Cập nhật mới

Dịch Full Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi

Anh Bạn Trai Cũ Tám Tuổi Của Tôi
Tác giả: Ngụy Mãn Thập Tứ Toái
Tình trạng: Đã hoàn thành




ANH BẠN TRAI CŨ TÁM TUỔI CỦA TÔI

Tác giả: Ngụy Mãn Thập Tứ Toái

Editor: Thập Nhất

Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, Gương vỡ lại lành, Giả heo ăn thịt hổ, HE

Giới thiệu:

Bạn trai cũ bị đồ từ trên trời rơi xuống va trúng đầu.

Bị thương thôi thì chớ, đằng này nào thằng chả còn bị ảnh hưởng, trí tuệ sa sút bằng đứa con nít tám tuổi nữa!

Hắn đòi tôi cạo râu cho hắn, vì tiền, bà mày nhịn.

Hắn đòi ôm hôn chúc ngủ ngon, hắn nói là các bạn khác còn đang xem TV kia.

Ok, bà mày nhịn tiếp.

Hắn ta sợ tối, đòi ngủ trên giường tôi.

Vì tiền... Bà mày vẫn nhịn...

Nhưng sao mày dám trộm quần tất của bà hả!!?

Đến cái mức này thì đứa nào chịu được nữa!!!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

Buổi tối, Cố Viện dẫn Cố Án đến trước cửa nhà tôi, đưa giấy chẩn đoán của bệnh viện vào tay tôi: "Em trai chị bị đập đầu, hôn mê mất ba mươi ngày. Sau khi tỉnh lại thì phát hiện em ấy bị mất gần như toàn bộ ký ức, trí lực như đứa trẻ tám tuổi."

Tôi kinh hãi: "Chị tìm em làm gì? Đâu phải em làm!"

Cố Viện: "Nhưng em ấy bị đập đầu ở dưới nhà em."

Tôi: "Vậy cũng không thể chứng minh là em làm."

Cố Viện: "Thằng nhóc đấy tìm em chắc có chuyện, có lẽ nó muốn quay lại với em."

Tôi bình tĩnh, nói: "Không thể nào!"

Cố Án là một người lãnh đạm trong chuyện tình cảm. Dù chúng tôi bên nhau đã hơn một năm, nhưng khi ở chung thì không khác gì hai người bạn bình thường. Hắn trước giờ không chủ động đến gần tôi. Ôm ấp, hôn môi đều là những việc một cặp đôi thường xuyên làm, nhưng giữa chúng tôi, những việc đó chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Mấy tháng trước, tôi khóc sướt mướt, nói: "Trong lòng anh vốn dĩ đâu có em. Anh nhìn anh xem, ngay cả sinh nhật em anh cũng không biết. Anh bị viêm phổi, phải nằm viện nửa tháng, nếu không phải em nghe bạn anh nói có khi em còn không biết chuyện này. Em không hiểu anh cần bạn gái làm gì nữa?"

Lúc đó Cố Án nhíu mày nhìn tôi, tựa hồ không hiểu vì sao tôi phải chuyện bé xé ra to.

Bỗng dưng tôi cảm thấy bản thân thật vô lý, tôi liền lau nước mắt và nói: "Em không còn thích anh nữa. Chúng ta chia tay đi."

Cố Án không thèm nói một câu níu kéo nào.

Một người như vậy, thì làm sao có thể muốn quay lại với tôi.

"Bác sĩ bảo trong não của em ấy có cục máu đông, gây ảnh hưởng đến hoạt động, chờ đến khi nào máu tan, chắc là sẽ trở lại như bình thường. Trong quãng thời gian này tốt nhất nên tìm đến người hoặc đồ vật k1ch thích em ấy, đẩy nhanh quá trình này." Cố Viện nói: ""Chị nghĩ đến em, dù sao thì trước khi thằng nhóc này hôn mê, người nó muốn gặp là em."

"Gì vậy trời? Có lẽ anh ấy chỉ đi ngang qua thôi chị."

"Dù gì hai em cũng từng là người yêu, em không mong em ấy bình phục sao?"

Tôi do dự nói: "À... tất nhiên em hi vọng, nhưng mà..."

Chị anh ấy đưa một tấm thẻ: "Bên trong có trăm ngàn, chăm sóc em ấy, hai tháng sau, tiền thuộc về em."

Tôi cầm lấy thẻ: "Tuân mệnh."

"..." Cố Viện mỉm cười, đưa valy cho tôi, lại đẩy người đến trước mặt tôi: "Bên trong có quần áo và một số đồ dùng hằng ngày của em ấy. Cần thêm gì thì cứ nói với chị."

Tôi nhìn khuôn mặt an tĩnh của Cố Án, gật đầu một cái.

...

Tôi đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại tôi và người bạn trai cũ có chỉ số thông minh như đứa trẻ tám tuổi của tôi.

Tôi quan sát hắn một lúc lâu, Cố Án cũng không có phản ứng gì.

Đầu óc có vấn đề là như vậy sao? Nhìn như bình thường.

Tôi thử hỏi: "Anh biết tôi là ai không?"

"Dì."

Đờ mờ.

"Không phải, tôi là chủ nhân của anh."

Hắn ngập ngừng: "Chủ nhân?"

"Sau này, anh phải nghe lời tôi, hầu hạ tôi. Tôi muốn anh làm gì thì anh phải làm."

Hắn mím môi, hình như hơi khó tiếp nhận.

Tôi vỗ vai hắn an ủi: "Yên tâm đi, tôi sẽ không ức hiếp anh đâu."

Hắn cười một cái: "Vâng ạ."

Dễ lừa vờ lờ.

Tôi lấy chăn gối không dùng đến, ném lên ghế sô pha: "Anh ngủ ở đây."

Hắn nhìn chiếc ghế sô pha nhỏ hẹp, không phản đối.

Tôi vừa mới nằm xuống giường, cửa phòng liền bị gõ.

Cố Án đứng ở cửa: "Cháu muốn tắm."

Tôi không kiên nhẫn: "Hôm nay không tắm."

"Chị nói, mỗi ngày đều phải tắm. Nếu không cơ thể sẽ rất hôi."

"Hôi thì hôi thôi, dù sao anh ngủ mình."

Hắn cố chấp nhìn tôi.

Được thôi!

Tôi mở cửa phòng tắm: "Vậy anh tắm đi."

Hắn nhìn tôi, bắt đầu cởi qu@n áo.

Hắn cởi áo phông, tôi rất bình tĩnh.

Hắn cởi qu@n, tôi vẫn rất bình tĩnh.

Nhưng khi hắn chuẩn bị cởi qu@n lót... Tôi không thể bình tĩnh nữa, che mắt chạy thẳng vào phòng, vừa chạy vừa mắng: "Lần sau không được phép cởi qu@n áo trước mặt con gái!"

Khi đóng cửa lại, tôi cũng không để ý hắn nữa.

Buổi sáng hôm sau, tôi mặc quần áo, vệ sinh cá nhân nhanh như một tên lửa.

Cố Án vẫn còn mặc quần áo ngày hôm qua, đứng dậy khỏi ghế sô pha, ngơ ngác nhìn tôi.

"Tôi còn phải bắt kịp chuyến tàu... Anh đặt đồ ăn bên ngoài đi." Tôi chợt nghĩ tới cái gì đó, "Anh biết đặt đồ ăn không?"

Hắn lắc đầu.

Tôi bực mình: "Vậy anh có điện thoại không?"

Hắn lấy điện thoại từ trong túi: "Có ạ."

"Biết dùng wechat không?"

Hắn gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Tôi cầm lấy điện thoại của hắn, mở wechat, ghim nick tôi.

Mẹ nó, hắn đặt biệt danh cho tôi là "chiếc bụng phình".

Bụng tôi phình sao?

Tôi tiện tay đổi thành "Chân dài cùng bờ m ông quyến rũ", sau đó dạy hắn cách dùng tin nhắn thoại: "Có chuyện gì thì dùng cách này nhắn với tôi, hiểu chưa? Tôi không có thời gian nói chuyện với anh."

Trên tàu điện ngầm, tôi gọi đồ ăn sáng cho hắn, gửi tin nhắn thoại nhắc hắn lấy đồ, cũng bảo với hắn, từ giờ ba bữa hắn cứ ăn như thế.

Cố Án: "Vâng ạ."

2.

Buổi trưa, khi tôi đang nói chuyện với đồng nghiệp trong phòng nghỉ ngơi cho nhân viên, tôi nhận được tin nhắn thoại của Cố Án: "Kiều Kiều, cháu khát."

