Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi Ra

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Ánh Trăng Sáng Tránh Xa Tôi Ra
Chương 20


Ký ức về thời cấp ba của Doãn Thường Lăng gần như bằng không, có thể là bởi vì kiếp trước cậu vẫn luôn cố gắng quên sạch chúng, dẫu sao thì đoạn ký ức này đã giày vò cậu lúc ấy quá mức rồi, không ngờ đến lúc dùng tới, thật sự là quên sạch bách luôn.

Với sự giúp đỡ của bạn cùng lớp, Doãn Thường Lăng tìm đến chỗ ngồi của mình, là góc ở hàng cuối cùng, bên cạnh chính là chỗ ngồi của Đổng Hãn, chỗ này vốn thuộc về học sinh kém, Doãn Thường Lăng không học dốt, ngược lại thành tích còn nằm trong top 10 ở lớp.

Lý do ngồi ở đây cũ rích, vì thích Đổng Hãn, cộng thêm việc trong lòng mơ tưởng gần quan được lộc, vậy nên cậu xin giáo viên cho ngồi ở đây, có điều nếu đã không còn thích nữa, vậy bỏ thời gian tìm giáo viên đổi lên đằng trước.
 
Chương 21


Nói là làm, vừa hết tiết, Doãn Thường Lăng bèn xin giáo viên chủ nhiệm cho đổi chỗ.

Kiểu lãng tử quay đầu này, giáo viên chủ nhiệm hiển nhiên rất kích động, lập tức cho cậu ngồi chỗ tốt hơn ở hàng ba.

Đổng Hãn nhìn người bên cạnh mình thu dọn đồ đạc, không tưởng tượng nổi, “Cậu muốn đổi chỗ?”

Doãn Thường Lăng chẳng muốn để ý đến anh ta tẹo nào, nhưng người này coi như nhân vật chính, không thể chọc giận được, “Ừm… tôi xứng đáng được chỗ ngồi đó.”

“Cậu đang khinh tôi thành tích kém?” Đổng Hãn nổi nóng vô cớ.

“Không, xa quá, không nhìn rõ.” Doãn Thường Lăng trợn mắt nói dối.

Không muốn bị hỏi nữa, cậu tăng tốc độ thu dọn, ngồi vào chỗ mới trước khi vào tiết.

Ôi má ơi~ Đến không khí cũng trong lành hẳn.
 
Chương 22


Hai tiết học trôi qua rất mau, sau đó là tiết thể dục, mọi học sinh đều phải ra thao trường tập hợp chạy bộ.

Gồm cả Doãn Thường Lăng, dù cho cậu ghét chạy bộ, nhưng cũng không muốn gây chuyện.

Từng tốp học sinh tụ tập lại, chậm rì rì đổ về phía thao trường, Doãn Thường Lăng hoà lẫn trong dòng người, cùng bạn cùng lớp tìm chỗ.

“Bạn Doãn Thường Lăng, đi một mình à?” Có hai người đứng cách đó không xa, trong đó một người từng bị gọi lên trong giờ, nên Doãn Thường Lăng có chút ấn tượng, là bạn cùng lớp mình.

“Ừm, một mình.”

“Vậy đi thôi! Cùng đi nào!” Hai cậu nhóc kẹp luôn cậu vào giữa, kéo cậu đi về phía trung tâm thao trường.

Nhìn Doãn Thường Lăng mờ mịt ra mặt, cậu nhóc để tóc húi cua trong hai người tự giới thiệu: “Tôi tên là Giả Dị Gia, cậu ta tên là Vương Đông Kỳ, sau này chúng ta chơi cùng nhau chứ?”

“Được thôi, tôi tên là Doãn Thường Lăng.” Doãn Thường Lăng nói theo.

Đây là lần đầu cậu kết bạn.
 
Chương 23


Thật ra thể dục chính là chạy năm vòng quanh thao trường, thể chất của Doãn Thường Lăng chỉ trung bình, miễn cưỡng chạy hết.

Giả Dị Gia mới gặp đã quen, chạy xong là sáp tới gần, “Thường Lăng à, chiều đi chơi không? Hôm nay là sinh nhật tôi.”

“Có.” Doãn Thường Lăng vốn định từ chối, nhưng nghĩ tới việc khó mà có được bạn, bèn đồng ý.

“Hay quá!” Giả Dị Gia vốn đã chuẩn bị bị từ chối, lúc này được đồng ý, vui đến nỗi ôm chầm lấy Doãn Thường Lăng, “Lát nữa tôi gửi địa chỉ cho cậu, tám giờ đến là được.”

Doãn Thường Lăng gật đầu, “Ừm.”

Vương Đông Kỳ là một anh đẹp trai kiểu boi thể thao, sau khi chạy hết năm vòng lại chạy nước rút thêm vòng nữa, đuổi kịp hai người đi ngang hàng.

“Bạn Doãn có thích ăn gì không?”

“Dâu tây.” Doãn Thường Lăng đáp, đây là thứ mà cậu thích ăn từ nhỏ.

“Được!” Vương Đông Kỳ giơ ngón cái với Giả Dị Gia, thì thầm: “Chuẩn bị thêm bánh kem dâu tây!”

Giả Dị Gia giơ tay làm dấu “OK”.
 
Chương 24


Năm giờ tan học, Doãn Thường Lăng nhìn địa chỉ, cậu vẫn còn thời gian về nhà tắm rửa thu dọn rồi đi.

Xe của tài xế dừng ở cổng trường từ lâu, Doãn Thường Lăng về nhìn quần áo cả tủ, tuỳ tiện nhìn vài cái rồi chọn ra bộ thích hợp nhất.

Không phải là trước đây từng đến nhiều nơi như thế này, mà là mỗi lần nhìn Đổng Hãn dẫn người khác đi dự tiệc, cậu đều ảo tưởng rằng người đó là mình, cậu sẽ dốc lòng chọn lựa quần áo, rồi ở nhà chờ Đổng Hãn say khướt trở về.

Đúng là ti tiện.

Doãn Thường Lăng nhìn mình trong gương, người trong đó vẫn còn đầy vẻ non trẻ, chưa bị mài giũa ra góc cạnh, cặp mắt biết cười, trong đó tràn ngập kỳ vọng đối với tương lai.

Cậu vốn tưởng rằng mình sẽ hận Đổng Hãn, hận người này khiến cậu đánh mất thanh xuân đáng quý nhất, nhưng khi gặp anh ta thật, cậu đã chẳng còn dao động tình cảm mãnh liệt như vậy nữa rồi.

Chỉ hy vọng kiếp này đừng dây dưa chút nào với bất cứ ai trong số họ nữa.
 
Chương 25


Vì lúc đi hơi tắc đường, Doãn Thường Lăng đến muộn hơn dự kiến những mười lăm phút, may mà cậu ra ngoài sớm, mọi chuyện vẫn nằm trong dự đoán, không đến muộn.

Mà tâm trạng tồi tệ do bị tắc đường đã bị xua tan bởi nguyên một bàn toàn bánh ngọt dâu tây, dâu tây ướp lạnh, bánh quy kẹp kem dâu tây vân vân.

“Thế nào? Thích không?” Giả Dị Gia không biết thòi từ đâu ra, hỏi đầy chờ mong.

Doãn Thường Lăng cầm một quả dâu, nhét vào miệng, gật đầu, “Ngon, đủ tình anh em.”

“Hi hi~ Tôi đặc biệt chuẩn bị năm mươi bàn đồ ngọt theo khẩu vị của mọi người đấy! Ghê chưa?”

Giả Dị Gia kéo Vương Đông Kỳ đang gặm dứa ở bên cạnh, “Tôi đã bảo Thường Lăng là một người rất thân thiện mà.”

Vương Đông Kỳ nhét một miếng dứa vào miệng cậu ta, “Còn phải nói à! Không uổng chúng ta nhớ lâu như vậy.”

Doãn Thường Lăng: “???”

Sao bạn cấp ba của cậu đều… kỳ quái vậy???
 
Chương 26


Dường như nhận ra nghi ngờ của Doãn Thường Lăng, Vương Đông Kỳ vội vàng xua tay, “Đừng hiểu nhầm, thường ngày cậu lạnh lùng quá, ngoại trừ Đổng Hãn ra cậu chẳng để ý đến ai cả, mọi người đều không dám nói chuyện với cậu.”

“Tôi không tin, người có tố chất bẩm sinh như Giả Dị Gia tôi đây, không ai từ chối cả!” Giả Dị Gia kiêu ngạo ưỡn ngực, đắc chí liếc nhìn Vương Đông Kỳ.

“Chậc! Không biết ai mấy hôm trước cứ thấp thỏm như định sinh con với vợ ấy.” Vương Đông Kỳ đảo mắt, tự cầm lấy một cây kem vị dứa, cắn một miếng.

Doãn Thường Lăng mỉm cười bất lực, có thể hai người này từng bị cậu từ chối, nên cậu mới bỏ lỡ bạn bè thú vị như vậy.

Ba người đang nói chuyện vui vẻ, người xung quanh bỗng yên lặng hẳn.

Doãn Thường Lăng nghi hoặc ngoái đầu lại nhìn, bèn thấy cửa từ từ mở ra, Đổng Hãn và Bách Vụ Thanh một đen một trắng bước vào.
 
Chương 27


“Sao Bách Vụ Thanh lại tới? Không phải cậu ta học lớp bên cạnh ư?” Vương Đông Kỳ nhìn về phía chủ sinh nhật hôm nay, Giả Dị Gia.

Giả Dị Gia nhún vai, “Tôi có biết đâu? Tôi đâu có mời cậu ta.” Cậu ta thở dài, “Chẹp, ngôi sao lấp lánh đêm nay e là không phải tôi rồi…”

Vương Đông Kỳ ghét bỏ liếc nhìn cậu ta, “Ngôi sao lấp lánh? Đừng nói tôi, cậu nhìn bạn Doãn của chúng ta kìa, làm gì tới lượt cậu?”

Doãn Thường Lăng cười bất lực, “Bạn Giả đẹp mà.”

Hai người đang định đánh nhau một trận đột nhiên cứng đờ, “Gì cơ?” Giả Dị Gia hỏi với một biểu cảm vặn vẹo.

“Éc, tôi nói sai gì à?” Doãn Thường Lăng ngây ra, quả nhiên là cậu không hợp nói chuyện với người khác, lại nói nhầm rồi.

“Đâu có, đâu có. Khụ!” Giả Dị Gia gãi đầu, “Cảm thấy nhận được sự khẳng định rất lớn vậy á!”

“Tôi thì sao? Tôi thì sao?” Vương Đông Kỳ không phục, nhìn Doãn Thường Lăng mà hỏi.

Trên khuôn mặt đó viết ba chữ lớn, “Khen tôi đi!”

Trái tim vốn bất an của Doãn Thường Lăng từ từ bình tĩnh lại, tâm trạng trở nên tốt hơn, trong mắt tràn ý cười, “Đẹp.”

Hai người đối diện được khen mà lâng lâng, sau lưng Doãn Thường Lăng đột nhiên thòi ra một giọng nói.

“Tôi có đẹp trai không?”
 
Chương 28


Câu này xuất hiện bất thình lình, Doãn Thường Lăng cứng đờ cả người, biểu cảm trên mặt không thay đổi, nghi hoặc ngoái đầu, “Hửm?” Tôi không nghe thấy.

Bách Vụ Thanh không biết nghĩ thế nào, nhìn thấy Doãn Thường Lăng bèn chạy thẳng tới, mặc dù người này vẫn như thế, nhưng vẻ xa cách và bài xích trong đáy mắt khiến hắn hơi hụt hẫng.

“Tôi có đẹp không?” Hắn lại hỏi lần nữa.

“Á?” Không hiểu, ngạc nhiên, không nói.

“Ái da~ Đẹp chứ đẹp chứ, danh tiếng của hot boy trường đâu phải giả trân, bạn Bách chắc chắn là đẹp trai!” Giả Dị Gia vội vàng hoà giải bầu không khí gượng gạo.

“Hôm nay là sinh nhật của Giả Dị Gia, cứ ăn chơi tuỳ thích, chủ tiệc bao!” Vương Đông Kỳ thấy người khác bắt đầu chú ý phía này, lớn tiếng nói.

Doãn Thường Lăng không muốn chào hỏi Bách Vụ Thanh, dù cho trong lòng tự nhủ phải bình tĩnh, nhưng khi gặp phải người chẳng làm gì cũng cướp mất người mà mình đặt trong lòng thật, vẫn rất khó cười nói vui vẻ cho được.

“Bạn Giả, tôi đã chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu.” Doãn Thường Lăng quyết định chuyển sự chú ý của mình.
 
Chương 29


“Hả? Ai da~ Sinh nhật thôi mà tặng quà cáp gì chứ?” Giả Dị Gia miệng thì nói vậy, nhưng biểu hiện kia chỉ thiếu điều trèo lên người cậu.

Doãn Thường Lăng ngồi xổm xuống lấy một túi giấy ra từ dưới cái bàn mà từ đầu cậu chưa từng rời đi, mở ra nhìn một cái, đồ vẫn còn đây, bèn đưa cho Giả Dị Gia, “Bóc ra xem đi.”

Giả Dị Gia hưng phấn ra mặt, cậu ta thấy lần sinh nhật này đáng giá quá!!

Vương Đông Kỳ hâm mộ nhìn cậu, “Bạn Doãn, thực ra ba tháng nữa là tôi cũng sinh nhật.”

“Được được, tôi sẽ chuẩn bị trước.” Doãn Thường Lăng cười cứng ngắc, dẫu sao thì bên cạnh còn có Bách Vụ Thanh, không biết đây là tình huống gì, cài đặt của người này không đúng! Đoá hoa kiêu ngạo trước đây chẳng thèm yêu ai, sao giờ lại thích quấn lấy cậu thế?

Làm gì chứ? Lẽ nào còn tưởng rằng tôi là thằng ngu mê mẩn Đổng Hãn trước đây sao?

Nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo tới, Đổng Hãn thấy Bách Vụ Thanh ở đây, vội vàng chạy tới.

“Vụ Thanh cậu đứng đây làm gì?”

Cùng lúc này, bên Giả Dị Gia cũng kêu lên “Vãi!”
 
Chương 30


Thái độ của Bách Vụ Thanh đối với Đổng Hãn là kiểu cộc lốc lạnh lùng, nếu không sau này Đổng Hãn cũng chẳng đi tìm Doãn Thường Lăng làm gì.

“Tôi đến tìm Thường Lăng.”

Doãn Thường Lăng cười, “Xin hỏi bạn Bách tìm tôi có chuyện gì thế?” Xưng hô của hai người hoàn toàn không cùng một quan hệ.

Bách Vụ Thanh chắc là không ngờ Doãn Thường Lăng ngày thường chẳng nói chuyện gì lại hỏi thế này, nhất thời không nghĩ ra cớ gì.

“Tôi không được tìm cậu chơi à?”

Nhưng tôi không muốn chơi cùng cậu.

Trong hai mắt Doãn Thường Lăng toàn là mấy chữ này, nhưng đối phương chẳng hiểu ý gì, “Tuỳ.”

“Thái độ gì thế hả? Doãn Thường Lăng, nói thế nào người ta cũng là bạn học, cậu đừng có giận lây sang Vụ Thanh vì tôi!” Đổng Hãn chen vào giữa hai người trách móc.

“Bạn Đổng đúng là đánh giá cao tôi quá, tôi đâu có tư cách nhớ cậu đâu.” Doãn Thường Lăng tốt bụng không có nghĩa là hiền lành.

Giả Dị Gia đằng sau kéo áo cậu, mặt mày nhăn nhó, “Thường Lăng à, quà của cậu quả là khác thường.”

Đó là một cái móc chìa khoá, trên móc có hai thứ, một cái là bát một cái là đũa.
 
Chương 31


“Không thích à?” Doãn Thường Lăng hỏi.

“Sao lại không thích? Ấy! Quản gia Lưu, mang chìa khoá cổng với chìa khoá phòng ngủ của tôi lại đây, vâng, dùng gấp ạ.” Giả Dị Gia lắc đầu như trống bỏi, vội vàng gọi điện thoại, quản gia của cậu ta đứng chờ ngay ở cửa, chỉ trong một phút đã mang cả hai cái chìa khoá đến.

Giả Dị Gia treo ngay móc chìa khoá vào, sau đó đeo vào quần mình, lắc lắc, “Đẹp không?”

Vương Đông Kỳ liếc nhìn, nói: “Làm từ vàng ròng và ngọc tốt, chế tác thủ công chắc đáng giá gần một trăm nghìn tệ đúng không?”

“Vãi!” Giả Dị Gia ngừng lắc ngay lập tức, “Người anh em à, dù giàu nhưng tôi vẫn muốn hỏi phát, tại sao lại mua quà như thế cho tôi?”

Doãn Thường Lăng hơi ngạc nhiên, “Mấy ngày trước lúc tôi đang ăn trưa, cậu cứ nhìn chằm chằm vào bát đũa của tôi, tôi còn tưởng cậu sẽ thích, đầu năm nay có sở thích gì kỳ quái đều là chuyện thường, bọn tôi sẽ không kỳ thị cậu đâu.”

Giả Dị Gia: “???” Không phải, tôi đâu có.

Vương Đông Kỳ: “Ha ha ha ha ha ha ha…”

Bách Vụ Thanh bị ghẻ lạnh đứng bên cạnh: “…” Yếu ớt đáng thương lại bất lực, tại sao cậu ấy không chơi cùng mình???

Đổng Hãn: “…” Cậu ta không thích mình thật???
 
Chương 32


Sinh nhật của Giả Dị Gia ngoại trừ nửa tiếng mở đầu với Doãn Thường Lăng ra là khá thoải mái, thời gian sau đó đều xoay vòng như con quay giữa các bàn.

Người trong lớp không phú thì quý, cậu ta phải tận dụng cơ hội này xây dựng quan hệ, Doãn Thường Lăng không làm phiền cậu ta, tự mình chuyển ghế, chọn hết đồ ăn đủ kiểu dáng trên bàn đặt trước mặt mình, đêm còn dài, đủ cho cậu từ từ hưởng thụ.

Nếu không có hai người Bách Vụ Thanh và Đổng Hãn thì càng hay.

Không biết có phải cố ý hay không, bàn của Đổng Hãn ở ngay đối diện cậu, trên đó có đủ loại thức ăn, nguyên nhân là vì người này chẳng đặc biệt thích ăn gì cũng chẳng đặc biệt ghét ăn gì.

Có điều vẫn có thứ không thích, anh ta không thích ăn thì là, việc này rất ít người biết.

Doãn Thường Lăng lắc đầu, uống thêm ngụm nước ép dâu tây ướp đá, cảm thấy hơi chán bèn ra bàn khác nếm thử cái khác.

Ở đây chẳng mấy người bắt chuyện với cậu, cậu cũng không muốn nói chuyện, yên lặng vui vẻ.
 
Chương 33


Ăn liền tù tì một tiếng đồng hồ, Doãn Thường Lăng nghĩ mình nên ngừng lại, nếu không e là cậu nổ tung tại chỗ mất, cậu bưng một cốc nước lọc, chậm rãi đi về phía vườn hoa, đi dạo quanh để tiêu cơm.

Giả Dị Gia rất biết chọn chỗ, đây là một căn biệt thự có vườn ở sườn núi, phía trước là đại sảnh, đằng sau là bể bơi, giữa vườn hoa đặt một ngôi đình màu trắng, nóc làm bằng thuỷ tinh, giữa đình là bàn ghế cẩm thạch, ghế còn là hàng thiết kế, ngồi không bị lạnh mông.

Đừng hỏi tại sao người đi tiêu cơm lại đột nhiên ngồi xuống, chỉ vì sao trên trời đẹp quá.

Như được dải ngân hà ôm trọn, sao sáng tràn ngập vòm trời, chiếu một lớp bàng bạc lên mặt đất.

Doãn Thường Lăng ngẩng đầu, khoé môi ngậm cười, vạt sao rơi trên khuôn mặt hơi xanh xao ấy, đồng tử lấp lánh, một khoảnh khắc lay động lòng người.

Bách Vụ Thanh ngẩn ngơ nhìn cảnh ấy, nhất thời quên mất những lời đang định thốt ra khỏi miệng.
 
Chương 34


Doãn Thường Lăng nhìn rất lâu, Bách Vụ Thanh ngắm cậu cũng lâu như vậy.

Tới tận khi Doãn Thường Lăng phải cúi đầu xoa cổ vì cổ đau, cậu bỗng nhiên cảm thấy được cú tấn công cả thị giác và tinh thần.

Bách Vụ Thanh nhìn rất đẹp trai, là loại không thể nào miêu tả được, cộng thêm ánh sao hỗ trợ, chỉ liếc mắt nhìn thôi là không thể buông bỏ được, mọi cử chỉ đều đẹp đẽ, làm người ta không dám phá vỡ, cặp mắt sáng như chứa đom đóm, lặng lẽ đáp trên người Doãn Thường Lăng, là ai cũng cảm thấy mình đúng là phúc ba đời.

Ngoại trừ Doãn Thường Lăng, giờ da gà da vịt trên cánh tay cậu trỗi dậy, khoé môi co giật, ôi vãi người này nhìn chằm chằm cậu bao lâu rồi?!

“Bạn Bách đến lúc nào vậy?”

“Vừa đến.” Bách Vụ Thanh bước lại gần, đứng đối diện Doãn Thường Lăng.
 
Chương 35


Tất nhiên là Doãn Thường Lăng không tin, cậu đứng dậy định bỏ đi.

Bách Vụ Thanh sải bước chặn đường cậu, hỏi: “Hình như cậu đang tránh mặt tôi.”

“Đâu có, tôi chỉ nghĩ là hai chúng ta chưa thân đến mức đấy.” Doãn Thường Lăng lùi một bước, tránh xa Bách Vụ Thanh, mỉm cười lịch sự.

“Thế à? Thế bắt đầu từ bây giờ, chúng ta chơi cùng nhau đi!” Cặp mắt của Bách Vụ Thanh nhìn chằm chằm vào Doãn Thường Lăng, trong đó toàn là nỗi chân thành.

Doãn Thường Lăng ngẫm nghĩ, lắc đầu, tỏ vẻ ngây thơ, cục cưng ngoan của mẹ, nhưng lời thốt ra thì đâm thẳng vào tim người ta, “Không được, mẹ tôi không cho tôi chơi với đồ nghèo.”

Xin lỗi mẹ, con không cố tình bịa chuyện đâu.

Bách Vụ Thanh hơi chau mày, Doãn Thường Lăng đã chuẩn bị trước cho việc bị đánh, kết quả người ta chỉ nói một câu, “Được, tôi sẽ cố gắng kiếm tiền.”

Doãn Thường Lăng: “???” Chí khí của người nghèo đâu rồi??
 
Chương 36


Trước khi tái sinh, Doãn Thường Lăng đã nghĩ Bách Vụ Thanh là một kẻ quái dị, vì việc Đổng Hãn theo đuổi và mê muội hắn dù là bất cứ ai cũng nhận ra được, nhưng hắn toàn tỏ vẻ coi khinh.

Sau này tốt nghiệp, mọi người lưu lạc khắp nơi, Đổng Hãn chọn Doãn Thường Lăng đã theo đuổi mình mấy năm trời, cuối cùng Doãn Thường Lăng cũng được như mong ước, vậy nên mấy năm đó cậu sống hạnh phúc mà vẫn dè dặt.

Cuộc gặp gỡ tình cờ của Bách Vụ Thanh và họ là rất nhiều năm sau, cậu nhớ là vào mùa đông, Bách Vụ Thanh nhìn thấy Doãn Thường Lăng ở bên Đổng Hãn.

Sau đó Bách Vụ Thanh bắt đầu hứng thú với Đổng Hãn cứ như trúng tà, chêm vào giữa hai người họ, cho tới khi Đổng Hãn đá Doãn Thường Lăng.

Chuyện đi đến nước này, Doãn Thường Lăng cũng nghĩ có phải mình có mối thù gì với Bách Vụ Thanh hay không, nhưng lúc cậu rơi xuống nước, người cùng nhảy xuống cứu cậu vẫn là Bách Vụ Thanh.

Cuối cùng, Doãn Thường Lăng rút ra một kết luận, “Đồ điên!”
 
Chương 37


Bắt đầu vào 8 giờ, lúc kết thúc đã là 11 giờ.

Không muốn làm phiền tài xế, Doãn Thường Lăng đi bộ xuống núi, quét mã lái xe đạp về, dù sao thì cũng không xa lắm.

Có câu nói thế nào nhỉ, khi bạn thay đổi góc độ sinh hoạt, sẽ nhìn thấy một thế giới khác.

Mặc dù trời tối, nhưng sao sáng, đèn đường mạnh, vậy nên Doãn Thường Lăng nhìn thấy rõ Bách Vụ Thanh đi vào một nơi kín đáo, lúc ra thì ngồi trên một chiếc xe xa xỉ, phóng vút đi.

Không phải là được bao nuôi thì tức là giàu ngầm!

Rõ ràng khả năng vế sau lớn hơn.

Doãn Thường Lăng lái xe đạp, chờ ô tô biến mất mới lắc lư trên xe đạp tìm một con đường nhỏ quanh co để đi.

Bây giờ trong đầu Doãn Thường Lăng rối tung, ánh trăng sáng Bách Vụ Thanh vốn cần cù khắc khổ vì hoàn cảnh gia đình nghèo khó, không tham lam quyền lực vì nghèo khổ, thực ra là con nhà giàu nứt đố đổ vách, không thèm để ý đến đám con ông cháu cha này???

Không thể nào!! Lẽ nào kiếp trước mình đã sống uổng phí, ngay cả việc này cũng không biết?!

Doãn Thường Lăng rơi vào nỗi nghi ngờ bản thân khổng lồ.
 
Chương 38


Về đến nhà, trong nhà vẫn còn sáng đèn, mở cửa bèn thấy bố mẹ già của cậu đang ngóng nhìn ra cửa, thấy cậu về bèn vội vàng ra đón.

“Chơi cùng các bạn có vui không con?” Mẹ Doãn hỏi.

Doãn Thường Lăng gật đầu, “Muộn rồi, bố mẹ mau ngủ đi, không cần đợi con đâu.”

Bố Doãn xoa đầu Doãn Thường Lăng, “Ngoan, con đi tắm rồi ngủ đi, bố với mẹ lát nữa sẽ ngủ.”

“Dạ.” Doãn Thường Lăng gục đầu ngoan ngoãn chạy về phía nhà tắm.

Trong lòng vẫn rối bời, vậy nên cậu không chú ý đến một xấp giấy trùm trên ghế trong phòng khách, mà bố mẹ cậu cũng cứng đờ mặt, nụ cười mỉm chứa vẻ giấu giếm.

Chờ con trai đi mất, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ Doãn chỉ vào ảnh, nói: “Chính là thằng tên Đổng Hãn này bắt nạt con trai mình đúng không?”

“Đúng.” Bố Doãn liếc nhìn vợ mình, đáp chắc chắn.
 
Chương 39


Hằng ngày Bách Vụ Thanh đều là người đầu tiên đến lớp, bất kể buổi tối ngủ lúc mấy giờ.

Tiết đầu tiên tan học, Bách Vụ Thanh ra ngoài đi vệ sinh, đi qua chỗ bắt buộc phải đi – lớp bên cạnh, vô tình liếc mắt nhìn chỗ của Doãn Thường Lăng, không có ai.

Tiết thứ hai kết thúc, đến giờ mọi người chạy bộ cùng nhau, Bách Vụ Thanh tìm Giả Dị Gia, hỏi: “Doãn Thường Lăng đâu?”

Giả Dị Gia lắc đầu, “Không biết, sáng hôm nay cậu ấy không đến trường, cũng không xin nghỉ.”

Nghe đến đây, Bách Vụ Thanh chau mày, chạy theo hướng ngược mọi người.

“Này!! Bạn Bách đi đâu đấy??” Giọng Giả Dị Gia bị nhấn chìm trong đám đông.

Vương Đông Kỳ đứng bên cạnh cậu ta nhìn theo bóng lưng Bách Vụ Thanh, xoa cằm mình, “Cậu không thấy bạn Bách quan tâm Thường Lăng quá mức à? Hôm nay Đổng Hãn cũng không đến mà cậu ta không phát hiện ra… Không phải mọi khi hai đứa nó thân nhau nhất sao?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top