Cập nhật mới

Dịch Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 560


CHƯƠNG 560

Âm thanh càng lúc càng lớn, không hề nể mặt vị tổng giám đốc mới trên này chút nào.

Tưởng Tử Hàn dựa vào ghế chủ vị, bút máy trong tay cũng gõ lạch cạch lên mặt bàn hội nghị.

Âm vang không nặng không nhẹ khiến cả phòng hội nghị lập tức phải rén lại.

Ánh mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn từ từ nhìn qua tất cả những người đang ngồi ở đây, nói: “Mọi người đang ngồi ở đây đều lớn tuổi hơn tôi, cũng đều có kinh nghiệm nhiều hơn. Tôi biết mọi người không phục tôi, cho nên tôi cũng không có chuẩn bị bài phát biểu để đảm nhiệm gì cả, lại càng không có kiểu khuyên giải để lấy lòng linh tinh. Hôm nay tới đây, một là để gặp mặt mọi người, hai là cho mọi người một phần quà gặp mặt.”

Anh liếc mắt ra hiệu cho Chúc Minh Đức.

Chúc Minh Đức gật đầu, lập tức tới chỗ đối diện của bàn hội nghị cắm một cổng usb để trình chiếu.

Trên màn hình hiện ra hình ảnh, là một bài trình chiếu Powerpoint.

… Hoạch định thu mua công ty MG!

Nhìn thấy dòng tiêu đề này, tất cả mọi người trong phòng họp không có chút kiêng dè nào mà cười phá lên.

“Cậu ba, là cậu có sự nhầm lẫn với công ty của chúng ta, hay là nhầm lẫn với MG vậy?”

“Mấy năm trước đây cậu ba đều phát triển công việc ở nước ngoài, mới trở về nước không bao lâu đã được cử tới Hải Thành, cộng lại cũng không ở công ty được mấy ngày, còn mơ hồ là chuyện bình thường thôi. Vậy đi, để tôi phổ cập kiến thức thêm cho cậu một chút. Công ty MG này là công ty Internet lớn nhất toàn quốc, mặc dù không cùng lĩnh vực kinh doanh với Tưởng Thị của chúng ta nhưng có thành tích rất đáng nể, giá cổ phiếu trên thị trường không chỉ cao hơn Tưởng Thị của chúng ta có một hai điểm thôi đâu…”

“Quan trọng nhất chính là, nghe nói ông chủ đứng sau MG là một người có tầm nhìn riêng, hơn nữa còn rất trẻ tuổi. Một công ty có tiềm năng như vậy, cậu ba lấy đâu ra tự tin và sức lực để có thể thu mua người ta được vậy?”

“…”

Mọi người thay phiên nhau mỗi người một câu châm biếm, chế giễu Tưởng Tử Hàn không biết tự lượng sức mình.

Tưởng Tử Hàn cũng không hề tức giận, ngồi ở vị trí chủ chốt bên cạnh nghe rất điềm tĩnh.

Nhìn thấy mọi người mỉa mai cũng đủ rồi mới nói: “Nói xong hết rồi chứ?”

Tưởng Dĩ Bình vẫn luôn mừng thầm trong lòng: “Các vị cổ đông cũng là lo cho tương lai của công ty thôi, em ba đừng có thẹn quá hóa giận.”

Tưởng Diệc Sâm cũng hớn hở nhếch môi, nhưng lời nói ra lại rất êm tai: “Mọi người bình tĩnh lại đã, nghe xem Tử Hàn nói như nào. Nếu Tử Hàn đã làm hoạch định thì nhất định đã có ý tưởng rồi, sẽ không tùy tiện bốc phét, giỡn mặt với các vị đang ngồi đây đâu.”

Tưởng Tử Hàn hờ hững liếc nhìn Tưởng Diệc Sâm một cái rồi nói: “Vẫn là anh cả hiểu tôi.”

Anh nhìn qua từng khuôn mặt khinh thường có, châm biếm có của từng thành viên trong hội đồng quản trị, nói: “Tôi vừa nói rồi, đây là quà ra mắt dành cho mọi người. Kỹ năng phân tích của mọi người còn kém là chuyện tôi có thể hiểu được, nhưng nếu tai không tốt thì nên đi khám bác sĩ đi. Tuy tôi là bác sĩ ngoại khoa nhưng cũng quen rất nhiều chuyên gia khoa tai mũi họng, có thể giới thiệu cho mấy người!”

“Thằng nhãi xấc xược!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 561


CHƯƠNG 561

Một người trong ban hội đồng quản trị trạc tuổi Tưởng Khải Chính quăng xấp văn kiện trước mặt đi, quát: “Lúc tôi và ba cậu chinh chiến ngoài kia cũng không biết cậu còn đang nằm trong bụng của người phụ nữ nào đâu. Bây giờ lại dám ở trước mặt tôi mà ăn nói xấc láo, thật sự tưởng rằng ông Chính cho cậu làm tổng giám đốc thì có thể muốn làm gì làm rồi à? Muốn đuổi cậu xuống chỉ cần mất vài phút thôi!”

Phòng họp im phăng phắc như tiếng ve ngày đông.

Mặc dù không có ai đồng tình ngay lập tức, nhưng mà lời nói vừa nãy của Tưởng Tử Hàn cũng thật sự đã chọc giận đám đông rồi.

Tất cả mọi người đều bày ra vẻ mặt hóng chuyện, đưa mắt nhìn chằm chằm vào Tưởng Tử Hàn.

“Ồ?”

Tưởng Tử Hàn cười khẽ, mỉm cười nửa miệng, khuôn mặt tuấn tú đó bỗng có một thoáng hiện vẻ tà mị.

“Người khác có tài cán hay không tôi không biết, nhưng mà cổ đông Trương thì nhất định không có rồi. Nếu không thì ông cũng đã không phải là một trong số những người ngồi mãi ở một vị trí bình thường nhất suốt hai mươi, ba mươi năm như thế.”

“Mày!”

Cổ đông Trương nổi trận lôi đình, lập tức đứng lên muốn nhào qua phía Tưởng Tử Hàn.

Hai cổ đông ngồi bên cạnh vội vã dằn người lại.

“Ông Trương, ông Trương, đừng kích động.”

“Đúng đó, nếu ông thật sự ra tay với một thằng nhãi con rách rưới thì mới đúng là mất mặt…”

Cổ đông Trương tức muốn hộc máu ngồi trở lại, chỉnh trang lại bộ vest đã bị xộc xệch, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tưởng Tử Hàn, nói: “Để tôi xem xem ông Tưởng lọc tới lọc lui, rốt cuộc đã chọn thứ gì tới quản lý công ty. Tưởng Tử Hàn, cậu đừng có mà mồm nhanh hơn não, ông đây qua cầu còn nhiều hơn cậu ăn cơm nữa, muốn thu mua một công ty mà có thể sánh vai ngang ngửa với Tưởng Thị, thậm chí công trạng hằng năm còn đang tăng mạnh như vậy về tay, quả đúng là châu chấu đá xe!”

Đám người kia mỗi người một ý, muốn tạo rung chấn thì chỉ có thể dùng một chiêu mang tính càn quét mạnh.

Tưởng Tử Hàn cũng lười phải vòng vo thêm với họ, liếc nhìn qua phía Chúc Minh Đức.

Chúc Minh Đức lập tức sai trợ lý đi phát từng xấp văn kiện đã chuẩn bị từ trước cho mỗi một người trong phòng.

Sau đó dùng remote điều khiển nhấn về phía màn hình, trình bày: “Sếp của tôi nói, MG là quà ra mắt cho mọi người. Không phải lúc nói cho mọi người biết thì anh ấy mới chuẩn bị mua lại MG, mà là vào lúc tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc này thì MG đã thuộc về nhà họ Tưởng rồi. Công ty MG vốn là chút kiệt tác nhỏ mà lúc sếp tôi đi du học đã tiện tay gầy dựng cho vui!”

Hình chiếu trên tường lập tức xuất hiện bảng báo cáo tài chính của MG, cùng với hợp đồng thu mua.

Phòng họp xôn xao bàn tán.

Từng thành viên của hội đồng quản trị đều hít ngược một hơi.

Tưởng Dĩ Bình nhìn hợp đồng xuất hiện trên tường, kinh ngạc tới mức ngồi ngây người ở đó.

Lông mày của Tưởng Diệc Sâm cũng chau lại, ánh mắt vô cùng nặng nề lãnh khốc.

“Chuyện này không thể nào! Lúc công ty MG thành lập, Tưởng Tử Hàn được bao nhiêu tuổi đâu chứ?”

“Tôi đã xem qua chuyên kinh doanh của công ty MG rồi, cổ đông bên bọn họ vốn dĩ không có người nào họ Tưởng!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 562


CHƯƠNG 562

Có người khác nhìn lên màn hình trình chiếu, ngẫm nghĩ rồi nói: “Cổ đông bên MG quả thật không có ai họ Tưởng, nhưng mọi người đừng quên, bọn họ còn một cổ đông thần bí là Addison.”

“Người tên Addison này chưa từng ra mặt trước công chúng, chẳng lẽ…”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều kinh ngạc không dám tin nhìn về phía người đang ngồi ở vị trí chủ chốt.

Chúc Minh Đức ho khan một tiếng: “Trân trọng giới thiệu với mọi người, tên tiếng anh của sếp nhà tôi là Addison.”

Lúc nói mấy lời này, vẻ mặt của anh ta rất thản nhiên, giọng điệu không hề run rẩy chút nào.

Cũng chính bởi thế mà lại càng khiến người khác thấy được khí thế hiên ngang lẫy lừng.

Một trợ lý thôi mà đã như vậy, ông chủ lớn đang ngồi ở vị trí chủ chốt kia càng có khí thế ngợp trời hơn, đúng lúc này lại như chèn ép hết tất cả mọi người ở đó.

Cả đám không dằn được mà hít ngược một hơi.

Nhưng vẫn đều rất nghi ngờ như lúc ban đầu.

Chúc Minh Đức cũng không giải thích thêm nhiều, dùng remote điều khiển màn hình chiếu của Powerpoint.

Hình ảnh lóe lên.

Từ những tài liệu báo cáo tài chính và hợp đồng thu mua đều biến thành ảnh chụp.

Trong ảnh chụp là những lần hội nghị cấp cao, cấp công ty của công ty MG.

Trong tất cả những hình ảnh đó, đều có bóng dáng của Tưởng Tử Hàn.

Hơn nữa, vị trí của anh luôn luôn là ở trung tâm, bậc cao nhất.

Khẳng định là vị trí dành cho lãnh đạo!

Gió trong phòng họp cũng lập tức đổi chiều.

Những người lúc nãy còn không ngừng mỉa mai lại như thể rất biết cách lật mặt, từng người một, ai cũng đều lập vừa nịnh hót lại vừa lấy lòng.

“Không ngờ Addison thật sự là cậu ba, tuổi còn trẻ đã có thành tựu như vậy, quả nhiên là tre già măng mọc mà.”

“Hậu sinh khả úy.”

“Về sau đám già chúng tôi phải nhờ cậu ba đây dìu dắt nhiều hơn rồi.”

“Có chuyện gì cần tới chỗ của tôi xin cậu ba cứ mở miệng, lên núi đao hay xuống biển lửa cũng không từ chối.”

“Chúc mừng cậu ba đã tiếp nhận vị trí tổng giám đốc của Tưởng Thị.”

Phòng họp vang lên tiếng vỗ tay giòn tan.

Tưởng Dĩ Bình và Tưởng Diệc Sâm ngơ ngác hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại được, trên mặt đều là một vẻ phức tạp cùng kinh hãi.

Nhìn thấy mọi người vỗ tay, cả hai cũng theo đó mà hời hợt vỗ vài cái.



Cuộc họp kết thúc.

Tưởng Tử Hàn quay trở lại phòng làm việc của tổng giám đốc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 563


CHƯƠNG 563

Hóa ra đây là địa bàn của Tưởng Khải Chính, nơi đâu cũng đều lưu lại dấu vết của ông ta.

Tưởng Tử Hàn thất thần mất một lát, sau đó đi tới ngồi xuống chỗ bàn làm việc.

Chúc Minh Đức lập tức đưa ra lộ trình gần đây: “Sếp, đây là kế hoạch mấy ngày nay. Hơn nữa, thương hội bên phía Hải Thành vẫn luôn gọi điện thoại tới, muốn mời anh về chủ trì công…”

Tưởng Tử Hàn đọc nhanh như lướt gió, đã nắm bắt được trọng điểm của lộ trình từ trước mới cắt ngang lời anh ta: “Chuyện bên phía Hải Thành giao cho Cố Vũ Tùng, sau này có thể không đi thì không đi, có việc gì cứ bảo họ liên hệ thẳng với Cố Vũ Tùng. Lịch trình gần đây cứ lên kế hoạch ở thủ đô đi.”

“… Vâng.”



Đến tối.

Bên trong căn hộ riêng của Tô Thần Nam.

Tưởng Tử Hàn, Lục Minh Hạo và Tô Thần Nam mỗi người cầm một ly rượu vang, nằm ngoài ban công ngắm bầu trời đêm mù mịt.

Lục Minh Hạo giơ ly rượu lên về phía của Tưởng Tử Hàn: “Chúc mừng anh đã thuận lợi tiếp nhận Tưởng Thị. Mấy ông già kia không làm khó dễ anh chứ?”

Tô Thần Nam công tâm nói: “Có cái bánh lớn như MG trấn giữ, dù có người không cam lòng cũng không dám lên tiếng phản đối.”

“Haiz.”

Lục Minh Hạo nhấp một ngụm rượu: “Nhưng đáng tiếc, MG là tâm huyết nhiều năm của anh Tưởng đấy. Từ lúc mười tám tuổi lập nghiệp tới nay, vất vả lắm mới gầy dựng được sự nghiệp như này. Nói khó nghe một chút thì trong tương lai, MG so ra còn có giá trị hơn cái chức vụ tổng giám đốc của Tưởng Thị nhiều.”

Tô Thần Nam nhìn sang Tưởng Tử Hàn, nói: “Có vài chuyện, không thể lấy giá trị ra để suy xét được. Ví dụ như, có thể Tử Hàn chỉ là đang muốn tìm cơ hội báo đáp nhà họ Tưởng thôi thì sao?”

Tưởng Tử Hàn nghe hai người bạn của mình thay nhau mỗi người một câu, mím môi thưởng thức rượu trong ly, không màng mà nói: “Lấy mạnh kết hợp với mạnh thôi, chặn họng đám người kia để được yên ổn.”

Lục Minh Hạo và Tô Thần Nam đưa mắt nhìn nhau.

Cái giá để đổi lại sự yên ổn này, cũng hơi đắt quá rồi đấy.

Nhưng mà cả hai đều biết, từ trước tới nay Tưởng Tử Hàn chưa bao giờ làm một cuộc giao dịch nào lỗ vốn cả.

Vào lúc này lựa chọn thu mua lại MG, dĩ nhiên là đã có ý đồ tầm cỡ nào đó ở phía sau rồi.

Nói không chừng, anh đang có âm mưu mở rộng bờ cõi rộng thêm nữa.

Lòng hóng chuyện của Lục Minh Hạo nổi lên, nhưng nhìn vẻ mặt nặng nề của Tưởng Tử Hàn, cảm thấy cũng không phải là kiểu vui vẻ gì cho cam, bèn không dám nói lung tung nữa.

Tô Thần Nam cụng ly với Tưởng Tử Hàn một cái: “Nếu như đã chọn đính hôn với Sở Thu Khánh rồi thì quên hết chuyện quá khứ đi, chuẩn bị tinh thần cho tốt làm một chú rể đúng mực.”

Tưởng Tử Hàn lạnh lùng mấp máy khóe môi, không nói gì cả.

Cũng trong lúc đó.

Ở một nơi riêng tư nào đó trong thủ đô.

Giữa một bầu không khí gào thét inh ỏi, một đám bè nhiều hơn bạn của Tưởng Diệc Sâm đang ồn ào nâng chén: “Nào, cạn ly vì tổng giám đốc Tưởng tương lai của chúng ta nào!”

“Cạn ly!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 564


CHƯƠNG 564

“Cốp cốp cốp…”

Tiếng ly va chạm vào nhau rồi lại nhanh chóng được tách ra.

Tất cả mọi người đều uống một ngụm đầy ắp.

“Diệc Sâm đúng là số hên nha. Còn tưởng sau này anh ấy cùng lắm cũng chỉ là chủ của nhà họ Tưởng, chủ nhân của Tưởng Thị mà thôi, ai có ngờ đâu bây giờ lại có thêm một công ty MG, đúng là miếng bánh béo bở từ trên trời rơi xuống, có muốn từ chối cũng không được nữa là.”

“Đúng đó, nói đi nói lại, cái thằng cậu ba nhà anh có phải là thằng ngu không vậy chứ?”

“Ha ha ha, thông minh quá cũng sẽ bị tác dụng ngược đó.”

“Mọi chuyện đã an bài sẵn rồi, Diệc Sâm định khi nào thì lấy lại vị trí thuộc về anh vậy?”

Tưởng Diệc Sâm nghe lời khen tặng có cánh của mọi người khiến tâm trạng rất tốt, chỉ thiếu viết hẳn lên trên mặt nữa mà thôi.

Lại đổ thêm một ly rượu đầy nữa.

Anh ta mỉm cười, tiếp tục cụng ly với tất cả mọi người: “Vẫn phải cảm ơn sự ủng hộ trong thời gian qua của các anh em, tôi cũng không nói mấy lời có cánh gì nhiều nữa, sau này có chuyện gì cần nhờ vả cứ mở miệng. Còn chuyện lấy lại vị trí tổng giám đốc thì không gấp, thằng em ba của tôi có thể dẫn dắt MG kinh doanh được quy mô như hiện tại chứng tỏ thực lực không thể xem thường, nó cũng không phải là loại ngu ngốc có thể dắt mũi được.”

“Anh cam tâm ở dưới trướng của nó à?”

Tưởng Diệc Sâm khẽ nhếch môi cười, con ngươi khẽ khàng đảo xuống phóng ánh mắt nham hiểm nhìn xung quanh: “Có gì mà không cam tâm chứ. Nó càng ra sức thì tương lai của tôi càng có thu hoạch lớn. Không những tôi phải làm một con tốt nhỏ chăm chỉ dưới tay nó, mà còn phải tạo quan hệ tốt với nó nữa kìa. Tận dụng khoảng thời gian đó để hoàn toàn hiểu rõ được nó, để nó phải làm việc bán mạng cho tôi.”

Mấy lời nhẹ tựa như lông hồng lại khiến người nghe đều đồng loạt rùng mình, toát mồ hôi hột.

Có người rót rượu thay cho Tưởng Diệc Sâm: “Nếu để tôi nói thì năng lực của anh cũng không thua kém gì cậu ta. Nếu Tưởng Thị ở trong tay anh thì sẽ chỉ phát triển lên thêm. Huống hồ, không phải anh còn có tuyệt chiêu cuối sao? Đưa ra đi, khống chế cậu ta phải bán mạng cho anh không phải sẽ càng tốt hơn à?”

Tưởng Diệc Sâm chỉ liếc mắt nhìn người kia: “Cái gọi là tuyệt chiêu cuối chính là mang nghĩa đòn trí mạng, chỉ dùng được có một lần thôi. Một thứ vũ khí đáng giá như vậy làm sao có thể tùy tiện mang ra được chứ. Cứ để cho nó tung hoành một trận trước đã, cố gắng làm việc kiếm tiền cho tôi, đợi tới khi kiếm được đủ rồi thì ra tay cũng chưa muộn.”

“Vẫn là Diệc Sâm tài giỏi, bước đi này đúng là dự trù kĩ lưỡng, chúng tôi thật sự phục sát đất. Không nói nữa không nói nữa, uống rượu đi…” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tưởng Diệc Sâm lơ là cụng ly với mọi người, ánh mắt lại dán vào màn hình điện thoại vừa mới nhận được một tin nhắn.

Tin gửi từ nước Úc.

Nội dung chỉ có một tấm hình.

Bên trong hình là Tống Hân Nghiên đang đẩy Dạ Vũ Đình rảo bước dưới ánh hoàng hôn.

Nam thanh nữ tú, kết hợp với phong cảnh diễm lệ thực sự là vô cùng đẹp mắt…

Ở thành phố C của nước Úc.

Buổi tối.

Tống Hân Nghiên nhận cuộc gọi video tới của Khương Thu Mộc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 565


CHƯƠNG 565

“Tăng tắng tăng tằng, tớ về nhà rồi nè, mọi chuyện đều ổn cả.”

Tống Hân Nghiên nhìn vào màn hình liên tục chuyển động, cười nói: “Vậy được rồi.”

Khương Thu Mộc nhìn cô đầy nghi hoặc: “Có tâm sự gì à? Có phải là vì chuyện mà Cố Vũ Tùng tới nói với cậu trước lúc về cùng với tớ không? Anh ta nói gì với cậu thế?

Đã nói gì ư?

Tống Hân Nghiên thoáng bối rối, không kìm được mà nhớ lại tình cảnh lúc đó.

Cố Vũ Tùng chỉ đưa cho cô một tờ giấy màu đỏ với dòng chữ giấy chứng nhận ly hôn màu bạc: “Anh Hàn bảo tôi giao cái này cho chị.”

Lúc chưa thật sự ly hôn, Tống Hân Nghiên còn vô cùng mong đợi có thể nhanh chóng lấy được tờ giấy màu đỏ này.

Nhưng bây giờ tất cả đều đã trở thành sự thật rồi, cô lại cảm thấy trái tim mình lập tức trống rỗng.

Cố Vũ Tùng thở dài nói: “Nói thật nha, ban đầu tôi cũng không xem trọng lắm chuyện hai người tới với nhau. Sau đó lại cảm thấy tình cảm của cả hai hẳn có thể phát triển bền chặt tới sau này. Ai mà ngờ giữa đường đùng một cái lại gãy gánh… Chia tay cũng chia tay xong rồi, sau này mỗi người tự sống thật tốt, vậy cũng đã rất tốt rồi…”

Tống Hân Nghiên không nhớ nổi những lời anh ta nói phía sau.

“Nghiên, Hân Nghiên?” Khương Thu Mộc không ngừng vẫy tay với màn hình điện thoại: “Hỏi cậu đấy, cậu sao lại thất thần thế? Miệng tên khốn Cố Vũ Tùng đúng là kín như bưng, tớ một đường đi hỏi anh ta lại không tiết lộ nửa chữ cho tớ biết ấy.”

Tống Hân Nghiên cười cười: “Thú thật cũng chẳng phải chuyện lớn gì, anh ta chỉ là đến đưa tớ giấy ly hôn thay Tưởng Tử Hàn thôi.”

Khương Thu Mộc không nói nên lời.

Im lặng được hai giây, cô ấy thở dài rồi nói: “Được rồi. Nếu như đã ly hôn rồi thì không cần phải thấy có gánh nặng tâm lý nữa. Sau này cậu muốn làm gì thì cứ tự tin làm, chị đây luôn ủng hộ cưng!”

“Được.” Tống Hân Nghiên gật đầu nói: “Thế gian cỏ lạ nhiều vô kể, chỉ cần tớ muốn, sau này tớ thích tán tỉnh trai đẹp thế nào thì cứ tán thôi.”

“Đúng vậy, không thể treo cổ mãi trên một cái cây được.”

Khương Thu Mộc đồng ý.

Hai người thoải mái trò chuyện mấy câu rồi cúp điện thoại.

Tâm trạng vui vẻ sôi nổi vừa rồi giống như rơi vào hầm băng, Tống Hân Nghiên thất thần, vẻ mặt đầy cô đơn.

Khi Dạ Vũ Đình ngồi xe lăn đi vào, Tống Hân Nghiên đang đọc sách.

Tờ giấy nháp bên cạnh được viết tên tiếng anh và các công thức của rất nhiều thành phần công thức hóa học.

“Cốc cốc cốc!”

Dạ Vũ Đình nhẹ nhàng gõ cửa: “Chăm chỉ như vậy, em định thi đại học lần nữa sao?”

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu lên khỏi quyển sách, kinh ngạc nói: “Sao anh lại tới đây?”

Dạ Vũ Đình dịu giọng nói: “Vốn dĩ anh định quay về phòng để ngủ, nhưng anh thấy đèn bên em vẫn còn sáng nên đi qua xem thử.”

Anh ta cầm bản nháp có công thức phản ứng hóa học lên xem: “Cái thứ này khô khan nhàm chán, ít được các nữ sinh thích. Hơn nữa…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 566


CHƯƠNG 566

Dạ Vũ Đình mỉm cười, khen ngợi một cách chân thành: “Nhiều sinh viên khối tự nhiên chưa chắc đã hiểu rõ, còn em không những hiểu, mà trông còn rất tinh thông nữa. Hân Nghiên nhà ta đúng là một cô gái vừa đặc biệt vừa thông minh.”

Bốn chữ “Hân Nghiên nhà ta” khiến Tống Hân Nghiên cảm thấy gượng gạo vô cùng.

Cô vô thức chọn cách phớt lờ: “Chỉ là tiếp xúc sớm thôi, chẳng hiểu được những thứ mưa dầm thấm đất từ nhỏ này, với lại tôi cũng không cần làm việc trong ngành này nữa rồi.”

Dạ Vũ Đình ảm đạm cười khổ: “Là anh ảnh hưởng tới em sao? Xin lỗi, nếu không có anh, chắc bây giờ em đã yên tâm học chuyên ngành này một cách có hệ thống ở trường rồi. Nhưng giờ em chỉ có thể vùi đầu tự mình nghiên cứu ở đây.”

Thành thật mà nói, mỗi lần Dạ Vũ Đình có phản ứng như vậy, Tống Hân Nghiên đều có cảm giác khó chịu tới bất lực.

Nhưng khi nghĩ rằng anh ta không những bị mất đi đôi chân vì cứu mình, mà ngay cả một người đàn ông bình thường cũng không làm được, trong lòng đột nhiên không có suy nghĩ gì nữa.

Cô giả bộ tức giận: “Anh Dạ, anh nói như vậy là đang nghi ngờ tấm lòng của tôi, tôi rất buồn đấy!”

“Xin lỗi, anh…”

Khuôn mặt Dạ Vũ Đình đầy vẻ áy náy.

Trái tim Tống Hân Nghiên bỗng chốc mềm đi: “Tôi không tức giận, chỉ là rất bất lực thôi. Dạ Vũ Đình, tôi đã nói với anh rồi, tôi tự nguyện ở lại, đây là kết quả sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng, việc đó không liên quan gì đến anh hay bất cứ ai cả. Nhưng nếu như anh cứ cảm thấy có lỗi với tôi, điều này sẽ khiến tôi cảm thấy rất khó xử, không thể ở bên cạnh anh tiếp được. Bởi vậy, sau này đừng nói bất cứ lời nào như thế này nữa…”

Dạ Vũ Đình càng áy náy hơn: “Là do anh lòng dạ hẹp hòi, xin lỗi nhé Hân Nghiên, nhưng anh thực sự không có ý khiến em khó xử. Chỉ là kể từ khi cô Khương về nước, em càng trở nên im lặng và không thích cười hơn.”

Anh ta nói chân thành: “Bác sĩ nói rằng chân của anh đang hồi phục rất tốt. Nếu cảm thấy sống ở đây không vui, hay là em về nước cùng với bọn họ đi?”

Tống Hân Nghiên lập tức nở một nụ cười thật tươi: “Ai nói tôi không vui, những ngày sống ở đây là quãng thời gian thoải mái nhất trong năm nay của tôi. Tôi im lặng không thích cười là vì gần đây trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng cho sản phẩm mới.”

Ngừng lại một chút, cô nói tiếp: “Đương nhiên, nếu sau này anh muốn về nước, tôi sẽ về cùng với anh.”

Dạ Vũ Đình cảm động trước sự chu đáo của cô: “Em nói nghiêm túc đấy chứ?”

Tống Hân Nghiên sững sờ: “Vậy là anh muốn tôi về nước cùng với anh à?”

Trên mặt Dạ Vũ Đình đầy vẻ xấu hổ: “Cũng không phải. Anh cũng không giấu diếm em làm gì, quả thật trong nhà anh xảy ra chút chuyện, có thể sắp tới sẽ về thủ đô một chuyến.”

Mặc dù ban nãy đã có suy đoán, nhưng hai từ thủ đô vẫn khiến trái tim Tống Hân Nghiên run lên.

Dạ Vũ Đình lại nhân cơ hội nắm lấy tay cô: “Để em về cùng anh có vẻ hơi làm khó em. Nhưng em đừng lo Hân Nghiên à, thủ đô nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, cho dù có quay về đi chăng nữa, tôi cũng hứa sẽ không để những người em không thích xuất hiện trước mặt em đâu, em sẽ chỉ gặp những người em muốn gặp, những người em chấp nhận gặp mà thôi.”

Anh ta trịnh trọng hứa: “Anh sẽ bảo vệ em!”

Đầu óc Tống Hân Nghiên bỗng trở nên trống rỗng.

Cô lặng lẽ rút tay lại: “Nhà anh xảy ra chuyện gì vậy?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 567


CHƯƠNG 567

Dạ Vũ Đình cười khổ rút tay về: “Vốn dĩ công ty vẫn đang liên hệ đàm phán với một dự án mới, trước đây đều do anh phụ trách. Anh nghĩ anh đến đây chỉ là một chuyến công tác, quay về tiếp tục hoàn thành là được. Ai biết được lại bị thương, ảnh hưởng thế này… ba anh muốn giao dự án này cho anh hai của anh.”

Anh ta nhìn Tống Hân Nghiên, nghiêm túc nói: “Anh đã theo dự án này ba năm rồi, Hân Nghiên, anh không muốn từ bỏ, cũng không thể từ bỏ được!”

Tống Hân Nghiên hiểu sâu sắc cảm giác này.

Cũng giống như khi cô cố gắng hết sức vì công ty, khó khăn lắm mới được mọi người công nhận thì Tống Mỹ Như lại trở về.

Ba nuôi muốn cô nhường công ty lại cho cô ta.

Không những phải nhường công ty mà những sản phẩm đang nghiên cứu, hoặc đã nghiên cứu phát triển thành công trong tay cô đều phải nhường lại hết.

Cảm giác không cam lòng và buồn bã đó có lẽ cũng giống như tâm trạng của Dạ Vũ Đình lúc này.

Nhưng quay về thủ đô…

Tống Hân Nghiên cắn chặt môi, hạ quyết tâm: “Là tôi hại anh bị thương, nếu như anh đã muốn về, vậy thì tôi có nghĩa vụ về cùng với anh.”

Trốn tránh không phải là cách, cô cũng chẳng thể trốn tránh được cả đời, rồi cũng sẽ phải đối mặt thôi.

Dạ Vũ Đình lắc đầu không đồng ý mà nói rằng: “Đây không phải nghĩa vụ của em, điều anh muốn cũng không phải nghĩa vụ.”

Tống Hân Nghiên cố nén sự hoang vắng trong lòng, mỉm cười gượng gạo: “Xin lỗi, là tôi lỡ lời. Khi nào thì đi? Để tôi thu dọn đồ đạc trước.”

Thấy Dạ Vũ Đình nhìn chằm chằm mình, cô nói thêm: “Tôi nguyện ý về cùng với anh, thật đấy, không hề miễn cưỡng chút nào cả.”

Lúc này Dạ Vũ Đình mới mỉm cười gật đầu: “Anh biết. Chuyện trở về cũng không vội, đợi anh kiểm tra lần cuối cùng ở viện rồi hẵng về.”



Kết quả lần kiểm tra cuối cùng của Dạ Vũ Đình rất tốt, bác sĩ đã sắp xếp buổi tập phục hồi chức năng đầu tiên cho anh ta vào ngay ngày hôm đó.

Nội dung buổi tập rất đơn giản, bước đầu tiên là để anh ta rời khỏi xe lăn.

Bác sĩ mang nạng đến, để anh ta thử đứng dậy.

Mới đầu bản thân đứng không vững cũng không sao, để Tống Hân Nghiên đỡ anh ta lên.

Dạ Vũ Đình nhận lấy chống nạng, phải phí sức chín trâu hai hổ mới có thể đứng dậy khỏi xe lăn dưới sự giúp đỡ của Tống Hân Nghiên. Nhưng chưa kịp đứng dậy thì anh ta đã ngã trở về vì không còn sức và trọng tâm không ổn định.

Sau nhiều lần thử, Tống Hân Nghiên bị giày vò tới toát mồ hôi hột, Dạ Vũ Đình cũng không còn sức nữa.

Anh ta chán nản vứt nạng đi, nhụt chí mà nói rằng: “Vẫn là thôi vậy, chắc cả đời này anh sẽ không thể rời khỏi xe lăn được.”

Tống Hân Nghiên nhặt nạng đặt sang một bên, ngồi xổm xuống trước mặt xoa bóp chân cho anh ta: “Không đâu, chúng ta chỉ mới bắt đầu, khó khăn một chút là chuyện bình thường. Tôi đi xem những bệnh nhân khác luyện tập phục hồi chức năng, lúc bắt đầu họ còn khó khăn hơn cả anh, thậm chí còn chẳng thể tự chống mình rời khỏi xe lăn được. Tôi sẽ xoa bóp cho anh trước, làm giãn gân cốt, lát nữa chắc sẽ đỡ hơn nhiều.”

Chân được xoa bóp bắt đầu cảm thấy tê buốt nóng rực, vừa hơi khó chịu lại vừa dễ chịu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 568


CHƯƠNG 568

“Bị em ấn như vậy, anh cảm giác hai chân của mình hình như đều nhẹ đi rồi.”

Dạ Vũ Đình được ấn thoải mái tới mức hít hà, ngạc nhiên hỏi: “Hân Nghiên, em rốt cuộc là báu vật tuyệt thế gì vậy, biết cả mát xa nữa.”

Tống Hân Nghiên cười nhạt: “Gần đây mới học thôi. Thủ pháp của tôi không đủ thuần thục cũng chưa đúng chỗ, nhưng tôi biết một ít, lúc nào cũng có thể mát xa cho anh, thả lỏng phần cơ ở cẳng chân cũng tiện hơn tìm bác sĩ mãi.”

Dạ Vũ Đình vô cùng cảm động, kéo lấy hai tay của Tống Hân Nghiên đặt lên tim mình: “Hân Nghiên, xin lỗi, em vì anh mà làm nhiều chuyện như vậy còn anh lại chẳng chịu cầu tiến. Mới nãy anh nói bỏ cuộc chắc chắn đã tổn thương em rồi, thực sự xin lỗi.”

Cả người Tống Hân Nghiên cứng đờ, cười gượng rút tay ra: “Không sao cả. Cứ cố gắng mãi mà không thấy được hiệu quả, ai cũng đều có suy nghĩ ấy thôi.”

Dạ Vũ Đình nhận được sự khích lệ, cầm lấy hai gậy chống, cắn răng đứng dậy.

Hai chân đã lâu không cử động giống như vật trang trí, chẳng hề nghe sự sai khiến.

Trọng lượng cả người Dạ Vũ Đình đều dồn lên hai chân, cũng miễn cưỡng đứng được lên.

Tống Hân Nghiên và bác sĩ tập vật lý trị liệu bị sự bền chí bỗng bộc phát của anh ta làm cho vui mừng.

Hai người vui sướng vỗ tay.

Tống Hân Nghiên cổ vũ: “Tôi nói không sai chứ. Chuyện người khác luyện một tuần cũng không làm được vậy mà nhoáng cái anh đã làm được ngay rồi.”

Bác sĩ ở bên cạnh cũng cổ vũ: “Kiên trì lên, trọng tâm dồn về một bên rồi nhích một chút, đẩy gậy đi, đi về trước.”

Dạ Vũ Đình làm theo chỉ thị của bác sĩ.

Trọng tâm vừa mới nghiêng, cả người đã không khống chế mà được ngã xuống.

“Cẩn thận.” Tống Hân Nghiên nhanh tay lẹ mắt, lập tức nhào qua đỡ người.

Dù Dạ Vũ Đình bị thương ở hai chân thì anh ta vẫn là một người đàn ông cao hơn Tống Hân Nghiên hơn một cái đầu.

Cho dù là cơ thể hay cân nặng cũng đều áp đảo tuyệt đối so với cô.

Tống Hân Nghiên lao tới không những không đỡ được người mà còn bị Dạ Vũ Đình đè xuống ngã cùng.

Cả người anh ta đều đè lên người cô, suýt chút nữa khiến cô tắc thở.

Đau!

Tống Hân Nghiên nhíu mày, mặt đầy đau đớn.

“Đè trúng em rồi à? Bị thương ở đâu không?”

Mặt Dạ Vũ Đình lập tức biến sắc, gấp gáp dùng hai tay chống hai bên Tống Hân Nghiên định ngồi dậy.

Đương lúc chân tay luống cuống, anh ta đè lên cái gậy rơi ở bên cạnh.

Gậy trơn lăn đi, thân trên vừa nhổm dậy chợt đổ xuống người Tống Hân Nghiên.

Lồng ngực đè xuống, trực tiếp đè lên mũi với môi của Tống Hân Nghiên.

“Ưm!!”

Tống Hân Nghiên mới vừa thở ra, một hơi hít được một nửa lại bị đè lại xuống.

Dạ Vũ Đình hoảng loạn nhổm nửa người dậy.

“Khụ… Khụ khụ khụ…” Tống Hân Nghiên lập tức ho long trời lở đất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 569


CHƯƠNG 569

Mùi hương thơm ngọt sẵn có trên người cô như vương lên mặt, cổ và tai của Dạ Vũ Đình.

Những nơi đã chạm qua nổi da gà sởn gai ốc.

Cả người anh ta ngơ ra…

Bác sĩ ở bên cạnh sực tỉnh, vội vàng lao tới trước giúp đỡ anh ta lên: “Đừng vội vàng, chầm chậm thôi, đừng đè lên chân.”

Người không dùng được hai chân nặng hơn người bình thường nhiều.

Một mình bác sĩ lại chẳng thể đỡ được Dạ Vũ Đình dậy.

Một đỡ một đè, thảm thịt như Tống Hân Nghiên suýt nữa ho ra máu, nhanh chóng dùng hai tay đỡ vai Dạ Vũ Đình dậy.

Sức lực đè lên người cuối cùng cũng nhẹ đi, giữa cô và Dạ Vũ Đình kéo dãn khoảng cách.

Cũng là khoảng cách này khiến cô phát hiện giữa hai chân của anh ta…

Thời gian như ngừng lại.

Tống Hân Nghiên đơ ra, không dám tin nhìn Dạ Vũ Đình.

Dạ Vũ Đình cũng cứng đờ.

Mặt anh ta lúc trắng rồi đỏ, lúc đỏ lại trắng, ngại ngùng như muốn tràn ra khỏi người.

Bác sĩ lại chẳng hề phát hiện: “Cô Tống, cô giữ lấy anh Dạ đi, tôi…”

Hai người hoàn hồn lại, ngại ngùng càng nhiều tới mức có thể tỏa ra trong không khí.

“Không cần.”

Dạ Vũ Đình đẩy bác sĩ ra rồi cắn răng chống tay lên mặt đất, chợt lật người, tránh khỏi người Tống Hân Nghiên nằm sang một bên.

Đồ tập luyện rộng rãi che đi sự bất thường.

Nhưng sự xấu hổ và ngại ngùng vẫn lẳng lặng lan ra.

Dạ Vũ Đình khó xử nghiêng mặt đi, hít sâu một hơi, đè lại dục niệm đang xao động toàn thân.

Bác sĩ vội chạy đi đẩy xe lăn qua: “Cô Tống không bị thương chứ?”

“Không đâu.” Tống Hân Nghiên ngại ngùng lắc đầu, vội vàng bò dậy.

“Chúng tôi đỡ anh lên.” Cô thấp giọng nói với Dạ Vũ Đình.

Dạ Vũ Đình lắc đầu từ chối, khàn giọng nói: “Gọi Dạ Nhất vào đây.”

Tống Hân Nghiên: “…”

Dạ Nhất nhanh chóng chạy vào, cùng với bác sĩ một trái một phải, nửa đỡ nửa ôm đưa Dạ Vũ Đình lên xe lăn.

Bầu không khí không được bình thường.

Dạ Nhất rất tinh ý, kéo bác sĩ chạy đi.

Trong phòng trị liệu chỉ còn Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình.

Dạ Vũ Đình để khuỷu tay lên tay đỡ xe lăn, lấy tay đỡ trán, đỡ hồi lâu, khuôn mặt trầm mặc mới tốt hơn một chút.

“Xin lỗi.” Anh khàn khàn xin lỗi: “Anh không biết bản thân lại… lại ở trong tình huống như vậy… mà có phản ứng ấy…”

Tống Hân Nghiên thôi ngượng ngùng, cố mỉm khóe môi cười một cái.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 570


CHƯƠNG 570

Cho dù cô cố gắng để bản thân trông bình thường hơn nhưng nét mặt và biểu cảm vẫn khiên cưỡng gượng gạo: “Không sao. Thực ra đây cũng là… một hiện tượng tốt mà, ít nhất có thể chứng mình anh hồi phục khá tốt, chức năng đó… không bị ảnh hưởng. Chuyện bác sĩ lo lắng cũng không xảy ra. Tốt lắm…”

Yết hầu của Dạ Vũ Đình cử động, không tiếp lời ngay.

Giữa hai người lại im lặng.

Qua một lúc, Dạ Vũ Đình khẽ giọng nói: “Nếu như phương diện ấy của anh thực sự không ổn, em có ghét bỏ anh không? Có bằng lòng gả…?”

“Dạ Vũ Đình, nếu như mà anh nói không hề tồn tại.”

Tống Hân Nghiên ngắt lời anh ta, cũng nghiêm túc trả lời: “Tôi nói rồi, tôi sẽ chăm sóc anh. Ý là cho dù thương thế của anh hay bất kỳ mặt nào khác… bị làm sao, tôi đều sẽ ở bên cạnh anh chăm sóc anh. Là tôi khiến anh bị thương, nếu như không phải tôi, anh sẽ không biến thành… như này. Cho nên những lời ấy sau này đừng nói lại nữa.”

Là chăm sóc, không phải gả.

Dạ Vũ Đình cười khổ.

Có chút thất vọng cũng có chút hạnh phúc.

Ít nhất vẫn còn có thể ở cạnh cô ấy.

Vậy là đủ rồi! Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Mặc dù lời đã nói hết nhưng cảm giác thoải mái giữa hai người đã không còn tồn tại nữa rồi.

Video call của Tống Dương Minh đúng lúc gọi tới, vừa hay đánh tan sự tiếp xúc ngượng ngập như có như không này.

Tống Hân Nghiên thở phào một hơi, vội lấy lý do nghe điện thoại, chạy ra ngoài: “Anh.”

Tống Dương Minh ở trên màn hình hỏi: “Anh nhận được điện thoại của người môi giới, tạm thời em chưa muốn về trường, bây giờ còn trả cả phòng rồi à?”

“Vâng.”

Tống Hân Nghiên dựa vào tường, sự gượng gạo ban nãy khiến cô hơi phiền lòng: “Chuẩn bị về rồi, cho nên mới trả phòng.”

“Vì Dạ Vũ Đình à?”

Tống Dương Minh nhíu mày khuyên: “Hân Nghiên, em nghĩ kỹ chưa? Mới vừa dứt được khỏi một Tưởng Tử Hàn, thực sự muốn rơi vào cái hố như Dạ Vũ Đình sao? Anh ta cứu em, đúng là nên cảm tạ. Em định báo đáp như nào, anh trai đều có thể nghĩ cách trả ơn tình này cho em. Em không thể vì thất vọng với một Tưởng Tử Hàn thì đã cảm thấy đàn ông cả thế giới này chẳng có ai đáng tin, chẳng có ai có thể dựa vào, tùy theo ý người được. Hân Nghiên, không cần vì báo ơn mà tùy tiện bỏ ra cả đời của mình.”

“Anh!”

Trong lòng Tống Hân Nghiên cảm động không thôi, ngay cả chút phiền muộn kia cũng không còn nữa: “Em không phải là người không biết chịu trách nhiệm. Đối với em, thời gian đen tối nhất của cuộc đời đã qua rồi, vì một người không liên quan tới mình mà từ bỏ bản thân không phải tác phong của em. Anh yên tâm đi, em sẽ không gục ngã hoàn toàn đâu, em sẽ bắt đầu lại lần nữa.”

Tống Dương Minh im lặng một thoáng rồi nói: “Bắt đầu lại lần nữa không bằng về đây giúp anh, anh dang tay mời em về Tống Thị…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 571


CHƯƠNG 571

Lời của anh ấy còn chưa nói hết, Tống Hân Nghiên đã cười khì khì nói: “Giúp việc tư thì được nhưng dang tay mời thì thôi. Còn về công ty, em chưa nghĩ tới. Anh, em muốn tự mình kiếm sống.”

Lòng Tống Dương Minh trùng xuống, nhưng lại không thể hiện ra ngoài miệng: “Đùa với em thôi. Muốn tìm công việc gì? Anh giúp em để ý. Về cũng tốt, ở mãi nơi đất khách quê người cũng có lúc xa tầm với, anh cũng không quá yên tâm.”

“Không vội, em về rồi tự em từ từ tìm.” Tống Hân Nghiên cười nhạt: “Tổng giám đốc Tống, sau này đã cùng ngành rồi, xin hãy quan tâm nhiều hơn, cũng xin hãy chuẩn bị tâm lý bị em tập kích bất cứ lúc nào nhé.”

Mặt Tống Dương Minh tràn đầy vẻ cưng chiều: “Được, lúc nào cũng hoan nghênh.”

Tắt video call, Tống Hân Nghiên dựa vào tường thở dài một hơi.

Qua một lúc, cô đứng thẳng vỗ vỗ mặt mình, thấp giọng cổ vũ: “Tống Hân Nghiên, cố lên nào! Quên đi quá khứ, nghênh đón tương lai. Cuộc sống mới tươi đẹp đang ở phía trước, dũng cảm tiến thẳng!”



Ngày Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình về nước đúng vào Quốc khánh.

Vừa xuống máy bay, đâu đâu cũng là cờ đỏ rợp trời, vui mừng khắp nơi.

Từ con đường nối từ sân bay ra ngoài, lá cờ đỏ rực đón gió bay phấp phới, vừa quen thuộc lại vừa yên lòng.

Tống Hân Nghiên hít sâu một hơi, trái tim luôn treo cao ở nước ngoài cũng từ từ hạ xuống.

“Sao thế?”

Phát hiện sự khác thường của cô, Dạ Vũ Đình quay đầu, nắm lấy tay cô hỏi khẽ.

Tống Hân Nghiên bị dọa cho giật nảy mình, tay cô run lên, thẳng thừng rút khỏi tay anh ta.

“Không sao.” Cô lắc đầu.

Thời gian ở nước ngoài, cô thực sự luôn thấy bất an.

Năm ấy bị bắt cóc ở nước M để lại cho cô ám ảnh sâu sắc.

Vừa bước tới nơi đất khách, thần kinh cô lập tức trở nên căng thẳng.

Không dám ra ngoài, thậm chí còn không dám kết giao với bạn bè lạ, đi tới những nơi lạ lẫm.

Ngay cả đã qua hai, ba năm, thỉnh thoảng công tác phải ra nước ngoài, cô cũng sẽ cố gắng rút thời gian xuống ngắn nhất.

Bây giờ nghĩ lại, việc bản thân trốn tránh như vậy… đúng là một lời khó nói hết.

Ngoảnh đi ngoảnh lại, vẫn là quay về rồi.

Dạ Vũ Đình ảm đạm thu tay về.

Nhìn thấy sân bay nhiều người, lại liên tưởng tới việc lúc trước cô lo lắng sẽ gặp người không nên gặp ở đây, cho rằng cô chỉ là không quen với sự ồn ào thôi.

Anh ta tỏ vẻ hối lỗi xin lỗi: “Xin lỗi, là anh suy nghĩ không chu đáo. Sớm biết kỳ nghỉ nhiều người như vậy, chúng ta không nên về đây góp vui, nên đợi sau lễ hẵng về mới phải.”

Tống Hân Nghiên thu lại sự phức tạp trong lòng, đẩy xe lăn của Dạ Vũ Đình đi: “Nhiều người cũng tốt, ở nước ngoài yên tĩnh quá rồi, chẳng có chút không khí đón lễ nào như trong nước cả.”

Lướt nhìn dòng người xung quanh một vòng, cô khẽ nhếch miệng: “Hết Quốc khánh sẽ tới Trung thu, trong nước chú trọng đoàn viên, chúng ta cũng nên về thôi.”

Dạ Vũ Đình bị cảm động bởi sự quan tâm dịu dàng của cô.

Là anh ta cứng rắn kéo cô về nước, vậy mà cô còn tìm lý do cho anh ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 572


CHƯƠNG 572

“Chắc chắn kiếp trước anh đã cứu cả dải ngân hà nên kiếp này ông trời mới cho anh gặp được người phụ nữ tốt như em.” Dạ Vũ Đình thâm tình hứa hẹn: “Hân Nghiên, anh nhất định sẽ đối xử với em vô cùng vô cùng tốt, tuyệt đối không phụ lòng em đâu!”

Trong lòng Tống Hân Nghiên hoảng hốt, cũng không đáp lại.



Cửa nhà họ Dạ.

Chiếc xe đưa Dạ Vũ Đình và Tống Hân Nghiên dừng lại.

Tống Hân Nghiên xuống xe, xoay người muốn đẩy giúp xe lăn của Dạ Vũ Đình xuống nhưng lại bị bà Dạ Lâm Tịnh Thi giơ tay gạt phăng đi.

Cô chợt lảo đảo, lùi về sau mấy bước, cũng may có một cô gái xinh đẹp đứng ở bên kịp thời đưa tay đỡ lấy nên mới không bị ngã.

Tống Hân Nghiên cảm kích cười với cô gái kia: “Cảm ơn nha.”

“Người một nhà với nhau cả, không cần khách sáo.”

Cô gái rất xinh đẹp, kiểu tóc ngắn gọn gàng lại trầm lắng, khẽ nhướng mày tinh nghịch với cô.

Tống Hân Nghiên: “…”

Lúc hai người nói chuyện, cửa xe đã được sửa lại có thêm một cầu nghiêng.

Dạ Nhất đẩy Dạ Vũ Đình xuống xe,

Lâm Tịnh Thi tức thì ôm lấy khuôn mặt của Dạ Vũ Đình, đau lòng không thôi: “Con trai, sao con lại gầy thế này?”

Dạ Vũ Đình bất lực gỡ tay của mẹ xuống, chau mày nói: “Mẹ, ban nãy suýt nữa mẹ đẩy ngã Hân Nghiên đấy.”

Mặt mày Lâm Tịnh Thi lập tức biến sắc, hằm hằm liếc Tống Hân Nghiên.

Cô gái bên cạnh Tống Hân Nghiên lè lưỡi với bà, cười khì khì đi về trước, nói với Dạ Vũ Đình: “Anh ba, mẹ cũng chỉ vội vàng muốn thấy anh thôi. Bảo bối bé bỏng của anh không sao đâu.”

Trên mặt Tống Hân Nghiên lại thoáng hiện vẻ ngượng ngùng.

Lúc này Dạ Vũ Đình mới cười, ấm áp nói với Tống Hân Nghiên: “Hân Nghiên, đây là em gái của anh Dạ Như Tuyết. Học y, nói ra thì cũng coi như nửa cùng ngành với em đấy.”

Dạ Như Tuyết hoạt bát duỗi tay về phía Tống Hân Nghiên, tươi cười nói: “Chào chị dâu, sau này vẫn mong chị dâu quan tâm nhiều hơn. Lúc anh em bắt nạt em, chị nhớ phải trút giận cho em đấy.”

Tống Hân Nghiên duỗi tay: “Gọi chị là Tống Hân Nghiên thôi.”

Lâm Tịnh Thi nguýt mắt lườm Tống Hân Nghiên, giơ tay kéo con gái về, nhíu mày dạy dỗ: “Anh con ngồi máy bay mệt một ngày rồi, con không cho anh con vào nhà mà cứ đứng đực ở đây thì ra thể thống gì nữa?”

Tay của Tống Hân Nghiên và Dạ Như Tuyết cũng tách ra.

Dạ Như Tuyết lẽ lưỡi, vội lấy lòng: “Cho mà cho mà. Đây, con đẩy anh con vào nhà đây.”

Lâm Tịnh Thi thẳng thừng đẩy con gái ra: “Còn không mau sai người đưa hành lý của anh con vào đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 573


CHƯƠNG 573

Dặn dò xong, bà ta đích thân đẩy con trai vào phòng, từ đầu đến cuối đều hằm hè với Tống Hân Nghiên.

Dạ Như Tuyết khoác tay Tống Hân Nghiên cứ như quen thân lắm rồi, khẽ giọng xì xào: “Đừng chấp nhặt với mẹ em, bà ấy đối với anh ba của em là kiểu cuồng con. Tính chiếm hữu cực mạnh, cho dù là ai muốn cướp con trai của bà ấy, bà ấy đều có thái độ như vậy hết.”

Tống Hân Nghiên phì cười, cô gái này thẳng tính không chút dè chừng mưu tính gì, ở trong nhà quyền quý như nhà họ Dạ đúng là hiếm thấy.

Thiện cảm với Dạ Như Tuyết của cô càng tăng lên: “Không sao. Chị có thể hiểu được mà.”

“Chậc, anh em thực sự mèo mù vớ cá rán rồi, sao lại có thể gặp được một người dễ tính mặc cho người khác dày vò mình như chị thế. Chị sẽ bị anh ấy bắt nạt chết mất thôi.”

Tống – cá rán – Hân Nghiên: “Không đâu…”

Vào phòng khách, trong nhà không có ai khác cả.

Dạ Như Tuyết giải thích: “Ba với anh trai em vẫn chưa xong việc, có thể buổi tối mới về.”

Tống Hân Nghiên khẽ thở phào.

Lâm Tịnh Thi đau lòng con trai: “Hành lý đã cho người đưa lên phòng con rồi, cho người đưa con đi tắm rửa nghỉ ngơi chút nhé, lúc ăn cơm mẹ sẽ gọi con.”

Trong biệt thự nhà họ Dạ có thang máy, vừa hay tiện cho xe lăn của Dạ Vũ Đình ra vào.

Lâm Tịnh Thi và Dạ Như Tuyết đưa Dạ Vũ Đình vào phòng.

Đang định rời đi thì người hầu bỗng ôm mấy đồ trải giường tới.

“Cô Tống, cô xem trải cái ga giường nào?”

Tống Hân Nghiên hoa cả mắt: “Hỏi cậu ba đi, đây là phòng của anh ấy mà.”

Lâm Tịnh Thi vốn đã đi ra ngoài chợt dừng chân.

Bà ta bất mãn quay đầu: “Tống Hân Nghiên, cô có ý gì đây?”

Tống Hân Nghiên nghệt ra.

Những người khác cũng hoang mang.

Lâm Tịnh Thi lạnh giọng nói: “Lúc đầu ở bệnh viện, là ai thề son sắt rằng cho dù con trai tôi có què có tật cũng không bỏ không rời? Có phải cô định lật lọng không hả? Mới qua bao lâu đâu chứ, cô không những không chăm sóc nó mà còn muốn tách ra không ngủ với nó. Buổi tối nó khát nó đói, muốn đi nhà vệ sinh, cô không ở đấy thì ai chăm sóc nó đây?”

Tống Hân Nghiên: “…”

“Mẹ!” Dạ Vũ Đình nhíu mày: “Buổi tối con sẽ không đói không khát, cũng sẽ không muốn đi vệ sinh. Con và Hân Nghiên còn chưa kết hôn, sao có thể thiệt thòi để cô ấy ở trong phòng con được?”

Dạ Như Tuyết cũng nói: “Đúng vậy đó mẹ, mà cho dù chị dâu và anh ba kết hôn rồi thì cũng không thể làm khó người ta như thế được mà. Mẹ xem anh ba như này, lại nhìn cơ thể mảnh mai này của chị dâu, cũng không giống có thể nâng anh ba lên bế anh ba dậy được đâu. Nếu buổi tối thật sự cần gì, để Dạ Nhất ở chung không phải tiện hơn sao?”

Lâm Tịnh Thi tức giận không thôi: “Rồi, được thôi, các con ai cũng có lý hết, chỉ có mẹ là không biết làm người. Thích làm gì thì làm, mẹ chả lo nữa!”

Đang lúc tức giận muốn rời đi thì lại thấy người hầu ôm ga giường dè dặt rụt vào một góc, cơn tức của bà ta càng trào lên không có chỗ xả: “Cô còn ngơ ra đó làm gì? Phòng bếp không có gì cần làm sao? Còn không mau đi xuống đi, muốn đói chết ai thế hả!”

Người hầu không dám hé tiếng nào, vội vàng bỏ ga giường xuống, vội vàng chạy theo Lâm Tịnh Thi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 574


CHƯƠNG 574

Lượng người chợt đi quá nửa.

Dạ Vũ Đình thở dài: “Hân Nghiên, em đừng để ý mấy lời mẹ anh nói, tính tình bà ấy như vậy đấy.”

“Đúng đó chị dâu. Mẹ em nói năng nặng lời thôi nhưng trong lòng dịu dàng lắm. Chị chăm sóc anh em như vậy, bà ấy thực ra rất vui mừng, chỉ là… yêu con trai quá, chị cũng hiểu mà.”

Dạ Như Tuyết vừa nói vừa cầm bộ ga giường lên định làm.

“Chị không để ý đâu.” Tống Hân Nghiên khẽ nói, đón lấy bộ trải giường của Dạ Như Tuyết: “Để chị làm cho.”

Dạ Như Tuyết giúp trải giường cùng rồi lại đưa Tống Hân Nghiên qua phòng bên cạnh, nhiệt tình giúp cô sắp xếp hành lý.

Thu dọn xong, cô ấy hài lòng vỗ vỗ tay: “Thiếu gì thêm gì thì chị cứ tìm em là được, em giúp chị làm.”

Tống Hân Nghiên cầm tay cô ấy: “Như Tuyết, cảm ơn em.”

“Cảm ơn gì chứ, đã nói là người một nhà rồi mà.” Dạ Như Tuyết ôm lấy tay Tống Hân Nghiên cảm thán: “Em nói thật nhá, trước khi chị xuất hiện, em còn nhất mực cho rằng anh ba em phải cô độc cả đời đấy. Không ngờ rằng…”

Cô ấy nghiêm túc nói: “Em lớn tới nhường này rồi nhưng chưa thấy anh ba lo lắng cho ai như vậy đâu. Trong ba anh trai, chỉ có anh ba đối xử tốt với em nhất cho nên người anh ba em thích, em cũng sẽ thích. Huống chi, chị còn là một chị gái xinh đẹp ưu tú như vậy nữa, muốn không thích cũng khó. Chị dâu, đối xử với anh ba em tốt chút nhé, xin chị đấy.”

Cảm xúc trong lòng Tống Hân Nghiên ngổn ngang, bỗng chốc không biết trả lời sao.

Dạ Như Tuyết rất hiểu lòng người, cũng không ép cô tỏ thái độ ngay, nói xong là rời đi luôn.

Tống Hân Nghiên đánh mắt nhìn căn phòng xa lạ, trái tim buồn dọc bí bách, hơi cảm thấy bức bối.

Cô phải nhanh chóng tìm việc mới được. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Ít nhất phải cứu bản thân ra khỏi hoàn cảnh như này.

Nghĩ xong là làm, Tống Hân Nghiên lập tức lấy máy tính ra chuẩn bị lý lịch.

Ngay lúc rời khỏi phòng Tống Hân Nghiên, nụ cười trên mặt Dạ Như Tuyết lập tức lạnh hẳn xuống

Cô ta liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, lạnh lùng hừ một tiếng.

Xoay người lấy điện thoại ra, nối máy: “Sở Sở, Tống Hân Nghiên về rồi. Vở kịch sắp sửa bắt đầu rồi. Cậu chuẩn bị xong chưa?”



Một khi Tống Hân Nghiên đã nghiêm túc thì tất cả mọi thứ ở thế giới bên ngoài đều sẽ bị ngăn lại.

Cô ở trong phòng cả một buổi chiều, mãi cho tới khi Dạ Vũ Đình qua gõ cửa gọi cô đi ăn cơm, cô mới thôi tập trung tinh thần vào chiếc máy tính.

Hai người cùng nhau xuống nhà tới phòng ăn.

Ba và các anh của Dạ Vũ Đình đều chưa về, phòng ăn chỉ có Lâm Tịnh Thi và Dạ Như Tuyết.

Hai người không biết đã đợi bao lâu.

Thấy Tống Hân Nghiên xuất hiện, khuôn mặt của Lâm Tịnh Thi cũng trầm xuống: “Từng thấy người mặt to rồi nhưng chưa thấy ai mặt dày mày dạn như vậy. Cô thực sự coi mình là khách đấy à? Ăn cơm không tích cực cũng thôi đi, lại còn phải để Vũ Đình bị thương đích thân đi lên gọi cô xuống. Tống Hân Nghiên, cô dùng thân phận người hầu hạ chăm sóc Vũ Đình vào cửa lớn nhà họ Dạ chúng tôi thì phải biết điều…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 575


CHƯƠNG 575

“Đủ rồi! Mẹ!”

Dạ Vũ Đình ngắt ngang lời mẹ.

Phòng ăn im lặng như tờ.

Người hầu kinh động, lặng lẽ lui vào phòng bếp.

Lâm Tịnh Thi nhìn con trai mình với ánh mắt không thể tin nổi.

Qua mấy giây sau, bà ta mới chợt sực tỉnh lại: “Con quát mẹ?!”

“Bùm!” Lâm Tịnh Thị đập bàn một cái.

Đồ dùng ăn uống trên bàn ăn bị một vỗ tức giận này rung lên.

Lâm Tịnh Thi “hừ” một cái đứng dậy, tức giận trợn mắt: “Dạ Vũ Đình, con là đứa con mẹ mang nặng đẻ đau nuôi lớn, bây giờ còn lại vì thứ đồ này mà hung dữ với mẹ?”

Dạ Vũ Đình vô cùng mệt mỏi, lồng ngực vì giận dữ mà phập phồng kịch liệt.

Anh ta nhắm mắt lại, thều thào nói: “Là con sai rồi. Con sai rồi. Mẹ là mẹ của con, con không nên dữ dằn với mẹ. Nhưng mà mẹ, Hân Nghiên là người con quan tâm, là người con nâng trong tay sợ rớt ngậm trong miệng sợ tan, đặt trong tim mình mà yêu thương. Mẹ châm chọc cô ấy như vậy còn khiến con buồn hơn là mẹ châm chọc con!”

Lâm Tịnh Thi phẫn nộ không thôi.

Dạ Vũ Đình đẩy xe lăn.

Bánh xe chuyển hướng.

Anh nắm lấy tay Tống Hân Nghiên đi ra ngoài, giọng nói lạnh lùng nói với mẹ của anh.

“Mẹ, nếu mẹ sau này còn đầy địch ý với Hân Nghiên như vậy thì cái nhà này bọn con ở không nổi nữa đâu. Con sẽ lập tức đưa cô ấy dọn ra ngoài. Hôm nay cứ vậy đã, tính khí của mọi người đều không tốt, chúng ta ai nấy bình tĩnh lại. Mẹ và Như Tuyết cứ ăn cơm đi, con đưa Hân Nghiên ra ngoài một lúc.”

Nói xong, hai người đã tới cửa lớn phòng ăn rồi.

Lâm Tịnh Thi ngạc nhiên ngơ ngác, hệt như không thể tin đứa con trai nhỏ bà ta thương nhất chiều nhất lại nói những lời như vậy với mình.

“Anh ba!”

Dạ Như Tuyết gọi một tiếng, vội vàng đuổi theo.

Dạ Vũ Đình lấy giày cho Tống Hân Nghiên trên tủ giày, đặt trước chân cô: “Chuyện mới nãy thiệt thòi cho em rồi. Thay đi, chúng ta ra ngoài ăn.”

“Dạ Vũ Đình…”

“Anh ba… Chị dâu…” Giọng của Dạ Như Tuyết chen ngang lời của Tống Hân Nghiên.

Nét mặt cô ta tràn đầy vẻ gấp gáp lo lắng đuổi tới: “Tính tình mẹ thế nào, cũng không phải anh không biết, sao phải tính toán với bà ấy làm gì chứ?”

Tống Hân Nghiên không nói gì.

Đây vốn là chuyện nhà của họ, một người ngoài đưa mâu thuẫn tới cho họ như cô đúng là không có tư cách mở miệng.

Dạ Vũ Đình lạnh mặt: “Chính là vì bà ấy là mẹ của chúng ta cho nên tính khí ấy của bà với anh ra sao cũng được, nhưng đối với Hân Nghiên thì không được! Cô ấy cũng là báu vật trong tim của ba mẹ cô ấy. Cô ấy từ bỏ việc học từ bỏ sự nghiệp để bầu bạn chăm sóc anh, hi sinh nhiều như vậy, dựa vào đâu mà tới nhà ta phải chịu đựng tính khí ấy của mẹ?”

Dạ Như Tuyết nói: “Nhưng anh về, mẹ vui mừng sai người chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 576


CHƯƠNG 576

Sắc mặt Dạ Vũ Đình không vui nói: “Em ăn với mẹ đi, anh đưa Hân Nghiên ra ngoài đi dạo.”

Nói xong liền kéo Tống Hân Nghiên ra khỏi cửa.

Nét mặt dè dặt của Dạ Như Tuyết tức thì biến mất, lười nhác về phòng ăn.

Lâm Tịnh Thi vừa nhìn thấy đằng sau cô ta không có ai, tức đỏ mắt: “Nhất định là chủ ý của con đàn bà xấu xa Tống Hân Nghiên kia! Mới ngày đầu tiên mà đã ly gián nhà họ Dạ ta cả nhà không yên ổn, mẹ con bất hòa rồi…”

Dạ Như Tuyết ngồi xuống chỗ ngồi của mình, cầm đũa lên vừa ăn vừa nói: “Mặc dù Tống Hân Nghiên tới từ phố nhỏ nhưng cũng là người đứng đầu chỗ đó đấy. Cô ta là con nuôi nhà họ Tống, cả nhà họ Tống còn không ai đấu lại được. Tính khí thẳng thắn này của mẹ làm sao đấu được lại?”

Liếc nhìn mẹ mình, cô ta tiếp tục nói: “Đối với anh ba của con, khoảng thời gian này Tống Hân Nghiên túc trực bên cạnh anh ấy chính là chuyện cảm động trời đất lớn hơn tất cả mọi thứ. Cho dù mẹ muốn nhằm vào cô ta thì cũng không thể làm quá lộ liễu được, ít nhất cũng không thể nói trước mặt anh ba của con. Nếu không, anh ba của con sẽ chỉ càng thương cô ta thôi, trộm không được con gà còn mất nắm gạo… Mẹ, mẹ nên xem phim cung đấu nhiều hơn đi.”

Lâm Tịnh Thi nén lại sự tức giận, trầm ngâm: “Nghe cũng có lý đấy… Quả là con gái của mẹ, quá thông minh.”

Dạ Vũ Đình đưa Tống Hân Nghiên đến nhà hàng riêng chuyên về những món đặc sản.

Nhà hàng không lớn nhưng nhìn rất trang nhã.

Mãi cho đến khi xuống xe, họ mới tìm được cơ hội để nói chuyện riêng với nhau.

Tống Hân Nghiên thì thào nói: “Thật ra lúc nãy anh không nên gây gổ với mẹ anh vì tôi đâu. Sau này mọi người phải sống lâu dài với nhau, cãi nhau căng thẳng thế này cũng không giải quyết được vấn đề, mà mọi người đều khó xử. Kín không bằng thưa, nếu như anh tin tôi, sau này mối quan hệ giữa tôi và gia đình anh cứ để tự tôi xử lý, anh không cần phải xen vào đâu.”

Mặt Dạ Vũ Đình hiện vẻ đau lòng: “Em không hiểu con người mẹ anh đâu, nhiều khi nói chuyện cứ như cầm dao chém vậy, nhát nào cũng khiến người khác bị thương…”

“Tôi biết điều gì nên nghe điều gì không nên nghe.” Tống Hân Nghiên nghiêm túc nói: “Anh là con trai của bà ấy, bà ấy thương anh là điều đương nhiên. Tôi khiến anh bị thương, bà ấy có thành kiến với tôi cũng là chuyện bình thường. Anh bị kẹt ở giữa chúng tôi nên rất khó xử, tốt hơn hết là buông tay mặc kệ đi.”

“Ai bảo anh khó xử?”

Dạ Vũ Đình quay đầu lại nhìn cô, nghiêm túc nói: “Em và mẹ anh, cho dù ai đúng ai sai, anh sẽ không thiên vị. Không… cho dù có thiên vị, anh cũng sẽ thiên vị em.”

Anh ta xoay người, nắm lấy tay Tống Hân Nghiên đặt trong bàn tay mình: “Một mình em tới nhà anh, nếu như anh không bảo vệ em, anh có còn là đàn ông nữa không?”

Nơi bị nắm lấy như có bàn là là qua, cơ thể Tống Hân Nghiên cứng đờ, phải cố gắng nhịn lại mới không vung tay hất đi ngay lập tức.

“Này, khách hiếm đấy, cậu ba Dạ lâu lắm rồi không tới cửa tiệm của tôi.”

Một người phụ nữ trang điểm đậm mặc sườn xám ngắn xẻ tà cao đi từ trong nhà hàng ra.

Cô ta liếc nhìn Tống Hân Nghiên đang bị Dạ Vũ Đình nắm lấy tay, cười nói lời trêu đùa rất thân thiết: “Cô gái xinh đẹp này là bạn gái của anh à? Chậc chậc, chả mấy khi, cuối cùng cũng có một người phụ nữ có thể kéo anh xuống trần gian rồi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 577


CHƯƠNG 577

Tống Hân Nghiên như bị bỏng, không thể nhịn nổi nữa mà rút tay mình về.

Người phụ nữ buồn cười, gương mặt đầy vẻ quyến rũ, nói rằng: “Cậu ba nổi tiếng trong sạch trong giới luôn đấy, đừng nói là bạn gái, tôi còn chưa từng gặp cấp dưới là nữ nào của anh ấy đâu. Phụ nữ theo đuổi anh ấy có thể xếp hàng từ phố đông tới tận cổng tây luôn, nhưng lại không có ai lọt được vào mắt anh ấy cả. Nếu anh ấy vẫn không rung động với phụ nữ có khi tôi sẽ nghi ngờ xu hướng tính dục của anh ấy mất… Mãi chẳng thấy anh rung động, hóa ra là vì không có ai lọt được vào mắt anh à.”

Cô ta đánh giá Tống Hân Nghiên: “Mắt nhìn được đấy, cô gái này rất xinh đẹp…”

“Làm tiếp công việc của cô đi.”

Dạ Vũ Đình cười nhạt đuổi bà chủ đi, quay đầu nói với Tống Hân Nghiên: “Em đừng nghe cô ấy nói lung tung. Cô ấy là bà chủ ở đây, mặt thì cười nhưng ranh mãnh lắm, lời gì cũng nói được.”

Tống Hân Nghiên cười nói: “Tôi có để ý gì đâu, cô ấy đang khen tôi mà.”

Hai người vừa nói vừa đi vào phòng bao dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ.

Bóng dáng của Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình vừa biến mất khỏi ngưỡng cửa, một nhóm người đã đi đến từ phía bên kia hành lang.

Tưởng Tử Hàn bị một đám người vây quanh, đi vào phòng bao bên cạnh.



Phòng bao của nhà hàng không lớn, nhưng lại rất đặc biệt.

Dạ Vũ Đình rất thoải mái khi ở đây: “Anh thường đến đây một mình nên phòng bao đặt trước hơi nhỏ, nhưng vị trí này cũng không tệ đâu.”

Anh ta chỉ vào ban công ngoài phòng bao: “Đối diện có hồ sinh thái, cảnh sắc rất đẹp.”

“Để tôi đi xem thử.”

Tống Hân Nghiên đẩy cánh cửa dẫn ra ban công từ phòng bao.

Đang lúc mặt trời lặn về đằng tây, những tia nắng vàng rực che hết nửa bầu trời.

Hàng liễu rủ bóng mát bên hồ, đàn chim thiên nga bơi lội dưới nước đều được mạ một lớp ánh vàng.

Đưa mắt ra xa, đúng là trong lòng cảm thấy rất sảng khoái.

Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại, hít thở sâu bầu không khí trong lành hiếm có này.

Dạ Vũ Đình xem thực đơn điện tử trong phòng bao: “Em muốn ăn gì?”

Tống Hân Nghiên không quay đầu lại: “Anh là chủ nhà mời khách, lại còn là khách quen, chắc chắn sẽ biết món gì ngon nhất, anh cứ quyết định là được.”

“Được.” Dạ Vũ Đình đáp lại trong phòng bao.

Ở phòng bên cạnh.

Sau nửa tiếng đồng hồ trò chuyện, Tưởng Tử Hàn khéo léo từ chối lời mời chơi mạt chược của bọn họ, cầm một điếu thuốc đi tới ban công.

Châm điếu thuốc rồi ngậm trong miệng, anh chợt nhìn thấy người phụ nữ đang nhắm mắt hít thở sâu ở ban công bên cạnh.

Những hàng cây xanh chắn giữa ban công đã che gần hết dáng người của cô.

Tưởng Tử Hàn có thể nhìn thấy hai tay cô thả lỏng đặt lên lan can, khóe môi hơi cong lên, nghiêng mặt nhìn phong cảnh trong hồ.

Hoàng hôn đỏ hồng chỉ còn lại một nửa lấp ló sau lưng cô, khiến toàn thân cô như được dát vàng, khuôn mặt nhỏ bé nửa ẩn nửa hiện đẹp đến nghẹt thở.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 578


CHƯƠNG 578

Tưởng Tử Hàn cầm điếu thuốc ngẩn người thất thần.

Một làn gió thoảng mang theo sự ồn ào ban ngày thổi tới, thổi mùi thuốc lá từ bên Tưởng Tử Hàn sang phía ban công bên cạnh.

Tống Hân Nghiên cau mày, lập tức cảm thấy mất hứng mà quay trở về phòng bao.

Ánh mắt của Tưởng Tử Hàn đuổi theo bóng dáng biến mất của cô, mãi một lúc lâu sau anh vẫn chưa thu lại được.

Cho đến khi bàn tay anh đột ngột đau nhói.

Anh mới chợt tỉnh táo lại, nhìn điếu thuốc không biết đã cháy hết từ lúc nào với vẻ mặt phức tạp.

“Minh Hạo.” Tưởng Tử Hàn gọi mà chẳng quay đầu lại.

Lục Minh Hạo đang nhìn bọn họ chơi mạt chược trong phòng bao lập tức chạy ra: “Sao vậy?”

Tưởng Tử Hàn ra hiệu sang bên phòng bên: “Đi nghe ngóng thử xem ai ở bên kia.”

Lục Minh Hạo bối rối liếc nhìn sang bên cạnh, ban công trống không, không có ai cả.

“Để em đi hỏi.”

Cậu ta lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

Sau hai câu, Lục Minh Hạo cúp máy: “Có phải vừa rồi anh nhìn thấy ai không?”

Tưởng Tử Hàn khẽ cau mày lại, gật đầu.

Lục Minh Hạo lập tức cạn lời: “Nhìn thấy rồi mà anh còn hỏi em à?”

Cậu ta liếc nhìn điếu thuốc đã tắt trong tay Tưởng Tử Hàn, lấy một điếu mới ra châm lên rồi đưa qua, bình tĩnh nói: “Phòng bao đó là phòng bao dành cho Dạ Vũ Đình, riêng phí phòng bao một năm thôi còn đắt hơn tiền ăn.”

Sắc mặt Tưởng Tử Hàn đột nhiên trở nên khó coi.

Cho nên cô ấy về nước cùng với anh ta!

Anh lạnh cả người, trở tay túm lấy bàn tay còn chưa kịp rút lại của Lục Minh Hạo, ấn thẳng điếu thuốc vào lòng bàn tay cậu ta.

“Không ăn nữa, các cậu cứ từ từ chơi đi.”

“Au…” Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Lục Minh Hạo đau đớn gào lên một tiếng, giật nảy vung tay ra: “Tưởng Tử Hàn, mẹ nó anh điên à!”

Bà nhà nó!

Đau chết cậu đây rồi!

Tiếng động ngoài ban công khiến mọi người đang chơi mạt chược hoảng hốt.

Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu nhìn hai người bọn họ.

Nhưng Tưởng Tử Hàn đã đi lướt qua bọn họ mở cửa bước ra ngoài.

“Làm sao vậy?”

“Không biết nữa.”

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong mắt đầy nghi hoặc.

Lục Minh Hạo cắn răng nhịn đau đuổi theo: “Lão Tưởng, Lão Tưởng, anh đợi chút đã.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 579


CHƯƠNG 579

Cậu ta túm lấy Tưởng Tử Hàn: “Khó khăn lắm em mới gọi mọi người tụ họp, dù sao anh cũng phải nể mặt ăn xong rồi hẵng đi chứ.”

“Không có tâm trạng.” Tưởng Tử Hàn gỡ tay cậu ta ra: “Ghê tởm! Sau này đừng có chọn cái nơi vớ vẩn này để ăn nữa. tởm chết đi được!”

Nói xong liền kiên quyết bỏ đi.

“Đậu!”

Gương mặt non nớt ngoan ngoãn của Lục Minh Hạo trở nên âm trầm vô cùng, xoay người quay trở về.

Vừa định trở về phòng bao thì cửa phòng bên cạnh mở ra, một bóng người mảnh khảnh bước ra từ bên trong.

Cậu ta vô thức liếc nhìn, đột nhiên sững lại.

Chị dâu cũ Tống Hân Nghiên?!

Chuyện xảy ra hồi tối lướt qua trong tâm trí cậu ta như ánh chớp.

Thôi xong luôn!

Chắc chắn ban nãy Lão Tưởng nhìn thấy Tống Hân Nghiên, cho nên mới bảo cậu ta nghe ngóng xem người ở phòng bên cạnh là ai.

Giờ thì hay rồi, sợ là thủ đô sắp động đất mất thôi!

Tưởng Tử Hàn về thẳng công ty.

Chúc Minh Đức đã đợi sẵn ở bên trong từ lâu.

Tưởng Tử Hàn vừa bước vào, Chúc Minh Đức lập tức đưa một tập văn kiện lên: “Sếp, đã tra ra được rồi, quả thật là mợ… cô Tống và Dạ Vũ Đình đã về nước, ngay sáng hôm nay. Cô Tống…”

Anh ta vô thức lùi về sau, sau khi tâm lý đủ vững rồi mới nói xong những lời sau đó: “Sống ở trong nhà họ Dạ.”

Lời vừa nói qua, quanh người Tưởng Tử Hàn lập tức toát ra hơi lạnh mạnh mẽ tới đáng sợ.

Lá gan Chúc Minh Đức run lên, lập tức nói thêm: “Nhưng chân của Dạ Vũ Đình còn chưa khỏi hoàn toàn, cho nên phương diện đó tạm thời là có lòng mà không có sức, anh có thể yên tâm…”

“Bốp!”

Chúc Minh Đức vừa dứt lời, một cái cốc lập tức bị ném qua.

Anh ta nghiêng người sang bên cạnh hoàn toàn bằng bản năng.

Chiếc cốc sượt qua má anh ta bay ra ngoài, đập lên cánh cửa.

Trái tim Chúc Minh Đức giật thót, sau đấy anh ta lại cố gắng đè nén lại, run rẩy sợ hãi chờ đợi sự tức giận của sếp nhà mình.

Tưởng Tử Hàn chỉ lạnh lùng nhìn anh ta: “Chuyện chính chưa xong mà toàn nghĩ tới mấy chuyện vớ vẩn, ai muốn biết mấy cái thứ linh tinh đấy!”

Mắng thì mắng, nhưng sự tức giận âm trầm trên mặt lại tiêu tan đi rất nhiều, đến cả đầu lông mày cũng giãn ra một chút.

Chậc!

Chúc Minh Đức thóa mạ trong lòng: Tên đàn ông kia, tên của anh chính là miệng nói một đằng, dạ nghĩ một nẻo!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom