Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi Ra

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi Ra

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
917,771
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi Ra

Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi Ra
Tác giả: Mạch Nha Ngư Ngư
Tình trạng: Đang cập nhật




Ánh trăng sáng tránh xa tôi ra

《白月光离我远点》- 麦芽鱼鱼

Tác giả: Mạch Nha Ngư Ngư

Người dịch: Thần

Thể loại: Hiện đại, sống lại, thanh xuân, ngọt ngào, truyện ngắn

Giới thiệu:

Kiếp trước ánh trăng sáng cướp mất bồ tôi, kiếp này… đù mé tránh xa tôi ra đi a a a a a!!!
 
Chương 1


Doãn Thường Lăng bị đá rồi, cực kì thê thảm, từ cầu cạn ngã thẳng xuống nước.

May mà cậu từng tham gia lớp huấn luyện nhảy cầu thanh niên vài năm, còn có thể làm nguyên bộ 626C trên không, hoàn mỹ rơi xuống nước.

Cuối cùng cậu liếc nhìn Đổng Hãn nhoài trên cầu mặt mày đau khổ hét “Không!!”, cười lạnh lùng.

Bây giờ nhìn rõ bản thân rồi chứ? Ha, muộn rồi!

Cùng ánh trăng sáng của anh sống vui vẻ đi! Chúc, anh, bắn, sớm!

Tuy nhiên, Doãn Thường Lăng còn chưa cười xong, cổ tay cậu bị siết, tiếng tõm x2…

Cậu nhìn chàng trai đang kéo mình, vô thức co chân đạp một phát.

Cút ra! Ánh trăng sáng!
 
Chương 2


Trời xanh mây trắng, không khí khô ráo, xung quanh toàn là tiếng trẻ con cười đùa.

Bây giờ Doãn Thường Lăng dùng một câu nói để hình dung cảm giác của mình, vậy chính là “đầu óc ong ong”.

Đỏ đen trước mắt trộn lẫn vào nhau, đầu mông đều đau, hình như cậu ngồi trên mặt đất, vò đầu chớp mắt, tầm nhìn dần dần trở lên rõ nét hơn, bên cạnh dường như có một quả bóng rổ.

“Bạn ơi, bạn không sao chứ?”

Giọng nói này như suối trong trên núi, lành lạnh mà sạch sẽ.

Cũng là giọng nói mà kiếp này Doãn Thường Lăng hận không thể nghe tám trăm lần.

Ngẩng đầu, khuôn mặt quen thuộc, nhưng non nớt đi hẳn, trong nụ cười của người đó mang theo vẻ xin lỗi, mày rậm mắt sáng nhìn rất tuấn tú.

“Bạn ơi?”

Thấy Doãn Thường Lăng vẫn đờ đẫn nhìn mình, trong lòng anh ta thầm khịt mũi khinh bỉ, ngoài mặt lại chẳng để lộ chút nào, huơ tay định gọi đối phương tỉnh lại.

Ai dè người này vậy mà lại ngã thẳng ra đất, một tay bóp cứng lấy mắt cá chân của anh ta, giọng nói yếu ớt, cứ như không thuộc về thế giới con người vậy.

“Không cử động nổi, đền tiền…”
 
Chương 3


Đổng Hãn không còn là lần đầu đến văn phòng cô giáo nữa, chỉ có điều lần này khắc sâu vào kí ức của anh ta.

Vậy mà, anh ta lại bị lừa!!!

Anh ta có ấn tượng với thằng nhóc bị đập, trước đây khi chơi bóng rổ, nó toàn đứng gần đó nhìn trộm anh ta, hoặc là chạm mặt ở đủ mọi nơi, rõ là thiếu niên thầm mến!

Sao giờ thấy người này thực ra là luôn tìm cơ hội ra tay lừa anh ta nhỉ?

“Cô ơi, không được, em chóng mặt, buồn nôn…” Thiếu niên thầm mến – Doãn Thường Lăng nằm bò ra bàn cô giáo, sắc mặt tái nhợt.

“Không phải là đập chấn động não rồi chứ? Hay là đưa đến viện kiểm tra xem, Đổng Hãn, sao em lại bất cẩn thế này!” Cô giáo kéo Doãn Thường Lăng dậy, liếc nhìn Đổng Hãn một cách trách móc.

Đổng Hãn rất là oan ức.

“Không được, cô ơi, tiết sau là tiết của cô, để cậu ấy đưa em đi, em không muốn làm lỡ việc học của các bạn khác.” Doãn Thường Lăng kéo cánh tay cô giáo, nói rất chi là hùng hồn.

Cô giáo bị cảm động sâu sắc, chẳng thoái thác, đưa người cho Đổng Hãn bên cạnh, nói: “Giao cho em đấy.”

Đổng Hãn đỡ Doãn Thường Lăng, “???”
 
Chương 4


“Rốt cuộc là cậu muốn làm gì?! Đừng cho rằng cậu làm thế này là có thể hấp dẫn sự chú ý của tôi!” Đổng Hãn thở dốc, quẳng Doãn Thường Lăng gần như đè hết sức lên người anh ta xuống thảm cỏ.

Doãn Thường Lăng không để ý đến anh ta, vẫn tỏ ra khó chịu, tay run rẩy kéo ống quần của Đổng Hãn, “Làm… làm…”

“Gì cơ?” Đổng Hãn không nghe rõ, quỳ xuống ghé tai hỏi.

Người vốn còn ra dáng kiệt quệ, mắt đột nhiên trợn to, hai tay kéo cổ áo của Đổng Hãn dùng sức, đối phương hoàn toàn không đề phòng, bị quẳng như vậy, lúc hoàn hồn lại đã cắm mặt xuống đất rồi.

Doãn Thường Lăng ngồi trên eo Đổng Hãn, chắc chắn người này dù cho co chân đạp ra sau cũng không chạm được vào mình, sau đó cậu xách tai người đó, chậm rãi nói: “Làm cho xong việc đi, không thì… đánh cậu khóc nhè.”
 
Chương 5


Đổng Hãn là ai? Giỏi đánh nhau, nhà giàu nổi tiếng, anh ta sợ ai chứ?

Người có thể theo học ở đây không giàu có cũng cao quý, không thiếu tiền, nhưng ai mà chịu được oan ức chừng này?!

“Xin cậu tôn trọng IQ của tôi, cậu đứng dậy cho tôi!! Dậy!!” Đổng Hãn bất chấp lòng tự trọng của mình, thế mà lại giãy giụa.

Doãn Thường Lăng đâu chịu cho anh ta được toại nguyện, cậu víu cổ anh ta, cứ như cưỡi ngựa, “Tiền! Nếu không tôi đánh cậu thật đó!”

“Đổng Hãn?”

Hai người giằng co toé lửa, ầm ĩ đến mức không tách ra nổi, đột nhiên hai chữ này chòi ra, lập tức khiến Đổng Hãn cứng đờ.

Doãn Thường Lăng ngờ vực nhìn người tới.

Đệt! Không hổ là nhân vật chính, tự phát hào quang thần thánh là thế nào?!

“Bách Vụ Thanh, không phải như cậu thấy đâu!”

Đổng Hãn nói như vậy.

Doãn Thường Lăng: “???” Hiểu lầm! Hiểu lầm khổng lồ!!
 
Chương 6


Chuyện đã xảy ra ở mức gượng gạo này, Doãn Thường Lăng dứt khoát đâm lao thì phải theo lao, thì thầm uy hiếp: “Có đưa tiền hay không, cậu thích bạn Bách đúng không? Không sợ tôi nói gì hay sao?”

Quả nhiên, đánh rắn phải đánh dập đầu, liệt nam kiên trinh Đổng Hãn lập tức thoả hiệp, “Thật?”

“Thật hơn cả vàng, Alipay hay là Wechat, cậu quét mã đi!” Doãn Thường Lăng móc điện thoại ra, tìm mã QR, đưa cho Đổng Hãn.

Sau đó đứng dậy khỏi người đối phương, sốt ruột nhìn Bách Vụ Thanh vẫn đang ngó nhìn, dịu giọng, “Bạn Bách, bạn đến đúng lúc lắm, bạn Đổng bị đau dạ dày, thầy bảo tôi dẫn cậu ấy đến phòng y tế, kết quả cậu ta không chịu đi, bạn xem cậu ấy đau đến mức nằm ra đất rồi, tôi không kéo dậy nổi.”

Doãn Thường Lăng lại quỳ xuống, mặt mày lo lắng mà lén lút chìa điện thoại ra, “Bạn Đổng, bạn ổn chứ?”

Đổng Hãn lập tức vào vai, nhíu chặt lông mày, “Đau…”
 
Chương 7


Bách Vụ Thanh là ai? Nốt chu sa trong lòng, ánh trăng sáng trước giường Đổng Hãn.

Từ cấp ba Doãn Thường Lăng đã đi theo Đổng Hãn, tới tận khi chết cũng chưa từng vượt qua được cái hố Bách Vụ Thanh. Cũng vì Bách Vụ Thanh, cậu bị Đổng Hãn đá, bất chấp tình nghĩa hơn mười năm.

“Ha, ai bảo người ta là nhân vật chính cơ…” Sau khi Doãn Thường Lăng và Bách Vụ Thanh đưa người đến phòng y tế của trường, cậu thừa cơ chạy ra ngoài, tán gẫu vài câu với bảo vệ, lủi ra ngoài cổng trường.

Tại sao Doãn Thường Lăng lại tin chắc Bách Vụ Thanh là nhân vật chính đến vậy, thứ nhất là người ta nhìn đẹp trai, thành tích học tập tốt, hoàn cảnh gia đình nghèo khó, hoàn toàn dựa vào thành tích để miễn học phí, lọt vào ngôi trường cấp ba này, không nằm ngoài top 1, thứ hai là người này vào xã hội, thăng tiến vùn vụt, là một kì tài khởi nghiệp, tương lai rộng mở.

Còn cậu thì sao, vì Đổng Hãn mà làm ầm ĩ với bố mẹ, khổ sở không chỗ dựa, hết lòng hết dạ giữ lấy Đổng Hãn.

Nhưng sau này thì sao? Mình cùng lắm chỉ là một bãi phân chó mà người ta bất cẩn dẫm phải trên con đường thành công mà thôi.
 
Chương 8


Có lẽ là sống thê thảm quá, ông trời cũng thấy thương cậu, cho cậu làm lại từ đầu.

Nhà Doãn Thường Lăng cách trường một quãng tương đối, thường ngày đều có tài xế đưa đón, lần này về sớm đương nhiên là chẳng có ai cả.

Nhưng cậu có tiền mà, vậy nên người có thể nằm thì chả chịu ngồi bèn lựa chọn gọi taxi.

Dọc đường đi tâm tình thấp thỏm khôn cùng, kiếp trước họ làm ầm làm ĩ đến mức không thèm nhìn mặt nhau, tính thử ít nhất cũng hơn mười năm không gặp rồi.

Lúc đó có gặp lại, hai cụ đều qua đời cả rồi, hối hận cũng vô dụng.

Thời gian trôi nhanh hơn tưởng tượng nhiều, khi Doãn Thường Lăng đứng ở cổng nhà mình, nhất thời hơi luống cuống.

“Cậu Doãn? Sao cậu lại về sớm thế này?” Cô ra cổng vứt rác đã làm dịu nỗi căng thẳng này.

Doãn Thường Lăng mỉm cười, “Bị thương nhẹ, thầy cho cháu về trước.”
 
Chương 9


“Bị thương?!”

Một tiếng thét, một người phụ nữ yếu ớt chạy tới, Doãn Thường Lăng nhìn giống bà ba bốn phần, bà nâng mặt cậu, đau lòng nhìn trái soi phải, “Con trai cục cưng của tôi bị thương ở đâu? Mau nói cho mẹ biết, á! Chỗ trán sưng rồi!!”

Doãn Thường Lăng trợn mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, đờ đẫn không phản ứng lại, mẹ Doãn thấy cậu như thế, sắp sợ phát khóc rồi, “Sao mà đi ra ngoài cái lại bị ngu rồi? Con trai ơi… Cô Lưu, mau gọi điện thoại cho bố nó, bảo ông ấy về mà xem!!”

“Không cần đâu, con không sao.” Trong lòng Doãn Thường Lăng rất ấm áp, tình yêu hoàn toàn không che giấu này gần như sắp khiến cậu cảm động phát khóc.

Cũng đúng là vậy, Doãn Thường Lăng ôm mẹ Doãn, oà khóc nức nở.
 
Chương 10


Nỗi uất ức phải chịu đựng bao năm nay nhất thời bùng nổ, không ai hỏi cậu có buồn hay không, vậy nên cậu nhẫn nhịn mãi, nhịn đến khi nhà tan cửa nát, cô độc lẻ loi.

‘Mẹ mình tốt thật, mình lúc đó chắc chắn là đầu úng nước, không bao giờ bỏ nhà đi nữa đâu!’

Doãn Thường Lăng vừa húp cháo trứng muối thịt nạc, vừa nghĩ.

Mẹ Doãn nhìn con trai mình giờ vẫn còn nấc nghẹn, đau lòng không chịu được, đây là lần đầu con trai khóc trước mặt bà kể từ sau cấp hai.

Đêm qua còn cãi nhau với bố nó, cuộc sống “con trai nổi loạn làm đau lòng tôi” cuối cùng cũng kết thúc rồi.

“Mẹ ơi, muốn ăn nữa.” Doãn Thường Lăng bưng bát không, mắt đỏ hoe.

Mẹ Doãn được gọi mà chua xót, giơ tay xoa đầu Doãn Thường Lăng, “Thằng nhóc này cuối cùng cũng gọi mẹ rồi, ngoan, gọi thêm mấy tiếng nữa cho mẹ nghe.”

Doãn Thường Lăng ngây người, giờ mới nhớ ra kể từ sau khi cậu đến thời kì nổi loạn, cãi nhau mấy lần với người nhà, chẳng còn gọi bố mẹ nữa, nhất thời nội tâm rất hổ thẹn.

“Mẹ, con sẽ gọi mẹ cả đời.”
 
Chương 11


“Ôi chao… cục cưng ngoan của mẹ ơi~ sao lại tốt thế này!” Mẹ Doãn nghe xong, lập tức đỏ hoe vành mắt, thơm một cái lên trán Doãn Thường Lăng, rồi vui vẻ đi nấu cơm cho cậu.

Doãn Thường Lăng tranh thủ lúc đó nhìn quanh nhà mình, xa lạ mà lại quen thuộc, rộng rãi nhưng trống trải, lại tràn đầy không khí ấm cúng.

Nhớ lại, thực ra đáng lẽ cậu phải là một cậu ấm gia đình điển hình đầy hạnh phúc, thành tích tầm tầm, nhân duyên cũng tạm, mặt mũi đẹp trai, chỉ cần không liên quan đến nam chính, sau này chắc chắn cậu sẽ ổn định, vui vẻ.

Thế nhưng…

Doãn Thường Lăng nhìn một nghìn tệ nằm im trong điện thoại, đầu óc mông lung, cậu yếu đuối đến độ chưa kịp làm gì đã tèo rồi!

Lần này chắc chắn sẽ bị nhân vật chính ghim, cậu không nên nghe theo phản ứng của cơ thể…
 
Chương 12


Làm sao đây? Còn có thể làm gì nữa?

Ăn cháo thôi, cùng lắm thì chuyển trường.

Doãn Thường Lăng bưng bát cháo mới, vui vẻ húp.



Bố Doãn là giám đốc của một công ty niêm yết, mặc dù không cần phải làm quá nhiều việc, nhưng vì phẩm chất có trách nhiệm với công việc, ông tự làm rất nhiều thứ, vậy nên khi ông về, đã quá chín giờ tối.

Ngày thường vào giờ này, người nhà, ít nhất là Doãn Thường Lăng, đều ngủ rồi, ông vô thức rón rén đóng cửa, bật đèn, định chui vào bếp vơ vét cơm tối.

Nhưng khi đèn sáng lên, ông nhìn thấy một cảnh tượng mà đã mấy năm liền chưa được nhìn thấy.

Hai người mà cuộc đời này ông yêu thương nhất, đang rúc trên sofa, nhập nhèm mắt nhìn về phía ông, “Về rồi à?”

“À, về rồi.” Bố Doãn đờ đẫn nhìn Doãn Thường Lăng, trong lòng chua xót, vội vàng ngẩng đầu.

Mẹ Doãn bất lực mỉm cười, bước lại ôm ông, ông cũng ôm chặt vợ mình, vùi mặt vào hõm cổ đối phương, “Hu hu hu… vợ ơi, thế mà con trai lại đợi tôi, hạnh phúc quá.”

Doãn Thường Lăng: “…”

Đây là bố mình ư???
 
Chương 13


Bữa cơm này bố Doãn ăn hết sức cẩn thận, chỉ sợ Doãn Thường Lăng không vui ở đâu, lại vứt bát đi mất.

Doãn Thường Lăng thở dài, gắp miếng xương sườn bỏ vào bát bố Doãn, “Bố, bố vất vả rồi, bố ăn nhiều vào.”

Bố Doãn mặt mày nghiêm túc nhìn Doãn Thường Lăng, hồi lâu sau mím môi, cúi đầu, chưa được bao lâu đã bắt đầu run rẩy.

Mẹ Doãn an ủi: “Khóc cái gì? Con trai quay về hiếu thuận à?”

Nói xong bà quay đầu nhìn Doãn Thường Lăng, “Con trai, mẹ cũng muốn được gắp cho!”

Doãn Thường Lăng co giật khoé miệng, gắp cho mẹ hai khúc xương sườn, mẹ Doãn mím môi, cũng cúi đầu bắt đầu run rẩy.

Khoé miệng Doãn Thường Lăng giật như điên, nhìn bố mẹ mình ôm đầu nức nở, sau đó cắn miếng xương sườn như thể ăn sơn hào hải vị, trong lúc đó còn suýt thì cãi nhau vì mẹ Doãn ăn nhiều hơn bố Doãn một miếng.

Ôm đầu thở dài, Doãn Thường Lăng cảm thấy mình mệt mỏi quá.
 
Chương 14


Sau khi bị ép phải nhận nụ hôn chúc ngủ ngon của hai bố mẹ, Doãn Thường Lăng cuối cùng cũng có được quyền được tự về phòng ngủ.

Đóng cửa lại, cả căn phòng chỉ còn lại một mình Doãn Thường Lăng, sức lực toàn thân cậu bị rút sạch toàn bộ, cậu bổ nhào lên giường.

Doãn Thường Lăng ôm chặt chăn, lồng ngực đập thình thịch đến độ đau đớn, cậu véo mình thật mạnh một cái, đau, không phải mơ, cậu sống lại thật rồi, sống lại vào lúc lần đầu gặp phải Đổng Hãn, lớp 10.

Tuỳ tiện cởi sạch quần áo, Doãn Thường Lăng chui vào trong ổ chăn, nhìn trần nhà, chẳng rõ mình đang có tâm trạng gì, từ trước đến nay cậu không phải kiểu nhân vật chính tranh giành hiếu thắng, vậy nên mới rơi vào kết cục thê thảm đó, dù cho làm lại một lần nữa cậu cũng sẽ không từ kẻ vô dụng biến thành nam phụ báo thù như trong tiểu thuyết.

Việc sau này cậu muốn làm chính là tránh xa Đổng Hãn, ngăn chặn tai họa Bách Vụ Thanh.
 
Chương 15


Ngày hôm sau, có lẽ là trong lòng không có cảm giác chân thực, Doãn Thường Lăng dậy rất sớm, cậu sợ mình vừa mở mắt ra đã quay về căn phòng không có người đó.

Tuy nhiên mùi thơm bay đến từ nhà bếp nói cho cậu biết, đây là thật, cậu sống lại thật rồi!!!

Doãn Thường Lăng đi tắm nước nóng, thay quần áo, sau khi rửa ráy xong xuôi, đi dép lê xuống nhà.

Mẹ Doãn đang bận rộn trong bếp nhìn Doãn Thường Lăng ăn mặc chỉnh tề, bà ngớ người ra, dường như không ngờ cậu sẽ dậy sớm như vậy, “Con ăn sáng không?”

Doãn Thường Lăng gật đầu, giơ hai ngón tay ra, “Hai quả trứng.”

“Ầy, được!” Mẹ Doãn vui vẻ gật đầu.

“Cảm ơn mẹ, bố, chào buổi sáng.” Doãn Thường Lăng đáp một tiếng, liếc nhìn ông bố đang giả vờ đọc báo mà thực ra vẫn luôn lén nhìn mình, chào hỏi một câu.

“Ừm, chào con.” Bố Doãn cố tình ra vẻ bình tĩnh gật đầu, nhưng khoé môi nhếch như điên đã bán đứng ông.

Doãn Thường Lăng không kìm được nghĩ lại, trước đây cậu phản nghịch cỡ nào mới khiến người thân… dễ dàng thoả mãn thế này.
 
Chương 16


Ăn cơm xong, bố mẹ Doãn khăng khăng đích thân đưa Doãn Thường Lăng đến trường học, cậu không ngăn được, bèn vui vẻ hưởng thụ, dù sao thì giờ cậu hẵng còn nhỏ.

“Con trai cưng, sắp đến trường rồi.” Mẹ Doãn mong đợi nhìn Doãn Thường Lăng.

Cậu thu lại ánh mắt đang đặt ngoài cửa xe, nghi hoặc “Dạ?” một tiếng.

Mẹ Doãn định nói lại thôi, “Không có gì, con xem có gì quên không mang không?”

“Dạ, không.” Doãn Thường Lăng kiểm tra một lát, cậu căn bản chưa từng lấy đồ ra.

Bố Doãn lái xe, liếc nhìn cậu qua gương chiếu hậu, “Con trai, bố lại chuyển cho con một trăm nghìn tiền tiêu vặt hôm nay, nếu muốn đi chơi cùng bạn học thì bố cho thêm ít nữa.”

Doãn Thường Lăng co giật khoé môi, thì ra… nhà cậu đúng là rất giàu, “Không, tan học con sẽ về thẳng nhà, bố mẹ bận, để tài xế đến đón con là được rồi.”
 
Chương 17


Bố mẹ Doãn không đáp, xe dừng lại, đến trường rồi.

Doãn Thường Lăng khoác cặp xuống xe, vẫy tay tạm biệt hai người.

Trong xe cười đáp lại, chờ sau khi con trai vào trường, sắc mặt hai người đồng thời sa sầm.

Mẹ Doãn nhìn bố Doãn, “Cơn tức này tôi không nuốt nổi.”

“Chờ tôi điều tra ra rồi nói.” Bố Doãn quay vô lăng, lái xe đi.

Bắt nạt con trai tôi, chán sống rồi à?



Doãn Thường Lăng sờ mũi, đi giữa đám học sinh mười lăm mười sáu tuổi, toàn thân bao trùm cảm giác hài hoà mãnh liệt.

Theo trí óc, cậu đã đầu ba rồi, giờ lại để cậu cưa sừng làm nghé giữa một đám nhóc, đúng là làm khó cậu mà.

“Thường Lăng!!”
 
Chương 18


Giọng nói quen thuộc quá, Doãn Thường Lăng chẳng buồn nhìn, trực tiếp tăng tốc đi về phía toà giảng đường.

Người đằng sau đuổi theo, đang nghi ngờ tại sao người này lại định chạy, thì thấy Doãn Thường Lăng đột nhiên dừng trước cổng toà nhà, không cử động nữa.

Lại gần thêm vài bước, Doãn Thường Lăng ngoái người lại, nở nụ cười cứng ngắc, “Bạn Bách, chào buổi sáng~”

Oà… đúng là thứ phải tới thì vĩnh viễn không trốn nổi đù mé! Muốn chạy cũng không chạy nổi, bởi lâu quá rồi nên cậu đã quên mất mình học lớp nào…

Nhục quá thể!!

Bách Vụ Thanh nhướn lông mày, đi song song với Doãn Thường Lăng: “Thấy tôi cậu chạy làm gì?”

“Éc… Không phải là tôi sợ đến muộn sao…” Doãn Thường Lăng cẩn thận đi, vừa giữ khoảng cách với Bách Vụ Thanh, vừa giả vờ mình không phải đang đi theo nhịp của y.

“Có phải cậu giận tôi không vậy?” Bách Vụ Thanh đút hai tay vào túi quần, nhìn gần nước da vẫn trắng nõn nhẵn mịn, là hot boy trường nên đương nhiên dọc đường đều có người nhìn theo.

Doãn Thường Lăng thầm đảo mắt trong lòng, ‘Không chỉ là giận dỗi, mà là chán ghét.’

“Đâu có.”
 
Chương 19


“Vậy tại sao cậu lại gọi tôi là ‘bạn Bách’?” Bách Vụ Thanh hơi nhướn lông mày, nói như hơi tổn thương.

Trong đầu Doãn Thường Lăng điên cuồng hồi tưởng, cậu quan hệ tốt với người này từ khi nào vậy???

Lúc này, Đổng Hãn một vai khoác cặp đi qua, nhìn thấy Doãn Thường Lăng và “ánh trăng sáng” của mình thế mà lại đứng cạnh nhau, ghen tuông bùng cháy, anh ta rảo bước tới, kéo cánh tay Doãn Thường Lăng nói: “Đứng ở cửa lớp người khác làm gì, ngủ một giấc mà ngay cả lớp mình cũng không biết nữa à? Vụ Thanh cậu cẩn thận chút, đừng để kẻ này đào mỏ.”

Doãn Thường Lăng bị đẩy vào trong một lớp học, cậu nhìn mặt Đổng Hãn, mặc dù rất muốn đập chết anh ta, nhưng không thể không nói giờ người này đang toả sáng, đậu má đến đúng lúc quá thể!!!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top