?

Kiểu Kiều là ai?

À.

Tôi nhắn lại: "Có sữa bò trong tủ lạnh."

30 phút sau, tôi lại nhận được tin nhắn thoại từ hắn: "Kiều Kiều, cháu đói."

Tôi đặt đồ ăn cho hắn.

"Kiều Kiều, khi nào dì về?"

"Chán thì ngủ đi."

"Kiều Kiều, cháu không ngủ được."

"Không ngủ được thì lướt douyin đi."

"App đấy chán quá!"

"Kiều Kiều, điện thoại cháu sắp hết pin rồi!"

"Sạc đi."

"Cháu không tìm thấy sạc."

Tôi vứt điện thoại sang một bên, lười nói chuyện với hắn.

Nhưng hắn vẫn quấy tôi một lúc, rồi ngừng lại, chắc là điện thoại hết pin rồi.

Khi đi làm về, tôi cầm chìa khóa mở cửa. Cố Án đứng dậy khỏi ghế sô pha, háo hức nhìn tôi.

Rõ ràng là chờ tôi rất lâu.

Tôi đặt thức ăn lên bàn, hắn dễ phục vụ hơn so với trước khi đầu hỏng, ngoan ngoãn ăn xong. Tôi bảo hắn đi đổ rác, hắn nghiêm túc đi làm.

Tôi chụp hắn rồi gửi cho đứa bạn thân, để cô ấy đánh giá tính xác thực của chuyện này.

Tôi: "Cậu xem có phải Cố Án đang giả vờ không?"

Bạn thân: "Nhìn giống như bình thường... Anh ta có ý đồ gì vậy?"

Tôi: "Không biết nữa."

Bạn thân: "Có khi nào vì muốn quay lại với cậu nên anh ta mới diễn như vậy chăng?"

Tôi: "Có cái nịt."

Bạn thân: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"

Tôi: "Thôi, cậu đừng cười tớ nữa!"

Bạn thân: "Cậu có thể thử anh ta xem."

Vì vậy, tôi lên mạng chép hai câu hỏi Olympic toán tiểu học rồi đưa cho hắn.

Hắn nghi hoặc nhìn tôi.

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi tự mình làm thử.

Ba phút sau, tôi ném bút, phương pháp này không được.

Không lẽ tôi bị ngu à?

Tôi đổi một góc độ khác suy nghĩ, lấy dao cạo (tôi dùng để cạo lông chân vào mùa hè), ra lệnh Cố Án vén ống quần lên.

Đàn ông đích thực thì không muốn bị cạo lông chân.

Cố Án nghe lời làm theo, tò mò nhìn tôi hì hục cạo lông chân cho hắn.

Lông chân của đàn ông vừa dày vừa dài, cho dù là người đẹp trai như Cố Án.

Tôi thậm chí không bỏ qua cho phần đùi. Khi tôi cạo đến phần đùi, bắp thịt hắn co lại một cái, chắc đây là chỗ nhạy cảm của hắn.

Ha ha ha.

Sau khi cạo sạch, quả nhiên nhìn hắn... hơi gay.

Tôi nhìn hai chân nhẵn bóng, rơi vào trầm tư.

Chị của hắn sẽ nghĩ như thế nào khi nhìn thấy?

Không biết hai tháng sau lông chân có mọc lại không nữa?

Cố Án nhíu mày nhìn tôi: "Dì đang làm gì vậy?"

Giận sao?

Không giả vờ nữa sao?

Tôi vui vẻ nói: "Chân không có lông chân mới là chân đẹp."

Cố Án bỗng dưng đặt tay lên chân tôi, sờ tới sờ lui: "Đúng là đẹp thật."

Tôi nổi da gà, nhảy xa ba thước, cảnh giác nhìn chằm chằm hắn.

Cố Án như một đứa trẻ con ngây thơ, không hiểu chuyện nhìn tôi.

Tôi giận dữ: "Không được tùy tiện sờ chân con gái!"

Cố Án của ngày trước còn chưa bao giờ sờ chân tôi.

Cố Án: "Nhưng dì cũng sờ cháu mà..."

"Tôi có sờ đâu! Tôi chỉ kiểm tra xem nó có còn lông nữa không thôi!"

Cố Án mím môi: "Cháu xin lỗi."

Tôi hừ lạnh một tiếng, chỉ tay vào góc tường, nói: "Ra đứng phạt! Về sau, làm sai chuyện gì thì sẽ bị phạt!"

Hắn buông ống quần xuống, thành thật đứng cạnh tường.

Tôi tức giận đi tắm, tức giận lên giường.

Nửa đêm tôi dậy đi vệ sinh thì mơ màng nhìn thấy bóng người trong góc phòng khách.

"Cố Án?" Tôi nhỏ giọng gọi.

Hắn "dạ" một tiếng.

Tôi lập tức tỉnh, nhìn đồng hồ, bây giờ là rạng sáng.

Hắn ngây ngốc đứng đó bao lâu rồi?

Cố Án bình thường có như vậy không?

Trong lòng tôi rối bời, để hắn ngồi lên ghế, rót cho hắn ly nước.

Cố Án cầm ly nước, nhìn tôi với ánh mắt tủi thân.

Hắn nói: "Dì không giận nữa sao?"

Tôi gật đầu.

Hắn mới yên tâm nằm xuống, đắp chăn, mệt mỏi ngủ.

Một người cao mét tám co người nằm trên cái ghế sô pha nhỏ.

Tôi nghĩ, có lẽ nên mua cho hắn một cái giường.

3.

Đến cuối tuần, tôi đang thảnh thơi nằm trên sô pha, bỗng dưng nhận được cuộc gọi video từ Cố Viện.

Đương nhiên là gọi đến điện thoại của Cố Án.

"Hôm nay như thế nào?" Chị ấy hỏi.

Giờ tôi mới biết, hóa ra ngày nào Cố Viện cũng gọi điện hỏi thăm Cố Án.

Tôi lập tức khẩn trương.

Cố Án nói hắn rất tốt. Cố Viện hỏi hắn hôm nay ăn gì, hắn kể tên vài món ăn.

Tôi thở phảo nhẹ nhõm. May quá, không nói là đặt đồ ăn bên ngoài.

"Sao râu em dài vậy? Em ấy không cạo râu cho em à?" Giọng nói Cố Viện không vui.

Cố Án quay đầu nhìn tôi.

Tôi không còn cách nào khác, đành cầm lấy điện thoại: "...Em đang chuẩn bị cạo râu cho anh ấy."

Trong phòng vệ sinh, tôi khó khăn cạo râu cho Cố Án, sợ cào xước khuôn mặt đẹp trai của hắn.

Cố Án ngược lại rất thoải mái, ánh mắt lấp lánh nhìn tôi.

Tôi tưởng hôm nay tôi đẹp hơn mọi khi, nghiêng đầu nhìn gương, thất vọng.

Hắn hỏi: "Dì mỗi ngày cũng phải cạo râu sao?"

"Tôi là con gái, không có râu."

Hắn sờ khóe môi tôi, chần chờ: "Nhưng..."

To gan!

Tôi tức đến mức râu vểnh lên: "Không nhưng nhị gì hết!"

...

Từ khi biết được Cố Án mỗi ngày đều phải báo cáo với Cố Viện, tôi không dám đối xử qua loa với Cố Án.

Thi thoảng tôi xuống bếp, nấu cho Cố Án một bữa cơm.

Hắn thích ăn những món tôi nấu, tuy chỉ là bát mì có trứng và rau.

Tôi nói bà dì ghé thăm nên không thể chạm vào nước lạnh. Hắn ngoan ngoãn dọn bát đũa đi rửa.

Sau đó, hắn hỏi tôi dì tôi là ai.

Tôi: "..."

Một lúc sau, hắn vào phòng tắm. Lúc đi ra, hắn lo lắng hỏi tôi có phải tôi bị thương không, muốn kiểm tra vết thương của tôi.

Tôi nói tôi bị chảy máu trong bảy ngày, sắp chết rồi.

Hắn ngồi trên sô pha, lo lắng cả buổi chiều.

Tôi cười gần chết.

Khuôn mặt hắn buồn bã: "Làm sao để cầm máu hả dì?"

Tôi nói: "Anh lên zhihu hỏi xem."

Ba mươi phút sau, hắn cầm điện thoại nói với tôi: "Họ nói chỉ cần dì mang thai là cầm máu được, còn bảo cháu giúp một tay."

Sau đó hắn nhìn tôi, ánh mắt đầy mong chờ.

Có phải giả vờ không vậy trời?

Tôi chửi một tiếng rồi đóng sầm cửa phòng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


4.

Mối quan hệ giữa tôi và Cố Án dần trở nên thân thiết. Sau khi bị đập đầu, hắn mất đi vẻ lãnh đạm của mọi ngày, suốt ngày bám theo tôi. Tôi mặc gì hắn cũng khen đẹp, tin tưởng tôi, không chút nghi ngờ.

Tôi bắt đầu mong chờ được về nhà.

Phụ nữ lúc nào cũng nhẹ dạ cả tin.

Cho đến khi tôi gặp Tống Noãn Thất ở chung cư.

Cô ấy không trang điểm, mặc áo oversize cùng quần đùi, đội mũ. Cô ấy giống như một tiểu thư xinh đẹp, tinh xảo nhưng vẫn rất thân thiện, gần gũi với mọi người.

Cô ấy không thấy tôi, bước nhanh vào chung cư.

Tôi nhăn mày, trong lòng có cảm giác kì lạ.

Cô ấy là một trong những nguyên nhân khiến tôi và Cố Án chia tay.

Về đến nhà, Cố Án đang chờ tôi. Hắn vừa thấy tôi về ngay lập tức mang dép đến cho tôi.

Tôi nhịn không được sờ đầu hắn.

Hắn ngoan ngoãn cúi đầu để cho tôi sờ.

Tôi ngây người một lúc rồi xoa đầu hắn mạnh hơn.

Cố Án hất móng vuốt của tôi, oán trách nhìn tôi.

Tôi vui vẻ nói: "Ngày mai tôi đưa anh đi cắt tóc."

Đã hơn nửa tháng nay hắn chưa ra khỏi nhà, nghe tôi nói vậy, mắt hắn sáng lên, cầm tay tôi đặt lại lên đầu hắn.

Tôi bị hành động này của hắn chọc cười.

Ngày hôm sau, trước khi ra ngoài, tôi giúp hắn ăn diện, ít nhất cũng phải cạo râu sạch sẽ.

Dáng người Cố Án rất đẹp. Chỉ một chiếc áo phông đơn giản, quần jean, thêm cả khuyên tai và dây chuyền bạc, mà trông hắn rất ngầu.

Tôi rất muốn cùng hắn đi chơi.

Cuối tuần, đường phố đông đúc người đi qua đi lại. Cố Án cầm tay tôi, không dám buông lỏng.

Trước kia, khi đi chơi, Cố Án chỉ lẳng lặng đi sau lưng tôi, giống như không có chuyện gì có thể khiến hắn hứng thú, cùng tôi đi dạo phố, xem phim chẳng qua là thực hiện nghĩa vụ của một người bạn trai.

Tôi cũng từng cố gắng, đi Disney, tham gia những buổi hòa nhạc, lên kế hoạch cho từng chuyến du lịch. Nhưng cuối cùng, tôi nhận ra hắn không có thời gian cho tôi.

Tôi nhìn Cố Án cúi đầu, nghiêm túc nghe tôi nói, ánh mắt không rời khỏi tôi. Tâm trạng tôi rối bời.

Nếu như không bị đập đầu, có lẽ cả đời này của hắn sẽ không bao giờ đối xử như vậy với tôi.

Sau khi cắt tóc xong, tôi đưa hắn đi uống trà sữa rồi chuẩn bị đi về.

Không ngờ Cố Án chỉ vào chiếc xe đồ chơi mà đứa trẻ đứng bên cạnh cầm, nói: "Cháu cũng muốn."

"Anh lớn như vậy rồi, chơi đồ chơi làm gì? Không mua gì hết." Tôi từ chối.

Cố Án cầm tay tôi, nhìn tôi cầu xin.

Duma, ai giúp anh mặc đẹp như vậy?

"Được rồi. Tôi mua cho anh." Đứa mê trai đập đầu đầu hàng.

Hắn mỉm cười, sau đó kéo tôi đi dạo đến... Cosmo Lady(*).

(*) thương hiệu nổi tiếng chuyên sản xuất và phân phối các sản phẩm thời trang bra, quần áo ngủ cao cấp,...

Nhân viên nhiệt tình hỏi hắn mặc size nào, thích kiểu dáng nào.

Cố Án nhìn một cái váy ngủ lộ lưng làm bằng tơ tằm: "Sao ít vải vậy? Mặc như thế này thì có lạnh không dì?"

Tôi vội lôi hắn đi, mặt đỏ bừng trách hắn: "Hỏi thế làm gì? Anh đâu có mặc đâu!"

Cố Án hỏi: "Quần áo kiểu đấy thì ai mặc hả dì?"

"Người không cần mặc quá nhiều quần áo thì sẽ mặc."

Hắn lải nhải không ngừng: "Vậy dì có mặc không?"

"Có có." Tôi trả lời qua loa có lệ.

"Dì mặc cho ai xem?"

"Dù sao cũng không phải cho anh xem."

Cố Án hất tay tôi, bĩu môi, hình như không vui.

"?""

Đối với việc hắn đùng một cái bộc phát tính tình trẻ con, tôi không quan tâm.

Hắn phớt lờ tôi. Tôi cũng không thèm nói chuyện với hắn.

Đến chung cư, tôi lại nhìn thấy Tống Noãn Thất.

Cô ấy vội vã bước vào tòa chung cư cùng chỗ tôi ở.

Tôi chợt nhận ra một điều.

Cô ấy là hàng xóm của tôi?

5.

Cô ấy chuyển đến đây từ khi nào?

Vì Cố Án sao?

Trong đầu tôi dần sinh ra một suy đoán.

Trong thang máy, Cố Án đưa lưng về phía tôi, không nói câu nào, chắc vẫn còn giận.

Vốn muốn nấu vài món ăn để dỗ hắn, nhưng khi thấy hắn mặc cái áo khoác demin, tôi chợt nhớ ra hình như Tống Noãn Thất từng tặng hắn một cái tương tự. Tự dưng tôi không muốn làm nữa.

Cuối cùng, tôi chỉ nấu bát mì để lấp đầy bụng.

Trong lúc ăn, Cố Án cứ lén lút nhìn tôi, muốn nói lại thôi.

Tôi vờ như không thấy.

Hắn mím môi, đứng dậy giúp tôi dọn bát đũa, tiện thể giúp tôi lau dọn.

Tôi xị mặt ngồi trên ghế sô pha xem phim.

Hắn vụng về mang hoa quả đã gọt đặt lên bàn trà, sau đó ngồi cạnh tôi.

"Kiều Kiều, dì ăn trái cây không?"

"Không."

Hắn dừng lại một chút, rồi thấp giọng dỗ dành tôi: "Cháu đút cho dì nhé!"

Tôi từ chối đưa ý kiến.

Một tay hắn bưng đ ĩa trái cây, một tay hắn gắp miếng xoài đưa đến miệng tôi.

Tôi miễn cưỡng nếm thử một miếng.

Cũng ngọt.

Hai miếng, ba miếng.

Tôi bất chợt nói: "Tôi dị ứng với xoài. Anh không biết à?"

Mặt Cố Án thoáng qua vẻ hoảng sợ. Trong phút chống, hắn đứng bật dậy, đặt đ ĩa trái cây xuống, định mang tôi đi bệnh viện.

"Lừa anh thôi! Ha ha!"

Cố Án ngơ ngác, ngơ ngác xong thì thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó khuôn mặt hắn tối sầm lại.

Lần này đổi thành tôi dỗ hắn.

Giọng tôi khe khẽ: "Xin lỗi mà."

Hắn bất vi sở động(*).

(*)Bất vi sở động: không vì tác động từ bên ngoài mà thay đổi.

"Tiểu Cố, Cố Cố, bé Cố..." Tôi nhích người lại gần: "Đừng giận nữa, đi mà..."

Hắn nghiêng đầu nhìn tôi.

Sau đó, hắn hạ người xuống, để mặt ngang với mặt tôi.

Tôi sững sờ, thức thời dùng mặt mình cọ lên mặt hắn.

Sau nhiều nỗ lực, sắc mặt hắn cuối cùng cũng dịu lại. Đúng lúc này, phim chiếu đến cảnh hai nhân vật chính đang hôn nhau.

Cố Án nghiêm túc nhìn tôi, rồi hỏi: "Dì ơi, hai người họ đang làm gì vậy?"

Tôi hơi lúng túng, giải thích ngắn gọn: "À, chu môi thôi."

Hắn bỗng nhiên cúi đầu xuống, chạm môi tôi: "Là như thế này phải không dì?"

Ánh mắt rất ngây thơ.

...

Tại sao sau khi đầu hỏng hắn lại quay ra tán tỉnh tôi?

Tôi há miệng, nhận ra bản thân không nỡ trách hắn.

Tôi sa đọa rồi!

Trước khi đi ngủ, Cố Án kéo áo tôi, đòi nghe tôi kể chuyện.

Tôi nói: "Anh học cái này ở đâu thế?"

Cố Án nói: "Trong phim có một đứa trẻ, trước khi đi ngủ, mẹ của bạn ấy kể một câu chuyện cổ tích rồi ôm bạn ấy, để bạn ấy không gặp phải ác mộng."

"Anh gặp ác mộng sao?"

Hắn gật đầu, nhìn tôi nói: "Cháu mơ thấy khi cháu đang đứng dưới tầng nhắn tin cho dì, chờ mãi dì chưa về. Sau đó một chậu hoa từ trên trời rơi xuống, chậu hoa đập vào đầu cháu, xung quanh toàn là máu..."

Tôi nghe mà cả người sợ hãi, không ngờ chuyện này khiến cho hắn ám ảnh đến thế...

Vì để an ủi cậu bé tội nghiệp này, tôi quyết định kể cho hắn một câu chuyện cổ tích, trao cho hắn cái ôm chứa đựng đầy tình yêu.

Tóc Cố Án rủ xuống, trông thật ngoan ngoãn.

Trong khi tôi đang tràn ngập tình thương của mẹ, Cố Án nắm tay tôi nói: "Còn hôn ngủ ngon nữa dì!"

Tôi cảm giác được hai má tôi đang nóng bừng lên.

Đây không phải dấu hiệu tốt.

Bị hắn nắm tay, rồi còn bị hắn hôn.

Tự dưng tôi thấy hơi xấu hổ.

Tên này giờ như đứa trẻ tám tuổi thôi!

Nhận ra bây giờ tôi đang trong tình trạng nguy hiểm, tôi nghiêm túc từ chối: "Không được!"

"Vì sao không được hả dì?"

"Không thể tùy tiện hôn người khác, biết chưa?"

Giọng hắn hơi căng thẳng: "Cháu không tùy tiện."

"Còn không tùy tiện?" Tôi hừ lạnh, rút tay về phòng.

...

Có lẽ đây là định mệnh.

Sau khi tan làm về nhà, tôi lại gặp Tống Noãn Thất.

Lần này là gặp nhau trong thang máy.

Cô ấy cũng hơi bất ngờ, lúng túng nhưng vẫn lễ phép chào tôi.

Có lẽ vì đã tối muộn, nên thang máy chỉ có hai người chúng tôi.

Cô ấy chủ động bắt chuyện: "Cô cũng ở đây à? Tôi vừa chuyển đến."

Tôi vốn định "ừ", "à" trả lời qua loa.

Kết quả cô ấy nhắc đến Cố Án.

"Tôi nghe nói anh ấy bị đập đầu, hôn mê nhiều ngày mới tỉnh lại. Không biết bây giờ anh ấy như thế nào rồi, có để lại di chứng không?" Cô ấy áy náy nói: "Vào ngày anh ấy bị thương, anh ấy đã gọi điện cho tôi, nhưng tôi bận dọn nhà, không nghe được. Không biết ngày đó anh ấy gọi tôi để làm gì?"

Ngón trỏ của tôi hơi run, ngơ ngác nhìn cô ấy, trong đầu xâu chuỗi mọi chuyện.

Tôi nhớ Cố Viện từng nói.

- --Em trai chị đập đầu dưới nhà em.

- --Em ấy đến tìm em, có lẽ muốn quay lại với em.

Hắn không đến tìm tôi.

Hắn đến tìm Tống Noãn Thất.

Về đến nhà, Cố Án đợi tôi đã lâu, giúp tôi cầm túi, mang dép cho tôi, còn ngồi xổm xuống xoa nhẹ mắt cá nhân tôi.

Nhưng lần này tôi không thể thoải mái ngồi hưởng thụ.

Tôi lấy một tấm ảnh của Tống Noãn Thất từ trang cá nhân của cô ấy, hỏi: "Cô gái này có đẹp không?"

Cố Án nhìn một lúc, nói: "Tạm được."

Đối với hắn, tạm được chính là rất tốt rồi.

Cố Án đánh giá tôi chỉ là "có thể chấp nhận được".

Tôi nói: "Tôi đưa anh đến nhà cô ấy được không?"

Cố Án hồi lâu không nói chuyện. Hắn nhìn chằm chằm tôi, hơi căng thẳng.

6.

Sau khi suy nghĩ kĩ, tôi gọi điện cho Cố Viện, nói cho chị ấy chuyện gặp được Tống Noãn Thất và phỏng đoán của mình.

"Khả năng cao chị tìm lộn người rồi. Người có thể giúp Cố Án khôi phục kí ức không phải là em."

Bên đầu dây bên kia, Cố Viện hơi chần chờ: "À chuyện này... cũng có thể không phải."

"Nếu cứ trì hoãn thì không tốt cho anh ấy." Tôi liếc nhìn Cố Án ngồi bên cạnh: "Vả lại, em trai chị ở chỗ em lâu như vậy, vẫn không thấy khôi phục chút nào, ngay cả việc cạo râu cũng không tự mình làm được. Hay là chị thử liên lạc với Tống Noãn Thất, xem cô ấy có chịu giúp không."

Ngày hôm sau, Cố Viện và Tống Noãn Thất đến nhà tôi.

Hai người họ đến đón người.

Hôm nay là sinh nhật Cố Án. Vốn dĩ tôi định làm một cái bánh ngọt tặng cho hắn, mặc chiếc váy xanh bạc hà hắn thích nhất, dẫn hắn đi đài thiên văn ngắm sao.

Có lẽ không có cơ hội.

Trước khi đi, tôi hỏi Cố Án có muốn gì không.

Môi hắn mím thành một đường. Hắn nắm tay tôi.

Tôi thử giãy, nhưng hắn nắm rất chặt.

Cố Viện cười mỉa mai: "Tiểu Án sao không chịu rời đi..."

Tống Noãn Thất ôm cánh tay hắn, cười híp mắt nói: "Chị Viện yên tâm. Em sẽ chăm sóc cho Cố Án thật tốt."

Tôi không thể giải thích được cái cảm giác này trong lòng. Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, rồi từ từ rút tay tôi từ lòng bàn tay hắn.

...

Biết được chuyện tôi trả lại một trăm ngàn, bạn thân tôi biểu dương tôi không bị đồng tiền làm mờ con mắt, giữ vững đoạn tình cảm cao đẹp.

Tôi chỉ để ý mấy chữ sau.

Hôm sau, tôi nhắn tin hỏi Tống Noãn Thất, hỏi hắn có thích ứng được hay không.

Nghe được Tống Noãn Thất nói hắn thích ứng nhanh, tôi nhịn không được mắng Cố Án mấy câu.

Gì mà dính tôi, gì mà không bỏ được, tất cả đều là giả.

Hắn thích Tống Noãn Thất.

Dù đầu hỏng rồi thì hắn vẫn thích Tống Noãn Thất.

Hu hu hu... Đồ khốn nạn.

Tôi suy sụp mất hai ngày, cũng may có anh hàng xóm từ quê đến xua tan nỗi buồn của tôi.

Trước khi đi ra sân bay đón người, tôi dùng hết kĩ năng đã học được, trang điểm theo phong cách ngọt ngào. Nhìn bản thân tràn đầy sức sống trong gương, tôi thấy rất tự tin.

Quả nhiên, khi anh hàng xóm thấy tôi ngay lập tức nở nụ cười hòa nhã. Khi vào trong xe, anh mới nói với tôi từ "boner alert" in trên áo của tôi nghĩa là cảnh báo "chào cờ".

Tôi phồng mặt đỏ bừng, ôm chặt ngực, hận không thể cởi áo ra.

Anh khó khăn lắm mới nhịn được cười, giả bộ nghiêm túc an ủi tôi: "Không sao đâu! Lần sau nhớ xem kĩ trước khi mua."

Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau sau khi trưởng thành, khởi đầu cho nỗi nhục của tôi.

Tôi hận.

Từ quán bar về đến khách sạn, tôi vẫn khom người che ngực.

Hàn Gia Ngộ xoa đầu tôi, lấy một chiếc áo phông từ trong vali: "Áo này hơi rộng, nhưng rất hợp với em!"

Tôi cố gắng bình tĩnh, đi vào phòng vệ sinh thay quần áo.

Sau khi quan sát tôi mấy lần, anh cười nói: "Cô bé ngày nào đã trưởng thành."

Tôi đợi anh khen tôi vài câu.

Không ngờ Hàn Gia Ngộ lại nói: "Mũi nhìn giống mũi, mắt nhìn giống mắt."

...Đây là nói tiếng người sao?

Tôi uể oải cầm túi: "Người từ xa đến đây là khách. Lâu lắm mới được dịp đến đây, mẹ em bảo em dẫn anh đi thăm quan. Nói đê, anh muốn ăn gì?"

"Anh ăn trên máy bay rồi! So với việc nhìn ngắm bên ngoài, anh muốn biết bây giờ em sống như thế nào hơn."

Vì thế, chúng tôi đến nhà tôi.

Vào nhà, Hàn Gia Ngộ nhìn xung quanh một lần. Vì để chiếu cố lòng tự tôn của tôi, anh nói: "Nhìn rất ấm áp."

Tôi hơi ngại.

Khi Cố Án đến nhà tôi, việc nhà đều là hắn làm, nên khi hắn không có ở đây, nhà hơi lộn xộn.

Nghĩ đến hắn, tôi lại bắt đầu buồn.

Hàn Gia Ngộ sờ cái ghế sô pha, rồi ngồi xuống, giọng anh dịu dàng: "Em có hài lòng với công việc hiện tại không?"

"Cũng hài lòng."

"Anh nghe Trần Miên nói..."

Trần Miên là tên bạn thân tôi.

Tôi ngắt lời anh: "... Mẹ em nhờ anh đến khuyên em về nhà à?"

Anh cười: "Anh không đến khuyên em về nhà."

Anh còn định nói gì đó, bỗng ánh mắt nhìn về một chỗ: "Đây là cái gì?"

Hàn Gia Ngộ lôi ra một chiếc qu@n lót từ khe hở của ghế sô pha.

Mở ra nhìn cái.

Một chiếc qu@n lót nam, màu xám tro.

Mặt anh lúc xanh lúc trắng.

Tôi xấu hổ đến mức lỗ tai sắp bốc khói.

Làm sao để giải thích chuyện này bây giờ?

Cố Án bình thường là một đứa trẻ ngoan, không bao giờ có chuyện ném đồ cá nhân lung tung.

Tôi vội vàng đoạt lại qu@n lót.

Hàn Gia Ngộ ngẩng đầu nhìn tôi, giọng nói lạnh lẽo: "Đây là của ai để lại?"

...

Hàn Gia Ngộ quá thông minh, lấy đầu óc của tôi thì không đấu lại được.

Không còn cách nào khác, tôi đành kể cho anh chuyện của Cố Án, cả suy đoán của tôi, và chuyện hắn được Tống Noãn Thất mang đi.

Hàn Gia Ngộ nghe xong, đôi mắt hơi nheo lại, nhìn tôi một lúc lâu, rồi bỗng dưng cười: "Em đúng là vẫn không thay đổi gì."

?

Vì sao tôi có cảm giác anh ấy chê tôi ngu nhể?

Anh đổi giọng: "Vẫn xinh đẹp, tốt bụng như ngày nào."

Câu này nghe còn được.

"Cuối tuần này em rảnh không?"

Tôi gật đầu một cái.

Anh nói: "Vậy khi nào anh bàn công việc với bên bệnh viện xong thì anh qua đón em."

"Anh định đưa em đi đâu?"

"Không phải nói phải hết tình địa chủ(*) sao?"

(*)Hết tình địa chủ: hoàn thành nghĩa vụ của chủ nhà, đón tiếp khách chu đáo.

"… Em đi."

Lúc đưa Hàn Gia Ngộ ra chung cư, trước khi lên xe, anh xoay người lại, nói: "Ngày mai, em mặc đẹp chút."

Tôi không vui: "Cho ai nhìn?"

Anh vừa tức vừa buồn cười: "Cho anh nhìn."

Sau khi tiễn anh, tôi quay về, lơ đãng nhìn thấy Cố Án.

Hắn đứng cách đó không xa, dáng người thẳng tắp giống cây bạch dương, thần sắc tỉnh táo.

Đúng là nhìn không giống người có đầu óc vấn đề.

Sợ là hắn vô tình chạy ra, tôi đứng lại chú ý hắn một lúc.

Một lúc sau, Tống Noãn Thất từ chung cư chạy ra. Hai người nói gì đó, rồi đi ra ngoài.

Hắn quay người lại, đúng lúc chạm mắt tôi.

Ánh mắt hắn khẽ động.

Uh?

Tôi định giả vờ không có việc gì đi ngang qua.

Đúng lúc đi qua hai người họ, Cố Án hỏi.

Hắn hỏi: "Dì mặc quần áo của ai vậy?"

Tôi cúi đầu nhìn. À, tôi quên mất trả áo phông cho Hàn Gia Ngộ.

Thấy tôi không nói gì, Cố Án chau mày.

Tống Noãn Thất cười chào hỏi với tôi, rồi kéo áo Cố Án.

Hừ.

Thồn đường cho người khác à?

Tôi đi về, hai người kia đi theo sau.

Mặc dù không muốn, nhưng vì không muốn biểu hiện ra ngoài, tôi vẫn đi cùng thang máy cùng họ.

Tôi đứng một mình ở phía trước, cảm giác được ánh mắt của Cố Án dán chặt lên lưng tôi từ đầu đến cuối.

Nhìn hắn giống như bình thường, hay tan máu bầm rồi?

Tôi ôm một đống nghi vấn về đến nhà, trước khi đi ngủ chợt nghĩ đến một chuyện.

Sao Cố Án biết cái áo này không phải của tôi?

Mùa hè, con gái mặc áo phông oversize cũng bình thường mà?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


7.

Tôi ngủ ngon đến nửa đêm, mơ màng cảm thấy ai đó đang đứng bên cạnh giường tôi, lặng lẽ nhìn tôi.

Bỗng, gương mặt truyền đến cảm giác ấm áp.

Người đó sờ mặt tôi.

Tôi da đầu tê dại, tỉnh ngủ trong chớp mắt, vừa sợ vừa mò mẫm tìm công tắc đèn.

Đèn sáng lên. Là Cố Án.

Hắn bị k1ch thích bởi ánh sáng, đôi mắt hơi nheo lại.

Tôi: "..."

Hắn có bệnh à?

Tôi quấn mình trong chăn: "Anh vào đây bằng cách nào?"

Cố Án đưa tay ra, trong lòng bàn tay hắn là chìa khóa nhà tôi.

Trước khi đi, tôi quên mất không đòi lại chìa khóa.

Tôi không nhịn được mắng hắn: "Đêm hôm khuya khoắt, anh còn lẻn vào nhà tôi. Tôi sẽ báo cảnh sát."

Hắn mím môi: "Xin lỗi."

Tôi chưa nguôi giận: "Anh là bi3n thái à? Anh suýt chút nữa dọa ch.ết tôi đấy?"

Hắn khe khẽ nói: "Cháu nhớ dì."

Tôi bỗng chốc không nói nên lời.

Sau khi ổn định lại cảm xúc, tôi nhảy xuống giường, tịch thu chìa khóa rồi mang hắn về nhà Tống Noãn Thất.

Sau khi chuông cửa vang lên mấy lần, Tống Noãn Thất mơ màng ra mở cửa. Cô ấy nhìn tôi, rồi lại nhìn Cố Án, không hiểu hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Tôi nói: "Anh ấy lén chạy vào nhà tôi."

"Hả?" Tống Noãn Thất tựa hồ muốn cười, nhưng lại nghiêm mặt nói: "Tên nhóc này sao lại làm vậy chứ?"

"Cô mang về giáo dục lại đi." Tôi quay đầu nói với hắn: "Vào đi."

Cố Án cúi đầu, không nhúc nhích.

Tống Noãn Thất đành kéo hắn vào.

Tôi đứng trước cửa nhà cô ấy một lúc, rồi mới đi về nhà.

...

Ngày hôm sau, tôi ngủ đến lúc mặt trời lên cao bằng ba sào. Hàn Gia Ngộ gọi điện cho tôi bảo là anh đã gặp trưởng phòng quản lý thiết bị của bệnh viện, buổi tối còn phải tham gia một bữa tiệc, chắc tầm bảy giờ thì xong.

Dù ban ngày không rảnh, anh đọc tin tức thấy tối nay có trận mưa sao băng Capricornid, rất thích hợp để ngắm ở vùng ngoại thành, nơi không bị ô nhiễm ánh sáng và có tầm nhìn rộng.

Ý của anh là, muốn dẫn tôi đi leo núi.

Tôi nghĩ thôi mà đã thấy mệt.

Buổi tối, Hàn Gia Ngộ chạy chiếc Mercedes-Benz G-Class(*) đến đón tôi.

(*) dòng xe thể thao có thiết kế kiểu vuông vức, cứng cáp, chạy mọi địa hình hạng sang cỡ trung, được sản xuất và phân phối từ năm 1979.

Tôi ngạc nhiên: "Anh lấy xe từ đâu vậy? Chẳng lẽ vì đi leo núi mà anh mua hẳn một cái xe đấy chứ?"

"Anh mượn." Anh lời ít ý nhiều: "Chẳng phải vì ai đó mới vận động một tí mà đã mệt bở hơi tai sao?"

Tôi cười hì hì rồi leo lên xe.

Anh giơ tay nhìn đồng hồ: "Thời gian ngắm tốt nhất là từ tám giờ đến mười một giờ. Bây giờ vẫn còn sớm."

Một số người yêu thích thiên văn cùng một vài cặp đôi đã tụ tập dưới con đường dẫn đến đỉnh núi.

Chúng tôi xuống xe đi bộ. Không biết có phải tự luyến không, nhưng tôi luôn có cảm giác ai đó đang nhìn tôi.

Hàn Gia Ngộ còn cố ý kể một câu chuyện ma để hù dọa tôi.

Tôi tức giận mắng anh một trận, rồi lại nắm lấy quai ba lô của anh.

Hàn Gia Ngộ cười to.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn trời, lo lắng: "Nhiều mây như vậy, lỡ không xem được thì sao?"

Hàn Gia Ngộ nói: "Thì coi như đỡ tốn dung lượng điện thoại."

Tôi thất vọng: "Em tốn bao nhiêu công sức mới leo được lên đây."

Anh nhét vào tay tôi một gói khoai tây chiên.

Tôi lại vui vẻ.

Khi chúng tôi đến đỉnh núi, gió thổi qua, rất mát.

Tôi đứng ở chỗ này, có thể nhìn thấy cả thành phố đang sáng đèn.

Hàn Gia Ngộ đứng bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi.

Tôi nhận ra bầu không khí hơi là lạ. Tôi lén rút tay ra.

Thật ra, tôi từng thích thầm anh vào năm học cấp hai.

Gia Ngộ, Gia Ngộ. Tên anh thật dễ nghe.

Chỉ cần nghe tên thôi mà tôi đã thấy rung động.

Nhưng sau đó anh có người yêu, rồi học đại học tại một thành phố khác. Đoạn tình cảm thanh xuân này cứ thế mà kết thúc.

Từng giọt nước mưa rơi xuống, rơi vào mặt tôi.

Xong rồi! Mưa càng lúc càng lớn.

May thay Hàn Gia Ngộ mang đầy đủ dụng cụ, có cả ô và áo mưa.

Sau khi xem mưa sao băng xong, anh giúp tôi đội mũ áo mưa rồi chuẩn bị xuống núi.

Đường về vừa tối vừa trơn, tôi mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở phía trước.

Lúc đầu tôi nghĩ bản thân nhìn nhầm, nhưng càng đến gần, càng nhìn rõ là hắn.

Cố Án mặc áo hoodie đen, gần như hòa một thể vào bóng đêm. Hắn đứng dưới mưa, giống như một con cún to ướt đẫm, ở trong bóng tối mím môi nhìn tôi.

"Sao anh lại một mình chạy ra đây?" Tôi kinh nghi bất định(*), nhìn xung quanh: "Làm thế nào anh đến đây được hả? Tống Noãn Thất đưa anh đến sao?"

(*)Kinh nghi bất định: không biết nên tin hay không

Hắn lắc đầu.

Hàn Gia Ngộ nhìn hắn, nhướng mày.

Tôi kéo hắn vào ghế sau, lấy khăn trùm lên đầu hắn, lau hết nước trên mặt và tóc.

"Chỗ này cách thành phố hơn mười cây." Hàn Gia Ngộ hỏi: "Sao anh đến được đây vậy?"

"Đi taxi." Cố Án cụp mắt xuống.

Lúc trước vì sợ hắn đi lạc, nên tôi đã dạy hắn cách bắt xe, bắt hắn học thuộc địa chỉ nhà.

"Vậy anh theo dõi chúng tôi." Hàn Gia Ngộ cười.

Cố Án nhẹ nhàng nắm tay tôi.

Tay hắn lạnh ngắt.

Xe dừng ở bên ngoài chung cư. Tôi và Cố Án xuống xe. May quá! Vừa đến nơi thì mưa tạnh.

Hàn Gia Ngộ mở cửa xe đi xuống: "Cần anh vào cùng không?"

"Không cần đâu! Muộn như vậy rồi!" Tôi nói: "Em đưa Cố Án về rồi đi ngủ."

Hàn Gia Ngộ im lặng hai giây, rồi khóe miệng dâng lên thành nụ cười: "Ừ."

8.

Trong thang máy, tôi muốn gọi cho Tống Noãn Thất.

Cố Án lại nắm lấy tay tôi: "Không, cháu muốn ở cùng dì cơ."

Tôi cảm xúc lẫn lộn.

Giá như hắn nói những lời này lúc tỉnh táo thì tốt biết mấy.

Nhưng đầu dây bên kia đã bắt máy.

Không ngờ bên kia lại rất rộng lượng: "Anh ấy hao tâm tốn sức muốn đi theo cô, còn nói rất thích cô. Vậy thì cứ để anh ấy ở chỗ cô đi."

Rồi cúp máy ngay lập tức.

Cúp máy rồi!

Đôi mắt Cố Án sáng lên.

Về nhà, tôi đuổi Cố Án ướt như chuột lội vào phòng tắm, lấy bộ quần áo mà hôm trước hắn để quên mang đi, đưa qua kẽ hở cửa.

Sau đó, tôi như một người mẹ ngồi sấy tóc cho hắn. Cố Án phối hợp cúi đầu xuống, vẻ mặt ngoan ngoãn có chút hưởng thụ.

Tôi tắm xong đi ra, nhận ra hắn bị sốt.

Uống thuốc xong, hắn nằm co lại trên ghế sô pha, úp mặt vào lòng bàn tay tôi.

Nhìn cũng dễ thương.

Ở với hắn một lúc, tôi định đứng dậy.

Cố Án kéo tôi, không để tôi đi.

"Sao vậy?"

Hắn nói: "Ban ngày cháu xem phim kinh dị. Cháu sợ tối."

Chết rồi! Tôi bỗng dưng nhớ lại mấy câu chuyện ma quái rùng rợn Hàn Gia Ngộ kể.

Nói thật, tôi cũng sợ.

"Vậy anh mở đèn ngủ đi."

"Mở đèn không ngủ được."

Phiền quá.

Không còn cách nào nữa, tôi đành để hắn vào ngủ với tôi.

Tôi đặt ra ba điều luật: nằm cạnh mép giường, không được cướp chăn, nửa đêm mà té xuống giường thì đừng có mà trách tôi.

"Còn nữa, không được phép làm bậy."

Hắn gật đầu liên tục.

Bỗng dưng hắn nói: "Làm bậy là gì?"

Tôi quay sang lườm hắn.

Hắn gật đầu: "Cháu hiểu rồi."

Sau khi ngủ thiếp đi, hắn ôm eo tôi.

...Tôi nhịn.

Nếu cứ suy nghĩ mãi thì tối nay tôi mất ngủ mất.

Ngày hôm sau, Cố Án còn nằm bên cạnh tôi, ánh mắt bình thản mà dịu dàng.

Tôi sờ trán hắn, đã hạ sốt.

Người trẻ tuổi có khác, sức khỏe dồi dào.

"Anh còn thấy khó chịu không?"

Hắn lắc đầu.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, đứng dậy chuẩn bị ra khỏi giường.

Tự dưng tôi cảm thấy lành lạnh ở ngực. Tôi cúi đầu xuống, giận dữ: "Sao cúc áo ngủ của tôi bị bung ra thế này? Có phải anh làm không?"

Cố Án ngỡ ngàng: "Cháu không biết."

Nhìn gương mặt thành thật của hắn, có lẽ là tôi nghĩ nhiều.

Chắc là lúc xoay người cúc áo bị bung.

Tôi làm qua loa mấy món, trứng rán còn bị cháy nhưng Cố Án nể tình tôi vẫn ăn hết.

"Tôi nên giải thích như thế nào với chị gái anh giờ?" Tôi ưu sầu nói: "Nếu không giờ tôi đưa anh về đi, để chị ấy và Tống Noãn Thất giải quyết?"

Sắc mặt Cố Án u ám, đứng dậy đi đến góc tường, đứng đấy thật lâu mà không nói lời nào.

Tôi khó hiểu hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

Hắn rầu rĩ nói: "Cháu xin lỗi. Dì đừng tức giận nữa có được không?"

"Tôi không tức giận."

Hắn nhìn vào mắt tôi: "Nếu như dì không giận, sao cứ phải đưa cháu đi?"

Tôi bỗng hiểu. Hắn đang tự phạt bản thân.

Trái tim hơi tê.

9.

Cuối cùng vẫn là Cố Viện gọi cho tôi trước.

"Xem ra em trai chị rất thích em." Chị ấy thở dài: "Chuyện này có một thì sẽ có hai. Hay giờ em chăm sóc em ấy thêm một thời gian nữa. Đầu óc vốn không bình thường rồi, còn đi tắm mưa, giờ còn bị sốt..."

Tôi chưa kịp nói gì thì chị ấy đã hào phóng tăng lương: "Thù lao gấp đôi!"

Nhà Cố Án giàu vậy sao?

Đồng tiền làm mờ con mắt. Tôi không từ chối.

Sau khi trở lại, Cố Án càng dính lấy tôi hơn, lời nói càng thêm táo bạo.

Trước kia hắn vốn là người trầm tính, thế mà giờ hắn biết cách dụ dỗ tôi nấu cơm. Trong lúc tôi nấu ăn, hắn sẽ nhẹ nhàng ôm tôi từ phía sau.

Mặc dù trong đầu hắn là cảnh một đứa trẻ tám tuổi ôm lấy mẹ làm nũng, nhưng về mặt thể xác thì hắn vẫn là một người đàn ông trưởng thành, dáng người cao lớn, cánh tay thon dài ôm lấy eo tôi. Tôi đỏ mặt xấu hổ.

Hàn Gia Ngộ ở thành phố C được hai ngày thì hạng mục hoàn thành. Anh đang chuẩn bị trở về.

Tôi đi tiễn anh. Chúng tôi nói chuyện một chút ở phòng cà phê trong sân bay. Sau khi biết được Cố Án lại dọn về nhà tôi, anh cười một tiếng, rồi nói một câu khó hiểu: "Anh đoán được sẽ như vậy."

Tôi: "?"

Hàn Gia Ngộ lấy ra chiếc áo phông màu trắng từ trong túi giấy: "Cho anh chiếc áo phông này đi!"

"Anh muốn áo phông của em để làm gì?"

"Khi nào tâm trạng không tốt, anh sẽ lấy ra ngắm. Cảnh em tràn đầy tự tin mặc chiếc áo phông này chạy về phía anh cho anh động lực to lớn."

Tôi vừa mới cảm thấy xúc động.

Thì anh thở dài: "Rốt cuộc, còn chuyện gì xấu hổ hơn chuyện này chứ?"

Tôi: "..."

Khi nghe tin Hàn Gia Ngộ rời đi, hình như Cố Án rất vui vẻ.

Tối về hắn tắm rửa thơm tho, ôm gối muốn ngủ cùng tôi.

Thành thói quen rồi phải không?

Tôi chỉ vào ghế sô pha: "Đó mới là chỗ ngủ của anh."

Hắn mấp máy môi, trải chăn xuống cạnh giường: "Cháu ngủ ở đây."

Tôi lòng dạ sắt đá nói: "Được thôi, tùy anh."

Kết quả lúc rạng sáng khi tỉnh dậy, đầu óc tôi đang mơ màng, không chú ý dưới chân giẫm trúng một v@t cứng. Mãi khi nghe thấy Cố Án rên lên một tiếng, tôi mới nhận ra bản thân giẫm cánh tay của hắn, vội vàng mở đèn.

"Anh có sao không?" Tôi bị dọa.

Cố Án ôm cánh tay, lắc đầu.

Thấy hình ảnh hắn nhẫn nhịn chịu đựng thật đáng thương, tôi thấy áy náy: "Hay anh lên giường tôi ngủ đi?"

Hắn ngồi dậy, khẽ "ừ" một tiếng.

Khi tôi từ phòng vệ sinh về, hắn đã nằm lên giường.

Giường là giường đơn nên hơi chật. Tôi nói: "Anh nằm dịch vào trong đi. Lỡ tôi bị ngã."

Hắn dịch người vào trong.

Nhưng có gì thay đổi đâu.

"Anh dịch vào trong thêm chút nữa đi!"

Đột nhiên hắn xoay người ôm lấy tôi, mặt dán lên cổ tôi, lúc nói chuyện hơi thở ấm nóng: "Nằm như vậy thì sẽ không bị ngã."

Cơ thể tôi nháy mắt mềm nhũn: "Anh làm gì vậy? Buông tôi ra!"

Hắn chống cánh tay, nhìn tôi từ trên xuống, giọng nói trầm ấm: "Kiều Kiều."

Tôi bị hắn đè, nhiệt độ trên mặt bất giác tăng lên.

Tôi uy hiếp nói: "Anh mà còn như vậy thì ra sô pha mà ngủ!"

Hắn thành thật buông tôi ra.

Lúc hắn buông ra, tôi chợt nhận ra điều gì đó, cả người tê dại.

Cố Án còn vô tội hỏi tôi: "Đây là có chuyện gì vậy?"

Tôi nâng chân đạp hắn xuống giường.

Cố Án nghi hoặc.

Tôi run rẩy đi mở đèn: "...Bé ngoan sẽ không làm việc này, chỉ có kẻ xấu mới làm. Hôm này anh không nghe lời nên mới thế."

Hắn thong dong nhìn tôi, lúc lâu mới "à" một tiếng.

Tôi đuổi hắn ra khỏi phòng, khóa cửa lại.

Tôi luôn cảm thấy kì lạ, sau này phải tránh xa hắn mới được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Hoàn


10.

Hắn thành thật đi ra phòng khách.

Nửa đêm lúc đang mơ mơ màng màng, tôi bị ôm bởi một cơ thể quen thuộc.

Nhưng vì quá buồn ngủ, tôi không chống cự.

Buổi sáng hôm sau, tôi bị hôn mà tỉnh.

Vừa mở mắt ra, tôi nhận ra tay tôi đang trong bộ đồ ngủ của hắn, sờ cơ ngực của hắn.

Cố Án vô tội: "Do dì tự thò tay vào, còn bóp cháu..."

Tôi không thể tiếp nhận được sự thật này: "Im miệng!"

Hắn ngoan ngoãn không nói tiếp.

Chắc chắn do hắn sợ bị tôi mắng nên mới vu oan tôi!

Tôi nhắn cho nhỏ bạn: Chuyện là như thế này. Tớ thấy hình như Cố Án hơi là lạ, không ngây thơ như trước.

Nhỏ bạn:...Anh ta từ trước đến giờ đều không ngây thơ. Cảm ơn.

Phải không?

Tôi bỗng chốc nghi ngờ.

Đúng rồi, nếu hắn bị đập đầu mất trí nhớ thì làm sao hắn nhớ sinh nhật tôi?

Duma, hóa ra từ bấy đến giờ tôi chỉ là hạt thóc!

Nhân lúc hắn đang trong phòng tắm, tôi giận đùng đùng tìm kiếm manh mối ở ghế sô pha. Vứt hết gối sang một bên, tôi vốn muốn tìm điện thoại của hắn, nhưng đâu ngờ lại tìm được quần tất mỏng của tôi.

Là cái tôi từng mặc!

Cửa phòng tắm mở ra. Cố Án lau tóc đi ra, nhìn thấy thứ tôi đang cầm, mặt nghệt ra.

Tôi kiềm chế cơn giận: "Anh lén lấy quần tất từ tủ quần áo của tôi à?"

Cố Án trầm tư nửa giây, rồi gật đầu.

"Sao anh bi3n thái thế?" Tôi đau đớn nói.

Tôi không thể tưởng tượng nổi Cố Án đã làm gì với thứ này...

"... Sao anh lại trộm cái này?" Tôi vẫn hỏi.

Cố Án thản nhiên nói: "Thích."

Không ngờ hắn lại là người như thế này!

Tôi đúng là mắt mù.

Trong đầu tôi có rất nhiều lời mắng hắn, nhưng cuối cùng, tôi chỉ run rẩy phun ra ba chữ: "Đồ sở khanh!"

Hắn không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn cúi xuống hôn tôi.

Nụ hôn này kéo dài hơn so với những nụ hôn khác trong quá khứ. Tôi bị hôn đến mức đầu óc quay cuồng.

Khi hắn buông ra, tôi tức giận chỉ vào góc tường, bắt anh phạt đứng.

Hắn đứng im không động đậy.

Tôi nổi giận: "Giờ anh không nghe lời tôi nói nữa phải không?"

Hắn dùng hành động để chứng minh. Vâng.

Sau đó, hắn nắm lấy tay tôi, hôn tôi lần nữa.

... Không thèm giả vờ nữa phải không?

Tôi đúng là một con bò mà, ngu ngốc tin hắn.

Tôi suy sụp muốn bỏ nhà đi, nhưng mà nghĩ lại đây là nhà tôi mà, làm vậy lời cho hắn. Tôi trốn vào trong phòng khóa cửa lại.

Mặc cho Cố Án ở bên ngoài gọi, tôi lờ đi.

Buổi trưa, sau khi thay quần áo, tôi không thèm nhìn những món Cố Án đã nấu, xị mặt bước ra ngoài.

11.

Ra khỏi thang máy, tôi gặp được người quen ở cửa chung cư.

Tống Noãn Thất đứng cùng một người đàn ông trẻ tuổi hào hoa phong nhã. Mặt cô ấy hơi hồng, xấu hổ, dịu dàng khác hẳn với mọi ngày.

Khi tôi đến gần, tôi nghe được cô ấy nói. Cô ấy chuyển đến đây vào cuối tháng năm, nhưng bác sĩ Hà bận rộn quá, đi sớm về trễ, ít có cơ hội gặp nhau.

Khi Tống Noãn Thất ngẩng đầu, chúng tôi chạm mắt nhau. Nụ cười cô ấy cứng đờ.

Trong tiệm ăn sáng, tôi hỏi Tống Noãn Thất vì sao lừa tôi.

Cố Viện từng nói Cố Án bị đập đầu vào tháng tư, cô ấy tháng năm mới dọn vào. Vậy thì làm sao có chuyện Cố Án tìm cô ấy mà bị đập đầu chứ?

Thời gian không khớp.

Tại sao cô ấy lại phải nói thế với tôi?

Tống Noãn Thất ấp úng không nói lên lời.

Tôi nói: "Tôi biết Cố Án đang giả vờ."

Tống Noãn Thất thấy sự việc bại lộ, đành ngửa bài: "Do Cố Viện bảo tôi làm."

"Em ấy(*) thấy tiến độ giữa cô và Cố Án quá chậm. Một người thì giả ngu, một người thì ngu thật, lề mà lề mề biết bao giờ thì mới có thể thẳng thắn với nhau. Sau khi biết được cô hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và Cố Án, em ấy muốn lợi dụng tôi để k1ch thích cô một chút, để cô tức giận cãi nhau với Cố Án rồi gỡ bỏ hiểu lầm." Cô ấy buồn cười: "Ai ngờ đâu cô lại chính trực như vậy, đưa Cố Án đến chỗ tôi để điều trị. Lần này thì xong rồi, tự vác đá nện chân mình. Cố Án sau khi biết chuyện thì mặt tối sầm lại."

(*)Chỗ này mình đổi xưng hô nhé, trước đó gọi Cố Án là anh, Cố Viện là chị là để nu9 hiểu lầm thôi.

Giờ mặt tôi cũng tối sầm.

Não tôi theo bản năng bắt được trọng điểm: "Hiểu lầm? Cô không thích Cố Án sao?"

"Em ấy là em họ tôi. Làm sao tôi lại thích được?"

Tôi: "...Thật không đấy?"

Tống Noãn Thất lấy một tấm ảnh toàn gia tộc trong album ảnh, chỉ vào một dì có khí chất, nói: "Mẹ của Cố Án là dì ruột của tôi."

Sao bọn họ không chịu nói sớm bọn họ là họ hàng?

Vào công ty, tôi chịu đựng một ngày không liên lạc với Cố Án. Hắn gửi tin nhắn hỏi tôi cũng không trả lời.

Có vẻ như Tống Noãn Thất đã nói cho Cố Án chuyện cô ấy gặp tôi.

Tôi cố gắng chịu đựng đến giờ tan làm. Cố Án nhịn không nổi lái xe đến đón tôi.

Tôi khịt mũi: "Không giả bộ nữa à?"

Hắn mở cửa ghế phụ giúp tôi, ngượng ngùng mím môi.

Cố Án nói ngày hôm đó hắn muốn quay lại nên tới tìm tôi. Hắn đúng là có bị đập đầu nhưng không nghiêm trọng, nghỉ ngơi một tháng thì bình phục.

"Vậy sao anh lại gạt tôi anh mất trí nhớ, trí não như đứa trẻ tám tuổi?"

Cố Án bỗng im lặng.

"Khi đó em đã mất hết hi vọng với anh. Nếu anh cứ níu giữ rồi giải thích, anh sợ em không chấp nhận."

"Em nói anh không thèm để ý em, nói anh không muốn tốn thời gian với em. Cho nên khi anh bị đập đầu, anh mới nghĩ ra biện pháp này, mượn cơ hội này để ở bên em." Giọng nói của hắn từ từ chậm lại: "Anh chỉ muốn nói với em là anh thích em, em rất quan trọng đối với anh. Nhưng anh quá vụng về, không tìm được cách diễn đạt."

Trong quãng thời gian hắn ngốc, giữa chúng tôi đúng là không có rào cản.

Thời gian của hắn, tâm tư của hắn, đều tập trung vào tôi.

"Vậy trong hai tháng này anh làm việc kiểu gì?" Tôi không khỏi thắc mắc, ngày trước hắn là kẻ cuồng việc.

Hắn dừng lại một chút rồi nói: "Lúc em không có ở nhà, anh lấy máy tính làm việc."

...À

Nhưng vẫn còn vấn đề chưa giải quyết.

"Mấy ngày anh viêm phổi phải nằm viện, Tống Noãn Thất bận chăm sóc anh còn hơn người bạn gái là tôi đây." Tôi ấm ức nói.

Cố Án tìm vị trí đậu xe. Hắn cởi dây an toàn ra, nghiêng người nhìn tôi, giọng nói dịu dàng: "Thời gian đó em bận kiểm tra đến mức sứt đầu mẻ trán, lại phải thi chức danh, buổi tối ngủ cũng không ngon. Anh làm sao nỡ thêm gánh nặng cho em. Còn Tống Noãn Thất, chị ấy muốn theo đuổi bác sĩ điều trị của anh nên chị ấy mới ân cần như thế."

Bác sĩ điều trị là bác sĩ Hà đó sao.

Cũng đẹp trai.

Tôi giả vờ bình thản "à" một tiếng.

Hắn từ từ nắm tay tôi, khẽ nói: "Em hết giận rồi sao?"

"Vẫn còn chút."

Hắn nghiêng người thăm dò, mặt cách rất gần, mắt mang theo ý cười: "Vậy em cho anh hôn cái nhé?"

Tim tôi lỡ nhịp. Tôi cố gắng bình tĩnh, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy hắn được lợi hơn: "Ngày trước còn ra vẻ xa cách tôi, sao giờ tự dưng đòi ôm hôn?"

Hắn do dự: "Lúc mới yêu anh vẫn còn trong sáng. Vả lại anh không quen ở gần người khác."

Tôi lườm hắn: "Anh chê tôi?"

"Nhưng sau khi thử, anh nhận ra anh rất thích."

"Hừ."

"Nhưng em phải biết, đàn ông dễ bị k1ch thích hơn phụ nữ."

"..."

"Anh sợ em bị dọa nên vẫn kiềm chế."

"Làm sao dọa được tôi?" Tôi còn đang rất mong đợi đây nè!

"Lúc mới ở chung, có một lần nói chuyện, em nói em từng bị ba người bạn sàm sỡ, lưu lại bóng ma. Em từng rất sợ đàn ông."

?

Tôi giải thích: "Tôi chỉ có bóng ma với ba thằng kia."

Hắn mím môi: "Cho nên không đối với anh phải không?"

Tôi nhanh chóng đổi chủ đề: "Mặc dù chưa nhưng mà sao anh lại trộm... cái đấy của tôi?"

"Em mặc rất đẹp. Anh rất thích."

Tôi tức giận mắng: "Bi3n thái!"

"Vậy tối nay em mặc cho anh ngắm nhé?"

A a a... Sao hắn lại như thế này?

"Tôi thích lúc đầu anh bị hỏng hơn!" Tôi hét lên.

Hắn cười tươi: "Anh có thể giả vờ cả đời."

(Hết)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom