Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Bản Trải Nghiệm Có Bệnh Chiếm Hữu

Bản Trải Nghiệm Có Bệnh Chiếm Hữu
Tác giả: Sợ Chết Khiếp
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: Sợ Chết Khiếp

Thể loại: Nguyên tác, Ngôn tình, Hiện đại, Hắc ám, Khủng bố, Nhân duyên bất ngờ, Xuyên sách

Số chương: 10 chương

Editor: Nhà Súp Ngọt

Giới thiệu:

Đây là một cuốn tiểu thuyết, cũng là một trò chơi.

Có rất nhiều người cảm thấy hứng thú với bệnh chiếm hữu, thậm chí còn phát cuồng.

Nhưng không ai biết những người có bệnh chiếm hữu phải trải qua điều gì hay cảm nhận thế nào về mọi thứ xung quanh.

Nếu bạn thích thú với bệnh chiếm hữu, hay là thử thể nghiệm căn bệnh đó đi, có lẽ điều này không quá thực tế, nhưng ít nhất bạn cũng có thể hiểu được phần nào cảm giác đó.

Nếu bạn có ý nghĩ như vậy, truyện này có thể cho bạn một cơ hội trải nghiệm bệnh chiếm hữu.

Như tiêu đề, nội dung đúng như tiêu đề.

P/s:

Hố mới, nội dung tương đối thực tế và bạo lực, không hợp vui lòng không nhảy.

Đã được lấp, mọi người cứ yên tâm mà đọc.

Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Bạn Diêu Lộ, bạn Việt Thần┃Nhân vật phụ: Bố của bạn, mẹ của bạn┃Nhân vật khác:

Giới thiệu bằng một câu: Để người đọc trải nghiệm cảm giác có bệnh chiếm hữu
 
Sửa lần cuối:

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


Một ngày nào đó, bạn mở mắt, như thường lệ mở di động trước tiên.

Nhìn thời gian, đồng hồ hiển thị đúng 12 giờ đêm.3

Bạn cảm thấy nhàm chán, lại không hề buồn ngủ, vì thế mở app tiểu thuyết Tấn Giang.

Mở kho tiểu thuyết, phát hiện không có gì mới, vì thế bạn vào thanh tìm kiếm trên Tấn Giang, chọn tìm tiểu thuyết đã kết thúc, định kiếm một quyển để giết thời gian trong hằng hà sa số tiểu thuyết, bạn lướt lại lướt, sau đó phát hiện một quyển tên là《Bản trải nghiệm có bệnh chiếm hữu》mới được hoàn thành.

Tên tiểu thuyết làm bạn cảm thấy như tìm được điều mới lạ, vừa lúc bạn cũng có hứng thú với loại bệnh chiếm hữu này, vì thế bạn nhấn vào.

Mơ hồ nhìn tóm tắt, phát hiện quyển tiểu thuyết này vô danh không người hỏi thăm, ôm ý nghĩ thiên sứ nhỏ ấm áp giúp đỡ người gặp khó khăn, bạn ấn mở tiểu thuyết.

Mới vừa nhìn chương một, bạn liền phát hiện tác giả này dùng ngôi thứ hai viết tiểu thuyết.

Vcl! Cái quái gì vậy! Tiểu thuyết còn có thể dùng ngôi thứ hai?

Bạn nghĩ thầm mẹ nó thiểu năng trí tuệ, lập tức muốn ấn nút home, nhưng ánh mắt lại đột nhiên ngó đến một dòng chữ in đậm được đánh gạch ngang trong văn bản.

【Người chơi vui lòng niệm thần chú "Tác giả chơi đồ" để tiến vào trò chơi!!】

Nội tâm bạn không ngừng chửi rủa, định lập tức thoát không xem loại tiểu thuyết rác rưởi này, nhưng ngoài miệng bạn nói không cần, thân thể lại rất thành thật, vì thế trong lòng thì thầm bốn chữ "Tác giả chơi đồ", trước mắt bạn đột nhiên hiện một hàng chữ.

【Trò chơi đang được tải... Người chơi vui lòng kiên nhẫn chờ đợi.】

Dòng chữ lơ lửng xuất hiện trên không trung, khi ấy bạn ngẩn người, đem điện thoại đặt bên cạnh, duỗi tay sờ, phát hiện ngón tay xuyên qua dòng chữ đó.1

Vcl! Đây là loại công nghệ cao gì vậy!

Bạn bắt đầu sợ hãi, nghi ngờ tác giả có phải thành viên tổ chức ** gì đó không, nếu bắt cóc rồi đem bạn cho người ngoài hành tinh thì làm sao bây giờ.

Chỉ là bạn còn chưa kịp nghĩ gì thêm, đột nhiên ngoài cửa sổ hiện lên một tia chớp, trước mắt trắng xóa, bạn liền hôn mê bất tỉnh.

Thời điểm tỉnh lại, bạn phát hiện mình đang ở trong một biệt thự rất lớn, bên ngoài mưa rơi tí tách, một người phụ nữ mặc váy đỏ ôm mông đưa lưng về phía bạn xắt rau, còn bạn thì đang ngồi trên sàn nhà.

Bạn nhìn bốn phía chung quanh, phát hiện xa xa có một người đàn ông trẻ tuổi mặc sơ mi trắng đeo cà vạt ngồi đọc báo trước bàn ăn, tiếng xắt rau cùng tiếng lật báo vang lên rõ ràng trong không gian tĩnh lặng, mâu thuẫn một cách khó tả.

Bạn vừa cúi đầu thì thấy không biết từ khi nào mà bàn tay bạn đã bị thu nhỏ, thật ra không chỉ mỗi bàn tay mà cả người bạn đều bị thu nhỏ.

Bạn kinh ngạc nhìn chiếc gương cách đó không xa, phát hiện bạn biến thành một cô bé mặc váy công chúa hồng nhạt.

Dựa theo dáng vẻ này, chắc bạn tầm khoảng bốn tuổi.

Bạn ngơ ngác nhìn lên, phát hiện trên không hiện lên vài dòng chữ màu đỏ.

【Nhắc nhở của trò chơi: người chơi sắm vai một người có bệnh chiếm hữu trong gia đình này, bắt đầu từ năm bốn tuổi, mỗi ngày trải nghiệm cuộc sống mang bệnh chiếm hữu.】

【Cách thức bắt đầu trò chơi: mời người chơi niệm bốn chữ "Tác giả chơi đồ" để bắt đầu trò chơi, lưu ý, trò chơi một khi đã bắt đầu thì sẽ không thể tạm dừng.】

Đọc xong hai dòng chữ này thì bạn cũng hiểu vì sao tiểu thuyết này tên là《Bản trải nghiệm có bệnh chiếm hữu》, chỉ kỳ lạ ở chỗ bạn thật sự tiến vào trong trò chơi.

Bạn thì thầm "Tác giả chơi đồ" rồi bắt đầu trò chơi.

Trò chơi được bắt đầu, dòng chữ lớn kia dần biến mất.

Bạn bò trên mặt đất, vô cùng tò mò với thế giới xa lạ này.

Đột nhiên, bạn nghe thấy một tiếng ** đau đớn, hướng mắt theo âm thanh, bạn phát hiện người phụ nữ đưa lưng về phía bạn xắt rau bị đứt ngón tay.

Bà ngồi xổm xuống, con dao rơi xuống đất, tuy rằng bà dùng tay trái ôm lấy miệng vết thương nhưng máu vẫn chảy không ngừng từ khe hở giữa các ngón tay.

Chắc bà là "mẹ" của bạn, bạn đứng lên chạy qua đó, phát hiện khuôn mặt xinh đẹp của bà nhăn nhó vì đau.

"Lộ Lộ, mẹ không sao". Những lời này như được bà rít qua kẽ răng.

Vẻ mặt của bà cùng với đốt ngón tay rơi trên mặt đất nói với bạn rằng bà chắc chắn không hề ổn như bà nói, bạn vô cùng lo lắng, nhưng bạn chỉ là một cô bé bốn tuổi, bạn cũng không làm được gì.

Vì thế bạn quay đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi ở đằng kia, âm thầm đoán rằng ông là bố bạn.

Mẹ bị thương, còn thương nặng như vậy, bố nhất định sẽ rất đau lòng.

Chỉ là bạn nghĩ sai rồi, bố bạn chỉ lạnh nhạt liếc mẹ con bạn một cái, lại như không có việc gì mà tiếp tục đọc báo.

Bạn kinh ngạc nhìn ông, không ngờ ông lại có phản ứng như vậy.

Bạn rất tức giận, cũng càng sợ hãi.

Máu chảy xuống đất ngày càng nhiều, mà bạn chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi, bạn không thể làm gì, bạn chỉ có thể khóc.

