Cập nhật mới

Dịch Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 440: Hai trăm chiếc!


Đề cử quyền sách 'Nhân sinh hung hãn' đọc giả có thể đi xem  

             Chương 440: Nhân tình này không có cách nào trả  

             Khi Triệu Dật muốn cho cô, cô chỉ cần vui vẻ nhận nó.  

             Triệu Dật mỉm cười và nói: "McLaren, mẫu mới của năm nay. Anh nghĩ nó khá hợp với em."  

             Liễu Vũ Phi cười hì hì nói: "Bất kể anh tặng cái gì, em đều thích. Mặc dù biết anh không thiếu tiền, nhưng em vẫn cảm thấy một sinh viên như em, lại là năm nhất. Thực ra, chỉ cần tùy tiện mua một chiếc xe khoảng hai đến ba trăm nghìn tệ chạy là được.”  

             Triệu Dật cười nói: “Không sao mà, chiếc xe này là dùng để đi lại. Em cứ việc lái nó như một chiếc xe trị giá hai ba trăm nghìn tệ, cũng không cần lo lắng nó bị hư hỏng. Chỉ cần em phải chú ý an toàn, đừng làm tổn thương người khác, cũng đừng làm bị thương chính mình. Đây chính là mong đợi duy nhất của anh đối với một tài xế mới như em."  

             Liễu Vũ Phi mỉm cười: "Đừng lo lắng, em lái xe rất tốt. Em chắc chắn không phải là sát thủ xa lộ. Anh yên tâm đi."  

             Xe chạy đến cửa hàng 4S của McLaren, Triệu Dật gọi điện thoại liên hệ với người bán hàng. Người bán hàng nhanh chóng xuất hiện trước mặt cả hai với nụ cười nhiệt tình.  

             "Triệu tiên sinh, xe đã đến rồi, hiện tại muốn đi kiểm tra không?"  

             Triệu Dật gật đầu: "Được! Chúng ta hãy xem trước, nếu không có vấn đề gì thì thanh toán trực tiếp."  

             "Được, mời hai vị đi lối này!"  

             Được nhân viên bán hàng dẫn đi, cả hai đến gara gần đó và nhìn thấy chiếc McLaren 570 3.8 Spider của năm nay.  

             "Em thích nó không?"  

             Trong mắt Liễu Vũ Phi lộ ra vẻ vui mừng, nhìn xong thì ngồi vào cảm thụ một lần rồi nói: "Trông cũng được, nhưng cảm giác có chút khoa trương."  

             Triệu Dật cười nói: "Không sao, em cứ lái xe của mình và mặc kệ người khác nói gì về nó."  

             Liễu Vũ Phi chớp mắt, cười hì hì nói: "Anh có cảm thấy những người nhàm chán đó sẽ nói là em đang ở cạnh một người đàn ông giàu có hay không?"  

             Triệu Dật cười nói: "Anh không phải là một người giàu có sao. Chính em cũng là một người giàu có mà..."  

             Triệu Dật quay sang nhân viên bán hàng và nói: "Hãy chuẩn bị hợp đồng đi."  

             Nhân viên bán hàng nhanh chóng mang hợp đồng đã chuẩn bị từ lâu, Liễu Vũ Phi ký tên, Triệu Dật thản nhiên quẹt thẻ.  

             3,15 triệu.  

             "Hệ thống, dùng thẻ hoàn tiền mua siêu xe."  

             "Vâng! Ký chủ dùng thẻ hoàn toàn mua siêu xe, hạn mức tối đa là 3 triệu. Mức tiêu phí hiện tại là 3,15 triệu. Số tiền hoàn lại sẽ tính dựa trên 3 triệu, bội số hoàn tiền ngẫu nhiên là 1-3 lần. Bội số hoàn tiền hiện tại là… 3 lần. Số tiền hoàn trả là 9 triệu. Số tiền hoàn trả đã được gửi vào hệ thống, ký chủ có thể rút ra bất cứ lúc nào."  

             Lại là ba lần.  

             Dạo này may quá, mua mấy món lớn được hoàn tiền gấp 3 lần.  

             Được miễn phí một chiếc xe thể thao còn kiếm lời được 5,85 triệu tệ, dễ dàng như vậy càng nhiều càng tốt...  

             "Mẹ, Triệu Dật mua xe cho con..."  

             Liễu Vũ Phi hưng phấn khi có chiếc xe đầu tiên trong đời, cô vui vẻ cho Tô Nhã xem video, Tô Nhã nhìn chiếc xe thể thao trong video thì trên mặt lộ ra hai phần ý cười.  

             "Ồ, McLaren đó nha, Triệu Dật đối với con thật tốt đó!"  

             Liễu Vũ Phi cười hì hì nói: "Đúng vậy, 3,15 triệu lận đó. Nếu con nhận thì mẹ sẽ không mắng con chứ.”  

             Tô Nhã cười nói: "Cậu ấy thích con, nguyện ý mua đồ cho con, vậy con cứ nhận đi.”  

             Liễu Vũ Phi có chút kinh ngạc hỏi: "Mẹ, thái độ của mẹ không giống trước kia rồi. Trước kia mẹ còn nói cái gì nhân tình, hiện tại sao lại không nói nửa? ”  

             Tô Nhã tỏ vẻ có chút bất đắc dĩ nói: "Ai bảo bạn trai của con quá lợi hại cơ chứ, hiện tại cũng không chỉ có bạn gái là con được thơm lây, ngay cả mẹ vợ tương lai cũng được thơm lây đó nha. Một chiếc xe thì tính là cái gì, nhân tình này căn bản là trả không hết…”  

             Triệu Dật mang theo Tô Nhã lướt hai đợt cổ phiếu, một lần Tô Nhã kiếm được hơn một trăm triệu, một lần kiếm được 450 triệu. So sánh với lợi ích như thế thì một cái xe thể thao tính là cái gì chứ?  

             Triệu Dật giúp Tô Nhã tổng cộng kiếm được sáu trăm triệu, muốn mua bao nhiêu chiếc McLaren đây?  

             Hai trăm chiếc!  

             Tô Nhã lúc trước còn nghĩ làm thế nào giúp con gái mình trả lại nhân tình cho Triệu Dật, không muốn để cho con gái tiêu quá nhiều tiền của Triệu Dật. Như vậy sẽ nợ quá nhiều nhân tình, cố gắng để cho con gái độc lập một chút. Nhưng về sau, Triệu Dật càng ngày càng trâu bò, Tô Nhã phát hiện nhân tình căn bản không có cách nào để trả lại...  

             Ít nhất, hiện tại mà nói thì nhân tình này căn bản không có cách nào trả.  

             Tiền?  

             Triệu Dật căn bản không thiếu tiền, hiện tại trên người Triệu Dật ít nhất có hai tỷ vốn tiền mặt, nói hắn thiếu tiền hay sao?  

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 441: Chắc là ở trên lầu rồi.


Chương 441: Nói chuyện  

             Tuy nhiên, khiếp sợ thì khiếp sợ nhưng Liễu Vũ Phi cũng không nghĩ nhiều, dù sao Triệu Dật lợi hại và có bản lĩnh, đó cũng là chuyện tốt nha!  

             Liễu Vũ Phi: "Bên con cũng đã được nghỉ, sau đó con sẽ lái xe về nhà. Tận dụng mấy ngày nghỉ này lái xe nhiều hơn để luyện tập cho thành thạo.”  

             Tô Nhã cười nói: "Con hỏi Triệu Dật buổi tối có việc gì không, nếu không có việc gì thì cùng nhau đến nhà ăn cơm đi. Lúc trước cậu ấy nhờ mẹ làm giúp chút chuyện, mẹ cũng đã làm xong rồi. ”  

             Liễu Vũ Phi quay đầu hỏi: "Mẹ em bảo chúng ta đến nhà ăn cơm tối, còn nói là chuyện mà anh nhờ mẹ thì mẹ đã làm xong rồi… Anh có thời gian không?”  

             Triệu Dật cười nói: "Được rồi, dì Tô triệu hoán, nhất định phải có thời gian mới được nha.”  

             Liễu Vũ Phi mỉm cười nói với mẹ: "Anh ấy nói được. ”  

             Trên mặt Tô Nhã lộ ra nụ cười: "Được, vậy lát nữa mẹ sẽ tan làm sớm và đi mua thức ăn.”  

             Liễu Vũ Phi nhìn thời gian nói: "Buổi chiều bọn con cũng không có việc gì, để bọn con đi mua thức ăn đi, đến lúc đó mẹ trở về làm là được. ”  

             Tô Nhã cười nói: "Cũng được, các con tự mình xem thích ăn cái gì thì mua cái đó, mẹ về thì sẽ làm.”  

             “Vâng!”  

             ......  

             Hoàn tất thủ tục, Liễu Vũ Phi lái xe mới đi dạo vài vòng trong bãi đỗ xe của cửa hàng 4S, sau khi quen thuộc các loại thao tác thì lúc này mới lái xe rời khỏi cửa hàng 4S.  

             Hai người lái xe đến siêu thị gần nhà Tô Nhã rồi đậu xe dưới bãi xe ở tầng hầm. Sau đó cùng nhau đẩy giỏ hàng đi dạo trong siêu thị.  

             "Anh thích ăn gì?"  

             Triệu Dật cười nói: "Nếu không thì chúng ta mua chút hải sản, chỉ là có khiến dì Tô khó xử lý hay không?”  

             Liễu Vũ Ung cười hì hì nói: "Mẹ em làm hải sản rất ngon đó nha. ”  

             Triệu Dật lúc này vỗ tay nói: "Hôm nay đã là kỳ nghỉ, vậy chúng ta mua chút hải sản, chúc mừng một chút đi ”  

             “Được.”  

             Hai người Triệu Dật đi tới nơi chuyên môn bán các loại hàng tươi sống, ánh mắt rơi vào trên người con cua hoàng đế chân thật dài kia.  

             "Làm một con cua hoàng đế ăn đi. ”  

             Bỏ ra 1.200 tệ để mua một con cua hoàng đế, sau đó làm thêm một con tôm hùm úc, một kg tôm hùm đất, mực, bào ngư, vân vân… Sau đó mua một số món ăn phụ, cuối cùng chọn hai chai rượu vang đỏ trong khu vực bán rượu vang.  

             "Được rồi, đủ ăn rồi."  

             Đặt đồ ăn vào bếp xong, Liễu Vũ Phi lôi kéo Triệu Dật đi vào phòng mình: "Tối nay uống rượu, anh cứ ở chỗ này đi. ”  

             Triệu Dật đánh giá phòng Liễu Vũ Phi: "Được… à, phòng này của em đều không để đồ trang trí hay vật phẩm gì hết vậy.”  

             Liễu Vũ Phi giải thích: "Nơi này chỉ là nơi ở tạm, tuy rằng coi như là nhà nhưng dù sao mẹ em cũng chỉ ở tạm sau khi làm việc. Em thì chỉ ở lại vào cuối tuần một chút, tổng cộng cũng không ở được mấy ngày…”  

             Liễu Vũ Phi xoay người, ôm lấy Triệu Dật: "Cám ơn anh đã cho em món quà.”  

             Triệu Dật cười nói: "Em thích là được rồi. ”  

             Liễu Vũ Phi cắn cắn môi nói: "Sáng mai anh phải rời đi đúng không? ”  

             Triệu Dật gật đầu: "Đúng thế, anh có chút chuyện phải đi xử lý. ”  

             Liễu Vũ Lâm chớp chớp mắt: "Hiện tại trong nhà không có ai..."  

             Tô Nhã mở cửa phòng lập tức thấy hai đôi giày đã được thay ra trước cửa.  

             Bọn nó mua thức ăn về rồi sao?  

             Tô Nhã đi vào nhà bếp, thấy trong bếp bày đủ loại nguyên liệu hải sản.  

             Sau một hồi xem xét, trên mặt Tô Nhã xuất hiện nụ cười.  

             Chuẩn bị rất đầy đủ, buổi tối có thể bày một bữa tiệc hải sản… Chỉ là không biết hai đứa nhóc đang ở đâu?  

     “Phi Phi…”  

             Tô Nhã gọi một tiếng nhưng không ai trả lời.  

             Chắc là ở trên lầu rồi.  

             Tô Nhã đi lên cầu thang, thấy cửa phòng của Liễu Vũ Phi đóng chặt. Đang định gõ cửa thì chợt nghe được giọng nói của Liễu Vũ Phi vọng ra từ trong phòng.  

             Bước chân của Tô Nhã lập tức dừng lại.  

             Cuộc đối thoại giữa Triệu Dật và Liễu Vũ Phi, Tô Nhã đứng ở cầu thang đều nghe thấy rất rõ ràng.  

             Có lẽ Triệu Dật và Liễu Vũ Phi cũng đã lâu không gặp nhau, có rất nhiều điều muốn nói với nhau, mỗi người một câu nói không ngừng nghỉ. Nhất là Liễu Vũ Phi, càng nói càng không thể dừng lại.  

             Tô Nhã cảm thấy nghe lén dường như là một hành vi không tốt, nhưng những gì hai người nói lại thu hút Tô Nhã một cách mãnh liệt. Nó giống như một cái nam châm hút lấy bà, khiến bà không thể động đậy.  

             Sau khi nghe xong, bà cũng không biết đã nghe được bao lâu.  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 442: Chỉ là làm thế nào để kiếm lời đây?


Chương 442: Dì ấy đang che giấu điều gì  

             Hai người họ vừa vào bếp, cửa phòng ngủ chính trên lầu mở ra. Tô Nhã thay một bộ quần áo ở nhà đi ra, vẻ mặt có hơi ửng đỏ.  

             Cô đưa hai tay sờ mặt mình, dường như còn có hơi nóng.  

             Bình tĩnh một chút, Tô Nhã đi xuống lầu, nghe được tiếng nói chuyện truyền ra từ trong bếp. Tô Nhã đi đến mở cửa phòng bếp ra: “Này! Các con bắt đầu làm rồi sao? Không phải nói chờ mẹ về mới làm sao?”  

             Liễu Vũ Phi cười nói: “Mẹ! Mẹ về rồi sao? Chẳng phải cũng hơi trễ rồi sao? Triệu Dật nói trước tiên bọn con cứ làm đơn giản…”  

             Tô Nhã cười nói: “Đúng vậy! Mẹ vừa về… Để mẹ làm cho!”  

             Tô Nhã đeo tạp dề rồi đi vào bếp, tiếp nhận vị trí của Triệu Dật.  

             “Hai đứa các con đi xem TV đi.”  

             Triệu Dật cười nói: “TV cũng không có gì xem, để bọn con giúp đỡ một chút.”  

             Tô Nhã cười nói: “Có Phi Phi giúp là được rồi. Tiểu Dật! Tài liệu cháu cần dì đã mang về, đặt ở trên bàn bên ngoài. Cháu có thể đi xem không?”  

             “Được!”  

             Triệu Dật đồng ý đi ra khỏi phòng bếp, đi đến cầm tập tài liệu trên bàn bên ngoài lên, bỗng nhiên sửng sốt một chút.  

             Vừa rồi lúc mình và Liễu Vũ Phi xuống lầu, hình như mình đã thấy tập tài liệu này?  

             Triệu Dật có năng lực nhìn một lần là không bao giờ quên, cho nên cẩn thận suy nghĩ một chút lập tức phát hiện vấn đề.  

             Lúc hắn và Liễu Vũ Phi về nhà, trên bàn cũng không có tập tài liệu này. Lúc hắn và Liễu Vũ Phi xuống lầu, tập tài liệu đã xuất hiện ở trên bàn. Hơn nữa hắn có vô tình nhìn lướt qua phía cửa lớn, lúc đó không nhìn kỹ nhưng mà bây giờ cẩn thận suy nghĩ thì ngay cạnh giày của mình có thêm một đôi giày nữ.  

             Hắn quay đầu nhìn về phía cửa lớn, xác nhận đôi giày đó chính là của Tô Nhã.  

             Hắn và Liễu Vũ Phi đã ở trong bếp ít nhất hai mươi phút. Tức là Tô Nhã đã về ít nhất là hai mươi phút, thậm chí còn lâu hơn. Dì ấy không ở tầng một, vậy thì cũng chỉ có thể là ở trong phòng ngủ của bà.  

             Vì sao dì ấy lại nói mình vừa mới về chứ?  

             Dì ấy đang che giấu điều gì?  

             Sau khi Triệu Dật cẩn thận giải thích một hồi, sắc mặt hắn bỗng nhiên trở nên kỳ lạ.  

    Có lẽ là dì ấy đã trở về từ sớm, hơn nữa còn nghe được quá trình thân mật của mình và Liễu Vũ Phi?  

             Vì để tránh ngượng ngùng nên dì ấy mới nói mình vừa trở về?  

             Trong lòng Triệu Dật cũng hơi xấu hổ. Vốn nghĩ rằng Tô Nhã gần tối mới về, nhân lúc dì còn chưa về thì làm một chút bài tập, thân mật một phen. Nhưng không ngờ Tô Nhã về sớm như vậy, lại còn bị dì nghe thấy.  

             Mặc dù Triệu Dật chỉ dựa vào một dấu vết mà khôi phục toàn bộ quá trình. Nhưng mà những chuyện như thế này cũng chỉ nên suy nghĩ trong lòng, không thể nói ra. Nếu không thì cả ba người đều rất khó xử.  

             Triệu Dật nhanh chóng quên đi chuyện này. Dù sao chuyện giữa mình và Liễu Vũ Phi thì dì ấy cũng đã biết, hơn nữa còn đồng ý.  

             Triệu Dật đi đến ngồi trên ghế salon, mở tập tài liệu ra và bắt đầu đọc.  

             Thông tin rất nhiều, cũng rất chi tiết. Có nhà nước, còn có khảo sát những công ty khác. Triệu Dật xem xét một hồi lâu, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng…  

             Sau khi đọc tài liệu Tô Nhã cho thì Triệu Dật biết rõ chính mình lại có thể kiếm được một khoản lớn.  

             Chỉ là làm thế nào để kiếm lời đây?  

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 443: “Tửu lượng của dì Tô rất tốt nha!”


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 443: Phụ nữ lập nghiệp rất cực  

             Ngoài việc trực tiếp mua bán đất để hưởng chênh lệch giá, còn có một cách khác chính là xin giấy phép phát triển trung tâm thương mại để tự mình phát triển. Giống như Wanda Plaza phổ biến ở khắp các thành phố lớn hiện nay, một trung tâm thương mại tích hợp tất cả trong một, bao gồm du lịch, vui chơi giải trí và ăn uống,...  

             Một khi phát triển thành công thì các toà nhà văn phòng, khu dân cư và trung tâm mua sắm được xây dựng ở đây sẽ nhận được lợi nhuận siêu khủng, vượt xa khu đất đấu giá.  

             Cho dù dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được, người khác mua đất của bạn với giá cao để phát triển thì họ cũng muốn kiếm tiền. Cho nên nếu như mình tự phát triển thì sẽ kiếm được tiền từ đất đai, các sản phẩm khác sau khi phát triển cũng kiếm được tiền. Hơn nữa việc mua bán đất chỉ là giao dịch một lần. Nhưng nếu sau khi phát triển thành công mảnh đất của mình, bán một phần, giữ lại một phần, lợi ích nhất định sẽ rất lâu dài.  

             Đầu cơ đất thì ngắn hạn, phát triển thì lâu dài!  

             Cho dù lựa chọn phương pháp nào thì đó chính là một món lời lớn!  

             Triệu Dật bây giờ cũng xem như là phát hiện được mỗi gói phần thưởng Chiết Hoa Thủ đều ẩn chứa một cơ hội làm ăn to lớn. Chỉ là thẻ dự đoán thông tin chứng khoán trước đây sẽ trực tiếp hơn, mà kế hoạch kinh doanh và mấy cái khác đòi hỏi sự phán đoán và chiến lược của mình.  

             Triệu Dật cũng không vội vàng, dù sao cuộc đấu giá đất này sẽ diễn ra vào tháng tư, vẫn còn ba tháng nữa. Hơn nữa tài sản của Triệu Dật bây giờ đã gần hai tỷ, đây là một con số rất lớn. Nhưng mà hai tỷ này để tham gia vào việc mua và phát triển các lô đất này thì vẫn còn hơi ít.  

             Có lẽ mình phải dùng hai tỷ này làm vốn, sau đó kiếm lời thật nhiều. Đến lúc đó nguồn tiền sẽ dồi dào hơn nhiều.  

             …..  

             Vẫn còn ba tháng để xem liệu có cơ hội nào như vậy không.  

             Cho dù cuối cùng vẫn không đủ tiền mua hết đất thì hắn có thể mua bao nhiêu cũng được, giao dịch đất đai một đợt không phải cũng kiếm được rất nhiều tiền sao?  

             Trong khi Triệu Dật đang xem tài liệu, Tô Nhã đã chuẩn bị hết món này đến món khác, cuối cùng dọn tất cả lên bàn ăn.  

             “Được rồi! Có thể rửa tay ăn cơm.”  

             Triệu Dật thả tập tài liệu trong tay xuống, đi rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn.  

     Tiệc hải sản, kèm rượu vang đỏ.  

             Lần này có Liễu Vũ Phi ở đây, sẽ không xảy ra chuyện Triệu Dật và Tô Nhã lúng túng cùng nhau uống rượu như lần trước.   

             Tửu lượng của Liễu Vũ Phi vẫn ổn, mà tửu lượng của Tô Nhã thực sự rất tốt. Dù sao cũng là bậc tinh anh trong thương trường, uống rượu là rất cần thiết. Nhiều khi xã giao cũng cần phải uống một chút.  

             Tô Nhã nâng ly lên: “Tiểu Dật! Cháu giúp cô kiếm tiền, lại còn mua xe cho Phi Phi, cô cũng không biết cám ơn cháu như thế nào. Cô mời cháu một ly.”  

             Triệu Dật cười nói: “Đều là người một nhà cả, đừng nói những lời xa lạ như vậy ạ. Dì Tô không cần khách sáo với cháu.”  

             Tô Nhã và Triệu Dật cụng ly rồi uống một hơi cạn nửa ly rượu vang đỏ.  

             Triệu Dật thoáng có chút ngạc nhiên: “Tửu lượng của dì Tô rất tốt nha!”  

             Khuôn mặt Tô Nhã có hơi ửng đỏ: “Trên thương trường phải xã giao nhiều, không thể không uống chút nào. Trước đây tửu lượng của cô cũng không tốt nhưng do hoàn cảnh ép buộc, cô buộc mình ngày nào cũng uống để rèn luyện tửu lượng. Không phải để uống được nhiều mà là vì sợ chưa uống bao nhiêu đã say, không khống chế được tình hình…”  

             “Phụ nữ lập nghiệp, đúng là rất cực!”  

             Triệu Dật cảm thán một câu, ở bên cạnh Liễu Vũ Phi cũng dùng ánh mắt cảm động và khâm phục nhìn mẹ của mình. Dù sao, ở trong sinh mệnh của cô, cho tới bây giờ đều mang tiếng xấu chính là nhân vật gọi là cha, mà mẹ của cô thì lại chính là ‘trời’.  

             Tô Nhã cười nói: "Làm gì mà có chuyện không vất vả, cũng không phải ai cũng lợi hại như Tiểu Dật cháu. ”  

             Liễu Vũ Phi đồng ý gật đầu: "Đúng vậy, Triệu Dật thật sự rất lợi hại, mới học đại học năm nhất đã tự mình lập nghiệp còn có quy mô lớn như vậy. Nhìn lại một số nam sinh ở trong trường, đừng nói là lập nghiệp. Chỉ nói về cách xử sự và làm người, con có cảm giác bọn họ thật là quá trẻ con.”  

             Triệu Dật một hơi uống hết rượu vang đỏ trong ly, mỉm cười nói: "Cháu cũng là do may mắn hội đủ nhân duyên, kỳ thực cũng không có lợi hại như hai người nghĩ đâu. ”  

[Diendantruyen.Com] Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 444: Triệu Dật sẽ bảo vệ chúng ta! ”


Chương 444: Sau này nhà chúng ta đã có đàn ông  

             Liễu Vũ Phi bổ sung: "Còn có sự kiện cứu người lúc trước, vốn dĩ lúc ấy chính quyền muốn trọng điểm tuyên truyền cho Triệu Dật, nhưng Triệu Dật lại kiên quyết không chịu. Thật sự đem cơ hội tuyên truyền là nhân vật điển hình nhường cho một người cũng cứu người khác..."  

             Tô Nhã cười nói: "Đúng vậy, người khác gặp phải chuyện nổi danh như vậy, hơn nữa còn là bởi vì làm việc tốt bị thiệt thòi, khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội này, nào có như Tiểu Dật khiêm tốn như vậy chứ.”  

             Triệu Dật cười nói: "Hai người cũng đừng thổi cháu lên tận mây xanh nữa,cũng chính là do điều kiện trong nhà cháu cũng được. Hơn nữa bản thân cháu có chút ý nghĩ, cho nên mới không muốn nổi danh, cũng không muốn học lại, không muốn được tuyên truyền. Nếu như cháu mà là người ở nông thôn đi ra, điều kiện gian khổ thì sợ sẽ không bình tĩnh như vậy. ”  

             Triệu Dật nói cũng là lời thật lòng, tính cách của hắn không thích trở thành nơi tụ tập ánh mắt của công chúng. Hơn nữa điều kiện trong nhà không kém, cũng coi như có chỗ dựa, do đó tâm lý không hoảng hốt. Cho nên mới chọn cách cự tuyệt tuyên truyền, dù sao bị tuyên truyền thì sẽ đạt được mức độ chú ý, đồng thời cũng sẽ có rất nhiều tác dụng phụ, thậm chí sẽ đi theo cả đời.  

             Triệu Dật lại kéo đề tài trở lại trên người Tô Nhã: "Dì Tô, cháu rất hứng thú với câu chuyện khởi nghiệp của dì, có thể kể một chút không? ”  

             Tô Nhã cũng không chối từ, kỳ thật việc này cũng không phải là bí mật gì, nếu thật sự muốn hỏi thăm thì cũng đều hỏi thăm ra được.  

             "Kỳ thật cũng chỉ là do bị ép lên Lương Sơn mà thôi. Lúc trước bởi vì gặp người không đáng tin, cho nên sau đó thân thích trong nhà cũng hay đàm tiếu. Trong cơn nóng giận dì đã tự mình ra ngoài làm ăn, khi đó cha dì cho 1 triệu để làm vốn khởi nghiệp.”  

             “Dì làm từ nghề vật liệu xây dựng mà đi lên, sau đó tiếp xúc với bất động sản. Rồi từ đó cung cấp vật liệu xây dựng cho các công ty bất động sản, sau này tài chính có nhiều thế là dì lại tiếp nhận thi công công trình. Cứ như vậy mà làm trong mười năm ròng rã.”  

             “Kế tiếp chính là làm khai thác và phát triển toà nhà đầu tiên ở Thiên Phủ, sau đó cứ tuần hoàn, lấy đất, cho vay, khai thác, bán nhà, rồi lại lấy đất. Tầm mười năm nay là thời bất động sản nóng bỏng nhất, cho nên công ty của dì cũng càng làm càng lớn, cuối cùng trở thành như bây giờ..."  

             Triệu Dật bội phục nói: "Dì Tô thật sự là lợi hại, một đường thẳng tiến quá mạnh mẽ, quá lợi hại!”  

             Tô Nhã bưng rượu vang đỏ lên, chính mình nhấp một ngụm lớn, cảm thán nói: "Trong nhà chỉ có hai mẹ con dì, ngay cả một người đàn ông cũng không có. Cho nên dì cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể ép mình đi về phía trước, cũng may một đường đi tới vận may cũng không tệ lắm. Tuy rằng vất vả, nhưng cũng không trải qua biến cố không may nào, cứ như vậy mà một đường đi lên…”  

             Liễu Vũ Phi đưa tay nắm tay Tô Nhã rồi an ủi nói: "Mẹ, sau này nhà chúng ta cũng đã có đàn ông rồi, Triệu Dật sẽ bảo vệ chúng ta! ”  

             Triệu Dật cười đáp: "Phi Phi nói không sai, sau này dì Tô nếu có chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho cháu. Lớn thì ở trên thương trường cùng đầu tư chinh chiến, nhỏ có thể gọi cháu đến thay bóng đèn hay sửa cái gì thì đều được…”  

             Ánh mắt Tô Nhã có chút cảm khái: "Được, dì cũng muốn dính một chút ánh sáng của Phi Phi, không uổng công dì sinh ra được một đứa con gái tốt. Sau này có phiền toái gì thì sẽ đến tìm cháu, chỉ cần cháu không ghét bỏ dì phiền phúc là được.”  

             Triệu Dật cười ha hả nói: "Người một nhà mà, làm sao có thể cảm thấy phiền chứ. Hiện tại năng lực của cháu còn tương đối yếu, đợi thêm một năm rưỡi nữa. Đến lúc đó coi như là ở thương trường Giang Châu, nếu dì Tô gặp phải phiền toái gì thì cháu cũng có thể sử dụng một chút sức lực. ”  

             Tô Nhã đối với năng lực của Triệu Dật tuyệt đối tin tưởng, dù sao cô đã trải qua hai lần, còn kiếm được mấy trăm triệu.  



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 445: Bị thương rồi!


Chương 445: Ngã từ trên cầu thang xuống  

             Tửu lượng của Liễu Vũ Phi kém nên chưa uống được bao nhiêu mà có chút chóng mặt. Cô ngồi trên ghế nghe Triệu Dật và Tô Nhã nói chuyện phiếm.  

             Thực ra phần lớn là Tô Nhã nói, Triệu Dật nghe, thỉnh thoảng bày tỏ chút ý kiến của mình.  

             Đã nhiều năm rồi Tô Nhã chưa bao giờ buông lỏng tư tưởng như vậy. Dù sao đi cùng nhau cũng là vì lợi ích, làm sao có thể có bạn bè thuần túy chứ?  

             Triệu Dật cứu được con gái cô, Triệu Dật lại là bạn trai của con gái cô. Triệu Dật lại có năng lực như vậy, trên thương trường còn có thể giúp đỡ mình…  

             Tô Nhã hiếm khi được thả lỏng.  

             Bữa tiệc rượu này kéo dài từ bảy giờ đến mười một giờ đêm, mọi người cuối cùng cũng được ăn uống vui vẻ.  

             Bốn chai rượu vang đỏ, Liễu Vũ Phi uống khoảng một phần ba chai, còn lại là Triệu Dật và Tô Nhã uống. Bình quân mỗi người uống gần bằng hai chai rượu vang đỏ.  

             Liễu Vũ Phi dọn dẹp bát đĩa bỏ vào bồn rửa bát. Ba người đều có hơi say nên lập tức trở về phòng của mình, yên tâm ngủ một giấc.  

             Nửa đêm, Triệu Dật tỉnh giấc vì khát, cầm cốc nước trên tủ đầu giường uống một hơi. Vẫn cảm thấy chưa hết khát nên mở cửa cầm cốc đi xuống lầu.  

             Sau khi uống thêm nửa ly nước, cuối cùng Triệu Dật cũng cảm thấy thỏa mãn.  

             Hắn rót một ly nước chuẩn bị trở về phòng. Vừa đi đến giữa cầu thang thì cửa phòng ngủ chính ở lầu hai mở ra.  

             Tô Nhã trong bộ đồ ngủ bằng lụa bước ra với vẻ mặt mơ hồ, trên tay bà còn cầm một cốc nước, rõ ràng cũng là nửa đêm khát nước nên tìm nước uống.  

             Tô Nhã bước xuống cầu thang hai bước, đúng lúc gặp Triệu Dật đang đi lên cầu thang.  

             Tô Nhã đột nhiên giật mình.  

             Từ trước đến giờ cũng chỉ có bà ở đây, thỉnh thoảng cuối tuần con gái mới về ở. Dù sao trong nhà cũng không có đàn ông. Ban ngày bị đủ loại áp lực công việc, áp lực hình tượng trói buộc cho nên khi về nhà bà đều thích thả lỏng bản thân, không quan tâm đến hình tượng, mặc quần áo rộng rãi nhẹ nhàng, thoải mái là được.  

             Triệu Dật!  

             Sao hắn lại ở đây?  

             À! Hôm qua mời hắn ăn cơm, sau đó hắn ngủ lại!  

             Trong lòng Tô Nhã đột nhiên căng thẳng. Nhưng mà sự căng thẳng này khiến cho động tác của cô có chút cứng ngắc, bước hụt chân, cơ thể lập tức nhào xuống.  

             Triệu Dật không ngờ sẽ gặp phải Tô Nhã. Nhưng mà thực ra cũng bình thường, người uống rượu thường khát nước, không thể ngủ được. Có lẽ là Tô Nhã nghe được tiếng động khi mình xuống lầu cho nên giật mình tỉnh giấc, cũng xuống tìm nước uống.  

             Hắn cũng không ngờ Tô Nhã vậy mà trượt chân, lập tức ngã xuống như thế.  

             Đây nếu như là rơi xuống thật mạnh, chẳng phải là mặt sẽ chạm đất sao? E là mặt sẽ bị biến dạng!  

             Tố chất thân thể cường tráng của Triệu Dật khiến hắn phản ứng ngay lập tức, tiến lên một bước dựa vào lan can, dùng lưng làm điểm tựa ôm lấy Tô Nhã đang ngã nhào xuống.  

             Cả người Tô Nhã đâm sầm vào Triệu Dật, bà vô thức vòng tay qua cổ Triệu Dật để tránh cho bản thân bị ngã. Cú va chạm mạnh suýt chút nữa khiến Triệu Dật lật ngửa, cũng may hắn dựa lưng vào lan can bên cạnh để giảm bớt sức lực, lúc này mới có thể ổn định cơ thể.  

             Hắn đỡ được Tô Nhã nhưng cốc nước trong tay hắn và Tô Nhã đều không thể giữ được, trực tiếp rơi một tiếng bộp trên sàn nhà, vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.  

             Trong lúc vội vàng chân Tô Nhã đã giẫm phải một miếng thủy tinh sắc nhọn, mảnh thủy tinh lập tức xuyên qua dép lê đâm vào lòng bàn chân của bà.  

             “A!”  

             Tô Nhã kêu lên một tiếng đau đớn, chau mày, trên mặt hiện lên vẻ đau khổ.  

             “Dì không sao chứ?”  

             Triệu Dật sợ hết hồn đỡ Tô Nhã đứng thẳng người, nhìn Tô Nhã co một chân lên đau đớn, nước mắt suýt trào ra.  

             “Chân của cô sao vậy? Bị trẹo chân sao?”  

  Tô Nhã giơ chân lên liếc mắt nhìn: “Mảnh thủy tinh đâm vào chân…”  

             Triệu Dật cũng nhìn thấy mảnh thủy tinh ghim trên đế dép, sắc mặt lập tức thay đổi: “Dì vịn vào lan can, để cháu giúp dì xem.”  

             Tô Nhã dựa vào lan can, giơ một chân lên.  

             Triệu Dật ngồi xổm người xuống cầm lấy dép lê của Tô Nhã, phát hiện mảnh thủy tinh đâm xuyên đế dép, hơn nữa còn đâm vào lòng bàn chân Tô Nhã.  

             Triệu Dật đưa tay nắm lấy chân Tô Nhã, nâng lên xem xét. Quả nhiên trong lòng bàn chân trắng nõn có vết máu.  

             Bị thương rồi!  

             “Chân của dì bị thủy tinh đâm phải, cháu phải kiểm tra một chút. Trong nhà có thuốc khử trùng i-ốt không?”  

             Tô Nhã cau mày, nhỏ giọng nói: “Ừm! Có hòm thuốc, ở trong phòng ngủ của cô.”  

             Triệu Dật nhìn vết thương trong lòng bàn chân của Tô Nhã: “Phải xử lý một chút, cháu dìu cô lên…”  

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 446: “Anh muốn ăn em sao?”


Chương 446: Có cảm giác dựa dẫm.  

             Triệu Dật đi vòng qua cuối giường, liếc nhìn thấy hộp y tế, mà trên tủ đầu giường còn có không ít quần áo lộn xộn.  

             Triệu Dật nhanh chóng quay đầu lại không dám nhìn bậy, cầm lấy hộp y tế trở lại trước mặt Tô Nhã.  

             Nâng chân Tô Nhã lên, Triệu Dật cẩn thận kiểm tra một chút rồi thở phào một hơi: “Không sao! Chỉ là bị xước một chút mà thôi, vết thương không sâu. Nếu như vết thương quá sâu thì sẽ phải đi tiêm phòng uốn ván. Bây giờ như thế này thì chỉ cần sát trùng một chút, hẳn là không có vấn đề gì.”  

             Triệu Dật lấy bông gòn ra, khử trùng i-ốt, ngẩng đầu nhìn Tô Nhã: “Có thể hơi đau, cô cố gắng chịu đựng một chút nha!”  

             Tô Nhã khẽ ừ một tiếng, không nói gì.  

             Triệu Dật phun i-ốt lên vết thương, sau đó nghe thấy tiếng Tô Nhã hít vào từng hơi. Dù sao khử trùng i-ốt lần đầu tiên cũng kích thích vết thương không ít.  

             Triệu Dật dùng bông gòn lau sạch vết thương, sau đó lại xịt thuốc thêm một lần nữa.  

             “Vết thương cũng không lớn, không cần băng bó. Chỉ cần để nó khô lại, như vậy càng có lợi cho quá trình hồi phục vết thương. Ngày mai hẳn sẽ ổn thôi ạ.”  

             Triệu Dật đứng lên thu dọn thuốc khử trùng và những thứ khác, sau đó đặt hộp y tế trở lại tủ đầu giường. Từ đầu đến cuối đều không nhìn đến đống quần áo đen đen đỏ đỏ trên tủ.  

             “Được rồi! Cháu đi dọn dẹp cầu thang một chút. Nếu không rất dễ bị giẫm phải. Dì vừa nãy là muốn xuống uống nước sao?”  

             Tô Nhã gật đầu: “Uống rượu nên có hơi khát nước.”  

             Triệu Dậy quay người: “Dì chờ một chút nha!”  

             Triệu Dật xuống tầng một lấy một ly nước khác uống một hơi, sau đó lấy thêm một ly nước mang trở lại phòng ngủ chính đưa cho Tô Nhã: “Được rồi! Đừng lo lắng! Chân của cô không sao đâu, chờ một lát cho i-ốt khô là có thể đi ngủ. Cháu đi thu dọn cầu thang.”  

             Triệu Dật đi ra cửa, Tô Nhã nhìn bóng lưng của Triệu Dật, khẽ nói: “Triệu Dật! Cám ơn cháu!”  

             Triệu Dật quay đầu cười: “Khách sáo gì chứ, cũng không phải người ngoài.”  

             Triệu Dật đi ra khỏi cửa, đóng cửa phòng lại.  

             Tô Nhã uống một ngụm nước, sau đó đặt ly nước ở trên tủ đầu giường. Lúc này bà mới nhìn thấy đống quần áo kia, khuôn mặt lập tức nóng bừng.  

             Bà nằm dựa người trên giường, tắt đèn, thả mình chìm trong bóng tối sâu thẳm nhưng không buồn ngủ chút nào.  

             Cảnh tượng vừa mới xảy ra hiện lên rõ ràng trong đầu bà, hoảng hốt ngã xuống, mạnh mẽ ôm lấy, bờ lưng rắn chắc khỏe mạnh, cẩn thận xử lý vết thương, nhẹ nhàng an ủi…  

             Trước đây bà luôn phải đối mặt với sự cô đơn và khó khăn một mình, bởi vì bà từ chối người khác bước vào cuộc sống của bà, bước vào trái tim bà, bước vào thế giới trống rỗng của bà.  

             Mà bây giờ, một loại cảm giác phụ thuộc cứ quanh quẩn trong tim.  

             Yên tâm.  

             An toàn.  

             Bà chợt nhớ lại những tới Phi Phi nói.  

             Nhà chúng ta sau này cũng có đàn ông…  

             Trong lòng Tô Nhã khẽ run lên  

             …..  

             Triệu Dật cẩn thận quét sạch từng ngóc ngách trên cầu thang, quét sạch tất cả các mảnh thủy tinh vỡ. Sau đó còn cẩn thận kiểm tra, xác nhận nếu đi chân trần cũng không giẫm phải, lúc này mới thở phào một hơi.  

             Việc này ầm ĩ cả lên, hơn nửa đêm còn quét nhà lau nhà, thật đúng là…  

             Triệu Dật lại cầm ly nước uống một ly, sau đó mới trở lại phòng của Liễu Vũ Phi.  

             Lại yên lặng nằm xuống, Triệu Dật suy nghĩ chuyện vừa mới xảy ra, nhất thời trong lòng cũng có chút bối rối.  

             Hình như, tựa hồ…  

             Triệu Dật trở mình, đưa tay ôm lấy Liễu Vũ Phi.  

             Không nên nghĩ, mau ngủ thôi.  

             Sau khi tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao.  

             Liễu Vũ Phi lau tóc đi từ ngoài cửa vào: “Tỉnh rồi sao? Dậy ăn bữa sáng nha! Mẹ nấu cháo cho chúng ta đo, còn có bánh bao hấp trong nồi…”  

             Triệu Dật nhìn đồng hồ: “Mẹ em đâu?”  

   “Đi làm rồi! Bà ấy không có ngày nghỉ như em, có thể tùy ý ngủ nướng. Hôm nay cũng không phải cuối tuần.”  

             Triệu Dật ồ một tiếng, đưa tay kéo Liễu Vũ Phi lên giường.  

             “Trong nhà không có ai, vội gì chứ…”  

             Liễu Vũ Phi nhìn nụ cười trên mặt Triệu Dật, lập tức hiểu rõ Triệu Dật muốn làm gì, cười nói: “Không phải anh muốn đi làm việc sao?”  

             Triệu Dật cười nói: “Chuyện đó cũng không vội, phải ăn no mới có sức làm việc, không phải sao?”  

             Liễu Vũ Phi cười nói: “Anh muốn ăn em sao?”  

             Triệu Dật cười đáp: “Đúng vậy!”  

             Hai người náo loạn hơn nửa giờ, lúc này mới chịu rời giường ăn bữa sáng.  

             Liễu Vũ Phi lười biếng tựa trên ghế sa lon: “Khi nào thì anh đi vậy?”  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 447: Nhậm chức sao?


Chương 447: Quan Tâm cảm thấy ấm lòng  

             Phùng Tiếu Tiếu gần đây rất bận rộn. Cô ấy đã ký hợp đồng với công ty âm nhạc Huyền Nguyệt, công ty đã bắt đầu sắp xếp cho cô ấy một số hoạt động tiếp xúc. Mặc dù hiện tại cô ấy chưa bay đến các tỉnh khác lưu diễn, nhưng có thể đoán trước rằng cô ấy sẽ bay khắp cả nước bắt đầu từ năm sau.  

             Chỉ trong hơn mười ngày, bài hát “Đêm có gió nhớ anh nhiều” đã trở nên nổi tiếng khắp cả nước và trở thành một trong những bản tình ca được giới trẻ yêu thích. Hơn nữa xu thế phổ biến vẫn đang tiếp tục.  

             Triệu Dật đã đưa cho Phùng Tiếu Tiếu bài hát thứ hai "Tình yêu là lửa cháy". Bài hát này lại được Giáo sư Cao đánh giá cao. Bên phía Huyền Nguyệt cũng biết được Triệu Dật viết ca khúc độc quyền cho Phùng Tiếu Tiếu, nên cũng bắt đầu thu âm. Chuẩn bị sẵn sàng để tạo ra album solo đầu tiên cho Phùng Tiếu Tiếu.  

             Triệu Dật không thúc giục cô ấy. Hắn đi tắm rửa một chút, thay bộ đồ ngủ rồi cuộn tròn trên ghế sofa gửi tin nhắn cho cô trợ lý Quan Tâm.  

             Triệu Dật: Tôi phải đến nhà Bạch Nguyệt một chuyến, với thân phận là một người bạn trai. Cô giúp tôi chuẩn bị một số quà tặng, thuốc lá, rượu ngon và đồ dùng cho năm mới. Sau đó còn phải chuẩn bị cho cha mẹ cô ấy và em gái cô ấy mỗi người cũng phải chuẩn bị một món quà.  

             Khi Quan Tâm nhận được tin nhắn từ Triệu Dật, cô ấy đang ở nhà xem TV trên ghế sofa.  

             Việc trang hoàng tòa nhà Đức Phong gần như đã hoàn thành. Giám đốc Đới Lương của Đầu tư Phi Dật bây giờ đã phụ trách nó. Triệu Dật gần đây cũng không yêu cầu cô làm bất cứ điều gì, vì vậy cô khá rảnh rỗi.  

             Nói thật, cô ấy đã việc cùng Triệu Dật đã ba tháng, công việc không mệt mà đãi ngộ lại rất tốt.  

             Lương tháng 40.000 tệ không thiếu một đồng, toàn bộ các loại công tác phí đều được chi trả đầy đủ. Hơn nữa còn được tặng một chiếc BMW X5 trị giá 700.000 đến 800.000 tệ, hoàn toàn là xe cá nhân và không khác gì so với việc tự mình mua xe. Ngoài ra tất cả các chi phí nhiên liệu đều được hoàn trả...  

             Trong lòng Quan Tâm rất bất an.  

             Công việc này quá nhàn rỗi, cô cảm thấy có chút xấu hổ khi nhận những đồng tiền lương này.  

             Cầm điện thoại lên, khi nhìn thấy tin nhắn của Triệu Dật thì Quan Tâm ngồi thẳng người trên sô pha, ánh mắt có chút khó hiểu.  

             Quan Tâm: Bạch Nguyệt? Ông chủ, ông có gõ sai tên không?  

             Là một trợ lý riêng, một thư ký riêng, cô ấy phải tìm hiểu rõ các tình huống để hoàn thành công việc của mình tốt hơn.  

             Triệu Dật: Không gõ sai. Tôi phải giả làm bạn trai của Bạch Nguyệt và giúp cô ấy thoát khỏi bi kịch bị người thân thúc giục đi xem mắt một cách mù quáng, Diệp Thiến đã nhờ tôi giúp đỡ cô ấy.  

             Giả làm bạn trai của Bạch Nguyệt sao?  

             Trong lòng Quan Tâm có chút cảm giác kỳ quái. Đúng là Diệp Thiến nhờ hắn giúp đỡ sao?  

             Diệp Thiến không sợ chuyện này sẽ biến giả thành thật ư?  

             Cô gái Bạch Nguyệt này Quan Tâm đã từng nhìn thấy. Hơn nữa cô ấy còn là một trong những người đẹp ngàn dặm mới có một người, cô ấy vừa nhiệt tình dễ thương, dáng người lại chuẩn và tính tình cũng tốt. Dù sao cô ấy cũng là sinh viên khoa dẫn chương trình truyền hình, sao có thể là loại người vớ vẩn được chứ.  

             Tuy trong lòng có chút cảm thán, nhưng đây là chuyện riêng của Triệu Dật nên cô sẽ không bình luận gì.  

       Quan Tâm: Được rồi, tôi sẽ làm ngay bây giờ.  

             Triệu Dật: Nhân tiện, gia đình cô ở Hải Thanh phải không? Nhà cô có còn người thân nào khác không?  

             Quan Tâm: Gia đình tôi sao? Tôi là con gái duy nhất, nhà tôi còn có cha mẹ và bà ngoại… Ngoài ra không còn ai khác.  

             Triệu Dật: Như vậy thì thuốc lá, rượu ngon, quà  Tết, cô cứ mua ba phần. Một phần cho tôi để trong cốp xe, một phần cho Phùng Tiếu Tiếu, một phần cho cô, một phần nữa cho cha mẹ và bà ngoại của cô. Tôi sẽ chi trả hoàn toàn, không phải sợ tiêu tiền, cứ xem như một chút tâm ý của tôi.  

             Quan Tâm sửng sốt, cô không ngờ Triệu Dật còn suy nghĩ cho mình.  

             Quan Tâm: Cảm ơn ông chủ!  

             Quan Tâm không từ chối. Cô ấy ở cùng Triệu Dật lâu như vậy nên biết tính của Triệu Dật. Hắn đã phân phó có nghĩa là hắn có lòng, nếu cô ấy cự tuyệt có thể sẽ khiến hắn không vui, chưa kể đến việc là trợ lý riêng của sếp thì việc phát lộc trong dịp Tết là chuyện bình thường, nhưng trong lòng Quan Tâm vẫn thấy như được sưởi ấm.  

             Triệu Dật: Sau khi giải quyết xong chuyện này, cô có thể về nhà nghỉ lễ để ăn mừng năm mới.  

             Quan Tâm: Vâng!  



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 448: Đàn ông đều hiểu!


Chương 448: Bút danh Thỏ đi bộ  

             Trước đây, Triệu Dật đã nói rằng khả năng của cô ấy sẽ sớm được sử dụng. Nhưng Quan Tâm chỉ cho rằng hắn chỉ đang an ủi mình. Vậy mà không bao lâu Triệu Dật đã trực tiếp mua một biệt thự siêu lớn rộng 3.000 mét vuông!  

             Còn là một ngôi nhà sẵn có đã được tân trang tốt. Như vậy nó có giá bao nhiêu?  

             Ít nhất là 70 đến 80 triệu, thậm chí có thể gần 100 triệu?  

             Như vậy cũng quá kiêu ngạo rồi!  

             Trong lòng Quan Tâm vừa kinh ngạc lại có chút kích động, cuối cùng những gì mình học được cũng bắt đầu có thể vận dụng rồi.  

             …  

             Phùng Tiếu Tiếu lê thân thể mệt mỏi đến nhà, vừa mở cửa thì nhìn thấy đôi giày nam ở cửa, mắt cô lập tức sáng lên.  

             Triệu Dật đến rồi!  

             Tâm tình của Phùng Tiếu Tiếu đột nhiên tốt hơn lên. Cô nhanh chóng thay dép lê, chạy vào phòng khách và nhìn thấy Triệu Dật đang nằm trên ghế sofa nghịch điện thoại di động.  

             "Anh Dật!"  

             Phùng Tiếu Tiếu chạy đến, vui vẻ nhảy lên người hắn và nằm trên người hắn như một con lười.  

             "Em còn tưởng là anh được nghỉ rồi sẽ đi về thẳng nhà chứ."  

             Triệu Dật cười nói: "Cho dù anh có trở về thì cũng phải nói với em một tiếng. Không thể len lén chạy đi như thế được."  

             Phùng Tiếu Tiếu ghé mặt vào người Triệu Dật, làm nũng nói: "Vậy khi anh đến sao không nói một tiếng, để em về sớm hơn."  

             Triệu Dật cười nói: "Em đang xử lý công việc thì anh thúc giục em làm gì? Hơn nữa anh cũng đang nhàn rỗi mà."  

             Phùng Tiếu Tiếu hỏi: "Anh đã hoàn thành xong công việc của mình rồi sao?"  

             Triệu Dật ừ một tiếng: "Cũng gần như thế. Còn em, bao giờ em định về nhà ăn Tết?"  

             Phùng Tiếu Tiếu nói: "Em về sớm cũng không có việc gì. Hơn nữa còn có nhiệm vụ phát sóng trực tiếp, công ty cũng có việc phải làm, chắc phải bảy tám ngày nữa mới xong."  

             Triệu Dật gật đầu: "Anh đã nhờ Quan Tâm đặt đồ Tết cho em. Em cho Quan Tâm địa chỉ, cô ấy sẽ giúp em gửi đồ Tết về thẳng đến nhà. Như vậy lúc em trở về cũng không cần phải tay xách nách mang, có thể về nhà dễ dàng thuận tiện hơn một chút.”  

             Phùng Tiếu Tiếu ừ một tiếng, hôn Triệu Dật một cái nói: "Cảm ơn anh."  

             Triệu Dật cười nói: "Tối nay anh đã hẹn với Lục Đào và những người khác. Đây là lần tụ họp cuối cùng trước năm mới, em sẽ đi cùng anh chứ."  

             Phùng Tiếu Tiếu đồng ý không chút do dự: "Vâng!"  

             Phùng Tiếu Tiếu thực sự thích tham dự các bữa tiệc của Triệu Dật. Điều này cho thấy Triệu Dật rất coi trọng cô và không ngại việc cô biết nhóm bạn của hắn. Hơn nữa cũng không ngại cô tham gia cùng bọn họ.  

             Mặc dù điều này có thể không có ý nghĩa gì, nhưng Phùng Tiếu Tiếu cảm thấy rất thoải mái trong lòng.  

             Phùng Tiếu Tiếu nói: "Em đi thay quần áo đã."  

   "Được!"  

             Phùng Tiếu Tiếu thay quần áo, còn cố tình ăn mặc để khiến mình trông thanh tú và xinh đẹp hơn.  

             Đến giờ ăn tối, Triệu Dật đưa Phùng Tiếu Tiếu đến cuộc hẹn.  

             Bữa tiệc lần này do Lục Đào sắp xếp. Đó là Sơn trang Hưu Nhàn chuyên các món thịt rừng mà bọn họ đã tụ tập trước đó. Môi trường ở đây tốt và sự riêng tư cũng tốt vì Triệu Dật đã lên tiếng, hắn sẽ mang theo Phùng Tiếu Tiếu.  

             Đàn ông đều hiểu!  

             Nếu trước đây Phùng Tiếu Tiếu vẫn chỉ là Streamer nhỏ thì không thành vấn đề, nhưng bây giờ bài hát của cô ấy đã nổi tiếng khắp cả nước và có vẻ như nó sẽ ngày càng nổi tiếng hơn. Xem như đã là một nhân vật của công chúng tiêu chuẩn, cho nên khiêm tốn một chút là tốt. Dù sao Lục Đào và những người khác biết rằng bên cạnh Triệu Dật còn có Liễu Vũ Phi, Diệp Thiến và những người con gái khác. Nếu Triệu Dật mang theo Phùng Tiếu Tiếu bị đăng tin, vậy thì sẽ rất vui đó nha.  

             "Anh Dật, khi nào thì anh rời đi?"  

             Triệu Dật cười nói: "Ngày mai, tôi phải làm một số việc vặt, sau đó sẽ trở về cùng cha mẹ để chuẩn bị cho năm mới!"  

             Tôn Lượng nâng ly: "Đúng vậy, sắp Tết Nguyên Đán rồi. Nào, chúng ta uống một ly."  

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 449: Vận may của cô gái này đúng là thật tốt.


Chương 449: Càng trưởng thành càng sẽ xa cha mẹ  

             Ngụy Xuyên cũng đột nhiên ngẩn ra: "Triệu Dật! ‘Thỏ đi bộ’ một từ nhưng hai ý sao? Mẹ nó, anh Dật, anh quá lợi hại rồi, có thể kiếm tiền không nói lại còn là một tài tử lớn nữa nha!"  

             Triệu Dật đăng ký bản quyền đương nhiên là tên riêng của mình nhưng khi nó được xuất bản, Triệu Dật đã sử dụng bút danh ‘Thỏ đi bộ’ cho mình. Hắn không muốn bị người khác tìm ra chỉ vì một hoặc hai bài hát.  

             Không chỉ tên của những bài hát này, hắn  đã sử dụng bút danh ‘Thỏ đi bộ’ cho cả kịch bản của các bộ phim do hắn sản xuất. Biên kịch hắn cũng sử dụng bút danh ‘Thỏ đi bộ’.  

             Một ‘Thỏ đi bộ’ có thể tức giận, nhưng Triệu Dật thì không thể!  

             Triệu Dật không muốn phơi bày bản thân trước mắt công chúng. Nếu vậy thì hắn còn lăn lộn cái cọng lông gì nữa chứ.  

             Âm thầm trở thành một vị thần hào hạnh phúc chẳng lẽ không vui vẻ hơn sao?  

             Nổi tiếng để rồi bị nhìn chằm chằm mỗi ngày.  

             Triệu Dật và Phùng Tiếu Tiếu đi ăn lẩu...  

             Triệu Dật và Liễu Vũ Phi ở Đại học Giang Châu, tay trong tay đi dạo quanh cửa hàng...  

             Triệu Dật cùng người đẹp Diệp Thiến, Khoa khiêu vũ của Đại học Tất Nam sống chung...  

             Đây không phải lấy mạng người ta hay sao?  

             Tôn Lượng và những người khác kinh ngạc.  

             Họ đã nhiều lần nhìn thấy khả năng ôm tiền của Triệu Dật và họ đều tin tưởng tuyệt đối vào điều đó.  

             Đặc biệt là thương vụ dầu thô gần đây nhất, khiến cả nhà họ Tôn và nhà họ Lục đều thầm hối hận.  

             Nếu họ đầu tư thêm vài trăm triệu, tài sản của gia đình sẽ trực tiếp tăng gấp đôi rồi!  

             Không cần phải nói nhiều, giống như Triệu Dật dùng 500 triệu, cuối cùng sẽ kiếm được 2 tỷ. Trong hai ngày, mà tài sản đã tăng gấp đôi!  

             Chỉ cần nghĩ về điều đó, không đau lòng sao được?  

             Rõ ràng có thể kiếm được nhiều tiền, nhưng chỉ vì quá thận trọng...  

             Bây giờ, mọi người đã coi Triệu Dật là Thần tài, điều quan trọng nhất là Triệu Dật đưa họ bay mà không cần thu phí một xu. Theo cách nói của Triệu Dật: "Dù sao đó cũng không phải là tiền của tôi, vì vậy coi như tặng thêm cho bạn bè".  

             Tôn Lượng và những người khác cảm thấy rằng họ rất may mắn, không chỉ trong hiện tại mà còn ở trong tương lai.  

             Một học kỳ khoảng nửa năm, Triệu Dật đã từ vài chục triệu ban đầu giày vò ra hai tỷ tài sản. Nếu cho hắn thêm vài năm nữa, hắn có thể làm được những gì đây?  

             Huống chi Triệu Dật còn là một người coi trọng tình nghĩa. Không nói đến việc kiếm tiền, chỉ riêng tính cách như vậy cũng đáng để kết giao.  

             Giao lưu cùng Triệu Dật, mọi người đều có thể cảm nhận được sức hấp dẫn trên người của Triệu Dật. Hơn nữa họ sẽ vô tình đồng cảm với hắn, sẵn sàng lắng nghe ý kiến của hắn và sẵn sàng nhận hắn làm thủ lĩnh.  

             Triệu Dật đã vô tình trở thành cốt lõi của nhóm nhỏ này và có thể huy động năng lượng của nhóm này để sử dụng cho riêng mình.  

             Bây giờ mọi người đã nhìn thấy một khía cạnh khác của Triệu Dật.  

      Tài hoa!  

             Vì mối quan hệ của Triệu Dật, họ cũng chú ý đến bài hát của Phùng Tiếu Tiếu. Nhiều người trên mạng đã khen ngợi bài hát này nhưng họ không ngờ rằng bài hát này thực sự là do Triệu Dật viết.  

             Thật trâu bò!  

             Chỉ cần có tiền thì chuyện khen thưởng cho Streamer ai cũng có thể nhưng những việc như sáng tác ca khúc thì không phải ai cũng làm được.  

             Mọi người nhìn Phùng Tiếu Tiếu, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.  

             Vận may của cô gái này đúng là thật tốt.  

             Vào lúc khó khăn nhất trong cuộc đời đã gặp được Triệu Dật, trực tiếp từ một con chim sẻ biến thành phượng hoàng. tương lai có tiền đồ vô hạn.  

             Ba người bọn Tôn Lượng đã gặp qua Liễu Vũ Phi, Diệp Thiến, Phùng Tiếu Tiếu và thậm chí cả Giang Dĩnh. Nhưng Liễu Vũ Phi và Diệp Thiến lúc này không thay đổi nhiều, họ vẫn còn là sinh viên và đang bận rộn với công việc của mình... Với sự giúp đỡ của Triệu Dật, Giang Dĩnh và Phùng Tiếu Tiếu đều đang tự học. Một người phát triển theo hướng âm nhạc, người kia phát triển theo hướng ngành giải trí. Cả hai dường như đều có một tương lai tươi sáng.  

             Sau khi mọi người nghĩ về điều đó, họ cảm thấy Triệu Dật thực sự khác với thế hệ thứ hai giàu có bình thường.  



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 450: Phải bình tĩnh!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đề cử quyền sách 'Nhân sinh hung hãn' đọc giả có thể đi xem  

             Chương 450: Chính mình bị chìm đắm vào  

             Tôn Lượng cười nói: “Cũng đúng, nhưng mà hiện tại giao thông cũng thuận tiện, giống như anh trai của tôi, ngày thường không cần đi làm từ chín đến năm giờ, cũng không phải bận nhiều việc như chúng tôi. Nếu anh ấy muốn về nhà thì có thể về nhà bất cứ lúc nào."  

             Triệu Dật cười nói: "Chủ yếu là do tôi lười biếng. Nếu kiếm ít tiền đi thì thời gian sẽ tự nhiên xuất hiện."  

             Kiếm ít tiền đi sao?  

             Tôn Lượng và những người khác ngay lập tức lộ ra vẻ mặt khinh thường. Hắn như vậy mà còn kêu là kiếm ít tiền chút sao?  

             Đại gia đình chúng ta làm lụng vất vả tích góp mấy chục năm như thế mà tài sản ước tính khoảng 3 tỷ. Hắn một thân một mình gần như tự lập, nửa năm kiếm được 2 tỷ, lại còn bảo kiếm ít tiền hơn sao?  

             Triệu Dật nhìn biểu cảm của mọi người, lập tức mỉm cười nói: "Mọi người có biểu cảm gì vậy? Chẳng lẽ cho rằng tôi kiếm được rất nhiều tiền sao? Lúc này mới được bao nhiêu chứ? Hãy nhìn những con cá mập lớn và thổ hào trên Thế giới kia xem. Có biết người ta kiếm được bao nhiêu tiền không. Bọn họ đều là loại người, tôi muốn mua phi cơ, 1, 2, 3, tốt, mua ngay. Đó mới gọi là kiếm nhiều tiền nha..."  

             Ngụy Xuyên cười nói: "Anh Dật, tôi nghĩ dùng năng lực của anh, việc trở thành cá mập lớn như anh vừa nói chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Biết đâu sau khi tốt nghiệp đại học, nói không chừng anh sẽ trở thành người giàu nhất Trung Quốc!"  

             Những gì Ngụy Xuyên nói không phải là tâng bốc, mà là cậu ta thực sự nghĩ như vậy.  

             Hành động cướp tiền của Triệu Dật trên thị trường chứng khoán của Mỹ đơn giản là nhanh hơn so với việc in tiền. Trước đây hắn có ít vốn nhưng cũng đã tăng gấp 40 lần. Bây giờ hắn có hai tỷ, nếu tăng gấp 20 lần thì đó là bao nhiêu?  

             Mới có bốn tháng, vậy sau bốn năm thì thế nào?  

             Khi Triệu Dật lái xe đến Đại học Tất Nam, Bạch Nguyệt đã thu dọn xong hành lý của mình. Sau khi nhận được cuộc gọi, cô ấy đã xách theo chiếc vali của mình đi xuống.  

             Triệu Dật mở cốp sau xe và giúp Bạch Nguyệt để vali vào trong. Bạch Nguyệt vừa nhìn thấy cốp sau chứa đầy các loại đồ Tết, tăng thêm chiếc vali này nữa ngay lập tức được lấp đầy.  

             "Còn sớm như vậy, anh đã chuẩn bị xong đồ Tết rồi."  

             Triệu Dật trợn mắt nhìn Bạch Nguyệt: "Đây là cho gia đình của cô. Bây giờ tôi là bạn trai của cô và sẽ cùng cô về quê ăn tết. Chẳng lẽ tôi đi tay không đến nhà cô sao. Như vậy có hợp lý không?”  

             Bạch Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó ngạc nhiên hỏi: "Cái này là anh mua cho tôi ư?"  

             Triệu Dật cười nói: "Đương nhiên, không có bạn trai nào lần đầu tiên đi tay không đến nhà bạn gái. Bây giờ còn là Tết Nguyên đán, nếu tôi đi tay không thì không biết gia đình cô sẽ nghĩ như thế nào về tôi. Nếu cô muốn đóng kịch vậy thì phải làm cho toàn vẹn mới được nha. Chỉ cần làm một lần là về sau sẽ không còn chuyện gì nữa. Dù sao tôi cũng không thể lúc nào cũng theo cô về nhà được phải không?"  

             Bạch Nguyệt lè lưỡi, cảm kích nói: "Triệu đại gia, cám ơn ngài!"  

             Triệu Dật đóng cốp xe lại: "Đi thôi, còn phải đi hai trăm cây số, lái xe mất hai ba giờ đó."  

             "Được!"  

             Bạch Nguyệt ngồi ở ghế phụ lái, Triệu Dật thiết lập điều hướng, sau đó khởi động xe láy về quê hương của Bạch Nguyệt.  

             Xe nổ máy không bao lâu, hiệu ứng đặc biệt thú vị của Ferrari lại bắt đầu.  

             Ngồi ở ghế phụ lái, toàn thân Bạch Nguyệt đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, nhịp tim cô đập nhanh lên. Cô ấy lén lút nhìn Triệu Dật đang lái xe, cảm thấy càng nhìn Triệu Dật càng thấy đẹp trai, càng mê mẩn. Nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ cả lên.  

             Bạch Nguyệt không dám nhìn nữa. Cô quay đầu lại nhưng trái tim vẫn đập dữ dội như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.  

             Chết rồi, chết rồi!  

             Giống như chính mình bị chìm đắm vậy.  

             Phải bình tĩnh!  

             Thiến Thiến đã để Triệu Dật giúp mình nên mình không thể phản bội Thiến Thiến!  

             Tâm tình Bạch Nguyệt phức tạp, có thể nói là tâm tình hỗn tạp.  

             "Cha mẹ cô có biết hôm nay chúng ta trở về không?"  

             Triệu Dật tùy tiện hỏi Bạch Nguyệt một câu trong khi lái xe. Hắn nhìn thấy nhịp tim của Bạch Nguyệt, không thể nhịn được mà cười thầm.  

             Dù sao trước đó độ yêu thích của Bạch Nguyệt đối với hắn đã vượt quá 90%. Lần này hắn có lái Porsche hay Ferrari cũng không có gì khác biệt. Nếu đã như vậy thì cứ lái Ferrari đi.  

             Dù sao Porsche có bốn chỗ ngồi, nhưng Ferrari chỉ có hai chỗ ngồi, nhìn càng thêm kiêu ngạo!  

             Ít nhất trong mắt người bình thường, xe bốn chỗ được gọi là xe con, xe hai chỗ được gọi là xe thể thao. Những người có khả năng lái xe thể thao đều là nhà giàu, cũng là thổ hào và cực kỳ nhiều tiền!   

[Diendantruyen.Com] Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 451: "Vậy làm sao bây giờ?


Chương 451: Bắt chước hai người đang yêu nhau  

             Triệu Dật thẳng thắn nói: "Tôi có lẽ sẽ không đi. Cô thấy đấy, Diệp Thiến hoàn toàn không đề cập đến điều đó nên cô ấy chỉ về nhà trước. Dù sao thì nhà cô ấy cũng không gần như nhà cô, hơn nữa cô ấy đã nói rằng chuyện giữa chúng tôi, cô ấy còn chưa nói cho gia đình cô ấy biết. Gia đình cô ấy cũng không có thúc dục hay gấp gáp như nhà cô, cô ấy cũng không muốn người nhà xen vào chuyện này, cho nên trước khi tốt nghiệp, tôi đoán cô ấy sẽ không đề cập đến chuyện này với gia đình cô ấy. Đây cũng lý do vì sao mà tôi mua đồ Tết cho nhà cô mà không mua cho cô ấy.”  

             Bạch Nguyệt và Diệp Thiến đã nói chuyện với nhau về tất cả mọi thứ, vì vậy tất nhiên cũng biết Diệp Thiến đang nghĩ gì.  

             Mặc dù Triệu Dật đã mua nhà và xe hơi cho Diệp Thiến. Có thể nói rằng hắn chiều chuộng cô đến tận xương tủy, nhưng Diệp Thiến không muốn gia đình cô biết chuyện này. Nếu không, có lẽ sẽ gây ra rất nhiều rắc rối.  

             Trong nhận thức của Diệp Thiến, mối quan hệ tình cảm là vấn đề giữa hai người và không liên quan gì đến các thành viên trong gia đình. Vì vậy cô ấy muốn giữ mọi thứ đơn giản.  

             Ít nhất, trước khi tốt nghiệp, trước khi cha mẹ giục cưới, trước lúc đó thì cứ để như vậy đi.  

             Rốt cuộc, Triệu Dật cũng chỉ mới là sinh viên năm nhất.  

             Hắn rất giàu, cũng có một công ty. Hắn cũng rất trưởng thành và ổn định nhưng điều này không thể thay đổi sự thật rằng hắn vẫn chưa đến 19 tuổi.  

             Không quan trọng nếu như hắn là 24 hay 26 tuổi, nhưng sẽ hơi lạ khi chưa đến 19 tuổi.  

             Bạch Nguyệt suy nghĩ một chút: "Anh thích ăn cái gì, tôi sẽ bảo cha mẹ chuẩn bị cho anh."  

             Triệu Dật cười nói: "Tôi ăn cái gì cũng được, cái gì cũng không cần đặc biệt chuẩn bị, cũng không cần đoán làm gì. Cô và tôi trở về nhất định sẽ có một bàn lớn thức ăn ngon chờ sẵn!"  

             Bạch Nguyệt cười khúc khích nói: "Đó là điều chắc chắn, nhưng tôi sợ Triệu đại gia sẽ không thích."  

             Triệu Dật cười nói: "Không cần nghĩ tôi cao quý như vậy, cá to thịt lớn, ai mà không thích?"  

             Dừng một chút, Triệu Dật nhắc nhở: “Từ giờ trở đi, tôi chính là bạn trai của cô. Lời nói và việc làm phải cẩn thận. Nếu không, một khi bị phát hiện là giả mạo, tất cả nỗ lực trước đó đều uổng phí, mọi thứ sẽ tan thành mây khói. Tất cả cùng tiêu đời…”  

             Bạch Nguyệt bị Triệu Dật nói như vậy, có chút không hiểu mà khẩn trương.  

             Một mặt cô có chút không xác định là mình nên ở chung với Triệu Dật như thế nào, thứ hai cô cũng lo lắng bị lộ. Dù sao sau thì nếu bị lộ thì có lẽ so với lúc trước không giả làm bạn trai còn thảm hơn!  

             "Chúng ta nên ở chung như thế nào đây? Tôi có chút lo lắng…”  

             Triệu Dật cười nói: "Cô cứ coi tôi như là bạn trai, đừng nghĩ tôi là giả mạo bạn trai là được rồi. ”  

             Bạch Nguyệt suy nghĩ một chút dáng vẻ ngày thường Diệp Thiến cùng Triệu Dật ở chung, nhưng có chút không hiểu nói: "Nói cách khác phải biểu hiện thân mật một chút, không nên quá câu nệ đúng không? ”  

             Triệu Dật ừ một tiếng: "Đúng vậy, giữa người yêu làm sao có thể duy trì khoảng cách như người xa lạ được. Đúng rồi, cô và cha mẹ đã nói chúng ta cụ thể đã đến mức nào chưa? ”  

             Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Bạch Nguyệt nhất thời có chút xấu hổ đáp: "Mẹ tôi hoài nghi tính chân thật trong lời tôi nói, cho nên lúc đó tôi đã thuận miệng thừa nhận là… chúng ta đã ngủ với nhau rồi…”  

             Triệu Dật buồn cười đáp: "Ha ha, cô ngược lại không sợ bị lộ sao. Cô càng nói thân mật như vậy thì lại càng dễ bị lộ, dù sao thì người đã ngủ với người chưa từng ngủ rất nhiều chuyện nhỏ nhặt trong nháy mắt có thể nhìn ra được.”  

             Bạch Nguyệt nhất thời có chút bối rối nói: "Vậy làm sao bây giờ? Lúc đó, tôi thực sự không có nghĩ nhiều như vậy.”  

             Triệu Dật suy nghĩ một chút: "Không cần hoảng hốt, vẫn ổn. Dù sao tôi cũng là con rể tương lai lần đầu tiên tới cửa, mọi người đều không quá quen thuộc. Cho dù có sai sót gì thì chỉ cần không phải quá nghiêm trọng, cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì. ”  

             "Tuy nhiên, vẫn phải thích ứng trước một chút, tránh đến lúc đó hơi thân mật một chút thì cô đều thẹn thùng đỏ cả mặt, vậy thì dễ dàng bị lộ ra rồi."  

             Bạch Nguyệt gật đầu, đồng ý với lời của Triệu Dật: "Làm sao thích ứng đây?”  

             Triệu Dật cười nói: "Tìm một khu phục vụ hay quán cà phê thích ứng một chút. ”  

             Trái tim Bạch Nguyệt càng lúc càng đập nhanh, nhưng cũng biết lời Triệu Dật nói đúng là có đạo lý.  

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 452: Bình tĩnh nha!


Chương 452: Luyện tập giả làm bạn gái  

             Triệu Dật cười nói: "Cô xem, tay còn chưa nắm thì mặt cô đã đỏ lên rồi. Cái này không được tự nhiên, đâu có giống là người yêu đâu. Cho dù là giả làm bạn trai thì ít nhất cũng phải làm ra một ít hành động thân mật, như vậy mới có thể làm cho người ta tin nha. Ví dụ như nắm tay là cơ bản nhất, khoác tay, cùng với ăn cơm gắp thức ăn cho nhau, thậm chí còn mớm cho nhau ăn. Đây đều là chuyện tình nhân bình thường sẽ làm, cũng là chuyện trong mắt người khác tình nhân đều sẽ làm. Cho nên, trước khi về nhà thì ba loại kỹ năng này phải nắm giữ, hơn nữa điểm quan trọng nhất chính là, nhất định phải tự nhiên! ”  

             Bạch Nguyệt ừ một tiếng, đưa tay nắm lấy tay Triệu Dật.  

             Triệu Dật nắm tay Bạch Nguyệt, cười nói: "Nơi này có không ít cửa hàng mua sắm, hiện tại chúng ta cứ tay trong tay đi dạo một chút, hoặc là cô khoác tay tôi cũng được. Sau đó lại đi ăn cái gì đó, luyện kỹ năng thân mật lúc ăn với nhau. Chờ khi cô không thẹn thùng mất tự nhiên thì lúc đó muốn gạt qua cha mẹ cô hẳn là sẽ không thành vấn đề. ”  

             Bạch Nguyệt cắn môi, khẽ ừ một tiếng: "Vậy nắm tay trước đi, làm quen một chút rồi tôi lại khoát tay của anh.”  

             “Được!”  

             Triệu Dật rất tự nhiên mà nắm tay Bạch Nguyệt đi vào trong. Dù sao lúc này Triệu Dật cũng coi như là lão tài xế, dẫn theo một em gái học sinh tiểu học thế này còn không phải là ngựa quen đường sao?  

             Bạch Nguyệt đi một đoạn, bỗng nhiên thấp giọng nói: “Những chuyện này có thể hay đừng nói cho Thiến Thiến được không, tôi sợ cô ấy sẽ tức giận. ”  

             Triệu Dật mỉm cười: "Việc này cho dù có nói thì cô ấy hẳn là sẽ không tức giận đâu, nếu như cô ấy muốn tức giận thì cô ấy sẽ không để tôi giúp cô rồi. ”  

             Bạch Nguyệt kéo tay Triệu Dật nói: "Có thể không nói thì không nói, dù sao nói ra thì cảm giác cũng rất khó xử. ”  

             Triệu Dật quay đầu lại nhìn thoáng qua Bạch Nguyệt, mỉm cười nói: "Được rồi, tôi sẽ không nói. Mặc kệ chúng ta làm cái gì, tôi cũng sẽ không nói được chưa, đây là bí mật riêng giữa chúng ta.  

             Bất kể chúng ta đã làm điều gì…  

             Tim Bạch Nguyệt đột nhiên lại gia tốc thêm vài phần,  khuôn mặt cũng lập tức nóng lên.  

             "Đi thôi, đi dạo một chút rồi mua chút đồ ăn."  

             Triệu Dật dắt tay Bạch Nguyệt đi vòng quanh các cửa hàng.  

             Khả năng thích ứng của con người đều rất mạnh. Lúc mới bắt đầu nắm tay đều cảm thấy không được tự nhiên, đến khi nắm tay Triệu Dật rồi khoác tay Triệu Dật một cách tự nhiên thì Bạch Nguyệt chỉ mất có 10 phút.  

             Điều này đương nhiên là có liên quan đến độ hảo cảm của cô đối với Triệu Dật. Ở một mức độ nào đó, kỳ thật cô hoàn toàn tiếp nhận chuyện Triệu Dật là bạn trai của cô, chỉ là ngại Diệp Thiến mà thôi.  

             Hai người mua mì gói, ngồi ở chỗ ngồi bàn ăn. Bạch Nguyệt dùng nĩa cuốn lấy sợi mì rồi đút tới bên miệng Triệu Dật nói: “Há miệng…”  

             Triệu Dật ăn một ngụm hết sợi mì, trên mặt lộ ra nụ cười.  

             Chuyện này không phải là rất đơn giản sao.  

             Cô xem đi, rất là tự nhiên rồi đó!  

             "Cô phải cảm ơn tôi thật tốt đó..."  

             Triệu Dật vừa lái xe với tốc độ cao, vừa trêu chọc nói: "Vì để đề phòng không bị bại lộ, rõ ràng có cá lớn thịt lớn chờ tôi ăn, nhưng giờ tôi lại ở trạm quầy dịch vụ ăn mì gói luyện tập với cô..."  

             Bạch Nguyệt đương nhiên biết Triệu Dật đang trêu chọc mình, không khỏi buồn cười: "Vâng vâng vâng! Anh nói phải cảm ơn anh, muốn như thế nào đây? Dù sao chỉ cần Triệu đại gia vui vẻ thì tôi đều có thể.”  

             Triệu Dật nghiêng mặt nhìn thoáng qua Bạch Nguyệt: "Cái gì cũng được sao?”  

             Bạch Nguyệt sửng sốt một chút, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ lên, cắn cắn môi, khẽ nói: "Anh muốn tôi làm cái gì?”  

             Ánh mắt Triệu Dật cố ý quét lên quét xuống hai lần như vậy, cười tủm tỉm nói: "Cô nghĩ tôi muốn làm gì?”  

             Bạch Nguyệt bị ánh mắt mang theo hơi thở "xâm lược" của Triệu Dật cố ý nhìn chằm chằm, trong lòng nhất thời càng thêm chột dạ, giọng nói cũng nhỏ đi một chút: "Tôi cũng không phải là con giun trong bụng anh, làm sao tôi biết anh muốn làm gì.”  

             Triệu Dật bật cười, cũng không tiếp tục trêu chọc.  

             Bạch Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng không biết vì sao lại có cảm giác mất mát.  

       Bạch Nguyệt nhận ra cảm xúc của mình, trong lòng có chút xấu hổ.  

             Bạch Nguyệt ơi là Bạch Nguyệt, mày quá hư hỏng.  

             Bình tĩnh nha!  

             Triệu Dật quả thật rất ưu tú, là người đối tượng hoàn mỹ của nhiều cô gái, nhưng hắn có Diệp Thiến rồi nha!  

             Diệp Thiến là bạn của mình!  

             Lý trí đang khuyên, ác ma cũng đang khuyên.  

             Triệu Dật và Diệp Thiến chỉ là bạn trai và bạn gái, lại chưa kết hôn, nếu đã kết hôn không phải cũng có thể rời đi sao?  

             Vụng trộm, không cho Diệp Thiến biết không phải là được sao?  

             Mình lại không nghĩ muốn cướp Triệu Dật, chẳng qua muốn có được bạn trai như Triệu Dật, có được yêu thương như vậy mà thôi.  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 453: Đây là anh rể sao?"


Chương 453: Bạch Nguyệt ơi là Bạch Nguyệt, mày quá hư hỏng.  

             Bạch Nguyệt và Diệp Thiến từ tướng mạo cho đến khí chất mà nói không chênh lệch bao nhiêu, dù sao cũng có thể thi vào khoa dẫn chương trình phát sóng. Hình tượng và khí chất này của bạn không quá tốt, cho dù sau khi tốt nghiệp bạn cũng không thể tìm được công việc gì tốt nha!  

             Diệp Thiến hướng nội dịu dàng, Bạch Nguyệt hoạt bát năng động, hai người vừa tĩnh vừa động, mỗi người đều có nét quyến rũ riêng.  

             Triệu Dật nhìn thoáng qua khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng của Bạch Nguyệt, trong lòng cân nhắc, có nên ăn thịt Bạch Nguyệt hay không?  

             Chưa nói đến giá trị của một gói phần thưởng chiết hoa thủ, chỉ đơn thuần từ bạch nguyệt mà nói, cũng vô cùng đáng để thử nha!  

             Bắp cải mọng nước trong veo như vậy ngay bên cạnh mình, trong tầm tay của mình, nếu chính mình không xuống tay thì sau này bị người khác cướp mất. Nghĩ lại sẽ có cảm giác như thế nào đây?  

             Xe xuống cao tốc Thịnh Khẩu, sau đó đi qua thị trấn Thịnh Khẩu. Theo quốc lộ đi thẳng về phía trước khoảng 10km, đi tới một trấn. Sau đó lại rẽ vào một con đường bê tông khoảng hai ba trăm mét.  

             "Đó chính là nhà tôi..."  

             Triệu Dật nhìn theo ánh mắt Bạch Nguyệt, một tòa nhà hai tầng đứng sừng sững ở ven đường. Một sườn dốc nối liền với đường bê tông, xe ô tô có thể trực tiếp lái vào trong sân nhà.  

             Nơi này hẳn là vị trí ở rìa thị trấn, nhà cửa có chút thưa thớt. Có nhà ngói gạch xanh, cũng có tòa nhà hai tầng nhỏ, tất cả đều có sân lớn bố trí ở các nơi khác nhau. Mà ở trước và sau nhà đều là đất ruộng trồng đủ loại trái cây và rau quả.  

             Triệu Dật chậm rãi lái xe lên dốc, sau đó trực tiếp lái đến đập nước trước căn nhà nhỏ.  

             Trong con đập rộng lớn, có mấy người phụ nữ trung niên đang ngồi trên băng ghế nhỏ vừa nói chuyện phiếm vừa bóc đậu đông. Nhìn thấy Ferrari đang lái lên dốc, nhất thời mọi ánh mắt đều đồng loạt nhìn ra.  

             Xe dừng lại, cửa xe mở ra, Bạch Nguyệt bước xuống xe, mừng rỡ kêu lên: "Mẹ!”  

             Trong đám đông, một người phụ nữ trung niên khoảng 45 46 tuổi đứng dậy, hai tay lau trên tạp dề bên hông, vui mừng cười nói: "Tiểu Nguyệt, đã về rồi.”  

             Triệu Dật cũng lập tức xuống xe, nhìn người phụ nữ trung niên có diện mạo tương tự Bạch Nguyệt này, mỉm cười chủ động mở miệng chào: "Chào dì!”  

             Triệu Dật cứ như vậy xuống xe, vóc người cao gầy, dáng vẻ đẹp trai, khí chất giống như công tử quý tộc, quần áo tươm tất, lại phối hợp với chiếc xe thể thao hai chỗ vừa nhìn đã biết là siêu đắt tiền này, ánh mắt của nhóm phụ nữ trung niên nhất thời đều sáng lên.  

             "Chà! Thằng nhóc này thật đẹp trai, dáng dấp giống những minh tinh trên TV vậy."  

             "Đây chắc là bạn trai của Bạch Nguyệt."  

             "Chiếc xe thể thao này sợ là rất đắt, chắc là cũng phải hai ba triệu..."  

             "Ôi chao! Bạch Nguyệt đây là dẫn bạn trai về nhà sao? Điều kiện tốt như vậy, sợ là buổi tối nằm mơ cũng phải cười đến tỉnh nha!"  

             Mẹ của Bạch Nguyệt là Lưu Đường mới nhìn thấy Triệu Dật lần đầu tiên, trong lòng lập tức vui vẻ như nở hoa.  

             Thật là một tài năng tốt.  

             Tự nhiên để cho con gái mình gặp phải?  

             "Ai da! Xin chào! Cháu chính là Triệu Dật đúng không?"  

             Triệu Dật cười nói: "Đúng vậy, gọi cháu là Tiểu Triệu là được.”  

             Lưu Đường quay đầu lại kêu lên: "Bạch Phong! Tiểu Nguyệt đã trở lại!”  

             Một người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi từ trong nhà đi ra, trên người còn đeo tạp dề, trong tay vẫn còn cầm một cái muôi, xem ra đang ở phòng bếp nấu ăn.  

             Người đàn ông trung niên đương nhiên chính là cha của Bạch Nguyệt, Bạch Phong. Bạch Nguyệt cười nói: "Cha, cha làm món gì ngon sao?”  

             Bạch Phong cười cười, còn chưa nói gì thì một cô gái xinh đẹp khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi cũng từ trong nhà bước ra, dáng vẻ vô cùng giống Bạch Nguyệt. Dáng người cao gầy, xinh đẹp, trên người mặc một bộ quần áo thể thao.  

             "Chị! Chị đã về rồi! Đây là anh rể sao?"  

             Cô gái xinh đẹp này không cần giới thiệu cũng biết, khẳng định chính là em gái Bạch Linh của Bạch Nguyệt, hiện giờ đang học lớp 12 tại Thịnh Khẩu.  

             Triệu Dật cười đi qua, lấy thuốc ra đưa cho Bạch Phong một điếu thuốc: "Chú Bạch! Chúc mừng năm mới... Bạch Linh! Xin chào.”  

             Bạch Linh nhìn chằm chằm Triệu Dật, ánh mắt sáng ngời: "Oa! Anh rể! Anh thật đẹp trai nha! Lúc trước chị em nói tìm một người bạn trai đẹp trai, em còn không tin cơ, không ngờ là sự thật!”  

             Bạch Nguyệt lập tức đen mặt, đi qua ghìm cổ Bạch Linh: "Con bé này nói cái gì thế? Chị của em sao lại không tìm được bạn trai đẹp trai chứ? Chị kém cỏi như vậy sao?”  

             Bạch Linh cười hì hì phản kháng: "Đương nhiên không phải! Chị xinh đẹp như vậy, sao lại không tìm được bạn trai chứ? Em đã nói mẹ căn bản là lo bò trắng răng. Lúc trước còn nói giới thiệu cho chị, cũng toàn cái gì vớ va vớ vẩn, em rất chướng mắt..."  



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 454: Bọn ta bị sốc thì thôi đi.


Chương 454: Tặng quà ra mắt  

             Giống như lời Bạch Nguyệt nói, ngoại trừ thúc giục hôn nhân, đối với hôn nhân của cô có chút khoa tay múa chân đưa vào quan điểm hôn nhân của mình ra, còn lại thì đây chính là một gia đình hạnh phúc.  

             Bạch Phong cuối cùng cũng chen vào, cười nói: "Tiểu Triệu! Lái xe mệt không? Bên ngoài lạnh, vào nhà ngồi đi.”  

             Triệu Dật cười nói: "Vâng! Chú Bạch! Đúng rồi! Cháu có mang theo chút quà tết. Trước tiên chuyển xuống dã. Nguyệt Nguyệt! Giúp anh một chút.”  

             “Đến đây!”  

             Triệu Dật mở thùng xe ra, đưa vali của Bạch Nguyệt ra trước, sau đó bắt đầu lấy từng gói từng gói đồ ra ngoài. Mấy người phụ nữ trung niên kia đều vây quanh, tò mò nhìn.  

             Rượu là Mao Đài, một hộp Mao Đài, hai hộp, ba hộp.  

             Thuốc lá cửu ngũ chí tôn, 1800 tệ một cây, năm cây.  

             Sau đó chính là các loại quà tết có giá trị không nhỏ, cái gì mà hải sâm khô, mộc nhĩ đen hoang dã các loại. Dù sao cũng giống như là không cần tiền vậy.  

             Lúc trước Bạch Nguyệt chỉ liếc mắt một cái, cũng không nhìn kỹ. Lúc này nhịp tim của Bạch Nguyệt cũng không khỏi đập nhanh.  

             Về giá rượu thì cô cũng không rõ lắm. Nhưng mà là Mao Đài nha, hẳn là cũng một hai nghìn tệ một chai rồi?  

             Một hộp sáu chai, chẳng phải là hơn mười nghìn tệ sao?  

             Ba hộp!  

             Còn có quà tặng như vậy, đây cũng không phải là một gói quà lớn dỗ dành trẻ con mấy chục đồng thôi đâu. Tất cả đều là hàng đáng giá!  

             Sau khi đem tất cả quà trong cốp xe ra, Triệu Dật lại lấy ra mấy gói quà, thoải mái đưa cho Lưu Đường: "Dì! đây là quà của cho dì, là một chút tâm ý của con. Chú Bạch! Đây là của chú..."  

             Ánh mắt Bạch Linh sáng ngời tiến lại gần: "Anh rể! Có của em không?”  

             Triệu Dật cười nói: "Một tiếng anh rể em cũng đã gọi rồi, có thể không có sao?”  

             Triệu Dật đưa cho Bạch Linh một cái hộp: "Đây là IPHONE mới nhất, thích không?”  

             Bạch Linh nhất thời kinh ngạc kêu to: "Oa! IPHONE , mẫu mới nhất vừa ra mắt, giá thị trường là mười hai nghìn tệ!”  

             Bạch Linh tuy rằng bày ra vẻ mặt kinh ngạc nhưng lại không đưa tay ra, mà nhìn về phía Bạch Nguyệt, hiển nhiên là đang trưng cầu ý kiến của chị xem mình có thể lấy điện thoại di động này hay không. Dù sao cũng quá đắt!  

             Bản thân Bạch Nguyệt cũng bị sốc bởi những món quà mà Triệu Dật mua. Toàn bộ cộng lại, sợ là khoảng bảy mươi, tám mươi nghìn tệ?  

             Lúc trước Bạch Nguyệt theo Triệu Dật ăn một bữa cơm Pháp mười hai nghìn tệ, cũng khiếp sợ không chịu nổi. Bây giờ rõ ràng là nhờ Triệu Dật giúp diễn một vở kịch, thế nhưng kết quả là Triệu Dật còn tự bỏ tiền túi mua quà bảy mươi, tám mươi nghìn tệ?  

             À! Còn chưa tính lễ vật trên tay cha và mẹ, còn không biết là cái gì đây.  

             Triệu Dật nhìn thấy động tác của Bạch Linh, trong lòng lập tức có thêm mấy phần thiện cảm đối với cô gái này. Ít nhất là biết đắt, cho dù có thích hơn nữa, cũng phải tham khảo ý kiến của chị trước xem có nên nhận hay không, mà không phải là trực tiếp nhận lấy...  

             Triệu Dật trực tiếp nhét hộp điện thoại di động vào trong tay Bạch Linh, cười nói: "Đừng nhìn chị của em. Anh mua những thứ này chị em cũng không biết đâu. Đây là anh rể cho em, cứ nhận là được, đừng khách sáo với anh rể."  

             Vẻ mặt Bạch Nguyệt tràn đầy khiếp sợ, đương nhiên cũng bị cha mẹ Bạch Nguyệt nhìn thấy, cho nên Triệu Dật mới bổ sung một câu miễn cho bọn họ sinh nghi.  

             Bọn ta bị sốc thì thôi đi.  

             Bạn trai của con, các con trở về cùng với nhau, con còn bị sốc cái gì chứ?  

             Bạch Linh thấy Bạch Nguyệt không phản đối, Triệu Dật lại nói như vậy, lập tức vui vẻ tiếp nhận, ngọt ngào nói: "Cám ơn anh rể.”  

             Lưu Đường nhìn cái túi của mình, ba chữ Cartier làm cho người ta sáng mắt. Mở ra là một sợi dây chuyền bạch kim, còn của Bạch Phong lại là một cái thắt lưng Gucci, hiển nhiên cũng không hề rẻ.  

             Cảnh này bị mấy bác gái khác nhìn thấy, nhất thời hâm mộ vô cùng.  

             "Điều kiện bạn trai Bạch Nguyệt này cũng quá tốt, ra tay quá hào phóng. Những lễ vật này cộng lại, cũng có thể lên tới mấy trăm ngàn tệ rồi?”  

             "Lần đầu tiên đến nhà, chỉ riêng giá cả quà gặp mặt cũng đủ tiền quà cưới của người ta rồi. Chị Lưu sinh được một đứa con gái tốt nha!"  



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 455: Con rể như vậy, thật sự là thắp đèn lồng cũng không tìm được!


Chương 455: Thủ tục tra hỏi  

             Triệu Dật còn chưa vào cửa, thế mà vợ chồng Bạch Phong đã có chút lo được lo mất.  

             "Mau vào ngồi, Tiểu Triệu! Tiểu Linh! Đi rót cho anh Triệu của con một chén trà..."  

             “Được rồi!”  

             Triệu Dật được mời vào nhà, ngồi xuống trong phòng khách, Bạch Linh tay chân nhanh nhẹn cầm ly thủy tinh rót cho Triệu Dật một cốc trà.  

             "Anh rể! Mời uống trà."  

             Viên đạn bọc đường là rất hữu ích, bộ dạng đẹp trai cũng vô cùng có lợi. Nhìn Bạch Linh nhiệt tình với anh rể vừa mới gặp mặt này như thế nào là biết hiệu quả.  

             "Cảm ơn!"  

             Triệu Dật mỉm cười cảm ơn, thuận miệng hỏi: "Bạch Linh! Lúc nào các em nghỉ đông?”  

             "Em vừa mới nghỉ ngày hôm qua."  

             Triệu Dật cười nói: "Anh nghe chị em nói năm nay em học lớp 12 đúng không? Còn nửa năm nữa sẽ tốt nghiệp, nhất định rất bận rộn đấy.”  

             Bạch Linh cười tủm tỉm nói: "Đúng là rất bận. Nhưng mà cũng may, em học rất giỏi.”  

             Bạch Nguyệt cười mắng: "Nào có ai tự mình khen mình chứ? Không biết xấu hổ.”  

             Bạch Linh cãi lại: "Em quả thật học giỏi nha! Kỳ thi cuối kỳ này em là người đứng đầu lớp.”  

             Triệu Dật cười nói: "Thành tích học tập cũng được nha! Vậy em chuẩn bị đăng ký vào trường nào?”  

             Bạch Linh lắc đầu nói: "Còn chưa nghĩ kỹ, em muốn thi chuyên ngành mỹ thuật, em thích vẽ tranh.”  

             Triệu Dật khen: "Có thể! Đều có tế bào nghệ thuật, chị em là người dẫn chương trình, em thì muốn vẽ tranh..."  

             Lưu Đường chen vào hỏi: "Tiểu Triệu! Dì nghe Tiểu Nguyệt nói cháu cũng là sinh viên, nhưng đã tự mình khởi nghiệp. Thường ngày chắc cũng rất bận rộn nhỉ?”  

             Bắt đầu điều tra hộ khẩu!  

             Trong lòng Triệu Dật sớm đã có chuẩn bị, cười trả lời: "Mục đích học tập cuối cùng vẫn là học để áp dụng ngoài đời. Cháu vừa đọc sách, vừa khởi nghiệp, xem như là vừa mò mẫm vừa tiến bộ.”  

             Lưu Đường hỏi: "Cháu là người Thiên phủ sao? cha mẹ làm gì vậy?”  

             "Cha cháu kinh doanh vật liệu xây dựng, mẹ cháu không có công việc, làm nội trợ toàn thời gian."  

             Những thứ này cũng không cần nói dối, dù sao tất cả mọi người đều là tiếp xúc ban đầu, không ai nghĩ đến việc tiếp xúc với thông gia tương lai gì đó. Tất cả mọi người đều hiểu, hiện tại còn quá sớm để nói chuyện này.  

             Những người trẻ tuổi bây giờ, ai biết sau này có thể đến với nhau hay không chứ?  

             Quan hệ giữa Triệu Dật và Liễu Vũ Phi, đó là trường hợp đặc biệt.  

             Xử lý một chút, Lưu Đường hỏi: "Hiện tại kinh tế cũng không tốt lắm, khởi nghiệp có cảm thấy rất khó khăn hay không?”  

             Triệu Dật cười nói: "Cháu cảm thấy cũng được, công ty phát triển cũng không tệ, kiếm được tiền không tính là nhiều, nhưng cũng đủ để cháu tiêu xài.”  

             Thủ tục, tất cả đều hiểu.  

             Trong câu hỏi có ý là, công ty của cậu có phát triển không, có phải là tiêu tiền của cha mẹ không. Câu trả lời cũng có ý là tôi kiếm tiền, tôi tiêu tiền của riêng mình!  

             Lưu Đường cảm thán nói: "Người trẻ tuổi bây giờ thật sự rất là giỏi nha! Sau này cháu muốn về Thiên phủ phát triển, hay là phát triển ở Giang Châu vậy?”  

             Triệu Dật cười nói: "Cái này cháu cũng không thể nói trước được, phải xem xu hướng của công ty trong tương lai như thế nào. Cũng có thể đi Thượng Hải, hoặc là Bắc Kinh, đương nhiên cũng có thể ở lại Giang Châu. Chuyện thương trường biến hóa quá lớn, bọn cháu cũng không phải làm công nghiệp, cho nên không cố định được..."  

             Sau khi chế độ hỏi đáp Thái Cực Quyền kết thúc, Lưu Đường biết những gì mình muốn biết, nhưng dường như cái gì cũng không biết.  

             Dù sao cuộc sống của Triệu Dật, cách sống khác xa bọn họ.  

             Huống chi cách Triệu Dật xuất hiện quá mạnh mẽ, cho dù là cha mẹ Bạch Nguyệt, nói chuyện cũng phải thật cẩn thận, cân nhắc từng li từng tí.  

             Cả nam lẫn nữ bình thường không phải nhà trai áp đảo nhà gái thì chính là nhà gái áp đảo nhà trai. Nhưng mà đối với người có quan niệm vật chất đảm bảo cuộc sống là trên hết như Lưu Đường mà nói, nếu bởi vì cách làm của mình mà đắc tội Triệu Dật, chọc cho hắn ghét bỏ con gái mình thì đó mới là tội lỗi của bà.  

             Lưu Đường biết con gái mình xinh đẹp, cho nên bà cũng có lòng tin tìm cho con gái một đối tượng có điều kiện không tồi ở huyện. Nhưng mà điều kiện của Triệu Dật không phải là không tệ mà là vô cùng hào nhoáng!  

             Con rể như vậy, thật sự là thắp đèn lồng cũng không tìm được!  

             Mặc dù vợ chồng mình cũng không nhận được nhiều lợi ích. Nhưng mà nếu con gái và Triệu Dật thật sự có thể đến với nhau, vậy thì đời này ít nhất không cần phải lo cơm áo gạo tiền. Đâu cần vất vả mỗi ngày, khom lưng vì năm đấu gạo chứ?  

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 456: Vậy ngồi một lát đi!”


Chương 456: Gặp lại bạn cũ của Bạch Nguyệt  

             Một bữa cơm, bọn họ đối với Triệu Dật càng thêm hài lòng. Khiêm tốn lễ độ, phong độ nhẹ nhàng, không hề bởi vì điều kiện nổi bật của mình mà mang theo cảm giác ưu việt. Trong lời nói cử chỉ cũng có chút khí lực, làm cho người ta tâm phục khẩu phục.  

             Dọc theo con đường bê tông, Bạch Nguyệt khoác tay Triệu Dật đi về phía trước.  

             Tuy rằng đã rời khỏi nhà, nhưng mà cô cũng không rút tay mình lại mà là tiếp tục tư thế khoác tay Triệu Dật thân mật như vậy. Thế nên trong lúc đi bộ, cánh tay Triệu Dật lắc lư, lập tức có thể cảm nhận được sự tồn tại của từng múi cơ bắp.  

             Triệu Dật không mở miệng, Bạch Nguyệt cũng dường như không chú ý tới.  

             Nhà Bạch Nguyệt cũng không ở trong thị trấn Thịnh Khẩu mà là một trấn, quy mô cũng không lớn. Cả ngang cả dọc có khoảng bốn năm con phố, ở giữa là một cái chợ bán thức ăn. Xung quanh cái chợ này chính là các cửa hàng đủ loại, còn có những địa điểm giải trí lẻ tẻ tương tự như KTV.  

             "Trước kia tôi học ở đây... Ở đây trước kia có quán bún, bún hầm trong nồi đất của nhà họ vừa rẻ vừa ngon... Đó là quầy đồ nướng nổi tiếng nhất trong thị trấn chúng tôi, đặc biệt là thịt nướng. Ông chủ hẳn là bôi mật ong, có chút ngọt, ăn cực kỳ ngon. Lát nữa chúng ta đi vòng quanh tiêu hóa thức ăn xong, tôi mời anh ăn thử.”  

             Triệu Dật cười nói: "Được.”  

             Hai người cứ tay trong tay như vậy chậm rãi đi dạo trong trấn, nơi này là nơi Bạch Nguyệt trưởng thành, tràn ngập kỷ niệm. Bạch Nguyệt nói cho Triệu Dật nghe từng chút từng chút một, bao gồm một số chuyện thú vị khi còn bé. Triệu Dật nghe rất say sưa.  

             Chậm rãi đi bộ khoảng một giờ như vậy, gần như đã đi hết một vòng trấn nhỏ, thức ăn trong bụng cũng đã tiêu hóa không ít. Bạch Nguyệt lập tức kéo Triệu Dật đến quầy nướng, chuẩn bị mời Triệu Dật ăn thịt nướng.  

             "Ông chủ! Cho tôi mười xiên thịt nướng, năm xiên sườn."  

             "Được rồi."  

             Quầy thịt nướng lúc này đã có năm sáu bàn khách, thanh âm giòn tan của Bạch Nguyệt nhất thời hấp dẫn ánh mắt của khách trong quầy.  

             “Bạch Nguyệt!”  

             Một giọng nói vừa kinh ngạc vừa vui mừng vang lên, Triệu Dật cùng Bạch Nguyệt quay đầu nhìn lại thấy một thanh niên đang đứng dậy, ngạc nhiên hướng về phía hai người chào hỏi. Ở cái bàn kia còn có ba bốn người khác đang ngồi, có cả nam và nữ. Trên mặt bàn còn có mấy xiên thịt nướng và bia.  

             Vẻ mặt Bạch Nguyệt thoáng có chút kinh ngạc: "Ngô Ba? A! Lý Mai, tất cả mọi người đều ở đây sao?”  

     Bạch Nguyệt quay đầu nói với Triệu Dật: "Bạn học trung học cơ sở của tôi, tất cả mọi người đều là người trong trấn.”  

             Triệu Dật ừ một tiếng. Cái trấn này không tính là lớn, quán thịt nướng này lại là nhà làm ngon nhất trên đường. Sắp qua năm mới, bạn học trên trấn đều trở về, hẹn nhau ăn xiên nướng gì đó nên gặp nhau cũng rất bình thường. Dù sao chỗ này chỉ lớn có vậy, chỉ cần bạn đi qua đây là có thể gặp phải.  

             Thanh niên tên Ngô Ba kia nhiệt tình chào hỏi: "Cậu trở về khi nào vậy? Lại đây ngồi một lát, bạn học cũ đã lâu không gặp.”  

             Bạch Nguyệt nhìn thoáng qua Triệu Dật, Triệu Dật cười cười: "Tùy cô.”  

             Bạch Nguyệt do dự nói: "Vậy ngồi một lát đi!”  

             Triệu Dật cũng không quan tâm lắm. Trong lòng lại đang suy đoán xem trong mấy người này có người theo đuổi Bạch Nguyệt hay không. Dù sao Bạch Nguyệt xinh đẹp như vậy, nói thời trung học cơ sở không ai thích thì mới là chuyện lạ.  

             Tình tiết Triệu Dật dự đoán cũng không xảy ra, Bạch Nguyệt cùng mấy bạn học cũ gặp mặt, mọi người vẫn cùng nhau trò chuyện rất vui vẻ.  

             Mấy người này hoặc là đã tốt nghiệp đại học đi làm nửa năm, hoặc là sinh viên đại học giống như Bạch Nguyệt đang chờ tốt nghiệp. Mọi người thảo luận về việc làm hoặc tìm việc làm quá gian nan, nhưng đều có một tiếng nói chung là cùng cảm thán cuộc đời.  

             Vì mọi người nói chuyện rất vui vẻ nên Triệu Dật cũng không ngại ngồi thêm một chút. Dù sao ở đây cũng không có hoạt động vui chơi giải trí nào khác, trở về cũng chỉ là chơi điện thoại di động.  



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 457: Tối nay mẹ định ngủ như thế nào vậy?”


Chương 457: Nụ hôn kỷ niệm  

             Giống như lời Triệu Dật nói, những chuyện này cũng chỉ có bạn học cũ khi nói chuyện phiếm mới có, bình thường cho dù có đánh chết cô cũng không nói.  

             Rất xấu hổ, rất là phá hủy hình ảnh mỹ nữ đó nha!  

             Bạch Nguyệt khẽ nói: "Cám ơn!”  

             Triệu Dật cười nói: "Câu cảm ơn này của cô, là vì việc trả tiền vừa nãy, hay là vì tôi cùng cô trở về đây?”  

             Bạch Nguyệt hé miệng cười nói: "Tất cả.”  

             Triệu Dật nháy mắt mấy cái: "Một câu cảm ơn là xong rồi sao?”  

             Bạch Nguyệt uống hai chai bia, men hơi kích thích cô, làm cho cô thoáng lộ ra chút hưng phấn.  

             "Vậy anh muốn như thế nào?"  

             Triệu Dật cười tủm tỉm trêu chọc cô: "Cô đoán xem.”  

             Bạch Nguyệt im lặng, khi đi tới một khu vực tối mà đèn đường không chiếu đến, cô lại đột nhiên dừng bước.  

             Triệu Dật quay đầu nhìn Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt lại bỗng nhiên nhón chân, nhanh chóng hôn lên môi Triệu Dật một cái.  

             Ánh mắt Triệu Dật hơi nheo lại, thuận tay quét độ thiện cảm của Bạch Nguyệt một chút, lại phát hiện độ thiện cảm của cô đã đạt tới 95 điểm.  

             Độ thiện cảm cao, quả nhiên rất là trâu bò!  

             Em gái đã học được cách tranh giành, học cách chủ động!  

             Mặt Bạch Nguyệt như lửa đốt, cúi đầu, không dám nhìn Triệu Dật: "Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi. Chuyện này… Đó là bí mật của chúng ta..."  

             Triệu Dật mím môi, mỉm cười nói: "Nụ hôn đầu tiên như thế này là không có kỷ niệm đẹp.”  

             Bạch Nguyệt ngạc nhiên, có chút bối rối ngẩng đầu.  

             Không có kỷ niệm đẹp?  

             Ý là sao?  

             Không đợi Bạch Nguyệt mở miệng hỏi, Triệu Dật đã cúi đầu xuống, rất là bá đạo hôn cô.  

             Một lúc sau, Triệu Dật mới cảm thấy hài lòng ngẩng đầu. Nhìn Bạch Nguyệt cả người đều ngây dại, trên mặt ửng đỏ như lửa đốt, hắn mỉm cười nói: "Tôi nghĩ, ấn tượng như vậy sẽ khắc sâu một chút.”  

             Bạch Nguyệt ngẩn người, đầu óc trống rỗng.  

             Hắn hôn mình!  

             Tim đập nhanh...  

             Cảm giác rất kích thích...  

             Triệu Dật đưa tay nắm lấy tay Bạch Nguyệt, mỉm cười, cũng không nói lời nào mà một lần nữa cất bước.  

             Đi một đoạn khá xa, Bạch Nguyệt cuối cùng cũng phục hồi tinh thần từ nụ hôn kịch liệt vừa rồi, nhưng sau đó trong đầu lại nhịn không được mà suy nghĩ lung tung.  

             Mình và Triệu Dật vừa mới hôn môi!  

             Vậy chẳng phải mình đã phản bội Diệp Thiến sao?  

             Triệu Dật cũng không từ chối, hắn đang nghĩ gì vậy?  

             Chia tay với Diệp Thiến, rồi ở bên mình sao?  

             Điều này chắc chắn là không có khả năng, đừng nói Triệu Dật, cho dù mình cũng sẽ không đồng ý.  

             Vậy Triệu Dật làm như vậy, hắn đối với mình như thế nào?  

             Ăn cả lớn lẫn nhỏ sao?  

             Hai mắt Bạch Nguyệt thoáng mở to, nhưng cô chợt cảm thấy ý nghĩ này của mình cơ bản là đáng tin cậy.  

             Phải! Chắc hắn nghĩ vậy.  

             Đàn ông mà, đối với bạn thân xinh đẹp của bạn gái, cho đến bây giờ đều có hứng thú mãnh liệt sao?  

             Hơn nữa mình đối với hắn lại không có phản kháng nào. Chính mình vừa rồi còn chủ động hôn hắn, xem như châm ngòi cho ngòi nổ, đột phá ranh giới cuối cùng của bạn bè bình thường. Vậy nên hắn không kiêng nể gì sao?  

             Mình nên làm gì bây giờ?  

             Bạch Nguyệt cứ như vậy trở về nhà trong tâm trạng lộn xộn, Bạch Linh và mọi người đang xem TV, hiển nhiên đang chờ hai người.  

             Bạch Linh quay đầu cười nói: "Chị! Thấy chị rất lâu không trở về, còn tưởng rằng mọi người bị người ta bắt cóc nữa đó. Kết quả là đi ăn thịt nướng trên đường, cũng không gọi cho em, thật quá đáng!”  

             Bạch Nguyệt giải thích: "Vốn chỉ định đi dạo một vòng, kết quả gặp phải bạn học thời trung học đang ở đó ăn thịt nướng nên ngồi một lát.”  

             Lưu Đường đứng lên, cười nói: "Hôm nay Tiểu Triệu lái xe trở về cũng mệt mỏi, các con nghỉ ngơi sớm một chút đi! Chăn trong phòng con cũng đã thay xong, đều là đồ mới... Chúng ta đi ngủ trước.”  

             Lưu Đường và mọi người xoay người đi ra ngoài. Bạch Nguyệt bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề, nghe ý tứ này của mẹ thì hẳn là mình và Triệu Dật phải ngủ chung một phòng?  

             “Mẹ!”  

             Bạch Nguyệt vội vàng ngăn mẹ lại rồi kéo bà sang một bên.  

             Lưu Đường nghi ngờ nhìn con gái: “Sao vậy?”  

             Bạch Nguyệt khẽ hỏi: “Mẹ! Tối nay mẹ định ngủ như thế nào vậy?”  

             Lưu Đường sửng sốt một chút, sau đó hoàn hồn lại khẽ đáp: “Con nói Tiểu Triệu sao? Ngủ cùng phòng với con đi. Không phải các con vốn đã ở chung rồi sao?”  

             Bạch Nguyệt nghẹn họng nhìn trân trối, gì cơ?  

             Lúc trước để làm cho mẹ tin tưởng mà cô đã nói hai người ở cùng nhau. Thế nhưng lại không ngờ khi trở về thì mẹ lại trực tiếp sắp xếp cho hai người ngủ chung.  



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 458: Đàn ông mà.


Chương 458: Thật sự sẽ ăn cả lớn lẫn nhỏ sao?  

             Lưu Đường cười nói: “Đúng vậy! Cậu Ba và Dì Hai của con, còn chú ba của con nữa. Bọn họ nghe nói con dẫn bạn trai về nên muốn đến xem một chút. Mẹ lập tức nói với họ đến ăn tết sớm. Dù sao mọi người cách chúng ta cũng khá xa, mà con cũng đã trở về rồi. Không phải con nói hai ngày nữa Tiểu Triệu phải đi rồi sao? Nhân cơ hội này tập hợp lại ăn mừng năm mới, cũng xem như là để hắn gặp qua họ hàng…”  

             Bạch Nguyệt lập tức cảm thấy da đầu có chút tê dại, sao lại cảm thấy trận chiến này càng lúc càng lớn!  

             Thế nhưng sự việc đã đi đến bước này, cô thật sự là không dám mở miệng nói gì. Nếu không chắc sẽ bị mẹ ruột đánh cho một trận tê người…  

             “À! Được!”  

             “Ngủ đi! Người trẻ tuổi các con thường thích ngủ nướng. Nhưng cũng đừng nên quá trễ nha! Muộn nhất là chín giờ rưỡi. Nếu không họ hàng đã tới mà còn đang ngủ thì sẽ nói gì chứ…”  

             “... Đã rõ!”  

             Sau khi Lưu Đường đi, khuôn mặt Bạch Nguyệt ửng hồng trở lại bên cạnh Triệu Dật, lôi kéo Triệu Dật đi về phía phòng của mình ở trên lầu.  

             Triệu Dật thấy Bạch Nguyệt và mẹ mình thì thầm to nhỏ một hồi lâu nhưng không biết hai người đang nói chuyện gì, cứ như vậy bị Bạch Nguyệt kéo thẳng vào phòng.  

             Bạch Nguyệt đóng cửa phòng, cũng không dám nhìn thẳng Triệu Dật, khẽ nói: “Bởi vì lúc trước tôi nói chúng ta sống cùng nhau, vậy nên mẹ tôi nói để anh ngủ ở phòng của tôi…”  

             Triệu Dật thoáng có chút kinh ngạc. Bình thường nghe nói một người đàn ông đến nhà bạn gái giống như vậy trước khi kết hôn hoặc những lần đầu, đặc biệt là lần đầu tiên thì cho dù trước đó nam nữ có phát sinh quan hệ thân mật, phụ huynh nhà gái bình thường đều sẽ sắp xếp cho chàng trai ngủ một mình mà không để cho hai người ngủ chung. Thật không ngờ tư tưởng của ba mẹ Bạch Nguyệt vẫn rất cởi mở…  

             Triệu Dật cười nói: “Được… Vậy tôi tắm trước.”  

             Được?  

             Bạch Nguyệt nghe Triệu Dật đồng ý một cách tự nhiên như vậy thì trong lòng lập tức giống như nai chạy loạn.  

             Triệu Dật thật sự sẽ ăn cả lớn lẫn nhỏ sao?  

             Mình phải làm sao đây?  

             Thật sự có chút lo sợ mà!  

             Bạch Nguyệt đưa Triệu Dật đến phòng tắm, Triệu Dật nhanh chóng tắm rửa xong xuôi rồi trở lại phòng, cười nói: “Tôi xong rồi, đến lượt cô.”  

             Bạch Nguyệt ừ một tiếng, cũng không dám hỏi nhiều mà cầm áo quần của mình đi thẳng vào phòng tắm. Triệu Dật thì cầm điện thoại di động, lên giường bắt đầu chơi.  

             Bạch Nguyệt đi tắm ít nhất cũng bốn mươi phút, sau đó mới trở lại phòng, khuôn mặt giống như một tấm vải đỏ.  

             Bạch Nguyệt biết nhất định tối nay hai người sẽ phải ngủ cùng nhau. Dù sao trong phòng cũng chỉ có một cái giường, hơn nữa cũng chỉ có một cái chăn duy nhất. Thậm chí ngay cả cơ hội chia chăn mền ngủ cũng không có.  

             Bạch Nguyệt quyết định bò lên giường, chỉ là nằm cách xa Triệu Dật một chút.  

             Triệu Dật khẽ cười rồi nói: “Hôn cũng đã hôn rồi, cô trốn xa như vậy làm gì? Sợ tôi ăn cô sao?”  

             Bạch Nguyệt cắn môi một cái, không nói gì mà nhích lại gần Triệu Dật một chút.  

             Triệu Dật nhìn Bạch Nguyệt một lát rồi để điện thoại di động xuống, cười nói: “Ngủ đi!”  

             “Ừm!”  

             Bạch Nguyệt giống như một cô dâu nhỏ thận trọng, khẽ đồng ý một câu, sau đó rúc mình vào trong chăn.  

             Triệu Dật tiện tay tắt đèn ngủ, sau đó cũng chui vào trong chăn.  

             Bạch Nguyệt cong người lại, còn cách Triệu Dật một chút. Hai người cách nhau khoảng chừng 20-30cm. Mùa đông khắc nghiệt, ngoài trời lạnh gần 0 độ. Không khí lạnh luồn vào từ khe hở này giống như một con dao băng.  

             Triệu Dật cảm nhận được sự lạnh lẽo như băng, nhìn sang bên cạnh thì thấy một cái lỗ lớn bị gió thổi qua.  

             Triệu Dật quay đầu liếc nhìn Bạch Nguyệt đang căng thẳng, nghĩ một chút, dù sao Bạch Nguyệt cũng là một cô gái, ngủ cùng mình trên một chiếc giường như thế này chắc chắn rất lo lắng và ngượng ngùng.  

             Cộng thêm mối quan hệ giữa Bạch Nguyệt và Diệp Thiến, e rằng một cái hôn lúc trước cũng đã làm cho trong lòng cô nghĩ đông nghĩ tây rồi.  

             Đàn ông mà.  

             Hạnh phúc thì vẫn phải là tự mình tranh thủ.  

             Triệu Dật xoay người qua, chen về phía Bạch Nguyệt: “Hở như vậy, muốn ngày mai cùng nhau vào bệnh viện sao…”  

             Trái tim Bạch Nguyệt đập mạnh.  

             Bởi vì Triệu Dật không chỉ chen tới mà còn trực tiếp vươn tay ôm lấy cô.  

             Cả người Bạch Nguyệt cơ bản là nằm gọn trong ngực Triệu Dật.  

             Cô cho rằng Triệu Dật muốn “ăn sạch” mình, nhưng mà Triệu Dật lại không có động tác nào khác.  

             Cơ thể Bạch Nguyệt cứng ngắc. Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cô thân mật với một người đàn ông như vậy. Mặc dù hai người đều mặc quần áo, nhưng mà dù sao cũng chỉ là bộ đồ ngủ mỏng manh.  

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 459: Tên khốn kiếp!


Chương 459: Bí mật của chúng ta, không nói cho ai biết.  

             Trong lòng Bạch Nguyệt suy nghĩ lung tung, nhưng mà cho dù như thế nào đi nữa thì trái tim căng thẳng đang treo trên cao của cô coi như cũng có thể giải tỏa.  

             Cô rất lo lắng Triệu Dật sẽ trực tiếp đè mình xuống. Cô biết mình không thể chống lại Triệu Dật. Không phải thân thể không phản kháng mà là trái tim cô không thể phản kháng.  

             Cô vừa cảm thấy có lỗi với Diệp Thiến, hơn nữa đây còn đang ở nhà, em gái còn đang ngủ ở phòng bên cạnh.  

             Nếu thật sự gây ra tiếng động gì mà bị em gái nghe được, vậy thì không còn mặt mũi nào mà gặp người khác.  

             Bạch Nguyệt hít sâu hai cái để cho mình bình tĩnh lại. Vốn dĩ hôm nay cô cũng rất mệt mỏi, lại còn uống rượu nên sau khi thả lỏng tinh thần thì chậm rãi chìm vào giấc ngủ.  

             Trời vừa sáng, tiếng gà gáy to đã đánh thức Bạch Nguyệt.  

             Bạch Nguyệt mơ mơ màng màng tỉnh dậy. Cô cảm thấy có gì đó không đúng, theo bản năng vươn tay ra. Sau đó toàn thân đột nhiên run lên, lập tức mở mắt.  

             Cô nhìn thấy Triệu Dật ở phía đối diện cũng đang mở to mắt, ánh mắt có chút kỳ lạ nhưng lại mang theo vài phần trêu chọc mà nhìn cô.  

             Bạch Nguyệt giống như bị giật điện rụt tay lại, lúc này mới tỉnh táo. Bản thân cũng quên mất Triệu Dật vẫn còn đang ngủ cùng mình.  

             Mẹ ơi! Mình vừa làm cái gì vậy chứ?  

             Triệu Dật cũng không đùa giỡn với cô. Dù sao cũng đang là sáng sớm, đùa giỡn với cô chẳng phải là mình chịu tội sao?  

             Triệu Dật cầm đồng hồ ở đầu giường nhìn một chút, 6 giờ 40 phút sáng, sau đó quay lại trong chăn.  

             “Chưa đến 7 giờ. Con gà này gáy cũng đủ sớm. Chúng ta ngủ thêm một chút đi.”  

             Bạch Nguyệt ừ một tiếng, nhớ tới chuyện giao thừa, lập tức ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên: “Tối hôm qua mẹ tôi nói hôm nay có họ hàng đến thăm, xem như là ăn tết sớm. Hôm nay anh sẽ không đi chứ?”  

             Triệu Dật cười nói: “Cô muốn tôi đi sao?”  

             Bạch Nguyệt lắc đầu: “Đương nhiên là không có nha! Chẳng phải là tôi lo lắng anh công việc bận rộn sao?”  

             Triệu Dật khẽ cười nói: “Đúng lúc công ty của tôi cũng nghỉ, không có việc gì.”  

             Bạch Nguyệt nhẹ nhàng thở ra: “Vậy anh… ở lại một hai ngày nha!”  

             Triệu Dật bật cười: “Hôm nay nhà các cô ăn tết, đã diễn thì phải diễn cho tới, vậy ngày mai tôi sẽ đi. Tôi cũng nghĩ ở lại chơi thêm mấy ngày, nhưng mà ngủ như thế này rất khó chịu nha! Không chịu được!”  

             Bạch Nguyệt lập tức có hơi lúng túng và ngượng ngùng. Nhưng mà cô lại không có cách nào nói được. Nếu đây là ở Giang Châu thì có lẽ cô còn thoải mái một chút. Nhưng đây là ở nhà, cô cũng cảm thấy lực bất tòng tâm.  

             Đương nhiên cô biết Triệu Dật khó chịu. Dù là chưa ăn thịt dê nhưng cũng đã nhìn thấy dê chạy rồi!  

             Phòng ngủ con gái cũng nghiên cứu học tập giống như phòng ngủ của con trai, đương nhiên biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra…  

             Vừa rồi cô mơ mơ màng màng không phải đã nắm một cái sao?  

             Bây giờ vẫn còn sớm, hai người cuộn lại trong chăn thêm một lúc. Dù sao mùa đông khắc nghiệt, gió ngoài trời buổi sáng như thế này cũng giống như bị dao đâm thấu xương. Ở trong chăn ấm áp không thoải mái hơn sao?  

             Nhưng khi hai người ở gần nhau như vậy, lại còn vào buổi sáng, Triệu Dật lại càng đau khổ hơn.  

             Bạch Nguyệt nhìn dáng vẻ của Triệu Dật, trong lòng rất xấu hổ, lại tràn ngập cảm giác có lỗi.  

             Bạch Nguyệt đỏ mặt, im lặng một hồi, bỗng nhiên khẽ nói: “Triệu đại gia! Anh đến chỗ này của tôi đã xảy ra chuyện gì, chúng ta xem như đây là bí mật giữa hai chúng ta. Không nói cho ai biết, có được không?”  

             Triệu Dật ừ một tiếng: “Được!”  

        Bạch Nguyệt ngẩng đầu: “Thật sự không thể nói nha! Nếu không chắc Thiến Thiến sẽ hận chết tôi.”  

             Triệu Dật cười nói: “Được nha! Tôi cũng không phải kẻ ngốc. Chẳng lẽ còn tự tìm phiền phức cho mình sao?”  

             Bạch Nguyệt thở dài một hơi, cảm giác gò bó trong lòng giường như được thả lỏng. Cô cắn môi một cái, khẽ nói: “Một lời đã định!”  

             Triệu Dật hơi sững sờ nhìn khuôn mặt ửng hồng của Bạch Nguyệt, chợt hiểu ý tứ của Bạch Nguyệt. Hắn mỉm cười đưa tay nhéo má Bạch Nguyệt một cái, khẽ đáp: “Được! Đây là bí mật nhỏ giữa hai chúng ta.”  

             …  

             “Ha ha…”  

             Triệu Dật và Bạch Nguyệt đứng bên bồn rửa mặt súc miệng. Bạch Nguyệt điên cuồng đánh răng, Triệu Dật nhìn mà không nhịn được cười.  

             Khuôn mặt Bạch Nguyệt lập tức đỏ bừng, đánh Triệu Dật một cái thật mạnh.  

             Tên khốn kiếp!  



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom