Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Bạn Trai 88 Ức Của Tôi - Mạn Vũ

Bạn Trai 88 Ức Của Tôi - Mạn Vũ

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
921,929
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Bạn Trai 88 Ức Của Tôi - Mạn Vũ

Bạn Trai 88 Ức Của Tôi - Mạn Vũ
Tác giả: Mạn Vũ
Tình trạng: Đã hoàn thành




Quốc khánh đi chữa cận thị, bác sĩ run tay làm tôi mù mất một bên mắt.

Sau khi bạn trai biết tin, quả quyết chia tay với tôi.

“Mẹ anh không cho phép anh lấy người mù đâu.”

Khoảnh khắc bạn trai cũ xoay người rời đi, con mắt bị mù của tôi đột nhiên có thể thấy được chiều cao và chiều dài, cùng với số dư tài khoản ngân hàng của hắn ta.

Chu Việt, 178/11.8, ¥ 1280.00 tệ.

Tôi quay đầu, nhìn thấy con trai của bạn của mẹ tôi bước từ trên Maybach xuống.

Phó Cảnh Uyên, 188/20.8, ¥ 8,800,000,000.00.

Cướp sao?

88 ức?

Được, đêm nay tôi liền đổi bạn trai.
 
Chương 1


Quốc Khánh, tôi đi làm mổ chữa cận thị, gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

 

Thị lực của mắt trái rất rõ ràng, nhưng mắt phải lại bị mù.

 

Bệnh viện nói tiếp tới bọn họ sẽ chữa trị cho tôi, mãi tới khi mắt phải của tôi hồi phục thị lực mới thôi.

 

Tôi tìm bạn trai Chu Việt cầu an ủi. Ai biết thái độ của hắn ta lại rất lạnh lùng:

 

“Lời của bệnh viện mà em cũng tin? Nếu chữa một hai lần vẫn không thể chữa khỏi, chẳng phải mắt em sẽ bị mổ đi mổ lại?”

 

Hắn ta nói đúng.

 

Lỡ khi chữa trị làm tổn thương tới tròng mắt, ảnh hưởng tới nhan sắc của tôi, vậy cuộc đời tôi sẽ bị hủy hoại.

 

Tôi vốn định khởi tố bệnh viện, sau đó tìm tới bác sĩ khoa mắt xuất sắc nhất để chữa trị.

 

Nhưng khi nghe thấy giọng điệu thản nhiên thờ ơ của Chu Việt, trong lòng tôi rất khó chịu. Tôi hỏi ngược lại:

 

“Không phải trước đây là anh kêu em đi chữa cận thị à? Bác sĩ cũng là người anh nhiệt tình đề cử.”

 

Chu Việt lập tức đổi sắc mặt: “Không phải em muốn vu vạ anh đấy chứ?”

 

“Anh chỉ kiến nghị cho em, cuối cùng có làm hay không, nên tìm bác sĩ nào để làm, là do em quyết định.”

 

“Nhan Khê, chúng ta chia tay đi, anh không chấp nhận nổi việc mình có một cô bạn gái bị mù.”

 

“Mẹ anh cũng sẽ không cho phép anh lấy một người mù.”

 

Tôi khiếp sợ.

 



Không nghĩ tới mình tuy mù mắt, nhưng lại thấy rõ bộ mặt thật của người yêu.

 

Ánh mắt tôi liếc về phía quán cà phê xa xa, trước cửa sổ có một bóng người quen thuộc đang ngồi đó.

 

Đó là đàn em khóa dưới của Chu Việt thời đại học, Lộc Lộ.

 

Hai tháng trước, Chu Việt kể cho tôi nghe, đàn em thời đại học của hắn ta đã chuyển tới ở sát vách nhà hắn ta, thành hàng xóm của hắn ta.

 

Lúc đó tôi còn nói với giọng nửa đùa nửa thật: “Trùng hợp vậy ư? Không phải cô ấy chuyển tới vì anh đấy chứ?”

 

Khi đó giọng điệu của Chu Việt còn rất thản nhiên: “Anh quan tâm cô ta chuyển tới vì ai làm gì, dù sao anh cũng có bạn gái rồi, yên tâm, anh sẽ giữ khoảng cách với cô ta.”

 

Trong tay Lộc Lộ bưng một ly cà phê, hệt như đang đợi Chu Việt.

 

Chu Việt vô thức nhìn sang quán cà phê, tay sờ sờ mũi, chột dạ nói:

 

“Nhan Khê, ban nãy anh đang nói chuyện với em đó, em có nghe thấy không? Anh muốn chia tay với em!”

 

Tôi bỗng sực tỉnh, cho dù mắt phải của tôi không bị mù, Chu Việt vẫn sẽ chia tay với tôi.

 

Mắt mù chỉ là cái cớ.

 

Nếu tôi đoán không sai, hắn ta và Lộc Lộ đã sớm gian díu mới nhau rồi.

 

Trước đây tôi với Chu Việt dùng ốp điện thoại đôi.

 

Một tháng trước, tôi thấy trên ốp của hắn ta có treo thêm một mặt dây chuyền hình con nai.

 

Hẳn mặt dây chuyền đó là Lộc Lộ tặng cho hắn ta đúng không?

 



Tôi lạnh lùng nói: “Chia tay, chia tay ngay, lập tức chia tay!”

 

Đáy mắt Chu Việt lộ ra vẻ mừng thầm.

 

Tôi đang tính xoay người rời đi, Chu Việt lại gọi giật tôi lại:

 

“Đúng rồi, em trả cái vòng cổ anh tặng em ngày trước cho anh đi.”

 

Tôi nhìn Chu Việt với vẻ không dám tin.

 

Chúng tôi quen nhau được một năm, hắn ta chỉ tặng tôi đúng một sợi dây chuyền ấy.

 

Cũng không phải sợi dây chuyền đáng tiền gì, lúc mua có hơn 1000 tệ.

 

Vậy mà hắn ta lại đòi tôi trả lại?

 

Hắn ta lại có thể yêu cầu tôi trả lại?

 

Tuy tôi cũng không thèm khát gì sợi dây chuyền ấy, nhưng hành động này của hắn ta khiến tôi cảm thấy ghê tởm.

 

Tôi giật sợi dây chuyền xuống ném cho hắn ta: “Cầm đi.”

 

Chu Việt khom lưng nhặt sợi dây chuyền lên, lại nói với giọng vô liêm sỉ: “Hộp đóng gói vẫn còn chứ?”

 

Tôi cạn lời trước sự vô liêm sỉ của hắn ta: “Có ai ra ngoài lại cầm theo hộp đựng dây chuyền? Có phải anh muốn tặng nó cho người khác nữa không?”

 

Hắn ta nói như lẽ đương nhiên: “Anh bỏ tiền ra mua, có tặng cho người khác cũng là chuyện rất bình thường, đúng không?”

 

Bình thường cái bà mẹ mày.

 
 
Chương 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 

Tôi chỉ chỉ giao lộ: “Phía trước có cửa hàng thời trang cao cấp, anh có thể tới đó mua một cái hộp đóng gói, cũng chỉ ba năm đồng thôi.”

 

Nói xong lời này tôi lại chuyển giọng:

 

“Mặt khác, đồng hồ đeo tay, giày đá bóng, còn cả máy chơi game… tôi đã từng tặng anh, anh k hỏi cần trả lại cho tôi, trên đó có mùi của anh rồi, tôi ghê tởm!”

 

So với sợi dây chuyền hắn ta đã tặng tôi kia, những thứ tôi tặng hắn ta còn đắt đỏ hơn nhiều.

 

Vậy mà hắn ta còn không biết xấu hổ tính toán so đo với tôi.

 

Chu Việt nghe thấy hai chữ ghê tởm, nhíu mày lại: “Không chiếm được tôi liền chửi bới? Có bản lĩnh thì đừng tới khóc lóc van xin tôi quay lại!”

 

Tôi tức giận nói: “Quay lại cái thằng cha mày, cút!”

 

Chu Việt xoay người, đi thẳng về phía quán cà phê.

 

Có thể nhìn ra được, Lộc Lộ đã chờ tới sốt ruột rồi.

 

Tôi nhìn theo bóng lưng Chu Việt, bỗng mắt phải đột ngột nhìn thấy hai chuỗi chữ số.

 

Chu Việt, 178/11.8, ¥ 1208.00.



 

Tôi xoa xoa mắt phải, nhưng hai chuỗi chữ số kia vẫn di động theo bóng dáng của Chu Việt.

 

Chu Việt cao 1m78 thật, nhưng 11.8 với 1208 lại là cái gì?

 

Chẳng lẽ… 11.8 là độ dài?

 

Kể ra chữ số này vẫn khá may mắn nha.

 

“Phụt…” Đột nhiên tôi ôm bụng phì cười.

 

Chu Việt nghe thấy tiếng cười của tôi, quay đầu lại.

 

Thấy tôi đang cười nhạo hắn ta, hắn ta không cam lòng, chạy ngược trở về, vẻ mặt không nhịn được hỏi:

 

“Nhan khê, có phải cô bị thần kinh không? Thất tình cũng đừng nổi điên ngay bên đường thế chứ?”

 

Tôi ngừng cười: “Tôi không nổi điên, tôi chỉ cảm thấy vui sướng vì đã vứt được một đống rác rưởi thôi.”

 

Chu Việt nổi giận: “Cô nói ai là rác rưởi?”

 

“Ai chia tay muốn đòi lại quà người đó là rác rưởi.” Tôi hắng giọng: “Khụ khụ, mà tôi nói này, có phải số dư tài khoản ngân hàng của anh chỉ có 1208 tệ không?”

 

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai 88 Ức Của Tôi - Mạn Vũ
[Diendantruyen.Com] Bạn Trai 88 Ức Của Tôi - Mạn Vũ


Chu Việt nhìn tôi với ánh mắt đề phòng: “Cô trộm xem di động của tôi lúc nào?”

 

Tôi cố nén độ cung bên khóe môi: “Tôi không nhìn lén, tôi đoán.”

 

Chu Việt lấy di động ra, xác định số dư tài khoản, sau đó lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

 

Hiển nhiên, con số 1208 này quá chuẩn xác.

 

Hắn ta thuận tay thay đổi mật mã di động.

 

Tôi hỏi nhỏ: “Đúng rồi, có phải anh chỉ có 11.8 không?”

 

Chu Việt xù lông lên: “Cái gì 11.8?”

 

Đột nhiên hắn ta kịp phản ứng, cả người trở nên nóng nảy khó chịu: “Lúc trước cô nhân lúc tôi ngủ mà cầm thước đo? ĐM! Sao cô có thể biến thái tới vậy?”

 

Tôi mới không đo mấy cái thứ này.

 

Trong một năm chúng tôi hẹn hò, ngoại trừ nắm tay ra, chúng tôi còn chẳng hôn lấy một lần.

 

Tôi nói với giọng đầy ẩn ý: “Ánh mắt tôi chính là thước.”

 



Chu Việt muốn cứu vớt tôn nghiêm của bản thân: “11.8 thì sao? Đây là kích cỡ tiêu chuẩn, sau này cô còn không tìm được người như tôi đâu.”

 

Tôi cố nhịn cười, nói thản nhiên: “Anh vui là được rồi. Chia tay vui vẻ, chúc anh với bạn gái tương lai của anh hạnh phúc.”

 

Nói xong tôi xoay người đi thẳng, để lại một mình Chu Việt đứng tại chỗ tức tới phát điên.

 

Đi tới góc đường, đột nhiên tôi thấy ven đường có một chiếc Maybach đậu lại.

 

Một người đàn ông cao 1m88, mặc tây trang định chế màu đen bước xuống từ chiếc Maybach.

 

Tôi còn tưởng là đoàn làm phim nào đó đang quay kịch bản tổng giám đốc bá đạo.

 

Tôi nhìn xung quanh một chút, không thấy đoàn làm phim nào đang quay chụp.

 

Người đàn ông đi về phía tôi, đột nhiên tôi cảm thấy hắn trông khá quen mắt.

 

Tôi nhớ ra rồi, hắn là con trai của bạn mẹ tôi, tên là Phó Cảnh Uyên.

 

Vừa học đại học xong hắn đã ra nước ngoài, số lần về nước cũng không nhiều, lần cuối cùng tôi gặp hắn là vào hai năm trước.

 

Mấy ngày trước mẹ tôi còn nói với tôi, con trai dì Tô muốn về nước phát triển, kêu chúng tôi hôm nào gặp mặt.

 
 
Chương 3


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 

Phó Cảnh Uyên lớn hơn tôi 6 tuổi, năm nay tôi 22, hắn 28. Trước đây tôi vẫn luôn coi hắn như anh trai của mình.

 

Không thể không nói, nhìn dáng vẻ Phó Cảnh Uyên bước qua đám người đi thẳng về phía tôi, đúng là quá chói mắt.

 

Mỗi một cử chỉ mỗi một hành động đều lộ ra sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành.

 

Chờ đã, sao trên đầu hắn cũng có một chuỗi chữ số?

 

Mắt phải của tôi bị một chuỗi số 0 thật dài phía sau làm hoa cả mắt.

 

Phó Cảnh Uyên, 188/20.8, ¥8,800,000,000.00.

 

Cướp sao?

 

88 ức?

 

Mẹ tôi nói mấy năm nay con trai dì Tô gây dựng sự nghiệp ở nước ngoài, rất giàu có.

 

Nhưng tôi không ngờ tới hắn lại giàu có tới thế!!!

 

Phó Cảnh Uyên đi tới bên cạnh tôi, chào hỏi tôi: “Khê Khê, anh là Phó Cảnh Uyên đây, còn nhớ anh không?”

 



“Nhớ chứ, năm anh ra nước ngoài em còn tặng cho anh tiêu bản hồ điệp đây.”

 

Lúc hắn ra nước ngoài, hắn 18, tôi 12.

 

Khi đó hắn đã cao một mét tám mấy, mà tôi vẫn còn là một đứa bé, phải ngửa đầu nhìn hắn nên tôi cảm thấy hắn như trưởng bối của tôi.

 

Hiện tại tôi đã trưởng thành, chênh lệch chiều cao lập tức được kéo gần lại.

 

“Ừm, mấy năm nay anh vẫn luôn cất giữ nó cẩn thận.” Giọng điệu của Phó Cảnh Uyên rất chân thành.

 

“Dì kêu anh tới đón em đi xem triển lãm tiêu bản, giờ em có rảnh không?”

 

Tôi gật đầu: “Có rảnh.”

 

Triển lãm tiêu bản ở ngay trung tâm triển lãm phía trước, đi bộ vài phút là tới.

 

Chúng tôi cùng sóng vai đi về phía trung tâm triển lãm.

 

Phó Cảnh Uyên gặp được người quen trong triển lãm, bọn họ nói chuyện với nhau, mà tôi thì tự đi dạo vòng vòng trước.

 

Không ngờ tới, tôi lại đụng phải Chu Việt với Lộc Lộ ngay nơi này.

 

Chu Việt mới vừa chia tay với tôi chưa đầy nửa giờ, hiện tại hắn ta đã dẫn Lộc Lộ đi xem triển lãm.

 

[Diendantruyen.Com] Bạn Trai 88 Ức Của Tôi - Mạn Vũ
[Diendantruyen.Com] Bạn Trai 88 Ức Của Tôi - Mạn Vũ


Khốn nạn!

 

Chu Việt hơi lúng túng, muốn thả tay Lộc Lộ ra.

 

“Sợ cái gì? Dù sao hai người cũng chia tay rồi.” Nhưng Lộc Lộ lại nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn ta không chịu thả, trông như đang cố ý công khai chủ quyền trước mặt tôi.

 

Tôi liếc mắt nhìn thấy trên cổ Lộc Lộ còn đeo sợi dây chuyền tôi mới vừa trả lại cho Chu Việt.

 

Không ngờ cô ta lại không chê.

 

Không phải sợi dây chuyền này sẽ được tiếp tục truyền lại nhiều đời nữa chứ?

 

Bạn gái như nước chảy, chỉ có vòng cổ là mãi trường tồn…

 

Buồn cười chết!!!

 

Lộc Lộ mỉm cười nhìn tôi, giọng sặc mùi trà xanh: “Chị là bạn gái cũ của Chu Việt đúng không? Trùng hợp thật.”

 

Phía sau, Phó Cảnh Uyên đã nói chuyện với bạn hắn xong, đang đi về phía tôi.

 

Tôi sợ hắn biết tôi có được một người bạn trai cũ không ra gì như thế sẽ châm biếm tôi, lạnh nhạt nói:

 

“Chu Việt là ai? Tôi không quen, chưa từng quen bao giờ.”



 

Mới vừa dứt lời, Phó Cảnh Uyên đã đi tới bên cạnh tôi, giọng ôn hòa: “Khê Khê, đây là bạn em à?”

 

Chu Việt nhìn thấy Phó Cảnh Uyên thân mật với tôi như vậy, giọng rất quái dị: “Nhan Khê, cô cũng giỏi thật, nhanh như vậy đã tìm được người mới rồi?”

 

Màu mắt của Phó Cảnh Uyên trở nên sâu thẳm, hắn hỏi nhỏ tôi: “Dì nói em đang học đại học đã yêu đương, chính là hắn ta?”

 

“Chia tay rồi, người chẳng ra gì, không nhắc tới cũng được.” Tôi kéo tay Phó Cảnh Uyên rời đi: “Đi, đi xem tiêu bản đi.”

 

Chúng tôi đi xa rồi tôi mới thả tay Phó Cảnh Uyên ra.

 

Thính tai hắn đỏ ửng lên, hệt như đây là lần đầu hắn nắm tay con gái vậy.

 

Đã là nhân sĩ tinh anh của xã hội rồi, không ngờ hắn còn bảo thủ hơn cả nữ sinh viên mới vừa tốt nghiệp như tôi.

 

Các tiêu bản được trưng bày ngày hôm nay có giá giao động từ hơn một ngàn tới mấy trăm vạn.

 

Có thể xem, cũng có thể mua.

 

Tiêu bản độc nhất vô nhị còn có thể đấu giá.

 

Tiêu bản hồ điệp tôi tặng Phó Cảnh Uyên 10 năm trước là do tôi tự làm.

 
 
Chương 4


 

Thời học đại học, chuyên ngành của tôi là sinh vật học cổ, giấc mơ của tôi là mở một viện bảo tàng trưng bày tiêu bản các sinh vật cổ.

 

Khi tôi tới khu triển lãm tiêu bản hồ điệp, Chu Việt với Lộc Lộ cũng ở đây.

 

Có thể nhìn ra được, Lộc Lộ muốn mua tiêu bản hồ điệp.

 

Cô ta cầm tiêu bản một con bướm dang cánh lên, hỏi Chu Việt có đẹp không.

 

Chu Việt liếc nhìn giá cả, nói với giọng điệu đầy chính nghĩa: “Đây là xác con bướm đó, em nhìn xem là được rồi, tuyệt đối không nên mua về nhà, xui xẻo lắm.”

 

Xì…

 

Cũng khó trách hắn ta sẽ nói như thế.

 

Cái tiêu bản hồ điệp giương cánh kia có giá tới 6000 tệ, mà số dư tài khoản của Chu Việt chỉ có 1208 tệ, hắn ta không mua nổi.

 

Lộc Lộ chu mỏ, yếu ớt phản bác: “Đây là tiêu bản để phổ cập khoa học, rất có ý nghĩa đó, hơn nữa nếu bày nó ở nhà còn có giá trị thưởng thức.”

 

Chu Việt nhận ra Lộc Lộ không vui, dỗ dành: “Vậy thì mua một con về làm vật trang trí đi, để anh chọn giúp em.”

 

“Con này đi!” Trong số mấy trăm tiêu bản hồ điệp, hắn ta tìm ra con có giá rẻ nhất.

 

Yết giá 1180 tệ.

 

“Con đó có màu quá xấu, đen thui.” Lộc Lộ không ưng con Chu Việt chọn.

 



Cô ta thích một con khác: “Con hồ điệp màu xanh nhạt này cũng rất đẹp, giá vừa lúc 1314, rất có ý nghĩa, chúng ta mua con này đi?”

 

Trên mặt Chu Việt lộ ra vẻ lúng túng.

 

Tôi phì cười ra tiếng, hóng hớt không chê lớn chuyện: “Không phải là không mua nổi đấy chứ?”

 

“Sao có thể không mua nổi?” Lộc Lộ làm nũng: “A Việt, bạn gái trước của anh xem thường anh kìa.”

 

Chu Việt cầm tiêu bản hồ điệp, nói với giọng đầy khí phách: “Anh mua cho em!”

 

Phó Cảnh Uyên đang đứng bên cạnh khu triển lãm tiêu bản hỗ phách ở cạnh quầy thu ngân.

 

Khi Chu Việt đi ngang qua Phó Cảnh Uyên còn hừ lạnh một tiếng: “Tìm một người đàn ông đeo đồng hồ giả như vậy, đúng là đủ mất mặt.”

 

Lúc này tôi mới chú ý tới, trên tay Phó Cảnh Uyên đeo một chiếc Patek Philippe.

 

Hơn 6000 vạn!

 

Nếu không phải tôi đã nhìn thấy số dư tài khoản của Phó Cảnh Uyên, có lẽ tôi cũng sẽ cảm thấy cái đồng hồ này là giả.

 

Chu Việt đưa thẻ ngân hàng cho nhân viên thu ngân: “Cà 1200 tệ, tôi trả thêm cho cô 114 tệ tiền mặt.”

 

Nói xong hắn ta lấy túi tiền ra, thanh toán 114 tệ, thành công mua được tiêu bản hồ điệp giá 1314 tệ kia.

 

Nhưng chờ khi hắn ta đưa tiêu bản hồ điệp cho Lộc Lộ, Lộc Lộ lại nói:

 

“Đưa hóa đơn cho em đi, em muốn chụp khoe với các bạn, con số 1314 này quá lãng mạn, em muốn ghi lại khoảnh khắc này.”



 

“Khụ khụ, không có hóa đơn, cũng đừng đăng lên mạng, anh không thích rêu rao.”

 

Thực tế là Chu Việt biết lấy đâu ra hóa đơn quét thẻ 1314?

 

Vì hắn ta… trả với hai cách thức khác nhau!!!

 

Lộc Lộ hơi thất vọng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, bởi vì lực chú ý của cô ta đã bị một câu nói của nhân viên phòng triển lãm hấp dẫn:

 

“Phó tiên sinh, tiêu bản hồ điệp hổ phách này giá 520 vạn.”

 

Tôi và Chu Việt đồng thời nhìn về phía Phó Cảnh Uyên.

 

Hắn lấy ra một tấm thẻ đen, vẻ mặt lạnh nhạt hệt như đang hỏi mua một cây bắp cải thảo: “Gói lại.”

 

“Giả vờ giả vịt đi!” Chu Việt thốt lên trào phúng, còn nói nhỏ với Lộc Lộ:

 

“Một ngụy tinh anh đeo đồng hồ giả, cũng chỉ có thể lừa mấy nữ sinh viên chưa có nhiều kinh nghiệm sống, anh không tin trong thẻ của hắn có 520 vạn.”

 

Nhân viên nhanh nhẹn quét thẻ sau đó đưa hóa đơn cho Phó Cảnh Uyên: “Phó tiên sinh, mời tiên sinh ký tên lên hóa đơn.”

 

Phó Cảnh Uyên tiêu sái ký tên.

 

Xong xuôi, hắn đặt tiêu bản hồ điệp hổ phách vào trong lòng bàn tay tôi:

 

“Khê Khê, 10 năm trước em tặng tiêu bản hồ điệp cho anh, anh vẫn chưa tặng quà đáp lại, hiện tại mới tặng, không tính là trễ chứ?”

 
 
Chương 5


 

Cả Chu Việt lẫn Lộc Lộ đều trừng to mắt, trong mắt lộ ra vẻ thù phú.

 

Thấy Chu Việt tức chết, tôi lại càng thoải mái.

 

“Không trễ, chỉ là nó quý giá quá rồi.” Tôi nhận lấy tiêu bản hồ điệp hổ phách, yêu thích không nỡ buông tay.

 

“Em xứng đáng.” Phó Cảnh Uyên nói với giọng cưng chiều: “Em đi dạo xung quanh đi, anh tới phòng rửa tay đã.”

 

Tôi tỉ mỉ quan sát tiêu bản, bên trong hổ phách óng ánh trong suốt là một con hồ điệp hi hữu tôi chưa từng thấy bao giờ.

 

Vậy mà trong mắt của tôi lại hiện ra một chuỗi chữ số: 4100 năm trước.

 

Giá trị của tiêu bản hổ phách tự nhiên được quyết định bởi niên hạn của nó, tiêu bản cổ sinh vật trăm triệu năm trước chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

 

Chẳng lẽ tiêu bản hổ phách này là sản vật của 4100 năm trước?

 

Nếu là vậy thật, vậy giá trị của nó không chỉ đơn thuần là 520 vạn!!!

 

Có thể nói nó có giá trị ngang ngửa với đồ cổ, không thể hạn lượng!!!

 

Tiêu bản hồ điệp hổ phách này, vô cùng có giá trị nghiên cứu!

 

Hẳn hồ điệp bên trong đã tuyệt chủng.

 

Ánh mắt của Phó Cảnh Uyên tốt thật! Không hổ là đại lão trong giới khoa học sinh vật!

 

Chu Việt không tin Phó Cảnh Uyên có thể mua được tiêu bản giá 520 vạn, hắn ta chạy đi tìm nhân viên xác định.



 

Nhân viên đang xuất hóa đơn, chữ số trên hóa đơn là 5.200.000 tệ thật.

 

Trái tim Chu Việt hoàn toàn c.h.ế.t lặng. Hắn ta dẫn Lộc Lộ rời khỏi trung tâm triển lãm: “Chẳng có gì thú vị. Đi thôi, chúng ta đi xem phim đi.”

 

Lộc Lộ quay đầu nhìn thoáng qua tiêu bản hồ điệp hổ phách trong tay tôi, lại nhìn tiêu bản hồ điệp trong tay mình, chỉ chớp mắt, con số 1314 đã không còn tốt đẹp gì nữa.

 

Tôi cẩn thận từng li từng tí cất tiêu bản hổ phách kia vào trong túi đeo chéo, sau đó đi tới phòng vệ sinh.

 

Khi tôi ngẩng đầu nhìn thấy Phó Cảnh Uyên, tôi mới giật mình nhận ra mình đã đi nhầm vào phòng vệ sinh nam.

 

Đây là phòng vệ sinh nam, Phó Cảnh Uyên đang xi xi, chữ số trên đầu hắn lắc qua lắc lại.

 

Tôi vội vàng che kín mắt mình, chân xoay một cái định rời khỏi nhà vệ sinh.

 

Đúng là tò mò hại c.h.ế.t mèo.

 

Tôi rất hiếu kỳ, không biết có phải Phó Cảnh Uyên dài 20.8 thật không.

 

Nếu là 20.8 thật, tôi thật không dám tưởng tượng sau này bạn gái hắn sẽ được sung sướng tới mức nào.

 

Dì Tô thường xuyên nói muốn giới thiệu con trai mình cho tôi.

 

Trước đây tôi còn cảm thấy chúng tôi có chênh lệch tuổi tác quá lớn, cho nên chưa từng suy nghĩ cẩn thận.

 

Hiện tại tôi lại cảm thấy thật là thơm.

 

Nếu tôi và Phó Cảnh Uyên có thể phát triển thành người yêu thật, vậy tôi nghiệm hàng trước hẳn không thể tính là quá đáng, đúng không?

 



Tôi chỉ liếc nhìn, chỉ liếc nhìn một cái mà thôi.

 

Nghĩ vậy, tôi lại hơi he hé kẽ ngón tay, nhìn về phía hắn…

 

Sau khi thấy rõ, tôi hóa đá tại chỗ, không kìm lòng được mà nuốt nước bọt một cái.

 

Đây là tồn tại chân thực ư?

 

Rốt cuộc thượng đế đã đóng cánh cửa nào của hắn lại vậy?

 

Sao hắn điểm nào cũng ưu tú hết thế!

 

Phó Cảnh Uyên nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của tôi, hắn quay đầu lại, thấy tôi đang nhìn hắn, hắn ngẩn cả người ra.

 

“Em… em đi nhầm.” Tôi vội vàng che kín mắt mình, chạy trối chết.

 

Khi ngồi lên ghế lái phụ của Maybach, tôi và Phó Cảnh Uyên vẫn còn chưa tỉnh hồn lại, cả hai cùng lúng túng vô cùng.

 

Mà trong lúng túng của tôi còn kèm theo một chút kích động như vừa phát hiện ra đại lục mới.

 

Xe dừng lại chỗ ngã tư đường chờ đèn xanh đèn đỏ.

 

Hắn đặt tay trái trên tay lái, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.

 

Mỗi một chỗ như đều tràn đầy lực đàn hồi.

 

Tôi đã không thể nhìn thẳng vào hắn được nữa, trong đầu không tự chủ được mà nhớ tới hình ảnh mới vừa thấy ban nãy.

 
 
Chương 6


 

Tôi mở miệng phá vỡ yên lặng: “Em không cố ý…”

 

Không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc tới, thính tai hắn đã đỏ bừng lên hệt như bị lửa đốt.

 

Giọng hắn rất thấp: “Em đã thấy hết rồi?”

 

Đúng vậy, tôi đã nhìn thấy, hơn nữa còn thấy rõ ràng vô cùng.

 

Từ sau khi mắt phải bị mù, thị lực mắt trái của tôi còn tốt hơn cả hai mắt cùng cộng lại.

 

Tôi cúi đầu đánh giá bó mẫu đơn màu hồng to lớn trong ngực. Đóa hoa kiều diễm ánh hồng mềm mại, mỗi bông hoa đều rất to, khi nở rộ trông rất rực rỡ, lộ ra lực lượng trẻ trung tươi tắn.

 

Đây là hoa mà phòng triển lãm ban nãy tặng cho.

 

“Không thấy rõ.” Gò má tôi nóng rực lên.

 

Tuy ngoài miệng tôi phủ nhận, nhưng vẫn thành khẩn xin lỗi hắn: “Thật xin lỗi nha.”

 

Hắn liếc mắt nhìn tôi, hệt như có thể dựa vào độ đỏ trên gương mặt tôi để đoán được tôi đang nói láo.

 

Hắn thản nhiên nói: “Không sao.”

 

Hướng dẫn cho thấy xe còn phải chạy chừng 10 phút nữa mới tới nhà tôi. Tôi tìm chủ đề để nói chuyện với hắn.

 

Lúc đầu tôi muốn hỏi hắn xem hắn đã yêu đương với bao nhiêu người, nhưng khi há miệng lại thốt ra:

 

“Hẳn bạn gái trước của anh hạnh phúc lắm nhỉ?”

 



Nói xong câu này, tôi chỉ hận không thể cắn đầu lưỡi của mình xuống.

 

Tôi vừa nói cái quái gì vậy?

 

Hắn sẽ không cho rằng tôi có hàm ý gì đó chứ?

 

Nhưng tôi thật sự không có ý kia.

 

Hắn thật thà giải thích: “Mấy năm nay anh liều mạng gây dựng sự nghiệp, không hề yêu đương, nếu có yêu đương, nhất định sẽ nghiêm túc để kết hôn.”

 

Tôi suy nghĩ lời hắn nói.

 

Dì Tô nói hắn chỉ mãi lo công việc, thậm chí còn không quen một cô bạn gái nào, bà ấy còn lo lắng con trai mình là người theo chủ nghĩa độc thân.

 

Lúc ấy tôi còn trêu chọc dì: “Dì Tô, dì đừng lo lắng, nói không chừng anh ấy đã yêu đương với rất nhiều người rồi, chỉ là không nói cho dì biết thôi.”

 

Hiện tại nghe hắn thừa nhận, kết hợp với những gì tôi thấy, tôi lại có lòng tin hơn.

 

Tôi tin tưởng hắn là một người biết giữ mình trong sạch.

 

Bởi vì hắn thật sự rất sạch sẽ, còn sạch sẽ hơn đóa mẫu đơn kiều diễm ướt át tôi đang ôm trong lòng.

 

Tôi đổi chủ đề: “Đúng rồi, anh có quen người bạn nào làm nghề luật sư không? Có thể em phải ra tòa.”

 

“Có quen, xảy ra chuyện gì?”

 

Chuyện tôi bị mù một bên mắt, tạm thời tôi còn chưa nói cho cha mẹ. Tôi sợ cha mẹ đau lòng.

 

Mấy ngày hôm trước khi có kết quả kiểm tra, nhìn thấy bốn chữ 【 mắt phải bị mù 】 , tôi rất khổ sở, cảm giác như trời đã sập xuống.



 

Nhưng hiện tại, tôi lại bất ngờ mở khóa được một kỹ năng mới.

 

Thượng đế đóng mất một cánh cửa của tôi, rồi lại mở một cánh cửa sổ khác ra cho tôi.

 

Thế nhưng, chuyện nào ra chuyện ấy.

 

Đây là sự cố y tế, nếu bác sĩ vô lương tâm kia không bị trừng phạt, tiếp tới sẽ có càng nhiều người bị hại hơn.

 

Tôi nói chuyện mắt mình cho Phó Cảnh Uyên nghe, nhưng lại giấu chuyện tôi có thể nhìn thấy các con số.

 

Phó Cảnh Uyên hơi bất ngờ:

 

“Theo lý, hiện tại kỹ thuật mổ mắt chữa cận thị đã rất tiên tiến rồi, bệnh viện em chọn cũng là bệnh viện tương đối uy tín, sao có thể xảy ra sự cố như vậy?”

 

“Em nói tên bác sĩ cho anh biết, anh sẽ giúp em điều tra thêm.”

 

“Bác sĩ tên Lộc… Lộc Kỳ Minh.” Khi tôi nói tới chữ Lộc, bỗng trong đầu lóe lên một suy đoán.

 

Hắn ta là Lộc Lộ đều mang họ Lộc.

 

Lại là Chu Việt giới thiệu tôi đi mổ.

 

Chẳng lẽ… Lộc Kỳ Minh là cha của Lộc Lộ?

 

Phó Cảnh Uyên dừng xe lại trước cổng nhà tôi. Hắn gọi điện thoại, ra lệnh cho thư ký:

 

“Thư ký Lý, giúp tôi điều tra một bác sĩ khoa mắt có tên là Lộc Kỳ Minh, gửi tư liệu của ông ta vào hòm thư cho tôi.”

 
 
Chương 7


 

Vừa cúp điện thoại không bao lâu, Phó Cảnh Uyên đã nhận được tư liệu của Lộc Kỳ Minh.

 

Trong phần quan hệ thân thích của ông ta, chỗ hàng con gái viết tên Lộc Lộ.

 

Ánh mắt tôi tối sầm lại.

 

Chắc chắn Lộc Lộ đã nói gì đó với cha cô ta, dẫn tới khi ông ta giải phẫu mới bị run tay như vậy.

 

Không có y đức, tôi sẽ kiện nhà bọn họ táng gia bại sản!

 

Phó Cảnh Uyên an ủi tôi: “Anh sẽ mời luật sư tốt nhất cho em để giúp em khởi kiện, cũng sẽ mời bác sĩ khoa mắt xuất sắc nhất để chữa trị giúp em.”

 

“Vâng.” Tôi gật đầu.

 

Tôi khởi tố Lộc Kỳ Minh với bệnh viện.

 

Sau khi lập án, Lộc Kỳ Minh bị cách chức tạm thời, phối hợp điều tra.

 

Mà tôi cũng lấy được đoạn camera giám sát ngày tôi làm giải phẫu.

 

Dựa theo hình ảnh trong video, rõ ràng trong lúc Lộc Kỳ Minh làm giải phẫu cho tôi đã cố tình run tay, khiến võng mạc của tôi bị tổn thương vĩnh viễn.

 

Nhưng ông ta c.h.ế.t cũng không chịu thừa nhận.

 

Khăng khăng bản thân không cố ý, đồng thời còn muốn dùng 10 vạn tệ (~350tr vnđ) để lén hòa giải.



 

Đương nhiên là tôi không chịu.

 

Chớp mắt đã ba tháng trôi qua.

 

Mấy ngày trước khi mở phiên tòa, Chu Việt với Lộc Lộ tới tìm tôi muốn hòa giải.

 

Lộc Lộ còn bày ra vẻ tủi thân:

 

“Nhan Khê, cha em đã đồng ý bồi thường 10 vạn cho chị rồi, lại còn có thể làm giải phẫu chữa trị cho chị miễn phí, chị còn muốn thế nào nữa?”

 

“Ha.”

 

Tôi cười lạnh: “Cô nói chuyện buồn cười thật, chỉ 10 vạn mà muốn lấy đi một con mắt của tôi, cô xem thường ai đấy?”

 

Chu Việt xen vào: “Nhan Khê, em đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước, 10 vạn đó cũng là tiền mồ hôi nước mắt của chú Lộc, tiền của ai cũng phải cực khổ kiếm ra, không phải là gió thổi tới, em nên biết khoan dung hơn đi!”

 

Lộc Lộ phụ họa: “Đúng thế, chị chỉ bị mù có một con mắt thôi, có phải mù cả hai con đâu, chẳng phải hiện tại chị vẫn có thể thấy được sao?”

 

“Cha em mới xui xẻo thật sự, không chỉ phải bồi thường tiền mà còn phải đối mặt với nguy cơ bị tịch thu giấy phép hành nghề!”

 

Cô ta mới vừa dứt lời, Phó Cảnh Uyên đã đẩy cửa bước vào, bộ tây trang màu đen càng làm nổi bật vóc dáng cao ráo đầy khí thế của hắn.

 

Chu Việt quay đầu lại, thấy Phó Cảnh Uyên, khí thế lập tức giảm mất phân nữa.

 



Phó Cảnh Uyên ngồi xuống bên cạnh tôi. Hắn lười biếng ném cái nĩa ăn trái cây lên bàn, quét mắt nhìn Chu Việt với Lộc Lộ.

 

“Một con mắt chỉ có giá 10 vạn? Vậy các người chọc mù con mắt mình đi, chọc mù một con tôi bồi thường gấp đôi.”

 

Hai người bọn họ đứng yên bất động.

 

Phó Cảnh Uyên chau mày lại: “Sao không chọc? Chê 20 vạn còn ít sao? Vậy đ.â.m mù một con tôi cho 100 vạn.”

 

Lộc Lộ và Chu Việt bĩ môi, tuy con số 100 vạn khiến bọn họ rung động, nhưng hai người không ai nhúc nhích.

 

Tôi trào phúng: “Chỉ chọc mù một mắt mà thôi, có phải chọc mù cả hai mắt đâu, lưu lại một con chẳng phải vẫn có thể nhìn thấy sao?”

 

Hai người nghẹn họng không nói được câu nào.

 

Trong mắt Lộc Lộ đã đong đầy nước mắt. Cô ta trực tiếp quỳ xuống đất, giọng yếu đuối đáng thương:

 

“Nhan Khê, coi như em cầu xin chị, xin chị bỏ qua cho cha của em đi.”

 

Chu Việt kéo Lộc Lộ lên: “Đừng quỳ với cô ta.”

 

Nhưng Lộc Lộ không chịu đứng dậy, cô ta quật cường nói: “Nếu Nhan Khê không đồng ý, hôm nay em sẽ không đứng dậy.”

 

Phó Cảnh Uyên lạnh nhạt xem cuộc vui: “Thích quy như vậy, vậy thì cứ quỳ đi.”

 

Nói xong, anh lại vẫy tay gọi quản lý tiệm bưng một ly Americano đá ra.

 
 
Chương 8


 

Tôi lạnh lùng nhìn Lộc Lộ, hỏi: “Lộc Lộ, tôi hỏi cô, rốt cuộc cô với cha cô đã nói gì với nhau mà có thể khiến ông ấy run tay trong lúc mổ cho tôi?”

 

Trên mặt Lộc Lộ lộ ra vẻ cảnh giác, ấp úng: “Tôi không nói gì hết…”

 

Chu Việt không nhịn được: “Nhan Khê, em đừng đổi chủ đề có được không? Em chỉ cần nói được hay là không thôi.”

 

“Suy cho cùng chúng ta cũng từng yêu nhau một thời gian, Lộc Lộ còn quỳ xuống xin lỗi em rồi, em cứ nhất định phải tuyệt tình tới thế sao?”

 

“Sau khi em tốt nghiệp, thậm chí còn chẳng tìm được công việc, chẳng lẽ em định dựa vào đàn ông mà sống sao?”

 

“Em cầm khoản tiền bồi thường kia rồi hòa giải đi không được ư?”

 

Tôi hất ly Americano đá mà phục vụ mới vừa bưng ra lên mặt Chu Việt:

 

“Anh câm miệng đi! Chuyện này, Lộc Lộ với cha cô ta là chủ mưu thì anh cũng là đồng lõa.”

 

Chu Việt lau cà phê trên mặt, người cũng ướt hơn phân nửa, chật vật vô cùng.

 

Hắn ta siết chặt nắm tay, quát lên với tôi: “Nhan Khê, cô thật quá đáng, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”

 

Phó Cảnh Uyên bỗng đứng dậy túm cổ áo Chu Việt: “Nói chuyện khách khí một chút.”

 

Lộc Lộ vội vàng đứng lên kéo Chu Việt ra, còn khuyên hắn ta: “A Việt, hôm nay chúng ta tới là để đàm phán hòa bình, anh nhịn một chút.”

 



Nói xong cô ta đẩy Chu Việt về phía phòng vệ sinh: “Anh đi rửa mặt cho tỉnh táo lại đi.”

 

Tất cả kiêu ngạo của Chu Việt đều biến mất, hắn ta tới phòng vệ sinh rửa mặt.

 

Tôi hỏi Lộc Lộ: “Lộc Lộ, cô nói cho tôi biết trước xem rốt cuộc cô và cha cô đã nói gì với nhau, sau đó tôi sẽ suy nghĩ thêm về việc hòa giải.”

 

“Thật?” Lộc Lộ sợ tôi lừa cô ta, có phần không dám nói thật.

 

“Thích thì nói, không thích thì cút, đừng làm tốn thời gian của tôi.” Tôi mất kiên nhẫn.

 

Lộc Lộ nhượng bộ: “Chờ đã, tôi nói.”

 

Tôi chờ câu nói tiếp theo của cô ta.

 

Lộc Lộ nhìn thoáng qua Phó Cảnh Uyên, cẩn thận hỏi tôi: “Có thể để bạn trai chị tránh đi một lát được không? Đây là bí mật riêng của em, em không muốn cho người thứ ba biết.”

 

Tôi và Phó Cảnh Uyên liếc nhau, sau đó hắn đứng dậy nói muốn đi toilet.

 

Lộc Lộ cắn môi, nói: “Trước khi mổ, em nói với cha em, chị đã cướp mất bạn trai của em… Còn nói…”

 

Cô ta nói có mấy chữ mà lao lực vô cùng, hệt như người bị táo bón.

 

Tôi không nhịn được hỏi: “Cô có thể nói liền một mạch được không?”

 

Lộc Lộ nhanh chóng phun ra một câu: “Em còn nói với cha em, em đã mang thai con của Chu Việt, nếu không có anh ấy em sẽ c.h.ế.t mất.”



 

Tôi siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô giỏi thật! Vì một thằng đàn ông tồi mà cô đổi trắng thay đen, hại người hại mình.”

 

Lộc Lộ mờ mịt nhìn tôi: “Không phải chị mí vừa nói, chỉ cần em nói cho chị biết, chị sẽ hòa giải ư?”

 

Tôi nói thẳng thừng: “Tôi chỉ nói, nếu cô nói cho tôi biết trước, tôi sẽ suy nghĩ thêm về chuyện hòa giải!”

 

“Hiện tại tôi nghĩ kỹ rồi.”

 

Tôi gằn từng chữ: “Không hòa giải!”

 

Lộc Lộ ngẩn người đờ ra, nước mắt chảy xuống: “Lừa đảo!”

 

“Tôi vốn còn cảm thấy áy náy vì cha tôi làm mù mắt chị, hiện tại xem ra, chị mù là đáng đời!”

 

“Không hòa giải đúng không? Được lắm, cùng lắm thì nhà tôi bồi thường ít tiền!”

 

“Nhưng chị bị mù mắt như vậy có thể tính là tàn tật suốt nửa đời sau, tôi thấy thương hại cho chị!”

 

“Chị tưởng chị đã tìm được một người bạn trai mới không ghét bỏ chị rồi à? Thực tế hắn chỉ chơi đùa chị thôi, chờ chán rồi chắc chắn sẽ đá văng kẻ tàn tật là chị.”

 

Nhìn dáng vẻ thẹn quá hóa giận của cô ta, tôi bỗng bật cười: “Cô nên đồng tình với chính cô đi thì hơn.”

 

Đột nhiên cô ta kịp phản ứng: “Không phải chị đã quay video rồi chứ?”

 
 
Chương 9


 

Nói xong cô ta vội vã cầm lấy di động tôi đang đặt trên bàn lên, xác định không quay video rồi cô ta mới trả lại cho tôi.

 

Nhưng cô ta vẫn còn chưa yên lòng.

 

Cô ta đi tới quầy bar, nói với quản lý quán cà phê: “Xin chào, tôi bị mất một chiếc vòng cổ rất đáng giá, phiền anh trích xuất camera giám sát lúc nãy cho tôi xem với.”

 

Quản lý quán nhìn tôi, sau đó trích xuất camera giám sát ra.

 

Lộc Lộ tìm được đoạn camera giám sát ghi lại cảnh đối thoại của chúng tôi ban nãy, sau đó trực tiếp xóa bỏ nó ngay trước mặt quản lý quán cà phê.

 

Lại sau đó nữa, cô ta dương dương đắc ý nói với tôi: “Muốn dụ tôi lỡ lời để lấy làm bằng chứng? Tôi mới không ngu xuẩn như thế đâu!”

 

Tôi lạnh nhạt uống cà phê. Phó Cảnh Uyên với Chu Việt một trước một sau bước ra từ trong toilet.

 

Trên mặt Chu Việt còn lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, còn kèm theo chút quẫn bách và suy sụp, trông như chó nhà có tang.

 

Ánh mắt hắn ta cứ nhìn quanh tránh né, không dám nhìn thẳng vào tôi.

 

Tôi chưa từng thấy hắn ta tự ti như thế bao giờ.

 

Ngược lại, Phó Cảnh Uyên vẫn rất thản nhiên.

 

“Không thể khuyên chị ta được, chúng ta đi thôi.” Lộc Lộ kéo Chu Việt rời khỏi quán cà phê.

 



Hai người băng qua đường.

 

Một lát sau, quản lý quán tới, đưa một cái thẻ nhớ cho tôi: “Đây là bản trích xuất camera an ninh đã được lưu lại từ trước.”

 

“Ừm, làm phiền anh rồi.” Tôi mỉm cười cất cái thẻ nhớ đi: “Tôi sẽ miễn ba tháng tiền thuê nhà cho anh.”

 

Vị quản lý này cũng là chủ quán cà phê. Đối phương vui vẻ tới mức cười không khép miệng lại được: “Cảm ơn!”

 

Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa nói cho Chu Việt biết nhà tôi làm nghề gì.

 

Sở dĩ sau khi tốt nghiệp đại học tôi không đi tìm việc làm là vì tôi không cần đi làm vẫn có thể sống rất tốt.

 

Sở dĩ tôi hẹn bọn họ tới quán cà phê này nói chuyện, cũng là vì mặt bằng quán cà phê này là ông chủ quán thuê của nhà tôi.

 

Nhà tôi có rất nhiều mặt bằng cửa hàng với tòa nhà, lấy đại một tòa nhà ra thôi đã có giá trị mấy ức rồi.

 

Trên đời này nào có nhiều chuyện tình vương tử và cô bé lọ lem như thế?

 

Sở dĩ mẹ tôi và dì Tô có thể trở thành bạn tốt là vì bọn họ vốn là người cùng một tầng lớp.

 

Mặt bằng quán cà phê này là một căn nhà lầu ba tầng, trước mắt chỉ cho thuê phần mặt tiền sát mặt đường làm quán cà phê, phía sau còn có một cái sân rộng, tầng hai tầng ba với tầng thượng đều để trống không dùng.

 

Tôi đứng dậy, nói với Phó Cảnh Uyên: “Anh muốn lên lầu dạo một vòng với em không? Em đang tính cải tạo căn nhà này một chút.”

 



“Được.” Phó Cảnh Uyên đứng dậy, theo tôi đi qua sân rồi lên lầu.

 

Tôi nói cho Phó Cảnh Uyên nghe ý tưởng của tôi.

 

Tôi vốn định cải tạo tầng hai thành phòng làm việc tiêu bản của tôi.

 

Tầng ba thì cải tạo thành một vùng trời nhỏ để tôi thỉnh thoảng có thể tới sống.

 

Tầng thượng tôi sẽ xây thành một vườn hoa trên không.

 

Phó Cảnh Uyên khen ý kiến của tôi không tồi, còn cổ vũ tôi nghĩ gì thì nên thực hiện ngay đi.

 

Thăm quan tầng hai xong, chúng tôi lên tầng ba thăm quan.

 

Tôi đứng trước bệ cửa sổ to lớn, có thể thấy rõ phong cảnh khoảng sân cùng với phong cảnh đường phố bên ngoài, khiến tôi cảm thấy sung sướng hẳn lên.

 

Tôi nhìn thấy Chu Việt với Lộc Lộ đứng ở đường cái đối diện chờ taxi công nghệ tới.

 

Đột nhiên tôi nhớ tới vẻ mặt chán nản của Chu Việt khi bước ra khỏi phòng vệ sinh ban nãy. Tôi hiếu kỳ hỏi Phó Cảnh Uyên:

 

“Vừa nãy anh với Chu Việt đánh nhau trong nhà vệ sinh à? Hắn ta đã bị anh đánh phục?”

 

“Không đánh nhau.” Phó Cảnh Uyên lập lờ: “Nhưng mà hắn ta đã chịu phục thật.”

 

:
 
Chương 10


 

Tôi lại càng thấy hiếu kỳ hơn, hỏi tiếp: “Anh nói kỹ hơn chút đi, vì sao trông hắn ta có vẻ tâm sự nặng nề vậy?”

 

Ánh mắt Phó Cảnh Uyên trở nên sâu thẳm: “Em muốn biết thật?”

 

Anh càng làm ra vẻ bí ẩn tôi lại càng muốn biết: “Muốn biết, anh mau nói cho em biết đi.”

 

Phó Cảnh Uyên cong khóe môi lên: “Sát lại một chút, anh nói cho em biết.”

 

Tôi tới gần hắn. Phó Cảnh Uyên nhỏ giọng thì thầm bên tai tôi: “Vừa nãy bọn anh đi vệ sinh, có liếc nhau một cái…”

 

Mặt tôi lập tức đỏ bừng lên.

 

Câu nói này thật sự có tính liên tưởng.

 

Xem ra, Chu Việt đã bị thứ kia của Phó Cảnh Uyên đả kích.

 

Trước đây hắn ta rất tự tin với khả năng của bản thân.

 

Đúng là không có so sánh sẽ không có đau thương.

 

Tôi thoáng liếc đường cái đối diện, đúng lúc Chu Việt cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua căn nhà lớn của tôi.

 

Mà hắn ta cũng thấy được tôi với Phó Cảnh Uyên đang mặt đối mặt đứng trước cửa sổ.

 

Từ góc độ của hắn ta nhìn qua, có lẽ sẽ thấy tôi với Phó Cảnh Uyên như đang ôm nhau.

 

Trên mặt Chu Việt lộ ra vẻ chán ghét cùng với không cam lòng.



 

Tôi nói nhỏ: “Phó Cảnh Uyên, hôn em.”

 

Phó Cảnh Uyên hơi kinh ngạc, nhưng ngay sau đó, hắn lại mừng như điên mà ôm tôi vào ngực, cúi đầu phủ lên môi tôi.

 

Tôi ôm lấy cổ hắn, đáp lại hắn.

 

Gió mát thổi tới, hoa cỏ trong sân cũng lắc lư theo gió. Trái tim chúng tôi như bị đối phương làm rung động, cùng đắm chìm trong nụ hôn đầu tiên đầy lưu luyến này.

 

Mà hình ảnh ấy lại bị Chu Việt thu hết vào trong mắt.

 

Hắn ta đá mạnh một cái vào gốc cây bên đường để phát tiết cảm xúc.

 



 

Ngày mở phiên tòa, luật sư của tôi phát đoạn video cuộc đối thoại của tôi với Lộc Lộ trong quán cà phê để làm bằng chứng.

 

Lại thêm các chứng cứ khác, đã đủ để chứng minh Lộc Kỳ Minh cố ý để xảy ra sai sót trong lúc mổ, khiến tôi phải chịu thương tật nghiêm trọng.

 

Chu Việt xem hết video, nhíu mày.

 

Lộc Lộ nghe thấy kết quả tuyên án xong, đơ người ra, ánh mắt cô ta nhìn về phía tôi tràn đầy căm hận.

 

Bệnh viện và Lộc Kỳ Minh phải bồi thường cho tôi hơn 200 vạn.

 

Lộc Kỳ Minh phải trả phần nhiều, bệnh viện thì trả phần ít.

 

Lộc Kỳ Minh bị tịch thu và hủy bỏ tư cách hành nghề, còn phải chịu trách nhiệm hình sự, bị giam một năm.

 



Tôi và Phó Cảnh Uyên đứng dậy rời đi. Chu Việt đuổi theo chúng tôi ra ngoài. Hắn ta giải thích với tôi:

 

“Nhan Khê, em nghe anh giải thích đã. Trước khi em mổ, anh với Lộc Lộ còn chưa thành người yêu, cô ta cũng không mang thai con của anh.”

 

Tôi lạnh lùng đáp: “Tôi không có hứng thú với chuyện của các người.”

 

Lộc Lộ cũng đi ra, nắm lấy tay Chu Việt: “A Việt, trước khi anh với Nhan Khê chia tay chúng ta cũng đã ngủ với nhau rồi, lần trước chưa mang thai nhưng hiện tại đã mang thai thật.”

 

Đáy mắt Chu Việt lóe lên một tia mất kiên nhẫn, hắn ta giãy ra khỏi tay Lộc Lộ: “Cô bớt dùng chiêu này với tôi, miệng đầy dối trá.”

 

Lộc Lộ bị cú hất mạnh của Chu Việt làm ngã ra đất. Cô ta ôm bụng, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, miệng cầu xin:

 

“Chu Việt, em đau bụng quá, gọi xe cứu thương giúp em...”

 

Nhưng Chu Việt lại đi thẳng mà chẳng thèm quay đầu lại.

 



 

Lộc Lộ sinh non.

 

Nhà cô ta bán nhà bán xe cũng không thể gom đủ tiền bồi thường, lại đi tìm bạn bè thân thích vay mượn.

 

Cuối cùng, cô ta còn chạy tới nhà Chu Việt đòi Chu Việt đưa 20 vạn cho cô ta, nói là tiền bồi thường sinh non với chia tay.

 

Ba tháng sau, phòng làm việc tiêu bản của tôi cũng được trùng tu xong, còn được khai trương một cách long trọng.

 

Ngoại trừ kinh doanh nhỏ lẻ, tôi còn khai thác con đường kinh doanh cao cấp.

 
 
Chương 11


 

Tôi gây dựng đội livestream, quay từng tiêu bản lại, để càng nhiều người có thể hiểu biết và mua được tiêu bản của chúng tôi, dùng để sưu tầm hoặc làm vật trang trí trong nhà.

 

Mãi tới lúc này Chu Việt mới phát hiện ra tôi là con nhà giàu có. Hắn ta rất hối hận, nhưng lúc này tôi với Phó Cảnh Uyên đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.

 

Cha mẹ hai bên biết chúng tôi thành đôi cũng rất vui mừng. Tình cảm của chúng tôi rất ổn định.

 

Trải qua hơn nửa năm kinh doanh, phòng tiêu bản của chúng tôi hot vô cùng, lượng fan tăng vọt, cung không đủ cầu.

 

Lại một mùa thu nữa đã tới.

 

Kỳ nghỉ quốc khánh, tôi và Phó Cảnh Uyên hẹn nhau tới rừng nguyên thủy tìm tiêu bản.

 

Trong khu rừng rậm này có rất nhiều chủng loại hồ điệp.

 

Khi chúng tôi đi ngang qua một cái cầu treo dưới thác nước, thác nước đổ xuống, hơi nước tung tóe làm mờ con đường phía trước.

 

Mới đi được nửa đường, đột nhiên có một người đàn ông mặc áo mưa, đeo khẩu trang xuất hiện.

 

Trông thân hình hắn ta có chút quen thuộc.

 

Dường như là Lộc Kỳ Minh.

 

Tính toán thời gian, hẳn hắn ta đã ra tù.

 

Tôi và Phó Cảnh Uyên mới vừa kịp phản ứng, Lộc Kỳ Minh đã cầm d.a.o găm đ.â.m về phía tôi.

 

Phó Cảnh Uyên đẩy tôi ra rồi đá văng Lộc Kỳ Minh, hai bên xông vào đối chiến.

 



Trong lúc bọn họ đánh nhau, cầu treo rung lắc dữ dội. Tôi bị mất trọng tâm, ngã từ cầu treo vào trong dòng nước phía dưới.

 

Phó Cảnh Uyên thấy thế, muốn nhảy xuống cứu tôi, nhưng bị Lộc Kỳ Minh quấn chặt, không kịp thoát ra.

 

Tôi bị dòng nước cuốn xuống hạ du.

 

Cũng may dòng nước không quá xiết, tôi cởi bỏ balo leo núi đi, ổn định thân hình rồi bò lên bờ.

 

Di động đã mất tăm, lại thêm nơi này vốn là rừng nguyên thủy, không có tín hiệu, cho dù có di động cũng không có tác dụng gì.

 

Tôi vòng xung quanh muốn đi tìm Phó Cảnh Uyên, nhưng tôi lại bị lạc trong rừng.

 

Tôi đi tới đi lui, đi gần hai giờ đồng hồ vẫn không thể rời khỏi khu rừng này.

 

Tôi lạnh tới phát run, chỉ có thể nhặt một ít củi, tìm một hang động trong rừng trú tạm.

 

Tôi phải tranh thủ nhóm lửa hong khô quần áo trên người mới được.

 

Tôi phải khiến thân thể ấm áp lên thì mới có sức đi tìm Phó Cảnh Uyên, hoặc là có thể chống đỡ được tới khi hắn tìm được tôi.

 

Đốt được lửa rồi, tôi cởi áo ngoài ra hong khô. Trên người vẫn còn bộ đồ bó sát bên trong, tôi cứ mặc vậy sưởi ấm.

 

Thân thể dần dần ấm lên. Sau khi quần áo trong được hơ khô, đột nhiên bên ngoài xuất hiện tiếng bước chân nhỏ nhẹ.

 

Tôi vội vàng mặc cái áo ngoài mới hong khô được một nửa lên, tay cầm một cành cây, tư thế sẵn sàng phòng bị.

 

Nếu người tới là Phó Cảnh Uyên thì tốt, nhưng nếu người tới là Lộc Kỳ Minh, vậy thì phiền toái.

 



Ai biết, người đi vào lại là Chu Việt.

 

Ở nơi rừng rú gặp phải người yêu cũ, tôi không dám thả lỏng chút nào.

 

Tôi không tin đây chỉ là trùng hợp.

 

“Chu Việt, sao anh lại ở đây?”

 

Chu Việt giải thích: “Anh vô tình biết được cha Lộc Lộ muốn trả thù em, sợ em gặp nguy hiểm nên anh chạy tới bảo vệ em.”

 

Hắn ta nói xong lại đặt cái balo leo núi đang đeo trên lưng xuống, lấy lương khô từ trong balo ra đưa cho tôi.

 

“Em có đói không? Ăn chút gì đó lấp đầy bụng trước đi.”

 

“Không cần.” Tôi không tin tưởng Chu Việt.

 

Tôi thà đói cũng không muốn ăn đồ của hắn ta.

 

“Tôi đi tìm Phó Cảnh Uyên.” Tôi muốn đi ra phía ngoài hang động.

 

Nhưng Chu Việt lại xông lên, chặn đường đi của tôi.

 

Tôi dùng cành cây quất hắn ta, nhưng bị hắn ta đè chặt lại.

 

“Em không tin tưởng anh tới thế sao?” Hắn ta nổi giận, đè tôi lên vách động.

 

“Hiện tại không có ai khác ở đây, em nên ngoan ngoãn một chút, nếu không anh không dám chắc mình vẫn có thể thương hoa tiếc ngọc được đâu.”

 

 
 
Chương 12


 

“Anh có bị thần kinh không?” Tôi muốn đẩy hắn ta ra, nhưng hắn ta quá khỏe, đè chặt tôi làm tôi không làm gì được.

 

Đột nhiên hắn ta dịu giọng, dịu dàng nói: “Áo khoác ngoài của em còn hơi ướt, cởi ra đi, anh hong khô giúp em.”

 

“Không cần.” Tôi quát lạnh.

 

“Có cần hay không không phải do cô quyết định.” Chu Việt cười lạnh, vươn tay cởi quần áo của tôi ra.

 

“Nhan Khê, tôi quen cô suốt một năm cô còn chẳng cho tôi hôn môi, vậy mà cô với Phó Cảnh Uyên mới quen nhau ba tháng, cô đã thân mật với hắn ta ngay trước mặt tôi. Cô giỏi thật.”

 

“Cô có biết lúc đó tôi cảm thấy như thế nào không? Tôi ghen tới phát điên!”

 

Nói xong hắn ta lại muốn cưỡng hôn tôi. Tôi quay mặt qua một bên tránh né.

 

Chu Việt thấy tôi không thuận theo, vừa đ.ấ.m vừa xoa:

 

“Mặc kệ em có tin hay không, cho tới bây giờ, anh chưa từng thích Lộc Lộ.”

 

“Trước đây khi cô ta dọn tới cách vách anh ở, có một đêm anh uống quá nhiều, vào nhầm phòng, dưới tác dụng của cồn, anh đã phạm phải sai lầm mà tất cả đàn ông trong thiên hạ đều phạm phải.

 

“Cô ta quay lại video thân mật của anh với cô ta, ngày hôm sau cô ta còn uy h.i.ế.p anh phải chia tay với em, nếu không sẽ đăng video lên nhóm bạn học để anh không thể ngóc đầu lên nhìn thiên hạ.”

 

“Ban đầu anh không đồng ý, cô ta lại muốn anh giới thiệu em tới mổ chữa cận ở bệnh viện cha cô ta làm, từ đó mới tạo thành sai lầm như thế này.”

 

Lời Chu Việt nói làm tôi thấy ghê tởm.

 

Khóe mắt tôi thoáng thấy phía ngoài có một bóng người lóe lên. Đang định thốt ra, Chu Việt đã nghiến răng nghiến lợi nói:

 

“Lộc Lộ hãm hại anh thành thế này rồi mà cô ta còn có mặt mũi đi cầu xin anh tái hợp lại, anh đã cự tuyệt thẳng thừng, nếu cô ta còn dám tới dây dưa anh, anh sẽ tìm mấy tên côn đồ hủy hoại trong sạch của cô ta…”

 

Chu Việt mới vừa dứt lời, Lộc Kỳ Minh đã xông vào trong độn, giơ d.a.o găm lên đ.â.m thẳng vào lưng Chu Việt: “Đi c.h.ế.t đi!”



 

Có thể nhìn ra được, so với trả thù tôi, lúc này Lộc Kỳ Minh càng hận Chu Việt hơn.

 

Ngũ quan của Lộc Kỳ Minh trở nên vặn vẹo:

 

“Chu Việt, con gái tao yêu mày đúng là xui xẻo tám đời! Khi nó sinh non vì mày, mày chẳng có lấy một câu quan tâm, bây giờ mày còn muốn hủy hoại nó?”

 

“Hôm nay tao phải g.i.ế.c c.h.ế.t mày!!!”

 

Sau lưng Chu Việt có m.á.u chảy xuống.

 

Hắn ta quay đầu nhìn lại, thấy trên người Lộc Kỳ Minh cũng có vết thương.

 

Nếu đánh thật, chưa chắc Lộc Kỳ Minh đã có thể chiếm được lợi.

 

“Ông nuôi con gái giỏi thật, tôi đã có bạn gái rồi mà cô ta còn muốn sáp sáp vào, muốn đá cũng không đá đi được, kết cục như vậy là đáng đời cô ta!”

 

Chu Việt nhặt một cục đá từ dưới đất lên để phòng thân.

 

Vào lúc hai bọn họ nhào về phía nhau, tôi nhân lúc hỗn loạn mà chạy ra khỏi sơn động.

 

Trong sơn động truyền tới tiếng vật lộn, mà tôi thì liều mạng chạy.

 

Cả hai người kia đều không phải hạng tốt lành gì, cho bọn họ chó cắn chó đi.

 

Khi tôi chạy tới kiệt sức, Phó Cảnh Uyên đi về phía tôi.

 

Hắn ôm tôi, hít sâu một hơi: “Nhan Khê, em không sao, thật may quá…”

 

“Anh không sao chứ? Anh bị thương?” Tôi thấy trên cánh tay Phó Cảnh Uyên chảy đầy m.á.u tươi.

 

Hắn hỏi tôi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, tôi quay đầu chỉ chỉ vào chỗ sâu trong cánh rừng:



 

“Lộc Kỳ Minh với Chu Việt đang đánh nhau trong hang động.”

 

“Chúng ta đi ra ngoài trước đi.” Phó Cảnh Uyên nắm tay tôi nhanh chân đi về phía bên ngoài cánh rừng.

 

Chúng tôi đi khoảng chừng nửa giờ thì gặp được một thôn dân sống ở gần đây ngay trên đường lên núi.

 

Thôn dân thấy vết thương trên tay Phó Cảnh Uyên, vội vàng nói:

 

“Tôi ở ngay trong thôn dưới núi, trời sắp tối rồi, tôi dẫn hai người về thôn trước, phải nhanh chóng xử lý vết thương trên cánh tay không nó sẽ bị nhiễm trùng.”

 

Trên đường, thôn dân kia hỏi xem vì sao chúng tôi lại bị thương.

 

Tôi nói cho đối phương biết, chúng tôi bị kẻ thù đuổi giết.

 

Thôn dân nghe thấy tôi nói chuyện Lộc Kỳ Minh với Chu Việt còn đang đánh nhau trong hang động, tỏ thái độ:

 

“Mặt trời đã lặn rồi, vào lúc này, ngay cả người địa phương như chúng tôi cũng không dám vào rừng nữa, đợi sáng mai rồi nói sau. Sáng mai tôi sẽ dẫn các thôn dân cùng vào xem.”

 

Đây là một thôn xóm nằm ở trong sơn cốc, ngăn cách với đời.

 

Trong thôn không có mạng, cũng không cách nào liên hệ với bên ngoài.

 

Khi chúng tôi đi vào thôn, nhìn thấy trên đất có đầy xác bướm.

 

Sau khi hỏi thăm, chúng tôi biết được thôn này sống bằng nghề nuôi ong mật. Hồ điệp trong núi bị mùi mật ong hấp dẫn tới.

 

Thông thường, hồ điệp chỉ có tuổi thọ từ 10-40 ngày, lâu lắm cũng chỉ được nửa năm một năm.

 

Bởi vậy, trong thôn thường xuyên có xác bướm chất chồng như núi.

 

 
 
Chương 13


 

Các thôn dân cũng rất đau đầu vì đống xác này. Ban đầu bọn họ còn vui vẻ quét xác của bọn chúng tấp vào bụi cỏ ven đường.

 

Nhưng sau khi quét xong, ngày hôm sau lại có một đống xác bướm mới xuất hiện, phủ kín mặt đường cứ như lá rụng mùa thu.

 

Bởi vậy, dù xác bướm có xinh đẹp cỡ nào cũng không thể thoát được vận mệnh bị người đi đường đạp nát.

 

Khi làm tiêu bản hồ điệp chúng tôi vẫn giữ một nguyên tắc, đó là dùng hồ điệp đã c.h.ế.t để làm, lưu giữ lại vẻ đẹp của chúng nó .

 

Sau khi xử lý xong vết thương cho Phó Cảnh Uyên, tôi kêu thôn dân gọi thôn trưởng tới.

 

Tôi nói cho thôn trưởng nghe suy nghĩ của tôi, muốn ông ấy thu gom xác hồ điệp lại, cất giữ cẩn thận rồi bán cho tôi làm tiêu bản.

 

Mỗi ba ngày tôi sẽ phái người vào thôn thu gom một lần.

 

Đối với thôn dân ở đây, đây đúng là một con đường làm giàu.

 

Thôn trưởng vui vẻ đồng ý, cũng nói tin tức này cho cả thôn biết.

 

Phụ nữ trẻ em trong thôn là người vui vẻ nhất. Bình thường bọn họ giúp đỡ làm ruộng cũng chỉ có thể chắc bụng, chẳng kiếm được mấy đồng.

 

Sau khi có mối hợp tác này, ngày sau chắc chắn bọn họ sẽ có được một nguồn kinh tế mới.

 

Tôi và Phó Cảnh Uyên ở lại trong thôn một đêm.

 

Buổi sáng hôm sau, thôn dân hôm qua dẫn theo mấy người trong thôn khác vào núi tìm Chu Việt với Lộc Kỳ Minh.

 

Bọn họ phát hiện Chu Việt bị trọng thương hôn mê trong rừng. Về phần Lộc Kỳ Minh, không thấy đâu.

 

Xem ra, trong trận vật lộn hôm qua, Lộc Kỳ Minh thắng.

 

Thôn dân sợ Chu Việt c.h.ế.t trong thôn nên không dám đưa hắn ta về thôn, mà trực tiếp đưa hắn ta lên trấn ở ngoài núi, liên hệ với người nhà của hắn ta tới đón.

 

Sau khi người nhà của Chu Việt biết được tin tức, vội vàng chạy tới ngay trong đêm, chuyển Chu Việt tới bệnh viện lớn trị liệu.

 

Đồng thời cũng báo cảnh sát.

 

Tôi và Phó Cảnh Uyên phối hợp với cảnh sát để lấy lời khai, trong chuyện này, chúng tôi không phải gánh chịu bất kỳ trách nhiệm gì.

 



Cảnh sát phát lệnh truy nã Lộc Kỳ Minh.

 

Nửa tháng sau, bọn họ đã bắt được Lộc Kỳ Minh ở trong núi.

 

Lộc Kỳ Minh cố ý g.i.ế.c người, khiến Chu Việt bán tàn tật, bị giam 20 năm.

 

Lộc Lộ thì trong một năm vừa rồi, cô ta còn chưa trả hết tiền mượn để chi trả khoản bồi thường trước đó.

 

Hiện tại lại xảy ra chuyện này, cho dù cô ta có làm công kiếm tiền suốt nửa đời sau, cũng không thể trả hết tiền chữa  bệnh cho Chu Việt.

 

Chu Việt bị trọng thương nhiều chỗ, mắt cũng bị chọc mù mất một con.

 

Sau này, cho dù hắn ta có xuất viện, cũng trở thành người tàn tật.

 

Sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc, Phó Cảnh Uyên cầu hôn tôi.

 

Hắn nói với tôi, mấy năm nay, sở dĩ hắn không yêu đương là vì hắn đang chờ tôi.

 

Tôi đồng ý với lời cầu hôn của hắn.

 

Sau khi lễ đính hôn kết thúc, chúng tôi về nhà. Tôi nhìn thấy trên đỉnh đầu hắn lại tăng thêm ba chuỗi chữ số mới.

 

Đường kính, thời gian kéo dài, số lần.

 

Tôi âm thầm thán phục trong lòng, hắn lợi hại như vậy thật sao?

 

Tôi không tin.

 

Tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo cũng không dám viết như thế.

 

Nhưng trải qua một đêm kiểm nghiệm, tôi hoàn toàn phục rồi!

 

Gặp được một bảo tàng như thế, tôi thật không dám tưởng tượng, sau này kết hôn rồi tôi sẽ hạnh phúc tới mức nào.

 

Có thôn dân cung cấp hồ diệp cho tôi, việc làm ăn của phòng tiêu bản càng ngày càng tốt.

 

Sau đó, tôi thực hiện giấc mộng ban đầu của mình.

 

Tôi phối hợp với trường học cũ và Bộ Văn hóa và Du lịch mở một viện bảo tàng tiêu bản, chuyên trưng bày các tiêu bản quý hiếm.

 



Tôi không chỉ tổ chức triển lãm miễn phí cho mọi người, mà còn phục vụ việc nghiên cứu học thuật.

 

Lúc tôi với Phó Cảnh Uyên rảnh rỗi, chúng tôi lại đi tới các nơi trên thế giới tìm kiếm tiêu bản còn lưu lại trong thiên nhiên.

 

Mắt phải của tôi không được chữa khỏi.

 

Nhưng càng ngày tôi lại có thể nhìn thấy càng nhiều sự vật thần kỳ hơn.

 

Ví như, tôi có thể khóa chuẩn định vị hóa thạch sinh vật cổ.

 

Khả năng này đã trợ giúp tôi rất nhiều trong việc tìm kiếm tiêu bản.

 

Chỉ cần sơ ý một chút là có thể nhặt được hóa thạch của sinh vật cổ ngàn tỉ năm trước.

 

Tôi quyên một phần hóa thạch sinh vật cổ tôi tìm được để phục vụ nghiên cứu khoa học, một phần khác thì để trưng bày trong viện bảo tàng tiêu bản của tôi.

 

Phó Cảnh Uyên cũng làm các sản nghiệp liên quan tới khoa kỹ sinh vật.

 

Chúng tôi có thể tính là cường cường liên thủ.

 

Dưới sự giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau, sự nghiệp của chúng tôi bước lên một tầm cao mới.

 

Số dư tài khoản ngân hàng của hắn cũng tăng lên gấp mấy lần.

 

Sau khi kết hôn, đột nhiên số dư thẻ ngân hàng của hắn không tăng nữa, bởi vì khối tài sản mấy trăm ức của hắn đã bị chuyển hết vào thẻ của tôi.

 

Trong thẻ của hắn chỉ có mấy ức tiền tiêu vặt.

 

Vào một buổi tối nào đó, tôi nhìn hắn đang ra sức lấy lòng tôi, đầu óc nóng lên, hỏi:

 

“Ông xã, anh có muốn em tăng ít tiền tiêu vặt cho anh không?”

 

Hắn lạnh nhạt biểu thị: “Không cần, tiền tiêu vặt quá nhiều cũng không xài hết được.”

 

Hắn nói xong lại ôm tôi vào ngực, sóng mắt lưu chuyển: “Không bằng thưởng cái khác đi.”

 

Trong bóng đêm dày đặc, ngoài cửa sổ phồn hoa như gấm, bướm bay đầy trời.

 

- Hoàn Thành -
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top