Ánh mắt của mẹ bạn tràn ngập thất vọng cùng tuyệt vọng khi nhìn bố bạn, lại nhìn về phía bạn, tuy rằng bạn còn nhỏ, nhưng bạn vẫn nhạy bén nhận ra vẻ chán ghét chợt lóe kia.

Mẹ bạn đứng dậy, bỏ lại bạn mà chạy ra khỏi biệt thự.

Bạn muốn đuổi theo, nhưng bạn quá nhỏ, chạy được hai bước liền té ngã, bạn khóc lớn, nhưng chẳng có ai để ý tới bạn cả.

Tay bạn chộp lấy phần ngón tay bị đứt của mẹ bạn, bò tới chỗ bố bạn, bạn dùng tay nhỏ dính đầy máu bắt lấy quần tây cao cấp của ông.

Nhưng ông lại dùng một chân đá bạn đi, thân thể nhỏ nhắn của bạn bị bố bạn đá văng xa hai mét, đập vào ngăn tủ, cảm thấy căng tức ngực, bạn ho ra máu tươi.

"Đừng dùng bàn tay dơ bẩn của mày chạm vào tao, đồ con hoang". Giọng ông lạnh như băng.

Mặt bạn tái nhợt nhìn ông, cảm thấy khó thở, ông buông tờ báo xuống, vẻ mặt chán ghét nhìn bạn, lại nhìn ống quần bị bạn làm dơ.

Đột nhiên, ông đứng lên, đi về hướng bếp, cầm lấy một con dao, lại đi về phía bạn.

Ông ngồi xổm xuống, đôi mắt hơi nheo lại, "Lộ Lộ, chạm vào thứ không nên chạm thì phải bị chặt hai tay, chẳng phải bố đã nói với mày rồi sao?"

Hai mắt của bạn mở to ra, sợ hãi nhìn ông, phát hiện ông nhếch mép, tay nâng dao lên.

—【Tình huống quá mức chân thật, hệ thống tự động bật hiệu ứng mosaic.】

Bạn bị bố bạn chặt đứt hai tay, máu tươi vung vãi khắp nơi, bạn nằm trên vũng máu, không còn sức để hét lên.1

Váy công chúa hồng nhạt xinh đẹp của bạn bị dính đầy máu, giống như đóa hồng vừa chớm nở.

Đau đớn kịch liệt khiến toàn thân bạn run rẩy, nội tâm bạn trào lên nỗi sợ hãi.

Đôi mắt bạn lẳng lặng nhìn bố bạn, thấy ông lau con dao bằng chiếc khăn tay màu trắng được lấy từ túi áo.

Lau xong, ông lại cau mày nhìn máu trên mặt đất, như thể máu bạn nhiễm bẩn sàn nhà vậy.

Bạn nhìn ông dùng dụng cụ quét tay bạn vào thùng rác, dường như vô cùng chán ghét mà đeo bao tay xách cổ áo bạn lên.

Bạn rất nhỏ, mới 4 tuổi, lại vừa bị chặt tay, ông dễ dàng nhấc bạn đi như túm cổ một con mèo con.

Bạn thoi thóp bị ông đưa xuống tầng hầm nhà bạn, bị ông ném như rác rưởi xuống sàn.

Ông chẳng thèm nhìn bạn lấy một lần, khóa cửa tầng hầm, tiếng bước chân xa dần.

Trên sàn nhà lạnh băng dưới tầng hầm, bạn nằm sấp với một tư thế kì lạ, trên mặt bạn ẩm ướt, bóng tối khiến bạn không rõ đó là nước mắt hay là máu.

Bạn như một con búp bê rách rưới bị vứt bỏ.

Bọn chuột dưới tầng hầm ngửi thấy mùi máu tươi trên người bạn, vừa kết bè kéo cánh từ bốn phương tám hướng vừa kêu "chít chít" tới chỗ bạn.

Chúng vây quanh bạn, nhảy nhót trên người bạn, hàm răng sắc nhọn gặm cắn da thịt bạn.

Cơ thể bạn rất đau, bạn muốn hét lên thật to, bạn muốn đẩy chúng ra, nhưng xương cốt toàn thân rệu rã, bạn chỉ có thể chịu đựng.

Từ từ chịu đựng, chúng dần rỉa sạch bạn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Ngày hôm sau tỉnh lại, bạn cứ ngỡ mình đã chết, không ngờ rằng bạn còn sống.

Bạn nằm trên chiếc giường trong phòng ngủ công chúa của mình, cúi đầu nhìn đôi tay bị chém đứt ngày hôm qua chẳng biết đã tự lành lại từ lúc nào.

Chẳng nhẽ những chuyện xảy ra ngày hôm qua, chỉ là ảo giác của bạn sao?

Bạn không biết.

Nhưng sự đau đớn ấy, bạn nhớ rất rõ.

Bạn đờ đẫn bước xuống giường, xỏ dép lê.

Bụng bạn rất đói, bạn muốn ăn chút gì đó.

Bạn đi tới phòng bếp. Phòng bếp đẫm máu ngày hôm qua đã được dọn dẹp sạch sẽ, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, nhẹ nhàng đậu lên người bạn nhưng bạn không cảm nhận được chút ấm áp nào cả. Bạn nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra đoạn ngón tay bị đứt lìa nằm ở góc bàn ăn hôm qua nay đã trở nên xanh tím.

Bạn nắm chặt nó trong lòng bàn tay, đứng lên bước tới chỗ tủ lạnh, lấy ra một hộp sữa rồi thong thả uống.

Khi bạn đang uống sữa, bạn đột nhiên nhìn thấy mẹ bạn xách vali bước ra từ phòng ngủ, có vẻ như định đi xa.

Bạn đột nhiên nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm qua, trái tim vốn đã bình tĩnh lại chợt đập thình thịch. Bạn lại gần mẹ, nắm lấy váy bà, cầu xin bà mang bạn đi cùng.

Thế nhưng bà lại hét vào mặt bạn, bảo rằng bạn câm miệng, cút ngay.

Ánh mắt bà ấy giống hệt bố bạn. Bạn khóc, bạn vẫn năn nỉ bà ấy mang bạn theo cùng.

Chắc vì bạn quá phiền nên bà nổi điên, bà đột nhiên chạy vào tủ bếp lấy ra một con dao, tức hộc máu đi về phía bạn.

Bạn sững sờ, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, không thể hiểu nổi bà ấy định làm gì.

Bạn nhìn vào cái tay đang cầm dao của bà, ngón giữa vẫn còn quấn băng vải, đây là vết thương lưu lại do bà xắt rau ngày hôm qua.

Bà ấy đến gần bạn rồi đột nhiên ngồi xổm xuống hung dữ bắt lấy bạn, ép bạn há miệng, cắt đứt nửa đầu lưỡi.

Máu tươi lập tức phun ra như suối, cùng với tiếng hét tê tâm liệt phế của bạn.

Bạn khóc, bạn muốn chạy nhưng hai cánh tay bà như cành cây khô, kẹp chặt bạn.

Sức lực của phụ nữ vẫn không thể so với đàn ông. Bà rất gầy, bạn dùng hết sức bình sinh giãy giụa khiến bà hơi cố hết sức, cuối cùng không khống chế được bạn nên cầm kéo lên, dồn sức chọc vào người bạn khiến một con mắt bị chọc nát, yết hầu cũng ăn một nhát kéo.

Điều quan trọng nhất là, tim của bạn đã bị đâm trúng.

Cuối cùng thì bạn ngã xuống vũng máu, nhìn bà ấy kéo vali rời khỏi căn nhà này.

Bạn biết, bạn sẽ không bao giờ gặp lại bà ấy nữa.

Tuy rằng bà ấy gây tổn thương nghiêm trọng cho bạn nhưng bạn vẫn muốn đi cùng bà.

Bạn dùng mắt phải chưa bị thương tổn nhìn theo hướng bà biến mất, lặng lẽ rơi nước mắt.

Sau đó tim bạn dần ngừng đập, hô hấp cũng dừng lại.

Bạn lại chết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


Nhưng bạn lại không chết.

Tỉnh lại lần nữa, bạn 8 tuổi, đang học lớp hai.

Mẹ đi rồi, bạn dần hiểu được, miễn là không chạm và nói chuyện với bố thì ông sẽ không làm gì bạn.

Một ngày nào đó, bố bạn mang một người phụ nữ về nhà, ả mặc váy trắng, mái tóc đen dài như tiên nữ, nhưng bạn lại cảm thấy ả giống như hồ ly tinh.

Bố đưa ả vào phòng ngủ mà bố mẹ đã từng ở chung, một lúc lâu sau cũng không thấy ra.

Bạn tự mình ăn xong hai miếng bánh mì nướng sau đó để đĩa vào bồn rửa bát.

Bạn an tĩnh.

Có lúc giống như một con rối, có lúc lại tựa như một người máy.

Bạn vác cặp đi học, học sinh trong lớp đều tránh bạn, bạn bị ban cùng lớp tẩy chay, nhưng bạn không hề quan tâm.

Khi nhập học thì có một bạn nữ tiếp cận bạn, nói muốn kết bạn với bạn, bạn đồng ý.

Bạn coi cô bé là bạn tốt duy nhất của bạn, chia sẻ mọi thứ với cô bé, có bí mật gì thì cũng chỉ kể cho cô bé nghe.

Chỉ là không bao lâu sau, bạn nghe được cô bé kia nói xấu sau lưng bạn cùng những người khác, bí mật của riêng bạn cũng bị đem đi kể khắp nơi.

Họ nói bạn là đứa trẻ có bố mẹ ly hôn, bố mẹ đều không cần bạn, bình thường giả làm công chúa, thực ra bạn chỉ là một kẻ ăn xin tội nghiệp.

Bạn rất tức giận, vì thế bạn lấy ra một cái bút chì từ trong hộp bút, yên lặng ngồi gọt nhọn đầu bút.

Cô bé tới tìm bạn như thường ngày, không nhận ra sự khác thường của bạn.

Bạn mỉm cười nhìn cô bé, thừa dịp cô bé không phòng bị liền đâm bút chì vào mắt phải của cô bé.

Vốn dĩ bạn định chọc mù mắt trái của cô bé, nhưng bút chì của bạn lại bị kẹt bên mắt phải, mãi không **.

Cô bé hét lên đau đớn khiến bạn cảm thấy hưng phấn một cách khó hiểu.

Máu bắn lên khóe miệng bạn, bạn vươn lưỡi liếm lấy.

Tình hình trở nên vô cùng hỗn loạn, bạn bị giáo viên và hiệu trưởng giam suốt một tháng ở văn phòng.

Bọn họ nói chỉ cần bố mẹ bạn tới thì sẽ thả bạn đi.

Bạn nhìn bọn họ, nói rằng bố mẹ bạn sẽ không tới.

Sau đó bọn họ dùng biện pháp khác để xử lí bạn.

Cuối cùng bạn cũng về nhà.

Về đến nhà, bố bạn lập tức tát bạn ngã xuống đất.

Nhưng cũng chỉ có một cái tát như vậy, ông chẳng nói chẳng rằng, không bao lâu sau liền đổi trường cho bạn.

Đến trường mới, bạn biết phải kiềm chế, bạn thu lại sự chân thành khó coi của bản thân.

Quyết không bộc lộ với ai nữa.

Cứ như vậy, bạn 16 tuổi.

Bụng của người phụ nữ trông giống hồ ly tinh kia đột nhiên to ra.

Ả mang thai, ả cười nói cho bạn, có thể bạn sẽ có thêm em trai hoặc em gái.

Mặt bạn hờ hững, không để ý đến ả.

Ả đột nhiên đau bụng, ngã khỏi ghế, bạn lạnh lùng mà nhìn ả.

Lúc này bố bạn bước vào, thấy dì hồ ly tinh ngã trên mặt đất, không nói gì mà lập tức cho bạn mấy bạt tai.

Khuôn mặt xinh đẹp của bạn sưng phù lên vì mấy cái tát này.

Dì hồ ly tinh được đưa vào bệnh viện.

Sau đấy một khoảng thời gian dài, bạn không hề gặp bố bạn và ả, bạn cảm thấy đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất đời bạn.

Chỉ là ngày vui ngắn chẳng tày gang, bọn họ trở lại, đồng thời còn ôm một đứa bé xấu xí như con khỉ không lông.

Bố bạn ôm nó, chọc cười nó, nắm lấy tay nhỏ của nó, bạn đứng bên cạnh thờ ơ nhìn.

Dì hồ ly tinh nhìn bạn, lén gọi bố bạn qua một bên, không biết nói cái gì.

Những điều đó đều không sao cả, bạn chẳng quan tâm.

Bạn nhìn đứa bé xấu xí trong nôi đang cười với bạn, bạn đột nhiên muốn bóp chết nó.

Loại cảm giác này lại xuất hiện, bạn cảm thấy như có kiến bò trong xương, vô cùng ngứa ngáy.

Ngay lúc bạn vươn tay ra, bố bạn lại quay lại.

Ông nhìn bạn, kêu bạn dọn đi, hứa mỗi tháng sẽ cho bạn sinh hoạt phí.

Nói xong, ông móc ra từ trong ví một cái thẻ ngân hàng rồi ném xuống, bạn nhìn thẻ dưới đất, nghĩ rằng đây có thể là lần đầu tiên ông nói chuyện với bạn một cách ôn hòa như vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


Bạn dọn ra khỏi nhà, bạn cũng không thuê trọ trong trường, bạn thuê một căn hộ độc thân ở ngõ khuất cách trường không xa.

Mỗi ngày bạn học tập, ăn uống, ngủ nghỉ một mình.

Bạn rất thông minh, chỉ cần đọc một lần thì sẽ nhớ rất lâu.

Nhưng ngày tháng buồn tẻ như vậy làm bạn cảm thấy thiếu đi gì đó, trong lòng bạn dần có thứ gì đó bắt đầu rục rịch.

Thời điểm bạn 18 tuổi, bạn tự tặng cho bản thân món quà sinh nhật đầu tiên trong cuộc đời: một cái máy khoan điện.

Nhân lúc chủ nhà đi vắng, bạn khoan một cái lỗ nhỏ trên tường phòng tắm.

Bạn đang chờ đợi con mồi, bạn càng ngày càng kiên nhẫn hơn.

Cuối cùng, một nam sinh tóc vàng mắt xanh có gương mặt rạng rỡ chuyển đến sát vách.

Vào ngày đầu tiên anh chuyển tới, bạn đứng ở hành lang tầng hai, tay đặt lên lan can, mặt vô cảm nhìn anh.

Có thể là nhận ra ánh mắt bạn, anh ngẩng đầu cười nhẹ với bạn. Ánh nắng rọi vào mặt anh khiến cả người anh toát lên vẻ ấm áp chết tiệt làm bạn mê mẩn.

Khuôn mặt lãnh đạm của bạn dần có chút cảm xúc.

Tới tối, có người gõ cửa phòng bạn, bạn mở cửa, phát hiện là nam sinh kia.

"Xin chào, tớ là người mới chuyển đến, mong được cậu chỉ giáo nhiều hơn". Sau khi thấy gương mặt bạn, mặt anh dần đỏ lên.

Thông qua cử chỉ không ngừng xoa ngón tay, bạn nhận ra rằng anh đang căng thẳng.

Bạn gật đầu.

"Tớ tên là Việt Thần, còn cậu?". Anh hỏi.

Giọng nói anh cũng rất dễ nghe, bạn nghĩ thầm.

Diêu Lộ, bạn nhẹ nhàng nói.

Các bạn quen biết nhau như vậy.

Từ đó về sau nam sinh kia luôn tới tìm bạn, các bạn dần thân thuộc hơn.

Nhờ thành tích ưu tú mà bạn thi đỗ trường đại học y nổi tiếng.

Bạn thích giải phẫu, mỗi lần học giải phẫu, bạn đều nghiêm túc nghe giảng, bạn thích cảm giác dao phẫu thuật sắc bén cắt trên da, vì bạn có thành tích xuất sắc nên trường học rất quan tâm đến bạn, giáo viên hướng dẫn mời bạn cùng tham gia một thí nghiệm bí mật của chính phủ.

Bạn không ngờ Việt Thần cũng là sinh viên Y khoa, là bạn cùng khóa nhưng khác khoa với bạn.

Vì các bạn thường xuyên gặp nhau trên trường và ở nhà, anh trở thành người bạn duy nhất của bạn.

Bạn cảm thấy mình thích anh, có lẽ từ lần đầu tiên chạm mặt, trong lòng có gì đó lặng lẽ thay đổi vì anh, một ngày kia, bạn bịt lại lỗ nhỏ trong phòng tắm, cũng cất đi que sắt mảnh treo bên cạnh.

Bạn bắt đầu chờ mong anh đến mỗi ngày, mỗi giây ở bên anh đều cảm thấy vô cùng dễ chịu, tách khỏi anh thì lại cảm thấy rất khó chịu.

Bạn cuối cùng cũng chờ tới ngày anh tỏ tình với bạn.

Các bạn chính thức qua lại với nhau.

Lúc ấy, bạn 24 tuổi, đã tốt nghiệp đại học.

Anh đưa bạn về ra mắt bố mẹ, thời điểm thấy anh nở nụ cười dịu dàng đặc biệt dành cho bạn đối với người khác, bạn bỗng cảm thấy rất không thoải mái, cứ như bị phản bội vậy.

Anh nói anh chỉ yêu em thôi mà, sao anh còn yêu bố mẹ anh?

Bạn dịu giọng hỏi.

Anh lại cảm thấy hơi là lạ, vẻ mặt cũng trở nên kỳ quặc.

"Lộ Lộ, em khác với bố mẹ anh, đâu thể so sánh được?"

Anh nói một cách dịu dàng, bạn lại thấy cực kì không vui.

Không biết từ khi nào, dục vọng chiếm hữu của bạn đối với anh ngày càng mãnh liệt, bạn không muốn chia sẻ mọi điều anh dành cho bạn với bất cứ ai.

Dần dần, hai người bắt đầu cãi nhau, đến một ngày, rốt cuộc anh không chịu nổi, nói ra lời chia tay.

Bạn cảm giác tim mình lại chết thêm một lần nữa.

Hôm đó, bạn nở nụ cười bình tĩnh với anh, nói, được.

Sau đó các bạn không còn trò chuyện nữa.

Tuy vậy trong lòng bạn đã bắt đầu chuẩn bị một ít đồ.

Một ngày nào đó, sau khi bạn cùng giáo viên hướng dẫn của bạn hoàn thành thí nghiệm bí mật, bạn về nhà, khoác một chiếc áo gió màu đen, đội mũ lưỡi trai, mang theo hộp dụng cụ quý giá nhất của bạn rời khỏi nhà.

Bạn bắt xe buýt số 301 rồi xuống bến cuối, sau đó đi tới nhà anh.

Theo như GPS mà bạn gắn vào đế giày anh, hiện tại anh còn đang ở bệnh viện, từ sau khi tốt nghiệp đại học thì anh thực tập ở bệnh viện trung tâm.

Bạn cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay rồi cười.

Bạn tới nhà anh, gõ cửa, người mở cửa là một phụ nữ trung niên có vẻ mặt hiền từ, chính là mẹ của Việt Thần.

Bạn tươi cười thăm hỏi bà ta, bà ta cũng nhiệt tình thăm hỏi bạn.

Từ trong lời của bà ta thì bạn biết rằng Việt Thần có vẻ còn chưa nói cho bà ta biết chuyện hai người đã chia tay.

Bà ta nhiệt tình mời bạn vào nhà, sau khi vào nhà thì bạn còn gặp được bố Việt Thần nên nụ cười trên mặt bạn càng tươi hơn.

Thừa dịp bọn họ không phòng bị, bạn tiêm thuốc mê được chuẩn bị từ trước vào cổ bọn họ, nhìn bọn họ ngã xuống trong phòng khách, nụ cười của bạn nhạt dần.

Trước khi bọn họ tỉnh lại, bạn trói bọn họ trên ghế.

Sau đó bạn đứng chờ Việt Thần sau cửa.

Trong lúc đó, bạn thử gọi cho anh, nhưng anh vừa thấy số của bạn thì lập tức tắt đi.

Bạn càng thêm kiên định quyết tâm muốn hủy diệt anh.

Nếu bạn không chiếm được thì phải tự tay giết chết anh.

Có một giọng nói không ngừng lặp lại trong đầu bạn.

Bạn tính thời gian, nhìn khoảng cách với Việt Thần trên di động càng ngày càng gần, bạn đứng ở huyền quan đợi anh.

Bạn cầm ** trong tay nhắm vào cửa, trong lòng có giọng nói đếm ngược.

Lúc bạn đếm đến một, cửa mở ra, bạn nhìn Việt Thần bước vào, khi trông thấy bạn, trong mắt anh hiện lên vẻ hoảng sợ, chỉ là chưa kịp có phản ứng gì thì bị bạn dùng kim chọc bắn ** ra ngoài.

Việt Thần ngã xuống đất, bạn nhìn thời gian, cảm thấy vô cùng hoàn hảo.

Bạn trói Việt Thần trên một cái ghế khác, sau đó chờ bọn họ tỉnh lại.

Không ai biết ngày đó bạn đã trải qua như thế nào.

Bạn tự tay giết chết cha mẹ Việt Thần trước mặt anh, sau đó bạn dùng dao nhỏ móc tim anh ra.

Việt Thần chết ngay trước mặt bạn, bạn cảm thấy buồn bã lại vui mừng, bạn luôn là người mâu thuẫn như thế.

Kết thúc màn giết chóc điên cuồng, bạn mang tim anh mang về nhà, sau đó dùng kéo cắt gấu bông nhỏ mà anh tặng bạn dịp sinh nhật rồi nhét tim vào trong đó.

Làm xong, bạn thay quần áo rồi ra khỏi nhà.

Bạn đến phòng thí nghiệm, phòng thí nghiệm này được trường học thành lập một cách bí mật, rất ít người có thể tiến vào, bạn chính là một trong số đó.

Bạn đi đến giữa phòng, một lọ thuốc màu xanh lục được để riêng trên bàn trắng, xung quanh còn có khóa bảo mật.

Đây là loại virus mới mà bạn và mọi người đã nghiên cứu ra, một khi truyền ra ngoài sẽ làm ngàn vạn người vì nhiễm virus mà chết.

Thuốc giải còn đang được nghiên cứu chế tạo, nhưng bạn không định đợi, nói cách khác, bạn chờ thời cơ chín muồi.

Những cái khóa bảo mật đó căn bản không làm khó được bạn, bạn lấy lọ thuốc ra, sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng thí nghiệm.

Bởi vì một khi lọ thuốc biến mất, trường học sẽ lập tức nhận được cảnh báo.

Bạn đi tới nơi có đông người nhất, leo lên sân thượng của tòa cao ốc và nhìn xuống toàn thế giới.

Bạn ném lọ thuốc xuống, đúng lúc có gió nhẹ thổi qua, mái tóc dài ngang lưng của bạn bị thổi tung lên.

Bạn bỗng ngửa mặt lên trời cười lớn.

Lọ thuốc bị rơi xuống nhanh chóng gây xôn xao dư luận, chẳng bao lâu nữa, mọi người sẽ biến thành bầy zombie.

Năm 26 tuổi, bạn hủy diệt toàn thế giới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


Năm 26 tuổi, bạn hủy diệt cả thế giới.

Những lời này xuất hiện giữa không trung, một dấu chấm hết tỏ rõ đã đến hồi kết.

Sau đó trước mắt bạn chợt lóe lên, đại não dần mất đi ý thức.

Tỉnh lại lần nữa, bạn phát hiện ra mình lại quay về lúc 4 tuổi.

Bạn ngồi dưới đất, mẹ bạn đưa lưng về phía bạn xắt rau, bố bạn đang ngồi trước bàn ăn đọc báo.

Một lát sau, mẹ bạn bị đứt ngón tay. Bà ngồi xổm trên mặt đất, dùng một tay khác che miệng vết thương nhưng máu vẫn tuôn không ngừng.

Bạn ngồi yên, nhìn bà bằng vẻ mặt vô cảm. Một lát sau, bà ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt thờ ơ của bố bạn rồi chạy ra ngoài.

Lúc này bạn mới đứng lên, đi vào quầy bếp, nhón gót lấy giẻ lau trên quầy, sau đó ngồi xổm xuống lau vết máu cho bà.

Như thể nó là một thứ gì đó rất dơ bẩn.

Lau xong, bạn ném đầu ngón tay và giẻ lau đã bị vấy bẩn vào thùng rác rồi lên lầu, về phòng ngủ của mình.

Bạn bắt đầu chuẩn bị trước, tìm kiếm rất lâu trong phòng ngủ, cuối cùng cũng tìm thấy một sợi dây rất rất mảnh.

Bạn bỏ dây thép vào túi nhỏ rồi đứng trước gương trong phòng ngủ.

Bạn nhìn dáng vẻ mới 4 tuổi của chính mình, đôi mắt vừa to vừa tròn, lông mi vừa cong vừa dài, làn da thì trắng ngần, nhìn thoáng qua cứ ngỡ là búp bê gốm sứ.

Bạn nhìn vào gương rồi bật cười.

Được dăm bữa, mẹ bạn đã quay về. Trước đó, bạn đã tranh thủ cột dây thép vào cầu thang lầu hai, mẹ bạn đang kéo vali nặng trịch nên không để ý tới dây, cả người và hành lí đều ngã xuống.

Cơ thể gầy yếu của bà nằm trên mặt đất với tư thế rất kỳ quái, một chiếc giày cao gót không biết đã chạy đi nơi nào.

Bà vẫn chưa chết, cơ thể đang run rẩy.

Bạn chứng kiến hết thảy, lặng lẽ bước ra từ trong góc. Hôm nay bạn mặc một chiếc váy trắng, rất giống một nàng tiên nhỏ.

Bạn chắp tay sau lưng rồi bước đến gần bà với nụ cười ngọt ngào trên môi.

Bà nhìn bạn, trong mắt lóe lên một tia sáng, tựa như cầu cứu.

Cuối cùng bạn cũng tới chỗ bà, đứng từ trên cao nhìn xuống.

Dưới cái nhìn chăm chú của bà, bạn lôi chiếc kéo tay giấu ra.

Mẹ.

Bạn nhỏ giọng gọi rồi đưa tay lên trước ánh mắt kinh hãi của bà.

Vô số nhát kéo đâm xuống, chờ đến lúc mọi chuyện đã kết thúc, bạn sờ mặt bà, phát hiện ra da bà đã lạnh.

Vì bạn chỉ là một đứa trẻ 4 tuổi, bạn không có cách nào kéo nổi một người trưởng thành nên bạn cầm dao lên, khuân từng bộ phận của bà xuống tầng hầm.

Bố bạn đã đi công tác trong khoảng thời gian này nên bạn cũng không lo sẽ có người quấy rầy mình.

Chờ đến lúc làm xong tất cả thì đã qua hai ngày.

Dù mẹ bạn có biến mất thì cũng chẳng ai để ý.

Cuộc sống sau này của bạn vẫn tiếp diễn, mối quan hệ giữa bạn và bố vẫn lạnh nhạt một cách bất thường.

Nhưng chỉ cần bạn không chủ động chọc đến ông, ông sẽ không làm gì bạn cả.

Bạn bắt đầu học tiểu học, bạn học kiếp trước từng phản bội bạn, lần này lại không xuất hiện.

Bạn cũng học nuôi thú cưng, là bầy chuột dưới tầng hầm kia, chúng là những người bạn trung thành của bạn.

Mỗi ngày bạn đều cho chúng ăn, thỉnh thoảng sẽ dùng "thức ăn ngon" đặc thù để cải thiện bữa ăn cho chúng.

Không bao lâu sau, dì hồ ly tinh kia xuất hiện.

Lần này bạn thay đổi thói quen của mình, mỉm cười chào ả, khen ả đỏ cả mặt.

Bố bạn rất hài lòng trước hành động đó của bạn, không còn đối xử nghiêm khắc với bạn như xưa, thay vào đó là ngầm đồng ý hành vi của bạn.

Bạn và dì hồ ly tinh ở chung rất vui vẻ, bạn đã gọi ả ta là mẹ từ lâu. Vì quan hệ giữa bạn và dì bạn được cải thiện nên quan hệ giữa bạn và bố bạn cũng không còn quá căng thẳng.

Mặc kệ đang ở trường hay ở nhà, bạn đều mỉm cười tràn đầy ấm áp, chỉ khi màn đêm buông xuống, bạn mới dỡ bỏ lớp nguỵ trang.

Duyên phận của bạn rất tốt, bạn có rất nhiều bạn, gia đình cũng dần trở nên hạnh phúc.

Tính chuẩn thời gian, mẹ hồ ly tinh của bạn cuối cùng cũng mang thai.

Khoảng thời gian ấy, bạn lại bắt đầu bận rộn.

Mẹ hồ ly tinh mang thai một tháng.

Bạn bắt đầu tích cóp thuốc ngủ.

Mẹ hồ ly tinh mang thai ba tháng.

Bạn bắt đầu dự trữ tiền.

Mẹ hồ ly tinh mang thai tám tháng.

Bạn chuẩn bị ổn thoả hết thảy.

Ngày hôm ấy bạn rất háo hức, bạn tự mình xuống bếp nấu cơm cho bố mẹ bạn, cũng bỏ một lượng thuốc ngủ dạng bột nhất định vào nước trái cây.

Buổi tối, khi bố bạn và ả trở lại, bạn cười nói với họ lời cảm ơn.

Trên khuôn mặt đang lộ vẻ xúc động của họ, bạn nhìn thấy le lói niềm hạnh phúc.

Bọn họ không hề phát hiện ra bạn đã động tay động chân.

Uống nước trái cây chưa được bao lâu, cả hai đã cùng ngã xuống đất.

Bạn dùng xích sắt và còng tay trói họ lại, lôi cây cưa điện phải tích cóp mãi mới mua được ra.

Chờ tới khi bọn họ tỉnh lại, bạn dùng cưa điện chia bố bạn ra thành từng miếng.

Sau đó, bạn mổ bụng mẹ hồ ly tinh, moi đứa em trai chưa một lần gặp mặt của mình ra.

Nó chưa kịp phát triển hoàn toàn.

Thật xấu xí.

Bạn nghĩ, sau đó bẹo nó thật mạnh.

Cuối cùng, bạn phi tang sạch sẽ mọi thứ. Ở tuổi 16, bạn làm việc xấu vô cùng thuận lợi.

Bố bạn và mẹ hồ ly tinh biến mất.

Nhưng sẽ chẳng có ai quan tâm.

Bạn dọn ra khỏi nhà.

Bạn thuê hai gian phòng trong một con ngõ vắng cách trường không xa.

Một căn bạn ở, căn còn lại tạm thời bỏ không.

Bạn vừa học tập miệt mài vừa tích cóp tiền. Khi bạn tròn 18 tuổi, bạn đã dùng tiền mua một chiếc khoan điện, khoan trên vách tường phòng vệ sinh một cái lỗ nhỏ.

Sau đó bạn đăng thông báo lên mạng tìm người thuê phòng bên cạnh.

Rất nhanh đã có người thuê căn phòng này.

Hôm ấy, bạn đứng trên lối đi nhỏ, lại bắt gặp chàng trai tóc vàng, mắt xanh với gương mặt rạng rỡ như ánh mặt trời.

Chẳng chờ anh ấy ngẩng đầu, bạn đã đi xuống giúp anh dọn hành lí và chào hỏi anh.

Anh nhìn bạn, mặt đỏ lên.

Tối hôm đó, anh đến thăm bạn. 

Bạn trò chuyện cùng anh ấy và mời anh uống một ly nước trái cây.

Sau khi chia tay, bạn vào phòng tắm, cởi quần áo, mở vòi nước rồi bắt đầu tắm.

Thi thoảng bạn lại nhìn cái lỗ kia, khi thấy không có ánh sáng, bạn quay lưng lại cong môi, rãnh cười ngày càng sâu hơn.

Bạn giả vờ lấy một vật gì đó cho vào lỗ nhỏ rồi nhặt que sắt nhỏ bên cạnh, đầu của que sắt đã được bạn mài nhọn từ lâu.

Bạn thừa dịp anh chưa kịp phòng bị, cắm que sắt vào cái lỗ nhỏ kia.

Việc này đối với bạn dễ như ăn bánh, vì bạn đã từng tập luyện không biết bao nhiêu lần.

Lúc bạn cắm vào cái lỗ, bên kia cũng truyền đến một tiếng la đau điếng.

Bạn mặc áo choàng tắm như chưa có chuyện gì xảy ra rồi rời phòng vệ sinh, lấy chìa khoá trên bàn trà đi sang phòng cách vách.

Theo tính toán của bạn, chắc là thuốc ngủ đã ngấm rồi. Trước đó bạn đã lập ra một vài phương án khác để dự phòng nhưng không ngờ lại thành công đến vậy, mọi việc diễn ra rất suôn sẻ.

Bạn mở cửa nhà bên, đi đến phòng tắm thì thấy anh đã mất ý thức nằm trên mặt đất. Mắt phải của anh be bét máu, cách đó không xa là chiếc que sắt của bạn.

Bạn cầm dao trên tay, khoét tim anh ra rồi bỏ vào con gấu bông nhỏ vốn là món quà sinh nhật bạn tự tặng mình năm 17 tuổi.

Làm xong mọi thứ, đột nhiên bạn lại muốn nhìn biết suy nghĩ của anh, vì thế liền mổ sọ não anh ra.

Nhưng bạn vẫn không hiểu được anh.

Bạn đưa thi thể và hành lí của anh về biệt thự, ném vào tầng hầm lạnh lẽo.

Bạn nhìn bạn tốt của mình gặm nhấm da thịt anh một cách vô cảm.

Chưa được mấy ngày, vì nhổ cỏ tận gốc, bạn lại giải quyết bố mẹ anh.

Bạn vào đại học, bạn đỗ đại học y.

Vì có thành tích ưu tú nên nhà trường rất coi trọng bạn, bạn được tham gia nghiên cứu virus bí mật kia.

Đồng thời, bạn cũng ngầm tiến hành nghiên cứu của mình.

Bạn còn nghiên cứu nhanh hơn nhà trường. Ngày hôm đó, cuối cùng bạn cũng hoàn thành nghiên cứu, đem lọ thuốc màu xanh lục lên sân thượng của một toà nhà rồi ném xuống.

Virus lây lan rất nhanh, mọi người đều biến thành cương thi.

Năm ấy, bạn 19 tuổi, bạn hủy diệt cả thế giới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


Bạn cho rằng lần này sẽ kết thúc nhưng không ngờ rằng trước mắt bạn chợt loé, bạn lại trở lại lúc mình 4 tuổi.

Bạn ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, mẹ bạn đưa lưng về phía bạn xắt rau, bố bạn ngồi đọc báo trước bàn ăn.

Đối mặt với những chuyện hết sức quen thuộc này, bạn đột nhiên cảm thấy rất phiền.

Lúc này mẹ bạn lại bị đứt ngón tay, ngồi xổm xuống lấy một bàn tay che miệng vết thương.

Bạn ngồi yên chờ bà thất vọng chạy ra vì không được bố bạn quan tâm thì đúng lúc này, chuông cửa nhà bạn đột nhiên vang lên, bạn đi mở cửa.

Bạn phát hiện ở cửa là một cậu bé giống hệt búp bê với mái tóc vàng và đôi mắt màu lam.

Bạn chưa kịp phản ứng thì cậu bé đã bất ngờ đẩy bạn ra rồi chạy vào nhà.

Bạn đuổi theo phía sau, phát hiện trong tay cậu bé thế mà lại cầm một khẩu súng.

Bạn không biết cậu bé muốn làm gì, chỉ lẳng lặng nhìn cậu.

Hai tiếng súng vang lên, mẹ bạn và bố bạn đều ngã xuống mặt đất.

Bạn quan sát tất thảy, nhìn chằm chằm bóng lưng đang run rẩy của cậu bé rồi rơi vào trầm tư.

Cậu bé chầm chậm xoay người, nhìn bạn.

【Bây giờ, tớ tới bảo vệ cậu.】

Bạn nhìn cậu bé, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ nhưng nét mặt lại chín chắn lạ thường, cậu bé nghiêm túc gằn từng chữ một, dường như đang hứa hẹn.

【Vậy nên, từ giờ trở đi hãy hoàn toàn tin tưởng tớ nhé.】

Cậu bé thấp thỏm chờ đợi, bạn nhìn cậu bé với vẻ mặt vô cảm, sau đó gật đầu.

Nhìn thấy bạn đồng ý, cậu bé hoan hô, vui mừng nhảy nhót.

Bạn tuyệt đối không được bỏ rơi tôi. Nếu không, tôi chắc chắn phải tự mình giết bạn.

Vào lúc cậu bé thích chí, bạn cười nói.

Cậu bé "ừ" hai lần.

Sau đó mắt bạn lóe lên, ngất đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7


Trò chơi kết thúc, người chơi đã bị chinh phục.

Những lời này hiện giữa không trung, đặt ra một dấu chấm hết.

【Người chơi trải nghiệm thành công trò chơi bệnh chiếm hữu, đang trở lại thế giới ban đầu, người chơi vui lòng chờ đợi...】

Hệ thống phát thông báo, bạn giật mình một cái, trước mắt hơi loé lên, bạn liền trở lại thế giới ban đầu.

Lúc này bạn đang ngồi trên giường, vẫn giữ nguyên tư thế như lúc mới đi.

Bạn ngây người nhìn thời gian, vẫn là 12 giờ đúng, sờ mặt bản thân, bạn cứ có cảm giác không chân thật.

Vừa rồi bạn đã trải qua cả cuộc đời của một người, bây giờ khi quay lại, mọi thứ thật giả lẫn lộn.

Bạn chưa hết bàng hoàng, vội lấy điện thoại ra, trông thấy điện thoại vẫn còn hiện giao diện của cuốn tiểu thuyết, chẳng qua là từ nội dung biến thành mục lục.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: Nhắc nhở của tác giả


【Chú ý, bạn đã hoàn thành 2/3 thể nghiệm, nếu muốn tiếp tục xin mời nhấn chương sau.】

【Cảnh báo: Nội dung kế tiếp không còn liên quan tới bản trải nghiệm có bệnh chiếm hữu nữa mà là bản trải nghiệm chinh phục người có bệnh chiếm hữu. Vì có độ khó năm sao nên người chơi có ba cơ hội hồi sinh, vui lòng cân nhắc trước khi tham gia.】

【Chú ý: Người chơi sẽ bị tước kí ức của lần chơi trước khi tiến vào lần chơi này.】

【Cách để trò chơi bắt đầu: Niệm thần chú "Tác giả chơi đồ" để tiến vào trò chơi!!】

【Tác giả nhắc nhở thân thiện, đọc đến đây rồi thì hãy rời khỏi cuốn tiểu thuyết này đi, đừng đọc nữa, hãy trân trọng cuộc sống và yêu quý sinh mệnh, tránh xa bệnh chiếm hữu điiiiii.】
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9


Bạn không chút do dự ấn mở chương này, hoàn toàn không coi lời cảnh báo của tác giả ra gì.

Bạn nóng lòng thì thầm "Tác giả chơi đồ" rồi bạn bắt đầu trò chơi.

Trò chơi bắt đầu.

Trước mắt chợt lóe, bạn lập tức tiến vào trò chơi.

Mở mắt ra, bạn thấy trần nhà trắng xóa, muốn nhìn thêm nhưng lại phát hiện ra bản thân không cử động được, bạn định nói chuyện, kết quả lại phát ra tiếng khóc "oe oe".

Bạn phát hiện bạn đã biến thành một đứa trẻ sơ sinh.

Nhưng bạn nhanh chóng chấp nhận sự thật này.

Bạn dần lớn lên, chẳng bao lâu sau, bạn 10 tuổi.

Bạn được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, mẹ là bà chủ gia đình, bố là cảnh sát hình sự.

Mái tóc vàng của bạn khác với mọi người, màu mắt cũng xanh như biển cả, bạn từng đoán bản thân là con nuôi của bố mẹ, nhưng khi bạn hỏi, bố bạn lại lấy ra bản kết quả xét nghiệm ADN.

Cái này chắc thuộc trường hợp đột biến gien, bạn cho rằng đây là hào quang nhân vật chính của mình.

Bạn lớn lên trong gia đình như vậy, bạn cũng rất yêu bố mẹ bạn.

Đôi khi bạn cảm thấy đây là thực tế chứ không phải trong trò chơi.

Bạn mau chóng 18 tuổi, đỗ nguyện vọng ngành Y khoa.

Lúc nhận được thư thông báo trúng tuyển thì bạn rất vui, hôm đó bạn về nhà và nói rằng muốn tách ra sống riêng.

Bạn nói cho bố mẹ bạn rằng bạn muốn độc lập, muốn trở thành một người đàn ông thực thụ, hơn nữa bạn cũng đã trưởng thành.

Bố mẹ đồng ý với bạn dù không nỡ xa bạn.

Phòng bạn thuê là do bạn tìm được trên mạng, tuy rằng bình thường bạn quen biết rộng, nhưng bản thân bạn lại là người thích yên tĩnh.

Mà chỗ này lại rất hợp ý bạn.

Bạn nhanh chóng liên hệ với chủ nhà để thuê phòng.

Vào ngày bạn chuyển nhà, bạn gặp được hàng xóm, cô đứng ở hành lang, dáng người thướt tha, khuôn mặt xinh đẹp.

Tim bạn bỗng đập thình thịch.

Bạn che giấu vẻ mất tự nhiên rồi ngẩng đầu cười nhẹ với cô, nhìn ánh mắt có chút kinh ngạc của cô, bạn thầm hạ quyết tâm, buổi tối nhất định phải qua chào hỏi.

Sau khi thu dọn xong, bạn qua phòng sát vách, thời điểm nhìn thấy cô gái kia, bạn căng thẳng đến mức chẳng biết nên làm gì.

Xin chào, tớ là người mới chuyển đến, mong được cậu chỉ giáo nhiều hơn.

Tớ tên Việt Thần, còn cậu.

Bạn bình tĩnh lại, cười nói.

"Diêu Lộ."

Giọng cô nghe hơi ngọt, thật bùi tai, bạn nghĩ thầm.

Thường xuyên qua lại như vậy, các bạn dần quen biết nhau.

Khi biết được cả hai là bạn cùng trường thì bạn vô cùng kinh ngạc, cũng rất vui sướng.

Các bạn chia sẻ với nhau mọi điều, trước mỗi kì thi các bạn cùng nhau ôn tập.

Chỉ số thông minh của cô rất cao, hơn nữa trí nhớ cũng rất tốt, lớn lên lại xinh đẹp, quả thực vô cùng hoàn hào, chỉ là tính cách có chút quái gở, không thích nói chuyện.

Bạn thích cô, từ cái hôm chuyển nhà, bạn đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nhưng bạn cũng không vội vã thổ lộ, bạn là một người vô cùng lí trí, bạn cho rằng dù bạn thích cô thật, nhưng thích hợp hay không lại là chuyện khác.

Các bạn sớm chiều bên nhau, tốt nghiệp xong, bạn tỏ tình với cô.

Năm đó, bạn 24 tuổi.

Cô đồng ý qua lại với bạn, bạn nói với cô về gia đình bạn, không lâu sau đưa cô về nhà.

Bạn cố ý giới thiệu cô với bố mẹ, thực ra cô đã chiếm vị trí vợ chưa cưới trong lòng bạn.

Hôm đó cô sống chung vui vẻ với bố mẹ bạn, cuối cùng bạn cũng buông xuống gánh nặng trong lòng.

Nhưng bạn đã xem nhẹ vẻ mất tự nhiên trên mặt cô.

Sau khi rời khỏi nhà bạn, cô đột nhiên hỏi bạn.

"Anh nói anh chỉ yêu em thôi mà, sao anh còn yêu bố mẹ anh?"

Cô cười như không cười, nhưng mắt hạnh nhân lại nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống bạn.

Bạn cảm thấy lạnh gáy, cái lạnh đó dần lan tới toàn thân.

Lộ Lộ, em khác với bố mẹ anh, đâu thể so sánh được?

Bạn trả lời, nhưng vẻ mặt kỳ quặc lại bị cô nhìn thấu.

Bạn đột nhiên cảm thấy, có lẽ bạn chưa từng hiểu cô.

Bạn chưa từng nghe cô nói qua về gia đình cô.

Bạn hoàn toàn không biết gì về cô cả.

Lâu dần, bạn bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Khoảng thời gian đó, giữa hai người ngày càng có nhiều cuộc cãi vã hơn.

"Tại sao phải cười với nữ sinh kia? Anh thích cô ta à?"

"Anh nhìn người phụ nữ kia suốt 5 giây, sao, không phải nói yêu em sao? Có phải anh muốn có tình yêu mới không?"

"Chậc... Thật muốn chặt đứt tứ chi anh rồi nhốt vào lồng, đến lúc đó, trong mắt anh cũng chỉ có mình em thôi..."

Lời nói cô càng lúc càng khủng bố, còn mang theo vẻ cố chấp, là một bác sĩ, bạn biết rằng cô mắc phải bệnh tâm lí.

Mấy điều đó vẫn chưa là gì, bạn phát hiện cô thậm chí còn lắp camera mini ở cả phòng ở lẫn chỗ thực tập của bạn.

Mỗi ngày cô không làm gì chỉ để giám sát bạn.

Chỉ cần bạn nhìn người khác quá 3 giây, cô đều sẽ làm quá lên rồi cãi cọ với bạn.

Bạn cảm thấy vô cùng suy sụp, quyết định chủ động nói lời chia tay để cho nhau khoảng lặng.

Nhưng bạn vẫn còn yêu cô.

Bạn không có cho bố mẹ bạn biết chuyện chia tay, tuy rằng bệnh tâm lí của cô có thể coi là rất nghiêm trọng, nhưng bạn không muốn bỏ rơi cô như vậy.

Sau khi chia tay, mỗi khi tan tầm thì bạn gần như ngâm mình ở thư viện để tìm phương pháp trị liệu cho cô thông qua vài quyển sách tâm lí học, kể cả khi thực tập, bạn cũng sẽ đàm luận với những y bác sĩ khác.

Cũng trong khoảng thời gian này, cô gọi cho bạn rất nhiều cuộc điện thoại nhưng bạn đều không bắt máy.

Cuối cùng, bạn quyết định khuyên cô đi gặp bác sĩ tâm lý.

Nhưng bạn chưa kịp bày tỏ tình cảm cũng như dự định của bản thân cho cô biết thì vào một ngày kia, sau khi đi làm về, bạn bị cô chuốc thuốc mê rồi ngã xuống đất.

Tỉnh lại lần nữa, bạn phát hiện mình bị trói ở trên ghế, bị dán băng dính lên miệng.

Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của cô, bạn có nhiều điều muốn nói nhưng cô lại không cho bạn cơ hội.

Cô dùng cưa điện cắt cụt chi của bố mẹ bạn ngay trước mặt bạn, sau đó móc tim bạn ra.

Bạn đau đến nỗi muốn ngất đi.

Bạn đã chết, nằm trên sàn nhà lạnh băng, máu nhuộm đỏ cả căn phòng.

Bạn nhìn bóng dáng lẻ loi của cô, đột nhiên cảm thấy vô cùng hối hận!!

Hối hận điều gì?

Bạn cũng không biết, linh hồn thoát ra khỏi thân thể bạn, bạn lơ lửng trên không trung, nhìn cô xoay người rời đi, trong tay nắm lấy trái tim tươi đỏ còn đập.

Sau khi cô đi.

Bạn thấy thi thể và vết máu trên tường dần biến mất, cuối cùng không gian trở nên trống rỗng, bạn ngây người.

Sao thi thể mình lại biến mất?

Bạn bỗng hiểu ra!!

— Là trò chơi.

— Tất cả, đều chỉ là trò chơi...

— Bởi vì quá chân thật nên bạn đã cho rằng đây là cuộc sống thực sự của bạn.

Bạn nhìn xung quanh, nhớ tới dáng vẻ cô đơn của cô, không biết có phải bản thân coi như đã chinh phục thất bại hay không.

Cho nên, cô chính là người bệnh chiếm hữu mà mình muốn chinh phục kia sao?

Bạn tự trách bản thân, rõ ràng tới để cứu vớt cô, cuối cùng lại khiến cô ngày càng lùn sâu vào vũng bùn.

Bạn ngẩng đầu, thấy trên không trung xuất hiện dòng chữ.

【Người chơi thất bại trong lần chinh phục đầu tiên, có muốn sử dụng xu hồi sinh để sống lại không?】

Phía dưới có hai lựa chọn, bạn không chút do dự chọn đồng ý.

Vì thế bạn trùng sinh.

Bạn trở lại cái ngày mà bạn chuyển nhà, nhưng năng lượng vô hình nào đó đã thúc đẩy sự thay đổi.

Hôm đó cô chủ động tới giúp bạn dọn hành lý, gương mặt xinh đẹp luôn nở nụ cười quyến rũ.

Cô hơi khác so với trước đây, nhưng cụ thể ở điểm nào thì bạn lại không thể nói rõ được.

Đến tối, bạn qua nhà cô theo kế hoạch, cô tiếp đón bạn một cách nhiệt tình, cũng mời bạn uống một ly nước trái cây.

Uống xong, bạn về phòng mình ở cách vách, không biết có phải do chuyển nhà quá vất vả không mà bạn lại thấy hơi mệt.

Bạn là một người phải vệ sinh sạch sẽ trước khi đi ngủ, vậy nên dù mắt díp lại vì buồn ngủ thì bạn vẫn đi vào nhà vệ sinh, lúc cầm bàn chải đánh răng, bạn đột nhiên nghe thấy tiếng nước và tiếng hát khẽ.

Bạn rất quen thuộc với thanh âm kia, đó là giọng của cô.

Bạn nghĩ thầm, phòng này cách âm kém vậy sao?

Trong vô thức nhìn qua vách tường chung, nhưng không ngờ lại phát hiện ra một cái lỗ nhỏ trên đó.

Vừa đủ để một con mắt nhìn trộm mọi thứ ở bên kia.

Không biết có phải do trí tò mò nổi lên không, bạn lại đi qua đó, dí sát mặt vào cái lỗ nhỏ kia.

Bạn thấy cô đang tắm rửa, làn da trắng nõn và mái tóc đen dài suôn mặt dưới làn nước như nụ hoa đang nở rộ, đẹp không bút nào tả xiết.

Cô quay người lại, bước đến gần bạn, bạn có thể nhìn cô rõ hơn.

Nhưng giây tiếp theo, một cây que sắt lại chọc qua bên này từ lỗ nhỏ kia.

Hành động quá đột ngột nên bạn không kịp tránh, que sắt kia đâm vào mắt phải bạn khiến bạn kêu lên vì đau đớn.

Bạn vô thức muốn chạy trốn, có điều cơ thể của bạn lại ngày càng mềm nhũn, không thể dùng sức.

... Ly nước trái cây kia có vấn đề, bạn bỗng hiểu ra, nhưng tất cả đều đã muộn.

Cuối cùng bạn mất ý thức, ngã xuống sàn.

Ngay lúc bạn ngất xỉu, linh hồn bạn liền rời khỏi cơ thể, chơi vơi trên không.

Bạn thấy cô mở cửa nhà bạn rồi lập tức đi vào nhà vệ sinh, cô khoác áo choàng tắm màu trắng, mái tóc đen còn nhỏ nước.

Cô dùng dao nhỏ để đào tim bạn rồi nhét vào gấu bông, sau đó nhìn bạn một hồi lâu, lại mổ sọ não bạn.

Thời gian bỗng dừng lại, bạn thấy một hàng chữ xuất hiện trên không trung.

【Người chơi tử vong lần thứ hai, vui lòng sử dụng xu hồi sinh để sống lại.】

【Cảnh báo, chỉ còn lại một lần sống lại, mong người chơi sử dụng một cách cẩn thận.】

Dưới dòng chữ có hai lựa chọn, bạn do dự.

Bạn không biết vấn đề ở đâu, tại sao cốt truyện lại có sự thay đổi lớn như vậy.

Tại sao cô lại giết bạn?

Nếu lần đầu tiên cô giết bạn bởi vì bạn chia tay cô thì lần này có thể nói là tử vong không rõ nguyên do.

Là do không có đủ thiện cảm, lại nhìn lén cô tắm rửa nên bị giết sao?

Bạn chợt hơi mất hứng, bạn muốn về nhà, bạn cảm thấy mình đã tốn quá nhiều thời gian cho trò chơi này.

Chinh phục người bệnh chiếm hữu quá khó.

Bạn định chọn từ bỏ thì bỗng xuất hiện dòng chữ khiến bạn sợ hãi.

【Người chơi có chắc chắn muốn từ bỏ cơ hội sống lại không? Hệ thống phát hiện người chơi chưa chinh phục được bệnh nhân chiếm hữu, nếu bây giờ chọn từ bỏ, người chơi sẽ phải ở lại vĩnh viễn trong trò chơi, không thể trở lại thế giới thực.】

... Ở lại vĩnh viễn, trong trò chơi sao?

Cmn, cái quỷ gì vậy, đây chẳng phải chỉ là một trò chơi sao? Không đúng, đây chẳng phải chỉ là một quyển tiểu thuyết sao?

Bạn rối rắm một lúc lâu, cuối cùng lựa chọn sống lại.

Lần này bạn quyết định giải quyết dứt điểm, trực tiếp sống lại đến nơi đầu tiên đã khiến cô chịu thương tổn.

Giúp cô tránh khỏi mọi tổn thương, ngăn cô mắc bệnh chiếm hữu, bạn sẽ bảo vệ cô, cũng sẽ lấy được sự tin tưởng của cô, cứu rỗi cô.

Nghĩ vậy, trước mắt bạn lóe lên, bạn đã bị hệ thống đưa đến cổng của một căn biệt thự, trong tay còn cầm một khẩu súng.

Nhìn khẩu súng trong tay, lại nhìn thân thể đã bị thu nhỏ của mình, bạn hiểu rằng bản thân đã thật sự tới nơi đầu tiên đã khiến cô chịu thương tổn.

Mà lúc này đây, bạn phải bảo vệ cô thật tốt.

Bạn ấn chuông, chờ người tới mở cổng.

Cô mở cổng, bạn trông thấy cô khi còn nhỏ, cô mặc một chiếc váy công chúa màu hồng nhạt, xinh đẹp như một cô công chúa nhỏ.

Bạn tránh người cô và bước vào biệt thự, nhìn người phụ nữ ngồi xổm trên mặt đất và người đàn ông ngồi trước bàn ăn, đại khái bạn cũng đoán được, không chút do dự giương súng lên.

Bạn giết cha mẹ cô, sau đó xoay người, nói với cô một cách trịnh trọng.

"Bây giờ, tớ tới bảo vệ cậu."

"Vậy nên, từ giờ trở đi hãy hoàn toàn tin tưởng tớ nhé."

Bạn thấp thỏm nhìn cô, khuôn mặt xinh xắn của cô vô cảm.

Sao lại thế? Từ bé cô đã khó đoán vậy rồi sao?

Nếu là một đứa trẻ bình thường thấy bố mẹ bị giết, còn bị một người kỳ quái nói những lời kỳ lạ với mình, hẳn sẽ sợ phát khóc nhỉ?

... Người có bệnh chiếm hữu quả nhiên không giống với người thường...

... Chẳng lẽ, bạn lại đến chậm rồi?

Đương lúc bạn đang nghĩ xem có phải lại sai thời điểm không, đột nhiên cô gật đầu.

Thấy cô gật đầu, cuối cùng bạn cũng có thể thả lỏng.

Nhưng giây tiếp theo, bạn thấy cô nở nụ cười xinh đẹp quen thuộc, nhấn mạnh từng chữ một.

"— Bạn tuyệt đối không được rời bỏ tôi, nếu không, tôi chắc chắn phải tự tay giết bạn."

Khi cô nói xong những lời này, thời gian như bị ấn nút dừng, trước mặt bạn xuất hiện một dòng chữ.

【Chúc mừng người chơi đã chinh phục thành công bệnh nhân chiếm hữu! Đang trở lại thế giới ban đầu, người chơi vui lòng kiên nhẫn chờ đợi...】

Thế này... Là thế nào?

Bạn mở to mắt nhìn nó, có chút khó tin.

... Chinh phục thành công rồi? Bạn còn định bảo vệ cô cả đời, không ngờ mới chỉ vậy mà đã thành công rồi?

... Hạnh phúc có phải đến hơi quá nhanh không?

... Hóa ra chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

Trong lòng bạn không ngừng chửi rủa trò chơi này, cùng lúc đó, tầm mắt bạn bắt đầu trắng xóa, tất cả dần biến mất không một dấu vết.

Mở mắt ra lần nữa, bạn đã trở về hiện thực.

Giật mình tỉnh lại, bạn phát hiện mình đang ngồi ở trên giường, tay vẫn duy trì tư thế cầm di động.

Nhìn thời gian, vậy mà vẫn đang dừng ở 12 giờ.

Nhớ đến trải nghiệm vô lý của bản thân, bạn cảm thấy kỳ lạ, trong lòng không khỏi hơi sợ.

Nhìn điện thoại, bạn thấy giao diện đang hiện quyển tiểu thuyết kia, chỉ là chuyển từ nội dung sang mục lục.

Bạn cũng không dám kéo xuống xem tiếp nên trực tiếp thoát ra.

Sau khi thoát khỏi cuốn tiểu thuyết, bạn thật sự không muốn quay lại nữa, nghĩ mà sợ, bạn suýt nữa bị mắc kẹt ở trong đó cả đời.+

Không cần suy xét thực hư, bạn chỉ không muốn mạo hiểm.

Để an tâm, bạn trực tiếp gỡ app Tấn Giang.

Nghe xong vài bản nhạc nhẹ nhàng, bạn mới cảm thấy nhịp tim dần ổn định lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: Kết thúc


Chuyện kia trôi qua đã lâu, dần dần, bạn không còn sợ như vậy nữa.

Bạn nghĩ có thể là do quyển tiểu thuyết kia quá rác rưởi nên bạn mới có thể xuất hiện các ảo giác giúp tác giả bổ sung lỗ hổng của cốt truyện.

Nhưng một buổi tối nọ, bạn đột nhiên mơ thấy cô gái kia.

Cô đứng trong bóng tối, sắc mặt trắng bệch, con ngươi màu đen ánh lên vẻ quỷ dị, khóe miệng cong lên như có như không.

Cô cứ nhìn bạn không chớp mắt như vậy, bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, bạn bắt đầu cảm thấy ớn lạnh.

Bạn bừng tỉnh từ cơn ác mộng.

Trước hết bạn chạy tới nhà vệ sinh.

Bạn nhìn cô gái xinh đẹp có mái tóc đen dài ngang lưng, làn da trắng nõn trong gương, vẻ mặt vẫn chưa thôi khiếp sợ.

... Đây chẳng phải là mặt cô ấy sao?

... Tại sao... Tại sao?

Đột nhiên bạn muốn hét ầm lên.

Lúc này, một giọng nói lại vang lên trong đầu bạn.

【— Bạn tuyệt đối không được rời bỏ tôi, nếu không, tôi chắc chắn phải tự mình giết bạn.】

Bạn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.

Nhưng tất cả đều đã chậm.

Ngón tay thon dài của bạn thoát khỏi sự khống chế của bạn, xoa cổ bạn rồi bóp chặt lấy.

"Ai đó... Cứu... Tôi... Với."

Mắt bạn trợn ngược, sắc mặt đỏ bừng hét lên, nhưng đêm khuya tĩnh lặng, không ai nghe thấy giọng của bạn.

Bạn dần cảm thấy khó thở, cuối cùng, bạn chết vì ngạt thở.

Ngay lúc đó, bạn bỗng nhìn thấy khuôn mặt của cô gái kia phá lên cười với vẻ dữ tợn ở trong gương.

【Kẻ ngốc! Đúng là kẻ ngốc!】

【Ha ha ha... Cứu bạn!... Cứu bạn?!】

Cười xong, hai giọt nước mắt từ hốc mắt cô chảy xuống.

【... Không có ai tới cứu chúng ta đâu...】

【Không một ai.】

【...】

- -----END------

Tác giả có lời muốn nói:+

Rốt cuộc cũng viết xong! Đây thực ra là một phúc lợi cho độc giả, tôi viết tương đối thực tế và thô bạo, không biết mọi người đọc hiểu không.

Editor có lời muốn nói: 

Lúc đấy tự dưng mình lên cơn nên đi mò thể loại này, đến lúc edit xong thì cảm xúc y như cái tên của tác giả vậy, sợ chết khiếp▓▒░(°◡°)░▒▓
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom