Cập nhật mới

Dịch Bà Cốt Khương Tô

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Bà Cốt Khương Tô

Bà Cốt Khương Tô
Tác giả: Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương
Tình trạng: Đang cập nhật




Truyện Khương Tô Bá Cốt Công Lược của tác giả Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương nằm trong nhiều thể loại nhưng chủ yếu là ngôn tình, huyền huyễn, linh dị, thám hiểm, nữ cường và hiện đại.

Văn bản giới thiệu về nội dung truyện kể về Khương Tô, một thiếu xinh đẹp và một con mèo đen kỳ lạ. Họ di chuyển đến sống trong một căn nhà ma ám đã bỏ hoang mấy chục năm ở khu Đông. Mọi người đều đồn đoán liệu Khương Tô có phải là người chết thứ bảy trong căn nhà này hay không.

Khương Tô không phải là người, quỷ hay yêu mà cô cũng không chắc chắn mình đã sống bao nhiêu năm và bao nhiêu tuổi. Cô có nhan sắc trẻ trung, cơ thể bất tử và linh hồn mục nát che phủ. Để tiếp tục cuộc sống dễ dàng hơn, Khương Tô trở thành một bà cốt nghiệp dư và chuyên bắt quỷ, xem phong thủy và đoán mệnh.

Với mối quan hệ giữa Khương Tô và Địch Cận Duật, một đội trưởng đội cảnh sát, truyện còn mang tính chất hài hước. Khương Tô được miêu tả là lão yêu quái đê tiện háo sắc, trong khi Địch Cận Duật là người cứng nhắc, không giỏi ăn nói.

Chuyện tình giữa Khương Tô và Địch Cận Duật sẽ đi tới đâu? Liệu Khương Tô có thể giúp được đồng nghiệp của mình trong cuộc sống khắc nghiệt? Tất cả sẽ được hé lộ trong truyện Khương Tô Bá Cốt Công Lược.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Chương 1


Tháng ba, thời tiết mùa xuân se lạnh.

Tám giờ sáng, Bắc Thành bị sương mù dày đặc bao phủ.

Cách năm mét không nhìn thấy rõ khuôn mặt, cách mười mét không thấy rõ giới tính.

Đứng từ xa nhìn lại, những căn nhà cao tầng san sát nhau như lơ lửng giữa bầu trời, sương mù dày đặc luôn mang đến cảm giác như có một con quái vật sắp vạch mây chui ra.

Nhưng mà người dân ở Bắc Thành đã quen với cảnh tượng này, họ vẫn làm việc như bình thường, ai nên đi làm thì đi làm, nên đi học thì đi học.

Bởi vì nơi này quanh năm suốt tháng đều bị sương mù bao phủ.

Nên Bắc Thành có một tên gọi đặc biệt, đó là thành phố sương mù.

Trong khu Đông thành phố sương mù có một căn nhà ma ám có niên đại rất lâu.


Người ta truyền lại nơi này đã có lịch sử vài trăm năm, nhưng thật ra là chuyện của mấy chục năm gần đây.

Ông Tôn sống cạnh căn nhà ma ám này.

Năm nay ông Tôn đã năm mươi lăm tuổi, không còn trẻ nữa, thứ liên quan tới tuổi trẻ duy nhất chính là nơi làm việc và thời gian nghỉ ngơi của ông ấy.

Ông Tôn là một thầy bói, không ai biết tên của ông ấy là gì, từ khi ông ấy còn trẻ đã sống một mình trong căn nhà này, không có họ hàng, bạn bè.

Quanh đây là một khu phố cũ, trong mấy chục năm qua, có vô số đợt người chuyển đi.

Ông Tôn được người khác gọi từ Tiểu Tôn, dần dần thành Đại Tôn, mấy năm gần đây đã thành ông Tôn.

Mỗi ngày ông ấy sẽ ngủ vào lúc hai, ba giờ sáng, ngủ đến tận trưa ngày hôm sau, sau đó xách lồng chim ra ngoài đi dạo, thuận tiện đến chợ mua chút rau, về nhà tự mình nấu ăn, sau đó lại xách theo lồng chim, thay bộ quần áo khác, đi lên cầu vượt đoán mệnh cho người ta.

Ông ấy sẽ kết thúc công việc trước khi trời tối, sau đó đến đại một quán ăn nào đó để ăn cho qua bữa, nhưng món mà ông ấy thích nhất vẫn là tiệm lẩu cay lâu đời ở đầu hẻm kia, phải thêm ba muỗng ớt cay đầy ụ, thêm nửa muỗng dầu vừng, sau đó trộn đều với nhau mới đủ đô.


Ông Tôn rất tốt tính, gặp ai cũng cười ha hả, chưa từng thấy ông ấy giận dữ cãi vã với ai, nhưng ông Tôn rất thần bí, trông thì hiền hòa dễ gần như không phải ai cũng có thể làm thân với ông ấy.

Hơn nữa cộng thêm nghề nghiệp của ông Tôn, lại tăng thêm cho ông ấy mấy phần cảm giác thần bí.

Nửa đêm hôm qua ông Tôn cưỡng chế đuổi một thằng nhãi muốn trèo tường vào “căn nhà ma ám” để livestream, hôm nay ngủ đến hai giờ rưỡi chiều mới thức dậy, đến tiệm cơm nhỏ gọi một phần sủi cảo hấp để ăn, đến bốn giờ chiều mới chậm chạp đi lên cầu vượt bày sạp hàng.

Ông Tôn mặc một bộ áo tràng màu xanh xám.

Trong tiết trời se lạnh của mùa xuân, không biết bên trong bộ áo tràng màu xanh xám kia nhét bao nhiêu cái áo lông, làm cái áo tràng căng cứng.

Nếu ông Tôn biết hôm nay phải gặp ai, có đánh chết ông ấy cũng không mặc như vậy.

Ông ấy bắt đầu sắp xếp theo thứ tự từ lồng chim, bình giữ nhiệt, và một đĩa bát quái dùng để lòe người lên trên bàn, sau đó mở ghế gấp nhỏ ra, chậm rãi chờ khách hàng tự tìm đến.

Cái nghề này, mấy năm gần đây càng ngày càng đìu hiu.

Ở những nơi khác đã rất ít khi gặp những thầy đoán mệnh ngồi ven đường.

Nhưng ở trên cầu vượt này, mấy chục năm qua ngày nào cũng như ngày nấy ông Tôn đều ngồi ở đây, ngoại trừ vài người vừa chuyển đến đây sẽ ngạc nhiên nhìn ông Tôn vài lần, còn những người khác đều bình tĩnh lướt qua.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Chương 2


Ông Tôn lớn tuổi rồi, ngồi yên một lát đã mệt mỏi rã rời, chỉ một lát sau đôi mắt đã híp lại.

Ai cũng bảo khi ông Tôn còn trẻ chính là một người nhã nhặn lịch sự, tuy nghề nghiệp chẳng ra sao, nhưng không cản được các cô gái thích vẻ ngoài điển trai của ông ấy.

Nhưng bắt đầu từ năm ông Tôn hơn hai mươi tuổi đến bây giờ, chưa từng thấy ông ấy đi tìm người yêu, sau khi tuổi dần cao, nghe đồn ông ấy kiếm được rất nhiều tiền, cũng có người muốn làm mai cho ông ấy nhưng ông ấy từ chối hết cả.

Nghe mấy ông bà cụ nói rằng trước kia ông Tôn đã từng có người yêu, là một cô gái nhỏ xinh như tiên nữ, lúc trước hai người sống chung ở đây, sau này nghe nói cô gái kia khăn gói bỏ đi theo một tên nhà giàu, để lại một mình ông Tôn ở đây.

Có người nói ông Tôn đoán mệnh xem phong thuỷ cho người ta kiếm được rất nhiều tiền, nhưng mà vẫn canh chừng ngôi nhà cũ kia, cũng không tìm người yêu, là vì muốn chờ cô gái này trở về, lần đợi này, đằng đẵng hơn ba mươi năm.


Có người từng nửa đùa nửa thật hỏi ông Tôn, ông Tôn chỉ cười mà không nói gì.

Không phải ông ấy chờ người kia, là vì muốn canh giữ ảo tưởng hư vô của mình mà không muốn tỉnh lại.

Không biết qua bao lâu, ông Tôn bị người khác lay dậy“Ông Tôn! Ông Tôn! Dậy dậy!”Ông Tôn mở mắt ra, trước mắt là một khuôn mặt béo mập được phóng đại, ông Tôn hoàn hồn lại, hỏi: “Tiểu Béo à, có chuyện gì thế?”Cậu thanh niên mập mạp khoảng chừng hơn hai mươi tuổi có khuôn mặt vô cùng vui mắt mặc áo lông vũ màu đỏ rực chính là cháu ngoại của bà Lý sát bên, từ nhỏ đến lớn anh ta đều gọi biệt danh của ông ấy, Tiểu Béo cũng chẳng biết tên thật của ông ấy là gì.

Hơn hai mươi tuổi, sau khi tốt nghiệp xong mãi vẫn chưa tìm được việc làm phù hợp, anh ta ở nhà rồi xảy ra mâu thuẫn cãi vã với cha mẹ, sau đó chạy đến nhà bà Lý sống hai ba tháng, ngày thường không biết lễ phép là gì, học theo bà Lý gọi ông ấy là ông Tôn.

Tiểu Béo không trả lời mà chống tay lên đầu gối thở phì phò: “Ông, ông…”Ông Tôn bình tĩnh đưa tay mở bình giữ nhiệt của mình ra, nói: “Cậu đừng vội, hít thở đều rồi hẵng nói.


”Sau một hồi thở hổn hển, Tiểu Béo đã trợn tròn mắt nhìn ông Tôn rồi nói một hơi dài: “Hình như họ hàng nhà ông tới! Nói là tìm ông, bảo tôi gọi ông trở về!”“Họ hàng? Tôi làm gì có họ hàng nào.

” Ông Tôn vừa dứt lời, bàn tay cầm bình giữ nhiệt đột nhiên run lên, sau đó nhìn thẳng vào Tiểu Béo, trong đôi mắt đột nhiên tuôn trào ánh sáng mãnh liệt: “Họ hàng mà cậu nói có phải là nữ không?”Tiểu Béo vừa thở hổn hển vừa nói: “Đúng vậy! Còn trông vô cùng xinh đẹp nữa! Giống như búp bê barbie vậy… Ông Tôn, ông không sao đó chứ?”Tiểu Béo lập tức phát hiện ra ông Tôn có điều bất thường.

Sắc mặt giống như là bị sét đánh, đôi tay run bần bật như người mắc bệnh Parkinson vậy.

Bàn tay cầm bình giữ nhiệt của ông Tôn run lên bần bật, giọng nói cũng pha chút run rẩy, ông ấy nhìn chằm chằm Tiểu Béo: “Tuổi thì sao? Trông khoảng bao nhiêu tuổi?”Tiểu Béo nói: “Cùng lắm thì khoảng cỡ mười sáu, mười bảy tuổi gì đó…”Vừa mới dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng choang.

Cái bình giữ nhiệt trong tay ông Tôn rơi xuống mặt đất, nước nóng bỏng văng tung tóe khắp mặt đường, ông Tôn đột nhiên đứng dậy khỏi cái ghế nhỏ.

Tiểu Béo sợ hãi nhảy dựng, đột nhiên lùi về sau một bước, rồi nhìn thấy ông Tôn chạy như phát điên.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Chương 3


Tiểu Béo sợ hãi không thôi, không dám tin ông Tôn đã ngần ấy tuổi rồi mà lại có sức bật mạnh đến như vậy! Chờ đến khi anh ta hoàn hồn lại thì ông Tôn đã chạy xuống dưới chân cầu vượt rồi, đột nhiên anh ta phát hiện ông Tôn bỏ quên tất cả mọi thứ, đến sạp hàng còn nằm ở đây, vì thế lập tức nhoài người lên lan can gào to với ông Tôn: “Ông Tôn! Sạp của ông! Chim của ông!”Ông Tôn cứ như không nghe thấy, cũng không quay đầu lại mà chạy như điên.

Trước giờ Ông Tôn chưa từng chạy nhanh như vậy.

Chạy một lèo qua vài con phố, cứ như không muốn sống nữa vậy, người qua đường đều tưởng ông già này phát điên rồi.

“Ông Tôn! Ông làm gì thế!”Có người quen gọi ông ấy.

Ông Tôn cứ như không nghe thấy, cắm đầu cắm cổ chạy về nhà.

Khi chạy đến nơi cách cửa nhà khoảng năm mươi mét, ông ấy không chạy nổi nữa, không phải vì không có sức mà khi vừa nhìn thấy người kia thì chân ông ấy bỗng mềm nhũn.

Ông Tôn đứng ở đó, bàn chân như bị đóng đinh, đứng ngây như phỗng nhìn bóng lưng đang đứng trước cửa nhà mình.

Là cô.

Không sai.


Chính là cô.

Đừng nói chỉ là một cái bóng lưng.

Cho dù cô có hóa ra tro ông ấy cũng nhận ra được.

Ông ấy vịn tường, lê đôi chân đã nhũn ra bước từng bước về phía cô.

Trong lòng ông ấy không biết nên vui hay là buồn, chân cứ như đi trên mây, luôn cảm thấy sẽ bước hụt chân sau đó bừng tỉnh.

Ông ấy đi đến một nơi cách cô mấy mét, đôi môi run lên, cất tiếng gọi: “Khương Tô?”Giọng nói run lên bần bật.

Tấm lưng kia từ từ xoay người lại.

Thời gian sẽ không tha cho bất kỳ ai, nhưng nó lại buông ta cho mỗi mình cô.

Một khuôn mặt tinh xảo cứ như Chúa Sáng Thế đã tốn hết bao công sức tâm huyết mới đắp nặn thành, tựa như đến cả thời gian cũng không đành lòng để lại chút dấu vết năm tháng nào trên khuôn mặt này.


Chớp mắt một cái đã ba mươi năm, cô vẫn là một thiếu nữ.

Một thiếu nữ xinh đẹp đến lạ thường.

Ở độ tuổi khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi, mặc một cái áo lông xù cao cổ màu trắng, làn da cô còn trắng hơn mấy tông so với màu trắng của áo lông, mái tóc vừa dài vừa dày xoăn lại đen nhánh giống như những sợi tảo sinh trưởng dưới đáy biển sâu, càng tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng tinh như tuyết, khuôn mặt ấy chỉ to bằng bàn tay, cằm nhọn như cằm một con mèo, làn da giống như nước men sứ trắng tốt nhất, đôi môi đỏ ửng trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, ngũ quan tinh xảo đến mức không giống như con người, mà như là búp bê được điêu khắc cẩn thận mà thành, xinh đẹp, tinh xảo đến cực hạn, đuôi mắt đen hơi nhếch lên giống như mây mù che phủ núi non, sương mù trong veo.

Quay đầu lại thấy ông ấy, sương mù trong đôi mắt thiếu nữ mới tan đi, nét mặt hơi lóe lên ngạc nhiên, sau đó nhíu mày, oán giận, bất mãn, giọng điệu pha chút trách cứ: “Sao cậu lại về chậm như vậy?”Ông Tôn tựa như bị đưa trở về ba mươi năm trước, khi ông ấy ra ngoài mua đồ ăn cho cô, khi trở về cô cũng như vậy.

Ông ấy chỉ mỉm cười mà không hề nói rằng mình đã chạy suốt cả đoạn đường dài.

Nhưng bây giờ, ông ấy đã không cười nổi nữa.

Mà chỉ nghe thấy cô chợt bừng tỉnh nói ra một câu: “Cũng phải, cậu đã già vậy rồi mà.

”Ông Tôn giống như bị sét đánh, lập tức trở về thực tại.

Ông ấy không nhịn được mà cúi đầu nhìn bản thân.

Bộ áo dài màu xanh đã bị giặt đến bạc màu, bị hai cái áo lông mặc bên trong chèn lên căng phồng khiến ông ấy trông rất mập.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Chương 4


Đôi bàn tay nhăn nheo như vỏ quýt, bàn tay này đã sớm không còn là bàn tay thay cô chải đầu, rửa chân tay nữa rồi.

Rồi ông ấy lại ngẩng đầu nhìn cô.

Trong lòng ông Tôn bỗng dâng lên một cảm giác xấu hổ.

Đôi mắt ông ấy ầng ậng nước mắt, nhưng trên mặt lại cười: “Đúng vậy, tôi đã già như vậy rồi.

”Bên cạnh Khương Tô có một con mèo đen kì lạMột con mắt màu vàng, một con mắt màu xanh, trông khá là kỳ dị, vóc dáng của con mèo đen này mập đến lạ lùng, bụng gần như chạm xuống mặt đất, đây là con mèo mập ú nhất mà ông Tôn từng thấy, một người một mèo liếc nhau, con mèo đen ưỡn cao cổ, kiêu ngạo liếc mắt đi, dường như ông Tôn nhìn thấy đôi mắt mèo đen lóe lên một tia khinh thường, tiếp theo nó uốn éo mông đi theo Khương Tô vào cái sân nhà cũ kỹ này.

Vào trong nhà, dù thân hình mập quá khổ nhưng nó lại uyển chuyển lạ thường, nhẹ nhàng nhảy lên sô pha, tỏ vẻ như mình đã chiếm được vị trí trung tâm, giây tiếp theo nó lập tức bị Khương Tô nắm cổ, kêu “ngheo” một tiếng đã bị ném sang một bên.

Khương Tô mới vừa ngồi xuống, bên ngoài đã vang lên giọng nói pha theo tiếng thở hổn hển của Tiểu Béo: “Ông Tôn! Ông Tôn!”“Tôi ra ngoài xem sao.


” Ông Tôn nói với Khương Tô, sau đó đi ra bên ngoài.

Tiểu Béo khiêng cái bàn và lồng chim của ông ấy đi vào trong sân, vừa thấy ông Tôn đã tức giận oán trách: “Ông Tôn, ông bỏ quên sạp và cái lồng chim này!”Ông Tôn nói cảm ơn, sau đó nhận lấy đồ rồi luôn miệng cảm ơn.

Tiểu Béo tò mò hỏi: “Ông Tôn, cô gái kia là ai vậy? Không phải là con gái của ông đó chứ?”Sắc mặt ông Tôn lập tức thay đổi, trên mặt phủ đầy mây đen: “Không nên hỏi những chuyện cậu không cần biết.

”Tiểu Béo bị sắc mặt của ông Tôn dọa sợ, hậm hực bỏ về.

Ông Tôn xách lồng chim vào trong nhà.

Mới vừa đặt cái lồng chim lên trên bàn, đã thấy ngay một luồng “tia chớp” màu đen bắn về phía này, chỉ nghe thấy con sáo mỏ vàng trong lồng hoảng hốt đập cánh phành phạch rồi gào lên đầy đau khổ: “Cứu mạng! Cứu mạng!”Chân trước của con mèo đen mập mạp thò vào khe hở của lồng chim, nhưng chỉ thò vào được một chút rồi không thò vào nổi nữa, nhưng khí thế vẫn không giảm, đôi mắt đằng đằng sát khí nhìn con sáo mỏ vàng trong lồng, miệng cứ liên tục “ngao ngao” uy hiếp.

Mà con sáo kia cũng là một con chim thành tinh, thấy mèo đen không làm gì được nó thì bắt đầu diễu võ dương oai, mở mồm nói năng bậy bạ “cạc cạc cạc”.

Hai con súc sinh mày qua tao lại như đang đầu võ mồmÔng Tôn chỉ có thể treo lồng chim lên cao.


Mèo đen quay về ngồi xổm bên cạnh Khương Tô, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm con chim, cào móng vuốt lên trên sô pha.

Trước mặt Khương Tô, ông Tôn hơn năm mươi tuổi vẫn như chàng thiếu niên mấy chục năm trước, mãi mãi thận trọng, kính cẩn lễ phép trước cô.

Ông ấy không hỏi tại sao năm đó Khương Tô lại rời đi.

Cũng không hỏi tại sao bây giờ Khương Tô lại trở về.

Tựa như ông ấy chưa từng bị cô bỏ rơi ba mươi năm vậy.

Ông ấy dè dặt hỏi cô: “Người có đói bụng không? Nếu đói thì chúng ta ra ngoài ăn, còn không đói thì bây giờ tôi đi mua đồ ăn, nấu món ngon cho người.

”Người bán hàng thân thiết ở chợ chưa từng thấy ông Tôn vui vẻ như vậy bao giờ cả.

“Ông Tôn, có phải là có chuyện gì vui mừng không! Nhìn vẻ mặt hồng hào lại còn mua nhiều đồ ăn như vậy, là có khách đến thăm nhà sao?”Tay ông Tôn xách theo mười mấy cái túi lớn túi bé, chỉ mỗi cá thôi đã mua tận ba con.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Chương 5


Không rảnh trò chuyện nhiều, ông ấy cười khà khà đáp lại đôi câu rồi xách túi chạy như bay về nhà.

Trên đường đi hai chân cứ như có gió, vội vàng về đến nhà, khi nhìn thấy trong nhà trống rỗng, trái tim bỗng chùng xuống, cả người lạnh toát, chân mềm nhũn.

Khi hoàn hồn lại ông ấy mới phát hiện ra con mèo đen còn đang ngồi trên sô pha so tài trừng mắt với con sáo mỏ vàng, tâm trạng ông ấy bình tĩnh lại ngay, đặt đồ xuống dưới rồi vội vàng chạy vào trong phòng ngủ.

Mới vừa vào đã phát hiện Khương Tô nằm trên giường và chăn của ông ấy ngủ rất say.

Lúc này trái tim ông Tôn mới về lại vị trí cũ.

Cô đã về thật rồi.

Ông Tôn được Khương Tô nhặt từ trong đống rác.

Năm mười ba tuổi ông ấy gầy trơ cả xương, trên người không có chút da chút thịt nào, lùn hơn một khúc so với những bé trai cùng tuổi, bởi vì ăn trộm đồ nên đã bị đánh một trận no đòn rồi ném vào đống rác.

Đó là một buổi chiều lạnh lẽo, bầu trời một màu u ám, lộ ra hơi thở chết chóc nặng nề, bầu trời lất phất mưa phùn, ông ấy cuộn tròn ở trong đống rác, cả người vừa đau vừa lạnh, quanh chóp mũi là mùi tanh hôi của rác rưởi, ông ấy hận không thể chết ngay lập tức.

Lục tục có tiếng bước chân đi ngang qua người ông ấy, nhưng không một ai đứng lại, ngược lại khi đi ngang qua ông luôn nện bước nhanh hơn.


Đến tận khi có tiếng bước chân đặc biệt vang lên.

Gót giày uyển chuyển nhẹ nhàng đạp xuống mặt đất phát ra tiếng lộc cộc.

Từng bước một tới gần, từng bước một đi xa, rồi bỗng nhiên đi vòng ngược trở lại.

Ông ấy nghe thấy có tiếng bước chân dừng lại trước người mình.

Rồi ông ấy nghe thấy một giọng nói vang lên.

“Này.

”Ông ấy không nhịn được mà ngẩng đầu lên.

Trong cơn hốt hoảng, ông ấy tưởng mình đã gặp được tiên nữ.

Ông ấy chưa từng thấy ai đẹp hơn cô cả.

Tóc cô đen hơn cả than, khuôn mặt cô trắng hơn cả tuyết, môi cô mềm mọng như đóa hoa, đôi mắt cô tựa như là một cái vực sâu không thể nhìn thấy đáy.


Nếu trên đời này có tiên nữ, có lẽ cũng chỉ đến thế mà thôi.

Ông ấy nghĩ.

“Này?”Thiếu nữ nhìn thấy ông ấy thì ồ lên một tiếng, ngay sau đó, cô bật cười.

Chính là nụ cười này làm cho ông Tôn thuở thiếu niên mắt cao hơn đầu, cả đời này không thể thoát khỏi tay cô.

Cô ngồi xổm xuống, con ngươi sâu thăm thẳm nhìn thẳng vào ông ấy, tựa như muốn hút đi linh hồn của ông ấy, cô nhẹ nhàng hỏi: “Cậu có muốn tôi cứu cậu hay không?”Bỗng nhiên ông ấy ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ trên người thiếu nữ, ông ấy nhìn đôi mắt cô, đột nhiên không muốn chết nữa.

Ông ấy nhìn khuôn mặt đẹp đẽ đến lạ thường của người thiếu nữ, gật đầu.

Thiếu nữ cười: “Tôi cứu cậu, cậu chính là người của tôi, tôi muốn cậu làm gì thì cậu phải làm đó, cậu có chịu không?”Ông ấy ngơ ngác nhìn cô, sau đó gật đầu mà không hề do dự.

Khi đó ông ấy vẫn chưa biết câu nói này có nghĩa là gì.

Nếu như ông ấy biết bản thân sẽ vì câu nói này mà trả giá thế nào, có lẽ khi ấy ông ấy sẽ do dự một chút…Khương Tô bị mùi hương thơm lừng làm thức giấc.

Cô bò dậy khỏi chăn, mái tóc xoăn dài tản ra như thác nước, vừa mới tỉnh ngủ nên đôi mắt như phủ một lớp sương mù dày đặc, pha chút lạnh lẽo.

Cô há miệng ngáp một cái, lười biếng bò dậy khỏi giường, rồi phát hiện trên mép giường bày một đôi dép lông màu hồng phấn, đôi giày cô ném bừa bãi gần đó cũng đã được xếp gọn bên cạnh đôi dép, cô xỏ đôi dép rồi đi ra ngoài.

“Tôi đói bụng.

”Nhóm dịch: Nhà YooAhin.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Chương 6


Nhìn thấy Khương Tô đi từ trong phòng ngủ ra, ông Tôn khẽ giật mình, sau đó đè suy nghĩ không nên có trong đầu xuống, cười nói với Khương Tô: “Đồ ăn đã nấu xong xuôi rồi, đến đây ăn đi.

”Khương Tô đi qua.

Trên bàn bày mười mấy cái đĩa.

Mèo đen nằm ở một góc bàn, ăn món cá hấp ông Tôn làm riêng cho nó.

Nhìn lướt qua thức ăn trên bàn Khương Tô cho ông Tôn một ánh mắt hài lòng, sau đó phát hiện ông Tôn đã thay bộ áo dài bạc màu lúc trước, trông có tinh thần hơn nhiều.

Nhưng mà Khương Tô lại thầm than trong lòng, thời gian đối xử với con người quá tàn nhẫn, cho dù có vẻ ngoài đẹp như thế nào thì cuối cùng đều sẽ già nua.

Cô còn nhớ khi cô rời khỏi đây, khuôn mặt ông ấy tuấn tú, nhã nhặn biết bao nhiêu, thế mà mới mấy chục năm đã trở thành thế này.

Chạm phải ánh mắt của Khương Tô, trong lòng ông Tôn bỗng trào dâng một cảm giác chua xót.

Ông ấy ngóng trông cô trở về, nhưng cũng sợ cô trở về.

Là vì sợ Khương Tô nhìn thấy bộ dáng già nua như bây giờ của ông ấy.

Cô chẳng thay đổi một chút nào nhưng ông ấy đã già đi rồi.


Nhìn Khương Tô ngồi trên ghế, mái tóc xoăn dài tản ra như thác nước.

Ông Tôn do dự một lúc, nhưng vẫn đi qua, gỡ sợi dây buộc tóc màu đen ông ấy đã đeo trên cổ tay không biết bao lâu rồi xuống, run rẩy bắt đầu vén mái tóc cô ra sau rồi buộc lên.

Khương Tô không ngắt ngang động tác của ông ấy.

Giống như mấy chục năm trước.

Lần nào trước bữa cơm ông ấy đều sẽ thay cô buộc tóc như vậy.

Khương Tô vẫn là Khương Tô.

Tôn Trọng Văn đã thành ông Tôn.

Sợi tóc trong tay vẫn đen nhánh như trước, nhưng bàn tay ông ấy đã chằng chịt nếp nhăn.

Tướng ăn của Khương Tô vẫn “hùng hổ” trước sau như mộtMột bàn đầy món ăn, ông Tôn không ăn được mấy miếng, con mèo đen ăn xong cá đã bắt đầu lười biếng liếm cái chân mập ú nu của mình, không động đậy, tất cả còn lại đều vào bụng của Khương Tô, bụng cô căng đến mức phồng lên, sau khi ăn no, vẻ mặt Khương Tô dịu dàng đi trông thấy, cô tựa lưng lên ghế ngồi yên không nhúc nhích, dáng vẻ vô cùng thích thú.

Ông Tô rất vui mừng, nguyên nhân ông ấy kiên trì nấu ăn nhiều năm liền chính là để có một ngày như hôm nay.


Ông ấy lặng lẽ đứng dậy dọn dẹp bàn.

Ông Tôn nói: “Người đi nghỉ ngơi một lúc đi, lát nữa tôi dẫn người ra ngoài đi dạo mua chút đồ.

”Khương Tô đến đây với hai bàn tay trắng, chỉ có mang theo một con mèo, ngoài ra không còn cái gì nữa.

Nghe thấy mua đồ, đôi mắt phủ đầy sương mù của Khương Tô lập tức sáng rực lên, sau đó hỏi: “Cậu có tiền sao?”Ông Tôn cười nói: “Có.

”Thấy ông Tôn cười như vậy, Khương Tô nhớ đến ông ấy mấy chục năm trước, khi đó ông ấy cũng thích cười như vậy.

Có điều khi đó ông ấy đẹp hơn bây giờ nhiều, đôi mắt sáng rỡ, vừa tuấn tú vừa nhã nhặn.

Với việc ông Tôn nói mình có tiền, cô luôn ôm thái độ hoài nghi.

“Nhà của người luôn để trống, nhưng gần đây mấy thứ ở chỗ đó quấy phá dữ dằn quá, đến tôi cũng không vào được.

” Ông Tôn nói.

Căn phòng kia ngập tràn âm khí, dễ thu hút mấy thứ không sạch sẽ.

Cũng vì căn nhà này nổi tiếng là “hung”, cho nên mới sừng sững ở đó mà không bị người khác chiếm đoạt.

Ăn uống no say, Khương Tô quyết định đến xem nhà cũ của mình trước rồi mới đi ra ngoài mua đồ.

Căn biệt thự hai tầng, vì lâu năm không tu sửa mà ngoài tường đã mọc kín dây thường xuân xanh mướt, cho dù ban ngày ban mặt nhưng vẫn luôn mang đến cảm giác âm u nặng nề.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Chương 7


Đến buổi tối nó càng tỏa ra âm khí đáng sợ, chỉ cần đi ngang qua khoảng sân thôi đã cảm nhận được hơi lạnh lẽo kia.

Căn nhà này là do Khương Tô mua, cô nhìn trúng mảnh đất dữ này, sau đó ép giá thấp đến mức không thể nào tin nổi để mua nó.

Ông Tôn cầm chìa khóa đi đến mở ổ khóa trên cửa.

Sau đó đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa ra.

Cánh cửa có tuổi đời quá lâu phát ra tiếng “Kẽo kẹt” chói tai trong buổi tối tĩnh mịch, phía trước chính là một luồng gió âm u ập tới, lạnh lẽo bức người, làm sau gáy ông Tôn lập tức nổi đầy da gà.

“Ông cứ ở lại đây, một mình tôi đi vào.

” Khương Tô cất bước đi vào trong, chỉ một câu nhẹ nhàng như vậy đã cản bước chân đang chuẩn bị tiến lên của ông Tôn.


Bước chân Khương Tô cứ như đi tản bộ trong sân vắng, đi về phía cửa lớn, bên tai loáng thoáng nghe thấy âm thanh kỳ quái bên trong, bước chân cô nhẹ nhàng uyển chuyển giống như không có chút trọng lượng nào, mũi chân đạp lên lá khô trong sân, nhấc chân lên, lá khô vẫn hoàn hảo không tổn hại gì.

Cô im hơi lặng tiếng đi đến trước cửa, bàn tay trắng như ngọc nhẹ nhàng giơ lên trong đêm đen, ngón tay tinh tế nhợt nhạt chạm lên cánh cửa, đẩy nhẹ một cái, cánh cửa chính dày nặng bị đẩy ra một cách dễ dàng.

Một luồng gió lạnh ập đến trước mặt, mái tóc dài Khương Tô nhẹ nhàng bay lên, tựa như có âm thanh nào đó khẽ thủ thỉ bên tai cô, trên đầu giống như có thứ gì đó đáp xuống, đôi môi đỏ ửng trên khuôn mặt Khương Tô nhẹ nhàng cong lên.

Cô hơi ngẩng đầu lên, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một khuôn mặt dữ tợn vắt vẻo, cái đáp trên đầu cô chính là đầu tóc của con quỷ thắt cổ này.

Khương Tô lùi lại một bước, không phải sợ mà là vì buồn nôn, cô tặc lưỡi đầy chán ghét, ngay sau đó bàn tay như bạch ngọc của cô thò về phía trước, dễ dàng bắt được chùm tóc dài của con quỷ thắt cổ kia, sau đó dùng sức kéo mạnh nó xuống!Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đầy bén nhọn.

Con quỷ thắt cổ treo giữa không trung lập tức bị đập mạnh xuống mặt đất, bốc lên một lớp tro bụi thật dày.


Tròng mắt vì sung huyết mà bị lồi ra khỏi hốc mắt của con quỷ thắt cổ đã lóe lên biểu cảm không dám tin.

Còn chưa kịp hoàn hồn lại thì có bàn chân dẫm lên trên ngực.

Khương Tô đạp một chân lên trên ngực con quỷ thắt cổ, đôi mắt phủ đầy sương mù lóe lên sát khí lạnh lẽo, sau đó nhìn lướt qua phòng khách trống rỗng, cười khẩy một tiếng.

Giọng nói mềm mại pha chút lạnh lẽo vang vọng rõ mồn một quanh căn biệt thự.

“Không mời mà dám đến sống trong nhà của ta, đám ma quỷ tụi mi đúng là không biết phép tắc.

”Đám ma quỷ trốn trên lầu hai vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc thì lập tức run cầm cập, bắt đầu túm tụm vào nhau mở cuộc họp khẩn cấp.

Con ma số một: “Có phải ả sát tinh kia không?”Con ma số hai: “… Hình như không sai, giọng này cho dù tao có hồn phi phách tán tao cũng nhớ rõ!”Con ma số ba: “Tao mới vừa nhìn thấy, chính là ả ta, mấy chục năm trước, dáng vẻ không hề thay đổi chút nào!”Con ma số một: “Không phải nói ả ta chết rồi sao! Sao lại về rồi?”Con ma số ba: “Chết thật chết thật! Sát tinh kia về rồi, ngày lành của chúng ta đã tận!”“Mấy người đang nói ai thế?” Tiểu quỷ mới tới là một bé trai tầm tám chín tuổi, mới chết chưa được năm năm, nghe thấy đám lão quỷ đang bàn luận, lập tức tò mò bay qua hỏi.

Mấy lão quỷ đã ở đây vài thập niên dùng ánh mắt gần như là trìu mến nhìn nó.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: Chương 8


Giây tiếp theo, dưới lầu lại vang lên giọng nói của vị sát tinh kia.

“Sao nào? Còn muốn tao lên trên thỉnh tụi mi xuống?”Quỷ thắt cổ sợ tới mức cả người run bần bật.

Khương Tô giẫm mạnh chân hơn nữa: “Đừng có run.

”Quỷ thắt cổ càng run rẩy dữ dội hơn.

Mấy con quỷ nghe thấy giọng nói phía dưới thì cũng run lên một chút.

Con ma số một: “Hay là chúng ta bỏ chạy đi ? »Con ma số hai: “Chạy trốn được sao?”“…”“…”“…”Con ma số ba: “… Hay là chúng ta đi xuống đó?”Mấy con ma phải hạ quyết tâm thật mạnh mẽ rồi cẩn thận bay từ trên lầu xuống.

Vừa liếc mắt đã nhìn thấy Khương Tô đứng trong phòng khách, hai chân bọn chúng mềm nhũn,Chỉ nghe thấy một tiếng “phịch”.

Trước mặt Khương Tô là một đám ma quỳ rạp.

“Tiên cô ơi! Cô đã về rồi! Làm bọn ta nhớ cô muốn chết!”Khương Tô nhìn đám ma đang ôm đùi mình khóc tang, khóe mắt giật giật, sau khi thấy rõ mặt bọn chúng thì bỗng nở nụ cười khúc khích.


“Ồ, thì ra ma quỷ độc chiếm căn nhà của tao là bọn mi đấy à.

”“Oan uổng quá tiên cô ơi!!!” Da đầu con ma đã chết hơn năm mươi năm như bị nổ tung, trong cái khó ló cái khôn bắt đầu biện hộ cho mình: “Tiên cô ơi, mấy chục năm trước có truyền thuyết cô đi về cõi tiên, đám ma chúng tôi không tin, nên mới đến nhà của cô, giúp cô canh giữ căn nhà này, mấy chục năm qua, gió mặc gió, mưa mặc mưa, ngày đêm không nghỉ, cuối cùng đã chờ đến ngày cô trở về!”Mấy con ma quỷ khác nhận ra Khương Tô lập tức sôi nổi phụ họa.

Ngoài ra có một ít ma quỷ mới vào lập tức quỳ rạp xuống, sau đó không dám hé răng, nhưng trong lòng chúng có hơi khó hiểu, chúng nó vừa chết chưa lâu, mà cái tên Khương Tô chính là kiêng kị của đám lão quỷ kia, cho nên chúng nó không hề biết về Khương Tô.

Trong bầu không khí tĩnh mịch, Khương Tô chợt cười.

Đám quỷ mới khẽ thở phào.

Cùng lúc đó, da dầu của đám lão quỷ như muốn nổ tung!Thôi thôi rồi, chính là giọng cười biến thái này!Khi đó miệng cô cười tủm tỉm mà tay thì đánh tan một con ác quỷ.

Ông Tôn đứng ở trước cổng, cẩn thận dựng lỗ tai lên tập trung nghe ngóng tiếng động bên trong.

Tuy rằng ông ấy biết Khương Tô tài giỏi đến cỡ nào, nhưng dù sao cũng đã mấy chục năm trôi qua, có quá nhiều biến số, ông ấy vẫn không khỏi thấy hơi lo lắng.

Từ lúc Khương Tô đi vào đến lúc Khương Tô đi ra, thời gian ước chừng chưa tới năm phút.

Cửa vừa mở ra.


Ông Tôn đã nhanh nhẹn đi lên đón.

“Bên trong thế nào?”“Còn có thể thế nào?” Khương Tô há miệng ngáp một cái, trong ánh mắt lại mênh mông sương mù: “Đi thôi, đi mua đồ đi.

”Ông Tôn vội vàng theo sau, nhưng rồi không nhịn được mà tụt lùi lại phía sau, quay đầu nhìn căn phòng khách âm u trống trải.

Nhưng thực tế lúc này trong phòng khách đám quỷ quỳ rạp trên mặt đất, đầu cúi chạm sát đất, cung tiễn sát tinh ra khỏi cửa.

Khương Tô đi mua sắm, từ cổ chí kim luôn tôn thờ một nguyên tắc.

Chỉ mua đắt, không mua đồ cần.

Ông Tôn mang theo khoản tiền tiết kiệm cả đời của mình vui mừng hớn hở đi theo Khương Tô thanh toán hóa đơn cho cô, cho dù Khương Tô mua đồ đắt tới mức nào, mua bao nhiêu, ông ấy cũng đều không hề chớp mắt lấy một cái, cũng không cảm thấy đau lòng, ngược lại còn cảm thấy Khương Tô mua càng nhiều thì ông ấy càng thoải mái hơn.

Trong mấy chục năm qua, ngoại trừ ra ngoài làm việc ra thì ông ấy chỉ tích cóp tiền.

Tích cóp càng nhiều tiền trong lòng ông ấy càng có cảm giác an toàn.

Ông ấy nghĩ nếu như có một ngày Khương Tô thật sự quay về, vậy ông ấy sẽ có rất nhiều, rất nhiều tiền cho cô tiêu.

Ông ấy kiếm tiền chính là vì Khương Tô.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: Chương 9


Tổ hợp của hai người cũng nhận được không ít phê bình.

Đánh giá qua vẻ ngoài của họ thì trông giống như là cha và con gái.

Nhưng mà khi nhìn thấy bộ dạng cung kính nói gì nghe nấy của ông Tôn với Khương Tô thì lại có cảm giác không giống.

Nhưng nếu nói là ông chủ giàu có và tình nhân thì trông ông Tôn có vẻ nghèo kiết hủ lậu, tuy rằng quẹt thẻ rất sảng khoái nhưng nhìn thế nào cũng chẳng ra dáng một ông chủ giàu có.

Mà cô tình nhân như Khương Tô lại trông quá vênh váo tự đắc, hơn nữa vừa thấy đã biết là cô chiêu hàng năm sống trong nhung lụa giàu sang phú quý, lại còn có nhan sắc xinh như tiên.

Tiếng bàn tán sôi trào.

Cảm giác gần sát với tổ hợp này nhất chính là một người như chủ nhân, một người như tôi tớ.

Bởi vì Khương Tô mua sắm nhiều món đồ đắt đỏ, khách hàng cao cấp như cô, đương nhiên cửa hàng sẽ ra sức giữ chân, buổi tối hôm đó họ đã giao hàng tận nhà cho Khương Tô.


Khi mấy đợt nhân viên giao hàng vận chuyển hàng hóa đến địa chỉ cho trước, họ lập tức bị dọa cả người toát mồ hôi hột.

Chỉ cần là người dân Thành Bắc hầu như ai cũng biết về tiếng dữ của căn nhà quỷ ám nàyCăn nhà quỷ ám này không phải truyền thuyết, mà nó kỳ quái thật sự.

Trong mấy chục năm qua, bắt đầu từ khi chủ nhân căn nhà đầu tiên mất tích, những người chuyển đến sống sau này, nhẹ thì liên tục gặp xui xẻo, nặng thì chết với đủ mọi nguyên nhân ly kỳ.

Nhẩm tính, cho đến nay những người chết vì sống trong căn nhà này đã có tận sáu người rồi.

Mấy năm gần đây thật sự đã không còn ai dám tới gần căn nhà này chứ đừng nói là chuyển vào sống.

Một tài xế giao hàng đã nhân lúc ông Tô không có mặt mà có lòng tốt nhắc nhở Khương Tô: “Cô gái à, có phải cô từ nơi khác chuyển đến không? Nơi này không thể sống được đâu, số người chết ở đây đã lên tới vài…”Khương Tô chỉ cười mà không nói.

Tài xế thấy Khương Tô có vẻ hoàn toàn không nghe lọt tai lời khuyên của mình thì thấy không hứng thú, cũng không nói chuyện nữa, chỉ nghĩ mau chóng chuyển hàng xong rồi rời khỏi nơi quái quỷ này.


Còn lúc này thì ông Tôn lại líu lưỡi trước độ sạch sẽ của căn nhà.

“Đã nhiều năm rồi tôi chưa từng bước vào căn nhà này, sao lại có thể sạch sẽ như vậy?” Ông Tô sờ mặt bàn gỗ Nam trong phòng khách, trên bàn không có một hạt bụi nào, sạch giống như mới vừa được dọn dẹp vệ sinh vậy.

Lúc này trên lầu hai, đám quỷ mới vừa tổng vệ sinh xong đang mệt mỏi kiệt quệ ngã xuống xà ngang, nét mặt chúng nó đều như đưa đám, cảm thấy ngày lành của chúng nó đã tận.

Khương Tô có lòng từ bi tạm thời cho chúng mượn tầng hai để sống.

Nơi này với con người mà nói là một mảnh đất dữ, nhưng với quỷ mà nói thì chính là một mảnh đất “lành”.

Chúng nó đều là đám cô hồn dã quỷ không ai tế bái, cũng không có nơi đi, buổi tối còn ổn, nếu ban ngày không tìm thấy nơi làm tổ, khi gặp ánh nắng thì sẽ hồn phi phách tán hoàn toàn biến mất khỏi tam giới.

Nguyên nhân Khương Tô không đuổi đám quỷ này ra ngoài chính là mùa hè đã sắp tới rồi, cô sợ nóng nhất, thả hai con quỷ trong phòng chẳng khác nào là một cái máy lạnh cả.

Đêm đó cô nằm trên cái giường tiêu một trăm tám mươi ngàn mua, ngủ một giấc ngon lành thoải mái.

Trước kia giờ làm việc và nghỉ ngơi của ông Tôn vô cùng có quy luật, nhưng sau khi ở cùng Khương Tô, ông Tôn đã từ từ điều chỉnh giờ làm việc và nghỉ ngơi của mình phù hợp với giờ làm việc và nghỉ ngơi của Khương Tô.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: Chương 10


Ông Tôn không biết Khương Tô đã gặp phải chuyện gì mà đột nhiên quay về như vậy.

Nhưng mà Khương Tô trở về khiến ông ấy cảm thấy vô cùng thỏa mãn, không dám mong cầu xa vời.

Khương Tô ngủ một giấc đến tận bốn giờ chiều mới xuống giường, đi ra ngoài sân thấy “công cụ” bày quán đoán mệnh của ông Tôn thì nét mặt đầy chê trách.

“Tốt xấu gì cậu cũng theo tôi mười năm, vậy mà chỉ học được nhiêu này thôi sao?”Ông Tôn hơi túng quẫn, đứng trước mặt Khương Tô, ông ấy giống như là một cậu học trò bị giáo viên trách mắng, ấp úng nói: “Bây giờ nghề của chúng ta khó kiếm ăn lắm…”---Cầu vượt ngày hôm nay đã khác xa với cầu vượt ngày xưa.

Sạp đoán mệnh nằm trên cầu vượt bình thường chẳng thu hút được chút sự chú ý nào, nhưng lần này những người qua đường ai cũng đều ngoái đầu nhìn một cái.

Trên cái ghế nhỏ mà thường ngày ông Tôn hay ngồi, lúc này có một cô thiếu nữ đang ngồi.

Không phải là thiếu nữ bình thường.

Mà là một thiếu nữ xinh đẹp đến trái ý trời.

Là cái kiểu như nếu đi livestream thì cho dù kéo đàn thổi sáo hát múa không hay vẫn có thể dựa vào khuôn mặt kiếm được trăm triệu mỗi tháng.


Khương Tô ngồi trên cái ghế nhỏ của ông Tôn, con mèo đen nằm trên đùi cô, bị cô vuốt lông, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy con mèo đó không hề hưởng thụ một chút nào, ngược lại vẻ mặt như đang oán giận, còn Khương Tô híp mắt ngáp dài một cái, đôi mắt ngập tràn sương mù tựa như có thể ngủ gục bất cứ lúc nào.

Còn ông Tôn thì kéo một cái ghế nhỏ đến ngồi bên cạnh, đôi mắt không hề rời khỏi khuôn mặt Khương Tô lấy một giây.

Mắt thấy trời dần tối.

Đèn đường bắt đầu sáng lên, những bảng hiệu mặt tiền của các cửa hàng đã bắt đầu phát ra ánh sáng rực rỡ.

“Khương Tô, chúng ta về thôi?” Ông Tôn cẩn thận dò hỏi.

“Chờ một chút.

” Khương Tô lại ngáp một cái, sương mù trong mắt lại càng dày hơn một chút: “Sắp tới rồi.

”“Cái gì tới?” Ông Tôn hỏi.


Ông ấy vừa dứt lời thì đã thấy đôi mắt ngập tràn sương mù của Khương Tô đột nhiên sáng ngời, môi đỏ nhếch lên: “Đơn hàng tới.

”Trương Kỳ Phong ra khỏi công ty, đang vội vàng đi gặp một vị khách hàng.

Trùng hợp vừa đến chân cầu vượt bỗng nhiên xe hư!May mắn là hồi sở bàn chuyện lần này cách cầu vượt không xa, ông ta bỏ chiếc xe lại cho tài xế giải quyết, còn mình xuống xe đi lên cầu vượt.

Mới vừa lên cầu vượt thì đã bị cản đường.

Một ông già hơn năm mươi tuổi trông khỏe mạnh minh mẫn không biết từ đâu nhảy ra, chắn trước mặt ông ta, cười tủm tỉm gọi: “Ông chủ Trương?”Trương Kỳ Phong sửng sốt, nhìn chằm chằm một lúc vẫn không nhận ra đây là ai.

“Ông biết tôi sao?”“Ông chủ Trương, có người nhờ tôi nhắn cho cậu một câu, tối hôm nay sau khi cậu tham gia tiệc xã giao trở về nhớ đừng ngồi ghế sau, còn nữa, nhất định phải thắt chặt đai an toàn, nếu không thì sẽ gặp tai họa ảnh hưởng đến tính mạng.

”“Nói nhăng nói cuội cái gì vậy!” Trương Kỳ Phong đang vội đi gặp khách hàng, lại nghe thấy mấy lời không hay từ miệng ông ấy, lập tức cảm thấy bực bội, đẩy ông ấy ra rồi tiếp tục đi về phía trước.

Đi được một lúc, ma xui quỷ khiến thế nào mà Trương Kỳ Phong lại ngoái đầu nhìn thoáng qua, một cái liếc mắt này ông ta đã chạm phải đôi mắt sâu thẳm.

Một cô thiếu nữ, ôm một con mèo đen im lặng ngồi yên một chỗ, đôi mắt con mèo như lóe lên tia u ám, khóe miệng cong lên như có như không.

Tim Trương Kỳ Phong bỗng thót lên khỏi cổ họng.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: Chương 11


“Đi thôi, về nhà.

” Khương Tô đứng dậy, tiện tay hất con mèo xuống đất.

Mèo đen phẫn nộ kêu ngao một tiếng, nó nhe răng thò móng vuốt về phía cô, nhưng mới được một nửa đã đối mặt với đôi mắt âm u lạnh lùng của Khương Tô, nó lập tức cứng đờ, học thông minh giả vờ như chưa có gì xảy ra, lè lưỡi liếm cái móng vuốt đang xòe ra.

“Cái người kia, có phải tối nay sẽ gặp chuyện gì đó hay không?” Ông Tôn nhanh nhẹn dọn bàn, đuổi theo Khương Tô.

Khương Tô giơ một tay chỉ lên trời, cười đầy thần bí: “Thiên cơ không thể tiết lộ.

”Ông Tôn nói thầm trong lòng, làm như cô chưa bao giờ tiết lộ thiên cơ vậy?Khương Tô cũng không quay đầu lại: “Tôi biết cậu đang nghĩ gì trong bụng đó.

”Ông Tôn: "! "---Trương Kỳ Phong cứ mãi xã giao đến tận mười hai giờ.

Ông ta bị rót một bụng rượu, khuôn mặt đỏ bừng, cả người nồng nặc mùi rượu, đi vào WC để xả nước, sau đó kéo quần lên gọn gàng, ưỡn cái bụng bia chuẩn bị quay về.

Tài xế đã chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Trương Kỳ Phong đi từ trong hội sở ra, lập tức chạy lên mở cửa ghế sau xe.


Trương Kỳ Phong vừa định lên xe, một chân đã bước lên rồi nhưng trong đầu đột nhiên hiện lên đôi mắt sâu thẳm, gió lạnh thổi qua, làm ông ta run lập cập.

Trương Kỳ Phong bị gió lạnh thổi qua, hoàn hồn lại, ông ta ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định đóng cửa ghế sau lại, ngồi vào ghế phụ.

Tài xế thấy hơi buồn bực, bình thường ông chủ chưa bao giờ ngồi ghế phụ.

“Nhất định phải thắt chặt đai an toàn.

”Lại nhớ tới lời ông già kia đã nói, Trương Kỳ Phong trước giờ không hề thích thắt đai an toàn giờ đây lại âm thầm thắt đai an toàn lại.

Tài xế càng cảm thấy tối hôm nay ông chủ rất kỳ lạ, trước giờ Trương Kỳ Phong đi xe chưa từng thắt dây thắt đai an toàn, cho dù cảm thấy rất kỳ lạ nhưng tài xế cũng không nói thêm gì, khởi động xe.

Tài xế này đã lái xe chở Trương Kỳ Phong rất nhiều năm, có hai mươi năm kinh nghiệm, lái xe vô cùng ổn định.

Hơn nữa bây giờ đã là rạng sáng, trên đường ít xe cộ qua lại, cả đoạn đường đi đều rất vững vàng.


Trương Kỳ Phong âm thầm cười nhạo bản thân đúng là khó hiểu, thế mà lại bị một tên thầy bói lừa tiền hù dọa, làm bản thân cứ lo lắng đề phòng cả một buổi chiều.

Nhưng biến cố lại xảy ra chỉ trong chớp mắt.

Tài xế điên cuồng đánh tay lái cũng không thể tránh được chiếc xe vận tải mất khống chế lao về phía này.

Trong ánh mắt hoảng sợ của Trương Kỳ Phong.

Ông ta chỉ nghe thấy một tiếng “rầm”! Một tiếng vang cực lớn! Chiếc xe con chịu một cú va đập mạnh từ chiếc xe vận tải khiến nó mất khống chế, đâm văng ra ngoài.

——Bởi vì Khương Tô ngại âm khí trên lầu sẽ thẩm thấu qua sàn nhà xuống dưới tầng làm cô bị lạnh, vì thế đám quỷ đã bị đuổi lên tầng hai chỉ có thể chịu tủi thân trèo trên xà ngang mà thôi, chen chúc nhau như đám cú mèo.

Thế mà chúng còn chẳng dám nói xấu Khương Tô, tai Khương Tô rất thính, muốn nói xấu thì cũng phải chờ Khương Tô ra khỏi nhà rồi mới dám nói.

——Trưa ngày hôm sau.

Ông Tôn mở TV lên, đúng lúc phát bản tin mười hai giờ trưa.

“Mười hai giờ rưỡi tại phía Đông ở Thành Bắc, khúc giao nhau giữa hai đường Yến Giao và Đại Đạo, có một chiếc xe con va chạm với xe vận tải, chiếc xe con sau khi va chạm với xe vận tải đã đâm vào hàng rào bảo vệ, bị hư hỏng nặng nề, hiện trường vô cùng thảm khốc, may mắn không có thương vong, cảnh sát giao thông đã lập tức có mặt tại hiện trường, nhanh chóng đưa người bị thương đi cấp cứu.

"Nhóm dịch: Nhà YooAhin.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12: Chương 12


"Sau khi kiểm tra, hai người trong chiếc xe con gồm tài xế và hành khách, một người chỉ bị thương nhẹ, một người bị thương nặng sau khi phẫu thuật được chuyển vào ICU tạm thời vẫn chưa tỉnh.

Tài xế xe vận tải bị nghi ngờ lái xe trong lúc mệt mỏi, hiện tại đã bị cảnh sát khống chế.

”Ông Tôn nhìn thấy hiện trường chiếc xe gặp sự cố trên bản tin, cửa sổ sau của chiếc xe con đã bị một thanh chắn trên hàng rào bảo vệ đâm xuyên qua, nếu lúc ấy có người ngồi ghế sau thì tám chín phần mười sẽ bị đâm xuyên người, còn nếu như hai người trong chiếc xe con lúc đó không thắt dây an toàn thì cũng không thể sống sót nổi.

Ông Tôn không nhịn được nhìn về phía Khương Tô.


Khương Tô đang ngồi trên ghế sô pha mới vừa mua hôm qua, uống nước trái cây tươi ngon vừa ép, tràn đầy hứng thú nhìn bản tin, giống như tin tức này chẳng liên quan gì đến cô cả.

——Lúc này Trương Kỳ Phong nằm ở trên giường bệnh trong phòng bệnh VIP đang xem bản tin mười hai giờ, thấy hiện trường tai nạn, nhìn cái thanh chắn đâm xuyên qua cửa sổ ghế sau, ông ta không khỏi đưa tay xoa ngực, nghĩ lại mà thấy sợ.

“Anh xem, bình thường em nói với anh biết bao nhiêu lần, đi xe phải chú ý an toàn nhất định phải thắt dây an toàn, nói không chừng ngày nào đó có thể cứu được anh một mạng! Anh xem, nếu không phải đêm qua anh thắt dây an toàn nói không chừng bây giờ anh không nằm ở đây đâu, mà là nhà xác đó!” Người nói chuyện chính là một quý bà đang ngồi cạnh giường bệnh.

Đừng nhìn vẻ ngoài của Trương Kỳ Phong trông bình thường không có gì nổi bật, lại còn có cái bụng bia to tướng, bà xã của ông ta chính là một người đẹp danh xứng với thực, trông khoảng chừng ba mươi lăm tuổi, cho dù là vóc dáng hay là khuôn mặt đều được chăm sóc vô cùng tốt, dáng người đẫy đà, khuôn mặt kiều diễm, khóe mắt không có một nếp nhăn, đến cả phần cổ là nơi dễ lộ ra tuổi tác của phụ nữ nhất mà cũng không có một nếp nhăn nào.


Tuy rằng chồng gặp tai nạn xe cộ phải nằm viện, nhưng trước khi ra ngoài bà ta vẫn không quên trang điểm cẩn thận rồi mới đi, điều khác biệt duy nhất với ngày thường có lẽ là không dán lông mi giả và giọng điệu nói chuyện với chồng không hề khách sáo một chút nào.

Mà Trương Kỳ Phong bình thường luôn nóng như lửa nhưng giờ đây nghe vợ mình nói những lời khó nghe như vậy thì cũng chẳng hề nổi nóng, ngoan ngoãn đến bất ngờ.

Bà xã Trương Kỳ Phong nói: “Có điều đúng là lạ ghê, bình thường anh không bao giờ ngồi ghế phụ cũng không thắt dây an toàn, tại sao đêm qua bỗng nhiên ngồi ghế phụ và thắt dây an toàn vậy? Chẳng lẽ đêm qua cha mẹ anh báo mộng cho anh à?”So với tài xế tối hôm qua vừa trải qua ca phẫu thuật bây giờ còn nằm trong phòng ICU chưa biết sống chết thế nào, thì Trương Kỳ Phong cùng ngồi trên chiếc xe nhưng cơ thể chỉ bị chấn động não nhẹ và bầm tím vài chỗ, hoàn toàn có thể nói chính là kỳ tích.

Vừa nghe bà ta nói xong, Trương Kỳ Phong bỗng nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng.

“Nhanh nhanh nhanh, giúp anh gọi thư ký Châu vào đây!”“Gọi thư ký Châu làm gì?”Trương Kỳ Phong nôn nóng: “Tạm thời em đừng hỏi, cứ gọi người vào cho anh!”Một lát sau, thư ký Châu đi vào: “Tổng giám đốc Trương, anh gọi tôi sao?”Trương Kỳ Phong nói: “Bây giờ cậu nhanh chóng đi chuẩn bị một phần quà tặng cho tôi, nhớ kỹ, nhất định phải có giá trị! Tôi cần phải đi thăm hỏi một vị cao nhân!”Nhóm dịch: Nhà YooAhin.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: Chương 13


Thư ký Châu không kiêu ngạo không siểm nịnh gật đầu một cái, sau đó lập tức đi ra ngoài.

Bà xã của ông ta bất mãn nói: “Bây giờ anh đang nằm trên giường bệnh, còn đi thăm hỏi cao nhân gì chứ!”Trương Kỳ Phong trừng mắt: “Em thì biết cái gì! Nếu không nhờ có vị cao nhân này! Bây giờ em thành quả phụ rồi đó!”Bà Trương: "…"——Trương Kỳ Phong đến nhà vào lúc bốn giờ chiều, đi cùng còn có thư ký của ông ta cùng một vệ sĩ và cả bà Trương vô cùng tò mò với vị cao nhân trong lời của Trương Kỳ Phong, cứ khăng khăng muốn đến xem thử.

“Nơi cao nhân ở đúng là không bình thường, mức độ xanh hóa ở nơi này thật tốt!”Sau khi xuống xe, Trương Kỳ Phong nhìn căn biệt thự bám đầy dây thường xuân, cảm thán.

“Xuỵt… Đây không phải là căn nhà quỷ ám đã ám chết vài người trong truyền thuyết sao? Trông thật là âm u.

” Giây tiếp theo bà Trương không thèm nể mặt Trương Kỳ Phong, còn quay đầu hỏi thư ký Châu: “Thư ký Châu, địa chỉ ở đây không sai chứ?”Thư ký Châu ăn mặc nghiêm túc, bộ tây trang trên người được là ủi phẳng phiu, kính cẩn nói: “Đúng vậy thưa bà.

”“Mấy người thì biết cái gì, chẳng phải đã nói là cao nhân sao?” Vẻ mặt Trương Kỳ Phong giống như con sâu bị đông cứng trong tảng băng.

Ông ta mới vừa nhấc tay lên thì cửa đã được mở ra từ bên trong.

Ông Tôn đứng trước cửa nhìn thấy mấy người họ, nét mặt không hề ngạc nhiên một chút nào, bình tĩnh nhìn bọn họ rồi nói: “Đến rồi à, đi vào trong đi.


”Làm mấy người đứng trước cửa ngạc nhiên không thôi.

Ông Tôn đảo mắt nhìn mấy người đứng bên ngoài, khi mới vừa nhìn lướt qua thư ký Châu, bỗng khựng lại.

Thư ký Châu cảm nhận được, anh ta quay đầu nhìn sang, nhưng ông Tôn đã nhanh chóng đảo mắt đi trước, quay người đi vào bên trong.

“Đây là cao nhân mà anh nói đó sao?” Vẻ mặt bà Trương vô cùng bất ngờ và ngạc nhiên.

Trông ông Tôn chẳng khác gì mấy ông cụ ngồi tụ tập ngoài công viên, khác biệt có lẽ là trẻ hơn một chút, nhưng thật sự không hề có một chút dáng vẻ tiên phong đạo cốt thế ngoại cao nhân gì cả.

Sau khi Trương Kỳ Phong hoàn hồn lại thì không thèm để ý đến câu hỏi của bà Trương, lập tức nhấc chân bước qua cửa đi vào bên trong“Bà chủ?” Thư ký Châu xin chỉ thị của bà Trương cứ đứng tần ngần đứng trước cửa mãi không đi vào.

Bà Trương nhìn thoáng qua căn biệt thự kia, xoa cánh tay rồi cũng theo vào trong.

——“Cao nhân à, tối hôm qua nếu không nhờ câu nói của ông thì hôm nay tôi không thể đứng đây trò chuyện với ông được rồi! Ông chính là ân nhân cứu mạng của tôi đó!” Khác hoàn toàn với thái độ mất kiên nhẫn trên cầu vượt hôm qua, hôm nay Trương Kỳ Phong trò chuyện với ông Tôn một cách khiêm tốn.


“À, ông nói đến câu nói mà chiều hôm qua tôi đã nói với ông sao?” Bước chân ông Tôn khựng lại một chút.

“Chẳng phải là thế sao! Vì ông nói tôi không được ngồi ghế sau, lại còn phải thắt chặt đai an toàn!” Trương Kỳ Phong nói.

“Đó không phải là tôi nói.

” Vẻ mặt ông Tôn vô cùng bình tĩnh, nói: “Tôi chỉ thuận tiện nhắn lại mà thôi.

”Trương Kỳ Phong hơi sửng sốt.

Ông Tôn cười đầy bí hiểm, sau đó đưa tay đẩy cánh cửa ra: “Ông đứng đây chờ một chút, tôi vào bẩm báo với tiên cô một tiếng.

”Nói xong ông ấy liền đi vào trước.

Trương Kỳ Phong chỉ có thể đứng chờ bên ngoài, từ ngày Trương Kỳ Phong phát triển ở Thành Bắc đến bây giờ, những nơi dám bắt ông ta đứng trước cửa chờ đợi ở Thành Bắc này chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Chỉ nghe thấy giọng của ông Tôn nói với người bên trong.

Sau đó nghe thấy ông Tôn nói câu: “Ông chủ Trương, vào đi!”Nhóm dịch: Nhà YooAhin.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: Chương 14


Không hiểu tại sao bỗng nhiên Trương Kỳ Phong thấy hơi căng thẳng, ông ta hít sâu một hơi rồi cất bước đi vào.

“Cô, cô gái nhỏ này chính là tiên cô mà ông nói?”Đây là nghi vấn phát ra từ sâu trong nội tâm Trương Kỳ Phong.

Bà Trương, thư ký Châu và vệ sĩ đi theo cũng thấy hơi bất ngờ.

Bà Trương bỗng nảy lên một suy nghĩ có phải ông Tôn đã gặp phải đám giang hồ bịp bợm hay không.

Thật sự thì sau khi ngó trái ngó phải xem xét, Khương Tô đang ngồi xếp bằng trên sô pha tay ôm một con mèo đen béo ú này trông không ra dáng một tiên cô gì cả.

Vẻ ngoài xinh đẹp vô cùng.

Làn da trắng đến phát sáng, tóc dài đen nhánh thướt tha giống những sợi rong biển dưới đáy biển sâu, khuôn mặt to bằng bàn tay, và ngũ quan tinh xảo như tạc tượng.

Nhưng dù có xinh đẹp đến nhường nào đi chăng nữa thì trông cô cũng không giống thế ngoại cao nhân gì.

Mà lúc này đột nhiên Khương Tô nhìn Trương Kỳ Phong rồi cất lời, giọng nói mềm như bông pha theo chút lười biếng và chút lạnh lùng: “Tôi đã nói lông mày ông ngắn không có phúc, mắt lại còn lác vừa nhìn là biết tướng nghèo hèn, nhưng sao lại có vận khí bao quanh, thì ra là có quý nhân phù trợ.


” Lúc nói đến quý nhân, Khương Tô liếc mắt nhìn bà Trương, khuôn mặt bà Trương rất sáng sủa, mắt trong trẻo không vẩn đục, nếu như ở thời cổ đại thì đây chính là tướng mạo của Quý phi nương nương, mây tía vờn quanh, không biết kiếp trước đã làm bao nhiêu chuyện tốt mới có thể có được vẻ ngoài đẹp đẽ quý phái đến mức này.

Trương Kỳ Phong nghe thấy Khương Tô nói ông ta có tướng nghèo hèn, lập tức bất mãn không thôi.

Khương Tô lại thoáng nhìn sang bên cạnh, đôi mắt chợt sáng lên.

Ông Tôn nhìn theo ánh mắt Khương Tô nhìn về phía thư ký Châu, trong lòng lóe lên một chút chua xót.

Thư ký Châu năm nay hai mươi sáu tuổi, cao một mét tám, dáng người đĩnh đạc, mặc áo sơ mi trắng khoác bên ngoài là áo vest đen, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn, ít nói ít cười, là kiểu cấm dục đang được hoan nghênh nhất hiện tại.

“Anh tên gì?” Khương Tô bất ngờ hỏi.

Cô hỏi một câu không đầu không đuôi làm Trương Kỳ Phong hiểu sai ý, tuy rằng ông ta khá bất mãn với đánh giá vừa rồi của vị tiên cô này, nhưng tối hôm qua ông ta mới vừa dạo quỷ môn quan về, cho nên không dám lên mặt, lập tức nói: “Tôi tên là Trương Kỳ Phong.

”“Không hỏi ông.

” Khương Tô hoàn toàn không thèm nể mặt, ngón tay trắng nõn như ngọc hơi nhấc lên, chỉ về phía thư ký Châu đứng phía sau Trương Kỳ Phong, đuôi mắt hơi nhếch lên, lớp sương mù ngập trong đôi mắt hoa đào của cô đã tan đi, sáng rỡ: “Tôi hỏi anh.

”Thư ký Châu bỗng ngẩn ra.


Thư ký Châu sửng sốt một lúc rồi mới nhìn Khương Tô, khẽ gật đầu: “Tôi tên là Châu Lục, là thư ký của tổng giám đốc Trương.

”Khương Tô mỉm cười với anh ta, sau đó liếc mắt nhìn ông Tôn một cái.

Ông Tôn gật đầu, bước lên mời thư ký Châu và vệ sĩ đi ra ngoài.

Thư ký Châu đứng ngoài căn nhà, không khỏi nhíu mày.

“Khụ, chuyện kia…” Trương Kỳ Phong vừa định nói chuyện.

“Ngồi đi.

” Khương Tô hiền hòa nói.

Trương Kỳ Phong không khỏi liếc mắt nhìn bà xã của mình, còn bà Trương đã thản nhiên ngồi xuống, Trương Kỳ Phong cũng ngồi xuống theo.

Rõ ràng trước mặt ông ta chỉ là một con nhãi ranh chưa đủ lông đủ cánh, nhưng Trương Kỳ Phong bỗng có cảm giác bó tay bó chân, trong lòng thầm cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Khương Tô không nói vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: “Đời này ông có hai quý nhân.

Một người là bà xã của ông, chỉ cần ông luôn duy trì mối quan hệ vợ chồng mà không ly hôn sẽ đảm bảo ông tài vận hanh thông.

”Nhóm dịch: Nhà YooAhin.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: Chương 15


Trương Kỳ Phong nhìn thoáng qua bà xã của mình, nhớ lại bản thân trước khi quen biết bà xã, đúng là làm việc gì cũng không thuận lợi, thỉnh thoảng cảm thấy vận may bản thân quá tệ, nhưng sau khi kết hôn đúng là cứ như được đổi vận, mọi chuyện suôn sẻ.

Lúc này nghe Khương Tô nói như vậy thì đã tin ba phần, cũng bắt đầu tình nguyện gọi hai chữ tiên cô, tò mò hỏi: “Tiên cô à, cô nói tôi có hai quý nhân, vậy người còn lại đâu?”Đôi môi đỏ hồng yêu kiều của Khương Tô cong lên, sương mù trong mắt đã biến thành ánh nước lấp lánh: “Quý nhân còn lại chính là tôi rồi, chắn tai ương, cản trở ngại, bảo đảm an toàn tính mạng cho ông, sống lâu trăm tuổi.

”Có vụ tai nạn xe cộ đêm qua làm lớp đệm, tuy rằng Trương Kỳ Phong cảm thấy chuyện này rất kỳ quái nhưng dù sao tối hôm qua ông ta cũng vừa đi dạo một vòng quỷ môn quan trở về, hiện trường vụ tai nạn cũng rành rành trước mắt, bây giờ tài xế còn nằm trong bệnh viện kìa, vì thế trong lòng đã tin vài phần.

Rồi lại nhìn vị “tiên cô” này.

Tuy rằng trông giống như một cô gái bình thường, nhưng khi cô nhìn ông ta bằng đôi mắt bình tĩnh không một gợn sóng kia, làm lòng ông ta bỗng thấy sợ hãi, cái cảm giác này thật bất thường.

“À thì… Tiên cô à, cô xem, vì để cảm ơn ơn cứu mạng đêm qua của cô, tôi đã đặc biệt chuẩn bị một phần quà cảm ơn cho cô.

”Trương Kỳ Phong nói rồi đẩy phần “hậu lễ” thư ký Châu đặt mua ra phía trước.

Khương Tô không tự tay nhận mà để ông Tôn nhận.

Khương Tô cười tủm tỉm: “Lần sau không cần tặng quà, cứ đưa thẳng tiền là được.


"! Hiển nhiên Trương Kỳ Phong và bà Trương đã bị phong cách trắng trợn của Khương Tô đánh cho trở tay không kịp.

Bà Trương là người hoàn hồn lại trước, cười nói: “Tính cách tiên cô đúng là ngay thẳng.

”Khương Tô cũng cười.

——“Đây là danh thiếp của tôi, nếu tiên cô có chuyện gì cần tôi giúp cứ việc gọi điện thoại cho tôi.

” Trương Kỳ Phong đẩy một tấm danh thiếp ra, vẫn là ông Tôn nhận lấy.

“Vậy chúng tôi không quấy rầy, cáo từ trước.

” Trương Kỳ Phong nói rồi đứng dậy.

“Ông đi trước đi.

” Khương Tô nhìn về phía Bà Trương: “Bà Trương ở lại một lúc.

”Bà Trương ngạc nhiên nhìn cô.


Trương Kỳ Phong đánh mắt ra hiệu với bà Trương: “Vậy anh ra xe chờ em.

”Bà Trương cũng rất tò mò không biết vị tiên cô này muốn nói chuyện riêng gì với bà ta, lập tức gật đầu, sau đó ngồi xuống lần nữa.

Ông Tôn đưa Trương Kỳ Phong đi ra ngoài, trong phòng cũng chỉ còn lại Khương Tô và bà Trương.

Khương Tô không nói những lời vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề: “Gần đây ông chủ Trương có dính vận đào hoa, nếu như bà Trương cần thì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.

”Bà Trương sửng sốt.

——“Bà xã, vừa rồi tiên cô gọi em ở lại một mình để nói gì với em thế?” Bà Trương vừa lên xe, Trương Kỳ Phong đã tò mò hỏi.

Bà Trương liếc xéo ông ta một cái: “Cô ấy nói anh ngoại tình, dặn em phải đề phòng.

”Trương Kỳ Phong lập tức giật mình thon thót, sắc mặt hơi thay đổi.

Bà Trương nhìn thấy sắc mặt của Trương Kỳ Phong thì cũng rùng mình, nhưng không nói ra, chỉ cúi đầu liếc nhìn bộ móng mới làm của mình, nói: “Vừa rồi tiên cô kia đã nói tài vận nửa đời sau của anh dựa vào em.

Anh Trương à, tuổi anh cũng từng đó rồi, đừng có nảy sinh suy nghĩ không nên có.

Nếu như để em biết anh học theo đám đàn ông có tiền kia nuôi tình nhân bên ngoài thì anh biết em sẽ làm gì rồi nhỉ.

”Nhóm dịch: Nhà YooAhin.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: Chương 16


“Em nói cái gì vậy chứ! Anh đối xử với em thế nào chẳng lẽ bản thân em không rõ sao! Với lại đám phụ nữ ngoài kia có ai bằng một đầu ngón tay của em đâu chứ?” Trương Kỳ Phong nói với giọng điệu chính đáng, cuối cùng còn không quên bôi nhọ Khương Tô một phen: “Theo anh thấy thì lời của vị tiên cô này không thể tin hoàn toàn đâu…”——Một tuần sau bà Trương tìm đến nhà.

Sau khi được Khương Tô nhắc nhở, bà Trương về nhà đã sinh lòng nghi ngờ, cuối cùng phát hiện ra trên áo sơ mi của Trương Kỳ Phong dính một sợi tóc đen dài không phải của bà ta, còn phát hiện ra thỏi son môi mà người phụ nữ kia “cố tình” để lại trên xe.

Bà ta mời thám tử tư nhân theo dõi một tuần nhưng vẫn không thu hoạch được gì, chỉ có thể tìm đến Khương Tô.

“Bà muốn thế nào? Là muốn tìm ra chứng cứ để sau này ly hôn với ông chủ Trương hay là cảnh cáo ông ta để ông ta hồi tâm?” Khương Tô hỏi.

Bà Trương hơi sửng sốt, sau đó nói: “Tôi còn chưa nghĩ xong.

Bây giờ tôi chỉ muốn xem thử rốt cuộc người phụ nữ này là ai, rồi mới quyết định sau.

”Khương Tô hỏi: “Sợi tóc của người phụ nữ kia bà đã vứt chưa?”Bà Trương cúi đầu lấy một cái túi bóng được đóng kín trong túi xách ra, bên trong có một sợi tóc dài màu đen.

Khi vừa phát hiện ra sợi tóc, bà ta lập tức nghĩ tới Khương Tô ngay, nghĩ rằng có lẽ sợi tóc này sẽ có tác dụng.

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì ông Tôn đã chuẩn bị sẵn sàng những gì Khương Tô cần.


Một chậu than.

Một tờ giấy vàng cắt sẵn.

Một bình nhỏ đựng chu sa.

Một cây bút lông.

Ông Tôn sắp xếp cây bút lông cuối cùng lên, cười nhìn bà Trương, nói: “Chi phí hai mươi ngàn, không chấp nhận ghi nợ, không giảm giá, ưu tiên chuyển khoản qua Alipay hoặc WeChat.

”Bà Trương ngẩn người một lúc rồi khẽ mỉm cười, rút một tấm thẻ ngân hàng trong túi xách ra, đặt lên bàn: “Trong này có một trăm ngàn.

Nếu thông tin tìm được không nhầm lẫn thì tôi sẽ giới thiệu thêm mấy mối làm ăn cho tiên cô, đảm bảo sau này tiên cô tiền vô như nước.

”Khương Tô cong môi mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía bà Trương pha theo thưởng thức: “Tôi thích bà rồi đấy.

”Bà Trương nhướng mày.

Cuối cùng lúc này Khương Tô cũng đứng dậy cất bước đi đến bàn, ngón tay non mịn cầm lấy cây bút lông, chấm chu sa, bôi bôi vẽ vẽ trên giấy vàng, vẽ ra ba lá bùa mà bà Trương nhìn không hiểu.


Sau đó kẹp ba lá bùa vàng giữa ngón tay.

Đôi môi kiều diễm đỏ mọng như đóa tường vi khẽ mấp máy, dùng tốc độ cực nhanh để niệm chú ngữ gì đó.

Chớp mắt khi chú ngữ vừa dừng lại.

Chỉ thấy tờ giấy vàng kẹp giữ ngón tay trắng nõn thon dài đột nhiên bùng lên, bốc cháy!Ngọn lửa nhảy múa chiếu rọi làm sáng bừng khuôn mặt trắng nõn như tuyết của Khương Tô.

Đây là lần đầu tiên bà Trương nhìn thấy cảnh tượng này, sợ hãi tới mức lắp ba lắp bắp.

Khương Tô không hề hoang mang, cô ném lá bùa vàng đang bốc cháy vào chậu than, sau đó cũng ném túi đựng tóc đã được gói kín vào.

Chỉ ngửi thấy không khí thoang thoảng một mùi khét.

Khương Tô nhìn chăm chú vào ngọn lửa, cô hơi híp mắt lại, lá bùa vàng và sợi tóc trong chậu than đã lập tức bị đốt cháy rụi.

“Ối! Cẩn thận bỏng!” Bà Trương thấy Khương Tô lại thò tay không vào trong chậu than, lập tức sợ hãi nói.

Khương Tô cười, bàn tay nhỏ trắng nõn thò vào bên trong chậu than, giống như là không cảm thấy nóng vậy, cô đưa tay vuốt phẳng lá bùa vàng đã đốt thành tro tàn dưới đáy chậu.

Bà Trương ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này, không thể thốt nên lời.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17: Chương 17


Khương Tô phủi tro trong tay, sau đó nói: “Người phụ nữ này là người bên cạnh ông chủ Trương.

Lông mày đậm, đôi mắt tròng trắng chiếm đa số, xương gò má rất cao, ngực nở mông cong.

Quan trọng nhất là họ Dương, chữ Dương trong lẳng lơ ong bướm.

”Nghe mấy lời miêu tả của Khương Tô, trong đầu bà Trương lập tức xuất hiện một người, bà ta cười khẩy một tiếng: “Chẳng trách tôi đã nhủ thầm sao không tìm ra được chút manh mối nào, thì ra là cô ta.

”“Xem ra bà Trương đã có đối tượng rồi.

” Khương Tô nói.

Bà Trương nói: “Tôi sẽ điều tra lại một chút, nếu như đúng là cô ta, đến khi đó tôi sẽ đích thân đến nhà cảm ơn.


”Khương Tô hỏi: “Bà định đến công ty của ông chủ Trương sao?”Bà Trương hỏi: “Không được sao?”Bà Trương còn tưởng rằng có gì kiêng kị nữa kìa.

“Dẫn tôi đi cùng đi.

” Khương Tô cười tủm tỉm nói.

——Bà Trương dẫn theo Khương Tô đi đến công ty Trương Kỳ Phong rồi Trương Kỳ Phong mới nghe được tiếng gió.

Dương Mỹ đang ngồi trên đùi Trương Kỳ Phong ve vãn với ông ta, định dỗ dành ông ta mua cho cô ta cái túi LV mới vừa ra mắt.

Cửa bỗng đột ngột đẩy ra.

Nét mặt thư ký Châu vô cảm, nói: “Tổng giám đốc Trương, bà chủ đến đây, bây giờ đã vào trong thang máy.

”“Cái gì?!” Trương Kỳ Phong lập tức tái mét, nhanh tay đẩy cô gái xinh đẹp trên đùi mình xuống.

Dương Mỹ khó khăn lắm mới đứng vững được, hơi hốt hoảng một chút: “Vậy em đi ra ngoài trước nhé tổng giám đốc Trương!”Sau đó cô ta lập tức đi ra ngoài“Đi đâu đấy?”Chỉ nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Nhìn thấy bà Trương đứng trước cửa, Dương Mỹ lập tức sự tới mức mặt cắt không còn một giọt máu: “Bà, bà chủ…”Thư ký Châu lùi sang một bên cung kính nói: “Bà chủ.

”Sau đó liếc mắt nhìn sang bên cạnh, lại nhìn thấy “tiên cô” đang cười tủm tỉm nhìn anh ta, giọng nói mềm mại như bông: “Thư ký Châu, đã lâu không gặp.

”Thư ký Châu hơi sửng sốt, không biết tại sao cô lại đi theo bà Trương đến công ty, nhưng vẫn lễ phép gật đầu với cô.

Bà Trương nói: “Thư ký Châu, cậu thay tôi đưa cô Khương đi tham quan công ty chúng ta đi, tôi có vài lời cần nói với tổng giám đốc Trương của cậu.


”Thư ký Châu nhìn về phía Trương Kỳ Phong, Trương Kỳ Phong giờ đây ốc không mang nổi mình ốc, mặt đầy mồ hôi nhễ nhại.

Bà Trương nhướng mày, lạnh lùng nói: “Sao nào? Tôi không ra lệnh được cho cậu sao?”“Dạ, bà chủ.

”Thư ký Châu xoay người đi ra ngoài, nói với Khương Tô: “Cô Khương, mời đi bên này.

”Dương Mỹ thấy thế cũng muốn đi theo ra ngoài.

Nhưng bà Trương lại thuận tay đóng cửa lại, nhìn Dương Mỹ rồi cười khẩy một tiếng.

——Vừa rồi Khương Tô theo bà Trương tới công ty.

Đám nhân viên trong công ty đều suy đoán Khương Tô có thể là họ hàng của bà Trương, được bà ta dẫn đến công ty chơi, nếu không cũng sẽ không để cánh tay phải đắc lực của tổng giám đốc Trương là thư ký Châu đích thân tiếp đón.

Đám nhân viên nam vừa thấy Khương Tô thì đôi mắt lóe sáng.

Thật sự là quá xinh đẹp, ngoài đời khó mà gặp được bé gái nào xinh đẹp đến mức này, lại còn rất nhỏ tuổi.


Vẻ đẹp của Khương Tô không chỉ là vẻ đẹp đơn thuần, mà là vẻ đẹp mang theo linh khí và tiên khí, đã gặp rồi khó có thể quên.

Mà có không ít nhân viên nữ đang lén thảo luận Khương Tô dùng phấn nền gì, tại sao lại có hiệu quả tự nhiên như vậy, trong veo, dùng màu son số mấy, tại sao lại tôn da đến vậy.

Thư ký Châu cau mày, hiển nhiên không hề tập trung vào Khương Tô.

Trong lúc đang thất thần, chỉ nghe thấy một tiếng hét đầy mềm mại yếu đuối.

Thư ký Châu hơi ngạc nhiên một chút, đưa tay đỡ lấy theo bản năng: “Cẩn thận.

”Khương Tô được anh ta kịp thời ôm vào lòng, đôi tay cô chống lên ngực anh ta, nằm trong lòng anh ta ngẩng đầu lên.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18: Chương 18


Đôi mắt hoa đào mênh mông sương mù lúc này lấp lánh ánh nước, giống như chú nai con sợ hãi, giọng nói mềm mại nũng nịu: “Cảm ơn anh nhé…”Bất ngờ ập tới làm anh ta không kịp đề phòng, thư ký Châu cảm giác trái tim mình như có thứ gì đó chạm phải.

Thư ký Châu chỉ thất thần trong vài giây ngắn ngủi đã lập tức hoàn hồn lại, thả lỏng Khương Tô ra, hơi lùi về phía sau, lễ phép nói: “Đừng khách sáo.

”Khương Tô khẽ mỉm cười với anh ta.

Thư ký Châu hơi mất tự nhiên đảo mắt đi: “Cũng đã coi như là tham quan công ty xong rồi, chúng ta quay về thôi.

”“Được.

” Khương Tô thấy chuyện đã có tiến triển thì thôi, không có ý định được đằng chân lân đằng đầu, đi theo thư ký Châu trở về.

——Thư ký Châu gõ cửa.

Bên trong vang lên giọng nói của bà Trương: “Vào đi.

”Thư ký Châu đẩy cửa ra, để Khương Tô đi vào trước, còn anh ta đi theo phía sau đóng cửa lại.

Dương Mỹ đã không còn trong văn phòng nữa.

“Tham quan xong chưa?” Bà Trương hỏi Khương Tô cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

“Ừm.


Công ty của ông chủ Trương rất lớn.

” Khương Tô cười tủm tỉm nhìn Trương Kỳ Phong đang uể oải ngồi trên sô pha, nói.

Trương Kỳ Phong miễn cưỡng cười hùa theo: “Ha ha, sao tiên cô lại rảnh rỗi đến công ty chơi thế này?”“Em mời tiên cô đến xem phong thuỷ.

” Bà Trương cười như không cười nói, sau đó hỏi Khương Tô: “Tiên cô à, cô thấy thế nào?”Khương Tô nói: “Di chuyển hai chậu cây xanh trước cửa thang máy đi đi, để đó ngăn cản tài lộc, còn nữa, đổi luôn bể cá trong văn phòng ông chủ Trương đến hướng Đông Nam.

Ngoài ra, cô Dương vừa nãy, tôi thấy tướng mạo cô ta tương khắc với bà Trương, tốt nhất là ông chủ Trường đừng giữ lại công ty, để khỏi ảnh hưởng tới tài vận của ông chủ Trương.

”Trương Kỳ Phong xấu hổ ho khụ hai tiếng: “Khụ khụ, được, tôi lập tức làm theo lời tiên cô.

”“Cứ vậy đi.

” Bà Trương xách túi xách Hermes của mình đứng dậy, nói với Khương Tô nói: “Tiên cô, chúng ta đi thôi, đến nhà tôi uống tách trà.

Thuận tiện xem thử có phải phong thủy trong nhà không tốt lắm hay không mà thu hút vận đào hoa cho ông Trương thế này.

”Khương Tô cười: “Được.

”Sắc mặt Trương Kỳ Phong rất hậm hực, đứng dậy theo: “Tôi tiễn hai người xuống lầu.

”Thư ký Châu giữ bình tĩnh nhanh đuổi theo.


——Dưới lầu đã có tài xế đợi sẵn.

Tài xế vội vàng xuống xe mở cửa giúp bà Trương.

Thư ký Châu tiến lên một bước mở cửa giúp Khương Tô.

Khương Tô bước đến, mu bàn tay cứ như vô tình lướt nhẹ qua mu bàn tay đang rũ xuống bên hông của thư ký Châu.

Thư ký Châu hơi ngẩn ra, cứ như có một dòng điện yếu ớt xẹt ngang qua mu bàn tay anh ta.

Anh ta giả vờ bình tĩnh nhìn về phía Khương Tô đã ngồi vào xe.

Khương Tô cười ngọt ngào với anh ta, đôi mắt đào hoa trong veo thuần khiết, không hề lẫn chút tạp chất nào: “Hẹn gặp lại thư ký Châu nhé.

”Giống như cái chạm vừa rồi chỉ là ảo giác của anh ta vậy.

Thư ký Châu gật đầu: “Tạm biệt cô Khương, lần sau lại gặp.

”Sau đó đóng cửa xe lại.

——Cho dù là cổ hay bùa, Khương Tô có một trăm cách có thể khiến đàn ông ngoan ngoãn phục tùng cô.

Nhưng mà cô thích nhất chính là quá trình đánh cờ, anh tiến tôi lùi, anh lùi tôi tiến, từng chút vây hãm đối phương, đó mới là thú vui chân chính.

Sống lâu như vậy, nếu không tìm chút chuyện thú vị để làm, vậy thì dòng thời gian dài đằng đẵng này sẽ nhàm chán đến mức nào cơ chứ.

Trên đường đi, Khương Tô đã đồng ý với bà Trương sẽ đến nhà bà ta xem phong thuỷ.

Bà Trương sống ở khu nhà giàu nổi tiếng nhất Thành Bắc, tất cả đều là biệt thự cao cấp có giá trị hàng chục triệu, những người sống trong khu này đều có giá trị con người hàng tỷ bạc.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19: Chương 19


Cũng phải mất tận mười năm Trương Kỳ Phong mới đứng vững gót chân ở Thành Bắc, họ mới vừa chuyển vào căn nhà này chưa bao lâu.

Khương Tô đến nơi, vừa đặt chân xuống đã biết khu này đều được mời người trong nghề xem xét kỹ càng rồi mới bắt đầu xây cất nhà cửa, chỉ sợ khắp Thành Bắc này không thể tìm ra nơi nào có phong thủy tốt hơn nơi này, chẳng trách được gọi là tấc đất tấc vàng.

Chỉ người giúp việc thôi mà trong nhà bà Trương đã có tận năm người, chuyên hỗ trợ cuộc sống hằng ngày của nhà họ.

Căn nhà được trang trí theo phong cách châu u điển hình.

“Tất cả đều là ý của ông Trương, anh ấy thích cảm giác nguy nga lộng lẫy như thế này.

” Bà Trương vừa nói vừa mắng.


Bà Trương đích thân dẫn Khương Tô đi dạo một vòng, sau đó hỏi: “Phong thủy trong nhà có ổn không?”Ngón nghề nào Khương Tô cũng học cả nhưng không đặc biệt giỏi cái gì, hơn nữa về mặt phong thủy, nó chia ra rất nhiều nhánh, cộng thêm trong ngoài tất cả đều tối nghĩa khó hiểu, nếu phải học thuộc hết đống đó chẳng khác gì muốn lấy mạng già của Khương Tô, nhưng điều này không có nghĩa là Khương Tô không biết xem, mà cho dù xem được cũng không biết nói, bởi vì cô không thể nói được quá nhiều và tường tận, cũng không biết rõ những thuật ngữ chuyên nghiệp, người khác mời cô đi xem phong thủy, cô cũng chỉ biết xem tốt hay là không tốt mà thôi.

Phong thủy giống như đoán mệnh vậy, đều dựa vào miệng lưỡi để thu phục người ta.

Còn kiểu như Khương Tô, đi cả một buổi, chỉ biết nói phong thủy tốt hay là không tốt, còn người ta hỏi cô tại sao không tốt, làm sao mới tốt thì cô chẳng biết trả lời thế nào.

Cộng thêm khuôn mặt của cô không hề giống cao nhân một chút nào, chưa nói đến việc khiến người ta tín phục, người ta vừa nhìn mặt cô đã là nghi ngờ ngay rồi, vì thế trong lúc tức giận Khương Tô đã dứt khoát bỏ cái nghề phụ này.

Vẫn là bắt quỷ, bắt yêu, chắn tai ương cho người ta được việc, có hiệu quả ngay lập tức, không giống như phong thủy, có đôi khi mấy trăm năm sau nó mới thể hiện rõ.

Tuy rằng đã nhiều năm không làm nghề này, nhưng bản lĩnh Khương Tô vẫn rành rành ra đó.


Khương Tô được bà Trương dẫn đi tham quan cả trong lẫn ngoài căn nhà, phong thủy của căn nhà này hiển nhiên đã được mời chuyên gia đến xem, cho dù là vị trí địa lý hay là cách sắp xếp bày biện đồ trong nhà đều đã được người trong nghề chỉ dẫn.

Nơi này vốn là một mảnh đất phong thủy tốt, cộng thêm hướng của căn nhà và cách bài trí đồ vật đều có lợi cho gia chủ.

Khương Tô ăn ngay nói thật: “Nơi này đã được người trong nghề xem rồi, không có vấn đề gì.

”Trải qua sự kiện vừa rồi, bà Trương rất tin tưởng Khương Tô, nghe cô nói không có vấn đề gì thì bà ta cũng an tâm, hồi trước khi chuyển vào sống đúng là họ đã đặc biệt mời thầy phong thủy đến xem, Khương Tô vừa nhìn đã biết nơi này có người xem rồi, nói cách khác đúng là cô cũng có chút bản lĩnh về phương diện phong thủy.

Bà Trương để người hầu bê trà chiều lên, sau đó mời Khương Tô vào sân uống trà.

Ánh mặt trời mùa xuân ấm áp nhưng không chói chang, ngồi trong sân thưởng trà ăn bánh ngọt, trò chuyện luyên thuyên chính là cách mà nhóm quý bà như bà Trương giết thời gian qua buổi chiều.

Bà Trương nói với Khương Tô: “Đàn ông mà, một khi có tiền thì cho dù bản thân anh ta không có ý trêu hoa ghẹo nguyệt thì vẫn có phụ nữ tự nhào vào lòng anh ta, cứ nườm nượp nhào lên người anh ta, càng nhiều người nhào lên, càng khó tránh chuyện anh ta thay lòng đổi dạ.

"Nhóm dịch: Nhà YooAhin.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom