Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ
Chương 40: Nguyện vọng - Nuôi lợn cho béo tốt (2)


Bà Lưu cũng không giấu giếm, trực tiếp nói hết những gì mình biết.

Thẩm Nghiên đứng bên cạnh không ngừng gật đầu, rất chăm chú lắng nghe, không dám lơ là chút nào.

Tuy không nói rõ nếu nuôi lợn c.h.ế.t thì có cần cô bồi thường hay không, nhưng chắc chắn cô sẽ không thật sự để lợn chết.

Không những không được phép chết, mà còn phải nuôi cho béo tốt mới được.

Với suy nghĩ đó, Thẩm Nghiên rất nghiêm túc, gặp vấn đề gì là hỏi ngay.

Sắc mặt của bà Lưu cũng khá hơn không ít, như vậy ít ra cũng là thật lòng muốn học.

Thấy chuyện bên này đã dặn dò xong, bà Lưu liền bỏ đi.

Những việc còn lại cứ giao cho người trẻ tuổi làm.

"Cảm ơn bác Lưu ạ, cháu nhất định sẽ chăm sóc lợn cho tốt."

Thẩm Nghiên vui vẻ tiễn bà cụ đi.

Sau khi quay người lại, cô liền thay đổi sắc mặt.

Vừa rồi để tạo dựng hình tượng chịu khó chịu khổ, cô đã cố nén buồn nôn, mùi của chuồng lợn này thật sự rất khó ngửi.

Cộng thêm mùa hè, chắc hôm qua Lý Ái Liên bị thương, nên chuồng lợn này không có ai dọn dẹp, sau một đêm lên men, mùi này quả thực không thể "cảm động" hơn.

Thẩm Nghiên chỉ đành cố nén buồn nôn, lấy chiếc khăn mình mang theo che kín miệng mũi, rồi bắt đầu dọn dẹp chuồng lợn.



Hiện tại, mấy con lợn này chắc cũng chỉ nặng hơn một trăm cân.

Thật ra, lợn trong đội sản xuất, về cơ bản đến lúc có thể nộp lương thực, trọng lượng đều khoảng hơn hai trăm cân.

Vì vậy, không thể nói là béo lắm, nhưng Thẩm Nghiên muốn nuôi mấy con lợn này cho thật béo tốt, đến lúc đó cũng coi như không phụ lòng tin tưởng của đội trưởng.

Trời nóng như vậy, dọn dẹp một vòng trong chuồng lợn, Thẩm Nghiên cảm thấy mình sắp kiệt sức.

Nhưng nhìn chuồng lợn được dọn dẹp sạch sẽ như vậy, Thẩm Nghiên vẫn cảm thấy rất có thành tựu.

Chỉ là hơi mệt một chút.

Cô trực tiếp ngồi nghỉ ngơi dưới bóng cây bên cạnh chuồng lợn, vừa hay lúc này là buổi sáng, còn có chút gió mát thổi qua, cảm thấy dễ chịu hơn không ít.

Đúng lúc này, Thẩm Nghiên nhìn thấy hai bóng dáng nhỏ nhắn, sau lưng đeo một chiếc gùi, trông còn to hơn cả người, cứ thế lắc lư đi về phía cô.

Thẩm Nghiên vừa nhìn đã nhận ra hai anh em này là ai.

Đại Đản và Nhị Đản đều đến đây, hai đứa thở hổn hển, đôi chân ngắn bước đi rất hăng hái.

Thẩm Nghiên trực tiếp đi về phía hai đứa, nhìn thấy Thẩm Nghiên, Nhị Đản còn kích động vẫy tay.

"Cô ơi, bà bảo bọn cháu đến giúp cô."

Vừa nói vừa đặt chiếc gùi xuống, lúc này Thẩm Nghiên mới nhìn rõ, trong gùi vậy mà còn có một ít cỏ lợn.
 
Chương 41: Cái thân thể này thật sự quá yếu (1)


"Đây là hai đứa cắt à?"

Thẩm Nghiên có chút kinh ngạc nhìn hai đứa nhỏ.

Đại Đản lắc đầu: "Ba cắt ạ, cho cô." Nói xong liền đưa những thứ này cho Thẩm Nghiên như thể đang dâng báu vật.

Trông Thẩm Nghiên sắp cảm động đến nơi.

Hai đứa nhỏ này, thật sự quá hiểu chuyện.

Thẩm Nghiên để cỏ lợn sang một bên, nhưng lại phát hiện trong gùi có một chiếc bình nước quân dụng, đây là do Thẩm Trường Bách mang về từ trong quân đội.

"Cô ơi, uống nước ạ."

Nhị Đản lúc này bỗng biến thành cậu bé ấm áp, phải nói là vô cùng ân cần, khiến Thẩm Nghiên có chút không quen.

"Được, cảm ơn Đại Đản, Nhị Đản." Thẩm Nghiên nói lời cảm ơn, mở bình nước ra uống.

Vừa rồi bận rộn một hồi, thật sự có hơi mệt.



Thẩm Nghiên vừa uống được mấy ngụm nước thì nghe thấy tiếng ồn ào, mấy bác gái đều đi về phía chuồng lợn.

Dáng vẻ hùng hổ, trông rất dữ tợn.

Thẩm Nghiên không hề nhúc nhích, chỉ lặng lẽ nhìn đám người này đi về phía mình, đến gần, cô nghe thấy bác gái dẫn đầu nói: "Thẩm Nghiên, nghe nói đội trưởng để cháu nuôi lợn, chúng tôi đến xem thử."

Miệng thì nói đến xem thử, nhưng ai mà không biết, đây là đến kiếm chuyện.

Thẩm Nghiên đứng dậy, nhìn bác gái da đen, môi dày trước mặt, gật đầu với bà ta: "Bác gái, bác cứ xem đi, cháu vừa dọn dẹp xong, cũng cho lợn ăn rồi, bác xem có vấn đề gì không ạ?"

Đương nhiên cô đã nhìn ra, những người này muốn đến đây nuôi lợn, dù sao thì nuôi lợn tuy bẩn, nhưng cũng khá nhàn hạ, vẫn tốt hơn là phải làm việc ngoài đồng cả ngày chứ?

Chỉ là điểm công ít hơn một chút, ai cũng muốn để con cái trong nhà đến đây, giúp gia đình kiếm thêm mấy điểm công, nhưng ai ngờ, lại bị Thẩm Nghiên giành trước một bước.

Mấy người kia với vẻ mặt soi mói đi về phía chuồng lợn, rồi nhìn thấy nền đất đã được rửa sạch sẽ, lúc này trên mặt đất còn có vết nước, vừa nhìn là biết vừa mới dọn dẹp xong, vậy mà còn sạch sẽ hơn cả trước đây, hơn nữa còn hun ngải cứu, đến gần cũng không ngửi thấy mùi khó chịu lắm.

Mấy bác gái vốn định đến kiếm chuyện, lúc này sắc mặt đều rất khó coi.

Không phải nói con gái béo nhà họ Thẩm là đứa lười biếng sao?

Vậy lúc này dọn dẹp sạch sẽ như vậy là sao?



Mọi người đều muốn đến tìm chút lỗi sai, đến lúc đó sẽ mách với đội trưởng, trực tiếp đổi người nuôi lợn.

Lúc này người ta dọn dẹp sạch sẽ như vậy, mọi người cũng không còn gì để nói.

"Sao cháu không cắt cỏ cho lợn?" Bác gái họ Phùng nhìn Thẩm Nghiên một cái, vẻ mặt hả hê.

Thẩm Nghiên chỉ vào đống cỏ lợn ở góc tường, thản nhiên nói: "Kia kìa."

Thật ra việc cắt cỏ cho lợn đều do trẻ con trong làng cắt, sau đó mang đến, người này lúc này rõ ràng là muốn kiếm chuyện.

Thẩm Nghiên khoanh tay trước ngực: "Các bác gái, bây giờ là giờ làm việc đúng không ạ? Mấy bác trốn việc chỉ để đến xem cháu nuôi lợn như thế nào sao? Mấy bác cũng thật tốt bụng, lát nữa cháu nhất định phải nói với đội trưởng, tinh thần của các bác rất đáng để mọi người trong đội sản xuất học tập."

Ai mà chẳng nghe ra Thẩm Nghiên lúc này đang nói nhăng nói cuội một cách nghiêm túc.

Nghĩ đến việc mình trốn việc đến đây, mọi người liền im bặt, rồi lần lượt cáo từ.

"Ha ha, không cần không cần, chúng tôi chỉ đến xem có gì cần giúp đỡ không thôi, nếu không có thì tôi về trước đây."

Nói xong, có một bác gái trong đám người liền bỏ chạy.
 
Chương 42: Cái thân thể này thật sự quá yếu (2)


Một người chạy rồi, mấy người còn lại cũng chạy theo, sợ bị Thẩm Nghiên nhìn thấy, đến lúc đó mách với đội trưởng, bị trừ điểm công thì không tốt.

Hiện trường chỉ còn lại bác gái họ Phùng vẫn đứng yên tại chỗ.

Chỉ trong chớp mắt, mọi người đều chạy hết.

Cuối cùng, bà ta chỉ có thể mặt mày ủ rũ, rồi hừ một tiếng, tức giận bỏ đi.

Thẩm Nghiên bĩu môi, những người này, còn muốn xem trò vui của cô sao?

Nhưng bây giờ xem ra, cô thật sự phải nghĩ ra việc gì đó có lợi cho đội sản xuất, như vậy mới có thể kiếm thêm phúc lợi cho mình, nếu không cứ nuôi lợn mãi như vậy, Thẩm Nghiên sẽ phát điên mất.

Khi bạn có đóng góp cho đội sản xuất, đồng thời bạn cũng có quyền lên tiếng, đây là vấn đề rất thực tế.

Chuyện này dù là khi nào cũng đều hữu dụng, ngay cả khi trước đây ở công ty, chỉ khi bạn phát huy được giá trị của mình, được người khác nhìn thấy, bạn mới có quyền lên tiếng nhất định.

Nhưng Thẩm Nghiên cần phải biết tình hình hiện tại của đội sản xuất, vì vậy chỉ có thể tạm thời án binh bất động.

Lúc này chuồng lợn đã được dọn dẹp sạch sẽ, lợn cũng đã được cho ăn, nhiệm vụ của Thẩm Nghiên cũng đã hoàn thành.



Vì vậy, cô nhìn hai đứa nhỏ nói: "Đi thôi, cô dẫn hai đứa đi chơi."

Người lớn trong nhà đều đi làm, vẫn là Thẩm Nghiên, người nuôi lợn này trông nhàn hạ nhất, nên việc trông con vẫn được giao cho cô.

Lúc này Thẩm Nghiên vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện con gà rừng kia, định đi xem thử, biết đâu có thể gặp được thứ gì đó quý hiếm trên núi sau.

Hai đứa nhỏ cũng không chịu ngồi yên, lúc này nghe nói được ra ngoài, liền lập tức đứng dậy một cách hào hứng, nhưng đi được vài bước, Nhị Đản vẫn quay đầu đưa chiếc gùi cho Thẩm Nghiên, giọng nói trẻ con non nớt: "Cô ơi, đeo!"

Cậu nhóc này, lúc này vẫn còn nhớ chuyện trước kia Thẩm Nghiên đeo gùi ra ngoài, kết quả mang về trứng gà và thỏ.

Rồi trong lòng cứ như khẳng định, lần này ra ngoài nhất định cũng có thể kiếm được đồ.

Thẩm Nghiên nhìn chiếc gùi nhỏ xíu này, im lặng một lúc, cuối cùng vẫn xách trên tay.

Dẫn theo hai đứa nhỏ đi về phía núi sau, nhưng khi đến dưới gốc cây, cô vẫn đưa cho hai đứa nhỏ mấy viên kẹo, bảo chúng đứng tại chỗ chờ, Thẩm Nghiên tự mình leo lên sườn núi.

Nhưng trên đó ngoài hai quả trứng gà ra, vẫn không thấy bóng dáng gà rừng đâu, Thẩm Nghiên cũng không để ý, mà tiếp tục đi vào trong.

Đi sâu vào bên trong chính là núi sau, trước đây không ít người sẽ đến đây xem có gà rừng hoặc thỏ gì đó hay không.

Thẩm Nghiên cầm một cây gậy trên tay, cứ thế đi lang thang.



Không biết từ lúc nào đã đi vào trong núi, ánh mặt trời trên đỉnh đầu bị những cây đại thụ che khuất, chỉ còn lại những tia sáng lốm đốm.

Trong khu rừng yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dồn dập của Thẩm Nghiên, trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy, khó tránh khỏi khiến người ta nảy sinh những suy nghĩ không tốt.

Vì vậy, Thẩm Nghiên bắt đầu lẩm bẩm nói chuyện với chính mình.

"Phù~ Cái thân thể này, thật sự quá yếu!"

"Phù~ Mệt quá!"

Thẩm Nghiên thật sự không đi nổi nữa, nên chỉ có thể tạm thời nghỉ ngơi một lát dưới gốc cây đại thụ.

Đúng lúc này, Thẩm Nghiên nghe thấy tiếng xào xạc, sợ đến mức cô bật dậy ngay tại chỗ.

Trong rừng rậm này, sợ nhất là gặp phải rắn hoặc lợn rừng gì đó.

Đương nhiên, nếu may mắn, giống như lần trước, gặp được một con thỏ tự dâng đến cửa.

Không biết có phải ý nghĩ muốn ăn thịt thỏ sốt cay của Thẩm Nghiên quá mãnh liệt hay không, trước mặt cô thật sự xuất hiện một con thỏ trắng toát.
 
Chương 43: Theo thỏ có thịt ăn (1)


Nhìn thấy Thẩm Nghiên, người và thỏ bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Nghiên rõ ràng nhìn thấy sự kinh hoàng trong mắt con thỏ này.

Sau đó sợ hãi đến mức đứng thẳng dậy.

Thẩm Nghiên cười nham hiểm, chỉ chờ "sói đói vồ mồi" một lần nữa.

Nhưng lần này, con thỏ này như thể biết được suy nghĩ của cô, sợ hãi kêu lên mấy tiếng "chít chít".

"Thỏ con ngoan, đến đây nào, em muốn được làm món sốt cay hay là nướng?"

"Chít chít!"

Không, em không muốn chọn cái nào hết.

Thẩm Nghiên không biết có phải mình nhìn nhầm hay không, vậy mà lại nhìn thấy khát vọng sống trong mắt một con thỏ.

Rồi thấy con thỏ này khoa tay múa chân, hình như đang nói gì đó với mình.

"Chít chít!" Chị biết có một nơi có đồ tốt, em đổi với chị, chị đừng ăn em!

"Em nói gì cơ? Chúng ta không cùng loài, chị không hiểu." Thẩm Nghiên nhíu mày, bây giờ cô chỉ muốn ăn đùi thỏ nướng, không muốn nghe con thỏ này nói chuyện.

"Chít chít chít!" Chị đi theo em! Em dẫn chị đi!

Thẩm Nghiên nhíu mày, nhìn con thỏ này dùng móng vuốt chỉ về một hướng rất giống con người, sau đó thử hỏi: "Để chị đi theo em?"



Cuối cùng cũng thấy con thỏ này gật đầu.

Thẩm Nghiên: "..."

Thật kỳ lạ.

Lúc này, cô đã đại khái đoán được ý mà con thỏ này muốn biểu đạt.

Nó muốn dùng thứ khác để trao đổi, để cô đừng ăn thịt nó.

Thẩm Nghiên quyết định đi theo nó một chuyến.

Nhưng lúc này trong lòng vẫn có chút tiếc nuối, đã xuyên không rồi, sao không cho cô "kim thủ chỉ" gì đó, ví dụ như có thể nghe hiểu tiếng động vật, vậy chẳng phải cô sẽ là chúa tể của ngọn núi này sao?

Đến lúc đó bảo hổ hoặc gấu gì đó bắt cho mình mấy con lợn rừng, cuộc sống chẳng phải sẽ rất sung sướng sao?

Rất tiếc, cô không biết tiếng động vật, bây giờ trước mặt lại có một con thỏ, chỉ là không biết, nó muốn dùng thứ gì để đổi lấy mạng sống của mình.

Thẩm Nghiên đi theo nó một quãng đường dài, tưởng tượng thì tốt đẹp, hiện thực thì phũ phàng, thỏ còn chạy nhanh hơn cả Thẩm Nghiên.

Thậm chí đi được một đoạn, nó còn phải dừng lại nghỉ ngơi, đợi Thẩm Nghiên...

Thẩm Nghiên cảm thấy mình đã dùng tốc độ nhanh nhất rồi, vậy mà vẫn không đuổi kịp một con thỏ?

Nhưng con thỏ này chạy giỏi như vậy, chắc chắn vận động rất nhiều, đùi thỏ này chắc chắn sẽ rất ngon, thịt chắc chắn rất săn chắc...

Vừa đi vừa nghĩ, Thẩm Nghiên đột nhiên có chút đói bụng.



Ánh mắt nhìn con thỏ càng thêm tha thiết.

Thỏ trắng đang đi ở phía trước, đột nhiên dường như cảm nhận được nguy hiểm phía sau, sợ đến mức lông dựng đứng cả lên, chạy càng nhanh hơn.

Chưa bao giờ nó cảm nhận rõ ràng như lúc này, con người này muốn ăn thịt mình...

May mà, nơi con thỏ này dẫn Thẩm Nghiên đến cũng đã tới.

Thẩm Nghiên bám sát phía sau nó, thấy thỏ trắng thành thạo vạch đám cỏ trước mặt ra, rồi dùng móng vuốt chỉ về phía trước.

Thẩm Nghiên nhìn theo, khi nhìn thấy đó là thứ gì, mắt cô sáng rực lên.

Trước đây cô từng xem video đào nhân sâm, loại lá cây này, nếu cô nhớ không nhầm, thì bên dưới có một củ nhân sâm.

Thẩm Nghiên nhìn nơi con thỏ vừa vạch ra, đây là loại bốn lá, củ nhân sâm bên dưới chắc chắn không nhỏ.

Nhưng cô cũng không bị củ nhân sâm này làm mờ mắt, nơi có nhân sâm, địa hình thường khá phức tạp.

Xung quanh biết đâu còn có rắn, nên Thẩm Nghiên rất cẩn thận.

Cô dùng cây gậy trong tay chọc xung quanh mấy cái, xác định an toàn mới đi về phía trước.

Con thỏ béo có lẽ không hiểu hành động của Thẩm Nghiên lắm, nghiêng đầu tò mò nhìn cô, ban đầu thấy cô không đến gần, nó thậm chí còn muốn giúp Thẩm Nghiên.

Nhưng bị Thẩm Nghiên từ chối.
 
Chương 44: Theo thỏ có thịt ăn (2)


"Thôi được rồi, em đừng động đậy, để chị tự làm vậy!"

Trước đây Thẩm Nghiên từng xem không ít video, biết đào nhân sâm cũng khá cầu kỳ, lúc này cũng không dám giao nhiệm vụ quan trọng như vậy cho một con thỏ.

Liền cẩn thận tiến lên, rồi sờ soạng trên người một lúc, trực tiếp giật sợi dây đỏ trên cổ xuống.

Sức lực của cô khá lớn, giật một cái là đứt.

Sau đó nhẹ nhàng buộc lên củ nhân sâm.

Trước đây từng nghe người ta nói, phải buộc dây đỏ lên nhân sâm, để đề phòng nhân sâm bỏ chạy.

Tuy không chắc có chạy hay không, nhưng lúc này cứ mê tín một chút vậy.

Sau đó tiến lên cẩn thận bới lớp đất bên trên, động tác của cô rất nhẹ nhàng, tìm một cây gỗ nhọn hoắt xung quanh, tỉ mỉ bới đất, cả quá trình đều rất tập trung và nhẹ nhàng, chỉ sợ làm hỏng rễ cây.

Thẩm Nghiên cứ đào như vậy, như thể quên cả thời gian.

Vì phải cực kỳ cẩn thận, nên cô tập trung cao độ, chỉ là không ngờ, con thỏ kia vậy mà cũng không chạy, mà còn ăn ở bên cạnh, tiếng "rốp rốp" vang lên liên tục.

Thẩm Nghiên không hề bị ảnh hưởng, đào một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đào được cả củ nhân sâm lên.

Trước đây cô từng học cách phân biệt tuổi của nhân sâm, loại nhân sâm mọc hoang này, vì môi trường sinh trưởng khá khắc nghiệt, nên không thể dựa vào lá cây để phân biệt, chỉ có thể dựa vào rễ cây.

Cô nhìn những đường vân ngang trên rễ chính, nghe nói những đường vân ngang này càng nhỏ, càng dày, thì có nghĩa là củ nhân sâm này càng có tuổi thọ cao.



Còn có những nốt sần nhỏ trên thân rễ, càng nhiều nốt sần thì cũng có thể chứng minh củ nhân sâm này có tuổi thọ cao.

Củ nhân sâm trong tay Thẩm Nghiên lúc này, rõ ràng là loại cực phẩm, hơn nữa chắc chắn đã có tuổi đời mấy chục năm.

Nhưng cụ thể là bao nhiêu thì cô cũng không rõ lắm.

Nhưng dù sao thì, đào được củ nhân sâm này, Thẩm Nghiên cũng là người có lời.

Lúc này, nhìn con thỏ béo đang ăn đến phồng cả má bên cạnh, ánh mắt của cô cũng trở nên hiền từ hơn.

"Thỏ con ngoan, cảm ơn em đã dẫn chị tìm thấy nhân sâm, chị quyết định không ăn thịt em nữa, vậy chúng ta từ biệt tại đây nhé!"

Thẩm Nghiên nói xong liền muốn về nhà, nào ngờ, cô đi được mấy bước, con thỏ này vậy mà lại đi theo phía sau.

Thẩm Nghiên có chút khó hiểu.

"Em đi theo chị làm gì? Chị đã nói là không ăn thịt em rồi, nói được làm được."

Ai bảo cô là con người rất coi trọng chữ tín chứ?

"Chít chít chít!" Em còn biết có một nơi có nữa, chị có muốn không? Em dẫn chị đi!

Nhìn con thỏ này khoa tay múa chân, Thẩm Nghiên nhíu mày, thử hỏi: "Ý em là, còn nữa?"

Con thỏ nghiêm túc gật đầu.

Thẩm Nghiên: !!!



Trong lòng cô kinh ngạc!

Chẳng lẽ gặp được Thỏ Ngọc Bồ Tát rồi sao?

Nhưng nhìn ánh mặt trời, trong tay cô không có đồng hồ, căn bản không biết mình đã ở trong rừng này bao lâu rồi.

Sợ hai đứa nhỏ lo lắng đi tìm mình, nên Thẩm Nghiên cũng không muốn tham lam.

Quyết định lần sau lại đến.

Liền lên tiếng nói: "Thôi, lần sau chị lại đến, hẹn gặp lại em sau, chị sẽ mang cà rốt ngon đến cho em nhé?"

Thỏ béo lại kêu lên mấy tiếng, coi như đồng ý.

Lúc này Thẩm Nghiên mới vui vẻ.

Cô cất củ nhân sâm vào gùi.

Lót cỏ dại cả trên lẫn dưới.

Sợ làm hỏng củ "bảo bối" này.

May mà, Thẩm Nghiên cũng có chút phương hướng, rất nhanh đã đi ra ngoài.

Lúc ra đến nơi, cô cảm thấy mặt trời chắc đã hơn mười giờ rồi.
 
Chương 45: Cô ơi, cháu tưởng cô chết rồi (1)


Vừa ra khỏi rừng, cô đã nghe thấy Nhị Đản ở bên ngoài gọi "cô ơi", hơn nữa hai đứa nhỏ lúc này hình như còn muốn leo lên.

Thẩm Nghiên vội vàng đáp lại.

"Đại Đản, Nhị Đản, cô ở đây, hai đứa đợi ở dưới một lát."

Sau khi Thẩm Nghiên gọi, hai đứa nhỏ bên dưới quả nhiên không leo lên nữa.

Ngược lại là Thẩm Nghiên, cô nhìn thấy con gà rừng kia lại quay về đẻ trứng.

Con gà rừng này trông khá béo.

Tuy thịt gà rừng dai, nhưng dù dai thì cũng là thịt mà, chỉ cần hầm kỹ một chút, hương vị vẫn rất ngon...

Thẩm Nghiên thèm rồi.

Rồi cẩn thận đặt chiếc gùi sang một bên, theo bản năng muốn học theo cách bắt thỏ lúc nãy, trực tiếp bổ nhào xuống?

Nhưng cuối cùng phát hiện, cách này hình như không có tác dụng với gà rừng?

Thẩm Nghiên không ngoài dự đoán mà vồ hụt, gà rừng bị dọa bay lên, Thẩm Nghiên trực tiếp nhặt một hòn đá lên, cứ thử ném đại vậy.

"Bịch!"



Thẩm Nghiên cứ thế trơ mắt nhìn con gà rừng này ngã xuống dưới hòn đá của mình?

Thật sự là, khoảnh khắc này, Thẩm Nghiên thật sự nghi ngờ có phải mình đã kích hoạt buff may mắn gì đó hay không?

Nếu không thì sao lại dễ dàng để cô ăn thịt gà rừng như vậy?

Hì hì!

Cô vui vẻ nhặt con gà rừng bị mình đập choáng lên, rồi xách trên tay, trực tiếp đi tìm hai đứa nhỏ.

Sau khi Thẩm Nghiên khó khăn leo xuống dốc, hai đứa nhỏ liền đi tới, lúc này cô mới phát hiện, hai mắt của hai đứa đều đỏ hoe, xem ra là vừa mới khóc.

Mắt của Nhị Đản đỏ nhất, mũi đến giờ vẫn còn sụt sịt, trông thật đáng thương.

Thẩm Nghiên không khỏi nhíu mày: "Sao vậy? Sao tự dưng lại khóc?"

Vừa nói, cô đã theo bản năng đưa tay ôm cậu bé vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

Nhị Đản mếu máo: "Cô ơi, cháu tưởng cô c.h.ế.t rồi."

Dù sao vừa rồi Thẩm Nghiên bảo chúng đợi ở đây, nhưng đợi lâu như vậy, vẫn không thấy cô đâu, chúng cũng bắt đầu sốt ruột.

Thậm chí còn đi tìm xung quanh, nhưng không tìm thấy, vừa rồi ở đây chỉ còn lại hai đứa nhỏ, cũng không biết phải làm sao.



Ngoài khóc ra, thì chỉ có thể đi tìm xung quanh.

Nhị Đản nghe người ta nói, người c.h.ế.t là đi đến một nơi rất xa, cậu bé sợ cô cũng đi đến một nơi rất xa không về nữa, cậu không muốn cô biến mất.

Vì vậy hai đứa liền khóc.

Đại Đản ban đầu còn an ủi em trai, cuối cùng hai anh em ôm nhau khóc nức nở, lúc này xung quanh tuy có mấy đứa trẻ, nhưng đến xem trò vui rồi lại chạy mất.

Lúc này hai đứa càng thêm bối rối, mới định leo lên sườn núi để tìm.

Thẩm Nghiên cũng biết vừa rồi mình đi quá lâu, liền cảm thấy áy náy, vội vàng an ủi: "Không sao, vừa rồi cô đi bắt gà rừng cho hai đứa đấy, hai đứa xem, đến lúc đó chúng ta sẽ để gà rừng đẻ trứng cho hai đứa ăn, lúc nào cũng có trứng gà rừng ăn."

Thẩm Nghiên định dùng gà rừng để chuyển hướng sự chú ý của hai đứa nhỏ.

Quả nhiên, lúc này hai đứa nhỏ đều trố mắt nhìn con gà rừng mà Thẩm Nghiên đang xách trên tay.

Nhị Đản hít một tiếng: "Ăn gà!"

Nói xong, cậu bé hận không thể về nhà ngay lập tức.

Thẩm Nghiên có chút bất đắc dĩ.

"Thôi được rồi, đi, về nhà thôi."
 
Chương 46: Cô ơi, cháu tưởng cô chết rồi (2)


Nhân lúc này trên núi sau không có ai, trước tiên cất đồ của họ đi đã.

Con gà rừng này chỉ là thứ nhỏ, quan trọng nhất là thứ to lớn trong gùi của cô, đó mới là thứ quan trọng.

Thẩm Nghiên xoa đầu Nhị Đản, rồi bảo hai anh em nắm tay nhau, cô dắt hai đứa về nhà.

Trên đường đi, cô còn có thể tránh mặt người khác, may mà không gặp thêm ai nữa, lúc về đến sân, Thẩm Nghiên trước tiên nhốt gà rừng vào lồng tre, lúc nãy mình đánh xuống, chắc chỉ là bị choáng thôi, xem nó có thể đẻ trứng được không, nếu không đẻ được thì g.i.ế.c thịt.

Việc quan trọng nhất bây giờ của Thẩm Nghiên là đi cất củ nhân sâm.

Vì vậy, cô bảo hai đứa nhỏ trông gà rừng, còn mình mang gùi vào nhà, rồi lấy một miếng vải bọc củ nhân sâm lại.

Chuyện này phải đợi mẹ Thẩm về rồi xem nên làm thế nào?

Thật ra theo ý của Thẩm Nghiên, bây giờ nhà đang thiếu tiền, mang củ nhân sâm này đi bán lấy tiền đương nhiên là tốt nhất.

Nhưng cô đến từ thời hiện đại, đương nhiên biết giá trị của nhân sâm, hơn nữa củ nhân sâm này của cô còn có tuổi đời không nhỏ, biết đâu sau này còn có thể cứu mạng.

Vì vậy, chuyện này, Thẩm Nghiên hiện tại vẫn chưa nghĩ thông, chỉ có thể đợi người nhà về rồi tính.

Lúc này, sau khi về nhà, trước tiên cô nấu cơm, đến lúc đó người nhà về là có thể ăn luôn, tiện thể rửa rau luôn.

Cơm canh trong làng cũng rất đơn giản, mấy ngày nay, bụng của Thẩm Nghiên vẫn luôn trong trạng thái đói.



Có thể cảm nhận rõ ràng dường như đã gầy đi một chút, nhưng chắc là do mất nước.

Nguyên chủ thuộc dạng béo phì, khi bắt đầu giảm khẩu phần ăn, chắc chắn sẽ có hiện tượng giả là cân nặng giảm, thật ra chỉ là mất nước.

Muốn dựa vào việc nhịn ăn để giảm mỡ trong bụng thì không thể nào, cơ thể cô cũng không chịu nổi.

Vì vậy vẫn phải vận động.

Nấu cơm xong, rau cũng đã chuẩn bị xong, Thẩm Nghiên bảo hai đứa nhỏ ở nhà trông nhà, còn mình chạy bộ đến trại lợn.

Không còn cách nào, bây giờ không có điều kiện, chỉ có thể tự mình tạo điều kiện để giảm béo.

Chỉ bằng con đường từ nhà đến trại lợn này, Thẩm Nghiên cũng có thể chạy.

Chỉ là, hai "vật cản" phía trước khiến Thẩm Nghiên rất khó chịu.

Nghĩ nghĩ, cô vẫn quay về lấy một sợi dây vải có độ co giãn, trực tiếp quấn "vật cản" phía trước lại, như vậy khi cô chạy, có thể giảm bớt sự rung lắc, cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho cô.

o(╯□╰)o!

Thẩm Nghiên cứ thế chạy đến trại lợn, cũng có không ít người nhìn thấy cô, thậm chí mọi người còn cảm thấy rất kỳ lạ.



"Ơ? Vừa rồi tôi cứ tưởng là ai mà chạy qua đây một cục to như vậy, không ngờ lại là con bé nhà họ Thẩm?"

Thậm chí có người còn lười biếng, tranh thủ đứng dậy lau mồ hôi, vừa hay lại nhìn thấy bóng dáng Thẩm Nghiên chạy qua trước mặt, liền kinh ngạc.

Tốc độ của cô không nhanh, nhưng vì dáng người, nên rất khó để người ta không chú ý.

Rồi mới có lời trêu chọc của bác gái kia.

Gần đây, nếu nói đến chủ đề sôi nổi nhất, không gì khác ngoài Thẩm Nghiên.

Dù sao bị từ hôn, sau đó vội vàng lấy chồng, ngày thứ hai sau khi cưới, chồng đã quay về quân đội.

Huống chi là, dường như bên nhà bác cả Thẩm còn truyền ra tin tức, nói Thẩm Nghiên treo cổ tự tử, nhưng cụ thể có phải hay không thì mọi người cũng không rõ lắm.

Nhưng mấy ngày nay Thẩm Nghiên vậy mà lại an phận như vậy, cũng không gây chuyện, ngược lại khiến mọi người cảm thấy rất kỳ lạ.

Ngay cả Thẩm Hoa Hoa cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.

Cô ta cũng nhìn thấy bóng dáng Thẩm Nghiên chạy qua ngoài ruộng, trong làng không tìm được người thứ hai nào béo hơn cô ta.

Con béo này cũng thật ngây thơ, cứ tưởng chạy như vậy là có thể gầy đi sao?

Thật nực cười.
 
Chương 47: Trời ơi con gái tôi! (1)


Nhưng gần đây hành vi của Thẩm Nghiên rất kỳ lạ, không biết có phải là do ngày thứ hai sau khi cưới, chồng đã bỏ đi nên bị kích thích, mới khác thường như vậy?

Cô ta nhìn bóng lưng Thẩm Nghiên, hung dữ nghĩ, tốt nhất là nuôi lợn của đội sản xuất cho c.h.ế.t hết đi, đến lúc đó xem nhà nhị phòng Thẩm xử lý tình huống hỗn độn này như thế nào.

Cô ta chính là nhìn Thẩm Nghiên không vừa mắt, từ nhỏ đến lớn, cô ta từ khi còn bé đã phải làm việc nhà nông, nhưng Thẩm Nghiên lại có thể đeo cặp sách mới đi học, mỗi ngày cô ta bị mắng chửi, nhưng Thẩm Nghiên lại được cả nhà yêu thương chiều chuộng, trên tay cô ta toàn chai sạn, nhưng tay của Thẩm Nghiên lại rất mềm mại.

Còn có rất nhiều chuyện nữa, có thể nói, từ nhỏ cô ta đã sống dưới cái bóng của Thẩm Nghiên.

Chỉ là không ngờ, ba năm nay, Thẩm Nghiên xấu đi, cũng béo lên, nhà họ Thẩm vẫn đối xử tốt với cô ta như trước.

Cô ta thật sự cảm thấy rất bất công, nên mới muốn tranh giành mọi thứ với Thẩm Nghiên.

Cũng muốn xem trò cười của Thẩm Nghiên, cứ tưởng gả cho sĩ quan là ghê gớm lắm sao, cuối cùng còn chưa biết có được vào cửa nhà người ta hay không?

Sau này nhất định cô ta phải tìm một người đàn ông ưu tú hơn Lục Tuân, mới có thể đè bẹp Thẩm Nghiên dưới chân.

Nghĩ đến người đàn ông mặc quân phục, nghiêm nghị mà lại đẹp trai lạ thường đó, trong mắt Thẩm Hoa Hoa lóe lên vẻ ghen tị.

Thẩm Nghiên không hề biết, mình sắp bị người ta coi như khỉ để xem.

Lúc này, cô chạy đến trại lợn, mất khoảng mười phút, tốc độ của cô không nhanh, nhưng chạy đến đây, cả người thở không ra hơi, thậm chí vì vận động mạnh, cổ họng rất khô, tim đập nhanh, cô còn có cảm giác buồn nôn...

Quả nhiên, giảm béo không phải là chuyện dễ dàng.



Thẩm Nghiên đứng tại chỗ, điều chỉnh lại nhịp thở, sau đó giãn cơ bắp chân, khoảng mười phút sau, cô mới cầm bình nước bên cạnh lên uống.

Mấy con lợn chắc là vì trời nóng, lúc này đang co cụm trong góc râm mát.

Thẩm Nghiên sợ mấy con lợn này bị cảm nắng, lúc này cũng sắp đến giữa trưa, lúc nóng nhất, nên cô vẫn tưới nước trong chuồng lợn, để mấy anh lợn được mát mẻ.

Rất nhanh, đến giữa trưa, tiếng chuông tan ca vang lên, Thẩm Nghiên cũng lắc lư đi về nhà.

Nuôi lợn thật tốt, vì nơi này cách làng một khoảng, mọi người đều sợ mùi hôi của chuồng lợn, nên ở cách xa một chút.

Bình thường cũng rất ít người đến đây, Thẩm Nghiên lúc này đang nghĩ đến lúc nào đó mang mấy quyển sách đến xem, hoặc là làm gì đó để g.i.ế.c thời gian.

Lúc về đến nhà, mẹ Thẩm và chị dâu hai đã đang nấu cơm, mấy anh trai cũng không nhàn rỗi, quét dọn sân, rồi bày bàn ra.

Thấy Thẩm Nghiên về, mấy người vội vàng vây quanh cô.

Thẩm Trường Chinh vừa đến đã hỏi: "Em gái, hôm nay nuôi lợn có quen không? Nếu cần giúp đỡ, anh Tư sẽ làm xong việc sớm, rồi đến giúp em."

Thẩm Trường An cũng gật đầu: "Đúng vậy, nếu cần giúp đỡ, chiều nay bọn anh sẽ đến giúp."

Mấy người nhìn dáng vẻ của Thẩm Nghiên, rõ ràng vẫn không tin tưởng cô lắm.



Nên theo bản năng hỏi một câu.

Thẩm Nghiên có chút bất đắc dĩ: "Anh Ba, anh Tư, em quen rồi, không cần giúp đỡ đâu."

Còn Thẩm Trường Thanh, lúc này đứng dậy hỏi: "Em gái, con gà rừng này em bắt được định ăn thế nào?"

Thẩm Nghiên nhìn con gà rừng có vẻ ủ rũ kia nói: "Anh Hai, xem nó có đẻ trứng không, nếu không đẻ thì g.i.ế.c thịt, hầm canh gà, để chúng ta bồi bổ."

"Được, vậy cứ nuôi thêm xem sao."

Thẩm Trường Thanh vừa nói vừa lấy thức ăn cho gà rừng, nhưng con gà rừng này trông có vẻ không có tinh thần lắm.

Ba Thẩm nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Thẩm Nghiên, liền lên tiếng nói: "Thôi được rồi, đừng có cứ vây quanh em gái nói chuyện nữa, Tiểu Nghiên, đi rửa mặt đi, mệt rồi chứ?"

"Ba, con không mệt." Thẩm Nghiên có chút bất đắc dĩ, cả nhà rõ ràng đều coi cô như người tàn phế rồi.

Nhưng mấy ngày nay, Thẩm Nghiên ăn ít đi, mọi người đều sợ cô sẽ ngã quỵ lúc nào đó.

May mà, bây giờ tình hình có vẻ tốt hơn một chút.

Bản thân Thẩm Nghiên cũng biết rõ, tuy mấy ngày nay đúng là có hơi yếu, hoàn toàn là do đói, hơn nữa còn thèm ăn.

Cảm giác thèm ăn không thể kiểm soát khiến Thẩm Nghiên có chút khó chịu.
 
Chương 48: Trời ơi con gái tôi! (2)


Những lúc khác thì không sao.

Lúc này, mẹ Thẩm cũng đi ra từ nhà bếp, bảo Thẩm Nghiên đi nghỉ ngơi một chút, cơm nước sắp xong rồi.

Đợi đến khi cơm canh xong xuôi, mẹ Thẩm cứ một mực muốn Thẩm Nghiên ăn nhiều thêm một chút, nhưng Thẩm Nghiên không ăn nhiều lắm, vẫn là một bát cơm, ăn nhiều thức ăn hơn.

"Ăn nhiều một chút, không thì g.i.ế.c con gà rừng đó đi, bồi bổ cho con, con xem dạo này con giảm béo gì đó, sắc mặt kém thế kia, không còn hồng hào như trước nữa."

Nhị Đản lúc này có chút tò mò nhìn Thẩm Nghiên, rồi lại nhìn mẹ Thẩm: "Bà ơi, tại sao cô ăn nhiều như vậy mới mập lên, lại còn phải giảm béo? Lãng phí quá!"

Thẩm Nghiên: ???

Vậy thì sao?

Thịt này lãng phí, cháu muốn làm gì?

Suy nghĩ của nhóc con này thật nguy hiểm!

Thẩm Nghiên cảnh giác nhìn Nhị Đản.

Ngay cả mẹ Thẩm nhất thời cũng không biết nên giải thích với cháu trai mình như thế nào.



Bà im lặng, cuối cùng thấy Thẩm Nghiên cũng không trả lời được, liền nói với vẻ mặt hung dữ: "Chuyện của người lớn, trẻ con đừng xen vào, ăn cơm đi."

Nhị Đản: "Vâng ạ!"

Trong đầu óc nhỏ bé của cậu bé thật sự rất khó hiểu.

Thịt của cô không cần nữa, cậu bé muốn...

Khụ khụ!

Dù sao trong ký ức của trẻ con, thịt chính là thứ tốt.

Đối với những thứ khác, trẻ con thật sự không có khái niệm gì.

Ăn cơm xong, Thẩm Trường Thanh đi rửa bát.

Dù sao cũng là người đầu tiên trong nhà lấy vợ, vẫn rất yêu thương vợ.

Còn Thẩm Nghiên lúc này lại kéo mẹ Thẩm vào phòng.

Mẹ Thẩm nhìn dáng vẻ thần thần bí bí của cô, không khỏi bật cười.

"Sao vậy? Thần bí như vậy, có chuyện gì muốn nói với mẹ sao?"



Bây giờ mẹ Thẩm vẫn cảm thấy như một giấc mơ, Thẩm Nghiên hiện tại, rất khác với Thẩm Nghiên trước đây, lúc nào cũng nổi nóng, hờn dỗi, cứ như cả nhà đều có thù với cô ta vậy.

Sau mấy ngày quan sát, hình như thật sự là con gái hiểu chuyện của bà đã trở về.

Nhưng trước đây bà từng hỏi mấy lần về chuyện của mấy năm trước, Thẩm Nghiên đều không nhớ.

Lúc này, ngay cả mẹ Thẩm cũng trở nên không chắc chắn.

Nhưng lúc này nhìn dáng vẻ thần thần bí bí của Thẩm Nghiên, bà vẫn cảm thấy giống như trước đây, thường có bí mật gì cũng sẽ chia sẻ với mình, ngay cả giọng nói của mẹ Thẩm cũng hạ thấp đi vài phần.

"Mẹ, mẹ xem đây là gì?" Thẩm Nghiên lấy củ nhân sâm được bọc trong vải từ trong tủ ra, đưa thẳng đến trước mặt mẹ Thẩm.

Mẹ Thẩm do dự nhận lấy, kết quả vừa mở miếng vải ra đã nhìn thấy củ nhân sâm bên trong.

Người sống ở đây, ai mà chẳng nhận ra nhân sâm?

Chính vì nhận ra, nên mới kinh ngạc như vậy!

Hơn nữa củ nhân sâm này trông có vẻ có tuổi đời không nhỏ, bà gần như ngay lập tức kêu lên kinh ngạc.

"Trời ơi con gái tôi! Sao con lại có được củ nhân sâm này?"
 
Chương 49: Trò chuyện bí mật giữa ba cha con ( 1)


Sau khi hỏi câu này, mẹ Thẩm ý thức được điều gì đó, không khỏi nhíu mày: "Con đến núi sau rồi à?"

Thẩm Nghiên vừa nhìn sắc mặt của bà đã biết, mẹ Thẩm đã đoán ra, liền nhỏ giọng giải thích: "Vâng ạ, con đến núi sau rồi, nhưng mẹ yên tâm, con không đi sâu vào trong đâu, chỉ loanh quanh ở ngoài thôi, mẹ, con chỉ muốn hỏi, hay là chúng ta bán củ nhân sâm này đi?"

Cô vừa nói xong, mẹ Thẩm liền nhíu mày: "Củ nhân sâm này trông có vẻ có tuổi đời không nhỏ, cứ thế bán đi..."

Mẹ Thẩm thật ra có chút không nỡ, thứ này, đôi khi không chừng thật sự là thứ tốt để cứu người.

"Con đợi một lát, mẹ đi gọi ba con đến đây."

Mẹ Thẩm tự mình không quyết định được, liền trực tiếp đứng dậy đi tìm Ba Thẩm.

Thẩm Nghiên còn chưa kịp kể chuyện mình gặp một con thỏ trên núi cho bà nghe, mẹ Thẩm đã đi ra ngoài.

Nhưng trước khi ra ngoài, bà vẫn không quên bọc củ nhân sâm lại, lúc ra ngoài còn không quên đóng cửa.

Trông vô cùng cẩn thận, hình như cũng không định nói chuyện này cho mấy đứa con trai biết.

Thẩm Nghiên có chút bất đắc dĩ.



Rất nhanh, mẹ Thẩm trực tiếp kéo Ba Thẩm vào.

Ba Thẩm bị kéo đi, bất lực đi theo sau mẹ Thẩm đang vội vội vàng vàng.

"Bà nó này, có chuyện gì thì cứ từ từ nói, kéo kéo giật giật như vậy làm gì?"

Ba Thẩm có vẻ rất bất mãn, nhưng mẹ Thẩm không để ý đến ông, Lý Ngọc Mai ở ngoài cũng nhìn sang, không hiểu bà mẹ chồng thần thần bí bí này đang làm gì?

Nhưng khi cô ta định đi theo thì mẹ Thẩm trực tiếp kéo Ba Thẩm vào phòng, rồi đóng cửa lại, ngăn cách tầm mắt của cô ta.

Không nhìn thấy gì, Lý Ngọc Mai không khỏi có chút thất vọng.

Cô ta còn đến gần Thẩm Trường Thanh đang rửa bát bên giếng nước, tò mò hỏi: "Không biết mẹ kéo ba vào trong làm gì? Có chuyện gì không thể cho chúng ta biết sao?"

Thẩm Trường Thanh luôn không có tâm cơ, lúc này nghe vợ nói vậy, theo bản năng đáp: "Mẹ có bí mật gì, nếu muốn nói, đương nhiên sẽ nói, em đừng quan tâm nhiều quá."

Thẩm Trường Thanh vừa nói xong, không ngoài dự đoán, lại khiến Lý Ngọc Mai tức đến ngửa mặt.

Thật ra Thẩm Trường Thanh không phải là kẻ ngốc, việc vợ mình có chút toan tính là chuyện bình thường.



Cộng thêm trước đây nhà bọn họ luôn yêu thương em gái, Lý Ngọc Mai là con dâu mới, nhìn thấy vậy, khó tránh khỏi có chút bất mãn.

Huống chi là sau này khi cô ta có con, mẹ Thẩm vẫn luôn thiên vị Thẩm Nghiên, cô em chồng này.

Chỉ là Thẩm Trường Thanh có suy nghĩ của riêng mình, anh có năng lực, vợ muốn sống sung sướng, anh là chồng sẽ cố gắng, nhưng còn việc mẹ muốn cho em gái thứ gì, đó là chuyện của họ, Thẩm Trường Thanh sẽ không xen vào.

Anh cũng sẽ quản thúc vợ mình cho tốt, những gì vợ muốn, đương nhiên anh cũng sẽ cố gắng, tranh thủ để vợ sớm được sống sung sướng, như vậy sẽ không cứ mãi canh cánh trong lòng những thứ mà mẹ cho em gái.

Anh luôn cho rằng, khi trong tay bạn có nhiều thứ, sẽ không còn nhớ đến thứ trong tay người khác nữa, vì vậy anh phải cố gắng để vợ sống tốt hơn.

Đương nhiên, những điều này Lý Ngọc Mai không hề biết, lúc này cô ta vẫn đang tức giận.

Nhà họ Thẩm này cứ như bị người ta yểm bùa vậy, cho dù cô em chồng này có phá phách thế nào, nhà họ Thẩm vẫn luôn đối xử tốt với cô ta như vậy.

Thật kỳ lạ.

Còn Ba Thẩm bên này, bị kéo vào phòng con gái, không khỏi cũng tò mò.

Nếu không có chuyện gì, bà nó này sẽ không thần thần bí bí như vậy, còn kéo mình vào phòng con gái để nói chuyện.
 
Chương 50: Trò chuyện bí mật giữa ba cha con (2)


Nhưng rất nhanh, Ba Thẩm đã biết vì sao mẹ Thẩm lại gọi mình vào đây.

"Ông nó à, ông xem này."

Mẹ Thẩm cầm bọc nhỏ trên giường đất lên, rồi mở ra trước mặt Ba Thẩm.

Ba Thẩm chỉ liếc nhìn một cái, đã nhìn thấy thứ vừa được bọc lại kia: "Nhân sâm?"

Ông kinh ngạc trừng to mắt.

Rồi thấy mẹ Thẩm trừng mắt nhìn mình với vẻ mặt bất mãn: "Nhỏ tiếng thôi, lỡ bị người khác nghe thấy thì sao?"

Lúc này, Ba Thẩm cũng có biểu cảm giống mẹ Thẩm, hai người đều trở nên thần thần bí bí.

"Sao lại có được thứ này?"

Sau khi hỏi câu này, Ba Thẩm theo bản năng nhìn về phía Thẩm Nghiên, dù sao thì thứ này đang ở trong phòng Thẩm Nghiên, vậy rất có thể, thứ này là do Thẩm Nghiên lấy được.

"Tiểu Nghiên đào được à?"

Sau khi hỏi câu này, Ba Thẩm cũng không đợi hai người trả lời, đã tự mình nhận lấy, rồi đặt trong tay, cẩn thận quan sát.

Lúc đào củ nhân sâm này lên, chắc là đã rất cẩn thận, nhìn bề ngoài không hề có vết trầy xước, hơn nữa trên củ nhân sâm này, hình như còn dính một ít đất ẩm, còn có mùi đất nồng nặc, rõ ràng là vừa mới đào lên.

Lúc này, mẹ Thẩm vội vàng nói bên cạnh: "Đúng là do con gái ông đào được đấy, ý của Tiểu Nghiên là, có nên bán củ nhân sâm này đi, đổi lấy ít tiền không."

Vừa nói xong, bà lại muốn lau nước mắt.

"Vẫn là do chúng ta vô dụng, nên mới khiến con gái muốn bán nhân sâm, bù đắp cho gia đình."



Thẩm Nghiên: "..."

Thật ra cô không hề vĩ đại như mẹ Thẩm nói, ý nghĩ ban đầu của cô chính là bán thứ này đi, đến lúc đó cô có thể trả lại sính lễ gì đó cho Lục Tuân.

Như vậy, hai người sẽ hoàn toàn không còn quan hệ gì nữa, cô cũng không cần phải lấy chồng.

Bất đắc dĩ là, mẹ Thẩm thật sự có cái nhìn quá tốt về cô, mới một lúc thôi, mẹ Thẩm đã tự mình tưởng tượng ra tinh thần hy sinh quên mình của cô.

Thẩm Nghiên cũng rất bất lực.

Chỉ là Ba Thẩm đã theo bản năng nói: "Không được, nhân sâm tốt như vậy sao có thể bán đi được? Thứ tốt như vậy, không thể bán, đến lúc nguy cấp biết đâu còn có thể cứu mạng."

Ba Thẩm cũng là người trải qua thời kỳ khó khăn đó, biết thứ này, vào lúc nguy cấp thật sự có thể cứu người.

Vì vậy, ông không tán thành việc bán thứ này đi.

Mẹ Thẩm gật đầu bên cạnh: "Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng con gái muốn bán, nên mới gọi ông vào đây, chúng ta cùng nhau bàn bạc cho kỹ."

Lúc này, Thẩm Nghiên thấy hai người tranh luận hồi lâu vì chuyện củ nhân sâm này, ý của hai người cơ bản là không thể bán.

Tuy đang nói chuyện với đối phương, nhưng Thẩm Nghiên đương nhiên nghe ra được, những lời này là nói với cô.

Lúc này, Thẩm Nghiên mới có cơ hội nói ra chuyện con thỏ kia, biết đâu sau này còn có nhân sâm tốt hơn, như vậy, bán củ nhân sâm này đi cũng sẽ không tiếc đúng không?

"Ba mẹ, hai người nghe con nói đã, hôm nay trên núi con gặp một con thỏ, củ nhân sâm này là do con thỏ đó dẫn con đi tìm, nghe nó nói là còn có nơi khác có nữa, nên con nghĩ, nếu tìm được củ nhân sâm nào có tuổi đời nhỏ hơn củ này, chúng ta sẽ bán củ có tuổi đời nhỏ đi, rồi giữ lại củ có tuổi đời lớn, như vậy chẳng phải sẽ không tiếc sao?"

Ba Thẩm và mẹ Thẩm nghe cô nói xong, đều không khỏi trừng to mắt.
 
Chương 51: Con gái tôi sao lại may mắn thế này (1)


"Thỏ gì mà giúp con tìm được?"

Mẹ Thẩm trừng to mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.

Sau đó lại không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Sao trước kia tôi không gặp được con thỏ như vậy?"

Nếu không thì nhà cũng không đến nỗi nghèo như vậy...

Ngay cả Ba Thẩm cũng cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.

"Con chắc chắn con thỏ này có thể dẫn con đi thêm một chuyến nữa?"

Thẩm Nghiên nhìn con thỏ trông rất lanh lợi kia, không khỏi gật đầu: "Chắc là không thành vấn đề, hay là chiều nay con đi thêm một chuyến nữa?"

Thẩm Nghiên thử hỏi.

Ba Thẩm trầm ngâm một lúc, rồi mới gật đầu: "Được, chiều nay ba xin nghỉ, ba đi cùng con."

Ba Thẩm dù sao cũng không yên tâm để Thẩm Nghiên đi một mình, sợ trên núi sau gặp phải động vật gì đó, đến lúc đó con gái mình muốn chạy chắc chắn không chạy thoát.

Mình đi cùng, biết đâu còn có thể đỡ được một lúc.

Nhưng nghĩ đến đây, Ba Thẩm liền thầm "phỉ nhổ" mấy cái, sao mình lại có thể nghĩ như vậy chứ?

Quá xui xẻo.

Ba Thẩm không dám nghĩ nữa, nhưng vẫn quyết định chiều nay đi cùng Thẩm Nghiên.



Thẩm Nghiên nghĩ nghĩ cũng gật đầu: "Vâng ạ, vậy cho lợn ăn xong chúng ta đi một chuyến."

Mỗi ngày công việc nuôi lợn rất đơn giản.

Cho dù Thẩm Nghiên có rời đi cũng không làm lỡ việc.

Vì vậy, mấy người cứ thế vui vẻ quyết định như vậy.

Lúc sắp đi, mẹ Thẩm vẫn không yên tâm dặn dò: "Con cất kỹ đồ đi, nhớ khóa lại bằng ổ khóa."

Thứ này là thứ tốt, nếu có thể, mẹ Thẩm hận không thể lúc nào cũng ôm khư khư bên mình để trông chừng.

Thẩm Nghiên bất đắc dĩ đồng ý.

Nhìn Ba Thẩm và mẹ Thẩm ra ngoài, tâm trạng của mẹ Thẩm rõ ràng rất tốt, ngay cả Lý Ngọc Mai lúc này cũng chú ý đến.

Trong lòng càng thêm tò mò, rốt cuộc mẹ chồng và ba chồng đã nói chuyện gì trong phòng cô em chồng, mà lại cười vui vẻ như vậy?

Tò mò quá đi mất.

Nhưng cô ta cũng biết, nếu lúc này mình đi hỏi, chắc chắn sẽ bị mẹ chồng mắng.

Vì vậy chỉ có thể kìm nén suy nghĩ xuống.

Thẩm Nghiên thật sự đã khóa đồ vào trong tủ.

Bên trên còn không quên khóa thêm một ổ khóa, sau đó mới yên tâm đi ra ngoài, tắm rửa sạch sẽ rồi mới thoải mái nằm trên giường đất.
 
Chương 52: Con gái tôi sao lại may mắn thế này (2)


Buổi chiều, Thẩm Nghiên cũng phải dậy đi làm.

Lúc ra khỏi nhà, Ba Thẩm nói: "Tiểu Nghiên, lát nữa ba lại đến tìm con."

"Con biết rồi ba."

Thẩm Trường An nhìn hai cha con: "Ba, ba muốn đến giúp em gái sao? Hay là để con đi, con khỏe hơn, còn có thể giúp em gái làm việc."

Dù sao thì công việc ở chuồng lợn cũng khá bẩn, sao có thể để ba ruột đi làm được?

"Không cần đâu, ba đến tìm Tiểu Nghiên có chút việc, đến lúc đó ba sẽ nói với mấy đứa."

Ba Thẩm xua tay, cũng biết mấy anh em này rất tò mò, nhưng lúc này vẫn chưa phải lúc để nói chuyện này.

Thẩm Trường An chỉ đành thất vọng "ồ" một tiếng, rồi mọi người lần lượt đi làm.

Trên đầu mọi người đều đội mũ rơm.

Người thời này, đa phần đều có làn da ngăm đen, lúc này, làn da trắng của Thẩm Nghiên có chút nổi bật.

Huống chi là còn có thân hình mũm mĩm này, nói thật là rất thu hút ánh nhìn.

Hơn nữa sau khi đến đây, Thẩm Nghiên mới phát hiện nguyên chủ cũng giống như mình, đều có tật vừa ra nắng là nổi mẩn đỏ.

Cứ nổi mẩn là cả lưng đổ mồ hôi, vừa ngứa vừa khó chịu, dù sao cũng rất khổ sở.

Vì vậy, mỗi lần ra ngoài, Thẩm Nghiên đều phải bôi thuốc mỡ lên lưng.



Mấy ngày trước cô chưa nhớ ra, sau này mẹ Thẩm nói, Thẩm Nghiên mới biết, nên trước khi ra ngoài đều sẽ bôi thuốc.

Rồi mặc thêm áo dài tay, Thẩm Nghiên có một chiếc áo sơ mi dài tay bằng vải terylene, vừa hay lại khá rộng, có thể mặc trực tiếp bên ngoài coi như áo chống nắng.

Bọc kín mít bản thân, Thẩm Nghiên cũng ra khỏi nhà đến chuồng lợn.

Hai đứa nhỏ thì để chúng tự chơi, Thẩm Nghiên không dẫn theo đến chuồng lợn.

Đến chuồng lợn, trước tiên Thẩm Nghiên xối nước rửa sạch chuồng lợn một lượt.

Sau đó cho lợn ăn, cơ bản không có việc gì khác.

Không lâu sau, Ba Thẩm đã đến.

Nhìn thấy Thẩm Nghiên, ông lại không nhịn được nhìn chuồng lợn một cái, phát hiện chuồng lợn đều sạch sẽ, ai đến cũng không bắt bẻ được, Ba Thẩm cũng yên tâm hơn đôi chút.

"Đi thôi Tiểu Nghiên."

"Vâng ạ."

Thẩm Nghiên đi theo Ba Thẩm đến núi sau, chỉ leo một con dốc thôi cũng khiến Thẩm Nghiên mệt bở hơi tai, bình nước trong tay cô được Ba Thẩm cầm, lúc này cứ như hai cha con đang đi dã ngoại vậy.

Thẩm Nghiên dựa theo đường lúc sáng, dẫn Ba Thẩm vào núi.

Nhưng đúng là chỉ loanh quanh ở ngoài.

Thẩm Nghiên cầm cây gậy trên tay, chọc chọc chỗ này, gõ gõ chỗ kia, hồi lâu hình như cũng không thấy bóng dáng con thỏ kia đâu.
 
Chương 53: Con gái tôi sao lại may mắn thế này (3)


"Ơ? Kỳ lạ, con thỏ kia đâu rồi?"

Thẩm Nghiên không nhịn được nhỏ giọng lẩm bẩm.

Ba Thẩm lại tỏ ra thoải mái: "Con thỏ này chắc là thấy con dẫn ba đến đây, tưởng là đến bắt nó đấy?"

Dù sao thì có một số con thỏ đúng là rất lanh lợi.

Thẩm Nghiên cảm thấy cũng có khả năng.

"Có muốn nghỉ ngơi một chút không?" Ba Thẩm rõ ràng cảm nhận được tiếng thở của con gái đã nặng nhọc hơn vài phần.

Thẩm Nghiên gật đầu: "Ba, vậy nghỉ ngơi một chút ạ."

Hai người ngồi dưới bóng cây, Thẩm Nghiên lấy bình nước ra uống, Ba Thẩm lại đi dạo xung quanh.

"Sáng nay con ở chỗ nào? Biết đâu ở đó còn có nữa?"

Thẩm Nghiên nhìn xung quanh, vừa định chỉ về một hướng, thì nghe thấy tiếng "chít chít" vang lên trong bụi cỏ.

Thẩm Nghiên cúi đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy con thỏ béo ú kia.

"Hì, thỏ béo, em ở đây à?" Thẩm Nghiên kích động nhìn nó, Ba Thẩm lúc này cũng quay đầu lại, thấy bên cạnh con gái mình không xa có một con thỏ đang "chít chít" nói gì đó với cô.

Nhưng khi nhìn thấy Ba Thẩm đến gần, trong mắt nó lại tràn đầy vẻ cảnh giác.



"Đây là ba chị, đừng sợ, em có thể dẫn chị đi đào nhân sâm lúc sáng nữa không?"

"Chít chít chít!" Đương nhiên là được, thứ đó người ở đây đều không thích ăn, em dẫn chị đi, còn có rất nhiều!

Thẩm Nghiên thấy con thỏ kia rất nhiệt tình, còn chỉ cho cô một hướng, sau đó tự mình dẫn đường ở phía trước.

Cho dù Ba Thẩm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc này nhìn thấy cảnh này, vẫn không nhịn được trừng to mắt.

Trời ơi!

Thật sự có thỏ thành tinh sao?

Con gái mình sao lại may mắn thế này?

Vậy mà lại may mắn như vậy?

Nhưng lúc này cũng không kịp nghĩ nhiều, ông bước nhanh đuổi theo Thẩm Nghiên, cùng cô đi theo con thỏ, thấy con thỏ này thật lanh lợi, vừa đi vừa nhảy dẫn đường ở phía trước.

Ba Thẩm luôn là người cẩn thận, vừa đi ông vừa không ngừng nhìn xung quanh, chính là để nhận biết đường đi, đồng thời cũng phải chú ý dưới chân có nguy hiểm gì không.

Trong làng cũng có người thích đặt bẫy trong rừng, chính là để bắt động vật.

Đôi khi thường là không bắt được động vật, mà lại có không ít người đi qua đây bị kẹp.

Sau này thì ít hơn, nhưng cũng có, phải cẩn thận với bẫy thú.
 
Chương 54: Thu hoạch lớn (1)


Chỉ là rõ ràng, con thỏ này còn thông minh hơn ông tưởng tượng, nó dẫn đường ở phía trước, trực tiếp tránh những nơi nguy hiểm, ngay cả đường đi cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Cứ như vậy, mấy người đi khoảng mười mấy phút, đến một khu rừng rậm, con thỏ dừng chân dưới gốc cây.

Rồi "chít chít" kêu lên với Thẩm Nghiên mấy tiếng.

Hai cha con biết, đã đến nơi rồi.

Vì phải đào nhân sâm, nên Thẩm Nghiên còn tìm dụng cụ, chính là để chuẩn bị cho việc đào nhân sâm này.

"Đến nơi rồi sao?" Ba Thẩm nhìn thấy lá cây trước mặt, cũng mừng rỡ.

Con thỏ này thật sự có chút linh tính.

Dưới ánh mắt mừng rỡ của Ba Thẩm, thỏ béo rất đắc ý ngẩng đầu lên, xem ra, nó còn rất kiêu ngạo?

Thẩm Nghiên không ngờ con thỏ này lại "có tâm" như vậy, liền đưa củ cà rốt mình mang từ nhà đến cho nó.

Còn cố ý rửa sạch sẽ cho nó.

Thỏ béo cũng không khách sáo, trực tiếp nhận lấy, rồi dưới ánh mắt của Thẩm Nghiên, "rốp rốp" gặm.

"Ba, vậy chúng ta đào thôi."

Thẩm Nghiên nhìn lá cây, lúc này trông vẫn là loại bốn lá, nhưng nhân sâm mọc hoang, không phải dựa vào lá để phân biệt tuổi đời.

Vì vậy, muốn xem tuổi đời, phải đợi sau khi đào củ nhân sâm lên mới biết được.



Ba Thẩm thấy con gái trực tiếp quỳ trên mặt đất, nghĩ đến sáng nay cô cũng quỳ như vậy, đúng là có hơi vất vả.

Cộng thêm việc nhân sâm không bị hư hại, đương nhiên phải rất cẩn thận mới được.

Lúc này, Ba Thẩm cũng không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp tiến lên giúp Thẩm Nghiên cùng đào.

Hai người chung sức, hai cha con vẫn có chút ăn ý, tốc độ lúc này đúng là nhanh hơn nhiều so với lúc sáng Thẩm Nghiên đào một mình.

Nhìn thấy những nốt sần trên củ nhân sâm này, Thẩm Nghiên biết, củ này còn có tuổi đời cao hơn củ lúc sáng.

Thật kỳ lạ.

Lúc này, cô có chút mơ hồ.

Mình thật sự may mắn như vậy sao?

"Củ này trông có vẻ có tuổi đời cao hơn củ lúc sáng?" Ba Thẩm lẩm bẩm, giọng điệu còn mang theo vẻ không thể tin nổi.

Vận may của con gái thật sự quá tốt.

Lúc này, nhìn con thỏ này, Thẩm Nghiên vui mừng khôn xiết.

Lúc này, nó vẫn đang gặm cà rốt, hai má phồng lên, trông càng thêm đáng yêu.

Đôi mắt kia càng thêm lanh lợi.

Thẩm Nghiên vẫn rất nghiêm túc nói lời cảm ơn với nó.
 
Chương 55: Thu hoạch lớn (2)


"Thỏ béo, cảm ơn em nhé!" Thẩm Nghiên nói xong còn ngồi xổm xuống xoa đầu nó.

Chắc là do vừa rồi ngồi xổm quá lâu, lúc này chân có hơi tê.

Ba Thẩm đã vạch cỏ trong gùi ra, cẩn thận đặt củ nhân sâm vào, rồi lại lấy cỏ che lại.

Như vậy, nhìn từ bên ngoài, đây chỉ là một gùi cỏ lợn, không có gì đặc biệt.

Thẩm Nghiên nghỉ ngơi tại chỗ một lúc, nhìn con thỏ đang mở to mắt, rõ ràng là còn muốn ăn cà rốt.

Cô liền đưa hai củ còn lại cho nó.

Thấy con thỏ quay người bỏ đi, Thẩm Nghiên còn tưởng nó đã hoàn thành nhiệm vụ, bỏ đi rồi.

Nào ngờ lại thấy con thỏ này rất thông minh, giấu củ cà rốt vào trong cái hố mà nó đã đào sẵn.

Thẩm Nghiên: "..."

Con thỏ này còn biết tích trữ đồ ăn sao?

Cũng thật thông minh.

Nhìn thấy con thỏ giấu cà rốt xong, lại quay người trở về, Thẩm Nghiên không khỏi trêu chọc: "Em còn lo lắng sau này không có cà rốt ăn sao? Nếu không có cà rốt thì đến tìm chị nhé! Cà rốt trong nhà chị cho em ăn tùy thích, còn có rất nhiều rau nữa."

Thẩm Nghiên cảm thấy, chỉ bằng hai củ nhân sâm mà con thỏ này tặng, cho nó ăn bao nhiêu cà rốt cũng được.

Chỉ là Thẩm Nghiên không biết, những lời mình nói với nó lúc này, thật sự đã bị người ta để tâm.



Hai cha con thấy đồ cũng đã đào được rồi, không thể nào chỗ nào cũng có nhân sâm được đúng không?

Có hai củ này, hai người đều cảm thấy đây là vận may trời ban.

Vì vậy cũng không tham lam, định về nhà, nào ngờ, con thỏ này lại dẫn hai người đến một nơi khác.

"Hự! Ba! Con không nhìn nhầm chứ?"

Thẩm Nghiên vừa nói vừa không quên véo Ba Thẩm một cái, Ba Thẩm bị véo vào tay, không khỏi hít vào một hơi.

Sức lực của con gái lớn thật!

Giống hệt mẹ nó, đều là người có sức lực lớn.

Ba Thẩm không khỏi nói: "Tiểu Nghiên, hứa với ba, lần sau tự véo mình."

"Ồ, vậy là con không nằm mơ sao?" Thẩm Nghiên vừa nói vừa bước nhanh đến gần.

Liền nhìn thấy một cây nấm to tướng ở nơi râm mát trước mặt.

Nhìn thấy ánh mắt con gái sáng rực, rõ ràng là dáng vẻ hám tiền, Ba Thẩm không dám nhìn thẳng.

Nhưng hai cha con đều là người hành động, miệng thì vẫn không thể tin nổi, nhưng tay đã nhanh chóng tiến lên bắt đầu đào.

Ngay cả việc tay dính đầy đất cũng không để ý.

Rất nhanh, một cây nấm linh chi hình dạng giống chiếc ô lớn đã nằm gọn trong tay.
 
Chương 56: Thu hoạch lớn (3)


"Hì hì! Ba, vận may của con tốt chứ?" Ngay cả Thẩm Nghiên cũng có chút không dám tin.

Ba Thẩm gật đầu đồng ý: "Con gái, vận may của con không phải chỉ tốt bình thường đâu!"

Nhà ai mà trong một ngày, hai củ nhân sâm lại còn thêm một cây nấm linh chi chứ.

Có người cả đời cũng chưa chắc có được vận may này đúng không?

"Ba, vậy chúng ta về nhà thôi, phải nhanh chóng cất đồ đi đã."

"Ừ, về nhà về nhà!"

Sau khi chào tạm biệt thỏ béo, Thẩm Nghiên nhanh chóng đi theo Ba Thẩm về nhà.

Lúc này cũng không còn để ý đến sự mệt mỏi trên người nữa.

Mệt gì chứ?

Cứ như trên người cô có sức mạnh vô hạn vậy, nếu ngày nào cũng có nhân sâm, cô sẽ không thấy mệt chút nào.

Hì hì hì!

Ngay cả Ba Thẩm, lúc này vẻ mặt cũng rõ ràng vui vẻ hơn nhiều.

Hai cha con cẩn thận đi ra ngoài, đến nơi, liền nhìn thấy mấy thanh niên trí thức đang cắt cỏ lợn ở đó.



Có một số thanh niên trí thức đến đây, vì không quen với công việc đồng áng nặng nhọc, nên không ít người sẽ đến đây cắt cỏ lợn, nhưng điểm công không cao.

Chỉ là trước đây trời đẹp, Thẩm Nghiên đều không nhìn thấy những người này, không ngờ lúc này lại nhìn thấy.

Mấy thanh niên trí thức này cũng xuống nông thôn được vài năm rồi, những người thành phố trắng trẻo sạch sẽ lúc đó, bây giờ cũng đã bị vùi dập thành người nông thôn.

Lao động mỗi ngày, đủ để đè bẹp những người trẻ tuổi này.

Ngay cả việc cắt cỏ lợn đơn giản nhất, những người này làm cũng khiến người ta cảm thấy rất mệt mỏi.

Nhìn thấy mấy người kia, Thẩm Nghiên cũng có suy nghĩ giống Ba Thẩm, chính là phải tránh những người này, mang đồ về nhà trước đã.

Vì vậy, cô cũng không chào hỏi.

Ngược lại là mấy nữ thanh niên trí thức bên kia, lúc này cũng nhìn thấy hai cha con nhà họ Thẩm, khi nhìn thấy Thẩm Nghiên, trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ mặt phức tạp.

Dù sao thì, trong vùng nông thôn mà ai cũng gầy gò ốm yếu này, Thẩm Nghiên thật sự rất béo.

Nhưng mọi người đồng thời cũng rất ngưỡng mộ Thẩm Nghiên, có gia đình tốt như vậy, người nhà cũng không chê bai cô, bây giờ vậy mà còn được nhận công việc nuôi lợn.

Sau khi hai cha con xuống núi, Ba Thẩm liền nói với Thẩm Nghiên: "Con đến chuồng lợn trước đi, ba tự về nhà cất đồ, có chuyện gì, chúng ta đợi tối nay mẹ con về rồi nói."

"Vâng ạ." Thẩm Nghiên cũng biết lúc này không phải là lúc để nói chuyện.

Vì vậy, cô đến chuồng lợn trước.
 
Chương 57: Cháu nuôi lợn cũng khá đấy (1)


Lúc này, lần lượt có những đứa trẻ đeo gùi cỏ lợn đến, nhìn thấy Thẩm Nghiên thì có chút sợ hãi, đều đặt đồ xuống rồi rời đi.

Thẩm Nghiên chỉ huy bọn trẻ đặt đồ xuống, rồi để chúng đi.

Cô cũng nhìn ra, những đứa trẻ này hình như rất sợ mình, không biết trước đây nguyên chủ đã làm ra chuyện gì tày trời mà khiến người ta oán hận như vậy.

Sau khi đuổi bọn trẻ đi, lại có thanh niên trí thức đến, Thẩm Nghiên nhìn hai thanh niên trí thức đang đi tới, một người cao gầy, mặt cũng bị rám nắng, hai má còn có tàn nhang rõ ràng.

Người còn lại thì bịt mặt, chỉ để lộ đôi mắt tròn xoe, lúc nói chuyện với Thẩm Nghiên, nghe giọng nói rất dịu dàng.

"Thẩm Nghiên, chúng tôi để cỏ lợn ở đâu?"

"Cứ để ở đó đi, trước đây có mấy đứa trẻ mang đến một ít, chất đống lên là được." Thẩm Nghiên cười chỉ chỗ cho họ.

Hai người gật đầu, rồi để cỏ lợn xuống, sau đó rời đi.

Còn Thẩm Nghiên, lúc mấy người họ rời đi, cô lại xối nước rửa sạch chuồng lợn một lần nữa, còn đổ thêm nước giếng vào trong bể bên cạnh.

Trời nóng, mấy con lợn này rõ ràng rất thích ngâm mình trong bể nước.



Thẩm Nghiên thỉnh thoảng lại phải hạ nhiệt cho chúng, có thể cảm nhận rõ ràng, tâm trạng của mấy anh lợn này rất tốt, ngay cả cỏ lợn buổi tối cũng ăn nhiều hơn một chút.

Nhưng thức ăn cho lợn này cần phải cải thiện, nếu không, lợn không bị bệnh gì, nhưng cũng không béo lên được.

Đây không phải là mục đích của Thẩm Nghiên.

Mục đích của cô là phải nuôi mấy con lợn này cho thật béo tốt.

Nhưng bây giờ không giống như sau này, lúc này mọi người nuôi lợn, về cơ bản chỉ cho ăn những thứ này.

Không giống như sau này, chú trọng cái gọi là nuôi khoa học, sẽ thêm những chất phụ gia khác vào thức ăn cho lợn, bây giờ mọi người đều rất đơn giản, cỏ lợn hoặc một số thức ăn thừa, cám, khô dầu...

Vì vậy, lúc này, Thẩm Nghiên cần tìm một số thứ bổ dưỡng hơn để cho lợn ăn, như vậy mới có thể khiến lợn béo lên.

Thật ra muốn lợn béo lên cũng không khó, cứ thử nghĩ đến con người là sẽ hiểu, con người muốn béo lên, chẳng phải là phải bổ sung protein, khoáng chất gì đó sao?

Lợn cũng vậy, muốn chúng béo lên, ngoài môi trường sống sạch sẽ thoải mái ra, chính là thức ăn, thật ra cũng giống như con người, dù sao thì lợn có thể có tâm sự gì chứ?

Ít nhất là ăn uống đầy đủ thì chắc chắn sẽ béo lên, nhưng phải phối hợp dinh dưỡng cho cân bằng.

Lúc ra khỏi nhà, Thẩm Nghiên còn mang theo giấy bút, lúc này thấy không có việc gì làm, cô liền ngồi dưới gốc cây, bắt đầu liệt kê danh sách thức ăn cho lợn.



Ví dụ như buổi sáng cho lợn ăn gì, một ngày ba bữa, mỗi bữa ăn gì.

Cố gắng làm được dinh dưỡng cân bằng.

Hơn nữa còn không lãng phí lương thực của đội sản xuất.

Dù sao thì đồ ăn của lợn, có thể miễn phí thì cứ miễn phí, trong đội sản xuất không có nhiều thức ăn như vậy cho lợn ăn đâu.

Nhiều nhất cũng chỉ là cỏ lợn tươi.

Thẩm Nghiên viết ra protein, chính là khô dầu, đậu nành gì đó, những thứ giàu protein.

Sau đó là khoáng chất, chính là các loại rau và một số loại quả trên núi, trong đó cũng có không ít thứ giàu khoáng chất, còn có tôm cá dưới sông, thật ra đây cũng là thứ có thể bổ sung dinh dưỡng.

Quan trọng là những thứ này đều không khó kiếm trong làng.

Nhưng không thể để mình Thẩm Nghiên đi kiếm, đến lúc quan trọng, vẫn phải để đội sản xuất ra mặt, để mọi người cùng hành động.

Nói thật, lợn là loài không kén ăn nhất, trước đây Thẩm Nghiên từng xem sách, cũng từng nghiên cứu, thật ra cũng gần giống như con người, vì vậy, đối với việc nuôi lợn cho béo, cô không hề cảm thấy áp lực.
 
Chương 58: Cháu nuôi lợn cũng khá đấy (2)


Vấn đề này không lớn, chỉ là việc nuôi lợn cho béo thì dễ giải quyết, nhưng nếu lợn bị bệnh thì sao, bây giờ thuốc men rất khan hiếm, cho dù cô có biết một số thứ, nhưng nhất thời cũng không tìm được thuốc phù hợp ở đây.

Vì vậy, đây là một vấn đề nan giải.

Hơn nữa, Thẩm Nghiên còn phát hiện ra một vấn đề, đội sản xuất Bình Khẩu của họ thật sự có hơi nghèo.

Hơn nữa bây giờ thật ra chính sách ở trên cũng đã nới lỏng hơn một chút, nhưng cuộc sống của người dân ở đây vẫn rất khó khăn.

Mỗi năm nuôi bốn con lợn, đến Tết còn phải nộp nhiệm vụ, đội sản xuất có nhiều người như vậy, chia đến mỗi nhà, thật ra cũng không được bao nhiêu.

Vì vậy, cô vẫn luôn khó hiểu về vấn đề này.

Lẽ ra đất đai ở đây màu mỡ, không đến nỗi nào như vậy, thế mà ở đây lại nghèo như vậy, Thẩm Nghiên định lúc về nhà sẽ hỏi ba cô, kế toán của làng.

Thẩm Nghiên cứ viết, viết đến mức quên cả trời đất, viết đầy mấy trang giấy, có thể thấy cô thật sự rất nghiêm túc suy nghĩ.

Chỉ là không ngờ, lúc này, hai thanh niên trí thức cắt cỏ lợn vừa rồi lại đến.

Nhưng lần này đến đây, họ lại nhìn thấy Thẩm Nghiên đang vùi đầu viết gì đó trên bàn.



Hai người không khỏi có chút tò mò, Ôn Thành Lan chỉ để lộ đôi mắt, lúc này trong mắt lóe lên vẻ tinh ranh, thấy Thẩm Nghiên không phát hiện ra hai người họ, cũng có chút tò mò không biết cô đang viết gì.

Liền lặng lẽ đi về phía cô.

Nhưng La Quân Hoa, người cao gầy kia lại có chút không đồng ý, nhưng cuối cùng vẫn bị kéo đến sau lưng Thẩm Nghiên.

Rồi hai người nhìn thấy Thẩm Nghiên đang ghi chép trong sổ, thực đơn nuôi lợn gì đó?

Những điều cần lưu ý khi nuôi lợn, làm thế nào để lợn luôn vui vẻ, hướng dẫn sinh sản cho lợn nái...

Hai người nhìn thấy những dòng chữ dày đặc trên đó, đều ngây người.

Ôn Thành Lan theo bản năng nói: "Cháu nuôi lợn cũng khá đấy chứ?"

Vừa nói xong, Thẩm Nghiên giật mình.

Dù sao cô cũng không ngờ, hai người này đến đây, còn đến xem trò vui của mình.

Lúc này thấy họ đều tò mò nhìn chằm chằm vào cuốn sổ trước mặt mình, cô không khỏi khép sổ lại, rồi nhìn hai người.



"Sao vậy? Đây gọi là yêu nghề, không được sao?"

"Được, đương nhiên là được, nhưng tôi chỉ tò mò thôi, cháu thật sự biết nuôi lợn sao?" Ôn Thành Lan cứ như không nhìn thấy vẻ cảnh giác trong mắt Thẩm Nghiên, thân thiết tiến lên hỏi cô.

Thẩm Nghiên chắc là vì không nhìn thấy ác ý gì trong mắt cô gái này, nên mới gật đầu.

"Vâng ạ, cháu cũng là đọc sách mới biết, muốn thử xem sao."

La Quân Hoa có chút kinh ngạc nhìn cô, trước đây vẫn luôn nghe nói Thẩm Nghiên có tiếng xấu trong làng, nhưng lúc này nghe cô nói chuyện, hình như cũng không phải vậy?

Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt vẫn định quan sát thêm.

Lúc này, cô ta không khỏi lên tiếng nói: "Cháu vậy mà còn xem sách nuôi lợn, cháu giỏi thật đấy, tôi còn tưởng cháu không thích đọc sách cơ?"

Thẩm Nghiên lắc đầu, thật ra dù là kiếp trước hay kiếp này, cô đều là người thích đọc sách.

Cô thuộc kiểu người sách gì cũng đọc một chút, cái gì cũng muốn học một chút.

Chỉ là không ngờ, nhiều sách mình đã xem trước đây, lại có lúc phát huy tác dụng như vậy.
 
Chương 59: Trao đổi sức lao động lấy kẹo (1)


"May mà, đọc nhiều sách cũng tốt, chẳng phải là đã phát huy tác dụng rồi sao?"

Thẩm Nghiên đổ hết công lao nuôi lợn của mình cho những cuốn sách đã đọc trước đây, tuy là đọc ở kiếp trước, nhưng cô không nói, ai mà biết được chứ?

Lúc này, hai người cũng có hơi mệt, nói chuyện với Thẩm Nghiên vài câu, phát hiện cô ấy hình như không xấu xa như mọi người nói bên ngoài.

Thế là, họ liền ngồi xuống trò chuyện cùng Thẩm Nghiên.

Hai người họ xuống nông thôn được gần hai năm rồi, nhưng cho dù đã sống ở đây lâu như vậy, vẫn không quen.

Mỗi ngày chỉ có thể làm những công việc bốn năm điểm công, công việc nặng nhọc hơn một chút đối với hai người họ mà nói đều là gánh nặng.

Nghe nói hai người đều đến từ Bắc Kinh, Thẩm Nghiên cũng có thể hiểu được đôi chút.

Kiếp trước, cô chỉ biết thanh niên trí thức xuống nông thôn rất vất vả, nhưng kiếp này sống trong hoàn cảnh này mới phát hiện, chuyện này còn vất vả hơn cô tưởng tượng.

Những người trẻ tuổi này xa quê hương đến nơi này, nói thật là, làm sao có thể dễ dàng được chứ?

Lúc này nhìn La Quân Hoa, cũng có thể nhận ra, gia đình cô ấy ở Bắc Kinh chắc không khá giả gì.

Còn Ôn Thành Lan thì cuộc sống có vẻ tốt hơn một chút.

Cách ăn mặc và sắc mặt của người này, vừa nhìn là biết gia đình thường xuyên gửi đồ tiếp tế.



Quả nhiên, vừa hỏi, hai người cũng kể về tình hình gia đình mình.

"Nhà tôi không đòi tôi mang đồ về là tốt lắm rồi, còn có thể gửi đồ cho tôi sao? Trong nhà nhiều chị em gái, tôi là con giữa, khó tránh khỏi bị xem nhẹ." Lúc nói đến đây, ánh mắt của La Quân Hoa cũng có chút ảm đạm.

Thật ra mệt mỏi một chút cũng không sao, nhưng lúc này, mọi người đều hoang mang, cũng không nhìn thấy hy vọng, càng không biết khi nào mình mới có thể về nhà.

Việc duy nhất có thể làm chính là chờ đợi.

Nhưng thanh xuân của con gái có được mấy năm?

Cứ chịu đựng thêm nữa, họ cũng ba mươi tuổi rồi.

Đến lúc đó thật sự còn có thể chịu đựng được nữa sao?

Ôn Thành Lan cũng thở dài: "Tôi thì còn được gia đình trợ cấp, nếu không thì cuộc sống của tôi ở đây chắc chắn cũng sẽ rất khó khăn."

Ngay cả bây giờ, cô ấy vẫn thường dùng kẹo để đổi lấy việc bọn trẻ giúp cô ấy cắt cỏ lợn.

Trước đây, lý do Thẩm Nghiên không nhìn thấy họ trên núi sau, cũng là vì họ đã cắt cỏ ở đây xong, mấy người đổi sang chỗ khác.

Hôm nay cũng là nghĩ chuồng lợn cách núi sau không xa, nên mới đến đây.



Ôn Thành Lan có tính cách khá tốt, vừa nhìn là biết là đứa trẻ được gia đình nuông chiều, khó tránh khỏi có chút đỏng đảnh.

Còn La Quân Hoa thì có vẻ chăm chỉ hơn một chút, nhưng điểm công hiện tại cũng chỉ đủ để nuôi sống bản thân cô ấy.

Cuộc sống vẫn rất khó khăn.

Thật ra ban đầu hai người họ để ý đến công việc nuôi lợn này.

Nhưng Ôn Thành Lan cảm thấy công việc này quá bẩn, vẫn luôn chưa quyết định được.

Còn La Quân Hoa thì suy nghĩ thoáng hơn, biết chuồng lợn này chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ, rồi nấu thức ăn cho lợn là được.

Là công việc nhàn hạ hiếm có, cũng phù hợp với cô ấy.

Nhưng rõ ràng là, cô ấy còn chưa kịp mở lời, công việc này đã bị Thẩm Nghiên giành mất.

Bây giờ nhìn thấy Thẩm Nghiên nuôi lợn khoa học, cô ấy cũng có chút tò mò.

Nếu có thể nuôi lợn cho béo hơn một chút, đến Tết mỗi người có thể chia thêm ít thịt.

Cô ấy cũng không biết mình đã bao lâu rồi không được ăn thịt.

"Vậy cháu nhất định phải chăm sóc lợn cho tốt, nuôi lợn cho béo tốt, để mọi người trong làng chúng ta đều được ăn thịt lợn."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top