều nhớ giúp nàng."

Ta cúi đầu, lòng có chút bất an.

Ta nói: "Ta sợ làm mất mặt chàng."

Hắn cúi đầu nhìn ta, đưa một tay cho ta xem.

Hắn nói: "Nàng xem tay vi phu này."

Ta nhìn tay phu quân, thon dài trắng trẻo, đẹp đẽ hữu lực.

Hắn nói: "Bàn tay này viết được gấm vóc văn chương, vẽ được non sông gấm vóc nhưng cũng có những việc không làm được."

Ta tò mò hỏi: "Việc gì?"

Hắn cười nói: "Không cầm được kim thêu."

Ta bật cười.

Phu quân ta nói: "Tấc có sở trường, thước có sở đoản, vàng không đủ mười phân, người không hoàn hảo. Vi phu là Thám hoa, nương tử thêu hoa, đều là tài năng."
 
Chương 17


Thuyền đi hơn một tháng vẫn chưa đến Dương Châu. Ta dần dần sinh lòng phiền muộn, thêu hoa cũng thấy mệt, ăn cơm buồn nôn, ngủ cũng không yên.

Đêm đến, sao trời đầy trời đè lên thuyền, thuyền nhẹ nhàng lắc lư, lắc đến nỗi ta tim đập loạn, lắc đến nỗi ta phiền lòng.

Ta đẩy vai hắn nói: "Ta khó chịu trong lòng."

Hắn lo lắng hỏi ta: "Có phải say sóng không?"

Ta còn chưa nói hết lời, đã nằm sấp trên đầu giường nôn ọe.

Hắn vội vàng mặc áo đứng dậy, gọi người nhanh chóng cập bờ, nửa đêm ở trong thôn ven bờ, bắt được một lang trung lên thuyền.

Lang trung lau mồ hôi lạnh trên trán bắt mạch cho ta.

Hắn khoanh tay, mặt lạnh như tiền, đứng bên cạnh nhìn lang trung bắt mạch.

Hắn hỏi: "Phu nhân của ta sao lại đột nhiên say sóng?"

Lang trung nói: "Không phải say sóng."

Hắn lại hỏi: "Phu nhân của ta có phải ăn uống không hợp không?"

Lang trung nói: "Không phải không hợp."

Hắn cau mày: "Vậy phu nhân của ta bị bệnh gì?"

Lang trung nói: "Không phải bệnh."

Hắn hít sâu một hơi: "Ngươi nói thật cho ta biết."

Lang trung do dự, cân nhắc lời nói: "Ta là thú y, bắt mạch không được cẩn thận lắm, mạch này, giống như có hỉ."

Hắn ngẩn ra hỏi: "Cái gì?"

Lang trung nói: "Giống như mang thai."

Hắn vẫn chưa tỉnh táo, chớp chớp mắt hỏi: "Ừm?"

Lang trung có chút tức giận nói: "Phu nhân có thai rồi!"

Phu quân ta đứng ngây tại chỗ.

Ta nhìn vẻ ngốc nghếch của hắn, trong lòng thở dài, cảm ơn lang trung thú y, gọi người đưa xuống thuyền.

Ta lại gọi hắn: "Phu quân, chàng lại đây ngồi."

Hắn liền lại ngồi xuống.

Ta nắm tay hắn đặt lên bụng mình, nhẹ giọng nói: "Phu quân, chàng không nghe nhầm đâu, chàng làm cha rồi."

Hắn lúc này mới do dự hỏi ta: "Ta không nghe nhầm chứ, ta làm cha rồi?"

Ta gật đầu.

Hắn nhìn ta, lại nhìn bàn tay đặt trên bụng ta.

Lâu lắm không có động tĩnh.

Ta lại gọi hắn mấy tiếng, hắn mới bỗng nhiên mắt đỏ hoe, che mắt khóc òa lên.

Lòng ta mềm nhũn, hỏi hắn: "Chàng khóc cái gì?"

Hắn nói: "Cố Lân cô đơn một mình bao nhiêu năm, nào từng nghĩ đến cảnh tượng này."

Mắt ta cũng đỏ hoe.

Hắn kiêu ngạo nhìn ta nói: "Đào Nhi, ta có con rồi."

Ta không nói gì.

Đúng, chàng có con rồi, có gì lạ đâu.

Con trai giống cha, quấy nhiễu người khác.

Trên thuyền nôn đến trời đất tối tăm, xuống thuyền nôn đến đất trời tối sầm.

Ta đến Dương Châu này, còn chưa biết cái gì là danh đô Hoài Tả, nơi đẹp nhất Trúc Tây mà phu quân ta nói, chưa thấy trăng sáng đêm hai mươi bốn cây cầu, chưa đi qua đường mười dặm gió xuân Dương Châu.

Ta chỉ suốt ngày nôn trong phủ.

Phu quân ta đau lòng, cách bụng mắng con: "Nghiệt tử không yên ổn, dám hành hạ mẹ con, sau khi ra đời xem phụ thân dạy dỗ con thế nào!"

Hắn mắng càng dữ, con càng hành hạ ta dữ.

Con hành hạ ta cả tháng mới yên ổn, ta vịn tay Tiểu Thúy, muốn ra ngoài ngắm cảnh Dương Châu.

Tiểu Thúy khó xử nói: "Phu nhân, đại nhân dặn, không cho ra ngoài."

Ta nói: "Hắn là đại nhân, ta là phu nhân, ta là trời có thể đập vỡ đầu hắn, ta nói được là được."

Tiểu Thúy vẫn ngăn ta: "Phu nhân, vẫn nên đợi đại nhân về rồi hãy nói."

Ta chống nạnh nói: "Ngươi đi không, không đi thì ở nhà đi."

Tiểu Thúy đi cùng ta ra ngoài, suốt đường miệng không ngừng lải nhải, lúc thì bảo ta đi chậm một chút, lúc thì bảo ta cẩn thận. Ta nhìn cảnh phồn hoa khắp phố, nghe tiếng Ngô đầy tai, chỉ thấy mới lạ thú vị, cả người có sức lực hẳn.

Ta bị nàng lải nhải đến mất kiên nhẫn, đành phải tìm một quán trà ngồi xuống, sai nàng sang tiệm đối diện mua trà với điểm tâm.

Tiểu Thúy dặn ta hai ba câu, mới quay người sang tiệm đối diện mua trà với điểm tâm, ta thở phào nhẹ nhõm, ngồi nhìn khắp nơi.
 
Chương 18


Thấy một tiệm thêu lớn, mặt tiền rộng rãi, gấm vóc đầy phòng.

Ta còn chưa kịp phản ứng, chân đã đi về phía đó. Đi đến cửa, thấy bên trong thợ thêu ngồi thành hàng, cúi đầu xỏ kim xâu chỉ, một phụ nhân đi lại giữa họ chỉ bảo.

Ta thấy màu sắc của họ thanh nhã, mũi kim khéo léo, không biết bất giác nhìn đến ngây người. Ta còn thấy họ thêu một bức bình phong lớn, một mặt là tiên nữ bay lượn, một mặt là bách điểu triều phượng. Ta nhất thời không muốn đi.

Phụ nhân kia ngẩng đầu nhìn ta hỏi: "Nương tử muốn học thêu hoa hay muốn xem đồ thêu?"

Ta hỏi: "Bức bình phong kia là thêu bằng cách gì?"

Bà cười nói: "Đó là chiêu bài thêu hai mặt của tiệm bọn ta, nương tử có thai, không cần đứng ở cửa, cứ vào trong từ từ xem."

Ta muốn vào trong từ từ xem, liếc thấy Tiểu Thúy đã mua xong trà với điểm tâm, đang lo lắng nhìn trái nhìn phải.

Ta liền thu chân lại nói với bà: "Hôm nay không tiện, lần sau ta sẽ đến xem."

Ta bảo Tiểu Thúy đi hỏi thăm, hỏi thăm được chủ nhân của tiệm thêu là thợ thêu nổi tiếng ở Tam Ngô, người ta gọi là Ngô đại gia, vốn là người Tô Châu, theo chồng đến Dương Châu. Ký thuật thêu người Tô của bà giỏi nhất thiên hạ, đồ thêu đã được dùng làm cống phẩm, còn thêu Quan Âm cho Thái hậu nương nương. Nhưng năm nay tuổi đã cao, mắt không còn tinh, bèn mở một tiệm thêu, nhận dạy đồ đệ, bán đồ thêu.

Ta nghe xong liền động lòng.

Ta mua chuộc Tiểu Thúy, lén chồng, lén lút ra ngoài.

Ngô đại gia hỏi ta là người ở đâu, vì sao đến Dương Châu.

Ta nói ta là người Thục Châu, theo chồng đến Dương Châu.

Ngô đại gia hỏi chồng ta làm nghề gì, ta nói chồng ta sớm hôm vất vả, ta cũng không biết công việc hằng ngày của hắn.

Ngô đại gia liền thở dài nói, cũng là người vất vả.

Ngô đại gia hỏi ta đã học thêu chưa, ta nói đã học với mẫu thân, còn từng lấy đó làm kế sinh nhai.

Bà nghe xong liền vui mừng, bảo ta thêu một mẫu cho bà xem.

Ta liền thêu một đóa hoa sen, lại thêu một con cá chép, bà nhìn xong liền chậc chậc khen ngợi, nói ta là cầu xin được sự khéo léo của Chức Nữ, trời sinh là số làm nghề thêu.

Ngô đại gia giữ ta lại tiệm thêu, tận tình chỉ bảo ta nghề thêu.

Ngô đại gia khen ta rằng: "Với sự thông minh của nương tử, sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua ta."

Một hôm ta đang cặm cụi xâu kim, Ngô đại gia nói: "Phủ đài đại nhân sắp đến đích thân chọn cống phẩm, mọi người phải chuẩn bị tinh thần."

Ta nghe xong liền hoảng hốt, đứng dậy nói: "Ta đau bụng."

Ngô đại gia giật mình, vội sai người đỡ ta, định đưa ta đi xem đại phu.

Ta nói không cần, vội vã muốn ra ngoài. Vừa bước ra khỏi cửa, liền thấy trước cửa có một chiếc kiệu, vừa khéo dừng lại.

Màn kiệu vén lên, một vị phủ đài đại nhân uy nghiêm tuấn tú bước ra.

Ta vội vàng quay người nói: "Không đau nữa."

Ta trốn sau bình phong, nhìn Ngô đại gia mời phu quân ta vào cửa.

Họ đi bên trái, ta trốn bên phải, họ đi phía trước, ta trốn phía sau.

Phu quân ta lúc nào cũng lạnh lùng, mặt không biểu cảm, mắt không nhìn ngang, vẻ mặt nghiêm túc.

Các thợ thêu mặt đỏ nhìn trộm hắn, vừa nhìn vừa thì thầm bàn tán.

Có người nói: "Phủ đài đại nhân thế mà lại trẻ như vậy."

Lại có người nói: "Trẻ thì cũng được, còn tuấn tú như vậy, giống như chàng trai trong tranh."

Có người cười nói: "Cho dù là chàng trai trong tranh, cũng là chàng trai của người khác. Ta nghe nói hắn rất yêu phu nhân, phu nhân có thai, muốn ăn cam chua, hắn giữa mùa hè đã tìm khắp Dương Châu."

Mọi người liền thở dài nói: "Không biết nữ nhân nào lại có số hưởng như vậy."

Ta mím môi cười, chính là nữ nhân như ta, lại có số hưởng như vậy.

Ta đang cúi đầu vui vẻ, bên cạnh đột nhiên im lặng, có người nói lạnh lùng trên đỉnh đầu ta: "Hay nàng cúi đầu xuống thêm chút nữa đi."

Đây là giọng điệu tức giận, ta cắn môi ngẩng đầu lên.

Thấy phu quân ta khoanh tay, mặt lạnh, lặng lẽ nhìn ta.

Ta làm bộ đáng thương.

Hắn hỏi: "Còn bao lâu nữa mới thêu xong?"

Ta đáng thương nói: "Còn một cánh hoa nữa."

Hắn nói ừ, đi đến ngồi trên ghế.

Ngô đại gia nhìn ta, lại nhìn hắn, cười nói: "Đại nhân có gì không hài lòng sao? Có muốn xem thêm không?"
 
Chương 19


Hắn bưng tách trà thổi thổi, nói: "Không có gì không hài lòng, không cần xem nữa. Ta chờ phu nhân của ta."

Ta cùng phu quân về nhà.

Mặt hắn đen như đít nồi, ngồi trên ghế giận ta.

Ta ôm bụng đứng trước mặt hắn.

Hắn bảo ta ngồi, ta ngồi xuống.

Hắn gõ ngón tay lên bàn, nói: "Lý Bích Đào, bụng nàng không nhỏ, gan cũng không nhỏ."

Ta cúi đầu nhìn bụng, đúng là không nhỏ.

Hắn nói: "Nàng dám lén ta ra ngoài, nàng không sợ đi lạc, còn ta sợ xanh máu mặt."

Hắn sợ mất mặt thì có.

Hắn nói: "Lỡ như xảy ra chuyện gì, nàng bảo ta phải làm sao đây? Lật tung Dương Châu này lên à?"

Mẫu thân mang thai ta còn đi khắp nơi, làm sao có thể xảy ra chuyện gì được.

Hắn nói: "Nàng im lặng làm gì? Ta nói nàng một câu, trong lòng nàng đáp trả ta mười câu."

Không có mười câu đâu, ta chỉ đáp lại một câu thôi.

Hắn thở dài, nói: "Qua đây."

Ta đứng dậy, qua thì qua.

Hắn kéo ta ngồi lên đùi, xoa bụng ta bất lực nói: "Đào Nhi, phu quân ngày nào cũng bận rộn, nàng để phu quân yên tâm. Chờ ta rảnh rỗi, ta sẽ đi cùng nàng, ở bên nàng, như vậy ta mới yên tâm."

Hắn nào có lúc rảnh rỗi chứ.

Mùa thu mưa lớn liên miên, hắn bận đến nỗi không có thời gian ăn cơm, không có thời gian thay quần áo, thậm chí không có thời gian về nhà.

Hắn phải dẫn người đi chống lũ đắp đê, tránh cho nước lớn làm hỏng ruộng đồng, nhấn chìm thành Dương Châu, phá hủy kế sinh nhai của người dân.

Lúc hắn ra ngoài, hắn quay đầu nhìn ta, ta nói: "Chàng cứ yên tâm đi, ta sẽ ngoan ngoãn ở nhà."

Ta ngoan ngoãn ở nhà, ta bảo phu quân yên tâm.

Đứa bé trong bụng không chịu yên, bên ngoài mưa to gió lớn nhưng đứa bé lại vội vàng muốn ra đời.

Tiểu Thúy cuống cuồng, cả phủ trên dưới đều cuống cuồng.

Mặt ta tái mét, mồ hôi đầm đìa, bình tĩnh nói với họ: "Mời bà đỡ đến, đun nước nóng, không được làm kinh động đến đại nhân."

Bên ngoài mưa như trút nước, tiếng ta hét còn lớn hơn cả tiếng mưa.

Bà đỡ nói: "Phu nhân, đừng lên tiếng, giữ sức mà rặn."

Ta cắn môi, không lên tiếng, giữ sức mà rặn.

Đứa bé rất cứng đầu, không chịu ra khỏi bụng mẹ.

Bà đỡ ấn bụng ta nói: "Phu nhân, đừng sợ, rặn theo hướng này."

Ta không sợ, ta rặn theo hướng đó.

Trời tối rồi lại sáng, sáng rồi lại tối, mưa vẫn không ngừng.

Ta không còn sức, giọng khản đặc, đầu óc choáng váng.

Tiểu Thúy khóc lóc đút cho ta nước đường, ta nghĩ đến phu quân của ta đang ở đâu, hắn đã ăn cơm chưa, có bị ướt mưa không.

Ta thầm nói với đứa bé, con ơi, con phải cố lên.

Ta thầm nói với chính mình, Lý Bích Đào, ngươi phải cố lên.

Bà đỡ nói: "Phu nhân, sắp rồi! Đứa bé đã ló đầu ra! Đừng nản lòng, tiếp tục rặn!"

Ta không nản lòng, tiếp tục rặn.

Ta dùng hết sức bình sinh, nghe thấy tiếng cười, nghe thấy tiếng trẻ con khóc.

Có người bế một thứ nhỏ xíu đến trước mặt ta, nói: "Chúc mừng phu nhân, là một tiểu thiếu gia."

Con trai ta đỏ hỏn, nhăn nheo, không đẹp trai như cha nó, xấu xí vô cùng.

Con trai ta chào đời mấy ngày rồi, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, vẫn chưa gặp cha.

Chưa gặp cha mà nó vẫn vui vẻ, chỉ cần trêu một cái là nó cười toe toét.

Ta dỗ con ngủ, dỗ đến nỗi chính ta cũng buồn ngủ, ta vừa chợp mắt thì thấy đầu giường có một Chung Quỳ.

Nhìn con trai ta mà rơi nước mắt.

Hắn khàn giọng gọi ta là Đào Nhi, ta mới nhận ra là phu quân của ta.

Hắn hôi hám, bẩn thỉu, râu ria xồm xoàm, toàn thân đầy bùn đất.

Hắn nhìn chằm chằm vào con trai ta, không chớp mắt, cẩn thận hỏi: "Đào Nhi, đây là ai?"

Ta nói: "Đây là con trai của chàng, vẫn chưa có tên."

Hắn nói: "Ừ. Nó có tên, tên của nó là Cố Duy, tiểu danh là Nguyên Phương."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom