Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Bách Khoa Thăng Cấp - Tạp Bỉ Khâu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Bách Khoa Thăng Cấp - Tạp Bỉ Khâu
Chương 60


Hoàng Dư Dương đã qua đêm trong phòng của Vinh Tắc.

Ngày hôm sau có trận thi đấu, bọn họ không làm gì quá đáng, nhưng Vinh Tắc đã có một giấc ngủ sâu nhất kể từ đầu năm đến giờ.

Khi tỉnh dậy, Hoàng Dư Dương đang nằm nghiêng đối diện với anh ngủ, tay đặt lên cánh tay của anh. Nhiệt độ cơ thể của Hoàng Dư Dương dường như cao hơn Vinh Tắc một chút, làn da mềm mại.

Trong phòng tối tăm, có một ít ánh sáng từ phía sau rèm cửa chiếu vào, làm nổi bật lên bóng dáng của Hoàng Dư Dương.

Vinh Tắc quay đầu, nhìn kỹ một lúc lâu.

Hoàng Dư Dương hơi nhếch môi, giống như đang mơ một giấc mơ rất đẹp. Vinh Tắc giơ tay chạm vào cậu một cái, Hoàng Dư Dương liền mở mắt, lầm bầm hỏi "Mấy giờ rồi" rồi nhích lại gần Vinh Tắc, vùi mặt vào trong ngực anh.

Hoàng Dư Dương có những cử chỉ rất dính người, đôi khi cậu như một đứa trẻ chưa trưởng thành, thích gần gũi tiếp xúc cơ thể.

Vinh Tắc nghĩ rằng có lẽ từ rất lâu rồi anh đã bị thu hút bởi sự gần gũi không kiêng dè của Hoàng Dư Dương, chỉ là lúc đó anh không dám thừa nhận.

Suốt 23 năm qua, Vinh Tắc luôn cho rằng trong mối quan hệ với người khác, có rất nhiều hành động và suy nghĩ là không đúng, anh đã quen với việc tự mình lọc bỏ chúng.

Ví dụ như gần gũi về cơ thể là sai, mơ về tình yêu là sai, những lời hứa quá xa vời là sai, tình yêu là một chiều.

Về mặt tình cảm Vinh Tắc là một người thụ động, hôm qua là lần đầu tiên anh nói ra từ "mãi mãi".

Vinh Tắc cũng ôm lấy Hoàng Dư Dương, nhìn ánh sáng mùa hè phiếm hồng chiếu qua khe rèm cửa.

Đây là mùa hè thứ 4 kể từ khi Vinh Tắc trở về nước, thời tiết nóng đến mức khiến người ta cảm thấy bồn chồn. Hoàng Dư Dương lại ngủ trong vòng tay Vinh Tắc một lúc, rồi tỉnh dậy.

Cậu chưa hoàn toàn tỉnh táo, ngồi dậy, nhìn chăm chú vào bức tường phía đối diện ngẩn người. Dưới chiếc áo T-shirt trắng mỏng, từng đốt xương sống lộ ra, hơi hơi nhô lên, là tấm lưng gầy guộc của một thiếu niên.

Vinh Tắc im lặng nhìn theo bóng lưng của cậu, một cách không thực tế nghĩ rằng nếu khoảnh khắc này có thể kéo dài vô hạn, thì "mãi mãi" sẽ dễ dàng trở thành sự thật.

"Vừa rồi mơ thấy chúng ta đánh với ES," Hoàng Dư Dương đột nhiên quay lưng về phía Vinh Tắc nói, giọng nói vẫn còn hơi khô khốc, "Ông đây đã phản công lại ở Vịnh Tử Chuông, solo một chọi năm rồi thắng, mẹ nó siêu cấp đẹp trai."

"Đánh thắng rồi sẽ lập tức quay lại vị trí số một trên bảng điểm."

Cậu nói với giọng điệu nghiêm túc như thể mơ thấy điều đó là sự thật, còn đang tự hào về những pha xử lý trong giấc mơ. Vinh Tắc bị cậu chọc cười, nói: "Cảm ơn em nhé."

Hoàng Dư Dương quay đầu lại, mỉm cười với Vinh Tắc: "Đó là chuyện đương nhiên."

Sau đó cậu tiến lại gần, cúi người ôm lấy Vinh Tắc, cơ thể Hoàng Dư Dương rất mềm mại, mái tóc cũng mềm, cọ vào trên mặt Vinh Tắc, hơi thở ấm áp, như một đứa trẻ đang làm nũng, nói với Vinh Tắc: "Trong giấc mơ có ZRONG đánh hỗ trợ cho em đấy."

Trận thi đấu với CE bắt đầu vào lúc 5 giờ.

Khi Vinh Tắc bước lên sân khấu, dưới khán đài đầu tiên là vài giây im lặng, rồi sau đó là tiếng hoan hô vang dội khắp cả nhà thi đấu. Vinh Tắc ngồi xuống vị trí của mình.

Anh đã tham gia vô số trận thi đấu ở đây, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên anh cảm thấy căng thẳng vì những tiếng vỗ tay và cổ vũ.

Trước khi đeo tai nghe lên, anh nghe thấy các bình luận viên đang phân tích sự thay đổi nhân sự của FA, dự đoán tỉ số trận đấu ngày hôm nay.

Anh điều chỉnh lại vị trí của bàn phím, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói to của một cậu bé đang hét lên "ZRONG", hét "Chào mừng trở lại", Vinh Tắc ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn thấy cậu fan kia đang giơ cao banner của anh.

Anh không nhìn rõ khuôn mặt của cậu fan đó, nhưng cảm thấy giọng nói rất quen thuộc, chắc hẳn là một người xem lâu năm.

Sau đó ở gần khu vực kia, một nhóm người bắt đầu cùng nhau hô "ZRONG cố lên", rồi tiếng hô "Cố lên" hết đợt này đến đợt khác vang lên liên tục.

Vinh Tắc cảm thấy một cảm giác ấm áp không thường xuất hiện trong lòng, anh đeo tai nghe vào, âm thanh từ bên ngoài bị cách ly, trận thi đấu bắt đầu.

CE là một chiến đội thuộc nhóm dưới của Liên minh, thành tích của bọn họ năm nay không mấy ấn tượng. Ngay từ ban đầu, bọn họ đã cấm hai vị tướng mà Hoàng Dư Dương thường chơi, rõ ràng là nhắm vào Hoàng Dư Dương.

FA đã nghiên cứu kỹ lối chơi của CE trên các bản đồ, dùng các lượt cấm để đối phó với các vị trí tướng tank và hỗ trợ của đối phương.

Trận đấu bắt đầu ở bản đồ Rừng Bão Tố, Hoàng Dư Dương chọn tướng Poppy, một tướng mà cậu gần như chưa bao giờ sử dụng. Ngay từ lúc bắt đầu, cậu đã hạ gục các tướng hỗ trợ và xạ thủ của CE, sau khi gây ra sát thương, cậu nhanh chóng dồn sát thương và giành chiến thắng trong trận giao tranh, không tốn quá nhiều công sức, chỉ trong vòng 10 phút đã kiểm soát được bản đồ này.

Bản đồ tiếp theo là Tháp Đá Khổng Lồ, CE bị đánh đến mức có chút mất đi sự tự tin, ban đầu bọn họ tấn công rất dè dặt. Sau khi FA chiếm được ưu thế, CE cố gắng vòng ra phía sau để tấn công vào đội hình sau của FA, nhưng lại bị Hạ An Phúc bắt gọn ở giữa đường.

Trận đấu này có thời gian ngắn đến mức gần như lập kỷ lục, trên màn hình hiện lên dòng chữ "Chiến thắng". Vinh Tắc và Hoàng Dư Dương cùng nhau đứng dậy, bước về phía chiến đội CE để bắt tay.

Ánh đèn trên sân khấu sáng chói, tiếng cổ vũ từ dưới khán đài vang lên như sấm, các bình luận viên hào hứng khen ngợi toàn bộ chiến đội FA vì đã trình diễn một màn phong độ đỉnh cao.

Vinh Tắc cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác thực sự khi trở lại sân đấu.

Trước khi xuống sân khấu, màn hình hai bên đột nhiên chuyển sang khán giả.

Vinh Tắc lúc đầu không ngẩng đầu lên, bỗng nhiên anh nghe thấy Hoàng Dư Dương ở bên cạnh nói: "Nhìn kìa, chị."

Anh ngẩng đầu lên nhìn, thấy chị gái mình đang đứng ở phía bên trái của máy quay, ngơ ngác nhìn vào màn hình. Sau khi nhận ra mình xuất hiện trong ống kính, chị lập tức dùng tay che kín mặt, trong mắt thoáng hiện lên một chút ý cười.

Vinh Tắc ngây người một chút, không thể diễn tả được cảm xúc của bản thân lúc này, cúi đầu nhìn đôi giày của mình, từ từ xác nhận, Vinh Hinh đến xem trận đấu của mình. Trong lòng anh cảm thấy vui mừng hơn mình tưởng tượng rất nhiều.

Sau khi rời sân khấu, bọn họ lại quay lại để tham gia buổi phỏng vấn đội. Bọn họ ngồi phía sau bàn, xung quanh là ánh đèn flash cùng micro.

Hôm nay MVP là Hoàng Dư Dương, với Poppy cậu đã lập kỷ lục số liệu mới trong năm nay. Tuy nhiên, bởi vì hôm nay là một ngày đặc biệt, câu hỏi chủ yếu lại xoay quanh Vinh Tắc.

Phóng viên hỏi Vinh Tắc cảm giác khi trở lại sân thi đấu, trận đấu đầu tiên sau khi quay lại anh đã thi đấu rất tốt, làm thế nào để duy trì phong độ.

Vinh Tắc trả lời từng câu một.

Sau đó, lại có những câu hỏi liên quan đến chuyện riêng tư, hỏi Vinh Tắc lần này quay trở lại, anh dự định thi đấu trong bao lâu, liệu có thể duy trì thành tích này thời gian dài không.

"Chắc là có thể thi đấu đến khi giành được chức vô địch ở chung kết." Vinh Tắc mỉm cười.

Sau khi phóng viên hỏi về cảm nhận của các đồng đội anh về trận đấu, bọn họ lại quay sang hỏi Vinh Tắc: "ZRONG gần đây đối mặt với rất nhiều tranh cãi, hôm nay anh có điều gì đặc biệt muốn nói không?"

Vinh Tắc nhìn vào ống kính, suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc nói: "Phải cảm ơn chị của tôi vì đã quyết định ủng hộ tôi."

"Cảm ơn các đồng đội vì không trách tôi khi tôi vắng mặt."

"Còn phải cảm ơn Hoàng Dư Dương," anh nói tiếp, "Lúc tôi không ở trong đội, cậu ấy vẫn luôn cùng chơi đôi với tôi."
 
Chương 61


Mùa hè của IPFL thuộc về chiến đội FA, mặc dù một số người không muốn thừa nhận, nhưng đó là sự thật.

IPFL vào tháng 5 đầy biến động.

Tin tức chuyển nhượng liên tiếp được đưa ra, từ việc chuyển nhượng MVP mùa xuân của chiến đội WBG, đến XPG đột ngột công bố hai tân binh quan trọng, rồi đến ES thay đổi liên tiếp ba huấn luyện viên và một xạ thủ, tất cả đều nhắm đến chức vô địch mùa hè.

Trong tháng 6, các chiến đội ngôi sao như WBG, ES, FA, TAC đều đang tranh đấu rất gay gắt, các chiến đội này gần như đứng sát nhau trên bảng xếp hạng. Trong khi đó, chiến đội FA đã trải qua nhiều lần thay đổi nhân sự, điều này đã mang lại nhiều chủ đề bàn tán xung quanh chiến đội vốn đã gặp nhiều sóng gió này.

Thẳng đến tháng 7, khi ZRONG quay trở lại, FA cuối cùng cũng thể hiện được một màn sức mạnh tiến lên không thể ngừng lại.

Sau khi thua 1-2 trước DAG, FA đã giành chiến thắng với tỷ số 2-0 trong các trận thi đấu với các chiến đội CE, S2G, ZKG và NLE.

Vào ngày cuối cùng của mùa giải thương quy, người hâm mộ chuẩn bị chứng kiến trận thi đấu quan trọng nhất của mùa giải, cuộc đối đầu giữa hai chiến đội đứng đầu bảng xếp hạng: FA và ES.

Bởi vì trong vài trận thi đấu trước, ES đã để mất hai điểm nhỏ, nếu FA có thể chiến thắng với tỷ số 2-0, bọn họ sẽ giành lại được vị trí số 1 trên bảng xếp hạng.

Trước trận thi đấu với ES, vào ngày đầu tiên của tháng 8, một trận mưa bóng mây đã rơi xuống thành phố S.

FA hoàn thành xong buổi huấn luyện vào buổi chiều, phải quay một video "Trash talk" với chiến đội ES. Lý Bội dẫn các tuyển thủ lên xe, hướng đến địa điểm đã được hẹn trước.

Kịch bản do Liên minh viết đã được gửi tới tay các tuyển thủ.

Hoàng Dư Dương thi đấu xong, liếc nhìn qua kịch bản, không hài lòng với phần lời thoại của mình lắm, cậu đưa cho Ấn Lạc ngồi bên cạnh xem, muốn tìm kiếm sự đồng tình, chửi bới tác giả đã viết mấy câu chế giễu này. Thế nhưng, Ấn Lạc chỉ cười suốt trên đường đi, khiến cậu không thể không ngồi xuống bên cạnh Vinh Tắc với vẻ hơi khó chịu.

Mới vừa ngồi xuống, ở trước mặt cậu Hạ An Phúc đã cúi người qua, nói: "Dương vương, nghe nói cậu lại muốn cho người ta tìm việc mới rồi."

"Biến," Hoàng Dư Dương mắng cậu ta, rồi không nhịn được mà tiếp tục phàn nàn, "Tôi nghĩ người đã quay qua lần trước chắc chắn không cần phải quay mấy thứ ghê tởm này nữa đâu."

"Sao lại là thứ ghê tởm," Phàn Vũ Trạch nói, "Lời thoại của tôi viết rất hay mà."

Hoàng Dư Dương im lặng, quay sang hỏi Vinh Tắc: "Anh Vinh, cái của anh thế nào, cho em xem thử đi."

Vinh Tắc biểu cảm có chút kỳ lạ, anh nói: "Anh đã bảo Lý Bội hỏi xem có thể không tham gia được không."

"Cái gì cơ," Hoàng Dư Dương nghe xong thì cảm thấy thú vị, liền tiến lại gần bên cạnh Vinh Tắc, nói: "Cho xem đi mà."

"Đừng xem." Vinh Tắc nói.

Hoàng Dư Dương càng cảm thấy có vấn đề, liền tiến lại gần Vinh Tắc hơn, nhìn xung quanh không thấy ai, rồi không một tiếng động giật lấy điện thoại của Vinh Tắc.

Vinh Tắc có sức mạnh lớn hơn cậu, ban đầu anh tránh né, nhưng sau đó bị Hoàng Dư Dương nắm lấy mu bàn tay, anh liền xoay tay nắm lấy cổ tay của Hoàng Dư Dương.

Vinh Tắc không nắm quá chặt, nhưng rất kiên cố, Hoàng Dư Dương không thể thoát ra được. Sau vài lần vùng vẫy, cậu bỏ cuộc, bày ra bộ mặt như đáng thương với Vinh Tắc, làm khẩu hình miệng, nói "Muốn xem mà."

Vinh Tắc nhìn cậu trong chốc lát, buông lỏng tay ra, nhìn giống như không còn cách nào khác, anh mở khóa điện thoại, vào phần tài liệu, đưa cho Hoàng Dư Dương.

"Không có gì hay đâu." Vinh Tắc nói.

Hoàng Dư Dương nhìn lời thoại của Vinh Tắc, mới đọc được một dòng thì đã bật cười.

"Sao lại thế này," Hoàng Dư Dương nói, đọc lớn lên, "Trận đấu này đối với tôi có ý nghĩa rất lớn, nếu ES không thắng được FA, năm nay FA sẽ vô địch; nếu ES chơi tốt, năm sau tôi sẽ mua bọn họ về."

Vinh Tắc nhìn cậu mà không biểu lộ cảm xúc gì, Hoàng Dư Dương lại cười thêm một lúc nữa, nhưng rồi không dám cười nữa, thành thành thật thật trả lại điện thoại cho Vinh Tắc, lại đưa điện thoại của mình cho Vinh Tắc xem.

"Cái của em cũng chẳng hay ho gì," cậu nói với Vinh Tắc, "Tôi đã tìm cho các cậu năm công việc trong một nhà máy ở quê, bao ăn bao ở, đấu xong là có thể đi làm luôn."

Khi đến trường quay, cuối cùng Vinh Tắc vẫn tham gia quay chụp, chẳng qua được đối đãi đặc biệt hơn một chút. Trong lúc quay, người của Liên minh đã giúp anh dọn sạch không gian, chỉ để lại vài người, cũng không cho phép quay hậu trường.

Quay xong vẫn còn rất sớm, bọn họ tìm một nơi để ăn cơm. Ấn Lạc cầm điện thoại xem đánh giá một lúc, rồi quyết định đến quán tôm hùm đất mà lần trước Vinh Tắc cùng Hoàng Dư Dương chưa ăn được.

Có lẽ bởi vì chưa đến giờ ăn khuya đông đúc nhất, bọn họ không phải chờ quá lâu đã được ngồi xuống.

Hoàng Dư Dương vẫn tiếp tục gọi món tiêu muối dưới ánh mắt khinh miệt của Hạ An Phúc, tuyên bố: "Ba chữ D hôm nay mà lại ăn tiêu muối của tôi thì phải trả tiền."

Đây là một buổi tối mùa hè rất bình thường, Hoàng Dư Dương cùng với những đồng đội mới mà cậu đã gắn bó được 3 tháng ngồi tụ lại với nhau.

Vinh Tắc đeo găng tay lên, không thành thạo lắm khi bóc vỏ tôm hùm đất, trong lúc các đồng đội khác đang trò chuyện và không chú ý tới, anh đã bỏ tôm vào trong bát của Hoàng Dư Dương.

Một lúc sau, khi câu chuyện chuyển sang các trận đấu trước của ES, Hạ An Phúc vừa ăn vừa đọc những bài phân tích mà cậu ta thấy trên diễn đàn, đoán xem ES sẽ cấm chọn những tướng nào.

Ấn Lạc vì để tranh thủ thời gian cho buổi phát sóng trực tiếp, lại mở một buổi livestream bên ngoài, đặt điện thoại bên cạnh cái chậu đựng tôm, biểu diễn bóc tôm cho các fan xem, bởi vì Hạ An Phúc cùng Phàn Vũ Trạch đang thảo luận chiến thuật, nên cậu ta phát sóng ở chế độ im lặng.

Hoàng Dư Dương mở app livestream Gia Lam xem qua một chút, nhận ra fan của Ấn Lạc quả nhiên đang chửi cậu ta.

Chỉ còn vài ngày nữa, bọn họ sẽ phải ra sân thi đấu trận đấu quan trọng nhất trong mùa giải thường quy mùa hè này, chiến đấu vì tấm vé trực tiếp vào bán kết vòng loại.

Hoàng Dư Dương gần như không thể nhớ ra những chi tiết cụ thể trong mùa giải thường quy mùa xuân, cậu chỉ nhớ rằng khi đó cũng rất vui vẻ, cùng với Mạc Thụy và mọi người ở WBG, suốt 24 tiếng trong ngày là huấn luyện, thi đấu, ngủ nghỉ và chọc ghẹo lẫn nhau.

Từ phòng huấn luyện trong tòa nhà văn phòng của WBG, đi qua khu căn hộ ở đối diện với giường tầng, đón làn gió xuân ấm áp, cả ngày chỉ toàn là những niềm vui không đầu không cuối.

Hoàng Dư Dương nhìn một cái thoáng qua Vinh Tắc, thấy Vinh Tắc vẫn đang chiến đấu với vỏ tôm trong món tôm hùm đất tiêu muối.

Ở FA thì lại không giống như vậy. Mùa hè của Hoàng Dư Dương bắt đầu với những lo lắng, kết thúc trong một mối quan hệ tình cảm bí mật.
 
Chương 62


Vào đêm trước trận thi đấu với ES, không khí trong chiến đội FA vừa căng thẳng vừa thoải mái.

Tầng 2 của trụ sở FA sáng đèn vào lúc 10:30 tối, mỗi người đều đang rất hứng khởi. Bắt đầu từ 7 giờ tối, bọn họ đã liên tiếp thi đấu hai trận huấn luyện, vừa kết thúc liền đi vào phòng họp để tổ chức một cuộc họp ngắn.

Huấn luyện viên đã nói những lời động viên, sau đó cho mọi người trở lại phòng huấn luyện để chơi xếp hạng, thư giãn tinh thần.

Hoàng Dư Dương cùng Vinh Tắc chơi đôi với nhau, nhưng mãi vẫn không tìm được trận. Sau một lúc mở phần mềm luyện súng, cảm thấy mắt hơi mỏi, cậu đứng dậy gọi Vinh Tắc một tiếng, nói "Mở trận gọi em", rồi cầm thuốc lá và điện thoại đi lên sân thượng.

Cậu từ ánh sáng chói lọi bước vào trong bóng tối, hơi nóng xộc đến trước mặt, quấn quanh bên người.

Khi vừa châm điếu thuốc, cậu nhận được cuộc gọi từ mẹ. Có lẽ bởi vì lần trước mẹ gọi cho cậu trong hoàn cảnh không được tốt lắm, khi nhìn thấy tên "Mẹ", Hoàng Dư Dương không tự chủ được mà sửng sốt một chút.

Cậu hít một hơi thuốc, để nicotine lan vào phổi rồi thở ra, làn khói mỏng manh tan trong đêm tối. Khi Vinh Tắc không có ở chiến đội, trong vài ngày sau khi bọn họ xác định mối quan hệ, Hoàng Dư Dương đột nhiên nghĩ đến việc sẽ bỏ thuốc.

Cậu bỗng cảm thấy mình nên sống khỏe mạnh, muốn sống lâu hơn một chút, nhưng kế hoạch đó vẫn chưa thực hiện.

Cậu nhấc máy, gọi một tiếng mẹ, hỏi có chuyện gì. Mẹ cậu ở đầu bên kia gọi tên cậu: "Dương Dương."

"Con biết sao không," bà nói, "Lúc nãy mẹ đang xem phim truyền hình, thì thấy con trên quảng cáo đó."

"Hả?" Hoàng Dư Dương ngẩn ra.

"Con tìm được công việc bao ăn bao ở trong cái nhà máy nào ở quê vậy?" Mẹ cậu hỏi.

Hoàng Dư Dương cảm thấy hơi xấu hổ, rồi lại thấy buồn cười, liền giải thích với mẹ: "Không phải đâu, mẹ, cái video đó là lời chào trước trận thi đấu, nói đùa thôi mà."

"... À, như vậy à," bà nói, "Mấy hôm nay có trận đấu không?"

"Có," Hoàng Dư Dương nới với mẹ, "Rất quan trọng."

"Vậy thì con cố lên nhé," mẹ cậu dừng lại một chút rồi nói tiếp, "Mẹ và ba con làm xong công việc năm nay sẽ về quê."

"Con cũng thường xuyên về nhà," bà nói, "Mẹ biết con bận rộn với công việc, cũng không ép con đâu."

Không khí ngoài trời đêm làm người ta cảm thấy nặng nề, mùi cỏ khô hòa lẫn với tiếng ve kêu, những con côn trùng nhỏ bay đến đụng vào đèn tường trên sân thượng. Hoàng Dư Dương im lặng một lúc, rồi nói "Được, sẽ về", sau đó liền cúp điện thoại.

Một điếu thuốc sắp cháy hết, cậu gạt tàn thuốc vào trong gạt tàn, cánh cửa sân thượng bị gõ mở.

Vinh Tắc ấn tay vào nắm cửa, đẩy cửa bước vào. Anh cao lớn, đầu gần chạm vào khung cửa, nhìn về phía Hoàng Dư Dương, sân thượng bỗng chốc trở nên chật chội.

"Sao lại tự mình lên đây vậy?" Hoàng Dư Dương ấn điếu thuốc xuống gạt tàn, rồi mỉm cười với anh.

"Gửi tin nhắn cho em mà không thấy trả lời," Vinh Tắc nói, "Lúc nãy tưởng đã vào trận, nhưng có người ở đối diện bị ngắt kết nối. Anh không vào lại."

"Em đang gọi điện với mẹ," Hoàng Dư Dương phàn nàn, "Bà ấy xem phim truyền hình rồi thấy cái video nói chuyện tào lao của chúng ta, sao mà giải đấu thường quy lại được quảng bá như trận chung kết vậy."

"Bà ấy hỏi em làm sao tìm được công việc bao ăn bao ở trong cái nhà máy nào ở quê ấy." Cậu nói.

Vinh Tắc bước thêm một bước ra sân thượng, đóng cửa lại, Hoàng Dư Dương nhìn anh một cái, kiềm chế lại cơn thèm thuốc, nói: "Vinh Tắc."

Vinh Tắc khẽ đáp "Ừ" một tiếng, Hoàng Dư Dương giơ tay vỗ nhẹ lên cánh tay của anh. Cơ bắp trên cánh tay anh rất rắn chắc, Hoàng Dư Dương liếc nhìn rồi nghĩ một lát, nói: "Ngày mai nếu thắng, có phải chúng ta sẽ được nghỉ mấy ngày không?"

"Ngày mai nếu thắng, chúng ta đi chơi riêng nhé," Hoàng Dư Dương không nhìn Vinh Tắc, "Mỗi ngày chỉ có thi đấu và huấn luyện, chẳng có thời gian để ở riêng với nhau."

"Đi đâu?" Vinh Tắc hỏi cậu.

"Đi đâu cũng được," Hoàng Dư Dương nói, "Em chưa đi đâu cả, Hải Khẩu, Tam Á, Đại Lý gì đó, giờ người ta hay đi đâu nhỉ?"

"Anh có hay đi du lịch không?" Hoàng Dư Dương ngẩng đầu lên, phát hiện Vinh Tắc hình như đang nhìn mình, dường như không nghe cậu nói gì, cũng không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ cúi đầu, tiến lại gần, trên sân thượng bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi vào, anh hôn cậu.

Thời tiết quá nóng, nụ hôn cũng trở nên gấp gáp, quá gần gũi vào lúc không thích hợp. Hoàng Dư Dương ngẩng đầu để đón nhận sự tìm kiếm từ Vinh Tắc, cuối cùng cũng không bàn được về việc sau khi chiến thắng, có thể đi đâu để nghỉ ngơi.

Quý Du Khả đi đến khách sạn nơi Vinh Hinh đang ở để đón cô, cùng nhau đến xem trận thi đấu giữa FA và ES.

Vinh Hinh cũng đưa theo Điểm Điểm.

Điểm Điểm mặc đồng phục học sinh, rất lễ phép chào hỏi, ngồi ngoan ngoãn ở hàng ghế phía sau, mở điện thoại ra học trực tuyến.

Đến trung tâm thi đấu, bên ngoài có khu phát quà và đồ lưu niệm, Điểm Điểm ngại ngùng đi xếp hàng nhận hai chiếc hình xăm nhỏ của FA. Vinh Hinh không biết cách dán, Quý Du Khả giúp cậu nhóc dán lên hai bên má.

Lịch thi đấu hôm nay sắp xếp rất hợp lý, chỉ có một trận thi đấu duy nhất.

10 phút trước khi trận thi đấu bắt đầu, màn hình bắt đầu chiếu video nói chuyện tào lao của FA và ES.

Vinh Hinh nhìn thấy câu thoại của Vinh Tắc, cười đến nỗi không thể ngồi vững, hỏi Quý Du Khả liệu video này có thể tìm thấy trên mạng không, muốn xem lại lần nữa.

Nếu không phải vì phòng thi đấu không quá lớn, thì không khí xem trận thi đấu ngày hôm nay gần giống như một trận trong chung kết. Cả fan của FA và ES đều giơ cao bảng hiệu và khẩu hiệu để ủng hộ chiến đội của mình. Khi MC bước ra sân khấu, khán giả dưới sân lập tức bùng lên một tràng cổ vũ nhiệt liệt.

Sau khi các tuyển thủ ngồi vào vị trí, bình luận viên như thường lệ bắt đầu dự đoán tỷ số trận đấu ngày hôm nay và giải thích lý do. Trong camera của các tuyển thủ, Quý Du Khả nhìn thấy Hoàng Dư Dương đang quay đầu không biết nói gì với Vinh Tắc, rồi Vinh Tắc bỗng nhiên cười một cái.

Bình luận viên cũng nhìn thấy được cảnh này, Tiểu Thụy bắt đầu đùa giỡn, nói: "Mối quan hệ giữa tuyển thủ ZRONG và YOMVP1 quả thật rất tốt, mấy ngày trước có video YOMVP1 bóc tôm hùm đất đã được lan truyền rất rầm rộ, chỉ riêng bài phân tích tôi đã thấy đến bảy tám cái rồi."

Các tuyển thủ vẫn chưa đeo tai nghe, cũng nghe thấy lời bình luận của Tiểu Thụy. Hoàng Dư Dương hơi bất lực nhìn lên bục bình luận, thở dài cộng thêm một cái lắc đầu.

Ngoài Vinh Tắc ra, ba người đồng đội còn lại đều phá lên cười, còn Vinh Tắc dường như giả vờ như không nghe thấy gì, là người đầu tiên đeo tai nghe lên.

"Đó là cái gì vậy?" Vinh Hinh dựa vào bên cạnh Quý Du Khả, tò mò hỏi cô nàng.

Quý Du Khả cũng đã xem qua những bài đăng đó, nhìn thấy phản ứng của Hoàng Dư Dương, cô nàng rất muốn cười, liền trả lời Vinh Hinh: "Mấy ngày trước, Ấn Lạc, tức là PRINCAL, đã mở một buổi livestream."

"Cậu ta đã ký hợp đồng với một nền tảng tên là Gia Lam Livestream, mỗi tháng phải phát sóng đủ thời gian mới nhận được tiền lương."

Thấy Vinh Hinh không hiểu mấy, cô nàng kiên nhẫn giải thích: "Bởi vì quá lười, thường xuyên không phát đủ giờ, hôm ấy đội bọn họ đi ăn tôm hùm đất, cậu ta đã mở một buổi livestream ăn uống, quay lại cảnh mình bóc tôm hùm đất."

"Ấn Lạc ngồi bên cạnh Hoàng Dư Dương, Hoàng Dư Dương cầm đũa bằng tay phải, không bóc được tôm, nhưng trong bát cậu ấy luôn có người thay cậu bóc tôm bỏ vào. Mọi người cảm thấy rất kỳ lạ, bọn họ đã so sánh cận cảnh từng bàn tay của các tuyển thủ, cuối cùng kết luận người bóc tôm cho Hoàng Dư Dương chắc chắn là Vinh Tắc."

"Dân mạng bắt đầu phân tích lý do Vinh Tắc bóc tôm cho Hoàng Dư Dương, mở rất nhiều bài phân tích, chính là các bài mà Tiểu Thụy nói đến."

Tuy nhiên Quý Du Khả không kể hết, trên mạng cũng có không ít người chỉ trích Hoàng Dư Dương vì không biết bóc tôm, nói Vinh Tắc vì muốn thắng trận mà không từ thủ đoạn, cố gắng lấy lòng anh chàng chủ lực.

Vinh Hinh nghe xong ngẩn người một lúc, cuối cùng mới nói: "Phải không, Vinh Tắc cũng biết bóc tôm hùm đất sao?"

"Anh ấy và Hoàng Dư Dương quan hệ rất tốt." Cô nàng lại nói thêm.

Trên màn hình lớn đồng hồ bắt đầu đếm ngược, trận thi đấu bắt đầu rồi.

FA mùa hè này đang có phong độ rất mạnh, nhưng ES cũng không phải tay vừa, tính đến ngày hôm nay, ES đã đạt được chuỗi 10 trận thắng liên tiếp. Kể từ khi thay huấn luyện viên, đặc điểm lớn nhất của ES chính là sự kiên cường và khả năng phản công ngược, cho đến khi trận thi đấu kết thúc, không ai có thể chắc chắn liệu ES có bị đánh bại hay không.

Bọn họ đã cấm một tướng gây sát thương và một tướng hỗ trợ, mục tiêu rất rõ ràng.

Từ mùa giải thứ 7 đến nay, FA đã thua nhiều hơn thắng khi đối đầu với ES, thường xuyên bị ES đánh bại với tỷ số 2-0. Quý Du Khả nhìn đồng hồ đếm ngược, những ký ức về các trận thua trước của FA bỗng dưng không thể kìm chế ùa về, nhịp tim bắt đầu tăng tốc.

Điểm Điểm siết chặt nắm tay, cùng với các fan của FA hô vang "FA, cố lên!".

Bản đồ đầu tiên là Chiến Hạm Sao, Hoàng Dư Dương vừa ra khỏi cửa không bao lâu đã bị hai xạ thủ của ES tập trung tấn công và bị hạ gục. Quý Du Khả trong lòng hoảng hốt, mắt dán chặt vào màn hình, nhưng cũng có chút không dám nhìn tiếp.

Nhưng rồi, Ấn Lạc cùng Hạ An Phúc đã bắt gặp hỗ trợ của ES ở trong kho linh kiện. Khi Phàn Vũ Trạch bị lạc lõng một mình, Hoàng Dư Dương quay lại, di chuyển ra cánh, thực hiện một pha Tripple kill (giết 3 mạng), tạo ra một lợi thế lớn về đầu người, chiếm được cứ điểm nhỏ đầu tiên.

Dưới sân khấu các fan của FA cổ vũ nhiệt liệt.

Tại cứ điểm nhỏ thứ hai của ES, bọn họ đã giằng co khá lâu, cuối cùng Hoàng Dư Dương dẫn đầu thực hiện cú Ultimate, nhảy lên cao và tung chiêu cuối, chấm dứt sự phản kháng của ES.

"Với sự hỗ trợ của ZRONG, YOMVP1 như hổ mọc thêm cánh," giọng của VV vang lên giữa những tiếng cổ vũ của khán giả, "Cậu ấy lại một lần nữa thể hiện sức mạnh thống trị của mình từ mùa xuân, có ai còn nhớ trận đấu giữa WBG và ES vào mùa xuân không?"

"Lúc đó ở bản đồ đầu tiên Chiến Hạm Sao, WBG đã thua ES, nhưng sau đó bọn họ đã thắng Vịnh Tử Chuông và Nơi Trú Ẩn Nhật Thực," VV nói, "Ngày hôm nay, YOMVP1 có vẻ như muốn thắng lại cả Chiến Hạm Sao mà mình đã thua trước đây."

Trong camera của các tuyển thủ, Hoàng Dư Dương không biểu lộ cảm xúc, mắt cậu dán vào màn hình, liên tục ghi điểm hạ gục.

Chẳng bao lâu sau, FA giành chiến thắng ở bản đồ đầu tiên Chiến Hạm Sao. Hoàng Dư Dương quay đầu nhìn Vinh Tắc, rồi đột nhiên như rất vui mừng, cậu mỉm cười với Vinh Tắc.

Trận đấu giữa ES và FA kết thúc nhanh hơn mọi người tưởng, có lẽ vì FA đang thi đấu với phong độ quá nóng bỏng. Mới chỉ ở bản đồ thứ hai, FA đã nhanh chóng giành chiến thắng.

FA không gặp phải những cú sốc hay sự cố bất ngờ như các năm trước, tiếp tục duy trì phong độ chiến thắng từ mùa hè, kết thúc hành trình vòng bảng một cách hoàn hảo, giành được vị trí số 1 trên bảng xếp hạng.

Khi trận đấu kết thúc, Hoàng Dư Dương đã trả lời một vài câu hỏi của MC, nhưng rõ ràng cậu đã lảng tránh câu hỏi về việc "Ai là người bóc tôm hùm đất cho cậu", cũng như câu hỏi "Việc đồng đội bóc tôm là do cậu yêu cầu hay là tự nguyện làm", cậu giả vờ không biết gì, khiến cả khán phòng đều cười vang.

Sau khi giải tán, Quý Du Khả vẫn cảm thấy mọi chuyện có chút không chân thật, cùng với Vinh Hinh đi ra ngoài.

Vinh Hinh nắm tay Điểm Điểm, cầm điện thoại, có vẻ như định gọi điện thoại cho Vinh Tắc, nhưng cuối cùng lại không gọi.

Lên xe, Quý Du Khả lấy điện thoại ra, định mở ứng dụng dẫn đường để xem tình hình giao thông, bất ngờ thấy thông báo xuất hiện từ tài khoản FA_YOMVP1 mà cô nàng đặc biệt quan tâm, một bài đăng mới xuất hiện.

Hoàng Dư Dương rất hiếm khi đăng bài sau trận thi đấu. Cậu đăng vài biểu tượng mặt khóc, viết: "GGS*, sẽ ngay lập tức đi bóc tôm cho đồng đội ăn mừng."

(*) Good games
 
Chương 63


Khi Hoàng Dư Dương cùng Vinh Tắc đề nghị ra ngoài chơi, hình ảnh mà bọn họ tưởng tượng trong đầu không phải là kiểu xây dựng đội ngũ chiến đấu để đi ra ngoài.

Vào buổi tối hôm sau khi thắng ES, bọn họ đi ăn cơm, nhưng không có nơi nào để đi, cũng không biết nên làm gì, không muốn nghe Ấn Lạc chiếm micro hát karaoke ở KTV, cuối cùng vẫn cùng nhau quay lại phòng huấn luyện.

Do FA hiện đã đứng đầu bảng xếp hạng mùa giải thường niên mùa hè, bọn họ có thể trực tiếp vào bán kết của vòng playoffs, thời gian chuẩn bị cho trận thi đấu tiếp theo lên tới 14 ngày, vì vậy chiến đội đã cho bọn họ nghỉ 3 ngày.

Hoàng Dư Dương đáng lẽ không nên gặp phải Hạ An Phúc trên ban công sau khi cậu hút xong điếu thuốc. Hạ An Phúc hỏi cậu "Kỳ nghỉ chuẩn bị làm gì",rồi cậu lại buột miệng trả lời một câu: "Ra ngoài chơi 2 ngày, có thể là đi Tam Á đấy."

"Tam Á," Hạ An Phúc khi rời khỏi ban công nói, "Tôi cũng chưa từng đi qua."

Mười phút sau, Hoàng Dư Dương hút xong thuốc trở về phòng huấn luyện, cậu đã gọi điện nhờ Lý Bội giúp đặt vé máy bay cho cả chiến đội đi Tam Á rồi.

Vinh Tắc ngồi quay lưng lại với máy tính, đối diện với cửa ra vào, dùng vẻ mặt rất bình thường để nói chuyện với Hạ An Phúc và Lý Bội.

Hoàng Dư Dương ngồi lại vào chỗ của mình, cầm điện thoại lên, thấy Vinh Tắc gửi cho cậu một dấu chấm hỏi "?".

Hoàng Dư Dương nhìn Hạ An Phúc vừa tắt điện thoại, bắt đầu tìm khách sạn ở Tam Á, cảm thấy vừa bất lực vừa buồn cười, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng trả lời Vinh Tắc: "Hình như em nói sai rồi."

Vinh Tắc trả lời lại cậu: "Không sao đâu."

Dưới sự thúc đẩy nỗ lực của Hạ An Phúc, buổi chiều ngày hôm sau, bọn họ đã lên đường ra sân bay.

Khi đang chuẩn bị làm thủ tục đăng ký, Vinh Tắc bị một chàng trai cao lớn đứng xếp hàng bên cạnh nhận ra, cậu ta tự nhận là fan hâm mộ lâu năm của FA, nhiệt tình kéo Vinh Tắc xin chụp ảnh chung.

Vinh Tắc chụp ảnh với cậu ta, sau đó cậu ta còn nói một đoạn dài ủng hộ Vinh Tắc, cuối cùng xúc động nói: "Anh Vinh, bất kể người khác có nói gì, anh vẫn luôn là người hỗ trợ tốt nhất trong lòng tôi."

"Mùa giải sau tôi vẫn sẽ ủng hộ anh và FA!"

Vinh Tắc mỉm cười, cảm ơn cậu ta, rồi cùng Hoàng Dư Dương bước vào khu vực đăng ký.

Gần đây, những lời chỉ trích tiêu cực về Vinh Tắc vẫn không hề dịu đi, dù anh đã trở lại với chiến đội và FA cũng giành chiến thắng trong mùa giải thường niên.

Ngược lại, sau khi Vinh Tắc ngầm thừa nhận mình là nhà đầu tư của FA, những thay đổi nhân sự liên tục của FA trong những năm qua, thành tích không ổn định, hành động chửi bới FA và các đồng đội của anh từ fan hâm mộ, tất cả đều bị đào lại và liệt kê một cách chi tiết, trở thành bằng chứng để nghi ngờ mọi động cơ hành động của Vinh Tắc.

Rất nhiều người cho rằng lòng tham chiến thắng của Vinh Tắc đã vượt qua ranh giới đạo đức mà chiến đội nên có, xúc phạm tinh thần thể thao điện tử và làm rối loạn trật tự của IPFL.

Hạ An Phúc không gửi những thông tin này vào nhóm chat, nhưng những cuộc thảo luận về Vinh Tắc thực sự rất nhiều, ngay cả Hoàng Dư Dương người không thích lên mạng, cũng nhìn thấy không ít.

Cậu không nói với Vinh Tắc về những điều này, chỉ cảm thấy dạo gần đây tâm trạng của Vinh Tắc quả thật không được tốt, so với trước kia, dường như anh ấy càng im lặng hơn. Hoàng Dư Dương muốn làm cho Vinh Tắc vui lên một chút, nhưng mấy hôm trước không có thời gian, bây giờ lại không biết nên làm như thế nào.

Máy bay hạ cánh ở Tam Á, bọn họ lên chiếc xe mà Lý Bội đã sắp xếp trước, hướng về khách sạn.

Lần này đến Tam Á có tổng cộng sáu người, năm tuyển thủ và một nhà phân tích dữ liệu, Abu.

Hoàng Dư Dương nhìn ánh mắt của Ấn Lạc, có vẻ như cậu ta muốn ở chung phòng với mình, nhưng lại không dám nói ra, muốn để Vinh Tắc cùng Abu ở chung phòng với nhau. Cuối cùng, Hoàng Dư Dương giả vờ như không hiểu, làm lơ ám hiệu của Ấn Lạc, để hành lý của mình cùng Vinh Tắc ở cạnh nhau.

Lý Bội đã đặt cho bọn họ một biệt thự có hồ bơi. Hoàng Dư Dương để hành lý vào phòng, đi quanh một vòng trong phòng, khi đi đến bên hồ bơi, nơi bị hàng rào và tường đá bao quanh, trời đã tối rồi, ánh đèn xung quanh cũng đã sáng lên.

Ánh sáng mờ ảo từ đèn dưới đất chiếu sáng một phần nhỏ mặt đất bên hồ bơi.

Thời tiết rất nóng, trong bầu trời đêm nửa tối, những đám mây mỏng manh lơ lửng trôi nhẹ nhàng.

Vinh Tắc đứng không xa phía sau Hoàng Dư Dương, dựa vào cạnh cửa, điện thoại của Hoàng Dư Dương liên tục rung lên. Cậu cầm lên nhìn qua, thấy Hạ An Phúc đang gửi cho cậu những cửa hàng ẩm thực địa phương mà cậu ta tìm được, nói rằng một lát nữa có thể đi ăn thử những món này.

Hoàng Dư Dương tắt chuông điện thoại, tiến lại gần Vinh Tắc, mở miệng nói: "Ba chữ D ồn ào muốn chết, trời nóng thế này không muốn đi ra ngoài."

Vinh Tắc không nói gì, nhẹ nhàng kéo khuỷu tay của Hoàng Dư Dương, kéo cậu vào trong lòng mình.

Bọn họ đứng giữa phòng ngủ và hồ bơi ngoài trời, một bên là không khí lạnh của máy điều hòa, một bên là cái nóng của vùng nhiệt đới.

Vinh Tắc không có làm gì cả, chỉ đơn giản là ôm Hoàng Dư Dương một cách lỏng lẻo. Hoàng Dư Dương bị anh ôm một lúc, nhìn về phía đêm tối và những cây cối phía sau lưng Vinh Tắc, nghe thấy Vinh Tắc nói: "Vậy không đi nữa nhé."

Sau đó, Vinh Tắc cúi đầu hôn lên má Hoàng Dư Dương, rồi dọc theo cánh tay của cậu, tay anh chạm vào tay của Hoàng Dư Dương đang cầm điện thoại, nhẹ nhàng nói: "Trả lời tin nhắn nói là quá mệt, không đi nữa."

Sau khi ăn một chút món ăn mà Vinh Tắc gọi từ khách sạn, Vinh Tắc đi tắm, còn Hoàng Dư Dương nằm trên sofa có chút thất thần, cuối cùng cầm điện thoại lên, nhìn qua một lần.

Hạ An Phúc đã gửi cho cậu rất nhiều ảnh chụp đồ ăn, hỏi cậu có hối hận vì không đi ăn cùng "người sành ăn" không.

Còn có Tiểu Lý trưởng phòng truyền thông mới cũng liên lạc với cậu, bảo cậu rảnh thì mở livestream, giúp chuyển hướng cuộc thảo luận một chút, lần livestream trước hiệu quả khá tốt.

Hoàng Dư Dương nghỉ ngơi trong chốc lát, suy nghĩ một chút, rồi thay đồ bơi, cầm điện thoại đi ra bờ hồ bơi của biệt thự. Cậu xuống nước, ngâm mình một lúc, sau đó nằm sấp trên bờ, bắt đầu một buổi livestream bên ngoài.

Cậu bật camera sau, không quay mình mà quay về phía những chiếc ghế tắm nắng trên bờ, tay hơi không ổn định, cầm điện thoại rung rinh.

Khán giả vào livestream rất nhanh, một nhóm người bắt đầu gửi dấu chấm hỏi, hỏi YOMVP1 đang làm gì, sao lại không cùng Ấn Lạc đi ra ngoài ăn hải sản.

"Chỉ đang ngâm mình trong hồ bơi của khách sạn thôi," Hoàng Dư Dương giao lưu với khán giả, "Lười đi ra ngoài."

Có người hỏi Hoàng Dư Dương ở chung với ai, Hoàng Dư Dương trả lời "Vinh Tắc". Lúc này, Ấn Lạc cùng mấy người khác vào trong phòng livestream, gửi chút quà, rồi trêu chọc Hoàng Dư Dương, bảo cậu là "con chó lười", không biết mình đã bỏ lỡ bao nhiêu món ngon.

"Thế thôi, hải sản tôi thấy bình thường," Hoàng Dư Dương vừa trò chuyện với bọn họ, "Ăn hải sản phiền phức lắm, cái gì mà cua, tôm, vỏ cứng lắm, tôi là người ở đất liền không thích ăn."

Lúc này, khu vực tương tác có một người nói "Cậu có phải tự lột vỏ đâu", một lúc sau mọi người bắt đầu đồng loạt nói câu đó, cả một loạt bình luận đều tràn ngập câu nói này.

Hạ An Phúc cũng ở một bên đục nước béo cò, gửi "Cậu có phải tự lột vỏ đâu".

Hoàng Dư Dương lúc đầu còn hơi ngượng ngùng, giải thích vài câu, nói "Đừng nói linh tinh, tôi cũng tự lột mà", nhưng những dòng bình luận vẫn không thèm để ý đến cậu, cứ liên tục lặp lại câu đó.

Hoàng Dư Dương giải thích không rõ, cuối cùng cảm thấy mất kiên nhẫn. Cậu nhìn thấy có fan gửi tặng một chiếc bảng đèn có thể treo ở giữa phòng livestream, trên bảng đèn viết: "Tôi cũng muốn có người giúp tôi lột tôm". Cậu thậm chí còn cười một chút, trêu đùa một cách nghịch ngợm, nói: "Lột tôm quá dễ làm đau tay, tôi yêu quý Vinh Tắc như vậy, sẽ không để anh ấy lột đâu."

Không ngờ vừa mới nói xong, giọng của Vinh Tắc đã vang lên từ phía không xa, hỏi cậu: "Thật vậy à?"

Hoàng Dư Dương giật mình, quay đầu lại nhìn, thấy Vinh Tắc cũng đã thay đồ bơi, đang đứng bên cạnh hồ bơi.

Vinh Tắc vai rộng chân dài, cơ bụng không quá nổi bật nhưng rất đẹp, anh xuống nước, tiến lại gần Hoàng Dư Dương.

"......" Hoàng Dư Dương có chút căng thẳng, đổi giọng thành nghiêm túc, nói với Vinh Tắc: "Em đang livestream, là Tiểu Lý ép em làm đấy."

Vinh Tắc không nói gì, chỉ tiến lại gần nhìn vào màn hình điện thoại của cậu.

Khu vực tương tác của Hoàng Dư Dương vẫn khá hòa nhã, hầu hết mọi người đều chào hỏi Vinh Tắc. Vinh Tắc nhìn một lúc, tay nhẹ nhàng ở dưới nước đặt lên eo của Hoàng Dư Dương, cũng chào hỏi khán giả của Hoàng Dư Dương.

Hoàng Dư Dương có chút căng thẳng, cũng có hơi đỏ mặt, ngâm mình trong nước không muốn nói chuyện, nên Vinh Tắc thay cậu trả lời một vài câu hỏi, nói "Ở Tam Á ba ngày", "Chắc sẽ không tình cờ gặp đâu".

Đột nhiên một làn gió nhẹ thổi qua, làm những cây cối xung quanh phát ra tiếng xào xạc.

Máy quay livestream không quay được Hoàng Dư Dương cùng Vinh Tắc, Vinh Tắc vòng tay ôm lấy Hoàng Dư Dương, kéo cậu vào trong lòng, hôn nhẹ lên bả vai Hoàng Dư Dương, khiến Hoàng Dư Dương có cảm giác như đang yêu đương vụng trộm dưới ánh sáng ban ngày.

Ngày hôm nay kết thúc ở đây, vẫn là một ngày rất tuyệt vời, nhưng ngay giây phút tiếp theo, trong phòng livestream của Hoàng Dư Dương có người treo một bảng đèn, hỏi Vinh Tắc: "Ba năm trước, khi Lưu Hạo Minh còn là người cầm máu cho FA, Vinh Tắc cũng giúp hắn ta lột tôm à".

Vinh Tắc áp sát vào lưng Hoàng Dư Dương có vẻ hơi cứng lại.

Người treo bảng đèn lập tức bị quản lý phòng livestream cấm bình luận, trong khu vực tương tác cũng có nhiều người lên tiếng bênh vực Vinh Tắc.

Hoàng Dư Dương sửng sốt vài giây, mắng một câu thô tục rồi tắt livestream, định quay lại nói chuyện với Vinh Tắc.

Nhưng Vinh Tắc giữ lại vai cậu, không cho cậu quay lại, dùng giọng điềm tĩnh và lý trí nói với Hoàng Dư Dương: "Thật ra không cần tắt livestream."

"Anh không cảm thấy gì cả," Vinh Tắc nói, "Không sao đâu."
 
Chương 64


Ngoại trừ một vài sự cố không đáng kể, ba ngày nghỉ dưỡng bên bờ biển của Vinh Tắc cùng các đồng đội trôi qua rất nhanh chóng, như một giấc mơ ngắn ngủi.

Sau khi ba mẹ rời đi, anh đã không còn có thể tận hưởng những chuyến du lịch thư giãn như vậy nữa.

Khi còn đi học, kỳ nghỉ của Vinh Tắc vẫn luôn chỉ ở nhà chơi game. Sau khi nghỉ học, ba năm đầu trong đội, thành tích của chiến đội luôn không mấy khả quan, mối quan hệ giữa các đồng đội cũng không thân thiết lắm. Hơn nữa, bởi vì Vinh Tắc không giỏi giao tiếp sâu sắc với người khác, anh chưa bao giờ tham gia những hoạt động xây dựng đội nhóm kiểu như vậy.

Ngày hôm sau, bọn họ ngủ đến tận trưa, rồi đi thăm thủy cung. Ba người còn lại chụp vài bức ảnh và đăng lên Weibo để "hoạt động" một chút.

Buổi tối, bọn họ tìm một quán trò chơi "Kịch bản giết người*", bị nhóm chơi cùng ghép đội nhận ra, ký tên và chụp ảnh lưu niệm.

(*)Tập thể làm việc cùng nhau để giải quyết vụ án

Trong trò chơi kịch bản giết người, Hoàng Dư Dương rút được vai trò "kẻ giết người", biểu hiện vô cùng ngây thơ, giả vờ như lần đầu chơi trò này một cách thuần thục, khiến tất cả mọi người đều bị lừa hết. Sau khi kết thúc, Hoàng Dư Dương bị đồng đội vây quanh, nhưng Vinh Tắc lại không tới cứu cậu.

Ngày thứ ba, bọn họ ăn trưa tại khách sạn nhưng không biết nên đi đâu chơi. Cuối cùng, Phàn Vũ Trạch đề nghị "Hay là đi chơi game đi", các đồng đội đều đồng ý, rồi bảo tài xế bật định vị tới một quán game eSports được đánh giá tốt trên một phần mềm.

Bọn họ thuê một phòng nhỏ cho sáu người, Abu, Hạ An Phúc cùng Phàn Vũ Trạch không chơi IPF, mà tải một trò chơi mới để thư giãn. Ấn Lạc chơi một lúc IPF, rồi cũng gia nhập cùng bọn họ.

Vinh Tắc cùng Hoàng Dư Dương đã chơi đôi hai ván. Lúc này, chị gái của Vinh Tắc gọi điện thoại tới, anh ra ngoài nhận.

Vinh Hinh hỏi anh, khi nào từ Tam Á về có thể tham gia tiệc sinh nhật của Điểm Điểm không, Vinh Tắc đồng ý. Sau đó, cô lại nói: "Điểm Điểm muốn hỏi xem Hoàng Dư Dương có thể đến không, càng đông vui càng tốt."

Vinh Tắc nghĩ một chút, rồi nói: "Để em hỏi thử em ấy."

Khi trở về phòng, Vinh Tắc phát hiện mọi người đã dừng chơi game, tụ tập quanh máy tính của Ấn Lạc, đang xem một buổi phát sóng trực tiếp của một nữ streamer eSports có rất nhiều fan.

Nữ streamer này tên là Alice, là một bình luận viên bán thời gian, có mối quan hệ rất tốt trong giới, thường xuyên mời các tuyển thủ hoặc người trong nghề tham gia livestream để trò chuyện.

Chiều hôm nay, Alice đang phát sóng trực tiếp kết nối với Lưu Hạo Minh, tuyển thủ điển hình của FA trong năm đầu tiên, là người mà Vinh Tắc đã gặp khi chơi IPF, người bạn đầu tiên mà anh kết thân trong trò chơi này.

Lưu Hạo Minh tính cách vui vẻ, trước đây cũng rất hợp chơi với Vinh Tắc. Khi hai người thân thiết, Lưu Hạo Minh đã là một tuyển thủ chuyên nghiệp, lúc đó 21 tuổi. Sự nghiệp của hắn cũng rất lắm trắc trở, từng gia nhập đội đào tạo trẻ, sau đó bị gia đình gọi về nhà học tiếp, nhưng khi vào đại học, hắn vẫn không từ bỏ giấc mơ nghề nghiệp, quyết định năm hai nghỉ học để chơi ở giải đấu hạng thấp, nhưng không được đội mình yêu thích lựa chọn. Lúc này, hắn đang đứng giữa việc giải nghệ để trở về trường học hay tiếp tục sự nghiệp thể thao điện tử.

Mặc dù Vinh Tắc chưa bao giờ cảm thấy hối hận về quyết định này, nhưng phần lớn, chính vì Lưu Hạo Minh và Cừu Tử Tấn mà anh đã quyết định bỏ học để trở về Trung Quốc.

Tối hôm trước, sau khi livestream bị gián đoạn, Hoàng Dư Dương đã thăm dò hỏi Vinh Tắc về lý do Lưu Hạo Minh rời FA trước khi đi ngủ. Vinh Tắc không thích nói về những chuyện này, nên đã tránh không trả lời, dùng hành động khác để chuyển hướng sự chú ý của Hoàng Dư Dương.

Vinh Tắc đi đến bên cạnh Hoàng Dư Dương, Hoàng Dư Dương quay đầu lại nhìn anh một cái, rồi nói: "Hình như là Lưu Hạo Minh tự tìm Alice để xin kết nối livestream."

Vinh Tắc "Ừm" một tiếng, tiến lại gần màn hình máy tính, thấy tiêu đề livestream là "HMI giải thích sự thật về việc rời FA ba năm trước".

"Thật ra tôi không muốn nói," Lưu Hạo Minh trong cuộc livestream nói, "Nhưng gần đây có người đã liên hệ với tôi, bảo là muốn phỏng vấn tôi. Mới mở miệng đã gặng hỏi, muốn tôi chửi Vinh Tắc mấy câu. Cảm giác không ổn lắm."

Hắn mở camera trước của điện thoại, đeo tai nghe, giọng nói mà Vinh Tắc rất quen thuộc, dù đã lâu không nghe thấy.

Kết thúc mùa giải thứ 7, Lưu Hạo Minh gia nhập ZKG, nhưng thành tích không tốt, chỉ chơi được nửa năm rồi giải nghệ để quay lại đi học, từ đó hai người hầu như không còn liên lạc nữa.

Alice ở bên này nói đúng vậy, cô nàng cũng cảm thấy gần đây trên mạng có người đang cố tình dẫn dắt, muốn mọi người chỉ trích Vinh Tắc.

"Việc này tôi chưa từng nói với ai," Lưu Hạo Minh lại nói, "Bởi vì ba năm trước tôi thực sự đã rất rác rưởi."

"Khi tôi quen Vinh Tắc, lúc đó cậu ấy mới 18 tuổi, còn đang học ở Anh, là kiểu người có tính cách khá tốt, lễ phép nhưng lại khá hướng nội, một cậu thiếu gia nhà giàu," hắn nói, "Không thích nói chuyện, còn phải chơi game quốc nội với độ trễ, giờ giấc làm việc nghỉ ngơi cũng giống tôi. Cậu ấy chơi hỗ trợ, chúng tôi thường xuyên chơi chung đội."

"Thời điểm đó trong IPF, những người chơi xếp hạng cao vẫn có thể chơi ba người chung một đội," hắn nói tiếp, "Ngoài tôi ra còn có Cừu Tử Tấn, ba chúng tôi thường xuyên chơi game cùng nhau."

"Việc FA là do Vinh Tắc bỏ tiền ra thành lập, tôi và A Tấn đều biết, cả chiến đội cũng đều biết, có lẽ chỉ có Vinh Tắc là không biết chúng tôi biết," Lưu Hạo Minh cười với Alice, "Làm sao có thể có một chiến đội như vậy, bỏ vài triệu để mua một suất, mua cả huấn luyện viên của đội vô địch, ký hợp đồng với cặp đôi tank nổi bật nhất ở giải đấu hạng thấp, chỉ thử một lần tuyển chọn mà đã quyết định chọn tôi và Cừu Tử Tấn, hai tuyển thủ đã ngoài 20 tuổi."

Vinh Tắc đứng không xa màn hình, nghe Lưu Hạo Minh nói, anh hơi ngẩn người, nhớ lại cuộc sống của mình khi mới 19 tuổi.

Cảnh tượng bọn họ cùng nhau uống rượu ở căn cứ cũ lại hiện lên trong đầu và cả cuộc gọi mà Lưu Hạo Minh đã gọi cho anh vào kỳ nghỉ giải lao.

"Trong mùa giải đầu tiên của FA, khi chúng tôi tiến đến cuối cùng, tôi đã không còn tự tin gì nữa. Cảm giác thất bại khi từ đỉnh cao rơi xuống, không biết cô có thể hiểu được không," Lưu Hạo Minh nói, "Lúc đó, huấn luyện viên cũ và đồng đội cũ của tôi ở ZKG đến tìm tôi, tôi muốn đi, nhưng tôi đã ký hợp đồng ba năm với FA. Mặc dù chúng tôi thua, nhưng giá trị của tôi đã cao hơn, ZKG chưa chắc sẽ chịu chi trả số tiền đó."

"Thật sự là Vinh Tắc để cậu đi à?" Alice nhìn vào máy quay, nghiêm túc hỏi hắn.

"Tôi đã nói là tôi rất rác rưởi mà," Lưu Hạo Minh trả lời, "Tôi giả vờ không biết Vinh Tắc là ông chủ, đi tìm cậu ấy để kể khổ, nói tôi muốn rời đi, sợ ông chủ của chiến đội không đồng ý. Cuối cùng, tôi chuyển nhượng với mức giá rất thấp, gần như là cho ZKG miễn phí."

"A Tấn giải nghệ, chiến đội cũng không gây khó dễ cho cậu ấy," hắn tiếp tục nói, "Hai vị trí tank đều còn trẻ, muốn giành chức vô địch, nên bọn họ đã chuyển sang ES. Theo tôi được biết, phí chuyển nhượng cũng rất thấp."

"Sau này thì tôi không biết, nhưng dù sao thì mùa giải đầu tiên của FA thay máu, là bởi vì mọi người đều rời đi," Lưu Hạo Minh nói, "Lúc đó tôi và A Tấn an ủi lẫn nhau, nói con nhà giàu thì cần gì phải lo không mua được người, mà việc thành lập chiến đội có thể chỉ là chơi chơi thôi, ở đội này lâu rồi cũng chẳng có tương lai gì... Ai ngờ cậu ấy chơi tới bốn năm."

"...... Tôi cảm thấy rất có lỗi với Vinh Tắc, suốt thời gian qua luôn tìm cách tránh né," hắn tiếp tục nói, "Nhưng đến lúc này, nếu không nói ra, tôi thật sự không còn là người nữa."

Vinh Tắc cảm thấy tay mình bỗng nhiên bị ai đó chạm vào, Hoàng Dư Dương đang nhìn vào màn hình máy tính, lưng dựa vào gần anh, nhẹ nhàng kéo tay anh vào lòng bàn tay mình.

Không ai chú ý đến bọn họ, Hoàng Dư Dương rất chậm rãi lướt các ngón tay vào các khe giữa ngón tay của Vinh Tắc, không nói gì, nhưng có thể gọi là an ủi, vỗ về, hay chỉ là sự đồng hành cũng được.
 
Chương 65: Hoàn


- ------Em nghĩ chúng ta sẽ thắng trong mùa giải mùa hè.

Ngày thứ 16 kể từ khi trở về từ Tam Á, sau khi các loại tin đồn không rõ nguồn gốc và sự nghi ngờ về chuyên môn của Vinh Tắc gần như hoàn toàn biến mất khỏi Internet, vào lúc chuẩn bị đối đầu với WBG lần thứ hai trong mùa giải này, lúc 11 giờ trưa, khi đang ngồi trên xe xuất phát từ đường Kim Châu, câu nói này bất ngờ xuất hiện trong đầu Vinh Tắc.

Đây là câu nói của Hoàng Dư Dương vào một buổi chiều khi cậu mới gia nhập FA, cậu đã nói với Vinh Tắc.

Lúc đó, Vinh Tắc sống mỗi ngày chỉ có huấn luyện và thi đấu, đã quen với những người đồng đội rời đi, quen với việc chịu đựng, quen với việc buông tay, quen với bốn mùa ở đường Kim Châu, cũng quen với cảm giác không cam tâm, áp lực và sự tê liệt.

Hoàng Dư Dương giống như một giai đoạn tuổi trẻ đã quay lại khi Vinh Tắc 23 tuổi.

Lần đầu tiên nghe được phần đánh giá và phân tích về MVP mùa xuân trên điện thoại, lần đầu tiên thấy một tuyển thủ mới cao gầy đứng trong sảnh ký túc xá, lần đầu tiên bị người ta ôm lấy một cách khó hiểu, lần đầu tiên cùng một người Hàn Quốc giả giọng điện tử cùng chơi đôi, lần đầu tiên thể hiện sự yếu đuối, hỏi Hoàng Dư Dương cảm giác thế nào khi chưa từng thua, cũng là lần đầu tiên vì sự gần gũi với một ai đó mà cảm thấy trái tim rung động.

Vinh Tắc lặng lẽ nghĩ về những điều đó, nghĩ về giấc mơ mà anh đã mơ vào đêm đầu tiên sau khi gặp Quý Du Khả.

Cuộc sống của Vinh Tắc phần lớn là những mảng rời rạc, anh giao phó cái tôi của mình cho những dòng mã điện tử, chỉ giữ lại một phần nhỏ con người thật trong thế giới thực.

Hoàng Dư Dương đã kéo Vinh Tắc ra khỏi thế giới game, từ đó nảy sinh một tình yêu loạng choạng, không hoàn hảo và thiếu tự tin.

Con đường Kim Châu vào tháng 8 gần như bị nắng hè thiêu đốt sau khi mùa mưa kết thúc, trong xe rất lạnh, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ tối màu chiếu lên làn da cánh tay của Vinh Tắc, mang theo một chút ấm áp mơ hồ.

Mùa hè này so với những mùa hè trước ở thành phố S dường như không có gì khác biệt, vẫn nóng bức, xung quanh là tiếng ve kêu, buổi trưa dưới ánh mặt trời gay gắt kéo dài một cách đặc biệt mệt mỏi, cả người đi đường lẫn cây cối đều toát lên vẻ kiệt sức.

Nhưng đối với Vinh Tắc và FA, mọi thứ đã khác.

Năm ngày trước, trận bán kết với TAC vẫn còn hiện rõ trong mắt bọn họ, bây giờ bọn họ đang trên đường đến sân thi đấu của trận chung kết, chỉ còn lại 5 tiếng nữa là đến giờ thi đấu.

Khi đã bỏ lại sau lưng mùa giải cũ và những thất bại đã qua, đây chính là mùa hè gần nhất Vinh Tắc có thể chạm đến chức vô địch.

**

Từ khi mở phần mềm video ngắn, Hạ An Phúc nhớ lại mùa xuân và mùa hè, vẫn cảm thấy không thể tin nổi.

Mùa xuân đó, bọn họ đã thua rất nhiều trận, Hạ An Phúc cảm thấy sau vài tháng gia nhập FA, sự nghiệp của cậu ta đã đến điểm kết thúc, rơi vào một vòng xoáy tự nghi ngờ vô tận.

Cậu ta cùng Phàn Vũ Trạch sợ hãi không khí u ám trong ký túc xá và phòng huấn luyện, đôi khi bọn họ thì thầm với nhau về con đường phía trước cho mùa giải sau, Vinh Tắc thì im lặng sau những thất bại, còn Bàng Trị bị chấn thương tay khiến phong độ giảm sút, Ấn Lạc là người có mối quan hệ tốt nhất với bọn họ, khi trò chuyện cũng như bị mài mòn đi sự sắc bén, đôi khi lúc hút thuốc, cậu ấy yếu ớt nói muốn giành chiến thắng.

Trong kỳ nghỉ giải giữa mùa xuân, nhóm giao hàng mà Hạ An Phúc lập ra hoạt động sôi nổi nhất là vào tối hôm đó, khi buổi phát trực tiếp của Hoàng Dư Dương và Tào Hà Trù bị rò rỉ.

Kỳ nghỉ giải này các đồng đội đều không về nhà, bọn họ không biết ngày đêm luyện tập ở trong phòng huấn luyện với IPF. Hạ An Phúc lướt thấy bài đăng vào lúc nửa đêm, lập tức chia sẻ lại vào nhóm chat.

Hạ An Phúc cùng các đồng đội vừa cảm thấy tuyển thủ tân binh này với danh hiệu MVP mùa xuân quá kiêu ngạo, miệng lại rất sắc bén, nhưng mặt khác cũng thật sự cảm thấy toàn bộ sự việc này có phần buồn cười.

Cậu ta còn nghĩ, nếu như lịch sử cuộc trò chuyện giữa cậu ta và Phàn Vũ Trạch bị rò rỉ, có lẽ sẽ bị vô số fan chỉ trích đến mức phải bỏ mạng trên Internet, bị Liên minh cấm thi đấu ba năm.

Không lâu sau, sau khi Vinh Tắc phát lại video của Hoàng Dư Dương không biết bao nhiêu lần trong phòng huấn luyện, Hoàng Dư Dương đã gia nhập vào gia đình rệu rã của bọn họ.

Đối với Hạ An Phúc, Hoàng Dư Dương đại diện cho cánh tay vững chắc, đại diện cho người anh em tốt, đại diện cho tinh thần, đại diện cho liều thuốc an thần của FA.

Cậu gần như luôn là người đáng tin cậy, dù trong hoàn cảnh thuận lợi hay khó khăn, Hoàng Dư Dương đều có thể tạo ra không gian để tấn công, thực hiện những pha xử lý đẳng cấp, xoay chuyển thế trận.

Vì vậy, Vinh Tắc đã thay đổi theo cậu, FA cũng đã thay đổi.

Sự nghiệp của Hạ An Phúc không nhất thiết phải kết thúc sớm, khác với những người rời khỏi FA trong các mùa giải trước, Hạ An Phúc muốn tiếp tục ở lại đây.

Quả thực, FA không phải là một chiến đội hoàn hảo, nhưng FA lại có những người đồng đội tuyệt vời như vậy, người thích chơi để kéo dài thời gian livestream, người luôn thành kính cầu thần bái phật, người bắn súng chuẩn nhưng lại nói rất nhiều và cả những người thường không được hiểu nhưng lại có niềm đam mê vô tận với IPF.

**

Trận chung kết mùa hè được tổ chức tại trung tâm thể thao lớn nhất ở thành phố S, xe ô tô rẽ qua cổng số 2 của sân vận động, Hoàng Dư Dương đã thấy có người cầm dù che nắng đang xếp hàng.

Ánh sáng mặt trời phản chiếu qua ô cửa kính của sân vận động, bọn họ xuống xe ở cổng sau đi vào phòng nghỉ. Huấn luyện viên lại vỗ vỗ tay, bắt đầu thảo luận chiến thuật một cách căng thẳng.

Hoàng Dư Dương rất quen thuộc với chiến thuật và các tuyển thủ của WBG. Khi huấn luyện viên bắt đầu phân tích lại trận bán kết trước đó giữa WBG và ES, cậu không hiểu sao lại mơ màng nhìn Vinh Tắc trong một lúc.

Vinh Tắc và Hoàng Dư Dương khác nhau, anh rất tập trung, hai tay đan chéo vào nhau, thỉnh thoảng trao đổi với huấn luyện viên.

Hoàng Dư Dương nhìn anh ít nhất một phút, mãi đến khi Vinh Tắc như đột nhiên nhận ra, liếc nhìn Hoàng Dư Dương một cái. Trong khoảnh khắc mắt bọn họ giao nhau, Vinh Tắc ngẩn người một chút, sau đó có phần không được tự nhiên quay đầu đi, lại tiếp tục nhìn huấn luyện viên.

Bởi vì ánh mắt và hành động của Vinh Tắc, Hoàng Dư Dương cảm thấy đầu óc trống rỗng, cúi xuống nhìn tay mình, bỗng nhận ra yêu đương thật khiến người ta bối rối như vậy, rồi lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, lo lắng không biết hôm nay mình có thể chơi đủ tốt, để thu hút sự chú ý của Vinh Tắc và toàn bộ khán giả hay không.

Cảm giác ngại ngùng và không tập trung này tiếp tục cho đến khi thợ trang điểm gõ cửa đi vào, thực hiện xong tạo hình cho bọn họ, chỉ còn lại một chút thời gian trước khi lên sân khấu.

Hoàng Dư Dương lắc lắc đầu, định đi sang phòng hút thuốc. Những người còn lại có vẻ khá lo lắng, không muốn hút, chỉ có Vinh Tắc, người không hút thuốc nói sẽ đi cùng với cậu.

Phòng hút thuốc nằm ngay bên cạnh phòng nghỉ, không gian không lớn, quạt thông gió đang chạy.

Hoàng Dư Dương lấy bật lửa ra, liếc nhìn Vinh Tắc một cái, lại cảm thấy hơi ngại vì không muốn để Vinh Tắc hít phải khói thuốc, nên cậu cứ chần chừ không châm lửa.

"Làm sao vậy?" Vinh Tắc hỏi cậu.

Hoàng Dư Dương lắc lắc đầu, nói: "Không có gì."

Vinh Tắc nhìn cậu một lúc, rồi đưa tay lấy chiếc bật lửa trong tay Hoàng Dư Dương, châm lửa giúp cậu. Hoàng Dư Dương đành phải cắn điếu thuốc, đưa lại gần để châm lửa, hút một hơi.

Khói thuốc tràn ra từ môi cậu, không lâu sau lại bị Vinh Tắc hút lại.

Phòng hút thuốc có thể có người vào bất cứ lúc nào, Vinh Tắc quay lưng về phía cửa, che khuất Hoàng Dư Dương trong vòng tay, hôn cậu vài giây rồi nói: "Dương Dương, anh có chút lo lắng."

Hoàng Dư Dương ngẩng đầu nhìn Vinh Tắc, ánh mắt của Vinh Tắc rất nghiêm túc, khiến Hoàng Dư Dương cảm thấy sự nghiêm túc đó lại có chút đáng yêu, như thể không hợp với con người anh vậy.

"Làm sao đây, anh chưa bao giờ chơi ở trận chung kết." Vinh Tắc thành thật nhìn Hoàng Dư Dương, dùng giọng điệu mà anh sẽ không dùng khi có người khác ở đó, nói ra những lời rất ngây ngô.

Hoàng Dư Dương bị Vinh Tắc làm cho suýt bật cười, cậu giả vờ không căng thẳng, nói: "Cũng vậy thôi mà, có gì đâu, không phải chỉ là WBG thôi sao, thắng thì thắng, có gì lạ đâu."

"Thật vậy à?" Vinh Tắc nhìn cậu.

Hoàng Dư Dương vỗ nhẹ vào cánh tay Vinh Tắc, hơi ngẩng đầu lên, dập tắt điếu thuốc mà cậu chưa kịp hút mấy hơi, hôn lên cằm Vinh Tắc, nói: "Ba Vinh có vẻ không ổn rồi, mới đến chung kết đã sợ thế này."

"Phải làm gì trong trận trung kết bây giờ."

Vinh Tắc lại hôn Hoàng Dư Dương, trong phòng chỉ còn âm thanh của những nụ hôn.

Hoàng Dư Dương cảm thấy tim mình đập nhanh đến mức không giống chính mình, trong khi hôn, cậu lại nghe thấy Vinh Tắc lẩm bẩm gọi tên mình, nói: "Hoàng Dư Dương, anh thích em."

**

Quay trở lại phòng nghỉ, bọn họ chuẩn bị lên sân thi đấu.

"Nào, trước trận nói vài câu," huấn luyện viên ra hiệu cho mọi người tụ lại gần, hai tay đan chéo vào nhau, mắt anh ta có quầng thâm khá rõ, nhưng giọng nói lại đầy khí lực, "Chúng ta lần này sẽ thắng."

"Thắng con mẹ nó!" Ấn Lạc tiếp lời.

**

Ba giờ sau, năm bản đồ, những ánh đèn nhấp nháy.

Lời bình luận cao trào đến khản đặc, tiếng hô vang "FA" không ngừng từ toàn thể khán giả, tiếng va chạm của những cây gậy cổ vũ, khoảnh khắc kết thúc mơ hồ, niềm vui sướng cuồng nhiệt.

Các thành viên FA đứng cạnh nhau, nâng cao chiếc cúp khổng lồ, đón nhận cơn mưa vàng rơi xuống.

Trên màn hình phát sóng phía trên, đoạn VLOG dài do bộ phận truyền thông của Liên minh và đội tuyển sản xuất về mùa giải của FA được chiếu. VLOG bắt đầu từ buổi sáng tháng 6 trên con đường Kim Châu, với tiếng chim hót, quay từ tầng một ký túc xá vắng lặng đến tầng bốn, rồi đến trận đấu đầu tiên, cảnh trên đường đến trung tâm thi đấu chính. Cảnh quay cận cảnh Phàn Vũ Trạch liên tục lật đi lật lại tấm bùa hộ mệnh được cầu từ núi Phổ Đà, cả nhóm đi qua khu chợ đêm ở thành phố G.

Đoạn VLOG còn ghi lại cảnh Hoàng Dư Dương nướng thịt cho Vinh Tắc, mặt không biểu cảm nhưng lại lén lút gắp vào bát Vinh Tắc mấy miếng thịt, cùng với cảnh vài người đứng trên sân thượng, ngậm thuốc và nhả khói bị chụp lén.

Hoàng Dư Dương liếc nhìn Vinh Tắc, còn Vinh Tắc thì nhìn vào màn hình, không nhìn về phía Hoàng Dư Dương.

Tuy nhiên, anh lại tiến gần đến Hoàng Dư Dương, cố ý dùng cơ thể che chắn ống kính trực tiếp ở phía sau, cẩn thận và dịu dàng nắm lấy cổ tay của Hoàng Dư Dương.

- -------END--------
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top