Cập nhật mới

Dịch Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 660


CHƯƠNG 660

Tống Hân Nghiên điền địa chỉ, nhìn thấy số điện thoại của người nhận thì chợt dừng bút.

Ngoài phí chuyển phát nhanh bình thường, cô lại lấy thêm phiếu đỏ đưa cho nhân viên chuyển phát nhanh: “Không cần lưu số điện thoại, tôi gửi nặc danh, anh cứ đưa thẳng cho người làm mở cửa bên đó là được.”

Nhân viên chuyển phát nhanh nhận tiền và hàng rồi rời đi ngay.

Tống Hân Nghiên tới phòng tập boxing muộn hơn bình thường.

Suốt cả đường đi vào cũng như trong quá trình tập luyện, cô cứ có cảm giác bị người khác theo dõi.

Nhưng lúc cô quay người thì phía sau lại không có gì khác thường.

Cô chau mày, trong lòng thấp thỏm tập luyện xong thì đi thẳng vào phòng thay đồ.

Cô còn chưa tới cửa thì đột nhiên bị người nào đó xuất hiện bên cạnh, một tay che miệng cô một tay ôm lấy cô, cưỡng ép đưa cô vào nhà vệ sinh bên cạnh.

“Ầm!”

Cửa nhà vệ sinh bị đóng lại rồi khóa chốt.

Dường như trái tim của Tống Hân Nghiên cũng bị chấn động bởi âm thanh đó.

Kể từ lần trước bị Tưởng Tử Hàn cưỡng ép trong nhà vệ sinh, cô đã có bóng ma tâm lý đối với chuyện này.

Tống Hân Nghiên vừa hoảng loạn vừa ngỡ ngàng, giơ tay lên dùng kỹ thuật đánh boxing vừa mới học để ra đòn.

Đối phương đã có phòng bị từ trước, trong lúc vừa chặn vừa né đã hóa giải được chiêu thức của cô, còn nhốt cô vào lòng mình.

Hơi thở nam tính bá đạo quen thuộc xộc vào mũi, đầu óc của Tống Hân Nghiên choáng váng, lúc này mới nhìn rõ đối phương là Tưởng Tử Hàn.

Cô tức tối: “Tưởng Tử Hàn, khốn nạn! Anh bị bệnh đấy à, nghiện nhà vệ sinh rồi đúng không?”

Nét mặt của người đàn ông có hơi lo lắng, hốc mắt ửng đỏ, tròng trắng trong mắt còn gằn cả tia máu.

“Đi theo anh.” Giọng anh khàn nhưng kiên định: “Anh đã chuẩn bị vé máy bay xong rồi. Tống Hân Nghiên, chúng ta ra nước ngoài, tìm một nơi không có ai quen biết chúng ta rồi làm lại…

“Cút!”

Tống Hân Nghiên đẩy anh ra, giận dữ mắng nhiếc: “Anh bị thần kinh à, có bệnh thì đi tìm bác sĩ kê toa đi! Uống nhiều thì đi giải rượu! Ai muốn theo anh! Anh buông tôi ra ngay, anh còn dám làm loạn thì tôi cũng dám cá chết lưới rách với anh đấy.”

Tưởng Tử Hàn vẫn ôm chặt cô trong lòng, chiếc cằm căng cứng đặt lên đầu vai cô: “Chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được không?”

Anh dỡ bỏ tôn nghiêm cao ngạo của mình, dè dặt nói: “Chúng ta bỏ qua hết mọi chuyện của quá khứ đi rồi bắt đầu lại từ đầu. Hân Nghiên, người em yêu chính là anh, hoàn toàn không phải người đàn ông kia. Em đừng giận anh nữa, đừng gả cho Dạ Vũ Đình!”

Tống Hân Nghiên bị anh ôm đến mức ngạt thở, trái tim đang run rẩy.

Vất vả lắm vết thương mới đóng vảy một chút, giờ lại bị người ta xé rách cả sẹo mang theo da thịt.

Máu tươi chảy đầm đìa.

Hai mắt cô đỏ ngầu, tức giận đẩy Tưởng Tử Hàn ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 661


CHƯƠNG 661

Người đàn ông bị cô dùng sức đẩy ra nên đụng vào cánh cửa toilet.

Tống Hân Nghiên lạnh lùng nói: “Anh sai rồi! Tưởng Tử Hàn, những gì anh nói là chỉ chính anh đấy! Anh không yêu Sở Thu Khánh nhưng vẫn phải cưới cô ta. Anh coi mình như một món hàng trong giao dịch, nhưng tôi thì không! Tôi cam tâm tình nguyện gả cho Dạ Vũ Đình.”

Cô lạnh lùng nhìn anh, vừa cảm thông vừa thương hại: “Anh thật sự khiến tôi cảm thấy vừa thương hại vừa buồn nôn! Chúng ta khác nhau, tôi không coi hôn lễ của mình là thẻ cược. Người mà tôi muốn lấy là người đàn ông mà tôi cân nhắc kỹ lưỡng, là người đàn ông chắc chắn sẽ đối xử tốt với tôi. Đời này của tôi mù quáng một lần là đủ rồi. Không cần biết tương lai ra sao, tôi tin Dạ Vũ Đình chắc chắn sẽ không để tôi vất vả, sẽ không làm tôi buồn. Trong tim và trong mắt anh ấy đều chỉ có mình tôi…”

Lời nói của Tống Hân Nghiên như con dao tẩm độc, bỗng chốc khoét vào trái tim của Tưởng Tử Hàn.

Hơi thở của anh dồn dập, lửa giận cuộn trào trong đôi mắt giăng đầy tơ máu.

Nhìn đôi môi mấp máy không ngừng của cô, anh không nhịn nổi nữa, kéo cô vào lòng rồi cúi đầu hôn mạnh lên.

Anh muốn ngăn lại những lời mình không muốn nghe.

“Ưm!”

Tống Hân Nghiên vùng vẫy từ chối.

Nhưng chẳng thấm vào đâu hết.

Cô tức đến run cả người, há miệng cắn nát bờ môi của anh.

Mùi máu tanh đầy kích thích cứ thế lan tỏa khắp khoang miệng của cả hai, kích thích thần kinh đang phát cuồng của họ.

Một nụ hôn như một cuộc tàn sát giữa dã thú với nhau.

Máu tanh, thô bạo.

Mãi đến khi cả hai sắp không thở nổi nữa, Tưởng Tử Hàn mới buông cô ra.

Anh cũng chẳng màng đến tơ máu thấm trên khoé môi, đột nhiên áp khuôn mặt đỏ bừng của cô vào vòng tay mình, ngăn ánh mắt thù hận và quyết tuyệt của cô.

“Tống Hân Nghiên, anh cho em thêm cơ hội cuối cùng. Đi theo anh, anh sẽ không tính toán chuyện trước đây em lợi dụng và lừa gạt anh. Anh cũng sẽ dùng hành động thực tế bù đắp tất cả những gì mà anh nợ em. Nhưng nếu ở lại đây, em sẽ không chịu nổi cuồng phong bão táp sau này đâu!”

Tưởng Tử Hàn thở hổn hển, giống như dã thú cận kề suy sụp, vừa bất chấp lại vừa hèn mọn: “Đi theo anh, chúng ta bắt đầu lại từ đầu!”

“Nằm mơ đi!”

Tống Hân Nghiên cắn chặt răng: “Đừng nói là cuồng phong bão táp, cho dù là sấm sét giáng xuống, lập tức đánh chết tôi ngay tại đây thì tôi cũng sẽ không đi theo anh! Tưởng Tử Hàn, cả đời này tôi sẽ không có bất cứ dính dáng gì tới anh hết, tôi ghê tởm!”

Cô vừa kiên quyết vừa mạnh mẽ đẩy anh ra, đứng ở góc xa nhất, trợn mắt nghiến răng: “Nếu như nói trước đây tôi còn hơi tiếc nuối, nhưng sau khi xảy ra chuyện trong nhà vệ sinh hôm đó, giữa tôi và anh chỉ có thù hận và nỗi nhục anh để lại cho tôi thôi! Bây giờ, hoặc là anh giết tôi, hoặc là để lại chút tôn nghiêm cho tôi, cút!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 662


CHƯƠNG 662

Vẻ mặt của Tưởng Tử Hàn như mây đen kéo đến, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, chỉ ước gì nhét cô vào bụng.

Tống Hân Nghiên điên cuồng tàn nhẫn nói: “Anh đường đường là tổng giám đốc của Tưởng Thị mà lại bắt cóc cưỡng bức phụ nữ từng sinh con và ly hôn trong nhà vệ sinh, anh có biết xấu hổ không? Lần trước tôi nhịn, nhưng cũng cảm ơn anh đã khiến tôi hoàn toàn buông bỏ. Nhưng sau này anh còn dám làm loạn, tôi lập tức báo cảnh sát. Cho dù phải cược mọi thứ, danh tiếng bị hủy hoại, táng gia bại sản, chết không có chỗ chôn, tôi cũng phải kiện loại người không biết xấu hổ như anh. Cho dù không thể kiện được anh thì cũng phải làm anh buồn nôn!”

Câu nào cũng tràn ngập ý hận thù.

Sự lạnh lùng và hận thù trong mắt Tống Hân Nghiên giống như một con dao tẩm độc, đâm thẳng từng nhát vào trái tim của Tưởng Tử Hàn.

Anh muốn cứu vãn như vậy, đã gạt bỏ hết tôn nghiêm và cả sĩ diện.

Rõ ràng là cô làm trái tim anh xao xuyến trước, cũng là cô lừa anh.

Anh đều có thể tha thứ, có thể quên đi và buông bỏ mọi thứ, bắt đầu lại với cô. Tại sao cô lại không thể cho anh một cơ hội chứ?

Chỉ vì sơ xuất của anh khiến mẹ anh thừa cơ làm tổn thương đến con của họ thôi ư?

Vẻ đau lòng cùng dịu dàng trong mắt của Tưởng Tử Hàn dần biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng và cường thế.

Bàn tay để bên hông vô thức siết chặt thành nắm.

“Được!” Anh cười khẽ, giọng khàn âm trầm: “Tống Hân Nghiên, tôi cho em cơ hội, con đường này là do em tự chọn, tuyệt đối đừng hối hận.”

Anh quay người, mở khoá cửa sau lưng, quay lưng nói với cô: “Nếu em hối hận rồi tới cầu xin tôi thì hãy chuẩn bị tinh thần không ngóc đầu lên nổi đi!”

Anh nói xong liền dứt khoát rời đi, quanh người tỏa ra cảm giác ớn lạnh đáng sợ.

Cả người của Tống Hân Nghiên như thể bị rút kiệt sức lực, hai chân nhũn ra, cơ thể không kiểm soát được dựa vào tường ngồi xổm xuống.

Hai tay cô ôm đầu gối, vùi mặt vào đó, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống quần áo cô.

“Tống Hân Nghiên… không sao hết… sau này anh ta đã không còn xuất hiện trong cuộc sống của mày nữa rồi. Qua ngày mai, sau khi mày kết hôn với Dạ Vũ Đình, mày sẽ có cuộc sống mới, sẽ hoàn toàn quên đi mối tình hoang đường, gút mắc đã sai ngay từ đầu kia…”

Có cuộc sống mới! Có thân phận mới! Có cuộc đời mới!

Nhưng tại sao trong lòng lại đau thế này, đau đến mức dường như chỉ thở thôi cũng trở nên khó khăn.



Ban đêm, tại Cashbox.

Lúc ba người Cố Vũ Tùng, Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo tới phòng VIP, rượu vang trước mặt của Tưởng Tử Hàn đã vơi đi hơn nửa chai.

Ba người đánh mắt nhìn nhau.

Cố Vũ Tùng thu lại vẻ lưu manh cà lơ phất phơ, cẩn thận ngồi xuống: “Anh… anh Hàn, không phải nói ngày mai đăng ký kết hôn gì à, sao còn ra ngoài uống rượu vậy?”

“Cút!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 663


CHƯƠNG 663

Cố Vũ Tùng: “…”

Tưởng Tử Hàn cũng không thèm đếm xỉa đến ba người họ, hết ly này tới ly khác, uống như uống nước lọc vậy.

Nhìn tư thế uống rượu này, Cố Vũ Tùng không dám nói thêm gì nữa, xoa xoa mũi rồi lặng lẽ nhích ra xa một chút.

Anh ta đặc biệt tới đây chúc mừng anh, đám anh em muốn tạo cảm giác nghi thức, kết quả như vậy đây à?

Cố Vũ Tùng liếc nhìn hai người kia.

Hai người cũng tỏ ra bất lực.

Lục Minh Hạo thúc khuỷu tay Tô Thần Nam bên cạnh, nói nhỏ: “Anh Nam, nghĩ cách gì đi. Lúc trước lão Tưởng kỷ luật lắm mà, vì làm bác sĩ đúng mực mà gần như không động tới rượu, thuốc lại càng không. Nhưng lần này trở về, thuốc và rượu…”

“Tôi còn có thể làm gì?” Tô Thần Nam xoè tay: “Muốn tháo chuông phải cần người buộc chuông, trừ khi chính cậu ta nghĩ thông suốt, chứ người khác không giúp được chuyện này đâu.”

Đang lúc ba người chẳng biết phải làm sao thì chiếc điện thoại Tưởng Tử Hàn vứt trên bàn chợt vang lên.

Có cuộc gọi video.

Hai mắt Lục Minh Hạo sáng rực: “Là Minh Trúc.”

Cậu ta cầm lên, nghe máy thay anh rồi đưa điện thoại cho Tưởng Tử Hàn.

Gương mặt nhỏ ngoan ngoãn của Tưởng Minh Trúc xuất hiện trên màn hình.

Cô nhóc híp mắt nhăn mặt, rõ ràng là rất vui vẻ nhưng lại cố tình xụ mặt.

Cô bé quơ đồ chơi mới trong tay trước ống kính: “Này lão Tưởng, có phải ba lặng lẽ tặng quà trước cho con không thế? Gì mà trẻ con vậy, búp bê Barbie là đồ chơi mà con nít mới chơi thôi, con đã bốn tuổi rồi. Rồi còn cả cái này…”

Tưởng Minh Trúc cầm tấm thiệp chúc mừng có viết ‘Bé con, sinh nhật vui vẻ!’.

Cô nhóc hơi nhíu mày, thở dài: “Lần sau ba có thể tốn thêm chút tâm tư được không? Thẳng nam như ba thế này có thể tìm được vợ đúng là phải dùng hết vận may của kiếp sau luôn đấy…”

Cô bé trong ống kính líu lo không ngừng quở trách ông ba già của mình.

Tưởng Tử Hàn vốn dĩ đang ỉu xìu rũ rượi ngồi trên sofa bỗng dưng ngồi thẳng người dậy.

Anh giật điện thoại trong tay của Lục Minh Hạo, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào nét chữ quen thuộc trên tấm thiệp đang đung đưa trong màn hình.

Hôm sau.

Ngày 18 tháng 10, đại cát, thích hợp để kết hôn .

Để chuẩn bị đi đăng ký kết hôn, Tống Hân Nghiên chọn một chiếc sườn xám màu đỏ đậm cùng một chiếc áo khoác dài màu trắng.

Đang lúc chuẩn bị thay đồ, một tượng Phật bằng ngọc bích từ trong bộ đồ rơi ra.

Tượng Phật úp xuống, để lộ ra một chữ “Thanh” nhỏ được khắc trên lưng tượng.

Đó là trang sức bằng ngọc bích mà ông nội đã cho cô khi hấp hối.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 664


CHƯƠNG 664

Tống Hân Nghiên nhấc ngọc Phật lên, nhẹ nhàng xoa lên chữ “Thanh” đằng sau lưng.

Đây là thứ mà mẹ đã để lại cho cô, nhưng mãi đến lúc này cô vẫn không biết ba mẹ ruột của mình là ai.

Giá như ông nội vẫn còn sống…

Đang lúc buồn bã, giọng nói ấm áp của Dạ Vũ Đình vang lên từ phía sau.

“Em sao thế? Không thích quần áo sao?”

Tống Hân Nghiên quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông đang đứng thẳng người ở đó, cô kinh ngạc hỏi: “Anh tự lên lầu à?”

Dạ Vũ Đình mỉm cười gật đầu: “Gần đây anh vẫn luyện tập để hôm nay có thể cho em một bất ngờ. Nhưng nếu không chống nạng thì không đứng lâu được.”

Tống Hân Nghiên vội vàng đỡ anh ta ngồi xuống một bên: “Chúc mừng chúc mừng anh nha, không bao lâu nữa là có thể đi đứng bình thường rồi.”

“Chúng ta cùng vui, có thể nói là song hỷ lâm môn nữa kìa.”

Nụ cười của Tống Hân Nghiên hơi cứng lại một chút.

Đáy mắt Dạ Vũ Đình sâu thẳm, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.

Anh ta nhìn thấy khối ngọc trong tay cô: “Thì ra em thích ngọc à, ngoài nhẫn ra anh vẫn chưa tặng em trang sức nào hết, đợi đi đăng ký kết hôn về, chúng ta cùng nhau đi chọn một bộ trang sức bằng ngọc.”

Tống Hân Nghiên xoa khối ngọc trong tay: “Không cần đâu, em không hay đeo trang sức. Ngọc bội này là do ông nội để lại cho em, ông còn nói đây là do mẹ ruột của em để lại.”

Giọng Dạ Vũ Đình dần ấm áp hơn: “Vậy em đã có tin tức gì về bà ấy chưa?”

Tống Hân Nghiên lắc đầu.

Dạ Vũ Đình ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Anh có quen vài người bạn chơi ngọc, họ rất hay nghiên cứu về những thứ này. Để khi nào có cơ hội, anh thử nhờ họ xem thử xem, biết đâu lại có thể tìm ra nguồn gốc của ngọc Phật này.”

Tống Hân Nghiên thất vọng nói: “Vô ích thôi, trước đây em cũng đã hỏi các chuyên gia liên quan đến phương diện này rồi nhưng không có chút thông tin hữu ích nào cả.”

“Cứ hỏi thêm xem sao, dù sao hỏi thêm mình cũng chẳng mất mát gì mà.” Dạ Vũ Đình nắm tay Tống Hân Nghiên, trìu mến nói: “Hân Nghiên, nếu em yên tâm thì hãy giao nó cho anh, để anh mang đi hỏi giúp em.”

Tống Hân Nghiên cắn môi, xoay người lôi ra những tấm ảnh cũ của mẹ cô.

Hôm nay bọn họ sẽ đi đăng ký kết hôn.

Làm xong giấy chứng nhận kết hôn thì đã là một gia đình theo đúng nghĩa rồi, còn có gì để không yên tâm chứ.

Cô đưa ảnh chụp cùng ngọc Phật cho anh ta: “Vậy thì phiền bạn anh rồi.”

Dạ Vũ Đình cưng chiều, dịu dàng nhéo gò má của cô: “Anh là ai chứ? Anh là chồng em đó, là người muốn đi cùng em cả đời, bạn anh cũng chính là bạn em, phiền với không phiền gì chứ.”

Giọng anh ta hơi khàn, ý tứ sâu xa cảnh cáo: “Về sau còn khách sáo như vậy là anh phạt em đấy.”

Tống Hân Nghiên đỏ mặt, vội vàng cầm đồ vào phòng chứa quần áo.

Thu dọn đồ đạc xong, cả hai xuống nhà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 665


CHƯƠNG 665

Lúc đi xuống cầu thang, Tống Hân Nghiên vô thức đưa tay giúp Dạ Vũ Đình nhưng lại bị anh ta nhẹ nhàng đẩy ra.

Anh ta một tay chống nạng, tay kia vịn vào lan can, cẩn thận đi từng bậc thang một: “Không cần. Anh muốn từ từ làm quen. Em cứ giúp anh vậy thì biết đến bao giờ anh mới có thể đi lại bình thường như trước được đây?”

Tới lúc xuống hết cầu thang, Dạ Vũ Đình đã mồ hôi nhễ nhại, thở không ra hơi.

Anh ta đặt nạng xuống, quay người lại, mỉm cười rồi mở rộng vòng tay về phía Tống Hân Nghiên đang ở trên cầu thang: “Hân Nghiên, cứ nghĩ đến việc sắp đi đăng ký kết hôn cùng em là anh lại vui vẻ không nhịn nổi.”

Anh ta giương giọng: “Quý cô Tống Hân Nghiên, em có thật sự bằng lòng gả cho anh không?”

Tống Hân Nghiên sửng sốt.

Đôi môi người đàn ông nhếch lên, đôi mắt anh ta trong veo, sự vui mừng như muốn lan truyền đến mọi thứ xung quanh.

Trái tim của Tống Hân Nghiên dường như bị nụ cười đó đánh trúng, mềm nhũn.

Cô khẽ cười, bước xuống mấy bậc thang cuối cùng rồi ngập ngừng tiến lên.

Dạ Vũ Đình lập tức siết chặt vòng tay, ôm cô vào lòng.

“Anh sẽ cho em hạnh phúc, sẽ chiều chuộng em suốt đời.”

Anh ta thì thầm vào tai cô.

Sống lưng của Tống Hân Nghiên sượng cứng lại, cô buộc bản thân phải thả lỏng, đứng khựng ở đó không cử động.

Cô lặng lẽ rút người ra: “Đi thôi, muộn thêm chút nữa là lỡ giờ lành mất!”



Có rất nhiều người trong ủy ban.

Tống Hân Nghiên vừa xuống xe đã nhìn thấy Sở Thu Khánh giữa dòng người đến đi tấp nập.

Gió thu mát mẻ.

Cô ta trang điểm tinh tế, mặc một chiếc váy hồng hở vai rất sang trọng, bóng dáng mảnh mai yêu kiều đứng đó trông vô cùng nổi bật.

Sở Thu Khánh cũng nhìn thấy Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình bước xuống xe.

Đáy mắt cô ta hiện lên vẻ sắc bén, đi về phía hai người, mỉm cười bắt chuyện: “Cậu ba Dạ, thật trùng hợp.”

Sau đó cô ta xoay người sang nhìn Tống Hân Nghiên, vẻ mặt dịu dàng vô hại: “Ban đầu còn tưởng chỉ có tôi cảm thấy hôm nay là ngày đặc biệt thôi, không ngờ cô cũng chọn sinh nhật của Minh Trúc để đi lãnh giấy đăng ký kết hôn.”

Dạ Vũ Đình cau mày.

Hôm nay là sinh nhật của Tưởng Minh Trúc ư?

Sở Thu Khánh nhìn thấy phản ứng trong mắt của Dạ Vũ Đình, giả bộ kinh ngạc: “Cậu Dạ không biết sao?”

Cô ta vội vàng che miệng lại: “Xin lỗi, tôi không biết hai người…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 666


CHƯƠNG 666

“Nói đủ rồi thì câm miệng đi!”

Tống Hân Nghiên cắt ngang: “Cô Sở vẫn nên bỏ cái thói tự mình đa thích thích xen vào chuyện của người khác đi, có phải cô quên mất chuyện tôi đã giúp cô quay lại rồi giấu đoạn video kia rồi đó chứ?”

Dạ Vũ Đình trìu mến nắm tay Tống Hân Nghiên rồi nói với Sở Thu Khánh: “Cô Sở hiểu lầm rồi! Tháng này chỉ có hai ngày tốt, nếu không phải hôm nay thì phải đợi rất lâu mới đến ngày còn lại. Tôi hơi sốt ruột nên mới chọn ngày hôm nay. Cô Sở có thời gian như vậy sao không về nhà giục anh chồng sắp cưới của mình đi. Để cô dâu đợi ở cửa ủy ban vào ngày đăng ký kết hôn là thiếu giáo dục lắm đấy.”

Trong lòng Sở Thu Khánh thoáng sững sờ.

Dạ Vũ Đình mỉm cười với cô ta, cầm tay Tống Hân Nghiên đi tiếp.

Sở Thu Khánh nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người, thở không ra hơi.

Rốt cuộc Tống Hân Nghiên là loại quỷ ma gì mà có thể khiến Dạ Vũ Đình khăng khăng che chở cho cô ta như vậy chứ!

Sở Thu Khánh lấy điện thoại ra, gọi điện cho Tưởng Tử Hàn nhưng bị bên kia tắt máy.

Trái tim Sở Thu Khánh giật thót, cảm giác bất an từ trong lòng lan ra khắp cả người.

Chúc Minh Đức vừa hay gọi đến.

Sở Thu Khánh thở phào nhẹ nhõm, vội vàng trả lời: “Thư ký Chúc, Tử Hàn anh ấy…”

“Cô Sở, xin lỗi cô, đột nhiên sếp không đến được. Cô cứ về trước đã nhé, để lại thông tin rồi tôi thu xếp người làm luôn. Phía ủy ban tôi sẽ qua chào hỏi, cô không cần phải trực tiếp đến nữa.”

Sắc mặt Sở Thu Khánh tái đi, hai tay vô thức siết chặt: “Thư ký Chúc chưa từng kết hôn nên chắc là không biết, khi đăng ký kết hôn cần chụp ảnh tuyên thệ.”

Chúc Minh Đức vẫn bình tĩnh: “Vậy thì không còn cách nào nữa rồi. Sếp uống say đến bất tỉnh nhân sự, trước khi say anh ấy đã ra lệnh như thế, một là làm kiểu vậy, hai là không làm nữa, để cô tự lựa chọn.”

Sở Thu Khánh nghiến chặt răng, vài giây sau cô ta mới bật ra được vài chữ từ kẽ răng: “Được rồi, tôi sẽ gửi thông tin qua!”

Cúp điện thoại, cô ta âm u nhìn về phía cửa ủy ban.

Tưởng Tử Hàn, Tống Hân Nghiên!

Được lắm!

Nỗi nhục ngày hôm nay, Sở Thu Khánh cô ta nhớ kỹ!



Quan hệ của gia đình họ Dạ rất tốt.

Hai người vừa bước vào đã có người đặc biệt tiếp đãi, một lúc sau, sổ đỏ vẫn còn nóng được giao cho hai người.

Tống Hân Nghiên lật xem tờ giấy đăng ký kết hôn, sững sờ nhìn bức ảnh hai người tựa vào nhau bên trong đó.

Cách đây không lâu, giấy đăng ký kết hôn của cô là ảnh chụp cùng một người khác, hiện tại…

Tống Hân Nghiên đột nhiên sửng sốt, tự đập mạnh vào đầu mình.

Tống Hân Nghiên, mày còn suy nghĩ vớ vẩn cái gì thế.

Vai cô chợt bị ai đó kéo lại, trên mặt bỗng truyền đến cảm giác có gì đó mềm mềm chạm nhẹ vào má cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 667


CHƯƠNG 667

“Vợ à.” Giọng nói ấm áp của người đàn ông vang lên bên tai.

Tống Hân Nghiên sững người, hơi mất tự nhiên mà quay đầu lại, kéo dãn khoảng cách giữa hai người.

Nhìn đôi mắt ảm đạm của người đàn ông, cô nhất thời cảm thấy áy náy: “Em xin lỗi, em… em vẫn có chút không thoải mái.”

“Không sao đâu.” Dạ Vũ Đình cưng chiều mỉm cười: “Từ từ sẽ quen cả thôi.”

Anh ta nắm lấy bàn tay đeo nhẫn kim cương của cô, cả hai đan mười ngón tay vào nhau.

Cặp nhẫn đôi đan xen với nhau, cảnh đẹp ý vui.

Tống Hân Nghiên nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người, trong lòng không khỏi khó chịu, nhưng vẫn tự nhủ bản thân phải dần quen đi!

Cô hơi do dự một lát, sau đó lấy điện thoại di động ra chụp ảnh nhẫn kim cương của hai người, còn chụp lại cả hai tấm giấy đăng ký kết hôn rồi đăng hai tấm hình lên trang cá nhân.

– Chúc phúc cho chúng tôi nhé!

Trên đường trở về, sau khi Dạ Vũ Đình trả lời điện thoại xong, anh ta có vẻ hơi do dự: “Hân Nghiên, ba anh biết hôm nay chúng ta đi đăng ký kết hôn nên đã sắp xếp một bữa cơm gia đình để chúc mừng, tối nay chúng ta về ăn cơm nhé.”

Tống Hân Nghiên hơi ngạc nhiên.

Cô từng gặp ba của Dạ Vũ Đình một lần, thành thật mà nói thì trông ông ta không giống một người nhiệt tình đến vậy.

Hơn nữa, cách đối xử của nhà họ Dạ đối với cô…

Dạ Vũ Đình duỗi tay ra, nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình rồi gỡ từng ngón tay đang nắm chặt ra, giúp cô thả lỏng: “Đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ không để bọn họ làm tổn thương em đâu.”

Năm ngón tay cô dần tách ra, anh đưa những ngón tay của mình xen vào, mười ngón đan nhau: “Mẹ và em gái anh… là do họ chưa hiểu em thôi, chờ đến khi tiếp xúc nhiều hơn, họ nhất định sẽ thích em.”

Tống Hân Nghiên cụp mắt: “Xin lỗi vì đã làm anh khó xử. Em biết, vì để em có thể hòa hợp với gia đình mà anh đã phải làm rất nhiều thứ ở trước mặt bọn họ, cảm ơn anh.”

Dạ Vũ Đình siết chặt bàn tay đang nắm tay cô: “Chúng ta là vợ chồng, là người một nhà theo đúng nghĩa, sau này đừng khách sáo với anh như thế, xa cách lắm.”

Nhìn thấy bàn tay của mình bị anh ta nắm chặt, ánh mắt Tống Hân Nghiên thoáng động, cơ thể cô vô thức căng thẳng đến cứng đờ, chợt có suy nghĩ muốn rút tay ra.

May là vào lúc này, điện thoại của Dạ Vũ Đình lại vang lên, cuối cùng anh cũng buông tay để nghe điện thoại.

Tống Hân Nghiên vô thức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thu tay lại rồi vòng tay ôm ngực, dịch người dựa vào cửa ở bên hông, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau khi Dạ Vũ Đình trả lời điện thoại xong, định nắm tay Tống Hân Nghiên một lần nữa thì nhìn thấy cảnh tượng như thế.

Đôi mắt anh ta chớp nhoáng vẻ lạnh lùng, sau đó thu tay lại như không có chuyện gì xảy ra.



Đêm đến.

Tại nhà họ Dạ.

Dạ Khải Trạch dặn dò người làm nhà mình: “Tống Hân Nghiên là người Hải Thành, đây là lần đầu tiên trở về đây với tư cách là con dâu của nhà họ Dạ, nhớ nấu ăn theo khẩu vị của bên kia một chút.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 668


CHƯƠNG 668

“Vâng thưa ông.”

Người làm cung kính đáp rồi vội vàng trở lại phòng bếp.

Vợ Chu Ngọc Trân của Dạ Vũ Thành xách theo quà gặp mặt Tống Hân Nghiên đi vào cửa, nhìn thấy Dạ Khải Trạch trong phòng khách thì có chút sững sờ, vội vàng gọi: “Ba.”

Cô ta là một người phụ nữ rất có khí chất.

Mặt mày ôn nhu, toát lên khí chất đoan trang của người đã yên bề gia thất.

Dạ Khải Trạch gật đầu, liếc mắt nhìn về phía sau cô ta: “Sao không đưa đứa nhỏ về theo?”

Chu Ngọc Trân cười khẽ giải thích: “Ban đầu cũng định về đấy ạ, nghe nói sắp được gặp cô ba làm thằng bé vui vẻ cả ngày. Nhưng đến buổi tối thằng bé lại thấy hứng thú với một khoá học, vậy là không tới nữa. Hôm nào cuối tuần con đưa thằng bé về sau vậy…”

Dạ Khải Trạch cau mày, mở tạp chí tài chính trong tay ra đọc, không nói thêm câu nào.

Chu Ngọc Trân cũng biết ý không nói nữa, đặt đồ xuống rồi vào phòng bếp phụ giúp.

Trên lầu.

Dạ Như Tuyết và Lâm Tịnh Thi dựa vào lan can, nhìn xuống cầu thang.

Dạ Như Tuyết bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng, giọng nói chua ngoa: “Ba bị sao vậy? Ông ấy chấp nhận Tống Hân Nghiên dễ dàng vậy luôn ạ? Nghe giọng điệu vừa rồi thì hình như ông ấy hơi coi trọng chị ta thì phải.”

Lâm Tịnh Thi hừ lạnh: “Người phụ nữ kia chính là một con hồ ly, tâm cơ đầy mưu mô, không biết chừng đã sớm giở trò làm lung lay ba người bọn họ nhân lúc chúng ta không biết đấy. Đi, đi xuống đi, mẹ muốn xem lát nữa cô ta sẽ dùng thủ đoạn gì!”

Dạ Vũ Đình và Tống Hân Nghiên trở về nhà họ Dạ rất đúng lúc.

Gia đình quây quần đông đủ bên bàn ăn.

Dạ Vũ Đình long trọng giới thiệu Tống Hân Nghiên một lần nữa.

Nét mặt của Dạ Khải Trạch chợt dịu dàng hiếm thấy, ông ta mỉm cười nhìn về phía Tống Hân Nghiên: “Đều là người nhà với nhau, con đừng khách sáo. Vũ Đình nói con rất biết thưởng thức, các món ăn trên bàn này đều được đặc biệt làm theo sở thích của con, con ăn thử xem có thích hay không?”

Chu Ngọc Trân cười trêu ghẹo: “Ba rất coi trọng vợ chồng em ba đấy, hồi đó con vào nhà cũng không được đãi ngộ như thế này đâu.”

Dạ Khải Trạch hờ hững nói: “Hôm nay là ngày thằng ba và Hân Nghiên lấy giấy chứng nhận kết hôn, vốn là tiệc ăn mừng cho hai đứa nó, đương nhiên phải lấy hai đứa nó làm chính rồi, mấy người khác tạm chấp nhận chút đi.”

Nụ cười của Chu Ngọc Trân vẫn không thay đổi: “Đây là lần đầu con thấy ba quan tâm tới người khác như vậy đấy.”

Một câu nói khiến sắc mặt tất cả người ngồi trên bàn ăn đều thay đổi.

Dạ Vũ Thành khẽ liếc nhìn vợ rồi nâng ly: “Hân Nghiên, chào mừng em đến với đại gia đình của chúng ta.”

Dạ Khải Trạch cũng cầm ly rượu trước mặt lên.

Lâm Tịnh Thi và Dạ Như Tuyết tuy rằng bất mãn nhưng cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Dạ Khải Trạch nói: “Hôm nay là tiệc gia đình, vốn nên có mặt của tất cả mọi người. Nhưng con trai nhà thằng cả lại bận đi học, thằng hai thì đang ở nước ngoài nên không về kịp. Có điều, hai đứa cứ yên tâm, khi nào tổ chức hôn lễ nhất định sẽ đầy đủ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 669


CHƯƠNG 669

“Cảm ơn ba.” Dạ Vũ Đình nở nụ cười ấm áp.

Tống Hân Nghiên cũng cầm ly lên: “Con cảm ơn bác.”

“Em vẫn gọi là bác à?” Chu Ngọc Trân mỉm cười nhắc nhở.

Tống Hân Nghiên liếc nhìn Dạ Vũ Đình, mặt đỏ bừng.

Việc sửa cách gọi này…

Dạ Vũ Đình cưng chiều: “Chờ đến hôn lễ ba mẹ cho lì xì thì sửa miệng sau, chưa đưa bao lì xì thì chưa cần sửa.”

Tống Hân Nghiên còn chưa trả lời, Dạ Khải Trạch đã cười hiền mà nói tiếp: “Được! Đến hôn lễ rồi hẵng sửa!”

“Con cảm ơn!” Tống Hân Nghiên lại cảm ơn.

Trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hai người nâng ly hướng kính rượu với những người nhà họ Dạ.

“Ba mẹ, con và Hân Nghiên kính hai người. Mẹ, trước đây là con chưa phối hợp tốt nên đã gây ra hiểu lầm giữa mẹ và Hân Nghiên, cũng khiến mẹ cảm thấy tủi thân. Con trai xin lỗi mẹ.”

Lâm Tịnh Thi chứng kiến cảnh con trai mình chấp nhận cúi đầu vì người phụ nữ khác, trong lòng lại càng nổi giận hơn.

Nhưng rõ ràng chồng bà ta đã ủng hộ Tống Hân Nghiên.

Trước mặt chồng, bà ta cũng không dám mặt sưng mày xỉa, chỉ có thể ôm hận trong lòng mà uống rượu bọn họ kính.

Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình cũng một hơi uống cạn rượu trong ly.

Sau khi rót thêm rượu, cả hai quay lại nhìn Dạ Vũ Thành và Chu Ngọc Trân.

“Anh cả, chị dâu, bọn em kính hai người.”

Dạ Vũ Thành nhìn Tống Hân Nghiên bằng ánh mắt sâu xa, gật đầu rồi uống cạn rượu trong ly.

Chu Ngọc Trân lấy ra một hộp trang sức: “Đây là lần đầu tiên chị gặp em dâu, cũng không có gì quý giá đem tặng nên đã đi chọn cho em một chiếc lắc tay, hy vọng em dâu thích.”

Lắc tay được lấy ra khỏi hộp trang sức.

Đó là một chiếc lắc tay bằng bạch kim được đính những viên hồng ngọc bên trên, nhìn qua trông rất sang trọng.

Chu Ngọc Trân mở khóa chiếc lắc, mỉm cười dịu dàng nhìn Tống Hân Nghiên: “Em dâu, để chị đeo cho em.”

Chiếc vòng tôn lên làn da trắng sứ của cô, rực rỡ đến loá mắt.

“Thật đẹp, cảm ơn chị dâu.” Tống Hân Nghiên hào phóng cảm ơn rồi nhận lấy.

Dạ Như Tuyết bực bội khịt mũi, đánh mắt đi chỗ khác.

“Nhã Tịnh, anh ba và chị dâu kính em.” Dạ Vũ Đình nhìn em gái.

Dạ Như Tuyết hờ hững nói: “Hai ngày nay em bị cảm nên không uống được.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 670


CHƯƠNG 670

“Cạch!”

Dạ Khải Trạch gác đũa lên bát.

Âm thanh va chạm không lớn nhưng lại cực kỳ chói tai.

Cả phòng ăn lập tức lặng ngắt.

Dạ Khải Trạch lạnh lùng nhìn con gái: “Xin lỗi anh ba và chị dâu đi!”

Dạ Như Tuyết co rụt người lại, trong mắt ẩn chứa uất ức và tức giận, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời: “Anh ba, chị dâu, em xin lỗi.”

Đôi mắt cô ta đỏ hoe, nước mắt chực chờ rơi xuống: “Nhưng em bị cảm đang phải uống thuốc. Bác sĩ dặn em tránh hút thuốc và uống rượu.”

Lâm Tịnh Thi vốn đã không thích Tống Hân Nghiên, càng không thể để con gái chịu oan ức: “Đang yên đang lành ông phát cáu cái gì thế? Con gái đang bị bệnh đã khó chịu rồi còn ép con nó uống. Tiệc gia đình cái gì, này đâu giống gia đình, con dâu của thằng ba là người nhà họ Dạ, vậy con gái ruột của ông còn chưa lấy chồng đã không phải là người nhà họ Dạ nữa rồi sao?”

Vợ chồng Dạ Vũ Thành cụp mắt xuống.

Mặt Dạ Vũ Đình hơi biến sắc.

Đôi môi hồng của Tống Hân Nghiên khẽ mím nhẹ, ngồi không tự nhiên trúng đạn.

Thật ra cô đã sớm có dự cảm chuyện này rồi.

Điều cô không ngờ tới nhất chính là sự thiện ý đột xuất của Dạ Khải Trạch đối với cô.

Sắc mặt Dạ Khải Trạch sầm sì, lạnh lùng nhìn vợ con đang ngồi trên bàn, nghiêm nghị nói: “Tôi không quan tâm trước kia các người nghĩ như thế nào, nhưng từ hôm nay, Hân Nghiên đã là vợ của Vũ Đình, là con dâu của nhà họ Dạ chúng ta. Đã bước vào cổng nhà họ Dạ thì chính là người nhà họ Dạ. Toàn bộ trên dưới nhà họ Dạ mà dám có ý nghĩ gì khác, tôi không biết thì thôi, tôi mà đã biết thì đừng trách tôi không khách khí. Đến lúc đó cũng đừng nói tôi không chừa lại chút thể diện cho các người.”

Cả nhà ăn chìm vào im lặng.

Dạ Khải Trạch cố ý liếc vợ để cảnh cáo: “Tôi ghét nhất là người trong nhà kiếm chuyện với nhau, nhớ cho kỹ!”

“Vâng thưa ba.” Hai vợ chồng Dạ Vũ Thành lập tức đáp.

“Bọn con biết ạ.” Dạ Vũ Đình nắm tay Tống Hân Nghiên, lên tiếng.

“Con hiểu rồi.” Dạ Như Tuyết tủi thân rụt vai lại, gượng gạo đồng ý.

Sắc mặt Lâm Tịnh Thi hết sức khó coi.

Cái liếc mắt kia của Dạ Khải Trạch dường như đang cố tình cảnh cáo bà ta.

Nhưng cũng đã kết hôn với Dạ Khải Trạch cả mấy chục năm, bà ta biết rằng mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.

Có điều, trong nhà này Dạ Khải Trạch nói một không ai cãi hai, bà ta có ăn gan hùm thì cũng không dại dột gì mà đập vào đầu chồng mình.

Lâm Tịnh Thi vội nói: “Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, mấy đứa nhỏ cũng biết rồi. Ông yên tâm, sau này tôi sẽ giám sát bọn nhỏ, không để cho chúng hiểu lầm hay gây mâu thuẫn đâu. Người một nhà cả, có gì thì cứ nói ra, chuyện hôm nay cũng đã qua. Như Tuyết mệt thì về phòng nghỉ ngơi đi… “

Dạ Như Tuyết lén lút liếc nhìn ba mình, không dám cử động.

Bầu không khí của bữa ăn bị phá hủy hoàn toàn, mọi người ngồi trên bàn dù chưa ăn uống gì nhưng sớm đã chẳng còn tâm trí, giống như ngồi nhai sáp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 671


CHƯƠNG 671

Vất vả lắm mới xong bữa cơm, Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình lập tức xin phép rồi rời đi.



Biệt thự Lộc Hồ.

Tống Hân Nghiên tự tay nấu canh giải rượu mang đến phòng của Dạ Vũ Đình: “Vũ Đình, hôm nay cảm ơn anh.”

Dạ Vũ Đình ngồi trên giường, nhận lấy bát canh giải rượu từ tay cô, cười hỏi: “Cảm ơn cái gì chứ.”

Tống Hân Nghiên ngồi xuống ghế bên cạnh anh ta: “Trong thời gian này anh đã làm rất nhiều việc để mọi người trong nhà chấp nhận em phải không? Thành thật mà nói, phản ứng của bác trai, anh cả và chị dâu khiến em rất bất ngờ.”

Với thân phận hiện giờ của cô, người trong nhà họ Dạ nên có phản ứng giống như Lâm Tịnh Thi và Dạ Như Tuyết.

Dạ Vũ Đình đặt chiếc chén rỗng lên tủ đầu giường, một tay kéo Tống Hân Nghiên đang ngồi trên ghế lên đùi mình.

Anh ta ôm cô rồi đặt cằm lên vai cô: “Là do bọn họ hiểu rõ về em rồi nên thích em, chuyện bình thường thôi mà. Vợ anh tốt như vậy, ai lại không thích chứ. Mà trong số đó, anh là người thích nhất!”

Giọng anh ta trầm đi, mang theo sự quyến rũ chết người.

Vừa dứt lời, đôi môi mềm mại đã dừng ở tai Tống Hân Nghiên.

Cả người Tống Hân Nghiên cứng đờ, đột nhiên giật mình, theo bản năng cô muốn đứng dậy chạy trốn.

Dạ Vũ Đình ôm chặt lấy cô, lòng bàn tay ấm áp dần dần len theo gấu áo ngủ của cô mà luồn vào.

Hơi thở Tống Hân Nghiên chợt khựng lại, cô đập nhẹ bàn tay đang đặt trên bụng dưới của mình: “Vũ… Dạ Vũ Đình, đừng như vậy, em… em không quen.”

Dạ Vũ Đình vừa dùng môi hôn lên má và dái tai cô vừa đưa tay cởi cúc áo ngủ của cô ra: “Hân Nghiên, hiện giờ chúng ta đã là vợ chồng, đây là chuyện bình thường giữa vợ chồng với nhau. Qua mấy lần là sẽ quen thôi, chúng ta từ từ làm, em không cần sợ…”

Nụ hôn dần dần di chuyển xuống dưới, đáp xuống cổ Tống Hân Nghiên.

Cơ thể của Tống Hân Nghiên càng ngày càng cứng đờ, nhưng cô lại chống cự không nhúc nhích.

Cô nắm chặt tay, không ngừng thầm nhủ với bản thân: Tống Hân Nghiên, kiên nhẫn một chút là qua thôi…

Dạ Vũ Đình đối xử với mày tốt như vậy, sao mày có thể để anh ấy thất vọng được?

Mày còn gì chưa thỏa mãn nữa sao?

Mày với anh ấy đã đăng ký kết hôn rồi, việc này sớm muộn gì cũng đến thôi, không cần kháng cự, từ từ thả lỏng, thư giãn…

Nhưng cô càng cố gắng thả lỏng bản thân thì cơ thể và tâm trí của cô càng không thể.

Cô tự thôi miên đến mức rối loạn hô hấp, máu toàn thân dồn dập như muốn chảy ngược, đầu óc cô trống rỗng, bên tai truyền đến vô số tiếng ong ong.

Cổ áo váy ngủ bị kéo ra.

Dạ Vũ Đình vùi đầu vào ngực cô, hôn từng cái từng cái.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 672


CHƯƠNG 672

Cơ thể Tống Hân Nghiên bắt đầu run rẩy không kiểm soát được, mồ hôi lạnh toát ra từng lớp.

Dạ Vũ Đình hôn xong cảm thấy miệng hơi đắng.

Cảm giác này, không tốt chút nào hết.

Hàng lông mày rậm của anh ta cau lại.

“Hân Nghiên …”

Tống Hân Nghiên không trả lời.

Hứng thú của Dạ Vũ Đình hoàn toàn bị phá hủy không sót lại chút nào, vẻ mặt anh ta tối sầm lại.

Anh ta kiềm chế rồi ngẩng đầu nhìn cô: “Qua đêm nay là ổn cả thôi, về sau sẽ không sao nữa.”

Sau đấy cắn răng đè Tống Hân Nghiên xuống chiếc giường mềm mại.

Trời đất quay cuồng.

Tống Hân Nghiên cảm thấy cả thế giới đang xoay vòng vòng.

Cơ thể chuyển từ run rẩy sang co rút, dạ dày cũng không chịu khống chế mà bắt đầu co thắt lại.

Hai mắt cô thừ ra, miệng há ra vừa nôn khan vừa cố gắng hít không khí, cơ thể cũng nhanh chóng nóng đỏ hết lên.

“Hân Nghiên? Tống Hân Nghiên!”

Cuối cùng Dạ Vũ Đình cũng nhận ra có điều gì không ổn.

Anh ta vỗ nhẹ vào mặt Tống Hân Nghiên, sốt sắng gọi cô.

Nhưng không có phản ứng gì hết.

Dường như cô đã bị giới hạn trong một không gian tưởng tượng nào đó, không thể nghe thấy giọng nói của anh ta, cũng không thể nhìn thấy anh ta.

Dạ Vũ Đình bị sốc, vội vàng đứng dậy khỏi giường, gọi điện thoại cho Dạ Nhất rồi lập tức mang cô đến bệnh viện.



Bên ngoài phòng cấp cứu.

Bác sĩ đưa ra một chồng danh sách kiểm tra.

Dạ Vũ Đình lập tức chống nạng bước tới: “Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?”

Bác sĩ khẽ cau mày: “Tình trạng của bệnh nhân là do tâm lý gây ra. Cô ấy mắc chứng sợ sinh lý rất nghiêm trọng. Chắc là trước kia cũng đã từng có rồi nhưng không nghiêm trọng như bây giờ.”

Do dự một lúc, bác sĩ nói thêm: “Cô ấy sợ hãi hoặc phản cảm với… sinh hoạt vợ chồng. Lần sau anh nên thử giao tiếp trước, hoặc thử một số loại thuốc xem có được không.”

Sắc mặt Dạ Vũ Đình đột nhiên trở nên hung tợn, bàn tay trên xe lăn siết chặt.

Sợ hãi sinh hoạt vợ chồng?

Nếu thực sự sợ hãi thì sao trước đây cô có thể mang thai đứa con của Tưởng Tử Hàn được?

Làm sao có thể vụng trộm với Tưởng Tử Hàn trong khách sạn, không coi ai ra gì như thế!

Dạ Vũ Đình nghiến chặt răng, từng đường nét trên gương mặt cũng vì dồn sức quá nên cũng căng chặt hết lên.

Cô sợ hãi phản cảm vì người làm những hành động đó là anh ta!

Áp suất không khí xung quanh giảm mạnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 673


CHƯƠNG 673

Bác sĩ không hiểu sao mà bỗng nhiên run lên, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến anh ta phải lùi lại một bước trong vô thức.

Dạ Vũ Đình đột nhiên tỉnh táo lại, vẻ lạnh lùng trên mặt thoáng chốc biến mất, bóng dáng tàn độc hung ác lúc nãy dường như chỉ là ảo giác của bác sĩ.

Anh ta nhẹ giọng nói: “Dù là dùng phương pháp gì đi nữa cũng phải chữa khỏi bệnh cho cô ấy.”

Bác sĩ gật đầu lia lịa: “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Chỉ là, đây là phản ứng sinh lý do tâm lý bệnh nhân gây ra, nhân tố lớn nhất vẫn ở chính bản thân cô ấy…”

Dạ Vũ Đình ở lại bệnh viện với Tống Hân Nghiên suốt cả đêm.

Tống Hân Nghiên vẫn hôn mê chưa tỉnh lại.

Dạ Nhất đi vào nói nhỏ: “Bên chủ tịch vừa cấp cho công ty mới 3000 tỷ, nói là quà cưới cho anh và mợ chủ.”

Dạ Vũ Đình ngạc nhiên: “Có nói thêm gì nữa không?”

“Không ạ.”

Dạ Vũ Đình càng cảm thấy kỳ lạ.

Anh ta nhớ rõ những gì mà ba mình đã nói từ lần đầu tiên gặp lại.

– Con dâu của nhà họ Dạ nhất định phải tìm người môn đăng hộ đối! Nếu mày nhất định phải chấp nhất như vậy thì cút ra khỏi căn nhà này, từ nay Dạ Khải Trạch tao cũng sẽ coi như không có đứa con trai này!

Dào này bọn họ dọn ra khỏi nhà, một mình ở ngoài thu xếp công ty.

Người ba trước giờ vẫn luôn mặc kệ anh ta tự nhiên lại quay ngoắt 180 độ, tại sao cơ chứ?

Dạ Nhất nhìn thấy vẻ mặt trầm ngâm của sếp, ngập ngừng khuyên nhủ: “Chủ tịch rất quan tâm đến anh, chắc là vì anh đã dọn ra ngoài ở riêng nên muốn bù đắp cho anh với mợ chủ chăng?”

Dạ Vũ Đình xoa chiếc nhẫn trên ngón tay, khẽ nói: “Cũng có thể.”

Tống Hân Nghiên đã mơ một giấc mơ.

Cô mơ về ngày hỗn loạn của nhiều năm về trước.

Cô bị ném lên giường rồi bị một người đàn ông cao lớn đè xuống.

Mặc cho cô vùng vẫy hay khóc lóc, người đàn ông trên người cô vẫn không hề lay chuyển.

Người đàn ông kia càng lúc càng đến gần cô, lần đầu tiên, khuôn mặt luôn mờ mịt kia lại hiện rõ trước mắt cô.

Thứ đầu tiên rõ ràng là đôi mắt lạnh lùng.

Đôi mắt sâu hun hút, bên trong ẩn chứa vẻ tàn nhẫn.

Các đường nét trên khuôn mặt đó nhìn riêng thì không được xem là đẹp lắm, nhưng khi tất cả ghép chung vào lại thành một gương mặt hết sức điển trai.

Là gương mặt điển trai mà cô vô cùng quen thuộc.

Là mặt của Tưởng Tử Hàn!

Tống Hân Nghiên kinh hãi.

Trong giấc mơ cô la hét đến tuyệt vọng, nhưng dường như giọng nói bị thứ gì đó đè nén lại, cổ họng cô cũng bị chặn lại, dù có hét đến cỡ nào cũng không phát ra được âm thanh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 674


CHƯƠNG 674

Trong mơ, vẻ mặt của Tưởng Tử Hàn giống như đang chịu đựng đau đớn, tựa như anh đang cố kìm nén điều gì đó.

Cánh tay mà anh dùng để với lấy cổ áo cô đang run rẩy, nhưng anh vẫn không dừng lại.

Quần áo bị xé ra.

Làn da bị cái lạnh kích thích, dần nhận thức đây rõ ràng không giống một giấc mơ chút nào.

Tống Hân Nghiên bắt đầu sốt sắng, nước mắt lưng tròng: “Tưởng Tử Hàn, anh sao vậy? Tỉnh lại đi… Tôi là Tống Hân Nghiên đây, Tống Hân Nghiên… Đừng… Đừng mà… A…”

Cô điên cuồng la hét, nhưng vẫn không thể phát ra được âm thanh nào hết.

Giọt nước mắt bi phẫn và tuyệt vọng trào ra khỏi mắt cô, nỗi đau buồn và hoảng sợ dường như khiến cả người cô bị nhấn chìm.

“Á!”

Tống Hân Nghiên thét lên rồi bừng tỉnh, ngồi bật dậy khỏi giường.

Nỗi tuyệt vọng trong giấc mơ như được đưa về hiện thực, cô túm lấy quần áo trên ngực rồi thở dốc, cơ thể không nhịn được mà run rẩy, mồ hôi lạnh cũng chảy ròng ròng, thấm ướt quần áo mà cô cũng không hề nhận ra.

“Sao vậy?”

Dạ Vũ Đình nghe thấy tiếng động liền vội vàng điều khiển xe lăn điện đi vào.

Anh ta cầm khăn nóng bên cạnh giúp cô lau mồ hôi lạnh nhầy nhụa trên mặt: “Gặp ác mộng à?”

Tống Hân Nghiên gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Sự việc đêm qua hiện về trong tâm trí cô như một cuốn phim tua lại.

“Em xin lỗi. Em…” Giọng cô hơi khàn.

“Là lỗi của anh.” Dạ Vũ Đình dịu dàng ngắt lời cô.

Anh ta nắm tay cô, nói chậm rãi: “Tối hôm qua anh uống nhiều quá nên không kiềm chế được, làm em sợ rồi đúng không? Anh nên nói xin lỗi mới phải, anh không biết em bị… bệnh nghiêm trọng như vậy, là anh không tốt. Hân Nghiên, em có thể tha thứ cho anh không? Anh hứa với em rằng sau này sẽ không xảy ra loại chuyện này nữa! “

Tống Hân Nghiên bị anh ta nắm tay đến lạnh cả người.

Cơ thể theo bản năng muốn rút tay về nhưng lý trí cô lại kìm nén cảm xúc này lại, không để cho nó làm loạn được: “Em không trách anh.”

Dạ Vũ Đình thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu rất nhẹ nhàng dè dặt: “Chúng ta cứ từ từ. Anh đã hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói tình trạng của em không nghiêm trọng, sẽ chữa khỏi được thôi.”

Tống Hân Nghiên gật đầu.

Nghĩ đến gương mặt rõ ràng trong giấc mơ kia, cô vẫn chưa hết sợ hãi.

Rốt cuộc cô hận Tưởng Tử Hàn đến mức nào mà lại có ghép anh ta vào cảnh tượng kinh tởm nhất trong cuộc đời cô như vậy?



Đêm đến.

Tại một căn hộ ngoài ngoại ô.

Dạ Khải Trạch đang lật xem tài liệu trong phòng làm việc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 675


CHƯƠNG 675

Một người phụ nữ đeo khăn che mặt bưng một tách trà sâm trên tay, xoay eo lắc hông đi vào.

Tách trà được cô ta đặt ở bên trái Dạ Khải Trạch: “Nghỉ ngơi trước đã, anh đã xem cả đêm rồi đấy.”

Dạ Khải Trạch ném thứ trong tay xuống, dồn sức kéo cổ tay người phụ nữ kia.

Người phụ nữ kia ngồi trên đùi ông ta rồi thuận thế ngã vào lòng Dạ Khải Trạch.

“Tiểu yêu tinh, đã muộn như thế rồi còn không ngủ, chờ tôi làm gì thế?”

“Được rồi, sang một bên chơi đi, tôi còn có việc phải làm.”

“Cả đêm nay anh cứ thất thần mãi…” Người phụ nữ bĩu môi bất mãn: “Có phải anh có ý gì với cô con dâu mới kia không?”

Sắc mặt Dạ Khải Trạch đột nhiên thay đổi!

Ông ta bực bội đẩy người phụ nữ ra.

Người phụ nữ ngã xuống đất, chưa kịp hoàn hồn thì đã bị đá vào người.

Cô ta đau đến mức co rúm lại, nhưng lại cắn răng nhịn xuống chứ không dám phát ra chút âm thanh nào.

Vẻ hoảng sợ vẫn còn ở trên mặt, cô ta liền chạy tới chỗ Dạ Khải Trạch, ôm lấy chân ông ta cầu xin: “Xin lỗi ngài, là em sơ suất, đây vốn không phải là chuyện em nên hỏi, lần sau em không dám nữa đâu…”

Dạ Khải Trạch ngồi xổm xuống, túm tóc người phụ nữ, buộc cô ta phải nhìn lên rồi kéo tấm màn che mặt của cô ta ra.

Dưới tấm màn che là gương mặt thanh tú do lớp trang điểm đậm tạo nên.

Đôi mắt thanh tú như điểm vài giọt lệ, đôi môi đỏ mọng mím chặt vì đau, hai má lúm đồng tiền hằn sâu trên má.

Nhìn kỹ thì phải giống Tống Hân Nghiên đến bảy tám phần.

Vẻ mặt Dạ Khải Trạch lạnh như băng: “Giản Tú Ảnh, đừng tưởng rằng cô có chút giống cô ấy là tự phụ trước mặt tôi được.”

Ông ta chỉ vào đuôi mày và đôi mắt đang ngấn nước vì đau của Giản Tú Ảnh, lạnh lùng nói tiếp: “Cô chỉ có đôi mắt giống cô ấy thôi. Cô cũng chưa từng thấy Tống Hân Nghiên! Tống Hân Nghiên mới chính là bản sao của cô ấy, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười, từng hành động cử chỉ đều là bản sao cả! Mà nhớ cho rõ đây, dù Tống Hân Nghiên có giống như thế nào đi chăng nữa thì con bé ấy cũng là người phụ nữ mà con trai tôi thích!”

Dạ Khải Trạch dùng tay giật mạnh tóc Giản Tú Ảnh: “Dạ Khải Trạch tôi dù tệ hại đến đâu cũng không đến mức mất nhân tính mà tranh giành đàn bà với con trai!”

Nói xong lập tức hất văng Giản Tú Ảnh ra.

Ông ta từ từ đứng dậy rồi ngồi trở lại ghế.

Da đầu của Giản Tú Ảnh như thể bị ai đó xé ra, đau đớn không chịu nổi.

Nhưng giờ phút này rồi, cô ta đã không còn quan tâm đến đau đớn là gì nữa, dùng cả tay chân lẫn đầu gối làm trụ bò về phía trước, nhặt khăn che mặt Dạ Khải Trạch đã ném sang một bên rồi nhanh chóng đeo lại.

Lúc này Dạ Khải Trạch mới hài lòng cười khẩy.

Ông ta vỗ đầu Giản Tú Ảnh như một con chó: “Thế này mới ngoan chứ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 676


CHƯƠNG 676

Tưởng thị.

Phòng tổng giám đốc.

Chúc Minh Đức chọn ra một phần văn kiện trong số đó, khiếp đảm đặt trước mặt Tưởng Tử Hàn: “Cô Tống nhập viện rồi, đây là bệnh án kêu người suốt đêm gửi tới.”

Ông chủ từng dặn dò, phàm là chuyện liên quan tới Tống Hân Nghiên, bất kể lớn nhỏ, lập tức báo cáo với anh.

Tối qua chân trước Tống Hân Nghiên nhập viện, chân sau Chúc Minh Đức đã có được tin tức, lập tức cho người điều tra ngọn nguồn bệnh tình của cô.

Vốn định báo cáo ngay, chỉ là sau khi nhìn thấy bệnh án, anh ta trầm mặc.

Khủng hoảng sinh lý sinh hoạt vợ chồng!

Đây con mẹ nó là bệnh gì!!!

Sao lại phát bệnh, dùng đầu ngón chân cũng biết!

Con mẹ nó bệnh án này đưa tới trước mặt Boss nhà mình, anh ta sẽ bị diệt khẩu đi?!

Chúc Minh Đức có kích động muốn chết ngay tại chỗ.

Do dự một giây liền đưa ra quyết định, chết vinh còn hơn sống nhục, có thể kéo dài một giây thì một giây.

Thế là tin tức này kéo mãi đến lúc đi làm, không còn cách nào che giấu nữa.

Chúc Minh Đức thấp thỏm chờ đợi cơn bạo nộ của Boss nhà mình.

Tưởng Tử Hàn nhìn văn kiện dán tên Tống Hân Nghiên, xuất thần, vài giây sau, anh nhét cả văn kiện lẫn bao vào máy hủy giấy.

Chúc Minh Đức: ???

Tưởng Tử Hàn nhàn nhạt nói: “Sau này không cần đặc biệt theo dõi cô ấy nữa, bất kể chuyện gì liên quan tới cô ấy, đều không được lại xuất hiện trong tai tôi. Đi điều tra nhà họ Dạ, một chút dấu vết tôi cũng muốn biết!”

So với Tống Hân Nghiên, anh càng muốn hiểu về Dạ Vũ Đình – kẻ dám cướp người trong tay anh!

“Vâng!”

Chúc Minh Đức bừng tỉnh, lập tức đứng thẳng đáp.

Do dự một lát, anh ta lại hỏi: “Vậy chuyện thiết bị y tế…”

Tưởng Tử Hàn trực tiếp ném ra xấp tài liệu: “Làm theo cái này.”

Anh nhếch khóe miệng, độ cong lạnh lẽo tà ác: “Xem như…tặng quà tân hôn cho họ!”

Chúc Minh Đức lại run lên, cầm tài liệu khẽ lật một chút.

Là thiết bị y tế Dạ Vũ Đình làm mà lần trước nhắc tới.

Thư ký Chúc xưa nay nghiêm túc ổn trọng lộ ra sắc mặt chấn động.

Không nghĩ tới ông chủ nhà mình lại luôn theo dõi những chuyện này!

Không chỉ theo dõi, là phân tích triệt để các thiết bị y tế đó hoàn toàn 360 độ không góc chết, sau đó…muốn triệt rồi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 677


CHƯƠNG 677

Tưởng Tử Hàn lạnh giọng trào phúng: “Trước đây không theo dõi Dạ Vũ Đình còn không biết, không nghĩ tới anh ta còn là người âm thầm làm việc lớn như vậy. Thiết bị này dù có thể tính là rất tốt, nhưng đáng tiếc anh ta rốt cuộc là người ngoài ngành, muốn chen vào lĩnh vực của chúng ta, mơ mộng!”

Chúc Minh Đức vội đóng văn kiện, cung kính nói: “Tôi đi làm ngay!”

Xoay người rời khỏi văn phòng.

Chúc Minh Đức vừa đi, điện thoại cá nhân của Tưởng Tử Hàn đã vang lên.

Là Mộ Kiều Dung.

Anh bắt máy: “Chuyện gì?”

Mộ Kiều Dung giọng nôn nóng hoảng loạn: “Minh Trúc đột nhiên chảy máu mũi không ngừng ở nhà trẻ, trên đường đưa tới bệnh viện còn ói máu, con mau tới…”

Tưởng Tử Hàn đẩy ghế, áo khoác cũng không kịp mặc đã xông ra ngoài.



Bệnh viện tư nhân dưới trướng Tưởng thị cũng là số một số hai thủ đô.

Trang trí xa hoa, thiết bị tân tiến, lực lượng và kỹ thuật y tế đều xếp hàng đầu.

Lúc Tưởng Tử Hàn vội vàng tới, máu mũi Tống Minh Trúc vừa ngừng chảy.

Sắc mặt cô bé tái nhợt như tờ giấy, bị giày vò đã ngất xỉu.

Bác sĩ run rẩy nói với Tưởng Tử Hàn: “Bước đầu nghi ngờ là trúng độc dẫn tới niêm mạc khoang mũi, niêm mạc khoang miệng và niêm mạc dạ dày chịu tổn thương, cần lập tức nhập viện chữa trị. Chỉ là máu bệnh nhân đặc thù, lại có vấn đề kháng thuốc, hiệu quả chữa trị có lẽ sẽ không lý tưởng lắm. Để tránh xuất hiện tình trạng đột phát, trong thời gian nhập viện, tốt nhất 24 giờ có người chăm sóc.”

Bác sĩ nói xong bệnh tình bước đầu, báo cáo xét nghiệm vừa khéo đưa tới.

Vừa nhìn quả nhiên là trúng độc.

Bác sĩ mặt trầm trọng: “Tạm thời không tra ra là trúng độc gì, nhưng công thức phân tử này chính là công thức phân tử của độc dược. Cho nên…”

Bảng báo cáo kèm thêm công thức phân tử độc vật bước đầu tra ra.

Cơ bản nhất.

Nhưng rất nhiều độc dược đều biến hóa từ cái này.

Toàn thân Tưởng Tử Hàn dâng trào tức giận, trong bán kính vài mét, khí thế trầm thấp áp bức, khiến người ta không rét mà run.

“Báo cảnh sát!” Đôi môi lạnh lùng nặn ra ba chữ.

Chúc Minh Đức lập tức đi làm.

Mộ Kiều Dung bên cạnh mắt đỏ bừng, nước mắt như hạt châu lăn ra ngoài: “Minh Trúc mới bốn tuổi, rốt cuộc là ai, ác độc như vậy!”

“Dì, dì đừng quá đau buồn, giữ gìn sức khỏe.”

Sở Thu Khánh cũng đỏ mắt, dịu dàng an ủi: “Minh Trúc nhỏ như vậy, nhất định rất khó chịu. Bây giờ điều bé cần nhất chính là sự kề cận của dì và Hàn. Nếu hai người lúc này cũng ngã xuống, bé phải làm sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 678


CHƯƠNG 678

Không ai chú ý tới, lúc cô ta nói chuyện, đáy mắt lóe lên ác độc.

Đứa bé chuyển tới phòng bệnh.

Tưởng Tử Hàn đích thân trông giữ trước giường bệnh.

Tưởng Minh Trúc mở mắt, đôi mắt tròn xoe lập tức xoay chuyển một vòng quanh phòng bệnh.

Nhưng ngoại trừ ba cô bé, cô bé không nhìn thấy bất kỳ ai khác.

Sự lạc lõng trên khuôn mặt nhỏ của cô nhóc thật khiến người ta không đành lòng.

Tưởng Tử Hàn cau mày: “Con muốn tìm gì?”

“Tống Hân Nghiên ạ.”

Cô bé rất yếu ớt, giọng lại rất đương nhiên, có chút tủi thân: “Con vừa chảy máu vừa ói máu, giống máy phun máu vậy, sao mẹ không đến thăm con?”

Tưởng Tử Hàn im lặng.

Cô bé vô cùng ủ rũ, khuôn mặt nhỏ đầy thất vọng: “Sao con không mất máu quá nhiều chứ? Mất máu quá nhiều, ba sẽ có thể đi tìm mẹ đến truyền máu cho con rồi.”

Tưởng Tử Hàn đau lòng lại tức giận, còn có chút oán trách.

Tâm trạng anh cực kỳ phức tạp, giọng lại khó được dịu dàng: “Con sẽ không sao. Bạn nhỏ qua sinh nhật bốn tuổi đều lớn rồi, sẽ không yếu ớt như trước đây nữa…”

Tưởng Minh Trúc không được an ủi: “Ông Tưởng, ba như vậy sẽ không có vợ. Theo đuổi vợ, chính là phải bất chấp lợi dụng tất cả điều kiện có lợi. Ba…haiz, bỏ đi, con nói ba cũng không hiểu…”

Ông cũng lấy người khác rồi, cô bé còn lo gì nữa.

Ngoài cửa.

Sở Thu Khánh mặt không biểu cảm dừng lại, sữa nóng trong tay như không phải tản ra hương sữa, mà là châm chọc và trào phúng nồng đậm.

Tiện nhân Tống Hân Nghiên đó rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì, khiến một đứa bé cũng nhớ mãi không quên cô như vậy!

Sở Thu Khánh siết chặt ly, lập tức xoay người rời đi.



Tống Hân Nghiên lúc phát bệnh nhìn thì nghiêm trọng, sau khi tỉnh lại căn bản liền không sao rồi.

Cô và Dạ Vũ Đình im lặng quay về biệt thự Lộc Hồ.

Dạ Vũ Đình cả đêm không ngủ, quầng mắt đen thui, đáy mắt giăng đầy tia máu mỏi mệt: “Phòng ở lầu hai của em anh không cho người động vào, về phòng nghỉ ngơi một lát đi.”

Nói xong, anh ta điều khiển xe lăn cũng muốn về phòng.

“Vũ Đình.” Tống Hân Nghiên gọi anh ta lại, chân thành nói: “Cảm ơn anh!”

Dạ Vũ Đình bất đắc dĩ quay đầu, bao dung nắm tay cô: “Anh sẽ không miễn cưỡng em làm bất kỳ chuyện gì nữa.”

Anh ta vân vê chiếc nhẫn trên ngón tay cô, rũ mắt nói: “Tối qua là anh quá nôn nóng, thời gian chúng ta ở chung quá ngắn, em không thích ứng cũng bình thường.”

Nói tới đây, Dạ Vũ Đình khựng lại một lát, mới ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng sáng rỡ nhìn cô, trịnh trọng nói: “Dù sao chúng ta đã kết hôn rồi, có đủ thời gian để từ từ bồi dưỡng tình cảm. Hôn nhân cưới trước yêu sau càng bền vững lâu dài. Chỉ cần em ở bên anh, anh sẽ có đủ nhẫn nại chờ đợi, đợi em chuẩn bị tâm lý thật tốt, đợi em tiếp nhận anh.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 679


CHƯƠNG 679

Lời vừa nói ra, chuông điện thoại gấp gáp vang lên.

Tống Hân Nghiên lấy điện thoại ra, bắt máy.

Khương Thu Mộc bên đầu kia điện thoại tức giận mắng chửi: “Quá con mẹ nó ghê tởm rồi, để tớ biết là ai làm, tớ phải chặt tiện nhân đó ra tám khúc.”

“Sao vậy Đầu Gỗ?” Tống Hân Nghiên hỏi.

Khương Thu Mộc ra sức hít thở hai hơi bên đầu kia điện thoại: “Tớ gởi zalo cho cậu, cậu xem là biết, tớ cũng sắp bị tức chết rồi!”

“Được!”

Tống Hân Nghiên cúp điện thoại.

Lúc này mới phát hiện, Dạ Vũ Đình vẫn mặt mày ôn hòa cười nhìn cô: “Có việc sao?”

“Không có, Thu Mộc nói gửi đồ cho tôi.”

“Ừ!” Dạ Vũ Đình gật đầu, vươn tay giữ tay cô: “Vợ, điều anh muốn nói là, ai nói hôn nhân nhất định phải có tình dục? Trước đây anh bị thương thành như vậy, rất có khả năng cả đời đều không cách nào làm người đàn ông bình thường, em không phải cũng tiếp nhận anh rồi sao? Em có thể tại sao anh không thể? Hôn nhân không tình dục cũng chẳng sao, chỉ cần người đó là em, thế nào anh cũng có thể tiếp nhận.”

Anh ta khẽ hôn lên mu bàn tay cô, dịu dàng thề: “Yên tâm, anh tuyệt đối không miễn cưỡng em nữa, càng sẽ không để em chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.”

Trong lòng Tống Hân Nghiên ngũ vị tạp trần.

Dạ Vũ Đình càng rộng lượng, trong lòng cô càng không thoải mái!

Lời còn lại nghẹn trong cổ họng.

Sau khi Dạ Vũ Đình rời đi, Tống Hân Nghiên mới thật sự thở phào một hơi.

Sự thấu hiểu của anh ta, bao dung của anh ta, giống như một tấm lưới, bao trùm lấy cô, kín mít không kẽ hở, đè nén mà bí bách.

Nhưng cô lại không tìm thấy lý do và mượn cớ để trốn đi.

Điện thoại không ngừng có tin nhắn mới, Tống Hân Nghiên lúc này mới bấm vào zalo.

Khương Thu Mộc gửi một liên kết.

Là hot search.

Dù không lên bảng xếp hạng, nhưng sức nóng vẫn không thấp.

Chính là viết chuyện Tống Hân Nghiên tối qua được Dạ Vũ Đình gấp gáp đưa vào bệnh viện.

Có hình, có chân tướng.

Hôm qua, phú nhị đại nào đó ở thủ đô cùng con gái nuôi nhà giàu nào đó đến từ Hải Thành lĩnh chứng nhận kết hôn rồi.

Hình là hình Tống Hân Nghiên gửi vào vòng bạn bè.

Hai tấm chứng nhận kết hôn đặt cùng nhau và hai đôi tay đeo nhẫn mười ngón giao nhau.

Đêm động phòng hoa chúc, hai người chơi quá high, dẫn tới bi kịch.

Lại là một tấm hình.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom